Hạng Hoa Cường chợt nhớ tới một chuyện, nói: "Ngày hôm nay có mấy người của O Ký [ tổ chức điều tra tội phạm ] tới chỗ chúng ta điều tra về một vụ án đó."
Hạng Hồng giật mình nói: "Vụ án gì vậy ông?"
Hạng Hoa Cường nói: "O Ký tới điều tra chúng ta xem có phát sinh mâu thuẫn với Tam Khẩu Tổ của Nhật Bản hay không, ta dò xét được ở nơi tổng cục cảnh sát, nguyên lai sát thủ Cương Điền Thái Lang của Tam Khẩu Tổ bị giết chết ở gần trường khoa học Long Loan, có người nói hắn tới để ám sát, thế nhưng lại bị chết một cách kì lạ, phỏng chừng bọn họ hoài nghi là một tổ chức xã đoàn của Hongkong làm."
Hạng Hồng ngạc nhiên nói: "Nếu như bọn họ hoài nghi Hưng Nghĩa An chúng ta làm, thế nào lại trực tiếp tìm đến người của chúng ta hỏi, đó cũng không phải là tác phong của O Ký, bọn họ không sợ đả thảo kinh xà sao?"
Hạng Hoa Cường cười to nói: "Bọn họ cũng không có biện pháp, nghe nói ngay cả Cương Điền Thái Lang chết như thế nào cũng còn chưa được làm rõ , bọn họ không thể làm gì khác hơn là nghi ngờ mấy xã đoàn của Hongkong, xem có thể tra ra Tam Khẩu Tổ là muốn giết ai, ngượi lại cũng không nhất thiết là hoài nghi Hưng Nghĩa An chúng ta."
Hạng Hồng cau mày nói: "Cương Điền Thái Lang chết ở gần trường Long Loan... Không phải là muốn giết Hạng Kiều chứ?"
Hạng Hoa Cường lắc đầu nói: "Không đâu, tuy rằng lần trước cháu ngoại trai của Hữu Điền Chân Quy bị thương nguyên nhân do Hạng Kiều, thế nhưng cũng không cần phải phái ra một kim bài sát thủ đi hành động, Cương Điền Thái Lang ở Hongkong đã bị lệnh truy nã, nếu như không phải là chuyện lớn hắn sẽ không xuất thủ, nếu quả thật là muốn thay cháu ngoại hắn báo thù, ta hoài nghi mục tiêu của bọn họ là Thạch Thiên tiên sinh."
Hạng Hồng nhất thời cũng suy nghĩ cẩn thận lại, ngày đó Thạch Thiên đột nhiên xuất hiện, từ trong vòng vây gần hai trăm người mà dễ dàng cứu Hạng Kiều ra, Đông Thắng và Tam Khẩu Tổ nhất định cho rằng Thạch Thiên là người của Hưng Nghĩa An, bọn họ muốn gây chiến với Hưng Nghĩa An, đương nhiên muốn giết chết vị thiếu niên lợi hại kia.
Hạng Hoa Cường nói tiếp: "E là Thạch Thiên tiên sinh đã sớm biết, thậm chí Cương Điền Thái Lang bị hắn hoặc là người của Thiên Thạch đồng minh giết chết, ta xem cũng chỉ có người của Thiên Thạch đồng minh mới có thể đủ nhân lực tài lực làm việc này, ngay cả cảnh sát Hongkong có được thi thể của hắn cũng không tra ra được manh mối. Ngày đó ngươi cũng đã nhìn thấy thân thủ của Thạch Thiên tiên sinh, nghe nói đại gia tộc thần bí phía sau Thiên Thạch đồng minh, mỗi người đều là cao thủ, Thạch Thiên tiên sinh nhất định là người trọng yếu của gia tộc kia."
Hạng Hồng đồng ý nói: "Nhất định là như vậy, tên của hắn là Thạch Thiên, đảo lại là Thiên Thạch, nói không chừng Thiên Thạch đồng minh chính là của hắn, bằng không ông nói xem vị Tát Cát tiên sinh kia tại sao lại làm như một người hầu cũng khính với hắn như vậy."
Hạng Hoa Cường lắc đầu cười nói: "Làm sao có thể như vậy, hắn mới có mười sáu tuổi, mà Thiên Thạch đồng minh đã tồn tại được hơn trăm năm , hơn nữa Thiên Thạch đồng minh là cách gọi của người Trung Quốc chúng ta, dùng tiếng Pháp để phiên âm. Bất quá hắn và Thiên Thạch đồng minh khẳng định có có quan hệ rất sâu, ta hoài nghi tên của hắn không nhất định là thật, mà là Thiên Thạch đảo lại mới đúng, ngươi không phải là tra được ra Thạch Thiên tiên sinh đến từ Thụy Sĩ sao, mà đại gia tộc kìa cùng ở Thụy Sĩ đều có một tòa pháo đài."
Hạng Hồng chợt nói: "Không sai..."
Bọn họ nghĩ không ra chính là Thiên Thạch đồng minh, Thiên Thạch pháo đài, kỳ thực chính là Thạch Thiên, Thạch Thiên pháo đài chính là lấy tên của Thạch Thiên, chỉ là người phương Tây họ lại đặt tên ngược, nên biết thành Thiên Thạch đồng minh. Thiên Thạch pháo đài, còn có "TS quỹ" Kỳ thực chính là Thiên Thạch quỹ, chỉ là bọn họ không muốn để cho người ngoài chú ý ra quỹ và đồng minh đều thuộc về cùng một tổ chức mà thôi, cho nên chỉ có thể đổi một chữ, biến thành "TS quỹ".
Hạng Hoa Cường lại nói: "Bất kể như thế nào, Thạch Thiên tiên sinh cũng vì Hạng gia chọc vào đống phiền phức này, chúng ta không thể coi như không biết, cũng cần nên cảnh báo hắn một tiếng, về sau Hưng Nghĩa An của chúng ta có việc gì nhờ vả bọn họ tuyệt sẽ không chối từ. Ta xem hiện tại quan hệ của hắn với Kim Hinh rất thân thiết, không bằng để nó nói ra."
Hạng Hồng do dự một chút nói: "Để cháu đi nói, Kim Hinh dường như đã động chân tình thật rồi, nếu để cho Thạch Thiên hiểu lầm Kim Hinh ở bên cạnh hắn có mục đích sẽ không tốt."
Hạng Hoa Cường suy nghĩ một chút thấy lời của Hạng Hồng nói cũng đúng, Đông Thắng và Tam Khẩu Tổ hiện tại muốn liên hợp đối phó với Hưng Nghĩa An, song phương sớm muộn cũng phát sinh xung đột, nếu như hiện tại bọn họ vẫn chưa biết thân phận của Thạch Thiên, đối với Thạch Thiên có cơ hội động thủ, Hưng Nghĩa An sẽ chủ động đứng cùng Thiên Thạch đồng minh, đến lúc đó sẽ không phải lo lắng điều gì rồi, cứ để cho Hạng Hồng tự mình đi lập quan hệ tốt với Thạch Thiên, Kim Hinh hiện tại không nên dùng. Lão gật đầu nói: "Được rồi, vậy ngươi tự mình đi một chuyến, nhanh lên nhé."
Hạng Hồng vội nói."Bây giờ cháu sẽ đi ngay."
Hạng Hồng dùng xe hơi chạy đến trường khoa học Long Loan, đúng lúc ta học, lần này Hạng Hồng không chờ Thạch Thiên đi ra khỏi cổng, nàng trực tiếp chạy xe tới bãi đỗ của trường. Hạng Hồng dừng xe bên cạnh một chiếc xe đua, bên cạnh còn có hai gã bảo vệ trông rất to cao, nhìn thấy Hạng Hồng từ chiếc Ferrari bước ra, hai người cùng kêu lên: "Tiểu thư!"
Hạng Hồng khẽ gật đầu, hỏi: "Tam tiểu thư còn chưa tan học sao?"
Một gã bảo vệ nói: "Hẳn là sắp ra rồi ạ."
Hạng Hồng "A..." lên một tiếng, liền đi tới phía phòng học của Hạng Kiều, lúc này cũng vừa tầm tan học, Hạng Hồng bước nhanh tới cửa phòng học, hướng vào trong nhìn qua, nhưng không phát hiện ra Thạch Thiên.
"Chị cả..." Bên người nàng truyền đến thanh âm vô cùng kinh ngạc của Hạng Kiều nói: "Chị tới đón em à?"
Bên người Hạng Kiều còn có hai cô hầu như hình với bóng là Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi, cũng kêu lên: "Chị Hồng..."
Hạng Hồng hướng tới các nàng gật đầu nói: "Thạch Thiên đâu, hôm nay hắn không tới trường sao?"
Hạng Kiều phiền muộn nói: "Nguyên lai chị đến không phải tìm em mà là tìm tiểu tử kia."
Hạng Hồng trách cứ nói: "Không thể vô lễ với Thạch Thiên tiên sinh, đừng quên người ta đã cứu em đó."
Quách Thiến Vi nghe Hạng Hồng nói tới tìm Thạch Thiên có điểm lo lắng cướp lời: "Chị Hồng, chị mau nghĩ biện pháp giúp Thạch Thiên đi, hắn lúc này có thể bị nhà trường đuổi đó..."
Hạng Hồng ngẩn người hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quách Thiến Vi nói: "Ngày hôm nay hắn đem một vị giáo viên từ cửa sổ lầu ba ném xuống dưới, may là người đó rơi vào trong hồ, may là rơi vào trong hồ... Hiện tại bị chủ nhiệm lớp gọi vào phòng hiệu trưởng rồi."
Hạng Hồng không khỏi rùng mình một cái, nghĩ thầm hắn thật đúng là kiêu ngạo, nếu vị giáo sư kia rơi vào trong nước vậy cũng không khó giải quyết, vội hỏi: "Phòng hiệu trưởng ở chỗ nào, mau dẫn chị đi."
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Tiết dạy cuối cùng buổi chiều vừa vặn do Tiêu Vi dạy, vừa lên lớp được một lát, Tiêu Vi liền dẫn Thạch Thiên tới phòng làm việc của hiệu trưởng, đám học sinh đều âm thầm nghĩ lần này Thạch Thiên sẽ gặp phiền phức lớn rồi, nhất định là xử lý chuyện hắn ném thầy giáo ra khỏi cửa sổ đây, Hạng Kiều và Lý Hiểu Lệ, Quách Thiến Vi trên mặt đều hiện ra vẻ một nửa vui một nửa buồn trên cùng một khuôn mặt, vui là bởi vì thấy Thạch Thiên gặp xui, trong lòng các nàng đều thỏa mãn hết giận, buồn vì sợ Thạch Thiên bị trường đuổi, sau này không được gặp hắn nữa.
Tiêu Vi đi bên cạnh Thạch Thiên, vẻ mặt lo lắng nói: "Cậu thế nào lại đem lão sư ném ra khỏi cửa sổ thế, nếu như không may ... Té bị thương thì làm sao, tôi biết cậu không quan tâm đến chuyện gì cả, thế nhưng hiện tại dù sao cũng là dù sao cũng là học sinh, cứ như vậy sẽ không tốt đâu..."
Quăng không chết cười nói: "Ai kêu thằng nhóc này tới làm phiền ta, ta cũng chả quản hắn là ai, yên tâm đi ném như vậy không chết được đâu."
Tiêu Vi sẵng giọng nói: "Đây chính là lầu ba đó! Tuy rằng không cao lắm thế nhưng có thể ngã chết người a, nếu như thật là...Ài... Sẽ không đơn giản là bồi thường tiền đâu, may là Lý huấn luyện không có việc gì."
Thạch Thiên nói: "Thằng nhóc hiệu trưởng tìm ta là vì chuyện này sao?"
Tiêu Vi lắc đầu nói."Tôi không biết, ông ta chỉ nhờ tôi tan học đem theo cậu tới thôi, tôi nghĩ cũng không sai là mấy đâu, một hồi tới phòng hiệu trưởng rồi đừng có xưng hồ hiệu trưởng là thằng nhóc nữa."
Thạch Thiên không đồng ý nói: "Nếu không phải ngươi gọi ta tới, ta cũng chẳng thèm tới nghe hắn dài dòng."
Tiêu Vi nghe vậy trong lòng có chút mừng rỡ, xem ra hắn vẫn là đem mình để ở vị trí quan trọng trong tim, thế nhưng nàng lại càng lo lắng, tuy rằng hiện tại biết Thạch Thiên là một kẻ có tiền, thế nhưng bản thân nàng là một giáo viên, đương nhiên là mong Thạch Thiên có thể thuận lợi hoàn thành chuyện học hành, chân chính học được kiến thức.
Hai người tiến tới, cửa phòng hiệu trưởng vẫn mở, ngoại trừ hiệu trưởng còn có một nam một nữ hai người da trắng, người đang ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc chải chuốt rất tỉ mỉ, quần áo chỉnh tề, có vẻ là người có học. Phụ nữ koa đại khái khoảng hai mươi tuổi, tốc vàng mắt xanh, khuôn mặt thiên sứ, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, nhưng vẫn không che dấu được vóc người quyến rũ mê người, đặc biệt đôi chân thon dài lô ra trông siêu cấp gợi cảm, tràn ngập lực mê hoặc.
Tiêu Vi ở trước mặt Thạch Thiên nói: "Lưu hiệu trưởng, học sinh Thạch Thiên đã tới."
Lưu hiệu trưởng chính là đang tiếp chuyện với đôi nam nữ này, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên cười nói: "A... Tới rồi à, ngồi xuống đi...Đều ngồi đi."
Tiêu Vi nghe giọng nói của Lưu hiệu trường có vẻ khách khí, khuôn mặt tươi cười, dường như không giống với bộ dạng muốn xử phạt Thạch Thiên, nhất thời nàng cũng bình tĩnh lại, cùng với Thạch Thiên ngồi đối diện với ba người.
Lưu hiệu trường nhìn chăm chú vào Thạch Thiên chỉ vào hai người kia giới thiệu: "Tôi giới thiệu cho cậu hai vị khách đến từ Anh quốc, vị này chính là Nicola tiên sinh, là tổng giám đốc câu lạc bộ Dimensional Hill, vị này chính là Bilei Si tiểu thư, thân phận không tầm thường, là người có huyết thống hoàng thất tôn quý của Anh quốc, là một vị công chúa mỹ lệ, cũng là em gái của ông chủ câu lạc bộ Dimensional, Hill Rachel tiên sinh." Sau đó lại chỉ lên người của Tiêu Vi và Thạch Thiên giới thiệu: "Vị này chính là các ngươi các ngài muốn tìm họn sinh Thạch Thiên, bên cạnh là giáo viên chủ nhiệm của cậu ta Tiêu Vi."
Tiêu Vi đối với mấy câu lạc bộ gì đó tịnh không biết, nhưng nghe nói cô nàng tóc vàng này chính là công chúa của Anh quốc, thái độ cũng trở nên nghiêm trang hơn, nàng vội đứng dậy chào hai người ngoại quốc này, nói: "Chào hai vị, hoan nghênh hai vị đã đến trường học của chúng tôi."
Nicola hơi chút lễ phép trả lời: "Chào cô, rất hân hạnh được biết cô!" Bilei Si chỉ gật nhẹ đầu với Tiêu Vi, có vẻ có chút ngạo mạn.
Kỳ thực Bilei Si cũng không phải là công chúa chân chính, bà nội của nàng mới chính là công chúa, được gả cho ông nội công tước Dimensional Hill của nàng, cho nên huyết thống hoàng thất vẫn được duy trì, nàng và anh trai Rachel cũng coi đây là niềm tự hào, người khác xưng hô với nàng là công chúa nàng cũng vui vẻ chấp nhận. Hơn nữa sự nghiệp kinh doanh của gia tộc Dimensional Hill bọn họ rất lớn tài sản so với hoàng thất còn lớn hơn, tại Anh quốc có lực ảnh hưởng rất lớn.
Thạch Thiên ngay cả gật đầu đáp lại bọn họ cũng không có, nghe Lưu hiệu trường giới thiệu là câu lạc bộ Dimensional Hill, cũng biết là tìm đến hắn để mời hắn đá bóng, hắn chỉ khẽ quét mắt liếc bọn họ, sau đó chuyển ánh mắt đến nơi khác, chuẩn bị chờ bọn hắn nói ra chuyện đá bóng hắn liền từ chối ngay.
Lưu hiệu trường thấy biểu hiện lãnh đạm của Thạch Thiên như vậy, trong lòng cũng chỉ có thể cười khổ, hắn cũng nghe nói chuyện hôm nay Thiên Thạch quăng Lý Đức Vũ xuống hồ, biết có trách cứ Thạch Thiên cũng vô dụng. Nhưng hắn rất muốn Thạch Thiên có thể tới Anh quốc làm siêu sao, hiện tại bóng đá chính là môn thể thao vua, các quốc gia đều coi trọng, mong muốn chính quốc gia mình có được một cầu thủ tài năng đại biểu đá ở sân chơi Âu Châu, từ đó kéo theo phong trào, kỹ thuật bóng đá nước nhà.
Trung Quốc đủ có thể giúp đỡ một cầu thủ nào đó đi tới một cường quốc bóng đá để rút lui thay thế bổ sung trong một trận đấu lớn, bọn họ có thể lăng sê để một cầu thủ trở nên nổi tiếng, nếu như mình có thể để Thạch Thiên tới Anh quốc chơi bóng, vậy coi như là có cống hiến cho nên bóng đá nước nhà, trường Long Loan khoa học cũng vì thế mà địa vị được đề cao. Lưu hiệu trường thậm chí đang suy nghĩ, chờ khi bộ truyền thông thể thao tới phỏng vấn mình nên diễn thuyết nên như thế nào...
Nicola tiến đến bên người Thạch Thiên, một mực quan sát hắn, trên mạng cũng chỉ thấy một đoạn video ngắn, hơn nữa lại bằng điện thoại ở xa, thấy không rõ lắm hình dạng của Thạch Thiên, hiện tại thấy dung mạo đẹp tai của hắn, thể hình cũng không cường tráng như vận động viên, cũng cảm thây bất ngờ, hắn mỉm cười nói: "Chào cậu, tôi cũng có thấy qua trên mạng cậu biểu diễn, tuy rằng điều không phải đang thi đấu, cậu đá cũng không phải là hợp quy tắc, thế nhưng tiềm lực của cậu khiến tôi cảm thấy thán phục, cho nên lần này tôi tự mình đến Hongkong tìm cậu, chỉ cần cậu có thể qua vòng kiểm tra của bọn tôi, cậu có thể chính thức gia nhập câu lạc bộ Dimensional Hill, trở thành cầu thủ chính thức."
Thạch Thiên dứt khoát nói: "Ta không có hứng thú đối với bóng đá." Hắn không muốn làm cho Tiêu Vi cảm thấy khó xử, cho nên mới chịu đựng không phát ra câu "Đừng làm phiền tới lão tử".
Lý Đức Vũ bởi vì giúp hắn truyền lời nên bị ném xuống lầu, chuyện này Nicola cũng không biết, mà Lý Đức Vũ ngã từ lầu ba xuống, không biết là có bị thương chỗ nào không, cho nên hắn đã đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, chưa kịp nói cho hắn biết Thạch Thiên không muốn chơi bóng, Nicola bởi vì lịch trình rất vội, không có thời gian dài chờ kết quả, liền tự mình chạy tới trường học tìm Thạch Thiên, lại đột nhiên nghe Thạch Thiên nói không có hứng thú chơi bóng, hắn không khỏi sửng sốt, vốn đã chuẩn bị tốt mấy lời diễn thuyết bây giờ đều bị nghẹn lại.
Bilei Si nhịn không được chen miệng nói: "Cậu đại khái còn chưa biết tiền lương hàng năm của cầu thủ của câu lạc bộ bóng đá Dimensional Hill là bao nhiêu đâu, là trăm vạn bảng Anh hàng năm đó, ngoài ra còn có thu nhập ngoài nữa, mà nếu muốn kiếm thêm gấp trăm nghìn lần cũng không khó. Hơn nữa làm cầu thủ của túc cầu Dimensional Hill, bình thường lại được giao lưu với giới quý tộc nhà giàu, thậm chí là người của hoàng thất nữa, lúc đó sẽ chân chính bước chân vào xã hội thượng lưu của Anh quốc rồi..."
Thạch Thiên nhịn không được nói: "Nói nhiều như vậy đã đủ chưa, cái gì mà thượng lưu thượng lưu, xã hội hoàng thất, trong mắt lão tử cũng không bằng một phát rắm, ta nhổ vào!"
Lúc này ngay cả Nicola cũng không bảo trì được phong độ, sắc mặt đại biến, Bilei Si kinh sợ nói: "Cậu...Cậu cư nhiên dám coi thường hoàng thất..."
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Hoàng thất chó má gì, quý tộc gì, chẳng qua là một cái tên hết ăn lại nằm mà thôi, tự cho mình là có huyết thống hoàng thất, cao quý hơn so với người khác, muốn người khác cung phụng, ngược lại lại coi thường người nuôi các ngươi, đừng quên tổ tông các ngươi dùng máu cưa người khác mới có thể đổi được địa vị đó, trong mắt lão tử thường dân còn đáng tôn kính hơn... ít nhất ... Bọn họ dựa vào chính sức lao động của mình mà tồn tại."
Bilei Si tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ vào Thạch Thiên nói: "Ngươi... Ngươi..." Có điều nàng không có kinh nghiệm cãi nhau cho nên không biết dùng từ ngữ nào mới tốt.
Thạch Thiên trừng mắt quát to: "Các ngươi quay về đi, lão tử không thèm để ý đến các ngươi nữa, nếu như còn trước mặt lão tử tự cho là đúng, nói cái gì mà là quý tộc tôn quý thì đừng trách trên người các ngươi tại sao lại có máu, khiến các ngươi nhìn xem máu của mình có giống máu của người khác hay không." Hắn trước đây tại Âu Châu ghét nhất đám người quý tộc coi thường người nghèo, vốn bọn họ chỉ tìm hắn để mời chơi bóng, từ chối coi như xong, thế nhưng vẻ mặt ngạo mạn của Bilei Si cùng với lời nói đảm bảo cho hắn tiến vào xã hội thượng lưu, khiến hắn nhất thời phát tác, đương nhiên cũng chỉ là hù dọa nàng một chút thôi, dù sao hắn có thể phóng chân phóng tay xin máu của một cô bé chứ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Bilei Si tức giận đến nỗi muốn thổ huyết, với một người như nàng từ nhỏ đã bị gia tộc răn dạy tư tưởng truyền thống, hoàng thất trong lòng những người như nàng đều có địa vị thần thánh bất khả xâm phạm, huống chi nàng thường lấy huyết thống hoàng thất của mình làm liềm tự hào, cũng vì thói quen được người khác ca ngợi huyết thống hoàng thất của nàng, trong lúc nhất thời bị người khác hạ xuống không đáng một xu, lại nói "Không bằng loài chó má" nàng sao có thể chịu được. Trong lòng âm thầm hối hận tại sao không mang theo hai gã bảo vệ tới, lại để bọn họ ở ngoài xe, bằng không nhất định cho thằng nhóc không biết trời cao đất rộng dám vũ nhục hoàng thất này biết tay.
Lưu hiệu trường cũng tái mặt cũng không thể không nói, trách cứ: "Học trò Thạch Thiên, tại sao lại nói mấy lời đó với khách đến thăm trường, bọn họ tìm đến đây cũng là có ý tốt, không muốn đi chơi bóng thì thôi, sao lại nói lời ác ngôn như vậy, cũng quá vô lễ rồi, mau hướng tới hai vị xin lỗi đi."
Trong ánh mắt Thạch Thiên bắn ra hàn quang, quay về phía Lưu hiệu trường, Lưu hiệu trường phảng phất cảm thấy một cỗ hàn khí bao quanh thân thể, cản người lạnh lẽo run lên. Tiêu Vi ngồi cạnh Thạch Thiên cũng cảm thấy cỗ hàn khí này, sợ Thạch Thiên lại phát tác như lúc trước ở trong tửu điếm Tứ Quý, nàng cuống quýt nắm lấy cánh tay Thạch Thiên. Thạch Thiên thấy nét mặt lo lắng của Tiêu Vi cũng không đành lòng để nàng lo lắng nữa, hắn cũng đành nuốt lại mấy lời vừa định nói, thật muốn giáo huấn bọn họ một chút, để cho nắm tay của mình có thể xóa sạch tư tưởng quý tộc của bọn họ, hắn liền nhịn xuống.
Lưu hiệu trường thấy Thạch Thiên không để ý tới lời của hắn, cũng đành quay sang khuyên giải hai vị khách Anh quốc, vẻ mặt áy náy nói: "Thực sự xin lỗi, hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong các vị đừng phiền lòng..."
Nicola an ủi Bilei Si vài câu, sau đó quay đầu nói: "Người Anh quốc chúng ta là người có học rất biết giảng đạo lý, sẽ không chấp nhặt với người trẻ vô tri đâu...."
Thạch Thiên không đợi hắn nói xong, cười ha ha nói: "Phong độ của người có học? Ở trong mắt ta các đất nước các ngươi chỉ là một đám cướp biển, nhờ cướp đoạt và chính sách thực dân mới phát triển như bây giờ, đem các quốc gia khác làm nô lệ, cướp đoạt tài sản của người ta, lúc đó phong độ của các ngươi chạy đi đâu rồi? Bằng vào các ngươi cũng dám giảng phong độ?"
"Nói rất hay!" Từ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng truyền đến một tiếng tán thưởng cùng với vỗ tay, đó chính là Hạng Hồng, tiếng vô tay chính là của Hạng Kiều tam nữ. Các nàng bốn người vừa mới định vào phòng hiệu trưởng tìm Thạch Thiên và Tiêu Vi cho nên nghe được chuyện này. Lúc này Hạng Hồng mới lên tiếng tán thưởng, hơn một nửa là nàng cũng ghét đám người tự cho mình là quý tộc này, một nửa còn lại là muốn tạo quan hệ tốt với Thạch Thiên.
Hạng Kiều tam nữ cũng nửa này nửa kia, phân nửa là cùng với Hạng Hồng, các nàng tuy rằng đều là tiểu thư nhà giàu có, nhưng khi cùng tụ hội với một ít người giàu có, nhân vật nổi tiếng, đám người đó cũng chỉ xem các nàng như một người dựa vào gia thế mà thôi, chẳng muốn làm bạn với các nàng. Còn một nửa khác lại bất đồng rất lớn so với Hạng Hồng, là bởi vì dung mạo của Bilei Si cũng không kém so với các nàng, vóc người lại tốt hơn, mà ánh mắt tức giận của nàng ta lại đang nhìn chằm chằm các nàng, các nàng hận không thể xong lên móc mắt của nàng ta ra.
Kỳ thực lúc mới tới thấy ánh mắt của Bilei Si có hảo cảm với Thạch Thiên , sau lại thấy ánh mắt của hắn tức giận, cũng không phải như Hạng Kiều các nàng nghĩ. Bất quá thấy Thạch Thiên không để mắt chút nào tới Bilei Si, hơn nữa cũng không phải vì đối phương có huyết thống hoàng thất mà động tâm. Khiến các nàng cũng nhẹ nhõm không ít, bây giờ cũng hết giận, oán hận trong lòng đối với Thạch Thiên cũng biến mất, cũng đã quên kỳ thực Thạch Thiên cũng không đem các nàng để vào mắt.
Lưu hiệu trường thấy tiểu thư của Hưng Nghĩa An tới, hơn nữa rõ ràng còn có ý giúp Thạch Thiên. Hắn liền cảm thấy đau đầu, người của Thiên Thạch pháo đài đã nhờ người để Thạch Thiên tới trường Long Loan học, hiệu trưởng cũng không biết Thạch Thiên là ai. Đương nhiên bản thân hắn cũng không biết Thiên Thạch pháo đài là ở chỗ nào, cho dù nói cho hắn biết hắn cũng không kinh ngạc. Nhưng hiện tại Thạch Thiên lại có quan hệ với xã hội đen, nghĩ thầm thảo nào nhóc này lại có thái độ vô lễ với đám người Anh quốc như vậy, quý khách Anh quốc tuy rằng không thể lãng đạm, thể nhưng Hưng Nghĩa An cũng càng không thể đắc tội, dù sao đây cũng là trường học ở Hongkong, người nhà mình cũng đều ở đây cả, nghĩ vậy nên hắn vội nói: "Nguyên lai là Hạng tiểu thư, mời vào! Mời vào!"
Hạng Hồng cũng không khách khí, đi vào phòng hiệu trưởng ngồi xuống, Hạng Kiều các nàng ba người lại càng không biết khách khí là gì, cũng đi theo phía sau Hạng Hồng, tùy tiện ngồi cạnh Hạng Hồng tay vịn vào ghế sô pha, không hề có phong phạm giống như một vị tiểu thư con nhà giàu.
Nicola không nhận ra Hạng Hồng, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt niềm nở tươi cười tiếp đón của Lưu hiệu trường, cũng biết người này không tầm thường, nhưng Hạng Hồng các nàng lại vỗ tay tán thưởng Thạch Thiên, khiến hắn thực sự không chịu nổi, hơn nữa bên người Hạng Hồng có ba cô bé vỗ tay kia đều mặc đồng phục của trường Long Loan, rõ ràng cũng là học sinh nơi này, lúc này hắn quay sang phía Lưu hiệu trường trầm giọng nói: "Lời nói của học sinh trong trường ngài khiến ta vô cùng tức giận va giật mình, ta hi vọng đây không phải kết quả do nhà trường dạy, nếu như thanh niên tại Hongkong đều như vậy, sẽ làm ảnh hưởng rât lớn đến quan hệ của Hongkong và Anh quốc." Hắn dừng lại một chút, sau đó ngạo mạn nói: "Nên biết Hongkong có thể phồn vinh được như ngày hôm hoàn toàn là bởi vì được Anh quốc chúng ta hỗ trợ duy trì."
Hạng Hồng cười lạnh nói: "Vị tiên sinh này nói không hoàn toàn chính xác rồi, sau khi Anh quốc biến Hongkong thành thuộc địa, tuy rằng mang đến một chút kỹ thuật và tư duy đổi mới, đối với Hongkong có một sự trợ giúp nhất định, thế nhưng lúc đại đa số người ở Hương Cảng trong mắt các ngươi đều là đám lao động rẻ mạt mà thôi, không được đối đãi công bằng, người Hương Cảng sở dĩ có thể được như ngày hôm nay, đều chỉ dựa vào nghị lực ngoan cường, tinh thần không sợ khổ, không vì bất cứ tình huống khó khăn nào mà từ bỏ mục tiêu, các ngươi làm tất cả đối với Hongkong, tất cả đã được trả sạch trên người những người lao động rẻ mạt rồi, tôi tin những điều đó vị tiên sinh này không phải là không biết."
Nicola hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là phản đối, nhưng lại không biết dùng lời gì để phản đối, ánh mắt lại nhìn về phía Lưu hiệu trường.
Lưu hiệu trường tại vấn đề này nào dám nói với Nicola, cũng không thể giúp hắn nói, nếu như Hạng Hồng để Hưng Nghĩa An và Hạng gia cho một đám báo chí thêm mắm thêm muối vào rồi tung ra ngoài, mình ở Hongkong sẽ như chuột chạy qua đường, người người phỉ nhổ, hắn làm như không thấy ánh mắt của Nicola, quay sang Hạng Hồng gật đầu biểu thị lòng tán thành.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Nicola và Bilei Si thấy thế đầu đêu to ra, bọn họ có ý tốt muốn giúp đỡ tiền đồ của Thạch Thiên, nhưng lại chuốc lấy phiền não, bị đối phương vũ nhục, Thạch Thiên là một tên nhóc mới lớn nói xằng nói bậy thì thôi, nghĩ không ra một phụ nữ không rõ thân phận cũng chạy vào nói hùa, cang nói càng đáng giận [ Dù sao hắn cũng không phải là tên nhóc a ], tức giận nhất là Lưu hiệu trường lại tỏ ý tán đồng với nàng ta.
Nicola giận dữ đứng dậy nói: "Xem ra người Anh quốc chúng tôi không được người Hongkong các ngươi hoan ngheeng rồi, vậy ta xin phép cáo lui."
Hạng Hồng cười nói: "Ông bạn lại nói sai rồi, chúng tôi hoan nghênh bất cứ người nào tới Hongkong hợp tác hoặc là du lịch, đương nhiên bao gồm cả người Anh, chúng tôi cũng không quên sự cống hiến của quý quốc với Hongkong. Đối với cuộc nói chuyện của chúng ta vừa rồi, tôi lại rất ghét các ông, đương nhiên điều đó cũng chỏ đại biểu cho cá nhân tôi thôi, cũng không dám nói là đại biểu cho toàn bộ người Hương Cảng. Cũng như vậy, ông giàu có như vậy, thân phận tôn quý như thế tại Anh quốc cũng thiểu số. Miễng cưỡng được coi là công chúa tiểu thư cũng coi như là hiếm thấy, tôi tin là hai người cũng không phải đại biểu cho toàn bộ người Anh quốc, đúng không!
Bilei Si đầy to bằng cái đấu, cô gái này lại nói mình "Miễn cưỡng có thể được coi là tiểu thư công chúa", thế những ngẫm lại cũng không sai là mấy, để tránh việc càng nói càng nhục, lúc này vị "Công chúa" này cũng không duy trì được hình tượng của mình nữa, không chào hỏi một câu đã chạy khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Nicola sau đó cũng bước ra, cũng không nói một tiếng tạm biệt.
Thạch Thiên quay sang phía Hạng Hồng cười ha ha nói: "Cũng là ngươi giỏi, sao với lời mắng chửi của lão tử, thật đúng là không cùng một đẳng cấp, rất ít lời thô tục thế nhưng lực sát thương so với lão tử lại lớn hơn... Ha ha ha ha..."
Hạng Hồng mắt trắng dã liếc hắn, sẵng giọng nói: "Cậu rốt cuộc khen tôi hay là chửi tôi vậy..."
Thạch Thiên khoát tay nói: "Tùy ngươi nghĩ như thế nào cũng được, ta nói chuyện không hay giải thích." Hắn nhịn cười rồi quay sang Lưu hiệu trường nói."Chuyện của ta đã xong rồi, vậy chào nhé." Hắn nói qua như thế cũng là cấp mặt mũi cho Lưu hiệu trường rồi.
Lưu hiệu trường nghe Thạch Thiên ở trước mắt tiểu thư hắc bang Hạng Hồng cũng vẫn tự xưng là "Lão tử",... ít nhất ...Có thể đoán ra thân phận của hắn không tầm thường, mình là hiệu trưởng tuy rằng không sợ hắn, thế nhưng trước mặt tên học sinh như vậy có nói "Cố gắng học tập, tương lai sẽ trở thành một nhân tài" cũng vô ích. Lúc này cũng chỉ đành gật đầu nói: "Không còn việc gì nữa, cậu đi đi." Nói xong hắn lại quay sang nói với Hạng Hồng: "Hạng tiểu thư tới tìm tôi có việc gì sao?"
Hạng Hồng thấy Thạch Thiên và Tiêu Vi đã đứng dậy đi ra ngoài, cũng đứng dậy nói." Lưu hiệu trường bận bịu như vậy, tôi lại không biết xấu hổ đến làm phiền rồi, hôm nay đến đây là vì chuyện của Thạch Thiên, lại thấy mọi người nói chuyện sôi nổi như vậy, nhịn không được nên nói xen vào, mong Lưu hiệu trường đừng trách, toi cũng nên đi đây, chào ngài!"
Lưu hiệu trường đứng dậy tiễng nàng, khách khí nói: "Không có không có, Hạng tiểu thư đi thong thả, hẹn gặp lại!"
Hạng Hồng sợ Thạch Thiên đã đi xa rồi, cũng không nói lời vô ích nữa, đuổi theo ra ngoài cửa, Hạng Kiều tam nữ cũng chạy nhanh đuổi theo Hạng Hồng. Hạng Hồng hô: "Thạch Thiên, chờ tôi đã."
Thạch Thiên kỳ thực khi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng cũng nghe được lời của nàng nói đến tìm hắn, nhưng nghĩ đến bên người Hạng Hồng còn có ba cô bạn học khó chơi nữa, cho nên hắn làm như không nghe thấy, lúc này thấy Hạng Hồng mở miệng gọi, hắn cũng chỉ đàng dừng lại, dù sao lời của Hạng Hồng nói nghe rất lọt tai, cho nên cũng có không ít hảo cảm vơi nàng, hắn hỏi: "Có chuyện gì?"
Hạng Hồng chạy đến trước mặt Thạch Thiên và Tiêu Vi, nói: "Tôi có việc quan trọng muốn nói với cậu, ở đây không tiện, tôi mời cậu đi ăn, chúng ta ngồi ăn từ từ rồi nói chuyện, cậu thấy thế có được không?"
Thạch Thiên thấy nàng khách khí như vậy, cũng không đành cự tuyện, dù sao cũng không có chuyện gì làm, chỉ sợ ba nàng kia cùng đi, đến lúc đó các nàng thi nhau nói, bữa cơm này quả là không dễ chịu rồi, hắn do dự nhìn qua Hạng Kiều các nàng ở phía sau Hạng Hồng, thấy vẻ mặt si mê của các nàng đang nhìn mình, lông tóc hắn đều dựng cả lên, cả người run rẩy.
Hạng Hồng tự hồ như hiểu được tâm ý của Thạch Thiên, nàng chặn nói: "Chỉ có tôi và cậu thôi."
Thạch Thiên lập tức yên tâm trở lại, gật đầu nói: "Vậy thì được."
Hạng Kiều ở phía sau Hạng Hồng vội la lên: "Chị cả, sao chị lại nói vậy...Em cũng đói bụng, cũng muốn đi ăn cùng!"
Hạng Hồng khuyên nhủ nói: "Em về nhà mà ăn, chị có chuyện quan trọng muốn cùng Thạch Thiên nói."
Hạng Kiều đâu chịu nghe theo, nói: "Bọn chị nói chuyện của bọn chị, em ăn là chuyện của em, không ảnh hưởng đến chuyện của hai người."
Hạng Hồng sợ Thạch Thiên bởi vậy mà không đi, giận tái mặt nói: "Đừng có gây chuyện, mau trở về nhà đi, bằng không chị đem em đến chỗ ba mẹ ở nước ngoài học đó."
Hạng Kiều kinh hãi, cha mẹ các nàng quanh năm đều ở Mĩ Quốc và Canada xử lý việc buôn bán của Hạng gia, nàng thật không muốn đến nơi xa xôi đó để học, hơn nữa từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên người, đều thay ông nội Hạng Hoa Cường quản lý việc buôn bán lại phải chú ý tới chuyện của xã đoàn, làm sao có thời gian chiếu cố đến nàng, Hạng Hồng cũng coi như là một nửa người mẹ của nàng rồi, thấy Hạng Hồng phát hỏa như vậy, nàng liền vùng tay che miệng, rồi tức giận mà chạy.
Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi thấy Hạng Kiều cũng không thể đi, các nàng đương nhiên càng không thể cùng Thạch Thiên đi ăn cơm rồi, vì vậy hai nàng đều nói nhanh "Hẹn gặp lại" xong liền đuổi theo hướng Hạng Kiều.
Tiêu Vi nhẹ giọng nói với Thạch Thiên: "Tôi cũng đi trước đây."
Nàng ở trước mặt người khác, đặc biệt là ở trong trường học cũng không dám biểu thị thân mật với Thạch Thiên, chỉ không biết Thạch Thiên có trở về Đỉnh Sơn biệt thự nữa hay không, mà Thạch Thiên lại không mang theo xe, hôm nay là đi nhờ xe nàng đến trường học, nếu như Thạch Thiên cũng trở về biệt thự, đương nhiên là muốn ngồi xe của nàng cùng nhau trở về, cho nên nàng vẫn đi bên cạnh hắn. Vừa nghe thấy Thạch Thiên đáp ứng cùng Hạng Hồng đi ăn cơm, mà Hạng Hồng nói có việc quan trọng cùng nói với hắn, chỉ có hai người cùng đi, cho nên nàng chào Thạch Thiên một tiếng, chuẩn bị trở về biệt thự Sơn Đỉnh.
Hạng Hồng xin lỗi nói: "Tiêu tiểu thư, thật xấu hổ, đã quấy rầy cô và Thạch Thiên tiên sinh trở về nhà rồi, hôm nay đúng là có chuyện quan trọng, lần sau tôi mời hai người cùng nhau đi ăn."
Tiêu Vi nhất thời sắc mặt trở nên đỏ bừng, nghe giọng của nàng ta có vẻ như biết quan hệ của hai người rồi, xấu hổ "A" một tiếng, sau cùng cũng nói một tiếng "Chào tạm biệt" rồi chay chối chết. Nàng biết Hạng Hồng là chủ của Kim Hinh, nhất định là do Kim Hinh nói rồi, trong lòng nàng vừa thẹn vừa hận. Xấu hổ không thể tìm được lỗ hổn nào mà chui vào trốn, ngày hôm nay cũng không giống với đêm ở Tứ Quý tửu điếm, nơi nơi đều là học sinh có điều chỉ có một ít học sinh là biết mình là giáo viên chủ nhiệm của Thạch Thiên.
Hạng Hồng lại cố ý thử xem quan hệ của Tiêu Vi và Thạch Thiên đến mức nào rồi, nàng xem ra quan hệ hai người lúc này đã rất thân thiết rồi,... ít nhất ... Cũng không kém so với Kim Hinh, cho nên nàng cũng muốn làm bạn với Tiêu Vi, sau này có nhiều cơ hội hơn để tiếp xúc với Thạch Thiên, hiện tại trước hết cứ đem quan hệ của bọn họ nói ra, miễn cho sau này Tiêu Vi ở trước mặt mình che dấu, lúc đó khó có thể khiến nàng thổ lộ tình cảm.
Thạch Thiên cũng chẳng sợ người khác biết, chỉ cầm Tiêu Vi muốn hắn sẽ dẫn nàng đi, người khác nói gì căn bản hắn không quan tâm, bât quá cũng không nhất định phải mang nàng đi, hắn nghe giọng điệu của Hạng Hồng có vẻ như là chuyện quan trọng, Tiêu Vi cũng nói là không muốn đi cùng, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Hạng Hồng dẫn theo Thạch Thiên đến một khu nhà ăn cao cấp thuộc sản nghiệp Hạng gia, nàng vừa bước chân vào nhà hàng liền hô quản lý chuẩn bị thức ăn, sau đó trực tiếp dẫn Thạch Thiên vào một căn phòng riêng yên tĩnh, sau khi mời hắn ngồi, nàng liền hỏi: "Thạch Thiên, cậu muốn dùng gì? Không nên khách khí!" Tuy rằng Hạng Hoa Cường muốn nàng lễ phép với Thạch Thiên, gọi hắn là Thạch Thiên tiên sinh, thế nhưng nàng cảm thấy không được tự nhiên, cho nên gọi thẳng tên hắn ra.
Thạch Thiên nói: "Ta cũng chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách khí, bất quá không quen gọi món, ngươi gọi là được rồi."
Hạng Hồng cũng không cố ép, sau khi hỏi khẩu vị của hắn nàng liền kêu quản lý gọi mười mấy loại món ăn, vài món điểm tâm, kêu quản lý nhanh chóng đi làm. Được tiểu thư Hạng gia phân phó, quản lí nhà hàng không cần phải nói cũng tuyệt đối sẽ không chậm trễ, liên tục gật đầu, chạy vội ra ngoài.
Một lát sau thức ăn đã được bê lên, chỉ một phút toàn bộ thức ăn đã bày đầy bàn, mấy đồ ăn cách thủy cũng được nổi lửa, xem ra đã sớm có chuẩn bị, hắn biết Hạng Hồng đã chuẩn bị từng món ăn một, chỉ chờ hai người tới là món ăn tức khắc sẽ được bày lên.
Hạng Hồng thường cùng người giao tiếp, cho nên tính cách của Thạch Thiên như thế nào nàng cũng biết đại khái, cũng biết được hắn hay nổi cáu, không thích người khác quanh co lăm lời, chờ khi người phục vụ và quản lý mang thức ăn lên rời khỏi phòng, nàng liền trực tiếp đi vào trọng tâm câu truyện, nói: "Thạch Thiên, tôi nghe nói tại cổng trường học của cậu có một người chết, là người Nhật Bản thuộc Tam Khẩu Tổ, hắn là sát thủ tên Cương Điền Thái Lang, tôi sợ bọn người đó sẽ đến tìm cậu gây phiền phức, cho nên hôm nay tôi đến tìm câu để nói cho cậu tin tức này. Lại sợ Tiêu tiểu thư sợ hãi cho nên không dám mời nàng cùng đi ăn."
Thạch Thiên cũng đã ăn đủ, liền ngẩn đầu hỏi nàng: "Tới tìm ta là vì chuyện này sao?"
Hạng Hồng gật đầu nói: "Ừ, mục tiêu của Tam Khẩu Tổ chính là cậu, cũng bởi vì lần trước cậu ra tay cứu em ba của tôi, cho nên mới gây phiền phức như vậy, tôi đương nhiên phải nhắc nhở cậu cẩn thận rồi, bằng không sao bọn tôi sao có thể yên tâm. Sau này có việc gì cần Hạng gia chúng tôi xin cứ nói, chỉ cần bọn tôi có thể làm được, nhất định sẽ toàn lực giúp cậu giải quyết." Nàng từ sắc mặt của hắn đã nhìn ra, hắn sớm đã biết chuyện này, thế nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở Thạch Thiên, chủ yếu là tỏ thái độ của Hạng gia cho hắn thấy.
Thạch Thiên cười nói: "Bọn họ tìm ta là bởi vì ta đã đem tên nhóc giặc Oa giết, chứ không phải là vì cứu Hạng Kiều, cho nên người không cần phải cảm thấy bất an."
Hạng Hồng nói: "Nói như vậy...Cậu sớm đã biết hắn đến để giết cậu?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Hắn chính là do ta giết."
Hạng Hồng đoán Cảng Điền Thái Lang không phải do Thạch Thiên giết, mà là người của hắn giết, thế nhưng hiệ n giờ đap án của hắn khiến nàng rất kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Cậu...Cậu sao lại tin ta như thế?"
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Có cái gì mà tín nhiệm hay không tín nhiệm, lão tử nhìn ngươi là biết, cho nên mới nói cho ngươi, ngươi là người rất được, không giống với những phụ nữ khác hay vòng vo nũng nịu, cũng không khó chơi như em gái ngươi, lời nói còn một chút đạo lý, không sai... Không sai...." Nói xong hắn lại vùi đầu vào bàn ăn.
Kỳ thực nếu như là một người cảnh sát không khiến hắn cảm thấy đáng ghét tới hỏi hắn, hắn cũng nói với người cảnh sát kia là "Chính là ta giết", nhưng Hạng Hồng lại không nghĩ như vậy. Giết người không phải là chuyện nhỏ, nào có người lại nói nhẹ nhàng như thế, nhất thời trong lòng nàng không khỏi đấu tranh, nghĩ không ra nghĩ không ra cùng mình quen biết không lâu, chỉ có vài lần. Tới biệt thự nhà nàng một lần, lại tin tưởng nàng như vậy, ngay cả chuyện giết người cũng nói cho nàng biết, lại biểu hiện thái độ rất tùy tiện, không lo lắng nàng sẽ bán đứng hắn, thậm chí cũng không nhắc nàng nên giữ bí mật, thực sự hắn là một người đàn ông quá quyết đoán rồi!
Hạng Hồng cảm động trung thực nói: "Thạch Thiên, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu."
Thạch Thiên vừa ăn vừa nói: "Tùy ngươi, nói cho ngươi biết ta cũng không sợ ngươi đi nói cho người khác, cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, chỉ là giết một thằng nhóc giặc Oa mà thôi."
Thạch Thiên càng biểu lộ thái độ tùy tiện, Hạng Hồng lại càng cảm động, nghĩ thầm chuyện này không phải là chuyện lớn, thì chuyện nào mới là chuyện lớn đây, nàng quan tâm nói: "Nghe nói cảnh sát hiện tại còn chưa tra ra người nào giết Cảng Điền Thái Lang, hẳn là cũng không hoài nghi cậu, bất quá Tam Khẩu Tổ Nhật Bản nhất định sẽ hoài nghi cậu, sau này cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Thạch Thiên cười nói: "Chẳng lẽ ta lại e sợ mấy thằng nhóc giặc Oa ư, lão tử đang buồn chán không có chuyện gì làm đây."
Hạng Hồng nghe vậy càng thêm lo lắng, nói: "Mặc kệ cậu nói thế nào nhưng việc này thực sự là do Hạng gia gây nên, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay đứng nhìn, nhất định sẽ phái người theo dõi động tĩnh của Tam Khẩu Tổ và Đông Thắng, nếu có chuyện chúng ta sẽ báo cho cậu."
Thạch Thiên biết nàng có ý tốt cũng chẳng muốn để ý tơi "Việc nhỏ" này lại cần nhờ Hạng Kiều và Hạng Hồng trước mặt che chở, trong lòng khẽ động, hắn nói: "Ngươi nếu thật muốn giúp ta, vậy ta nói một việc mà ngươi có thể giúp..."
Hạng Hồng cảm thấy hứng thú hỏi thăm: "Chuyện gì?"
Thạch Thiên gãi gãi đầu nói: "Em gái ngươi...Ngươi hẳn là cũng hiểu, tương đối đáng ghét, gần đây hay làm phiền lão tử, ta lại không thể đánh các nàng, mà nàng lại là người thân của ngươi, nếu như đem cái mông của nàng đáng sưng lên, mất hết mặt mũi, đúng không! Ngươi hay nhất là nên quản nàng, quan tâm nàng, hay nhất là quản cả hai nang kia nữa, khiến các nàng đừng đi theo làm phiền lão tử nữa."
Hạng Hồng nghĩ không ra Thạch Thiên lại muốn nàng hỗ trợ chuyện này, nàng không nhịn được hi hi cười, cười một lúc lâu mới thở gấp nói."tôi xem các nàng ấy đều thích cậu, cho nên mới phiền đến câu, cậu một điểm cũng không động tâm sao?"
Thạch Thiên nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, mà lại không muốn nói dối, cũng không thể nói "Bởi vì các nàng là xử nữ, lão tử chỉ nghĩ vui đùa một chút chứ không muốn phụ trách.", hắn buồn rầu nói: "Ngươi rốt cuộc có chịu giúp hay không, hỏi nhiều như vậy để làm gì."
Hạng Hồng thấy hắn đột nhiên nổi nóng, nghĩ thầm người này tính tình thật đúng là kỳ quái, giật mình nói: "A...Vậy tôi sẽ giúp thử xem sao, có thể không nhất định là thành công, mặt khác chuyện vừa rồi là tôi nói nghiêm túc đó, nếu cậu thiếu tiền thì nói, không nên khách khí, bằng không tôi cũng không giúp cậu nói chuyện đâu."
Thạch Thiên thấy nàng nguyện ý giúp mình, liền gật đầu nói: "Biết rồi." Dù sao hắn cũng không thiếu tiền, đây cũng không phải chuyện khách khí, căn bản hắn cũng không để chuyện này trong lòng, hơn nữa hắn thường độc lai độc vãng, chỉ có khi sống đến già mới có thể giữ được một vài người ở bên, nếu như muốn tiêu diệt một người hoặc là một tổ chức nào đó, căn bản một mình động thủ cũng được. Hơn một trăm năm trước vì giúp đỡ.
Laurent báo thù, qua Âu Châu tiêu diệt tam đại gia tộc, là bởi vì trong lòng giận dữ, không muốn buông tha một người tên là Colored ribbon, là cha của Laurent cùng một người hầu.
Thạch Thiên biểu hiện ra với người bên ngoài luôn ăn to nói lớn, cực không khách khí, bình thường rất tức giận bọn họ xen vào việc của người khác, quá mức đáng ghét, đó là bởi vì hắn không muốn người khác quá tốt đối với hắn, sẽ khiến hắn không quên được, phải nhớ cả đời. Mà cả đời hắn lại quá dài, cũng khong biết đến khi nào thì kết thúc, trong lòng còn rất nhiều hình bóng rất thống khổ, bởi vì các nàng không bao giờ có thể quay lại nữa. Hắn cũng không thể quên được, lúc nào cũng dằn vặt hắn!
Trong lòng Thạch Thiên tuyệt đối rất xem trọng người bên cạnh, tuyệt đối không để bọn họ chịu thương tổn, tính mạng của bọn họ rất trọng yếu, bởi vì mặc kệ là Thạch Thiên có thể bị giết hay không, đều có thể sống trở lại, thế nhưng sinh mạng bọn họ chỉ có một lần, cho nên khi thấy Laurent bị thương nặng, hắn liền trở lại điên cuồng trả thù, giết sạch ba gia tộc hơn ngàn vạn thành viên rồi mới chịu bỏ qua.
Không chỉ báo thù, cũng không chỉ là phát tiết, mà là đối với toàn bộ thế giới phát ra lời cảnh báo: người của ta, không thể đụng vào!
Hắn so với bất luận kẻ nào khác là người sợ mất đi người thân và bạn bè nhất!
Cho nên có đôi khi tự nguyện không có bạn bè, không nên có người thân...
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan