Nghệ Phong thấy Hỏa Linh ngã trên mặt đất, cuối cùng hắn cũng thở dài một hơi. Chiến đấu liên tục khiến hắn cảm thấy có chút kiệt sức. Đấu khí còn lại trong cơ thể không nhiều lắm, nếu như tiếp tục đấu nữa, cho dù Nghệ Phong có thể phát hiện ra linh hồn của nó, cũng chưa chắc là đối thủ của nó.
Phải thừa nhận, Linh quả nhiên là thứ tồn tại quỷ dị nhất trên thế giới này. Cũng khó trách chỉ có Nhiếp hồn sư mới có thể chinh phục nó. Hỏa Linh vừa rồi tuy chỉ là chuẩn Sĩ Cấp, nhưng nếu không thể phát hiện ra linh hồn của nó, cho dù là Sĩ Cấp cũng chưa chắc có thể giết chết Hỏa Linh.
Nghệ Phong xoa bóp cánh tay tê dại của mình, ngồi xếp bằng bên cạnh Hỏa Linh, khoanh tay trước ngực, vẫn dùng công pháp Lăng Thần Quyết bắt đầu tu luyện.
Năng lượng của Hỏa Linh từng chút một phiêu tán vào trong hư không, lúc này cũng phần lớn di chuyển về phương hướng của Nghệ Phong. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao Nghệ Phong muốn đến bên cạnh Hỏa Linh tu luyện. Có năng lượng tiêu tán của Hỏa Linh gia nhập, năng lượng khẳng định sẽ nồng hậu hơn những nơi khác.
Nghệ Phong rất nhanh tiến nhập vào trạng thái tu luyện, từng đạo năng lượng theo hô hấp của hắn tiến nhập vào trong cơ thể.
Khi Nghệ Phong đang chậm rãi tu luyện năng lượng, một thứ cổ quái đột nhiên nhảy lên trên người Hỏa Linh. Vật nhỏ này phảng phất như một con rắn, nhưng lại không giống rắn. Toàn bộ thân thể trong suốt giống như bạch ngọc, trên đầu có hai cái sừng màu xanh nho nhỏ, hiện ra màu sắc giống như ngọc lưu ly, khiến trước mắt sáng ngời, quỷ dị nhất là, ở dưới cái bụng có hai cái móng, cũng phảng phất giống như ngọc lưu ly. Tiểu sinh mệnh này phảng phất như vật điêu khắc, tổ hợp trắng xanh thanh lương, cực kỳ đẹp mắt.
Chuyện khiến người ta cảm thấy quỷ dị nhất là thứ này giống rắn nhưng không phải rắn, giống rồng như không phải rồng, nó xoay quanh thân thể của Hỏa Linh. Hỏa Linh cực đại như vậy, từng chút một thu nhỏ lại. Rất nhanh, thân thể cực đại của Hỏa Linh biến mất không còn một mảnh. Chỉ là màu sắc của vật này cũng trở nên càng trong suốt. Vật nhỏ nhìn Nghệ Phong đang nhắm mắt ở bên cạnh, khéo léo co người lại, bỗng nhiên biến mất.
Tất cả chuyện này, Nghệ Phong đều không biết. Hắn đã rơi vào trạng thái tu luyện, cũng không biết qua bao lâu, tư thế trên tay hắn biến ảo rất lâu. Lúc này mới thở ra một hơi, từ từ mở mắt ra.
Cảm thụ được linh khí dư thừa trong cơ thể, khóe miệng Nghệ Phong không giấu được nụ cười. Quả nhiên, chỉ có khiêu chiến bản thân, mới có thể đề thăng thực lực nhanh nhất. Lần này tu luyện, dĩ nhiên nhanh hơn bình thường rất nhiều, linh khí trong cơ thể cũng tăng thêm vài phần.
Chỉ là, khi Nghệ Phong chuyển dời đến chỗ Hỏa Linh vừa nằm, không khỏi sửng sốt: tại sao Hỏa Linh lại tiêu tán nhanh như vậy. Cho dù nó là Linh nhất giai, ít nhất cũng cần ba ngày mới có thể tiêu tán toàn bộ.
Sau khi Nghệ Phong tự phát hiện bản thân có thể dò xét linh hồn của Linh nhất giai, hắn có vẻ không còn sợ hãi. Nghệ Phong không kiêng nể ma thú và linh cấp thấp bên ngoài đuổi bắt. Về phần tiến vào bên trong, Nghệ Phong thật sự không dám đi. Đẳng cấp của ma thú và linh bên trong hiển nhiên không chỉ dừng ở nhất giai, bọn chúng căn bản không phải tồn tại Nghệ Phong có thể đối phó, hắn rất biết lượng sức mình.
Nghệ Phong ma luyện trong rừng rậm Lam Linh thêm một tuần, lúc nào đói thì nướng thịt ma thú ăn. Thực lực không ngừng tiến lên, rất nhanh đã đạt đến cửu giai đỉnh phong. Kết quả như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Nghệ Phong, theo như tính toán ban đầu của hắn, cho dù dựa vào trợ giúp của hồn lực sư giai bát cấp, cũng cần khoảng một tháng mới có thể miễn cưỡng đạt được trình độ như vậy.
Kết quả như vậy làm Nghệ Phong không khỏi cảm thán sự thần kỳ của Lăng Thần Quyết. Đương nhiên, chuyện bản thân hắn là đệ tử của Sư cấp cũng không thể thiếu được. Bằng không, công pháp tùy ý làm sao ưu tú như vậy, cho dù Nghệ Phong nỗ lực thế nào, làm sao trong một tuần có thể đề thăng tới bình cảnh này.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, vừa mới giết một con Linh đặc biệt giảo hoạt khiến hắn tiêu hao rất nhiều thể lực. Cảm giác được toàn thân đau đớn, hắn liền ngồi xuống, hắn muốn thừa dịp cơ hội này, xem xem có cơ hội đột phá bình cảnh đến Sĩ Cấp hay không.
Ấn kết rườm rà được kết lại trong tay Nghệ Phong, tâm thần hơi dung nhập vào trong cơ thể, linh khí ở trạng thái khí lẳng lặng lưu lại trong kinh mạch của Nghệ Phong. Tâm niệm Nghệ Phong vừa chuyển, linh khí không màu trong cơ thể Nghệ Phong lại chậm rãi lưu chuyển ra.
Không thể không nói, Nghệ Phong đã chiếm một đại tiện nghi. Người chưa đạt tới Sư Cấp căn bản không thể nhìn vào bên trong cơ thể. Nhưng hồn lực của hắn lại đạt được Sư Cấp bát giai. Điều này cũng dẫn đến, Nghệ Phong có thể khống chế đấu khí chính xác hơn, đột phá cũng dễ hơn rất nhiều. Dù sao, càng hiểu biết về tình huống trong cơ thể, Nghệ Phong có thể biết bản thân nên làm cái gì hơn.
Hồn lực khống chế vận chuyển từng vòng trong kinh mạch, ở chính giữa kinh mạch trọng tố, cũng chính là vị trí bụng dưới hơi hướng lên trên, phảng phất giống như có khí hải cực đại, vô số linh khí lưu chuyển đến đây, luôn được hấp thu sạch sẽ, sau đó chậm rãi xoay tròn bên trong.
Sau một chiêu Lăng Thần Quyết của Nghệ Phong, vô số linh khí từ bên ngoài cơ thể được hấp thu vào bên trong, sau khi vận chuyển một vòng trong kinh mạch, lại chậm rãi rót vào trong khí hải, linh khí không màu gia nhập vào trong, cũng không tạo ra biến hóa quá lớn, bên trong khí hải vẫn là những dòng xoáy nho nhỏ chậm rãi xoay tròn.
Nghệ Phong biết, số lượng linh khí này căn bản không tạo nên biến hóa gì. Động tác trên tay hắn biến ảo càng nhanh, từng đạo linh khí từ khắp người Nghệ Phong dung nhập vào trong cơ thể. Sau khi dựa theo lộ tuyến hành công của Lăng Thần Quyết vận chuyển một vòng, bị não hải thần bí hấp thu một phần, sau đó một luồng rót vào khí hải.
Nghệ Phong hơi há miệng ra rồi khép lại, phối hợp với hô hấp này, xung quanh hình thành một đạo phong ba nho nhỏ, mang theo lá rụng trên mặt đất, không ngừng xoay tròn trong hư không.
Nghệ Phong phân ra một đạo tâm thần dung nhập vào trong khí hải, dựa vào hồn lực không ngừng đề thăng tốc độ xoay tròn của dòng xoáy. Tốc độ vòng xoáy từ trong ra ngoài, từ từ nhanh hơn. Cùng với linh khí gia nhập ngày càng nhiều, tốc độ dòng xoáy cũng càng lúc càng nhanh, linh khí bên ngoài cũng vì sự dây dưa của linh khí mà không ngừng tới gần dòng xoáy trung tâm.
Biến hóa này, mặc dù linh khí bên ngoài cơ thể không ngừng rót vào, thế nhưng dòng xoáy lại càng ngày càng nhỏ, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Một tiếng nổ rất nhỏ trầm muộn vang lên, thân thể Nghệ Phong bỗng nhiên chấn động, dòng xoáy trong cơ thể cũng chỉ lớn bằng một hạt táo, rút nhỏ hơn dòng xoáy lớn bằng nắm tay vừa rồi mấy lần. Tốc độ trong ngoài của dòng xoáy lớn bằng hạt táo, cũng đạt đến độ đồng đều, khi linh khí một lần nữa rót vào bên trong, cũng không thể dung nhập vào trong dòng xoáy.
Nghệ Phong biết, lần này bản thân đã đạt đến cực hạn. Nhìn dòng xoáy kia không ngừng rút nhỏ xuống mấy lần, khóe miệng Nghệ Phong lại phảng phất mỉm cười.
Mặc dù lượng biến nhỏ, thế nhưng chất lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhìn dòng xoáy rất thưa thớt, nhưng hiện tại mật độ linh khí lại mạnh hơn vài lần. dòng xoáy không màu của cũng hơi hiện ra màu trắng.
Nghệ Phong chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt đen kịt hiện lên một đạo tinh quang, hắn lật bàn tay trắng bệch, ngữ khí không tin thì thào lẩm bẩm:
- Tới Sĩ Cấp rồi sao?
Cảm giác thần thanh khí sảng khiến Nghệ Phong không thể không tin. Hắn đã đạt tới Sĩ Cấp, kết quả như vậy khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Vốn hắn chỉ muốn nếm thử xem có thể đột phá bình cảnh hay không, cũng không ôm hi vọng quá lớn, không ngờ lại không có bất cứ vướng mắc nào, nhẹ nhàng đạt được đột phá.
- Lẽ nào, ta thật sự là thiên tài hay sao?
Nghệ Phong quan sát bản thân, hắn gật đầu rất chắc chắn, trên thế giới này, không có ai thiên tài hơn mình.
Đột phá đến Sĩ Cấp, Nghệ Phong cũng không muốn tiếp tục ở lại Dãy núi Lam Linh. Dù sao tròn một tháng không thấy bóng người, bản thân cũng nên đến Thánh địa mạo hiểm một lần, bằng không bọn người đại trưởng lão sẽ lại tìm hắn khắp nơi.
Sự cường hãn của công pháp Mị Ảnh lúc này cũng biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, lộ trình vốn cần mấy canh giờ, Nghệ Phong lại chỉ dùng không đến một canh giờ đã quay về Thánh địa. Không thể không nói, công pháp Thiên cấp cực kỳ phi phàm, Nghệ Phong mới tu luyện chưa đến một tháng đã có được tốc độ như vậy. Nếu như tu luyện đến mức tận cùng thì còn khủng khiếp đến mức nào. Nghệ Phong thật sự không dám tiếp tục tưởng tượng.
Nghệ Phong quyết định, phải giành nhiều thời gian hơn để tu luyện công pháp Mị Ảnh, cảm giác một bước nghìn dặm, thật sự quá sảng khoái.
- Lão nhân, xem mặt mũi công pháp Thiên cấp mà ngươi cho ta, sau này ta phải đối xử với ngươi tốt hơn một chút. Sau này có cơ hội, ta sẽ tìm Như Hoa đến cùng ngươi… Hắc hắc...
Trong lòng Nghệ Phong cười hắc hắc, hắn nghĩ đến một số hình ảnh nào đó, nụ cười trên mặt càng khiến người ta sợ hãi.
- Nghệ Phong sư huynh...
Một thanh âm tức giận bỗng nhiên vang lên bên tai Nghệ Phong, cắt đứt tư tưởng tà ác của hắn, Nghệ Phong đang cúi đầu bước đi, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Trước mắt hắn là một nữ tử, đại khái mười tám xuân xanh. Trên thân hình cao gầy khỏe đẹp mặc một chiếc váy dây đeo, để lộ ra những đường cong trắng muốt tuyệt đẹp, chiếc váy dài chưa tới đầu gối, đôi chân nhỏ trắng trẻo đung đưa trong không khí, trên khuôn mặt được tô đầy son phấn, mùi nước hoa cực kỳ nồng đậm xộc thẳng vào mũi Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhíu mày, nhìn nàng bình thản hỏi:
- Có việc gì?
Trong đôi mắt nữ tử lấp lánh nước mắt, ngữ khí đầy nũng nịu:
- Nghệ Phong sư huynh, sư huynh có thể giúp ta không?
Toàn bộ cơ thể lắc lư, vô cùng quyến rũ, phảng phất giống như không cẩn thận sẽ ngã vào trong lòng ngươi. Mị lực toát ra từ người nàng, khiến người khác không kìm được, toát ra tà hỏa.
Nghệ Phong biết nữ tử này, ở Thánh địa này nàng ta cũng là nhân vật phong vân, thích lẳng lơ ve vãn, mị thuật trên người phối hợp với tư thái quyến rũ thì càng vô địch.
Nhưng rất đáng tiếc, mặc dù nữ nhân này vô cùng hấp dẫn, nhưng lại là nữ nhân Nghệ Phong rất chán ghét. Bởi vì nàng ta thân mật với tất cả nam tử trong Thánh địa, người nào cũng thông đồng, làm Nghệ Phong cảm giác ghê rợn. Đặc biệt là loại mị thái giả vờ nhõng nhẽo của nàng ta, hắn cực kỳ ghét.
- Nghệ Phong sư huynh...
Thanh âm nũng nịu lại vang lên bên tai Nghệ Phong, mặc dù Nghệ Phong không hề có thiện cảm với giọng nói này, nhưng xương cốt không kìm được cảm giác tê dại.
- Dung Mị, sau này đừng giở trò nũng nịu trước mặt ta, còn nữa, bản thiếu không thích loại nữ nhân thấy nam nhân là dính vào.
Nếu là nữ nhân khác, Nghệ Phong ngược lại sẽ chơi đùa vui vẻ với nàng, thuận tiện phát sinh một chút chuyện trăng gió cũng không tệ, thế nhưng hắn không hề có hứng thú với nữ nhân có thân hình õng ẹo, cuộc sống thối nát như Dung Mị, mặc dù nữ nhân này xác thực rất xinh đẹp.
Dung Mị ngẩn ngơ, sắc mặt có chút trắng bệch, xen lẫn tức giận: cho dù ngươi có trở thành một phế nhân, ngươi vẫn khinh thường ta như trước sao? Vẫn xem ta là loại người trong tưởng tượng của người sao? Trong mắt ngươi, có lẽ chỉ có Thi Đại Nhi sư muội mới có thể được ngươi để ý.
Dung Mị nhớ tới Thi Đại Nhi, trong mắt nàng hiện lên sự đố kị mãnh liệt, tuy rằng không cam lòng, thế nhưng không thể không thừa nhận, nữ nhân giống như tinh linh, vốn không nên thuộc về thế gian này. Điều khiến Dung Mị không chịu được nhất là, bản thân tu luyện mị thuật hơn mười năm, nhưng vẫn không bằng Thi Đại Nhi. Mị của nàng lúc nào cũng có thể tìm được vết tích, còn mị của Thi Đại Nhi trong nháy mắt có thể câu dẫn hồn phách con người.
Nếu như mị của Dung Mị là loại ngoại mị dựa vào thân thể uốn éo kiểu cách, thì Thi Đại Nhi lại chính là nội mị, có thể chấn động tâm phách con người trong chớp mắt, không cố ý chế tạo, vì vậy không hề để lại vết tích.
Dung Mị thấy Nghệ Phong không để ý đến mình, đang chuẩn bị bỏ đi, trong lòng chợt hiện lên tiếng bi ai. Xem ra, hôm nay khó làm gì được hắn rồi.
…
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch dựa vào một gốc cây, lạnh lùng nhìn sang, hắn bất giác bước qua, vỗ nhẹ lên vai Thiên Nghịch, cũng lười nhác dựa vào một gốc cây khác, nhãn thần chuyển hướng nhìn về phía Dung Mị.
Thiên Nghịch vẫn dùng một giọng điệu lạnh lùng như trước trả lời:
- Khắc Lạp Khắc muốn làm một chút chuyện hỗn đản, ta chỉ đến xem?
- Chuyện hỗn đản? Dung Mị?
Nghệ Phong nghi hoặc nói, lập tức không khỏi mỉm cười:
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, tính tình của Dung Mị như thế nào, ngươi còn không biết, nếu hai bên nam nữ người ta đều đã nguyện ý. Ngươi xen vào việc của người khác làm cái gì?
Nghệ Phong rất hiếu kỳ, Thiên Nghịch nổi tiếng lạnh lùng ở Thánh địa, tại sao lại để ý đến những chuyện này, với tính cách của y, cho dù có bao nhiêu người chết trước mặt y, hắn cũng không thèm để ý.
Nghệ Phong nhìn lướt qua Dung Mị đang vô cùng quyến rũ, rồi lại cổ quái nhìn Thiên Nghịch nói:
- Huynh đệ, không phải ngươi thích nữ nhân này chứ?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chương 73: Bệnh của Thiên Nghịch rất “phiền phức”.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thiên Nghịch liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn về phía giữa sân.
- Khốn khiếp... Huynh đệ, ngươi làm sao vậy, mắt ngươi mù rồi sao. Nữ nhân này quả thật vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng, ngươi có thấy lúc nào nàng ta cũng dính vào nam nhân khác hay không, ngươi có thể nhìn nữ nhân của mình ngày ngày cặp kè với nam nhân khác sao?
Nghệ Phong vỗ vai Thiên Nghịch, tận tình khuyên bảo.
- Huynh đệ, ngươi không thích nàng thật chứ. Lẽ nào ngươi muốn trói nàng trong nhà? Điều này là không thể, hạn chế tự do của người khác là vi phạm nhân quyền. Chúng ta đều là thiếu niên kiệt xuất, tuyệt đối không thể làm như vậy. Nếu không như vậy đi, nếu ngươi thực sự thích nàng, ta sẽ cho ngươi mượn chút mê dược, mỗi ngày ngươi cho nàng ăn một chút, để nàng không đi đâu được, chúng ta cũng tôn trọng nhân quyền.
Nghệ Phong thở dài, rất bất đắc dĩ nói.
Thiên Nghịch cực kỳ khinh bỉ nhìn Nghệ Phong: Ngươi thật không biết xấu hổ, còn dám nhắc tới nhân quyền, dùng mê dược cũng là nhân quyền sao? Chỉ có nam nhân vô sỉ giống như ngươi mới nói ra những lời như vậy.
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt, hắn vội vàng nói:
- Ta không thích Dung Mị!
- Mẹ kiếp! Huynh đệ ngươi không phải chứ? Nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ như vậy mà ngươi lại không thích? Ngươi có phải kẻ bất lực không? Nếu đúng như vậy, ngươi cứ nói với ta, không việc gì phải xấu hổ, y thuật của ta không tầm thường. Công năng của nam nhân bất kể như thế nào, ta cũng có thể chữa khỏi.
Nghệ Phong rất thương cảm nhìn Thiên Nghịch, trong mắt tràn đầy vẻ thông cảm.
Thiên Nghịch cảm giác bản thân sắp phát điên, sắc mặt đỏ ửng, nắm chặt tay. Mỗi lần ở cùng với tên ghê tởm này, hắn đều có cảm giác muốn đánh hắn một trận.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch sắp phát điên, trong lòng không khỏi cười trộm: hắc hắc, ta thích nhìn khối băng biến thành con cua đỏ.
- Huynh đệ, nói thật, nữ nhân giống như Dung Mị ngươi còn không thích, vậy thì vấn đề của ngươi không hề đơn giản. Ta giúp ngươi nấu 180 bao bổ dương….
- Câm miệng!
Thiên Nghịch không thể nhịn được nữa, hắn cắn răng nói:
- Ta chỉ không thích nàng ta.
Hỗn đản này, vừa rồi còn khuyên ta không thích, bây giờ lại khuyên ta thích, từ lúc nào hắn có thể thống nhất ý kiến của mình chứ?
- Ngươi không thích nàng? Ta nghĩ nam nhân nào cũng thích nàng. Lẽ nào, ngươi là...
Nghệ Phong kinh hãi lui ra phía sau hai bước nói tiếp:
- Thiên Nghịch, ta có thể chắc chắn nói cho ngươi biết, ta không thích nam nhân, ngươi đừng để ý đến ta, tuy rằng ta rất tuấn tú, nhưng….
Thiên Nghịch nghe thấy những lời Nghệ Phong nói mà choáng váng, hắn thật sự có suy nghĩ muốn dùng nắm đấm đập chết Nghệ Phong. Lẽ nào hỗn đản này không thể suy nghĩ đứng đắn được sao?
- Thiên Nghịch. Ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, ngươi phải hiểu được. Đây là một loại bệnh. Căn bệnh này, ta nghĩ ta không chữa được, nếu không ngươi hãy đi tìm tam trưởng lão, hắn có thể nguyện ý giúp đỡ ngươi.
Nghệ Phong thở dài, cảm thấy rất bất đắc dĩ vì bản thân không thể trợ giúp Thiên Nghịch.
Thiên Nghịch hít sâu một hơi, che lỗ tai lại, không muốn nghe Nghệ Phong tiếp tục lải nhải. Hắn sợ nếu nghe nữa, hắn sẽ không kìm được cảm xúc muốn đánh người.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch bịt tai lại, hắn không khỏi sửng sốt, lập tức tỏ vẻ than thở:
- Một thanh niên tốt như vậy, tại sao lại thích nam nhân chứ? Thật đáng tiếc, đúng là khiến bao nhiêu thiếu nữ phải rơi lệ.
Nghệ Phong rung đùi đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Dung Mị. Chỉ thấy một nam tử đứng cạnh Dung Mị, vẻ mặt ân cần nói:
- Dung Mị sư muội, hôm qua ta chiếm được một quyển công pháp Nhật giai cao cấp. Ta tặng cho nàng, thế nào?
Nhưng cặp mắt dâm uế của hắn lại nhìn khắp người Dung Mị từ trên xuống dưới, giống như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Nghệ Phong cũng biết thiếu niên này, hắn cũng là một trong những đệ tử có tư cách tiến vào sau núi, Khắc Lạp Khắc, là một kẻ nổi tiếng vô sỉ ti tiện trong đám đệ tử tại Thánh địa. Ở một nơi vốn không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào như Thánh Tông, còn có thể được người ta dùng từ cặn bã để hình dung ra y. Nghệ Phong cũng rất bội phục, điều này ít nhất nói rõ hắn đã ti tiện đến một loại cảnh giới cực cao. Thi Đại Nhi từng nói, nhân phẩm của Khắc Lạp Khắc và Nghệ Phong không sai biệt lắm. Trong nháy mắt Nghệ Phong thay đổi quan niệm với Khắc Lạp Khắc, người có nhân phẩm không khác biệt gì mình, vậy chẳng phải nói người này cao nhã, quân tử, ưu tú, chính nghĩa lẫm liệt sao.
Cũng vì điều này, trong ánh mắt Nghệ Phong nhìn Khắc Lạp Khắc tràn đầy thưởng thức. Thời hiện đại, người cao thượng giống như mình cũng không có nhiều.
- Khắc Lạp Khắc sư huynh, cảm tạ hảo ý của sư huynh. Chỉ là, ta cũng biết đạo lý tham thì thâm.
Dung Mị uyển chuyển cự tuyệt, khiến Nghệ Phong rất nghi hoặc, nữ nhân này cũng biết cự tuyệt nam nhân sao.
- Sư muội...
Khắc Lạp Khắc tựa hồ rất sốt ruột, hắn đột nhiên đưa cánh tay túm lấy Dung Mị . Nhưng Dung Mị đã có phòng bị, nàng lắc mình né tránh.
- Sư huynh, xin sư huynh cẩn trọng một chút.
Dung Mị hừ lạnh nói.
Nghệ Phong nhìn thấy màn này, không khỏi khinh bỉ nhìn Khắc Lạp Khắc. Như vậy mà cũng để Dung Mị chạy thoát, thực không phải nam nhân. Thật không biết tại sao hắn lại có tư cách tiến nhập vào sau núi. Xét về thực lực, hắn cũng không mạnh hơn hắn nhiều lắm. Dung Mị, Thiên Nghịch còn mạnh hơn hắn rất nhiều. Chỉ là không rõ, tại sao Dung Mị lại có vẻ rất sợ hãi Khắc Lạp Khắc.
…
- Thiên Nghịch, Dung Mị hình như không vui lắm, ngươi không đi giúp nàng sao?
Thiên Nghịch vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng như trước, lại giải thích hành vi của mình.
Nghệ Phong không khỏi sửng sốt, trong lòng không nhịn được mắng to: ta vốn tưởng rằng ta đã đủ kiêu ngạo, thế nhưng so với Thiên Nghịch hỗn đản này, cảnh giới của mình còn kém rất xa. Hắn có thể nhìn một người không vui, trước mặt Tiêu Công không nói một lời đã bắt đầu đánh người, hắn có thể nhìn người không vui, ở Thánh địa cũng muốn đến một trận. Hơn nữa sự không vui này không hề có lý do.
Nghệ Phong sờ đầu mình, hắn dựa vào đại thụ, hoàn toàn bị Thiên Nghịch đánh bại. Bản thân hắn hiện tại nhìn thấy tên hỗn đản Thiên Nghịch này cũng cảm thấy không vui, có phải nên đánh hắn một trận hay không?
- Dung Mị sư muội, đến phòng ta đi. Ta sẽ tặng bản Nhật cấp công pháp cho nàng.
Trong ánh mắt của Khắc Lạp Khắc lộ ra hỏa quang, vờn quanh các đường cong trên cơ thể Dung Mị.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dung Mị mỉm cười, lắc lư thân thể như rắn nước của mình, trong tiếng cười khanh khách lộ ra vẻ mê hoặc:
- Sư huynh, sư huynh thật đáng ghét, chỉ biết nhắm vào người ta. Chỉ là hôm nay người ta không được khỏe, sư huynh xem có thể để lần sau hay không?
Khắc Lạp Khắc hiển nhiên không tốt tính như vậy, hắn lắc đầu nói:
- Không được, nàng nhất định phải lấy hôm nay.
Nói xong, tay hắn lại túm về phía Dung Mị, nhìn tình cảnh này, hắn thật sự nghĩ tới sẽ đánh một trận chiến hữu nghị ở đây.
- Sư huynh, xin sư huynh giữ ý một chút.
Ánh mắt Dung Mị lại trở nên lạnh lùng, điều này khiến Nghệ Phong rất nghi hoặc. Nữ nhân này, bình thường giả vờ quyến rũ câu dẫn người khác. Thế nhưng, vì sao chỉ cần Khắc Lạp Khắc đụng đến nàng, nàng liền tức giận. Kỳ thực Khắc Lạp Khắc cũng rất đẹp trai, cự tuyệt nam nhân hình như không phải phong cách của nàng.
Khắc Lạp Khắc tựa hồ cũng tức giận:
- Kỹ nữ thối, thu hồi mị thuật của ngươi đi. Nếu là trước kia, ta thực sự không chống đỡ được, chỉ là hiện tại, cái này vô dụng với lão tử.
Trong lòng Dung Mị khẽ run sợ, mị thuật của mình đối đãi với tất cả nam nhân trong toàn bộ Thánh địa, ngoại trừ ba người Thiên Nghịch, Lưu Phong, Nghệ Phong có thể chống đỡ. Tại sao hiện tại đến tên Khắc Lạp Khắc cũng có thể chống đỡ, điều này khiến nàng không khỏi sợ hãi, Khắc Lạp Khắc vẫn chú ý đến thân thể của nàng. Huống chi loại người nhân phẩm ti tiện như vậy, thủ đoạn gì cũng có thể làm được.
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn Thiên Nghịch nói:
- Mị thuật của Dung Mị rất lợi hại sao? Ngay cả Khắc Lạp Khắc cũng không chống đỡ được. Hình như Khắc Lạp Khắc chỉ có Nhân Cấp lục giai.
Thiên Nghịch trắng mắt nhìn nói:
- Cũng không phải mỗi người đều có điều kiện cơ ngộ của mình sao. Mị thuật của Mị Tông, ngươi nói còn không mạnh?
Khi Nghệ Phong nghe thấy những lời này, thật sự không khỏi sửng sốt, không ngờ Dung Mị lại là đệ tử của Mị Tông. Chuyện này cũng khó trách, mị thuật kia, cho dù là mình cũng phải rung động, huống chi là người khác.
- Ta thật sự rất hiếu kỳ. Khắc Lạp Khắc làm thế nào chống đỡ được mị thuật của Dung Mị?
Thiên Nghịch quay đầu về phía Nghệ Phong dò hỏi. Mặc dù toàn bộ Thánh địa đồn đãi Nghệ Phong là phế nhân. Thế nhưng hắn cũng biết, không phải ai cũng biết được sức mạnh ẩn giấu của Nghệ Phong. Người khác không biết đáp án này, nhưng hắn tin tưởng Nghệ Phong nhất định sẽ biết.
Quả nhiên, Nghệ Phong không để hắn thất vọng, hắn bình thản giải thích nói:
- Dụng độc, Khắc Lạp Khắc dụng độc che đậy một số cảm quan của mình. Lúc này mới chặn mị thuật của Dung Mị.
- Độc thuật? Tại sao hắn lại biết độc thuật?
Thiên Nghịch nghi hoặc nói.
Nghệ Phong tiếp tục giải thích:
- Chuyện này không có gì kỳ quái, nội tình của Thánh địa cao sâu hơn các ngươi nhìn thấy. Hắn có độc sư dạy dỗ cũng không có gì kỳ lạ. Dù sao, nhân phẩm của Khắc Lạp Khắc vốn được đại lục đánh giá là tâm lý hắc ám, vốn là cái được các Độc sư yêu thích.
Thiên Nghịch lúc này mới hiểu ra:
- Cho nên ngươi cũng được các độc sư hắc ám đó yêu thích.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức mắng:
- Khốn khiếp, ngươi không thấy bản thiếu là người cao thượng thế nào sao? Bọn hắc ám đó sao có thể dính dáng đến ta?
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong rất xem thường, sau đó hỏi:
- Độc thuật của hắn thế nào? So với ngươi thì làm sao?
Nghệ Phong khinh thường nói:
- Không nên dùng loại rác rưởi như vậy so sánh với ta, mặc dù ta chỉ biết một chút, nhưng vẫn mạnh hơn hắn nhiều.
- Làm sao ngươi thấy được ?
- Toàn thân hắn có vẻ cứng ngắc, hiển nhiên do dùng độc không chính xác tạo thành. Ta nghĩ độc phong cảm quan của hắn có lẽ là độc sư ở phía sau hắn cho, hắn không phối chế được. Yêu cầu của trúng độc tố này cực kỳ cao.
Nghệ Phong giải thích, điều này cũng khiến Thiên Nghịch thở ra một hơi.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch xả hơi, không khỏi cười nói:
- Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Tuy rằng độc thuật của hắn không cao. Thế nhưng, dưới Sư Cấp khẳng định không phải đối thủ của y. Không phải mỗi một độc sư đều dám dụng độc của chính mình. Mặc dù hắn dùng cũng không hoàn mỹ, thế nhưng cũng nói rõ hắn có chút thực lực.
- Khốn kiếp...
Thiên Nghịch không nhịn được, mắng chửi:
- Có thể đối kháng với độc sư Sư Cấp, ngươi còn nói hắn không mạnh?
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún vai, sau khi hắn nhìn thấy độc thuật của ngũ trưởng lão, thật sự không có độc thuật của nhiều người có thể được hắn xem trọng.
Nghệ Phong không có đấu khí chống đỡ, độc thuật suy giảm trên diện rộng. Dù sao, cho dù ngươi phóng độc châm, không có lực đạo, độc thuật của ngươi cao tới đâu cũng vô dụng.
Thiên Nghịch hít sâu một hơi, không nhịn được lui về phía sau hai bước. Hỗn đản này quả nhiên không thể đối đãi như thường nhân. Lưu Phong, một năm sau ngươi sẽ rất thương cảm.
- Ngươi giúp ta đánh tên hỗn đản này một trận thì thế nào?
Thiên Nghịch đột nhiên đề nghị.
Biết độc thuật của Khắc Lạp Khắc, Thiên Nghịch cũng không dám đối chọi trực diện, tuy rằng hắn rất lãnh khốc, nhưng cũng không ngu ngốc.
Nghệ Phong đồng ý nói:
- Có thể, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết? Tại sao ngươi lại không vui khi nhìn thấy y. Hình như ngươi và hắn không có đụng độ?
Thiên Nghịch liếc mắt nhìn tay của Khắc Lạp Khắc, một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Phụ mẫu ta bị một người trên tay có vết hồng ban hình tam giác giết chết.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhìn về phía mu bàn tay của Khắc Lạp Khắc, quả nhiên thấy phía trên có một khối hồng ban nho nhỏ. Nếu như không nhìn cẩn thận, thật sự không thể phát hiện.
Nghệ Phong cổ quái nhìn Thiên Nghịch: tiểu tử này có ý tứ rằng, trên tay người nào có hồng ban thì chính là người giết chết phụ mẫu y, hắn hận tất cả những người có hồng ban hình tam giác trên tay. Chậc chậc, lý do này thực bưu hãn. Xem ra, tên xui xẻo lần trước cũng là vì trên tay có một vết hồng ban.
Nghệ Phong lắc đầu. Hắn cũng không định nói gì với thủ đoạn trả thù tựa hồ kỳ dị của Thiên Nghịch, người nào cũng có nỗi khổ trong lòng.
Nghệ Phong vỗ vai Thiên Nghịch nói:
- Trận chiến này, ta đấu giúp ngươi.
Mặc dù Nghệ Phong không thù ghét Khắc Lạp Khắc, thế những điều khiến hắn không chịu được nhất là, lại có người có thể đặt nhân phẩm của hắn ngang hoàng với loại người đó. Huống hồ, yêu cầu của huynh đệ, hắn cũng không thể cự tuyệt.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong liền bước về phía Khắc Lạp Khắc.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Dung Mị sư muội, hừ, nàng cự tuyệt ta nhiều lần như vậy, nàng cho rằng lần này nàng có thể chạy thoát sao?
Khắc Lạp Khắc cười hắc hắc như con chuột mài răng. Toàn thân nhào về phía Dung Mị, dáng dấp bại hoại thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
- Khắc Lạp Khắc sư huynh, nếu sư huynh tiếp tục tiến đến, ta sẽ không khách khí.
Trong giọng nói của Dung Mị tràn đầy kinh hoảng, cước bộ không ngừng rút lui về phía sau.
- Nàng chạy sao? Nàng có thể chạy đi đâu?
Khắc Lạp Khắc châm chọc nhìn Dung Mị. Thực lực của hắn xác thực không mạnh bằng Dung Mị, thế nhưng dựa vào độc thuật của bản thân, ở Thánh địa, những đệ tử có thể khiến hắn cố kỵ rất ít. Cho dù là Lưu Phong danh tiếng đang nổi như cồn hiện tại, hắn cũng không để mắt.
- Chậc chậc! Mất mặt, thật quá mất mặt. Lâu như vậy, ngay cả một nữ nhân cũng đối phó không được. Ngươi cũng quá mất mặt, bị đánh đồng nhân phẩm với ngươi, ta cảm thấy thật mất mặt.
Nghệ Phong từ dưới gốc cây cổ thụ bí ẩn bước ra.
Khốn kiếp, nhân phẩm của bản thiếu rõ ràng tốt hơn Khắc Lạp Khắc vạn lần. Tên hỗn đản này, làm chuyện xấu cũng không có một chút hàm lượng kỹ thuật, thật khiến cho ta mất mặt.
- Nghệ Phong?
Khắc Lạp Khắc nhìn thấy Nghệ Phong hơi có vẻ ngạc nhiên, lập tức nghi hoặc kêu lên.
- Thế nào? Ngươi ngạc nhiên khi thấy ta sao?
Nghệ Phong nhìn Khắc Lạp Khắc khẽ cười nói.
- Ngạc nhiên, đương nhiên là ngạc nhiên. Sao vậy? Phong thiếu cũng có hứng thú đến đây sao? Nếu như ngươi có hứng thú, ta thật ra có thể nhường ngươi lên trước.
Dáng vẻ dâm tặc vừa rồi của Khắc Lạp Khắc bỗng nhiên biến mất, rất hào phóng cười nói với Nghệ Phong.
- Ngại quá, ta không thích dùng đồ của người khác, còn cả thứ ta đã dùng qua lại bị người khác dùng.
Những lời của Nghệ Phong khiến sắc mặt Dung Mị hơi trắng bệch, nàng cắn môi, nhưng cũng không nói lời nào.
- Ha ha, nếu Phong thiếu không có hứng thú, vậy ta từ chối thì bất kính rồi. Ta cũng không ngờ Phong thiếu lại có yêu cầu cao như vậỵ, ta thì chỉ cần là nữ nhân là được.
Khắc Lạp Khắc liếc nhìn Nghệ Phong, cười nói.
Nghệ Phong nhìn nam nhân trước mặt, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn: chẳng trách vị trưởng lão nào đó của Thánh địa lại giao độc thuật cho y, cũng khó trách hắn cũng có thể tiến nhập phía sau núi. Tốc độ biến sắc, thủ đoạn của hắn thật sự mạnh hơn Lưu Phong rất nhiều.
- Nghệ Phong sư huynh...
Dung Mị thấy Khắc Lạp Khắc tiếp tục lao về phía mình, trong lòng nàng kinh hãi, không khỏi bước nhanh ra sau người Nghệ Phong, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Nghệ Phong, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Trên cánh tay Nghệ Phong truyền đến cảm giác mềm mại, khiến trong lòng hắn bất giác cảm thấy rung động. Hắn vừa định rút tay ra, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại lùi sâu cánh tay vào trong.
Dung Mị cảm giác được cánh tay trong lòng nàng không an phận, trên mặt nàng bất giác hiện ra vẻ đỏ ửng. Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, trong lòng thầm mắng: Tưởng ngươi thực sự không xem trọng ta, thì ra cũng là một tên ngụy quân tử. Nam nhân, quả nhiên đều là động vật ti tiện.
Khắc Lạp Khắc thấy Dung Mị trốn phía sau Nghệ Phong, hắn không khỏi cười nói:
- Phong thiếu, nếu ngươi thật sự có hứng thú, nói thẳng, ta có thể cho ngươi.
Thái độ thản nhiên của Khắc Lạp Khắc khiến cho nụ cười trên mặt Nghệ Phong bất chợt biến mất. Hắn không sợ ngụy quân tử như Lưu Phong, thế nhưng đối với loại tiểu nhân thực sự như Khắc Lạp Khắc, hắn thật sự rất cố kỵ.
- Ha ha, Khắc Lạp Khắc, trước kia Thi Đại Nhi nói chúng ta ti tiện như nhau, ta còn cười nhạt. Hiện tại mới phát hiện, đúng là có đạo lý nhất định, bất chấp thể diện của mình, dùng thủ đoạn đê tiện, lúc nào cũng muốn làm chuyện xấu xa. Điểm ấy ta vô cùng thưởng thức.
Nghệ Phong cười nói.
Dung Mị nghe thấy những lời Nghệ Phong nói, trên trán nàng bỗng chốc toát mồ hôi lạnh, cầm thú xấu xa đê tiện còn nói những lời tự hào như vậy, quả nhiên là vô sỉ đến cực điểm.
- Quá khen quá khen. Ta còn kém cỏi hơn Phong thiếu rất nhiều. Ít nhất Phong thiếu không kiêng nể che giấu chúng ta xấu xa, đê tiện như nhau. Thế nhưng danh tiếng lại tốt hơn ta rất nhiều.
Khắc Lạp Khắc cười ha ha, phảng phất không hề để ý đến danh tiếng xấu xa ti tiện của mình.
- Đúng vậy.
Nghệ Phong khẽ cười nói:
- Danh tiếng của ta ở Thánh địa cũng không tốt hơn ngươi ít nhiều. Nói thật, ta rất thưởng thức ngươi.
Khắc Lạp Khắc cười nói:
- Ở Thánh địa, những người được ta coi trọng cũng không nhiều lắm, Phong thiếu là người đầu tiên.
Trong lòng Dung Mị thầm phát lạnh: hai người này đang có xu thế ức hiếp mình, lẽ nào lần này mình thật sự lành ít dữ nhiều?
Quả nhiên, Khắc Lạp Khắc nói:
- Phong thiếu, nữ nhân phía sau ngươi, nếu như ngươi thích, ta sẽ tặng cho ngươi. Nếu như ngươi không thích, hãy nhường lại cho tiểu đệ hưởng thụ?
Nghệ Phong mỉm cười, quay đầu nhìn Dung Mị đang trốn sau lưng mình, quan sát y phục của nàng, vẫn có thể nhìn thấy những đường cong tuyệt diệu. Nghệ Phong biết, nếu hôm nay hắn không ở đây, e rằng Dung Mị khó chạy thoát kiếp nạn này. Hơn nữa, Nghệ Phong tin tưởng cho dù Khắc Lạp Khắc làm xong việc này, hắn tuyệt đối sẽ không phải chịu hình phạt nào của Thánh địa.
Không vì cái gì khác, mà bởi vì sự thông minh của Khắc Lạp Khắc, hắn dám không sợ hãi như vậy, như vậy có thể thấy, hắn có thể gánh chịu hậu quả.
- Vốn hai người các ngươi đánh một trận chiến hữu nghị, ta sẽ không ngăn cản. Chỉ là, rất đáng tiếc, trên bàn tay của ngươi lại có một nốt hồng ban hình tam giác.
Nghệ Phong khẽ cười nói.
Khắc Lạp Khắc tựa hồ rất nghi hoặc ý tứ của những lời này, nốt hồng ban hình tam giác của mình cũng chọc đến hắn sao? Lý do này cũng không hợp tình hợp lý lắm? Chỉ là, Khắc Lạp Khắc lập tức nở nụ cười, nói đạo lý với Nghệ Phong, chẳng khác nào nói với cục đá.
- Ha ha, lý do của Phong thiếu luôn khác biệt như vậy, vậy ngươi muốn làm thế nào? Nếu không, chờ ta hưởng thụ xong, chúng ta chậm rãi thảo luận vấn đề này?
Khắc Lạp Khắc không vì như vậy mà tỏ ra mất hứng, hắn vẫn vui vẻ nói cười.
Dung Mị nghe được những lời của Khắc Lạp Khắc, trái tim đột nhiên bị bóp chặt. Hai người trước mặt cũng không phải người bình thường, Nghệ Phong thật sự có khả năng đáp ứng điều kiện người khác cho rằng không có khả năng.
Nghệ Phong rút cánh tay mình ra khỏi bộ ngực mềm mại, mặc dù ở đó xác thực rất thoải mái, thế nhưng Nghệ Phong cũng không muốn thân thiết quá mức với Dung Mị.
- Kỳ thực ta không để ý đến chuyện đó, chỉ có điều, nếu ta cho ngươi hưởng thụ xong rồi mới đối phó ngươi, sợ là không có hiệu quả, dù sao ta đến đây là để khiến ngươi thống khổ.
Nghệ Phong cười nói, người không biết còn tưởng rằng hai người là bằng hữu nhiều năm không gặp.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế