Dịch giả: nhatchimai0000
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Nhưng đám người mới đi về phía trước chưa được nửa chum trà thì bỗng nhiên có một trận chấn động kịch liệt từ phía sau vọng đến. Mọi người quay ngoắt lại nhìn thì ai nấy cũng đều hoảng sợ. Sau lưng bọn họ là một con rồng đất đang đuổi theo với một tốc độ còn nhanh hơn cả sói băng, không biết nó di chuyển thế nào mà đất đá bắn tung lên cao vài chục trượng, kéo dài trăm trượng. Uy thế thật là kinh người!
Sắc mặt Đoan Mộc Vũ hơi đổi, đây hẳn là một con Địa Hành Long. Xem ra chuyện ngày hôm nay chỉ sợ không phải vô tình, mà là có mưu đồ khác!
Vừa nghĩ tới đây, Đoan Mộc Vũ lập tức hét lên: "Tác Ly sư huynh, huynh mau dẫn mọi người nhanh chóng trở về Phù Vân Sơn. Ta dụ con Địa Hành Long này đi chỗ khác!"
"Đoan Mộc sư đệ, không thể như thế được! Chúng ta cùng tiến cùng lui!" Tác Ly tức giận hét lên, hắn không thể để mặc Đoan Mộc Vũ một mình!
"Đừng có nhiều lời! Các ngươi ở lại cũng chỉ làm vướng tay vướng chân, ta tự có phương pháp thoát thân. Đi nhanh đi!"
Đoan Mộc Vũ lạnh lùng quát, hắn cũng không nói thêm gì mà giơ tay xuất ra một đạo hàn khí. Những con sói băng đám người Tác Ly đang cưỡi nhất thời to thêm gấp hai nữa, tốc độ chạy càng thêm nhanh chóng!
Đồng thời Đoan Mộc Vũ cũng quay người vọt về phía sau đón đầu con Địa Hành Long đang càng lúc càng đến gần. Trong lòng đám người Tác Ly mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng biết Đoan Mộc Vũ ẩn giấu thực lực rất sâu, nếu cứ cứng đầu cứng cổ đòi ở lại chỉ tổ cản trở hắn thêm!
Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng Đoan Mộc Vũ còn một câu không nói. Đó chính là: nếu bọn họ cứ tiếp tục đi cùng nhau thì đừng nghĩ việc trở lại Phù Vân Sơn. Bởi vì lần phục kích này đều là vì hắn, rõ ràng không muốn để hắn quay về Phù Vân Sơn. Cho nên, chỉ cần đám người Tác Ly tách ra thì bọn họ sẽ được an toàn!
Nguyên nhân của chuyện này, Đoan Mộc Vũ cũng chẳng muốn lãng phí tinh lực để suy nghĩ. Tác Ly, Trình Nguyệt là một trong số ít những bằng hữu mà ba ngàn năm qua hắn kết giao, hắn không muốn lại liên luỵ tới bọn họ.
Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra lại rất nhanh. Đoan Mộc Vũ toàn lực thúc dục sói băng, tốc độ đuổi đến của Địa Hành Long vẫn kinh người như trước nên chỉ mới khoảng mười nhịp thở ngắn ngủn hai bên nhanh chóng đến gần nhau!
Bỗng nhiên một tiếng gầm thét trầm muộn vang lên, mặt đất nổ ầm ầm, vô số đất đá bắn văng lên cao hơn mười trượng. Mà từ dưới đất có một cái đầu khổng lồ như Xuyên Sơn Giáp rướn lên nhanh như chớp. Trên cái đầu này được phủ kín bằng lớp vảy màu đen, cứng rắn vô cùng! Một cái miệng khổng lồ với hàm răng sắc bén dày đặc há rộng ra!
Lúc này, đỉnh đầu của Địa Hành Long cách Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có vài chục trượng. Nó gầm lên mãnh liệt, hẳn là muốn nuốt chửng cả Đoan Mộc Vũ và sói băng vào trong bụng. Đám người Tác Ly ở nơi xa thấy tình cảnh như vậy thì vô cùng hoảng loạn, định quay lại cứu giúp!
Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử này, Đoan Mộc Vũ đột nhiên mượn lưng sói băng nhảy lên trời. Hắn phi thân lên khoảng bốn năm trượng giữa không trung. Mà chẳng biết tự lúc nào cường cung trên lưng đã nằm trong tay hắn. Một mũi Hàn Băng Trọng Tiễn được đặc chế phản chiếu ánh sáng chói mắt rực rỡ của ánh mặt trời, tản mát ra quang mang tử vong!
Khi cái miệng khổng lồ của Địa Hành Long đang há rộng hết cỡ, chỉ nghe một tiếng xé gió thê lương vang lên. Mũi Hàn Băng Trọng Tiễn có lực khoảng tám thạch biến thành một chuỗi tàn ảnh, lao như điện xẹt vào cái miệng khổng lồ của Địa Hành Long!
Chỉ một mũi tên mà thân hình khổng lồ của Địa Hành Long đang ở dưới đất bị đánh văng ra ngoài. Mũi Hàn Băng Trọng Tiễn xuyên từ đầu xuống đuôi, sau đó nổ tung tại đuôi của con Địa Hành Long. Ngay sau đó huyết nhục tung tóe, cảnh tượng thê thảm cực kỳ!
Con Địa Hành Long cấp Xích Mục dài chừng ba chục trượng này đã không còn hung hãn như trước nữa mà đang giãy dụa hấp hối!
Đám người Tác Ly ở phía xa nhìn thấy cảnh này, không kiềm được mà hoan hô ầm ĩ. Một mũi tên này quả nhiên có uy lực quỷ khốc thần sầu, quả thực không thể nào tưởng tượng!
Thế nhưng, ở phía xa lại truyền tới một tràng thanh âm ầm ầm kinh khủng. Quan sát từ xa thì bụi mù cuồn cuộn, đất đá tung bay, hẳn có ít nhất mười con Địa Hành Long xuất hiện!
Đoan Mộc Vũ không dám chậm trễ, thậm chí còn không thu thập tài liệu trên thân con Địa Hành Long vừa với chết mà nhanh chóng lấy ra một pho tượng Xích Mục yêu lang bằng băng rồi ném lên trên trời. Tượng băng nhanh chóng biến thành một con sói băng khổng lồ, cao khoảng ba trượng. Đây là thứ hắn chế ra trong lúc rãnh rỗi, cũng đã làm tiêu hao hết số máu Xích Mục Yêu Lang trong tay hắn. Bây giờ vừa lúc cần dùng đến.
Nhảy lên con sói băng khổng lồ, hắn giục nó chạy về hướng Tây. Mà chuyện xảy ra tiếp theo quả nhiên giống như hắn đoán, mười con Địa Hành Long phía sau căn bản không đuổi theo đám người Tác Ly, toàn bộ điên cuồng rẽ sang hướng Tây đuổi giết hắn!
Thế nhưng lần này Đoan Mộc Vũ cưỡi sói băng đặc chế nên tốc độ so với sói băng bình thường nhanh hơn gấp hai lần, hơn nữa nó còn có khả năng vượt địa hình nên băng đèo vượt núi như trên đất bằng! Cho dù tốc độ đám Địa Hành Long này có nhanh hơn cũng chỉ lẽo đẽo ở phía sau mà không cách nào đuổi kịp!
Cứ bên đuổi bên chạy như vậy. Trong nháy mắt, Đoan Mộc Vũ đã chạy được hơn mười dặm, sắp sửa đến một ngọn núi ở phía Tây.
Đúng vào lúc này, trên bầu trời có những tiếng rít phá không truyền đến. Từ phía sau đám Địa Hành Long, bỗng nhiên có năm đạo kiếm quang vọt lên, toàn lực đuổi theo Đoan Mộc Vũ. Trong số đó có một đạo kiếm quang phát ra ba động mãnh liệt, chính là Hoành Uyên của Ngự Thú Môn. Bốn đạo kiếm quang còn lại nghĩ chắc cũng là người của Ngự Thú Môn!
Điều này cũng là bình thường. Dù sao thì mười con Địa Hành Long cường hãn không phải một hai người có thể điều khiển dễ dàng. Nếu tính cả Thực Cốt Phi Hoàng lúc trước thì có thể nói lần này Ngự Thú Môn xuất động toàn bộ rồi!
Tốc độ năm đạo kiếm quang rất nhanh, hiển nhiên là muốn ngăn cản Đoan Mộc Vũ chạy vào núi. Bởi vì, có núi rừng che chở nên không dễ gì đuổi giết hắn!
Giờ phút này, Đoan Mộc Vũ cũng âm thầm kêu khổ. Hắn biết Hoành Uyên có cừu hận với mình, nhưng xuất động cả Ngự Thú Môn thì lại quá phô trương đi. Năm người thực lực cảnh giới Động Huyền, cộng thêm mười con Địa Hành Long cấp Xích Mục. Ngoại trừ chạy trốn ra thì hắn cũng chỉ có thể chạy! Một chút trì hoãn cũng không thể!
Năm đạo kiếm quang càng đuổi càng gần. Bọn họ bắt đầu tản ra bao vây Đoan Mộc Vũ! Tình hình cứ tiếp tục như thế chắc Đoan Mộc Vũ không còn cách nào chạy trốn!
Lúc này, Đoan Mộc Vũ không tiết kiệm pháp lực nữa. Hắn thi triển ngay một đạo Phù Không Thuật, lại thêm một đạo Tật Phong Thuật phụ trợ lên sói băng!
Sau khi tốc độ của sói băng tăng lên, hắn tiếp tục lấy ra một khối hàn băng trong suốt, phun một ngụm máu lên trên rồi ném ra giữa không trung. Đồng thời hắn cũng bấm độn pháp quyết, quát lên điên cuồng: "Bát Hoang Nghiệp Hỏa! Nhật Nguyệt Tịnh Hành! Nghe hiệu lệnh ta, Lưu Quang —— Tụ!"
Khi Đoan Mộc Vũ còn chưa nói xong chữ ‘tụ’, khối hàn băng trong suốt bị hắn ném lên trên không đã chớp động ánh sáng mờ nhạt. Trong nháy mắt, một vực sâu không đáy được tạo thành. Những tia sáng mặt trời chói chang dường như cũng bị hút vào nơi đây!
Tình hình cực kỳ quỷ dị! Thậm chí ở khu vực khác cũng có một cảm giác như mặt trời tối đi!
Thế nhưng cả quá trình cũng chỉ tồn tại trong ba nhịp thở. Năm người nhóm Hoành Uyên hiển nhiên cũng phát giác có chuyện không ổn, nhưng không kịp nữa rồi!
Chỉ nghe một tiếng tiếng nổ mạnh kịch liệt, hàn băng ở trên không trung đột nhiên nổ tung. Sau đó, đám người Hoành Uyên thấy bạch quang chợt lóe. Trong vòng mười dặm, hào quang tỏa sáng, tia sáng mãnh liệt làm cho bọn họ không cách nào mở mắt, hết thảy đều là trắng xoá. Tuy đám Hoành Uyên đều là cao thủ cảnh giới Động Huyền nhưng cũng phải mất nửa chén trà mới khôi phục như cũ. Nhưng lúc này, chúng đã không thấy bóng dáng của Đoan Mộc Vũ đâu!
"Thả Phong Hành Điểu, đuổi theo cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu để tiểu tử này chạy thoát, đừng ai mong sống sót!"
Hoành Uyên giận dữ mắng to. Lần này cơ hồ lão đã xuất động toàn bộ lực lượng của cả Ngự Thú Môn, chuẩn bị tỉ mỉ hơn nửa tháng trời. Bây giờ nếu còn để tiểu tử này chạy thoát, chính lão cũng cảm thấy không còn mặt mũi để sống nữa chứ huống chi đây lại là Tất Sát Lệnh của cấp trên!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: nhatchimai0000
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Đau đến mức không muốn sống nữa!
Đây chính là cảm giác hiện giờ của Đoan Mộc Vũ. Mỗi tấc xương cốt, da thịt toàn thân hắn đều giống như bị nghiền nát. Đau đớn khổ sở thế này, thật khó có thể hình dung!
Kết quả cưỡng chế vận dụng Bát Hoang Nghiệp Hỏa là như thế. Ba ngàn năm qua, hắn đã phản kháng vô số lần nhưng chỉ được gửi trả lại vô số lần hành hạ. Nếu không phải là tình huống nguy cấp quan đầu, hắn tuyệt đối không muốn thúc dục tia Bát Hoang Nghiệp Hỏa này!
May mà sức mạnh của Bát Hoang Nghiệp Hỏa không hề bình thường, một đạo Lưu Quang thuật lại có thể tranh thủ thời gian đến nửa chén trà! Thế nhưng hắn cũng không thoát đi được bao xa. Sau khi thi triển Lưu Quang thuật, hắn nhanh chóng cắn đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên khối hàn băng rồi sử dụng Thần Du thuật hóa nó thành một con Vũ Yến và nó phi hành cực nhanh về phía trước. Còn bản thân hắn thì thu hồi sói băng rồi trốn dưới một tảng đá lớn ngay gần đó. Hắn sử dụng hàn băng đóng băng mọi chỗ trên thân mình. Kể từ đó, khí tức toàn thân đều được che giấu đi!
Tuy là thế nhưng phương thức ẩn nấp của Đoan Mộc Vũ chẳng hề cao mình gì. Chỉ cần đám người Hoành Uyên tìm tòi ở xung quanh thật cẩn thận thì sẽ phát hiện ra hắn. Nhưng bất kể ai thì cũng phải có lối mòn trong suy nghĩ, nếu có thời gian nửa chén trà thì hẳn phải cao chạy xa bay, càng xa càng tốt chứ. Đoan Mộc Vũ cưỡi sói băng thì ít nhất cũng chạy được sáu mươi dặm, nếu có những thủ đoạn khác nữa thì có thể chạy tới một trăm dặm cũng nên.
Chính vì thế, bọn Hoành Uyên dường như không thèm suy nghĩ mà thả Phong Hành Điểu để truy tung. Chúng cứ theo khí tức giọt máu Đoan Mộc Vũ lưu lại, điên cuồng đuổi theo.
Năm người nhóm Hoành Uyên có thể ngự kiếm phi hành, sau khi kiếm quang của bọn chúng biến mất ở phía chân trời thì lại có mười lăm thân ảnh chạy đến như điên. Những người này đều chỉ ở cảnh giới Tàng Phong, chính là đệ tử cấp thấp của Ngự Thú Môn, mười con Địa Hành Long vừa rồi chính là do bọn chúng thao túng. Lúc này hiển nhiên chúng nhận được mệnh lệnh nên đã thu Địa Hành Long lại. Bây giờ, mục tiêu có thể đã chạy được hơn chục dặm rồi nên dùng Địa Hành Long đuổi giết chẳng còn ý nghĩa nữa.
Mặc dù mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn không biết ngự kiếm, nhưng ngự thú thì được. Ba người trong nhóm thả ba con kên kên cấp Thanh Mục ra, mấy người còn lại thì cưỡi một loại thú có tốc độ nhanh hơn Tuyết Phong Kỵ. Chúng quát một tiếng rồi chạy theo phương hướng Đoan Mộc Vũ tạo ra.
Đoan Mộc Vũ núp ở dưới tảng đá, được hàn băng phủ kín nhưng hắn có thể cảm ứng được hết thảy mọi chuyện xảy ra.
Đợi đến khi mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn chạy đi hơn mười dặm, lúc này hắn mới thúc dục hàn khí, lặng lẽ giải phong. Cơn đau đớn kịch liệt trên người vẫn còn nhưng hắn chả thèm quan tâm, sát khí từ trong ánh mắt hiện lên. Không cần suy nghĩ nhiều, Đoan Mộc Vũ lập tức đuổi theo mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn nọ. Nguyên nhân không cần nói cũng biết, trừ ba ngàn năm qua ngây ngây ngốc ngốc thì cho tới bây giờ tính cách của hắn vẫn là có nợ phải trả, đừng bao giờ khiêu khích sự tôn nghiêm của hắn. Ai có can đảm mạo phạm hắn, kết quả duy nhất chính là chết!
Giờ phút này có thể nhìn ra ưu điểm của việc Đoan Mộc Vũ luôn phân ra ba thành pháp lực để rèn luyện xương cốt và thân thể lúc trước. Giờ đây hắn không cần vận dụng pháp lực đã có thể chạy như bay, hơn nữa không lo lắng bị người khác phát hiện. Bởi vì nếu sử dụng pháp lực sẽ có ba động ở xung quanh, nếu gặp phải địch nhân có cảm ứng bén nhạy sẽ không thể đánh lén được!
Mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn bay đi với tốc độ cực nhanh nhưng với sự bộc phát toàn lực của Đoan Mộc Vũ thì chỉ mất chừng một nén nhang đã lặng lẽ đuổi kịp. Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ không vội vã động thủ mà lẳng lặng suy tính. Mới rồi hắn thả Vũ Yến ra hẳn chưa bị năm người Hoành Uyên đuổi kịp. Giả dụ bọn chúng có đuổi kịp rồi biết mình đã mắc mưu thì cũng cách đây hơn trăm dặm. Giờ chính là thời cơ động thủ tốt nhất, bảo đảm viện binh không kịp quay lại!
Thời gian ước chừng một chén trà trôi qua, Đoan Mộc Vũ chỉ còn cách đám đệ tử Ngự Thú Môn khoảng ba dặm, cự ly đã nằm trong xạ trình của Hàn Băng Tiễn. Phiền toái duy nhất là mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn này rất có kinh nghiệm. Có lẽ để dễ quan sát và tìm kiếm nên cả đám tản ra, mỗi người cách nhau hơn hai trăm trượng. Điều này làm cho Đoan Mộc Vũ không thể giết chết tất cả bọn chúng trong một lúc!
Nhưng thời gian đã không còn nhiều, Đoan Mộc Vũ quyết định không chờ đợi nữa. Hắn với tay nắm lấy cường cung trên lưng, Hàn Băng Tiễn đặt ở dây cung, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Nhất thời, vị trí và hành động của mười lăm đệ tử Ngự Thú Môn đều hiện ra rõ ràng trong đầu của hắn.
Dây cung kéo ra, dừng lại trong chốc lát rồi bay đi thật nhanh. ‘Sưu ’ một tiếng, một mũi Hàn Băng Tiễn đã khóa chặt mục tiêu, phá không bay đi!
Cùng lúc đó, mũi Hàn Băng Tiễn thứ hai được đưa lên dây cung; không chút trì hoãn, Đoan Mộc Vũ lại tiếp tục bắn.
Hắn bắn liên tục chín mũi tên, mặc dù mỗi lần chỉ bắn một mũi nhưng vì tốc độ quá nhanh nên gây cho người khác cảm giác chín mũi Hàn Băng Tiễn được bắn cùng một lúc. Chín tên đệ tử Ngự Thú Môn đồng thời hét lên thảm thiết, mỗi đứa trúng tên đều chết ngay lập tức!
Sau khi bắn ra chín mũi Hàn Băng Tiễn, Đoan Mộc Vũ không do dự mà thả sói băng vóc ra rồi xoay người nhảy lên, nhanh chóng trốn chạy về hướng Tích Nguyệt Hồ. Sáu tên đệ tử Ngự Thú Môn còn lại sống là vì chúng phân tán rộng nên Đoan Mộc Vũ không giết kịp, nếu muốn giết hết sẽ phải trả một cái giá rất lớn, bởi vì chúng đã gọi Địa Hành Long ra bảo hộ cho mình. Hơn nữa phát tín hiệu cầu cứu, hiển nhiên là dùng thông báo cho năm người nhóm Hoành Uyên.
Đoan Mộc Vũ ứng biến cũng không chậm, đợi đến khi sáu tên đệ tử Ngự Thú Môn còn lại tập hợp rồi điều khiển Địa Hành Long đánh tới thì hắn đã chạy một hơi hơn mười dặm. Hiện giờ phải xem thời gian trì hoãn có thể kéo dài được bao lâu. Chỉ cần hắn có thể trở lại Tích Nguyệt Hồ sẽ không cần phải lo lắng đám Hoành Uyên truy sát. Bởi vì hiện tại ở Tích Nguyệt Hồ cũng còn vài người tu hành ở đó.
Còn chuyện trở về đến Phù Vân Sơn, Đoan Mộc Vũ không dám kỳ vọng. Nếu đúng như suy đoán của hắn thì hành trình trở về là một hành trình tuyệt vọng!
Thúc dục sói băng chạy như điên hơn nửa ngày, Đoan Mộc Vũ nhìn sắc trời một chút, trong lòng khẽ tính toán. Một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn ngay sau đó, chính là: nếu đám Hoành Uyên một mực ngự kiếm phi hành đuổi giết hắn thì ắt hẳn giờ phút này đuổi gần tới rồi. Tốc độ bọn chúng rất nhanh, cho dù hắn có chạy trước thì cũng chỉ hơn một trăm dặm mà thôi!
Nhưng vấn đề cũng chính là điểm này. Năm người Hoành Uyên có cảnh giới Động Huyền, nếu bọn chúng không nhận ra vấn đề tiêu hao pháp lực thì sau khi ngự kiếm phi hành bốn năm trăm dặm, hẳn pháp lực hẳn đã tiêu hao khá nhiều. Nếu như xuất hiện bây giờ thì vừa lúc thích hợp để phục kích bọn chúng một trận. Bởi vì hiện giờ Đoan Mộc Vũ vẫn ở trạng thái tốt nhất!
Nghĩ tới đây, lập tức Đoan Mộc Vũ chọn một đỉnh núi cao, có tầm nhìn thật xa. Hắn đứng ở đó, kiên nhẫn đợi năm người Hoành Uyên tới tận nơi!
Tuy nhiên, cùng lúc đó Đoan Mộc Vũ cũng có tính toán khác. Đó chính là: nếu như năm người Hoành Uyên nhận ra vấn đề tiêu hao pháp lực nên không vội vã thì hắn chỉ đợi trong thời gian một nén nhang, rồi lập tức rời đi!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: nhatchimai0000
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Hoành Uyên dĩ nhiên không hề ngu xuẩn, bởi bất kỳ người tu hành nào tu luyện đến cảnh giới Động Huyền đều không ngốc một chút nào!
Tuy chúng biết cách truy đuổi này tiêu hao rất nhiều pháp lực nhưng không dám dừng lại một phút nào. Từ khi biết Đoan Mộc Vũ núp ngay sau lưng mình thì bọn chúng đã thề không tiếc giá phải giết cho bằng được. Còn việc môn hạ đệ tử bị giết chết thì không có ý nghĩa bởi vì nếu để tiểu tử Đoan Mộc Vũ chạy thoát thì đợi chờ chúng chính là tai họa ngập đầu, chẳng khác gì rơi xuống địa ngục. Cho nên lựa chọn tốt nhất là liều mạng đuổi theo!
Tính toán của Đoan Mộc Vũ trên cơ bản thì không có gì sai sót. Hắn núp ở trên đỉnh núi kia, chờ đợi không tới nửa nén nhanh thì trên bầu trời phương xa đã xuất hiện năm điểm đen nho nhỏ!
Đấy không phải là kiếm quang do ngự kiếm phi hành phát ra, mà chính là năm con ác điểu cấp Thanh Mục! Ngự Thú Môn ở phương diện truy đuổi có ưu thế vô cùng lớn, lúc thiếu hụt pháp lực, bọn chúng có thể dùng phi cầm tẩu thú để di chuyển nên tốc độ đuổi theo càng nhanh chóng. Nếu như Đoan Mộc Vũ không phục kích nơi đây mà cứ tiếp tục chạy trốn thì kết quả cuối cùng chính là hắn còn chưa tới Tích Nguyệt Hồ đã bị năm người Hoành Uyên đuổi kịp.
Khẽ híp mắt quan sát, ánh mắt Đoan Mộc Vũ ánh lên vẻ trào phúng rồi chợt rút hai mũi Tật Phong Tiễn đặc chế ra, nhẹ nhàng đặt lên dây cung. Hắn chưa vội kéo cung mà kiên nhẫn chờ cơ hội tốt nhất.
Thực lực năm người Hoành Uyên rất mạnh, cho nên chúng chưa hề nghĩ rằng Đoan Mộc Vũ lại dám phục kích. Mặc dù chính bản thân Hoành Uyên từng trải qua cảm giác bị Đoan Mộc Vũ dùng tên phá vỡ lồng ngực, nhưng vì lúc đó hắn đang thao túng Xích Mục yêu xà nên mới thế. Hắn không cho rằng khi năm người bọn chúng đang toàn lực tìm kiếm mà Đoan Mộc Vũ còn có thể lập lại trò cũ?
Đáng tiếc, Hoành Uyên không cách nào tưởng tượng được tốc độ tăng trưởng thực lực của Đoan Mộc Vũ nhanh đến cỡ nào. Ban đầu Đoan Mộc Vũ chỉ dùng được Hổ Cốt Cung có lực năm thạch, thì bây giờ đã là Cường Cung lực chín thạch. Mũi tên lúc ấy là Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn thì bây giờ là Hàn Băng Tật Phong Tiễn, được gia cường ba đạo Tật Phong Thuật. Quan trọng hơn là năng lực cảm ứng được Bát Hoang Nghiệp Hỏa rèn giũa đến mức biến thái của Đoan Mộc Vũ, ở khoảng cách bốn năm dặm cũng dễ dàng cảm ứng được một con kiến nhỏ. Lại phối hợp sức mạnh toàn thân kinh khủng của hắn nữa. Hết thảy, các nhân tố hợp lại sẽ tạo thành uy lực to lớn!
Năm người Hoành Uyên nhanh chóng đến gần, Đoan Mộc Vũ bắt đầu chậm rãi kéo căng cường cung trong tay. Hắn không công kích Hoành Uyên, mà chọn kẻ có thực lực yếu nhất trong năm người!
Đoan Mộc Vũ đứng trên đỉnh núi cao, nên hai bên chênh lệch độ cao với đám người Hoành Uyên chỉ ba mươi, bốn mươi trượng mà thôi. Lúc bọn chúng bay vào phạm vi năm dặm, thời gian dường như ngừng lại trong phút chốc!
"Hưu!" Một tiếng xé gió vang dội cả thiên địa. Cung lực chín thạch, cộng thêm Tật Phong Tiễn thần tốc nên mới vừa rời khỏi dây cung, đã phát ra tiếng rít khổng lồ. Thậm chí còn gây nên một cỗ khí xoắn cường đại giữa không trung! (chắc là dòng khí xoáy khi viên đạn xoay á)
Tiếng xé gió của Tật Phong Tiễn vừa vang lên thì năm người Hoành Uyên liền cảnh giác. Nhưng cảnh giác thì cảnh giác nhưng hết thảy đều không có tác dụng bởi vì tốc độ hai mũi Tật Phong Tiễn này thật sự quá nhanh, thậm chí đã vượt xa khỏi tốc độ của Ngự Kiếm Thuật. Chỉ trong tích tắc, hai mũi Tật Phong Tiễn đã đến, một mũi lấy xu thế không thể ngăn cản xuyên qua lồng ngực ác điểu cấp Thanh Mục, sau đó trổ xuyên qua lưng chim!
Nhưng dù gì kẻ kia cũng có thực lực Động Huyền nên không hề tầm thường. Tốc độ phản ứng của hắn cực nhanh, hai tay chống xuống lộn một vòng về phía trước, khó khăn lắm mới né được một kích tất sát này. Ngay sau đó tay hắn kết kiếm quyết, thanh kiếm sau lưng bay lên như muốn làm chỗ đứng cho hắn!
Nhưng biến cố này đã được Đoan Mộc Vũ tính toán từ trước. Mũi Tật Phong Tiễn thứ hai vừa lúc hơi chếch lên một chút, bắn vào lồng ngực của gã!
Chỉ thiếu chút nữa gã đã đứng lên thanh kiếm sau đó có đường sống. Nhưng chỉ trong tích tắc, gã đã mất mọi thứ!
Tật Phong Tiễn này dài đến năm thước, bắn văng người này đi hơn mười trượng. Đáng sợ hơn chính là mũi Tật Phong Tiễn này không hề xuyên thủng hắn mà cứ ghim chặt trong lồng ngực!
"Sư huynh, cứu ta!"
Người này hét thảm, rơi từ trên không trung xuống. Một khi rơi xuống mặt đất từ độ cao trăm trượng chắc chắn sẽ biến thành thịt vụn, cho dù là kẻ có cảnh giới Động Huyền cũng không ngoại lệ!
Hết thảy sự việc phát sinh quá nhanh, nhưng phản ứng của bốn người Hoành Uyên cũng không hề chậm chạp. Chúng lập tức phân ra một người ứng cứu, ba người còn lại thì tăng tốc độ vọt tới đỉnh núi mà Đoan Mộc Vũ đang đứng.
Giờ phút này, Đoan Mộc Vũ không tiếp tục công kích nữa. Hai mũi Tật Phong Tiễn đã là giới hạn của hắn, trong thời gian ngắn không thể nào tiếp tục bắn một phát như thế nữa. Nhưng hắn đã để lại ấn tượng rất sâu cho đám người Hoàng Uyên.
Thấy người trúng tên sắp được cứu, khóe miệng Đoan Mộc Vũ khẽ mỉm cười. Đột nhiên tay hắn bấm độn pháp quyết, mũi Tật Phong Tiễn đang ghim trong lồng ngực tên kia nhanh chóng nổ tung. Hắn liền bị nổ tan xác, phân ra làm năm sáu mảnh, tuyệt đối không thể sống sót!
Sau đó, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng nhảy khỏi đỉnh núi. Ở dưới đỉnh núi là một vách đá dựng đứng. Dưới vách đá là một mảng rừng rậm rạp!
Ba con Hàn Băng Vũ Yến cũng đã được hắn chuẩn bị sẵn sàng, chúng lập tức bay về ba hướng. Chuyến này cũng đủ khiến đám người Hoành Uyên đau đầu .
Ngay lúc đám Hoành Uyên xông đến đỉnh núi thì đã chẳng thấy bóng dáng của Đoan Mộc Vũ đâu. Tránh đi vào vết xe đổ một lần nữa, bọn chúng tích cực tìm kiếm xung quanh một phen, sau đó mới xác định Đoan Mộc Vũ đã rời đi rồi!
Với thực lực cường đại như Hoành Uyên mà cũng cảm thấy khóc không ra nước mắt. Sao bọn chúng lại gặp phải một tên tiểu tử biến thái như vậy? Rõ ràng nó có thực lực yếu ớt, chỉ cần dùng một tay cũng có thể bóp chết mà lại nhiều lần khiến chúng hao binh tổn tướng là sao?
Cho dù Hoành Uyên có căm tức như thế nào thì Đoan Mộc Vũ cũng chẳng thèm để ý. Lần này, hắn thật sự chạy trốn cho thật nhanh. Cứ năm mươi dặm, hắn lại thả ba con Hàn Băng Vũ Yến ra để mê hoặc đám người Hoành Uyên. Còn chuyện phục kích lần nữa thì hắn cho rằng không cần thiết. Đã chịu thiệt thòi thì cho dù có ngu như bò Hoành Uyên cũng sẽ không phạm cùng một sai lầm, nếu bị đuổi kịp lần nữa đó sẽ là một trận chiến cực kỳ ác Cho nên Đoan Mộc Vũ không muốn bị chúng đuổi kịp. Hắn không tiếc mà vận dụng tất cả vốn liếng, chỉ cầu mong kéo dài thời gian.
Làm như vậy hiệu quả rõ ràng rất tốt, ít nhất Đoan Mộc Vũ đã đến Tích Nguyệt Hồ mà đám người Hoành Uyên vẫn chưa thấy đâu.
Thế nhưng hắn lại buồn bực vì lúc trước đã dự đoán sai. Phong ấn giữa Tích Nguyệt Hồ đã hoàn toàn hoàn thành nên bên bờ hồ đã không còn môn phái nào ở lại, chỉ có những người thực lực cao cường gác ở trung tâm phong ấn mà thôi. Nhưng chỗ ấy không dễ tới gần, chỉ sợ mới đi vào phạm vi đã dã bị loạn kiếm phanh thây!
Trong thoáng chốc, Đoan Mộc Vũ lại cảm thấy không cam tâm. Hiện tại hắn cắt đuôi khá xa đám người Hoành Uyên, nhưng lúc này lại phải vòng trở lại Phù Vân Sơn sao? Điều này chỉ sợ không ổn!
Đám người Hoành Uyên một khi không tìm được tung tích của hắn, nhất định sẽ ở ẩn nấp ở gần Phù Vân Sơn. Còn chuyện trông cậy vào Khô Mộc hay Thương Minh Tử ở Phù Vân Sơn tới giúp lại càng không thực tế. Quan trọng nhất là hắn không biết suy luận của hắn có phải là sự thật hay không. Nếu như hắn thật sự trở về Phù Vân Sơn, chỉ sợ đúng là vạn kiếp bất phục!
Tuy nhiên còn có một lựa chọn khác chính là đem suy luận của mình báo cho đám Khô Mộc. Nhưng vấn đề là chuyện này ngay cả Đoan Mộc Vũ cũng không cách nào xác minh, chỉ biết Hoành Uyên vốn có cừu oán với mình nên đuổi giết mình thì hợp tình hợp lý hơn. Với lại tính cách của hắn không bao giờ nói mà không có bằng chứng chính xác.
Trong lòng nghĩ tới những chuyện này, Đoan Mộc Vũ chợt có quyết định: tạm thời không quay lại Phù Vân Sơn, thế nhưng có thể âm thầm quan sát, thuận tiện tích lũy thực lực bản thân. Nếu thực lực mạnh hơn nữa thì đã không bị đám người Hoành Uyên đuổi giết chật vật như vậy!
Vừa nghĩ tới đây, Đoan Mộc Vũ liền bật dậy, lao về phương Đông.
Thế nhưng hắn không biết rằng khi hắn rời đi khoảng hai ba canh giờ, bốn người Hoành Uyên cũng trợn trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi đuổi tới. Pháp lực của bốn người bọn chúng hiện thời đã không còn bao nhiêu, cho nên không ngự kiếm phi hành mà cưỡi yêu thú cấp Thanh Mục đuổi theo!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: nhatchimai0000
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Núi rừng hùng vĩ, cây cối xanh tươi, một con suối nhỏ đang chảy róc rách, nước suối trong suốt tinh khiết. Lúc này, mặt nước suối đang phản chiếu một gương mặt có phần tiều tụy, nhưng khó giấu sát khí trong ánh mắt. Gương mặt này chính là của Đoan Mộc Vũ.
Kể từ lúc hắn rời khỏi Tích Nguyệt Hồ đến nay đã là bảy ngày. Trong khoảng thời gian này hắn ngày đêm băng đèo vượt núi, vội vã chạy như điên hơn hai ngàn dặm. Cũng trong khoảng thời gian này, hắn chạm trán với bốn người Hoành Uyên mấy lần. Kết quả một người trọng thương, một người bị thương nhẹ, nhưng hắn lại không có cách nào hoàn toàn cắt đuôi bọn chúng. Đám người Hoành Uyên quả nhiên điên thật rồi, bọn chúng không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đuổi theo. May rằng hắn có kinh nghiệm phong phú nên mới có thể trốn thoát nhiều lần.
Hiện tại, nơi đây đã không còn trong địa phận Ngô Châu mà hẳn là Hải Châu, tuy nhiên chuyện này không quan trọng mấy. Quan trọng là - Đoan Mộc Vũ đã kiệt sức. Trong trận chiến mấy canh giờ trước, pháp lực của hắn đã hao sạch sẽ. Hắn có thể trốn được tới đây là đã cố gắng lắm rồi!
Vốc lên một ngụm nước suối trong suốt, mát lạnh, Đoan Mộc Vũ uống vào thật sảng khoái. Bảy ngày qua, hắn không hề ăn uống chút gì, tất cả đều trông cậy vào Thanh Mộc Tâm nhưng bây giờ đã đến cực hạn của nó!
Rửa mặt xong, Đoan Mộc Vũ đứng dậy nhìn về phía xa xa. Cách đây khoảng bốn năm dặm, tiếng chim chóc ríu rít, tiếng côn trùng rỉ rả bỗng nhiên im bặt, chắc hẳn ba người Hoành Uyên đã đuổi tới. Từ lúc bắt đầu đuổi giết, mặc dù bọn chúng có tu vi Động Huyền nhưng tình hình chẳng khá hơn Đoan Mộc Vũ chút nào. Ngay cả tọa kỵ của bọn chúng cũng bị Đoan Mộc Vũ bắn cho chết hết nên giờ đây hoàn toàn trông vào đôi chân mà đuổi bắt.
Do ba người bọn chúng cứ liên thủ với nhau nên Đoan Mộc Vũ không thể chống lại được.
Không quan sát nữa, vẻ mặt Đoan Mộc Vũ chẳng có bao nhiêu biến hóa. Hắn xoay người liền nhảy vào dòng suối nhỏ, đi dọc theo con suối. Hiện tại, ngay cả chút thời gian khôi phục pháp lực hắn cũng không có, nếu không phải xương cốt toàn thân vô cùng cường đại thì đã không thể chống đỡ rồi đến giây phút này.
Càng về phía hạ lưu con suối thì nước chảy càng mạnh, sau khi hợp với mấy dòng suối nhỏ khác chúng tạo thành một dòng suối chảy xiết. Ngâm mình ở trong nước suối trong suốt, lạnh như băng thế này rất là thoải mái. Đoan Mộc Vũ còn nằm ngửa, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, để mặc con suối cuốn mình xuống hạ lưu.
Đây không phải do hắn rảnh rỗi mà đi đú đỡn, hắn làm vậy vì nó có hiệu quả đối với việc khôi phục pháp lực. Chìm trong nước suối lạnh như băng này, hắn có thể cẩn thận giải phóng một chút hàn khí trên vòng tay băng phách ngàn năm ở cổ tay trái để chuyển thành pháp lực.
Tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc từ phía cuối con suối vọng lại, chắc hẳn đó là một thác nước. Đoan Mộc Vũ vươn tay bám vào một tảng đá lớn giữa dòng, đang định lên bờ bỏ đi thì bỗng nhiên trong lòng chợt động, dường như đã cảm ứng gì đó!
"Hàn khí? Kỳ quái, chẳng lẽ dưới thác nước này có ẩn giấu một hàn đàm?"
Trong lòng nghĩ tới đây, Đoan Mộc Vũ có chút vui mừng. Hắn bèn nhanh chóng thuận thế tiếp tục trôi theo dòng nước, rút chủy thủ hàn thiết ra cầm trong tay, từ từ trèo xuống thác nước.
Đến chân thác, quả nhiên hàn khí càng phát ra nồng đậm. Lúc này, Đoan Mộc Vũ chẳng chút do dự lặn ngay xuống dưới. Đầm nước ở dưới thác nước này sâu khoảng hơn ba mươi trượng, lạnh thấu xương. Người bình thường chỉ cần nhảy vào thì chẳng mấy chốc liền bị đông cứng.
Nhưng hàn khí này đối với Đoan Mộc Vũ thì có thể xem là đồ đại bổ rồi. Men theo từng tia hàn khí tản ra, hắn tìm được một tảng đá khổng lồ. Dưới tảng đá này, là một tảng băng cứng rắn, thật dày, hoàn toàn phong bế nơi phát ra hàn khí.
Đoan Mộc Vũ cẩn thận dò xét một phen rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì sau khi xem xét, hắn có thể khẳng định hàn đàm này do thiên nhiên hình thành, không phải do yêu thú hay người tu hành tạo dựng nên, nếu không trêu phải bọn chúng sẽ vô cùng xui xẻo.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ không vội vàng tiến vào nơi phát ra hàn khí mà lại nổi lên trên mặt nước. Hắn không thể lặn dưới nước quá lâu, nhưng hàn khí ở đây lại có thể sử dụng được. Vậy thì phải chấm dứt với ba người Hoành Uyên tại đây thôi!
Vừa nghĩ tới đây, Đoan Mộc Vũ liền lựa chọn một chỗ bí mật dưới mặt đá rồi khiến thân thể chìm xuống đầm nước. Nơi đây vừa có thể bảo đảm hô hấp, có thể vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết!
Bởi vì hàn khí trong đầm nước rất nhiều, cho nên việc vận chuyển pháp quyết vô cùng thuận lợi.
Chỉ sau một nén nhang ba người Hoành Uyên đã xuất hiện ở phía trên thác nước với bộ dạng vô cùng chật vật, tóc tai bù xù, bụi đất đầy mặt. Phía trươc bọn chúng là một con chim nhỏ màu xanh bay quanh quẩn không ngừng. Đây chính là Phong Hành Điểu rất giỏi truy tung. Lúc trước, Đoan Mộc Vũ đã bắn chết ba con, nhưng không ngờ trong tay bọn Hoành Uyên vẫn còn có một con nữa. Hiện giờ, hắn không cách nào dùng máu huyết dụ dỗ Phong Hành Điểu được nữa, cho nên khó có thể tránh khỏi cảm ứng của nó.
"Hắc hắc hắc! Con thỏ nhỏ khốn kiếp đáng chết kia, ta xem ngươi còn có thể chạy đến nơi đâu? Hai vị sư đệ, hiện giờ tiểu tử kia đang ở trong đầm nước dưới thác nước này. Chúng ta chia ra ba đường vây đánh, lần này tuyệt đối không thể để hắn chạy mất. Mặt khác phải đề phòng cung tên của hắn, tránh trúng phải ám toán! Bắt được hắn, lão phu nhất định phải rút gân lột da, lóc xương rút tủy để tiêu mối hận trong lòng!"
Hoành Uyên nghiến răng nghiến lợi nói, mà hai sư đệ của lão cũng giống như vậy - trong lòng tràn đầy lửa giận. Chúng không cần nhiều lời liền chia nhau hành động, vây chặt Đoan Mộc Vũ. Trong tay mỗi người cầm hai ba lá phù, chỉ cần Đoan Mộc Vũ ló đầu ra là sẽ ăn một chuỗi công kích mãnh liệt.
Ngược với sự giận dữ trong lòng của ba người Hoành Uyên, Đoan Mộc Vũ lại cực kỳ sảng khoái. Tới tận khi ba người bọn chúng nhích tới gần đầm nước khoảng trăm trượng, hắn mới thu hồi Băng Di Liên Thiên Quyết và lặn sâu xuống.
"Cẩn thận có trá!"
Thấy một màn này, Hoành Uyên không nhịn được gằn giọng quát. Trong quá trình đuổi giết bọn chúng đã ăn quá nhiều thiệt thòi nên lúc này không dám nhảy ngay xuống đầm truy kích.
"Hắn không thể ở dưới đầm nước quá lâu, sớm muộn gì cũng phải ngoi lên lấy hơi! Chúng ta chỉ cần canh tại đây là đủ!"
"Nhưng sư huynh, nước hồ này ẩn chứa hàn khí rất nặng, không giống đầm nước bình thường. Lỡ dưới hồ mà có một cái động ngầm thì chẳng phải chúng ta chờ tiểu tử hồi phục sao?" Lúc này một vị sư đệ của Hoành Uyên cau mày nói. Hiện tại bọn chúng bỏ ra một cái giá khổng lồ mới bức Đoan Mộc Vũ đến cùng đường, nếu để cho hắn khôi phục như cũ chẳng phải tức chết sao?
Hắn vừa nói xong, Hoành Uyên cũng không đưa ra được chủ ý nào. Nhất là đầm nước này đích xác có hàn khí bốn phía, phía dưới tám chín phần có hàn khí chi nguyên. Một khi có đường thoát, bọn chúng thật sự tốn công vô ích.
"Được, xuống nước! Ba người chúng ta hợp lực, chẳng lẽ còn đấu không lại con thỏ kia?" Hơi do dự một chút, rồi Hoành Uyên cắn chặt răng đưa ra quyết định!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: nhatchimai0000
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Đoan Mộc Vũ đang chờ đợi ba người Hoành Uyên không kiềm chế được mà nhảy xuống đầm nước. Một đường đuổi giết vừa rồi, chẳng những pháp lực của hắn tiêu hao hết mà ngay cả mấy khối ngọc phù từng chế tạo ra cũng đã không còn. Mặc dù trong tay hắn chỉ còn lại chuỗi vòng tay băng phách ngàn năm nhưng hắn không dám dùng nó, bởi vì cần thứ này để áp chế mảnh vụn Yêu Thạch trong cơ thể hắn. Trừ phi hắn muốn đồng quy vu tận, nếu không sẽ không thể dùng nó.
Nhưng mà hàn đàm dưới thác nước này đã cho hắn không gian tốt nhất, chỉ cần ba người Hoành Uyên nhịn không nổi mà nhảy xuống nước thì hắn có thể nắm quyền chủ động!
Ba người Hoành Uyên thân là người tu hành cảnh giới Động Huyền nên không sợ hãi hàn khí. Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã lặn xuống dưới đáy đầm. Nhưng lúc xuống tới nơi thì bọn chúng chợt phát hiện chẳng những Đoan Mộc Vũ không trốn, ngược lại còn thản nhiên đứng trên một khối hàn băng mà nhìn bọn chúng, nở nụ cười trông rất tàn bạo.
"Không tốt, bị lừa tình rồi!"
Trong đầu đám người Hoành Uyên đều xuất hiện ý nghĩ này, tuy nhiên cả ba lại có hành động khác nhau. Hai sư đệ của Hoành Uyên ngay lập tức bấm độn kiếm quyết, thúc giục chút pháp lực cuối cùng trong cơ thể hòng chém chết Đoan Mộc Vũ. Mà Hoành Uyên lại thối lui thật nhanh!
Dường như cùng một lúc, Đoan Mộc Vũ lấy vòng tay băng phách ngàn năm trên cổ tay trái xuống rồi ném về phía trước. Băng phách ngàn năm lợi hại cỡ nào? Lúc trước do phải áp chế mảnh vụn Yêu Thạch nên hàn khí không thể phát tán ra được. Nhưng lúc này lấy nó xuống, thì nước xung quanh lập tức đóng băng. Chỉ trong nháy mắt, cả đầm nước lớn như thế đã đông lại thành một tảng băng vững chắc. Hai tên sư đệ của Hoành Uyên không thể ngờ Đoan Mộc Vũ lại còn có thủ đoạn công kích khủng bố như vậy nên cả hai đều bị phong bế, không cách nào thoát ra được!
Chỉ có Hoành Uyên may mắn một chút, nhảy lên khỏi đầm nước trước khi mặt nước vừa đóng băng!
Lúc này, ở trung tâm khối băng khổng lồ chính là vị trí của Đoan Mộc Vũ. Nơi đây không bị đóng băng. Đây không phải do hắn vận dụng thần thông gì mà bởi vì ba động của mảnh vụn Yêu Thạch đã chặn hàn khí của vòng tay băng phách ngàn năm.
Mà khối băng khổng lồ do vòng tay băng phách ngàn năm tạo ra cũng hoàn toàn chế trụ ba động của mảnh vụn Yêu Thạch, cho nên Đoan Mộc Vũ không phải lo lắng về việc ba động của mảnh vụn Yêu Thạch tản ra ngoài.
Thế nhưng giờ phút này Đoan Mộc Vũ cũng không thể thu hồi vòng tay được. Nó hút hàn khí từ sâu dưới đầm lên làm hàn khí càng nồng đậm. Kết quả là hàn băng nơi đây càng lúc càng dày, chẳng những lan ra cả đầm nước mà còn làm cho thác nước đang đổ xuống cũng bị đóng băng. Quang cảnh thật kỳ dị .
Nhận thấy điểm này, Đoan Mộc Vũ âm thầm kêu khổ. Hiện tại xem ra, trước lúc vòng tay băng phách còn chưa hấp thụ hoàn toàn hàn khí nơi đây thì hắn đừng nghĩ đến việc thu hồi nó lại. Nhưng vấn đề là hắn có thể chống đỡ cho đến lúc đó sao? Thanh Mộc Tâm qua mấy ngày đuổi giết liên tiếp đã tiêu hao hơn phân nửa lực lượng, hiện tại nhiều lắm chỉ có thể duy trì hô hấp nửa ngày. Vượt qua thời gian này, hắn chắc chắn phải chết. Cuối cùng, chỉ tiện nghi cho Hoành Uyên đã trốn ra ngoài.
Tâm niệm khẽ động, Đoan Mộc Vũ xoay người đi đến lối vào nơi phát ra hàn khí. Hàn băng nơi đó đã bị giải khai từ nãy, từng đạo hàn khí màu bạc đang bị hấp thu.
Không chút do dự, hắn liền nhảy thẳng xuống. Vào lúc bình thường, nếu hắn tiếp xúc trực tiếp với hàn khí tinh thuần như vậy chắc chắn sẽ bị đông cứng. Nhưng lúc này thật xảo diệu, mảnh vụn Yêu Thạch trên cánh tay trái phát ra ba động, vừa lúc có thể trung hòa hàn khí khiến Đoan Mộc Vũ bình yên vô sự. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ba động của mảnh vụn Yêu Thạch không thể phát ra ngoài.
Đường vào rất sâu, may là Đoan Mộc Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, cầm chủy thủ hàn thiết găm vào vách băng rồi theo đó trượt từ từ xuống.
Bên trong động tối thui, đưa tay gần mắt cũng không thấy được một đầu ngón tay. Đây chỉ là chuyện nhỏ, trong đôi mắt Đoan Mộc Vũ hiện lên hai ngọn lửa mơ hồ. Chẳng mấy chốc, hết thảy mọi thứ nơi đây đều trở nên rõ ràng với hắn.
Đây là một huyệt động do thiên nhiên tạo thành nên cũng không có gì kỳ lạ. Nguồn gốc xuất phát hàn khí là một viên đá khổng lồ ở trong huyệt động .
Nhưng khi thấy khối đá này, Đoan Mộc Vũ nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy quen quen. Bởi vì hình dáng tảng đá này có vẻ giống với một quả trứng yêu thú. Chỉ là, nếu nó đúng là trứng yêu thú thì quá mức to lớn vì cao khoảng một trượng, dài chừng hai trượng. Phía trên bao phủ đầy đất đá, nhìn không ra là loài yêu thú nào.
Nhưng có thể xác nhận một điều là quả trứng này đã tồn tại lâu lắm rồi, có thể tới mấy trăm năm hoặc mấy ngàn năm. Lớp đất đá phủ bên trên chính là minh chứng, hơn nữa quả trứng yêu thú này phân nửa là bị vứt bỏ, hoặc là bị lạc cho nên đến nay vẫn chưa nở được.
Vốn dĩ điều này cũng không có gì to tát vì trong trứng yêu thú vẫn còn sinh cơ. Điểm này từ lúc nó phát ra hàn khí thì có thể thấy rõ, chỉ cần nó không bị quấy rầy thì qua mấy ngàn năm nữa nói không chừng vẫn có thể nở được. Nhưng lúc ra đời chắc chắn sẽ là một con thú ốm yếu.
Nhưng hiện tại, hắn lại đường đột xông vào, lại xuất vòng tay băng phách ngàn năm ra nên quả trứng yêu thú này coi như xong đời! Sau khi hàn khí trong trứng yêu thú bị hấp thu sạch sẽ, cũng chính là lúc sinh cơ đoạn tuyệt!
Ý niệm này vừa xuất hiện trong lòng, Đoan Mộc Vũ cũng cảm thấy có phần cảm khái. Tuy nhiên, khi hắn nhìn lại quả trứng này thì cảm thấy đây là một loại duyên phận. Trứng yêu thú này phủ đầy bụi đá, ở nơi đây không biết mấy ngàn năm, tích lũy từng chút hàn khí, cẩn thận tích góp từng chút lực lượng để phá vỏ mà ra, nhưng tai bay vạ gió mà đột nhiên bị đoạt đi sinh cơ. Nghĩ cũng đáng thương!
"Ta đã từng trải qua ba ngàn năm cô độc tịch mịch, đau khổ giãy dụa trong những cơn ác mộng; muốn chết không được, muốn sống cũng không xong, chỉ biết lang thang như cô hồn dã quỷ, không một chút vui thú trên đời. Bây giờ, nếu giúp được ngươi thì ta sẽ giúp một tay! Phúc họa tại trời, thiện ác tại tâm, trong lòng ta không tiếc!"
Đoan Mộc Vũ tự nói với lòng, chủy thủ hàn thiết trong tay phải hắn cắt vào cổ tay trái. Vốn dĩ hắn muốn lấy mảnh vụn Yêu Thạch ra, chỉ cần có mảnh vụn Yêu Thạch này thủ hộ thì vòng tay băng phách ngàn năm sẽ không cách nào hút lấy hàn khí trong trứng yêu thú.
Tiếc rằng hắn không làm được. Mảnh vụn Yêu Thạch hiện tại dường như đã có liên hệ huyết nhục với Đoan Mộc Vũ nên không cách nào lấy được. May mà, máu huyết của Đoan Mộc Vũ cũng có chút ảnh hưởng như mảnh vụn Yêu Thạch nên liền bị quả trứng hấp thụ. Hiện tượng hàn khí không ngừng phát ra ngoài cũng chậm dần.
Chỉ chút nữa thôi, vòng tay băng phách ngàn năm sẽ không thể hút lấy hàn khí trong trứng yêu thú nữa.
Lúc này, sắc mặt Đoan Mộc Vũ tái nhợt, ngay cả đứng cũng không vững nữa. Cũng may, lòng hắn hiện giờ tĩnh lặng như nước, không thèm quan tâm đến điều gì. Sống chết thì có sao chứ? Cho nên hắn cũng chẳng quan tâm tới Hoành Uyên ở phía ngoài mà định tranh thủ thời gian tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết.
Giờ phút này, Hoành Uyên vừa mới thoát được một mạng đang bị dọa cho sợ hết hồn hết vía. Tuy nhiên khi hắn thấy hàn khí kinh khủng dần dần tản đi thì mừng rỡ trong lòng. Bây giờ, hai tên sư đệ của nhất định đã chết rồi nhưng tên tiểu tặc Đoan Mộc Vũ cũng thế. Như vậy là hắn chỉ cần đợi hàn băng ở đây tan ra thì có thể chặt đầu tiểu tử kia. Quan trọng nhất là cái vòng tay mà tiểu tử kia ném ra hẳn là bảo bối hiếm có, chỉ cần lấy được sau đó rèn luyện thêm chút thì thực lực của hắn không phải chuyện đùa rồi!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss