Dịch giả: Ô Nha Lão Nhi
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
Doanh Trùng không rõ là Nguyệt Nhi nói Tà Anh thương đại biểu cải cách nhưng cải cách như nào, cần cải cách cái gì, đến hiện tại thì hắn vẫn mơ hồ không thôi.
Doanh Trùng hắn cũng không thất thần quá lâu mà thu hồi Tà Anh thương hoá thành một chiếc vòng tay. Bất luận là Tà Hoàng chân truyền muốn trừ ma vệ đạo hay gì đó thì ngày sau sẽ biết. Kẻ địch ở tương lai cũng sẽ ngày nào đó tự nhiên xuất hiện. Hiện tại cứ suy nghĩ việc này thật không có chút ý nghĩa nào.
- Đúng rồi, người có nhận ra dị thường gì không?
Sau khi hoàn hồn, Doanh Trùng liền từng li từng tý ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
-Đã đến giờ Dậu rồi sao một chút động tĩnh cũng không có nhỉ?
Hôm nay, Doanh Nguyệt Nhi đứng bên cửa sổ ngắm cảnh cũng không phải do buồn chán mà là theo lệnh của Doanh Trùng, thay hắn quan sát động tĩnh bên ngoài.
Bia đá nói ngày mùng ba tháng mười một chính là hôm nay, Doanh Trùng hắn suy nghĩ, tính toán hết thảy những biến số từ mấy tháng này cho tới bây giờ, thì khả năng biến hoá đã nhỏ lại càng nhỏ. Nếu như vị trên thuyền kia thật sự là Ung Châu đại công chính thì thời điểm vị này bị ám sát đã đến gần.
Doanh Trùng từng âm thầm quan sát những người trên thuyền, cũng không phát hiện người nào khả nghi. Chỉ có thiếu nữ Mã Ấp quận là thân phận không rõ, có điều khả năng người này là thích khách cũng thật quá nhỏ, khả năng bằng không.
Mà trên thuyền này không có vấn đề thì ngoài thuyền sẽ có. Cũng vì vậy mà mấy ngày nay, Doanh Trùng bảo Doanh Nguyệt Nhi chú ý động tĩnh ở ngoài thuyền. Nơi này cách gian phòng của vị đại công chính kia chỉ có khoảng gần hai mươi trượng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ra tay cứu viện.
Doanh Nguyệt Nhi lắc đầu, rõ ràng là không thu hoạch được gì. Doanh Trùng cũng không thất vọng, chuyện này tuỳ duyên, cưỡng cầu cũng không được. Mặc cho những ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, thích khách vẫn không xuất hiện thì hắn cũng sẽ không có cảm giác tiếc nuối.
Không có sao? Chẳng lẽ phải chờ đến nửa đêm thật?
Nhìn chân trời đang chìm dần vào ánh tà dương, Doanh Trùng nhếch khoé môi, ngồi xuống bên cửa sổ cầm một khối tinh thiết lên điêu khắc.
Việc này hiện tại đã trở thành thói quen của Doanh Trùng. Mỗi ngày chỉ cần rảnh rỗi, hắn sẽ lại điêu khắc một ít thứ, cũng không hoàn toàn giới hạn trong nhiệm vụ hàng ngày của Tà Anh thương.
Điều này chẳng những có thể rèn luyện công phu điêu khắc mà Doanh Trùng còn phát hiện, nó có thể khiến cho hắn tăng trưởng nội tức mỗi ngày.
Gần đây tu vi Doanh Trùng hắn tăng nhanh như gió, ngoại trừ do môn thượng cổ võ học Đại Tự Tại huyền công này vốn hơn xa võ đạo bình thường, cũng nhờ mỗi ngày hắn có thể nuốt một giọt linh lộ, tu vi mới có thể tăng trưởng hung mãnh như thế.
Doanh Trùng dự tính chỉ cần thêm mấy ngày, hắn liền có thể mở ra khôn mạch, trở thành cường giả võ tông cấp sáu, chỉ là nguyên lực trong cơ thể tăng vọt nên không khỏi khó khống chế. Mà mười mấy ngày trước, Doanh Trùng nghe theo lời Doanh Nguyệt Nhi thử rót nội tức vào đao để điêu khắc, động tác này quả nhiên mang lại cho hắn rất nhiều ích lợi, ngắn ngủi mấy hôm đã giúp Doanh Trùng khống chế lại nguyên lực tự nhiên.
Doanh Nguyệt Nhi ở một bên lẳng lặng nhìn, ánh mắt dị dạng. Thứ Doanh Trùng điêu khắc chính là An Vương Doanh Trùng. Chỉ thấy đao kia vạch một cái, hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, vẻn vẹn không tới nửa khắc đồng hồ, ngũ quan trên khuôn mặt đã có nét. Không chỉ giống y như thật, mà khuôn mặt u buồn tang thương của An Vương Doanh Trùng cũng được điêu khắc ra đến mức nhuần nhuyễn. Có thể thấy ở phương diện điêu khắc, Doanh Trùng tiến triển thật là thần tốc.
Có điều bản thân Doanh Trùng hắn chưa thể nào thoả mãn, nhìn pho tượng trong tay, cau mày không nói. Hắn luôn có cảm giác mình còn kém gì đó, không thể điêu khắc An Vương Doanh Trùng hoàn mỹ nhất.
Doanh Nguyệt Nhi nhắc nhở:
- Ngươi thiếu chính là vận, thế và ý. Võ đạo phụ vương huyền bí, ý thế tuyệt diệu, tuyệt đối không phải là ngươi bây giờ có thể lĩnh hội. Mạnh mẽ cố chấp lĩnh hội sẽ khiến ngươi bị thương.
Doanh Trùng nghe vậy liền bừng tỉnh, quyết đoán bỏ đi tham vọng điêu khắc An Vương hoàn mỹ.
Vận, thế cùng với ý của võ đạo hắn cũng rõ ràng, thậm chí bản thân hắn cũng đã lĩnh ngộ chữ vận của thương pháp. Vận chính là nhịp điệu, là tiết tấu, hiện tại mỗi một chiêu, một thức thương của hắn, đều chứa đựng linh vận, ẩn ẩn hoà hợp với thiên địa quy tắc, đây cũng là yêu cầu cơ bản nhất của một võ tông cấp sáu.
Trước đây Doanh Trùng hắn không đạt tới mức độ này, nhưng những ngày này hắn đều ở trong Tà Anh thương, bị các chiến hồn thay nhau làm nhục nên cũng đã có thể bước đầu nắm giữ. Hơn nữa võ vận luyện được trong thực chiến cũng là võ vận phù hợp bản thân nhất.
Vừa nãy hắn muốn điêu khắc An Vương hoàn mỹ trong trí nhớ ra, lại không nghĩ đến sẽ dính dáng đến ý, thế, vận của võ giả. Hơn nữa lại là gian nan như vậy, tới mức mà mỗi khi hắn động đao, chỉ thấy chóng mặt hoa mắt, bồn chồn nôn mửa.
Lúc này trong mắt Doanh Nguyệt Nhi lại loé lên ánh nhìn cơ trí:
- Ngươi bắt đầu làm nhiệm vụ Bạo Vũ Lê Hoa Châm?
Doanh Trùng nhướng lông mày:
- Ngươi biết?
Lần này Tà Anh thương công bố nhiệm vụ, có biến hoá cũng không chỉ riêng thương pháp, còn có cơ quan thuật. Có thể là công phu điêu khắc của Doanh Trùng hắn đã thoả mãn, nên nhiệm vụ hàng ngày thứ năm cũng đổi thành chân truyền nhiệm vụ thứ năm, là cần điêu khắc mười cái hình nhân sống động như người thật từ thần thái đến hình dáng. Yêu cầu những người được điêu khắc có tu vi không thua kém Thiên Vị cảnh giới. Sau khi hoàn thành sẽ được khen thưởng bản vẽ của Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
Nhiệm vụ này trước đây Doanh Trùng hắn tưởng đơn giản vô cùng, chỉ là mười cường giả thiên vị mà thôi, lấy tài nghệ của hắn điêu khắc ra thần hình đều đủ đúng là dễ như ăn cháo. Nhưng lúc này được Doanh Nguyệt Nhi nhắc nhở, Doanh Trùng mới ý thức được huyền ảo trong đó, mục đích thật sự của Tà Anh thương rất có thể là để hắn bắt đầu tu hành võ đạo ý thế của riêng mình.
- Ta đoán.
Doanh Nguyệt Nhi lắc đầu, trong mắt hiện vẻ miễn cưỡng:
- Phụ vương đã từng điêu khắc mười bức tượng thiên vị cường giả, ta đều rất thích chúng. Người nói điêu khắc mấy cái đó đều là vì Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Sau này người chế tạo khôi lỗi, cũng dần đem ý thế vận của võ giả hoà vào trong đó. Chế tạo Nguyệt Nhi cũng như vậy, là lấy mẫu phi làm khuôn, lại hoà vào trong ý thế vận của vài vị nữ cao nhân, bằng không làm sao ta có thể chống đỡ được cường giả thiên vị chứ?
- Thì ra là như vậy.
Doanh Trùng bừng tỉnh, đến khi hắn muốn hỏi thêm cho tường tận thì Doanh Nguyệt Nhi giật mình ngắt lời:
- Có người đến rồi!
(DG: nó bảo rùng mình nghe kì quá, em để vậy cho nó suông văn. =)) biên: sửa lại thành giật mình nhé em)
Ngay lúc vừa nói xong, Doanh Nguyệt Nhi nắm tay Doanh Trùng lùi ra sau. Đồng thời phát ra một đoàn khí kình ngăn cản phía cửa sổ.
Doanh Trùng còn đang lúc hoảng sợ liền nghe một tiếng ầm chấn động. Sóng lớn ngập trời nổi lên, bất thình lình cao đến hơn mười trượng. Hai người bọn họ tuy ở khoang thuyền có vị trí cao nhất nhưng vẫn bị cơn sóng lớn đó lan đến, có điều có Doanh Nguyệt Nhi đánh ra kình khí ngăn cản, cơn sóng đang hướng về cửa sổ bị cuốn ngược lại.
Nhìn cơn sóng lui lại, toàn thân Doanh Trùng thoáng chốc đổ đầy mồ hôi lạnh. Những sóng nước này rõ ràng là nước sông nhưng lại ẩn chứa kịch độc. Minh chứng rõ ràng là những bộ phận tường gỗ bị cơn sóng lan đến đều đang mục nát với tốc độ kinh người.
Mà khi Doanh Trùng hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì càng dâng lên một nỗi sợ không tên. Chỉ thấy ở ngoài trăm trượng đang có một người ở trên cao mười trượng, đạp không khí chậm rãi đi tới, vẻ mặt tự nhiên đó trông giống như là hắn đi dạo trong sân vắng nhà mình vậy.
Dịch giả: Ô Nha Lão Nhi
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
lười quá, t7 CN đi phượt, 1 đống việc dồn vào, lười quá lười quá
- Đại yêu thiên vị?
Doanh Trùng không khỏi phát đắng cổ họng, người kia tuy còn cách xa nhưng hắn tinh mắt thấy được lân phiên nơi thái dương, nơi cổ kẻ này.
Yêu tu sau khi đến thiên vị có thể xưng là đại yêu, bắt đầu có danh xưng yêu tiên, yêu thần và thần quân. Vị trước mặt hẳn rõ ràng là một đại yêu trung thiên vị, một vị thần quân rành rành!
Người kia đến khoảng cách trăm trượng thì ngừng lại, dưới chân bỗng nhô lên một ngọn “núi nhỏ:, chỉ phần nhô lên mặt nước đã cao đến trăm thượng, còn có tám cái xúc tu vùn vụt lao đến nữa.
- Đây là bạch tuộc?
Con ngươi Doanh Trùng tụ lại, cả người nổi tơ gai. Con yêu khổng lồ như ngọn núi kia dù tu vi chưa đến thiên vị thì sức chiến đấu cũng phải mạnh hơn tiểu thiên vị bình thường mấy phần.
- Bạch tuộc gì chứ, chỉ là con mực thôi!
Doanh Nguyệt Nhi khinh thường khịt mũi, nghiêm nghị nói:
- Chỉ là to hơn bình thường mà thôi, trong biển có đầy.
Doanh Trùng không thèm để ý đến nàng ta nói, chỉ thầm nghĩ dù là mực hay bạch tuộc thì giờ nghiền nát hắn dễ dàng. Thậm chí Nguyệt Nhi muốn ứng phó cũng rất chật vật, rất có thể còn không phải là đối thủ. Thiên vị mạnh ở chỗ có thể điều động nguyên khí thiên địa để sử dụng nhưng hình thể con mực khổng lồ như này, có thể dùng nguyên khí thiên địa hay không không còn quan trọng nữa, cứ một quật là lực ngàn ngưu thì ai đỡ được chứ!
Lúc này vị Ung Châu đại trung chính rốt cuộc ra mặt.
- Hóa ra là Hắc Thủy Thần Quân giá lâm! Thật làm người ta bất ngờ, thủy tộc Thanh Giang các ngươi từ khi nào cam nguyện ra sức cho người khác vậy?
Khi thanh âm này vừa truyền ra, Doanh Trùng lập tức biết đó là vị triều quan trung niên trên thuyền.
- Hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, ai lại dùng từ ra sức chứ. Bọn họ muốn lấy mạng ngươi mà thủy tộc Thanh Giang chúng ta cũng cần linh đan diệu dược.
Vị Hắc Thủy Thần Quân kia cười lạnh:
- Các hạ khi là quận trưởng cũng từng chém giết sau mươi tư con cháu thủy tộc Thanh Giang, hôm nay có thù báo thù, có oan báo oan thôi!
Nói hết câu này, Hắc Thủy Thần Quân đột nhiên gia tốc va vào trong phòng Ung Châu đại trung chính, cũng không biết bên kia là ai ra tay, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm, ầm một cái nổ vang.
Gỗ thuyền như tờ giấy gian nháy mắt tan nát, trong phòng Doanh Trùng cách một bức tường giờ cũng ầm ầm đổ vụn.
Mỗi một khối gỗ vỡ vụn đều như binh khí sắc bén bay loạn, đều vô cùng nguy hiểm, cũng may Doanh Trùng đã chuẩn bị từ sớm, khẽ vỗ tụ nguyên hộp, nháy mắt mặc giáp đã bao phủ toàn thân hắn.
Hàn Vũ giáp màu trắng bạc, Phi Lôi Thần màu đen tuyền, không tinh mỹ như giáp trước nhưng càng thêm dữ tợn thô bạo.
Chỉ là mặc giáp chín sao võ giả tầm thường cầu cũng không thấy này dần hiện ra vô lực dưới xung kích cường giả.
Những mũi gỗ bén nhọn nổ ra từng hố nhỏ trên mặc giáp rồi Doanh Trùng nhanh chóng bị sóng khí mãnh liệt hất văng.
Đây mới chỉ là bắt đầu, con mực khổng lồ cũng đập xúc tu xuống thuyền làm thân tàu lay động kịch liệt rơi vào trạng thái sắp vỡ, những người phía dưới boong tàu dồn dập gào thét kinh hãi.
- Nguyệt Nhi!
Ánh mắt Doanh Trùng lạnh lẽo, lúc này có thể chống lại con mực, cứu cả thuyền chỉ có Doanh Nguyệt Nhi mà thôi.
Có điều Doanh Nguyệt Nhi vẫn có chút do dự như không muốn ra tay, mà nàng cũng có chút không yên lòng cho Doanh Trùng. Ngay khi nàng định ra tay thì một ánh kiếm xanh chớp lên, nháy lên một cái rồi biến mất, nhanh quá mắt người thường kịp nhìn.
Khi ánh kiếm kia xẹt qua, một xúc tu to lớn của con mực bị chiêu kiếm chặt đứt làm nó gầm gào đau đớn vang vọng khắp sông.
Doanh Trùng thấy vậy khẽ thở phào nhưng ánh mắt ngưng đọng, người vừa chém kiếm xuất phát từ phương vị khoang phòng tiểu thư Lý gia!
Là thiên vị, lại thấy thiên vị! Trong tùy tùng vị tiểu thư kia không ngờ có cao nhân thiên vị, hơn nữa kiếm thuật kinh người, nhìn kiếm ảnh thì người này chắc phải là trung thiên vị!
Cho đến lúc này Doanh Trùng mới rảnh rỗi quan sát xung quanh, tường gỗ khoang thuyền đã tan nát, bên kia có thể thấy rõ không sót chút gì. Doanh Trùng phát hiện người ra tay ngăn lại Hắc Thủy Thần Quân là vị lão bộc quản gia, ông cầm trong tay một đôi trùng giản tử kim, ác chiến mãnh liệt với Hắc Thủy Thần Quân. Người sau bóng người biến ảo, tay trái cầm roi, bổngi tầng tầng, tay phải cầm đao, ánh đao lạnh lẽo, mỗi đao nặng tựa ngàn quân nhưng mỗi một đòn đều bị lão quản gia xảo diệu hóa giải, không thể tiến thêm được dù chỉ một bước nhỏ.
Lúc này trung niên Quản Quyền chắp tay đứng sau lão bộc, thần thái trấn định, khí độ thanh thản tự nhiên.
- Được lắm Bát Tí Thần Tướng Quản Bất Dịch, quả nhiên ghê gớm, như là có tám cánh tay vậy.
Tranh đấu mười mấy tức, vị Hắc Thủy Thần Quân kia đột nhiên cười gằn:
- Ngươi nghĩ thủy tộc Thanh Giang lần này ra tay chỉ có mình ta sao?
Ở trong nháy mắt này, thình lình có mấy chục gai xương từ dưới Quản Quyền dựng đứng dâm hướng bụng ông!
Quản Quyền không chút hoang mang, tùy ý đạp mấy bước xảo diệu né qua gai xương nhô lên. Ông lại khẽ khoát tay, bút lớn trên bàn bỗng nhiên bay vào tay vị Ung Châu đại trung chính này.
Người này sau khi nắm bút, khẽ viết giữa hư không, cũng không biết là viết chữ gì nhưng boong tau đột nhiên xuất hiện một con cá xương trắng bạc, gần như ngưng đọng tại chỗ. Sở dĩ nói là cá xương vì con cá này được giáp xương bao lấy toàn thân, bộ dáng dữ tợn vô cùng.
Quản Quyền lại dùng bút khẽ viết, chỉ trong chốc lát giữa hai người đã xuất hiện mấy chục quả cầu lửa, những quả cầu lửa này vừa ngưng tụ lập tức lao hướng cá xương.
Con cá xương kia giờ đã hóa thành hình người, cũng là một đàn ông trung niên, trên mặt đầy vết đao chém, ánh mắt lãnh khốc như đao, quanh người hắn đột nhiên vô số gai xương bành trướng.
Động tác này không giúp thoát khỏi trói buộc của Quản Quyền, con yêu tu đành phun ra yêu đan ngưng tụ lực lượng, rốt cuộc thoát khỏi khống chế. Hai tay kẻ này hóa thành đao xương, chém vào hư không, từng luống hỏa diễm mãnh liệt văng ra bám lấy vách quan thuyền.
Đây chính là hỏa lực sau khi bị yêu tu chém vỡ, điều này làm Doanh Trùng thống khổ không thôi, sức nóng kinh người làm hắn trong mặc giáp mà cảm tưởng sắp bị thiêu mất, trong óc nguyên khí ầm ầm chấn động như đến choáng váng.
Dịch giả: Ô Nha Lão Nhi
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Đến khi Doanh Trùng vất vả lắm mới hoàn hồn lại, liền lập tức chửi um lên:
- Mả cha nó nữa!
Đây mà là ngẫu nhiên gặp triều quan bị ám sát à? Ngẫu nhiên cái rắm, sao có thể dùng từ hời hợt như vậy chứ! An Vương Doanh Trùng kia chẳng lẽ không thể ghi là kinh hãi gần chết để đặc biệt nhắc nhở à!
Một lần ám sát này xuất hiện năm vị cường giả trung thiên vị! Doanh Trùng hắn muốn chết sao mà định chen tay!
Nữ tùy tùng Lý gia kia là trung thiên vị, Hắc Thủy Thần Quân là trung thiên vị, lão bộc quản gia cũng là trung thiên vị! Về con cá xương trắng bạc và Quản Quyền cũng, kẻ trước là thần quân nổi danh phụ cận Hàm Dương, vang danh Thanh giang! Hắn vốn chỉ là một con cá trắm cỏ bình thường nhưng tu hành thành công, lại được một môn bí pháp thượng cổ, cuối cùng tiến thành đại thiên vị, cũng chính là chân tiên thời cổ! Quản Quyền kia nếu có thể là đối thủ của con cá trắm thì đương nhiên bét cũng phải là trung thiên vị, mà xem ra còn là nho tu hiếm thấy!
Cái gọi là nho tu cũng là luyện khí sĩ. Không phải chỉ có Đạo Gia Huyền Môn mới có luyện khí sĩ, Nho Mặc Pháp cũng có luyện khí sĩ. Luyện khí sĩ ba nhà này kết hợp lý niệm pháp môn nhà mình, sau hậu nhân dần mở rộng phát triển.
Nhưng Đại Tần trọng binh pháp, nho tu trong quốc nội vô cùng ít, thánh địa thật sự của nho tu là Lỗ quốc Trung Nguyên! Không ngờ hôm nay Doanh Trùng có may mắn được gặp một vị nho tu, bậc đại năng như này cần hắn cứu sao?
Trong năm người này, bất kể là ai đều có thể ung dung bóp chết những người ở đây, đương nhiên ngoài Nguyệt Nhi ra, nàng ta chắc chịu được hai bóp mới chết…
- Thế tử!
Một bộ mặc giáp xanh đen từ bên ngoài xông vào, đó chính là Linh Vệ của Trương Nghĩa, mặc giáp đặc chế cấp chín này cũng đã loang loang lổ lổ, vô số hố nhỏ bên trên.
Trương Nghĩa là phó tổng quản hộ vệ Doanh Trùng, đến lúc này mới xuất hiện có thể tính là không hoàn thành trách nhiệm nhưng Doanh Trùng không chút để ý, vừa rồi sóng nguyên lực xung kích liên tục, ngay cả Nguyệt Nhi còn không đứng vững nữa là Trương Nghĩa.
- Đi thôi!
Mắt thấy mấy người kia còn đang tranh đấu giằng co, Doanh Trùng không chút do dự xoay người rời đi.
Hắn không cho rằng hiện giờ bản thân và Trương Nghĩa có thể tham gia, giúp đỡ phe nào cả. Lấy thực lực hai người họ, không thêm phiền toái cho vị Ung Châu đại trung chính là tốt rồi, Doanh Nguyệt Nhi có tư cách tham gia nhưng hắn không muốn nàng mạo hiểm.
So với vị Ung Châu đại trung chính, Doanh Trùng để tâm tính mạng thuộc hạ hơn. Trận chiến này vô cùng hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có xung kích mãnh liệt, bọn họ ở trên thuyền thêm giây nào sẽ nguy hiểm giây đó.
Xuống boong ngầm thứ ba, Doanh Trùng đã thấy mấy người Doanh Phúc, Doanh Thắng… đám hộ vệ An Quốc công phủ đã tụ tập lại. Trong mắt Doanh Trùng không khỏi lóe lên tia tán thưởng, những người này trong thời gian ngắn ngủn hành động rất chuẩn xác.
- Thuyền đã mất khống chế!
Trương Nghĩa liếc nhìn xung quanh, sau đó cau mày nhìn một hố thủng nơi xa do Bách Cốt Thần Quân đâm thủng:
- Thuyền bắt đầu chìm rồi.
- Thoát từ đáy thuyền!
Doanh Trùng đột nhiên một thương đâm thủng vách thuyền:
- Mỗi mặc giáp ngũ tinh có thể mang theo bốn người, nhảy vào nước tiềm hành đi. Còn có hai mươi tụ nguyên hộp đảm nhiệm túi khí lâm thời.
Hi vọng thuyền cập bờ là không tưởng, lúc này cách bờ quá xa nhưng may là nước sông giờ không sâu, bọn họ có thể ẩn dưới đáy sông, mượn nước cản lại dư âm giao thủ mấy trung thiên vị.
Sau khi nói xong câu này, Doanh Trùng nhìn phía những thư sinh đang hoảng hốt xung quanh. Đã có mấy người bên kia phát hiện bọn họ, như là thấy phao cứu sinh, vội vã chạy đến gần.
Doanh Trùng thấy vậy, không chút chần chừ, ngữ khí như chém đinh chặt sắt:
- Mang bọn họ đi!
Nếu bị những thư sinh này dây dưa làm lãng phí thời gian chẳng bằng gọn gàng chút, mang theo họ đi. Hai mươi tụ nguyên hộp dư sức đủ những hộ vệ này lên bờ, thêm đám thư sinh nữa cũng không khó khăn.
Nhưng khi Doanh Trùng hạ lệnh xong, mấy chục người này không chút hành động, chỉ đầy chờ mong nhìn hắn. Doanh Trùng đầu tiên nhíu mày nhưng lập tức hiểu ra, nói:
- Ta và Trương Nghĩa đoạn hậu! Các ngươi đi trước đi, Phúc Đức Như Ý, bốn người các ngươi tu vi cao nhất, phải chú ý mọi người.
Bốn người này ánh mắt khẽ sáng nhưng vẫn đứng yên không động đậy.
Bọn họ đều là hộ vệ Doanh Trùng, lúc này chủ nhân gặp nạn, bọn họ không giúp được gì mà lại cần Doanh Trùng đoạn hậu, như vậy sao an tâm được chứ?
Ánh mắt Doanh Trùng càng lúc càng lạnh lẽo, dần tiến đến biên giới nổi giận. Hắn chủ động đoạn hậu cùng Trương Nghĩa là có lý do, có Khổng Tước Linh và Nguyệt Nhi, hắn đủ khả năng bảo mệnh, thật sự có năng lực đoạn hậu!
Chẳng lẽ lúc này hắn cần giải thích với thuộc hạ sao?
Cũng may Doanh Phúc kịp nhận ra, thấy tình thế không ổn vội vã hành động, trực tiếp khởi động Đao Lang nắm lấy mấy thư sinh phía sau nhảy xuống. Hắn biết thêm giây lát nữa Doanh Trùng nhất định dùng quân pháp ra lệnh, tiêu tốn thời gian vô nghĩa chẳng bằng bọn họ mau chóng rút đi để thế tử sớm thoát thân.
Có Doanh Phúc dẫn đầu, những người còn lại nào dám chậm trễ, dồn dập ra tay, những người này đều là lính tinh nhuệ, động tác nhanh nhẹn không chút dong dài, chỉ mấy hơn thở đã đi hơn nửa.
- Tiểu sinh đa tạ, ân đức An Quốc phủ, Ngụy Chinh tất ghi nhớ rõ.
Doanh Trùng nghe vậy xoay người nhìn sang, thư sinh Ngụy Chinh kia đang hành lễ với hắn.
Doanh Trùng không khỏi ngưng đọng, hắn giấu trong mặc giáp, người khác không thể nhìn ra được. Ngụy Chinh kia tuy chưa gọi hắn là thế tử nhưng rõ ràng đã nhìn ra thân phận hắn.
Có điều lúc này không phải lúc phí lời, Doanh Trùng chỉ phất tay đón nhận.
- Không cần đa lễ! Mau rời đi!
Ngụy Chinh kia chỉ khẽ cười không nói gì nữa, tùy ý để một vị Hám Sơn giáp ôm lấy nhảy xuống nước.
Thấy mọi người đều đã rời đi, Doanh Trùng cũng không dám ở thêm, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị nhảy thì nghe thấy Nguyệt Nhi hô lên:
- Cẩn thận!
Con ngươi Doanh Trùng tụ lại chăm chú, đồng thời cảm nhận được báo hiệu nguy hiểm. Nhan chóng lướt về sau, Phí Lôi Thần lui ra mười mấy bước thoát khỏi boong tàu triệt để hóa thành bột mịn.
Cẩn thận nhìn lên phát hiện bóng Quản Quyền bỗng nhiên rơi từ trên trời xuống, phá đi mấy tâng boong tàu, xuyên đến tầng hai mới miễn cưỡng dừng lại được. Doanh Trùng từ xa có thể thấy vị này đứng không vững, thân hình lảo đảo, toàn bộ ống tay áo bị máu tươi nhuộm đỏ sậm.
Lúc này trên khoang thuyền truyền ra tiếng thét kinh hãi của Quản Bất Dịch:
- Lão gia!
Doanh Trùng lại ngẩng lên nhìn, nơi đỉnh đầu hắn có một quả cầu xanh lam lơ lưng giữa không trung. Bát Tí Thần Tướng Quản Bất Dịch đã dùng mặc giáp, đánh cho Hắc Thủy Thần Quân cốt nhục tàn tạ. Nhưng một đôi trùng giản trong tay ông đập liên tục cũng không phá vỡ được quả cầu để thoát ra.
Dịch giả: Ô Nha Lão Nhi
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Chỉ khẽ liếc mắt một cái, Doanh Trùng đã biết Quản Bất Dịch kia nhất định bị Hắc Thủy Thần Quân dùng bí pháp nhốt lại. Quản Bất Dịch tuy chiến đấu đang chiếm thượng phong nhưng cũng đừng mong thoát thân trong thời gian ngắn.
Lúc này Bách Cốt Thần Quân cũng thân thể chìm xuống, tiến vào trong khoang thuyền thủng trăm ngàn lỗ này, trong mắt đầy ngạo ý nhìn Quản Quyền.
- Cảm giác tử mẫu âm nguyên lôi tiên nguyên giai thế nào, có dễ chịu không? Thứ nhân tộc các ngươi làm ra thật tốt a, cũng là bọn họ tất muốn lấy mạng ngươi nên trọng bảo như vậy cũng không tiếc lấy ra.
Quản Quyền tựa như bị thương nặng, không ngừng ho khan, vết máu lách tách nhỏ lên ngực áo nhưng trong tiếng ho khan vẫn có tiếng cười:
- Quả nhiên rất bá đạo! Một viên này giá mười lăm vạn hoàng kim, thật không ngờ bản quan trong mắt họ lại đáng giá như vậy. Có điều chỉ như vậy còn chưa lấy được tính mạng Quản Quyền ta.
Bách Cốt Thần Quân tựa cười tựa không, cũng không nói gì mà chỉ nhào đến. Một cái cốt đao trắng bệch nháy mắt hóa to mấy chục lần, nặng tựa vạn cân.
Quản Quyền không chút tránh né, một quyển sách bay ra từ trong tay áo. Văn tự bên trong đều là dùng chu sa thượng hạng viết lên, mỗi chữ như rồng bay phượng múa, lúc này quyển sách không gió tự lật, những chữ viết kia cũng biến thành màu đỏ đậm.
Sau đó một cơn gió lớn nổi lên, cuốn quyển sách lên đỉnh đầu Quản Quyền, cơn gió vô hình vô chất nhưng một mực ngăn cản cốt đao trăm trượng chém xuống.
Quản Quyền thì chỉ khẽ ngâm:
- Tháng giêng phồn sương, ta tâm ưu thương. Dân chi ngoa ngôn, cũng không chi tướng…
Doanh Trùng mới nghe được mấy câu đã biết đây là kinh điển Nho gia (Kinh Thi – tháng giêng). Đại ý là chủ nhân bài thơ này lo lắng tiền đồ quốc gia, đồng tình cảnh ngộ cực khổ bình dân nhưng lại bị xa lánh, vì thế lo lắng phẫn hận khó yên.
Nhưng làm Doanh Trùng chú ý là mỗi một chữ Quản Quyền đọc lên thì quanh người này lại thêm sáng vàng. Khi đọc xong quá nửa bài thơ, toàn thân Quản Quyền hóa thành vàng ròng, một kiếm vàng ròng cũng đang dần thành hình trong tay.
- Đây là, Hạo Nhiên Chính Khí?
Trương Nghĩa ở trong Linh Vệ hít một hơi lạnh, ngữ khí run rẩy rõ ràng là đang khiếp sợ.
Đương thời nho tu hiếm thấy, có thể có được Hạo Nhiên Chính Khí càng vô cùng hiếm, trong vạn người chưa chắc có một người. Mà mỗi một vị có được đều là quân tử chính trực bản tính nhân hậu, năng lực xuất chúng, là cột trụ của Nho gia, thậm chí còn có danh xưng đại nho, thánh nho hay là thánh nhân dự bị!
Trong mắt Doanh Trùng cũng khẽ lóe tia khác lại, hắn vừa kinh ngạc thân phận thánh giả Quản Quyền, vừa dùng nguyên thần cảm ứng.
Sau mấy tháng tu luyện Ý Thần Quyết, lực lượng nguyên thần của hắn dần mạnh, lúc này có thể cảm ứng được ý niệm hùng vĩ và niệm lực sôi trào trong nguyên thần Quản Quyền.
Vì thế hắn cũng mơ hồ dòm ngó được ảo diệu, cái gọi là Hạo Nhiên Chính Khí nhất định là phương pháp tu hành nguyên thần đặc thù, dùng niềm tin dẫn dắt niệm lực nguyên thần, hoặc có thể nói đây là một loại chấp niệm! Kiên quyết không buông, cuồng nhiệt đến đáng sợ!
Bách Cốt Thần Quân cũng giật mình nhưng ngay sau đó đã lại nở nụ cười:
- Đã sớm đoán được Quản Quyền ngươi là đại thủ nho môn. Hạo Nhiên Chính Khí này ta không thể không đề phòng, hôm nay nếu không phải ngươi bị thương, Bách Cốt ta sợ không giật được một sợi lông nào của ngươi xuống a.
Tiếng nói vừa dứt, trên đầu Bách Cốt Thần Quân hiện lên một trận bàn khổng lồ, mấy chục tinh thạch bên trong tỏa ánh hồng tím.
Biểu tình Doanh Trùng ngưng đọng, hắn không rõ trận bàn kia là gì nhưng biết vật đó không chỉ chống đỡ được thần niệm tập kích, mà còn áp chế được niệm lực. Ngay khi trận bàn xuất hiện, gió lớn phòng ngự cho Quản Quyền lập tức yếu đi mấy phần.
Cốt đao trăm trượng từng chút một ép xuống, nhưng rõ ràng Bách Cốt Thần Quân kia cũng không tiếp tục kiên trì chờ cốt đao nữa mà hư không lấp lóe, nháy cái đã đến trước người Quản Quyền, một trọng quyền lập tức đánh ra. Vô số thủy dịch tuôn ra, quấn quanh tay hắn, lực so với mấy vạn ngưu làm Quản Quyền liên tục lùi bước, máu tươi cuồn cuộn trào ra từ khóe miệng, hai quang phù trước mặt cũng bị đánh nổ.
Doanh Trùng sắc mặt âm trầm, mắt thấy Quản Quyền sắp bại trận bỏ mình, hắn căn bản không chút nghĩ ngợi, lập tức đưa ra quyết định.
Không đành lòng nhân vật như Quản Quyền chết ở đây chỉ là một lý do, lý do nữa là nếu Bách Cốt Thần Quân rảnh tay, chắc chắn sẽ không buông tha cho họ. Tên đại yêu này hung tàn, hung tàn hơn nhiều loại nửa mùa kinh thành tứ ác… Ở nơi giữa sông này, bọn họ muốn chạy thoát gần như là không thể.
Hôm nay hai vị đại yêu ra tay với Quản Quyền không cần ẩn giấu thân phận nhưng tử mẫu âm nguyên lôi và trận bàn kia là manh mối. Một khi Bách Cốt Thần Quân nảy ý giết người diệt khẩu, Doanh Trùng hắn chắc chắn không thể sống.
- Động thủ!
Trương Nghĩa đã sớm có ý ra tay giúp đỡ, nghe Doanh Trùng hô vậy lập tức hung hãn ra tay. Mười cây đoản mâu trên lưng Linh Vệ như nhanh như chớp bị gỡ xuống rồi ném ra. Ba mũi là ném về hướng Bách Cốt Thần Quân, còn lại đều hướng phía trận bàn trên không. Thứ sau mới là điểm yếu của Bách Cốt Thần Quân, chỉ cần có thể phá hủy trận bàn này, Hạo Nhiên Chính Khí của Quản Quyền lại không bị áp chế.
Nguyệt Nhi cũng mặc vào Mộc Nguyên thần giáp, dáng người bay vút đi sau mà đến trước, tốc độ không dưới Bách Cốt Thần Quân chút nào. Chỉ chốc lát nàng đã đến bên trận bàn, một quyền đánh xuống.
- Đám giun dế các ngươi cũng dám làm càn! Các ngươi tự tìm chết sao!
Bách Cốt Thần Quân ngẩng đầu lên, phân tán chút chú ý cho đám người Doanh Trùng, trong con ngươi kim đồng đấy lạnh lẽo, sát ý lan tràn.
Đầu tiên là mấy cây gai xương bắn ra từ đầu ngón tay hắn đánh bay đoản mâu, cốt đao trăm trượng cũng quét ngang hướng Nguyệt Nhi, làm nàng không thể không dừng lại.
Động tác này giúp đảm bảo an toàn cho trận bàn nhưng cũng giúp Quản Quyền có cơ hội thở dốc, hững giọt máu tươi rơi trên boong tàu đột nhiên hiện thành huyết phù, lập tức gỗ trên boong tàu như có sứ sống, vô số cọc gỗ mọc ra tầng tầng lớp lớp đâm tới Bách Cốt Thần Quân. Trước người Quản Quyền cũng ngưng tụ một tầng huyết diễm phù thuẫn, cuồng phong bao phủ tứ phương.
- Các ngươi mau đi, yêu nghiệt Bách Cốt này ta còn có thể kéo nhất thời nửa khắc. Hôm nay Quản mỗ bỏ mình ở đây, triều đình nhất định điều tra, khi đó mong rằng thế tử có thể nói rõ chuyện hôm nay.
Thanh âm Quản Quyền tràn đầy bi thương, rõ ràng đã có ý quyết tử.
Bách Cốt Thần Quân chỉ cười lạnh nói:
- Mơ tưởng hão huyền, hôm nay đừng ai mơ đến còn sống rời khỏi đây.
Toàn thân hắn đột nhiên nhô ra mấy chục đao xương, phá vụn đám cọc gỗ đâm tới. Có điều cũng trong tích tắc này, Bách Cốt Thần Quân đột nhiên cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, báo động mãnh liệt nảy sinh trong lòng.
Gần như theo bản năng, hắn nhìn về bên trái, ở đó có một bộ Phi Lôi Thần, ngay ở thời khắc hắn phân thân, bộ giáp mở ra phần ngực, để lộ một thiếu niên chừng mười bốn bên trong. Thiếu niên kia tay phải giơ lên chỉ hướng hắn, đáng chú ý nhất là bao cổ tay đối phương do lông khổng tước bện thành mảng hoa mỹ vô cùng kia!
Dịch giả: Ô Nha Lão Nhi
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
- Hả? Đây là…
Quản Quyền kia cũng ồ lên đầy kinh ngạc. Hắn dù không có cảm giác trực tiếp như Bách Cốt Thần Quân nhưng cũng như có gai sau lưng, cảm giác được bao tay kia đầy nguy hiểm.
Trong chớp mắt này, vô số linh vũ khổng tước bắn ra từ bao tay. Tình cảnh này y như khổng tước xòe đuôi, không, thậm chí xinh đẹp rực rỡ gấp chục lần! Năm màu tỏa ánh rực rỡ, xán lạn đến khó mà hình dung. Kẻ đứng đối diện thì như nhìn vào vô số mặt gương nhỏ phản ánh chính mình, mê hoặc bản thân.
Lấy Hạo Nhiên Chính Khí của Quản Quyền cũng không khỏi hoảng hốt nhất thời, ánh mắt như nhìn thấy cảnh mê hoặc xán lạn mà lưu luyến.
Đáng tiếc cảnh đẹp vô cùng này chỉ duy trì trong chớp mắt, tất cả vũ linh khổng tước kia tích tắc đã biến mất không còn bóng dáng. Đồng thời tiếng gầm gừ thống khổ của Bách Cốt Thần Quân vang lên.
Quản Quyền trong lòng cũng khiếp sợ đến cực điểm khi thấy Bách Cốt Thần Quân toàn thân cắm đầy linh tiễn y như lông vũ khổng tước, một thân khung xương kiên cố rách nát, mấy mũi linh tiễn thậm chí đâm xuyên điểm yếu làm yêu nguyên Bách Cốt Thần Quân gần như tan vỡ!
Còn có trận bàn trên không trung nữa, gần như bị mấy mũi vũ linh khổng tước đánh nát.
Doanh Trùng trong Phí Lôi Thần cũng đang ngây người, hắn đã phỏng đoán vô số lần nhưng không ngờ uy lực bắn ra lại lớn như này. Vẻn vẹn một đòn, tráng lệ bá đạo đánh trọng thương Bách Cốt Thần Quân luôn!
Thậm chí có một tích tắc hắn còn hối hận bản thân không được đứng đối diện Khổng Tước Linh, được chứng kiến khoảnh khắc Khổng Tước “xòe đuôi” kia.
- Hắn định trốn!
Mấy chục mũi khổng tước vũ linh tuyệt đối không giết được Bách Cốt Thần Quân, nhìn đối phương thương thế có vẻ nặng thế kia chứ thật ra lấy bản lĩnh của đại yêu, có lẽ chỉ chốc lát sau là khôi phục thôi.
Nhưng điều thâm độc là Doanh Trùng bôi kịch độc trên linh tiễn, là loại độc hắn dùng giá cao mới mua được, dù là cường giả thiên vị cũng khó mà chống lại.
Thêm vào trận bàn tổn hại là uy hiếp trí mạng đối với Bách Cốt Thần Quân. Dưới Hạo Nhiên Chính Khí của Quản Quyền áp bức, mắt mũi tai miệng Bách Cốt Thần Quân ứa máu, thần niệm cũng bị xung kích trọng thương. Vị đại yêu này đương nhiên không có tâm tử chiến, chuẩn bị chạy thoát.
Trong tích tắc Doanh Trùng tiếc nuối, Bách Cốt Thần Quân kia đã phá mấy tầng boong tàu, ý muốn nhảy vào đáy sông. Có điều động tác Nguyệt Nhi còn diễn ra trước khi Doanh Trùng nhắc nhở, một bóng người chặn trước Bách Cốt Thần Quân, đôi cánh tay như búa lớn múa đến, mỗi một quyền đều phát ra tiếng kim thạch rạn nứt!
Trước kia nàng dùng Mộc Nguyên thần giáp thì cũng chỉ chống được hai mươi đòn của Bách Cốt Thần Quân nhưng lúc này hai bên ngang nhau. Chỉ là Bách Cốt Thần Quân đã sinh ý liều mạng, huyết quang lượn lờ khắp người, điên cuồng cực kỳ. Càng không tiếc phun ra yêu đan, vờn quanh người hộ vệ, sau mười đòn giao tranh, Nguyệt Nhi không thể không lùi lại nhượng bộ.
Nhưng lúc này Trương Nghĩa đã kịp đến, hắn biết mình không phải đối thủ đối phương nên dứt khoát dùng mặc giáp va mạnh và Bách Cốt Thần Quân trước khi đối phương xuống nước, hành động bất ngờ này nằm ngoài dự liệu đối phương.
Quản Quyền sau khi phá trận bàn, dùng Hạo Nhiên Chính Khí từ xa ép đến. Kiếm vàng ròng lơ lửng lên trời, bỗng nhiên đâm thẳng tới, lại dùng máu làm mực, viết một chữ “lao” giữa không trung. Thân thể Bách Cốt Thần Quân kia lập tức như bị dự lực nhốt lại, như có vô hạn xiềng xích quấn quanh thân hắn.
Thấy được cảnh này, Trương Nghĩa cũng thầm thở phào rồi miệng phun máu tươi. Va chạm vừa rồi hắn đã dùng toàn lực, nhưng Bách Cốt Thần Quân thân là đại yêu, thân thể mạnh mẽ không phải hạng vừa, chỉ riêng lực phản chấn đã làm hắn nội thương.
Có điều Trương Nghĩa không chút hối hận, hắn đoán được thế tử không muốn bại lộ Khổng Tước Linh, có ý muốn giết người diệt khẩu. Hơn nữa Bách Cốt Thần Quân là yêu tộc thủy tính, một khi xuống nước thần thông mạnh mẽ, hơn nửa là sẽ quay lại đấu tiếp. Một vị đại yêu đáng sợ như nào chứ, sinh mệnh ngoan cường ra sao chứ, vì thế Trương Nghĩa khi va chạm dùng hết sức lực.
Bách Cốt Thần Quân thấy bị nhốt, cả người lập tức nhô đao xương, thân thể bành trướng muốn hóa về bản thể tránh thoát Quản Quyền vây nhốt. Nhưng là Doanh Nguyệt Nhi đã tới sau hắn, một quyền đập ra nổ nát nửa đầu Bách Cốt Thần Quân.
Doanh Trùng cũng đã điều khiển Phí Lôi Thần đến trước người Bách Cốt Thần Quân, trường thương ba trượng bỗng nhiêm đâm vào cắm thẳng chuôi.
Bách Cốt Thần Quân giờ đã hiện ra bản thể, cao rộng đến hai mươi trượng, trường thương của Doanh Trùng đâm vào như xương cá nhỏ xíu đâm vào thân cá vậy, uy hiếp nhỏ rồi lại nhỏ.
Doanh Trùng chỉ có thể lui lại dưới Linh Vệ của Trương Nghĩa che chở. Nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, Doanh Trùng không khỏi đau đầu, nghĩ ngợi chẳng lẽ lại phải dùng Khổng Tước Linh sao? Bỗng lúc này vang lên tiếng nhắc nhở của Nguyệt Nhi:
- Dùng Tà Anh thương!
Tà Anh? Doanh Trùng có chút nhíu mày không rõ, có điều hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức nắm Tà Anh thương trong tay. Phí Lôi Giáp cao hai trượng, Tà Anh thương dài tám trượng nắm trong tay hắn có chút ngắn nhỏ.
Nhưng không biết vì sao, khi trường thương hiện ra, Bách Cốt Thần Quân sợ hãi vạn phần, con ngươi co rút, đuôi cá đong đưa gào thét đến khản giọng.
Khi trường thương Doanh Trùng đâm ra, Bách Cốt Thần Quân cực lực né tránh, không chút để ý xung quanh, kể cả việc bị Nguyệt Nhi đấm một quyền vào sống lưng cũng bỏ mực.
Nhưng một thương này của Doanh Trùng là chiêu thăng tiên, giờ tuy không phải trong tuyệt cảnh nhưng sát ý trong lòng hắn tràn đầy, trường thương màu bạc nhanh như tia chớp nháy cái vượt qua mười trượng đâm vào thân thể Bách Cốt Thần Quân.
Cũng đúng lúc này, vang lên thanh âm vội vã của Quản Quyền:
- Mau dừng tay! Kinh xin thế tử tha hắn một mạng!
Ngoài ra còn có một thanh âm nữ tử êm tai quen thuộc:
- Bách Cốt này không thể giết được!
Doanh Trùng nhận ra đó là tiểu thư Lý gia nhưng hiện tại hắn không định dừng tay cũng không thể dừng tay. Khi trường thương đã ra đã thoát khỏi khống chế của hắn, Tà Anh thương kia thân thương rung động khẽ tỏa nhiệt.
Sau đó Doanh Trùng lập tức thấy nguyên lực to lớn điên cuồng trào vào trong Tà Anh thương. Tà Anh thương này dường như nuốt chửng tất cả Bách Cốt Thần Quân, bao gồm tinh lực, nguyên lực hay là cả tinh thần ý niệm. Cá lớn không ngừng khô quắt héo rút với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Doanh Trùng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, có chút không biết phải làm sao. Tốc độ hấp thụ của Tà Anh thương cực nhanh, khi Doanh Trùng lấy lại tinh thần thì nguyên khí Bách Cốt Thần Quân đã bị hút sạch. Cá lớn triệt để khô héo, hóa thành tro bụi dưới thương của Doanh Trùng.
Sau khi hủy thi diệt tích, Doanh Trùng tay cầm Tà Anh thương, ngây ngốc quay người. Chuyện hôm nay bất ngờ vượt quá dự đoán, giờ việc cần gấp vẫn là giải quyết hậu quả.
- Những điều Quản đại nhân thấy hôm nay đều là bí mật của Doanh Trùng, kính xin đại nhân giúp Doanh Trùng che giấu ít nhiều, đừng báo cho người ngoài.