Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Trong bóng đêm tối mịt, Dịch Vân cố ý không chạy về hướng Yêu Đạt trấn, ngược lại theo hướng Đông tiến sâu vào rừng rậm, chạy một hơi mười mấy dặm. Khu rừng này nằm ngoài Yêu Đạt trấn rộng chừng mấy trăm dặm, trong đó đầy núi non, hạp cốc, vách đá, vực sâu chằng chịt, Dịch Vân tin rằng cho dù đối phương có đuổi theo cũng không thể tìm thấy mình.
- Nguy cơ cuối cùng đã trôi qua, nếu không phải lúc trước ngươi vì chút lòng nhân từ thả Cáp Nại Cổ đi, cũng không xảy ra nhiều chuyện như thế, trường ác chiến vừa rồi quả thật hung hiểm đến cực điểm.
Lúc Dịch Vân tìm một gốc cây đại thụ ngồi xuống nghỉ, Môn La cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nói.
Thở phào một hơi dài, Dịch Vân vẫn không có biểu hiện gì mỏi mệt, cười nói:
- Lão Đại, không phải ngươi đã nói chuyện gì cũng phải trông vào lương tâm mới làm được hay sao? Cáp Nại Cổ đã từng là đồng nghiệp của ta ở xưởng rèn tại Yêu Đạt trấn hơn một năm trời, nếu như ta không cho hắn cơ hội nào cả, một đao giết hắn ngay lập tức, lương tâm ta sẽ không chịu nổi…
Dịch Vân ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng đến khi hắn vẫn chấp mê bất ngộ, vẫn còn muốn dồn ta vào chỗ chết, lúc ấy ta giết hắn mà không hề áy náy chút nào!
- Ôi, ngươi vẫn còn quá ngây thơ! Cho kẻ phản bội cơ hội chính là mang tính mạng mình ra đùa giỡn, không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu!
Môn La khẽ lắc đầu, thở dài.
- Đúng rồi!
Môn La dường như chợt nhớ ra chuyện gì, hỏi:
- Cầu Cầu thế nào rồi? Ma thú tứ giai Bàn Thạch Bạo Ngưu, ngay cả ngươi dùng hết sức đối phó mà cũng rất là chật vật, lần này nếu như không có nó, ngươi rất có thể bỏ xác tại đó rồi!
Dịch Vân nghe vậy lập tức nhìn vào lòng, chỉ thấy Cầu Cầu đang cuộn tròn quanh người, chính là đang chìm trong mộng đẹp.
- Sao, ngủ rồi à? Đúng vậy, sau khi ăn xong bữa sẽ ngủ thật lâu để tiêu hoá thức ăn, đúng là bản tính của loài rắn.
Môn La hơi buồn cười nói.
Bữa ăn? Vừa rồi Cầu Cầu nuốt một người sống, với một con ma thú tứ giai to hơn nó mấy chục lần, đây quả là một bữa ăn đầy nghệ thuật…. Dịch Vân không khỏi cười khổ, thầm nghĩ.
- Lão Đại, theo ngươi Cầu Cầu thuộc về loài rắn nào vậy?
Dịch Vân vỗ nhẹ đầu Cầu Cầu, tò mò hỏi.
Xua xua hai tay, Môn La lắc đầu:
- Chuyện này ngươi không cần hỏi ta,vào thời của ta, không có loài rắn nào khủng bố như vậy cả, biểu hiện vừa rồi của nó làm cho ta kinh ngạc hơn ngươi nhiều.
Dịch Vân gật đầu im lặng, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, trong đầu mờ mịt. Vừa rồi đánh liên tiếp hai trường ác chiến đã làm hao hết tinh lực toàn thân của hắn, lúc này đã đến nơi an toàn, hai mắt của hắn bắt đầu cảm thấy nặng trĩu.
- Ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi một chút đi thôi!
Môn La thấy Dịch Vân như vậy liền nói.
Dịch Vân gật đầu, lập tức tựa lưng vào gốc đại thụ, dần dần ngủ say.
Năm ngày liên tiếp sau đó, Dịch Vân ở lại nơi đây tu luyện, cũng muốn chờ cho Cầu Cầu tỉnh lại, mặt khác, cũng phải chờ cho băng cướp ngoài kia rời khỏi. Thủ lĩnh của bọn chúng chết một cách không rõ ràng như vậy, ngay cả một con ma thú tứ giai cũng biến mất không thấy tăm hơi, nhưng lại không biết lai lịch đối phương như thế nào, với tính cẩn thận của bọn cướp, hẳn là sẽ không dám ở lại lâu.
Chuyện mà Dịch Vân phải làm bây giờ là lẳng lặng chờ đợi, không cần phải đi tìm phiền phức vô ích, mà đến ngày thứ năm, cuối cùng Cầu Cầu đã tỉnh lại.
Cầu Cầu mới vừa tỉnh dậy đã thè chiếc lưỡi đỏ hồng liếm má Dịch Vân, làm cho Dịch Vân phải vui vẻ bật cười. Sau đó, Cầu Cầu bò xuống đất, thân thể dài ngoằng của nó đột nhiên bất động không nhúc nhích chút nào.
Dịch Vân còn đang tò mò, Cầu Cầu bỗng nhiên há mồm phun ra một vật gì không rõ, rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Dịch Vân bị hành động của Cầu Cầu làm cho hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào vật lạ kia, chỉ thấy nó dính chất nhầy trên bề mặt, chính là miếng bảo vệ cổ tay bằng sắt. Suy nghĩ một chút, hắn lập tức hiểu ra, đây hẳn là của tên thủ lĩnh, Cầu Cầu không thể tiêu hoá được cho nên lúc này mới nhả ra ngoài.
Nhìn miếng bảo vệ cổ tay nằm trên mặt đất, chỉ thấy bề mặt lỗ chỗ khắp nơi, có hơn phân nửa đã bị dịch vị trong dạ dày của Cầu Cầu tiêu hoá. Chính vì vậy, miếng bảo vệ cổ tay này đã không còn dùng được nữa, chỉ là một miếng sắt vụn mà thôi, Dịch Vân cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi trước năng lực tiêu hoá của Cầu Cầu, ngay cả kim loại sắt thép mà cũng ăn mòn được.
- Ôi, con rắn này thật sự làm cho ta không có lời nào để nói…
Nhìn đống sắt vụn kia, Môn La than thở.
Sau khi Cầu Cầu nhả ra hết những miếng sắt vụn ấy, nó lập tức bò lại chỗ đống sắt, nhìn nhìn một hồi như đang tìm kiếm vật gì. Sau một hồi, chỉ thấy nó dùng đầu đẩy một miếng sắt sang bên, đột nhiên lộ ra một hòn đá màu vàng óng.
Hòn đá hình tròn màu vàng óng, lớn chừng hai nắm tay, bên ngoài hòn đá ẩn hiện ánh sáng màu vàng nhạt đang lưu chuyển.
- Tinh hạch của ma thú Địa hệ!
Môn La kinh ngạc kêu lên.
Dịch Vân cũng sững sờ.
Tinh hạch của ma thú không dễ kiếm chút nào, mà ma thú cấp càng cao, tinh hạch cũng có cấp bậc càng cao.
Tinh hạch cao cấp cũng không dễ dàng lấy được, phần lớn ma thú trước khi chết đều tự huỷ ma hạch trong cơ thể chúng. Trừ phi dùng cách đánh lén, hoặc là có thể giết chết nó trong chớp mắt trước khi nó có thể phản ứng lại, nếu không thì rất khó lấy được trọn vẹn như viên ma hạch bóng loáng trước mặt này.
Tinh hạch của ma thú không những được dù để trợ giúp cho việc tu luyện, cũng có thể làm tài nguyên thêm vào trong lúc chế luyện binh khí. Mỗi viên tinh hạch tuỳ theo cấp cao hay thấp, đều có giá trị từ vài ngàn đến vài ngàn vạn kim tệ, có những khi, có người trả bằng bất cứ giá nào cũng không thể mua được.
Mội viên tinh hạch đầy đủ trọn vẹn như thế của ma thú tứ giai, nếu mang ra thị trường đấu giá, ít nhất cũng có thể bán được tám, chín ngàn kim tệ trở lên.
- Dịch Vân, viên ma hạch Địa hệ này ngươi có thể dùng để chế luyện binh khí, với công lực lúc này của ngươi, lúc này hẳn là có thể luyện ra một món ma pháp binh khí Địa hệ nhị phẩm trung giai.
Môn La cười to.
Lúc Môn La còn đang cười đắc ý, Cầu Cầu đột nhiên há to mồm táp về phía viên tinh hạch, cách một cái giống như người ta cắn trái táo giòn vậy, viên tinh hạch to bằng hai nắm tay lúc này chỉ còn lại một nửa.
Dịch Vân và Môn La hai người đồng thời sợ hãi kêu lên, chỉ thấy Cầu Cầu ngửa mặt lên trời chép miệng ra vẻ mới ăn no, sau đó ngậm nửa viên tinh hạch còn lại bò đến chân Dịch Vân, nhìn Dịch Vân chăm chú.
Dịch Vân thuận tay cầm lấy nửa viên tinh hạch, cười nói:
- Một nửa này là ngươi để dành cho ta hay sao?
Cầu Cầu lúc này lại bò vào lòng Dịch Vân, liên tiếp gật đầu rít lên phì phì, như có ý nói:‘Nó một nửa, Dịch Vân một nửa, ý là cảm tình sẽ bền vững không tan rã!’
- Thật là một con rắn phá của! Mới nuốt một cái đã hơn phân nửa, nó không biết viên tinh hạch này có thể dùng để luyện chế ra bao nhiêu ma pháp binh khí hay sao?
Tiếng khóc thét của Môn La vang lên.
- Không sao cả! Viên tinh hạch này cũng là do Cầu Cầu tìm được, có thể được một nửa ta cũng đã rất thoả mãn.
Dịch Vân cười nói.
Cất viên ma hạch Địa hệ, Dịch Vân cầm lấy Long Phách đao, nhìn quanh một vòng, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này mới theo đường cũ trở về.
Hắn chạy nhanh như gió len lỏi trong rừng rậm, không đến hai giờ sau, hắn đã đến nơi bọn cướp dựng trại khi trước, chỉ thấy một vùng trống trải, trải qua năm ngày quả nhiên bọn cướp đã rời đi.
Thở phào nhẹ nhõm, Dịch Vân cũng không ở lại lâu, lại nhắm hướng trở về Yêu Đạt trấn mà nhanh chóng chạy đi.
Lần trước hắn vừa trở về đã phải vội vàng rời khỏi để đuổi theo Cáp Nại Cổ, bây giờ cuối cùng cũng có thể an tâm nhìn lại quê nhà đã xa cách quá lâu rồi.
Sau khi tế bái đơn giản trước phần mộ của ba người Phổ Tu Tư, Dịch Vân đi dạo quanh trang viên nơi mà hắn đã từng sinh sống hơn hai năm. Trong nhà hỗn loạn đổ nát, cũng y như khung cảnh trước khi hắn bỏ đi, phòng hắn vẫn giữ được nguyên vẹn, cảnh vật vẫn như xưa, thế nhưng người không còn như xưa nữa, hắn bây giờ cũng không phải là đứa trẻ con ngày xưa mặc tình cho người ta xâu xé.
Trước khi rời khỏi Yêu Đạt trấn, Dịch Vân lại đi vào lò rèn trong nhà tổ, ngắm lại nhà tổ đã có vạn năm lịch sử, giống như nhìn lại một bộ sử ghi lại đầy đủ sự hưng vong của gia tộc, trong lòng Dịch Vân dâng lên một cảm giác rất đặc biệt…
Nhà tổ này là nơi mà hắn khởi đầu, dường như hắn có duyên đặc biệt với nơi này, mỗi lần đi vào nơi này đều xảy ra những biến hoá dẫn đến những bước ngoặt lớn lao trong đời hắn. Lò rèn mà gia tộc Tư Đạt Đặc đời đời bảo vệ, không phải luyện sắt mà là luyện ra người, đã luyện cho hắn trở nên thép cứng….
- Không biết đến bao giờ mới trở lại nơi này lần nữa, trước khi rời khỏi, ta muốn thăm lại nơi này. Chính là nhờ nhà tổ mới có Dịch Vân ngày nay!
Mở mật đạo đằng sau nhà tổ, Dịch Vân đi xuống.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
- Ôi, đã qua một thời gian lâu như vậy, mà Hoả nguyên tố nơi đây vẫn nồng đậm như xưa!
Dịch Vân hơi có vẻ kinh ngạc.
Lần xuống thạch thất gần đây nhất, Dịch Vân kinh ngạc phát hiện ra Hoả nguyên tố ở đây nhiều hơn trên mặt đất mấy trăm lần, Đúng ra, hắn đã lấy đi nguyên khối Hoả Phách Tinh Thạch, hẳn là không có chuyện như vậy mới đúng!
Khi Dịch Vân nói chuyện, Cầu Cầu cũng nhận thấy nơi này có thiên địa nguyên tố khác thường, rất giống những viên mà Dịch Vân vẫn thường cho nó ăn ‘điểm tâm’, ngập tràn khí tức của Hoả Phách Tinh Thạch, nó liền rít lên mấy tiếng hoan hô, lập tức rời khỏi thân thể Dịch Vân, chạy lăng quăng chơi khắp chỗ.
- Không có gì là kỳ quái cả!
Môn La nói với Dịch Vân:
- Cả một khối Hoả Phách Tinh Thạch lớn như vậy nằm ở đây đã vạn năm, Hoả nguyên tố đậm đặc đã dung nhập vào từng ngõ ngách của thạch thất này. Hơn nữa, bốn phía lại có ma pháp trận to lớn bảo vệ, nguyên tố trong này sẽ không tiết ra bên ngoài, có thể nói, bản thân căn thạch thất này cũng chính là một khối quặng Hoả Phách Tinh Thạch!
- Cho nên, phàm là người tu luyện ma pháp Hoả hệ hay đấu khí Hoả hệ, đều có thể vào đây tu luyện, hiệu quả sẽ tốt hơn bên ngoài rất nhiều!
Môn La nói thêm.
- Vậy, gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta đều tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm, tổ tiên của gia tộc trước đây đã từng đến thạch thất này tu luyện hay sao
Dịch Vân thắc mắc:
- Mặc dù có hạn chế mỗi mười năm chỉ có thể khai thác mười cân Hoả Phách Tinh Thạch, thế nhưng vào đây tu luyện thì có gì là không thể?
Không ngờ Môn La lại lắc đầu, vừa tức giận vừa buồn cười nói:
- Ngươi đừng nói chơi! Nhìn cả khối quặng quý giá ngay trước mặt thế nhưng không thể làm gì được, cảm giác này theo ngươi là khó chịu hay dễ chịu? Tu luyện cần nhất là trong lòng phải bình thản, nếu như tu luyện ở nơi đây thì thật sự không phải là tu luyện, mà là thử tính kiên nhẫn thì đúng hơn!
- Cho nên chưa từng có tổ tiên của ta vào đây tu luyện hay sao?
Dịch Vân nghe Môn La giải thích xong lại hỏi.
- Nghe nói rằng lúc trước cũng có, chỉ là hiệu quả tu luyện so ra kém hơn bên ngoài rất nhiều. Giống như ta vừa nói, tu luyện chính là một quá trình tu tâm, nếu như tâm chí không vững vàng kiên định, cho dù là ngươi có hoàn cảnh tốt cũng không thu được kết quả gì đáng kể!
Môn La vừa nhớ lại vừa nói.
Dịch Vân nghe xong thầm nghĩ:
- Có cả một khối quặng quý giá cùng với một mật thất tu luyện tuyệt hảo như vậy ngay trong nhà mình, mà gia tộc Tư Đạt Đặc lại chỉ có thể ngắm nhìn mà than thở, nếu muốn lấy để dùng thì lại có hạn chế rất mạnh, bỏ đi thì lại không yên ổn trong lòng, tổ tiên đời thứ nhất quả thật là quá đùa giỡn lòng người mà!
Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên Cầu Cầu rít lên, có vẻ như bị một cái gì đó làm cho nó nổi điên, thân thể của nó cuốn lại thành hình cầu, vừa nhảy nhót vừa rít lên the thé.
Dịch Vân quay đầu lại, thấy Cầu Cầu nhún nhảy không ngừng, không khỏi bật cười hỏi:
- Cầu Cầu, có chuyện gì vậy?
Cầu Cầu cũng không để ý tới hắn, chỉ không ngừng nhảy nhót tại chỗ, chiếc lưỡi đỏ hồng thè ra thụt vào không ngớt, mắt nhìn chăm chú xuống đất.
Gọi to vài tiếng liên tiếp, thế nhưng bộ dáng Cầu Cầu vẫn không thay đổi, Dịch Vân cảm thấy có gì đó không bình thường. Cầu Cầu lúc thường rất có linh tính, trước nay chưa từng thấy nó lộ vẻ thờ ơ không để ý tới mình như vậy!
Tò mò đến gần, chỉ thấy vị trí Cầu Cầu đang nhảy nhót chính là vị trí của khối Hoả Phách Tinh Thạch to lớn trước kia, do Cầu Cầu không ngừng nhảy nhót loạn lên, một tầng tro bụi thật dày trên mặt đất cũng đã tung bay hết, lộ ra mặt đất bên dưới một màu đỏ thẫm.
Dịch Vân vốn không chú ý tới, nhưng càng nhiều bụi đất bay lên, lại phát hiện mặt đất bên dưới chỗ Cầu Cầu đang nhảy nhót dường như lún xuống một khoảng to bằng bàn tay, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện.
Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, tò mò nhìn vào khoảng lún xuống ấy, càng nhìn càng thấy quen thuộc, dường như đã từng thấy ở chỗ nào đó….
Môn La cũng đã nhìn thấy chỗ khác thường, hắn nhìn kỹ hơn một chút rồi cẩn thận nói:
- Ủa, chỗ này rất giống cơ quan của mật đạo!
Dịch Vân nghe vậy nhất thời sửng sốt, trong lòng thoáng động, lập tức đưa tay áp vào chỗ ấy, âm thầm vận khởi đấu khí trong cơ thể, giống y như động tác mà hắn vẫn mở cơ quan bên ngoài mật thất để vào đây.
Có tiếng động như cơ quan đang mở ra, chỗ Dịch Vân áp tay vào từ từ lõm xuống càng ngày càng sâu, càng ngày càng mở rộng ra, chỉ trong thoáng chốc đã lộ ra một cửa động dưới đất đủ cho một người qua lọt.
- Đây…Đây là…Đây là chuyện gì vậy?
Dịch Vân và Môn La đồng thời bị sự xuất hiện đột ngột của cửa động này làm cho kinh hãi ngây người.
- Lão Đại, ngươi có biết trong nhà tổ này còn tồn tại một mật thất khác hay không?”.
Dịch Vân quay sang hỏi Môn La.
Môn La đang ngây người nhìn cửa động tối đen, hồi lâu sau mới lúng túng đáp:
- Thật sự là không thể tin được! Không nghĩ tới dưới khối quặng Hoả Phách Tinh Thạch lại có một cửa ngầm, đừng nói là ta không biết, bí mật này e rằng chỉ có tổ tiên đời thứ nhất mới có thể biết được mà thôi!
Lại là tổ tiên đời thứ nhất?
Gia tộc Tư Đạt Đặc đời đời nghe theo lời dặn bảo của tổ tiên bảo vệ nơi này, dưới nhà tổ có thạch thất, mà bên trong thạch thất lại che giấu mật thất … Tổ tiên đời thứ nhất vì sao lại sắp xếp như vậy?
Dịch Vân càng ngày càng không hiểu nổi vị tổ tiên thần bí của mình.
Hai người còn đang trầm tư ngoài cửa động, thế nhưng Cầu Cầu không cần suy nghĩ, vừa lúc thấy cửa động mở ra đã kêu lên một tiếng rồi lập tức chui xuống. Lúc Dịch Vân nhận ra muốn ngăn lại, Cầu Cầu đã biến mất trong cửa động tối đen.
- Mật thất của gia tộc hẳn là không có gì nguy hiểm, chúng ta cũng vào xem thử!
Hai người Dịch Vân và Môn La cũng tiến vào cửa mật thất bí ẩn này.
Vừa tiến qua cửa động, Dịch Vân lập tức phát hiện dưới chân có một cầu thang dẫn xuống có mười mấy bậc, cuối cầu thang cũng là một chỗ rẽ, tất cả giống y như mặt trên của thạch thất vậy.
Sau khi xuống cầu thang rẽ qua một bên, bóng tối trước mắt bỗng dưng trở nên sáng sủa hẳn ra, một gian thạch thất có diện tích giống y như gian thạch thất phía trên xuất hiện trước mặt Dịch Vân. Ở giữa gian thạch thất này cũng có một khối quặng rất lớn, nhưng khối quặng này lại phát ra ánh sáng màu xanh ẩn hiện trên bề mặt, chiếu sáng cả không gian u ám trong này.
Dịch Vân và Môn La sững người ra , toàn thân chấn động một trận đồng thanh hô lớn:
- Thuỷ Phách Tinh Thạch!
Trước mắt hai người chính là một khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch hiếm có trên Khung Võ đại lục!
Khối quặng này rất lớn, chiều cao của nó bằng chiều cao của mười người trưởng thành cộng lại, chiều rộng khoảng chừng bốn năm người ôm, so với khối Hoả Phách Tinh Thạch lúc trước lớn hơn rất nhiều.
- Sao… sao lại có chuyện này?
Đôi mày Môn La run run, hắn tự mình lẩm bẩm.
- Cả khối….Cả khối Thuỷ Phách Tinh Thạch…!
Dịch Vân mắt trợn tròn nhìn chăm chú, trong lòng vui sướng phát điên.
Về chuyện tu luyện ma pháp, Hoả Phách Tinh Thạch hắn không thể dùng cho cả hai hệ ma pháp, vả lại vì lý do động thời tu luyện đấu khí Hoả hệ, cho nên tiến cảnh của ma pháp hoả hệ nhanh hơn ma pháp Thuỷ hệ nhiều. Nhưng hắn lại có thể chất song hệ nguyên tố, cho nên phải tu luyện cùng lúc hai loại ma pháp, vả lại chênh lệch giữa hai loại không được quá lớn, cứ như vậy mà làm chậm đi tốc độ tu luyện ma pháp của hắn…
Lúc này có thể tìm được một khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch, hắn càng hiểu rõ hơn bất cứ ai việc này có ý nghĩa gì. Chính là sau này tốc độ tu luyện ma pháp của hắn sẽ nhanh hơn nhiều so với bây giờ, cũng có thể dễ dàng đột phá thăng cấp hơn khi trước.
Trong lúc Dịch Vân còn đang vui sướng, hai mắt Cầu Cầu loé lên ánh sáng khác thường nhìn chằm chằm vào khối Thuỷ Phách Tinh Thạch, tựa như mèo nhìn chuột, phốc một cái đã nhảy tới, há to miệng đớp lấy một miếng to.
- A! Cầu Cầu chờ một chút, có thể có ma pháp cấm chế… Sao, nơi này không có cấm chế?
Dịch Vân thấy hành động của Cầu Cầu, sợ đến mức trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài cơ thể. Vừa đang định bước tới, đã thấy Cầu Cầu cắn một miếng Hoả Phách Tinh Thạch to bằng đầu người, ngửa mặt lên trời nuốt xuống. Thế nhưng cả khối Thuỷ Phách Tinh Thạch vẫn lặng yên không xảy ra chuyện gì, không biết vì sao lại không có ma pháp cấm chế?
- Vốn là nơi đây không có ma pháp cấm chế, Cầu Cầu này quả thật là may mắn, bất quá… Một lần cắn một miếng Thuỷ Phách Tinh Thạch to như vậy, con rắn này đúng là phá sản không sai!
Môn La lắc đầu thở dài.
Thấy Cầu Cầu có thói quen ăn to nuốt lớn như vậy, Dịch Vân nhẹ nhõm thở dài một hơi, cười nói:
- Nếu như không phải nhờ Cầu Cầu phát hiện lối vào, chúng ta cũng không thể vào được nơi đây, cứ để cho nó ăn no đi!
Vốn Dịch Vân tưởng rằng Cầu Cầu sẽ ăn tiếp tục, không ngờ sau khi nó nuốt xuống miếng Thuỷ Phách Tinh Thạch ấy, đã thôi không ăn nữa mà chậm rãi bò về phía Dịch Vân, trong lúc nó bò, Dịch Vân phát hiện thân thể nó xuất hiện biến hoá rõ ràng…
Chỉ thấy thân thể nó vốn màu đỏ như máu nhưng hiện tại lại dần chuyển sang màu xanh nhạt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Trước tiên là bắt đầu từ đuôi, dần dần lan đến thân nó, cuối cùng mới đến cái đầu. Khi Cầu Cầu bò tới trước mặt Dịch Vân, nó đã từ một con rắn màu đỏ biến thành một con rắn màu xanh nước biển.
- Đây…Đây…rốt cục là..
Dịch Vân ngơ ngác nhìn Cầu Cầu biến hoá, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể thốt ra.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Cầu Cầu bò sát đến người Dịch Vân, chậm rãi chui vào lòng hắn, chỉ trong chốc lát đã ngủ thật say.
Môn La lúc này cũng cảm thấy ngạc nhiên:
- Có vẻ là nếu như nó ăn loại quặng mỏ nào, thân thể sẽ tuỳ theo thuộc tính của nguyên tố mà biến thành màu sắc ấy, loại ‘rắn đổi màu’ này thật sự là trước đây ta chưa từng gặp bao giờ!
Lần đầu tiên Dịch Vân và Môn La nhìn thấy Cầu Cầu, toàn thân nó đều là màu trắng.
Đến sau khi Dịch Vân cho nó ăn viên Hoả Phách Tinh Thạch đầu tiên, Cầu Cầu liền biến thành màu đỏ như lửa, đến mới vừa rồi nuốt vào Thuỷ Phách Tinh Thạch, lập tức lại chuyển thành màu xanh nước biển. Năng lực tuỳ theo thuộc tính của nguyên tố mà chuyển đổi màu sắc này so với ma thú có bản lãnh biến đổi màu bẩm sinh còn lợi hại hơn, lại càng quỷ dị hơn nữa!
- Ngoài chuyện đó ra, nó lại có năng lực tìm bảo vật!
Dịch Vân đùa một câu.
Nếu như không có Cầu Cầu, mật thất này vĩnh viễn sẽ là một mật thất đúng nghĩa, vĩnh viễn không ai có thể phát hiện ra.
- Ha ha ha, vận khí của Dịch Vân ngươi quả thật là quá tốt, lúc trước ở Dịch Cầu cốc, ta còn cho là ngươi bắt được một con rắn phá sản, không ngờ lại là một báu vật!
Môn La cười to.
- Đúng rồi, bây giờ ngươi tính sao đây? Chẳng lẽ đem nguyên cả khối Thuỷ Phách Tinh Thạch này cho vào Hồng Liên hay sao?
Dịch Vân nghe vậy cúi đầu trầm tư, sau một lát mới lắc đầu nói:
- Ta phát hiện ra đây là một nơi tu luyện rất là lý tưởng, hơn nữa, ta còn một ý tưởng khác, cũng chỉ có thể thực hiện trong này…
Dịch Vân vừa dứt lời, liền lấy khối Hoả Phách Tinh Thạch trong Hồng Liên ra, để bên cạnh khối Thuỷ Phách Tinh Thạch, hắn vừa làm xong chuyện này, toàn bộ nguyên tố trong mật thất lập tức sinh ra biến hoá kịch liệt.
Vốn trong không gian đậm đặc Thuỷ nguyên tố lập tức co rút lại vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ tụ tập về phía sau khối Thuỷ Phách Tinh Thạch, chiếm một nửa không gian của toà mật thất. Còn một nửa không gian còn lại tràn ngập Hoả nguyên tố đậm đặc, hai loại nguyên tố lấy đường giao nhau của hai khối tinh thạch làm trung tâm, Thuỷ trái Hoả phải, một bên màu xanh nhạt, một bên màu đỏ, vừa mới áp chế lẫn nhau thoáng chốc đã trở lại bình thường, giống như biên giới của hai nước, phân chia rất rành mạch.
Hai loại nguyên tố tương khắc với nhau tràn ngập cả không gian, chuyện này đối với một ma pháp sư hay là võ giả không tốt chút nào, nhưng đối với Dịch Vân chính là một nơi tu luyện như tiên cảnh vô cùng khó được.
- Cũng chỉ có ở trong nhà tổ, ta mới không cần lo lắng nguyên tố sẽ tiết ra bên ngoài, thu hút sự chú ý của địch nhân.
Cảm nhận được hai loại nguyên tố tràn trề trong không khí, Dịch Vân cười nói.
Chung quanh mật thất có rất nhiều ma pháp trận đồ, có thể giữ thiên địa nguyên tố bên trong, không để cho chúng tiết ra bên ngoài.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mật thất này mới có thể yên ổn tồn tại cả vạn năm mà không bị những cường giả trên đại lục phát hiện.
- Ừ, ngươi có thể chất đặc thù, hiện tại lại cùng lúc có được hai khối quặng như vậy, nơi đây quả thật là nơi tu luyện tốt nhất cho ngươi.
Môn La dứt lời, liền đi đến khu vực Hoả nguyên tố nằm bên phải. Hắn vốn tu luyện đấu khí Hoả hệ, đương nhiên là không thích những nơi tràn đầy hơi nước, nơi có Hoả nguyên tố đậm đặc làm cho hắn cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.
- Tu luyện ở đây, ta nghĩ chỉ cần một năm là có thể thăng cấp tứ tinh Pháp Đồ, lúc đó sẽ có đủ tư cách gia nhập học viện cao đẳng, học tập ma pháp cao cấp.
Dịch Vân khoanh chân ngồi dưới đất, không giống với Môn La, Dịch Vân ngồi ngay đường ranh giới của không gian chia cách hai loại nguyên tố, nửa người trái nằm bên khu vực của Thuỷ hệ, nửa người bên phải thuộc khu vực của Hoả hệ.
- Đã năm năm, không biết rốt cục Hán Khắc đang sống ở nơi nào, hy vọng hắn vẫn còn sống! Chỉ cần hắn còn sống dù ở bất cứ nơi đâu, ta nhất định có thể tìm được hắn…
Có lẽ do về tới Yêu Đạt trấn, sự tưởng niệm của Dịch Vân đối với Hán Khắc càng mãnh liệt hơn.
- Lúc này thực lực của ta vẫn còn kém xa bọn áo đen khi trước, các ngươi hãy chờ đó, chỉ cần ta có thể bước vào hàng ngũ cường giả, cả bọn các ngươi một người cũng không thể thoát, cho dù các ngươi có trốn tận chân trời góc biển!
Dịch Vân thầm nghĩ.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Dịch Vân chìm sâu vào trong tu luyện.
Bắt đầu từ hôm nay, Dịch Vân trở lại thời kỳ tu luyện khắc khổ như lúc trước.
Có chỗ khác biệt là, lần này hắn toàn tâm toàn ý đặt hết tinh thần vào việc tu luyện ma pháp, không làm nghề rèn nữa, chỉ thỉnh thoảng vận dụng đấu khí mà thôi, gần như đem tất cả thời gian tập trung luyện hoá ma lực, cường độ tu luyện ma pháp cao như vậy hắn cũng chưa từng làm qua bao giờ.
Trong một không gian hoàn toàn phong kín như thế này, hoàn cảnh tu luyện có thể nói là quá may mắn, xưa nay ít có. Tay trái hắn nắm viên Thuỷ Phách Tinh Thạch, tay phải nắm viên Hoả Phách Tinh Thạch, tốc độ luyện hoá ma lực nhanh hơn trước gấp mấy chục lần. Kể từ lúc này, ma pháp của hắn trong mấy tháng qua không tiến bộ chút nào, nay đã bắt đầu tinh tiến hẳn lên.
Cầu Cầu- bị Môn La đặt tên mới là ‘rắn đổi màu’- vẫn ăn no rồi ngủ, thức dậy lại ăn rất nhàn nhã. Mỗi lần nó ăn tinh thạch xong, lập tức chìm vào giấc ngủ thật say cho đến năm, sáu ngày sau mới thức dậy, mà sau khi thức lại tiếp tục ăn tinh thạch, xong rồi ngủ tiếp…
Có lẽ là vì hai năm qua Dịch Vân đã cho Cầu Cầu ăn toàn là Hoả Phách Tinh Thạch, nên lúc này nó chỉ chuyên ăn Thuỷ Phách Tinh Thạch. Thân thể nó từ màu xanh nhạt lúc đầu đã dần dần trở nên đậm hơn. Mỗi lần thấy nó ăn Thuỷ Phách Tinh Thạch thay cơm như vậy, Môn La đứng bên cạnh cứ chắc lưỡi lắc đầu, đau lòng mãi không thôi.
- Con rắn nhỏ ngươi, muốn phá sản cũng phải có mức độ thôi, mỗi lần ngươi ngoạm một miếng to như vậy, một ngày không xa, tinh thạch mà gia tộc Tư Đạt Đặc đã tích luỹ cả vạn năm cũng sẽ bị ngươi nuốt hết…ai!
Môn La lẩm bẩm rồi thở dài.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã qua một tháng, Dịch Vân đã đồng thời tấn giai thành công hai hệ ma pháp, đạt tới tam tinh trung giai Pháp Sư.
- Dịch Vân, ngươi tấn giai thành công rồi sao?
Môn La thấy Dịch Vân vừa mở mắt ra, mặt lộ vẻ vui mừng, vội hỏi.
- Ừ, chỉ cần một tháng đã có thể thăng cấp lên trung giai thành công, nếu như không có khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch này, mất hai, ba tháng cũng chưa chắc đã được!
Dịch Vân cười sung sướng.
- Ủa, lão Đại ngươi có tâm sự gì sao?
Dịch Vân thấy Môn La nhíu mày sầu khổ, giống như đang buồn phiền chuyện gì vậy.
- Một tháng qua, lòng ta luôn canh cánh một chuyện…
Môn La dừng một chút rồi nói tiếp:
- Chính là vì sao tổ tiên đời thứ nhất lại dựng nên nhà tổ, rốt cục là vị ấy có dụng ý gì?
- Không phải vì để cất giấu hai khối quặng Thuỷ Hoả này sao?
Dịch Vân ngơ ngác hỏi lại.
Môn La lắc đầu:
- Không đơn giản như vậy đâu! Nếu như ở đây chỉ có khối quặng Hoả Phách Tinh Thạch mà thôi thì còn giải thích được, thế nhưng xuất hiện thêm một khối Thuỷ Phách Tinh Thạch nữa, chuyện này không tầm thường chút nào… Ta đã suy đi nghĩ lại chuyện này rất nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể tạm kết luận: Tổ tiên đời thứ nhất sở dĩ đặt ra tổ huấn bắt buộc con cháu gia tộc chúng ta đời đời phải bảo vệ nơi này, chính là chờ đợi xuất hiện con cháu giống như ngươi đó!
- Là sao?
Dịch Vân ngạc nhiên.
- Sự tồn tại của khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch rất là bất hợp lý! Người trong gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta đời đời đều có thể chất Hoả hệ, cho dù là trong vạn năm qua, cũng từng xuất hiện vài trường hợp con cháu có song thể chất như: Hoả Địa, Hoả Phong, Hoả Lôi… nhưng tuyệt đối không có Thuỷ hệ!
Hoả Thuỷ là tương khắc, đối với việc tu luyện tuyệt học đấu khí tổ truyền của chúng ta chỉ có hại vô ích. Thế nhưng tổ tiên đã biết rõ như vậy nhưng vẫn để một khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch ở trong này… Đáp án chỉ có một mà thôi, chính là chuẩn bị cho con cháu như ngươi!
Dịch Vân nghe vậy vô cùng sửng sốt:
- Lão Đại, chuyện này không có khả năng! Tổ tiên đời thứ nhất đã cách đây vạn năm, sao có thể biết trước vạn năm sau ta sẽ xuất hiện mà chuẩn bị?
- Không phải là vì ngươi, mà vì con cháu có thể chất như ngươi!
Môn La nói:
- Nghĩ lại mà xem, chúng ta muốn đi vào mật thất chứa Thuỷ Phách Tinh Thạch này, phải có điều kiện bắt buộc gì? Trước hết, phải có Chân Huyết để tiêu trừ ma pháp cấm chế, mà lấy được khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch này rồi, ngoài tác dụng dùng để chế luyện ma pháp binh khí ra, không còn chút tác dụng gì khác đối với gia tộc chúng ta cả! Thế nhưng đối với người có thể chất song thuộc tính tương khắc như ngươi thì lại là chuyện khác!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
- Thế nhưng… vì sao tổ tiên phải làm như thế? Tạp La Tạp lão sư đã từng nói, người có thể chất song thuộc tính tương khắc như ta trong cả lịch sử của đại lục cũng chưa vượt qua một trăm người. Cho dù là tổ tiên làm như vậy chỉ là để cầu may, vậy xác suất cũng quá thấp!
Dịch Vân vẫn chưa hoàn toàn tin những lời Môn La vừa nói.
Trong lịch sử vạn năm của Khung Võ đại lục, chỉ có không đến trăm người có thể chất song thuộc tính tương khắc. Mà trong số những người đó, tìm ra được một người là Thuỷ Hoả tương khắc, lại có huyết mạch của gia tộc Tư Đạt Đặc, lại có thể phát hiện được mật thất bị che giấu…Xác suất của việc này cũng bằng với việc ngửa mặt lên trời chờ tinh thạch rơi xuống, có thể nói là chuyện tuyệt đối không thể có.
Môn La lúc này cũng thở dài:
- Đây cũng chính là chỗ mà ta nghĩ không ra… Dụng ý của vị tổ tiên đời thứ nhất rốt cục là gì, vì sao phải làm như vậy? Ngươi nói rất đúng, cho dù tổ tiên chỉ trông vào vận khí, chờ đến khi xuất hiện kỳ tích, thế nhưng xác suất của chuyện này gần như là bằng không!
Thấy Môn La còn muốn tiếp tục suy nghĩ, Dịch Vân vội nói:
- Lão Đại, tuy rằng chúng ta hoàn toàn không hiểu rõ dụng ý của tổ tiên, nhưng kết quả đối với chúng ta chỉ có lợi, không có hại chút nào, người cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều!
Môn La nghe vậy hơi sững sờ, suy nghĩ một chút rồi gật đầu cười to:
- Ha ha ha, ngươi nói rất đúng! Vị tổ tiên kia đã chết cả vạn năm, ta cần gì phải đau đầu nhức óc? Nếu đã có lợi, cứ hưởng là được! Nhưng nói gì thì nói, ta cảm thấy rất cao hứng, nếu không, ta sống lại vào thời kỳ này, làm sao có thể biết được gia tộc còn có một bí mật như vậy, dù sao ta cũng đã cảm thấy thoả mãn!
Bắt đầu từ đây, Môn La cũng không suy nghĩ tới vấn đề khó hiểu này nữa, ngược lại hắn tập trung toàn bộ sự chú ý vào Dịch Vân.
Sau vài ngày nhìn thấy Dịch Vân chỉ chăm chú tu luyện ma pháp, hắn bắt đầu cảm thấy bất mãn. Hắn là một võ giả Tinh Vực, hắn có thể cho phép Dịch Vân coi trọng đấu khí mà khinh thường ma pháp, nhưng tuyệt đối không chấp nhận Dịch Vân coi trọng ma pháp mà khinh thường đấu khí, việc này đối với hắn chính là lẫn lộn đầu đuôi.
Theo như cách nói của Môn La, đấu khí tổ truyền Phần Kiếp Tử Diễm mới là quan trọng hơn tất cả, cho nên Dịch Vân đã làm một chuyện sai lầm lớn mà quên cả tổ tiên!
Thế là hắn bắt đầu yêu cầu Dịch Vân mỗi ngày ít nhất phải tu luyện đấu khí trong ba giờ. Dưới sự ép buộc mạnh mẽ của lão Đại Môn La, Dịch Vân cũng chỉ có thể nghe theo.
Hơn mười ngày luân phiên tu luyện ma pháp và đấu khí như vậy, Dịch Vân đột nhiên phát hiện, dưới sự trợ giúp của Thuỷ Phách Tinh Thạch, không ngờ hắn cũng có thể dung nhập Thuỷ nguyên tố vào trong đấu khí Hoả hệ Phần Kiếp Tử Diễm! Hơn nữa sau khi đấu khí được Thuỷ nguyên tố dung nhập, chẳng những không giảm đi uy lực vốn có của nó, mà còn tăng mạnh hơn một chút!
Dịch Vân vì phát hiện này mà vui sướng không thôi, nên đã nói cho Môn La biết.
Môn La càng kinh ngạc hơn Dịch Vân nhiều, về lĩnh vực tu luyện đấu khí, hắn có thể nói là cao nhất trên Khung Võ đại lục hiện giờ, nhưng cũng chưa từng nghe nói có người lại có thể tu luyện đấu khí song thuộc tính!
Sau khi trải qua mấy ngày đêm trầm tư suy nghĩ, Môn La đầu tóc đều bạc trắng, cuối cùng đành gạt hết sang bên, cười khổ nói với Dịch Vân:
- Tại sao trên người ngươi lại liên tục phát sinh ra chuyện lạ như vậy? Ta quyết định không thèm suy nghĩ nguyên nhân của chúng thêm nữa, dù sao cũng là có chỗ tốt, với lại, ngươi cứ việc tiếp tục tu luyện như vậy, ta cũng muốn biết rốt cục ngươi sẽ luyện thành pháp môn gì!
Từng ngày như vậy cứ trôi qua, Dịch Vân tuy là chuyện tốt đến liên tục, nhưng hắn vẫn không dám lơ là, ngược lại càng quý trọng cơ duyên khó được.
Năng lực tăng tiến từng bước một, thực lực tăng tiến theo từng ngày, trở nên mạnh hơn là mục tiêu duy nhất của hắn, trở thành cường giả là giấc mộng lớn nhất của hắn.
Cuộc sống tu luyện đơn độc ngày này qua ngày khác tuy có gian khổ, nhưng giấc mộng mỗi đêm của hắn lại rất ngọt ngào.
Sống cuộc sống như vậy thời gian trôi qua cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã qua nửa năm.
- Lần này ngươi đã tu luyện đúng một ngày, thành công rồi sao?
Vừa thấy Dịch Vân mở mắt ra, Môn La lập tức hỏi.
- Ừ! Bức tường tứ tinh dày cộm quả thật không dễ dàng chút nào, ta phải mất đúng một ngày mới có thể đột phá, cuối cùng cũng đã thăng cấp thành công tứ tinh Pháp Đồ!
Thở ra một hơi trọc khí trong lồng ngực, Dịch Vân cười có vẻ hơi mệt mỏi.
Chỉ với thời gian hơn nửa năm, Dịch Vân đã từ tam tinh sơ giai Pháp Sư mà tấn giai liên tục lên tới Pháp Đồ hôm nay, tốc độ thăng cấp nhanh như vậy làm cho người khác phải rợn người!
Môn La nghe Dịch Vân xác nhận cũng không khỏi kinh ngạc:
- Năm nay ngươi còn chưa tới mười lăm tuổi, còn trẻ như vậy mà đã có thể trở thành Pháp Đồ, tuy rằng cũng rất là khó được, nhưng vào thời của ta cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc là, ngươi tu luyện đồng thời song hệ ma pháp và đấu khí, lại tinh tiến nhanh như vậy, theo như trí nhớ của ta thì chưa từng có ai như thế!
Dịch Vân nghe Môn La nói như thế, lại lắc đầu nói:
- Lão Đại, ngươi nói như vậy không đúng! Trải qua nửa năm tu luyện, ta ngày càng khẳng định được, đấu khí và ma pháp thật ra có thể hỗ trợ lẫn nhau. Khi đấu khí ta có tiến triển, có thể trợ giúp cho ma pháp tăng lên, làm cho việc tấn giai thăng cấp ma pháp thuận lợi hơn nhiều, ma pháp đối với đấu khí cũng có ảnh hưởng như vậy.
Dừng lại một chút, Dịch Vân nói tiếp với vẻ khẳng định:
- Cho nên có thể nói rằng, nếu ta chỉ tu luyện một thứ đấu khí hoặc ma pháp, thiếu sự hỗ trợ lẫn nhau của chúng, như vậy cho dù ta là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất trên đại lục cũng không thể nhanh được như bây giờ, đây là chuyện mà bây giờ ta hoàn toàn có thể khẳng định!
Dịch Vân nói như vậy là vì trong nửa năm qua, hắn đã nghiệm chứng trên thân thể mình, khi tốc độ tiến triển ma pháp của hắn tăng lên, tu vi đấu khí cũng theo đó mà chậm rãi tăng lên, chỉ trong vòng nửa năm, tu vi đấu khí của hắn từ tứ tinh sơ giai đã thăng cấp lên tứ tinh trung giai, tốc độ nhanh như vậy ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin.
Môn La lắng nghe chăm chú, một lúc lâu sau, hắn mới cười khổ:
- Loại lý luận tu luyện theo như ngươi nói, ta chưa từng nghe qua bao giờ. Ngay cả trên toàn Khung Võ đại lục, cũng chưa từng có người thử qua hay nghe nói qua!
Cho đến bây giờ, mặc dù Môn La vẫn luôn luôn theo sát Dịch Vân, truyền thụ cho Dịch Vân công pháp tu luyện cao cấp nhất cùng với quan niệm vận dụng đấu khí chính xác, nhưng hắn thân là cường giả Tinh Vực, lại không thể giải thích được những chuyện khác thường xảy ra trên người Dịch Vân.
- Ta tin tưởng là không có ai có thể làm được như ta!
Dịch Vân nhìn Môn La đang hoang mang, đột nhiên cười với vẻ thần bí:
- Sở dĩ ta có thể làm cho nguyên tố không giống nhau trong cơ thể và đấu khí có ảnh hưởng tốt lẫn nhau, chính là nhờ có Hồng Liên!
Môn La nghe vậy ngạc nhiên.
Dịch Vân tiếp tục giải thích:
- Mỗi khi ta tu luyện, Hồng Liên đều chậm rãi phóng thích ra một luồng năng lượng cường đại trong cơ thể, cũng chính luồng lực lượng này không ngừng cải tạo từng chút một ma lực và đấu khí của ta, làm cho chúng mặc dù có tính chất bất đồng với nhau nhưng có thể dung hợp lại một cách hoàn hảo. Những người khác không có Hồng Liên, đương nhiên không thể làm được chuyện này!
Môn La bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Thì ra là nhờ vào Hồng Liên! Tuy rằng ta là người đã từng sở hữu nó, nhưng dù sao thời gian giữ nó quá ngắn, hiểu biết đối với Hồng Liên vẫn còn quá ít…
Môn La thì thào.
Ma khí song tu, lại là thể chất song thuộc tính tương khắc, tốc độ tinh tiến chẳng những không chậm mà ngược lại rất nhanh, Dịch Vân có thể nói là người duy nhất trong lịch sử.
- Như vậy bây giờ ngươi đã là tứ tinh Pháp Đồ, muốn tu luyện tiếp tục hay là đến học viện cao đẳng học tập ma pháp?
Trầm ngâm một hồi, Dịch Vân mới nói:
- Tuy rằng tốc độ tu luyện của ta bây giờ đã nhanh hơn, nhưng vẫn chưa có nền tảng vững chắc. Vừa rồi lúc ta thăng cấp tứ tinh, suýt chút nữa đã thất bại, cho nên tiến triển quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt… Ta định trong vòng nửa năm tới giảm tốc độ tu luyện lại, ngưng luyện vững chắc ma lực và đấu khí trong cơ thể, chờ khi thời cơ chín muồi mới thử thăng cấp tấn giai.
- Giỏi, giỏi lắm! Cuối cùng ngươi cũng đã hiểu, lão Đại ta vẫn lo lắng chuyện này! Trụ cột chưa ổn đã vội vã tấn giai thăng cấp sẽ nếm mùi đau khổ, đối với tiến cảnh sau này không có lợi chút nào. Như vậy là ngươi quyết định tới học viện cao đẳng sao?
Môn La vui vẻ cười lớn.
- Tuy rằng hiện tại ta đã đạt tứ tinh, nhưng tất cả ma pháp mà ta có được từ trước đến nay vẫn không thể xem như là tứ tinh thực sự. Cho nên đến học viện ma pháp cao đẳng để học tập thêm về ma pháp, chính là lựa chọn duy nhất của ta trong lúc này!
Đứng dậy, trên mặt Dịch Vân vẫn nở nụ cười như trước, nhưng trong đôi mắt đen thoáng qua một tia quyết đoán, giống như một tia sấm chớp giữa đêm mưa.
Đã đến lúc rời đi, cuộc sống tu luyện trầm lặng như vậy cũng không thể kéo dài, phải có sự kích thích mới có thể nhắc nhở rằng bản thân mình vẫn đang còn sống!
Cho đến lúc này, Dịch Vân vẫn chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó chính là trở nên mạnh hơn, trở thành cường giả, như vậy mới có thể lấy lại những gì mình đã mất, hoặc là giành lại những gì mình đã mất
lão này post bài ở đâu mình phải đi sửa ở đó
hoangcongthanh
Last edited by hoangcongthanh; 30-01-2010 at 08:17 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của caoquanson
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Nếu đã quyết định, Dịch Vân lập tức bắt đầu chỉnh đốn hành lý, phân biệt đem hai khối Thủy Hỏa tinh thạch thật lớn chuyển vào trong Hồng Liên, sau khi xác định không bỏ quên bất kỳ thứ gì liền mang theo Cầu Cầu đang ngủ say rời khỏi mật thất trong nhà tổ đã ở hơn nửa năm qua.
Hắn một lần nữa đi tới dưới tàng cây bạch dương của trang viên nhà mình, đứng yên lặng trước mộ phần của ba người Phổ Tu Tư, sau đó trong ngày liền rời khỏi Yêu Đạt trấn.
Hai tháng sau...
Trong Lạc Nhật sơn mạch ở trung ương của Kỳ Võ đế quốc.
Một đội ngũ dong binh hơn trăm người đang cẩn thận trước sau đi trong rừng thông rậm rạp nguyên thủy này.
Trong một khu đất hoang vắng vẻ của rừng núi, bốn phía là những cây đại thụ cao vút, hơn một trăm dong binh hình thành một đội ngũ dài chừng trăm mét, nhưng không có bất luận tiếng nói chuyện nào truyền ra, đội nhân mã chỉ yên lặng mà đi, ánh mắt đầy vẻ đề phòng không ngừng quan sát xung quanh, không bỏ sót bất cứ động tĩnh gì.
Đi đầu của đội ngũ là một nam tử chừng ba mươi tuổi, vóc người cường tráng phù hợp với tiêu chuẩn của người luyện võ, bên hông lộ ra tua của một thanh trường kiếm.
Mà đi ngay phía sau nam tử là một nữ tử chừng hai sáu, hai bảy tuổi, mái đầu tóc ngắn màu hạt dẻ, một thân khinh giáp màu vàng nhạt, về hình dáng mà nói đúng là rất xinh xắn, duy chỉ có cánh tay cường tráng hữu lực là không giống với nữ tử bình thường, bên hông cũng mang theo một thanh trường kiếm, vừa nhìn đã biết là một nữ võ sĩ, hơn nữa thực lực cũng không kém.
Một nam một nữ này chính là đầu lĩnh của đội ngũ dong binh, nam chính là đoàn trưởng của dong binh đoàn tên là Nạp Đa, còn nữ tử lại là phó đoàn trưởng, tên là Lỵ Á. Hai người cùng chỉ huy dong binh đoàn tên là Bạo Tẩu, vào nơi ma thú thường lui tới trong Lạc Nhật sơn mạch để làm nhiện vụ.
Mà lúc này đi ở giữa đội ngũ có một gã ma pháp sư khoác trên người bộ pháp bào màu đen rộng thùng thình, hắn đứng trong đội ngũ còn thấp hơn một cái đầu so với những người xung quanh, đứng lẫn trong đội ngũ không ai để ý, lúc này hắn đang dùng thanh âm mà những người khác không thể nghe thấy thấp giọng lẩm bẩm:
- Lão Đại, chúng ta đi theo dong binh đoàn này cũng đã hơn một tháng rồi, nhưng ngay cả một cái mỏ quặng cũng không tìm thấy, lúc trước tại Thản La Tư thành nghe nói ở đây khả năng sẽ có mỏ quặng tử tinh chúng ta mới theo tới, người nói tin tức kia đúng hay sai?
Một thanh âm ở trong đầu hắn đáp lại:
- Việc này không thể nào nói chính xác được! Tìm mỏ quặng thường là nhờ vào may mắn, chỉ cần một chỗ nào đó chưa bị người nào tìm qua đều có khả năng tìm được mỏ quặng mới. Mà Bạo Tẩu dong binh đoàn nếu đã cẩn thận tìm tòi ở khu vực này, như vậy tin tức có mỏ quặng tử tinh hẳn là có thể tin được.
Hai người nói chuyện chính là Dịch Vân và Môn La.
Lúc trước mười ngày sau khi bọn họ rời khỏi Yêu Đạt trấn, liền đi tới một thành lớn cách Yêu Đạt trấn hơn sáu trăm dặm về phía nam- Thản La Tư thành.
Mà khi bọn họ mua đồ ăn ở trong thành thì ngẫu nhiên nhìn thấy mấy dong binh đoàn đang cùng chiêu mộ nhân thủ, nói bọn họ nắm giữ tin tức chính xác có mỏ quặng tử tinh khả năng còn chưa bị khai thác ở một nơi nào đó trong Lạc Nhật sơn mạch. Môn La vừa nghe liền yêu cầu Dịch Vân gia nhập một dong binh đoàn theo đến nơi đây.
Lạc Nhật sơn mạch là một dãy núi lớn kéo dài hơn sáu nghìn dặm ở bên trong Kỳ Võ đế quốc, bắt đầu từ phía Tây của đế quốc kéo dài đến biên giới phía Đông, trải dài toàn bộ lãnh thổ Kỳ Võ đế quốc.
Mà sơn mạch lại chia làm hai tầng nội ngoại, ngoại tầng là địa hình rừng rậm và ao đầm và vô số cổ thụ cao ngút trời, nội tầng lại có vô số vực thẳm và vách đá dựng đứng, người bình thường rất khó đặt chân đến nơi đây.
Nơi mà con người không thể sinh tồn và đặt chân đến đương nhiên sẽ là sào huyệt của ma thú, trong Lạc Nhật sơn mạch có các loại ma thú thường lui tới. Bình thường đến nơi đây ngoại trừ dong binh đoàn và cường giả căn bản là không có người lui tới nơi này.
Lời nói của Môn La hiển nhiên không thể thuyết phục được Dịch Vân, chỉ nghe hắn lại ca thán:
- Mỏ quặng tử tinh tuy rằng được coi là quý hiếm, nhưng chẳng qua cũng chỉ có giá gấp mười lần quặng sắt mà thôi, bằng vào số tiền tiết kiệm trong vài năm qua của ta cũng có thể mua được, thật không đáng cùng dong binh đoàn đến đây thử vận khí, hơn nữa ở đây có hơn trăm người, cho dù là tìm được rồi ta cũng không được chia bao nhiêu!
- Hắc, hắc, hắc, chuyện này đương nhiên ta biết! Nếu như chỉ vì mỏ quặng tử tinh , ta cũng không cho ngươi đến nơi này lãng phí thời gian, mục tiêu của ta là một ít các loại mỏ quặng tài nguyên quý hiếm như: Mặc Văn Cương, Vẫn Thần Thiết, Bí Ngân...
Môn La dừng một chút lại nói tiếp:
- Ngươi phải biết rằng, nếu chỉ bằng vào một loại mỏ quặng, cho dù tu vi Phần Kiếp Tử Diễm của ngươi cao đến đâu tối đa cũng chỉ có thể luyện ra ma pháp binh khí nhị phẩm trung giai, cho dù thêm vào Hỏa Phách Tinh Thạch cũng chỉ luyện ra tam phẩm đỉnh phong là tối đa. Nếu như ngươi muốn luyện chế ra ma pháp binh khí phẩm chất càng cao thì tài liệu luyện chế phải có phẩm chất càng cao mới được!
Dịch Vân suy nghĩ một chút, có vẻ nghi hoặc hỏi:
- Không phải Phần Kiếp Tử Diễm tu luyện càng cao thì càng có thể luyện ra ma pháp binh khí phẩm chất càng cao sao, làm sao cho thêm cả dị bảo Hỏa Phách Tinh Thạch như vậy lại chỉ có thể luyện ra ma pháp binh khí tam phẩm đỉnh phong mà thôi?
Môn La lắc đầu, giải thích:
- Phần Kiếp Tử Diễm chỉ có tác dụng làm tăng phẩm chất của tài liệu luyện chế, phát huy hết đặc tính của bản thân nó mà thôi, nhưng cũng chỉ tăng lên có giới hạn nhất định, ngươi không thể làm cho một loại tài liệu luyện chế vượt qua giới hạn vốn có của nó. Mà Hỏa Phách Tinh Thạch rốt cuộc cũng không phải quặng mỏ, một mình nó không thể dùng để luyện khí, nó chỉ có thể dùng để phụ trợ tăng phúc mà thôi. Giống như Phổ Tu Tư lúc trước đã dùng nó để tăng phúc Nguyệt Nha đao vốn là ma pháp binh khí nhất phẩm cao giai thành tam phẩm sơ giai. Mà hiệu quả tăng phúc của tinh thạch tối đa cũng chỉ có thể tăng phúc đến tứ phẩm ma binh, đây là giới hạn cao nhất của tinh thạch rồi.
Dịch Vân suy nghĩ một chút, dường như đã hiểu, nói:
- Nói như vậy... Nếu như dưới điều kiện ta không dùng Hỏa Phách hoặc Thủy Phách Tinh Thạch, mà chỉ dùng một loại tài nguyên quặng sắt đơn thuần thì tối đa cũng chỉ có thể luyện ra nhị phẩm trung giai ma binh?
- Không sai!
Môn La gật đầu cười nói:
- Nếu như ngươi dùng quặng mỏ cao cấp nhất như tử tinh để luyện khí thì có thể luyện ra tam phẩm ma binh, như vậy suy ra ma binh có phẩm chất càng cao thì tài nguyên dùng để luyện chế cũng cần phải cao... Nhưng bắt đầu từ ngũ phẩm ma pháp binh khí thì cần hỗn hợp ba loại quặng mỏ quý trở lên luyện ra, lục phẩm ma binh lại cần đến sáu loại quặng mỏ quý mới được.
Dịch Vân nghe vậy không khỏi líu lưỡi:
- Phải dùng đồng thời nhiều quặng quý như thế? Nói như vậy, ngày sau nếu ta muốn luyện ra ma binh ngoài ngũ phẩm, không chỉ có yêu cầu về tu vi đấu khí còn cần có đủ những quặng quý này mới được sao?
- Đương nhiên là như vậy rồi! Tu vi đấu khí của ngươi chỉ cần có đủ thời gian cuối cùng cũng sẽ tăng lên, thế nhưng những quặng quý này quả thực khó mà thu thập nổi, dùng tiền khẳng định là không mua được... Ở thời đại của ta, cửu tinh Võ Tôn trở lên trong gia tộc có hơn mười người, nhưng ma binh ngoài lục phẩm lại chỉ có ba món, chính bởi vì không tìm đủ tài liệu luyện chế. Cũng bởi vì như vậy ta mới bảo ngươi đến nơi này thử thời vận.
Môn La nói.
Dịch Vân giật mình, nhưng sau đó hắn lại cười khổ nói:
- Lão Đại, ngươi nói ta hiểu được, nhưng đến nay cũng được một tháng rồi, ma thú chúng ta gặp cũng không ít, nhưng ngay cả một cái mỏ quặng cũng không tìm thấy... Bốn tháng sau chính là lúc các cao đẳng học viện chiêu sinh, ta cuối cùng cũng không thể đợi ở đây thử thời vận với dong binh đoàn.
Môn La dường như đã định liệu trước, cười nói:
- Ta đã vì ngươi mà lên kế hoạch rồi! Từ nơi này của Lạc Nhật sơn mạch đến được Kỳ Võ thành, chẳng qua cũng chỉ là hai tháng lộ trình, mặc kệ có tìm được mỏ quặng hay không ngươi tối đa cũng chỉ đợi ở đây một tháng liền rời khỏi thì được rồi. Hơn nữa, ta lại rất tự tin, ngươi đã quên ngươi còn có chuyên gia tìm bảo Cầu Cầu rồi sao?
Dịch Vân nghe vậy nhất thời lặng thinh, thì ra Môn La đã tính cả Cầu Cầu vào trong đó!
- Ngay cả mật thất trong nhà tổ Cầu Cầu còn có thể tìm ra, huống chi là trong rừng núi không có gì che đậy này? Nếu như ở đây thật sự tồn tại quặng quý thì làm sao có thể thoát được khẩu vị của Cầu Cầu chứ? Đừng quên, chỉ cần là quặng quý thì bản thân nhiều ít gì cũng có phản ứng của thuộc tính năng lượng, chỉ cần là thứ Cầu Cầu thích ăn nhất thì có khả năng tìm được rồi, tất cả cũng thuộc về chúng ta, những người khác đừng mong có phần, hắc hắc hắc!
Môn La nhếch miệng cười nói.
Dịch Vân đột nhiên hiểu được tất cả, cũng cười theo nói:
- Thì ra lão Đại ngươi tính toán cả rồi, cho nên ngươi mới lựa chọn đi theo Bạo Tẩu dong binh đoàn đến nơi đây sao?
- Ta lựa chọn gia nhập dong binh đoàn này, ngoại trừ lợi dụng bọn họ hỗ trợ đối phó ma thú, còn có nguyên nhân khác là ôn lại chuyện cũ của ta, trước đây rất lâu ta cũng từng gia nhập dong binh đoàn, đó thực sự là khoảng thời gian thật là sáng lạn!
Môn La không khỏi thổn thức.
- Cái gì? Lão Đại ngươi từng làm dong binh? Cũng nhận nhiệm vụ giống như bây giờ sao?
Dịch Vân có chút hiếu kỳ hỏi.
Môn La lắc lắc đầu nhớ lại:
- Không giống lắm, đội ngũ dong binh của ta năm đó chủ yếu là sưu tập các loại quặng quý và tinh thạch các hệ, mấy thứ này cùng cấp với dị bảo không phải nói muốn tìm là có thể tìm được, cho nên mục tiêu chúng ta nhắm vào chính là những vật phẩm này của các thế lực lớn và quý tộc thế gia, cái này không phải là trộm cắp hay đánh cướp, thành quả rất là khả quan, trong các món ma binh ngoài ngũ phẩm mà gia tộc có thể luyện ra sau này đều có một phần công lao của ta!
Hai mắt Môn La mơ màng, những năm tháng quá khứ tuyệt vời làm hắn khó quên.
- ... Lão Đại, ngươi xác định khi đó ngươi gia nhập chính là dong binh đoàn chứ không phải đạo tặc đoàn sao?
Dịch Vân sau một lúc im lặng hỏi lại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy