 |
|

15-09-2008, 09:10 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 71
Ngưá»i chết
Tá»›i bốn giá» chiá»u mà trá»i đã tối mịt. Tuyết rÆ¡i dà y đặc và lạnh buốt. Aramis trở vá» và thấy Arthos nếu không phải là bất tỉnh thì cÅ©ng rã rá»i.
Nghe tiếng bạn mình, bá tước ra khá»i cÆ¡n mê.
Aramis nói:
- Thế là chúng ta thất bại trước định mệnh.
- Thất bại - Arthos nói. - Äức vua cao quý và khốn khổ thay!
- Anh bị thương đấy à ? - Aramis há»i.
- Không. Äó là máu cá»§a vua.
- Thế lúc ấy anh ở đâu?
- Vẫn ở đây, dưới gầm đoạn đầu đà i.
- Anh trông thấy hết cả chứ?
- Không, nhưng nghe tiếng hết cả. Cầu Chúa hãy tránh cho tôi một khoảnh khắc như tôi vừa mới trải qua! Tóc tôi không bị bạc đi chứ?
- Như váºy anh biết rằng tôi đã không rá»i nhà vua.
- Tôi nghe tiếng của anh cho đến phút chót.
- Äây là tấm huân chương vua đưa cho tôi, đây là cây thánh giá tôi gỡ từ tay ngà i; ngà i mong muốn những váºt ấy được trao lại cho hoà ng háºu.
- Và đây là má»™t chiếc khăn để bá»c lại, - Arthos nói.
- Và anh rút từ túi áo ra chiếc khăn tay đã nhúng và o máu vua.
- GiỠđây, - anh há»i, - ngưá»i ta là m gì vá»›i cái thi thể tá»™i nghiệp ấy.
- Theo lệnh của Cromwell, - Aramis đáp,
- Các nghi lễ đối với vua chúa được phép tiến hà nh. Chúng tôi đã đặt thi thể và o trong một cỗ quan tà i bằng chì: các thầy thuốc lo việc ướp hương những di hà i và sau đó vua được đặt trong một phòng tang luôn thắp sáng.
- Trò há»! - Arthos rầu rÄ© lẩm bẩm, - Nghi lá»… nhà vua cho ngưá»i bị chúng ám hại.
Aramis nói:
- Äiá»u đó chứng minh rằng vua chết, nhưng vương quyá»n không chết.
- Than ôi? - Arthos nói, - Có lẽ đó là ông vua hiệp sÄ© cuối cùng ở trên Ä‘á»i nà y.
- Thôi đừng buồn phiá»n nữa, bá tước Æ¡i, - Má»™t giá»ng nói ồm ồm cất lên ở cầu thang cùng vá»›i những bước chân sải rá»™ng cá»§a Porthos - Tất cả chúng ta Ä‘á»u phải chết, các bạn khốn khổ cá»§a tôi ạ.
- Cáºu vá» muá»™n thế, Porthos thân mến, - Bá tước de La Fère nói.
- Phải, - Porthos nói, - Dá»c đưá»ng có nhiá»u ngưá»i khiến tôi bị trá»….
Há» nhảy nhót, bá»n khốn khiếp! Tôi đã tóm lấy cổ má»™t thằng và chắc đã bóp nghẹt má»™t chút. Äúng lúc ấy má»™t đội tuần tra Ä‘i tá»›i. May thay cái thằng cha mà tôi gây sá»± đứng mấy phút mà chẳng nói được. Tôi thừa cÆ¡ lao và o má»™t phố nhá». Phố ấy dẫn đến má»™t phố nhá» hÆ¡n. Thế là tôi bị lạc. Tôi chưa thuá»™c London, mà lại không biết tiếng Anh, đã tưởng không tìm ra đưá»ng Ä‘i nữa; cuối cùng cÅ©ng vỠđược đây.
- Nhưng còn d Artagnan, - Aramis há»i - Cáºu có trông thấy hắn không và liệu có chuyện gì xảy ra vá»›i hắn ta không?
- Chúng tôi lạc nhau vì đám đông, - Porthos đáp, - và mặc dầu cố sức tôi vẫn không Ä‘uổi kịp cáºu ấy.
- á»’, tôi đã trông thấy cáºu ấy, - Arthos chua chát nói. - Cáºu ấy đứng ở hà ng đầu đám dân chúng, chiếm chá»— tháºt tuyệt để không bá» sót má»™t chút gì, và xem chừng cảnh tượng tháºt ly kỳ, nên cáºu ấy muốn xem đến cùng.
- Ô, bá tước de La Fère Æ¡i! - Má»™t giá»ng nói cất lên bình tÄ©nh mặc dù hÆ¡i nghẹt lại vì cuá»™c Ä‘i vá»™i vã - Phải chăng anh vu oan cho ngưá»i vắng mặt?
Lá»i trách móc ấy chạm và o tim Arthos. Tuy nhiên vì sá»± có mặt cá»§a d Artagnan ở hà ng đầu cá»§a đám dân chúng ngu dại và hung dữ ấy đã gây ấn tượng sâu sắc vá»›i anh. Arthos đà nh chỉ đáp lại:
- Bạn Æ¡i, tôi không vu khống cho cáºu đâu. Anh em Ä‘ang lo ngại cho cáºu, nên tôi nói là đã trông thấy cáºu ở đâu thôi. Cáºu không quen Charles, đấy chỉ là má»™t ngưá»i xa lạ đối vá»›i cáºu, và không ai buá»™c cáºu phải yêu mến ông ấy.
Arthos vừa nói vừa chìa tay ra với bạn. Nhưng d Artagnan giả vỠkhông trông thấy cỠchỉ ấy và vẫn để tay trong áo choà ng.
Arthos từ từ buông thõng tay xuống.
- Úi chà ? Tôi mệt lắm, - D Artagnan nói và ngồi xuống.
Aramis lấy một chai rượu ở trên bà n rót đầy một cốc và bảo:
- Uống má»™t cốc Porthos Ä‘i cho tỉnh ngưá»i.
Biết chà ng Gascon đang bực mình, Arthos muốn chạm cốc với bạn và nói:
- Phải đấy, ta uống nà o và rá»i bá» cái đất nước ghê tởm nà y. Các cáºu biết đấy, thuyá»n Ä‘ang đợi chúng ta.
- Ta khởi hà nh tối nay vì chẳng còn việc gì phải là m ở đây nữa.
- Ông bá tước vội lắm nhỉ? - D Artagnan nói.
- Mảnh đất đẫm máu nà y thiêu đốt chân tôi, - Arthos nói.
Chà ng Gascon thản nhiên nói:
- Băng tuyết không gây tác dụng như thế với tôi.
- Nhưng bây giá» nhà vua chết rồi, - Arthos nói, - Cáºu muốn chúng ta phải là m gì cÆ¡ chứ?
- Ông bá tước Æ¡i, - D Artagnan nói vá»›i giá»ng thá» Æ¡ - Như váºy là ông không thấy rằng ông còn phải là m má»™t việc gì đó ở nước Anh sao?
- Chẳng có gì hết, - Arthos nói, - Chẳng có gì hết ngoà i việc hoà i nghi lòng nhân đức của Thượng đế và khinh rẻ những khả năng của bản thân tôi.
- Thế thì, - D Artagnan nói, - Tôi, má»™t thằng yếu hèn, má»™t thằng ngông nghênh khát máu, đứng sát gần Ä‘oạn đầu đà i ba chục bước để xem cho rõ cảnh chém rÆ¡i đầu má»™t ông vua mà tôi không quen biết và dưá»ng như tôi dá»ng dưng, tôi nghÄ© khác vá»›i ông bá tước…, tôi ở lại.
Arthos tái nhợt cả ngưá»i, má»—i lá»i trách móc cá»§a bạn như trÃch từng nhát dao và o tim gan anh.
- á»’, cáºu ở lại London à ? - Porthos há»i.
- Phải, - D Artagnan đáp. - Thế còn cáºu?
- Tôi ấy à ! - Porthos nói, anh cảm thấy lúng túng vá»›i Arthos và Aramis, - Ô, á»â€¦ vì rằng tôi đến đây cùng vá»›i cáºu, nên cáºu Ä‘i tôi má»›i Ä‘i, tôi không thể để cáºu ở lại má»™t mình trong cái xứ sở ghê tởm nà y đâu.
- Cảm Æ¡n ngưá»i bạn tuyệt vá»i cá»§a tôi. Váºy thì tôi có má»™t công việc muốn đỠnghị vá»›i cáºu và chúng ta sẽ bắt tay và o thá»±c hiện sau khi ông bá tước ra Ä‘i. Việc ấy tôi má»›i nghÄ© tá»›i khi xem cái cảnh tượng mà cáºu đã biết đấy.
- Việc gì cÆ¡? - Porthos há»i.
- Việc tìm hiểu xem ngưá»i che mặt đã sốt sắng nháºn chém đầu vua là ai váºy?
- Ngưá»i che mặt? - Arthos kêu lên, - Thế ra cáºu không để xổng tên Ä‘ao phá»§ à ?
- Tên Ä‘ao phá»§ ư?- D Artagnan nói - hắn vẫn ở trong hầm rượu và tôi Ä‘oán thế nà o hắn chẳng nhá» to và i lá»i vá»›i những chai rượu cá»§a chá»§ quán. À, mà anh là m tôi nghÄ© đến…
Anh ra cá»a và gá»i:
- Mousqueton.
- Ông gá»i tôi? - Má»™t giá»ng nói như từ âm phá»§ vá»ng lên.
- Hãy thả tù nhân cá»§a cáºu ra, - D Artagnan nói, - má»i việc xong cả rồi!
- Thế kẻ khốn khiếp nà o đã hạ sát vua? - Arthos há»i.
- Má»™t tên Ä‘ao phá»§ nghiệp dư, - Aramis nói, - Váºy mà hắn múa rìu cÅ©ng khá thà nh thạo, vì rằng đúng như hắn hi vá»ng như váºy, hắn chỉ chém có má»™t nhát.
- Cáºu có nom thấy mặt nó không? - Arthos há»i.
- Nó mang vải che mặt, - D Artagnan nói.
- Nhưng Aramis, cáºu đứng gần hắn cÆ¡ mà ? Tôi chỉ nom thấy má»™t chá»m râu hoa râm thò ra dưới tấm mặt nạ.
- Váºy là má»™t ngưá»i đứng tuổi ư? - Arthos há»i.
- á»’, - D Artagnan đáp, - Äiá»u ấy có nghÄ©a lý gì. - Khi ngưá»i ta Ä‘eo má»™t chiếc mặt nạ, ngưá»i ta có thể Ä‘eo má»™t chòm râu lắm chứ.
- Bá»±c tháºt, tôi đã không theo dõi, - Porthos nói.
- Nà y, Porthos thân mến, - D Artagnan nói, - Äúng là cái ý nghÄ© đã đến vá»›i tôi.
Arthos đã hiểu ra. Anh đứng dáºy và nói:
- D Artagnan, hãy tha lá»—i cho tôi. Tôi đã nghi ngá» Chúa, tôi rất có thể nghi ngá» cả cáºu. Bạn Æ¡i, tha lá»—i cho tôi nhé!
D Artagnan nhếch mép gượng cưá»i và nói:
- Lát nữa ta sẽ bà n.
- Thế nà o? - Aramis há»i.
- Chẳng là , - D Artagnan nói tiếp, - Trong lúc hà nh hình, tôi không xem vua như bá tước nghÄ©, bởi vì tôi biết má»™t ngưá»i sắp chết như thế nà o rồi, và dù đã quen vá»›i những chuyện như thế, nó vẫn là m tôi khó chịu. Cho nên tôi đã nhìn kỹ tên Ä‘ao phá»§ che mặt, như đã nói vá»›i các bạn, tôi nảy ra ý nghÄ© xem hắn là ai. Do chúng ta có thói quen bổ sung lẫn nhau và gá»i nhau giúp đỡ, như ngưá»i ta vẫn thưá»ng dùng tay ná» há»— trợ tay kia, tôi bất giác nhìn xem Porthos có đấy không; bởi vì tôi biết là Aramis lúc ấy ở bên vua, còn bá tước Ä‘ang ở dưới gầm sà n Ä‘oạn đầu đà i. Vì thế mà tôi thứ lá»—i cho anh, - D Artagnan chìa tay ra cho Arthos và nói - chắc là anh Ä‘au khổ lắm.
- Tôi nhìn quanh và trông thấy ở bên cạnh tôi má»™t cái đầu vỡ toác vá qua quÃt bằng vải Ä‘en. "Ô hay? - Tôi tá»± nhá»§. - hình như má»™t miếng vá theo kiểu vá cá»§a mình, và chÃnh ta đã khâu cái sỠấy ở đâu thì phải". Quả tháºt đó là gã Scotch tá»™i nghiệp, em cá»§a Parry mà các bạn biết đấy; ngưá»i đã bị Groslow đùa thá» sức mình, và chỉ còn có ná»a đầu khi chúng ta gặp.
- Hoà n toà n đúng, - Porthos nói, - Ngưá»i có gà mái Ä‘en.
- Äúng thế Porthos ạ, ngưá»i có gà mái Ä‘en.
- Äúng thế, chÃnh hắn. Hắn ra hiệu vá»›i má»™t ngưá»i khác đứng ở phÃa bên trái tôi, tôi quay lại và nháºn ra bác Grimaud tháºt thà , cÅ©ng như tôi, Ä‘ang hau háu nhìn tên Ä‘ao phá»§ che mặt.
- Ô! Tôi bảo bác ta. Äó là tiếng nói tắt bá tước thưá»ng dùng để nói vá»›i bác. Grimaud hiểu ngay là ngưá»i ta gá»i mình và quay phắt lại như má»™t chiếc lò so; bác nháºn ra tôi và giÆ¡ tay trá» ngưá»i che mặt, bác nói: "Hèm!" Thế có nghÄ©a là : "Ông có trông thấy không". " Mẹ kiếp" - Tôi đáp. Chúng tôi hoà n toà n hiểu nhau. Tôi quay vá» phÃa ngưá»i Scotch; anh ta cÅ©ng có những cái nhìn biết nói. Tóm lại các anh biết đấy, má»i sá»± kết thúc tháºt là bi thảm. Dân chúng ra vá»; chiá»u xuống dần; tôi rút lui và o má»™t góc quảng trưá»ng cùng vá»›i Grimaud và ngưá»i Scotch và ra hiệu cho anh ta ở lại vá»›i chúng tôi. Từ chá»— ấy tôi trông thấy tên Ä‘ao phá»§ và o phòng vua thay quần áo vì chắc hẳn quần áo hắn nhuốm đầy máu. Sau đó, hắn đội mÅ© khoác tấm áo choà ng và biến mất. Tôi Ä‘oán là hắn sắp Ä‘i ra, bèn chạy đến phÃa trước cổng.
Quả đúng tháºt, năm phút sau chúng tôi trông thấy hắn xuống thang.
- Cáºu Ä‘i theo hắn chứ? - Arthos há»i.
- Tất nhiên!- D Artagnan đáp, - Nhưng chẳng phải dễ dà ng đâu.
Chốc chốc hắn quay lại, chúng tôi buá»™c phải ẩn nấp hoặc giả bá»™ như ngưá»i bình thưá»ng. Tôi rất có thể xông tá»›i và giết chết i hắn ngay; nhưng tôi không Ãch ká»· và coi đó là má»™t cuá»™c liên hoan dà nh cho anh, Arthos ạ, để an á»§i anh đôi chút. Cuối cùng sau ná»a giá» Ä‘i qua các phố xá ngoằn ngoèo nhất cá»§a khu Cité, hắn tá»›i má»™t ngôi nhà nhá» hẻo lánh không có má»™t tiếng động, má»™t tia sáng nà o báo hiệu là có ngưá»i ở.
Grimaud rút từ đôi ủng to tướng của mình ra một khẩu súng ngắn.
- Há»!- Bác vừa nói vừa chỉ tay và o súng.
- Äừng!- tôi bảo và giữ tay bác lại.
Như tôi đã nói, tôi có ý định riêng.
Kẻ che mặt đứng lại trước má»™t cái cổng thấp và rút chìa khoá ra; nhưng trước khi tra khoá và o ổ, hắn quay lại xem có bị theo dõi không. Tôi núp sau má»™t cây to, Grimaud sau má»™t cái cá»™t mốc; gã Scotch chẳng có chá»— nấp đà nh nằm bẹp xuống mặt đưá»ng.
Chắc hẳn kẻ bị theo dõi chỉ có má»™t mình hắn, vì tôi nghe tiếng khoá vặn lách cách, cá»a mở ra và hắn biến mất.
- Tên khốn kiếp! - Aramis nói, - Trong khi cáºu trở vá» thì hắn trốn mất và chúng ta sẽ chẳng tìm ra đâu.
- Thế nà o, Aramis, - D Artagnan nói, - Cáºu coi thưá»ng tôi như má»™t kẻ khác sao?
- Tuy nhiên, - Arthos nói, - Lúc cáºu vắng mặt.
- Ô hay, lúc tôi vắng mặt tôi đã chẳng cắt Grimaud và tên Scotch thay tôi là gì? Trước khi hắn có thì giá» Ä‘i mưá»i bước ở trong nhà , tôi đã Ä‘i quanh nhà và xem xét, ở cái cá»a mà hắn Ä‘i và o tôi để gã Scotch canh và ra hiệu bảo gã nếu tên che mặt Ä‘i ra, thì phải theo hắn ngay, còn Grimaud cÅ©ng theo dõi hẳn và trở vá» báo cho chúng ta biết. Cuối cá»§ng tôi cắt Grimaud coi cá»a thứ hai và cÅ©ng căn dặn như váºy, rồi tôi trở vỠđây. Con thú bị bao vây rồi, bây giá» ai muốn xem nó bị dồn đến đưá»ng cùng nà o?
D Artagnan lau mồ hôi trán, còn Arthos nhảy xổ và o vòng tay anh mà nói:
- Bạn Æ¡i, kể ra cáºu quá tốt, nên má»›i tha thứ cho tôi; tôi đã sai lầm, trăm lần sai lầm. Lẽ ra tôi phải hiểu cáºu lắm chứ, nhưng ở trong lòng chúng ta có cái gì đó độc ác nó cứ bắt tôi nghi ngá» mãi.
- Hừm! - Porthos nói, - Biết đâu tên Ä‘ao phá»§ lại chẳng phải là Cromwell, ông ta muốn công việc tháºt chắc chắn nên tá»± mình là m lấy.
- Không đâu! Ông Cromwell ngưá»i máºp và thấp, còn kẻ kia thanh mảnh và dong dá»ng cao cao.
- Có khi là má»™t tên lÃnh bị tá»™i mà ngưá»i ta bắt là m việc đó để được hưởng ân xá như ngưá»i ta là m vá»›i ông Sale tá»™i nghiệp. - Arthos nói.
- Không, không, - D Artagnan nói tiếp, - Äây cÅ©ng không phải bước Ä‘i Ä‘á»u dặn cá»§a má»™t bá»™ binh; cÅ©ng không phải là bước Ä‘i dà i rá»™ng cá»§a má»™t kỵ sÄ©. Ngưá»i nà y có bắp chân mảnh mai và dáng Ä‘i thanh nhã. Nếu tôi không nhầm thì chúng ta Ä‘ang nói chuyện,chuyện vá»›i má»™t ngưá»i quý tá»™c.
- Má»™t ngưá»i quý tá»™c! - Arthos kêu lên, - Không thể thế được! Äó là má»™t Ä‘iá»u sỉ nhục đối vá»›i tất cả giá»›i công hầu.
- Má»™t cuá»™c Ä‘i săn lý thú! - Porthos cưá»i rung cả cá»a kÃnh mà nói - Má»™t cuá»™c Ä‘i săn lý thú, mẹ kiếp!
- Thế nà o, Arthos, anh vẫn ra Ä‘i chứ? - D Artagnan há»i.
- Không, tôi ở lại, - Arthos đáp vá»›i má»™t cá» chỉ hăm doạ nó chẳng hứa hẹn Ä‘iá»u gì tốt là nh cả.
- Nà o, mang gươm ra! Aramis mang gươm ra! Và không để trễ một phút nà o.
Bốn ngưá»i bạn vá»™i và ng mặc lại y phục quý tá»™c, Ä‘eo gươm và o, gá»i Mousqueton và Blaisois lên, sai há» thanh toán tiá»n nong vá»›i chá»§ quán và sẵn sà ng để lên đưá»ng vì rất có khả năng là há» rá»i London ngay đêm nay.
Äêm cà ng khuya, tuyết vẫn rÆ¡i và giống như má»™t tấm vải liệm mênh mông phá»§ lên cái thà nh phố giết vua: má»›i gần bảy giá» tối mà chỉ thấy và i ba ngưá»i Ä‘i ngoà i phố, má»i ngưá»i ở trong nhà và thì thầm bà n tán vá» những biến cố khá»§ng khiếp trong ngà y.
Bốn ngưá»i bạn khoác áo choà ng Ä‘i qua khắp các quảng trưá»ng và phố xá cá»§a khu Cité, ban ngà y đông đúc thế mà ban đêm vắng tanh. D Artagnan dẫn các bạn Ä‘i, chốc chốc lại thá» tìm những dấu chữ tháºp mà anh đã dùng dao găm vạch và o tưá»ng, nhưng trá»i tối như bưng khiến các dấu vết chỉ đưá»ng rất khó nháºn ra. Tuy nhiên d Artagnan đã khắc sâu và o trong góc má»—i cá»™t mốc, má»—i vòi nước, má»—i biển hà ng, nên chỉ ná»a giá» sau, anh cùng các bạn đã trông thấy ngôi nhà hẻo lánh.
Lúc đầu d Artagnan ngỡ là ngưá»i em cá»§a Parry biến Ä‘i rồi nhưng anh lầm. Gã Scotch lá»±c lưỡng đã quen vá»›i băng tuyết cá»§a núi non quê mình Ä‘ang nằm dà i bên cá»™t mốc giống như má»™t pho tượng đổ ra khá»i đế trÆ¡ trÆ¡ trước thá»i tiết trái chướng, để mặc tuyết phá»§ đầy mình, khi thấy bốn ngưá»i đến gần má»›i nhá»m dáºy.
- Nà y, - Arthos nói, - Äây lại thêm má»™t tôi tá»› hết lòng.
Lạy Chúa, kể ra những ngưá»i trung háºu không đến ná»—i hiếm hoi như ngưá»i ta tưởng, Ä‘iá»u ấy cổ vÅ© ta.
- Äừng vá»™i khen gã Scotch cá»§a chúng ta - D Artagnan nói.
- Tôi cho rằng hắn đến đây là vì lợi Ãch cá»§a bản thân mình. Tôi nghe nói rằng những ngưá»i sinh ra ở bên kia sông Tweed chúa là thù hằn.
- Ngà i Groslow hãy coi chừng! Rất có thể ngà i sẽ trải qua một khắc thảm sầu nếu ngà i gặp lại hắn.
Nói xong, anh tách ra khá»i các bạn, đến gần gã Scotch để hắn nháºn ra anh, rồi gá»i các bạn đến.
- Thế nà o? - Arthos há»i bằng tiếng Anh.
- Chẳng có ai Ä‘i ra cả, - Ngưá»i em cá»§a Parry đáp.
- ÄÆ°á»£c rồi. Porthos và cả Aramis nữa, hãy ở lại đây vá»›i ngưá»i nà y. Còn d Artagnan dẫn tôi đến Grimaud.
Grimaud không nhanh nhẹn bằng gã Scotch, bác dán mình và o một cây liễu rỗng mà bác là m thà nh một chòi canh. Lúc đầu d Artagnan cũng tưởng là kẻ che mặt đã đi và Grimaud đã bám theo hắn.
Chợt một cái đầu ló ra và khẽ huýt sáo.
- Ô! - Arthos nói.
- Vâng, - Grimaud đáp.
Mấy ngưá»i đến gần cây liá»…u.
- Thế nà o, - D Artagnan há»i, - Có ai Ä‘i ra không?
- Không, nhưng có má»™t ngưá»i nà o đó Ä‘i và o, - Grimaud đáp.
- Äà n ông hay đà n bà .
- Äà n ông.
- A a? Thế là há» có hai ngưá»i.
- Tôi muốn rằng há» có bốn ngươi, - Arthos nói, - Ãt ra cuá»™c chiến cÅ©ng cân bằng.
- Có khi há» có bốn ngưá»i đấy, - D Artagnan nói.
- Sao váºy?
- Những ngưá»i khác chẳng thể có sẵn từ trước ở trong nhà và chỠđợi há» hay sao?
Grimaud trá» má»™t cá»a có ánh sáng lá»t qua khe cá»a chá»›p và nói:
- Ta thá» xem.
- Äúng đấy, - D Artagnan đáp và gá»i mấy ngưá»i kia.
Há» Ä‘i vòng quanh ngôi nhà và ra hiệu cho Porthos và Aramis đến. Hai anh chạy tá»›i và há»i:
- Các anh có nhìn thấy gì không?
- Không, nhưng ta sẽ biết, - D Artagnan nói và chỉ và o Grimaud Ä‘ang bám và o những chá»— gồ ghế ở tưá»ng và leo lên được năm sáu bá»™.
Cả bốn tiến lại gần. Grimaud vẫn leo tiếp nhẹ nhà ng như má»™t con mèo và cuối cùng tay vá»›i được má»™t cái móc cá»a, chân tì, và o má»™t bá» tưá»ng khá chắc chắn và ra hiệu rằng mình đã tá»›i Ä‘Ãch. á»’i bác ghé mắt và o má»™t kẽ cá»a.
- Thế nà o? - D Artagnan há»i.
Grimaud giơ hai ngón tay ra.
- Nói xem nà o, vì tối quá chẳng trông thấy gì cả, - Arthos bảo.
- Có bao nhiêu ngưá»i?
Grimaud gắng sức cất lá»i:
- Hai ngưá»i: má»™t trước mặt tôi má»™t quay lưng lại.
- ÄÆ°á»£c. Ngưá»i quay mặt lại là ai?
- Ngưá»i tôi thấy Ä‘i và o lúc nãy.
- Bác có biết hắn không?
- Tôi ngỡ nháºn ra và tôi không lầm: ngưá»i ấy máºp và thấp.
- Ai thế? - bốn ngưá»i bạn thì thà o há»i.
- Tướng Olivier Cromwell.
Bốn ngưá»i bạn nhìn nhau.
- Còn ngưá»i kia! - Arthos há»i.
- Gầy và dong dá»ng cao.
- ChÃnh tên Ä‘ao phá»§, d Artagnan và Aramis cùng nói.
- Tôi chỉ nhìn sau lưng hắn, - Grimaud nói, - Nhưng khoan đã, hắn cỠđộng, hắn quay lại, hắn đã bỠcái trùm mặt tôi có thể trông thấy… A!
Như bị bắn trúng tim, Grimaud buông cái móc sắt ra và vừa thốt lên má»™t tiếng rên rÄ©, vừa ngã váºt ra sau.
Porthos đỡ bác trong tay.
- Bác có trông thấy hắn không? - Bốn ngưá»i bạn há»i.
Tóc dựng đứng và mồ hôi vã ra trán, Grimaud đáp:
- Có
- Thế đó là ai? - Porthos há»i.
- Nó! Nó! - Grimaud lắp bắp, mặt tái nhợt như một xác chết, và giơ hai bà n tay run rẩy nắm chặt lấy tay chủ.
- Nó là ai? - Arthos há»i.
- Mordaunt!… - Grimaud đáp.
D Artagnan, Porthos và Aramis thốt lên một tiếng kêu mừng rỡ.
Arthos lùi lại một bước rỠtay lên trán và lẩm bẩm:
- Äịnh mệnh.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:22 AM.
|

15-09-2008, 09:11 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 72
Ngôi nhà của Cromwell
Quả đó là Mordaunt mà d Artagnan đã theo dõi nhưng không nháºn ra. Khi và o nhà hắn đã bá» mặt nạ, và gỡ chòm râu hoa râm mà hắn dùng để cải trang, trèo lên gác, mở cá»a căn phòng có đèn chiếu sáng và căng rèm mà u sẫm, đến trước má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi viết trước má»™t bà n giấy.
Ngưá»i ấy là Cromwell.
Ngưá»i ta biết rằng ở London, Cromwell có và i ba chá»— ẩn náu như váºy mà các bạn bè Ä‘á»u không hay và ông chỉ cho mấy ngưá»i thân cáºn nhất biết mà thôi.
Mordaunt được kể trong số những ngưá»i ấy.
Khi hắn và o, Cromwell ngẩng đầu.
- Anh đấy à , Mordaunt, - Ông nói, - Anh đến muộn thế?
- Thưa tướng quân, - Mordaunt đáp, - Tôi muốn xem nghi lễ ấy cho đến cùng cho nên bị trễ.
- A! - Cromwell nói, - Thông thưá»ng tôi không ngá» anh tò mò đến thế đâu.
- Bao giá» tôi cÅ©ng tò mò xem sá»± sụp đổ cá»§a má»™t trong những kẻ thù cá»§a Äức ông, mà kẻ thù nà y không tÃnh trong những kẻ nhá» má»n nhất. Nhưng tướng quân không đến Äại sảnh trắng ư?
- Không, - Cromwell đáp.
Một sự im lặng .
- Ngà i đã biết những chi tiết gì chưa? - Mordaunt há»i.
- Chưa. Tôi ở đây từ buổi sáng. Tôi chỉ biết có một âm mưu cứu thoát vua.
- A! Ngà i biết Ä‘iá»u đó à ? - Mordaunt há»i.
- Có gì đâu! Bốn ngưá»i cải trang là m thợ toan kéo vua ra khá»i nhà tù và đưa đến Greenwich nÆ¡i có má»™t chiếc tà u đợi sẵn.
- Biết rõ như váºy mà Äức ông vẫn ngồi đây, xa khu Cité bình thản và bất động?
- Bình tĩnh thì đúng, - Cromwell đáp, - Nhưng ai bảo anh là bất động?
- Tuy nhiên, nếu như âm mưu kia thà nh công thì sao?
- Tôi những mong như váºy.
- Tôi nghÄ© rằng Äức ông coi cái chết cá»§a Charles I như má»™t tai há»a cần thiết cho lợi Ãch cá»§a nước Anh.
- Thì sao! - Cromwell nói, - à kiến tôi vẫn như váºy đấy. Miá»…n là hắn chết; có lẽ chết không phải ở trên Ä‘oạn đầu đà i thì hÆ¡n.
- Tại sao váºy?
Cromwell mỉm cưá»i.
- Xin ngà i tha lỗi, - Mordaunt nói, :
- Xin ngà i hiểu cho rằng ngà i là vị tướng, còn tôi là má»™t kẻ há»c việc trong nghá» chÃnh trị, tôi mong muốn trong má»i hoà n cảnh được lợi dụng những bà i há»c mà vị chá»§ cá»§a tôi ban cho tôi.
- Bởi vì ngưá»i ta sẽ nói rằng tôi cho xỠán vua là vì công lý, và để cho vua chạy trốn là vì khoan dung.
- Nhưng nếu vua trốn thoát được thì sao?
- Không thể được.
- Không thể được ư?
- Phải, tôi đã cho phòng bị cẩn tháºn.
- Äức ông có biết bốn ngưá»i mưu mô cứu vua là ai không?
- Äó là bốn ngưá»i Pháp mà hai do bà Henriette cá» sang cho chồng, còn hai ngưá»i do Mazarin cá» sang cho tôi.
- Ngà i cho rằng Mazarin phái hỠsang để là m cái việc hỠđã là m không?
- Có thể như váºy, nhưng ông ta sẽ chối.
- Ngà i tin như váºy à ?
- Tôi chắc chắn như thế.
- Tại sao váºy?
- Vì hỠđã thất bại.
- Trước đây Äức ông đã cho tôi hai tên trong số những ngưá»i Pháp ấy trong khi chúng chỉ phạm tá»™i mang vÅ© khà ủng há»™ Charles I. Bây giá» chúng phạm tá»™i âm mưu chống lại nước Anh, ngà i có vui lòng cho tôi cả bốn tên ấy không?
- Cứ lấy – Cromwell nói.
Mordaunt cúi mình thi lá»… vá»›i má»™t nụ cưá»i đầy vẻ hung bạo đắc thắng.
Thấy hắn sắp sá»a cảm Æ¡n mình, Cromwell nói:
- Nhưng nà y, ta hãy trở lại vá»›i lão Charles tá»™i nghiệp ấy. Trong đám dân chúng ngưá»i ta có hô gì không?
- Rất Ãt, ngoà i những tiếng hô "Cromwell muôn năm!"
- Lúc ấy anh ở đâu?
Mordaunt nhìn vị tướng má»™t lát để thá» Ä‘á»c trong mắt ông xem có phải ông đưa ra má»™t câu há»i vô Ãch không và ông đã biết hết tất cả rồi. Hắn đáp:
- Tôi đứng ở chỗ có thể trông thấy hết và nghe thấy hết.
Äến lượt Mordaunt tá» ra kÃn đáo không ai dò xét được. Sau mấy giây quan sát, hắn đưa mắt ra chá»— khác vá»›i vẻ thản nhiên.
Cromwell nói:
- Hình như gã Ä‘ao phá»§ ngẫu nhiên ấy hoà n thà nh xuất sắc nhiệm vụ cá»§a mình. Thấy ngưá»i ta nói rằng chỉ Ãt nhát chém cÅ©ng được thá»±c hiện bằng má»™t bà n tay báºc thầy.
Nhá»› lại rằng lúc nãy Cromwell nói là không được biết má»™t chút chi tiết nà o cả, Mordaunt bèn tin rằng vị tướng đã nấp ở sau má»™t tấm rèm cá»a nà o đó để chứng kiến cuá»™c hà nh hình. Hắn đáp bằng má»™t giá»ng bình thản:
- Äúng váºy, chỉ má»™t nhát là đủ.
- Phải chăng đó là một đao phủ chuyên nghiệp, - Cromwell nói.
- Ngà i tin váºy ư?
- Sao lại không?
- Ngưá»i ấy không có vẻ má»™t Ä‘ao phá»§.
- Nếu không phải là đao phủ, - Cromwell nói, - Kẻ nà o lại muốn là m cái nghỠghê tởm ấy?
Mordaunt đáp:
- Có thể đó là má»™t kẻ thù riêng cá»§a vua Charles đã thá» trả háºn và đã thá»±c hiện lá»i thỠđó. CÅ©ng có thể đó là má»™t vị quý tá»™c nà o đó có những duyên cá»› nghiêm trá»ng thù ghét ông vua mất ngôi và biết rằng vua sắp trốn thoát, nên đã đứng chặn đưá»ng, mặt che kÃn, lưỡi rìu cầm tay, không phải như kẻ thay thế Ä‘ao phá»§, mà như ngưá»i đại diện cá»§a định mệnh.
- CÅ©ng có thể như váºy, - Cromwell nói.
- Nếu như thế tháºt, - Mordaunt nói, - thì Äức ông có kết tá»™i hà nh động cá»§a ngưá»i kia không?
- Không phải tôi là m nhiệm vụ xét xá». Äó là việc giữa ngưá»i ấy vá»›i Thượng đế.
- Nhưng nếu Äức ông biết ngưá»i quý tá»™c ấy?
- Tôi không biết, - Cromwell đáp, - Và tôi cÅ©ng không muốn biết. Ngưá»i ấy hay ngưá»i khác đối vá»›i tôi thì can hệ gì? Khi mà Charles đã bị kết án thì không phải má»™t ngưá»i chém đầu ông ta mà là lưỡi rìu.
- Nhưng mà , - Mordaunt nói, - Không có ngưá»i ấy thì vua đã được cứu thoát.
Cromwell mỉm cưá»i.
- Như ngà i nói, chắc hẳn ngưá»i ta đã cướp vua.
- Ngưá»i ta cướp vua và đưa đến Greenwich, - Cromwell nói,
- Tại đó vua xuống má»™t tà u buồm cùng vá»›i bốn kẻ cá»§a mình, nhưng trên tà u có bốn ngưá»i cá»§a tôi và năm tấn thuốc nổ cá»§a nhà nước. Ra ngoà i biển, bốn ngưá»i cá»§a tôi xuống má»™t chiếc xuồng, và anh đã khá khôn khéo vá» chÃnh trị, nên tôi khá»i phải giải thÃch nốt phần sau.
- Vâng, ra ngoà i biển tất cả bá»n há» sẽ bị nổ tung.
- Äúng thế. Vụ nổ sẽ là m cái việc mà lưỡi rìu không muốn là m. Vua Charles sẽ tiêu ma trong biển cả.
Ngưá»i ta sẽ nói rằng vua thoát khá»i công lý cá»§a con ngưá»i nhưng không thoát khá»i sá»± trả thù cá»§a trá»i đất; chúng ta sẽ chỉ là những quan toà và Thượng đế là đao phá»§ cá»§a vua. Äấy, nhà quý tá»™c che mặt cá»§a anh đã là m há»ng việc ấy cá»§a tôi. Anh thấy rõ là tôi có lý khi không muốn biết ngưá»i đó; bởi vì thá»±c ra, dù ngưá»i ấy có những ý đồ tháºt tốt, tôi cÅ©ng không thể tá» ra biết Æ¡n vá» cái việc ngưá»i ấy đã là m.
- Thưa ngà i, - Mordaunt nói, - CÅ©ng như má»i khi, tôi cúi mình bái phục trước tướng quân, ngưá»i là má»™t nhà tư tưởng uyên thâm, và cao kiến là m chiếc tà u buồm bị nổ mìn tháºt là tuyệt vá»i.
- Vô lý - Cromwell nói, - Vì nó đã trở thà nh vô Ãch. Vá» chÃnh trị chỉ có ý kiến tuyệt vá»i khi nó mang lại kết quả; má»i ý kiến khi là m bị thất bại Ä‘á»u là điên rồ và Cromwell đứng lên và nói tiếp:
- Váºy thì, Mordaunt, tối nay anh đến Greenwich; há»i ngưá»i chá»§ chiếc tà u buồm Tia chá»›p. Anh giÆ¡ cho ông ta má»™t chiếc khăn tay trắng buá»™c nút ở bốn góc, đó là ám hiệu đã định. Anh bảo những ngưá»i ở thuyá»n lên bá»™ và anh cho chở chá»— thuốc nổ đến kho binh khÃ, trừ phi…
- Trừ phi…, - Mordaunt lặp lại, mắt ánh lên má»™t niá»m vui man rợ trong khi Cromwell nói.
- Trừ phi chiếc tà u buồm để nguyên như váºy có thể sá» dụng cho những dá»± định riêng cá»§a anh.
- A! Chúa công! Chúa công! - Mordaunt reo lên. - Khi kén chá»n ngà i là m thánh nhân, Thượng đế đã ban cho ngà i cái nhìn cá»§a Ngưá»i mà không gì có thể thoát khá»i.
Cromwell cưá»i, nói:
- Hình như anh vừa má»›i gá»i tôi là Chúa công thì phải? Tốt thôi, vì chỉ có chúng ta vá»›i nhau, nhưng cần phải chú ý rằng anh không được buá»™t miệng nói má»™t lá»i như váºy trước mặt bá»n thanh giáo ngu độn cá»§a chúng ta.
- Thì cÅ©ng chẳng mấy chốc mà ngưá»i ta sẽ gá»i Äức ông như váºy hay sao?
- Tôi cÅ©ng mong như váºy, - Cromwell nói, - Nhưng bây giá» chưa đến lúc.
Cromwell đứng dáºy và cầm áo choà ng.
- Ngà i ra vỠạ? - Mordaunt há»i.
- Phải, - Cromwell đáp, - Tôi đã ngá»§ ở đây tối hôm qua và tối hôm kia; và anh biết đấy, tôi không có lệ ngá»§ ba lần ở cùng má»™t giưá»ng.
- Như váºy là Äức ông cho tôi tá»± do suốt đêm nay.
- Nếu cần thì cả mai nữa, - Cromwell nói. - Từ chiá»u hôm qua đến giá», - Ông mỉm cưá»i nói thêm, - Anh đã là m khá nhiá»u việc giúp tôi nếu anh có những việc riêng cần giải quyết, tôi cÅ©ng cần đà nh thì giá» cho anh.
- Cám Æ¡n ngà i. Tôi mong rằng thá»i giỠấy sẽ được sá» dụng tốt.
Cromwell gáºt đầu, rồi há»i:
- Anh có trang bị vũ khà không?
- Tôi có mang kiếm.
- Có ai đợi ở ngoà i cá»a không?
- Không ạ.
- Váºy thì anh nên Ä‘i vá»›i tôi.
- Xin cám Æ¡n ngà i, những lối quanh co mà ngà i phải Ä‘i theo lối đưá»ng ngầm và o đây ắt là sẽ chiếm nhiá»u thì giá» cá»§a tôi, mà theo những Ä‘iá»u mà ngà i vừa nói vá»›i tôi thì có lẽ tôi đã để mất quá nhiá»u thá»i giá» rồi. Tôi sẽ Ä‘i ra bằng cổng trước.
- Váºy thì hãy Ä‘i Ä‘i, - Cromwell nói.
Và đặt tay lên má»™t nút bấm ông là m mở ra má»™t cánh cá»a khuất kÃn trong tấm thảm phá»§ tưá»ng mà con mắt thà nh thạo nhất cÅ©ng không thể nháºn ra.
Cánh cá»a lò-xo thép tá»± khép lại.
Äó là má»™t trong những lối thoát bà máºt thưá»ng có ở tất cả những ngôi nhà bà hiểm cá»§a Cromwell, như lịch sỠđã kể.
Lối thoát ấy Ä‘i bên dưới má»™t đưá»ng phố vắng vẻ và thông ra má»™t cái hà nh lang nhá» trong vưá»n má»™t ngôi nhà khác ở cách xa má»™t trăm bước.
Qua khe hở cá»§a má»™t tấm rèm không kÃn, Grimaud đã lần lượt nháºn ra Cromwell và Mordaunt và chứng kiến phần cuối cá»§a cuá»™c há»™i kiến ấy.
Ta đã thấy tin nà y tác động như thế nà o đến bốn ngưá»i bạn.
D Artagnan là ngưá»i đầu tiên lấy lại sá»± bình tÄ©nh và sáng suốt cá»§a mình. Anh nói:
- A, Mordaunt! Äúng là đÃch thân Chúa gá»i hắn đến cho chúng ta.
- Phái đấy, - Porthos nói, - Váºy chúng ta hãy phá cá»a và vồ lấy nó.
- Không, - D Artagnan nói, - Trái lại ta không phá gì hết. Không được gây tiếng động, tiếng động sẽ gá»i má»i ngưá»i đến. Nếu nó ở cùng vị chá»§ soái đáng tôn kÃnh cá»§a nó như Grimaud cho biết, thì chắc hẳn có má»™t đội lÃnh giáp sắt nà o đó nấp ở cách đây năm chục bước.
- Æ nà y, Grimaud, lại đây và cố đứng vững trên hai chân nhé.
Grimaud đến gần. Tức giáºn và xúc động, nhưng bác vẫn vững và ng.
- Tốt, - D Artagnan nói tiếp. - Bây giá» bác lại trèo lên cái bao lÆ¡n kia và cho chúng tôi biết cái thằng Mordaunt có còn đứng vá»›i ai không, nó sắp sá»a Ä‘i ra hay là đi ngá»§; nếu nó còn có ngưá»i khác đợi thì ta đợi đến lúc nà o đó chỉ còn có má»™t mình; nếu nó Ä‘i ra, ta sẽ bắt nó khi Ä‘i ra; nếu nó ở lại ta sẽ phá cá»a sổ lá»›n mà và o. Như thế đỡ gây tiếng động và đỡ khó khăn hÆ¡n là phá cổng.
Grimaud bắt đầu lặng lẽ leo lên cá»a sổ, d Artagnan bảo:
- Arthos và Aramis hãy gác cá»a sau, chúng tôi ở đây vá»›i Porthos.
Hai ngưá»i bạn tuân lệnh.
- Thế nà o, Grimaud? - D Artagnan há»i.
- Nó có một mình, - Grimaud đáp.
- Có chắc không?
- Chắc.
- Chúng ta không thấy ngưá»i bạn cá»§a nó Ä‘i ra.
- Nó đang là m gì?
- Nó khoác áo choà ng và xỠgăng tay.
- Nà o, chúng ta bắt đầu! - D Artagnan lẩm bẩm.
Porthos đặt tay và o con dao găm và bất giác rút ra khá»i vá».
- Hãy tra và o, Porthos ạ, - D Artagnan nói, - Không phải đánh ngay đâu. Ta giữ được nó rồi, cần tiến hà nh có tráºt tá»±. Chúng ta có mấy Ä‘iá»u giải thÃch cần trao đổi vá»›i nhau, và việc nà y là má»™t vế đối xứng cá»§a mà n kịch ở Armentières(1) xưa kia. Tuy nhiên, ta hy vá»ng rằng thằng nà y không có con cái nối dõi, và nếu ta diệt nó thì tất cả sẽ bị diệt cùng vá»›i nó.
- Suỵt! - Grimaud nói. - Nó sắp sá»a Ä‘i ra đấy. Nó đến gần cây đèn. Nó tắt đèn. Tôi chẳng còn trông thấy gì nữa cả.
- Xuống đất, nà o xuống đi.
Grimaud nhảy lùi ra và rơi xuống. Tuyết là m giảm tiếng động, không nghe thấy gì hết.
- Bác hãy ra cá»a bảo Arthos và Aramis đứng chá»±c ở hai bên cá»a sau, còn tôi và Porthos đứng ở cá»a nà y. Nếu tóm được nó, há» sẽ vá»— tay là m hiệu; chúng tôi cÅ©ng váºy!
Grimaud biến đi.
- Porthos, - D Artagnan nói, - hãy né bá»›t đôi vai to bè cá»§a cáºu Ä‘i để nó không trông thấy.
- Miễn là nó đi lối nà y, - Porthos nói.
- Suỵt!
Porthos dán ngưá»i và o tưá»ng như anh muốn lẩn và o trong đó d Artagnan cÅ©ng là m như váºy.
Có tiếng bước chân của Mordaunt trong cầu thang âm vang.
Má»™t ô cá»a nhá» không nhìn thấy trượt ken két trong đưá»ng rãnh.
Mordaunt ngó nhìn, nhưng do sá»± phòng bị cá»§a hai ngưá»i bạn, hắn không thấy gì cả. Hắn bèn tra chìa khoá và o ổ. Cánh cá»a mở ra, hắn xuất hiện trên ngưỡng cá»a.
Cùng lúc ấy, hắn đứng đối diện với d Artagnan.
Hắn muốn đẩy cá»a lại, nhưng Porthos đã lao đến quả nắm và mở toang cá»a ra.
Porthos vỗ tay ba tiếng. Arthos và Aramis chạy đến.
Mordaunt tái nhợt Ä‘i, nhưng hắn không kêu má»™t lá»i, không gá»i ngưá»i ứng cứu.
D Artagnan bước thẳng đến , nhìn thẳng và o lòng ngá»±c cá»§a Mordaunt ,có thể cái nhìn thấu cả lòng ngá»±c cá»§a hắn, và khiến hắn bước giáºt lùi lên suốt cầu thang có má»™t ngá»n đèn soi sáng giúp chà ng Gascogne không rá»i mắt khá»i hai bà n tay Mordaunt.
Nhưng Mordaunt hiểu rằng nếu có y giết được d Artagnan, thì hắn còn phải đương đầu với ba kẻ thù khác nữa, cho nên hắn không là m một động tác chống cự nà o, không là m một cỠchỉ đe doạ nà o.
Lùi tá»›i cá»a, Mordaunt cảm thấy cùng đưá»ng và tưởng rằng thôi thế là má»i sá»± chấm dứt vá»›i hắn ở đây rồi; nhưng hắn lầm, d Artagnan giÆ¡ tay mở cá»a, hắn và anh Ä‘i và o phòng nÆ¡i mưá»i phút trước đó hắn đã chuyện trò vá»›i Cromwell.
Porthos và o theo; anh nhấc chiếc đèn treo ở bên trần lấy lá»a châm và o má»™t chiếc đèn khác.
Arthos và Aramis và o sau cùng và khoá cá»a lại.
D Artagnan cầm một cái ghế và bảo Mordaunt:
- Hãy ngồi xuống đi.
Mordaunt đón cái ghế từ tay d Artagnan, hắn ngồi xuống, mặt xanh nhợt nhưng bình tĩnh. Aramis kéo ba chiếc ghế đến cách đó ba bước cho mình với d Artagnan và Porthos ngồi.
Arthos ra ngồi ở má»™t góc xa nhất, có vẻ nhất quyết là m má»™t khán giả im lặng trước những Ä‘iá»u sắp diá»…n ra.
Porthos ngồi bên trái và Aramis ngồi bên phải d Artagnan.
Arthos tỠra buồn rầu. Porthos xoa xoa bà n tay có vẻ sốt ruột lắm.
Aramis vừa mỉm cưá»i vừa cắn môi đến chảy máu.
Riêng d Artagnan tá»± kiá»m chế, Ãt ra là bá» ngoà i.
Anh nói:
- Ông Mordaunt nà y, sau bao nhiêu ngà y trá»i mất công chạy Ä‘uổi theo nhau, cuối cùng sá»± tình cỠđã táºp hợp chúng ta lại, cho nên ta hãy chuyện trò vá»›i nhau má»™t chút, ông vui lòng chứ?
--------------------
Chú thÃch:
(1) Trong "Ba ngưá»i lÄ©nh ngá»± lâm" đó là nÆ¡i các anh bắt và xá» tá»™i Milady, mẹ cá»§a Mordaunt.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:22 AM.
|

15-09-2008, 09:12 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 73
Äối thoại
Mordaunt bị chá»™p bất thình lình, hắn trèo lên thang gác vá»›i cảm tưởng cà ng mÆ¡ hồ hÆ¡n nữa, đến ná»—i sá»± suy nghÄ© cá»§a hắn không thể nà o trá»n vẹn. Chỉ có Ä‘iá»u thá»±c tế là tình cảm đầu tiên cá»§a hắn hoà n toà n dà nh cho ná»—i xúc động, sá»± bất ngá» và ná»—i kinh hoà ng khá»§ng khiếp nó xâm chiếm bất cứ ngưá»i nà o bị má»™t kẻ tá» thù hÆ¡n hẳn vá» sức mạnh tóm chặt lấy cánh tay đúng lúc anh ta tưởng kẻ thù ấy Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i khác và báºn bịu vá» những việc khác.
Nhưng má»™t khi đã ngồi xuống, lúc đã biết rằng mình được hưởng má»™t sá»± đình hoãn trị tá»™i, thì dù vá»›i ý đồ gì hắn cÅ©ng táºp trung tư tưởng và gom hết sức lá»±c. Cái nhìn nảy lá»a cá»§a d Artagnan không là m nhụt chà mà có thể nói truyá»n Ä‘iện thêm cho Mordaunt, vì cái nhìn bừng bừng hăm doạ tháºt đấy nhưng chân thà nh trong ná»—i thù hằn và giáºn dữ. Mordaunt sẵn sà ng nắm lấy má»i cÆ¡ há»™i thuáºn lợi để ra thoát khá»i cÆ¡n nguy, hoặc bằng vÅ© lá»±c hoặc bằng mưu mẹo, hắn bèn thu mình lại như con gấu bị dồn và o hang ổ bằng con mắt có vẻ bất động nó theo dõi má»i cá» chỉ cá»§a ngưá»i thợ săn đã dồn Ä‘uổi nó.
Tuy nhiên, nhanh như tia chá»›p con mắt ấy nhìn xuống thanh kiếm dà i và chắc chắn Ä‘áºp bên hông hắn, hắn thản nhiên đặt bà n tay trái lên chuôi kiếm đưa nó sang tầm tay phải và ngồi xuống theo yêu cầu cá»§a d Artagnan.
D Artagnan chắc hẳn chỠđợi má»™t lá»i nói công kÃch nà o đó để bắt đầu và o má»™t cuá»™c chuyện trò châm biếm hoặc gay gắt mà anh thưá»ng ứng đối rất tà i.
Aramis tự nhủ thầm:
"Chúng ta sắp sá»a nghe những chuyện nhạt nhẽo",
Porthos ngoạm ria mép và lẩm bẩm:
"Mẹ kiếp, lại sắp sá»a những chuyện khách sáo, để Ä‘áºp nát con rắn nà y!",
Arthos né mình trong góc phòng, bất động và nhợt nhạt như một bức tượng chạm nổi và mặc dầu ngồi yên anh vẫn cảm thấy trán mình râm rấp mồ hôi.
Mordaunt không nói gì, song le khi yên trà rằng thanh kiếm của mình vẫn sẵn sà ng, hắn ngang nhiên bắt tréo chân và chỠđợi.
Sá»± im lặng không thể kéo dà i hÆ¡n nữa để trở thà nh vô nghÄ©a , d Artagnan hiểu Ä‘iá»u đó và do anh đã má»i Mordaunt ngồi xuống để nói chuyện, anh biết rằng chÃnh anh phải mở đầu câu chuyện. Vớà vẻ lịch sá»± chết ngưá»i, anh nói:
- Thưa ông, dưá»ng như ông thay đổi y phục cÅ©ng gần nhanh bằng bá»n tuồng câm nước à mà ngà i giáo cá»§a Mazarin đã đưa từ Bergame tá»›i. Tôi đã từng được xem và chắc hẳn ông cÅ©ng được ngà i giáo chá»§ dẫn Ä‘i xem trong chuyến du ngoạn cá»§a ông tại Pháp.
Mordaunt không trả lá»i.
- Ban nãy, - D Artagnan nói tiếp, - Ông cải trang, tôi muốn nói rằng ông váºn y phục kẻ giết ngưá»i, và bây giá»â€¦
- Và bây giá» trái lại, tôi hoà n toà n có vẻ trong bá»™ y phục cá»§a kẻ sắp bị ngưá»i ta giết có phải không? - Mordaunt đáp lại bằng má»™t giá»ng bình thản và cá»™c lốc.
- á»’, ông Æ¡i, - D Artagnan đáp, - Sao ông lại có thể nói năng như thế nhỉ, khi mà ông Ä‘ang ngồi cùng vá»›i các nhà quý tá»™c và ông có má»™t thanh gươm tháºt tốt ká» bên mình.
- Thưa ông, - Mordaunt đáp, - Chẳng có thanh gươm tốt nà o địch nổi bốn thanh gươm và bốn con dao găm cá»§a bá»n tuỳ tùng Ä‘ang đợi các ông ở ngoà i cá»a.
- Xin lá»—i ông lầm rồi, - D Artagnan nói. - Nhưng kẻ Ä‘ang đợi chúng tôi ở ngoà i cá»a chẳng phải tuỳ tùng mà là đầy tá»› cá»§a chúng tôi. Tôi muốn đặt má»i váºt và o đúng sá»± tháºt chà ly nhất.
Mordaunt chỉ đáp lại bằng má»™t nụ cưá»i là m nhÃu đôi môi lại má»™t cách giá»…u cợt.
Nhưng vấn đỠkhông phải ở đó, - D Artagnan nói tiếp, - Tôi xin trở lại vấn đỠcá»§a tôi. Tôi lấy là m vinh dá»± há»i ông rằng tại sao ông lại đội lốt. Tấm vải che mặt khá tiện lợi cho ông thì phải. Chòm râu xám hợp tuyệt vá»i vá»›i ông. Cái lưỡi rìu mà ông bổ má»™t nhát tháºt trứ danh lúc ấy chẳng phải lạc lõng vá»›i ông. Thế thì hà cá»› gì ông phải gỡ bá» nó Ä‘i…
- Vì rằng nhá»› lại tấn thảm kịch ở Armentières, tôi nghÄ© rằng có thể tôi sẽ thấy bốn lưỡi rìu chá»i má»™t, bởi vì tôi sẽ ở giữa bốn Ä‘ao phá»§.
Mặc dầu một cái chau mà y nhẹ báo hiệu rằng anh bắt đầu nổi cáu d Artagnan vẫn đáp lại với vẻ bình tĩnh nhất.
- Nà y ông, dù rằng hết sức xấu xa và tồi bại, ông vẫn quá non trẻ, cho nên tôi chẳng quan tâm đến những câu chuyện vá»› vẩn cá»§a ông. Vá»› vẩn tháºt, vì ông vừa má»›i nói đến vụ Armentières nó chẳng mảy may liên quan gì đến tình hình hiện nay. Tháºt váºy, chúng tôi chẳng thể đưa má»™t thanh gươm cho bà mẹ nhà ông và yêu cầu đấu gươm vá»›i chúng tôi.
Nhưng đối vá»›i ông, má»™t kỵ sÄ© trẻ chÆ¡i dao găm vá»›i súng ngắn như chúng tôi đã thấy và mang má»™t thanh gươm lá»›n nhưá»ng kia, thì chẳng ai không có quyá»n xin chiếu cố má»™t cuá»™c gặp gỡ.
- A, a! - Mordaunt nói, - Váºy là ông muốn má»™t cuá»™c đấu gươm ư?
Và hắn đứng lên, mắt lấp lánh như sẵn sà ng đáp lại lá»i khiêu khÃch ngay láºp tức.
Porthos cÅ©ng đứng dáºy, sẵn sà ng như má»i khi vá»›i những chuyện bất ngá» như thế.
Vẫn bình tĩnh, d Artagnan nói:
- Xin lá»—i, xin lá»—i! Chúng ta đừng vá»™i vã, bởi vì chúng ta ai cÅ©ng mong muốn má»i việc tiến hà nh đúng quy tắc. Cho nên, Porthos thân mến, hãy ngồi xuống, và xin ông Mordaunt lãy bình tÄ©nh. Chúng ta sẽ thu xếp việc nà y cho ổn thoả, và tôi sẽ thẳng thắn vá»›i ông. Ông Mordaunt nà y, hãy thú nháºn rằng ông rất khao khát giết chết những ngưá»i nà y hoặc những ngưá»i ná» trong số chúng tôi đây có phải không?
- Những ngưá»i nà y và những ngưá»i ná», - Mordaunt đáp.
D Artagnan quay vá» phÃa Aramis và nói:
- Aramis thân mến, hãy thừa nháºn rằng tháºt là má»™t Ä‘iá»u rất may mắn, ông Mordaunt am hiểu tưá»ng táºn những Ä‘iá»u tinh tế trong tiếng Pháp. Ãt ra là sẽ không có sá»± hiểu lầm giữa chúng ta; và chúng ta sẽ thu xếp má»i việc cho tháºt kỳ diệu.
Rồi quay lại phÃa Mordaunt, anh nói tiếp:
- Ông Mordaunt thân mến Æ¡i, tôi xin nói vá»›i ông rằng các ông bạn cá»§a tôi đây sẽ đáp lại tấm thịnh tình cá»§a ông đối vá»›i há» và cÅ©ng sẽ rất vui mừng được giết chết ông. Tôi xin nói thêm rằng, rất có khả năng há» sẽ giết ông, tuy nhiên vá»›i tư cách những nhà quý tá»™c chÃnh trá»±c và bằng chứng tốt nhất mà ngưá»i ta có thể đưa ra là đây.
Nói xong, d Artagnan ném mÅ© xuống tấm thảm, kéo sát ghế và o tưá»ng, ra hiệu cho các bạn cÅ©ng là m như váºy, rồi chà o Mordaunt vá»›i vẻ ưu nhã rất lịch sá»± cá»§a má»™t ngưá»i Pháp và nói:
- Xin hầu tiếp ông: vì rằng nếu ông không có ý gì bác bá» Ä‘iá»u vinh dá»± mà tôi yêu cầu, thì tôi sẽ là ngưá»i bắt đầu. Thanh gươm cá»§a tôi có ngắn hÆ¡n thanh gươm cá»§a ông, nhưng… cháºc… tôi hy vá»ng rằng cánh tay tôi sẽ bổ sung cho lưỡi gươm.
- Dừng lại? - Porthos tiến lên và nói, - Tôi là ngưá»i bắt đầu, không bà n cãi gì hết.
- Ấy, xin phép, Porthos? - Aramis nói.
Arthos không động Ä‘áºy, dưá»ng như đó là má»™t bức tượng, hÆ¡i thở cá»§a anh cÅ©ng như dừng lại.
- Nà y, nà y, các bạn ơi, - D Artagnan nói,
- Xin cứ yên trÃ, sẽ đến lượt các anh. Hãy nhìn xem đôi mắt cá»§a ông ta và đá»c trong nó mối háºn thù sung mãn mà chúng ta gây nên, hãy xem ông ta tuốt kiếm khéo léo như thế nà o. Kìa, ông ta Ä‘ang nhìn quanh rất tháºn trá»ng xem có chướng ngại nà o ngăn mình bước lùi không. Nà y, tất cả những Ä‘iá»u đó chứng chẳng tá» rằng ông Mordaunt là má»™t tay kiếm tà i ba sao, và các bạn sẽ nối tiếp tôi ngay thôi mà , miá»…n là các bạn hãy ở nguyên tại chá»— như Arthos ấy, tÃnh bình tÄ©nh cá»§a anh ấy như thế nà o, các bạn đã biết rõ, tôi chẳng phải nhắc lại nhiá»u lần, và hãy cho tôi được thá»±c hiện cái sáng kiến cá»§a tôi. Và chăng,-
D Artagnan tuốt gươm ra bằng má»™t động tác kinh khá»§ng và nói tiếp, - Tôi có chuyện đặc biệt quan thiết vá»›i ông nà y và tôi sẽ bắt đầu. Tôi mong như váºy, tôi muốn như váºy.
Lần đầu tiên d Artagnan nói vá»›i các bạn lá»i lẽ như thế. Từ trước đến giá» anh chỉ nghÄ© trong đầu mà thôi.
Porthos lùi lại, Aramis kẹp gươm và o nách. Arthos ngồi im lặng trong góc tối không phải bình tĩnh như d Artagnan nói, mà đang ngột ngạt, đang hổn hển.
- Nà y, hiệp sĩ, hãy tra kiếm và o vỠ- D Artagnan bảo Aramis, - Kẻo ông đây lại hiểu sai rằng anh có những ý định không hay.
Rồi quay sang Mordaunt anh nói:
- Thưa ông, tôi chỠông.
- Tôi rất khâm phục các ông đấy, - Mordaunt nói. - Các ông tranh cãi xem ai là ngưá»i đầu tiên đấu vá»›i tôi, nhưng các ông chẳng há» há»i ý kiến tôi mà hình như vấn đỠnà y có can hệ đến tôi má»™t chút Ãt thì phải. Tôi thù tất cả bốn ông, đúng thế, nhưng ở mức độ khác nhau. Tôi hy vá»ng giết chết cả bốn ông, nhưng tôi có nhiá»u cÆ¡ há»™i giết chết ngưá»i thứ nhất hÆ¡n ngưá»i thứ hai, ngưá»i thứ hai hÆ¡n ngưá»i thứ ba, ngưá»i thá» ba hÆ¡n ngưá»i cuối cùng. Do đó tôi đòi há»i quyá»n được chá»n địch thá»§ cá»§a tôi. Nếu các ông từ chối quyá»n đó thì cứ việc giết tôi Ä‘i tôi sẽ chăng đấu gươm đâu.
Bốn ngưá»i bạn nhìn nhau.
- Äúng đấy - Porthos và Aramis Ä‘á»u nói, ai nấy Ä‘á»u hy vá»ng rằng sá»± lá»±a chá»n rÆ¡i và o mình.
Arthos và d Artagnan không nói gì cả; nhưng sự im lặng của hỠbiểu hiện sự tán thà nh.
Giữa cảnh im lặng sâu xa và trang nghiêm ngự trị trong ngôi nhà bà ẩn ấy, Mordaunt nói:
- Thế thì tôi xin chá»n là m địch thá»§ đầu tiên cá»§a tôi cái ngưá»i đã cho rằng mình xứng đáng mang danh hiệu bá tước de La Fère và đã lấy tên là Arthos.
Arthos đứng báºt dáºy như có lò-xo, nhưng trước ná»—i kinh ngạc cá»§a các bạn, sau má»™t giây lâu bất động và lặng im, anh lắc đầu nói:
- Ông Mordaunt nà y, má»i cuá»™c đấu gươm giữa hai ngưá»i chúng ta là không thể được; ông hãy trao cho ngưá»i khác cái vinh dá»± mà ông dà nh cho tôi.
Và anh ngồi xuống.
- A, - Mordaunt nói, - Ra đây là một kẻ đã sợ hãi.
- Äồ khốn khiếp! D Artagnan thét lên và nảáy vá»t đến gã thanh niên. - Kẻ nà o dám nói ở đây là Arthos sợ hãi.
- D Artagnan, cứ để cho hắn nói - Arthos nói vá»›i má»™t nụ cưá»i đầy buồn phiá»n và khinh bỉ.
Chà ng Gascon há»i:
- Arthos, đây là quyết định của anh đấy
- Không thay đổi.
- Thôi được, không bà n đến chuyện ấy nữa.
Rồi quay lại Mordaunt, anh nói:
- Ông đã nghe đấy, bá tước de La Fère không muốn ban cho ông vinh dá»± là ngưá»i được đấu gươm cùng ông ấy. Váºy ông hãy chá»n trong số ngưá»i nà o thay thế ông ấy.
- Khi đã không đấu vá»›i ông ta, - Mordaunt nói - Thì đấu vá»›i ai cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì đối vá»›i tôi. Hãy viết tên các ông bá» và o chiếc mÅ© và tôi sẽ rút thăm.
- à kiến hay đấy, - D Artagnan nói.
- Tháºt váºy, - Aramis nói, - Cách ấy hoà giải tất cả.
- Thế mà tôi không nghÄ© ra, - Porthos nói, mà tháºt là đơn giản.
- Nà o, Aramis - D Artagnan nói, - Hãy viết thăm Ä‘i, bằng kiểu chữ xinh xinh mà anh đã viết cho Marie Michon để báo cho cô ấy biết rằng bà mẹ cá»§a ông Mordaunt đây muốn ám sát quáºn công Buckingham ấy mà .
Mordaunt chịu đựng đòn công kÃch má»›i ấy mà không chau mà y.
Hắn đứng khoanh tay và tá» ra thản nhiên như không. Nếu không phải can đảm, thì Ãt ra cÅ©ng là lòng kiêu hãnh, tháºt rất giống như váºy.
Aramis đến bà n giấy cá»§a Cromwell xé lấy mảnh giấy to bằng nhau, viết tên mình trước tiên rồi đến tên các bạn và để mở nguyên, đưa cho Mordaunt xem. Hắn không Ä‘á»c và gáºt đầu tỠý hoà n toà n tin cáºy ở anh. Anh gáºp giấy lại cho và o má»™t cái mÅ© và đưa lại cho hắn.
Mordaunt thò tay và o mÅ© lấy má»™t tá» giấy và để rÆ¡i lên bà n má»™t cách khinh thị mà không buồn Ä‘á»c.
- A! Con rắn con! - D Artagnan lẩm bẩm, - Ta muốn đánh đổi tất cả váºn may thăng cấp lên đại uý ngá»± lâm quân lấy tá» phiếu mang tên ta.
Aramis mở tá» giấy ra. Anh cố là m ra vẻ bình thản và lạnh lùng, nhưng ai cÅ©ng thấy giá»ng nói cá»§a anh run lên vì căm há»n và thèm khát.
- D Artagnan - anh Ä‘á»c to lên.
D Artagnan thốt lên một tiếng kêu mừng rỡ:
- A!- anh nói - Trá»i công minh tháºt!
Rồi quay lại Mordaunt, anh nói:
- Tôi hy vá»ng rằng ông không có Ä‘iá»u gì phản đối chứ?
- Hoà n toà n không, - Mordaunt đáp, và rút gươm ra để mũi gươm lên già y của mình.
Khi đã chắc chắn Ä‘iá»u mong ước cá»§a mình được thá»±c hiện và địch thá»§ cá»§a mình không thoát khá»i tay mình, d Artagnan lấy lại tất cả sá»± yên trÃ, bình tÄ©nh và thong thả nữa mà anh thưá»ng quen đưa và o chuẩn bị cái công việc hệ trá»ng mà ngưá»i ta gá»i là má»™t cuá»™c quyết đấu.
Anh vén tay áo, chùi đế già y bên phải lên sà n nhà , Ä‘iá»u ấy không ngăn cản anh chú ý thấy lần thứ hai Mordaunt đưa mắt nhìn quanh mình bằng má»™t cái nhìn rất kỳ lạ mà anh đã má»™t lần nhác thấy. Cuối cùng anh nói:
- Ông đã sẵn sà ng chưa?
- ChÃnh tôi Ä‘ang chỠông đấy. - Mordaunt ngẩng đầu lên đáp và ném sang d Artagnan má»™t cái nhìn không thể tả được.
- Váºy ông hãy coi chừng, - Chà ng Gascon nói, - vì rằng tôi đánh gươm khá lắm.
- Tôi cÅ©ng váºy, - Mordaunt đáp.
- Cà ng hay, Ä‘iá»u đó khiến cho lương tâm tôi thanh thản. Hãy đỠphòng!
- Khoan đã, - Gã thanh niên nói, - Xin các ông hãy hứa vá»›i tôi rằng các ông chỉ công kÃch tôi má»™t cách tuần tá»±, ngưá»i ná» sau ngưá»i kia thôi.
- Nà y, con rắn con! - Porthos nói, - Có phải anh yêu cầu như váºy để lăng mạ chúng tôi đấy không?
- Không đâu, để lương tâm được thanh thản như ông nà y vừa nói đấy thôi.
- Chắc nhằm chuyện khác đây, - D Artagnan lẩm bẩm và vừa lắc đầu vừa băn khoăn nhìn xung quanh.
- Lá»i thá» cá»§a nhà quý tá»™c! - Aramis và Porthos đồng thanh nói.
- Trong trưá»ng hợp ấy, - Mordaunt nói, - Xin các ông hãy đứng gá»n và o má»™t góc như bá tước de La Fère, nếu ông không đấu thì Ãt nhất cÅ©ng tá» ra hiểu biết những qui tắc cá»§a má»™t tráºn đấu. Các ông hãy để rá»™ng cho chúng tôi, chúng tôi rất cần.
- ÄÆ°á»£c, - Aramis nói.
- Lắm thứ lủng củng, - Porthos nói.
- Các anh hãy đứng gá»n lại, - D Artagnan nói. - Äùng để cho ông đây có thể vịn và o má»™t cá»› nhá» má»n nà o để xá» sá»± không đúng mà , xin thất lá»… ông chứ, hình như ông rất thèm những cá»› ấy.
Porthos và Aramis đứng và o cạnh tưá»ng song song vá»›i chá»— Arthos đứng, thà nh thá» hai đấu thá»§ chiếm chá»— chÃnh giữa căn phòng, nghÄ©a là hỠở nÆ¡i sáng nhất, hai ngá»n đèn chiếu sáng đặt trên bà n cá»§a Cromwell.
Chẳng cần phải nói rằng khi ngưá»i ta rá»i xa ngá»n đèn thì ánh sáng yếu dần Ä‘i.
- Nà o, - D Artagnan nói, - Cuối cùng thì ông đã sẵn sà ng chưa?
- Rồi, - Mordaunt đáp.
Cả hai ngưá»i đồng thá»i tiến lên má»™t bước, và nhá» cái động tác giống nhau ấy, hai thanh kiếm chạm nhau.
D Artagnan là má»™t tay kiếm siêu quần nên chẳng cần sá» nắn địch thá»§, như ngưá»i ta thưá»ng nói theo luáºt ngữ đấu kiếm. Anh giở má»™t đòn nghi binh tuyệt diệu và nhanh như chá»›p, Mordaunt đỡ được.
- A, a! - Anh kêu lên vá»›i nụ cưá»i khoan khoái.
Và chẳng để mất thì giá», tưởng nhìn thấy chá»— sÆ¡ hở, anh vươn tay đâm má»™t nhát thẳng cá»±c nhanh và lóe sáng như tia chá»›p.
Mordaunt đỡ bằng má»™t đưá»ng gươm rất chặt chẽ như không ra khá»i chôn kim.
D Artagnan nói:
- Tôi bắt đầu ngỠrằng chúng tôi đang chơi đùa.
- Ừ, - Aramis nói, - Nhưng vừa chÆ¡i đùa vừa chÆ¡i tháºt chặt chẽ và o.
- Mẹ kiếp! Nà y bạn cẩn tháºn đấy, - Porthos nói.
Mordaunt mỉm cưá»i.
- Chà ! - D Artagnan nói,
- Sao ông có má»™t cái cưá»i đê tiện đến thế? Ma quá»· đã dạy ông cưá»i như thế phải không?
Mordaunt chỉ đáp lại bằng cách cố khoá chặt thanh gươm cá»§a d Artagnan vá»›i má»™t sức mạnh mà chà ng Gascon không ngá» có thể tìm thấy ở má»™t cÆ¡ thể trông ốm o, nhưng nhá» má»™t miếng đỡ khéo léo không kém nhát đánh cá»§a đối thá»§, anh kịp thá»i gặp lưỡi gươm cá»§a Mordaunt, nó trượt theo gươm cá»§a anh mà không chạm và o ngá»±c anh.
Mordaunt lùi nhanh lại một bước.
- A! Ông lùi đấy à ? Ông quay đấy à ? - D Artagnan nói.
- Tuỳ ý ông thôi, nhưng tôi cÅ©ng đã nhìn thấy được má»™t Ä‘iá»u: tôi không trông thấy nụ cưá»i độc ác cá»§a ông đâu nữa. Tôi Ä‘ang đứng hẳn trong bóng tối; cà ng hay. Ông không ngá» rằng ông có cái nhìn giả dối, nhất là khi ông sợ hãi. Hãy nhìn và o mắt tôi đây và ông sẽ thấy má»™t Ä‘iá»u mà má»™t mảnh gương chẳng bao giá» cho ông thấy cả, đó là má»™t cái nhìn tháºt thà và thẳng thắn.
Những lá»i lẽ dà i dòng ấy có lẽ chẳng lấy gì là m nhã nhặn lắm, nhưng d Artagnan có thói quen tuôn ra cốt để là m báºn tâm rối trà địch thá»§. Song Mordaunt chẳng đáp lại má»™t lá»i, hắn cứ lùi và chạy mãi, cuối cùng đổi được sang chá»— d Artagnan.
Hắn cà ng mỉm cưá»i luôn và bắt đầu khiến chà ng Gascon lo ngại.
- Thôi, thôi, phải kết thúc đi, - D Artagnan nói, - thằng ba hoa nà y có những bắp chân bằng thép. Nà o xông lên đánh những đòn mạnh mẽ!
Anh dồn ép ráo riết Mordaunt. Hắn tiếp tục lùi bước, nhưng rõ rà ng là do chiến thuáºt, không phạm má»™t sÆ¡ suất nà o khiến d Artagnan có thể lợi dụng, lưỡi gươm cá»§a hắn không má»™t nhát nà o trệch đưá»ng.
Tuy nhiên tráºn đấu diá»…n ra trong má»™t căn phòng cháºt hẹp thiếu chá»— tung hoà nh đến ná»—i má»™t lúc chân Mordaunt chạm và o trưá»ng và tay trái hắn vịn và o đó.
- A! - Ông bạn quý Æ¡i, lần nà y thì ông không còn lùi và o đâu được nữa. – d Artagnan mÃm môi, chau mà y và nói tiếp:
- Các bạn Æ¡i, đã bao giá» các bạn trông thấy má»™t con bá» cạp bị đóng Ä‘inh và o tưá»ng chưa? Chưa thấy phải không? Váºy thì các bạn sắp thấy đấy.
Và trong má»™t giây đồng hồ, d Artagnan phóng ba nhát khá»§ng khiếp và o Mordaunt. Ba nhát Ä‘á»u chạm và o ngưá»i, nhưng chỉ sướt qua thôi. D Artagnan không sao hiểu nổi sức mạnh kỳ lạ đó. Ba ngưá»i bạn đứng xem mà thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi.
Cuối cùng vì lấn quá gần, đến lượt d Artagnan lùi lại má»™t bước để chuẩn bị má»™t nhát thứ tư hay nói đúng hÆ¡n là để thá»±c hiện nhát đó. Bởi vì đối vá»›i anh, đấu kiếm cÅ©ng như đánh cá» là má»™t sá»± phối hợp rá»™ng lá»›n, trong lúc má»i chi tiết móc nối ăn khá»›p vá»›i nhau.
Nhưng đến lúc anh là m má»™t động tác nghi binh vừa mau lẹ vừa rảo riết, rồi bất thần đâm má»™t nhát nhanh như chá»›p, thì bức tưá»ng nút đôi ra. Mordaunt biến mất và o khe hở toang hoác đó, còn lưỡi gươm cá»§a d Artagnan bị kẹp chặt giữa hai mảng tưá»ng khép lại và gẫy vụn ra như thuá»· tinh.
Trong khi Ä‘ang đấu kiếm, Mordaunt đã vừa tá»± vệ vừa tìm cách đến dá»±a và o cánh cá»a bà máºt mà lúc trước ta đã trông thấy Cromwell Ä‘i ra. Từ đó, hắn đưa tay trái dò tìm và ấn nút; rồi hắn biến mất giống như những hung thần ná» trên sân khấu có tà i Ä‘i xuyên qua các bức tưá»ng.
Chà ng Gascon văng ra má»™t tiếng chá»i rá»§a Ä‘iên giáºn, nó được đáp lại bằng má»™t tiếng cưá»i từ bên kia tấm cá»a sắt, má»™t tiếng cưá»i man rợ, thê lương khiến chà ng Aramis hoà i nghi á»›n lạnh đến táºn xương sống.
Äến đây vá»›i tôi, - D Artagnan kêu lên, - Ta hãy phá cái cá»a nà y ra.
Aramis chạy tới và nói:
- Äó là quá»· sá» hiện hình!
- Nó trốn thoát rồi! Mẹ kiếp! Nó trốn thoát rồi! - Porthos gà o lên và tì cả bắp vai đồ sộ của mình và o vách ngăn mà ấy, nhưng nó không hỠsuy suyển.
- Cà ng hay! - Arthos thầm lẩm bẩm.
Mệt nhoà i vì những cố sức vô Ãch, d Artagnan nói:
- Tôi đã ngá» ngợ. Khi thằng khốn khiếp chạy quanh gian phòng, tôi đã nghi nó mưu mô má»™t Ä‘iá»u gì đê tiện; nhưng ai có thể ngỠđược việc đó.
Aramis nói:
- Quỷ sứ đã đưa đến cho chúng ta một tai hoạ ghê gớm.
- Thượng đế đưa đến cho chúng ta một hồng phúc hiển nhiên! - Arthos nói với một vẻ mừng rỡ rà nh rà nh.
D Artagnan rá»i bá» cánh cá»§a sắt trÆ¡ trÆ¡, nhún vai nói:
- Arthos! Thá»±c sá»± là anh tá»± hạ mình đấy. Sao anh lại có thể buông ra những lá»i lẽ như váºy vá»›i những ngưá»i như chúng tôi, mẹ kiếp! - Anh không hiểu tình hình bây giá» ra sao ư?
- Sao? Tình hình thế nà o cÆ¡? - Porthos há»i.
- Trong các trò chÆ¡i nà y, - D Artagnan nói, - Kẻ nà o không giết thì sẽ bị giết. Bạn thân mến Æ¡i, trong những lá»i than vãn chuá»™c tá»™i cá»§a mình, anh có nghÄ© rằng Mordaunt hy sinh chúng ta cho lòng hiếu tá» cá»§a hắn ta không? Nếu đó là ý kiến cá»§a anh, thì hãy nói tháºt cho chúng tôi biết.
- Ôi! d Artagnan, bạn thân mến cá»§a tôi! - Kể ra tháºt tệ hại phải nhìn các sá»± việc theo phương diện đó. Thằng khốn nạn sắp phải má»™t trăm giáp sÄ© đến nghiá»n nát chúng ta như nghiá»n bá»™t trong cái cối cá»§a ông Cromwell. Nà o, lên đưá»ng thôi! Chúng ta mà nán lại đây năm phút thôi thì ta sẽ Ä‘i Ä‘á»i hết.
- Phải, cáºu nói đúng đấy, ta lên đưá»ng thôi! - Arthos và Aramis nói.
- Nhưng Ä‘i đâu bây giá»? - Porthos há»i.
Vá» khách sạn, lấy quần áo và ngá»±a. Rồi từ đó, nhá» Trá»i phù há»™, ta sẽ trở vá» Pháp, nÆ¡i Ãt ra tôi cÅ©ng còn biết vá» kiến trúc nhà cá»a.
Thuyá»n Ä‘ang đợi chúng ta, thá»±c tình là hãy còn may đó.
Nói rồi, gắn liá»n lá»i giáo huân vá»›i những hà nh động nêu gương, d Artagnan tra Ä‘oạn gươm gãy và o vá», nhặt mÅ©, mở cá»a cầu thang và bước vá»™i xuống, ba ngưá»i bạn theo sau.
Ra ngoà i cổng, gặp lại mấy ngưá»i hầu, há» há»i tin tức vá» Mordaunt, nhưng bá»n nà y chẳng thấy ai Ä‘i ra cả.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:22 AM.
|

15-09-2008, 09:14 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 74
Con tà u Tia chớp
D Artagnan đã Ä‘oán đúng: Mordaunt không có thá»i giỠđể mất và đã không để mất thá»i giá»! Biết rõ quyết định và hà nh động nhanh chóng cá»§a kẻ thù, nên hắn cÅ©ng quyết ra tay ngay. Lần nà y các chà ng ngá»± lâm quân đã tìm được địch thá»§ ngang tà i.
Sau khi đóng cá»a cẩn tháºn sau lưng mình, Mordaunt tra thanh gươm và o võ, trưá»n xuống má»™t đưá»ng hầm và lần sang ngôi nhà bên cạnh, Hắn dừng lại để lấy hÆ¡i và sá» nắn trong ngưá»i.
- Tốt lắm! - Hắn nói, - Chẳng sao cả, chẳng có gì đáng kể: mấy vết xây xát, có thế thôi, hai vết ở cánh tay, má»™t vết ở ngá»±c. Nhưng vết thương do ta gây nên hay hÆ¡n nhiá»u! Cứ há»i tên Ä‘ao phá»§ xứ Béthune, cứ há»i ông bác ta và vua Charles xem? Bây giá» không thể để mất má»™t giây đồng hồ, vì chỉ cháºm má»™t giây thôi là chứng nó có thể trốn thoát; mà cần là m sao cho cả bốn tên kia chết cùng vá»›i nhau, chết cùng má»™t đòn, tan xương, nát thịt, bay biến Ä‘i. Ta sẽ chạy cho đến lúc hai chân không còn mang nổi mình, trái tim rá»™ng nở đầy *****g ngá»±c, nhưng ta sẽ đến trước chúng nó. Mordaunt bắt đầu rảo bước nhanh hÆ¡n, nhưng Ä‘á»u dặn hÆ¡n đến trại kỵ binh đầu tiên cách đó gần má»™t phần tư dặm và đi chừng mất bốn năm phút.
Äến trại, hắn xưng danh, rồi lấy con ngá»±a tốt nhất và phóng Ä‘i ngay. Mưá»i lăm phút sau hắn đến Greenwich.
- Bến cảng kia rồi, - Hắn lẩm bẩm. - Chấm Ä‘en sẫm ngoà i kia kia đảo Những con Chó. Hay tháºt! Ta vượt chừng ná»a giá»â€¦ có lẽ má»™t giá». Ta ngốc tháºt! Suýt nữa thì mình chết ngạt vì sá»± vá»™i vã Ä‘iên cuồng ấy.
Hắn đứng lên bà n đạp để nhìn ra xa tìm giữa những đám dây dợ và cột buồm nói:
- Tia chớp, con tà u Tia chớp ở đâu?
Như để đáp lại mấy lá»i nói lầm bầm cá»§a hắn, má»™t ngưá»i nằm trên má»™t cuá»™n dây thừng đứng dáºy và tiến mấy bước vá» phÃa Mordaunt.
Mordaunt rút chiếc khăn tay ra và giÆ¡ phất phá»›i trong gió má»™t lát. Ngưá»i kia tá» vẻ chăm chú, nhưng vẫn đứng nguyên má»™t chá»—, chẳng tiến mà cÅ©ng chẳng lùi má»™t bước nà o.
Mordaunt thắt nút lại ở bốn góc khăn tay, ngưá»i kia đến sát gần. Äó là ám hiệu thá»a thuáºn. Ngưá»i thá»§y thá»§ khoác má»™t chiếc áo choà ng len rá»™ng che cả mặt, cất tiếng:
- Thưa ông, phải chăng tình cỠmà ông từ London đến đây để là m một chuyến du ngoạn trên biển.
- Rõ rà ng như váºy, - Mordaunt đáp, - Tôi muốn Ä‘i ra phÃa đảo Những con Chó.
- Thế đấy. Chắc hẳn ông ưa thÃch má»™t loại thuyá»n nà o đó hÆ¡n phải không? Ông muốn thuyá»n cháºm hay thuyá»n nhanh…
- Như tia chớp, - Mordaunt đáp.
- Hay lắm, thế thì đúng chiếc thuyá»n cá»§a tôi mà ông Ä‘ang tìm.
- Tôi là ngưá»i chá»§ thuyá»n đó.
- Tôi bắt đầu tin Ä‘iá»u đó, - Mordaunt nói, - Nhất là nếu ông không quên ám hiệu nà o đó.
- Thưa ông đây! - Ngưá»i chá»§ thuyá»n rút trong túi áo choà ng ra má»™t chiếc khăn tay buá»™c nút ở bốn góc.
- Tốt lắm, tốt lắm? - Mordaunt reo lên và xuống ngá»±a. - Bây giá» gấp lắm rồi, ông hãy cho dẫn con ngá»±a nà y đến quán hà ng gần đây và đưa tôi ra thuyá»n cá»§a ông.
- Nhưng những ngưá»i đồng hà nh cá»§a ông đâu? - Chá»§ thuyá»n há»i. - Tôi ngỡ rằng ông có bốn ngưá»i cÆ¡ mà , không kể đầy tá»›.
Mordaunt đến gần ngưá»i thuá»· thuá»· và nói:
- Nà y ông, hãy nghe đây, tôi không phải là ngưá»i mà ông chỠđợi cÅ©ng như ông không phải là ngưá»i mà há» muốn tìm. Ông đã thay thế đại uý Roger phải không? Ông đến đây theo lệnh cá»§a tướng Cromwell; tôi cÅ©ng do ngà i phải tá»›i.
- QuẢả tháºt váºy, - Ngưá»i chá»§ thuyá»n nói, tôi nháºn ra ông, - Ông là đại uý Mordaunt.
Mordaunt giáºt mình.
- á»’ đừng sợ, - Ngưá»i chá»§ thuyá»n kéo áo choà ng xuống, ngả mÅ© ra và nói, - Tôi là má»™t ngưá»i bạn mà .
- A, đại uý Groslow! - Mordaunt reo lên.
- ChÃnh tôi. Tướng quân nhá»› rằng trước kia tôi là sÄ© quan hải quân nên đã giao nhiệm vụ nà y. Có gì thay đổi không?
- Không có gì thay đổi cả. Trái lại má»i việc vẫn như đã định. Có lúc tôi nghÄ© rằng cái chết cá»§a nhà vua…
- Cái chết của nhà vua cà ng thúc giục hỠchạy trốn.
- Có lẽ trong mưá»i lăm phút nữa há» sẽ tá»›i đây.
- Thế ông đến đây là m gì?
- Äể xuống thuyá»n vá»›i ông.
- A, a! Tướng quân hoà i nghi nhiệt tình của tôi chẳng?
- Không phải thế đâu! Tôi muốn tự mình chứng kiến cuộc trả thù của tôi. Nà y, ông không có ai giúp mang con ngựa của tôi đi ư?
Groslow huýt sáo, một thủy thủ xuất hiện.
- Nà y Patric, - Groslow bảo, hãy dắt con ngá»±a nà y đến chuồng ngá»±a cá»§a quán hà ng gần nhất. Nếu có ngưá»i há»i ngá»±a cá»§a ai thì nói rằng cá»§a má»™t vị lãnh chúa Irlandais.
Ngưá»i thá»§y thá»§ lẳng lặng rá»i bước.
- Ông không sợ há» nháºn ra ông ư? - Mordaunt há»i.
- Chẳng lo đâu! Tôi mặc như thế nà y, trùm cái áo choà ng nà y trá»i tối như thế nà y. Vả lại, ông mà còn chẳng nháºn ra tôi, thì há» là m sao mà nháºn ra được.
- Äúng thế, - Mordaunt nói, - Vá»›i lại há» chẳng ngỠđến ông đâu.
- Má»i thứ sẵn sà ng cả rồi chứ?
- Rồi.
- Thuyá»n chất hà ng chưa?
- Rồi.
- Năm thùng đầy phải không?
- Và năm mươi thùng rỗng.
- Thế đấy.
- Chúng tôi chở rượu Portos đến Anvers.
- Tuyệt lắm. Bây giá» cho tôi xuống thuyá»n và ông hãy trở lại vị trÃ, vị hỠđến ngay bây giỠđấy.
- Sẵn sà ng.
- Äiá»u quan trá»ng là không để cho ai trong số ngưá»i cá»§a ông trông thấy tôi và o.
- Chỉ có má»™t ngưá»i ở trên thuyá»n và tôi tin ở hắn ta như chÃnh mình. Vả chăng ngưá»i ấy không biết ông, và cÅ©ng như đồng đội cá»§a hắn, hắn sẵn sà ng phục tùng mệnh lệnh mà không hay biết gì hết.
- Tốt lắm, ta đi thôi.
Há» Ä‘i xuống phÃa sông Tamies. Má»™t chiếc xuống nhá» neo ở bến cảng bằng má»™t xÃch sắt buá»™c và o má»™t cái cá»c. Groslow kéo cái xuồng nhá» lại giữ cho Mordaunt xuống, rồi hắn nhảy xuống theo. Và ngay láºp tức hắn cầm lấy mái chèo và chèo miết để chứng tá» vá»›i Mordaunt Ä‘iá»u hắn nói là tháºt, nghÄ©a là hắn không quên nghá» thá»§y thá»§ cá»§a mình.
Năm phút sau, chiếc xuống thoát ra khá»i cái thế giá»›i thuyá»n bè và o thá»i ấy luôn luôn bá» bá»™n ở các vùng lân cáºn London và Mordaunt có thể trông thấy chiếc tà u buồm buông neo như má»™t chấtm Ä‘en Ä‘ang Ä‘ung đưa ở cách đảo Chó chừng bốn năm tầm(1).
Äến gần tà u Tia chá»›p, Groslow huýt sáo ra hiệu và trông thấy má»™t cái đầu ló ra trên thà nh tà u.
- Äại uý đấy à ? - Ngưá»i kia há»i.
- Phải, ném thang xuống đây.
Nhanh nhẹn và nhẹ nhà ng như má»™t con én, Groslow leo lên và đứng bên gã thá»§y thá»§. Không trả lá»i, Mordaunt nắm lấy sợi thừng và leo theo thà nh tà u má»™t cách lanh lẹn và chắc chắn hiếm có đối vá»›i những ngưá»i ở trên cạn; lòng háo hức trả thù cá»§a hắn đã thay thế cho thói quen và khiến hắn có khả năng là m được má»i việc.
Như Groslow đã dá»± kiến, ngưá»i thuá»· thá»§ gác trên tà u Tia chá»›p không có vẻ gì nháºn biết là chá»§ mình trở vá» cùng vá»›i ngưá»i khác.
Mordaunt và Groslow Ä‘i đến phòng cá»§a thuyá»n trưởng. Äó là má»™t ngăn đựng tạm bằng ván gá»— ở trên boong.
- Căn phòng danh dự đã được đại uý Roger nhượng cho hà nh khách.
- Bá»n hỠđâu? - Mordaunt há»i.
- Ở cuối tà u Groslow đáp.
- Há» không có việc gì là m ở phÃa nà y ư?
- Chẳng có việc gì hết.
- Tuyệt lắm! Tôi sẽ nấp ở chỗ ông. Ông hãy trở lại Greenwich và dẫn hỠđến đây. Ông có một chiếc xuồng nhỠnà o không?
- Chỉ có mỗi chiếc xuồng nhỠđã đưa ông đấy thôi.
- Nó có vẻ nhẹ và chắc.
- Má»™t thuyá»n thoi thá»±c sá»± đấy.
- Hãy lấy dây chão buá»™c nó và o sau Ä‘uôi tà u, để mái chèo và o xuồng để nó có thể Ä‘i theo luồng tà u và khi cần thì chỉ việc cắt dây. Äể sẵn rượu rhum và bánh qui trong xuồng. Nếu chẳng may biển động, ngưá»i cá»§a ông sẽ chẳng bá»±c mình thấy có sẵn các thứ để mà bồi bổ sức lá»±c.
- Ông sẽ thấy được vừa ý. Ông có muốn thăm sợi dây mìn không?
- Không, - Mordaunt đáp. - Äợi lúc ông trở lại. Tôi muốn tá»± mình đặt dây mìn để chắc chắn là không cháy cháºm. Chú ý che mặt để há» không nháºn ra ông.
- Chuông đồng hồ Greenwich Ä‘ang Ä‘iểm mưá»i giá».
- Cứ yên trÃ.
Tháºt váºy, mưá»i tiếng chuông ngân vang rầu rÄ© quyện qua bầu trá»i chứa đầy những đám mây khổng lồ Ä‘ang trôi Ä‘i giống như những là n sóng im lặng.
Groslow khép cá»a lại và Mordaunt cà i chốt bên trong. Sau khi ra lệnh cho ngưá»i thuá»· thá»§ gác canh phòng tháºt cẩn máºt, Groslow xuống thuyá»n. Chiếc thuyá»n nhanh chóng rá»i xa, đôi mái chèo khuấy nước bá»t ngầu.
Khi Groslow cáºp bến Greenwich, gió thổi lạnh và con đưá»ng Ä‘áºp vắng tanh; nhiá»u thuyá»n bè vừa lên bá» thì nghe như có tiếng ngá»±a phi trên con đưá»ng lát đá.
- á»’, ồ! - hắn nói, - Mordaunt giục ta gấp lên là đúng. Không thể cháºm trá»… được nữa, há» tá»›i kia rồi.
Quả nhiên, đó là những ngưá»i bạn cá»§a chúng ta hay nói đúng hÆ¡n là nhóm tiá»n trạm gồm d Artagnan và Arthos. Äến trước nÆ¡i Groslow đứng, hỠđứng lại như đã Ä‘oán ra rằng đó là ngưá»i há» cần tìm. Arthos xuống ngá»±a và lặng lẽ giÆ¡ má»™t chiếc khăn tay buá»™c nút ở bốn góc và phất lên trước gió, trong khi d Artagnan bao giá» cÅ©ng tháºn trá»ng, hÆ¡i cúi mình trên yên ngá»±a, má»™t tay thá»c và o bao súng.
Ngồi xổm sau má»™t chiếc nòng đại bác chôn xuống đất dùng để cá»™t các dây thuyá»n, Groslow ngỡ rằng các kỵ sÄ© kia là những ngưá»i hẳn Ä‘ang đợi, lại trông thấy ám hiệu đã định hẳn đứng dáºy và bước thẳng đến chá»— há». Hắn trùm áo choà ng kÃn mÃt, nên trông không rõ mặt. Vả chăng tròi tối như má»±c nên việc phòng bị cÅ©ng bằng thừa.
Tuy nhiên, mặc dầu bóng tối, con mắt sắc sảo của Arthos vẫn đoán ra rằng không phải kẻ đứng trước mặt anh là Roger.
Arthos lùi lại má»™t bước và há»i:
- Ông cần gì?
Groslow bắt chước giá»ng Irlandais và nói:
- Thưa Milord, tôi muốn thưa với ngà i rằng ngà i định tìm ông chủ tà u Roger, nhưng uổng công thôi.
- Sao váºy? - Arthos há»i.
- Bởi vì sáng nay ông ta ngã từ trên cá»™t buồm quan trắc và bị gẫy đùi. Tôi là em há» cá»§a ông Roger, nên ông ta kể vá»›i tôi tất cả má»i việc và nhá» tôi thay ông ra đón ngà i và các vị quý tá»™c có mang chiếc khăn tay buá»™c nút ở bốn góc giống như cái khăn tôi có ở trong túi đây. Tôi sế đưa các ngà i Ä‘i bất cứ nÆ¡i nà o các ngà i muốn.
Nói rồi Groslow móc túi ra chiếc khăn mà hắn đã giơ cho Mordaunt xem.
- Có thế thôi à ? - Arthos há»i.
- Ấy thưa ngà i, còn bảy mươi lăm livres đã hứa nếu tôi đưa các ngà i yên ổn đến Boulogne-sur-Mer hoặc một nơi nà o đó ở nước Pháp mà các ngà i cho biết.
Arthos quay sang há»i d Artagnan bằng tiếng Pháp:
- Cáºu thấy việc đó thế nà o?
- Hắn nói gì đã chứ? - D Artagnan đáp.
- Ở nhỉ, - Arthos nói, - Mình quên rằng cáºu không biết tiếng Anh.
Và anh kể lại cho bạn những lá»i trao đổi vừa rồi vá»›i ngưá»i chá»§ tà u.
- Äiá»u ấy có vẻ tháºt đấy. - D Artagnan đáp.
- Tôi cũng nghĩ thế, - Arthos nói.
- Vá»›i lại d Artagnan nói, - Nếu như ngưá»i nà y lừa dối ta, ta vẫn có thể bắn vỡ sợ nó.
- Thế ai sẽ dẫn đạo chúng ta?
- Anh đấy, Arthos ạ. Anh biết đủ thứ ở trên Ä‘á»i và tôi chẳng hồ nghi là anh không biết lái má»™t con tà u.
Arthos mỉm cưá»i bông đùa và nói:
- Bạn Æ¡i, thá»±c tình là cáºu nói khoác tháºt đúng lúc. Cha tôi ngà y trước hướng cho tôi là m nghá» hà ng hải, cho nên tôi cÅ©ng biết đôi chút vá» việc lái tà u.
- Anh thấy chưa. - D Artagnan reo lên.
- Váºy cáºu hãy Ä‘i tìm các bạn chúng ta và trở lại đây. Mưá»i má»™t giỠđêm rồi, chẳng còn nhiá»u thì giá» nữa đâu.
D Artagnan tiến vá» phÃa hai kỵ sÄ© cầm súng ngắn Ä‘ang đứng gác ở những ngôi nhà đầu tiên cá»§a thị trấn.
Ba kỵ sÄ© khác cÅ©ng đứng canh có vẻ chỠđợi, há» nép và o má»™t nhà kho sát bỠđưá»ng.
Hai kỵ sĩ đứng giữa là Porthos và Aramis. Ba kỵ sĩ ở cạnh nhà kho là Mousqueton, Blaisois và Grimaud.
Nhưng nhìn gần thì thấy sau lưng ngá»±a cá»§a Grimaud còn có ngưá»i em cá»§a Parry. Anh ta phải dẫn trở lại London những con ngá»±a cá»§a mấy ông chá»§ và ngưá»i hầu đã bán cho chá»§ khách sạn để trả tiá»n trú ngụ. CÅ©ng nhá» váºy mà bốn ngưá»i bạn còn dư ra được má»™t số tiá»n, nếu không phải là to tát thì Ãt ra cÅ©ng đủ chi dùng trong những khi bị cháºm trá»… hoặc xảy ra những chuyện bất thưá»ng.
D Artagnan rỉ tai bảo Porthos và Aramis Ä‘i theo mình và mấy ngưá»i nà y lại ra hiệu cho bá»n đầy tá»› xuống ngá»±a và tháo các bá»c quần áo ra.
Ngưá»i em cá»§a Parry lưu luyến chia tay bạn bè. Há» má»i anh ta sang Pháp, nhưng anh khăng khăng từ chối.
- CÅ©ng đơn giản thôi - Mousqueton giải thÃch, - Anh ta còn có ý định trả thù Groslow.
- Ta còn nhá»› rằng chÃnh Groslow đã Ä‘áºp vỡ sá» anh ta.
Toán ngưá»i theo kịp Arthos. Nhưng d Artagnan đã lấy lại tÃnh Ä‘a nghi tá»± nhiên cá»§a mình. Anh thấy trên hè vắng vẻ quá, đêm tối Ä‘en quá, chá»§ tà u dá»… dãi quá.
Anh kể lại những việc xảy ra cho Aramis nghe, anh chà ng nà y không kém đa nghi cà ng góp phần là m tăng thêm những nỗi nghi ngại của bạn.
Má»™t tiếng cháºc nhá» báo cho Arthos biết những ná»—i băn khoăn cá»§a chà ng Gascon.
- Chúng ta chẳng có thì giỠđể hoà i nghi đâu, - Arthos nói, - Chiếc thuyá»n Ä‘ang đợi chúng ta, ta và o Ä‘i.
- Vá»›i lại ai cấm chúng ta cứ và o mà vẫn cứ hoà i nghi, - Aramis nói. - Ta sẽ theo dõi chá»§ thuyá»n.
- Nếu hắn không đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, tôi sẽ Ä‘áºp vỡ sá» nó ra, có thế thôi…
- Porthos nói hay lắm, - D Artagnan bảo. - Nà o, ta và o Ä‘i. Äi, Mousqueton.
D Artagnan ngăn các bạn lại, cho bá»n gia nhân qua trước để thá» tấm ván bắc từ con Ä‘áºp ra thuyá»n.
Ba tên hầu sang thuyá»n yên ổn.
Arthos theo sau há», rồi đến Porthos và Aramis; d Artagnan sang sau cùng, vừa Ä‘i vừa lắc đầu.
- Cáºu là m cái quái gì thế? - Porthos nói. - xin thá» là cáºu là m cho Césars cÅ©ng phải sợ.
D Artagnan đáp:
- Trên cái bến nà y, tôi thấy chẳng có ngưá»i kiểm tra, chẳng có má»™t tên lÃnh gác chẳng có nhân viên thuế quan.
- Váºy mà cáºu than vãn ư? Porthos nói. - Má»i việc trôi chảy như trên má»™t đưá»ng dốc nở hoa.
- Má»i việc trôi chảy quá, Porthos ạ. Mặc kệ, rốt cuá»™c, nhá» Æ¡n Chúa.
Tấm ván vừa rút lên, chá»§ thuyá»n ngồi và o đằng lái và ra hiệu cho má»™t thuá»· thá»§ dùng má»™t cây sà o đẩy cho thuyá»n ra khá»i chốn mê lá»™ những tà u vá»›i bè.
Má»™t thá»§y thá»§ khác đứng sẵn ở mạn trái thuyá»n tay cầm mái chèo.
Khi ra được chá»— thoáng, bạn hắn đến cùng chèoo và thuyá»n bắt đầu lướt nhanh.
- Cuối cùng chúng ta ra đi! - Porthos nói.
- Than ôi! - Bá tước de Là Fère đáp, - Chúng ta ra đi không có thêm ai!
- Phải rồi, nhưng cả bốn ngưá»i chúng ta cùng Ä‘i, không má»™t vết xước, đó là má»™t Ä‘iá»u an á»§i.
- Chúng ta chưa đến nơi đâu, - D Artagnan nói. - Hãy coi chừng những cuộc chạm trán.
- Æ nà y, bạn thân mến Æ¡i, - Porthos nói. - Cáºu giống như những con quạ ấy, cáºu toà n kêu Ä‘iá»u gở. Ai có thể gặp gỡ chúng ta trong cái đêm tối mù mịt như thế nà y, cách xa hai chục bước chẳng còn nhìn thấy gì hết.
- Phải, nhưng sáng mai thì sao? - D Artagnan nói.
- Sáng mai chúng ta sẽ ở Boulogne-sur-Mer.
- Tôi thà nh tâm cầu mong Ä‘iá»u đó, - Chà ng Gascon nói, -
Và tôi thú nháºn ná»—i yếu Ä‘uổi cá»§a tôi. Arthos nà y, anh sắp cưá»i đấy, nhưng chừng nà o chúng ta còn ở trong tầm súng cá»§a con Ä‘áºp hoặc những tà u bè ven đó, tôi vẫn thấp thá»m đợi chá» má»™t loạt đạn khá»§ng khiếp nà o đó sẽ nghiá»n nát tất cả chúng ta.
- Nhưng mà , - Porthos nói vá» biết suy nghÄ©, - Äó là điá»u không thể có được, bởi vì ngưá»i ta sẽ giết chết luôn cả chá»§ thuyá»n lẫn thuá»· thá»§.
- Ô hay, đó là má»™t việc quan trá»ng đối vá»›i ông Mordaunt đó hả?
- Cáºu tưởng ằng ông ấy quá câu nệ như thế ư?
- Rốt cuá»™c, - Porthos nói, - Tôi rất khoái thấy d Artagnan thú nháºn là cáºu ta sợ.
- Không những tôi thú nháºn, mà tôi còn tá»± phụ là khác. Tôi chẳng phải là con tê giác cứ húc bừa như cáºu. Æ nà y, cái gì thế kia?
- Tia chá»›p đó, - Chá»§ thuyá»n nói.
- Chúng ta đến rồi ư? - Arthos há»i bằng tiếng Anh.
- Äến rồi! - Thuyá»n trưởng nói.
Quả tháºt, sau ba nhát chèo, con thuyá»n đã cáºp mạn chiếc tà u nhá».
Ngưá»i thuá»· thá»§ Ä‘ang đợi, cái thang đã buông sẵn, hắn đã nháºn ra con thuyá»n.
Arthos leo lên trước tiến nhanh nhẹn như thuỷ thủ thực thụ.
Aramis từ lâu đã quen vá»›i thang dây và những phương tiện khác Ãt nhiá»u sáng tạo dùng đỠvượt qua những nÆ¡i cấm Ä‘oán. D Artagnan thì như má»™t thợ săn hươu nai và hoẵng. Còn Porthos thì cứ lấy sức mà giẫy.
Leo thang dây đối vá»›i mấy tên đầy tá»› khó khăn hÆ¡n. Không phải vá»›i Grimaud, bác như giống mèo ống máng, gầy và thon, bao giá» cÅ©ng tìm được cách leo lên má»i chá»—. Nhưng đối vá»›i Mousqueton và Blaisois, mấy ngưá»i thá»§y thá»§ buá»™c phải đẩy há» lên đến ngang tầm tay cá»§a Porthos, rồi chà ng há»™ pháp cứ tóm lấy cổ áo cá»§a há» mà lôi lên boong tà u.
Thuyá»n trưởng dẫn hà nh khách và o phòng đã sá»a soạn cho há», nó gồm có má»—i má»™t gian, cho nên há» phải ở chung. Rồi hắn Ä‘i ra, viện cá»› phải sai phải là m các việc.
- Khoan đã, - D Artagnan bảo, - Ông chá»§ Æ¡i, ông có bao nhiêu ngưá»i ở trên tà u?
- Tôi không hiểu, - Hắn trả lá»i bằng tiếng Anh.
- Arthos dịch hộ tôi với.
Arthos há»i lại bằng tiếng Anh.
- Ba ngưá»i, - Groslow đáp, - Tất nhiên không kể tôi.
D Artagnan hiểu, vì chủ tà u vừa nói vừa giơ ba ngón tay.
- á»’ ba à ? - D Artagnan nói. - Tôi bắt đầu yên tâm hÆ¡n. Mặc lòng, trong khi các cáºu sá»a soạn chá»— nằm, tôi Ä‘i má»™t vòng quanh tà u xem sao.
- Còn tôi, - Porthos nói, - Tôi đi lo bữa tối.
- Cái dá»± tÃnh ấy tháºt đẹp đẽ và hà o hiệp, Porthos ạ, hãy thá»±c hiện ngay Ä‘i. Còn Arthos, anh hãy cho tôi mượn gã Grimaud, khi đánh bạn vá»›i Parry hắn đã há»c sá»§a được chút Ãt tiếng Anh; hắn sẽ là m thông ngôn cho tôi.
- Äi Ä‘i, Grimaud, - Arthos bảo.
Một tay cầm khẩu súng ngắn, một tay nhấc sẵn chiếc dèn có sẵn ở trên bong, d Artagnan bảo chủ tà u:
- Come!
Cùng với chữ Goddam(2), đó là tất cả những gì anh nhớ được trong tiếng Anh.
D Artagnan Ä‘i đến cá»a quầy tà u và xuống sà n giữa.
Sà n giữa chia là m ba khoang; khoang d Artagnan Ä‘ang xuống nó có thể kéo dà i từ cá»™t buồm nhá» thứ ba đến táºn Ä‘uôi tà u, phÃa trên nó là ván sà n phòng Arthos, Porthos và Aramis Ä‘ang sá»a soạn nghỉ ngÆ¡i. Khoang thứ hai ở giữa tà u dùng là m nÆ¡i nghỉ cho bá»n đầy tá»›. Khoang thứ ba kéo dà i dưới mÅ©i tà u, nghÄ©a là dưới cái buồng mà thuyá»n trưởng dá»±ng tạm và Mordaunt nấp trong đó.
D Artagnan vừa bước xuống thang vừa dang tay giÆ¡ chiếc đèn ra phÃa trước và nói:
- Ồ, ồ, sao mà lắm thùng gỗ thế nà y. Hẳn là căn hầm của Ali Baba(3).
- Ông nói cái gì thế? - Gã thuyá»n trưởng nói bằng tiếng Anh.
D Artagnan hiểu qua giá»ng nói. Anh đặt chiếc đèn lên má»™t thùng rượu và nói:
- Tôi muốn biết có cái gì trong những thùng nà y.
Chủ tà u toan trèo lên thang, nhưng lại thôi.
- Porthos! - hắn đáp.
- A, rượu vang portos hả? - D Artagnan nói. - Dù sao cũng yên tâm, chúng ta sẽ không chết khát.
Rồi quay lại phÃa Groslow Ä‘ang lau mồ hôi há»™t đổ trên trán, anh há»i:
- Các thùng có đầy không?
Grimaud dịch lại.
- Có thùng đầy, Có thùng rá»—ng, - Groslow trả lá»i bằng má»™t giá»ng dù cố gắng tá»± nhiên vẫn lá»™ ra vẻ lo lắng.
D Artagnan lấy tay gõ gõ và o các thùng thấy rằng có năm thùng đầy, còn các thùng khác Ä‘á»u rá»—ng. Rồi trước sá»± kinh hoà ng cá»§a gã ngưá»i Anh, anh soi đèn và o khe thùng và thấy rằng các khe thùng Ä‘á»u trống.
- Thôi, ta Ä‘i nà o, - Anh nói và tiến vá» phÃa cá»a thông sang khoang thứ hai.
Viên thuyá»n trưởng đứng ở phÃa sau luôn luôn hốt hoảng, nói:
- Khoan đã, tôi có chìa khoá cá»§a cá»a ấy.
Và vá»™i và ng Ä‘i trước d Artagnan và Grimaud, hắn run run tay tra chìa khoá và o ổ. Mousqueton và Blaisois sắp sá»a ăn bữa tối.
Trong khoang nà y rà nh rà nh chẳng có gì để tìm kiếm hoặc lấy ra cả: ánh đèn soi rõ những ngưá»i bạn đồng hà nh xứng đáng ấy và tất cả má»i ngóc ngách.
Ngưá»i ta chuyển sang thăm khoang thứ ba.
Äó là phòng các thuá»· thá»§.
Ba bốn chiếc võng mắc ở trần; một cái bà n treo bằng hai sợi dây luồn qua mỗi đầu bà n, hai cái ghế một và gãy chân, đó là tất cả đồ đạc trong phòng.
D Artagnan tới vén mấy tấm rèm treo ở vách và chẳng thấy gì khả nghi, anh trở lên trên boong.
- Thế còn căn buồng nà y? - Anh há»i.
Grimaud dịch ra tiếng Anh và chủ tà u đáp:
- Äó là buồng cá»§a tôi. Ông có muốn và o không?
- Mở cá»a ra, - D Artagnan bảo.
Chá»§ tà u tuân theo, d Artagnan giÆ¡ đèn và ló đầu qua cánh cá»a hé mở và thấy rằng căn buồng đó là má»™t túp lá»u tháºt sá»±. Anh nói:
- Tốt! Nếu có một đội quân ở trên tà u, thì chẳng phải nó được giấu ở đây. Thôi ta vỠxem Porthos đã kiếm được cái gì ăn chưa?
Rồi gáºt đầu cảm Æ¡n chá»§ tà u, anh trở vá» căn phòng danh dá»± có các bạn anh ở đó.
Hình như Porthos chẳng kiếm được gì ăn cả, hoặc giả - Nếu có kiếm được cái gì đó thì do cái mệt thắng cái đói, anh nằm trong tấm áo choà ng, và lúc d Artagnan vỠthì anh đã ngủ say.
ÄÆ°á»£c những cÆ¡n sóng biển đầu tiên ru êm, Arthos và Aramis cÅ©ng lim dim con mắt và mở choà ng khi nghe tiếng bạn bước và o.
- Thế nà o? - Aramis há»i.
- Ổn cả, - D Artagnan đáp, - Chúng ta có thể ngủ yên.
ÄÆ°á»£c đảm bảo như váºy, Aramis lại ngả đầu xuống sà n, Arthos gáºt đầu thân ái, và d Artagnan, cÅ©ng như Porthos, còn cần ngá»§ hÆ¡n là ăn, anh nằm ngá»§ trong chiếc áo choà ng, gươm tuốt trần, mình chắn ngang lối Ä‘i để không ai có thể Ä‘i và o mà không *****ng phải anh.
------------------
Chú thÃch:
(1) Tầm bằng 1 phần 10 hải lý, tức 185 mét.
(2) Come: lại đây!
Goddam: tiếng rủa
(3) Truyện "Nghìn lẻ một đêm" hồi ấy vừa mới được dịch ra lần đầu tiên và rất thịnh hà nh. Trong truyện "Nghìn lẻ một đêm" Ali Baba dùng các thùng rỗng để nhốt những tên cướp.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:23 AM.
|

15-09-2008, 09:15 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 75
Rượu vang Porto
Mưá»i phút sau, các ông chá»§ ngá»§ thiếp cả, nhưng bá»n đầy tá»› thì không ngá»§ được vì đói và nhất là vì khát.
Blaisois và Mousqueton sắp chuẩn bị chỗ nằm bằng một tấm ván và một chiếc va-li, trong khi ấy một chiếc bà n treo giống như cái bà n ở phòng bên cạnh, trên đặt một bình rượu bia và ba cái cốc cứ lắc la lắc lư theo sóng biển.
- Sóng lắc dữ quá! - Blaisois nói, - Tôi cảm thấy lại sắp bị say sóng như hôm đến.
Mousqueton đáp:
- Äể chống say sóng, chỉ có bánh lúa mạch và rượu houblon là hay nhất.
Blaisois vừa sá»a soạn chá»— nằm xong, loạng choạng bước đến ngồi cạnh cái bà n nÆ¡i Mousqueton Ä‘ang ngồi và bảo:
- Mousqueton Æ¡i, thế còn cái chai bằng mây cá»§a cáºu đâu, cáºu đánh mất rồi ư!
- Không, - Mousqueton đáp, - Parry giữ rồi. Cái lũ quỷ sứ Scotch ấy lúc nà o cũng khát.
Rồi quay vá» phÃa Grimaud vừa má»›i theo d Artagnan Ä‘i tuần tra vá», hắn há»i:
- Còn anh, Grimaud, anh có khát không?
- Cũng như một thằng Scotch, - Grimaud rầu rầu đáp.
Rồi bác ngồi xuống cạnh Blaisois và Mousqueton, lấy ở trong túi ra má»™t cuốn sổ tay và tÃnh toán tiá»n chi tiêu cá»§a cả há»™i mà bác là m quản lý.
- Ôi chao ơi. - Blaisois kêu lên, - Bụng tôi nó cuốn cuộn lên rồi đây nà y.
Lên giá»ng thầy thuốc Mousqueton bảo:
- Thế thì phải ăn một chút thức ăn.
Vẻ mặt thảm hại, Blaisois đưa ngón tay khinh thị chỉ cái bánh lúa mạch và bình rượu bia và nói:
- Cái kia mà cáºu gá»i là thức ăn ư?
- Nà y Blaisois, - Mousqueton nói :
- Cáºu nên nhá»› rằng bánh mì là thức ăn tháºt sá»± cá»§a ngưá»i Pháp, mà không phải lúc nà o ngưá»i Pháp cÅ©ng có bánh mì ăn đâu; há»i Grimaud mà xem.
Với một sự nhanh nhẹn nó là m vinh dự cho tà i ứng đối lanh lợi của mình, Blaisois đáp:
- Phải, nhưng mà rượu bia thì có phải là thức uống cá»§a ngưá»i Pháp không?
Mắc bà và lúng túng, Mousqueton áºm ừ đáp:
- Vá» Ä‘iểm nà y thì đúng là không tháºt và ngưá»i Pháp ác cảm vá»›i rượu bia cÅ©ng như ngưá»i Anh ác cảm vá»›i rượu vang.
Bình thưá»ng, Blaisois vẫn phục lăn những kiến thức sâu xa cá»§a Mousqueton, nhưng lần nà y hắn đâm ra hoà i nghi và há»i:
- Ông Mousqueton Æ¡i, thế những ngưá»i Anh không thÃch rượu vang như thế nà o?
- HỠghét rượu vang.
- Ấy thế mà tôi đã trông thấy hỠuống đấy.
- Chịu hình phạt thôi, - Mousqueton vênh vang nói - Chứng cá»› là má»™t ông hoà ng ngưá»i Anh đã chết vì ngưá»i ta nhét và o má»™t thùng rượu bồ đà o. Tôi đã nghe ông tu viện trưởng D Herblay kể như váºy.
- Cái thằng ngốc tháºt! - Blaisois nói, - Tôi rất mong ở và o địa vị cá»§a hắn.
- Cáºu có thể là m được đấy? - Grimaud vừa ghi chép các con số vừa nói.
- Sao tôi lại có thể là m như váºy? - Blaisois há»i.
Grimaud lẩm bẩm nhẩm nhớ bốn và chuyển con số đó sang cột bên cạnh rồi đáp:
- ÄÆ°á»£c đấy!
- Tôi là m được ư, bác Grimaud? Bác giải thÃch xem.
Trong khi Blaisois nêu những câu há»i, thì Mousqueton vẫn giữ im lặng, nhưng qua vẻ mặt anh ta thấy rõ chẳng phải là thản nhiên.
Grimaud vẫn lẩm nhầm tÃnh cá»™ng và viết xong tổng số. Bác chỉ tay vá» phÃa khoang tà u đầu tiên mà bác và d Artagnan đã đến xem và nói:
- Porthos.
- Sao? Những thùng gá»— mà tôi đã nhìn thấy qua cánh cá»a hé mở ấy à ?
- Porthos, Grimaud nhắc lại và lại bắt đầu một con toán mới.
Blaisois nói với Mousqueton:
- Tôi nghe nói portos là một thứ rượu vang ngon tuyệt của Tây Ban Nha.
- Ngon tuyệt! - Mousqueton vừa đáp vừa liếm mép, - Ngon tuyệt. Trong hầm của ông nam tước đở Bracieux có thứ rượu ấy.
Gã Blaisois tháºt thà bảo:
- Giá chúng ta nà i bá»n Anh bán cho má»™t chai nhỉ?
Mousqueton chợt trở lại vá»›i những bản tÃnh ăn trá»™m cÅ© hắn nói:
- Bán à ! Chà ng nhá» Æ¡i, ngưá»i ta thấy rõ là cáºu chưa có kinh nghiệm việc Ä‘á»i. Tại sao lại Ä‘i mua trong khi có thể lấy được.
- Ấy à ? - Blaisois đáp - Thèm muốn cá»§a ngưá»i khác - hình như là điá»u cấm đấy!
- Ở đâu nà o - Mousqueton há»i.
Trong những Ä‘iá»u răn cá»§a Chúa hoặc Nhà thá» gì đó tôi không nhá»› rõ. Nhưng Ä‘iá»u tôi biết là có câu:
Cá»§a ngưá»i khác
Chớ có thèm,
Vợ ngưá»i ta
Chớ tòm tem.
Bằng giá»ng kẻ cả nhất, Mousqueton nói:
- Lại má»™t lý sá»± trẻ con. Phải trẻ con. Tôi xin nhắc lại, ông Blaisois ạ. Tôi xin há»i ông, trong các kinh Thánh có chá»— nà o ông thấy nói rằng bá»n Anh là ngưá»i đồng loại cá»§a ông không?
- Äúng là không thấy ở đâu cả, hoặc giả là tôi không nhá»›.
- Lý sá»± cá»§a trẻ con, tôi xin nhắc lại, - Mousqueton nói - Blaisois thân mến Æ¡i, nếu cáºu Ä‘i chinh chiến mưá»i năm như Grimaud hoặc tôi đây, cáºu sẽ biết phân biệt cá»§a ngưá»i khác vá»›i cá»§a kẻ thù. Tôi nghÄ© rằng do ngưá»i Anh là má»™t kẻ thù, mà rượu vang porto kia lại là cá»§a ngưá»i Anh; váºy thì nó là cá»§a chúng ta, vì chúng ta là ngưá»i Pháp. Cáºu không biết câu cách ngôn nà y ư: Cá»§a quân thù tha hồ mà lấy.
Tà i lém miệng ấy được nhấn mạnh bằng tất cả quyá»n uy mà Mousqueton rút ra từ kinh nghiệm lâu đà i khiến Blaisois kinh ngạc.
Hắn cúi đầu như để suy ngẫm và đột nhiên ngẩng đầu lên như một kẻ được trang bị một lý lẽ không thể cưỡng nổi. Hắn nói:
- Ông Mousqueton ơi, thế các vị chủ của chúng ta có tán thà nh ý kiến của ông không?
Mousqueton mỉm cưá»i khinh khỉnh và nói:
- Có lẽ tôi phải đến quấy rầy giấc ngá»§ cá»§a các vị công hầu trứ danh ấy để nói rằng: "Thưa các ngà i, tên Mousqueton, đầy tá»› cá»§a các ngà i Ä‘ang khát, các ngà i cho phép nó uống không ạ?" Tôi xin há»i các bạn, tôi khát hay không thì có can hệ gì đến ông de Bracieux?
Blaisois lắc đầu nói:
- Thứ rượu ấy đắt lắm.
- Blaisois Æ¡i, - Mousqueton nói, - Dù có là và ng nước uống được chăng nữa, thì các ông chá»§ cá»§a chúng ta cÅ©ng chẳng nhịn đâu. Nên biết rằng, nam tước de Bracieux khá già u để uống má»™t mình má»™t thùng rượu portos, dẫu phải trả má»—i giá»t rượu má»™t pistol.
Cà ng lúc cà ng vênh vang hãnh diện, Mousqueton nói tiếp:
- Mà các ông chủ đã không nhịn rượu thì việc gì các đầy tớ lại nhịn?
Rồi Mousqueton cầm lấy bình rượu bia Ä‘em dốc hết ra ngoà i cá»a sổ thà nh tà u và oai vệ tiến đế phÃa cá»a thông ra khoang tà u.
- A, a. - Hắn nói, - Cá»a đóng rồi? Cái bá»n quá»· sứ Anh cát lợi nà y là đa nghi quá nhỉ?
- Cá»a đóng à ? - Blaisois nói vá»›i giá»ng thất vá»ng không kém. - Khổ thân tôi, bụng tôi cà ng nôn nao dữ.
Mousqueton quay vá» phÃa Blaisois vá»›i bá»™ mặt tháºt là thảm hại, rà nh rà nh là hắn chia sẻ đến cao độ ná»—i thất vá»ng cá»§a thằng bạn trẻ.
- Cá»a đóng! - Hắn nhắc lại.
- Nhưng mà , - Blaisois nói ướm, - Anh Mousqueton Æ¡i tôi đã nghe anh kể rằng, hồi còn trẻ có lần ở Chantilly anh đã nuôi nấng chá»§ anh và bản thân anh bằng cách đánh bẫy chim trÄ©, câu cá chép và quăng thòng lá»ng các chai rượu thì phải.
- Tất nhiên, - Mousqueton đáp, - Hoà n toà n đúng như váºy, và Grimaud kia, có thể nói cho cáºu nghe. Nhưng mà hầm rượu có cá»a thông gió, và rượu đóng và o chai? Tôi không thể quăng thòng lá»ng qua vách tưá»ng nà y, cÅ©ng không thể dùng má»™t sợi dây nhá» kéo cả má»™t thùng rượu đến hai tạ.
- Không, - Blaisois nói,
- Nhưng anh có thể nhấc và i ba tấm ván ở vách ra và lấy khoan khoan một lỗ ở một thùng rượu chứ.
Mousqueton trợn tròn mắt lên và nhìn Blaisois như má»™t ngưá»i rất đỗi ngạc nhiên tìm thấy ở má»™t kẻ khác những đức tÃnh không ngá» tá»›i, hắn nói:
- Äúng đấy, có thể là m như váºy. Nhưng kiếm đâu ra má»™t cái **c để náºy ván và má»™t cái khoan để khoan thùng?
Vừa kết sổ thu chi, Grimaud vừa nói:
- Cái túi đồ nghá».
- A, phải rồi, cái túi đồ nghá», - Mousqueton nói, - Thế mà mình không nghÄ© ra.
Tháºt váºy, Grimaud không chỉ là quản lý cá»§a Ä‘oà n mà còn là thợ sá»a chữa binh khà nữa, ngoà i quyển sổ, bác còn má»™t túi đồ nghá». Do Grimaud là má»™t con ngưá»i cá»±c kỳ tháºn trá»ng, cái túi đồ nghá» cá»§a bác xếp cẩn tháºn trong va-li, đựng các thứ dụng cụ cần thiết nhất. Trong cái túi có má»™t mÅ©i khoan to vừa phải. Mousqueton chá»™p lấy ngay.
Còn cái **c, chẳng phải tìm đâu xa; con dao găm Ä‘eo ở thắt lưng dùng thay còn lợi hÆ¡n. Mousqueton tìm má»™t chá»— có tấm ván long ra, Ä‘iá»u ấy dá»… thôi, và bắt tay ngay và o việc.
Blaisois xem là m vá»›i vẻ khâm phục xen lẫn nôn nóng; chốc chốc hắn lại góp ý vá» cách náºy má»™t cái Ä‘inh hoặc thá»±c hà nh những lá»i khuyên tháºt thông minh và sáng suốt.
Sau má»™t lúc Mousqueton đã náºy ra được ba tấm ván.
- Äấy! - Blaisois nói.
Mousqueton trái ngược vá»›i con ếch trong ngụ ngôn cứ tưởng rằng mình to hÆ¡n tháºt. Khốn thay, nếu hắn ta đã rút gá»n cái tên mình được má»™t phần ba, thì hắn lại chẳng là m được như váºy cho cái bụng cá»§a mình.
Hắn thá» chui qua cái lá»— hổng vừa mở xong, nhưng Ä‘au khổ thay, vì thấy còn phải náºy Ãt ra và i ba tấm ván ra thì hắn má»›i chui lá»t.
Hắn buông một tiếng thở dà i và lui ra để tiếp tục công việc.
Lúc ấy Grimaud đã tÃnh toán xong. Rất thÃch thú vá»›i công việc Ä‘ang tiến hà nh, bác đứng dáºy Ä‘i tá»›i chá»— các bạn và nom thấy nhưng cố gắng vô Ãch cá»§a Mousqueton để chui sang bên kia.
- Äể tôi - Grimaud bảo.
Chỉ má»™t tiếng đó vá»›i riêng bác giá trị bằng má»™t Ä‘oản thi và như ngưá»i ta biết má»™t Ä‘oản thi vá»›i riêng bác giá trị bằng má»™t bản trưá»ng thi. Mousqueton quay lại há»i:
- Sao, bác à ?
- Tôi, tôi sẽ qua?
Liếc nhìn thân hình dà i và mảnh của bạn, Mousqueton nói:
- Äúng thế, bác sẽ qua được, và dá»… dà ng là khác.
- Phải đấy, - Blaisois nói, - Bác ấy biết rõ những thùng đầy vì đã và o hầm cùng với ông hiệp sĩ d Artagnan. Mousqueton, hãy để bác Grimaud qua.
Mousqueton hơi tự ái, nói:
- Tôi cũng qua dễ dà ng được như Grimaud.
- Ừ nhưng mà sẽ lâu hơn và tôi đã khát khô cổ rồi. Bụng tôi cà ng ngà y cà ng nôn nao.
Mousqueton đưa cái bình đựng rượu bia và mũi khoan cho kẻ thay mình là m cuộc mạo hiểm và nói:
- Váºy thì sang Ä‘i, Grimaud.
- Chuẩn bị cốc sẵn đi, - Grimaud bảo.
Và bác tá» má»™t cá» chỉ thân ái vá»›i Mousqueton để hắn tha thứ cho bác Ä‘ang kết thúc má»™t công việc đã được má»™t kẻ khác khởi đầu rất xuất sắc. Rồi như má»™t con rắn ráo bác trưá»n và o cái lá»— hổng và biến mất.
Blaisois say sưa đến mê hồn. Trong tất cả những chiến công thá»±c hiện được từ khi sang nước Anh bởi những con ngưá»i phi thưá»ng mà bá»n há» có cái may mắn được giúp việc, thì chiến công nà y đối vá»›i hắn dưá»ng như dứt khoát là kỳ diệu hÆ¡n cả.
Mousqueton nhìn Blaisois với vẻ thân thiện mà nó cũng không tìm cách lẩn tránh và nói:
- Blaisois, rồi cáºu xem, những lÃnh tráng kỳ cục như chúng tá»›, khi khát chúng tá»› uống như thế nà o.
Từ cuối hầm tà u. Grimaud bảo:
- Cái áo choà ng.
- Äúng thế. - Mousqueton nói.
- Bác ấy muốn gì? - Blaisois há»i.
- Bịt lỗ hổng bằng cái áo choà ng.
- Äể là m gì cÆ¡?
- Sao mà ngốc thế? - Mousqueton nói. - Nếu có ai và o thì sao?
- À, đúng tháºt! - Blaisois kêu lên vá»›i niá»m thán phục ngà y cà ng rõ rệt. - Nhưng như thế thì bác ấy trông rõ sao được.
- Grimaud lúc nà o cũng nhìn rõ, - Mousqueton đáp, - Ban đêm cũng như ban ngà y.
- Bác ấy sướng nhỉ, - Blaisois nói, - Ban đêm không có đèn nên thì tôi cũng chẳng đi nổi hai bước mà không cụng dầu.
- Ấy là vì không phục vụ trong quân ngũ. - Mousqueton nói.
Nếu có thì cáºu đã há»c được cách lấy má»™t cái kim từ trong lò ra.
- Nhưng thôi, im lặng! Hình như có ngưá»i đến.
Mousqueton hú má»™t tiếng sáo báo động quen thuá»™c vá»›i bá»n đầy tá»› hồi còn trẻ, rồi ngồi và o bà n và ra hiệu cho Blaisois là m theo.
Blaisois tuân lá»i.
Cá»§a mở. Hai ngưá»i trùm áo choà ng xuất hiện. Má»™t ngưá»i lên tiếng:
- á»’, ồ! Mưá»i má»™t giá» mưá»i lăm rồi mà chưa Ä‘i ngá»§ à ? Thế là trái Ä‘iá»u lệnh đấy. Mưá»i lăm phút nữa phải tắt hết đèn đóm và má»i ngưá»i phải ngáy Ä‘á»u rồi.
Hai ngưá»i bước đến cái cá»a khoang nÆ¡i Grimaud đã chui và o, mở cá»a, Ä‘i và o và đóng cá»a lại:
Blaisois run rẩy nói:
- Thôi chết rồi, bác ấy nguy to.
- Grimaud cáo già lắm! - Mousqueton lẩm bẩm.
Và hỠđợi chá», dá»ng tai nghe và nÃn thở.
Mưá»i phút trôi qua, trong khi đó không có tiếng động gì đáng nghi ngại là Grimaud bị lá»™.
Cánh cá»a lại mở, hai ngưá»i khoác áo choà ng Ä‘i ra và khép cá»a lại cÅ©ng tháºn trá»ng như khi há» và o, rồi Ä‘i ra ngoà i sau khi ra lệnh tắt đèn Ä‘i ngá»§.
Blaisois thì thà o:
- Ta có tuân lệnh không? Tôi thấy há» có Ä‘iá»u gì ám muá»™i.
Há» bảo mưá»i năm phút, ta còn năm phút nữa, - Mousqueton nói.
- Ta báo cho ông chủ biết chăng?
- Äợi Grimaud đã.
- Nhưng nếu hỠgiết bác ấy rồi thì sao?
- Thì Grimaud phải kêu chứ.
- Anh biết, bác ấy như câm ấy mà .
- Thì ta cũng phải nghe tiếng đánh nhau.
- Nhưng nếu bác ấy không ra?
- Bác ta đây rồi.
Quả tháºt, đúng lúc ấy, Grimaud vén tấm áo choà ng lên, thò ra khá»i lá»— hổng má»™t khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng sợ trợn tròn lên để lá»™ má»™t đồng tá» nhá» giữa má»™t vòng trắng lá»›n. Bác cầm ở tay cái bình bia đựng đầy má»™t chất gì đó Ä‘em lại gần ánh đèn bốc khói để soi và thốt ra má»™t tiếng ối! Vá»›i vẻ khiếp đảm hết sức khiến Mousqueton hoảng sợ lùi lại má»™t bước và Blaisois suýt ngất.
Tuy nhiên cả hai ngưá»i cÅ©ng tò mò nhìn và o cái bình bia, nó đựng đầy thuốc súng.
Tin chắc rằng con tà u chở thuốc nổ, chứ không phải rượu vang, Grimaud băng mình lên cá»a quầy tà u, nhảy má»™t bước đến phòng các ông chá»§ ngá»§. Bác đẩy khẽ cá»a, cánh cá»a chạm và o ngưá»i d Artagnan khiến anh choà ng dáºy.
Vừa trông thấy bá»™ mặt thất sắc cá»§a Grimaud, anh hiểu ngay là có việc gì bất trắc xảy ra và toan kêu lên. Nhưng Grimaud bằng má»™t cá» chỉ nhanh hÆ¡n lá»i nói đặt má»™t ngón tay lên miệng anh và bằng má»™t hÆ¡i thở mạnh không ngá» có trong má»™t thân hình mảnh dẻ như váºy, bác thổi tắt ngá»n đèn đêm ở cách đó ba bước.
D Artagnan tì tay nhổm ngưá»i lên, Grimaud quỳ má»™t chân xuống sà n và vươn dà i cổ, má»i giác quan kÃch động cá»±c độ, bác thì thầm kể và o tai anh má»™t câu chuyện xét cho cùng khá là nguy kịch để khá»i phải dùng đến cá» chỉ và nét mặt.
Trong khi đó, Arthos, Porthos và Aramis ngá»§ nhưng những ngưá»i đã thức trắng tám ngà y qua; và ở sà n giữa Mousqueton Ä‘ang tháºn trá»ng buá»™c các dây ngù, còn Blaisois sợ dá»±ng cả tóc gáy cÅ©ng cố là m theo.
Việc đó đã diễn ra như thế nà o?
Vừa mới chui qua lỗ hổng và o khoang tà u đầu tiên là bác tìm đến một thùng rượu. Bác gõ lên thấy thùng rỗng. Bác sang một thùng khác cũng lại thùng rỗng.
Nhưng đến thùng thứ ba gõ thì nghe tiếng đùng **c không thể sai được là thùng nà y đầy.
- Hay lắm, - Grimaud nói, - Thế là đỡ công **c.
Bác ghé bình bia và o, mở vòi thì thấy có chất gì chảy rất êm và cháºm từ thùng ra.
Rất có ý thức là không thể mang vá» cho đồng đội má»™t thứ rượu mà mình không thể bảo đảm, Grimaud trước hết cẩn tháºn đóng vòi lại và đưa bình lên miệng để nếm thì nghe thấy tiếng báo động cá»§a Mousqueton.
Nghi là có cuộc tuần tra đêm, bác lách mình và o kẽ hai cái thùng và nấp sau một chiếc.
Quả nhiên má»™t lát sau, cá»a mở ra rồi đóng lại, sau khi hai ngưá»i khoác áo choà ng và o như chúng ta đã biết lúc há» xuất hiện và ra lệnh cho Blaisois và Mousqueton tắt đèn.
Má»™t ngưá»i cầm má»™t chiếc đèn có kÃnh che kÃn và cao để ngá»n lá»a không bốc khói lên. HÆ¡n nữa kÃnh lại được che bằng tá» giấy trắng để là m dịu hoặc đúng hÆ¡n là hút bá»›t ánh sang và độ nóng.
Ngưá»i ấy là Groslow.
Ngưá»i kia tay cầm má»™t váºt gì đó dà i, dẻo và lại như má»™t sợi dây thừng ngà ngà . Khuôn mặt hắn ta che má»™t chiếc mÅ© rá»™ng và nh.
Grimaud tưởng rằng một sự thèm khát giống như của bác đã cuốn hút hỠvà o trong hầm và đến thăm chất rượu portos. Bác cà ng nép mình và o sau thùng rượu và bụng bảo dạ rằng nếu mình có bị phát hiện thì tội cũng chẳng lấy gì là m ghê gớm lắm.
Äến chá»— cái thùng mà Grimaud nấp ở phÃa sau hai ngưá»i kia dừng lại.
Ngưá»i cầm đèn ***g há»i bằng tiếng Anh:
- Ông mang dây cháy đây chứ?
- Dây cháy đây, - Ngưá»i kia đáp.
Nghe giá»ng nói ngưá»i vừa đáp, Grimaud giáºt mình và cảm thấy á»›n lạnh đến táºn tuá»· sống. Bác khẽ nhổm đầu lên khá»i nắp thùng gá»— và nháºn ra dưới cái mÅ© rá»™ng và nh khuôn mặt xanh xao cá»§a Mordaunt. Hắn há»i:
- Dây nà y cháy độ bao lâu.
- Äá»™ gần năm phút, - Chá»§ tà u đáp.
Giá»ng nói nà y cÅ©ng chẳng xa lạ vá»›i Grimaud. Bác nhìn và nháºn ra Groslow.
- Váºy thì, - Mordaunt nói, - Ông báo cho ngưá»i cá»§a ông hãy sẵn sà ng, đừng nói để là m gì cả. Cái xuồng nhá» vẫn neo theo tà u chứ?
- Giống như một con chó sói dắt đi theo chủ bằng một sợi dây gai…
Như váºy khi đồng hồ chỉ mưá»i hai giá» mưá»i lăm phút, các ông lẳng lặng xuống chiếc xuống.
- Sau khi châm lá»a và o dây cháy à ?
- Việc đó tôi lo. Tôi muốn tháºt chắc chắn vá» cuá»™c trả thù cá»§a tôi.
- Cái mái chèo ở trong xuống chứ?
- Má»i thứ Ä‘á»u sẵn sà ng.
- Như váºy là thoả thuáºn rồi nhé!
Mordaunt quỳ xuống buá»™c má»™t đầu dây cháy và o cái vòi thùng; để chỉ còn có việc châm lá»a và o đầu dây kia.
Xong việc đó, hắn rút đồng hồ ra, đứng dáºy và bảo:
- Ông nhá»› rồi chứ? Äến mưá»i hai giá» mưá»i lăm, nghÄ©a là …
Hắn nhìn đồng hồ.
- Còn hai mươi phút.
- Tốt lắm, - Groslow đáp, - Tuy nhiên tôi cần lưu ý ông má»™t lần cuối cùng rằng có nguy hiểm trong việc ông tá»± dà nh lấy, và có lẽ nên sai má»™t ngưá»i cá»§a chúng ta đốt dây mìn thì tốt hÆ¡n.
- Ông Groslow ơi, - Mordaunt nói, - Ông biết câu tục ngữ Pháp: "Mình là m lấy, thấy yên tâm". Tôi sẽ đem áp dụng nó.
Grimaud đã lắng nghe tất cả. Con mắt bác đã bù và o chá»— không hiểu hết lá»i nói. Bác đã trông thấy và nháºn ra hai kẻ tá» thù cá»§a bốn chà ng ngá»± lâm quân. Bác đã táºn mắt nhìn thấy Mordaunt đặt dây mìn và chÃnh tai nghe thấy hắn nói câu tục ngữ bằng tiếng Pháp nên cà ng dá»… Ä‘oán ra.
Cuối cùng bác sá» Ä‘i sá» lại cái chất đựng trong bình nó chẳng phải chất lá»ng như Mousqueton và Blaisois chỠđợi, mà lại là những hạt bá»™t thô nó kêu sin sÃt và tan vỡ ra trong tay bác.
Mordaunt rá»i gót cùng vá»›i thuyá»n trưởng. Tá»›i cá»a hắn dừng lại nghe ngóng và nói:
- Ông nghe chúng nó ngủ có mê không?
Thá»±c váºy, qua ván sà n vẫn nghe thấy Porthos ngáy.
- Äúng là Chúa giao chúng nó cho ta! - Groslow nói.
- Lần nà y thì quỷ cũng không cứu được chúng nó!
Và cả hai đi ra.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:23 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |