18-08-2008, 09:58 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 72 : Gặp Xuân Thu lại được buông tha
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Du Thản Chi định tìm và o má»™t thị trấn kiếm thợ sắt để tháo đầu. Gã nghÄ© đến chuyện tháo đầu sắt mà rùng mình. Nhưng hy vá»ng được ở vá»›i A Tá» và để nà ng nháºn mình là chưởng môn phái Cá»±c Lạc thì dù Ä‘au đớn đến đâu gã cÅ©ng cố mà chịu đựng. Du Thản Chi chạy được mấy dặm trước mắt chỉ thấy má»™t cánh đồng bát ngát hoang vu tịch mịch, không biết phương nà o Ä‘i vá» thị trấn. Trong lòng rất xao xuyến, gã vá»™i chạy lên trên gò đất cao để nhìn ra bốn mặt. Gã thấy vá» phÃa Ãông Bắc dưá»ng như có khói lá»a bốc lên liá»n theo vá» phÃa đó chạy Ä‘i.
Ãi chừng được hÆ¡n má»™t dặm, bá»—ng nghe có thanh âm phụ nữ gá»i:
- Xuân Thu ca ca! Ca ca giáºn ai mà không nhìn nháºn gì đến tiểu muá»™i nữa?
Tiếng nói rất rà nh rá»t. Du Thản Chi nghe thấy run lên, vối tiến và o ẩn trong đám cá» ráºm bên đưá»ng, trong lòng lo lắng vô cùng.
Tiếp theo gã lại nghe tiếng Ãinh Xuân Thu quát tháo:
- Bước ngay!
Tiếng quát nghe rất gần, Du Thản Chi lại cà ng bở vÃa, không dám thở mạnh. Gã ngó ra ngoà i xa thì thấy tay áo Ãinh Xuân Thu đứt cụt má»™t miếng, sắc mặt hắn xám Ä‘en Ä‘ang tiến lại. PhÃa sau lão là mụ Diệp Nhị Nương lẳng lÆ¡ Ä‘ang rượt theo.
Du Thản Chi thấy Ãinh Xuân Thu, gã sợ quá nhắm mắt lại, chỉ mong lão Ä‘i lướt qua, may ra mình nấp trong đám cá» ráºm không bị lão nhìn thấy.
Gã có ngỠđâu mình đã hấp thụ chất kịch độc cá»§a con Băng tầm. Những chất độc chứa chất trong mình gã còn nhiá»u hÆ¡n cả Ãinh Xuân Thu, và gã thà nh"con ngưá»i độc". Ãinh Xuân Thu suốt Ä‘á»i nghiên cứu và sá» dụng chất độc, lão chỉ liếc qua bụi cá» mà trong đó có con trùng độc ẩn nấp lão cÅ©ng biết ngay, huống chi trong ngưá»i Du Thản Chi lại chứa chất kịch độc cá»§a con Băng tầm.
Ãinh Xuân Thu Ä‘i tá»›i gần chá»— gã nấp liá»n dừng lại, mặt lá»™ vẻ ngá» vá»±c.
Lúc đó Ãinh Xuân Thu chưa biết là Du Thản Chi ẩn mình trong bụi cá». Lão vừa thấy có váºt âm hà n lạnh lẽo ở phÃa trước nên tiến lại mà thôi. Lão còn sợ mình kinh động là m cho váºt đó chạy mất, mà trong mình không có BÃch ngá»c vương đỉnh để bắt những loà i có ná»c độc. Vì thế lão lá»™ vẻ trì nghi không quyết Ä‘oán.
Du Thản Chi lặng nghe má»™t lúc không thấy động tÄ©nh gì lại mở mắt ra... Du Thản Chi vừa mở mắt, đã nhìn thấy Tinh Tú lão quái đứng cách mình không đầy năm thước. Gã sợ quá bất giác run lên bần báºt. Vì gã run mà bụi cá» cÅ©ng lung lay.
Ãinh Xuân Thu trong lòng rất kinh hãi. Lão cho đó là má»™t giống kỳ độc to lá»›n, nên không dám hà nh động khinh xuất.
Diệp Nhị Nương thấy Ãinh Xuân Thu đứng lại, mụ cÅ©ng dừng bước há»i:
- Xuân Thu ca ca! Ca ca có muốn Ä‘em lại hoà khà vá»›i tiểu Muá»™i không? Oan gia Æ¡i! Oan gia có biết ngưá»i ta đêm thương ngà y nhá»› đến thế nà o không?
Ãinh Xuân Thu không thèm quay đầu lại. Mắt lão chiếu ra những tia sáng âm u nhìn chằm chặp và o đám cá» ráºm.
Hồi lâu, đột nhiên Ãinh Xuân Thu dÆ¡ ngón tay lên búng ba cái.
Ba viên sắc và ng lợt to bằng đầu ngón tay bay và o đám cá» ráºm.
Diệp Nhị Nương thấy Ãinh Xuân Thu búng ba viên đó, xám mặt lại. Mụ muốn nói mà cứng lưỡi không nói ra lá»i, lùi lại luôn mấy bước.
Du Thản Chi ở trong bụi cá» trông rất rõ rà ng. Tuy gã không biết ba viên sắc đó là gì nhưng cÅ©ng chắc là váºt rất độc. Trong lòng gã cà ng kinh hãi và cà ng run mạnh hÆ¡n trước.
Ba viên thuốc và ng nối đuôi nhau rớt xuống.
Má»™t viên chÃnh trúng và o đầu sắt Du Thản Chi đánh cách má»™t cái rồi bốc lá»a cháy biến thà nh má»™t thứ khói và ng.
Láºp tức gã ngá»i thấy má»™t mùi khác lạ, nhưng không có cảm giác thấy gì hết.
Viên thứ hai rá»›t xuống bên mình cÅ©ng nổ cháy lên. Là n khói và ng loang dần ra và đi tá»›i đâu là đám cá» xanh biếc láºp tức héo khô.
Du Thản Chi không biết là m thế nà o thì viên thứ ba rá»›t xuống trúng mu bà n tay gã. Gã sợ quá run lên, viên thuốc cÅ©ng rá»›t Ä‘i. Nhưng gã thấy trên bà n tay mát rượi, ngoà i ra không có cảm giác chi hết, gã má»›i yên tâm. Gã ngoảnh đầu lại nhìn ra ngoà i thì lại thấy vẻ mặt Ãinh Xuân Thu cá»±c kỳ kinh hãi.
Ãồng thá»i gã nghe Diệp Nhị Nương há»i bằng má»™t giá»ng run run:
- Xuân Thu ca ca! Trong bụi cá» có quái váºt gì váºy? Sao ca ca bắn luôn ra ba viên "Diêm Vương hoá cốt hoà n" mà chỉ như viên đá chìm xuống đáy biển mất tăm chẳng ăn thua gì?
Ãinh Xuân Thu quay lại, vẻ mặt tức giáºn, trừng mắt nhìn Diệp Nhị Nương há»i:
- Ngươi dám biểu "Diêm Vương hoá cốt hoà n" của ta không lợi hại ư?
Diệp Nhị Nương lùi lại luôn mấy bước nói:
- Xuân Thu ca ca! Ãừng nói đùa nữa!
Ãinh Xuân Thu bắn ra ba viên Hoá cốt hoà n không thấy hiệu quả gì chÃnh lão cÅ©ng phải kinh hãi nghi ngá». Nguyên nhưng viên hoá cốt hoà n nà y nổ ra tan thà nh má»™t đám khói và ng cá»±c độc, nó chạm và o ngưá»i là nóng như lá»a đốt. Loà i váºt dù ghê gá»›m đến đâu cÅ©ng không chịu nổi.
Không ngá» rá»›t xuống ngưá»i Du Thản Chi, trong mình gã đầy rẫy chất âm hà n kịch độc. Chất độc trong mình gã bao trùm hết cả những chất độc khác trên thế gian, nên bất luáºn chất độc nà o cÅ©ng không là m gì được gã nữa.
Ãinh Xuân Thu không dám đến gần đám cá» xem, trái lại gã lùi vá» phÃa sau má»™t bước. Lão vung tay má»™t cái, từ trong tay áo vá»t ra hai Ä‘iểm lá»a xanh biếc.
Hai chấm lá»a nà y chia ra hai bên tả hữu bắn và o chá»— Du Thản Chi.
Ãinh Xuân Thu đột nhiên dÆ¡ ngón tay ra Ä‘iểm. Hai chấm lá»a bị chỉ lá»±c thúc đẩy, thốt nhiên bốc lên ngá»n lá»a xanh lè rồi rá»›t xuống đất. Hai ngá»n lá»a bay nhanh vá» phÃa trước. Chá»›p mắt hai ngá»n lá»a hợp lại thà nh má»™t cái vòng tròn rá»™ng đến má»™t trượng. Vòng lá»a xanh biếc nà y chi cao hÆ¡n má»™t tấc, nhưng cháy rất mau và chá»›p mắt lại thu nhá» lại.
Diệp Nhị Nương đứng đằng xa trông thấy nói:
- Xuân Thu ca ca! Phép "Ãá»™c diá»…m sưu hình" nà y không ngá» thần diệu đến thế! Bữa nay tiểu Muá»™i nà y rá»™ng nhỡn giá»›i thêm ra được má»™t chút.
Ãinh Xuân Thu lá»™ vẻ đắc ý nói:
- Dù con váºt nấp trong bụi cá» kia mình nó có bá»c kim cương thì gặp lá»a độc diá»…m nà y cháy và o cÅ©ng biến thà nh tro bụi.
Du Thản Chi núp trong bụi cá» thấy ngá»n lá»a xanh biếc má»—i lúc má»™t gần lại đã sợ hãi vô cùng! Gã nghe Ãinh Xuân Thu nói váºy lại cà ng khiếp sợ hÆ¡n, hai hà m răng Ä‘áºp và o nhau cầm cáºp.
Ãinh Xuân Thu nghe biết là ngưá»i, láºp tức quát há»i:
- Ai? Sao không ra đi?
Du Thản Chi nghĩ bụng:
- Ãã đến nước nà y dù trốn tránh cÅ©ng vô dụng. Nếu bị lá»a đốt thà nh tro, há chẳng để A Tá» vÄ©nh viá»…n chá» mình trong rừng đà o đến mòn con mắt?
NghÄ© váºy, gã đà nh đứng dáºy, run sợ bước ra nói:
- Sư phụ! Ãệ tỠđây! Xin sư phụ dẹp tráºn lôi đình, đệ tá»...
Ãinh Xuân Thu đột nhiên thấy Du Thản Chi vừa kinh hãi vừa mừng thầm vá»™i há»i:
- A TỠđâu?
Du Thản Chi lắc đầu đáp ấp úng:
- A Tá»... Ãệ tá» không biết nà ng... Ä‘i đâu.
Ãinh Xuân Thu vung chưởng đánh ra. Chưởng lá»±c đẩy Du Thản Chi ra xa vòng lá»a.
Giữa lúc ấy, vòng lá»a độc co nhá» lại rồi nổ đùng má»™t tiếng, bốc cháy lên thà nh má»™t cái cá»™t lá»a cao năm sáu thước cá»±c kỳ mãnh liệt rồi tắt phụt Ä‘i.
Lá»a tắt rồi mà còn rÃt lên những tiếng kinh ngưá»i.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Lẽ ra ta đốt ngươi cháy thà nh tro bụi, nhưng ta tha chết cho. Sao ngươi không khấu đầu tạ ơn?
Du Thản Chi thấy cá»™t lá»a mãnh liệt thì trong lòng sợ hãi vô cùng, vá»™i sụp lạy nói:
- Ãa ta sư phụ cho được sống sót!
Ãinh Xuân Thu thừa lúc Du Thản Chi lạy xuống, thò tay ra nắm huyệt mạch môn gã.
Du Thản Chi thất kinh la lên:
- Sư phụ!
Ãinh Xuân Thu nắm được gã rồi. ChÃnh ra gã không thể cá»±a quáºy, nhưng lúc hốt hoảng vừa bị nắm tay, gã co ngưá»i lại má»™t cái, má»™t luồng chân khà từ huyệt mạch môn xông ra.
Ãinh Xuân Thu cảm thấy lòng bà n tay đột nhiên giá lạnh tá»±a hồ như má»™t luồng khà độc trút và o ngưá»i lão.
Lão sợ quá vội buông tay ra lùi lại một bước.
Du Thản Chi cÅ©ng sợ hãi nhá»§n cả chân tay, lại quì má»p xuống.
Ãinh Xuân Thu lúc má»›i gặp Du Thản Chi lần đầu đã biết trong mình gã chứa nhiá»u chất độc rất ghê gá»›m.
Lúc nà y lão vừa động thá»§ cùng Má»™ Dung Phục và Ãoà n Diên Khánh là hai đại cao thá»§ tuyệt thế, liên tiếp sá» dụng thuáºt Hoá công đại pháp.
Má»—i lần váºn dụng Hoá công đại pháp là má»™t lần hao tổn nguyên khà và chất độc trong mình cÅ©ng giảm bá»›t Ä‘i. Vì thế nên chất độc chứa trong ngưá»i lão hiện nay giá» lại cà ng kém Du Thản Chi hÆ¡n trước. Lão láºp tức buông tay vì sợ hãi quá.
Du Thản Chi quì dưới đất Ä‘áºp đầu binh binh kêu van:
- Sư phụ tha mạng! Sư phụ tha mạng!
Ãinh Xuân Thu trong lòng trầm tÄ©nh, tuy lão sợ hãi mà không lá»™ ra ngoà i mặt. Lão Ä‘iểm chân trái má»™t cái tung ngưá»i lại trước Du Thản Chi nói:
- Lúc ngươi bái sư đã có lá»i tuyên thệ. Thế mà nay dám phản bá»™i sư môn trốn Ä‘i, lại dụ dá»— luôn cả sư Muá»™i Ä‘em Ä‘i, mà ngươi còn xin tha mạng nữa ư? Du Thản Chi vẫn sì xụp lạy hoà i.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Thôi được! Ta tha mạng cho ngươi cũng không sao. Nhưng từ nay trở đi, ngươi không được thay lòng đổi dạ.
Du Thản Chi nói:
- Ãệ tá» không dám thế nữa.
Ãinh Xuân Thu nói:
- Ngươi thú tháºt Ä‘i! A Tá» hiện ở đâu? Giả tỉ Ãinh Xuân Thu há»i việc khác thì Du Thản Chi nhất định nói thiệt, nhưng lão há»i A TỠở đâu, thì khi nà o gã chịu nói! Gã chỉ cúi đầu lặng lẽ.
Ãinh Xuân Thu tức giáºn há»i:
- Ngươi có muốn ta tha mạng không? Lão co chân lên đạp và o đầu sắt của Du Thản Chi.
Du Thản Chi bị lão lấy bà n chân dà đầu xuống, miệng không thể nói ra được.
Diệp Nhị Nương đứng đằng xa thấy "Ãá»™c Ä‘iểm sưu hình" cá»§a Ãinh Xuân Thu đốt lên mà chẳng thấy con quái váºt nà o bò ra, chỉ thấy má»™t gã đầu sắt hình thù cổ quái thì trong lòng khôn xiết kinh hãi. Mụ chưa nhìn thấy Ãinh Xuân Thu đánh má»™t cái không trúng, lùi lại phÃa sau mà chỉ nhìn thấy Du Thản Chi quì má»p khấu đầu, năn nỉ xin tha.
Mụ liá»n tiến đến gần lại há»i:
- Xuân Thu ca ca! Ca ca thu gã đầu sắt nà y là m đệ tỠtừ bao gi�
Ãinh Xuân Thu ho lên hai tiếng chứ không trả lá»i.
Diệp Nhị Nương đã đến trước mặt Du Thản Chi. Mụ đưa ngón tay ra gõ và o cái đầu sắt cốc cốc mấy tiếng.
Du Thản Chi đầu đã bị chân Ãinh Xuân Thu đạp xuống như trái núi nhá» nặng trăm cân đè lên. Gã tưởng chừng như sắp gẫy xương sống, lại bị Diệp Nhị Nương gõ mạnh hai cái là m cho mắt gã hoa, rồi bất giác chân khà chạy ngược đưá»mg.
Diệp Nhị Nương không biết gã còn sống hay chết, đưa tay ra sá» và o cái đầu sắt. Không ngá» lúc nà y chân khà trong ngưá»i gã tuân ra thấm và o cái đầu sắt rất nhiá»u và đóng lại thà nh má»™t là n băng má»ng. Tay mụ vừa đặt và o thấy lạnh toát, láºp tức rút tay vỠđánh"soạt"má»™t tiếng. Da lòng bà n tay mụ bị khà lạnh ở cái đầu sắt dÃnh chặt. Mụ giá»±t mạnh quá đứt mất má»™t mảng da.
Diệp Nhị Nương Ä‘au đớn vô cùng, nổi giáºn đùng đùng quát lên:
- Thằng lá»i đầu sắt nà y! Mi dùng tà pháp gì đây?
Mụ xoay tay đánh xéo ra một chưởng.
Ãinh Xuân Thu thấy Diệp Nhị Nương động thá»§, vá»™i rút chân vá». Váºt nặng đè lên đầu Du Thản Chi đột nhiên cất ra, ngưá»i gã báºt ngá»a lên, váºt lưng xuống đát. Cái đầu sắt Ä‘áºp và o tảng đá đánh "choang" má»™t tiếng. Cái láºt nà y khéo sao tránh được chưởng cá»§a Diệp Nhị Nương.
Diệp Nhị Nương đánh một chưởng không trúng, lại tiến lên một bước phóng chưởng thứ hai ra.
Du Thản Chi thấy mụ yêu tinh nà y kêu Ãinh Xuân Thu bằng ca ca nên không dám hất tay chống đỡ.
Gã chỉ dùng hai tay để che những yếu huyệt rồi kêu lên:
- Sư phụ! Ãệ tá» quả không biết A TỠở đâu, tháºt tình là thế!
Ga vừa nói dứt lá»i, đã bị Diệp Nhị Nương đánh trúng luôn ba chưởng. Ngưá»i gã như cái hồ lô lăn Ä‘i mấy vòng.
Diệp Nhị Nương thấy đầu sắt gã nà y giá lạnh như băng. Chưởng lá»±c mụ đánh ra, chá»›p mắt đã tiếu tan. Diệp Nhị Nương đánh ba chưởng rồi, mụ vụt nhá»› ra gã đầu sắt là đồ đệ Ãinh Xuân Thu, mụ tá»± há»i:
- Chưởng lá»±c cá»§a mình bị tiêu tan má»™t cách ly kỳ như váºy, phải chăng cÅ©ng nằm trong thuáºt Hoá công đại pháp? Mụ vừa kinh hãi vừa tức giáºn không dám động thá»§ nữa.
Du Thản Chi thở hồng hộc nói:
- Sư phụ! A Tá» lạc lõng nÆ¡i đâu? Ãệ tá» thá»±c tình không biết.
Ãinh Xuân Thu cưá»i lạt nói:
- A TỠđược ngươi đi, giỠnó ở đâu sao ngươi lại không biết?
Du Thản Chi bị Ãinh Xuân Thu chất vấn mấy câu nà y cứng há»ng không nói được nữa. Gã lại thấy sư phụ dÆ¡ tay lên rồi từ từ chụp xuống thì chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, vá»™i nói:
- Xin sư phụ tha mạng, đệ tỠthực tình không biết A TỠlạc lõng nơi đâu?
Ãinh Xuân Thu từ từ hạ thấp tay xuống còn cách đỉnh đầu Du Thản Chi chừng ba bốn tấc, lão đột nhiên xoay cổ tay phóng chưởng ra ngoà i đánh"sầm"má»™t tiếng. Chưởng phong phóng ra là m cho má»i cây nhá» cách đó bảy tám thước bị gãy.
Ãinh Xuân Thu quát há»i:
- Chưởng nà y của ta nếu đánh và o đầu ngươi thì sẽ ra sao?
Du Thản Chi sợ hãi cứng lưỡi ấp úng nói:
- Ãệ tá» là m sao chịu nổi được... chưởng lá»±c cá»§a sư phụ?
Ãinh Xuân Thu cưá»i lạt nói:
- Ta e rằng ca cái đầu sắt của ngươi cũng sẽ bị bẹp dúm.
Du Thản Chi nói:
- Ãa ta sư phụ đã mở lòng nhÆ¡n đạo không đánh chết đệ tá».
Ãinh Xuân Thu há»i:
- Mi không chịu nói A TỠhiện ở đâu thì ta tha thế nà o được?
Du Thản Chi thở dà i nói:
- Sư phụ! Xem chừng tÃnh mạng cá»§a đệ tỠđã chưa rõ là chết dưới bà n tay sư phụ. Ãệ tá»... không còn biết nói sao được nữa.
Ãinh Xuân Thu sá»ng sốt nhưng lão cưá»i nói:
- Gã đầu sắt kia! Mi vốn ngưá»i thà nh thá»±c, chắc mi không lừa gạt ta.
Du Thản Chi nghe lão nói biết rằng có cÆ¡ sống sót, liá»n dáºp đầu lạy nói:
- Khi nà o đệ tỠdám lừa dối sư phụ.
Ãinh Xuân Thu há»i:
- Lúc ngươi là m lễ bái sư ta đã biểu A TỠgả cho mi là m vợ. Nay thị đã mù mắt, mi còn muốn lấy thị nữa không?
Du Thản Chi vội đáp:
- A Tá» là má»™t báºc thần tiên, đệ tỠđâu dám mÆ¡ ước hão huyá»n.
Ãinh Xuân Thu cưá»i nói:
- Mi đừng giả vá» nữa. Tuy mi đối vá»›i ta đã bất trung, nhưng ta vẫn tha cho mi. Váºy mi phải đưa ta gặp A Tá», nhất định Ä‘em thị gả cho mi. Du Thản Chi biết rõ tấm lòng A Tá» chỉ thÃch vị công tá» giống Má»™ Dung Phục. Nếu nà ng biết ngưá»i cứu nà ng chỉ là thằng hỠđầu sắt để cho nà ng đánh mắng trước kia, tất nà ng phải thất vá»ng, khi nà o chịu cam tâm lấy mình?
NghÄ© váºy gã liá»n đáp:
- Thiệt tình đệ tá» không biết A TỠở đâu. Dù sư phụ có căn vặn cÅ©ng vô Ãch mà thôi.
Ãinh Xuân Thu tức quá! Giả tỉ mà lão không cần tìm ra chiếc BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh thì lúc nà y Du Thản Chi đã bị lão hạ độc thá»§ rồi. Mặt lão sa sầm, nhưng chỉ chá»›p mắt lão lại đổi giáºn là m vui cưá»i:
- Thôi mi đứng dáºy Ä‘i!
Du Thản Chi ngẩng đầu trông sư phụ vânc ngần ngừ không dám dưng dáºy.
Ãinh Xuân Thu lại giục:
- Ta đã bảo mi dáºy thôi!
Bấy giá» gã má»›i đứng dáºy.
Ãinh Xuân Thu phất tay áo má»™t cái rồi nói:
- Mi Ä‘i Ä‘i! Mi đã là kẻ bất trung, ta không cần đến hạng đệ tá» như mi nữa. Chưa dứt lá»i, ngưá»i lão đã xẹt Ä‘i má»™t cái rồi chá»›p mắt không trông thấy tung tÃch đâu nữa.
Du Thản Chi đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi lắc đầu dương hai mắt nhìn vá» phÃa trước, quả không thấy Ãinh Xuân Thu đâu nữa.
Cả Diệp Nhị Nương cũng mất tăm.
Gã nghĩ bụng:
- Hay là ta nằm mơ?
Gã ngảnh đầu thấy ngay bên có má»™t tảng đá lá»›n liá»n Ä‘áºp mạnh đến"binh"má»™t cái. Gã thấy tay Ä‘au nhói má»›i biết không phải nằm mÆ¡.
Gã chạy theo mấy bước, gá»i to:
- Sư phụ! Sư phụ!
Nhưng bốn bá» vắng ngắt là m gì có ngưá»i?
Gã lại nói:
- Sư phụ! Ãệ tá» xin nói để sư phụ hay chá»— A TỠở. Gã nói váºy là để thá» xem, nếu Ãinh Xuân Thu còn quanh quẩn gần đó tất nhiên xuất hiện. Gã nhìn bốn phÃa vẫn chẳng thấy ai, tá»± cho là diệu kế, liá»n gá»i luôn mấy lần nữa vẫn chẳng thấy hồi âm.
Bấy giỠgã mới yên tâm, lẩm bẩm một mình:
- Tháºt trá»i thương ta má»›i khiến cho Ãinh Xuân Thu mở lòng từ thiện để ta còn được đến vá»›i A Tá». Gã chỉ mong chóng tìm và o má»™t thị trấn kiếm cách trừ khá» cái đầu sắt, nên Ä‘i luôn má»™t mạch hÆ¡n năm dặm đưá»ng, thì phÃa trước đã thấp thoáng má»™t toà thị trấn.
Du Thản Chi cởi bỠáo ra quấn lên đầu, chỉ để lá»™ ra hai con mắt rồi lại chạy Ä‘i chừng hÆ¡n ná»a dặm nữa thì thấy phÃa trước có hai ngưá»i chạy tá»›i.
Du Thản Chi nháºn ra hai ngưá»i nà y chÃnh là Phong Ba ác cùng Bao Bất Ãồng, thá»§ hạ cá»§a Má»™ Dung công tá». Gã giáºt mình kinh hãi, không tá»± chá»§ được, liá»n dừng chân lại. Phong Ba ác cùng Bao Bất Ãồng lướt qua như má»™t dây khói.
Du Thản Chi tưởng thoát rồi thở phà o má»™t cái thì thốt nhiên có ngưá»i vá»— vai há»i:
- á»’! Là m sao ngươi phải quấn kÃn cả đầu thế?
Du Thản Chi ấp úng đáp:
- Tại hạ... mắc chứng sợ gió.
Phong Ba ác nói:
- Tam ca! Há»i đến gã là m chi? Chúng ta phải rượt theo mau lên chứ!
Bao Bất Ãồng nói:
- Không phải đâu là không phải đâu! Gã lấy áo bịt đầu mà cước bá»™ coi chừng gấp rút, đâu phải ngưá»i có bệnh. Ãúng là thằng lá»i đầu sắt.
Du Thản Chi hai tay xua loạn lên, gã mở chiếc áo quấn quanh đầu để lộ cái đầu sắt ra.
Bao Bất Ãồng cưá»i ha hả vá»— tay nói:
- Tứ đệ xem nhỡn lực của Tam ca thế nà o?
Phong Ba ác đưa tay gạt Bao Bất Ãồng ra nói:
- Tam ca phải cẩn tháºn!
Bao Bất Ãồng tuy không sợ hãi gì, nhưng gã đã bị độc chưởng cá»§a Du Thản Chi là m cho khổ sở. Nghe Phong Ba ác nói, gã có ý bẽn lẽn, thuáºn thế lùi lại sau.
Du Thản Chi lại muốn che áo lên đầu thì Bao Bất Ãồng kêu lên?
- Thằng lá»i đầu sắt kia! Mi là "thần thánh" nÆ¡i đâu?
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i đáp:
- Hai vị đại gia! Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt chẳng có chi đáng kể, sao hai vị còn nói giỡn hoà i?
Bao Bất Ãồng nói:
- Không phải đâu là không phải đâu! Tuyệt kỹ độc chưởng cá»§a mi đến Huyá»n Thông đại sư phái Thiếu Lâm còn không chịu nổi. Hai anh em ta đây khâm phục mi lắm. Lão Ãinh Xuân Thu tuy võ há»c cao thâm, nhưng thiệt ra không đủ là m sư phụ mi. Váºy lai lịch mi thế nà o nói cho chúng ta nghe Ä‘i.
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ có lai lịch gì đâu?
Bao Bất Ãồng tiến vá» phÃa trước má»™t bước.
Phong Ba ác rút trong ống giầy ra một lưỡi dao truỷ thủ, ánh sáng xanh lè. Gã cũng tiến lên một bước.
Du Thản Chi thấy trong tay Phong Ba ác có lưỡi đao truỷ thủ thì trong bụng mừng thầm, vội nói:
- Ãại gia! Tại hạ muốn mượn đại gia cái đó má»™t chút có được không?
Phong Ba ác nghe gã nói váºy đột nhiên biến sắc. Y nghÄ© rằng:
- Trên chốn giang hồ biết bao nhiêu là luáºn Ä‘iệu khách sáo mà ngụ ý toà n là phản lại. Tỉ như câu: "Xin các hạ tứ giáo", xin lãnh giáo mấy tuyệt chiêu cá»§a các hạ Ä‘á»u đưa đến chá»— đánh nhau chà mạng. Gã nà y lại dùng chữ mượn thì cái váºt mượn hoặc là má»™t cánh tay má»™t cái chân, có khi cả cái đầu nữa.
Y nghÄ© váºy trong lòng không khá»i kinh hãi liá»n há»i lại:
- Mi muốn mượn cái gì? Du Thản Chi dơ tay trỠvà o Phong Ba ác.
Phong Ba ác lại cà ng sợ hơn, lùi lại một bước.
Bao Bất Ãồng lên giá»ng the thé há»i:
- Mi mượn cái gì, nói rõ ra?
Bao chưa dứt lá»i hai chân đột nhiên đã nhảy xéo sang má»™t bên chạy và o trong đám cá» ráºm.
Bá»—ng thấy trong đám cá» vá»ng ra hai tiếng kêu quái gở.
Bao Bất Ãồng laị nhảy vá»t ra, má»—i tay xách má»™t ngưá»i.
Cả hai ngưá»i bị Bao Bất Ãồng lôi ra Ä‘á»u gắng sức cá»±a quáºy, nhưng há» bị hai tay y nắm chặt chẳng khác gì những cái lưỡi câu bằng thép bám chặt lấy, thì còn cá»±a quáºy sao cho thoát được.
Bao Bất Ãồng chạy ra trước mặt Phong Ba ác rồi buông tay liệng hai ngưá»i đó ra. Thân hình chúng đã vừa lăn xuống đất thì láºp tức chân y đã đạp lên lưng há».
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
18-08-2008, 10:00 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 73 : Kết bạn hiá»n Ba Ãc tặng Ä‘ao
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Hai ngưá»i nà y ngẩng đầu lên kêu gá»i:
- Sư đệ! Ãá»™ng thá»§ mau Ä‘i!
Du Thản Chi chưa rõ hai ngưá»i đó là ai. Bây giá» thấy há» kêu mình bằng sư đệ má»›i biết há» là sư huynh mình.
Bao Bất Ãồng cưá»i ha hả nói:
- Té ra các ngươi là môn hạ phái Tinh Tú. Bá»n ngươi lén lút là m trò gì đó?
Hai ngưá»i kia đáp:
- Bao anh hùng! Bá»n chúng tôi vâng mệnh sư phụ theo giám sát hà nh động gã đầu sắt nà y, không liên quan gì đến lão gia, mong rằng lão gia"nhẹ gót"cho!
Thưá»ng thưá»ng ngưá»i ta nói nhẹ tay, nhưng hiện giá» Bao Bất Ãồng đạp chân lên bá»n há», nên hai gã nà y dùng hai chữ"nhẹ gót"để xin Bao Bất Ãồng nhấc chân ra.
Bao Bất Ãồng cưá»i ha hả nhấc chân lên. Gã quả có tÃnh cách anh hùng, thá»±c tình không muốn chấp nháºt vá»›i hạng vô liêm sỉ, mở miệng ra van xin như bá»n nà y.
Du Thản Chi cả kinh nói:
- Bao anh hùng! Tha chúng không được đâu!
Hai gã đệ tá» phái Tinh Tú vừa đứng dáºy, láºp tức vươn tay ra.
Du Thản Chi còn Ä‘ang kinh hãi ngÆ¡ ngẩn thì hai tay Ä‘á»u bị chúng nắm chặt.
Hai gã nà y nắm được Du Thản Chi liá»n quát:
- Mau theo chúng ta vỠra mắt sư phụ!
Du Thản Chi năn nỉ:
- Sao hai vị sư huynh lại cố tình là m khó dá»… tiểu đệ? Nếu hại vị chịu buông tha thì tiểu đệ suốt Ä‘á»i không quên Æ¡n đức.
Hai gã lớn tiếng quát:
- Không được!
Rồi kéo Du Thản Chi vá» phÃa trước.
Du Thản Chi cá»±a mạnh hai tay má»™t cái. Gã chỉ mong thoát khá»i bà n tay hai ngưá»i sư huynh. NgỠđâu gã vừa dá»±t tay má»™t cái hai gã kia đã văng xa ra hai bên tả hữu cách mấy trượng. Lúc rá»›t xuống cả hai gã Ä‘á»u bị gẫy xương đứt gân chết ngay láºp tức.
Du Thản Chi thộn mặt ra một lúc rồi xoay mình trốn chạy.
Phong Ba ác và Bao Bất Ãồng cùng kinh hãi vô cùng đồng thanh la lên:
- Khoan đã!
Du Thản Chi thấy hai vị sư huynh thốt nhiên bay đi rồi té chết thì cho là tại hai gã Phong, Bao ám toán nên gã cả sợ cũng định trốn luôn.
Bây giá» thấy Phong, Bao la gá»i lại cà ng kinh hãi muốn chạy lẹ hÆ¡n.
Du Thản Chi sợ quá chân tay cuống quýt, té huỵch ngay xuống.
Phong Ba ác nhảy xổ lại như một cơn gió thoảng.
Gã há»i:
- Lúc nãy ngươi há»i mượn gì ta?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ... tại hạ không dám nghĩ đến việc quá cao xa ấy nữa.
Tuy nói váºy nhưng mắt gã vẫn đăm đăm nhìn ra vẻ thèm muốn lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§ trong tay Phong Ba ác và nhếch mép gượng cưá»i.
Phong Ba ác thấy Du Thản Chi nhìn chằm chặp lưỡi dao truá»· thá»§ cá»§a mình liá»n tỉnh ngá»™ ngay há»i:
- Có phải ngươi muốn mượn lưỡi truỷ thủ của ta không?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ quả có ý ấy, nhưng nếu các hạ không bằng lòng cho thì thôi.
Phong Ba ác há»i:
- Lưỡi truỷ thủ của ta cắt sắt như cắt bùn, phải chăng ngươi định mượn để tháo bỠcái đầu sắt đi?
Du Thản Chi đáp:
- ChÃnh thế!
Phong Ba ác cưá»i lạt nói:
- Lúc ta còn ở trước cá»a chùa Thiếu Lâm đã muốn tháo cái đầu sắt cho ngươi. Ngươi chẳng những không chịu còn đánh ta má»™t chưởng, khiến cho ta phải Ä‘au khổ bao nhiêu ngà y. Sao nay ngươi lại...
Du Thản Chi kinh hãi vô cùng cãi ngay:
- Phong đại gia, đại gia lầm rồi. Tại hạ có bản lãnh gì mà phóng chưởng đánh đại gia?
Phong Ba ác là ngưá»i thẳng thắn nóng nảy, thấy Du Thản Chi chối bây bẩy thì tức giáºn quát lên:
- Giá»i lắm! Ngươi đánh ngưá»i mà không chịu nháºn. Váºy ta há»i ngươi: Khi trước ở chùa Thiếu Lâm má»™t chưởng đánh và o vai ta chẳng lẽ là tay con chó ư?
Bao Bất Ãồng lại pha trò:
- Không phải đâu là không phải đâu! Ãó là móng chân con rùa Ä‘en đấy.
Du Thản Chi đỠmặt lên đáp:
- Ãấy là thần thông cá»§a Tinh Tú lão tiên, chứ không liên quan gì đến tại hạ.
Phong Ba ác cùng Bao Bất Ãồng rất là nghi hoặc. Vì rõ rà ng há» trúng độc chưởng cá»§a Du Thản Chi nên má»›i bị khổ sở đến ná»—i thần y Tiết Má»™ Hoa cÅ©ng đà nh bó tay không chữa được. Nếu không có tiểu hoà thượng kia ra tay cứu thì không biết số pháºn há» sẽ ra sao? Thế mà gã đầu sắt nà y không chịu nháºn là nghÄ©a gì? Và coi bá»™ hắn cÅ©ng không phải là má»™t kẻ giảo quyệt.
Hai ngưá»i đồng thanh há»i:
- Lão quái đó có môn thần thông gì?
Du Thản Chi ngần ngừ đáp:
- Tinh Tú lão tiên bảo đó là má»™t pháp thuáºt thần kỳ cá»§a phái Tinh Tú, không thể nói cho ngưá»i ngoà i nghe được.
Bao Bất Ãồng cùng Phong Ba ác cà ng nghe cà ng lấy là m kỳ, há»i ngay:
- Pháp thuáºt ư? Phái Tinh Tú còn hiểu cả pháp thuáºt nữa kia à ?
Du Thản Chi vẫn nhìn chằm chặp lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§ trong tay Phong Ba ác. Gã nghÄ© đến lúc sư phụ truyá»n dạy pháp thuáºt đã dặn mình chỉ lẩm bẩm Ä‘á»c má»™t câu khẩu quyết là tá»± nhiên tâm linh lão cảm ứng, dù ở xa cÅ©ng có thể thi triển pháp thuáºt để giúp đỡ cho. Nhưng nay mình Ä‘em A Tá» trốn Ä‘i là m cho sư phụ Ä‘ang căm háºn. Pháp thuáºt chả biết có ứng nghiệm nữa không. Chỉ sợ niệm khẩu quyết lên, sư phụ biết mình ở đây thì nguy to.
Gã ngẫm nghĩ mãi không quyết đoán được.
Phong Ba ác kéo Bao Bất Ãồng ra nói:
- Tam ca! Chúng ta đi thôi! Gã đầu sắt nà y là kẻ thù của chúng ta, cho gã mượn đao truỷ thủ là m chi?
Du Thản Chi bản tâm muốn và o một thị trấn để kiếm thợ rèn tìm cách tháo cái đầu sắt cho mình. Nhưng dao búa của thợ rèn đâu có được bằng lưỡi truỷ thủ cắt sắt như cắt bùn kia?
Gã thấy hai ngưá»i bá» Ä‘i, vá»™i nói:
- Tại hạ xin nói, tại hạ xin nói! Câu khẩu quyết đó là : "Tinh Tú lão tiên. Tinh Tú lão tiên! Giúp giùm đệ tỠđể thắng kẻ địch. Má»™t, ba, năm, bảy, chÃn". Tại hạ mà niệm quyết lên thì y ở nÆ¡i xa cÅ©ng thi triển pháp thuáºt đặng giúp cho tại hạ thá»§ thắng.
Phong Ba ác cùng Bao Bất Ãồng lúc má»›i nghe không khá»i ngẩn ngưá»i ra. Nhưng sau chợt hiểu ra nên không nhịn được, Ä‘á»u nổi lên má»™t trà ng cưá»i rá»™.
Phong Ba ác cưá»i lăn lá»™n, Bao Bất Ãồng thì ôm bụng rÅ© ra mà cưá»i.
Gã vừa cưá»i vừa la lên:
- Úi chao! Trá»i Æ¡i là trá»i!
Du Thản Chi nói:
- Xin các vị chá»› cưá»i, phát chưởng ngà y ná» mà tại hạ đánh các vị bị thương, chắc là pháp thuáºt cá»§a sư phụ tại hạ đó.
Phong Ba ác cố nÃn cưá»i lại nói:
- Anh bạn đầu sắt Æ¡i! Chúng ta tuy bị ngươi là m khổ sở, nhưng thấy lão quái váºt đó lừa như váºy, ta chẳn phục lão tà nà o. Lão quái váºt đó biết cóc gì pháp thuáºt. Chỉ có công lá»±c cá»§a ngươi xứng đáng là tay cao thá»§ đệ nhất trong võ lâm, cái đó má»›i là thá»±c sá»±.
Du Thản Chi khoát tay lia lịa nói:
- Tôn giá đừng nói hà m hồ. Tại hạ mà là tay cao thủ đệ nhất ư? Ha ha!
Du Thản Chi tự cho mình chỉ là tay cao thủ đệ nhất đối với A TỠđể nà ng xây giấc mộng đẹp thì nà ng mới cao hứng.
Phong Ba ác thấy gã ngẩn ngưá»i ra lại nói:
- Theo chỗ ta biết thì công lực của Tinh Tú lão quái có khi chưa bằng ngươi.
Du Thản Chi lại xua tay nói:
- Các hạ chớ nói thế! Các hạ chớ nói thế!
Bao Bất Ãồng đến bên Phong Ba ác nói:
- Phong tứ đệ! Gã nà y dở điên dở khùng, không nói chuyện với gã nữa.
Phong Ba ác nghiêm nét mặt nói:
- Anh bạn đầu sắt! Rồi một ngà y kia ngươi sẽ biết ta nói thực. Võ công ngươi cực cao. Công phu độc chưởng thiệt là thứ nhất thiên hạ. Ta mong rằng từ đây vỠsau ngươi đừng phát chưởng bừa bãi như trước nữa!
Du Thản Chi vội nói:
- Tại hạ chỉ mong đừng ai đánh mình, chứ khi nà o còn dám đánh ai?
Phong Ba ác quáºt lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§ và o ống già y hai cái rồi quẳng lại cho Du Thản Chi nói:
- Tốt lắm! Phong mỗ cho ngươi lưỡi đao nà y để kết giao tình bằng hữu.
Du Thản Chi hai tay đón lấy. Gã ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi quì phục xuống đất.
Trên chốn giang hồ lòng ngưá»i nham hiểm giả dối.
Phong Ba ác cùng Bao Bất Ãồng Ä‘á»u là những tay lịch duyệt, chá»— nà o cÅ©ng để ý.
Hai gã vừa thấy Du Thản Chi quì xuống liá»n lạng ngưá»i Ä‘i né tránh.
Du Thản Chi tuyệt không có ý hại ngưá»i, gã dáºp đầu ba lạy rồi trịnh trá»ng nói:
- Hai vị lấy tình bạn đối vá»›i Du má»— khiến Du má»— cảm kÃch vô cùng!
Phong Ba ác nói:
- á»’! Té ra ngưá»i há» Du.
Du Thản Chi đáp:
- Vâng! Tại hạ hỠDu.
Bao Bất Ãồng há»i:
- Nhà há» Du ở Tụ hiá»n trang nổi tiếng hà o hiệp khắp nÆ¡i. Ngươi có phải thuá»™c giòng há» Du nà y không?
Du Thản Chi nghe nói mà đau lòng. Gã ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:
- Tại hạ vẫn ngưỡng má»™ đại danh nhà há» Du ở Tụ hiá»n trang, nhưng chưa có phúc pháºn được gặp hai vị Du lão anh hùng.
Miệng nói mà hai hà ng nước mắt gã chảy ra đầm đìa, nhưng vì đầu chụp lồng sắt nên ngưá»i ngoà i không nhìn thấy.
Hai gã Phong Bao đưa mắt nhìn nhau và đá»u hiểu gã đầu sắt nà y không muốn nói rõ lai lịch mình. Vì gã đã giao tình bằng hữu thì lo gì chẳng còn cÆ¡ há»™i để há»i cho ra.
Hai gã nghÄ© váºy liá»n chắp tay nói:
- Du bằng hữu! Chúng ta xin cáo biệt ngươi đây. Sau nà y sẽ có ngà y tái hội.
Phong Ba ác cùng Bao Bất Ãồng trở gót chạy Ä‘i như luồng gió thoảng.
Hai gã Ä‘i rồi, Du Thản Chi cÅ©ng ra Ä‘i. Gã Ä‘i má»™t lúc thì đến bá» má»™t con sông nhá». Gã đứng bên bá» sông nhìn bóng mình in hình trên mặt nước. Gã từ từ dÆ¡ lưỡi truá»· thá»§ lên mà không khá»i phát run.
Cái lồng sắt nà y dÃnh liá»n và o da thịt trên mặt và đầu gã, bây giá» tháo ra có khi nguy đến tÃnh mệnh, trách nà o gã chẳng bở vÃa. Nhưng gã nghÄ© tá»›i việc sau khi bỠđược nó ra thì có thể vÄ©nh viá»…n trở nên Vương Tinh Thiên chưởng môn nhân phái Cá»±c Lạc và sẽ được ká» cáºn bên mình A Tá» không còn sợ hãi chi nữa.
NghÄ© váºy, dÅ©ng khà lại nổi lên bồng bá»™t. Gã nắm chặt chuôi Ä‘ao nhìn đúng và o vết hà n khẽ rạch xuống.
Lưỡi truỷ thủ của Phong Ba ác quả nhiên sắc bén vô cùng, mới khẽ rạch một cái mà chỗ giáp nối đã hở ra.
Du Thản Chi cất lưỡi truá»· thá»§ Ä‘i. Má»™t tay đằng trước má»™t tay đằng sau nắm lấy hai bên lồng sắt. Gã hÃt mạnh má»™t hÆ¡i rồi dùng hết sức bình sinh kéo ra. Gã đã quyết chà dùng sức giáºt rất mạnh, nên hai mảnh lồng sắt lôi luôn cả da thịt ra, gã thấy má»™t cÆ¡n Ä‘au kịch liệt thấu và o tâm can. Trá»i đất hình như quay cuồng, gã Ä‘au quá kêu lên má»™t tiếng rồi ngất Ä‘i.
Không biết ngất Ä‘i đã bao lâu, Du Thản Chi từ từ hồi tỉnh, gã thấy Ä‘au kịch hÆ¡n, không mở mắt ra được. Gã gắng gượng thò tay lên sá» thì biết rằng ná»a ngưá»i trên mình ngáºp trong vÅ©ng máu. Gã lại đưa tay lên sỠđầu thì thấy tay lạnh cứng đơ, gã tưởng chưa bỠđược đầu sắt ra tinh thần lại cà ng Ä‘au đớn rồi ngất Ä‘i lần nữa.
Tháºt ra Du Thản Chi giáºt được đầu sắt ra rồi, nhưng da thịt bị đứt ra mấy miếng, máu tươi chảy ra như suối. Gã Ä‘au quá ngất Ä‘i đầu dốc xuống sông. CÅ©ng may mà đầu gã thấm nước và o, không thì gã cứ mê man máu chảy không ngá»›t thì rất có thể nguy đến tÃnh mạng. Ãầu mặt dúng xuống sông khà lạnh thấm và o trong ngưá»i máu má»›i đông kết lại được và thà nh má»™t tấm mà n che ngoà i, tá»± nhiên cầm được huyết bên trong không chảy ra nữa.
Lúc Du Thản Chi tỉnh lại sá» lên mặt lên đầu thì đụng và o lá»›p băng đóng. Ãến lần thứ hai tỉnh lại lá»›p băng tan dần Ä‘i và chỉ thấy đầu mặt gã nóng ran. Gã gắng gượng ngồi dáºy cúi đầu nhìn bóng mình dưới nước bất giác cả kinh giáºt nẩy mình lên. Ban đầu gã tưởng dưới sông ẩn nấp má»™t con quái váºt, nhưng sau gã biết con quái váºt đó chÃnh là bóng mình.
Du Thản Chi ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi mạnh dạn nhìn kỹ bóng mình dưới sông thì thấy trên mặt máu thịt lùng nhùng mất Ä‘i từng mảnh da. Trông chẳng khác gì quỉ sứ. Trong lòng gã rất là khó chịu phải nhắm mắt lại.
Gã nghÄ© bụng: Ãầu mặt mình sứt sẹo cá»±c kỳ xấu xa, có lẽ khắp thiên hạ không có ai là ngưá»i trông thấy mình mà chẳng ghê sợ. Nhưng may thay A Tá» Ä‘ui mắt không nhìn thấy tướng mạo mình, mình sẽ đưa nà ng đến má»™t nÆ¡i không có vết chân ngưá»i, lúc ấy chỉ có mình và A Tá» hai ngưá»i thì dù mình có xấu xa đến đâu cÅ©ng chẳng cần gì.
Du Thản Chi xoay ngưá»i lại đưa chân ra đá hai mảnh đầu sắt dÃnh đầy da thịt tóc tai xuống sông. Gã cố nhịn Ä‘au Ä‘i vá» phÃa rừng đà o. Khi gần đến nÆ¡i trái tim gã Ä‘áºp loạn lên. Gã xuyên qua rừng thấy má»™t cô gái ngồi trên bá» suối.
Còn đằng xa, Du Thản Chi đã la gá»i:
- A Tá»! A Tá»!
Không thấy cô gái quay đầu lại, Du Thản Chi giáºt mình nghÄ© thầm:
- Chẳng lẽ vì mình đi lâu quá mà nà ng bực mình không còn muốn nhìn đến mình nữa?
Gã Ä‘i lại gần thêm mấy bước phát giác có Ä‘iá»u khác lạ, cô gái nà y không mặc áo tÃa. Gã bồn chồn đứng ngây ngưá»i ra không biết là m thế nà o?
Bá»—ng cô gái báºt lên tiếng cưá»i khà nh khạch quay lại há»i:
- Ngươi đã vỠđấy ư? Ta chỠngươi lâu... lâu quá rồi!
Du Thản Chi giáºt nẩy mình lên.
Nguyên ngưá»i đà n bà nà y là Vô ác bất tác Diệp Nhị Nương chứ không phải A Tá» cá»§a gã.
Diệp Nhị Nương vừa ngó thấy Du Thản Chi thì cÅ©ng sợ xám mặt lại. Mụ đã có biệt hiệu là Vô ác bất tác thì bất luáºn là những việc tà n ác đến đâu mụ cÅ©ng chẳng coi thưá»ng? Váºy mà vừa thấy mặt Du Thản Chi đầy máu thịt bầy ngầy, mụ không khá»i kinh hãi thất sắc.
Du Thản Chi tiến lại gần má»™t bước há»i:
- A TỠđâu rồi?
Diệp Nhị Nương trấn tÄ©nh lại há»i:
- Ngươi tìm nà ng ư?
Du Thản Chi biết mụ nà y rất thân vá»›i Ãinh Xuân Thu và cÅ©ng là má»™t tay tà n ác. Nếu không vì A Tá» thì gã đã bá» chạy rồi. Váºy mà lúc nà y gã lại tiến gần thêm bước nữa há»i luôn mấy câu?
- A TỠđâu? A TỠđâu?
Ãầu mặt gã đầm đìa những máu, trong mắt chiếu ra những tia sáng hoảng hốt.
Diệp Nhị Nương không khá»i kinh hãi, gượng cưá»i há»i lại:
- A Tá» có phải là con nhá» mặt trái soan mình mặc áo tÃa không?
Du Thản Chi vội la lên:
- Phải rồi! ChÃnh nà ng đó! Nà ng hiện ở đâu?
Diệp Nhị Nương trá» tay và o bụi ráºm ở bá» sông đáp:
- Nà ng ra ngoà i đó rá»a chân. Là m gì mà ngươi phải gá»i rối lên thế.
Du Thản Chi tưởng tháºt, trở gót chạy ra bá» sông.
Diệp Nhị Nương thân pháp nhanh như gió, lướt theo sau Du Thản Chi, phóng ra một chưởng.
Du Thản Chi không ngỠDiệp Nhị Nương đột nhiên ám toán. Phát chưởng của mụ đánh trúng lưng gã, gã bị hất đi hai bước rồi ngã xuống đất.
Vừa té xuống, Du Thản Chi đã trông thấy A Tá» nằm duá»—i chân trong bụi cá» ráºm, không hiểu nà ng còn sống hay chết?
Diệp Nhị Nương Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i, mụ đạp chân lên Du Thản Chi quát há»i:
- Mi là ai?
Du Thản Chi thở hồng há»™c há»i lại:
- A Tá»! Mụ là m cho A Tá» thế nà o rồi đây?
Du Thản Chi không há» biết ná»™i công mình rất má»±c cao thâm. Nếu Diệp Nhị Nương mà đối phó vá»›i gã, dù dùng cả quyá»n cước, gã cÅ©ng không dám trả đòn. Nhưng lúc nà y lòng gã xao xuyến lo cho sá»± yên nguy cá»§a A Tá», gã hết sức cá»±a quáºy.
Diệp Nhị Nương bá»—ng cảm thấy má»™t nguồn đại lá»±c xô tá»›i ngưá»i mụ không tá»± chá»§ được ngã ngá»a ra phÃa sau.
Du Thản Chi nhảy phốc lại, nắm lấy vai mụ lớn tiếng quát:
- A Tá»! A Tá» là m sao rồi? A Tá» là m sao rồi?
Diệp Nhị Nương bị Du Thản Chi nắm chặt, má»™t luồng khà âm hà n từ bà n tay gã truyá»n và o trong thân thể mụ. Mụ bị rét quá hai hà m răng run lên láºp cáºp, mắt trắng dã, mụ không nói ra tiếng nà o nữa?
Du Thản Chi thấy tình trạng Diệp Nhị Nương như váºy thì không khá»i kinh hãi. Gã biết võ công đối phương rất cao cưá»ng, mà sao mặt mụ biến đổi thà nh quái lạ đến thế.
Gã tá»± há»i:
- Phải chăng mụ đang phát huy một thứ công phu ghê gớm gì đây để hạ mình?
NghÄ© váºy gã cà ng khiếp sợ. Năm ngón tay tá»± nhiên ná»›i ra.
Diệp Nhị Nương ngưá»i má»m nhÅ©n nằm lăn dưới đất, thở ra thì nhiá»u mà hÃt và o thì Ãt. Mụ không nhúc nhÃch được nữa.
Du Thản Chi thá»™n mặt ra má»™t lúc. Gã còn cho mình gặp váºn Ä‘á». Mụ ma đầu nà y chưa hà nh hạ mình, mà còn Ä‘ang váºn động ná»™i công, và chỉ lát nữa mụ sẽ hà nh tá»™i mình.
NghÄ© váºy, gã không dám bá» mất cÆ¡ há»™i chá»›p nhoáng nà y, vá»™i chạy đến bên A Tá». Gã thất A Tá» chỉ bị Ä‘iểm huyệt thì thở phà o má»™t cái nhẹ nhõm. Gã biết cách giải khai huyệt đạo, liá»n vá»— nhẹ và o ngưá»i A Tá» má»™t cái.
A Tá» thở má»™t hÆ¡i khoan khoái trở mình ngồi dáºy nói:
- Ta nghe rõ cả rồi!
Du Thản Chi giáºt mình há»i:
- Cô nương nghe rõ Ä‘iá»u chi?
A TỠvẻ mặt hớn hở đáp:
- Ta nghe rõ công tá» chỉ ra tay má»™t cái mà Vô ác Bất tác Diệp Nhị Nương bị hạ không kịp kêu lên má»™t tiếng. Dưá»ng như mụ bị ngẹt hÆ¡i phải không?
Du Thản Chi run lên há»i:
- Vô ác Bất Tác Diệp Nhị Nương?
A Tá» cưá»i đáp lại:
- Mụ ấy chết rồi phải không?
Du Thản Chi tuy há»c võ chưa bao lâu, nhưng khi gã còn ở Tụ hiá»n trang thì khách võ lâm nổi tiếng qua lại rất nhiá»u dÄ© nhiên là gã đã nghe đến tiếng tăm cá»§a Thiên hạ Tứ ác. Gã sợ toát mồ hôi, nói không ra lá»i.
A Tá» lấy là m lạ há»i:
- Công tỠlà m sao vây?
Du Thản Chi lắp bắp:
- Mụ ấy... mụ ấy...
Gã định nói mụ ấy giả vỠđó. Nhưng gã nghĩ lại mình đối với A TỠlà Vương Tinh Thiên, chưởng môn nhân phái Cực Lạc thì sợ gì thiên hạ tứ ác?
Gã liá»n mạnh dạn đáp:
- Phải rồi! Ngưá»i như mụ dÄ© nhiên không chịu nổi má»™t đòn cá»§a tại hạ. A Tá»! Chúng ta Ä‘i thôi!
A Tá» ngá»a mặt lên hướng vá» phÃa Du Thản Chi ra chiá»u khâm phục vô cùng.
Nà ng nói:
- Vô ác Bất Tác Diệp Nhị Nương võ công rất má»±c cao cưá»ng. Cả Ãinh lão quái cÅ©ng đỠcáºp đến mụ luôn trước mặt các đệ tá». Thế mà mụ bị công tá» hạ thá»§ má»™t cách dá»… dà ng. Ta biết rằng từ nay đã bạn bè cùng công tá» thì không ai dám coi thưá»ng mình nữa.
Nà ng nói mấy câu sau dưá»ng như cảm xúc đến ngẹn ngà o, cÆ¡ hồ không ngăn giá»t lệ.
Du Thản Chi vội nói:
- Tại hạ cùng cô nương ở luôn bên nhau thì dĩ nhiên không còn ai dám khinh mạn cô nương nữa.
A Tá» há»›n hở tươi cưá»i. Nà ng nghẹo đầu thá»§ thỉ nói:
- Công tỠđã đối với ta thân thiết thế nà y thì ta phải nhỠcông tỠmột việc.
Du Thản Chi há»i:
- Việc gì? Cô nương cứ nói ra. Nhưng chúng ta phải dá»i khá»i nÆ¡i nà y đã chứ!
Trong lòng gã vẫn lo sợ Diệp Nhị Nương đứng lên thì mình bị nguy vá»›i mụ, nên vẫn muốn dá»i xa ngay. Gã có biết đâu rằng Diệp Nhị Nương chưa chết, cÅ©ng chẳng dám động thá»§ vá»›i gã nữa.
A TỠnói ngay:
- Ta chắc công tá» không muốn nghe lá»i ta!
Du Thản Chi vừa dắt A TỠđứng dáºy Ä‘i vừa nói:
- Tại hạ nhất định nghe lá»i cô nương.
A Tá» cưá»i há»i:
- Ta chưa nói ra việc gì công tỠđã biết đâu mà ưng thuáºn.
Du Thản Chi nghĩ bụng:
- Bất luáºn nà ng yêu cầu việc gì mà mình chẳng hết sức, dù phải nhảy và o đống lá»a cÅ©ng chẳng dám từ nan.
NghÄ© váºy gã há»i:
- Cô nương muốn tại hạ là m gì? Xin nói cho nghe!
A Tá» dừng bước hÆ¡i ngá»ng đầu lên nói:
- Công tá»! Ta muốn tranh Ä‘oạt chức chưởng môn phái Tinh Tú.
Du Thản Chi không ngỠnà ng lại đi yêu cầu cái việc oái oăm nà y.
Gã ấp úng há»i lại:
- Cô nương! Cô nương... bảo sao?
A TỠnhắc lại:
- Ta muốn công tỠgiúp đỡ cho ta lên là m chưởng môn nhân phái Tinh Tú.
Du Thản Chi bất giác run lên, há»i lại A Tá»:
- Cái đó cô nương nói giỡn chăng?
A Tá» chau mà y là m mặt giáºn nói:
- Công tá» vừa bảo bất luáºn là m việc gì cÅ©ng ưng thuáºn kia mà ? Là m sao vá»›i cái việc cá»n con nà y mà đã chối đây đẩy?
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i há»i:
- Phải phải! Cái đó mà là việc nhỠư?
A TỠđáp:
- Phải rồi! Võ công cá»§a công tá» cao thâm quán thế. Công tỠđã nói ai sợ Ãinh Xuân Thu thì sợ, chứ công tá» không sợ lão. Thế thì việc đánh bại Ãinh Xuân Thu đối vá»›i công tá» chẳng có chi mà khó.
Du Thản Chi cũng nói bừa:
- Phải rồi... việc đó chả khó gì? ...
A Tá» thÃch quá nói:
- Thế thì hay lắm! Công tỠđánh bại Ãinh Xuân Thu, để ta lên là m chưởng môn phái Tinh Tú và bắt Ãinh Xuân Thu phải lạy tạ xin xuống là m kẻ môn hạ. Ha ha! Thế thì tuyệt quá.
Du Thản Chi nghe xong không còn nói sao được nữa.
Gã nghĩ bụng:
- Ãinh Xuân Thu là sư phụ A Tá». Nà ng mượn sức ngưá»i ngoà i để tranh Ä‘oạt chức chưởng môn cÅ©ng đã là má»™t việc hiếm thấy trong võ lâm, nà ng lại còn muốn bắt sư phụ hạ mình xuống lạy nà ng để xin là m môn hạ, thì thiệt là má»™t việc quái gở, chưa từng nghe ai nói đến bao giá».
Phái Tinh Tú vốn là má»™t tà phái nhất thiên hạ, chẳng có việc chi là há» không dám là m. A Tá» nghÄ© như váºy, nà ng nói ra rồi tá»± mình lấy là m thú vị, chẳmng nghÄ© gì đến hà nh động vô lý nữa.
Du Thản Chi ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi nói:
- A Tá»! Thanh danh phái Tinh Tú thiên hạ Ä‘á»u chán ghét chẳng có gì là vinh. Cô nương chẳng nên là m chưởng môn nhân phái đó là m chi.
A TỠngẹo đầu nói:
- Không, không, oai danh phái Tinh Tú chấn động khắp nÆ¡i. Vả lại báu váºt cá»§a bản phái là cái BÃch ngá»c vương đỉnh chỉ mình ta biết chá»—, váºy ta xứng đáng là m chức chưởng môn. Ta chỉ biết thế thôi. Công tá» vừa ưng thuáºn ta rồi, bây giá» lại hối háºn hay sao?
Du Thản Chi vội đáp:
- Tại hạ không há» hối háºn, có Ä‘iá»u thắng được Ãinh Xuân Thu...
Trong lòng gã lấy là m khó nghÄ©. Gã đã tá»± xưng là chưởng môn nhân phái Cá»±c Lạc, lại tá»± nháºn võ công quán thế chẳng qua là để là m vui lòng A Tá». NgỠđâu nà ng lại có ý nghÄ© trá»› trêu muốn già nh giáºt chức chưởng môn phái Tinh Tú? Gã nhất định không dám động tá»›i Ãinh Xuân Thu thì là m sao mà đoạt được chức chưởng môn cho A Tá».
A TỠcúi đầu xuống nói:
- Vương công tá»! Ta cùng công tỠở vá»›i nhau, vẫn cảm thấy có Ä‘iá»u không xứng đáng.
Du Thản Chi cả kinh há»i:
- A Tá»! Sao cô nương lại nói thế?
A TỠđáp:
- Công tỠlà chưởng môn một phái mà ta chẳng là m gì hết thì xứng đáng là m sao được với công t�
Du Thản Chi dáºm chân nói:
- Tại hạ cũng không phải...
Gã nói giở chừng rồi im bặt.
A Tá» há»i:
- Công tỠkhông phải là gì?
Du Thản Chi liá»n lái sang chuyện khác:
- Tại hạ không phải là có ý cá»± tuyệt lá»i yêu cầu cá»§a cô nương. Nhưng...
Gã động tâm nói ngay:
- Nhưng Tinh Tú lão quái bây giỠkhông biết đi đâu? Chúng ta kiếm lão thế nà o được?
A Tá» cưá»i đáp:
- Cái đó công tá» khá»i lo. Chỉ cần phóng lên má»™t tÃn hiệu cá»§a bản môn là lão tìm đến ngay!
Du Thản Chi vội la lên:
- Không, không được!
A Tá» lấy trong tay áo ra má»™t mÅ©i tên nhá» sắc tÃa, nà ng chỉ bóp mạnh Ä‘uôi mÅ©i tên má»™t cái. Chất lưu hoà ng gặp gió tá»± nhiên cháy lên rồi"véo"má»™t tiếng, mÅ©i há»a tiá»…n biến thà nh má»™t dây lá»a sắc tÃa bay vá»t lên trên không.
Du Thản Chi thấy váºy hồn vÃa lên mây.
A TỠvỗ tay rồi nói:
- Công tá» coi xem tÃn hiệu có lên cao không?
Du Thản Chi bất đắc dÄ© ngẩng đầu lên xem thì thấy dây lá»a vá»t lên lưng chừng trá»i rồi nổ đánh đùng má»™t tiếng, toé ra thà nh má»™t đám mưa hoa sắc tÃa rá»›t xuống. Cứ tình hình nà y mà đoán thì e rằng ngưá»i đứng ngoà i xa mưá»i dặm cÅ©ng trông thấy...
Du Thản Chi sợ quá, vội nắm lấy bà n tay nhỠnhắn của A TỠvừa la lên:
- Chạy đi thôi!
A TỠbị gã nắm tay không chủ động được phải chạy theo.
Nà ng vừa chạy vừa la há»i:
- Là m sao mà phải chạy? Ãinh Xuân Thu nhìn thấy ánh lá»a thì láºp tức tìm đến đây ngay kia mà ? Du Thản Chi chẳng nói năng gì cứ ra sức chạy liá»n má»™t mạch đến năm bảy dặm má»›i dừng lại.
A Tá» giáºt tay ra há»i?
- Công tá» không dám động thá»§ vá»›i Ãinh Xuân Thu hay sao?
Du Thản Chi thở phà o đáp:
- Không! Không! Ãinh Xuân Thu thì đáng kể gì?
A Tá» há»i:
- Thế là m sao mà công tá» phải chạy Ä‘i như váºy?
Du Thản Chi gượng cưá»i đáp:
- Không phải tại hạ chạy vì sợ lão đâu. Tại hạ chỉ sợ đến lúc động thá»§ cùng Ãinh Xuân Thu sẽ là m liên lụy đến cô nương nên phải dắt cô nương ra chá»— khác.
A TỠđổi giáºn là m tươi há»i:
- Bây giỠcông tỠđịnh thế nà o?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ sẽ má»™t mình quay vỠđối phó vá»›i Ãinh Xuân Thu.
A TỠlắc đầu đáp:
- Không được! Công tá» vừa bảo không dá»i xa ta nữa kia mà !
Du Thản Chi định gạt nà ng, bá» Ä‘i má»™t lúc lâu sẽ quay lại nói dối là đã đánh chết Ãinh Xuân Thu rồi. Không ngá» A Tá» khăng khăng má»™t má»±c đòi theo mình. Dù nà ng Ä‘ui mắt nhưng mình gạt nà ng thế nà o được.
A Tá» có biết đâu Du Thản Chi ruá»™t nóng như lá»a đốt, nà ng lại nói:
- Ãánh bại Ãinh Xuân Thu rồi, ta còn muốn má»™t việc khác.
Du Thản Chi cÆ¡ hồ phát khóc, nhưng cố trấn tÄ©nh há»i:
- Cô nương còn muốn Ä‘iá»u chi?
A TỠđáp:
- Chồng chị ta trước là m bang chúa Cái bang nhưng bị má»™t lÅ© ăn xin ngu ngốc tranh Ä‘oạt cây đả cẩu bổng, tước mất quyá»n vị bang chúa cá»§a y. Bây giá» nếu mình cướp lại được cây đả cẩu bổng ở trong tay há», thì sung sướng biết chừng nà o!
Du Thản Chi hai chân má»m nhÅ©n, bất giác ngồi phệt xuống đất há»i:
- Cô nương còn có chủ ý gì?
A Tá» mỉm cưá»i đáp:
- Là m xong hai việc nà y rồi sẽ bà n.
Du Thản Chi trong lòng lo lắng không biết đến đâu mà kể.
A Tá» lại há»i:
- Ô hay! Sao chẳng nghe thấy tin tức gì vá» Ãinh Xuân Thu? Ta lại phải phóng má»™t cây tÃn hiệu nữa lên má»›i được.
Du Thản Chi ấp úng:
- A Tá»!... Chúng ta...
Gã toan thú tháºt vá»›i A Tá» minh chỉ là gã đầu sắt bất tà i, chứ không phải là con ngưá»i phong lưu tuấn nhã, má»™t vị chưởng môn võ công tuyệt đỉnh như nà ng tưởng đâu. Mình chá»a trông thấy Ãinh Xuân Thu đã muốn Ä‘áºp đầu van lạy xin tha thì còn nói chi đến chuyện tranh Ä‘oạt chức chưởng môn phái Tinh Tú nữa.
A Tá» lại há»i:
- Công tá» bảo sao? Cặp mắt ta bị Ãinh Xuân Thu là m cho Ä‘ui mù. Mối cừu háºn nà y không bao giá» tiêu tan được. Chẳng lẽ công tá» không chịu rá»a háºn cho ta ư?
Du Thản Chi biết A Tá» là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, nếu mình còn nói quanh quẩn, tất bị nà ng phát giác. Gã liá»n nói:
- Phải rồi! Chúng ta Ä‘i tìm Ãinh Xuân Thu!
A TỠcả mừng nói:
- Hay qua! Chúng ta phải đi mau!
Du Thản Chi lại lôi A Tá» chạy vá» phÃa trước. A Tá» hai mắt Ä‘ui mù, vẫn tưởng gã chạy vá» lối cÅ©. NgỠđâu gã lại đưa nà ng chạy Ä‘i ngả khác. Hai ngưá»i chạy Ä‘i chừng năm sáu dặm. A Tá» vẫn tưởng Du Thản Chi dẫn mình vá» chá»— cÅ© nhưng thá»±c ra gã dẫn nà ng vá» hướng ngược lại, thà nh ra Ä‘i đã xa gấp đôi trước.
Du Thản Chi dừng bước nói:
- Ô hay! Sao không thấy Ãinh Xuân Thu?
Gã sợ A Tá» phát giác ra mình lừa bịp, vì trong lòng không khá»i kinh hãi, nên giá»ng nói run run.
A TỠnói:
- Trừ phi lão chưa nhìn thấy tÃn hiệu, không thì lão đã tá»›i nÆ¡i rồi. Ta còn có tÃn hiệu bên mình, lại đốt lên cái nữa xem.
Du Thản Chi vội gạt đi:
- Bất tất phải đốt nữa!
Nhưng A Tá» cỠđộng rất mau lẹ, nà ng đốt tÃn hiệu loé lên thà nh má»™t cùng lá»a tÃa lÆ¡ lá»ng giữa trá»i. Du Thản Chi sợ toát mồ hôi, toan kéo A Tá» Ä‘i thì lại sợ nà ng tức giáºn. Gã luống cuống không biết là m thế nà o cho được thì đã nghe tiếng Ãinh Xuân Thu văng vẳng vá»ng lại.
Lão cất tiếng gá»i:
- A Tá»! Mi lại muốn quay vá» sư môn đó chăng? Như váºy ta có thể rá»™ng dung tha cho mi được.
A TỠvội cất tiếng:
- Ãúng thế! Ãệ tá» muốn quay vá» là m môn hạ phái Tinh Tú. Sư phụ Æ¡i! Sư phụ đến đây mau!
Ãinh Xuân Thu vừa Ä‘i lại gần vừa nói:
- Ta đến đây!
Vừa dứt lá»i, lão đã tá»›i trước mặt hai ngưá»i.
Lúc nà y Du Thản Chi sợ đến hai chân nhũn ra. Gã ngồi phệt xuống tảng đá, không còn chủ ý gì nữa.
A TỠđứng tá»±a và o bên gã. Nà ng thấy Tinh Tú lão quái quả nhiên đến thá»±c, trong lòng phấp phá»ng không yên
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 10:07 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 74 : A TỠtranh già nh chức Chưởng Môn
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
A Tá» lúc thấy Du Thản Chi má»›i đánh má»™t chiêu đã hạ được Vô ác bất tác Diệp Nhị Nương liá»n bảo gã đối phó vá»›i Ãinh Xuân Thu. Không ngá» Ãinh Xuân Thu tá»›i nÆ¡i, gã vẫn không lên tiếng. Nà ng Ä‘ui mắt không nhìn thấy gì, nghÄ© bụng chắc Ãinh Xuân Thu thấy mình Ä‘i liá»n vá»›i má»™t chà ng thanh niên công tá», phải lấy là m kỳ dị.
Ãinh Xuân Thu sá»± tháºt trong lòng rất lấy là m kỳ lạ. Lão đứng ngoà i xa bảy tám thước, cặp mắt loang loáng nhìn Du Thản Chi.
Du Thản Chi đã tháo cái lồng sắt trên đầu ra, những vết thương đã đóng vẩy. Hiện giá» ba phần giống ngưá»i, bảy phần giống quỉ, trông tướng mạo rất là khá»§ng khiếp. Gã ngồi trên phiến đá run lên bần báºt.
Ãinh Xuân Thu tuy biết nhiá»u hiểu rá»™ng, thế mà cÅ©ng không hiểu được vụ nà y.
Lão trông gã hồi lâu, rồi cất tiếng há»i:
- Các hạ là ai?
A TỠnghĩ thầm:
- Ãinh Xuân Thu quả nhiên chưa biết Vương Tinh Thiên. Mình nghe giá»ng lão nói ra chiá»u sợ sệt. Như thế đủ hiểu Vương Tinh Thiên khà vÅ© hiên ngang, tướng mạo phi phà m.
NghÄ© váºy nà ng rất yên tâm, chỉ chá» Du Thản Chi trả lá»i. Nhưng chá» hồi lâu vẫn chẳng thấy gã lên tiếng.
Nguyên Du Thản Chi vừa thấy Ãinh Xuân Thu tá»›i nÆ¡i đã cuống cuồng, khi nà o còn dám mở miệng.
A Tá» báºt lên tiếng cưá»i khanh khách há»i:
- Ãinh Xuân Thu! Ngươi chưa thấy chà ng công tá» nà y lần nà o phải không?
Ãinh Xuân Thu nghe A Tá» thốt nhiên dám đổi giá»ng dám kêu gá»i há» mình thì trong lòng cả giáºn. Nhưng giá»ng nói ả có vẻ á»· mình, lão không buông cÆ¡n giáºn cho nổi lên, vẫn ung dung há»i:
- Ta chưa biết qua, y là ai váºy?
A Tá» cưá»i đáp:
- Vị nà y là Vương Tinh Thiên, chưởng môn nhân phái Cực Lạc. Ngươi đã nghe đến tên bao giỠchưa?
Tinh Tú lão quái thá»™n mặt ra nghÄ© ngợi: Trong võ lâm rất nhiá»u môn phái, nhưng chưa từng nghe đến phái Cá»±c Lạc bao giá». Lão tức mình quát lên:
- Phái gì là phái Cực Lạc? Con nà y chỉ nói cà n!
A TỠlạnh lùng đáp:
- Ngươi là ngưá»i há»§ láºu thì biết gì mà nói? Vương công tá» Æ¡i! Bất tất tranh luáºn vá»›i hắn là m chi? Công tỠđộng thá»§ Ä‘i thôi!
Ãinh Xuân Thu cà ng lấy là m kỳ, há»i:
- Mi biểu gã động thủ cái gì?
A TỠđáp:
- Ngươi là chưởng môn nhân phái Tinh Tú đã lâu năm, chắc là ngán lắm rồi! Ta muốn thay ngươi đảm đương chức đó.
Ãinh Xuân Thu vừa tức giáºn lại vừa buồn cưá»i há»i:
- Ngươi muốn ta nhưá»ng cho ai là m chức chưởng môn phái Tinh Tú?
A TỠchỉ và o mũi mình đáp:
- Dĩ nhiên là ta! Ngươi có thể sụp lạy xin là m môn hạ ta và kêu ta bằng sư phụ!
Ãinh Xuân Thu không nhịn được nữa, thét lên má»™t tiếng, lão lạng ngưá»i tiến gần lại và dÆ¡ ngón tay như móc câu chụp xuống đỉnh đầu A Tá». Tay trái lão hướng ra ngoà i thá»§ thế, tá»±a hồ như phát chưởng đỠphòng bị Du Thản Chi đột kÃch.
Du Thản Chi lúc trước không dám lên tiếng, bây giá» thấy Ãinh Xuân Thu hung hăng xông lại, vá»™i la lên:
- Dừng tay!
Trong lòng gã kinh hãi vô cùng, tiếng nói khác hẳn đi.
Ãinh Xuân Thu vừa nghe Du Thản Chi lên tiếng, đã biết ngay ná»™i công gã cá»±c cao, hẳn là má»™t nhân váºt ghê gá»›m. Lão vá»™i lùi lại ná»a bước, xoay tay chụp xuống Du Thản Chi. Du Thản Chi trong lúc nguy cấp nghÄ© thầm:
- Mình ra tay cÅ©ng chết mà không ra tay cÅ©ng chết. Gã liá»n nhắm mắt lại dÆ¡ hai tay lên phóng nhanh vá» phÃa trước. Hai chưởng cá»§a gã phóng bừa ra, chẳng có lá» lối nà o hết. Nhưng má»™t luồng hà n phong dồn dáºp quáºt tá»›i đối phương, ná»™i lá»±c trà n ra ầm ầm.
Tinh Tú lão quái giáºt mình vá»™i thu chiêu vá», bướt tạt ngang hai bước rồi quát há»i:
- Các hạ là ai? Du Thản Chi giương mắt lên nhìn thấy Ãinh Xuân Thu đã bước lùi ra, gã được thoát chết, tưởng là rất may cho mình.
Lúc đó gã muốn quì xuống để van xin lão tha mạng, thì bỗng nghe A TỠkêu lên:
- Vương công tá»! Công tá» má»›i ra má»™t chiêu đã bức bách hắn phải lùi lại. Sao không thừa thắng tấn công Ä‘i?
Du Thản Chi hoang mang há»i:
- Tại hạ... bức bách hắn phải lùi lại ư?
Ãinh Xuân Thu vừa tiếp chưởng lá»±c cá»§a Du Thản Chi đã thấy ná»™i lá»±c đối phương rất quái lạ, mà là má»™t thứ ná»™i lá»±c lão đã quen biết.
Lão chợt nghÄ© ra, báºt lên tiếng cưá»i quái há»i:
- Té ra các hạ là sư trưởng thằng nhỠđầu sắt phải không?
Du Thản Chi chưa kịp trả lá»i thì A TỠđã há»i:
- Vương công tá»! Thằng nhỠđầu sắt là ai váºy?
Du Thản Chi ấp úng đáp:
- Tại hạ có... má»™t tên đồ đệ... đầu gã lợi hại lắm! Ãinh Xuân Thu đã bị khổ sở vì gã... nên hắn nhá»› lại...
A Tá» cả mừng ngắt lá»i:
- Té ra lão quái nà y thua cả đồ đệ Vương công tá». Thế thì ta nắm chắc chức chưởng môn phái Tinh Tú rồi!
Du Thản Chi sợ quá, đầu gã cứng nhắc, gã miá»…n cưỡng quay lại nhìn, thấy râu tóc Ãinh Xuân Thu đứng dá»±ng cả lên, gã nghÄ© thầm:
- Bữa nay tới số rồi! Mình còn sống được khắc nà o hay khắc ấy.
Ãinh Xuân Thu đã váºn chất độc ra lòng bà n tay, đáng lý phát chưởng ra rồi, nhưng trong bụng vẫn còn e dè. Lão tưởng đối phương là báºc sư trưởng Du Thản Chi. Lão đã cùng Du Thản Chi đối chưởng má»™t lần xuýt bị nguy. Lần nà y dÄ© nhiên lão ngấm ngầm khiếp sợ. Giả tỉ không có A TỠđứng bên thì lão đã kiếm lá»i rút lui rồi. Nhưng A TỠđã buông lá»i há»—n xược đòi tranh Ä‘oạt chức chưởng môn phái Tinh Tú, lại còn muốn bắt lão quì lạy xin là m môn hạ. ChÃnh lão đã giết thầy phản đạo, và A Tá» là đồ đệ lão thì biết đâu nà ng chẳng là m được như váºy? Vì thế mà lão không dám bá» Ä‘i.
Du Thản Chi cùng Ãinh Xuân Thu vẫn ở và o tình thế đối láºp mà chưa ai hà nh động. Du Thản Chi trong lòng kinh hãi, tay chân nhÅ©n ra, đã mấy phen toan quỳ xuống lạy lục. Tuy gã miá»…n cưỡng nhẫn nại, mà hai chân gã run lên bần báºt, không sao giữ vững lại được.
Tinh Tú lão quái cũng kinh hãi chẳng kém gì. Lão không biết rõ gốc gác đối phương, nên chần chừ chẳng dám ra tay.
Lúc nà y Du Thản Chi cà ng run mạnh hơn.
Ãinh Xuân Thu lại ngá» là đối phương Ä‘ang váºn động pháp thuáºt gì ghê gá»›m, vá»™i lùi lại má»™t bước.
Trong giây lát nà y, lão nghÄ© nhiá»u lắm. Lão nhá»› lại tình hình lúc đối chưởng cùng Du Thản Chi và hiển nhiên gã đã thắng mình. Khi đó gã lại xin tha mạng, lão đã Ä‘em lòng ngá» vá»±c là gã cố ý bịp mình. Bữa nay sư trưởng Du Thản Chi đột nhiên xuất hiện, không chừng y cho Du Thản Chi đến trước thăm dò. Lão nghi ngá» cả vụ Du Thản Chi cướp A Tá» Ä‘em Ä‘i không chừng cÅ©ng vì lẽ mưu Ä‘oạt chiếc BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh. Tinh Tú lão quái ngẫm nghÄ© má»™t hồi, cặp lông mà y lão rá»§ thấp và thấy mình suy tưởng rất đúng, gã đã hÆ¡i yên dạ, nhưng toà n thân vẫn run như cầy sấy.
A Tá» không trông thấy gì, nà ng ngẹo cổ lắng nghe thì tuyệt không tiếng động nà o cả, ngoà i tiếng run bần báºt.
Nà ng rất lấy là m kỳ há»i:
- Vương công tá»! Ai phát run váºy?
Du Thản Chi vội đáp:
- Kh...ô...ng... có ai r...run cả.
Ngưá»i gã Ä‘ang run bần báºt nên tiếng nói thà nh nhát gừng.
A Tá» thất kinh há»i:
- Vương công tá»! Tại sao công tá» phát run?
Du Thản Chi đáp:
- Kh...ô...ng phải... Tại hạ váºn... c...ô...ng đấy!
A Tá» há»i:
- Sao công tỠchưa ra tay?
Du Thản Chi nuốt nước miếng nói liá»n má»™t hÆ¡i:
- Bây giỠtại hạ ra tay đây!
Gã váºn hết khà lá»±c từ từ dÆ¡ tay lên.
Ãinh Xuân Thu thấy đối phương dÆ¡ tay lại cà ng khiếp sợ. Tay trái để trước ngá»±c, tay phải thá»§ thế nghinh địch.
Du Thản Chi dÆ¡ tay lên đã cảm thấy khó khăn, gã phóng chưởng ra chẳng có chút khà lá»±c nà o cả, gã lại hạ tay xuống. Ngưá»i gã vẫn run rẩy không đứng vững.
Ãinh Xuân Thu trong lòng hoảng sợ nghÄ© thầm:
- Chưởng pháp các môn phái mình Ä‘á»u biết cả, mà chưa thấy lối nà o lại ngưá»i run lẩy bẩy quái lạ thế nà y! Trong óc lão thoáng nẩy ra ý nghÄ©: Nếu đối phương ra tay thì mình tá»± nhiên khó lòng dà n xếp. Hay hÆ¡n hết là đừng để xảy ra cuá»™c động thá»§. Ãầu Ä‘uôi vụ nà y chỉ ở mình con A Tá».
NghÄ© váºy lão lùi lại má»™t bước, cất tiếng gá»i:
- A Tá»!
A Tá» cưá»i đáp:
- Ãinh Xuân Thu phải chăng ngươi chịu bái ta là m thầy?
Ãinh Xuân Thu giằn giá»ng nói:
- A Tá»! Mi nên biết rằng ta đây là thiên hạ vô địch. Nếu mi còn ăn nói cà n rỡ tức là tá»± chuốc lấy cái nhục và o mình. Sao không sá»›m tỉnh ngá»™, ta sẳn lòng bá» qua Ä‘i cho, không cứu xét đến nữa.
A Tá» là ngưá»i rất thông minh. Nà ng biết Ãinh Xuân Thu tuy giá»ng nói ngang tà ng nhưng kỳ thá»±c trong lòng rất sợ hãi, đắc ý cưá»i ha hả nói:
- Nếu bản lãnh ngươi thiên hạ vô địch, sao không ra tay đánh chết Vương công tá» nà y Ä‘i, rồi bắt ta dẫn qua Nam Kinh nước Liêu để tìm BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh Ä‘em vá» Tinh Tú, có phải thÃch không? Sao còn do dá»± không là m?
Ãinh Xuân Thu tức giáºn, sắc mặt xám ngắt, trừng mắt nhìn Du Thản Chi.
Du Thản Chi xem chừng Ãinh Xuân Thu ra chiá»u khiếp sợ thì nghÄ© bụng:
- Lão nà y thấy bộ mặt mình mà phải khủng khiếp, mình mong lão sợ không chịu được giòng tuốt cà ng hay.
NghÄ© váºy, gã đâm liá»u há»i:
- A Tá» muốn là m chưởng môn phái Tinh Tú, sao ngươi không nhưá»ng cho nà ng?
Ãinh Xuân Thu nghÄ© bụng:
- Chẳng lẽ vì sợ câu nói cá»§a gã mà đem dâng chức chưởng môn cho ngưá»i? Hay dở gì ta cÅ©ng thá» võ công gã xem sao Ä‘a. Nếu quả mình không địch nổi bấy giá» hãy bá» chạy cÅ©ng không muá»™n. NghÄ© váºy lão cưá»i nhạt không nói gì nữa, rồi từ từ đưa bà n tay vá» phÃa trước.
Du Thản Chi thốt nhiên thấy Ãinh Xuân Thu đưa tay ra trống ngá»±c đánh thình thình, mồ hôi chảy đầm đìa. Hai chân gã nhÅ©n ra không tá»± chá»§ được nữa, gã ngồi phệt xuống đất.
Ãinh Xuân Thu thấy đối phương ngồi phệt xuống liá»n phóng chưởng ra nhanh hÆ¡n.
Du Thản Chi khiếp sợ la lên một tiếng rồi ngã lộn đi mấy vòng. Chưởng lực đối phương đánh"sầm"một tiếng, mặt đất thụt xuống thà nh một cái hố sâu.
Du Thản Chi toan đứng dáºy chạy, nhưng thấy chưởng lá»±c Ãinh Xuân Thu mãnh liệt quá, gã sợ hết hồn, ngưá»i gã má»m nhÅ©n ra không đứng lên được nữa.
A Tá» nghe chừng nguy biến vá»™i há»i:
- Vương công tá»! Công tá» là m sao váºy?
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i đáp:
- A Tá»! Cái chức chưởng môn phái Tinh Tú cá»§a cô nương xem chừng...
Ãinh Xuân Thu không chá» cho Du Thản Chi dứt lá»i, lão đã phóng chưởng thứ hai ra.
Du Thản Chi lăn ngưá»i vá» phÃa sau để tránh.
Ãinh Xuân Thu nghi ngá» không phóng chưởng ra nữa, lão quát há»i:
- Sao ngươi không trả đòn?
A Tá» cÅ©ng há»i:
- Sao công tá» không phản kÃch?
Du Thản Chi nằm nhÅ©n ra ở dưới đất. Gã sợ quá nói không ra tiếng. Chưởng lá»±c cá»§a Ãinh Xuân Thu lại dần dần áºp tá»›i cà ng là m cho gã kinh hồn bạt vÃa. Gã co dúm ngưá»i lại gục đầu xuống dấu và o táºn kẽ nách.
Trong lúc chá»›p nhoáng nà y, Du Thản Chi sá»±c nghÄ© ra má»™t thế quái dị đã ghi trong cuốn sách tiếng Phạn: Luồn má»™t bà n tay qua đùi, gan bà n tay hướng vá» phÃa trước để phóng chưởng ra.
Ãinh Xuân Thu là ngưá»i biết nhiá»u hiểu rá»™ng. Tuy lão chưa hay đó là Dịch cân kinh, nhưng lão cÅ©ng nháºn ra tư thế quái lạ nà y chÃnh là má»™t thứ công phu thượng thừa để váºn khÃ. Lão liá»n dừng chưởng lại.
Du Thản Chi phô trương tư thế quái dị nà y bỗng cảm thấy nội khà chạy mạnh. Kình lực trong thân thể vùn vụt như ngựa phi chạy ra bà n tay, rồi từ bà n tay phóng ra ngoà i.
Thế chưởng cá»§a Ãinh Xuân Thu từ từ thu lại vì cảm thấy má»™t luồng đại lá»±c đẩy ngược trở vá». Sau lão lâm và o tình thế không thể chần chỠđược nữa liá»n tăng gia tốc độ phóng ra. Nhưng chưởng cá»§a lão đẩy vá» phÃa trước được má»™t khắc thì luồng đại lá»±c chống đối cÅ©ng tăng phần sức mạnh khiến cho chưởng lá»±c cá»§a lão không phát động phÃa trước được.
Ãinh Xuân Thu vừa kinh hãi vừa tức giáºn. Lão lún thấp ngưá»i xuống, chân đứng vững rồi đột nhiên quát lên má»™t tiếng nhảy xổ vá» phÃa trước. Lão đã chắc chống đỡ được chưởng cá»§a đối phương để thừa cÆ¡ phóng độc ra. Không ngá» chưởng lá»±c cá»§a mình bị chưởng lá»±c cá»§a đối phương đánh hất lại.
Ãinh Xuân Thu kêu to lên má»™t tiếng, ngưá»i lão đã bị tung lên không lá»™n Ä‘i bảy tám vòng rồi rá»›t xuống đât. Lão trấn tÄ©nh lại, quay nhìn vá» phÃa Du Thản Chi lão không thể tin được công lá»±c cá»§a đối phương lại mãnh liệt đến thế!
A Tá» nghe tiếng Ãinh Xuân Thu la hoảng, lại thấy lão ngã "huỵch" xuống đất thì trong lòng cả mừng vá»™i há»i:
- Vương công tá»! Ãinh Xuân Thu liệu còn sống được không?
Ãinh Xuân Thu tức quá nói:
- Bá»n mi nếu muốn cho ta chết, nhưng đâu phải là má»™t chuyện dá»… dà ng?
A TỠnói:
- Vương công tá»! Hạ hắn mau Ä‘i! Ãừng thả hổ vá» rừng!
Từ lúc Du Thản Chi thi triển tư thế quái dị theo Dịch cân kinh, nội lực trong toà n thân gã từ lòng bà n tay tuôn ra ầm ầm không gì ngăn trở được.
Giả tá»· Ãinh Xuân Thu không phóng chưởng ra thì còn chịu đựng được. Nhưng lão lại muốn đối chưởng vá»›i Du Thản Chi để thi triển Hoá công đại pháp. Ná»™i lá»±c lão không chống nổi ná»™i lá»±c cá»§a Du Thản Chi nên má»›i bị hất tung vá» phÃa sau. Lúc lão còn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không đã váºn khà đóng chặt những mạch huyết lại nên rá»›t xuống má»™t cách bình yên. Ãinh Xuân Thu hÆ¡n ngưá»i là ở chá»— đó.
Du Thản Chi tá»± cho là may mà mình hất ngã được Ãinh Xuân Thu thì lại nghe tiếng A Tá» thúc dục hạ thá»§ lão Ä‘i.
Gã vội đáp:
- Quân giặc đã đến bước đưá»ng cùng, ta không nên Ä‘uổi, để cho hắn Ä‘i thôi! Chức vị chưởng môn phái Tinh Tú dÄ© nhiên là và o tay cô nương rồi.
A Tá» lá»›n tiếng há»i:
- Ãinh Xuân Thu! Ngươi đã nghe rõ chưa? Bắt đầu từ hôm nay ta là chưởng môn phái Tinh Tú rồi đó!
Ãinh Xuân Thu tức giáºn nói:
- Mi là cái thá gì mà đòi là m chưởng môn phái Tinh Tú?
A Tá» cưá»i ha hả đáp:
- Ngươi đã bị Vương công tỠđánh bại mà còn muốn khư khư giữ chức chưởng môn, không sợ thiên hạ ngưá»i ta chê cưá»i cho thúi óc ư?
Ãinh Xuân Thu nói:
- Mi mượn sức ngưá»i ngoà i, lại là má»™t tên phản đồ bản phái mà còn muốn nháºn chức chưởng môn ư?
A Tá» cưá»i đáp:
- Mối giao tình giữa ta và Vương công tá» thế nà o chắc ngươi phải biết. Công tá» không phải là ngưá»i ngoà i. Bây giá» chúng ta láºp tức khởi trình đến biển Tinh Tú. Thá» xem bá»n đệ tá» phái Tinh Tú có tên nà o dám nháºn ngươi là chưởng môn thì ta xá» tá» ngay láºp tức. Kẻ nà o thá» ta là m chưởng môn tá»± nhiên sẽ được ban thưởng. Ngươi, tiếm xưng là chưởng môn má»™t cách phi lý. Ta há»i ngươi: Ãồ trá»ng bảo cá»§a phái Tinh Tú là BÃch Ngá»c Vương Ãỉnh hiện ở trong tay ai?
Ãinh Xuân Thu bị A Tá» mồm năm miệng mưá»i há»i dồn má»™t hồi, lão cứng há»ng không nói được nữa.
A TỠcà ng là m già , dõng dạc nói:
- Ãinh Xuân Thu! Ngươi mau dáºp đầu thi lá»… trước chưởng môn nhân! Nếu bướng bỉnh thì bữa nay ta cho ngươi hết đưá»ng!
Ãinh Xuân Thu giáºt mình, lạng ngưá»i Ä‘i như gió, lùi lại hai bước lá»›n tiếng nói:
- A Tá»! Mi mà lá»t và o tay ta thì ta sẽ chẻ xương lóc da mi!
Lão chưa dứt lá»i thì A TỠđã cưá»i khanh khách nói:
- Ngươi nói cho thÃch Ä‘i! Ta mà bắt được ngươi thì bây giá» ngươi nói thế nà o, ta sẽ cứ theo đó mà gia hình.
Ãinh Xuân Thu im miệng.
A Tá» cưá»i ha hả, rất lấy là m đắc chÃ, nà ng nói tiếp:
- Ãinh Xuân Thu! Ta đây cÅ©ng có đức hiếu sinh, buông tha cho ngươi Ä‘i. Nhưng ta cấm ngươi từ đây sắp tá»›i không được nói tá»›i phái Tinh Tú, và không được bén mảng đến bá» biển Tinh Tú trong vòng má»™t trăm dặm. Ngươi phải nhá»› cho kỹ nghe!
Ãinh Xuân Thu giáºn xám mặt lại, nhưng chưa chịu thua hẳn. Lão nói:
- Tinh Tú lão tiên vẫn là chưởng môn phái Tinh Tú. Kẻ nà o dám chẳng thừa nháºn?
A TỠhỠhững đáp:
- Ngươi bị bại rồi! Ta má»›i chÃnh thị chưởng môn phái Tinh Tú.
Ãinh Xuân Thu tức mình la lên:
- Thúi lắm! Ta là chưởng môn chÃnh thống, còn mi chỉ là má»™t đứa tiếm vị. Ai thèm nhìn nháºn mi?
A Tá» cưá»i đáp:
- Ngươi nói cho sướng miệng Ä‘i! Nếu ta mà còn thấy ngươi lảng vảng tại khu phụ cáºn bá» biển Tinh Tú thì cái mạng con chó già cá»§a ngươi không toà n đâu. Sao không cút Ä‘i cho khuất mắt ta? Còn đứng đó sá»§a gâu gâu là m gì mãi? Hai ngưá»i gây lá»™n tranh nhau chức chưởng môn, nhưng nói Ä‘i nói lại thì bữa nay A Tá» cÅ©ng có thá»±c lá»±c hÆ¡n rồi.
Ãinh Xuân Thu tức phòng râu ra mà không sao được. Lão trợn mắt lên nhìn A Tá» trừng trừng. Rồi sau cÅ©ng đà nh trở gót ra Ä‘i để mặc A Tá» ném theo những câu chế diá»…u.
A Tá» sung sướng quá, quay miệng ra mắng Ãinh Xuân Thu má»™t hồi. Nà ng lấy chuyện tranh cướp chức vị chưởng môn đó là những Ä‘iá»u khoan khoái nhất trong Ä‘á»i nà ng. Nà ng cưá»i ngặt nghẽo má»™t hồi rồi gá»i giáºt giá»ng:
- Vương công tá»!
Du Thản Chi đã đứng ngay ngưá»i lên rồi. Từ lúc gã nghe được câu A Tá» nói vá»›i Ãinh Xuân Thu: "Vương công tỠđâu phải là ngưá»i ngoà i?" Gã sướng quá trái tim Ä‘áºp loạn lên. Ngưá»i gã nhẹ nhà ng tưởng chừng như Ä‘ang bay tÃt trên mấy từng mây. Gã ngẩn ngưá»i ra nhìn A Tá» nghÄ© thầm: trong Ä‘á»i gã đã bị A Tá» là m cho thống khổ đến cùng cá»±c mà vá» phần hạnh phúc lá»›n nhất cÅ©ng chÃnh nà ng ban cho. Thế sá»± thá»±c là kỳ ảo khôn lưá»ng!
A Tá» gá»i liá»n bảy tám câu, Du Thản Chi như ngưá»i ngá»§ mê bừng tỉnh, gã há»i:
- A Tá»! Chuyện chi váºy?
A Tá» mấp máy môi son há»i:
- Sao công tỠkhông để ý gì đến ta ư?
Du Thản Chi vội đáp:
- A Tá»! Trừ khi nà o tại hạ chết Ä‘i thì má»›i hết nghÄ© đến cô nương.
A Tá» cưá»i nói:
- Bản lãnh công tá» thiệt là quán thế! Ãinh Xuân Thu quả nhiên bị công tỠđánh cho phải chạy bạt vÃa. Chúng ta còn bao nhiêu chuyện phải là m, sao cứ ngẩn ngÆ¡ ở đây là m gì mãi?
Ãinh Xuân Thu vì sao mà đột nhiên băng mình chạy Ä‘i? Du Thản Chi đến giá» vẫn không hiểu nguyên nhân. Gã nghe A Tá» nói giáºt mình há»i lại:
- Còn chuyện chi nữa?
A TỠđáp:
- Bây giá» chúng ta hãy Ä‘i tìm trưởng lão Cái bang để Ä‘oạt cây "đả cẩu bổng"! Chẳng lẽ công tá» quên rồi ư? Ta lấy được "đả cẩu bổng" Ä‘em vá» ra mắt thu phu ta. Thu phu đã là m Nam Việt Ãại vương nước Liêu, chắc y cÅ©ng chẳng thiết gì cái chức bang chúa Cái bang nữa. Nếu y không muốn là m thì ta đưa ra má»™t kế nhá» là y sẽ hân hoan giao "đả cẩu bổng" lại cho ta. Thế là ta có thể kiêm nhiệm luôn cả chức Bang chúa Cái bang nữa. Nà ng nói tá»›i đây nổi lên má»™t trà ng cưá»i khoái chÃ.
Du Thản Chi ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi nói:
- ÃÆ°á»£c lắm! Ãi thì Ä‘i!
Gã nghĩ bụng: A TỠmắt không trông rõ, mình dẫn nà ng đến một nơi hẻo lánh hoang ru, chắc nà ng cũng không biết được.
A Tá» thấy Du Thản Chi nghe lá»i mình. Tuy việc chưa là m xong, mà nà ng đã có những ý định quái lạ. Nà ng là ngưá»i rất thông minh, rõ đối phương bảo sao y nghe váºy. Nà ng thÃch quá, thÃch hÆ¡n cả thá»i kỳ ở vá»›i Tiêu Phong rất nhiá»u. Vả lại Tiêu Phong là chồng chị nà ng, còn Du Thản Chi thì trong trà tưởng tượng cá»§a nà ng là má»™t vị công tá» tuổi trẻ tà i cao. Tá»± đáy lòng nà ng phát sinh má»™t mối tình êm dịu. Nà ng sung sướng quá quên cả ná»—i thống khổ vá» Ä‘ui mắt.
Du Thản Chi dẫn A Tá» Ä‘i vá» phÃa trước. Chẳng bao lâu đến má»™t thị trấn.
Hai ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng phố lá»›n, nghe tiếng ngưá»i theo bà n tán những gì không rõ.
A Tá» lấy là m thÃch chỉ cho là há» trầm trồ khen con ngưá»i tuấn nhã phi thưá»ng Ä‘i bên mình.
Du Thản Chi thì trong lòng hiểu rõ hÆ¡n vá» những lá»i bình phẩm cá»§a thiên hạ, gã chỉ cúi đầu Ä‘i mau.
A Tá» nhÆ¡n nhÆ¡n đắc ý, thốt nhiên nhá»› ra Ä‘iá»u gì liá»n bảo Du Thản Chi:
Chúng ta Ä‘i tìm bá»n trưởng lão Cái bang, không có ngá»±a không được. Tại thị trấn nà y xem chừng khá lá»›n, công tá» Ä‘i lá»±a mua lấy má»™t đôi.
Du Thản Chi nghe lá»i, dẫn A TỠđến má»™t nhà lái ngá»±a.
Ngưá»i trong tiệm thấy mặt mÅ©i Du Thản Chi gá»›m ghê, ai cÅ©ng sợ lại ngẩn mặt ra.
HỠthấy gã dắt đôi ngựa tốt đem đi mà chẳng dám nói gì.
Hai ngưá»i lên ngá»±a cưỡi. A Tá» cưá»i nói:
- Vương công tá»! Công tá» Ä‘i đến đâu, ai nhìn thấy cÅ©ng không dámnói lại ccau nà o thì đủ biết oai phong công tỠđã là m ngưá»i ta phải kinh hãi.
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i nói:
- Tại hạ không có ý hăm doạ ai, A Tá»! Cô nương ở vá»›i tại hạ liệu có khá»i sợ hãi không?
A TỠđáp:
- Cái đó chưa thể biết được. Có khi ta phải sợ công tỠcũng nên.
Du Thản Chi giáºt mình vá»™i nói:
- Không có lý! Không có lý!
Sau gã nghĩ lại A TỠhai mắt đui mù, dĩ nhiên không thể trông thấy chân tướng mình được. Rồi gã cũng yên tâm.
Hai ngưá»i ra khá»i thị trấn dong cương Ä‘i vá» mé Tây.
Du Thản Chi có ý muốn tránh xa tai mắt má»i ngưá»i, nên chá»n vá» ngả vắng vẻ không có khói lá»a mà đi.
ÃÆ°á»ng Ä‘i má»—i lúc má»™t hoang vắng nên hai ngưá»i trong lòng khoan khoái vừa Ä‘i vừa cưá»i nói rất vui vẻ.
Mấy bữa nay là giai Ä‘oạn tưng bừng nhất trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Du Thản Chi.
Ãi được bảy tám ngà y mà chẳng hiểu nÆ¡i đây là đâu? Du Thản Chi nhìn thấy núi cao trùng Ä‘iệp, tuyệt đối không khói lá»a hay vết chân ngưá»i lại cà ng yên dạ.
Trái lại, A Tá» bắt đầu buồn bã. Nà ng không nhẫn nại được liá»n há»i:
- Ãây là đâu? Sao tuyệt không nghe thấy tiếng ngưá»i?
Du Thản Chi đáp:
- PhÃa trước là má»™t thị trấn lá»›n. Bây giá» trá»i tối rồi, chỉ sợ tá»›i nÆ¡i má»i nhà đá»u ngá»§ cả, chả còn thú gì nữa.
A Tá» chau mà y há»i:
- Lạ nhỉ? Mình Ä‘i qua mấy thị trấn lá»›n Ä‘á»u và o lúc trá»i tối, hay là công tá» gạt ta.
Du Thản Chi biến sắc mặt đáp:
- Tại hạ gạt cô nương là m gì! Ãó chỉ là chuyện ngẫu nhiên.,
A Tá» hất hà m há»i:
- Chúng ta Ä‘i mấy ngà y rồi nhỉ? Sao chẳng gặp má»™t đệ tá» cái bang nà o, mà cÅ©ng không nghe thấy tiếng ngưá»i? Thế thì công tá» bảo lấy gì vá» thà nh Nam Kinh để ra mắt thân phu?
Du Thản Chi ngÆ¡ ngẩn há»i lại:
- A Tá»! Cô nương muốn vá» thà nh Nam Kinh nước Liêu ư?
A TỠngẩng đầu lên đáp:
- DÄ© nhiên là thế! Ta là Ãoan Phúc quáºn chúa ở nước Liêu, thân phu ta là Nam Việt đại vương, nếu công tá» có gặp thân phu ta thì thế nà o y cÅ©ng cất nhắc cho chức đại vương gì gì đó, chẳng hay lắm ư?
Du Thản Chi nhá»› lại ngà y ở vương phá»§ Nam Việt đại vương đã phải chịu bao nhiêu ná»—i đắng cay. Gã nghÄ© tá»›i hãy còn á»›n lạnh xương sống, liá»n đáp:
- Tại hạ chẳng muốn là m đại vương chi chi hết. A Tá»! Cô nương đã bảo muốn ở chung vá»›i tại hạ kia mà ? Chúng ta tìm đến má»™t nÆ¡i tịch mịch vắng ngưá»i để hưởng những ngà y vui thú thần tiên chẳng hÆ¡n ư?
A Tá» lắc đầu quầy quáºy đáp:
- Không được! Không được! Nếu chỉ có hai ngưá»i mình vá»›i nhau thì thiên hạ còn ai biết ta có ngưá»i bạn bản lãnh ghê hồn như công tá»? Rồi lúc buồn lấy gì mà tiêu khiển? Và là m sao cho nổi tiếng vá»›i Ä‘á»i được?
Du Thản Chi gượng cưá»i nói:
- A Tá»...
A TỠlắc đầu gạt đi:
- Công tỠđừng nói nữa! Ngay Nam Việt vương phá»§ có biết bao nhiêu nÆ¡i danh thắng mà ta còn chán nản thì ở nÆ¡i hoang vắng thế nà o được? Công tá» bảo phÃa trước có thị trấn thì Ä‘i mau tá»›i nÆ¡i để há»i cho biết đây là địa phương nà o?
Du Thản Chi ngấm ngầm thở dà i. Bản ý gã là muốn Ä‘em A Tá» rá»i khá»i Trung Nguyên đến má»™t nÆ¡i hoang vắng đặng hai ngưá»i ở vá»›i nhau cho thoả mãn tấm lòng hoà i vá»ng bấy lâu nay và khá»i dÃnh và o những cuá»™c tranh đấu chém giết trong võ lâm. Nhưng đó chỉ là sá»± mong ước riêng cá»§a Du Thản Chi mà thôi.
A Tá» vẫn nặng lòng hiếu danh, xem ra chưa thoát khá»i những chuyện thị phi ở Ä‘á»i.
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 10:11 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 75 : Hồ Tăng tranh đoạt Dịch Cân Kinh
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Du Thản Chi không biết là m thế nà o chỉ áºm ừ cho xuôi chuyện rồi giục ngá»±a tiến vá» phÃa trước.
Hồi lâu A TỠkhông nhẫn nại được nữa, lớn tiếng nói:
- Sao mãi chưa đến thị trấn? Dưá»ng như chúng ta Ä‘ang chạy trên đưá»ng rừng thì phải?
Du Thản Chi vội chống chế:
- Qua quãng rừng nà y là đến thị trấn.
A Tá» lên giá»ng oán trách:
- Ãúng là công tỠđịnh đưa ta đến má»™t nÆ¡i khỉ ho cò gáy để là m gì đây?
Nà ng chưa dứt lá»i, bá»—ng nghe tiếng sáo từ xa vá»ng lại. Tiếng sáo nà y tá»±a hồ như thổi nhát gừng từng hồi, lúc vút lên lanh lảnh, lúc lại trầm xuống nghe không rõ lắm, xem chừng ra vẻ khác lạ không giống những Ä‘iệu sáo thưá»ng.
Du Thản Chi muốn Ä‘i tránh ra nẻo khác, không Ä‘i vá» phÃa phát ra tiếng sáo. Nhưng hiện hai ngưá»i Ä‘ang ở trong khe núi chỉ có má»™t lối Ä‘i ra. Nếu quay trở lại tất bị A Tá» phát giác sinh nghi, gã đà nh tiến thẳng vá» phÃa trước.
Tiếng sáo nghe mỗi lúc một gần.
A Tá» thÃch quá reo lên:
- Gần tá»›i thị trấn quả nhiên bầu không khà đã khác trước. Nhưng ngưá»i thổi sáo kia là ai? Lại dưá»ng như có đà n rắn Ä‘i theo đâu đây?
Nguyên A TỠđã quen nghỠbắt rắn độc. Bây giỠnà ng nghe tiếng sáo có lẫn tiếng phì phì, nà ng biết ngay là rắn.
Du Thản Chi định thần nhìn kỹ vá» phÃa trước, thì thấy hai con rắn lá»›n đủ năm sáu mà u rá»±c rỡ Ä‘ang tiến lại rất mau. Trên lưng rắn có má»™t ngưá»i đứng sững. Hai con rắn nà y Ä‘á»u lá»›n bằng cánh tay, dà i đến hÆ¡n trượng, trưá»n Ä‘i song song. Ngưá»i kia má»—i chân đạp lên lưng má»™t con. Mình rắn trÆ¡n tuá»™t, thế mà hắn đứng vững như đứng trên mặt đất. Trong tay hắn cầm má»™t ống sáo ngắn thỉnh thoảng lại đưa lên miệng thổi.
Du Thản Chi thấy thế lấy là m lạ nói:
- A Tá»! Ãã có phong cảnh kỳ lạ rồi đó!
A Tá» vá»™i há»i:
- Phong cảnh gì? Công tỠthỠnói ta nghe!
Du Thản Chi đáp:
- Má»™t ngưá»i... má»™t vị hồ tăng gầy khẳng kheo, hai chân đạp lên lưng hai con rắn cho nó bò lại đây.
A Tá» vốn chÆ¡i nghịch bao nhiêu trò kỳ dị, nhưng chưa từng thỠđặt chân lên lưng rắn cho nó bò Ä‘i bao giá». Nà ng thÃch quá vá»™i nói:
- Công tá» cướp lấy hai con rắn đó lại đây để chúng ta Ä‘i há chẳng khoái hÆ¡n là cưỡi ngá»±a ư? Du Thản Chi không ngá» nà ng lại có ý nghÄ© quái gở như váºy. Bất giác gã phân vân, không biết là m thế nà o và tá»± hối háºn mình đã lỡ lá»i nói ra cho nà ng biết.
Du Thản Chi còn Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn thì hai con rắn lá»›n đã bò đến trước mặt. Nhà sư huýt lên má»™t tiếng sáo, hai con rắn liá»n dừng lại.
Nhà sư đảo mắt nhìn Du Thản Chi cùng A Tá».
Du Thản Chi thấy lão hồ tăng nà y mà u da xám xịt, mà hai mắt sáng loang loáng thì không khá»i kinh hãi.
Thốt nhiên nhà sư đưa tay ra trỠvà o hai con ngựa là lố:
- Hi cáp đặc táp, đế tư ngá»a la nha...
Du Thản Chi biết đó là thứ tếng mà Ba La Tinh đã dạy gã trước kia. Nhưng hồi đó gã bị lão bức bách phải há»c mà bụng không thÃch, rốt cuá»™c gã chỉ bị mấy tráºn đòn, ngoà i ra chẳng nhá»› được chữ nà o, nên lúc nà y nhà sư kia nói gì gã cÅ©ng không hiểu.
A Tá» há»i:
- Cương công tá»! Hắn nói gì váºy?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ cÅ©ng không hiểu! Dưá»ng như hắn muốn lấy cặp ngá»±a cá»§a chúng ta.
A TỠcả mừng nói:
- Chắc hắn dùng rắn chán rồi, muốn đổi ngựa cưỡi, chúng ta đổi cho hắn quách đi!
Du Thản Chi nhìn gã Hồ tăng rồi nói:
- Dưá»ng như không phải thế. Có lẽ hắn đòi lấy đôi ngá»±a cá»§a hai ta để cho rắn cá»§a hắn ăn thịt thì phải.
A Tá» tức giáºn nói:
- Nhà sư nà o ở nước nà o đến mà lớn mặt thế?
Nhà sư vẫn không ngớt la lên, thanh âm lanh lảnh chói tai.
Du Thản Chi công lá»±c thâm háºu không coi và o đâu, nhưng A Tá» nghe tiếng lão mà nhức đầu ngưá»i nà ng lảo đảo cÆ¡ hồ sắp ngã ngá»a.
Du Thản Chi vội đưa tay ra ôm nà ng đặt sang lưng ngựa mình.
Hai ngưá»i cưỡi chung má»™t ngá»±a.
A Tá» vừa rá»i bá» lưng ngá»±a thì con rắn lá»›n bên chân phải Hồ tăng bò lại rất mau như má»™t cÆ¡n gió lốc rồi quấn chặt lấy cổ ngá»±a. Con ngá»±a Ä‘au quá Ä‘áºp vó xuống đất bình bịch, hà vang lên không ngá»›t.
A Tá» thất kinh lÃu lưỡi há»i:
- Chuyện chi váºy? Chuyện chi váºy?
Ãầu con rắn lá»›n chui và o miệng ngá»±a. Tiếng ngá»±a hà thê thảm má»—i lúc má»™t nhá» dần.
Du Thản Chi thấy váºy kinh hãi thá»™n mặt ra.
Chợt nghe A Tá» há»i luôn mấy câu, gã đáp:
- Con rắn của lão Hồ tăng cắn chết con ngựa của cô nương rồi.
A Tá» sá»ng sốt nói:
- Cần gì? Bắt hắn phải lấy rắn Ä‘á»n ta!
Lúc nà y thì con rắn đã chui ra ngoà i miệng con ngá»±a. Lưỡi nó thè ra co lại rồi nằm lăn ra đất tá»±a hồ như đã vá»› được má»™t bữa no rồi nằm nghỉ. Con rắn kia cÅ©ng ngóc đầu lên thè lưỡi ra báºt lên những tiếng ve ve, dưá»ng như thèm ăn quá, không nhẫn nại được nữa.
Gã Hồ tăng liá»n trá» và o con ngá»±a mà Du Thản Chi cùng A Tá» Ä‘ang cưỡi lá»›n tiếng quát tháo má»™t hồi.
Du Thản Chi nghĩ thầm:
- Gã Hồ tăng nà y xem chừng quỉ quái lắm! Mình biết đối phó với hắn sao đây? Chi bằng để con ngựa nà y cho hắn là xong.
NghÄ© váºy hắn vá»™i nói:
- Ãại sư phụ bất tất phải nổi giáºn! Chúng ta xuống ngá»±a đây!
Gã liá»n ôm A Tá» xuống ngá»±a lùi lại phÃa sau mấy thước. Chá»›p mắt con rắn tung mình lại cắn và o đầu ngá»±a.
Bá»—ng nghe "soạt soạt" mấy tiếng, nó đã hút hết óc ngá»±a nuốt và o bụng rồi. ăn no rồi nó cÅ©ng nằm lăn ká»nh ra như con kia.
Gã hồ tăng hai tay chắp để sau lưng.
Du Thản Chi đứng bên nà y cũng lúng túng không biết là m thế nà o?
A Tá» há»i luôn:
- Hai con rắn đâu rồi? Sao công tỠkhông bắt lấy để trừ và o đôi ngựa?
Du Thản Chi nói:
- Chúng ta không biết tiếng Hồ thì là m thế nà o?
A Tá» cưá»i đáp:
- Biết tiếng hay không nà o có cần gì? Công tá» Ä‘uổi hắn Ä‘i, tức là đôi rắn thuá»™c vá» mình rồi! Du Thản Chi nhứ lại: Mình đã bị Ba La Tinh lúc dạy mình phát âm chữ"xà ", thì nay gã Hồ tăng nà y cÅ©ng phát âm đúng như Ba La Tinh trước kia. Hay lão nà y không là ngưá»i cùng giòng há» thì cÅ©ng là chá»— quen thân. Bây giá» mình thá» nhắc đến tên Ba La Tinh, may ra có thể thương lượng được.
NghÄ© váºy gã nói:
- Ba La Tinh!
Gã Hồ tăng ngẩn ngưá»i ra nhìn Du Thản Chi chằm chặp.
A Tá» cưá»i khanh khách ra vẻ vui thÃch nói vá»›i Du Thản Chi:
- Té ra công tỠcũng biết cái tiếng lý lố đó ư?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ không biết đâu. Ba La Tinh là tên má»™t ngưá»i Hồ như vị Hồ tăng nà y đấy.
Gã Hồ tăng tiến lại gần Du Thản Chi mấy bước há»i:
- Ba La Tinh...?
Du Thản Chi gáºt đầu đáp:
- Ba La Tinh! Ba La Tinh!
Gã Hồ tăng đột nhiên dÆ¡ tay ra, năm ngón tay khô đét chụp và o vạt áo trước ngá»±c cá»§a Du Thản Chi. Tay trái hắn múa may chi đó rồi miệng nói lÃu lô má»™t trà ng dà i.
Du Thản Chi cả kinh há»i:
- Ngươi là m gì thế nà y?
Gã Hồ tăng lại dương mắt lên nhìn Du Thản Chi hồi lâu vẻ mặt ra chiá»u tức giáºn hét lên:
- Ba La Tinh!
Du Thản Chi tưởng mình nói tên Ba La Tinh là khôn lại hoá ra vụng, gã nói:
- Ba La Tinh là Ba La Tinh. Ta chỉ biết nói ba chữ Ba La Tinh. Ngươi kéo áo ta là m gì?
Rồi gã chợt nhớ đến một câu tiếng Hồ, vội nói:
- Na lạt tư đế tư mạch cáp Ä‘á».
Câu nà y nghÄ©a là : Na lạt đứng ở đâu. Nhưng Du Thản Chi trong lúc hốt hoảng lại quên nghÄ©a buá»™t miệng nói ra. Gã Hồ tăng bất giác ngÆ¡ ngác ngẩn ngoảnh nhìn bốn phÃa tưởng có ai tên là Na Lạt đứng gần đó. Câu nói liá»n cá»§a Du Thản Chi đã là m cho gã Hồ tăng giáºn, quát mắng ầm ầm.
A TỠđứng bên nghe cà ng sốt ruột nói:
- Công tá» gây lá»i vá»›i hắn là m chi? Ãuổi cổ hắn Ä‘i có hÆ¡n không?
Du Thản Chi co ngưá»i lại toan giá»±t ra, không ngá» gã Hồ tăng nắm chặt áo, hắn dá»±t mạnh áo rách đến"roạc"má»™t tiếng. Những đồ váºt trong bá»c Du Thản Chi rá»›t cả xuống đât. Lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§ cá»§a Phong Ba ác tặng cho cÅ©ng rá»›t xuống khối đá đánh"choang"má»™t tiếng, báºt ra ánh sáng loé mắt. Gã Hồ tăng cúi xuống lượm lưỡi truá»· thá»§ lên. Lão vừa nhìn Du Thản Chi vừa dÆ¡ dao lên nói mấy câu lý lố.
Du Thản Chi vội nói:
- Lưỡi truỷ thủ nà y nếu đại sư muốn dùng thì tại hạ để lại cho.
A Tá» há»i:
- Vương công tá»! Hai con rắn đó đâu rồi? Hắn đã lấy hai con ngá»±a còn đòi lấy cả lưỡi truá»· thá»§ nữa ư?
Du Thản Chi cưá»i dở khóc dở đáp:
- A Tá»! Cô nương đừng nói nữa, để mặc tại hạ đối phó vá»›i hắn.
Gã Hồ tăng cầm lưỡi truá»· thá»§ xoay Ä‘i xoay lại ngắm nghÃa má»™t hồi rồi đột nhiên rung tay má»™t cái. Du Thản Chi vá»™i dắt A Tá» lùi lại hai bước.
Nguyên lúc gã Hồ tăng vung lưỡi truá»· thá»§ lên thì những luồng hà n quang xoay tròn, khà lạnh ghê ngưá»i, Du Thản Chi tưởng gã Hồ tăng muốn động thá»§ vá»›i mình, nên hốt hoảng lùi lại.
A Tá» cÅ©ng cảm thấy má»™t luồng hà n phong tạt và o mặt vá»™i há»i:
- Lão Hồ tăng động thủ đấy ư?
Du Thản Chi đáp:
- Chưa hiểu hắn định là m gì.
Gã Hồ tăng chỉ vung đao lên mấy cái rồi quẳng xuống đất.
Du Thản Chi nói:
- Ãại sư không thÃch ư? Váºy tại hạ lấy vá».
Rồi gã mạnh dạn tiến lên hai bước cúi xuống lượm đao.
Cây đao nà y rớt xuống bên cạnh pho Dịch cân kinh.
Du Thản Chi cúi xuống lượm Ä‘ao, đồng thá»i tiên tay lượm luôn cả Dịch Cân Kinh.
Gã Hồ tăng thốt nhiên la lên những tiếng quái dị. Không biết hắn nói gì. Hắn nắm chặt lấy tay Du Thản Chi tựa như cái vòng sắt rút chặt lại.
Du Thản Chi phải mở bà n tay ra cả lưỡi truỷ thủ lần pho Dịch Cân Kinh lại rớt xuống đất.
Gã Hồ tăng không để ý đến lưỡi đao, toan lượm lấy pho kinh mà thôi.
Du Thản Chi thấy váºy cả kinh vá»™i ngăn lại:
- Ãại sư! Cái nà y đại sư không lấy được.
Nói xong gã cố sức giá»±t tay mạnh má»™t cái. Giá»±t được tay ra rồi, tiện đà tay Du Thản Chi Ä‘áºp xuống vai Hồ tăng má»™t cái. Gã Hồ tăng chỉ để ý đến việc lượm kinh nên không kịp né tránh, bị đối phương Ä‘áºp trúng huyệt"kiên tinh".
Bá»—ng nghe nhà sư la lên má»™t tiếng quái gở rồi ngưá»i hắn bắn văng ra xa.
Du Thản Chi giá»±t mình tưởng là khinh công nhà sư tinh thâm băng mình nhảy Ä‘i như váºy. Nhưng gã lại thấy nhà sư bắn ra xa ngoà i ba trượng rá»›t xuống đất rồi còn lăn Ä‘i đến năm sáu vòng thì chẳng hiểu ra sao?
Du Thản Chi lắc đầu lè lưỡi, cúi xuống lượm pho kinh và đao truá»· thá»§ lên chuẩn bị liá»u mạng vá»›i nhà sư.
NgỠđâu gã Hồ tăng vừa đứng vững liá»n trừng mắt nhìn Du Thản Chi, rồi rút ống sáo ra thổi lên mấy tiếng.
Hai con rắn được bữa no Ä‘ang nằm cạnh dưới đất, vừa nghe tiếng sáo láºp tức nghểnh đầu lên, ngoe nguẩy cái Ä‘uôi xông lại phÃa Du Thản Chi và A Tá».
Du Thản Chi cả kinh la lên:
- A Tá»! Chạy cho mau!
A Tá» thất kinh há»i:
- Chuyện gì thế?
Du Thản Chi chưa kịp trả lá»i thì hai con rắn đã tung mình đến nhanh như gió.
Tuy thuở nhá» gã đã quen bắt rắn, nhưng đối vá»›i hai con rắn khổng lồ nà y thì gã không khá»i luống cuống, chẳng biết là m thế nà o chỉ nắm chặt lấy tay A Tá». Hai con rắn chỉ còn cách năm sáu thước thì đột nhiên đứng lại không tiến vá» phÃa trước nữa. Chúng cuá»™n tròn mình lại, chui đầu và o trong. Du Thản Chi thấy hai con rắn dừng lại cuá»™n mình lại không nhúc nhÃch, đã hÆ¡i yên dạ thở phà o má»™t cái. Bên tai gã chỉ còn nghe tiếng sáo má»—i lúc má»™t vút lên lanh lảnh. Gã đứng chắn trước ngưá»i A Tá» nghển cổ trông ra thì gã Hồ tăng vừa thổi sáo, vừa khoa chân múa tay. Mồ hôi trán nhá» xuống như mưa, dưá»ng như hắn có ý thúc giục đôi rắn lại cắn ngưá»i. Nhưng hai con rắn cứ cuá»™n tròn nằm im không nghe lá»i chỉ huy cá»§a lão. Tiếng địch vút lên cao đến tá»™t độ rồi"cách"má»™t tiếng, ống sáo đã gẫy là m đôi.
Gã Hồ tăng sắc mặt xám ngắt, láºp tức co giò chạy tuốt ra khá»i khe núi. A Tá» vá»™i há»i:
- Chuyện gì váºy?
Du Thản Chi đáp:
- Gã Hồ tăng dông rồi, nhưng còn hai con rắn cuá»™n mình lại nằm không nhúc nhÃch.
A TỠnói:
- Nhất định là chúng sợ công tá» rồi! Xem chừng chúng có linh tÃnh. Công tá» thá» lại gần xem sao?
Du Thản Chi kinh hãi ấp úng há»i:
- Tại hạ... lại gần ư?
A TỠđáp:
- Phải rồi, công tỠsợ gì chúng?
Du Thản Chi phưỡn ngực ra đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ... không sợ.
Khi gã còn ở Tụ hiá»n trang, văn dốt, võ nát, đã theo má»™t vị tân khách trong nhà há»c được nghá» bắt rắn, nhưng bây giá» gã thấy hai con rắn độc khổng lồ nà y trong lòng không khá»i phát á»›n. Gã vừa Ä‘i vừa dò dẫm, rụt rè tiến lại. Gã dang hai tay ra thá»§ thế, miệng hà hÆ¡i phì phì. Gã cà ng tá»›i gần, hai con rắn cà ng rút chặt mình và o dưá»ng như chúng sợ quá.
A Tá» nghển đầu lên há»i:
- Chi váºy? Dưá»ng như chúng nghe hiểu tiếng công tá»?
Du Thản Chi nói lảng ra:
- Xem chừng hai con rắn nà y chả có linh tÃnh gì hết. Thu phục chúng cÅ©ng bằng vô dụng, hay là ta thôi quách?
A Tá» là m mặt giáºn há»i:
- Ngựa của mình chết hết rồi. Không thu phục ha con rắn nà y thì lấy gì mà đi?
Du Thản Chi không sao được đà nh đáp:
- Ãể tại hạ thá» lại coi.
Gã từ từ vươn tay ra. Hai con rắn đang nằm nén đầu xuống đất, lưỡi thè dà i ra trông gớm khiếp.
Du Thản Chi trong lòng sợ hãi, chỉ muốn lùi lại.
Ãá»™t nhiên hai con rắn vùng dáºy đớp và o tay gã.
Du Thản Chi kêu thét lên.
A Tá» kinh hãi há»i:
- Chi váºy?
Du Thản Chi đáp:
- Rắn... cắn... và o tay tại hạ.
Gã yên chà ná»c độc rắn sẽ phát động là m cho mình chết ngay tức khắc, nên tiếng nói nghe lạc hẳn Ä‘i. Nhưng hai con rắn độc nà y láºp tức nhả ra, bò vá»™i lại gốc cây lá»›n. Thân chúng quấn chặt và o thân cây, xiết chặt dần mãi và o. Chỉ trong chá»›p mắt tiếng lách cách vang lên. Da rắn đứt tung, máu tanh chảy đầy mặt đất.
Du Thản Chi trố mắt ra nhìn đống xác rắn lù lù tá»±a hồ như ngưá»i mÆ¡ ngá»§.
A Tá» lại há»i:
- Vương công tá»! Rắn độc lợi hại là thế mà công tá» không việc gì ư?
Du Thản Chi dÆ¡ tay lên coi thì chỉ thấy mấy vết răng rắn cắn hãy còn rõ rà nh rà nh. Gã thá» vung tay mấy cái mà chẳng thấy Ä‘au đớn chi hết liá»n đáp:
- Tại hạ không sao cả!
A Tá» vẫn chưa yên dạ há»i tiếp:
- Váºy hai con rắn đâu rồi?
Du Thản Chi đáp:
- Chúng chết cả rồi!
A Tá» dáºm chân há»i:
- Sao công tỠlại đánh chết chúng?
Du Thản Chi gượng cưá»i đáp:
- Có phải tại hạ đánh chết đâu? Chúng tự nhiên chết đó.
A Tá» tuy là ngưá»i thông minh mà cÅ©ng chẳng hiểu vụ nà y ra sao. Nguyên trong ngưá»i Du Thản Chi chất độc súc tÃch còn ghê gá»›m hÆ¡n cả ná»c rắn. Hai con rắn độc nà y cắn gã, bị huyết dịch gã ngấm và o, nên bị trúng độc mà chết.
A TỠthở dà i nói:
- Ãáng tiếc! Tháºt là đáng tiếc!
Du Thản Chi ngẩng đầu lên thấy đằng xa có hai con rắn độc khác Ä‘ang bò lại. Gã nhăn nhó cưá»i nói:
Có chi mà đáng tiếc? Hai con khác Ä‘ang bò lại kia! Chúng còn lá»›n hÆ¡n hai con trước nhiá»u.
A Tá» mừng quá há»i:
- Liệu có thể cùng để cưỡi được không?
Du Thản Chi đáp:
- ÃÆ°á»£c! Hai con nà y kỳ lắm! Ãuôi nó cuá»™n lại để giáp và o nhau. Ãầu nó nghển lên cao, lại có má»™t nhà sư ngưá»i Hồ cỡi trên Ä‘uôi chúng.
A Tá» vá»— tay há»i:
- Có thực thế không?
Du Thản Chi đáp:
- Tại hạ gạt cô nương là m chi?
Hai con rắn độc bò lại rất lẹ, nháy mắt đã đến trước mặt hai ngưá»i.
Du Thản Chi nhìn lão Hồ tăng cưỡi trên Ä‘uôi rắn. Lão Hồ tăng nà y tuổi đã già , mặt đầy vết nhăn nheo, nhưng hai mắt rất tinh thần, khiến ngưá»i trông mà phát sợ. Du Thản Chi biết rằng muốn trốn cÅ©ng không thoát, đà nh đứng ỳ ra đó vá»›i cái hy vá»ng gặp dữ hóa là nh.
A Tá» không chá» Du Thản Chi lên tiếng, nà ng há»i ngay:
- Lão Hồ tăng kia! Phải chăng lão đến đây để thay bạn Ä‘á»n ngá»±a lại ta?
Lão Hồ tăng nhìn đống các rắn lá»™ vẻ sợ hãi. Lão mở miệng nói bằng tiếng Hán rất hoạt bát há»i:
- Phải chăng hai vị ở chùa Thiếu Lâm tới đây?
A Tá» thấy đối phương nói được tiếng Hán lại cà ng ưa thÃch vá»™i đáp:
- Sao lão lại giở lối nói chuyện đầu Ngô mình Sở? Ta há»i lão phải chăng đến đây bồi thưá»ng đôi ngá»±a bị rắn cắn chết cÆ¡ mà ? Sao lão không trả lá»i?
Lão Hồ tăng không đáp và o câu há»i cá»§a A Tá». Lão nói tiếp:
- Vị nà o đã nháºn lá»i uá»· thác cá»§a sư đệ ta là Ba La Tinh tá»›i đây?
Du Thản Chi giáºt mình kinh hãi, thất thanh há»i:
- Lão là sư huynh của Ba La Tinh ư?
Lão Hồ tăng đáp:
- ChÃnh phải! Ta là Triết La Tinh, nếu các hạ là ngưá»i cá»§a Ba La Tinh gởi đến để chuyển giao váºt gì thì đưa đây cho ta.
A Tá» chau mà y há»i:
- Vương công tá»! Thằng cha Triết La Tinh nà y Ä‘iên à ?
Du Thản Chi khi ở chùa Thiếu Lâm đã bị Ba La Tinh hà nh hạ cá»±c khổ. Gã biết bản lãnh Ba La Tinh rất cao cưá»ng. Bây giá» gã nghe thấy lão nà y là sư huynh Ba La Tinh thì lại cà ng kinh hãi hÆ¡n. Gã quên cả A TỠđã Ä‘ui mắt, quay lại nhìn nà ng xua tay ra hiệu cho nà ng đừng lên tiếng, rồi đáp:
- Chắc vị đại sư kia hiểu lầm rồi. Tại hạ không phải ở chùa Thiếu Lâm tá»›i đây và cÅ©ng chưa gặp Ba La Tinh bao giá»...
Triết La Tinh lá»™ vẻ không tin há»i:
- Sao lúc nãy các hạ Ä‘á»c tên Ba La Tinh ra? Và pho Dịch Cân Kinh bằng chữ Phạn cất dấu ở chùa Thiếu Lâm lại có bên mình các hạ?
Nguyên Du Thản Chi lượm được cuốn sách của Tiêu Phong đánh rơi chẳng biết là gì, mà cũng chẳng nghe ai nói tới Dịch Cân Kinh bao giỠcả.
Gã vẫn một mực đáp:
- Nhất định là đại sư đó nháºn lầm rồi!
Triết La Tinh lá»™ vẻ tức giáºn, xắng giá»ng:
- Nếu ngươi muốn giữ Dịch Cân Kinh là m của riêng thì đừng trách ta vô tình.
Du Thản Chi vội nói:
- Bên mình tại hạ có Dịch Cân Kinh gì đâu? Ãại sư coi đây! Ãại sư coi đây! Dịch Cân Kinh là cái nà y ư? Rồi gã xoè bà n tay, bản Dịch Cân Kinh trong tay gã lá»™ ra.
Triết La Tinh cả mừng nghĩ thầm:
- Lúc sư đệ Ba La Tinh giao Dịch Cân Kinh cho thằng lá»i nà y nhất định y không nói rõ nên gã nà y không hiểu được.
Gã tung mình lên một cái từ trên đuôi rắn nhẹ nhà ng nhảy xuống.
Du Thản Chi nói:
- Ãại sư coi đây! Bên mình tại hạ chỉ có cái nà y và lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§. Nếu đại sư thÃch...
A TỠđứng bên đột nhiên báºt cưá»i. Nà ng còn nhá»› gã Hồ tăng lúc nãy trước khi bị đánh Ä‘uổi, Vương Tinh Thiên cÅ©ng nói nhưng câu nà y. Bây giá» chắc lão Triết La Tinh nà y cÅ©ng không khá»i thất bại như gã ban nãy, nên đột nhiên nà ng báºt cưá»i ra tiếng. Du Thản Chi Ä‘ang kinh hãi không biết chạy Ä‘i đâu. Gã không hiểu tại sao A Tá» lại báºt cưá»i, nên cứ đứng thá»™n mặt ra.
Triết La Tinh từ từ bước lại. Mắt lão vẫn đăm đăm nhìn và o lưỡi đao truỷ thủ nói:
- Ãây quả là má»™t thanh bảo Ä‘ao mà thà chá»§ không luyến tiếc ư?
Du Thản Chi vội đáp:
- Lưỡi Ä‘ao nà y cá»§a má»™t ngưá»i bạn tặng cho tại hạ. Ãại sư đã thÃch cứ việ lấy mà dùng.
Triết La Tinh tiến sát đến trước mặt Du Thản Chi. Lão từ từ vung tay ra, mắt vẫn chú ý nhìn lưỡi đao truỷ thủ, nhưng đột nhiên đổi hướng vồ lấy bản Dịch Cân Kinh. Biến diễn nà y rất đột ngột. Thế là pho Dịch Cân Kinh đã bị Triết La Tinh cướp lấy một cách lẹ là ng.
Du Thản Chi sá»ng sốt vá»™i nói:
- Ô! Cái nà y không được vì tại hạ vẫn dùng đến luôn.
Lúc gã ở Nam Kinh nước Liêu mấy phen gã đã thoát chết được là nhỠở cuốn kinh nà y. DÄ© nhiên gã không chịu để cho ngưá»i ta lấy mất má»™t cách dá»… dà ng như váºy.
Triết La Tinh băng mình Ä‘i má»™t cái lùi vá» phái sau hai bước há»i:
- Ngươi cần dùng nhưng ta cũng cần dùng thì sao?
Du Thản Chi bị ngưá»i hà hiếp đã quen, nghe lão nói váºy, ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Thế là nghÄ©a là m sao? Ãại sư sao lại cướp Ä‘oạt cái đó cá»§a tại hạ?
A Tá» vá»™i há»i:
- Vương công tá»! Lão cướp cái gì cá»§a công tá» váºy?
Du Thản Chi đáp:
- Một cuốn sách nhỠbé. Cái đó là ...
A Tá» vừa lấy là m kỳ vừa căm tức há»i:
- Lão Hồ tăng ăn cướp cái đó cá»§a công tá». Công tá» tÃnh sao?
Du Thản Chi thá»±c tình không dám há»—n hà o vá»›i Triết La Tinh. Gã thấy lão Ä‘ang mở cuốn sánh ra coi và lá»™ vẻ mừng rỡ. Gã liá»n lên mặt kẻ cả nói:
- Kể ra cái đó cũng chẳng đáng gì, lão lấy mất thì thôi.
A Tá» dáºm chân nói:
- TÃnh tình công tá» lạ thiệt! Mình đã có võ công quán thế như váºy mà chịu để kẻ khác hiếp đáp ư?
Du Thản Chi nghe A Tá» nói không khá»iđộng tâm. Gã nghÄ© thầm:
- A Tá», Phong Ba ác, Bao Bất Ãồng, mấy ngưá»i Ä‘á»u bảo võ công mình tuyệt cao. Mình nghÄ© lại thì tưởng không có gì. Nhưng trải qua mấy lần đụng chạm thì dưá»ng như không gặp Ä‘iá»u gì bất lợi. Tuy có kinh hãi nhưng không đến ná»—i nguy hiểm. Chẳng lẽ trá»i thương mình mà ban cho võ công quán thế ư? Dù sao gã cÅ©ng không phải là hạng ngưá»i ngu xuẩn đến cùng cá»±c. Mấy bữa nay những cuá»™c tao ngá»™ may mắn tuy gã không hiểu ra sao, nhưng cÅ©ng nghÄ© tá»›i được Ä‘iểm nà y.
Gã liá»n đứng ngay ngưá»i phưỡn bụng ra đáp:
- A Tá»! Cô nương nói phải đó. Tại hạ phải Ä‘oạt lại má»›i được.
Nói xong gã rảo bước tiến lại gần Triết La Tinh.
Triết La Tinh ngẩng đầu lên, hai mắt loang loáng nhìn Du Thản Chi.
Du Thản Chi không khá»i run sợ, gã dÆ¡ tay ra trá» và o cuốn Dịch Cân Kinh trong tay Triết La Tinh nói:
- Cuống sách nà y không thể cho đại sư được. Ãại sư hãy trả lại cho tại hạ.
Triết La Tinh noÃ:
- Váºy thì thà chá»§ lấy vá».
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 10:13 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 76 : Chưa thoát Hồ Tăng lại gặp Minh Vương
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
NgỠđâu Du Thản Chi vừa thò tay ra thì Triết La Tinh lại rụt tay vá» khiến cho tay gã chụp và o quãng không. Ãồng thá»i Triết La Tinh vươn tay trái phóng chưởng đánh và o sau lưng Du Thản Chi má»™t cách đột ngá»™t.
Du Thản Chi bị đánh bất ngá» không kịp đỠphòng. Ãến khi lưng gã bị trúng chưởng cá»§a Triết La Tinh rồi, gã cảm thấy khà huyết chạy ngược lên, ngưá»i gã không tá»± chá»§ được, trượt chân Ä‘i má»™t cái lướt bên mình Triết La Tinh và băng ra xa đến sáu bảy thước má»›i dừng lại được.
A Tá» nghe tiếng ngưá»i trúng chưởng trượt chân băng Ä‘i. Nà ng yên chà là địch nhân bị Vương Tinh Thiên đánh cho phải lùi lại nên vá»— tay cưá»i nói:
- Vương công tá»! Thá»§ pháp công tá» tháºt là tuyệt diệu!
Du Thản Chi tự hối vỠchuyện mình đã thò tay ra, gã nghĩ thầm:
- Nội lực trong tay mình tưởng rằng đã khá, ngỠđâu Triết La Tinh vừa ra tay, mình đã trúng đòn trượt đi. Rồi gã không tin tưởng ở tà i nghệ mình nữa. Thực ra hiện giỠnội công của Du Thản Chi chẳng kém gì Triết La Tinh, nhưng cách biến hoá chiêu thức cùng liệu địch đâu bằng được Triết La Tinh, nên gã không cướp lại được quyển kinh, lại bị Triết La Tinh đánh trúng một chưởng "Thông Tý Công".
Du Thản Chi thở hồng há»™c, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Triết La Tinh Ä‘ang ngó A Tá» bằng ánh mắt kỳ dị. Gã chỉ sợ Triết La Tinh nói toạc ra mình bị chưởng đánh ngã lăn Ä‘i mấy vòng thì sẽ khiến cho nà ng phải thất vá»ng. Vì thế gã xua tay loạn lên ra hiệu cho Triết La Tinh đừng lên tiếng và chạy vá»™i đến trước mặt hắn lá»›n tiếng đáp:
- Phải rồi! Một khi tại hạ đã ra tay thì đối phương còn trả đòn thế nà o được?
Triết La Tinh kinh ngạc đến há hốc mồm ra không ngáºm lại được nữa.
Du Thản Chi lại chắp tay xá dà i ra hiệu cho lão đừng nói gì.
A Tá» lại há»i:
- Những cái gì của công tỠđã cướp lại được chưa?
Du Thản Chi vội đáp:
- Dĩ nhiên là cướp lại rồi.
Triết La Tinh nghe câu trả lá»i cá»§a Du Thản Chi liá»n dÆ¡ cuốn Dịch Cân Kinh trong tay lên ngạc nhiên, lắp bắp:
- Ngươi...
Du Thản Chi muốn quì ngay xuống để lạy lão đừng nói nữa.
Gã vội lớn tiếng dặn:
- A Tá»! Tại hạ còn Ä‘i Ä‘uổi hắn. Cô nương chỠở đây đừng Ä‘i đâu!
Gã vừa nói vừa chạy đi ra xa mấy trượng rồi quay lại vẫy Triết La Tinh.
Triết La Tinh chẳng hiểu ra sao, nhưng lão cÅ©ng chạy lại. Không nhịn được, lão há»i ngay:
- Ngươi là m trò quỉ gì váºy?
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i nói:
- Ãại sư đòi cái đó đã lấy được rồi, lại đánh tại hạ má»™t chưởng, dù ngoà i miệng đại sư có nhưá»ng má»™t chút hư danh cho tại hạ thì đã sao?
Triết La Tinh quay lại nhìn A Tá» nở má»™t nụ cưá»i bà máºt rồi nói:
- Ta hiểu rồi! Ngươi muốn cho vị cô nương kia tưởng là ngươi đã thắng ta chứ gì?
Du Thản Chi vội đáp:
- Ãúng thế! Nếu đại sư vui lòng thà nh toà n cho thì tại hạ cảm Æ¡n vô cùng.
Triết La Tinh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ngươi muốn thế cũng được, nhưng phải đưa ta đi tìm sư đệ Ba La Tinh.
Du Thản Chi cả kinh nói:
- Ba La Tinh ở táºn chùa Thiếu Lâm, tại hạ đưa đại sư đến đó thế nà o được?
Triết La Tinh nói:
- Ngươi biết chá»— y ở, nên ta cần nhá» ngươi dẫn tá»›i đó. Vả chùa Thiếu Lâm rá»™ng lá»›n là thế, nếu ngươi không chịu dẫn đưá»ng thì ta kiếm y thế nà o được?
Du Thản Chi xua tay lia lịa nói:
- Không được! Không được! Tại hạ không đi chùa Thiếu Lâm được đâu.
Triết La Tinh vươn năm ngón tay ra như móc câu, chụp xuống vai Du Thản Chi nắm chặt lấy.
Giả tá»· Du Thản Chi chưa ra tay mà bây giá» má»›i bị Triết La Tinh nắm lấy vai thì nhất định hắn ra sức cá»±a quáºy rồi phản kÃch thì chẳng những có thể tránh thoát được mà có khi đối phương còn bị ăn đòn. Nhưng vừa rồi gã vừa má»›i bị đánh má»™t đòn đã mất hết tá»± tin, nên gã không cá»±a quáºy mà cÅ©ng không dám kêu lên vì sợ A Tá» nghe tiếng, chỉ khẽ van vỉ:
- Xin đại sư buông tay!
Triết La Tinh đã kiá»m chế được đối phương thì khi nà o chịu ná»›i tay, lão còn xiết chặt hÆ¡n là khác.
NgỠđâu ná»™i lá»±c Du Thản Chi tá»± nhiên có phản ứng hất ngược trở lại, xuýt nữa rá»i tay ra.
Triết La Tinh giựt mình nhìn chằm chặp Du Thản Chi thì thấy gã cũng tỠvẻ kinh hãi vô cùng.
Lão là má»™t tay rất giảo quyệt, đã nháºn thấy có Ä‘iá»u gì khác lạ, liá»n hạ giá»ng xuống nói tháºt khẽ:
- Muốn ta buông tay cũng chẳng khó gì, chỉ cần ngươi dẫn ta đi gặp Ba La Tinh.
Du Thản Chi nhăn nhó cưá»i đáp:
- Thế cÅ©ng được! Nhưng đại sư phải nháºn má»™t Ä‘iá»u kiện vá»›i tại hạ.
Triết La Tinh há»i:
- Ãiá»u kiện gì?
Du Thản Chi đáp:
- Ãại sư chá»› nói hở ra cho A Tá» hay là tại hạ không biết võ công!
Triết La Tinh lại cà ng kinh ngạc há»i:
- Ngươi không biết võ công tháºt ư?
Du Thản Chi lại nói:
- Bây giỠđại sư giả vá» chịu thua tại hạ và tá»± nguyện Ä‘i theo tại hạ tá»›i chùa Thiếu Lâm. Ãại sư chịu Ä‘iá»u kiện nà y thì đừng nói muốn tại hạ đưa đến gặp Ba La Tinh mà có bảo tại hạ là m trâu ngá»±a tại hạ cÅ©ng rất vui lòng.
Triết La Tinh nghẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- ÃÆ°á»£c rồi! Ta ưng chịu Ä‘iá»u kiện cá»§a ngươi.
Rồi láºp tức buông tay ra.
Du Thản Chi gá»i to lên:
- A Tá»! Tại hạ Ä‘uổi kịp Triết La Tinh rồi!
A Tá» biết đâu được những Ä‘iá»u ngoắc ngoéo bên trong. Nà ng yên trà võ công Du Thản Chi rất cao cưá»ng thì việc bắt được Triết La Tinh là chuyện tất nhiên.
Nà ng đứng đà ng xa há»i:
- Thế còn hai con rắn cuá»™n Ä‘uôi lại cho ngưá»i ngồi đâu rồi?
Du Thản Chi đáp:
- Ãôi rắn đó còn đây. Ãại sư bằng lòng nhưá»ng nó cho cô nương rồi!
Gã vừa nói vừa ra hiệu cho Triết La Tinh ưng thuáºn Ä‘iá»u đó.
Triết La Tinh gáºt đầu.
Du Thản Chi gượng cưá»i nói:
- Vị đại sư Triết La Tinh đây tháºt là biết Ä‘iá»u. Ãại sư thấy không đánh nổi tại hạ, liá»n nhất nhất ưng chịu theo lá»i tại hạ ngay.
A TỠnói:
- Thế thì tuyệt diệu! Công tỠlại đây bồng ta để lên đuôi rắn.
Du Thản Chi lại giơ tay ra hiệu cho Triết La Tinh.
Triết La Tinh chúm môi huýt lên hai tiếng sáo.
Hai con rắn liá»n cuá»™n Ä‘uôi lại ká» sát bên nhau.
Du Thản Chi liá»n ôm A TỠđể ngồi lên Ä‘uôi rắn.
A Tá» ngồi trên Ä‘uôi rắn thÃch quá, báºt lên má»™t trà ng cưá»i rất vui vẻ.
Du Thản Chi thấy nà ng cao hứng cÅ©ng mừng thầm là biện pháp giải quyết cá»§a mình tuyệt diệu. Tuy nhiên cách lừa gạt nà y chỉ tạm thá»i là m cho A TỠđược vui lòng, nhưng từ đây đến chùa Thiếu Lâm đưá»ng xá xa xôi, gã lại lo dá»c đưá»ng không biết còn xảy ra chuyện gì rắc rối nữa không?
A Tá» cưá»i há»i:
- Bây giỠchúng ta đi đâu?
Du Thản Chi vội đáp:
- Lên chùa Thiếu Lâm! Cô nương có thÃch không?
A Tá» tuy chẳng biết sợ trá»i sợ đất là gì, nhưng chùa Thiếu Lâm được các phái võ coi như núi Thái SÆ¡n, như sao Bắc Ãẩu. HÆ¡n nữa đó còn là nÆ¡i cá»a Pháºt đất Thánh, nà ng không khá»i xao xuyến trong lòng, liá»n há»i:
- Lên chùa Thiếu Lâm là m chi?
Du Thản Chi đáp:
- Triết La Tinh đại sư đây nói là có má»™t vị sư đệ bị giam lá»ng tại đó, đại sư yêu cầu tại hạ đến cứu giùm.
A Tá» nhÃu cặp lông mà y há»i:
- Ãến chùa Thiếu Lâm cứu ngưá»i, công tá» có nắm chắc thà nh công được không?
Du Thản Chi đáp:
- Dĩ nhiên là phải được.
A TỠkhoái chà nói:
- Váºy thì Ä‘i! Nhưng là m thế nà o huy động được hai con rắn nà y?
Triết La Tinh liá»n huýt lên hai tiếng còi.
Ãôi rắn nhanh nhẹn trưá»n mình Ä‘i vá» phÃa trước.
A Tá» ngồi trên Ä‘uôi rắn rất bình yên, nà ng thÃch quá cưá»i không ngá»›t miệng. Nà ng vốn ngưá»i thông minh, má»›i hai ba hôm nà ng đã há»c được cách Ä‘iá»u khiển cho rắn tiến lên, lùi xuống, hoặc dừng bước, không cần Triết La Tinh chỉ huy nữa.
Du Thản Chi thấy A Tá» vui thÃch, gã cÅ©ng há»›n hở trong lòng.
Mấy hôm sau gã nghÄ© mãi không tìm ra cách nà o trốn thoát khá»i Triết La Tinh, nhất là bá» A TỠđể chạy má»™t mình, thì chà ng không dám.
Lão Triết La Tinh cũng cực kỳ giảo quyệt, lão biết chỉ cần giữ A TỠlà Du Thản Chi không dám bỠđi.
Bá»n ba ngưá»i nà y tuy Ä‘i toà n đưá»ng núi hẻo lánh nhưng không khá»i thỉnh thoảng lại gặp ngưá»i qua đưá»ng. Trong ba ngưá»i nà y thì má»™t ngưá»i là hán tá» mặt mà y sứt sẻo coi gá»›m ghiếc, má»™t nhà sư ngưá»i Hồ gầy như que cá»§i, và má»™t cô gái tuy nhan sắc xinh đẹp nhưng hai mặt Ä‘ui mù lại ngồi trên Ä‘uôi rắn. Tháºt là má»™t cảnh tượng kỳ quái khiến ngưá»i ta phải để ý. Kẻ nhát gan vừa trông thấy liá»n quay đầu chạy tuốt. Ngưá»i lá»›n máºt cÅ©ng chỉ đứng đằng xa mà nhìn.
A TỠđã mấy phen bảo Du Thản Chi dẫn đưá»ng để Ä‘uổi rắn và o thà nh, nhưng gã chỉ tìm cách chống chế cho xuôi chuyện. Giả tá»· là ngưá»i khác thì A Tá» bá»±c mình má»™t lần là đuổi rắn bá» Ä‘i xa ngay, nhưng đối vá»›i chà ng Vương Tinh Thiên bảnh trai trong trà tưởng tượng mà lòng nà ng đã chá»›m nở mối tình, nên chỉ vùng vằng chứ không muốn bá» Ä‘i.
Ãi được bảy tám ngà y liá»n, không gặp chuyện gì xảy ra.
A TỠngồi trên đuôi rắn đã thấy ngán rồi. Có lúc nà ng bước xuống sánh vai đi bộ với Du Thản Chi.
Một ngà y kia và o lúc hoà ng hôn, Du Thản Chi cùng A TỠđang sánh vai đi trước.
Triết La Tinh cùng đôi rắn theo sau.
Du Thản Chi đã mấy lần ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Triết La Tinh Ä‘i cách chừng hai trượng, gã muốn kéo A Tá» trốn chạy, nhưng chỉ sợ không thoát rồi Triết La Tinh trở mặt nói toạc sá»± thá»±c ra thì há»ng bét. Trong lòng gã do dá»± không quyết, gã thấp thá»m nhìn lại phÃa sau luôn, tháºm chà phÃa trước mặt có ngưá»i Ä‘i tá»›i, gã vẫn không biết.
A Tá» nghe thấy có tiếng khác lạ liá»n dừng bước lại nói:
- Vương công tá»! PhÃa trước có ngưá»i Ä‘i tá»›i.
Du Thản Chi vá»™i ngẩng đầu nhìn ra thì thấy ngưá»i nà y mặc áo nhà sư sắc tro, cặp mắt sáng quắc, tướng mạo trang nghiêm, trên môi lá»™ má»™t nụ cưá»i trông cách Ä‘i rất khoan thai, mà thá»±c ra cước bá»™ cá»±c kỳ mau lẹ, chá»›p mắt nhà sư đã lướt qua.
A Tá» mấy hôm liá»n chưa nghe thấy tiếng chân ngưá»i, lão Triết La Tinh Ä‘i bên lại lầm lì há»i chẳng buồn đáp. nà ng Ä‘ang buồn bá»±c nên nghe thấy có ngưá»i lướt qua mặt liá»n há»i:
- Vương công tá»! Ai váºy?
Du Thản Chi vội đáp:
- Ãây là má»™t vị cao tăng.
A TỠđang cáu sẵn, "hừ" một tiếng rồi nói:
- Thầy chùa phải không? Công tỠbiết thế nà o là cao tăng?
Du Thản Chi nhìn vá» phÃa sau thấy nhà sư cÅ©ng xoay mình lại.
Nhà sư nà y tướng mạo đưá»ng đưá»ng, cặp mắt trong sáng như hai hạt minh châu, khiến ngưá»i vừa trông thấy đã sinh lòng kÃnh trá»ng và có ý muốn thân cáºn.
Gã vội đáp:
- A Tá»! Ãúng là má»™t vị cao tăng!
A Tá» vừa cưá»i vừa nói bằng má»™t giá»ng rất khinh ngưá»i:
- Công tá» bảo hắn đứng lại để ta há»i hắn xem có đúng là cao tăng hay cÅ©ng phưá»ng thầy chùa chỉ biết uống rượu ăn thịt.
Du Thản Chi cả kinh vội nói:
- A Tá»! Vị đại sư nà y tướng mạo trang nghiêm mà sao cô nương lại buông lá»i dỡn cợt?
A TỠla lên:
- Trá»i Æ¡i! Ãại hòa thượng! Ãại hòa thượng đã nghe thấy ta nói gì chưa? Ãại hòa thượng có phải từ chùa Thiếu Lâm đến đây không? Du Thản Chi ngấm ngầm kinh hãi, nhưng không ngăn lại kịp. Gã thấy hòa thượng đứng dừng lại, vẻ mặt nghiêm trá»ng.
Triết La Tinh nghe tiếng liá»n tiến lại gần, lão đưa mắt nhìn vị hòa thượng rồi đột nhiên thất sắc há»i:
- Ãại luân Minh vương giá lâm Trung Thổ có việc chi?
Ãại luân Minh vương Cưu Ma Trà nghe thanh âm cÅ©ng đã biết ngưá»i, lão cưá»i đáp:
- Triết La Tinh Pháºt huynh sao không ở lại Thiên Trúc tu hà nh, mà qua nước Ãại Tống có việc chi?
Du Thản Chi thấy Triết La Tinh lá»™ vẻ khẩn trương lại kêu hòa thượng nà y bằng Ãại luân Minh vương thì nghÄ© ngay nhà sư má»›i đến nà y tất có lai lịch rất lá»›n. Gã toan nhân cÆ¡ há»™i hai nhà sư nói chuyện vá»›i nhau, dắt A TỠđể chạy thoát thân.
Bá»—ng nghe A Tá» há»i:
- Ãại hòa thượng! Pháp danh đại hòa thượng là Ãại luân Minh Vương ư?
Cưu Ma Trà thuỷ chung vẫn chưa quay lại, hết nhìn Triết La Tinh lại ngó qua A TỠmột lần, rồi cặp mắt đăm đăm nhìn Du Thản Chi.
Du Thản Chi thấy Cưu Ma Trà nhìn mình hau háu mà phát sợ đến luống cuống chân tay.
Cưu Ma Trà chắp hai tay há»i:
- Quý tÃnh đại danh thà chá»§ là gì?
Nguyên Cưu Ma Trà thoáng nhìn đã thấy mắt Du Thản Chi ẩn hiện những tia sáng kỳ dị. Lão biết ngay gã có công lá»±c tinh thâm, tháºt là má»™t dị nhân lão chưa từng thấy bao giá», có Ä‘iá»u mặt mÅ©i gã cá»±c kỳ xấu xa, nên lão tò mò há»i váºy. Lúc lão chắp hai tay gã váºn ná»™i lá»±c ngấm ngầm phóng ra.
Công lá»±c Du Thản Chi rất thâm háºu, gã bị ná»™i lá»±c cá»§a Cưu Ma Trà táºp kÃch và o ngưá»i tuyệt không biết chi hết.
Gã giáºt mình đáp:
- Tại hạ... là ...
Gã nhìn thấy đối phương cặp mắt sáng ngá»i tá»±a hồ nhìn thấu tâm can mình nên không dám xưng cái tên giả là Vương Tinh Thiên ra.
Cưu Ma Trà há»i ngay:
- Chắc thà chá»§ có chá»— khó nói, không muốn xưng tên há» tháºt cá»§a mình ra có phải thế không?
Du Thản Chi ấp úng:
- Có thể như váºy.
A Tá» thấy lão Ãại luân Minh vương không thèm đếm xỉa đến mình lại há»i không trả lá»i, nà ng Ä‘ang tức giáºn, bây giá» nà ng nghe lão há»i đến Du Thản Chi thì trong lòng lại rất khoan khoái và cho là Vương Tinh Thiên tướng mạo phi phà m, khà vÅ© oai nghiêm, nên lão hòa thượng nà y phải hoang mang đến ná»—i không nghe thấy câu há»i cá»§a mình nữa.
A Tá» thấy Du Thản Chi không chịu nói rõ há» tên mình, liá»n lá»›n tiếng dõng dạc đáp:
- Ãại hòa thượng! Vị nà y là chưởng môn phái Cá»±c Lạc bên Tây Vá»±c tên gá»i Vương Tinh Thiên công tá». Ãại hòa thượng kiến thức hẹp hòi nên chưa nghe biết tiếng công tỠđó thôi!
Cưu Ma Trà sinh lòng nghi hoặc. Tuy lão ở nước Thổ Phồn, nhưng các môn phái võ lâm khắp thiên hạ lão Ä‘á»u thuá»™c hết. Trước kia lão đã giao du vá»›i Má»™ Dung tiên sinh bà n luáºn võ há»c cùng nhau rất tương đắc. Má»™ Dung tiên sinh là má»™t kỳ nhân đệ nhất thiên hạ, tiên sinh đã đỠcáºp đến võ công hết các môn phái mà không thấy nói đến phái Cá»±c Lạc bao giá». Hiện nay gã hán tá» nà y tuy mặt mÅ©i xấu xa, nhưng võ công quả nhiên phi thưá»ng, lão ngẫm nghÄ© hồi lâu rồi há»i tiếp:
- Phái Cực Lạc ư?
A Tá» cưá»i đáp:
- Ta đã bảo hòa thượng kiến thức hẹp hòi thì biết sao được. Phái Cá»±c Lạc là má»™t môn phái do Ãạt Ma lão Tổ dá»±ng ra. Nếu ngươi ở chùa Thiếu Lâm đến đây thì quay trở lại mau báo tin có chưởng môn nhân phái Cá»±c Lạc là Vương Tinh Thiên Ä‘i cùng chưởng môn phái Tinh Tú là Ãoà n A Tá» sắp lên thăm chùa và bảo các nhà sư chùa Thiếu Lâm đợi ở chân núi Thiếu Thất để nghinh tiếp.
Từ khi A Tá» bị Ä‘ui mắt, nà ng sống bên Du Thản Chi trong vòng ảo tưởng. Nà ng nháºn cái ảo tưởng đó là cuá»™c sống hiện tại, nên miệng nà ng thốt ra những lá»i tá»±a kẻ Ä‘iên khùng.
Cưu Ma Trà là ngưá»i lịch duyệt lại kiến thức uyên bác, lão nghe A Tá» nói váºy, ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi há»i:
- Nữ thà chá»§! Vị chưởng môn phái Tinh Tú Ãoà n A Tá» hiện giỠở đâu?
A Tá» cưá»i khanh khách đáp:
- ChÃnh là ta ở ngay trước mặt hòa thượng mà hòa thượng không trông thấy ư?
Cưu Ma Trà lại cà ng nghi hoặc há»i:
- Té ra nữ thà chá»§ là chưởng môn nhân phái Tinh Tú? Thế còn Ãinh Xuân Thu...
A Tá» ngắt lá»i:
- Ãể ta nói cho hòa thượng nghe: Ta bảo hòa thượng kiến thức nông cạn thì biết đâu được những biến chuyển trong võ lâm. Ãinh Xuân Thu lá»›n máºt dám động thá»§ cùng ta đây và Vương công tá», nên đã bị truất ngôi chưởng môn phái Tinh Tú rồi!
Cưu Ma Trà gáºt đầu nói:
- À ra thế đấy! Váºy võ công Vương công tỠđây quả là phi thưá»ng.
A Tá» Ä‘em chuyện Du Thản Chi đánh bại Ãinh Xuân Thu ra nói lại kèm thêm cả mình và o nữa, nhưng Cưu Ma Trà thoáng trông đã biết ngay võ công A Tá» rất tầm thưá»ng. Nếu có ngưá»i đánh bại được Tinh Tú lão quái thì ngưá»i đó phải là chưởng môn phái Cá»±c Lạc, nên lão má»›i há»i váºy để thá» xem khẩu khà đối phương ra sao?
A TỠđắc ý đáp:
- Dĩ nhiên là thế, Hoà thượng có trông thấy một vị Hồ tăng là Triết La Tinh đó không? Y từ bên Tây Trúc sang, cưỡi rắn mà đi, nhưng Vương công tỠchỉ đánh một đòn là hạ ngay được nên phải chịu để cho chúng ta sai khiến.
Cưu Ma Trà cưá»i ruồi đáp:
- Triết La Tinh Pháºt huynh là má»™t vị cao tăng bên Thiên Trúc mà sao võ công lại tầm thưá»ng thế?
Triết La Tinh nghe lá»i lẽ Cưu Ma Trà có vẻ mạt sát mình thì căm tức muốn phát Ä‘iên.
Nguyên Triết La Tinh nóng lòng kiếm sư đệ phải cần ngưá»i đưa đưá»ng, lại biết Du Thản Chi đã gặp Ba La Tinh, nên cam chịu tiếng thất bại để gã đưa Ä‘i. Không ngá» A Tá» lại lấy chuyện giả là m tháºt để phô trương vá»›i ngưá»i ngoà i. Giả tá»· ở chá»— khác thì lão còn nhịn được, nhưng lần nà y nà ng lại nói cho Cưu Ma Trà nghe, là m lão tức quá.
Cưu Ma Trà là Ãại luân Minh vương nước Thổ Phồn, má»™t nước láng giá»ng nước Thiên Trúc. Hai nước nà y cùng thá» Pháºt pháp, những vị cao tăng thưá»ng qua lại giao thiệp vá»›i nhau. Nếu lão để mất mặt ở Trung Nguyên lá»i đồn đại vỠđến Tây trúc thì còn mặt mÅ©i nà o mà trông thấy ai nữa?
Triết La Tinh cưá»i lạt há»i:
- Ta mới đánh một chiêu đã bị hạ dưới tay Vương công tỠư?
A TỠđáp:
- Một chiêu hay hai chiêu cũng thế. Liệu ngươi có chống nổi ba chiêu không?
Du Thản Chi sợ quá toát mồ hôi ra, vội gạt đi:
- A Tá»! Cô nương không nên nói nữa!
A TỠnói:
- Không được! Lão Hồ tăng nà y phản phúc bất thưá»ng. Công tá» hãy cho lão má»™t bà i há»c nữa Ä‘i!
Du Thản Chi cà u nhà u không thà nh tiếng:
- Cái gì mà cho bà i há»c?
A Tá» chưa nghe rõ thì Triết La Tinh đã cưá»i lạt nói:
- Tiểu cô nương Æ¡i! Thôi đừng mÆ¡ má»™ng nữa. Y động thá»§ vá»›i ta má»›i má»™t chiêu đã bị ngã ngay, nhưng sợ cô nương biết nên năn nỉ ta nói trá là ta đã bị thua vá» tay hắn. Là m gì mà y cho ta má»™t bà i há»c được?
Du Thản Chi nghe Triết La Tinh nói rõ sự tình thì sợ run lên, gã lẩm bẩm:
- Há»ng rồi! Há»ng rồi!
Hai chân gã nhũn ra, ngồi phệt ngay xuống đất.
A Tá» bÄ©u môi há»i:
- Ngươi ngá»§ mÆ¡ giữa ban ngà y ư? Ngươi nói cái gì má»™t chiêu đánh ngã Vương công tá»? Tại sao công tá» phải năn nỉ ngươi bưng bÃt?
Cưu Ma Trà nghe Triết La Tinh nói váºy vẫn không tin, cảnh cáo:
- Pháºt huynh! Ngưá»i tu hà nh không được nói dối!
Triết La Tinh cưá»i nhạt:
- Ãể bần tăng bắt gã cho Minh Vương coi rồi sẽ biết là thá»±c hay giả.
A Tá» tức giáºn lên tiếng:
- Vương công tá»! Thằng Hồ tăng nà y vô lá»… thế! Công tá» phải cho hắn nếm mùi Ä‘au khổ má»›i được.
Du Thản Chi chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, gã không biết trả lá»i A Tá» ra sao. Gã biết rằng bây giá» tuy A Tá» chưa tin lá»i Triết La Tinh nhưng lão đã bắt mình rồi thì không tin cÅ©ng không được. Gã hối háºn mấy bữa nay đã dối nà ng để bây giá» không còn cách nà o bưng bÃt được nữa. Gã ngồi phệt xuống đất thá»™n mặt ra.
Triết La Tinh đã đến trước mặt mà gã vẫn không hay.
Cưu Ma Trà thấy Triết La Tinh sắp ra tay liá»n bước lại gần nói:
- Khoan đã! Vương thà chá»§ đây võ công cá»±c cao. Chẳng lẽ Pháºt huynh không nhìn thấy hay sao?
Triết La Tinh dÄ© nhiên đã nháºn thấy rồi. Nhưng sá»± thá»±c má»›i đây lão vừa đánh má»™t chiêu "Thông tý Công"mà Du Thản Chi đã bị ngã lăn ra, nên cưá»i nhạt đáp:
- Võ công gã tuy cao thiệt, nhưng còn kém bần đạo xa lắm.
Cưu Ma Trà toan bảo:
- "Chưa chắc", nhưng chưa thốt ra lá»i nà o. Lão nghÄ© lại rồi không nói nữa, lặng lẽ lùi lại phÃa sau.
Triết La Tinh lại quát lên giục Du Thản Chi:
- Ãứng dáºy cùng ta động thá»§ Ä‘i!
Du Thản Chi chỉ gục đầu xuống ngồi yên, run lên bần báºt.
A TỠlại lên tiếng quát:
- Vương công tá» bất tất phải đứng lên, chà ng cứ ngồi như váºy cÅ©ng đủ hạ ngươi rồi!
Triết La Tinh cưá»i lạt má»™t tiếng, đột nhiên vung tay ra chụp xuống vai Du Thản Chi. Năm ngón tay lão như móc câu đâm mạnh và o da thịt đối phương.
Du Thản Chi công lá»±c rất thâm háºu. Chà ng chả biết Ä‘au đớn là gì cả!
Triết La Tinh rung tay má»™t cái đã nhấc ngưá»i Du Thản Chi giÆ¡ bổng lên
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû