Đến khi đôi cánh dài lại mở ra lần nữa, mọi người nhìn thấy không phải là thân ảnh như kim sắc hỏa diễm, mà phảng phát như là phía sau của Hoàng tử Charles sinh ra một cặp cánh dài hoàng kim.
Ánh sáng kì dị dần dần nhạt đi, cặp cánh kia mới rung động, trong nháy mắt, hóa thành vô số điểm sáng, dần dần tán đi…
Yên tĩnh!
Một loại yên tĩnh như tử vong!
Ước chừng mất đến mấy phút, toàn trường mấy vạn người, lặng ngắt như tờ… Mà ngày cả những Ngự Lâm quân, những binh lính duy trì trị an, toàn bộ cũng đều mở to hai mắt nhìn, nhìn đến ngây người.
Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy, dường như Hoàng tử Charles đã “đánh thức” thần khí thánh thương truyền kỳ.
Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy, phảng phất như những đại anh hùng khai quốc, anh linh mười hai vị thánh Roland kỵ sĩ, từ tay hoàng tử Charles hiển linh.
Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy trong màn sáng kia, vị vương giả giống như khai quốc hoàng đế Aragon, hóa thân thành một luồng sáng hoàng kim vào thân thể Hoàng tử Charles…
Trong lòng mọi người đều sinh ra một ý niệm trong đầu: chẳng lẽ vị hoàng tử nho nhỏ này của chúng ta, thực sự là Thiên Mệnh Hoàng Giả? Là thần nhân?
Sau vài phút đồng hồ yên tĩnh, tiếng hoan hô điên cuồng cùng với tiếng hò hét bộc phát như biển gầm!
Mặc dù đại bộ phận đều không biết mình đang la hét cái gì, nhưng chính giờ phút này. Trong lòng mỗi người đều ngập tràn rung động, theo bản năng, phải hò hét để phát tiết nổi kích động trong lòng.
Hoàng tử Charles tay vẫn giơ cao cây trường thương. Gương mặt non nớt của hắn, vậy mà, lại không có nửa điểm kinh hoàng!
Là cái gì!
Mới vừa rồi là cái gì?
Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Trong lòng mỗi người đều gào thét câu hỏi này!
Mà lúc này, một thanh âm uy nghiêm mà hùng hậu từ trên đài truyền đến, trong giọng nói già nua mang theo một loại lực lượng không rõ, thông qua ma pháp trận truyền đến từng ngóc ngách của sân.
Cho dù là bình dân, binh lính hay quý tộc đều có thể nghe rõ âm thanh của lão nhân này!
Trên lôi đài, đại lục Ma Pháp công hội chủ tịch, người đứng đầu tối cao của đại lục ma pháp sư nhiều năm qua, Jacobin Dougan chủ tịch tiên sinh. Dùng âm thanh hùng hậu của hắn để đè bẹp những tiếng hò hét dữ dội bên dưới.
- Yên lặng!! Yên lặng!!!!
Thanh âm hùng hậu khiến cho tâm linh mỗi người đều nhảy lên. Sau đó, vị chủ tịch của đại lục Ma Pháp công hội lại đột nhiên bước tới trước mặt hoàng tử Charles, trước ánh mắt của hàng vạn người, vị lão nhân uy nghiêm có địa vị vô cùng được tôn sùng này lại yên lặng cúi cái lưng cao quý của hắn!
Đây là tư thái cung kính cúi đầu theo tiêu chuẩn.
Thân là chủ tịch Ma Pháp công hội, cho dù thấy bản thân hoàng đế hay giáo hoàng, cũng đều có thể ngồi ngang hàng! Mà giờ phút này, hắn lại đối với Charles, một người chỉ có thân phận hoàng tử, cúi đầu! Cúi tấm lưng cao quý của hắn!
Một loạt tiếng ồ lên!
Jacobin Dougan với khí thế tràn ngập uy nghiêm. Sau khi hắn cúi đầu thì xoay người lại. Mắt nhìn về phía mấy vạn ánh mắt, sau đó dùng âm thanh nghiêm túc nhất, cao giọng tuyên bố…
- Đây! Không phải là ma pháp! Tất cả những gì chúng ta mới chứng kiến, không phải là ma pháp! Mà là thần tích! Là trời cao! Là anh linh khai quốc! Là anh linh của vĩ đại đại đế bệ hạ, hiển lộ thần tích!! Ta dùng thân phân chủ tịch Ma Pháp công hội chứng minh: Hết thảy vừa rồi không phải là hiệu quả của ma pháp, mà là chân chính thần tích!
Thanh âm của Jacobin Dougan đã áp chế toàn bộ tiếng ồn ào trên toàn trường. Mỗi một từ, mỗi một âm tiết đều rõ ràng truyền đến tai mọi người.
- Đây là trời cao ban cho chúng ta, ban cho Roland đại lục, một vị hoàng giả tương lai!
Vừa nói, Jacobin Dougan tiên sinh, hai tay vừa làm tư thế dẫn đường chỉ sang người bên cạnh, hường chỉ, dĩ nhiên là Hoàng tử Charles tay đang cầm thánh thương.
- Thiên hữu đế quốc! Thiên hữu hoàng đế!
Rất nhanh, đã có người bắt đầu mở miệng hô lên khẩu hiệu này!
Đỗ Duy mắt thấy phía dưới đã có người bắt đầu phát động, hắn lập tức đi tới trước một bước, cũng khom lưng cúi đầu trước Hoàng tử Charles, sau đó, hắn giơ hai tay la lên:
- Thiên hữu hoàng đế!
Có Tulip công tước làm dẫn đầu, theo sau có rất nhiều người bắt đầu hưởng ứng. Bắt đầu từ những người trên lôi đài, sau đó lây đến dưới đài, Đám người dưới sân ngày càng sôi trào, cuối cùng, cả sân rộng gồm mấy nghìn người đều hô to:
- Hoàng đế!
- Bệ hạ vạn tuế!
- Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!! Bệ hạ vạn tuế!
Sự cuồng nhiệt giống như một căn bệnh độc, nhanh chóng lan tràn.
Lúc này, con người dường như bị mất lý trí, tựa hồ có rất ít người sẽ lo lắng suy nghĩ một vấn đề như:
- Hoàng tử Charles trên đài không phải là hoàng đế, hắn chẳng qua chỉ là một hoàng tử!
Nhưng mà, có đông người hơn cho rằng: ngay cả chủ tịch Ma Pháp công hội cũng nhận định đây không phải là ma pháp, mà là thần tích của trời cao, là khai quốc đại đế cùng với mười hai Roland kỵ sĩ hiển linh, ban cho chúng ta vị hoàng giả tương lai… Có ai có thể cho là sai chứ!
Huống chi, Charles hiện giờ không phải là hoàng đế, như dù sao, qua vài năm nữa, hắn cũng sẽ trở thành hoàng đế.
Cho nên, đối với hắn hô vài tiếng: “hoàng đế bệ hạ vạn tuế” tựa hồ cũng không có vấn đề gì!
Mấy vạn người. Hoặc là điên cuồng. Hoặc là cuồng nhiệt. Hoặc là mờ mịt, hoặc là bán thanh tĩnh. Dù sao… vô số thanh âm đều đồng loạt trỗi lên!
Tất cả vinh diệu “Bệ hạ vạn tuế” đều là hướng đến bản thân Hoàng tử Charles.
Mà Đỗ Duy, sau khi hô to vài khẩu hiệu, nụ cười trên khóe miệng lóe ra một tia đắc ý. Âm thầm lui một bước, đứng lẫn trong đám người khác trên đài.
Âm thanh hò hét bùng nổ. Cơ hồ màng nhĩ mọi người tựa như bị phá thủng!
Đám đông người điên cuồng không tự chủ được đi về phía trước, xô đẩy nhau.
Vừa lúc đó, đang khi cảm xúc của mọi người trên sân dâng đến đỉnh điểm….
- Đông!! Đông!! Đông!!!
Một tiếng trống hùng hậu, trầm mặc, từ sâu trong hoàng cung, truyền đến.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Liền đó, nghe thấy một hồi kèn đau thương! Đây là tiếng kèn tiêu chuẩn của quân đội Roland.
Nhưng là khi nghe thấy âm thanh này, âm thanh sôi nổi trên toàn trường, hốt nhiên, lại dần dần yên tĩnh trở lại.
Mỗi người đều ngậm miệng lại, dùng ánh mắt cổ quái, nhìn hoàng cung ở phía xa.
Bởi vì tiếng trống và tiếng kèn quân đội đó, biểu thị một điều!
Đây là nghi thức truyền thống. Mỗi khi có một vị hoàng đế qua đời, thì sau đó, có tiếng “chuông tang” đặc biệt của hoàng thất Roland đế quốc.
Đến khi tiếng chuông tang truyền đến, người trên toàn trường, giờ phút này, tâm tình đều trở nên cổ quái!
Bởi vì, mọi người đều đồng thời nhận thức được thanh âm này báo rằng: Augustine hoàng đế bệ hạ, trong lúc mới vừa rồi, đột nhiên qua đời!
Quá đột ngột!
Chính là, lúc này, trong lòng mỗi người đều lây lan một tầng sắc thái thần bí!
Đây…Đây chẳng phải là thiên ý sao?
Trong lúc mới vừa rồi, thần tích hiển linh ban cho đế quốc một vị hoàng giả. Sau đó, lão hoàng đế bệ hạ liền ốm chết?
Đây…Chẳng lẽ là …thiên ý…trong cõi minh minh?
Đám người lâm vào tuyệt đối yên lặng, bắt đầu tự giác lùi ra phía sau.
Mà vừa lúc đó, cửa thành hoàng cung đột nhiên mở rộng, một đội Ngự Lâm quân xếp thành hàng đi ra. Mở ra một thông đạo!
Liền đó, dưới cửa hoàng thành, xuất hiện một bóng người!
Đế quốc Nhiếp Chính vương, Thần hoàng tử điện hạ, một thân mặc trang phục ai điếu màu đen, sắc mặt ngưng trọng. Trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt đau thương. Chậm rãi đi ra.
Không ai thốt lời nào. Tất cả đều trơ mắt nhìn Thần hoảng tử đến!
Vị đế quốc chúa tể này, không nói một lời, dưới cái nhìn của vô số ánh mắt… chậm rãi đi lên đài cao. Nhìn thoáng qua con của mình, hoàng tử Charles tay đang cầm trường mâu.
Nhiếp Chính vương dùng ánh mắt đảo qua xung quanh, phàm là người nào tiếp xúc ánh mắt của hắn, đều vội vàng cúi đầu xuống.
Những người này đột nhiên vừa nhớ ra, chính mình vừa mới hô to “hoàng đế bệ hạ vạn tuế”, như vậy có phải là đối với vị Nhiếp Chính vương này có chút vô lễ? Dù sao, Nhiếp Chính vương mới là người kế thừa ngôi vị hoàng đế a!
- Ta biết, hôm nay lẽ ra phải là một ngày vui mừng.
Thần hoàng tử đứng trên đài, dùng âm thanh trầm thấp mở miệng nói chuyện.
Ma pháp trận đêm thanh âm của hắng truyền đi bốn phương tám hướng.
- Ta cũng biết. Hôm nay là lúc chấn hưng Hiệp Hội kỵ sĩ, là lúc phát huy mạnh làn gió thượng võ của đế quốc. Vào hôm nay, có một nhóm kỵ sĩ trung tâm, dũng cảm, tại chỗ này, đeo huy chương vinh quang của bọn họ… Ta hẳn cảm thấy cao hứng vì các ngươi, nhưng mà…
Thần hoàng tử đột nhiên vẻ mặt đau buồn:
- Thật xin lỗi, các thần dân đế quốc, ta đột nhiên mang đến đây một tin xấu đau lòng.
Đám đông người bắt đầu xôn xao.
Thần hoàng tử ho khan một tiếng, thân ảnh lộ ra bộ dáng đau lòng.
Hắn hít vào thật sâu một hơi:
- Mới vừa rồi…Tất cả mọi người đều nghe được tiếng chuông tang bi thống kia. Cha ta, đế quốc hoàng đế, Augustine đệ lục bệ hạ, bất hạnh… ốm… mất!
- Oanh…
Đám người bắt đầu phát ra tiếng ồn ào.
- Dựa theo đế quốc pháp điển, ta đến đây, trước tiên, tuyên bố di mệnh của Augustine đệ lục hoàng đế!
Thần hoàng tử uy nghiêm tuyên bố:
- Dựa theo di mệnh của hoàng đế bệ hạ, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho…
Nói đến đây, đám người đột nhiên yên tĩnh trở lại. Cùng nhau nhìn lên đài.
- Charles Augustine!
Thần hoàng tử thốt ra danh tự khiến cho mọi người rung động:
- Cũng chính là, con ta, là người bây giờ đang đứng cạnh ta!
Charles?
Sao lại là Hoàng tử Charles?
Lão hoàng đế sao không truyền ngôi cho Nhiếp Chính vương trẻ trung khỏe mạnh? Mà là truyền ngôi cho tiểu hoàng tử Charles?
Cách đại (đời) truyền ngôi!
Mặc dù chuyện này là chuyện tình rất hoang đường, chính là, tựa hồ mọi người vẫn còn đắm chìm trong cái “Thần tích” kia, mà vị Hoàng tử Charles kia, trong tay vẫn cầm thánh thương!
Hắn…Hắn chính là một mệnh trung hoàng giả…
- Ngôi vị hoàng đế truyền cho Charles Augustine.
Nhiếp Chính vương chậm rãi nói:
- Quốc vụ của đế quốc, do Nhiếp Chính vương thống lĩnh… Đây chính là di mệnh của tiên hoàng! Đồng thời, đế quốc cử quốc tang trong mười ngày!
Thần hoàng tử vừa chậm rãi nói xong, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, là người đầu tiên đi đến bên người của Hoàng tử Charles. Hắn khom lưng, sau đó kéo tay hoàng tử Charles, hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay của Charles.
- Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!
Đỗ Duy ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng, nói một câu như vậy.
Theo sau, là đại biểu của quân đội đế quốc, Carmi Ciro, cũng bước lên đài cao, quỳ vào chỗ Đỗ Duy, hôn chiếc nhẫn của Charles.
- Bệ hạ vạn tuế!
Càng ngày càng nhiều quý tộc, đại thần, nhao nhao chạy lên đài cao, từng người một hôn nhẫn của Charles.
Cuối cùng, Thần hoàng tử đi đến bên người nhi tử, đưa tay vuốt ve đầu Charles, sau đó bồng hắn lên…
- Kính lễ!!!
Một tên quan trong hoàng thất Ngự Lâm quân cao giọng hét lên, ngàn tên Ngự Lâm quân ở đây, toàn bộ đều quỳ một gối, thực hện lễ tiết thuần phục của kỵ sĩ.
Rốt cuộc, đám người đông nghìn nghịt bên dưới cũng nhao nhao quỳ xuống…
- Bệ hạ vạn tuế!
Đang khi mấy vạn người dùng âm thanh hò hét chấn động, Đỗ Duy nhìn thoáng qua Thần hoàng tử, cùng hắn trao đổi ánh mắt.
Thần hoàng tử vẻ mặt vẫn bi thống. Mà Đỗ Duy ánh mắt lại hàm chứa vui vẻ…
Diễn thật không sai. Điện hạ của ta.
Lời tác giả: Đây là một chương dài… Ta không tách ra vì nội dung dính liền. Tách ra sẽ phá hư tiết tấu.
Hôm nay cũng xong. Tổng cộng hơn 14,000 từ!
Lời dịch giả: hik, dài quá…
Lời biên tập: Khốn nạn - Chương dài nhất từ đầu đến giờ, bằng 5 chương chuẩn.
Lời đọc giả: Hay
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Trên lò sưởi trong phòng, một ấm nước bằng đồng đang được đun trên lò lửa, thình thoảng lại từ miệng ấm lại thoát ra những tia bạch khí li ti, tiếng nước sôi ùng ục, ùng ục. Hơn nữa, trong phòng nọ lại có mùi thơm phiêu dật, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng càng thêm vài phần thanh nhàn khiến tâm tình thoải mái.
Đỗ Duy, khi nhìn thấy đã đủ lửa rồi, tự thân mang cái ấm nước lại, đổ vào đầy cái chén nhỏ trước mặt một chất lòng màu xanh biếc. Mà chất lòng màu xanh biếc đó cũng bốc lên một cổ mùi hương dược vật nồng nặc. Còn kèm theo nhàn nhạt hương trà.
Đỗ Duy thở dài. Nâng cái chén nhỏ lên. Trước tiên, thử độ nóng. Sau đó xoay người, cười nói:
- Được rồi. Lão đầu tử. Đến giờ uống thuốc rồi.
Nằm rũ rượi phía sau, đại pháp sư cửu cấp của đế quốc Ma Pháp công hội, nhà phát minh ma pháp đạo cụ nổi tiếng, lão điên khiến mọi người trong Ma Pháp công hội sợ hãi, Arike đại sư, giờ đây, đang nằm nằm lừ đừ trong mền.
Giờ phút này, Arike nhìn qua già nua, tiều tụy. Không chút nào giống như một vị cường giả cửu cấp, đầu tóc rối nùi, khuôn mặt tái nhợt, hình dáng gầy gò… Hai má của hắn đã hoàn toàn chảy xệ xuống, vô lực nằm đó. Tất cả điều này đều biểu thị, vị lão nhân này, ngọn lửa sinh mạng đã thiêu đốt đến giai đoạn cuối cùng…
- A, ta ghét uống nhất là cái thứ đồ này.
Arike than thở một câu.
Đỗ Duy lại, tự mình nâng Arike dậy, sau đó cho hắn uống non nửa bát thuốc. Lúc này mới cười nói:
- Đại sư, ngài biết không? Đệ đệ của ta lúc tám tuổi, khi uống thuốc, so với ngài bây giờ dũng cảm ơn nhiều.
- Ừ, phải, chính là bởi vì ta đã trải qua một trăm lẻ tám tuổi rồi.
Arike tức giận le lưỡi, tựa hồ không chịu nổi vị đắng của thuốc:
- Đệ đệ của ngươi có thể sống được đến tuổi của ta không?
Vừa nói, lão một lần nữa nằm xuống:
- Quái đản thật, ngươi làm cái thứ dược vật này, vị sao lại đắng vậy… Nghe mùi cũng không tệ lắm, nhưng vào trong miệng, quả thực đáng sợ!
- Thật xin lỗi, lão gia hỏa.
Đỗ Duy cười híp mắt nhìn Arike:
- Đây là thuốc, không phải mật ong, nếu như ngươi ngại đắng, ta có thể mang đến cho ngươi một khối đường.
- Thôi được rồi…Ta lớn tuổi rồi, ăn đường không tốt cho răng.
Arike than thở một cái. Trên thực tế, mới trong thời gian ngắn ngủi hai năm, Arike tựa hồ trở nên già nua hơn rất nhiều!
Gương mặt hắn khô quắt. Hàm răng đã rụng rất nhiều... Những thay đổi này rất kinh người. Phải biết rằng, ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy lão điên này, tinh thần hắn vẫn còn hưng phấn, bên trong đại viện của Ma Pháp công hội, chạy tới chạy lui bắt người để làm thí nghiệm mà!
Arike già rồi. Già rất nhanh. Rất suy yếu!
Kỳ thật, đối với một ma pháp đại sư có thực lực đến mức cửu cấp, nói một trăm tuổi cũng không tính là lớn. Tỷ như vị đại sư nghễnh ngãng Irre Nests, tuổi thậm chí so với Arike còn muốn lớn hơn một ít, nhưng, thân thể hắn vẫn còn rất cường tráng.
Arike sở dĩ suy yếu “thật sớm” như vậy, hoàn toàn bởi vì hắn thật sự say mê nghiên cứu ma pháp đạo cụ, hắn cơ hồ đem tất cả thời gian, giam mình trong phòng thí nghiệm, tiến hành các loại nghiên cứu đáng sợ mà nguy hiểm.
Qua nhiều năm, trong phòng thí nghiệm, vô số các mùi vị, hơi của các loại thuốc ma pháp độc hại, ngoài ra, những vật chất có hại phát tán ngoài không khí, tất cả đều ăn mòn nghiêm trong sức khỏe của Arike đại sư. Khiến cho hắn, tuy có ma pháp thực lực cường đại, vẫn không thể tránh khỏi tổn thương thân thể chính mình… Cho nên, hắn so với ma pháp sư khác, càng thêm suy yếu.
- Mở cửa sổ ra đi, tiểu tử. Hôm nay, trời hình như rất đẹp.
Arike rên một câu.
Đỗ Duy làm theo. Hắn đẩy cửa sổ, ngoài trời nắng đẹp, đã là đầu mùa xuân rôi. Đã có vài đàn chim từ phương nam bay đến ca hót, trong góc tường của viện, một ít loài hoa dại không rõ tên bắt đầu mạnh mẽ nở rộ.
Nhưng… quay đầu lại, Đỗ Duy nhìn thấy vị lão nhân đang rũ rượi, lại rùng mình…
Rất hiển nhiên, cái hàn khí không mạnh lắm của đầu mùa, cũng đã khiến Arike đại sư có chút vô phương chống đỡ.
Đỗ Duy trong lòng chảy xuôi một chút ai thán, nhưng lại bất động thanh sắc đi tới. Đắp thêm lên người lão pháp sư một cái mền thật dày, sau đó, ánh mắt hắn nhìn Arike:
- Ta đưa ngươi xem trong viện một chút nhé.
Nơi đây là một cái trang viên ở ngoại thành đế đô, là một sản nghiệp đứng tên Đỗ Duy - trên thực tế, chính hắn cũng không biết chính mình bây giờ tại đế đô này đang cầm giữ bao nhiêu sản nghiệp. Chỉ có thể nói tiểu Zach thật sự là một cái máy kiếm tiền. Bây giờ sản nghiệp của Đỗ Duy tại đế đô, trải qua kinh doanh của tiểu Zach, đã trở nên nhiều đến mức ngay cả Đỗ Duy cũng không rõ.
Cái trang viên này nằm ở phía Đông Bắc của đế đô, kề cận bờ sông của Lan Thương Đại Vận Hà.
Trang viên được xây dựng trên một cái sườn núi nho nhỏ, Trong sân, trên hàng rào trước mặt được che kín bởi màu xanh nhạt của đây leo. Mà xa xa, dưới chân sườn núi chính là huyết mạch trứ danh của đế quốc, Lan Thương đại vận hà.
Trông về phía xa, dưới chân hà đạo (đường hai bên sông), một vài thương thuyền đang lui tới. Tại nơi mà nước cạn gần đáy sông, một đội người đang ra sức lôi kéo thuyền. Thật xa, tựa hồ còn có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm hò hét của nhân công.
Lúc này là buổi sáng sớm đầu xuân, bên ngoài đều bao phủ ánh dương quang rực rỡ. Tất cả đều lộ ra sinh cơ bừng bừng - trừ ông lão đang đang ở đó.
Arike lẳng lặng nhìn cảnh sắc chung quanh.
Mùi của núi, mùi của nước, mùi cây cỏ, mùi hoa, ánh dương quang nọ…
Trong ánh mắt ông lão toát ra một tia gần như là tham lam, dường như cố gắng đem tất cả mọi thứ thu vào trong hai mắt.
- Nhìn không đủ a…
Hốt nhiên, Arike thì thào nói một câu:
- Thật là kỳ quái. Ta cuối cùng cảm giác được. Mấy thứ này, chính mình nhìn thế nào cũng không đủ.
Đỗ Duy cười ha ha một tiếng:
- Vậy thì rất đơn giản. Chờ sau khi thân thể ngươi khá hơn một chút, ta mang ngươi theo đi Tây Bắc, đi thảo nguyên nhìn một mảng mênh mông bích lục, ngoài ra còn nhìn Tuyết Sơn từ xa, phong cảnh đó rất tuyệt, ngươi sẽ thích.
Arike phảng phất cười cười. Sau đó hắn bình tĩnh nhìn Đỗ Duy:
- Được rồi, tiểu tử. Đừng an ủi ta. Ta biết thân thể của mình… Đừng quên, rất nhiều tri thức dược tề học cũng là ta dạy cho ngươi đấy.
Vừa nói, ông lão vừa miễn cưỡng giãy dụa ngồi dậy. Sau đó, có chút hơi nghiêng người khom lưng, vươn ngón tay khô gầy, cố gắng chạm xuống dưới, trong bùn đất mọc lên một đóa hoa dại nhỏ màu trắng.
Sắc hoa trắng mịn, mềm mại nọ, khiến trong ánh mắt ông lão lộ ra một thần sắc cố quái.
Đỗ Duy trong lòng mềm nhũng, bước tới, định giúp hắn hái đóa hoa lên.
- Không nên.
Arike đột nhiên lắc đầu. Hắn nhẹ nhàng đỡ tay Đỗ Duy. Thấp giọng nói:
- Đừng hái nó… Hái rồi, nó sẽ chết.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
Lời nói ông lão tự hồ mang theo một ít mùi vị phức tạp, tay hắn rốt cục chỉ miễn cưỡng chạm đến cánh hoa. Hắn liền cứ như vậy, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào vài cánh hoa. Trong ánh mắt tựa hồ có một loại ý nghĩ mơ hồ - sau đó, hắn thu hồi ngón tay. Một lần nữa nằm xuống.
- Để cho nó sống thật tốt đi.
Arike thở dài.
Đỗ Duy cảm giác được trong hai mắt của mình có chút đã ươn ướt, hắn ho khan một tiếng, làm bộ nghiêng đi thân thể. Nhanh chóng đem khóe mắt lau lau một cái.
Lúc này, Arike lại nằm ở trên nhuyễn tháp (xe đẩy dành cho người già), nhắm mắt lại, cười nói:
- Tiểu tử, ngươi còn không nói cho ta biết, ngày đó ngươi nói như thế nào khiến lão hồ ly Jacobin Dougan kia tiếp nhận điều kiện của ngươi? Ta cũng không nghĩ tới, ở trên quảng trường, hắn lại thật sự giúp ngươi.
- Rất đơn giản.
Đỗ Duy cười nói:
- Ngày đó ta chỉ đối hắn nói ba câu. Hắn đã đồng ý.
- Ba câu nào?
- Ừ, câu thứ nhất nói: Ma Pháp công hội từ trước đến nay vốn không cùng đường với giáo hội, đúng không?
- Không sai. Ma pháp sư một mực chán ghét những... thần côn này.
- Câu thứ hai: nếu như Nhiếp Chính vương kế thừa ngôi vị hoàng đế, như vậy đế quốc hoàng đế sẽ xưng hô Giáo hoàng là “giáo phụ”. Ma Pháp công hội nguyện ý nhìn thấy cảnh tượng giáo hội kiêu ngạo như vậy không?
- Ừ... Đương nhiên sẽ không nguyện ý. Ít nhất sẽ không cao hứng.
- Câu thứ ba là: Charles hoàng tử nguyện ý bái chủ tịch tiên sinh Jacobin Dougan làm lão sư, học tập ma pháp.
Arike đại sư sửng sốt một chút. Sau đó hắn nhìn biểu tình của Đỗ Duy, Nổi lên cười ha ha.
- Rất thú vị! Đỗ Duy! Ngươi cái... tên gia hỏa giảo hoạt này, cứ như vậy. Giáo hội cái... lão thần côn kia mất đi một hoàng đế giáo tử. Mà Ma Pháp công hội chủ tịch của chúng ta có thêm một hoàng đế đồ đệ! Như vậy có thể làm cho Ma Pháp công hội một cơ hội ngồi lên đầu giáo hội, lão hồ ly quả nhiên sẽ không cự tuyệt.
Arike suy nghĩ kỹ một chút:
- Có điều, nếu hoàng thất không muốn để hoàng đế trở thành giáo tử của giáo hoàng, sao lại nguyện ý để hoàng đế trở thành đồ đệ của Ma Pháp công hội chủ tịch?
- Chuyện này là bất đồng.
Đỗ Duy thở dài:
- Giáo hội… những tên thần côn này, đối với quyền lực có dục vọng, giáo hội luôn mơ tưởng cướp lấy càng nhiều quyền lực và quyền thế. Còn Ma Pháp công hội bất đồng, dã tâm của Ma Pháp công hội không lớn, các ma pháp sư đối với quyền lực thế tục không có dục vọng gì. Đối với hoàng thất mà nói. Bọn họ dẫu có bằng lòng để cho Ma Pháp công hội phát triển lớn mạnh, cũng không muốn thấy giáo hội quá kiêu ngạo. Bởi vì các ma pháp sư chỉ yêu cầu quyền lực duy nhất, chính là cam đoan đặc quyền của ma pháp sư và địa vị bao trùm trên pháp luật. Trừ những thứ đó ra, Ma Pháp công hội không tạo thành uy hiếp gì đối với thống trị của hoàng thất.
- Là một chủ ý hay.
Arike cười vui vẻ một cái. Sau đó ngậm miệng lại, không tiếp tục đàm luận về đề tài này nữa.
Một lát sau, trong mắt ông lão tựa hồ có chút vẻ buồn ngủ.
Đỗ Duy trong lòng thở phảo nhẹ nhõm. Trong bát thuốc mới vừa hồi hắn chế cho Arike, đã bỏ thêm vào một ít thành phần an thần gây ngủ. Arike lão sư hôm qua cơ hồ đã có một đêm không ngủ… ốm đau hành hạ thần kinh của hắn!
Các loại chất độc lắng động trong cơ thể hắn, hằng năm, ăn mòn cơ thể hắn. Sau nhiều năm, rốt cuộc đã vượt khỏi mức giới hạn, mà ngay cả Đại Ma Pháp Sư cũng không có cách nào trấn áp nổi các loại độc tố tạo phản trong cơ thể.
Arike bệnh thật sự rất nặng! Tim hắn đã phế, ngoài ra thần kinh của hắn, đều bị độc tố ăn mòn, trở nên yếu ớt không chịu nổi. Mỗi khi phát tác cơn bệnh, ngay cả mỗi một lần hô hấp đều đau thấu tim. Khiến hắn phải chịu đựng nổi thống khổ người thường không thể tưởng tượng!
Mà vấn đề là, một Arike có hiểu biết đầy đủ về ma pháp dược tề, kinh ngạc thay, lại cự tuyệt dùng “Băng tương quả”.
Lý do là, hắn muốn vào thời khắc tối hậu của mình, phải bảo trì được thần trí thanh tĩnh.
Mấy ngày này trở lại, hắn mỗi ngày đều lợi dùng thời gian thanh tĩnh của chính mình, sửa sang lại những tâm đắc trong nghiên cứu ma pháp, đem chúng viết thành sách!
Cho nên, cho dù là sẽ lại thống khổ, lão đầu tử đều kiên quyết không chịu dùng “Băng tương quả” có tác dụng giảm đau nọ! Tình nguyện để cho thống khổ hành hạ thân thể già yếu của hắn cũng nhất định phải bảo trì ý thức thanh tĩnh.
- Đỗ Duy…
Sau khi Đỗ Duy kéo xe đẩy của Arike đại sư trở về trong phòng, đang muốn lặng lẽ rời đi. Mắt Arike đột nhiên hé ra, trong miệng thoáng có chút mơ hồ hô lên một tiếng.
Đỗ Duy lập tức nghe thấy, thấp giọng nói:
- Ngươi có gì phân phó sao?
- Đáp ứng ta vài chuyện.
Đỗ Duy thở dài, cười nói:
- Ngươi có thể đợi sau khi ngủ xong cùng ta nói.
Arike suy yếu cười cười:
- Ta lo lắng, ta chỉ sợ tùy thời đều có thể ngủ đi liền không tỉnh lại nữa. Ta và ngươi cũng biết. Loại chuyện này rất có thể sẽ phát sinh.
Đỗ Duy mím môi. Không có tiếp lời này.
- Những nghiên cứu tâm đắc cả đời của ta đã được sửa sang lại đưa vào quyển sách kia. Đưa cho ngươi đó…
Arike thở dài:
- Ngươi giúp ta đưa vào Ma Pháp học hội của ngươi… Để cho nhiều người cùng hưởng đi. Ngươi nói rất đúng. Thành quả nghiên cứu của ma pháp sư hẳn là phải để tạo phúc cho nhiều người chứ không phải để giấu trong rương khiến cho nó mốc meo dần.
- Vâng, ta sẽ cẩn thận học tập tâm đắc cả đời của ngươi, sau đó cũng sẽ dạy cho nhiều ma pháp sư khác.
Đỗ Duy cười cười:
- Ta sẽ mở một môn học mới tại Ma Pháp học viện.
- Ngoài ra còn có… hai đồ đệ của ta.
Arike thở dài:
- Ta đã từng giao ước với chúng. Sau khi ta chết, bắt bọn chúng rời khỏi Ma Pháp công hội đến làm thủ hạ của ngươi để kiếm ăn. Ta lo lắng sau khi ta chết đi, bọn họ sẽ không có chỗ dựa. Jacobin Dougan, cái lão kia, sẽ khi dễ bọn họ. Nếu như làm thủ hạ của ngươi, ta yên tâm hơn nhiều.
- Được. Ta sẽ trọng dụng thật tốt hai vị ma pháp sư.
Đỗ Duy lập tức đáp ứng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp
- Ngoài ra…
Arike đột nhiên kiệt lực trợn tròn mắt, gắt gao chăm chú nhìn Đỗ Duy, thanh âm có chút run rẩy. Tựa hồ nỗ lực chống đỡ tinh thần của mình:
- Ta biết… Ma Pháp công hội quá bảo thủ. Nhưng ta hy vọng ngươi hiểu. Kỳ thật rất nhiều ma pháp sư bảo thủ, bọn họ cũng không phải là người xấu, chẳng qua là quá câu nệ truyền thống mà thôi, cho nên, mặc dù Ma Pháp công hội sau này… Có lẽ hội cùng ngươi sẽ đối nghịch, nhưng, xin hãy nể mặt ta, đừng quá làm khó Ma Pháp công hội…Dù sao, ta và lão sư của ngươi, Gandalf đại sư, đều xuất thân từ Ma Pháp công hội. Nếu như… nếu như trong tương lai, ngươi cùng Ma Pháp công hội có phát sinh xung đột kịch liệt. Tiểu tử, ta biết ngươi lợi hại, nếu như để ngươi thi triển thủ đoạn, ta lo lắng, có một ngày bằng vào bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể đem cái hội xưa cổ này hoàn toàn xóa bỏ khỏi đại lục. Chính là ta thỉnh cầu ngươi…thỉnh cầu ngươi đáp ứng ta một việc!
- Ta…
Đỗ Duy lập tức hiểu được ý tứ trong ánh mắt cầu khẩn nọ, hắn không chút do dự hứa:
- Ta đáp ứng ngươi! Cho dù là tình huống tới mức tệ hại nhất, ta cũng nhất định để Ma Pháp công hội tiếp tục tồn tại. Ta nhất định sẽ lưu cho nó một đường sống.
Arike lộ ra một nụ cười mỉm yên tâm, nằm xuống. Nhắm hai mắt lại.
Đỗ Duy đang muốn bỏ đi, Arike lại hô lên một tiếng:
- Đỗ Duy.
Đỗ Duy cười:
- Được rồi. Lão đầu tử, ngươi ngủ một giấc cho ngon đi, còn muốn nói gì, buổi tối ngươi có thể nói với ta.
- Không. Ta nghĩ hay là nói ra luôn thì yên tâm hơn.
Gương mặt già nua của Arike, giờ phút này cười, lại phảng phất có chút tính trẻ con:
- Ta còn có một tâm nguyện tối hậu, là để cho mình.
Đỗ Duy gật đầu, cười ôn hòa, nói:
- Được rồi, ngươi nói đi, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành.
- Ách…
Nụ cười của lão đầu tử có chút ngượng ngùng:
- Kỳ thật, ta cũng có chút tâm hư vinh…Ngươi làm ra cái Ma Pháp học viện kia, ban đầu đem tượng đại sư Gandalf sắp ở vị trí đầu tiên trên hành lang dài…Ngươi còn nói, chỉ cần nguyện ý cống hiến ra thành quả ma pháp của mình, đem văn minh ma pháp phát dương quang đại… như vậy, cũng có cơ hội được đắp tượng, đặt phía sau Gandalf đại sư, đúng không?
Đỗ Duy sửng sốt một chút, không nghĩ đến ông lão khoáng đạt này cũng có một mặt có tính trẻ con như vậy. Hắn cười nói:
- Yên tâm đi, đại sư. Ngài cấp cho Ma Pháp học viện nhiều cống hiến như vậy, còn có cống hiến những tâm đắc cả đời của ngài… Ta cam đoan, tượng ngài sẽ được đặt trên hành lang dài ở vị trí thứ hai!
- Ha ha, ta thật cao hứng.
Arike rốt cục nhắm hai mắt lại:
- Ta cả đời đều bận rộn nghiên cứu. Đáng tiếc không có thời gian để thu nạp đồ đệ, chỉ có hai tên khốn không nên thân kia. Lại không học được bao nhiêu bản lãnh của ta. Nhưng, sau khi ta chết, tâm huyết cả đời của ta có thể đặt trong học viện, để cho nhiều ma pháp sư học tập, như vậy ta cũng an tâm. Những hậu bối tiểu tử này, mặc dù không ai gọi ta một tiếng lão sư, nhưng, tượng của ta đắp ở đó. Tất cả mọi người đều biết bọn họ học từ lão đầu tử Arike nào…Ha ha, ta thật cao hứng!
Lão đầu tử tựa hồ mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng phất phất tay:
- Tốt lắm, cút đi tiểu tử, ta muốn ngủ…
- Ừm, buổi tối ta sẽ mang đến cho ngài quả hồ đào ngài vốn thích ăn.
Đỗ Duy cười, thấp giọng nói, sau đó hắn nhìn lão gia hỏa này nặng nề nhắm mắt lại đã ngủ -hô hấp yên tĩnh. Ngủ phảng phất giống như một đứa trẻ.
Ánh mắt Đỗ Duy rất ôn hòa, sau đó, nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng, đóng cửa phòng lại.
Arike đại sư ngủ say rồi…
Hơn nữa, cũng như lời hắn suy đoán.
Hắn ngủ lần này, cũng không tỉnh lại nữa…
Roland đế quốc, mùa xuân năm 965, đại lục Ma Pháp công hội, cửu cấp đại pháp sư, đại sư Arike mất vì bệnh trong lúc ngủ. Ngài đi rất nhẹ nhàng, trên mặt vẫn còn mang theo một nụ cười thỏa mãn. Bởi vì, tất cả tâm nguyện của ngài đều đã trao cho tên tiểu tử mà ngài tín nhiệm.
Ngài ra đi không có tiếc nuối.
Cái chết của vị ma pháp sư cả đời chìm đắm trong nghiên cứu ma pháp cũng không gây nhiều phản ứng, bởi vì so với Gandalf, danh tiếng ngài cũng không quá lớn. Dân gian không có mấy người biết đến tên của vị đại pháp sư quanh năm trốn ở trong tòa tháp cao ở Ma Pháp công hội làm nghiên cứu này.
Có điều, vị đại pháp sư này lại để lại cho đại lục vô số di sản quý giá!
Tất cả nghiên cứu cả đời của ngài, bao gồm các dụng cụ ma pháp luyện chế tâm đắc, vô số các loại phát minh, tỷ như… chổi bay của Không Trung Kỵ Sĩ đoàn, v.v…
Những di sản quý giá này của hắn, đã mang đến những thay đổi to lớn cho vận mệnh của đại lục.
Hai ngày, sau khi Arike đại sư mất vì bệnh, Đỗ Duy đi đến cái hành lang kia của Ma Pháp học viện.
Trên cái hành lang dài, sau tượng của Gandalf đại sư, một tượng mới được đặt.
Nụ cười của Arike đại sư, dưới ngọn đao điêu khắc, trông rất sống động. Vẫn mặc cái áo choàng lớn dơ dáy cũ nát, hàm râu lôi thôi.
“Arike đại sư, đại lục cửu cấp ma pháp sư, bậc thầy luyện khí, những cống hiến của ngài đối với văn minh ma pháp lục địa là không thể xóa nhòa. Ngài lưu lại những di sản vô cùng quý giá. Chiếu sáng cho vô số thời đại sau này trên con đường ma pháp đi đến quang minh!”
Dưới pho tượng, đoạn văn này là do Đỗ Duy tự tay viết.
Nhìn vào pho tượng, Đỗ Duy trong lòng có chút thương cảm, hắn vươn tay đến, nhẹ nhàng vuốt ve hàm râu tượng Arike. Thất giọng nói:
- Lão đầu tử, ngươi thật là tàn nhẫn. Cũng đã nói đúng rồi, ngươi quả nhiên ngủ không chịu tỉnh dậy nữa…Bất quá, ngươi hãy yên tâm, tâm nguyện của ngươi, ta đều sẽ làm được!
Nói xong, Đỗ Duy đứng trước tượng của Arike đại sư một hồi lâu. Sau đó, hắn sửa sang lại y phục mình, cung kính lẳng lặng chắp hai tay, khom lưng cúi đầu thật sâu về phía tượng…
Đây chính là truyền thống tiêu chuẩn ma pháp sư. Là tư thái đệ tử hướng lão sư hành lễ.
- Mặc dù ta không có chân chính bái làm môn hạ của ngài, nhưng, ngài lại dạy ta rất nhiều. Arike … sư phụ!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Điệp