"Được rồi, Tiểu Vân. Ngươi đừng nói thế, ngươi xem ... ngươi luyện công lâu như vậy, người đầy mồ hôi. Ngươi đi tắm một chút đi. Cái váy ngủ này là ta mua mới, cũng chưa dùng qua lần nào." - Phương Thuý Ngọc lấy một cái váy ngủ màu trắng đưa cho Phùng Vân.
"Vâng, cám ơn chị." - Phùng Vân thấy bản thân mình luyện công lâu như thế, người dính đầy mồ hôi thật.
Phương Thuý Ngọc nhìn Phùng Vân sắp vào phòng tắm, nàng vội vàng chạy đến gian phòng làm việc của mình. Gian phòng làm việc này nhìn qua rất bình thường, có hai chiếc máy tính (Biên : đặt camera trong phòng tắm quay trộm chăng ). Nàng ngồi vào một máy, trong máy hiện lên hình ảnh camera mọi phía, tất nhiên là có phòng tắm (Biên : , đoạn này với câu sau ai pro thì đọc lại rồi biên lại hộ em, em không hiểu nổi.)
Trên màn hình đã có cảnh Phùng Vân thoát y. Nàng từ từ cởi áo ngoài, lộ ra nội y màu hồng. Quần jean được tụt xuống, cũng có nội y bên dưới màu hồng.
"Chà ... Vóc người không tệ !" - Phương Thúy Ngọc hưng phấn liếm môi.
Phùng Vân cởi nốt đồ lót treo lên. Phương Thúy Ngọc tự YY nhìn lại tưởng tượng bản thân mình sẽ "xoa nắn" ngực Phùng Vân như thế nào. (Biên : Xem phim les, em thích "cạ bưởi" hơn )
Nhìn Phùng Vân lấy tay tẩy rửa người, Phương Thúy Ngọc cũng không chịu được mà lấy tay mình "tự sướng" vì bộ quần áo mỏng đang mặc cũng không ảnh hưởng lớn.
"A !" - Phương Thúy Ngọc kêu lên.
Càng nhìn Phùng Vân, nàng càng thấy hưng phấn. Lần này so với các lần khác, quả thật "lên đỉnh" nhanh hơn.
Thấy Phùng Vân đang mặc quần áo, sắp ra khỏi nhà tắm, Phương Thúy Ngọc nhanh chóng tắt máy tính đi ra khỏi phòng ...
"Thúy tỷ, chị nóng lắm à ... ?" - Phùng Vân thấy Phương Thúy Ngọc mặt đỏ bừng nên hỏi.
"Đúng vậy, bây giờ chị cần tắm một chút." - Vừa mới "tự sướng" xong nên nàng cũng cần "tẩy rửa". Mà Phùng Vân vừa ở trong ra, tranh thủ "tự sướng" thêm phát nữa cũng được.
(Biên : nói thật là em cũng không hiểu ... Les tự sướng thì cũng phải "thông ống", thế sao không thích đàn ông nhỉ ...)
"Thế chị tắm đi nhé ..." - Phùng Vân đáp lại.
"Tối nay em ngủ với chị được không ?"
"Vâng, cũng được ạ." - Phùng Vân lễ phép (vuông vắn ???) trả lời ... Phụ nữ ở cùng với nhau, không phải lo (Biên : TV sắp bị "thịt" rồi ).
"Ừm. Đợi ăn cơm xong rồi ngủ ..."
———
(Ở một nơi khác ...)
Thấy trên màn hình điện thoại của mình là tên "Hoàng Na", Trần lão lưu manh đành nghe điện :
"Na tỷ, đã lâu không gặp." (Biên : Dính đến mẹ con họ Hoàng này là hay lắm )
Bây giờ công ty Trần Thiên Minh cũng đang được Hoàng Na giúp đỡ, cũng nên thân mật với nàng ta một chút !
"Trần tiên sinh, ngươi đang ở đâu, rảnh không ? Ăn với ta bữa cơm đạm bạc ? (Biên : buồn ngủ biên láo )"
"Ừm. Ngươi nói địa điểm, ta tới ngay." - Cô ta gọi mình, chắc có việc gì khẩn cấp đây !
Vào phòng ăn, Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na ngồi bàn ăn, gần đó là mấy người bảo tiêu. Mấy người bảo tiêu nhận ra hình dáng quen thuộc của Trần lão lưu manh, gật đầu với nhau rồi đi ra.
"Trần tiên sư, mời ngồi." - Hoàng Na nói.
Nhưng Trần Thiên Minh vẫn chưa ngồi, hỏi ngay :
"Na tỷ tìm ta có việc gì ?"
"Ngươi cứ gọi ta là Hoàng Na, không cần gọi Na tỷ." - Hoàng Na lạnh lùng, nói.
"Vâng, Na tỷ." - Trần Thiên Minh ngồi xuống gần Hoàng Na. Trước đây nàng ta đối với Trần Thiên Minh chưa bao giờ lạnh lùng như thế. Điều này làm cho Trần lão lưu manh cũng có ý nghĩ muốn đùa với nàng.
Hoàng Na cau mày, nói :
"Trần Thiên Minh, ngươi không cần ngồi gần ta như vậy. Chân ngươi đá phải ta rồi."
Hoàng Na thấy Trần lão lưu manh càng ngày càng quá đáng. Chân hắn còn chạm phải chân mình. Nói chung làm nàng không tự giữ vững được tâm lí, thậm chí có thể nhào vào mà ôm hắn ...
"Na tỷ, ngươi không cần làm thế đâu. Tóm lại ta đã sai ở việc gì mà ngươi lạnh lùng với ta như vậy ?" - Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Na, hỏi.
Hoàng Na mặc dù hơn ba mươi tuổi, nhưng bề ngoài của nàng cũng chỉ như hai mươi. Quả thật nếu chưa điều tra về thân thế của Hoàng Na, đánh chết thì Trần lão lưu manh cũng không tin nữ nhân ngồi gần hắn ba mươi tuổi.
"Ngươi chỉ là thầy của con gái ta, buông tay ra." - Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh còn đặt tay lên đùi mình, quả thật có chút "ý loạn tâm mê".
"Trừ khi ngươi gọi ta là Thiên Minh, nếu không ta sẽ không buông tay."
Hoàng Na vẫn cố giữ nguyên sự lãnh đạm của mình :
"Được rồi, Thiên Minh, ngươi buông tay ra, đừng động vào ta."
"Na tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì không ?" - Trần Thiên Minh bỏ tay ra, lách mông sang cái ghế xa hơn.
"Tiểu Lăng gần đầy không thèm học, suốt ngày lên mạng ... Ta chỉ sợ nó lại giống như trước đây." - Hoàng Na thở dài.
Hóa ra việc Hoàng Na tìm Trần lão lưu manh là vì con nàng ... Đúng là người mẹ tốt !
Trần Thiên Minh cũng thầm nghĩ :
"Na tỷ, ngươi biết không ... Dạo này Tiểu Lăng học rất tốt, top 10 toàn trường đấy !" - Trần Thiên Minh hỏi lại.
Quả là hơi kì quái ... Nếu cô nàng không học ở nhà thì sao kết quả cao vậy.
"Tiểu Lăng vào được top 10 ... ?" - Hoàng Na giật mình như không tin được.
"Hoàng Lăng không nói với cô à ?"
Hoàng Na lắc đầu :
"Không hề có a."
Lạ thật ... Bình thường Hoàng Lăng sẽ khoe với mẹ chứ, đằng này không khoe ... Chắc có chuyện rồi đây !
"Trần Thiên Minh, cố gắng đến nhà ta nhiều một chút. Ta biết ngươi bận nhiều việc nhưng Hoàng Lăng không chịu nghe lời ta mà chỉ nghe ngươi ... Có lẽ ngươi đến thì con bé sẽ học tốt hơn." - Hoàng Na đành "xuống nước", vì con gái, nàng có thể làm tất cả ...
"À ... Na tỷ, không cần làm vậy đâu. Hoàng Lăng thích ta, nhỡ ta đến đó, nàng lại làm bậy gì ..." - Trần Thiên Minh lo lắng đáp lại. (Biên : lão này đào hoa vãi, ăn cả mẹ lẫn con T_T)
Hoàng Na làm ra vẻ mặt đau khổ :
"Thực sự ta cũng không còn cách gì vì Tiểu Lăng không nghe lời ta ... Nàng chỉ nghe lời ngươi thôi ... Với lại ngươi có lẽ sẽ không làm gì Tiểu Lăng." - dù sao Hoàng Na cũng yên tâm vì Trần Thiên Minh không hề có tình cảm với Hoàng Lăng. Cho dù Trần lão lưu manh có đến thì dù Hoàng Lăng nảy sinh tình cảm, nhưng học hành tốt hơn.
Dù Trần Thiên Minh không chịu, nhưng có lẽ thuyết phục thêm chút nữa là hắn sẽ làm. Nhưng tiếc là, Trần Thiên Minh không phải loại người hám tiền nên không muốn nhận chuyện này.
"Nhà ta vẫn còn mấy lão bà ... Ta không làm được đâu !" - Trần Thiên Minh đáp.
"Thiên Minh, ngươi cứ giả vờ như quan tâm đến Tiểu Lăng là được ... Ngươi cứ đến cho Tiểu Lăng vui, chịu khó học hơn."
"Ta sẽ cố gắng ..."
Dù sao công ty Trần Thiên Minh vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Na, việc này không nhận cũng không xong.
"Vậy mỗi tuần ngươi đến một lần nhé."
"Nếu không bận, ta sẽ đi. Lần sau ngươi không cần lạnh nhạt với ta thế ... Nhìn ngươi như thế, ta cũng không thoải mái lắm."
"Được rồi ... Nếu Hoàng Lăng không ở bên cạnh, ta sẽ không làm thế ..."
"Tốt." - Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Hoàng Na, không khỏi nghĩ, mình giúp Hoàng Lăng học, không biết nàng ta có "lấy thân báo đáp" mà đại chiến 300 hiệp trên giường với mình không. (Biên : )
"Lần này là ta mời, ngươi muốn ăn gì ?"
"Đậu hũ."
"Cái gì ?" - Hoàng Na đỏ mặt.
"Ta muốn ăn đậu hũ thôi."
"Hừ ... Ngươi cố ý nói thế để trêu ta." - Hoàng Na liếc mắt. Dù sao Trần Thiên Minh đáp ứng rồi, Hoàng Na cũng thấy thoải mái hơn.
"Na tỷ, ngươi làm sao thế ? Ta là chính nhân quân tử, chỉ thích ăn đậu hũ thôi ... Mà ngươi đừng nghĩ bậy bạ. Nhìn ta đẹp trai như vậy nên thế gian có bao nhiêu cô gái bám theo mà ta không đáp ứng họ đó !" - Trần Thiên Minh "thổi da bò" (tương đương "chém gió" ở VN).
"Ta còn không biết ngươi như thế nào ư ?" - Hoàng Na cũng không hiểu tại sao, ở bên Trần Thiên Minh, nàng cảm thấy đặc biệt vui vẻ ...
Những ký ức ngày xưa Trần Thiên Minh làm bảo vệ ở nhà mình không khỏi tràn về.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
"Ta thế nào đúng quạt ni? Tưởng đương niên, truy ta nhân từ nơi này tựu bài đến tỉnh thành, cái kia thế nhưng mênh mông vô bờ, nhìn xem cũng nhìn không thấy biên(vừa) a!" Trần Thiên Minh khoa trương địa nói rằng."Bất quá, hảo hán vẫn còn(hay là) không đề cập tới đương niên dũng .") - Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhấc mông ngồi gần vào Hoàng Na.
"Trần Thiên Minh, ngươi còn ngồi vào gần ta làm gì ? Quay lại chỗ cũ đi !" - Trần Thiên Minh ngồi gần Hoàng Na, chân hai người không khỏi chạm vào nhau. (??) (nguyên văn : cước)
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói :
"Sợ cái gì, dù sao Tiểu Lăng cũng không ở nhà. Ta ngồi gần ngươi thì có làm sao ?" - Ngửi thấy mùi thơm từ người Hoàng Na, Trần Thiên Minh càng ngồi sát vào.
Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh ngồi gần mình thì trong lòng không khỏi rung động, trong lòng không khỏi mắng thầm tên gia hỏa này.
"Tên lưu manh này, tránh xa ta ra một chút !" - Hoàng Na dùng khuỷu tay thúc vào Trần Thiên Minh nhưng nàng tất nhiên không phải đối thủ của hắn. Nàng dùng hết sức nhưng hắn vẫn không động đậy.
"Na tỷ, tay ngươi đẹp quá !" - Trần Thiên Minh vuốt bàn tay nhỏ bé, trắng nõn mà cười dâm đãng. Có cơ hội như này mà không tận dụng thì xin lỗi bản thân, xin lỗi nhân dân, xin lỗi tổ quốc quá !
(Biên : đoạn này nguyên gốc là khuỷu tay [?], chả hiểu nắm bàn tay kiểu gì ...)
Bị Trần Thiên Minh cầm tay, Hoàng Na vội vàng rút tay về, nhưng nàng vừa vận sức đã cảm thấy bàn tay vô lực. Nàng lại kéo mạnh, Trần Thiên Minh buông tay nàng ra, ngã vật vào người nàng.
"Thiên Minh, ngươi mau đứng lên ... Đè vào người ta rồi !" - Hoàng Na bắt đầu đỏ mặt.
"Na tỷ, vừa rồi bị ngươi đẩy, ta chả hiểu sao thấy mình mất hết sức lực ... Phiền ngươi đỡ ta dậy ..." - Vừa nói, Trần Thiên Minh vừa quàng hai tay qua cổ Hoàng Na. Hai khuôn mặt như sắp chạm vào nhau.
Hoàng Na cảm nhận được sự nóng rực của cơ thể Trần Thiên Minh, nàng nóng nảy :
"Thiên Minh, mau đứng dậy ! Đừng làm vậy !"
"Na tỷ ... người ngươi thơm quá !" - Trần Thiên Minh muốn nhân cơ hội, tìm cách hôn một cái.
"Trần Thiên Minh ! Ngươi ... Ngươi ... Ngươi đứng lên cho ta ! Ngươi còn như vậy nữa là ta sẽ không quan tâm đến ngươi nữa !!" - Hoàng Na tiếp xúc với Trần Thiên Minh thì tâm loạn như ma. Tự trách mình sao lại thân mật với hắn ! Hắn là người con gái mình thích mà ...
"Tốt. Ngươi không nghĩ đến ta, vậy sau này ta không cần đến nhà ngươi nữa." - Trần Thiên Minh đứng lên, buông Hoàng Na ra.cố ý đứng lên nói rằng.
Hoàng Na nghe thấy Trần Thiên Minh nói không đến nhà mình nữa thì nhảy dựng lên :
"Trần Thiên Minh ! Không phải ngươi vừa đáp ứng là đến nhà ta ư ? Ngươi dám nuốt lời sao !?"
"Ta đáp ứng với ngươi, nhưng ngươi không thèm để ý đến ta thì ta đến làm gì ?" - Trần Thiên Minh đáp.
"Ai bảo ngươi vừa nãy làm vậy ?" - Hoàng Na cắn môi, lại khẽ trừng mắt.
"Thế ai bảo ngươi xinh đẹp như vậy ... Ta thấy ngươi, ta không khống chế được bản thân, mà ngươi còn kéo ta vào lòng ngươi ..." - Trần Thiên Minh nói đổi trắng thay đen : do Hoàng Na kéo mình chứ không phải mình cố ý.
Hoàng Na đáp lại :
"Ngươi cầm tay ta thì ta mới kéo."
"Thế tại sao ta lại nắm được tay ngươi ... ?"
Nghe Trần Thiên Minh cãi cùn, Hoàng Na cũng đành chịu, ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Na tỷ, như vậy đi. Ta sẽ chiếu cố Hoàng Lăng hằng ngày, nhưng ngươi phải quan tâm đến ta, hảo hảo ăn cơm với ta mỗi ngày." - Trần Thiên Minh nhìn bộ phận đầy đặn của Hoàng Na mà nói một cách dâm đãng, trong lòng thầm nghĩ : "Nói chuyện phiếm với nhau, ăn cơm với nhau, rồi dần dần lên giường với nhau ..."
"Ngươi ... ngươi đừng mơ tưởng !" - Hoàng Na thấy ánh mắt bất hảo của Trần Thiên Minh bèn vội vàng lắc đầu.
"Thế quên việc kia đi ... Đằng nào cũng chẳng có gì ràng buộc cả."
Trần Thiên minh nói tiếp :
"Nên ta cũng không đến nhà ngươi đâu ..."
Hoàng Na tức giận :
"Ngươi ..."
"Na tỷ, ta chỉ coi Hoàng Lăng như con gái mình thôi, ngươi đừng nghĩ ta có ý xấu ... Bất quá, ta là người bình thường, không chịu nổi sự lạnh lùng của ngươi. Ngươi về sau đừng thế nữa được không ?" - Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Trần Thiên Minh nói rõ ý của mình : mình đối tốt với Hoàng Lăng chủ yếu chỉ vì Hoàng Na. Hai người về sau không cần quá xa cách.
"Trần Thiên Minh, ngươi lại ép ta !"
"Na tỷ, ngươi nói ta ép ngươi. Vậy coi như ta ép ngươi đi, ta chỉ cần sau này ngươi không lạnh lùng với ta nữa thôi ... Ngươi biết không ? Từ lần đầu gặp ngươi ở sòng bạc, ta đã thích ngươi rồi." - Trần Thiên Minh bắt đầu thi triển "cưa gái đại pháp" mà mình sáng chế.
Hoàng Na không tin, đáp lại :
"Ngươi nói láo ! Lúc đó ta muốn ngươi ở lại, ngươi và anh em ngươi vẫn trốn đi. Ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi à ?"
Trần Thiên Minh làm vẻ mặt đau khổ :
"Ngươi không biết đấy thôi. Lúc đó ta thắng nhiều tiền rồi, ta không đi thì không ổn. Sòng bạc đó có xã hội đen sau lưng, thế lực khi đó của ta không như bây giờ."
"Vậy sao lúc ngươi ở nhà ta còn giả bộ đứng đắn, không để ý đến ta ?" - Hoàng Na vẫn không tin.
Lúc đó Trần Thiên Minh không làm gì mình, sao bây giờ hắn lại nói vậy ?
"Ta khi đó cảm thấy hơi xấu hổ." - Trần Thiên Minh cố ý nói vậy.
(Biên : Đoạn này cũng hơi khó hiểu. Bác nào biên lại hộ em =.=
Nguyên văn : 'Kỳ thực Trần Thiên Minh đúng không nghĩ đến nói ra đích, nhân nha chính là nhất cá đặc tính, bản thân dễ xong đích sẽ không muốn đi xong, không chiếm được đích lại càng dự đoán được. Như hiện tại hoàng na không để ý tới Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh trái ngược nghĩ thân cận hoàng na liễu.'
Đại khái là Trần Thiên Minh "tán" Hoàng Na lúc này là vì lợi ích công ty ?)
"Xuống địa ngục đi ! Ngươi nói thế mà không xấu hổ à ? Bao nhiêu nữ nhân tốt bị ngươi làm hại rồi !?" - Rốt cục, Hoàng Na đã nở nụ cười.
Trần Thiên Minh lại đến gần nàng ta, ôm nàng vào lòng.
"Trần Thiên Minh, ngươi không cần chiếm tiện nghi của ta !" - Hoàng Na cũng hơi hoảng.
"Chà ... Ta cũng muốn buông tay, nhưng ngươi xinh đẹp quá ... Ta không buông ra được !" - Trần Thiên Minh vẫn ôm chặt nàng.
Buồn cười ! Hoàng Na bảo mình buông ra, (Biên : đoạn này ai biên tiếp hộ em . Nguyên văn :
'nàng hoàng na gọi bản thân buông tay ra, bản thân để lại khai nếu, cái kia bản thân còn muốn hỗn không? Bản thân còn là nam nhân không?')
"Ngươi buông tay đi !!" - Hoàng Na cố sức địa giãy dụa nhưng không có tác dụng, bộ ngực lớn lại cọ vào tay Trần Thiên Minh.
"Oa !! Sướng ... tay quá (Nguyên văn : 'hảo sảng khoái a!'?)" - Trần Thiên Minh cảm thấy hưng phấn, lại thầm ước lượng : bộ ngực nàng ta cũng thật lớn, so với Đình tỷ có khi còn hơn.
Hoàng Na thấy mình không làm được gì đành ngồi yên. Nàng bị Trần Thiên Minh ôm thì cả người như nhũn ra, không còn chút sức lực. Mười năm ? Hay là mười lăm năm nay nàng chưa được người đàn ông nào ôm ?
Nàng thấy cảm xúc khác thường trong lòng, đành cắn răng nén nhịn để bản thân tỉnh táo lại. Nàng bảo Trần Thiên Minh :
"Ngươi buông tay ra. Chúng ta ăn cơm, được không ?"
"Lão đại, không hay rồi ! Hôm qua Tiểu Vân đi đâu đó, ta không tìm thấy nàng." - Tiểu Cửu sốt ruột.
"Nơi Tiểu Vân mất tích có việc gì đặc biệt gì không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.
"Không." - Tiểu Cửu đáp.
"Vậy ngươi không phải lo. Chắc Tiểu Vân đi đâu đó thôi, không sao đâu."
Trần Thiên Minh nói xong thì cúp máy, gọi cho Tiểu Lan :
"Tiểu Lan, ta là bạn của anh Phùng Vân, tên Trần Thiên Minh. Bây giờ nàng còn ở với ngươi không ?"
"Không." - Tiểu Lan đáp.
"Vậy ngươi biết bây giờ nàng đang ở đâu không ?" - Trần Thiên Minh lại hỏi.
"Không biết. Nàng chỉ gọi điện, bảo là đến nhà bạn ở mấy hôm."
"Là bạn nào ?" - Trần Thiên Minh hơi lo lắng.
"Ta không biết."
"Vậy được rồi. Có việc gì nhớ gọi cho ta." - Trần Thiên Minh lại cúp điện thoại.
Tiểu Lan cũng nói Phùng Vân có gọi điện, vậy tức là nàng không làm sao nhưng Trần Thiên Minh vẫn muốn biết Phùng Vân đang ở nhà ai.
"Ai gọi đấy ?" - Giọng của Phùng Vân trong điện thoại.
"Tiểu Vân, ta là Trần Thiên Minh, bạn của anh ngươi. Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở hộp đêm rồi."
"Không phải ta đã nói với ngươi ư ? Đừng làm phiền ta nữa." - Phùng Vân tức giận đáp lại.
Trần Thiên Minh hỏi :
"Bây giờ ngươi đang ở đâu ? Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Ở nơi nào cũng không liên quan đến ngươi." - Phùng Vân cúp máy.
Có vẻ Phùng Vân không gặp chuyện gì thật. Nàng ta nghe được điện thoại thì chắc không sao rồi. Ngữ khí vẫn giữ nguyên như buổi ở trước hộp đêm. Bây giờ muốn biết nàng ở đâu thì chỉ cần bảo Tiểu Cửu đợi ở hộp đêm là được.
Đối mặt với tính khí trẻ con của Phùng Vân, Trần Thiên Minh chỉ đành lắc đầu. Có lẽ mình cứ ở xa theo dõi nàng, giúp nàng tránh khỏi nguy hiểm là được.
Điện thoại di động lại rung. Chắc không phải Phùng Vân gọi lại chứ ... ? Trần Thiên Minh lại rút điện thoại ra.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
"Ai gọi điện cho ta đấy ? Sao không có tiếng gì cả ? Nhầm số à !?"
"Trần Thiên Minh, ngươi không nhận ra số của ta à ?" - Điện thoại truyền ra tiếng của Dương Quế Nguyệt, nàng vừa tức giận vừa thở hổn hển.
"Ồ ! Hóa ra là Dương tiểu thư, ta tưởng ngươi đang ở hộp đêm nào kiếm sống. Ngươi biết không a, dạo này ở các hộp đêm, các em phục vụ càng ngày càng tốt. Hôm qua ta đến còn có một em hỏi ta có muốn phục vụ 'đặc biệt' không." - Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Trần Thiên Minh, ngươi cố ý trêu ta ! Ngươi biết là số điện thoại của ta." - Bị Trần Thiên Minh nói một mạch, vừa rồi nàng còn không nói lời nào nhưng bây giờ bắt đầu phát hỏa, nàng to tiếng mắng hắn.
"Ta nào dám a, ngươi hiện tại thế nhưng ngươi ở cục công an là nhân vật lợi hại. Ta dám trêu ai cũng không dám trêu ngươi a ! Ta sợ ngươi dùng gậy (Nguyên văn : thương ?) đánh vào đầu ta ! Dương tiểu thư lúc nào cũng vậy !" - Trần Thiên Minh lộ ra bộ dáng cậu học trò nhỏ (Nguyên văn : tiểu sinh) đang sợ hãi, thực ra trong lòng cũng như vậy. Dương Quế (Biên : convert clg mà 'Dương Quế kinh Nguyệt' ) Nguyệt thường dùng gậy (Biên : ai hiểu thương là gì bảo em ... Em để là gậy) đánh vào đầu của hắn. Bị đánh vào đầu thì ai chả sợ !
"Trần Thiên Minh ... Ta ... Ta mời ngươi đi ăn cơm được không ?" - Dương Quế Nguyệt nói trong điện thoại. Hình như nàng nói nhưng không thích việc mình nói lắm (Nguyên văn : thỉnh được không cam lòng ?).
"Không cần, ta vừa ăn cơm xong." - Trần Thiên Minh chối luôn trong một câu. Lấy quan hệ của bản thân với Dương Quế Nguyệt, cô ta thực sự mời tức là lại có việc gì rồi ! Cơm này không thể ăn !
"Tối nay ta mời ..." - Dương Quế Nguyệt không nổi giận, tiếp tục mời.
Trần Thiên Minh dừng lại một chút rồi đáp lại :
"Không cần, ý tốt của ngươi ta ghi nhận, nhưng ta không đáp ứng được. Trong khoảng thời gian này ta bận nhiều việc, ngươi không cần mời ta đâu. Dương Quế Nguyệt, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra, không cần đi đường vòng như vậy. Việc này không giống tính cách của ngươi."
"Ta có việc tìm ngươi, chúng ta ăn cơm tối nay được không? Ngươi thích nơi nào cứ chọn, ta mời." - Dương Quế Nguyệt nói thẳng ra việc "có chuyện" nên mới "cần tìm".
Xem ra nàng có chuyện thật gì nên mới tìm Trần Thiên Minh, bằng không sẽ không ăn nói khép nép với Trần Thiên Minh như thế này. Việc này theo lẽ thường luôn là Dương Quế Nguyệt mắng Trần Thiên Minh.
"Không cần, tất cả mọi người không là người một nhà không quá quen thuộc, khách khí cái gì a !" - Trần Thiên Minh vẫn còn cự tuyệt.
"Trần Thiên Minh, hay là ngươi sợ, không dám đi ăn với ta ??" - Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh không đáp ứng, không khỏi tức giận. Nàng bắt không ăn nói khép nép nữa, bắt đầu mắng Trần Thiên Minh.
"Ta kháo, ta sẽ sợ hung nữ nhà ngươi à ? Hung nữ, đây mới đúng là ngươi ! Cách nói vừa rồi của ngươi nói thực sự rất giống ngày hôm qua một tiểu thư ở hộp đêm gọi điện cho ta." - Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Trần Thiên Minh, ngươi muốn chết không ? Ngươi có tin ta đánh ... vỡ sọ ngươi không ? (Nguyên văn : đả bạo đầu ?? - đánh mạnh vào đầu)" - Dương Quế Nguyệt tức giận đáp lại. Nàng ban đầu có việc nhờ Trần Thiên Minh nên mới ăn nói khép nép. Bây giờ Trần Thiên Minh không chịu đồng ý, nàng mới không khách khí mắng Trần Thiên Minh.
"Tốt rồi, 6 giờ chiều tối nay. Chúng ta ăn cơm tại khách sạn M thị. Ngươi nhớ kỹ là ngươi mời, vậy lúc trả đừng nói quên mang tiền."
"Trần Thiên Minh ... Ngươi đồng ý à ? Ngươi nhớ đó !" - Dương Quế Nguyệt nghe thấy Trần Thiên Minh đồng ý cũng thở phào.
"Đúng vậy, dù sao cũng là ngươi mời. Ta sao không đi được." - Trần Thiên Minh vừa rồi nói mãi nhưng vẫn không biết Dương Quế Nguyệt nhờ mình việc gì, không khỏi hơi thất vọng.
"Được rồi. Khi nào đặt phòng xong ta sẽ gọi cho ngươi. Ngươi nhớ phải đến đó !" - Dương Quế Nguyệt vui vẻ đáp lại.
"Ừm ... Cứ như thế đi. Ta còn 18 mỹ nữ nữa mời đi ăn cơm. Không rảnh bồi tiếp ngươi nữa !" - Trần Thiên Minh vừa nói xong thì cúp máy luôn.
Buổi chiều, Trần Thiên Minh trở lại trường học. Gọi điện thoại cho Tiểu Hồng. Hắn hỏi biểu hiện dạo này trong ban của Hoàng Lăng, nghe tới Tiểu Hồng nói Hoàng Lăng trong khoảng thời gian này không chăm học lắm, (Biên : ai biên lại câu này hộ em. Nguyên văn : 'hắn mà bắt đầu hoài nghi hoàng lăng đích thành tích có hơi nước').
"Tiểu Hồng, dạo này thi có phải Hoàng Lăng gian lận (Nguyên văn : 'làm bừa', có lẽ theo tiếng Việt là 'quay phao', em để là 'gian lận' cho máu) trong kì thi toàn trường không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.
"Thầy à ... Việc này ... Em không biết." - Tiểu Hồng ấp a ấp úng đáp lại.
"Tiểu Hồng, thầy không biết sao em không dám nói thật ?" - Trần Thiên Minh thở dài.
"Thầy, em nói cho thầy vậy ... Hoàng Lăng với Úy Đình dạo này có cố gắng, nhưng họ gian lận nên mới có kết quả cao. Đặc biệt tôn úy đình, (Biên : không biên nổi, nguyên văn :'hiện tại còn bình thường cùng xã hội trên một ít người đến hướng liễu')."
"Ừm ... Thầy biết rồi." - Trần Thiên Minh đặt tay ra sau, đi đến phòng giáo viên. Tới rồi phòng, Trần Thiên Minh hỏi một số giáo viên bộ môn, biết được bọn họ cũng thấy kỳ lạ : Hoàng Lăng cùng Tôn Úy Đình thành tích tiến bộ nhanh, vừa vặn thầy giáo tiếng Anh đi trông thi lớp. Vì vậy Trần Thiên Minh xung phong đi trông thi hộ.
"Oa, cô Mạch ! Thầy Trần quan tâm đến cô, giúp cô đi trông thi để cô khỏi mệt. Xem ra thầy Trần có ý với cô đó !" - Thầy Đặng thấy Trần Thiên Minh đối tốt với cô Mạch, hắn bèn nói đùa.
Cô Mạch đỏ mặt đáp lại :
"Thầy Đặng, ngươi không cần nói bậy. Thầy Trần là bạn trai cô Hà dạy nhạc, việc này ai chả biết."
Trần Thiên Minh nhìn cô Mạch mặt đầy mụn mà thật muốn cho thầy Đặng một sút (Nguyên văn : 'cước'). Mẹ kiếp ! Muốn gán ghép thì tìm cho người ta giáo viên nào trẻ, xinh một tí, bà già 40 chưa có bạn trai này ai thèm !
Bất quá, Trần Thiên Minh nhìn cô Mạch này ... Đúng là kinh khủng ! Mặt đầy mụn, dáng người "màn hình phẳng" (Nguyên văn : 'sân bay'). Vừa xấu vừa già, bây giờ vẫn chưa có bạn trai là phải. Nhưng đang có việc, Trần Thiên Minh vẫn nói :
"Cô Mạch, cô trông lớp ta cũng mệt. Lần này cứ để ta trông thi hộ cho, đảm bảo không ai gian lận đâu !"
Trần Thiên Minh nghĩ thông suốt, lần này mình trông chặt, xem bọn Hoàng Lăng và Úy Đình làm được gì.
Cô Mạch nghe thầy Đặng nói vậy, trong lòng vui mừng vô cùng. Khuôn mặt hơi ửng đỏ hình, mụn trên mặt cũng sắp vỡ ra :
"Thầy Đặng, sao ngươi lại nói thế ?"
Bà giáo lại xoay người đi, trước khi đi còn nói :
"Trần, Thiên Minh, thực sự cảm tạ ngươi. Ngươi giúp ta trông thi, tối nay ta mời ngươi đi ăn cơm." (Biên : hi vọng bà giáo mặt mụn này là mỹ nhân đeo mặt nạ )
"Không cần, không cần ..." - Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu. Lưu manh lão sư nhìn vẻ mặt có xuân tình này lại thấy may mắn : nơi này là phòng làm việc, nếu không rất dễ có khả năng bà giáo này nhào tới ôm mình.
"Ngươi phải đồng ý ! Tối nay không gặp không về." - Cô Mạch si tình nhìn Trần Thiên Minh.
"Nàng" nhìn vẻ mặt tuấn tú của Trần Thiên Minh mà cũng động lòng, hắn ta thích mình, sao không nắm lấy ? Ngay cả thầy Đặng cũng tỏ tình giúp, chắc là hắn thích mình thật rồi, dùng phương thức như thế để tỏ tình ! (Biên : bà giáo ăn dưa bở nặng rồi )
Hà Đào là bạn mình, thứ tình cảm này rất hấp dẫn, tạo nên mối tình tay ba trong truyền thuyết đó !
"Hôm nay có tiết Anh ... Cô giáo còn bảo kiểm tra cơ mà ?"
Trần Thiên Minh nhìn các học sinh mỉm cười :
"Hôm nay kiểm tra Tiếng Anh một tiết, tôi trong thi hộ. Làm bài sau khi phát đề."
Hừ ... Nếu ta trông thi mà các ngươi vẫn làm bài được tức là bản lĩnh thật sự !
Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh đứng trên bục giảng (Biên : ai pro biên hộ câu này. Em không hiểu được. Nguyên văn :'liền phiết liễu một chút miệng, bả trên đài đích tư liệu thu hồi tới, sau đó cầm một chi nguyên tử bút nơi tay trên chuyển trước').
Bài thi phát xong, một số học sinh bắt tay vào làm luôn. Hoàng Lăng cầm bài, chậm rãi làm trước. Trần Thiên Minh giật mình : chẳng lẽ con bé giỏi thật ?
Thế nhưng, không quá 5 phút, Hoàng Lăng thò tay trái xuống dưới ngăn bàn, định rút một cái gì đó. Trần Thiên Minh tại yên lặng chờ đợi, cũng len lén nhìn Tôn Úy Đình bên kia. Tôn Úy Đình quay ngang quay ngửa. Mặc dù Tôn Úy Đình không cử động mạnh, nhưng Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy được.
Hừ, Hoàng Lăng cho tay vào ngăn bàn như đang lục lọi cái gì. Trần Thiên Minh chậm rãi đi xuống, cố ý đứng chỗ bàn Hoàng Lăng. Bài con bé vẫn trống trơn, chưa làm gì cả. Trần Thiên Minh thấp giọng nhắc nhở :
"Hoàng Lăng, làm bài nhanh lên."
Hắn lại cố ý đi xuống dưới, nhìn vào ngăn bàn của Hoàng Lăng. Quyển sách Tiếng Anh đang được mở ra. Xem ra, nàng đang muốn giở sách ra xem.
Đi lên một chút, Trần Thiên Minh lại nhìn đúng vào khe áo của Hoàng Lăng. Da thịt trắng nõn, bộ ngực chưa phát dục đầy đủ nhưng cũng tạm được. Lưu manh lão sư quay mặt đi, không dám nhìn tiếp.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy -----oo0oo-----
Chương 753
Dịch: Thần Gió
Nguồn: sieucapthuankhiet.com
"Em có xem đâu ạ ..."
Vừa nói, Hoàng Lăng vừa gấp lại quyển sách.
"Không có thì tốt."
Trần Thiên Minh muốn xem đám học sinh này tự làm thì được bao nhiêu điểm. Muốn được điểm cao thì phải tự mình cố gắng, không có chuyện ăn không được.
Trần Thiên Minh lại thấy Tôn Úy Đình quay ngang quay ngửa, thậm chí còn hơi rướn người lên. Trần Thiên Minh đến gần, Tôn Úy Đình thấy lại ngồi nghiêm chỉnh lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Úy Đình ! Tự mình làm bài đi. Đừng nhìn bài người khác !"
Trần Thiên Minh cười xong nói tiếp :
"Em có làm bài tiếp được không ?"
Liếc mắt qua bài Tôn Úy Đình : hầu hết cũng trống trơn như bài của Hoàng Lăng. Trần Thiên Minh khẳng định chắc chắn Tôn Úy Đình không biết làm.
"Em làm đây ... Sao mà không làm được ạ ... ?" - Tôn Úy Đình nói nhỏ.
"Tốt lắm. Em đừng giở trộm sách, nếu không thầy không khách khí được đâu." - Trần Thiên Minh muốn xem Hoàng Lăng và Tôn Úy Đình làm được bài không.
Trần Thiên Minh ngồi lại vào bàn giáo viên, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ Hoàng Lăng và Tôn Úy Đình. Trần Thiên Minh muốn xem cả hai làm thế nào mà có điểm cao được.
30 phút qua đi, cũng sắp đến giờ tan học. Hoàng Lăng và Tôn Úy Đình không làm được bài mà vẫn rất bình tĩnh, không hoảng loạn. Trần Thiên Minh hơi hoài nghi : chẳng lẽ còn cách gì khác để điểm cao hơn à ?
Trần Thiên Minh giật mình, mắt sáng lên. Hoàng Lăng hơi cúi người xuống, tay giống như đang tìm cái gì đó. Nhìn bình thường nhưng Trần Thiên Minh biết là có vấn đề. Đầu Hoàng Lăng cũng cúi xuống, giống như đang nhìn ở dưới ngăn bàn. Chẳng lẽ Hoàng Lăng muốn xem trộm sách ? Nhưng vừa nãy nàng có làm gì đâu, sao đến bây giờ mới giở sách ? Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lén lút đi đến sau Hoàng Lăng. Hắn muốn nhìn xem nàng làm gì. Trần Thiên Minh ỷ vào một thân võ nghệ cao cường, khinh công "đạp tuyết vô ngân" (đi trên tuyết không để lại dấu ?) không phát ra tiếng động. A ... Hoàng Lăng hình như đang thong thả viết bài, quyển sách giáo khoa Tiếng Anh chưa được mở ra. Thế này là thế nào ? Trần Thiên Minh vẫn không tin, nhìn kĩ lại một lần mới thấy vấn đề. Dưới cổ tay trái Hoàng Lăng có một mẩu giấy nhỏ. Động tác nhét giấy, viết bài, ... hết sức tự nhiên. Nếu không phải Trần Thiên Minh nhìn từ phía sau thì có lẽ vẫn nghĩ Hoàng Lăng vẫn rất nghiêm túc làm bài !
Trần Thiên Minh không nói gì. Hắn chỉ đến gần Hoàng Lăng, lấy tờ giấy nhỏ. Tờ giấy này vuông vắn 4 cm (Nguyên văn : "tứ ly thước tả hữu rộng"?), nếu giáo viên đến gần thì Hoàng Lăng chỉ cần úp bàn tay xuống là không sợ ai phát hiện.
Bên trong tờ giấy là đáp án từ đầu đến cuối, trật tự rõ ràng đến mức một học sinh tiểu học cũng có thể đạt điểm tối đa. Là cao thủ Tiếng Anh nào viết đáp án nhỉ ?
Trần Thiên Minh nhìn xung quanh Hoàng Lăng : ai cũng có thể là đồng lõa, đặc biệt là Chu Lỵ - học sinh khoa Tiếng Anh nổi tiếng của trường.
"Hoàng Lăng ... Ngươi lại gian lận. Ta sẽ nói cho mẹ ngươi biết." - Trần Thiên Minh cảnh cáo Hoàng Lăng, nhét tờ giấy vào túi áo, sau đó quay về bục giảng. Lúc Trần Thiên Minh đang vặn mình chuẩn bị đi thì Tôn Úy Đình cũng đang cử động : viết bài như rồng bay phượng múa (nguyên văn : "Giao Long vận dụng đắc như cá gặp nước" ?), vẻ mặt đắc ý.
Chắc chắn là có vấn đề ! Trần Thiên Minh bước đến chỗ Tôn Úy Đình. Chắc chắn Tôn Úy Đình cũng gian lận, bằng không làm sao có điểm cao được !?
Kỳ quái ghê !? Bên người Tôn Úy Đình không có sách Tiếng Anh, cũng không có tờ giấy bé bé như Hoàng Lăng. Xem ra vừa nãy là hắn "thâm lộ bất tàng", bây giờ mới "sanh long hoạt hổ", còn 10 phút mới trổ hết bản lĩnh ! Trần Thiên Minh cũng thầm nghĩ Tôn Úy Đình là học thật mới được kết quả như vậy.
À mà, vừa nãy, chính mình thấy Trần Thiên Minh viết như điên, nhưng nhìn kỹ, bài sớm xong hết rồi. Kể cả viết liền một mạch không suy nghĩ cũng nhanh như thế ư !? Trần Thiên Minh nghĩ vậy, quay lại chỗ Tôn Úy Đình.
Quả nhiên có vấn đề ! Vừa nãy Tôn Úy Đình giả vờ viết lên tờ nháp nguệch ngoạc, giấy thi thì xong hết rồi.
Tình huống như thế, "thầy giáo vĩ đại" Trần Thiên Minh hiểu ngay việc gì xảy ra. Bài thi này không phải của Tôn Úy Đình, mà là hắn đã đổi bài với người khác ! Sợ người khác nghi ngờ nên mới viết ra nháp như thế, không may là Trần Thiên Minh đã phát hiện.
"Tôn Úy Đình, làm bài nhanh thế em ?" - Mặt Trần Thiên Minh nở ra nụ cười nhưng tay thì giật lấy bài của Tôn Úy Đình.
'...
Họ tên : Lô Gia Hàn
...'
Trần Thiên Minh biết ngay "thần thánh" nào làm bài này. Lô Gia Hàn là học sinh ưu tú của trường, thành viên danh dự của "ban học tập hội học sinh", thành tích tất nhiên phải xuất sắc. Trần Thiên Minh cũng không ngờ Lô Gia Hàn ngoài học tập tốt còn có "nhân phẩm" tốt thế ! Trong kì thi đổi bài cho bạn.
Trần Thiên Minh bước đến bàn Lô Gia Hàn, nhỏ giọng hỏi :
"Gia Hàn, bây giờ mới làm bài à ?"
Xong cầm giấy thi của Lô Gia Hàn lên xem. Quả nhiên là bài của Tôn Úy Đình. Cả hai nhân lúc Trần Thiên Minh đến chỗ Hoàng Lăng mà dùng kế "trộm rồng đổi phượng".
Tôn Úy Đình và Lô Gia Hàn thấy Trần Thiên Minh cầm bài mình đi thì khuôn mặt cũng biến đổi. Đặc biệt Lô Gia Hàn mặt cắt không còn giọt máu.
Trần Thiên Minh bắt Hoàng Lăng cùng Tôn Úy Đình xong thì cả hai chẳng dám làm gì nữa. Hết tiết học, Trần Thiên Minh kéo ba người Hoàng Lăng ra ngoài.
"Gia Hàn. Đang trong giờ thi mà em giúp bạn ăn gian, còn làm bài hộ bạn. Thầy giáo quản em không nghiêm sao ?" - Trần Thiên Minh cố ý nói với Lô Gia Hàn.
Tôn Úy Đình (Nguyên văn : "Phách Vương" ? có lẽ là dùng tay chân) dùng tay chân làm lúc đầu Lô Gia Hàn không đồng ý, nhưng rồi cũng phải đáp ứng.
"Em ... Em ..." - Lô Gia Hàn sợ đến mức không nói được gì.
Tôn Úy Đình cúi đầu nói :
"Thầy à, việc này không phải do lỗi của Lô Gia Hàn. Là em ép bạn ấy."
"Không tệ lắm. Có gan làm, có gan chịu." - Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.
"Thầy à ... Em ... sai rồi. Lần sau em không dám thế nữa ..." - Lô Gia Hàn ấp úng nói.
Trần Thiên Minh thấy Lô Gia Hàn này học tập cũng khá, bình thường cũng ngoan ngoãn, mình không thể trách hắn để hắn sinh ra gánh nặng trong lòng. Con người ai cũng sai, nhưng biết sửa đổi là tốt rồi.
"Được rồi, Gia Hàn. Về sau đừng làm thầy thất vọng."
"Em sẽ không tái phạm đâu." - Lô Gia Hàn lắc đầu nói.
"Em về đi." - Trần Thiên Minh phất tay một cái.
Trên đường đi, Lô Gia Hàn thấy kinh ngạc : hắn nghĩ Trần Thiên Minh sẽ hung hăng phê bình mình một chút nhưng rồi Trần Thiên Minh chỉ bảo hắn sau này đừng tái phạm rồi cho đi. Hắn thầm quyết định : sau này không thể phụ tấm lòng của Trần Thiên Minh với mình.
Trần Thiên Minh quay ra Hoàng Lăng và Tôn Úy Đình nói :
"Các em giải thích như thế nào ? Có phải các em gian lận trong các kì thi mới có kết quả cao ?"
"Dạ." - Tôn Úy Đình cũng không muốn cãi. Mình bị chính tay Trần Thiên Minh bắt được, muốn cãi cũng không được.
"Úy Đình, vì sao em không chịu khó học hành mà lại gian lận để có điểm cao ?"
Tôn Úy Đình ngượng ngùng đáp lại :
"Thầy à, dạo này em bận việc nên không học được. Em chỉ có thể làm thế để có điểm cao thôi. Em không nghĩ bị thầy bắt được."
"Nhưng em làm thế thầy rất thất vọng. Em học kém thầy sẽ giúp em học tốt lên. Dùng thủ đoạn này lửa thầy và cha mẹ em, em thấy như vậy có đúng không ?"
"Xin lỗi thầy, em sai rồi." - Tôn Úy Đình cúi đầu.
"Vậy về sau, em hãy dành nhiều thời gian học hơn. Bớt thời gian chơi đi." - Trần Thiên Minh tận tình khuyên bảo.
"Em biết rồi. Về sau em sẽ cố gắng hơn." - Tôn Úy Đình gật đầu. Dừng một chút, Tôn Úy Đình lại hỏi :
"Thầy có thể dạy võ cho em không ? Chỉ cần thầy dạy võ cho em, em sẽ cố gắng học tập ."
"Thế ư ? Em bây giờ việc chủ yếu là học tập chăm chỉ. Có võ rồi có tác dụng gì ?" - Trần Thiên Minh lắc đầu.
Tôn Úy Đình đáp :
"Có võ công rồi, em sẽ không bị bắt nạt nữa. Em cũng có thể bênh vực kẻ yếu !"
"Vậy em cứ cố gắng học đi. Mọi thứ cứ để học xong rồi nói. Nhớ sau này đừng tái phạm." - Trần Thiên Minh nói.
"Em hiểu rồi."
"Được rồi. Em về lớp đi."
(Biên : Đoạn này cái gì mà sàn xi măng khó hiểu quá. Ai hộ em phát. Nguyên văn :
'Hoàng Lăng thấy Tôn Úy Đình đi rồi nàng đứng ở dưới lầu bồn hoa bên dụng giầy nhẹ nhàng mà đá kia mặt sàn xi măng.')
Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng, nói :
"Hoàng Lăng, thầy có việc muốn nói với em."
"Nói cái gì a !?" - Hoàng Lăng tức giận đáp lại.
"Em gian lận, bị thầy bắt mà không tự thấy mình có lỗi ư ? Em có việc gì trong lòng cứ nói với thầy." - Trần Thiên Minh nghiêm mặt.
"Em không cần thầy lo cho em. Đằng nào thầy cũng không để ý đến em."
"Sao em lại nói thế ?" - Trần Thiên Minh tức giận đáp lại.
"Không phải à ? Thầy trước kia đã đồng ý thường đến nhà em, nhưng thầy không giữ lời. Thành tích tốt hay không tốt có liên quan gì đâu ? Thầy không phải mong thành tích em tốt sao !? Bây giờ em gian lận thì không tốt ư ? Tiền thưởng của thầy sẽ nhiều hơn đúng không ?"
Trần Thiên Minh nghiêm túc đáp :
"Hoàng Lăng, em đừng nói vậy. Dạo này thầy có việc bận, kể cả đến trường cũng không được, em biết chứ ?"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bồ Tùng Linh
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy -----oo0oo-----
Chương 754
Dịch: Thần Gió
Nguồn: sieucapthuankhiet.com
"Thầy xin nghỉ sao không nói cho em mà lại nói cho Tiểu Hồng biết ? Điểm của em kém hơn cô ta à ?" - Hoàng Lăng tức giận nói.
"Hoàng Lăng à ... Em đừng như vậy được không !"
"Em nên nói như thế nào ? Có phải thầy thích Tiểu Hồng là 'tiên nữ trên trời' (Nguyên văn : thiên chi kiều tử) nên thầy không quan tâm đến em. - Hoàng Lăng trừng mắt.
"Không phải. Tiểu Hồng là lớp trưởng, việc thầy nghỉ thì lớp trưởng phải biết." - Trần Thiên Minh giải thích.
Nhưng trên thực tế, đúng là Trần Thiên Minh gọi điện cho Tiểu Hồng là hắn có việc phải nghỉ, muốn Tiểu Hồng chú ý, nếu có sự tình gì thì gọi điện thoại cho bọn Tiểu Ngũ. Bọn Tiểu Ngũ lại nói là do Tiểu Hồng gọi mình.
"Thầy nói thật à ?" - Hoàng Lăng vui vẻ hỏi.
Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói rằng :
"Là thật. Hoàng Lăng, em về sau nhất định phải cố gắng học tập. Sau này dùng sức của mình mà đạt được top 10 ở trường."
"Nhưng thầy không để ý tới em thì em học thế nào có tác dụng gì ?" - Hoàng Lăng than thở (Nguyên văn : 'thán đi khí' ???) đáp lại.
"Nếu thầy chịu đến nhà em, hướng dẫn em học thì em nhất định sẽ cố gắng, sau này cũng không chơi nữa."
"Tốt. Có thời gian thầy sẽ đến nhà em gặp em. Nhưng mà em phải nghe thầy, chịu khó học tập, không ra ngoài chơi linh tinh. Với lại mẹ em lại để giúp thầy dạy em thì bà sẽ là người dạy em. Thầy chỉ là người đến kiểm tra thôi."
"Thầy à ... Không phải thầy giúp em học bù ư ?"
"Thầy bận quá nên không thể mỗi ngày đều giúp em học bù, nhưng lúc thầy kiểm tra mà em không có tiến bộ là thầy ... tét mông em (Biên : đoạn tét mông em tự thêm vào cho hợp )" - Trần Thiên Minh giơ tay lên đe dọa.
"Thầy thật là hư !" - Hoàng Lăng đỏ mặt đáp lại. Nàng nghĩ đến việc Trần Thiên Minh đánh mình thì tình cảm trong lòng không khỏi ngòn ngọt. Nếu như thầy đánh mình thật thì không biết mình sẽ ra vẻ không cho thầy đánh hay để yên đây ? ... Hoàng Lăng nghĩ thầm trong lòng.
Trần Thiên Minh nghe xong nghĩ thầm hỏng bét ! Trời ạ ! Mình sao có thể nói như vậy chứ, cũng tự trách mình trêu chọc phụ nữ nào không trêu chọc, lại chọc vào đúng Hoàng Lăng.
"Thầy à ... Em biết thầy làm thế là tốt cho em. Sau này em sẽ không ra ngoài chơi, không lên mạng nữa ..." - Hoàng Lăng nhìn về phía Trần Thiên Minh mà nói.
"Tốt lắm, em cần phải ngoan ngoãn một chút. Chỉ có điều, không phải cứ lên mạng là không tốt, Tiểu Hồng cũng hay lên mạng học bài. Em học trên mạng thì thầy cũng không trách em đâu." - Trần Thiên Minh nói.
"Hừ ! Lại là Tiểu Hồng ! Thầy lúc nào cũng Tiểu Hồng thôi !" - Hoàng Lăng chu cái miệng nhỏ tức giận. Bây giờ Tiểu Hồng càng lúc càng nổi tiếng. Có một số học sinh cả nam lẫn nữ, lúc nào cũng hỏi bài Tiểu Hồng. Tiểu Hồng đã trở thành niềm tự hào, nhân vật trứ danh của của học sinh trung học toàn thành phố.
"Hoàng Lăng ... Thỉnh thoảng thầy thật muốn để cho Tiểu Hồng với em học với nhau một chút, phương thức học tập của Tiểu Hồng rất phù hợp với em."
Hoàng Lăng lắc đầu đáp lại :
"Không, em không muốn học cùng với cô ta."
"Được rồi, em về phòng học đi. Nhớ kỹ, nếu em lại không hảo hảo học tập thì em cứ cẩn thận với thầy."
"Thầy à ... người thật xấu xa !" - Hoàng Lăng (Nguyên văn : 'sờ soạng mình một chút' ?) sau đó vui vẻ chạy lên tầng.
Trần Thiên Minh nhìn cái kia của Hoàng Lăng lắc lư, trong lòng không khỏi sinh ra một hồi đặc biệt : nếu như mình đánh con bé thật thì chắc là rất thú vị. Theo cảm giác của mắt thì mông (kiều đồn ?) của Hoàng Lăng rất vểnh, hẳn là tính đàn hồi mười phần thuần chất. Ôi, sao hai mẹ con này đều xinh đẹp mê người như vậy !
Sau khi tan học, Trần Thiên Minh đi tìm Tiểu Hồng, cùng nàng trò chuyện một hồi, xem nàng bây giờ có cần gì không. Cô Đặng luôn quan tâm đến Tiểu Hồng. Mọi việc đều tốt đẹp Nhìn thời gian cũng gần đến lúc hẹn với Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên minh đến quán rượu tìm Dương Quế Nguyệt. Vào chỗ hai người đã hẹn sẵn, Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt ngồi ở nơi này mà có chút đứng ngồi không yên, hình như đang có chuyện gì.
"Trần Thiên Minh, bây giờ ngươi mới đến à ?"
"Người đẹp ngực to của tôi đừng như vậy được không ? Không phải chúng ta nói buổi chiều, 6 giờ gặp nhau sao ? Bây giờ mới 6 giờ 5 giây, ta có đến muộn tí nào đâu." - Trần Thiên Minh tức giận nói. Mẹ, cái này người đẹp ngực to có phải thích cãi nhau với mình hay sao mà mới đến muộn 5 giây cô ta đã nói rồi.
"Không phải ta tới trước sao ? Ta đến rồi mà chưa thấy ngươi, cũng không biết ngươi có phải đàn ông không mà cứ để con gái người ta chờ." - Dương Quế Nguyệt oán trách Trần Thiên Minh.
"Dương Quế Nguyệt, ngươi tự biết mình một chút được không ? Ngươi không được gọi là nữ hài, mà được gọi là nữ nhân. Ngươi qua tuổi của nữ hài rồi." - Trần Thiên Minh vừa đi vừa đứng lên, còn muốn đi. Dù sao cũng là Dương Quế Nguyệt tìm đến hắn chứ không phải hắn đến tìm nàng nên Dương Quế Nguyệt lo lắng :
"Trần Thiên Minh, ngươi đứng lại đo cho ta." Dương Quê Nguyệt thấy Trần Thiên Minh muốn đi, vội vã lớn tiếng kêu lên.
"Tại sao ta phải đứng lại ? Là ngươi gọi ta tới, bây giờ lại mắng ta, ta là tài năng xuất chúng của thành phố M., tiêu sái siêu đẹp trai, sao cứ phải để ngươi bảo đi là đi, bảo dừng là dừng ?"
"Ta có chuyện tìm ngươi." - Dương Quế Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Ta thấy không có ai được người nhờ mà lại giống như ta cả." - Trần Thiên Minh không cho là đúng.
"Ta thật có chuyện tìm ngươi." - Dương Quế Nguyệt sốt ruột.
"Vậy ngươi nên ăn nói nhũn nhặn mà tìm ta, nào có việc vừa thấy ta liên mắng."
"Ta có mắng ngươi sao ? Trần Thiên Minh, ta thế nào lại không biết ?"
"Tốt, ngươi có chuyện gì cứ nói đi, ta không có thời gian liếc mắt đưa tình với ngươi." - Trần Thiên Minh nhún nhún vai.
"Ngươi nói ai cùng ngươi liếc mắt đưa tình ?" - Dương Quế Nguyệt mắng.
"Ngươi không soi lại gương xem nhìn ngươi như thế nào, xứng với ta sao ?" - Vừa nghe Trần Thiên Minh châm chọc như vậy, Dương Quế Nguyệt đánh hắn một cái.
"Ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì ?"
"Ta có việc tìm ngươi giúp." - Dương Quế Nguyệt nửa muốn nói, nửa lại không.
"Ta làm sao biết được chuyện gì để giúp người ?" - Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
"Là như thế này, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta mời Cao Ngọc Nghị ăn cơm không ?"
"Cao Ngọc Nghị ? Có phải lần trước hắn mời chúng ta đi ăn cơm không ?" - Trần Thiên Minh ui vẻ, dù Trần Thiên Minh coi tiền như rác, nhưng nếu tự bỏ tiền túi ra thì vẫn tiếc hơn là được người khác mời.
"Ngươi nhớ đúng rồi đấy." - Dương Quế Nguyệt gật đầu.
"Hắn lại mời chúng ta đi ăn cơm, ngươi lại muốn ta giả làm bạn trai ngươi đúng không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.
Dương Quế Nguyệt lắc đầu đáp lại :
"Không phải a. Cao Ngọc Nghị nghe tin ta có bạn trai bèn nói cho ông ngoại ta, tuần sau sinh nhật ông ngoại ta, người muốn mời ngươi đến ăn cơm."
"Ý của ngươi là muốn ta giả làm bạn trai ngươi đúng không ?" - Trần Thiên Minh hỏi.
"Có lẽ là vậy."
"Có rượu ngon như lần trước không ?"
"Không phải ta vừa nói sao ? Là ăn cơm bình thường ở nhà thôi, không như ăn hết 10 vạn lần trước đâu."
"Không có rượu ngon ta không đi, loại chuyện này ngươi tìm người khác đi, nếu không ngươi tìm gã họ Cao coi tiền như rác ấy." - Việc không có lợi, Trần Thiên Minh sẽ không làm.
"Trần Thiên Minh, có phải ngươi muốn chết không ? Ta muốn tìm ai cũng không tìm Cao Ngọc Nghị và ông ngoại ta còn biết tên ngươi, ta đi đâu tìm Trần Thiên Minh thứ hai hả !" - Dương Quế Nguyệt làm vẻ mặt đau khổ.
"Đó là tại thành phố M. không tìm được người anh minh thần võ như ta." - Trần Thiên Minh Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
"Được rồi ... Trần Thiên Minh, người ta không biết, ta và ngươi còn không biết hay sao ? Một câu : ngươi có giúp ta hay không hả ?"
"Không giúp. Tại sao ta phải giúp ngươi mà không được chỗ tốt gì a ?" - Trần Thiên Minh lắc đầu đáp lại.
"Trần Thiên Minh, ngươi không làm kẻ đầu cơ trục lợi được không ?"
"Ta chính là như vậy, ai kêu ngươi lần trước nói đồng ý làm cho ta một việc mà lại không hoàn thành ? Bây giờ tối thiểu là ngươi làm 2 việc cho ta." - Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn bộ ngực cao vút của nàng.
Dương Quế Nguyệt tức giận nói :
"Ta đã thấy nhiều người vô sỉ, nhưng chưa thấy người nào vô sỉ như ngươi. Trần Thiên Minh, ta nhìn nhầm ngươi rồi."
"Thế thì một việc thôi vậy."
Dương Quế Nguyệt khẽ cắn môi :
"Được rồi, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải làm tốt việc ta nhờ ngươi, sau đó muốn ta làm gì cũng được, nhưng không được chuyện 'thương thiên hại lý' (trái với đạo nghĩa, luân thường, đại loại là chuyện xấu)."
"Được rồi." - Trần Thiên minh thầm nghĩ, chỉ chiếm tiện nghi của ngươi là hại ngươi thôi, chứ có làm bị thương lão Thiên đâu ?
Nghe Trần Thiên Minh đáp ứng, Dương Quế Nguyệt vội rút điện thoại trong túi ra :
"Alô, ông ngoại ạ. Cháu Tiểu Nguyệt đây, hắn đồng ý tuần sau, khi nào rảnh thì sẽ qua nhà ông rồi. Cháu nói rồi, ông đừng có gọi cho cháu nữa nhé. Cứ như vậy đi. Chào ông.", nói xong Dương Quế Nguyệt cúp điện thoại.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ, trách không được tại sau Dương Quế Nguyệt lại vội vã tìm mình nhu vậy. Tất cả là do tên họ Cao kia ăn no dửng mỡ, nói chuyện này cho ông ngoại Dương Quế Nguyệt. Dương Quế Nguyệt đâm lao phải theo lao, đành bảo mình giả làm bạn trai cô ta đến cùng.
"Người đẹp ngực to của ta ơi ... Ngươi mời ta ăn cơm, vậy ngươi có mang ví không thế ?" - Trần Thiên Minh dè dặt hỏi Dương Quế Nguyệt.
"Xâu hổ quá, ta không mang ví."
"ẦM" - Trần Thiên Minh ngã từ trên ghế xuồng. Xem ra lại muốn đi WC chạy trốn.
"Nhưng ta có mang tiền." - Dương Quế Nguyệt nhìn sắc mặt Trần Thiên Minh đại biến, vừa cười vừa nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bồ Tùng Linh