Tiếng gió mênh mông cuồn cuộn, đoàn người trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng. Tất cả đều vội vàng biến mất theo phương hướng tới Ly Long Sơn.
... Lại nói trên Ly Long Sơn, Lâm Hi tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển ngọn lửa. Ngọn lửa càng cháy càng vượng, cột khói càng ngày càng to. Cho nên đến lúc về sau, cả dãy núi Ly Long Sơn đều là đượm mùi thơm ngát như khoai nướng từ loại khúc rễ tròn trịa.
- Tiểu sư đệ lần này là quyết chí có được.
Bên trong hang động, Khí Thánh Vương ngẩng đầu, nhìn về hướng bầu trời mà thản nhiên nói.
- Ừ. Có thể làm được một bước này cũng đã là không tồi. Còn có thể bắt được hay không lại phải nhìn vận may, xem thiên ý.
Trong góc, Bạch Nguyên hạ giọng nói.
Thời gian từ từ trôi qua, xung quanh không hề động tĩnh.
Ở rất xa, mặc dù có một số Ngự lâm quân Thái Bạch hoàng triều, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người trần mắt thịt, tác dụng của bọn họ cũng chỉ là ngăn cản đám dân quê thôn xóm, chứ cũng không dám trêu chọc vào loại cao thủ các tông phái.
Trước đây mấy canh giờ, mắt thấy trong vòng trăm dặm không có một chút động tĩnh, căn bản không thấy được bóng dáng của Tứ Cực Đại Uyển. Lâm Hi cũng không khỏi do dự một chút.
- Chẳng lẽ phương pháp của ta đã sai lầm rồi, loại biện pháp này căn bản là vô dụng. Hoặc là, Tứ Cực Đại Uyển căn bản không thích loại thức ăn này?
Lâm Hi trong lòng cũng không khỏi dao động một phen.
Tất cả mọi thứ cũng chỉ là hắn suy đoán, chứ cũng không có căn cứ chính xác vô cùng xác thực, chứng minh liền là như vậy.
Một bên, Âu Dương Nạp Hải cũng cảm giác một đôi điều nên nói với thiện ý:
- Tiểu sư đệ, Tứ Cực Đại Uyển là thiên địa dị chủng, cực kỳ khó được. Có lẽ lần này chúng ta thật sự là duyên phận không đủ.
Hắn nói còn chưa dứt lời, thì bỗng đột nhiên vó ngựa rung động, không trung chấn động, cả tầng gió giật đều ở chao đảo hỗn loạn.
- Ngâm! Ngâm! Ngâm! Ngâm!
Một hồi tiếng Long Ngâm kịch liệt, như mũi tên nhọn xẹt qua không gian, từ phía đông mà đến.
- Vù!
Cuồng phong kéo tới, cả bầu trời phía đông là cuồng phong gào thét. Chỉ nghe Ầm ì một tiếng, một tia chớp chói mắt lóe ra với những ánh sáng tím ngắt từ đường chân trời ở phương đông.
- Tứ Cực Đại Uyển!
Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đồng thời giật mình la lên một tiếng.
- Đã phát huy tác dụng, nó thật sự đến đây rồi!
Lâm Hi tinh thần rung lên, trong hai mắt, đột nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa chói mắt.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!!
Mặt đất rung chuyển, những ánh sáng tím ngắt ở đường chân trời chỉ là lóe ra một hồi, lập tức biến mất không thấy tăm tích đâu nữa, như thể bỗng nhiên bốc hơi từ trong tầm nhìn.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Âu Dương Nạp Hải trong lòng căng thẳng. Hắn trực tiếp sử dụng kỹ xảo Thiên cân trụy, từ không trung lao thẳng tắp đi xuống. Tứ Cực Đại Uyển bá đạo mạnh mẽ phi thường, nó có được thực lực Bán Bộ Thuần Dương nên trừ Lâm Hi ra, những người khác trong bọn họ không ai ngăn cản được nó.
Tứ Cực Đại Uyển đã bị Lâm Hi hấp dẫn lại đây, hiện tại ai tới gần Lâm Hi thì đó chính là một con đường chết!
- Nhiếp! Nhiếp! Nhiếp!
Ánh mắt của Lâm Hi chợt lóe, không chút do dự. Lập tức một đám khúc rễ tròn trịa và lục đằng trên đầu đỉnh đều bị tụ tập xuống. Cùng trong lúc đó, tâm niệm hắn chợt động. Tức thì miếng Thiết Bàn hệ Lôi loang lổ mang phong cách cổ xưa, lập tức bay ra từ trong không gian của túi Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, rồi rơi vào trong tay Lâm Hi.
Tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển mặc dù nhanh, nhưng rốt cuộc sẽ không thể nhanh hơn ý nghĩ. Lâm Hi lấy Thiết Bàn hệ Lôi ra thì vẫn tới kịp.
- Đến đây đi, có thể thành công hay không, là do một chiêu ở chỗ này!
Lâm Hi nhìn phía trước, từ trong mắt phụt ra một ánh sáng chói mắt.
Vào lúc này, căn bản là hắn không sợ Tứ Cực Đại Uyển bỏ qua mình. Tất cả khúc rễ tròn trịa trên khắp dãy núi Ly Long Sơn, đều bị hắn thu sạch. Sau này, trên Ly Long Sơn cũng sẽ không có loại khúc rễ tròn trịa nữa.
Tứ Cực Đại Uyển nếu muốn ăn loại Khúc rễ tròn trịa, chỉ có thể đến bên chỗ hắn.
- Ngâm! Ngâm! Ngâm! Ngâm!
Một tiếng Long Ngâm réo rắt xẹt qua bầu trời, nó khiến cho màng nhĩ đều phải chấn động. Âm thanh còn chưa biến mất thì một đám Tử Điện (chớp tím) đột nhiên nổ tung trước mắt Lâm Hi chỉ cách hơn một trượng. Sau đó với tốc độ khó có thể tin nổi, hóa thành một mảnh Tử Điện Lôi Hải điên cuồng. Nếu gặp phải lôi hải hủy diệt kia, cho dù là Thập Trọng Thánh Vương cũng phải nuốt hận ngã xuống.
- Hí hí hí hí hí hí hí!...
Tràng tiếng ngựa hí thấp thoáng kia lại lần nữa vang lên bên tai. Sau đó có hai vó ngựa đủ sức đạp vỡ núi non, thế không thể đỡ, liền xuất hiện ở trước mặt Lâm Hi, rồi hung hăng đạp xuống.
Đồng thời, cái đầu ngựa của Tứ Cực Đại Uyển trông mạnh mẽ khỏe khoắn dị thường, từ trong mắt thần quang bắn ra tứ phía. Nó liền há miệng ra định nhằm hướng đỉnh đầu của Lâm Hi để táp những Khúc rễ tròn trịa này.
- Hảo súc sinh, đến đây đi!
Trong mắt Lâm Hi chợt lóe loang loáng. Không chút do dự, hắn lập tức sử dụng Thiết Bàn hệ Lôi trong tay. Ầm ầm! một tiếng, đã quăng về phía cái bụng cường tráng của Tứ Cực Đại Uyển.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Chỉ là một chiêu, một đạo lực lượng Tử Điện cuồng lôi tràn ngập tính hủy diệt bỗng Ầm! Ầm! mà nhập vào trong cơ thể Lâm Hi. Lực lượng cực lớn kia lập tức khiến cho Lâm Hi như con diều đứt dây, từ trong Tử Điện Lôi Hải bắn văng ra Ầm! Ầm!.
Cùng trong lúc đó, Thiết Bàn hệ Lôi của Lâm Hi cũng đã thành công rời tay ra, bay vào trong Tử Điện Lôi Hải bên ngoài thân Tứ Cực Đại Uyển.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Một tràng tiếng sấm vang, Thiết Bàn hệ Lôi vừa nhập vào trong Tử Điện Lôi Hải quanh người Tứ Cực Đại Uyển, lập tức hình như đã được kích hoạt. Nó tản mát ra một cỗ lôi điện sấm chớp khủng để hấp thu năng lượng.
Cả Tử Điện Lôi Hải mà Tứ Cực Đại Uyển tạo ra trong vòng mấy trăm trượng quanh người liền sụp đổ trong nháy mắt. Nó giống hệt như vòng xoáy nước chảy mà điên cuồng tràn vào trong Thiết Bàn hệ Lôi. Giờ khắc này, ngay cả không trung đều vặn vẹo.
- Hí hí hí hí hí hí!
Một hồi tiếng ngựa hí rõ ràng vang vọng thiên địa, trong âm thanh mang theo một dư vị hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên đám người Khí Thánh Vương nghe được Tứ Cực Đại Uyển phát ra âm thanh thuộc về ngựa.
- Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!
Trên Ly Long Sơn, sấm sét vang dội, nhưng tất cả các tia chớp bạc đều trở nên cực kỳ không bình thường. Ở chỗ Tứ Cực Đại Uyển xuất hiện, một đám mây đen không hề dấu hiệu chợt nở rộng ra, trong nháy mắt tràn lan đến cả một vùng mấy chục mẫu.
Lâm Hi bay ngược ra ở trên không trung. Nay thấy một màn như vậy thì trong mắt thiểm chợt lóe sáng.
Tứ Cực Đại Uyển chỉ có năng lực điều khiển chớp khống chế lôi điện sấm chớp. Còn một đám mây đen này là do Thiết Bàn hệ Lôi biến hóa mà thành!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Tiếng ngựa hí ngân dài, tất cả lôi điện sấm chớp đều dồn tới một phương hướng rồi đổ sụp xuống, phảng phất có một cái hắc động vô hình ở đó. Lâm Hi hoàn toàn có khả năng tưởng tượng, Tứ Cực Đại Uyển giờ khắc này đang gặp phải khốn cảnh gì.
Uy lực của Thiết Bàn hệ Lôi, từ trước đến giờ là khi đối phương phóng ra lôi điện sấm chớp càng lợi hại, thì lực hút của nó lại càng khủng bố. Thông thường loại sinh vật như Tứ Cực Đại Uyển có cuộc sống dài dằng dặc, mặc dù cũng là thông minh, có đủ linh tính, nhưng cuối cùng trí tuệ có hạn. Nó không phải nhân loại, nên cũng không biết làm thế nào để thu hút lôi điện sấm chớp.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Một đạo Tử Điện to như vại nước đột nhiên điện xạ đi từ trong mây đen. Nó vội vội vàng vàng khẩn thiết nhằm hướng phía đông mà phóng đi. Tứ Cực Đại Uyển trong cơn hoảng sợ lớn lao rốt cục lựa chọn chạy trốn.
- Chậm rồi! Trốn không thoát!
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Uy lực của Thiết Bàn hệ Lôi sẽ không bởi vì ngươi chạy trốn mà giảm bớt. Loại vật như vậy cơ hồ là khắc tinh của tất cả sinh vật hệ Lôi. Lúc này hắn cũng bất chấp mọi điều, đan điền rung lên, cô đặc năng lượng sấm chớp trong cơ thể rồi nhập vào Đại Lôi Công Phù Lục trong đan điền.
- Ngâm! Ngâm! Ngâm! Ngâm!
Xa xa chỉ nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó tất cả âm thanh, mọi âm thanh đều không còn nữa, cũng không nghe được một chút âm thanh.
- Thành công.
Trong lòng Lâm Hi mỉm cười, hắn mở mắt ra, hướng về nơi vọng ra một tiếng ngâm nga cuối cùng để nhìn tới. Nhưng vừa mới nhìn, hắn không khỏi bị dọa cho hoảng sợ.
- Xảy ra chuyện gì? Tứ Cực Đại Uyển của ta đâu?
Lâm Hi nhìn xa xa, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy xa xa, một đạo hắc ảnh có hình dạng như thiết bàn đang lơ lửng ở trong hư không. Chung quanh, các loại tử điện, lôi điện trên người Tứ Cực Đại Uyển nhạt như lụa mỏng đang lập lòe, toàn bộ chui hết vào trong lôi hệ thiết bàn. Nhưng mà đầu Lôi hệ Đại Uyển mà Lâm Hi nóng lòng cần thiết nhất kia lại biến mất không thấy bóng dáng.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đầu Tứ Cực Đại Uyển này chạy trốn rồi?
Lâm Hi bối rối, sau lung toát ra từng trận mồ hôi lạnh.
Thời gian chỉ bất quá là trong nháy mắt, thất thần trong chốc lát, chẳng lẽ lại để cho đầu Tứ Cực Đại Uyển quý hiếm bỏ chạy?
Nhưng mà vừa rồi hắn rõ rang nghe được một tiếng thét kinh hoàng cuối cùng của Tứ Cực Đại Uyển, đó cũng không giống như bộ dáng chạy trốn mất.
- Âu Dương sư huynh, huynh có thấy đầu Đại Uyển kia đâu không?
Bờ môi của Lâm Hi khẽ động, thi triển một đạo công pháp Truyền âm nhập mật đối với Âu Dương Nạp Hải đang ở trên mặt đất nói.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ thấy đầu Tứ Cực Đại Uyển chạy tới đó liền biến mất.
Thanh âm của Âu Dương Nạp Hải từ mặt đất truyền đến.
Tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển vốn là rất nhanh, mắt thường đều không bắt kịp được, lại có tử điện vân hải che mắt, thời gian khẩn cấp, hắn làm sao chú ý tới nhiều như vậy.
- Biến mất?
Trong nội tâm Lâm Hi khẽ giật mình, dựa theo suy đoán của hắn, Lôi hệ thiết bàn sẽ hút sạch tất cả năng lượng lôi điện, Tứ Cực Đại Uyển mất đi năng lượng lôi điện liền sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, nhưng mà hiện tại.
- Chẳng lẽ...
Trong lòng Lâm Hi hơi động, trong đầu hiện lên một đạo linh quang. Hắn hơi vén y bào lên, bá một cái phá không mà đi, hướng về Lôi hệ thiết bàn đang lơ lửng ở xa xa đi tới.
Chỉ thấy thân thể Lâm Hi ở trên bầu trời vẽ ra một đường thẳng, một cái hô hấp liền xuất hiện bên cạnh thiết bàn. Lần này nhìn thấy thiết bàn, Lâm Hi giật mình, lập tức hít vào một hơi thật sâu.
Lúc nhìn ở xa xa vẫn không rõ, nhưng mà đến gần liền sẽ phát hiện cái Lôi hệ thiết bàn này đã sinh ra biến hóa cực lớn.
Cái Lôi hệ thiết bàn thần bí khó lường này cơ hồ mỗi lần hấp nhiếp đại lượng lôi điện, ngoại hình bên liền phát sinh ra một lần biến hóa. Lúc ở lần đầu tiên là một khối ngoan thiết có hình dạng xấu xí, lần thứ hai thì bề ngoài đã trở nên tốt hơn rất nhiều, hơn nữa hình thành hình dạng cái thiết bàn, mặt ngoài cũng có xuất hiện bốn cái thần văn cổ lão. Mà bây giờ sau khi hấp thu năng lượng của Tứ Cực Đại Uyển, cái thiết bàn này lại một lần nữa phát sinh biến hóa.
Ở bên trong nó đen kịt vô cùng, giống như là tinh không hắc ám, hơn nữa vốn là chất liệu kim loại hắc thiết cũng trở thành bộ dáng trong suốt, thật giống như một vùng trời đầy sao. Đây cũng là nguyên nhân là Lâm Hi ở phía xa nhìn thấy một đoàn bóng đen.
Giờ khắc này bên trong Thiết bàn rõ ràng tạo thành một vòng xoáy tử sắc lôi vân như sương như sa, như mộng như ảo, huyễn lệ vô cùng, từng tia từng tia như tơ, như vân vụ.
Mà mặt ngoài thiết bàn, bốn cái thần văn kia thì là biến thành hỏa diễm thiêu đốt lên màu vàng, phảng phất như muốn từ bên trong bắn ra. Loại khí tức này trở nên cực kỳ uy nghiêm, mãnh liệt, có loại lực lượng chấn nhiếp nhân tâm, trang nghiêm mà thần thánh.
Hạch tâm của Thiết bàn chính là gồ cao lên tạo thành một cái hỏa sơn rất nhỏ có hình dạng như hắc động.
- Ti! Đây là có chuyện gì!
Lâm Hi hít vào một hơi, trong nội tâm run rẩy một chút.
Thật sự là không liên hệ được khối Lôi hệ thiết bàn trước mắt cùng với bộ dạng pha tạp không chịu nổi lúc trước.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy khối thiết bàn này đều cảm giác có một cỗ vị đạo huyễn lệ, trang nghiêm, đều cảm giác được sự bất phàm của nó.
Nếu như nói Lâm Hi từ Tiên đạo đại thương minh mua được khối thiết bàn này, trước kia là một khối kim loại xấu xí, như vậy hiện tại nó rốt cục hiện ra Chân tướng hơi có chút bất phàm. Chỉ có điều Lâm Hi vẫn là không rõ khối Lôi hệ thiết bàn này đến cùng là có lai lịch gì, có tác dụng gì.
Nó không giống như là pháp khí, lại không phải là công pháp, cũng không giống như tài liệu luyện khí..., ngược lại là tất cả tình huống ở trên thân nó đều không thích hợp.
- Đồ vật này không biết là có lai lịch gì, tại sao lại xuất hiện ở Tiên đạo đại thương minh, có thời gian còn phải tìm Diêm Triêu Ẩn hỏi thăm một chút, biết rõ ràng tất cả chân tướng.
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Tuy ở ngoại giới đã không còn lôi đình để hấp thu nữa, nhưng Lôi hệ thiết bàn vẫn lơ lửng như trước, cũng không rơi xuống. Bàn tay Lâm Hi quơ tới lập tức đem cái Lôi hệ thiết bàn nắm vào trong tay.
Trong sát na nắm giữ trong tay, một loại cảm giác kỳ dị dâng lên trái tim, một đám ý thức của Lâm Hi đột nhiên phân ra chui vào trong Thiết bàn, cùng Thiết bàn hòa làm một thể. Nhưng mà Lâm Hi liền Xem đến chỗ sâu trong thiết bàn, một con tuấn mã như long dị thường thần tuấn hí dài trường hống, ở chung quanh nó là một vùng tăm tối.
!!!
- Tứ Cực Đại Uyển!
Con mắt Lâm Hi Xem được một màn này, toàn thân đều trào lên một trận điện lưu, trong đầu trong nháy mắt biến thành một phiến trống rỗng:
- Tứ Cực Đại Uyển không phải là thân thể huyết nhục sao? Tại sao nó lại ở chỗ này?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Một màn biến hóa này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Lâm Hi.
Tứ Cực Đại Uyển là thiên địa dị chủng, ngoại trừ một thân năng lượng lôi điện đáng sợ, kỳ thật chính là một con ngựa. Dựa theo đạo lý, lôi điện trong cơ thể của nó bị hút sạch, Lôi hệ thiết bàn liền đối với nó sẽ không còn tác dụng. Nhưng mà hiện tại nó cư nhiên bị bắt vào trong thiết bàn rồi.
Tứ Cực Đại Uyển cao chừng hơn một trượng, nhưng bây giờ lại bị thu nhỏ lại nhốt ở trong thiết bàn, đây rõ ràng là biểu hiện của loại thần thông không gian nào đó.
Hắn chỉ cho là Tứ Cực Đại Uyển đã đào thoát, lại không ngờ tới nó nguyên lai là ở chỗ này!
Hô!
Một trận phong thanh thổi qua, Âu Dương Nạp Hải nhảy lên không trung, cũng đã lướt đến bên người Lâm Hi.
- Tiểu sư đệ, có chuyện gì vậy?
Thanh âm của Âu Dương Nạp Hải từ bên người truyền đến, vẻ mặt chú ý.
- Chuyện này...
Lâm Hi do dự một chút, chuyện này còn thật không biết nói như thế nào mới tốt. Bất quá vào lúc này có một loại cảm giác kỳ dị dâng lên trái tim, giống như là Thiết bàn đang chủ động câu thông với hắn, trong minh minh Lâm Hi đột nhiên đã hiểu phương pháp sử dụng cái Thiết bàn này như thế nào.
- Ha ha ha, thật tốt quá. Ta hiểu được rồi.
Lâm Hi đột nhiên cười lớn một tiếng, đan điền chấn động, một cỗ lôi quang hừng hực oanh một tiếng trào vào trong lôi hệ thiết bàn:
- Tứ Cực Đại Uyển, đi ra cho ta!
Lâm Hi cười to nói.
Oanh!
Lôi quang lập lòe, Lôi Công chân khí trong cơ thể Lâm Hi tựa như dòng nước đánh vào trong Lôi hệ thiết bàn.
- Hi duật duật!
Một trận tiếng ngựa kêu vang dội từ trong hư không truyền đến. Trận thanh âm này lúc đầu còn vang lên giống như chiêng đồng, nhưng trong nháy mắt liền như tiếng sấm rền vang, thanh âm cũng không giống như tiếng ngựa kêu, lại như là long ngâm.
Ông!
Bên trên thiết bàn, hư không minh diệt, hào quang giao thoa, một đầu hắc ảnh to lớn bỗng nhiên vặn vẹo nhảy ra.
- Hô!
Trường phong hạo đãng, bờm ngựa bay lên, một đầu tử sắc đại mã to lớn, tuấn mỹ như rồng đột nhiên xuất hiện ở trong hư không. Bên ngoài của nó bóng loáng, trong suốt như nước.
Đầu tuấn mã cực lớn này vừa mới xuất hiện lập tức khiến người ta cảm thấy một cỗ trùng kích thị giác cùng rung động mãnh liệt, thật giống như có một bức tường áp bách qua.
- Ngựa tốt!
Âu Dương Nạp Hải nhìn thấy con Tứ Cực Đại Uyển này nhịn không được tán thưởng một tiếng, trong nội tâm có chút hâm mộ.
Đầu đại mã như rồng này, toàn thân mỗi một khối cơ nhục, mỗi một đường cong, mỗi một cọng long đều bày ra một quỹ tích hoàn mỹ, bất luận là kẻ nào nhìn thấy đều nhịn không được sinh lòng cực kỳ hâm mộ, ca ngợi không thôi.
Tứ Cực Đại Uyển chính là thiên địa dị chủng, mã trung chi hoàng, đặc biệt là có thể bay lượn trên trời, tung hoành tứ hải. Đối với người trong tiên đạo mà nói, những thứ khác không nói, chỉ cần là lấy ra cũng đủ để khoe khoang rồi chứ chưa cần nói là thực lực cường hãn của Tứ Cực Đại Uyển, có thể thao lôi ngự điện!
- Duật duật!
Một tiếng nộ rống, móng ngựa của Tứ Cực Đại Uyển nhấc lên, muốn hướng về phía lồng ngực Lâm Hi đạp xuống. Chuyện bất ngờ xảy ra, ngay cả Âu Dương Nạp Hải cũng lắp bắp kinh hãi.
- Sư đệ, coi chừng!
Âu Dương Nạp Hải hoảng sợ nói, hắn chỉ cho là Lâm Hi đã thu phục được đầu Tứ Cực Đại Uyển này, đâu ngờ tới sẽ có loại biến hóa này.
Tứ Cực Đại Uyển mặc dù là thiên địa dị mã, nhưng cũng là ngựa, hơn nữa còn là ngựa hoang, dã tính khó thuần, làm sao có thể dễ dàng hàng phục như vậy. Đặc biệt là ngựa này cũng có chút thông linh, Lâm Hi vì thu nó mà hủy đi Khối trạng căn hành khắp núi của nó, cũng khiến cho nó có chút phẫn nộ.
Súc sinh, ngươi còn muốn làm càn!
Hai mắt Lâm Hi phát lạnh, lệ quát một tiếng, trong cơ thể oanh một tiếng, một đạo ảnh tượng Lôi Công cự đại như uy như ngục, mười hai mặt lôi cổ phóng xạ ra trận trận điện quang.
- Ô!
Nhìn thấy đầu hồng hoang Lôi Công to lớn này, Tứ Cực Đại Uyển rên rỉ một tiếng, hai cái vó mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Hi.
Lôi Công là thần linh lôi điện, là chúa tể của tất cả sinh vật lôi điện, phẩm cấp không biết là cao đến bao nhiêu.
Đầu Tứ Cực Đại Uyển nhìn thấy Lôi Công giống như là chuột gặp phải mèo, làm sao có nhiều uy phong như vậy, bộ dáng phục tùng.
- Hừ! Cái này còn tạm được.
Lúc này Lâm Hi mới nhẹ gật đầu. Hắn không hề có chút bối rối nào tất nhiên là vì tu luyện Lôi Công đại pháp, mà nguyên nhân mấu chốt nhất vẫn là đầu Tứ Cực Đại Uyển do hắn thả ra.
Không có hắn vận chuyển Lôi Công chân khí, tối đa sáu canh giờ, đầu Tứ Cực Đại Uyển sẽ phải trở lại bên trong Lôi hệ thiết bàn.
Đầu lôi điện sinh vật này hiện tại xem như là sinh vật bị Lôi hệ thiết bàn thao túng. Ngoại trừ Lâm Hi, ai cũng không thể thả nó ra được.
Một bên, Âu Dương Nạp Hải thấy một màn như vậy sớm đã cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng cũng là cực kỳ hâm mộ không thôi:
- Tiểu sư đệ thật sự là hảo thủ đoạn, có phúc lớn!
Đầu Tứ Cực Đại Uyển này ngoại trừ Lâm Hi ra, thật đúng là không ai có thể chế trụ được.
Đừng nhìn hắn là thập trọng Thánh vương, cho dù là giao thủ với Lâm Hi cũng chỉ có thể kháng qua mấy chiêu, chiến mấy cái bất phân thắng bại. Nhưng mà ở trước mặt đầu Tứ Cực Đại Uyển này, chỉ sợ vừa đối mặt sẽ trọng thương, lợi hại một chút thì trực tiếp liền mất mạng.
Lôi điện năng lượng được công nhân là khủng bố nhất!
- Loại không biết sống chết, để mạng lại!
Bỗng nhiên ngay lúc này có một tiếng quát chói tai mãnh liệt bắn tới, trong nháy mắt một đạo kiếm khí kinh thiên đột nhiên xuất hiện, đến không một chút dấu vết, hạo hạo đãng đãng, một kiếm chém rụng hư không, tung hoành ngàn thước, hướng về phía Lâm Hi cùng Âu Dương Nạp Hải chém tới.
- Kiếm khí!
Lâm Hi cùng Âu Dương Nạp Hải sợ hãi cả kinh, bá bá, song song hướng về phía sau lùi lại.
- Duật duật!
Tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển càng nhanh hơn, kiếm khí còn chưa rơi xuống liền vọt tới.
- Người nào? Dám âm thầm đánh lén!
Âu Dương Nạp Hải và Lâm Hi đứng cạnh nhau, nhìn qua người đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lộ ra cảnh giác nồng đậm.
Ngay tại khoảng cách bên ngoài ngàn trượng, một trung niên nam tử mặc giáp trụ sáng chói, vẻ mặt lạnh lùng, ngạo nghễ mà đứng. Một cỗ kiếm ý lành lạnh từ trên người hắn mãnh liệt bán ra.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người như đao như kiếm, nhìn qua mà phát lạnh!
Thập trọng Thánh Vương có thể cô đọng pháp bào đã là đáng sợ, lại còn tu luyện kiếm đạo, vậy thì càng thêm đáng sợ!
Ở tiên đạo đại thế giới, gặp được người tu luyện kiếm đạo không một chút phân tâm cũng không đủ. Đây là nhận thức chung của tiên đạo đại thế giới.
Lâm Hi tuy không biết cái nhận thức chung này là như thế nào tạo thành, nhưng lúc Chấp Pháp trưởng lão dạy mình, lời nói nhiều nhất chính là ở trước mặt cường giả kiếm đạo, sơ suất cùng phân thần chính là tự sát.
Bất kỳ một cái sơ sẩy nào cũng có thể khiến cho thân thể bị chém giết, có thiên đại thần thông cũng không thả ra được, không công làm vong hồn dưới kiếm!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người trong tiên đạo gặp được người trong kiếm đạo phải cẩn thận, người trong kiếm đạo gặp nhau lại càng cẩn thận hơn nữa.
- Không tốt, là Thái Bạch hoàng triều!
Trong huyệt động, đám người Khí Thánh Vương sớm đã bị kinh động. Thân hình nhoáng một cái liền hóa thành một đạo bạch hồng phá không mà ra.
Theo sát phía sau, Bạch Nguyên cũng tung người nhảy ra.
Một trận phong thanh thổi qua, hai người lập tức xuất hiện bên cạnh Lâm Hi cùng Âu Dương Nạp Hải, bốn người đều là vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía đối diện.
Ở đối diện bốn người chính là tên kiếm đạo cao thủ thập trọng Thánh Vương. Nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn sự chú ý của bốn người, chính thức để cho trong lòng bốn người nặng nề là một đám người ở phía sau chạy tới.
- Giao ra Tứ Cực Đại Uyển, tha cho ngươi một mạng!
Một trận thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến. Thập bát hoàng tử đầu đính kim quan, mặt trầm như nước, mang theo một đám tâm phúc tinh anh đạp bộ mà qua.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, một đôi mắt đảo qua hư không như không nhìn thấy vật gì.
Nháy mắt liền rơi xuống trên người đầu Tứ Cực Đại Uyển cường tráng như rồng.
Đầu thiên địa dị chủng này bị Thiết bàn của Lâm Hi hấp nhiếp không ít lôi điện, rốt cục hiển lộ ra chân thân. Bộ dáng tuấn mỹ cường tráng loại này có thể khiến cho bất luận kẻ nào đều khó mà ngăn cản xuất ra một cỗ cực kỳ hâm mộ, Thập bát hoàng tử cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà ngoài hâm mộ ra, trong lòng của Thập bát hoàng tử lại có càng nhiều nộ khí cùng sát cơ.
Tòa Ly Long sơn này hắn sớm đã phái ngự lâm quân vây quanh, thận trọng phong tỏa tin tức, chính là vì không để lọt tin tức của đầu Tứ Cực Đại Uyển này.
Nhưng mà không nghĩ tới bỏ bao công sức, cư nhiên bị đám tông phái đệ tử không biết ở đâu tuôn ra này hoành đao đoạt ái, chiếm Tứ Cực Đại Uyển của hắn.
Người trong hoàng thất mỗi người đều cao ngạo, bị động thủ trên đầu thái tuế, chiếm đoạt thứ yêu thích, Thập bát hoàng tử sao có thể không giận.
- Giao Tứ Cực Đại Uyển ra, tha cho ngươi một mạng. Bằng không mà nói, bốn người các ngươi hết thảy đều phải chết!
Thập bát hoàng tử lạnh lùng nói, mục quang đảo qua như thiểm điện hoành không, từ trên thân bốn người lướt qua.
- Điện hạ.
Kiếm đạo cao thủ lúc trước xuất kiếm, thời điểm lúc này cũng đã thu kiếm, thân hình nhảy lên, trở về trước mặt Thập bát hoàng tử thi lễ một cái. Đợi sau khi Thập bát hoàng tử phất phất tay, như cũ rơi xuống phía sau người hắn.
Hư không hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Người trẻ tuổi ở trước mắt có dung nhan tuấn mỹ, trong lúc phất tay đều toát ra khí tức tôn quý của hoàng thất. Bốn người làm sao còn có thể không biết, đây chính là Thập bát hoàng tử của Thái Bạch hoàng triều đã nghe tới trước kia.
Một đội ngũ này tới không sớm không muộn, ngay tại thời điểm Lâm Hi khó khăn lắm mới thu phục được Tứ Cực Đại Uyển. Ở Lâm Hi xem ra, không khỏi là thật trùng hợp. Nhưng hắn lại không biết, lúc trước hắn thiêu đốt Khối trạng căn hành để hấp dẫn Tứ Cực Đại Uyển, ánh lửa đậm đặc đã hấp dẫn Thập bát hoàng tử, mới khiến cho bọn họ gia tốc chạy đến.
Hơn hai cái thời thần cũng đầy đủ cho bọn hắn ra roi thúc ngựa đuổi tới Ly Long sơn rồi.
Đội ngũ của một nhóm này cường đại hơn nhiều so với đám người mà Lâm Hi gặp trước kia. Thấp nhất đều là Hư Tiên, hơn nữa tên nam tu tu luyện kiếm đạo kia rõ ràng cho thấy là hoàng thất cung phụng mà Thái Bạch hoàng triều phái tới để bảo hộ cho Thập bát hoàng tử.
Nhiều người như vậy, cho dù là bốn người Lâm Hi cũng cảm nhận được áp lực không nhỏ.
Phải biết, trong đám người này, cao thủ kiếm đạo có ít nhất là ba gã. Hai gã cung phụng hoàng thất là kiếm đạo cao thủ, Thập bát hoàng tử cũng là hoàng thất kiếm đạo cao thủ không hơn không kém.
Một gã kiếm đạo cao thủ đã đủ để cho người ta cẩn thận rồi, huống chi là ba gã.
Nếu là trước kia, lấy tu vi Lục quả thánh vương của Khí Thánh Vương thật đúng là không sợ. Nhưng mà hiện tại thương thế của hắn còn chưa khôi phục, sức chiến đấu hao tổn nhiều, hơn nữa đối phương cao thủ lại nhiều, thật sự động thủ thật đúng là không biết ai thắng ai thua.
Lâm Hi lơ lửng trên không, đứng ở một bên, quang mang trong mắt lập lòe.
Đối phương khí thế hung hung, cực kỳ sung túc. Nếu như chỉ có một người là hắn thì còn dễ nói, nhưng mà lại còn một Khí Thánh Vương bị thương cùng với Bạch Nguyên có thực lực không cao ở đây.
Bổn ý của Lâm Hi tự nhiên là không có khả năng đem Tứ Cực Đại Uyển đưa cho bọn họ. Nhưng mà Khí Thánh Vương cùng với Bạch Nguyên là điểm yếu của hắn, nếu như liên lụy đến hai vị đồng môn chết ở chỗ này, vậy hắn thật sự khó có thể an lòng.
Nhưng vào lúc này, một trận thanh âm yếu ớt vang lên bên tai của hắn:
- Tiểu sư đệ, đừng suy nghĩ nhiều. Tuy ta bị thương những vẫn không suy yếu như ngươi nghĩ, hươu chết về tay ai còn chưa thể nói trước. Hơn nữa, đệ tử Thần Tiêu tông chúng ta luôn luôn không có khả năng sợ một tên Thập bát hoàng tử của Thái Bạch hoàng triều. Chuyện này nếu như truyền đi, chỉ sợ tên tuổi của Thần Tiêu tông chúng ta sẽ sâu sắc rơi xuống.
Vị trí của Khí Thánh Vương có chút rơi lại phía sau, tuy thân hình bất động nhưng mà mắt nhìn xung quanh, tai nghe bát phương, Lâm Hi cố kỵ cái gì, ánh mắt hắn nhìn một cái liền biết rõ.
- Mặt khác... Nếu thật sự đánh không lại, chúng ta bỏ chạy là được.
Một câu sau của Khí Thánh Vương nhưng lại là có ý tứ đùa giỡn. Đường đường là Thần Tiêu tông Thập đại thánh vương, đứng đầu nội môn đệ tử, là không có khả năng bởi vì bị thương nhẹ liền e sợ tổn thương đấy.
- Xuy!
Trong nội tâm Lâm Hi thở phào một cái:
- Đánh liền đánh đi, Thập bát hoàng tử này còn thật khiến người ta không thoải mái.
Lâm Hi nghĩ đến, nhìn lướt qua Thập bát hoàng tử kia.
Tuy trong lúc hắn ở chung với đồng môn không tỏ ra kêu ngạo, nhưng sâu trong nội tâm hắn cũng là tâm cao khí ngạo. Đặc biệt là đối với địch nhân, đó chính là nổi danh tâm ngoan thủ lạt.
Nếu như không phải cố kỵ Khí Thánh Vương bị thương cùng Bạch Nguyên đồng tông đồng nguyên, làm sao lại sẽ dễ nói chuyện như vậy.
- Thập bát hoàng tử, bảo vật duy chỉ người có đức mới chiếm được. Đầu Tứ Cực Đại Uyển cũng là chúng ta cố sức mới thu phục được, chỉ sợ là yêu câu của điện hạ chúng ta khó có thể đáp ứng.
Khí Thánh Vương đến cùng vẫn là cố kỵ vài phần về bối cảnh của Thập bát hoàng tử này.
Một tên Thập bát hoàng tử cũng không đáng sợ, đáng sợ là Thái Bạch hoàng triều ở phía sau hắn. Tuy Thái Bạch hoàng triều có thể không dám cùng Thần Tiêu tông đối nghịch, nhưng muốn thần không biết quỷ không hay giết mấy đệ tử của Thần Tiêu tông vẫn là có thể.
Hơn nữa có câu nói gọi là Đánh tiểu nhân, lão nhân đi ra. Thái Bạch hoàng triều để cho bọn họ cố kỵ cũng chính là chỗ này.
Ở tiên đạo đại thế giới, rất nhiều người trong tiên đạo khi làm việc đều phải cân nhắc ba phần, đặc biệt là phải cân nhắc về xuất thân bối cảnh của đối phương, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Có một ít người không thể trêu chọc, bằng không mà nói, một đống lớn phiền toái sẽ liên tục không ngừng.
- Hừ! Cùng ta giảng đạo lý. Ở chỗ này là khu vực của Thái Bạch hoàng triều, ta chính là đạo lý.
Hàn quang trong mắt Thập bát hoàng tử lóe lên, một cỗ vị đạo lãnh lệ, ngang ngược hiện ra:
- Trương Thu cùng Thương Tuyệt mà ta phái tới, bọn hắn cũng là bị các ngươi giết chết a!
Mặc dù là hỏi thăm, nhưng trong lời nói là không cho phản kháng, đã định tội trạng của đám người Lâm Hi. Mặc dù Thập bát hoàng tử không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà có thể ở trong Thái Bạch hoàng thất chiếm cứ một chỗ, ở trong đấu đá chính trị không ngớt sừng sững không ngã, chỉ cần là cậy mạnh là vẫn chưa được đấy, còn cần phải có trí tuệ hơn người.
Hắn chạy tới Ly Long sơn nhưng hai nhóm đội ngũ phái tới lúc trước lại hết thảy không thấy bóng người, không tới tiếp giá cũng không hiện thân. Không cần nghĩ, nhất định là chết rồi.
Đám người Lâm Hi nghe vậy thì ánh mắt lóe lên.
Tuy một ít nhân mã trước đó là bọn hắn giết thì không sai. Bất quá, nhóm đội ngũ thứ hai thật sự là bị chết ở dưới gót chân của Tứ Cực Đại Uyển.
Thập bát hoàng tử chưa tiếp xúc qua Tứ Cực Đại Uyển tự nhiên không biết, nhóm người mà mình phái tới chỗ này căn bản là chịu chết.
Giết một nhóm là giết, giết hai nhóm cũng là giết. Tuy Thập bát hoàng tử có chút trách lầm nhưng không phải là sai toàn bộ, mấy người Khí Thánh Vương cũng chẳng muốn biện bác:
- Đúng vậy, người là chúng ta giết, ngươi muốn thế nào?
Vừa dứt tiếng, hào khí bỗng nhiên cứng lại.
- Hừ! Rất tốt, các ngươi quả nhiên có đảm lược, có khí sắc!
Trong mắt Thập bát hoàng tử toát ra một cỗ vị đạo âm ngoan:
- Hiện tại ta thay đổi chủ ý, giao ra Tứ Cực Đại Uyển, tự đoạn một tay, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Mặt khác, giao ra pháp khí, bảo vật trên người các ngươi để bồi thường. Như vậy ta liền sẽ bỏ qua cho bọn ngươi. Bằng không mà nói - chết!
Lâm Hi ở một bên một mực không ngắt lời. Vào lúc này nghe được Thập bát hoàng tử ngoại trừ muốn bọn hắn giao ra Tứ Cực Đại Uyển, còn phải giao bảo vật trên người, tự đoạn một tay, lúc này rốt cục không nhẫn nại được nữa, đi ra ngoài.
- Một hoàng tử hoàng triều nho nhỏ, thật sự cho mình là thượng thiên sao?
Hai mắt Lâm Hi phát lạnh, trên người bộc phát ra một cỗ sát khí kinh thiên:
- Nói cho ngươi, đám người đó là ta giết, Tứ Cực Đại Uyển cũng là ta cướp đoạt đấy. Phàm là vật ta nhìn trúng, chính là của ta. Đừng nói là trên tòa ly Long sơn này, ngay cả là Thái Bạch hoàng cung của các ngươi, ta nhìn trúng, muốn cầm thì cầm, muốn đi thì đi. Đừng nói ngươi chỉ là một cái hoàng tử nho nhỏ, chính là đại đế của Thái Bạch hoàng triều đến đây cũng là như vậy.
Lâm Hi cho tới bây giờ cũng không phải là người dễ trêu chọc, thiện ý của hắn chỉ là nhằm vào tông môn mà thôi. Khi gặp được Thập bát hoàng tử ngang ngược không nói đạo lý này thì hắn cũng lười lý luận.
Được, ngươi ngang ngược, ta so với ngươi càng ngang ngược hơn. Vật tới tay ta chính là của ta, làm sao cần phải lý luận, bàn giao với ngươi!
Thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Lời của Lâm Hi vừa nói ra miệng, tất cả mọi người đều biến sắc.
- Làm càn!
- Vả miệng hắn!
- Chỉ bằng mấy câu này của ngươi, ngươi hôm nay chính là một cái tử tội!
... ... Một đám cao thủ Thái Bạch hoàng triều nghe được Lâm Hi ngay cả hoàng đế của Thái Bạch hoàng triều cũng kéo vào liền liên tục biến sắc. Mà ngay cả Thập bát hoàng tử cũng là thần sắc dữ tớn, trên mặt vặn vẹo, tản mát ra một cỗ sát cơ hung mãnh.
Tước vị của Thái Bạch hoàng triều không giống với những vương triều bình thường kia. Quan chức không chỉ đại biểu cho xuất thân, đồng thời cũng đại biểu cho giá trị vũ lực.
Đại đế của Thái Bạch hoàng triều không chỉ đại biểu cho quyền lợi cường đại, cũng đại biểu cho thực lực mạnh mẽ nhất của toàn bộ Thái Bạch hoàng triều. Không có vũ lực cường đại là không thể ngồi vững trên hoàng vị được đấy. Nguyên do bởi vậy nên đại đế cùng với người trong Thái Bạch hoàng triều có danh vọng cực cao.
Thập bát hoàng tử nghe được Lâm Hi nói như vậy, so với hắn còn phải ngang ngược hơn, so với hắn còn phải vô lễ hơn. Phảng phất như thiên địa lễ pháp, hết thảy đều không dùng được với hắn, cũng không khỏi tức giận sôi lên, hai mắt phong hỏa.
- Chương Hàm, giết hắn đi! Đem tim hắn móc xuống cho ta!
Thập bát hoàng tử chỉ tay vào Lâm Hi, mắt như hàn tinh nói.
Thanh âm của hắn lãnh nhược như hầm băng, sâm hàn lạt cốt.
- Vâng!
Không có chút do dự nào, thanh âm của Thập bát hoàng tử vừa dứt, một gã hoàng thất cung phụng thần sắc lạnh lẽo bá một tiếng, tung người nhảy ra, đến nửa đường lập tức chính là một đạo kiếm khí kinh thiên phá không mà đến.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, trong hư không liền giống như bị ném vào một tảng đá lớn nhấc lên gợn sóng vạn trượng. Chỉ nghe tiếng ầm ầm vừa vnag lên, một đạo kiếm khí tung hoành ngàn thước hạ xuống, xé rách hư không, hướng về phía Lâm Hi chém tới.
Lâm Hi đang muốn ra tay, bỗng nhiên ngay lúc này ở sát cạnh bên có một tiếng hô to:
- Để cho ta tới!
Ầm!
Một đạo thân ảnh khôi ngô nhảy ra, bá một cái liền hoành ngang trước người Lâm Hi.
Hoàng thất cung phụng xuất thủ này chính là người lúc trước ám kích Lâm Hi cùng Âu Dương Nạp Hải. Lúc đó tâm tư của Âu Dương Nạp Hải đang ở trên người Tứ Cực Đại Uyển của Lâm Hi, đột nhiên bị người đánh trộm cũng là tích lũy một cơn tức giận, lúc này thấy hắn đi ra thì lập tức nhảy ra ngoài.
- Thập Mãng đại pháp!
Song cước Âu Dương Nạp Hải đạp khai giống như là ma thần đạp bộ hư không. Hai tay của hắn giơ lên cao phảng pahats như nâng tháp, một cỗ tiên khí bàng bạc phác thiên cái địa, bài sơn đảo hải hướng về một đạo kiếm khí kia đánh tới.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn như thạch phá kinh thiên ở trong hư không kích khởi ra vô số loạn lưu.
- Duật duật!
Một trận âm thanh ngựa kêu truyền đến. Tứ Cực Đại Uyển tê thanh trường hống, tông phát bay lên. Tâm niệm Lâm Hi vừa động vội vàng thu Tứ Cực Đại Uyển cùng với cái Lôi hệ thiết bàn kia vào trong Thứ nguyên tiểu tiên đại.
Lại định tình nhìn xem, chỉ thấy Âu Dương Nạp Hải đứng thẳng trong hư không không chút sứt mẻ, mà danh hoàng thất cung phụng ở đối diện cũng là đỉnh thiên đạp địa, không có chút nhường nhịn nào.
Hai người trong hư không giằng co ánh mắt như đao như kiếm, lăng lệ vô cùng.
Một kích này, hai người lại là không phân cao thấp.
- Hừ!
Trong lòng Lâm Hi hơi động, chân nhẹ nhàng di chuyển, liền muốn tiến lên trợ giúp Âu Dương Nạp Hải một tay.
- Tiểu sư đệ, trước tiên đừng vọng động, tạm thời xem kỳ biến.
Một thanh âm quen thuộc yếu ớt như muỗi truyền vào trong tai, là thanh âm của Khí Thánh Vương.
- Thế nhưng mà chỉ sợ Âu Dương sư huynh không phải đối thủ của hoàng thất cung phụng!
Ánh mắt Lâm Hi lóe lên một cái, tương tự dùng truyền âm nhập mật nói.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555