Diệp Húc và Phượng Yên Nhu, Tô Kiều Kiều lập tức khống chế thiên thuyền, ầm ầm phá vỡ hư không đi đến Đế Hưng chi địa.
Vị trí Phượng Yên Nhu suy tính ra kia ở trong Trung Thổ Thần Châu, nhưng nơi đó cũng khá kỳ lạ, không ở phụ cận xung quan Hoàng thành cổ của ba hoàng triều Hạ Thương Chu, cũng không ở xung quanh thánh địa hay quốc đô các nước Đại Tần Đại Hán, cũng không ở trong di tích di chỉ nào, chỉ là một vùng đất trống không đột nhiên xuất hiện.
Nơi Phượng Yên Nhu chỉ quả thật là vùng đất trống không, ở trong Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ của Diệp Húc, vùng Đế Hưng chi địa này có hình dáng như một bông hoa sen đột ngột hiện ra.
Điều khiến Diệp Húc cảm thấy kỳ lạ là, bông hoa sen Đế Hưng chi địa này từ từ xoay tròn chạy xung quanh một phạm vi có hạn.
Nơi đó là giao giới của ba nước Tần Hán Đường, gần đầm lầy Vân Mộng, cách Thiên Yêu cung và Khoa Phụ tộc không xa.
Dao Trì thiên thuyền dừng lại, Phượng Yên Nhu đứng ở đầu thuyền nhìn xung quanh, không khỏi nghi ngờ nói: “Ơ? Sao không có vùng đất Đế Hưng chi địa kia?”
Tô Kiều Kiều cũng đứng ở đầu thuyền quan sát, cũng không hề nhìn thấy nơi gọi là Đế Hưng chi địa đâu cả, trong lòng cũng nghi ngờ vạn phần.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, tế Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ lên, chỉ thấy Đế Hưng chi địa ở gần bọn họ, đang từ từ di động.
“Chỗ Đế Hưng chi địa này đột nhiên xuất hiện ở ngay gần đây, chỉ là mắt thường thì không thể thấy. Chẳng lẽ nó bị ai đó phong ấn?”
Mi tâm Diệp Húc mở ra, thần thức lập tức trào qua, chỉ một thoáng liền quét qua nơi Đế Hưng chi địa xuất hiệm một lần, thử kích động phong ấn.
Nhưng hắn lại nhíu mày lại, thần thức của hắn không có kích động đến phong ấn nào, chỉ có thể nói hắn đã suy đoán sai.
Trên Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ rõ ràng đã xuất hiện vùng Đế Hưng chi địa có hình dáng hoa sen này, Phượng Yên Nhu cũng đã tính toán ra phương vị chuẩn xác, không thể nào sai được, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đế Hưng chi địa đâu.
Ba người suy tư thật lâu, đột nhiên Tô Kiều Kiều cười nói: “Có lẽ là, Đế Hưng chi địa ở trong một không gian dưới lòng đất thế giới Vu Hoang?”
“Có khả năng này!”
Diệp Húc gật đầu, đột nhiên khống chế Dao Trì thiên thuyền ầm ầm đụng vào mặt đất, từng tầng bùn đất tách ra hai bên, tiếp theo là nham thạch hỏa tương nóng bỏng. Chiếc thiên thuyền này đã xâm nhập xuống lòng đất trăm dặm chỉ trong chớp mắt, tiếp tục chạy xuống dưới.
Sau một lúc lâu, Dao Trì thiên thuyền lại từ dưới lòng đất phóng lên cao, Tô Kiều Kiều thì mặt đầy xấu hổ, hiển nhiên là vẫn chưa tìm thấy tung tích Đế Hưng chi địa.
“Xem ra lòng đất cũng không có, như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, Đế Hưng chi địa và thế giới Vu Hoang không ở trong cùng một không gian…”
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Diệp Húc, hắn cười nói: “Đế Hưng chi địa và thế giới Vu Hoang không ở trong cùng một không gian, bởi vậy chúng ta không thấy nó!”
Không ở trong cùng một không gian, loại tình huống này cũng không hiếm thấy. Tỷ như Bắc Hải bí cảnh, vì là mảnh vỡ của Thái Hoàng Thiên trong Tam Thập Tam Thiên viễn cổ, tòa bí cảnh này không ở trong cùng một thời không với thế giới Vu Hoang, cho dù gần ngay trước mắt cũng không thể nào nhìn thấy, chỉ có vượt qua hàng rào không gian kia thì mới có thể thấy được hình dáng bí cảnh.
Bí cảnh này cứ cách năm trăm năm lại được cự thú viễn cổ kéo từ thời không xa xôi tới, va chạm vào thế giới Vu Hoang, đánh vỡ hàng rào khiến cho nó xuất hiện.
Lúc trước Diệp Húc chạy ra khỏi Bắc Hải bí cảnh, có quay lại nhìn thì chẳng hề thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy thông đạo mà đám người Nghệ Hoàng, Hàn Trác và Thiếu Khang đánh xuyên hàng rào bí cảnh rồi để lại.
Đế Hưng chi địa hẳn cũng là một nơi như thế, thậm chí có thể là một bí cảnh.
“Xem ra chỉ có khả năng này thôi!”
Phượng Yên Nhu gật đầu liên tục, cười nói: “Phá vỡ hàng rào thế giới cần pháp lực của Vu Hoàng, nhưng Dao Trì thiên thuyền hoàn toàn có thể xuyên qua hàng rào hư không.”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, khiến cho Dao Trì thiên thuyền xuyên qua bất định hư không, chạy qua chạy lại, phá vỡ một đám không gian, cố gắng tìm kiếm con đường vào Đế Hưng chi địa.
Thiên thuyền đánh xuyên qua hàng rào một đám thế giới, giáng đến thế giới khác, lập tức lại xuyên lại, xuất hiện ở thế giới Vu Hoang. Cứ liên tục t�nh đánh xuyên qua hàng rào thế giới đi đến thế giới Vu Hoang, đột nhiên cách đó không xa hàng rào thế giới lại vỡ ra, một con thiên thuyền lái vào trong Xích Đế Ma giới.
“Ma Tôn, sao lại là ngươi?” Ở đầu thuyền, Diệp Húc nói với vẻ không vui.
Xích Uyên Ma Tôn giận dữ, giơ một chưởng chụp tới nhưng thiên thuyền đã sớm rời đi, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, hàng rào thế giới bị một chưởng của y đánh cho vỡ tung.
“Tên tiểu tử Tây Hoàng Công này đang giở trò quỷ gì thế nhỉ?” Xích Uyên Ma Tôn tò mò.
“Xùi, lại là thằng nhãi Xích Uyên này, thảo nào lại xui đến vậy!” Hàng rào thế giới lại vỡ ra, Dao Trì thiên thuyền vừa mới lộ đầu ra, Diệp Húc liếc xung quanh một cái rồi lập tức trở về địa điểm xuất phát.
“Tên tiểu tử này dám xuất hiện nữa, lão tử sẽ tát một cái cho nó nát bét!”
Xích Uyên Ma Tôn giận tím mặt, hung quang lóe lên trong mắt, thầm nói: “Không được, lão tử còn phải sưu hồn tác phách, biết được hết bí mật của hắn đã!”
Y vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy một tiếng ầm nữa vang lên, hư không lại vỡ ra, hơn mười luồng hơi thở Vu Hoàng phóng lên cao, chen nhau chui vào Xích Đế Ma giới.
Xích Uyên Ma Tôn vốn tưởng là Diệp Húc xuất hiện, thấy cảnh này không khỏi trố mắt ra nhìn.
Diệp Húc điều khiển Dao Trì thiên thuyền cùng Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiều liên tục xuyên qua xuyên lại, chỉ khoảnh khắc đã xuyên qua ba nghìn thế giới nhiều lần, định ra từng tọa độ một để phán đoán vị trí chân chính của Đế Hưng chi địa.
Nhưng chiếc thuyền này thật quá chói mắt, giáng lâm đến thế giới nào là kinh động cường giả ở thế giới đó, khiến cho không biết bao nhiêu Vu Hoàng bị kinh động. Thậm chí không ít Vu Hoàng đến từ Thiên giới tìm kiếm người đã triệu hoán hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp cũng động lòng tham với chiếc thiên thuyền này, nhịn không được ùa ra, xuyên qua hàng rNhưng chiếc thuyền này thật quá chói mắt, giáng lâm đến thế giới nào là kinh động cường giả ở thế giới đó, khiến cho không biết bao nhiêu Vu Hoàng bị kinh động. Thậm chí không ít Vu Hoàng đến từ Thiên giới tìm kiếm người đã triệu hoán hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp cũng động lòng tham với chiếc thiên thuyền này, nhịn không được ùa ra, xuyên qua hàng rào thế giới tìm kiếm một trận.
Vu Hoàng nhảy vào Xích Đế Ma giới chỉ có một bộ phận là truy tìm Dao Trì thiên thuyền, một số vị Vu Hoàng khác thì xuyên qua các thế giới khác tìm kiếm Diệp Húc.
Trong những người này còn cả Ung Hoàng, Chiến hoàng và Pháp hoàng đến từ thế giới Huyền U.
“Tên khốn kiếp này, chắc là đã kinh động đến tất cả Vu Hoàng trong ba nghìn thế giới, xem ra hắn không chỉ đi đến một thế giới…”
Xích Uyên Ma Tôn lẩm bẩm: “Có vẻ tên tiểu tử Tây Hoàng Công này choáng váng rồi, tự mình tìm chết, chỉ riêng chiếc Dao Trì thiên thuyền kia sẽ khiến cho không biết bao nhiêu vị Vu Hoàng vây công hắn! Nhưng mà, tên tiểu tử này nhất định phải chết trong tay ta, mới có thể tiêu đi mối hận trong lòng ta…”
Rầm!
Dao Trì thiên thuyền lại xuất hiện lần nữa, sau thuyền một đám người theo sát, chính là Vu Hoàng các thế giới khác đuổi theo.
Một kẻ cười vang nói: “Vị tiểu hữu kia, đạo lý ‘mang ngọc có tội’ chắc là ngươi cũng hiểu chứ? Ngươi điều khiển trọng bảo rêu rao khắp nơi, nhất định sẽ mang tới họa sát thân cho ngươi đó! Hãy để bổn hoàng bảo quản thay ngươi đi!”
Dao Trì thiên thuyền lại biến mất một lần nữa khiến cho đám Vu Hoàng này nổi giận đùng đùng, ùa ùa đuổi theo. Xích Uyên Ma Tôn thấy thế, cười một tiếng thật dữ tợn, một tòa đạo môn đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy hơn mười vị Vu Hoàng không dừng chân lại được, nhảy vào trước đạo môn, bị y luyện hóa đến chết.
“Tây Hoàng Công là của ta, kẻ nào dám tranh với ta, ta diệt kẻ đó!”
Đám Vu Hoàng đều cả kinh, vội dừng bước lại, sắc mặt kịch biến. Bọn họ vốn chưa để ý tên ma đầu toàn thân đỏ sẫm kia, nhưng Xích Uyên Ma Tôn vừa ra tay đã biết tên giống cóc này không hề dễ chọc, tuyệt đối là nhân vật hơn cả Vu Hoàng.
Thánh Hoàng ngưng tụ đạo môn, tu vi cao cường, ngay cả Vu Hoàng đều theo không kịp!
“Xích Uyên, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy, vi huynh muốn xem, ngươi có thể diệt ta hay không?” Một thanh âm truyền đến, tiếp theo đó một tòa đạo môn đột nhiên xuất hiện, đụng mạnh vào Xích Đế Ma Môn.
Hai vị Thánh Hoàng giao thủ khiến cho hư không dập nát không ngừng, đạo văn tràn ngập khiến cho Vu Hoàng không thể đến gần. Xích Đế Ma giới giống như dấy lên một trận lốc xoáy hư không, trăm vạn dặm hư không sụp xuống, ngay cả một mặt trời trên cao cũng bị lan đến, bị dư ba của Thánh Hoàng giao thủ này thổi bay!
“Đại Hắc Thiên!”
Xích Uyên Ma Tôn thu hồi Xích Đế Ma Môn, dựng thẳng sau người, sắc mặt cẩn thận. Một nam tử áo đen đi ra trong hư không, cũng có một tòa Hắc Đế Ma Môn dựng thẳng sau người, cùng y ngang vai ngang vế.
Nam tử áo đen này trông không hề giống nhân loại, đầu mọc đôi sừng, mũi đeo hai chiếc khoen to và sáng bóng, toàn thân đầy lông đen, đằng đằng sát khí.
“Hắc Thiên lão tặc, không phải ngươi đi Thiên giới sao, sao còn hứng thú trở về?” Xích Uyên Ma Tôn cười dữ tợn một tiếng, liếm liếm môi.
Nam tử áo đen kia trông như một vị ma thần, gã nhe răng nói: “Bản tọa trở về đương nhiên là vì kẻ đã triệu hồi Thiên Đế chứng đạo chi bảo. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó chính là giết chết tên dâm tặc dám đùa giỡn trưởng tẩu nhà ngươi kia!”
Xích Uyên Ma Tôn rùng mình một cái, sở dĩ y vẫn ở lại thế gian chính là vì vẫn còn sợ hãi vị Hắc Thiên Ma Tôn này, nên không dám chạy tới Thiên giới.
Đột nhiên, Dao Trì thiên thuyền lại lái vào Xích Đế ma giới, Xích Uyên Ma Tôn vội thả người đi theo chiếc thiên thuyền này xuyên qua hư không, tiến vào thế giới Vu Hoang.
“Còn muốn chạy?”
Hắc Thiên Ma Tôn bước nhanh lên phái trước, hàng rào thế giới ầm một tiếng vỡ ra, gã cũng bước đến thế giới Vu Hoang.
Gã vừa mới đi vào Vu Hoang thì thấy Dao Trì thiên thuyền lại xuyên qua hư không, mở ra thông đạo tới thế giới khác, nơi đó tràn ngập hơi thở Thiên giới mà lại rất khác với Thiên giới gã vốn quen thuộc kia, nhỏ hơn rất nhiều lần. Mà Xích Uyên Ma Tôn cũng theo chiếc thuyền này đi vào nơi kỳ lạ kia.
“Chạy tới mảnh vỡ của Thiên giới? Quá coi thường Đại Hắc Thiên ta rồi! Hai người các ngươi đừng kẻ nào mơ tưởng chạy khỏi lòng bàn tay ta!”
Hắc Thiên Ma Tôn giận dữ quát lên một tiếng, đang định theo Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn tiến vào nơi kỳ lạ kia, thì thấy thông đạo đã đóng lại. Gã lập tức đánh xuyên qua hàng rào thế giới rồi bước nào, lại phát hiện đây không phải là thế giới vừa nhìn thấy kia, mà là đã đến Hắc Đế Ma giới.
Gã liên tục xuyên qua nhưng chẳng thể tìm được Đế Hưng chi địa nơi Diệp Húc đến, tức giận đến gầm thét liên tục.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Trên Dao trì thiên thuyền, Diệp Húc cùng Phượng Yên Nhu, Tô Kiều Kiều bàn bạc cẩn thận, chỉ thấy Đế Hưng chi địa không giồng như bọn họ đã tưởng tượng chút nào. Mặc dù từ thế giới Vu Hoang đi vào Đế Hưng chi địa thì cực kỳ khó khăn, nhưng từ Đế Hưng chi địa mà nhìn ra ngoài có thể thu được toàn bộ lãnh thổ của thế giới Vu Hoang vào trong tầm mắt.
Tòa Đế Hưng chi địa này tràn ngập những hơi thở thần bí từ xa xưa, nó phảng phất như là cơ thể mẹ của thế giới Vu Hoang, đứng ở chỗ này chỉ thấy ba nghìn đại lục của thế giới Vu Hoang. Tại phiến bí cảnh trên vách trời trôi nỗi hàng tỷ tinh không, tất cả treo trên màn trời bí cảnh, cực kỳ nhỏ bé.
Đại lục, đại châu, thế giới Vu Hoang cùng với núi non sông ngòi, người vật đi lại, thậm chí nhật nguyệt tinh thần, phảng phất như biến thành những đồ vật,trên một tờ giấy, tất cả sinh linh đều hành tẩu trên mặt giấy nhưng không có cách nào nhảy ra khỏi mặt giấy này.
Mà Diệp Húc điều khiển thiên thuyền xông vào Đế Hưng chi địa, cũng là từ trong mặt giấy thế giới Vu Hoang nhảy ra, để tiến vào một địa phương vô cùng thần kỳ, vô cùng huyền diệu.
Loại cảm giác này giống như từ một thế giới thấp hơn tiến vào một thế giới cao hơn, giống như là Vu Hoàng nhìn thấy con kiến, cảm giác con kiến với mình không cùng một loại sinh mệnh, không cùng một loại hình thái.
“Không lẽ Đế Hưng chi địa là một mảnh vỡ của Tam Thập Tam Thiên giới, khối mảnh vỡ này vỡ ra khi thiên địa đại hủy diệt, nhập vào Trung Thổ Thần Châu thế giới Vu Hoang, bởi vậy địa khí tương liên ở trên cả thế giới?”
Diệp Húc nhìn khắp mọi nơi chỉ càm thấy từng trận, từng trận tiên linh khí xông vào mũi, đích xác là có hơi thở Thiên giới.
“Chả trách ta không chế thiên thuyền không ngừng xuyên qua hàng rào thế giới, đem ba nghìn thế giới chạy đi, chạy lại không biết bao nhiêu lần, trước sau cũng không tìm được Đế Hưng chi địa.”
Không gian Đế Hưng chi địa không lớn, nhưng là một không gian cực kỳ cao đẳng, là hạt nhân của thế giới Vu Hoang, điều này chỉ sợ rằng các thế giới khác là không thể so sánh.
“Có thể đem trọn cái thế giới Vu Hoang treo ở ngoài mặt. Đế Hưng chi địa chỉ sợ so với bí cảnh Bắc Hải còn cao hơn không biết bao nhiêu.” Diệp Húc thầm nghĩ, trong lòng vạn phần kinh dị.
Không chỉ có như thế, nơi này tích tụ tiên linh khí cực kỳ tinh khiết, bỏ qua tiên linh khí, còn có linh khí kỳ đặc thần bí, xem cấp bậc và phẩm giá lại còn ở trên cả tiên linh khí nữa.
Ngoài những cái đó ra, Diệp Húc vừa tiến vào nơi này trong nháy mắt cảm giác đến hơi thở của ba nghìn thế giới, đây là khí vận của đại thiên thế giới, từng đợt từng đợt hồi tụ tại đây.
Chỉ thấy trung ương của phiến Đế Hưng chi địa này tử khí trời hòa hợp, hóa thành một hồ nước màu tím, ở trong đó hóa thành một đóa hoa sen, trong đóa hoa sen có một tòa đạo đài.
Trên đạo đài, chỉ thấy từng tòa từng tòa hình thái thế giới thêm vào cùng một chỗ giống như là nhị hoa sen đứng thẳng ở đó, đó chính là khí vận ba nghìn thế giới không ngừng hồi tụ về nơi này, thậm chí ngưng tụ hình thành giống như kết tinh của các thế giới.
Những kết tinh này tràn ngập đủ loại, dấu vết, đạo lý, xây dựng ba nghìn thế giới thật là kỳ diệu.
Ở trong này vấn đỉnh Vu Hoàng, thế tất có thể dạt được thành tựu khó tưởng tượng được, được đến khí vận của ba nghìn thế giới thêm vào, thành tựu Vu Hoàng trong nháy mắt đó có thể được ba nghìn thế giới công nhận, tương đương với Hoàng của đại thiên thế giới.
Trừ những cái này ra còn có một cái biển lửa, lửa này không phải là lửa phàm trần, mà là Tam Thập Tam Thiên giới tan biến khi đó dấy lên đại hỏa đến nay chưa tắt.
“Nơi hai vị đại đế sinh ra?” Diệp Húc nao nao.
“Tây Hoàng Công, nay ngươi còn muốn trốn ở đâu?”
Xích Uyên Ma Tôn theo sát phía sau Diệp Húc, cũng nhảy vào nơi đây cười ha hả vô cùng hăng hái, đến khi y nhìn đến cảnh tượng trước mắt thì không khỏi trợn mắt, há hốc mồm, thất thanh nói: "Vậy là cái gì? Tiên linh khí, còn có Thái Thanh linh khí, thượng thanh linh khí… Ôi trời! Lại còn có Ngọc Thanh linh khí, nơi này rõ ràng có được tam thanh linh khí, chẳng lẽ nơi đây là Thiên giới hay sao?”
Diệp Húc đứng ở đầu thuyển hiếu kỳ hỏi: "Cái gì là Tam thanh linh khí?”
Xích Uyên Ma Tôn cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Không kiến thức! Cái gì gọi là tiên linh khí ở Thiên giới chỉ là hàng thông thường, Vu Hoàng có thể mượn dùng tiên linh khí tu luyện, Thánh Hoàng hấp thu tiên linh chi khí, nếu có chút không đủ cấp bậc tu vi cũng không thể tăng lên được bao nhiêu, mà tam thanh linh khí càng thêm cao cấp. Trong đó trân quý là Ngọc Thanh linh khí, nghe nói là do Thái Vi thiên trong viễn cổ Tam Thập Tam thiên thoát hóa hình thành linh khí, chỉ có Thần Vương Đế Quân có tư cách dùng loại linh khí này tu luyện. Những người khác nếu có được bực này linh khí linh mạch, chính là hoài bích, có tội chết cũng không biết phải chết như thế nào.”
Y nhìn khắp mọi nơi, vạn phần khiếp sợ, trầm ngâm nói: "Nơi đây chẳng lẽ là Thiên giới… không đúng! Nơi này không gian cực kỳ cao đẳng, so với Cửu Thiên Thần Giới còn muốn cao hơn một bậc.”
Diệp Húc cười thất thanh nói: "So với Cửu Thiên Thần Giới còn muốn cao hơn một bậc, làm sao có thể? Ma Tôn, ngươi không nói đùa chứ?”
Cửu Thiên Thần giới là một thế giới cao đẳng được hình thành sau khi Tam Thập Tam Thiên cổ xưa bị phá hủy, phân biệt theo thứ tự là Dương Thiên, U Thiên, Mân Thiên, Thương Thiên ,Hạo Thiên, Viêm Thiên, Huyền Thiên và Quân Thiên.
Nơi đó chính là Thần Vương là nơi Đế Quân thậm chí Thiên Đế thống trị, là chỗ cao nhất.
“Tiểu tử, lão tử nói ngươi không có kiến thức, tức là ngươi không có kiến thức.”
Xích Uyên Ma Tôn liên tục cười lạnh nói: "Ma Tôn ta từng đi qua thiên giới, kết quả là gặp được Hắc Thiên Ma Tôn nên phải bỏ chạy về Xích Đế Ma Giới, không dám ở lại trên trời. Chẳng qua Thiên giới so sánh cùng với một cái bí cảnh nho nhỏ này còn muốn hơi hơi không bằng. Tấm bí cảnh này nhất định là ở bên trong Tam Thập Tam Thiên, sau khi Ngọc Thanh Thiên giới chí cao vô thượng bị vỡ, trong đó có một khối trung tâm của Thiên giới rơi xuống đến đây, hình thành nên bí cảnh này, thậm chí nói không chừng toàn bộ thế giới Vu Hoang, cũng là linh khí từ bí cảnh này tràn ra mà hình thành nên thế giới.”
Trong lòng Diệp Húc rung động, quan sát bốn phía lầm bầm nói: "Khó trách nơi đây lại gọi là Đế Hưng chi địa, nếu ta có thể ở trong này trở thành Vu Hoàng…”
“Nếu là ta ở trong này tu luyện hấp thu linh khí nơi này nói không chừng có thể đột phá Thánh Hoàng trở thành Vu Tổ, nếu là nói như vậy, lão tử sao kém tên Đại Hắc Thiên kia…”
Kiến thức và nhãn giới của Xích Uyên Ma Tôn cao hơn Diệp Húc nhiều, ý thức được chỗ trân quý của Đế Hưng chi địa, tim y không khỏi đập thình thịch cười ha hả nói: "Nơi này Tam Thanh Linh khí tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để lão tu thành Vu Tổ, ông trời đối đãi không tệ, chẳng những tặng cho ta một cái bí cảnh như thế này, lại còn đưa Tây Hoàng Công là ngươi tới cho ta.”
Xích Uyên Ma Tôn nhe răng cười liên tục, vù một tiếng bay lên, một tòa đạo môn bay lên phù hiện ngay phía sau đầu của y, hướng về phía Dao Trì thiên thuyền mà tới: "Tây Hoàng Công thiên đường có lối ngươi không đi, địa nguc không cửa ngươi nhảy vào, hiện tại ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi đến cái chết.”
Diệp Húc không nói được một lời, lập tức khống chế Dao Trì thiên thuyền hướng vào chỗ sâu trong Đế Hưng chi địa, gào thét bay đi.
Vù!
Chiến thuyền này bay vào trong biển lửa biến mất không thấy gì nữa.
“Còn muốn đi? Nói cho ngươi biết ở nơi khác thì ngươi còn có thể chạy trốn, nhưng ở trong tấm bí cảnh này, ngươi tuyệt đối không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của bản hoàng.”
Xích Uyên Ma Tôn cười ha hả bước nhanh về phía trước, đi vào trong biển lửa, chỉ nghe ầm một tiếng, tóc trên đầu của y bắt đầu bị thiêu cháy, quần áo cũng không chịu được thế lực của lửa tất cả đều cháy lên.
Xích Uyên Ma tôn trong lòng cả kinh, vội vàng tế lên Xích Đế Ma Tôn, đem hỏa thế xung quanh thân áp xuống.
Chẳng qua nơi này hỏa thế thật sự mãnh liệt đã cháy sạch đạo môn ẩn ẩn phù tô của y, xuất hiện xu thế dung hóa.
Đương nhiên đạo môn không phải là thật sự hòa tan mà là trong biển lửa này độ nóng rất cao đã đem đạo và ý trong Xích Đế Ma tôn của y đốt tan ra, thiêu đốt tu vi của y.
“Lửa này rốt cuộc là lửa gì mà có thể luyện hóa tu vi của ta? Phải biết rằng ta thực là Thánh Hoàng! Có thể luyện hóa tu vi của ta, chỉ sợ ngay đến cấm bảo tại tấm biển lửa này cũng dễ dàng bị đốt thành tro bụi, đến cả thánh bảo cũng không chịu nổi loại trình độ hỏa diễm này.”
Xích Uyên Ma Tôn ánh mắt chớp động, nói thầm hai tiếng đáng tiếc, y thầm nghĩ: "Tiểu tử Tây Hoàng Công kia tu vi không bằng ta, hơn phân nửa tiến vào biển lửa này sẽ bị đốt thành tro, hài cốt không còn, đáng tiếc lão không kịp bắt giữ tiểu tử này, sưu hồn tác phách…”
Y đang muốn rời khỏi tấm biển lửa này thì đột nhiên trong biển lửa lộ ra một góc Dao Trì thiên thuyền, trong lòng y vô cùng mừng rỡ: "Tiểu tử này thế là chưa chết, trời vẫn giúp ta…”
Trong lòng y, lòng tham bùng lên dữ dội, y bước nhanh vào trong biển lửa, chỉ thấy cứ bước sâu thêm vào trong một bước thì nhiệt độ lại cao thêm một phân, định đi sâu vào trong biển lửa nơi đó độ nóng sẽ rất cao, ngay cả y cũng khó lòng ngăn cản, đạo môn bị liệt hỏa đốt tan chảy, hóa thành một loại nước thép màu đen không ngừng hòa tan.
“Trong một khoảng thời gian ngắn y liền bị luyện hoá mất hai thành tu vi, nếu là bắt được Tây Hoàng Công này lão tử nhất định sẽ cẩn thận lột da hắn.”
Xích Uyên Ma Tôn vô cùng tức giận lại thoáng nhìn thấy tung tích Dao Trì thiên thuyền xuyên qua trong biển lửa, trong lòng y âm thầm kinh ngạc.
Ở chỗ sâu trong biển lửa độ nóng cao như thế, ngay cả y cũng không thể chịu nổi, thế nhưng Diệp Húc xuyên qua biển lửa lâu như vậy mà vẫn không bị thiêu đốt thành tro bụi, thật sự là ngoài dự liệu của y.
Cuối cùng y cũng đi đến trung tâm biển lửa, chỉ thấy Dao Trì thiên thuyền dừng ở ngay nơi đó, Diệp Húc đứng ở trên thiên thuyền, phía trên lơ lửng một tòa cự đại thần lô, đại hỏa trong biển lửa vừa mới tới bên cạnh hắn, liền bị chiếc thần lô này tự động hấp thu.
“Thánh bảo?”
Xích Uyên Ma Tôn giật mình, ánh mắt tham lam cháy rừng rực, cười khanh khách nói: "Tây Hoàng Công, kiện thánh bảo này có thể ngăn cản đại hỏa nơi đây dĩ nhiên là không bị luyện hóa hòa tan, ta không biết kiện thánh bảo này là bảo vật do ai chế luyện mà có thể có được uy lực to lớn như thế.”
Y khí định thần nhàn, đã đem chiếc Thái Dương Thần Lô mà Diệp Húc tế khởi lên nhìn kỹ như sở hữu của mình.
“Chiếc thần lô này là Hạo Thiên Đại Đế ở Thánh Hoàng sở luyện ra, tên là Thái Dương Thần Lô.” Diệp Húc mỉnh cười, không thèm để ý tới.
“Hạo Thiên Đại Đế luyện chế thánh bảo?”
Ánh mắt Xích Uyên Ma Tôn tỏa sáng cười ha hả: "Ông trời quả nhiên đối đãi không tệ, rõ ràng đã ban cho ta một kiện thánh bảo Thiên Đế đã từng dùng qua.”
Diệp Húc nửa như cười nửa như không, nếu có sở chỉ nói: “Ma Tôn, Thương Thiên đã chết chưa chắc đã ban cho ngươi một kiện thánh bảo, cũng có khả năng ngài mời ngươi xuống hầu hạ ngài.”
Xích Uyên Ma Tôn tức giận hừ lên một tiếng bước nhanh đến phía trước điềm nhiên nói: "Tiểu tử thối! Ngươi cho rằng luyện hóa Ma Tôn ta một tôn phân thân là có thể cùng Thánh Hoàng tranh cao thấp rồi sao? Hiện tại thực lực tu vi của ngươi gặp một vị Vu Hoàng cũng khó giữ tính mạng, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm sao có thể đào thoát trong tay Ma Tôn ta.”
“Ma Tôn chậm đã.”
Diệp Húc đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ma Tôn, chắc là ngươi còn chưa biết lai lịch phiến biển lửa này?”
Xích Uyên Ma Tôn nao nao, chỉ nghe thấy Diệp Húc nói không nhanh, không chậm: "Để cho ta nói cho ngươi biết, trong tấm biển lửa này từng sinh ra một vị Thiên Đế, đó là Hạo Thiên Đại Đế.”
Xích Uyên Ma Tôn trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác không ổn.
“Nay trong tay ta có Thánh Bảo của Hạo Thiên Đại Đế, tấm biển lửa này không thể làm tổn thương ta một mảy may, mà đối với ngươi mà nói, tấm biển lửa này ắt luyện hóa thần lô của ngươi.”
Diệp Húc cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nhẹ giọng nói: "Nơi này sẽ là nơi táng thân của ngươi.”
Xích Uyên Ma Tôn sắc mặt kịch biến, đột nhiên chỉ thấy phía sau Diệp Húc một tôn Hoàng Đế đi ra, nhất thời cộng minh cùng tấm biển lửa này.
Rầm!
Chỉ trong nháy mắt sau khi tôn Hoàng Đế đi ra, hỏa thế chỉ một thoáng mấy lần tràn đầy làm cho Xích Uyên Ma Tôn nhanh chóng tan rã, mặc dù y là tu vi Thánh Hoàng cũng không có cách nào chống đỡ được loại trình độ luyện hóa này.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Xích Uyên Ma Tôn hồn nhiên không thể ngờ được, y nhìn không chớp mắt vào tấm biển lửa này. Đây rõ ràng là nơi Hạo Thiên Đại Đế sinh ra, Diệp Húc lấy Thánh Hoàng phân thân của Hạo Thiên Đại Đế để thục dục tấm biển lửa này, chỉ một thoáng thời gian đã luyện hóa tu vi của y hơn một thành làm cho tu vi của y đột nhiên hạ xuống.
Xích Đế Ma Môn của y nhanh chóng tan rã, trong lòng kinh hãi đến tuyệt vọng, y vội vàng vươn người đứng dậy, nhanh chóng chạy nhanh ra bên ngoài biển lửa.
“Ma Tôn, ta ám toán ngươi bao nhiêu lần ngươi còn nhớ không?”
Diệp Húc cười dài một tiếng, thúc dục Dao trì thiên thuyền nhanh chóng bay theo y, chỉ thấy tấm biển lửa này cũng cứ tùy theo thân hình hắn mà động, cũng cùng nhau bay theo Xích Uyên Ma Tôn.
“Hôm nay ta lại ám toán ngươi một lần nữa.”
Xích Uyên Ma Tôn vừa sợ vừa giận, tốc độ của Dao Trì thiên thuyền so với y không hề chậm mà thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều, làm cho y trước sau không thể thoát khỏi phạm vi của biển lửa.
Ánh mắt Diệp Húc chớp động, điều khiển biển lửa mà đi, mượn tấm biển lửa này dùng để luyện hóa Xích Uyên Ma Tôn, đây là đột nhiên nghĩ ra mà quyết định ra kế hoạch, chứ hoàn toàn không có mưu tính từ trước.
Thời viễn cổ xa xưa, khi trung tâm thiên giới Ngọc Thanh Thiên vỡ vụn, trong đó một khối rơi xuống hình thành Đế Hưng chi địa, diễn hóa thành thế giới Vu Hoang. Từ lần đó đến nay vẫn chưa có va chạm lớn bên trong Đế Hưng chi địa nên tấm thiên hỏa này vẫn chưa bị tắt.
Thiên hỏa hừng hực thiêu đốt không biết bao nhiêu vạn năm, trong biển lửa dưỡng dục ra Hạo Thiên Đại Đế, loại sinh linh kỳ lạ này sinh ra từ trong lửa, sinh mà thần minh, vừa ra đời liền có đại thần thông.
Thiên hạ chi hỏa, không thể làm thương tổn được tới hắn. Diệp Húc cầm trong tay Thái Dương Thần Lô do ông ta luyện ra, trong đó lại có Thánh Hoàng Đế Hoàng phân thân của Hạo Thiên Đại Đế, ở trong biển lửa này có thể nói không thể thương tổn đến ngay cả lông tóc của hắn, căn bản hắn không lo thương tổn chút nào.
Trong nháy mắt khi hắn tiến vào Đế Hưng chi địa, trong Thái Dương Thần Lô lại sinh ra một xao động, một cảm giác thân thiết không tên. Hạo Thiên Đại Đế phân thân tuy rằng bị tàn phá thần trí, nhưng trời sinh ra đối với nơi sinh ra của mình có một loại cảm ứng mãnh liệt. Khi đó Diệp Húc liền biết tầm biển lửa này chính là nơi Hạo Thiên Đại Đế sinh ra.
Bở vậy mặc dù Diệp Húc tuy rằng phát hiện Xích Uyên Ma Tôn đi theo mình vào Đế Hưng chi địa, nhưng lại không sợ hãi chút nào, hắn tiến vào trong biển lửa cũng như là cá vào trong nước, chỉ cảm thấy hơi thở của thiên hỏa cùng hòa với hơi thở của chính mình.
Giờ đây hắn tế lên Thái Dương Thần Lô, thúc dục Thánh Hoàng phân thân của Hạo Thiên Đại Đế, cơ hồ như vị Đại Đế này sống lại cùng thiên hỏa cộng minh, nhất thời khiến cho thiên hỏa càng thêm thịnh vượng.
Thiên hỏa nơi đây, chỉ một tia hỏa diễm là có thể đem một cái tinh cầu đốt cháy, đơn giản tựa như là đốt xuyên qua một tờ giấy vậy.
Giả sử nếu lấy đại hỏa nơi này đem đến thế giới Vu Hoang, tất có thể làm cho hàng tỷ vạn dặm hư không trên thế giới Vu Hoang đều tạo thành thiên hỏa, lúc ấy thế giới Vu Hoang sẽ hóa thành một liệt hỏa địa ngục.
Ông!
Trong thiên hỏa đột nhiên truyền lại một trận làm cho người ta rung động sợ hãi, khắp biển lửa đột nhiên tạm dừng, đem lại một thoáng yên tĩnh, một cổ âm trầm trầm đầy tử khí từ trong biển lửa tràn ngập ra, giống như nước mực màu đen từ trung tâm biển lửa xuất hiện, hướng ra phía ngoài mà ăn mòn, tốc độ cực nhanh.
Cổ tử khí này đậm đặc đến mức tựa hồ như chỉ dính vào một tí thôi thì sẽ bị ăn mòn tất cả thọ nguyên, cốt nhục tan rã, hồn phi phách tán.
“Trong biển lửa ngoại trừ thiên hỏa ra còn có cái gì khác?”
Trong lòng Diệp Húc cả kinh chỉ cảm thấy có một cái gì đó cực kỳ nguy hiểm xông lên đầu, cái tử khí đen như mực này dẫn đến cho hắn một cảnh giác mãnh liệt, làm cho hắn cảm thấy một mối nguy hiểm trí mạng.
Lúc này hắn không tiếp tục đuổi giết Xích Uyên Ma Tôn nữa mà vội vàng thúc dục Dao trì Thiên thuyền tăng tốc bay về phía trước, cố gắng chạy nhanh ra khỏi phạm vị bao phủ của khối tử khí này.
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu giờ phút này không xen tay vào được vội vàng nhìn lại hướng thiên hỏa, chỉ nghe vù một tiếng, trong thiên hỏa đột nhiên dựng thẳng lên một tòa Môn Hộ đen nhánh, mặt trên được che kín bởi các vết mật đạo, văn đạo. Môn hộ này đột nhiên kẽo kẹt mở ra một khe hở âm u, tử khí từ trong khe hở này điên cuồng thổi ra.
Dao Trì thiên thuyền thoáng một cái đã đi qua, trong thời gian ngắn đuổi theo Xích Uyên Ma Tôn. Chỉ thấy tử khí ào đến như nước vỡ bờ, đảo qua Đuôi thuyền Dao Trì thiên thuyền, chỉ thấy kiện thánh bảo này rầm một tiếng đã bị vỡ ra một miếng.
Cả hai cô gái không khỏi rùng mình. Tử khí mà tòa Môn Hộ này truyền đến ngay cả thánh bảo cũng có thể dễ dàng ăn mòn, nếu như lan tràn đến chính chiến thuyền Dao Trì thì chỉ sợ rằng chiếc thiên thuyền này và ngay cả ba người bọn họ đều dễ dàng nát vụn.
“Tây Hoàng Công, ngươi lại bày trò gì vậy?”
Xích Uyên Ma Tôn quay đầu nhìn lạ, không khỏi sợ đến mực hồn phi phách tán, cố sức tập trung tu vi còn sót lại chạy vội khỏi cổ tử khí này, mặc dù y là Thánh Hoàng thì cũng không thể chịu đựng được.
Xuy!
Chân trái y bị chất khí đen kịt kia đảo qua, làn da nhất thời bi hư thối, gân lớn bị đứt, cơ bắp vỡ ra từng khối rơi xuống lộ ra xương cốt trắng hếu.
Rắc rắc!
Xương chân của y bị vỡ vụn tử khí lan theo đùi lên phía trên ăn mòn toàn thân của y.
Xích Uyên Ma Tôn cũng vô cùng kiên quyết, y quyết định thật nhanh giơ cao tay lên một chưởng hung hăng cắt xuống, cắt phăng ngay chân trái của mình đến tận gốc rồi vội vàng sử dụng cả tay cả chân mà chạy như điên.
“Ma Tôn, ngươi cắt sai chân rồi.” Diệp Húc hảo tâm nhắc nhở y.
Xích Uyên Ma Tôn nghe vậy trong lòng cả kinh vội vàng giơ chưởng lên chuẩn bị cắt đứt đùi phải, đột nhiên tỉnh ngộ nổi giận mắng: "Tiểu tử thối, ngươi lại còn muốn ám toán ta! Ma Tôn ta lần này mà không chết thì ngươi chết cũng không có chỗ chôn.”
Hai người một trước một sau chạy ra khỏi biển lửa, Diệp Húc quay đầu nhìn lại chỉ thấy kiện thánh bảo Dao Trì thiên thuyển này giờ đây rõ ràng đã bị tử khí ăn mòn, đuôi thuyền nát rữa, không khỏi sợ đến sởn gai ốc.
“Môn hộ trong biển lửa kia rốt cuộc là có vật gì trong đó? Làm sao mà có thể khủng bố như vậy? Dao Trì thiên thuyển của ta chính là thánh bảo, hơn nữa không phải là thánh bảo bình thường, rõ ràng đã bị tử khí này ăn mòn nát rữa một khối lớn.”
Xích Uyên Ma Tôn cũng chạy ra khỏi biển lửa, kinh hồn vừa định, một chân đứng nguyên tại chỗ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong đạo môn hộ kia tử khí không ngừng phun ra giờ phút này đã tràn ngập khắp biển lửa, biến biển lửa kia thành một hải dương màu đen, sau một lúc lâu tử khí như thủy triều rút đi, biến mất trong biển lửa.
Đạo môn hộ cạch một tiếng khép kín, hình thái càng ngày càng mờ nhạt, sau cùng thì biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa.
“Huyền Thiên Đại Đế! Đây là Huyền Thiên Đạo Môn do Huyền Thiên Ma Công của Huyền Thiên đại đế hình thành.”
Trên mặt Xích Uyên Ma Tôn lộ ra vẻ kinh sợ, thất thanh kêu lên: "Xem ra Huyền Thiên Đại Đế cũng đã tới bí cảnh này, đoán chừng là nhìn thấy trong thiên hỏa này sẽ dưỡng dục ra một cường đại sinh linh, bởi vậy lưu lại nơi Hạo Thiên Đại Đế sinh ra một đạo ma công của mình, ý đồ đem Hạo Thiên Đại Đế gạt bỏ.”
Trong lòng Diệp Húc chấn động, Huyền Thiên Đại Đế là một vị Đại Đế ma tộc đã từng lập đạo tràng ở Thái Khư, thời thiếu niên vị thiên đế này đã tới Vu Hoang, đã lưu trú ở thế giới Vu Hoang năm trăm năm.
Phỏng chừng vị Huyền Thiên Đại Đế này vì để tập hợp đủ khí vận của ba nghìn thế giới, cũng đã đến nơi này, nhìn thấy trong thiên hỏa sắp dưỡng dục ra một sinh linh cường đại, cho nên ý đồ gạt bỏ Hạo Thiên Đại Đế khi còn chưa xuất thế.
Mặc dù là không thể hoàn toàn giết chết được y nhưng cũng muốn ngăn cản thiên đế xuất thế, đưa thời gian xuất thể của y lùi lại vài chục vạn năm.
Hai vị Đại Đế này bình sinh chưa từng gặp mặt nhưng đã từng một lần giao thủ. Huyền Thiên Đại Đế dự tính lưu lại tòa đạo môn này, đã là uy năng tu vi đỉnh cao Thánh Hoàng gạt bỏ Hạo Thiên Đại Đế, làm chậm lại thời gian Hạo Thiên Đại Đế sinh ra, giúp cho mình bớt đi một cường địch tranh đoạt đế vị.
“Nơi này tột cùng là địa phương nào, thật quá biến thái, rõ ràng là đã từng có hai vị Đại Đế một vị là từ đây sinh ra, còn một vị thì đã từng đến nơi này.”
Xích Uyên Ma Tôn phục hồi tinh thần của mình, xoay người nhìn về phía Diệp Húc, hung ác nói: "Tiểu tử ngươi lại ám toán lão tử một lần nữa, luyện hóa của lão tử bảy tám phần tu vi! Tuy nhiên lần này lão tử ta cát nhân tự có thiên tướng đã chạy ra tìm đường sống! Tuy rằng tu vi của lão tử hao tổn nhiều, nhưng Dao Trì thiên thuyền của ngươi cũng đã bị thương nặng tốc độ giảm nhiều, bản thân ta muốn xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa.”
Chân trái của y bị chính y chém đứt giờ đây lại tự mọc dài ra, tuy rằng y chỉ còn lại ba thành tu vi, nhưng Thánh Hoàng thì vẫn là Thánh Hoàng, không phải Diệp Húc có khả năng địch nổi.
“Xích Đế Ma Môn!”
Xích Uyên Ma Tôn quát to một tiếng phía sau đột nhiên hiện lên một tòa Ma Môn đánh thẳng về phía Diệp Húc.
Từ ngà gặp Diệp Húc, y liền uất ức không chịu nổi. Đầu tiên là ở Hoa Tư Thiên Quốc bị Diệp Húc làm nhục trước mặt mọi người, lấy Phương Trượng Tiên Sơn trấn áp Thánh Hoàng phân thân. Lại khi ở nơi vô cực bị hai người Diệp Húc cùng Tây Vương Mẫu ám toán chân thân, cơ hồ thân tử đạo tiêu, y thật vất vả chạy đi tìm đường sống. Thánh Hoàng phân thân của y cũng bị Diệp Húc chà đạp hàng trăm nghìn lần, cuối cùng bị Diệp Húc luyện hóa thành cặn bã, thậm chí ngay cả trí nhớ của y cũng bị Diệp Húc sưu hồn tác phách đọc đến một lần.
Việc hôm nay cũng chỉ là trong chuỗi sự kiện làm cho y phẫn nộ, chẳng qua cũng chỉ là giận càng thêm giận mà thôi. Tõ ràng là Diệp Húc tự động chạy đến Xích Đế Ma Giới dụ dỗ y ra tay, dẫn đến cái địa phương kỳ quái Đế Hưng chi địa này, suýt nữa đem y luyện chết trong thiên hỏa.
Không chỉ có như thế tiểu tử này lại còn làm ra Ma Môn mà Huyền Thiên Đại Đế lưu lại, suýt nữa làm cho y chết ở dưới uy năng của Ma Môn này.
Xích Đế Ma Môn vừa xuất ra, trên hư không Đế Hưng chi địa nhất thời bị các đạo văn như máu che kín, gột rửa mọi nơi, giống như một tấm lưới lớn chụp xuống phía Dao Trì thiên thuyền.
Tòa Ma Môn này tuy rằng không khủng bố bằng Huyền Thiên Đạo Môn, nhưng uy lực cũng rất mạnh. Xích Uyên Ma Tôn cũng đã từng dùng tòa Xích Đế Ma Môn này mà luyện chết đến hơn mười vị Vu Hoàng. Giờ phút này tuy rẳng tu vi của y đã bị tổn hại lớn và uy lực Ma Môn cũng bị giảm nhiều, nhưng trong lúc ra tay cũng vẫn là Thánh Hoàng uy.
“Ma Tôn giữa chúng ta cũng không có đại thù đến không chết không thôi, cần gì phải đánh đến ngươi chết ta sống?” Diệp Húc khống chế thiên thuyền nhanh chóng lui về phía sau, cười vang nói.
Xích Uyên Ma Tôn sắc mặt vô cùng thâm trầm, nén giận mà cười nói: "Đối với ngươi không phải là có đại thù không chêt không thôi, nhưng đối với lão tử mà nói thì chính là đại thù không chết không thôi.”
Đạo văn của Xích Đế Ma Môn chen chúc mà đến, trong đó có một đạo văn chà vào Dao Trì thiên thuyển, làm cho chiến thuyền này nhất thời rung động kịch liệt giống như lọt vào một kích toàn lực của Vu Hoàng, cơ hồ bị ném bay ra ngoài.
Diệp Húc rùng mình, Xích Uyên Ma Tôn cho dù tu vi đã hao tổn nhiều, nhưng thực lực vẫn mạnh mẽ đáng sợ, thậm chí so với Đằng Hầu Giám Thiên Sứ thế giới Vu Hoang khi trạng thái toàn thịnh, còn muốn khủng bố hơn mấy chục lần.
“Nếu là ta triệu hồi hư ảnh Di La Thiên Địa tháp không biết có thể đánh chết y…?”
Diệp Húc một mặt điều khiển thiên thuyền chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của Xích Đế Ma Môn, một mặt suy tư nói: "Chỉ sợ không được, nếu là Di La Thiên Địa tháp chấn không chết y thì người chết sẽ là ta…”
Vù!
Bọn họ một trước một sau cấp tốc bay qua, chỉ thấy bên trong Đế Hưng chi địa đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá. Tấm bia đá này cực cao, Dao Trì thiên thuyền đến trước mặt tấm bia đá này giống như là một chiếc lá cây nhẹ nhàng thồi qua.
“Hiên Viên chứng đạo Vu Hoàng vu thử, đắc tam thiên khí vận, điện Thánh Hoàng Vu Tổ chi cơ…”
Tô Kiều Kiều mềm mại thoáng nhìn chỉ thấy trên tấm bia đá lưu lại vài cái chữ to không thể không nhẹ giọng đọc ra: "... Không đành lòng bị phá hủy, lưu lại đợi hậu nhân…”
Xích Uyên Ma Tôn cũng nhìn thấy tấm bia đá này trong lòng lại một lần nữa chấn động: "Rõ ràng là lại có một vị Đại Đế lúc tuổi trẻ đã qua đây, cái địa phương này rốt cuộc thì phải gọi là gì…”
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Hiên Viên Thiên đế lưu lại tấm bia đã cực kỳ cao lớn. Khi vị Thiên đế này lưu lại tấm bia đá thì mới chỉ là tu vi Vu Hoàng, nhưng cho dù có là Thánh Hoàng đi nữa thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của ngài.
“Trí tuệ vị nhân tộc Thiên đế này thật làm cho người ta khâm phục.” Phượng Yên Nhu không khỏi lộ ra sắc mặt ngưỡng mộ kính phục.
“Để lại đợi hậu nhân?”
Diệp Húc cười lạnh một tiếng: "Hiên Viên Thiên đế rộng lượng như vậy? Nếu y quả thật rộng lượng như vậy thì đã không để cho Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh, che giấu đi Đế Hưng chi địa. Y lưu lại tấm bia đá này đơn giản vì khi đó y chỉ là Vu Hoàng không có năng lực phá hủy nơi đây, lại không cam lòng lưu lại cho hậu thế, vì thế y lưu lại bia văn là muốn cho những người đến đây cảm kích y, nhớ kỹ ân huệ, ân đức của y mà thôi.”
Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiểu trong lòng run sợ, Diệp Húc nói như vậy đơn giản là đại bất kính đối với vị đại đế nhân tộc được muôn đời kính ngưỡng này. Ngay cả Xích Uyên Ma Tôn nghe thấy như thế cũng thấy hắn thật sự là đại nghịch bất đạo.
“Tuy nhiên sau khi Hiên Viên Thiên đế trở thành Thiên đế liền phá hủy năng lực nơi đây, nhưng y không có xuống tay mà lệnh cho Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh che giấu đi thế giới Vu Hoang này! Dẫu sao cũng cho người lưu lại một đường, điểm này coi như y không làm sai.”
Diệp Húc cười nói: "Dù sao thì y cũng không tuyệt tình, nhưng nếu y muốn những kẻ đến sau như ta cảm kích y thì không có khả năng này.”
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu liếc nhau, đối với loại sự tình nhân tộc Thiên đế phi nghĩa này hắn cũng không tán thành, dẫu sao thì đối với vị Thiên đế kia các nàng cũng không tìm được lý do phản bác.
“Đắc tam thiên số mệnh điện Thánh Hoàng Vu Tổ chi cơ. Những lời này là có ý gì?”
Xích Uyên Ma Tôn tâm tư kịch liệt chuyển động. Đến na chính là Thánh Hoàng, hơn nữa liên tục bị Diệp Húc cùng Tây Vương Mẫu âm hai lần, tu vi suy sụp kịch liệt có thể bảo đảm được tu vi Thánh Hoàng không rơi xuống đến Tu vi Vu hoàng đã xem như không tồi. Trên tấm bia đá này lại nói đến ba ngàn số mệnh là có thể đặt cơ sở xác định Vu Tổ, không thể không làm cho y mơ tưởng.
“Chẳng lẽ ý tứ những lời này của Hiên Viên Thiên đế là hấp thu những loại linh khỉ ở nơi này là có thể thành tựu Vu Tổ…” Y thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Húc cũng đang suy tư, đột nhiên trong lòng chấn động, nhìn lại hồ sen hình thành từ Hồng Mông tử khí. Chỉ thấy ở nơi đó số mệnh ba nghìn thế giới sớm đã ngưng tụ hóa thành một đám hình thái thế giới đan vào từng cái thế giới là những đạo văn, đạo lý độc đáo. Nơi này số mệnh hưng thịnh, hình thành thực chất.
“Ba ngàn số mệnh, đó là chỉ Đế Hưng chi địa ngưng tụ mà đến, ba nghìn số mệnh thế giới được đến số số mệnh này là có thể lĩnh ngộ được Thánh Hoàng cảnh giới, thậm chí Vu Tổ cảnh giới? Không phải thế sao…”
Đối với Diệp Húc lần này cũng không mười phần tin tưởng. Vu Hoàng, Thánh Hoàng, Vu Tổ từng cái đại cảnh giới trong đó đều có được cách biệt một trời một vực.
Thánh Hoàng thì có thể dễ dàng gạt bỏ Vu Hoàng, mà Vu Tổ thì có thể dễ dàng gạt bỏ Thánh Hoàng. Hơn nữa trong các đại cảnh giới đó cũng có những bất đồng thật lớn. Vu Hoàng chính là tu thành đầy đủ cấm pháp, mà Thánh Hoàng là đem cấm pháp lĩnh ngộ đến cảnh giới đạo, hóa thành đạo văn, đạo vết, ngưng tụ đạo môn.
Vu Tổ là cảnh giới thứ nhất trong Tam Thần Vương cảnh, so với Thánh Hoàng cảnh giới cao có thể mở ra đạo môn, theo đạo môn trung nhảy thoát đi ra ngoài, chân chính làm được lấy Vu nhập Đạo.
Bới vậy Hiên Viên Thiên đế mới nói, được đến ba ngàn số mệnh là có thể đặt được cơ sở trụ cột Thánh Hoàng, Vu Tổ, Diệp Húc cũng không tin.
Hai người một cái đuổi, một cái trốn, nhanh chóng bay qua tấm bia đá này. Ánh mắt Diệp Húc chớp động, đột nhiên ngưng tụ pháp lực hóa thành một quả đại thủ mạnh mẽ chộp vào tấm bia đá nhấc bổng lên tấm bia đá to lớn này, hung hăng ném về phía Xích Uyên Ma Tôn.
Đối với Hiên viên Thiên đế trong lòng hắn cũng không mấy tôn kính, mặc dù là phá hủy tấm bia đá mà Thiên đế lưu lại cho hậu thế để nhớ kỹ ân huệ của mình hắn cũng không tiếc.
Trên không Xích Đế Ma Môn chấn động, vố số đạo văn tung bay hướng chỗ tấm bia đá này chà đi, đập nát tấm bia đá ngay trên đương trường.
“Tây Hoàng Công thực lực của ngươi quá kém, nếu cùng ta so sánh quả thực cách biệt một trời một vực, Xích Đế Ma Thủ.”
Xích Uyên Ma Tôn tâm niệm vi động chỉ thấy trong Ma Môn vô số đạo văn đột nhiên hóa thành một con ếch màng. Năm ngón tay lược lược xòe ra ở giữa có màng thịt mỏng nối liền lại che kín những hoa văn kỳ dị, từng đạo hoa văn giống như núi non sông ngòi không ngừng chảy chồm.
Con ếch màng này chỉ có một chút dừng lại, rồi chậm rãi chộp tới Dao Trì thiên thuyền.
Trong truyền thuyết, Thánh Hoàng thủ trích tinh thần, một tay Thánh Hoàng vươn ra là có thể đem từng ngôi sao trên trời cao hái xuống. Đây cũng không hẳn là truyền thuyết, pháp lực Thánh Hoàng xác thực có thể làm được điều này.
Hạo Thiên Đại đế khi ở Thánh Hoàng khí thậm chí đã từng đem một viên mặt trời luyện hóa nhét vào bên trong Thái Dương Thần Lô.
Bàn tay to của con ếch màng Xích Đế Ma Tôn vươn ra bắt đầu có thể vặn vẹo thời không nắm vào trong tay hàng tỷ vạn dặm không gian, thậm chí ngay cả một ngôi sao cũng bị pháp lực của chưởng này bóp thành một viên nho nhỏ. Tuy nhiên Đế Hưng chi địa chính là tâm của Ngọc Thanh Thiên giới, không gian vô cùng kiên cố. Cho dù có là Thánh Hoàng cũng không thể nào vặn vẹo không gian nơi này, thậm chí cũng không thể làm hỏng hư không.
Tuy rằng chiêu thức ấy của y không tồn tại uy năng hái sao nhưng vẫn là cực kỳ khủng bố, đó chính là những đạo văn đạo vết hình thành bàn tay, một tay nắm tới thì ngay cả cấm bảo cũng bị nắm vỡ.
Cái tay lớn này chộp tới Dao Trì thiên thuyền ở phía xa xa, trong nháy mắt cơ hồ đem thiên thuyền nhấc bổng lên không, gắn chiếc thiên thuyền này vào dưới lòng bàn tay.
“Xích Uyên, tu vi của ngươi hiện nay hao tồn nhiều rồi, ta không phải là không có sức liều mạng với ngươi.”
Thân hình Diệp Húc chấn động đánh ra một quyền, một quyền này của hắn không có sử dụng vu pháp gì, chỉ là một quyền vô cùng đơn giản chậm rãi làm cho người ta trở lại một loại nguyên trạng, thiên biến vạn hóa quy về một đường cảm giác.
“Thành tựu tu vi của ta so sánh với Vu Hoàng không yếu hơn chút nào!” Ánh mắt Diệp Húc nghiêm nghị, pháp lực toàn thân rót vào bên trong nắm tay. Hơi thở của hắn phát ra chẳng còn phân biệt đâu là địch đâu là ta. Thậm chí hai người Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu tất cả đều lọt vào trong hơi thở của hắn trấn áp, thân hình phát ra không chịu nổi áp lực, tiếng vang trở nên vô cùng nhỏ.
Đây chính là vu Hoàng uy, Diệp Húc tuy chưa thành tựu Vu Hoàng mới là cảnh giới Nhân Hoàng trung kỳ, nhưng mà trên tu vi thì đã cùng ngang với Vu Hoàng không phân chia trên dưới.
Lần này đám người Ứng Tông Đạo, Tinh Đế đi Thiên giới đã qua gần ba năm, tuy rằng tu vi và cảnh giới của Diệp Húc không có xuất hiện tăng trưởng, nhưng tu vi và thực lực so với Vu Hoàng bình thường cũng không kém cỏi.
Rầm!
Xích Đế ma thủ gặp phải một quyền này của hắn làm cho vô số đạo văn bay tán loạn, thế nhưng cái ma thủ này chỉ dừng lại một lát. Chỉ thấy các đạo văn quét xuống giống như thác nước, chỉ một thoáng cả làn da, và máu thịt của Diệp Húc đã bị chà đi, trên bàn tay lộ ra xương cốt trắng hếu.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng khóe miệng tràn đầy máu, chỉ cảm thấy có một cổ sức lực vô cùng mạnh mẽ tràn đến, thân thể của hắn cơ hồ như bị cổ sực lực này xé nát phân giải.
Những đạo văn đó dọc theo cánh tay nhanh chóng lan tràn ra toàn thân của hắn, trong lòng Diệp Húc cả kinh chỉ thấy những đạo văn này tràn ngập, so với cấm văn, cấm pháp lực lượng còn muốn khủng bố hơn nhiều, không ngừng làm tan rã thân thể của hắn tan rã tu vi của hắn.
Dao Trì thiên thuyền nổ ầm vang một tiếng, được một kích này của Xích Uyên Ma Tôn gia tốc, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi bao phủ của Xích Đế ma thủ, chạy nhanh về phía trước.
“Tây Hoàng Công đạo văn của ta cũng không phải là dễ khu trừ, ngươi chịu chờ chết chứ.”
Xích Uyên ma tôn cười ha hả từng bước dài đuổi giết.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, chỉ thấy một bộ phận đạo văn của Xích Đế ma thủ đã thừa dịp hắn cùng Xích Uyên Ma Tôn giao thủ đã xâm nhập vào cơ thể hắn và trong nhày mắt đã không ngừng phá hoại cơ thể của hắn, phá hư tu vi của hắn, thậm chí xâm nhập vào trong tử phủ của hắn, hóa thành hình thái Xích Đế Ma Tôn mà tàn sát bừa bãi trong tử phủ của hắn.
“Cảnh giới chênh lệch quá xa, ta chưa thành Vu Hoàng không thể tăng được tu vi lên trăm ngàn lần chỉ sợ căn bản không phải đối thủ của thằng nhái Xích Uyên Ma Tôn này. Tuy nhiên nếu Công Đức Kim Luân hãy còn, ta mượn dùng Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn thì có thể ta sẽ không bị thương…”
Diệp Húc thở dài thu thập tu vi, quát to lên một tiếng, từ mi tâm đột nhiên ngọc lầu bay vào tử phủ, trước hết trấn áp những đạo văn Ma Tôn ở trong tử phủ, lập tức tế lên Thái Dương Thần Lô rồi vươn người đứng dậy đi vào trong lò.
Trong thần lò liệt hỏa hừng hực không ngừng thiêu đốt rèn luyện thân thể của hắn, luyện hóa hết tất cả các đạo văn, đạo vết của Xich Đế Ma Tôn.
“Ồ? Tây Hoàng Công, không nghĩ rằng ngươi cũng có thủ đoạn có thể khu trừ đạo văn của ta! Tuy nhiên ngươi có thể tiếp được ta một kích, nhưng ngươi liệu có thể tiếp được của ta hai kích ba kích nữa không.”
Xích Uyên Ma Tôn nhe răng cười, Xích Đế Ma Môn lại một lần nữa chấn động lại một lần nữa bàn tay to của con ếch màng vươn ra.
Diệp Húc bất chấp tất cả những đạo văn còn chưa luyện hóa, vội vàng theo Thái Dương Thần Lô mà phóng lên cao, lại đón đỡ Xích Đế ma thủ.
Oa!
Dưới sức lực oanh kích hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo nhiều đạo văn trong ma thủ quét xuống truyến đến phía trên thân của hắn, không ngừng phá hư thân thể của hắn, ma diệt tu vi của hắn, làm cho thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng.
“Tiểu tử ngươi rõ ràng có thể tiếp được Ma Tôn ta hai kích, quả thực không sai! Nếu để cho ngươi tiếp tục trưởng thành, ngươi có thể sẽ là Hạo Thiên thứ hai hay là Huyền Thiên thứ hai. Tuy nhiên ngươi không có cơ hội đó nữa rồi.”
Xích Uyên Ma Tôn lại một kích nữa đánh xuống nhe răng cười nói: "Ngươi đã từng thấy qua đủ kiểu chết, lão tử muốn cho ngươi nhất nhất thừa nhận, mà không chỉ ngươi, lão tử còn muốn tiểu nữ nhân của ngươi cũng nhất nhất thừa nhận.”
Trên mặt Diệp Húc không một chút thay đổi, lại tiếp của y một kích, thân thể của hắn bắt đầu tan vỡ, tu vi tan rã, thân thể phân giải, nguy cơ chỉ còn là một sớm một chiều.
“Xích Uyên ta đã tiếp ngươi ba kích, ngươi cũng tiếp của ta một kích.”
Đột nhiên phía sau hắn một cái đại thủ bay lên nắm tay đánh thẳng vào Xích Uyên Ma Tôn. Xích Uyên Ma Tôn cười nhẹ không thôi, đối với một quyền này của Diệp Húc y căn bản lơ đễnh, Ma Môn chấn động vô số đạo văn, đạo vết nhô lên tràn ngập. Y cười khẩy nói: "Tiểu tử ngươi rõ ràng không cam tâm bị đánh, lại còn muốn đánh Thánh Hoàng, chẳng lẽ ngươi không biết chữ chết viết như thế nào hay sao? Căn bản ta không cần đồng thủ, Ma Môn của ta chỉ khẽ rung lên là có thể chấn vỡ ngươi.”
Một quyền của Diệp Húc đánh tới gần, nắm tay đột nhiên mở ra chỉ thấy xuất hiện tại lòng bàn tay của hắn một viên tinh cầu hiện đầy vết rách gào thét mà đánh thẳng vào Xích Đế Ma Tôn.
Rầm!
Bên trong viên tinh cầu này một đạo sáng mờ bốc lên, vừa mới đánh vào phía trên một đạo văn thì nhất thời nổ mạnh, lực va chạm thế giới thổi quét hết thảy. Đế Hưng chi địa nhất thời giống như bị một trận gió lốc vô cùng mãnh liệt gào thét chạy chồm cuốn đến tất cả bốn phương.
Đạo Môn Xích Uyên Ma Tôn rầm một tiếng dập nát, vô cùng vô tận gió lốc chỉ một thoáng bao phủ lấ, đột nhiên lại có một tiếng vang lớn truyền đến. Chỉ thấy thân thể cao lớn của Xích Uyên Ma Tôn kia bị gió lốc cuốn lên cao, nổ rách tung tóe bật ngã về phía sau.
“Xích Uyên sau hai ba thành tu vi của ngươi cũng đã bị ta phá hủy, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể tiếp được mấy kích của hai vị phu nhân của ta?”
Diệp Húc mặt như tờ giấy vàng vội vàng đứng dậy bay vào bên trong Thái Dương Thần Lô, lại có một tòa Di La Thiên Địa tháp bay ra trấn trụ thân thể của hắn, miễn cho thân thể của hắn không bị phân giải, điềm nhiên nói: "Yên Nhu nàng tới khống chế thiên thuyền truy kích Xích Uyên! Kiều Kiều nàng tới giết y, phải chắc chắn đem thằng nhãi này làm thịt!”
“Vâng!”
Hai cô gái cùng kêu lên đồng ý. Phượng Yên nhu lập tức tập hợp tu vi tế lên Dao Trì thiên thuyền nhanh chóng lao về phía Xích Uyên Ma Tôn. Còn Tô Kiều Kiều thì trên đỉnh đầu hiện ra hai mươi tám viên Thương nguyệt Thần Châu giống như Hai mươi tám vàng trăng sáng, chỉ thấy tất cả thần quy tử trong minh nguyệt bay ra lưng đeo minh nguyệt gào thét mà đánh vào Xích Uyên Ma Tôn.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Diệp Húc lần này ám toán Xích Uyên Ma Tôn, là do dựa vào tinh châu ngưng tụ từ hà quang mà hắn đoạt được ở nơi vô cực, năng lượng chất chứa bên trong nó chính là nửa đạo lực thế giới.
Thực ra tinh châu cùng với nó có hai viên, trong đó có một viên sức nổ rất mạnh, phá hủy hàng trăm triệu dặm hư không, uy lực mạnh ngay cả Ma Hoàng cũng vạn phần mơ ước.
Diệp Húc luân phiên cứng rắn chống lại Xích Uyên Ma Tôn, cái chính là làm cho hắn mất cảnh giác, sau đó tế lên viên tinh châu này, quả nhiên là đã đánh cho y bị trọng thương.
Giờ phút này Đạo Môn của Xích Uyên Ma Tôn đã bị hủy, một thân tu vi không còn lại được bằng một giọt nước, đây đúng là thời cơ tốt để giết hắn.
Nếu mà bỏ lỡ thời cơ này, thì chỉ còn có thể chờ đợi đến lúc Diệp Húc tu luyện tới cảnh giới Vu Hoàng, lúc đó lại mới có thể cùng Xích Uyên Ma Tôn tranh giành cao thấp.
Hai mươi tám viên Minh Nguyệt do Tô Kiều Kiều thúc dục, lần lượt hùng hổ bay về hướng Xích Uyên Ma Tôn. Hai mươi tám viên Thương Nguyệt Thần Châu này nguyên bản Diệp Húc chỉ thu có một viên. Hai mươi bảy viên Thần Châu khác là trước đây không lâu Diệp Húc một mình tới Hạ Châu, xâm nhập xuống dưới biển ở thế giới Tiên Sơn mà thu được, tất cả đều giao cho Tô Kiều Kiều tế luyện.
Hai mươi tám viên Thương Nguyệt Thần Châu tương liên với nhau, như cùng một cái cái thế giới, được thần quy bồi phụ, trời sinh tạo thành một tòa đại trận, nếu như được hoàn toàn thúc dục, uy lực có thể so ngang thánh bảo, tuy nhiên bởi vì Tô Kiều Kiều tu vi còn hạn chế, chỉ có thể phát huy ra được uy năng cấm bảo mà thôi
Cũng may hiện nay tu vi của Xích Uyên Ma Tôn đã hoàn toàn tổn hao hết sạch, không còn có chút pháp lực nào, nếu không Diệp Húc cũng không dám để cho hai vị phu nhân của mình mạo hiểm.
Thần Châu áp xuống, hai mươi tám vầng Minh Nguyệt đè ép thời không, bao vây lấy Xích Uyên Ma Tôn. Loại uy lực này tuy rằng không đủ để so sánh với Vu Hoàng thực sự, nhưng giờ phút này tu vi của Xích Uyên Ma Tôn đã không còn, hơn nữa khắp người y đã bị đả thương, đối mặt với một kích hung hãn như thế, cũng khó lòng chống đỡ.
"Tây Hoàng công, lần này ngươi chiếm cứ thiên thời địa lợi, ngay cả hạ âm thủ làm cho Ma Tôn ta bị thương nặng, thật sự rất được, tuy nhiên nếu ngươi muốn lấy đi tánh mạng một vị Thánh hoàng, hãy còn xa lắm, chưa đủ đâu."
Xích Uyên Ma Tôn đột nhiên thả người dùng sức nhảy lên, oanh một tiếng đụng vào hai mươi tám viên Minh Nguyệt, chỉ thấy các vòng ánh trăng thật lớn giống như pháo hoa bình thường rơi về tất cả bốn phương, tất cả các thần quy đều lui về phía sau.
Đấy là y chỉ bằng lực lượng thân thể mà có thể phá khai hai mươi tám viên Thương Nguyệt Thần Châu, dũng mãnh vô cùng, thân hình nổi lên bay về phía thiên bích của Đế Hưng chi địa.
Tô Kiều Kiều thét lớn một tiếng, chưởng của nàng không khống chế nổi đại trận Thương Nguyệt, để cho Xích Uyên Ma Tôn nhảy ra khỏi đại trận, đào thoát ra ngoài.
"Còn muốn chạy?"
Phượng Yên Nhu vội vàng đem ngọc bội vứt lên hư không, ngọc bội bay lên hóa thành chín mươi chín đạo long mạch chạm vào hư không đại cấm, một tia ý thức đem Xích Uyên Ma Tôn bao lại.
"Tây Hoàng công, nếu là ngươi ra tay, nói không chừng còn có thể giữ được ta, nhưng nữ nhân của ngươi bản lãnh còn xa mới bằng ngươi. Ngươi cứ đợi đấy lão tử ta khôi phục tu vi, sẽ lại đến giết ngươi"
Oành!
Xích Uyên Ma Tôn không thèm nhìn đến chín mươi chín Đạo Hư không đại cấm này, thân hình va chạm cơ hồ đụng nát tòa hư không đại cấm, rồi thả người nhảy lên. Một thoáng y biến thành một cái người giấy nhỏ vô cùng, dán lên thiên bích Đế Hưng chi địa, theo Đế Hưng chi địa đào thoát ra ngoài.
Đế Hưng chi địa chính là thế giới cao đẳng. Thế giới Vu Hoang giống như một bản vẽ mặt phẳng dán lên thiên bích, Nhật Nguyệt Tinh Thần, đại lục, hải dương, nhân thú, phi cầm, hết thảy đều hiện ra bên trong tranh vẽ.
Xích Uyên Ma Tôn nhảy ra khỏi Đế Hưng chi địa, phảng phất giống như biến thành người ở trong bức họa cực kỳ quái dị. Y mới vừa tiến vào thế giới Vu Hoang, lập tức oanh một quyền mở một cái lối đi rồi cất bước đi vào.
Cùng lúc đó, đám người Tô Kiều Kiều nhìn thấy một vị ma thần Ngưu Đầu, bộ mặt dữ tợn cũng cùng đi theo vào bên trong thông đạo, đuổi giết Xích Uyên Ma Tôn.
"Đáng tiếc, không thể bắt lại Xích Uyên Ma Tôn, nếu để y rời khỏi nhất định sẽ là một tai họa lớn, tương lai sau khi y khôi phục tu vi, tới đánh giết thế giới Vu Hoang thì ai là người có thể ngăn cản y?" Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu trên mặt thần sắc lo lắng cùng liếc nhìn nhau.
"Vô phương."
Diệp Húc đang ngồi ngay ngắn bên trong Thái Dương Thần Lô, lấy chân hỏa trong thần lô không ngừng đốt cháy luyện hóa đạo vết của Xích Uyên Ma Tôn, trầm giọng nói: "Xích Uyên Ma Tôn vị tất có thể chạy thoát khỏi một vị Ma Tôn khác đuổi giết! Cho dù hắn may mắn chạy thoát, thì khi ta thành tựu Vu Hoàng cũng có thực lực chống lại y, sẽ không cần e ngại dùng âm mưu quỷ kế để thắng y.”
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu nghe vậy, cũng hơi yên tâm, bên trong Thái Dương Thần Lô vầng mặt trời chói chang càng ngày càng nhỏ, hóa thành một quả cầu màu đỏ không ngừng lăn lộn quanh thân Diệp Húc, khu trừ hết đạo văn của Xích Uyên Ma Tôn.
Cùng lúc đó, trong tử phủ của Diệp Húc, ngọc lâu hạ xuống, chấn vỡ những đạo văn của Xích Uyên Ma Tôn.
Sau một thời gian thật lâu, Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, rốt cục hắn đã hoàn toàn khu trừ những đạo văn của Thánh Hoàng, không còn để lại một chút hiểm họa nào.
"Thoát khỏi Xích Uyên Ma Tôn, cuối cùng ta cũng có thể yên ổn tu luyện, đánh sâu vào cảnh giới Vu Hoàng..."
Diệp Húc trầm tĩnh lại, khống chế Dao Trì thiên thuyền chạy tới một mảnh hồ nước màu tím.
Tô Kiều Kiều đột nhiên ồ lên một tiếng kinh ngạc, chỉ về hướng xa xa, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi ngờ: "Nơi đó giống như có một cổ sinh mệnh khí tức rất mãnh liệt."
Diệp Húc cũng lập tức cảm giác được một cỗ sinh mệnh khí tức truyền đến, ánh mắt quét tới chỉ thấy trong sơn cốc Đế Hưng chi địa tràn ngập nồng đậm dòng khí Hỗn Độn. Hẳn là khí Hỗn Độn từ thời xa xưa khi thiên địa đại phá diệt còn lưu lại.
Ở bên trong khí Hỗn Độn, tựa hồ đang dưỡng dục một sinh mệnh kỳ dị. Chẳng những có khí tức sinh mệnh nồng đậm truyền đến, thậm chí ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng tim đập thùng thùng.
"Trời sinh thần minh!"
Sắc mặt Diệp Húc biến đổi, trong mắt bắn ra kim quang bức khai xuyên thấu Hỗn Độn khí, nhìn thẳng vào bên trong Hỗn Độn khí trong trung tâm sơn cốc, chỉ thấy có một quả trứng đá, tiếng tim đập đúng là trong trứng đá truyền ra.
Viên trứng đá này trời sinh cửu khiếu, phảng phất còn tại hô hấp. Nó hô hấp không phải là không khí, mà rõ ràng là Hỗn Độn khí.
Sinh mệnh trong trứng đá còn chưa hoàn toàn hình thành mà vẫn còn đang dưỡng dục trong hỗn độn, vậy mà đã có thần thông lớn như thế, có thể luyện hóa khí hỗn độn, có thể nghĩ chắc chắn rằng khi y xuất thế tất nhiên sẽ là loại nghịch thiên như Hạo Thiên, như Thanh Đế.
"Sinh mệnh trong quả trứng đá này, sau khi xuất thế khẳng định có tư chất Thiên đế, là con yêu của trời sinh, tương lai tất sẽ giống Thanh Đế hoặc Hạo Thiên, có thể có tư cách vấn đỉnh đế vị."
Sắc mặt Diệp Húc biến hóa, trong tâm do không tự chủ đã thể hiện ra một chút sát khí, trứng đá trong sơn cốc kia tựa hồ như cảm ứng được sát cơ của hắn, chỉ thấy dòng khí Hỗn Độn bắt đầu khởi động, mơ hồ hóa thành một tòa đại trận để tự bảo hộ thân mình.
"Còn chưa sinh ra mà cũng đã thần kỳ như thế, sau khi ngươi xuất thế, như thế còn được?"
Diệp Húc mỉm cười, thản nhiên nói: "Chẳng qua bởi vì tư chất của ngươi giỏi như vậy, ngươi được trời ưu ái, bởi thế nên ta giết ngươi, chẳng phải nói là trong nội tâm ta thừa nhận ta không bằng ngươi? Trong cả đời ta đã giết người vô số, cũng không phải bởi vì người có tư chất tốt hơn so với ta mà ta muốn xử lý đối phương."
Sinh linh chưa xuất thế trong sơn cốc kia có thể đã không cảm thấy sát ý của hắn, đại trận lặng yên tán đi, tiếp tục phun ra nuốt vào Hỗn Độn khí.
"Sư huynh, thật sự không giết sinh linh này sao?" Phượng Yên Nhu thấp giọng nói.
"Không cần."
Diệp Húc khống chế Thiên Thuyền tiếp tục đi trước, cười nói: "Ta một đời vu sĩ, không phục thiên, không phục địa, tâm không sợ hãi, mới có thể tinh dũng mãnh tiến. Nếu trong lòng còn có sợ hãi, bởi vì sợ hãi mà giết chết người khác, thì cho dù trở thành Thiên đế, cũng chỉ là kẻ yếu, không đạt được tối cao thành tựu! Huyền Thiên Đại Đế có sợ hãi, nên đã gạt bỏ Hạo Thiên Đại Đế! Thanh Đế có sợ hãi, bởi vậy giết Tây Hoàng! Hiên Viên Thiên đế cũng có sợ hãi, nên đã che dấu Đế Hưng chi địa. Thậm chí ngay cả cái vị Thiên đế đương kim đã qua đời kia, trong lòng cũng có sợ hãi mà diệt Đại Thương. Tâm cảnh của bọn y hết thảy chưa thể nói tới hoàn mỹ."
Dọc theo đường đi, bọn họ lại nhìn thấy nhiều địa phương có hỗn độn có cốc cùng loại, có khi là một mảnh đan hà, trong hà quang truyền đến hơi thở mỏng manh, có khi là một mảnh hoang mạc, trong đó loáng thoáng cũng có hơi thở thần minh truyền đến. Kỳ lạ nhất là, trong Đế Hưng chi địa có một tòa Thiết Sơn, hẳn là thai của viễn cổ Thiên giới Kim Tinh mẫu, trong đó tựa hồ cũng dưỡng dục một sinh linh cường đại.
Những sinh linh này hình thành thời gian dài, xuất thế thời gian cũng sẽ có tiền có hậu, nhưng tư chất của bọn y đều có thể nói là nghịch thiên, là trời sinh thần minh, tương lai đều có hi vọng Thiên đế ổn định. Thậm chí Diệp Húc còn có thể tiên đoán được trong tương lai sẽ có hai vị thần minh đồng thời sinh ra, khi đó tất nhiên sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, làm cho Thiên giới phát ra một cuộc chiến sáng lạn huy hoàng.
"Khó trách thế giới Vu Hoang xuất hiện ở ngay sau Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên vương, có một đoạn thời gian rất dài xuất hiện vị Thiên đế kế tiếp, Hạo Thiên Đại Đế, các lớp xuất hiện sau Thiên đế, liên tục ba vị Thiên đế đều là từ thế giới Vu Hoang.”
Ánh mắt Diệp Húc chớp động, bỗng nhiên biết được ngọn nguồn chuyện này. Đế Hưng chi địa dưỡng dục sinh linh cần một thời gian rất dài, cơ hồ có thể phải dùng tới vạn năm hay mười vạn năm, bởi vậy sẽ xuất hiện một chỗ trống rất dài.
Nhưng là chỉ cần một vị thần minh xuất thế, khoảng cách thời gian giáng sinh của các thần minh khác cũng gần rất nhiều, bởi vậy sẽ xuất hiện hai vị Đại Đế là Hạo Thiên cùng Thanh Đế.
Chỉ có Hiên Viên Thiên đế là xuất thân nhân tộc, thực sự không phải là sinh mà thần minh. Bởi vậy Hiên Viên Thiên đế là một trong những vị thiên đế đáng khâm phục. Nhưng tư chất của ngài chỉ sợ còn xa cũng không theo kịp Hạo Thiên cùng Thanh Đế, có thể ngồi trên Thiên đế vị, cũng không dễ dàng.
Những Thiên đế này đều có xuất sắc riêng, bãn lĩnh riêng.
Cuối cùng thì Dao Trì thiên thuyền cũng chạy đến bên cạnh Hồng Mông. Nơi mây tía hình thành hồ nước, chỉ thấy trong ao một đóa hoa sen xanh sâu kín nở rộ. Số mệnh tam thiên thế giới ngưng kết ở bên trong hoa sen này, đủ loại thế giới đạo văn tràn ngập.
Chỉ cần hấp thu số mệnh tam thiên thế giới này, là có thể tập hợp ba ngàn số mệnh ở một thân, làm cho người khác khó có thể tưởng tượng được nội tình.
"Ba ngàn số mệnh thêm vào thân mình, không biết có thể cho ta đột phá cảnh giới Vu Hoàng."
Diệp Húc kìm nén những xao động trong lòng, đi xuống Thiên Thuyền, từng bước bước vào trong ao Hồng Mông. Ở bên trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn, một bộ phận Hồng Mông Thanh Liên kinh tự động vận chuyển, bắt đầu hấp thu Hồng Mông mây tía. Chỉ thấy màu tím trong nước ao Hồng Mông giống như sống lại bình thường, tự động chảy vào bên trong thân thể của hắn. Một cổ năng lượng cuồng bạo vọt tới, lại không thể lay động thân thể của hắn, ngược lại làm cho tu vi của hắn đột nhiên mãnh liệt bành trướng.
Diệp Húc một hô một hấp, năng lượng cuồng bạo liền tự động chuyển thành tu vi. Hồng Mông mây tía hóa thành năng lượng mạnh mẽ to lớn, thậm chí tại phía trên tiên linh khí chỉ qua thời gian mấy hơi thở đã cho hắn vượt qua một cái tiểu cảnh giới, tu thành Nhân Hoàng lục phẩm.
Đột nhiên, hai chân của hắn không thể nhúc nhích, tựa hồ hóa thành ngẫu tiết. Trong lòng Diệp Húc cả kinh, chỉ cảm thấy thân thể của mình theo tu vi tăng trưởng đang nhanh chóng chuyển biến. Loại chuyển biến này lại là vì Hồng Mông Thanh Liên kinh cao tốc vận chuyển cải biến kết cấu thân thể của hắn, dần dần áp chế xu thế Bàn Vương Khai Thiên Kinh, làm cho thân người của hắn bắt đầu yêu hóa, dần dần hóa thành một gốc cây Thanh Liên.
Ở bên dưới hông của hắn huyết nhục đã bắt đầu yêu hóa, dần dần hiện ra uy lực lá sen. Thậm chí trên mặt ngoài làn da nửa người phía trên hiện ra hoa văn cánh sen và dấu vết, chỉ không lâu nữa hắn thế tất sẽ bị Hồng Mông Thanh Liên kinh đồng hóa, hóa thành một gốc cây Thanh Liên.
"Hồng Mông Thanh Liên kinh, không hổ là tâm pháp do Đại Đế khai sáng ra, ngay cả ta mà cũng có thể đồng hóa. Tuy nhiên cũng may ta đã không cần đến môn tâm pháp này rồi."
"Chém!"
Diệp Húc quát lên một tiếng rõ ràng. Cấm văn Bàn Vương Khai Thiên Kinh trào ra bên ngoài cơ thể, hóa thành một thanh tuệ kiếm, một kiếm chém thẳng vào thân mình. Chỉ nghe xuy một tiếng, bên trong thân hình hắn trào ra một đạo pháp lực hóa thành từng đạo cấm văn. Cấm văn ở giữa không trung tổ hợp hóa thành thân người, thân người này giống hắn như đúc, đó là Nhân Hoàng cấm pháp phân thân của hắn.
Hắn chém hết tất cả cấm pháp Hồng Mông Thanh Liên kinh hình thành trong cơ thể Nhân Hoàng, cắt đứt mọi liên hệ với thân thể hắn, chỉ thấy đạo phân thân này đột nhiên hóa thành một gốc cây Thanh Liên, đón gió hơi hơi chớp lên, nhanh chóng đánh về phía hắn.
Diệp Húc lại rút kiếm chém, chém đứt đạo Nhân Hoàng cấm pháp Phân Thân này, vô số cấm văn rầm rầm vỡ ra, rơi vào trong ao.
Tuệ kiếm của hắn chém Thiên Cương, tự chém tu vi, hủy diệt căn cơ Hồng Mông Thanh Liên kinh.
"Chẳng những muốn chém ngươi, ta còn muốn chém đi những dấu vết cấm pháp khác, chỉ để lại tinh thuần của ta."
Diệp Húc tế lên tuệ kiếm, liên tục hướng vào thân mình mà chém.
"Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, chém!"
"Công Đức Kim Luân luyện bảo diệu quyết, chém!"
"Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu cấm pháp, chém!"
"Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân kinh, chém!"
"Huyền Khung Cao Thượng Ngọc Hoàng đại đế kinh, chém!"
"Hạo Thiên Đại Đạo chân kinh, chém!"
…
Nhân lúc tinh thần đang hăng hái hắn chém liền một lúc sáu loại cầm pháp, chỉ còn Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển là một cẩm pháp duy nhất còn lại trong thân thể hắn.
Nét mặt Diệp Húc hơi hơi do dự, sắc mặt đột nhiên trở nên hờ hững, vung tuệ kiếm lên chém ngay vào thân mình, chém liền ba mươi ba văn kiện. Chỉ nghe mấy tiếng khúc khích, ba mươi ba tôn Thiên đế phân thân bị hắn chém đứt tất cả, chặt đứt các cảm ứng từ các cấm pháp phân thân này với thân thể của mình.
Trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên trắng như tờ giấy, liên tục chém đi pháp phân thân nhiều như thế, cấm văn nhô lên cao tràn ngập nhiều như thế, cơ hồ hắn đã tổn thất mất hơn phân nửa tu vi.
Nguyên bản tu vi của hắn bằng với Vu Hoàng, nhưng tu vi đã bị chém đi nhiều như thế cấm pháp phân thân đã bị chém đi nhiều như thế, làm cho tu vi của hắn bị hạ xuống.
Phía trên Dao Trì thiên thuyền, Phượng Yên Nhu cùng Tô Kiều Kiều ngơ ngác nhìn Diệp Húc liên tục chém đi cấm pháp phân thân nhiều như vậy, chém đi tu vi khổng lồ như vậy, để làm được điều này cần rất nhiều ý chí, nghị lực cùng quyết đoán.
Loại ý chí, nghị lực, quyết đoán này tuyệt nhiên tín niệm, thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Ngay cả bản thân mình nếu có thể chém cũng dám chém, thế gian liệu còn có ai là người mà hắn không dám chém?
Phượng Yên Nhu từng nghe Diệp Húc nói, nếu lão Thiên vương đứng ở trước mặt hắn cản đường của hắn, hắn cũng dám chém một đao. Nàng vẫn cho đây là một câu nói đùa, nhưng nay thì nàng đã tin là thật.
Diệp Húc đã chém đi hơn phân nửa tu vi của chính mình, đột nhiên cảm thấy thoải mái. Bàn Vương Khai Thiên Kinh biến thành cấm pháp của bản thân mình, cấm pháp duy nhất trong cơ thể của hắn, giờ đây vận chuyển càng linh mẫn, càng mau lẹ, tu vi của hắn trở nên vô cùng tinh thuần.
Tu vi tuy rằng bị chém đi hơn phân nửa, nhưng thực lực của hắn vẫn chưa rơi xuống bao nhiêu. Hơn nữa chỉ cần khôi phục tu vi, thực lực của hắn so với trước lại càng tăng mạnh hơn.
"Nay, ta là ta..."
Diệp Húc mỉm cười, một nụ cười vô cùng sán lạn.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden