Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu
Chương 754: Ai có khí phách
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Thôi Bá Túc ngẩn ra? Đó là chuyện thế nào? Nhưng lúc đó y không kịp hỏi tới, tiến lên trước cúi đầu thi lễ:
- Thôi Bá Túc tham kiến Sở Vương Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh đáp lễ cười nói:
- Thôi Sứ quân, chúng ta nhiều năm không gặp rồi.
- Thoáng một cái đã bảy tám năm không gặp rồi, ta vẫn nhớ rõ sự việc năm đó chúng ta đối phó Tề vương, thì giống như hôm qua mới xảy ra.
Hai người cùng nhau cười, Thôi Bá Túc nhìn thoáng qua Thôi Kỷ, thản nhiên nói:
- Làm sao có thể không cẩn thận té ngã, còn không mau vào trong phòng rửa.
Thôi Kỷ trừng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, ôm mối hận đi vào trong nhà. Dương Nguyên Khánh chỉ cười gượng một cái, tốt nhất như vậy, chuyện nhỏ bỏ qua đi.
- Lần này tới khá vội vàng, quấy rầy quý phủ rồi.
- Sở Vương đích thân tới thăm, đây là vinh hạnh của Thôi phủ. Điện hạ! Mời vào phủ!
Mọi người của Thôi phủ giống như sao quanh trăng sáng, nghênh đón Dương Nguyên Khánh vào Thôi phủ, trong phòng tiếp khách quý đã ngồi xuống. Mặc dù Thôi Bá Túc hóa giải qua loa chuyện đánh người, nhưng đó chỉ là tránh cho đôi bên xấu hổ. Dương Nguyên Khánh lại không muốn chuyện đó không giải quyết được, hắn nhất thiết nói rõ ràng, nên nhận lỗi hắn có thể nhận lỗi, nhưng nên chất vấn Thôi gia, hắn vẫn muốn chất vấn.
Dương Nguyên Khánh giọng điệu giấu giếm nói:
- Khi chúng ta ăn trưa, đúng lúc ở quán rượu gặp chị gái của Vương phi, cũng chính là vợ của Thôi Kỷ. Thủ hạ của ta Đại tướng Trình tướng quân liền cho rằng Thôi gia vô lễ, y vừa là tính tình nóng nảy, gặp Thôi Kỷ liền không chịu đựng được động thủ đánh người rồi. Đó là ta dạy dỗ thuộc hạ chưa nghiêm. Ta tạ lỗi với Thôi gia.
Khẩu khí của Dương Nguyên Khánh cũng mơ hồ có chút không hài lòng. Bùi U chính là chị của Vương phi, vậy mà làm chưởng quầy bán rượu, lẽ nào Thôi gia không quan tâm sao? Một chút sĩ diện cũng không giữ cho mình.
Những lời đó của Dương Nguyên Khánh nói xong, khiến trên dưới của Thôi gia đều kinh sợ toát mồ hôi hột, ai cũng nghe ra sự không hài lòng trong ngữ khí của Dương Nguyên Khánh. Thôi Bá Túc bởi vì bị sự việc của nội bộ gia tộc làm cho sứt đầu mẻ trán. Tất nhiên ông ta cũng không nghĩ tới vợ của Thôi Kỷ lại là chị của Vương phi. Thôi Bá Túc trên trán đã toát mồ hôi hột, ông ta ý thức được đây là thất bại của Thôi gia. Đây không chỉ là không còn cách nào ăn nói với Dương Nguyên Khánh, cũng không ăn nói được với Bùi gia.
Nhưng Thôi Bá Túc dù sao là chính trị gia kinh nghiệm phong phú, ông ta tâm niệm một điều, liền nói với người trong gia tộc:
- Các ngươi đều lui xuống, chuyện này ta và Sở Vương Điện hạ nói chuyện một mình.
Mọi người trong nội đường đều đứng dậy, thi lễ với Dương Nguyên Khánh, lui xuống. Trong phòng khách quý liền chỉ còn lại hai người Thôi Bá Túc và Dương Nguyên Khánh.
Thôi Bá Túc lúc này mới thở dài nói:
- Điện hạ, sự việc phát sinh đó cũng là thần không muốn, nhưng Thanh Hà Thôi thị gặp đả kích của chiến loạn quá trầm trọng. Hơnba trăm con cháu Thanh Hà Thôi thị, mấy năm nay bị giết chết, bệnh chết, đói chết, đã vượt qua một nửa, trẻ con sinh ra cũng chết non một nửa. Chúng thần cũng không muốn để chị của Vương phi làm chưởng quầy bán rượu, nhưng dù là như vậy, việc đối đãi đối với cô ta vẫn khiến rất nhiều người ở Thôi gia không hài lòng.
Thôi Bá Túc liền mang chuyện vì phân chia tài sản của Thôi gia mà phát sinh sự việc nội chiến,mà nói tỉ mỉ cho Dương Nguyên Khánh. Mặc dù việc xấu không thể truyền ra ngoài, nhưng cũng chỉ có như vậy, ông ta mới có thể nói rõ với Dương Nguyên Khánh. Vả lại không phải bọn họ ngược đãi Bùi U, thật sự là bọn họ cũng bất lực.
Dương Nguyên Khánh nhíu mày, Thanh Hà Thôi thị rất có khí phách vậy mà suy bại tới bước này ư? Một lúc sau, hắn gật đầu:
- Sự việc này là ta đã trách lầm các ngươi, Quân Tố cũng đã nói cho ta. Thôi thị các ngươi vậy mà gặp đả kích lớn như vậy. Ta bày tỏ sự đồng tình sâu sắc.
Ngừng một lát, Dương Nguyên Khánh lại nói:
- Về việc Bùi thị mở quán rượu, ta dự định để cô ta dời đi, cô ta cũng không chịu, như vậy đó! Vậy quán rượu đó để cho Vương phi mua lại, tặng cho cô ta, như vậy Thôi gia cũng không khó xử.
Thôi Túc Quân vội vàng xua tay:
- Chuyện này làm sao có thể để Điện hạ bỏ tiền, quán rượu đó cứ để bọn họ kinh doanh, thần đối đãi đặc biệt với cô ta là được rồi.
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Trị nhà như trị quốc, Thôi thị đối đãi đặc biệt với bọn họ, lấy cái gì đối mặt với người khác trong tộc đây? Hiện tại tình hình chiến sự đã bình lặng, chính là lúc Thanh Hà Thôi thị chấn hưng lại từ đầu, lúc khôi phục vinh quang của ngày trước. Lúc này, yêu cầu gia chủ dùng sức mạnh duy trì sự tôn nghiêm của gia tộc, công bằng là hành vi quan trọng nhất. Nếu như chuyện quán rượu xử lý không công bằng, sẽ gây tổn hại lớn nhất đến danh vọng của gia tộc, thậm chí có thể ảnh hưởng tới sự phục hung của Thanh hà Thôi thị. Mua một quán rượu đối với ta mà nói là dễ như trở bàn tay, gia chủ thì không cần lại khách khí nữa.
Những câu nói của Dương Nguyên Khánh nói vào tâm khảm của Thôi Quân Túc, ông ta trầm tư một lúc lâu, thở dài:
- Thần hiểu rồi, đa tạ sự chỉ bảo của Điện hạ. Sự việc của quán rượu, thần sẽ thông báo cho cả gia tộc. Đến lúc giao nhận xong xuôi, tốt nhất sẽ để Vương phi ra mặt, các cô là chị em, càng dễ để người ta tiếp nhận.
Dương Nguyên Khánh hiểu rõ ý tứ của y. Nếu tự mình tới mua, có chút nghi ngờ tình ngay lý gian, lấy gia phong của Thôi thị, rất quan tâm tới việc này, chính mình xác thực cần phải chú ý một chút.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liền cười nói:
- Dứt khoát ta để Vương phi mua một quán rượu ở Thái Nguyên, trao đổi với Thôi gia. Như vậy cũng không liên quan tới tiền hàng giao nhận xong xuôi, gia chủ nghĩ như thế nào?
- Như vậy cũng được.
Thôi Quân Túc vui vẻ nói:
- Vậy thì quyết định như vậy đó!
Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, nói với Thôi Quân Tố:
- Vẫn có chính là huyện thừa Thanh Hà, ta dự định do con cháu của Thanh hà Thôi thị đảm nhiệm. Thôi Kỷ đã từng đỗ khoa cử Đại Nghiệp năm thứ bảy. Chức vị này do y đảm nhiệm tương đối thỏa đáng. Qua mấy ngày Thi Thái thú sẽ tới nhà nói cụ thể sự việc này, trong lòng gia chủ hiểu rõ là được.
Thôi Quân Túc lặng lẽ gật đầu, y đương nhiên hiểu rõ. Cái này không phải là vì sự việc của chị Vương phi.
Dương Nguyên Khánh vừa hàn huyên mấy câu, bèn cáo từ ra về. Dương Nguyên Khánh không thể thông qua Thôi Quân Tố nói ra một vài nội dung có tính thực chất về Thanh Hà Thôi thị. Ví dụ như chức vụ cao còn trống trong triều đình nào đó… Cho dù hắn có ý đó, cũng có thể nói trước với Thôi Quân Tố, sau đó nội bộ Thôi gia hiệp thương. Hắn tới Thanh Hà Thôi thị chỉ là kiểu thăm hỏi mang tính lễ vật, bày ra một tư thái coi trọng Thanh Hà Thôi thị.
Nhưng chỉ có kiểu thăm hỏi tính lễ tiết này, mới là khiến Thôi Bá Túc đã phát hiện một vài cơ hội nhỏ bé. Dương Nguyên Khánh vừa đi, Thôi Bá Túc liền sai người tìm Thôi Kỷ tới.
Máu ở mũi của Thôi Kỷ đã ngừng rồi, nhưng răng cửa đã rụng một cái, nói chuyện có chút thều thào, không quá rõ ràng, làm cho ông ta phẫn nộ trong lòng không ngớt. Đương nhiên, ông ta không phải là tức giận Dương Nguyên Khánh, mà là tức giận người đàn ông cao lớn mặt đen động thủ đánh người. Đúng trong phủ có người nhận biết người này, là thủ hạ của Dương Nguyên Khánh, Đại tướng Trình Giảo Kim, xuất thân là cướp bóc loạn lạc ở trại Ngõa Cương.
Thôi Kỷ vào phòng thi lễ:
- Tham kiến gia chủ!
Thôi Bá Túc xua tay chặn lại:
- Ngồi xuống đi!
Thôi Kỷ vừa muốn nói, Thôi Bá Túc lại chặn y lại:
- Không cần giải thích, trong lòng ta đều hiểu rõ, sự việc này có liên quan tới vợ của ngươi. Lẽ nào ngươi không nghĩ tới, lẽ nào ngươi không nghĩ tới hả? Vợ của ngươi Bùi thị và Sở Vương phi là mối quan hệ gì vậy?
Thôi Kỷ lại hít một hơi mạnh. Y vẫn thật sự không biết, vợ y từ trước tới giờ không bảo cho y. Y chần chừ một lúc rồi nói:
- Cháu chỉ biết, các cô ấy đều là gia tộc Bùi thị.
- Cha của họ là anh em, các cô ấy là cùng nhau lớn lên, vợ của ngươi chính là chị của Sở Vương phi.
Thôi Kỷ một hồi lâu cũng không nói gì, cha vợ của y là con trưởng của Bùi Củ. Y biết, nhưng y không biết cha của Sở Vương phi cũng là con của Bùi Củ. Kiểu đại gia tộc này, quan hệ luôn rất phức tạp.
Thôi Bá Túc lại nói:
- Người đánh ngươi và Sở Vương không có quan hệ.
Thôi Kỷ gật đầu:
- Cháu hiểu rõ, lấy thân phận của Sở Vương, không thể làm việc này, là thằng khốn mặt đen họ Trình đó gây ra.
- Nhưng ngươi lại để Thôi thị chúng ta rất bị động.
Giọng của Thôi Bá Túc thoáng cái lên giọng rồi, trở nên nghiêm khắc hẳn:
- Chị ruột của Sở Vương phi bán rượu tại quán rượu, ngươi khiến ta ăn nói thế nào với Sở Vương. Cô ta chính là cháu gái trưởng của Bùi Củ, ngươi khiến ta nói thế nào với Bùi Củ?
Thôi Kỷ cúi đầu sâu xuống, y vốn muốn nói nếu không phải như vậy, một nhà bọn họ đều phải chết đói, nhưng y lại nói không ra lời. Y là đàn ông, nhưng để vợ đi bán quán rượu xuất đầu lộ diện kiếm tiền nuôi gia đình, bất luận như thế nào y nói không ra lời.
Thôi Bá Túc thấy dáng vẻ thương cảm của y, cũng không nhẫn nại được mắng y. Dù sao con cháu Thôi gia cực kỳ coi trọng danh dự, nói ra, vẫn là chỉ có thể trách chiến loạn.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu
Chương 755: Bái Di Lặc Giáo
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
- Được rồi! chuyện này sẽ không đề cập tới nữa, vừa nãy Sở Vương nói, chuẩn bị bổ nhiệm ngươi làm huyện thừa huyện Thanh Hà.
Trước tiên là Thôi Kỷ ngẩn người ra, trong lòng lập tức mừng rỡ, bản thân sẽ được làm quan sao?
Thôi Bá Túc chăm chú nhìn dáng vẻ mừng rỡ của Thôi Kỷ, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Lúc đầu y còn tưởng rằng Thôi Kỷ rất có khí phách, không chịu để vợ đi cầu cứu Sở Vương phi.
Nhưng hiện tại xem ra, thực sự là Bùi thị vợ của y có khí phách. Mà Thôi Kỷ này, một chức quan huyện nhỏ thì khiến y đã quên sự sỉ nhục một quyền nửa canh giờ trước.
Mặc dù trong lòng Thôi Bá Túc rất thất vọng, nhưng cơ hội này có lợi đối với gia tộc y lại không muốn buông tha. Y nói nhỏ với Thôi Kỷ:
- Xem ra quan hệ của vợ ngươi và Sở Vương không bình thường, ngươi cần lợi dụng hết sức mối quan hệ này, tương lai ngươi sẽ thăng chức rất nhanh. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!
Thôi Kỷ gật đầu liên tiếp:
- Cháu nhớ kỹ rồi!
Từ Thôi phủ đi ra, Dương Nguyên Khánh dẫn theo một đoàn người đi ra ngoài thành. Trên đường, hắn oán giận Trình Giảo Kim nói:
- Ngươi sau này không cho phép lại lỗ mãng như vậy, ngươi ở cửa Thôi phủ đánh người, bảo ta ăn nói thế nào với Thôi gia.
Trình Giảo Kim cơn tức giận trong lòng không tiêu, tức giận nói:
- Loại đàn ông vô dụng này nên đánh. Năm đó nếu U nương đi theo lão Trình ta, ta thế nào cũng không thể để cô ấy nhận một chút oan ức này. Nếu trong nhà chỉ còn một miếng bánh quy, ta sẽ chia một thành hai, một nửa cho mẹ già, một nửa cho cô ấy, hận quá! Mấy năm nay ta đã quên cô ấy rồi.
Dương Nguyên Khánh cũng biết, hiếu thuận mẹ già và thương yêu vợ, là hai ưu điểm lớn của Trình Giảo Kim. Nếu không phải bởi vì thương yêu, y làm sao có thể sợ vợ? Hắn cũng chỉ là nói vậy, lại không phải là thật sự mắng Trình Giảo Kim đánh người. Hắn chỉ là ngại thân phận, nếu không thì hắn cũng đánh một quyền ra rồi.
- Bỏ đi, chuyện này không nhắc tới nữa, sau khi trở về Thái Nguyên, ta sẽ để Vương phi sắp xếp việc này. Sau này ngươi cũng đừng nhiều chuyện nữa. Người ta là người đã có chồng.
Lúc này, một xe ngựa đứng bên cạnh bọn họ, người đuổi theo xe ngựa chính là Bùi U. Cô che giấu một sự thương cảm trong lòng, cười tủm tỉm hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Người sắp đi phải không?
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Chuẩn bị quay về Thái Nguyên rồi, đại tỷ khi nào tới Thái Nguyên vậy?
- Ta đương nhiên muốn đi rồi, ta sớm nghĩ tới rồi, chờ quán rượu của ta buôn bán tốt lên, ta sẽ tìm một người thủ quỹ cai quản cửa hàng. Lúc đó ta có thời gian rồi, nhất định đi Thái Nguyên gặp Mẫn Thu.
Đến đây, cô lại vẫy tay hướng về phía Trình Giảo Kim, cười nói xinh tươi:
- Vị Hắc tướng quân này, ngươi tới đây một lát, ta phải cảm ơn ngươi thay ta quản giáo người chồng vô dụng đó.
Trình Giảo Kim bị điệu cười của cô mê hồn, y từ từ đi lên trước, thẫn thờ nhìn chăm chú vào cô nói:
- U nương, ngươi còn nhớ ta không, năm đó…
Lời của y chưa nói xong, Bùi U bỗng nhiên từ xe ngựa ngồi sang chỗ bên cạnh cầm một chảo to màu đen, bỗng nhiên đánh mạnh vào trán của Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim xử lý chưa kịp đề phòng, chỉ nghe “keng” một tiếng vang to. Cái chảo chắc đập vào trán của Trình Giảo Kim, đánh tới mức mắt nổ đom đóm, một người lảo đảo lùi mấy bước, liền đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Bùi U đứng trên xe ngựa, chống nạnh chỉ vào người y chửi ầm lên:
- Cái mặt nồi này của ngươi tính là cái gì, lại còn dám đánh chồng của bà, ngươi chán sống phải không?
Bùi U hừ mạnh một tiếng, không thèm nhìn Dương Nguyên Khánh, điều khiển xe bò nghênh ngang rời khỏi. Đám người Dương Nguyên Khánh đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Sau một lúc mới bị tiếng rên rỉ của Trình Giảo Kim kéo về hiện tại, vội vàng vây quanh gã hỏi thăm:
- Lão Trình, sao rồi?
Trên trán Trình Giảo Kim u một cục lớn, ánh mắt tan rã, nửa ngày cũng nói không được một câu. Trong lòng Bùi Thanh Tùng áy náy, dù sao Bùi U cũng là tỷ tỷ trong tộc y. Nhưng y cũng hơi uể oải, tỷ tỷ trong tộc này của y căn bản là không quan tâm đến y.
Y vội vàng cùng hai tên thân binh nâng Trình Giảo Kim dậy. Dương Nguyên Khánh nhìn xe bò Bùi U đi xa, trong lòng hắn lập tức tăng thêm bảy phần thiện cảm với Bùi U, phụ nữ một khi tự lập sẽ có linh hồn.
…….
Từ trong thành đi ra, năm trăm thân binh của hắn chiếm lấy vài quán trà lớn. Ai cũng cơm nước no nê, ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, chỉ có các chưởng quầy quán trà là vẻ mặt đau khổ, vì họ không có cách nào làm ăn.
Khi đám người Dương Nguyên Khánh từ trong thành lớn đi ra, đám thân binh đều dẫn ngựa ra chào đón. Lang tướng cầm đầu thân binh gọi là Hàn Hiếu Quốc, là cháu của Hàn Cẩm Hổ, tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, ở U Châu nhập ngũ rất sớm, cùng Dương Nguyên Khánh đến Phong Châu, từng bước từng bước tích công trở thành Giáo úy, cuối cùng thì trở thành Lang tướng của thân binh hắn.
Y tiến lên thi lễ, thấp giọng nói:
- Tổng quản, ty chức có chuyện bẩm báo.
- Ngươi nói, có chuyện gì?
Hàn Hiếu Quốc quay đầu chỉ chỉ chưởng quầy quán trà ở xa, nói:
- Lúc nãy ăn cơm, nghe được một chuyện rất kỳ quái. Nghe nói ở quận Bình Nguyên bên kia, có giáo phái thờ Di Lặc rất thịnh hành, nhưng chỉ mới phát triển trong hai tháng nay thôi. Hơn nữa nghe bảo quan phủ cũng bị cuốn vào.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh lập tức cảnh giác. Giáo phái thờ Di Lặc thường thường chính là khúc dạo đầu của tạo phản. Mấy năm trước, quận Hà Đông có Tống Tử Hiền am hiểu ảo thuật, có thể biến ra tượng Phật, tự xưng là chuyển thế của Di Lặc. Tín đồ mấy vạn người, hô hào dân chúng tạo phản.
Còn có quận Phù Phong có tăng nhân Hướng Hải Minh tự xưng là chuyển thế của Di Lặc, sáng lập giáo phái Di Lặc, kéo mấy vạn tín đồ tạo phản. Vô cùng nguy hại.
Sao bây giờ đến lượt quận Bình Nguyên cũng xuất hiện giáo phái thờ Di Lặc chứ? Hơn nữa đồi Đậu Tử phía đông Bình Nguyên nổi tiếng là nơi tạo phản nghiêm trọng, ngàn vạn lần đừng bùng nổ khởi nghĩa lần nữa đấy.
Dương Nguyên Khánh lập tức ngoắc gọi một gã thân vệ đến, đưa một ngân bài cho gã. Chỉ nói với gã:
- Ngươi lập tức đến quận Hà Gian, mệnh Dương Thái thú triệu tập mười ngàn quân, hỏa tốc đến quận Bình Nguyên đợi lệnh.
- Tuân mệnh!
Thân binh tiếp nhận ngân bài, giục ngựa chạy như bay.
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc, hắn vốn tính trực tiếp qua quận Hằng Sơn về Thái Nguyên, nhưng giờ hắn thay đổi chủ ý, hắn phải đi quận Bình Nguyên điều tra tình hình một chút mới được. Nếu có chút sơ suất nào thì rất có thể sẽ nhấc lên phong trào tạo phản. Đây chính là một đòn tấn công trí mạng đối với kinh tế Hà Bắc mới bắt đầu khôi phục.
Tâm trạng vừa thả lỏng của Dương Nguyên Khánh lập tức khẩn trương hẳn lên. Hắn từng trải qua chiến loạn nên hắn biết loại dùng tôn giáo thu tín đồ này sẽ phát triển cực nhanh. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi có thể thổi quét toàn bộ một quận. Nếu hắn có chút sơ suất nào, thì sẽ tạo ra tổn thất lớn khó bù đắp lại được.
Hắn không nhịn được cảm giác cực kỳ không hài lòng với Thái thú quận Bình Nguyên Khúc Lăng trong lòng. Giáo phái thờ Di Lặc đã phát triển được hai tháng, ông ta không ngờ không hề báo cáo với hắn.
- Đi!
Hắn quất mạnh ngựa chiến, dẫn dắt đám thân binh từ hướng đông chạy gấp về phương bắc.
…….
Quận Bình Nguyên nằm giữa quận Thanh Hà và quận Hà Gian, phía đông giáp quận Bột Hải, phía nam cùng với quận Tề Hải giáp Hoàng Hà, hướng đông nam là đồi Đậu Tử, trung tâm tạo phản nổi tiếng nhất những năm cuối triều Tùy.
Giống với quận Thanh Hà, quận Bình Nguyên cũng chịu đủ thiệt hại tàn phá chiến tranh để lại. Một quận vốn giàu có và đông đúc người, trải qua mấy năm chiến loạn, số người giảm mạnh bảy phần.
Khi chiến loạn chấm dứt, quận Bình Nguyên cũng bắt đầu dần dần khôi phục sức sống. Nhưng ai ngờ đúng lúc này lại xuất hiện một phong trào rầm rộ bái giáo phái Di Lặc thổi quét qua quận Bình Nguyên.
Sáng sớm, Dương Nguyên Khánh giả dạng thành thương nhân mang theo hai mươi mấy thủ hạ tiến vào trong quận Bình Nguyên. Dương Nguyên Khánh vô cùng cẩn thận. Nếu suất lĩnh năm trăm kỵ binh tiến vào biên giới quận Bình Nguyên, nhất định sẽ bị giáo chúng Di Lặc phát hiện, xử lý không tốt rất có thể khiến họ tạo phản trước kế hoạch, cái này gọi là cái được cũng không đủ bù đắp lại cái mất.
Đối phó với loại người lợi dụng tôn giáo xách động tạo phản, cách xử lý bình thường tốt nhất không phải là dùng quân đội trấn áp. Nếu làm như vậy ngược lại sẽ khuếch trương sự việc, cho dù có trấn áp được cũng sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Cách xử lý tốt nhất chính là quan phủ phải bắt giữ được giáo chúng nòng cốt.
Đại Nghiệp năm thứ chín, quận Hà Đông, Tống Tử Hiền khởi xướng giáo phái thờ Di Lặc, tín đồ hơn mười mấy ngàn người. Bị quan phủ đúng lúc phát hiện, giết Tống Tử Hiền và một ngàn tín đồ trung thành của gã mới đúng lúc ngăn cản một trận tạo phản quy mô lớn bùng nổ.
Nhưng điều khiến Dương Nguyên Khánh căm tức nhất chính là, quan phủ của quận Bình Nguyên chẳng những không có hành động ngăn cản nào, thậm chí còn nghe đồn quan viên cũng gia nhập giáo phái kia. Điều này khiến cho vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn.
Giờ đang là cuối xuân, mưa rơi cả đêm, đến hừng đông mưa vẫn còn chưa tạnh. Không trung mờ mịt, mưa nhỏ rơi xuống dày đặc không dứt, khiến cho toàn bộ bình nguyên đều bị bao phủ trong sương mù mưa bụi.
Vì mưa rơi một đêm không tạnh, đường đi có vẻ có chút lầy lội. Một đám người với hơn trăm con ngựa la tạo thành thương đội di chuyển trên đường có vẻ hơi khó khăn.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu
Chương 756: Cánh cửa đột phá (p1)
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Trên ngựa la chất đầy hàng hóa, dùng vải dầu cẩn thận bọc lại, đa phần là muối, đường và những vật dụng sinh hoạt cần thiết.
Thương đội này do Dương Nguyên Khánh giả dạng, bao gồm Trình Giảo Kim và Bùi Thanh Tùng, tổng cộng có hai mươi lăm thủ hạ, đều là những thân vệ võ nghệ cao cường.
Lúc này họ đã tiến vào huyện Bình Nguyên, huyện Bình Nguyên là huyện phía nam quận Bình Nguyên, dựa vào quận Thanh Hà. Nó cũng là một quận trị, quận trị của quận Bình Nguyên là huyện An Đức, ở phía trung nam bộ quận Bình Nguyên, cách huyện Bình Nguyên ước chừng tám mươi dặm (bốn mươi kilomet).
Bên trái quan đạo là một khu rừng rậm rạp, kéo dài hơn mười dặm (năm kilomet), còn bên phải là đồng ruộng trải rộng, lúa mạch non xanh mượt lay động, xa xa là một dòng sông nhỏ, bên dòng sông nhỏ còn một thôn trang nhỏ.
- Đại đông chủ, chúng ta đến thôn trang nhỏ đó hỏi thăm tình hình đi!
Đầu đội mũ tám cạnh, mặc trường bào lụa đen, Bùi Thanh Tùng ăn mặc như một tiên sinh phòng thu chi chỉ vào một thôn trang nhỏ cách đây không xa, vô cùng hăng hái đề nghị.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn liếc nhìn Trình Giảo Kim không có chút tinh thần, cười hỏi gã:
- Nhị đông chủ nghĩ như thế nào?
Từ lúc bị một chảo của Bùi U đánh ngã, Trình Giảo Kim như một con gà trống bị đánh bại, không còn chút tinh thần nào cả, nói cũng lười nói:
- Tùy tiện!
Gã lười biếng trả lời một câu.
- Vậy được rồi! Đi thôn trang nhỏ xem có bán rượu hay không.
Dương Nguyên Khánh cố tình nhắc đến rượu, hai mắt Trình Giảo Kim sáng rực lên, nhưng lập tức lại ảm đạm. Gã mặc dù rất thích rượu, nhưng rượu có thể làm lành vết thương trong lòng gã không? Bây giờ gã chỉ muốn trở về Kinh thành, tìm nương tử tâm sự, cố tình Dương Nguyên Khánh muốn đến quận Bình Nguyên, khiến cho gã không thể không đi theo.
Đoàn người rời khỏi quan đạo, đi dọc con đường nhỏ càng thêm lầy lội gần bờ ruộng, ước chừng đi hơn ba dặm thì đến thôn trang nhỏ.
Các thôn trang ở bình nguyên lớn Hà Bắc đa phần là thôn chết, không người sống. Nhưng từ khi chiến tranh kết thúc, các nông dân tránh nạn trong huyện thành cũng bắt đầu lục tục trở về nhà mình. Các thôn trang cũng từ từ lấy lại sức sống vốn có của mình.
Thôn trang nhỏ này rõ ràng có người ở, khai khẩn đất hoang, đào mương máng dẫn nước tưới, trên mái nhà một gian nhà nhỏ ngoài cùng cũng xuất hiện khói bếp xanh trắng.
Bọn họ vừa đến gần thôn trang nhỏ thì đã nghe tiếng chó sủa. Hơn mười mấy con chó nhà chạy ra bao vây họ bốn phương tám hướng sủa ầm ĩ.
Vài người đàn bà giặt áo bên bờ sông cũng chạy vội về thôn. Rất nhanh, mấy chục thôn dân nhiệt tình ra chào đón họ, thôn dân cực kỳ hoan nghênh thương đội đến đây.
Dương Nguyên Khánh cũng mua không ít tạp hóa, kim chỉ, dầu muối tương dấm, trang sức giá rẻ, cùng với một ít lưỡi hái, cuốc gì đó. Lý do là vì muốn dễ dàng thám thính tin tức nơi thôn dân.
Dương Nguyên Khánh bảo mấy tên lính đi bán mua với thôn dân, còn hắn thì đi đến một gốc cây hòe lớn cành lá rậm rạp, ngồi xuống bên cạnh một ông lão.
- Ông ơi, cho cháu hỏi Trưởng thôn ở đây là ai?
Ông lão tóc đã bạc hết, khuôn mặt hiền lành, liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, không nhanh không chậm hỏi:
- Đông chủ có chuyện gì sao?
Dương Nguyên Khánh giờ mới hiểu ra, hóa ra ông lão này chính là trưởng thôn, hắn vội vàng cười nói:
- Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ có chút tò mò thôi, năm trước cháu đi ngang qua nơi này, thôn trang này giống như không có bóng người, bây giờ lại tràn đầy sức sống như vậy, thật khiến người ta vui mừng.
Ông lão khẽ mỉm cười:
- Năm trước mọi người còn tránh trong huyện thành, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, mọi người tự nhiên là muốn quay về quê nhà. Ai! Năm đó trong thôn có tám mươi hộ gia đình, bây giờ chỉ còn lại hai mươi mấy hộ thôi.
- Chỗ nào của Hà Bắc chẳng giống nhau, cơ bản đều chết trong chiến tranh cả rồi, ông ơi, thôn này có chia ruộng đất không?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
- Chia ruộng đất?
Ông lão lắc đầu, chỉ vào mọi người nói:
- Thôn của chúng ta gọi là Trần gia thôn, mọi người ở đây đa phần đều họ Trần, sống với nhau hòa thuận. Nếu quan phủ không chia ruộng, chúng ta tự mình chia đều mỗi nhà có hai trăm mẫu đất, nếu như áp dụng chia ruộng đất, một nhà chỉ còn lại một trăm mẫu thôi, số dư còn lại quan phủ lấy đi. Chàng trai trẻ nói xem chúng ta có muốn phân chia ruộng đất không?
Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng. Kỳ thật hắn cũng biết, phân chia ruộng đất với Hà Bắc mà nói, trên thực tế là một câu hỏi khó. Người chết quá nhiều, nơi nơi đều là ruộng đất không chủ, nếu không phân chia ruộng đất, nông dân quả thật có thể chiếm được nhiều đất đai hơn. Mục đích thật sự của việc phân chia ruộng đất là muốn hạn chế đất đai nông dân. Mỗi một hộ gia định hạn định một tiêu chuẩn, đất đai còn dư trở thành đất đai của quan phủ, vì chuẩn bị cho sau này số người tăng lên, là chuyện không thể không làm. Nhưng trong lịch sử, phần đất đai còn dư này đa phần lại bị quyền quý cắn nuốt, ngay cả ruộng đất trên tay nông dân cũng càng ngày càng ít.
Nhưng Dương Nguyên Khánh bây giờ không quan tâm đến vấn đề phân chia ruộng đất, hắn quan tâm là giáo phái Di Lặc. Hắn nhìn thấy rất rõ, trước ngực áo rất nhiều thôn dân đều thêu một pho tượng Phật Di Lặc.
Chỉ có điều làm sao để hắn mở miệng hỏi thăm chuyện giáo phái Di Lặc đây? Nếu thôn trưởng là một tiểu đầu mục thì…. hỏi quá trực tiếp sẽ bị ông ta nghi ngờ.
- Trong nhà ông có mấy người vậy?
Dương Nguyên Khánh hỏi han quanh co.
Ông lão thở dài:
- Ta vốn có bốn đứa con trai, một đứa đi Cao Kê Bạc, một đứa đến đồi Đậu Tử, cả hai đứa không ai trở về cả, thằng ba trở thành binh lính của Đậu Kiến Đức, mấy tháng trước được thả trở về, chính là nó!
Ông lão chỉ một người đàn ông đang mua lưỡi hái, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lạnh:
- Nó chính là đứa con thứ ba của ta, còn có đứa thứ tư nữa, bây giờ đang ở Thái Nguyên nhập ngũ, là một Tùy quân hỏa trưởng.
Dương Nguyên Khánh nghe con của ông là Tùy quân hỏa trưởng, tinh thần lập tức hưng phấn, cười nói:
- Ông lão, chúng tôi từ Thái Nguyên đến.
Ông lão cũng cảm thấy thú vị, ông vừa muốn hỏi thì một thiếu niên chạy vội vào thôn, hô to:
- Trưởng thôn, Trương phật tôn đến!
Ông lão biến sắc, cao giọng quát với người trong thôn:
- Đừng vội vàng mua đồ nữa, theo ta ra nghênh đón Phật tôn đến đây!
Hơn trăm thôn dân ở trước cửa thôn quỳ xuống. Chỉ thấy vài người trẻ tuổi cường tráng nâng một kiệu ngồi từ xa đi tới. Trong kiệu ngồi một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, đầu đội mũ bạc, tay cầm pháp trượng, ánh mắt lạnh lùng, gã vừa vào cửa thôn thì ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Dương Nguyên Khánh.
Trưởng thôn dẫn theo một đám thôn dân quỳ trước cửa thôn dập đầu như bằm tỏi, nhưng người áo trắng lại không đem họ để vào trong mắt. Gã chỉ cảm thấy có hứng thú với người của thương đội trong thôn mà thôi. Nói chính xác hơn thì, gã cảm thấy hứng thú với hơn một trăm con la ngựa và hàng hóa. Chiến tranh vừa chấm dứt, nhân dân còn nghèo khó, không có tiền dầu vừng gì có thể lấy, khó được gặp một thương đội có quy mô không đơn giản như vậy.
Gã ngoắc ngoắc tay bảo trưởng thôn đến hỏi vài câu, trưởng thôn lập tức chạy lại hỏi:
- Ai là Đại đông chủ?
Dương Nguyên Khánh vừa muốn trả lời, Trình Giảo Kim lại bước ra trước, ồm ồm nói:
- Là ông đây!
Trưởng thôn vội vàng thi lễ với Trình Giảo Kim:
- Phật tôn mời Đại đông chủ qua nói chuyện.
Trình Giảo Kim đã ở trên giang hồ bôn ba nhiều năm, kinh nghiệm giang hồ cực kì phong phú. Gã thấy ánh mắt của người đàn ông áo trắng gian tà tỏa sáng đánh giá hàng hóa, liền biết người này sinh tà tâm, gã bước đến, không hề thi lễ, lạnh lùng hỏi:
- Tìm ông nội ta có chuyện gì?
Khí chất trộm cướp của gã tỏa ra mười phần, người đàn ông áo trắng không hề tức giận, cười hì hì hỏi:
- Chỗ các người có bán tơ lụa hay không?
- Có, ngươi muốn mua nhiều ít?
- Có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu, còn nữa, tất cả hàng hóa của ngươi ta đều mua hết.
Trình Giảo Kim đánh giá người đàn ông áo trắng từ trên xuống, nhíu mày hỏi:
- Tiền của ngươi ở đâu?
Người đàn ông áo trắng vỗ vỗ ngực:
- Có tiền, đều là bạc, nhưng ở trong huyện thành, các ngươi phải đi theo ta lấy.
Trình Giảo Kim giả vờ giả vịt suy nghĩ một lúc:
- Cũng được! Chúng tôi phải thương lượng với nhau đã, đây không phải hàng hóa của một mình ta.
Trình Giảo Kim xoay người trở về, thấp giọng hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Muốn cùng tên kia lên huyện thành không?
Trưởng thôn bên cạnh gấp đến độ nháy mắt mấy lần với hắn, bảo hắn đừng đồng ý, Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ngươi đi nói với người áo trắng, chúng ta muốn ở trong thôn ăn chút gì đó, sau đó sẽ đi với gã.
Trình Giảo Kim quay lại cho câu trả lời, người áo trắng cũng rất hào phóng:
- Các ngươi cứ đi ăn đi, ta chờ các ngươi.
Mọi người dẫn ngựa vào trong thôn, Dương Nguyên Khánh bị trưởng thôn kéo vào một căn nhà, giọng điệu gấp gáp nói với hắn:
- Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng đi, nếu đi rồi thì mạng nhỏ không giữ được đấy.
Dương Nguyên Khánh thấy ngoài phòng không có người, liền đóng cửa lại, lấy ra một lệnh bài nói với ông lão:
- Ông đừng sợ, chúng cháu là quân Tùy vùng Thái Nguyên, phụng mệnh đến đây điều tra sự kiện giáo phái thờ Di Lặc. Ông có thể nói cho cháu một chút tin tức không?
Ông lão ngây ngốc một lúc lâu, rồi mới thở dài nói:
- Giáo phái Di Lặc này hại chết người. Chiến tranh vừa mới chấm dứt, mọi người đều vội vội vàng vàng về quê nhà trồng trọt, nào có ai nghĩ thờ cúng Di Lặc gì chứ? Nhưng nếu không gia nhập giáo phái Di Lặc, quan phủ sẽ không phát lương thực cứu tế, mọi người không còn cách nào khác đành phải gia nhập. Nhưng vừa gia nhập thì đã bị khống chế, bắt buộc cung phụng gia sản, nhà ai có con gái hơi chút xinh đẹp đều phải cung phụng cho Di Lặc, mọi người có khổ không thể nói!
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu
Chương 757: Cánh cửa đột phá (p2)
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Dương Nguyên Khánh nghe quan phủ dùng lương thực cứu tế uy hiếp dân chúng gia nhập giáo phái, vô cùng tức giận, hắn kìm nén lửa giận trong lòng, lại hỏi:
- Tên Trương phật tôn kia là ai?
- Đó là một tên vô lại của xã chúng tôi, kêu là Trương Ngũ Lang. Con người gã trước đây ông biết rất rõ, trộm cướp lừa gạt, một ngày không làm được chuyện gì tốt cả. Hai tháng trước gã gia nhập phái Di Lặc, bị nhìn trúng phong làm phật tôn, cai quản mười mấy thôn gần đây. Trước kia là trộm cướp, bây giờ là công khai vơ vét tài sản, không biết đã có bao nhiêu cô gái đàng hoàng bị gã chà đạp rồi.
- Ông ơi, Phật tôn là gì, ở trên còn có ai nữa, có thể nói cho cháu biết không?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
Ông lão cũng hận thấu xương phái Di Lặc này. Vừa biết người thanh niên này là quân đội phái đến điều tra, ông cũng không giấu diếm nữa, nói ra:
- Tên Trương phật tôn kia ở nhà ông ăn cơm từng nói với ông, giáo phái thờ Di Lặc tổ chức rất nghiêm mật. Phật tôn là cấp bậc thấp nhất trong giáo phái, một Phật tôn cai quản năm trăm tín đồ, năm Phật tôn thì có một Phật tử quản lý. Phía trên Phật tử có chín vị Phật gia, giáo chủ được xưng là Phật thái, chưa ai gặp qua. Nghe nói giáo chủ khi giảng phật pháp, sau lưng sẽ xuất hiện một tượng phật Di Lặc rất lớn, cho nên có rất nhiều tín đồ, ít nhất cũng có mười mấy ngàn người.
- Trong vòng hai tháng có thể phát triển đến mười mấy ngàn người?
Dương Nguyên Khánh có chút kỳ quái nói.
Ông lão lại thở dài:
- Cũng chẳng có gì lạ cả, ngay cả quan phủ cũng gia nhập mà. Có một lần Trương phật tôn uống say nói, Chu huyện lệnh huyện Bình Nguyên là một trong chín Phật gia.
Dương Nguyên Khánh lập tức chắp tay nói:
- Cảm ơn ông!
Dương Nguyên Khánh bước ra ngoài, vẫy gọi vài tên thân binh đến, nói khẽ với bọn họ vài câu, những thân binh xoay người bước đi.
Một lúc sau, vài tên thân binh như lang như hổ nắm gã đàn ông áo trắng Trương Ngũ Lang đi vào gian nhà. Trương Ngũ Lang bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất cuống quýt dập đầu:
- Đại gia…. Tha mạng! Tha mạng!
Gã không còn ngạo mạn và kiêu ngạo như lúc ban đầu nữa. Vài thanh đao sáng lóng lanh kề bên cổ gã, gần như dọa gã tiểu trong quần luôn. Gã ý thức được, đám người trước mắt không phải là thương nhân, mà là nhân vật có lai lịch lớn.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn mạng sống thì thành thành thật thật công đạo, ngươi dám nói dối nửa câu, ta cho đầu ngươi lập tức rơi xuống!
Trương Ngũ Lang cả người run như cầy sấy, một câu cũng nói không nên lời. Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
- Chu huyện lệnh huyện Bình Nguyên có quan hệ gì với giáo phái thờ Di Lặc?
Trương Ngũ Lang do dự một lúc, Dương Nguyên Khánh lập tức nháy mắt với thân binh, thân binh giơ tay chém xuống. Một lỗ tai Trương Ngũ Lang rơi xuống!
Đau đến gã hét thảm như heo bị giết, thân binh nắm lấy lỗ tai còn lại của gã, khiến gã sợ đến hồn bay phách lạc, luôn miệng nói:
- Tôi nói! Tôi nói! Chu huyện lệnh là một trong chín Phật gia.
- Đáng chết!
Dương Nguyên Khánh mắng một tiếng, lập tức vung tay lên:
- Lôi ra ngoài thôn giết!
- Tha mạng! Tha….
Trương Ngũ Lang bị bọn lính bịt miệng lại, kéo ra ngoài. Bùi Thanh Tùng đứng bên cạnh nhịn không được nói:
- Tổng quản, nếu đã đồng ý không giết gã, vì sao lại….
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng liếc y một cái:
- Nếu gã chạy đến huyện Đức An báo cáo, ngươi biết hậu quả như thế nào không, lòng giữ chữ tín của ngươi có gánh nổi hậu quả đó không?
Bùi Thanh Tùng cúi đầu, không dám lên tiếng nữa. Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:
- Kéo bốn tên tùy tùng của gã ra ngoài thôn giết luôn, không được lưu lại một người sống.
Trình Giảo Kim ở trong lòng kêu to sảng khoái. Chém tận giết tuyệt, đây mới là bản sắc đại trượng phu, gã liền vội hỏi:
- Tổng quản, tiếp theo chúng ta đi huyện Bình Nguyên không?
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, trong mắt tỏa ra sát khí. Hắn rất muốn biết, huyện lệnh huyện Bình Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu lá gan, dám không tiếc phiêu lưu mạo hiểm rơi đầu, theo giáo phái thờ Di Lặc tạo phản.
….
Huyện Bình Nguyên cũng giống với các huyện nhỏ khác của Hà Bắc. Khi chiến tranh chấm dứt, nông dân tránh nạn trong thành đa phần đều hồi hương, khiến huyện thành lập tức trở nên yên tĩnh, người đi lại trên đường lớn cũng trở nên thưa thớt.
Nhưng về các mặt khác, từ khi kinh tế bắt đầu dần dần khôi phục, có khá ít cửa hàng kinh doanh lại bắt đầu buôn bán thuận lợi hơn, nhất là lò rèn và cửa hiệu tạp hóa. Nông dân mua nông cụ và tạp hóa nối liền không dứt. Quán rượu cũng mở cửa buôn bán, rất nhiều khách quen đều trở về ủng hộ. Trên đường lớn bắt đầu xuất hiện bóng dáng thương nhân.
Đoàn người Dương Nguyên Khánh tiến vào huyện thành thì đã là hoàng hôn, tìm một khách sạn lớn nhất trong huyện thành ngủ trọ lại. Tuy ban ngày không nhìn thấy bóng dáng giáo phái thờ Di Lặc, nhưng đến tối, ảnh hưởng của giáo phái thờ Di Lặc cũng dần dần hiện rõ. Mọi người tụm năm tụm ba ra khỏi nhà, tụ tập lại một chỗ, nghe giảng phật pháp, cử hành nghi thức nhập giáo.
Chưởng quầy và phu nhân nhà trọ cùng với vài tên tiểu nhị đều chạy đi nghe giảng giáo lí rồi. Trong nhà trọ chỉ còn lại một tiểu nhị phục vụ, nhưng khách cũng không nhiều, chỉ có một nhóm người Dương Nguyên Khánh thôi.
Đêm dần khuya, Dương Nguyên Khánh mang theo hơn mười thân binh đến huyện nha. Khu nhà sau huyện nha là phủ của Huyện lệnh. Tường nhà Huyện lệnh không cao, trèo lên một cây đại thụ thì có thể dễ dàng đi vào. Ở đây cao không phải là tường nhà, mà là quan uy trong lòng dân chúng, cho dù không có tường xung quanh, cũng không ai dám tiến vào thêm một bước.
Hai gã thân vệ nhẹ nhàng khéo léo trèo vào, lập tức mở cửa lớn ra. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng bước vào khu nhà sau.
Huyện lệnh huyện Bình Nguyên tên là Chu Quần, là huyện thừa Bình Nguyên sớm nhất của triều Tùy. Sau khi Đậu Kiến Đức chủ quản Hà Bắc, lão ta được thăng lên làm Huyện lệnh. Sau đó đại quân nhà Tùy mới đuổi Đậu Kiến Đức ra khỏi Hà Bắc, Chu Quần lập tức xoay ngược lại nguyện trung thành với nhà Tùy mới, trở thành huyện lệnh huyện Bình Nguyên của nhà Tùy mới.
Đây cũng là một cách mà triều Tùy ổn định dân tâm Hà Bắc. Nếu không phạm phải tội ác tày đình nào thì có thể tha thứ để họ giữ chức. Sự thật chứng minh, phương pháp này thực hiện vô cùng chính xác, chính những nỗ lực cố gắng của các quan viên quen thuộc nơi này mà đời sống Hà Bắc bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Nhưng không có chuyện gì là thập toàn thập mĩ cả, phương pháp này vẫn bị một ít người bụng dạ khó lường lợi dụng thoát khỏi tẩy trừ, tiếp tục giữ chức cai quản một phương.
Huyện lệnh huyện Bình Nguyên Chu Quần chính là một trong số đó. Lão gia nhập giáo phái thờ Di Lặc, lợi dụng quyền to phân phát lương thực giúp nạn thiên tai, bức nông dân gia nhập giáo phái. Lão cũng nhờ chuyện này mà thu được một lượng tiền tài rất lớn, đương nhiên, lão làm không chỉ vì tiền.
Hai ngày nay Chu Quần có chút tinh thần bất an. Lão nhận được tin cấp trên, Sở Vương Dương Nguyên Khánh có thể đang ở ngay vùng Hà Bắc, bảo lão chú ý một chút, nếu có đoàn người nào hơn trăm người cưỡi ngựa xuất hiện, lập tức báo cáo.
Vị trí địa lý của huyện Bình Nguyên tương đối quan trọng. Tiếp giáp với bốn quận, vì vậy quận Bình Nguyên được coi trọng hơn các huyện khác. Chu Quần biết thanh thế của giáo phái thờ Di Lặc đang lớn mạnh, sớm hay trễ cũng sẽ bị phát hiện. Lão thông qua giáo phái Di Lặc vơ vét của cải gần hơn ba ngàn lượng hoàng kim. Nếu trước khi chuyện bị phát hiện chạy trốn, vậy tuổi già của lão có thể vinh hoa phú quý sống qua ngày rồi, nếu không mạng nhỏ của lão khó mà bảo toàn.
Chu Quần chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phong, lo lắng tiền đồ của mình. Bỗng nhiên, cửa két một tiếng bị đẩy ra, Chu Quần đã căn dặn không được để ai đến quầy rầy lão, trong lòng lão tức giận, ngẩng đầu, thì thấy hai người mặc áo đen xa lạ bước tới.
Sợ đến mức lão run rẩy cả người, vừa muốn hô to kêu cứu thì một thanh đao lạnh như băng đã đặt cạnh cổ họng:
- Nếu ông dám kêu một tiếng, đầu ông lập tức rơi xuống đất!
Lập tức có năm sáu người áo đen bước tới, Chu Quần sợ đến mức giọng nói run run:
- Các ngươi là…. Ai?
Dương Nguyên Khánh khoanh tay đi đến, cười như không cười nhìn lão:
- Chu huyện lệnh, còn nhớ ta không?
Hai mắt Chu Quần mở to, chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, bang bang dập đầu:
- Sở Vương điện hạ tha mạng! Sở Vương điện hạ tha mạng!
Sau khi Dương Nguyên Khánh đánh tan quân Đậu Kiến Đức ở Hà Gian, có gặp mặt qua rất nhiều quan viên quận huyện Hà Bắc, Chu Quần này hắn cũng gặp qua, vì vậy hắn cũng biết người này.
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hắn nhìn thoáng qua Chu Quần, lạnh lùng nói:
- Ta tín nhiệm ngươi mới không truy cứu việc ngươi trung thành với Đậu Kiến Đức, ai ngờ ngươi lại gia nhập tà giáo, ý đồ tụ tập quần chúng tạo phản. Ngươi tự nói đi, ngươi có làm thất vọng người dân huyện Bình Nguyên không, có làm thất vọng tín nhiệm mà ta cho ngươi không?
Chu Quần quỳ trên mặt đất, vô cùng xấu hổ, môi lão giật giật:
- Mọi chuyện không như điện hạ nghĩ đơn giản như vậy đâu, kỳ thật chuyện này có quan hệ với triều Đường.
Hắn nhìn chăm chú Chu Quần một lúc lâu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình ôn hòa một chút, nói:
- Chỉ cần ông đồng ý lấy công chuộc tội, ta có thể không giết ông, hơn nữa còn cho ông một cơ hội lạc đường biết quay đầu lại. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là, ông phải đem những thứ không thuộc về mình nhả ra hết.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu
Chương 758: Vạch trần chân tướng
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Dương Nguyên Khánh biết rất rõ, Chu Quần là nhân vật mấu chốt trong cuộc tiêu diệt cơn bão phản động này, không ngại cho lão ta một cơ hội, để lão lập công chuộc tội.
Chu Quần lập tức kích động, lúc Sở Vương mới xuất hiện, lão tự cho rằng mình chắc chắn sẽ chết. Bây giờ Sở Vương lại đồng ý cho lão một cơ hội, quả thật là để lão ở trong đường cùng gặp được đường sống mà.
- Điện hạ, ty chức có tội, ty chức không dám giấu diếm…. Sẽ nói hết tất cả.
- Ông nói đi! Ta nghe.
Chu Quần nhanh chóng chỉnh sửa sắp xếp lại câu nói, nói:
- Điện hạ, người thành lập giáo phái thờ Di Lặc gọi là Thôi Lý Hành, gã là con rể của Khúc thái thú, bây giờ người được xưng là Phật thái chính là gã.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Theo như lời ông nói thì giáo phái thờ Di Lặc trên thực tế là do thái thú Khúc Lăng gây nên, đúng không?
- Bẩm điện hạ, đúng là như vậy!
- Vậy tại sao ông ta lại phản bội ta?
Dương Nguyên Khánh đã có chút không ngăn được lửa giận trong lòng rồi.
Khúc Lăng này là nạp ngôn của Đậu Kiến Đức, danh vọng rất cao, mình khoan dung nhận đầu hàng của ông ta, phong ông ta làm thái thú quận Bình Nguyên. Ai ngờ ông ta lại dám lập tà giáo, mưu đồ tạo phản.
Chu Quần cuống quýt nói:
- Điên hạ, Khúc Lăng này trước khi đầu hàng Đậu Kiến Đức thì ông ta đã đầu hàng Đường triều rồi. Ông ta và tướng quốc Đường triều Lưu Văn Tĩnh là thân gia. Lúc trước, Đậu Kiến Đức và Đường triều kết minh, chính là do ông ta dẫn đường. Lần này giáo phái thờ Di Lặc dấy lên, nghe nói cũng là chủ ý của Lưu Văn Tĩnh. Bên cạnh Khúc Lăng có một phụ tá, tên là Uông Thọ, nghe nói là từ Trường An đến, ty chức hoài nghi gã đó là do Lưu Văn Tĩnh phái đến.
Dương Nguyên Khánh đứng lên, chắp tay sau lưng đi vài bước. Lại quay đầu hỏi lão:
- Bọn họ quyết định khi nào tạo phản?
- Chắc là đầu tháng sau, là sau chín chín tám mươi mốt ngày nghênh Phật trở về, tống Phật đi, số lượng lớn giáo đồ sẽ tụ tập lại. Khi đó đúng là thời điểm tạo phản tốt nhất.
- Bây giờ đã có bao nhiêu giáo đồ rồi?
- Hồi bẩm điện hạ, bây giờ đã có bốn mươi ngàn người rồi. Không chỉ riêng quận Bình Nguyên, nghe nói quận Thanh Hà, quận Bột Hải, quận Tín Đô và quận Hà Gian đều có tín đồ.
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc, liếc nhìn Chu Quần. Trong lòng có chút hoài nghi, loại tin tức cơ mật trọng yếu như thế này, Khúc Lăng tuyệt đối không dễ dàng nói với người ngoài. Chu Quần sao biết được những thông tin này? Chỉ có một câu trả lời, Chu Quần là tâm phúc của Khúc Lăng.
- Vậy tại sao ngươi lại gia nhập giáo phái, theo Khúc Lăng tạo phản?
Chu Quần xấu hổ nói:
- Vì ty chức có nhược điểm bị Khúc Lăng nắm giữ.
- Nhược điểm gì?
Dương Nguyên Khánh không thuận theo, không buông tha tra hỏi đến cùng.
- Năm Đại Nghiệp thứ mười, ty chức vụng trộm bán không ít quan lương, ước chừng hơn ngàn bao. Kỳ thật các quan viên huyện Bình Nguyên ít nhiều đều có nhược điểm nằm trong tay Khúc Lăng, cho nên mới bị áp chế, hơn nữa gia nhập giáo phái rất có lợi, cho nên….
Chu Quần không nói tiếp, trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rất rõ. Cái gì mà nói bị nắm nhược điểm là lý do chính, có lợi mới là nguyên nhân chính. Chu Quần nhất định là khăng khăng một mực đi theo Khúc Lăng, trở thành tâm phúc của lão ta, bây giờ thấy có nguy hiểm, lập tức bán đứng Khúc Lăng. Tuy rằng đã đoán được chín phần mười, nhưng Dương Nguyên Khánh không vạch trần, chỉ cần Chu Quần đồng ý thay mình bán mạng thì ân oán giữa họ không quan trọng.
Chuyện bây giờ đã rõ ràng, tìm cách giải quyết nguy cơ mới là mấu chốt. Tuy Chu Quần nói còn một tháng nữa mới đến thời điểm tạo phản, nhưng Dương Nguyên Khánh tin, một khi đối phương biết ý đồ của mình bị phát hiện, nhất định sẽ chọn tạo phản trước ngày đã định. Cho nên trước không thể đánh cỏ động rắn, sau đó dùng thủ đoạn như sấm như chớp đánh tan đối phương, mới là mấu chốt thủ thắng.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liếc nhìn Chu Quần, phải từ người này bắt tay vào làm.
- Sau đây chính là cơ hội cho ngươi lập công chuộc tội.
….
Thái thú Bình Nguyên Khúc Lăng năm nay ngoài năm mươi tuổi, đã đi trên con đường làm quan được ba mươi năm, là một tay chính trị già đời.
Hầu như tất cả các quan viên, mỗi người đều có con đường làm quan của mình. Mà trên con đường làm quan của mỗi người, đều có một ít con đường nhỏ thông nhau, nối kết những người làm quan lại. Trong các con đường nhỏ đó, hôn nhân không thể nghi ngờ là một con đường nhỏ vô cùng quan trọng.
Trong điểm này, Khúc Lăng càng nổi bật. Con thứ Khúc Danh Quý của Khúc Lăng cưới con gái thứ ba của Lưu Văn Tĩnh, cũng chính là vị thân gia Lưu Văn Tĩnh này thay đổi vận mệnh Khúc Lăng.
Lúc Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, Khúc Lăng đang nhậm chức Thái Thú quận Tín Đô nhận được tin thân gia Lưu Văn Tĩnh, lập tức tuyên bố đầu hàng Lý Uyên. Nhưng không lâu sau lão lại đầu hàng Đậu Kiến Đức.
Có lẽ phát hiện Đậu Kiến Đức không có tiền đồ gì, Khúc Lăng lại âm thầm đầu hàng Đường triều. Sau khi Đậu Kiến Đức thất bại, Khúc Lăng đang nhậm chức Nạp Ngôn dẫn theo mấy chục quan văn đầu hàng triều Tùy, lão được Dương Nguyên Khánh phong làm thái thú quận Bình Nguyên.
Bổ nhiệm này khiến Khúc Lăng cực kỳ mất mát. Lão vốn nghĩ có thể vào trong trung tâm triều Tùy làm quan, không được chức tướng quốc, ít nhất cũng được chức chủ quản một bộ. Không ngờ chỉ có được một chức thái thú quận Bình Nguyên nho nhỏ, còn triều Đường lại đồng ý phong lão làm Lễ bộ Thượng thư.
Một bên nhẹ một bên nặng, một bên cao một bên thấp đã khiến Khúc Lăng cho ra một quyết định lớn, ngoài thì thuộc triều Tùy, trong thì về triều Đường. Vì giành lấy tín nhiệm triều Đường, lão không tiếc giao nộp thư trung thành cho Lý Uyên.
Trong phòng, Khúc Lăng chắp tay sau lưng đi qua đi lại, bên cạnh đứng mấy người, con của lão Khúc Danh Quý, con rể Thôi Lý Hành, và một người nữa là phụ tá lão, Uông Thọ.
Con trai Khúc Danh Quý và con rể Thôi Lý Hành đều là thủ lĩnh quan trọng của giáo phái thờ Di Lặc. Trong đó Thôi Lý Hành được xưng là Phật thái, được cho rằng là chuyển thế của Di Lặc. Còn Khúc Danh Quý là người đứng đầu chín đại Phật gia, nắm giữ trong tay một ngàn giáo binh. Nhưng cho dù là con rể hay con trai, họ đều là con rối, giáo chủ thật sự chính là Khúc Lăng.
Còn phụ tá Uông Thọ là quân sư, gã trên thực tế là phụ tá Lý Kiến Thành, được Lý Kiến Thành phái đến Hà Bắc thực hiện kế sách nội loạn.
Còn chủ ý lợi dụng giáo phái Di Lặc phát động khởi nghĩa thuộc về Lưu Văn Tĩnh. Chiến tranh ở Hà Bắc chấm dứt, lòng dân ổn định, rất khó làm họ tạo phản, chỉ còn cách lợi dụng giáo phái tín ngưỡng Di Lặc mới có thể cổ động đám ngu nam xuẩn phụ đi theo tạo phản.
- Ta nghe được một tin.
Khúc Lăng vô cùng lo lắng nói:
- Quân đội quận Hà Gian bắt đầu tập kết. Bây giờ chiến dịch Liêu Đông đã chấm dứt, quân đội Hà Gian vì sao lại tập kết? Còn ở ngay thời điểm mấu chốt như vậy, ta có một dự cảm không lành!
Khúc Quý Danh nhíu mày, gã phụ trách an toàn, đối với những điều động quân đội phá lệ mẫn cảm.
- Ý phụ thân là, quân đội quận Hà Gian muốn đến đối phó chúng ta?
Thôi Lý Hành bên cạnh tiếp lời cười nói:
- Có phải nhạc phụ đại nhân trông gà hóa cuốc rồi không? Quân đội quận Hà Gian điều động có thể là huấn luyện bình thường. Lần trước không phải nhạc phụ đại nhân nói, các quận phải bắt đầu tổ chức huấn luyện dân đoàn sao? Có lẽ là chuyện này, con cảm thấy không liên quan đến giáo phái Di Lặc.
Khúc Lăng biết con rể có thể giả thần giả quỷ, nhưng nói chuyện chính sự với nó thì khẳng định không nói được nửa điểm. Lão không thèm quan tâm đến Thôi Lý Hành, nhìn thoáng qua Uông Thọ, trong mắt tràn đầy chờ mong. Uông Thọ người này túc trí đa mưu, rất thông minh, giáo phái thờ Di Lặc lập ra hoàn toàn do một tay gã thực hiện. Lão lo lắng chuyện quân đội Hà Gian hoàn toàn là do Uông Thọ nhắc nhở cả.
Uông Thọ là người Quan Trung, tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, dáng người thấp bé, mũi dẹp lõm mà lỗ mũi lại hướng lên trời, môi dày, khuôn mặt xấu xí. Nhưng gã lại là một trong những Đông cung văn học quán cung phụng, rất được sự tin cậy của Thái tử Lý Kiến Thành.
Người này nói không nhiều, có vẻ rất khiêm tốn, nhưng sự thật gã mới là người nắm quyền to trong giáo phái Di Lặc. Gã đại biểu thái tử Lý Kiến Thành đến quận Bình Nguyên. Trong những vấn đề lớn, nếu không có cái gật đầu của gã, Khúc Lăng cũng không dám ra quyết định.
Uông Thọ nhàn nhạt nói:
- Cho dù là như thế nào cũng phải cẩn thận. Trong khoảng thời gian này giáo phái thờ Di Lặc nên rút nhỏ lại trước, bảo Phật gia các huyện đến nói chuyện, an ổn tâm trạng bọn họ.
Gã lại nghĩ đến một chuyện, liền vội hỏi Khúc Lăng:
- Ta nhớ mấy ngày hôm trước, Thái thú không phải có nói Dương Nguyên Khánh có thể sẽ ở Hà Bắc sao? Bây giờ có thể đã có tin tức của hắn rồi.
Khúc Lăng do dự một lúc mới nói:
- Tin này không biết chính xác cho lắm. Lúc ấy phát hiện có năm trăm kỵ binh từ quận Hà Giang xuôi về nam, cũng chỉ hoài nghi đó là thân vệ của Dương Nguyên Khánh. Bây giờ quan phủ các quận gần đây cũng không có tin tức của Dương Nguyên Khánh, rất có khả năng đó không phải là Dương Nguyên Khánh. Cho dù là Dương Nguyên Khánh thì hắn cũng xuôi về nam đến Ngụy Quận, Tần Quỳnh xuất lĩnh mười mấy ngàn quân đội đóng ở vùng Ngụy Quận rồi.
Uông Thọ suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói:
- Chuyện này ta cũng cảm thấy không nên khinh thường. Xuất hiện tung tích Dương Nguyên Khánh, quận Hà Gian lại truyền đến tin tức điều binh quy mô lớn, cho dù thế nào đi nữa cũng phải cảnh giác. Ta đề nghị thay đổi kế hoạch, đẩy ngày khởi binh lên, mười ngày sau chính thức khởi sự.
Tuy rằng Uông Thọ luôn miệng bảo đề nghị, nhưng đề nghị của gã chính là quyết định, không thể tranh cãi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Minh Vũ