30-01-2014, 06:53 AM
Mạnh ThÆ°á»ng Quân 4vn
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 3,807
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 7
Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
oO0Oo
Quyển thứ 8 : Chuyển cà n khôn đạp tà dương.
ChÆ°Æ¡ng 946-950
Nhóm dịch: KoCo
Nguồn: Mê Truyện
ChÆ°Æ¡ng 946: Äồng minh.
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng nhÆ° có Ä‘iá»u suy nghÄ©:
- Ta đúng là từng nghe tá»›i tên của Diêm Bình SÄ©. Chỉ là do hắn là lang trung vân du tứ hải, dân gian cÅ©ng đồn đại y thuáºt của hắn rất cao minh nhÆ°ng ta chÆ°a thấy táºn mắt bao giá».
Hắn ngạc nhiên nói:
- Sở lão đệ, ngÆ°Æ¡i tá»›i Thanh ÄÆ°á»ng huyện là muốn tìm Diêm Bình SÄ© sao? Hẳn là Diêm Bình SÄ© đã xuất hiện tại Thanh ÄÆ°á»ng huyện à ?
Sở Hoan do dự một chút, rốt cục nói chuyện mình đã trải qua. Thần sắc Tiếu Hoán Chương kịch biến, lạnh lùng nói:
- NgÆ°Æ¡i nói là Chu Nhân Khang dụ ngÆ°Æ¡i và o bẫy, có ý đồ hà nh thÃch ngÆ°Æ¡i sao?
Sở Hoan gáºt đầu nói:
- Theo lá»i kẻ bị bắt, chuyện nà y có quan hệ vá»›i má»™t nÆ¡i gá»i là Hồ Lô trại.
- Hồ Lô trại sao?
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạnh nói:
- Sở lão đệ, ngÆ°Æ¡i có Ä‘iá»u không biết. Hồ Lô trại nà y hiện giá» là má»™t khối u ác tÃnh của Tây Quan Äạo các ngÆ°Æ¡i. Phần đông nạn trá»™m cắp của Tây Quan Äạo Ä‘á»u do bà n tay của Hồ Lô trại.
Sở Hoan ngồi thẳng ngÆ°á»i lên, há»i:
- Tiêu đại nhân, thực lực Hồ Lô trại rất mạnh sao?
- Hồ Lô trại ở trên Hồ Lô sÆ¡n, ở giao giá»›i giữa Tây Quan Việt Châu và Thiên SÆ¡n Sa Châu. Năm đó phân chia hai đạo nà y chÃnh là lấy Hồ Lô sÆ¡n là m ranh giá»›i.
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng giải thÃch.
- Hồ Lô sÆ¡n là sÆ¡n mạch lá»›n nhất Tây Quan Äạo, dà i hÆ¡n trăm dặm, dãy núi trùng Ä‘iệp, thung lÅ©ng tung hoà nh. Trong núi có sông, trong sÆ°á»n núi có Ä‘á»™ng. Hồ Lô trại đã kêu gá»i tá»›i và i ngà n ngÆ°á»i, mà quan trá»ng nhất chÃnh là ngÆ°á»i của Tiên phong doanh quân Tây Bắc và o thá»i Ä‘iểm chiến loạn đã tá»›i hết Hồ Lô trại!
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Thì ra là thế.
- NgÆ°á»i Tiên phong doanh Ä‘á»u đã trải qua huấn luyện quân sá»± cả.
Tiếu Hoán Chương thở dà i.
- Những ngÆ°á»i nà y tá»›i Hồ Lô trại, ngÆ°Æ¡i nói Hồ Lô trại còn là má»™t đám ô hợp được không?
- Chẳng lẽ không ai tiêu diệt đám loạn phỉ nà y sao?
- CÅ©ng không phải nhÆ° váºy.
Tiếu Hoán Chương nói:
- Tháºt ra lần nà y ta tá»›i, thứ nhất là để thăm Sở lão đệ, thứ hai cÅ©ng là để nói cho Sở lão đệ má»™t chút tình huống Tây Quan. Loạn phỉ của Tây Quan chỉ sợ còn nghiêm trá»ng hÆ¡n là Sở lão đệ nghÄ© đấy. Lão tÆ°á»›ng quân DÆ° Bất Khuất trÆ°á»›c khi Ä‘i đã Ä‘iá»u ba vạn đại quân Tây Bắc tá»›i Nhạn Môn Quan, xây dá»±ng Tam Tháºp Lục á»” Bảo. Äây là vì Ä‘á» phòng ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng. Tại phÃa Ninh SÆ¡n kia vẫn còn gần ba vạn ngÆ°á»i. Trong lúc nà y, DÆ° lão tÆ°á»›ng quân mang tá»›i hai vạn quan binh quân Tây Bắc tá»›i quan ná»™i, còn thêm gần vạn tên quan binh quân Tây Bắc nữa. DÆ° lão tÆ°á»›ng quân táºp hợp thà nh Bình Tây Quân, chủ yếu là để bình định loạn phỉ Tây Bắc.
- Bình Tây Quân sao?
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng gáºt đầu nói:
- Äúng váºy. Bình Tây Quân chia là Bát Äại doanh. Sau khi DÆ° lão tÆ°á»›ng quân qua Ä‘á»i liá»n do Chu Lăng Nhạc tạm thá»i quản lý.
- Chu tổng đốc vẫn còn ở bên Ninh Sơn sao?
- Äã vá» Thiên SÆ¡n rồi.
Tiếu Hoán Chương nói:
- Ninh SÆ¡n Bình Tây Quân Ä‘á»u bị Ä‘iá»u Ä‘i bình phỉ hết. Sở lão đệ cÅ©ng nên biết rõ, ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng đánh tá»›i, tất cả quân các châu đã sá»›m không còn tồn tại rồi. Cho nên bốn châu Tây Quan, Kim Châu có má»™t doanh, Hạ Châu có má»™t doanh, Việt Châu bốn doanh, Giáp Châu Ninh SÆ¡n còn lại hai doanh. TrÆ°á»›c khi quân tại các châu được gây dá»±ng lại, bá»n há» chỉ có thể dá»±a và o Bình Tây Quân để ổn định cục diện!
- Hiện tại ai quản lý Bình Tây Quân váºy?
- Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn.
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng nhÆ° cÆ°á»i nhÆ° không nói:
- TrÆ°á»›c kia Chu Lăng Nhạc quản lý thống nhất quân cáºn vệ dÆ°á»›i quyá»n. Sau nà y Chu Lăng Nhạc giao binh quyá»n Bình Tây Quân cho Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn.
Sở Hoan lại nhá»› kẻ nà y. Hắn trở vá» từ Tây LÆ°Æ¡ng, trong má»™t tiệc rượu đã gặp ngÆ°á»i nà y. NgÆ°á»i nà y lần đó say rượu trong bữa tiệc.
- Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn đã nắm binh quyá»n Bình Tây Quân, không nghÄ© tá»›i chuyện Ä‘i tiêu diệt Hồ Lô trại sao?
- Hai tháng trÆ°á»›c, hắn phái mấy ngà n binh mã Ä‘i đánh Hồ Lô trại, đại bại mà vá».
Tiếu Hoán Chương nói.
- Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn Ä‘iá»u bốn doanh trong Bình Tây Quân ra, trú đóng tại Việt Châu. Lúc nà y ngoà i thà nh Việt Châu có rất nhiá»u trá»™m cÆ°á»›p nhÆ°ng thế lá»±c lá»›n nhất là Hồ Lô trại. Chỉ là lần trÆ°á»›c tuy đã phái ra mấy ngà n binh mã Ä‘i đánh Hồ Lô trại mà lại chẳng thể bÆ°á»›c và o Hồ Lô trại ná»a bÆ°á»›c!
Hắn nhÆ° cÆ°á»i nhÆ° không, vuốt râu nói:
- CÅ©ng không biết là Bình Tây Quân vô dụng hay là Hồ Lô trại quá lợi hại. NhÆ°ng địa hình của Hồ Lô trại đúng là quá phức tạp, kỵ binh không thể dùng. Äến bá»™ binh cÅ©ng không được. Nghe nói đại doanh của Hồ Lô trại ở nÆ¡i hiểm trở nhất Hồ Lô sÆ¡n, nhất định phải Ä‘i và o bằng hai cầu treo, dù là thần tiên cÅ©ng không vượt qua nổi.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Nói nhÆ° váºy thì bá»n há» hà nh thÃch bổn quan cÅ©ng không phải lo lắng gì, cảm thấy quan binh không là m gì được bá»n chúng phải không?
- Theo đám giặc trên Hồ Lô trại thấy thì chÆ°a chắc đã váºy.
Tiếu Hoán Chương nói:
- Bá»n chúng là m hại Việt Châu, cÆ°á»›p ngÆ°á»i đốt nhà , còn hung tà n hÆ¡n cả quân Tây LÆ°Æ¡ng. Dân chúng Tây Quan thiếu cÆ¡m áo nhÆ°ng nghe nói trong Hồ Lô trại nhỠđánh cÆ°á»›p lại có rất nhiá»u lÆ°Æ¡ng thá»±c. Sở lão đệ, Tây Quan Äạo muốn khôi phục nguyên khÃ, dân chúng muốn an cÆ° lạc nghiệp thì không thể không trừ Hồ Lô trại nà y.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, chắp tay nói:
- Äa tạ Tiêu đại nhân chỉ giáo.
- NhÆ°ng nói Ä‘i thì cÅ©ng phải nói lại, Hồ Lô trại tại sao lại phải dùng trăm phÆ°Æ¡ng ngà n kế để hà nh thÃch đại nhân chứ?
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng vuốt râu, nhÆ° có Ä‘iá»u suy nghÄ© nói:
- Chu Nhân Khang dù sao cÅ©ng là mệnh quan triá»u đình. Hắn ở Giáp châu, Hồ Lô trại tại Việt Châu. Hai nÆ¡i xa nhau nhÆ° thế, Hồ Lô trại sao có thể lợi dụng Chu Nhân Khang để dụ Sở lão đệ và o bẫy được chứ? Tên Chu Nhân Khang nà y cấu kết vá»›i ngÆ°á»i Hồ Lô trại sao?
Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- Tháºt ra đây cÅ©ng là chá»— mà Sở má»— nghÄ© mãi không hiểu.
- Phà m là là m việc gì thì cÅ©ng phải có mục Ä‘Ãch.
Tiếu Hoán Chương nghiêm nghị nói:
- Hồ Lô trại gây chiến, không ngại Ä‘Æ°á»ng xá xa xôi, từ Hồ Lô sÆ¡n Việt Châu tá»›i Thanh ÄÆ°á»ng hà nh thÃch đại nhân, bá»n chúng có toan tÃnh gì đây? Giặc cÆ°á»›p và o nhà cÆ°á»›p là chuyện thÆ°á»ng, nhÆ°ng dùng trăm phÆ°Æ¡ng ngà n kế hà nh thÃch quan viên thì lại là chuyện hiếm thấy. HÆ¡n nữa bá»n chúng hà nh thÃch Sở lão đệ thì có lợi gì? Chẳng lẽ chỉ bởi sợ Sở lão đệ nháºm chức xong sẽ vây quét chúng sao?
Sở Hoan cÆ°á»i nhạt nói:
- Sở mỗ cũng cảm thấy nguyên nhân nà y cũng không thuyết phục lắm.
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói:
- Ta cũng cảm thấy hơi kỳ quặc.
Hắn nghÄ© ngợi rồi lại há»i:
- Sở lão đệ hẳn có kẻ thù nà o ở Tây Bắc phải không? Quá»· kế ác Ä‘á»™c nhÆ° váºy đó là muốn Ä‘Æ°a Sở lão đệ và o chá»— chết má»›i cam tâm. Có thể khiến huyện lệnh Thanh ÄÆ°á»ng huyện nghe theo sá»± Ä‘iá»u khiển, ta cảm thấy Hồ Lô trại chÆ°a có năng lá»±c đó.
- Kẻ thù sao?
Sở Hoan cÆ°á»i khổ nói:
- Sở mỗ mới tới, sao đã có kẻ thù được?
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng gáºt đầu nói:
- Äiá»u nà y cÅ©ng đúng.
NhÆ° có Ä‘iá»u gì suy nghÄ©, lông mà y hắn bá»—ng nhiên nhÃu chặt, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là ...
DÆ°á»ng nhÆ° hắn ý thức ra Ä‘iá»u gì, láºp tức cÆ°á»i nói:
- CÅ©ng may là Sở lão đệ gặp dữ hóa là nh, ngà y sau nhất định phải chú ý cẩn tháºn. Tây Bắc không yên ổn, đây không phải chỉ là chuyện nói suông đâu. Phải luôn luôn Ä‘á» phòng má»›i được.
Sở Hoan nói:
- Là m phiá»n Tiếu đại nhân lo lắng rồi. Sở má»— vô cùng cảm kÃch. Äúng rồi, Tiếu đại nhân dÆ°á»ng nhÆ° đã nghÄ© tá»›i chuyện gì nhÆ°ng khó nói phải không?
- Không có, không có.
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng khoát khoát tay áo, láºp tức hạ giá»ng nói:
- Sở lão đệ, ngươi gặp Chu Lăng Nhạc chưa?
- Từng có và i lần duyên pháºn!
- NgÆ°Æ¡i thấy hắn là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o?
Tiếu Hoán Chương nâng chung trà lên. Nước trà bên trong đó đã nguội nhưng Tiếu Hoán Chương lại rất thoải mái nhấm nháp.
Sở Hoan nói:
- Vẫn nói Chu tổng đốc dÅ©ng cảm đứng ra lúc nguy nan. Khi thiết kỵ của Tây LÆ°Æ¡ng tiến sát tá»›i Tây Bắc, quân Ä‘á»™i tan rã, chÃnh Chu Lăng Nhạc mang cấm vệ quân Thiên SÆ¡n đạo Ä‘i tiá»n tuyến, lợi dụng cấm vệ quân để táºp hợp quân Tây Bắc, lúc đó má»›i ngăn cản được quân Tây LÆ°Æ¡ng, chỠđược DÆ° lão tÆ°á»›ng quân tá»›i Tây Bắc.
- Äúng là thế tháºt.
Tiếu Hoán Chương dùng nắp trà hớt hớt lá trà :
- Hiện giá» Chu Lăng Nhạc có uy danh hiển hách tại Tây Bắc, nguyên nhân chÃnh là bởi nhÆ° váºy. Nếu không thì hắn cÅ©ng không thể nắm toà n bá»™ ba đạo quân Tây Bắc!
- Tiêu đại nhân nói là Chu Lăng Nhạc đã từng nắm chÃnh sá»± của quân Tây Bắc sao?
Sở Hoan há»i.
Tiếu Hoán Chương đặt chén trà xuống nói:
- Ta bị Ä‘au ốm, lúc ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng đánh và o, thân thể yếu á»›t, cái mạng già nà y suýt nữa là mất luôn. Hắn Ä‘iá»u quân ba đạo Tây Bắc Ä‘i hết, tham gia chiến cuá»™c thì ta cÅ©ng không phản đối. Chẳng qua vị Chu tổng đốc nà y cÅ©ng không nghÄ© tá»›i, đánh ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng thì được, nhÆ°ng móc rá»—ng hết quân Ä‘á»™i Ä‘i, để xảy ra đạo phỉ thì phải là m sao? Ta đã từng nói vá»›i hắn chuyện nà y nhÆ°ng ý hắn là quốc nạn là m đầu, chỉ có thể Ä‘i quản ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng, tạm thá»i không thể nghÄ© tá»›i ná»™i loạn được.
- Sau đó thì sao?
- Giống nhÆ° ta dá»± Ä‘oán, binh lá»±c các châu yếu Ä‘i, phÃa trÆ°á»›c bị tấn công, phÃa sau tất nhiên có loạn phỉ nổi lên. Bản đốc táºn mắt thấy loạn phỉ tà n sát bừa bãi nhÆ°ng trong tay căn bản không đủ binh lá»±c.
Tiếu Hoán Chương thở dà i:
- Äây cÅ©ng không phải chuyện quan trá»ng nhất. Äợi tá»›i sau khi Tây LÆ°Æ¡ng rút lui vá», vị Chu tổng đốc kia láºp tức thượng tấu, vạch tá»™i quan lại Tây Bắc. Tấu chÆ°Æ¡ng nói quan viên Tây Bắc ngồi không ăn bám, tÆ°á»›ng sÄ© tiá»n tuyến chém giết đẫm máu nhÆ°ng sau đó quan viên Tây Bắc ngay cả chuyện trá»™m cÆ°á»›p ở địa phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không bình định được, khiến phÃa sau Tây Bắc bất ổn. MÆ°á»i mấy quan viên từ trên xuống dÆ°á»›i bởi chuyện nà y mà nhẹ thì bị bãi quan, nặng thì bị chém đầu thị chúng, bảo lại muốn giết đám tham quan, bình ổn dân tâm Tây Bắc.
Sở Hoan lại không biết chuyện nà y, chÆ°a kịp nói gì thì Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng đã cÆ°á»i khổ lắc đầu nói:
- Quân các châu bị Ä‘iá»u Ä‘i, là m sao mà bình định phản loạn được? Bản đốc thượng tấu lên triá»u đình, giải thÃch việc nà y mà nhÆ° đá ném xuống biển rá»™ng. Tháºt ra trong lòng bản đốc cÅ©ng rất rõ rà ng, công lao Chu Lăng Nhạc hiển hách, có công lá»›n vá»›i đất nÆ°á»›c, triá»u đình tất nhiên là tin tưởng và o tấu chÆ°Æ¡ng của hắn!
Nói tá»›i đây, hắn láºp tức khoát tay cÆ°á»i tá»± giá»…u, nói:
- Mà thôi, nói tá»›i nói lui cÅ©ng chỉ là kể khổ trÆ°á»›c mặt Sở lão đệ mà thôi, để ngÆ°Æ¡i phải chê cÆ°á»i rồi.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Tiếu đại nhân nói chuyện vá»›i ta nhÆ° váºy là thà nh tháºt vá»›i nhau, Sở má»— sao dám chê cÆ°á»i.
Tiếu Hoán Chương lộ vẻ khen ngợi, nói:
- Nói hay lắm. Sở lão đệ, thánh thượng coi trá»ng ngÆ°Æ¡i, phái ngÆ°Æ¡i tá»›i Tây Bắc khống chế thế cục, tất nhiên là có thà nh tá»±u riêng. Chẳng qua thế cục Tây Bắc không sáng sủa, rất nhiá»u chuyện chÆ°a chắc đã thuáºn lợi. Phe Tây Bắc tuy ta và ngÆ°Æ¡i thuá»™c hai đạo khác nhau nhÆ°ng cÅ©ng vì muốn mÆ°u phúc cho dân chúng Tây Bắc. Tây Bắc gặp nạn, Bắc SÆ¡n sẽ không thể ngồi yên không để ý tá»›i. Ngà y sau nếu cần Bắc SÆ¡n trợ giúp, Bắc SÆ¡n ta nhất định sẽ không ná» hà gì.
Sở Hoan đứng dáºy, vái tháºt sâu. Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng cÆ°á»i kéo hắn ngồi xuống:
- Sở lão đệ, không cần phải nhÆ° váºy. Ta và ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u ủng há»™ lẫn nhau. CÅ©ng không nói là Bắc SÆ¡n chúng ta giúp ngÆ°Æ¡i, ngà y sau không chừng còn cần Sở lão đệ trợ giúp. Ta là ngÆ°á»i Tây Bắc, nói chuyện vẫn thẳng thắn. NgÆ°Æ¡i đã xem ta là ngÆ°á»i má»™t nhà , Tiếu má»— cÅ©ng coi ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i nhà .
Mặt Sở Hoan lá»™ vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ°ng trong lòng Ä‘á»™t nhiên hiểu ra. Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng nà y Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là Tổng đốc tôn sÆ° lại ở tại huyện nhá» thà nh hoang nhÆ° váºy, hóa ra là muốn kết minh hữu vá»›i mình.
Chương 947: Phố dà i.
Chu Lăng Nhạc uy danh hiển hách tại Tây Bắc, lúc DÆ° Bất Khuất vẫn còn, Chu Lăng Nhạc là ngÆ°á»i đứng thứ hai tại Tây Bắc, sau khi DÆ° Bất Khuất qua Ä‘á»i, không thể nghi ngá» Chu Lăng Nhạc là long đầu của Tây Bắc.
Ba Äạo Tây Bắc, mặc dù địa bà n Thiên SÆ¡n Äạo nhá» nhất, nhÆ°ng khi đối kháng Tây LÆ°Æ¡ng xâm lược, Chu Lăng Nhạc dÅ©ng cảm đứng ra, Cấm Vệ Quân dÆ°á»›i trÆ°á»›ng gã lại vượt khó tiến lên, chẳng những khiến cho triá»u đình hết sức hà i lòng, còn để lại danh tiếng cá»±c tốt tại Tây Bắc.
So sánh vá»›i Chu Lăng Nhạc, biểu hiện của hai Äạo Tây Quan và Bắc SÆ¡n tháºt sá»± không bằng, tại Tây Quan Äạo bao gồm Tổng đốc Lục Huyá»n cùng các quan viên lá»›n nhá», lúc nguy nan chẳng những không tổ chức phản kháng, trái lại bá» thà nh chạy trốn, triá»u đình Ä‘Ã nh hạ sát thủ, thanh tẩy má»™t phen vá»›i quan lại Tây Quan, bốn năm phần mÆ°á»i kết cục thê thảm.
Mặc dù Sở Hoan không há» rõ rà ng biểu hiện của Bắc SÆ¡n Äạo lúc chiến loạn, chẳng qua trÆ°á»›c đây hiếm khi nghe được tên tuổi Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng, Ä‘iá»u nà y nói rõ Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng cÅ©ng không há» là m ra chuyện gì khiến ngÆ°á»i ta ca ngợi.
Sau nà y triá»u đình Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không chút lÆ°u tình đối vá»›i những kẻ hoa mắt u tai kia, cho dù không có hoạch tá»™i Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng uy thế và quyá»n thế tại Tây Bắc không cách nà o so sánh vá»›i Chu lăng Nhạc. Sở Hoan cÅ©ng hiểu được, tại thá»i Ä‘iểm Tây Bắc khó khăn nhất, tháºm chà triá»u đình từng giao quyá»n hà nh quân chÃnh ba Äạo Tây Bắc và o tay Chu Lăng Nhạc, trong thá»i gian ngắn Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng từng bị Chu Lăng Nhạc quản thúc.
Giống nhÆ° bản thân Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng từng nói, Chu Lăng Nhạc vạch tá»™i quan viên Bắc SÆ¡n, rất nhiá»u quan lại thủ hạ của Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng bị liên lụy. Lúc chiến loạn, Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng có thể nén giáºn, thế nhÆ°ng hiện giá» xây dá»±ng lại Tây Bắc, xây dá»±ng lại quyá»n lá»±c, Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên rất bất mãn đối vá»›i việc Chu Lăng Nhạc Ä‘Æ°a tay vÆ°Æ¡n chân và o Bắc SÆ¡n Äạo, nhÆ°ng dùng thế lá»±c và danh vá»ng của gã hiện giá», chÃnh gã cÅ©ng rõ rà ng không cách nà o chống đối vá»›i Chu Lăng Nhạc. Hiện giá» Sở Hoan tá»›i Tây Bắc nháºm chức, Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng thấy được cÆ¡ há»™i, không tiếc hạ mình đến huyện thà nh nhá» nà y, nguyên nhân cÅ©ng chÃnh là gặp Sở Hoan kết thà nh đồng minh, từ đó quyá»n lá»±c Tây Bắc xây dá»±ng lại sau cuá»™c chiến, hai Äạo Tây Quan và Bắc SÆ¡n liên thủ, Chu Lăng Nhạc không thể má»™t tay che cả bầu trá»i.
Mấu chốt trong đó, Sở Hoan hÆ¡i Ä‘á»™ng não liá»n có thể nghÄ© ra.
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng trông thấy khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i từ chối cho ý kiến của Sở Hoan, nhất thá»i cÅ©ng không nhìn thấu được tâm tÆ° của Sở Hoan. Gã mặt không đổi sắc, than nhẹ má»™t tiếng nói:
- Sở lão đệ, Tây Quan xây dá»±ng lại, gánh nặng Ä‘Æ°á»ng xa, nói lá»i không nên nói, nếu không thể trên ra lệnh dÆ°á»›i là m việc, muốn thống trị Tây Quan cÅ©ng không phải chuyện dá»… dà ng.
Sở Hoan ồ má»™t tiếng, nhẹ giá»ng há»i:
- Cá»› sao Tiếu đại nhân nói ra lá»i ấy?
- Cũng không phải ta gây chuyện sau lưng.
Tiếu Hoán Chương khẽ nói:
- Sở lão đệ có chá»— không biết, lúc Chu Lăng Nhạc vạch tá»™i quan viên vá»›i triá»u đình, còn có má»™t tấu chÆ°Æ¡ng tiến cá» hiá»n tà i, trên danh sách nà y nghe nói Ä‘á»u là thần tá» có công chống lại Tây LÆ°Æ¡ng cùng vá»›i ngÆ°á»i hiá»n tà i Tây Bắc… HÆ¡n phân ná»a những ngÆ°á»i nà y đã được Lại Bá»™ phê chuẩn, bổ nhiệm các nÆ¡i ở Tây Bắc ta, sắp xếp má»™t bá»™ pháºn tại Bắc SÆ¡n của ta, nhÆ°ng Tây Quan của ngÆ°Æ¡i còn an bà i nhiá»u hÆ¡n, ta chỉ lo lắng sau nà y Sở lão đệ đối mặt vá»›i quan viên, cÅ©ng không thể trên ra lệnh dÆ°á»›i là m việc được.
Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- Tiếu đại nhân là nói, phần lá»›n quan viên Tây Quan Ä‘á»u do Chu Tổng đốc tiến cá», sau nà y bản Äốc nháºm chức, những quan viên nà y sẽ không nghe theo lệnh của bản Äốc sao?
Tiếu Hoán Chương suy nghĩ, mới nói:
- Có mấy lá»i vốn không nên nói, nhÆ°ng mà … Ta tá»›i gặp Sở lão đệ trÆ°á»›c, chÃnh là hết sức chân thà nh mà tá»›i, nếu nhÆ° không nói rõ rà ng thế cục Tây Bắc vá»›i Sở lão đệ, sợ rằng Sở lão đệ sẽ bị quản chế khắp nÆ¡i. Mặc dù Sở lão đệ tuổi trẻ tà i cao, thế nhÆ°ng dẫu sao cÅ©ng không phải ngÆ°á»i bản thổ Tây Bắc. Tiếu má»— là ngÆ°á»i trưởng thà nh tại Tây Bắc, cÅ©ng bị quản chế nhiá»u nÆ¡i, Sở lão đệ là ngÆ°á»i bên ngoà i tá»›i, cho dù Chu Lăng Nhạc không gian láºn sau lÆ°ng, cÅ©ng chÆ°a chắc có thể khiến quan viên Tây Bắc nghe theo hiệu lệnh… !
Sở Hoan thở dà i:
- Lá»i nà y của Tiếu đại nhân, đã là thà nh tháºt vá»›i nhau rồi. Tháºt ra ta sá»›m nghe nói qua, Tây Bắc là tÆ°á»ng đồng vách sắt, quan viên Tây Bắc, rất Ä‘oà n kết, quan viên bên ngoà i tá»›i đây nháºm chức, rất khó hòa hợp trong đó.
- Cho nên ta mới nói tình cảnh của Sở lão đệ cũng không lạc quan.
Tiếu Hoán Chương nghiêm nghị nói:
- Không nói gì khác, chỉ nói bốn doanh Bình Tây Quân ngoà i thà nh Sóc Tuyá»n Việt Châu, do Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn thống lÄ©nh. TrÆ°á»›c đây Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn là Thống chế Cấm Vệ Quân của Chu Lăng Nhạc, chÃnh là tâm phúc của Chu Lăng Nhạc, ngÆ°Æ¡i thá» suy nghÄ© má»™t chút, Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn nà y phải chăng có thể tùy tiện nghe theo ngÆ°Æ¡i Ä‘iá»u khiển? Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn tại Tây Bắc cÅ©ng là ngÆ°á»i rất nổi danh, không phải ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện gì.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Äa tạ Tiếu đại nhân chỉ giáo, tiểu đệ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cẩn tháºn.
Dừng má»™t chút, hắn há»i:
- Äúng rồi, đã là Tiếu đại nhân coi tiểu đệ là ngÆ°á»i má»™t nhà , tiểu đệ quả tháºt có việc muốn khẩn cầu lão ca há»— trợ!
- Ngươi nói, cứ nói không ngại!
- Xây dựng lại Tây Quan, đầu tiên phải khôi phục sản xuất.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- NhÆ°ng mà lão ca cÅ©ng biết, Tây Quan hiện giá», má»™t nghèo hai trắng, không có thứ gì, triá»u đình cÅ©ng chuẩn bị chuyển má»™t số lÆ°Æ¡ng thá»±c giống tá»›i, dùng để trồng trá»t, chắc sẽ tá»›i rất nhanh, ngoà i ra triá»u đình cÅ©ng đáp ứng Ä‘iá»u Ä‘á»™ng trâu cà y nông cụ từ quan ná»™i tiến tá»›i Tây Quan, chẳng qua tiểu đệ tÃnh toán, trâu cà y nông cụ nhất định là chÆ°a đủ, cho nên… !
- Ta hiểu được ý của Sở lão đệ.
Tiếu Hoán Chương nói:
- Sau khi ta trở lại Bắc SÆ¡n, láºp tức Ä‘iá»u Ä‘á»™ng trâu cà y nông cụ, cố gắng trợ giúp Sở lão đệ vượt qua cá»a ải khó khăn nà y.
Sở Hoan mặc kệ Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng có mÆ°u đồ gì vá»›i mình, nhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng đã đáp ứng Ä‘iá»u Ä‘á»™ng trâu cà y nông cụ, đó đúng là giúp mình, láºp tức tạ Æ¡n.
- Ngoà i ra, ta sẽ giúp Sở lão đệ đưa dân chúng thuộc quản lý của ngươi trở lại.
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng lại cÆ°á»i nói:
- Tại Bắc SÆ¡n Äạo của ta hiện giá», còn có rất nhiá»u dân chạy nạn Tây Quan các ngÆ°Æ¡i, Tây Quan muốn xây dá»±ng lại, không thể thiếu nhân lá»±c, ta sẽ nhanh chóng Ä‘iá»u Ä‘á»™ng bá»™ hạ, trục xuất dân chạy nạn Tây Quan vá» quê, từ đó Sở lão đệ sẽ không cần lo lắng không ngÆ°á»i để dùng rồi.
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i gáºt đầu, dân chúng chÃnh là nhân lá»±c, nhân lá»±c và o lúc nà y đại biểu cho sức sản xuất, cảnh ná»™i Tây Quan, phế tÃch thà nh đống, ruá»™ng đồng hoang vu, nếu không có nhân lá»±c, cho dù có cây giống lÆ°Æ¡ng thá»±c và canh cụ cÅ©ng không được.
Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng nói xong, biết rõ Sở Hoan còn có chuyện trong ngÆ°á»i, cÅ©ng không tiếp tục quấy rầy. Sở Hoan cÅ©ng biết Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng không muốn ở lại huyện thà nh nhá» nà y lâu, tá»± mình tiá»…n Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng rá»i Ä‘i.
Sau khi Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng rá»i khá»i, Sở Hoan láºp tức triệu táºp đám quan lại huyện Thanh ÄÆ°á»ng tá»›i.
Sau khi quan lại chủ yếu hÆ¡n mÆ°á»i huyện thà nh tá»›i nÆ¡i, Sở Hoan Ä‘i thẳng và o vấn Ä‘á», trá»±c tiếp nói cho há» biết, Chu Nhân Khang cấu kết vá»›i sÆ¡n tặc, ý đồ mÆ°u phản, hiện giỠđã lẩn trốn, vị trà Huyện lệnh Huyện Thanh ÄÆ°á»ng nà y Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là trống ra.
Äám quan lại nghe được Chu Nhân Khang mÆ°u phản, Ä‘á»u kinh ngạc. Sở Hoan trông sắc mặt của những ngÆ°á»i nà y, nhìn ra được những quan lại nà y quả thá»±c kinh ngạc, trong lòng biết Chu Nhân Khang mÆ°u phản không há» liên quan tá»›i đám ngÆ°á»i nà y. Hắn láºp tức nghe được đám quan lại nà y lên án Chu Nhân Khang coi trá»i bằng vung, Sở Hoan cÅ©ng không có hứng thú nghe tiếp, nói thẳng:
- Huyện thừa là ngÆ°á»i đứng thứ hai trong huyện, Chu Nhân Khang không còn, nhÆ°ng má»i chuyện an bà i lúc trÆ°á»›c vẫn cần phải tiếp tục, từ giá» trở Ä‘i, Huyện thừa Huyện Thanh ÄÆ°á»ng kế nhiệm Huyện lệnh Huyện Thanh ÄÆ°á»ng, tiếp tục chấp hà nh công việc lúc trÆ°á»›c.
Huyện thừa Huyện Thanh ÄÆ°á»ng vui mừng vạn phần, gã quả thá»±c lo lắng Tổng đốc đại nhân dÆ°á»›i sá»± giáºn dữ, bởi vì Chu Nhân Khang mÆ°u phản mà liên lụy tá»›i mình, ai biết được nhân há»a đắc phúc, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên dáºp đầu tạ Æ¡n.
Sở Hoan là Tổng đốc má»™t Äạo, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ không lÆ°u lại huyện Thanh ÄÆ°á»ng xá» lý công việc trong huyện, hắn dặn dò má»™t phen, Hiên Viên Thắng TaÍ€i cÅ©ng đã chuẩn bị xong xuôi, láºp tức lên Ä‘Æ°á»ng tiếp tục xuất phát tá»›i huyện Bắc Nguyên.
Mặc dù qua má»™t ngà y, nhÆ°ng trông Tố NÆ°Æ¡ng đã tiá»u tụy rất nhiá»u, trong thá»i gian ngắn dịch bệch còn chÆ°a hoà n toà n phát tác, mặc dù Sở Hoan lo lắng trong lòng, trong khoảng thá»i gian ngắn lại không có biện pháp.
Lang trung Tôn Bắc Liá»…u thu tháºp thá»a đáng, cùng xuất phát vá»›i Ä‘á»™i ngÅ© Sở Hoan, trên Ä‘Æ°á»ng thÆ°á»ng xuyên kiểm tra bệnh trạng của Tố NÆ°Æ¡ng, liên tục thông báo bệnh tình của Tố NÆ°Æ¡ng cho Sở Hoan.
Lâm Äại Nhi giả trang thà nh Lâm công tá» lại thần thần bà bÃ, biết rõ muốn lên Ä‘Æ°á»ng, sá»›m lên xe ngá»±a, Sở Hoan tháºm chà cÅ©ng không thấy nà ng lên xe ngá»±a lúc nà o.
Huyện thà nh Bắc Nguyên cách huyện Thanh ÄÆ°á»ng cÅ©ng không xa, chẳng qua hai ngà y Ä‘Æ°á»ng.
Tuy nhiên gia quyến cùng Ä‘i, tốc Ä‘á»™ cÅ©ng không nhanh, Sở Hoan lo lắng tình hình bệnh dịch lan trà n sắp tá»›i, phải sá»›m thá»±c hà nh đối sách cách ly của mình đối vá»›i các nÆ¡i của Tây Quan Äạo, nếu nhÆ° cháºm chạp theo chân Ä‘á»™i ngÅ©, sẽ cháºm trá»… không Ãt thá»i gian. Hắn gá»i Hiên Viên Thắng TaÍ€i tá»›i, để gã dẫn Ä‘á»™i ngÅ© cháºm rãi Ä‘i tiếp, bản thân mình mang theo ba mÆ°Æ¡i tên Cáºn Vệ Quân há»™ vệ cùng vá»›i mấy ngÆ°á»i hầu cáºn Bạch Hạt Tá», sá»›m tá»›i huyện thà nh Thanh ÄÆ°á»ng.
Hiên Viên Thắng Tài cũng biết tình hình khẩn cấp, Sở Hoan vội và ng tới Bắc Nguyên đương nhiên là có đạo lý.
Lúc Sở Hoan tá»›i huyện thà nh Bắc Nguyên đã là lúc giữa trÆ°a, hắn cÅ©ng không xa lạ gì huyện thà nh Bắc Nguyên, biết rõ Huyện nha Bắc Nguyên ở nÆ¡i nà o. Hiện giá» Chu Lăng Nhạc không ở huyện thà nh Bắc Nguyên, hắn cÅ©ng không biết hiện giá» ai Ä‘ang xá» lý chÃnh vụ nÆ¡i nà y, trên phố dà i Ä‘i tá»›i Huyện nha, chợt nghe được trên phố xuyá»n đến tiếng lá»™n xá»™n, nhìn xa thấy má»™t đám ngÆ°á»i vây quanh trên phố dà i, hắn kỳ quái trong lòng, tung ngÆ°á»i xuống ngá»±a, dắt ngá»±a Ä‘i tá»›i.
Còn chÆ°a tá»›i bất chợt nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong lòng cà ng nghi hoặc, có lòng muốn thấy rõ. Hắn giao ngá»±a cho Bạch Hạt Tá», tá»± mình tiến và o trong đám ngÆ°á»i, chen tá»›i phÃa trÆ°á»›c, liá»n thấy trên mảnh đất trống phÃa trÆ°á»›c, mấy sai dịch nhÆ° lang nhÆ° hổ Ä‘ang đè má»™t gã trung niên mặc áo gấm, gã trung niên bị đè xuống đất, má»™t tên sai dịch Ä‘ang dùng gáºy nện và o mông gã trung niên kia, gã trung niên kêu rên liên hồi. Cách đó không xa, má»™t gã trung niên mặc quan bà o Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế, tay nâng chén trà , chỉ và o gã trung niên kia nói:
- Quả thực cho rằng huyện Bắc Nguyên không có vương pháp sao, để ngươi nếm thỠvương pháp là tư vị gì.
Trung niên trên mặt đất bị đánh rách quần áo, tháºm chà đổ máu, chỉ hét thảm từng tiếng, nói không ra lá»i. Dân chúng chung quanh chỉ trá», cÅ©ng không dám nói chuyện lá»›n tiếng, chỉ dám thấp giá»ng nghị luáºn.
Sở Hoan kỳ quái trong lòng, há»i má»™t dân chúng bên cạnh:
- Lão nhân gia, đây là có chuyện gì? Tại sao quan sai lại đánh ngÆ°á»i bên Ä‘Æ°á»ng giữa ban ngà y ban mặt?
NgÆ°á»i kia nhìn Sở Hoan má»™t cái, Sở Hoan cÅ©ng không mặc quan phục, áo gấm bình thÆ°á»ng, liá»n thấp giá»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i còn chÆ°a biết sao? NgÆ°á»i bị đánh chÃnh là Lâm chưởng quỹ cá»a hà ng dầu, thiếu thuế má, hôm nay bị quan sai tìm tá»›i cá»a… Äó là Triệu Kinh thừa tá»± mình tá»›i tìm hắn đó… !
- Thuế má?
Sở Hoan nhÃu mà y, Ä‘ang muốn đặt câu há»i, chợt nghe má»™t thanh âm lá»›n tiếng nói:
- Äừng đánh nữa, vÆ°Æ¡ng pháp là vÆ°Æ¡ng pháp, nhÆ°ng cÅ©ng không thể lạm dụng nhÆ° váºy, nếu nhÆ° đánh tiếp sẽ tai nạn chết ngÆ°á»i, ta thấy các ngÆ°Æ¡i má»›i là coi trá»i bằng vung!
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u lắp bắp kinh hãi, liá»n thấy má»™t nam tá» khoảng ba mÆ°Æ¡i đứng ra từ trong đám ngÆ°á»i, gã mặc áo vải thô, xem ra hÆ¡i đôn háºu, lúc nà y mặt Ä‘á» lên, cÅ©ng không biết là căng thẳng hay sợ hãi.
Chương 948: Phản tặc đại nhân.
Nam tỠáo vải Ä‘i ra từ trong đám ngÆ°á»i, má»i ánh mắt Ä‘á»u láºp tức nhìn vá» phÃa hắn. Dù là sai dịch cầm trượng Ä‘ang đánh ông chủ Lâm kia cÅ©ng ngừng tay, quay đầu nhìn vá» phÃa nam tỠáo vải.
Sở Hoan dò xét nam tá» kia. TÆ°á»›ng mạo hắn bình thÆ°á»ng, là n da hÆ¡i Ä‘en, có vẻ hÆ¡i gầy yếu, thuá»™c loại ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng ném và o giữa đám ngÆ°á»i sẽ không bị nháºn ra. Lúc nà y cÆ¡ thể nam tỠáo vải hÆ¡i run, không biết là vì lo lắng hay phẫn ná»™, hoặc là giả vá» trượng nghÄ©a nhÆ°ng trong ná»™i tâm lại có mấy phần sợ hãi.
- Ồ, đây không phải là Niên tú tà i sao?
Triệu Kinh thừa đặt chén trà xuống bà n bên cạnh, đứng lên khá»i ghế, tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Sao thế? Niên tú tà i đi ra bênh vực cho kẻ yếu sao?
- Chỉ đi ra nói một câu đạo lý thôi.
Nam tỠáo vải Niên tú tà i nhìn thẳng và o Triệu Kinh thừa:
- ChÆ°a nói tá»›i chuyện là hắn có thiếu thuế tháºt hay không, cho dù là có thiếu thuế tháºt thì cÅ©ng không có đạo lý đánh ngÆ°á»i vệ Ä‘Æ°á»ng. Các ngÆ°Æ¡i rõ là coi mạng ngÆ°á»i nhÆ° cá» rác rồi.
- Coi mạng ngÆ°á»i nhÆ° cá» rác sao?
Triệu Kinh thừa cÆ°á»i ha hả nói:
- NgÆ°á»i Ä‘á»c sách đúng là ngÆ°á»i Ä‘á»c sách, nói chuyện Ä‘á»u văn vẻ nhÆ° váºy. Niên tú tà i, ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i Ä‘á»c sách thì phải nói tá»›i đạo lý. Há» Lâm thiếu nợ thuế ná»a tháng, sai dịch mấy lần đến đây đòi, váºy mà hắn coi vÆ°Æ¡ng pháp nhÆ° không. NgÆ°á»i nhÆ° váºy, chẳng lẽ không nên cho hắn hiểu rõ thế nà o là vÆ°Æ¡ng pháp sao? NgÆ°Æ¡i đã Ä‘á»c sách, tất nhiên phải biết câu loạn thế cần dùng hình phạt nặng. Lúc nà y thá»i loạn thế, nếu không dùng hình phạt nặng thì là m sao ổn định được nhân tâm đây?
- NgÆ°Æ¡i nói báºy bạ.
Niên tú tà i bực tức nói:
- Các ngÆ°Æ¡i là m nhÆ° váºy, chẳng những không thể ổn định được dân tâm mà ngược lại còn đánh mất hết dân tâm, khiến ná»™i tâm dân chúng cà ng sợ hãi hÆ¡n.
Triệu Kinh thừa liếc mắt má»™t phen, cÆ°á»i lạnh nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói Ä‘á»u là lá»i từ lÆ°Æ¡ng tâm cả.
Lúc nà y thân thể Niên tú tà i đã ngừng run.
- Hôm nay nên giảm nhẹ lao dịch thuế má, để các ngà nh nghỠnghỉ ngơi lấy lại sức. Các ngươi lại bà y đặt tăng thuế lung tung, rõ rà ng là là m bừa.
- Tăng thuế lung tung sao?
Sắc mặt Triệu Kinh thừa trầm xuống.
- Äây là ý của bá» trên. Äúng là do Tây Bắc cần xây dá»±ng lại, cho nên má»›i phải thu thuế nặng. Chẳng lẽ tất cả bạc để xây dá»±ng Tây Bắc lại Ä‘á»u do triá»u đình bá» ra sao? Các ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u là dân chúng Tây Bắc, chuyện nà y không ra sức thì chẳng lẽ dùng miệng hô à ?
Hắn chỉ và o ông chủ Lâm đang bị đánh cho da tróc thịt bong, không thể đứng lên được, nói:
- Hắn nợ thuế không giao ra, chẳng lẽ quan phủ mặc kệ như thế? Hắn không nộp, ngươi không nộp, Tây Bắc còn cần xây dựng nữa không?
- Tây Bắc muốn xây dá»±ng lại thì không nên tìm bá»n há» thu thuế.
Niên tú tà i nghiệm mặc nói:
- Hoà n toà n ngược lại, cần phải giảm thuế cho những ngÆ°á»i nà y. Tây Bắc vốn kinh doanh khó khăn, phải để bá»n há» nghỉ ngÆ¡i lấy lại sức. Bá»n hỠở lại đây kinh doanh là bởi vì bá»n há» là ngÆ°á»i Tây Bắc, gốc rá»… Ä‘á»u ở đây, mở cá»a hà ng kinh doanh cÅ©ng là duy trì buôn bán lÆ°u thông. Các ngÆ°Æ¡i lại tăng thuế nặng, chẳng những không thể phục hÆ°ng Tây Bắc mà rõ là buá»™c bá»n há» phải đóng cá»a hoặc rá»i Ä‘i!
Niên tú tà i vừa nói, láºp tức đám ngÆ°á»i vây xem liá»n bà n tán ầm Ä© lên, cÅ©ng có ngÆ°á»i khẽ gáºt đầu, biểu lá»™ sá»± khen ngợi đối vá»›i Niên tú tà i.
Triệu Kinh thừa thấy má»i ngÆ°á»i bốn phÃa hình nhÆ° đồng ý vá»›i lá»i nói của Niên tú tà i, láºp tức thẹn quá hóa giáºn, chỉ và o Niên tú tà i, lạnh lùng nói:
- Thằng ranh ngÆ°Æ¡i chỉ là má»™t tú tà i nhá» mà lại dám ở đây nói lá»i ngông cuồng, kÃch Ä‘á»™ng nhân tâm. NgÆ°Æ¡i muốn mÆ°u phản sao?
Niên tú tà i dá»±a và o lý lẽ biện luáºn:
- Ta chỉ nói mấy lá»i công đạo mà là mÆ°u phản sao?
Hắn hất tay áo lên, tức giáºn nói:
- Nếu thế thì toà n bộ dân chúng Tây Bắc sớm muộn cũng bị các ngươi bức phản hết!
- NgÆ°Æ¡i!
Tiếng nói của Triệu Kinh thừa lạnh lẽo:
- NgÆ°á»i đâu. Dám nói lá»i xằng báºy đầu Ä‘á»™c nhân tâm. Bắt lại cho ta, thưởng cho hắn mÆ°á»i gáºy ngay tại chá»—.
Ngay sau đó liá»n có hai gã sai dịch nhÆ° lang nhÆ° hổ nhà o đầu vá» phÃa trÆ°á»›c. Niên tú tà i vá»™i kêu lên:
- Các ngươi... Các ngươi muốn là m gì? Còn nói lý lẽ hay không? Ban ngà y ban mặt, các ngươi lại dám là m như thế!
Hai gã sai dịch đã kéo Niên tú tà i sang má»™t bên, má»™t ngÆ°á»i đè hắn xuống đất, ghì chặt lấy hắn.
Dân chúng quanh đó liá»n bà n tán ầm Ä©, không Ãt ngÆ°á»i tức giáºn trợn mắt nhìn nhÆ°ng lại không dám nói gì.
Má»™t tên sai dịch mang gáºy tiến tá»›i, Ä‘ang muốn ra tay thì trong đám ngÆ°á»i truyá»n tá»›i tiếng nói:
- Äi suốt chặng Ä‘Æ°á»ng, nÆ¡i nà y là náo nhiệt nhất. Thiếu nợ thuế đánh đòn, đứng ra nói mấy câu cÅ©ng đánh đòn. Äây là phong tục của Tây Bắc đó sao?
Chỉ thấy trong đám ngÆ°á»i Ä‘ang từ từ tản ra có má»™t ngÆ°á»i chắp tay sau lÆ°ng, cháºm rãi Ä‘i ra. Hai hà ng lông mà y hắn nhÆ° Ä‘ao, trên mặt mang theo nụ cÆ°á»i nhÆ° đôi mắt lại rất nghiêm nghị. NgÆ°á»i nà y tuy ăn mặc bình thÆ°á»ng nhÆ°ng lại tá»a ra má»™t luồng khà thế bức ngÆ°á»i.
Triệu Kinh thừa kia thấy má»™t thanh niên tiến tá»›i, láºp tức cÆ°á»i lạnh nói:
- Việc lạ năm nà o cÅ©ng có, năm nay lại đặc biệt nhiá»u. Xem ra ngÆ°á»i Bắc Nguyên không sợ chết cà ng ngà y cà ng nhiá»u.
- Việc lạ khắp nÆ¡i Ä‘á»u có, ở đây lại nhiá»u đặc biệt.
Sở Hoan nhìn chằm chằm và o Triệu Kinh thừa, cÆ°á»i nhạt nói:
- Ta cÅ©ng cho rằng nhÆ° váºy. Äầu năm nay đúng là cà ng ngà y cà ng có nhiá»u ngÆ°á»i không sợ chết.
- Ngươi nói cái gì?
Triệu Kinh thừa chỉ và o Sở Hoan nói:
- Ngươi muốn là m gì?
- Ta nói gì ngÆ°Æ¡i đã nghe thấy rồi, há»i lại nhiá»u là m gì?
Sở Hoan lạnh nhạt nói:
- Ta muốn là m gì thì ngươi đoán thỠxem.
Một gã sai dịch to lớn bên cạnh mắng:
- Cái thằng ranh thối nhà ngươi lại dám ra oai ở đây à ? Lão tỠxé nát miệng ngươi ra.
Hắn lá»™ vẻ trung thà nh vá»›i Triệu Kinh thừa, ra vẻ dÅ©ng mãnh dị thÆ°á»ng, giống nhÆ° má»™t con sói đói lao vá» phÃa Sở Hoan, bà n tay to nhÆ° cái quạt hÆ°Æ¡ng bồ chụp thẳng và o cổ Sở Hoan.
Chỉ thấy má»™t thân ảnh nhoáng lên bên cạnh, má»™t chân đạp ra, đá thẳng và o ngá»±c sai dịch kia. Tên sai dịch nà y vá»™i và ng không kịp chuẩn bị, hÆ¡n nữa má»™t cÆ°á»›c nà y có tốc Ä‘á»™ quá nhanh, rầm má»™t tiếng cả thân thể to lá»›n của hắn liá»n bị đá bay. Má»™t tiếng rầm nữa vang lên, hắn rÆ¡i ầm xuống mặt đất, sau ná»a ngà y cÅ©ng không thở nổi.
Má»i ngÆ°á»i xung quanh Ä‘á»u chấn Ä‘á»™ng. Triệu Kinh thừa cÅ©ng biến sắc. Äám sai dịch lúc nà y cÅ©ng không ghì ông chủ Lâm và Niên tú tà i nữa, láºp tức vây lại, thấy ngoà i thanh niên cả gan đứng ra kia, cạnh hắn còn có má»™t nam tá» chá»™t mắt. Tháºm chà bên hông tên Ä‘á»™c nhãn long kia còn Ä‘eo má»™t thanh Ä‘ao.
- Tốt!
Triệu Kinh thừa thấy bên hông kẻ kia giắt đại Ä‘ao, láºp tức kêu lá»›n:
- Äánh quan sai còn vi phạm lệnh cấm vÅ© khÃ, Ä‘eo Ä‘ao kiếm, đúng là muốn tạo phản rồi. NgÆ°á»i đâu, mau tá»›i bắt hai tên phản tặc nà y lại!
Quan sai cầm côn cầm Ä‘ao xúm lại, dân chúng vá»™i và ng lùi vá» phÃa sau. Äúng lúc nà y lại nghe trong đám ngÆ°á»i có kẻ sẵng giá»ng nói:
- Bắt hết lại, không để kẻ nà o chạy thoát.
Láºp tức trong đám ngÆ°á»i có mÆ°á»i mấy tên binh sÄ© mặc áo giáp Ä‘i ra, Ä‘i đầu là má»™t ngÆ°á»i Ä‘á»™i mÅ© chiến mãnh hổ, mặc áo giáp Ä‘en. Những binh sÄ© khác cÅ©ng Ä‘á»u mặc áo giáp tinh xảo, cÅ©ng đã rút Ä‘ao ra. Äám ngÆ°á»i nà y nghiêm nghị dị thÆ°á»ng. Nếu đám sai dịch nà y là sói thì đám binh sÄ© nà y chÃnh là mãnh hổ.
Äám sai dịch Ä‘ang muốn bắt Sở Hoan và Bạch Hạt Tá», thình lình lại có má»™t đám ngÆ°á»i xuất hiện nhÆ° váºy thì Ä‘á»u sững sá» thì chỉ trong chá»›p mắt, cả đám binh sÄ© đã vung Ä‘ao sáng loáng lên. Triệu Kinh thừa và bảy tám tên sai nha lúc nà y Ä‘á»u bị kỠđại Ä‘ao lấp lóa trên cổ.
Dân chúng xung quanh Ä‘á»u kinh hồn táng đảm nhÆ°ng thấy đám sai nha vừa rồi còn hung hăng cà n quấy, giỠđôi mắt vá»›i binh sÄ© mặc áo giáp nà y thì chẳng dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy, láºp tức bị dao ká» cổ thì trong lòng cÅ©ng cảm thấy cá»±c kỳ thoải mái.
Võ tÆ°á»›ng Ä‘á»™i nón chiến mãnh hổ kia lạnh lùng nhìn đám sai dịch, trầm giá»ng nói:
- Không kẻ nà o được Ä‘á»™ng Ä‘áºy. Nếu ai dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy thì chém Ä‘ang Ä‘ao và o đầu hắn!
Thần sắc hắn lạnh lùng, chÃnh là Vân Úy Kỳ Hoà nh của quân cáºn vệ Ä‘i theo Sở Hoan.
Tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang lên. Äao côn trong tay đám sai dịch Ä‘á»u rÆ¡i xuống mặt đất cả.
Bá»n há» tháºt sá»± không biết đám binh sÄ© nà y tá»›i từ đâu nhÆ°ng lại biết bá»n há» không giống bá»n há».
Không nói tá»›i áo giáp Ä‘en kịt trên ngÆ°á»i bá»n há» kia, còn cả Ä‘ao lóe hà n khà kia, chỉ nhìn dáng ngÆ°á»i của đám ngÆ°á»i nà y cÅ©ng không phải bình thÆ°á»ng rồi, binh sÄ© khó có thể so sánh được.
Quân cáºn vệ là quân hoà ng gia, tuy nói trong đó phần lá»›n là con cháu quan lá»›n nhÆ°ng tổng thể mà nói, quân cáºn vá» Ä‘á»u được lá»±a chá»n nghiêm khắc vô cùng, nói là trong má»™t trăm ngÆ°á»i chá»n má»™t tuyệt cÅ©ng không quá. Binh sÄ© quân cáºn vệ chân chÃnh hầu nhÆ° Ä‘á»u có dáng ngÆ°á»i vô cùng cao lá»›n.
Sở Hoan phụng lệnh hoà ng thượng chá»n quân há»™ vệ, dÄ© nhiên phải lá»±a chá»n tinh nhuệ trong đó. Tuy chỉ mang được hai trăm tên cáºn vệ Ä‘i theo nhÆ°ng má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u là kẻ kiêu dÅ©ng thiện chiến, tất nhiên quân nhân bình thÆ°á»ng không thể sánh nổi.
Triệu Kinh thừa giỠđã ngây ra rồi. Hắn cÅ©ng giống nhÆ° đám sai dịch kia, căn bản là không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ là má»™t kinh thừa nho nhá», tháºm chà còn chÆ°a bao giá» gặp được quân cáºn vệ, từ áo giáp cÅ©ng chẳng biết đám binh sÄ© nà y thuá»™c nhánh quân Ä‘á»™i nà o. Tây Bắc cÅ©ng không có quân Ä‘á»™i trang bị tốt thế nà y. Trong ná»™i tâm hắn sợ hãi và kinh ngạc nhÆ°ng vẫn tiến lên, cho Kỳ Hoà nh là thủ lÄ©nh của đám ngÆ°á»i nà y, cúi thấp ngÆ°á»i, chắp tay cÆ°á»i là m là nh.
- Vị tÆ°á»›ng quân nà y, Ä‘á»u là hiểu lầm cả thôi. Chúng ta là ngÆ°á»i má»™t nhà . NÆ°á»›c lá»›n cuốn trôi miếu long vÆ°Æ¡ng, Ä‘á»u là ngÆ°á»i hầu của triá»u đình cả mà . Hạ quan là kinh thừa của Thanh ÄÆ°á»ng huyện, há» Triệu, chẳng biết đắc tá»™i vá»›i tÆ°á»›ng quân ở đâu!
Kỳ Hoà nh lạnh lùng nói:
- Cái gì mà nÆ°á»›c lá»›n trôi miếu long vÆ°Æ¡ng hả? Ai là ngÆ°á»i má»™t nhà vá»›i đám hạ tiện các ngÆ°Æ¡i?
Quân cáºn vệ là quân quý tá»™c của đế quốc. Bá»n há» nhìn quân tại kinh thà nh còn chÆ°á»›ng mắt, tất nhiên không thèm coi đám sai dịch huyện nha nho nhá» nà y và o đâu. Mình là con cá»p, đám sai dịch nà y chỉ là con rệp, di má»™t ngón chân là có thể bóp chết chúng.
Triệu Kinh thừa cảm thấy hÆ¡i tức giáºn nhÆ°ng cÅ©ng biết đám binh sÄ© nà y không dá»… chá»c, chỉ có thể cÆ°á»i vuốt Ä‘uôi nói:
- Là hạ quan lỡ lá»i, hạ quan lỡ lá»i. TÆ°á»›ng quân, các ngÆ°Æ¡i muốn là m gì đây?
- Lão tá» ngược lại muốn há»i ngÆ°Æ¡i muốn là m gì đấy?
Kỳ hoà nh lạnh lùng nhìn Triệu Kinh thừa.
- NgÆ°Æ¡i muốn bá»n chúng bắt ai?
Triệu Kinh thừa láºp tức chỉ và o Sở Hoan bên cạnh:
- Äúng rồi tÆ°á»›ng quân, các ngÆ°Æ¡i đến rất đúng lúc. NÆ¡i nà y có hai phản tặc. Bá»n chúng rất to gan, chẳng những mang Ä‘ao mà còn quấy nhiá»…u nha môn là m việc. TÆ°á»›ng quân, các ngÆ°Æ¡i mau bắt hai tên nghịch tặc nà y lại!
Kỳ Hoà nh dùng ánh mắt thÆ°Æ¡ng hại nhìn Triệu Kinh thừa, lại nhìn Sở Hoan, cung kÃnh nói:
- Äại nhân, xá» lý đám đại nghịch bất đạo nà y thế nà o?
Lúc nà y chẳng những Triệu Kinh thừa và đám sai dịch mà cả dân chúng xung quanh Ä‘á»u há hốc mồm ra nhìn.
Triệu Kinh thừa giá» hồn phi phách tán. Hắn vạn lần không ngỠđám binh sÄ© nà y lại là bá»™ hạ của "nghịch tặc" trong miệng mình. Trong lòng hắn biết tai há»a vô cùng lá»›n đã tá»›i, run giá»ng nói:
- Vị đại nhân nà y... Nà y... Là ?
Mặt Sở Hoan không chút cảm xúc, thản nhiên nói:
- Ta là Sở Hoan!
Chương 949: Quân pháp bất vị thân.
Triệu Kinh thừa cảm thấy ngÅ© lôi oanh đỉnh, há to miệng, trong lúc nhất thá»i không phát ra được âm thanh nà o.
Gã Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên chÆ°a từng gặp Sở Hoan, nhÆ°ng gã cÅ©ng đã được nghe nói tá»›i cái tên nà y. Mặc dù chỉ là má»™t quan lại nhá», nhÆ°ng tin tức huyện Bắc Nguyên vẫn rất linh thông, gã chÆ°a hẳn đã biết Sở Hoan được Hoà ng đế khâm mệnh là m Tổng đốc Tây Quan Äạo, nhÆ°ng sứ Ä‘oà n Ä‘i sứ Tây LÆ°Æ¡ng, Phó sứ Sở Hoan uy chấn Tây LÆ°Æ¡ng, gã lại không có khả năng không biết.
HÆ¡n nữa gần đây, tin tức truyá»n tá»›i từ quan ná»™i, Hoà ng gia là m loạn tại An Ấp Äạo, cấu kết Thiên Môn Äạo khởi sá»± bất cứ lúc nà o, lại bị Khâm sai Sở Hoan là m tan rã trong nháy mắt. Triệu Kinh thừa chỉ là quan lại nhá», tình hình cụ thể không được rõ rà ng, nhÆ°ng Ãt nhiá»u cÅ©ng biết chút phong thanh. Triệu Kinh thừa lạnh lẽo từ đầu tá»›i chân.
Gã không nói lá»i nà o, Sở Hoan lại há»i:
- Vừa rồi ngươi nói là thuế trùng kiến lại, rốt cuộc là thuế gì?
Triệu Kinh thừa đổ mồ hôi trán, run giá»ng nói:
- Hồi… hồi bẩm đại nhân, đó là … đó là thuế má Nha môn muốn thu để trùng kiến Tây Bắc, là dùng để… dùng để xây dựng công trình… !
- Hiện giỠhuyện Bắc Nguyên do ai quản lý?
- Là Tà o đại nhân… !
Triệu Kinh thừa nói:
- Phủ thà nh Giáp Châu đã tu sá»a không sai biệt lắm, thà nh Sóc Tuyá»n Việt Châu đã tu sá»a má»™t phen, gần đây các quan viên cÅ©ng lục tục trở vá», huyện Bắc Nguyên hiện giá» Ä‘á»u do Huyện lệnh Huyện Bắc Nguyên Tà o đại nhân quản lý.
Sở Hoan ồ má»™t tiếng, hắn vốn tưởng rằng quan viên Tây Quan Äạo vẫn còn ở huyện Bắc Nguyên, nghe được lá»i nà y, các Nha môn đã trở vá» phủ thà nh của mình, đây cÅ©ng không phải chuyện xấu.
Hắn nhìn thấy dân chúng chung quanh xì xà o bà n tán, láºp tức Ä‘i tá»›i ngồi lên chiếc ghế Triệu Kinh thừa ngồi lúc trÆ°á»›c, nói vá»›i Kỳ Hồng:
- Kỳ Vân úy, nếu vị Triệu Kinh thừa nà y là bá»™ hạ của Tà o đại nhân, ta lại muốn xem má»™t chút Tà o đại nhân giải thÃch việc nà y thế nà o, ngÆ°Æ¡i phái ngÆ°á»i gá»i Tà o đại nhân tá»›i đây, ta có lá»i muốn há»i hắn.
Tà o đại nhân là Huyện lệnh Bắc Nguyên, quan chức không lá»›n, tuổi lại không nhá», khoảng 50 tuổi, lúc chạy tá»›i từ Nha môn huyện, đã thở hồng há»™c.
Lúc nà y Sở Hoan ngồi trên ghế dá»±a, sắc mặt bình thản, dÆ°á»ng nhÆ° nhắm mắt dưỡng thần. Các dân chúng cÅ©ng không giải tán, má»i ngÆ°á»i cÅ©ng không biết Sở Hoan rốt cuá»™c có thân pháºn gì, Ä‘á»u Ä‘ang thấp giá»ng nói nhá», nhÆ°ng trong lòng Ä‘á»u hiểu, nếu ngÆ°á»i trẻ tuổi nà y đứng đầu đám binh sÄ© áo giáp nà y, nhÆ° váºy địa vị chắc chắn không nhá», cÅ©ng không biết tiếp theo sẽ có trò hay gì nhìn.
- Sở đại nhân, Sở đại nhân.
Tà o Huyện lệnh thở hồng há»™c chạy tá»›i, má»i ngÆ°á»i vá»™i và ng tản ra. Gã chạy tá»›i trÆ°á»›c mặt Sở Hoan, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt hÆ¡i tái nhợt, miệng thở phì phò, nhÆ°ng vẫn quỳ phốc xuống:
- Hạ quan… Hạ quan Huyện lệnh Bắc Nguyên Tà o Phó bái kiến Tổng đốc đại nhân… Hạ quan không tiếp đón từ xa, kÃnh xin Tổng đốc đại nhân thứ tá»™i!
Lá»i vừa nói ra, xung quanh huyên náo má»™t hồi, ai cÅ©ng không nghÄ© tá»›i ngÆ°á»i trẻ tuổi nà y dÄ© nhiên lại là Tổng đốc má»™t Äạo.
- NgÆ°Æ¡i chÃnh là Tà o Huyện lệnh?
Sở Hoan ngồi thẳng ngÆ°á»i, nhìn Tà o Huyện lệnh:
- Tà o Huyện lệnh, bản Äốc há»i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°á»i nà y, ngÆ°Æ¡i có biết không?
Lúc nói chuyện, hắn giơ tay chỉ và o Triệu Kinh thừa.
Tà o Huyện lệnh vá»™i và ng gáºt đầu nói:
- Hồi bẩm đại nhân, đây là Kinh thừa Hộ phòng huyện ta.
Niên tú tà i bị đè xuống lúc trước đã sớm đứng lên, ở bên nói:
- Hắn chẳng những là Kinh thừa Há»™ phòng, còn là cáºu em vợ của Tà o Huyện lệnh ngÆ°Æ¡i… !
Tà o Huyện lệnh cÅ©ng không dám quay đầu lại. Sở Hoan nhÆ° cÆ°á»i nhÆ° không há»i:
- Quả thực như thế?
- Chuyện nà y… không dám lừa gạt đại nhân, hắn… hắn đúng là em vợ của hạ quan, chẳng qua là m việc cần cù, là m ngÆ°á»i thà nh khẩn, cho nên… cho nên hạ quan dùng ngÆ°á»i không tránh kẻ thân… !
Tà o đại nhân mồ hôi trán đổ như mưa.
- Dùng ngÆ°á»i không tránh kẻ thân, xem ra Tà o đại nhân quả thá»±c có khà phách tiên hiá»n.
Sở hoan lại cÆ°á»i nói:
- Tà o đại nhân, nếu vị Triệu Kinh thừa nà y là quan lại Nha môn, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng rất rõ rà ng luáºt pháp triá»u đình.
- Dạ dạ dạ… !
Sở Hoan liếc mắt nhìn Triệu Kinh thừa má»™t cái, cháºm rãi nói:
- Bản đốc không biết có phải vị Triệu Kinh thừa nà y cố ý là m hay không, vừa rồi còn lá»›n tiếng quát bản Äốc, lại phái nha sai thủ hạ bắt bản Äốc lại. Tà o đại nhân, ngà i nói Ä‘iá»u nà y có Ä‘iểm gì lạ hay không, bản Äốc nhá»› kỹ, triá»u đình có tá»™i lá»›n phạm thượng… Tà o đại nhân, không biết bản Äốc có nhá»› lầm hay không?
Triệu Kinh thừa bên kia mặt xám như tro, quỳ phốc xuống, hồn bay phách lạc nói:
- Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái SÆ¡n, mắt chó Ä‘ui mù, bị mỡ heo là m mê muá»™i tâm trÃ, cầu ngà i khai ân, tiểu nhân… sau nà y tiểu nhân không dám nữa… !
Tà o Huyện lệnh cũng vội và ng nói:
- Äại nhân, Triệu Kinh thừa không nháºn ra đại nhân, má»›i là m nhÆ° váºy, kÃnh xin đại nhân khoan dung… !
- Bản Äốc há»i ngÆ°Æ¡i, dá»±a theo luáºt pháp Äại Tần ta, phạm thượng nên xá» hình phạt gì?
Sở Hoan mặt không biểu tình há»i.
Tà o Huyện lệnh cúi đầu, sợ hãi nói:
- Äiá»u nà y… Tổng đốc đại nhân… !
- Äại nhân, dá»±a theo luáºt pháp Äại Tần, Triệu Kinh thừa chỉ là quan lại nhá», nếu nhÆ° đại nhân là Tổng đốc, hắn phạm thượng cần phải phạt năm mÆ°Æ¡i trượng.
Niên tú tà i nhìn ra Sở Hoan có ý muốn giáo huấn Triệu Kinh thừa, láºp tức ở bên cạnh nói.
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i gáºt nhẹ đầu vá»›i Niên tú tà i, nói:
- Tú tà i nói có lý, phạm thượng, phạt năm mươi trượng… !
Hắn nhìn chằm chằm Tà o Huyện lệnh quỳ gối dÆ°á»›i chân mình, há»i:
- Tà o Huyện lệnh, ngươi nghe thấy chưa?
- Hạ quan… hạ quan nghe thấy rồi.
- Äã nghe được, vì sao không chấp hà nh?
Sở Hoan nhÃu mà y:
- Chẳng lẽ Tà o Huyện lệnh còn muốn ta Ä‘Ãch thân ra tay?
Tà o Huyện lệnh nghe được giá»ng Ä‘iệu không vui của Sở Hoan, nà o dám cãi lá»i, kêu lên:
- Có ai không, còn không hà nh hình.
Gã rất rõ rà ng trong lòng, ngÆ°á»i trẻ tuổi trÆ°á»›c mắt nà y không phải kẻ Ä‘Æ¡n giản, mình phải cẩn tháºn ứng đối, hÆ¡i không cẩn tháºn bản thân gã cÅ©ng bị dÃnh lÃu và o.
Các sai dịch đã thu hồi đao, và i tên sai dịch ngơ ngác nhìn nhau. Tà o Huyện lệnh quay đầu lại, liếc mắt ra ý và i cái, mấy tên sai dịch không do dự nữa, tiến tới đè Triệu Kinh thừa, một tên sai dịch cầm lấy trượng gỗ, vung lên muốn đánh, Sở hoan đã thản nhiên nói:
- Xiếc đánh ngÆ°á»i, bản Äốc rất rõ rà ng, có đôi khi xem thì máu tÆ°Æ¡i đầm đìa, tháºt ra tÄ©nh dưỡng mấy ngà y có thể khôi phục… !
Hắn lạnh lẽo chăm chú nhìn mấy tên sai dịch hà nh hình, thản nhiên nói:
- Hắn bò dáºy được, các ngÆ°Æ¡i sẽ không bò dáºy được.
Lá»i vừa nói ra, đám nha dịch không do dá»± nữa, sai dịch hà nh hình dốc hết khà lá»±c đánh xuống. Tổng đốc đại nhân cÅ©ng lên tiếng, há» nà o dám lừa gạt, má»—i trượng đánh xuống Ä‘á»u là chân tháºt. Triệu Kinh thừa gà o khó thảm thiết, âm thanh vang bốn phÆ°Æ¡ng. Các dân chúng vây xem láºp tức Ä‘á»u cảm thấy khoan khoái dá»… chịu trong lòng, mở miệng hả giáºn.
Lúc nà y Tà o Huyện lệnh nói với Sở Hoan:
- Tổng đốc đại nhân tá»›i, hạ quan không thể đón từ xa, kÃnh xin đại nhân dá»i bÆ°á»›c, hiện giá» hạ quan Ä‘i chuẩn bị ngay tiệc rượu, đón gió cho Tổng đốc đại nhân.
Sở Hoan khoát tay cÆ°á»i nói:
- Tà o đại nhân khách khÃ, tiệc rượu không vá»™i, giải quyết xong má»i chuyện rồi, hết thảy còn kịp.
Tà o Huyện lệnh cÆ°á»i là m là nh há»i:
- Không biết đại nhân còn có gì phân phó?
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Không vá»™i, chá» hà nh hình xong, chúng ta sẽ cháºm rãi nói… !
Hắn không nói tiếp, chỉ xem các sai dịch hà nh hình. Mặc dù Triệu Kinh thừa chỉ là quan lại nhá», nhÆ°ng rõ rà ng nuông chiá»u từ bé, đã quen sống thoải mái, qua mÆ°á»i mấy trượng, tiếng kêu thảm thiết ngà y cà ng nhá», chỠđến lúc đánh hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i trượng, đã không còn tiếng Ä‘á»™ng, giống nhÆ° chết rồi, nằm trên mặt đất không Ä‘á»™ng Ä‘áºy.
Sai dịch hà nh hình không dám tiếp tục đánh, ngừng tay ngồi xổm xuống dò xét hÆ¡i thở, lúc nà y má»›i đứng dáºy nói:
- Äại nhân, Triệu… Triệu Kinh thừa đã ngất rồi… !
Tà o Huyện lệnh vội và ng nhìn Sở Hoan. Sở Hoan lắc đầu nói:
- Lá»i bản Äốc nói chÆ°a bao giá» giảm giá.
Kỳ Hồng liá»n nói:
- Tìm thùng nước tới giội tỉnh, đánh tiếp!
Trong lòng Tà o Huyện lệnh và đám nha sai Ä‘á»u sởn hết gai ốc, cảm thấy vị Tổng đốc trẻ tuổi nà y quả thá»±c tà n nhẫn. Tìm má»™t thùng nÆ°á»›c giá»™i tỉnh, đánh xong số trượng còn lại, lúc nà y Triệu Kinh thừa đã hấp hối, ngay cả ná»a cái mạng còn không còn, khà tức yếu á»›t. Lúc nà y Sở Hoan má»›i đứng dáºy Ä‘i tá»›i, đứng trÆ°á»›c mặt Triệu Kinh thừa, ngồi xổm xuống, vÆ°Æ¡n tay nắm búi tốc Triệu Kinh thừa, kéo đầu gã dáºy, nhìn ánh mắt ảm đạm không ánh sáng của gã nói:
- Tá»™i phạm thượng, ngÆ°Æ¡i đã gánh xong rồi, tiếp theo chúng ta nói tiếp chuyện thuế má. Bản Äốc tá»›i từ kinh thà nh, hÆ¡n nữa không lâu trÆ°á»›c má»›i giao lại công việc tại Há»™ Bá»™, chÆ°a từng nghe nói Tây Bắc gia tăng thuế trùng kiến, thuế trùng kiến theo lá»i ngÆ°Æ¡i nói, không biết tá»›i từ đâu?
Sở Hoan nói chuyện rất cháºm rãi, nhÆ°ng rất rõ rà ng, xung quanh vô cùng yên tÄ©nh, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghe được, trong đám ngÆ°á»i láºp tức có ngÆ°á»i thấp giá»ng nói:
- Hóa ra thuế nà y không phải triá»u đình muốn thu… !
Triệu Kinh thừa mặt xám nhÆ° tro, há miệng lại nói không nên lá»i. Sở Hoan liếc mắt ra ý vá»›i Kỳ Hồng.
Kỳ Hồng múc má»™t bầu nÆ°á»›c, giá»™i trên mặt Triệu Kinh thừa. Triệu Kinh thừa giáºt mình, tháºm chà khôi phục và i phần, vô lá»±c nói:
- Äây… đây Ä‘á»u là ý của Nha môn… Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ phụng lệnh là m việc… !
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Thế nhÆ°ng bản Äốc ở Há»™ Bá»™ biết được, Tây Bắc đã giảm miá»…n rất nhiá»u thuế thu, đặc biệt là thuế thÆ°Æ¡ng nghiệp còn giảm hÆ¡n má»™t ná»a… Nha môn nhÆ° lá»i ngÆ°Æ¡i nói, là chỉ ở đâu?
Ãnh mắt Triệu Kinh thừa nhìn vá» phÃa Tà o Huyện lệnh sau lÆ°ng Sở Hoan không xa. Sắc mặt Tà o Huyện lệnh biến đổi lá»›n, liên tục nháy mắt. Triệu Kinh thừa nhắm mắt lại. Sở Hoan quay đầu nhìn Tà o Huyện lệnh má»™t cái, Tà o Huyện lệnh vá»™i và ng khom ngÆ°á»i cúi đầu. Sở Hoan nhìn Triệu Kinh thừa, giá»ng nói nhà n nhạt:
- Mạnh mẽ thu thuế, đó là vi phạm vá»›i pháp lệnh của triá»u đình. Triệu Kinh thừa, bản Äốc rất bá»™i phục dÅ©ng khà của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i dám vi phạm pháp lệnh của triá»u đình ngay trÆ°á»›c mặt bản Äốc, bản Äốc nể ngÆ°Æ¡i là hán tá», cho ngÆ°Æ¡i thống khoái…
Hắn buông búi tóc Triệu Kinh thừa, thản nhiên nói:
- NgÆ°á»i tá»›i, ngÆ°á»i nà y to gan lá»›n máºt, cãi lại pháp lệnh, tá»™i không thể tha thứ, đánh chết bên Ä‘Æ°á»ng… !
Triệu Kinh thừa hồn bay phách lạc, liá»u mạng kêu lên:
- Äại nhân, tiểu nhân… tiểu nhân phụng lệnh là m việc, Ä‘á»u là … Ä‘á»u là Tà o Huyện lệnh sai chúng ta là m, là hắn… là hắn Ä‘Æ°a ra bố cáo, thu tăng thuế thÆ°Æ¡ng nghiệp trong cảnh ná»™i huyện Bắc Nguyên, thuế thÆ°Æ¡ng nghiệp trÆ°á»›c kia chẳng những… chẳng những không giảm mảy may, hÆ¡n nữa… hÆ¡n nữa lại thêm thuế trùng kiến… chuyện nà y… đây Ä‘á»u là ý của Tà o Huyện lệnh… !
- NgÆ°Æ¡i… ngÆ°Æ¡i nói hÆ°Æ¡u nói vượn, ngÆ°Æ¡i ngáºm máu phun ngÆ°á»i.
Tà o Huyện lệnh hổn hển, xông lên phÃa trÆ°á»›c, má»™t cÆ°á»›c đá lên ngÆ°á»i Triệu Kinh thừa:
- Há» Triệu, Tổng đốc đại nhân ở đây, ngÆ°Æ¡i dám vu oan bổn huyện, đây Ä‘á»u là Há»™ phòng các ngÆ°Æ¡i tá»± tiên chủ trÆ°Æ¡ng, có quan hệ… có quan hệ gì tá»›i bổn huyện chứ? NgÆ°á»i tá»›i, giết tên súc sinh phạm thượng nà y… !
- Tà o Huyện lệnh, ngÆ°Æ¡i nóng vá»™i nhÆ° váºy là m gì?
Sở Hoan nhÃu mà y, thản nhiên nói:
- CÅ©ng nên để cho ngÆ°á»i ta nói chuyện chứ, tại sao ngÆ°Æ¡i muốn đánh chết hắn? Hay là ngÆ°Æ¡i quên mất hắn là cáºu em vợ của ngÆ°Æ¡i?
- Hạ quan… trong mắt hạ quan không cho phép hạt cát, nhất… nhất là loại quan lại tham ô chán ghét nà y, hạ quan táºn trung vá»›i triá»u đình, có thể… có thể quân pháp bất vị thân!
Tà o Huyện lệnh mặt đỠtới mang tai nói.
ChÆ°Æ¡ng 950: Khà khái ngÆ°á»i Ä‘á»c sách.
Sở Hoan vá»— tay cÆ°á»i nói:
- Tốt, tốt, tốt, quân pháp bất vị thân. Tà o huyện lệnh quả nhiên không hổ là trung thần của triá»u đình.
Triệu Kinh thừa tuy đã hấp hối nhÆ°ng nghe lá»t tai câu nói nà y của Tà o huyện lệnh thì cảm thấy nhÆ° nổi tráºn lôi đình, cố sức nói:
- Tổng đốc đại nhân, Ä‘á»u là do há» Tà o là m cả. Từ khi bắt đầu tá»›i nha môn là hắn đã chuẩn bị gia tăng thuế má rồi!
Sở Hoan sá» cằm, trở lại ghế ngồi, mỉm cÆ°á»i há»i Tà o huyện lệnh:
- Hắn là em vợ ngÆ°Æ¡i, sẽ không vu oan cho ngÆ°Æ¡i. Bản đốc tin và o Ä‘iểm nà y. HÆ¡n nữa chỉ là má»™t kinh thừa nho nhá», không có mệnh lệnh của Tà o huyện lệnh ngÆ°Æ¡i thì hắn cÅ©ng không dám là m nhÆ° váºy. Tà o huyện lệnh, nếu ngÆ°Æ¡i muốn tranh luáºn tiếp thì rõ là là m nhục chỉ số thông minh của bổn đốc rồi!
Tà o huyện lệnh biết rõ chuyện tới nước nà y thì có nói dối cũng vô dụng, quỳ rạp xuống trước mặt Sở Hoan:
- Tổng đốc đại nhân, hạ quan đưa ra hạ sách nà y cũng là vì muốn xây dựng lại Tây Bắc thôi!
- Hả?
CÆ¡ thể Sở Hoan hÆ¡i nghiêng vá» phÃa trÆ°á»›c.
- Vì xây dá»±ng lại Tây Bắc sao? Nà o trình Ä‘á»™ ngÆ°ng luyện ý chÃ, ngÆ°Æ¡i tá»›i nói xem muốn xây dá»±ng lại Tây Bắc nhÆ° thế nà o?
Trán Tà o huyện lệnh đổ mồ hôi nhưng vẫn nhắm mắt nói:
- Bẩm đại nhân, Tây Bắc đã bị ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng phá hủy rất nhiá»u, nhiá»u công trình hiện giá» bị tổn hại. Cho dù là cầu Ä‘Æ°á»ng hay thà nh trì, cứ Ä‘iểm thì Ä‘á»u cần phải tu sá»a. Triá»u đình Ä‘ang dụng binh phÃa Äông Nam, Tây Bắc cần tá»± lá»±c cánh sinh. Cho nên muốn phục hÆ°ng trăm nghá» của Tây Bắc thì cần phải có bạc. Thế nên hạ quan má»›i nghÄ© ra biện pháp nà y!
Sở Hoan nhìn vá» phÃa Niên tú tà i cách đó không xa, há»i:
- Ngươi là tú tà i sao?
Niên tú tà i thấy Sở Hoan trừng trị Triệu Kinh thừa, rất có thiện cảm với Sở Hoan, chắp tay nói:
- Äệ tá» là Niên Tân Lam, bái kiến Tổng đốc đại nhân!
- Không cần khách sáo!
Sở Hoan khoác tay, cÆ°á»i nói:
- Niên tú tà i, ngươi thỠnói xem, vị Tà o đại nhân nà y muốn phục hưng Tây Bắc cho nên gia tăng thuế má, chuyện nà y có đạo lý không?
- Äệ tá» cả gan nói thẳng, đây là chuyện giết gà lấy trứng chứ không còn nghi ngá» gì nữa.
Niên tú tà i láºp tức nói:
- Äại nhân, cái gá»i là phục hÆ°ng trăm nghá», chÃnh là để bá»n há» có thá»i gian nghỉ ngÆ¡i lấy lại sức. Cho dù là sÄ© nông công thÆ°Æ¡ng Ä‘á»u cần có thá»i gian khôi phục nguyên khÃ. Äệ tá» không có thiện cảm mấy vá»›i thÆ°Æ¡ng nhân, vẫn luôn cảm thấy bá»n há» hám lợi nhÆ°ng những thÆ°Æ¡ng nhân vẫn luôn ở lại Tây Bắc, hôm nay đệ tá» tháºt sá»± bá»™i phục há».
- á»’?
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Xin chỉ giáo.
- Những thÆ°Æ¡ng nhân nà y hoà n toà n có năng lá»±c tiến và o quan ná»™i, bắt đầu từ số không. HÆ¡n nữa Tây Bắc cÅ©ng không thiếu và dụ nhÆ° váºy. Má»™t nhóm lá»›n thân sÄ©, tiểu thÆ°Æ¡ng đã tiến và o quan ná»™i né tránh binh tai rồi.
Niên tú tà i nghiêm nghị nói:
- Tuy nhiên lại có má»™t bá»™ pháºn thÆ°Æ¡ng nhân ở lại. Cho dù là bá»n há» vì cái gì nhÆ°ng bá»n há» vẫn luôn luôn giúp buôn bán của Tây Bắc duy trì liên tục. Tây Quan hôm nay má»™t nghèo hai trắng, kinh doanh tại Tây Quan Äạo tháºt sá»± không dá»… dà ng gì. Giảm miá»…n thuế má»™t ná»a vốn má»›i là hợp tình hợp lý, có thể xúc tiến khôi phục buôn bán. NhÆ°ng huyện lệnh Bắc Nguyên bên nà y chẳng những không giảm thuế buôn mà lại tăng thuế nặng ná». Tổng những thứ thuế má nà y cá»™ng lại đã lá»›n hÆ¡n khả năng thừa nháºn của thÆ°Æ¡ng nhân. Äám thÆ°Æ¡ng nhân nhá» không chịu nổi thuế má, thế thì buôn bán còn khôi phục thế nà o được chứ? Thu không đủ bù chi thì bá»n há» chỉ có nÆ°á»›c đóng cá»a. Äến lúc đó ai sẽ kinh doanh tại Tây Quan Äạo. Äã không có thÆ°Æ¡ng nhân, buôn bán không có cách nà o lÆ°u thông được, muốn phục hÆ°ng Tây Quan Äạo thì chỉ là lý thuyết xuông!
Hai mắt Sở Hoan hiện lên vẻ tán thưởng, ánh mắt chuyển qua mặt Tà o huyện lệnh, thần sắc trở nên lạnh lùng nói:
- Äầu của ngÆ°Æ¡i đặt ở mông à ?
- Äại nhân, hạ quan…
- Ngồi không ăn bám nhÆ° ngÆ°Æ¡i tháºt phà chức huyện quan phụ mẫu, kiến thức còn không sánh nổi vá»›i má»™t tú tà i.
Sở Hoan lạnh nhạt nói:
- NgÆ°á»i đâu, lá»™t mÅ© quan của hắn xuống. Loại quan lại nhÆ° váºy, bản đốc không thể tha được!
Tà o huyện lệnh khẩn khoản:
- Tổng đốc đại nhân khai ân. Lần sau hạ quan không dám nữa. Xin đại nhân khoan dung cho hạ quan lần nà y!
- XÆ°a nay bổn quan không phải là ngÆ°á»i bá đạo.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Hôm nay bản đốc cho ngươi một cơ hội, do dân chúng quyết định ngươi đi hay ở!
Hắn ngẩng đầu, đứng dáºy, nhìn dân chúng khắp quanh đó, rốt cục nói:
- ChÆ° vị hÆ°Æ¡ng thân phụ lão. Sở má»— chÃnh là Tổng đốc tân nhiệm của Tây Quan Äạo, phụng lệnh thánh thượng tá»›i Tây Quan Äạo nháºm chức. Triá»u đình đã hạ ý chỉ, Tây Quan Äạo không cần ná»™p thuế trong ba năm. Bổn quan cÅ©ng chắc chắn sẽ giảm nhẹ tất cả các loại thuế cho Tây Quan Äạo, để má»i ngÆ°á»i nghỉ ngÆ¡i lấy sức. Từ hôm nay, thuế buôn so vá»›i lúc trÆ°á»›c chiến tranh sẽ giảm má»™t ná»a, trong vòng ba năm không tăng thuế má. Trong vòng ba năm nà y sẽ có thể còn tiếp tục giảm các loại thuế khác. Bản đốc sau khi nháºm chức, hôm nay má»i các vị hÆ°Æ¡ng thân phụ lão quyết định má»™t việc. Vị Tà o đại nhân nà y còn thÃch hợp là m huyện lệnh Bắc Nguyên nữa hay không? Hắn Ä‘i hay ở là tùy và o các ngÆ°Æ¡i.
Má»i ngÆ°á»i hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy hÆ¡i khó tin nổi. Không thể tưởng được chuyện má»™t vị huyện quan phụ mẫu Ä‘i hay ở lại nằm trong tay mình. Vốn bá»n há» yên lặng má»™t hồi, má»™t lát sau trong đám ngÆ°á»i má»›i có ngÆ°á»i lá»›n tiếng nói:
- Cái loại quan ngu dốt nà y không thể lÆ°u lại là m tai há»a ở huyện Bắc Nguyên được!
- Äúng thế, không thể lÆ°u lại!
- Tổng đốc đại nhân, ngÆ°Æ¡i hãy phái cho chúng ta má»™t vị quan tốt yêu dân nhÆ° con Ä‘i. Tham ô lại nhÆ° váºy ở lại huyện Bắc Nguyên, dân cúng huyện Bắc Nguyên không thể sống yên là nh rồi.
Sắc mặt Tà o huyện lệnh tái nhợt, hung hăng nhìn chằm chằm và o đám dân chúng kia. Sở Hoan nhìn Tà o huyện lệnh, cÅ©ng không dông dà i, phất tay ra hiệu cho Kỳ Hoà nh. Kỳ Hoà nh vung tay lên. Hai gã binh sÄ© quân cáºn vệ láºp tức tiến lên, không nói lá»i nà o, bắt lấy Tà o huyện lệnh, lá»™t mÅ© quan của hắn xuống, cÅ©ng lá»™t quần áo quan của hắn ra.
Tà o huyện lệnh vội và ng gà o lên:
- Sở đại nhân, ngÆ°Æ¡i không thể là m chuyện nà y vá»›i hạ quan. Hạ quan, hạ quan là do Chu tổng đốc bổ nhiệm đó. Chu tổng đốc hạ lệnh cho hạ quan đảm nhiệm huyện lệnh Bắc Nguyên. NgÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không thể bãi chức hạ quan nhÆ° váºy được.
Sở Hoan chắp hai tay sau lÆ°ng, nhìn chằm chằm và o mặt Tà o huyện lệnh, há»i:
- Ngươi nói Chu tổng đốc là Chu tổng đốc nà o?
- Là Chu Lăng Nhạc, Chu tổng đốc.
Tà o huyện lệnh dãy khá»i tay quân cáºn vệ nhÆ°ng sức lức của hắn là m sao mạnh bằng bá»n hỠđược. Hai tay trái phải của hắn Ä‘á»u bị nắm chặt.
- Sở đại nhân, không tin thì ngÆ°Æ¡i Ä‘i há»i Chu tổng đốc Ä‘i. Là Chu tổng đốc thấy hạ quan cai trị có tà i cho nên má»›i để hạ quan tá»›i cai trị huyện Bắc Nguyên.
- Bản đốc nhớ ra rồi.
Sở Hoan như cố gắng nghĩ ngợi:
- NgÆ°Æ¡i nói là Chu tổng đốc Chu Lăng Nhạc của Thiên SÆ¡n Äạo sao?
- Äúng váºy.
Tà o huyện lệnh nhìn chằm chằm và o mắt Sở Hoan. Lúc nà y hắn cÅ©ng chẳng còn cách nà o khác, chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ tốt nhất nà y, hy vá»ng mang Chu Lăng Nhạc ra dá»a được Sở hoan.
- Sở đại nhân, hạ quan đúng là được Chu tổng đốc ủy nhiệm đó. Ngươi hãy khoan dung cho hạ quan lần nà y, lần sau hạ quan tuyệt đối không dám tái phạm nữa.
Trong lòng hắn nghÄ©, hôm nay Chu Lăng Nhạc có thể xem là nhân váºt số má»™t tại Tây Bắc, thâm căn cố đế ở nÆ¡i nà y. Quân quyá»n mấy vạn quân Binh Tây Ä‘á»u nằm trong tay Chu Lăng Nhạc. Mặc dù nói Chu Lăng Nhạc trên danh nghÄ©a là tổng đốc Thiên SÆ¡n Äạo nhÆ°ng tay chân thông thiên. Tây Quan, Bắc SÆ¡n Ä‘á»u có ngÆ°á»i của hắn. Ngay cả Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng tại Bắc SÆ¡n Äạo cÅ©ng phải là m việc theo ý Chu Lăng Nhạc. Tà o huyện lệnh nghÄ© Sở Hoan là quan má»›i tá»›i nháºm chức, chÆ°a vững bÆ°á»›c tại Tây Quan, tất nhiên sẽ phải e dè Chu Lăng Nhạc.
Sở Hoan nhìn Tà o huyện lệnh ná»a ngà y, dân chúng chung quanh Ä‘á»u lặng ngắt nhÆ° tá». Trong ná»™i tâm không Ãt ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ©, Sở Hoan không biết có sợ Chu Lăng Nhạc hay không.
Tháºt ra má»™t số ngÆ°á»i Ä‘á»u hiểu rõ, Sở Hoan dù sao cÅ©ng là tổng đốc má»›i tá»›i, luáºn thá»±c lá»±c thì tuyệt đối không thể sánh vá»›i Chu Lăng Nhạc được.
Tháºm chà đã có ngÆ°á»i nghÄ© tá»›i chuyện dáng vẻ nhÆ° sét đánh của Sở Hoan lúc trÆ°á»›c chỉ là ra dáng, lừa gạt dân tâm. Hôm nay Tà o huyện há miệng ra nhắc tá»›i Chu Lăng Nhạc, vị Tổng đốc má»›i tá»›i nà y đã chá»™t dạ, không dám truy cứu tiếp. Äối vá»›i kẻ là m quan, thu nhân tâm cÅ©ng quan trá»ng tháºt nhÆ°ng giữ vững tiá»n trình của mình còn quan trá»ng hÆ¡n. Nếu vị Tổng đốc má»›i tá»›i nà y xá» Tà o huyện lệnh tháºt thì cÅ©ng giống nhÆ° tát Chu Lăng Nhạc má»™t cái. Trên mặt đất Tây Bắc, đối nghịch vá»›i Chu Lăng Nhạc thì ngà y sau sợ rằng con Ä‘Æ°á»ng là m quan sẽ vô cùng khó khăn rồi.
Tà o huyện lệnh lại cảm thấy ánh mắt của Sở Hoan cà ng ngà y cà ng lạnh lẽo, có má»™t loại dá»± cảm không may bao phủ toà n thân, lại nghe thấy Sở Hoan há»i:
- Chu Lăng Nhạc là tổng đốc Thiên SÆ¡n Äạo, Tà o đại nhân ngÆ°Æ¡i là m quan ở nÆ¡i nà o?
Tà o huyện lệnh nghe giá»ng nói lạnh lùng của Sở Hoan thì rùng mình má»™t cái, run giá»ng nói:
- Hạ quan… Hạ quan là quan viên Tây Quan Äạo!
- Ồ? Hóa ra ngươi còn nhớ rõ mình là quan viên Tây Bắc đấy à ?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- NgÆ°Æ¡i là do ai tiến cá» bổ nhiệm thì bản đốc không thèm quan tâm. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i vô pháp vô thiên ở Tây Quan Äạo của bản đốc, vi phạm pháp lệnh của triá»u đình thì bản đốc không thể mặc kệ được. NgÆ°á»i đâu, lá»™t quan phục của hắn ra, láºp tức niêm phong nhà cá»a, má»™t xu tiá»n cÅ©ng không được mang ra khá»i cá»a. Kỳ vân úy!
- Có mạt tướng!
- NgÆ°Æ¡i láºp tức dẫn ngÆ°á»i Ä‘i huyện nha, Ä‘uổi gia quyến của hắn khá»i nha môn.
Sở Hoan trầm giá»ng nói:
- Huyện nha phải còn đủ má»i thứ, không cho phép bá»n há» mang Ä‘i má»™t viên gạch.
Hắn lại lạnh lùng nhìn Tà o huyện lệnh:
- Bổn quan đã khai ân ngoà i pháp luáºt vá»›i ngÆ°Æ¡i rồi. Bây giá» ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có thể Ä‘i Thiên SÆ¡n Äạo gặp Chu tổng đốc. Bản đốc nghÄ© Chu tổng đốc cÅ©ng là ngÆ°á»i hiểu rõ đại nghÄ©a, nhất định không trách cứ bản đốc.
Kỳ Hoà nh khoát tay, lạnh lùng nói:
- Tà o đại nhân, má»i!
Tà o huyện lệnh còn muốn nói gì đó nữa nhÆ°ng quân cáºn vệ đã xô đẩy hắn không khách sáo chút nà o. Sắc mặt Tà o huyện lệnh trắng bệch nhÆ°ng là má»™t huyện lệnh, là m sao có thể đối kháng vá»›i đại tÆ°á»›ng nÆ¡i biên cÆ°Æ¡ng nhÆ° Sở Hoan? Hắn không thể là m gì, chỉ có thể bị mấy tên quân cáºn vệ xô đẩy vá» phÃa huyện nha. Triệu Kinh thừa kia cÅ©ng bị mấy tên nha dịch nâng lên, vá»™i và ng lui xuống, trở vá» huyện nha hay Ä‘i tìm đại phu thì không ai biết được.
Chá» Tà o huyện lệnh Ä‘i xa rồi, xung quanh láºp tức vang dáºy tiếng hoan hô. Ông chủ Lâm bị nha dịch đánh đã được tiểu nhị trong quầy nâng đỡ, tá»›i quỳ xuống trÆ°á»›c mặt Sở Hoan, khóc thà nh tiếng, nói:
- Tiểu nhân Ä‘a tạ ân đức cứu mạng của đại nhân. Ân đức của đại nhân, tiểu nhân cả Ä‘á»i nà y không quên, sau nà y sẽ dá»±ng bà i vị của đại nhân, ngà y ngà y lá»… bái!
Sở Hoan vội và ng khoát tay nói:
- Äừng đừng, ngÆ°á»i còn chÆ°a chết, đừng có là m thế kẻo bổn quan không chịu nổi đâu.
Ông chủ Lâm kia vội nói:
- Äại nhân, tiểu nhân… Tiểu nhân không có ý đó!
Sở Hoan cÆ°á»i ha hả, để ngÆ°á»i nâng ông chủ Lâm dáºy, lúc nà y má»›i nói:
- Cố gắng buôn bán, là m việc bằng lÆ°Æ¡ng tâm, già trẻ không gạt, giữ vững thÆ°Æ¡ng đức, đó lá việc ngÆ°Æ¡i nên là m. Giữ gìn bình an má»™t phÆ°Æ¡ng, để bách tÃnh an cÆ° lạc nghiệp, để trăm nghá» phát triển thịnh vượng là việc bổn quan nên là m. Ta và ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u là m tốt pháºn sá»± của mình là được rồi.
Má»i ngÆ°á»i thấy Sở Hoan mặc dù ra tay vô tình vá»›i tham quan nhÆ° Tà o huyện lệnh nhÆ°ng lại rất hiá»n là nh vá»›i bình dân bách thÃnh thì láºp tức có thiện cảm rất nhiá»u, cÅ©ng có ngÆ°á»i vá»— tay kêu lên:
- Tổng đốc đại nhân nói hay lắm.
Sở Hoan lại cÆ°á»i ha hả, ánh mắt nhìn vá» phÃa Niên tú tà i, há»i:
- Niên Tân Lam, hôm nay nếu bổn quan không Ä‘i ra, nha dịch huyện nha tất nhiên sẽ không bá» qua cho ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i là thÆ° sinh yếu Ä‘uối, chỉ sợ ngÆ°Æ¡i không chịu nổi và i gáºy. NgÆ°Æ¡i Ä‘i ra nói chuyện giúp ông chủ Lâm, không sợ mất mạng hay sao?
- Äệ tá» không chỉ nói chuyện giúp ông chủ Lâm.
Niên tú tà i hơi ngước đầu lên nhìn lại.
- Äệ tá» chỉ đứng ra nói lá»i nên nói thôi. Nếu để tham quan ác quan tùy ý là m loạn, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không dám nói thì thiên hạ còn công bằng nữa hay không? Äệ tá» tuy tay trói gà không chặt nhÆ°ng cÅ©ng không sợ gáºy gá»™c của bá»n chúng. Cùng lắm là chết má»™t lần thôi!
Lá»i nà y của hắn vừa nói ra, ngÆ°á»i vây xem bốn phÃa Ä‘á»u hÆ¡i hổ thẹn. Ông chủ Lâm bị đánh, gần trăm ngÆ°á»i xung quanh lại không có ai dám lên tiếng nói câu nà o. Chỉ có má»™t thÆ° sinh văn nhược dám dÅ©ng cảm đứng ra, bênh vá»±c lẽ phải.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, nói:
- Bản đốc đã nghe nói tá»›i khà khái của ngÆ°á»i Ä‘á»c sách, hôm nay cuối cùng cÅ©ng gặp tháºt. Niên Tân Lam, ngÆ°Æ¡i nói không sai. NgÆ°Æ¡i dám dÅ©ng cảm đứng ra nói lá»i công bằng từ lÆ°Æ¡ng tâm, nhÆ° váºy bản đốc hiện giá» cho ngÆ°Æ¡i lại đứng ra dÅ©ng cảm là m má»™t việc, ngÆ°Æ¡i có dám không?
Má»i ngÆ°á»i và o và o đây ủng há»™ 4r trong thá»i kỳ khó khăn nà y
Tà i sản của conem_bendoianh
Chữ ký của conem_bendoianh
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của conem_bendoianh
01-02-2014, 06:33 AM
Mạnh ThÆ°á»ng Quân 4vn
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 3,807
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 7
Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
oO0Oo
Quyển thứ 8 : Chuyển cà n khôn đạp tà dương.
ChÆ°Æ¡ng 951-955
Nhóm dịch: KoCo
Nguồn: Mê Truyện
ChÆ°Æ¡ng 951: Äặc biệt Ä‘á» bạt.
Niên Tân Lam không biết Sở Hoan có ý gì, nhưng vẫn chắp tay nói:
- Không biết đại nhân có gì phân phó, há»c sinh cÅ©ng không có sở trÆ°á»ng, chỉ là biết má»™t số văn chÆ°Æ¡ng, Ä‘á»c mấy bà i văn, nếu đại nhân có phân phó, há»c sinh nhất định hết sức ná»— lá»±c.
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng không chỉ Ä‘á»c và i cuốn sách.
Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- NgÆ°á»i Ä‘á»c sách rất nhiá»u, thế nhÆ°ng có đảm lượng giống nhÆ° ngÆ°Æ¡i lại không thấy nhiá»u, bản Äốc chÆ°a thấy qua nhiá»u ngÆ°á»i hiểu đạo lý giống nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
Hắn dừng má»™t chút, thần sắc trở nên nghiêm nghị, cháºm rãi nói:
- Tà o Huyện lệnh bị bãi miá»…n, huyện Bắc Nguyên nà y thiếu má»™t vị quan phụ mẫu, bản Äốc để ngÆ°Æ¡i tá»›i là m chức Huyện lệnh nà y, ngÆ°Æ¡i có dám hay không?
Lá»i vừa nói ra, xung quanh lá»™ vẻ kinh sợ. Niên Tân Lam há to miệng, lại không nói ra lá»i, trong lòng cảm thấy là nghe lầm.
Sở Hoan cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, há»i:
- Sao thế, không dám?
- Äại nhân, ngà i… ngà i nói là để há»c sinh là m Huyện lệnh Bắc Nguyên nà y?
Tháºt lâu sau, Niên Tân Lam má»›i tỉnh hồn lại, không dám tin há»i:
- Há»c sinh… há»c sinh có nghe lầm hay không?
- NgÆ°Æ¡i không nghe lầm, đây là ý của bản Äốc.
Sở Hoan cháºm rãi nói:
- Hiện giá» bản Äốc hạ lệnh, để ngÆ°Æ¡i tá»›i là m Huyện lệnh Bắc Nguyên, bản Äốc há»i ngÆ°Æ¡i có dám hay không?
- Äại nhân, há»c sinh…
Niên Tân Lam bị là m cho không kịp trở tay, cảm thấy suy nghÄ© của Sở Hoan hÆ¡i hão huyá»n:
- Há»c sinh tối dạ, đại nhân… đại nhân nói đùa sao? Chuyện nà y… chuyện nà y không hợp thể chế triá»u đình, há»c sinh… há»c sinh chỉ là má»™t tú tà i, cÅ©ng không có công danh lá»›n… !
Gã cà ng cảm thấy hơi khó tin.
- Thể chế của triá»u đình Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên tồn tại, nhÆ°ng lúc đặc biệt là m chuyện đặc biệt, thế cục Tây Quan hiện giá» khác thÆ°á»ng, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể bảo thủ không chịu thay đổi.
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Bản Äốc há»i lại ngÆ°Æ¡i má»™t lần, ngÆ°Æ¡i có dám là m chức quan nà y hay không?
Niên Tân Lam nhìn sắc mặt Sở Hoan, hết sức nghiêm túc, dÆ°á»ng nhÆ° không phải Ä‘ang nói đùa. Gã do dá»± má»™t chút, thần sắc kiên định, cắn răng má»™t cái nói:
- Há»c sinh có gì không dám, nếu như… nếu nhÆ° đại nhân tháºt sá»± dám cho chức quan nà y, há»c sinh…há»c sinh dám là m. Äại nhân cÅ©ng không sợ để tú tà i là m Huyện lệnh, há»c sinh có gì phải sợ.
Sở Hoan cÆ°á»i ha ha nói:
- Niên Tân Lam, bản Äốc thưởng thức lá gan của ngÆ°Æ¡i, trong quan trÆ°á»ng Tây Quan hiện giá», bản Äốc muốn chÃnh là loại ngÆ°á»i dám là m dám liá»u nhÆ° ngÆ°Æ¡i, hiện giá» ngÆ°Æ¡i theo bổn quan tá»›i Nha môn huyện, lấy quan ấn giao cho ngÆ°Æ¡i.
Lúc nà y Niên Tân Lam rốt cuộc xác định Sở Hoan không hỠnói đùa, chắp tay nói:
- Äại nhân cháºm đã!
- á»’?
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Ngươi đổi ý rồi sao?
- Há»c sinh đã đáp ứng, thì không đổi ý.
Niên Tân Lam nghiêm mặt nói:
- NhÆ°ng nếu muốn há»c sinh là m chức quan nà y, đại nhân phải đáp ứng má»™t yêu cầu của há»c sinh.
- Yêu cầu gì?
- Lấy chỉnh đốn lại trị là m đầu.
Niên Tân Lam nói:
- Huyện nha chÃnh là đầu não toà n bá»™ huyện Bắc Nguyên, đầu não hÆ° thối, thân thể huyện bắc Nguyên cÅ©ng không thể khá»e mạnh. Muốn trị liệu toà n bá»™ huyện Bắc Nguyên, trÆ°á»›c hết phải khai Ä‘ao từ Huyện nha. Huyện nha hiện giá», kể cả vị Tà o Huyện lệnh má»›i bị đại nhân bãi miá»…n, thá»i gian tiá»n nhiệm cÅ©ng không dà i, há»c sinh biết rõ, trong Huyện nha có không Ãt ngÆ°á»i dùng bạc cầu chức, nếu nhÆ° Huyện nha Ä‘á»u là sâu má»t nhÆ° váºy, há»c sinh khinh thÆ°á»ng tá»›i là m bạn, cÅ©ng không là m chức quan nà y.
Sở Hoan gáºt đầu nói:
- Bản Äốc hiểu được, ngÆ°Æ¡i muốn thanh tẩy Huyện nha?
- Không thanh tẩy không được.
Niên Tân Lam nghiêm mặt nói:
- Nếu nhÆ° đại nhân muốn há»c sinh là m việc tại Bắc Nguyên, thì phải cho há»c sinh quyá»n lợi nà y.
Sở Hoan cÆ°á»i đáp:
- NgÆ°Æ¡i là Huyện lệnh Bắc Nguyên, thanh tẩy Huyện nha thế nà o, đây là chuyện của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i cứ việc buông tay là m, có việc xảy ra bản Äốc chống lÆ°ng cho ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng bản Äốc cÅ©ng nói rõ mất lòng trÆ°á»›c được lòng sau, ngÆ°Æ¡i luôn miệng nói là m việc vì dân chúng, hi vá»ng ngÆ°Æ¡i không quên những lá»i nà y của mình. Tà o Huyện lệnh đã là m sai, bản Äốc bãi quan lÆ°u Ä‘Ã y, nhÆ°ng nếu sau nà y hà nh vi của ngÆ°Æ¡i khiến dân chúng oán thán dáºy đất, nhÆ° váºy bản Äốc sẽ không khách khà vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ° vá»›i hắn.
Hai hà ng lông mà y của Niên Tân Lam nhÃu lại, nói:
- Nếu nhÆ° có má»™t ngà y há»c sinh cÅ©ng trở thà nh bá»™ dạng nhÆ° hắn, đại nhân cứ việc chém đầu há»c sinh, há»c sinh không câu oán thán.
- Là m việc quyết định nhanh chóng là tốt đấy, nhÆ°ng không nên quá mức hà nh Ä‘á»™ng theo cảm tÃnh.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Hôm nay bản Äốc Ä‘á» bạt ngÆ°Æ¡i, là bởi vì bản Äốc tin tưởng ngÆ°Æ¡i có phách lá»±c thay đổi tình hình hiện tại của Bắc Nguyên… Niên Tân Lam, hiện giá» ngÆ°Æ¡i theo bản Äốc tá»›i Huyện nha nháºm chức, bản Äốc còn có chuyện muốn giao cho ngÆ°Æ¡i Ä‘i là m.
Lúc nà y Niên Tân Lam quỳ rạp xuống đất, cung kÃnh nói:
- Hạ quan tuân lệnh!
Niên Tân Lam theo Sở Hoan trở vá» Huyện nha, má»i ngÆ°á»i trên Ä‘Æ°á»ng tá»±a nhÆ° còn chÆ°a khôi phục tinh thần, Ä‘á»™i ngÅ© của Sở Hoan biến mất, má»›i nghe có ngÆ°á»i nhịn không được nói:
- Chuyện nà y… vị Tổng đốc đại nhân nà y muốn là m gì? Sao có thể… sao có thể để cho tú tà i là m Huyện lệnh, chuyện nà y… quả thực là mới nghe lần đầu… !
- Có phải Hà cỠnhân muốn nói, Sở Tổng đốc cần phải để lão nhân gia ngà i tới là m Huyện lệnh hay không?
Bên cạnh có ngÆ°á»i đùa giỡn nói.
- Lão phu là m cá» nhân nhiá»u năm, chẳng lẽ Niên tú tà i đó tốt hÆ¡n ta?
Cá» nhân già phát ra lá»i oán háºn kêu lên:
- Một tú tà i là m Huyện lệnh, huyện Bắc Nguyên nà y còn có thể quản lý tốt?
- Hà cá» nhân, đây là Tổng đốc đại nhân xem táºn mắt, quan lá»›n nhÆ° váºy, sẽ không nhìn lầm.
Bên cạnh có ngÆ°á»i nói:
- Niên tú tà i là m Huyện lệnh cÅ©ng không có gì không tốt, hắn cÅ©ng nói tháºt, sau nà y chắc sẽ xá» lý công việc thà nh tháºt… Hà cá» nhân, nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i đứng ra trÆ°á»›c, không chừng Tổng đốc đại nhân sẽ ném vị trà Huyện lệnh nà y cho ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng đáng tiếng lão nhân gia ngà i chÆ°a thà nh thục, không đứng ra, bị Niên tú tà i thanh niên sức trâu Ä‘oạt lấy trÆ°á»›c, Ä‘iá»u nà y chẳng trách được ngÆ°á»i khác.
- Các ngÆ°Æ¡i nói xem, Tổng đốc đại nhân nà y là m việc tháºt cổ quái.
Lại có ngÆ°á»i nghị luáºn:
- Tà o Huyện lệnh là ngÆ°á»i Chu Tổng đốc bổ nhiệm, trÆ°á»›c đây Chu Tổng đốc vẫn luôn ở lại huyện Bắc Nguyên chúng ta, cho dù hắn là Tổng đốc Thiên SÆ¡n Äạo, thế nhÆ°ng nghe nói hắn có thể quản chuyện ba Äạo Tây Bắc, Sở Tổng đốc nà y bãi miá»…n Tà o Huyện lệnh, có thể kết thù vá»›i Chu Tổng đốc hay không?
- Chu Tổng đốc là Tổng đốc, Sở Tổng đốc nà y cũng là Tổng đốc.
Bên cạnh có ngÆ°á»i nói:
- Các ngÆ°Æ¡i chÆ°a từng nghe nói tá»›i Æ°, vị Sở Tổng đốc nà y trÆ°á»›c kia là Phó sứ Ä‘i sứ Tây LÆ°Æ¡ng, lúc sứ Ä‘oà n rá»i quan, tất cả má»i ngÆ°á»i nói cho dù há» không bị ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng là m hại, cÅ©ng sẽ chết trong sa mạc rá»™ng lá»›n, không mấy ngÆ°á»i nghÄ© tá»›i bá»n há» có thể còn sống trở vá», thế nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i xem sau nà y thế nà o, Sở đại nhân ngÆ°á»i ta mang theo sứ Ä‘oà n êm xuôi trở vá» từ Tây LÆ°Æ¡ng, Sở đại nhân nà y rất lợi hại… !
Má»™t ngÆ°á»i bên cạnh chen lên, thấp giá»ng nói:
- TrÆ°á»›c đó ta còn nghe nói, triá»u đình sẽ phái Tổng đốc má»›i tá»›i, thế nhÆ°ng không nghÄ© tá»›i sẽ phái Sở Tổng đốc tá»›i. Các ngÆ°Æ¡i biết được lai lịch Sở Tổng đốc không?
- Chúng ta không biết, chẳng lẽ ngươi biết?
- Ta đương nhiên biết rõ.
NgÆ°á»i kia dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng đắc ý nói:
- Vị Sở Tổng đốc nà y, nghe nói là há»c cùng vá»›i má»™t vị Hoà ng tá», há»c cùng các ngÆ°Æ¡i có hiểu hay không, chÃnh là từ nhá» Ä‘i theo bên ngÆ°á»i cạnh Hoà ng tá», trưởng thà nh chắc chắn là m quan lá»›n. Vị Sở đại nhân nà y có Hoà ng tá» bảo vệ, hiện giá» danh tiếng Ä‘ang lên trên triá»u đình, đó là đại hồng nhân, hắn chÆ°a hẳn sợ Chu Tổng đốc.
- Nói hÆ°Æ¡u nói vượn, trong triá»u đình căn bản không có nhân váºt nhÆ° thế.
Má»™t lão nho tuổi trên năm mÆ°Æ¡i cháºm rãi nói:
- Nghe nói xuất thân của Sở đại nhân nà y cÅ©ng rất ly kỳ, là cứu được tÃnh mạng Hoà ng đế, cho nên má»›i và o triá»u là m quan… !
- Các ngÆ°Æ¡i nói hắn là đại hồng nhân, nhÆ°ng nếu tháºt sá»± là đại hồng nhân trong triá»u đình, tại sao bị phái tá»›i Tây Bắc là m quan?
Má»™t ngÆ°á»i bên cạnh thản nhiên nói:
- Cảnh tượng Tây Bắc hiện giá», có quan ở kinh thà nh nà o nguyện ý tá»›i nÆ¡i nà y chịu khổ. Ta thấy hắn căn bản không phải đại hồng nhân gì, chỉ sợ đắc tá»™i trong triá»u đình, bị giáng chức tá»›i Tây Quan nà y, nếu tháºt sá»± nhÆ° váºy, hắn cÅ©ng không phải đối thủ của Chu Tổng đốc, hiện giá» bãi miá»…n Tà o Huyện lệnh, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ bị Chu Tổng đốc bức ra khá»i Tây Bắc.
- Ta thấy vị Sở đại nhân nà y là m ngÆ°á»i rất hiá»n là nh, không giống ngÆ°á»i xấu.
Má»™t ngÆ°á»i trẻ tuổi nói:
- DÆ°á»ng nhÆ° hắn tháºt sá»± để dân chúng chúng ta ở trong lòng, nếu tháºt sá»± là quan tốt nhÆ° váºy, là phúc pháºn của Tây Quan chúng ta, tháºt sá»± bị Chu Tổng đốc bức Ä‘i, đối vá»›i Tây Quan chúng ta cÅ©ng không phải chuyện gì tốt.
- NgÆ°á»i là m quan có ai không Ä‘a mÆ°u túc trÃ.
Hà cỠnhân tựa như còn không cam lòng:
- Äừng thấy Sở đại nhân nà y tuổi còn trẻ, giống nhÆ° ông cụ non. Lão phu thấy tâm cÆ¡ của hắn cá»±c kỳ sâu, hắn là quan tốt hay quan xấu, cÅ©ng không phải hôm nay có thể nhìn ra được, chẳng lẽ sá»a trị Tà o Huyện lệnh, hắn chÃnh là quan tốt sao?
- Hà cỠnhân, ngươi nói chúng ta nghe không rõ rồi. Tà o Huyện lệnh là tham quan, Sở đại nhân bãi miễn tham quan, không phải quan tốt thì là gì?
Má»™t ngÆ°á»i thanh niên bất bình thay Sở Hoan.
- NgÆ°á»i trẻ tuổi, ngÆ°Æ¡i ra Ä‘á»i còn chÆ°a lâu, kiến thức nông cạn.
Hà cá» nhân thần thái khinh thÆ°á»ng:
- Äối phó tham quan chÃnh là quan tốt sao? Äạo lý kia nói không thể thông, quan viên triá»u đình, có tranh đấu phe phái, há» cÅ©ng không bà n tá»›i nhân phẩm tốt xấu, cùng đảng giúp đỡ, khác đảng giết nhau, Sở đại nhân là quan từ kinh thà nh ra ngoà i, Chu Tổng đốc cùng Tà o Huyện lệnh Ä‘á»u là quan viên địa phÆ°Æ¡ng, đây là hai phe phái, Sở đại nhân nà y bãi miá»…n Tà o Huyện lệnh, nói không chừng là hÆ°á»›ng tá»›i Chu Tổng đốc đấy, dùng Tà o Huyện lệnh cho Chu Tổng đốc má»™t cái hạ mã uy.
NgÆ°á»i trung niên bên cạnh Hà cá» nhân nói:
- Lão cá» nhân nói lá»i nà y cÅ©ng không phải không có lý, thÆ°á»ng nói rất hay, quan má»›i đến đốt ba đống lá»a, đống lá»a của Sở Tổng đốc hôm nay, xem chừng chÃnh là đốt cho Chu Tổng đốc xem đấy.
Nghe được có ngÆ°á»i phụ há»a, Hà cá» nhân cà ng đắc ý, rung đùi nói:
- Chẳng qua tuổi trẻ chÃnh là tuổi trẻ, mặc dù có chút tâm cÆ¡, thế nhÆ°ng còn thiếu thà nh thục. Sở đại nhân vừa đến Tây Quan, đốt mồi lá»a cho Chu Tổng đốc nhìn xem, đó là láºp uy, nhÆ°ng cÅ©ng nháºn lấy má»™t địch thủ lá»›n, thân trong quan trÆ°á»ng, kết giao nhiá»u bạn Ãt gây thù hằn, Sở đại nhân không hiểu đạo lý nà y, lúc nà y còn đỡ, ngÆ°Æ¡i xem chuyện hắn là m, Ä‘á» bạt má»™t tú tà i là m Huyện lệnh, vô cùng vá»› vẩn, đây không phải đạo dùng ngÆ°á»i… Các ngÆ°Æ¡i nhìn Ä‘i, Sở đại nhân vừa má»›i tá»›i đã là m địch vá»›i Chu Tổng đốc, cuá»™c sống sau nà y khổ có hắn chịu.
- Äừng nói dà i nói ngắn nữa, là ngá»±a chết hay là lừa chết, cÅ©ng phải lôi ra bóng bẩy nhìn xem.
Má»™t ngÆ°á»i nói:
- Sở đại nhân là quan tốt hay là quan xấu, là tà i trà bình thÆ°á»ng hay là nhân tà i, hiện giá» chúng ta bình luáºn hÆ¡i sá»›m. Ta lại muốn xem má»™t cái, Sở đại nhân nà y sẽ khiến Tây Quan chúng ta trở nên thế nà o… Ài, cuối cùng hi vá»ng là má»™t vị quan tốt!
Chương 952: Vợ tốt.
Äá»™i ngÅ© của Hiên Viên Thắng Tà i vá» Bắc Nguyên trấn muá»™n hÆ¡n Sở Hoan má»™t ngà y. Sở Hoan lợi dụng thá»i gian má»™t ngà y nà y để sắp xếp bên trong Bắc Nguyên trấn.
Niên Tân Lam từ má»™t tú tà i Ä‘á»™t nhiên trở thà nh Huyện lệnh, chuyện nà y trong má»™t ngà y đã truyá»n ra nhanh chóng. Äối vá»›i các dùng ngÆ°á»i chÆ°a từng có nà y của Sở Hoan, má»i ngÆ°á»i có nghi ngá» cÅ©ng không phải là chuyện gì lạ.
Niên Tân Lam Ä‘Æ°a ra phÆ°Æ¡ng án chỉnh đốn, Sở Hoan cÅ©ng không phản đối. NhÆ°ng ở Bắc Nguyên trấn nà y, Sở Hoan Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không giúp đỡ Niên Tân Lam chỉnh đốn trÆ°á»›c. Chuyện chủ yếu cÅ©ng giống nhÆ° là Thanh ÄÆ°á»ng huyện, hắn nhanh chóng truyá»n tất cả đại phu của Bắc Nguyên huyện, há»i má»™t lượt vá» tình hình dịch bệnh.
Niên Tân Lam cÅ©ng biết rằng đây má»›i là việc cấp bách, phối hợp rất tÃch cá»±c. Mà hắn bắn tiếng trÆ°á»›c là sẽ chỉnh đốn quan lại Bắc Nguyên huyện, tất cả quan lại biết chuyện Ä‘á»u cảm thấy sợ hãi. Tổng đốc đại nhân tá»a trấn tại Bắc Nguyên huyện, má»i ngÆ°á»i láºp tức phấn chấn tinh thần, biểu hiện vô cùng tÃch cá»±c vá»›i công tác phòng chống dịch bệnh, muốn khiến tổng đốc đại nhân và huyện lệnh đại nhân má»›i nháºm chức có ấn tượng tốt vá»›i mình, sợ sợ bị Ä‘uổi ra khá»i nha môn.
Trên Ä‘Æ°á»ng Sở Hoan còn tưởng là Bắc Nguyên huyện có nhiá»u nha môn nhÆ°ng rõ rà ng là tin tức từ Thanh ÄÆ°á»ng huyện không chÃnh xác. Ngoà i Bắc Nguyên huyện mÆ°á»i dặm là vùng Ninh SÆ¡n, đúng là có quân Ä‘á»™i trú đóng nhÆ°ng chỉ có má»™t doanh nhân mã. Các doanh nhân mã khác Ä‘á»u đã bị Ä‘iá»u Ä‘i các phủ thà nh. Từ ba tháng trÆ°á»›c, bá»n hỠđã bắt đầu trở lại các châu huyện của phÆ°Æ¡ng bắc rồi.
Các quan viên lá»›n nhá» của Kim Châu, Việt Châu, Hạ Châu cÅ©ng Ä‘á»u nhao nhao rá»i khá»i Bắc Nguyên trấn.
Ngược lại Sở Hoan lại muốn thấy cục diện nà y. Quan dân ai vá» chá»— nấy, Tây Quan lại có thể váºn chuyển bình thÆ°á»ng trở lại.
Sở Hoan không có quá nhiá»u tinh lá»±c mà tá»± mình bố trà các sá»± vụ cụ thể, trá»±c tiếp giao cho Niên Tân Lam vừa nháºm chức. Niên Tân Lam mặc dù là quan má»›i nháºn chức nhÆ°ng lại trà n ngáºp nhiệt tình, tÃch cá»±c mÆ°á»i phần, tổ chức nhân thủ lại rất ổn thá»a. Sở Hoan chá» Ä‘á»™i ngÅ© Huyá»n VÅ© sÆ¡n tại Bắc Nguyên trấn, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho tình huống của Tố NÆ°Æ¡ng, tìm và i đại phu y thuáºt xuất chúng tại huyện thà nh há»i thăm vá» tình huống dịch bệnh. Äại phu tại Bắc Nguyên huyện tháºt ra cÅ©ng không thể giá»i hÆ¡n Tôn Bác Liá»…u ở Thanh ÄÆ°á»ng huyện bao nhiêu nhÆ°ng cÅ©ng biết là tình hình dịch bệnh khó tránh khá»i, bó tay không có cách nà o khác, cÅ©ng không có thủ Ä‘oạn Ä‘iá»u trị dịch bệnh.
Sở Hoan liên tục tìm mÆ°á»i mấy đại phu, hy vá»ng xuất hiện má»™t tia sáng rạng đông nhÆ°ng tất cả đại phu Ä‘á»u chỉ nắm được tình hình dịch bệnh, khi nói tá»›i cách trị liệu thì không có lá»i nà o để nói.
Tâm tình của hắn rất không ổn, đợi tá»›i thá»i Ä‘iểm Ä‘á»™i ngÅ© của Hiên Viên Thắng Tà i Ä‘i tá»›i Bắc Nguyên huyện, Sở Hoan má»›i biết tình hình còn nghiêm trá»ng hÆ¡n sá»± tưởng tượng của mình.
Sở Hoan Ä‘i và o Bắc Nguyên huyện trÆ°á»›c, trên Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng thăm Tố NÆ°Æ¡ng má»™t lần. Khi đó Tố NÆ°Æ¡ng chỉ lá»™ vẻ má»i mệt suy yếu mÆ°á»i phần mà thôi, trán cÅ©ng hÆ¡i nóng, chÆ°a từng xuất hiện dấu hiệu bệnh khác.
NhÆ°ng khi gặp lại Tố NÆ°Æ¡ng tại Bắc Nguyên huyện má»™t lần nữa, Tố NÆ°Æ¡ng đã sốt cao, ngay cả Ä‘i lại cÅ©ng loạng choạng. Kinh khủng hÆ¡n chÃnh là mặt cÅ©ng Tố NÆ°Æ¡ng cÅ©ng sÆ°ng lên rồi, cánh tay cÅ©ng sÆ°ng, hÆ¡n nữa cứ má»™t thá»i gian sẽ lại ho khan liên tục. Trong ná»™i tâm Sở Hoan lại lo lắng khó chịu, sắp đặt tốt cho Tố NÆ°Æ¡ng xong liá»n vá»™i và ng triệu kiến Tôn Bác Liá»…u há»™ tống trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đến để há»i thăm bệnh tình.
Tôn Bác Liá»…u nhìn vá» phÃa Sở Hoan thần sắc nghiêm trá»ng mÆ°á»i phần, mặc dù biết nói ra hắn không thÃch nghe nhÆ°ng cÅ©ng thá»±c sá»± không dám lừa dối, nói:
- Äại nhân, thể chất của phu nhân vốn rất tốt cho nên tá»›i giá» má»›i xuất hiện tình huống sÆ°ng. Nếu đổi lại là má»™t nữ tá» thể chất yếu thì tình huống hiện giá» còn nghiêm trá»ng hÆ¡n so vá»›i phu nhân nhiá»u.
Thần sắc Sở Hoan vẫn rất khó coi, há»i:
- Hiện tại có bất cứ biện pháp gì hay không? Chúng ta chỉ có thể nhìn thôi sao?
Tôn Bác Liễu thở dà i:
- Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, tiểu nhân cÅ©ng sắc thuốc giải Ä‘á»™c cho phu nhân uống nhÆ° hiệu quả quá Ãt á»i. Thuốc không đúng bệnh, căn bản không có tác dụng.
- Còn bao nhiêu thá»i gian nữa?
Sở Hoan nắm chặt tay.
- Chuyện nà y... Chắc có lẽ không quá dà i.
Tôn Bác Liễu nghiêm túc nói:
- Thân thể đã bắt đầu sưng, tiếp theo dịch độc sẽ khuếch tán rất nhanh. Thân thể phu nhân trước kia cũng khá tốt nhưng hiện tại không thể ngăn cản nổi dịch độc nữa. Không quá ba ngà y, toà n thân sẽ bị dịch độc xâm chiếm, là n da bắt đầu thối rữa...
Sở Hoan đưa tay ngăn lại, không cho Tôn Bác Liễu nói tiếp nữa.
Tôn Bác Liá»…u còn muốn nói Ä‘iá»u gì đó nhÆ°ng thấy Sở Hoan lá»™ vẻ Ä‘au Ä‘á»›n, biết rõ nói thẳng ra cÅ©ng không có tác dụng gì nên chỉ có thể đứng dáºy cáo lui, không thể là m gì được nữa.
Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘ang sắp xếp ở nhà giữa tại háºu viện của huyện nha. Tá»· muá»™i Trân Ny Ti trên thá»±c tế cÅ©ng không biết Tố NÆ°Æ¡ng đã lây nhiá»…m ôn dịch, chỉ biết là nà ng mắc bệnh nặng. Tuy ngà y thÆ°á»ng tÃnh tình không hợp vá»›i Tố NÆ°Æ¡ng, cho dù ở cùng phủ tại kinh thà nh thì cÅ©ng rất Ãt khi Ä‘i chung nhÆ°ng lại rất lo lắng cho bệnh tình của Tố NÆ°Æ¡ng.
Chá»— sân nhá» Tố NÆ°Æ¡ng ở đã bị niêm phong, không cho phép ngÆ°á»i ngoà i Ä‘i và o để tránh lây bệnh.
Tháºt ra trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, Tôn Bác Liá»…u đã khuyên bảo má»i ngÆ°á»i, không cho phép tá»›i cạnh Tố NÆ°Æ¡ng.
Tại thá»i Ä‘iểm Sở Hoan Ä‘i và o ngoại viện, tá»· muá»™i Trân Ny Ti Ä‘ang nói nhá» chuyện gì đó. NhÆ° Liên thì Ä‘ang chắp tay trÆ°á»›c ngá»±c, nhắm mắt tụng kinh, má»™t má»±c cầu nguyện cho Tố NÆ°Æ¡ng.
Trong nội tâm Sở Hoan vẫn luôn áy náy. Sớm biết như thế nà y thì mình xông pha Tây Bắc một mình, không mang theo Tố Nương và gia quyến thì hơn.
NhÆ° Liên và Trân Ny Ti thấy Sở Hoan tá»›i cÅ©ng không nói gì. Bá»n há» cÅ©ng nháºn ra thần sắc Sở Hoan nghiêm trá»ng. Mấy nữ tá» nà y Ä‘á»u là những cô nÆ°Æ¡ng cá»±c kỳ thông minh, trong ná»™i tâm hiểu bệnh tình của Tố NÆ°Æ¡ng chắc là rất nghiêm trá»ng, nếu không Sở Hoan cÅ©ng không có biểu lá»™ nà y.
Nhìn Sở Hoan tâm tình không tốt, bá»n há» cÅ©ng không dám là m phiá»n.
Sở Hoan Ä‘i và o phòng Tố NÆ°Æ¡ng má»™t mình. Tố NÆ°Æ¡ng bởi sốt cao nên má»›i ngủ say, ngược lại sắp xếp má»™t nha hoà n mang khẩu trang và bao tay hầu hạ trong phòng. Sở Hoan Ä‘i và o xong liá»n phất tay ra hiệu cho nha hoà n lui xuống. Hắn kéo má»™t cái ghế, ngồi xuống cạnh giÆ°á»ng. Bởi mặt đã sÆ°ng, Tố NÆ°Æ¡ng phải dùng khăn lụa che mặt lại, không để ngÆ°á»i ta nhìn thấy. Cho dù nằm nghỉ ngÆ¡i thì nà ng cÅ©ng dùng khăn lụa che lại.
Sở Hoan ngồi bên giÆ°á»ng, vén nhẹ chăn lên, thấy má»™t tay Tố NÆ°Æ¡ng đã sÆ°ng lên tháºt rồi, dù còn chÆ°a thối rữa nhÆ°ng mà u sắc đã biến thà nh xanh Ä‘áºm.
Hắn Ä‘ang muốn thò tay nắm chặt lấy tay Tố NÆ°Æ¡ng, đầu ngón tay vừa má»›i đụng và o thì tay của Tố NÆ°Æ¡ng đã rụt và o trong chăn giống nhÆ° con thá» nhá» hoảng sợ. Sở Hoan sững sá», lại nghe thấy giá»ng Tố NÆ°Æ¡ng hÆ¡i khà n khà n vang lên.
- Nhị Lang, ngươi... Ngươi ... Ngươi không thể cầm được... Bằng không thì ngươi cũng sẽ... Cũng sẽ chết đó...
Tiếng nói của nà ng không lÆ°u loát nhÆ° trÆ°á»›c, khà n khà n, giống nhÆ° có gì đó trong cổ há»ng váºy.
Sở Hoan không ngá» Tố NÆ°Æ¡ng lại chÆ°a ngủ, thấy dáng vẻ tiá»u tụy của nà ng, nghe tiếng nói khà n khà n của nà ng, trong lòng thầm nghÄ©, cố gắng gượng cÆ°á»i nói:
- Nói báºy bạ gì đó, ai nói sẽ chết...
- Ngươi... Ngươi đừng gạt ta...
Tuy mặt Tố Nương che khăn lụa nhưng lại như sợ Sở Hoan nhìn thấy dáng vẻ xấu xà của mình, quay mặt và o bên trong, để gáy đối diện với Sở Hoan.
- Nhị Lang, ngÆ°á»i già đá»u đã nói, mạng mình... Tá»± biết. Bá»n há» không biết ta bị bệnh gì nhÆ°ng ta lại hiểu rõ nhất...
Sở Hoan muốn nắm chặt tay Tố Nương nhưng Tố Nương lại giấu tay và o trong chăn, không cho hắn đụng và o. Hắn chỉ có thể che mặt, không để cho nà ng thấy biểu lộ của mình, lại cố gắng là m cho mình bình tĩnh, dịu dà ng nói:
- Tố NÆ°Æ¡ng, đừng suy nghÄ© báºy bạ. CÅ©ng không nghiêm trá»ng nhÆ° nà ng nghÄ© đâu. Ta đã tìm đại phu ở đây rồi. Bá»n há» Ä‘ang bà n cách khám chữa bệnh, sẽ nghÄ© ra cách nhanh thôi.
- Nhị Lang, ngươi ... Ngươi đừng gạt ta... Ta tuy ngốc nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ mình thế nà o.
Tố Nương thở dà i khe khẽ.
- Tại thá»i Ä‘iểm trên Ä‘Æ°á»ng ta rất sợ hãi... Ta biết ta sẽ chết. Ta sợ là ... Ta lại chết trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, không thể gặp chà ng lần cuối. Hiện tại ... Hiện tại ta không sợ nữa. NgÆ°Æ¡i đã ở đây bên cạnh ta, ta ...Ta không sợ nữa...
- Là ta không tốt.
Tiếng nói Sở Hoan hơi nghẹn ngà o:
- Ta không nên mang nà ng đến Tây Bắc theo. Äá»u là do ta sai...
- Không được... Không được nói báºy. Chuyện nà y... Äây là mệnh ngÆ°á»i...
Tố Nương tựa như muốn nhìn Sở Hoan, từ từ quay đầu lại, nhìn hắn cách một tầng khăn lụa.
- Chà ng Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng Ä‘á»u dẫn ta Ä‘i cùng. Tháºt ra, tháºt ra ta rất vui... Chà ng là nam nhân của ta. Äi theo bên cạnh chà ng, đó là ... Äó là phúc pháºn của ta...
Nói tá»›i chá»— nà y, Tố NÆ°Æ¡ng ho khan kịch liệt. Sở Hoan vá»™i và ng đứng dáºy, Ä‘i qua bÆ°ng nÆ°á»›c trà tá»›i bên giÆ°á»ng, muốn đỡ Tố NÆ°Æ¡ng dáºy nhÆ°ng Tố NÆ°Æ¡ng vá»™i nói:
- Không... Không được tới gần ta, không thể...
Nà ng giống nhÆ° rất kinh hãi, thấy Sở Hoan xÃch tá»›i gần liá»n vá»™i né và o bên trong, sợ Sở Hoan đụng và o mình.
Sở Hoan thở dà i, lại ngồi xuống, nói:
- Ta đã nói phải chăm sóc nà ng tháºt tốt. NhÆ°ng... NhÆ°ng lại còn khiến nà ng chịu khổ hÆ¡n. Là ta không tốt.
- Chà ng không nên nói váºy...
Thấy Sở Hoan ngồi xuống, không tiếp tục xÃch tá»›i, Tố NÆ°Æ¡ng má»›i thở phà o nhẹ nhõm.
- Nhị Lang, bệnh của ta không chữa khá»i được... TrÆ°á»›c kia ta đã nghe ngÆ°á»i ta nói rồi. Äây là bệnh bất trị. Chẳng mấy chốc ta sẽ chết. Không thể... Không thể liên lụy tá»›i chà ng... NhÆ°ng ta tuy không sợ nhÆ°ng lại hÆ¡i báºn tâm...
- Nà ng báºn tâm chuyện gì?
- Thá»i Ä‘iểm mẫu thân ra Ä‘i để để ta chăm sóc tốt chà ng. NhÆ°ng... Vá» sau ta không là m được nữa...Má»™t mình chà ng có còn được ai chăm sóc hay không?
Hai mắt Tố Nương nhìn Sở Hoan qua lớp khăn lụa, hơi chớp chớp nói:
- Bá»n há»... Có thể đối xá» tốt vá»›i chà ng không?
Láºp tức nà ng lại thở dà i:
- Tháºt ra ta gả cho chà ng nhÆ°ng lại chÆ°a là m tốt trách nhiệm của má»™t ngÆ°á»i vợ. Chà ng luôn ở bên ngoà i. Ta muốn chăm sóc chà ng cÅ©ng không được... Nhị Lang, chà ng... Chà ng có biết nguyện vá»ng lá»›n nhất của ta là gì không?
Và nh mắt Sở Hoan Ä‘á» á»ng lên, tuy cá»±c kỳ cố gắng kiá»m chế nhÆ°ng tiếng nói vẫn hÆ¡i nghẹn ngà o, nói nhá»:
- Nà ng có nguyện vá»ng gì?
- Tháºt ra... Tháºt ra nguyện vá»ng lá»›n nhất của ta là ... Là được...
Hình như Tố Nương hơi do dự, nhưng lại vẫn nói ra:
- Tháºt ra nguyện vá»ng lá»›n nhất của ta là có thể... Có thể sinh cho chà ng má»™t đôi trai gái. Là con dâu, nếu không có năng lá»±c sinh cho trượng phu thì... CÅ©ng không phải là ngÆ°á»i vợ tốt. Ta... Ta muốn là m má»™t ngÆ°á»i vợ tốt...
Chương 953: Lang băm.
Sở Hoan cảm thấy khóe mắt hÆ¡i Æ°á»›t át, trong lúc lÆ¡ đãng, nÆ°á»›c mắt đã chảy xuống từ khóe mắt. Khi hắn ý thức được khóe mắt mình có nÆ°á»›c mắt, trong lòng lại hÆ¡i kinh ngạc. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn chảy nÆ°á»›c mắt sau khi tá»›i thá»i đại nà y. Lúc nà y hắn Ä‘á»™t nhiên ý thức được, trong lúc bất giác mình lại quan tâm tá»›i Tố NÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy.
Ngà y thÆ°á»ng Tố NÆ°Æ¡ng ở trÆ°á»›c mắt mình, Sở Hoan cÅ©ng không cảm thấy bản thân mình không thể tách rá»i nữ nhân nà y. Nà ng quá bình thÆ°á»ng, trên ngÆ°á»i không há» có sở trÆ°á»ng đặc biệt, mặc dù tÆ°á»›ng mạo cÅ©ng rất đẹp, nhÆ°ng cÅ©ng không há» khiến ngÆ°á»i ta phải nhá»› tá»›i. Có đôi khi Sở Hoan tháºm chà cảm thấy sẽ không nhá»› tá»›i bên cạnh mình có nữ nhân nà y.
NhÆ°ng lúc nà y hắn rốt cuá»™c hiểu được, tháºt ra từ lúc bắt đầu, mình đã chÆ°a từng bá» qua nà ng, mà vẫn luôn quen thuá»™c sá»± hiện hữu của nà ng. Có lẽ chÃnh bởi vì trÆ°á»›c đó nà ng vẫn Ä‘i theo bên cạnh mình, mình vẫn luôn có nà ng, chÃnh bởi váºy cho nên trong lúc bất giác cÅ©ng không quá để ý tá»›i.
Äến táºn phút nà y Sở Hoan má»›i hiểu được, mình quen thuá»™c Tố NÆ°Æ¡ng tồn tại, tháºm chà là má»™t bá»™ pháºn không thể thiếu được trong cuá»™c sống trÆ°á»›c kia của mình. Mặc dù không dá»— ngon dá»— ngá»t quá nhiá»u, cÅ©ng không tiêu tốn hà ng tháng, nhÆ°ng từ lúc bắt đầu tại LÆ°u gia thôn, nữ nhân nà y đã giống nhÆ° tay chân của mình, liá»n má»™t chá»— vá»›i mình.
Mãi đến lúc nà y Sở Hoan mới ý thức được bản thân hắn dĩ nhiên lại quan tâm tới nữ nhân cũng không xinh đẹp thế nà o nà y.
Tố Nương mắt thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt Sở Hoan, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, ánh mắt phức tạp dưới khăn lụa, sau một lát nà ng mới khẽ nói:
- Nhị Lang, chà ng… chà ng đừng khóc… !
Nà ng muốn nói thêm gì nữa, chẳng qua lại không biết nói gì.
Sở Hoan nhanh chóng lau nÆ°á»›c mắt, miá»…n cưỡng cÆ°á»i:
- Nà ng mệt má»i rồi, nghỉ ngÆ¡i tháºt tốt, ta ở nÆ¡i nà y vá»›i nà ng, không cần nói nữa… !
Tố NÆ°Æ¡ng do dá»± má»™t chút, cuối cùng há»i:
- Nhị Lang, chà ng… chà ng nói con ngÆ°á»i chết rồi, còn… còn có thể phù há»™ ngÆ°á»i khác hay không?
- Không nên nói báºy.
Sở Hoan nói:
- Ai cÅ©ng sẽ không chết, chẳng mấy chốc nà ng sẽ khá»e lại.
- Nếu nhÆ° ta tháºt sá»± chết rồi, ta sẽ phù há»™ cho chà ng đó…!
Tố Nương nói:
- Nhị Lang, chà ng giúp ta… giúp ta là m một chuyện được không?
- Chuyện gì?
Sở Hoan há»i:
- Nà ng muốn là m gì?
- Äứa bé ta trông thấy lần trÆ°á»›c.
Tố Nương khẽ nói:
- Trên Ä‘Æ°á»ng ngà y đó, nó cà o rách tay ra, bệnh của ta là … là bắt đầu từ khi đó phải không? Ta thấy…ta thấy thân thể nó rất đáng sợ, ta… ta biết ta sẽ chết, thế nhÆ°ng… thế nhÆ°ng ta không muốn lúc ta chết sẽ biến thà nh nhÆ° váºy… !
Sở Hoan láºp tức nghÄ© đến mùi thối rữa trên ngÆ°á»i đứa bé kia, trong lòng run lên.
- Mặc dù Tôn đại phu kia gạt ta, thế nhưng… thế nhưng ta biết ta không sống được bao lâu, ta không muốn để chà ng thấy… thấy bộ dạng giống quỷ của ta… !
Äôi mắt Tố NÆ°Æ¡ng chá»›p Ä‘á»™ng, mang theo vẻ cầu xin nhìn Sở Hoan:
- Nhị Lang, chà ng… chà ng chuẩn bị độc dược giúp ta, ta… bây giỠta còn chưa biến thà nh bộ dạng đáng sợ kia, ta muốn… !
Sở Hoan nắm chặt tay, trầm giá»ng nói:
- Không được, nà ng không có việc gì, ta nhất định sẽ tìm được đại phu giá»i chữa bệnh cho nà ng.
Trong lòng hắn hiểu được, Tố Nương đã biết bản thân mắc dịch bệnh, cũng biết thân thể sẽ thối rữa. Nà ng từng thấy bộ dáng đứa bé kia, nhất định vẫn còn nhớ rõ rà ng. Nà ng là một nữ nhân, đương nhiên không muốn nam nhân của mình trông thấy bộ dạng thối rữa đáng sợ của mình, cho nên mở miệng cầu khẩn Sở Hoan lấy độc dược, chuẩn bị uống thuốc độc tự vẫn.
- Nhị Lang, chà ng giúp ta một chút… !
Giá»ng Tố NÆ°Æ¡ng run rẩy:
- Ta… ta tháºt sá»± không muốn trở nên nhÆ° váºy… !
Äôi mắt Sở Hoan Ä‘á» lên, vẫn lắc đầu. Mặc dù hắn không muốn trông thấy Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘au Ä‘á»›n mà chết, thế nhÆ°ng hắn cà ng không muốn thấy Tố NÆ°Æ¡ng dùng thuốc Ä‘á»™c chấm dứt mạng sống của mình.
Thấy Sở Hoan lắc đầu, Tố Nương chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại không nói gì thêm nữa.
Sở Hoan thẫn thỠnhìn Tố Nương, toà n thân không còn chút sức lực nà o, một cảm giác vô lực dâng lên.
CÅ©ng không biết qua bao lâu, dÆ°á»ng nhÆ° Tố NÆ°Æ¡ng đã mÆ¡ mà ng ngủ Ä‘i, mồ hôi trà n ra trán và má nà ng, là m Æ°á»›t chiếc khăn lụa kia. Khăn lụa dÃnh trên mặt nà ng, khuôn mặt tÆ°Æ¡ng đối xinh đẹp trÆ°á»›c kia lúc nà y đã hÆ¡i sÆ°ng lên. Sở Hoan biết rõ Tố NÆ°Æ¡ng chắc chắn phải chịu Ä‘á»±ng Ä‘au Ä‘á»›n cá»±c lá»›n, thế nhÆ°ng bản thân mình thúc thủ vô sách, chỉ có thể trÆ¡ mắt nhìn.
Chung quanh hoà n toà n yên tÄ©nh, Sở Hoan cÅ©ng không biết giá» nà o, chợt nghe bên ngoà i truyá»n đến tiếng bÆ°á»›c chân, ngoà i cá»a phòng láºp tức truyá»n đến giá»ng Tôn Tử Không:
- Sư phụ, ngà i đi ra một chút!
Sở Hoan nhÃu mà y, lúc nà y tâm tình hắn không tốt, chỉ muốn ở bên cạnh Tố NÆ°Æ¡ng, không muốn bất cứ kẻ nà o quấy rầy. NhÆ°ng hắn vẫn đứng dáºy, nhìn Tố NÆ°Æ¡ng má»™t cái, sau đó má»›i tá»›i cá»a, mở cá»a phòng cau mà y nhìn Tôn Tử Không nói:
- Không phải ta đã hạ lệnh, bất cứ kẻ nà o cũng không cho phép tới gần hay sao?
Khuôn mặt Tôn Tử Không lộ vẻ cổ quái, nói:
- SÆ° phụ, là … là Bạch đại ca để ta tá»›i, chúng ta… chúng ta bắt được má»™t ngÆ°á»i… !
- Bắt được ngÆ°á»i?
- Có má»™t tên lừa đảo ở bên ngÆ°á»i Huyện nha nói muốn gặp sÆ° phụ, còn nói tá»›i đây cứu mạng.
Tôn Tử Không thấp giá»ng nói:
- Há»i hắn cứu mạng ai, hắn nói là cứu phu nhân… !
- Cứu phu nhân?
Lông mà y Sở Hoan hơi giãn ra:
- Là ai? Tại sao hắn biết Tố Nương bị bệnh?
- Chúng ta cÅ©ng không rõ rà ng, ngÆ°á»i kia tá»± xÆ°ng là thần y ngao du thiên hạ, nhÆ°ng khi nhìn bá»™ dạng hắn, giống nhÆ° má»™t tên lừa đảo.
Tôn Tử Không nói:
- Hắn nói là tá»›i cứu phu nhân, vốn chúng ta cÅ©ng không cảm thấy thế nà o, thế nhÆ°ng Tôn đại phu nói mấy câu vá»›i hắn, há»i và i câu há»c vấn y dược, hắn dÄ© nhiên ấp úng không đáp được, cho nên chúng ta cảm thấy hắn là lừa đảo… !
Sở Hoan nói:
- NgÆ°á»i nhÆ° váºy, Ä‘uổi Ä‘i là được, ngay cả lý thuyết y há»c cÅ©ng không thông, còn trị bệnh cứu ngÆ°á»i thế nà o… !
Hắn đột nhiên dừng lại, cau mà y nói:
- Hắn tháºt sá»± nói tá»›i đây cứu phu nhân?
- Äúng là nói nhÆ° váºy.
Tôn Tử Không vá»™i và ng gáºt đầu nói:
- Sư phụ, nên xỠtrà tên lừa đảo kia thế nà o?
- Ai nói phải xỠtrà hắn.
Trong mắt Sở Hoan xuất hiện má»™t tia hi vá»ng:
- Hiện giỠhắn ở nơi nà o, dẫn ta đi gặp hắn!
- Sư phụ, ngà i… ngà i muốn gặp tên lừa đảo kia?
Tôn Tử Không hơi kinh ngạc.
- Hắn dám đến Huyện nha, tá»± xÆ°ng muốn cứu phu nhân, không có lá»a thì sao có khói.
Sở Hoan đáp:
- Hoặc hắn là má»™t kẻ Ä‘iên, hoặc… có lẽ hắn tháºt sá»± có má»™t và i biện pháp… Không cần nhiá»u lá»i, dẫn ta Ä‘i gặp hắn.
Tôn Tử Không nói không sai, lúc Sở Hoan trông thấy ngÆ°á»i nà y, cái nhìn đầu tiên tháºt sá»± cảm thấy ngÆ°á»i nà y Ä‘ang nói mạnh miệng. Bá» ngoà i bình thÆ°á»ng, tháºm chà hÆ¡i hèn má»i bỉ ổi, hÆ¡n 40 tuổi, quần áo bình thÆ°á»ng, trông đã rất lâu chÆ°a thay, mặc dù ngÆ°á»i nà y ra vẻ trấn định trÆ°á»›c mặt Sở Hoan, muốn là m ra vẻ sâu xa khó hiểu, thế nhÆ°ng thần sắc trong mắt vẫn bại lá»™ vẻ bất an của gã. Gã treo má»™t cái túi trên vai, dÆ°á»ng nhÆ° bên trong có đồ, chẳng qua túi vải trông hết sức lôi thôi, chắc hẳn mang trên ngÆ°á»i đã và i năm. Sở Hoan trông thấy gÆ°Æ¡ng mặt và ánh mắt ngÆ°á»i ná», đã hÆ¡i thất vá»ng, nhÆ°ng vẫn nhẫn nại há»i:
- Xin há»i tôn tÃnh đại danh tiên sinh?
- Ta… à , bản thân hỠNgô, Ngô Phong!
- Hóa ra là Ngô tiên sinh.
Sở Hoan cố gắng khiến biểu hiện của mình hiá»n là nh má»™t chút:
- Ngô tiên sinh, nghe nói ngươi có phương pháp cứu chữa thê tỠcủa ta?
Ngô Phong ho khan hai tiếng, gáºt đầu nói:
- Không… không sai… Ngô má»— tá»›i, đúng là … đúng là vì Ä‘iá»u trị cho phu nhân Tổng đốc đại nhân.
- Ngô tiên sinh có lòng, Sở mỗ rất cảm tạ.
Sở Hoan dò xét Ngô Phong và i lần, trông thấy Ngô Phong bất an xoa hai bà n tay, cà ng không tin tưởng, miá»…n cưỡng há»i:
- Ngô tiên sinh, không biết tại sao ngà i biết được nội tỠcó bệnh?
- Äiá»u nà y… Ä‘iá»u nà y cÅ©ng là nghe ngÆ°á»i ta nói tá»›i.
Ngô Phong cố gắng là m ra vẻ thế ngoại cao nhân:
- Ngô má»— ngao du thiên hạ, tinh thông thuáºt kỳ hoà ng, trị bệnh cứu ngÆ°á»i là bổn pháºn của Ngô má»—, biết được gia quyến Tổng đốc đại nhân mắc bệnh, cho nên… Cho nên tá»± Ä‘á» cá», chuyên tá»›i tÆ°Æ¡ng trợ… Chẳng qua những thuá»™c hạ nà y của Tổng đốc đại nhân, dÆ°á»ng nhÆ° rất không khách khà vá»›i Ngô mỗ… !
Tôn Bác Liễu ở bên nghiên nghị nói:
- Ngô đại phu, nghe khẩu âm của ngà i, chắc là ngÆ°á»i Tây Bắc.
- Äiá»u nà y… không sai!
- Äại phu nổi danh Tây Bắc, Tôn má»— cÅ©ng có nghe thấy, phu nhân mắc bệnh nặng, không phải bệnh bình thÆ°á»ng, không phải ngÆ°á»i y thuáºt cao minh, tuyệt đối không trị được.
Tôn Bác Liễu chăm chú nhìn ánh mắt Ngô Phong:
- NhÆ°ng vừa rồi Tôn má»— và Ngô đại phu nghiên cứu thảo luáºn y đạo, dÆ°á»ng nhÆ° Ngô đại phu… !
- Äiá»u nà y… !
Ãnh mắt Ngô Phong láºp lòe:
- Ngô má»— là tá»›i cứu ngÆ°á»i, không phải… không phải đến thảo luáºn y thuáºt vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Tôn Bác Liễu thản nhiên nói:
- NhÆ° váºy Ngô đại phu Ä‘á»c qua sách thuốc nà o?
Lão cháºm rãi nói:
- Thần Nông Bản Thảo Kinh? Hoà ng Äế Ná»™i Kinh? Hay là Kim Quỹ Yếu Lược?
Ngô Phong cau mà y nói:
- Chỉ câu nệ ở sách thuốc, váºy không có cách nà o có được y thuáºt cao minh thá»±c sá»±, cÅ©ng không phải chỉ có ngÆ°á»i Ä‘á»c những sách thuốc ngÆ°Æ¡i nói, má»›i có thể trị bệnh cứu ngÆ°á»i.
Tôn Bác Liễu cau mà y nói:
- Những thứ nà y Ä‘á»u là tinh hoa y há»c tiên hiá»n thu lại, là m thầy thuốc, phải Ä‘á»c thuá»™c trong lòng, đây giống nhÆ° là m nhà cá»a, ngay cả ná»n tảng cÅ©ng không có, sao có thể là m nhà được? Ngô đại phu, ta lại há»i ngà i má»™t câu, vị hà n nôn má»a, không ngừng tiêu chảy, phÆ°Æ¡ng thuốc Ä‘Æ¡n giản nhất là gì?
Ngô Phong khoát tay nói:
- Ta không tranh luáºn vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Gã nhìn vá» phÃa Sở Hoan há»i:
- Tổng đốc đại nhân, ta tới chữa bệnh cho phu nhân, ngà i… ngà i có muốn ta trị liệu hay không?
Sở Hoan nghe được Ngô Phong đối đáp vá»›i Tôn Bác Liá»…u, trong lòng đã chìm xuống đáy cốc. Äúng nhÆ° Tôn Bác Liá»…u nói, tiên thánh cổ đại lÆ°u lại Dược kinh bảo Ä‘iển, góp lại thà nh sách thuốc, giống nhÆ° ná»n tảng là m nhà , ná»n tảng là m tốt má»›i có thể xây dá»±ng phòng lá»›n, cÅ©ng chỉ có thể thông hiểu trụ cá»™t y thuáºt, má»›i có thể khai môn láºp phái trong y đạo. NhÆ°ng trông Ngô Phong thầy thuốc ngao du bốn phÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c mắt nà y, tháºm chà ngay cả sách thuốc tiên hiá»n cÅ©ng chÆ°a từng Ä‘á»c qua, lại muốn trị bệnh hiểm nghèo cho Tố NÆ°Æ¡ng, nếu nói lúc trÆ°á»›c Sở Hoan còn chút hi vá»ng đối vá»›i ngÆ°á»i nà y, hiện giá» quả tháºt không còn chút hi vá»ng nà o.
NhÆ°ng hắn xem Ngô Phong nà y nói chuyện rất bình thÆ°á»ng, không giống nhÆ° má»™t tên Ä‘iên có bệnh tâm thần, lá»— mãng tá»›i Huyện nha nói rằng chữa bệnh cho Tố NÆ°Æ¡ng, nếu nhÆ° không có chút bản lÄ©nh, sẽ không dám nhÆ° váºy, dẫu sau má»™t khi xuất khẩu cuồng ngôn, nếu nhÆ° không cách nà o trị bệnh, giả thần giả quá»·, rất dá»… bị nhìn thấu, giả thần giả quá»· trÆ°á»›c mặt Tổng đốc đại nhân, Ngô Phong Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không thể không suy tÃnh háºu quả.
Sở Hoan hoà i nghi trong lòng, lại dò xét Ngô Phong má»™t phen, vẫn bảo trì thái Ä‘á»™ bình tÄ©nh, há»i:
- NgÆ°Æ¡i… tháºt sá»± nắm chắc?
Chương 954: CỠlác.
Ngô Phong thấy Sở Hoan có vẻ hoà i nghi, cũng không có vẻ không vui mà chỉ nói:
- Không nắm chắc nhưng cũng nên thỠmột lần mới biết được đại nhân ạ. Ngươi có muốn Ngô mỗ khám, chữa bệnh nữa hay không?
Nếu Tố NÆ°Æ¡ng bị những chứng bệnh khác, không nguy hiểm tá»›i tÃnh mạng, Sở Hoan dù thế nà o cÅ©ng không để cho má»™t đại phu nhÆ° thế nà y ra tay chuẩn bệnh. Cả dược lý cÆ¡ bản cÅ©ng không hiểu được, loại thầy thuốc Ä‘i vân du khắp hang cùng ngõ hẻm nà y, hÆ¡n nữa lại là loại thầy lang chỉ biết giả danh lừa bịp, không có bản lãnh nhÆ° thế thì đừng hòng. NhÆ°ng hôm nay bệnh tình Tố NÆ°Æ¡ng đã nguy kịch, đã không còn nhiá»u thá»i gian nữa. Nói lá»i khó nghe thì dù Ngô Phong tháºt sá»± không chắc chắn nhÆ°ng hắn đã dám đứng ra, Sở Hoan cÅ©ng Ä‘Ã nh lấy ngá»±a chết là m ngá»±a sống thôi.
Tố NÆ°Æ¡ng bị dịch bệnh, dùng tình thế trÆ°á»›c mắt thì thá»i gian cÅ©ng không còn kịp để Sở Hoan tìm danh y nữa. Không có đại phu thì cÅ©ng chỉ có thể ngồi chá» chết. Mà Ngô Phong xuất hiện, mang theo má»™t chút hy vá»ng, tuy rằng hy vá»ng chỉ rất nhá».
Tôn Bác Liá»…u dù không thèm ngó tá»›i Ngô Phong nhÆ°ng cân nhắc tình huống thá»±c tế, nếu đổi lại là bệnh khác, lòng mang y đức muốn trị bệnh cứu ngÆ°á»i, hắn nhất định sẽ khuyên Sở Hoan không nên để ngÆ°á»i nà y khám chữa bệnh. NhÆ°ng loại tình huống nà y, trong lòng dù khinh thÆ°á»ng Ngô Phong nhÆ°ng hắn cÅ©ng không tiện mở miệng, chỉ đợi Sở Hoan quyết định.
Sở Hoan thấy Ngô Phong nhìn mình, do dá»± má»™t chút, rốt cục gáºt gáºt đầu nói:
- Ngô tiên sinh. Nếu quả tháºt ngÆ°Æ¡i chữa tốt cho phu nhân thì bản đốc sẽ dùng má»™t số tiá»n lá»›n để tạ Æ¡n, cho ngÆ°Æ¡i không phải lo tuổi già nữa.
Tất nhiên Sở Hoan không nói dối.
Sở Hoan chẳng những lo lắng cho bệnh của Tố NÆ°Æ¡ng, hÆ¡n nữa cÅ©ng rất sầu lo đối vá»›i kiếp nạn ôn dịch sắp tá»›i của Tây Quan Äạo. Hắn biết ôn dịch không phải chuyện đùa, dù là thá»i đại của mình, khoa há»c kỹ thuáºt phát triển cao nhÆ°ng gặp phải bệnh truyá»n nhiá»…m nghiêm trá»ng thì cÅ©ng sẽ khiến xã há»™i khủng hoảng, uy hiếp tá»›i tÃnh mạng con ngÆ°á»i và ổn định xã há»™i.
Ngô Phong bá» ngoà i bình thÆ°á»ng nà y nếu có thể cứu chữa cho Tố NÆ°Æ¡ng thì cÅ©ng có phÆ°Æ¡ng pháp để phá giải ôn dịch tại Tây Quan Äạo. Nếu tháºt nhÆ° váºy, Ngô Phong chÃnh là anh hùng có công lao lá»›n, Sở Hoan Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể bạc đãi ngÆ°á»i nà y.
Ngô Phong nghe Sở Hoan nói nhÆ° váºy, thần sắc vốn hÆ¡i khẩn trÆ°Æ¡ng láºp tức biến thà nh tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nói:
- Äã váºy thì má»i đại nhân dẫn Ä‘Æ°á»ng!
Hắn nhìn Tôn Bác Liễu rồi nói:
- Äúng rồi, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là đại phu phải không?
Tôn Bác Liễu chắp tay sau lưng nói:
- Há»c y mÆ°á»i lăm năm, là m nghá» y gần ba mÆ°Æ¡i năm!
Ngô Phong gáºt đầu nói:
- NhÆ° váºy nhất định y thuáºt của ngÆ°Æ¡i rất tốt.
Tôn Bác Liá»…u nhÃu mà y. Hắn tất nhiên không thể nói y thuáºt của mình tốt được, chỉ có thể nói:
- Táºt bệnh bình thÆ°á»ng thì trong tay ta có thể giải quyết dá»… dà ng. Tại sao ngÆ°Æ¡i lại nói váºy?
- NgÆ°Æ¡i đã há»c được nhiá»u năm nhÆ° váºy, tất nhiên biết châm cứu rồi.
Ngô Phong tá»±a nhÆ° Ä‘ang muốn khẳng định Ä‘iá»u gì.
- Ngươi có biết châm cứu không đây?
- Châm cứu sao?
Tôn Bác Liá»…u há»i ngược lại:
- Thế ngươi có biết châm cứu không?
Ngô Phong không đáp Tôn Bác Liễu nhưng lại nói với Sở Hoan:
- Äại nhân, nếu muốn trị táºt bệnh cho phu nhân thì cần chuẩn bị má»™t số đồ!
Tựa như thấy mình nói thế còn quá ôn hòa, hắn ho khan hai tiếng, nghiêm nghị nói:
- Äại nhân, nếu ngÆ°Æ¡i muốn trị tốt cho bệnh tình của phu nhân thì trong vòng má»™t canh giá» tá»›i, ta có dặn dò gì, các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải chuẩn bị theo, hÆ¡n nữa đừng há»i han gì cả.
Sở Hoan và Tôn Bác Liá»…u liếc nhau, há»i:
- Ngô tiên sinh cần chúng ta chuẩn bị những gì?
- Äầu tiên là cần má»™t đại phu châm cứu tốt.
Ngô Phong ho khan nói:
- Không phải là Ngô má»— không giá»i châm cứu, chẳng qua mấy hôm nay thân thể Ngô má»— không ổn lắm, không nắm chắc Ä‘á»™ mạnh yếu, cho nên...
Tôn Bác Liá»…u đã hiểu ra, há»i:
- Ngươi muốn ta châm cứu giúp ngươi sao?
Sở Hoan thấy Ngô Phong dù hÆ¡i lo lắng nhÆ°ng lúc nói chuyện lại rất bình tÄ©nh, không giống nhÆ° giả danh lừa bịp, trong ná»™i tâm cÅ©ng mong má»i Tố NÆ°Æ¡ng thoát khá»i bệnh hiểm nghèo, há»i Tôn Bác Liá»…u:
- Tôn tiên sinh sẽ châm giúp chứ?
Tôn Bác Liễu vội nói:
- Äại nhân, nếu đổi lại là đại phu khác thì chÆ°a chắc có thể là m được nhÆ°ng Tôn má»— lúc trÆ°á»›c đã há»c châm cứu tá»›i sáu năm, là m cÅ©ng không có vấn Ä‘á» gì.
Châm cứu là thủ thuáºt đắc ý nhất của Tôn Bác Liá»…u. CÅ©ng không phải tất cả đại phu Ä‘á»u có bản lÄ©nh châm cứu. Trong mÆ°á»i đại phu thì có hai ba ngÆ°á»i là m được đã là không tồi rồi. Mà Tôn Bác Liá»…u được vinh danh là đại phu tốt nhất Thanh ÄÆ°á»ng huyện, cÅ©ng bởi hắn có phÆ°Æ¡ng pháp châm cứu thuần thục. TrÆ°á»›c kia hắn bó tay vá»›i dịch bệnh của Tố NÆ°Æ¡ng, trong lòng vô cùng hổ thẹn, lúc nà y nhắc tá»›i châm cứu, láºp tức tinh thần chấn Ä‘á»™ng, mặt mang chút kiêu ngạo.
Ngô Phong nghe váºy, gáºt đầu nói:
- Váºy là tốt rồi, váºy là tốt rồi. Äại nhân, giá» chúng ta Ä‘i mau.
Sở Hoan chỉ trông mong Tố NÆ°Æ¡ng sá»›m khá»i bệnh, cà ng chữa sá»›m cà ng tốt, cÅ©ng thoát khá»i Ä‘au Ä‘á»›n cà ng sá»›m cà ng hay, trong lòng dù vẫn thấp thá»m không yên, tháºm chà là hoà i nghi nhÆ°ng vẫn chắp tay, láºp tức giÆ¡ tay lên nói:
- Má»i tiên sinh!
Sở Hoan và hai đại phu tiến và o phòng Tố NÆ°Æ¡ng. Tôn Tá» Không mang theo hai ngÆ°á»i chá» bên ngoà i. NhÆ° Liên vốn Ä‘ang tụng kinh cầu phúc cho Tố NÆ°Æ¡ng, nghe nói có đại phu đến chữa bệnh cho Tố NÆ°Æ¡ng thì láºp tức tá»›i, Ä‘i theo Tôn Tá» Không ở bên ngoà i, trong lòng vô cùng sốt ruá»™t, chỉ trông mong đây là thần y tháºt, có thể giải cứu Tố NÆ°Æ¡ng khá»i bệnh hiểm nghèo.
Và o trong nhà , Ngô Phong lấy túi vải vẫn Ä‘eo trên vai xuống, nhìn xung quanh, láºp tức thấy Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng, đến gần nhìn và i lần.
Sở Hoan thấy khăn lụa che mặt của Tố Nương đã ướt đẫm hoà n toà n, chăn đệm run run, biết toà n thân Tố Nương đang run rẩy, cà ng yêu thương hơn, nói khẽ:
- Tố Nương, nà ng ngủ chưa?
Tố NÆ°Æ¡ng sốt cao không ngá»›t, hoa mắt váng đầu, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng nghe Sở Hoan gá»i mình, miá»…n cưỡng mở mắt ra, thấy quanh giÆ°á»ng có đầy ngÆ°á»i đứng, cất giá»ng khà n khà n há»i:
- Nhị Lang, chà ng gá»i ta sao?
- Ngô thần y tá»›i trị bệnh cho nà ng. Hắn là thần y, có thể chữa khá»i bệnh cho nà ng.
Tuy trong lòng Sở Hoan cá»±c kỳ hoà i nghi Ngô Phong nhÆ°ng vì để Tố NÆ°Æ¡ng tin tưởng nên chỉ có thể gá»i Ngô Phong là thần y.
- Hắn láºp tức sẽ khám chữa bệnh cho nà ng. Nà ng đừng sợ, cứ nghe theo lá»i thần y được không?
Tố Nương mơ mơ mà ng mà ng ừ một tiếng, thân thể vẫn đang phát run.
Sở Hoan giá» má»›i há»i Ngô Phong:
- Ngô tiên sinh. Chúng ta còn phải chuẩn bị cái gì nữa?
- Chuẩn bị một cái chén sạch sẽ.
Ngô Phong vuốt lại chòm râu xốc xếch, nói:
- Tốt nhất là đồ cổ, tuổi cà ng cao cà ng tốt!
Tôn Bác Liá»…u khó hiểu há»i:
- Chữa bệnh còn cần đồ cổ sao?
Ngô Phong nghiêm túc nói:
- Ngô má»— đã từng nói quá, bảo các ngÆ°Æ¡i chuẩn bị cái gì thì các ngÆ°Æ¡i chuẩn bị cái đó, đừng há»i nhiá»u.
Hắn lại nói:
- Sau đó chuẩn bị má»™t cháºu than Ä‘i!
Tôn Bác Liá»…u nhịn không được há»i:
- Cháºu than có cần đồ cổ không?
- Tốt nhất là đồ cổ, cà ng cổ cà ng tốt.
Ngô Phong đáp.
Sở Hoan ngược lại chẳng quan tâm gì hết. Chỉ cần có thể chữa khá»i bệnh cho Tố NÆ°Æ¡ng thì lấy bồn ngá»c bồn và ng gì cÅ©ng được, chẳng há»i là m gì. Ngô Phong chỉ nói là hắn cho Ä‘i chuẩn bị ngay. Lúc nà y Sở Hoan liá»n ra ngoà i nói Tôn Tá» Không mau chóng Ä‘i chuẩn bị.
CÅ©ng may thá»i Ä‘iểm Sở Hoan trục xuất Tà o huyện lệnh cÅ©ng không để hắn mang Ä‘i má»™t viên gạch nà o. TrÆ°á»›c khi Tà o huyện lệnh Ä‘i, gia quyến Ä‘á»u ở phÃa sau huyện nha. Dù thá»i gian hắn giữ chức không lâu nhÆ°ng cÅ©ng vÆ¡ vét không Ãt tà i váºt, trong đó không thiếu đồ cổ. Chén cổ nhiá»u năm rất dá»… tìm, nhÆ°ng cháºu than thì hÆ¡i mất thá»i gian hÆ¡n, cuối cùng cÅ©ng tìm được má»™t cái cháºu đồng lá»›n, bên trong để sẵn than củi tốt Ä‘Æ°a tá»›i.
Tại thá»i Ä‘iểm Tôn Tá» Không chuẩn bị, Ngô Phong lại lấy từ trong túi mình ra hai viên thuốc, giao cho Sở Hoan, để cho Sở Hoan giúp Tố NÆ°Æ¡ng ăn. Tôn Bác Liá»…u thân là đại phu, tất nhiên rất mẫn cảm vá»›i thuốc men, nhịn không được liá»n dò há»i:
- Viên thuốc nà y có tác dụng gì thế?
Ngô Phong lại không hỠdấu diếm, nói:
- Äó là linh dược an thần giảm Ä‘au, hiệu quả rất tốt, ngà n và ng khó kiếm.
Hắn nhấn tháºt mạnh hai chữ ngà n và ng khó kiếm, lại nói:
- Phu nhân mang bệnh hiểm nghèo, thần trà hoảng hốt, hơn nữa thân thể đau đớn. Dùng thuốc nà y, chẳng mấy chốc nà ng sẽ bình phục cho chúng ta châm cứu. Nếu thân thể nà ng vẫn run rẩy, châm cứu hơi sai sót một chút là không ổn rồi.
Sở Hoan nghe thấy những lá»i nà y, trong lòng lại nổi lên má»™t tia hy vá»ng. Ngô Phong có tÃnh tá»›i việc thân thể Tố NÆ°Æ¡ng run rẩy, châm cứu không tốt thì chứng tá» cÅ©ng có chút kiến thức. Có thể chú ý tá»›i những chi tiết nhá» nà y thì xem ra cÅ©ng có thể tin được.
Sở Hoan cho Tố Nương ăn viên thuốc, Ngô Phong lại lấy một hộp gỗ nhỠtừ trong túi ra. Hộp gỗ nà y không lớn, cái túi vải lại cũ kỹ lôi thôi nhưng cái hộp được chế tác rất tinh xảo. Tôn Bác Liễu nhìn có vẻ kỳ quái, không biết trong hồ lô bán thuốc gì.
Ngô Phong buông hộp gỗ, ngồi xuống, không nói chuyện mà nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ cao nhân. Sở Hoan và Tôn Bác Liễu dù hơi nghi hoặc nhưng cũng không quấy nhiễu hắn.
Sau một lát, Ngô Phong bỗng mở mắt, nói:
- Thá»i gian tá»›i rồi. Phu nhân chắc đã ngủ rồi nhỉ?
Sở Hoan hÆ¡i giáºt mình, vá»™i và ng Ä‘i qua xem, phát hiện ra Tố NÆ°Æ¡ng không còn run rẩy nữa, tuy mặt còn mồ hôi nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° đã ngủ tháºt, có vẻ rất yên tÄ©nh. Tiếng hÃt thở tuy yếu á»›t nhÆ°ng cÅ©ng đã Ä‘á»u đặn hÆ¡n rất nhiá»u.
Sở Hoan cảm thấy kỳ lạ, láºp tức chá» mong Ngô Phong thêm và i phần. Lại thấy Ngô Phong bảo Tôn Tá» Không:
- Äốt than.
Hắn cầm hộp gỗ trên bà n, đưa cho Tôn Bác Liễu nói:
- Äây là ngân châm. NgÆ°Æ¡i kiểm tra má»™t chút xem, huyệt vị gì nên dùng châm gì thì chắc ngÆ°Æ¡i tinh tÆ°á»ng chứ?
Tôn Bác Liá»…u nháºn há»™p gá»—, mở ra ấy bên trong há»™p đệm má»™t lá»›p tÆ¡ lụa mà u và ng, có hai mÆ°Æ¡i mấy cây ngân châm, xếp dà y đặc, cảm thấy hÆ¡i kinh ngạc. Ngô Phong nà y trông nhÆ° má»™t lang trung giang hồ nhếch nhác, có vẻ thiếu ăn thiếu mặc nhÆ°ng trên ngÆ°á»i lại có má»™t bá»™ ngân châm tốt. Tôn Bác Liá»…u là ngÆ°á»i trong nghá», trong lòng hiểu rõ bá»™ ngâm châm nà y có giá không nhá». Mình dùng châm mấy chục năm, cÅ©ng chÆ°a từng dùng bá»™ châm nà o tốt hÆ¡n bá»™ nà y.
Trong lòng hắn thầm kêu kỳ lạ nhưng vẫn nói:
- Ngô đại phu nói đùa rồi. Huyệt vị gì dùng châm nà o, trong lúc châm cÅ©ng không có gì đặc biệt. Có dùng má»™t châm châm mÆ°á»i huyệt vị cÅ©ng không sao, là m gì có cách nói dùng châm nà o châm huyệt vị gì chứ.
Ngô Phong khẽ giáºt mình, lá»™ vẻ lúng túng nhÆ°ng vẻ xấu hổ láºp tức biến mất, ho khan hai tiếng nói:
- Ngươi nói gì sai. Ta chỉ là sợ ngươi không hiểu châm cứu nên mới thăm dò một chút thôi. Hiện giỠngươi đã thông qua kiểm tra của ta, có thể tham gia trị liệu lần nà y rồi.
Sở Hoan nhìn Ngô Phong nhÆ° có Ä‘iá»u suy nghÄ©, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng khác lạ, cÅ©ng không nói gì thêm. Tôn Bác Liá»…u cảm thấy không vui nhÆ°ng cÅ©ng không tiện nói gì thêm, chỉ cầm há»™p gá»— xem xét mấy cây châm.
Tôn Tá» Không nhóm lá»a ở cháºu than. Ngô Phong lại lấy ra hai ngá»n cá» non từ trong túi vải. Cá» xanh biếc, dáng vẻ rất kỳ quái. Tôn Bác Liá»…u nhìn thấy, mặt lá»™ vẻ ngá» vá»±c, nhìn má»™t lúc không nhịn được há»i:
- Ngươi dùng cỠlác sao?
- Không sai.
Ngô Phong gáºt đầu cÆ°á»i:
- Äúng là cá» lác. Hóa ra ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết nó à ?
Tôn Bác Liễu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tại Tây Bắc, trẻ con ba tuổi cÅ©ng biết cá» lác. Äây là đồ cho trâu bò ăn.
ChÆ°Æ¡ng 955: Äâm kim.
Tôn Tử Không ở bên nổi giáºn, nghe được cái tên kỳ lạ nà y, nhịn không được há»i:
- CỠlác là thứ gì?
- Cá» lác là má»™t loại cá» dại thÆ°á»ng thấy nhất tại Tây Bắc.
Tôn Bác Liá»…u giải thÃch:
- Nó thÃch sinh trưởng ở nÆ¡i đất cát, chá»— trÅ©ng lòng chảo sông, bên hồ, hÆ¡n nữa tiết đông xuân, cá» dại khác phần lá»›n Ä‘á»u biến mất, nhÆ°ng cá» lác vẫn tồn tại. NgÆ°á»i chăn nuôi thÆ°á»ng xuyên buồn bá»±c vì đồ ăn gia súc lúc đông xuân, cá» cÅ© khô héo cá» má»›i không má»c, thế nhÆ°ng cá» lác nà y có thể giải quyết má»™t phần vấn Ä‘á» thức ăn của gia súc, tiết xuân hạ, thân non cá» lác là thứ dê bò thÃch ăn nhất.
Ngô Phong dương dương đắc ý:
- Äúng váºy, chÃnh là cá» lác.
Khi nói chuyện, gã vo cá» lác lại, đặt trong chén, lại lấy má»™t chiếc chà y gá»— ngắn, nghiá»n trong chén đó. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không hiểu Ngô Phong rốt cuá»™c muốn là m gì, chỉ thấy Ngô Phong dùng chà y gá»— kia nghiá»n cá» lác nhão nhoẹt, tháºm chà ra nÆ°á»›c. Lúc nà y Ngô Phong má»›i nói vá»›i Tôn Bác Liá»…u:
- Ngươi nhớ kỹ, tiếp theo ngươi đâm kim cho phu nhân, huyệt đạo đâm kim phải nhớ rõ rà ng!
Lúc nà y Tôn Bác Liá»…u cÅ©ng cảm thấy, Ngô Phong nà y trông tháºt sá»± có chút môn đạo, liên quan tá»›i mạng sống của phu nhân Tổng đốc, lão không dám thất lá»…, há»i:
- Cần đâm kim và o huyệt đạo nà o?
Ngô Phong nghĩ nghĩ, mới nói:
- Ngươi chuẩn bị đâm kim, ta cho ngươi biết đâm và o chỗ nà o, ta nói ngươi là m… !
Gã nói với Sở Hoan:
- Äại nhân, lúc đâm kim, phải cởi áo của phu nhân, chức trách của đại phu là trị bệnh cứu ngÆ°á»i, nam nữ thụ thụ bất thân không thể quan tâm được, Ä‘iểm nà y mong ngà i thông cảm.
Sở Hoan là ngÆ°á»i xuyên việt tá»›i, đối vá»›i Ä‘iá»u nà y cÅ©ng không quá kiêng kỵ gì, huống chi đây là cứu mạng Tố NÆ°Æ¡ng, cho dù có kiêng kỵ cÅ©ng không có biện pháp. Hắn gáºt nhẹ đầu, Ä‘i tá»›i bên giÆ°á»ng, nhìn Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘ang ngủ say, hô hấp ổn định, tác dụng hoà n thuốc lúc trÆ°á»›c quả thá»±c đúng là dá»±ng sà o thấy bóng.
- Äại nhân cởi áo, ngÆ°Æ¡i đâm kim, ta ở bên cạnh cầm chén.
Ngô Phong phân phó:
- Ngà n vạn lần nhá»› kỹ, ta nói huyệt đạo nà o, ngÆ°Æ¡i phải láºp tức đâm kim, trÆ°á»›c kia đâm, phải nhúng đầu ngân châm và o trong chén nÆ°á»›c má»™t cái, không thể quên.
Tôn Bác Liá»…u ngạc nhiên há»i:
- Phải ngâm và o đó là m gì? Äây là đồ ăn của súc váºt, chẳng lẽ còn có thể trị dịch bệnh sao?
- Lúc trÆ°á»›c từng nói qua, là m theo phân phó của ta, không cần há»i nhiá»u.
Ngô Phong đáp:
- Chúng ta chuẩn bị bắt đầu, đừng kéo dà i.
Tôn Bác Liá»…u nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan gáºt đầu, cÅ©ng không há»i thăm nữa. Mấy ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i bên giÆ°á»ng, Sở Hoan ngồi bên giÆ°á»ng, liá»n nghe được Ngô Phong nói:
- TrÆ°á»›c đâm và o hai nÆ¡i Vân Môn, Trung Phủ ở đầu vai. Äại nhân, xin cởi bỠáo.
Sở Hoan do dá»± má»™t chút, nhÆ°ng vẫn nhanh chóng cẩn tháºn cởi bỠáo Tố NÆ°Æ¡ng, lá»™ ra đầu vai, phát hiện là n da đã không còn trắng nõn bóng loáng nhÆ° trÆ°á»›c, hÆ¡i sÆ°ng lên, hÆ¡n nữa mà u sắc da thịt cÅ©ng ảm đạm rất nhiá»u.
Thấy Tôn Bác Liễu hơi căng thẳng, Ngô Phong đã nói:
- Chuẩn bị châm, không thể cháºm trá»….
Tôn Bác Liá»…u không do dá»± nữa, khom ngÆ°á»i chuẩn bị há»™p châm, lấy ngân châm. Mặc dù hoà i nghi, nhÆ°ng lão vẫn nhuá»™m đầu ngân châm trong chén nÆ°á»›c cá» lác má»™t chút.
- Vân Môn, đâm kim!
- Trung Phủ, đâm kim!
- Tay phải, Ná»™i Quan, Liệt Khuyết… Phần bụng, đồng thá»i đâm kim hai huyệt Khà Hải, Thiên Khu… !
Ngô Phong thấy Tôn Bác Liá»…u đâm xuống, láºp tức nói ra vị trà tiếp theo:
- Phần lưng, Can Du… Tỳ Du… !
Lúc nà y Sở Hoan đã ôm Tố NÆ°Æ¡ng ngồi dáºy, xốc vạt áo sau lÆ°ng Tố NÆ°Æ¡ng lên, ôm Tố NÆ°Æ¡ng trong lòng, Tôn Bác Liá»…u đã châm tá»›i phần lÆ°ng Tố NÆ°Æ¡ng.
Tôn Bác Liá»…u nà y tá»± xÆ°ng dùng ngân châm gần ba mÆ°Æ¡i năm, cÅ©ng không uổng lá»i lão nói. TrÆ°á»›c khi lão hạ châm, còn hÆ¡i căng thẳng, nhÆ°ng sau khi đâm kim đầu tiên, láºp tức tiến và o trạng thái, Ä‘á»™ng tác vững và ng nhanh nhẹn.
Chỉ trong chốc lát, trên ngÆ°á»i Tố NÆ°Æ¡ng đã đâm hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i kim, đến cuối cùng trong tay Tôn Bác Liá»…u còn lại má»™t cây kim, nhịn không được nhắc nhở:
- Ngô đại phu, chỉ còn cây kim cuối cùng.
- Ta biết, ta biết.
Ngô Phong ra vẻ tÃnh toán kỹ cà ng:
- Số lượng ngân châm vừa đủ, chỉ còn cây kim cuối cùng… Nà y, ngÆ°Æ¡i lấy cháºu than tá»›i.
Tôn Tử Không đặt cháºu than tá»›i bên giÆ°á»ng, lúc nà y Ngô Phong má»›i nói vá»›i Tôn Bác Liá»…u:
- Kim cuối cùng nà y, đâm và o huyệt Mệnh Môn, nhá»› lấy, ngân châm và o má»™t ná»a, Ãt nhất phải đâm và o bình thÆ°á»ng má»›i được, nếu chiá»u sâu không đủ, trÆ°á»›c đó Ä‘á»u uổng phÃ, lại không thể đâm quá sâu, nếu không sẽ tổn thÆ°Æ¡ng thân thể phu nhân, lÆ°u lại bệnh táºt cả Ä‘á»i, châm… châm nà y ngÆ°á»i phải tuyệt đối cẩn tháºn, ngÆ°Æ¡i đã nói, ngÆ°Æ¡i… ngÆ°Æ¡i dùng châm rất nhuần nhuyá»…n, châm cuối cùng nà y, không có bản lÄ©nh đâm kim là không được.
Tôn Bác Liá»…u đâm kim thuáºn lợi, trong lòng vốn hÆ¡i đắc ý, lúc nà y nghe được Ngô Phong nói nhÆ° váºy, láºp tức căng thẳng. HÆ¡n nữa lão cÅ©ng biết, lá»i Ngô Phong nói không sai, huyệt Mệnh Môn ở chÃnh giữa hông, là đại huyệt của cÆ¡ thể ngÆ°á»i, huyệt vị nà y hết sức quan trá»ng, hÆ¡i sÆ¡ sẩy sẽ rÆ¡i và o tà n táºt suốt Ä‘á»i còn là nhẹ, tháºm chà có nguy hiểm mất mạng. Loại đại huyệt nà y, cho dù đại phu giá»i đâm kim, cÅ©ng không dám tùy tiện Ä‘á»™ng và o, không có kinh nghiệm mấy chục năm, nghÄ© cÅ©ng không dám nghÄ©.
Sở Hoan nhìn ra Tôn Bác Liá»…u căng thẳng, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:
- Tôn tiên sinh, ngÆ°Æ¡i không cần suy nghÄ© quá nhiá»u, trÆ°á»›c đó ngÆ°Æ¡i đâm kim, thủ pháp vững và ng, tạo nghệ không tồi, châm cuối cùng nà y chắc chắn không có vấn Ä‘á»!
Tôn Bác Liá»…u nghe được lá»i nà y, tâm tình hÆ¡i bình phục, hÃt sâu má»™t hÆ¡i nói:
- Äại nhân đỡ cẩn tháºn, tiểu nhân sẽ đâm kim.
Nhất thá»i má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngừng thở, Tôn Bác Liá»…u cầm kim trong tay, lại hÃt má»™t hÆ¡i, không do dá»± nữa, nhìn chuẩn huyệt vị, ngân châm rá»i tay.
Sau khi châm nà y đâm xuống, Sở Hoan cảm thấy toà n thân Tố NÆ°Æ¡ng run lên, trong giây lát liá»n nghe được Tố NÆ°Æ¡ng ho khan kịch liệt. Äôi mắt nà ng mở ra, khuôn mặt lá»™ vẻ Ä‘au Ä‘á»›n, nhìn thấy Tôn Tử Không bÆ°ng cháºu than đứng bên cạnh, thân thể nghiêng lại, trong giây lát phun ra má»™t búng máu, Ä‘á»u phun và o trong cháºu than kia.
Tôn Bác Liá»…u thấy thế liá»n kinh ngạc, cho rằng châm nà y của mình xảy ra vấn Ä‘á», kinh hồn táng đảm, Sở Hoan cÅ©ng dá»™t nhiên biến sắc.
Lại nghe được Ngô Phong thở một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Tốt rồi, búng máu nà y ra ngoà i, vấn đỠsẽ không lớn rồi.
Sở Hoan nhịn không được nhìn sang cháºu than, thấy máu Tố NÆ°Æ¡ng phun ra không phải mà u Ä‘á» thẫm, mà là mà u tÃm Ä‘en, bên trong còn mang theo bá»t trắng, lá»a than thiêu nÆ°á»›ng, máu kia nhanh chóng khô cạn.
Hắn vô cùng thông minh, hÆ¡i nghÄ© má»™t chút liá»n hiểu được, ngụm máu lá»›n Tố NÆ°Æ¡ng phun ra ngoà i nà y chắc chắn là máu Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i, máu trong cháºu than trà n đầy virus lây bệnh, bồn lá»a nà y chắc chắn hong khô máu, virus trong lá»a chắc chắn tan thà nh mây khói.
Ngụm máu Ä‘á»™c nà y phun ra, Sở Hoan liá»n biết rõ phÆ°Æ¡ng pháp trị liệu của Ngô Phong chắc chắn là đúng Ä‘Æ°á»ng, trong lòng rất vui vẻ. Tôn Bác Liá»…u thấy Sở Hoan vốn giáºt mình, sau đó lá»™ vẻ vui sÆ°á»›ng, cÅ©ng hiểu được, châm nà y của lão không há» sÆ¡ suất, lúc nà y má»›i thở phà o nhẹ nhõm, đứng dáºy chắc tay vá»›i Sở Hoan:
- May mắn không là m nhục mệnh!
Tôn Tử Không cầm khăn mặt lại, Sở Hoan lau khô vết máu bên môi cho Tố NÆ°Æ¡ng, cảm thấy hÆ¡i thở của Tố NÆ°Æ¡ng dÆ°á»ng nhÆ° mạnh hÆ¡n không Ãt, trong lòng cà ng an ủi. Lúc nà y Ngô Phong má»›i nói:
- Tôn tiên sinh, đâm kim lúc trÆ°á»›c chÃnh là vì má»™t kim cuối cùng nà y, hiện giỠđại công cáo thà nh, có thể lấy kim.
Lúc nà y Tôn Bác Liễu đã không dám xem nhẹ vị lang trung ngao du bốn phương nà y, chắp tay, lúc nà y mới rút ngân châm, đặt và o trong hộp, trả lại cho Ngô Phong.
Ngô Phong cất kỹ há»™p gá»—. Sở Hoan cẩn tháºn đỡ Tố NÆ°Æ¡ng nằm xuống, đắp kÃn cho Tố NÆ°Æ¡ng, lúc nà y má»›i chắp tay nói vá»›i Ngô Phong:
- Ngô tiên sinh, phải chăng phu nhân đã không còn lo ngại?
- Không còn lo lắng mạng sống rồi.
Ngô Phong nói:
- Chẳng qua muốn khá»i hẳn, còn cần mấy ngà y.
- Mấy ngà y?
Tôn Bác Liễu kinh ngạc nói:
- Ngô tiên sinh nói rằng, dịch bệnh của phu nhân, mấy ngà y là có thể khá»i hẳn?
Ngô Phong vuốt râu nói:
- Äó là đương nhiên. Ngô má»— ra tay, tất cả nghi nan tạp chứng trong thiên hạ Ä‘á»u giải quyết dá»… dà ng. Biện pháp ngà y hôm nay chÃnh là bà máºt không truyá»n, giá trị ngà n và ng, nếu nhÆ° không phải vì cứu phu nhân, ta tuyệt đối sẽ không lấy ra.
Lúc gã nói chuyện, nhấn rất mạnh "giá trị ngà n và ng", đây là lần thứ hai trong ngà y gã nhắc tới "giá trị ngà n và ng".
Sở Hoan là ngÆ°á»i biết chuyện, ý của Ngô Phong hắn sao không rõ rà ng, nhÆ°ng cÅ©ng không thèm để ý. Chỉ cần có thể chữa khá»i bệnh của Tố NÆ°Æ¡ng, chá»› nói ngà n và ng, cho dù dốc hết tất cả, cÅ©ng không phải nói chÆ¡i.
- Hai vị tiên sinh vất vả, má»i Ä‘i nghỉ ngÆ¡i trÆ°á»›c má»™t lát.
Sở Hoan phân phó Tôn Tử Không:
- Dẫn hai vị tiên sinh Ä‘i nghỉ ngÆ¡i trÆ°á»›c, láºp tức đặt tiệc rượu, ta muốn cảm tạ hai vị tiên sinh.
Ngô Phong liá»n nói:
- Äúng rồi, cháºu than đã dùng qua nà y tùy tiện dá»n dẹp má»™t chút, bên trong còn có tà n Ä‘á»™c, Ngô má»— muốn mang vá» tiêu hủy… !
Tôn Bác Liá»…u dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ngô Phong, Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- Váºy là m phiá»n Ngô tiên sinh rồi.
Lúc nà y hắn hiểu được, lúc trÆ°á»›c Ngô Phong dùng chén cổ, xem ra đã sá»›m chuẩn bị, sau khi sá» dụng xong sẽ mang hai kiện đồ cổ Ä‘i. Hiện giá» xem ra, vô luáºn là chén hay cháºu than, Ä‘á»u không phải váºt bình thÆ°á»ng, Ngô Phong nà y tÃnh toán nhá» nhặt, tá»± cho là khôn khéo, trên thá»±c tế má»i ngÆ°á»i cÅ©ng rõ rà ng trong lòng, chẳng qua Sở Hoan Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không có khả năng để ý hai kiện đồ cổ.
Thu dá»n xong, Tôn Tử Không dẫn theo hai vị đại phu Ä‘i xuống trÆ°á»›c, lúc nà y Sở Hoan má»›i gá»i NhÆ° Liên tá»›i, cÅ©ng không kết luáºn Tố NÆ°Æ¡ng tháºt sá»± thoát khá»i nguy hiểm hay không, để NhÆ° Liên lấy nÆ°á»›c ấm tá»›i trợ giúp Tố NÆ°Æ¡ng tắm rá»a má»™t chút, lại sai ngÆ°á»i lấy má»™t chiếc đệm giÆ°á»ng má»›i, vì phòng ngừa virus khuếch tán, tá»± mình thiêu hủy đồ cÅ©, thay đổi đệm giÆ°á»ng má»›i, lại thay đổi má»™t bá»™ quần áo sạch sẽ cho Tố NÆ°Æ¡ng.
Hắn và Tố NÆ°Æ¡ng là vợ chồng, mặc dù còn chÆ°a chÃnh thức viên phòng, nhÆ°ng thứ nên nhìn cÅ©ng đã nhìn, hÆ¡n nên trên danh nghÄ©a cÅ©ng là đưá»ng Ä‘Æ°á»ng chÃnh chÃnh. Hắn sá»a sang hết thảy thá»a đáng, Ä‘i đốt quần áo Tố NÆ°Æ¡ng từng mặc, lúc trở lại phòng lần nữa, Tố NÆ°Æ¡ng đã ngủ say, nhÆ°ng không còn tiếp tục đổ mồ hôi. Sở Hoan thấy trong mắt, cảm thấy có hi vá»ng lá»›n, nghÄ© tá»›i Ngô Phong còn Ä‘ang chá», lúc nà y má»›i rá»i cá»a.
Lúc nà y trong sảnh đã dá»n lên thức ăn phong phú, Ngô Phong ngồi chá»— cao chÃnh giữa, bá»™ dáng dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng đắc ý. Tôn Tử Không dá»±a theo Sở Hoan phân phó, má»i Hiên Viên Thắng TaÍ€i cùng Äá»— Phụ Công tháºm chà Bạch Hạt Tá» tá»›i, má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi nghe nói Ngô Phong nà y thi thố tà i năng, gần nhÆ° đã trị được dịch bệnh cho Tố NÆ°Æ¡ng, nếu nhÆ° ngà y xÆ°a, chân lang trung của Ngô Phong nà y, chỉ sợ ngay cả cÆ¡ há»™i nói má»™t câu vá»›i má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi cÅ©ng không có, nhÆ°ng lúc nà y má»i ngÆ°á»i xem mặt mÅ©i của Sở Hoan, trái lại cho Ngô Phong thể diện, tán dÆ°Æ¡ng y thuáºt của Ngô Phong. Ngô Phong chỉ vuốt râu cÆ°á»i theo, bá»™ dạng cao thâm, chẳng qua đôi mắt lại ngắm tá»›i ngắm lui món ngon trên bà n, hoà n toà n không có phong phạm cao nhân.
Má»i ngÆ°á»i và o và o đây ủng há»™ 4r trong thá»i kỳ khó khăn nà y
Tà i sản của conem_bendoianh
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của conem_bendoianh
01-02-2014, 06:35 AM
Mạnh ThÆ°á»ng Quân 4vn
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 3,807
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 7
Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
oO0Oo
Quyển thứ 8 : Chuyển cà n khôn đạp tà dương.
ChÆ°Æ¡ng 956-960
Nhóm dịch: KoCo
Nguồn: Mê Truyện
Chương 956: Song hỷ lâm môn.
Khi Sở Hoan Ä‘i tá»›i, Ngô Phong ngược lại không còn dám ngồi ở ghế chủ tá»a, phải thay đổi vị trà nhÆ°ng bị Sở Hoan khuyên ngồii lại. Sở Hoan vốn cÅ©ng không phải là má»™t ngÆ°á»i quan tâm tá»›i thân pháºn, tuy không biết Ngô Phong có thể Ä‘iá»u trị tốt cho Tố NÆ°Æ¡ng không nhÆ°ng hắn đã từng thấy Tố NÆ°Æ¡ng có dấu hiệu chuyển biến tốt. Äối vá»›i hắn mà nói, lúc nà y đừng nói tá»›i chuyện để Ngô Phong ngồi vị trà chủ tá»a, dù là có quỳ xuống trÆ°á»›c Ngô Phong thì Sở Hoan chÆ°a chắc đã không là m được.
Thấy Sở Hoan khách sáo vá»›i Ngô Phong nhÆ° váºy, những ngÆ°á»i khác tất nhiên cÅ©ng không thể không nể mặt Sở Hoan. Ä‚n uống linh đình, đầu tiên Ngô Phong còn tá» phong thái của cao nhân, nhÆ°ng sau và i chén rượu, hắn liá»n bá» Ä‘i vẻ cứng nhắc. Cả bà n đầy món ngon, hắn cÅ©ng không khách sáo chút nà o, ăn nhÆ° hổ đói, ngược lại giống nhÆ° hết bữa nà y thì không có bữa sau nữa váºy.
Tố NÆ°Æ¡ng chuyển nguy thà nh an, ná»™i tâm Sở Hoan vui mừng nhÆ°ng giá» phút nà y trong lòng hắn nghÄ© tá»›i chuyện lá»›n hÆ¡n. Tuy táng mạng của Tố NÆ°Æ¡ng đối vá»›i Sở Hoan mà nói đúng là vô cùng quan trá»ng nhÆ°ng so vá»›i chuyện dân chúng Tây Quan gặp phải uy hiếp của ôn dịch thì Tố NÆ°Æ¡ng lại cá»±c kỳ nhá» bé. Dù cho không phải là Tổng đốc Tây Quan, Sở Hoan cÅ©ng phải tìm hết cách để đối phÆ°Æ¡ng vá»›i ôn dịch.
Thấy Ngô Phong uống và i chén rồi, sắc mặt cÅ©ng hồng phÆ¡n phá»›t, lúc nà y Sở Hoan má»›i mỉm cÆ°á»i há»i:
- Ngô tiên sinh có ý thuáºt cao minh, khiến cho ngÆ°á»i ta phải thán phục. Không biết Ngô tiên sinh phải chăng nháºn ra ná»™i tá» rốt cục mắc loại dịch bệnh nà o rồi?
- Tháºt ra dịch bệnh mà phu nhân mắc phải chÃnh là ôn dịch Ä‘ang bắt đầu lan trà n ở Tây Quan.
Ngô Phong vừa ăn đồ ăn vừa nói nhồm nhoà m không rõ.
- Nhưng đại nhân cứ yên tâm. Ta đã ra tay thì bệnh của phu nhân sẽ không có vấn đỠgì đâu.
Sở Hoan láºp tức há»i:
- NhÆ° váºy thì tiên sinh có phÆ°Æ¡ng pháp xá» lý ôn dịch phải không?
Ngô Phong nói.
- Tháºt ra ôn dịch đáng sợ nhÆ° thế nhÆ°ng nếu Ä‘iá»u trị từ đầu thì cÅ©ng không gặp nhiá»u khó khăn.
Tôn Bác Liá»…u nhịn không được mà há»i:
- Ngô tiên sinh, ý của ngÆ°Æ¡i nói là ôn dịch có thể Ä‘iá»u trị dá»±a theo phÆ°Æ¡ng pháp của ngÆ°Æ¡i là khá»i hẳn sao?
- Äây là vấn Ä‘á» phiá»n toái đó.
Ngô Phong vừa ăn vừa nói, tháºm chà không quên rót rượu và o miệng.
- Biện pháp của ta là nhanh nhất. Phu nhân là thân tôn quý, nếu không thể dùng thuốc nhanh chóng thì khó tránh khá»i chút Ä‘au Ä‘á»›n. Cho nên Ngô má»— má»›i lợi dụng thuáºt châm cứu để phu nhân chuyển biến tốt đẹp nhanh chóng, tránh nà ng Ä‘au Ä‘á»›n nhiá»u.
Tôn Bác Liễu ngạc nhiên nói:
- à của Ngô tiên sinh là ngoà i thuáºt châm cứu ra thì còn có biện pháp khác sao?
- Tai Æ°Æ¡ng ôn dịch dù sao cÅ©ng không phải chuyện đùa, không phải là bệnh nhẹ thông thÆ°á»ng.
Ngô Phong nói:
- Ngân châm thuáºt là nhanh nhất, trong vòng ba tá»›i năm ngà y là sẽ khá»i. NhÆ°ng đại phu có thể châm cứu trong thiên hạ không nhiá»u, nếu ai cÅ©ng phải châm cứu thì không phải là ngÆ°á»i châm sẽ mệt chết mất sao?
Sở Hoan cÅ©ng há»i:
- Phải chăng Ngô tiên sinh có phÆ°Æ¡ng pháp khác đối phó vá»›i ôn dịch? Nếu tháºt sá»± có thì mong tiên sinh chỉ giáo cho. Chuyện nà y liên quan tá»›i an nguy của trăm vạn bách tÃnh Tây Quan. Nếu Ngô tiên sinh có thể chỉ giáo cho, giải cứu vạn dân trong nÆ°á»›c lá»a thì đây sẽ là công đức vô lượng, có thể lÆ°u danh bách thế.
Ngô Phong khoát tay nói:
- Äừng vá»™i, đừng vá»™i. Bệnh của phu nhân còn chÆ°a khá»i, đêm nay ta trở vá» còn phải sắc và i thang thuốc cho phu nhân nữa. Ngà y mai Ä‘Æ°a tá»›i, cam Ä‘oan chẳng mấy ngà y nữa là phu nhân sẽ khá»i hẳn.
Sở Hoan thầm nghÄ©, bệnh hiểm nghèo nhÆ° lá»a, có thể nà o không vá»™i được. NhÆ°ng thấy Ngô Phong nói nhÆ° váºy thì cÅ©ng không tiện há»i thêm, phất tay má»™t cái. Tôn Tá» Không tiến từ ngoà i và o, bÆ°ng má»™t cái khay phủ vải Ä‘á» tá»›i cạnh Ngô Phong. Sở Hoan chỉ và o cái khay nói:
- Tiên sinh ra tay trợ giúp, đây là chút tâm ý nho nhá», kÃnh xin tiên sinh vui lòng nháºn cho.
Äôi mắt Ngô Phong lóe sáng, thò tay xốc vải Ä‘á» lên. Chỉ thấy kim quang lấp lánh, phải có tá»›i mÆ°á»i thá»i và ng ròng. Cổ há»ng Ngô Phong nhúc nhÃch, lại vẫn giả vá» khách sáo nói:
- Äại nhân, chuyện nà y... Chuyện nà y ... Chuyện không biết xấu hổ nà y, là thầy thuốc tế thế cứu dân, không phải là vì... Vì tiá»n tà i...
Tuy nói váºy nhÆ°ng ánh mắt hắn lại không rá»i mấy thá»i và ng má»™t tấc.
Sở Hoan cÆ°á»i ha hả nói:
- Tiên sinh cứ nháºn lấy. Nếu không nháºn thì rõ là xem thÆ°á»ng Sở má»— rồi.
Ngô Phong thở dà i nói:
- Äại nhân đã nói váºy thì tiểu nhân xin áy náy rồi.
Thu hết mÆ°á»i thoi và ng và o túi vải của mình rồi, mặt hắn vui mừng không thể che dấu nổi, đứng dáºy nói:
- Äại nhân, trá»i đã muá»™n rồi. Tiểu nhân phải vá» phối thuốc cho phu nhân, ngà y mai sẽ Ä‘Æ°a tá»›i cá»a.
Sở Hoan nói:
- Chẳng biết tôn phủ ở nÆ¡i nà o, ta phái ngÆ°á»i tiá»…n ngÆ°Æ¡i vá».
- Không cần, không cần.
Ngô Phong vội và ng khoát tay.
- Äại nhân báºn trăm công nghìn việc, không cần để ý tá»›i ta.
Sau khi chắp tay hà nh lá»… vá»›i những ngÆ°á»i khác, hắn vui vẻ cáo từ rá»i Ä‘i. Chá» hắn bÆ°á»›c ra ngoà i rồi, Sở Hoan liá»n liếc mắt ra hiệu cho Bạch Hạt Tá». Bạch Hạt Tá» là ngÆ°á»i khôn khéo, đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i cá»a luôn.
Sau khi Bạch Hạt Tá» rá»i Ä‘i, Sở Hoan nhìn vá» phÃa Tôn Bác Liá»…u, trá»±c tiếp há»i:
- Tôn tiên sinh, ngươi thấy phu nhân có chuyển biến tốt hay không?
Tôn Bác Liá»…u gáºt đầu nói:
- Äại nhân, phu nhân sau khi chÃch Ä‘á»™c huyết ra thì quả tháºt có chuyển biến tốt. NhÆ°ng hiệu quả bao lâu thì... Tiểu nhân không dám kết luáºn. Không dám chắc là dịch bệnh của phu nhân đã khá»i hẳn hay chÆ°a.
Do dự một chút, rốt cục hắn vẫn phải nói:
- Äại nhân, thứ cho tiểu nhân cả gan nói thẳng. Ngô Phong nà y tuy có chút thủ Ä‘oạn nhÆ°ng... Tiểu nhân thấy hắn không đáng tin cáºy...
Tựa như hắn sợ Sở Hoan hiểu lầm, nghiêm nghị nói:
- Tiểu nhân tuyệt đối không có ý đố kỵ, chỉ là ...
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Tôn tiên sinh chá»› quá lo lắng. Tiên sinh là ngÆ°á»i thế nà o, bản đốc hiểu rất rõ. ChÃnh bản đốc cÅ©ng hiểu là ngÆ°á»i nà y hÆ¡i cổ quái.
Äá»— Phụ Công vẫn luôn giữ im lặng, rốt cục nói:
- Äại nhân, Ngô Phong nà y không hiểu y dược, hẳn là sau lÆ°ng có cao nhân má»›i là tháºt.
Äôi chân mà y Sở Hoan nhÆ°á»›n lên, cÆ°á»i nói:
- Äá»— tiên sinh nói nhÆ° váºy giống ý ta. Ta cÅ©ng cảm thấy Ngô Phong nà y rất kỳ quặc.
Trong lòng hắn vẫn luôn suy Ä‘oán nhÆ° váºy nhÆ°ng không dám xác định. Lúc nà y Äá»— Phụ Công vừa nói, Sở Hoan liá»n láºp tức nhÆ° trút được gánh nặng.
Nếu hôm nay bệnh tình Tố Nương có chuyển biến tốt thì chỉ bởi phương pháp của Ngô Phong.
Trong lòng Sở Hoan tháºt đúng là không nỡ. Hắn không biết thủ Ä‘oạn của Ngô Phong có phải là mê hoặc hay không, dấu hiệu bá» ngoà i chuyển biến tốt của Tố NÆ°Æ¡ng có phải là biểu hiện giả dối hay không. Dù sao thì biểu hiện của Ngô Phong tháºt khiến ngÆ°á»i ta không thể tin phục hắn có khả năng phá giải ôn dịch. Nếu nhÆ° Äá»— Phụ Công nói đúng thì sau lÆ°ng kẻ nà y có cao nhân chỉ Ä‘iểm. Sở Hoan cảm thấy dịch bệnh của Tố NÆ°Æ¡ng rất có thể sẽ được trị khá»i.
Hiên Viên Thắng Tà i lại nghi hoặc há»i:
- Äại nhân, nếu quả tháºt sau lÆ°ng hắn có cao nhân chỉ Ä‘iểm thì vì sao cao nhân nà y không tá»± mình tá»›i mà phải phái má»™t kẻ không thông y lý tá»›i đây?
Sở Hoan cũng cau mà y nói:
- Äây cÅ©ng chÃnh là nghi ngá» trong lòng ta.
Äá»— Phụ Công cÆ°á»i nói:
- Theo ý ta thì đại nhân ngược lại cÅ©ng không cần nghi hoặc. Nếu tháºt sá»± sau lÆ°ng hắn có cao nhân chỉ Ä‘iểm, hắn không tá»± mình ra mặt thì tất nhiên có tÃnh toán của hắn. Có lẽ hắn cảm thấy thá»i cÆ¡ chÆ°a tá»›i, còn chÆ°a tá»›i thá»i Ä‘iểm gặp mặt. NhÆ°ng có thể khẳng định là vị cao nhân kia hẳn không có ác ý vá»›i đại nhân. Nếu hắn quả có chuyện cần nhỠđại nhân thì hoà n toà n có thể tá»± mình ra mặt. Biết rõ đại nhân Ä‘ang lo bệnh tình của phu nhân, chắc chắn có thể dùng nó để giao dịch vá»›i đại nhân. NhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng không hiện thân, hÆ¡n nữa chỉ phái má»™t nhân váºt tiểu tốt tá»›i, Ä‘Æ¡n giản giúp Ngô Phong kia chút tiá»n tà i. NhÆ°ng thế cÅ©ng rõ là cao nhân phÃa sau không có ác ý vá»›i đại nhân.
Sở Hoan gáºt đầu nói:
- Äúng thế. Chỉ là trong trà nhá»› của ta cÅ©ng không có ngÆ°á»i bằng hữu nà o có y thuáºt cao minh cả, hÆ¡n nữa ở Tây Bắc lại cà ng không có hảo hữu. Vì sao hắn lại ra tay trợ giúp nhÆ° váºy chứ?
Tôn Bác Liễu lại nghi ngỠnói:
- Tiểu nhân lại Ä‘ang nghi hoặc, nếu quả tháºt sau lÆ°ng Ngô Phong có cao nhân thì vì sao vị cao nhân kia lại phái má»™t lang trung vân du bốn phÆ°Æ¡ng tá»›i. Cần biết là nghá» y nà y phải cẩn tháºn, sai má»™t ly là hại mạng ngÆ°á»i nay. Ngô Phong nà y có hiểu biết cá»±c kỳ nông cạn vá»›i y đạo, vị cao nhân kia chẳng lẽ không sợ xảy ra sÆ¡ xuất gì sao? Vì sao không cá» má»™t ngÆ°á»i tinh thông y thuáºt tá»›i?
Äá»— Phụ Công lại ngáp má»™t cái, đứng dáºy nói:
- Äại nhân, ta hÆ¡i buồn ngủ rồi, xin cáo lui trÆ°á»›c.
Hắn chắp tay nói với Hiên Viên Thắng Tà i và Tôn Bác Liễu một cái rồi lui ra, trước khi đi đưa ánh mắt cực kỳ bà ẩn cho Sở Hoan. Sở Hoan ngầm hiểu, nói với Hiên Viên Thắng Tà i:
- Hiên Viên tÆ°á»›ng quân, Tôn tiên sinh hôm nay cÅ©ng vất vả rồi, công lao cÅ©ng rất lá»›n. NgÆ°Æ¡i thay ta kÃnh Tôn tiên sinh mấy chén. Ta Ä‘i ra ngoà i có chút việc nhá».
Hiên Viên Thắng Tà i gáºt đầu đáp ứng, lôi Tôn Bác Liá»…u uống rượu. Sở Hoan Ä‘i ra cá»a, tiến thẳng vá» chá»— ở của Äá»— Phụ Công. Äá»— Phụ Công biết Sở Hoan sẽ tá»›i, má»i hắn ngồi, rót trà cho hắn rồi ngồi xuống cÆ°á»i nói:
- Äại nhân, Äá»— má»— phải chúc mừng đại nhân.
Sở Hoan khẽ giáºt mình, ngạc nhiên nói:
- Vui mừng từ đâu tới chứ?
- Có hai chuyện vui mừng.
Äá»— Phụ Công nói:
- Chuyện thứ nhất là phu nhân chuyển nguy thà nh an, là việc vui mừng lá»›n lao. Chuyện vui thức hai lại là đại nhân vừa nháºn chức đã có mỹ danh to lá»›n rÆ¡i xuống đầu rồi.
Sở Hoan hÆ¡i nghi hoặc má»™t chút. Äá»— Phụ Công lại cÆ°á»i nói:
- Äại nhân có thể nghe Ngô Phong nói, ôn dịch nà y cÅ©ng không phải chỉ có dùng châm cứu là chữa được, chắc còn có biện pháp khác.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Tháºt ra ta cÅ©ng muốn biết đó là biện pháp gì, chỉ là Ngô Phong không nói thì ta cÅ©ng không tiện ép buá»™c hắn.
Äá»— Phụ Công cÆ°á»i nói:
- Tháºt ra Ngô Phong nói tá»›i đó thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên đại nhân đã nháºn ra, dù Ngô Phong biết có cách phá giải ôn dịch khác nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i dù có gác Ä‘ao lên cổ hắn hắn cÅ©ng không thể nói ra phÆ°Æ¡ng pháp kia rốt cục là thế nà o.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Tiên sinh cÆ¡ trà phi phà m, tất nhiên đã nháºn ra đầu mối.
- Tháºt ra vị cao nhân kia đã thông qua Ngô Phong nói rõ sá»± hiện hữu của hắn vá»›i đại nhân. HÆ¡n nữa vị cao nhân kia Ä‘oán chúng ta nhất định sẽ há»i thăm Ngô Phong xem còn phÆ°Æ¡ng pháp nà o khác không, cho nên má»›i dùng miệng Ngô Phong nói cho đại nhân biết, đúng là còn phÆ°Æ¡ng pháp khác. Ngô Phong chỉ biết là có chứ không biết rõ. Cao nhân kia là m nhÆ° váºy, tháºt ra là muốn đại nhân an tâm.
Äá»— Phụ Công vuốt râu nói khẽ.
- Tôn Bác Liá»…u vừa rồi há»i tại sao vị cao nhân kia lại phái má»™t gã lang trung vân du tứ hải tá»›i, đại nhân Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng Ä‘oán ra được thâm ý trong đó.
Sở Hoan nghĩ ngợi rồi mới nói:
- Tiên sinh phải chăng muốn nói, đối phÆ°Æ¡ng muốn để chúng ta nháºn ra sÆ¡ hở, để chúng ta biết có ngÆ°á»i khác chỉ Ä‘iểm sao?
Äá»— Phụ Công cÆ°á»i nói:
- Äại nhân quả nhiên đã nháºn ra. Nếu nhÆ° ta Ä‘oán không sai thì là nhÆ° thế. Nếu phái má»™t ngÆ°á»i có y thuáºt tinh thông tá»›i thì chúng ta chắc vẫn tin là đại phu kia có năng lá»±c nhÆ° váºy. NhÆ°ng nếu phải gà má» nhÆ° Ngô Phong tá»›i thì chỉ dăm ba câu, chúng ta sẽ sinh hoà i nghi vá»›i Ngô Phong. Äây có lẽ là hiệu quả cao nhân mong muốn, nói cho chúng ta biết sá»± hiện diện của hắn. Còn vì sao vị cao nhân kia không lo y thuáºt của Ngô Phong kém cá»i sẽ xảy ra chuyện thì ta cứ dá»±a theo lá»i Tôn Bác Liá»…u nói vá» quá trình chữa bệnh, tháºt ra Ngô Phong không há» Ä‘á»™ng tay chút nà o. Hắn chỉ nhá»› kỹ quá trình trị liệu cho phu nhân mà thôi. Trong đó khó khăn nhất là việc châm hai mÆ°Æ¡i mấy huyệt vị. Ngô Phong tuy không phải là cao thủ hạnh lâm nhÆ°ng đã dùng nghá» y hà nh tẩu giang hồ thì cÅ©ng phải nắm được Ä‘iá»u cÆ¡ bản nhất vá» nghá» y là huyệt đạo. Äối vá»›i ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng mà nói, nhá»› vị trà châm cứu là khó nhÆ°ng đối vá»›i đại phu, tháºm chà là lang trung vân du tứ hải thì cÅ©ng không phải việc khó.
- Tiên sinh nói quả đúng.
- Vị cao nhân kia thông qua Ngô Phong để lộ sự hiện hữu của hắn, nói cách khác cũng không chuẩn bị dấu đầu lòi đuôi, sớm muộn cũng gặp đại nhân.
Äá»— Phụ Công vuốt râu nói:
- Hắn không có ác ý vá»›i đại nhân, lại chuẩn bị gặp đại nhân, có lẽ là bạn chứ không phải là địch. Nếu hắn biết phÆ°Æ¡ng pháp hóa giải ôn dịch tháºt thì tất nhiên sẽ hiến đại nhân. Hôm nay ôn dịch lan trà n Tây Quan, lòng ngÆ°á»i bà ng hoà ng, lê dân bách tÃnh Ä‘á»u ở đây chỠđợi trá»i cao thÆ°Æ¡ng xót, tránh thoát khá»i kiếp nạn nà y. Äại nhân nếu có phÆ°Æ¡ng pháp phá giải ôn dịch thì chẳng phải chÃnh là trá»i cao trong mắt dân chúng sao? Má»™t khi nhÆ° thế tháºt thì đại nhân có thể lợi dụng việc nà y, lÆ°u lại mỹ danh tháºt lá»›n tại Tây Bắc, thu hết dân tâm.
Hắn nhÆ° cÆ°á»i nhÆ° không nói:
- Äại nhân, ngÆ°Æ¡i nói đây có phải là song há»· lâm môn không? Äá»— má»— có nên chúc mừng đại nhân không?
Sở Hoan nghe thấy Äá»— Phụ Công phân tÃch nhÆ° váºy chỉ cảm thấy lo lắng lúc trÆ°á»›c láºp tức tiêu tan không Ãt, vuốt cằm nói:
- Chỉ mong sẽ được nhÆ° tiên sinh nói. Có dân tâm hay không cÅ©ng được, nhÆ°ng có thể giải thoát dân chúng Tây Quan trong nÆ°á»›c lá»a thì đúng là ông trá»i có mắt.
Hắn hÆ¡i cau mà y, thấp giá»ng tá»± nhủ:
- Chẳng qua vị cao nhân kia rốt cục là thần thánh phương nà o nhỉ?
ChÆ°Æ¡ng 957: Nghỉ đêm cá»a tối.
Sau khi Sở Hoan rá»i khá»i phòng Äá»— Phụ Công, lại Ä‘i thăm Tố NÆ°Æ¡ng. Tố NÆ°Æ¡ng còn Ä‘ang ngủ say, NhÆ° Liên chiếu cố trong phòng, vẫn luôn chắp tay trÆ°á»›c ngá»±c tụng kinh, cầu phúc cho Tố NÆ°Æ¡ng.
Sở Hoan trông thấy thân thể Tố NÆ°Æ¡ng không còn run rẩy, cÅ©ng không đổ mồ hôi, trong lòng đã nhẹ nhà ng rất nhiá»u.
Mặc dù đêm đã khuya, nhÆ°ng hắn vẫn không ngủ được. Vốn hắn cÅ©ng không định ở lại huyện thà nh Bắc Nguyên lâu, chẳng qua Ngô Phong Ä‘á»™t nhiên xuất hiện, khiến cho hắn chuẩn bị ở lại huyện Bắc Nguyên thêm mấy ngà y, thứ nhất là để Tố NÆ°Æ¡ng có thể tÄ©nh dưỡng tháºt tốt hai ngà y, quan trá»ng nhất là Sở Hoan muốn lấy được phÆ°Æ¡ng pháp chống đỡ bệnh dịch.
Ngô Phong xuất hiện ở huyện Bắc Nguyên, nếu nhÆ° sau lÆ°ng có cao nhân, nhÆ° váºy Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng ở gần huyện Bắc Nguyên, tháºm chà nói không chừng ngay trong thà nh Bắc Nguyên.
Äá»— Phụ Công nói vị cao nhân kia rất có thể là bạn không phải địch, có lẽ sẽ tìm thá»i cÆ¡ đến gặp Sở Hoan. Tháºt ra trong lòng Sở Hoan cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy, nhÆ°ng hắn lại không thể xác định đối phÆ°Æ¡ng sẽ đến gặp gỡ mình lúc nà o.
Bệnh hiểm nghèo nhÆ° lá»a, Sở Hoan thân là Tổng đốc Tây Quan, gánh vác hÆ°ng suy của Tây Quan Äạo, tháºm chà hắn cảm thấy được bệnh dịch nà y chÃnh là khảo nghiệm đầu tiên của ông trá»i khi mình và o Tây Quan.
Trong lòng hắn rất rõ rà ng, mình tá»›i Tây Quan đảm nhiệm Tổng đốc, không biết có bao nhiêu ngÆ°á»i ngoà i sáng trong tối chăm chú nhìn mình, nếu nhÆ° mình không xuất hiện sai lầm thì tốt, má»™t khi xuất hiện sai lầm, là má»™t quan viên từ bên ngoà i tá»›i, chắc chắn phải đối mặt vá»›i hoà n cảnh cá»±c kỳ hiểm trở. Tháºm chà Sở Hoan đã nghÄ© tá»›i, nếu tháºt sá»± bệnh dịch trà n lan, chÆ°a hẳn sẽ không có ngÆ°á»i dá»±a và o đó nói chuyện, quy tá»™i bệnh dịch lan trà n lên ngÆ°á»i má»™t Tổng đốc tân nhiệm nhÆ° hắn.
Sở Hoan hiểu rõ thá»i đại nà y, khoa há»c kỹ thuáºt quá mức lạc háºu, thá»i đại hạn chế, khiến má»i ngÆ°á»i hết sức mê tÃn, bình thÆ°á»ng xuất hiện thiên tai, thứ đầu tiên dân chúng nghÄ© tá»›i chÃnh là trá»i cao giáng tai nạn xuống, là bởi vì má»™t nhân váºt quan trá»ng tại trần thế vi phạm thiên đạo, chá»c giáºn trá»i cao, cho nên má»›i giáng tai há»a.
Cho dù là động đất, hồng thủy, gió bão, biển gầm, hạn hán, hay là bệnh dịch xuất hiện lúc nà y, dân chúng Ä‘á»u giải thÃch theo góc Ä‘á»™ mê tÃn. Theo suy nghÄ© của há», đó là chuyện Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, mà bình thÆ°á»ng tại thá»i Ä‘iểm nà y, những kẻ giả thần giả quá»· cÅ©ng sẽ đứng ra, đầu Ä‘á»™c lòng dân, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Thá»i gian Sở Hoan tá»›i Tây Bắc quả thá»±c không tốt.
Hiện giỠbệnh dịch Tây Quan còn chưa bùng nổ quy mô lớn, mà chỉ có xu thế bắt đầu lan trà n, phần lớn dân chúng Tây Bắc căn bản không biết rõ phải đối mặt với một trà ng tai nạn.
Thế nhÆ°ng bệnh dịch chÃnh là tai nạn kinh khủng nhất thiên hạ, má»™t khi lây bệnh, thá»i gian rất ngắn, có lẽ không cần tá»›i mÆ°á»i ngà y ná»a tháng, bệnh dịch có thể lan trà n nhanh chóng, hÆ¡n nữa Tây Quan hiện giỠở giai Ä‘oạn trùng kiến sau chiến tranh, dân chúng còn chÆ°a hoà n toà n trở vá» quê cÅ©, Tây Quan Äạo lúc nà y xuất hiện lượng lá»›n ngÆ°á»i di chuyển, má»™t khi bệnh dịch bùng nổ, tốc Ä‘á»™ lan trà n cÅ©ng không thể tưởng tượng.
Lúc nà y Sở Hoan tá»›i Tây Bắc nháºm chức, đối mặt vá»›i bệnh dịch bùng nổ. Hắn đã nghÄ© tá»›i, má»™t khi những kẻ có rắp tâm đổ tá»™i lá»—i của lần bệnh dịch nà y lên đầu hắn, đối mặt vá»›i những dân chúng Tây Quan mê tÃn kia, hắn quả thá»±c không biết nên giải thÃch thế nà o, khi đó dân chúng Tây Quan chắc chắn cảm thấy, là Sở Hoan đạo đức bại hoại hà nh vi khiếm nhã, chá»c giáºn trá»i cao, hắn đến Tây Quan nháºm chức, trá»i cao bất mãn, cho nên giáng tai há»a nà y xuống dân chúng Tây Quan. Äiá»u nà y nghe được tại háºu thế sẽ rất buồn cÆ°á»i, nhÆ°ng ở thá»i đại nà y lại là má»™t chuyện rất nghiêm trá»ng, má»™t khi thá»±c sá»± nhÆ° váºy, vị Tổng đốc má»›i nháºm chức Sở Hoan nà y sẽ trở thà nh địch nhân của toà n bá»™ Tây Bắc.
Sở Hoan nghÄ© tá»›i Ä‘iểm nà y, trong lòng lạnh lẽo. Hắn muốn đặt chân tại Tây Bắc, bệnh dịch lần nà y, hắn chắc chắn phải đối mặt giải quyết. Giống nhÆ° lá»i Äá»— Phụ Công nói, bệnh dịch lần nà y liên quan tá»›i thà nh bại của Sở Hoan, má»™t khi không cách nà o ngăn cản bệnh dịch, nhÆ° váºy Sở Hoan sẽ trở thà nh cái Ä‘Ãch cho má»i ngÆ°á»i chỉ trÃch, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không cách nà o đặt chân tại Tây Quan. Thế nhÆ°ng má»™t khi hắn có được phÆ°Æ¡ng pháp đối kháng vá»›i bệnh dịch, chẳng những có thể giải cứu lê dân bá tánh, hÆ¡n nữa chắc chắn đạt được lòng dân của Tây Quan, lúc đó dân chúng Tây Quan sẽ không cho rằng Tổng đốc má»›i nháºm chức là ác ma mang đến tai nạn, hoà n toà n trái lại, há» sẽ cảm thấy Sở Hoan là chúa cứu thế ông trá»i phái tá»›i cứu Tây Quan.
Giữa thà nh bại, kết quả lại sai biệt trá»i vá»±c. Sở Hoan quyết định trong lòng, mặc kệ phÃa sau Ngô Phong có phải cao nhân hay không, hắn chắc chắn phải tÃch cá»±c tìm phÆ°Æ¡ng pháp đối kháng bệnh dịch, nếu nhÆ° quả tháºt có cao nhân, gã không tá»›i gặp hắn, hắn cÅ©ng phải nghÄ© biện pháp tìm được ngÆ°á»i nà y.
Tai nạn nhÆ° lá»a, đây cÅ©ng không phải lúc giấu đầu lá»™ Ä‘uôi.
Sở Hoan không ngủ, Bạch Hạt Tá» cÅ©ng không ngủ. Lúc tá» má» sáng, Bạch Hạt Tá» rốt cuá»™c trở lại, Ngô Phong vừa Ä‘i, Bạch Hạt TỠđược Sở Hoan ra hiệu theo phÃa sau.
Sở Hoan Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cảm thấy hết sức hứng thú đối vá»›i hÆ°á»›ng Ä‘i của Ngô Phong, cả đêm không ngủ, nguyên nhân chÃnh là chá» Bạch Hạt Tá» trở vá». Bạch Hạt Tá» trông không tệ lắm, sau khi ngồi xuống, gã nói ngay và o Ä‘iểm chÃnh:
- Äại nhân, xem ra Ngô Phong kia quả thá»±c có vấn Ä‘á» lá»›n, sau khi hắn rá»i khá»i nha môn, liá»n trá»±c tiếp Ä‘i và o má»™t ám nhai… !
Sở Hoan không rõ, há»i:
- Lão Bạch, ngươi nói ám nhai là chỉ?
Bạch Hạt Tá» lá»™ ra tÆ°Æ¡i cÆ°á»i tối nghÄ©a, khẽ nói:
- Äại nhân, ám nhai là chỉ cá»a tối, cá»a tối nà y… ha ha, chÃnh là chá»— của kỹ nữ.
Sở Hoan đổ mồ hôi trán, hiểu được:
- Ngươi nói là gái giang hồ?
- Äúng váºy.
Bạch Hạt TỠnói:
- NhÆ°ng thanh lâu chÃnh quy cÅ©ng phải ná»™p thuế, cá»a tối trên ám nhai, má»™t nhà cÅ©ng chỉ hai ba gái giang hồ, bình thÆ°á»ng là má»™t ngÆ°á»i thu hai ba cô nÆ°Æ¡ng hoặc phu nhân tÆ° sắc không tồi là m sinh ý lén lút, Ä‘i tá»›i đó, không gá»i nghe hát, gá»i và o uống trà , giá tiá»n rẻ, chẳng qua các loại phục vụ lại không nhiá»u.
Sở Hoan nhÆ° cÆ°á»i nhÆ° không, nhịn không được nói:
- Bạch huynh hiểu rất rõ những thứ nà y đó.
Bạch Hạt TỠxấu hổ nói:
- Không dối gạt đại nhân, trÆ°á»›c kia tại huyện Thanh Liá»…u, cÅ©ng có ám nhai, mấy huynh đệ thủ hạ của ta chÃnh là thu phà bảo há»™ mấy cá»a tối nà y… !
DÆ°á»ng nhÆ° Ä‘oạn chuyện cÅ© nà y không đáng khoe khoang, gã vá»™i khoát tay cÆ°á»i nói:
- Äại nhân chá»› chê cÆ°á»i, trở lại chuyện chÃnh, Ngô Phong Ä‘i và o cá»a tối, ta thấy hắn Ä‘i Ä‘Æ°á»ng quen thuá»™c, hÆ¡n nữa bà tá» của cá»a tối nà y tá»±a hồ rất quen thuá»™c vá»›i hắn… Hẳn là quen biết đã lâu, xem ra lúc trÆ°á»›c hắn đã trà trá»™n tại huyện Bắc Nguyên, hÆ¡n nữa thÆ°á»ng xuyên tá»›i ám nhai… !
- NhÆ° váºy, hắn quả thá»±c chỉ là má»™t lang trung ngao du bốn phÆ°Æ¡ng, y thuáºt cÅ©ng không cao minh.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Nếu nhÆ° hắn có năng lá»±c chữa trị tốt dịch bệnh cho phu nhân, nhÆ° váºy thủ Ä‘oạn cÅ©ng được, có y thuáºt nhÆ° váºy, cho dù không phải nhà hà o phú, chắc chắn cÅ©ng không thiếu bạc tiêu, căn bản không có khả năng Ä‘i loại cá»a tối giá rẻ nà y.
Bạch Hạt TỠnói:
- Äại nhân nói không sai, Ä‘i loại cá»a tối nà y Ä‘á»u là lÆ°u manh trên ngÆ°á»i không có mấy lượng bạc, tháºt sá»± có bạc trong tay, ai lại Ä‘i nÆ¡i đó.
Sở Hoan nhÃu mà y, nhÆ° có suy nghÄ©, sau má»™t lát má»›i khẽ nói:
- Hay là cao nhân phÃa sau hắn lại ở ám nhai?
Hắn cÅ©ng không biết là lầm bầm hay là há»i thăm Bạch Hạt Tá».
Bạch Hạt Tá» cho rằng Ä‘ang há»i thăm gã, láºp tức nói:
- Äại nhân, Ä‘iá»u nà y chắc không phải, tháºt sá»± có cao nhân nhÆ° váºy, sao lại trốn trong ám nhai?
Gã thấp giá»ng:
- Vì biết rõ rà ng tình hình, ta tiến tá»›i bên cạnh cá»a tối… !
Thấy Sở Hoan dùng ánh mắt khác thÆ°á»ng nhìn mình, Bạch Hạt Tá» vá»™i và ng giải thÃch:
- Äại nhân, ta là vì nghe ngóng tin tức, không há» là m bất cứ chuyện gì, bà tá» kia khuyên ta cả buổi, ta căn bản không há» Ä‘á»™ng lòng… !
Sở Hoan gáºt đầu cÆ°á»i nói:
- Ta hiểu được, ta hiểu được, tháºt ra ngÆ°Æ¡i là m cái gì ta cÅ©ng sẽ không trách ngÆ°á»i.
Bạch Hạt Tá» xấu hổ cÆ°á»i, lúc nà y má»›i thấp giá»ng nói:
- Thăm dò được từ miệng các nà ng, trÆ°á»›c kia Ngô Phong chÃnh là lang trung ngao du quanh huyện Bắc Nguyên, không có bản lãnh gì, hÆ¡n nữa vẫn luôn rất nghèo khó, trÆ°á»›c kia được má»™t Ãt bạc, liá»n chạy tá»›i ám nhai, là nhân váºt cá»u lÆ°u chÃnh cống. Nếu phát sốt ho khan, Ngô Phong cÅ©ng có mấy phÆ°Æ¡ng thuốc có thể chữa trị, phà m là gặp được má»™t số bệnh táºt hÆ¡i khó khăn, Ngô Phong liá»n thúc thủ vô sách, nghe nói không lâu trÆ°á»›c má»™t kỹ nữ má»c bá»c mủ trên cổ, Ngô Phong vừa má»›i đến, tìm hắn xem bệnh hắn cÅ©ng không thể chữa.
- Váºy ngÆ°Æ¡i có thăm dò được, ám nhai còn có đại phu nà o?
- Tuyệt đối không có.
Bạch Hạt Tá» láºp tức nói:
- Äại nhân, ta có thể dùng đầu đảm bảo vá»›i ngà i, ám nhai tuyệt đối không có đại phu khác.
Sở Hoan dựa và o ghế, như có suy nghĩ, lâu sau rốt cuộc nói:
- Lão Bạch, hai ngà y nà y ngÆ°Æ¡i không cần là m chuyện gì khác, giúp ta xem Ngô Phong Ä‘i đến những nÆ¡i nà o, ngÆ°Æ¡i dẫn theo hai ngÆ°á»i bên cạnh, nếu có tình hình láºp tức phái ngÆ°á»i nói cho ta… Nếu nhÆ° phÃa sau hắn tháºt sá»± có cao nhân chỉ Ä‘iểm, nhÆ° váºy mấy ngà y nà y hắn nhất định sẽ Ä‘i gặp vị cao nhân kia, chúng ta thả dây câu dà i câu cá lá»›n, cho dù thế nà o cÅ©ng phải tìm được vị cao nhân kia.
Nếu nhÆ° nói trÆ°á»›c kia Sở Hoan vẫn không thể xác định phÃa sau Ngô Phong phải chăng có cao nhân khác, lúc nà y rốt cuá»™c xác định được, vị cao nhân kia chắc chắn tồn tại, mà hắn nhất định phải tìm được cao nhân sau mà n trong thá»i gian ngắn nhất.
Sáng sá»›m ngà y tiếp theo, Niên Tân Lam đến bái kiến Sở Hoan, mặc dù nháºm chức má»™t ngà y ngắn ngủn, nhÆ°ng Niên Tân Lam đã phân công từng chuyện Sở Hoan giao xuống, tháºt ra trong lòng quan lại lá»›n nhá» huyện Bắc Nguyên cÅ©ng không quan tâm Niên Tân Lam, thế nhÆ°ng Tổng đốc đại nhân ở lại trong huyện thà nh, hÆ¡n nữa lúc Niên Tân Lam má»›i nháºn chức liá»n không há» khách khà biểu lá»™ muốn chỉnh đốn thái Ä‘á»™ lại trị, cho nên đám quan viên là m việc rất ra sức, giống nhÆ° huyện Thanh ÄÆ°á»ng lúc trÆ°á»›c, triệu táºp các đại phu nổi tiếng trong ngoà i huyện Bắc Nguyên, thiết láºp quán cách ly, Sở Hoan an bà i má»i chuyện giống nhÆ° ở huyện Thanh ÄÆ°á»ng, cho nên đến lúc nà y má»i chuyện ngay ngắn tráºt tá»±, mặc dù Niên Tân Lam là ngÆ°á»i Ä‘á»c sách, nhÆ°ng rõ rà ng không phải chỉ biết Ä‘á»c sách, đầu óc cÅ©ng linh hoạt, nhiệm vụ Sở Hoan giao cho gã, gã cÅ©ng hiểu được, Ä‘á»u có thể chấp hà nh rất tốt.
Niên Tân Lam đến tìm Sở Hoan, không phải chuyện gì khác, là vì chuyện kho huyện Bắc Nguyên.
Tà o Huyện lệnh lúc trÆ°á»›c tìm cách trÆ°ng thu thuế má tại Bắc Nguyên, mặc dù thá»i gian không dà i, thuế má lại không Ãt. Mặc dù gã đã chuẩn bị tÆ° tưởng ôm và o lòng, nhÆ°ng cÅ©ng không thể trá»±c tiếp cÆ°á»›p lấy thuế má và o trong túi, nhÆ° váºy cÅ©ng tốt hÆ¡n so vá»›i chuyện nam trá»™m nữ xÆ°á»›ng trong thiên hạ, nhÆ°ng vẫn phải thủ thêm má»™t túi da giả nhân giả nghÄ©a bên ngoà i. Tà o Huyện lệnh muốn ôm và o lòng, nhÆ°ng thuế má vẫn phải Ä‘i qua Há»™ phòng Huyện nha, do Kinh thừa Há»™ phòng là m má»™t số sổ sách giả, từ đó lại lấy khá»i kho huyện, sau nà y muốn Ä‘iá»u tra, sổ sách giả lúc trÆ°á»›c, cÅ©ng sẽ không dá»… Ä‘iá»u tra.
Chẳng qua Tà o Huyện lệnh chÆ°a ôm thuế má và o túi mình, lại trùng hợp vừa vặn đụng phải Sở Hoan, kho huyện Bắc Nguyên hiện giá» mặc dù không nói tá»›i thuế ruá»™ng đầy kho, nhÆ°ng cÅ©ng vô cùng đầy đủ, Niên Tân Lam kiểm tra kho huyện, trái lại không tiện tá»± mình là m chủ xá» lý, sáng sá»›m tá»›i chÃnh là xin chỉ thị của Sở Hoan.
Chương 958: Quan đạo.
Sở Hoan lại rất tán thưởng thái Ä‘á»™ xá» lý của Niên Tân Lam. Äây là quan viên hắn Ä‘á» bạt lần đầu tiên, chủ yếu là nhìn trúng khà phách và sá»± gan dạ, sáng suốt của hắn.
Chỉ có Ä‘iá»u Niên Tân Lam có thể gánh vác được trách nhiệm là m huyện lệnh Bắc Nguyên huyện hay không thì Sở Hoan cÅ©ng không dám tin chắc. Chẳng qua vạn sá»± khởi đầu nan. Hắn đã Ä‘á» bạt Niên Tân Lam, nếu Niên Tân Lam tháºt sá»± có năng lá»±c thì Sở Hoan cÅ©ng sẽ táºn tâm bồi dưỡng.
Niên Tân Lam cung kÃch báo cáo tình huống kho của huyện nha cho Sở Hoan, xin Sở Hoan phÆ°Æ¡ng pháp xá» trà số bạc tồn kho của huyện nha. Sở Hoan ngược lại cÅ©ng không gấp gáp, mỉm cÆ°á»i há»i:
- Niên huyện lệnh chuẩn bị xỠlý đám bạc tồn kho nà y thế nà o?
- Hạ quan đã Ä‘á»c sổ ghi thuế má, thấy bên trong đó có má»™t phần quỹ Ä‘en. CÅ©ng may là đại nhân tá»›i kịp, cuốn sổ nà y cÅ©ng chÆ°a bị tiêu hủy. NgÆ°á»i giữ kho sợ gánh trách nhiệm, cÅ©ng không dám dấu diếm mà giao cho hạ quan.
Niên Tân Lam nghiêm nghị nói:
- Sổ Ä‘en và sổ thá»±c chênh lệch rất lá»›n. Số lượng bạc trong sổ Ä‘en khá khá»›p vá»›i số bạc trong kho, hÆ¡n nữa Ä‘á»u ghi chi tiết từng khoản thuế bạc. Hạ quan cho rằng số bạc phi pháp tá»›i từ đâu thì nên trả lại đó.
Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- à của Niên đại nhân là trả lại bạc cho ngÆ°á»i đóng thuế sao?
Niên Tân Lam chắp tay nói:
- Äúng là hạ quan có ý nà y. Bạc tồn trong kho huyện phần lá»›n Ä‘á»u là tiá»n không hợp pháp. Nếu không thể trả lại toà n bá»™ số bạc đã đóng thì chỉ sợ sẽ ô uế kho bạc, cÅ©ng ô uế cả nha môn.
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i, lấy hai mẩu bạc vụn ra, đặt và o tay, Ä‘Æ°a tá»›i trÆ°á»›c mặt Niên Tân Lam, há»i:
- Niên Tân Lam, ngươi nói cho bổn quan biết, trong hai mẩu bạc nà y, mẩu nà o là sạch, mẩu nà o là bẩn?
Niên Tân Lam hÆ¡i giáºt mình, nhất thá»i không biết tại sao Sở Hoan lại há»i nhÆ° váºy, nhìn hai mẩu bạc kia cÅ©ng không có gì khác nhau, nhất thá»i không biết phải trả lá»i là m sao, trầm mặc má»™t lúc, rốt cục nói:
- Äại nhân công chÃnh liêm minh, trên ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i không thể là bạc bẩn được.
Sở Hoan cÆ°á»i ha hả má»™t tiếng, thu hồi bạc, nói:
- Ngươi có biết tại sao bản đốc lại bãi miễn Tà o huyện lệnh, dùng Niên Tân Lam ngươi không?
Niên Tân Lam do dự một chút, rốt cục nói:
- Tà o huyện lệnh ăn hối lá»™ trái pháp luáºt, tá»™i không thể tha. Äại nhân đã trả lại sá»± công bằng cho dân chúng!
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Tất nhiên là phải trả sá»± công bằng cho dân chúng. NhÆ°ng nguyên nhân tháºt sá»± bản đốc bãi miá»…n Tà o huyện lệnh là bởi vì ngÆ°á»i nà y không biết việc.
Sở Hoan dựa và o ghế, nhìn Niên Tân Lam nói:
- Bản thân bạc không có tá»™i. Nếu Tà o huyện lệnh có thể sá» dụng bạc, hÆ¡n nữa bạc nà y dùng để là m lợi cho dân thì bản đốc cÅ©ng không bãi miá»…n hắn, ngược lại còn ban thưởng cho hắn. Bản đốc dùng ngÆ°Æ¡i không phải bởi Niên Tân Lam ngÆ°Æ¡i trong sạch. Trên thá»±c tế, bản đốc cÅ©ng không hiểu rõ ngÆ°Æ¡i lắm. Bản đốc dùng ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ¡n giản là bởi ngÆ°Æ¡i có gan, có lòng muốn là m việc giúp dân mà thôi. Xây dá»±ng lại Tây Quan, bản đốc muốn dùng quan có tà i. Chỉ cần có thể là m việc, bản đốc sẽ sá» dụng. Nếu là hiá»n tà i tà i đức nhiá»u mặt thì tất nhiên bản đốc sẽ trá»ng dụng. Nếu không có ngÆ°á»i nhÆ° váºy thì bản đốc sẽ dùng theo tà i từng ngÆ°á»i là được!
Niên Tân Lam há to miệng nhÆ°ng lại không nói lên lá»i.
- Há» Tà o không có đức hạnh nhÆ°ng khiến bản đốc bất mãn chÃnh là hắn sÆ°u cao thuế nặng, kÃch thÃch oán thán, khiến việc xây dá»±ng lại Bắc Nguyên cà ng khó khăn hÆ¡n. Äây là biểu hiện của sá»± bất tà i, cÅ©ng là nguyên nhân bản đốc hạ sát thủ.
Sở Hoan nhìn chằm chằm và o mắt Niên Tân Lam.
- Niên Tân Lam ngÆ°Æ¡i nếu có tà i năng, dù dùng chút Ãt thủ Ä‘oạn phi thÆ°á»ng nhÆ°ng có thể khiến phần lá»›n dân chúng Bắc Nguyên được lợi, để bách tÃnh Bắc Nguyên an cÆ° lạc nghiệp thì bản đốc sẽ trá»ng dụng ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng nếu dù ai cÅ©ng khen Niên Tân Lam ngÆ°Æ¡i là quan tốt, là thanh quan nhÆ°ng Bắc Nguyên huyện không khởi sắc thì bản đốc cÅ©ng sẽ bãi miá»…n ngÆ°Æ¡i, tuyệt đối không giữ lại.
Niên Tân Lam rốt cục nói:
- Thánh nhân nói là dùng đức trÆ°á»›c, đại nhân là m váºy...
- Biết bản đốc háºn nhất là loại ngÆ°á»i nà o không?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Bản đốc háºn nhất là những kẻ háo danh.
Hắn giơ một tay lên, ra hiệu cho Niên Tân Lam ngồi xuống trước.
- Niên đại nhân, có hai vị quan viên, vị thứ nhất là thanh danh không tốt, có khuyết Ä‘iểm, tháºm chà tham tà i háo sắc. NhÆ°ng nÆ¡i hắn thống trị, bách tÃnh an cÆ° lạc nghiệp. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u trải qua thá»i gian già u có bình thản. Vị quan viên thứ hai thanh danh rất tốt, xá» sá»± công bằng, ghét ác nhÆ° thù, má»™c mạc tiết kiệm. Äức hạnh của hắn được tán thưởng nhÆ°ng nÆ¡i hắn thống trị, dân chúng khốn khổ, trá»™m cÆ°á»›p thà nh Ä‘Ã n. Dân chúng không sống yên ổn nổi. Theo ý kiến của ngÆ°Æ¡i, hai vị quan viên nà y, nếu nhÆ° chỉ có thể lá»±a chá»n được má»™t ngÆ°á»i thì ngÆ°Æ¡i thấy nên chá»n vị nà o?
Niên Tân Lam do dá»± má»™t chút, cÅ©ng không trá»±c tiếp trả lá»i. Hắn không phải là ngÆ°á»i há»c vẹt, biết rõ Sở Hoan nói nhÆ° váºy, tất nhiên có thâm ý khác, chắp tay nói:
- KÃnh xin đại nhân chỉ Ä‘iểm cho!
- Trên thế giá»›i nà y có hai loại ngÆ°á»i, má»™t loại cầu lợi. Äây là loại quan viên thứ nhất mà bản đốc nói. Bá»n há» có khuyết Ä‘iểm là mong cho bản thân hưởng lạc. Má»™t loại ngÆ°á»i khác lại cầu danh, giống nhÆ° loại ngÆ°á»i thứ hai, giữ mình trong sạch.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Theo ý kiến của ngươi, cầu lợi tốt hay cầu danh tốt?
Niên Tân Lam láºp tức nói:
- Tất nhiên giữ mình trong sạch là thá»a đáng hÆ¡n.
Sở Hoan nhoẻn miệng cÆ°á»i nói:
- Kẻ cầu lợi tuy truy cầu hưởng lạc cho bản thân nhÆ°ng là m quan linh hoạt khéo léo, là m việc có thủ Ä‘oạn, có thể giúp dân chúng già u có, sung túc. Mà kẻ cầu danh giữ mình trong sạch, sợ hãi đủ Ä‘iá»u, không dám buông tay buông chân, câu nệ không thay đổi. Thà rằng dân chúng chịu khổ nhÆ°ng cÅ©ng không muốn để thanh danh mình nhiá»…m bẩn má»™t chút nà o, là m chuyện gì cÅ©ng không xong, dân chúng cùng khổ. NgÆ°Æ¡i cảm thấy trong hai loại ngÆ°á»i nà y ai tốt hÆ¡n?
Niên Tân Lam giống nhÆ° có Ä‘iá»u gì suy nghÄ©, chẳng biết phải trả lá»i thế nà o.
- Mục Ä‘Ãch bản đốc nói những lá»i nà y rất Ä‘Æ¡n giản, chỉ muốn cho ngÆ°Æ¡i biết, ngÆ°Æ¡i đã là m quan, phải biết là m quan nhÆ° thế nà o.
Sở Hoan cháºm rãi nói:
- Là m quan là chân chÃnh và o Ä‘á»i, tiến và o bÆ°á»›c tá» thiên hạ. TrÆ°á»›c chỉ có thể lo cho mình, tiến và o là giúp đỡ cho bá tánh, hưởng thụ ấm lạnh nhân gian. NhÆ°ng quan trá»ng nhất là có thể bảo vệ dân chúng má»™t phÆ°Æ¡ng, để bá»n há» an cÆ° lạc nghiệp, già u có phồn vinh. Nếu vì cầu thanh danh mà bó tay bó chân, không để ý tá»›i sống chết của dân chúng, nhÆ° váºy không xứng là m quan, cho dù có rút lui thì thanh danh kia cÅ©ng chẳng ra gì. Có thể là m cho dân chúng già u có, sung túc, an khang thì dù là tham quan cÅ©ng khiến bản đốc Æ°a thÃch hÆ¡n là thanh quan.
Niên Tân Lam nhÆ° hiểu nhÆ° không. Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Bản đốc không bảo ngÆ°Æ¡i là m tham quan. Có thể tà i đức vẹn toà n, tất nhiên là ngÆ°á»i mà bổn quan kÃnh nể nhất. Nếu ngÆ°Æ¡i có thể tà i đức vẹn toà n, bổn quan tất nhiên sẽ vui mừng phi thÆ°á»ng.
Dừng lại má»™t chút, hắn lại há»i lần nữa:
- Niên đại nhân, bây giỠngươi đã biết xỠlý bạc trong kho như thế nà o chưa?
Niên Tân Lam nghĩ ngợi, rốt cục nói:
- à đại nhân phải chăng là , bạc thu thuế rồi không cần trả lại, lưu lại dùng là m của công sao?
Sở Hoan nhoẻn miệng cÆ°á»i nói:
- Váºy ngÆ°Æ¡i cảm thấy lÆ°u lại là m của công nhÆ° thế nà o?
Niên Tân Lam nói:
- Dân dÄ© thá»±c vi thiên. Hạ quan cho rằng muốn xây dá»±ng lại Tây Quan, khôi phục nguyên khà đầu tiên phải khôi phục sản xuất. Chỉ có lÆ°Æ¡ng thá»±c má»›i có thể khiến bách tÃnh an cÆ° lạc nghiệp. Tây Quan thiếu lÆ°Æ¡ng thá»±c. Bên trong Bắc Nguyên huyện lại có rất nhiá»u ruá»™ng đồng. Mặc dù má»™t bá»™ pháºn đã trồng lÆ°Æ¡ng thá»±c nhÆ°ng còn phần lá»›n là thiếu lÆ°Æ¡ng, hoang phế vô cùng. Nếu gieo lÆ°Æ¡ng thá»±c quá Ãt thì sang năm sẽ xuất hiện nguy cÆ¡ vá» lÆ°Æ¡ng thá»±c. Cho nên hạ quan cảm thấy, nếu kho huyện thá»±c sá»± có bạc, ngoà i việc dùng để chống ôn dịch trÆ°á»›c mắt thì còn lại Ä‘á»u dùng hết để mua lÆ°Æ¡ng thá»±c. Tây Quan thiếu lÆ°Æ¡ng thá»±c thì hạ quan có thể phái ngÆ°á»i và o quan ná»™i Ä‘i mua. Triá»u đình gian nan, quốc khố trống rá»—ng thì cÅ©ng có nhiá»u thân sÄ©, phú hà o quan ná»™i đủ lÆ°Æ¡ng!
Thấy Sở Hoan gáºt đầu mỉm cÆ°á»i, Niên Tân Lam hÆ¡i ngồi thẳng lên nói:
- Thân sÄ© không phải ná»™p lÆ°Æ¡ng, đã từng là m quan, từng có công danh, dù có ruá»™ng đất Ä‘iá»n sản thì cÅ©ng không phải ná»™p thuế cho triá»u đình. Trong quan ná»™i có rất nhiá»u sÄ© tá»™c. Trong kho của bá»n há» tất nhiên còn trữ nhiá»u lÆ°Æ¡ng thá»±c. Chỉ cần tìm tá»›i bá»n há» thì không thiếu lÆ°Æ¡ng mua.
Sở Hoan rốt cục vá»— tay cÆ°á»i nói:
- Niên Tân Lam, bổn quan không nhìn lầm ngÆ°Æ¡i. Rốt cục ngÆ°Æ¡i cÅ©ng hiểu lá»i bổn quan rồi. Không tồi. Lấy của dân thì dùng tại dân. Tà o huyện lệnh Ä‘oạt thuế má, nếu đổi lại là lúc trÆ°á»›c, ngÆ°Æ¡i trả lại cÅ©ng được. NhÆ°ng hôm nay là lúc phi thÆ°á»ng, triá»u đình khó khăn, đã giảm thuế cho Tây Quan rồi. Quan dân Tây Quan Äạo chúng ta phải tá»± lá»±c cánh sinh thôi. NgÆ°Æ¡i Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t quan huyện, nếu trong kho không có bạc thì là m việc thế nà o đây? ChÃnh ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nói là còn phải đối phó vá»›i ôn dịch, còn phải mua lÆ°Æ¡ng thá»±c khôi phục sản xuất. Những việc nà y Ä‘á»u cần bạc cả. Chá»› nói bạc trong kho của huyện vốn không nhiá»u, dù nhiá»u gấp đôi Ä‘i nữa, khi cần dùng thì cÅ©ng chÆ°a chắc đã đủ. Giá» ngÆ°Æ¡i chẳng những không thể trả lại bạc thuế mà còn phải nghÄ© biện pháp kiếm bạc!
Niên Tân Lam cau mà y nói:
- Chẳng lẽ đại nhân nói chúng ta lại phải thu thuế dân chúng sao?
Trên mặt hắn đã hiện ra vẻ không vui.
- Niên Tân Lam à Niên Tân Lam. Ngươi còn muốn bản đốc khen ngươi sao?
Sở Hoan thở dà i:
- NgÆ°Æ¡i biết biến hóa hÆ¡n ngÆ°á»i Ä‘á»c sách bình thÆ°á»ng nhÆ°ng cÅ©ng chÆ°a linh hoạt nhÆ° bản đốc mong muốn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể tăng thuế, hÆ¡n nữa phải láºp tức ngừng ngay thứ thuế gá»i là thuế xây dá»±ng kia. Phải miá»…n giảm thuế má. Tháºt ra cÅ©ng không phải không có cách kiếm bạc. Có má»™t câu nói rất không tồi. Xây dá»±ng Tây Bắc, không phải chỉ là trách nhiệm của má»™t ngÆ°á»i, cÅ©ng không phải là trách nhiệm của má»™t nhóm ngÆ°á»i mà là trách nhiệm của toà n bá»™ dân chúng Tây Quan Äạo cao thấp. Có tiá»n bá» tiá»n, có sức bá» sức. Äiá»u Ä‘á»™ng dân phu mở mÆ°Æ¡ng rãnh, sá»a bá» bao, việc nà y tốn sức, tất nhiên không thể thiếu dân chúng được. NhÆ°ng những việc nà y cÅ©ng tiêu bạc. Kho huyện không đủ, tất nhiên phải cần thân sÄ© địa phÆ°Æ¡ng tà i trợ má»™t chút. Có thể quyên tiá»n thì Ä‘á»u ghi phiếu nợ bạc bá»n hỠđể tá»›i mượn. Tuy nhiên có má»™t số ngÆ°á»i không thể ép thu, cần bá»n há» tá»± nguyện bá» bạc ra!
Niên Tân Lam nhịn không được mà gãi đầu một cái, nói:
- Äại nhân, là m sao bá»n há» tá»± nguyện bá» bạc ra được!
- Chuyện nà y phải xem bản lĩnh của Niên đại nhân ngươi rồi.
Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i sống không thể để nghẹn nÆ°á»›c tiểu chết. Niên Tân Lam ngÆ°Æ¡i là huyện quan phụ mẫu má»™t huyện, tất nhiên phải nghÄ© biện pháp. Giống nhÆ° viết phiếu nợ nhÆ°ng ngà y sau sẽ trả lại gấp bá»™i hoặc dù ai bá» ra bao nhiêu bạc cÅ©ng có thể miá»…n thuế và i năm. Bản đốc cho ngÆ°Æ¡i quyá»n quyết định ở Bắc Nguyên, tất nhiên không phải chỉ nói miệng. Toà n bá»™ Ä‘á»u phải dá»±a và o tà i ứng biến của ngÆ°Æ¡i.
Lúc đầu mặt Niên Tân Lam còn có vẻ khó khăn, suy nghÄ© má»™t lát, mắt dần dần sáng lên, dÆ°á»ng nhÆ° nghÄ© thông Ä‘iá»u gì, đứng dáºy, chắp tay nói:
- Äa tạ đại nhân dạy bảo. Hạ quan đã hiểu má»™t chút rồi.
- Hiểu rồi thì đi là m chuyện cần là m thôi.
Sở Hoan cảm thấy kẻ nà y có thể đà o tạo được.
- NhÆ°ng ta cÅ©ng phải nói lá»i mất lòng trÆ°á»›c. Nếu ngÆ°Æ¡i khiến Bắc Nguyên huyện được thái bình thì bản đốc sẽ không bạc đãi ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng nếu ngÆ°Æ¡i là m không xong, bản đốc sẽ không nÆ°Æ¡ng tay. Tháºt ra từ xÆ°a tá»›i nay, bản đốc chÆ°a bao giá» nÆ°Æ¡ng tay.
Chương 959: Cô xá trúc lâm.
Ngô Phong không há» nuốt lá»i, lúc hoà ng hôn, vẫn mặc trang phục giống hôm qua, Ä‘i tá»›i Huyện nha. Chẳng qua gã Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không biết bản thân đã bị Sở Hoan phái ngÆ°á»i giám thị nghiêm máºt.
Lúc gã còn chÆ°a tá»›i Huyện nha, Sở Hoan đã sá»›m nháºn được tin tức, biết được gã sẽ tá»›i.
Chá» lúc Ngô Phong Ä‘Æ°a ra thứ gá»i là "Linh Ä‘an diệu dược vừa má»›i chế ra đêm qua", Sở Hoan chỉ có thể nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ vị Ngô đại phu nà y nằm trên ngÆ°á»i nữ nhân phối chế giải dược.
NhÆ°ng hắn rất rõ rà ng, từ tối qua và o ám nhai tiến và o cá»a tối, mãi đến trÆ°á»›c khi tá»›i Huyện nha, vị Ngô đại phu nà y vẫn luôn ở trong cá»a tối, cÅ©ng không Ä‘i tá»›i bất cứ nÆ¡i nà o khác.
Sở Hoan rõ rà ng trong lòng, linh Ä‘an diệu dược Ngô Phong lấy ra hôm nay, tháºt ra hôm qua đã đặt ở trong túi, hôm nay má»›i lấy ra. Sở Hoan cảm thấy ngÆ°á»i nà y rất có thể chỉ vì kiếm thêm má»™t bữa cÆ¡m, hoặc là còn muốn nháºn được má»™t Ãt tiá»n thưởng từ Huyện nha, Ä‘iểm nà y có thể thấy được khi Ngô Phong liên tục nhấn mạnh đây là linh Ä‘an diệu dược.
Sắc trá»i còn chÆ°a tối, Sở Hoan sai ngÆ°á»i chuẩn bị yến há»™i, chẳng qua dÆ°á»ng nhÆ° Ngô đại phu cÅ©ng không có tâm tình ăn cÆ¡m, chỉ nhắc Ä‘i nhắc lại sá» dụng dược váºt thế nà o, lại nhấn mạnh chỉ cần má»—i ngà y dùng dược váºt đúng hạn, nhÆ° váºy không ngoà i ba tá»›i năm ngà y, quý thể của phu nhân Tổng đốc sẽ khá»i hẳn. Sở Hoan biết rõ trong lòng, lấy má»™t trăm lạng bạc ròng Ä‘Æ°a cho gã.
Ngô Phong mặt mà y há»›n hở, vui mừng cáo từ. Bạch Hạt Tá» mang theo hai ngÆ°á»i, tiếp tục âm thầm theo dõi.
Sở Hoan vốn tưởng rằng ngÆ°á»i nà y lại muốn ăn chÆ¡i Ä‘Ã ng Ä‘iếm, Ä‘ang lo lắng là m thế nà o má»›i đạt được tung tÃch vị cao nhân kia từ miệng Ngô Phong.
Nếu quang minh chÃnh đại bắt tá»›i thẩm vấn, Sở Hoan Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên nói má»™t câu là có thể là m được, nhÆ°ng cho dù thế nà o đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng xem nhÆ° là ân nhân cứu mạng của Tố NÆ°Æ¡ng, hôm nay hắn Ä‘i thăm Tố NÆ°Æ¡ng mấy lần, trạng thái thân thể của Tố NÆ°Æ¡ng đã tốt hÆ¡n rất nhiá»u, nếu nhÆ° bắt Ngô Phong lại thẩm vấn, dù sao cÅ©ng không thá»a đáng.
Thế nhÆ°ng vừa nghÄ© tá»›i chuyện liên quan tá»›i bệnh dịch Tây Quan, Sở Hoan liên tục suy nghÄ©, tháºm chà thÆ°Æ¡ng nghị má»™t phen vá»›i Äá»— Phụ Công, đã chuẩn bị nếu Bạch Hạt Tá» vẫn không thể phát hiện dấu vết từ trên ngÆ°á»i Ngô Phong, váºy cÅ©ng chỉ có thể phái ngÆ°á»i âm thầm bắt cóc Ngô Phong, ép há»i gã tung tÃch của cao nhân. Trông Ngô Phong cÅ©ng không giống má»™t kẻ cứng xÆ°Æ¡ng, tháºt sá»± bị ngÆ°á»i thẩm vấn, không cần phải nghiêm hình bức cung, có lẽ đã có thể đạt được tung tÃch cao nhân từ miệng Ngô Phong, vì Tây Quan, ân tình cá nhân cÅ©ng không để ý tá»›i.
Tháºm chà Sở Hoan đã triệu hoán Hiên Viên Thắng TaÍ€i tá»›i, sai gã tìm mấy thủ hạ tay chân lÆ°u loát phản ứng nhanh nhẹn, chuẩn bị áp dụng kế hoạch bắt cóc của mình. Nếu nhÆ° Ngô Phong vẫn còn ở ám nhai, mấy ngÆ°á»i giả trang trá»±c tiếp bắt cóc Ngô Phong cÅ©ng không phần tốn nhiá»u sức.
ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng Tổng đốc đại nhân, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ không lo lắng có ngÆ°á»i tá»›i Nha môn báo án.
Không nói đến ám nhai vốn không thể lá»™ ra ngoà i ánh sáng, bắt má»™t ngÆ°á»i Ä‘i, kỹ nữ cá»a tối sẽ không nói nhiá»u má»™t câu, cho dù tháºt sá»± báo án, Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng Tổng đốc đại nhân chẳng lẽ còn lo lắng sai dịch Nha môn huyện Ä‘iá»u tra.
Chẳng qua Hiên Viên Thắng TaÍ€i còn chÆ°a gá»i ngÆ°á»i tá»›i, bên Bạch Hạt Tá» lại có tình huống. Sắc trá»i lá» má», lạc Ä‘Ã khách Liá»…u Tùy Phong Ä‘i theo Bạch Hạt Tá» giám thị Ngô Phong đã vá»™i vã trở lại Nha môn, bẩm báo vá»›i Sở Hoan.
Hôm nay Ngô Phong cÅ©ng không tá»›i ám nhai, mà đi vòng vo má»™t hồi trên phố, lại Ä‘i mấy tiệm bán thuốc, mua má»™t Ãt dược liệu, thừa dịp trá»i tối trÆ°á»›c khi đóng cá»a thà nh, rá»i khá»i thà nh.
Bạch Hạt Tá» biết được chuyện không tầm thÆ°á»ng, dẫn theo má»™t ngÆ°á»i ra khá»i thà nh, phái má»™t ngÆ°á»i trở vá» tranh thủ báo tin. Bạch Hạt TỠđã bà n bạc tốt nếu Ä‘i quá xa, sẽ lÆ°u lại dấu hiệu ven Ä‘Æ°á»ng.
Sở Hoan tin thần chấn Ä‘á»™ng, Ngô Phong mua dược tà i từ huyện thà nh, sau đó ra khá»i thà nh, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là không bình thÆ°á»ng. Không nói hai lá»i, hắn láºp tức tìm Cừu NhÆ° Huyết cùng Lang Oa Tá», bởi vì lần trÆ°á»›c Ä‘i tìm Diêm Bình SÄ© ở Thanh ÄÆ°á»ng, lại bị ngÆ°á»i mÆ°u tÃnh, Sở Hoan Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng hiểu được đạo lý quân tá» không đứng chá»— nguy hiểm, lần nà y Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ không tiết lá»™ hà nh tung của mình, ngoại trừ Hiên Viên Thắng TaÍ€i tiếp tục lÆ°u thủ tại Huyện nha, chỉ có Sở Hoan cùng Cừu NhÆ° Huyết và Lang Oa Tá» biết được việc nà y, ngay cả Tôn Tử Không cÅ©ng không được thông báo.
Ba ngÆ°á»i Ä‘á»u thay đổi y phục hà ng ngà y, Cừu NhÆ° Huyết giấu Ä‘ao trong ngÆ°á»i, lần nà y Lang Oa Tá» cÅ©ng không thể quang minh chÃnh đại mang theo trÆ°á»ng cung, gã bá» dây cung, dùng bao vải bá»c lấy, há»™p tên cÅ©ng được gói kỹ xách trong tay. Có kinh nghiệm lần trÆ°á»›c, lần nà y Cừu NhÆ° Huyết và Lang Oa Tá» cẩn tháºn hÆ¡n rất nhiá»u, hÆ¡n nữa hai ngÆ°á»i cÅ©ng hết sức rõ rà ng, Sở Hoan hà nh Ä‘á»™ng bà máºt mấy lần, Ä‘á»u dẫn theo mình, đó là coi mình nhÆ° tâm phúc, mặc dù khuôn mặt bình thản, nhÆ°ng trong lòng hai ngÆ°á»i lại có cảm giác kẻ sÄ© chết vì ngÆ°á»i tri ká»·.
DÆ°á»›i sá»± dẫn dắt của Liá»…u Tùy Phong, mấy ngÆ°á»i tá»›i cá»a huyện thà nh. Cá»a huyện thà nh đã đóng, và i tên nha sai thủ thà nh Ä‘ang ẩn trong chòi canh gác nói chuyện phiếm gác đêm, trông thấy đám ngÆ°á»i Sở Hoan cưỡi ngá»±a chạy tá»›i, cÅ©ng không quen biết, còn chÆ°a mở miệng, Sở Hoan đã móc má»™t thá»i bạc Ä‘Æ°a qua nói:
- Là m phiá»n mấy vị, vá»™i ra khá»i thà nh, cho thuáºn tiện.
Nếu Sở Hoan tá»± giá»›i thiệu, mấy tên quan binh thủ thà nh nà y Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không dám cản trở, thế nhÆ°ng Sở Hoan cÅ©ng không muốn để ngÆ°á»i khác biết được hà nh tung của mình, đây là thứ nhất, thứ hai là cÅ©ng muốn khảo sát má»™t chút tình hình thủ vệ ở cá»a thà nh, Tây Quan hiện giỠđạo tặc bá»™c phát, cho tá»›i giá» Sở Hoan cÅ©ng không dám xem thÆ°á»ng, nếu nhÆ° ngà y nà o đó nghe được có loạn phỉ đánh và o huyện thà nh Bắc Nguyên, Sở Hoan cÅ©ng tuyệt đối không cảm thấy kỳ lạ, thế cục há»—n loạn sinh cÆ°á»›p bóc, loạn thế sinh kiêu hùng, không thể tránh được.
Thấy có ngÆ°á»i thống khoái nháºn bạc, ý bảo đồng bạn mở cá»a thà nh ra, Sở Hoan chỉ có thể thở dà i trong lòng. Tình hình thủ thà nh Bắc Nguyên quả thá»±c vẫn khiến cho vị Tổng đốc đại nhân nhÆ° hắn thất vá»ng, lúc nà y cÅ©ng không kịp quan tâm những Ä‘iá»u nà y, Ä‘Ã nh phải sau nà y phân phó tÆ°á»›ng lãnh tÆ°Æ¡ng quan cẩn tháºn quản thúc. Ra khá»i cá»a thà nh, trăng non đã nhô lên từ chân trá»i, thanh nhã chiếu lên thân mấy ngÆ°á»i. Chung quanh hoà n toà n yên tÄ©nh, mấy ngÆ°á»i Sở Hoan thả cháºm tốc Ä‘á»™ ngá»±a, Ä‘ang muốn tìm dấu hiệu Bạch Hạt Tá» lÆ°u lại, chợt nghe trong bóng tối phÃa trÆ°á»›c truyá»n đến âm thanh:
- Äại nhân, bên nà y… !
Liá»n thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i, đúng là má»™t tên lạc Ä‘Ã khách Mã ChÃnh Ä‘i theo Bạch Hạt Tá»:
- Bạch lão đại mới đi chưa xa, để tiểu nhân ở đây chỠđại nhân, chắc hỠcòn chưa đi xa, đi nhanh là có thể đuổi kịp.
Mã ChÃnh cùng Liá»…u Tùy Phong Ä‘á»u là lạc Ä‘Ã khách theo Lang Oa Tá» từ hoang mạc và o quan ná»™i, coi nhÆ° là gia Ä‘inh há»™ viện của Sở Hoan, hiện giá» quan hệ vá»›i Bạch Hạt Tá» cÅ©ng không tồi.
- Cưỡi ngựa sẽ kinh động Ngô phong.
Sở Hoan tung ngÆ°á»i xuống ngá»±a:
- Äã có cÆ¡ há»™i nà y, chúng ta không thể bá» qua. Cừu huynh, Vô Song, hai ngÆ°á»i cùng ta Ä‘uổi theo mau. Mã ChÃnh, Liá»…u Tùy Phong, ngá»±a giao cho các ngÆ°Æ¡i, cá»a thà nh đóng rồi, tạm thá»i không và o được, hiện giá» các ngÆ°Æ¡i tìm má»™t chá»— chỠở ngoà i thà nh.
Mã ChÃnh là Liá»…u Tùy Phong láºp tức đáp ứng. Há» là lạc Ä‘Ã khách quan ngoại, chịu được khổ nhá»c, ở lại ngoà i thà nh má»™t thá»i gian Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không nói chÆ¡i.
Sở Hoan dẫn Lang Oa Tá» và Cừu NhÆ° Huyết nhanh chóng Ä‘i theo phÃa Mã ChÃnh chỉ, tối nay có trăng, có ánh trăng soi Ä‘Æ°á»ng, Ä‘i Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng rất sáng.
Äúng nhÆ° Mã ChÃnh nói, Bạch Hạt Tá» quả nhiên Ä‘i không bao xa, Ä‘uổi theo trong chốc lát, liá»n lá» má» trông thấy Bạch Hạt Tá» lén lút trÆ°á»›c mặt, giống nhÆ° u linh du đãng trong đêm. Äám ngÆ°á»i Sở Hoan tăng tốc Ä‘uổi theo. Nghe thấy Ä‘á»™ng tÄ©nh phÃa sau, Bạch Hạt Tá» cảnh giác quay đầu, vừa nhìn liá»n thấy Sở Hoan, khuôn mặt lá»™ vẻ mừng rỡ, thấp giá»ng nói:
- Äại nhân, ngà i đã tá»›i rồi… !
- Xem ra tối qua thân thể của vị Ngô đại phu kia bị móc rỗng rồi.
Sở Hoan đùa:
- Má»™t thá»i gian dà i nhÆ° váºy, hắn má»›i Ä‘i tá»›i nÆ¡i nà y… !
- Ngay ở phÃa trÆ°á»›c… !
Bạch Hạt TỠchỉ đằng trước nói:
- Äại nhân, ngà i xem, Ngô Phong Ä‘ang ở đó, tháºt sá»± không phải hắn Ä‘i quá cháºm, vừa rồi hắn ngồi xổm cả buổi trong bụi cá» kia, ban đầu ta còn tưởng bị hắn phát hiện cái gì, cố ý trốn tránh ta, sau nà y ta má»›i biết được tên lừa đảo kia Ä‘ang Ä‘i WC… !
Gã cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Äại nhân, ngà i nói chỉ sợ không sai, tên lừa đảo nà y ở lại cá»a tối má»™t đêm, trong đó chỉ có má»™t bà tá» và ba kỹ nữ, nói không chừng Ä‘á»u bị hắn ăn hết, ngà i xem thân thể hắn, Ä‘i Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng lảo đảo… !
Lúc nà y Ngô Phong quả tháºt giống nhÆ° quá»· hồn du đãng, lúc Ä‘i Ä‘Æ°á»ng thân thể lắc lÆ°, Ä‘i giữa con Ä‘Æ°á»ng cá» dại má»c thà nh bụi, quả tháºt nhÆ° quá»· hồn phiêu đãng.
- Xem ra lá gan của tên nà y tháºt không nhá», đã trá»… nhÆ° váºy, má»™t mình Ä‘i Ä‘Æ°á»ng ban đêm cÅ©ng không sợ.
Bạch Hạt TỠkhẽ nói:
- Cho dù không sợ ban đêm Ä‘i Ä‘Æ°á»ng gặp quá»·, thế nhÆ°ng trên ngÆ°á»i hắn mang theo nhiá»u tiá»n nhÆ° váºy, hắn cÅ©ng không sợ bị cÆ°á»›p sao? Chẳng qua… hắn rốt cuá»™c muốn Ä‘i nÆ¡i nà o?
Sở Hoan liá»n thấp giá»ng nói:
- Chúng ta tách ra, chá»› để cho hắn nhìn thấy, không có ta phân phó, mấy ngÆ°á»i khác Ä‘á»u không được tùy tiện hà nh Ä‘á»™ng.
Bốn ngÆ°á»i phân tán ta, Ngô Phong trÆ°á»›c mặt Ä‘i tiếp má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại phÃa sau, chẳng qua bốn ngÆ°á»i sau lÆ°ng hắn cÅ©ng là ngÆ°á»i trong nghá» Ä‘i Ä‘Æ°á»ng ban đêm, Ngô Phong căn bản nhìn không ra chút manh mối nà o, hoà n toà n không biết mình Ä‘ang bị nhìn chăm chú.
CÅ©ng không biết đã bao lâu, Sở Hoan nhìn chằm chằm Ngô Phong, xuyên qua má»™t bãi cá», trải qua má»™t con sông nhá», lại thấy phÃa trÆ°á»›c tối má», gió đêm thổi qua, bóng má» tối Ä‘en giống nhÆ° ngÆ°á»i say, vặn vẹo quá»· dị. Tá»›i gần má»™t chút, Sở Hoan rốt cuá»™c nhìn thấy rõ rà ng, đó là má»™t khu rừng nhá», gió thổi rừng trúc, tiếng vang sà o sạt, Ä‘i theo sau lÆ°ng Ngô Phong xuyên qua rừng trúc, tá»›i phÃa sau rừng trúc liá»n thấy ánh lá»a. Sở Hoan thấy rõ, ánh lá»a kia chiếu ra từ má»™t cá»a sổ, bên cạnh rừng trúc nà y lại có má»™t căn phòng, căn phòng trông hết sức Ä‘Æ¡n sÆ¡, má»™t chiếc vÆ°á»n nhá» vây quanh bên ngoà i, cô xá rừng trúc, cÅ©ng có phong phạm hiá»n nhân thoái ẩn tú lâm thá»i cổ.
Sở Hoan trông thấy căn phòng kia, trong lòng láºp tức kÃch Ä‘á»™ng. Hắn cảm thấy cao nhân phÃa sau Ngô Phong rất có thể ở ngay trong căn phòng kia, cao nhân hắn khổ tâm muốn tìm, tối nay có thể gặp gỡ rồi.
Ngô Phong đứng bên ngoà i hà ng rà o, liếc nhìn phÃa sau lÆ°ng. Lúc nà y đám ngÆ°á»i Sở Hoan đã sá»›m trốn trong rừng trúc. Trông thấy không có ngÆ°á»i, lúc nà y Ngô Phong má»›i hô và o bên trong:
- Lão tiên sinh, lão tiên sinh, là ta, váºt ngà i cần, ta đã mang vá» cho ngà i.
Sở Hoan trốn trong rừng trúc, mắt chăm chú nhìn viện nhá», chỉ muốn nhìn má»™t chút, lão tiên sinh trong miệng Ngô Phong rốt cuá»™c là ngÆ°á»i ra sao.
Chương 960: Bạch phát lão giả.
Sở Hoan Ä‘ang đứng trong rừng trúc, thấy cánh cá»a của căn nhà kia mở ra rất nhanh. Sắc trá»i lá» má» sáng, hÆ¡n nữa còn cách quá xa nên chỉ thấy má»™t thân ảnh lá» mỠở bên trong cánh cá»a. Ngô Phong thấy cá»a lá»›n của căn nhà kia mở ra liá»n mở hà ng rà o rất nhuần nhuyá»…n, Ä‘i và o trong sân, láºp tức tiến và o nhà . Căn phòng kia cÅ©ng đóng cá»a lại rất nhanh.
- Äại nhân, tiếp theo chúng ta phải là m gì?
Bạch Hạt Tá» hạ giá»ng nói:
- Phải ở đây đợi Ngô Phong sao?
Sở Hoan cÆ°á»i khẽ nói:
- Chúng ta Ä‘i theo Ngô Phong tá»›i, không phải vì Ngô Phong mà bởi vì ngÆ°á»i đứng phÃa sau hắn. Cao nhân lúc nà y ở trong phòng, vì sao chúng ta phải đợi chứ?
Hắn Ä‘i thẳng ra khá»i rừng trúc, sá»a lại y phục má»™t chút, Ä‘i và o trÆ°á»›c hà ng rà o, tá»›i chá»— Ngô Phong vừa tiến và o. NÆ¡i nà y có má»™t cái cá»a do dây leo bện thà nh, tiện tay là mở được cá»a. Sở Hoan cÅ©ng không mở ra ngay, trầm ngâm má»™t chút, rốt cục chắp tay vá» phÃa kia nói:
- Sở Hoan tới bái kiến thần y, chẳng biết thần y có thể cho gặp mặt không?
Lần nà y hắn vốn đến tìm thần y tế thế, Ä‘i thẳng và o vấn Ä‘á», không nói dông dà i.
Trong phòng yên lặng một hồi. Bạch Hạt TỠthấy bên trong không có động tĩnh, hơi không kiên nhẫn nói:
- Äại nhân, ta tiến lên gõ cá»a coi trá»™m má»™t chút, xem bá»n há» Ä‘ang giở trò quá»· gì.
- Không được lỗ mãng.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Mấy ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i không ai được thất lá»…. Nếu ai hà nh Ä‘á»™ng thiếu suy nghÄ©, ta sẽ không tha thứ dá»… Ä‘Ã ng dâu.
Lúc nà y hắn mang hết hy vá»ng đối phó vá»›i ôn dịch và o căn phòng trÆ°á»›c mặt, tất nhiên không cho phép bất cứ kẻ nà o thất lá»…. ChÃnh mình cÅ©ng phải cung kÃnh.
Sau má»™t lát, chợt nghe tiếng cót két vang lên. Cánh cá»a kia rốt cục mở ra. Mấy ngÆ°á»i Sở Hoan xốc lại tinh thần, lại thấy Ngô Phong Ä‘i từ phÃa trong ra. DÆ°á»›i ánh trăng, biểu lá»™ của Ngô Phong cá»±c kỳ cổ quái, Ä‘i thẳng tá»›i trÆ°á»›c mặt Sở Hoan, dò xét mấy ngÆ°á»i Sở Hoan má»™t hồi, lúng túng nói:
- Tổng đốc đại nhân, các ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± là lợi hại!
Bạch Hạt Tá» biết rõ cao nhân trong phòng nhất định phải tôn kÃnh nhÆ°ng hắn cÅ©ng không thể tôn kÃnh nổi Ngô Phong nầy, nhịn không được nói:
- Không phải là chúng ta quá lợi hại mà là Ngô đại phu ngươi quá không lợi hại.
Ngô Phong xấu hổ vạn phần, kéo cá»a hà ng rà o ra nói:
- Tổng đốc đại nhân, má»i và o!
Sở Hoan gáºt gáºt đầu. Tuy hắn không thể nà o kÃnh phục Ngô Phong nhÆ°ng trong lòng vẫn nhá»› kỹ Æ¡n cứu chữa của Ngô Phong vá»›i Tố NÆ°Æ¡ng, chắp tay Ä‘i và o trong cá»a. Bạch Hạt TỠđịnh Ä‘i theo sau, Ngô Phong đã thò tay ngăn lại, lắc đầu nói:
- Các ngươi không thể đi và o.
Bạch Hạt Tá» nổi tráºn lôi đình, cả giáºn nói:
- Ngươi nói cái gì? Chúng ta là tùy tùng của đại nhân, phải bảo vệ an nguy của đại nhân, vì sao không thể và o chứ?
- Các ngươi yên tâm đi. Tổng đốc đại nhân ở đây, tuyệt đối không ai muốn hại hắn cả.
Ngô Phong nghiêm túc nói:
- Ngược lại nếu các ngÆ°Æ¡i Ä‘i và o, quấy rầy tá»›i ngÆ°á»i ở bên trong thì không khéo há»ng hết chuyện.
- Ta!
Bạch Hạt TỠđang muốn cãi thì Sở Hoan đã nói:
- Lão Bạch, đừng cãi nữa. Nếu đó là ý của bên trong thì tất nhiên là có nguyên nhân. Ba ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i ở lại chá» bên ngoà i Ä‘i.
Lang Oa TỠvà Cừu Như Huyết liếc nhau, cau mà y lại.
Bạch Hạt TỠcũng nói:
- Äại nhân, ngÆ°Æ¡i Ä‘i và o má»™t mình, nếu nhÆ°...
Hắn liếc Ngô Phong, trong mắt lá»™ trà n đầy vẻ Ä‘á» phòng. Lần trÆ°á»›c bị táºp kÃch tại Diêm Bình SÆ¡n, mấy ngÆ°á»i Bạch Hạt TỠđã khôn ra, giá» lúc nà o cÅ©ng Ä‘á» phòng cả.
Ngô Phong lại chạy tá»›i bên ngoà i, mở cá»a ra nói:
- Các ngươi đừng lo lắng. Ta cũng không thể đi và o, ở bên ngoà i cùng các ngươi. Tổng đốc đại nhân mà là m sao thì các ngươi cứ xỠlý ta là được.
Hắn đặt mông ngồi xuống dưới hà ng rà o, tựa lên hà ng rà o rồi nói:
- Các ngÆ°Æ¡i có muốn ngủ má»™t lát không? Trá»i là m mà n, đất là m giÆ°á»ng, ngủ ngoà i trá»i cÅ©ng không tồi đâu.
Sở Hoan gáºt gáºt đầu vá»›i mấy ngÆ°á»i Bạch Hạt Tá», ra hiệu cho bá»n hỠđừng lo lắng, lúc nà y má»›i tiến tá»›i gần cá»a. Từ khe cá»a để lá»™ ra ánh lá»a.
Căn nhà nà y chỉ có ba gian phòng, ở giữa là sảnh, má»™t trái má»™t phải là hai phòng bên. Cá»a lá»›n mở thẳng và o sảnh. Sở Hoan cÅ©ng không tiện tiến và o luôn mà chắp tay nói:
- Vãn bối Sở Hoan mong gặp mặt thần y!
Nói xong má»™t lúc, bên trong cuối cùng cÅ©ng có tiếng nói truyá»n ra:
- Nếu Sở Hoan đã đến rồi thì tiến và o ngồi một chút. Nơi nà y cực kỳ đơn sơ, ngươi cũng đừng trách.
Vừa nói, cánh cá»a vừa mở ra. Má»™t thân ảnh đã đứng trÆ°á»›c mặt Sở Hoan. Sở Hoan thấy ngÆ°á»i nà y tóc bạc trắng, mặc má»™t bá»™ trÆ°á»ng sam mà u Ä‘en. Tuổi đối phÆ°Æ¡ng tuy lá»›n nhÆ°ng tinh thần lại rất tốt. Nhìn mà u tóc của hắn thì tưởng hắn già tá»›i bảy tám mÆ°Æ¡i tuổi nhÆ°ng tinh thần lại còn tốt hÆ¡n thanh niên ba bốn mÆ°Æ¡i tuổi.
Äây là má»™t gÆ°Æ¡ng mặt hoà n toà n xa lạ. Sở Hoan chÆ°a bao giá» gặp nhÆ°ng chỉ nhìn khà thế của ngÆ°á»i nà y thì đã không giống ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng rồi. Hắn chắp tay nói:
- Sở Hoan bái kiến thần y. Mạo muội quấy rầy, mong thần y đừng trách.
Bạch phát lão giả khoát tay cÆ°á»i nói:
- Ta chỉ hiểu chút thảo dược và y lý mà thôi, cÅ©ng không phải là thần y gì. Sở đại nhân, má»i tiến và o ngồi.
Sở Hoan cám Æ¡n, nhìn thấy dược liệu lão giả cầm trong tay thì cảm thấy kỳ quái. Äi và o phòng, thấy sảnh nà y cÅ©ng không rá»™ng lắm, lại thấy trong phòng có mấy giá» trúc. Nhìn qua trong giá» thấy Ä‘á»u là những dược liệu kỳ quái. Sở Hoan không hiểu y đạo, mặc dù biết trong giá» trúc Ä‘á»u là dược liệu nhÆ°ng là thứ thuốc gì thì hắn không nháºn ra. Chỉ có Ä‘iá»u trong đó có cá» lác mà Ngô Phong đã từng dùng. Sở Hoan nháºn ra thứ đó.
Trong phòng trà n ngáºp mùi thuốc. Ở má»™t góc hẻo lánh của đại sảnh có má»™t cái giÆ°á»ng gá»— Ä‘Æ¡n sÆ¡ mÆ°á»i phần. Sở Hoan cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghÄ© ở đây có ba gian phòng, trái phải Ä‘á»u có thể ở, vì sao lại phải để giÆ°á»ng chiếu trong sảnh. Nhìn lÆ°á»›t qua, hai gian phòng trái phải Ä‘á»u đóng cá»a, nhÆ°ng gian phòng bên trái thì cá»a chỉ khép há», có thể thấy ánh sáng chiếu qua khe cá»a.
Biểu hiện của bạch phát lão giả cũng không nhiệt tình lắm, nhưng cũng không lạnh nhạt, để Sở Hoan ngồi xuống trong sảnh, cũng không ngồi xuống ngay theo mà chỉ nói:
- Ngươi chỠmột chút. Ta sẽ đi ra ngay thôi.
Hắn cÅ©ng không đợi Sở Hoan trả lá»i, Ä‘i thẳng vá» phÃa căn phòng phÃa bên phải, mở cá»a ra, Ä‘i và o bên trong rồi láºp tức đóng kÃn cá»a lại.
Sở Hoan vốn tưởng rằng bạch phát lão giả muốn và o thu tháºp má»™t chút rồi ra ngay. NhÆ°ng đợi mãi tá»›i gần ná»a canh giá», bạch phát lão giả kia dÆ°á»ng nhÆ° quên mất có khách Ä‘ang đợi, gạt tổng đốc đại nhân Tây Quan ở trong sảnh, ná»a canh giá» cÅ©ng chẳng thèm ra nhìn má»™t chút.
Nếu đổi lại là ngÆ°á»i khác thì chỉ sợ đã pháºp phồng không yên. NhÆ°ng Sở Hoan cÅ©ng không sốt ruá»™t.
Bạch phát lão giả cà ng nhÆ° thế thì hắn ngược lại cà ng có hy vá»ng. Bạch phát lão giả hiển nhiên đã biết thân pháºn mình mà vẫn có thể để má»™t vị tổng đốc đại tÆ°á»›ng biên cÆ°Æ¡ng ngồi đợi nÆ¡i phòng khách. Äây không phải là chuyện ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng dám là m. Nếu không có và i phần bản lÄ©nh thì cÅ©ng không có gan nhÆ° váºy.
Sở Hoan đợi má»™t lát, lấy không thấy bạch phát lão giả Ä‘i ra liá»n đứng dáºy, chắp tay sau lÆ°ng, nhìn các dược liệu trong giá» trúc. Hắn cÅ©ng không biết những dược liệu nà y có quý không, chỉ nhìn kỹ má»™t lát, phát hiện ra trong mấy giá» trúc nà y lại có tá»›i mấy chục loại dược liệu, số lượng khác nhau. Vừa rồi liếc nhìn qua thì chỉ nháºn ra cá» lác nhÆ°ng hiện giá» xem xét kỹ, Sở Hoan lại nháºn ra mấy thứ giống nhÆ° củ gừng. Xem ra vị thần y nà y dùng cả gừng là m vị thuốc.
- Sở đại nhân hiểu vỠdược liệu sao?
Sở Hoan Ä‘ang quan sát dược liệu thì nghe thấy phÃa sau truyá»n tá»›i tiếng nói của lão già , vá»™i và ng quay đầu lại, phát hiện ra bạch phát lão giả kia đã Ä‘i ra từ lúc nà o.
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Múa búa trÆ°á»›c cá»a Lá»— Ban, là m trò cÆ°á»i cho ngÆ°á»i trong nghá» thôi. Vãn bối đừng nói tá»›i hiểu dược liệu mà rất nhiá»u thứ thuốc trong nà y vãn bối cÅ©ng chÆ°a gặp bao giá»!
Bạch phát lão giả chắp tay sau lÆ°ng, dÆ°á»ng nhÆ° không thèm để ý tá»›i chuyện để Sở Hoan chá» trong sảnh lâu nhÆ° váºy, Ä‘i tá»›i cạnh hắn, lúc nà y má»›i chỉ và o mấy cái giá» trúc, nói:
- Tháºt ra trong đám dược liệu nà y Ä‘á»u là những thứ rất rẻ tiá»n, cÅ©ng rất dá»… thấy. Tháºm chà nhiá»u thứ còn không đáng gá»i là dược liệu. NgÆ°Æ¡i xem thứ cá» lác nà y, rất Ãt ngÆ°á»i coi nó là thuốc. NhÆ°ng dược tÃnh mà nó có thì đúng là quý giá vô cùng, còn quý hÆ¡n cả nhân sâm tuyết liên!
Sở Hoan cảm thấy hÆ¡i kinh ngạc, chÆ°a nói gì thì bạch phát lão giả dÆ°á»ng nhÆ° đã hiểu rõ tâm tÆ° Sở Hoan, mỉm cÆ°á»i há»i:
- Sở đại nhân không tin phải không?
Sở Hoan nói:
- Thần y nói nhÆ° váºy Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là có đạo lý của ngÆ°Æ¡i.
- Nhân sâm tuyết liên có số lượng quá Ãt, là thứ ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng không thể dùng được.
Bạch phát lão giả cháºm rãi nói:
- Thứ chỉ Ãt ngÆ°á»i có thể dùng, đối vá»›i y đạo ta mà nói thì chẳng đáng gì, cho tá»›i bây giá» cÅ©ng không được xem là bảo bối. Bảo bối của thầy thuốc là phải ban Æ¡n được cho thế nhân, chẳng những dược liệu nhiá»u mà phải dá»… kiếm, có dược tÃnh trị bệnh cứu ngÆ°á»i. Thứ cá» lác nà y có thể thấy khắp Tây Bắc, hÆ¡n nữa còn có thể trị bệnh cứu ngÆ°á»i, so vá»›i nhân sâm hay tuyết liên khó gặp thì tất nhiên là quý giá hÆ¡n nhiá»u.
Sở Hoan hiểu ra. Vừa rồi hắn chỉ cảm thấy bạch phát lão giả nà y nói đùa, nghÄ© thầm giá trị của cá» lác là m sao bằng nhân sâm hay tuyết liên được. NhÆ°ng bạch phát lão giả chỉ nói mấy câu liá»n láºp tức khiến Sở Hoan cảm thấy có đạo lý. Thứ mang lợi cho rất Ãt ngÆ°á»i thì không thể coi là bảo bối. Bảo bối chân chÃnh phải là thứ ban Æ¡n được cho thế nhân. Chỉ tiếc là thế nhân thÆ°á»ng không để ý tá»›i những váºt vẫn luôn ở bên mình, không xem những thứ đó là thứ quý giá.
- Vãn bối đã hiểu lá»i thần y nói rồi. Äa tạ thần y chỉ Ä‘iểm.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Hôm nay tá»›i đây là để cảm tạ thân y. Ná»™i tá» nhiá»…m dịch bệnh, thần y tiá»n bối ra tay trợ giúp, vãn bối vô cùng cảm kÃch, tá»›i đây để cảm tạ.
- Trị bệnh cứu ngÆ°á»i chÃnh là cái tâm của ngÆ°á»i thầy thuốc. Cái danh xÆ°ng thần y cÅ©ng đừng nhắc tá»›i nữa. NgÆ°Æ¡i chá»› Ä‘á» cao ta quá. Gá»i ta má»™t tiếng lão tiá»n bối đã là rất lá»… phép rồi.
Bạch phát lão giả lại cÆ°á»i nói:
- Chỉ có Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i nói hai chuyện sai rồi. Chuyện thứ nhất, ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i nên cảm tạ không phải là ta. PhÆ°Æ¡ng pháp châm cứu trị bệnh ở trong kia!
Hắn chỉ và o cánh cá»a phòng đối diện Ä‘ang đóng chặt.
- Là hắn truyá»n cho Ngô Phong phÆ°Æ¡ng pháp châm cứu, thay hắn tá»›i cứu chữa cho tôn phu nhân. Chẳng qua nếu tÃnh kỹ ra thì ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i nên cảm tạ vẫn là má»™t vị cố nhân của ngÆ°Æ¡i. Chẳng qua hiện giá» hắn không ở đây. Nếu kịp giá» thì tá»›i hừng đông, có khả năng hắn sẽ trở vỠđược!
Sở Hoan nghe mà đầu óc hÆ¡i choáng váng. Hắn vốn tưởng rằng trong nà y chỉ có má»™t vị thần y tóc bạc nhÆ°ng nghe lá»i đối phÆ°Æ¡ng thì đã có hai ngÆ°á»i. Ở đối diện có má»™t cao nhân, còn có má»™t vị cố nhân của mình nhÆ°ng không ở nÆ¡i nà y. Sở Hoan cảm thấy đầu to bằng cái đấu, đầy bụng nghi hoặc, lại há»i:
- Xin há»i tục danh của lão tiá»n bối!
- Ta là Diêm Bình Sĩ!
Bạch phát lão giả lại cÆ°á»i nói:
- Sở đại nhân chắc chưa từng nghe tên ta
Má»i ngÆ°á»i và o và o đây ủng há»™ 4r trong thá»i kỳ khó khăn nà y
Tà i sản của conem_bendoianh
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của conem_bendoianh
01-02-2014, 06:49 AM
Mạnh ThÆ°á»ng Quân 4vn
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 3,807
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 7
Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
oO0Oo
Quyển thứ 8 : Chuyển cà n khôn đạp tà dương.
ChÆ°Æ¡ng 961-965
Nhóm dịch: KoCo
Nguồn: Mê Truyện
ChÆ°Æ¡ng 961: Thiên tai nhân há»a.
Thần sắc của Sở Hoan vốn bình tÄ©nh, chá» tá»›i khi lão giả tóc trắng nà y vừa nói xong, Sở Hoan láºp tức há to miệng, thần sắc kinh ngạc, trong nhất thá»i quả thá»±c không nói ra lá»i.
Mấy ngà y trÆ°á»›c, bởi vì tìm kiếm Diêm Bình SÄ©, thiếu chút nữa chết ở Diêm Bình SÆ¡n, Sở Hoan vẫn luôn hoà i nghi phải chăng thá»±c sá»± có Diêm Bình SÄ© tồn tại. Ngay khi hắn sắp quên cái tên nhÆ° váºy, thần y tóc trắng trÆ°á»›c mắt dÄ© nhiên tá»± xÆ°ng là Diêm Bình SÄ©, Ä‘iá»u nà y khiến cho Sở Hoan sao có thể không ngạc nhiên. Hắn cảm thấy chuyện trong thiên hạ nà y quả thá»±c vô cùng huyá»n diệu, lại nghÄ© tá»›i câu nói kia, Ä‘i nát già y sắt tìm không thấy, tá»± nhiên lại chui đầu tá»›i cá»a.
Diêm Bình SÄ© thấy Sở Hoan thần sắc cổ quái, dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng hÆ¡i nghi hoặc má»™t chút, há»i:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân từng nghe tới cái tên nà y?
Sở Hoan thở dà i nói:
- Không dối gạt tiá»n bối, vãn bối quả thá»±c từng nghe cái tên nà y, thế nhÆ°ng… cÅ©ng không cho rằng có ngÆ°á»i nà y tồn tại… !
Cảm thấy mình nói lỡ lá»i, hắn vá»™i và ng chắp tay:
- Vãn bối nói lỡ, tiá»n bối chá»› trách.
Diêm Bình SÄ© Ä‘Æ°a tay má»i Sở Hoan ngồi xuống, lại cÆ°á»i nói:
- Không trách không trách, chẳng qua Sở đại nhân má»›i tá»›i Tây Bắc, sao lại biết cái tên nà y? NgÆ°á»i biết tên nà y cÅ©ng không nhiá»u lắm.
Sở Hoan do dá»± má»™t chút, cuối cùng không giấu diếm nữa, nói lại má»™t lần chuyện xảy ra ở huyện Thanh ÄÆ°á»ng.
Lão giả tóc trắng Diêm Bình Sĩ ngơ ngác một chút, cuối cùng nói:
- Hóa ra lão phu đã gây ra phiá»n toái cho Sở đại nhân.
- Không dám không dám, chuyện nà y không há» liên quan tá»›i tiá»n bối, chỉ là có ngÆ°á»i mạo danh mà thôi.
Sở Hoan láºp tức nói.
Diêm Bình SÄ© vuốt râu cÆ°á»i nói:
- Danh tiếng Diêm Bình SÄ©, quả thá»±c tá»›i từ Diêm Bình SÆ¡n, nhÆ°ng mà Diêm Bình SÄ© lại không ở tại Diêm Bình SÆ¡n. Lão phu tá»›i Tây Bắc, qua Diêm Bình SÆ¡n, cảm thấy phong cảnh Diêm Bình SÆ¡n nà y tÆ°Æ¡ng đối xinh đẹp, liá»n tá»± ý đặt cho mình nhã hà o nhÆ° váºy mà thôi, chẳng qua là trò đùa… !
Sở Hoan đáp:
- Giá»ng của tiá»n bối, dÆ°á»ng nhÆ° không phải ngÆ°á»i Tây Bắc?
- Äá»u là chúng sinh, ngÆ°á»i nÆ¡i nà o kỳ tháºt cÅ©ng không quan trá»ng.
Diêm Bình Sĩ nói:
- Quan trá»ng là biết được mình nên Ä‘i nÆ¡i nà o.
Sở Hoan cảm thấy thâm ý sâu sắc trong lá»i nói của Diêm Bình SÄ©, nhÆ° có suy nghÄ©, cuối cùng há»i:
- Tiá»n bối vừa nói, ta nói sai hai chuyện, chuyện thứ nhất là cảm Æ¡n sai ngÆ°á»i, lại không biết chuyện thứ hai là gì.
Diêm Bình SÄ© mỉm cÆ°á»i nói:
- Ngà i nói cố ý đến cảm tạ chữa khá»i dịch bệnh cho tôn phu nhân, lá»i nà y của Sở đại nhân không há» sai… !
Không chá» Sở Hoan nói chuyện, lão chăm chú nhìn Sở Hoan há»i:
- Sở đại nhân quả thá»±c là đến nhà nói lá»i cảm tạ? Chẳng lẽ không có nguyên nhân khác?
Sở Hoan đứng dáºy, chắp tay hà nh lá»…:
- Tiá»n bối mắt sáng nhÆ° Ä‘uốc, ngoại trừ nói lá»i cảm Æ¡n, vãn bối quả thá»±c còn có chuyện lá»›n muốn nhá».
Diêm Bình SÄ© khoát tay cÆ°á»i nói:
- Ngà i không cần khách khà nhÆ° thế, ngồi xuống nói chuyện. Ngà i đã hạ mình tá»›i đây, lão phu cÅ©ng sẽ không coi ngà i là Äại tÆ°á»›ng biên cÆ°Æ¡ng, lão phu đã nói cho ngà i, ngà i cÅ©ng không cần coi lão phu nhÆ° tiá»n bối, ngà i tìm được tá»›i nÆ¡i nà y, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng biết mình nên là m gì.
Sở Hoan gáºt đầu nói:
- Tiá»n bối, ngà i rõ rà ng hÆ¡n vãn bối, Tây Quan tháºm chà toà n bá»™ Tây Bắc gặp phải má»™t trÆ°á»ng hạo kiếp… Bệnh dịch của ná»™i tá», chỉ là má»™t góc của núi băng, theo ta được biết, nếu nhÆ° tiếp theo không được khống chế hữu hiệu, má»™t trà ng bệnh dịch nghiêm trá»ng sẽ lan trà n Tây Bắc.
Diêm Bình SÄ© gáºt đầu nói:
- Sở đại nhân, ngà i có biết, cổ nhân có câu nói nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên?
Sở Hoan cái hiểu cái không, lắc đầu:
- Vãn bối tà i sÆ¡ há»c thiển, mong rằng tiá»n bối chỉ Ä‘iểm.
- Vạn váºt trong trá»i đất, theo đạo của tá»± nhiên, vì sao tá»± nhiên vÄ©nh viá»…n không suy? Äiá»u nà y vốn ở hai chữ tá»± nhiên, trá»i đất thuáºn theo tá»± nhiên, vạn váºt thống trị lẫn nhau, trá»i đất sinh vạn váºt, vạn váºt vạn pháp Ä‘á»u có tá»± nhiên.
Diêm Bình SÄ© giá»ng Ä‘iệu bình thản:
- Ngà i cÅ©ng là má»™t bá»™ pháºn của tá»± nhiên, thống trị cân đối, âm dÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u hòa, chỉ cần âm dÆ°Æ¡ng trá»i đất hà i hòa, sẽ không có chứng bệnh tai há»a xuất hiện, cái gá»i là chứng bệnh, vốn không phải bệnh, mà là tá»± nhiên hòa hợp, tá»± nhiên đã mất tá»± nhiên!
Sở Hoan nghe hÆ¡i mÆ¡ hồ, dÆ°á»ng nhÆ° rất khó hiểu, nhÆ°ng lại mÆ¡ hồ lÄ©nh ngá»™ được thứ gì từ trong lá»i Diêm Bình SÄ© nói, nhÆ° có suy nghÄ©, lại nghe Diêm Bình SÄ© tiếp tục nói:
- Tà khà dÆ¡ bẩn, vốn là kết quả âm dÆ°Æ¡ng mất cân đối, má»™t khi tìm được cÆ¡ há»™i, tà khà dÆ¡ bẩn chắc chắn xâm lấn, bệnh dịch bùng phát Tây Quan, tháºt ra không phải thiên tai, mà là tà khÃ!
Sở Hoan khẽ giáºt mình, thất thanh nói:
- TÃ khÃ?
Diêm Bình Sĩ thần tình lạnh nhạt, khẽ vuốt cằm:
- Phá há»ng âm dÆ°Æ¡ng, âm thịnh dÆ°Æ¡ng suy, cÅ©ng phá há»ng vạn pháp tá»± nhiên, không ngừng sinh ra tà khà dÆ¡ bẩn, không phù hợp vá»›i thiên đạo.
Sở Hoan há»i:
- Tiá»n bối, tà khà ngà i nói, có phải chỉ lần bệnh dịch nà y do ngÆ°á»i gây ra?
- Chẳng lẽ Sở đại nhân cảm thấy không phải con ngÆ°á»i gây ra?
Diêm Bình Sĩ thở dà i:
- NgÆ°á»i chết đói khắp nÆ¡i, muôn dân trăm há» gặp nạn, vừa nhìn chấn Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i, địa ngục trần gian, muôn dân trăm há» thế tục chúng ta Ä‘á»u có thể thấy được rõ rà ng, chẳng lẽ ông trá»i không thấy được? Là m trái thiên đạo, âm dÆ°Æ¡ng mất cân bằng, bệnh dịch Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không tránh khá»i.
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Tiá»n bối nói rằng, căn nguyên của bệnh dịch, vẫn là nguồn gốc ở chiến tranh?
Diêm Bình Sĩ thở dà i:
- Tây LÆ°Æ¡ng và o quan, trông nhÆ° là ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng cùng hung cá»±c ác, nhÆ°ng trong lòng tá»± há»i, nếu nhÆ° Tây LÆ°Æ¡ng là má»™t con sói, nhÆ° váºy vì sao há» dám đánh vá» phÃa Tần quốc? Nếu nhÆ° Tần quốc là má»™t con hổ, má»™t con sói đói tuyệt đối không có lá gan nhÆ° váºy, nhÆ°ng nếu nhÆ° Tần quốc chỉ là má»™t con dê đầu Ä‘Ã n, sói ăn dê chÃnh là pháp tắc trong rừng.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm.
Giống nhÆ° Diêm Bình SÄ© nói, nếu nhÆ° Tần quốc dân già u nÆ°á»›c mạnh, cho dù ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng có lòng nhòm ngó, nhÆ°ng cÅ©ng không dám hà nh Ä‘á»™ng thiếu suy nghÄ©, Tây LÆ°Æ¡ng cá» binh xuôi nam, vốn là thừa dịp Tần quốc ná»™i loạn bốn phÃa, lúc quốc lá»±c suy yếu.
- Thiên tá» liên quan tá»›i lê dân bá tánh, căn bản của Thánh quân, đó là có thể chấn hÆ°ng xã tắc, khiến cho âm dÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u hòa, trăm há» an khang, từ đó tai há»a Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ Ãt Ä‘i.
Diêm Bình Sĩ vuốt râu nói:
- Nhưng thiên tỠkhông tu đức hạnh, thiên địa không yên, tai nạn tự nhiên cũng sẽ theo tới.
Lúc nà y Sở Hoan không tiện nói gì, mặc dù Diêm Bình SÄ© trông nhÆ° bình thản, nhÆ°ng trong lá»i nói hiển nhiên rất bất mãn đối vá»›i triá»u đình.
Diêm Bình SÄ© khoát tay cÆ°á»i nói:
- Lão phu hồ ngôn loạn ngữ, Sở đại nhân chớ để trong lòng.
Sở Hoan chỉ cÆ°á»i há»i:
- Nhã hà o của tiá»n bối là Diêm Bình SÄ©, lại không biết tên thá»±c của tiá»n bối là gì? Cao thủ hạnh lâm nhÆ° tiên sinh, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phải hạng ngÆ°á»i vô danh.
Diêm Bình SÄ© cÆ°á»i ha ha nói:
- Phà m là đại phu trị bệnh, sẽ an thần định chÃ, vô dục vô cầu, có lòng trắc ẩn, thá» nguyện phổ cứu ná»—i khổ của chúng sinh, nếu ai có bệnh hiểm nghèo cần cứu giúp, không để ý già u nghèo, không để ý xuất thân, cố gắng cứu giúp, đây má»›i thá»±c sá»± là tấm lòng thầy thuốc. Nếu trong lòng tá»± mãn, trÆ°á»›c há»i già u nghèo, khoe khoang thanh danh, chê bai các thầy thuốc, khoe khoang y đức của mình, quá coi trá»ng thanh danh, đó chÃnh là bệnh nguy kịch của thầy thuốc rồi.
- Tiá»n bối nói rất đúng, là vãn bối tối dạ rồi.
Sở Hoan tỠvẻ xin lỗi:
- Vãn bối còn có má»™t chuyện khó hiểu, tiá»n bối đã muốn giúp ná»™i tá», vì sao… vì sao lại phái Ngô Phong tá»›i?
Sở Hoan không nói rõ rà ng, hắn muốn há»i, vì sao Diêm Bình SÄ© không tá»± mình tá»›i, mà phải phái Ngô Phong.
- Hôm nay ngà i tá»›i đây, sá»›m hÆ¡n chúng ta nghÄ© má»™t thá»i gian.
Diêm Bình Sĩ nói:
- Hiện giá» cÅ©ng không phải thá»i cÆ¡ tốt… Ngô Phong tá»›i trÆ°á»›c, Ä‘Æ¡n giản là hắn đã đủ để chữa bệnh cho tôn phu nhân, hÆ¡n nữa để hắn Ä‘i trÆ°á»›c cÅ©ng là vi trấn an lòng ngà i.
- Trấn an lòng ta?
Sở Hoan hơi mơ hồ.
- Ngà i Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên có thể nhìn ra, Ngô Phong cÅ©ng không phải má»™t ngÆ°á»i tinh thông y thuáºt.
Diêm Bình Sĩ nói:
- Hắn Ä‘i cứu ngÆ°á»i, dùng trà tuệ của ngà i, rất dá»… dà ng Ä‘oán được phÃa sau có ngÆ°á»i. Chúng ta chỉ muốn nói cho ngà i biết, đối phó bệnh dịch, cÅ©ng không phải không có biện pháp. Ta nghÄ© ngà i có thể Ä‘oán được, chúng ta đã có thể phái ngÆ°á»i Ä‘i cứu tôn phu nhân, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không có ác ý vá»›i ngà i.
Sở Hoan gáºt đầu, nhá»› tá»›i lá»i Äá»— Phụ Công nói đêm trÆ°á»›c, Ä‘á»u bị Äá»— Phụ Công Ä‘oán trúng từng Ä‘iểm. NgÆ°á»i phái lang trung gà má» Ngô Phong nà y quả thá»±c là cố ý, chỉ để cho Sở Hoan hiểu được, bệnh dịch không phải không thể giải được, hÆ¡n nữa ngÆ°á»i sau lÆ°ng là bạn không phải địch.
Sở Hoan hơi khó hiểu nói:
- Vãn bối và tiá»n bối chÆ°a từng gặp gỡ, lại không biết vì sao tiá»n bối ra tay tÆ°Æ¡ng trợ… !
Diêm Bình Sĩ đáp:
- Vá» công, đối phó bệnh dịch ở Tây Bắc lần nà y, lão phu bụng là m dạ chịu, hÆ¡n nữa dùng lá»±c mấy ngÆ°á»i lão phu, căn bản không có khả năng cứu được toà n bá»™ dân chúng Tây Bắc, chỉ có Sở đại nhân ngà i giúp đỡ, vấn Ä‘á» nà y má»›i có thể hoà n thà nh.
Lão láºp tức cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng:
- Vá» tÆ°, má»™t vị cố nhân của ngà i vô cùng ân cần đối vá»›i ngà i, từ sau khi ngà i tá»›i Quan Tây, hắn vẫn để ý tá»›i tin tức của ngà i… NgÆ°á»i nà y cá»±c kỳ khó chÆ¡i, nếu lão phu không ra tay cứu giúp, chỉ sợ cả Ä‘á»i nà y sẽ bị hắn dây dÆ°a… !
Sở Hoan nghe váºy, cà ng thêm ngạc nhiên:
- Cố nhân mà tiá»n bối nói là ngÆ°á»i nà o?
Hắn vốn tưởng rằng trông thấy Diêm Bình SÄ© liá»n hiểu được bà ẩn, thế nhÆ°ng lúc nà y nghi hoặc cà ng sâu, trong căn phòng đóng kÃn cá»a còn có má»™t ngÆ°á»i không biết là ai, hÆ¡n nữa cố nhân trong miệng Diêm Bình SÄ© cà ng khiến Sở Hoan nghi hoặc. Nghe giá»ng Ä‘iệu của Diêm Bình SÄ©, quan hệ vá»›i vị cố nhân kia Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không bình thÆ°á»ng, có thể quan hệ thân máºt vá»›i vị thần y nhÆ° Diêm Bình SÄ©, vị cố nhân kia Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phải kẻ Ä‘Æ¡n giản. Trong lòng Sở Hoan không thể tưởng được mình còn có vị cố nhân thần thông quảng đại nà o ở Tây Bắc.
NhÆ°ng lúc nà y nghe được bên ngoà i phòng xá truyá»n đến tiếng kinh hô, trong đó xen lẫn tiếng quát lá»›n, tháºm chà Sở Hoan nghe được tiếng quát chói tai của Bạch Hạt Tá» truyá»n tá»›i từ bên ngoà i, thần sắc hắn xiết chặt, láºp tức đứng dáºy vá»t ra ngoà i cá»a. Còn chÆ°a nhìn ra rà ng chuyện gì xảy ra, hắn liá»n thấy được má»™t cái bóng bay tá»›i từ không trung. Sở Hoan trông thấy cái bóng giữa không trung rõ rà ng là má»™t ngÆ°á»i, tay mắt lanh lẹ, đã vá»t tá»›i vÆ°Æ¡n tay bắt lấy, liá»n cảm thấy lá»±c đạo của bóng ngÆ°á»i kia không nhẹ, vô cùng nặng ná». Sở Hoan lùi vá» phÃa sau má»™t bÆ°á»›c, thân hình ổn định, lúc nà y má»›i nhìn ngÆ°á»i trong tay mình, cách ăn mặc của ngÆ°á»i kia, Sở Hoan nhìn má»™t cái liá»n nháºn ra, đúng là Bạch Hạt Tá».
Bạch Hạt Tá» bay giữa không trung tá»›i, Sở Hoan giáºt mình trong lòng, thầm nghÄ© Bạch Hạt Tá» cÅ©ng chÆ°a từng luyện khinh công, lại không há» má»c cánh, tại sao lại bay từ ngoà i viện và o được. Lúc nà y hắn liá»n nghe được bên ngoà i truyá»n đến tiếng hò hét, hắn buông Bạch Hạt Tá» giÆ°Æ¡ng mắt nhìn qua, liá»n thấy bóng ngÆ°á»i chá»›p Ä‘á»™ng ngoà i viện, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang có ngÆ°á»i đấu đá.
Bạch Hạt Tá» mÆ¡ mà ng đứng vững và ng, thấy Sở Hoan đón được mình, láºp tức nói:
- Äại nhân, không tốt, là quái váºt… thÃch khách là quái váºt… !
Gã còn chÆ°a dứt lá»i, liá»n thấy Sở Hoan xông ra khá»i viện. Bạch Hạt Tá» theo sát phÃa sau, nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c, sắc mặt Bạch Hạt Tá» biến hóa kịch liệt, dÆ°á»›i ánh trăng, má»™t ngÆ°á»i giÆ¡ cao hai tay, vác ngang má»™t ngÆ°á»i trên không trung, ngÆ°á»i bị giÆ¡ lên là đao khách Cừu NhÆ° Huyết. Cừu NhÆ° Huyết Ä‘ao pháp rất cao minh lúc nà y bị giÆ¡ lên nhÆ° má»™t cây gá»—, má»™t cánh tay nắm lấy cổ, má»™t cánh tay khác nắm đùi, bóng ngÆ°á»i giÆ¡ gã lên không há» cao, nhÆ°ng vững nhÆ° bà n thạch, lại nghe bóng ngÆ°á»i kia giáºn dữ nói:
- Ngươi ngăn cản ta, ta xé ngươi!
Chương 962: Thần lực.
Lúc nà y Cừu NhÆ° Huyết bị thân ảnh má»™t ngÆ°á»i khống chế giữa không trung, dÆ°á»›i ánh trăng lá»™ vẻ quá»· dị khác thÆ°á»ng. Ngay cách đó không xa, Lang Oa TỠđã giÆ°Æ¡ng cung lắp tên, mÅ©i tên nhằm và o thân ảnh kia.
Lang Oa Tá» vốn đã tháo dây trÆ°á»ng cung, dùng bao vải bó lại nhÆ°ng sau khi Sở Hoan và o sân nhá» thì Lang Oa Tá» vì muốn ứng phó vá»›i những biến cố có thể xảy ra nên đã buá»™c lại dây cung. Hắn hiểu rõ cung tiá»…n nhÆ° lòng bà n tay, tháo buá»™c tất nhiên là thà nh thạo vô cùng. Tiá»…n pháp của hắn dù không thể so được vá»›i thần tiá»…n Hiên Viên Thiệu nhÆ°ng cÅ©ng không thua Hiên Viên Thắng Tà i. Lúc nà y mÅ©i tên nhắm và o thân ảnh kia cÅ©ng không xa, chỉ cần buông dây má»™t cái thì dù thân ảnh kia muốn né tránh cÅ©ng rất khó khăn.
Tuy váºy nhÆ°ng các ngÆ°Æ¡i bị ngÆ°á»i ná» nắm trong tay, Lang Oa Tá» cÅ©ng không dám hà nh Ä‘á»™ng thiếu suy nghÄ©.
Sở Hoan ra khá»i sân nhá», thấy thân ảnh kia, thần sắc trên mặt đại biến, thất thanh nói:
- Lôi Nhi dừng tay!
Lá»i nà y vừa nói ra, đám ngÆ°á»i Bạch Hạt Tá» hÆ¡i giáºt mình, không biết Lôi Nhi mà Sở Hoan gá»i cuối cùng là ai.
Ngược lại thân ảnh kia nghe thấy tiếng nói, gÆ°Æ¡ng mặt vốn thịnh ná»™ nhìn vá» phÃa Sở Hoan, vẻ trà n đầy giáºn dữ liá»n láºp tức hiện lên sá»± vui thÃch, kêu lên:
- Sở thúc, Sở thúc!
NgÆ°á»i nà y chỉ chừng mÆ°á»i lăm mÆ°á»i sáu tuổi, nhìn hết sức non ná»›t, là n da ngăm Ä‘en, dáng ngÆ°á»i lá»™ vẻ gầy yếu nhÆ°ng lại rất thông minh. Con mắt lá»›n, lông mi dà y vô cùng, mà y ráºm mắt to. Hắn mặc má»™t bá»™ quần áo xám, thoạt nhìn trông nhÆ° má»™t đứa trẻ nhà thôn dã. Hai tay hắn cầm Cừu NhÆ° Huyết giống nhÆ° rất nhẹ nhà ng. Má»™t vị Ä‘ao khách Ä‘ao pháp rất cao minh ở trong tay hắn lại giống nhÆ° má»™t cây cá»c gá»— váºy.
Sở Hoan chẳng những cảm thấy giáºt mình mà còn bừng tỉnh đại ngá»™, băn khoăn trong lòng rốt cục được cởi bá».
Hắn giáºt mình Ä‘Æ¡n giản là bởi ngÆ°á»i xuất hiện trÆ°á»›c mặt chÃnh là Phong Tá» Tần Lôi. Tần Lôi vẫn Ä‘i theo nghÄ©a huynh Bùi TÃch. Phụ thân của Tần Lôi lại là sÆ° huynh đệ của Bùi TÃch. Ngà y trÆ°á»›c Tần Lôi ở phủ đệ kinh thà nh bị bắt nạt, Bùi TÃch liá»n mang theo Tần Lôi Ä‘i cùng.
Äã hÆ¡n năm năm rồi, Bùi TÃch mang theo Tần Lôi rá»i khá»i kinh thà nh, Ä‘i vá» Tây Bắc, từ đó vá» sau bặt vô âm tÃnh. Sở Hoan đã từng tìm hiểu mấy lần mà không có tin tức gì. Chỉ là hắn ngà n vạn lần không ngá» hôm nay lại gặp được Tần Lôi. Tần Lôi đã xuất hiện, nếu không có gì bất ngá» thì Bùi TÃch tất nhiên cÅ©ng ở gần đây.
Ngô Phong tiến vá» huyện nha cứu trị cho Tố NÆ°Æ¡ng, khi đó Sở Hoan vẫn hoà i nghi phÃa sau Ngô Phong có cao nhân. Tìm hiểu tá»›i ngá»n nuồn, Diêm Bình SÄ© nhắc nhở Sở Hoan mấy lần là có cố nhân tÆ°Æ¡ng trợ. Trong đầu Sở Hoan cÅ©ng không phải không nghÄ© tá»›i Bùi TÃch nhÆ°ng cảm thấy khả năng nà y quá thấp. Hắn tháºt không ngá» Bùi TÃch và thần y Diêm Bình SÄ© lại có quan hệ. HÆ¡n nữa lúc trÆ°á»›c dù Bùi TÃch nói là sẽ mang Tần Lôi tá»›i Tây Bắc nhÆ°ng vá» sau hắn lại không thu được tin tức gì của hai ngÆ°á»i. Sở Hoan tháºm chà cảm thấy có khả năng hai ngÆ°á»i có duyên cá»› khác nên cuối cùng không tá»›i được Tây Bắc.
NhÆ°ng Tần Lôi vừa xuất hiện, nghi ngá» trong lòng Sở Hoan liá»n được cởi bá» hết. Lúc nà y rốt cục hắn minh bạch, Diêm Bình SÄ© phái Ngô Phong tá»›i cứu Tố NÆ°Æ¡ng, nguyên nhân chÃnh là bởi Bùi TÃch tồn tại. Không nghi ngá» gì nữa, Bùi TÃch thuyết phục Diêm Bình SÄ©, lúc nà y Ngô Phong má»›i có thể hà nh nghá».
Lúc nà y hắn còn chÆ°a biết Bùi TÃch và Diêm Bình SÄ© kết bái thế nà o nhÆ°ng Tần Lôi trÆ°á»›c mặt vẫn khiến Sở Hoan hÆ¡i kinh ngạc. Hắn biết rõ Tần Lôi tuy nhìn chỉ mÆ°á»i lăm mÆ°á»i sáu tuổi nhÆ°ng chỉ số thông minh hÆ¡i thấp, không hiểu cuá»™c Ä‘á»i, là m việc hoà n toà n bằng trá»±c giác. Song phÆ°Æ¡ng đã ra tay, nhÆ° váºy tất nhiên là đã hiểu lầm. Trong mắt Tần Lôi, ngÆ°á»i không là m hắn vui thÃch thì chÃnh là kẻ địch. Mà hắn chÆ°a bao giá» nÆ°Æ¡ng tay vá»›i kẻ thù. Tại thá»i Ä‘iểm ở kinh thà nh, đêm hôm Sở Hoan ám sát phò mã, Tần Lôi cÅ©ng Ä‘i theo, ná»a Ä‘Æ°á»ng xé xác quan binh truy Ä‘uổi Sở Hoan thà nh hai ná»a.
Tần Lôi có thần lá»±c trá»i sinh, hiếm thấy trên Ä‘á»i. Äối vá»›i hắn mà nói, hiện tại muốn xé Cừu NhÆ° Huyết thà nh hai là chuyện rất dá»… dà ng.
Sở Hoan không biết cuối cùng tại sao bá»n há» lại hiểu lầm. Hắn chỉ lo lắng Tần Lôi nổi giáºn, tháºt sá»± xé Cừu NhÆ° Huyết thà nh hai. Trong lòng hắn cÅ©ng lấy là m kỳ quái. Hắn biết rõ Tần Lôi có thần lá»±c thế gian Ãt ngÆ°á»i địch nổi. Äây không phải là lá»±c lượng do tu luyện hay uống má»™t loại dược liệu nà o mà là trá»i sinh. Äây là thần thông trá»i ban cho hắn. NhÆ°ng hắn cÅ©ng biết rằng thần lá»±c của Tần Lôi tuy mạnh mà lại không biết võ công, thuá»™c vá» nhân váºt mang tÃnh phá hoại. Cừu NhÆ° Huyết là má»™t gã Ä‘ao khách nổi danh giang hồ, chẳng những Ä‘ao pháp rất cao minh, hÆ¡n nữa thân thủ lại nhanh nhẹ. Sở Hoan hiện giá» lại không hiểu tại sao Tần Lôi có thể tiếp cáºn tá»›i cạnh Cừu NhÆ° Huyết, tháºm chà bắt được hắn. Äao pháp Cừu NhÆ° Huyết rất cao, muốn tá»›i gần hắn là chuyện cá»±c kỳ khó khăn. Muốn giÆ¡ hắn lên trá»i nhÆ° thế thì lại cà ng là chuyện không thể tưởng tượng được.
- Lôi Nhi, ngươi buông hắn xuống trước đi.
Sở Hoan cảm thấy tim hÆ¡i Ä‘áºp mạnh, há»i:
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Tần Lôi giÆ¡ Cừu NhÆ° Huyết bÆ°á»›c vá» phÃa nà y hai bÆ°á»›c. Xa cách Sở Hoan lâu ngà y, hiển nhiên Tần Lôi hÆ°ng phấn mÆ°á»i phần.
- Sở thúc, Lôi Nhi Ä‘i cùng TÃch phụ Ä‘i ra ngoà i tìm đồ, hiện giá» má»›i vá» nhà . NgÆ°Æ¡i có mang đồ ăn ngon cho Lôi Nhi không?
Sở Hoan sững sá» nhÆ°ng trong nháy mắt liá»n hiểu ra. "TÃch phụ" trong miệng Tần Lôi tất nhiên là Bùi TÃch. Hắn vui mừng há»i Lôi Nhi:
- TÃch phụ của ngÆ°Æ¡i ở đâu rồi Lôi Nhi?
Tần Lôi quay đầu nhìn một cái nói:
- TÃch phủ ở ngay đằng sau thôi. Hắn Ä‘i từ từ. Lôi Nhi đói bụng rồi, muốn ăn cÆ¡m, vá» nhà ăn cái gì đó... Sở thúc, ngÆ°Æ¡i có đói bụng không? Chúng ta cùng Ä‘i ăn gì Ä‘i...
Sở Hoan nói:
- Váºy ngÆ°Æ¡i thả hắn ra Ä‘i. Chúng ta chá» TÃch phụ ngÆ°Æ¡i vá» rồi ăn ngon. NgÆ°Æ¡i có chịu không?
Vốn trên mặt Tần Lôi hÆ°ng phấn, nghe Sở Hoan nói váºy, thần sắc liá»n hÆ¡i lá»™ vẻ tức giáºn, láºp tức nói:
- Bá»n há» là ngÆ°á»i xấu. Lôi Nhi muốn ăn, bá»n há» lại không cho Lôi Nhi vá» nhà . Lôi Nhi ghét ngÆ°á»i xấu, ta muốn xé hắn...
Bạch Hạt TỠvà Lang Oa TỠkhông thể tưởng tượng nổi Sở Hoan lại quen đứa trẻ cổ quái thế nà y.
Trên mặt Bạch Hạt Tá» vẫn lá»™ vẻ kinh hãi, thấp giá»ng nói:
- Äại nhân, chuyện nà y... Gã nà y rất lợi hại, hắn...
Trong mắt hắn trà n đầy vẻ e ngại. Tại Diêm Bình SÆ¡n, đối mặt vá»›i mÆ°á»i mấy tên thÃch khách, Bạch Hạt Tá» cÅ©ng không có má»™t tia sợ hãi. NhÆ°ng lúc nà y đối mặt vá»›i má»™t đứa bé mÆ°á»i lăm mÆ°á»i sáu tuổi, trong mắt Bạch Hạt Tá» lại lá»™ má»™t tia sợ hãi không che dấu được.
- Lôi Nhi, không được cà n quấy.
Sở Hoan giáºn tái mặt, há»i:
- Lôi Nhi, ngÆ°Æ¡i nói ta là ngÆ°á»i tốt hay ngÆ°á»i xấu?
Tần Lôi nói:
- Sở thúc Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là ngÆ°á»i tốt.
- Bá»n há» là bạn của Sở thúc. Nếu Sở thúc là ngÆ°á»i tốt thì tất nhiên bá»n há» cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i xấu.
Sở Hoan nói:
- Giữa các ngÆ°Æ¡i chỉ là hiểu lầm rồi. Tất cả má»i ngÆ°á»i là ngÆ°á»i tốt, cÅ©ng Ä‘á»u là ngÆ°á»i má»™t nhà . Nghe Sở thúc nói Ä‘i, buông hắn xuống, nếu không Sở thúc có thể tức giáºn đấy.
Tần Lôi hơi khó xỠnói:
- Sở thúc, Lôi Nhi Lôi Nhi không muốn là m ngÆ°Æ¡i tức giáºn. NhÆ°ng bá»n há» vừa rồi ngăn Lôi Nhi vá» nhà , còn muốn đánh Lôi Nhi. Bá»n há»... Bá»n há» không giống ngÆ°á»i tốt...
Sở Hoan lÆ°á»m Bạch Hạt Tá». Bạch Hạt Tá» liá»n giải thÃch:
- Tên nà y vừa rồi xông và o bên trong, chúng ta không biết hắn muốn là m gì, phải ngăn hắn lại, sợ hắn quấy rầy đại nhân... Äại nhân, ta tuyệt đối không đánh hắn, chỉ thò tay kéo bả vai hắn, không cho hắn Ä‘i và o. Hắn... Hắn liá»n nắm lấy ta, ném ta và o trong sân... Kẻ nà y... Kẻ nà y có khà lá»±c lá»›n quá.
Lúc nà y Sở Hoan mới nói với Tần Lôi:
- Lôi Nhi, Sở thúc cam Ä‘oan vá»›i ngÆ°Æ¡i, bá»n há» Ä‘á»u là ngÆ°á»i tốt. Sở thúc không lừa ngÆ°Æ¡i đâu. Các ngÆ°Æ¡i có hiểu lầm thôi. Bá»n há» tuyệt đối không gây thÆ°Æ¡ng tổn cho ngÆ°Æ¡i!
Tần Lôi mở trừng hai mắt, rốt cục nói:
- Bá»n há» dù là ngÆ°á»i tốt nhÆ°ng đã là m sai. TÃch phụ từng nói, biết sai có thể sá»a, má»i chuyện Ä‘á»u tốt. Nếu ngÆ°á»i tốt là m sai, có thể hối cải thì vẫn là ngÆ°á»i tốt. Sở thúc, nếu bá»n há» là ngÆ°á»i tốt nhÆ°ng là m sai chuyện thì phải xin lá»—i ta, thế má»›i là ngÆ°á»i tốt...
Sở Hoan biết rõ Tần Lôi là đứa nhóc cứng đầu. Äặc biệt Ä‘i theo Bùi TÃch hai năm, Sở Hoan tin rằng Bùi TÃch nhất định sẽ dạy Tần Lôi rất nhiá»u thứ. Mà Tần Lôi tất nhiên coi sá»± dạy dá»— của Bùi TÃch nhÆ° khuôn và ng thÆ°á»›c ngá»c. Hắn đã nói muốn đám ngÆ°á»i Cừu NhÆ° Huyết, Bạch Hạt Tá» xin lá»—i thì sợ là mình có khuyên cÅ©ng chẳng được.
Sở Hoan thở dà i, nhìn vá» phÃa Bạch Hạt Tá». Lúc nà y bảo vệ tÃnh mạng Cừu NhÆ° Huyết má»›i là quan trá»ng nhất.
Bạch Hạt Tá» cÅ©ng hiểu Ä‘iá»u nà y, tuy trong ná»™i tâm không tình nguyện chút nà o nhÆ°ng biết là không thể là m gì được, Ä‘Ã nh tiến lên chắp tay nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta là bá»™ hạ của Sở đại nhân, không phải là ngÆ°á»i xấu. Lúc trÆ°á»›c chúng ta đắc tá»™i nhiá»u rồi. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u là ngÆ°á»i má»™t nhà , ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng để trong lòng.
Cừu NhÆ° Huyết bị Tần Lôi giÆ¡ lên, sắc mặt tái xanh, miệng ngáºm chặt nhÆ°ng không nói được lá»i nà o.
Tần Lôi gáºt đầu nhìn Bạch Hạt Tá» nói:
- Sở thúc, hắn là ngÆ°á»i tốt. Ta không trách hắn...
Ngẩng đầu nhìn Cừu Như Huyết đang bị mình giơ lên, hắn ngạc nhiên nói:
- Vì sao hắn lại không xin lá»—i? Hắn không phải là ngÆ°á»i tốt sao?
Trong ná»™i tâm Sở Hoan lúc nà y cÅ©ng rất bất đắc dÄ©. Hắn biết Cừu NhÆ° Huyết là đao khách nổi danh trên giang hồ, mặt mÅ©i còn cao hÆ¡n trá»i. Dù mình là đại tÆ°á»›ng nÆ¡i biên cÆ°Æ¡ng, ngà y thÆ°á»ng đối vá»›i Cừu NhÆ° Huyết cÅ©ng phải nể và i phần. NhÆ°ng hôm nay Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là đao khách giang hồ lại bị má»™t đứa bé mÆ°á»i mấy tuổi giÆ¡ lên, không thể tá»± quyết định sinh tá». Cừu NhÆ° Huyết sao có thể tiếp nháºn Ä‘iá»u nà y được. Chuyện nà y đã vô cùng nhục nhã, lại bắt hắn xin lá»—i má»™t đứa bé mÆ°á»i mấy tuổi thò lò mÅ©i xanh thì Sở Hoan cÅ©ng cảm thấy Cừu NhÆ° Huyết tuyệt đối không thể là m được.
Quả nhiên Cừu NhÆ° Huyết nhắm mắt lại, sắc mặt tái xanh, đôi môi đóng chặt, không nói má»™t lá»i, hiển nhiên là đã quyết tâm chết cÅ©ng không xin lá»—i má»™t tiểu quái váºt.
Sở Hoan chỉ cảm thấy chuyện nà y thá»±c sá»± hÆ¡i khó. Tần Lôi quá Ä‘Æ¡n thuần, cứng đầu, không dùng lá»i nói thuyết phục được. Mà Cừu NhÆ° Huyết lại là má»™t nam nhân cố khà mÆ°á»i phần, thà chết chứ không chịu khuất phục. NhÆ°ng Cừu NhÆ° Huyết là bá»™ hạ của mình, sinh mâu thuẫn vá»›i Tần Lôi chÃnh là bởi bảo vệ mình. Vốn nhìn thấy Tần Lôi là má»™t chuyện Sở Hoan vui mừng mÆ°á»i phần nhÆ°ng đứa nhá» nà y tÃnh tình cổ quái, lại có lá»±c lượng lá»›n vô cùng. TÃnh mạng của Cừu NhÆ° Huyết trong tay hắn, Ä‘iá»u nà y khiến Sở Hoan cảm thấy rất Ä‘au đầu.
Äúng lúc nà y thì đã nghe ở cách đó không xa truyá»n tá»›i tiếng nói:
- Lôi Nhi, ngươi gặp Sở thúc mà lại không biết lễ nghĩa sao? Còn không bái kiến Sở thúc của ngươi đi!
Vừa nói, má»™t ngÆ°á»i cháºm rãi Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng tá»›i, chân trái bÆ°á»›c Ä‘i, chân phải lại kéo trên mặt đất, tốc Ä‘á»™ không nhanh, vác trên lÆ°ng má»™t cái giá» bằng trúc, tay phải cầm má»™t cây gáºy gá»—. DÆ°á»›i ánh trăng, tÆ° thế Ä‘i của hắn hÆ¡i gượng gạo nhÆ°ng khà chất lại bình tÄ©nh nhÆ° nÆ°á»›c.
Chương 963: Dược Vương.
Sở Hoan ngẩng đầu nhìn qua, mặc dù khoảng cách còn xa, nhÆ°ng Sở Hoan vừa nhìn liá»n nháºn ra đó chÃnh là Bùi TÃch nghÄ©a huynh kết bái vá»›i mình. Gần hai năm không thấy, hôm nay gặp lại, Sở Hoan cảm thấy hÆ¡i kÃch Ä‘á»™ng trong lòng, không kìm được tiến ra đón. Hắn dừng lại cách khoảng bảy tám bÆ°á»›c, Bùi TÃch cÅ©ng dừng bÆ°á»›c, nhìn Sở Hoan, hai ngÆ°á»i nhìn nhau. Cổ há»ng Sở Hoan giáºt giáºt, cuối cùng bÆ°á»›c nhanh vá» phÃa trÆ°á»›c. Lúc nà y tá»›i gần rồi, lại phát hiện Bùi TÃch trông hÆ¡i mệt má»i, nhÆ°ng thần thái trong mắt vẫn rạng rỡ, hắn không kìm lòng được kêu lên:
- Äại ca!
Hắn vÆ°Æ¡n tay ra, Bùi TÃch cÅ©ng vÆ°Æ¡n tay nghênh đón, hai tay nắm nhau, khuôn mặt Bùi TÃch tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nhÆ°ng Sở Hoan lại có thể hiểu được từ bà n tay run rẩy của Bùi TÃch, tâm tình của Bùi TÃch cÅ©ng hết sức kÃch Ä‘á»™ng, chẳng qua giá»i khống chế tâm tình của mình mà thôi.
- Ta biết đệ sá»›m muá»™n sẽ đến, chẳng qua không nghÄ© tá»›i đệ lại tá»›i nhanh nhÆ° váºy.
Bùi TÃch giá»ng nói ôn hòa, lại cÆ°á»i nói:
- Hai huynh đệ ta đã lâu không gặp, nhưng ta biết đệ vẫn rất tốt.
Sở Hoan cÆ°á»i khổ:
- Thế nhưng từ biệt tại kinh thà nh, đại ca không chút tin tức, tiểu đệ lại không biết cuộc sống của đại ca và Lôi nhi thế nà o.
- Duyên pháºn hai huynh đệ ta ông trá»i đã định trÆ°á»›c, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên nhất định sẽ gặp lại nhau.
Bùi TÃch đáp:
- Äệ Ä‘i sứ Tây LÆ°Æ¡ng, tuần tra An Ấp, ta vẫn luôn nghe được tin tức của đệ. Hai năm qua đệ rất không tồi, ta rất vui mừng.
Sở Hoan gỡ giá» trúc trên lÆ°ng Bùi TÃch xuống, nâng trong tay há»i:
- Äại ca, huynh vẫn luôn ở nÆ¡i nà y sao?
- Cũng không phải vẫn luôn ở nơi nà y.
Bùi TÃch lại cÆ°á»i nói:
- Chúng ta và o nhà nói chuyện, ta còn muốn giá»›i thiệu hai ngÆ°á»i vá»›i đệ.
Gã ngẩng đầu nhìn vá» phÃa Tần Lôi, nói:
- Lôi nhi, con tới đây.
Tần Lôi vẫn Ä‘ang giÆ¡ Cừu NhÆ° Huyết, liá»n Ä‘i tá»›i. Lúc nà y Bùi TÃch má»›i nói:
- Sở thúc của con bảo con buông vị tráng sĩ nà y xuống, vì sao con không nghe?
Tần Lôi hơi ủy khuất nói:
- Hắn… hắn không xin lá»—i con. TÃch phụ, ngà i nói, biết sai có thể sá»a, đó má»›i là ngÆ°á»i tốt, hắn biết sai không sá»a, cÅ©ng… cÅ©ng không phải ngÆ°á»i tốt!
Bùi TÃch chăm chú nhìn Tần Lôi, há»i:
- Hắn phạm và o lỗi gì?
- Hắn không cho con và o phòng.
- Không cho con và o phòng, sẽ là ngÆ°á»i xấu sao?
Bùi TÃch bình tÄ©nh nói:
- Sở thúc con ở trong phòng, hỠlà bộ hạ của Sở thúc con, con muốn và o phòng, hỠkhông biết con, ngăn con lại là vì bảo vệ Sở thúc con, con nói hỠlà m có đúng hay không?
Tần Lôi lắc đầu:
- Con không biết.
- Nếu nhÆ° ta Ä‘ang ngủ trong phòng, để con trông ngoà i cá»a, có má»™t ngÆ°á»i con không quen biết muốn xông và o trong phòng, váºy con có ngăn cản hắn hay không?
Bùi TÃch há»i lại lần nữa.
Tần Lôi láºp tức đáp:
- Sẽ không, TÃch phụ để con trông cá»a, con sẽ không để cho ngÆ°á»i khác và o, nếu ai xông và o, con sẽ đánh ngÆ°á»i đó.
Bùi TÃch thở dà i:
- Äứa nhá», con biết bảo vệ TÃch phụ, há» Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng biết bảo vệ Sở thúc con, váºy con nói, há» có sai hay không?
Tần Lôi cúi đầu xuống, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nói:
- TÃch phụ, Lôi nhi hiểu rồi, há» là ngÆ°á»i tốt, há» muốn bảo vệ Sở thúc… !
Cuối cùng gã buông Cừu NhÆ° Huyết ra. Sau khi Cừu NhÆ° Huyết rÆ¡i xuống đất, rốt cuá»™c mở mắt, mặt không biểu tình, nhÆ°ng trong mắt lại trà n đầy vẻ phẫn ná»™. Bùi TÃch nói:
- Lôi nhi, hỠđã không sai, nhÆ° váºy con có sai hay không?
Tần Lôi há»i:
- Lôi nhi có lỗi gì?
- Con không há»i rõ rà ng nguyên do, mạo phạm bá»™ hạ của Sở thúc con, con nói con sai hay không sai?
Tần Lôi suy nghĩ, cuối cùng nói:
- TÃch phụ, con sai rồi, thế nhÆ°ng con không phải ngÆ°á»i xấu.
- Lôi nhi là ngÆ°á»i tốt, nhÆ°ng ngÆ°á»i tốt thì phải hiểu được thị phi.
Bùi TÃch bắt đầu dạy bảo:
- Biết sai có thể sá»a, đó má»›i là ngÆ°á»i tốt, con đã sai rồi, nên là m thế nà o?
Tần Lôi đối mặt Cừu NhÆ° Huyết, hai tay ôm quyá»n, khom ngÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i tốt, Lôi nhi sai rồi, ta xin lá»—i ngÆ°á»i, ta biết sai có thể sá»a!
Äôi mắt Cừu NhÆ° Huyết vốn trà n ngáºp phẫn ná»™, nhÆ°ng giá» phút nà y trông Tần Lôi nhÆ° váºy, vẻ phẫn ná»™ giảm rất nhiá»u, lại lá»™ vẻ kinh ngạc. Gã thấy Tần Lôi thần sắc chân thà nh, nói lá»i xin lá»—i, Ä‘á»u không dối trá chút nà o.
Lúc nà y Bùi TÃch chắp tay nói vá»›i Cừu NhÆ° Huyết:
- Tráng sÄ©, đứa nhá» nà y ngây thÆ¡, không hiểu nhân tình thế thái, đã đắc tá»™i rồi, mong rằng thông cảm nhiá»u hÆ¡n.
Sở Hoan biết Bùi TÃch nói nhÆ° váºy vá»›i Cừu NhÆ° Huyết, đó hoà n toà n là lo nghÄ© tá»›i thể diện của mình, trong lòng cảm kÃch.
Cừu NhÆ° Huyết vừa rồi cÅ©ng nghe được, Sở Hoan xÆ°ng Bùi TÃch là đại ca, biết rõ quan hệ giữa hai ngÆ°á»i nhất định không bình thÆ°á»ng. Gã biết rõ Sở Hoan vốn là má»™t nhân váºt cá»±c kỳ lợi hại, nhân váºt nhÆ° váºy lại có má»™t đại ca thá»t chân, nhÆ° váºy ngÆ°á»i thá»t nà y hiển nhiên cÅ©ng không phải kẻ Ä‘Æ¡n giản, có thể nói nhÆ° váºy đã là cho mình đủ thể diện, phẫn ná»™ trong lòng giảm Ä‘i rất nhiá»u, gã cÅ©ng chắp tay má»™t cái, không nói nhiá»u.
Lang Oa TỠbên kia thấy Tần Lôi buông Cừu Như Huyết, lúc nà y mới thu cung tên.
- Nhị đệ, và o nhà nói chuyện, còn phải giá»›i thiệu bá»n há» cho đệ.
Bùi TÃch giÆ¡ tay lên, mỉm cÆ°á»i nói vá»›i mấy ngÆ°á»i Cừu NhÆ° Huyết:
- Các vị có đi và o ngồi một chút hay không?
Mấy ngÆ°á»i Cừu NhÆ° Huyết Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phải kẻ ngốc, Bùi TÃch há»i nhÆ° váºy, đó là lá»i khách sáo, Bạch Hạt Tá» liá»n nói:
- Bên ngoà i mát mẻ, chúng ta chỠbên ngoà i.
Bùi TÃch cÅ©ng không nhiá»u lá»i, dẫn Sở Hoan tiến và o sân nhá». Tần Lôi đã sá»›m xông và o trong phòng, chá» lúc Sở Hoan và o phòng, không biết Tần Lôi tìm được hai cái bánh bao lạnh từ nÆ¡i nà o, ngồi trên giÆ°á»ng gá»— góc phòng, trông quả thá»±c rất đói rồi, má»™t tay cầm bánh, Ä‘ang ăn ngon là nh.
Sở Hoan đặt giá» trúc xuống, Ä‘i qua rót chén nÆ°á»›c cho Bùi TÃch, nếu đây là nÆ¡i nghÄ©a huynh ở, Sở Hoan không còn câu thúc nữa. Bùi TÃch nháºn chén nÆ°á»›c uống má»™t ngụm lá»›n, lúc nà y má»›i để Sở Hoan ngồi xuống, cÆ°á»i há»i:
- Thân thể đệ muội đã chuyển biến tốt đẹp hay chưa?
Sở Hoan láºp tức nói:
- Nếu nhÆ° không nhỠđại ca phái ngÆ°á»i Ä‘i, chỉ sợ là nh Ãt dữ nhiá»u, cÅ©ng may đại ca phái ngÆ°á»i, Tố NÆ°Æ¡ng đã chuyển nguy thà nh an.
- Chá»— ta nháºn được tin tức đã muá»™n má»™t chút, đệ và o Quan Tây liá»n có tin tức tá»›i, lúc đầu cÅ©ng không biết đệ muá»™i lây nhiá»…m dịch bệnh, sau nà y nghe nói Nhị đệ tìm không Ãt đại phu chữa bệnh cho đệ muá»™i, liá»n biết rõ lây nhiá»…m bệnh dịch, cho nên má»›i phái ngÆ°á»i qua.
Bùi TÃch mỉm cÆ°á»i nói:
- Chẳng qua bá»n há» không Ä‘i được, vi huynh cÅ©ng có chuyện quan trá»ng trong ngÆ°á»i, cho nên phái Ngô Phong tá»›i trÆ°á»›c.
Sở Hoan khẽ gáºt đầu, há»i:
- Äại ca, từ biệt tại kinh thà nh, hai ngÆ°á»i sống tốt chứ? Ta vẫn luôn tìm hai ngÆ°á»i, thế nhÆ°ng cÅ©ng không có tin tức, trÆ°á»›c khi Ä‘i sứ Tây LÆ°Æ¡ng, qua Tây Bắc, còn nhá» lão TÆ°á»›ng quân DÆ° Bất Khuất phái ngÆ°á»i tìm thay, chẳng qua DÆ° lão TÆ°á»›ng quân cÅ©ng không có tin tức của đại ca… HÆ¡n má»™t năm nà y, hai ngÆ°á»i vẫn ở Tây Bắc sao?
Bùi TÃch cÆ°á»i lắc đầu:
- Sau khi rá»i kinh, ta mang theo Lôi nhi tá»›i Tây Bắc, khi đó quân Tây LÆ°Æ¡ng còn chÆ°a bá» chạy, lúc ấy quả thá»±c muốn Ä‘i tìm DÆ° Bất Khuất, góp má»™t phần lá»±c cho nÆ°á»›c. Thế nhÆ°ng đến Tây Bắc rồi, còn chÆ°a gặp DÆ° Bất Khuất, liá»n gặp phải má»™t việc, ta và Lôi nhi trông thấy má»™t ngÆ°á»i hấp hối ven Ä‘Æ°á»ng, vốn định chữa trị, nhÆ°ng toà n thân hắn hÆ° thối, vô cùng thê thảm, khi đó ta biết ngay, so vá»›i quân Tây LÆ°Æ¡ng, Tây Bắc còn có tai nạn lá»›n hÆ¡n sắp xảy ra.
Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ đại ca muốn nói, bệnh dịch đã xuất hiện từ hơn một năm trước?
- Kỳ thá»±c bệnh táºt thá»i Ä‘iểm đó cÅ©ng không nghiêm trá»ng nhÆ° hiện giá», chỉ bắt đầu xuất hiện đầu mối.
Bùi TÃch nói:
- So vá»›i ngÆ°á»i bệnh gặp phải khi đó, bệnh dịch bắt đầu lan trà n hiện giá» má»›i tháºt sá»± đáng sợ. Lúc trÆ°á»›c chỉ nhìn thấy bệnh trạng của ngÆ°á»i kia, ta đã Ä‘oán được có thể Tây Bắc sẽ xảy ra bệnh dịch quy mô lá»›n, khi đó vốn định nÆ°Æ¡ng tá»±a DÆ° Bất Khuất, nhÆ°ng bởi vì chuyện nà y, ta liá»n rá»i khá»i Tây Bắc, trở vá» quan ná»™i.
- Thế nhưng đại ca cũng không trở vỠkinh.
Sở Hoan há»i:
- Vì sao đại ca không trở vá» kinh? Hai huynh đệ ta gặp nhau, nếu khi đó đại ca nhắc tá»›i chuyện lo lắng, chÆ°a hẳn tiểu đệ không thể thông báo triá»u đình chuẩn bị sẵn sà ng.
Bùi TÃch khoát tay nói:
- Bệnh dịch tai Æ°Æ¡ng, không thể tránh được, cho dù nói cho triá»u đình, cÅ©ng không có khả năng ngăn ngừa. HÆ¡n nữa khi đó quân Tây LÆ°Æ¡ng đã lui, Thiên Môn Äạo Äông Nam còn Ä‘ang là m loạn, loạn trong giặc ngoà i, triá»u đình cÅ©ng chÆ°a hẳn coi chuyện nà y và o đầu… Ta cÅ©ng liên tục cân nhắc, đã là không cách nà o tránh khá»i bệnh dịch, váºy cÅ©ng Ä‘Ã nh tìm ngÆ°á»i phá giải bệnh dịch.
Sở Hoan nhìn chung quanh má»™t cái, cá»a phòng Diêm Bình SÄ© đã đóng, nhẹ giá»ng há»i:
- Äại ca nói là hai vị thần y nà y?
Bùi TÃch lại cÆ°á»i:
- Tháºt ra ta chỉ tìm có má»™t vị, má»™t vị khác là vị ta tìm má»i tá»›i, bệnh dịch lần nà y quá mức hung ác, thêm má»™t ngÆ°á»i, cÅ©ng sẽ thêm má»™t phần lá»±c.
Sở Hoan há»i:
- Äại ca tìm được, là vị Diêm Bình SÄ© lão tiá»n bối sao?
Bùi TÃch khẽ gáºt đầu, lại cÆ°á»i nói:
- Diêm Bình Sĩ chỉ là hiệu chơi đùa của hắn, xem ra Nhị đệ cũng không biết tên tuổi thực sự của hắn… !
Gã nhìn cá»a phòng Diêm Bình SÄ© má»™t cái, nhẹ giá»ng cÆ°á»i nói:
- XÆ°a nay sÆ° huynh Ä‘á»u Ãt xuất hiện, và o nam ra bắc, ngÆ°á»i biết hắn không có mấy, nhÆ°ng ngÆ°á»i từng nghe tên hắn chỉ sợ trải rá»™ng đại giang nam bắc.
- SÆ° huynh? Äại ca nói vị lão thần y là sÆ° huynh của huynh?
Sở Hoan hiếu kỳ trong lòng, há»i:
- Äại ca, vị lão thần y nà y rốt cuá»™c là ai? Huynh và hắn… có gì sâu xa?
- Tháºt ra sá»›m muá»™n đệ cÅ©ng sẽ biết, vốn muốn để tá»± hắn nói cho đệ biết, hắn đã không nói, váºy để ta nói cho đệ biết.
Bùi TÃch đặt chén nÆ°á»›c trong tay xuống:
- Nhị đệ, đệ có từng nghe nói tá»›i Dược VÆ°Æ¡ng TrÆ°Æ¡ng Trá»ng Cảnh?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên từng nghe qua.
Sở Hoan láºp tức gáºt đầu:
- Tiểu đệ biết rõ, TrÆ°Æ¡ng Dược VÆ°Æ¡ng hà nh y tế thế, là thần y hiếm thấy, "ThÆ°Æ¡ng hà n tạp bệnh luáºn" của ông ta là kinh Ä‘iển trong y há»c… !
Äá»™t nhiên hắn ý thức được Ä‘iá»u gì, nhìn cá»a phòng Diêm Bình SÄ© má»™t cái, trong đôi mắt lá»™ vẻ kinh ngạc, ánh mắt cháºm rãi chuyển vá» phÃa Bùi TÃch:
- Äại ca, vị lão thần y nà y, chẳng lẽ… chẳng lẽ có liên quan tá»›i Dược VÆ°Æ¡ng thế gia?
TrÆ°á»›c đây không lâu Äá»— Phụ Công từng nhắc tá»›i Dược VÆ°Æ¡ng thế gia, đó là háºu nhân truyá»n thừa của Dược VÆ°Æ¡ng TrÆ°Æ¡ng Trá»ng Cảnh, đã từng hiển hách má»™t thá»i. Dược VÆ°Æ¡ng thế gia nhân tà i xuất hiện lá»›p lá»›p, chÃnh là danh gia thần y số má»™t. Chẳng qua sau khi Thiên Thục Quốc bị Äại Tần tiêu diệt, Dược VÆ°Æ¡ng thế gia không còn dấu tÃch, hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm qua, rất Ãt ngÆ°á»i biết được Dược VÆ°Æ¡ng thế gia ở nÆ¡i nà o.
- Không phải có quan hệ dây mơ rễ má gì.
Bùi TÃch lại cÆ°á»i nói:
- Diêm Bình SÄ© là TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng, TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng là Diêm Bình SÄ©, gia chủ Dược VÆ°Æ¡ng thế gia, chÃnh là vị TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng nà y, mà hắn chÃnh là Dược VÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i!
Chương 964: Phương thuốc.
Sở Hoan cÅ©ng không lá»™ vẻ kinh ngạc. Trong lòng hắn đã có chuẩn bị. Hiện tại khiến hắn tò mò chÃnh là TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng tại sao lại là sÆ° huynh của Bùi TÃch. Bùi TÃch má»›i bốn mÆ°Æ¡i tuổi mà Diêm Bình SÄ© Ãt nhất đã quá sáu mÆ°Æ¡i. Hai ngÆ°á»i kém nhau hai mÆ°Æ¡i tuổi. Sở Hoan giá» cÅ©ng không biết bá»n hỠđồng môn há»c nghệ nhÆ° thế nà o. Có thể khiến vị y thánh thế gia TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng nà y cúi đầu bái sÆ°, sÆ° phụ của hai ngÆ°á»i bá»n há» chắc hẳn phải là báºc cao nhân tuyệt thế.
- Tại cáºu nói ngÆ°Æ¡i vẫn luôn Ä‘i tìm tiá»n bối y thánh sao?
Bùi TÃch khẽ thở dà i:
- Lúc đó ta chỉ nghÄ© ôn dịch Tây Bắc chÆ°a phát tác ngay. Dịch bệnh thế nà y, thá»i gian tÃch súc cà ng dà i thì má»™t khi phát tác sẽ cá»±c kỳ đáng sợ. Äại phu bình thÆ°á»ng rất khó ứng đối vá»›i bệnh táºt nhÆ° váºy. Năm đó Thục Trung phát sinh má»™t tráºn ôn dịch lá»›n. Thục Trung xÆ°a nay là nÆ¡i chuyên vá» trùng cổ và dược thảo. Nếu so vá»›i những địa phÆ°Æ¡ng khác, Thục Trung táºp trung rất nhiá»u cao nhân giá»i vá» dùng Ä‘á»™c thi cổ. NhÆ°ng lần ôn dịch kia chẳng những khiến các cao thủ y dược của Thục Trung không thể đối phó mà ngược lại không Ãt ngÆ°á»i cÅ©ng bị nhiá»…m bệnh mất mạng. Chỉ may có y thánh thế gia tồn tại má»›i có thể giúp Thục Trung giải quyết được kiếp nạn kia. Ta biết Tây Bắc không tránh được má»™t tráºn đại nạn nà y, cÅ©ng chỉ có thể Ä‘i tìm sÆ° huynh, xin hắn rá»i núi đến ứng phó vá»›i tráºn đại nạn nà y.
- Äại ca cÅ©ng không biết y thánh tiá»n bối ở đâu sao?
- Ta vốn muốn Ä‘i tá»›i Thục Trung. Năm đó thá»i Ä‘iểm còn đồng há»c, sÆ° huynh đã nói cho ta biết chá»— ở của hắn. Chỉ là tại thá»i Ä‘iểm ta tá»›i Thục Trung thì sÆ° huynh đã ngÆ°á»i Ä‘i nhà trống.
Bùi TÃch cÆ°á»i nói:
- Ta chỉ có thể mang theo Lôi Nhi Ä‘i Ä‘iá»u tra bốn phÃa. Y thánh thế gia lúc trÆ°á»›c được quốc quân Thục quốc háºu đãi, sau khi Thục quốc diệt vong cÅ©ng không thể là m gì. Hắn nháºn đại ân của quốc quân Thục quốc, không muốn trở thà nh thần tá» của Tần quốc liá»n dẫn ngÆ°á»i nhà đi ra khá»i Thục Trung. Äến nhÆ° y thánh nhất tá»™c hôm nay di chuyển đến nÆ¡i nà o thì ta cÅ©ng không rõ.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Thế sao đại ca lại tìm được tiá»n bối y thánh?
- SÆ° huynh tuy mang tá»™c nhân ở ẩn nhÆ°ng y đức của hắn cao thượng, ta cÅ©ng không tin là hắn lại ẩn cÆ° chÃnh thức nhÆ° váºy.
Bùi TÃch mỉm cÆ°á»i nói:
- Nếu hắn ẩn cÆ° tháºt, niệm phong sở há»c bản thân cất và o kho nhÆ° váºy, khiến danh tiếng của y thánh thế gia tan thà nh mây khói thì hắn cÅ©ng không xứng được xÆ°ng là háºu nhân của y thánh TrÆ°Æ¡ng Trá»ng Cảnh rồi. Hắn cÅ©ng bôi nhá» hai chữ y thánh nà y.
Bùi TÃch nói không khách sáo, tiếng lại truyá»n tá»›i phÃa sau. Nghe cá»t kẹt má»™t tiếng, y thánh TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng mở cá»a phòng, thò mái đầu hoa râm ra, đảo mắt há»i:
- Bùi TÃch, ngÆ°Æ¡i có phải thÃch nói xấu sau lÆ°ng ta không? Lão phu là m gì mà bôi nhá» danh tiếng y thánh chứ? Tá»± các ngÆ°Æ¡i gắn cho lão phu cái danh hiệu nà y nhÆ°ng lão phu tá»›i giá» cÅ©ng chÆ°a thừa nháºn. Gia tổ xÆ°ng tế thế cứu nhân, lòng mang từ bi, y thuáºt cao minh. Hắn có thể xÆ°ng là y thánh TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng ta tá»›i giá» còn chÆ°a được đâu.
Sở Hoan thấy dáng vẻ nghiêm túc của TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng, ngược lại thấy rất thú vị. Biểu lá»™ giáºn dá»—i của lão giả đầu bạc nà y khiến Sở Hoan mỉm cÆ°á»i.
Bùi TÃch nhìn TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng má»™t cái liá»n nói:
- NgÆ°Æ¡i rá»i núi cứu ngÆ°á»i, lòng mang nhân từ, coi nhÆ° là hợp vá»›i danh tiếng y thánh. Nếu cứ má»™t má»±c rụt cổ không ra thì không thể coi là háºu nhân của y thánh được, bôi nhá» tên tuổi của y thánh tuyệt thế.
Thấy dáng vẻ vá»™i và ng của TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng, Bùi TÃch không đợi hắn nói chuyện đã lại nói:
- NhÆ°ng hiện tại sÆ° huynh cÅ©ng không cần phải tranh luáºn. NgÆ°Æ¡i đã chứng minh ngÆ°Æ¡i hoà n toà n xứng đáng là y thánh, cho nên cÅ©ng không bôi nhá» danh tiếng của y thánh thế gia. PhÆ°Æ¡ng thuốc ngÆ°Æ¡i phối trà ra sao rồi?
TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng vốn muốn tranh già nh và i câu nhÆ°ng nghe Bùi TÃch nhắc tá»›i phÆ°Æ¡ng thuốc liá»n vá»— đầu má»™t cái, luôn miệng nói:
- Äúng, đúng, đúng. PhÆ°Æ¡ng thuốc, phÆ°Æ¡ng thuốc!
Mái đầu bạc liá»n lui và o trong phòng, đóng cá»a lại, không thèm nói gì thêm nữa.
Bùi TÃch cÆ°á»i ha hả má»™t tiếng. Sở Hoan cÅ©ng cảm thấy TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng hÆ¡i thú vị, lúc nà y má»›i nghe Bùi TÃch hạ giá»ng nói:
- Ta không tìm được sÆ° huynh ở Xuyên Trung nhÆ°ng biết rõ hắn cÅ©ng không ở ẩn, cho dù không lá»™ ra danh tiếng y thánh thế gia nhÆ°ng vẫn sẽ tế thế cứu nhân, cho nên nghe ngóng tìm hiểu ná»a năm tứ phÆ°Æ¡ng. Ở quan ná»™i không tìm ra manh mối, biết có má»™t ngà y bá»—ng nhiên nghÄ© ra, sÆ° huynh là cao thủ y đạo. Ta có thể nháºn ra ôn dịch ở Tây Bắc sắp phát sinh, chẳng lẽ sÆ° huynh còn không biết?
Sở Hoan hiểu ra:
- Hẳn là đại ca tìm y thánh tiá»n bối ở quan ná»™i. NhÆ°ng y thánh tiá»n bối cÅ©ng đã xuất quan tá»›i Quan Tây rồi sao?
Bùi TÃch thở dà i:
- CÅ©ng tại ta hồ đồ. Äúng nhÆ° váºy. Ta lại vá»™i và ng xuất quan, nghe ngóng tại Tây Quan Äạo, rốt cục nghe nói ở Tây Quan Äạo có má»™t tên lang trung tên là Diêm Bình SÄ©, là m nghá» y cứu được không Ãt ngÆ°á»i. Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói là Diêm Bình SÄ© nà y có y thuáºt cao minh. Khi đó ta liá»n phá»ng Ä‘oán, vị Diêm Bình SÄ© nà y rất có thể là sÆ° huynh.
- Công phu không phụ lòng ngÆ°á»i. Äại ca vất vả trằn trá»c, cuối cùng cÅ©ng không thất vá»ng.
Sở Hoan biết rõ quá trình tìm kiếm TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng, Bùi TÃch và Tần Lôi nhất định là chịu không Ãt khổ. Tần Lôi nà y nhìn là n da đã thô ráp hÆ¡n khi ở kinh nhiá»u, nhÆ°ng không thể phủ nháºn là hắn tuy trông gầy yếu hÆ¡n nhÆ°ng lại rắn rá»i hÆ¡n thá»i Ä‘iểm tại kinh thà nh nhiá»u.
- Tháºt ra thá»i Ä‘iểm ta nháºp quan tìm sÆ° huynh thì sÆ° huynh đã tá»›i Tây Bắc mấy tháng rồi.
Bùi TÃch nói:
- Y thánh thế gia ở ẩn chỉ là bởi chịu đại ân của Thục quốc, không muốn trở thà nh thần dân của Tần quốc. NhÆ°ng bá»n há» lại không thể vứt bá» dân chúng. Hai chữ y thánh cÅ©ng không Ä‘Æ¡n thuần là chỉ y thuáºt tinh xảo, hÆ¡n nữa còn là chỉ y đức cao tượng, là tấm gÆ°Æ¡ng của thầy thuốc trong thiên hạ. Y thánh thế gia rá»i núi cứu trợ là chuyện nằm trong pháºn sá»±, nghÄ©a bất dung từ.
Sở Hoan hiểu ra liá»n nói:
- Nói nhÆ° váºy thì y thánh tiá»n bối đã tá»›i Tây Bắc từ sá»›m rồi. Lão nhân gia ngà y cÅ©ng đã chuẩn bị đối phó vá»›i ôn dịch tốt rồi.
- Äúng là nhÆ° thế.
Bùi TÃch gáºt đầu nói:
- Dựa theo cách nói của sư huynh thì chỗ đáng sợ của ôn dịch không phải là ở chuyện nó lan trà n mà là sự biến ảo của nó.
- Biến ảo sao?
- Không sai.
Bùi TÃch nghiêm nghị nói:
- Thiên địa phân bốn mùa, nóng lạnh bất đồng. Thá»i tiết Ä‘ang thay đổi, dịch bệnh cÅ©ng xảy ra biến hóa theo. Cao nhân y đạo chân chÃnh không chỉ biết được mấy bà phÆ°Æ¡ng. Năng lá»±c lá»›n nhất của bá»n há» là phải biết thá»i tiết, nhân thể âm dÆ°Æ¡ng ngÅ© hà nh, lúc đó má»›i có thể hốt thuốc đúng bệnh. Äi có thừa, bổ chÆ°a đủ, là m sao cho cân đối thì đây má»›i thá»±c sá»± là hạnh lâm diệu thủ. Cầm phÆ°Æ¡ng thuốc hà nh tẩu thiên hạ chẳng qua chỉ là y sÆ° thông thÆ°á»ng mà thôi.
Sở Hoan tuy không hiểu y đạo nhÆ°ng lá»i nà y của Bùi TÃch cÅ©ng rất có đạo lý, khẽ vuốt cằm.
- Sư huynh đi tới Tây Bắc, hà nh tẩu bốn phương, vừa là m nghỠy vừa nghiên cứu tình huống ôn dịch.
Bùi TÃch giải thÃch:
- Tại thá»i Ä‘iểm sÆ° huynh tá»›i Tây Bắc thì dấu hiệu của ôn dịch còn chÆ°a rõ. Không ai biết khi nà o ôn dịch sẽ bá»™c phát. Tháºt ra nhiá»u ngÆ°á»i còn không ngá» là ôn dịch sẽ xuất hiện, cà ng không biết thá»i gian ôn dịch bá»™c phát. Lúc đó sÆ° huynh đã gặp được má»™t số ngÆ°á»i bị dịch bệnh thá»i kỳ đầu. Thá»i Ä‘iểm đó dịch bệnh còn không nghiêm trá»ng lắm nhÆ°ng đã bắt đầu lan trà n. Thể chất ngÆ°á»i bị bệnh lúc đó còn có thể ngăn cản được, hÆ¡n nữa lúc đó là mùa đông, dịch bệnh ẩn núp, cà ng không bạo phát ra, cho nên sÆ° huynh phải tÃnh chuẩn xác thá»i gian ôn dịch bá»™c phát!
Sở Hoan nói:
- Y thánh tiá»n bối tất nhiên đã tÃnh ra thá»i Ä‘iểm ôn dịch bá»™c phát.
- SÆ° huynh hiểu thiên thá»i, hÆ¡n nữa nghiên cứu qua những ngÆ°á»i bị bệnh kia, tháºm chÃ... Hắc hắc, tháºm chà còn giải phẫu những tá» thi bởi mắc bệnh mà chết. Hắn muốn biết trạng thái dịch bệnh má»›i bắt đầu, ôn dịch sẽ biến hóa theo thá»i tiết ra sao. SÆ° huynh má»›i tá»›i Tây Bắc ná»a năm đã nghiên cứu, nắm giữ trạng thái bắt đầu và o thá»i gian ôn dịch bá»™c phát, tÃnh ra lúc dịch bệnh bá»™c phát sẽ xuất hiện ở tình trạng nà o.
Sở Hoan suy nghÄ© má»™t chút má»›i há»i:
- Äại ca, ngÆ°Æ¡i nói là dịch bệnh vẫn luôn biến hóa, mà y thánh tiá»n bối từ lâu trÆ°á»›c đây cÅ©ng đã suy tÃnh ra lúc nà y ôn dịch bá»™c phát rồi à ?
- Không sai.
Bùi TÃch nghiêm mặt nói:
- Dá»±a theo tÃnh toán của sÆ° huynh thì thá»i Ä‘iểm nà y ôn dịch bắt đầu bá»™c phát. Tình trạng bệnh dịch hôm nay giống nhÆ° hắn suy Ä‘oán mấy tháng trÆ°á»›c nhÆ° đúc. Lúc nà y cÅ©ng hẳn là tình trạng lợi hại nhất của ôn dịch lần nà y. SÆ° huynh suy tÃnh ra tình trạng ôn dịch hôm nay, cho nên mấy tháng trÆ°á»›c đã bắt đầu nhằm và o tình trạng hôm nay mà nghiên cứu giải dược.
Sở Hoan cảm thấy kÃnh nể, chẳng những bởi y thuáºt của TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng khiến ngÆ°á»i ta kinh ngạc mà cà ng bởi y đức của TrÆ°Æ¡ng Nhất DÆ°Æ¡ng.
Tại thá»i Ä‘iểm thế nhân còn ngây thÆ¡ chÆ°a biết, y thánh thế gia đã kéo thân thể già nua tá»›i Tây Bắc, chuẩn bị chu đáo, phòng ngừa ôn dịch bá»™c phát.
Hắn có thể thấy trÆ°á»›c mấy tháng, suy tÃnh ra diá»…n biến của dịch bệnh, hÆ¡n nữa bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc từ trÆ°á»›c. Sở Hoan không thể không khâm phục vị lão giả nà y.
Hiện tại chuyện hắn sốt sắng nhất là muốn biết Trương Nhất Dương sau hơn một tháng nghiên cứu chế tạo đã nghiên cứu ra được phương thuốc chưa?
Bùi TÃch là hạng khôn khéo thế nà o, tất nhiên nháºn ra tâm tÆ° của Sở Hoan, lại cÆ°á»i nói:
- Nhị đệ, ngÆ°Æ¡i không cần phải lo lắng. PhÆ°Æ¡ng pháp đối phó vá»›i ôn dịch tháºt ra đã nghiên cứu ra từ mÆ°á»i ngà y trÆ°á»›c. Äệ muá»™i có thể chuyển nguy thà nh an không phải đã là chứng cứ rõ rà ng rồi sao?
Sở Hoan hơi thở phà o nhẹ nhõm, nói:
- Nói thế thì hạo kiếp lần nà y của Tây Bắc có thể tránh rồi sao?
- Lúc trước thì còn khó nói.
Bùi TÃch nói:
- Vốn sÆ° huynh định nghiên cứu ra phÆ°Æ¡ng thuốc rồi sẽ giao cho ta, để ta chuyển giao cho quan viên phụ trách Tây Bắc, để bá»n há» tổ chức cứu chữa. Äây là má»™t tai nạn lá»›n, chúng ta chỉ có thể Ä‘Æ°a phÆ°Æ¡ng thuốc, còn muốn tổ chức cứu chữa thì cần váºn dụng nhân lá»±c đông đảo. SÆ° huynh không muốn tiếp xúc vá»›i ngÆ°á»i của quan phủ nên chuyện nà y vốn do ta thÆ°Æ¡ng lượng nhÆ°ng vá» sau nghe nói ngÆ°Æ¡i bị Ä‘iá»u tá»›i Tây Quan là m tổng đốc, lúc nà y ta má»›i thở phà o nhẹ nhõm. Nhị đệ, lần nà y ngÆ°Æ¡i tá»›i vừa đúng lúc, phÆ°Æ¡ng thuốc của chúng ta lúc nà y giao cho vị tổng đốc ngÆ°Æ¡i phụ trách cứu viện. Thanh ÄÆ°á»ng và Bắc Nguyên đã xếp đặt phòng cách ly. Äây là má»™t cách là m cá»±c kỳ cÆ¡ trÃ. SÆ° huynh biết rõ Ä‘iểm nà y nên đánh giá ngÆ°Æ¡i cá»±c cao, cảm thấy ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i có thể là m đại sá»±.
Sở Hoan hơi ngượng ngùng, nói:
- So sánh vá»›i y thánh tiá»n bối và đại ca thì tiểu đệ tháºt sá»± rất xấu hổ. Nếu không có các ngÆ°Æ¡i thì tiểu đệ chỉ sợ là chỉ biết ngồi chá» chết!
Thần sắc hắn ảm đạm nói:
- Suýt nữa là ta không thể bảo vệ được cả Tố Nương.
- Chuyện nà y đã qua rồi.
Bùi TÃch nói:
- Sau nà y Ä‘á»u phải nhá» và o ngÆ°Æ¡i rồi.
- Äại ca, phải chăng đã nghiên cứu ra phÆ°Æ¡ng thuốc rồi?
Sở Hoan há»i:
- Má»›i vừa nghe ngÆ°Æ¡i đòi y thánh tiá»n bối phÆ°Æ¡ng thuốc, đó là ...
Bùi TÃch nói:
- Bình tĩnh, trong vòng hai ngà y sẽ có phương thuốc. Chỉ là đến cùng phương thuốc nà o hay hơn thì khó có thể biết được!
Dừng lại một chút, hắn nói:
- Phương thuốc của sư huynh tất nhiên là cao minh, nhưng...
Ãnh mắt hắn lại hÆ°á»›ng vá» phÃa má»™t cá»a phòng khác:
- Còn có phÆ°Æ¡ng thuốc của má»™t vị cao nhân, đó cÅ©ng không thể coi thÆ°á»ng. Hai vị thần y, chẳng biết hÆ°Æ¡u chết vá» tay ai thì cÅ©ng còn chÆ°a biết!
Lông mà y Sở Hoan nhÃu lại. Lá»i nà y của Bùi TÃch, hắn nghe chÆ°a hiểu lắm.
ChÆ°Æ¡ng 965: Sóc Tuyá»n.
Sở Hoan nghi hoặc trong lòng, Bùi TÃch Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên thấy được, gã lại cÆ°á»i nói:
- SÆ° huynh hà nh tẩu thiên hạ nhiá»u năm, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng kết giao không Ãt ngÆ°á»i trong đồng đạo. SÆ° huynh y thuáºt cao minh, trong cuá»™c Ä‘á»i của hắn, ngÆ°á»i xem trong mắt lác đác không có mấy, nhÆ°ng vị cao nhân nà y sÆ° huynh vô cùng khâm phục… SÆ° huynh đặc biệt má»i hắn đến, cùng nghiên cứu chế tạo phÆ°Æ¡ng thuốc đối phó bệnh dịch.
Sở Hoan biết rõ, cao nhân có thể khiến Y thánh coi trá»ng, y thuáºt Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phải bình thÆ°á»ng.
- Äại ca, vị cao nhân nà y, ta có thể gặp hay không?
- Xoa Bác đại sÆ° là m việc chuyên tâm, đã rất lâu rồi hắn chÆ°a há» ra khá»i phòng nà y, khổ tâm nghiên cứu chế tạo… Cho dù ăn uống, Ä‘á»u là chúng ta Ä‘Æ°a và o.
Bùi TÃch giải thÃch:
- Äại sÆ° không ra, chúng ta cÅ©ng không tiện quấy rầy.
- Xoa Bác đại sư?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Äây… đây dÆ°á»ng nhÆ° là pháp danh của ngÆ°á»i xuất gia.
Bùi TÃch mỉm cÆ°á»i gáºt đầu nói:
- Xa Bác đại sÆ° vốn là đệ tá» Pháºt tông, đúng là ngÆ°á»i xuất gia, hai chữ Xoa Bác chÃnh là pháp danh của đại sÆ°.
- Xoa Bác… !
Sở Hoan cảm thấy pháp danh nà y hết sức cổ quái, Ä‘á»™t nhiên má»™t đạo linh quang lóe lên trong đầu, trong nhất thá»i lại cảm thấy hai chữ Xoa Bác hết sức quen thuá»™c.
Hắn nhÃu mà y, trầm tÆ° má»™t lát. Bùi TÃch thấy biểu tình của hắn, không khá»i há»i:
- Nhị đệ, đệ là m sao váºy?
- Xoa Bác… !
Sở Hoan khẽ nói:
- Äại ca, pháp danh nà y… ta có cảm giác giống nhÆ° đã từng nghe tá»›i.
- Nhị đệ nói là từng nghe tới danh tự của Xoa Bác đại sư?
Bùi TÃch cÅ©ng hÆ¡i ngạc nhiên:
- Tuy rằng đại sÆ° giá»i y thuáºt, nhÆ°ng cÅ©ng không cầu tên tuổi, ngÆ°á»i xuất gia không mà ng danh lợi, có rất Ãt ngÆ°á»i biết được pháp danh của đại sÆ°, nếu không phải sÆ° huynh giá»›i thiệu, ta cÅ©ng chÆ°a từng nghe tá»›i pháp danh nhÆ° váºy… !
Sở Hoan thấp giá»ng há»i:
- Äại ca, Xoa Bác đại sÆ° xuất gia ở chùa miếu nà o?
- Äệ cÅ©ng biết, Tần quốc tôn Äạo bà i Pháºt, xây dá»±ng đạo quan rá»™ng rãi, còn những cùa miếu kia Ä‘á»u bị hủy Ä‘i.
Bùi TÃch khẽ thở dà i:
- Thá»i Hoa triá»u, khắp nÆ¡i Ä‘á»u có miếu cổ, nhÆ°ng quần hùng tranh phách, không Ãt chùa miếu Ä‘á»u bị hủy trong chiến tranh. Tần quốc là tôn Äạo giáo là m quốc giáo, mạnh tay chèn ép Pháºt giáo, các Phủ các Äạo đón ý nói hùa vá»›i Hoà ng đế, phá miếu láºp quan. Äệ tá» Äạo gia công kÃch đệ tá» Pháºt gia khắp nÆ¡i, phá hủy chùa miếu xây dá»±ng đạo quan. Quan phủ cÅ©ng chèn ép chùa miếu, chỉ có dân chúng và o đạo quan hiến hÆ°Æ¡ng khói, lại không cho phép dân chúng tá»›i chùa miếu bái Pháºt. Bởi váºy không Ãt đệ tá» Pháºt môn bị ép hoà n tục, má»™t số Ãt đệ tá» Pháºt môn còn lại chỉ có thể lÆ°u lạc bốn phÆ°Æ¡ng… Xoa Bác đại sÆ° cÅ©ng không nói cho chúng ta biết nÆ¡i xuất thân của hắn, nhÆ°ng mà hắn tinh thông Pháºt pháp, ta nghÄ© chắc cÅ©ng từng là cao tăng trong chùa miếu nà o đó, bị ép lÆ°u lạc giang hồ…!
- Ta nhớ lại.
Sở Hoan vừa lắng nghe, vừa suy nghĩ, đôi mắt bỗng sáng lên:
- Trách không được pháp danh nà y lại quen tai nhÆ° váºy. Äại ca, ta không chỉ từng nghe tá»›i pháp danh của đại sÆ°, hÆ¡n nữa từng gặp mặt đại sÆ° má»™t lần.
Bùi TÃch ngạc nhiên há»i:
- Nhị đệ, đệ nói là , đệ từng gặp Xoa Bác đại sư?
- Äúng váºy.
Sở Hoan nhớ lại:
- Trước khi tiểu đệ và o kinh, là m việc tại Tô gia phủ Vân Sơn. Lúc ở phủ Vân Sơn, từng có duyên gặp mặt Xoa Bác đại sư một lần… !
Hắn nhá»› lại, lúc ở Vân SÆ¡n, cùng Lâm Lang tá»›i am bái Pháºt, khi đó liá»n bất ngá» gặp gỡ má»™t vị đệ tá» Pháºt môn y thuáºt cao minh, trong lòng nhá»› rõ, ngÆ°á»i đó gá»i là Xoa Bác.
Pháp danh nà y vô cùng quái dị, Sở Hoan rất ấn tượng trong lòng, nhá»› lúc ấy má»™t đứa bé toà n thân nhá»t Ä‘á»™c, đúng là Xoa Bác ra tay cứu giúp, cho nên má»›i cứu được tÃnh mạng đứa bé.
Lúc ấy Sở Hoan đã bá»™i phục y thuáºt của Xoa Bác, nhÆ°ng từ đó vá» sau cÅ©ng chÆ°a từng gặp lại, nếu không phải hôm nay Bùi TÃch nhắc đến, tháºm chà Sở Hoan đã quên ngÆ°á»i tên Xoa Bác nà y.
Lúc nà y hắn cảm thấy cơ duyên trên thế gian nà y quả nhiên ẩn chứa ảo diệu, ai có thể nghĩ tới, Xoa Bác từng gặp một lần lúc trước, dĩ nhiên cũng tới Tây Bắc, góp một phần sức để ngăn chặn bệnh dịch.
- Xem ra Nhị đệ và Xoa Bác cũng là cố nhân rồi.
Bùi TÃch lại cÆ°á»i nói:
- Lúc sÆ° huynh hà nh tẩu giang hồ, là m quen Xoa Bác đại sÆ°, hai ngÆ°á»i đã biết nhau từ bốn năm trÆ°á»›c. SÆ° huynh từng nói, lúc trÆ°á»›c hắn và Xoa Bác đại sÆ° trò truyện vá»›i nhau hÆ¡n ná»a tháng, thông hiểu lẫn nhau, là tri ká»·, Tây Bắc đại nạn, sÆ° huynh liá»n nghÄ© tá»›i Xoa Bác đại sÆ°, cho nên má»i Xoa Bác đại sÆ° rá»i núi.
- Äại ca, vừa rồi huynh nói hÆ°Æ¡u chết vá» tay ai vẫn còn chÆ°a biết… Vì sao lại nói lá»i nà y?
- SÆ° huynh cùng Xoa Bác đại sÆ° Ä‘á»u là cao thủ y đạo, mặc dù hai ngÆ°á»i cùng tinh thông y thuáºt, nhÆ°ng má»—i ngÆ°á»i lại có cách nhìn của mình.
Bùi TÃch mỉm cÆ°á»i nói:
- Lần nà y hai ngÆ°á»i cùng bắt đầu nghiên cứu chế tạo phÆ°Æ¡ng thuốc, mặc dù há» không có lòng danh lợi, nhÆ°ng lần nà y vẫn muốn so sánh cao thấp, xem phÆ°Æ¡ng thuốc ai phối chế ra trị liệu hiệu quả hÆ¡n, thá»i gian khôi phục nhanh hÆ¡n, mà giá thà nh lại thấp nhất.
Sở Hoan mở to hai mắt, Bùi TÃch liá»n nói:
- Nhị đệ có chá»— không biết, vùng phÃa nam Tây Quan còn chÆ°a hoà n toà n lan trà n bệnh dịch, nhÆ°ng phÃa bắc đã nhanh chóng truyá»n bá, hÆ¡n nữa đã có không Ãt ngÆ°á»i chết bởi bệnh dịch. Dá»±a theo suy tÃnh của sÆ° huynh, tháºt ra Tây Quan đã có rất nhiá»u ngÆ°á»i lây nhiá»…m bệnh dịch, trong mÆ°á»i ngÆ°á»i chỉ sợ cÅ©ng có má»™t ngÆ°á»i mang bệnh dịch trên ngÆ°á»i, hÆ¡n nữa vẫn Ä‘ang tiếp tục lan trà n… Muốn chế ra phÆ°Æ¡ng thuốc đối phó, cho dù là sÆ° huynh hay là Xoa Bác đại sÆ°, cÅ©ng không phải chuyện quá khó khăn, nhÆ°ng chỉ phối chế phÆ°Æ¡ng thuốc cÅ©ng không dùng được, nếu nhÆ° thà nh phẩm của phÆ°Æ¡ng thuốc quá mức đắt Ä‘á»â€¦ !
Nói tá»›i đây, bên cạnh bá»—ng nhiên truyá»n đến tiếng ngáy, hai ngÆ°á»i nhìn lại theo tiếng Ä‘á»™ng, lại trông thấy Tần Lôi chẳng biết lúc nà o đã nằm trên giÆ°á»ng, Ä‘ang ngáy o o. Hai ngÆ°á»i nhìn nhau cÆ°á»i cÆ°á»i, Bùi TÃch tiếp tục nói:
- Nếu nhÆ° thà nh phẩm quá cao, cÅ©ng không cách nà o tiến hà nh Ä‘iá»u trị quy mô lá»›n, cÅ©ng giống nhÆ° phÆ°Æ¡ng pháp trị liệu cho đệ muá»™i, đó là phÆ°Æ¡ng pháp Xoa Bác đại sÆ° nghiên cứu ra sá»›m nhất, cần ngân châm thông huyệt, lại cần sá» dụng dược váºt thà nh phẩm rất cao, mặc dù tốc Ä‘á»™ khá»i là nhanh nhất trong số các phÆ°Æ¡ng pháp hiện nay, nhÆ°ng loại phÆ°Æ¡ng pháp nà y cÅ©ng không thể áp dụng quy mô lá»›n.
- Tiểu đệ hiểu rồi.
Sở Hoan gáºt đầu nói:
- Äại phu am hiểu sá» dụng ngân châm cÅ©ng không nhiá»u, nếu nhÆ° dá»±a theo phÆ°Æ¡ng pháp nà y đâm kim cho má»—i ngÆ°á»i bệnh, lại thêm chiếu cháo, căn bản không chịu được, không cách nà o áp dụng.
- Äúng váºy.
Bùi TÃch nói:
- Ngân châm thông huyệt, có thể bức dịch Ä‘á»™c trong cÆ¡ thể ra, dịch Ä‘á»™c lÆ°u lại trong thân thể, chỉ cần dùng dược váºt đại sÆ° chế ra, là có thể thanh trừ triệt để. Äệ muá»™i đã dùng qua dược váºt nhÆ° váºy, mặc dù hiệu quả rất tốt, dá»±ng sà o thấy bóng, thế nhÆ°ng… cÅ©ng không thÃch hợp má»™t số ngÆ°á»i dùng, ngay cả viên thuốc nho nhá» cÅ©ng là tinh hoa được luyện chế ra từ rất nhiá»u dược liệu, hÆ¡n nữa những dược liệu kia tại Tây Quan tháºm chà toà n bá»™ Tây Bắc, Ä‘á»u rất thiếu thốn.
- PhÆ°Æ¡ng thuốc Y thánh tiá»n bối cùng Xoa Bác đại sÆ° phối chế hiện giá», Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên giảm nhiá»u thà nh phẩm.
Sở Hoan liếc mấy giỠdược liệu trong phòng:
- Những dược liệu nà y trông cÅ©ng không quá đắt Ä‘á», cá» lác kia nghe nói ở Tây Bắc khắp nÆ¡i Ä‘á»u có, thà nh phẩm rất thấp… !
- Äây là sÆ° huynh tốn rất nhiá»u thá»i gian, thà nghiệm vô số dược liệu, cuối cùng phát hiện công dụng của cá» lác nà y.
Bùi TÃch thở dà i:
- SÆ° huynh có trà tuệ hÆ¡n ngÆ°á»i, trÆ°á»›c đây chÆ°a từng có ngÆ°á»i lấy cá» lác là m dược váºt, thế nhÆ°ng sÆ° huynh lại có thể tìm được dược tÃnh từ cây cá» lác bình thÆ°á»ng nhất, hiện giỠđúng là dùng cá» lác là m chủ phối, còn phải phối hợp vá»›i dược liệu khác, hai ngÆ°á»i há» vẫn luôn khổ tâm nghiên cứu ra phÆ°Æ¡ng thuốc có thà nh phẩm thấp nhất hiệu quả lại tốt nhất.
Viên đá lá»›n trong lòng Sở Hoan láºp tức buông xuống không Ãt, trong lòng còn nghi vấn, há»i:
- Äại ca, Y thánh tiá»n bối cùng huynh là đồng môn… Chẳng lẽ đại ca cÅ©ng hiểu y thuáºt?
Bùi TÃch láºp tức khoát tay cÆ°á»i nói:
- Mặc dù là đồng môn, nhÆ°ng sở há»c lại hoà n toà n khác nhau. Lúc đầu sÆ° huynh còn là môn hạ của sÆ° phụ, tuổi ta còn nhá», má»›i và o sÆ° môn, đồng môn vá»›i sÆ° huynh chẳng qua ná»a năm mà thôi… Gia sÆ° trên thông thiên văn, dÆ°á»›i thông địa lý, chÃnh là hiá»n giả khoáng cổ tuyệt kim… !
DÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng không muốn nói quá nhiá»u vá» sÆ° môn, gã chăm chú nhìn Sở Hoan nói:
- Nhị đệ, tuyệt đối không nên cho rằng có phÆ°Æ¡ng pháp là má»i chuyện tốt là nh. Mặc dù nghiên cứu chế tạo ra phÆ°Æ¡ng thuốc, thế nhÆ°ng việc cần là m tiếp theo rất nhiá»u, Tây Quan Äạo rồng rắn lẫn lá»™n, rất nhiá»u kẻ có rắp tâm khác, phải chăng có thể thuáºn lợi Ä‘iá»u trị cho dân chúng cÅ©ng là ẩn số chÆ°a biết. Äệ không nên kéo dà i nữa, phÆ°Æ¡ng thuốc nÆ¡i nà y còn cần hai ba ngà y má»›i có thể chế ra, đệ nên sá»›m tá»›i Việt Châu, dá»±a theo cách là m trÆ°á»›c đây của đệ, tiếp tục thiết láºp quán cách ly ở tất cả phủ huyện, nhanh chóng chuẩn bị, đợi lúc phối phÆ°Æ¡ng Ä‘i ra, đệ có thể nhanh chóng thi cứu trăm há»â€¦ Nếu trên dÆ°á»›i không thông, đến lúc đó tháºt sá»± muốn xá» lý công việc, sợ rằng khó khăn trùng Ä‘iệp.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Tiểu đệ hiểu được, kéo dà i má»™t ngà y chÃnh là phiá»n toái má»™t ngà y, ngay đêm nay ta trở vá» huyện thà nh, sáng sá»›m mai sẽ xuất phát tá»›i Việt Châu.
Bùi TÃch nói:
- Äệ cứ việc Ä‘i, bên nà y chế ra phÆ°Æ¡ng thuốc, ta sẽ Ä‘i tìm đệ, cứu mạng nhÆ° cứu há»a, Nhị đệ, đệ là quan má»›i nháºm chức, không Ãt ánh mắt chăm chú trên ngÆ°á»i đệ, đệ cÅ©ng phải cẩn tháºn.
Sở Hoan đứng dáºy nói:
- Äại ca, ta trở vá» chuẩn bị trÆ°á»›c, tá»›i trÆ°á»›c Việt Châu, chỠđại ca ở nÆ¡i đó.
Bùi TÃch cÅ©ng đứng dáºy, mỉm cÆ°á»i gáºt đầu.
Việt Châu là Châu có diện tÃch lá»›n nhất trong bốn Châu Tây Quan, thà nh Sóc Tuyá»n Việt Châu cÅ©ng là thà nh trì lá»›n nhất Tây Quan Äạo, lại là phủ thà nh của Tây Quan Äạo, đã từng là trung tâm kinh tế chÃnh trị Tây Quan Äạo.
Tây LÆ°Æ¡ng xâm phạm, thà nh Sóc Tuyá»n trải qua chiến há»a, đã từng bị ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng chiếm cứ.
Quân Tây LÆ°Æ¡ng cÆ°á»›p bóc trong thà nh Sóc Tuyá»n, thà nh cổ đã từng rất phồn hoa, khi quân Tây LÆ°Æ¡ng rút lui, tháºm chà gà chó khó thấy, vết chân thÆ°a thá»›t, mùi tanh tưởi xông lên táºn trá»i, xác thối đầy thà nh.
Thà nh Sóc Tuyá»n là tiêu chà của Tây Quan Äạo, thà nh Sóc Tuyá»n hÆ°ng suy, Ãt nhất phản ánh Tây Quan Äạo hÆ°ng suy. Triá»u đình rất rõ rà ng Ä‘iểm nà y, cho nên sau khi quân Tây LÆ°Æ¡ng rút Ä‘i, triá»u đình đã truyá»n đạt mệnh lệnh tá»›i Tây Quan, phải thanh lý thà nh Sóc Tuyá»n bằng tốc Ä‘á»™ nhanh nhất, sá»a chữa tu bổ, khôi phục sinh khà của thà nh Sóc Tuyá»n.
Trải qua hÆ¡n má»™t tháng thanh lý sá»a chữa, lại thêm đám ngÆ°á»i chạy nạn bên ngoà i cÅ©ng bắt đầu trở lại, mặc dù không thể so sánh vá»›i cảnh phồn hoa trÆ°á»›c khi chiến đấu, nhÆ°ng thà nh Sóc Tuyá»n cÅ©ng đã có sinh khÃ, đặc biệt là sau khi tất cả nha môn Việt Châu trở vá» từ Bắc Nguyên, thà nh Sóc Tuyá»n cÅ©ng bắt đầu trở nên náo nhiệt, tháºm chà cá»a hà ng trong thà nh đã mở cá»a buôn bán.
Mặt trá»i chÆ°a lặn, ngoà i cá»a nam thà nh Sóc Tuyá»n, lúc nà y má»™t đám quan viên tụ táºp đông nghịt, những quan viên nà y Ä‘ang chỠđợi Tổng đốc đại nhân má»›i nháºm chức.
Äám quan viên nà y, có văn thần, cÅ©ng có võ tÆ°á»›ng. Văn thần mặc triá»u phục, võ tÆ°á»›ng mặc giáp trụ, hai quan viên đứng đầu, má»™t văn má»™t võ, phối hợp vá»›i nhau cà ng tăng thêm sức mạnh.
NgÆ°á»i mặc quan bà o quan văn, mặt ốm dà i, ánh mắt rất nhá», nếu không nhìn kỹ, sẽ cảm thấy ánh mắt gã Ä‘ang nhắm, không tá»›i năm mÆ°Æ¡i tuổi, cÆ¡ thể hÆ¡i khom, dÆ°á»ng nhÆ° lÆ°ng hÆ¡i còng.
TÆ° thái quan văn nà y, cà ng nổi báºt thêm uy phong cho võ tÆ°á»›ng đứng bên cạnh gã, giáp sắt khôi Ä‘en, bá»™i Ä‘ao bên eo, râu ngắn nhÆ° kim, thân hình cao lá»›n, hai mắt lạnh lùng, rất uy thế, gã nhìn chằm chằm con Ä‘Æ°á»ng tháºt dà i phÃa trÆ°á»›c.
Má»i ngÆ°á»i và o và o đây ủng há»™ 4r trong thá»i kỳ khó khăn nà y
Tà i sản của conem_bendoianh
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của conem_bendoianh
01-02-2014, 06:50 AM
Mạnh ThÆ°á»ng Quân 4vn
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 3,807
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 7
Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
oO0Oo
Quyển thứ 8 : Chuyển cà n khôn đạp tà dương.
ChÆ°Æ¡ng 966-970
Nhóm dịch: KoCo
Nguồn: Mê Truyện
Chương 966: Ra oai phủ đầu.
Võ tÆ°á»›ng từ cá»a thà nh có thể nhìn thấy thì Sở Hoan cÅ©ng từ xa có thể nhìn lại.
Äá»™i ngÅ© của Sở Hoan lúc nà y còn cách Sóc Tuyá»n thà nh má»™t Ä‘oạn nhÆ°ng đã có thể nhìn thấy hình dáng của Sóc Tuyá»n thà nh từ phÃa xa xa. Sóc Tuyá»n thà nh là thà nh trì lá»›n nhất tại Tây Bắc mà Sở Hoan từng thấy, tuy tÆ°á»ng thà nh cao lá»›n nhÆ°ng bên trên lại trống không, không có tháp canh.
Những nơi vốn nên bố trà phòng ngự của một tòa thà nh thì lúc nà y lại không nhìn thấy.
Sở Hoan biết rõ tòa thà nh trì nà y bị chiến há»a tà n phá nên khẳng định các kết cấu phòng ngá»± đã bị Tây LÆ°Æ¡ng binh dỡ bá». NhÆ°ng chẳng qua đây là phủ thà nh của Tây Quan Äạo, cÅ©ng là trung tâm chÃnh trị của Tây Quan Äạo. Thà nh trì thủ phủ thì nhất định phải gia cố phòng ngá»±, đặc biệt là bên trong loạn cục nhÆ° thế nà y.
Hiên Viên Thắng Tà i cưỡi ngá»±a Ä‘i phÃa trÆ°á»›c. Äá»™i ngÅ© tá»›i gần cá»a thà nh, đám quan viên nghênh tiếp đã nhìn thấy, cÅ©ng tiến tá»›i bên nà y nghênh đón.
Sở Hoan cưỡi ngá»±a song song vá»›i Äá»— Phụ Công. Từ xa nhìn lại, Äá»— Phụ Công đã vuốt râu cÆ°á»i nói:
- Äại nhân, xem ra muốn dừng chân ở nÆ¡i nà y cÅ©ng không phải chuyện dá»… dà ng.
- Cá»› gì Äá»— tiên sinh lại nói lá»i ấy?
- Chẳng lẽ đại nhân không nhìn thấy sao?
Äá»— Phụ Công bình tÄ©nh tá»± nhiên nói:
- TrÆ°á»›c đó chúng ta đã phái ngÆ°á»i tá»›i thông báo cho Sóc Tuyá»n thà nh. Dá»±a theo quy định, bá»n há» có lẽ phải đứng ngoà i thà nh mÆ°á»i dặm chỠđón, còn phải tổ chức chà o mừng. NhÆ°ng bây giá» cÅ©ng chÆ°a thấy gì. Tháºm chà bá»n há» còn không ra khá»i thà nh nổi ba dặm...
Nói tới đây hắn không nói tiếp nữa, chẳng qua trong mắt hiện lên thần sắc kỳ quái.
Hai Ä‘á»™i nhân mã rốt cục cÅ©ng tá»›i cá»a thà nh. Lúc nà y Sở Hoan thấy rõ là ngoà i quan viên lá»›n nhá» của Sóc Tuyá»n thà nh thì còn không thiếu đại biểu thân sÄ©, cá»™ng thêm binh lÃnh cÅ©ng cả trăm ngÆ°á»i, dà y đặc toà n ngÆ°á»i. Sở Hoan liếc thấy đám văn thần võ tÆ°á»›ng trÆ°á»›c mặt Ä‘á»u không quen, nhÆ°ng có má»™t vị võ tÆ°á»›ng mà hắn biết đã lâu là Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn.
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn vốn thống lÄ©nh cấm vệ quân tại Thiên SÆ¡n đạo, hôm nay lại là đại tÆ°á»›ng quân Bình Tây Quân, quản lý Bát đại doanh Bình Tây Quân, binh quyá»n trong tay. Hôm nay có thể xem hắn là nhân váºt hô phong hoán vÅ© tại Tây Bắc.
Sở Hoan thúc ngá»±a tiến tá»›i, Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn lúc nà y đã suất lÄ©nh các quan viên thân sÄ© dừng bÆ°á»›c, nhìn thấy Sở Hoan cưỡi ngá»±a Ä‘i ra khá»i Ä‘á»™i ngÅ© thì quay đầu liếc nhìn tên quan văn bên cạnh. Tên quan văn ná» ngầm hiểu, tiến lên chắp tay cÆ°á»i nói vá»›i Sở Hoan:
- Tổng đốc đại nhân giá lâm Sóc Tuyá»n, quan viên bản địa và thân sÄ©, dân chúng nghe nói Ä‘á»u vui mừng khôn xiết, sá»›m ở đây trông ngóng chỠđợi. Hạ quan là Tri châu Việt Châu Äổng Thế Trân, bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Hắn quỳ rạp xuống đất, hà nh lễ với Sở Hoan.
Sau khi Äổng Thế Trân quỳ xuống, má»™t đám quan viên lá»›n nhá» và thân sÄ© phÃa sau cÅ©ng Ä‘á»u quỳ xuống. Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn sải bÆ°á»›c tiến tá»›i, áo giáp trên ngÆ°á»i phát ra tiếng leng keng, không quỳ lạy mà chắp tay vá»›i Sở Hoan, mặt không lá»™ vẻ gì, nói:
- Mạt tÆ°á»›ng Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn, bái kiến Tổng đốc đại nhân. Mạt tÆ°á»›ng mang giáp trên ngÆ°á»i, không tiện quỳ lạy, mong Tổng đốc đại nhân thông cảm.
Sở Hoan lại mỉm cÆ°á»i đáp:
- ChÆ° vị đợi lâu rồi. Äông PhÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân mặc giáp, không tiện bái kiến, bản đốc Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ không so Ä‘o.
Hắn lại giơ tay lên nói;
- Chư vị đứng cả lên đi!
Hắn lên tiếng nhÆ° váºy nhÆ°ng đám thân sÄ© quan viên Ä‘á»u không có Ä‘á»™ng tác gì. Sở Hoan chỉ coi nhÆ° má»i ngÆ°á»i không nghe thấy, láºp lại:
- ChÆ° vị tá»›i nghênh đón, bản đốc cảm kÃch mÆ°á»i phần. Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khổ cá»±c rồi. Äứng dáºy cả Ä‘i.
Lúc nà y trong đám ngÆ°á»i đã có không Ãt ngÆ°á»i ngẩng đầu lên nhÆ°ng lại không có ai đứng dáºy.
Sở Hoan nhÃu mà y. Trên mặt Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn lại lá»™ vẻ phần vui vẻ, quay ngÆ°á»i cất tiếng nói to:
- Tổng đốc đại nhân đã cho các ngÆ°Æ¡i đứng dáºy, các ngÆ°Æ¡i đứng hết lên Ä‘i.
Tiếng nói của hắn chÆ°a dứt, cả đám ngÆ°á»i đã lao nhao đứng lên. Hiên Viên Thắng Tà i bên cạnh Sở Hoan láºp tức biến sắc. Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn lại nói:
- Tổng đốc đại nhân, ngÆ°Æ¡i má»›i tá»›i, má»i ngÆ°á»i còn chÆ°a quen thuá»™c. Sá»± vụ quân chÃnh của Tây Quan Ä‘á»u do mạt tÆ°á»›ng và Äổng tri châu hợp tác xá» lý cả. Má»i ngÆ°á»i nhất thá»i ná»a khắc còn chÆ°a thÃch ứng được vá»›i Tổng đốc đại nhân.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Sở Hoan tung ngÆ°á»i xuống ngá»±a, lại cÆ°á»i nói:
- Äông PhÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân nói thế, bản đốc Ä‘á»u hiểu rõ cả. Má»i ngÆ°á»i tạm không thÃch ứng, chuyện nà y cÅ©ng không quan trá»ng lắm. Bản đốc sẽ để má»i ngÆ°á»i thÃch ứng nhanh chóng, cÅ©ng để Äông PhÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quan thÃch ứng.
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn cÆ°á»i khẽ má»™t tiếng. Äổng Thế Trân cÅ©ng chắp tay cÆ°á»i nói:
- Tổng đốc đại nhân Ä‘i Ä‘Æ°á»ng mệt má»i, hạ quan đã chuẩn bị thịnh yến trong thà nh rồi, bà y tiệc má»i đại nhân. Trá»i sắp tối rồi, chúng ta Ä‘i và o thà nh thôi. Hạ quan sẽ dẫn kiến đại nhân vá»›i chÆ° vị quan viên.
Sở Hoan gáºt đầu cÆ°á»i nói:
- Cảm tạ, cảm tạ. Vất vả cho Äổng đại nhân và chÆ° vị đồng liêu rồi. Tất cả Ä‘á»u do Äồng đại nhân sắp xếp là được.
Má»™t Ä‘oà n ngÆ°á»i tiến và o thà nh. Quán rượu lá»›n nhất Sóc Tuyá»n thà nh là Bắc Vá»ng lầu. Nữ quyến không tiện tham gia yến há»™i, mà phủ tổng đốc cÅ©ng đã quét dá»n rồi. Hiên Viên Thắng Tà i muốn tham gia tiệc rượu nên phân công Kỳ Hoà nh dẫn Ä‘á»™i ngÅ© trá»±c tiếp Ä‘i vá» phÃa phủ tổng đốc. PhÃa Hiên Viên Thắng Tà i dẫn hai mÆ°Æ¡i tên quân cáºn vệ há»™ vệ Sở Hoan.
Äá»™i ngÅ© nà y có hai trăm ngÆ°á»i, đã bá» Ä‘i quân cáºn vệ hoà ng gia, má»™t phần là quân há»™ vệ riêng của Sở Hoan. Hiên Viên Thắng Tà i thống lÄ©nh Ä‘á»™i ngÅ© nà y. Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, Sở Hoan cuối cùng cÅ©ng sắp xếp cả mấy ngÆ°á»i Bạch Hạt Tá» và o trong vệ Ä‘á»™i. Chỉ vì nhân số quá Ãt, ngoại trừ vị thống lÄ©nh Hiên Viên Thắng Tà i nà y, Sở Hoan sắp xếp chức vị giáo úy, sau đó thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i hắn. Bạch Hạt Tá» và Lang Oa Tá» Ä‘á»u được trao tặng chức giáo úy. Mà mấy tên lạc Ä‘Ã khách Mã ChÃnh lại trá»±c tiếp được sắp xếp và o vệ Ä‘á»™i. Cừu NhÆ° Huyết bởi có thân pháºn đặc thù, vẫn giữ tÆ° cách là tùy tùng cáºn thân của Sở Hoan. Mà Tôn Tá» Không cÅ©ng không bị Ä‘Æ°a và o vệ Ä‘á»™i.
Bắc Vá»ng lâu đặt mÆ°á»i bà n. Äổng Thế Trân vốn muốn giá»›i thiệu Sở Hoan vá»›i các quan viên nên quan viên lục bá»™ tá»›i đủ cả. Äại doanh của Bình Tây Quân đóng ở ngoà i Sóc Tuyá»n thà nh, thiên tÆ°á»›ng quân của tứ đại doanh cÅ©ng Ä‘á»u đến cả. Mà thà nh phần của Bình Tây Quân nà y rất phức tạp, có cả quân trÆ°á»›c của Tây Quan Äạo, có cả quân má»›i, má»™t bá»™ pháºn quân Tây Bắc, còn lại là Vệ Sở Quân do DÆ° Bất Khuất mang từ quan ná»™i tá»›i. Sau khi thiết kỵ Tây LÆ°Æ¡ng đánh và o Tây Bắc, má»™t đám quân nhÆ° cát vụn được DÆ° Bất Khuất chỉnh đốn lại, tạo thà nh lá»±c lượng quân sá»± cÆ°á»ng đại của Bình Tây Quân ngà y hôm nay.
Thiên tÆ°á»›ng tứ đại doanh có hai gã là thân tÃn Ä‘i theo Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn. Hai gã thiên tÆ°á»›ng còn lại, má»™t gã từng là thiên há»™ trong quân Tây Bắc, má»™t gã là bá»™ hạ cÅ© của DÆ° Bất Khuất.
Ngoại trừ văn thần võ tÆ°á»›ng, hôm nay cÅ©ng không thiếu thân sÄ© tá»›i. Sở Hoan ngược lại rất kỳ vá»ng có thể gặp Tô lão thái gia. Hắn biết rõ tá»™c nhân bảy há» Tây Bắc đã có không Ãt ngÆ°á»i hồi hÆ°Æ¡ng.
Thá»i Ä‘iểm tại kinh thà nh, từ trong thÆ° của Lâm Lang hắn đã biết là Tô lão thái gia đã dẫn tá»™c nhân trở lại Việt Châu. Chỉ là hôm nay cÅ©ng không thấy Tô lão thái gia. Tô gia phái lão thất của Tô gia là Tô Trá»ng Nhạn tá»›i. Äây là con trai trưởng của Tô lão thái gia, cÅ©ng là đưá»ng thúc của Lâm Lang. Tại thá»i Ä‘iểm ở Vân SÆ¡n phủ, hắn đã từng gặp mặt. Tô Trá»ng Ngạn thấy Sở Hoan, rõ rà ng rất kÃch Ä‘á»™ng. NhÆ°ng tại thá»i Ä‘iểm giá»›i thiệu, hai ngÆ°á»i cÅ©ng chỉ chắp tay lên tiếng chà o, không nói chuyện gì.
Sở Hoan là ngÆ°á»i thông minh, Tô Trá»ng Ngạn cÅ©ng không phải kẻ ngu, biết rõ trÆ°á»ng hợp nà y không phải là thá»i Ä‘iểm nháºn ngÆ°á»i quen cÅ©.
Thấy tá»™c nhân Tô thị, trong lòng Sở Hoan rất vui mừng. NhÆ°ng nhìn thấy những thân sÄ© khác, chút vui mừng vừa dấy lên trong lòng hắn liá»n tan thà nh mây khói ngay láºp tức.
Hắn tháºt không ngá» trong đám ngÆ°á»i tá»›i nghênh đón ngà y hôm nay lại có cả Cao Liêm. Cao Liêm là ngÆ°á»i cÅ© ở Bắc SÆ¡n, cÅ©ng là má»™t nhà phú há»™ tại Bắc SÆ¡n đạo Thanh Châu. Hắn xuất hiện cÅ©ng không có gì lạ. Vá»›i tÆ° cách là thân sÄ© đại biểu cho Bắc SÆ¡n đạo, Cao Liêm liá»n liên hợp thân sÄ© hai đạo Bắc SÆ¡n và Thiên sÆ¡n, láºp mÆ°u thông qua phÆ°Æ¡ng thức xuất lÆ°Æ¡ng mua đất, chiếm Ä‘oạt thổ địa của bảy há» thế gia vá»ng tá»™c Tây Quan, chèn ép thân sÄ© Tây Quan. Bảy há» Tây Quan là nhân váºt đại biểu cho Tây Quan. Má»™t khi thổ địa của bá»n há» bị thôn tÃnh thì bảy há» muốn đông sÆ¡n tái khởi là chuyện không há» có khả năng.
Chỉ là Sở Hoan chỉ Ä‘iểm cho Tô lão thái gia, hÆ¡n nữa tại thá»i Ä‘iểm ở bá»™ Há»™ còn đối chá»i gay gắt vá»›i thượng thÆ° bá»™ há»™ Mã Hoà nh, cuối cùng tranh thủ thá»i gian cho bảy há» Tây Quan chuẩn bị lÆ°Æ¡ng thá»±c. Cao Liêm đại biểu cho thân sÄ© Bắc SÆ¡n và Thiên SÆ¡n, mÆ°u đồ thôn tÃnh bảy há» Tây Quan nhÆ°ng lại bị Sở Hoan phá hoại hoà n toà n.
Tâm tÆ° Cao Liêm âm hiểm nhÆ°ng trên mặt hắn lại rất khó có thể nhÆ°ng ra được. Cái khuôn mặt cÆ°á»i ha hả kia giống nhÆ° là má»™t ngÆ°á»i cá»±c kỳ hiá»n là nh. Lúc giá»›i thiệu tá»›i hắn, Cao Liêm liá»n rất khiêm tốn.
Sở Hoan cÅ©ng mỉm cÆ°á»i há»i:
- Cao tiên sinh sinh tại Sóc Tuyá»n thà nh sao?
Cao Liêm cÆ°á»i nói:
- Tiểu nhân sau nà y sẽ là thuá»™c dân của đại nhân đấy. Tây Quan bị tổn thÆ°Æ¡ng nặng ná», tiểu nhân dù là ngÆ°á»i Bắc SÆ¡n nhÆ°ng cÅ©ng là ngÆ°á»i Tây Bắc. Cao thị nhất tá»™c ta mấy Ä‘á»i kinh doanh, cÅ©ng có chút bạc. NhÆ°ng tiểu nhân hiểu rõ, nhà , quốc gia, thiên hạ. So vá»›i quốc gia, nhà tháºt sá»± không đáng nói. Tiểu nhân cÅ©ng không muốn chỉ lo sản nghiệp mà không mà ng việc khác...
Sở Hoan cÆ°á»i nhạt nói:
- Cao ý của tiên sinh là ...?
- Tiểu nhân đã chuyển cả nhà dá»i tá»›i Việt Châu rồi.
Cao Liêm nghiêm mặt nói:
- Tiểu nhân cÅ©ng muốn xuất má»™t phần sức lá»±c để xây dá»±ng lại Tây Quan. Lúc trÆ°á»›c tiểu nhân vẫn còn thấp thá»m không yên nhÆ°ng hôm nay Tổng đốc đại nhân tá»a trấn Tây Quan, tiểu nhân tin tưởng mÆ°á»i phần. DÆ°á»›i sá»± dẫn dắt của Tổng đốc đại nhân, trên dÆ°á»›i Tây Quan má»™t lòng, nhất định có thể tái hiện thá»i kỳ phồn thịnh của Tây Quan.
Sở Hoan cảm thấy hÆ¡i kinh ngạc, Äổng Thế Trân bên cạnh đã cÆ°á»i nói:
- Tổng đốc đại nhân, Cao Liêm dá»i cả nhà tá»›i Việt Châu rồi. Chẳng những Cao gia mà còn có rất nhiá»u thân sÄ© Bắc SÆ¡n cÅ©ng đã di chuyển tá»›i đây. Bá»n há» mang tá»›i rất nhiá»u lÆ°Æ¡ng thá»±c, mua ruá»™ng đồng, hÆ¡n nữa còn hiến không Ãt quân lÆ°Æ¡ng...
Hắn vuốt râu cÆ°á»i nói:
- Äại nhân có chá»— không biết. Ngay mÆ°á»i ngà y trÆ°á»›c, bá»n hỠđã triệu táºp thÆ°Æ¡ng há»™i, Ä‘á» cá» Cao Liêm là há»™i trưởng thÆ°Æ¡ng há»™i Việt Châu. Ngà y sau buôn bán Tây Quan Ä‘á»u phải dá»±a và o Cao tiên sinh rồi.
- Hội trưởng thương hội sao?
Sở Hoan cà ng giáºt mình nhÆ°ng thần sắc trấn định, lại cÆ°á»i nói:
- Hóa ra Cao tiên sinh đã trở thà nh há»™i trưởng thượng há»™i Việt Châu... Cao tiên sinh là ngÆ°á»i Bắc SÆ¡n lại có thể tá»›i trợ giúp Tây Quan, bản đốc cảm thấy rất được an ủi!
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn ở bên cạnh lắc đầu nói:
- Sở đại nhân nói không sai. Cao Liêm hôm nay đã di chuyển cả nhà tá»›i Việt Châu, lại tức thì được chá»n là há»™i trưởng thÆ°Æ¡ng há»™i Việt Châu. NhÆ° váºy thì đã là ngÆ°á»i của Tây Quan rồi, không còn dây dÆ°a gì vá»›i Bắc SÆ¡n nữa.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm nói:
- Thì ra là thế. Váºy sau nà y phải dá»±a và o Cao tiên sinh rồi.
- Nên thế, nên thế. Tổng đốc đại nhân có lệnh gì, tiểu nhân nhất định sẽ cố hết sức, không dám lÆ°á»i biếng chút nà o.
Cao Liêm vô cùng khiêm nhÆ°á»ng, mặt vẫn mang theo nụ cÆ°á»i.
- Tổng đốc đại nhân, má»i ngÆ°á»i đã tá»›i rồi. Chúng ta ngồi và o vị trà đi.
Äổng Thế Trân nói.
Äúng lúc nà y thì có má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c nhanh tá»›i ghé và o tai Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn nói và i câu, sau đó nhanh chóng lui ra. Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn chuyển vá» hÆ°á»›ng Sở Hoan nói:
- Sở đại nhân, tháºt xin lá»—i. Trong quân có nhiệm vụ khẩn cấp, mạt tÆ°á»›ng láºp tức phải chạy vá» quân doanh giải quyết, không thể cùng đại nhân. Cáo từ!
Hắn chắp tay, không nói hai lá»i liá»n quay ngÆ°á»i Ä‘i liá»n. Bốn gã thiên tÆ°á»›ng nhìn nhau, trong đó có hai ngÆ°á»i rá»i Ä‘i. Hai ngÆ°á»i còn lại nhìn nhau, cuối cùng Ä‘i theo. Má»™t ngÆ°á»i trong đó Ä‘i và i bÆ°á»›c, quay đầu liếc Sở Hoan. Sở Hoan đã nháºn ra hắn là thiên tÆ°á»›ng Túc Tuyá»n, đã từng là bá»™ hạ của DÆ° Bất Khuất, thấy trên mặt Túc Tuyá»n lá»™ vẻ hÆ¡i do dá»±, lại mang theo tiếc nuối, cuối cùng vẫn rá»i Ä‘i.
- Tổng đốc đại nhân, hạ quan cÅ©ng có nhiệm vụ khẩn cấp trong ngÆ°á»i, kÃnh xin cáo lui!
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn Ä‘i và i bÆ°á»›c, bên cạnh lại có má»™t gã quan viên nói.
- Tổng đốc đại nhân, gia phụ thân thể không tốt, hạ quan xin vá» chiếu cố trÆ°á»›c. Hôm nay không thể ở lại, kÃnh xin đại nhân thứ tá»™i!
- Hạ quan có việc trong ngÆ°á»i, xin cáo lui trÆ°á»›c!
Khi Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn rá»i khá»i đại môn, đã có mÆ°á»i mấy quan viên cáo lui vá»›i Sở Hoan, không chá» hắn đáp lá»i đã quay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i, không khách sáo chút nà o.
ChÆ°Æ¡ng 967: Äoà n xe trong Ä‘em tối.
Hiên Viên ThăÍng TaÍ€i và mấy tên bá»™ hạ của Sở Hoan lúc nà y Ä‘á»u biến sắc. Sở Hoan vẫn bình tÄ©nh tá»± nhiên, cÆ°á»i há»i:
- Không biết còn có vị nà o có việc gấp, không cần vì bản Äốc mà cháºm trá»… chuyện của mình.
Một gã quan viên bên cạnh đi lên chắp tay nói:
- Sở đại nhân, hai hôm nay nha môn Hình Bá»™ Ti xá» trảm má»™t đám trá»ng phạm, cho nên công việc rất nhiá»u. Quan viên Hình Bá»™ Ti là m việc hết ngà y lại tá»›i đêm, thà nh Sóc Tuyá»n là phủ thà nh, cho nên phải cố gắng cam Ä‘oan trị an ở đây. Giá» hạ quan sẽ dẫn quan viên Hình Bá»™ Ti quay lại nha môn là m việc, mong rằng đại nhân đừng trách.
- Không trách không trách.
Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- Sắc trá»i cÅ©ng đã tối, các vị còn có thể là m việc trong đêm, quả thá»±c là là m quan mẫu má»±c, bản Äốc chẳng những không trách tá»™i, sau nà y còn phải khen ngợi, Ngả đại nhân cứ việc Ä‘i là m việc.
Vừa rồi Äổng Thế Trân đã giá»›i thiệu, Sở Hoan cÅ©ng nháºn ra quan viên trÆ°á»›c mắt nà y, chÃnh là Chủ sá»± Hình Bá»™ Ti Ngải Tông.
Ngải Tông chắp tay, trầm giá»ng nói:
- Hình Bá»™ Ti Ä‘á»u Ä‘i theo ta.
Không nói hai lá»i, gã xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i, mấy tên quan viên Hình Bá»™ Ti láºp tức Ä‘i theo.
Chỉ trong khoảng khắc, còn chÆ°a và o ngồi đã có hÆ¡n ná»a quan viên rá»i Ä‘i, còn có má»™t đám thân sÄ© cÅ©ng rá»i Ä‘i theo, ngay cả Há»™i trưởng thÆ°Æ¡ng há»™i Việt Châu Cao Liêm cÅ©ng ra vẻ tiếc nuối, tìm lý do rá»i Ä‘i, bữa tiệc thÆ°a thá»›t, những ngÆ°á»i còn lại đã có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc trÆ°á»›c còn vô cùng náo nhiệt, lúc nà y đã quạnh quẽ. Äổng Thế Trân thần sắc hÆ¡i xấu hổ, Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- Nếu Äổng đại nhân có việc, cÅ©ng có thể vá» trÆ°á»›c.
Äổng Thế Trân lắc đầu thở dà i:
- Tổng đốc đại nhân cÅ©ng không nên trách tá»™i bá»n há», hiện giá» hoang phế chá» hÆ°ng thịnh, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có việc cần hoà n thà nh, cho nên… !
Hiên Viên ThăÍng TaÍ€i cuối cùng không nhịn được, cÆ°á»i lạnh nói:
- Có việc muốn là m? Nếu biết hôm nay Tổng đốc đại nhân tá»›i, vì sao không an bà i là m xong trÆ°á»›c đó? Hiện giá» sắc trá»i đã tối, có chuyện gì lá»›n hÆ¡n Tổng đốc đại nhân.. !
Gã còn chÆ°a nói xong, Sở Hoan đã khoát tay cÆ°á»i nói:
- Hiên Viên tÆ°á»›ng quân, các vị vai gánh trách nhiệm nặng ná», chúng ta cÅ©ng không cần hà khắc.
Hắn vẫy tay ý bảo má»i ngÆ°á»i lÆ°u lại ở đây:
- Tất cả má»i ngÆ°á»i trÆ°á»›c ngồi xuống đã.
Lúc nà y thấy rõ, quan viên lÆ°u lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, trái lại còn có má»™t bá»™ pháºn thân sÄ© lÆ°u lại.
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn bá»™ dạng vá»™i vã rá»i khá»i Bắc Vá»ng Lâu, ra khá»i Bắc Vá»ng Lâu gã liá»n cháºm lại, Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng dà i trong đám ngÆ°á»i túm tụi.
Chủ sá»± Hình Bá»™ Ti sau lÆ°ng luyện táºp thân thể bằng cách chạy bá»™ Ä‘uổi theo, Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn quay đầu nhìn thoáng qua, trông thấy đằng sau Ngải Tông có không Ãt quan viên thân sÄ© rá»i khá»i quán rượu, khuôn mặt nhịn không được lá»™ vẻ đắc ý, trông thấy Ngải Tông tiến đến, gã cÆ°á»i há»i:
- Ngải đại nhân, sao lại ra nhanh nhÆ° váºy?
Ngải Tông cÆ°á»i tủm tỉm nói:
- Nghe nói trong phủ tÆ°á»›ng quân có rượu ngon, muốn qua uống mấy chén, Ä‘i cháºm sợ bị ngÆ°á»i khác cÆ°á»›p mất.
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn cÆ°á»i ha ha nói:
- Trong phủ bổn tướng cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu rượu.
Gã nhìn chung quanh, nói:
- Bổn tÆ°á»›ng còn chuẩn bị trở vá» ngủ má»™t giấc, đã là má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘i ra, váºy không bằng đến phủ bổn tÆ°á»›ng uống rượu.
Äám ngÆ°á»i láºp tức phụ há»a:
- Äang muốn tá»›i phủ tÆ°á»›ng quân đòi rượu uống.
Má»™t gã quan viên bên cạnh thấp giá»ng nói:
- TÆ°á»›ng quân, hôm nay chúng ta là m nhÆ° váºy, có phải… có phải không ổn hay không?
- Là m sao? Ngươi sợ hắn?
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn liếc mắt:
- Nếu sợ hãi tâm tình Tổng đốc đại nhân của chúng ta không được vui, đại khái có thể trở lại.
- Hạ quan không có ý nà y.
NgÆ°á»i kia vá»™i đáp.
Có ngÆ°á»i bên cạnh chen miệng và o:
- Dá»±a và o quen biết má»™t vị Hoà ng tá», cá chép vượt long môn, ha ha, chẳng qua cá chép vÄ©nh viá»…n là cá chép, nhảy qua long môn cÅ©ng không biến được thà nh rồng.
- Äúng váºy, chỉ má»™t ngÆ°á»i nhÆ° váºy, cÅ©ng muốn đảm nhiệm Tổng đốc Tây Quan, còn muốn Ä‘i ị Ä‘i tiểu trên đầu chúng ta.
Lại một tên quan viên nói:
- Trông bộ dạng của hắn thế kia, cũng muốn!
Má»i ngÆ°á»i nhất thá»i Ä‘á»u cÆ°á»i rá»™ lên, Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn thản nhiên nói:
- Không thể nói nhÆ° váºy, tốt xấu cÅ©ng là Tổng đốc triá»u đình phái tá»›i, hôm nay chúng ta ra khá»i thà nh nghênh đón đã là cho hắn thể diện, chẳng bữa tối đón gió hôm nay lại không thể để hắn được Ä‘Ã lấn tá»›i, cÅ©ng nên để hắn hiểu được rõ rà ng, Tây Quan nà y không phải do hắn định Ä‘oạt, cho dù là Tổng đốc, muốn đặt chân ở nÆ¡i nà y, váºy cÅ©ng phải dùng ra bản sá»±.
Chủ sự Hình Bộ Ti Ngải Tông nói:
- TÆ°á»›ng quân trông bá»™ dáng của hắn thế kia, tháºt sá»± có bản lãnh gì sao? TÆ°á»›ng quân văn võ song toà n, Chu Tổng đốc cÅ©ng tán thưởng tÆ°á»›ng quân, cho nên má»›i giao Bình Tây Quân cho tÆ°á»›ng quân, trÆ°á»›c khi hắn đến, Tây Quan dÆ°á»›i sá»± thống trị của tÆ°á»›ng quân và Äổng Tri Châu ngay ngắn rõ rà ng, hôm nay hắn tá»›i, chặn ngang má»™t viên gạch, là há»a không phải phúc đối vá»›i Tây Quan!
- Ngải đại nhân, lá»i nà y quá rồi.
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn cÆ°á»i nói:
- Bổn tÆ°á»›ng má»™t kẻ võ nhân, đâu có hiểu được thống trị má»™t phÆ°Æ¡ng, Äổng Tri Châu má»›i thá»±c sá»± là ngÆ°á»i tà i ba, bổn tÆ°á»›ng chỉ là má»™t kẻ thô lá»—, thống lãnh binh mã là hạng mạnh, tiêu diệt bình loạn, bảo vệ má»™t phÆ°Æ¡ng bình an, đó là công việc bổn tÆ°á»›ng am hiểu nhất.
- Nếu không phải tÆ°á»›ng quân tá»a trấn Bình Tây Quân, trấn trụ đám loạn phỉ đạo chÃch kia, Sóc Tuyá»n chúng ta sao có thể yên lòng?
Ngải Tông nghiêm nghị nói:
- Sóc Tuyá»n hiện giá» trăm há» an cÆ° lạc nghiệp, nguyên do đúng là công của tÆ°á»›ng quân.
- Không nói, không nói.
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn cÆ°á»i ha ha:
- Äá»u Ä‘i uống rượu.
- TÆ°á»›ng quân, chúng ta Ä‘u ra, thế nhÆ°ng còn có ngÆ°á»i ở lại nÆ¡i đó.
Má»™t gã quan viên bên cạnh cÆ°á»i lạnh nói:
- Xem ra có má»™t số ngÆ°á»i quả thá»±c không biết tốt xấu, sau nà y cÅ©ng nên cho chúng chút nhan sắc nhìn… !
- Hai cái gai của Công Bộ Ti cùng Lễ Bộ Ti kia, tìm một cơ hội nhổ đi.
Ngải Tông ghé bên ngÆ°á»i Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn, thấp giá»ng nói:
- Vị Sở Tổng đốc nà y vừa tá»›i, hai tên kia nhất định muốn đầu nháºp bên đó… !
- Äá»u là là m việc cho triá»u đình, chẳng qua có công nên thưởng, có tá»™i nên phạt… !
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn vuốt râu, thâm ý nói:
- Cũng không cần nóng lòng, có thể đứng được thì sẽ đứng, đứng không vững cũng nên ngã xuống.
Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn cùng đám quan viên cÆ°á»i nói, má»i ngÆ°á»i ở Bắc Vá»ng Lầu cÅ©ng đã ngồi xuống, lúc nà y Sở Hoan lại rõ rà ng, quan viên lÆ°u lại, ngoại trừ Äổng Thế Trân, chÃnh là Công Bá»™ Ti Hà n Hải cùng Lá»… Bá»™ Ti Cổ Láºp Thá», ngoà i ra chÃnh là Tô Trá»ng Ngạn dẫn đầu đại biểu má»™t bá»™ pháºn thân sÄ©.
Trong bữa tiệc Sở Hoan cÅ©ng không nói quá nhiá»u, Ä‘á»u hà n huyên khách sao, rượu chÆ°a được ba tuần, Sở Hoan trông nhÆ° đã say, láºp tức liá»n nói thẳng vá»›i má»i ngÆ°á»i, cảm thấy hÆ¡i mệt má»i, muốn vá» phủ nghỉ ngÆ¡i.
Má»i ngÆ°á»i láºp tức Ä‘Æ°a Sở Hoan ra khá»i quán rượu, lúc nà y sắc trá»i đã tối, Äổng Thế Trân phái ngÆ°á»i dẫn Ä‘Æ°á»ng, dẫn Ä‘oà n ngÆ°á»i Sở Hoan đến phủ Tổng đốc.
Phủ Tổng đốc nghe rất khà phái, nhÆ°ng lúc Sở Hoan nhìn thấy, không khá»i thở dà i. TrÆ°á»›c đó Äổng Thế Trân từng nói phủ Tổng đốc đã được thu dá»n, thế nhÆ°ng Sở Hoan trông, phủ Tổng đốc nà y quả thá»±c không giống nhÆ° đã được thu dá»n, hai con sÆ° tá» lá»›n trÆ°á»›c cá»a phủ, má»™t con đã mất đầu, mà con bên kia bị chia là m hai ở chÃnh giữa, chỉ còn lại má»™t ná»a, nếu nói có Ä‘iểm gì sáng, chÃnh là trên đầu cá»a treo má»™t tấm biển má»›i, trên đó viết ba chữ lá»›n mà u và ng "Phủ Tổng Äốc".
Gần phủ Tổng đốc, lại có má»™t doanh trại khá rá»™ng mở, nÆ¡i đó luôn là chá»— của Ä‘á»™i há»™ vệ phủ Tổng đốc, trÆ°á»›c giá» Ä‘á»u dùng để há»™ vệ phủ Tổng đốc, chứa hai ba trăm ngÆ°á»i cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á», dá»… dà ng giải quyết vấn Ä‘á» chá»— ở cho Ä‘á»™i há»™ vệ Sở Hoan mang đến từ kinh thà nh.
Khi Sở Hoan và o phủ Tổng đốc, viện lá»›n bên trong quả thá»±c khoáng đạt, Tôn Tử Không nghe được Sở Hoan trở vá» liá»n Ä‘i tá»›i, bá»™ dáng tức giáºn, nói nhÆ° tố khổ:
- SÆ° phụ, đây… đây thá»±c sá»± là phủ Tổng đốc sao? Khắp nÆ¡i Ä‘á»u là rách nát, phủ đệ nà y cÅ©ng không nhá», phòng xá cÅ©ng rất nhiá»u, thế nhÆ°ng rất nhiá»u phòng ngay cả cá»a sổ và cá»a chÃnh cÅ©ng không có, mấy chiếc ao trong phủ, nÆ°á»›c bên trong đã có mùi… !
Sở Hoan sá» lên cằm há»i:
- Phòng bếp có nấu cơm được hay không?
- Nơi đó… cũng có thể dùng được.
- Không phải mùa đông, buổi tối không há» lạnh, má»i ngÆ°á»i vẫn có thể ngủ được.
Sở Hoan nói:
- Không cần lo lắng có ngÆ°á»i đến trá»™m, Hiên Viên tÆ°á»›ng quân sẽ phái ngÆ°á»i bảo vệ phủ đệ cẩn tháºn.
Hiên Viên Thắng TaÍ€i ở bên láºp tức nói:
- Äại nhân yên tâm, nếu có ngÆ°á»i vụng trá»™m và o trong phủ, đó là mạt tÆ°á»›ng thất trách, sẽ Ä‘Æ°a đầu mình lên, hiện giá», mạt tÆ°á»›ng tá»± mình mang theo ngÆ°á»i tuần tra ngà y đêm.
Sở Hoan lắc đầu cÆ°á»i nói:
- Thá»±c sá»± không cần nhÆ° váºy.
Hắn nói với Tôn Tử Không:
- Hiện giá» cÅ©ng không ở kinh thà nh, có thể ăn có thể ở, trÆ°á»›c tiên cứ chịu Ä‘á»±ng, má»i chuyện không cần nóng vá»™i…!
- Sư phụ, ngà i… ngà i tới đây là m Tổng đốc, hay là … bị sung quân đến nơi nà y… !
Tôn Tử Không bụng đầy oán trách:
- HỠsao có thể đối đãi với ngà i như thế?
- Không cần phà lá»i.
Sắc mặt Sở Hoan sầm lại:
- Thu dá»n má»™t phen… Äúng rồi, hiện giá» phu nhân thế nà o?
- Tôn đại phu vừa mới xem qua cho phu nhân, đã gần như khôi phục hoà n toà n.
Tôn Tử Không vội đáp:
- Kỳ Vân úy đã mang theo các huynh đệ chá»n mấy viện coi nhÆ° không tồi thu dá»n má»™t chút, có thể để ngÆ°á»i ở, phu nhân hỠđã và o ở, chỉ là rất nhiá»u đồ trong nhà không có, vô cùng quạnh quẽ, còn phải mua sắm… Hiện giá» Kỳ Vân úy còn mang theo các huynh đệ thu dá»n nÆ¡i khác… !
Sở Hoan nói:
- Má»i ngÆ°á»i Ä‘i mấy ngà y Ä‘Æ°á»ng, trÆ°á»›c để má»i ngÆ°á»i nghỉ ngÆ¡i, tÄ©nh dưỡng tinh thần, ngà y mai hẵng dá»n dẹp… !
Hắn nói với Hiên Viên Thắng Tài:
- Hiên Viên, ngÆ°Æ¡i giúp ta lá»±a chá»n mấy huynh đệ tay chân lÆ°u loát, tốt nhất là can đảm cẩn trá»ng, ta muốn dùng ngÆ°á»i… !
Hiên Viên Thắng TaÍ€i cÅ©ng không há»i Sở Hoan cần ngÆ°á»i là m gì, gáºt đầu nói:
- Hiện giỠta đi an bà i.
Sở Hoan vẫy tay nói vá»›i Cừu NhÆ° Huyết và Bạch Hạt Tá»:
- Các ngươi theo ta một chút, ta có việc muốn giao cho các ngươi… !
Hắn Ä‘ang muốn dẫn hai ngÆ°á»i Ä‘i nói chuyện, lại nghe được cá»a chÃnh truyá»n đến thanh âm:
- Äại nhân, bên nà y… ngà i đến xem… !
Sở Hoan quay đầu lại, trông thấy mấy tên binh sÄ© ở trÆ°á»›c cá»a phủ, dÆ°á»ng nhÆ° đã xảy ra chuyện gì.
Sở Hoan nghi hoặc trong lòng, vá»™i và ng Ä‘i qua. Tá»›i cá»a chÃnh, hắn thấy trên Ä‘Æ°á»ng phố vốn đã tối Ä‘en, ánh lá»a ngút trá»i, giống nhÆ° má»™t con rồng lá»a tháºt dà i, Ä‘ang tiến đến bên nà y.
- Bảo vệ đại nhân!
Hiên Viên Thắng TaÍ€i nắm chuôi Ä‘ao, đám binh sÄ© Ä‘á»u muốn rút Ä‘ao ra khá»i vá», Sở Hoan đã giÆ¡ tay lên nói:
- Cháºm đã… !
Hắn trông thấy, dẫn đầu Ä‘á»™i ngÅ© là má»™t chiếc xe ngá»±a, phÃa sau xe ngá»±a lại có má»™t Ä‘oà n xe nhá», dÆ°á»›i ánh sáng trông thấy rõ rà ng từng chiếc xe bác gác nối tiếp nhau, dÆ°á»ng nhÆ° trên xe chở đầy đồ váºt.
Chương 968: Thiện nhân, thiện quả.
TrÆ°á»›c phủ tổng đốc, tráºn địa đã sẵn sà ng đón quân địch. Chiếc xe ngá»±a tá»›i trÆ°á»›c phủ liá»n dừng lại.
Quân cáºn vệ há»™ vệ xếp thà nh má»™t hà ng tại cá»a phủ. Tuy Sở Hoan ra hiệu cho má»i ngÆ°á»i đừng rút Ä‘ao nhÆ°ng tay má»i ngÆ°á»i vẫn đặt trên chuôi Ä‘ao.
Xe ngá»±a dừng hẳn. Mấy kỵ binh ở phÃa sau nhao nhao nhảy xuống. Sở Hoan lúc nà y má»›i nhìn rõ, ngÆ°á»i Ä‘i đầu không ai khác, chÃnh là lão thất Tô gia, Tô Trá»ng Ngạn.
Sau lÆ°ng Tô Trá»ng Ngạn có mấy ngÆ°á»i mặc cẩm y, tuổi chừng ba bốn mÆ°Æ¡i tuổi. Luáºn vá» tuổi tác thì có lẽ Tô Trá»ng Ngạn lá»›n tuổi nhất. Sở Hoan thấy hắn dẫn đầu má»™t đám ngÆ°á»i thì cảm thấy hÆ¡i kỳ quái, lại thấy Tô Trá»ng Ngạn nhanh chân chạy tá»›i cạnh xe ngá»±a, mở cá»a xe ra, thò tay đỡ má»™t ngÆ°á»i từ trong xe xuống. Nhìn thấy ngÆ°á»i ná», đôi lông mà y của Sở Hoan nhÆ°á»›n lên, bÆ°á»›c nhanh vá» phÃa trÆ°á»›c, chắp tay nói:
- Lão thái gia, sao ngÆ°á»i lại tá»›i đây?
Hắn láºp tức nháºn ra ngay đó là Tô lão thái gia của Tô gia.
Tô lão thái gia xuống xe ngá»±a, bên cạnh có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a gáºy đầu hÆ°Æ¡u cho. Lão thái gia nháºn lấy, chống lên mặt đất, thấy Sở Hoan Ä‘i tá»›i, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nói:
- Sở đại nhân, ngÆ°Æ¡i tá»›i Sóc Tuyá»n, tiểu lão không thể đón từ xa, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng trách tá»™i...
Sở Hoan nhìn thì bình tÄ©nh tá»± nhiên nhÆ°ng tâm tình cÅ©ng không ổn, lúc nà y thấy ngÆ°á»i tá»›i là lão thái gia, tâm tình láºp tức thoải mái hÆ¡n không Ãt, chắp tay nói:
- Lão thái gia ở trên, vãn bối xin hà nh lá»… vá»›i ngÆ°á»i!
Hắn và Lâm Lang đã định chung thân, tuy tạm thá»i còn chÆ°a có danh nghÄ©a phu thê nhÆ°ng trên thá»±c tế đã là vợ chồng, trong lòng cÅ©ng hạ quyết tâm không phụ Lâm Lang, cuối cùng phải cÆ°á»›i nà ng vá» là m vợ. Lâm Lang vá» nhà chồng, Tô lão thái gia cÅ©ng có bối pháºn tổ phụ của Lâm Lang. Mà Lâm Lang là vợ mình, váºy lão thái gia cÅ©ng chÃnh là tổ phụ của mình rồi, tất nhiên phải dùng lá»… vãn bối mà bái kiến.
Lão thái gia thấy Sở Hoan hà nh lá»… nhÆ° váºy liá»n duá»—i má»™t tay ra giữ chặt cánh tay hắn, cÆ°á»i nói:
- Äừng nhÆ° váºy. Sở đại nhân, ngÆ°Æ¡i khách sáo quá rồi!
Sở Hoan láºp tức nghiêm nghị nói:
- Lão thái gia, vãn bối không phải khách sáo. NgÆ°á»i là tổ phụ của Lâm Lang, cÅ©ng là tổ phụ của vãn bối. Tham kiến tổ phụ là chuyện Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên.
Trên mặt lão thái gia hiện lên vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nói:
- Nếu nói váºy thì lão già ta đúng là có thể nháºn lá»… nà y của ngÆ°Æ¡i.
Sở Hoan nghe váºy, trong lòng láºp tức vui mừng.
TÆ° tình của hắn và Lâm Lang dù đã thà nh sá»± tháºt, hÆ¡n nữa sống chết không thay đổi, mà Sở Hoan cÅ©ng biết là khẳng định lão thái gia biết tình cảm nà y nhÆ°ng hắn cÅ©ng không dám xác định là Tô gia có tiếp nháºn hay không.
Lúc trÆ°á»›c cha Lâm Lang từ Tây Bắc nháºp quan, láºp môn há»™ khác nhÆ°ng cÅ©ng không phân rõ giá»›i hạn vá»›i Tô gia, cà ng không Ä‘oạn tuyệt quan hệ vá»›i Tô gia. Cho nên trong gia phả, hệ của Lâm Lang vẫn là má»™t phần của Tô gia Tây Bắc.
Tuy Tô gia gặp chuyện nhÆ°ng lạc Ä‘Ã gầy vẫn còn hÆ¡n ngá»±a béo. Tô gia ở Tây Quan có rất nhiá»u cá»a hà ng và đất Ä‘ai. Chỉ cần được trợ giúp, đợi má»™t thá»i gian là bá»n há» có thể từ từ khôi phục nguyên khÃ. Tô gia đứng đầu trong bảy há» Tây Quan, là thân sÄ© số má»™t của Tây Quan. Phà m là gia môn nhÆ° váºy thì sẽ chú ý rất nhiá»u chuyện, có những ná» nếp mà ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng không biết nổi.
Ngược lại, Sở Hoan đã từng băn khăn, Lâm Lang là má»™t phần của Tô gia, mà Tô gia là đại há»™. Nếu nhÆ° tá»›i lúc cÆ°á»›i Lâm Lang là m vợ, Tô gia lại ngăn cản thì dù thế nà o, Lâm Lang có cÆ°á»›i cÅ©ng bị những ngÆ°á»i nà y nói nà y nói kia. Nếu Tô gia báºn tâm tá»›i ná» nếp gia đình, quấy nhiá»…u đủ cách thì dù Sở Hoan không sợ nhÆ°ng cÅ©ng vẫn tránh được má»™t chút phiá»n phức.
Hắn vừa gá»i lão thái gia là tổ phụ, ngoà i việc thể hiện sá»± kÃnh trá»ng thì cÅ©ng có ý thăm dò. Lão thái gia tất nhiên là nhân váºt khôn khéo vô cùng, hiển nhiên nghe hiểu ý của Sở Hoan. Hắn cÅ©ng không khách sáo, nói thẳng là có thể nháºn lá»… của Sở Hoan. à trong lá»i nói cÅ©ng giống nhÆ° tiếp
nháºn quan hệ của Sở Hoan và Lâm Lang. Chuyện nà y đối vá»›i Sở Hoan mà nói đúng là việc vui mừng lá»›n.
Trong lòng Sở Hoan vui mừng, láºp tức vái lão thái gia má»™t cái tháºt sâu. Lúc nà y Hiên Viên Thắng Tà i vá»›i má»™t nhóm ngÆ°á»i sau lÆ°ng lão thái gia Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, đại Ä‘a số Ä‘á»u không hiểu nguyên do trong đó, không rõ tại sao má»™t gã đại tÆ°á»›ng nÆ¡i biên cÆ°Æ¡ng lại hà nh lá»… vá»›i má»™t lão thân sÄ© nhÆ° váºy, lá»™ vẻ kÃnh trá»ng hiếm có.
Thi lá»… xong, lão thái gia liá»n ngăn lại, lúc nà y má»›i nói vá»›i Sở Hoan:
- Những thứ nà y Ä‘á»u là má»™t chút tâm ý của má»i ngÆ°á»i, biết rõ các ngÆ°Æ¡i má»›i tá»›i, chÆ°a chuẩn bị được nhiá»u. Cho nên chúng ta đại khái mang tá»›i má»™t Ãt đồ cần thiết trong phủ...
Lúc nà y có má»™t ngÆ°á»i tiến tá»›i, chắp tay cÆ°á»i vá»›i Sở Hoan:
- Sở đại nhân, còn nhớ tiểu lão không?
- Tiá»n bá phụ, ngÆ°Æ¡i sao lại tá»›i đây?
Sở Hoan láºp tức nháºn ra ông lão tầm năm mÆ°Æ¡i tuổi nà y chÃnh là Tiá»n gia chủ của Tiá»n gia trong bảy há» Tây Quan, Tiá»n Bá Di.
Tiá»n thị nhất tá»™c đã từng gặp nạn. Tây Quan đình trệ, Tiá»n Bá Di mang theo tá»™c nhân Tiá»n thị và o quan ná»™i, đã từng ở cùng vá»›i Tô thị nhất tá»™c, nếm đủ cá»±c khổ ấm lạnh. Vá» sau Lâm Lang thăm dò được tung tÃch của lão thái gia, tá»± mình mang tá»™c nhân Tô gia từ Thông Châu tá»›i Vân SÆ¡n, hÆ¡n nữa lúc ấy Tô gia cÅ©ng Ä‘ang gặp rủi ro. Tiá»n thị nhất tá»™c cÅ©ng được Tô gia thu nháºn.
Tại thá»i Ä‘iểm Sở Hoan còn ở Vân SÆ¡n cÅ©ng đã tiếp xúc vá»›i vị gia chủ Tiá»n gia nà y, biết quan hệ của hai nhà Tiá»n, Tô không há» nông cạn.
Tiá»n Bá Di lại cÆ°á»i nói:
- Từ sáng sá»›m chúng ta đã biết tin là Sở đại nhân sắp tá»›i Việt Châu nháºn chức, cho nên má»i ngÆ°á»i chuẩn bị và i thức, kÃnh xin đại nhân vui lòng nháºn cho.
Lúc nà y bên cạnh đã có không Ãt ngÆ°á»i chắp tay vá»›i Sở Hoan. Trong ná»™i tâm Sở Hoan đã hiểu rõ, những ngÆ°á»i nà y phần lá»›n Ä‘á»u là tá»™c nhân bảy há» Tây Quan hoặc có quan hệ vá»›i bảy há» Tây Quan.
- Lão thái gia, Tiá»n bá phụ, chÆ° vị, các ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± là quá khách sáo rồi.
Trong ná»™i tâm Sở Hoan cảm khái vô cùng. Tại thá»i Ä‘iểm mình ở Vân SÆ¡n, cÆ¡ duyên xảo hợp má»›i tiếp xúc vá»›i bảy há» Tây Quan, giúp bá»n há». Khi đó không phải bởi vì hắn có cảm tình gì vá»›i bảy há» Tây Quan mà nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Lang. Thứ hai cÅ©ng là bởi trong lòng hắn ghét đám ngÆ°á»i Cao Liêm kia, không muốn cho chúng thá»±c hiện được mÆ°u đồ. NhÆ°ng kết quả là lại bởi thế mà nháºn được lợi Ãch không nhá». Má»›i tá»›i Tây Quan đã được bảy há» Tây Quan trợ giúp rồi.
- Các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng vừa trở lại Tây Quan không lâu, hôm nay còn chÆ°a khôi phục được nguyên khÃ, còn không dÆ° dả. Những váºt nà y... Ta tháºt sá»± không thể nháºn!
Lão thái gia lắc đầu nói:
- Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i không nháºn thì trong lòng má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không vui. Bảy há» Tây Quan có cÆ¡ há»™i Äông SÆ¡n tái khởi, toà n bá»™ Ä‘á»u là nhỠđại nhân ban tặng...
Hắn không nói lá»i nà o nữa mà ra lệnh:
- Trá»ng Ngạn, Trá»ng Thì, cho má»i ngÆ°á»i mang đồ và o Ä‘i. Sắp xếp cho tốt, đêm nay nếu trong phủ đệ còn phải thu dá»n thì thì má»i ngÆ°á»i đừng Ä‘i ngủ!
Tiá»n Bá Di cÅ©ng láºp tức cho ngÆ°á»i bắt tay và o là m. Sở Hoan thấy thái Ä‘á»™ của lão thái gia kiên quyết nhÆ° váºy thì không thể là m gì được. Lại nghe lão thái gia nói:
- Äại nhân, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không cần phải lo lắng có ngÆ°á»i nói luyên thuyên sau lÆ°ng. Chúng ta Ä‘Æ°a đồ đạc tá»›i, không có và ng bạc, cÅ©ng không có châu báu, chỉ có mấy bức bình phong, dầu muối tÆ°Æ¡ng dấm, má»™t Ãt gạo, mì lÆ°Æ¡ng khô. NgÆ°Æ¡i đã gá»i ta má»™t tiếng tổ phụ, những váºt nà y chÃnh là váºt dụng trong nhà , cÅ©ng không bị coi là đút lót!
Sở Hoan cÆ°á»i ha hả nói. Lúc nà y mấy ngÆ°á»i Tô Trá»ng Ngạn đã bắt đầu dỡ hà ng. Äám Hiên Viên Thắng Tà i dÆ°á»›i mái hiên rốt cục cÅ©ng biến tối nà y đám ngÆ°á»i nà y là bạn không phải địch, lúc nà y má»›i thở phà o nhẹ nhõm. Hiên Viên Thắng Tà i đã sắp xếp cho má»i ngÆ°á»i há»— trợ dỡ hà ng. Sở Hoan cÅ©ng má»i mấy ngÆ°á»i Tô lão thái gia nháºp phủ, cÅ©ng tá»± mình dắt Tô lão thái gia Ä‘i.
Phủ tổng đốc láºp tức náo nhiệt hẳn. ChÃnh sảnh tạm thá»i của phủ tổng đốc tạm thá»i còn chÆ°a thu tháºp xong, cho nên Sở Hoan chỉ có thể mang theo đám ngÆ°á»i lão thái gia tá»›i sảnh bên. Sảnh bên dù không rá»™ng rãi nhÆ°ng đã dá»n dẹp sạch sẽ mÆ°á»i phần. Sở Hoan giúp lão thái gia ngồi xuống. Ngoà i lão thái gia, gia chủ Tiá»n gia Tiá»n Bá Di trong bảy há» Tây Quan, gia chủ Hồng gia Hồng Thắng Äà o và gia chủ Phó gia Phó Dụ ThÃnh cÅ©ng Ä‘á»u được má»i ngồi xuống. Hạ nhân cÅ©ng dâng trà lên.
- Bảy hỠTây Quan hôm nay đã có bốn nhà tới.
Lão thái gia nói:
- Cũng không phải những nhà khác không tới mà Triệu gia nhất tộc ở Giáp Châu, còn chưa tới kịp. Trần gia ở Thủy gia còn chưa trở lại Tây Quan. Cho nên bốn nhà chúng ta hôm nay tới trước.
Sở Hoan chắp tay nói:
- ChÆ° vị tiá»n bối đại giá quang lâm, vãn bối vui mừng khôn xiết.
Tiá»n Bá Di cÆ°á»i nói:
- Äại nhân, tuy chúng ta không thể so vá»›i trÆ°á»›c kia nhÆ°ng tin tức cÅ©ng vẫn khá nhanh nhạy. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết rõ là ngÆ°Æ¡i được triá»u đình Ä‘Æ°a tá»›i Tây Quan dá»± trù lÆ°Æ¡ng thá»±c. Thế nên chúng ta má»›i có đầy đủ thá»i gian chuẩn bị. Nếu nhÆ° không phải là đại nhân thì sản nghiệp của chúng ta đã bị kẻ có ý đồ xấu chiếm hết rồi. Bảy há» Tây Quan cÅ©ng không còn tồn tại nữa.
- Äúng váºy.
Phó Dụ Thịnh nghiêm nghị nói:
- Äại nhân là đại ân nhân của thân sÄ© Tây Quan chúng ta. Nghe đại nhân tá»›i Tây Quan nháºn chức, chúng ta vô cùng vui mừng trong lòng.
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- ChÆ° vị tiá»n bối khách sáo rồi. Tháºt ra ta vẫn luôn lo lắng là các ngÆ°Æ¡i không có đủ thá»i gian tÃch lÅ©y lÆ°Æ¡ng thá»±c. Dù sao thì ...
Hắn cũng không nói tiếp nữa.
Lão thái gia vuốt râu cÆ°á»i nói:
- Chuyện các nhà trữ lÆ°Æ¡ng đúng là gặp nhiá»u phiá»n toái, phải bá» ra má»™t cái giá cá»±c lá»›n. NhÆ°ng dù là nói thế nà o Ä‘i nữa thì chúng ta cÅ©ng đại biểu cho sÄ© tá»™c Tây Quan. Cho dù có khổ nữa thì chúng ta cÅ©ng phải chống chá»i được.
- Nhà già u trong Quan Trung quá nhiá»u.
Tiá»n Bá Di thở dà i:
- Äá»u nói quốc khố triá»u đình không đủ nhÆ°ng nhà kho của thân sÄ©, thÆ°Æ¡ng gia già u có lại trà n đầy, hÆ¡n nữa còn thu lợi cá»±c lá»›n. Giống nhÆ° lúc trÆ°á»›c đại nhân đã nói vá»›i chúng ta, chỉ cần có mấy nhà cho mượn lÆ°Æ¡ng thá»±c là những nhà khác sẽ chủ Ä‘á»™ng tá»›i cho mượn. Sá»± tháºt đúng là nhÆ° thế...
Hồng Thắng Äà o nói:
- Triá»u đình ba phen mấy báºn chinh lÆ°Æ¡ng thá»±c, những nhà già u trong Quan Trung tháºt ra Ä‘á»u hiểu rõ. LÆ°Æ¡ng thá»±c nếu bà y chất trong kho, triá»u đình mà khan hiếm lÆ°Æ¡ng thá»±c thì sẽ ra tay vá»›i bá»n há»... Thế nên cho mượn lÆ°Æ¡ng, chúng ta ký công văn vá»›i bá»n há», mượn má»™t Ä‘á»n ba, dùng khế đất là m thế chấp. Thế dù sao cÅ©ng tốt hÆ¡n là bá»n hỠđể lÆ°Æ¡ng thá»±c nát trong kho hà ng...
- ChÆ° vị tiá»n bối. Hôm nay tại Bắc Vá»ng lầu, ta đã gặp Cao Liêm của Bắc SÆ¡n.
Sở Hoan cau mà y nói:
- Nghe nói Cao Liêm hôm nay là há»™i trưởng thÆ°Æ¡ng há»™i Việt Châu. Chuyện nà y... Quả thá»±c khiến ta không hiểu. Äể bốn nhà các ngÆ°Æ¡i tá»a trấn Việt Châu, sao vị trà trưởng thÆ°Æ¡ng há»™i nà y lại bị má»™t thân sÄ© Bắc SÆ¡n chiếm được chứ?
Mấy ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi, sắc mặt Ä‘á»u hÆ¡i thay đổi. Ngược lại lão thái gia còn bảo trì bình tÄ©nh, vuốt râu nói:
- Äại nhân, chuyện hôm nay tại Bắc Vá»ng lầu, chúng ta đã biết rõ... Có ngÆ°á»i ra oai phủ đầu vá»›i đại nhân, chẳng biết trong lòng đại nhân có biện pháp gì chÆ°a?
Chương 969: Quân bán nước.
Sở Hoan sỠlên cằm, thở dà i:
- Chuyện tốt không rá»i cá»a, chuyện xấu truyá»n ngà n dặm, chuyện đã xảy ra ở Bắc Vá»ng Lâu hôm nay, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ truyá»n khắp phố lá»›n ngõ nhá» thà nh Sóc Tuyá»n?
Tiá»n Bá Di cÆ°á»i lạnh nói:
- Nếu có ngÆ°á»i cố tình muốn đại nhân không xuống Ä‘Ã i được, hắn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cà ng muốn nhiá»u ngÆ°á»i biết cà ng tốt… Äại nhân có chá»— không biết, đám ngÆ°á»i theo Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn rá»i khá»i Bắc Vá»ng Lâu, sau đó liá»n tá»›i phủ đệ Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn, nếu nhÆ° giá» phút nà y tá»›i phủ đệ Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn, có lẽ đại nhân có thể trông thấy cảnh ca múa của há».
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i nói:
- Äông PhÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân rất thÃch tụ há»™i nhÆ° thế?
- Äại nhân, tâm tÆ° của hắn, còn rõ rà ng hÆ¡n chúng ta.
Phó Dá»± Thịnh lạnh mặt, hiển nhiên hết sức bất mãn đối vá»›i Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn:
- Quan viên thà nh Sóc Tuyá»n hiện giá», từ trên xuống dÆ°á»›i, có ai dám nói má»™t chữ không vá»›i Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn? Không biết đại nhân có biết hay không, và o ngà y mai, Hình Bá»™ Ti muốn xá» trảm má»™t đám trá»ng phạm, đại nhân có biết những trá»ng phạm kia là ngÆ°á»i nà o?
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta còn chưa rõ rà ng.
- Trong đó có cả Tri Châu tiá»n nhiệm Việt Châu Công Tôn Sở!
Phó Dụ Thịnh nắm chặt tay nói.
- Công Tôn Sở? Tri Châu tiá»n nhiệm?
Sở Hoan há»i:
- NhÆ° váºy chẳng lẽ vị Äổng Thế Trân Äổng đại nhân nà y vừa má»›i nháºm chức?
- Äổng Thế Trân nháºm chức không bao lâu.
Phó Dụ Thịnh nói:
- Công Tôn Sở có má»™t ngoại hiệu, gá»i là Bạch Diêm VÆ°Æ¡ng… !
- Bạch Diêm Vương?
Sở Hoan nhịn không được cÆ°á»i lên:
- Danh hà o Diêm VÆ°Æ¡ng, khiến ngÆ°á»i ta e ngại, chẳng lẽ Công Tôn Sở là má»™t ngÆ°á»i khiến ngÆ°á»i khác sợ hãi?
- Dân chúng cũng không sợ hắn, nhưng mà tham quan ô lại lại sợ hắn.
Lão thái quân vuốt râu nói:
- Äối vá»›i dân chúng mà nói, Công Tôn Sở là má»™t quan tốt, nhÆ°ng mà đối vá»›i tham quan ô lại mà nói, còn đáng sợ hÆ¡n Diêm VÆ°Æ¡ng. Äại nhân, không dối gạt ngà i, Ba Äạo Tây Bắc lúc trÆ°á»›c, Tây Quan mạnh nhất, Tổng đốc Tây Quan đạo chúng ta là ngÆ°á»i phong nhã, thÃch ca múa thi há»a, rất nhiá»u chÃnh sá»± Ä‘á»u giao cho Công Tôn Sở xá» lý. Công Tôn Sá» quản lý ngÆ°á»i dÆ°á»›i rất nghiêm, chỉ hÆ¡i sai lầm liá»n không chút lÆ°u tình… Hắn chẳng những quản lý có phÆ°Æ¡ng pháp, hÆ¡n nữa ánh mắt nhìn ngÆ°á»i rất chuẩn, quan viên cất nhắc Ä‘á»u là ngÆ°á»i tà i ba má»™t phÆ°Æ¡ng.
Sở Hoan cau nà y nói:
- Äã nhÆ° váºy, vì sao còn bị xá» trảm?
- Bởi vì hà ng địch.
Lão thái gia thở dà i:
- Ta quả thá»±c nhá»› rõ, khi ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng đánh đến đây, cá»±u Tổng đốc đại nhân của chúng ta dẫn theo vợ con sá»›m đã chạy trốn, là Công Tôn Sở tổ chức tÆ°á»›ng sÄ© thủ vệ thà nh Sóc Tuyá»n. Ta còn nhá»› rõ, lúc chúng ta rút khá»i thà nh Sóc Tuyá»n, còn trông thấy Công Tôn Sở bố trà phòng thủ trên tÆ°á»ng thà nh, trông bá»™ dáng của hắn, là muốn liá»u chết đánh má»™t tráºn vá»›i ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng… !
- Váºy sau đó ra sao?
- Sau đó rốt cuá»™c xảy ra chuyện gì, ta cÅ©ng không rõ rà ng lắm, chỉ biết quân Tây LÆ°Æ¡ng vây công thà nh Sóc Tuyá»n, đánh hÆ¡n mÆ°á»i ngà y, cuối cùng thà nh Sóc Tuyá»n bị công phá, từ đó không nghe được tin tức của Công Tôn Sở.
Tô lão thái gia chớp mắt:
- NhÆ°ng sau đó nghe ngÆ°á»i ta nói, Công Tôn Sở theo địch phản quốc, bị Chu Lăng Nhạc phái ngÆ°á»i bắt giữ, vẫn luôn giam giữ tại đại lao, và i ngà y trÆ°á»›c đã phát bố cáo, Công Tôn Sở đã bị phán tá» hình, cÅ©ng có không Ãt quan lại Việt Châu lúc trÆ°á»›c, lần nà y Ä‘á»u bị xá» trảm theo Công Tôn Sở.
Phó Dụ Thịnh cÆ°á»i lạnh nói:
- Chu Lăng Nhạc ngăn chặn ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là công lá»›n nhất, nhÆ°ng muốn nói Công Tôn đại nhân Ä‘i theo địch nhân phản bá»™i quốc gia, ta tuyệt đối không tin, nếu hắn tháºt sá»± sợ chết, trÆ°á»›c khi quân Tây LÆ°Æ¡ng giết tá»›i, đã sá»›m há»™ tống Lục Huyá»n bá» thà nh mà chạy, vì sao còn muốn ở lại Sóc Tuyá»n tổ chức phòng thủ? Nếu nhÆ° không có Công Tôn Sở, thà nh Sóc Tuyá»n nà y cÅ©ng không có khả năng chống đỡ gần ná»a tháng má»›i bị công phá… !
- Nhưng hỠcó chứng cớ.
Hồng Thắng Äà o thở dà i:
- Thà nh Sóc Tuyá»n phá, phủ Tổng đốc nà y đã từng là chá»— ở của Nam Viện Äại vÆ°Æ¡ng Tây LÆ°Æ¡ng Tiếu Thiên Vấn… Rất nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘á»u nhìn thấy, sau khi Công Tôn Sở bị ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng bắt được, Tiếu Thiên Vấn không há» giết hắn, trái lại còn lá»… kÃnh, vẫn để hắn ở lại phủ Tri Châu. Nghe nói lúc ấy rất nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘á»u trông thấy, hai ba ngà y Tiếu Thiên Vấn Ä‘á»u tá»›i phủ Tri Châu gặp Công Tôn Sở…
Khi đó má»i ngÆ°á»i liá»n biết, Công Tôn Sở nÆ°Æ¡ng tá»±a ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng, nếu không Tiếu Thiên Vấn sẽ không khách khà vá»›i hắn nhÆ° váºy.
Sở Hoan nghe váºy, lại cau mà y nói:
- Nếu nhÆ° chỉ dá»±a và o những chuyện nà y liá»n phán Ä‘oán Công Tôn Sở nÆ°Æ¡ng tá»±a ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng, đó cÅ©ng quá mức võ Ä‘oán… !
- Tháºt ra quan trá»ng nhất là má»™t và i phong thÆ°.
Hồng Thắng Äà o nói:
- Sau khi ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng rút Ä‘i, Chu Lăng Nhạc nhanh chóng dẫn quân chiếm thà nh Sóc Tuyá»n, sau khi và o thà nh, nÆ¡i Ä‘iá»u tra đầu tiên chÃnh là phủ Tổng đốc nà y. Äại nhân cÅ©ng thấy, phủ Tổng đốc nà y trống trÆ¡n, mặc dù lúc ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng bá» chạy, thứ có thể mang Ä‘i Ä‘á»u đã mang Ä‘i, nhÆ°ng vẫn lÆ°u lại rất nhiá»u thứ không cách nà o mang Ä‘i, bá»™ hạ của Chu Lăng Nhạc vét sạch đồ váºt trong phủ Tổng đốc… !
Hiện giá» Sở Hoan má»›i hiểu được, vì sao phủ Tổng đốc lại lá»™n xá»™n trống trÆ¡n, rất nhiá»u nÆ¡i bị phá hÆ° nghiêm trá»ng, lúc trÆ°á»›c còn tưởng rằng đó là kiệt tác của ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng lúc bá» chạy, lại không thể tưởng được bá»™ hạ của Chu Lăng Nhạc cÅ©ng có phần, hắn thần sắc bình tÄ©nh há»i:
- Chẳng lẽ những chứng cá»› kia, Ä‘á»u tìm được trong phủ Tổng đốc?
- Äúng váºy.
Hồng Thắng Äà o gáºt đầu nói:
- Sau khi quân Tây LÆ°Æ¡ng rút Ä‘i, trong phủ Tổng đốc nà y còn lÆ°u lại rất nhiá»u phong thÆ°, những phong thÆ° nà y Ä‘á»u rÆ¡i và o tay Chu Lăng Nhạc, trong đó có má»™t số là thÆ° hà m giữa Công Tôn Sở và Tiếu Thiên Vấn, nghe nói các phong thÆ° Ä‘á»u là máºt hà m Công Tôn Sở viết cho Tiếu Thiên Vấn trÆ°á»›c khi thà nh Sóc Tuyá»n phá, trong máºt hà m, Công Tôn Sở đã bà máºt đầu hà ng ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng… !
Sở Hoan thở dà i:
- Sau đó, Công Tôn Sở không bá» thà nh chạy theo Lục Huyá»n, là có rắp tâm khác… Hắn ở lại thà nh Sóc Tuyá»n, không phải vì ngăn chặn quân Tây LÆ°Æ¡ng, mà vì chỠđón quân Tây LÆ°Æ¡ng rồi.
Phó Thịnh Du nói:
- Äúng là nhÆ° thế, Hình Bá»™ Ti tra há»i Công Tôn Sở, phát bố cáo, hiện giá» má»i ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘ang mắng chá»i Công Tôn Sở ra vẻ đạo mạo, trÆ°á»›c kia trông nhÆ° má»™t chÃnh nhân quân tá», nhÆ°ng tháºt ra là ngụy quân tá», hắn là m bá»™ phòng thủ thà nh Sóc Tuyá»n, nhÆ°ng tháºt ra là vì ná»™i ứng ngoại hợp vá»›i ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng, hiến thà nh Sóc Tuyá»n cho ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng mà thôi, nếu không lúc trÆ°á»›c hắn biết rõ quân Tây LÆ°Æ¡ng mạnh mẽ, thà nh Sóc Tuyá»n căn bản không thủ được, vì sao còn muốn lÆ°u lại tá»± tìm Ä‘Æ°á»ng chết? Nếu không vì sao sau khi bị ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng bắt được, Tiếu Thiên Vấn lại đối đãi vá»›i hắn nhÆ° thượng khách?
- Nếu hắn tháºt sá»± qua lại vá»›i ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng, vì sao thà nh Sóc Tuyá»n còn chống đỡ được gần ná»a tháng?
Sở Hoan cau mà y nói:
- Nếu nhÆ° Công Tôn Sở quả thá»±c có mÆ°u đồ từ trÆ°á»›c vá»›i Tiếu Thiên Vấn, đại quân Tây LÆ°Æ¡ng tá»›i dÆ°á»›i thà nh, hắn nên mở cá»a đầu hà ng má»›i đúng?
- Äá»u nói hắn là m bá»™ má»™t chút mà thôi.
Hồng Thắng Äà o giải thÃch:
- Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói, hắn là ngụy quân tá», cho dù qua lại vá»›i ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng, cÅ©ng giả trang bá»™ dạng trung thà nh Ä‘á»n nợ nÆ°á»›c, cố ý ngăn chặn hÆ¡n mÆ°á»i ngà y, chỉ là là m dáng má»™t chút mà thôi.
Sở Hoan lắc đầu cÆ°á»i nhạt nói:
- Chiến tranh binh mã, sao có thể giống trò đùa, cuá»™c chiến công thà nh, thÆ°Æ¡ng vong thảm trá»n, quân Tây LÆ°Æ¡ng có mạnh mẽ hung mãnh hÆ¡n nữa, đánh ná»a tháng cÅ©ng phải bá» ra cái giá không nhá», nếu nhÆ° Công Tôn Sở tháºt sá»± nÆ°Æ¡ng nhá» Tiếu Thiên Vấn, việc nà y cuối cùng cÅ©ng sẽ rõ rà ng nhÆ° giữa ban ngà y, hắn cần gì phải là m bá»™? Cho dù hắn muốn là m nhÆ° váºy, chẳng lẽ Tiếu Thiên Vấn lại phối hợp vá»›i Công Tôn Sở, dùng tÃnh mạng của vô số tÆ°á»›ng sÄ© bá»™ hạ là m cái giá?
Äôi mắt Phó Thịnh Du sáng lên, há»i:
- Tổng đốc đại nhân, ý của ngà i là nói, ngà i tin tưởng Công Tôn đại nhân không phản quốc?
- Ta cũng không thể xác định.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta chẳng qua cảm thấy lý do má»i ngÆ°á»i bà n luáºn, đầy chá»— sÆ¡ hở, thá»±c sá»± quá gượng ép.
- NhÆ°ng có ngÆ°á»i nói, nếu nhÆ° Công Tôn Sở tháºt sá»± chống cá»±, vì sao chỉ ná»a tháng thà nh Sóc Tuyá»n đã thất thủ?
Phó Thịnh Du nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan:
- Thà nh Sóc Tuyá»n được xÆ°ng thà nh lá»›n nhất Tây Bắc, tÆ°á»ng cao chắc chắn, binh mã cÅ©ng không thiếu, quân Tây LÆ°Æ¡ng lấy kỵ binh là m chủ, công thà nh cÅ©ng không phải sở trÆ°á»ng của há», nếu Công Tôn Sở thá»±c sá»± muốn giữ vững, sợ rằng ná»a năm quân Tây LÆ°Æ¡ng cÅ©ng không công nổi… !
- Äạo lý nà y rất Ä‘Æ¡n giản.
Sở Hoan thở dà i:
- Con đê ngà n dặm bị hủy bởi tổ kiến, nÆ°á»›c lÅ© dâng lên, đê hổng cỡ con kiến, tiếp theo sẽ tan tác. Huống chi thà nh Sóc Tuyá»n lúc đó không có ý chà chiến đấu, binh không có lòng chiến đấu, Lục Huyá»n Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng Tổng dốc, bá» thà nh chạy trốn trÆ°á»›c tiên, còn ngÆ°á»i nà o có lòng tiếp tục thủ thà nh? Mặc dù Công Tôn Sở tổ chức binh mã phòng ngá»±, nhÆ°ng thà nh Sóc Tuyá»n chỉ dá»±a và o má»™t mình Công Tôn Sở, sao có thể ngăn được quân Ä‘oà n hổ lang của Tây LÆ°Æ¡ng? Sợ rằng rất nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘á»u quên, Tiếu Thiên Vấn là danh tÆ°á»›ng số má»™t Tây LÆ°Æ¡ng, chiến công hiển hách, quá»· kế Ä‘a Ä‘oan, Công Tôn Sở là má»™t quan văn, sao có thể là đối thủ của Tiếu Thiên Vấn? Còn công thà nh chiến, tÆ°á»›ng lãnh khác của Tây LÆ°Æ¡ng có lẽ không có kinh nghiệm gì, thế nhÆ°ng vị Nam Viện Äại vÆ°Æ¡ng nà y sợ rằng rất có tâm đắc đối vá»›i công thà nh chiến… !
Nói tới đây, hắn dừng một chút, như có suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Công Tôn Sở có thể suất lÄ©nh quân phòng thủ sÄ© khà sa sút ngăn chặn thiết kỵ Tây LÆ°Æ¡ng của Tiếu Thiên Vấn gần ná»a tháng, đây đã là vô cùng khó lÆ°á»ng rồi.
Phó Thịnh Du thở dà i một tiếng, nói:
- Tổng đốc đại nhân minh giám, nếu nhÆ° Công Tôn đại nhân biết rõ Tổng đốc đại nhân đánh giá vá» hắn nhÆ° váºy, cho dù hắn chết cÅ©ng sẽ không tiếc nuối.
Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- DÆ°á»ng nhÆ° Phó tiá»n bối vô cùng tôn sùng Công Tôn Sở?
Phó Thịnh Du cÆ°á»i khổ nói:
- Äại nhân, ngà i có chá»— không biết, tháºt ra ta vẫn luôn cảm kÃch Công Tôn đại nhân… !
Gã dừng má»™t chút, má»›i cháºm rãi nói:
- Công Tôn đại nhân cố thủ thà nh Sóc Tuyá»n, rất nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘á»u nói hắn là m bá»™, thế nhÆ°ng nếu không có Công Tôn đại nhân, ta nghÄ© rất nhiá»u ngÆ°á»i đã chết dÆ°á»›i Ä‘ao thÆ°Æ¡ng của quân Tây LÆ°Æ¡ng. Khi đó ta không nỡ bá» lại cÆ¡ nghiệp tổ tiên, còn nghÄ© quân Tây LÆ°Æ¡ng không cách nà o đánh tá»›i thà nh Sóc Tuyá»n, thế nhÆ°ng quân Tây LÆ°Æ¡ng nói đến là đến, tiến và o Nhạn Môn Quan, có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hai ngà y trÆ°á»›c khi há» tá»›i thà nh Sóc Tuyá»n, Phó gia ta má»›i bá» chạy khá»i thà nh Sóc Tuyá»n… Vá» sau nghÄ© lại, nếu nhÆ° không có Công Tôn đại nhân cố thủ thà nh Sóc Tuyá»n ngăn chặn quân Tây LÆ°Æ¡ng hÆ¡n mÆ°á»i ngà y, sợ rằng chúng ta còn chÆ°a rá»i khá»i cảnh ná»™i Việt Châu đã bị kỵ binh Tây LÆ°Æ¡ng Ä‘uổi theo… Cuối cùng sẽ trở thà nh má»™t bá»™ pháºn trong vô số oan hồn dÆ°á»›i móng sắt Tây LÆ°Æ¡ng.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Công Tôn Sở biết rõ thà nh Sóc Tuyá»n chắc chắn không thủ được, lại vẫn lÆ°u lại thủ vệ thà nh trì ngăn cản quân Tây LÆ°Æ¡ng, ta thấy hắn cÅ©ng chÆ°a chắc đã tháºt sá»± muốn đánh nhau sống chết vá»›i quân Tây LÆ°Æ¡ng. Có lẽ hắn hiểu được, vô số dân chúng Tây Quan khi đó Ä‘ang rút lui vá» phÃa nam, hắn có thể giữ vững thêm má»™t ngà y, là có thể kéo chân binh mã Tây LÆ°Æ¡ng thêm má»™t ngà y, dân chúng trốn khá»i Tây Quan cÅ©ng có thể có thêm má»™t ngà y… !
Hắn khẽ thở dà i:
- Ta không thể kết luáºn đối vá»›i hắn, nhÆ°ng nếu nhÆ° hắn quả tháºt bị oan uổng, nhÆ° váºy hắn nhất định là má»™t ngÆ°á»i tốt trong lòng còn có dân chúng.
- Äại nhân, hắn nhất định bị oan uổng.
Phó Thịnh Du bá»—ng nhiên đứng dáºy, ánh mắt á»ng Ä‘á»:
- Khẩn cầu Tổng đốc đại nhân nhìn rõ má»i việc, chá»› để những kẻ có rắp tâm khác giết Công Tôn đại nhân!
Sở Hoan vẫn vô cùng bình tÄ©nh, nhìn Phó Thịnh Du, há»i ngược lại:
- Tại sao Phó tiá»n bối lại kết luáºn Công Tôn đại nhân bị oan uổng nhÆ° váºy? Hắn theo địch bán nÆ°á»›c, đã có phong thÆ° là m chứng, ngà i nói hắn bị oan uổng, còn có chứng cá»›?
ChÆ°Æ¡ng 970: Trừng gian Ä‘Æ°á»ng.
Phó Dụ Thịnh lắc đầu nói:
- CÅ©ng không có chứng cứ. Chẳng qua Công Tôn đại nhân sau khi bị bá»™ hạ Chu Lăng Nhạc bắt được thì vẫn bà máºt giam giữ, hÆ¡n nữa còn bị thẩm vấn bà máºt. Công Tôn đại nhân dù là oan khuất đấy nhÆ°ng cÅ©ng không có chá»— giải oan.
Sở Hoan há»i:
- Nếu quả tháºt là có ngÆ°á»i muốn Công Tôn đại nhân bị oan uổng thì tóm lại là ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng nà o muốn đổ oan cho hắn? HÆ¡n nữa lại đổ cho Công Tôn đại nhân thà nh quân bán nÆ°á»›c, đối vá»›i ngÆ°á»i đó có lợi gì chứ?
Tô lão thái gia khẽ vuốt chòm râu dà i, ngồi nghiêm chỉnh. Tiá»n Bá Di và Hồng Thắng Äà o liếc nhau, cÅ©ng không mở miệng láºp tức. Phó Dụ Thịnh nhìn chung quanh má»™t chút, thấy mấy ngÆ°á»i khác cÅ©ng không có ý định lên tiếng, do dá»± má»™t chút, rốt cục nói:
- Tổng đốc đại nhân, có mấy lá»i vốn không nên nói. Ta không có bằng chứng, cho dù nói ra cÅ©ng chỉ là ăn nói lung tung. Chỉ là ...
Sở Hoan láºp tức khoát tay cÆ°á»i nói:
- Phó tiá»n bối tuyệt đối không nên nghÄ© váºy. Äây là sảnh bên. Hôm nay gặp gỡ mấy vị chỉ là vãn bối gặp tiá»n bối uống trà nói chuyện, cÅ©ng không có gì phải e dè... NgÆ°Æ¡i có chuyện gì thì cứ nói, dù có sai thì má»i ngÆ°á»i cÅ©ng không nghÄ© gì đâu.
Trên mặt Phó Dụ Thịnh lộ vẻ vui mừng, lúc nà y mới nói:
- Äại nhân, chẳng biết ngÆ°Æ¡i có biết là má»™t ná»a quan viên Tây Quan đạo hiện nay Ä‘á»u là vây cánh của Chu Lăng Nhạc hay không?
- Chu Lăng Nhạc?
Mặt Sở Hoan không đổi sắc:
- Phó tiá»n bối nói là Chu tổng đốc Thiên SÆ¡n đạo sao?
- Äúng váºy.
Phó Dụ Thịnh nói:
- TrÆ°á»›c khi quân Tây LÆ°Æ¡ng đánh và o Nhạn Môn Quan, ba đạo Tây Bắc thì Tây Quan là mạnh nhất, Thiên SÆ¡n yếu nhất... NhÆ°ng từ sau khi quân Tây LÆ°Æ¡ng đánh tá»›i, Lục Huyá»n bá» thà nh mà chạy, Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng Bắc SÆ¡n mai danh ẩn tÃch, ngược lại chỉ có Chu Lăng Nhạc dẫn quân xuất tráºn. Lúc ấy Tây Quan há»—n loạn tÆ°ng bừng, binh dân chẳng phân biệt được. Chu Lăng Nhạc chỉnh đốn binh mã, thu nạp há»™i binh, xây dá»±ng phòng tuyến... Äúng là bởi thà nh tá»±u của hắn lần nà y, ngược lại khiến thanh danh của hắn lên cao. Binh dân Tây Bắc, tháºm chà là chúng ta lúc trÆ°á»›c còn cho rằng Chu Lăng Nhạc là đại anh hùng...
- Chuyện vỠsau thế nà o?
- Äại tÆ°á»›ng quân DÆ° Bất Khuất Ä‘i và o Tây Bắc, quản lý quân vụ, chÃnh vụ lại hầu nhÆ° giao hết cho Chu Lăng Nhạc. Quyá»n thế của Chu Lăng Nhạc bao trùm khắp toà n bá»™ Tây Bắc.
Lão thái gia rốt cục thở dà i:
- Tổng đốc đại nhân chắc cÅ©ng từng nghe nói, Chu Lăng Nhạc từng được xÆ°ng là Tổng đốc ba đạo. Thế cục Tây Bắc, triá»u đình dá»±a và o DÆ° Bất Khuất đầu tiên, sau đó là tá»›i dá»±a và o Chu Lăng Nhạc.
Sở Hoan gáºt đầu nói:
- Chuyện nà y đúng là ta cũng có nghe nói. Cái tên Tổng đốc ba đạo ta cũng đã từng nghe qua.
- Tổng đốc Lục Huyá»n của Tây Quan bá» thà nh mà chạy, vá» sau bị Thần Y Vệ lùng bắt được. Tổng đốc Bắc SÆ¡n Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng nghe nói bệnh không rá»i giÆ°á»ng, không để ý tá»›i chÃnh sá»±. HÆ¡n nữa lúc đó uy vá»ng của Chu Lăng Nhạc giống nhÆ° mặt trá»i ban trÆ°a. Tay chân của hắn phân khắp ba đạo. ChÃnh sá»± của ba đạo Ä‘á»u do hắn xá» lý.
Lão thái gia cháºm rãi nói:
- DÆ° Bất Khuất chỉ để ý tá»›i quân vụ. Chu Lăng Nhạc lại quản lý chÃnh vụ và háºu cần. Thá»i Ä‘iểm DÆ° Bất Khuất vẫn còn, Chu Lăng Nhạc đã bắt đầu bà i trừ ngÆ°á»i đối láºp. Khi đó ba ngà y thì có hai ngà y có tấu chÆ°Æ¡ng của giám quan gá»i và o kinh. Triá»u đình lại hết sức tÃn nhiệm hắn. Má»—i đạo tấu chÆ°Æ¡ng gá»i Ä‘i không bao lâu thì lại có má»™t quan viên Tây Bắc xuống ngá»±a. Mà hắn lấy danh nghÄ©a là dùng ngÆ°á»i hiá»n tà i, tại châu phủ huyện của ba đạo Tây Bắc Ä‘á»u Ä‘Æ°a ngÆ°á»i của mình và o...
Sở Hoan cau mà y nói:
- Lão thái gia, hẳn là tất cả châu phủ, huyện của Tây Quan cÅ©ng có rất nhiá»u quan viên hắn sắp xếp hả?
- Äại nhân, chÃnh ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thấy mà . Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng của Bắc SÆ¡n đạo cÅ©ng không phải loại lÆ°Æ¡ng thiện, hÆ¡n nữa căn cÆ¡ tại Bắc SÆ¡n rất sâu. Chu Lăng Nhạc vẫn lợi dụng các loại thủ Ä‘oạn để trục xuất rất nhiá»u quan viên Bắc SÆ¡n. Tất cả châu phủ huyện của Bắc SÆ¡n Ä‘á»u có rất nhiá»u bá»™ hạ cÅ© của Chu Lăng Nhạc. Bắc SÆ¡n có Tiếu Hoán ChÆ°Æ¡ng trấn trụ mà hắn còn có thể là m nhÆ° thế, tình thế Tây Quan còn dá»… dà ng hÆ¡n Bắc SÆ¡n nhiá»u.
Lão thái gia vuốt râu nói:
- Tây Quan hầu nhÆ° đã hoà n toà n rÆ¡i và o tay giặc. Lục Huyá»n bá» trốn mất dạng, quan viên dÆ°á»›i trÆ°á»›ng hắn bảy tám phần mÆ°á»i cÅ©ng Ä‘á»u bá» chạy. Rất nhiá»u ngÆ°á»i đúng là đã sang phÃa Tây LÆ°Æ¡ng, trở thà nh giặc bán nÆ°á»›c rồi. Nghe nói lúc trÆ°á»›c Chu Lăng Nhạc chuyên môn táºp hợp má»™t đám nghÄ©a sÄ© giang hồ, gây dá»±ng má»™t cái Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng. Bên trong Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u là má»™t đám tà i cao máºt lá»›n...
Lão thái gia còn chÆ°a nói xong, Phó Dụ Thịnh đã cÆ°á»i lạnh nói:
- Ngay từ đầu ta cÅ©ng cảm thấy cái Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng nà y Ä‘á»u là những ngÆ°á»i muốn Ä‘á»n nợ nÆ°á»›c. NhÆ°ng bây giá» xem ra, vị Chu tổng đốc kia chỉ sợ đã có mÆ°u đồ từ sá»›m. Hắn thà nh láºp Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng, nhìn thì là vì trừ kẻ gian nhÆ°ng ta lại thấy là vì lôi kéo dị sÄ© giang hồ. Quân Tây LÆ°Æ¡ng sau khi đánh và o, rất nhiá»u dị khách tam giáo cá»u lÆ°u gian hồ thÆ°á»ng xuyên ám sát quân Tây LÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng bá»n há» chỉ là má»™t đám ô hợp. Thế mà sau khi Chu Lăng Nhạc thà nh láºp Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng kia, đám dị khách giang hồ nà y liá»n tá»›i tìm nÆ¡i nÆ°Æ¡ng tá»±a tại Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng cả. Nghe nói trÆ°á»›c sau đã có cả trăm ngÆ°á»i gia nháºp Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng rồi...
Sở Hoan há»i:
- Trừ gian Ä‘Æ°á»ng dùng để ám sát ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng sao?
- Ngoại trừ ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng thì quan trá»ng nhất là ám sát những quan viên Tần quốc Ä‘i theo ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng.
Lão thái gia nói.
- Nhưng mà ... Hôm nay đã trở thà nh công cụ để Chu Lăng Nhạc đi vơ vét chứng cứ phạm tội của quan viên.
- Công cụ sao?
- Äúng thế. TrÆ°á»›c khi DÆ° Bất Khuất qua Ä‘á»i, Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng đã bắt đầu bị Chu Lăng Nhạc dùng để tìm kiếm chứng cứ phạm tá»™i của quan viên rồi. Khi đó có má»™t đám lá»›n quan viên phải xuống ngá»±a, trong đó lá»›n nhất chÃnh là Lục Huyá»n.
Lão thái gia giải thÃch:
- Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng có rất nhiá»u chứng cứ phạm tá»™i của Lục Huyá»n. Vá» sau Lục Huyá»n liá»n bị Thần Y Vệ áp giải và o kinh thà nh xá» trảm. Chứng cứ do Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng thu tháºp được cÅ©ng được Chu Lăng Nhạc giao cho Thần Y Vệ mang vá» kinh thà nh.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm.
- Trừ Gian Ä‘Æ°á»ng thu tháºp được rất nhiá»u chứng cứ phạm tá»™i của quan viên Tây Quan. Hiện nay quan viên của tất cả châu phủ huyện của Tây Quan, sáu bảy phần mÆ°á»i Ä‘á»u đã bị thay thế.
Lão thái gia giải thÃch:
- NhÆ° ở phủ thà nh của nha môn Sóc Tuyá»n nà y, hÆ¡n phân ná»a Ä‘á»u là quan viên má»›i được bổ nhiệm. Bốn mÆ°Æ¡i sáu tÆ° nha môn, chỉ có công bá»™ và lá»… bá»™ là vẫn do ngÆ°á»i tiá»n nhiệm quản lý. Bốn mÆ°Æ¡i tÆ° nha môn khác, rất nhiá»u quan lại phÃa dÆ°á»›i Ä‘á»u đã bị thay đổi rồi.
Phó Dụ Thịnh lại nói tiếp:
- Äại nhân, chuyện xảy ra ở Bắc Vá»ng lầu tháºt ra chÃnh là do đám ngÆ°á»i nà y giở trò, do Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn cầm đầu. Phần lá»›n đám ngÆ°á»i kia Ä‘á»u là hiá»n tà i do Chu Lăng Nhạc tiến cá». Bá»n há» kết đảng vá»›i nhau. Äại nhân má»›i đến, bá»n chúng vô lá»… nhÆ° váºy chÃnh là muốn ra oai vá»›i đại nhân...
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Äại nhân, Công Tôn đại nhân vốn là tri châu Việt Châu. Uy vá»ng ban đầu của hắn ở Tây Bắc không dÆ°á»›i Tổng đốc Lục Huyá»n. HÆ¡n nữa mặc dù Lục Huyá»n tà i trà bình thÆ°á»ng nhÆ°ng có má»™t việc lại là m không tồi là trá»ng dụng Công Tôn đại nhân, rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u để Công Tôn đại nhân quyết định...
Sở Hoan khẽ thở dà i:
- Tháºt ra ở vị trà cao, có đôi khi cÅ©ng không cần bản thân có tà i cán nhiá»u. Äối vá»›i ngÆ°á»i ở vị trà cao mà nói, năng lá»±c cần nhất là giá»i nhìn ngÆ°á»i, giá»i dùng ngÆ°á»i. Có thể biết mình biết ngÆ°á»i chÃnh là má»™t ngÆ°á»i tà i rồi.
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Chỉ tiếc là vị Lục tổng đốc nà y lại hơi nhát gan...
- Äại nhân nói không sai. Lục Huyá»n trá»ng dụng Công Tôn đại nhân coi nhÆ° cÅ©ng là chiến tÃch của hắn rồi.
Lão thái gia nói:
- Công Tôn Sở là ngÆ°á»i có tà i, hÆ¡n nữa nháºn thức sáng suốt. Hắn cà ng xứng đáng hÆ¡n là trÆ°á»›c kia đã thi hà nh chÃnh sách khảo hạch quan viên. Má»—i hai năm hắn lại tiến hà nh má»™t lần khảo hạch quan viên, cho nên châu phủ huyện của Tây Quan trÆ°á»›c kia có không Ãt năng thần cán lại!
Phó Dụ Thịnh lúc nà y rốt cục nói:
- Äại nhân, tháºt ra chÃnh bởi nguyên nhân nà y nên Công Tôn đại nhân má»›i bị vu oan nhÆ° thế.
Sở Hoan giơ tay lên nói:
- Xin Phó tiá»n bối chỉ giáo cho?
- Chu Lăng Nhạc kể công tá»± ngạo. Hắn trÆ°á»›c đây vẫn luôn cho mình là Tổng đốc ba đạo Tây Quan. Hôm nay ngÆ°á»i Tây LÆ°Æ¡ng đã lui, hắn cÅ©ng không nỡ vứt bá» quyá»n thế trong tay.
Phó Dụ Thịnh hiển nhiên có ý kiến khá lớn với Chu Lăng Nhạc.
- Nếu nhÆ° Công Tôn đại nhân không bị vu thà nh quân bán nÆ°á»›c, nhÆ° váºy Công Tôn đại nhân chÃnh là anh hùng kháng địch. Lục Huyá»n vừa chết, có hy vá»ng tiếp nháºn Tổng Äốc Tây Quan nhất chÃnh là Công Tôn đại nhân.
Sở Hoan lộ vẻ đồng ý nói:
- Lá»i ấy không sai. Nếu nhÆ° Công Tôn Sở không bị gắn cho tá»™i danh bán nÆ°á»›c thì vá»›i tà i cán và uy vá»ng của hắn tại Tây Quan, ngược lại tháºt sá»± là ứng cá» viên thÃch hợp nhất là m tổng đốc Tây Quan.
- Công Tôn đại nhân nếu là tổng đốc Tây Quan, Chu Lăng Nhạc muốn khoa tay múa chân vá»›i chÃnh sá»± Tây Quan thì cÅ©ng không phải chuyện dá»… dà ng.
Phó Dụ Thịnh nói:
- Cho nên vu cho Công Tôn đại nhân là quân bán nÆ°á»›c má»›i có thể cho hắn cÆ¡ há»™i thao túng Tây Quan. Hôm nay quan viên các châu phủ huyện Tây Quan đạo đã có rất nhiá»u quan hệ vá»›i hắn. Äông PhÆ°Æ¡ng TÃn nắm quân quyá»n trÆ°á»›c đây là dòng chÃnh của Chu Lăng Nhạc. Hôm nay tri châu Việt Châu, Äổng Thế Trân trÆ°á»›c đây cÅ©ng là là chủ sá»± Há»™ Bá»™ Ti của Tây Quan. Hôm nay trở thà nh tri châu Việt Châu, không có Chu Lăng Nhạc ủng há»™ thì hắn cÅ©ng không ngồi được ở vị trà nà y.
- Hả?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Äổng Thế Trân lúc trÆ°á»›c là chủ sá»± Há»™ Bá»™ Ti sao?
- Äúng váºy.
Phó Dụ Thịnh nắm chặt nắm tay nói:
- Lại nói, Äổng Thế Trân nà y năm đó còn là được Công Tôn đại nhân Ä‘á» bạt. Nếu không có Công Tôn đại nhân Ä‘á» bạt thì Äổng Thế Trân không có khả năng tiến lên và o chủ sá»± bá»™ Há»™. NhÆ°ng khi Công Tôn đại nhân bị vu oan, hắn chẳng những không kêu oan cho Công Tôn đại nhân, ngược lại còn cấu kết vá»›i đám ngÆ°á»i Chu Lăng Nhạc....
Nói tới đây, khóe mắt hắn đã bắt đầu co quắp lại.
Sở Hoan trầm mặc má»™t hồi, rốt cục há»i:
- Lần nà y ngoà i Công Tôn Sở ra thì còn xá» trảm cả má»™t đám quan viên sao? Äám quan viên kia trÆ°á»›c kia cÅ©ng Ä‘á»u là m quan tại Tây Quan à ?
- Tháºt ra cùng bị xá» trảm vá»›i Công Tôn đại nhân lần nà y phần lá»›n Ä‘á»u là quan viên trÆ°á»›c kia được Công Tôn đại nhân cất nhắc.
Phó Dụ Thịnh nói:
- Bố cáo đã viết, ngoà i Công Tôn đại nhân còn có mÆ°á»i ba quan viên cÅ©ng bị xá» quyết. Mấy tháng trÆ°á»›c cÅ©ng đã thẩm vấn định án rồi, sau đó đã báo án lên kinh thà nh. Là thánh thượng giao cho Hình bá»™ tại kinh thà nh phê chuẩn, phê xá» trảm.
Sở Hoan nhÆ° có Ä‘iá»u suy nghÄ©, lại cÆ°á»i nói:
- Xem ra ta tá»›i lại vừa kịp. Hôm nay vừa tá»›i nháºn chức tại Sóc Tuyá»n, ngà y mai đã chứng kiến quan viên bị xá» trảm...
Phó Dụ Thịnh nhịn không được nói:
- Äại nhân, xá» trảm Công Tôn đại nhân là do Hình bá»™ chá»n thá»i gian. Bá»n há» sá»›m không ra tay, muá»™n không ra tay lại đợi tá»›i ngà y mai. Chẳng lẽ đại nhân không cảm thấy bá»n há» cố ý là m nhÆ° váºy sao?
Tô lão thái gia ho khan hai tiếng. Phó Dụ Thịnh cÅ©ng biết mình kÃch Ä‘á»™ng nên nhiá»u lá»i không nên nói đã nhịn không được mà nói ra, sắc mặt hÆ¡i xấu hổ.
Sở Hoan nhìn thấy, trong lòng ngược lại lại thấy thoải mái. Tứ đại gia tá»™c trong bảy há» Tây Quan tá»›i đây cÅ©ng không câu nệ, ngược lại nói ra toà n lá»i từ tâm can. Äiá»u nà y khiến Sở Hoan hÆ¡i thá»a mãn.
Ãt nhất là thái Ä‘á»™ của bá»n há» cÅ©ng hết sức thân máºt. Phó Dụ Thịnh vá»›i tÆ° cách gia chủ Phó gia, dùng tuổi tác và thân pháºn hắn thì tuyệt đối không phải là ngÆ°á»i dá»… biểu lá»™ thái Ä‘á»™, nói chuyện tất nhiên cÅ©ng phải hết sức cẩn tháºn. NhÆ°ng hôm nay hắn lại có thể mở rá»™ng tấm lòng mà nói vá»›i mình, chuyện nà y cho thấy những lá»i nà y Phó Dụ Thịnh đã dấu trong lòng rất lâu. Có thể nói cho mình nghe, Sở Hoan liá»n thấy, chỉ sợ bảy há» Tây Quan đã coi mình là chá»— dá»±a rồi.
Má»i ngÆ°á»i và o và o đây ủng há»™ 4r trong thá»i kỳ khó khăn nà y
Tà i sản của conem_bendoianh
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của conem_bendoianh
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu sa mac nhat hung , áðèòíè , dekdodc , gia khong lich su , gia khong lich su sa mac , giá không lịch sá» , há»· sủng sinh kiêu , hoac sac sinh kieu , hoac sac sinhhieu , hoat sac sinh kieu , hoạt sắc sinh kiêu , kich tinh uot at , ñòàòü , prc quoc sac sinh kieu , qouc sac sinh kieu , quôc sac sinh kiêu , quá»c sẮc sinh kiÊu , quốc sắc , quốc sắc sinh kiêu , quốc sắc sinh kiá»u , quoc sac kieu sinh , quoc sac kieu sinh 733 , quoc sac sinh keu , quoc sac sinh keu q 9 , quoc sac sinh kiêu vn , quoc sac sinh kieu , quoc sac sinh kieu 1047 , quoc sac sinh kieu 4 , quoc sac sinh kieu 4eu , quoc sac sinh kieu full , quoc sac sinh kieu prc , quoc sac sinh lieu , quoc sac thien kieu , quoc sac tuu lau 4vn , quoc sach sinh kieu , quoc sach sinh kieu 4vn , quoc sắc sinh kiêu , sa mac nhât hung , sa mạc nhất hùng , sac sinh kieu con , tac gia sa mac 4vn , tác giả sa mạc , truyen gia khong linh su , truyen sa mac nhat hung , æèçíü