Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
Chương 757: Bây giờ là mấy giờ
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Vương Tiếu Yên thì tức Dương Minh vì nhận được hoa. Nhưng ai biết nhân viên phục vụ cửa hàng hoa lại làm loạn như vậy chứ. Hơn nữa bên kia mỗi ngày Tôn Khiết cũng nhận được hoa, vì thế Dương Minh không hề nghĩ nó bị nhầm.
Ngồi trên ghế sô pha bằng da mới tinh mà nhìn hai cô gái xinh đẹp đang bận rộn, Dương Minh không khỏi mở to mắt.
Một năm làm mình từ một thằng bé nghèo không tiếng tăm thành kẻ có hàng chục tỷ trong tay. Lúc trước còn tự ti nghĩ Mộng Nghiên là người tình trong mộng. bây giờ lại được ôm trái ôm phải.
Điều này làm Dương Minh cảm thấy không chân thật mấy.
Tuy nói mình thành công có mấy phần may mắn. nhưng chuyện trên thế giới này nhìn như ngẫu nhiên nhưng đều là tất nhiên.
Nếu như lúc trước Dương Minh không có lòng hào hiệp giúp người thì so có được cặp kính kia chứ. Hơn nữa nếu như vào trong trại tạm giam Dương Minh không cảm thấy Phương Thiên bát công, hai người cũng sẽ không có quan hệ. Phương Thiên cũng không nhận hắn làm đồ đệ.
Cho nên nói Dương Minh thành công không có gì may mắn cả.
Từ xưa có rất nhiều người lương thiện, trong lúc vô ý giúp thần tiên mà thành công. Nhưng hầu hết người nghĩ đó chỉ là truyền thuyết mà không tin là thật.
Mà người khác làm được chỗ tốt thì lại ghen ghét.
Ghen ghét là cái nhìn của cá nhân. Đây là thất phu vô tội, ai bảo mày có ngọc.
Cho nên Dương Minh có được dị năng và tiền của tên trùm ma túy kia cũng chỉ có vài người biết mà thôi. Trong đó Thư Nhã cũng biết.
Dương Minh giết chết tên kia và chuyển khoản thì Thư Nhã thấy hết. nếu không phải thân phận của Thư Nhã làm Dương Minh nghi hoặc, không cho rằng nàng có quan hệ với Tô Nhã thì không biết chừng Dương Minh đã giết người.
Dương Minh thật ra muốn điều tra thân thế của Thư Nhã một chút. nhưng phạm vi thế lực của hắn chỉ ở Tùng Giang, Đông Hải hoặc là Cát Đốn mà thôi. Đây đều là trong tỉnh, càng đừng nói Hongkong xa xôi.
Mà Lao Feng không có thế lực gì ở Hongkong. Cho nên Dương Minh rất khó có tác dụng gì ở đó. Cho dù tìm thám tử điều tra thì cũng không được bao nhiêu tin tức.
“Dương Minh. Anh sao ngồi đó thế hả?” Một tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Minh. Dương Minh ngẩng đầu lên thấy Trần Mộng Nghiên khoanh tay đứng trước mặt mình.
Nghe giọng nói quen thuộc, Dương Minh nghĩ đến lúc cấp ba, khi đó mình hay trốn tiết, Mộng Nghiên cũng hay nói mình như vậy.
Nghĩ vậy Dương Minh không khỏi cười cười vỗ vỗ đùi mình: “Lại đây, ôm một cái”
“Không đứng đắn” Mộng Nghiên dùng mắt liếc nhìn Lâm Chỉ Vận cách đó không xa, nhe răng với Dương Minh: “Ai thèm? Mặt dày, mau đến giúp em”
“Được” Dương Minh biết có Lâm Chỉ Vận ở đây nên Mộng Nghiên xấu hổ. chuyện phải từ từ mà? Có kết quả bây giờ, Dương Minh thấy đủ rồi.
Tuy nói nhà được được lắp đặt tốt nhưng nếu muốn ở thì phát hiện còn thiếu nhiều thứ. ví dụ như các thứ mới mua, Trần Mộng Nghiên muốn giặt sạch đã.
Hầu hết thời điểm Lâm Chỉ Vận không nói gì, nhưng Mộng Nghiên có suy nghĩ gì đều bàn với Lâm Chỉ Vận. điều này làm Dương Minh rất vui vẻ.
Hậu cung hòa thuận hay không sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt và sự nghiệp của Dương Minh.
Đến khi chuyển mấy thứ đồ đã mua về vị trí, ba người mệt mỏi ngồi xuống ghế. Trần Mộng Nghiên lúc này không còn tâm tư Dương Minh ngồi ở giữa mình và Lâm Chỉ Vận.
Bởi vì rất mệt nên Trần Mộng Nghiên không muốn nói gì.
Dương Minh rất thoải mái dựa đầu vào ngực mềm mại của Lâm Chỉ Vận, nhưng tay lại đặt lên đùi Mộng Nghiên.
“Đừng được voi đòi tiên” Mộng Nghiên vỗ vỗ tay Dương Minh bảo hắn không lộn xộn.
“Mấy giờ rồi?” Lâm Chỉ Vận đột nhiên ngẩng đầu lên thấy bên ngoài tối om.
Dương Minh đầu không buồn động, mắt nhìn điện thoại di động trên bàn cách đó không xa, sau đó nói: “Tám giờ”
“Vậy ư?” Lâm Chỉ Vận hỏi một câu.
“Khì khì” Dương Minh đột nhiên cười phì đến độ rung cả người.
“anh cười gì thế?” Lâm Chỉ Vận có chút kỳ quái.
“Có phải vẫn sớm không? Huống chi Mộng Nghiên làm sao? Cùng nhau ư?” Dương Minh cười ra nước mắt.
“Gì mà sớm? Tám giờ rồi mà” Lâm Chỉ Vận có chút khó hiểu.
Mộng Nghiên cũng không hiểu, vỗ Dương Minh một chút, trầm giọng nói: “Anh nghĩ gì thế mà cười?’
Dương Minh thầm than hai bà xã này quá thuần khiết. Nếu mình nói với Tôn Khiết như vậy không biết sẽ có hiệu quả gì nữa. vì thế Dương Minh giải thích: “Hai người chưa nghe một chuyện cười sao?”
“Chuyện cười gì? Hỏi anh mấy giờ sao anh lại nhớ đến chuyện cười” Trần Mộng Nghiên tức tối nói.
“Ha ha, chuyện cười là như thế này. Có một đôi vợ chồng. Chồng hỏi vợ mấy giờ. Vợ liền nhìn đồng hồ và nói 10 giờ. Chồng nói có đúng không? Vợ nói còn sớm mà, người khác chưa ai ngủ. Chồng có chút tức giận, hỏi anh hỏi em có phải đúng 10 giờ không? Vợ nói 10 giờ đúng mà thì sao? Chồng tức tối lại nói lại. Vợ cũng tức giận, nói em đã nói vậy còn gì. Anh còn hỏi gì. chồng bất đắc dĩ nói, anh chỉ hỏi có đúng là 10 giờ không? Vợ không nhịn được mà nói đúng thì sao?”
Đương nhiên những lời khác Dương Minh không nói ra.
Dương Minh nói như vậy, Lâm Chỉ Vận và Trần Mộng Nghiên sao không nghe ra. Trần Mộng Nghiên không nhịn được mà cười: “Dương Minh, anh thật ác ...”
Lâm Chỉ Vận xấu hổ đến đỏ mặt làm sao còn cười được nữa. nàng hận không có một lỗ mà chui vào. Giữa nàng và Trần Mộng Nghiên thì chỉ có nàng và Dương Minh phát sinh quan hệ kia. Cho nên Dương Minh nói chuyện này ra giống như nói mình và hắn muốn .... Lâm Chỉ Vận có chút khẩn trương nói: “Em không phải cái ý kia. Ý của em chỉ là hỏi có đúng 8 giờ không thôi?”
Không giải thích còn đỡ, vừa giải thích làm Trần Mộng Nghiên ho khan, thiếu chút nữa cười không lấy được khí: “Đúng, hai người bây giờ cứ chỉnh, tôi lên lầu. ha ha”
Lâm Chỉ Vận sắp khóc đến nơi, dậm chân mà nói: “Em không phải nói như vậy”
“Vậy em muốn lúc nào?” Trần Mộng Nghiên cười nói.
Lâm Chỉ Vận phát hiện mình càng vẽ càng đen, tốt nhất là không giải thích. Dương Minh ở bên rất kinh ngạc, con gái trêu đùa đúng là. Thực ra Mộng Nghiên sở dĩ thoáng như vậy hoàn toàn là vì đối tượng là Dương Minh và Lâm Chỉ Vận. Dương Minh là người thân nhất của mình, mà nàng cũng không e ngại gì Lâm Chỉ Vận. Lâm Chỉ Vận cũng là người thân bên cạnh Dương Minh, vì vậy sẽ tự nhiên hơn nhiều.
Thấy Lâm Chỉ Vận sắp khóc, Mộng Nghiên không trêu nữa mà nói: “Được rồi, không trêu nữa. chúng ta chưa ăn tối mà, cùng đi ăn chứ?”
“Đi, anh cũng đói rồi” Dương Minh đứng lên nói: “Nơi này cách trường học không xa, gần đây cũng có không ít nhà hàng, đi xem chứ?”
Lâm Chỉ Vận thấy mọi người không trêu mình nữa tự nhiên gật đầu đồng ý.
Vương Quế Phân có chút buồn bực về nhà Triệu Oánh. Cầm chìa khóa xe BMW mới tinh, Vương Quế Phân thầm tính toán nói với Triệu Oánh như thế nào.
“Mẹ, mới sáng sớm mẹ ra ngoài làm gì mà không nói với con và bố một tiếng” Triệu Oánh nhìn Vương Quế Phân về, vội vàng nói.
“Ồ, là như vậy, mẹ ra ngoài chọn xe cho con, chọn cả nhà nữa” Vương Quế Phân thẳng thắn nói.
“Cái gì? Mẹ đi mau xe và nhà?” Triệu Oánh giật mình. Tối qua nàng còn nghĩ cho dù mẹ đi mua nhà và xe thì mình ở bên ngăn cản là được. không ngờ mẹ lại nhanh như vậy. Triệu Oánh vội vàng hỏi: “Mẹ mua rồi sao?”
“Đúng, trả tiền rồi” Vương Quế Phân hua hua chìa khóa trong tay: “Mẹ cũng mua cho mình một chiếc”
“Tiền ở đâu mà mẹ mua?” Triệu Oánh nhìn chìa khóa trong tay mẹ mà có chút tức giận. Đây không phải gây phiền phức cho mình sao? Quan hệ giữa mình và Dương Minh là gì? Sao mẹ lại tùy tiện đòi người ta mua đồ. đến lúc đó mình như thế nào mới phải.
“Mẹ gọi điện cho Dương Minh. Dương Minh trực tiếp gọi người chuyển tiền thanh toán” Vương Quế Phân nói: “Dương Minh làm việc thật nhanh”
“Ai” Triệu Oánh thở dài một tiếng. nàng không ngờ Dương Minh dung túng mẹ mình như vậy.
“Oánh Oánh, con vào nhà, mẹ có chuyện muốn nói chuyện với con” Vương Quế Phân nói.
Triệu Oánh nhíu mày đi theo. mặc dù không biết mẹ muốn nói gì. Chẳng qua nói chuyện thì nói chuyện, nàng cũng muốn nói chuyện với mẹ về xe và nhà.
Vào phòng, Vương Quế Phân đóng cửa lại rồi ngồi lên giường, sau đó nói với Triệu Oánh: “Oánh Oánh, tình cảm của con và Dương Minh như thế nào?”
“như thế nào là sao ạ? Rất tốt ạ” Triệu Oánh nghe mẹ hỏi liền có chút khó hiểu.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
Chương 758: Tâm sự và phân tích
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
“Thật sự rất tốt sao?” Vương Quế Phân hỏi.
“Vâng” Triệu Oánh không biết mẹ muốn làm gì.
“Oánh Oánh, vậy con nói với mẹ. quan hệ giữa con và Dương Minh phát triển đến bước nào rồi?” Vương Quế Phân nhỏ giọng nói.
“Bước gì cơ ạ?” Triệu Oánh đỏ mặt. nàng tự nhiên không muốn nhắc đến vấn đề này, vì thế ra vẻ không biết.
“Còn bước gì nữa? Chính là bình thường hai người ở cạnh nhau thì thân mật đến mức nào?” Vương Quế Phân không chú ý vẻ mặt Triệu Oánh, còn tưởng Triệu Oánh không hiểu.
“Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì” Triệu Oánh lúc này không thể giả vờ không hiểu nữa.
“Đương nhiên muốn hỏi” Vương Quế Phân nói: “Mẹ phải biết rõ tình hình của hai đứa. Con không nói, mẹ phải hỏi vậy? Hai đứa cầm tay nhau chưa?”
Triệu Oánh suy nghĩ một chút, Dương Minh đúng là đã cầm tay mình. Chẳng qua lúc đó là hồi cấp ba, tình cảm là chị em mà.
Vì gạt mẹ nên Triệu Oánh gật đầu.
“Ồ, vậy hai đứa đã hôn chưa?” Vương Quế Phân tiếp tục hỏi.
“A” Triệu Oánh kinh ngạc, nghĩ đến lần trước khi đi dạo mình và Dương Minh đã có chuyện ngoài ý muốn. Lần đó hôn mặc dù là ngạc nhiên nhưng đến sau này không ai nói rõ, trong đó bao gồm tình cảm chỉ có hai người biết mà thôi. Triệu Oánh do dự một chút rồi gật đầu. Nếu không nói như thế nào nhỉ.
Vương Quế Phân thầm gật đầu. cũng may con gái ngây ngô này còn biết hôn, vì thế hỏi tiếp: “Vậy hai đứa đã lên giường chưa?”
“Cái gì ạ?” Triệu Oánh trợn mắt há mồm nhìn mẹ, một lúc sau nói: “Mẹ, sao mẹ có thể hỏi cái này?”
“Có gì không thể chứ? Vương Quế Phân lại nói: “Hỏi con thì con trả lời đi”
“Không ạ” Triệu Oánh lắc đầu.
“Còn chưa?” Vương Quế Phân giật mình, nhíu mày nói: “Sao còn chưa cơ chứ?”
Vương Quế Phân lúc này tự nhận bắt được mấu chốt vấn đề. chẳng qua tìm ra được sẽ có thuốc chữa mà.
“Mẹ nói gì chứ” Triệu Oánh không hiểu ý của mẹ. bình thường bố mẹ sẽ phản đối chuyện này trước hôn nhân. Nhưng theo giọng của mẹ thì đang bực mình vì mình và Dương Minh không lên giường vậy.
“Ai” Vương Quế Phân thở dài nói: “Mẹ cũng đã qua tuổi như các con. Nhất là Dương Minh là người đang ở tuổi sung mãn nên khó tránh có nhu cầu. Con không cho cậu ta, không phải buộc cậu ta tìm cô gái khác sao?”
Vương Quế Phân sở dĩ đoán vậy vì cũng có lý của nó. Vương Quế Phân tin vào thân hình của con gái, không nói quá đẹp nhưng cũng là số một số hai. Nếu tham gia cuộc thi thì lấy vị trí số một cũng không khó.
Cho nên Vương Quế Phân mới cho rằng Dương Minh đi tìm cô gái khác là nguyên nhân này. Đúng vì con gái không chịu cùng Dương Minh, nên Dương Minh không chịu được?
“Mẹ, mẹ muốn nói gì vậy?” Triệu Oánh thấy mẹ càng nói càng quá nên không nhịn được.
“Mẹ nói gì còn không rõ sao?” Vương Quế Phân lắc đầu nói: “con có biết là hôm nay lúc đi mua nhà mẹ nghe thấy người ta nói gì không?’
“Nói gì ạ?’ Triệu Oánh
“Nói là Dương Minh mua một căn biệt thự ở đó. Hơn nữa đi cùng bạn gái mà mua” Vương Quế Phân vội vàng nói: “Mà bạn gái kia không phải con, đó là một cô gái họ Trần”
“A...” Triệu Oánh ngẩn ra mà nói: “Mẹ cũng biết ư?”
“Gì mà mẹ cũng biết? Mẹ biết gì?” Vương Quế Phân nghe Triệu Oánh nói liền sửng sốt một chút, lập tức hiểu: “Nói vậy con biết chuyện này?”
“Con” Triệu Oánh không biết nên giải thích như thế nào. Vương Quế Phân vừa nhắc đến chuyện này thì Triệu Oánh giật mình, vô tình nói nhầm”
“Oánh Oánh, sao con ngốc như vậy? Dương Minh có cô gái khác sau lưng con thì thôi, sao con biết lại không để ý?” Vương Quế Phân nói: “Con nghĩ như thế nào vậy hả?’
“Mẹ ... con” Triệu Oánh không nói thành lời bởi vì Trần Mộng Nghiên là bạn gái của Dương Minh, mình là gì chứ? Có tư cách gì mà quản người ta? Chẳng qua điều này sao nàng có thể nói với mẹ.
“Gì mà con. Chuyện này con đã biết thì không thể bỏ qua” Vương Quế Phân nói: “Cho dù con cho phép chuyện này thì ít nhất cũng phải tìm Dương Minh nói chuyện. Con phải giữ được vị trí bạn gái số một của Dương Minh. Bây giờ con xem con bé hồ ly tinh kia được mua biệt thự, con thì chưa có gì. Vậy sao có thể? Con bây giờ gọi điện cho Dương Minh, bảo cậu ta đến đây. Con không nói được thì để mẹ nói”
Vương Quế Phân đã tính toán lợi dụng chuyện này để đoạt lấy lợi ích. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu mau biệt thự cho cô gái khác, như vậy mua một trang trại cho Triệu Oánh đi.
“Mẹ, mẹ đừng làm loạn được không?” Vừa nghe Vương Quế Phân định gọi điện cho Dương Minh, Triệu Oánh nóng nảy: “Chuyện của con, con tự xử lý. Mẹ đừng tham gia”
“Sao mẹ không được tham gia? Mẹ là mẹ con mà” Vương Quế Phân không đồng ý cứ thế bỏ qua. “Con không gọi thì mẹ gọi”
Thấy mẹ muốn gọi, Triệu Oánh liền nói ra: “Mẹ, mẹ đừng gọi điện. Trần Mộng Nghiên mới là bạn gái chính thức của Dương Minh”
“Cái gì? Trần Mộng Nghiên là ai?” Vương Quế Phân sửng sốt một chút, không ngờ lại có chuyện này.
“Mẹ, chính là cô gái họ Trần mẹ nói. Cô ấy mới là bạn gái của Dương Minh” Triệu Oánh nếu đã nói ra thì không cần giấu nữa.
“Cô ta? Vậy còn con thì sao?” Vương Quế Phân kinh ngạc nói.
“Con, con tạm thời gọi Dương Minh đến giả bạn trai của con, muốn gạt bố và mẹ mà thôi” Triệu Oánh cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Con ... con nói là thật?” Vương Quế Phân
“Vâng” Triệu Oánh gật đầu nói.
“Là giả phải không?” Vương Quế Phân như bị sét đánh, mặt trắng bệch lại: “Sao lại là như vậy?”
Vương Quế Phân tuyệt đối không ngờ việc lại là như vậy. Tuy nói lúc trước Vương Quế Phân cũng nghĩ có lẽ Dương Minh không bỏ cô gái kia. Chẳng qua điều này không có gì, Triệu Oánh chịu thiệt thòi một chút mà thôi. Chỉ cần Dương Minh có tình cảm với Dương Minh thì là được rồi.
Nhưng tình hình bây giờ như sau cô gái kia mới là bạn gái của Dương Minh, con gái mình là giả. Điều này làm cho Vương Quế Phân sao chấp nhận nổi.
Ngày hôm nay Vương Quế Phân mới hưởng tác dụng do tiền mang lại, vừa mới tưởng rằng cuộc đời mình nửa đời sau sẽ tốt, nhưng không lại thành như vậy.
Điều này Vương Quế Phân sao có thể chịu nổi?
“Oánh Oánh, con không gạt mẹ chứ?” Vương Quế Phân nhìn con gái.
“Mẹ .. con không gạt mẹ đâu” Triệu Oánh nhìn mẹ nói như vậy, sao không rõ mẹ đang mất mát. Có đôi khi mẹ tham tài và lợi thì Triệu Oánh có thể hiểu, dù sao hơn nửa đợi chịu khổ rồi mà. Triệu Oánh nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, sau này con sẽ kiếm được nhiều tiền”
“Oánh Oánh, con không biết đâu. Con kiếm tiền nữa nhưng có mua được biệt thự, xe BMW không?” Vương Quế Phân lắc đầu nói: “Cảm giác có tiền này, con không biết đâu”
“Mẹ, ngày mai chúng ta trả xe trả phòng, hoặc là trả cho Dương Minh là được” Triệu Oánh thở dài một tiếng rồi nói: “Chuyện này là lỗi của con”
“Không được” Vương Quế Phân nghe Triệu Oánh nói liền nghĩ: “Nếu cậu ta là bạn trai giả của con, sao lại bỏ tiền ra mua xe mua nhà cho con?”
“Con ... con biết đâu được, có thể Dương Minh có tiền?” Triệu Oánh cũng không nói rõ.
“Có tiền? Có tiền sẽ tùy tiện mua đồ cho người khác sao?” Vương Quế Phân lắc đầu nói: “Có ai ngu như vậy chứ? Không có việc gì lại mua xe mua nhà cho người? Có tiền để đốt cũng không làm như vậy”
“Cái này ... con cũng không biết’ Triệu Oánh lắc đầu.
“Đúng, Oánh Oánh, trước con nói hai đứa đã cầm tay và hôn là như thế nào?” Vương Quế Phân thấy lợi là thấy lợi, chẳng qua người còn khá thông minh.
“Cái này đều là chuyện đột nhiên” Triệu Oánh nói.
“Đột nhiên? Mẹ thấy chưa hẳn đơn giản như vậy?” Vương Quế Phân thấy có cây cứu mạng, vội vàng nói: “Con kể chi tiết với mẹ xem nào”
“Con .. thực ra ...” Triệu Oánh và Vương Quế Phân là hai mẹ con, hai ngày nay Triệu Oánh rất phiền lòng, không nghĩ chuyện giữa Dương Minh và mình lại phải thổ lộ với người khác. Triệu Oánh không giấu nữa, nói chuyện của mình và Dương Minh ra.
Vương Quế Phân càng nghe càng nhíu mày, nghe đến cuối cùng lại cười cười: “Oánh Oánh, con nói thật với mẹ, có phải con thích Dương Minh?”
Triệu Oánh cắn môi khẽ vâng một tiếng.
“Nếu mẹ không đoán sai thì Dương Minh cũng thích con” Vương Quế Phân nói.
“Con ... con không biết” Triệu Oánh lắc đầu nói.
“Con bé ngốc” Vương Quế Phân thở dài nói: “Điều này không phải rõ ràng sao? Nếu không thích con sao còn hẹn con đi dạo? Không thích con sao còn làm mấy chuyện đó? Bạn trai giả sao lại tốt như vậy? Hơn nữa cậu ta đồng ý vung tiền ra nhiều như vậy vì con, nếu không có tình cảm với con thì sao lại làm như vậy?”
Đã có 61 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
“Dương Minh rất tốt ..” Triệu Oánh do dự một chút rồi nói. tuy nói nàng nghiêng về quan điểm của mẹ, nhưng dù sao cũng là đoán mà. Hơn nữa bạn gái của Dương Minh là Trần Mộng Nghiên, đây là sự thật không thể thay đổi.
“Người dù tốt đến đâu, mẹ cũng nói không ai mua xe, mau nhà cho tên ăn mày” Vương Quế Phân nhìn thấu mà nói: “Mẹ nói với con, Dương Minh nhất định có ý với con”
“Vậy như thế nào?” Triệu Oánh không muốn nói chuyện với Vương Quế Phân về vấn đề này: “Dương Minh bây giờ có bạn gái rồi mà”
“Đúng, giống con nói đó, có bạn gái thì sao?” Vương Quế Phân: “Bây giờ không phải vợ mà? Chỉ cần không kết hôn là con có cơ hội”
“Mẹ, mẹ nói gì?” Vương Quế Phân có chút sửng sốt, nghiêm mặt lại: “Mẹ bảo con đi phá hoại tình cảm của người ta?”
“Sao mà không được? Nếu Dương Minh không thích con, con mặt dày dán vào là phá vỡ tình cảm. Nhưng đây lại khác, hai người yêu thương nhau sao gọi là phá đám?” Vương Quế Phân nói.
“Mẹ, mẹ đừng có suy nghĩ đó được không?” Triệu Oánh nhíu mày: “Dương Minh căn bản không phải người có mới nới cũ. Trước không nói con thành công, cho dù thành công vậy mẹ sao có thể cam đoan sau này nếu có cô gái khác cũng cướp Dương Minh thì sao?’
“Hả” Vương Quế Phân không nghĩ xa như vậy. Bà chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt. nhưng Triệu Oánh vừa phân tích như thế làm Vương Quế Phân không khỏi cẩn thận suy nghĩ.
Đúng, Triệu Oánh nói có lý.
Nhưng nếu không tranh vậy nên làm như thế nào? Vương Quế Phân thật sự không thể chịu đựng tiền tài đến tay bay biến. bây giờ thấy một tia hy vọng, Vương Quế Phân sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.
“Oánh Oánh, con không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hạnh phúc phải do mình đoạt, bỏ cơ hội này sẽ không có” Vương Quế Phân cắn răng nói. bà thật sự không nghĩ tương lai con gái như thế nào, lòng tham trỗi dậy mà. Vương Quế Phân không muốn mình là con gái tương lai.
Tuy nói Vương Quế Phân không thể bỏ qua hấp dẫn tiền tài nhưng lại nghĩ cho con gái nhiều hơn.
Trên thực tế đây là do tâm lý mà thành. Với điều kiện của Triệu Oánh bây giờ không nói tìm ông chủ giàu có, ít nhất tìm một nhân viên nhà nước có thu nhập ổn định thì không có gì khó. Chẳng qua Vương Quế Phân lo lắng quá nhiều.
“Mẹ, con có suy nghĩ của mình. Mẹ đừng làm loạn được không?’ Triệu Oánh do dự một chút rồi nói. nếu mẹ cũng không phản đối chuyện của mình và Dương Minh, thậm chí còn dốc sức tác động. vì thế Triệu Oánh không giấu tâm tư của mình.
“Ồ?” Vương Quế Phân nghe xong con gái nói liền có chút giật mình: “Con đã có quyết định? Con quyết định như thế nào, nói với mẹ nghe chút?”
“Mẹ” Triệu Oánh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu cả đời con không kết hôn, mẹ mắng con không?”
“Không kết hôn?” Vương Quế Phân đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức mơ hồ rõ ràng ý của Triệu Oánh: “Ý của con là làm ...”
“Mẹ, thực ra Dương Minh ngoài Trần Mộng Nghiên còn có cô gái khác’ Triệu Oánh cũng nói hết những gì mình hiểu ra. Mặc dù quan hệ giữa mình và mẹ không quá hòa hợp, nhưng tương lai nếu mình đi bước này thì nhất định phải qua cửa của bố mẹ. không thể cả đời không về nhà được chứ? Cho nên lúc này nàng cần mẹ ủng hộ.
“Còn có?” Vương Quế Phân nghe xong nhíu mày. Nói thật Vương Quế Phân không phản đối cách làm của Triệu Oánh: “Vậy cậu ta còn đối tốt với con không?”
“Dương Minh không phải loại người đó?” Triệu Oánh hiểu tính cách của Dương Minh.
“Được, con đã có quyết định của mình, mẹ không nói gì nữa” Vương Quế Phân mặc dù có chút không hài lòng nhưng kết quả này có thể chấp nhận.
Vương Quế Phân cũng hiểu đám con nhà giàu. Biết nếu bọn họ chỉ vì chơi phụ nữ thì không thể bỏ nhiều tiền như vậy, càng không kiên nhẫn lâu như vậy.
“Mẹ, nói như vậy là mẹ ủng hộ con?” Triệu Oánh vui vẻ, cửa của bố mẹ là quan trọng nhất.
“Đương nhiên ủng hộ, chẳng qua Oánh Oánh, mẹ phải nhắc nhở con. Bây giờ tuy Dương Minh tốt với con. Nhưng con phải nhớ cái gì có thể cầm nhất định phải cầm. Nếu không tương lai chia tay sẽ khổ”
“Ồ ...” Triệu Oánh không để ở trong lòng.
Vương Quế Phân sao không nhìn ra. Nhưng bà biết nhiều lời vô ích.
“Vậy mẹ ra ngoài trước, con suy nghĩ kỹ nhé” Vương Quế Phân đứng dậy đi ra ngoài. bây giờ chỉ còn lại Triệu Oánh ngồi ở trong phòng.
Dương Minh vốn tưởng lúc này gần trường nhiều nhà hàng nên tình hình kinh doanh không tốt. nhưng Dương Minh lái xe tới mới thấy quán nào cũng rất đông khách.
“Mời ba vị”
“Ba vị ăn gì?”
“Nhà hàng chúng tôi có một món đặc sản là đùi dê nướng”
Tiếng chào hỏi không ngừng vang lên, Dương Minh không biết nên ăn gì. Đối mặt với một loạt cô gái nhiệt tình như vậy, Dương Minh không tiện từ chối, vì thế đành phải nhìn Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận.
“Chúng ta ăn nhà hàng nào?” Dương Minh cười khổ nói.
“Hay là ăn lẩu đi?” Trần Mộng Nghiên cũng có chút khó xử.
“Được đó” Lâm Chỉ Vận thì sao cũng được, nàng không kiêng ăn mà.
Dương Minh biết chủ quán vì lôi kéo khách hàng nên nhân viên chào khách đều được phần trăm. Vì thế bọn họ kéo được một người khách vào sẽ có một nguồn thu khá lớn.
Thấy ba người có quyết định, ba người khác liền lộ ra vẻ thất vọng, chẳng qua cũng không có cách nào khác. Mỗi ngành có quy củ ngành đó, không thể đoạt từ tay người khác mà.
Mà nhân viên hàng lẩu rất vui. Dù sao Dương Minh ăn ở chỗ bọn họ mà, vậy là được mấy chục tệ.
Ba người Dương Minh đang định đi vào thì nghe thấy bên cạnh có tiếng ồn ào.
“Làm gì thế? Đừng có làm phiền tôi”
Một giọng khác vang lên: “Con trai, bố là bố con. Sao con không nhận ra bố”
Hai giọng nói rất quen thuộc, Dương Minh không khỏi có chút kinh ngạc.
Hai người đang cãi nhau là Trần A Phúc và Trần Đại Tráng.
Trần Đại Tráng xem mấy chương trước là có.
Trần A Phúc bây giờ đang mặc quần áo nhân viên phục vụ. mà Trần Đại Tráng lại ở bên giữ chặt tay hắn không bỏ.
Trần Mộng Nghiên nghe thấy hai người nói chuyện, có chút kinh ngạc nhìn Trần A Phúc và Trần Đại Tráng.
Trần A Phúc và Trần Đại Tráng là bố con? Đây là việc mà Dương Minh không nghĩ ra.
Hai người kéo nhau, cãi nhau. Trần A Phúc không nhịn được muốn bỏ tay Trần Đại Tráng ra, sau đó lên một chiếc taxi gần đó rời đi.
Mà Trần Đại Tráng lại đứng đó mặt mũi thẫn thờ, đi tập tễnh nhìn Trần A Phúc lên xe, sau đó mới từ từ rời đi.
“Chú họ của em là bố Trần A Phúc?” Dương Minh có chút kỳ quái nhìn Trần Mộng Nghiên.
“Em đâu biết?” Trần Mộng Nghiên lắc đầu nghi hoặc nói: “Chú ấy từ khi em còn nhỏ đã vào tù, mà cô lại mang con theo người khác nên không còn liên lạc. Hơn nữa họ hàng không thân nên em không rõ. Nếu không học cùng khóa lâu như vậy sao em không biết mình có quan hệ họ hàng với Trần A Phúc”
Dương Minh gật đầu, Trần Mộng Nghiên nói đúng.
Chẳng qua Trần A Phúc và Trần Đại Tráng có quan hệ, điều này quá lạ.
Dương Minh nhún vai không để ý nữa. Chuyện này là chuyện riêng của người khác, hắn không quản nữa. Dương Minh, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cùng đi vào quán lẩu, bỏ chuyện vừa nãy ra khỏi đầu.
Trần A Phúc hôm nay thật sự là khó hiểu, đang rất bình thường có một người tự xưng là bố mình đi tới, hơn nữa còn cứ quấn lấy không tha.
Sư phụ có chuyện cần tìm hắn, cho nên Trần A Phúc phải mau chóng đi tới đó. Vì thế Trần A Phúc vứt lão già kia đi.
Gần đây không biết tại sao trên đường luôn có xe cảnh sát tuần tra, thi thoảng lại có đèn xe cảnh sát. Điều này làm Trần A Phúc rất khó xuống tay với các xe đi trên đường.
Sư phụ tìm hắn chắc cũng là nguyên nhân này. Trần A Phúc mặc dù không biết sư phụ luyện Tà cổ là cái gì. chẳng qua hai bên cùng có lợi nên Trần A Phúc vui vẻ đi làm.
Trần A Phúc cảm thấy mình nắm giữ vận mệnh của người khác. Chỉ cần mình xuất hiện là người ta sẽ mất mạng.
boom cho đỡ bùn nhỉ cả nhà :P
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
Chương 760: Dòng nước ngầm..
Nguồn sưu tầm - 4vn.eu
“Ai, tôi nói ông bạn này, cậu gần đây có nghe thấy chuyện quỷ không?” Lái xe vòng qua một hẻm nhỏ nên có chút sợ hãi, không nhịn được mà nói chuyện với Trần A Phúc.
Gần đây Tùng Giang đang xôn xao lời đồn có quỷ, đều nói lái xe buổi tối dễ gặp quỷ. Lời đồn rất kỳ dị, nhất là các lái xe chạy ban đêm càng đồn ác hơn.
Ở cửa nhà hàng thì có nhiều khách nên không sợ, bây giờ lại đi vào trong ngõ nhỏ không có ai, lái xe sao có thể không sợ hãi?
“Quỷ?” Miệng Trần A Phúc lộ ra một tia lạnh lùng, không chút thay đổi mà nói: “Quỷ gì chứ?”
“Ồ, tôi cũng chưa thấy, chẳng qua tôi nghe người ta nói con quỷ chỉ có nửa cái đầu đầy máu” lái xe nói đến đây không khỏi rùng mình.
“Ồ? Thú vị đó chứ?” Trần A Phúc cười nói.
“Thú vị? Cậu bạn, cậu không thấy thôi, thấy sẽ dọa chết cậu” lái xe bĩu môi nói.
“Vậy sao?” Trần A Phúc thản nhiên nói, “dừng xe”
“Dừng xe, cậu không phải muốn đi núi Tây Tinh sao?” lái xe có chút kỳ quái nói: “Nơi này còn cách núi Tây Tinh rất xa mà”
“Tôi đột nhiên nhớ tới mình có chuyện cần làm ở đây” Trần A Phúc nhếch miệng cười nói.
Trần A Phúc thanh toàn tiền xe sau đó lẩm bẩm: “A, quên không mang ...”
“Cái gì? Cậu nói gì?” lái xe sửng sốt, mặt có chút khẩn trương nhìn Trần A Phúc rồi nói: “Cậu bạn, bây giờ đang tối đừng có mà nói đùa như vậy”
“Tôi không nói đùa” Trần A Phúc mở cửa xuống xe, cũng không đóng cửa.
“Còn có chuyện gì nữa?” lái xe có chút kỳ quái.
“Ồ, tôi chỉ là hỏi anh, quỷ kia trông như thế này phải không?” Trần A Phúc đột nhiên nói.
“Quỷ gì chứ?” lái xe khó hiểu ngẩng đầu lên thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt bình thường của Trần A Phúc lại biến thành máu, óc nửa đầu đều trào ra.
“A” lái xe kêu thảm một tiếng, theo bản năng tránh ra, dẫm ga lao vọt đi. Xe vội vàng lao ra ngoài nhưng không để ý đến đống rác đằng trước, đầu xe lập tức bị lõm xuống.
“Chậc chậc” Trần A Phúc lắc đầu mắng: “Đồ ngu, ảo giác cũng không nhìn ra?” Trần A Phúc có chút đắc ý. Cổ thuật này tạo ảo giác đúng là quá tuyệt, thuật thôi miên còn kém cái này. Mặc dù không có tính giết người, nhưng đủ để dọa người. Trần A Phúc học xong thực hành vô cùng nhuần nhuyễn.
Trần A Phúc lấy điện thoại gọi cho sư phụ.
“Alo, sư phụ, tôi là A Phúc, tôi ở đường Hán Thất, vừa làm chết một người. Ngài có đến không?”
Hạ Tuyết vội vàng đến hiện trường nhưng không có biện pháp. Nơi này là con hẻm nhỏ muốn tìm người chứng kiến là rất khó.
Nếu là bình thường thì có thể coi như tai nạn giao thông, không cần thông báo bên cảnh sát hình sự. Nhưng bây giờ đang thời kỳ nhạy cảm, cảnh sát giao thông chạy đến hiện trường thấy khả nghi nên lập tức gọi cho Hạ Tuyết.
Bởi vì mấy lần Hữu Trưởng lão mặc dù hấp thu một bộ phận máu của người chết để luyện Tà cổ nhưng vẫn để lại chút đường sống. Vì thế xác chết không phát sinh biến dị như xác của Tô Đại Trí.
Hữu Trưởng lão này vì không tạo ảnh hưởng quá lớn nên mới làm như vậy, mặc dù hiệu quả không rõ ràng như trước nhưng nước chảy đá mòn mà. Nếu như làm khắp nơi chú ý xác chết biến dị, không biết chừng sẽ phái mấy ngành thần bí tham dự.
Hạ Tuyết chụp ảnh hiện trường xong giao cho bên pháp y kiểm tra, sau đó mới có thể có quyết định tiếp theo.
Lúc ăn cơm, Dương Minh nhận được điện củaVương Quế Phân.
“Tiểu Dương, là cô” Vương Quế Phân vừa cười vừa nói.
“Ồ, chào cô. Cô có chuyện gì không?’ Dương Minh mặc dù không thích nhân phẩm của Vương Quế Phân, nhưng đó là mẹ của Triệu Oánh nên rất khách khí.
“Là như thế này, cô suy nghĩ nhà mua rồi nhưng phải lắp đặt một chút?” Vương Quế Phân nói đầy chính nghĩa.
“Cô, cháu quên mất” Dương Minh mua nhà cũng phải lắp đặt, hôm nay còn mua một đông đồ gia dụng. Nhà mua xong cũng không phải trực tiếp có thể vào ở. Cho nên Dương Minh không suy nghĩ nhiều mà nói: “Cô cần bao nhiêu tiền?”
“Cái này .. cô tính đã” Vương Quế Phân định nói 200 ngàn nhưng lại nghĩ.
“Như vậy đi, cháu bảo người cứ đưa cho cô 1 triệu trước, không đủ thì cô gọi điện cho cháu” Dương Minh tính theo tiêu chuẩn giá cả biệt thự của mình.
“Hả” Vương Quế Phân vui rồi, con số này hơn xa dự toán, số tiền còn lại chẳng phải ... Vương Quế Phân nghĩ Dương Minh sẽ không đòi về: “Vậy được, cô chờ”
“Cháu bây giờ bảo người viết séc cho cô, đây là số của cô?” Dương Minh nhìn màn hình điện thoại rồi nói.
“Đúng thế” Vương Quế Phân vội vàng nói.
“Vậy cô chờ một lát” Dương Minh nói xong liền gọi điện cho Bạo Tam Lập bảo hắn tìm người làm chuyện này.
Vương Quế Phân vốn còn nghi ngờ sau này Dương Minh không tốt với con gái mình. Bây giờ thấy Dương Minh không hề do dự cho mình 1 triệu nên không nghĩ nhiều nữa.
Không lâu sau có người xưng là thủ hạ của Dương tiên sinh gọi điện tới hỏi địa chỉ của Vương Quế Phân, sau đó sẽ lập tức mang séc đến cho bà.
Quả nhiên không đầy 20 phút sau một người áo đen cầm tờ séc gõ cửa, đưa đến tận tay Vương Quế Phân.
Vương Quế Phân hưng phấn đến độ tay run lên, tiễn người kia không khỏi có chút kích động cầm điện thoại. Kiểm tra thì thấy trên tờ séc ghi một triệu hai.
Buổi tối ngân hàng đóng cửa nên Bạo Tam Lập không lấy được thẻ mới, vì thế viết tờ séc và cả cái thẻ đưa cho Vương Quế Phân. Dù sao hắn cũng không tiếc số lẻ mà.
Vương Quế Phân đúng là muốn hét to lên một tiếng. Vương Quế Phân đang kích động thì Triệu Oánh đi tới, có chút kỳ quái mà hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”
“A ... không, không có gì” Vương Quế Phân vội vàng nói.
“Mẹ cầm gì trên tay thế? Thẻ ngân hàng?” Triệu Oánh thấy Vương Quế Phân cầm gì, không khỏi nhíu mày: “Chuyện gì vậy mẹ?”
“A ... là như thế này, Dương Minh đưa cho mẹ một triệu hai để sửa lại nhà’ Vương Quế Phân biết mình dù giấu thì con gái cũng sẽ biết từ chỗ Dương Minh.
“Sửa nhà mà cần từng đó?” Triệu Oánh ngạc nhiên nhìn mẹ, chẳng qua liền hiểu rõ, không khỏi có chút tức tối: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Hôm nay đã lấy nhiều thứ của Dương Minh như vậy, bây giờ còn đòi tiền?”
“Con gái của mẹ cũng cho cậu ta, mẹ cần chút đồ đó thì sao?” Vương Quế Phân nói.
Triệu Oánh nhìn Vương Quế Phân như vậy biết nhiều lời cũng vô ích, không khỏi thở dài một tiếng. quan hệ giữa mình và Dương Minh không rõ ràng, sau này nên đối mặt như thế nào?
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận tối phải về nhà. Trần Phi không sao, Trần mẫu không phải thức đêm trông. Mà ở bệnh viện có y tá rồi, cũng không có vấn đề gì.
Cho nên Trần Mộng Nghiên không thể không về nhà, mà cũng không thể dẫn Dương Minh về nhà mình. Mà Lâm Chỉ Vận thấy Trần Mộng Nghiên phải về cũng không tiện một mình ở lại bên cạnh Dương Minh, nhất là mới có chuyện cười kia. Lâm Chỉ Vận càng không muốn bị Trần Mộng Nghiên trêu chọc.
Đưa 2 nàng về, Dương Minh tự mình lái xe về nhà. Đi được một đoạn qua đường Hán Thất thì thấy một xe cảnh sát đỗ ven đường, một chiếc xe Taxi bị vỡ đầu.
Trong đám người này không ngờ có Hạ Tuyết.
“Hạ Tuyết” Dương Minh mở cửa sổ xe gọi Hạ Tuyết. Hạ Tuyết nghe thấy quay đầu lại thì nhìn ra Dương Minh, không khỏi cười khổ nói: “Sao thế, đi ngang qua à?”
“Ừ, chuẩn bị về nhà thì ngang qua đây, đột nhiên thấy chị” Dương Minh giải thích: “Vì thế gọi chị. Thấy chị cau mày như vậy, sao? Có tâm sự à?”
“Không phải chuyện quỷ sao?” Hạ Tuyết nhỏ giọng nói. đối với Dương Minh, nga không giấu gì. Dương Minh và Trần Phi quan hệ như vậy, cho nên chuyện của Trần Phi chấc Dương Minh hiểu: “Gần đây Tùng Giang có lời đồn về quỷ, nếu không giải quyết nhanh sẽ xảy ra vấn đề lớn”
“Lại là quỷ?” Dương Minh nhíu mày giống như nghĩ tới gì đó. chẳng qua gần đây nhiều chuyện nên hắn không nhớ kỹ đành nói: “Đừng làm quá mệt, nghỉ ngơi cho tốt. Chị mới từng đó tuổi đừng có mà mệt quá thành nếp nhăn sẽ không lấy được chồng đâu”
“Không tìm được thì tìm cậu” Hạ Tuyết cắn răng, hung hăng nói.
Dương Minh kêu lên một tiếng. Lúc này mới phát hiện lời vừa rồi của mình khá mập mờ. lần trước mình và Hạ Tuyết chút nữa xảy ra chuyện làm quan hệ giữa hai người hơn mất tự nhiên.
Hạ Tuyết vốn chỉ là nói đùa, chẳng qua thấy Dương Minh như vậy cũng không nhịn được nghĩ đến chuyện trước kia. Mặt đỏ lên, Hạ Tuyết nói: “Tôi chỉ nói là sau này không có cơm ăn thì đến tìm cậu. Cậu đã đáp ứng rồi mà”
boom boom boom
Last edited by Ms Mèo; 18-11-2010 at 09:20 PM.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
Chương 761: Buổi trình diễn chính thức khai mạc.
Nguồn sưu tầm - 4vn.eu
“Ặc... không thành vấn đề...” Dương Minh nghe xong, không khỏi nhớ lại chuyện trước đó, xấu hổ gật đầu, chẳng qua cũng may là da mặt của Dương Minh đã luyện đến mức thành sắt và thép rồi, cho nên cũng không có gì gọi là mất tự nhiên.
Sau khi Hạ Tuyết nghe giải thích, phỏng chừng cũng cảm thấy càng giải thích thì sẽ càng làm cho người ta hiểu lầm, nhất là quan hệ của mình và Dương Minh có chút mờ ám. Ban đầu Hạ Tuyết nói chuyện với Dương Minh hay làm bất cứ chuyện gì cũng không cần nhiều băn khoan, cho nên nàng cũng không có nghĩ rằng “phiếu cơm dài hạn” có thể nói hoặc làm ra những gì khiến người ta liên tưởng đến cái khác. Hạ Tuyết cũng không phải loại người cái gì cũng không hiểu, chỉ là trước kia hơi tùy tiện một chút, không để ý nhiều, nhưng bây giờ đã khác, suy nghĩ lại những lời mình đã nói ra, quả thật dễ dàng gây hiểu lầm, vì thế ho khan hai tiếng, nói : “Tôi... tôi còn chuyện phải làm, hôm nào nói tiếp”
Hạ Tuyết đã trưởng thành hơn rất nhiều so với nửa năm trước, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có bộ dáng của lãnh đạo rồi, những lời này nói ra khỏi miệng, không có vẻ gì đột ngột, ngược lại còn vô cùng tự nhiên.
Dương Minh gật đầu, nhìn Hạ Tuyết một cái, nói : “Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, thật ra, nếu cô không đối nghịch với tôi, thì hai ta vẫn có thể làm bạn tốt, uống rượu đến không say không về!”
“Haha!” Hạ Tuyết thản nhiên cười, phất tay với Dương Minh, nói : “Được, quyết định vậy đi!”
Nhìn chiếc xe tải đi xa, Dương Minh do dự một chút, nhìn nhìn mặt trên của chiếc xe taxi ấy, có một cảm giác quen quen, nhưng mà chẳng nhớ nổi là đã gặp ở đâu rồi.
Dương Minh lắc đầu, hay là mình quá nhảy cảm? Xe taxi mà, ngoài đường có cảm trăm chiếc giống nhau, có lẽ trước kia đã gặp rồi, cũng không kì quái.
Về đến nhà, thấy cha mẹ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện gì đó, cha thì nhíu mày, trong tay là điếu thuốc lá, hình như có vẻ rất phiền não, còn mẹ thì không vui, đang nói : “Nếu ông để cho hắn đến đây, thì tôi sẽ không đi làm, bây giờ cũng có rất nhiều chổ mời tôi đi làm rồi!”
“NHưng mà, bây giờ không đơn giản là quan hệ bạn học, trong nhà hắn cũng có chút quan hệ, chuyện nào ra chuyện đó, tôi cũng không thể từ chối được” Dương Đại Hải bất đắc dĩ nói.
“Vậy cũng không được, lúc còn đi học, Tiền Tân Sinh là cái dạng người gì, ông cũng không phải là không biết? Cả ngày cứ quanh quẩn theo tôi...” Dương mẫu chán ghét nói.
“Chuyện năm đó nói làm gì? Hơn nữa, lão Tiên cũng đã lập gia đình, bây giờ cũng đã chính chắn hơn rất nhiều rồi” Dương Đại Hải nói : “Bây giờ, tổng giám đốc công ty X ở Cương Hán là anh rể của hắn, làm sao tôi có thể từ chối được?”
“Cha, mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?” Dương Minh vào đến nhà, liền vội vàng hỏi.
“Người theo đuổi mẹ con năm đó, muốn vào công ty làm, hơn nữa còn nhậm chức cao cấp, cha và mẹ của con đang thương lượng nên làm gì bây giờ’ Dương Đại Hải không giấu diếm Dương Minh, vì ông đã xem Dương Minh như là một người lớn rồi.
“Ồ? Vừa rồi con nghe nói nhà hắn có chút quan hệ, rốt cục là thế nào?” Dương Minh hỏi.
“Là thế này, công ty sau khi cải cách xong, những nguồn cung cấp nguyên liệu trước kia đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của công ty rồi, chỉ có thể liên hệ với một xí nghiệp sắt thép khác” Dương Đại Hải giải thích : “Con cũng biết, bây giờ xí nghiệp sắt thép ở đây đều đã lũng đoạn, trên cơ bản là chỉ còn cái vỏ bề ngoài. Tuy rằng quan hệ ở ZF của chúng ta không tệ, nhưng Cương Hán là tỉnh ngoài, cũng không thể tạo áp lực cho người ta được”
“Mà lần này, tổng giám đốc của đối phương đưa ra một điều kiện, cung ứng không có vấn đề, nhưng em vợ của ông ta vừa mới đi du học về, học về marketing, cho nên đề cử hắn đến chổ của cha nhậm chức”
“Thật ra, nói là đề cử một nhân tài, kì thật chính là lấy điều kiện ra trao đổi, phỏng chừng nếu cha không đồng ý, thì về sau sẽ không thể bàn chuyện làm ăn được nữa”
“Hắn muốn lương một năm bao nhiêu?”
“Khoảng một triệu, chẳng qua cũng không sao, vì công ty không thiếu chút tiền ấy, cho dù hắn đến rồi không làm, thì nuôi dưỡng một người rãnh rỗi cũng không thành vấn đề” Dương Đại Hải nói đến đây, thì dừng lại một chút, hút một hơi thuốc, rồi nói tiếp : “Cho nên trước đó cha đã đáp ứng mà không lo nghĩ. Nhưng không ngờ, đến giờ ăn cơm trưa, gặp mặt nhau mới phát hiện ra, đây chính là bạn học của mẹ và cha, Tiền Tân Sinh!”
“Sau đó, cha liền do dự, còn mẹ thì không vui? Là như vậy sao?” Dương Minh nghe xong cười nói.
Dương Đại Hải cười gượng hai tiếng, xem như là đồng ý với ý kiến của Dương Minh.
“Cha, mẹ, chuyện này con không nói thêm gì, nhưng mà, con cảm thấy rằng, con đã lớn như vậy, mẹ của con cũng không phải loại người thích làm chuyện xấu, cho nên, cũng không tính là gì”
“Nói cũng đúng, bà nhìn đi, bà không bằng đứa nhỏ nữa!” Dương Đại Hải nói với Dương mẫu : “Thái độ làm người của bà, tôi còn không biết sao? Cũng không có khả năng cùng lão Tiền làm ra chuyện gì, nếu có thể, thì đã sớm có chuyện rồi, năm đó còn gả cho tôi sao?”
“Nói loạn cái gì vậy? Tôi còn không phải sợ hắn có thành kiến, làm ảnh hưởng công tác sao? Ông nghĩ tôi và hắn có thể làm ra chuyện gì à?” Dương mẫu tức giận nói : “Lúc này, vì chứng minh sự trong sạch của tôi, thật đúng là phải để cho hắn đến làm! Bằng không thì giống như ám chỉ tôi có tật giật mình vậy!”
“Haha” Dương Đại Hải không ngờ con trai nói mấy câu đã làm cho vợ phải đồng ý, liền cười nói : “Quyết định vậy đi, tôi cũng biết ăn nói với người ta”
“Nhưng mà, nếu hắn có thành kiến gì, thì cứ trực tiếp đuổi, không cần phải nể mặt gì cả” Dương Minh nói : “Về phần cha giám đốc kia, cứ để cho con giải quyết”
Quan điểm của Dương Minh chính là, nếu đã dùng lời lẽ mà nói không được nữa, thì phải dùng bảo lực. Nói chuyện bình thường sợ rằng không có tác dụng, đối với những tên càng ngồi trên cao, thì càng sợ chết, cho nên phương pháp lấy bạo chế bạo là thích hợp với chúng nhất.
Hơn nữa, những tên này bình thường cũng không dám báo cảnh sát, sợ dẫn đến họa sát thân.
Dương Đại Hải tuy rằng không biết con trai có biện pháp gì, nhưng trong khoảng thời gian này, biểu hiện chính chắn của Dương Minh đã làm cho Dương Đại Hải hoàn toàn tin tưởng.
Dương Minh trở về phòng ngủ, mở máy tính lên, trong lòng nghĩ xem “nữ giáo sư dã amn” có lên mạng hay không.
Nhưng mà, khi Dương Minh đăng nhập vào yahoo, tất cả đều là màu xám, Dương Minh gửi qua một tin nhắn, hỏi xem có online hay không, thì cũng không nhận được trả lời.
Dương Minh không khỏi có chút tiếc nuối, và có chút hối hận, vì sao lúc trước hai người đánh bài nói chuyện phiếm, sao không hỏi tin tức của đối phương nhiều một chút.
“Online rồi sao?” Dương Minh nhận được một tin nhắn, của “ta là đại minh tinh” gửi đến.
Thế giới nào có chân tình : Ừ, vừa lên.
Ta là đại minh tinh : Đang làm gì vậy? Đã lâu rồi không thấy lên mạng.
Thế giới nào có chân tình : Gần đây hơi bận, không có lên mạng. Dạo này khỏe không?
Ta là đại minh tinh : Haizzz, bận rất nhiều việc, chuyện buổi trình diễn đó, mệt gần chết.
Dương Minh nhìn tin nhắn của “ta là đại minh tinh” gửi đến, không khỏi bật cười : Vẫn còn giả bộ sao? Dương Minh không cho rằng đối phương là đại minh tinh gì cả, nguyên nhân rất đơn giản, vì làm gì có ngôi sao nào rãnh rỗi lên mạng nói chuyện với một người xa lạ chứ?
Chẳng qua, Dương Minh vẫn trả lời : Buổi trình diễn à? Ở đâu? Tôi đi xem với?
Ta là đại minh tinh : Cậu có thể đi sao? Vậy thì tốt quá, tôi gửi vé qua mail cho cậu, cậu cho tô địa chỉ đi!
Dương Minh ngạc nhiên, không phải chứ? Đùa cứ như thật? Vì thế trả lời : Được, tôi ở Tùng Giang, chẳng qua ngày mai tôi muốn đi coi buổi trình diễn của Thư Nhã, buổi diễn của cô chắc phải chậm vài ngày...
Ta là đại minh tinh : ...
Thế giới nào có chân tình : Không giận tôi chứ?
Ta là đại minh tinh : Không có, tôi chỉ muốn nói là ngày mai tôi cũng tổ chức trình diễn tại Tùng Giang...
Dương Minh không khỏi bật cười, người bạn trên mạng này cũng thật là kì quái, đem mình trở thành Thư Nhã?
Thế giới nào có chân tình : Không phải cô muốn nói cho tôi biết, cô chính là Thư Nhã?
Ta là đại minh tinh : Cậu nghĩ sao?
Thế giới nào có chân tình :Được, vậy mai gặp! Tôi ngồi ở hàng khách vip, xem cô có thể nhận ra tôi không?
Ta là đại minh tinh : Một lời đã định, tôi phải đi nghỉ ngơi, ngày mai gặp.
Dương Minh rõ ràng đã đem chuyện này trở thành một trò đùa rồi, Thư Nhã? Nói chuyện phiếm với mình? Hơn nữa còn là bạn trên mạng có quan hệ không tồi?
.......................
Buổi tối ngày hôm sau, chưa đến năm giờ chiều.
Người đã đến tấp nạp tại cửa sân thể dục, tuy rằng bên tổ chức đã thông báo rằng buổi trình diễn chính thức khai mạc vào sáu giờ chiều, nhưng do các bạn trẻ nhà ta quá kích động, cho nên căn bản là không muốn chờ đợi, đi sớm đến quảng trường để chờ.
Trên quản trường, đầy hình ảnh quảng cáo, Thư Nhã xinh đẹp mà đoan trang, thân thiết mà tự nhiên, còn các bảng quang cáo thật dài, đầy đủ tên của các nhà tài trợ.
“Thư Nhã, we love you” “Thư Nhã, hoan nghênh đến Tùng Giang” ... đủ các câu chữ, kiểu chữ, kiểu tỏ tình abcd gì đó trên khắp các băng rôn.
Còn các phóng viên giải trí đã sớm chạy đến nơi này, mang theo cái máy ảnh tốt nhất, chuẩn bị chụp lấy những cảnh đặc sắc nhất.
Tuy rằng người trên quảng trường rất nhiều, nhưng mà không hề hỗn loạn, đều đứng thành đội thành nhóm với nhau. Bởi vì bọn họ đều là fan của Thư nhã đến đây, đều có cùng một mục đích và chờ đợi.
Cho dù là vậy, Bạo Tam Lập vẫn đem tất cả bảo an của công ty Danh Dương đến, duy trì trật tự tại hiện trường, thành phố cũng có hành động lớn, bởi vì đây chính là tiết mục đặc sắc nhất trong năm tại Tùng Giang, tổ chức một buổi trình diễn lớn nhất cả nước, không thể để cho xuất hiện sai lầm được!
Bởi vì, lần trình diễn này làm cho ngành du lịch, ăn uống, dịch vụ thu được một khoảng lớn không thể đếm nổi, bình thường chỉ có 30% khách sạn và nhà nghỉ là có khách thôi, bây giờ thì chật kín.
Tuy nói rằng Bạo Tam Lập làm việc không cần nghe ai nói, nhưng có thể cùng một số doanh nghiệp hợp tác thì cũng không tệ, công ty của Bạo Tam Lập đang trong giai đoạn tẩy trắng, cho nên có thể nói đây chính là một cơ hội không tồi.
Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đã đến nơi này từ sớm, bởi vì Dương Minh đã nói qua là muốn đến đây, cho nên hai nhân vật cấp boss xuất hiện tại đây cũng không có gì kì quái.
boom xong dễ là ko có nên cả nhà cứ nghiềm ngẫm từ từ :P
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo