Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 761: Bí thư Thị ủy Hạo Dương (phần 1)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Ngày hôm đó có thể là ngày mà kính mắt ở thị xã Hạo Dương bị vỡ nhiều nhất. Ít nhất thì kính mắt của các quan viên Thị xã Hạo Dương toàn bộ sẽ bị rơi xuống đất, vỡ tan. Trên mặt đất sẽ toàn là miếng vỡ thủy tinh.
Chủ tịch thị xã Hạo Dương, đồng chí Lưu Vĩ Hồng sau năm ngày bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi điều tra nay đã trở về.
Không phải một người trở về mà còn có cả người hộ tống.
Người hộ tống này cũng không hề đơn giản. Đó chính là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Dương Hiểu Quân.
Chiếc xe Audi của Dương Hiểu Quân ở phía trước, chiếc Santana của Lưu Vĩ Hồng ở phía sau, lần lượt đi vào sân của Thị ủy Hạo Dương. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Phương Trung Hàn, Bí thư Thị ủy Tống Hiểu Vệ dẫn theo những người lãnh đạo chủ yếu của bốn tổ chức Thị ủy, Ủy ban nhân dân thị xã, Hội đồng nhân dân thị xã, Mặt trận Tổ quốc thị xã đứng chờ đón ở trước tòa nhà Thị ủy. Đương nhiên đây là lễ nghi cho Dương Hiểu Quân. Chủ tịch thị xã Lưu Vĩ Hồng làm sao lại được nhận sự nghênh tiếp như thế.
Nhưng bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi điều tra mà vẫn có thể bình yên quay về thì cũng đã khiến cho người ta phải há hốc mồm ngạc nhiên.
Theo như yêu cầu của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Địa ủy, Tống Hiểu Vệ chẳng những triệu tập lãnh đạo của bốn tổ chức chủ chốt nghênh đón Dương Hiểu Quân mà còn triệu tập toàn bộ các cán bộ cấp phó phòng trở lên ngồi chờ ở trong phòng họp của Thị ủy, chuẩn bị cuộc họp cán bộ.
Mọi người nhận được thông báo này thì lòng đầy nghi hoặc, không biết là xảy ra chuyện lớn gì. Bởi vì hội nghị này, đầu tiên là vẫn chưa đưa ra văn kiện nào. Văn phòng Thị ủy cũng không nói rõ đề tài thảo luận của cuộc họp, chỉ nói là họp thôi. Tất cả các cán bộ cấp phó trở lên đều phải tham gia đầy đủ. Hiện tượng này dường như chưa từng xảy ra.
Có lẽ phải ngược dòng thời gian đến hơn hai mươi năm trước trong thời kỳ đại Cách mạng thì mới xảy ra tình huống như thế. Thường thì sẽ là đi lên một diện mạo tinh thần mới hoặc là một vị đương quyền nào đó bị đánh đổ.
Còn hội nghị triệu tập các các bộ cấp phó phòng trở lên này thông thường thì chỉ có một chuyện là có sự điều động cán bộ chủ chốt trong thị xã. Nói một cách nghiêm khắc là điều động Bí thư Thị ủy. Dù là điều động Bí thư Thị ủy thì thường cũng sẽ không triệu tập đại hội như vậy.
Chẳng lẽ, Bí thư Tống sắp bị điều động?
Nhưng trước đến giờ đâu có thông tin này. Bây giờ sự điều động nhân sự thực sự có thể giữ bí mật được đến mức độ đó hay sao?
Tống Hiểu Vệ đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy Hạo Dương tuy mới hơn một năm. Sự thay đổi sao có thể nhanh như thế được chứ?
Hoàn toàn không hiểu!
Tuy nhiên nhìn sắc mặt của Tống Hiểu Vệ thì có thể nhìn ra được chút manh mối. Tâm trạng của Bí thư Tống không hề vui vẻ. Dù là vẫn cái nụ cười đó nhưng nụ cười trở nên rất gượng gạo. Dù là bắt tay với Dương Hiểu Quân thì cũng là “miễn cưỡng cho vui” mà thôi.
Một số cán bộ có năng lực quan sát nhạy bén đều thầm gật đầu.
Xem ra, thực sự đã có chuyện lớn xảy ra rồi. Còn về chuyện xảy ra lớn đến mức nào thì tạm thời chưa biết được. Cũng may Dương Hiểu Quân đã tới rồi, đáp án sẽ rất nhanh chóng được biết thôi.
Vả lại cứ bình tĩnh đừng nóng.
-Xin chào Chủ tịch thị xã Lưu!
-Chủ tịch thị xã Lưu, đã trở lại rồi.
Rất rõ ràng, sự nhiệt liệt hoan nghênh dành cho Lưu Vĩ Hồng không hề kém Dương Hiểu Quân. Mọi người tranh nhau bắt tay Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt tươi cười, ân cần thăm hỏi không ngớt.
Lưu Vĩ Hồng giữ lễ đi sau Dương Hiểu Quân bắt tay các đồng chí, miệng mỉm cười, không ai có thể biết là hắn ta đang nghĩ gì.
Mấy người Hùng Quang Vinh, Long Vũ Hiên, Phiền Quốc Sinh, Vương Thụ Quốc thì càng kích động, bắt tay Lưu Vĩ Hồng không muốn buông ra. Hùng Quang Vinh thậm chí thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Tốt rồi!
Thật tốt rồi!
Chủ tịch thị xã Lưu cuối cùng đã trở lại.
Mấy ngày nay, Hùng Quang Vinh thật sự lo lắng, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ. Lo lắng cho Lưu Vĩ Hồng đi sẽ không trở về. Như vậy là cho đi ngồi ghế đá rồi.
Thấy Hùng Quang Vinh biểu lộ chân tình như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng vô cùng cảm động.
Tình cảm của cán bộ cấp dưới cũ này đối với hắn ta quả thật là vô cùng sâu sắc.
Ở cửa tòa nhà Thị ủy ồn ào một hồi mới chào hỏi xong.
- Phó trưởng ban Dương, xin mời!
Phương Trung Hàn mỉm cười giơ tay mời khách.
Xếp hạng ở Địa ủy, Phương Trung Hàn ở phía trên Tống Hiểu Vệ. Trong đội ngũ hoan nghênh trước mắt tự nhiên cũng coi anh ta làm chính. Còn về Chủ tịch thị xã Lưu, đã về đến nhà thì không còn là khách nữa, cùng với các cán bộ của Thị xã vây quanh Dương Hiểu Quân đi vào phòng họp.
Các lãnh đạo nối nhau tiến vào phòng họp. Tất cả các cán bộ đều đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay. Trong phòng họp không khí rất náo nhiệt.
Lãnh đạo ba cấp tỉnh, thành phố, địa khu đã ngồi ở ghế chủ tịch. Dương Hiểu Quân ngồi ở chính giữa. Là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Dương Hiểu Quân là một giám đốc sở vô cùng cứng rắn. Trong tất cả những người ở đây thì chức vụ của ông ta là cao nhất.
Hội nghị vẫn là do Tống Hiểu Vệ chủ trì.
Không giống như ngày xưa. Hôm nay Tống Hiểu Vệ lên phát biểu vô cùng ngắn gọn, dường như chỉ nói vài câu mở màn và mời Phó trưởng ban Dương nói chuyện.
Dương Hiểu Quân hơn năm mươi tuổi, tướng mạo nho nhã, đeo một cặp kính rất có phong độ tri thức. Nếu ngẫu nhiên gặp trên đường thì nhất định sẽ tưởng ông ta là một thầy giáo trong trường học. Nhưng lúc này ngồi ở trung tâm của đài Chủ tịch tự nhiên lại có vài phần uy nghiêm.
Dương Hiểu Quân mở bản thảo trước mặt ra, bắt đầu đi vào báo cáo. Dương Hiểu Quân nói mình là nhận sự ủy thác của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến thị xã Hạo Dương. Trong lúc phát biểu, Dương Hiểu Quân tổng kết sơ qua các hạng mục công việc của thị xã Hạo Dương trong hơn một năm nay, nói Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh rất hài lòng với công việc của Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã, cũng có những lời khen đối với Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng.
Hàng trăm cán bộ chuyên chú lắng nghe báo cáo của Phó trưởng ban Dương. Phòng hội nghị im ắng, ngoài tiếng của Dương Hiểu Quân ra thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Từ trong lời nói của Dương Hiểu Quân, mọi người càng đọc được một thông tin chính xác- bộ máy thị xã Hạo Dương thực sự phải điều chỉnh rồi.
Nếu không thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ không vô duyên vô cớ phái một vị Phó trưởng ban thường trực đến Hạo Dương tổng kết công tác Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã. Trước đó, chưa bao giờ từng có tiền lệ như vậy.
-Do yêu cầu công việc, qua nghiên cứu suy xét kỹ lưỡng, Tỉnh ủy quyết định, đồng chí Tống Hiểu Vệ sẽ không đảm nhiệm chức vụ ủy viên Địa ủy, Bí thư Thị ủy Hạo Dương nữa mà sẽ phân công chức vụ khác.
Sau khi thao thao bất tuyệt, Dương Hiểu Quân rốt cục nói ra một câu nói “Long trời lở đất”.
Các cán bộ tham dự hội nghị ngơ ngác nhìn nhau kinh hãi.
Bí thư Tống thật sự bị điều đi?
Trước đó chưa từng có thông tin gì. Bỗng nhiên lúc đó, vị Phó trưởng ban của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tới rồi tổ chức một cuộc họp toàn bộ cán bộ Thị xã. Tống Hiểu Vệ sẽ không còn là Bí thư Thị ủy nữa rồi.
Cái trò ảo thuật này trở nên cổ quái.
Tuy rằng quan trên đang ngồi, không nên ồn ào. Nhưng thông tin này thực sự quá đột ngột, hoàn toàn vượt qua khỏi sự dự liệu của các cán bộ, Muốn mọi người luôn giữ được sự bình tĩnh thì thật khó, những người ở đó đều thì thầm với nhau.
-Các đồng chí, xin hãy yên lặng!
Dương Hiểu Quân nhẹ nhàng ho một tiếng rồi uy nghiêm nói.
Tiếng bàn luận dần dần lắng xuống, các cán bộ ngồi thẳng người dậy, mắt như không chớp nhìn về phía đài Chủ tịch. Rất nhiều ánh mắt vô tình dừng ở trên mặt Lưu Vĩ Hồng.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, dường như ngay lập tức có thể đoán ra. Tống Hiểu Vệ lần này đi thì Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ trở thành tân Bí thư Thị ủy. Nguyên nhân là không có hắn thì đài Chủ tịch không có gương mặt mới.
Nếu như ở trên phân công bổ nhiệm Bí thư Thị ủy thì nhất định là như vậy rồi. Không có gương mặt mới, ngoài Lưu Vĩ Hồng ra, trong hai bộ máy của thị xã Hạo Dương thì cũng không thể có một người nào khác có thể vượt qua Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy này.
Tống Hiểu Vệ đi rồi, người khác đến làm Bí thư Thị ủy. Như thế không phải là thăng quan tiến chức mà là một trận địa lôi.
Quả nhiên, Dương Hiểu Quân lập tức tuyên bố:
-Thông qua nghiên cứu của Tỉnh ủy đồng thời trưng cầu ý kiến của các lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy Hạo Dương, quyết định đồng chí Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy Hạo Dương!
Xôn xao!
Không biết do ai dẫn đầu mà trong phòng vang lên tiếng vỗ tay. Lúc đầu tiếng vỗ tay không đều lắm nhưng rất nhanh thì tiếng vỗ tay như sấm nổ vậy, kéo dài không thôi.
Rất nhiều ánh mắt của các cán bộ nhìn Lưu Vĩ Hồng trở nên vô cùng kính sợ.
Như thế này cũng quá thần kỳ rồi!
Ngày hôm qua mọi người còn đang bàn luận không biết ai sẽ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thị xã Hạo Dương vì cho là Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ đi không trở lại. Từ trước đến nay không có cán bộ nào bị các đồng chí tổ chuyên án Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi mà vẫn có thể trở về bình yên vô sự. Ai mà biết được trong nháy mắt, Lưu Vĩ Hồng chẳng những đã trở về mà lại còn trở thành Bí thư Thị ủy nữa chứ!
Lợi hại quá!
Lần này, Dương Hiểu Quân tự nhiên không ngăn cản tiếng vỗ tay của mọi người mà ngược lại cũng vỗ tay theo.
Trước khi Dương Hiểu Quân đến thì đã được nghe lời căn dặn riêng của một nhân vật lớn của Tỉnh. Hành trình đến Hạo Dương lần này không chỉ là việc tuyên bố văn kiện bổ nhiệm đơn giản đó mà chủ yếu là muốn trấn an Lưu Vĩ Hồng. Vô duyên vô cớ đưa một Chủ tịch của một thị xã đi, thực tế chứng minh vị Chủ tịch thị xã này không phạm sai lầm gì thì phải trả lại chính danh cho anh ta. Đương nhiên rồi, điều Tống Hiểu Vệ đi vốn là phương thức trả lại chính danh tốt nhất. Khi nói ra thì sự tán thưởng nhiều hơn thì cũng khó tránh.
Lưu Vĩ Hồng thật sự không phải là tầm thường đâu, không nên kết thù quá sâu với hắn thì tốt hơn.
Về phần Tỉnh ủy vì sao bỗng nhiên lại điều Tống Hiểu Vệ đi và cho Lưu Vĩ Hồng lên. Nói thực ra, Dương Hiểu Quân cũng không nói rõ ràng lắm. Dương Hiểu Quân đảm nhiệm công tác tổ chức cán bộ bao nhiêu năm nay, đây đúng thật là lần đầu tiên điều động “kỳ lạ” như vậy. Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là “người chịu tội”, trong vài ngày ngắn ngủi lại có sự thay đổi bất ngờ như vậy. Các cán bộ lớn trong tỉnh dường như chịu sự áp lực nào đó, ý kiến vô cùng thống nhất, đồng ý đưa Lưu Vĩ Hồng lên ngai vàng Bí thư Thị ủy. Thậm chí ngay cả Địa ủy Hạo Dương đều bị bỏ qua. Cái gọi là trưng cầu ý kiến những lãnh đạo chủ yếu của Địa ủy Hạo Dương thì chỉ là một câu khách khí mà thôi.
Mấy vị lớn trên tỉnh có quyết định, Địa ủy Hạo Dương lại có thể có dị nghị gì chứ?
Sau khi Dương Hiểu Quân biết được quyết định này, điều đầu tiên nghĩ đến tự nhiên là xuất thân của Lưu Vĩ Hồng. Con cháu dòng chính của nhà họ Lưu, là con trai độc nhất của tư lệnh quân khu Đông Nam, cũng rất đáng để các vị lớn trong tỉnh phải coi trọng như thế. Nhưng Dương Hiểu Quân luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Bởi vì sự điều động này khá là bất thường, thực sự là quá gấp. Nếu chỉ là vì chiếu cố con của Lưu tư lệnh thì cũng không thể gấp như vậy được. Theo như quy trình cán bộ bình thường là được rồi. Như thế mới không khiến người ta phải để ý.
Chẳng lẽ, bởi vì Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa Lưu Vĩ Hồng đi mà chọc giận các đại thần tôn kính?
Nhưng thật ra cũng có khả năng này.
Trong đầu Dương Hiểu Quân quay cuồng, âm thầm lắc đầu không ngừng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 762: Bí thư Thị ủy Hạo Dương (phần 2)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Dương Hiểu Quân đang vỗ tay, Tống Hiểu Vệ cũng đang vỗ tay mà thần sắc còn vô cùng điềm tĩnh, không nhìn ra được chút ý không vui nào từ thần sắc đó. Tuy tiếng vỗ tay như sấm nhưng trên thực tế chính là đánh vào mặt Tống Hiểu Vệ. Nhưng Tống Hiểu Vệ vẫn kiên nhẫn chịu đựng được.
Không thể không nói, khả năng chịu đựng của Tống Hiểu Vệ quả là bậc nhất.
Tiếng vỗ tay dần tan, Dương Hiểu Quân mỉm cười kết thúc bài phát biểu của mình, mời đồng chí Tống Hiểu Vệ lên phát biểu.
Trong phòng hội nghị lại vang lên một lần nữa những tràng pháo tay. Đương nhiên là không thể đánh đồng với tràng pháo tay vừa nãy được. Nó phù hợp với từng hoàn cảnh. Tống Hiểu Vệ từ đầu đến cuối vốn không thể tạo ra uy danh của mình ở thị xã Hạo Dương.
Tống Hiểu Vệ mặt tươi cười phát biểu mấy câu đơn giản, không ngoài mấy câu cảm ơn sự phối hợp ủng hộ của mọi người trong thời gian hơn một năm qua. Nhưng Tống Hiểu Vệ đặc biệt nhắc tới Lưu Vĩ Hồng và rất tán dương Lưu Vĩ Hồng là đại biểu cán bộ trẻ có năng lực kiệt xuất và nói rằng làm việc cùng với Lưu Vĩ Hồng một năm đã học được rất nhiều điều bổ ích.
Điều này hơi đi ngoài sự dự liệu của mọi người.
Dù là cái trò ngày hôm nay trở nên có chút ly kì nhưng đây không phải là sự điều động người bình thường. Điều này thì ai cũng biết. Chẳng còn nghi ngờ gì, Tống Hiểu Vệ là vì Lưu Vĩ Hồng mà phải đi. Lúc này, Tống Hiểu Vệ vẫn có thể có thái độ như thế thì quả thật cũng khá là giỏi.
Sau khi Tống Hiểu Vệ phát biểu, Phương Trung Hàn đại diện Ủy ban nhân dân Địa khu Hạo Dương phát biểu, rất khẳng định công tác của Tống Hiểu Vệ và nhiệt liệt chúc mừng việc Lưu Vĩ Hồng trở thành tân Bí thư Thị ủy.
Tiếp đó là đến lượt Bí thư Thị ủy mới Lưu Vĩ Hồng lên phát biểu.
Mọi người chú ý thấy Dương Hiểu Quân tuyên bố quyết định bổ nhiệm thì chỉ nói Lưu Vĩ Hồng sẽ là Bí thư Thị ủy Hạo Dương và vẫn chưa kiêm nhiệm chức vụ ủy viên Địa ủy Hạo Dương, dường như không giống với lệ thường trước đó. Trước lúc đó, Uyển Trung Hưng, Tống Hiểu Vệ đều là ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy. Tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy bừng tỉnh.
Nhìn khuôn mặt của vị tân Bí thư xem. Thực sự là quá trẻ. Mới hơn hai mươi lăm tuổi mà thôi. Mà cũng chỉ cách thời gian Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương có nửa năm thôi Năm kia, Lưu Vĩ Hồng mới làm có nửa năm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện ủy Lâm Khánh mà đã mà được đặc cách đề bạt lên Chủ tịch thị xã Hạo Dương rồi. Chỉ làm nửa năm Trưởng ban Tổ chức cán bộ đã liền thăng quan lên một bậc. Đến nay ở cấp Cục trưởng cũng chưa đến nửa năm mà lập tức được thăng lên cấp Phó giám đốc sở. Thật là khiến người ta phải kinh ngạc. Sự đề bạt ngẫu nhiên là có thể. Dù sao thì Lưu Vĩ Hồng khi đảm đương chức vụ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy ở Lâm Khánh đã làm ra một “Chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ công khai” được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Ban Tổ chức cán bộ trung ương tán thành. Như thế thì việc đề bạt còn nói được. Nhưng cứ luôn phá cách như thế thì khác người quá. Đối với bản thân Lưu Vĩ Hồng cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Cái đó gọi là người nổi bật thì dễ bị ghét.
Người trẻ tuổi, rèn luyện nhiều hơn một chút ở cơ sở thì chẳng có gì là xấu cả.
Chỉ có điều như thế, Địa ủy Hạo Dương chỉ còn lại mười viên Ủy viên Địa ủy mà thôi. Thế này cũng không sao, thời kỳ đặc biệt, số Ủy viên Địa ủy là số chẵn cũng không có gì quá đáng. Đợi đến khi Lưu Vĩ Hồng làm khoảng một năm chức vụ Bí thư Thị ủy Hạo Dương, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tự nhiên cũng sẽ được nâng lên là Ủy viên Địa ủy.
Lưu Vĩ Hồng lúc này hẳn là có thể coi là cán bộ “dự khuyết” cấp Phó giám đốc sở. Hơn nữa tư cách dự khuyết là đánh dấu gạch thẳng, cao hơn rất nhiều các Bí thư huyện ủy bình thường khác. Điều mà Lưu Vĩ Hồng thiếu chỉ là một chút thời gian mà thôi. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, với Lưu Vĩ Hồng hiện tại, “kẻ thù” hiện tại lớn nhất của hắn chính là bản thân hắn, chính là tuổi tác và kinh nghiệm của hắn.
Tuy nhiên đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, trên đầu có cái mũ ô sa ủy viên Địa ủy hay không thì không quan trọng. Cái uy danh cao của chức vụ Bí thư Thị ủy này của hắn tuyệt đối sẽ vượt qua bất cứ một vị tiền nhiệm nào. Lúc làm Chủ tịch thị xã cũng đã là “đệ nhất” rồi.
Uy danh của rất nhiều người có nguồn gốc từ chức vụ mà anh ta đảm nhiệm, còn Lưu Vĩ Hồng thì ngược lại. Uy danh của bản thân hắn là cao hơn chức vụ.
Lưu Vĩ Hồng phát ngôn, vẫn là cái sự ngắn gọn súc tích như thường ngày, không nói nhiều lời khách sáo. Tất cả các cán bộ ngồi đó, dường như đều đã quen với tác phong này của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng bài phát biểu của Lưu Vĩ Hồng có hai trọng điểm. Thứ nhất là sự khẳng định và tán dương đối với Bí thư Thị ủy tiền nhiệm Tống Hiểu Vệ . Cái này gọi là có qua có lại. Dù sao thì vừa nãy Tống Hiểu Vệ cũng đã khen ngợi hắn. Về tình về lý thì đều nên đáp lại. Với con người của Lưu Vĩ Hồng mà nói, đối với sự tán dương Thị ủy Tống Hiểu Vệ thì cũng không trái với lương tâm lắm. Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng quả thật cho rằng Tống Hiểu Vệ rất có sở trường, chỉ riêng cái khoản rất biết chịu đựng kia, Lưu Vĩ Hồng liền cảm thấy chính mình không bằng y. Như hôm nay Tống Hiểu Vệ bị điều đi, không còn hợp tác “yêu nghiệt” như thế này nữa. Có thể đoán được, con đường làm quan sau này của Tống Hiểu Vệ nhất định phải hanh thông lắm, chứ không giống như ở Hạo Dương, va chạm này va chạm nọ.
Người như Lưu Vĩ Hồng thì toàn bộ giới quan trường Sở Nam đều hiếm thấy, thuộc về kiểu ngoại tộc.
Vấn đề trọng điểm thứ hai mà Bí thư Lưu nói đến chính là “Kết hợp xã và khu".
Chuyện này, trước đây, Tống Hiểu Vệ đã lấy danh nghĩa của Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương để báo cáo lên Địa ủy và Tỉnh ủy về tính khả thi và tính tất yếu của việc kết hợp xã và khu. Nghe nói Địa ủy và Tỉnh ủy vô cùng coi trọng chuyện này.
Mà Lưu Vĩ Hồng hiện tại lại đang nói với các cán bộ đang có mặt ở đây, lãnh đạo Địa ủy và Tỉnh ủy là đã nghiên cứu thận trọng vấn đề liên quan kết hợp xã và khu, không lâu sau sẽ có phúc đáp trả lời rõ ràng.
Những cán bộ đang có mặt ai nấy đột nhiên đều trở nên căng thẳng.
Kết hợp xã và khu, gần như sẽ liên lụy đến tất cả các cán bộ phía dưới. Có nghĩa là đối với các cán bộ trung tầng sẽ tiến hành một cuộc tẩy trừ. Một số những cán bộ thường ngày khá dựa vào Tống Hiểu Vệ thì lại càng lo lắng không yên.
Kết hợp xã và khu là sao?
Nói trắng ra đây chính là một thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng để lấy quyền trong tay Tống Hiểu Vệ. Như hôm nay làm Bí thư Thị ủy, danh chính ngôn thuận quản lý cái mũ của quan, quyền lớn trong tay thì càng phải tiến hành “tẩy trừ”. Tất cả những ai mà Lưu Vĩ Hồng không vừa mắt thì đều sẽ bắt đầu từ bây giờ, chuẩn bị tâm lý dần là vừa.
Trong việc quản lý đội ngũ cán bộ, Bí thư Lưu nhất quán thực hành chính sách mạnh tay. Làm Chủ tịch thị xã còn thế nữa là bây giờ làm Bí thư Thị ủy. Còn gì phải khách khí nữa chứ?
Nhưng mặc kệ mọi người có vui hay không vui, Bí thư Lưu cùng sẽ kiên định thực hiện chiến lược chính trị của mình.
Đương nhiên, Tỉnh ủy và Địa ủy chưa có ý kiến phúc đáp chính thức. Lưu Vĩ Hồng cũng không không thâm nhập quá sâu cào vấn đề kết hợp xã và khu. Chỉ là đưa tin ra cho mọi người thôi, để tạo nên một không khí căng thẳng một chút, cho mọi người hiểu rằng từ nay về sau phải kiên định bước về phía trước cùng với Bí thư Lưu, không được chần chừ, bằng không thì việc kết hợp xã và khu chính là “bữa tiệc lớn” chuẩn bị cho mình.
Cuộc họp cán bộ kết thúc tốt đẹp.
Phương Trung Hàn và Lưu Vĩ Hồng thịnh tình mời Dương Hiểu Quân đến nhà khách Hạo Dương dùng cơm. Lúc ăn cơm, mấy lãnh đạo chủ chốt của Địa khu Tào Chấn Khởi, Chu Kiến Quốc cũng qua để tiếp Dương Hiểu Quân.
Theo lý mà nói, Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Dương Hiểu Quân này đến thì mấy người Tào Chấn Khởi và Chu Kiến Quốc đều nên ra mặt đón chào. Ít nhất phải có mặt ở cuộc họp cán bộ thị xã Hạo Dương này. Đây cũng là lễ tiết cần có. Nhưng không biết vì sao mà Tào Chấn Khởi không có mặt mà đến khi mời cơm khách thì mới đến.
Có lẽ, Bí thư Tào không muốn tham gia cuộc họp này.
Cuộc họp bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ hôm nay lại đánh vào đúng Tống Hiểu Vệ. Tào Chấn Khởi có mặt thì chỉ càng bị muối mặt mà thôi.
Mất mặt lắm!
Bí thư Địa ủy, Bí thư Thị ủy nhất trí liên kết với nhau mà đánh không lại một Chủ tịch thị xã còn trẻ tuổi, như thế thì muối mặt chứ còn gì. Tuy rằng, xuất thân của Lưu Vĩ Hồng là một “vấn đề lớn”, nhưng trong lòng Tào Chấn Khởi cũng biết, lần đấu tranh này, người bọn họ đối mặt chỉ là Lưu Vĩ Hồng. Trưởng bối nhà họ Lưu thì ai cũng không nói lời nào lại càng không nhúng tay vào. Lưu Vĩ Hồng dựa vào bản lĩnh của mình cứng rắn dồn Phương Đông Hoa đến đường cùng, không thể không ký điều ước bất đắc dĩ.
Một cuộc họp cán bộ giương mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng thăng quan, làm cho Bí thư Tào muối mặt thì Tào Chấn Khởi sao đồng ý tham gia được?
Tống Hiểu Vệ đi rồi, Tào Chấn Khởi vẫn ở địa khu Hạo Dương. Có thể thấy, lần này Lưu Vĩ Hồng làm Bí thư Thị ủy tuyệt đối là một sự công kích lớn với uy danh của Tào Chấn Khởi.
Tuy nhiên sự bất mãn thậm chí là phẫn nộ này Tào Chấn Khởi chỉ có thể chôn chặt trong lòng chứ không để lộ ra. Đã thua rồi thì không thể thể hiện thái độ của người thua nữa.
Nhà khách Hạo Dương bày ra đủ các món ngon. Buổi tiệc vô cùng phong phú. Trong bữa tiệc mọi người cùng chúc rượu Dương Hiểu Quân. Không khí vô cùng hài hòa, cũng vô cùng náo nhiệt. Buổi tiệc tan trong sự vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Dương Hiểu Quân khéo léo từ chối lời mời ở lại nghỉ của lãnh đạo Thị ủy Hạo Dương và lập tức lên chiếc xe Audi rời Hạo Dương về Tỉnh.
Ngày đi làm hôm sau, Lưu Vĩ Hồng đến trụ sở Thị ủy làm việc, vào thẳng văn phòng của Tống Hiểu Vệ.
Mặc kệ nói như thế nào vẫn phải làm cái thủ tục bàn giao tiếp nhận. Tối hôm qua Tống Hiểu Vệ chủ động gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, lại một lần nữa y tỏ vẻ chúc mừng hắn, đồng thời mời hắn sáng hôm sau đến văn phòng y ngồi chơi chút.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đồng ý.
Hắn vô cùng hiểu suy nghĩ của Tống Hiểu Vệ. Đối với Hạo Dương, Tống Hiểu Vệ chắc là không có cảm tình tốt gì mấy. Trạm thứ nhất trên con đường làm quan của y chính là bắt đầu ở Hạo Dương. Lúc mới nhậm chức, trong lòng đầy ý tưởng dạt dào nhưng kết quả cuối cùng vẫn là mặt xám mày tro. Sự khác biệt lớn như vậy thì không phải ai cũng chịu đựng được.
Sự chịu đựng của Tống Hiểu Vệ quả là giỏi, nhiều nhất cũng chỉ là có giận mà không bộc lộ ra ngoài. Sợ rằng trong tâm trạng của y cũng chỉ muốn lập tức rời khỏi Hạo Dương. Cả cuộc đời cũng không muốn bước thêm một bước lên mảnh đất này nữa.
Về phần tâm lý của Lưu Vĩ Hồng thì không hề nghi ngờ cũng muốn Tống Hiểu Vệ sớm rời đi. Nhưng hắn ta không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian và sức lực ở cái việc bàn giao tiếp nhận về cơ bản chẳng có cái ý nghĩa gì kia.
Lần này Lưu Vĩ Hồng ra trụ sở Thị ủy làm việc, “đãi ngộ” đương nhiên khác biệt lớn. Tất cả các cán bộ gặp trên đường ai nấy đều đứng lại, vẻ mặt tươi cười hỏi han Bí thư Lưu. Từ hôm nay trở đi, Lưu Vĩ Hồng chính là chúa tể thực sự của tòa nhà Thị ủy này. Tiền đồ của mọi người sẽ nằm trong tay vị Bí thư trẻ tuổi Lưu Vĩ Hồng này.
Lưu Vĩ Hồng vẫn là bộ dạng cũ, mỉm cười gật đầu đáp lễ, không vội vàng lên lầu ba mà đi thẳng vào văn phòng của Tống Hiểu Vệ.
Cửa văn phòng đang mở rộng, Tống Hiểu Vệ dùng cách này để bày tỏ sự hoan nghênh của mình đối với Lưu Vĩ Hồng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 763: Phó chủ tịch thường trực Địa khu Mông Thành
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
-Xin chào Bí thư Tống!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hỏi Tống Hiểu Vệ. Trước đây hắn thường gọi là Bí thư Tống Hiểu Vệ thì hôm nay tự nhiên đã có chút thay đổi.
-Xin chào Bí thư Lưu!
Tống Hiểu Vệ cũng mỉm cười chào Lưu Vĩ Hồng, tiến lên một bước bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
-Bí thư Lưu, xin mời!
Hai người sóng vai ngồi ở ghế sôfa. Thư ký của Tống Hiểu Vệ đưa trà lên rồi ra ngoài.
-Bí thư Lưu, mời hút thuốc.
Tống Hiểu Vệ cầm thuốc lá trên bàn trà đưa cho Lưu Vĩ Hồng. Đúng là cái kiểu khách khí này thể hiện “khoảng cách” xa xôi giữa hai người. Đối diện với vị kế nhiệm trẻ tuổi này, tâm trạng Tống Hiểu Vệ vô cùng phức tạp.
Rất rõ ràng, trong sự đọ sức với Lưu Vĩ Hồng thì y đã thất bại, thất bạo hoàn toàn. Từ đầu đến cuối Lưu Vĩ Hồng đều nắm giữ quyền chủ động, dường như đây là hai tuyển thủ có cấp bậc rất khác xa nhau cùng đấu võ. Tống Hiểu Vệ trăm phương nghìn kế thi triển thế lực nhưng lại bị Lưu Vĩ Hồng tùy tay hóa giải mà hành động lại vô cùng tự nhiên, thảnh thơi dư sức. Tống Hiểu Vệ từ đầu đến cuối bị chèn ép không hề có chút khả năng chiến thắng.
Muốn nói Tống Hiểu Vệ không hận Lưu Vĩ Hồng thì là không đúng. Nếu có khả năng, Bí thư Tống không ngại cắt Bí thư Lưu thành muôn mảnh, nuốt từng mảnh vào bụng để nguôi mối hận trong lòng. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, Tống Hiểu Vệ lại có chút cảm ơn Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng không vội vàng giết y mà ở thời khắc mấu chốt lại cứu vớt con đường làm quan của y.
Sau chuyến đi Đại Ninh của Lưu Vĩ Hồng, khi trở về liền biến thành Bí thư Thị ủy. Kết quả như vậy, Tống Hiểu Vệ ngay từ đầu là tuyệt đối không thể tưởng tượng được
Khi Phương Đông Hoa gọi điện thoại cho y thông báo quyết định của Tỉnh ủy thì Tống Hiểu Vệ khiếp sợ vô cùng. Đương nhiên, Phương Đông Hoa cũng không bỏ mặc kệ Tống Hiểu Vệ như vậy. Tỉnh ủy đã quyết định điều Tống Hiểu Vệ về Địa khu Mông Thành đảm nhiệm ủy viên Địa ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân Địa khu Mông Thành. Chức vụ này không kém so với chức vụ ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy Hạo Dương. Ít nhất cũng coi như là ngang hàng.
So sánh mà nói, Tống Hiểu Vệ vô cùng muốn đến Mông Thành làm Phó chủ tịch thường trực Địa khu chứ không hề muốn tiếp tục ở Hạo Dương này làm Bí thư Thị ủy. Bởi vì Mông Thành là “Căn cứ địa cũ” của Phương Đông Hoa. Từ trên xuống dưới đều là các cán bộ được Phương Đông Hoa đề bạt lên. Tống Hiểu Vệ lấy thân phận là thư ký tiền nhiệm của Phương Đông Hoa đến Mông Thành đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường trực Địa khu. Có thể thấy hoàn cảnh công tác mạnh hơn ở Hạo Dương gấp trăm lần. Ít nhất sẽ không gặp lại một người “yêu nghiệt” như Lưu Vĩ Hồng. Đến Mông Thành rồi, Tống Hiểu Vệ mới là nhân vật lớn thực sự, chứ không giống như ở Hạo Dương bây giờ, chỉ là một Bí thư Thị ủy trên danh nghĩa. Trên thực tế, lúc nào cũng bị hạn chế bởi Chủ tịch thị xã.
Mặt khác còn có một điều, Chủ tịch Địa khu Mông Thành đã năm mươi bảy, năm mươi tám tuổi, sắp đến tuổi về hưu rồi. Tống Hiểu Vệ qua đó làm Phó thường vụ hai năm thì chỉ cần không có sơ suất gì, đợi cấp trên về hưu là Tống Hiểu Vệ về cơ bản có thể lên tiếp nhiệm cương vị Chủ tịch Địa khu.
Nói ra, Phương Đông Hoa rất chiếu cố y. Có lẽ, đây cũng là điều mà Phương Đông Hoa thấy thẹn trong lòng, muốn bồi thường cho Tống Hiểu Vệ. Nếu Nếu Tống Hiểu Vệ tiếp tục ở thị xã Hạo Dương, tiếp tục “hợp tác” với Lưu Vĩ Hồng thì càng ngày càng bị ức chế. Mỗi ngày sẽ trôi qua thật mệt mỏi. Hơn nữa tiếp tục bị đè nén hơn một năm rưỡi nữa, con đường làm quan của Tống Hiểu Vệ có thể thực sự sẽ bị hủy hoại. Trong con mắt của Phương Đông Hoa nhất định sẽ gắn cho y một cái mác “không có năng lực”.
Nói thật, lúc Tống Hiểu Vệ vừa mới đến Hạo Dương nhậm chức cũng không thấm cái “tinh thần” này một cách triệt để lắm. Sự sắp xếp như thế này đại thể giống như việc sắp xếp về sau đối với các thư ký lãnh đạo Tỉnh ủy chủ yếu khác. Toàn tỉnh mười lăm huyện thị, trong số các nhân vật của Đảng, xuất thân thư ký của lãnh đạo không chỉ có một người. Nếu như tính thêm nhân vật số một các Cục trực thuộc Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thì xuất thân từ thư ký lãnh đạo càng nhiều. Thư ký lãnh đạo chính là một con đường thăng quan tiến chức cực nhanh.
Tống Hiểu Vệ chỉ có điều mơ hồ biết được. Y có một “nhiệm vụ” đó chính là phải “coi chừng” Lưu Vĩ Hồng.
Thời gian trôi, thân phận của Lưu Vĩ Hồng càng sáng sủa. Thế lực mạnh mẽ phía sau dần dần ngoi lên thì Tống Hiểu Vệ mới nhận thức càng sâu thêm về việc này. Dù là vẫn mơ mơ hồ hồ nhưng cũng đã nắm bắt được một chút sự thật. Hóa ra mình không cẩn thận một chút, suýt chút nữa là bị rơi vào lốc xoáy đấu tranh chính trị cao tầng.
Lưu Vĩ Hồng là con cháu dòng chính của Lưu gia. Như thế nào thì cũng không thể đối xử như một vị Chủ tịch thị xã bình thường được.
Trước đó, Tống Hiểu Vệ đối với mối quan hệ của Phương Đông Hoa và một số nhân vật lớn của giới chính trị cũng chỉ là biết sơ sơ. Y chỉ là thư ký của Phương Đông Hoa, có một số chuyện Phương Đông Hoa chắc chắn sẽ không nói rõ với y Trên chính trị có rất nhiều thứ đều phải tự mình lãnh hội, còn về lãnh hội được nhiều hay thì phài xem tài năng của mỗi người.
Nghe nói mối quan hệ nhà họ Lưu và các nhà chính trị lớn không hòa thuận như vậy mà Lưu Vĩ Hồng lại càng không muốn tiếp đãi người ta.
Sau khi dần dần hiểu được sự thật, Tống Hiểu Vệ trong lòng lạnh băng. Y thức tỉnh nhận ra rằng mình đã trở thành “một khẩu súng” được phái đến Hạo Dương một cách u mê. Bất luận là kết quả đấu tranh cuối cùng như thế nào thì kết cục của “khẩu súng đó” đều không tốt như vậy.
Tuy nhiên Tống Hiểu Vệ cũng hiểu mình không còn cách nào hóa giải. “Ân chủ” của y là Phương Đông Hoa. Những chuyện mà Phương Đông Hoa muốn y làm thì y không thể không làm. Thư ký lãnh đạo cố nhiên là con đường lên chức rất nhanh nhưng tiền đồ bản thân mình cũng gắn cùng với lãnh đạo. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Vấn đề nằm ở chỗ, nhiệm vụ mà Phương Đông Hoa giao cho y khá là gian nan, hơn nữa đừng nói đến lai lịch cỡ lớn của Lưu Vĩ Hồng mà chỉ nói đến riêng bản lĩnh của hắn thôi thì Tống Hiểu Vệ cũng đã không có cách nào để chơi hắn được rồi.
Mấy lần đấu nhau, thất bại lại hoàn thất bại!
Con đường làm quan trước mắt hiển nhiên là một màu ảm đạm.
Cũng may vào lúc này xảy ra chuyện của Hồ Ấu Thanh, Phương Đông Hoa vì tiền đồ trước mắt mà tự mình xông trận. Tống Hiểu Vệ thở ra nhẹ nhõm. Y vô cùng hiểu lần đi Đại Ninh này của Lưu Vĩ Hồng thì sẽ không còn “án ngữ” trước mắt mình nữa. Không nắm chắc thì Phương Đông Hoa sẽ tuyệt đối không xuất mã. Dù là không thể lôi Lưu Vĩ Hồng xuống hoàn toàn thì ít nhất cũng khiến hắn ngồi ghế đá ở phòng ngoài rìa.
Ai biết được rằng sau cuộc hành trình đi Đại Ninh của Lưu Vĩ Hồng thì kết quả sẽ là như vậy đâu.
Thật không biết Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh gì mà ngay cả Phương Đông Hoa động đến cũng phải tím mặt.
Đúng vậy, chính là mặt mũi bầm dập.
Dù là trong quá trình giao đấu, Tống Hiểu Vệ không rõ ràng nhưng trong quyết định thình lình này của Tỉnh ủy, Tống Hiểu Vệ có thể khẳng định, Phương Đông Hoa cũng kinh ngạc. Đừng nói là năng lực trả đòn, thậm chí là đỡ đòn cũng không có nhiều, vô cùng chật vật. Không thể không thỏa hiệp một cách toàn diện với Lưu Vĩ Hồng, chủ động đưa Lưu Vĩ Hồng lên vị trí Bí thư thị ủy. Nhờ vào điều này để đổi lấy sự tạm thời “bớt giận” của Lưu Vĩ Hồng.
Trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, Tống Hiểu Vệ thông qua một số mối quan hệ của mình ở trong tỉnh nắm được một số thông tin. Đề nghị đưa Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Bí thư Thị ủy Hạo Dương chính là xuất phát từ miệng Phương Đông Hoa. Đồng thời cũng nhận được sự tán thành của Bí thư Tỉnh ủy Hồ Cao Sơn và Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong. Như thế mới trở thành “quyết định chung” trong thời gian cực ngắn như thế.
Tóm lại Phương Đông Hoa nhất định là bị dồn đến góc tường, không còn cách nào khác mới phải giơ cờ trắng đầu hàng.
Phương Đông Hoa là ai?
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh!
Từng bước từng bước từ một Địa khu lên địa vị cao, kinh nghiệm đấu tranh mười năm chốn quan trường thì phong phú đến mức nào? Ngẩn ra là bị Lưu Vĩ Hồng vừa ra tay liền đánh ngã. Chỉ không biết là phía sau hắn ta có cao tầng nhà họ Lưu làm hậu thuẫn hay không?
Chắc là có!
Tống Hiểu Vệ thật sự không tin lắm, chỉ dựa vào bản thân một mình Lưu Vĩ Hồng mà lại có hể đánh bại được “con cáo già” Phương Đông Hoa một cách sạch sẽ như vậy.
- Bí thư Lưu, Hạo Dương dưới sự lãnh đạo của cậu chắc chắn sẽ có biến chuyển từng ngày.
Tống Hiểu Vệ trong đầu suy nghĩ vô cùng nhưng trên mặt thì luôn giữ nụ cười ôn hòa, nịnh bợ Lưu Vĩ Hồng một cách rất tự nhiên.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư Tống quá khen, Hạo Dương phát triển hơn một năm nay chủ yếu là nhờ vào công lao của tập thể lãnh đạo Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã. Chúng ta có một lớp trưởng tốt mà.
Trường hợp như vậy cũng là cần phải nói, dù sao thì cũng không phải nên đánh vào mặt của Tống Hiểu Vệ mà.
Tống Hiểu Vệ cười, liên tục xua tay.
Lưu Vĩ Hồng hút một hơi thuốc lá rồi nói:
- Bí thư Tống, Mông Thành là một nơi tốt. Tôi tin rằng về sau Bí thư nhất định sẽ dẫn dắt quần chúng Mông Thành sớm thoát nghèo.
Tống Hiểu Vệ mỉm cười nói:
-Điều này thì không dám. Nền kinh tế của Mông thành muốn phát triển mạnh thì mấu chốt vẫn là phải dựa vào các anh minh dẫn dắt. Không giấu gì Bí thư Lưu, hơn một năm làm việc với cậu, tôi đã học được rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Rất cảm ơn cậu!
Tống Hiểu Vệ nói những lời này, nhìn qua rất thành khẩn.
Tỉnh ủy quyết định Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Bí thư Thị ủy Hạo Dương. Khi thảo luận về phương hướng của Tống Hiểu Vệ đã nói đến nền kinh tế phát triển nhanh hơn một năm qua, cho rằng Tống Hiểu Vệ về phương diện phát triển kiến thiết kinh tế cũng là có tài năng nhất định. Tuy sự kiến thiết nền kinh tế Hạo Dương là do Lưu Vĩ Hồng làm chủ. Nhưng dù sao Tống Hiểu Vệ là nhân vật số một của Thị ủy cũng không thể nói là không có công gì. Vì thế cuối cùng quyết định cho Tống Hiểu Vệ đến Mông Thành đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường trực Địa khu, hỗ trợ công tác kiến thiết kinh tế của Chủ tịch Địa khu.
Bằng không, nói không chừng sẽ điều Tống Hiểu Vệ về cơ quan lớn trong tỉnh, ngồi đó rảnh rỗi.
Hiện tại lập tức phải rời khỏi cái nơi người ta phát ghét Hạo Dương này, đi đến một cương vị mới, trong lòng Tống Hiểu Vệ ngoại trừ sự khuất nhục ra thì cũng tràn trề hy vọng. Hơn nữa Tống Hiểu Vệ đang cố gắng nỗ lực bù đắp mối quan hệ giữa y và Lưu Vĩ Hồng. Mặc kệ là trong lòng Tống Hiểu Vệ căm hận Lưu Vĩ Hồng đến thế nào thì cũng không muốn sống chết đắc tội con cháu chính tông ba đời này làm gì. Nhưng hôm nay khi giữa họ không có sự xung đột lợi ích gì nữa rồi, Tống Hiểu Vệ mới không giữ những mâu thuẫn trước đây canh cánh trong lòng. Có thể có mối quan hệ tốt một chút với Lưu Vĩ Hồng chắc chắn không phải là chuyện xấu.
Chính trị là chính trị chứ không phải là bọn trẻ con đánh nhau.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư Tống quá khách khí. Tôi vô cùng khâm phục tài hoa và nhân phẩm thường ngày của Bí thư Tống. Hy vọng Bí thư Tống về sau còn có thể thường xuyên chỉ đạo công tác của Hạo Dương chúng tôi.
Xem ra, Lưu Vĩ Hồng và Tống Hiểu Vệ là cùng tâm tư như nhau.
Tống Hiểu Vệ cười ha hả, tâm tình buồn bực có chút chuyển biến tốt đẹp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 764: Công tác trọng điểm của Bí thư Lưu
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Cái gọi là bàn giao tiếp nhận giữa Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng chỉ làm trong một ngày. Buổi tối, Lưu Vĩ Hồng đại diện cho Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương mở tiệc ở nhà khách Hạo Dương tiễn chân Tống Hiểu Vệ.
Giữa trưa thì Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi và Chủ tịch Địa khu Chu Kiến Quốc mở tiệc tiễn chân Tống Hiểu Vệ. Các lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban nhân dân Địa khu cũng đến. Tống Hiểu Vệ là ủy viên Địa ủy rất xứng với cái lễ này. Nói ra, Tào Chấn Khởi có chút hơi áy náy với Tống Hiểu Vệ. Trong địa bàn của ông ta, không thể chiếu cố Tống Hiểu Vệ mà lại bị Lưu Vĩ Hồng ép phải đi mà không vinh dự chút nào.
Tuy nhiên Tống Hiểu Vệ không nghĩ như vậy, chỉ cần mau mau rời khỏi nơi này là được.
Hơn nữa thua Lưu Vĩ Hồng thì hiện tại Tống Hiểu Vệ cũng cũng không cảm thấy mất mặt bao nhiêu. Phương Đông Hoa kia chẳng phải cũng thất bại rồi sao?
Sáng ngày hôm sau, Tống Hiểu Vệ rời khỏi Hạo Dương quay về Đại Ninh. Dù là Tỉnh ủy đã điều động y đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực ủy ban nhân dân Địa khu Mông Thành nhưng văn kiện chính thức thì vẫn chưa công bố, vẫn còn một trình tự nữa phải làm. Đợi sau khi văn kiện tuyên bố nhậm chức chính thức được công bố thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đưa y đến Mông Thành nhậm chức.
Tống Hiểu Vệ trực tiếp đi ra từ tòa nhà Địa ủy đường Đại Nghĩa chứ không quay lại tòa nhà Thị ủy.
Buổi sáng tám giờ ba mươi phút, Lưu Vĩ Hồng đúng giờ đi vào phòng họp nhỏ của trụ sở làm việc Thị ủy. Hội nghị thường vụ Thị ủy họp ở đây. Đây là hội nghị thường vụ đầu tiên sau khi Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thị ủy Hạo Dương.
Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng làm Bí thư kiêm Chủ tịch thị xã thì bộ máy Thị ủy Hạo Dương chỉ còn lại mười người. Cũng giống như bộ máy Địa ủy vậy. Đều là số chẵn.
Chín vị ủy viên thường vụ khác đã sớm đến phòng họp rồi.
Hội nghị lần đầu tiên sau khi Bí thư Lưu nhậm chức thì không ai có thể đến muộn. Phải đến sớm một chút để nghênh tiếp vị Bí thư Lưu thị xã Hạo Dương- vị Bí thư thị ủy duy nhất trong lịch sử không kiêm nhiệm luôn chức ủy viên Địa ủy. Đồng thời cũng là vị Bí thư có uy danh cao nhất. Đây chính là lễ tiết cơ bản.
Tám giờ hai mươi chín phút, Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi vào phòng họp.
Phó Chủ tịch thường trực thị xã Hùng Quang Vinh đứng dậy đầu tiên, vỗ tay. Rất nhanh trong phòng họp vang lên một tràng pháo tay.
Lưu Vĩ Hồng bước vào trong tiếng vỗ tay, mỉm cười gật đầu rồi đi đến vị trí Chủ tịch, nhẹ nhàng khoát tay xuống. Tiếng vỗ tay dứt.
-Mời các đồng chí ngồi!
Lưu Vĩ Hồng khi ngồi xuống vị trí ghế Chủ tịch thì mỉm cười nói.
Các ủy viên thường vụ theo lời ngồi xuống.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng đảo qua khuôn mặt của từng thành viên hội nghị. Chủ nhiệm thường vụ Hội đồng nhân dân thị xã Cổ Kiến Hiên, Phó bí thư Thị ủy Lưu Khánh Long, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Lý Đại Quần, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đinh Lập Quốc, Phó Chủ tịch thường trực thị xã Hùng Quang Vinh, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Long Tự Hiên, Trưởng ban Tuyên giáo Trương Thủ Chính, ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thị xã Phiền Quốc Sinh, Chánh văn phòng Thị ủy Hàn Tiến Hỉ.
Đều là người quen cả. Nhưng hôm nay vẻ mặt của những người này không giống như trước đây. Ai nấy đều hết sức chăm chú nhìn Bí thư Lưu. Ánh mắt Bí thư Lưu nhìn qua mỉm cười tỏ ý thăm hỏi.
Thị xã Hạo Dương từ hôm nay trở đi, chính thức bước vào “thời đại Lưu Vĩ Hồng”.
Hôm nay đề tài thảo luận có rất nhiều vấn đề mà Tống Hiểu Vệ đã định ra khi còn đương chức. Bởi vì Lưu Vĩ Hồng đột nhiên bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đi, một số công việc trong thị xã trên thực tế tạm thời dừng một khoảng thời gian. Cũng không phải là vì không có Lưu Vĩ Hồng mà công việc của thị xã Hạo Dương không có ai làm mà mấu chốt là mọi người đều đang khấp khởi chờ đợi “phán quyết” cuối cùng, thực sự chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến chuyện công việc.
Nếu như thực sự thay đổi Chủ tịch thị xã thì rất nhiều công việc phải sắp xếp lại.
Không ngờ Chủ tịch thị xã không đổi mà là thay đổi Bí thư. Cũng may Lưu Vĩ Hồng vốn là nhân vật số một trên thực tế thị xã Hạo Dương, ngồi trên vị trí mà Tống Hiểu Vệ đã từng ngồi thì cũng chẳng có gì là “ không hợp lý”. Hội nghị rất nhanh chóng đi vào vấn đề chính, bắt đầu nghiên cứu các công việc. Điểm khác biệt giữa Lưu Vĩ Hồng và Tống Hiểu Vệ cũng dần dần thể hiện ra. Tất cả các đề tài thảo luận, Lưu Vĩ Hồng đều nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu, chuyện gì cũng nắm rõ ràng.
Đây chính là tác phong nhất quán của Lưu Vĩ Hồng. Hai vị Phó Chủ tịch thị xã Hùng Quang Vinh, Phiền Quốc Sinh đã sớm quen rồi. Các thành viên khác của bộ máy, cũng có nghe qua nên đều không lấy làm lạ. Tuy nhiên mọi người cũng hiểu được một điều, dưới sự lãnh đạo của Lưu Vĩ Hồng, rất nhiều thói quen làm việc trước kia có thể cần có chút điều chỉnh.
Trong quan trường, hoàn cảnh công tác là gì? Là tác phong làm việc của nhân vật số một. Mỗi một trợ thủ đều tự giác phải thích ứng với thói quen làm việc của nhân vật số một. Chủ tịch thị xã giống như Lưu Vĩ Hồng này thì vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Không đem Bí thư Thị ủy để vào mắt, trở thành một hiện tượng vô cùng cá biệt.
Lưu Khánh Long và Tống Hiểu Vệ trước đây có mối quan hệ khá là thân thiết, trong lòng quả nhiên có chút bất an. Lưu Vĩ Hồng dù là vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn nhưng nghĩ kỹ thì có thể phát hiện ra Lưu Vĩ Hồng kỳ thực khá là coi trọng quy tắc. Chỉ cần anh không chủ động động đến hắn, hắn sẽ không đối đầu với anh, có thể bình yên vô sự. Điều đặc biệt quan trọng là bất kể anh là người của ai, mấu chốt là anh làm tốt công việc của mình. Làm tốt công việc theo chức trách của mình thì Lưu Vĩ Hồng sẽ càng đề cao anh.
Làm việc dưới quyền một Bí thư như thế thành ra là khá đơn giản. Các mối quan hệ không quá rắc rối phức tạp, bởi vì có một tiêu chuẩn mà ai cũng nhìn thấy được.
Sau khi tất cả đề tài thảo luận xong, ánh mắt của mọi người dừng lại trên mặt Lưu Vĩ Hồng, chờ Bí thư Lưu phát biểu tổng kết.
- Các đồng chí, ở đây tôi vẫn có một việc muốn nói với mọi người.
Mọi người lấy tinh thần. Hội nghị đầu tiên sau khi Bí thư Lưu nhậm chức, những công việc đặc biệt được đưa ra, chẳng hỏi thì cũng biết là vô cùng quan trọng. Có thể nói, nó thể hiện phương hướng công tác chủ yếu thời gian về sau này của Thị ủy.
-Điều tôi muốn nói đến là kiến thiết đội ngũ cán bộ. Nói ra thì đây cũng là quen thuộc bình thường rồi. Nhưng vẫn cần phải nói, hơn nữa lại còn phải nói một cách càng chú trọng hơn. Sự đảm bảo cơ bản của sự phát triển nhanh chóng cuả Thị xã Hạo Dương là gì? Không phải là cái gì khác mà chính là kiến thiết đội ngũ cán bộ. Chỉ có tạo ra một đội ngũ cán bộ mạnh mẽ thì sự phát triển của chúng ta mới duy trì dài lâu, mới có động lực được. Đương nhiên việc tạo ra một đội ngũ cán bộ mạnh mẽ như thế nào thì rất đáng để chúng ta thảo luận.
Mọi người vẻ mặt càng chăm chú. Một số ít người trong số đó thần sắc bất an.
Quả nhiên, chuyện đầu tiên sau khi Bí thư Lưu nhậm chức chính là nắm thóp mọi người. Nói ra có chút bức bách gấp gáp. Lưu Vĩ Hồng rốt cục tuổi trẻ có khí thế nhưng lại thiếu chút kiên nhẫn. Nhưng điều này có liên quan đến kinh nghiệm của một Chủ tịch xã có thế lực. Hắn ta không phải là Bí thư mới nên không cần thiết phải nể mặt ai, vừa mới lên chức xong là lập tức vung tay nắm lấy mũ quan của người khác.
-Tất cả mọi người đều biết rõ rằng, cách đây không lâu đã báo cáo lên Địa ủy và Tỉnh ủy trình bày tính quan trọng và tính khả thi của việc kết hợp xã và khu. Chuyện này, lúc đầu tôi và Bí thư Tống đã bàn luận nhiều lần. Tại sao lại muốn kết hợp xã và khu? Trên thực tế chính là vấn đề kiến thiết đội ngũ cán bộ, cũng là đơn giản hóa cơ cấu chính quyền, nâng cao hiệu suất, đi đôi vấn đề trách nhiệm và quyền lợi chính quyền cơ sở. Thị xã Hạo Dương của chúng ta, ba phố làm việc, mười khu, năm mươi ba xã, thị trấn đã chia Hạo Dương của chúng ta với diện tích hơn một ngàn năm trăm ki-lô-mét vuông thành rất nhiều phần nhỏ. Những xã thị trấn lớn thì cũng chỉ rộng sáu, bảy mươi ki-lô-mét vuông, mười mấy hai mươi thôn hành chính, dân số hai mươi nghìn dân. Những xã, thị trấn nhỏ thì càng không cần nói đến, quản hơn mười thôn hành chính, ba bốn mươi kilomet vuông, dân số sáu, bảy nghìn. Có một số nơi thôn lớn một chút thì đều có khoảng hai, ba nghìn người.Vì thế toàn bộ thị xã Hạo Dương ngoài khu thị xã ra thì thực sự chẳng có lấy một trung tâm thực sự. Đặc biệt là ở phía Bắc thì vấn đề này càng nổi bật. Các đồng chí, mọi người chắc đều thấy được tác dụng của việc thúc đẩy kinh tế của khu trung tâm rồi. Cũng giống như thành phố trực thuộc trung ương, một thành phố như vậy có thể kéo theo sự phát triển kinh tế của vài khu xung quanh nó, mà bản thân nó cũng là một nguồn tài chính lớn của đất nước. Cơ cấu quản lý hiện tại của chúng ta, quyền hạn của xã thị trấn quá nhỏ, công năng không đầy đủ, căn bản không có cách nào để phát triển được những nơi đó được. Thế nên việc kết hợp xã và khu, tôi cho là nhất định phải làm. Hình thức cũ đã không còn phù hợp với tình hình phát triển kinh tế hiện tại nữa mà.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi mà nói. Hùng Quang Vinh khóe miệng có vẻ tươi cười. Y đi theo Lưu Vĩ Hồng đã nhiều năm, rất ít khi thấy Lưu Vĩ Hồng báo cáo thao thao bất tuyệt, bình thường đều là những lời nói đơn giản mà thôi, chỉ nói rõ công việc là được rồi chứ không nhiều lời. Chính là vì việc kếp hợp xã và khu Lưu Vĩ Hồng rất xem trọng nên mới phá lệ nói nhiều như thế mà thôi.
-Kết cấu quản lý bốn cấp trên thực tế đã bộc lộ ra rất nhiều vấn đề nổi cộm trong việc kiến thiết đội ngũ cán bộ. Đầu tiên chính là tính chây ì. Khu hành chính xã, thị trấn quy hoạch quá nhỏ không có cách này để hợp thành sức mạnh tổng hợp, từ đó ảnh hưởng đến tính tích cực của các cán bộ. Dù là có một số cán bộ muốn làm việc gì đó nhưng lại không có cái điều kiện đó, không có hoàn cảnh ủng hộ. Lâu dần thì tâm lý chây ì dần hình thành. Làm việc gì cũng cần có chỉ thị rõ ràng của cấp trên, không có chỉ thị thì không làm. Cả ngày từ sáng đến tối lãng phí thời gian, hao mòn nhuệ khí. Tính chây ì đó chính là vấn đề lớn nhất tồn tại trong đội ngũ cán bộ chúng ta hiện tại cần phải giải quyết. Thứ hai chính là lãng phí thời gian, bỏ mặc mọi việc. Hà hà. Mọi người đừng cho rằng tôi đang nói chuyện giật gân. Bởi vì những công việc bình thường mọi người đều không coi trọng nữa. Nhưng sức lực dư thừa thì sao? Luốn muốn tìm việc gì đó làm để giết thời gian. Vậy là người thì đánh bài, người thì cờ bạc, người thì buôn chuyện. Tác phong càng ngày càng lười biếng. Một đội ngũ cán bộ như thế thì nhân dân làm sao có thể tin tưởng các cán bộ của chúng ta đây? Các đồng chí, đây không phải là vấn đề nhỏ đâu. Nó liên quan đến cả tiền đề chấp chính căn bản của Đảng chúng ta.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, giọng điệu dần dần nghiêm túc lên. Không khí trong phòng họp cũng trở nên căng thẳng hơn vài phần.
-Điều thứ ba chính là nhân viên vượt biên chế. Người nhiều hơn việc, đùn đẩy tắc trách, ai cũng đều không muốn gánh thêm trách nhiệm. Hội nghị ngày hôm nay, chính là muốn nói với mọi người xem nên làm như thế nào mới có thể kiến thiết tốt được đội ngũ cán bộ để gây dựng thành tích tốt. Làm tốt được công việc này thì các công việc khác có thể giải quyết dễ dàng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 765: Nhanh gọn, dứt khoát
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Sau khi chấm dứt Hội nghị Thường vụ Thị ủy, Lưu Vĩ Hồng mời Lưu Khánh Long và Đinh Lập Quốc đến văn phòng hắn một lúc.
Tống Hiểu Vệ mới đi khỏi sáng hôm nay, Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn lập tức đến phòng y làm việc, nên vẫn sử dụng văn phòng bên tòa nhà Ủy ban nhân dân thị xã bên kia. Đương nhiên, sớm muộn gì cũng phải dọn, ở luôn trong ký túc xá số 2 cũng không ra thể thống gì. Lúc này Lưu Vĩ Hồng kiêm nhiệm cả chức Chủ tịch và Bí thư nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi.
Hắn nhận chức Bí thư Thị ủy này vô cùng gấp gáp. Tỉnh tự mình can thiệp việc điều chỉnh nhân vật số một thị xã cũng là ngoại lệ, tự nhiên cũng không có khả năng chọn người đến đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã Hạo Dương. Chuyện này phải do mấy người Tào Chấn Khởi và Chu Kiến Quốc quyết định. Bước lên vượt cấp là điều tối kỵ, nhưng lãnh đạo qua mặt cấp dưới cũng không được người hoan nghênh.
Có lẽ Tào Chấn Khởi sẽ không đồng ý Lưu Vĩ Hồng kiêm nhiệm chức Chủ tịch thị xã trong thời gian dài. Lưu Vĩ Hồng gánh cả Bí thư và Chủ tịch trong thủ phủ Địa khu, chắc chắn Tào Chấn Khởi không muốn quan tâm cũng không được.
Lưu Vĩ Hồng mới làm Bí thư Thị ủy, lập tức tìm phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng và Trưởng Ban Tổ chức cán bộ nói chuyện cũng là chuyện hợp lý.
Vào phòng làm việc của Chủ tịch thị xã, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười mời Lưu Khánh Long và Đinh Lập Quốc ngồi xuống ghế sô pha, Trần Khải Hoa pha trà thơm.
- Đồng chí Khánh Long, đồng chí Lập Quốc, trong hội nghị vừa rồi, các đồng chí cơ bản đều đồng ý nghiêm túc chấn chỉnh xây dựng đội ngũ cán bộ. Chúng ta phải bàn bạc kỹ, xem chúng ta phải thực hiện công tác này như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng vừa đưa thuốc cho cấp dưới, vừa thuận miệng nói, rất bình thản.
Trước kia hắn gọi Lưu Khánh Long là “Bí thư Lưu” hoặc “Bí thư Khánh Long”, giờ tất nhiên nên sửa lại, gọi là đồng chí cả. Điều này cũng do Lưu Vĩ Hồng đã nuôi dưỡng thành thói quen bên Ủy ban nhân dân thị xã, đối xử với các đồng chí trong bộ máy đều bình đẳng.
Trong lòng Lưu Khánh Long cảm thấy hơi mất tự nhiên, rất ít khi nghe người khác gọi như thế, chỉ có các lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy mới có thể gọi gã như thế.
Nhưng gã cũng không lộ ra mặt. Đây chính là “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”. Giờ là thời đại Lưu Vĩ Hồng, Lưu Khánh Long không thể trực tiếp chống chọi lại được. Chỉ là cách xưng hô, đâu cần phải so đo.
Trong hội nghị Thường vụ vừa rồi, mọi người đề xuất với Bí thư Lưu nên “tăng cường xây dựng đội ngũ cán bộ”. Thảo luận đề tài này, ai ai cũng đều khen ngợi, không người nào nói “không”. Đây là chương trình nghị sự lần đầu tiên sau khi Lưu Vĩ Hồng chính thức làm Bí thư Thị ủy, cũng tương đương với đường lối làm việc của Lưu Vĩ Hồng sau này. Nếu làm trái nguyên tắc và chống lại Bí thư mới, chẳng lẽ não bị úng nước hay sao?
Lưu Vĩ Hồng làm Chủ tịch thị xã đã ép Bí thư Thị ủy thở không nổi, huống chi hiện tại đã trở thành Bí thư Thị ủy.
Lưu Khánh Long vội vàng nói:
- Xin Bí thư chỉ thị.
Trong trận cuồng phong Tống Hiểu Vệ, Lưu Khánh Long là điềm đạm nhất, cơ bản rất ít khi làm chim đầu đàn. Nhưng đồng thời Lưu Khánh Long cũng rất kiên định, nếu Bí thư Tống ra chỉ thị thì chấp hành rất nghiêm túc. Lưu Vĩ Hồng thật ra cũng khá trân trọng tính cách này của Lưu Khánh Long. Dù thế nào, Lưu Khánh Long khiêm tốn, lại có nguyên tắc, đó là những nguyên tắc thiết yếu của một vị quan tốt.
Hiện giờ thay đổi Bí thư Thị ủy, Lưu Khánh Long vẫn xử sự như trước, không tự quyết định, tình hình chung là dựa theo ý kiến của các lãnh đạo để giải quyết.
Đinh Lập Quốc không hé răng, chỉ chuyên chú nhìn Lưu Vĩ Hồng. Y vốn không phải là người nói nhiều, đã sớm bị lôi vào trận chiến với Lưu Vĩ Hồng, không cần bày tỏ lòng dạ của mình.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, khoát tay nói:
- Đồng chí Khánh Long, bàn chuyện công việc thôi, mọi người cứ nói thoải mái. Suy nghĩ của một mình tôi khó thể toàn vẹn được.
Lưu Khánh Long cười cười, cũng không nói gì nữa.
Mấy lời vờ vịt kiểu này của nhân vật số một hoàn toàn không thể cho là thật được. Nếu Lưu Vĩ Hồng dễ đối phó, sao có thể nổi tiếng ương ngạnh như vậy? Quan mới nhận chức như hắn, nói thế nào thì mình chấp hành thế ấy là được rồi.
Đừng tưởng tôi là cá mà câu chứ!
Thấy hai người họ ra vẻ chăm chú lắng nghe, Lưu Vĩ Hồng cũng không khách khí nữa, nghiêm mặt nói:
- Kết hợp thị xã và khu là xu hướng phát triển, tuy Địa ủy và Tỉnh ủy còn chưa có thư phúc đáp chính thức, nhưng hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu. Một khi Tỉnh ủy phê chuẩn làm thí điểm, chúng ta có thể đưa ra một phương án hoàn chỉnh.
Dường như vị này đã khẳng định trên tỉnh chắc chắn sẽ phê chuẩn phương án của hắn, hơn nữa còn lấy Hạo Dương làm thí điểm.
Điều này cũng là điểm đặc biệt của Lưu Vĩ Hồng, trước sau đều tự tin như thế.
- Công tác kết hợp xã và khu phải làm cho tốt, có vài trọng điểm. Đầu tiên đương nhiên là phải quy hoạch khu vực lần nữa. Có một nguyên tắc đơn giản nhất, chính là phải làm theo chiều hướng phát triển kinh tế. Trọng điểm không chỉ ở chỗ kết hợp thị xã và khu, mà còn trọng điểm ở chỗ xây dựng thị trấn, xây dựng các thị trấn trung tâm. Thị trấn trung tâm có tác dụng rất lớn trong việc vực dậy, phát triển kinh tế các khu chung quanh. Như thị trấn Giáp Sơn huyện Lâm Khánh hiện nay cũng đã kéo toàn bộ kinh tế phía bắc huyện Lâm Khánh phát triển. Quy hoạch khu vực hành chính một lần nữa phải dựa theo nguyên tắc này. Việc này chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng, tìm cách tốt nhất. Trọng điểm thứ hai chính là bổ nhiệm cán bộ. Sáp nhập khu vực phải có đầy đủ điều kiện cơ bản. Bổ nhiệm cán bộ thích hợp đến lãnh đạo các xã và thị trấn mới là một trong những khâu quan trọng nhất. Có người tài đi đầu, nhân dân sẽ được lợi.
Lưu Vĩ Hồng đĩnh đạc nói không hề ngập ngừng, có thể thấy được hắn đã suy nghĩ kỹ về việc này và đã tính trước kỹ càng.
Hai điểm Lưu Vĩ Hồng nói, Lưu Khánh Long và Đinh Lập Quốc cũng không nghĩ khác. Lưu Vĩ Hồng đã lấy sự thật chứng minh tính chính xác của hắn. Khu Giáp Sơn của huyện Lâm Khánh vì có người tài như hắn lãnh đạo mới sải cánh bay lên phát triển nhanh như vậy.
- Phải dùng cách nào để tuyển dụng cán bộ là vấn đề quan trọng trước mắt chúng ta. Tất cả mọi người đều biết, chọn lựa cán bộ phải tài đức vẹn toàn. Nhưng cán bộ như thế nào mới được xem là tài đức vẹn toàn, có tiêu chuẩn nào để xem xét? Tôi cảm thấy, có thể tham khảo kinh nghiệm của Ban Tổ chức cán bộ Lâm Khánh, phải thường xuyên hóa, quy hoạch hóa chế độ khảo sát cán bộ. Khảo sát cán bộ không chỉ làm một lần. Dù sao cần tìm hiểu thêm thông tin, một lần khảo sát từ lâu là không đủ, phải tổng hợp cân nhắc mới có thể chọn lựa ra cán bộ thích hợp nhất. Công tác này, e là khiến hai vị phải vất vả hơn.
Lưu Khánh Long và Đinh Lập Quốc liên tiếp gật đầu, trong mắt đều hiện lên vẻ kỳ dị.
Bí thư Lưu không khiêm tốn, lúc nào cũng tỏ vẻ.
Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh xây dựng chế độ khảo sát cán bộ không phải là lúc Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Trưởng Ban Tổ chức cán bộ tiến hành sao? Có lẽ trong đầu hắn vẫn muốn rập khuôn máy móc ở thị xã Hạo Dương, nhưng vẫn chưa thực hiện được. Hiện giờ lên được Bí thư Thị ủy liền vội vã đề xuất.
- Bí thư, chế độ khảo sát cán bộ của ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh quả thật là biện pháp hữu hiệu dễ làm, cũng là chiêu cũ của Bí thư thôi. Ha ha…Thế này đi, tôi và đồng chí Lập Quốc sẽ đi Lâm Khánh học kinh nghiệm, liên lạc với các đồng chí bên Lâm Khánh, học tập kinh nghiệm của họ, lại căn cứ vào tình hình thực tế của Hạo Dương chúng ta mới làm một quy chế mới.
Lưu Khánh Long khẽ cười nói.
Lời nịnh bợ này xem như cũng có chút hợp lý. Nếu Lưu Vĩ Hồng không phải là Bí thư Thị ủy Hạo Dương, Lưu Khánh Long tuyệt đối sẽ không đề xuất đi học tập kinh nghiệm của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh, vậy không phải là tát vào mặt Tống Hiểu Vệ sao? Giờ thì khác rồi.
Đinh Lập Quốc cũng gật đầu nói:
- Tôi tán thành đề xuất của Bí thư Khánh Long.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Giao lưu công tác với nhau cũng là tất yếu thôi, tôi thấy cũng có thể được.
Có thể thấy Lưu Khánh Long rất quan tâm đến công tác này. Đổi Bí thư mới, Lưu Khánh Long lo ngại nhất là bị kềm kẹp. Dựa vào tính quyết đoán của Lưu Vĩ Hồng, phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng có khả năng bị kềm kẹp rất cao. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng chủ động bàn bạc với gã, giao trọng trách khảo sát cán bộ cho gã, hẳn cũng có thể đọc được những tín hiệu đầy thiện ý trong đó.
Lưu Vĩ Hồng làm việc ở thị xã Hạo Dương đã hơn một năm, dứt khoát, cứng rắn hơn người, trước sau đã xử lý mấy Thường vụ Thị ủy, ngay cả Bí thư Thị ủy cũng phải ra đi, có thể nói là phạm vào điều kiêng kỵ rất lớn. Nếu lúc này lại ra tay với Lưu Khánh Long không khỏi hơi quá đáng. Hơn nữa, làm Chủ tịch thị xã và Bí thư Thị ủy không giống nhau. Bí thư Thị ủy là nhân vật số 1, thử thách chính là kết hợp năng lực trong tay và năng lực đoàn kết phối hợp. Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng gánh trách nhiệm Bí thư Đảng ủy hành chính cấp huyện, hắn cũng phải dùng hết sức kết hợp các đồng chí trong bộ máy mới có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt các vị lãnh đạo cao cấp.
Luôn giống như gà chọi, e là các vị bô lão cũng không có nhiều thiện cảm với Lưu Vĩ Hồng lắm.
- Công tác khảo sát cán bộ, đồng chí Khánh Long chịu trách nhiệm chính. Đồng chí Lập Quốc và Ban Tổ chức cán bộ cùng phối hợp. Tôi hy vọng có thể mau chóng đưa ra một phương án khả thi, triển khai càng sớm càng tốt.
Lưu Vĩ Hồng vung tay hạ quyết định.
Lưu Khánh Long mỉm cười gật đầu.
Chung quy Lưu Vĩ Hồng cũng là người thông minh.
- Công tác trọng điểm thứ ba, kết hợp thị xã và khu, phân công cho các cán bộ làm. Đây cũng là việc lớn, nếu sắp xếp các cán bộ hiện có không tốt, rất dễ dẫn đến mâu thuẫn, tạo thành xã hội bất an, rối ren.
Lưu Vĩ Hồng còn nói thêm.
Hai hàng chân mày của Đinh Lập Quốc giương lên, nói:
- Bí thư Lưu, chuyện này đã cẩn thận càng phải cẩn thận hơn. Nếu đội ngũ cán bộ không ổn định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công tác ở thị xã.
Y là cán bộ lâu đời trong công tác tổ chức, hiểu biết sâu sắc về tầm quan trọng của việc ổn định đội ngũ cán bộ. Hơn nữa, dưới thể chế hiện có, quan niệm “công ăn việc làm ổn định” đã thâm căn cố đế. Hàng ngày nếu phải điều chỉnh công tác của một cán bộ thì sẽ gặp phải cản trở rất lớn. Giờ nếu lập tức thanh tẩy toàn bộ cán bộ trung tầng trong thị xã, phải luân chuyển nhiều cán bộ, có thể nghĩ khó khăn đến mức nào.
Lưu Khánh Long nói:
- Mấu chốt còn ở chỗ hướng dẫn chính xác. Nếu tư tưởng làm việc được thông thì cái gì cũng thông.
Tôi thấy, bắt đầu từ giờ sẽ tiến hành tuyên truyền hướng dẫn. Trước tiên tiêm một mũi dự phòng cho mọi người, nếu có trúng gió thì họ cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Ừ, đề xuất này của đồng chí Khánh Long rất tốt, tôi hoàn toàn tán thành. Ngoài ra, bắt đầu từ bây giờ, tất cả các cán bộ sự nghiệp trong biên chế đều tạm khóa sổ, không nhận người nào nữa. Nhân viên cũ cũng đã vượt biên chế nghiêm trọng rồi.
Điểm này, Lưu Khánh Long và Đinh Lập Quốc tất nhiên cũng tán đồng.
Muốn làm thay đổi khác thường phải có phương pháp khác thường.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina