"Tố Tố ... em thích ở trên ..." Phương Hạo Vân còn chưa kịp nói xong, thì cái miệng của hắn đã bị dì Bạch hôn lại.
Sau khi hôn xong, Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Tố Tố, em nhiệt tình như vậy, tối nay anh sẽ chiều em ..." Những lời này lại thể hiện cái bản chất vô sỉ của Phương Hạo Vân.
Thân mình của dì Bạch nằm trong lòng ngực của Phương Hạo Vân không ngừng run rẩy, cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, hùa theo tình cảm mãnh liệt của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân hơi động tâm, ôn nhu cười nói : "Tố Tố, em thật đẹp ..."
Sự thật đã chứng minh, trong thời điểm vận động của nam và nữ, cần phải ca ngợi bạn tình nhiều hơn, như vậy mới nhận được hiệu quả không tưởng.
Dì Bạch nhẹ nhàng ừ mộ tiếng, hai mắt khẽ híp mặt, mặt nhỏ đỏ ửng, cánh tay ôm chặt lấy cổ của Phương Hạo Vân, trong lòng nóng lên, đưa miệng đến gần lổ tai của Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, anh thật sự không chê em lớn hơn anh sao?" Dì Bạch đỏ mặt dò hỏi.
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, dùng nụ hôn kịch liệt để trả lời câu hỏi của cô.
Sau khi hôn xong, trong con mắt xinh đẹp của dì Bạch dâng lên một hơi nước, nhìn người đàn ông tuấn tú mà cường tráng này, trong lòng hơi say, bộ ngực sữa phập phồng liên tục, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy vẻ đỏ ửng hạnh phúc.
"Tố Tố, muốn không?"
Giọng nói tràn ngập hấp dẫn của Phương Hạo Vân vang lên bên tai của dì Bạch.
Dì Bạch hoàn toàn từ bỏ rụt rè và ngượng ngùng, cô không ngừng thở gấp, vặn vẹo, ôm lấy thân mình cường tráng của Phương Hạo Vân, bộ ngực sữa ép chặt vào ngực hắn, miệng anh đào lúc đóng lúc mở, kiều mỵ nói : "Em muốn ... em muốn anh ..."
"Hạo Vân, em muốn cởi sạch đồ của anh ra ..." Nói xong, đôi tay trắng noãn của cô nhanh chóng cởi bỏ tất cả những chướng ngại trên người của Phương Hạo Vân.
Ha ha, Tố Tố quả nhiên là một người hiểu ý.
"Tố Tố, tin tưởng anh, anh sẽ cho em hạnh phúc chân chính, anh sẽ dùng sinh mạng của anh để che chở cho em ..." Nói xong, hai tay của Phương Hạo Vân chậm rãi đi xuống, phủ lên trên cặp mông mềm nộn kia, bắt đầu xoa nắn nó, lâu lâu còn vuốt một cái thật mạnh.
Toàn thân dì Bạch giống như bị điện giật sau mỗi cú vuốt của hắn, phương tâm rung lên, xuân tình trở nên nhộn nhạo, nước xuân cũng lai lán, đôi tay nhỏ cũng không chịu thua thiệt, mò xuống dưới của Phương Hạo Vân.
"Tố Tố, em thật đẹp, anh bị em làm cho chết mê chết mệt rồi"
"Hạo Vân, em muốn ... nhanh lên đi mà ..."
Nghe thấy sự năn nỉ của cô, Phương Hạo Vân vội vàng đem thân thể mềm mại trắng mịn của cô đặt xuống dưới thân, đẩy mạnh một cái. Một tiếng rên rỉ nhỏ vang lên, Phương Hạo Vân và dì Bạch lập tức "2 become 1", và cả hai đều thở hổn hển một cách kịch liệt.
Thật lâu sau, hai người mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của dì Bạch, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của một người chồng. Bởi vì đàn bà sau khi kết thúc tình cảm mãnh liệt, rất cần sự vuốt ve nhẹ nhàng của đàn ông...
Dì Bạch rất hưởng thụ, rất thoải mái. Cô hơi nhắm mắt lại, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, trên mặt hiện ra vẻ ửng hồng.
Dì Bạch nghe thấy thế, mở mắt ra, nhìn Phương Hạo Vân nói : "Ừ, Hạo Vân ... Tố Tố rất vui vẻ, rất thoải mái ..."
Quan hệ xác thịt này giống như là thuốc phiện vậy, một khi thử rồi sẽ bị ghiền, loại chuyện này mà có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ ... N.
Phương Hạo Vân cẩn thận nhìn cô, trong lòng nổi lên một ý nghĩ thương xót, hắn kìm lòng không được, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, nghiêm túc nói : "Tố Tố, tin tưởng anh, anh sẽ cho em hạnh phúc"
"Ừ!" Dì Bạch gật đầu, hai người ôm chặt lấy nhau, chậm rãi ngủ đi.
Sáng hôm sau, khi Phương Hạo Vân tỉnh lại, phát hiện ra dì Bạch đã tỉnh từ sớm, đang mở mắt nhìn mình, cả người trần trụi ôm chặt lấy mình, quyến rũ nói : "Hạo Vân ... Thật tốt ... lần đầu tiên em có cảm giác mình là một người phụ nữ ..."
"Tố Tố, em yên tâm, từ hôm nay trở đi, em sẽ sống trong hạnh phúc bao phủ ..." Phương Hạo Vân hôn lên môi của cô một cái, cười nói : "Anh đã nghĩ ra phương pháp giúp em khôi phục lại công lực ..."
"Thật sao?"
Dì Bạch liền bất ngờ, vui mừng hỏi : "Hạo Vân, anh nói thật sao?"
"Là thật!" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Có điều còn cần một ít thời gian, cụ thể là làm thế nào thì anh còn chưa rõ ràng, nhưng có điều sẽ nhanh thôi:
Phương pháp trong miệng của Phương Hạo Vân chính là bí quyết song tu của lão tổ tông.
Căn cứ theo ký ức truyền thừa của lão tổ tông, thì phương pháp song tu này trước kia chưa từng có ai sử dụng qua, hơn nữa còn phải lấy Tịnh Thế Tử Viêm làm căn cơ. Mà Phương Hạo Vân thì chưa có khống chế hoàn toàn được Tịnh Thế Tử Viêm, cho nên hắn không dám mạo hiểm.
...........................
Trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi không thể nghe thấy được tiếng côn trùng kêu nữa, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực, sự yên tĩnh nặng nề này làm cho bầu không khí dường như ngưng trệ, hô hấp của con người cũng trở nên khó khăn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Khi một cơn gió thổi qua, cây cỏ trong sân phát ra những tiếng xào xạc, thì mới có thể cảm thấy được một tia sinh khí trong sân.
Cánh cửa sân được làm bằng sắt, nhưng nó không có khóa.
Một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, một người đàn bà mang khăn che mặt chậm rãi xuất hiện tại cửa sắt. Tuy rằng bóng đêm rất âm trầm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bà ta. Bà ta cẩn thận quan sát tình cảnh bốn phía.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người đàn bà che mặt ấy đi vào, vừa vào trong sân, còn chưa đi được hai bước, thì cánh cửa phòng đối diện cái sân ấy đã mở ra.
Chủ nhân ra đón khách!
Chủ nhân là một người đàn ông trung niên, sắc mặt như ngọc, thân thể cao lớn, đôi mắt sắt như chim ưng. Ánh mắt của ông ta dừng lại ngay cửa sân, dừng lại trên người của vị khách không mời mà đến.
Người đàn bà che mặt kia lúc này cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, ánh mắt rất lạnh, lạnh như hơi thở của sắt thép vậy, nhưng trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên vẫn giữ một nụ cười.
"Ông đã già rồi" Người đàn bà mở miệng, trong miệng phát ra âm thanh giống như chim hoàng oanh đang hót vậy. Nếu không nhìn thấy dung mạo của bà, mà chỉ phán đoán dựa trên giọng nói, thì hẳn là mọi người sẽ lầm tưởng đây là một cô gái tuổi hai mươi.
Hai người đứng đó, như hai tảng băng vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Bà đã đến!"
Người đàn ông chậm rãi mở iệng, nói : "Vì sao phải che mặt lại... Bà vì chuyện của Nguyệt Như mà đến sao?"
"Hừ!"
Nghe người đàn ông nhắc đến Nguyệt Như, người đàn bà che mặt quát lạnh một tiếng : "Ông còn mặt mũi nhắc đến Nguyệt Như sao.. Vì sao ... vì sao lại bắt nó gả cho một người đàn ông mà nó không thi1chh ..."
Khóe mắt thoáng nhìn, người đàn ông nghiêm mặt nói "Bà đừng quên, năm đó lúc bà rời chúng tôi... Cũng đã nói lên, chuyện của Nguyệt Như bà không có quyền quản nữa ..."
"Ông đừng quên, tôi là mẹ của Nguyệt Như" Người đàn bà nghiêm túc nói : "Làm một người mẹ, tôi có quyền, cũng có trách nhiệm lo cho hạnh phúc của con gái. Hôm nay đến đây, chính là muốn nói cho ông biết, từ hôn. Nếu không tôi sẽ mang Nguyệt Như đi..."
"Nằm mơ!"
Người đàn ông quát giận một tiếng : "Bà đừng quên ước định năm đó của chúng ta ..."
"Ước định thì thế nào?" Bầu không khí trong sân liền ngưng trọng lại, cuộc nói chuyện của hai người tràn ngập mùi thuốc súng bên trong, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đêm đã khuya rồi, mà gió lớn chợt nổi lên, khiến cho những nhánh cây trong sân rung động, chân trời phía xa cũng đã xuất hiện tia sét, dường như sẽ có dông rất lớn.
Thở dài một hơi, ánh mắt của người đàn ông chớp động, nhỏ giọng nói : "Thanh Âm, tôi và bà cần gì phải làm thế ... Nể mặt đứa nhỏ, bà trở về đi ... Thiên Đạo cần bà ..."
Khẽ cười một tiếng, người đàn bà che mặt khinh thường cười cười : "Thế cục Thiên Đạo không ổn rồi đúng không? Tôi chỉ biết, nếu không phải do Thiên Đạo xảy ra vấn đề, thì ông cũng không chủ động yêu cầu tôi đến gặp mặt ... Nói thật cho ông biết, nếu tôi muốn mang Nguyệt Như đi, các người chẳng ai ngăn cản tôi nổi... Cho dù là Thất Tông Tôi liên thủ, tôi cũng sẽ đi ra tự nhiên ..."
"Chẳng lẽ bà đã tu luyện thành Hoàng Cực Quyết?" Sắc mặt của người đàn ông cả kinh, hiện lên vẻ kinh ngạc : "Thanh Âm, nói cho tôi biết, có phải là bà đã tu luyện thành công Hoàng Cực Quyết không?"
Ánh mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã bị che đi của người đàn bà, trong lòng chợt động, cười nói : "Thật tốt quá, bà tu luyện thành công Hoàng Cực Quyết, thì thế lực của Thiên Đạo sẽ như hổ thêm cánh ..."
"Hừ!"
Người đàn bà che mặt hừ lạnh một tiếng, nói : "Ông thật khờ dại, thật ngây thơ ... Ông cho rằng tôi còn có thể tin tưởng ông sao... Hôm nay tôi đến đây chỉ để hỏi ông một câu chắc chắn, hôn sự của Nguyệt Như, ông từ hay không từ ?"
"Không có khả năng từ hôn..." Ánh mắt của người đản ông chợt lóe, nói : "Thanh Âm, bà cũng biết đám cưới này có ý nghĩa trọng đại như thế nào với Thiên Đạo. Nếu tôi từ hôn, chắc chắn sẽ đắc tội với gia tộc Morgan ..."
"Xem ra giữa chúng ta không cần phải thương lượng nữa rồi..." Người đàn bà quát lạnh một tiếng, chậm rãi bước chân đến, mỗi bước đi của bà, làm cho mặt đất dưới chân vỡ thành mảnh nhỏ mà không hề gây ra một tiếng động.
Trong lòng người đàn ông chấn động, nhìn tình cảnh trước mắt này, tuy rằng đối phương còn chưa ra tay, mà bản thân đã rơi xuống thế hạ phong rồi.
Trong mắt của người đàn ông lóe ra tia sáng, bắn ra bốn phía, vẻ mặt âm trầm như nước, nói : "Thanh Âm, bà thật sự muốn ra tay với tôi?
Người đàn bà che mặt cười lạnh một tiếng, nói : "Vì con gái, chuyện gì tôi cũng có thể làm được ..."
Người đàn ông cười khổ, miệng cảm thấy khô khốc, vươn hai tay ra, giữa hai lòng bàn tay, dường như ẩn chứa sự rung động của sấm và gió, ẩn hiện tia sét.
Người đàn bà che mặt tán thưởng : "Không tồi, Thiên Lôi Thủ của ông cũng đại thành rồi ..." Ngay lập tức, bà đột nhiên làm ra vẻ tiếc hận, nói : "Đáng tiếc, cho dù là Thiên Lôi Thủ cũng không thể làm cho tôi tận hứng được... Tôi hy vọng ông có thể hoàn thành tu luyện của Thiên Đạo, như vậy thì chúng ta mới đánh đã tay được ..."
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
"Võ si" Người đàn ông cười giận một tiếng, nói : "Thanh Âm, lâu như vậy rồi mà bà vẫn cứ như thế, không hề thay đổi gì cả. Nếu năm đó không phải do bà quá si mê võ học, thì sao tôi có thể bội tình bạc nghĩa chứ? Nói lại mới nhớ, chuyện năm đó, cũng là lỗi của bà, tôi hy vọng bà có thể nhìn thẳng vào sai lầm của mình..."
Hừ lạnh một tiếng, người đàn bà che mặt cười khinh thường nói : "Nhiều năm trôi qua rồi mà ông vẫn còn ngây thơ như vậy, ông vẫn luôn thích trốn tránh trách nhiệm .... Ông muốn đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu của tôi, thật là buồn cười ..."
Hai người nhìn nhau, người đàn ông thì âm thầm vận khí, còn người đàn bà thì vào thế chuẩn bị, trong sân lập tức sặc mùi nguy hiểm, sát khí trở nên mãnh liệt.
"Thanh Âm, bà thật sự muốn ra tay với tôi sao..." Người đàn ông phẫn nộ quát : "Nếu bà không để ý đến tình cảm năm xưa chúng ta, vậy thì đừng trách tôi không khách khí ... Chiêu thức của bà mạnh hơn tôi, nhưng chân khí của tôi cường hơn bà... Ai thắng ai thua vẫn còn chưa nhất định..."
Người đàn bà che mặt cười lạnh một tiếng, trong tay xuất ra một thanh kiếm dài, chỉ vào mặt của người đàn ông, nói : "Tôi đã muốn giáo huấn ông từ sớm rồi ..."
Nói xong, một luồng kiếm quang màu trắng dũng mãnh lao ra, khí thế như muốn trói buộc người đàn ông vậy, mạnh mẽ lao đến.
Người đàn ông không dám chậm trễ, không dám dùng tay không đối địch, trong nháy mắt cũng rút thanh kiếm bên hông ra đâm tới. Nếu người tinh mắt cẩn thận quan sát, thì sẽ thấy thanh kiếm của hai người cực kỳ giống nhau.
"Rầm!" Một tiếng nổ vang lên, kiếm chạm kiếm, phát ra một tiếng nổ nho. Người đàn ông cảm thấy một lực lượng mạnh đang truyền từ thân kiếm đến, thân hình bị chấn động mạnh, trên ngực giống như bị búa tạ bổ xuống vậy, lui liên tiếp mười bước mới đứng vững nổi.
Mặc dù người đàn ông đã hóa giải được chiêu kiếm nguy hiểm của đối phương, nhưng cũng bị thương không nhẹ chút nào.
Người đàn bà che mặt cười khinh thường, kiếm trong tay hung hăng đâm đến hướng ông ta : "Công phu của ông mấy năm nay hình như chẳng có gì tiến triển cả ..."
Nói xong, kiếm trong tay của bà ta càng phát ra những chiêu thức sắc bén mạnh mẽ hơn.
Chỉ sau một hồi, người đàn ông đã bị người đàn bà che mặt làm cho đuối sức, không thể phản kích lại được. Ông ta lui về sau, hai mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào người đàn bà che mặt, như muốn tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Nhưng mà, tu vi kiếm đạo của người đàn bà này rất cao, sao có thể để cho người đàn ông nhìn ra sơ hở chứ?
"Tôi hỏi ông một câu, hôn sự của Nguyệt Như ông có từ hay không?" Người đàn bà che mặt quát lạnh một tiếng, kiếm quang chợt lóe, phá không mà đến, uy lực vô cùng hung mãnh.
Người đàn ông chấn động, kiếm đạo xuất thần nhập hóa như vậy, ông mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Công phu của Thanh Âm đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Trong mắt người đàn ông chợt hiện lên tia sáng, thân hình chợt biến, tránh thoát khỏi đòn tấn công của người đàn bà che mặt, sau đó lập tức lăng không mà lui. Nhưng ông ta cũng biết, bà ta ra đòn này đã nương tay rồi, nếu không thì với tốc độ và kiếm thế của ông ta, căn bản là không thể nào tránh thoát được một kiếm khi nãy.
Tâm tình của người đàn ông chợt bình tĩnh lại, thản nhiên nói : "Bà quả nhiên rất mạnh. Có điều muốn dùng sức mạnh buột tôi từ hôn, đó là chuyện không có khả năng ... Vì Thiên Đạo, tôi chết cũng không luyến tiếc ..."
Dừng lại một chút, ông dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn bà ấy, lạnh nhạt nói : "Ra tay đi, cho dù là chết trận, tôi cũng không oán không hối .... Thanh Âm, tôi hỏi bà một câu, bà thật sự không trở về sao ... Nếu bà chịu trở về Thiên Đạo, tiếp tục làm Thánh Mẫu của Thiên Đạo, tôi sẽ từ hôn ..."
Trong mắt người đàn bà che mặt hiện lên một sự khinh thường rõ rệt, sát khí lập tức nổi lên, cười lạnh một tiếng, bước về phía trước, nói : "Tôi không có khả năng vi phạm lời thề lúc trước của tôi ..."
Nói xong, người đàn bà giơ kiếm lên, chém ra một kiếm đầy uy lực về hướng người đàn ông. Tốc độ kiếm thế của người đàn bà này rất nhanh, người đàn ông không thể tránh né được, đành phải đón đỡ lấy kiếm này, đợi khi ông ta đứng vững lại được thân hình thì trên miệng đã tràn ra máu tươi.
Trong mắt người đàn bà che mặt lúc này đã hiện lên một sự lạnh lùng, không còn chút tình cảm gì : "Ông thật sự không sợ chết?"
Người đàn ông cười nói : " Ha ha ... Thanh Âm, nhất dạ phu thê bách dạ ân, tôi cũng không tin bà thật sự dám ra tay giết tôi"
Người đàn bà hừ lạnh nói : "Vì sao tôi không dám giết ông ... Ông đáng chết, chỉ dựa vào những chuyện ông làm với tôi, những việc ông làm với con gái, thì ông đã chết rồi ..."
Người đàn ông nhìn thoáng qua khuôn mặt của người đàn bà, nói : "Thanh Âm, sao bà còn không rõ, tất cả những gì tôi làm đều là vì Thiên Đạo ... Không hề có một chút tư lợi nào cả ..."
"Hừ!"
Người đàn bà hừ lạnh nói : "Thì sao? Ông có tâm tư hay không, trong lòng tôi rất rõ ràng. Nhưng ông lại không để ý đến hạnh phúc của con gái, cái này thì không thể tha thứ được"
"Nếu đã như vậy, bà ra tay giết tôi đi!" Cổ tay của người đàn ông run lên, một tia kiếm quang bán ra, rất hiển nhiên, ông ta cũng không tính chịu thua.
"Muốn chết!"
Người đàn bà che mặt quát lạnh một tiếng, sát khí trong mắt hiện rõ lên, bà chậm rãi giơ kiếm lên, lực lượng trong cơ thể điên cuồng xuất ra.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, trong bầu trời đêm bay ra một bóng người, ngăn cản giữa hai người.
"Thanh Âm, Long đầu, hai người còn không dừng tay sao... Người một nhà có gì mà khó nói, sao phải liều mạng với nhau như vậy ..." Người này là một phụ nữ, và rõ ràng chính là bà Jones của Nguyệt Như.
"Chị Jones!" Người đàn bà che mặt liến nhìn là nhận ra người đến, kiếm trong tay lập tức hạ xuống.
Bên người đàn ông thấy thế, cũng hạ kiếm xuống, thản nhiên nói : "Jones, sao bà tìm đến được đây... Bà đi đi, chuyện ở đây để tôi xử lý"
"Long đầu, việc khác tôi có thể mặc kệ, nhưng chuyện này thì tôi nhất định phải quản ...." Bà Jones đi tới, nói với người đàn bà che mặt : "Thanh Âm, nhiều năm qua rồi, mà em vẫn còn xúc động như vậy, vẫn còn mạnh mẽ như vậy ... Nói thế nào thì em và Long đầu cũng là vợ chồng, giữa vợ chồng thì cần gì phải biến thành như vậy..."
"hừ!"
Người đàn bà hừ lạnh nói :"Chị Jones, xin chị đừng lôi em vào một chổ với người này, em và ông ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với nhau rồi"
Dừng lại một chút, bà ta hỏi : "Nguyệt Như có khỏe không?"
"Vẫn khỏe!"
Bà Jones nói : "Mấy năm nay chị vẫn luôn chăm sóc cho Nguyệt Như, đứa nhỏ này rất thông minh, hơn nữa trong võ học, có lẽ là do di truyền, rất có thiên phú. Đúng rồi, chị đã tiết lộ với nó về sự tồn tại của em ..."
"Cái gì?"
Người đàn ông nghe thấy thế, nổi giận quát gầm lên : "Jones, sao bà lại nói cho Nguyệt Như biết chuyện này, bà làm càn à ..."
"Câm mồm!"
Người đàn bà che mặt nhíu mày, tức giận quát : "Ông dựa vào cái gì mà gào thét với chị Jones .... Nếu không phải chị Jones xuất hiện đúng lúc, bây giờ ông đã nằm một đống rồi"
"Chị Jones, cảm ơn chị, cảm ơn những gì chị làm cho em, cho Nguyệt Như" Người đàn bà mỉm cười, cúi đầu tạ ơn với bà Jones.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Ánh đèn bên ngoài cửa sổ lóe lên, ban đêm của Hoa Hải còn phồn hoa hơn cả ban ngày nữa, ánh đèn nê-on rực rỡ mê người làm cho người ta không thể kháng cự.
Trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, một bóng người đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn những ánh đèn nê on xinh đẹp kia, thưởng thức những sự phồn hoa vào buổi tối của Hoa Hải, bất chợt thở dài một tiếng :" Cảnh đêm thật đẹp, đáng tiếc là mình không có nhiều thời gian để thưởng thức ..."
"Cốc cốc!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến những tiếng gõ, người đàn ông ấy thở dài nói : "Là Bạch tiên sinh sao ... mời vào ..."
Rất nhanh, Bạch An Viễn đẩy cửa đi vào : "Phương thiếu gia, đến văn phòng của tôi đi ..."
"Ừ!"
Gật đầu đáp một tiếng, Phương Hạo Vân lập tức đi theo Bạch An Viễn đến văn phòng của ông ta. Văn phòng của ông không có bật đen, chỉ có ánh sáng phát ra từ cái màn hình máy tính mà thôi.
Trong màn hình máy tính là biểu đồ về thị trường giao dịch quốc tế, thị trường cổ phiếu của Mỹ, cùng với biểu đồ cổ phiếu của tập đoàn Đằng Phi.
Đảo mắt qua cái màn hình, Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi : "Tình huống thế nào ... theo biểu đồ cổ phiếu của Đằng Phi, hình như không được tốt ..."
Bỏ vốn năm mươi tỷ ra, Phương Hạo Vân cũng phải chịu một áp lực rất lớn. Lở như thua, thì sẽ cực kỳ bất lợi với hắn. Số tiền lần này hắn đã mượn của cải tích lũy gần mấy trăm năm của gia tộc thủ hộ, lỡ như mà mất thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thế cục của gia tộc thủ hộ hiện nay.
"Phương thiếu gia, cậu yên tâm đi, tôi đã hiểu chính xác ý đồ của đối phương rồi ..." Bạch An Viễn tự tin nói : "Trước trung thu, trận chiến tài chính này sẽ có kết quả ... Bây giờ tôi đã nắm chắc bảy phần thắng rồi"
Nghe Bạch An Viễn nói vậy, tâm tình của Phương Hạo Vân lập tức tốt lên một chút, hắn cười nói : "Bạch tiên sinh, tôi tin tưởng ông... Nhớ kỹ, mặc kệ là lúc nào, tôi cũng đều ủng hộ ông..."
"Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai chắc chắn là gia tộc Morgan sẽ đầu tư lớn ..." Bạch An Viễn nhìn vào số liệu của thị trường tài chính, nói : "Lần này gia tộc Morgan đã bỏ ra gần tám mươi tỷ rồi, hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, thì c1o cả mấy quốc gia tham dự vào ... Phương thiếu gia, cậu chờ xem kịch vui đi ..."
"Ha ha"
Phương Hạo Vân cười nói : "Nghe ông nói vậy, tôi vô cùng chờ mong ..."
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Bạch An Viễn đi qua nghe, là Hà Thanh gọi, muốn tìm Phương Hạo Vân.
Sau khi cầm lấy điện thoại, Phương Hạo Vân nói : "Có chuyện gì ..."
"Phương thiếu gia ... ở Hoa Hải xuất hiện tà vật. Hẳn là dơi hút máu trong truyền thuyết ... Hơn mười anh em của chúng ta đã bị thương, mục tiêu của đối phương tựa hồ là Bạch An Viễn..." Giọng nói của Hà Thanh vang ra rất rõ trong điện thoại.
Phương Hạo Vân vội nói : "Nói cho các anh em biết, chuyện này giao cho Thất Tinh Tài Phán sở xử lý ..."
"Hiểu rồi!" Hà Thanh nói xong liền cúp điện thoại.
"Phương thiếu gia, không có việc gì chứ?" Bạch An Viễn thấy Phương Hạo Vân nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
"Không có gì .... Bạch tiên sinh, nhớ kỹ, ông cứ làm chuyện của ông, không cần phân tâm.... Chuyện còn lại tôi sẽ xử lý ..." Cho một ánh mắt tự tin xong, Phương Hạo Vân liền rời đi.
Đi đến gặp mặt Hà Thanh, Phương Hạo Vân vội hỏi ; "Tình huống thế nào?"
"Tôi cũng đã thông báo cho Bạch Quý, đem ý của cậu chuyển đến cho Thất Tinh Tài Phán sở ... Bọn họ cũng đã chạy đến đây ..." Hà Thanh nói : "Phương thiếu gia, chúng ta cùng nhau đi đi ..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân nói : "Đi xe của tôi đi, tốc độ của nó nhanh hơn ..."
Hai người lập tức leo lên chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân mà đi.
Trên đường đi, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại, theo lời của Bạch Quý thì đám tà vật khi đã bị đuổi ra sau núi, bây giờ đang đánh nhau kịch liệt với Thất Tinh Tài Phán sở.
Lúc đến gần ngọn núi phía sau Hoa Hải, Phương Hạo Vân và Hà Thanh cùng nghe thấy một mùi máu tươi, khi bọn họ đi theo cái chổ phát ra mùi máu, thì bị cảnh tượng khủng khiếp trước mắt làm cho hoảng sợ.
Trên mặt đất là mười cái xác bị xé thành mảnh nhỏ, chung quanh còn đọng lại những vết máu chưa khô, chứng tỏ rằng bọn họ vừa mới bị giết cách đây không lâu.
Cố nén cảm giác muốn ói ra, Phương Hạo Vân và Hà Thanh cẩn thận xem xét.
Hắn nhanh chóng đoán ra thân phận của những người này dựa trên quần áo còn sót lại của bọn họ. Một nửa trong đó là người của công ty bảo an Đằng Phi.
Một nửa kia, hẳn là võ sĩ của gia tộc Morgan.
Nhìn những cái xác này, mùi máu tươi xộc vào trong mũi, khiến cho sát khí của Phương Hạo Vân rực cháy trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, hắn tức giận nói : "Gọi điện liên hệ, xác định vị trí chính xác ..."
Hà Thanh nghe thấy thế, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Bạch Quý ...
"Ở trong khe núi cách đây hai cây số ..." Hà Thanh nhanh chóng đưa ra vị trí chính xác.
Ngay lập tức, hai người cùng chạy bộ đến.
Vì tiết kiệm thời gian, cho nên Phương Hạo Vân đã nắm lấy tay của Hà Thanh, mang cô chạy như bay trên đường. Đại khái là khoảng ba phút sau, bọn họ đã chạy đến bãi chiến trường hiện tại.
"Các người tránh ra, để tôi tiêu diệt đám tà vật này" Đưa mắt ra nhìn, đối phương đều là người của Darkness cả, cũng chính là võ sĩ trung tâm của gia tộc Morgan.
Cũng may bên Phương Hạo Vân cũng là tinh anh của gia tộc thủ hộ, cho nên thương vong không quá lớn.
Nhìn thấy Phương Hạo Vân đến, Bạch Quý và Thất Tinh Tài Phán sở nhanh chóng lui ra.Ngay ngắn đứng xếp hàng phía sau lưng Phương Hạo Vân.
"Đám rác rưởi bọn mày ... Cho bọn mày nếm thử uy lực của Tịnh Thế Tử Viêm ...." Lời còn chưa dứt, Phương Hạo Vân đã cầm Thiên Phạt trong hai tay, Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể cuồn cuộn chạy ra, ngay giây phút đó, bầu trời vang lên một tiếng sấm, và trong phạm vi khoảng một cây số lập tức trở nên yên tĩnh.
"Quả nhiên là ngươi ..."
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh đi đến, nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Tuy rằng bộ dáng bây giờ không giống ... Nhưng ta vẫn có thể nhận ra ngươi, ngươi chính là Thiên Đạo Quỷ Thủ ..."
"Mày là ???" Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng : "Tao không biết mày đang nói cái gì ..."
Sau đó, Phương Hạo Vân giơ Thiên Phạt lên đột nhiên chém ra, đao mang phá không lao đến, mang theo một ngọn lửa màu tím dùng mắt thường cũng nhìn thấy được.
Trong mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một sự khinh thường thấy rõ.
Sau khi giết chết Nam Cung Kiếm, Phương Hạo Vân càng nắm chắc việc dùng Thiên Phạt để giết chết đám tà vật này.
Đúng lúc này, một luồng huyết khí lên tận trời, Phương Hạo Vân thầm kêu không tốt, vội vàng lui về sau, dừng lại một hồi, Phương Hạo Vân mới híp mắt lại, quát nói : "Người tới là ai, dấu đầu lòi đuôi trốn chui trốn nhủi thì tính là anh hùng hảo hán gì ..."
"Ha ha ...."
Bên phía đối phương lập tức xuất hiện một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, Phương Hạo Vân cảm nhận được khí tức tà ác trên người ông ta một cách mãnh liệt. Người này liền cười nói : "Quỷ Thủ, có lẽ ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi. Ba năm trước, ngươi đã tận tay giết chết cháu của ta ... Nicola ... Hôm nay ta chủ động xin đến Hoa Hải, cũng chính là vì muốn báo thù ..."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
"Ông nói nhảm cái gì vậy ... Tôi không hiểu ông đang nói cái gì cả?" Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng : "Tôi mặc kệ ông đang lải nhải cái gí, mặc kệ ông là ai, tóm lại, đám tà vật các người, hôm nay chết chắc rồi ..."
Nói xong, quanh thân Phương Hạo Vân kích khởi một ngọn lửa màu tím, hai tay giơ Thiên Phạt lên, chém về hướng ông già này. Ông già hét lên một tiếng, thân thể lập tức hóa thành một con dơi phóng lên cao, tránh khỏi đòn tấn công của Phương Hạo Vân, nhưng đám thuộc hạ phía sau ông ta thì không may mắn như vậy, dưới sư xâm nhập của Tịnh Thế Tử Viêm, bọn chúng đã hóa thành bột mịn hết.
Một đao này của Phương Hạo Vân, ước chừng là đã giết bảy người của đối phương.
Như vậy, khí thế bên Phương Hạo Vân lập tức tăng lên, Thất Tinh Tài Phán sở lập tức dẫn người lao đến hướng đối thủ, ánh đao lóe sáng không ngừng dưới ánh trăng.
Toàn bộ đều dùng cái khí thế nghiêng trời lật đất đển đánh đến đối phương.
"Ta là Nicola, mọi người nghe lệnh ta, tru sát Phương Hạo Vân ..." Con dơi khi đáp xuống lại biến thành ông già hình người, quát giận một tiếng thật lớn.
Ngay lập tức, những võ sĩ mất đi niềm tin của gia tộc Morgan lập tức tụ tập lại với nhau.
Đến lúc này, người của hai bên lâm vào thế giằng co với nhau.
"Tạo thành trận hình ác ma kỵ sĩ đoàn!" Nicola quát lạnh một tiếng, và đám võ sĩ của gia tộc Morgan lập tức xếp thành đội hình, bắt đầu tấn công.
Trận hình này là kinh nghiệm tác chiến mấy năm nay của gia tộc Morgan, lúc xung phong, đội hình chặt chẽ, người người đoàn kết lại, uy lực rất không tầm thường. Đám võ sĩ của gia tộc Morgan càng lúc càng đến gần, nhưng bên phía Phương Hạo Vân lại không có động tĩnh gì cả, mỗi người chỉ giơ đao trong tay lên mà thôi.
Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân cũng giơ Thiên Phạt của mình lên.
"Giết cho tôi ...." Đột nhiên, khi đội hình của đám võ sĩ gia tộc Morgan còn cách khoảng hai mươi mét, thì Phương Hạo Vân bất ngờ hét lớn một tiếng, và quơ Thiên Phạt chém ra từng đợt lửa tím.
Ngay bên cạnh hắn, Bạch Quý cũng rút đao ra, hô xung phong lao lên.
Những tiếng hét thảm bắt đầu vang lên, đám võ sĩ của gia tộc Morgan bị thương liên tiếp, hoặc chết ngay tại chổ. Có vài tên tuy rằng đã ngã xuống nhưng chưa tắt thở, và được võ sĩ của gia tộc thủ hộ tiễn cho một đoạn luôn.
Ánh mắt của Nicola đỏ lên, ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng sức chiến đấu của đối phương lại mạnh như vậy.
"Xông lên... giết chết mấy tên khốn đó ... Ai giết được Phương Hạo Vân, sẽ được thưởng lớn!" Nicola gần như điên lên, liều mạng hò hét, thúc giục võ sĩ của mình liều mạng. Thậm chí là còn không tiếc đưa ra một lời hứa lớn.
Hơn trăm tên võ sĩ của gia tộc Morgan dưới sự chỉ huy của Nicola vẫn giữ được bình tĩnh, có điều khí thế đã giảm hẳn so với trước kia rất nhiều.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, lập tức hạ lệnh tấn công lần hai.
Lần này thì đến lượt Phương Hạo Vân tự mình xung phong, chém ra lửa tím gây tổn thất rất lớn cho đám võ sĩ của gia tộc Morgan. Thậm chí là có những tên bị lửa của Phương Hạo Vân thiêu sống ngay tại chổ.
"Các anh em, đã đến lúc mọi người lập công rồi. giết chết đám tà vật này ...." Phương Hạo Vân quát lớn một tiếng, cổ vũ sĩ khí.
"Giết!!!"
Một tiếng hò hét rung trời, Bạch Quý cùng Thất Tinh Tài Phán sở phân nhau giáp công, bắt đầu chém giết tàn ác.
Dưới sự tấn công dũng mãnh của bọn họ, võ sĩ của gia tộc Morgan dần dần ngã xuống.
Bị đánh te tua như vậy làm cho Nicola giận đến nghiến chặt răng, thực lực của đám thuộc hạ Phương Hạo Vân đã vượt qua dự đoán của ông ta.
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng võ sĩ đến từ Darkness cũng không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân, thật sự là không thể tưởng được.
"Giết.... báo thù cho các anh em..." Nicola hét to trợ uy, trên mặt của đám võ sĩ lập tức hiện ra vẻ giết chóc : "Báo thù cho các anh em đã chết..."
Bạch Quý quát lạnh một tiếng : "Anh sáng đèn cày, mà cũng dám tranh sáng với mặt trời"
Phương Hạo Vân khẽ quát một tiếng :" Một tên cũng không tha" Vì đám người này căn bản không phải là người, cho nên không cần mềm lòng.
Nhận được lệnh của Phương Hạo Vân, Thất Tinh Tài Phán sở mang theo võ sĩ của mình bắt đầu đợt tấn công mới, làm cho tiếng kêu gào, tiếng đầu rơi máu chảy lại vang lên.
Đương nhiên, người lợi hại nhất vẫn là Phương Hạo Vân, Thiên Phạt trong tay hắn nổi lửa tím lên không ngừng, võ sĩ của gia tộc Morgan lần lượt ngã xuống, thậm chí là có tên bị đốt thành tro luôn.
Những kẻ nhát gan thậm chí là nảy sinh ý định chạy trốn, chỉ là e sợ dâm uy của Nicola, cho nên không dám quay đầu bỏ chạy.
Trận hình vừa rồi còn rất là uy phong dũng mãnh, nhưng trong nháy mắt đã tan tác không chịu nổi.
"Không muốn chết thì đầu hành..." Bạch Quý nhân cơ hội hét lớn một tiếng, trong giọng nói có mang theo chân khí, tuy rằng hiện trường rất loạn, nhưng vẫn khiến cho từng người ở đây nghe rõ ràng.
Chịu sự ảnh hưởng từ nhiều phía, lúc này, một số võ sĩ của gia tộc Morgan đã xuất hiện tình huống chạy trốn, sống chết trước mắt rồi, ai mà không ích kỷ?
Có người dẫn đầu, đương nhiên sẽ có người hưởng ứng. Đám võ sĩ của gia tộc Morgan lập tức trở nên hỗn loạn, Nicola giết liên tiếp mười mấy người mới tạo thành uy hiếp nhất định khiến cho đám người này không bỏ trốn nữa, nhưng trong lòng ông ta cũng biết rằng, võ sĩ ông ta mang đến đã hoàn toàn thất bại rồi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44