Nếu như có con trai Thần Vương chết thảm ở trong tiểu hồn giới, Thần Vương tìm đến Ngọc Hư Cung tính sổ, thì đó rõ ràng là thừa nhận chính mình phái gian tế đến giám sát nhất cử nhất động của Thiên Hậu.
Như vậy chính là chống đối lại thiên triều, các Thần Vương Đế Quân khác cũng sẽ rất vui vẻ mà giậu đổ bìm leo, liên thủ diệt trừ đi một kẻ địch.
Suy cho cùng Thương Thiên mặc dù đã chết nhưng thiên triều hiện nay vẫn là thiên hạ chính thống, chống đối lại Thiên Hậu cũng là chống đối lại thiên triều, sẽ trớ thành nghịch đồ thiên hạ.
Mười hai vị Vu Tổ trong Ngọc Hư Cung như Chân Thiên Công, Tịch Phong Đào, Tổ Nhược Hải sở dĩ biết được lai lịch của đám người Thiên Thần Từ nhưng lại không ra tay
với bọn họ, ngược lại đê bọn họ tự tàn sát lân nhau cũng là bởi vì nêu như đám người Thiên Thần Tử đều chết thảm dưới tay bọn họ thì những Thần Vương kia liền sẽ có lý do ra tay, các Thần Vương kéo đến như vũ bão, san bằng Ngọc Hư Cung, giết chết Thiên Hậu, đây quả thực không phải chuyện nói chơi.
Ngươi nói xem nếu như một vị thần tử nào đó chết dưới tay một vị thần tử khác, thì các Thần Vương kia liệu có khai chiến không?
Chân Thiên Công dáng vẻ ưu tư, lo lắng thiên hạ đại loạn, khẽ cười nói: Chư Thiên Thần Tử Vương, không bao giờ chịu thua thiệt bất kỳ kẻ nào, nếu con của mình bị chết dưới tay con của Thần Vương khác, chắc chắn y sẽ khai chiến. Những Thần Vương này một khi khai chiến, áp lực của Thiên Hậu liền giảm xuống rất nhiều.
Tổ Như Hải cười lạnh nói: Chân sư huynh, cách nghĩ của huynh e rằng không phải là
vì lo nghĩ cho Thiên Hậu, mà là muốn xem xem, trong số các đại Thần Vương ai mới là có hy vọng đăng cơ ngôi vị, tiện cho cho bản thân tim một con đường lui.
Lẽ nào các ngươi không nghĩ như vậy? Chân Thiên Công hỏi ngược lại.
Mười hai vị Vu Tổ khác im lặng.
Chân Thiên Công cũng như mười hai vị Vu Tổ khác đều có suy tính của riêng mình, hoàn toàn không một lòng một dạ với Thiên Hậu, nếu không thì bọn họ đã không đưa ra đề nghị đem đám người Thiên Thần Tử này giết hết, đáng tiếc bị Thiên Hậu nhìn thấu, đã quở trách bọn họ một phen.
Thương Thiên đã chết, thiên hạ đại loạn, chưa xuất hiện người kế vị, đám người Chân Thiên Công đương nhiên cũng cần tim chỗ dựa cho bản thân, nếu không sau khi tân Thiên
đế đăng cơ, bọn họ những cựu thần thiên triều e rằng đều sẽ bị diệt trừ!
Ngọc Hư Cung sớm đã biến thành chiến trường nơi các thế lực lớn tranh dành, thậm chí ngay cả Thiên Hậu cũng bị cuốn vào bên trong, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị một khi đã nổi dậy thì không có ai có thể thoát nổi, tất cả đều sẽ trở thành một thành viên trong đó.
Mà Ngọc Hư Cung chính là ngòi nổ cho cuộc chiến này, đến nay ngòi nố này cũng đã được châm lửa.
Trong tiểu nguyên giới, mỗi thời mỗi khắc đều có thêm nhiều Vu Hoàng chết thảm, không phải là chết dưới nanh vuốt của viễn cổ cự thú thì cũng là chết trong tay các Vu Hoàng khác, điều này nếu là ở thế giới Vu Hoang hay ba nghìn thế giới khác, quả thực là một việc không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì bất luận là thế giới Vu Hoang hay ba nghìn thế giới khác cũng không thể nào cung dường được số lượng Vu Hoàng lớn đến vậy, cho dù ở thời kỳ cường thịnh, số lượng Vu Hoàng cùng thời đại của thế giới Vu Hoang cũng không vượt quá một trăm người, đối với thế giới Vu Hoang mà nói, như vậy đã là vô cùng đông đúc, khiến thế giới này không thể gánh chịu nổi.
Còn thiên giới lại rộng lớn vô cùng, không chi nhân khẩu vượt xa ba nghìn thế giới mà tài nguyên nơi đây cũng dồi dào phong phú, có thể bồi dường ra hàng vạn hàng chục vạn thậm chí cả trăm vạn Vu Hoàng!
Hơn nữa hư không thiên giới lại vô cùng kiên cố, cho dù là vạn hoàng đại chiến cũng không hề gây ra chút tổn hại nào.
Trong tiểu nguyên giới, từng cuộc tàn sát đang âm thầm diễn ra.
Bên trong một sơn cốc nhỏ hẹp, mùi máu nồng nặc đã thu hút sự chú ý của một con bách quỷ mẫu, bách quỷ mẫu cũng là một loại cự thú, thích ăn thi thể, cắn nuốt sinh linh.
Hơn nữa sở trường của bách quỷ mẫu chính là khi nuốt được một sinh linh trên thân thể sẽ liền mọc lên một gương mặt của sinh linh đó, cắn nuốt càng nhiều, những khuôn mặt trên cơ thể cũng nhiều lên, thực lực lại càng cường mạnh.
Con bách quỷ mẫu này đã sinh sống trong tiểu nguyên giới nhiều năm, cắn nuốt không biết bao nhiêu viễn cổ cự thú, chi thấy da bụng của nó lờ mờ xuất hiện rất nhiều bộ mặt của dã thú, ước chừng phải có đến trăm cái.
Những khuôn mặt này vô cùng to lớn, vô cùng hung tợn, có ác du, cự long, tạc xỉ, đại phong đủ loại, thậm chí còn có mặt của một con Cửu Phụ đại mãng.
Trên mặt của nó cư nhiên còn mọc ra mười mấy gương mặt, chính là mặt người, có khóc có cười, có vui có giận, rõ ràng con bách quỷ mẫu này đã gặp được không ít Vu Hoàng tiến vào tiểu nguyên giới, cắn nuốt hết bọn họ.
Nó đi vào trong sơn cốc nhỏ hẹp này chi thấy khắp nơi đều là thi thể, có cái là người có cái là thú, vô cùng thê thảm, hiển nhiên nơi đây đã từng diễn ra một cuộc huyết chiến, để lại cảnh tượng kinh khủng này.
Bách quỷ mẫu mừng rỡ, những khuôn mặt trên cơ thể cũng lộ ra vẻ hớn hở, phát ra những tiếng cười khanh khánh, khiến người ta nổi cả da gà.
Nó há to miệng, lười thè ra liếm, cuốn từng bộ thi thể vào trong miệng cắn nuốt.
Khí tức của nó càng thêm hùng hồn, quỷ khí dày đặc, từng khuôn mặt từ dưới da ngấp
nghé ngoi lên, lờ mờ hiện ra, ngũ quan dần dần trở nên rõ ràng.
Thực lực của nó đã có thể sánh ngang Thánh hoàng, nếu như cắn nuốt hết toàn bộ thi thể trong sơn cốc này, nó liền có thể trở thành bá chủ một phương trong tiểu nguyên giới, ngang hàng với đám viễn cổ cự thú trong miền thế giới này.
Thình lình bách quỷ mẫu nghe thấy một tiếng đàn mỏng manh truyền đến, thân hình hơi ngẩn ra, nhìn về giữa chỗ thi thể, chi thấy một thiếu nữ tuổi thanh xuân ngồi khoanh chân trong đó, trước mặt là một phiến cổ cầm, sắc cổ hương cổ, phún đàn khẽ gảy, lại có một âm thanh cao thượng cổ xưa truyền đến, giữa đám thi thể ngốn ngang đầy máu me xuất hiện một cảnh tượng thê mỹ, mang màu sắc bích huyết nhuộm đỏ.
Đôi mắt nàng khẽ nhấp nháy, giống như tuyệt sắc giai nhân bước ra từ trong tranh, lơ đễnh trước bách quỷ mẫu đang tiến đến, chuẩn bị thu cất cổ cầm, đứng dậy rời đi.
Hống ! ! !
Bách quỷ mẫu vui mừng dị thường, há to cái miệng đầy máu, thè lười cuốn về phía thiếu nữ, trên lười của nó cũng hiện đầy mặt người, chính là do cơ thể đã không còn chỗ cho những khuôn mặt hiện ra, lại nuốt thêm rất nhiều thi thể nên đành phải để chúng mọc lên trên lưỡi.
Những khuôn mặt người trên đầu lười cười quái dị, quỷ khí bao phủ dày đặc.
Tranh ! ! !
Thiếu nữ kia ngoảnh mặt làm ngơ, khẽ vuốt dây đàn, chỉ thấy vô số đạo văn đạo ngân tổ thành những âm phù hoa mỹ kỳ lạ, thổi quét sơn cốc!
Những gương mặt trên chiếc lười dài kia ầm ầm nổ tung, bách quỷ mẫu kêu lên đau đớn, chi thấy âm phù gào thét xông thẳng vào trong cơ thể nó, từng khuôn mặt trên da lần lượt nổ bung, trong chớp mắt liền từ cấp độ Thánh hoàng hạ xuống Vu Hoàng, hơn nữa vẫn đang không ngừng giảm cấp.
Bách quỷ mẫu biết được gặp phải người khó nhằn, vội vàng quay người, dự định rời khỏi.
Rầm! ! !
Thân thể nó đột nhiên nổ tung, huyết tương giàn giụa.
Vị thiếu nữ này không nói một lời, thu hồi cổ cầm, ra khỏi khe sâu.
Còn ở phía xa, kiếm khí phóng lên đầy trời, chặt đứt từng dãy núi, càn quét tất cả, qua một lúc sau, nơi đó biến thành đất trống, quần sơn thiên giới, không ngờ dưới luồng kiếm khí này lại chi như mấy miếng đậu phụ, không chịu nổi một kích.
Kiếm khí rợp trời đột nhiên hợp lại, hoá ra một đạo kiếm quang, từ trong kiếm quang một vị thiếu niên bước ra, cười lạnh nói: Ba Vũ Thần ta không phải là hạng người chỉ biết gấm vóc lụa là mà chính là một hảo hán bước ra từ những trận quyết đấu sinh tò, không hề dựa vào sự đề bạt của cha ta, bằng sự khổ luyện của bản thân mà có được tu vi như ngày nay! Chi dựa vào mấy tên tiểu bối các ngươi cũng muốn giết ta sao? Đúng là chết chưa hết tội!
Trong tiểu nguyên giới, từng trận quyết đầu vẫn đang tiếp diễn, số người lúc đầu tiến vào đã giảm mạnh, những người còn sống đều là cao thủ. Thiên giới rộng lớn hơn ba nghìn thế giới rất nhiều, nhân tài cũng lớp lớp xuất hiện, trong số những người sống sót, thậm
chí cũng có người giống như Diệp Húc, chi là tu vi Vu Hoàng nhưng thực lực lại không hề thua kém Thánh Hoàng.
Từng vị cường nhân lần lượt bộc lộ hết tài năng, điều này có nghĩa là một cuộc chiến đấu thật sự đã sắp diễn ra!
Thực lực của Thiên Thần Tử không thể xem thường, không thuộc vào loại Thánh hoàng như Xích Uyên Ma Tôn, mà chính là con trai của Thần Vương, không chi có huyết thống cao quý hơn Xích Uyên, kiến thức nhãn giới chính là tâm pháp vu bảo, cũng vượt xa Xích Uyên, ta nếu như cùng hắn toàn lực quyết đấu, cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Diệp Húc đứng trên đầu Hao Thiên Khuyển, cấp tốc tiến về phía trước, đi thẳng đến nơi toả ra khí tức của thế giới chi căn, thầm nghĩ: Mà trong tiểu nguyên giới này, những
cao thủ cùng hạng với Thiên Thần Tử chắc chắn không phải là thiểu sổ, trong số những thần tử cũng có không ít, ví như con trai của Tạo Hoá Thần Vương Phong Tuỳ Vân, con trai Thần Tổ Vương Đình Ba Vũ Thần theo như lời Thiên Thần Tử nói, đều là những nhân vật không tầm thường.
Bảo vật trên người đám thần tử này chắc chắn cũng không tồi, có thể tranh phong với thần từ, giết đi mấy tên, nghĩ thôi đã khiến ta cảm thấy hưng phấn, nhiệt huyết sục sôi!
Diệp Húc đột đưa tay ra bắt lấy, một toà núi nửa nứt ra, một ngọn thiên hoả hừng hực thiêu đốt, rơi vào trong lòng bàn tay hắn, liền biến thành một khối Dương Thiên Thần Tử kim.
Hắn thu khối Dương Thiên Thần Tử kim vào vào ngọc lầu, thầm nghĩ: Có điều mục đích chuyến đi này của ta chính là để lấy tàn phiến thế giới chi căn, sau khi đoạt được sẽ lập tức rời đi Hả? Có người!
Trong rừng núi phía trước, một bóng người nhảy động thần tốc, lên lên xuống xuống, giống như một con linh vượn, mỗi chỗ hắn đạp chân xuống, liền thấy một bộ bảo vật trong người bay ra, bảo vật dung nhập vào thân núi, phun ra từng dải đạo ngân đạo văn, nối liền sườn núi với mặt đất.
Chi trong chốc lát cả một vùng rừng núi rộng lớn đã bị người này đạp hết một lượt, vô số đạo văn tràn ngập khắc nơi, khẽ khàng rung chuyển.
Cảnh tượng trước mắt khiến ngay cả là Diệp Húc nhìn thấy cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy, người này không ngờ chi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã dùng đạo văn bày ra một cấm chế, nếu như có người tiếp xúc với cấm chế này lập tức toàn bộ sẽ nổ tung vô cùng khủng khiếp, cho dù là Thánh hoàng tiến vào bên trong, e rằng cũng sẽ thân
tử đạo tiêu ngay tại chỗ.
Trình độ chế tạo cấm chế của người này cực cao, tu vi cũng không xoàng, không biết là vị thần tử nào?
Diệp Húc trong lòng thầm nghĩ: Trình độ cấm chế của hắn còn cao hơn Yên Nhu gấp nhiều lần, có điều nếu Yên Nhu tu luyện đến cảnh giới của người này thì cũng không hề thua kém.
Người này là một thiếu niên anh tuấn thanh tú, nhìn có vẻ vô hại, đột nhiên nhẹ nhàng nhảy ra khỏi rừng núi, hai tay thiên biến vạn hoá, kết thành đủ loại thủ ấn huyền ảo, đánh vào bên trong đạo cấm chế.
Chi thấy thủ ấn này rơi xuống, những đạo văn đạo ngân bày bố dày đặc trong rừng núi
càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không một dấu vết, toàn bộ khôi phục lại như thường.
Hắn làm xong xuôi mọi thứ, lập tức cẩn thận bước trở lại vào trong, đột nhiên lấy ra một chiếc hồng hồ lô, đổ ra một ít máu, xoa lên khắp cơ thể, sau đó lại nằm xuống, âm thanh khàn khàn, cao giọng hét lớn: Ta bị thương rồi, ai đến cứu ta với? Có người ở đây không, cứu mạng với! ! !
Diệp Húc mặt hơi biến sắc, khẽ rùng mình một cái, trong lòng thầm nói: Người này chính là Thánh hoàng, cư nhiên còn nghĩ ra loại thủ đoạn bỉ ổi này để hại người, khá lắm! Bất kể là người muốn cứu hắn hay muốn giết hắn đều sẽ phải tiếp xúc với cấm chế, chắc chắn bỏ mạng!
Hắn nhè nhẹ vỗ đầu Hao Thiên Khuyển, chầm chậm tiến vào khu rừng phía trước,
cười tủm tỉm nói: Huynh đệ, bị thương sao?
Huynh đài, cứu ta Vị thiếu niên thanh tú kia nằm giữa rừng núi hoang vu, miệng không ngừng ho ra máu, yếu ớt lên tiếng.
Muốn ta cứu ngươi, cũng không phải là không thể.
Diệp Húc tỏ vẻ khó khăn, xoa xoa lòng bàn tay, mỉm cười nói: Có điều, phàm là việc không có lợi thì ta không làm. Vị huynh đệ kia, trên người có bảo vật gì? Ta xưa nay thích làm việc thiện, hễ nhìn thấy bảo vật là lại mềm lòng, thường xuyên có người nói ta chân thực nhiệt tinh, giúp người vô số, không ngại xả thân cứu người
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Nghe Diệp Húc nói như vậy, vị thiếu niên mi thanh mục tú kia do dự hạ xuống chần chờ một lát. Diệp Húc cũng không vội, đứng ở ngoài đại cấm do người này bày ra, yên lặng chờ đợi hắn trả lời.
"Người này tuổi tác thoạt nhìn so với ta còn muốn nhỏ hơn một chút, thực lực cũng không kém, hẳn là một cường giả, trên người y chắc chắn là cũng có không ít bảo bối."
Ánh mắt thiếu niên kia lóe sáng, một đám ý niệm trong đầu hiện lên, y thầm nghĩ: "Trước hết ta cho hắn một ít ngon ngọt, dùng một kiện bảo vật lừa hắn nhập cấm, sau đó kết liễu tánh mạng của hắn, chẳng những có thể thu hồi bảo vật, mà còn có thể lấy hết bảo vật trên người hắn làm của mình."
Nghĩ đến đây, vị thiếu niên mi thanh mục tú này lấy ra một kiện cấm bảo, hữu khí vô
lực nói: "Huynh đài, ngươi cũng không nên gạt ta mà lấy đi bảo vật của ta, ngươi nên biết thân phận không bình thường của ta. Ta chính là thiếu chủ Thái La Thiên cung, nếu là ngươi lừa gạt lấy đi bảo vật của ta mà không cứu ta, trên dưới Thái La Thiên cung ta, khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu ngươi cứu ta một mạng, Thái La Thiên cung ta tất có hậu tạ."
Diệp Húc nhìn món cấm bảo bật cười, lắc đầu nói: "Huynh đệ, Thái La Thiên cung ngươi cũng quá keo kiệt đấy! Rõ ràng là chi cấp cho thiếu chủ một kiện cấm bảo, ngay cả ta cũng không nhìn được. Cái ngươi gọi là bảo vật, với ta mà nói chính là cho chó ăn thức ăn của chó, bảo vật này có đáng giá hay không? Nếu ngươi không có gì để nói, thì tiểu đệ cũng chi có thể nói xin lỗi, cứu sống, chữa thương mấy loại chuyện này, tiểu đệ không mấy hứng thú..."
Thiếu niên mi thanh mục tú kia ánh mắt lóe lên, thầm nghĩ: "Ngay cả cấm bảo cũng
thấy chướng mắt, lấy ra cho chó ăn, người này hẳn là thân gia giàu có, còn ở trên dự đoán của ta. Xem ra hắn đúng thật là một đại chủ, bảo vật trên người nhất định không phải tầm thường."
"Vị huynh đài này, thế ngươi muốn bảo vật gì?"
Diệp Húc nghe vậy, tinh thần chấn động, cười nói: "Ta đây vừa nhìn thấy bảo vật là tâm địa liền mềm nhũn, tuy nhiên ta cũng không cần vu bảo của ngươi, chi cần một ít thần liệu. Thực không dám giấu giếm, tiểu đệ đang tính luyện chế thánh bảo, phải cần thần liệu rất nhiều. Trong Tiểu Nguyên Giới thần liệu tuy rằng không ít, nhưng từng cái từng cái đều phải tìm tòi thật sự mất quá nhiều thời gian. Huynh đệ, nếu ngươi có thể giúp đờ cho một ít, như vậy thì không có gì tốt hơn."
Khóe mắt thiếu niên kia run lên, đột nhiên từng khối từng khối thần liệu bay lên
hướng về phía Diệp Húc, hơi thở mong manh, nói: "Huynh đài, ngươi thu lấy số thần liệu đó rồi mau tới cứu ta, ta chi sợ là không kiên trì được thời gian bao lâu nữa..."
"Đại La tiên kim, Thần La tiên nhường, Thiên Long mộc, Tử Phủ huyền tình..."
Diệp Húc liếc mắt một cái, cảm thấy quá đỗi vui mừng, vẫy tay thu hồi ngay lấy số thần liệu đó, trên người thiếu niên này thần liệu nhiều, chất lượng cao, thật sự ra ngoài dự liệu của hắn.
Diệp Húc đối với mấy cái Cửu Thiên Huyền Kim hiểu biết không nhiều lắm, bởi vậy sau khi tiến vào Tiểu Nguyên Giới tim tòi thần liệu đều là đại khái theo tính chất mà làm, gặp được liền thu lấy, cho nên trong đó có rất nhiều thần liệu chất lượng thấp.
Mà vị thiếu niên mi thanh mục tú này, hiển nhiên đối với chuyện này hiểu rất nhiều,
cho nên tìm tòi thần đều là rất tinh anh, thậm chí có thể dùng để rèn đến Tồ Binh đóng dấu thiên địa đại đạo.
Thần liệu bình thường, nhiều lắm chi có thể đóng dấu đạo văn đạo ngân, nhưng nếu là dùng để đóng dấu thiên địa đại đạo Vu Tổ lĩnh ngộ, thần liệu này liền không thề nào tiếp nhận, sẽ dễ dàng bị Vu Tổ đại đạo hóa thành bột mịn.
Phải nhuộm dần Thiên giới đạo vận thần liệu, có thể luyện thành Tổ Binh, tỷ như Đại La Tiên Kim, Thần La Tiên Nhường là hai loại trong đó.
"Huynh đài, ngươi giờ đã nhận thần liệu nhiều như vậy, giờ đây hẳn là tới cứu ta chứ?" Thiếu niên kia thoạt nhìn tựa hồ như là sắp không qua được, nôn ra từng ngụm máu lớn, buồn bã iu xìu nói.
"ừm, ừm..."
Diệp Húc ậm ừ cho qua, chớp chớp mắt đầy tình tứ, cười nói: "Huynh đài, ta thấy ngươi rõ ràng có thể tim tòi được nhiều thần liệu thượng thừa như vậy, đột nhiên ta tình lên, ngươi dùng thần liệu làm vật liệu để rèn cấm bảo, nhất định cũng không phải chuyện đùa, không khỏi để cho ta thấy cái mình thích là thèm. Món cấm bảo đó của ngươi, ngươi cũng ném qua đây, sau khi ngươi đã ném qua đây, thì ta mặc dù da mặt có dày, cũng không thể không cứu ngươi.
Thiếu niên kia ngứa hết cả hai hàm răng, hận không thề nhào đầu về phía trước, kéo hắn thật mạnh cho vào trong cấm chế ma diệt thành tro. Tuy nhiên chuyện đã như thế này, hắn cũng chi có thể cố gắng nín nhịn, đem món cấm bảo đó tế lên, vứt xuống trước người Diệp Húc, rồi trơ mắt nhìn hắn.
Diệp Húc thu cái cấm bảo này, pháp lực lập tức dũng mãnh vào bên trong cấm bảo, chặt đứt cảm ứng ở giữa cái cấm bảo này cùng với thiếu niên kia. Hắn lặp đi lặp lại đánh giá vài lần, không khỏi tán thưởng liên tục, cười nói: "Ngươi rõ ràng đã dùng tới loại thần liệu cao cấp để tạo ra cấm bảo, thật sự là phung phí của trời, phung phí của trời.
Thiếu niên kia chi cảm thấy cấm pháp phân thân của mình ở trong cấm bảo bị Diệp Húc gạt bò, trong lòng giận dữ chớp chớp mắt tinh tứ, làm ra vẻ đáng thương nói: "Huynh đài, ngươi đã được món bảo vật này, giờ đây hẳn là quyết định ra tay cứu giúp chứ?"
Diệp Húc tế lên ngọc lâu, đem cái cấm bảo này nhét vào trong đó, ngáp ngáp vài cái, vẫy tay cười nói: "Ngài cứ tiếp tục, ta đi trước."
Thiếu niên kia uất ức nhìn trân trối, chi thấy Diệp Húc giống như lưa chay sau mông, dắt chó đi liền. Cái chú chó mực kia cũng thông minh nhanh chân chạy liền, chỉ trong chớp
mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.
"Huynh đài, ngươi còn không có cứu ta..."
Thiếu niên kia kêu lên, giọng to rõ hồn nhiên, không có biểu hiện nửa phần trọng thương không dậy nổi.
"Huynh đệ, ngươi muốn giả bộ, tốt xấu cũng phải giống giống một tí, ít nhất cũng không nên dùng máu viễn cổ cự thú, mà phải dùng máu người, như vậy mới giống là hộc máu chứ!" Diệp Húc cười ha ha, thanh âm từ xa xa truyền đến.
"Máu thú?"
Thiếu niên mi thanh mục tú kia mở to mắt, ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau không
nói ra lời, qua thật lâu sau mới phun ra một ngụm khí đục, cả giận nói: "Mẹ hắn, hàng năm đánh nhạn, ngược lại bị Ma Tước mổ mắt mù, không nghĩ tới là bại lộ ở điểm ấy. Xui, thật sự là xui, ta Phó Tây Lai, đường đường thiếu chủ Thanh Hiên Thần phủ, thế nhưng lại bị một tên tiểu tử cười chó lừa đi toàn thân gia sản, nói ra thật tức muốn chết."
Miệng y toàn nói dối, y không phải thiếu chủ Thái La Thiên cung, mà là thiếu chủ Thanh Hiên Thần Phủ đối lập với Thái La Thiên cung.
Phó Tây Lai cố tình đuổi theo truy giết, chi thấy Diệp Húc đã sớm biến mất vô tăm tích, lúc nà tức giận hừ một tiếng, mắt nhìn nhìn vào hồ lô, ngửa đầu trát xuống vài ngụm thú huyết, thầm nghĩ: "May mắn Thanh Hiên Thần Hồ không bị cái tên tiểu tử cười chó này lừa mất. Khẩu thần hồ này là bảo vật hộ thân cha ta giao cho ta, thần dụng vô cùng, ảo diệu muôn phương, nếu là cũng bị hắn lừa đi, vậy mệt thảm. Tuy nhiên hắn nói cũng không sai, ta đúng là dùng thú huyết, có thể lừa bịp một số người, nhưng gặp tên tiểu
tử cười chó này, liền không lừa được. Mũi chó rất linh mẫn, tuy nhiên những người khác không phải ai cũng đều có khả năng như tên cười chó này cả chứ?"
"Ta bị thương, ai tới cứu cứu ta? Có người hay không, cứu mạng với Y nằm trên mặt đất, tiếp tục kêu lên.
Diệp Húc ngồi ở trên đầu Hao Thiên Khuyển, có chút tự nhiên, thầm nghĩ: "Đám thần này đều là những nhân vật cực đoan vô cùng lợi hại, mỗi người cũng không thể khinh thường, chẳng qua hiện nay đã có hai vị thần tài trên tay của ta, thu hoạch một khoản rất là tài phú. Nếu là có thể đem thần này hết thảy cướp sạch một lần, tài phú của ta chi sợ đủ để đem Di La Thiên Địa Tháp luyện chế thành thánh bảo, thậm chí còn có dư!"
Tài phú trong Tiểu Nguyên Giới đích xác thực lớn kinh người, mặc dù là Diệp Húc cũng không khỏi giật mình.
Trong ngọc lầu của hắn, các loại thần liệu chồng chất như núi, bảo khí bốc hơi như mây, đủ để có thể luyện chế thành hơn mười kiện thánh bảo, tuy nhiên nếu Diệp Húc tính đem Di La Thiên Địa Tháp tăng lên tới trình tự thánh bảo, chi sợ vẫn còn không đủ.
Di La Thiên Địa Tháp phải cần tài liệu rất nhiều, hơn nữa lại phải cần tài liệu cực kỳ cao đẳng, tài liệu đổ vào tiếp theo, chủ yếu vẫn còn cần Diệp Húc tự thân lĩnh ngộ.
Hắn phải lĩnh ngộ ra đạo văn đạo ngân của Tam Thập Tam Thiên, ngưng tụ Tam Thập Tam Thiên Đạo Môn, sau đó mới có thể hoàn toàn luyện Di La Thiên Địa Tháp thành thánh bảo.
Đồng dạng, ngọc lâu của hắn cũng phải như thế, mới có khả năng tăng lên tới trình tự thánh bảo.
Cũng tức là nói, hắn chỉ có đem Bàn Vương Khai Thiên Kinh lĩnh ngộ đến giai đoạn Thánh hoàng, Tam Thập Tam Thiên, ba nghìn thế giới, thập đại Địa Ngục, hết thảy đủ loại, đều từ đạo văn đạo ngân tạo thành, ngưng tụ ra đạo môn, có thể tăng thêm phấm cấp cho ngọc lâu.
"Tiên linh chi mạch!"
Diệp Húc đột nhiên chú ý tới mấy tòa Thánh sơn phía trước, truyền đến linh khí kỳ đặc hơn, cổ linh khí này không phải hơi thở cửu giai Thuần Dương linh mạch tản mát ra, mà là tiên linh khí.
Hắn tiến vào Thiên giới sớm một thời gian nên đã biết Thiên giới tiên linh chi mạch phần lớn là vật có chủ, tiên linh chi mạch còn không có thuộc về mình. Tuy nhiên ở trong Ngọc Hư Cung mười hai Vu Tổ đã lên tiếng, nếu ở bên trong Tiểu Nguyên Giới bọn họ thu
về bảo vật gì đều do chính mình sơ hữu, Ngọc Hư Cung cũng không thu hồi.
"Nơi đây Tiên linh chi mạch không phải là chi có một đường, mà là rất nhiều đường! Trời thấy, ta dựa vào ngọc thụ đào trộm Thiên giới linh khí, không biết năm nào tháng nào có thể tu thành Thánh Hoàng, tuy nhiên nếu là được đến tiên linh chi mạch, là có thể thêm cho ta tốc độ tu luyện thật nhanh."
Diệp Húc trong lòng vừa động, lập tức phóng lên cao, bay về phía mấy tòa Thánh sơn
"Cho dù ta được một mảnh nhỏ thế giới chi căn, tiên linh chi mạch với ta mà nói vẫn có trọng dụng, có thể trở thành linh đan diệu dược, để nhanh chóng bồ sung tu vi, cũng có thể dùng để nuôi nấng ngọc lâu, khiến cho ngọc thụ trướng thành.
Trong mấy tòa Thánh sơn này truyền đến một tiếng thú rống, một con tê giác cái từ trong núi gào thét lao ra, chân đạp vào đám mây, gào thét hướng Diệp Húc vọt tới. Đây là một con viễn cổ cự thú, sống ở trong núi, tuy rằng không bằng cừu phụ như vậy cường đại, nhưng cũng là một loại thú cực kỳ cường hãn dị chủng thời xa xưa, đã muốn tu luyện tới trình độ Vu Hoàng.
Diệp Húc cũng không thèm nhìn tới, tâm niệm vi động, tế lên Hao Thiên Khuyển, chi thấy con chó này nhìn lên trời mà rống, hình thể càng lúc càng lớn, chi một trảo nó ấn chặt đầu con tê giác cái này, con tê giác không lồ bị nó đè xuống đất, gào thét giãy dụa không ngớt, nhưng trước sau cũng không thể trốn thoát.
Con chó này đã nuốt cự thú cùng xác chết Vu Hoàng nhiều vô cùng, đã muốn chính thức bước vào trình tự Vu Hoàng.
Hao Thiên Khuyển mở to cái miệng rộng, răng rắc một tiếng cắn đứt đầu con tê giác cái này, hai ba miếng liền nuốt ngay con cự thú này vào trong bụng.
Trong thánh sơn, tiếng hô tiếng huýt gió không dứt, không ngừng có nhiều cự thú trong núi lao ra, Cửu Anh, Cùng Kỳ, Phi Bò, Áp Dữ Mấy tòa Thánh sơn này rõ ràng là chỗ cự thú vui chơi, trong chớp mắt liền có trên dưới một trăm con cự thú trong núi trào ra, đánh tới Diệp Húc.
Hao Thiên Khuyển vui mừng khôn xiết, lập tức đón nhận hơn trăm đầu viễn cổ cự thú, ở giữa không trung đại chiến, tàn sát thảm thương vô cùng, từng lúc từng lúc từ giữa không trung lại rơi xuống những cái đầu thật lớn, hoặc là phần còn lại của chân tay đã bị cụt to lớn như ngọn núi.
"Lên!"
Diệp Húc giơ tay đánh ra một trảo, tu vi ngưng tụ hóa thành một cái bàn tay to che trời, chi nghe oanh vang ầm ầm không dứt, từng đám cấm chế trong Thánh sơn này nổ bung. Tiên linh chi mạch trong núi bị một tay hắn hết thảy kéo lên, chi thấy từng đường, từng đường, tiên linh chi mạch bị kéo lên không, xê dịch biến hóa, có khoảng hơn ba mươi đường.
"Linh mạch nhiều như vậy, cũng đủ để ta tu thành tứ phấm Vu Hoàng."
Trong lòng Diệp Húc vô cùng mừng rờ, đột nhiên chỉ nghe một tiếng ầm vang, lại có một cấm chế mạnh mẽ vỡ tan, chi thấy một đường linh mạch vô cùng lớn bị pháp lực của hắn dẫn ra khỏi Thánh sơn, tản mát ra dao động cơ hồ có thể so sánh với một tôn Thánh Hoàng.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Đây là một đường Thái Thanh linh mạch, cơ hồ như có pháp lực Thánh Hoàng, nhẹ nhàng chấn động liền chấn vào ngón tay Diệp Húc đến tê dại, rồi vùng thoát ra từ trong bàn tay của hắn, ý đồ lại muốn chui vào trong núi lớn.
Đường linh khí linh mạch này, với tiên linh khí hoàn toàn khác nhau. Đường này nó cấu thành hình thái linh khí, cơ hồ ngưng tụ thành từng đường đạo văn, thậm chí còn ngẫu nhiên xuất hiện một một đường đạo và lý, giống như xiềng xích bình thường.
Vu Hoàng bình thường không bao giờ mong đợi phun ra nuốt vào luyện hóa linh khí này, hấp thu linh khí này để nhập vào cơ thể, thậm chí tự thân tu vi đều bị đạo văn và đạo lý trong linh mạch luyện hóa, biến thành chất dinh dường cho linh mạch.
Chi có Thánh Hoàng mới có thể luyện hóa linh khí này, khi hấp thu tiên linh chi mạch
thậm chí còn có thể lĩnh ngộ xây dựng đạo văn linh mạch, thậm chí còn có thể lĩnh ngộ ra đạo lý. Vu Tổ có thể lĩnh ngộ ra thiên địa đại đạo, do đó tăng thêm nhãn giới kiến thức, thực lực tu vi của bản thân mình.
Bởi vậy mỗi một đường Thái Thanh linh mạch đều cực kỳ khó có thể có được, thậm chí ngay cả Thánh Hoàng cũng không có tư cách có được, chi có Vu Tổ nhân vật mạnh mẽ bực này, mới có thể chiếm được tài nguyên bực này.
về phần gia tăng cao đẳng Thượng Thanh linh mạch, tắc chất chứa thiên địa đại đạo, đó là linh mạch mà thời kỳ Vu Tổ Thần Vương tu luyện tốt nhất.
Ngọc thanh linh mạch, tắc chất chứa thiên địa Thần văn trình độ thâm ảo, thậm chí ngay cả Vu Tổ cũng đều không thể lĩnh ngộ được.
"Thái Thanh linh mạch là thứ tốt bên trong Thiên giới, chi có bực Vu Tổ Thần Vương mới có thể có tư cách có được linh mạch bực này, không nghĩ tới ta cũng có cơ duyên có được đến một đường."
Diệp Húc mừng rờ, được một đường Thái Thanh linh mạch này, còn hơn được trăm ngàn đường tiên linh chi mạch, ít nhất là trước mắt hắn tu luyện thành Thánh Hoàng, cũng không đến nỗi vì tìm linh khí mà phải bôn ba khắp nơi.
Hơn nữa mấu chốt là ở chỗ, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn tuy rằng đã muốn hoàn thiện đến cảnh giới Vu Hoàng. Thậm chí ngay cả xây dựng ba nghìn thế giới cần đến đạo văn đạo ngân Thánh Hoàng kỳ, Vu Tổ thiên địa đại đạo, hắn đều đã chuấn bị tất cả. Nhưng hiện nay vẫn khuyết thiếu Tam Thập Tam Thiên và đạo văn, đạo ngân mười tám tầng địa ngục, thậm chí ngay cả thiên địa đại đạo.
Mà đạo văn đạo ngân chất chứa trong Thái Thanh linh mạch, chính là chất chứa một bộ phận mảnh nhỏ đạo văn Tam Thập Tam Thiên. Lĩnh ngộ những điều này có thể trợ giúp hắn hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh.
"Bàn Vương chân thân!"
Chi nghe bá một tiếng, thế giới Bàn Vương Khai Thiên của Diệp Húc triển khai, vô số cấm văn đạo văn đạo ngân xây dựng thành thế giới, rồi đột nhiên cô dặc. Ba nghìn thế giới rậm rạp cùng với Tam Thập Tam Thiên Giới chen chúc nhập vào cơ thể.
Cả người hắn, nhất thời giống như cấm văn đạo văn đạo ngân tạo ra mà thành thần minh, làm cho pháp lực của hắn đã mạnh lại càng thêm mạnh, lại một lần nữa một chướng chụp xuống.
Thái Thanh linh mạch cũng chỉ là tương đương với pháp lực Thánh Hoàng, không phải chân chánh Thánh Hoàng, sẽ không giống như khi Thánh Hoàng chiến đấu. Tuy rằng lúc trước có thể giãy thoát khỏi tay Diệp Húc, nhưng giờ phút này Diệp Húc toàn lực ứng phó, bàn tay lấy đạo văn đạo ngân ngưng tụ mà thành, một chướng hạ xuống, nhất thời đem Thái Thanh linh mạch này vây khốn, tùy ý linh mạch này giãy dụa như thế nào, đều không thể chạy ra khỏi nắm tay của hắn.
Tu vi của hắn hiện nay, so với khi hắn đánh chết Xích Uyên Ma Tôn còn muốn thâm hậu hơn rất nhiều, đã tu luyện tới nhị phẩm Vu Hoàng, cho dù Xích Uyên Ma Tôn có gặp được thời kỳ toàn thịnh, hắn cũng có thể dễ dàng bắt được.
"Thái Thanh linh mạch! Nơi này lại có một đường Thái Thanh linh mạch!"
Diệp Húc sắp đem linh mạch thu vào bàn tay, đột nhiên nghe thanh âm của một cô gái
truyền đến, vừa mừng vừa sợ nói: "Nguyên Đạo Thái từ, trong Thái La Thiên Cung chúng ta, số lượng Thái Thanh linh mạch cũng không nhiều, không nghĩ rằng nơi đây lại có Thái Thanh linh mạch. Những lão già ở Ngọc Hư Cung kia đã nói, vô luận trong Tiểu Nguyên Giới chúng ta ai được bất kỳ vật gì, chi cần là đem tới tay, sẽ đều là của mình, lần này chúng ta có một khoản tiền rồi."
Trong lòng Diệp Húc hơi nhúc nhích, quay nhìn về phía có tiếng nói, chi thấy hơn mười vị nữ xúm vào đẩy một chiếc xe vô cùng thơm ngát và hoa lệ đang nhanh chóng đi tới. Trên xe, một vị nam tuổi trẻ lười nhác ngồi ở trên, bàn tay tinh tế, trắng nõn nâng cằm. Đang lúc dương dương tự đắc, đột nhiên y nhìn thấy đường Thái Thanh linh mạch, trong mắt phát ra những tia sáng rừng rực.
"Tiểu tử kia, đem Thái Thanh linh mạch lưu lại!"
Chi một thoáng, hơn mười kiện cấm bảo đều công kích đến, dừng ở trên tay Diệp
Húc.
"Gà đất chó kiểng, cả đám Vu Hoàng Thiên giới đó, đều là gà đất chó kiểng. Hoàn toàn không có khí lượng khí chất Vu Hoàng, ba nghìn thế giới kia, chút thủ đoạn chiến đấu so với ứng sư huynh Tinh đế của bọn họ, còn kém cỏi không biết bao nhiêu!"
Diệp Húc không thèm để ý chút nào, chi thấy cấm bảo oanh ở phía trên bàn tay to của hắn, thậm chí không thể làm hắn mảy may lay động.
Vu Hoàng Hạ giới, đều là theo bên trong sát phạt ma luyện mà ra, trải qua trăm cay nghìn đắng, đau khổ ngộ đạo, đau khố theo đuổi, đối với tôi luyện chính mình có thể nói là đạt đến mức tận cùng, hành trình tu luyện của mình đó là một trường ngộ đạo chi đồ, mới có thể tu thành Vu Hoàng.
Thậm chí Vu Hoàng của thế giới Vu Hoang, còn cần tiếp thụ nhân kiếp Vu Hoàng, kiếp lớn như vậy, mỗi một Vị Vu Hoàng đều có thể nói là nghìn búa trăm luyện, để thành tựu vất vả vô cùng.
Mà Vu Hoàng Thiên giới cùng so sánh với bọn họ, quả thực là trong buồng ấm xem hoa nở, ngắm gái đẹp, trên thực tế chắc không chịu nổi một kích, cho dù là ứng Tông Đạo trước Thiên giới, bọn họ cũng không phải đối thủ.
"Tu vi không kém, thế nhưng liệu có thể tiếp được các ái phi của ta một kích."
Vị Nguyên Đạo Thái tử kia ánh mắt lóe lên, chỉ thấy môi nắm tay phóng ra, chộp tới đường Thái Thanh linh mạch này, người này ra tay cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt liền tới ngay trước mặt, một quyền oanh thật mạnh.
Tay kia của Diệp Húc thì chưởng lật lên, đón nhận quả đấm của y, hai người quyền chưởng tương giao, tràn ngập vô số đạo văn, đạo ngân ra giữa không trang.
Đường Thái Thanh linh mạch này nhất thời nắm lấy cơ hội, rung đùi đắc ý, vặn vẹo thân hình, ý đồ đánh văng bàn tay to của Diệp Húc đang nắm giữ.
Nguyên Đạo Thái tò?
Diệp Húc tức giận, nắm tay thật chặt, vô số đạo văn trong tay trào ra, đem Thái Thanh linh mạch này phong ấn, xoay người nhìn về phía thanh niên trong xe. Vừa rồi giả mạo thiếu chủ Thanh Hiên Thần Phủ, chính là người này.
Lấy thực lực Phó Tây Lai thiếu chủ Thanh Hiên Thần Phủ, hắn còn cần giả mạo người này, cho khóa bồn xí trên đầu Nguyên Đạo Thái từ, mà không phải trực tiếp tìm Nguyên
Đạo Thái tử liều mạng, điều này cũng nói lên thực lực Nguyên Đạo Thái tử.
"Không sai, ta đó là Nguyên Đạo Thái tử, Thái tử của Thái La Thiên cung."
Nguyên Đạo Thái tử trên xe chậm rãi đứng dậy, ánh mắt quét về phía Diệp Húc, thản nhiên nói: "Ngươi nếu biết ta, chắc là nghe nói qua tên của ta, biết thủ đoạn của ta..."
"Nghe nói qua tên của ngươi? Ngươi thực nổi danh sao?" Diệp Húc hỏi lại.
Nguyên Đạo Thái tử tức giận hừ một tiếng, sắc mặt có chút không vui, bên cạnh hắn phần đông thái phi một đám mắt hạnh đứng đấy, khiển trách: "Lớn mật cuồng đồ, dám nói chuyện đối với Nguyên Đạo Thái tử như vậy, đồ không biết sống chết!"
"Tuổi còn nhỏ, bản sự không lớn, gan một cũng không nhỏ, nếu là ở Thái La Thiên
cung, ngươi bực này cuồng đô, sớm đã bị rút gân lột da, nhốt đánh vào thiên lao.
"Ổn quá đấy!"
Diệp Húc đột nhiên mở miệng, âm thanh như Thiên Lôi chấn động, đám thái phi này sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ.
"Ngươi còn dám rít gào?"
Một vị thái phi nén giận mà cười, nói: "Nô tì ti tiện...
Xuy!
Diệp Húc điểm ra một chi, cái trán vị thái phi này đột nhiên mở rộng, tuôn ra một đám
máu hông, hương tan ngọc nát, chết oan chết uổng. Các thái phi khác câm như hên, không dám nói thêm một câu, nhìn Diệp Húc giống như nhìn một tôn ma thần bình thường từ viễn cổ đi tới.
"Ta nói ngươi ồn, ngươi lại càng ầm ỹ, chết chưa hết tội."
Diệp Húc thu tay lại, thản nhiên nói: "Ta và ngươi Thái gia nói chuyện, đám nữ nhân các ngươi này cũng dám xen mồm? Không tuân thủ nữ tắc, đáng chết."
Nguyên Đạo Thái tử trong mắt thần quang chợt lóe, sắc mặt chi một thoáng trớ nên vô cùng âm trầm, đứng dậy chậm rãi đi ra khỏi chiếc xe hương tới phía Diệp Húc, cả giận nói: "Ngươi dám giết nữ nhân của ta? Nữ nhân là dùng để thương, yêu, cưng chiều, ngay cả nữ nhân ngươi cũng giết, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp, có thể thấy được ngươi đã phát rồ đến loại trình độ nào! Loại người như ngươi, đáng giết, đáng tru."
"Nam nhân và nữ nhân có cái gì khác nhau? Chi cần là kẻ địch của ta, bất luận kẻ nào ta cũng dám giết, huống chi là nữ nhân?"
Diệp Húc từng bước đi ra, nghênh đón Nguyên Đạo Thái từ, mỉm cười nói: "Nguyên Đạo Thái từ, ngươi là thần, nữ nhân rất nhiều, chết một người lấy thêm một người. Tuy nhiên nếu ngươi muốn cùng ta đối nghịch, chi sợ cha ngươi chi có thể tái sinh một cái thần.
"Ha ha ha, Nguyên Đạo Thái từ, ngươi luôn luôn cuồng quyến ngạo vật, nay cũng gặp phải một địch thủ chứ?"
Đột nhiên một tiếng cười to truyền đến, người còn chưa tới, liền đã cho người ta một loại cảm giác áp bách vô cùng thảm thiết, giống như trong Tiểu Nguyên Giới đột nhiên xuất hiện một chiến trường viễn cổ Thần Ma, cái loại Thần Ma này bất khuất chiến ý, tràn
đầy tình thần bất tử.
" Ba Vũ Thần của Thần Tổ Vương Đình?"
Nguyên Đạo Thái tử dừng bước lại, sắc mặt cẩn thận, ánh mắt quét về phía thanh âm truyền đến. Diệp Húc cũng cảm giác được vẻ chiến ý sắc bén vô cùng, theo tiếng nhìn lại, chi thấy một người trẻ tuổi khác lạ bước nhanh lại, giống như một thanh kiếm sắc đã rút ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.
"Có Thái Thanh linh mạch xuất thế, ta Ba Vũ Thần cũng muốn góp một tay."
Tinh khí thần của y giống như vô số kiếm quang kiểu đạo văn xây dựng mà thành, mũi nhọn cực thịnh, tựa hồ như nếu bị hắn liếc mắt nhìn đều đã bị vạn kiếm xuyên tim. Ánh mắt quét tới hướng Diệp Húc, thản nhiên nói: "Chi cần xử lý người này là có thể được
một đường Thái Thanh linh mạch này..."
Lại có một người nhanh nhẹn đến, Đạo Môn cao ngất, giống như thần môn tạo hóa thiên địa vạn vật, cười nói: "Thái Thanh linh mạch, đối với Thánh Hoàng mà nói không chi là một đường linh mạch. Có thể mượn dùng linh mạch đến lĩnh ngộ nhiều đạo văn đạo ngân, thậm chí có thể nhìn trộm Vu Tổ cảnh giới, loại linh mạch này ai có thể không động tâm? Tạo Hóa Môn Phong Tùy Vân kính chào Ba Vũ Thần, Nguyên Đạo Thái tử."
"Nguyên Đạo, Phong Tùy Vân, Ba Vũ Thần, các ngươi tuy rằng rất mạnh, nhưng vị tất có thể mạnh đến nỗi hơn ta."
Thiên Thần Tử nhanh nhẹn đến, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Húc, trong mắt thần quang bạo phát, điềm nhiên nói: "Còn có vị huynh đài này, chúng ta lại gặp mặt."
Diệp Húc không khỏi nhíu mày, giờ phút này cường giả đã đến càng ngày càng nhiều, hiển nhiên đều là hướng về phía Thái Thanh linh mạch này mà đến. Những cường giả này bị kinh động bởi uy năng khi Thái Thanh linh mạch xuất thồ tản mát ra. Lập tức nhận ra phẩm cấp linh mạch, bởi vậy đều chạy tới đây.
Có thể tưởng tượng, phía sau còn sẽ có không biết bao nhiêu cường giả đang tới nữa.
"Thái Thanh linh mạch, chẳng lẽ thật sự quý trọng như vậy? Nếu sớm biết như thế, ta liền tế lên ngọc lâu, phong ấn mảnh không gian này, chậm rãi cướp đoạt linh mạch này, cũng đờ phải kinh động những cao thủ ở đây..."
Ánh mắt Diệp Húc đột nhiên lẫm liệt, chi thấy vị có thói quen giả chết thiếu chủ Thanh Hiên Thần phủ bước đạp hư không, cũng hướng tới nơi đây rồi, hiển nhiên cũng là đến vì bị Thái Thanh linh mạch này dao động hấp dẫn.
Phó Tây Lai mỗi một chân hạ xuống, dưới chân đều có đạo văn trào ra, bất tri bất giác dung nhập hư không, hiển nhiên là đang âm thầm bố trí cấm phong tỏa nơi đây.
Sớm như vậy mà cùng với ngần này thần phát sinh xung đột, thật sự có chút không ổn
a..."
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, ườn ườn lưng một cái: "Ta còn có gì phải lo sợ nữa chứ?"
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Trong một khoảng thời gian ngắn, lúc này đã có năm vị thần tử tụ tập, mỗi người lúc trước đều che dấu tu vi của mình, tuy nhiên sau khi tiến vào Tiểu Nguyên Giới, liền giải phóng tu vi, không kiêng sơ gì phóng thích hơi thở Thánh Hoàng
Những người này thực sự không phải là toàn bộ thần từ, còn có các thần tử ở các hướng khác tới đây.
Tuy nhiên giữa các thần tử này cũng không hề có ân oán, ở giữa bọn họ vốn là một loại quan hệ cạnh tranh, ở loại địa phương như Tiểu Nguyên Giới này, là không chết không ngừng.
Mọi người lâm vào một không khí trầm mặc, Đạo Môn cao ngất, không người nào nguyện ý trong lúc này ra tay với Diệp Húc, cho dù bọn họ có đoạt được Thái Thanh linh
mạch, cũng sẽ trớ thành cái đích cho mọi người bắn tên vào.
Mặc dù là bộc lộ tài năng, Ba Vũ Thần cũng tự nghĩ không có đủ thực lực đối mặt với cả mấy người vây công.
Khí thế của bọn họ ngưng kết, hơi thở Thánh Hoàng chậm rãi, thậm chí từ trong Thánh sơn lao ra, Hao Thiên Khuyển cái con viễn cổ cự thú này cũng kinh hồn bạt víạ, quỳ rạp trên đất thành một đống, không dám nhúc nhích.
"Thiếu chủ Thanh Hiên Thần phủ Phó Tây Lai, Thái La Thiên cung Nguyên Đạo Thái từ, thần tổ Vương Đình Ba Vũ Thần, Tạo Hóa Môn Phong Tùy Vân, thêm nữa ta Thiên Thần Tử, cộng lại là năm vị Thánh Hoàng."
Thiên Thần Tử cười lạnh một tiếng, ánh mắt đảo quanh ở trên thân mọi người, duy chi
có thèm không để mắt đến Diệp Húc, cười nói: "Mà Thái Thanh linh mạch chi có một đường, chúng ta năm người phân chia như thế nào?"
"Vị huynh đài lạ mặt này, không biết có phải vị ấy là cao thủ Thần Vương phái tới?" Phó Tây Lai nhìn về phía Diệp Húc, ánh mắt loan thành trăng lười liềm, cười nói.
Nguyên Đạo Thái tử quay về ngồi lên chiến xa, đề phòng nghiêm ngặt, cười lạnh nói: "Mặc kệ ai phái hắn đến, giết ái phi của ta, đều chi có một con đường chết!"
"Ta chi muốn Thái Thanh linh mạch, ai cản đường của ta, thì chi còn đường chết!" Ba Vũ Thần sát khí tận trời.
"Chi có Vu Tổ có tư cách có được Thái Thanh linh mạch, Phong mỗ cũng rất muốn tranh một phần." Phong Tùy Vân cười nói.
Bọn họ nói thế nhưng không có ra tay, điều này ra ngoài ý nghĩ của Diệp Húc. Tuy nhiên ở tình lý này thì vô luận là ai cướp lấy Thái Thanh linh mạch, chi sợ đều phải đối mặt bốn người khác công kích. Bốn đại thần, bốn đại Thánh Hoàng công kích, không phải chuyện đùa, bọn họ không ai tự nghĩ có thể nắm chắc toàn thân trở về.
"Muốn đánh lại không đánh, các ngươi này thần ý muốn như thế nào?"
Diệp Húc vẫy tay thu hồi Hao Thiên Khuyển, thân hình vừa động, bước từng bước ra, chân to hạ xuống, đạp ở phía trên hư không. Đạp ra từng đường cấm văn, cấm ngân, đạo văn, đạo ngân, những hoa văn kỳ lạ này giống như xiềng xích, nhảy động trên không trung, tổ hợp thành một đám thế giới.
"Mấy vị, nếu các vị muốn đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm Diệp mỗ không có thời gian cùng các người cãi cọ!"
Đông!
Hắn một chân hạ xuống, liền có một thế giới sinh ra, liên tục bước ra hơn mười bước, chi thấy một đám thế giới sinh ra, không ngừng đối kháng với cấm chế vô hình trong hư không.
Vô số đạo văn, đạo ngân ở giữa không trung đan vào nhau va chạm, giống như hai đại Thánh Hoàng ẩn nấp đi thân hình, giấu đi dấu vết trong hư không, mà đấu tranh sinh tử.
Đây là vu pháp của Diệp Húc đối kháng cùng cấm chế Phó Tây Lai, tuy rằng hai người không có động thủ, nhưng loại đối kháng này cũng kịch liệt tới cực điểm, không thua hai đại Thánh Hoàng đối mặt chống chọi.
"Ta muốn đi, ai dám ngăn cản ta?" Diệp Húc nhìn lại hướng Phó Tây Lai, mặt không
chút thay đổi nói.
Phó Tây Lai ánh mắt lóe ra, cước bộ nhẹ nhàng di động, lặng yên lui về phía sau, y nghĩ không trực tiếp cùng xung đột chính diện Diệp Húc. Tính cách y láu cá, không thích trực tiếp va chạm bạo lực, cười nói: "Vị huynh đài này không nên hiểu lầm, ta chỉ đến đây vì thấy náo nhiệt, ngươi quên rồi sao? Ta còn tặng ngươi vài món thần liệu, chúng ta coi như đã có chút giao tình!"
"Nhờ ơn Phó thiếu chủ, Diệp mỗ tất có hồi báo."
Diệp Húc hướng về phía y hơi chắp tay, bước nhanh ra ngoài. Một đám thế giới dưới chân hắn không ngừng từ giản đơn biến thành phức tạp, làm cho khí thế của hắn càng ngày càng mạnh, mắt nhìn chân liền đi ra khỏi vòng vây của mọi người.
"Giết ái phi của ta, ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?"
Nguyên Đạo Thái tử tức giận hừ một tiếng, đột nhiên một tòa Đạo Môn ầm ầm buông xuống, từ trong Đạo Môn Bảo Liễn Hương xa nghiền ép về hướng Diệp Húc. Nguyên Đạo Thái tô đứng ở trên hương xe, đằng đằng sát khí, cười lạnh nói: "Tiểu từ, ngươi quá càn rờ, nếu như lúc này không có những người khác, ta một mình cũng có thể chém giết ngươi!"
Thái La Thiên Đạo!
Hắn tức giận quát lớn, vô số đạo văn hình thành Thái La Thiên, lồng lộng trời xanh áp chế xuống Diệp Húc, cao giọng quát: "Chư vị, ta có thể không tranh giành Thái Thanh linh mạch, nhưng tiểu tử này nhất định phải chết ở trong tay của ta!"
Ba Vũ Thần và đám người ánh mắt sáng lên, Nguyên Đạo Thái tò quý vì Thái La
Thiên cung mà Thái, sẽ nhất ngôn cửu đỉnh. Thái Thanh linh mạch nà nói không cần, chắc chắn sẽ không da mặt dày tranh đoạt.
"Thiếu đi một đối thủ..." Phong Tùy Vân nhẹ giọng cười nói.
"Nguyên Đạo Thái từ, ngươi cho ngươi là đối thủ của ta?"
Diệp Húc làm như không thấy trấn áp từ hương xa Thái La Thiên đang nghiền ép đến. Đột nhiên dưới chân dẫm xuống, một quyền trào ra nhằm thẳng về phía Nguyên Đạo Thái từ, trời xanh Thái La Thiên chấn động, vô số đạo văn văng tung tóe.
"Xem ra ngươi còn không phải Thánh Hoàng, chi là một Vu Hoàng thôi, chẳng biết tại sao lại lĩnh ngộ đạo văn, đạo ngân Thánh Hoàng. Thái La Đại Thủ ấn!"
Nguyên Đạo Thái tử cười lạnh một tiếng, một ấn hướng oanh vào quyền thủ của Diệp Húc. Thức ấn pháp này chính là bí mật Thái La Thiên cung không truyền ra ngoài, chất chứa Thái La Thần vương lĩnh ngộ đại đạo, chính là ấn pháp cấp Thần vương. Y muốn dùng ấn pháp này, đánh cho Diệp Húc xương gãy gân đứt ở trước mặt mọi người, mạnh mẽ xoá sạch tôn nghiêm của Diệp Húc. Đánh cho hắn thương tích đầy mình, đánh cho hắn tự biết xấu hổ.
"Không Cấm Kim Phù?"
Hai người quyền chưởng tương giao, Diệp Húc đột nhiên cong ngón búng ra, chính giữa lòng bàn tay Nguyên Đạo Thái tử. Nguyên Đạo Thái tử thét lớn một tiếng, đồ người về phía sau, tay ôm ngực, khống chế hương xa cấp tốc rút lui.
Chi nghe keng một tiếng nổ lớn, chỗ đan điền của y đột nhiên hiện ra một cái chuông
lớn, bao lại đan điền của y, mặt ngoài vách chuông hiện ra rậm rạp đạo văn đạo ngân, phong tỏa tu vi của y.
"Mau lui!"
Đạo môn của y đột nhiên phát ra một tiếng nổ ầm vang, đương trường sụp đố. Nguyên Đạo Thái tò trong lòng kinh hãi, lập tức cuồn cuộn nổi lên hơn mười vị thái phi gào thét mà đi, trong chớp mắt đã chạy xa vạn dặm.
Hai người bọn họ giao thủ thời gian chi có một cái chớp mắt, cuối cùng chuyện gì xảy ra căn bản không có ai biết, chi biết Nguyên Đạo Thái tử tu vi đột ngột suy giảm kịch liệt, từ cảnh giới Thánh Hoàng rơi xuống đến cảnh giới Vu Hoàng.
Không Cấm Kim Phù của ta?
Thiên Thần Tử sắc mặt biến hóa, người khác không biết cuối cùng chuyện gì xảy ra, nhưng trong long y vẫn biết rõ, y mới vừa tiến vào Tiểu Nguyên Giới, ý đồ cởi bỏ đi phong ấn Đại Già Thần vương của phụ thân y. Không biết làm sao lại bị Diệp Húc cướp mất, cướp sạch của y một quả Không cấm Kim Phù duy nhất.
Sau khi kích hoạt cái Không cấm Kim Phù này, một chiếc chuông lớn sẽ bao lại đan điền, có thể phong ấn tu vi người khác. Chi có Đại Già Thần vương tâm pháp mới có thể giải khai phong ấn.
"Phó thiếu chủ, trước ngươi đưa ta vài món thần liệu, ta cũng sẽ đưa ngươi một kiện đại lễ!"
Diệp Húc quay đầu nhìn về phía Phó Tây Lai, mỉm cười nói: "Nay Nguyên Đạo Thái tử thực lực đã bị đánh rớt đến cảnh giới Vu Hoàng, còn không trừ bỏ y, cướp sạch Thái La
Thiên cung. Được món tài phú thật lớn đến như thế, ngươi còn chờ gì nữa."
"Huynh đài, đại lễ của ngươi, Phó mỗ khắc trong tâm khảm!"
Phó Tây Lai cười ha ha, thân hình nhoáng lên một cái, cấp tốc đuồi theo Nguyên Đạo Thái từ, dài thanh nói: "Nguyên Đạo, tiểu đệ đặc biệt đến tiễn ngươi một đoạn đường!"
Phong Tùy Vân cúi đầu nhìn hai tay của mình, nửa như cười nửa như không, nói: "Nếu như có thể giết Nguyên Đạo Thái tử, đạt được tài phú khẳng định còn ở trên Thái Thanh linh mạch. Không cấm kim phù đã bị Nguyên Đạo Thái tử nhận ra, nếu là Phó Tây Lai không thể giết Nguyên Đạo Thái từ, Nguyên Đạo Thái tử truy cứu ra lai lịch Không Cấm Kim Phù, không biết phải trách tội ở trên đầu ai?"
Ánh mắt Thiên Thần Tử phát lạnh, trên người hắn đảo qua hừ lạnh một tiếng, không
hề xúc động, thản nhiên nói: "Không cấm Kim Phù mặc dù là đồ đạc của ta, nhưng nếu như Nguyên Đạo Thái tử có thể chạy thoát từ trong tay Phó Tây Lai, không may mắn tới tìm ta mà nói ta cam đoan hắn sẽ có đến mà không có về!"
Phong Tùy Vân cười nhẹ, ánh mắt quét về phía Ba Vũ Thần: "Ba huynh, nay chi còn lại có ta và ngươi cùng Thiên Thần Tử ba người, không bằng chúng ta hai người liên thủ, hợp lực diệt trừ Thiên Thần Tử, sau đó giết người này, chia đều Thái Thanh linh mạch!" ^
"Ta không có thói quen liên thủ với người khác.
Ba Vũ Thần đi nhanh về phía Diệp Húc, cười ha ha, hào khí can vân: "Phong Tùy Vân, ta đây giết hắn rồi, ngươi nếu dám theo ta tranh giành, ta liền giết cả ngươi!"
Phong Tùy Vân ánh mắt lóe lên một cái, đứng tại nguyên một chỗ không có ra tay,
trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Thiên Thần Tử đằng đằng sát khí, ánh mắt nhìn quét ở trên người Phong Tùy Vân, cười lạnh nói: "Phong huynh, ngươi tuy rằng là Tạo Hóa Môn chủ, Tạo Hóa Môn chủ chi là Vu Tổ, còn không phải Thần vương, ngươi ở nơi này châm ngòi thổi gió, chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi?"
Phong Tùy Vân mỉm cười, không hề lên tiếng.
Diệp Húc tiếp tục đi thẳng về phía trước, hắn đã liên tục bước ra không biết bao nhiêu bước, một đám thế giới ở quanh thân nhộn nhạo, úy vi tráng quan, làm cho khí thế của hắn không ngừng tăng vọt.
"Đứng lại cho ta!"
Ba Vũ Thần nhẹ nhàng vừa động, phía sau đột nhiên hiện ra một tòa kiếm môn, trong cửa vạn kiếm bùng nổ, vô số đạo văn đạo ngân hóa thành lợi kiếm, tạo thành một cái kiếm quốc độ, gào thét bao phủ Diệp Húc.
Hắn thân là thiếu chủ Thần Tổ Vương Đình, nhưng tu luyện lại không phải là Thần Tổ Vương Đình tâm pháp, mà là tự mình khổ tu nhiều năm, tân tân khố khổ lĩnh ngộ mà ra kiếm đạo.
Lấy kiếm làm đạo, ngưng tụ kiếm đạo văn đạo ngân, tu thành Thánh Hoàng, luyện thành kiếm môn.
Tu vi của hắn có lẽ ở trong số nhiều thần thực sự không phải là cao, nhưng công kích của hắn lại không thể nghi ngờ là cường.
"Vạn Kiếm Quy Tông!"
Trong giây lát, tất cả kiếm quang tiêu tán, chi còn lại có một đạo kiếm quang, thẳng tắp đâm về mi tâm Diệp Húc. Giờ khắc này, trong thiên địa cũng giống như chi còn lại có một đạo ánh sáng này. Những ánh sáng khác, tựa hồ tất cả bị một đạo kiếm quang của Ba Vũ Thần này che đi hết hào quang.
Ba Vũ Thần bộc lộ tài năng, một kích giết chết.
Mặc dù là Thiên Thần Tử, Phong Tùy Vân hai người thấy một kiếm như vậy cũng không khỏi biến sắc. Đạo kiếm quang này tốc độ cực nhanh, tựa hồ có thể vượt qua thời gian.
"Ba Vũ Thần, ngươi này là muốn chết!"
Mắt thấy đạo kiếm quang này đang đâm vào mi tâm Diệp Húc, đột nhiên một bàn tay hiện ra tại con đường duy nhất của kiếm quang. Đại thế giới chen chúc mà đến, rơi vào bên trong cái bàn tay này, ngưng tụ hình thành một cái thế giới độc đáo.
Ba ngàn thế giới nơi tay, giống như hóa thành ba ngàn tòa đại lục.
Vu Hoang ấn.
Đem ấn pháp ba nghìn thế giới tất cả thi triển ra, ngưng tụ thành một, đó là Vu Hoang
Diệp Húc một ấn ở tay, mũi nhọn Ba Vũ Thần Vạn Kiếm Quy Tông lập tức bị triệt để che lấp, ở trước cái bàn tay này của Diệp Húc, kiếm của hắn nói giống như trở nên không có chút ánh sáng nào.
Hắn đi bước một bước ra, đem mỗi loại ấn pháp hóa thành một đám thế giới, phiêu đãng ở bên cạnh mình. Vì cái gì đó sử xuất ba nghìn thế giới Đại Thủ ấn, một chiêu đầ lực, cho đám thần dám can đảm ngăn trở mình, một kích mạnh mẽ.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Diệp Húc có được đến ba nghìn số mệnh, lĩnh ngộ ba nghìn thế giới Đại Thủ ấn, trong đó có chứa nhiều tổ hợp ấn uy lực rất mạnh. Tỷ như Chư Phật Thập Phương Thế Giới ấn, Thập Phương U Minh Diêm La ấn, Thiên Địa Âm dương Cửu Sát ấn vân vân, khi hắn cùng Xích Uyên Ma Tôn chiến đấu, bộc phát ra màu sắc ánh sáng rực rờ.
Tuy nhiên uy lực thực sự của tổ hợp ấn này không phải là sức mạnh vu pháp. Trong ba nghìn thế giới Đại Thủ Án thức có uy lực mạnh nhất đó là Vu Hoang ấn.
Thế giới Vu Hoang bởi vì đối ứng với ba ngàn lục địa, ba nghìn thế giới, hứng lấy số mệnh ba nghìn thế giới. Bởi vậy Vu Hoang ấn cần đem ba nghìn thế giới diễn biến tất cả ra, hóa thành ba ngàn lục địa thế giới Vu Hoang, có thể diễn biến ra thế giới Vu Hoang, để thi triển ra một đạo ấn pháp như vậy.
Thức ấn pháp này, có thể nói ở bên trong vu pháp cấp Thần vương, hoàn toàn là một loại tuyệt đối mạnh.
Nắm trong tay ba nghìn thế giới, đây là khí phách to lớn, uy năng to lớn?
Vạn Kiếm Quy Tông của Ba Vũ Thần còn chưa tiếp cận đến tay chưởng của Diệp Húc, vô số kiếm văn kiếm ngân xây dựng thành đạo kiếm quang này đã bắt đầu rạn nứt. Ở trước mặt Vu Hoang ấn của Diệp Húc, kiếm đạo của y trực tiếp bị đánh áp, nửa phần uy năng cũng không thể phát huy.
Xuy!
Đạo kiếm quang này nứt vỡ, biến mất ở trước Vu Hoang ấn, giống như một ngọn đèn bị trận bão lớn thổi tắt.
Ba Vũ Thần nhìn thấy Vạn Kiếm Quy Tông của mình không có thu được chút hiệu quả nào, chẳng những đã không nổi giận, ngược lại ánh mắt thêm sáng ngời, thêm lợi hại, thêm chiến ý.
"Thật mạnh! Ngươi càng mạnh, ta càng muốn giết ngươi! Kiếm môn hóa đạo!"
Kiếm môn của y đột nhiên tan rã, phân giải, hóa thành từng đạo kiếm văn kiếm ngân, kiếm văn kiếm ngân đúng này là đạo văn đạo ngân của y, đều nhốn nháo, xây dựng tố hợp, hóa thành một thanh lợi kiếm, nhanh chóng nghênh diện đánh tới Vu Hoang ấn, cười to nói: "Bảo kiếm mũi nhọn theo ma luyện ra! Ngươi càng mạnh, ta càng hưng phấn, bởi vì ngươi là đá mài đao của ta, sẽ chỉ làm cho kiếm của ta, làm cho đạo của ta, làm cho người của ta, bộc lộ thêm tài năng!"
Một kích này là toàn thân tu vi của y, kiếm khí tràn trề, chưa từng có từ trước đến nay,
hiển thị rõ thành quả nhiều năm khổ tu của y.
Nếu là một kiếm này của y thất bại, sẽ chẳng biết đến lúc nào có thể khôi phục tu vi, hơn nữa kiếm đạo bị thương, tâm linh cũng sẽ lọt vào bị thương trầm trọng, lưu lại tâm ma không thể xóa nhòa.
"Sai lầm rồi."
Diệp Húc tiến lên trước một bước, thủ chưởng một lật, Vu Hoang ấn ầm ầm áp chế, giống như ba nghìn thế giới cùng nhau hướng vào Ba Vũ Thần mà trấn áp, điềm nhiên nói: "Tay của ta là chùy, chùy đập gãy kiếm của ngươi, đập nhỏ đạo của ngươi, đập chết người của ngươi!"
"Chết cho ta!"
Răng rắc!
Kiếm môn hóa đạo của Ba Vũ Thần vừa mới gặp bàn tay to của được Diệp Húc, lập tức không chịu nổi gánh nặng tiếng vang, răng rắc răng rắc vết rách che kín. Loại vết rách này là Vu Hoang ấn của Diệp Húc, chấn đắc kiếm của y, kiếm văn kiếm ngân kiếm gãy, bởi vậy làm cho kiếm của y trên người cũng che kín vết rạn.
Kiếm đạo của y, ở trước mặt Diệp Húc, quả thực chi như là một nghệ sĩ xiếc hài, không chịu nổi một kích.
"Ta không tin, ngươi có thể thắng được ta! Thần Tố phân thân, Thiên Ma giải thể!"
Ba Vũ Thần rống to, trong miệng đột nhiên phun ra một đạo máu tươi, thổi phù một tiếng phun lên trên thân kiếm, chi thấy trên thân kiếm vết rạn nhanh chóng khép lại, hóa thành một thanh ma kiếm tích huyết.
Khúc khích xuy!
Quanh thân y nổ tung, mây máu bốc hơi, khí huyết ở phía sau y mấp máy, xây dựng ra đường kiếm đạo của y hoàn toàn bất đồng với đạo văn, ngưng tụ ra một tôn Thần vương đỉnh thiên lập địa, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay to vươn ra, bắt lấy thanh lợi kiếm này, đâm tới hướng Diệp Húc.
Y tự mình hại thân thể mình, huyết khí ngưng tụ, hóa thành Thần Tổ phân thân Thần Tổ Vương Đình, uy lực so với vừa rồi đâu chi mấy lần.
"Không chịu nổi một kích!"
Diệp Húc làm như không thấy, bàn tay lật lên úp xuống, Vu Hoang ấn vâng chịu ba nghìn thế giới, uy lực so với đơn thuần một loại ấn pháp, lớn hơn đâu chi ba ngàn lần, siêu việt vượt xa Ba Vũ Thần Thiên Ma giải thể, thậm chí ngay cả Thần tộc phân thân.
Đinh đinh đinh!
Đại kiếm trong tay Thần Tổ phân thân đột nhiên gãy từng khúc, kiếm văn kiếm ngân Ba Vũ Thần khổ tu cả đời, tất cả vờ tan, thậm chí ngay cả phía sau y cái tôn Thần Tổ phân thân kia cũng bị một kích này của Diệp Húc trấn áp, nhanh chóng thu nhỏ lại.
Vu Hoang ấn bẻ gãy nghiền nát bình thường, ầm ầm áp chế đánh nát tất cả các thủ đoạn của y.
Ba Vũ Thần thân thể bắt đầu nứt vờ tan rã, ở trước mặt một thức Vu Hoang ấn của
Diệp Húc, kiếm đạo của y, vũ quang của y, tín nhiệm của y, tất cả của y, cũng đều bị đập nát, thậm chí ngay cả người của y, cũng sắp tan xương nát thịt.
Một thế hệ thần, ngôi sao rực rờ của Thần Tổ Vương Đình, sắp thân tử đạo tiêu.
"Cảm thương con ta? Tìm đường chết!"
Trong cơ thể y đột nhiên hiện ra một tôn Thần Tổ phân thân, so với Ba Vũ Thần ngưng tụ phân thân có vẻ thêm ngưng tụ, thân thể của y giống như từ thuần túy từ tinh thuần đạo và lý xây dựng mà thành, là một thể mà thiên địa đại đạo ngưng kết thành.
Y giống như một tôn Thần vương đứng ở trên chín tầng trời, nhìn xuống những người dân thường, nhìn xuống Diệp Húc này, người có gan đánh chết tên côn đồ đứa con yêu của
y-
Ba Thần Tổ của Thần Tổ Vương Đình
Ba Thần Tổ hiển nhiên cũng lo lắng cho Ba Vũ Thần lẻ loi một mình tiến vào Ngọc Hư Cung, bởi vậy thần không biết quỷ không hay, đã nhốt đánh vào trong cơ thể Ba Vũ Thần một đường đạo văn của mình, vào thời khắc mấu chốt, là có thể cứu Ba Vũ Thần một mạng.
Tuy rằng chi là một đường đạo văn Thần vương, nhưng chất chứa đạo lý phong phú, quả thực là Thánh hoàng đều không thể lý giải, không thể nhận thấy, không thể chống lại.
"Thần Tổ Vương Đình Thần Vương quả nhiên ở trong cơ thể Ba Vũ Thần, gieo xuống một đường đạo văn của mình!" Thiên Thần Tử và Phong Tùy Vân liếc nhau, trong lòng khiếp sợ vạn phần.
Diệp Húc mạnh mẽ như thế, nhất kích liền đem cừu phụ nồi danh Ba Vũ Thần đánh bại, đánh tan, không thể không nói đã ra ngoài dự liệu của bọn hắn.
Ba Vũ Thần chính là một người nổi bật trong lứa tuổi trẻ, con của Thần vương, hắn tu hành lịch trình giống như tăng khổ hạnh bình thường, toan tính đau khổ tôi luyện kiếm của mình, theo kiếm lĩnh ngộ ra bản thân cấm pháp, thậm chí theo cấm pháp lĩnh ngộ ra kiếm đạo của mình, có thể nói là đứng đầu đích thiên.
Tuy nhiên một vị thiên tử như vậy, lại chi một chiêu liền thua ở trong tay Diệp Húc, thậm chí bị Diệp Húc đánh nát kiếm đạo, dập nát kiếm môn, có thể nói đưa đạo của y, người của y đều tàn phá thương tích đầy mình, thậm chí bức ra một luồng phân thân Ba Thần Tổ.
Diệp Húc làm như không thấy, Vu Hoang ấn tiếp tục úp xuống, âm thanh lạnh lùng
nói: "Chi là một đường đạo văn, cũng dám ở trước mặt ta kiêu ngạo? Ngươi cũng chết cho ta!"
Phong Tùy Vân cùng thiên thần nhìn xem nghẹn họng nhìn trân trối, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Chi thấy một thức đại Thủ Án của Diệp Húc úp xuống, đạo Thủ Án này hóa thành một chưởng lớn, càng lúc càng lớn, đem Ba Thần Tổ đỉnh thiên lập địa phân thân cùng Ba Vũ Thần bao phủ, tựa như ba nghìn thế giới cùng nhau trấn áp xuống, trường hợp bức như thế này, mặc dù là đám người Thiên Thần Tử, tự nghĩ cũng vô pháp ngăn cản.
"Người này, đến tột cùng là ở đâu xuất hiện? Làm sao lại mạnh đến như vậy?"
Thiên Thần Tử ánh mắt chớp động, gắt gao nhìn thẳng bàn tay to của Diệp Húc hạ xuống, chi cảm thấy bên trong cái tay lớn chất chứa đạo văn đạo ngân, quả thực thâm ảo không thể lý giải, mặc dù là y, cũng nhìn không rõ ràng được bao nhiêu.
"Hắn chính là tu vi Vu Hoàng, sử xuất ấn pháp như vậy, nhất định sẽ cực kỳ hao tốn tu vi, cho dù là ta, phát động như vậy ấn pháp, chi sợ cũng chi có thể phát ra một thức, thì sẽ bị rút hết tu vi, Cho nên, mặc dù hắn cùng với Thần Tổ đánh bừa một cái mà không chết, cũng sẽ không còn lại chút pháp lực. Đây chính là cơ hội của ta..."
Rầm!
Diệp Húc cùng Ba Thần Tổ phân thân đối chiến. Mấy tòa Thánh sơn phía dưới căn bản không thể thừa nhận sóng dư âm bọn họ giao thủ, ầm ầm dập nát, kéo vạn dặm hùng sơn cứng rắn bị đánh thành đất bằng, thậm chí cả hơn trăm đầu viễn cổ cự thú kia cũng bị sóng dư âm của hai người ép tới nổ bung, hài cốt không còn.
"Ba Thần Tổ, đây chỉ là từng đạo văn phân thân của ngươi, thật không ngờ mạnh mẽ, sau này Diệp mỗ nếu có thành tựu nhỏ, đích thân từ đăng môn bái phỏng, thảo giáo chân
thân chỗ lợi hại của ngươi!"
Thân hình Diệp Húc đổ ra phía sau, giữa không trung tưới xuống một đường máu vàng, lập tức một tòa ngọc lâu đột nhiên xuất hiện, trong lầu nhảy ra một con chó lớn, nâng hắn lên mà chạy đi như bão táp.
"Lợi hại! Chính là tu vi Vu Hoàng nhị phẩm, rõ ràng có thể thừa nhận được một kích những đường đạo văn của ta, thậm chí còn ma diệt đạo văn này của ta, trong thiên hạ, ta lần đầu gặp được loại người như ngươi..."
Phía sau Ba Vũ Thần, ba Thần Tổ thân hình càng lúc càng mờ nhạt, đạo văn xây dựng thân hình y cơ hồ bị ma diệt trong suốt, hiển nhiên Diệp Húc cùng y đánh bừa một kích này, hai người đều bị thương tốn thật lớn.
Tuy nhiên, Ba Thần Tổ tổn thất chi là một đường đạo văn, mà bản thân Diệp Húc cũng bị trọng thương nặng nề.
Ba Thần Tổ cũng không dám ở lâu, một tay vươn ra, đem Ba Vũ Thần mạnh mẽ kéo lên, hướng về phía mà đi thật nhanh. Phân thân của y cơ hồ đã bị Diệp Húc ma diệt, khó thừa nhận các cao thủ khác công kích thêm nữa. Cho dù chi là Thánh hoàng cũng dễ dàng có thể luyện hóa ma diệt y, sau đó nhân cơ hội xử lý Ba Vũ Thần.
Chi thấy ánh mắt Ba Vũ Thần dại ra, tùy ý y xắp xếp thế nào vẫn không nhúc nhích.
Y bị Diệp Húc phá hủy kiếm đạo chi môn, đối với y sự đả kích này thật sự quá lớn, lớn đến phá hủy tất cả tin tưởng tín nhiệm của y.
Diệp Húc cùng Thần Tổ hóa thân hướng về hai phương hướng khác nhau cùng bỏ
chạy, cũng là lo lắng lẫn nhau đều có chuẩn bị phía sau, không muốn tranh giành lấy cái chết, đồng thời cũng là tránh né những người khác đuối giết.
"Phong Tùy Vân, ngươi đuổi giết Ba Vũ Thần, ta tới xử lý tiểu tử này!"
Thiên Thần Tử ánh mắt lóe lên, thân hình vừa động, nhanh chóng hướng theo Diệp Húc đuổi giết, trên đỉnh đầu y một ngụm bảo bình bay ra, chỉ nghe vù một tiếng, tòa bảo bình này càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, móc ngược ở giữa không trang.
"Thánh Nguyên bình!"
Trong bình, một tòa Đạo Môn tối đen xuất hiện, thúc dục Thánh Nguyên bình, đem uy năng khầu bảo bình này thôi phát đến mức lớn nhất.
Khẩu bảo bình này, giống như cắn nuốt châu báu thiên địa vạn vật, chi nghe rầm rập mấy tiếng, một tòa núi lớn trên mặt đất bị nhố tận gốc gào thét ném vào trong bình, lập tức bị đạo môn chấn vỡ, luyện hóa thành bụi.
Khẩu Thánh Nguyên bình này của y chính là Đại Già Thần vương vì y đã đo thân tạo ra thánh bảo, cùng tâm pháp của y quần anh tụ hội, uy lực còn phía trên thánh bảo bình thường, luyện hóa phá hủy Thiên giới Thánh sơn, quả thực là không cần tốn nhiều sức.
"Giết của ta tám đại hộ pháp Kim Cương, cướp bóc của ta Không cấm Kim phù, hôm nay ta liền đưa ngươi lên chầu trời!"
Thánh Nguyên bình tế lên cao trên không trung, cố định Hao Thiên Khuyển, tùy ý con chó này chạy như điên như thế nào, trước sau cũng không thể đào thoát khỏi dẫn lực của Thánh Nguyên bình, đem nó cùng Diệp Húc hút tất cả vào trong bình.
Thiên Thần Tử cười ha ha, trong mắt hiện lên ánh sáng chói lọi. Y mới vừa tiến vào Tiểu Nguyên Giới này, cùng với tả hữu bát đại Kim Cương, là phong độ đến bực nào, không biết tại sao lại gặp được Diệp Húc, bị Diệp Húc búng tay lấy sạch tất cả, thậm chí ngay cả thi thể cùng cấm bảo cũng bị cầm cho chó ăn, ngay cả y đường đường thần tử cũng bị Diệp Húc cướp bóc.
Đây là từ lúc chào đời tới nay, duy nhất một lần lọt vào suy sụp. Không giết chết Diệp Húc, không thể làm cho y tâm tinh bình phục như trước được.
Tiếng cười Thiên Thần Tử chưa dứt, đột nhiên y cảm giác được một mối nguy hiểm mãnh liệt xông lên đầu. Chi thấy Phong Tùy Vân đột nhiên hiện ra ở ngay bên cạnh, một chưởng che kín đỉnh đầu của y.
Đầu Thiên Thần Tử nổ tung một tiếng, lập tức một tòa tạo hóa đạo môn nghiền ép
xuống, nghiền nát cái thân hình không đầu của y.
Thánh Nguyên bảo bình dừng trên không trung, rồi đột nhiên kịch liệt thu nhỏ lại, gào thét bay đi, dưới đáy bình, thân thể thiên thần lại ngưng tụ, ép buộc y đi đến nơi càng xa hơn.
"Phong Tùy Vân, ta sẽ nhớ ngươi..."
Phong Tùy Vân cười nhẹ, đi nhanh đến hướng Diệp Húc, đạo môn treo cao, ánh mắt chớp động, cười nói: "Diệp huynh, thương thế không có trở ngại chứ? Mầu thân của ta là Tạo Hóa Môn chủ, muốn ta ân cần thăm hỏi Diệp huynh, hi vọng Diệp huynh có thể thu xếp thời gian đi Tạo Hóa Môn một chuyến, có người rất muốn gặp huynh."
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden