Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 776: Kế sách phòng bị của Lý Hâm
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Một giờ sau, Lưu Vĩ Hồng đúng giờ rời khỏi phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy. Lâm Khải Hàng cũng không có giấu diếm quan điểm của mình, nói rõ ràng với Lưu Vĩ Hồng, ông sẽ mở hội nghị thường vụ tỉnh ủy thảo luận vấn đề này
Lâm Khải Hàng nói như vậy, trên thực tế chẳng khác nào đã quyết định muốn làm công tác kết hợp xã và khu xây dựng thị trấn. Động tác lớn đầu tiên sau khi Bí thư Tỉnh ủy nhậm chức, bình thường là sẽ không bỏ dở nửa chừng
Đối với điểm này, Lưu Vĩ Hồng khá vừa lòng. Nếu trong 2 năm có thể hoàn thành công tác kết hợp xã và khu xây dựng thị trấn ở toàn bộ tỉnh, đối với thúc đẩy cải cách thể chế chính trị và phát triển kinh tế xây dựng của toàn bộ tỉnh Sở Nam không thể nghi ngờ sẽ nảy sinh ảnh hưởng chính diện khá lớn
Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng không có vội vã chạy về Hạo Dương. Nếu như đã tới tỉnh rồi, lại là bí thư tỉnh ủy đích thân triệu kiến, ở chỗ Lý Dật Phong và Lục Đại Dũng là chắc chắn phải đi thăm hỏi một chút, đây cũng là lễ phép lễ tiết phải có
Lưu Vĩ Hồng không có ở giờ tan tầm đến nhà thăm hỏi Lý Dật Phong và Lục Đại Dũng, trực tiếp trong giờ đi làm đến văn phòng của hai vị lãnh đạo. Kết hợp xã và khu xây dựng thị trấn, là công tác vô cùng chính thức, báo cáo trong giờ đi làm thích hợp hơn
Buổi tối, Lưu Vĩ Hồng đi câu lạc bộ Duy Đức, Lý Hâm đã trở lại, ở câu lạc bộ đãi tiệc tẩy trần cho Lưu Vĩ Hồng
Vẫn là trong phòng riêng nhỏ, hai người
Lý Hâm mỉm cười nói:
- Vĩ Hồng, uống chút rượu vang đi, rượu vang dưỡng sinh
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Có phải anh tìm được rượu vang ngon phải không?
Thông thường mà nói, Lý Hâm rất ít chủ động nhắc đến chuyện uống rượu với hắn, hai người cùng ăn cơm, đều uống nước giải khát, ăn cơm
Lý Hâm cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, một bằng hữu đi Hongkong trở về, tìm được một chai Lafite năm 82, nói là thứ tốt, hay là chúng ta nếm thử?
Nói xong, Lý Hâm trịnh trọng lấy ra một chai rượu vang, bao bì là Lưu Vĩ Hồng rất quen thuộc
Ở một thế giới song song, sau khi Lưu gia xuống dốc, Lưu Vĩ Hồng thỉnh thoảng sẽ cùng đám bạn lúc nhỏ tụ hội, đám người Hồ Ngạn Bác, Trình Huy, Trình Sơn, vô cùng bại hoại, động một cái là uống loại rượu vang cao cấp nhất. Bao bì của Lafite, Lưu Vĩ Hồng nhìn qua rất nhiều lần, nhưng hắn không thích
- Ha hả, năm 82 là niên đại trước, là một năm có điều kiện ủ rượu vang tốt nhất, mưa xuống và nhiệt độ rất thích hợp trồng và sản xuất nho, rượu vang mà năm đó ủ ra quả thật là loại tốt. Nhưng thời kỳ thành thục của rượu vang cao cấp, thường là 15 năm đến 20 năm, bây giờ uống chai Lafite này hơi lãng phí. Tôi thấy vẫn là cất giữ thêm vài năm đi, vị sẽ càng tốt hơn. Hơn nữa, loại rượu vang tốt như vậy cho tôi uống, tôi cũng không biết thưởng thức, rùa ăn lúa mạch, đạp hư thứ tốt
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Lý Hâm cười to, nói:
- Cậu đó, Vĩ Hồng, bình thường cậu không thích uống rượu lắm, sao học vấn đối với rượu vang lại hiểu biết nhiều như vậy?
- Vậy mà nói nhiều sao? Chỉ là một chút sơ sơ mà thôi, cũng là nghe bạn bè nói, tôi tùy tiện nghe một chút. Nhưng mà, Lý ca, uống rượu vang quả thật tốt hơn rượu trắng, tôi thấy sau này anh uống nhiều rượu vang, ít uống rượu trắng đi. Uống nhiều rượu trắng, đối với sức khỏe cũng không tốt
Lưu Vĩ Hồng rất thành khẩn nói.
Lý Hâm lớn hơn hắn vài tuổi, nay cũng đã ngoài 30 từ lâu. Sức khỏe quả thật không thể so sánh với hắn. Có mấy người cán bộ trong thể chế sẽ giống như bí thư Lưu kiên trì rèn luyện thân thể như vậy?
- Được, nghe lời cậu. Anh em chúng ta hôm nay sẽ uống loại rượu vang ngon nhất này. Nếu như cậu nói tốt như thế, tôi cũng thật muốn nếm thử. Không đến 15 năm thì thôi, sau này có cơ hội thì tìm sau
Lý Hâm cười, cầm dụng cụ mở chai Lafite, rót một ít vào ly của mỗi người
- Ha ha, loại rượu này, bây giờ tôi cũng thật không cảm thấy có gì tốt… Hay là phải uống thêm vài lần mới có thể từ từ hiểu được mùi vui trong đó
Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng cụng ly, nhấp một ngụm, chậc lưỡi, cười lắc đầu, nói.
Lưu Vĩ Hồng liền cười.
Có câu “ba đời mới có thể bồi dưỡng ra quý tộc”, không phải không có lý. Những năm đầu thập niên 90, cho dù con ông cháu cha như Lý Hâm, cũng không thể nói có khí chất quý tộc. Giống như Lý Hâm nói, uống thêm vài lần, từ từ có thể thưởng thức ra hương vị
Lưu Nhị Ca hắn cả đời nếu đã chọn con đường làm quan, xem ra cũng rất khó trở thành một quý tộc chân chính. Hắn có khả năng nhất là trở thành một đấu sĩ!
- Vĩ Hồng, hôm nay gặp qua bí thư Lâm rồi sao?
Hai người vừa uống rượu vang, vừa thưởng thức món ăn tinh tế do đầu bếp lớn của câu lạc bộ chính tay nấu, thuận miệng nói chuyện
Lưu Vĩ Hồng ăn một ngụm đồ ăn, nói:
- Đúng, sáng hôm nay đã đến văn phòng của ông, chủ yếu là nói một chút về chuyện có liên quan kết hợp xã và khu xây dựng thị trấn
Lý Hâm hai hàng lông mày chau lại, nói:
- Bí thư Lâm cũng là rất vững chắc, từ phương diện này mở ra điểm đột phá, thử thăm dò nước sâu nước cạn, quả thật là cách rất tốt
Ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Lý Hâm xưa nay đều có gì nói thẳng
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Cách nghĩ của Lý Hâm, cũng là không hẹn mà giống với hắn. Từ khi Lôi Húc Minh thông báo với hắn, nói rằng Lâm Khải Hàng muốn triệu kiến hắn, bàn bạc về công tác kết hợp xã và khu xây dựng thị trấn, hắn luôn suy nghĩ hàm ý thật sự về hành động lần này của Lâm Khải Hàng
Không thể phủ nhận, kết hợp xã và khu xây dựng thị trấn là một đề tài khá nhạy cảm, cũng là một công tác trọng yếu, nhưng cũng không trọng yếu đến mức Lâm Khải Hàng vừa nhậm chức thì lập tức triệu kiến hắn hỏi về sách lược. Lý Hâm nói vậy cũng là nói tới trọng điểm
Hồ Cao Sơn rời đi, Lâm Khải Hàng đến nhận chức, tất cả cán bộ trung, cao tầng của tỉnh Sở Nam đều cảm thấy áp lực. Mọi người đều suy đoán, Lâm Khải Hàng lần này đến đây, hẳn là mang theo “sứ mệnh rửa sạch”. Lâm Khải Hàng là người có khả năng đắc lực mà Hầu gia khá coi trọng, mà Hầu gia đối với lực độ ủng hộ của Kim Thu Viên cũng là không nhỏ. Giống như Lưu gia, bị một số người quan sát nghiệp dư bên ngoài liệt vào “trận doanh” của Kim Thu Viên. Đương nhiên, cái gọi là “trận doanh”, cũng là tương đối mà nói. Cho dù ông cụ Hầu gia ra sức ủng hộ Kim Thu Viên, cũng không có nghĩa là Hầu gia và Kim Thu Viên thân mật khăng khít
Tỷ như Lưu gia cũng không phải “người một nhà” của Kim Thu Viên, coi là bạn đồng minh đi
Nhưng bất kể là Kim Thu Viên hay là Hầu gia, muốn thanh lý thế lực bản thổ của tỉnh Sở Nam, đem Sở Nam nạp vào phạm trù của mình, mục tiêu lại là nhất trí. Muốn đạt thành mục tiêu này, tiến hành chèn ép thế lực bản thổ là cần thiết. Đây cũng là phù hợp yêu cầu bản thân của Lâm Khải Hàng. Bí thư tỉnh ủy mới nhậm chức, muốn nhanh chóng tạo dựng uy vọng, cũng phải làm ra một số thủ đoạn lôi đình mới được
Tuy nhiên Lâm Khải Hàng là một nhà chính trị lão luyện thành thục, về phương diện thủ đoạn, chắc chắn sẽ khá chú ý, không quá gấp gáp
Dưới tình hình như vậy, Lưu Vĩ Hồng đệ trình lên bản báo cáo kết hợp xã và khu, cũng khá thích hợp
Cho dù kết hợp xã và khu xây dựng thị trấn, là tiến hành ở khu hành chính cấp huyện, dù sao coi như là một biện pháp cải cách chính trị khá trọng đại, sau khi thí điểm, nếu trải ra toàn tỉnh, chắc chắn sẽ khơi dậy chấn động không lớn không nhỏ. Lâm Khải Hàng mượn lần này quan sát tìm hiểu quan hệ thân mật, xa cách giữa các thế lực tỉnh Sở Nam, mới quyết định bước cờ tiếp theo đi như thế nào, bước đi sẽ vững chắc hơn
May mắn thế nào , Lưu Vĩ Hồng cho ra “thời gian 3 đến 6 tháng”, chính là đáp án mà Lâm Khải Hàng muốn có nhất
Trong khoảng thời gian này, chính là thời kỳ làm quen mà Lâm Khải Hàng phải có. Tình hình còn chưa quen thuộc, tùy tiện ra tay chèn ép thế lực bản thổ, hiển nhiên không hẳn là chủ ý tốt. Nhưng thời gian thí điểm càng kéo dài, cũng không tốt lắm. Lâm Khải Hàng chậm trễ không có động tác, bất lợi đối với tạo dựng uy vọng của ông ta, cũng không dễ ứng đối cấp trên truy hỏi
- Nghe nói Bí thư Lâm cá tính vững vàng, xem ra danh bất hư truyền
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Lý Hâm hơi hơi vuốt cằm, nói:
- Vĩ Hồng, tôi suy xét, đem cổ phần câu lạc bộ Duy Đức chuyển nhượng ra ngoài
Lưu Vĩ Hồng liền liếc mắt nhìn y, không có hé răng.
Câu lạc bộ Duy Đức, có thể nói là Lý Hâm một tay làm lên, giống như Vân Vũ Thường, y là cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ Duy Đức, tỉ lệ chiếm cố phần còn lớn hơn so với tỉ lệ của Vân Vũ Thường ở câu lạc bộ Kim Bằng. Bây giờ Lý Hâm bỗng nhiên muốn đem cổ phần của câu lạc bộ Duy Đức chuyển nhượng ra ngoài, tất nhiên là một cách làm cảm thấy áp lực nhất định, muốn cố gắng được ổn thỏa
Trầm ngâm một hồi, Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Ừ, đem cổ phần chuyển nhượng ra ngoài, tôi thấy cũng được. Làm ăn mà, cái sạp to quá cũng không hẳn là chuyện tốt
Sản nghiệp dưới tên của Lý Hâm, và sản nghiệp có liên quan với y, trước mắt ở tỉnh Sở Nam đã hình thành một sản nghiệp khổng lồ, đề cập đến nhiều lĩnh vực, mơ hồ có hình thức ban đầu của tập đoàn tổng hợp đại hình. Nếu ở tỉnh khác thì không dễ nói. Dù sao Lý Dật Phong hiện tại là Chủ tịch tỉnh Sở Nam, ánh mắt ở sau lưng nhìn chằm chằm Lý Hâm phỏng chừng không phải số ít. Lưu Vĩ Hồng đây là nhắc nhở Lý Hâm, thật muốn cố gắng được ổn thỏa, vậy thì không chỉ phải chuyển nhượng cổ phần của câu lạc bộ Duy Đức, tốt nhất là đem một số việc làm ăn trong tỉnh cũng thích đáng mà thu hẹp một chút. Sạp trải to quá, tinh lực của Lý Hâm chung quy là có hạn, khó tránh có chỗ nhìn không đến, một khi xảy ra sơ xuất thì có khả năng vạch áo cho người xem lưng.
Lý Hâm như thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, nói:
- Nghe nói ngành bất động sản ở Bắc Kinh, hai năm nay phát triển rất nhanh, tôi nghĩ, có phải đi lên phía Bắc đào ít vàng hay không?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Biện pháp này thật ra không tồi
Dần dần rút ra khỏi tỉnh Sở Nam, phát triển ra ngoài, là chiêu số tốt. Đám bạn của Lưu Vĩ Hồng ở Bắc Kinh cũng có thể giúp đỡ được
Lý Hâm mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, cười nói:
- Ôi, Vĩ Hồng, chỗ cậu có bao nhiêu tiền riêng vậy? Hay là cậu lấy ra một ít, chúng ta góp vốn, coi như là cổ phần của cậu, đến lúc đó cậu ngồi chờ chia tiền là được rồi
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Được đó, đến lúc đó tôi góp vài triệu cho anh, cũng làm một cái quỹ đen, đỡ phải bị bà xã kiểm tra
- Vài triệu? Cái quỹ đen của cậu đã béo như thế rồi, còn chê không đủ sao? Lợi hại lợi hại!
Lý Hâm cũng cười, giơ ly rượu về hướng Lưu Vĩ Hồng hai người nhẹ nhàng chạm ly, nhấp một ngụm
Vừa ăn vừa nói chuyện, máy nhắn tin bên hông của Lưu Vĩ Hồng đột nhiên lại vang lên, Lưu Vĩ Hồng cầm lấy xem một cái, là số điện thoại của Hạo Dương, Lý Hâm vội vàng lấy điện thoại di động trong tay đưa cho hắn
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy điện thoại gọi đi, trả lời vài câu, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 777: Đại án trị an
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Ông chủ Ngũ Bách Đạt của “công ty vật liệu xây dựng kim khí Bách Đạt” nằm trên giường bệnh của bệnh viện nhân dân thị xã Hạo Dương, đang hôn mê
Lưu Vĩ Hồng yên lặng đứng trước giường của ông, hai hàng lông mày chau lại
Viện trưởng Trương của bệnh viện nhân dân, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thị xã Long Vũ Hiên, Cục trưởng Công an Hạ Hàn đứng bên cạnh Lưu Vĩ Hồng. Một phụ nữ trung niên, ngồi ở đó, nắm chặt tay của Ngũ Bách Đạt, tóc tai bù xù, không ngừng lau nước mắt
- Viện trưởng Trương, ông chủ Ngũ tình hình như vậy, sau này sẽ thế nào?
Một hồi, Lưu Vĩ Hồng quay sang viện trưởng Trương, nhẹ giọng hỏi
Viện trưởng Trương vội nói:
- Bí thư Lưu, ông chủ Ngũ đây là do bị thương ngoài hộp sọ tạo thành, chúng tôi đã áp dụng phẫu thuật điều trị rồi, nhưng mà…
- Nhưng thế nào?
- Bởi vì điều kiện của chúng tôi có hạn, lúc đó tình hình của ông chủ Ngũ cũng không cho phép lại chuyển viện, chỉ có thể lập tức mổ não. Sau này tình hình rốt cuộc sẽ thế nào, bây giờ ai cũng không thể nói…chỉ có thể xem vào vận khí của ông ấy mà thôi
Viện trưởng Trương nói lời thật.
Trên chuyện này, bệnh viện nhân dân thị xã quả thật đã cố gắng hết sức, đã làm những gì họ có thể làm, viện trưởng Trương cũng không cần thiết phải che dấu Lưu Vĩ Hồng chuyện gì
- Trời ơi, bí thư Lưu… Thời buổi này sao lại đen tối như vậy chứ? Đây còn là thế giới của đảng ABC hay sao? Bí thư Lưu, xin cậu nhất định phải vì lão Ngũ nhà tôi làm chủ…hu hu hu…
Người phụ nữ trung niên đó vừa nghe viện trưởng Trương nói, không còn kìm chế được nữa, “phụt” một tiếng quỳ trước mặt Lưu Vĩ Hồng, gào khóc lên, không ngừng đập đầu xuống đất, có tiếng “bang bang”
Mỗi khi nhìn thấy quần chúng dưới sự chủ quản của mình quỳ trước mặt mình, Lưu Vĩ Hồng trong lòng vô cùng khó chịu
- Bí thư Lưu, bí thư Lưu, xin cậu, cậu là thanh thiên đại lão gia…xin cậu, nhất định phải vì lão Ngũ nhà tôi làm chủ… Trời ơi, ông ấy đã tạo nghiệt gì, bị người ta đánh thành như vậy… Trời ơi, kêu tôi sau này thế nào đây…
Người phụ nữ trung niên kêu khóc om sòm, toàn thân mềm nhũn
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn thấy vậy liền tiến lên trước, mỗi bên một người, đỡ tay cô, liên tục khuyên bảo, kéo cô lên. Nhìn thấy tình hình này, Long Vũ Hiên và Hạ Hàn trong lòng cũng rất khó chịu, Hạ Hàn trong mắt như phun ra lửa
Người phụ nữ trung niên chẳng ngó ngàng gì tới, chỉ là khóc lớn, viện trưởng Trương vội nói:
- Bà chủ, bà nhỏ tiếng một chút, đừng ảnh hưởng ông chủ Ngũ
Câu này quả nhiên có tác dụng, người phụ nữ trung niên đang khóc, đột nhiên giơ tay che miệng lại, không dám kêu lớn, xoay đầu nhìn sang người đàn ông trên giường, nước mắt như vỡ đê trào ra. Tiếng khóc đau buồn liều mạng ức chế, càng khiến người ta trong lòng rối rắm vô cùng
Hạ Hàn nắm chặt bàn tay kêu lên răng rắc, từ trong cổ họng nói ra một tiếng:
- Bí thư Lưu, tôi đến Cửu An bắt hết đám khốn đó!
Đừng nhìn Hạ Hàn hiện tại là đường đường Cục trưởng Công an thị xã, Long Vũ Hiên thật sự sợ y nhất thời kích động, chạy tới Cửu An đánh một trận. Chuyện như vậy, Cục trưởng Hạ tuyệt đối làm được!
Long Vũ Hiên tự nhận tính khí không bình thản, nhưng từ khi quen biết Hạ Hàn, mới biết cái gì gọi là “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”
Đây đã là chiều ngày thứ hai khi Lưu Vĩ Hồng vội vàng trở về Đại Ninh
Nguyên nhân của sự tình cũng không phức tạp, nay Ngũ Bách Đạt nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, chính là ông chủ Ngũ mà trước đó không lâu mở ra hội nghị tọa đàm nhà doanh nghiệp tư nhân, từng oán trách Lưu Vĩ Hồng về trị an thị xã Cửu An không tốt. Ông chủ Ngũ là một đám người làm kinh doanh vật liệu xây dựng kim khí khá lâu tại thị xã Hạo Dương, bởi vì con người chịu khó, giữ chữ tín, có thể chịu khổ, dần dần giàu lên, “công ty vật liệu xây dựng kim khí Bách Đạt” một tay y sáng lập tại Hạo Dương có chút danh khí. Khu thương mại Hoa Nguyên sau khi hoàn thành kỳ thi công thứ nhất, Ngũ Bách Đạt một hơi mua hết 6 cái tiệm, coi như là nhà kinh doanh vật liệu xây dựng kim khí qui mô khá lớn của khu thương mại. Đồng thời, Ngũ Bách Đạt ở thị xã Cửu An, thị xã Thanh Phong cũng đã mở cửa hàng, cũng là kinh doanh vật liệu xây dựng kim khí. Cửa hàng ở Cửu An qui mô lớn hơn bên Thanh Phong. Bởi vì năm trước địa khu Cửu An vừa mới hoàn thành địa khu đổi thành thành phố, đang tiến hành xây dựng thị xã qui mô lớn, lượng nhu cầu đối với vật liệu xây dựng kim khí rất lớn, Ngũ Bách Đạt nhìn chuẩn thương cơ này đã mở chi nhánh ở Cửu An. Việc kinh doanh coi như khá náo nhiệt.
Nhưng phiền não lớn nhất của Ngũ Bách Đạt, chính là tình thế trị an xã hội thị xã Cửu An vô cùng không tốt, thế lực lưu manh du côn tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ ở Cửu An, thỉnh thoảng có lưu manh du côn đến nhà vơ vét tài sản. Mà một số khách hàng đã mua vật liệu xây dựng kim khí, cũng thường xảy ra tình hình khất nợ tiền hàng
Ngũ Bách Đạt đầu tư khá lớn ở Cửu An, lúc đó một chút cũng không ngờ sẽ gặp phải vấn đề phi kinh doanh như vậy, nay đã vùi vào trong, tiếp tục làm cũng không phải, lập tức ngừng kinh doanh càng không phải, tiến thoái lưỡng nan
Trước đó, Ngũ Bách Đạt đã kết hợp với mấy ông chủ Hạo Dương làm kinh doanh ở Cửu An, liên danh đệ trình văn kiện lên Ủy ban Chính trị Pháp luật Hội đồng nhân dân thị xã Ủy ban nhân dân thị xã Cửu An, yêu cầu nghiêm khắc chỉnh đốn trật tự trị an xã hội của thị xã Cửu An, trả lại một nơi sáng sủa cho quảng đại quần chúng, khiến dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, thương nhân có thể an tâm kinh doanh
Báo cáo đã đệ trình lên, nhưng trâu đất xuống biển không có tin tức
Hôm qua Ngũ Bách Đạt không kìm nổi, lại tự mình đến Hội đồng nhân dân thị xã cầu kiến lãnh đạo liên quan, xin lãnh đạo của Hội đồng nhân dân thị xã coi trọng vấn đề này. Ngũ Bách Đạt tuy là người làm ăn, cũng nghe nói Hội đồng nhân dân là cơ quan quyền lực và cơ quan giám sát, có thể giám sát cơ quan chính pháp phá án
Ai ngờ không đi còn tốt, sau khi đi rồi, lãnh đạo của Hội đồng nhân dân thị xã theo thường lệ là giở giọng, Ngũ Bách Đạt không hợp nói vài câu quá kích, lúc ấy liền chọc giận lãnh đạo của Hội đồng nhân dân, phẩy tay áo bỏ đi, bỏ mặc Ngũ Bách Đạt. Ngũ Bách Đạt cũng tức giận, xoay người, xoay người liền đi đến cục Công an thành phố, kết quả cũng là kiểu cách giở giọng quan, Ngũ Bách Đạt tức giận vô cùng, phẫn nộ trở về cửa hàng của mình. Không ngờ không lâu sau, một đám lưu manh du côn mang theo hung khí như thiết côn, đao dưa hấu, đánh tới nhà, đánh Ngũ Bách Đạt trọng thương, 2 người giúp việc ở cửa hàng của ông cũng bị đánh ngã xuống đất. May mắn có 1 người giúp việc là người bản xứ Cửu An, lấy giọng bản địa cầu xin tha thứ, đám lưu manh đó mới không tiếp tục hạ độc thủ, trước khi đi còn hùng hùng hổ hổ, nói rằng Ngũ Bách Đạt nên biết điều một chút, còn dám đánh rắm lung tung ở Cửu An thì lấy mạng ông!
Ngũ Bách Đạt sợ hãi, một khắc cũng không dám ở lại Cửu An, ngay cả bệnh viện Cửu An cũng không dám đi, lập tức đón xe, chạy thẳng về Hạo Dương, đến cục Công an thị xã Hạo Dương báo án. Không ngờ vụ án còn chưa nói rõ ràng, đột nhiên ngất xỉu ở cục công an thị xã. Cán bộ cảnh sát Mã Sơn của cục công an lập tức đưa ông đến bệnh viện nhân dân thị xã cấp cứu
Bệnh viện nhân dân chẩn đoán là trong hộp sọ bị tổn thương, tình hình rất nguy cấp, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng Vốn người bị thương hộp sọ nghiêm trọng như vậy, bệnh viện nhân dân thị xã là không dám tiếp nhận chữa trị, vì điều kiện kỹ thuật quá kém, khả năng trị chết lớn hơn khả năng cứu sống. Nhưng tình hình của Ngũ Bách Đạt ngay lúc đó rõ ràng đã không kịp chuyển viện đi Đại Ninh. Dưới sự đau khổ cầu xin của người nhà, lại ký tên “giấy sinh tử”, bệnh viện nhân dân thị xã mới quyết định mạo hiểm mở hộp sọ làm phẫu thuật cho Ngũ Bách Đạt. Cũng coi như là Ngũ Bách Đạt mạng lớn, phẫu thuật không ngờ thành công, đoạt lại sinh mạng của ông từ tay thần chết. Chỉ là tình hình sau phẫu thuật rất không ổn định, Ngũ Bách Đạt chỉ có thể tỉnh táo trong thời gian ngắn, đa số là hôn mê
Hạ Hàn lập tức lập tức báo cáo tình hình với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng ngựa không dừng vó từ Đại Ninh chạy về
Nói thật, Lưu Vĩ Hồng và Ngũ Bách Đạt cũng không có giao tình, cũng chỉ gặp qua ông ta 2 lần trên hội nghị nhà doanh nghiệp tư nhân. Nhưng trước khi hắn đến Đại Ninh gặp Lâm Khải Hàng, Ngũ Bách Đạt vừa đúng than phiền với hắn về tình hình trị an tồi tệ của Cửu An, trong nháy mắt liền xảy ra thảm án như vậy, Lưu Vĩ Hồng trong lòng bất an, lập tức trở về, tìm hiểu tỉ mỉ tình hình
Mặc kệ là Cửu An cũng được, Hạo Dương cũng được, tóm lại là lãnh thổ của nước Trung Quốc, Ngũ Bách Đạt là công dân Trung Quốc, ở trên lãnh thổ nước mình kinh doanh hợp pháp, không ngờ thiếu chút bị lưu manh đánh chết, cho dù thế nào cũng không thể cho qua.
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng tạm thời còn chưa quan tâm đến thảo luận vụ án, nói với viện trưởng Trương:
- Viện trưởng Trương, tình hình của ông chủ Ngũ, bây giờ có thích hợp chuyển đến bệnh viện lớn hay không?
Bệnh viện nhân dân thị xã có thể tạm thời cứu được tính mạng của Ngũ Bách Đạt đã là may mắn lắm rồi. Nhưng việc điều trị về sau, rõ ràng vượt ra khỏi phạm vi năng lực của họ, thiết bị kỹ thuật không theo kịp, bác sĩ giỏi tới đâu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ
Viện trưởng Trương do dự nói:
- Bí thư Lưu, dựa theo tình hình của người bệnh, vốn là không nên chuyển động, phải tuyệt đối nắm trên giường tịnh dưỡng. Nhưng ông chủ Ngũ bây giờ như vậy, chỉ sợ dự đoán không lạc quan, xe cấp cứu, phương tiện của bệnh viện nhân dân chúng tôi cũng rất đơn sơ, từ Hạo Dương chúng ta đến Đại Ninh phải mất sáu bảy tiếng, tôi không có nắm chắc… Nếu bây giờ có đường cao tốc thì tốt rồi…
Trước kia viện trưởng Trương căn bản không biết cái gì gọi là đường cao tốc, nhưng bây giờ, đường cao tốc Ninh Hạo đã trở thành đề tài nóng của người dân thị xã Hạo Dương, viện trưởng Trương liền thuận miệng nói một câu cảm thán
Lưu Vĩ Hồng nhướn mày, lập tức nói:
- Viện trưởng Trương, ý của ông là chỉ cần thiết bị của xe cấp cứu tốt hơn thì có thể chuyển viện?
Viện trưởng Trương liền vội nói:
- Là như vậy. Tuy rằng ai cũng không có nắm chắc 100%, nhưng cũng có thể thử
- Vậy được, ông lập tức…Thôi đi, vẫn là tôi đích thân gọi điện thoại đi. Khiến bệnh viện nhân dân tỉnh phái một xe cấp cứu qua đây! Cho dù thế nào, nhất định phải nghĩ cách giữ lại tính mạng cho ông chủ Ngũ! Đi, viện trưởng Trương, ông đưa tôi đi gọi điện thoại
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, quả quyết làm quyết định
Viện trưởng Trương hai mắt sáng ngời, cảm thấy cách này của bí thư Lưu quả nhiên không tồi, đáng để thử, liền vội vàng dẫn Lưu Vĩ Hồng đến văn phòng bác sĩ gọi điện thoại, bà xã của Ngũ Bách Đạt không ngừng do dự, cắn răng một cái, vẫn là theo ra ngoài
Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại cho Lý Hâm, hắn không quen với lãnh đạo của bệnh viện nhân dân tỉnh, nhưng chuyện nhỏ như vậy, tất nhiên không làm khó được Lý Hâm, cũng chỉ là chuyện một cuộc điện thoại mà thôi
Nhìn thấy bên đó trả lời chắc chắn, bà xã của Ngũ Bách Đạt lại quỳ xuống trước mặt Lưu Vĩ Hồng, liên tục dập đầu, trong miệng kêu lung tung “người tốt”, “bồ tát sống”, “thanh thiên đại lão gia”, trong nháy mắt, trên trán liền bị bầm tím
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 778: Cửu An bất an
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Sắp xếp xong chuyện xe cấp cứu, Lưu Vĩ Hồng lại an ủi bà xã của Ngũ Bách Đạt vài câu, dặn dò viện trưởng Trương chăm sóc tốt cho Ngũ Bách Đạt, lập tức rời khỏi bệnh viện
Cũng không thể ở mãi nơi đây không đi
Vừa đi tới góc cầu thanh, âm thanh tiếng bước chân dồn dập vang lên, lập tức bốn năm người chạy lên, kêu loạn, luôn miệng hỏi “ông chủ Ngũ” ở đâu, đều nói giọng bản địa của Hạo Dương
- Các anh là ai?
Hạ Hàn thấy thế, lập tức lên trước một bước, cao giọng hỏi
Hạ Hàn mặc trang phục cảnh sát, cảnh hàm cảnh đốc cấp 2, uy phong lẫm lẫm. Mấy người đàn ông đó vừa nhìn thấy, không kìm lòng nổi lui ra phía sau một bước.
- Là Cục trưởng Hạ?
Một người đàn ông hơn 30 tuổi trong đó, hơi bất ngờ hô
Hạ Hàn sửng sốt, nói:
- Anh biết tôi, anh là ai?
- Cục trưởng Hạ, tôi là Diêu Học Dũng, ha ha, cậu không biết tôi, tôi lại biết cậu. Trước kia khi bắt mấy tên lưu manh, cậu đích thân dẫn đội, tôi còn vỗ tay vổ vũ cho tôi!
êu Học Dũng rất là hưng phấn, liên tiếp nói với Hạ Hàn
Năm trước thị xã Hạo Dương tiến hành hoạt động nghiêm đánh thanh thế lớn, khi bắt giữ đám lưu manh đường phố khiến người dân rất phẫn nộ, nhiều khi đều là Hạ Hàn tự mình dẫn đội, thực tại uy phong, rất nhiều người dân thị xã Hạo Dương đều biết chàng cục trưởng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trẻ tuổi này
- Ồ, xin chào. Các anh là đến xem ông chủ Ngũ sao?
- Đúng đúng, chúng tôi đều là người Hạo Dương kinh doanh ở Cửu An, ngày hôm qua đều bị lưu manh dọa đến hoảng sợ, nghe nói ông chủ Ngũ bị đánh trọng thương, chúng tôi đến xem ông ấy…Ôi, Cục trưởng Hạ, cậu không biết đâu, Cửu An thật sự là rất loạn, người gì cũng có. Công khai ở trên đường cái đánh người giết người, trêu ghẹo phụ nữ, đều không ai dám quản…Làm sao giống Hạo Dương chúng ta, lưu manh đều bị bắt hết không còn thấy bóng dáng, nửa đêm nửa hôm một mình ra đường, trong lòng rất kiên định
Diêu Học Dũng không hổ là người làm ăn, mồm miệng lanh lẹ, liên tục nói, vừa nói vừa không ngừng lắc đầu. So sánh trật tự trị an của Hạo Dương và Cửu An, quả thật chính là một trời một vực.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng giật mình, bình thản nói:
- Lão Diêu, ông chủ Ngũ vừa mới làm xong phẫu thuật, còn đang hôn mê, không thích hợp thăm bệnh. Như vậy đi, các anh cùng chúng tôi đến cục Công an thị xã, đem tình hình các anh gặp được ở Cửu An, tỉ mỉ nói rõ lại. Có được không?
Diêu Học Dũng sửng sốt, hoài nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, thấy người này tuổi còn trẻ, khí độ bất phàm, trong khoảng thời gian ngắn, bắt không được hắn là thần thánh phương nào, liền cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi vị lãnh đạo này là…
Hạ Hàn nói:
- Đây là Thị ủy Bí thư Lưu! Nhân vật số một!
- Ôi, là bí thư Lưu…
Diêu Học Dũng và mấy người đều giật nẩy người, kêu la lên, dường như hơi không dám tin. Uy vọng của Bí thư Lưu ở Hạo Dương không người nào có thể sánh bằng, dân chúng bình thường, đánh giá Lưu Vĩ Hồng gần như con người toàn vẹn. Từ khi Bí thư Lưu tới Hạo Dương, Hạo Dương liền biến dạng. Ánh mắt của quần chúng đều là sáng như tuyết, ai thật tâm thực lòng vì mọi người làm việc, mọi người cũng thật tâm thực lòng ủng hộ hắn.
- Lão Diêu, đi thôi, tôi muốn tìm hiểu một chút tình hình thật sự
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu với mọi người, ôn hòa nói.
- Ôi, được được…
Giờ này khắc này, đám người Diêu Học Dũng tất nhiên không còn nửa điểm chần chừ, gật đầu không ngừng.
Trong phòng hội nghị nhỏ ở cục Công an thị xã, Lưu Vĩ Hồng tỉ mỉ nghe đám người Diêu Học Dũng miêu tả về tình hình trị an ở thị xã Cửu An, quả thực là đen tối, hoàn toàn nhìn không thấy một chút ánh sáng. Đương nhiên, trong đó không khỏi có chút khuyếch đại, nhưng tổng thể mà nói, tình trạng trị an Cửu An quả thật tồi tệ đến cực điểm.
- Ôi, Bí thư Lưu, cậu không biết, bên Cửu An, cảnh sát và kẻ trộm là một nhà. Chính phủ cũng không quản, Hội đồng nhân dân cũng không quản... Cậu xem, ông chủ Ngũ chỉ là phản ảnh một chút với bọn họ, lập tức liền bị đánh thành như vậy, những người Hạo Dương làm ăn như chúng tôi, cũng đều bị họ uy hiếp, nói là còn dám đề xuất ý kiến gì nữa thì đánh chết chúng tôi… Bí thư Lưu, Cửu An sao lại như vậy? Có còn là thiên hạ của đảng ABC nữa hay không? Cậu xem chúng tôi bây giờ cũng không dám trở về rồi
Diêu Học Dũng nói xong, thật là tức giận bất bình.
Những người khác liền liên thanh phụ họa.
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi gật gật đầu, trầm ngâm một hồi, nói:
- Lão Diêu, các anh phản ánh tình hình này, tôi đều biết rõ rồi. Như vậy đi, các anh trở về nghỉ ngơi trước, tôi sẽ nói chuyện với đồng chí lãnh đạo của thị xã Cửu An
Đám người Diêu Học Dũng liền liên tục gật đầu, cáo từ mà đi.
Trong phòng hội nghị, chỉ còn lại có Lưu Vĩ Hồng, Long Vũ Hiên và Hạ Hàn ba người. Lưu Vĩ Hồng cầm lấy thuốc lá trên mặt bàn, đưa cho Long Vũ Hiên và Hạ Hàn, hắn cũng mồi một điếu, rất nhanh, trong phòng họp khói thuốc mịt mù
- Tình hình trị an của Cửu An, tệ như vậy sao?
Hút vài hơi thuốc, Lưu Vĩ Hồng rầu rĩ nói, chuyển hướng Long Vũ Hiên.
Trước khi Long Vũ Hiên đến Hạo Dương là Chi đội trưởng chi đội một trung đoàn trị an của sở Công an tỉnh, hẳn là có biết về tình hình của Cửu An
Long Vũ Hiên trầm ngâm nói:
- Tình trạng trị an của Cửu An, quả thật xưa nay hơi tệ, còn tệ hơn Hạo Dương trước kia. Bọn họ kỳ thật hàng năm đều làm nghiêm đánh, nhưng chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc…
Hạ Hàn rất không vui mà “hừ” một tiếng, nói:
- Tôi thấy ngay cả phần ngọn cũng chưa trị được. Đã trị thành cái dạng này rồi, giữa ban ngày ban mặt, đánh người giết người, làm sao còn quy củ?
- Cửu An dân phong khá dũng mãnh, hơn nữa cán bộ lãnh đạo bên đó đối với vấn đề này cũng không coi trọng, cho nên tình huống càng ngày càng nghiêm trọng. Trước kia sở công an tỉnh cũng tiếp nhận qua vài tố cáo, nói một số cảnh sát phòng Công an địa khu Cửu An chính là một phần tử của thế lực lưu manh, còn điểm danh Bành Anh An, nói y mới là thủ lĩnh của thế lực lưu manh
Long Vũ Hiên lại nói
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Tên Bành Anh An này là ai?
- Bành Anh An là phó Chi đội trưởng chi đội trị an phòng Công an địa khu Cửu An, ba y Bành Tông Minh hiện tại chính là thường vụ Thị ủy Cửu An, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thị xã kiêm cục trưởng cục công an thị xã
Long Vũ Hiên đơn giản thuyết minh
- Hay đó, khó trách nói bọn họ cảnh sát và bọn trộm là một nhà. Có một cục trưởng công an như vậy, một Chi đội trưởng trị an như vậy, trị an của thị xã Cửu An có thể làm tốt mới là có ma đó…
Hạ Hàn tức giận nói, lôi cái bàn một cái thật mạnh. Cục trưởng Hạ căm ghét bọn ác như kẻ thù, không muốn gặp nhất chính là tình hình này, trước kia khi làm trợ thủ cho Thái Tuyết Phong ở cục công an, đều dám ở văn phòng công nhiên chỉ trích lãnh đạo trực tiếp là “chó săn”
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Nếu đã có tố cáo, vậy điều tra qua chưa?
Long Vũ Hiên cười khổ một tiếng, nói:
- Làm sao điều tra? Chuyện như vậy, sở công an tỉnh cũng không dễ điều tra. Bành Tông Minh ở hệ thống công an Cửu An, công tác hơn 20 năm, từng bước từng bước chân đề bạt lên, sở công an tỉnh cũng phải nể mặt ông ta. Ông lại là cấp dưới cũ của Tân Minh Lượng Chủ tịch Địa khu Cửu An, bây giờ Tân Minh Lượng chính là chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thị xã Cửu An…
Đây cũng là không cần Long Vũ Hiên giải thích, Lưu Vĩ Hồng cũng là ngưỡng mộ đại danh của Tân Minh Lượng đã lâu. Tân Minh Lượng sở dĩ thanh danh hiển hách, chủ yếu ông ta là một trường hợp đặc biệt trong quan trường tỉnh Sở Nam. Bí thư thứ 2 của thị ủy thị xã Cửu An đương nhiệm, chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố, xếp hạng trước Chủ tịch thị xã
Xếp hạng như vậy, cùng với quan hàm “bí thư thứ hai”, đó là độc nhất vô nhị ở toàn bộ tỉnh Sở Nam
Vì nguyên nhân này, Tân Minh Lượng mới là “nhất ca” chân chính của thị xã Cửu An, vốn khi địa khu đổi thành thị xã, tỉnh ủy có ý sắp xếp ông đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy, nhưng trình độ văn hóa của ông quá thấp, chỉ tốt nghiệp trung học. Vừa đúng chạy theo trào lưu cán bộ trẻ hóa chuyên nghiệp hóa, “tốt nghiệp trung học” như vậy thực tại không lấy ra được, kết quả không làm được bí thư tỉnh ủy, đồng dạng lý do, ngay cả Chủ tịch thị xã cũng không thể làm, chỉ có thể đến Hội đồng nhân dân thị xã làm chủ nhiệm hội nghị thường vụ. Dù sao dưới thể chế hiện có, Hội đồng nhân dân địa phương thuộc chức vụ tuyến thứ hai, yêu cầu về học lực không cao, miễn cưỡng có thể đối phó được
Nhưng Tân Minh Lượng xác thực chính là nguyên lão chân chính của thị xã Cửu An, uy vọng ở Cửu An rất cao, Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã đương nhiệm đều là ông một tay đề bạt lên. Nhằm trấn an ông, bảo đảm đội ngũ cán bộ của thị xã Cửu An ổn định, Tỉnh ủy đắn đo mãi, liền có quan hàm “bí thư thứ hai” này, cùng với xếp hạng trước Chủ tịch thành phố
Trên thực tế, sự vụ lớn nhỏ hiện tại ở Cửu An đều do Tân Minh Lượng định đoạt, Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không dám nghịch ý, bằng không, chính lệnh không ra khỏi trụ sở thị ủy. Tân Minh Lượng ở Cửu An công tác ba mươi mấy năm, uy vọng này không phải thổi ra
Lưu Vĩ Hồng phất phất tay, nói:
- Sự vụ nội bộ của Cửu An, chúng ta hiện tại không quản được. Tôi thấy như vậy đi, tôi gọi điện thoại cho bí thư Bành Tông Minh, đem tình hình này thông báo một tiếng với ông ta, mời ông ta điều tra
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn liền nhìn nhau một cái, đều lộ ra thần sắc sầu lo. Lưu Vĩ Hồng là Bí thư Thị ủy Hạo Dương, Bành Tông Minh là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thị xã Cửu An, hai người không có quan hệ lệ thuộc, Lưu Vĩ Hồng gọi cuộc điện thoại này, là hơi phạm vào kiêng kỵ. Hơn nữa Bành Tông Minh trên cơ bản sẽ không nể mặt. Đương nhiên, nếu Ngũ Bách Đạt là bạn bè thân thích của Lưu Vĩ Hồng thì lại khác. Trên quan trường, giải quyết việc chung, ai cũng không để ý, một khi đề cập đến quan hệ cá nhân thì rất khác, Bành Tông Minh thường là sẽ nể mặt Lưu Vĩ Hồng
Núi không chuyển thì nước chuyển, sau này nói không chừng sẽ có lúc gặp lại, cho dù Lưu Vĩ Hồng không phải con cháu dòng chính của Lưu gia, chỉ với tấm bảng bí thư thị ủy Hạo Dương, Bành Tông Minh cũng sẽ tặng một ân tình
Lưu Vĩ Hồng biết tâm ý của hai người họ, khẽ thở dài, nói:
- Mặc kệ thế nào, trình tự nên đi vẫn phải đi. Hi vọng tố cáo của quần chúng có sai lầm, Bành Tông Minh có thể chính xác đối đãi vấn đề này. Trị an của Cửu An tiếp tục loạn thế này, đuổi hết thương gia bên ngoài tới, kinh tế của bọn họ làm sao phát triển?
Hạ Hàn rầu rĩ nói:
- Làm như vậy, e rằng không chỉ là thương gia bên ngoài không ở được, cho dù thương gia bản địa Cửu An của bọn họ, thật thà bổn phận một chút cũng làm không được
Long Vũ Hiên gật gật đầu cho là đúng
Thế lực của mấy tên lưu manh đó, mới mặc kệ anh là người bản xứ hay bên ngoài, chỉ cần anh không có chỗ dựa vững chắc, cũng sẽ gây phiền toái cho anh. Tiền của người bên ngoài là tiền, tiền của người bản xứ cũng là tiền, không có gì khác biệt
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Cuộc điện thoại này, hắn phải trở về văn phòng của mình để gọi. Hơn nữa bí thư Lưu cũng còn rất nhiều công tác phải xử lý, không thể ở mãi cục công an
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn cùng hắn đi ra cửa.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 779: Tức sùi bọt mép
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lưu Vĩ Hồng trở lại phòng làm việc của Bí thư Thị ủy, lại suy nghĩ một hồi, mới cầm điện thoại lên
- A lô!
Điện thoại bên kia truyền tới thanh âm hơi ngang ngược kiêu ngạo của một người đàn ông trung niên
- Xin chào, xin hỏi là Chủ nhiệm Bành Tông Minh phải không ạ?
- Là tôi đây, anh là ai?
Bên trong giọng điệu Bành Tông Minh lộ rõ ý ngang ngược kiêu ngạo, bởi vì thanh âm Lưu Vĩ Hồng trẻ trung như thế, Bành Tông Minh tự nhiên là sẽ không xem hắn là nhân vật lớn gì rồi
- Ha ha, xin chào, Chủ nhiệm Bành, tôi là Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Thị ủy Hạo Dương.
Thanh âm Lưu Vĩ Hồng vẫn rất là bình thản như trước.
- Bí thư Lưu? Ha ha, xin chào xin chào.
Giọng điệu Bành Tông Minh, rõ ràng có biến hóa. Đối với vị Bí thư Thị ủy trẻ tuổi "Hàng xóm" này, Bành Tông Minh đương nhiên cũng là ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu. Hiện giờ, thân phận cháu ruột Lưu gia của Lưu Vĩ Hồng, thì cán bộ có chút địa vị ở toàn tỉnh Sở Nam, có ai chẳng biết chứ? Xuất thân của Lưu Vĩ Hồng vừa được phơi bày ra ánh sáng, hiển nhiên lan truyền khắp quan trường Sở Nam với tốc độ cực nhanh
- Thật ngại quá, Chủ nhiệm Bành, đã quấy rầy ông
Lưu Vĩ Hồng khách khí nói. Dù thế nào, Bành Tông Minh cũng là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật của thành phố cấp 3, so với hắn cấp bậc cao hơn, tuổi cũng lớn hơn, mặc dù căn cứ vào mô tả của Long Vũ Hiên, vị Chủ nhiệm Bành này dựng thân có chút bất chính, nhưng lời đồn đại không thể tin hết, Lưu Vĩ Hồng cũng không lấy lời đồn đại làm tiêu chuẩn đánh giá một người
- Ha ha, Bí thư Lưu quá khách khí... Bí thư Lưu, có chỉ thị gì?
Bành Tông Minh bật cười ha hả, giọng điệu trở nên vô cùng khách khí, dường như y cùng với Lưu Vĩ Hồng là bạn bè cũ nhiều năm
- Chủ nhiệm Bành nói lời nói này, tôi thật không đảm đương nổi, tôi nào dám chỉ thị cho ông chứ? Ha ha, là có chút tình huống, muốn hướng Chủ nhiệm Bành báo cáo một chút
Lưu Vĩ Hồng vẫn như cũ tuân thủ quy tắc quan trường, không đi quá giới hạn.
Bành Tông Minh đối với thái độ khiêm tốn này của Lưu Vĩ Hồng rất là vừa lòng. Bật cười ha hả vang dội, lại cùng Lưu Vĩ Hồng khách khí vài câu.
Theo sau Lưu Vĩ Hồng dùng giọng điệu hết sức ôn hoà, đem chuyện của đám người Ngũ Bách Đạt gặp phải ở Thành phố Cửu An, tổng thể nói rõ với Bành Tông Minh, cười nói:
- Chủ nhiệm Bành, tôi đây cũng là nghe Ngũ Bách Đạt thuật lại... Tình hình thực tế rốt cuộc như thế nào, vẫn phải mời Chủ nhiệm Bành chỉ thị các đồng chí Cửu An điều tra một chút. Tôi tin tưởng đồng chí Cửu An khẳng định sẽ công bình công chính xử lý chuyện này
Bành Tông Minh trong lòng đã rất không hài lòng, vụ án trị an phát sinh ở Cửu An, mà cần Bí thư Thị ủy Hạo Dương đến nhúng tay vào sao? Dù là lời nói Lưu Vĩ Hồng vô cùng khách khí, nhưng ý tứ nhúng tay vào, lại lộ ra rất rõ. Chỉ là lần đầu giao tiếp với Lưu Vĩ Hồng, Bành Tông Minh vẫn chưa rõ tính khí của vị con cháu quý tộc cách mạng chính tông này, tất nhiên là không thể nổi giận lung tung, liền rất kinh ngạc nói:
- Thật không? Còn có chuyện thế cơ à! Xin Bí thư Lưu yên tâm... Tôi nhất định cho đồng chí ở cục điều tra cho rõ, tuyệt không buông tha một phần tử phạm tội nào. Thực sự có chuyện thế này, còn được sao… Bí thư Lưu, vị ông chủ Ngũ Bách Đạt này, cậu đối với ông ta rất quan tâm a?
Những lời sau cùng này, mới là trọng điểm Bành Tông Minh thật sự chú ý. Căn cứ kinh nghiệm quan trường nhiều năm của Bành Tông Minh, Lưu Vĩ Hồng gọi cuộc điện thoại này, nhất định có nguyên nhân sâu xa, rất có khả năng là, Ngũ Bách Đạt này là bạn bè thân thích gì đó của Lưu Vĩ Hồng, hoặc là cùng Lưu Vĩ Hồng có liên hệ rất sâu. Ngũ Bách Đạt là ông chủ thôi mà, quan hệ giữa ông chủ và lãnh đạo, trước này vẫn rất là tế nhị. Nếu không, Lưu Vĩ Hồng làm sao có thể phạm vào kiêng kị quan trường, không đầu không đuôi gọi cho y cú điện thoại này chứ?
Giả sử Ngũ Bách Đạt bị đánh đập kia thực sự cùng Lưu Vĩ Hồng quan hệ không ít, thì cũng phải điều tra vụ án một chút, cố gắng cho Lưu Vĩ Hồng một lời giải thích thỏa đáng. Tối thiểu phải thí hai con tốt mới được. Đây cũng là "Quy tắc ngầm" trong quan trường. Lần này Bành Tông Minh nể tình Lưu Vĩ Hồng, lần sau Bành Tông Minh nếu muốn ở Hạo Dương làm chuyện gì, Lưu Vĩ Hồng khẳng định cũng phải cho lại cái mặt mũi
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói:
- Tôi cùng ông chủ Ngũ cũng không quen biết cho lắm, gặp qua hai lần. Ông chủ Ngũ là nhà doanh nghiệp tư nhân có chút danh tiếng ở Hạo Dương chúng tôi. Tôi không muốn vì sự tình này, ảnh hưởng đầu tư của ông ta ở Cửu An. Chuyện này nếu không xử lý tốt, cũng ảnh hưởng đầu tư của những người làm ăn khác ở Hạo Dương đối với Cửu An. Phát triển kinh tế là chuyện lớn mà, xin Chủ nhiệm Bành bận tâm hơn
Bành Tông Minh vừa nghe vậy, trong đầu liền chán nản. Y hiện tại cơ bản có thể phán đoán, Ngũ Bách Đạt này cùng Lưu Vĩ Hồng thực sự không có quan hệ gì quá lớn, Lưu Vĩ Hồng chính là bởi vì người Hạo Dương bị ức hiếp ở Cửu An, tìm y có “ý kiến” mà thôi
Còn có chuyện như vậy!
Bành Tông Minh đầu óc nhất thời không kịp xoay chuyển, đây hoàn toàn trái hẳn với kinh nghiệm quan trường nhiều năm và kinh nghiệm đời người của y. Bành Tông Minh không phải không có bạn bè ở địa phương khác, bạn y có khi cũng sẽ gọi điện thoại cho y, nhờ y hỗ trợ làm việc. Đây đuề có thể lý giải, ân tình qua lại mà. Cái gọi là mạng lưới quan hệ chính là như vậy mà kết thành
Chứ không hề giống như Lưu Vĩ Hồng như vậy, vì dân chờ lệnh
Lưu Vĩ Hồng xem mình là ai hả?
Chúa cứu thế?
Thanh thiên Đại lão gia?
Đúng là nói đùa!
Đám con cháu thế gia này, chỉ muốn tìm chút thanh danh để bò lên trên thôi. Nhưng mày cũng đừng đánh chủ ý của lão Bành tôi chứ. Mày muốn diễn vai "Thanh thiên Đại lão gia", thì mày cứ ở Hạo Dương mà diễn cho đã!
Chuyện Cửu An, vẫn chưa tới phiên mày vung tay múa chân.
Tuy nhiên Bành Tông Minh dù trong lòng không hài lòng, trên mặt vẫn không mang ra, lại như trước ha ha cười vang dội, nói:
- Bí thư Lưu đúng là yêu dân như con. Được, nếu bí thư Lưu cậu đã lên tiếng, chuyện này tôi đồng ý sẽ cho điều tra rõ ràng. Yên tâm đi Bí thư Lưu, đồng chí Cửu An chúng tôi tuyệt không làm cậu thất vọng!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Vậy làm phiền Chủ nhiệm Bành, tôi ở đây đại biểu Ngũ Bách Đạt cảm ơn Chủ nhiệm Bành!
- Được được…
Hai người lại khách khí vài câu, thì cúp máy
Ở mặt ngoài thì thấy, cú điện thoại này của hai người, rất có hiệu quả, rất là khách khí. Bành Tông Minh cho câu trả lời vô cùng khẳng định, theo đúng quy củ quan trường, cho dù chỉ là làm cho có lệ với Lưu Vĩ Hồng, dù sao cũng phải làm ra hình dạng chứ phải không?
Nhưng kết quả thực tế, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lưu Vĩ Hồng
Ba ngày sau, Lưu Vĩ Hồng đang ở văn phòng xử lý công vụ, bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại.
- Bí thư Lưu… Cứu mạng!
Lưu Vĩ Hồng vừa cầm ống nghe lên, thì trong điện thoại liền truyền đến tiếng kêu cứu gần như tuyệt vọng của Ngũ Bách Đạt
Tim Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên đập liên hồi, lập tức nói:
- Ông chủ Ngũ, xảy ra chuyện gì?
- Bí thư Lưu, Bí thư Lưu, cháu của tôi sắp bị người ta đánh chết rồi, cháu dâu tôi... cũng bị bọn họ chà đạp…
Ngũ Bách Đạt ở trong điện thoại thở hồng hộc nói, thanh âm vô cùng hoảng loạn
Lưu Vĩ Hồng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Ông chủ Ngũ, không cần cấp, nói từ từ, nói rõ tình hình xem nào
Thật không dễ dàng, Ngũ Bách Đạt mới hơi bình tĩnh trở lại, ở trong điện thoại nói lại tình hình cho Lưu Vĩ Hồng
Ba ngày trước, bệnh viện nhân dân tỉnh phái xe cứu thương đến Hạo Dương, đưa Ngũ Bách Đạt chuyển viện tới Đại Ninh, vào nằm phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân tỉnh. Tât nhiên, Ngũ Bách Đạt không biết đây là Lý Hâm sắp xếp cho ông ấy, trong đầu vẫn ngỡ là ý tốt của Bí thư Lưu
Thiết bị bệnh viện nhân dân tỉnh tiên tiến hơn nhiều so với thị xã Hạo Dương, y thuật của bác sĩ tự nhiên cũng càng thêm tinh tế, trải qua điều trị khẩn cấp, Ngũ Bách Đạt rốt cục thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chuyển nguy thành an. Đang lúc một nhà Ngũ Bách Đạt tạ ơn trời đất, thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh trai ông ấy, nói là cháu trai và cháu dâu của Ngũ Bách Đạt ở lại Cửu An trông coi cửa hàng, bỗng nhiên bị một đám lưu manh xông vào trong tiệm, đánh Ngũ Kiến Vinh cháu ông ta đến tơi bơi hoa lá, lại hãm hiếp Liêu tiểu Mai cháu dâu ông ta. Đám lưu manh kia tuyên bố muốn bọn họ lập tức cút khỏi Thành phố Cửu An, bằng không sẽ lấy mạng bọn họ
Ban đầu sau khi Ngũ Bách Đạt bị đả thương, cửa hàng đã sớm đóng cửa, người giúp việc nói sao cũng không chịu làm cho bọn họ, chạy mất dép. Công việc tuy quan trọng, nhưng tính mạng càng thêm quan trọng hơn a! Người yêu của Ngũ Bách Đạt rơi vào đường cùng, đành phải cho cháu trai và cháu dâu đang trông coi cửa hàng ở Hạo Dương tới Cửu An coi tiệm, kiểm kê tồn kho, chuẩn bị đem hàng hóa còn thừa vận chuyển về Hạo Dương
Cửu An cái địa phương kia, thật sự không dám ở nữa
Ai ngờ lại xảy ra thảm kịch như vậy.
Ngũ Kiến Vinh và Liêu Tiểu Mai cũng là không dám ở lại Cửu An thêm một khắc, lập tức bỏ chạy rời khỏi Thành phố Cửu An. Hiện tại tinh thần Liêu Tiểu Mai đã rối loạn thất thường, điên điên dại dại, hễ thấy người liền hô cứu mạng!
Ngũ Bách Đạt bi phẫn có thừa, tuyệt vọng không còn cách nào, chỉ có thể hướng Lưu Vĩ Hồng cầu viện
- Bí thư Lưu, bọn họ không phải là người, là súc sinh, súc sinh a... Cầu xin cậu, Bí thư Lưu, xin cậu nhất định phải vì một nhà chúng tôi chủ trì công đạo a... cái đám khốn khiếp trời đánh… hu hu hu hu…
Ngũ Bách Đạt một người có tuổi như thế, lại gào khóc ở trong điện thoại, nghe thấy càng làm người ta tan nát cõi lòng.
“Rầm” một tiếng!
Lưu Vĩ Hồng đập một phát mạnh lên bàn, làm tách trà bút máy rơi xuống đầy đất!
- Coi trời bằng vung! Quả thực là coi trời bằng vung!
Lưu Vĩ Hồng tức giận gầm rú lên
Đây là lần đầu tiên hắn ở văn phòng thất thố như thế
Trần Khải Hoa đang ở gian ngoài sửa sang lại văn kiện tư liệu, cũng giật nảy mình, bất chấp tất cả, lập tức đẩy cửa đi vào, liên thanh hỏi:
- Bí thư Lưu, xảy ra chuyện gì?
Trần Khải Hoa kinh hoàng phát hiện, tóc Lưu Vĩ Hồng gần như đã dựng ngược lên, vẻ mặt trở nên đỏ bừng, dừng như là cực kỳ phẫn nộ! Đi theo Lưu Vĩ Hồng cũng được một thời gian, Trần Khải Hoa vẫn chưa bao giờ gặp qua Bí thư Lưu phẫn nộ như vậy. Dù là người của tổ chuyên án Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới đây lần trước, Bí thư Lưu đều là điềm tĩnh không đổi, rất thoải mái tự nhiên
Đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Bí thư Lưu nổi trận lôi đình như thế?
- Trần Khải Hoa, anh lập tức gọi điện thoại cho Long Vũ Hiên và Hạ Hàn, kêu bọn họ lập tức đến đây gặp tôi, ngay bây giờ!
Trần Khải Hoa một chữ cũng không dám nói thêm, lập tức đi ra gian ngoài gọi điện thoại. Tự nhiên cũng không quên ở trong điện thoại hạ giọng nhắc nhở Chủ nhiệm Long và Cục trưởng Hạ, Bí thư Lưu đang rất phẫn nộ rất phẫn nộ!
Theo Trần Khải Hoa nghĩ, khẳng định là thị xã Hạo Dương phát sinh vụ án lớn gì rồi, bằng không Bí thư Lưu sẽ không vội tìm hai lãnh đạo của hệ thống chính trị pháp luật
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn cũng là không hiểu ra sao, một khắc cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy tới văn phòng của Lưu Vĩ Hồng. Nói đến cũng khéo, Hạ Hàn đang ở văn phòng của Long Vũ Hiên trao đổi công tác, nhận được điện thoại, liền cùng nhau chạy tới
- Vũ hiên, Hạ Hàn, lập tức tổ chức nhân sự, đi Cửu An bắt hết đám khốn khiếp kia cho tôi!
Nhìn thấy hai vị mãnh tướng này, Lưu Vĩ Hồng không nói hai lời, vung tay lên, cứng rắn truyền đạt ra mệnh lệnh chiến đấu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 780: Vụ án này, kiên quyết phải làm!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn đều có chút trố mắt.
Ông tướng này, đúng là nghĩ gì làm nấy a?
Hạ Hàn là rất muốn đi Cửu An bắt người, nhưng hiện tại lại cảm thấy cần phải đem sự tình làm cho rõ ràng, hơn nữa đi bắt ai, lãnh đạo cũng chưa nói a. Bọn lưu manh ở Cửu An không có một ngàn cũng có tám trăm, mọc lên như nấm, Cục trưởng Hạ cũng không thể bắt hết mấy tên du côn đầu đường xó chợ
Long Vũ Hiên thấy Lưu Vĩ Hồng tức giận tột đỉnh, liền nhẹ giọng nói:
- Bí thư, bình tĩnh chút chớ nóng nảy, xảy ra chuyện gì thế?
Lưu Vĩ Hồng dần dần tỉnh táo lại, ngồi xuốngô pha khách, hướng hai vị mãnh tướng nói:
- Vũ hiên, Hạ Hàn, đều lại đây ngồi đi. Người ở Cửu An bên kia, lại gây ra vụ án lớn…
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn liền lập tức lần lượt ngồi xuống ở hai bên, vẻ mặt rất chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng châm một điếu thuốc, lại đem thuốc lá đẩy đến trước mặt Long Vũ Hiên, rít mấy hơi, mới dùng thanh âm trầm từ từ thuật lại chuyện cháu trai và cháu dâu Ngũ Bách Đạt gặp phải
Hạ Hàn giận tím mặt, kêu lên:
- Bọn khốn khiếp, thật đáng chết! Đúng là con mẹ nó khốn khiếp!
Long Vũ Hiên cũng rất là phẫn nộ, tuy nhiên y dù sao cũng là công an kỳ cựu, tuổi không lớn, lại từng trải sóng gió, gặp chuyện vẫn có thể bình tĩnh, hai hàng lông mày nhấc lên, nói:
- Bí thư, như vậy xem ra, đây là Cửu An bên kia muốn hướng chúng ta thị uy a...
Hạ Hàn kêu lên:
- Bọn họ thị uy cái đếch gì? Chúng ta lại không chọc bọn họ, chỉ kêu bọn họ quản bọn lưu manh cho tốt, chẳng lẽ có gì sai sao? Bành Tông Minh làm thế nào làm Cục trưởng Công an chứ?
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày xoắn lại thành một chữ xuyên. Sau khi tỉnh táo lại, hắn cũng cảm thấy chuyện này có khả năng liên quan đến cú điện thoại mà mình đã gọi cho Bành Tông Minh mấy ngày hôm trước. Đừng thấy Bành Tông Minh lúc ấy là đầy miệng đáp ứng, nhất định điều tra nghiêm chỉnh. Phỏng chừng cũng chỉ là nói cho có lệ mà thôi. Nói không chừng sẽ thuận miệng dặn dò cấp dưới một chút, bảo bọn họ điều tra một chút, mặc kệ nói như thế nào, y đã đáp ứng cho Lưu Vĩ Hồng một câu trả lời. Nhưng sau khi đám lưu manh này đánh Ngũ Bách Đạt trọng thương đến thế, lẽ ra sẽ không tìm đến cửa hàng công ty Bách Đạt gây phiền toái nữa. Dù sao Ngũ Bách Đạt chỉ hướng Hội đồng nhân dân thành phố Cửu An và Ủy ban Chính trị Pháp luật đưa lên cái ý kiến, có lẽ thái độ không tốt, thế nên người thiếu chút nữa bị đánh chết, bất kể như thế nào cũng là đủ lắm rồi. Kết quả một cú điện thoại của Lưu Vĩ Hồng, đám lưu manh lại lập tức “hành động”, đem vợ chồng cháu trai chủ tiệm người ta hãm hại thành cái dạng này... Nếu nói chuyện này cùng Bành Tông Minh không hề có chút quan hệ nào, chỉ sợ không thể nào nói nổi. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng có một điểm nghĩ không ra chính là, Bành Tông Minh làm gì thị uy với Lưu Vĩ Hồng hắn chứ? Đối với y có lợi ích gì? Y ở Cửu An làm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, Lưu Vĩ Hồng ở Hạo Dương làm Bí thư Thị ủy, không lệ thuộc vào nhau. Bành Tông Minh không cần thiết đánh vào mặt Lưu Vĩ Hồng như vậy chứ phải không? Bành Tông Minh không có thể không biết lai lịch xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, vô duyên vô cớ, chỉ vì một cú điện thoại, liền giở loại uy phong này, trừ phi đầu óc thật sự đã bị ngấm nước
Chẳng lẽ Bành Tông Minh còn mong đợi Lưu Vĩ Hồng từ nay về sau sẽ "Kính sợ" y chăng?
- Bí thư... Xem ra tình hình mà Ngũ Bách Đạt bọn họ phản ánh, là sự thật, cảnh phỉ một nhà. Bọn lưu manh đầu đường này, nhất định có người bên trong cục Công an chống lưng. Bằng không, tôi cảm thấy không cần thiết phải xuất chiêu hồi mã thương.
Long Vũ Hiên rất bình tĩnh phân tích nói.
Y là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, đầu lĩnh của hệ thống chính trị pháp luật ở thị xã Hạo Dương. Chức trách công tác của y, không chỉ là bắt người đơn giản như vậy. Tất cả hành động trọng đại, y đều phải lên kế hoạch toàn diện, không thể lỗ mãng.
Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, Hạ Hàn lập tức nói:
- Khẳng định là như thế. Tôi phỏng chừng a, Bành Tông Minh sau khi nhận được điện thoại của Bí thư Lưu, sau đó liền đánh tiếng với người phụ trách cục trị an thành phố, kết quả bọn người kia trong lòng không vui, liền kêu bọn khốn khiếp này đi hãm hại cháu trai cháu dâu của Ngũ Bách Đạt, muốn hù dọa số người bị hại này, để từ nay về sau không dám phản kháng bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Dù là như thế, Bành Tông Minh cũng khó trốn tránh tội danh không làm tròn trách nhiệm! Y cái chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an, làm ăn sao thế không biết? Thành phố Cửu An loạn thành cái dạng này, y phải chịu trách nhiệm hàng đầu!
Hạ Hàn tức giận phẫn nộ nói:
- Nói không chừng y chính là hậu trường lớn của bọn lưu manh du côn này
Long Vũ Hiên chậm rãi nói:
- Có khả năng này. Bí thư, tôi cho rằng, chuyện này phải lập tức hướng ở tỉnh báo cáo, Cửu An không thể cứ tiếp tục rối loạn thế này
Lưu Vĩ Hồng cười lạnh nói:
- Tôi khẳng định sẽ hướng Tỉnh ủy báo cáo. Nhưng mấy tên hung thủ này, cũng tuyệt không thể cứ như vậy để bọn họ nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Vũ hiên, Hạ Hàn, các anh lập tức sắp xếp, tổ chức một đám nhân sự có khả năng cao tới Cửu An, đem hung thủ hãm hại một nhà Ngũ Bách Đạt, bắt lại hết. Bắt hết tới Hạo Dương, thẩm vấn cho rõ
Hạ Hàn lập tức kêu lên:
- Được, tôi lập tức đi sắp xếp. Ngũ Bách Đạt khi phản ánh tình hình lần trước, nói ông ta quen biết được mấy tên đầu xỏ, đối với tình hình bọn họ cũng có tìm hiểu qua
Long Vũ Hiên rướn mày nói:
- Bí thư, vượt địa khu phá án, là vượt quyền. Vụ án này phát sinh ở Cửu An, dựa theo nguyên tắc quản hạt khu vực, phải là cơ quan công an Cửu An đến thụ lí, hoặc là được sở tỉnh ra tay. Do cảnh sát Hạo Dương chúng ta qua đó bắt người, sẽ vạch áo cho người xem lưng.
Long Vũ Hiên không phải không chấp hành mệnh lệnh của Lưu Vĩ Hồng, nhưng y là trợ thủ của Lưu Vĩ Hồng, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hạo Dương, cũng phải cố làm hết chức trách của mình, đem tình huống bất lợi có khả năng phát sinh hướng Lưu Vĩ Hồng báo cáo rõ ràng, không thể làm một "Tay đấm" không có đầu óc dường như thế
Tính tình Hạ Hàn, bộp chộp hơn y, lại trẻ hơn vài tuổi, chỉ để ý hô đánh hô giết. Giờ phút này ở trong lòng cậu ta, hận không thể mọc ra hai cánh, lập tức bay thẳng đến Cửu An, một mẻ bắt hết cái đám cô hồn này
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, thì điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên. Lưu Vĩ Hồng đứng lên, đi qua cầm lấy ống nghe, trầm giọng nói:
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.
- Ha ha, Bí thư Lưu, là tôi đây, Bành Tông Minh!
Trong điện thoại truyền đến tiếng ha ha của Bành Tông Minh, nghe ra rất là sảng khoái, dường như gã ta cùng Lưu Vĩ Hồng thật sự đã trở thành bạn tốt.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhếch lên, bình thản nói:
- Xin chào, bí thư Bành. Bí thư Bành có chỉ thị gì?
- Ha ha, Bí thư Lưu khách khí rồi, chỉ thị không dám nhận. Chỉ là trong điện thoại lần trước cậu nói với tôi về sự tình kia, tôi đã phái người đang điều tra, xin Bí thư Lưu yên tâm, rất nhanh sẽ có kết quả. Nhất định sẽ cho người bị hại một công đạo rõ ràng
Bành Tông Minh lớn tiếng nói, dường như không hề biết tới thảm án vừa mới xảy ra
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày lại càng nhăn nhúm lại, hơi lãnh đạm nói:
- Thế sao, vậy cảm ơn bí thư Bành. Tuy nhiên, bí thư Bành, tôi còn muốn hướng ông phản ánh một tình huống, vừa mới đây thôi, tôi nhận được điện thoại của Ngũ Bách Đạt, cháu trai và cháu dâu ông ta, lại xảy ra chuyện ở Cửu An. Cháu trai bị người đánh trọng thương, cháu dâu bị bọn lưu manh cưỡng bức. Tình huống này, bí thư Bành được nghe báo cáo chưa?
- Á? Có chuyện thế sao?
Nghe ra, Bành Tông Minh rất là giật mình, lập tức lại hỏi:
- Bí thư Lưu, tình huống này là thật sao?
- Tạm thời vẫn chưa xác minh, chỉ mới nhận được điện thoại báo án của Ngũ Bách Đạt, tôi đang muốn phái người đi xác minh tình huống. Bí thư Bành, nếu là thật, vậy thì quá tồi tệ. Đây là phần tử phạm tội lộ liễu khiêu chiến với chính phủ nhân dân chúng ta. Phần tử phạm tội kiêu ngạo như vậy, chứng minh uy danh chính phủ chúng ta xảy ra vấn đề. Cho nên, xin bí thư Bành nhất định phải nghiêm khắc xét xử, phạm tội nhiều lần như vậy, tình tiết cũng quá ác liệt, ảnh hưởng cũng là rất xấu
Lưu Vĩ Hồng đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi nói.
- Đúng, Bí thư Lưu nói rất đúng, phải tiến hành điều tra nghiêm khắc, nếu xảy ra vụ án ác liệt như vậy, nhất định phải nghiêm khắc xử lý. Bí thư Lưu, xem ra Ngũ Bách Đạt đối với cơ quan chính pháp Cửu An chúng tôi, hiểu lầm khá sâu. Xin cậu chuyển lời với ông ta, Cửu An chúng tôi tuyệt không bao che bất cứ phần tử phạm tội nào, ông ta bị hại, mời ông ta lập tức hướng cục Công an thành phố Cửu An chúng tôi báo án, chúng tôi nhất định sẽ điều tra làm rõ.
Bành Tông Minh lời lẽ này nghe ra rất chính nghĩa, kỳ thật hướng vào chỗ sâu mà suy nghĩ, mùi vị khen chê không phải bình thường. Gã đây là đang ở ngoài sáng nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng, đây là vụ án xảy ra ở Cửu An chúng tôi, Ngũ Bách Đạt muốn báo án, cũng không phải hướng Lưu Vĩ Hồng cậu báo, mà phải hướng cục Công an thành phố Cửu An chúng tôi báo án. Tay cậu không nên duỗi quá dài, nếu vượt giới sẽ không tốt lắm.
Nói ngắn lại một câu: tất cả mọi người phải tuân thủ quy củ.
Bí thư Lưu cậu quản tốt thị xã Hạo Dương của cậu là được rồi, chuyện Cửu An bên này, xin cậu đừng nhúng tay lung tung.
- Vậy được, tôi tin tưởng bí thư Bành nhất định sẽ cho người bị hại một câu trả lời hài lòng
Thanh âm Lưu Vĩ Hồng vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ là nghe hơi lạnh lung chút
- Ha ha, tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra
Bành Tông Minh rất rõ ràng nghe ra được sự không vui bên trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng, thanh âm cũng trở nên lãnh đạm hơn, không lên không xuống trả lời lại một câu, liền hướng Lưu Vĩ Hồng nói lời tạm biệt, rồi cúp máy
Lưu Vĩ Hồng nhìn ống nghe kêu tua tua trong tay, hàng mi lại chau vào nhau, “lộp cộp” một tiếng, liền đam ống nghe nám vào chỗ cũ
Hạ Hàn cười lạnh nói:
- Bành Tông Minh đây là đến thăm dò ý tứ của anh. Tôi dám khẳng định, chuyện này gã nhất định đã biết
Sau khi biết được đã phát sinh vụ án ác liệt như vậy, trong lòng Bành Tông Minh không có khả năng là không có một chút băn khoăn, dù sao việc này Lưu Vĩ Hồng đã nhúng tay vào, mà thân phận của Lưu Vĩ Hồng, gã khẳng định cũng sẽ có chút kiêng kị, nên mới gọi điện thoại lại đây thăm dò ý tứ của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng nhờ vậy mà biết được, Bành tông Minh thật sự không phải là một Cục trưởng Công an đủ tư cách. Biết rõ vu án ác liệt như thế, cái gã muốn không phải là phá án càng sớm càng tốt, mà là phải nghĩ biện pháp bịt miệng Lưu Vĩ Hồng
Hướng nhẹ mà nói, gã chính là cái quan liêu điển hình!
An toàn sinh mạng tài sản của quần chúng, cùng cái chức vụ quan chức của gã, hoàn toàn không nằm cùng một đảng cấp
Lưu Vĩ Hồng không ngồi trở lại sô pha, chấp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng làm việc, lát sau, dừng bước chân, nhìn về phía Long Vũ Hiên và Hạ Hàn, kiên định nói:
- Vũ hiên, Hạ Hàn, chuyện này, các anh không cần suy nghĩ gì khác. Tôi hiện tại giao cho các anh một nhiệm vụ, chính là bắt lại mấy phần tử đầu xỏ hãm hại một nhà Ngũ Bách Đạt trước. Đương nhiên, phá án trên đất khách, tình huống không rõ ràng, các anh nhất định phải bố trí chu đáo chặt chẽ, bảo đảm tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn. Trước tiên bắt người về đây cho tôi, quan tòa khác, từ từ mới tính!
Thoáng tạm dừng một chút, Lưu Vĩ Hồng lại quơ tay một cái mạnh, nói:
- Mặc kệ có bao nhiêu phiền toái, vụ án này cũng phải kiên quyết xử lý đến cùng, làm ra kết quả. Tôi là không tin, giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, thiên hạ thái bình, lại tùy cho bọn khốn khiếp này hoành hành ngang ngược! Mặc kệ là Cửu An hay là Hạo Dương, đều là thiên hạ của đảng ta, thiên hạ của nhân dân, không phải là thiên hạ của bọn lưu manh ác ôn này!
Chủ soái quyết tâm đã định, thì không còn gì để do dự thêm.
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn liếc nhau, đồng loạt đứng dậy, ưỡn thẳng người, vô cùng kiên định mà đáp:
- Vâng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina