“Chạt, chạt!”
Cánh cửa hàng trăm cân nát vụn, Từ Tử Lăng, Khấu Trọng, Vũ Văn Thương, Vu Sở Hồng, Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch tức tốc lao vào. Lực lượng hùng mạnh như vậy, cho dù kẻ khống chế Lý Uyên có là Thạch Chi Hiên và Loan Loan liên thủ, e rằng cũng trở tay không kịp.
Tất cả đều được tiến hành hết sức bí mật.
Trước tiên họ sai thân vệ triệu Lý Phàm ra điều tra rõ tình hình. Biết Vi công công sau khi giao Long phù cho Vũ Văn Sĩ Cập đã vội vã rời đi, Khấu Trọng khẳng định trong tẩm cung chỉ còn Lý Uyên và Bạch Thanh Nhi. Thương nghị một lúc, họ nhất trí dùng kế lôi đình ngàn cân xông vào tẩm cung cứu giá.
Không hề thấy bóng dáng Bạch Thanh Nhi, tẩm thất yên ắng một cách lạ thường, chỉ một mình Lý Uyên đắp chăn nằm trên long sàng.
Sáu người lao đến cạnh giường, chỉ thấy Lý Uyên mặt vàng ệch, thiêm thiếp trong trạng thái mê man, gần như đã bước một chân vào Quỷ môn quan.
Lý Thế Dân, Lý Hiếu Cung, Lý Phàm chạy vào sau, vừa nhìn thấy liền hồn siêu phách tán, quỳ sụp xuống khóc lên thống thiết.
Khấu Trọng quát: “Cấm khóc!” Đoạn ấn tay phải lên ngực Lý Uyên, gọi: “Tử Lăng giúp ta!”
Từ Tử Lăng vén chăn, nắm cả hai chân Lý Uyên, áp sát hai lòng bàn tay vào hai bên huyệt Dũng Tuyền rồi gật đầu với Khấu Trọng: “Thử truyền Trường Sinh khí vào Thiên Linh huyệt xem, ta sẽ hợp khí với ngươi ở Đan điền!”
Uất Trì Kính Đức, Đoàn Chí Huyền và Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng chặn trước cửa cảnh giới. Chúng nhân ai nấy đều nín thở chờ đợi, dồn hết hy vọng vào Trường Sinh chân khí danh chấn thiên hạ của Khấu, Từ hai người.
Sau gần nửa tuần hương, sắc mặt Lý Uyên bắt đầu hiện sắc hồng, lồng ngực nhè nhẹ động đậy, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Khấu Trọng thu tay trước, vui mừng nói: “Xá Nữ Đại Pháp của Bạch yêu nữ thật lợi hại, may mà Hoàng thượng sức khỏe thâm hậu, vượt được hiểm quan!”
Chúng nhân không ai bảo ai, cùng hoan hô vang dậy. Từ Tử Lăng cũng buông lỏng hai tay, nhìn sang Lý Phàm: “Tuyệt đối không được dịch chuyển Hoàng thượng! Chỉ cần để Người ngủ mấy canh giờ, tự nhiên tỉnh lại sẽ mạnh khoẻ như thường.”
Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung bấy giờ mới đứng dậy, Lý Phàm vẫn phủ phục dưới đất, sắc mặt tái mét, run rẩy: “Lý Phàm hộ giá bất lực, tội đáng muôn chết, xin Tần vương trách phạt!”
Lý Thế Dân đưa tay bắt mạch cho Lý Uyên. Chứng thực Từ Tử Lăng không nói quá, gã khoát tay: “Tội không phải ở ngươi, mau đứng dậy!”
Lý Phàm được hoàng ân đại xá, cung kính đứng dậy song đầu vẫn không dám ngẩng lên. Lý Hiếu Cung chau mày: “Không lẽ Bạch yêu nữ có thể chuồn đi mà không làm kinh động đến ai?”
Khấu Trọng hỏi Lý Phàm: “Vi công công có ra ngoài cùng ai không?” Lý Phàm đáp ngay: “Cùng tiểu công công thị đồng của ông ta!” Đoạn quay sang nói với Vũ Văn Thương mấy người: “Thời gian cấp bách, phụ hoàng ở đây hãy xem như không có gì xảy ra. Các vị cao thủ và thân vệ vẫn phụ trách hộ giá, bên ngoài để chúng ta ứng phó. Tất cả thị thần tỳ nữ trong Diên Gia cung đều không được phép rời khỏi cung nửa bước, kẻ nào trái lệnh giết chết không tha!” Nói rồi rảo bước ra khỏi tẩm cung.
Khấu Trọng cùng các chiến hữu cũng ra khỏi cung với các tâm trạng phấn chấn khác nhau. Tình thế xoay chuyển thật bất ngờ, Lý Thế Dân đã không còn là Tần vương chịu đủ mọi áp bức nghi kỵ nữa mà hiển nhiên đã là người kế thừa Đại Đường vương quốc, trở thành chủ nhân của thiên hạ chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.
Còn mấy gã cũng đã đến thời điểm chính diện giáp mặt, với Ma môn cũng như tất cả các thế lực đối địch khác ở Trường An!
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Lý Thế Dân, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch, Lý Hiếu Cung, Đoàn Chí Huyền, Uất Trì Kính Đức, Hầu Quân Tập, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vương Huyền Thứ, Tiêu Nhượng cùng ngồi lại thương lượng đại kế tại Ngự hoa viên bên ngoài tẩm cung. Lý Thế Dân mào đầu: “Thời gian đến khi trời sáng còn không đầy một tuần hương. Nếu chúng ta không thể nhanh chóng đoạt lại Hổ phù, một khi quân Đường Kiệm và quân vệ thành rơi vào tay Vi công công, chúng ta sẽ chỉ còn nước tử thủ Diên Gia Cung!”
Hầu Hi Bạch chau mày vẻ không hiểu: “Một tấm lệnh phù mà có thể có tác dụng lớn như vậy hay sao?”
Lý Hiếu Cung giải thích: “Long, Hổ lưỡng phù là tín vật tối cao của Hoàng thượng, kết hợp với sắc thư và điểm chỉ triện quốc ấn, có thể sai khiến tất cả vương công đại thần, điều động cấm quân thủ binh ứng phó tình trạng khẩn cấp trong và ngoài thành. Bản thân Vi công công không có tư cách thống lĩnh quân binh nhưng lại là người truyền lệnh ai ai cũng biết, vì thế khi y dùng Hổ phù ra lệnh thì sẽ không ai nghi ngờ. Nếu Vi công công dùng Hổ phù lệnh cho Thái tử hoặc Tề vương thì lực lượng trong tay y sẽ còn mạnh hơn nữa, trừ phi Hoàng thượng đích thân thu lại binh quyền, bằng không tất cả chỉ có thể tuân mệnh hành sự.”
Bạt Phong Hàn cũng hỏi: “Nhưng Vi công công không thể lệnh thủ binh công đánh Hoàng thành chứ?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: “Tình thế hiện giờ hết sức phức tạp, nếu mượn cớ Hà Gian vương và chúng ta vào hùa khởi binh mưu phản khống chế Hoàng thượng, thì bọn chúng sẽ có cả mớ lý do để công đánh Hoàng thành. Đau đầu nhất là Vi công công đã điều động đại quân của Đường Kiệm vào cung đổi gác trước một bước, lại khống chế quân quyền thủ binh, thế chẳng khác nào Thái Cực cung đã rơi vào tay lão trong khi chúng ta chỉ còn lại mỗi một khoảnh Diên Gia điện, ngoài tử thủ ra liệu còn cách nào khác chứ?”
Khấu Trọng hít sâu một hơi, gằn giọng: “Nhất định là dã tâm của Lý Nguyên Cát, cam nguyện để Ma môn lợi dụng diệt phụ giết huynh hòng đăng ngôi đế!”
Bạt Phong Hàn trầm ngâm: “May mà Long phù không rơi vào tay hắn, bằng không chúng ta đến cả khoảnh đất cuối cùng cũng không còn. Phải chăng đó là sơ suất của Vi công công?”
Lý Hiếu Cung lắc đầu: “Không phải sơ suất mà là vì lão không còn cách nào khác, bởi chỉ dùng Long phù mới đoạt được quyền khống chế ngự vệ trong tay ta, sau đó lệnh cho các đại cao thủ hộ giá phối hợp với thân vệ sát hại các vị, có điều lão lại không ngờ sự việc lại có thay đổi bất ngờ như thế!”
Hai mắt Khấu Trọng tức thì sáng rực lên: “Chỉ cần Vi công công và Loan mỹ nhân không biết tình hình xảy ra trong Diên Gia điện, chúng ta có thể dùng kỳ chiêu trong số các ngốc chiêu, ôm cây đợi thỏ đấu lại chúng!”
Mấy người hiểu ý gã, cùng phấn chấn gật đầu nhìn nhau. Bởi Vi công công gieo hạt rồi rời đi, tất nhiên sau đó phải trở lại lượm quả. Chắc chắn sau khi khống chế được đại quân của Đường Kiệm lão sẽ lập tức trở về, đòi lại Long phù rồi giả truyền Thánh chỉ, như vậy binh quyền tại Trường An về lý thuyết sẽ rơi vào tay Lý Nguyên Cát.
Đúng lúc ấy, Lý Phàm đến báo tin đã tìm thấy thi thể tiểu công công thị đồng trong một mật thất nối liền với tẩm cung, những nghi ngờ đối với Vi công công và Bạch Thanh Nhi cuối cùng đã hoàn toàn được chứng thực.
Lý Thế Dân hỏi Lý Phàm: “Phụ hoàng lệnh đánh thức Người dậy khi nào?”
Lý Phàm cung kính: “Trước khi Vi công công rời đi đã dặn, trước khi trời sáng không được kinh động đến Hoàng thượng!”
Bạt Phong Hàn hớn hở: “Thế là rõ rồi, trong sáng mai lão sẽ về đây chịu chết!” Lý Thế Dân tức thì hạ lệnh: “Lập tức hành động, các vị hãy hết sức thận trọng!”
Lý Hiếu Cung, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoàn Chí Huyền, Lý Phàm, Tiêu Nhượng nhận lệnh rời đi. Lý Thế Dân quay sang Hầu Quân Tập: “Hãy làm rõ mọi chuyện liên quan đến Phụ hoàng tối qua, xong việc lập tức hồi báo!”
Hầu Quân Tập mau mắn thụ mệnh. Chúng nhân còn đang thầm tán thưởng Lý Thế Dân hành sự cẩn trọng, gã đã nghiêm trang nói tiếp: “Hiện giờ còn bốn việc, sau khi làm rõ cả bốn ta mới dám nói có thể giành phần thắng được!”
Trong lòng mấy gã bất giác dâng lên chút cảm giác kỳ lạ. Sau khi đưa được Lý Uyên từ Quỷ Môn Quan trở về, dường như Lý Thế Dân đã lấy lại được vẻ anh hùng như lúc ở trận chiến Lạc Dương, tâm thần tự tin, hành động dứt khoát, từng lời nói đều được tính toán kỹ lưỡng, không mảy may sơ suất. Cởi bỏ được mối ưu tư chống lại phụ thân, gã lập tức phục nguyên trạng thái đĩnh đạc, tự tin như lúc trên chiến trường.
Lời tiên đoán của Khấu Trọng rốt cuộc đã thành hiện thực. Lý Thế Dân không những đã không còn là kẻ phản bội mà là người cứu rỗi gia tộc!
Từ Tử Lăng ngửa mặt nhìn lên trời, điềm nhiên: “Xin được nghe kỹ hơn!”
Lý Thế Dân trầm giọng: “Nếu phụ hoàng không may băng hà dưới tay Bạch yêu nữ, chẳng phải mọi nghi ngờ sẽ trút hết lên vai Vi công công hay sao? Bạch yêu nữ kia ít người biết đến, còn Vi công công thì ai cũng biết là người rời tẩm cung sau cùng, làm sao thoái thác được trách nhiệm? Cho dù Nguyên Cát có nắm đại quyền trong tay, vẫn khó lòng bao che cho lão ta.”
Bạt Phong Hàn mỉm cười: “Ta nghĩ thông rồi!”
Hầu Hi Bạch ngạc nhiên nhìn gã vẻ dò hỏi. Bạt Phong Hàn đắc ý: “Điều ta nghĩ thông là chuyện Ma môn vì sao có Long, Hổ lưỡng phù lại vẫn bố trí Lâm Sĩ Hồng dùng mật đạo thâm nhập Hoàng cung. Mục đích của chúng không phải đánh chiếm Hoàng cung mà chắc chắn là giết người phóng hoả, gây rối loạn trong thành. Khi phát hiện Lý phiệt chủ băng hà trên giường, Nguyên Cát sẽ đổ vấy tất cả tội trạng cho các bên đối địch rồi dùng Lưỡng phù lệnh quan binh tấn công tiêu diệt cả Trường Lâm quân lẫn Thiên Sách Phủ. Tiếp đó Vi công công sẽ tuyên đọc di chiếu giả, để Nguyên Cát danh chính ngôn thuận ngồi vào ngôi báu. Khi ấy chắc chắn Tần vương và Thái tử đều đã không còn, những người khác tuy có nghi ngờ thì Nguyên Cát đã nắm đại quyền trong tay, lại được Ma môn và Đột Quyết ủng hộ, ai dám phản kháng đây?”
Khấu Trọng hít sâu một hơi, gật gù: “Có lý lắm! Việc đổi gác của Đường Kiệm vừa khéo là thời cơ để người của Lâm Sĩ Hồng thâm nhập Hoàng cung, may mà chúng ta đã đi trước một bước đóng kín cửa địa đạo. Đúng là trời vẫn còn có mắt!”
Hầu Hi Bạch phản bác: “Kỳ binh của Lâm Sĩ Hồng vẫn bị ngăn ở ngoài thành, cho dù cửa địa đạo mở cũng chỉ là lực bất tòng tâm!”
Bạt Phong Hàn lắc đầu: “Không có kỳ binh của Lâm Sĩ Hồng vẫn còn có cao thủ Ma môn, phối hợp với Loan Loan nằm vùng vẫn có thể đạt được mục đích.”
Khấu Trọng than thở: “Chiêu này thật tuyệt, còn những việc khác là gì?”
Lý Thế Dân nhìn hai gã: “Việc thứ hai là tình hình hiện thời của mật đạo, cửa ra phía Doãn phủ là đóng hay mở!”
Từ Tử Lăng đáp ngay: “Hẳn là vẫn đóng! Vi công công thấy người của Lâm Sĩ Hồng không đến trong khi đổi gác đã xong xuôi, chắc chắn sẽ không dám mở cửa địa đạo nữa.”
Lý Thế Dân tiếp: “Nghi vấn thứ ba là Loan Loan liệu có còn trong Diên Gia điện không?”
Cần phải biết rằng, một vạn năm nghìn quân của Đường Kiệm bố phòng khắp Thái Cực cung, binh lực còn gấp hơn mười lần so với số Cấm vệ ban đầu, có thể cách ly triệt đệ Diên Gia điện với bên ngoài. Bất kỳ ai muốn rời Diên Gia điện đều không thể trốn tránh mà chỉ có thể dùng bản lĩnh chân chính xông ra. Nếu Loan Loan vẫn chưa theo Vi công công chuồn mất thì khẳng định ả vẫn trà trộn trong cung.
Bạt Phong Hàn mỉm cười: “Thật thú vị, ai có hứng thú đánh với ta một ván? Ta cược ả vẫn còn ở trong cung!”
Lý Thế Dân ung dung mỉm cười: “E là không ai biết rõ là thua mà vẫn đánh cược với lão ca đâu! Chuyện cuối cùng là Nguyên Cát đã khống chế được Huyền Vũ Môn chưa?”
Khấu Trọng quan sát địa thế xung quanh, nói với Vương Huyền Thứ: “Phía Phi Vân vệ tốt nhất đừng có bất cứ điều động gì, tránh gây sinh nghi cho lão già họ Vi. Huyền Thứ hãy dẫn các huynh đệ tìm nơi hiểm yếu trong cung mai phục, binh khí nên dùng cung tiễn làm chính. Lần này chúng ta phải diệt sạch không chừa lại một tên, khỏi cần bận tâm đến quy tắc giang hồ quái quỷ gì đó!”
Vương Huyền Thứ đi rồi, Khấu Trọng mới trả lời câu hỏi của Lý Thế Dân: “Ta dám bảo đảm Huyền Vũ Môn vẫn yên ổn trong tay Thường Hà, huống hồ Long phù vẫn nằm trong tay chúng ta!”
Lý Thế Dân tâm đắc gật đầu: “Đã có nhận thức đại khái về toàn bộ tình hình, chỉ cần chúng ta có thể thiết lập được liên lạc với Dịch Đình cung và quân vệ thành của Lưu Hồng Cơ cùng cấm vệ quân của Thường Hà, nội hô ngoại ứng, thì đại quân của Đường Kiệm sẽ không đáng ngại, thậm chí có thể không cần đổ máu cũng hóa giải được nguy cơ.”
Hầu Hi Bạch góp lời: “Chỉ cần có thể trở lại mật đạo, mọi việc hẳn sẽ được giải quyết nhanh chóng!”
Khấu Trọng vỗ mạnh vào vai Từ Tử Lăng, cười ha ha: “Thiên hạ này chỉ có một người có được bản lĩnh đó!”
Ánh mắt chúng nhân tập trung cả vào Từ Tử Lăng. Gã cởi phăng bộ quân phục trên người lộ ra bộ dạ hành y bên trong, mỉm cười: “Như thế gọi là thấy lợi không từ. Ta sẽ hết sức, hy vọng trong cung không gặp phải đao quang kiếm ảnh!”
Lý Thế Dân sảng khoái cười lớn: “Tử Lăng đích thân xuất mã, nhất định mã đáo thành công!”
Từ Tử Lăng mình mặc dạ hành y, mặt bịt kín, nấp bên trong bức tường bao cạnh cửa nam Diên Gia điện, im lặng chờ đợi ngự vệ quân tạo thời cơ rời điện cho mình. Do Diên Gia điện là nơi Lý Uyên qua đêm nên mọi chú ý của quân vệ thành đều tập trung vào xung quanh điện, Diên Gia điện vì vậy giống như bị phong tỏa triệt để. Không có Lý Hiếu Cung sắp xếp, bản lĩnh như Từ Tử Lăng cũng khó mà vô tăm vô tích rời đi.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, một đội hai trăm cấm vệ do Miêu Nam dẫn đầu tiến gần lại, tức thì gây ra phản ứng như dự tính, viên tướng trấn thủ Nam môn lập tức quát dừng.
Từ Tử Lăng biết, trừ phi là Lý Uyên thân lâm, nếu không cho dù là Lý Hiếu Cung muốn ra cũng sẽ bị đuổi vào, huống chi là Miêu Nam thân phận địa vị kém hơn đến mấy cấp.
Gã không nghe hai bên lý sự mà tập trung vận công, tâm linh chẳng mấy chốc nâng lên cảnh giới tương tự lúc đến Ngọc Hạc am cầu hôn Thạch Thanh Tuyền, dùng Ảo Ma thân pháp nháy mắt vụt lên đầu tường. Thoáng thấy quân hộ thành ai nấy đều hướng mắt về phía Miêu Nam, lập tức từ bờ tường lướt chếch lên chìm khuất vào một lùm cây rậm rạp.
Tiếng bước chân từ đội quân cấm vệ của Miêu Nam chính là yếu tố xóa đi âm thanh lướt gió của Từ Tử Lăng.
Thiên địa viên mãn, thiên vật tụ tâm, cảm giác của Từ Tử lăng bây giờ vượt trên cả khả năng cảm ứng của thính giác, xúc giác và thị giác cộng lại, giúp gã nắm bắt không sót một mảy may toàn bộ tình hình. Chỉ một hồi sau Từ Tử Lăng đã rời xa Diên Gia điện, chẳng khác nào một con dạ điểu lướt qua chập trùng lâu các đền đài, lặng lẽ không một tiếng động.
o0o
“Quyết định di giá đến Diên Gia điện được đưa ra một cách rất gấp rút. Lúc chiều, sau khi Doãn Tổ Văn và Phi Tịch đến gặp, Hoàng thượng mới hạ ý chỉ rồi lệnh cho Hà Gian Vương chuẩn bị hộ giá, khi ấy Vi công công cũng có mặt. Giờ Mậu một khắc, các phi tần khởi hành đi trước, Hoàng thượng đến giờ Hợi mới di giá. Thái tử và Tề vương đến Diên Gia điện khấu kiến lúc giờ Hợi, đầu giờ Sửu mới cùng Doãn Tổ Văn và Phi Tịch đồng thời rời đi. Sau đó Hoàng thượng đích thân hạ lệnh đổi gác, Thánh chỉ do Vi công công truyền đến Đường Kiệm. Đường Kiệm vì phải chuẩn bị nên giờ Dần mới qua Huyền Vũ Môn vào đóng trong Thái Cực cung, triển khai đổi gác, trước đó Vi công công đã từ tẩm cung mang Thánh chỉ dặn Lý Phàm triệu Thanh Quý phi đến tẩm cung hầu hạ Hoàng thượng. Truyền xong Thánh chỉ, Vi công công trở về tẩm cung bẩm báo tình hình. Sau khoảng nửa tuần hương, thân vệ trưởng đến báo Hà Gian vương đích thân dẫn Thiếu soái và Từ tiên sinh cầu kiến, Lý Phàm biết chuyện nghiêm trọng, vội cách cửa trình lên. Một lát sau Vi công công cầm Long phù ra, triệu cao thủ hộ giá đến, giao Long phù cho Vũ Văn tướng quân hạ lệnh tước binh quyền của Hà Gian vương. Cùng lúc đó Vi công công dặn không cho phép bất cứ ai kinh động đến Hoàng thượng rồi cùng tiểu công công vội vã rời đi, toàn bộ quá trình diễn ra đúng như vậy.”
Nghe xong hồi báo của Hầu Quân Tập, Lý Thế Dân đảo ánh mắt qua Khấu Trọng, Hầu Hi Bạch và Bạt Phong Hàn rồi trầm giọng: “Dùng Lệnh phù tiếp quản quân đội cần có trình tự và quy tắc nhất định, người tiếp quản phải có quân cấp bằng hoặc trên người bị thay thế. Giả sử người này là Nguyên Cát, sau khi nhận Hổ phù sẽ phải cùng người truyền lệnh là Vi công công đi gặp người bị thay thế là Đường Kiệm, sau đó triệu tập các tướng cấp doanh chủ trở lên, công khai tuyên đọc chiếu lệnh đồng thời trình thị Lệnh phù. Kết thúc trình tự này Nguyên Cát sẽ trở thành thống soái, có thể bổ nhiệm Đường Kiệm làm phó thống soái, cũng có thể đổi bằng một tướng lĩnh đồng cấp khác. Sau khi những việc này thực hiện xong, các doanh chủ sẽ trở về bản doanh truyền tin xuống dưới. Vì thế nếu Nguyên Cát nhận được Hổ phù giờ Dần thì phải vài khắc trước mới tiếp quản xong đại quân của Đường Kiệm. Do Vi công công buộc phải trở về đây trước khi trời sáng để lấy lại Long phù mà ta dám khẳng định, Nguyên Cát vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với quân vệ thành!”
Khấu Trọng mừng rỡ: “Hay nhất là Nguyên Cát và Vi công công cùng nhau tới đây, khi ấy chúng ta có thể một chiêu đánh úp, khống chế lại quân của Đường Kiệm!”
Lý Thế Dân lắc đầu: “Theo tình hình này ta thấy Vi công công chắc sẽ về một mình, làm rõ tình hình rồi lấy lại Long phù. Trong khi đó Nguyên Cát sẽ tiếp tục thực hiện thủ tục thay thế Đường Kiệm, rất có khả năng là Tiết Vạn Triệt. Cho dù có khống chế được Nguyên Cát, Tiết Vạn Triệt vẫn có thể thống lĩnh đại quân đánh vào Diên Gia điện. Sự việc vì vậy không hề đơn giản như các vị nghĩ đâu!”
Bạt Phong Hàn thản nhiên buông thõng: “Xách đầu Lý Nguyên Cát đưa cho Tiết Vạn Triệt xem thì thế nào?”
Hầu Hi Bạch thở dài: “Ta bắt đầu hiểu ra đạo lý vô độc bất trượng phu rồi!”
Lý Thế Dân cười khổ: “Đối với huynh đệ đồng bào, từ trước đến giờ ta vẫn có chút mềm lòng.” Khấu Trọng cắt ngang: “Cứ quyết định đến đây đã, ta không muốn sau khi Hoàng thượng tỉnh dậy vẫn còn một lựa chọn khác ngoài Tần vương!”
Đúng lúc ấy, Lý Hiếu Cung, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoàn Chí Huyền bốn người từ phía tiền điện hỏa tốc chạy đến.
Khấu Trọng vỗ nhẹ lên Xạ Nguyệt cung, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Quý khách đến rồi!”
o0o
Từ Tử Lăng quả thực phải cảm tạ Thạch Chi Hiên. Nếu không phải được lão truyền thụ cho tâm pháp, lấy biến hóa của nội khí “sinh vi tử, tử vi sinh” kết hợp với chân khí nghịch chuyển, ít nhất ba lần gã có thể đã bại lộ hành tung.
Thật may, cuối cùng Từ Tử Lăng đã qua được mọi lớp bố phòng, lẻn vào cửa mật đạo chỗ mấy ngọn giả sơn bên trong Ngự hoa viên.
Một đội tuần binh lục tục đi qua.
Ngự hoa viên không phải là trọng địa trong cung nên không được tăng cường hộ binh, chỉ cửa ra vào mới có vài lính canh. Điều duy nhất khiến gã phải lưu ý là hai chòi canh hai góc có thể quan sát toàn bộ khu vườn, tuy nhiên Từ Tử Lăng đã không mắc phải sai lầm nào.
Từ Tử Lăng nhẹ mở nắp rồi lạng người vào địa đạo, đoạn đóng nắp lại, nhằm hướng Thái Cực cung lướt đi.
Trên người gã có lệnh thư và cả Ngự ấn, Long phù, chỉ cần giao được vào tay Lý Tịnh là có thể điều động toàn bộ cấm quân Hoàng thành, đặc biệt là đội bộ binh của Trình Mạc. Gã không lo Trình Mạc nghi ngờ, bởi lẽ họ Trình có thể dùng đèn hiệu kiểm chứng lệnh thư với Lý Hiếu Cung, sau đó tất nhiên chỉ còn nước y lệnh hành sự.
Từ Tử Lăng từ long kỷ chui ra, dịch chuyển chiếc ghế về vị trí cũ rồi phóng vút về cửa vào chính giữa Thái Cực Điện thênh thang không một bóng người, mở nhanh cửa rồi luồn vào trong điện.
Gã bất chợt nghĩ đến cửa ra địa đạo phía Doãn phủ, đối phương nếu¬ phát động lại được cơ quan thì tình hình sẽ ra sao? Nghĩ rồi gã lại thầm trách mình tưởng tượng quá mức, bởi theo phân tích lúc còn ở Diên Gia điện thì bọn chúng chưa thể dám mở cửa được.
Đúng lúc ấy, tiếng động lạ từ phía sau truyền đến.
Bản lĩnh như Từ Tử Lăng mà vẫn không khỏi giật mình, nhanh như cắt bật người nhảy về phía chiếc long kỷ, sống lưng lạnh toát.
Nếu có một tốp cao thủ Ma môn từ địa đạo đánh ra, chắc chắn gã khó giữ nổi tiểu mạng, càng không thể hoàn thành trọng trách đang mang bên mình.
o0o
Lý Thế Dân, Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch chia ra mai phục tại các cứ điểm hiểm yếu nơi quảng trường trước tẩm cung, chờ đợi đối phương đại giá.
Có lẽ vì trời sắp sáng nên Lý Nguyên Cát phải đích thân tiễn Vi công công hồi cung. Dưới sự bảo vệ của Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác và gần năm chục thân binh giơ cao kỳ hiệu của Lý Uyên, cả bè lũ khí thế ngất ngưởng, hiên ngang tiến vào tẩm cung mà tuyệt nhiên không hề hay biết đang từng bước dấn thân vào chỗ chết.
Ánh mắt Khấu Trọng hướng về Lý Thế Dân, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thương hại.
Kể từ ngày đầu tiên biết Lý Thế Dân cho đến lúc kề vai tác chiến trong cung cấm Trường An, phấn đấu vì mục tiêu thống nhất thiên hạ này, giữa Khấu Trọng và Lý Thế Dân đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió thay đổi. Nếu không phải có Từ Tử Lăng đứng giữa điều đình, hai bên chắc chắn đã là tử địch không đội trời chung. Gã sẽ mất đi tương lai hạnh phúc, trong đầu vẫn mãi chỉ là thù hận và đấu tranh không biết chừng nào mới thôi. Nghĩ tới đây, Khấu Trọng không khỏi thoáng rùng mình.
Bàn tay gã từ từ nắm chặt Thích Nhật cung. Ngoài thành Lạc Dương gã đã bắn lạc một tên, đêm nay tuyệt đối không thể lạc thêm lần nữa. Huyết thù của Đậu Kiến Đức sẽ được thanh toán sòng phẳng, Lý Uyên đứng sau gật đầu cũng sẽ nhận được sự trừng phạt đích đáng. Vào giây khắc Thích nguyện cường tiễn xuyên thấu lồng ngực Lý Nguyên Cát, Lý Kiến Thành chắc chắn cũng không tránh khỏi bỏ mạng dưới chân Huyền Vũ Môn!
Bạt Phong Hàn trầm giọng: “Có phải quà tặng cho Lý Nguyên Cát không?”
Khấu Trọng khẽ gật đầu, lòng chợt dấy lên cảm giác chán ngán cuộc sống đầu đao mũi kiếm, chỉ hy vọng mọi thứ có thể qua đi thật nhanh, sau đó gã sẽ để cho Tỉnh Trung Nguyệt phủ kín bụi.
Bạt Phong Hàn nhắc: “Nếu Vi công công có thể đột vây tháo chạy thì hãy để ta đích thân truy theo hầu hạ lão!”
Khấu Trọng bình thản: “Tiểu đệ sẽ áp trận cho huynh, thế nào?”
Tiếng hô “Tề vương giá đáo!” từ đại môn truyền đến, tiếng bước rầm rập chân từ xa dần gần lại.
Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn vào Khấu Trọng, lóe lên thần sắc phấn chấn, song cũng giống như khẩn cầu gã tha cho Lý Nguyên Cát một lần.
Khấu Trọng thở một hơi dài thật mạnh, kiên quyết lắc đầu.
Trên chiến trường sống mái giao tranh, không có chỗ cho sự mềm lòng và tội nghiệp, giống như cao thủ đối đầu, tuyệt đối không cho phép một mảy may sơ hở.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngoài đao kiếm ra, không còn bất cứ một thứ gì khác!
Từ khi đặt chân vào Trường An, gã đã bước lên con đường không thể quay lại. Không phải ta chết thì ngươi vong, phải đến khi nào một phía thu được toàn thắng, thành Trường An mới có thể hưởng thái bình.
o0o
Thạch Chi Hiên lắc đầu cười khổ, dịu giọng: “Không cần lo lắng, địa đạo vẫn đóng kín. Chà, sao các người có thể làm được vậy? Chiêu này còn hơn cả thiên quân vạn mã, phá tan một khâu quan trọng trong kế hoạch của chúng ta!”
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng: “Tà vương nếu đã biết địa đạo bị phong tỏa thì sao lại không phá tan nó đi?”
Thạch Chi Hiên than thở: “Quá muộn rồi! Khi ta phát hiện ra có biến thì Thái Cực cung đã thay xong lính gác, thế gọi là tự mua dây buộc mình. Khi thấy ngươi muốn rời đi từ mật đạo thì ta cũng đã hiểu cơ hội đã qua, chẳng muốn làm bất cứ chuyện gì nữa!”
Rồi lão lại mỉm cười: “Tử Lăng mạo hiểm rời cung, có phải vì có việc quan trọng cần thực hiện khẩn cấp?”
Từ Tử Lăng thầm nhủ “Bắt đầu rồi đây!’ đoạn ngầm tập trung công lực, gật đầu: “Đúng vậy! Nếu Tà vương không có gì chỉ dạy nữa, Tử Lăng phải lập tức rời đi bây giờ!”
Thạch Chi Hiên chau mày, vỗ trán: “Ta hiểu rồi! Thì ra ngoài ba cửa ra trong bảo khố còn có một cửa ra thứ tư nữa, có thể nói cho ta biết nó dẫn đến đâu không?”
Từ Tử Lăng không chút giấu giếm, đáp ngay: “Là địa đạo thông với Tần vương phủ, được làm cùng thời với Dương Công Bảo Khố!”
Hai mắt Thạch Chi Hiên rực lên thần quang, chằm chặp nhìn vào gã.
Từ Tử Lăng thầm than lên một tiếng trong lòng.
Trận quyết chiến sinh tử giữa gã và Thạch Chi Hiên trước sau gì cũng không thể tránh khỏi, trong khi lão lại là phụ thân của vị hôn thê. Tạo hóa trêu ngươi, có ai hiểu được nỗi khổ của hắn!
Từ Tử Lăng mình mặc dạ hành y, mặt bịt kín, nấp bên trong bức tường bao cạnh cửa nam Diên Gia điện, im lặng chờ đợi ngự vệ quân tạo thời cơ rời điện cho mình. Do Diên Gia điện là nơi Lý Uyên qua đêm nên mọi chú ý của quân vệ thành đều tập trung vào xung quanh điện, Diên Gia điện vì vậy giống như bị phong tỏa triệt để. Không có Lý Hiếu Cung sắp xếp, bản lĩnh như Từ Tử Lăng cũng khó mà vô tăm vô tích rời đi.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, một đội hai trăm cấm vệ do Miêu Nam dẫn đầu tiến gần lại, tức thì gây ra phản ứng như dự tính, viên tướng trấn thủ Nam môn lập tức quát dừng.
Từ Tử Lăng biết, trừ phi là Lý Uyên thân lâm, nếu không cho dù là Lý Hiếu Cung muốn ra cũng sẽ bị đuổi vào, huống chi là Miêu Nam thân phận địa vị kém hơn đến mấy cấp.
Gã không nghe hai bên lý sự mà tập trung vận công, tâm linh chẳng mấy chốc nâng lên cảnh giới tương tự lúc đến Ngọc Hạc am cầu hôn Thạch Thanh Tuyền, dùng Ảo Ma thân pháp nháy mắt vụt lên đầu tường. Thoáng thấy quân hộ thành ai nấy đều hướng mắt về phía Miêu Nam, lập tức từ bờ tường lướt chếch lên chìm khuất vào một lùm cây rậm rạp.
Tiếng bước chân từ đội quân cấm vệ của Miêu Nam chính là yếu tố xóa đi âm thanh lướt gió của Từ Tử Lăng.
Thiên địa viên mãn, thiên vật tụ tâm, cảm giác của Từ Tử lăng bây giờ vượt trên cả khả năng cảm ứng của thính giác, xúc giác và thị giác cộng lại, giúp gã nắm bắt không sót một mảy may toàn bộ tình hình. Chỉ một hồi sau Từ Tử Lăng đã rời xa Diên Gia điện, chẳng khác nào một con dạ điểu lướt qua chập trùng lâu các đền đài, lặng lẽ không một tiếng động.
o0o
“Quyết định di giá đến Diên Gia điện được đưa ra một cách rất gấp rút. Lúc chiều, sau khi Doãn Tổ Văn và Phi Tịch đến gặp, Hoàng thượng mới hạ ý chỉ rồi lệnh cho Hà Gian Vương chuẩn bị hộ giá, khi ấy Vi công công cũng có mặt. Giờ Mậu một khắc, các phi tần khởi hành đi trước, Hoàng thượng đến giờ Hợi mới di giá. Thái tử và Tề vương đến Diên Gia điện khấu kiến lúc giờ Hợi, đầu giờ Sửu mới cùng Doãn Tổ Văn và Phi Tịch đồng thời rời đi. Sau đó Hoàng thượng đích thân hạ lệnh đổi gác, Thánh chỉ do Vi công công truyền đến Đường Kiệm. Đường Kiệm vì phải chuẩn bị nên giờ Dần mới qua Huyền Vũ Môn vào đóng trong Thái Cực cung, triển khai đổi gác, trước đó Vi công công đã từ tẩm cung mang Thánh chỉ dặn Lý Phàm triệu Thanh Quý phi đến tẩm cung hầu hạ Hoàng thượng. Truyền xong Thánh chỉ, Vi công công trở về tẩm cung bẩm báo tình hình. Sau khoảng nửa tuần hương, thân vệ trưởng đến báo Hà Gian vương đích thân dẫn Thiếu soái và Từ tiên sinh cầu kiến, Lý Phàm biết chuyện nghiêm trọng, vội cách cửa trình lên. Một lát sau Vi công công cầm Long phù ra, triệu cao thủ hộ giá đến, giao Long phù cho Vũ Văn tướng quân hạ lệnh tước binh quyền của Hà Gian vương. Cùng lúc đó Vi công công dặn không cho phép bất cứ ai kinh động đến Hoàng thượng rồi cùng tiểu công công vội vã rời đi, toàn bộ quá trình diễn ra đúng như vậy.”
Nghe xong hồi báo của Hầu Quân Tập, Lý Thế Dân đảo ánh mắt qua Khấu Trọng, Hầu Hi Bạch và Bạt Phong Hàn rồi trầm giọng: “Dùng Lệnh phù tiếp quản quân đội cần có trình tự và quy tắc nhất định, người tiếp quản phải có quân cấp bằng hoặc trên người bị thay thế. Giả sử người này là Nguyên Cát, sau khi nhận Hổ phù sẽ phải cùng người truyền lệnh là Vi công công đi gặp người bị thay thế là Đường Kiệm, sau đó triệu tập các tướng cấp doanh chủ trở lên, công khai tuyên đọc chiếu lệnh đồng thời trình thị Lệnh phù. Kết thúc trình tự này Nguyên Cát sẽ trở thành thống soái, có thể bổ nhiệm Đường Kiệm làm phó thống soái, cũng có thể đổi bằng một tướng lĩnh đồng cấp khác. Sau khi những việc này thực hiện xong, các doanh chủ sẽ trở về bản doanh truyền tin xuống dưới. Vì thế nếu Nguyên Cát nhận được Hổ phù giờ Dần thì phải vài khắc trước mới tiếp quản xong đại quân của Đường Kiệm. Do Vi công công buộc phải trở về đây trước khi trời sáng để lấy lại Long phù mà ta dám khẳng định, Nguyên Cát vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với quân vệ thành!”
Khấu Trọng mừng rỡ: “Hay nhất là Nguyên Cát và Vi công công cùng nhau tới đây, khi ấy chúng ta có thể một chiêu đánh úp, khống chế lại quân của Đường Kiệm!”
Lý Thế Dân lắc đầu: “Theo tình hình này ta thấy Vi công công chắc sẽ về một mình, làm rõ tình hình rồi lấy lại Long phù. Trong khi đó Nguyên Cát sẽ tiếp tục thực hiện thủ tục thay thế Đường Kiệm, rất có khả năng là Tiết Vạn Triệt. Cho dù có khống chế được Nguyên Cát, Tiết Vạn Triệt vẫn có thể thống lĩnh đại quân đánh vào Diên Gia điện. Sự việc vì vậy không hề đơn giản như các vị nghĩ đâu!”
Bạt Phong Hàn thản nhiên buông thõng: “Xách đầu Lý Nguyên Cát đưa cho Tiết Vạn Triệt xem thì thế nào?”
Hầu Hi Bạch thở dài: “Ta bắt đầu hiểu ra đạo lý vô độc bất trượng phu rồi!”
Lý Thế Dân cười khổ: “Đối với huynh đệ đồng bào, từ trước đến giờ ta vẫn có chút mềm lòng.” Khấu Trọng cắt ngang: “Cứ quyết định đến đây đã, ta không muốn sau khi Hoàng thượng tỉnh dậy vẫn còn một lựa chọn khác ngoài Tần vương!”
Đúng lúc ấy, Lý Hiếu Cung, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoàn Chí Huyền bốn người từ phía tiền điện hỏa tốc chạy đến.
Khấu Trọng vỗ nhẹ lên Xạ Nguyệt cung, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Quý khách đến rồi!”
o0o
Từ Tử Lăng quả thực phải cảm tạ Thạch Chi Hiên. Nếu không phải được lão truyền thụ cho tâm pháp, lấy biến hóa của nội khí “sinh vi tử, tử vi sinh” kết hợp với chân khí nghịch chuyển, ít nhất ba lần gã có thể đã bại lộ hành tung.
Thật may, cuối cùng Từ Tử Lăng đã qua được mọi lớp bố phòng, lẻn vào cửa mật đạo chỗ mấy ngọn giả sơn bên trong Ngự hoa viên.
Một đội tuần binh lục tục đi qua.
Ngự hoa viên không phải là trọng địa trong cung nên không được tăng cường hộ binh, chỉ cửa ra vào mới có vài lính canh. Điều duy nhất khiến gã phải lưu ý là hai chòi canh hai góc có thể quan sát toàn bộ khu vườn, tuy nhiên Từ Tử Lăng đã không mắc phải sai lầm nào.
Từ Tử Lăng nhẹ mở nắp rồi lạng người vào địa đạo, đoạn đóng nắp lại, nhằm hướng Thái Cực cung lướt đi.
Trên người gã có lệnh thư và cả Ngự ấn, Long phù, chỉ cần giao được vào tay Lý Tịnh là có thể điều động toàn bộ cấm quân Hoàng thành, đặc biệt là đội bộ binh của Trình Mạc. Gã không lo Trình Mạc nghi ngờ, bởi lẽ họ Trình có thể dùng đèn hiệu kiểm chứng lệnh thư với Lý Hiếu Cung, sau đó tất nhiên chỉ còn nước y lệnh hành sự.
Từ Tử Lăng từ long kỷ chui ra, dịch chuyển chiếc ghế về vị trí cũ rồi phóng vút về cửa vào chính giữa Thái Cực Điện thênh thang không một bóng người, mở nhanh cửa rồi luồn vào trong điện.
Gã bất chợt nghĩ đến cửa ra địa đạo phía Doãn phủ, đối phương nếu¬ phát động lại được cơ quan thì tình hình sẽ ra sao? Nghĩ rồi gã lại thầm trách mình tưởng tượng quá mức, bởi theo phân tích lúc còn ở Diên Gia điện thì bọn chúng chưa thể dám mở cửa được.
Đúng lúc ấy, tiếng động lạ từ phía sau truyền đến.
Bản lĩnh như Từ Tử Lăng mà vẫn không khỏi giật mình, nhanh như cắt bật người nhảy về phía chiếc long kỷ, sống lưng lạnh toát.
Nếu có một tốp cao thủ Ma môn từ địa đạo đánh ra, chắc chắn gã khó giữ nổi tiểu mạng, càng không thể hoàn thành trọng trách đang mang bên mình.
o0o
Lý Thế Dân, Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, Hầu Hi Bạch chia ra mai phục tại các cứ điểm hiểm yếu nơi quảng trường trước tẩm cung, chờ đợi đối phương đại giá.
Có lẽ vì trời sắp sáng nên Lý Nguyên Cát phải đích thân tiễn Vi công công hồi cung. Dưới sự bảo vệ của Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác và gần năm chục thân binh giơ cao kỳ hiệu của Lý Uyên, cả bè lũ khí thế ngất ngưởng, hiên ngang tiến vào tẩm cung mà tuyệt nhiên không hề hay biết đang từng bước dấn thân vào chỗ chết.
Ánh mắt Khấu Trọng hướng về Lý Thế Dân, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thương hại.
Kể từ ngày đầu tiên biết Lý Thế Dân cho đến lúc kề vai tác chiến trong cung cấm Trường An, phấn đấu vì mục tiêu thống nhất thiên hạ này, giữa Khấu Trọng và Lý Thế Dân đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió thay đổi. Nếu không phải có Từ Tử Lăng đứng giữa điều đình, hai bên chắc chắn đã là tử địch không đội trời chung. Gã sẽ mất đi tương lai hạnh phúc, trong đầu vẫn mãi chỉ là thù hận và đấu tranh không biết chừng nào mới thôi. Nghĩ tới đây, Khấu Trọng không khỏi thoáng rùng mình.
Bàn tay gã từ từ nắm chặt Thích Nhật cung. Ngoài thành Lạc Dương gã đã bắn lạc một tên, đêm nay tuyệt đối không thể lạc thêm lần nữa. Huyết thù của Đậu Kiến Đức sẽ được thanh toán sòng phẳng, Lý Uyên đứng sau gật đầu cũng sẽ nhận được sự trừng phạt đích đáng. Vào giây khắc Thích nguyện cường tiễn xuyên thấu lồng ngực Lý Nguyên Cát, Lý Kiến Thành chắc chắn cũng không tránh khỏi bỏ mạng dưới chân Huyền Vũ Môn!
Bạt Phong Hàn trầm giọng: “Có phải quà tặng cho Lý Nguyên Cát không?”
Khấu Trọng khẽ gật đầu, lòng chợt dấy lên cảm giác chán ngán cuộc sống đầu đao mũi kiếm, chỉ hy vọng mọi thứ có thể qua đi thật nhanh, sau đó gã sẽ để cho Tỉnh Trung Nguyệt phủ kín bụi.
Bạt Phong Hàn nhắc: “Nếu Vi công công có thể đột vây tháo chạy thì hãy để ta đích thân truy theo hầu hạ lão!”
Khấu Trọng bình thản: “Tiểu đệ sẽ áp trận cho huynh, thế nào?”
Tiếng hô “Tề vương giá đáo!” từ đại môn truyền đến, tiếng bước rầm rập chân từ xa dần gần lại.
Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn vào Khấu Trọng, lóe lên thần sắc phấn chấn, song cũng giống như khẩn cầu gã tha cho Lý Nguyên Cát một lần.
Khấu Trọng thở một hơi dài thật mạnh, kiên quyết lắc đầu.
Trên chiến trường sống mái giao tranh, không có chỗ cho sự mềm lòng và tội nghiệp, giống như cao thủ đối đầu, tuyệt đối không cho phép một mảy may sơ hở.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngoài đao kiếm ra, không còn bất cứ một thứ gì khác!
Từ khi đặt chân vào Trường An, gã đã bước lên con đường không thể quay lại. Không phải ta chết thì ngươi vong, phải đến khi nào một phía thu được toàn thắng, thành Trường An mới có thể hưởng thái bình.
o0o
Thạch Chi Hiên lắc đầu cười khổ, dịu giọng: “Không cần lo lắng, địa đạo vẫn đóng kín. Chà, sao các người có thể làm được vậy? Chiêu này còn hơn cả thiên quân vạn mã, phá tan một khâu quan trọng trong kế hoạch của chúng ta!”
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng: “Tà vương nếu đã biết địa đạo bị phong tỏa thì sao lại không phá tan nó đi?”
Thạch Chi Hiên than thở: “Quá muộn rồi! Khi ta phát hiện ra có biến thì Thái Cực cung đã thay xong lính gác, thế gọi là tự mua dây buộc mình. Khi thấy ngươi muốn rời đi từ mật đạo thì ta cũng đã hiểu cơ hội đã qua, chẳng muốn làm bất cứ chuyện gì nữa!”
Rồi lão lại mỉm cười: “Tử Lăng mạo hiểm rời cung, có phải vì có việc quan trọng cần thực hiện khẩn cấp?”
Từ Tử Lăng thầm nhủ “Bắt đầu rồi đây!’ đoạn ngầm tập trung công lực, gật đầu: “Đúng vậy! Nếu Tà vương không có gì chỉ dạy nữa, Tử Lăng phải lập tức rời đi bây giờ!”
Thạch Chi Hiên chau mày, vỗ trán: “Ta hiểu rồi! Thì ra ngoài ba cửa ra trong bảo khố còn có một cửa ra thứ tư nữa, có thể nói cho ta biết nó dẫn đến đâu không?”
Từ Tử Lăng không chút giấu giếm, đáp ngay: “Là địa đạo thông với Tần vương phủ, được làm cùng thời với Dương Công Bảo Khố!”
Hai mắt Thạch Chi Hiên rực lên thần quang, chằm chặp nhìn vào gã.
Từ Tử Lăng thầm than lên một tiếng trong lòng.
Trận quyết chiến sinh tử giữa gã và Thạch Chi Hiên trước sau gì cũng không thể tránh khỏi, trong khi lão lại là phụ thân của vị hôn thê. Tạo hóa trêu ngươi, có ai hiểu được nỗi khổ của hắn!
Thạch Chi Hiên nhìn Từ Tử Lăng không chớp mắt, vẻ mặt hiền hòa, dường như đã biến thành người khác, không còn là một Thạch Chi Hiên đang hãm thân dưới vực thẳm không lối thoát của hối hận, đau khổ và mâu thuẫn nữa. Lão điềm đạm nói: “Ta vui mừng vì đã quyết định truyền Bất Tử ấn pháp cho Tử Lăng. Có lẽ ta vẫn còn chút may mắn, bằng không đã hại ngươi, hại cả Thanh Tuyền, hại luôn chính mình. Khi biết rằng mình đã thất bại tại Dương Công Bảo Khố của Lỗ Diệu Tử, ta bỗng nhiên nhận ra rằng, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, trong trời đất có nhân quả tuần hoàn báo ứng quả là những đạo lý không sai chút nào. Tử Lăng nên biết Lỗ Diệu Tử là vong niên tri giao của Tú Tâm.”
Tiếp đó lão vỗ nhè nhẹ vào tay vịn long ỷ, dịu dàng vuốt ve, ánh mắt lộ nét đăm chiêu hồi tưởng, giọng nói không giấu được vẻ đắc ý: “Từ khi theo sư tôn học nghệ, ta luôn mơ ước được nếm tư vị ngồi trên ngai vàng, vì thế mà luôn nỗ lực phấn đấu. Nhưng khi thắng lợi coi như đã nằm trong tầm tay thì chẳng có một người nào của bản môn theo mật đạo vào cung như đã định. Lúc nhìn thấy Tử Lăng đi vào mật đạo, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, hết thảy mọi việc đều trở nên vô nghĩa. Thạch Chi Hiên ta vọng tưởng, theo đuổi bao nhiêu thứ, rốt cuộc đã đạt được những gì? Vì cái gì? Chao ôi! Cớ sao phải khổ như vậy chứ? Cho dù ta thật sự có ngồi lên được ngai vàng thì cũng có gì hơn đâu.” Nói xong đưa mắt nhìn khắp không gian hoành tráng trong điện.
Từ Tử Lăng không tìm được lời nào để an ủi lão, đành im lặng mà nghe.
Thạch Chi Hiên quay sang phía gã, trên môi phảng phất nụ cười vừa chua chát, vừa thê lương, thản nhiên tiếp tục, tựa như đang nói về chuyện hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình: “Giang sơn đã có nhân tài mới xuất hiện rồi, bắt đầu từ đêm nay, thiên hạ không còn là của Tống Khuyết, Ninh Đạo Kỳ, Lý Uyên hay Thạch Chi Hiên ta nữa, mà là thiên hạ của Tử Lăng, Khấu Trọng và Lý Thế Dân. Bỏ hết đi thôi! Tử Lăng khi nào gặp thì nói cho Thanh Tuyền biết, ngày sau ta nhất định đến thắp hương trước linh vị của mẹ nó. Mọi thù hận, tranh đấu trên thế gian này đối với Thạch Chi Hiên ta không còn chút quan hệ gì nữa.”
o0o
Vũ Văn Thương, Vu Sở Hồng đứng nghiêm trên thềm đá trắng bên ngoài tẩm cung, nét mặt vô cảm nhìn Lý Nguyên Cát dẫn theo Vi công công, Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác cùng năm mươi hai thân binh nghênh ngang bước tới, rồi dừng lại trước sân.
Lý Nguyên Cát không thẹn là nhất thế gian hùng, cười khanh khách nói: “Chỉ cần thấy Vũ Văn lão cùng Vu lão vẫn bình thản đứng đây, Nguyên Cát hiểu ngay rằng hai vị không phụ ủy thác của phụ hoàng, đã khiến bọn gian tà phải bay đầu đền tội.”
Vũ Văn Thương điềm đạm cất tiếng: “Vũ Văn mỗ có điều không rõ. Đêm nay tình huống đặc biệt, hoàng thượng đã có lệnh, trừ phi được sự khâm chuẩn của ngài, bất cứ ai cũng không được tự tiện xâm nhập Thái Cực cung, thế mà Tề vương Điện hạ vẫn tiến thẳng vào như vậy thì không biết phải giải thích thế nào? Vi công công trả lời làm sao với hoàng thượng đây?”
Vi công công bước lên nửa bước, đứng bên trái Lý Nguyên Cát, thái độ vẫn nhún nhường cung kính, chắp tay nói: “Chính vì tình huống đặc biệt đêm nay, cho nên hoàng thượng đã lệnh cho tiểu nhân tiếp thụ hổ phù của Tề vương, toàn quyền điều khiển việc phòng vệ Cung thành. Hiện tại Tề vương phụng lệnh triệu kiến thánh giá. Tiểu nhân bất quá chỉ là người truyền lệnh của hoàng thượng.”
Vu Sở Hồng biết lúc này Lý Hiếu Cung đã hoàn tất việc bao vây, cười hy hí quái gở nói: “Việc này quả là kỳ quái. Hoàng thượng vừa triệu kiến lão thân và Vũ Văn phiệt chủ, nói ngài bị mất hổ phù, còn sai chúng ta lập tức truy bắt kẻ trộm, giết chết không tha. Thế ra tên trộm vặt lại là Tề vương và Vi công công ư?”
Lý Nguyên Cát và Vi công công lập tức biến sắc.
Ba mươi tên Phi Vân vệ và hai mươi tên Huyền Giáp tinh binh, tràn vào đại môn như thủy triều, xếp thành ba hàng ngang, lớp quỳ, lớp khom, lớp đứng, cung nỏ sẵn sàng trên tay chĩa thẳng về phía nhóm người Lý Nguyên Cát.
Cùng lúc, đám thân vệ cũng xuất hiện trên đầu tường tả hữu hai bên, ai nấy đều lăm lăm cung nỏ, phong tỏa đường thoát. Lối vào ở phía sau thì có Lý Hiếu Cung và hơn trăm tên ngự vệ, đứng bên cạnh trợ trận có Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoàn Chí Huyền, Hầu Hi Bạch, Chử Quân Minh phu phụ, cha con Độc Cô Phong và Vũ Văn Sĩ Cập.
Tình thế bỗng chốc đảo lộn, nhóm người Lý Nguyên Cát rơi vào cảnh bị bao vây trùng trùng.
Đuốc lửa bốn phía được thắp lên. Hỏa quang rừng rực xua tan bóng tối trước lúc rạng đông, khiến cho những kẻ bị bao vây vô phương lẩn trốn.
Đám người Lý Nguyên Cát hoảng sợ không biết để đâu cho hết. Lý Thế Dân có Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn tả hữu hai bên, ngang nhiên bước khỏi đại môn, vượt qua lớp cung thủ, bước tới trước bậc thềm, từ trên cao nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập kinh hoàng lẫn phẫn nộ của Lý Nguyên Cát.
Vi công công hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống, thần thái đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác và bọn thân binh của Lý Nguyên Cát sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu.
Lý Thế Dân nhìn thẳng vào ánh mắt oán độc của Lý Nguyên Cát lắc đầu nói: “Nguyên Cát ngươi vì muốn đoạt hoàng vị, cam tâm rước sói vào nhà, dùng thủ đoạn đê tiện sát hại phụ hoàng, chẳng bằng súc sinh. Ngươi biết tội chưa?
Lý Nguyên Cát xoay người giật cây trường mâu từ tay một tên thân binh, giận dữ gầm lên: “Hừ! Đâu đến thứ ngươi quản ta? Chỉ cần ta có thể xông ra khỏi nơi đây, bảo đảm các ngươi không kẻ nào được chết toàn thây. Còn chuyện cấu kết với ngoại nhân thì ngươi có khác gì ta đâu? Ta và ngươi cũng như nhau thôi.”
Vi công công giơ tay ngăn Lý Nguyên Cát lại, nói: “Chúng ta trước tiên hãy thương thảo giao dịch một phen. Trong thiên hạ chỉ có một mình họ Vi ta có thể giải được phòng trung chi thuật mà hoàng thượng mắc phải. Bằng như để đến khi trời sáng, hoàng thượng sẽ bị phạm thuật. Tần vương nếu không muốn mang tiếng bất hiếu, hãy cho chúng ta một sinh lộ, chúng ta có thể cùng nhau lệnh cho Tiết Vạn Triệt giao ra hổ phù, tránh cho Thái Cực cung khỏi lâm thảm cảnh máu chảy thành sông.”
Lý Thế Dân thầm kêu lợi hại. Vi công công trong cảnh hoàn toàn thất thế như vậy mà vẫn dõng dạc đặt điều kiện với họ. Mọi việc đã rõ ràng. Vi công công và Bạch Thanh Nhi cố ý lưu lại tính mạng Lý Uyên chỉ là kế hoạch để bảo đảm khống chế được đám ngự vệ. Lý Uyên chẳng khác nào miếng cá nằm trên đĩa của bọn chúng. Còn nếu như thất bại, Lý Uyên chắc chắn băng hà, thành Trường An sẽ rơi vào cảnh đại loạn vì vô chủ.
Khấu Trọng đưa mắt nhìn vào mặt một tên thân binh đứng sau lưng Lý Nguyên Cát, cười nói: “Thanh Nhi cô nương thật sự cho rằng cái thứ Xá Nữ Đại Pháp, con bà nó, gì đó của mình có có thể làm khó Khấu Trọng ta được sao? Đừng quên ta còn có một thân phận khác là Mạc thần y, chuyên trị nan y tạp chứng đó.”
Vu Sở Hồng đang cùng với Vũ Văn Thương bước xuống thềm, cười nói: “Việc này lão thân có thể làm chứng.”
Gương mặt Bạch Thanh Nhi cải trang thành thân binh của Lý Nguyên Cát đang tươi cười đắc ý chợt tái dần đi, nhưng thị vẫn ngoan cố nói: “Các ngươi đương nhiên chỉ hận vì sao hoàng thượng chưa chết mà.”
Lý Thế Dân quát lớn: “Buông khí giới đầu hàng thì được sống!”
Bạt Phong Hàn tiếp ngay: “Ngoại trừ Tề vương Lý Nguyên Cát.”
Lý Nguyên Cát vung mạnh trường mâu trên tay: “Chúng ta đi nào!”
Vi công công lần thứ hai ngăn trở Lý Nguyên Cát, trầm giọng nói: “Xin Vương gia suy xét lại!”
Lý Thế Dân ung dung nói: “Vi công công, ngươi nên biết rằng ngươi không còn vốn liếng gì trên tay để mà ra giá với trả giá đâu? Trước tiên, ta không tin Nguyên Cát không mang theo hổ phù bên mình. Thứ nữa là phụ hoàng đã được Thiếu soái và Tử Lăng liên thủ cứu tỉnh lại rồi.”
Vi công công lạnh lùng nói: “Cứ cho là như thế thì cũng chẳng có gì thay đổi. Lực lượng canh phòng bên ngoài Diên Gia cung đã lọt vào tay chúng ta, chỉ cần Vi mỗ bắn pháo hiệu lên, Tiết Vạn Triệt sẽ đem quân tấn công Diên Gia cung. Tần vương dĩ nhiên không muốn thấy tình cảnh ấy chứ?”
“Cạch!” Cạch!”
Hai cây cung gấp trong tay Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cùng lúc giương lên, nhắm thẳng vào Vi công công, nhanh đến độ mắt thường không nhìn kịp.
Khấu Trọng cười chế diễu: “Vi Liên Hương! Ha ha! Vi Liên Hương! Thì ra Vi công công là người thương hương tiếc ngọc. Chỉ tiếc rằng đêm nay Vi công công đã liên tục đánh mất những cơ hội ngàn vàng, giờ đây lại mất thêm một cơ hội nữa. Phong Hàn huynh phụ trách bắn pháo hiệu, tiểu đệ phụ trách bắn người, để xem chân tay ai nhanh nhẹn hơn.”
Ánh mắt Vi công công đột nhiên trở nên bén nhọn, lão nhìn chòng chọc vào cây cung trong tay Khấu Trọng.
Bạt Phong Hàn cười nói: “Hoặc là ta bắn người, lão ca ngươi bắn pháo hiệu được không?”
Dù là người thâm tàng bất lộ, nhưng Vi công công vẫn không khỏi có chút biến sắc. Muốn đối phó với một trong hai mũi tên của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đã không dễ gì, huống chi cả hai cùng ra tay một lúc.
Trên thềm, dưới sân không một âm thanh, chỉ có tiếng hô hấp và tiếng lửa đuốc phần phật, làm cho không khí càng thêm trầm trọng, căng thẳng lên đến cực độ.
Khấu Trọng chợt nghe một tràng cười yêu kiều rất quen tai truyền ra từ phía hành lang bên ngoài tẩm cung, tiếp theo là giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Thiếu soái lang quân của thiếp à, nếu Loan nhi phóng pháo hiệu lên thì sao? Thủ binh bao vây trùng trùng bên ngoài Diên Gia cung rồi, chỉ cần thấy pháo hiệu, biết hoàng thượng gặp nạn, tất nhiên ai nấy sẽ liều mạng đánh vào. Với vẻn vẹn hai ngàn quân, các ngươi có thể cầm cự được bao lâu? Bổn nương đang muốn biết đây.”
Khấu Trọng cố nén tiếng thở dài nói: “Ít nhất có thể trừ được bao nhiêu người thì chúng ta trừ bấy nhiêu. Đúng không, Loan mỹ nhân của ta?”
Gã thừa biết Loan Loan vẫn ẩn trong Diên Gia điện, nhưng vì không đủ thời gian để thu thập nàng ta trước một bước, nên mới gây nên cục diện căng thẳng trước mắt.
Loan Loan vẫn đi chân trần, như một đám mây trắng từ từ hạ xuống trước mặt Lý Nguyên Cát và Vi công công, nét mặt rạng rỡ tươi cười nhìn Khấu Trọng. Địch ta hai bên đều kinh ngạc không hiểu gì, chỉ có Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch biết rõ, với Thiên Ma đại pháp đại thành, nàng ta đủ tự tin có thể ngăn cản được thần tiễn của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu tâm ý của nàng ta. Dẫu sao ở trong cung điện, tiến có thể công, lui có thể thủ, rõ ràng là hơn hẳn việc phải đối mặt với một trận mưa tên.
Loan Loan niềm nở nói: “Khấu Trọng à, nô gia hôm nay cúi đầu chấp nhận chịu thua ngươi được không? Coi như nể mặt Tử Lăng mà ngươi rộng lượng buông tha cho ba người một ngựa chúng ta. Ngươi cứ cho người áp giải chúng ta về Duẫn phủ, chừng nào các ngươi rời thành thì thả người. Nếu không yên tâm thì có thế bao vây Duẫn phủ. Cái mà người ta cần là một lời hứa của ngươi, Thiếu soái xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời, đúng không?
Khấu Trọng tự biết mình không đủ nhẫn tâm bắn vào nàng ta, bèn cười gượng nói: “Người quyết định ở đây là Tần vương, không phải ta.”
Lý thế Dân nói ngay: “Lời của Thiếu soái cũng như lời của Lý Thế Dân ta.”
Loan Loan nũng nịu nói: “Đừng có kẻ nhịn người nhường nữa nào. Sự việc này đâu thể đưa qua đẩy lại như thế chứ.”
Lý Nguyên Cát rốt cuộc không kềm chế nổi, tức giận gằn giọng: “Người quyết định sự việc ở đây là ta chứ không phải ngươi!”
Loan Loan ngoái đầu nhìn Lý Nguyên Cát, thản nhiên nói: “Bây giờ không phải như thế sao!”, rồi xoay tay nhanh như điện đánh về phía sau.
Lý Nguyên Cát nào nghĩ rằng nàng ta sẽ hạ độc thủ, lại không kịp thi triển trường mâu, đành vung chưởng thủ trước ngực. Một luồng chỉ phong đột ngột đâm thẳng vào chỗ hiểm dưới bả vai hắn. Khi Lý Nguyên Cát phát giác ra bị Vi công công bất ngờ ám toán thì chưởng của Loan Loan đã đánh trúng ngực của hắn.
Tiếng xương gãy răng rắc phát ra, Lý Nguyên Cát thất khiếu xuất huyết, chết ngay lập tức. Tuy nhiên, thi thể lại không theo đà chưởng lực ngã ra, dường như ngọc thủ của Loan Loan có một hấp lực kinh người.
Song phương tại trường, cả địch lẫn ta, đều như ngừng thở, ngây dại nhìn sự việc diễn ra, đến ngón tay cũng không một ai nhúc nhích, tựa như đang diễn một vở kịch câm.
Thản nhiên như không có chuyện gì, Loan Loan thu tay về, lạnh nhạt nói: “Còn kẻ nào dám không buông khí giới đầu hàng, cầu xin Tần vương miễn cho tử tội nữa không?”
“Huỵch!”
Lý Nguyên Cát ngã ngửa về phía sau, nằm dài trên mặt đất, trường mâu đổ xuống, nghe “keng” một tiếng.
Không biết do ai bắt đầu, đám người Khâu Thiên Giác ào ào ném khí giới đầu hàng, toàn thể quỳ xuống, ngoại trừ Loan Loan, Vi công công và Bạch Thanh Nhi vẫn còn đứng.
Lý Thế Dân ngây người nhìn thi thể em trai, ánh mắt đầy bi thương pha lẫn căm hận
Loan Loan bình tĩnh nói: “Vi sư bá là người duy nhất có thể ngăn chặn việc đổ máu trong nội cung. Tiết Vạn Triệt là người thông minh, chỉ cần Tần vương cho phép hắn ta lấy công chuộc tội thì không còn gì phải lo về Lý Kiến Thành.”
Khấu Trọng nhìn Lý Thế Dân. Tần vương vẫn ngây người nhìn thi thể Lý Nguyên Cát, giọng thẫn thờ: “Tất cả do Thiếu soái quyết định.”
Khấu Trọng quay sang Loan Loan nói: “Ta dường như vĩnh viễn không thể đấu lại ngươi. Ài! Đại tỷ đã nói sao thì cứ vậy mà làm, tiểu đệ không có thắc mắc gì.”
Gã xoay về phía Vi công công nói: “Ta có vài lời riêng tư muốn thỉnh giáo Vi công công.”
o0o
Lý Tịnh tiếp nhận thủ lệnh của Lý Hiếu Cung viết cho Trình Mạc, vui vẻ nói: “Đã có đóng dấu long phù của hoàng thượng, lại có thêm chữ ký và lời nhắn của Hà Giản vương, thì còn sợ gì Trình Mạc không tuân lệnh hành sự.”
Bàng Ngọc bước lên trước tiếp nhận thủ lệnh, nói: “Ta đi lo liệu ngay lập tức.”
Dứt lời, liền leo lên chiến mã mà thủ hạ dắt đến, gấp rút đi về hướng Nam môn của Dịch Đình cung.
Lý Tịnh nói: “Về phía Lưu Hồng Cơ, ta sẽ đích thân gặp hắn, cho hắn biết rõ tình huống trước mắt. Thật không ngờ tình hình lại tiến triển như vậy.”
Từ Tử Lăng ngước nhìn lên bầu trời đêm trên đại quảng trường trước Thiên Sách điện, một ngôi sao băng vụt lướt qua chân trời phía đông. Gã nói: “Ta muốn lập tức trở về Diên Gia điện.”
Lý Tịnh khuyên: “Thái Cực cung vẫn tiếp tục yên tĩnh. Có lẽ Tần vương và Tiểu Trọng đã khống chế được đại cục. Tử Lăng sao không ở lại đây nghỉ ngơi chờ tin tức.”
Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim đều gật đầu tán thành.
Từ Tử Lăng bỗng thấy trong lòng nổi lên niềm khao khát được gặp Thạch Thanh Tuyền, bèn nói: “Thôi được, vậy để ta tranh thủ thời gian đến Ngọc Hạc am, đưa Thanh Tuyền về Dịch Đình cung.”
o0o
Khấu Trọng đi cùng Vi công công sang một bên, trầm giọng hỏi: “Đám người của Tất Huyền rốt cục đang ẩn đâu?”
Vi công công lặng lẽ nói: “Điều này dường như không bao gồm trong số những điều kiện vừa thỏa thuận. Phải không?”
Khấu Trọng khẽ cười: “Trong giao dịch vừa rồi dường như cũng không bao gồm quân đội ở ngoài thành của Lâm Sĩ Hồng.”
Vi công công cười nhạt nói: “Thiếu soái quả là danh bất hư truyền. Đoàn sứ giả của Tất Huyền đã rời khỏi Trường An rồi.”
Khấu Trọng ngớ người: “Cái gì?”
Vi công công nhún vai nói: “Lừa gạt ngươi có lợi gì cho ta đâu? Ta cũng không muốn nhìn thấy đám người của Lâm Sĩ Hồng toàn quân chết sạch.”
Khấu Trọng cảm thấy chưa rõ, nhíu mày hỏi: “Khả Đạt Chí có theo đoàn đi luôn không?”
Vi công công nhạt nhẽo: “Thiếu soái tựa hồ chưa bảo đảm thả người?”
Khấu Trọng không vui, nói: “Nếu ở chỗ lão thì Loan mỹ nhân đã không nói những lời thừa như vậy. Ta để cho toàn quân của Lâm Sĩ Hồng an toàn rút lui thì đã sao? Lão cho rằng hắn ta còn có thể làm được gì nữa? Tốt nhất lão bảo Lâm Sĩ Hồng hãy thức thời một chút, nên sớm quy hàng, biết đâu thiên tử Đại Đường có thể sẽ thưởng cho hắn ta một chức quan, để nửa đời còn lại được nở mặt nở mày.”
Vi công công lạnh lùng nói: “Thiếu soái không cần bận tâm vì Sĩ Hồng. Khả Đạt Chí cùng ba trăm chiến sĩ đồng tộc Đột Quyết của hắn vẫn là chủ lực trong Trường Lâm quân.”
Khấu Trọng cảm thấy nhức đầu, tạm thời chỉ biết gạt phiền não qua một bên, nói: “Công công chuẩn bị đối phó với Tiết Vạn Triệt ra sao?”
Vi công công nói: “Thiếu soái yên tâm, ta sẽ gặp hắn phân tích lợi hại. Hắn là người thông minh, sẽ biết lựa chọn.”
Khấu Trọng lắc đầu nói: “Như thế không ổn. Công công chỉ cần thay mặt hoàng thượng truyền lệnh, triệu hắn ta lập tức vào Diên Gia điện, để hắn ta cho rằng Nguyên Cát đã khống chế thành công mọi chuyện. Lão Tiết sẽ không nghi ngờ gì mà ngoan ngoãn đi vào đầu hàng.”
Vi công công không qua mặt được gã đành cười gượng: “Nhất thiết sẽ như Thiếu soái phân phó.”
o0o
Lúc Tử Lăng đi đến Ngọc Hạc am, nơi trú chân tạm thời của Thạch Thanh Tuyền, thì trời đã mờ sáng. Những đám mây mỏng bồng bềnh báo trước một ngày đẹp trời.
Bằng trực giác, gã cảm thấy Thạch Thanh Tuyền không có trong am. Trong vườn cây đầy hoa thơm, chim hót, cũng không thấy bóng dáng của nàng. Không kềm lòng được, gã đẩy cửa bước vào, nhìn qua tấm rèm phân cách tiền sảnh với hậu phòng. Chăn gối trên giường vẫn chỉnh tề còn bóng dáng giai nhân thì chẳng thấy đâu.
Đang định tìm một vị ni sư hỏi thăm, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác bất an, Từ Tử Lăng nhanh như chớp nép vào sau cánh cửa đang mở rộng. Từ bên ngoài có tiếng nam nhân vọng vào: “Liệt Hà xin cầu kiến Thanh Tuyền tiểu thư.”
Từ Tử Lăng cảm thấy hết sức kinh ngạc, tiểu tử này tại sao lại đây tìm Thanh Tuyền?
Liệt Hà đứng bên ngoài cười nói: “Kẻ ngu này cũng biết được ý trung nhân của Thanh Tuyền không rảnh để đến đây, nên chủ động xin gặp, mong được bù đắp nỗi tịch mịch của Thanh Tuyền. Nếu nàng vẫn không chịu cho gặp thì kẻ ngu này đành phải xông vào vậy.”
Từ Tử Lăng tỉnh ngộ, thầm kêu đê tiện.
Một viên đạn nhỏ xuyên qua cửa bay vào phòng ngoài, nổ tung ngay trên không, tạo thành một đám khói hồng nhanh chóng lan tỏa khắp căn nhà.
Người đê tiện, thủ đoạn đê tiện.
Từ Tử Lăng thầm kêu may mắn. Không biết có phải Tống Kim Cương trên cao linh thiêng âm thầm phù hộ, đã khiến ma đưa lối quỷ dẫn đường cho gã gặp việc này, bằng không, chưa biết chừng trong lúc không phòng bị, Thanh Tuyền sẽ trúng thủ đoạn của Liệt Hà. Vốn là người thù dai, hắn hận nhất là Thạch Chi Hiên, sau đó đến Từ Tử Lăng. Nếu có thể hãm hại Thanh Tuyền thì đúng là một công đôi việc, đồng thời khiến gã và Thạch Chi Hiên sống không bằng chết. Liệt Hà còn chọn thời cơ chính xác, ra tay đúng vào lúc Thạch Chi Hiên và Từ Tử Lăng gã đang bận rộn với cuộc chiến trong Đường cung, không thể phân thân.
Liệt Hà ở bên ngoài bỗng “ơ” lên một tiếng, nói vọng vào: “Thanh Tuyền tiểu thư tưởng chỉ cần bế hô hấp là có thể ngăn ngừa độc vụ xâm nhập ư? Đây là loại độc vụ bảo bối bí truyền của Đại Minh Tôn giáo chúng ta. Nó có thể xâm nhập qua làn da trơn láng mềm mại của tiểu thư, biến trinh nữ thành dâm phụ, để cho nàng được hưởng thụ những hoan lạc trước giờ chưa từng biết đến mà kẻ ngu này sẽ dâng lên làm quà diện kiến cho nàng. Ha ha!”
Từ Tử Lăng quát lớn chân ngôn, hai chưởng nãy giờ thủ thế chờ đợi cùng vung lên, nhằm thẳng Liệt Hà vừa bước qua cửa, toàn lực xuất thủ, tuyệt không lưu tình.
“Bùng! Bùng! Bùng!”
Một tràng âm thanh kình khí giao kích vang lên không dứt. Bị ảnh hưởng của chân ngôn, Liệt Hà đã sớm hồn phi phách tán, miễn cưỡng gắng gượng chống đỡ đòn tập kích bất ngờ của Từ Tử Lăng. Nội Phược Ấn cùng Ngoại Phược Ấn luân phiên đánh ra như bài sơn đảo hải. Trong lúc cuống cuồng ứng phó, được đằng nọ thì hỏng đằng kia, hắn lãnh trọn một cước từ dưới đá lên của Từ Tử Lăng vào giữa tiểu phúc.
Liệt Hà theo đà cước văng ra khỏi cửa như một viên đạn, đầu tóc rũ rượi, thất khiếu ứa máu, trông như ma quỷ, phong thái ung dung tiêu sái vừa mới rồi chẳng còn chút nào.
Từ Tử Lăng chậm rãi bước ra ngoài thềm, tay chắp sau lưng, ung dung nói: “Làm nhiều điều bất nghĩa ắt tự diệt, Liệt Hà ngươi tội ác chồng chất, hôm nay anh linh của Tống huynh ở trên trời đã có thể ngậm cười.”
Hai mắt Liệt Hà long sòng sọc, cuồng loạn hét: “Từ Tử Lăng!”
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: “Ngươi kỳ quái vì sao ta không bị thương? Lần này có thể xem như ta liên thủ cùng Tà vương thu thập ngươi. Vừa rồi ta dùng chiêu ‘Thiểm Dược Đằng’ trong Ảo Ma thân pháp của Tà vương, ngoài ra đều là chân công phu của ta. Thật đáng tiếc. Nếu như ngươi biết ra sức sửa đổi những sai trái trước đây, ly khai Đại Minh Tôn giáo sau khi nó tan rã thành mây khói như ngươi từng nói thì đâu có rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Đi đi! Hy vọng Liệt huynh cầu minh được minh, sau khi chết có thể ngộ ra sự khác biệt giữa sáng và tối, phân rõ thiện ác.”
Ánh mắt Liệt Hà dại dần, bất chợt oằn người đổ vật xuống, hồn lìa khỏi xác.
Thạch Chi Hiên nhìn Từ Tử Lăng không chớp mắt, vẻ mặt hiền hòa, dường như đã biến thành người khác, không còn là một Thạch Chi Hiên đang hãm thân dưới vực thẳm không lối thoát của hối hận, đau khổ và mâu thuẫn nữa. Lão điềm đạm nói: “Ta vui mừng vì đã quyết định truyền Bất Tử ấn pháp cho Tử Lăng. Có lẽ ta vẫn còn chút may mắn, bằng không đã hại ngươi, hại cả Thanh Tuyền, hại luôn chính mình. Khi biết rằng mình đã thất bại tại Dương Công Bảo Khố của Lỗ Diệu Tử, ta bỗng nhiên nhận ra rằng, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, trong trời đất có nhân quả tuần hoàn báo ứng quả là những đạo lý không sai chút nào. Tử Lăng nên biết Lỗ Diệu Tử là vong niên tri giao của Tú Tâm.”
Tiếp đó lão vỗ nhè nhẹ vào tay vịn long ỷ, dịu dàng vuốt ve, ánh mắt lộ nét đăm chiêu hồi tưởng, giọng nói không giấu được vẻ đắc ý: “Từ khi theo sư tôn học nghệ, ta luôn mơ ước được nếm tư vị ngồi trên ngai vàng, vì thế mà luôn nỗ lực phấn đấu. Nhưng khi thắng lợi coi như đã nằm trong tầm tay thì chẳng có một người nào của bản môn theo mật đạo vào cung như đã định. Lúc nhìn thấy Tử Lăng đi vào mật đạo, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, hết thảy mọi việc đều trở nên vô nghĩa. Thạch Chi Hiên ta vọng tưởng, theo đuổi bao nhiêu thứ, rốt cuộc đã đạt được những gì? Vì cái gì? Chao ôi! Cớ sao phải khổ như vậy chứ? Cho dù ta thật sự có ngồi lên được ngai vàng thì cũng có gì hơn đâu.” Nói xong đưa mắt nhìn khắp không gian hoành tráng trong điện.
Từ Tử Lăng không tìm được lời nào để an ủi lão, đành im lặng mà nghe.
Thạch Chi Hiên quay sang phía gã, trên môi phảng phất nụ cười vừa chua chát, vừa thê lương, thản nhiên tiếp tục, tựa như đang nói về chuyện hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình: “Giang sơn đã có nhân tài mới xuất hiện rồi, bắt đầu từ đêm nay, thiên hạ không còn là của Tống Khuyết, Ninh Đạo Kỳ, Lý Uyên hay Thạch Chi Hiên ta nữa, mà là thiên hạ của Tử Lăng, Khấu Trọng và Lý Thế Dân. Bỏ hết đi thôi! Tử Lăng khi nào gặp thì nói cho Thanh Tuyền biết, ngày sau ta nhất định đến thắp hương trước linh vị của mẹ nó. Mọi thù hận, tranh đấu trên thế gian này đối với Thạch Chi Hiên ta không còn chút quan hệ gì nữa.”
o0o
Vũ Văn Thương, Vu Sở Hồng đứng nghiêm trên thềm đá trắng bên ngoài tẩm cung, nét mặt vô cảm nhìn Lý Nguyên Cát dẫn theo Vi công công, Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác cùng năm mươi hai thân binh nghênh ngang bước tới, rồi dừng lại trước sân.
Lý Nguyên Cát không thẹn là nhất thế gian hùng, cười khanh khách nói: “Chỉ cần thấy Vũ Văn lão cùng Vu lão vẫn bình thản đứng đây, Nguyên Cát hiểu ngay rằng hai vị không phụ ủy thác của phụ hoàng, đã khiến bọn gian tà phải bay đầu đền tội.”
Vũ Văn Thương điềm đạm cất tiếng: “Vũ Văn mỗ có điều không rõ. Đêm nay tình huống đặc biệt, hoàng thượng đã có lệnh, trừ phi được sự khâm chuẩn của ngài, bất cứ ai cũng không được tự tiện xâm nhập Thái Cực cung, thế mà Tề vương Điện hạ vẫn tiến thẳng vào như vậy thì không biết phải giải thích thế nào? Vi công công trả lời làm sao với hoàng thượng đây?”
Vi công công bước lên nửa bước, đứng bên trái Lý Nguyên Cát, thái độ vẫn nhún nhường cung kính, chắp tay nói: “Chính vì tình huống đặc biệt đêm nay, cho nên hoàng thượng đã lệnh cho tiểu nhân tiếp thụ hổ phù của Tề vương, toàn quyền điều khiển việc phòng vệ Cung thành. Hiện tại Tề vương phụng lệnh triệu kiến thánh giá. Tiểu nhân bất quá chỉ là người truyền lệnh của hoàng thượng.”
Vu Sở Hồng biết lúc này Lý Hiếu Cung đã hoàn tất việc bao vây, cười hy hí quái gở nói: “Việc này quả là kỳ quái. Hoàng thượng vừa triệu kiến lão thân và Vũ Văn phiệt chủ, nói ngài bị mất hổ phù, còn sai chúng ta lập tức truy bắt kẻ trộm, giết chết không tha. Thế ra tên trộm vặt lại là Tề vương và Vi công công ư?”
Lý Nguyên Cát và Vi công công lập tức biến sắc.
Ba mươi tên Phi Vân vệ và hai mươi tên Huyền Giáp tinh binh, tràn vào đại môn như thủy triều, xếp thành ba hàng ngang, lớp quỳ, lớp khom, lớp đứng, cung nỏ sẵn sàng trên tay chĩa thẳng về phía nhóm người Lý Nguyên Cát.
Cùng lúc, đám thân vệ cũng xuất hiện trên đầu tường tả hữu hai bên, ai nấy đều lăm lăm cung nỏ, phong tỏa đường thoát. Lối vào ở phía sau thì có Lý Hiếu Cung và hơn trăm tên ngự vệ, đứng bên cạnh trợ trận có Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoàn Chí Huyền, Hầu Hi Bạch, Chử Quân Minh phu phụ, cha con Độc Cô Phong và Vũ Văn Sĩ Cập.
Tình thế bỗng chốc đảo lộn, nhóm người Lý Nguyên Cát rơi vào cảnh bị bao vây trùng trùng.
Đuốc lửa bốn phía được thắp lên. Hỏa quang rừng rực xua tan bóng tối trước lúc rạng đông, khiến cho những kẻ bị bao vây vô phương lẩn trốn.
Đám người Lý Nguyên Cát hoảng sợ không biết để đâu cho hết. Lý Thế Dân có Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn tả hữu hai bên, ngang nhiên bước khỏi đại môn, vượt qua lớp cung thủ, bước tới trước bậc thềm, từ trên cao nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập kinh hoàng lẫn phẫn nộ của Lý Nguyên Cát.
Vi công công hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống, thần thái đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Tần Vũ Thông, Khâu Thiên Giác và bọn thân binh của Lý Nguyên Cát sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu.
Lý Thế Dân nhìn thẳng vào ánh mắt oán độc của Lý Nguyên Cát lắc đầu nói: “Nguyên Cát ngươi vì muốn đoạt hoàng vị, cam tâm rước sói vào nhà, dùng thủ đoạn đê tiện sát hại phụ hoàng, chẳng bằng súc sinh. Ngươi biết tội chưa?
Lý Nguyên Cát xoay người giật cây trường mâu từ tay một tên thân binh, giận dữ gầm lên: “Hừ! Đâu đến thứ ngươi quản ta? Chỉ cần ta có thể xông ra khỏi nơi đây, bảo đảm các ngươi không kẻ nào được chết toàn thây. Còn chuyện cấu kết với ngoại nhân thì ngươi có khác gì ta đâu? Ta và ngươi cũng như nhau thôi.”
Vi công công giơ tay ngăn Lý Nguyên Cát lại, nói: “Chúng ta trước tiên hãy thương thảo giao dịch một phen. Trong thiên hạ chỉ có một mình họ Vi ta có thể giải được phòng trung chi thuật mà hoàng thượng mắc phải. Bằng như để đến khi trời sáng, hoàng thượng sẽ bị phạm thuật. Tần vương nếu không muốn mang tiếng bất hiếu, hãy cho chúng ta một sinh lộ, chúng ta có thể cùng nhau lệnh cho Tiết Vạn Triệt giao ra hổ phù, tránh cho Thái Cực cung khỏi lâm thảm cảnh máu chảy thành sông.”
Lý Thế Dân thầm kêu lợi hại. Vi công công trong cảnh hoàn toàn thất thế như vậy mà vẫn dõng dạc đặt điều kiện với họ. Mọi việc đã rõ ràng. Vi công công và Bạch Thanh Nhi cố ý lưu lại tính mạng Lý Uyên chỉ là kế hoạch để bảo đảm khống chế được đám ngự vệ. Lý Uyên chẳng khác nào miếng cá nằm trên đĩa của bọn chúng. Còn nếu như thất bại, Lý Uyên chắc chắn băng hà, thành Trường An sẽ rơi vào cảnh đại loạn vì vô chủ.
Khấu Trọng đưa mắt nhìn vào mặt một tên thân binh đứng sau lưng Lý Nguyên Cát, cười nói: “Thanh Nhi cô nương thật sự cho rằng cái thứ Xá Nữ Đại Pháp, con bà nó, gì đó của mình có có thể làm khó Khấu Trọng ta được sao? Đừng quên ta còn có một thân phận khác là Mạc thần y, chuyên trị nan y tạp chứng đó.”
Vu Sở Hồng đang cùng với Vũ Văn Thương bước xuống thềm, cười nói: “Việc này lão thân có thể làm chứng.”
Gương mặt Bạch Thanh Nhi cải trang thành thân binh của Lý Nguyên Cát đang tươi cười đắc ý chợt tái dần đi, nhưng thị vẫn ngoan cố nói: “Các ngươi đương nhiên chỉ hận vì sao hoàng thượng chưa chết mà.”
Lý Thế Dân quát lớn: “Buông khí giới đầu hàng thì được sống!”
Bạt Phong Hàn tiếp ngay: “Ngoại trừ Tề vương Lý Nguyên Cát.”
Lý Nguyên Cát vung mạnh trường mâu trên tay: “Chúng ta đi nào!”
Vi công công lần thứ hai ngăn trở Lý Nguyên Cát, trầm giọng nói: “Xin Vương gia suy xét lại!”
Lý Thế Dân ung dung nói: “Vi công công, ngươi nên biết rằng ngươi không còn vốn liếng gì trên tay để mà ra giá với trả giá đâu? Trước tiên, ta không tin Nguyên Cát không mang theo hổ phù bên mình. Thứ nữa là phụ hoàng đã được Thiếu soái và Tử Lăng liên thủ cứu tỉnh lại rồi.”
Vi công công lạnh lùng nói: “Cứ cho là như thế thì cũng chẳng có gì thay đổi. Lực lượng canh phòng bên ngoài Diên Gia cung đã lọt vào tay chúng ta, chỉ cần Vi mỗ bắn pháo hiệu lên, Tiết Vạn Triệt sẽ đem quân tấn công Diên Gia cung. Tần vương dĩ nhiên không muốn thấy tình cảnh ấy chứ?”
“Cạch!” Cạch!”
Hai cây cung gấp trong tay Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cùng lúc giương lên, nhắm thẳng vào Vi công công, nhanh đến độ mắt thường không nhìn kịp.
Khấu Trọng cười chế diễu: “Vi Liên Hương! Ha ha! Vi Liên Hương! Thì ra Vi công công là người thương hương tiếc ngọc. Chỉ tiếc rằng đêm nay Vi công công đã liên tục đánh mất những cơ hội ngàn vàng, giờ đây lại mất thêm một cơ hội nữa. Phong Hàn huynh phụ trách bắn pháo hiệu, tiểu đệ phụ trách bắn người, để xem chân tay ai nhanh nhẹn hơn.”
Ánh mắt Vi công công đột nhiên trở nên bén nhọn, lão nhìn chòng chọc vào cây cung trong tay Khấu Trọng.
Bạt Phong Hàn cười nói: “Hoặc là ta bắn người, lão ca ngươi bắn pháo hiệu được không?”
Dù là người thâm tàng bất lộ, nhưng Vi công công vẫn không khỏi có chút biến sắc. Muốn đối phó với một trong hai mũi tên của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đã không dễ gì, huống chi cả hai cùng ra tay một lúc.
Trên thềm, dưới sân không một âm thanh, chỉ có tiếng hô hấp và tiếng lửa đuốc phần phật, làm cho không khí càng thêm trầm trọng, căng thẳng lên đến cực độ.
Khấu Trọng chợt nghe một tràng cười yêu kiều rất quen tai truyền ra từ phía hành lang bên ngoài tẩm cung, tiếp theo là giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Thiếu soái lang quân của thiếp à, nếu Loan nhi phóng pháo hiệu lên thì sao? Thủ binh bao vây trùng trùng bên ngoài Diên Gia cung rồi, chỉ cần thấy pháo hiệu, biết hoàng thượng gặp nạn, tất nhiên ai nấy sẽ liều mạng đánh vào. Với vẻn vẹn hai ngàn quân, các ngươi có thể cầm cự được bao lâu? Bổn nương đang muốn biết đây.”
Khấu Trọng cố nén tiếng thở dài nói: “Ít nhất có thể trừ được bao nhiêu người thì chúng ta trừ bấy nhiêu. Đúng không, Loan mỹ nhân của ta?”
Gã thừa biết Loan Loan vẫn ẩn trong Diên Gia điện, nhưng vì không đủ thời gian để thu thập nàng ta trước một bước, nên mới gây nên cục diện căng thẳng trước mắt.
Loan Loan vẫn đi chân trần, như một đám mây trắng từ từ hạ xuống trước mặt Lý Nguyên Cát và Vi công công, nét mặt rạng rỡ tươi cười nhìn Khấu Trọng. Địch ta hai bên đều kinh ngạc không hiểu gì, chỉ có Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch biết rõ, với Thiên Ma đại pháp đại thành, nàng ta đủ tự tin có thể ngăn cản được thần tiễn của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu tâm ý của nàng ta. Dẫu sao ở trong cung điện, tiến có thể công, lui có thể thủ, rõ ràng là hơn hẳn việc phải đối mặt với một trận mưa tên.
Loan Loan niềm nở nói: “Khấu Trọng à, nô gia hôm nay cúi đầu chấp nhận chịu thua ngươi được không? Coi như nể mặt Tử Lăng mà ngươi rộng lượng buông tha cho ba người một ngựa chúng ta. Ngươi cứ cho người áp giải chúng ta về Duẫn phủ, chừng nào các ngươi rời thành thì thả người. Nếu không yên tâm thì có thế bao vây Duẫn phủ. Cái mà người ta cần là một lời hứa của ngươi, Thiếu soái xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời, đúng không?
Khấu Trọng tự biết mình không đủ nhẫn tâm bắn vào nàng ta, bèn cười gượng nói: “Người quyết định ở đây là Tần vương, không phải ta.”
Lý thế Dân nói ngay: “Lời của Thiếu soái cũng như lời của Lý Thế Dân ta.”
Loan Loan nũng nịu nói: “Đừng có kẻ nhịn người nhường nữa nào. Sự việc này đâu thể đưa qua đẩy lại như thế chứ.”
Lý Nguyên Cát rốt cuộc không kềm chế nổi, tức giận gằn giọng: “Người quyết định sự việc ở đây là ta chứ không phải ngươi!”
Loan Loan ngoái đầu nhìn Lý Nguyên Cát, thản nhiên nói: “Bây giờ không phải như thế sao!”, rồi xoay tay nhanh như điện đánh về phía sau.
Lý Nguyên Cát nào nghĩ rằng nàng ta sẽ hạ độc thủ, lại không kịp thi triển trường mâu, đành vung chưởng thủ trước ngực. Một luồng chỉ phong đột ngột đâm thẳng vào chỗ hiểm dưới bả vai hắn. Khi Lý Nguyên Cát phát giác ra bị Vi công công bất ngờ ám toán thì chưởng của Loan Loan đã đánh trúng ngực của hắn.
Tiếng xương gãy răng rắc phát ra, Lý Nguyên Cát thất khiếu xuất huyết, chết ngay lập tức. Tuy nhiên, thi thể lại không theo đà chưởng lực ngã ra, dường như ngọc thủ của Loan Loan có một hấp lực kinh người.
Song phương tại trường, cả địch lẫn ta, đều như ngừng thở, ngây dại nhìn sự việc diễn ra, đến ngón tay cũng không một ai nhúc nhích, tựa như đang diễn một vở kịch câm.
Thản nhiên như không có chuyện gì, Loan Loan thu tay về, lạnh nhạt nói: “Còn kẻ nào dám không buông khí giới đầu hàng, cầu xin Tần vương miễn cho tử tội nữa không?”
“Huỵch!”
Lý Nguyên Cát ngã ngửa về phía sau, nằm dài trên mặt đất, trường mâu đổ xuống, nghe “keng” một tiếng.
Không biết do ai bắt đầu, đám người Khâu Thiên Giác ào ào ném khí giới đầu hàng, toàn thể quỳ xuống, ngoại trừ Loan Loan, Vi công công và Bạch Thanh Nhi vẫn còn đứng.
Lý Thế Dân ngây người nhìn thi thể em trai, ánh mắt đầy bi thương pha lẫn căm hận
Loan Loan bình tĩnh nói: “Vi sư bá là người duy nhất có thể ngăn chặn việc đổ máu trong nội cung. Tiết Vạn Triệt là người thông minh, chỉ cần Tần vương cho phép hắn ta lấy công chuộc tội thì không còn gì phải lo về Lý Kiến Thành.”
Khấu Trọng nhìn Lý Thế Dân. Tần vương vẫn ngây người nhìn thi thể Lý Nguyên Cát, giọng thẫn thờ: “Tất cả do Thiếu soái quyết định.”
Khấu Trọng quay sang Loan Loan nói: “Ta dường như vĩnh viễn không thể đấu lại ngươi. Ài! Đại tỷ đã nói sao thì cứ vậy mà làm, tiểu đệ không có thắc mắc gì.”
Gã xoay về phía Vi công công nói: “Ta có vài lời riêng tư muốn thỉnh giáo Vi công công.”
o0o
Lý Tịnh tiếp nhận thủ lệnh của Lý Hiếu Cung viết cho Trình Mạc, vui vẻ nói: “Đã có đóng dấu long phù của hoàng thượng, lại có thêm chữ ký và lời nhắn của Hà Giản vương, thì còn sợ gì Trình Mạc không tuân lệnh hành sự.”
Bàng Ngọc bước lên trước tiếp nhận thủ lệnh, nói: “Ta đi lo liệu ngay lập tức.”
Dứt lời, liền leo lên chiến mã mà thủ hạ dắt đến, gấp rút đi về hướng Nam môn của Dịch Đình cung.
Lý Tịnh nói: “Về phía Lưu Hồng Cơ, ta sẽ đích thân gặp hắn, cho hắn biết rõ tình huống trước mắt. Thật không ngờ tình hình lại tiến triển như vậy.”
Từ Tử Lăng ngước nhìn lên bầu trời đêm trên đại quảng trường trước Thiên Sách điện, một ngôi sao băng vụt lướt qua chân trời phía đông. Gã nói: “Ta muốn lập tức trở về Diên Gia điện.”
Lý Tịnh khuyên: “Thái Cực cung vẫn tiếp tục yên tĩnh. Có lẽ Tần vương và Tiểu Trọng đã khống chế được đại cục. Tử Lăng sao không ở lại đây nghỉ ngơi chờ tin tức.”
Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim đều gật đầu tán thành.
Từ Tử Lăng bỗng thấy trong lòng nổi lên niềm khao khát được gặp Thạch Thanh Tuyền, bèn nói: “Thôi được, vậy để ta tranh thủ thời gian đến Ngọc Hạc am, đưa Thanh Tuyền về Dịch Đình cung.”
o0o
Khấu Trọng đi cùng Vi công công sang một bên, trầm giọng hỏi: “Đám người của Tất Huyền rốt cục đang ẩn đâu?”
Vi công công lặng lẽ nói: “Điều này dường như không bao gồm trong số những điều kiện vừa thỏa thuận. Phải không?”
Khấu Trọng khẽ cười: “Trong giao dịch vừa rồi dường như cũng không bao gồm quân đội ở ngoài thành của Lâm Sĩ Hồng.”
Vi công công cười nhạt nói: “Thiếu soái quả là danh bất hư truyền. Đoàn sứ giả của Tất Huyền đã rời khỏi Trường An rồi.”
Khấu Trọng ngớ người: “Cái gì?”
Vi công công nhún vai nói: “Lừa gạt ngươi có lợi gì cho ta đâu? Ta cũng không muốn nhìn thấy đám người của Lâm Sĩ Hồng toàn quân chết sạch.”
Khấu Trọng cảm thấy chưa rõ, nhíu mày hỏi: “Khả Đạt Chí có theo đoàn đi luôn không?”
Vi công công nhạt nhẽo: “Thiếu soái tựa hồ chưa bảo đảm thả người?”
Khấu Trọng không vui, nói: “Nếu ở chỗ lão thì Loan mỹ nhân đã không nói những lời thừa như vậy. Ta để cho toàn quân của Lâm Sĩ Hồng an toàn rút lui thì đã sao? Lão cho rằng hắn ta còn có thể làm được gì nữa? Tốt nhất lão bảo Lâm Sĩ Hồng hãy thức thời một chút, nên sớm quy hàng, biết đâu thiên tử Đại Đường có thể sẽ thưởng cho hắn ta một chức quan, để nửa đời còn lại được nở mặt nở mày.”
Vi công công lạnh lùng nói: “Thiếu soái không cần bận tâm vì Sĩ Hồng. Khả Đạt Chí cùng ba trăm chiến sĩ đồng tộc Đột Quyết của hắn vẫn là chủ lực trong Trường Lâm quân.”
Khấu Trọng cảm thấy nhức đầu, tạm thời chỉ biết gạt phiền não qua một bên, nói: “Công công chuẩn bị đối phó với Tiết Vạn Triệt ra sao?”
Vi công công nói: “Thiếu soái yên tâm, ta sẽ gặp hắn phân tích lợi hại. Hắn là người thông minh, sẽ biết lựa chọn.”
Khấu Trọng lắc đầu nói: “Như thế không ổn. Công công chỉ cần thay mặt hoàng thượng truyền lệnh, triệu hắn ta lập tức vào Diên Gia điện, để hắn ta cho rằng Nguyên Cát đã khống chế thành công mọi chuyện. Lão Tiết sẽ không nghi ngờ gì mà ngoan ngoãn đi vào đầu hàng.”
Vi công công không qua mặt được gã đành cười gượng: “Nhất thiết sẽ như Thiếu soái phân phó.”
o0o
Lúc Tử Lăng đi đến Ngọc Hạc am, nơi trú chân tạm thời của Thạch Thanh Tuyền, thì trời đã mờ sáng. Những đám mây mỏng bồng bềnh báo trước một ngày đẹp trời.
Bằng trực giác, gã cảm thấy Thạch Thanh Tuyền không có trong am. Trong vườn cây đầy hoa thơm, chim hót, cũng không thấy bóng dáng của nàng. Không kềm lòng được, gã đẩy cửa bước vào, nhìn qua tấm rèm phân cách tiền sảnh với hậu phòng. Chăn gối trên giường vẫn chỉnh tề còn bóng dáng giai nhân thì chẳng thấy đâu.
Đang định tìm một vị ni sư hỏi thăm, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác bất an, Từ Tử Lăng nhanh như chớp nép vào sau cánh cửa đang mở rộng. Từ bên ngoài có tiếng nam nhân vọng vào: “Liệt Hà xin cầu kiến Thanh Tuyền tiểu thư.”
Từ Tử Lăng cảm thấy hết sức kinh ngạc, tiểu tử này tại sao lại đây tìm Thanh Tuyền?
Liệt Hà đứng bên ngoài cười nói: “Kẻ ngu này cũng biết được ý trung nhân của Thanh Tuyền không rảnh để đến đây, nên chủ động xin gặp, mong được bù đắp nỗi tịch mịch của Thanh Tuyền. Nếu nàng vẫn không chịu cho gặp thì kẻ ngu này đành phải xông vào vậy.”
Từ Tử Lăng tỉnh ngộ, thầm kêu đê tiện.
Một viên đạn nhỏ xuyên qua cửa bay vào phòng ngoài, nổ tung ngay trên không, tạo thành một đám khói hồng nhanh chóng lan tỏa khắp căn nhà.
Người đê tiện, thủ đoạn đê tiện.
Từ Tử Lăng thầm kêu may mắn. Không biết có phải Tống Kim Cương trên cao linh thiêng âm thầm phù hộ, đã khiến ma đưa lối quỷ dẫn đường cho gã gặp việc này, bằng không, chưa biết chừng trong lúc không phòng bị, Thanh Tuyền sẽ trúng thủ đoạn của Liệt Hà. Vốn là người thù dai, hắn hận nhất là Thạch Chi Hiên, sau đó đến Từ Tử Lăng. Nếu có thể hãm hại Thanh Tuyền thì đúng là một công đôi việc, đồng thời khiến gã và Thạch Chi Hiên sống không bằng chết. Liệt Hà còn chọn thời cơ chính xác, ra tay đúng vào lúc Thạch Chi Hiên và Từ Tử Lăng gã đang bận rộn với cuộc chiến trong Đường cung, không thể phân thân.
Liệt Hà ở bên ngoài bỗng “ơ” lên một tiếng, nói vọng vào: “Thanh Tuyền tiểu thư tưởng chỉ cần bế hô hấp là có thể ngăn ngừa độc vụ xâm nhập ư? Đây là loại độc vụ bảo bối bí truyền của Đại Minh Tôn giáo chúng ta. Nó có thể xâm nhập qua làn da trơn láng mềm mại của tiểu thư, biến trinh nữ thành dâm phụ, để cho nàng được hưởng thụ những hoan lạc trước giờ chưa từng biết đến mà kẻ ngu này sẽ dâng lên làm quà diện kiến cho nàng. Ha ha!”
Từ Tử Lăng quát lớn chân ngôn, hai chưởng nãy giờ thủ thế chờ đợi cùng vung lên, nhằm thẳng Liệt Hà vừa bước qua cửa, toàn lực xuất thủ, tuyệt không lưu tình.
“Bùng! Bùng! Bùng!”
Một tràng âm thanh kình khí giao kích vang lên không dứt. Bị ảnh hưởng của chân ngôn, Liệt Hà đã sớm hồn phi phách tán, miễn cưỡng gắng gượng chống đỡ đòn tập kích bất ngờ của Từ Tử Lăng. Nội Phược Ấn cùng Ngoại Phược Ấn luân phiên đánh ra như bài sơn đảo hải. Trong lúc cuống cuồng ứng phó, được đằng nọ thì hỏng đằng kia, hắn lãnh trọn một cước từ dưới đá lên của Từ Tử Lăng vào giữa tiểu phúc.
Liệt Hà theo đà cước văng ra khỏi cửa như một viên đạn, đầu tóc rũ rượi, thất khiếu ứa máu, trông như ma quỷ, phong thái ung dung tiêu sái vừa mới rồi chẳng còn chút nào.
Từ Tử Lăng chậm rãi bước ra ngoài thềm, tay chắp sau lưng, ung dung nói: “Làm nhiều điều bất nghĩa ắt tự diệt, Liệt Hà ngươi tội ác chồng chất, hôm nay anh linh của Tống huynh ở trên trời đã có thể ngậm cười.”
Hai mắt Liệt Hà long sòng sọc, cuồng loạn hét: “Từ Tử Lăng!”
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: “Ngươi kỳ quái vì sao ta không bị thương? Lần này có thể xem như ta liên thủ cùng Tà vương thu thập ngươi. Vừa rồi ta dùng chiêu ‘Thiểm Dược Đằng’ trong Ảo Ma thân pháp của Tà vương, ngoài ra đều là chân công phu của ta. Thật đáng tiếc. Nếu như ngươi biết ra sức sửa đổi những sai trái trước đây, ly khai Đại Minh Tôn giáo sau khi nó tan rã thành mây khói như ngươi từng nói thì đâu có rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Đi đi! Hy vọng Liệt huynh cầu minh được minh, sau khi chết có thể ngộ ra sự khác biệt giữa sáng và tối, phân rõ thiện ác.”
Ánh mắt Liệt Hà dại dần, bất chợt oằn người đổ vật xuống, hồn lìa khỏi xác.