Thôn Vân thành đứng đầu trong bảy đại thành ở Hắc Ám thần vực, thực lực hoàn toàn xứng đáng xếp vị trí số một!
Lạp Khắc Lý Sâm, em ruột của Thôn Vân thành chủ Da Lỗ Tư, tu luyện Hủy Diệt lực lượng, cảnh giới Thượng vị thần hậu kỳ.
Trong bảy thành ở Hắc Ám thần vực, Thôn Vân thành tụ tập nhiều Thượng vị thần nhất. Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc của Da Lỗ Tư cũng là gia tộc cổ xưa nhất, mạnh nhất ở Hắc Ám thần vực, được Hắc Ám chủ thần đặc biệt coi trọng!
Ám Ảnh thành trong bảy thành ở Hắc Ám thần vực xếp hạng về thực lực chỉ vẻn vẹn đứng trên U Mạc thành do Hoắc Phu Tư nắm giữ, xem như là thành xếp áp chót. So với Thôn Vân thành xếp thứ nhất, thực lực tổng thể Ám Ảnh thành còn rất xa mới theo kịp.
Trong Ám Ảnh thành, thực lực cường đại nhất chỉ có Hoa Lai Sĩ là Thượng vị thần hậu kỳ. Ngoài hắn ra, cả Ám Ảnh thành cũng không có một cường giả Thượng vị thần hậu kỳ thứ hai. Mà Thôn Vân thành không như vậy, trong mấy đại gia tộc tộc trưởng gần như đều có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ, Thôn Vân thành chủ Da Lỗ Tư nghe nói thực lực đã hơn hẳn Thượng vị thần, đạt tới cảnh giới Chủ thần rồi.
Đương nhiên, là loại Chủ thần không có thần cách!
Khi Hàn Thạc biết năm người hôm nay đến tập kích hắn, ngoài Phỉ Nhĩ Đức của Lai Phất Tư gia tộc ra, còn lại toàn bộ đều đến từ đại gia tộc Bố La Đức Hách Tư Đặc lớn nhất ở Thôn Vân thành thì thực sự vô cùng kinh ngạc!
Sống ở Ám Ảnh thành lâu như vậy, đối với tình huống ở Hắc Ám thần vực Hàn Thạc ít nhiều cũng biết, thực lực Thôn Vân thành xếp hạng nhất cùng đệ nhất gia tộc Bố La Đức Hách Tư Đặc sẽ không sai. Bởi vậy, khi Phỉ Nhĩ Đức gọi lên tên của tiểu ải tử kia, Hàn Thạc cũng đã biết được thân phận của ba tên Thượng vị thần đã bị hắn tiêu diệt.
Sau một lúc suy nghĩ, Hàn Thạc đã rõ. Sau khi Lai Phất Tư gia tộc rời Ám Ảnh thành, thông qua các con đường đi tới Thôn Vân thành, đã được Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc trong thành che chở, và có một thỏa thuận bí mật nào đó với Lạp Khắc Lý Sâm đệ đệ của Da Lỗ Tư.
Lai Phất Tư gia tộc tới Thôn Vân thành khiến cho thực lực của Thôn Vân thành tiếp tục tăng vọt bỏ xa sáu thành còn lại. Gia tộc này có sự che chở của Thôn Vân thành, mặc dù Phỉ Nhĩ Đức có hành động gì bất lợi cho Ám Ảnh thành, Hoa Lai Sĩ cũng phải thận trọng cân nhắc. Thôn Vân thành không như U Mạc thành xếp chót, vô luận là về thực lực chỉnh thể hay là quan hệ giữa Da Lỗ Tư và Hắc Ám chủ thần, Hoa Lai Sĩ đều không thể so sánh được.
Hoa Lai Sĩ dám vì Hàn Thạc đắc tội với Hoắc Phu Tư của U Mạc thành, nhưng mà Hoa Lai Sĩ có dám vì hắn mà đắc tội với Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc của Thôn Vân thành hay không, cái đó thật khó nói.
Mặt âm trầm, Hàn Thạc từ tư thế ngồi khoanh chân đứng lên. Ma đầu đi bí mật dò xét chân tướng sự tình kia, dưới mệnh lệnh của hắn cũng theo đường cũ trở về.
Cho dù là ma đầu được luyện chế ra từ thần hồn Thượng vị thần, ở Chúng Thần đại lục thì độ bao trùm cũng có giới hạn. Một khi cách Hàn Thạc quá xa, liên hệ giữa hai bên sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, không có Hàn Thạc là chủ nhân nắm trong tay, ma đầu mất đi sự ràng buộc cứ gặp người là giết. Nếu như rời Hàn Thạc quá xa liên hệ bị cắt đứt, ma đầu không nhận được mệnh lệnh từ Hàn Thạc sẽ vĩnh viễn tiếp tục giết chóc không có mục đích, cho đến khi bị người tiêu diệt mới thôi.
Cho nên, Hàn Thạc không để cho ma đầu tiếp tục đi theo.
La Ti nhìn ra Hàn Thạc sắc mặt có chút nặng nề, do dự một chút, nàng thấp giọng hỏi:
- Làm sao vậy? Tu luyên lại gặp khó khăn gì sao?
Nàng cũng không biết Hàn Thạc đã lưu lại trên người Lạp Khắc Lý Sâm một giọt tinh huyết của mình, cũng không biết hắn đã biết rõ kẻ tập kích là ai. Nàng chỉ thấy Hàn Thạc mới điều tức khôi phục lại lực lượng tiêu hao trước đó, nên cho rằng Hàn Thạc trong tu luyện gặp phải vấn đề gì đó.
Câu hỏi quan tâm của La Ti khiến Hàn Thạc trong lòng ấm áp. Theo thời gian dài hai người sống chung với nhau, hắn phát hiện thái độ đối xử của nàng dần dần thay đổi, loại chuyển biến này Hàn Thạc vui sướng muốn thấy. Tạm thời quẳng lo lắng trong lòng qua một bên, Hàn Thạc mỉm cười lắc lắc đầu, nói:
- Không có gì, vừa mới nghĩ đến một chuyện nên quá mê mẩn thôi!
Uy hiếp của Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc là trọng trách nặng nề, ngay cả Hàn Thạc cũng thầm kinh hãi, nói cho La Ti biết chỉ càng làm cho nàng thêm lo lắng. Áp lực trầm trọng này có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh tu luyện của La Ti, cho nên hắn không nói chuyện này với bất kỳ ai, chỉ để mình mình gánh chịu nó.
Bản thân là chủ một nhà, hắn nhất định phải suy nghĩ tất cả vì Hàn gia. Rèn luyện lâu dài khiến cho Hàn Thạc không sợ hãi trước bất kỳ áp lực nào, hắn tin tưởng rằng uy hiếp của Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc không thể làm hắn sụp đổ được, nói không chừng còn có thể trở thành động lực đôn đốc hắn!
- À, vậy thì tốt, không cần suy nghĩ nhiều, dù sao kẻ tập kích cũng chết ba tên rồi! Ngoài ra hai người kia cũng không tổn thương được ngươi, tiếp theo càng không có cơ hội, ngươi căn bản không cần vì chuyện này mà lo lắng gì! - La Ti hiển nhiên không ngốc, cẩn thận quan sát một chút biến hóa trên mặt Hàn Thạc, là biết hắn không phải gặp phiền toái trên phương diện tu luyện.
Cười tiêu sái, Hàn Thạc gật gật đầu, dùng ma đầu quan sát một chút tình huống của các Thần Vệ ở lân cận, thấy mọi người của Đội năm đều không rời khỏi ngoài phạm vi trăm dặm, thầm yên tâm. Trước khi biết kẻ địch là Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc của Thôn Vân thành thì Hàn Thạc cũng không lo lắng họ còn dám tới tập kích, nhưng mà sau khi hắn biết sự thực này, bắt đầu không còn tự tin như trước nữa.
Thực lực Thôn Vân thành quá mạnh, nếu như Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc cố ý toàn lực đối phó hắn, hiện nay Hàn gia cơ bản không chịu nổi một kích.
- Đúng rồi La Ti, ngươi có quen biết một số thần có thực lực mạnh không? Ý ta là những cường giả chưa gia nhập bất luận một đại gia tộc nào, ít nhất cũng phải có thực lực Thượng vị thần, kể cả dị tộc cũng không có vấn đề gì!
La Ti sửng sốt, kỳ quái nhìn Hàn Thạc, nghi hoặc hỏi:
- Vì sao ngươi đột nhiên hỏi việc này?
Hàn gia hiện nay có đủ tinh tệ, lực ảnh hưởng ở Ám Ảnh thành cũng ngày càng mở rộng. Một khi Đội năm trong cuộc so đấu giữa bảy đội giành được toàn thắng, Hàn Thạc tin tưởng sẽ có một số Trung vị thần đến để nương nhờ vào Hàn gia và Đội năm, loại cấp bậc thần này tương lai chắc sẽ không thiếu.
Hàn gia hiện tại trừ bản thân hắn cùng La Ti ra, cũng không còn một Thượng vị thần nào, mà một gia tộc có cường đại hay không, quan trọng nhất chính là căn cứ vào số lượng Thượng vị thần! Vì nhanh chóng đề cao thực lực của Hàn gia, Hàn Thạc không thể không chuẩn bị trước.
Trước hôm nay, Hàn Thạc vẫn chưa có dự định đề cao thực lực Hàn gia như vậy. Bởi vì một khi thực lực bên phía hắn nhanh chóng khuếch trương, có khả năng sẽ nảy sinh xung đột với Tái Nhân Đặc gia tộc. Chủ nhân Ám Ảnh thành hiện vẫn là gia tộc này, nhưng mà một khi thực lực của Hàn gia lớn mạnh có thể uy hiếp đến Tái Nhân Đặc gia tộc, thì quan hệ giữa hắn và bên phía Hoa Lai Sĩ chắc chắn sẽ không còn hòa hợp như hiện tại.
Nhưng mà uy hiếp của Bố La Đức Hách Tư Đặc gia tộc thực quá lớn. Vì để có thể rút ngắn khoảng cách với các đại gia tộc nhanh nhất, Hàn Thạc cũng không quản được nhiều như vậy nữa.
- Ngươi ở Chúng Thần đại lục đã nhiều năm, nhất định là quen biết rất nhiều thần cô độc như ngươi chứ? Bất kể là địch hay bạn, chỉ cần ngươi biết đều nói hết cho ta biết, ta muốn liên hệ với bọn họ! - Hàn Thạc nghiêm mặt nói.
- Ngươi muốn làm gì? - Nghi hoặc trên mặt La Ti càng đậm, có phần không dự đoán được ý đồ của Hàn Thạc.
- Căn cơ Hàn gia ta quá yếu kém, ta muốn mau chóng đề cao thực lực của Hàn gia! - Hàn Thạc trầm giọng nói.
Do dự một chút, La Ti nói:
- Có một nơi có rất nhiều cao thủ, nơi đó vô cùng hỗn loạn, rất nhiều Thượng vị thần, mà ngay cả cường giả đạt tới cảnh giới Chủ thần không có thần cách cũng đều có. Ngươi nếu như muốn tìm Thượng vị thần để gia nhập Hàn gia thì chỗ đó là nơi tốt nhất, chỉ là, vô cùng nguy hiểm!
- Địa phương nào? - Hàn Thạc thầm vui vẻ, vội vàng hỏi.
- Vùng Đất Hỗn Loạn!
La Ti than nhẹ, giải thích tiếp:
- Ở giữa Thời Không thần vực và Vận Mệnh thần vực! Không thuộc về bất cứ một trong mười hai đại Thần Vực nào, không có Chủ thần nào quản lý! Thời Không thần vực và Vận Mệnh thần vực không cấm bất kỳ một thần nào tiến vào, các thần ở các đại thần vực mắc phải tội lớn đều tiến về phía hai thần vực này lánh nạn. Thời Không thần vực và Vận Mệnh thần vực mặc dù không cấm bất luận thần một hệ nào tiến vào nhưng cũng có một quy củ đặc thù. Còn Vùng Đất Hỗn Loạn lại không giống, ở giữa Thời Không thần vực và Vận Mệnh thần vực, là một chỗ không có quy củ và hỗn loạn nhất trên Chúng Thần đại lục. Vùng Đất Hỗn Loạn không do một Chủ thần nào nắm quyền, ở nơi này người nào có quyền đầu lớn thì lời nói có phân lượng. Ta lúc trước cũng ở nơi này một thời gian, mấy lần thiếu chút nữa bị người giết chết, bởi vì ta tu luyện Hắc Ám lực lượng, cho nên ta mới đến sống ở Hắc Ám thần vực.
- Vùng Đất Hỗn Loạn?
Hàn Thạc mỉm cười, nói:
- Nghe tên đã biết là một nơi thú vị!
Dừng một chút, hắn hỏi La Ti:
- Mà ngay cả ngươi ở đó cũng suýt bị người giết chết?
- Mấy tên từng ra tay đối phó ta, ta đều nhớ rõ, một khi ta có tự tin có thể tiêu diệt sạch bọn chúng, ta sẽ đi báo thù! - Nhắc tới Vùng Đất Hỗn Loạn, La Ti có phần không kìm được giận, oán hận nói.
- Không cần đợi lâu, lần này sau khi tỷ đấu giữa bảy đội chấm dứt, ta sẽ xử lý ồn thỏa chuyện Ám Ảnh thành Hàn gia. Đến lúc đó ta và ngươi cùng đi Vùng Đất Hỗn Loạn, ta sẽ giúp ngươi báo thù! - Hàn Thạc hứa hẹn với La Ti.
Vừa nghe Hàn Thạc muốn vì mình báo thù, sắc mặt La Ti có chút kỳ quái. Liếc mắt nhìn hắn thật chăm chú, nàng cúi đầu nói nhỏ:
- Cám ơn!
- Hắc hắc, hai chúng ta coi như là cùng trải qua hoạn nạn, ngươi còn là người của ta, ta tự nhiên sẽ vì ngươi mà làm chủ! - Hàn Thạc mỉm cười.
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, vẻ mặt La Ti càng thêm kỳ quái, kiều nhan thanh lệ hơi ửng hồng, hô nhỏ:
- Ta không phải là người của ngươi!
Hàn Thạc sửng sốt, nụ cười trên mặt càng đậm, dò xét một chút sự yêu mị rung động lòng người của La Ti, trêu đùa:
- Ta không có ý khác, ngươi đừng hiểu sai nha!
La Ti sắc mặt càng đỏ hơn, hơi oán hận lườm Hàn Thạc, cúi đầu không để ý tới hắn nữa.
Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy tâm tình bỗng chốc tốt lên rất nhiều, hắn không ngờ rằng La Ti lại thú vị như vậy. Tuy nhiên nhìn nàng dường như đã tức giận rồi, Hàn Thạc cũng không muốn tiếp tục bức lui nàng nữa, hắc hắc cười nói:
- Được rồi, được rồi, chúng ta tới dãy núi Phi Vân nhanh đi, ta có phần không đợi được nữa rồi!
Sau khi trải qua màn bị năm người kia đánh lén, trên đường đi cũng không còn gặp phiền toái gì nữa. Sáu ngày sau, Hàn Thạc dẫn các thành viên của Đội năm cuối cùng cũng đi tới dãy núi Phi Vân.
Từng cụm mây vây quanh dãy Phi Vân, nhìn lên chúng bay đầy trời, thoạt nhìn lại cực thấp, giống như từng đám bông phiêu phù ở giữa không trung, dường như nhún người nhảy lên có thể với tới được.
Buổi sáng sớm, sương mù óng ánh lơ lửng trên các bụi cây, trên thảm cỏ xanh tựa như những mảng pha lê nhỏ. Chúng lượn lờ khắp nơi, thực vật dày đặc cùng những cây cổ thụ trọc trời rậm rạp ở trong dãy núi, cùng với những đám mây ở trên trời, làm cả dãy núi Phi Vân ánh lên vẻ đẹp mông lung huyền ảo.
Quả nhiên nhóm Hàn Thạc là nhóm đầu tiên tiến vào dãy núi Phi Vân. Sau khi tiến vào, hắn lợi dụng ma đầu tuần tra bốn phía một vòng, phát hiện chưa có một nhóm Thần Vệ nào đến đây.
Mắt thấy mình là nhóm người đầu tiên tiến vào dãy núi Phi Vân, Hàn Thạc nghĩ một chút liền bảo Bác Lan Tư phân tán các Thần Vệ ra, chia bọn họ thành chín tiểu đội tìm hiểu rõ địa hình và một số hang động sông suối bị che khuất, sớm chuẩn bị tốt cho cuộc tỷ đấu.
Trong Đội năm có một bộ phận là người mới, bọn họ không quen thuộc với một số tình huống lân cận Ám Ảnh thành, mà cuộc so đấu sắp tới chắc chắn sẽ diễn ra giữa dãy Phi Vân, đến sớm tự nhiên nên sử dụng thời gian nhàn hạ nắm vững tất cả chung quanh cho tốt.
Ngoài ra các đơn vị còn có một số lão nhân, bọn họ thường xuyên thực hiện nhiệm vụ ở các khu vực xung quanh Ám Ảnh thành, cho nên chắc chấn không còn lạ lẫm gì với dãy núi Phi Vân. Nói không chừng với một số người đều rõ ràng mỗi một khu vực trong dãy núi này như trong lòng bàn tay, đây chính là lý do mà bọn họ không nhanh chóng tản ra.
Dưới dặn dò của Bác Lan Tư, các Thần Vệ chia làm chín tiểu đội, lấy Hàn Thạc làm trung tâm phân tán ra. Từng người cẩn thận tiến vào trong các làn khói nhẹ lượn lờ để hiểu rõ tất cả về dãy núi Phi Vân.
Hàn Thạc người ở một chỗ. Ma đầu đi được tới mọi nơi, hắn căn bản không cần đi lại cũng có thể thông qua chúng hiểu rõ toàn bộ dãy núi Phi Vân. Từng ma đầu ẩn nấp đi theo phía sau chín tiểu đội đang tản ra, âm thầm quan sát tình thế trong dãy núi.
Dãy núi Phi Vân chiếm diện tích bao la, so với cứ điểm Bá Cách Lạp Tư nay thuộc về Hàn gia còn rộng hơn, dùng hai ngày thời gian ma đầu cũng chỉ có thể đi hết nửa. Dãy núi này cũng có rất nhiều ma thú cùng đủ loại thực vật, tuy nhiên do cách quá gần Ám Ảnh thành, ma thú nơi này đều không cường đại, không có gì uy hiếp với nhóm Hàn Thạc.
Các loại thực vật kỳ dị mà dãy núi Phi Vân nuôi dưỡng ra kia chính là đối tượng để Hàn Thạc thu thập. Đám Thần Vệ ban đầu cũng chỉ là muốn hiểu rõ tình thế lân cận, dù sao cũng không có chuyện gì gấp gáp, cho nên hắn truyền đạt cho bọn họ mệnh lệnh đi thu thập những thực vật kỳ dị ở gần đó. Các Thần Vệ không biết thực vật nào mà Hàn Thạc cần, chỉ dựa theo dặn dò của hắn đặc biệt tìm một số thực vật bất đồng so với thông thường, chuyên chọn những thứ có hình thù kỳ quái.
Loại phương pháp này thật đúng là không tệ, loại này so với thực vật thông thường khác nhau một trời một vực, hoặc là có độc, hoặc là vật có công dụng đặc biệt. Từng Thần Vệ phân tán ra, cẩn thận tìm kiếm ở tứ phía, nhân đó đã giúp Hàn Thạc thu thập được rất nhiều thực vật đặc biệt để luyện chế đan dược.
Một tên Thần Vệ thu thập được cho Hàn Thạc mấy chục cây nhỏ có màu sắc đỏ tươi, cành lá sắc bén như mũi kiếm, rễ cây đỏ như máu, giống như là có máu tươi chảy ở bên trong.
- Thu thập được ở đâu thế? - Hàn Thạc nhìn thoáng qua mấy chục cây nhỏ mà thân có màu sắc đỏ tươi mà mắt lóe sáng, hỏi vội.
Đây là Huyết Tinh thảo, một loại thực vật đặc biệt có thể lưu thông khống chế máu. Người bình thường nếu không biết công hiệu của nó mà mạo muội nuốt vào có thể làm cho máu tươi trong cơ thể không kiềm chế được trào ra ngoài. Nhưng mà Hàn Thạc hiểu được người nào sau khi sử dụng nó sẽ có công hiệu, có thể tiêu hóa dược lực trong Huyết Tinh thảo, kết hợp với Ma nguyên lực sẽ ngưng tụ thành bản mệnh tinh huyết.
Bản mệnh tinh huyết chính là động lực cơ bản để nuôi dưỡng Ma Anh. Một số ma khí đặc thù khi luyện chế và sử dụng thường thường cần phải có bản mệnh tinh huyết làm thuốc dẫn. Mấy chục cây Huyết Tinh thảo này có thể giúp cho Ma Anh của Hàn Thạc hình thành được mấy trăm giọt bản mệnh tinh huyết, giảm đi rất nhiều tiêu hao đối với Ma nguyên lực.
- Ồ!
Huyết Linh cám thán, tỏ ra rất hứng thú đi tới. Liếc qua Huyết Tinh thảo, hai con mắt Huyết Linh dần dần đỏ lên, kinh ngạc vui mừng nói:
- Bên trong loại thực vật này có một loại lực lượng rất thần kỳ. Ta có thể cảm ứng được. Loại thực vật này dường như rất hữu dụng với ta!
Huyết Linh vừa nói như vậy, Hàn Thạc hơi sửng sốt, quay đầu nhìn đồ đệ mình. Đến khi hắn phát hiện hai con mắt Huyết Linh hơi đỏ lên, đột nhiên tỉnh ngộ, liền mỉm cười nói:
- Suýt nữa ta quên ngươi đang tu luyện Huyết Thần Kinh!
Chỉ thu lại chín cây Huyết Tinh thảo, toàn bộ số còn lại Hàn Thạc đưa cho Huyết Linh, nói:
- Trực tiếp nuốt vào để lấy được lực lượng từ bên trong, tác dụng của nó với ngươi còn nhiều hơn ta!
Huyết Linh cũng chỉ nói là nói vậy thôi, cũng không có ý định lấy Huyết Tinh thảo, nghe Hàn Thạc nói như vậy, hắn vội vàng lắc đầu, nói:
- Sư phụ, người lấy dùng đi, ta nghĩ người cần nó hơn so với ta!
Huyết Linh luôn rất nghe lời Hàn Thạc. Từ sau khi rời khỏi Thâm Uyên giới Huyết Linh đã coi Hàn Thạc là người thân duy nhất, với hắn chỉ cần sư phụ mình càng ngày càng mạnh mẽ, bọn họ tự nhiên càng thêm an toàn.
Vừa nghe Huyết Tinh thảo cũng hữu dụng với Hàn Thạc, hắn lập tức giao toàn bộ cho sư phụ.
Cười lắc lắc đầu, Hàn Thạc giải thích:
- Cái này gọi là Huyết Tinh thảo, lực lượng ngươi cảm ứng được bên trong có thể giúp ta ngưng tụ một ít bản mệnh tinh huyết, nhưng loại lực lượng đó có thể trực tiếp gia tăng thực lực của ngươi, cho nên, nó càng hữu dụng với ngươi!
Dừng một cút, Hàn Thạc nói tiếp:
- Ngươi là đồ đệ của ta, thực lực của ngươi càng cường đại ta càng thấy hãnh diện, đây là mệnh lệnh của ta, ngươi không được chối từ!
Hàn Thạc nói như vậy, Huyết Linh do dự một chút, cuối cùng gật gật đầu, vui mừng tiếp nhận Huyết Tinh thảo từ trong tay hắn, nuốt luôn vào.
Mấy chục cây Huyết Tinh thảo một hồi đều bị hắn nhai nuốt hết. Nhựa của Huyết Tinh thảo tựa như máu tươi, còn theo khóe miệng của hắn chảy ra, Huyết Linh cảm thấy rất mỹ mãn tuyệt vời, làm hắn nhìn có chút quỷ dị.
Hai con mắt của Huyết Linh đột nhiên biến thành màu đỏ tươi như màu máu, sắc mặt phủ lên một màu đỏ thẫm. Từng tia huyết vụ từ trên người Huyết Linh chậm rãi bay ra ngoài, nhưng không tản ra, chỉ lượn lờ bên cạnh hắn, mùi máu tươi nhàn nhạt cũng tỏa ra từ trên người Huyết Linh.
Duới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, hai con mắt Huyết Linh huyết quang dần dần lóe lên, lực lượng bên trong Huyết Tinh thảo từng chút hòa hợp cùng máu tươi trong thân thể hắn. Hồi lâu sau, Huyết Linh hít sâu một hơi, huyết vụ lượn lờ xung quanh bỗng chốc bị hắn hút hết vào trong bụng.
Cảm thấy mỹ mãn ợ lên một tiếng, Huyết Linh vui vẻ nói:
- Cám ơn sư phụ, loại Huyết Tinh thảo này đối với ta vô cùng hữu ích, ta có thể cảm giác được máu tươi trong cơ thể ngày càng tinh thuần!
- Vậy là tốt rồi!
Hàn Thạc mỉm cười gật gật đầu, quay lại liếc nhìn người Thần Vệ kia, hỏi:
- Những loại cỏ kỳ quái này ngươi tìm được ở chỗ nào?
Nhìn chăm chú Huyết Linh hồi lâu, bị biểu hiện của Huyết Linh làm cho Thần Vệ từ kinh ngạc trở nên kinh hãi, lúc này mới có phản ứng, vội vàng nói:
- Cụ thể nơi đó ta cũng không miêu tả được, nhưng ta có thể dẫn ngài quay lại đó!
Tên Thần Vệ này ở Chúng Thần đại lục lâu như vậy cũng chưa có từng gặp qua người nào như Huyết Linh. Dường như việc có thể thuần thục vận dụng lực lượng máu tươi trong cơ thể đối với hắn mà nói vô cùng mới lạ kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên có sư phụ như vậy thì mới có đồ đệ như thế, đều không tầm thường.
- Được, dẫn đường đi! - Hàn Thạc hờ hững nói, rồi cùng Huyết Linh theo sau tên Thần Vệ kia.
Huyết Tinh thảo là một loại thực vật đặc biệt có thể hấp thu lực lượng máu tươi. Bất kể máu tươi ở trong cơ thể sinh vật nào đều sức mạnh, máu tươi trong cơ thể của sinh vật càng cường đại thì lực lượng càng cường đại. Khi những sinh vật này trùng hợp mà chết bên cạnh những thực vật kia, máu tươi trong cơ thể sẽ bị Huyết Tinh thảo hấp thu, khiến cho nó phát triển khỏe mạnh, rễ cây cũng có màu đỏ tươi như máu.
Nói như vậy, mặc dù lân cận chết vài loại sinh vật thực lực cường đại nhưng nhiều lắm cũng chỉ đủ để nuôi một hai cây Huyết Tinh thảo. Tên Thần Vệ này liền lúc thu thập mấy chục cây, điều này có vẻ vô cùng kì lạ, cho nên Hàn Thạc mới bảo hắn dẫn mình qua đấy xem.
Rất nhanh, Thần Vệ đã dẫn hai người đi tới một con sông nhỏ chảy róc rách. Nước sông chỉ ngập không quá đùi, trên mặt nước có đủ loại thực vật khác nhau, còn có vài cây Huyết Tinh thảo chưa bị thu thập.
Chỉ chỉ con sông nhỏ, Thần Vệ nói:
- Ta thu thập chúng ở đây, ta thấy màu sắc loại cỏ này hơi kỳ quái, dường như bên trong có máu tươi lưu thông cho nên mới nhổ. Ngài xem, nơi ấy vẫn còn vài cây, ta cũng không biết loại cỏ này có ích không, nên cũng không thu thập hết toàn bộ!
Thần Vệ vừa nói ra, Huyết Linh đã bay vút đi nhổ nốt mấy cây Huyết Tinh thảo còn lại, cười ha ha đem chúng về đưa cho Hàn Thạc, nói:
- Sư phụ, ta vừa mới đã ăn mấy chục cây rồi, những cái này người giữ đi!
Hàn Thạc cũng không có chối từ, tiện tay thu vài cây Huyết Tinh thảo lại, ánh mắt lại dõi xuống chỗ có Huyết Tinh thảo mọc lên, thần thức lặng lẽ ngưng tụ lại ở khu vực kia, thầm dò xét bí mật của con sông này.
- Sư phụ, người đang nhìn cái gì vậy? - Huyết Linh thấy sau khi Hàn Thạc nhận Huyết Tinh thảo cũng không nói một lời, chỉ không ngừng chăm chú nhìn vào đáy con sông nhỏ, nhịn không được liền đặt câu hỏi.
Không có trả lời, Hàn Thạc tâm thần vừa động, mười bảy thanh phi kiếm rít lên, vọt thẳng tới một khúc sông. Một loạt tiếng nổ “phành phành” từ dưới khúc sông kia truyền lên, đám phi kiếm đã quét sạch tất cả cỏ dại không liên quan rồi hoàn toàn chìm vào bên trong lòng sông, làm cho đất đá dưới đáy bay tán loạn, nước bùn cũng tung tóe.
Đột nhiên mười bảy thanh phi kiếm bay ngược trở lại, Hàn Thạc đột nhiên lướt qua chỗ khúc sông nhỏ kia, từ dưới đáy sông lộ ra một khối nham thạch dài hai thước chiều rộng bằng eo người có màu đỏ như máu. Nham thạch như là được phun một lớp máu tươi hồng làm cho ngươi ta cảm thấy yêu dị, thoạt nhìn gây cho người ta một cảm giác không thoải mái.
Lấy khối nham thạch đỏ như máu ra, Hàn Thạc mỉm cười nói với Huyết Linh:
- Ngươi vẫn luôn thiếu một món vũ khí vừa tay, ha ha, xem ra bây giờ có vật liệu rồi!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của DoctorCrazy
Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc dều tu luyện ma công do Hàn Thạc truyền thụ. Trong đó Cát Nhĩ Bá Đặc chủ yếu tu luyện ma công rèn luyện linh hồn, trong cơ thể vẫn lưu chuyển Hắc Ám thần lực, mặc dù thần lực cùng thân thể đặc thù của hắn có sự biến hoá quỷ dị nhưng hắn vẫn có thể sử dụng thần khí của thế giới này.
Bác Lan Tư tuy rằng trước kia có tu luyện đấu khí, nhưng sau khi được Hàn Thạc dạy cho Thí thần ma đạo đã buông bỏ chỉ tập trung tu luyện ma công. Bởi vậy vũ khí bình thường của thế giới này không thích hợp với hắn nữa. May mà Hàn Thạc đã luyện chế cho hắn một thanh phi kiếm dùng vô cùng thuận tay.
Huyết Linh lại khác với Bác Lan Tư và Cát Nhĩ Bá Đặc. Huyết Linh căn bản không tu luyện sức mạnh gì, hắn từ đầu tới cuối chỉ tu luyện Huyết thần kinh mà Hàn Thạc dạy cho. Lại thêm hắn chính là Huyết linh chi thể cho nên mới có tiến bộ thần tốc.
Bởi Huyệt Linh đang tu luyện Huyết thần kinh đặc thù nên Hàn Thạc vẫn chưa tìm được cho hắn ma khí nào thích hợp. Thị huyết phiên Hàn Thạc sớm đã đưa cho Huyết Linh nhưng Thị huyết phiên là ma khí hắn luyện chế ở giai đoạn đầu, phẩm chất vật liệu cũng có hạn, với lại cũng không nhằm vào hướng tu luyện Huyết thần kinh mà luyện chế nên Huyết Linh sử dụng Thị huyết phiên cũng không được thuận tay.
Hắn tu luyện ma công khác với người bình thường, ma khí phù hợp với hắn vô cùng khó chế tạo. Hàn Thạc tuy cũng muốn giúp hắn luyện chế một món ma khí thích hợp nhưng đáng tiếc là không tìm thấy vật liệu phù hợp.
Mà khối đá đỏ như máu dưới sông lại chính là vật liệu thích hợp nhất để chế tạo ma khí cho Huyết Linh.
- Sư phụ, khối nham thạch này có tác dụng gì? - Huyết Linh nghi hoặc hỏi.
Hắn thấy khối đá ấy chỉ là nhìn có chút thuận mắt chứ cũng không có gì đặc biệt nên tò mò.
Gã Thần vệ dẫn Hàn Thạc và Huyết Linh tới lúc này đột nhiên vẻ mặt trở nên kỳ quái, sắc mặt đỏ rực, ngơ ngác nhìn Hàn Thạc và Huyết Linh rồi hô lên:
- Á, ta, máu trong cơ thể ta không khống chế được nữa rồi!
Huyết Linh sửng sốt, kỳ quái liếc mắt dò xét tên Thần vệ, vẻ mặt vô tội nói:
- Ta không ra tay với ngươi mà!
Đại thủ vung lên, một luồng lực lượng trực tiếp khiến tên Thần vệ bay lên. Nhìn tên Thần vệ bay lên đến trăm mét vẻ mặt mới trở nên bình thường Hàn Thạc quát khẽ:
- Ngươi hãy rời khỏi nói này!
Chờ Thần vệ rời đi, hắn mỉm cười nói với Huyết Linh:
- Đích thực là không phải ngươi!
Đoạn chỉ vào khối đá đỏ như máu trên đất, nói:
- Là nó!
Bộ dạng sợ hãi, Huyết Linh không tưởng tượng nổi hỏi:
- Sao có khả năng?
Trừng mắt nhìn khối đá dưới chân, hắn nói tiếp:
- Tại sao ta không cảm giác được bất cứ dị thường nào?
- Cũng chỉ có ngươi là không chịu ảnh hưởng gì! - Hàn Thạc mỉm cười, giải thích.
- Sư phụ, người cũng không việc gì sao? - Huyết Linh vừa kinh ngạc nhìn khối đá dưới chân, vừa nhìn Hàn Thạc, hỏi.
- Ta tự nhiên cũng bị ảnh hưởng!
Dừng một chút, Hàn Thạc nói tiếp:
- Tuy nhiên, loại ảnh hưởng này ta hoàn toàn có thể chịu được, máu trong cơ thể ta sẽ không vì nó mà phát sinh dị biến!
Nghe Hàn Thạc nói vậy, Huyết Linh hiểu được sự đặc biệt của khối đá. Hắn càng xem càng vui thích, dường như khối đá này vốn dĩ là thuộc về hắn.
- Ngươi hãy sờ thử xem, dùng tâm nhận thức sẽ biết khối đá này với đá bình thường đối với ngươi có gì khác! - Hàn Thạc cười cười rồi nhắc nhở.
Huyết Linh đang suy nghĩ, lập tức đặt tay lên khối đá đỏ như máu đó. Một ngón tay vừa chạm vào, sắc mặt hắn đã hiện ra vẻ kinh hỉ, nhìn Hàn Thạc hưng phấn nói:
- Bên trong khối đá có một luồng lực lượng, luồng lực này giống như trong Huyết Tinh thảo. Ôi, không, hơi khác một chút, lực lượng đó còn tinh thuần hơn!
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Khối đá này gọi là Huyết Tinh, nơi này sở dĩ có thể sinh ra nhiều Huyết Tinh thảo như vậy cũng là nhờ nó. Huyết Tinh có thể hội tụ năng lượng trong máu tươi của tất cả sinh vật sau khi chết. Nếu không phải nó bị chôn sâu dưới đất thì bất cứ sinh vật nào đến gần khu vực này đều sẽ bị ảnh hưởng, tựa như ngươi vận dụng Huyết thần kinh vậy. Máu tươi trong cơ thể sẽ không khống chế được mà chảy ra hết!
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Huyết Linh hết sức kinh sợ, nói:
- Nó thật sự có công hiệu như vậy sao, nhưng ta dùng nó có thể làm gì?
- Tối thiểu có thể tăng uy lực công kích của Huyết thần kinh, còn có tác dụng gì khác thì chính ngươi phải tự mò lấy. Yên tâm đi, khối Huyết Tinh này nhất định sẽ trợ giúp lớn cho ngươi, tốc độ tu luyện sẽ được đề cao. Bởi ta không tu luyện Huyết thần kinh nên tác dụng cụ thể ngươi cần từ từ tìm hiểu!
Hàn Thạc giải thích thêm cho Huyết Linh rồi hỏi:
- Được rồi, ngươi muốn dùng nó luyện chế ma khí gì?
- Nó lớn như vậy, có thể luyện ra cái gì? - Huyết Linh ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
Đối với Huyết Linh, một kiện ma khí có thể đề cao lực công kích cùng tốc độ tu luyện của mình quả thực quá có ích. Hắn biết Bác Lan Tư sau khi có phi kiếm mà Hàn Thạc luyện chế ra như hổ mọc thêm cách, hắn cũng rất hâm mộ mười bảy thanh phi kiếm có lực sát thương khủng bố của sư phụ mình, không ngờ mình cũng sẽ có một món như thế. Hắn không hưng phấn mới là lạ.
- Xem ra, một khi loại bỏ toàn bộ tạp chất, thể tích ít nhất cũng nhỏ lại vài lần!
Hàn Thạc nhìn Huyết Linh, nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút, muốn dùng nó luyện chế thành vũ khí gì, ta sẽ theo yêu cầu của ngươi luyện nó thành một kiện ma khí có hình dạng thích hợp!
- Kiếm! Ta thích kiếm! - Huyết Linh nhìn Hàn Thạc và Bác Lan Tư đều dùng phi kiếm, lúc này kinh hỉ hô lên.
- Tốt, vậy luyện thành kiếm!
Hàn Thạc gật gật đầu, lại nói:
- Bởi kiện ma khí này thuộc về ngươi, ta chỉ giúp ngươi luyện hoá tạp chất, sau khi thành kiếm hình thì ngươi cần dùng tâm và máu mình tiếp tục luyện chế!
- Ta biết rồi, sư phụ! - Huyết Linh gật liên tục, bộ dạng rõ ràng là không đợi được nữa.
Không nói thêm gì, Hàn Thạc liền tĩnh tâm, hai tay dùng Ma nguyên lực, khối đá đỏ máu dưới đất liền bay lên trôi nổi nơi lòng bàn tay hắn, không ngừng xoay tròn nhanh chóng.
- Lên.
Một luồng lửa lớn từ lòng tay Hàn Thạc bùng lên phía dưới khối đá. Nhiệt độ hừng hực thiêu đốt của hoả diễm khiến người ta kinh ngạc. Đứng bên cạnh Hàn Thạc, lúc này Huyết Linh cảm nhận được sức nóng cực độ, không tự chủ phải lùi về phía sau.
Hoả diễm hừng hực thiêu đốt khối đá đỏ máu, viêm lực kỳ dị hoà tan nó dần ra. Khối Huyết Tinh trong lòng bàn tay Hàn Thạc dưới hoả diễm thiêu đốt càng lúc càng đỏ lên, thực sự như sắp nhỏ ra máu. Bề mặt nham thạch xuất hiện những khe nứt cháy xém. Hoả diễm như bức lực lượng tinh thuần của Huyết Tinh vào đến tận cùng bên trong.
- Ồ! - Một tiếng hô nhỏ vọng lại. La Ti kinh ngạc đứng lặng yên phương xa, ngơ ngác nhìn Hàn Thạc luyện khí.
Sau khi tới dãy Phi Vân, La Ti tìm được một chỗ ấm áp, hai ngày nay nàng luôn mang vài nữ Thần vệ thoải mái ngâm mình nơi này.
Hôm nay nàng vừa ngâm mình, nghe mấy Thần vệ nói Hàn Thạc đi đến nơi này mới hờ hững tới. Không ngờ vừa tới nơi liền thấy được Hàn Thạc đang luyện khí.
Trên Chúng Thần đại lục, mỗi một đại luyện kim thuật sư khi luyện chế Thần khí đều cần vài tòa năng lượng tháp để luyện vật liệu, còn phải khắc nhiều ma pháp trận rườm rà trên mặt đất, điều động các loại lực lượng, hao phí nhiều thời gian để luyện chế một món thần khí. Quá trình này vô cùng phiền toái phức tạp.
Cái loại giống như Hàn Thạc không cần nhờ vào bất luận môi giới gì, cách làm chỉ dùng một khối vật liệu, một đôi tay để luyện chế vũ khí thì trên Chúng Thần đại lục cho tới bây giờ chưa hề có. La Ti không hiểu Hàn Thạc không dùng ma pháp trận đặc biệt và tháp năng lượng trợ giúp mà vật liệu trong tay hắn có thể hình thành nên hình dáng của một món vũ khí.
La Ti vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Hàn Thạc đang chăm chú luyện chế ma khí phía xa. Không biết tại sao, nàng cảm thấy giờ phút này vẻ mặt chuyên chú của hắn vô cùng hấp dẫn, không có căn cứ mà khẳng định vũ khí Hàn Thạc luyện chế ra sẽ rất hoàn mỹ.
Dưới cái nhìn chăm chú của La Ti và Huyết Linh, từng vụn đá đen sẫm bề ngoài Huyết Tinh dần rơi xuống. Một khối Huyết Tinh dài hai thước rộng chừng một vòng eo, dưới hoả diễm nơi chưởng tâm Hàn Thạc dần thu nhỏ lại. Đồng thời, sắc đỏ xung quanh dường như toàn bộ hội tụ giữa trung tâm làm cho trung tâm khối đá rực một màu đỏ tươi, dường như có máu tươi thực sự chảy bên trong.
Dần dần, khối Huyết Tinh hình thành nên hình dạng ban đầu của một thanh khoát kiếm (kiếm bản rộng). Ngọn lửa trong tay Hàn Thạc càng lúc càng vượng. Thanh khoát kiếm không ngừng xoay tròn trong tay hắn, từng khối đá vụn dần rơi xuống mà thanh kiếm cũng từ từ tỏa ra hồng quang huyết sắc.
Qua một lát, hoả diễm trong tay Hàn Thạc dần yếu ớt mà huyết quang của thanh khoát kiếm càng lúc càng ngời sáng. Theo đó, khu vực lân cận dường như bị nhuộm thành một mảng đỏ rực, hơn nữa trong đó đã phảng phất vị máu tươi nhàn nhạt.
Huyết Linh đứng bên cạnh Hàn Thạc hai mắt hưng phấn nhìn chằm chặp như không chờ đợi nổi. Khi Hàn Thạc loại bỏ hết tạp chất trong Huyết Tinh, để lộ ra bản chất tinh thuần nhất của khối đá thì hồng quang đại thịnh. Huyết Linh tu luyện Huyết thần kinh đột nhiên cảm giác dường như mình cùng thanh kiếm kia có một mối liên hệ kỳ diệu, máu tươi trong cơ thể trở nên linh động lạ thường.
“Pặc”, khối Huyết Tinh dạng khoát kiếm rơi xuống đất. Ngọn lửa trong tay Hàn Thạc vừa thu lại, lòng bàn tay nhằm phía con sông vung lên. Được nước sông tẩy rửa trên mặt, Huyết Tinh bốc lên làn sương khói nồng đậm cùng với tiếng “xuy xuy”.
Lặp đi lặp lại vài lần, bề mặt thanh kiếm hoàn toàn được rửa sạch. Hàn Thạc liếc mắt nhìn Huyết Linh đang cực kỳ hưng phấn, nói:
- Cầm lên thử đi!
Huyết Linh hết sức vui mừng, vội vàng đi lên nắm lấy thanh khoát kiếm do Huyết Tinh tạo thành, đoạn hét lên một tiếng:
- Nặng thật!
Huyết quang mãnh liệt đột nhiên từ khoát kiếm bắn ra. Ngay cả máu huyết của Hàn Thạc cũng rung động một cách dị thường, dường như muốn từ trong cơ thể trực tiếp bắn ra, phóng lên thanh kiếm.
- Ha ha, ta rất thích nó, tạ ơn sư phụ, tạ ơn sư phụ! - Huyết Linh kích động reo hò. Xem ra thanh khoát kiếm do Huyết Tinh luyện chế thành này thực sự vô cùng thích hợp với hắn.
Huyết Linh cầm thanh khoát kiếm (kiếm bản rộng) do Huyết Tinh luyện chế ra, yêu thích không nỡ buông tay. cảm thấy nó như trở thành một bộ phận trên người hắn, nắm trong tay cảm giác quan hệ hòa hợp gắn bó khiến hắn vô cùng thư thái.
Hàn Thạc loại bỏ hết tạp chất trong Huyết Tinh, lúc này khối đá mới thu lại thành hình dạng một thanh khoát kiếm. Bởi vì không hiểu rõ lắm tác dụng cụ thể của Huyết Tinh, Hàn Thạc cũng chỉ có thể làm được một bước này, chuyện còn lại vẫn phải do Huyết Linh tự làm.
- Kiếm đã thành hình, còn lại phải dựa vào chính ngươi và nó đạt được sự ăn ý, trích máu nhận chủ ta thấy chưa chắc thích hơp, ngươi tự nghĩ biện pháp giải quyết đi! - Hàn Thạc suy nghĩ một tý, nói với Huyết Linh.
- Không cần trích máu nhận chủ, nó dường như đã thành một bộ phận của cơ thể ta rồi! - Huyết Linh hưng phấn giải thích cho Hàn Thạc. Thanh kiếm đột nhiên bay vào cơ thể Huyết Linh tan biến không thấy, chỉ thấy hắn ha ha cười, một thanh khoát kiếm lại từ ngực hắn bay ra.
Có thể thu ma khí vào trong cơ thể, Huyết Linh và thanh kiếm kia đã có sự liên hệ tâm thần. Hàn Thạc không biết đồ đệ mình làm thế nào, tuy nhiên sự thật xảy ra trước mặt, hắn biết Huyết Linh thật sự đã có được thanh khoát kiếm này, thầm cao hứng cho gã.
- Không tệ, từ nay thanh kiếm này thuộc về ngươi rồi! Ngươi có thể tự đặt tên cho nó, cố gắng tìm hiểu được toàn bộ công dụng của nó!
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói tiếp:
- Mỗi một món ma khí quý giá đều có không gian tiến hóa vô tận, khi nó tiến hóa đến mức nhất định sẽ hình thành Ma Linh, ngươi phải chú ý một chút. Ta xem cây kiếm này so với cây kiếm của Bác Lan Tư còn kì lạ hơn rất nhiều, xem ra có rất thể hình thành Ma Linh!
- Sư phụ yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào! - Huyết Linh không ngừng khống chế kiếm chui tới chui lui trong cơ thể, mục đích chính là muốn tìm hiểu tác dụng của kiếm, thử lợi dụng Huyết Thần Kinh cùng kiếm đạt được sự hợp tác ăn ý.
Huyết Linh đắm chìm trong sự sung sướng khi có vũ khí mới, hắn siêng năng đem nó ra luyện tập, trong lúc nhất thời ngay cả Hàn Thạc bên cạnh cũng quên tiệt.
Cách đó không xa, La Ti lẳng lặng quan sát Hàn Thạc, vẻ mặt chuyên chú.
Hàn Thạc đã sớm thấy nàng. Sau khi hắn giao thanh khoát kiếm cho Huyết Linh, mới mỉm cười đi tới trước mặt La Ti hỏi:
- Ngươi tới làm gì?
La Ti chưa trả lời, vẫn còn nhìn Hàn Thạc thật sâu, qua một lát mới thở dài một hơi, dường như muốn quăng sự kinh ngạc trong lòng đi, hỏi nhỏ:
- Ngươi còn có thể luyện chế vũ khí?
Cười gật gật đầu, Hàn Thạc giải thích:
- Chỉ là chút tài mọn mà thôi. Chưa dám nói tới luyện khí!
- Ta thấy không phải!
La Ti thở nhẹ, nói:
- Ta cho tới bây giờ chưa từng gặp ai có thể luyện khí giống như ngươi vậy. Tài nghệ luyện chế vũ khí của ngươi đã xuất thần nhập hóa rồi. Ta thấy bản lĩnh luyện khí của ngươi không kém so với bản lĩnh luyện chế dược tề!
Trong Hắc Ám thần vực, Hàn Thạc được biết đến là thiên tài dược tề sư. Tất cả mọi người đều biết hắn có bản lĩnh luyện chế dược tề cực kỳ cao siêu. Nhưng không một ai biết hắn còn am hiểu luyện chế vũ khí. Nếu như không phải hôm nay La Ti đúng lúc trở lại thấy được Hàn Thạc luyện chế kiếm cho Huyết Linh, e là ngay cả chính nàng cũng không tin hắn lại còn có tài như thế.
Cũng cho tới bây giờ La Ti mới biết những thần khí lạ lùng mà Hàn Thạc sử dụng, toàn bộ đều là do hắn tự tay luyện chế mà thành. Trước ở U Mạc thành nàng nhìn thấy hắn sử dụng đủ loại vũ khí lạ lùng đánh giết tan tác hàng loạt Thần Vệ, nàng khi đó cảm thấy chúng không bình thường. Trong lòng La Ti còn vô cùng hiếu kì hắn tìm hiểu được phương pháp luyện kim từ địa phương kỳ quái nào.
Hôm nay vừa thấy, La Ti đã hiểu rõ hoàn toàn.
“Một thiên tài dược tề sư đã làm Hàn Thạc ở Hắc Ám thần vực thanh danh vang dội rồi. Nếu như bọn họ biết hắn ở phương diện luyện khí cũng am hiểu, có lẽ tất cả mọi người sẽ bị chấn kinh nhỉ?” - La Ti thầm nghĩ.
- Ngươi đừng tưởng tượng mọi thứ thần kỳ như vậy, chỉ là một ít thủ đoạn rất bình thường mà thôi! - Chỉ một cái liếc mắt sang La Ti, Hàn Thạc đã biết nàng nghĩ cái gì, tạm thời hắn cũng không muốn làm cho mọi người biết mình có quá nhiều thần bí, cho nên mới nói lấy lệ với La Ti.
- Tốt quá, ta hy vọng ngươi cũng luyện chế cho ta một món vũ khí, chính là cái loại không có gì đặc biệt kia! - La Ti nhìn chằm chằm Hàn Thạc, qua một lát như mỉm cười, yêu cầu với hắn.
Hàn Thạc sửng sốt, liếc mắt cổ quái dò xét La Ti rồi cười lắc đầu nói:
- Lực lượng mà ngươi tu luyện và vũ khí của ta khác một trời một vực, mặc dù ta có thể luyện chế cho ngươi một món vũ khí, nhưng mà ngươi không biết lực lượng có ý nghĩa thâm ảo ta và đám Huyết Linh tu luyện, cũng không thể hoàn toàn phát huy ra sức mạnh của bất cứ vũ khí nào.
- Không sao, ta chỉ cần ngươi luyện chế cho ta một món, dạng gì cũng được. Bởi vì, tài nghệ luyện chế vũ khí của ngươi xuất thần nhập hóa, ta cảm thấy vô cùng thú vị! - La Ti cũng không vì Hàn Thạc tránh né mà buông bỏ, quyết tâm muốn hắn luyện chế cho mình một món vũ khí.
Hắn co phần không biết phải làm sao. La Ti trong khoảng thời gian này vô cùng phối hợp với hắn. Hiện tại nàng lại là nô bộc của hắn, mà Hàn Thạc cũng không phải là một người cự tuyệt yêu cầu của bằng hữu. Nghĩ một chút, hắn cười khổ gật đầu, nói :
- Được rồi, ta sẽ luyện chế cho ngươi một món vũ khí, ừm, ngươi cắt đầu ngón tay, nhỏ một ít máu vào cái bình thuốc này!
Nói xong, hắn đưa dụng cụ thủy tinh cho La Ti.
La Ti kinh ngạc, nàng không rõ luyện chế một món vũ khí và máu tươi có quan hệ gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, vừa nghe Hàn Thạc đáp ứng liền cực kỳ cao hứng.
Bỗng nhiên một sợi tóc bạc dài thẳng tắp hướng ngón trỏ tay trái đâm vào, một giọt máu tươi theo sợi tóc chảy vào trong bình thuốc kia. Hai phút sau, bên trong bình thuốc đã chứa non nửa máu tươi đỏ thẫm, La Ti đưa cho Hàn Thạc.
Cầm bình thuốc lên, Hàn Thạc trước mặt La Ti thu thập các loại quái thạch luyện thành Bạo Diệt Châu, từng viên tinh thạch Bạo Diệt Châu màu nâu đỏ dưới ngọn lửa đang luyện thành hình, mỗi viên đều nhẵn bóng trong sáng, còn lóe lên ánh sáng nhạt.
Từng giọt máu tươi của La Ti rơi vào giữa Bạo Diệt Châu, Bạo Diệt Châu liền tỏa ra đồ ảnh đỏ rực rỡ, dường như bên trong hạt châu có từng ngọn lửa đang cháy, nhìn rất đẹp mắt. Hạt châu sáng bóng loáng, bên trong còn có bóng ngọn lửa nhạt.
La Ti vừa mới liếc mắt qua Huyết Linh, hắn cũng có vẻ vô cùng mừng rỡ. Khi Hàn Thạc dùng máu tươi của La Ti luyện chế Bạo Diệt Châu rồi đưa tới tay mình, nàng còn có thể cảm thấy mơ hồ có sự liên hệ yếu ớt với nó, càng khiến cho nàng mừng rỡ vô cùng.
- Ngươi không tu luyện lực lượng có ý nghĩa thâm ảo của ta, máu tươi của ngươi cũng không ngưng tụ đặc biệt, cho nên chỉ có một chút liên hệ yếu ớt như vậy. Mặc dù là chỉ có một chút, nhưng ngươi cũng có thể điều khiển nó nổ tung ra... - Hàn Thạc giải thích cho La Ti phương pháp sử dụng Bạo Diệt Châu.
Một chút liên hệ yếu ớt là đủ để La Ti dễ dàng kích nổ Bạo Diệt Châu trong phạm vi trăm mét, nếu sử dụng tốt, ở thời điểm mấu chốt thậm chí có thể cứu nàng một mạng.
Nhưng xem ra La Ti cũng không định sử dụng Bạo Diệt Châu làm vũ khí, dường như nàng xem Bạo Diệt Châu như một thứ hàng mỹ nghệ xa hoa. Theo yêu cầu của nàng, Hàn Thạc bất đắc dĩ phải lấy ma lực tạo trong Bạo Diệt Châu một cái lỗ, rồi lấy gân ma thú xâu thành một cái lắc tay đưa cho nàng.
La Ti cảm thấy mỹ mãn, không ngừng ngắm nghía cái lắc tay do Bạo Diệt Châu tạo thành, có vẻ cực kỳ cao hứng.
Nhìn La Ti cho rằng Bạo Diệt Châu là trang sức, Hàn Thạc dở khóc dở cười, cũng không biết nàng rốt cuộc có nghe được hắn cẩn thận giải thích phương pháp sử dụng và lực công kích của Bạo Diệt Châu hay không, thầm nghĩ quả nhiên suy nghĩ của đàn bà không như người bình thường, một món bảo vật như vậy mà nàng xem như là châu báu do nó đẹp!
Thời gian trôi đi vội vã. Sau nửa tháng, mấy đơn vị Thần vệ Ám Ảnh thành khác đã tới chỗ so đấu, trước sau cuối cùng đều đã tiến đến dãy núi Phi Vân.
Bản thân là chủ nhân Ám Ảnh thành chủ nhân và là người chủ trì, người của gia tộc Tái Nhân Đặc tự nhiên sẽ không vắng mặt trong việc trọng đại này. Hoa Lai Sĩ, An Đức Liệt, Tạp Mai Lệ Tháp v.v. đều ào àt tới dãy núi Phi Vân.
Bởi vì ba đơn vị Thần Vệ phân biệt đến từ ba đại gia tộc khác, mà việc tỷ đấu của bảy đội Thần Vệ lại liên quan đến lợi ích của gia tộc chính bọn họ, nên người của ba đại gia tộc cũng ồ ạt kéo đến. Đội Bốn, đội Sáu, đội Bảy đi cùng đến.
Dãy núi Phi Vân bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Trước cuộc thi đấu, dãy núi Phi Vân tạm thời được phân thành bảy khu vực. Bảy khu vực này sớm đã được Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt phân chia ổn thỏa. Trung tâm dãy Phi Vân là chỗ của Hoa Lai Sĩ và người trong ba gia tộc, bọn họ phụ trách xử lý khả năng bất ngờ xảy ra trước và trong cuộc thi.
Khi sáu đội Thần Vệ và người trong Tái Nhân Đặc gia tộc lục tục đến dãy núi Phi Vân, thì đã nhìn thấy Hàn Thạc và đội Năm sớm đến trước. Đoàn người đều vô cùng kinh ngạc, từng người đánh giá thần sắc đám thần vệ đội Năm, trên mặt đều đột nhiên ít nhiều tỏ vẻ cảnh giác.
Kinh nghiệm rèn luyện qua Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận và sự dày vò mấy ngày này lặp đi lặp lại, cái khí thế lạnh lùng nghiêm nghị trầm ổn của đám Thần Vệ đội Năm rõ ràng vô cùng. Nhìn thế nào cũng không thấy giống một đội ngũ ngư long hỗn tạp do lính mới tạo thành. Ban đầu mọi người vốn cho đội Năm không thể thay đổi cái thế lót đường, giờ đã thầm tính toán nhiều hơn.
An Đức Liệt và Hoa Lai Sĩ thầm gật đầu, càng ngày càng cảm thấy Hàn Thạc sâu không lường được, trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn có thể rèn giũa đội Năm đến mức này, loại năng lực này cũng thật là làm cho người ta giật mình. Dù là Hoa Lai Sĩ cũng không tự tin làm được như vậy.
- Lần này, không nhất định đội Năm xếp chót ha! - Hoa Lai Sĩ liếc sang An Đức Liệt, nói nhỏ.
Mỉm cười gật gật đầu, An Đức Liệt quỷ quái nói:
- Đại ca, Tạp Mai Lệ Tháp đến nay chưa gả, huynh nói lần bảy đội so đấu này, hay chúng ta tạo thêm điềm tốt?
Hoa Lai Sĩ sửng sốt, hỏi:
- Đệ có ý gì?
- Hàn gia thế lực rất mạnh, Bố Lai Ân có thể đánh bị thương Hoắc Phu Tư của U Mạc thành, cứ theo tình hình này mà phát triển, tương lai nhất định sẽ xung đột lợi ích với gia tộc chúng ta. Những người đó sẽ không cho phép Hàn gia uy hiếp địa vị của nhà chúng ta, cuối cùng Hàn gia rất có thể rời khỏi Ám Ảnh thành. Nhưng nếu mà gả Tạp Mai Lệ Tháp cho tiểu tử kia, vấn đề kia đã giải quyết dễ dàng rồi! Đại ca, huynh nhìn đi đâu đấy? - An Đức Liệt thấp giọng hỏi.
Hoa Lai Sĩ nghe An Đức Liệt nói như vậy, bỗng chốc nghĩ tới khả năng mà hắn nói, tự nhiên trầm mặc hẳn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của DoctorCrazy
Mặc dù Hàn Thạc có thực lực kinh nhân cùng tiềm lực vô hạn nhưng dưới con mắt một người cha thì bên cạnh con rể như hắn có quá nhiều nữ nhân, nhưng không người nào có một danh phận, tương lai không chừng có thể còn xảy ra chuyện ồn ào. Hoa Lai Sĩ không cho rằng Tạp Mai Lệ Tháp có thể chế trụ được Hàn Thạc.
Một khi Tạp Mai Lệ Tháp thực sự cưới Hàn Thạc, Hoa Lai Sĩ thấy nàng cũng sẽ không được hạnh phúc. Cho nên hắn cũng không được nguyện ý lắm.
Nhưng mà, theo như lời An Đức Liệt khả năng này đích thực tồn tại. Chỉ xem thực lực mà Hàn Thạc biểu hiện ra, Hoa Lai Sĩ cảm thấy hắn sẽ không chịu cảnh người dưới lâu. Thiên Cơ dược tề còn là một cái cây hái ra tiền, tương lai Hàn gia khả năng sẽ hoàn toàn thay thế địa vị Tái Nhân Đặc gia tộc ở Ám Ảnh thành.
Bởi bản thân Hàn Thạc có thực lực cường hãn, sau lưng lại có Thiên Cơ dược tề tài nguyên phong phú, tương lai tiền đồ Hàn gia không thể lường được. Một khi có một ngày sự tồn tại của Hàn gia uy hiếp được địa vị của gia tộc Tái Nhân Đặc, song phương nếu không có lợi ích kết hợp vững chắc thì những lão nhân của gia tộc nhất định sẽ không ngồi yên không lý tới.
Cẩn thận suy xét, Hoa Lai Sĩ cho rằng kết quả cuối cùng không phải là điều hắn muốn thấy. Mà đề nghị của An Đức Liệt một khi sớm thực hiện thì thực có khả năng tránh được chuyện này xảy ra. Hắn cũng có phần động lòng, nhưng rồi lại cảm thấy Hàn Thạc quá hoa tâm, trong lúc nhất thời hắn thực khó mà đưa ra quyết định.
- Đợi thêm chút, tiểu tử kia tuy điểm nào cũng làm ta vừa lòng nhưng đáng tiếc nữ nhân bên hắn quá nhiều. Mà Tạp Mai Lệ Tháp và hắn hiện nay không có biểu hiện tiến triển nào. Ta không muốn mạo muội quyết định! - Trầm mặc một lúc lâu, Hoa Lai Sĩ nói với An Đức Liệt.
Gật gật đầu, An Đức Liệt không nói thêm gì nữa. Hắn biết huynh trưởng mình trong lòng băn khoăn cái gì nên cũng không khuyên nhủ nhiều.
Bảy đội so đấu còn chưa chính thức bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều giành thời gian tìm hiểu tình thế các khu vực dãy Phi Vân. Chỉ có đội Năm của Hàn Thạc bởi đã sớm tiến vào nên đã chuẩn bị tất cả ổn thoả. Hắn dặn dò thủ hạ không tiếp tục ra ngoài nữa, tất cả ở trong khu vực Hoa Lai Sĩ phân chia mà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hàn Thạc lại không có gì cố kỵ, thường xuyên tìm Hắc Thiên và Thanh Lâm uống rượu cười vui. Thông thường lúc này Tạp Mai Lệ Tháp cũng đều ở bên cạnh. Mọi người đều không vì cuộc tỷ thí mà khẩn trương và kích động.
Hôm nay, Hàn Thạc cùng Hắc Thiên, Tạp Mai Lệ Tháp đang loạn đàm với đám Thần vệ của Thanh Lâm. Đột nhiên một nam tử với làn da xanh sẫm đi vào, ánh mắt sắc bén. Người nay tóc ngắn dựng đứng sạch sẽ, có vẻ rất nghiêm cẩn cao ngạo.
Lúc tiến vào hắn gật đầu với Hắc Thiên, đoạn tiến đến trước mặt Thanh Lâm. Tới nơi hắn không nói lời nào mà chỉ nhìn nàng vài giây rồi hờ hững gật đầu, nói:
- Không tệ, thực lực cũng không giật lùi!
Nói xong hắn hô nhỏ:
- Thanh Lâm, năm nay ta sẽ đánh bại cô!
Thanh Lâm dường như đã sớm biết tính tình người này. Khóe miệng khinh thường hơi cong lên, khẽ hừ một tiếng, đoạn nói:
- Mấy kỳ đấu ngươi cho tới bây giờ cũng không thể thắng được ta. Lần này cũng sẽ thế thôi!
- Lần này sẽ không như vậy nữa! - Nam tử vẻ mặt nghiêm nghị, khi nói những lời này vẻ mặt vô cùng tự tin, không biết rằng sự tự tin của hắn cũng không cảm hóa được mọi người.
- Sẽ giống nhau thôi!
Thanh Lâm cũng không yếu thề chút nào, khẽ cười nói:
- Lạp Nhĩ Phu. Ngươi dùng thủ đoạn tàn khốc nhất quản cấp dưới, không tiếc tính mệnh thủ hạ đưa bọn họ tới nơi có hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ nhất để rèn luyện mới tạo nên đội Hai có sức chiến đấu mạnh nhất!
Dừng một chút, nàng tiếp lời:
- Ta không dám làm như ngươi. Mặc dù đấu đoàn đội, đội Hai của ngươi xưa nay đứng đầu nhưng cũng không có nghĩa phương pháp kia của ngươi là chính xác!
- Chuyện của ta không tới lượt cô quản!
Lạp Nhĩ Phu hừ lạnh:
- Tóm lại, đội Hai chúng ta sẽ đạt được toàn thắng. Mà cô, sẽ bị ta đánh bại!
- Hừ! Gã này cuồng vọng thật! - Tạp Mai Lệ Tháp có chút không vừa mắt. Lạp Nhĩ Phu mặc dù trung thành tận tâm với phụ thân nàng, nhưng đối với những người khác trong Tái Nhân Đặc gia tộc thì không coi ra gì. Ngay cả nàng đang ở nơi này mà cũng không chào hỏi, rõ ràng hắn coi mình chỉ là nô bộc của Hoa Lai Sĩ chứ không phải là nô bộc của Tái Nhân Đặc gia tộc.
Lạp Nhĩ Phu liếc nhìn Tạp Mai Lệ Tháp, lãnh đạm nói:
- Mấy năm nay ngươi đã hai lần bị thương, làm đại nhân phải hao tâm tổn trí. Không giữ lời tu luyện cho tốt mà lại còn ra ngoài đúc kết gì nữa!
Tạp Mai Lệ Tháp nghe vậy đại nộ, chỉ Lạp Nhĩ Phu quát:
- Ngươi thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Mấy tên đội Hai không phải đều như ngươi, lạnh băng âm u không giống người sao? Cái gì mà sức chiến đấu đứng đầu? Ta còn không biết ngươi vì huấn luyện mà làm chết bao nhiêu người sao?
Ám Ảnh thành tuy lớn, nhưng dám chỉ trích thẳng Lạp Nhĩ Phu như Tạp Mai Lệ Tháp thì thực sự ít, rất ít. Tạp Mai Lệ Tháp từ lâu đã nhìn Lạp Nhĩ Phu không vừa mắt, nhưng hắn rất được Hoa Lai Sĩ tín nhiệm và coi trọng, vì vậy nàng không làm gì được. Chính vì thế, Lạp Nhĩ Phu luôn xem thường bỏ qua nàng. Lại thêm thực lực bản thân cao hơn nàng, nên mỗi lần đối mặt với Lạp Nhĩ Phu, Tạp Mai Lệ Tháp đều cảm thấy vô kế khả thi.
- Bố Lai Ân, giúp ta giáo huấn hắn! - Tạp Mai Lệ Tháp tựa hồ đã tức giận đến đỉnh điểm.
Đều là người của Tái Nhân Đặc gia tộc, Thanh Lâm và Hắc Thiên không quan hệ tốt lắm với Lạp Phỉ Nhĩ. Mà hiện nơi này chỉ có Hàn Thạc là ngoại nhân cho nên khi tuyệt vọng nàng chỉ có thể cầu hắn.
Hàn Thạc sửng sốt, cười khổ lắc đầu với Tạp Mai Lệ Tháp, bất đắc dĩ nói:
- Đây là việc riêng của gia tộc ngươi, ta dự vào không tiện lắm!
Theo hắn thấy thì Lạp Nhĩ Phu mặc dù khiến cho hắn có phần chán ghét, nhưng dù gì hắn cũng là người được Hoa Lai Sĩ coi trọng, nói thế nào thì cũng là người của Tái Nhân Đặc gia tộc. Mâu thuẫn giữa Tạp Mai Lệ Tháp và hắn xem như là việc riêng của gia tộc, hắn thò tay vào không tốt lắm.
Tuy Hàn Thạc không muốn gây xung đột với Lạp Nhĩ Phu, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Liếc mắt nhìn Hàn Thạc, Lạp Nhĩ Phu khinh thường cười lạnh rồi nói:
- Hắn còn chưa có bản sự giáo huấn ta!
Hàn Thạc nhíu mày, trong lòng có chút không vui. Hắn sớm đã nghe qua cái tên Lạp Nhĩ Phu này tính tình cổ quái, ở Ám Ảnh thành vì được Hoa Lai Sĩ coi trọng nên ngay cả tộc trưởng của tam đại gia tộc cũng không nể mặt. Làm việc thì không hề cố kỵ, không như Hắc Thiên và Thanh Lâm. Hôm nay vừa gặp thì quả nhiên là thế.
Thanh Lâm cùng Hắc Thiên nghe nói vậy, thầm hô một tiếng “hỏng rồi”. Hai người đều biết Hàn Thạc mặc dù bề ngoài đối với người nhã nhặn ôn tồn nhưng chính là nhân vật “tiếu lý tàng đao” điển hình, không phải kẻ có thể chịu thiệt.
Quả nhiên, Hàn Thạc nhìn Lạp Nhĩ Phu trong chốc lát, cười khẩy trong lòng, nói:
- Nghe nói đội Hai luôn có sức chiến đấu xếp thứ nhất trong bảy đội Thần vệ. Hắc hắc, ta vẫn không tin tưởng lắm. Ừm, thật muốn bắt đầu ngay. Đội Năm của ta vừa mới tổ chức lại, đối với đội Hai vô cùng mong đợi đấy!
Dừng một chút, Hàn Thạc lạnh lùng cười, tiếp lời:
- Ngoài ra, ta nghĩ Thần vệ trưởng so đấu lần này, Lạp Nhĩ Phu đại nhân nhất định sẽ không còn xếp hạng hai nữa!
- Hắn không xếp nhất được đâu! - Thanh Lâm khanh khách cười.
Mỉm cười nhìn Thanh Lâm, Hàn Thạc nói:
- Ai nói hắn xếp thứ nhất chứ?
Dừng một chút trên vẻ mặt mờ mịt của Lạp Nhĩ Phu, hắn khẳng định:
- Theo ta thấy, hắn lần này nhất định xếp thứ ba!
Thanh Lâm sửng sốt, sau liền hứng thú, khẽ cười, hỏi:
- Ý ngươi là ngươi sẽ xếp thứ hai?
Nhún vai, Hàn Thạc hắc hắc cười:
- Đánh bại hắn ta vẫn có chút tự tin! Hắn cùng lắm đứng thứ ba!
Lời vừa dứt, Hắc Thiên và Tạp Mai Lệ Tháp bên cạnh đều có ngạc nhiên. Qua vài giây, Hắc Thiên vẻ quái dị lắc lắc đầu, còn Tạp Mai Lệ Tháp thì vỗ tay reo hò, cao hứng nói:
- Tốt, Bố Lai Ân, ta thích sự tự tin của ngươi! Lần này các Thần vệ trưởng thi đấu, ngươi đánh bại hắn ta nhất định cảm tạ ngươi!
- Chắc chắn! - Hàn Thạc ngạo mạn nói.
Lạp Nhĩ Phu nghe Hàn Thạc đứng đó khoác lác mà không biết ngượng, sắc mặt ngày càng khó coi. Khi Hàn Thạc nói câu sau cùng, hắn đột nhiên quát lạnh:
- Không cần chờ phân thắng bại trong cuộc tỷ thí, để ta xem sự tự tin của ngươi từ đâu mà có!
Vừa dứt lời, Lạp Nhĩ Phu đột nhiên ra tay, thần lực Huỷ Diệt quán chú vào trong lòng bàn tay, trong gang tấc bắn thẳng tới Hàn Thạc.
Trên mặt Hàn Thạc vẫn là nụ cười ôn hòa, thờ ơ nhìn bàn tay Lạp Nhĩ Phu chộp tới. Lực lượng của Đỉnh Linh bỗng ầm ầm rót vào cơ thể, sức mạnh tập trung trên ngón trỏ tay phải rồi như tia chớp điểm vào bàn tay của Lạp Nhĩ Phu đang chộp tới. Một đạo dị quang từ chưởng tâm Lạp Nhĩ Phu bắn ra.
Lực lượng kỳ dị bung ra, một sức mạnh cuộn trào mãnh liệt truyền vào chưởng tâm Lạp Nhĩ Phu, chế trụ luôn chiêu hắn vừa phát. Hàn Thạc đột nhiên biến chỉ thành quyền, phút chốc đánh vào chưởng tâm Lạp Nhĩ Phu, lực lượng mãnh lực bộc phát như lũ.
“Thịch thịch thịch…” Lạp Nhĩ Phu không tự chủ phải lùi về sau mấy bước.
Đến khi Lạp Nhĩ Phu ổn định thân thể, khuôn mặt nhìn Hàn Thạc đã không còn khinh thường chút nào mà trở nên vô cùng ngưng trọng. Hờ hững gật đầu, hắn quát khẽ:
- Không tệ, quả nhiên có chút thủ đoạn. Nhưng ngươi muốn hơn ta thì chỉ là kẻ ngốc nói mơ!
Nói đoạn Lạp Nhĩ Phu quay người rời đi, còn nói:
- Đại nhân nghiêm cấm đánh nhau trong khi tỷ thí. Đợi đến khi chính thức thi đấu ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!
Lạp Nhĩ Phu vừa ra tay chỉ là thăm dò, cũng không sử dụng sức mạnh thực sự. Hắn bị Hàn Thạc một đòn bức lui cũng không hề nổi giận, ngược lại hiểu được đại khái thực lực của đối phương. Nhìn bộ dạng tự tin của Hàn Thạc, hẳn còn có hậu chiêu.
Chỉ là, hắn còn chưa sử dụng toàn lực, ngay cả mười bảy thanh phi kiếm Hàn Thạc còn chưa xuất ra, làm sao đã toàn lực xuất thủ.
Hàn Thạc phì cười, nói với về bóng lưng Lạp Nhị Phu:
- Khi so đấu, đừng nói là Thần vệ trưởng một đối một mà ngay cả vị trí đoàn đội đệ nhất của đội Hai các ngươi, nói không chừng cũng phải thoái vị nhượng hiền thôi!
Đội Hai liên tục xếp thứ nhất trong đoàn chiến. Lạp Nhĩ Phu còn tự tin về chiến lực của phe mình hơn so với thực lực bản thân. Hắn hiện giờ đột nhiên cảm thấy Hàn Thạc dường như còn cuồng vọng hơn cả hắn.