Ẩn Sát
Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu ------oo0oo-----
Chương 76: Lên thuyền.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc cùng nhau dùng bữa sáng. Gia Minh xác định lại chuyện du lịch trên biển. Linh Tĩnh và Sa Sa đều tỏ ra cao hứng. Dù sao các nàng đều hy vọng có thể đi ra ngoài chơi. chỉ là ba người ở chung một chỗ. Gia Minh rất ít khi chủ động quyết định chuyện gì. song mỗi khi hắn đưa ra ý kiến. hai cô bé thường luôn nghe theo. quan hệ ăn ý giữa ba người sau khi xảy ra quan hệ thân mật lại càng trở nên rõ ràng. Mà thấy vẻ mặt tươi cười vui vẻ của hai cô bé. Gia Minh cũng cảm thấy lần này quyết định như thế đúng là rất có giá trị
Không muốn dẫn tới tranh đấu không có nghĩa là cố ý trốn tránh, muốn có cuộc sống bình thường cũng phải biết nhẫn nhịn. Nếu như suốt ngày cứ yên bình mà sống, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa khi ông trời đã ban cho hắn cơ hội sống lại.
Cho nên. Nguyên Lại Triêu Sang cũng tốt. Thôi Quốc Hoa cũng được, bản thân mình chỉ muốn dẫn theo hai người vợ lên thuyền đi chơi mà thôi. các ngươi muốn đánh, muốn đấu thế nào cũng được. chi cần tránh sang một bên. đừng làm ảnh hưởng đến tâm tình du ngoạn của chúng ta nếu không ta không tin dưới tình huống có ưu thế như vậy còn không thể chơi chết hai người các ngươi được!
Buổi sáng không thấy Nguyệt Trì Huân ra ngoài luyện võ, Linh Tĩnh và Sa Sa đều hơi ngoài ý muốn. Gia Minh đương nhiên cũng "ngoài ý muốn" theo một lần, sau đó mới biết. thì ra ngày thứ bảy đó Nguyệt Trì Huân bị bắt cóc tống tiền, mặc dù đã được giải cứu thành công nhưng cũng bị trúng hai viên đạn. hiện giờ đang nằm trong bệnh viện để chữa trị.
Nghe được tin tức này, Linh Tĩnh và Sa Sa đều rất giận dữ, đám người kia thật là quá đáng. hai năm trước như thế. hai năm sau lại vẫn như vậy, luôn ra tay với một cô bé. may mắn là được cứu ra kịp thời. nếu không không biết Huân đáng thương sẽ phải chịu ngược đãi thế nào nữa.
Buổi trưa. ba người đến bệnh viện thăm Nguyệt Trì Huân. từ miệng nàng. Gia Minh biết Thôi Quốc Hoa đã cho người tới đây lấy khẩu cung.
Chuyện lần này, Thôi Quốc Hoa ra tay quá muộn, sau khi phân tích, Viêm Hoàng Giác Tỉnh cho rằng lần này là do lực lượng của Bùi La gia. Nguyệt Trì gia. Cao Thiên Nguyên liên hợp với nhau gây ra xung đột tại thành phố Giang Hài không thể nghi ngờ. Bùi La Gia chịu thiệt thòi lớn. đám người Thôi Quốc Hoa đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện giữa các thế lực ngầm. cảnh sát bình thường có ra sức điều tra cũng không có ý nghĩa, ngoài mặt đương nhiên là xem như một vụ bắt cóc tống tiền bình thường để điều tra.
Vết thương của cô bé Nhật Bản không có gi đáng ngại. nhung chuyện du lịch xa hoa dĩ nhiên đã không có phần cho nàng. khi tìm đến Hứa Nghị Đình thì đối phương lại nói trong nhà có việc, mặc dù rất hâm mộ du thuyền xa hoa kia nhưng vẫn không thể đi được. cuối cùng. lần du lịch phúc lợi đầu tiên của câu lạc bộ vĩ đại trở thành chuyến du lịch phản xã hội. phản loài người của gia đình ba người.
Ngày thứ hai. Gia Minh thông qua Nhã Hàm bán hai tấm vé còn lại được hơn bảy ngàn đồng. đến tối, hai cô bé hưng phấn lên kế hoạch mua những đồ vật trong nhà cần có, ghế salon đẹp. bàn trà, máy giặt. bình nước nóng và bù thêm một số tiền để mua máy vi tính... Nghiễm nhiên đã trở thành bộ dạng của một nhà giàu có.
Đến ngày mùng một tách ra về nhà mình. Hoàng Gia tổ chức tiệc gia đình như thường lệ. Sa Sa cùng đã rất lâu không gặp cha mình. Khi ba người lên cấp 3, con mèo ngốc nghếch tên Tiểu Sửu cũng không có chỗ đi, không thể mang đến trường học. bác Diệp lại có dị ứng với các loại vật nuôi nên không thể để ở võ quán. vì vậy liền để lại cho cha Sa Sa chăm sóc.
Con mèo biết tự tìm đồ ăn. vì vậy đoán chừng cũng không bị chết đói. chỉ là không biết có bị con mèo nào dụ dỗ đi mất hay không, trong một thời gian dài không thấy. Linh Tĩnh và Sa Sa đều hơi nhớ nó.
Trước nay Gia Minh đều không được người của Hoàng gia để ý, song lần này dường như lại ngoại lệ. vừa về đến nhà không lâu. hắn liền bị bác ba Hoàng Bính Hưng quản lý Hoàng gia gọi tới. lí do là trận đánh lôi đài rất không đẹp mắt tại trường học lần trước.
Trong Hoàng gia. người học tại học viện Thánh Tâm đương nhiên không chỉ có mình Hoàng Hạo Binh. trận đấu lôi đài kia lúc này đã trở thành chuyện cười cho toàn trường, dần dần cũng truyền tới trong tai những người lớn của Hoàng gia.
Chẳng qua dù sao cũng là người của gia tộc lớn. thường ngày vẫn không quan tâm đến Gia Minh. lần này gọi đến cũng chỉ nói qua loa mấy chuyện như trước đây mẹ của Gia Minh từng thế này thế kia. sau đó lại nói đến chuyện tình cảm giữa hai người, thường ngày tuy có nghiêm khắc nhưng cùng chỉ vì muốn tốt cho Gia Minh gì đó. sau đó mới nói vào chuyện chính, nói hắn không nên làm những chuyện quá không hợp với lẽ thường, như vậy sẽ làm mất danh dự của Hoàng gia, nam tử đại trượng phu không nên làm những việc mờ ám, phải ngay thẳng, phải chính trực, cần có nhân phẩm. cần biết quan tâm...
Chuyến du lịch này, Hoàng Gia đương nhiên có thể nhận được vé tàu. cũng như những người tuổi trẻ đã trưởng thành, hơn nữa lại được coi trọng. Hoàng Hạo Vân đã từng theo đuổi Nhã Hàm. vốn là con trai của Hoàng Bính Hưng cũng có vé, cha Hoàng Hạo Binh là người có chức vị lớn nhất của Hoàng gia. hắn đương nhiên cũng không thể thiếu, về phần bản thân Hoàng Bính Hưng. vì ở nhà đã lâu nên lần này cũng dự định ra biển du lịch một lần.
Việc này không liên quan đến Gia Minh. hắn đã bị bỏ qua trong gia tộc này từ lâu. người khác cũng không thèm cầm vé tới trước mặt hắn khoe khoang một chút, dù sao sự đối lập quá lớn. cho dù thắng cũng không có bao nhiêu cảm giác ưu việt, trên căn bản cũng như Gia Minh nghĩ. kể từ sau khi hắn trở thành một đống phân. sẽ không còn ai muốn tới đạp lên hắn nữa.
Sáng sớm mùng hai hắn ra ngoài thật sớm. tụ tập với hai cô bé tại địa điểm vẫn thường tập thể dục trước kia. mấy tháng không đến nơi này, ba người đều cảm thấy hơi mới lạ. Chơi ở võ quán đến trưa. ba giờ. Nhã Hàm mặc quần áo mùa thu gọn gàng đến đón bọn họ. Hôm nay Nhã Hàm cột tóc cao lên. đeo kính râm. nhìn qua tràn đầy sức sống.
Linh Tĩnh cũng như mọi khi. mặc áo trắng, quần dài phóng khoáng, xinh đẹp động lòng người, đôi tai trong suốt đeo thêm khuyên tai tinh xảo làm tăng thêm vài phần thành thục.
Về phần Sa Sa. mặc áo trắng đơn giản. quần dài màu đen. tóc ngắn nhìn như một cậu bé. chẳng qua sau khi được trang điểm tỉ mĩ. trên người nàng lại lộ ra mị lực kỳ lạ khiến trái tim người ta phải đập thình thịch.
Trên thực tế nàng cũng là một mỹ nhân. chỉ là tính cách luôn tùy ý khiến người ta bỏ qua vẻ bề ngoài này. lúc này vừa mới thể hiện một chút vẻ điềm đạm dịu dàng liền khiến cho ba người há hốc mồm.
Gia Minh cười nói:
"Ồ. vị mỹ nữ này, xin hỏi cô có thấy Sa Sa nhà chúng ta ở đâu không?"
Sa Sa ngẩn ra. mặt đỏ lên. sau đó đá tới: "Cậu đi chết đi."
Sau khi nói xong liền chứng nào tật nấy, chạy khắp trong ngoài võ quán biểu diễn tiết mục "giết chồng".
Xe đi tới cảng đã là hơn bốn giờ chiều, đi qua khúc quanh của ngã tư đường bọn họ đã nhìn thấy cảnh đẹp của cảng. trời xanh nước biếc. Hải Âu bay lượn. một chiếc du thuyền cực lớn màu trắng thả neo tại cảng. so với những chiếc tàu xung quanh, thực sự là một đàn vịt con vây quanh một con Thiên Nga trắng.
Chiếc du thuyền Tinh Mộng cực kỳ xa hoa này có năm tầng. dài hai trăm mét. giá thành vượt qua bốn triệu đô la Mỹ, cũng được xem như du thuyền hàng đầu trên toàn thế giới.
Lần này lên đường, hầu như những người giàu có trong thành phố Giang Hải và những vùng bên ngoài đều được mời. một mặt là du lịch, về mặt khác. thực ra cũng bởi vì sự ảnh hưởng do cơn lốc tài chính Châu Á mới nổ ra gần đây, từ cuối tháng tám trở đi, tiền tệ của các quốc gia như Indonesia. Malaysia. Hàn quốc. Singapore lần lượt mất đi liên hệ với đồng đô la. thị trường chứng khoán Đài Loan và Hongkong cũng bị đả kích nghiêm trọng, lung lay sắp đổ. hôm nay mời tới nhiều người như vậy cùng là để bọn họ có cơ hội trao đổi lẫn nhau. tìm kiếm một phương án giải quyết.
Đương nhiên, việc này không liên quan tới nhóm người Gia Minh. Nhã Hàm. mà cho dù Gia Minh có muốn ra tay. lợi dụng bảy tỷ đô la Mỹ, lại mượn lực lượng của "Vận mệnh chi nữ" Kelly Denime cũng không thể ngăn được cơn sóng dữ này. hơn nữa theo như thực tế mà nói. người khác chết hay sống lại có liên quan gi tới hắn chứ?
Thỉnh thoảng các đội xe do nhiều loại xe tạo thành lại đi về phía cảng. mọi người xuống xe dưới sự bảo vệ của hộ vệ rồi đi về phía chiếc du thuyền kia. cũng có một số người vẫy tay, lớn tiếng chào hỏi.
Bốn người tự xách hành lý của mình đi về phía du thuyền, Gia Minh đảo mắt qua. bên ngoài không thấy Nguyên Lại Triêu Sang và Thôi Quốc Hoa. điều này cũng bình thường.
Đang muốn lên boong tàu. ánh mắt người xung quanh lại dường như bị một đội xe hấp dẫn. xuất phát từ sự tò mò. mấy người Gia Minh cũng quay đầu lại.
Trong nháy mắt khi trông thấy thiếu nữ kia. Gia Minh ngẩn ra.
Bước ra khỏi chiếc xe hơi xa hoa kia là một thiếu nữ ngoại quốc nhìn qua khoảng mười bảy. mười tám tuổi. bộ dạng dường như hơi thiên về trung tính. mặc bộ váy trắng muốt mà hoa lệ, khí chất ưu nhã mà cao quý khiến nàng giống như công chúa trong phim.
Theo như những người xung quanh nói, đây là con gái một vị công tước của nước Anh mới đến thành phố Giang Hải được hai ngày. tên là Natalie Anne.
Tên cũng không tệ... Gia Minh nghĩ thầm. chẳng qua. tất cả chuyện nàv thực sự giống như một trò đùa dai của Tà thần không tiếc bỏ vốn ra mà. hiện giờ trên chiếc thuyền này. rốt cuộc là cuộc tụ hội của các vị phú ông tỉ phú hay là cuộc sống mái giữa đầu sỏ của các thế lực bóng tối đây?
Bây giờ nhìn lại, cơn lốc do con bướm nhỏ của mình gây nên thực sự không phải là chuyện đùa. Chuyện trở nên càng ngày càng thú vị rồi sao... Vuốt vuốt mũi. hẳn nỡ nụ cười nhàn nhạt. trong mắt có chút mong đợi lạnh lùng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ẩn Sát
Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu ------oo0oo-----
Chương 77: Lời tiên đoán.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Tháng 9 năm 2000, nước Pháp, cạnh đài phun nước triên quảng trường Concord.
“ Tiên sinh, muốn mua hoa không?”
Thiếu cũng bán hoa đi giày trượt Patin tràn đầy sức sống dừng lại trước mắt hắn, nụ cười rất có sức cuốn hút nhưng bộ dạng lại hơi thiên về trung tính, hắn vốn là không có hứng thú với hoa, song khi mở miệng lại dùng tiếng Anh nói một câu:
“Một đóa hồng.”
“Được … Tiên sinh, anh là người Trung Quốc sao?”
Tiếng Anh lưu loát, thiếu nữ lấy một đóa hồng ra, vừa tò mò hỏi.
”Ừ, đúng vậy.”
“Thấy chưa, tôi đã đoán đúng.”
Rất khó tưởng tượng khi thấy một người thiếu nữ bán hoa bình thường lại biết mấy loại ngoại ngữ, vì vậy khi thiếu nữ mở miệng nói tiếng Trung cũng lưu loát như vậy, mặc dù hắn không đổi sắc mặt nhưng sau đó cũng đề phòng.
Sau đó chỉ nghe cô gái kia hỏi:
“Tiên sinh, anh biết tiếng Pháp chứ?”
“Ồ, không biết ….”
“Thật đáng tiếc, tiếng Trung và tiếng Pháp là hai thứ ngôn ngữ tuyệt vời nhất trên thế giới, nếu biết cả hai loại sẽ khiến cuộc sống của anh càng thêm đa dạng nha…. Gặp lại sau, chúc cho hành trình đến nước Pháp của anh vui vẻ.”
Trong một cuộc đời khác, đây là một cuộc gặp mặt thuần túy là ngoài ý muốn, đối với hai người mà nói, sợ rằng chỉ có thể xem như một lần trùng hợp trong đời.
Mấy năm sau hắn học xong tiếng Pháp, rất khó nói rõ rằng có bị ảnh hưởng với ám hiệu của thiếu nữ này hay không. Tiếng Trung và tiếng Pháp là hai thứ ngôn ngữ tuyệt vời nhất trên thế giới này … Hắn rất ít khi nghe thấy người ta nói như vậy, có lẽ bởi vì kỳ lạ mà khiến hắn ghi tạc trong lòng.
Lại mấy năm nữa, hắn đứng trong góc tối của đại sảnh Venice và nhìn thấy thiếu nữ trước đây một lần nữa, cũng thực sự là khiến hắn giật mình không ít.
Natalie Anne, U Ám Thiên Cầm, Nữ Hoàng.
Là một trong ba dị năng giả mạnh nhất trong thế giới ngầm, nghe nói Nữ Hoàng của U Ám Thiên Cầm là một tồn tại vĩnh hằng, sau mỗi lần tử vong, nghe nói linh hồn của nàng đều có thể chuyển thế đầu thai, tính chân thực của chuyện này đương nhiên không thể nào chứng thực được.
Lần thứ hai gặp nàng là khoảng sau hai năm, ở trong đại sảnh đã lâm vào bóng tối này, đao găm trong tay hắn đâm vào ngực đối phương. Vị được xưng là tồn tại bất hủ này ngả vào trong lòng hắn, chậm rãi nói chuyện cho đến trái tim ngừng đập, những gì nàng nói hắn đã hoàn toàn không nhớ được, khi vuốt đôi mắt đã mất đi sự sống khi, hắn vẫn còn đang lẩm bẩm một câu:
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng chỉ là một sát thủ…”
Trong căn phòng rộng rãi mà xa hoa trên du thuyền, hắn vừa nhớ lại những chuyện rất nhàm chán, vừa sắp xếp lại những thứ đồ mang đến, tại sao nàng lại tự mình đến Trung Quốc chứ?
Chuyện này rất khó đoán được, dù sao với kinh nghiệm kiếp trước của hắn, cô gái này trước nay đều rất khó có thể phán đoán được, những chuyện nàng dốc sức để làm, có đôi khi là để hủy diệt cả một quốc gia, có đôi khi lại chỉ vì tiêu khiển lúc ăn một ly kem.
Chẳng qua mặc kệ nàng đi! Khi đã cất kỹ những thiết bị nhỏ tự chế và một góc , giọng nói của Nhã Hàm cũng vang lên ngoài cửa:
“ Gia Minh, nhanh lên một chút, làm gì mà lấu như vậy, coi chừng bọn chị để em lại rồi đi trước đó.”
Sau đó cũng là tiếng cười của Linh Tĩnh và Sa Sa.
Vừa mới lên thuyền, bốn người còn chưa dự định tham gia bữa ăn, dạ hội chính thức nào, vì vậy cũng không cần chăm chút về ăn mặc quá.
Đương nhiên, trên thuyền cũng chuẩn bị tiệc dạ hội long trọng, chẳng qua đó đều thuộc về sân khấu cảu những người quản lý trong các gia tộc, mặc dù cũng không có hạn chế nhưng mấy người Gia Minh cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt.
Đầu tiên là tham gia tiệc đứng cực kỳ xa hoa, sau đó lên boong tàu ngắm pháo hoa, tiếp theo là đến phòng giải trí xem chiếu phim, cuối cùng bốn người về phòng chơi tú lơ khơ, kế hoạch không chút sáng tạo này bắt nguồn từ cái đầu tự xưng có chỉ số tông minh vượt qua một trăm tám mươi của Nhã Hàm, nhưng khi được sự thông qua của Linh Tĩnh và Sa Sa, oán thầm Gia Minh cũng tự nhiên đè xuống.
Chỉ là kế hoạch này vừa mới bắt đầu không lâu đã gặp trở ngại.
Trên du thuyền Tinh Mộng có hơn mười phòng ăn lớn nhỏ, đại sảnh yến hội, đi đến một đại sảnh có tiệc đứng lớn nhất, bốn người trước tiên chiếm lấy một góc, sau đó bắt đầu đi lấy đồ ăn đi lại, mà cũng từ lúc đó, các nàng liền phải hứng chịu từng đợt sóng tiếp cần không dứt.
“Vị tiểu thư này, tôi là xxx, có cần giúp đỡ gì không?”
Đây là cách tiếp cận một thân sĩ khi thấy cô gái không có chút phiền toái nào.
“Tiểu thư, tôi cảm thấy mòn này có mùi vị tương đối khá, đề nghị cô dùng thử, tôi là xxx còn cô?”
Đây là một lời mời mang tính đề nghị.
“Ồ, đây không phải tiểu thư Nhã Hàm sau? Tôi là xxx, lần đó chúng ta đã gặp nhau tại xxxx, cô còn nhớ chứ, có thể gặp tại nơi này đúng là có duyên, mời cô ngồi”
Đây là kiểu tiếp cận kiểu người quen.
“Vị tiểu thư này, tôi là xxx của nhà xxxxx, nếu như cô không ngại, tôi muốn mời cô khiêu vũ ….”
Đây là tiếp cận một các tự tin.
“Xxxxxxxxxxxxx”
Ba cô gái trong tổ bốn người, từ Nhã Hàm đến Linh Tĩnh, Sa Sa đều phải hứng chịu sự quấy rầy với trình độ khác nhau, đến khi trở lại trong góc, sự quấy rầy như vậy lại càng trở nên kết bè kết đội, năm ba kẻ con em nhà giàu lôi kéo nhau đến, dây dưa không dứt.
Lại nói, cũng không riêng gì mấy người Nhã Hàm bị như vậy, chỉ cần cô gái nào có chút bề ngoài, không có bạn trai đi cùng, phần lớn đều bị tiếp cận như thế này, nếu là đàng ông xuất sắc dễ nhìn, thỉnh thoảng cũng bị khủng long đây dưa một phen.
Đối với những người trẻ, danh môn yến hội chủ yếu là săn tìm gái đẹp hoặc là tương thân, chẳng qua yến hội tương thân quy mô lớn, trình độ cao như vậy thực sự cũng không thấy nhiều.
Về phần Gia Minh ngồi chung với bao cô gái, từ đầu đến cuối đều không có dấu hiệu tồn tại nào, đương nhiên cũng bị ánh mắt những người kia tự động loại bỏ. Bị quấy rầy mười mất phút như vậy, ba người vội vàng ăn xong, đi ra ngoài khoang thuyền như đang chạy trối chết.
Lúc này trời nhá nhem tối, đã không sớm thấy được đất liền, du thuyền Tinh Mộng theo gió vượt sóng, vững vàng tiến lên dưới bầu trời đầy sao. Bốn người chạy lên boong tàu, người ở nơi này cũng không có nhiều, quay đầu nhìn lại, toàn bộ du thuyền sáng rực tựa như một cung điện rực rỡ đang lướt trên mặt biển, Linh Tĩnh thở dài từ đáy lòng.
“Thật là xinh đẹp”
Gió biển hơi lạnh thổi vào, nhớ tới cảnh hỗn loạn trong phòng ăn lúc vừa rồi, ba người nhìn nhau cười. Gia Minh cũng nghĩ tới một chuyện, cười nói:
“Đúng rồi, dạy cho mọi người làm việc một việc khó có thể quên trong cuộc đời”
“Làm gì?”
Linh Tĩnh tò mò hỏi.
“Ồ, Linh Tĩnh, cậu đứng lên chỗ mạn tàu này, nhắm mắt lại, giang tay ra, mình ôm cậu từ phía sau…”
“Mình không muốn…”
Ý thức được Nhã Hàm vẫn còn ở bên cạnh, trên boong tàu cũng có nhiều người, Linh Tĩnh đỏ bừng mặt lắc đầu.
Gia Minh thở dài, sau đó kéo Sa Sa lại:
“Linh Tĩnh không muốn, vậy cậu tới đi”
“Tớ….Tớ không muốn, cũng không phải bắt đi lính…”
Sa Sa kháng nghị yếu ớt, nhưng thấy nụ cười của Gia Minh, nàng quay đầu lại nhìn Nhã Hàm, sau đó chỉ biết máy móc làm như Gia Minh nói.
Nàng đứng trên mạn thuyền nhắm mắt lại như giá thập tự, sau đó quay đầu lại nói:
“Tại sao làm như vậy cả đời sẽ khó quên?”
“Mình cũng không biết.”
Gia Minh nhúng vai, bộ phim Titanic kia phải đến cuối năm 1997 mới quay xong, lúc này đương nhiên không có ai biết cảnh tượng kinh điển của nam nữ nhân vật chính trong phim kia, Gia Minh cũn không có chút tế bào lãng mạn nào:
“Dù sao cậu cứ hét theo mình: Tôi là chúa tể thể giới này. Sau đó …. Ừm, tàu sẽ chìm..”
“Gạt người”
Nghe Gia Minh nói như vậy, Nhã Hàm và Linh Tĩnh đều bật cười, Gia Minh ôm eo Sa Sa, sau đó nói:
“Chuẩn bị hét, một, hai, ba …”
“Tôi là … chúa tể thế giới này…”
Giọng nói của hai người theo gió đêm truyền đi thật xa, mọi người đang dạo quanh boong tàu ngạc nhiên nhìn sang, còn chưa kịp xấu hổ, trong nháy mắt, bóng tối phủ xuống.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ ánh sáng trên tàu đều biến mất, khoang tàu vốn ồn ào huyên náo trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, bầu trời sao bao la, tiếng sóng biển vỗ vào mạn tàu đặc biệt rõ ràng, cảm giác đơn độc tựa như chỉ có một mình đối mặt với ngày tận thế.
Sa Sa bị dọa sợ đến vội vàng quay lại ôm chặt lấy Gia Minh, về phần bản thân Gia Minh cũng bị dọa sợ hết hồn: Không thể nào, lời nguyền thật sự linh nghiệm như vậy?
Cái gọi là nhất ngữ thành sấm (một lời thành tiên tri), có lẽ cũng chỉ như tình huống trước mắt này….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ẩn Sát
Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu ------oo0oo-----
Chương 78: Anh hùng không có nhà.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
“Không, không thể nào…”
Lúc này du thuyền mới lên đường chưa được bao lâu, cho dù Nguyên Lại Triệu Sang có ngông cuồng hơn đi nữa cũng không nên ra tay vào lúc này mới đúng, trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên.
Cũng may nguồn điện lại khôi phục như cũ sau một khắc, vô số ánh đèn lục tục sáng lên dọc theo thân tàu, không có sự kiện cổ quái tương tự như thuyền chìm hay đâm phải núi băng xảy ra.
Chỉ là mới vừa rồi bóng tối ập xuống, Sa Sa ôm lấy Gia Minh, Nhã Hàm và Linh Tĩnh cũng ôm chặt lấy nhau. Bốn người nhìn nhau một lát rồi vội vàng buông ra.
Gia Minh nghĩ thẩm, quả nhiên trong con người mỗi người đàn bà đều ẩn chứa một đóa Bách Hợp… sau đó liền bị ba cô gái đuổi đánh không ngừng trên boong tàu.
“Làm chị sợ muốn chết .. Mỏ quạ đen…”
“Cậu thực sự hi vọng tàu sẽ chìm đúng không? “
“Để cậu làm chúa tể thế giới! Để cậu làm chúa tể thế giới!”
“Cứu mạng, mình vô tội, hoàn toàn trùng hợp … Trùng hợp a…”
Trong lúc bốn người đuổi đánh nhau, ngàn vạn pháo hoa từ tầng cao nhất của du thuyển phóng lên trời, tạo thành một đóa hoa hoành tráng mà mỹ lệ trên mặt biển. Sau đó là nhân viên trên tàu không ngừng giải thích, bởi vì vẫn còn trong thời gian thử nghiệm tàu mới, chuyện ngắt điện trong chốc lát vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, dưới vòng vây của những đôi tay trắng như phấn, nhìn vào bóng cảnh vệ vội vàng, trong lòng Gia Minh thở dài, xem ra mình đoán không sai, Nguyên Lại Triêu Sang thực sự đã lên thuyền.
** **
Đêm, phòng lái số một.
Tiếng gõ bàn phím vi tính không ngừng vang lên, những thông tin mà người thường khó có thể hiểu được xuất hiện trên màn hình điều khiển như nước tuôn ra, lúc này ngồi trước đài điều khiển là một thiếu nữ mặt trái xoan xinh đẹp, mười ngón này trắng xanh gõ xuống lưu loát, nàng hơi nhíu mày. Vây xung quanh nàng là mười người đàn ông mặc quần áo khác nhau.
Trôi qua hồi lâu tốc độ gõ lên bàn phím chậm lại, cuối cùng rốt cuộc cũng dừng lại, một người đàn ông khuông mặt hơi gầy gò đứng bên cạnh hỏi:
“Quốc Lâm, phát hiện được gì không?”
“Hoàn toàn không”
Thiếu nữ cười nhàn nhạt.
“Chẳng qua, ta không phát hiện không có nghĩa là thực sự không có vấn đề, ta vẫn cảm thấy lần cắt điện vừa rồi không tầm thường”
“Ừ”
Người đàn ông gầy gò kia gật đầu, sau đó quay lại cười với những người xung quanh:
“Nếu tiểu muội Quốc Lâm của chúng ta nói có vấn đề thì chắc chắn có vấn đề, ba ngày này mọi người chú ý hơn một chút. Quốc Nghị, Quốc An tăng số lần kiểm tra những vị trí nhạy cảm lên gấp đôi. Quốc Lâm, hệ thống bên này còn nhờ em kiểm tra nhiều hơn mấy lần. Nếu như lần này vượt qua an toàn, ta mời mọi người ăn cơm.”
“Biết rồi, biết rồi, ăn cơm miễn phí đi , anh Quốc Hoa mời ăn cơm, có lần nào chúng em không phải bỏ tiền ra bù vào”
Thiếu nữ tên Quốc Lâm cười, duỗi ngón tay ra chà sát lên gò má, mấy người còn lại cũng phá lên cười.
“Tốt lắm, lão đại, đãi ngộ nhiệm vụ lần này còn tốt hơn mấy trăm lần một bữa ăn của anh mời, để đêm nay có thể ăn trứng cá muối, chúng ta sẽ cố gắng không thể xảy ra sai lầm gì.”
“Không phải em nói lão đại, mỗi lần anh nhận lương nếu không phải gửi về nhà thì chính là quyên góp cho mấy đứa trẻ, có tiền giữ lại mời cơm, còn không bằng tiết kiệm tiền để cưới vợ. Miễn cho lần sau đi xem mặt còn phải để bọn em góp tiền cho anh, ha ha ….”
Nghe mấy người trêu chọc, Thôi Quốc Hoa đỏ mặt lên, lộ vẻ khó xử, vừa bực mình vừa buồn cười phất tay:
“Ăn thì ăn, không ăn thì thôi, đi đi, đi đi, nên đi đâu thì đi, làm việc của mình đi. Ta đi xem mặt .. Còn không phải do mọi người ép ra ta sao, cô gái thầm mến ta tại trụ sở không biết có bao nhiêu, cần gì phải xem mặt…”
Mấy người xung quanh xem thường, Lâm Quốc An có vẻ bề ngoài xuất chúng nhất sửa sang lại quần áo:
“Lão đại, em biết có nhiều cô gái đưa thư tình cho anh, chẳng qua đoạn thời gian đó hai chúng ta ở chung phòng, những thư tình đó đều chuyển cho em mà, không phải anh muốn vơ vào mình chứ”
Thiếu nữ tên Quốc Lâm kia cũng gật đầu cười nói:
“Ta có thể làm chứng cho lão đại, cô gái thầm mến lão đại có nhiều nha, chẳng qua mỗi khi các nàng nói chuyện phiếm đều cho rằng …”
Thiếu nữ dừng lại giữa chừng, đợi đến khi vẻ mặt của mọi người đều trở nên dâm đãng, chờ mong mới cười nói:
“Tình một đêm có thể, kết hôn đừng có bàn”
“Ồ …”
Mọi người nhìn nhau, sau đó tuôn ra tiếng cười to kinh người.
Thôi Quốc Hoa đứng bên cạnh đỏ bừng mặt, sau đó tung một cú đá xoáy hoàn mỹ về phía mọi người, đuổi đánh mọi người đang cười ầm ĩ từ trong phòng lái ra đến bên ngoài. Bóng người đã không thấy nhưng tiếng cười vẫn loáng thoáng truyền đến, trong phòng điều khiển, Quốc Lâm vốn vẫn tươi cười lại lộ chút buồn bã”
Anh Quốc Hoa thực sự là người tốt, song làm chuyện gì cũng liều mạng, nhiều lần làm nhiệm vụ trở về toàn thân đều là vết thương, tình cảnh hấp hối khiến mọi người thầm kính trọng rồi lại đau lòng.
Thực ra tiền lương của cục Quốc An cũng không thấp, song mỗi lần anh Quốc Hoa nhận lương đều gởi một phần về nhà, toàn bộ số còn lại đều để dành giúp đỡ cho những đứa trẻ nghèo khó miền núi. Mỗi khi có những cô gái tại trụ sở nhắc đến những người này, đánh giá đại khái đều là tình một đêm thì có thể, nhưng không thể kết hôn.
Đây là lời nói thật, không một người vợ nào nguyện ý lấy một người chồng lúc nào cũng có thể chết đi cả.
Mà không chỉ có anh Quốc Hoa như vậy, trong số những người còn lại này, trừ anh Quốc An đang trong tình trạng yêu đương, hầu như mỗi tháng đều đổi bạn gái một lần, những người khác đều không dính dáng đến chuyện tình cảm, có lẽ bọn họ đều muốn kiềm chế trên phương diện này hay sao.
Anh hùng không có nhà, anh Quốc Hoa đã từng nói, lực lương thực sự của Viêm Hoàng Giác Tỉnh còn kém các thế lực ngầm quá xa, vì vậy mỗi lần hành động bọn họ cũng chỉ biết liều mạng, cũng bởi vì có giác ngộ như vậy, raart nhiều hành động của anh Quốc Hoa đều dành được thắng lợi dưới tình huống thực lực chênh lệch nhau xa, cũng bởi vì tinh thần như vậy, dưới sự nỗ lực của hai thế hệ mới khiến cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh trở thành một thể lực có thể sánh vai với các tổ chức như Bùi La Gia, Trí Tuệ Thiên Quốc.
Ở người ngoài xem ra, những người thuộc về Viêm Hoàng Giác Tỉnh có lẽ đều là kẻ ngu muội cuồng nhiệt. Trong mỗi tổ chức đều có người không sợ chết, song loại bất chấp nhất tàn khốc chỉ dựa vào niềm tin, có thể hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn không tiếc tất cả, cho dù chỉ còn lại hàm răng cũng phải cắn chết đối phương, có lẽ cũng chỉ người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh mới làm được.
Viêm Hoàng Giác Tỉnh am hiểu nhất là tấy nảo, có thể thực sự biết một người thành cổ máy, đây là đánh giá và sự kiêng dè của người ngoài đối với Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
Có phải biết thành cỗ máy hay không, Quốc Lâm không thể phán đoán. Mỗi khi không có nhiệm vụ, những người này mỗi ngày không mặc quần áo đắt tiền, không có xe đẹp, nhà cao cấp, đến nhà hàng ăn uống cũng không tính là thịnh soạn, hoặc đến nhà lãnh đạo ăn cơm, lúc rảnh rổi thì đọc sách, chơi bóng rổ, đánh bóng bàn, vây quanh máy vi tính của nhân viên làm việc tại trụ sở để chơi vài trò chơi nhỏ, lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười rực rỡ….
Người có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy, có lẽ thực sự là máy móc, nhưng bất kể thế nào, nàng cũng biết mình cũng cần trở thành loại máy móc như vậy….
Thu hồi ánh mắt mông lung nhìn ra cửa, Quốc Lâm ngồi thẳng người dậy, lại bắt đầu chăm chú kiểm tra lại hệ thống trên tàu một lần nữa.
Lúc này Gia Minh mặc quần áo màu xám nhạt đang bí mật hành động trong phòng máy số hai của du thuyền.
Trong tay cầm một thiết bị nhỏ có màn hình, thân thể qua lại những bộ máy móc to lớn như quỷ mị, tránh qua một số nhân viên đang làm việc, một lát sau, hắn đứng giữa hai pít tông to lớn, ngẩng đầu nhìn lên chụp đèn ở trên đầu.
Xác định xung quanh không có ai khác, hắn nhanh chóng nhảy tới, tay phải đeo bao tay mỏng cầm một cái tua vít nhỏ, sau khi tháo hai cái ốc vít ra, phía dưới chụp đèn lộ ra một lỗ màu hồng, nhìn vào bên trong bên cạnh chụp đèn có một chiếc hộp màu đen bám vào.
Quả nhiên ….
Đang muốn đưa tay hủy đi, trong lòng chợt nảy sinh báo động, hắn lấy một tờ giấy từ trong túi đặt lên phía trên chụp đèn cùng với tua vít rồi biết mất ở một góc.
Chỉ một lát sau, lại có một người không chút tiếng động, thấy chụp đèn mở ra liền lập tức dừng lại.
Natalie Anne!
Nhìn qua bốn phía, sau đó nàng nở nụ cười hứng thú, đang muốn nhìn xem bên trong chụp đèn có gì nhưng với vừa bước ra một bước, một luồng sát ý sắc bén đột nhiên ập tới, đó là sát ý mạnh mẽ mà rất nhiều năm qua nàng chưa gặp phải, cảnh cáo nàng: Chuyện này không quan hệ đến cô, lui!.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Không khí trong khoang tàu dần đọng lại, dưới ánh đèn vàng, tiếng tua bin nổ vang, khóe miện Natalie nở nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không tiến, nhưng cũng không lùi.
Nếu đối phương đã cảnh cáo rõ ràng như vậy, nói rõ rằng hắn không muốn xảy ra xung đột, vì vậy mình gặp phải cũng chỉ là chút nguy hiểm cảm nhận được, không có ý định đánh nhau sống mái với nhau. Từ trước đến nay… Không ai có thể hành động trước mặt mình như vậy mà không chịu trừng phạt.
Phóng ra lực cảm ứng, sau đó lại nghe được một tiếng “tít”, toàn bộ đèn chiếu sáng trong phòng đều tắt ngúm. Bóng tối đột nhiên phủ xuống khi nhân viên xa gần đều ồ lên, thỉ có tất cả các máy móc vẫn hoạt động bình thường, đèn báo xanh đỏ trên các thiết bị trở thành chút ánh sáng cuối cùng trong bóng tối. Đột nhiên, Natalie xông ra ngoài.
Đánh hai chưởng sang hai bên trái phải, không gian tựa như bị ránh ra như sóng gợn, song cùng không chạm bất cứ thứ gì, nàng hầu như có thể cảm nhận được rõ ràng có một người lướt qua sát với công kích của nàng. Trong bóng tối, hai người lần lượt truy đuổi nhau.
Nếu như lúc này xung quanh có ánh sáng, tất nhiên sẽ có người phát hiện một màn khó có thể tin này, công kích sắc bén, tránh né hoàn mỹ, hai người biểu diễn vũ đạo vô cùng xinh đẹp trong không gian không rộng rãi cho lắm này.
Công kích Natalie liên tục mà lưu loát, nhưng kẻ tránh né cũng linh hoạt đến không giống loài người, cũng không biết hắn dựa vào đâu để phán đoán công kích đối phương, song từ đầu chí cuối, thân thể vẫn luôn nằm trong phạm vi công kích của Natalie nhưng dĩ nhiên lại chưa hề bị đối phương chạm phải, thoạt nhìn giống như một điệu mua đã được luyện tập từ trước .
Công thủ trong thời gian gần một phút ngắn ngủ, Natalie càng đánh càng kinh hãi, bởi vì cũng không dự định đánh sống chết tại nơi này, nàng dĩ nhiên cũng không vận dụng toàn bộ thực lực, song đối phương né tránh …
Quá khó để tưởng tượng, trong quá nhẹ nhàng, điều này nói rõ đối phương hiểu rõ bản thân mình vô cùng, quả thực còn hiểu rõ hơn chính bản thân mình! Nếu như không phải di chuyển tốc độ cao tạo nên tiếng gió rít, nàng quả thực đã cho rằng do thần kinh của mình quá căng thẳng, còn trong này không có bất cứ kẻ địch nào.
Trong máy mắt, mũi nhọn hướng thẳng về phía giữa trán nàng, đây là lần đầu tiên đối phương phản công!
Thân thể Natalie ngửa về phía sau, sau đó tay phải vô ý thức vươn ra, vững vàng nắm vào cổ đối phương.
Không tốt ….
“Ừm..”
Trong bóng tối, người nọ thốt ra một từ, sau gáy liền bị hung hăng đập một cái.
Người bị Naaratalie tóm được là nhân viên làm việc trong khoang tàu, còn hơi thở của người kia đã hoàn toàn biến mất trong mảnh không gian này, không hề nắm bắt được chút nào nữa.
Nữ hoàng của U Ám Thiên Cầm chưa từng bị trêu chọc và đùa giỡn như vậy, hít sâu một hơi để bình phục tâm tình đang kích động, trong mắt Natalie lộ vẻ hưng phấn.
Đây là khiêu khích! Khiêu khích trần trụi! Chuyện này …. Quá thú vị..
Bóng tối yên tĩnh, bóng dáng nàng biến mất trong khoang tàu.
Một lát sau, nhóm người Thôi Quốc Hoa từ tầng trên của khoang chạy xuống:
“Chuyện gì vậy?”
“Không biết, máy móc vận hành hoàn toàn bình thường nhưng toàn bộ hệ thống chiếu sáng ở tầng dưới đều bị tê liệt, hẳn máy tính xảy ra trục trăc, hiện giờ chỉ có thể dùng đèn khẩn cấp….”
Trong lúc mọi người còn đang báo cáo, tất cả các đèn trong khoang lại sáng lên, Thôi Quốc Hoa điều chỉnh tai nghe một chút, bên trong vang lên giọng hưng phấn của Phương Quốc Lâm:
“Anh Quốc Hoa, em tìm được rồi! Em tìm được rồi! Em tìm được vấn đề của hệ thống rồi, anh mau đến đây!”
“Được, ta và Quốc Duệ sẽ lập tức đi qua. Quốc Bình, Quốc Nghị, phía dưới phải nhờ mọi người rồi.”
Trở lại phòng lái, giọng nói của cô bé Quốc Lâm kia không ngừng vang lên dọc đường đi:
“Quá tuyệt vời, quá thần kỳ, thật lợi hại, hắn là thiên tài! Người này nhất định là thiên tài …”
Biết Quốc Lâm gặp được vấn đề với máy vi tính sẽ trở nên cuông nhiệt, song rất ít khi thấy nàng cuồng nhiệt đến như vậy, lúc trở lại phòng lái, chỉ thấy thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng đang chỉ vào một đống lộn xộn trên màn hình điều khiển nói với hai người:
“Tìm được rồi, tìm được rồi, chính là chỗ này, chính là chỗ này khiến tàu bị ngắt điện..”
Thôi Quốc Hoa và Kiều Quốc Duệ nhìn nhau cười, loại máy tính này Kiều Quốc Duệ còn hiểu được chút ít, còn Thôi Quốc Hoa chỉ có thể xem như với vào nghề, mà bất kể trình độ của ai cũng khó có thể bằng được thiếu nữ thiên tài về máy tính Quốc Lâm này.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Quốc Lâm, em nói đơn giản một chút có được không? Lẽ nào phía dưới bị cắt điện là do em gây ra?”
“Đương nhiên không phải em.”
Phương Quốc Lâm ngồi xuống trước màn hình điều khiển,
“Em không biết là ai nhưng hắn thật sự rất lợi hại, vừa rồi tất cả đèn chiếu sáng ở bên dưới đều bị tắt sao? Chính người này đang chỉ dẫn chúng ta đó, nó không bị che giấu quá nhiều, nhưng nếu đoạn mã này xâm nhập vào hệ thống máy vi tính trên tàu sẽ sinh ra biến hóa thần kỳ. Em không biết nó xâm nhập từ đâu, nhưng tóm lại, anh Quốc Hoa, trước kía em đã từng nói với anh rồi, đó là một cao thủ máy vi tính chân chính, cho dù chri dùng một chiếc điện thoại kiểu cũ cũng có thể xâm nhập thoải mái, người vừa làm tắt hết đèn chiếu sáng vừa rồi nhất định là một cao thủ như thế…Nếu như hắn có thể làm sư phụ của em ….”
“Được rồi, được rồi.”
Kiều Quốc Duệ một mặt nhìn màn hình điều khiển, một mặt cười nói:
“Nói chuyện chính, nói chuyện chính”
“Ừ, bởi vì phát hiện đoạn mã này nên vừa rồi em mới có thể làm cho toàn bộ đèn ở bên dưới sáng lên nha, hơn nữa thông qua nó, em còn phát hiện một số nguyên nhân gây ra cắt điện toàn bộ tàu lúc trước, một số chương trình được ẩn dấu rất kỹ, thông qua nhũng chương trình này, sau điều kiện nhất định, người khác có thể dễ dàng điều khiển cả con tàu…Thật hạnh phúc, lại có thể thấy được hai cao thủ lợi hại như vậy tỷ thí. Anh Quốc Hoa, nhất định phải tìm ra cao thủ trợ giúp chúng ta kia, hì hì, em muốn hắn làm sư phụ em …”
“Được rồi, được rồi, chỉ cần có thể tìm ra, em hắn làm ông xã em sẽ tốt hơn đó.”
Kiều Quốc Duệ cười, sau đó xoa đầu Phương Quốc Lâm, ngay sau đó bị thiếu nữ hất tay ra, hừ lên:
“Không cho sờ đầu em! Em không phải đứa trẻ!”
“Ồ, thì ra tiểu muội muội Quốc Lâm là cố bé to đầu, khó trách lại muốn tìm … Ừ?”
Đang nói đùa, trong tai nghe ba người đồng thời vang lên giọng nói”
“Lão đại, chúng ta phát hiện một nhân viên làm việc bị đánh ngất xỉu bên dưới, còn có mấy thứ khá thú vị.”
“Bị đánh ngất xỉu? Ở đâu?”
“Phòng máy số hai”
“À, người vừa rồi ngắt đèn của toàn bộ khoang tàu không phải là kẻ địch, tạm thời không cần thiết triển khai tìm kiếm toàn diện, cậu …”
“Ha hả, lúc này chúng ta cũng biết hắn không phải kẻ địch, hơn nữa còn là bằng hữu rất tốt, mặc dù giọng điệu cũng không tốt cho lắm.”
Lô Quốc Nghị cười, nói:
“Nơi này có một chiếc đèn bị mở ra, bên trong có một quả bom, xem ra chính vị bằng hữu kia phát hiện giúp chúng ta, ngoài ra hắn còn để một cái tua vít và một tờ giấy. Ồ, hóa Tulip trên giấy rất đẹp…”
“Hoa Tulip?”
Thôi Quốc Hoa lộ vẻ mừng rỡ, nói:
“Hẳn là vị hoa Tulip tiên sinh ở thành phố Giang Hải kia, vị này cũng lên tàu, thật tốt quá, trên tờ giấy viết gì?”
“Lão đại, rất đã thương lòng tự ái, thực ra không có nội dung gì, hay là anh đừng nghe …”
“Tới địa ngục đi”
Thôi Quốc Hoa buồn cười, nói:
“Cậu còn chần chừ cái gì? Nói mau!”
“Ừ, là chính anh muốn nghe đó, Hắn nói là..”
Lô Quốc Nghi dừng lại một lát, nói:
“Các ngươi rất vô dụng”.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ẩn Sát
Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu ------oo0oo-----
Chương 80: Tiếng gõ cửa lúc nữa đêm.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
“Hắn nói là .. Các ngươi rất vô dụng.”
“Ặc?”
Nghe được mấy câu nói kia, mọi người trên phòng lái đều sửng sốt, sau đó Thôi Quốc Hoa nở nụ cười, nói:
“Ha hả, thú vị, thú vị, nếu như vị tiên sinh này đã nói như vậy, nói rõ hắn cũng đứng về phía chúng ta, thật tốt quá. Bây giờ nhìn lại, lực lượng của vị này còn mạnh hơn chúng ta nhiều lắm, lần này phần thắng của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều. Quốc Nghị, chúng ta sẽ xuống xem quả bom này …”
Khi mấy người Viêm Hoàng Giác Tỉnh còn chưa kịp vui mừng vì phát hiện lúc này, Gia Minh đã trở về phòng mình. Lúc nữa đêm gần mười hai giờ, hắn gục lên ban công để bình phục lại tâm tình, chiến đấu trong chốc lát với Natalie nhìn như dễ dàng nhưng thực ra cũng cực kỳ nguy hiểm, từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên hắn chân chính chiến đấu với người cùng cấp độ với mình, có thể chạy trốn dưới ánh mắt của nàng, Gia Minh cũng cảm thấy thỏa mãn.
Cứ như vậy, cảnh cáo và chỉ dẫn đưa ra, Viêm Hoàng Giác Tỉnh biết sự tồn tại của mình, người của Bùi La Gia trên tàu cũng có thể nhận thấy bóng dáng âm thầm của hắn, càng hoàn mỹ hơn chính là người của U Ám Thiên Cầm cũng nhận ra sự hiện diện của mình, trong tình huống chưa rõ ràng về mình, bọn họ muốn làm bất cứ chuyện gì cũng sợ ném chuột vỡ đồ, Cổ Gia Minh à Cổ Gia Minh, ngươi thực sự là tồn tại vĩ đại mà thần kỳ.
Cất giấu thiết bị cẩn thận, đang tắm rửa trong nhà vệ sinh, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó giọng nói hạ thấp của Sa Sa:
Bất đắc dĩ quấn khăn tắm, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, Sa Sa mặc đồ ngủ có thêu những đóa hoa nhỏ đang đứng bên cạnh cửa, thẹn thùng nhìn xung quanh, Gia Minh mở cửa nàng liền vọt vào, lén lút đóng cửa lại rồi vỗ ngực:
“Phù, nguy hiểm thật… Nguy hiểm thật, may là không có ai qua ….”
Nhìn nàng đi chân trần, đi tới đi lui trên mặt thảm, rõ ràng thấy bên ngoài lối đi không có ai liền lao ra khỏi phòng, Gia Minh không khỏi buồn cười:
“Cậu không sợ người khác thấy sao, nếu như chị Nhã Hàm thấy sẽ không tốt.”
Sa Sa nhìn Gia Minh vẫn còn dính bọt xà phòng trên người, cười chạy lên giường, kéo chăn phủ đôi chân lại”
“Đều do chị Nhã Hàm cả, muốn xem mấy bộ phim kinh dị gì đó làm mình ngủ không yên, cậu đi tắm rửa nhanh lên, mình ngủ trước.”
“Cậu ngủ được mới lại.”
Gia Minh cười, nói:
“Chỉ là sáng mai chắc chị Nhã Hàm sẽ tới gọi chúng ta rời giường, cậu không sợ bị chị ấy phát hiện ngủ tại phòng mình sao?”
“Mình mặc kệ.”
Sa Sa nằm trong chăn cười:
“Dù sao cậu phải chịu trách nhiệm cho mình ngủ, sau khi ngủ cũng phải có trách nhiệm ôm mình trở về, ừm, thẻ vào phòng của mình để ở dưới gối.”
“Cậu là tiểu sắc nữ.”
Gia Minh lắc đầy cười, vốn định nói tại sao không chịu đến chỗ Linh Tĩnh, hai người các cậu có thể ru nhau ngủ , hơn nữa còn không bị Nhã Hàm hoài nghi, nhưng nghĩ lại nếu nói những lời này nhất định nàng sẽ thẹn quá thành giận rồi đuổi đánh một lúc, thời gian không còn sớm, cũng không nên làm nhiều chuyện như vậy.
Trở lại phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen, ngoài phòng vang lên giọng nói êm ái của Sa Sa:
“Gia Minh, hình như mình hơi say tàu.”
“Ồ, say tàu? Không thể nào, thần kinh cậu yếu như vậy …”
“Dù sao … Khi tàu hơi lắc lư mình liền có cảm giác ói, nằm xuống thoải mái hơn một chút nhưng vẫn hơi khó ngủ, đương nhiên xem phim kinh dị cũng là một nguyên nhân…”
“Ngày mai mình đến phòng y tế lấy thuốc chống day tau cho cậu …”
Gia Minh còn chưa nói hết, tiếng gõ cửa cộc cộc lại vang lên , lập tức trong phòng hoàn toàn yên tỉnh lại, Gia Minh lại quấn khăn tắm đi ra ngoài, Sa Sa ghé mắt vào mắt mèo nhìn ra, sau đó lén lút mở cửa, Linh Tĩnh từ ngoài lách vào, thấy Sa Sa, đầu tiên là sững sốt, sau đó ba người nhìn nhau cười:
“Mình không ngủ được.”
Linh Tĩnh cười rồi xoay người đóng cửa lại, Gia Minh cười nói:
“Minh đi tắm trước, các cậu lên giường trước đi.”
Hai cô bé vừa giễu cợt lẫn nhau vừa chạy lên giường, sau đó tiếng cười đùa quen thuộc lại vang lên.
Tối nay lại là 3P, cuộc sống thật tốt đẹp. Cố gắng lên bạn Gia Minh, bạn cũn sắp thành vô địch rồi. Sau khi tắm rửa xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài, hai cô bé căng bản đã cởi hết đồ trong lúc đùa giỡn, Sa Sa đang cù Linh Tĩnh vừa giãy dụa như con cá heo, vừa cầm một cái áo mưa lên thổi, thí nghiệm mức độ an toàn của nó.
Rõ ràng một bức tranh xinh đẹp, thuần khiết nhưng lại kết hợp thêm với một vài thứ liển trở nên quá di, nếu đưa vào tranh vẽ, có lẽ trở thành thứ nghệ thuật kết hợp giữa tình dục và thưởng thức của người Pháp.
Sau đó, tiếng gõ cữa lần thứ ba lại vang lên, khiến hành động khó xử của ba người dừng lại.
Linh Tĩnh mở to mắt nhìn, Sa Sa toàn thân trần truồng chạy xuống giường, chân trần chạy trên thảm không gây âm thanh gì, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, sau đó nàng quay lại đặt một ngón tay lên miệng:
“Suỵt…”
Chạy về giường, Sa Sa nói nhỏ:
“Là chị Nhã Hàm.”
Hai co gái nghĩ đến lý do mình tới phòng Gia Minh liền đồng thời quay đầu lại nhìn hắn, Gia Minh đương nhiên biết các nàng nghỉ gì, nhỏ giọng giải thích:
“Mình cũng không biết tại sao chị ấy lại tới đây… Chị ấy ngủ không được cũng không cần phải tới tìm mình an ủi…. Ặc, tìm mình.”
Không dám nói hai từ an ủi nhạy cảm này, vẻ mặt Gia Minh vô tội:
“Mình trong sach, hai cậu minh giám …”
“Hừ, nếu đúng như vậy thật thì cậu sẽ rất thảm.”
Linh Tĩnh cau mũi nhỏ lại:
“Đúng vậy, cậu sẽ rất thảm.”
Sa Sa vung nắm đấm lên phụ họa.
Ba cái đầu chụm vào nhau, toàn thân hai cô bé trần như nhộng, tất cả đều quỳ trên giường như con chó nhỏ, tình cảnh muốn mê người bao nhiêu có bấy nhiêu, sau đó, hai cô bé thu dọn đồ ngủ vứt trên giường của mình rồi chạy vào trong nhà vệ sinh.
Gia Minh thở dài, xin nhờ, đại tiểu thư Nhã Hàm, cô tìm lý do gì thì tìm, nhất định đừng lấy lý do khát khao nha, mặc dù mọi người đều rất quen thuộc, cô yêu tôi cũng là chuyện rất bình thường những cũng đừng bộc phát tình cảm ngay tại nơi này… Trong lòng nhàm chán tưởng tượng, đương nhiên hắn cũng biết chuyện này không thể xảy ra.
Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nhã Hàm cũng mặt đồ ngủ, đôi mi thanh tú cau lại đứng trước cửa, đồng dạng là hình ảnh động lòng người. Bởi vì chờ lâu không thấy trong phòng không có động tĩnh gì, nàng lại gõ cửa một lần nữa, nhẹ giọng gọi:
“Gia Minh, Gia Minh….”
Giọng nói kia giống như đang vụng trộm.
Liếc mắt, vừa mới mở cửa ra, một giọng nam cũng đột nhiên vang lên bên cạnh:
“A? Cô giáo Trương, cô cũng lên thuyền ư? Thật là … Cô ở đây sao?”
Ngữ điệu của đoạn nói chuyện này biểu hiện sự ngạc nhiên và mừng như điển của một người đàn ông chợt gặp được giai nhân thật ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này Gia Minh dùng ánh mắt thuần khiết nhìn Nhã Hàm, rồi lại nhìn sang vị thầy giáo Hứa cuồng dại này. Nhã Hàm nhìn vẻ mặt của Hứa Măc, lại nhìn sang Gia Minh, dường như chợt nhận ra được điều gì, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Về phần Hứa Mặc , há to miệng nhìn hai người, ấp úng không nói lên lời, chỉ có nụ cười dần dần biến hình, nhìn qua rất tức cười.
Mọi người đều là người lớn, một cô gái mặc đồ ngủ, đêm hôm khuya khoắt đứng trước phòng một người đàn ông, người đàn ông kia khi mở cửa vẫn còn quấn khăn, vẻ mặt mập mờ, không cần nói cũng biết chuyện gì xảy a, mặc dù .. Người đàn ông kia tuổi vẫn còn tương đối nhỏ, nhưng dù sao cũng coi như là .. Ặc, thành thục.
Trong nháy mắt, trong đầu Hứa Nhạc xuất hiện nhiều vấn đề, hắn biết Nhã Hàm khi không mặc trang phục lão xử nữ chính là một đại mỹ nữ, lại không nghĩ tới nàng thậm chí sẽ mặc đồ ngủ đến gõ cửa một phòng người đàn ông giữa đêm khuya, lại không nghĩ tới … Chỉ là một thằng nhóc tầm thường không có chút đặc biệt nào.
Nhã Hàm đương nhiên cũng nhận ra tình huống quái dị lúc này, trong nháy mắt trong lòng hơi bối rối, đỏ mặt, lại vô ý thức bước vào phòng.
“Ặc… Ha hả, thật là tình cờ… Thật tình cờ.. Chuyện này, thầy Hứa … Gặp lai sau.”
Cửa phòng đóng lại trước mặt Hứa Mặc, hai giây sau lại mở ra, Gia Minh thò đầu ra, rất có lòng tốt chỉ sang phòng bên cạch:
“À, cô giá Trương ở phòng bên cạch, nếu thầy muốn tìm cô ấy.. Ồ… chuyện này, không quấy rầy thầy nữa, gặp lại sau.”
Ngoài cửa , gió biển vi vu thổi qua, vẻ mặt Hứa Mặc khá phức tạp, vẻ vui mừng vẫn chưa hoàn toàn lui đi thì vô số tâm tình hỗn loạn đã xông lên từ tận đáy lòng, xét thấy từ ngữ văn học đề biểu đạt rất nghèo nàn, chúng ta hình dung như thế này: Vẻ mặt kia rất đáng yêu.
Từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, cũng chỉ đơn giản như vậy.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào