Thấy vẻ mặt của Đinh Hạo như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Nếu như không phải chúng ta phát hiện ngươi không bình thường, không biết chừng ngươi còn phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Nghe thấy Huyết Ma Liệt Sơn nói như vậy, lại nghĩ đến biến hoá khác thường của Thiên Thương Kiếm, Đinh Hạo bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Đinh Hạo gật đầu nói:
- Đã như vậy thì chúng ta nên đến Luyện Ngục Ma Tông luôn, tiến hành nghi thức kết minh.
- Kết minh lần này không phải chuyện nhỏ, có ảnh hưởng rất lớn đối với sau này. Ngoại trừ ba người chúng ta, tám vị trưởng lão trong tông cũng phải có mặt. Ngoại việc này còn phải bàn rõ chi tiết giết Thành Hoàng cùng Luyện Ngục Ma Quân. Sau đó chúng ta bắt đầu lên đường đi tới Tam Châu Nhất Đảo.
Huyết Ma Liệt Sơn nói.
Ba người vừa nói đã đi ra ngoài. Đinh Hạo vừa ra khỏi cửa phòng không được bao lâu, tám vị trưởng lão trong tông đã chạy đến hết.
Gật đầu với tám người, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Nếu Đinh Hạo đã đi ra, chuyện cần nói cũng đã nói, các vị trưởng lão sẽ theo ta cùng đi đến Luyện Ngục Ma Tông, xử lý việc kết minh.
Nghe Huyết Ma Liệt Sơn phân phó, tám người lập tức vâng dạ, sau đó ánh mắt đều nhìn Đinh Hạo.
Thấy tám người nhìn mình, Đinh Hạo Thái Tư Nhã:
- Mấy ngày qua tu luyện pháp khí, không ngờ lại trầm mê vào đó nên chậm trễ thời gian của các vị trưởng lão, mong tám lão thứ tội.
Nghe Đinh Hạo nói như vậy, tám người vội vàng nói mình nên làm, ánh mắt khiêm tốn đến cực điểm.
Đinh Hạo gật đầu cũng không nói nhiều lời với bọn họ, một mình đi về phía Vô Cực Ma Tông. Trên đường đi, các môn nhân đều hành lễ với bọn họ.
Ra khỏi Vô Cực Ma Tông, đoàn người bay lên trời, bay về phía Luyện Ngục Ma Tông.
Trong đại điện Luyện Ngục Ma Tông.
Đoàn người Đinh Hạo đi theo đồng tử giữ cửa đi đến đây. Trong điện bây giờ ngoại trừ Luyện Ngục Ma Tông, còn có tông chủ và trưởng lão của mấy môn phái khác trên Đoạn Hồn Sơn. Về phần người của Thiên Sát Ma Cung, Kiếm Ma Cung tạm thời chưa xuất hiện.
Chờ đám Đinh Hạo ngồi vào vị trí của mình, ánh mắt của các tông phái khác đều nhìn vào bọn họ, còn nhỏ giọng nói gì đó.
Thấy vẻ mặt các tông phái khác, đoàn người Vô Cực Ma Tông không để ý nhiều. Chẳng qua Đinh Hạo, Huyết Ma và Độc Ma đều nhìn về phía Âm Dương Hòa Hợp tông.
Một khắc sau, người của Ma Môn tam tông vẫn chưa đến. Nhưng Phùng Tinh Nhiên đã đi đến ngoài điện.
Vừa mới vào điện, đôi mắt đẹp của Phùng Tinh Nhiên nhìn xung quanh. Thấy Độc Ma đứng phía sau Huyết Ma Liệt Sơn, mắt nàng sáng lên, ánh mắt không rời khỏi Đinh Hạo, trực tiếp chạy đến bên Đinh Hạo.
Đến bên cạnh Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên mới nhỏ giọng trách:
- Sao các người bây giờ mới đến. Chuyện kết minh đáng lẽ phải tổ chức từ năm ngày trước. Bởi vì Vô Cực Ma Tông huynh nói có việc nên mới kéo dài đến bây giờ. Làm hại Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung còn phải ở lại đây. Nếu không bọn họ đã sớm rời đi. Vì chuyện này phụ thân muội đã phải cố gắng lưu bọn họ lại.
Nghe nàng nói vậy, Đinh Hạo thầm nghĩ thì ra là vậy. Xem ra tất cả đều do mình cả. Lúc này cũng chỉ biết nhỏ giọng nói với Phùng Tinh Nhiên:
- Mấy hôm nay ta tu luyện có vấn đề một chút, Huyết Ma và Độc Ma vẫn chú ý đến ta, mà mấy ngày nay đúng là rất bận.
Vừa nghe Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên hốt hoảng, vội vàng nói:
- Huynh sao có thể làm như vậy, bây giờ không có việc gì chứ.
Đinh Hạo lắc đầu nói:
- Nếu có chuyện ta sẽ không thể đứng ở đây. Nàng yên tâm.
Thấy Đinh Hạo giải thích như vậy, Phùng Tinh Nhiên mới yên lòng. Nhưng vẫn dùng chân khí chuyển một vòng trên người Đinh Hạo, chờ phát hiện hắn đúng là không có việc gì, lúc này mới không còn lo lắng nữa. Bắt đầu liên mồm nói chuyện với Đinh Hạo.
Một lát sau đoàn người của Luyện Ngục Ma Tông, Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung mới xuất hiện ngoài cửa. Vừa tiến vào điện đã thấy đoàn người Vô Cực Ma Tông, Phùng Ngạo Thiên cười dài nói:
- Liệt Lão đúng là người bận bịu, bổn tông phái người đến mời mấy lần, sao bây giờ mới đến. Làm hại Độc Cô tông chủ và Thạch tông chủ phải chờ đến tận lúc này. Lát nữa nhất định phải phạt vài chén.
Thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn cười hắc hắc nói:
- Phùng tông chủ trách oan lão phu rồi. Nếu không phải con rể tốt của lão lúc luyện công có chút rắc rối, sao còn chờ đến bây giờ. Muốn phạt cứ phạt hắn, không có quan hệ gì với lão phu.
Vừa nghe thấy thế mọi người đều tập trung vào Đinh Hạo. Phùng Ngạo Thiên lập tức hỏi Đinh Hạo:
- Tiểu tử không có việc gì chứ? Đừng làm con gái ngoan của bổn Tông lo lắng.
Đinh Hạo lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Bây giờ không có gì, Phùng lão không cần lo lắng.
Vừa nói Đinh Hạo đi ra vài bước, tránh khỏi tay của Phùng Ngạo Thiên đang định dò xét mình. Thấy động tác nhỏ này của Đinh Hạo, Phùng Ngạo Thiên biết hắn không có ý cho mình chạm vào. Nhưng Phùng Ngạo Thiên không thèm để ý, chỉ mỉm cười thu tay về. Nếu không Phùng Ngạo Thiên thực sự muốn xem tình huống của Đinh Hạo, như vậy với khoảng cách ngắn như thế, Đinh Hạo sao có thể tránh nổi.
Khẽ tránh khỏi Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo một lần nữa đứng ra phía sau Huyết Ma Liệt Sơn. Mà Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lại cười nói:
- Không sao là tốt rồi. Lát nữa tiểu tử nhất định phải mời hai vị tông chủ hai chén. Người ta vì Vô Cực Ma Tông của ngươi mà phải ở lại Đoạn Hồn Sơn mấy ngày.
Đinh Hạo gật đầu, hành lễ với Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn ở phía xa xa.
Hai người này thấy Đinh Hạo làm như thế, đương nhiên cũng không nói gì nhiều, đều gật đầu, ra hiệu không có gì. Hai người đều là tông chủ hai cung, đương nhiên sẽ không tính toán chuyện nhỏ nhặt này.
Huống hồ thân phận của Đinh Hạo bây giờ đã khác. Dù là quan hệ giữa hắn với Phùng Ngạo Thiên, hay là thực lực của Vô Cực Ma Tông bây giờ; Đinh Hạo rõ ràng có quan hệ rất tốt với Độc Ma và Huyết Ma, có sức ảnh hưởng khá lớn trong Vô Cực Ma Tông. Quan trọng nhất chính là thực lực của Đinh Hạo. Tuy luyện chỉ có hơn mười năm, không ngờ có thể đánh bại Bạch Tâm Tĩnh. Thực lực như vậy, hai người sao có thể khinh thường. Hơn nữa thái độ hành sử của Đinh Hạo cũng rất biết điều, không hề ra vẻ kiêu ngạo, hai người đương nhiên không có gì để nói.
Thấy hai người không trách gì, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói:
- Đã như vậy mọi người ngồi xuống đi.
Phùng Ngạo Thiên nói xong liền ngồi xuống vị trí chủ tọa. Phùng Ngạo Thiên động, người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung cũng động.
Đúng lúc này Đinh Hạo đột nhiên nhìn thấy Thành Hoàng. Bởi vì người quá nhiều, mà Thành Hoàng lại đứng sau mọi người, cho nên Đinh Hạo vừa rồi không phát hiện ra hắn. Bây giờ mọi người đều động, Đinh Hạo rốt cuộc thấy được đám Thành Hoàng.
Vẻ mặt Thành Hoàng đang khá âm trầm, mắt lấp lánh nhìn mọi người, trong lòng đầy cừu hận. Nhưng khi hắn nói chuyện với người, tất cả thù hận đều được che đi, trông rất xuất trần. Nếu Đinh Hạo không chú ý hắn, như vậy sẽ không thể phát hiện biến hoá của hắn. Xem ra chuyện Chiến lão ủng hộ Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên là một đả kích không nhỏ với hắn. Thực lực của hắn vốn yếu hơn Phùng Ngạo Thiên, bây giờ lại như vậy, hắn sao có cơ hội cạnh tranh.
Mà ánh mắt Thành Hoàng thi thoảng lại nhìn về phía Vô Cực Ma Tông, trong lòng hắn có suy nghĩ gì, Đinh Hạo đương nhiên hiểu rõ. Bây giờ ai tính kế ai? Đinh Hạo không khỏi thầm cười lạnh trong lòng.
Một lát sau mọi người đều đã ngồi xuống hết.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn xung quanh, mở miệng nói:
- Hôm nay mời mọi người đến đây, tình hình đại khái mọi người cũng đã hiểu. Nhân lúc hai vị tông chủ còn chưa rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, nên mời hai vị tông chủ làm người chứng kiến.
Nói đến đây Phùng Ngạo Thiên dừng một chút, chờ tất cả mọi người im lặng nghe mình nói, mới mở miệng nói tiếp:
- Về nguyên nhân, Vô Cực Ma Tông đã đưa ra đề nghị rời khỏi Đoạn Hồn Sơn với bổn Tông. Bổn Tông đã bàn bạc với các trưởng lão trong tông, đồng ý với việc này. Bây giờ sẽ bàn đến chuyện Luyện Ngục Ma Tông kết minh với Vô Cực Ma Tông.
Vừa nghe thấy thế, mọi người ở đây mặc dù cũng biết chuyện này từ trước, nhưng nghe chính miệng Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói ra, đều ngạc nhiên, đều bàn tán, ánh mắt nhìn Vô Cực Ma Tông cũng trở nên quái dị.
Đoàn người Đinh Hạo sớm biết mọi người sẽ có phản ứng này, mặt đều không đổi sắc.
Một lát sau thấy tiếng bàn tán bắt đầu nhỏ dần, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ho khan một tiếng, nói:
- Hôm nay mời mọi người đến đây chính là làm chứng cho lễ kết minh giữa hai tông ta. Cho dù Vô Cực Ma Tông rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, nhưng dù ở đâu, chỉ cần bất cứ tông phái nào vô cớ gây sự với Vô Cực Ma Tông, như vậy sẽ là địch của Luyện Ngục Ma Tông ta. Bổn Tông tuyệt đối không tha thứ.
Nói xong, Phùng Ngạo Thiên nhìn mọi người trong điện. Chờ khi thấy đám người Thành Hoàng và Hận Thiên Hận Địa, dừng lại một chút. Thành Hoàng trong lòng có ý đồ, nhưng không biết Phùng Ngạo Thiên đã hiểu rất rõ quỷ kế của mình. Cho nên hắn vẫn ra vẻ không có chuyện gì. Giống như không nghe thấy lời Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói vậy.
Nghe thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên tỏ thái độ trước, Huyết Ma Liệt Sơn cũng đứng dậy, đại biểu Vô Cực Ma Tông nói một lần. Đơn giản là Vô Cực Ma Tông và Luyện Ngục Ma Tông cùng tiến cùng lùi...
Thấy người của hai tông đã nói xong, mọi người biết không còn vấn đề gì nữa. Chỉ cần người cầm đầu hai phía đồng ý, như vậy có thể tiến hành kết minh. Mặc dù trong lòng Thành Hoàng không muốn, nhưng Luyện Ngục Ma Tông bây giờ không đến lượt hắn làm chủ. Hắn biết rõ phản đối cũng không có hiệu quả, cho nên ngậm miệng, lạnh lùng nhìn người hai bên, thầm tính kế.
Đến lúc này, hai vị chủ trì rời khỏi vị trí, bắt đầu tiến hành đại lễ kết minh.
.
tại hạ mới tập post có ji sơ sót anh em thông củm giùm nhoá
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cafeshop
Tác giả : Nghịch Thương Thiên Chương : 185: Định kế
Biên dịch : Võ Gia Trang
Nguồn : *********.com
[B][SIZE="2"]
Một lát sau, các nghi thức của hai tông đều được tiến hành. Cuối cùng Huyết Ma Liệt Sơn, Độc Ma Vương Diệc Hàn và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cắt máu ăn thề, coi như hoàn thành nghi thức.
Sau khi nghi thức hoàn thành, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên phất tay, đồng tử trong tông phái tiến vào, mang theo các loại hoa quả, rượu ngon, đồ ăn. Mọi người ăn uống một phen. Trong đó có mấy nhà mừng mấy nhà lo. Nhưng bề ngoài dều tươi cười.
Uống khoảng hai canh giờ, bữa tiệc kết minh coi như đã xong. Sau khi mọi việc xong xuôi, Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung dẫn đầu đoàn người đề nghị ra về với Phùng Ngạo Thiên.
Hai cung đúng là đã ở lại Đoạn Hồn Sơn trong thời gian không ngắn. Phùng Ngạo Thiên cũng biết bọn họ đang lo lắng hầu hết cao thủ trong tông rời đi, bây giờ người của Đạo Môn tam tông đã rời khỏi Đoạn Hồn Sơn. Tranh đấu giữa Ma Môn và Đạo Môn không ngừng diễn ra, vì thế hai cung không muốn ở lâu. Bây giờ Luyện Ngục Ma Tông đã kết minh với Vô Cực Ma Tông, bọn họ cũng có lý do rời đi.
Phùng Ngạo Thiên biết tâm tư của bọn họ, nên không cố giữ lại. Hai cung toàn bộ ngự phi kiếm rời khỏi Đoạn Hồn Sơn.
Chờ người hai cung rời đi, Phùng Ngạo Thiên và Đinh Hạo đưa mắt nhìn nhau, liền hiểu ý. Những người khác không biết, nhưng hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa nhất định không về Thiên Sát Ma Cung, mà đan trốn ở nơi nào đó phục kích Vô Cực Ma Tông. Về phần có ai khác tham gia hay không, Độc Cô Tịch Diệt có tham gia không, điều này không ai biết.
Thấy mọi người đã rời đi, Thành Hoàng cười rất vui vẻ, giống như rất tự tin. Ánh mắt nhìn đám người Đinh Hạo càng thêm thân thiện. Dù như thế nào cũng không nhìn ra hắn đã sớm có âm mưu chờ đoàn Đinh Hạo chui vào lưới.
Người hai cung rời đi, các môn phái nhỏ ở Đoạn Hồn Sơn đều chúc mừng Luyện Ngục Ma Tông, sau đó xin ra về. Phùng Ngạo Thiên đương nhiên sẽ không giữ lại, gật đầu đồng ý.
Các môn phái bây giờ đúng là rất vui. Có Vô Cực Ma Tông ở đây, các môn phái này bị áp rất chặt, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được. Ngay khi thầm kêu khổ, Vô Cực Ma Tông lại quyết định rời khỏi Đoạn Hồn Sơn. Bọn họ sao có thể không vui.
Đầu tiên là thiếu một đối thủ cạnh tranh, hơn nữa các tài nguyên tu chân của Vô Cực Ma Tông. Vô Cực Ma Tông vừa đi, nhất định thành vật vô chủ. Luyện Ngục Ma Tông đương nhiên sẽ không thèm để ý chút mỏ quặng (quáng tràng) nhỏ này, như vậy sẽ thuộc về mấy môn phái.
Huyết Sát Tông và Phù Chú Tông là vui vẻ nhất. Nguyên nhân là mình vẫn đi theo Phùng Ngạo Thiên. Ba mỏ quặng (quáng tràng) đó rất có thể thuộc về bọn họ. Bởi vậy hai tông càng nhìn Vô Cực Ma Tông càng thấy thuận mắt, ước gì Vô Cực Ma Tông lập tức rời đi.
Mà Âm Dương Hòa Hợp tông và Hắc Ma Tông mặc dù biết mỏ quặng (quáng tràng) đó không thể thuộc về mình. Nhưng chỉ cần Vô Cực Ma Tông còn ở Đoạn Hồn Sơn một ngày, hai tông bọn họ sẽ không có ngày ngóc đầu, luôn phải đề phòng Vô Cực Ma Tông khi dễ. Dù sao hai tông này có thù hận lớn nhất với Vô Cực Ma Tông. Càng đáng hận chính là bọn họ bây giờ không có chút phần thằng với Vô Cực Ma Tông. Vì vậy nghe thấy Vô Cực Ma Tông rời đi, bọn họ càng vui mừng. Ít nhất không bị người Vô Cực Ma Tông khi dễ, làm nhục nữa.
Ma Môn vốn lấy thực lực làm chủ. Ngươi có thực lực mạnh, ngươi có thể muốn gì làm đó, không ai quản ngươi.
Thấy người của các môn phái vui vẻ đứng dậy cáo từ. Đinh Hạo không khỏi lắc đầu cười. Vô Cực Ma Tông trong mắt bọn họ, giống như hung thần ác sát. Người gặp người sợ. Ngoại trừ một ít người ở Luyện Ngục Ma Tông, người trên Đoạn Hồn Sơn bây giờ rất sợ Vô Cực Ma Tông.
Chờ tất cả rời đi, các trưởng lão Luyện Ngục Ma Tông cũng rời đi. Thành Hoàng trước khi đi còn cười cười với mấy người Đinh Hạo. Đám Đinh Hạo đương nhiên biết ý nghĩa của nụ cười này, không quản hắn, vẫn ngồi trong đại điện Luyện Ngục Ma Tông.
Chờ tất cả người cần đi rời đi hết. Huyết Ma Liệt Sơn lúc này mới nhìn tám người Trương Hoàng, nói:
- Tám người các ngươi về tông trước, nói chuyện kết minh hôm nay với các môn nhân.
Tám người gật đầu không nói một lời, bước nhanh rời đi. Trong nháy mắt đã ra khỏi đại điện Luyện Ngục Ma Tông.
Trong đại điện của Luyện Ngục Ma Tông bây giờ chỉ còn ba người Đinh Hạo, Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn bên phía Vô Cực Ma Tông; bên phía Luyện Ngục Ma Tông chỉ còn Phùng Ngạo Thiên, Thiên Yêu Niếp Thiên, vợ chồng Cừu Mãnh và Phùng Tinh Nhiên.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đứng dậy đi ra ngòi điện, bố trí một lát, dặn đồng tử canh bên ngoài cẩn thận, không cho phép ai tiến gần, sau đó mới về lại vị trí của mình.
Nhìn đám Đinh Hạo, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mở miệng nói:
- Bên phía bổn Tông đã bàn bạc qua, lần này tuyệt đối không cho Thành Hoàng thoát. Bổn Tông sẽ tự mình ra mặt, bao gồm của Thiên Yêu Niếp Thiên và vợ chồng Cừu Mãnh. Ngoài ra khi Vô Cực Ma Tông các ngươi rời đi, bổn Tông sẽ cho cao thủ khác gia nhập. Cho dù huynh đệ Hận Thiên Hận Địa tham gia cũng sẽ không có Tuyết Du Du gì.
Thấy Phùng Ngạo Thiên đã hạ quyết tâm như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn cười hắc hắc nói với Phùng Ngạo Thiên:
- Xem ra lần này Ma Quân quyết định diện trừ gai độc. Lão phu sớm đã không vừa mắt với tên Thành Hoàng này. Lần này Vô Cực Ma Tông ta sẽ toàn lực ra tay, giúp Ma Quân giết người này.
Phùng Ngạo Thiên cười ha hả rồi chỉ vào Liệt Sơn:
- Liệt huynh ơi Liệt huynh, bổn Tông đang giúp Vô Cực Ma Tông ngươi, vậy mà ngươi lại nói như vậy, giống như bổn Tông được lợi rất lớn.
Huyết Ma Liệt Sơn lắc đầu nói:
- Đương nhiên là ngươi chiếm lợi lớn. Nếu như Vô Cực Ma Tông không để ý đến Thành Hoàng, chỉ cần đi đường vòng, tìm đường nhỏ mà đi, như vậy Thành Hoàng sao có thể làm khó dễ ta. Đây là vì Ma Quân nên mới làm như vậy.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cười ha hả nói:
- Giỏi cho Huyết Ma Liệt Sơn. Bổn Tông không nói lại ngươi, vậy coi như bổn Tông chiếm lợi từ ngươi đi. Nhưng hai tông bây giờ đã kết thành đồng minh, việc này không cần quá để ý.
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu, không nói nhiều.
Lúc này Đinh Hạo đột nhiên lạnh lùng nói:
- Ngoại trừ Thành Hoàng, tông chủ Âm Cơ của Âm Dương Hòa Hợp tông cũng phải giết.
Tất cả mọi người đều biết Âm Cơ từng ra tay ám sát Đinh Hạo. Người Vô Cực Ma Tông đương nhiên không nói gì. Nhưng đối với Luyện Ngục Ma Tông mà nói, mất một Âm Cơ cũng là tổn thất với bọn họ. Vì vậy ba người Vô Cực Ma Tông đều nhìn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, chờ lão mở miệng nói.
Phùng Ngạo Thiên thấy rõ ba người đang nhìn mình, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chẳng qua chỉ là tu vi Phân Thân Kỳ mà thôi, có ả hay không cũng không quan trọng với Luyện Ngục Ma Tông ta. Ngay cả cao thủ như Thành Hoàng, bổn Tông còn phải bỏ đi, tiểu tử không cần lo lắng.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, xem như đã phán Âm Cơ tội tử.
Thấy Phùng Ngạo Thiên đồng ý, Đinh Hạo cũng không nói nữa. Hắn biết Âm Cơ nhất định sẽ phục kích mình. Dù sao Âm Cơ thù mình như vậy, sao có thể bỏ qua cơ hội cuối cùng này. Lúc đó chính là ngày giỗ của ả.
Thấy Đinh Hạo không nói nữa, Phùng Ngạo Thiên nói:
- Chờ sau khi các ngươi rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, cao thủ bên phía bổn Tông sẽ tẩn trong đám người các ngươi. Chờ đám Thành Hoàng xuất hiện, sẽ cho một kích. Chúng ta sẽ bàn bạc về chi tiết, các ngươi thấy thế nào?
Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn, Đinh Hạo nhìn nhau. Huyết Ma Liệt Sơn mở miệng nói:
- Chúng ta cũng có ý này. Đã như vậy, bây giờ sẽ bàn chi tiết cục thể. Lần này đám Thành Hoàng nhất định phải chết.
Ba ngày sau, trong Vô Cực Ma Tông.
Sau cuộc bàn bạc lần trước với Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên về việc giết Thành Hoàng, người của Vô Cực Ma Tông đã thu dọn xong, hôm nay chính là ngày Vô Cực Ma Tông rời khỏi Đoạn Hồn Sơn.
Thấy môn nhân đang từ trong các phòng đi ra. Vô Cực Ma Tông bây giờ đã khác xưa, các môn nhân có thân phận đều có trữ vật giới chỉ. Mà đệ tử đời hai cũng đã có trữ vật thủ trạc. Chỉ có đệ tử đời ba mới đeo trữ vật đại.
Đám Hồ Thạc và Trương Lợi bởi vì có quan hệ với Đinh Hạo nên đều đeo trữ vật thủ trạc. Sư phụ Trần Lĩnh của Đinh Hạo lại có trữ vật giới chỉ. Chỉ cần là người có quan hệ gần với Đinh Hạo, bây giờ cả người đều là tài sản. Về pháp bảo và tài liệu tu luyện, Đinh Hạo không bao giờ keo kiệt với người của mình. Bọn họ nhìn một cái là biết hơn kém nhau.
Tài liệu ở ba mỏ quặng (quáng tràng) cũng được mấy người Đinh Hạo chia ra. Tu chân giả muốn di chuyển môn phái thực ra rất đơn giản, nhét các thứ cần thiết vào trữ vật giới chỉ... không có gì phiền phức cả.
Hôm nay Đinh Hạo mới biết đệ tử đời ba của Vô Cực Ma Tông đã có hơn 50 người. Nhiều gấp mấy lần khi hắn mới gia nhập môn phái. Hơn nữa tất cả đều là kẻ có tư chất. Nếu so sánh với các môn phái khác trong Đoạn Hồn Sơn, Vô Cực Ma Tông là ít người nhất, nhưng thực lực lại không hề thua kém.
Huyết Linh – đệ tử của Huyết Ma Liệt Sơn chỉ sau một thời gian không gặp, bây giờ đã đạt đến cảnh giới Tâm Động trung kỳ. Tốc độ này đã rất nhanh. Xem ra hắn được Huyết Ma Liệt Sơn bố trí tu luyện ở đâu đó. Bây giờ tông phái di chuyển nên mới mò ra.
Mà đồ đệ của Tử Mộc tam lão cũng như vậy, tiến bộ rất nhanh. Xem ra tam lão cũng dồn không ít tâm huyết vào đồ đệ.
Thấy mọi người đã tập trung đông đủ, Huyết Ma Liệt Sơn phất tay, không nói gì, bay lên trời. Các vị trưởng lão chỉ huy môn nhân bay lên. Vô Cực Ma Tông rời khỏi Đoạn Hồn Sơn.
Trong Vô Cực Ma Tông có rất nhiều đệ tử chưa thể bay. Cho nên bọn họ do sư phụ mang theo, tốc độ hiển nhiên chậm hơn nhiều.
Đến chân núi Đoạn Hồn Sơn, người của Luyện Ngục Ma Tông và các môn phái khác trên Đoạn Hồn Sơn đều đã đến. Thành Hoàng cũng ở trong số đó.
Những người này đều đến tiễn Vô Cực Ma Tông. Mặc dù Vô Cực Ma Tông có nhiều mâu thuẫn với các tông phái, nhưng bây giờ Vô Cực Ma Tông phải rời đi, cuộc tiễn đưa là cần thiết. Dù cho tâm trạng khác nhau, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ không muốn.
Thấy mọi người đã đi trước, Huyết Ma Liệt Sơn, Độc Ma và tám vị trưởng lão vội vàng từ trên không trung hạ xuống, cảm ơn đoàn người đã đến tiễn, sau đó là mấy lời khách sáo.
Đinh Hạo ở bên cũng mỉm cười nhìn đám người, hắn thầm đánh giá từng người.
Vừa quan sát mới phát hiện có những người đúng là rất vui. Đối với các tông phái nhỏ mà nói, Vô Cực Ma Tông tàn ác đi càng xa càng tốt, bọn họ đỡ khó khăn. Mấy trưởng lão Luyện Ngục Ma Tông cũng là như vậy. Bọn họ biết nếu Vô Cực Ma Tông tiếp tục phát triển ở Đoạn Hồn Sơn, sau này nhất định sẽ có tranh đấu.
Lần tụ tập vừa rồi của Đạo Ma lục tông, Vô Cực Ma Tông đã thể hiện thực lực của mình ra trước mặt mọi người. Các trưởng lão Luyện Ngục Ma Tông bây giờ cũng không có ai dám coi thường thực lực Vô Cực Ma Tông. Cũng không muốn tùy tiện đối đầu với Vô Cực Ma Tông. Dù sao mình nếu có thằng thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Nên tình huống bây giờ đáng để ăn mừng.
Thấy mọi người vẫn còn nói những lời khách khí với nhau, Phùng Tinh Nhiên từ trong Luyện Ngục Ma Tông đi ra, chạy đến bên Đinh Hạo. Quan hệ giữa hai người, tất cả mọi người đều biết. Vì thế thấy Phùng Tinh Nhiên đi về phía Đinh Hạo, không ai nói gì, còn cảm thấy rất bình thường.
Chỉ có mình Thành Hoàng, hắn nhìn chằm chằm Phùng Tinh Nhiên.
Phùng Tinh Nhiên đi đến bên cạnh Đinh Hạo, yêu kiều quát lên một tiếng:
- Tiểu tử đừng có mà nghĩ rời khỏi Đoạn Hồn Sơn là vứt được bổn cô nương đi. Nói cho huynh, không lâu nữa bổn cô nương sẽ giết đến Tam Châu Nhất Đảo tìm huynh. Ha ha, huynh phải đợi muội đó.
Đinh Hạo cười cười, ra vẻ vô tình nhìn Thành Hoàng, mở miệng nói với Phùng Tinh Nhiên:
- Yên tâm, ta biết mà. Chờ Vô Cực Ma Tông yên ổn, lúc nào cũng hoan nghênh ma nữ đến.
Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên cười hì hì, đắc ý nhìn Đinh Hạo, nói:
- Thế còn được. Nếu không bổn cô nương nhất định không bỏ qua cho huynh.
Nói xong lời này, Phùng Tinh Nhiên một lần nữa về bên cạnh Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, nhưng mắt vẫn nhìn Đinh Hạo.
Sau khi Phùng Tinh Nhiên rời đi, Đinh Hạo mới phát hiện Thành Hoàng rời mắt. Đinh Hạo cười cười, hắn biết Thành Hoàng đang nghĩ gì.
Sau khi mình nói bí mật của Tuyệt sát ma trận cho Phùng Tinh Nhiên; Phùng Tinh Nhiên có Tuyệt sát ma trận coi như đã rất an toàn. Nếu Phùng Tinh Nhiên đi cùng mình, chỉ cần lúc nguy cấp , Phùng Tinh Nhiên thi triển Tuyệt sát ma trận. như vậy Thành Hoàng có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không làm gì được mình. Như vậy kế hoạch phục kích Vô Cực Ma Tông của hắn cũng hoàn toàn thất bại.
Vì vậy khi Thành Hoàng thấy Phùng Tinh Nhiên đi đến gần Đinh Hạo, trong lòng nhất định rất lo lắng. Đến khi Phùng Tinh Nhiên rời khỏi Đinh Hạo, hắn mới yên tâm. Hắn nghĩ nếu không có Phùng Tinh Nhiên, như vậy Vô Cực Ma Tông nhất định sẽ không thể tồn tại.
Mà lúc này Huyết Ma Liệt Sơn đã nói xong với đám người Phùng Ngạo Thiên, hai người đưa mắt nhìn nhau. Huyết Ma Liệt Sơn thi lễ với mọi người, cười cười nói:
- Vô Cực Ma Tông ta chính thức rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, cảm tạ các vị chiếu cố Vô Cực Ma Tông ta trong thời gian qua.
Huyết Ma nói thế, ngoại trừ mấy người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, tất cả còn lại đều lộ vẻ quái dị, nhưng đều thi lễ lại. Dù sao với thân phận của Huyết Ma Liệt Sơn, nói ra lời này hầu hết là có ý châm chọc.
Nói xong, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên dặn tám trưởng lão Vô Cực Ma Tông, sau đó bay lên trời.
Thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đã động, mọi người cũng đều bay về phía Tam Châu Nhất Đảo.
Vừa mới đi được nửa canh giờ, ra khỏi Đoạn Hồn Sơn một đoạn, Vô Cực Ma Tông dừng lại ở Thương Mang sơn.
Một khắc sau, mấy tiếng xé gió từ xa xa truyền đến. Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Đinh Hạo cười cười, biết đám người Phùng Ngạo Thiên theo hẹn mà đến.
Quả nhiên không lâu sau đám người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đã đến. đến nơi, ngoại trừ Phùng Tinh Nhiên, Thiên Yêu Niếp Thiên, vợ chồng Cừu Mãnh, còn có ba cao thủ khác tương đương với vợ chồng Cừu Mãnh. Ba người này trước đây Đinh Hạo chưa từng gặp. Xem ra đây là thực lực ẩn của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên.
Thấy mấy người đến đây đều có tu vi Hợp Thể Kỳ (ngoại trừ Phùng Tinh Nhiên) Huyết Ma Liệt Sơn và Đinh Hạo nhìn nhau, không khỏi kinh hãi. Thầm nghĩ Luyện Ngục Ma Tông quả nhiên quá mạnh. Chỉ riêng thế lực của Phùng Ngạo Thiên đã như vậy. Khó trách Luyện Ngục Ma Tông có thể đứng trên đỉnh Ma Đạo hàng ngàn năm.
Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo đang kinh ngạc, cười hì hì đi đến cạnh hắn, nói:
- Đây là ba bạn rất tốt của phụ thân muội. Mới về Đoạn Hồn Sơn không lâu, sau khi về lại bắt đầu bế quan. Hơn nữa ba người này có thù với Thành Hoàng. Lần này bởi vì chuyện khẩn cấp nên mới xuất quan. Bổn cô nương muốn xem Thành Hoàng lần này chết như thế nào.
Nghe Phùng Tinh Nhiên giải thích, Đinh Hạo gật đầu nói:
- Lần này nếu Thành Hoàng dám đến, vậy nhất định sẽ chết.
Phùng Tinh Nhiên cười hì hì nói:
- Tốt nhất giải quyết hai huynh đệ Thành Hùng, Thành Giao luôn. Chúng đến đông đủ, chúng ta thu thập hết. Lúc đầu hai thằng này dựa vào Thành Hoàng mà quấn lấy bổn cô nương, phiền chết được.
Đinh Hạo nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
- Nghe nói Thành Hùng đã khôi phục, lần này nếu hắn dám xuất hiện, với thù hận của hắn và ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giết ta.
- Đúng, Thành Hùng mấy hôm trước đã xuất hiện, hơn nữa thương thế đã khôi phục hoàn toàn, tu vi cũng tiến thêm một bước. Tiểu tử huynh đừng có mà xem thường.
Phùng Tinh Nhiên nói.
Đinh Hạo cười khinh bỉ, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng hắn? Cho dù tu vi hắn tăng một bước thì cũng sao chứ. Lần này chỉ cần hắn dám xuất hiện, hắn nhất định phải chết. Lần trước có Thành Hoàng cứu hắn. Bây giờ chính Thành Hoàng còn chưa chắc đã giữ được mạng, Thành Hùng sao có thể sống.
Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên nghĩ thấy cũng đúng. Đinh Hạo không phải kẻ kiêu căng, không nắm chắc tuyệt đối không nói như vậy. Mặc dù Thành Hùng có tiến bộ, nhưng Đinh Hạo tiến bộ còn lớn hơn. Bây giờ ngay cả Bạch Tâm Tĩnh đứng đầu trong giới trẻ Tây Đại lục còn bị Đinh Hạo đánh bại. Thành Hùng đáng gì.
Lúc này Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên thấy Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên đang nói chuyện với nhau, đột nhiên mở miệng nói:
- Tinh nhiên trốn trong đám đệ tử đời ba của Vô Cực Ma Tông. Đừng để Thành Hoàng phát hiện ra sơ hở.
Phùng Tinh Nhiên lè lưỡi, bất mãn nói với Phùng Ngạo Thiên:
- Con biết rồi.
Sau khi nói xong, Phùng Tinh Nhiên chớp mắt đầy quyến rũ với Đinh Hạo, chạy về phía Hồ Thạc.
Trong Vô Cực Ma Tông, Phùng Tinh Nhiên cũng biết Hồ Thạc. Lần trước khi Đinh Hạo rời khỏi Đoạn Hồn Sơn đi đến Di Thiên Chiểu Trạch tìm Huyết Ma Liệt Sơn, hắn đã bảo Hồ Thạc liên lạc với Phùng Tinh Nhiên. Cho nên hai người biết nhau.
Chờ Phùng Tinh Nhiên ẩn mình vào đám đệ tử đời ba, ngay cả Đinh Hạo cũng không phát hiện ra Phùng Tinh Nhiên ở đâu. Đệ tử đời ba của Vô Cực Ma Tông có hơn 50 người, nếu tập trung lại, mà Phùng Tinh Nhiên lại ẩn mình, như vậy không thể phát hiện ra nàng. Dù sao đám người Thành Hoàng cũng không có năng lực nhìn xuyên, không thể nhìn thấy nàng.
Lúc này đám người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng cười ha hả, sau đó bạch quang lóe lên. Khi Đinh Hạo nhìn thấy rõ, phát hiện quần áo, mặt mũi bọn họ đã có thay đổi. Nếu không nhìn kỹ thực sự khó có thể phát hiện là mấy người vừa rồi. Càng lạ là khí tức cao siêu của bọn họ cũng biến mất không còn.
Lúc này trưởng lão Trương Hoàng của Vô Cực Ma Tông đã cung kính đưa quần áo đệ tử đời ba lên. Sau khi mấy người này mặc vào, nhìn lại, thấy bọn họ rất giống đệ tử đời ba.
Mặc dù sớm nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói sẽ dùng thuốc để cải trang, ẩn được hình dạng và khí tức. Nhưng Đinh Hạo tận mắt nhìn thấy không khỏi kinh ngạc. Môn phái lớn quả nhiên là cái gì cũng có, mình là một con ếch ngồi đáy giếng.
Thấy mọi người kinh ngạc, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cười đắc ý:
- Sao, bây giờ bổn Tông chỉ cần bay ở giữa đám đệ tử đời ba, Thành Hoàng có thể phát hiện ra bổn Tông sao?
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu nói:
- Đừng nói là Thành Hoàng, mà lão phu cũng khó nhận ra Ma Quân. Biến thể đan đúng là có linh hiệu.
Phùng Ngạo Thiên cười ha hả một tiếng:
- Đương nhiên rồi, đây là bổn Tông mấy hai ngàn thượng phẩm tinh thạch mới mua được từ Tụ Bảo Tông. Vì Thành Hoàng, bổn Tông coi như bỏ cả máu.
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu nói:
- Đã như vậy thì làm phiền các vị một lát. Thời gian không dài, nếu kéo dài quá sợ đám Thành Hoàng sẽ nghi ngờ.
Nghe Liệt Sơn nói như vậy, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng không dám chần chờ, lẩn vào giữa đám đệ tử đời ba.
Thấy đã chuẩn bị xong, mọi người lại lên đường.
.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cafeshop
Tác giả :Nghịch Thương Thiên Chương : 187:Đại chiến tái khởi
Biên dịch : Võ Gia Trang
Nguồn : *********.com
Lại phi hành ba canh giờ, đám người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ẩn vào trong số đệ tử đời ba của Vô Cực Ma Tông, bây giờ dù muốn nhìn kỹ cũng không phát hiện ra tung tích bọn họ.
Đang phi hành, đột nhiên Huyết Ma Liệt Sơn nhướng mày, ngừng lại. Thấy Huyết Ma Liệt Sơn ngừng lại, mọi người cũng đều ngừng lại.
Quay đầu lại nhìn quanh, Huyết Ma Liệt Sơn cười lạnh một tiếng:
- Đến.
Huyết Ma Liệt Sơn nói vậy, mọi người đều biết Thành Hoàng rốt cuộc đã xuất hiện. Đám đệ tử hầu hết do sư phụ mang theo nên tốc độ phi hành rất chậm. huống hồ người Vô Cực Ma Tông cũng không tận lực chạy đi. Biết đám Thành Hoàng sẽ chặn đường nên bọn họ còn giảm tốc độ.
Vì vậy Thành Hoàng đương nhiên sẽ mau chóng đuổi kịp. Nếu người Vô Cực Ma Tông toàn lực phi hành, sợ rằng Thành Hoàng phải tốn chút thời gian mới có thể đuổi kịp.
Quả nhiên Huyết Ma Liệt Sơn vừa dứt câu, phía xa xa đã truyền đến tiếng xé gió dồn dập.
Huyết Ma Liệt Sơn và Đinh Hạo nhìn nhau cười, không hề khẩn trương.
Một lát sau tiếng ngự kiếm phi hành đã trở nên rõ ràng. Ánh mắt đám Đinh Hạo nhìn theo.
Chỉ thấy hơn mười người từ phía xa xa bay tới. Người đứng đầu chính là Thành Hoàng. Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, có lẽ đã cho rằng mình nắm chắc phần thắng.
Lão già lùn bên cạnh Thành Hoàng, Đinh Hạo đã gặp qua một lần. Đúng là trưởng lão lần trước đã cùng Thành Hoàng vây công Huyết Ma Liệt Sơn. Phía sau bọn họ còn có hai lão già tu vi cao thâm, xem ra thực lực tương tự Thành Hoàng. Đinh Hạo chưa từng gặp hai người này, có lẽ đây là lực lượng ẩn của Thành Hoàng.
Sau cùng là ba người ẩn trong đám sương mù. Đinh Hạo biết trong đó có hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa, người còn lại không biết là ai. Nhưng nhất định là ở tông phái khác, nếu không sẽ không giấu đầu giấu đuôi như vậy.
Mà hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao có thù với Đinh Hạo cũng xuất hiện trong đội hình. Bọn chúng dùng ánh mắt căm thù nhìn Đinh Hạo. Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy Đinh Hạo đã sớm chết trăm lần.
Đoàn người nhanh chóng bay đến gần Vô Cực Ma Tông. Thấy Vô Cực Ma Tông đứng im tại chỗ, bọn chúng trong nháy mắt đã vây lại.
Thấy đã lập được vòng vây, Thành Hoàng không nói gì, chỉ ngửa mặt lên trời cười đắc ý.
Mà đám người Đinh Hạo thấy mình đã bị vây lại nhưng cũng không nói gì, chỉ cổ quái nhìn Thành Hoàng đang rất đắc ý.
Một lát sau, Huyết Ma Liệt Sơn không còn kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng:
- Cười có tác dụng gì. Thành trưởng lão đã tiễn Vô Cực Ma Tông ta dưới chân Đoạn Hồn Sơn, chẳng lẽ vẫn tháy chưa đủ, muốn tiễn thêm lần nữa. Điều này đúng là làm lão phu ngạc nhiên.
Huyết Ma Liệt Sơn nói như vậy, người bên phía Thành Hoàng cùng cười lớn. Thành Hoàng còn ôm bụng cười.
Một lát sau, Thành Hoàng ưỡn lưng, chỉ vào Huyết Ma Liệt Sơn, cười lớn:
- Không sai, lão phu đúng là đến tiễn các ngươi. Chẳng qua lão phu đến tiễn các ngươi xuống địa ngục.
Thành Hoàng nói như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn đã cười lạnh nói:
- Chỉ bằng ngươi? Thành Hoàng ngươi có mạnh miệng quá không vậy?
Thành Hoàng lắc đầu nói:
- Một mình ta đương nhiên không phải đối thủ của Huyết Ma ngươi.
Dứt lời, Thành Hoàng xoay người lại, để mọi người phía sau tiến lên. Hắn cười nói:
- Vì vây ngươi, lần này lão phu đã huy động bảy cao thủ đứng đầu, có thể nói là dốc hết lực lượng. Nếu không thể giết chết Vô Cực Ma Tông ngươi, lão phu sau này cũng không cần tiếp tục sống nữa.
Đinh Hạo cười ha hả một tiếng, từ phía sau đi ra, nói với Thành Hoàng:
- Hành vi hèn hạ của ngươi, sau này đừng sống làm gì, con chó đáng thương.
Đinh Hạo nói thế, người bên phía Thành Hoàng đều biến sắc. Thành Hoàng âm độc nhìn Đinh Hạo, lạnh lùng nói:
- tiểu tử không biết trời cao đất dày. Lát nữa lão phu sẽ cho ngươi nếm thử tất cả cực hình trong thiên hạ. Lão phu xem ngươi còn có thể mạnh miệng không?
Đinh Hạo cười hắc hắc lắc đầu nói:
- Ta chờ cực hình của ngươi.
Lúc này hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao từ phía sau đi ra, ác độc nhìn Đinh Hạo. Thành Hùng lạnh lùng nói với Đinh Hạo:
- Đinh Hạo, lần này ngươi chết chắc. Mối thù lần trước ta sẽ đòi lại.
Đinh Hạo cười khinh bỉ, nhìn Thành Hùng, nói:
- Tên tướng bại trận mà cũng dám mạnh miệng. Chỉ bằng ngươi mà cũng dám đấu với ta. Ngươi lấy gì mà đòi đấu với ta. Ngày đó ngươi đáng lẽ đã phải chết, nhưng lại kéo dài được đến bây giờ. Hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Đinh Hạo nói thế, đám người Thành Hoàng đều lớn tiếng cười to, nhìn Đinh Hạo như thấy thằng đên vậy. Thành Hùng nhìn Đinh Hạo:
- Ngươi cho rằng Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn có thể giữ được ngươi sao. Hai người này hôm nay nhất định sẽ chết. Ngươi đừng hy vọng. Bắt đầu từ hôm nay, Vô Cực Ma Tông ngươi sẽ xóa tên trong Tu chân giới.
Đinh Hạo cười cười khinh bỉ không thèm nói. Chỉ nhìn đám người bên phía Thành Hoàng, từ từ lấy Nghịch Thiên Ma Kiếm trong trữ vật giới chỉ ra.
Thấy Đinh Hạo dùng hành động thể hiện nội tâm, Thành Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ cần Vô Cực Ma Tông ngươi dâng tất cả tài vật, dâng bí mật Tuyệt sát ma trận cho lão phu, lão phu hôm nay sẽ không hành hạ các ngươi, cho các ngươi cái chết thoải mái.
Huyết Ma Liệt Sơn lắc đầu, Pháp luân xuất hiện trong tay, cười lớn. Huyết Ma Liệt Sơn nói với Thành Hoàng:
- Bớt nói nhảm, đánh thì đánh đi. Lão phu hôm nay muốn xem ngươi có tiến bộ hay không.
Huyết Ma Liệt Sơn nói vậy đã không có đường để lui. Thành Hoàng cũng gật đầu, bay về phía Huyết Ma Liệt Sơn. Lão già lùn bên cạnh hắn cũng đi theo, lao về phía Huyết Ma Liệt Sơn.
Dù sao mọi người đều biết nếu một đánh một, Thành Hoàng hắn không có nửa phần thắng. Nhưng hai đánh một, Huyết Ma Liệt Sơn lại đau đầu.
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu nói:
- Ngươi quả nhiên vẫn không dám lấy một chọi một.
Thành Hoàng không để ý đến lời lẽ đầy khinh bỉ của Liệt Sơn, chỉ nói:
- Lão phu không ngu.
Sau đó tốc độ được tăng lên, rất nhanh đến gần Huyết Ma Liệt Sơn. Người phía sau hắn cũng nhanh hơn. Chỉ thấy hai người như điện lao về phía Huyết Ma Liệt Sơn.
Lúc này Huyết Ma Liệt Sơn đã ngửa mặt lên trời cười lớn, phát ra tiếng huýt sáo người không phải người, thú không phải thú. Huyết Ma Liệt Sơn không lùi mà tiến, đột nhiên bay bắn đến trước mặt hai người Thành Hoàng.
Huyết Ma Liệt Sơn vừa động, huyết khí bắn ra xung quanh. Không ai có thể thấy rõ thân hình của hắn.
Thấy Thành Hoàng đã động, hai lão già xa lạ nhìn nhau cười, bay lên trời, lao về phía Vô Cực Ma Tông.
Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng cười cười, cả người đột nhiên phát ra hàng trăm hàng ngàn đạo hắc tuyến. Độc Ma Vương Diệc Hàn biến mất trong không trung, sau đó đã đến trước mặt hai người kia.
Chỉ trong nháy mắt, Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn đã đánh với đám Thành Hoàng.
Vào lúc này, bề ngoài Vô Cực Ma Tông không có cao thủ tuyệt đỉnh nào nữa. Mà bên phía Thành Hoàng còn có ba cao thủ giấu đầu giấu đuôi chưa ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Vô Cực Ma Tông. Những người phía sau bọn chúng đều bay ra, nhảy vào chiến trường.
Mà lúc này Thành Hùng lại vô cùng đắc ý nhìn Đinh Hạo, cười ha hả, rút phi kiếm ra.
Thấy Thành Hùng rút phi kiếm, Đinh Hạo cười nói:
- Ngươi muốn đánh với ta, một mình ngươi?
Nghe Đinh Hạo nói vậy, mặt Thành Hùng tái đi. Thành Giao bên cạnh hắn tức giận gầm lên:
- Đừng nói nhảm với tiểu tử đó, hai huynh đệ chúng ta hợp sức giết nó.
Thành Hùng nghe Thành Giao nói như vậy, gật đầu. Hai người bay về phía Đinh Hạo.
Thấy bọn chúng đã động, Đinh Hạo cười cười:
- Thì ra là vậy. Thành gia các ngươi sớm đã quen lấy nhiều thắng ít. Ta sớm đã nói với tu vi của ngươi sao đám một chọi một với ta. Hắc hắc, quả nhiên không ngoài suy đoán.
Thấy Đinh Hạo châm chọc mình, hai người Thành Hùng Thành Giao không nói gì, chỉ tăng thêm tốc độ, rất nhanh đã đến cạnh Đinh Hạo.
Lúc này Đinh Hạo cười lạnh một tiếng, Nghịch Thiên Ma Kiếm mang theo kiếm khí tận trời vung lên:
- Cho dù hai huynh đệ các ngươi hợp sức cũng không đáng gì. Các ngươi chết chắc.
Vừa dứt lời, Đinh Hạo nhoáng lên, trong nháy mắt lao về phía hai tên. Trong không trung chỉ lưu lại một chuỗi tàn ảnh. Khi hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao có phản ứng, Đinh Hạo đã quỷ dị xuất hiện sau lưng chúng.
Lúc này hai người vẫn duy trì động tác lao về trước, muốn quay đầu lại cũng không thể. Chỉ có thể liều mạng ngự phi kiếm lao về trước, không dám quay đầu lại.
Tốc độ bọn chúng nhanh nhưng Nghịch Thiên Ma Kiếm của Đinh Hạo còn nhanh như chớp. Chỉ trong nháy mắt đã vượt qua hai người. Thấy hai tên này đưa lưng về phía mình, Đinh Hạo cười ha hả, tay trái bắn ra năm đạo cương khí, đánh về phía hai tên này.
Hai người cảm nhận biến hóa sau lưng, hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao biến sắc, bất đắc dĩ xoay người lại. Vừa lúc năm đạo cương khí đã đánh tới mặt.
Hai tên biến sắc, vội vàng vung kiếm ngăn lại, cũng vận chân khí hộ thân.
Chỉ nghe mấy tiếng “đương đương” vang lên, hai huynh đệ Thành Hùng lui về sau mấy trượng. Mà Đinh Hạo cũng bị dừng lại trong giây lát. Nhưng hắn rất nhanh lao theo.
.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cafeshop
Tác giả : Nghịch Thương Thiên Chương : 188: Tiên sát lưỡng nhân
Biên dịch : Võ Gia Trang
Nguồn : *********.com
Hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao vừa thấy động tác này của Đinh Hạo, không khỏi khiếp sợ. Bọn chúng không ngờ được chỉ có một khoảng thời gian ngắn mà thực lực Đinh Hạo lại đạt đến mức kinh khủng đến vậy. Vốn tưởng rằng hai huynh đệ mình liên thủ, Đinh Hạo nhất định phải chết. Đâu ngờ rằng lại không phải như vậy.
Nghĩ là nghĩ, hai người không dám dừng lại, thấy Đinh Hạo như quỷ mỵ đến gần, cả hai đều hét lên. Thân hình đang lui lại chẳng những không ngừng lại mà còn tăng tốc. Khi Đinh Hạo đến nơi, bọn chúng đã lui về sau bảy trượng.
Cười ha hả một tiếng, Đinh Hạo nói:
- Chạy nhanh thật.
Vừa dứt lời, Đinh Hạo nhoáng lên, vận chuyển Cửu U Quỷ Mị Quyết. Hai Đinh Hạo đột nhiên xuất hiện, chia làm hai hướng đuổi theo hai người.
Thấy biến hoá như vậy, hai huynh đệ liếc mắc nhìn nhau, thân hình đang chia ra lập tức đến gần nhau. Bọn chúng biết nếu cách nhau quá xa, như vậy Đinh Hạo một kích phá vỡ. Vì vậy chỉ có một cách duy nhất đó là liên thủ, có lẽ còn có thể chống lại được Đinh Hạo.
Đinh Hạo thấy bọn họ có hành động như vậy, biết bọn họ có suy nghĩ gì. Hắn không gấp, chờ hai người đến gần nhau, Nghịch Thiên Ma Kiếm cũng được hắn thu vào trong tay. Giữa hai tay đột nhiên xuất hiện hai luồng ma viêm đỏ rực, vừa nóng vừa lạnh giao nhau.
Đến khi hai người đứng sát cạnh nhau, Đinh Hạo vung tay lên, hai đạo ma viêm đánh tới. Màu tím đánh úp vào Thành Hùng, màu đỏ đánh úp vào Thành Giao. Hai đạo ma viêm tạo thành một vệt sáng dài trong không trung, lóe lên lao vào hai người.
Hai người Thành Hùng Thành Giao vừa thấy tốc độ của ma viêm cũng không nhanh, nhìn nhau, gật đầu. Bọn chúng cùng phát ra hai đạo kiếm quang, đánh về phía ma viêm của Đinh Hạo.
Thấy kiếm quang sắp đánh vào ma viêm, Đinh Hạo cười cười, đánh ra hai đạo pháp quyết. Ma viêm vốn đang bay thẳng đột nhiên vòng quanh, đang theo đường thẳng đột nhiên thành đường cong, vòng qua kiếm quang mà hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao phát ra. Kiếm quang vừa mới vừa vặn đánh trượt, đánh vào khoảng không. Chờ khi hai người thấy không ổn, ma viêm đang chậm đột nhiên trong nháy mắt tăng tốc, chỉ nháy mắt đã đến trước mắt bọn chúng.
Đúng lúc này hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao mới biết, khoảng cách giữa mình và Đinh Hạo càng lúc càng dài. Mình mặc dù tiến bộ, nhưng Đinh Hạo đã đạt đến cảnh giới không biết. Một cảm giác chán nản, uể oải đã dâng lên trong lòng hai người.
Thấy ma viêm đến gần người, chỉ có thể lui lại và vận cương tráo hộ thân. Nhưng bọn chúng lui lại nhanh, tốc độ ma viêm càng nhanh hơn.
Ngay khi ma viêm sắp đến gần hai người, đột nhiên có một người ở bên cạnh lao ra, nâng tay lên phát ra hai đạo kiếm khí. Trong nháy mắt đã đánh trúng ma viêm Đinh Hạo phát ra.
Bởi vì người này đột nhiên ra tay, Thành Hùng Thành Giao mới thoát được một kiếp. Nếu không hai thằng dù không chết cũng bị lột một lớp da.
Chờ Đinh Hạo ngừng lại, mới phát hiện kẻ vừa ra tay là phụ thân của Thành Hùng Thành Giao, khó trách người này kịp thời ra tay cứu giúp. Người này nhất định đã quan sát từ lâu, nếu không sẽ không lựa chọn được cơ hội kịp thời như vậy.
Đinh Hạo cười lạnh lùng, châm biếm nói:
- Thành gia các ngươi quả nhiên kẻ nào cũng vô sỉ, đúng là kẻ nào cũng như nhau. Khó trách vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới người ta.
Đinh Hạo vừa nói như vậy, mấy người Thành gia đều biến sắc, giống như Đinh Hạo nói trúng nỗi đau. Không lâu trước đây, bọn họ biết Thành Hoàng đã vô vọng với lần tranh đoạt tông chủ này. Bọn họ không đấu được Luyện Ngục Ma Quân, vì vậy mới trút giận vào Vô Cực Ma Tông.
Bây giờ bị Đinh Hạo nói như vậy càng thẹn quá hóa giận. Không để cho Đinh Hạo nói tiếp, hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao một lần nữa vọt tới. Mà phụ thân của chúng ở bên cạnh càng nhìn chằm chằm trận chiến. Nhưng bây giờ vì thân phận nên không lập tức ra tay với Đinh Hạo. Hắn chỉ đứng bên cạnh quan sát mọi cử động của Đinh Hạo, không dám thả lỏng một giây phút nào.
Lúc này Đinh Hạo biết có người này ở bên quan sát, mình cũng không dễ dàng gì giết chết hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao. Vì thế cũng không gấp, vừa đánh vừa phân tâm quan sát tình hình giữa sân. Bởi vì Đinh Hạo có thực lực cao hơn hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao một bậc, thân pháp càng quỷ dị khó lường, bây giờ lại dùng biện pháp du đấu, nên rất dễ dàng.
Nhưng Đinh Hạo mặc dù thoải mái, nhưng hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn đã bắt đầu cố hết sức. bây giờ hai người đều bị đối thủ vây công. Huyết Ma Liệt Sơn còn đỡ chút. Nhưng Độc Ma Vương Diệc Hàn đã bắt đầu rơi vào nguy hiểm.
Nhưng cũng may Độc Ma Vương Diệc Hàn lại có độc công đáng sợ. Hai người này rõ ràng có cơ hội đánh trúng Độc Ma Vương Diệc Hàn, nhưng lúc mấu chốt lại e sợ độc công cao siêu của hắn mà phải tránh xa. Đúng là vì như vậy nên Độc Ma Vương Diệc Hàn mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Chẳng qua theo trận chiến càng lúc càng kịch liệt, Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn bắt đầu mơ hồ dẫn đối thủ về phía Vô Cực Ma Tông. Đám người Thành Hoàng chỉ cho rằng Vô Cực Ma Tông chỉ có hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn là chống nổi mình, những kẻ khác căn bản không đáng gì.
Bởi vì không phải e ngại có người ẩn núp sau đó, bọn chúng liền trực tiếp đuổi theo hai người bay đến khu vực của mọi người Vô Cực Ma Tông, càng cười điên cuồng.
Thấy tình huống đã gần tiếp cận suy tính của mình. Đinh Hạo mới yên tâm. Lúc này Đinh Hạo nhìn sang thì thấy hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao vẫn đang đuổi sát theo mình.
Ánh mắt Đinh Hạo thay đổi, Nghịch Thiên Ma Kiếm vừa bị hắn thu hồi đã đột nhiên xuất hiện. Vừa thấy Đinh Hạo lấy Nghịch Thiên Ma Kiếm ra, ba cha con Thành Hùng Thành Giao đều nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đinh Hạo.
Thấy ba người đang tập trung tinh thần chú ý, Đinh Hạo cười ha hả một tiếng. Theo tiếng cười, Đinh Hạo vốn đang trốn tránh liền đứng im không nhúc nhích trong không trung. Chờ hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao đến, hắn liền vung kiếm chém ra, Nghịch Thiên Ma Kiếm hóa thành hai đạo kiếm quang như độc xà lao về phía hai huynh đệ.
Theo kiếm quang phát ra, Đinh Hạo cũng không ngừng lại nữa, lóe lên lúc ẩn lúc hiện trong không trung, quỷ dị đến gần hai người. Khi còn cách hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao mười lăm trượng, hai tay đưa ra, mười đạo chỉ kình bắn nhanh ra.
Hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao đang né tránh kiếm quang hét lên một tiếng, bất ngờ không kịp phòng ngự đành phải lui lại, không dám ngừng lại một giây. Đúng lúc này, Đinh Hạo không biết xuất hiện bên trái hai người từ lúc nào. Đinh Hạo rốt cuộc xuất hiện như thế nào, hai người chưa từng phát hiện.
Khi phát hiện ra đã thấy kiếm khí ngập trời đập vào mắt, hai trượng xung quanh không có bất cứ chỗ nào an toàn cả.
Ngay lúc này phụ thân Thành Hùng Thành Giao đang đứng ngoài quan sát không nhịn được, một lần nữa lao tới. Nhưng mới bay được hai trượng đã bị người ngăn lại. Đây chính là Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương.
Thực lực người này cũng đã là Phân Thân Trung Kỳ, tương đương với Thiên Thi Thượng Nhân. Bây giờ đột nhiên thấy Âm Vô Xương lao tới, hắn vội vàng hét lớn:
- Mọi người ra tay.
Theo tiếng kêu này, đám người bên phía Thành Hoàng đang đứng im cũng lao về phía Vô Cực Ma Tông.
Nhưng người bên này đã chậm một bước. Chưa kịp chạy đến bên cạnh hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao, đã nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai huynh đệ bị kiếm khí của Đinh Hạo đánh bay ra xa, trên người đầy lỗ thủng. Trên người Thành Giao sâu hơn, trên người Thành Hùng nông hơn một chút mà thôi.
Hai người vừa bị đánh bay ra, Thành Hùng còn có thể miễn cưỡng trụ vững. Cảnh giới tu vi của hắn cũng khá cao nên chỉ bị thương nặng mà thôi. Nhưng Thành Giao đã tắt thở, ngã xuống mặt đất.
Chỉ trong nháy mắt hai huynh đệ Thành Hùng Thành Giao, một người thương nặng, một người chết thảm.
Mà Thành Hoàng và phụ thân Thành Hùng Thành Giao đang giao chiến đều kêu lên thảm thiết. Không thèm để ý đến đối thủ của mình, mắt tóe lửa lao về phía Đinh Hạo. Hai người đã tức giận đến cực điểm.
Vừa thấy Thành Giao đã chết, hai người đột nhiên mất lý trí, như con chó điên lao về phía Đinh Hạo. Đinh Hạo lạnh lùng đứng trên không trung, nhìn thoáng qua nhưng không lập tức bỏ chạy mà còn lao về phía Thành Hùng đã bị thương nặng.
Đinh Hạo rõ ràng là muốn giết người, giết chết Thành Hùng.
Thấy Đinh Hạo hung hãn đến như vậy, Thành Hoàng quát lạnh một tiếng, nói:
- Đinh Hạo, ngươi dám?
Thành Hoàng rất tức giận, nhưng Đinh Hạo đã phát ra hai đạo chỉ khí, bắn thủng tim Thành Hùng. Thấy Thành Hùng không thể sống nổi nữa, lúc này Đinh Hạo cười ha hả nói:
- Có gì không dám, ngươi có thể làm gì được ta?
Nói hết lời, Đinh Hạo hơi động. Khi đám Thành Hoàng chạy đến, Đinh Hạo đã rời xa. Đinh Hạo đã tính toán chính xác, hắn dựa vào tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, tuyệt đối có thể giết chết Thành Hùng sau đó rời khỏi nơi này.
Vì vậy Đinh Hạo cười lớn, rất nhanh lui về phía sau. Nhưng mới lui lại được hai trường đột nhiên một đạo kiếm quang chói mắt bắn tới. Đinh Hạo đang cười điên cuồng đột nhiên im bặt, biến sắc.
Tông chủ Âm Cơ – Âm Dương Hòa Hợp tông căm thù Đinh Hạo đến tận xương tủy đã ra tay. Càng đáng hận là từ đầu Đinh Hạo không phát hiện ra ả. Lúc này ả lại chọn trúng thời cơ, ra tay đánh lén như lần trước.
Mà lúc này Đinh Hạo mặc dù có thể tránh nhưng như vậy thân hình sẽ hơi dừng lại. Thành Hoàng ở phía sau sẽ đuổi đến kịp.
Lúc này Đinh Hạo đang rất nguy hiểm.
.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cafeshop