Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lão mặt đen ngồi trên ghế mé tả nói :
- Lão đệ! Đêm nay chúng ta bắt được mấy tên đáo để này mà chẳng mất chút sức lực nào?
Lão sức môi đui mắt cười ha hả nói :
- Đúng thế! Bây giờ bọn chúng mới biết hang Quỷ Khốc là lợi hại. Đại ca! Chúng ta hãy lấy trái tim tên phản đồ nhắm rượu nên chăng?
Lão mặt đen lắc đầu đáp :
- Thị là một đứa hoa tàn nhụy rữa, trái tim đã dơ bẩn rồi ăn mà làm gì? Ta nghe nói lão trọc Hoa Quang tu luyện lâu năm, lấy tim hắn mà nhắm rượu mới thú.
Đổng Uyển Vân nghe nói mừng thầm nghĩ bụng :
- Nếu không có Thiên Quỷ thay đổi chủ ý thì đêm nay ta khó thoát khỏi ma chưởng của chúng.
Nguyên lão ám xém mặt đen là Thiên Quỷ. Còn hỏng mắt sứt môi là Địa Quỷ.
Địa Quỷ cười đáp :
- Hay lắm! Tiểu đệ xin theo ý đại ca hãy móc trái tim Hoa Quang đại sư trước nướng chín nhắm rượu rồi hãy nướng thịt sau.
Địa Quỷ hạ lệnh cho hai tên đại hán đem một thùng nước lớn vào. Chúng lộ thết áo quần Hoa Quang đại sư bỏ vào thùng nước tắm rửa cho sạch.
Lúc này Hoa Quang đại sư đã hôn mê chẳng biết gì cả để mặc chúng muốn làm gì thì làm.
Chỉ trong khoảnh khắc, bốn tên đại hán lại khiêng vào một bồn lửa cháy đùng đùng đặt giữa nhà đại sảnh.
Trên bồn lửa đặt một cái giá sắt lớn và hai cái kim sắt để trên giá.
Hai tên đại hán trước khiêng Hoa Quang ở trong thùng nước ra.
Lăng Trung Ngọc thấy thế giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- “Nếu không ra tay giải cứu thì Hoa Quang đại sư tất bị chết thui”.
Đổng Uyển Vân hiểu rõ tâm ý chàng liền dùng phép truyền âm nhập mật nói :
- Nếu bây giờ mà tướng công xuất thủ thì cả cái mạng của chúng mình khó lòng bảo toàn được.
Lăng Trung Ngọc cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp :
- Tại hạ chẳng thể trông thấy người ta sắp chết mà không ra tay giải cứu.
Đổng Uyển Vân thở dài nói :
- Đó là cái nhân của đàn bà. Hãy chờ lát nữa là hết thẩy chúng ta chẳng một ai trốn thoát ách vận.
Giữa lúc ấy đột nhiên bên ngoài đại sảnh nổi lên mấy tiếng rú đinh tai nhức óc.
Thiên Địa nhị quỷ sắc mặt biến đổi.
Thiên Quỷ vội nói :
- Hãy tạm hoãn việc nướng lão trọc Hoa Quang lại, chuẩn bị đối phó với địch ngay tức khắc.
Lăng Trung Ngọc thấy vậy mừng thầm nghĩ bụng :
- “Hoa Quang đại sư chưa đến nỗi tuyệt mạng”.
Tiếng hú mỗi lúc một gần. Chỉ trong khoảnh khắc đột nhiên bóng đen thấp thoáng. Ba người đã tới nơi.
Lăng Trung Ngọc khẽ nghiêng đầu hé mắt nhìn ra thì thấy đúng là Địch Long, Thống Thiền thượng nhân và Long Chính Phong.
Hai tay Địch Long cầm hai cái đầu người. Lão quát lên một tiếng rồi liệng hai cái đầu máu chảy đầm đìa vào Thiên Địa nhị quỷ.
Thiên Địa nhị quỷ phất tay áo một cái. Hai đầu người rớt xuống.
Thiên Quỷ lớn tiếng quát :
- Ngươi là ai mà dám lớn mật sấn vào bản cốc?
Địch Long cười khanh khách hỏi lại :
- Thiên Địa nhị quỷ! Các ngươi không nhận ra được lão phu ư?
Địa Quỷ cười lạt đáp :
- Những hạng vô danh tiểu tốt thì ta biết thế nào được?
Địch Long cười ha hả nói :
- Hai chục năm trước ta đã cho ngươi một kiếm ở trên núi Thiên Sơn còn lưu lại cho tên ác đồ của ngươi một con mắt, chẳng lẽ ngươi quên rồi ư?
Địa Quỷ nghe nói liền quát hỏi lại :
- Té ra ngươi là Địch Long lão tặc ư?
Địch Long cười lạt đáp :
- Ngươi đã biết đại danh của lão phu mà sao chưa tự trói mình lại để xin tha mạng?
Thiên Quỷ bật tiếng cười quái gở hỏi :
- Ngày nay khác, ngày trước khác. Địch Long lão tặc! Ngươi thử coi lại trong nhà đại sảnh có ai đứng kia?
Địch Long cười ruồi đáp :
- Những bọn đầu trâu mặt ngựa, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ đều là hạng khốn kiếp.
Địa Quỷ quát lên :
- Tức chết người được! Mối thù nhát kiếm hai mươi năm trước đêm nay không trả không xong.
Hắn nói rồi rút thanh kiếm ra.
Thiên Quỷ vội kéo lão lại nói :
- Cần gì phải đến hiền đệ động thủ? Giết gà sao lại dùng đến dao mổ trâu?
Lão đảo mắt nhìn quanh rồi cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Hộ pháp của bản giáo đâu?
Một lão áo xanh ngồi mé tả đứng dậy nhìn Thiên Địa nhị quỷ chắp tay thi lễ đáp :
- Có ty chức đây!
Thiên Quỷ trỏ tay vào Địch Long đứng ngoài cửa nói :
- Huỳnh hộ pháp! Lấy ngay thủ cấp của Địch lão tặc đem vào ra mắt bản Giáo chủ.
Lão mặc áo thanh bào khom lưng đáp :
- Xin tuân lệnh!
Hắn vừa lạng người đi một cái đã vọt ra trước cửa nhà đại sảnh.
Địch Long nhìn kỹ thì lão áo xanh này nguyên là một tên đại đạo trên sông Trường Giang, họ Huỳnh tên gọi Vũ Phi. Lâu nay lão không bước chân vào chốn giang hồ nên không hiểu việc Huỳnh Vũ Phi đã quy đầu Thiên Địa nhị quỷ và làm Hộ pháp trong hang Quỷ Khốc.
Địch Long cười hỏi :
- Huỳnh huynh lâu nay vẫn bình yên chứ?
Huỳnh Vũ Phi cười lạt hỏi lại :
- Địch huynh đã nhận ra lão phu mà không có chút nhân tình.
Địch Long cười hỏi :
- Buông tha Huỳnh huynh chăng?
Huỳnh Vũ Phi cười khà khà đáp :
- Không phải là lão huynh buông tha cho tại hạ chạy đi, mà là lão huynh cắt cái thủ cấp giao cho tại hạ để tại hạ có đồ đem vào phúc trình Giáo chủ.
Địch Long tức giận nói :
- Té ra ngươi vẫn giữ lòng dạ giặc cướp lại còn ăn nói ngông cuồng! Đêm nay lão phu không thể tha thứ ngươi được nữa.
Lão quát lên một tiếng rồi hô :
- Lấy khí giới ra đi!
Huỳnh Vũ Phi rút thanh trường kiếm đánh soạt một tiếng, nói :
- Cung kính không gì bằng tuân mệnh.
Hắn vung trường kiếm rít lên veo véo.
Tay kiếm Địch Long cũng động thủ. Một luồng hàn quang nhanh như điện chớp đâm vào cổ họng Huỳnh Vũ Phi.
Chỉ trong nháy mắt hai người đã trao đổi đến chục chiêu.
Huỳnh Vũ Phi đang ở địa vị chủ động chuyển sang thế bị động. Hắn ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm :
- “Kiếm pháp của Địch Long đã học được đến chỗ ảo diệu của phái Thiên Sơn. Ba mươi sáu chước, chạy là thượng sách”.
Hắn chém hờ một kiếm rồi lạng mình chạy qua mé tả.
Địch Long lớn tiếng quát :
- Chạy đâu cho thoát.
Bỗng thấy hàn quang lấp loáng. Một tiếng rú thê thảm vang lên.
Huỳnh Vũ Phi bị chặt từ bả vai thẳng xuống.
Thiên Địa nhị quỷ thấy thế không khỏi thộn mặt ra.
Bao nhiêu tay cao thủ Thiên Địa giáo ở trong nhà đại sảnh đều sợ bở vía.
Địch Long ngửa mặt lên cười ha hả nói :
- Thiên Địa nhị quỷ! Các ngươi không ra đây, còn chờ lão phu vào nhà lấy đầu nữa chăng?
Địa Quỷ tức giận quát lên :
- Địch Long lão tặc! Chớ vội ngông cuồng! Lão phu ra giết cái mạng chó má của ngươi đây!
Địa Quỷ toan băng mình vọt ra thì đột nhiên thấy bóng người thấp thoáng.
Năm đại hán chạy tới. Tên nào cũng chắp tay nhìn Thiên Địa nhị quỷ nói :
- Xin Giáo chủ bớt giận! Bọn ty chức nguyện ra thu thập tên lão tặc đó.
Địa Quỷ nhìn lại thì ra Ngũ Lộ Quỷ trong bản giáo. Chúng còn mệnh danh là Ngũ Vô Thường.
Địa Quỷ gật đầu nói :
- Được lắm! Các ngươi mau ra giết tên lão tặc đó đi!
Ngũ Vô Thường thân hình chuyển động vọt ra ngoài đại sảnh vây Địch Long vào giữa.
Bóng nguyệt tà đã xế về tây. Đêm đã sang canh năm.
Trong hang Quỷ Khốc lúc này yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng bước chân sột soạt của bọn Ngũ Vô Thường.
Địch Long đứng sững ở giữa gian đại sảnh, lão chẳng khác nào một pho tượng gỗ. Hiển nhiên lão đang vận công để chuẩn bị đánh một đòn thật nặng.
Thống Thiền thượng nhân thấy vậy liền niệm Phật hiệu rồi hỏi :
- A di đà Phật! Xin năm vị thí chủ nguôi giận.
Người đứng đầu bọn Ngũ Vô Thường là Lưu Bá, hắng dặng một tiếng rồi nói :
- Lão trọc kia! Nếu lão không tránh vào vòng vây thì đứng ngoài im miệng đi!
Thống Thiền thượng nhân cười lạt nói :
- Lão tăng đã vào đây rồi thì muốn sống trở về cũng khó....
Lưu Bá cười lạt ngắt lời :
(không đọc được trang 1033)
Thống Thiền thượng nhân nghiêm nghị đáp :
- Thí chủ! Không phải câu chuyện như vậy. Chúng ta đã không ân oán thì can gì phải đổ máu. Bần tăng chỉ mong thí chủ đổi gươm giáo làm châu ngọc, giao trả lại hai người là mọi việc xong xuôi hết.
Lưu Bá lạnh lùng hỏi :
- Hai người nào?
Thống Thiền thượng nhân đáp :
- Một là nữ thí chủ Giang Mỹ Linh và một vị nữa là đồ đệ của Bách Bộ Phi Hoa Khách. Ngoài hai vị đó còn bốn vị hiện ở trong nhà đại sảnh.
Lưu Bá cười khanh khách hỏi :
- Lão phu cũng đòi mấy người?
Thống Thiền thượng nhân hắng dặng một tiếng hỏi lại :
- Mấy người đó là những ai?
Lưu Bá nói dằn từng tiếng :
- Là ba cái thủ cấp của các vị.
Địch Long tức giận quát lên :
- Thượng nhân còn nói chuyện dông dài làm chi? Nếu quả bọn chúng không sợ chết thì xông vào cả đi!
Lưu Bá cười khành khạch nói :
- Rồi lão tặc sẽ nếm mùi lợi hại của bọn Ngũ Vô Thường chúng ta ngay lập tức.
Hắn hô lên một tiếng. Năm thanh trường kiếm lập tức vung lên chém tới.
Thống Thiền thượng nhân tức giận quát to :
- Các vị không nghĩ gì đến luật lệ giang hồ trong khi chiến đấu thì đừng trách bần tăng đại khai sát giới.
Tiếng quát chưa dứt, nhà sư phất tay áo lên một cái, người lão đã lướt vào giữa đám Ngũ Vô Thường bao vây.
Long Chính Phong cũng đồng thời nhảy vọt vào đứng bên Địch Long.
Gã khẽ hỏi :
- Dường như kiếm pháp năm người này phối hợp với nhau thành một giàn kiếm quang không một kẽ hở phải không?
Địch Long gật đầu đáp :
- Vô Thường Ngũ kiếm pháp quả nhiên không phải hư danh. Các vị cần đặc biệt đề cao cảnh giác mới được.
Thống Thiền thượng nhân nói :
- Thí chủ nói đúng đó! Vô Thường Ngũ kiếm pháp đã nổi tiếng ở tà phái và đồn đại khắp giang hồ. Có điều lão tăng lại nghe người ta nói là Vô Thường Ngũ kiếm pháp cũng còn chỗ khuyết điểm của nó.
Địch Long hỏi ngay :
- Khuyết điểm thế nào xin Thượng nhân nói mau!
Thống Thiền thượng nhân đáp :
- Trong Vô Thường Ngũ kiếm pháp chỉ cần một kiếm phát động là đồng thời bốn kiếm kia phát động theo. Uy lực không phải tầm thường. Nhưng chỉ cần phá trúng một kiếm là bốn kiếm kia hoàn toàn vô dụng.
Hai người nói chuyện bằng phép truyền âm nhập mật. Lúc đó năm người bên địch đang từ từ chuyền bước. Nắm thanh trường kiếm sáng loáng lóe ra những tia hàn quang, tựa hồ đang phát động kiếm trận.
Địch Long trầm ngâm một chút rồi nói :
- Chúng ta chỉ nên dùng trí để thủ thắng chứ không thể lấy sức mà đối chọi.
Thống Thiền thượng nhân gật đầu bảo :
- Thí chủ nói vậy là đúng rồi, nhưng cách dùng trí thế nào?
Địch Long đáp :
- Trước hết hãy bảo Long Chính Phong dụ địch để năm tay kiếm của bọn chúng nhằm vào một mình Long Chính Phong rồi hai chúng ta liên thủ nhằm đánh một mình Lưu Bá.
Thống Thiền thượng nhân khen rằng :
- Tuyệt diệu! Nhưng chỉ sợ Long Chính Phong thí chủ...
Địch Long nói :
- Chỉ cần hai tay mau tay là có thể cứu gã được. Vả lại chúng ta đã bị hãm vào trong Vô Thường Ngũ kiếm thì chẳng thế nào lo cho xiết mọi bề được.
Lúc này Long Chính Phong đang đứng vận công. Gã thấy Thống Thiền thượng nhân và Địch Long máy môi mà không hiểu hai lão nói chuyện gì.
Địch Long khẽ bảo Long Chính Phong :
- Kiếm thức của bọn chúng sắp ra chiêu rồi đó. Chúng ta nên hạ thủ trước đi là hơn.
Long Chính Phong hỏi :
- Được rồi! Vãn bối chỉ trông chừng hiệu tay của tiền bối mà động thủ phải không?
Địch Long gật đầu đáp :
- Phải đấy! Ngươi cứ nhằm gã gần nhất mà đánh ra một chưởng rồi lùi lại ngay, càng lẹ càng tốt.
Long Chính Phong chú ý nhìn nhận thì năm người kia chạy quanh mỗi lúc một lẹ. Năm thanh trường kiếm lóe ra những tia hàn quang đầy như phên lướt dần dần sáp lại ba người bên mình.
Địch Long đưa mắt ra hiệu cho Long Chính Phong rồi đột nhiên quét lên một tiếng :
- Động thủ!
Tiếng hô chưa dứt, Long Chính Phong đã nhằm vào người đi sau cùng, phóng song chưởng cùng một lúc đánh ra.
Giữa lúc ấy năm đạo hàn quang đều trở về phía Long Chính Phong.
Long Chính Phong thấy năm làn kiếm quang lấp loáng như một tấm lưới chụp xuống người gã, gã giật mình kinh hãi, hốt hoảng lùi lại.
Nhưng mới lùi được nửa bước đã rú lên một tiếng thê thảm. Từ đầu xuống bả vai gã bị kiếm quang lướt tới.
Bất thình lình Địch Long cùng Thống Thiền thượng nhân đồng thời quát lên một tiếng thật to, cả bốn chưởng nhằm đánh vào Lưu Bá.
Đòn này hai vị phát huy đến mười hai thành công và nhất định là một đòn thành công, không thất bại được.
Lưu Bá khi nào chịu nổi hai người đồng thời tập kích. Hắn rên lên một tiếng, người đã bị hất tung ra ngoài ba trượng, cả óc lẫn máu cũng phọt ra bắn đi.
Bốn đạo kiếm quang kia trong Vô Thường Ngũ Kiếm đều tắt ngắm.
Bốn người giang hồ kinh hãi. Chúng còn đang ngơ ngác thì Địch Long và Thống Thiền thượng nhân đã phóng chưởng phong quét tới.
Kiếm pháp Vô Thường lâm vào tình thế rối loạn. Tên nào cũng chỉ vung kiếm để hộ vệ cho bản thân. Nhưng công lực Địch Long và Thống Thiền thượng nhân nào phải tầm thường. Chưởng phong quét tới, lại hai tên nữa bị thảm tử.
Còn hai tên sợ bở vía thu kiếm chạy thục mạng.
Địch Long cười ha hả nói :
- Trốn ư? Trốn đâu có thoát?
Người lão chưa tới chưởng phong đã đánh đến nơi. Hai tên chưa chạy được năm bước, liền té huỵch xuống đất.
Thống Thiền thượng nhân thở dài khẽ niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật! Xin tha thứ cho đệ tử đêm nay phải đại khai sát giới.
Bọn đệ tử Thiên Địa giáo ở trong đại sảnh sợ hãi đến trợn mắt há miệng.
Thiên Quỷ cũng bở vía nghĩ thầm :
- Tiếng đồn công lực Địch Long đã đến độ siêu phàm nhập thánh. Đêm nay ta mới nhìn thấy thì quả nhiên danh bất hư truyền...
Địa Quỷ nhìn Thiên Quỷ nói :
- Đại ca! Chúng ta cùng ra liều mạng với họ chứ?
Thiên Quỷ kéo Địa Quỷ lại khẽ nói :
- Đánh nhau thật sự không được đâu. Bọn ta bị chết hoài, quần đệ tử không còn chí phấn đấu nữa.
Địa Quỷ hắng dặng một tiếng rồi nói :
- Chẳng lẽ chúng ta chống tay ngồi nhìn cho bọn chúng đến bắt hay sao?
Thiên Quỷ nở một nụ cười nham hiểm đáp :
- Hiền đệ bất tất phải nóng nảy. Đòn sát thủ tối hậu của chúng ta đã chả ra đâu? Có phải thế không?
Địa Quỷ cười ha hả đáp :
- Phải rồi! Nếu đại ca không nhắc thì tiểu đệ cơ hồ quên mất. Ha ha...
Thiên Quỷ nghiêm nghị nói :
- Hiền đệ đừng lên tiếng để tiểu huynh an bài.
Thiên Quỷ đột nhiên dõng dạc lên tiếng :
- Địch Long! Ngươi phá được Vô Thường ngũ kiếm đã lấy chi làm kỳ.
Địch Long cười ha hả đáp :
- Thiên Quỷ! Ngươi chết đến gáy rồi còn khoác lác gì nữa?
Thiên Quỷ lại cười khành khạch nói :
- Không phải lão phu khoác lác. Tuy ngươi phá được Vô Thường Ngũ Kiếm của bọn thủ hạ lão phu, nhưng ngươi không dám nghe tiếng quỷ khóc đây.
Địch Long vẫn cười ngặt cười ngoẹo, lão ôm bụng mà cười, cúi xuống ngẩng lên mà cười.
Thiên Quỷ lạnh lùng hỏi :
- Có gì đáng cười đâu?
Địch Long thu tiếng cười lại đáp :
- Đừng nói chuyện quỷ khóc mà đến quỷ kêu, quỷ gào, quỷ thét, lão phu cũng chẳng coi vào đâu. Đã là người giang hồ, còn ai sợ quỷ bao giờ?
Lăng Trung Ngọc nằm phục dưới đất nghe hai bên đối đáp thì trong dạ bồn chồn tự hỏi :
- “Địch Long mắc bẫy Thiên Quỷ mất!”
Đổng Uyển Vân dường như đã đoán được ý nghĩ của Lăng Trung Ngọc liền dùng phép truyền âm nhập mật nhìn chàng nói :
- Lăng tướng công! Tướng công chớ có vọng động.
Lăng Trung Ngọc muốn đứng phắt dậy đánh Thiên Địa nhị quỷ một đòn nhưng chàng nghe Đổng Uyển Vân nói vậy lại ráng nhẫn nại.
Giữa lúc ấy Thiên Quỷ cất tiếng hỏi :
- Địch Long! Lời nói của ngươi có đáng kể không?
Địch Long cười lạt đáp :
- Trước nay lão phu đã nói sao là làm vậy. Sao lại không đáng kể?
Thiên Quỷ dõng dạc nói :
- Nếu quả ngươi có đởm lược thì lão phu khâm phục lắm. Nhưng lão phu nói trước. Ngươi có dám làm thực thì lão phu mới tin là ngươi dũng cảm.
Địch Long giục :
- Ngươi cứ nói đi.
Thiên Quỷ nói :
- Nếu ngươi nghe bọn thủ hạ của lão phu là bầy quỷ khóc lóc mà chịu đựng được ba phân đồng hồ không sợ hãi gì, thì kiếm pháp mời ngươi thật sự.
Địch Long ngửa mặt lên cười ha hả nói :
- Quỷ khóc thì việc gì mà sợ? Đừng nói ba phân đồng hồ mà đến ba mươi phân ta cũng chẳng sờn lòng.
Thống Thiền thượng nhân khẽ hỏi Địch Long :
- Không hiểu bọn chúng sắp giở trò gì đây? Phải chăng đó là âm mưu quỷ kế của chúng?
Địch Long cười đáp :
- Ai sợ tiếng quỷ khóc của chúng thì sợ, chứ Địch mỗ không sợ đâu. Thượng nhân cũng tin là có quỷ hay sao?
Thống Thiền thượng nhân lắc đầu đáp :
- Có phải lão tăng tin chuyện ma quỷ của bọn chúng đâu. Có điều mình phải đề phòng chúng dùng âm mưu độc kế.
Địch Long cười :
- Vậy chúng ta chú ý phòng bị là xong.
Thiên Quỷ khẽ vỗ hai tay một cái.
Lập tức quần quỷ cả lớn lẫn nhỏ đứng trong nhà đại sảnh đều bật lên tiếng khóc.
Địch Long và Thống Thiền thượng nhân lúc ban đầu mới nghe tiếng gào khóc trong nhà đại sảnh chưa thấy gì khác lạ, nhưng dần dần tiếng khóc biến thành thê lương ai oán tựa hồ tiếng khóc cha chết, đâm ra cảm động muốn khóc theo.
Địch Long ngấm ngầm kinh hãi tự nhủ :
- “Không ngờ tiếng khóc của bọn chúng quả nhiên có ma lực khủng khiếp”.
Thống Thiền thượng nhân khẽ hỏi :
- Địch thí chủ thấy thế nào?
Địch Long định thần đáp :
- Tà môn! Đây là tà môn! Bình sinh lão phu không tin tà môn, nhưng...
Thống Thiền thượng nhân nói :
- Bọn chúng đã thi triển phép quỷ khóc này tức là đã có âm mưu. Bây giờ chúng ta cần gạt bỏ tâm niệm...
Địch Long gật đầu ngắt lời :
- Thượng nhân nói phải đó!
Hai người liền nhắm mắt phế bỏ tạp niệm. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, đột nhiên tiếng quỷ khóc trong nhà đại sảnh vụt tắt.
Thống Thiền thượng nhân rất lấy làm kỳ thì lại nghe Thiên Quỷ cười ha hả nổi lên một tràng dài.
Thống Thiền thượng nhân tức giận hỏi :
- Sao thí chủ lại nổi cơn cười như vậy?
Thiên Quỷ ngừng tiếng cười lạnh lùng đáp :
- Lão phu cười hai con heo so với Trư Bát Giới, chúng còn ngu ngốc hơn.
Địch Long tức giận quát hỏi :
- Có phải họ đã trúng phải gian kế của bọn ác đồ nhà ngươi không?
Thiên Quỷ cười khành khạch đáp :
- Sao ngươi lại nói thế? Các ngươi hãy vén tay áo lên mà coi cho rõ.
Thống Thiền thượng nhân vội vén áo cà sa lên nhìn kỹ vào thì chẳng thấy gì liền cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Thí chủ! Thí chủ muốn giở trò gì? Bần tăng chẳng thấy vật chi hết.
Thiên Quỷ cười lạt nói :
- Lão hòa thượng! Mắt lão mờ rồi!
Hắn quay lại bảo tả hữu :
- Các ngươi cầm đuốc soi sáng để cho họ trông rõ.
Hai tên tiểu quỷ theo lời cầm hai ngọn đuốc đi về phía Thống Thiền thượng nhân.
Thống Thiền thượng nhân lớn tiếng quát :
- Ngươi còn tiến gần thêm một bước là bần tăng động thủ giết ngươi đấy.
Thiên Quỷ cười ha hả nói :
- Nói thực cho các ngươi hay. Các ngươi trúng độc cả rồi đấy.
Địch Long không tin hỏi :
- Trúng độc ư? Bọn ta trúng chất độc gì? Ta có thấy tên ác đồ phóng độc đâu?
Thiên Quỷ cười lạt nói :
- Nếu các ngươi không tin lời lão phu thì bây giờ có ánh đuốc sáng đó nhìn lại tay mặt xem có thấy sáu nốt kim châm đen lại rồi không?
Địch Long sắn tay áo lên nhìn kỹ thì quả thấy cánh tay mặt có sáu nốt kim châm đen sì.
Lão kinh ngạc hỏi Thống Thiền thượng nhân :
- Thượng nhân! Cánh tay Thượng nhân có...
Địch Long chưa dứt lời, Thiên Quỷ đã lên tiếng :
- Bất tấc phải hỏi lão trọc nữa. Lão cảm giác còn nhạy hơn người.
Hắn nói đúng, Thống Thiền thượng nhân quả nhiên cảm giác còn lẹ hơn Địch Long. Lúc này lão đang nhắm mắt vận khí, toan mượn công lực để trục độc khí ra ngoài.
Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Địch Long thấy Thống Thiền thượng nhân hành động như vậy thì giật mình kinh hãi tự hỏi :
- “Thống Thiền thượng nhân quả trúng độc rồi ư?”
Lão vội hít mạnh một hơi dài chú ý nghe trong mình thì quả nhiên cảm thấy hiện tượng trúng độc lại càng kinh hãi hơn, tự hỏi :
- “Ta không thấy bọn chúng phóng độc thì sao mình lại trúng độc?”
Địch Long nghĩ tới đây vội dùng phép truyền âm nhập mật hỏi Thống Thiền thượng nhân :
- Thượng nhân trúng độc rồi sao?
Thống Thiền thượng nhân cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp :
- Đúng thế! Hiện giờ chỉ còn một đường lối để tự cứu trước khi chất độc phát tác là hai người chúng ta ra tay đánh một đòn nặng.
Địch Long gật đầu nói :
- Bọn chúng đã dùng độc tất là có thuốc giải. Phải làm sao bắt được Nhị Quỷ mới có phương pháp giải cứu.
Thống Thiền thượng nhân lấy làm phải.
Hai người còn đang dùng phép truyền âm nhập mật bàn tính nói nhau bỗng nghe Thiên Quỷ bật cười the thé nói :
- Các người đừng có động thủ nữa. Lão phu nói thực cho các người biết nếu các người động thủ thì chất độc phác tác rất mau lẹ.
Địch Long cười lạt hỏi :
- Chẳng lẽ chúng ta cam tâm bó tay chờ chết chăng?
Thiên Quỷ mỉm cười đáp :
- Các người cứ yên lòng. Chỉ cần nghe lão phu một điều kiện là lão phu bảo đạm sinh mạng cho hai người.
Thống Thiền hỏi ngay :
- Điều kiện gì?
Thiên Quỷ bật lên mấy tiếng cười nham hiểm đáp :
- Giản dị lắm! Hễ các ngươi chịu gia nhập bản giáo và tuân theo giáo lệnh là lập tức lão phu lấy thuốc giải cho các vị.
Thống Thiền thượng nhân giơ tay ra trầm giọng nói :
- Lão tăng bằng lòng. Đưa thuốc giải đây!
Địch Long nghe nói cả kinh vội hỏi :
- Thượng nhân...
Thống Thiền thượng nhân lắc đầu ngắt lời :
- Việc này liên quan đến sự sống chết của con người. Ai lo phận nấy, thí chủ đừng nhiều lời nữa.
Địch Long nghe Thống Thiền thượng nhân nói lại càng ngạc nhiên.
Địa Quỷ cười khành khạch nói :
- Thống Thiền lão trọc kia! Lão ưng chịu một cách mau lẹ, ta e rằng có sự giả trá.
Thiên Quỷ xua tay gạt đi, không cho Địa Quỷ nói nữa. Hắn nhìn Thống Thiền thượng nhân cười nói :
- Đại sư nguyện ý gia nhập bản giáo là một điều rất vinh hạng cho bản giáo.
Lão nói xong lấy trong bọc ra một cái bình nhỏ, móc lấy ba viên thuốc màu đen để trong lòng bàn tay nói :
- Đại sư uống ngay đi là chất độc được giải trừ dần dần.
Thống Thiền thượng nhân đón lấy viên thuốc bỏ vào miệng.
Địa Quỷ cười ha hả hỏi :
- Lão hòa thượng thấy mùi thuốc giải ra sao?
Thống Thiền thượng nhân không trả lời Địa Quỷ, lão đưa mắt cho Địch Long nói :
- Thí chủ! Thí chủ uống mấy viên đi!
Địch Long cười đáp :
- Lão phu thà chết chứ không chịu gia nhập hàng ngủ với Thiên Địa nhị quỷ.
Lão vừa nói vừa nắm áo bào lên quát lớn :
- Trước khi chất độc phát tác, lão phu phải giết hai tên Lệ quỷ này rồi sẽ tính.
Dứt lời lão ra tay nhanh như điện chớp đánh luôn ba chưởng vào Thiên Quỷ.
Thiên Quỷ đã biết võ công Địch Long ghê gớm vội vàng né tránh đồng thời quát to :
- Thống Thiền hòa thượng nghe lệnh đây!
Thống Thiền cười lạt đáp :
- Giáo chủ ra lệnh đi.
Thiên Quỷ âm trầm cười lớn tiếng :
- Hòa thượng đã gia nhập bản giáo thì nên lập công đi. Hòa thượng ra tay trong vòng mười chiêu giết chết cho được Địch Long.
Thống Thiền thượng nhân ra chiều khó nghĩ, ngập ngừng đáp :
- Cái đó... cái đó...
Thiên Quỷ tức giận nói :
- Còn cái đó cái kia gì nữa? Lão phu nói thật cho hòa thượng hay thứ thuốc mà lão vừa uống đó là thuốc độc định kỳ. Trong vòng ba tháng phải uống thuốc giải một lần. Không thì chất độc phát tác là uổng mạng.
Thống Thiền thượng nhân biến sắc lạnh lùng hỏi :
- Các hạ nói thế thì ra chất độc lúc trước trong mình lão tăng cũng chưa tiêu trừ ư?
Thiên Quỷ đắc ý cười đáp :
- Nếu hòa thượng thành tâm gia nhập bản giáo thì đúng thời kỳ liền có thuốc giải. Nếu không cả hai thứ chất độc đồng thời phát tác là hòa thượng sẽ chết ngay lập tức.
Thống Thiền thượng nhân cười thầm trong bụng, tự nhủ :
- “Ta đã liệu trước bọn chúng có âm mưu. Bây giờ ta phải tương kế tựu kế mới được...”
Nguyên vừa rồi Thống Thiền thượng nhân chưa nuốt thuốc xuống và còn giấu ở phía dưới ngọn lưỡi.
Nói xong Thống Thiền thượng nhân giờ tay phóng chưởng đánh ra.
Giữa lúc ấy Địch Long cũng phát chưởng.
- Lão phu thử xem các ngươi còn được bao nhiêu công lực và đánh được mấy chưởng?
Thống Thiền thượng nhân đột nhiên rú lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Địch Long giật mình kinh hãi miệng lẩm bẩm :
- Lão hòa thượng này quả nhiên bị chất độc phát tác lẹ hơn mình. Thế là lão tự tác nghiệt không thì còn sống làm sao được?
Tuy lão than cho Thống Thiền thượng nhân nhưng chính lão cũng cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo cả lên. Công lực giảm đi rất nhiều.
Địch Long lại đưa mắt nhìn quanh một lượt, lão ngấm ngầm sợ toát mồ hôi nghĩ thầm :
- Hiện giờ quần hùng kẻ thì chết rồi người thì trúng độc. Một mình ta dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể nào cứu bọn họ được. Thôi thì ba mươi sáu chước chạy là hơn hết...
Lão trầm giọng quát lên một tiếng rồi phóng chưởng tấn công vào mặt Thiên Quỷ hai phát.
Thiên Quỷ vội lùi lại phía sau.
Địch Long thừa cơ xoay mình nhảy vọt ra ngoài đại sảnh rồi dông tuốt.
Địa Quỷ thấy vậy quát lên :
- Mau mau rượt theo hắn.
Thiên Quỷ xua tay ngăn lại nói :
- Địch đã lâm vào bước đường cùng ta không nên đuổi theo nữa. Vả lại hắn chỉ còn sống được bảy ngày, để mặc hắn đi rồi cũng chết chứ sống sao được?
Địa Quỷ ngửa mặt lên trời cả cười nói :
- Đại ca thần cơ diệu toán, khiến cho tiểu đệ khâm phục vô cùng.
Thiên Quỷ cười ha hả nói :
- Lão đệ đừng tâng bốc tiểu huynh nữa. Chúng ta hãy tiếp tục dự yến khánh công, móc trái tim bọn chúng ra mà nhắm rượu. Hiện nay toàn thể chúng ta uống một bữa thật say.
Những tay cao thủ trong sảnh đường cất tiếng hoan hô vang động cả một vùng sơn cốc.
Lập tức mấy vò rượu ngon được rót ra, mỗi người một bát lớn mà uống.
Lăng Trung Ngọc dùng phép truyền âm nhập mật hỏi Đổng Uyển Vân :
- Bây giờ chúng ta đả động thủ được chưa?
Đổng Uyển Vân đáp :
- Chớ có hấp tấp! Thiên Địa nhị quỷ chưa say mèm thì đừng có ra tay.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Tại sao vậy?
Đổng Uyển Vân đáp :
- Hai tên quỷ sứ này đã kiến thiết một đường ngầm, không ai biết cả. Nếu chúng ta hạ thủ lúc chúng còn tỉnh táo thì chúng sẽ trốn mất.
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Ý tiểu nữ không những cần giết Thiên Địa nhị quỷ mà còn cần lấy thuốc giải để cứu cho những người trúng độc.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Cô nương định bắt sống Nhị quỷ để bức bách chúng phải đưa thuốc giải ra hay sao?
Đổng Uyển Vân gật đầu.
Lúc này đột nhiên nghe Địa Quỷ cất giọng nói đã say mèm :
- Đại ca ơi! Tiểu đệ say mất rồi, không thể uống được nữa... Tiểu đệ tưởng...
Thiên Quỷ đảo cặp mắt lừ đừ nhìn Địa Quỷ cười rộ nói :
- Lão đệ! Lão đệ muốn dùng con tiện tỳ họ Đổng để vui thú phải không?
Địa Quỷ cười hì hì đáp :
- Đại ca!... Đại ca là người thần... nhìn rõ cả tâm ý tiểu đệ thật không hổ...
Miệng hắn nói, chân hắn bước lảo đảo về chỗn Đổng Uyển Vân nằm.
Đổng Uyển Vân khẽ nói :
- Đến lúc động thủ rồi đây! Tướng công đối phó với Thiên Quỷ và phải bắt sống!
Lăng Trung Ngọc đột nhiên quát lên một tiếng thật to rồi nhảy tung mình lên cao hơn trượng. Người chàng chưa vọt tới đã phóng chưởng nhằm đánh vào Thiên Quỷ. Thiên Quỷ rú lên một tiếng. Người hắn bị chưởng hất tung lên ngã xuống ngoài một trượng.
Lăng Trung Ngọc đã hạ mình xuống trước mặt Thiên Quỷ. Chàng đưa chân ra nhanh như chớp đạp lên người hắn, tay điểm lẹ vào mười hai chỗ huyệt đạo trong người hắn.
Những tay cao thủ trong nhà đại sảnh bị cơn biến diễn đột ngột làm cho chân tay luống cuống. Chúng đều ngơ ngác không biết làm thế nào.
Giữa lúc ấy Đổng Uyển Vân cũng nhảy lên phóng chưởng đánh vào Địa Quỷ.
Địa Quỷ lúc trước còn sững sờ, sau hắn định thần lùi lại, cười lạt nói :
- Té ra con tiện tỳ này giả vờ trúng độc nằm đây.
Hắn ỷ mình võ công cao thâm hơn Đổng Uyển Vân nhiều, liền vươn tay ra chụp lấy người nàng.
Giữa lúc ấy Thống Thiền thượng nhân đứng phắt dậy quát lên một tiếng rồi nhảy xổ vào phóng chưởng đánh tới sau lưng Địa Quỷ.
Địa Quỷ không ngờ Thống Thiền thượng nhân ra tay một cách đột ngột và lại cách nhau rất gần. Hắn cảm thấy như một ngọn trùy đập vào lưng. Hắn toan né tránh thì đã chậm mất rồi, chỉ kịp rú lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Đổng Uyển Vân điểm lẹ vào những yếu huyệt trong người Địa Quỷ. Nàng cười nói :
- Thượng nhân...
Thống Thiền thượng nhân mỉm cười ngắt lời :
- Đây là lần đầu tiên lão tăng phải gạt người.
Lúc này những tay cao thủ trong nhà đại sảnh đã tới tấp rút binh khí ra.
Lăng Trung Ngọc nắm lấy Thiên Quỷ giơ lên dõng dạc tuyên bố :
- Nếu các vị động thủ thì tại hạ trước hết hãy quật chết Giáo chủ của các vị.
Thiên Quỷ thở hồng hộc nói :
- Các vị hãy tạm thời dừng tay.
Những tay cao thủ nghe Giáo chủ hô hoán liền dừng tay lại.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Thiên Quỷ! Huyệt đạo khắp mình ngươi đã bị kiềm chế rồi. Công lực cũng không còn nữa. Bây giờ ngươi chỉ có hai đường.
Thiên Quỷ nghe nói cả kinh nghĩ thầm :
- “Bậc hảo hán không nên vì cái thất bại trước mắt mà sờn lòng. Thanh sơn còn đó lo gì không có củi đun”.
Hắn đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Giữa các hạ và lão phu không có ân oán gì, sao các hạ lại coi lão phu là cừu địch?
Lăng Trung Ngọc ngắt lời quát lên :
- Đừng rườm lời! Mau quyết định ngay đi!
Thiên Quỷ lắc đầu nói :
- Các hạ phải nói rõ hơn một chút! Hai đường đó là những đường nào.
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Muốn đi vào đường sống thì lập tức đưa thuốc giải cùng phù lệnh ra. Bằng không thì lấy máu mà rửa hang Quỷ Khốc chứ đừng hòng sống nữa.
Thiên Quỷ nghĩ thầm :
- “Hiện giờ không cái gì quan trọng bằng tính mạng. Mình có sống thì mới tìm được cơ hội trả thù”.
Hắn thở dài hỏi :
- Nếu tại hạ giao phù lệnh và thuốc giải các hạ có nhất định thực hành lời ước không?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Dĩ nhiên ta đã hứa sao là làm đúng như vậy.
Thiên Quỷ nói :
- Các hạ có buông tay tại hạ thì tại hạ mới lấy thuốc giải cùng phù lệnh được.
Lăng Trung Ngọc đặt Thiên Quỷ xuống, nhưng chàng vẫn nắm chặt cổ tay hắn cười lạt nói :
- Nếu các vị mà động thủ thì tại hạ giết Giáo chủ các vị trước.
Thiên Quỷ thở dài nói :
- Đêm nay kể như là thuyền đắm trên lạch cạn mất rồi.
Lăng Trung Ngọc giơ tay trái lên nói :
- Đừng rườm lời nữa! Hãy lấy thuốc giải cùng phù lệnh ra đây!
Thiên Quỷ không sao được đành móc trong bọc ra một chiếc bình ngọc trắng đưa cho Lăng Trung Ngọc nói :
- Thuốc giải trong bình này!
Lăng Trung Ngọc đón lấy chiếc bình ngọc.
Đổng Uyển Vân vội nói :
- Lăng tướng công! Tướng công chớ nên mắc lừa hắn. Trong bình không phải là thuốc giải đâu.
Thiên Quỷ tức giận hỏi :
- Con tiện tì kia! Sao ngươi biết đây không phải là thuốc giải? Ta nuôi ngươi hai mươi năm trời, không ngờ ngươi lại là một đứa vong ân bội nghĩa.
Đổng Uyển Vân không ngăn được tức giận. Nàng quát lên :
- Đêm nay bản cô nương phải chặt ngươi ra từng khúc để ăn tươi nuốt sống.
Nàng nói xong, xăm xăm bước tới.
Lăng Trung Ngọc sa sầm nét mặt nói :
- Đổng cô nương không nên lỗ mãng. Tại hạ tin là trong bình này đựng thuốc giải thực.
Chàng quay lại bảo Thiên Quỷ :
- Ta tin đây là thuốc giải thiệt. Vậy lão lấy phù lệnh của giáo hội đưa đây cho ta.
Thiên Quỷ trong bụng mừng thầm, tự nhủ :
- “Thằng lỏi này đã trúng kế lão phu rồi. Trong bình đâu có phải thuốc giải. Nếu mình không đưa phù lệnh tất gã sinh lòng ngờ vực...”
Hắn nghĩ tới đây thò tay vào bọc lấy ra một lá cờ nhỏ sắc đen.
Lăng Trung Ngọc đón lấy coi thì thấy trên lá cờ vẽ mấy cái đầu lâu, chàng liền mở ra giơ lên nhìn mọi người trong trường lớn tiếng hô :
- Các ngươi hãy nghe lệnh đâyn!
Bao nhiêu tay cao thủ trong nhà đại sảnh vừa trông thấy phù lệnh răm rắp quỳ cả xuống.
Lăng Trung Ngọc trầm giọng nói :
- Các vị hãy chú ý. Từ nay giải tán Thiên Địa giáo. Các vị đồng đạo lập tức ra khỏi hang núi và từ đây không ai liên can gì đến ai nữa. Hy vọng các vị cải tà quy chính.
Thiên Địa nhị quỷ nghe nói kinh hãi thất sắc, nhưng võ công đã mất lại bị người kiềm chế không làm sao được.
Lập tức bao nhiêu tay cao thủ Thiên Địa giáo trong nhà đại sảnh hô lên một tiếng rồi giải tán.
Thiên Quỷ buông tiếng thở dài sườn sượt la thầm :
- “Thế là cơ nghiệp hai mươi năm trời bị tiêu tan trong khoảnh khắc...”
Lăng Trung Ngọc thấy bọn cao thủ bỏ đi xa rồi, chàng mới ngửa mặt lên cười rộ nói :
- Thiên Quỷ! Chắc ngươi không nghĩ tới. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi bằng phù lệnh của Thiên Địa giáo! Ngươi phải uống ba viên thuốc giải mà ngươi vừa đưa cho ta đây.
Thiên Quỷ kinh hãi nói :
- Đại hiệp! Thuộc giải đó không có nhiều mà tại hạ lại chưa trúng độc thì uống làm sao được?
Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi :
- Vậy là trong bình này không đựng thuốc giải?
Thiên Quỷ biến sắc lắc đầu đáp :
- Không, trong bình này quả đựng thuốc giải thiệt.
Lăng Trung Ngọc tức giận quát hỏi :
- Nếu là thuốc giải sao ngươi lại không dám uống?
Thống Thiền thượng nhân động tâm vội hỏi :
- Việc đã đến thế này thí chủ còn giở trò làm chi nữa? Nếu muốn bảo toàn sinh mạng thì sao không lấy thuốc giải đưa ra?
Thiên Quỷ động tâm hỏi lại :
- Đại sư có thể bảo lãnh cho tại hạ được toàn mạng chăng?
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Bậc đại trượng phu một lời đã nói ngàn vàng không chuộc. Lăng Trung Ngọc này trước nay chưa từng lừa gạt ai bao giờ.
Thiên Quỷ thở phào một cái nói :
- Hay lắm! Tại hạ chỉ mong sao giữ được chút thân tàn thì nhất thiết việc gì cũng y theo lời các vị.
Hắn nói đoạn thò tay vào bọc lấy ra một cái bình ngọc màu hồng nói :
- Trong bình có ba mươi viên, mỗi vị chỉ cần uống một viên là giải được cả trăm thứ chất độc.
Lăng Trung Ngọc đón lấy bình ngọc, chàng quay lại hỏi Đổng Uyển Vân :
- Đổng cô nương! Thuốc trong bình này phải chăng đúng là thuốc giải?
Đổng Uyển Vân cười đáp :
- Tướng công thử bảo hắn uống một viên xem sẽ rõ.
Thiên Quỷ nói ngay :
- Tại hạ xin uống!
Lăng Trung Ngọc móc lấy một viên để vào lòng bàn tay rồi nhìn Thiên Quỷ nói :
- Ngươi hãy há cái miệng thối tha ra! Để ta coi ngươi có nuốt thuốc xuống cổ họng không?
Quả nhiên Thiên Quỷ cười chửa thẹn rồi há miệng ra.
Lăng Trung Ngọc nở một nụ cười bí mật nói :
- Bây giờ ngươi muốn sống thì tại hạ lại không cho ngươi uống để khỏi uổng một viên thuốc.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Bây giờ ta chỉ cần ngươi giao một người ra là hai ngươi được trả lại tự do.
Thiên Quỷ hỏi :
- Người nào?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Người đó là một đại hán mặc áo gấm mà bọn ta đã gặp hôm qua trên lầu Huỳnh Hạc. Hắn ước định với chúng ta gặp mặt tại hang Quỷ Khốc này. Nhất định hắn còn ở chỗ các ngươi đây.
Thiên Quỷ chau mày đáp :
- Chắc đại hiệp muốn hỏi tên đồ đệ của Bách Bộ Phi Hoa Khách. Hắn đã đi Miêu Cương ngay lúc chưa tối đêm qua.
Thống Thiền thượng nhân nghe nói cả kinh thất sắc liền giục :
- Chúng ta phải đi mau! E rằng những người ở khách sạn đã xảy chuyện gì rồi.
Lăng Trung Ngọc lấy thuốc giải trong bình phân phát cho mỗi người một viên. Chàng quay lại bảo Thiên Địa nhị quỷ :
- Các ngươi tội ác ngập đầu. Đêm nay ngươi phải đền nợ.
Thiên Quỷ vội quỳ xuống năn nỉ :
- Đại hiệp! Tại hạ mong đại hiệp giữ lời hứa mở cho một đường sinh lộ.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Ta đã hứa là không giết chết ngươi, nhưng phải đưa ngươi vào tình trạng sống dở chết dở.
Dứt lời chàng chém vào người Thiên Quỷ.
Hắn rú lên một tiếng thê thảm ngã lăn quay ra. Cánh tay và chân trái đều bị chặt đứt.
Lăng Trung Ngọc lạnh lùng nói :
- Chặt đứt một chân một tay ngươi là lịch sự lắm rồi. Nếu ngươi còn tác hại giang hồ thì ta quyết lấy sinh mạng ngươi.
Đồng thời Đổng Uyển Vân cũng khoét mắt và chặt một chân một tay của Địa Quỷ.
Thống Thiền thượng nhân uống thuốc giải rồi, chỉ trong khoảnh khắc lão thấy tinh thần phấn chấn liền nhìn Lăng Trung Ngọc nói :
- Chúng ta đi thôi và trước canh năm cần phải về tới khách sạn trên lầu Huỳnh Hạc.
Lăng Trung Ngọc phóng hỏa đốt nơi tổ quỷ trong hang Quỷ Khốc.
Đoàn người chạy như bay ra khỏi hang về phía lầu Huỳnh Hạc.
Trong khoảng một giờ, quần hùng đã về tới khách sạn ở ngay dưới chân lầu.
Lúc này bốn bề im lặng như tờ. Quần hào vượt qua bức tường cao hậu viện tiến vào nơi ngủ trọ.
Lăng Trung Ngọc vào trước thấy các cửa sổ đều mở toang thì giật mình kinh hãi. Chàng vội nhảy vào phòng, đứng nhìn cảnh tượng bất giác ngẩn người ra.
Nguyên trong khách sạn đã trải qua một trường ác đấu, đồ đạc tan tành coi rất thảm hại.
Trong nhà trống không chẳng thấy một bóng người nào cả.
Lăng Trung Ngọc cất tiếng gọi mấy lần vẫn không thấy tiếng người đáp lại.
Thống Thiền thượng nhân nói :
- Chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của gian nhân rồi.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Địch lão tiền bối sao cũng không thấy đâu.
Thống Thiền thượng nhân trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Nếu lão tăng đoán không lầm thì Địch Chưởng môn trở về quán vào lúc bọn chúng đang chiến đấu. Vì Địch Chưởng môn đã trúng độc nên công lực bị sút giảm nhiều và chắc lão đã bị địch nhân bắt rồi.
Đổng Uyển Vân nói :
- Theo thời gian mà phỏng đóan thì bọn họ trải qua một cuộc kịch đấu. Sau khi kiềm chế được mọi người rồi, bên địch mới rời khỏi nơi đây, vì như vậy thì nhất định họ ra đi chưa được bao lâu. Bây giờ lập tức đuổi theo còn có thể kịp bọn chúng.
Lăng Trung Ngọc gật đầu nói :
- Phải đấy! Bây giờ chúng ta đuổi ngay còn kịp.
Rồi chàng chạy trước ra khỏi căn phòng vượt tường đi luôn.
Quần hào theo sau Lăng Trung Ngọc vượt ra khỏi viện.
Ánh sáng mảnh trăng tàn đã lạt. Phương đông bắt đầu ửng sáng.
Bọn Lăng Trung Ngọc ra khỏi khác sạn lầu Huỳnh Hạc nhằm về phía Quý Châu mà chạy.
Lúc này mới tờ mờ sáng, trên đường rất ít người qua lại.
Bọn Lăng Trung Ngọc thi triển khinh công thượng thặng lao người đi như bay.
Quần hào chạy đến hai giờ vẫn chưa thấy bóng những người kia.
Đến chỗ ngã ba đường quan đạo, Lăng Trung Ngọc dừng bước nhìn về phía trước. Chàng thấy trong ba ngã này có một ngã đi Miêu Cương mà trên đường đi Miêu Cương này có rất nhiều vết chân ngựa.
Lăng Trung Ngọc trong lòng ngờ vực, đảo mắt nhìn quanh bốn mặt.
Bỗng thấy gần ngã ba có một lão già tóc bạc ngồi đó. Trông cách ăn mặc ra vẻ nhà nông.
Lăng Trung Ngọc chấp tay hỏi :
- Thưa lão trượng! Vừa rồi lão trượng có gaăp mấy người qua đây không?
Lão già lắc đầu đáp :
- Lão hủ vừa mới tới đây.
Lăng Trung Ngọc quay lại hỏi Thống Thiền thượng nhân :
- Theo cao kiến của Thượng nhân thì nên làm gì bây giờ?
Thống Thiền thượng nhân trầm ngâm một chút rồi nói :
- Cứ theo vết chân ngựa mà phán đoán thì bọn chúng về Miêu Cương rồi.
Đổng Uyển Vân xen vào :
- Cái đó khó mà quyết đoán được. Có thể bọn chúng cốn ý bày ra nghi trận để đánh lạc đường chúng ta cho đi vào cạm bẫy.
Lão già tóc bạc mắt sáng như sao đảo nhìn mọi người một lượt rồi thủng thẳng hỏi :
- Các vị muốn kiếm ai? Có thể nói cho lão phu nghe được chăng?
Lăng Trung Ngọc nói sơ qua ý mình muốn kiếm ai.
Lão già tủm tỉm cười nói :
- Cô nương đây vừa nói rất có lý. Có thể địch nhân bày kế nghi binh để các vị đuổi lạc đường. Các vị há không nhớ trong binh pháp có câu “Hư mới là thực, thực lại là hư”?...
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Lão phỏng đoán thì bọn người mà các vị rượt theo có thể còn ở quanh quẩn khu phụ cận lầu Huỳnh Hạc.
Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lăng Trung Ngọc thấy lão già tóc bạc này có vẻ tiên phong đạo cốt liền chắp tay thi lễ hỏi :
- Ý kiến của lão trượng rất đúng. Nhưng tại hạ có điều chưa rõ là tại sao bọn chúng lại bày ra kế này.
Lão già tóc bạc trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Chỗ dụng ý của họ có hai trường hợp.
Đổng Uyển Vân cười hỏi :
- Xin hỏi lão trượng cho hay về hai trường hợp dụng ý của họ?
Lão già tóc bạc cười đáp :
- Trường hợp thứ nhất, họ đánh lạc phương hướng các vị, tức là phương hướng các vị đi vào sẽ gặp nhiều điều bất lợi.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Dụng ý thứ hai của họ là vì họ sợ các vị rượt theo nên tạm lánh gần đây, họ muốn cho các vị khỏi xục tìm nên bày ra kế này để các vị rời xa nơi đây.
Thống Thiền chắp tay nói :
- Thí chủ phân tách rất đúng. Nếu sáng hôm nay mà không gặp được thí chủ thì bọn bần tăng phải một phen tốn công vô ích.
Nhà sư lại đưa cặp mắt hiền lành nhìn lão già hỏi :
- Thí chủ kiến thức cao siêu, tài ba xuất chúng. Bần tăng muốn biết đại danh được chăng?
Lão già tóc bạc mỉm cười đáp :
- Lão phu là kẻ sơn dã, chỉ thích thức khuya dậy sớm. Danh tính không dùng nên từ lâu quên cả rồi.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Lão trượng đã giúp đỡ bọn tại hạ, mong sau này có ngày báo đáp. Sao lão trượng lại không cho biết đại danh?
Lão già cười ha hả đáp :
- Trước nay lão phu làm việc gì cũng không mong đền đáp. Nếu các vị không nói tới chuyện đền ơn thì lão phu còn khiến một mưu kế nhỏ mọn.
Thống Thiền thượng nhân gật đầu nói :
- Làm ơn không mong báo là hành vi của ẩn sĩ cao nhân. Thí chủ đã không mong báo đáp, bọn bần tăng cũng không miễn cưỡng. Xin hỏi thí chủ có lượng sách gì để trừ khử bọn họ chăng?
Lão già tóc bạc đáp :
- Bọn họ đã có những hành vi cường bạo trên chốn giang hồ thì ai ai cũng có quyền tru diệt. Lão phu tuy lâu nay không hỏi đến chuyện thị phi trên chốn giang hồ, nhưng đối với bọn người này cũng ghét cay ghét đắng.
Lão đảo mắt nhìn qua một lượt rồi nói tiếp :
- Bọn họ đã bày quỷ trận thì các vị cũng có thể làm được.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
- Bọn tại hạ cũng bày “quỷ trận” hay sao?
Lão già tóc bạc gật đầu đáp :
- Đúng thế! Chàng thiếu niên này thật thông minh.
Đổng Uyển Vân hỏi xen vào :
- Cách bày “quỷ trận” ra sao?
Lão già tóc bạc cười đáp :
- Các vị cũng theo đường Miêu Cương và đồng thời cố ý để lại vết tích. Nội nhật ngày hôm nay, bọn chúng nhất định có người đến quan sát và yên trí là các vị đi Miêu Cương rồi.
Đổng Uyển Vân hỏi :
- Theo ý lão trượng thì bọn vãn bối đi một lúc rồi quay trở lại hay sao?
Lão già tóc bạc đáp :
- Chẳng những quay trở lại mà còn lập tức hóa trang, ẩn núp quanh đây để nghe động tỉnh rồi theo dõi kẻ tới đây quan sát.
Lăng Trung Ngọc vỗ tay nói :
- Ý kiến của lão trượng thật là tuyệt diệu!
Lão già tóc bạc cười mát nói :
- Binh bất yếm trá. Và lúc hành quân tác chiến những gia vật bình thường có thể đem ra diệu dụng. Bước đường giang hồ thật lắm chông gai, mà lòng người giang hồ vô cùng hiểm trá. Các vị chỗ nào cũng phải coi chừng...
Dứt lời lão phất tay áo một cái rồi trở gót đi luôn.
Thống Thiền thượng nhân cảm khái, miệng lẩm bẩm :
- Thật là một danh sĩ trong thiên hạ.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Lão này dường như không hiểu võ công mà sao biết nhiều chuyện giang hồ đến thế?
Thống Thiền thượng nhân cười đáp :
- Hàn tín sức không trói nổi con gà mà đánh đâu được đấy. Binh cốt ở mưu, chứ cái dũng của kẻ thất phu thì có làm gì?
Hoa Quang đại sư nói :
- Việc này không nên trùng trình. Chúng ta lập tức theo kế của lão trượng vừa rồi mà làm.
Mọi người liền đi theo đường lớn, cố ý để lại vết chân. Đi chừng hơn một dặm rồi ẩn vào trong khe núi đá, cải trang thật mau lẹ.
Mọi người cải trang xong quay trở lại ẩn thân vào khu rừng bên đường.
Chừng độ hai giờ sau, quả nhiên thấy ba người cưỡi tuấn mã đi về phía đường quan đạo.
Bọn này đến chỗ ngã ba liền nghiêng mình xuống ngựa quan sát kỹ càng.
Sau một hồi quan sát, ba người lại lên ngựa nhắm đường lớn ngã Miêu Cương mà đi.
Chẳng bao lâu ba con tuấn mã đã quay trở về.
Lăng Trung Ngọc nhìn Thống Thiền thượng nhân khẽ nói :
- Lão trượng kia nói thiệt không sai chút nào.
Thống Thiền thượng nhân chép miệng thở dài nói :
- Đúng thế! Đáng tiếc là lúc nãy bọn ta không thỉnh giáo lão trượng làm thế nào để tiêu diệt bọn ác đồ này?
Lăng Trung Ngọc nói :
- Bây giờ chúng ta đành đi kiếm lão vậy.
Thống Thiền thượng nhân lắc đầu cười đáp :
- Những bậc cao sĩ này hành tung vô định biết là tìm đâu? Bây giờ chúng ta phải lập tức theo dõi ba người kia là việc trọng yếu.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Để một mình tại hạ truy bọn chúng càng đỡ tiết lộ. Tối hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau tên lầu Huỳnh Hạc.
Hoa Quang đại sư nói :
- Lăng thí chủ nói phải lắm! Chúng ta kéo đi cả đàn rất dễ bể lộ liễu, không tiện bằng một người.
Lăng Trung Ngọc băng mình một cái đã vọt ra khỏi khu rừng. Chàng đi theo sau ba người kỵ mã cách một quãng xa xa.
Ba người kỵ mã kia ngờ đâu đến có người đang theo hút? Bọn chúng ngồi trên lưng ngựa cười nói ba hoa thiên địa, khoa chân múa tay đi thẳng về lầu Huỳnh Hạc rồi xuống ngựa tiến vào tửu lâu.
Lăng Trung Ngọc khinh công cực cao. Thủy chung chàng vẫn theo sau ba người. Chàng thấy chúng lên lầu Huỳnh Hạc rồi cũng thủng thẳng lên theo.
Ba người kia lên lầu tìm một bàn vắng vẻ bên cửa sổ ngồi xuống.
Lăng Trung Ngọc cũng ngồi vào bàn gần bọn kia rồi kêu lấy rượu nhắm.
Đại hán đứng đầu trong ba người cười khanh khách nói :
- Bữa nay chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mà trời hãy còn sớm, vậy uống một bữa cho khoái.
Đại hán râu đâm tua tủa ngồi bên cũng cười nói :
- Đại ca! Nhiệm vụ của chúng ta ngoài việc trinh sát hai lão hòa thượng và mấy người trẻ tuổi, còn việc gì nữa không?
Đại hán ngồi mé trên mắt tròn râu cọp gật đầu đáp :
- Dĩ nhiên còn dịp khác. Mấy người đó đêm nay tiến vào Tử Vong cốc tất bị chôn sống tại đó.
Lăng Trung Ngọc nghe nói không khỏi ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi :
- “Hú vía! Không hiểu Tử Vong cốc ở địa phương nào”.
Hán tử nhỏ bé và thấp lùn ở mé hữu cười ha hả nói :
- Sư phụ bọn ta thật là thần cơ diệu toán bày ra kế điệu hổ ly sơn bắt được mấy con nhỏ rồi bây giờ lại bày ra nghi trận để bọn chúng tự lao đầu vào bẫy. Đúng là Chu Lang diệu kế an thiên hạ.
Đại hán râu đâm tua tủa cười khanh khách nói :
- Này tam đệ! Chuyến này chúng ta theo sư phụ hạ sơn, nhất định có thể quét sạch giang hồ, sớm thành cơ nghiệp đặng hưởng những ngày vui thú.
Đại hán được kêu bằng đại ca lên tiếng :
- Vương An Bang này hiến kế cho sư phụ đã không sai lầm.
Hán tử thấp lùn cười nói :
- Tiểu đệ xem chừng Võ Lâm Nhất Tôn cũng chẳng thành cái thá gì. Bây giờ gặp bước đường cùng hắn phải đến nương tựa vào bọn ta nhưng ta cũng phải đề phòng hắn mới được.
Hán tử râu ngắn vuốt hai ria mép ngửa cổ lên bưng bát rượu lớn uống ừng ực rồi cười lạt nói :
- Điêu Đẩu Nhị này sớm muộn gì cũng phải mần thịt Võ Lâm Nhất Tôn.
Hán tử tên gọi Vương An Bang lắc đầu nói :
- Nhị đệ không nên nóng tính. Chúng ta chưa trừ diệt xong đại địch thì chưa nên tính đến chuyện khác vội. Hãy chờ đêm nay bắt sống được bọn kia rồi ba anh em ta sẽ hạ thủ Võ Lâm Nhất Tôn là xong.
Lăng Trung Ngọc cười thầm nghĩ bụng :
- Chúng bay chết đến gáy rồi mà hãy còn mơ mộng.
Hán tử thấp lùn bưng bát rượu lên nói :
- Theo ý kiến Huỳnh Thiên Hận này thì bây giờ có rượu hãy uống cho say tít. Đại ca! Nhị ca! Bữa nay chúng ta thống ẩm một phen cho phỉ chí.
Điêu Đẩu Nhị bưng bát rượu lên đáp :
- Tam đệ nói phải đó. Chúng ta hãy uống cho thích một bữa và cũng là để mừng đại công sắp thành.
Vương An Bang cười khà khà nói :
- Tửu lượng của hai hiền đệ lớn quá! Có lẽ tiểu huynh chịu thua mất. Lát nữa chúng ta còn phải về phúc bẩm sư phụ.
Huỳnh Thiên Hận nói :
- Đại ca! Uống mấy chung đã ăn thua gì. Đời người có rượu nên uống cho say.
Ba người lại uống một hồi. Chừng đến giờ mùi thì bọn chúng đã say như chết.
Lăng Trung Ngọc thấy thế lẩm bẩm :
- Bây giờ mà chưa thủ thì còn đợi đến bao giờ?
Chàng liền băng mình đến bên bàn ba hán tử kia.
Vương An Bang thấy thế kinh hãi, đứng lên ấp úng hỏi :
- Ngươi là... là ai? Sao dám lớn mật...
Lăng Trung Ngọc cười lạt rồi ra tay điểm vào mười hai huyệt đạo ba gã nhanh như chớp.
Bọn Vương An Bang, Điêu Đẩu Nhị và Huỳnh Thiên Hận tuy đã say khướt nhưng trong lòng hãy còn tỉnh. Chúng muốn ra tay phản kích nhưng đã chậm mất rồi.
Điêu Đẩu Nhị tức giận nói :
- Tên ác ôn kia! Ngươi có biết chúng ta là ai không? Ngươi thật có gan nuốt búa mới dám vuốt râu hùm.
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp :
- Lão phu đã biết các ngươi là những tên liệt đồ của Bách Bộ Phi Hoa Khách.
Chàng xoay tay chỉ vào mũi mình rồi lạnh lùng hỏi lại :
- Các ngươi có biết lão phu là ai không?
Vương An Bang thấy Lăng Trung Ngọc có vẻ là một lão nông phu quê kệch ở hương thôn liền lắc đầu đáp :
- Đại gia không biết ngươi ở trong hang hốc nào chui ra.
Huỳnh Thiên Hận cũng tức giận quát lên :
- Ngươi không mau mau giải khai huyệt đạo cho ba vị thái gia thì đừng hòng sống nữa.
Lăng Trung Ngọc cười khanh khách nói :
- Các hạ hãy mở mắt ra mà coi xem ai đừng hòng sống. Nói thực cho các vị hay. Nếu các vị muốn sống thì phải trả lời những câu hỏi của ta một cách thành thật. Bằng không thì các vị đừng hòng sống để ra khỏi lầu Huỳnh Hạc này.
Vương An Bang thở dài giục :
- Các hạ hỏi đi!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Võ Lâm Nhất Tôn và Bách Bộ Phi Hoa Khách hiện giờ ở đâu?
Vương An Bang đáp :
- Hai vị đó hiện ở trong miếu Thành Hoàng tại phía Nam thành này.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Các vị đến đây từ bao giờ?
Vương An Bang đáp :
- Mới ba bữa trước đây.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Có phải sáng sớm hôm nay các vị đã bắt bốn người đàn bà và một người đàn ông ở trong khách sạn dưới chân lầu Huỳnh Hạc không?
Vương An Bang gật đầu đáp :
- Đúng thế!
Lăng Trung Ngọc lớn tiếng quát hỏi :
- Hiện giờ để bọn họ ở đâu? Nếu các ngươi không nói thực thì ta sẽ giết ngay đó.
Vương An Bang nói :
- Hiện cầm tù bọn chúng ở trong tòa nguyệt động phía sau núi. Những câu tại hạ nói đây đều là thực tình. Miếu Thành hoàng cách đây cũng không xa mấy.
Đại hiệp đi ngay tới đó để chứng minh sự thực.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Không cần phải vội vàng. Các vị uống rượu rồi bây giờ đến lượt tiểu gia. Các vị ngồi bên mà coi, cấm không được la một tiếng. Hễ trái lệnh là tiểu gia động thủ ngay đó.
Vương An Bang bị kiềm chế huyệt đạo không làm thể nào được đành ngồi yên một bên.
Lăng Trung Ngọc chờ cho đến tối bọn Thống Thiền thượng nhân dều tới nơi.
Lăng Trung Ngọc liền thuật lại chuyện kiềm chế ba người cho mấy vị nghe.
Thống Thiền thượng nhân cười hỏi :
- Thủ đoạn của thí chủ thật cao minh. Bây giờ chúng ta mau đến miếu Thành Hoàng để cứu bọn họ chứ?
Mọi người áp giải bọn Vương An Bang xuống lầu Huỳnh Hạc đi về phía miếu Thành Hoàng ở phía nam thành.
Vầng trăng tỏ lên đất giữa bầu trời đêm lâu lâu. Lúc này vào khoảng canh hai.
Lăng Trung Ngọc nắm cổ tay Vương An Bang khẽ nói :
- Nếu ngươi mà lừa gạt tiểu gia thì không toàn tính mạng.
Vương An Bang đáp :
- Tại hạ nói toàn sự thực, đâu dám nửa lời giả dối với đại hiệp.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Bách Bộ Phi Hoa Khách chuyến này ra khỏi Miêu Cương đem theo bao nhiêu cao thủ?
Vương An Bang đáp :
- Tất cả mười lăm người, nhưng trong đám này đại khái có năm người tương đối lợi hại hơn.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Họ sở trường về môn gì?
Vương An Bang đáp :
- Bọn họ năm người dùng “Phi Tiền trận” để kềm chế đối phương. Nếu ai bị hãm vào “Phi Tiền trận” thì mười phần có đến tám chín là không sống được.
Lăng Trung Ngọc động tâm hỏi :
- Cách phá “Phi Tiền trận” thế nào?
Vương An Bang lắc đầu đáp :
- Đó là chuyện bí mật của bọn họ. Xin tha thứ cho tại hạ không thể trả lời được. Nhưng tại hạ cũng xin đưa một chút ý kiến là các vị đừng để họ bày thành “Phi Tiền trận”, mà nên hạ thủ trước là hơn.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Công việc này kết thúc rồi, nhất định ta sẽ để cho ngươi sống.
Mọi người chạy nhanh một hồi chừng nửa giờ thì đã tới miếu Thành Hoàng ở thành Nam.
Lăng Trung Ngọc dừng bước bên ngoài miếu, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía thì chẳng nghe thấy ai động tĩnh gì hết.
Chàng động tâm khẽ hỏi :
- Có phải tòa miếu này không?
Vương An Bang gật đầu.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Trong miếu tịch mịch thế này, hẳn có điều chi ngoắt ngoéo.
Vương An Bang khẽ nói :
- Hai chúng ta lẻn vào trước coi xem thế nào đã. Còn các vị khác hãy ẩn thân ở ngoài miếu.
Thống Thiền thượng nhân nói :
- Làm thế cũng được. Có điều Lăng thí chủ phải thận trọng, chớ nên khinh xuất.
Lăng Trung Ngọc gật đầu nắm cổ tay Vương An Bang và tăng gia thêm ba phần kình lực. Chàng cười lạt nói :
- Họ Vương kia! Nếu ngươi muốn giở trò thì tiểu gia đập chết người ngay tức khắc.
Vương An Bang thở dài nói :
- Sao đại hiệp còn nghi ngờ tại hạ hoài. Thực tình mà nói thì tại hạ rất lấy làm bất mãn về những hành vi của Bách Bộ Phi Hoa Khách trong chuyến đông du này.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Các vị mau mau ẩn thân. Xin nghe ba tiếng hú của tại hạ làm ký hiệu.
Mọi người vội vàng tản ra nấp vào mọi chỗ.
Lăng Trung Ngọc tay cầm trường kiếm còn tay kéo Vương An Bang vượt qua bức tường vây vào trong miếu.
Vương An Bang bị chàng nhấc bổng nhảy lên khác nào người đằng vân giá vũ rồi hạ xuống mặt đất. Gã trong lòng kinh hãi nghĩ thầm :
- “Khinh công thằng cha này đã đến trình độ xuất thần nhập hóa”.
Lăng Trung Ngọc vượt qua bức tường khẽ hỏi :
- Bách Bộ Phi Hoa Khách ở chỗ nào?
Vương An Bang đáp :
- Lão ta ở trong một gian sương phòng mé tả tại phía sau miếu.
Lăng Trung Ngọc gật đầu nói :
- Ngươi dẫn đường cho ta.
Lăng Trung Ngọc tay nắm cổ tay Vương An Bang và né mình cho gã đi trước.
Vương An Bang nhằm phía sương phòng tiến lại.
Lăng Trung Ngọc vừa đi vừa chú ý nhìn bốn mặt thì chỉ thấy yên lặng như tờ, một sự yên lặng khiến cho người ta phải kinh hãi.
Sương phòng này không xa mấy, chớp mắt đã tới nơi.
Lăng Trung Ngọc dừng bước lại coi thấy cửa phòng đóng chặt. Chàng nhìn qua khe cửa chỉ thấy trong phòng một màu tối đen.
Chàng còn đang nghi ngờ, bỗng có ánh đèn lóe ra.
Một tiếng hét vang lên. Cửa phòng mở ra ngoài.
Lăng Trung Ngọc vội né mình sang một bên nhưng chẳng thấy bóng người nào. Trong phòng trống rỗng.
Chàng còn đang kinh ngạc toan trở gót đi ra thì đột nhiên từ trên nóc nhà phía đội diện có tiếng cười âm trầm vọng lại.
Lăng Trung Ngọc ngẩng đầu nhìn lên thì trong bóng tối chàng nhận thấy trên nóc nhà có một đại hán to lớn đứng đó.
Sau đại hán này còn bốn người đứng thành hàng chữ nhất.
Vương An Bang vội nói :
- Chúng sắp bày “Phi Tiền trận”. Đại hiệp chạy lẹ đi!
Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi. Lúc chàng toan cất bước bỗng nghe đại hán kia lạnh lùng hỏi :
- Ngươi định trốn ư? Đừng mơ mộng nữa?
Năm người thân hình tựa chim én sà cả xuống bao vây Lăng Trung Ngọc vào giữa.
Lăng Trung Ngọc hơi biến đổi sắc mặt. Chàng ngẩng đầu lên hú ba tiếng.
Đại hán đứng đầu “Phi Tiền trận” đảo mắt nhìn Vương An Bang cười nói :
- Vương An Bang! Ta không ngờ ngươi lại phản bạn. Đêm nay ngươi phải nát thân trong “Phi Tiền trận” này. Nếu không giết được ngươi thì Yết Long này không phải là hảo hán.
Lăng Trung Ngọc đảo mắt nhìn Vương An Bang.
Vương An Bang cười lạt nói :
- Bây giờ đại hiệp chưa động thủ thì còn đợi đến bao giờ?
Lăng Trung Ngọc nghe nói động tâm, liền buông Vương An Bang ra, chàng chống kiếm dõng dạc nói :
- Giữa các vị và tại hạ trước nay chưa từng quen biết. Nếu các vị ỷ mạnh động thủ thì đừng trách tại hạ ra tay tàn ác.
Yết Long cười ha hả nói :
- Gã tiểu tử kia! Ngươi có mắt mà không tròng. Ngươi có biết “Phi Tiền trận” lợi hại thế nào không? Nếu trận này mà phát động thì đừng nói một mình ngươi mà là thiên binh vạn mã cũng không thể xông ra được.
Giữa lúc ấy đột nhiên cửa sau miếu mở ra. Trên đại điện đèn lửa sáng trưng.
Lăng Trung Ngọc nhìn vào đại điện không khỏi ngẩn người ra.
Nguyên trong đại điện đã có một lão đâu hươu mắt chuột mặc áo cẩm bào tướng mạo quái đản ngồi đó.
Mé hữu cẩm bào lão già là Võ Lâm Nhất Tôn Mầu Bưu.
Hai bên có bảy người ngồi nhưng sắc phục khác nhau.
Bọn Địch Long bị trói nằm lăn dưới đất. Trong đó có cả Giang Mỹ Linh.
Lạ hơn nữa là những người này tựa hồ đang ngủ say, tuyệt không thấy động tỉnh gì.
Lăng Trung Ngọc trong lòng rất lấy làm kỳ, tự hỏi :
- “Bản lãnh cao thâm như bọn Địch Long mà sao để bị người kềm chế như vậy?”
Chàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, bỗng thấy hai bên tường đại điện treo bốn cái giỏ lớn đựng tiền đồng.
Lăng Trung Ngọc ngó thấy những giỏ tiền thì không khỏi động tâm. Chàng lại chú ý nhìn kỹ bọn Địch Long thì trên mình mỗi người đều bị một đồng tiền dắt vào huyệt Linh đài.
Bây giờ chàng mới tỉnh ngộ, miệng lẩm bẩm :
- Té ra bọn họ bị “Mê Hồn tiền” kềm chế nên bị hôn mê bất tỉnh.
Giữa lúc ấy bỗng nghe những xâu tiền kêu loảng xoảng.
Vương An Bang khẽ nói :
- Đại hiệp bọn chúng đã lấy ra rất nhiều xâu tiền. “Phi Tiền trận” phát động đến nơi rồi.
Lăng Trung Ngọc đề cao cảnh giác thu mục quang về, đảo nhìn bốn phía quả nhiên trong tay cả năm người đều cầm xâu tiền đồng bắt đầu chạy như đèn kéo quân.
Năm người cất bước mỗi lúc thật mau.
Giữa lúc ấy bọn Thống Thiền thượng nhân đã vượt tường vào đến nơi.
Lăng Trung Ngọc vội la lên :
- Các vị nên tránh ra đừng để bọn năm người này bao vây.
Mọi người liền lảng ra xa ngoài mười trượng.
Cẩm bào lão già ở trong đại điện đột nhiên lớn tiếng quát :
- Mau mau phát động “Phi Cốt trận” bao vậy lấy những tên ác ôn vừa tiến vào.
Năm người nghe nói đều chạy như bay ra xa vây lại.
Vương An Bang nói :
- Đại hiệp nên nhân lúc chúng chưa phóng mê hồn tiền mà hạ thủ ngay đi!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Hạ thủ cách nào mới phá được trận thức của bọn chúng?
Vương An Bang đáp :
- Tại hạ chỉ biết sơ qua mà thôi. Đại hiệp theo cửa Sinh đánh vào rồi chuyển qua cửa Cảnh. Sau cùng theo cửa Đỗ mà ra rồi đánh vào bộ phận đầu não.
Lăng Trung Ngọc theo lời quát lên một tiếng thật to chống kiếm đánh vào cửa Sinh rồi theo đường thẳng tiến qua cửa Cảnh. Sau cùng chàng do cửa Đỗ đánh ra.
“Phi Tiền trận” lập tức rối loạn cả lên.
Lúc ấy đại hán đứng đầu là Yết Long vừa chạm mặt Lăng Trung Ngọc.
Yết Long toan liệng mê hồn tiền ra thì Lăng Trung Ngọc tay cầm trường kiếm đánh tới nơi.
Ánh hàn quang lấp loáng. Tiếp theo là tiếng rú khủng khiếp vang lên. Yết Long cả đầu lẫn vai đều bị chặt đứt.
Còn lại bốn tên lâm vào tình thế hỗn loạn.
Vương An Bang hô lớn :
- Không nên bỏ lỡ thời cơ. Các hạ phải tàn sát cho lẹ!
Lăng Trung Ngọc quát lên một tiếng huy động trường kiếm. Những tiếng rên liên thanh bất tuyệt. Lại hai tên nữa bị ngã lăn văng ra ngoài năm thước.
Còn lại hai tên hồn vía lên mây vội chạy vào đại điện.
Lăng Trung Ngọc gầm lên :
- Định trốn chăng?
Thanh trường kiếm của chàng phóng tới nơi. Tên chạy chậm hơn té huỵch ngay xuống. Máu sau lưng phun ra như tên bắn.
Lăng Trung Ngọc chỉ một cái cất tay nhấc chân đã giết bốn người, khiến cho những người ngồi trong đại điện đều hoảng hồn.
Cẩm bào lão gia đứng dậy lớn tiếng quát hỏi :
- Thằng lỏi kia! Ngươi là ai?
Lăng Trung Ngọc nhảy vào cửa sau đại điện lạnh lùng đáp :
- Tại hạ là Lăng Trung Ngọc.
Cẩm bào lão già nhíu cặp lông mày, miệng lẩm bẩm :
- Một thằng lỏi con chưa ráo máu đầu chẳng có tiếng tăm gì mà sao lại phá “Phi Tiền trận” của lão phu?
Võ Lâm Nhất Tôn ngồi một bên đáp :
- Lúc tại hạ ở trong động vì sơ ý một chút mà bị thương về tay thằng lỏi này. Đêm nay không thể tha gã được.
TU LA THẦN CÔNG ĐẾN ĐÂY LÀ HẾT, CHÚC CÁC BẠN VUI VẺ GIẢI TRÍ. LẦN NỮA CẢM ƠN TẤT CẢ CÁC BẠN VỚI LỜI CHÚC.bagiatam
Hồi 79 Hết kiếp vận võ lâm thanh bình
Tác giả: Tiêu Sắc
Dịch Thuật: Hàn Giang Nhạn
Đả tự: Bạch Lục
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Lăng Trung Ngọc quay sang hỏi Vương An Bang :
- Lão mặc cẩm bào kia có phải Bách Bộ Phi Hoa Khách không?
Vương An Bang gật đầu đáp :
- Chính lão đấy! Đại hiệp phải đặc biệt coi chừng đồng tiền ở trong tay lão.
Lão đứng ngoài trăm bước còn đả thương người được, không sai phát nào.
Hai người đang nói chuyện thì bọn Thống Thiền hòa thượng, Hoa Quang đại sư đều đã tới nơi.
Lăng Trung Ngọc trỏ tay vào lão già mặc áo cẩm bào nói :
- Lão kia là Bách Bộ Phi Hoa Khách đó.
Thống Thiền hòa thượng vội kéo Lăng Trung Ngọc lùi lại mấy chục bước.
Lão nói :
- Trong tay hắn cầm Mê Hồn tiền bắn người rất trúng. Chúng ta phải chạy xa ngoài trăm bước rồi sẽ thương nghị mưu kế.
Bách Bộ Phi Hoa Khách thấy vậy cười khanh khách nói :
- Sao? Lão hòa thượng vừa thấy lão phu đã bở vía chạy xa mấy chục bước ư?
Thống Thiền hòa thượng niệm Phật hiệu rồi đáp :
- Lão tăng khuyên thí chủ nên giao người trả ra để hai bên khỏi tổn thương hòa khí.
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười ha hả nói :
- Lão hòa thượng! Hòa thượng nói dễ nghe nhỉ? Chuyến này lão phu qua miền đông này là có chí chinh phục võ lâm. Các vị nên thuận theo ý trời quy phục lão phu mới có thể tránh khỏi họa sát nhân...
Hoa Quang đại sư ngắt lời :
- Bây giờ chúng ta chưa thể đến gần tên lão tặc kia, vậy phải sớm nghĩ mưu mà bắt lấy hắn.
Vương An Bang nói :
- Khinh công của lão rất ghê gớm. Chúng ta phải coi chừng lão công kích một cách bất ngờ.
Lăng Trung Ngọc bỗng nghĩ ra một kế, vội dùng phép truyền âm nhập mật hỏi Vương An Bang :
- Trong tay Bách Bộ Phi Hoa Khách có bao nhiêu Mê Hồn tiền cả thảy?
Vương An Bang ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
- Thường thường tại hạ chỉ thấy lão thích dùng có năm đồng. Không hiểu trong túi lão còn có bao nhiêu nữa khó mà đoán chắc được.
Lăng Trung Ngọc vội nhìn Thống Thiền hòa thượng nói :
- Xin hòa thượng thống nhất chỉ huy. Đêm nay những người theo chúng ta đều là những cao thủ hạng nhất về phương diện võ công, đều không phải là đối thủ của Bách Bộ Phi Hoa Khách. Bây giờ chúng ta xông vào từng người một để lão ta liệng hết Mê Hồn Tiền thì mới có thể kềm chế được lão.
Thống Thiền hòa thượng gật đầu đáp :
- Phương pháp này hay đấy! Lão tăng không dám từ nan.
Đoạn lão nhìn Bách Bộ Phi Hoa Khách hỏi :
- Lão tăng có mấy lời trung nói với thí chủ, chẳng hiểu thí chủ có chịu nghe không?
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười lạt đáp :
- Có điều gì thối tha thì nói ra đi!
Thống Thiền hòa thượng biến sắc trầm giọng hỏi :
- Thí chủ vừa mở miệng đã văng lời bất nhã mà không ngại mất phong độ người quân tử ư?
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười hô hố đáp :
- Lão trọc kia! Không những lão phu thóa mạ ngươi mà còn muốn mổ thịt ngươi nữa.
Thống Thiền hòa thượng cười lạt nói :
- Lão tăng nếu sợ đã không dám đến đây. Có điều mình là đệ tử nhà phật phải mang dạ từ bi, muốn khuyên thí chủ ra khỏi bến mê mà thôi.
Võ Lâm Nhất Tôn cười lạt nói :
- Tăng huynh! Tăng huynh có nghe lão trọc đó nói gì không?
Bách Bộ Phi Hoa Khách Tăng Phi cười khành khạch đáp :
- Hay lắm! Lão hòa thượng có di ngôn gì để lại không?
Thống Thiền hòa thượng giương cặp lông mày lên trầm giọng đáp :
- Giữa thí chủ và bọn lão tăng vốn không thù oán. Bây giờ thí chủ hãy bắt Mâu Bưu cùng những người bên bần tăng đưa ra thì mọi sự đều bãi bỏ.
Thống Thiền hòa thượng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Vừa rồi bên lão tăng đã có người phá được Phi Tiền trận của thí chủ đã biết bên bần tăng lợi hại thế nào rồi. Bọn bần tăng tới đây đều là những tay cao thủ hạng nhất trên chốn giang hồ...
Bách Bộ Phi Hoa Khách quát lên :
- Ngươi phun hơi ra thối lắm!
Lão đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi trầm giọng hỏi :
- Ai muốn ra bắt lão thầy chùa kia?
Đại hán ngồi mé tả dạ một tiếng rồi đứng dậy đáp :
- Đệ tử xin ra!
Bách Bộ Phi Hoa Khách thấy thủ hạ đệ tử là Chu Kiến Quốc tình nguyện xuất tịch liền gật đầu nói :
- Ngươi phải coi chừng tên thầy chùa hổ mang đó có tà pháp đấy.
Chu Kiến Quốc khom lưng thi lễ rồi trở gót chạy ra khỏi đại điện, gã tiến đến trước mặt Thống Thiền hòa thượng còn cách năm bước thì đứng lại.
Gã rung thanh trường kiếm trong tay một cái rồi quát lớn :
- Lão hòa thượng nạp mạng đi thôi!
Thống Thiền hòa thượng niệm Phật hiệu rồi đáp :
- A di đà Phật! Đức Phật từ bi xin tha thứ cho đệ tử phải khai sát giới.
Chu Kiến Quốc đã phóng luồng kiếm quang tới gần đại huyệt trước ngực Thống Thiền hòa thượng.
Thống Thiền hòa thượng phất tay một cái. Một luồng kình lực mãnh liệt xô ra phản kích trở lại.
Chu Kiến Quốc là một gã thiếu niên kiêu ngạo. Gã không chịu vung kiếm lên tự bảo vệ mình mà lại chống kiếm tấn công lần thứ hai.
Đột nhiên một luồng kình lực mạnh như nghiên non dốc biển xô đến trước mặt gã.
Chu Kiến Quốc la thầm :
- “Hỏng bét!”
Gã vội thu kiếm trở về bảo vệ trước ngực nhưng đã chậm mất rồi.
Hắn kêu lên một tiếng. Người hắn bị kình lực hất vào đại điện.
Hai tiếng quát vang lên, hai đại hán khác vọt ra đón lấy Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc rú lên một tiếng thê thảm. Miệng hộc máu tươi như tên bắn.
Trong nhà đại điện bóng người thấp thoáng. Ba đại hán thân hình cao lớn nhảy vọt ra vây Thống Thiền hòa thượng vào giữa.
Hoa Quang đại sư tức giận nói :
- Nếu các ngươi kéo cả bè ra đánh ẩu thì lão tăng coi không thuận mắt chút nào.
Ba tên đại hán chẳng nói năng gì vung trường kiếm lên xông vào đánh Thống Thiền hòa thượng.
Thống Thiền hòa thượng tuyên Phật hiệu rồi tung chưởng đánh ra hai bên.
Cả ba thanh trường kiếm đều bị hất lùi lại.
Hoa Quang đại sư cũng phóng chưởng đánh tới. Lập tức chưởng phong rít lên như sấm sét.
Hai đại hán rú lên một tiếng rồi té nhào.
Còn một tên đại hán lêu bêu như chó mất chủ chạy trốn vào đại điện.
Lăng Trung Ngọc la lên :
- Lão Bách Bộ Phi Hoa Khách sợ chết kia sao cứ kêu người ra chết thay hoài. Lão có giỏi thì ra đây.
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười khành khạch nói :
- Lão phu mà ra tay thì các ngươi hồn về trời tây.
Thống Thiền hòa thượng nói :
- Thí chủ không chịu ra dễ thường lão tăng không nắm cổ lôi ra được ư?
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười ha hả nói :
- Lão trọc mà có bản lãnh thì vào trong đại điện này!
Địch Bình Thạch tuổi trẻ tính nóng, tức giận hỏi :
- Sao lại không dám?
Gã quát lên một tiếng thật to. Tay cầm thanh kiếm xông vào đại điện.
Bách Bộ Phi Hoa Khách cười ha hả nói :
- Thằng lỏi này giỏi lắm!
Chưa dứt lời lão giơ tay phải lên liệng một đồng tiền nhanh như tên bắn vào người Địch Bình Thạch.
Địch Bình Thạch vội né tránh thì đã chậm mất một bước. Mê Hồn tiền bắn trúng vào huyệt Thái dương gã.
Địch Bình Thạch rên lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Thống Thiền hòa thượng cùng tất cả mọi người cả kinh thất sắc.
Bách Bộ Phi Hoa Khách đắc ý cười rộ nói :
- Ai dám xông vào nữa đi.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Bây giờ chúng ta xông cả vào. Mê Hồn tiền của lão dù có lợi hại đến đâu cũng chẳng thể kiềm chế được hết mọi người.
Hoa Quang đại sư nói theo :
- Lăng thí chủ nói phải đó! Có điều chúng ta càng tiến vào lẹ càng hay.
Thống Thiền hòa thượng quay lại bảo mọi người :
- Bây giờ chúng ta đồng thời xông vào đại điện. Mục tiêu là Bách Bộ Phi Hoa Khách. Ai giết hắn được lãnh công đầu.
Mọi người đều rút binh khí ra.
Thống Thiền hòa thượng hô :
- Xông cả vào!
Chưa dứt lời quần hùng đồng thời xông vào đại điện.
Bách Bộ Phi Hoa Khách thấy tình trạng như vậy không khỏi giật mình kinh hãi. Hắn hoang mang giơ tay lên. Hai tay liệng ra bốn đồng Mê Hồn tiền.
Bốn người xông vào trước bị trúng liền ngã lăn xuống đất.
Giữa lúc ấy đã có tám người xông vào đại điện rồi.
Bách Bộ Phi Hoa Khách vội thò tay vào bọc lấy Mê Hồn tiền ra. Nhưng Lăng Trung Ngọc đã hươi trường kiếm chém tới.
Ánh hào quang lấp loáng. Tay mặt Bách Bộ Phi Hoa Khách vừa lấy được tiền chưa kịp liệng ra đã bị hớt đứt cổ tay.
Lão thét lên một tiếng lùi lại ba bốn bước, toan thò tay trái vào bọc lấy tiền thì Lăng Trung Ngọc cử động nhanh như chớp. Chiêu kiếm thứ hai đã phóng ra.
Bách Bộ Phi Hoa Khách rú lên một tiếng. Tay trái hắn cũng bị chém đứt.
Võ Lâm Nhất Tôn xông lại đánh Thống Thiền hòa thượng. Thế rồi trong đại điện lập tức trỗi lên một cuộc hỗn chiến.
Bách Bộ Phi Hoa Khách bị chặt đứt hai bàn tay. Hắn toan trốn chạy, liền xông ra ngoài điện.
Lăng Trung Ngọc vừa rượt theo vừa quát :
- Còn mong trốn thoát ư?
Chàng phóng mạnh thanh trường kiếm đâm trúng lưng Bách Bộ Phi Hoa Khách. Hắn té huỵch xuống đất.
Lăng Trung Ngọc nhảy tới nơi bồi thêm một nhát. Thế là hết đời tên ác ma.
Võ Lâm Nhất Tôn thấy Bách Bộ Phi Hoa Khách bị Lăng Trung Ngọc giết chết rồi thì chẳng còn hồn vía nào nữa. Hắn liền vung chưởng đánh vào mặt Thống Thiền hòa thượng một chiêu rồi nhảy lùi lại bảy tám bước, rồi tung mình nhảy vọt lên mái ngói.
Giữa lúc ấy Lăng Trung Ngọc giơ tay mặt lên. Thanh trường kiếm trong tay chàng bay ra như một mũi ám khí đâm trúng vào huyệt Linh Đài hắn.
Võ Lâm Nhất Tôn đang tính bỏ chạy thục mạng. Hắn không ngờ Lăng Trung Ngọc lại vung kiếm phóng tới.
Lúc hắn phát hiện thì mũi kiếm đã bay đến. Hắn rú lên một tiếng rồi ngã xuống.
Bách Bộ Phi Hoa Khách chỉ còn lại hai tên đệ tử. Chúng thấy cục diện hoàn toàn thất bại liền năn nỉ xin tha.
Lăng Trung Ngọc hô lớn :
- Hạ khí giới thì ta tha chết cho.
Hai tên khấu đầu tạ ơn.
Lăng Trung Ngọc từ từ đi đến trước mặt Địch Long, Giang Mỹ Linh. Chàng sờ vào ngực mọi người thì giật mình kinh hãi cơ hồ ngất xỉu.
Nguyên chàng thấy bọn Địch Long, Giang Mỹ Linh, Tần Tố Hà, Cảnh Quyên Quyên, Tố Cầm đều tắt hơi chết từ lâu rồi.
Lăng Trung Ngọc thấy địch nhân đều chết hết. Lòng chàng chán nản mọi điều, uể oải cất bước từ từ ra khỏi đại điện.
Thống Thiền hòa thượng chắp tay niệm :
- A di đà Phật! Duyên kiếp đã định, kiếp vận khó tránh!
Hoa Quang đại sư thở dài nói :
- Bây giờ ai chết đã chết rồi, ai bị thương thì đâu về đấy cứu chữa, kiếp nạn võ lâm đã qua, bốn bể thanh bình. Chúng ta về núi thôi!
Dưới ánh trăng tàn, đoàn người bóng dài lên thê từ từ rút lui khỏi đại điện...