Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 76: Thần bí thú hài.
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
"Là Dương Cương Khí?"
Phát hiện này làm cho Lâm Động ngây ngốc tại chỗ, bất quá ngay sau đó chân mày hắn không nhịn được mà nhíu lại, bởi vì hắn nhận thấy Dương Cương Khí ở nơi này lộ ra vẻ cực kì cuồng bạo, nếu thứ này mà hấp thu vào cơ thể quá nhiều thì e rằng có thể tổn hại đến thần trí của mình.
"Nơi này trước kia là núi lửa, ở dưới lòng đất có loại Dương Cương Khí này cũng không có gì kỳ quái, bất quá đáng tiếc là. . ."
Trong lòng Lâm Động tiếc chính là Dương Cương Khí ở bên trong cái khe kia luôn ẩn chứa sự cuồng bạo chết người. Dù sao thì Dương Cương Khí cuồng bạo như thế ai mà dám hấp thu cơ chứ?
Đứng trước cái khe, khuôn mặt Lâm Động lộ ra vẻ do dự, có chút không cam lòng. Hắn đã tìm loại Dương Cương Khí đặc thù này đã hơn nửa tháng rồi, hôm nay thật vất vả mới có chút thu hoạch, đương nhiên là không muốn cứ bỏ qua như vậy.
"Tần Ưng thúc, các người trông chừng nơi này cho, không để cho bất kỳ kẻ nào đi vào. Ta muốn đi xem một chút" Lâm Động nghiêng đầu về phía Tần Ưng nói.
Nghe Lâm Động muốn đích thân đi vào, Tần Ưng cả kinh, muốn ngăn cản theo phản xạ có điều kiện. Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến thực lực hôm nay của Lâm Động đã vượt xa hắn, hắn chần chờ một chút rồi lập tức gật đầu.
Phân phó xong, Lâm Động trực tiếp nhảy vào cái khe, nhưng mà đi chưa được mấy bước thì hắn cũng đã nhìn thấy Tiểu Viêm đi theo sau hắn. Hơn nữa nhìn bộ dáng của nó, tựa hồ đối với Dương Cương Khí nóng bỏng nơi này cũng không bài xích gì.
Thấy vậy trong lòng hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rảo bước đi nhanh. Qua hai ba phút, cái khe hẹp đã hiện ra trước mắt. Ngay sau đó là một vùng đất đỏ rực đập vào tầm mắt.
Hiện ra trước mặt Lâm Động là một mảnh đất đỏ rực, nhìn từ xa giống như nham tương đang lưu động. Một cỗ nhiệt độ nóng rực từ trên mặt đất bay vọt lên cao làm cho không khí cũng trở nên vặn vẹo.
Ánh mắt Lâm Động thật cẩn thận quét qua vùng đất đầy toái thạch này, cuối cùng đột nhiên dừng lại ở trung tâm vùng đất toái nham kia, thì thấy được một bộ xương thú khổng lồ ước chừng mười trượng!
Đối thú cốt khổng lồ như thế thì Lâm Động từ nhỏ cho tới giờ chưa từng nhìn thấy qua. Tuy nói con yêu thú này chỉ còn lại bộ xương, nhưng Lâm Động vẫn có thể cảm giác được trên hài cốt đang tản ra một loại uy áp đặc thù, có thể tưởng tượng được, đây tất nhiên không phải là một con yêu thú bình thường. Chẳng qua là hắn không biết tại sao yêu thú này lại biến thành hài cốt ở nơi này.
Khi Lâm Động đang phân vân tự hỏi thì Tiểu Viêm bên cạnh lông mao trên cả người dựng lên xích hồng sắc, sau đó nó trực tiếp là hóa thành một đạo hồng ảnh phóng đi, mục tiêu rõ ràng là khối bạch cốt kia.
Một màn này làm cho Lâm Động biến sắc, nơi này quá mức cổ quái, hắn cũng không dám tìm hiểu gì thêm, không nghĩ tới Tiểu Viêm lại không nghe lời hắn như thế.
"Thật là không biết nghe lời gì cả!"
Chửi nhỏ một tiếng, Lâm Động cắn răng nhanh chóng phóng theo nó, lòng bàn chân đạp lên nham thạch giống như giẫm phải than hồng, làm hắn sợ đến nỗi phải vội vàng điều động Nguyên Lực trong cơ thể truyền hai chân để bảo vệ, lúc này hắn mới cảm giác khá hơn một chút.
Một người một thú nhanh chóng xông qua vùng đất đầy toái nham, sau đó giảm bớt tốc độ đến gần bộ thú cốt kia.
Tiểu Viêm dừng lại cạnh thú cốt, thân thể vốn dĩ hùng tráng của nó so với thú cốt kia quả thật không đáng nhắc tới. Nó ngẩng đầu nhìn thú cốt thần bí, rồi đột nhiên trong sự kinh hãi của Lâm Động, nó nhanh chóng nhảy lên thú cốt. Qua mấy hơi thở đã đến vị trí đỉnh đầu của thú cốt.
"Nó rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?"
Nhìn thấy hành động cổ quái của Tiểu Viêm, trong lòng Lâm Động dâng lên một chút nghi ngờ.
Dưới ánh mắt mê hoặc cùng soi mói của Lâm Động, Tiểu Viêm giơ hổ trảo sắc bén lên, trực tiếp vung một trảo không chút khách khí đem đỉnh đầu yếu ớt kia phá nát.
Đỉnh đầu khổng lồ rơi xuống đập cho nham thạch thành cốt vụn, Tiểu Viêm nhảy xuống, sau đó tìm kiếm một hồi, đột nhiên dùng cái mồm to như chậu máu cạp lấy một khỏa hỏa hồng sắc.
Ánh mắt sắc bén của Lâm Động nhìn rõ khỏa hỏa hồng sắc kia, rõ ràng là một hạt châu rất tròn to cỡ nắm tay nhỏ màu đỏ rực. Bất quá không biết có phải là hoa mắt hay không mà hạt châu màu đỏ này, nhìn qua có chút tương tự như hình dáng của trẻ con.
Mặc dù cách một khoảng xa, nhưng cảm giác nhạy bén của Lâm Động vẫn cảm thấy trên hạt châu màu đỏ cổ quái kia tràn ra một tia nguy hiểm.
"Rột…Ực!"
Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Động, đầu lưỡi của Tiểu Viêm trực tiếp cuốn lấy hạt châu màu đỏ nuốt xuống.
"Rống!"
Theo hạt châu màu đỏ kia xâm nhập vào trong cơ thể, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, một cỗ nhiệt hỏa hừng hực trực tiếp từ trên thân thể Tiểu Viêm phát ra. Lúc này thân thể nó chậm rãi bành trướng, một tiếng kêu trầm thấp vang lên khiến cho sơn động khổng lồ này chấn động run rẩy một hồi.
Nhìn tốc độ bành trướng kinh người của Tiểu Viêm, Lâm Động nuốt một ngụm nước miếng, cước bộ chậm rãi lui về phía sau.
Loại bành trướng này chỉ có kéo dài trong nháy mắt rồi đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, thân thể Tiểu Viêm gần như một ngọn tiểu lâu lại thu nhỏ lại, cuối cùng biến trở về bộ dáng ban đầu.
"Tiểu Viêm?"
Nhìn thấy Tiểu Viêm biến đổi trở lại, trong lòng Lâm Động mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thật cẩn thận gọi một tiếng.
"Rống!"
Nghe được tiếng kêu của Lâm Động, Tiểu Viêm lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhảy tới bên cạnh Lâm Động, rồi chạy tung tăng xung quanh hắn.
Nhìn thấy không xuất hiện cái tình huống gọi là bạo tẩu, Lâm Động mới lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, lúc này hắn mới cẩn thận xem xét tình trạng hiện tại của Tiểu Viêm.
Nguyên bản Tiểu Viêm một thân màu xích hồng vào lúc này lại phát ra hỏa hồng như ánh sáng ngọc. Nhìn qua thì giống như hỏa diễm, mà hổ trảo kia cũng trở nên bén nhọn sáng bóng hơn, hổ trảo sắc bén khảm sâu vào đất, làm cho người ta không nghi ngờ chút nào về lực sát thương của nó.
Ánh mắt Lâm Động chậm rãi quét một vòng trên người Tiểu Viêm, cuối cùng đột nhiên dừng lại trên cái đuôi mãng xà phía sau mông Tiểu Viêm.
Vào lúc này cái đuôi mãng xà đặc biệt đang chiếm cứ ở trên lưng Tiểu Viêm. Ở vị trí đầu mãng xà, tựa hồ có một vật nhọn nhô ra, phảng phất như có cái gì đó muốn xông ra vậy.
Đối với biến hóa này của Tiểu Viêm, Lâm Động hoàn toàn không hiểu tại sao. Đối với yêu thú, hắn căn bản cũng không biết nhiều lắm, bất quá hắn biết biến hóa vừa rồi của Tiểu Viêm, hẳn là có liên quan tới hạt châu màu đỏ mà nó vừa mới sử dụng.
"Chẳng lẽ hạt châu kia chính là tinh hạch của chủ nhân thú cốt kia sao? Bất quá sao lại không giống với các tinh hạch bình thường nhỉ?" Lâm Động lẩm bẩm tự nói.
"Chỗ này có chút cổ quái, không nên ở lâu"
Trong đầu xẹt qua đạo ý niệm này, Lâm Động sinh ra thối ý. Bất quá khi hắn chuẩn bị mang theo Tiểu Viêm trở về thì Tiểu Viêm đột nhiên hướng về phía một chỗ, cúi đầu phát ra tiếng kêu.
Thấy vậy, Lâm Động liền ngẩn ra, ánh mắt nhìn về hướng đó thì thấy ở vị trí phía sau thú hài, tựa hồ có một ít nham tương từ dưới đất phun ra mà đọng lại mà thành cự nham. Lúc này trên đỉnh cự nham nở ra một đóa hoa màu đỏ, chung quanh đóa hoa đó tỏa ra một đám sương khói nhàn nhạt...
Nhìn kia đóa hoa màu đỏ đó, Lâm Động đột nhiên nhìn về vị trí hài cốt, thì phát hiện đỉnh đầu hài cốt lúc trước tựa hồ vẫn cố hướng về đóa hoa màu đỏ kia.
"Yêu thú thần bí kia hẳn là muốn ăn đóa hoa màu đỏ này. . ."
Một đạo ý niệm nhanh như chớp xẹt qua đầu Lâm Động.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 77: Đóa hoa yêu dị.
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Đóa hoa màu đỏ lẻ loi sinh ra từ trên mặt đá, sinh cơ chập chờn phiêu nhiên như có như không ở trong một thế giới nóng bỏng như thế này lại lộ ra một vẻ kỳ dị không nói nên lời.
Ánh mắt Lâm Động nhìn thoáng qua đóa hoa màu đỏ đẹp đẽ kia, trực giác nói cho hắn biết vật này không đơn giản. Nói thừa! Có thể dưới tình huống không có chút sinh cơ nào mà vẫn có thể nở hoa, thì chính bản thân nó đã nói lên điều kỳ lạ rồi.
Tiểu Viêm cào loạn đất đá hướng về phía đóa hoa yêu dị kia phát ra một tiếng gầm, nhưng thủy chung lại không dám xông lên.
Lâm Động đứng trên tầng nham thạch đang bốc lên hơi nóng, ánh mắt chần chờ nhìn đóa hoa yêu dị kia. Hắn do dự một hồi lâu rồi mạnh mẽ cắn răng một cái, dọc theo đám nham thạch kia nhảy tới.
"Xoát…xoát!"
Thủ chưởng của Lâm Động vừa chạm lên tảng đá, bỗng nhiên trong cơ thể bộc phát ra một tiếng vang rất nhỏ, một cỗ Nguyên Lực âm hàn nhanh chóng từ trong đan điền hắn xông ra, cuối cùng bao trùm lên thân thể, tránh cho thân thể bị nhiệt độ làm phỏng.
Lâm Động nhanh chóng bò lên đống cự nham kia, sau đó hắn mới phát hiện ra trên đỉnh cự nham này còn có một hắc động ước chừng một cái đầu. Hắc động phảng phất như chạy thẳng xuống dưới lòng đất, một cỗ khí thể nóng rực dị thường từ nơi đó phát ra.
"Thì ra Dương Cương Khí là từ sâu trong lòng đất phun ra. . ."
Nhìn thấy một màn này, Lâm Động chợt hiểu rõ. Sau đó ánh mắt của hắn tập trung vào hắc động dọc theo nơi có đóa hoa yêu dị kia.
Dường như cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, đóa hoa kia đột nhiên nhẹ nhàng lắc lư. Đám sương mù nhàn nhạt kia lượn lờ ở chung quanh nó phiêu đãng ra, lặng lẽ quấn quanh thân thể Lâm Động.
Khi đám sương mù đó quấn quanh thân thể của Lâm Động, thì tinh thần của hắn đột nhiên trở nên hoảng hốt. Một loại cảm giác mỏi mệt suy yếu đến cực đoan từ trong cơ thể hắn hiện ra, loại cảm giác này phảng phất như sinh cơ trong cơ thể hắn đang bị mạnh mẽ hút đi.
Kéo theo tinh thần Lâm Động càng ngày càng suy yếu, thì đóa hoa quỷ dị kia lại càng lộ ra vẻ kiều diễm ướt át.
Khi nguy cơ đang đến gần thì hữu chưởng Lâm Động đột nhiên rung lên, một cỗ ba động khuếch tán ra đem đám sương khói quỷ dị đang sinh sôi lượn lờ trong đầu óc Lâm Động toàn bộ đánh tan.
Khi đám sương khói tản đi, trong chốc lát Lâm Động đột nhiên tỉnh táo lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi nhìn đóa hoa màu đỏ trước mặt. Không nghĩ ngợi gì thêm hắn vội vàng muốn rút lui.
Bất quá, ngay khi hắn đang chuẩn bị vội vàng rời khỏi địa phương quỷ dị này, thì lòng bàn tay hắn lại một lần nữa bộc phát ra một cỗ hấp lực kỳ dị. Mà mục tiêu của cỗ hấp lực đó lại là đóa hoa đẹp đẽ kia!
Dưới hấp lực cuồng mãnh, đóa hoa màu đỏ kia bị nhổ lên rồi trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Động đụng vào hữu chưởng của hắn.
"Khúc khích!"
Khi đóa hoa đó đụng vào lòng bàn tay Lâm Động thì trong sát na, một đạo ánh sáng từ lòng bàn tay hắn bắn ra. Chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, đóa hoa đẹp đẽ kia trực tiếp biến thành một đoàn chất lỏng sền sệt màu đỏ .
Khi đoàn chất lỏng đỏ ngầu ấy xuất hiện, thì tinh thần lực trong đầu Lâm Động đột nhiên kịch liệt ba động dậy sóng. Loại ba động này trực tiếp là làm cho huyệt Thái Dương của Lâm Động không ngừng nhảy lên.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Khiếp sợ trong lòng vừa mới dâng lên, thì Lâm Động lại nhìn thấy đoàn chất lỏng sền sệt kia đột nhiên chui vào lòng bàn tay của hắn.
"Oanh!"
Đoàn chất lỏng sền sệt kia vừa tiến vào trong lòng bàn tay của Lâm Động thì trong đầu của hắn đột nhiên nổ ầm ầm. Ở ngoại giới bất kỳ thanh âm gì hắn cũng không thể nghe thấy, hắn chỉ có thể cảm giác được một cỗ năng lượng mạnh mẽ đặc thù đang ở trong cơ thể hắn di chuyển cực nhanh, cuối cùng giống như một đầu hồng hoang mãnh thú cậy mạnh mà xông ào ào vào trong óc hắn.
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, đột nhiên từ trong sự yên tĩnh của sơn động vang lên. Thân thể Lâm Động trực tiếp từ trên cự nham rơi xuống đất, điên cuồng lăn lộn, đầu của hắn giống như là bành trướng ra. Sự đau nhức làm cho khuôn mặt Lâm Động vặn vẹo, trở nên cực kỳ dữ tợn .
Tiểu Viêm nhìn Lâm Động đang điên cuồng lăn lộn trên mặt đất thì phát ra một tiếng gầm khẽ lo lắng. Nhưng nó cũng không dám đến gần Lâm Động lúc này, bởi trực giác nhạy bén nói cho nó biết, vào thời khắc này trong cơ thể Lâm Động đang bắt đầu khởi động một cỗ năng lượng cực mạnh, cỗ năng lượng này đủ để cho nó cảm thấy sự nguy hiểm trí mạng.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết điên cuồng quanh quẩn trong sơn động. Trên khuôn mặt Lâm Động gân xanh nổi lên giống như một con giun, hắn có thể cảm giác được tinh thần lực đang tồn tại ở trong óc hắn đang nhanh chóng cùng cỗ năng lượng cực mạnh này dung hợp. Mà khi chúng đang dung hợp thì tinh thần lực của hắn giống như là bị một chất xúc tác cực mạnh mà mạnh mẽ tăng lên.
Tinh thần lực nhanh chóng tăng cường thì loại đau nhức này càng ngày càng mãnh liệt, nếu cứ theo tình huống này thì đầu của Lâm Động tất sẽ bị tinh thần lực đang tăng lên làm nổ tung mất!
Dưới sự uy hiếp của tử vong, tâm trí Lâm Động hơi thanh tỉnh lại một chút, thân thể của hắn không ngừng run rẩy, gắt gao đè nén loại đau nhức không thể nào chịu được, còn trong lòng thì không ngừng nghĩ biện pháp giải quyết.
Cũng may từ nhỏ Lâm Động đã có một tính cách kiên nghị, nếu đổi lại là người khác thì sớm đã bị loại đau nhức này hành hạ đến phát điên rồi, làm gì còn có thể giữ được thanh tĩnh mà nghĩ tới biện pháp tự cứu mình nữa.
Ánh mắt Lâm Động trở nên điên cuồng, đột nhiên một đạo khẩu quyết lướt qua trong đầu hắn.
"Thần Phân Âm Dương, Thần Chi Động, Mệnh Chi Thủy. . ."
Đạo khẩu quyết này chính là “Thần Động Thiên”, mà lúc này Lâm Động giống như người chết đuối vớ được cọc, không chút nghĩ ngợi trong lòng hắn lập tức lóe lên khẩu quyết hai tầng phía sau của “Thần Động Thiên”.
Vị Nham Đại Sư ở Viêm Thành kia cho Lâm Động ba tầng đầu của “Thần Động Thiên”, mà trong mấy tháng này Lâm Động cũng đã thuận lợi đem tầng thứ nhất tu luyện thành công. Về phần tiến triển hai tầng phía sau thì lại giảm bớt một chút.
Bất quá loại tiến triển chậm chạp thường ngày vào lúc này lại đột nhiên tăng tốc, theo khẩu quyết Lâm Động có thể cảm giác được rõ ràng tinh thần lực trong đầu đang điên cuồng tăng lên rốt cục cũng bắt đầu từ từ bị khống chế.
Thân thể Lâm Động đã ngưng giãy dụa, ngồi xếp bằng trên mặt đất, khẩu quyết “Thần Động Thiên” luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Tinh thần lực vô hình mà mạnh mẽ, ở trong đầu Lâm Động gào thét. Dưới sự tăng vọt của tinh thần lực, hai tầng sau của “Thần Động Thiên” cơ hồ là chỉ ngắn ngủi trong thời gian mấy phút đồng hồ đã bị Lâm Động lấy phương thức dễ như trở bàn tay tu luyện xong.
Nếu vị Nham Đại Sư kia mà biết Lâm Động ở nơi này, ngắn ngủi chỉ trong thời gian mấy phút đồng hồ đã hoàn thành “Thần Động Thiên” tầng thứ hai và tầng thứ ba thì không biết sẽ kinh hãi mà tạo thành bộ dáng gì đây. . .?
Khi Lâm Động đem tầng thứ ba của “Thần Động Thiên” thuận lợi tu luyện thành công thì hắn cảm giác được trong đầu phảng phất như có một thứ gì bị phá vỡ, ngay sau đó tinh thần lực trong đầu nhanh chóng tuôn ra dữ dội!
"Nê Hoàn Cung thông suốt rồi sao?!"
Nhận thấy được hiện tượng này, trong lòng Lâm Động có chút chấn động, từ trên chú giải “Thần Động Thiên” hắn hiểu được, tu luyện tinh thần lực trọng yếu nhất là cần phải mở ra Nê Hoàn Cung!
Nếu nói đầu có Cửu Cung, thì trên ứng với Cửu Thiên, ở giữa một cung gọi là Nê Hoàn!
Nơi này chính là nơi tạo ra và trú ngụ của tinh thần lực, giống như đan điền cho Nguyên Lực vậy!
Tinh thần lực giống như như thủy triều tràn vào bên trong Nê Hoàn Cung, theo một tia tinh thần lực cuối cùng tràn vào loại cảm giác đau nhức nhất thời tiêu tán hầu như không còn. Mà hai mắt Lâm Động đang nhắm chặt lại đột nhiên mở ra!
Một đạo khiếu âm từ trong miệng Lâm Động truyền ra, mà khi đạo khiếu âm này vang lên, một cỗ tinh thần lực vô hình mạnh mẽ đột nhiên từ bên trong Nê Hoàn Cung tuôn ra dữ dội!
"Oanh!"
Trong sơn động khổng lồ đột nhiên rung lên, một cỗ sóng lãng vô hình ba động lấy Lâm Động làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Trên mặt đất, một tầng nham thạch bắn ra theo vòng tròn, cuối cùng hung hăng đụng vào vách núi làm cho sơn động càng thêm rung động.
"Hô. . ."
Lâm Động thở ra một hơi, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn sự phá hoại bốn phía, trong mắt hiện lên vẻ rung động dữ dội.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 78: Tinh thần lực tăng mạnh
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
“Đây chính là uy lực của tinh thần lực sao…” Nhìn một đống hỗn độn bừa bãi trong sơn động, Lâm Động không kềm chế được lẩm bẩm tự nói một mình, trong mắt không che dấu được sự rung động. Lực phá hoại tầm cỡ này e rằng đủ để sánh ngang hàng với cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ.
“Đóa hoa chết tiệt kia rốt cuộc là thứ gì?”
Trấn tĩnh lại tinh thần, Lâm Động nhớ tới lúc nãy khi hắn đau nhức gần như muốn nổi điên lên, sắc mặt trở nên tái nhợt. Hắn có thể cảm giác được tinh thần lực hiện thời của hắn so với lúc trước thì mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, mà loại biến hóa này hẳn là do đóa hoa đỏ ngầu kia mang lại.
Đối với tinh thần lực, Lâm Động chỉ có thể coi là người ngoại môn (không thành thạo-DG), nhưng hắn vẫn không ngờ rằng nắm giữ được tinh thần lực thô thiển nhất nhưng lại trở thành thứ mạnh nhất của hắn bây giờ.
Mặc dù không có thật sự thí nghiệm tinh thần lực hiện tại của hắn mạnh đến mức độ nào, nhưng Lâm Động lại có thêm một niềm tin tưởng kỳ diệu. Nếu như dùng tinh thần lực để giao thủ với người khác, cho dù là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, e rằng hắn cũng sẽ không chút e ngại mà ra tay. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Tu luyện tinh thần lực so với Nguyên Lực, tựa hồ dễ dàng hơn một chút.” Lâm Động nghĩ thoáng qua, tuy nói tu luyện hai tầng cuối cùng của “Thần Động Thiên” là có nguyên nhân đầu cơ trục lợi, nhưng dựa theo cảm giác của hắn, cho dù không có kỳ ngộ lần này, trong tương lai hắn cũng có thể trong vòng nửa năm, hoàn thành triệt để. So với việc tu luyện Nguyên Lực thì nhanh hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, điều này là Lâm Động tự nói với mình, chứ nếu để cho vị Nham Đại Sư kia nghe được lời này, nói không chừng lão sẽ ói máu ra. Hắn ban đầu tu luyện ba tầng đầu của Thần Động Thiên tiêu hao khoảng chừng mấy năm thời gian. Ai dám nói với hắn là tu luyện tinh thần lực dễ hơn so với Nguyên Lực?
Lắc đầu xua đi sự đau đớn còn lại trong người, Lâm Động bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt đột nhiên ngừng lại trên tay phải của hắn. Biến cố mới xảy ra hiển nhiên là do Thạch Phù ẩn trong huyết nhục của hắn dẫn dắt, hơn nữa, chẳng biết tại sao, hắn lại có thêm một cảm giác kỳ lạ là năng lượng kỳ quái vừa rồi do đóa hoa đỏ ngầu ngưng tụ ra, một phần nào đó giống như bị Thạch Phù hấp thu.
Chính hắn hấp thu một ít năng lượng kia, chẳng qua một phần là do đóa hoa đỏ ngầu kia, cũng may chỉ là một phần thôi, chứ nếu hút lấy toàn bộ, Lâm Động tin tưởng đầu óc hắn bây giờ đã trở thành một đống huyết vụ.
Ngón tay lướt nhẹ qua trên lòng bàn tay, Lâm Động khẽ cau mày suy nghĩ, Thạch Phù này càng ngày càng thần bí, không biết rốt cuộc nó có lai lịch gì nữa …
“Đát!”
Khi Lâm Động cau mày, trong cái khe thông qua sơn động, đột nhiên có tiếng đá vụn rơi xuống truyền ra, rồi sau đó có mấy đạo thân ảnh vội vàng phóng vào. Đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy Lâm Động trong sơn động, lúc đó họ mới thở phào nhẹ nhõm. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Cha, gia gia!”
Nhìn thấy những người kia, Lâm Động sững sờ, chợt vội vàng kêu lên, nhìn về phía mấy người mới vào sơn động, họ chính là mấy người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu.
“Tiểu tử ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, chỗ nào cũng dám xông vào.”
Mấy người Lâm Chấn Thiên nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh Lâm Động, ánh mắt cảnh giác lướt nhìn bốn phía, sau đó trách nhẹ.
Đối với chuyện lần này, Lâm Động chỉ có thể cười khan một tiếng.
Sau khi nhìn thấy Lâm Động không có chuyện gì, Lâm Chấn Thiên bọn họ cũng yên tâm hơn, lúc này mới có tâm tình quan sát hoàn cảnh trong sơn động. Ngay sau đó, trên khuôn mặt của mọi người liền hiện lê sự kinh hãi.
“Dương Cương Khí thật nồng đậm a”
Mấy người Lâm Chấn Thiên hít nhẹ không khí nóng nực ở nơi này, lúc đầu còn vui mừng nhưng sau đó chân mày nhíu lại: “Đáng tiếc, quá cuồng bạo, không thể hút vào trong thân thể, nếu không đây thật là một chỗ tốt để tu luyện.”
Nói đến đây, trên mặt Lâm Chấn Thên lộ vẻ thất vọng. Dương Cương Khí nơi này so với Dương Cương Khí bình thường trong thiên địa ở thế giới bên ngoài, không biết mạnh hơn bao nhiêu, nhưng nếu có thể bình yên hấp thu vào, nói không chừng thực lực của mười mấy năm có thể đột phá một lần nữa. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lâm Chấn Thiên của ngày hôm nay đã ở thực lực của Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, tái tiến một bước là sẽ vào Nguyên Đan Cảnh, đối với cả Lâm gia mà nói, đây là một đại sự kinh thiên động địa.
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Lâm Chấn Thiên, đám người Lâm Khiếu khẽ thở dài một tiếng, nếu như Lâm Chấn Thiên có thể bước vào Nguyên Đan Cảnh, đừng nói ở Thanh Dương Trấn này, ngay cả ở Viêm Thành, Lâm gia bọn họ sẽ có một chỗ đứng. Đến lúc đó, cho dù hai nhà Lôi-Tạ có liên thủ, thì cũng không còn là uy hiếp đối với bọn họ nữa.
Nhìn thoáng qua thấy mấy người Lâm Chấn Thiên đang trở nên trầm mặc, Lâm Động trên mặt lộ ra vẻ do dự, tay phải xoáy nhẹ, từ lòng bàn tay phát tán ra một cổ hấp lực, đem những Dương Cương Khí chung quanh hấp thu vào lòng bàn tay.
Lâm Động không có hút những Dương Cương Khí này thẳng vào trong thân thể, mà trước hết là quán chú vào bên trong Thạch Phù, với tinh thần lực trở nên mạnh mẻ, Lâm Động giống như có thể từ từ rút ra một chút năng lực của Thạch Phù, có thể nói là tinh luyện…
“Động nhi, ngươi đang làm gì đó?”
Dương Cương Khí ở xung quanh bắt đầu khởi động liền lập tức gây chú ý của Lâm Khiếu, sắc mặt hắn lập tức biến đổi rất nhanh, lạnh lùng hỏi.
Nghe được tiếng quát của Lâm Khiếu, Lâm Chấn Thiên bọn họ cũng giật mình định thần lại, nhìn thấy Lâm Động đang hấp thu Dương Cương Khí nơi này, sắc mặt liền thay đổi.
“Cha, các người muốn, đúng là loại Dương Cương Khí này sao?”
Đang lúc mọi người biến sắc, Lâm Động khẽ mỉm cười, tay phải giơ lên, chỉ thấy được một làn khí thể màu hồng quanh quẩn ở trên tay của hắn.
Nhìn trên lòng bàn tay của Lâm Động có loại khí thể màu hồng kia, đám người Lâm Chấn Thiên sững sốt, bọn họ có thể cảm giác được đoàn khí thể trên tay Lâm Động chính là Dương Cương Khí đặc thù đang tràn ngập trong sơn động này. Hơn nữa, giờ phút này đây, phần tử cuồng bạo bên trong Dương Cương Khí này đã toàn bộ tiêu tán đi!
Nói cách khác, Dương Cương Khí này có thể để cho con người hấp thu!
“Này … này …”
Mấy người trợn mắt há hốc mồm nhìn diễn biến trước mặt, một hồi sau mới trấn tĩnh lại tinh thần. Lâm Chấn Thiên hai tay vội vàng nắm lấy Lâm Động, quá kích động đến nỗi hai cánh tay run rẩy không ngừng: “Tôn tử ngoan, sao ngươi làm được như vậy?” Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vì chấp nhận không nổi, Lâm Chấn Thiên mới kinh động thất thố như vậy, dù sao vật này có liên quan đến việc hắn có thể hay không bước vào Nguyên Đan Cảnh, điều này bất luận đối với hắn và cả Lâm gia mà nói, là một chuyện cực kỳ quan trọng.
“À, chính là đem Dương Cương Khí nơi này hút vào trong thân thể, sau đó vận chuyển một vòng thì những phần tử cuồng bạo kia sẽ tự động tiêu tán à …” Lâm Động đương nhiên sẽ không đem bí mật Thạch Phù nói ra, nên mở lớn hai mắt ra vẻ ngây thơ vô tội, giải thích.
Nghe nói như vậy, mấy người Lâm Chấn Thiên đều ngớ ngẩn ra, không hiểu điều này sao lại có thể.
“Phụ thân, chẳng lẽ thể chất của Động nhi có chút đặc biệt? Có thể tự động đem những thứ có hại với thân thể con người bài trừ đi?” Lâm Khiếu cau màu, trầm ngâm hỏi.
Lâm Chấn Thiên cau mày, nói như vậy cũng có chút hơi huyền diệu không? Bất quá ngoại trừ như vậy ra, hắn tựa hồ cũng không nghĩ ra đáp án khác, nên cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
“Ha hả, phụ thân, bất kể là vì nguyên nhân gì, bất quá cũng là chuyện tốt.” Lâm Khẳng ở một bên, mừng rỡ cười nói.
“Gia gia, sau này nếu ngài muốn tu luyện, con có thể hút những Dương Cương Khí này vào trong thân thể, rèn luyện qua một lần rồi sau đó truyền lại cho ngài. Như vậy, ngài cũng có thể hấp thu được, đúng không?” Lâm Động nghĩ qua rồi nói. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Có thể! Có thể!” Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nghe vậy, thân thể Lâm Chấn Thiên liền giật bắn lên, dường như phản xạ ra hai tiếng rống lớn và đợi sau khi tiếng hô truyền ra, hắn mới lấy lại đươc bình tĩnh, và có chút lung túng khi thấy đám người Lâm Khiếu ở một bên phì cười, uy nghiêm thường ngày giờ đây có lẽ bị mất hết toàn bộ rồi…
Nhìn thấy mấy người Lâm Khiếu bật cười, trong lòng Lâm Động cũng dâng lên một niềm vui. Ở trong gia tộc, người có thể trong thời gian nhanh nhất đột phá đến Nguyên Đan Cảnh chính là Lâm Chấn Thiên. Lâm Động cũng rõ, một gia tộc nếu như có một vị cao thủ Nguyên Đan Cảnh, sẽ mang đến một sự biến hóa phiên thiên địa phúc.
Tới lúc đó, Lâm gia sẽ không còn lo lắng về Lôi - Tạ hai nhà nữa.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 79: Địa hạ phường hội
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
“Trên một mảnh sơn nham yên tĩnh, Lâm Động an tĩnh ngồi đó, thiên địa phiêu bồng ở bốn phía chung quanh không ngừng tản mát ra nhiều hơn một tia Nguyên Lực, sau cùng không ngừng rót vào bên trong thân thể Lâm Động.
Lúc này ở trước mặt Lâm Động có mười viên Dương Nguyên Đan màu đỏ thẫm, cứ cách mỗi nửa giờ thì miệng Lâm Động liền hé mở ra, lập tức một viên đan dược tự động bay vào trong đó.
Mỗi một lần đan dược tiến nhập vào trong cơ thể, trên đỉnh đầu Lâm Động bốc lên một luồng bạch khí nhàn nhạt, bên trong khí vụ này tỏa ra một mùi hương lạ lùng. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lẳng lặng tu luyện như thế kéo dài khoảng chừng năm giờ đồng hồ, hai mắt Lâm Động luôn nhắm chặt vào lúc này mới chậm rãi mở ra, một đoàn bạch khí từ trong cổ họng phun ra ngoài, cùng lúc đó, tại trong cơ thể của hắn dĩ nhiên truyền ra tiếng sấm trầm thấp cực kỳ kỳ dị, đó chính là do tiếng xương cốt tạng phủ phát ra …
"Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ."
Thanh âm truyền ra ở đây là do Nguyên Lực ba động từ bên trong cơ thể Lâm Động tán phát ra, và cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Trên khóe miệng của hắn liền hiện lên nụ cười tươi, sau khi trải qua hai tháng tu luyện, cuối cùng hắn cũng thành công bước vào cấp độ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ.
Đối với cái loại tấn nhập thuận buồm xuôi gió này, Lâm Động cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, không đề tập tới những nỗ lực cùng cố gắng, chỉ nội trong hai tháng thời gian này, hắn cơ hồ mỗi một ngày điều tiêu phí đi mười viên Dương Nguyên Đan để cung ứng cho tu luyện của chính mình, dĩ nhiên toàn bộ Dương Nguyên Đan này đều do chính bản thân hắn sử dụng Thạch Phù tinh luyện mà ra. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Một ngày tiêu hao mười viên Dương Nguyên Đan, nếu như đổi thành Dương Nguyên Thạch mà nói … đó chính là một ngày mất một trăm khối, tiêu hao đến bực này có thể nói là quá xa xỉ. Không nói đến Thanh Dương Trấn, cho dù là dõi mắt tại Viêm Thành kia chỉ sợ cũng không có nhiều người có tài lực hùng hậu như vậy cả.
Mà ở tiêu xài xa xỉ đến nỗi này, nếu ở trong hai tháng mà không tấn nhập vào Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ … thì phải là không thể nào hiểu nổi, mặc dù điều này chỉ một mình Lâm Động nhận thức mà thôi.
“Hưu!”
Sau khi tu luyện hoàn tất, Lâm Động đứng dậy, hướng vào trong rừng huýt lên một tiếng, lập tức một đạo hỏa hồng ảnh tử nhanh như thiểm điện thoát ra, trong thời gian ngắn ngủi hai tháng này, hình thể Tiểu Viêm mặc dù không có biến hóa gì nhiều, nhưng trên thân thể của nó phát ra loại… hơi thở nhàn nhạt, mà ngay cả cao thủ Thiên Nguyên Cảnh như Lâm Khiếu, cũng cảm nhận được một tia hơi thở nguy hiểm, dựa theo lời nói của Lâm Chấn Thiên, Tiểu Viêm hiện giờ đã là yêu thú chân chính rồi. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cái loại biến hóa cực lớn này Lâm Động cũng biết được, hẳn là có liên quan đến hạt châu màu đỏ mà trước kia nó nuốt vào, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Viêm ngoại trừ trưởng thành một cách nhanh chóng ra, cũng không có xuất hiện những điểm không đúng nào khác, do vậy hắn cũng yên tâm phần nào.
Lâm Động vuốt vuốt lông mao ấm áp trên người Tiểu Viêm, sau đó mũi chân điểm lên trên mặt đá một cái, thân hình bắn lên phía trước hướng dưới chân núi mà lao đi, tốc độ kia quả thực kinh người.
Lúc này, nếu như có người quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện, dưới lòng bàn chân Lâm Động thế nhưng lại cách mặt đất khoảng nửa tấc!
Đây không phải là chạy, mà là đang bay!
Cái bộ dáng này phảng phất như có thứ gì đó nâng hắn lên vậy.
Loại nâng lên vô hình này dĩ nhiên chính là tinh thần lực của Lâm Động. Tại hai tháng trước từ ngày hắn hấp thu năng lượng của đóa hoa yêu dị kia khiến cho tinh thần lực tăng lên rất nhiều, hiện bây giờ hắn cũng đã phát hiện ra tinh thần lực có không ít diệu dụng, hơn nữa, đối với khống chế tinh thần lực cũng đã bắt đầu thuận buồm xuôi gió – nước chảy mây trôi.
Bất quá dù sao cũng không có người chỉ bảo dãy dỗ, cho nên đối với cách sử dụng tinh thần lực, Lâm Động cũng chỉ dừng lại ở cấp độ thô thiển mà thôi, mặc dù hắn biết rõ, nếu có thể đem cổ lực lượng này thi triển ra hoàn toàn, tất nhiên là cực kỳ mạnh mẽ rồi, nhưng mà lại không có lương sư, cho nên chỉ có thể lục lọi đi từng bước một, vì thế điều này làm cho hắn có chút nhức đầu. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Một người một thú lướt nhanh xuống núi, sau đó xông vào bên trong mạch khoáng bên dưới chân núi, sau một lúc quanh co khúc khuỷu lướt qua vài cái khe, thì đã đi vào một mảnh đất kỳ lạ mà ngày đó phát hiện ra.
Kể từ khi Lâm Động cho thấy hắn khả năng tinh luyện cái loại Dương Cương Khí cuồng bạo ở trong sơn động, thì trong hai tháng này, cơ hồ cứ mỗi ngày ba lần, Lâm Động tinh luyện ra một ít Dương Cương Khí, sau đó rót vào bên trong cơ thể Lâm Chấn Thiên.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, Lâm Chấn Thiên cơ hồ lâm vào trạng thái hoàn toàn bế quan, mỗi khi tiếp thu Dương Cương Khí tinh khiết do Lâm Động truyền vào, hắn lập tức bế quan tu luyện, đợi cho đến khi hấp thu hoàn toàn Dương Cương Khí mới xuất quan, rồi lại hấp thu – rồi lại bế quan, cứ tuần hoàn như thế … Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lâm Động sau khi đi vào sơn động, quả nhiên nhìn thấy Lâm Chấn Thiên sớm đã ngồi xếp bằng trên tảng đá, hắn liền cười cười, cũng không nói nhảm nhiều, nhảy tới phía sau lưng Lâm Chấn Thiên ngồi xuống, hữu chưởng hướng hư vô không khí vẩy một cái, một cổ hấp lực bộc phát ra, đem Dương Cương Khí cuồng bạo kia hút vào, mà bàn tay trái còn lại đặt lên trên huyệt đạo ở sau lưng Lâm Chấn Thiên, đem Dương Cương Khí rèn luyện liên tục, mới rót vào trong cơ thể Lâm Chấn Thiên. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Một lần quán chú chính là mất đi một canh giờ.
“Hô…”
Cảm nhận được hấp lực truyền ra từ trong cơ thể Lâm Chấn Thiên từ từ yếu bớt đi, Lâm Động liền khẽ thở ra một hơi dài, hơi hơi có chút mệt mỏi. Làm cái chuyện lặt vặt này thế nhưng chẳng thoải mái tí nào, nếu như hôm nay tinh thần lực hắn không tăng mạnh mà nói … chỉ sợ hắn cũng không cách nào kiên trì được cho tới bây giờ.
“Động nhi, cực khổ cho ngươi rồi”
Lâm Chấn Thiên hai mắt cũng đã mở ra, trong con ngươi lưu động hai tia quang thải với sắc sáng khác nhau, tựa như Âm Dương nhị khí vậy, lộ ra vẻ kỳ dị phá lệ, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt có điểm mệt mỏi của Lâm Động, thì không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nói.
Lâm Động khẽ mỉm cười, chợt nhẹ giọng nói: “Gia gia, còn bao lâu nữa mới có thể đột phá?”
“Cho ta thêm hai tháng thời gian nữa, sau đó thử một lần” Lâm Chấn Thiên tinh mang trong ánh mắt bắt đầu lóe động, trầm giọng nói.
Lâm Động gật gật đầu. Lâm Chấn Thiên đã dừng bước ở Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ mười mấy năm rồi, hôm nay hấp thu rất nhiều Dương Cương Khí tinh khiết như thế, đột phá, bất quá chỉ là một cái cơ hội mà thôi.
***
Thanh Dương Trấn – Phường Giao dịch.
Lâm Động chậm rãi đi trên đường phố hối hả tấp nập, mắt thì không chút nào để ý đến con người cùng với những cửa hàng ở hai bên đường, do thời gian bế quan của Lâm Chấn Thiên quá dài, mà gần đây chuyện Thiết Mộc trang đã giao cho Lâm Khẳng, Lâm Mãng quản lý, về phần Lâm Khiếu thì quản lý một chút ít sản nghiệp Lâm gia ở Thanh Dương Trấn, còn Lâm Động bởi vì do vừa mới đột phá đến Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, chương trình tu học cũng đã chậm lại một chút, cho nên cũng theo tới đây trợ giúp một số việc.
Dĩ nhiên, nói là hỗ trợ nhưng thật ra hắn cũng chẳng làm được cái gì, cho nên rất nhanh vô cùng nhàn rồi, mà đúng lúc này hắn cũng đang tính đi đến Địa hạ Phường Giao dịch (sở giao dịch ở bên dưới lòng đất) một lần nữa. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ngựa quen đường cũ, chỉ chuyển qua mấy con phố, Lâm Động từ trong túi Càn Khôn lấy một cái nón tre đội lên đầu, lúc này mới đi vào một nơi ở bên trong Phường Giao dịch, là một nơi trọng đại nhất tại sở giao dịch dưới lòng đất.
Bởi vì mấy lần trước đã tới nơi đây trao đổi linh dược rồi, cho nên Lâm Động coi như tương đối quen thuộc, đi vào một hành lang có vẻ âm u, hắn thế nhưng không có dừng lại một số ít phòng giao dịch ở hai bên, mà là đi một mạch vào chỗ sâu nhất, cuối cùng cũng dừng bước trước một khoảng trống khá rộng rãi, đây là một chỗ chiếm diện tích không nhỏ tại Phường Giao dịch ngầm dưới đất hiện ra tại trong mắt của hắn. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Bên trong phường hội lúc này cũng có không ít người, bất quá tất cả mọi người đều mang nón tre, làm cho người khác không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương được. Phường Giao dịch ngầm dưới lòng đất so với phía trên đích xác giữ bí mật nghiêm cẩn hơn, nói cách khác, phần lớn những vật phẩm ở nơi này đều không thể lộ ra được bên ngoài, bởi vì như thế, nên ngược lại phẩm chất vật phẩm so với phía trên tốt hơn một chút.
Lâm Động di chuyển ở trong phường hội, ánh mắt không ngừng đảo qua những vật phẩm chung quanh tại trên quầy hàng, tuy nói nơi này có không ít linh dược, bất quá đại đa số đều chưa từng vượt qua Tam phẩm, mà từ linh dược Tam phẩm trở xuống, đối với Lâm Động hiện tại mà nói là không có tác dụng gì nhiều. Từ Tam phẩm trở lên, dù rằng hiệu quả của nó vượt qua Dương Nguyên Đan, nhưng lại rất thưa thớt. Mà mục đích chuyến đi này của Lâm Động, là hy vọng tại chỗ này tìm kiếm được vài gốc Tứ phẩm linh dược.
Một đường đi qua, nhìn thấy không ít Tam phẩm linh dược, nhưng mà một gốc Tứ phẩm linh dược còn chưa thấy đâu, bất quá Lâm Động cũng không nóng nảy. Phường Giao dịch dưới lòng đất này luôn diễn ra một lượng lớn giao dịch, tuy nói Tứ phẩm linh dược khan hiếm, nhưng cũng không tới mức là không có.
Ôm suy nghĩ như vậy, Lâm Động chậm rãi đi sâu vào bên trong phường hội, sau đó cước bộ đột nhiên dừng hẳn lại, ánh mắt ném về quầy hàng bên cạnh, giờ phút này, ở trên kệ đá kia đang trưng bày một vật phẩm phát ra màu sắc rực rỡ hiện ra trong tầm mắt Lâm Động. Tại trung tâm cái kệ đá kia chính là một gốc rễ cây khô màu xanh biếc.
Thanh Mộc Linh Hành - Tứ phẩm linh dược.
Rốt cục cũng nhìn thấy được một gốc Tứ phẩm linh dược, trong lòng Lâm Động cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó tiến về phía trước, bàn tay vừa muốn với tới gốc thảo dược kia, thì tinh thần lực tại Nê Hoàn Cung trong đầu đột nhiên rung lên một trận rất nhỏ.
Cái loại chấn động này cho dù rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lâm Động phát hiện được, lập tức chân mày nhích lên, ánh mắt không để lại một chút dấu vết quét qua bên cạnh, khóe mắt của hắn chiếu thẳng đến một khối cổ mộc ở trên tấm vải xanh biếc trong quầy hàng bên cạnh.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 80 : Gặp tập kích
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Trên cổ mộc phủ đầy rêu xanh, trong lúc mơ hồ, Lâm Động như có thể nhìn thấy được một ít ký hiệu mờ nhạt ở mặt ngoài. Lúc này hắn mới có chút giác ngộ, xem ra những ký hiệu này chính là nguyên nhân khiến cho tinh thần lực dao động.
Ánh mắt Lâm Động nhìn thoáng qua cổ mộc rồi vội vã thu hồi lại, chỉ tay về phía Tứ phẩm linh dược Thanh Mộc Linh Hành, nhìn về phía một người áo đen đứng sau quầy hàng, hỏi: “Giá bao nhiêu?”
Nghe vậy, người áo đen mang nón tre khẽ đẩy lên, thanh âm không mặn không nhạt (không trầm không bỗng) trả lời: “Một trăm khối Dương Nguyên Thạch.” Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Quá mắc?” Lâm Động nhíu mày, nói.
Người áo đen buông tay xuống, không nói thêm lời nào, hành động gọn gàng dứt khoát. Thấy vậy, Lâm Động im lặng, những nơi buôn bán ở dưới này đây cũng đều có đặc tính như vậy sao?
“Vật này là cái gì thế?” Lâm Động chỉ vào cổ mộc phủ đầy rêu xanh, làm như chỉ là thuận tiện hỏi tới. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Không rõ cho lắm.” Người áo đen thản nhiên trả lời.
Nhìn thấy người này thẳng thắng như vậy, Lâm Động cười một tiếng, rồi nói: “Vật này cộng thêm Thanh Mộc Linh Hành, có giá một trăm khối Dương Nguyên Thạch, sao hả?”
“Một trăm năm mươi khối”
“Vật này ngay cả là cái gì ngươi cũng không biết, vậy mà muốn bán với giá năm mươi khối Dương Nguyên Thạch?” Lâm Động nhướng mày, hỏi.
“Nếu ta biết nó là cái gì, không phải năm mươi khối Dương Nguyên Thạch là có thể mua được. Hãy xem ký hiệu mờ nhạt ở trên đó, nhất định là đồ vật có liên quan đến Phù Sư, nếu không phải Thanh Dương Trấn này không có sự tồn tại của Phù Sư, ta thật không có mang ra bán” Người áo đen vênh vang tự đắc nói: “Muốn mua thì mua, không mua ta cũng không miễn cưỡng, …”
Lâm Động lại một lần nữa không nói gì, vốn vẫn còn muốn thừa dịp tìm chút bảo bối, không ngờ tới rằng đám người buôn bán tại nơi này lại gian trá như vậy.
Đứng trước quầy hàng một hồi lâu, Lâm Động không biết làm gì hơn đành thở dài một hơi, lấy ra mười lăm viên Dương Nguyên Đan từ trong túi Càn Khôn, vứt cho người áo đen.
“Ha hả, rất hào phóng.” Một lúc nhận được mười lăm viên Dương Nguyên Đan, người áo bào đen kia, trong giọng nói mới có phần vui mừng, cười híp mắt nói.
Lâm Động liếc nhìn hắn, chẳng thèm khách sáo với hắn làm gì, nắm lấy Thanh Mộc Linh Hành và cổ mộc kia, sau đó nhét vào trong túi Càn Khôn, quay người bỏ đi.
Thời gian kế tiếp, Lâm Động đi dạo một vòng trong Phường hội dưới lòng đất, cũng chẳng trao đổi được gì ngoài một gốc cây Tứ phẩm linh dược mà thôi, tuyệt vọng, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua, xoay người rời khỏi nơi giao dịch dưới đất này.
Ra khỏi trụ sở giao dịch, Lâm Động vẫn là cẩn thận, đi dạo lung tung một hồi, rồi khi đến một góc không có ai, đem nón tre gở xuống, vỗ vỗ vào ngực nơi túi Càn Khôn cất giấu, thản nhiên xoay người hướng về hướng bên trong Phường Giao dịch mà đi tới. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Với những bước chân chậm chạp, Lâm Động tiêu sái đi qua mấy con phố, và trong lúc bất tri bất giá đó, những tiếng nói nhốn nháo náo nhiệt ở chung quanh cũng từ từ giảm dần.
Lâm Động lần nữa lại đi qua một con đường, bước chân đột nhiên ngừng hẳn lại, vẻ mệt mỏi biếng nhác trên khuôn mặt hầu như từ từ biến mất không còn nữa.
Bởi vì hắn phát hiện con đường này không có một bóng người qua lại!
Phường Giao dịch chính là chỗ lớn nhất trong Thanh Dương Trấn với lượng người đi lại quá nhiều, trên một con đường sao lại quá trống trãi vắng tanh như vậy được? Hơn nữa hắn hoàn toàn hiểu rõ là lúc trước, con phố này người qua lại khá đông mà…
“Bắn!”
Đang khi Lâm Động thoáng dừng chân, một tiếng xé gió chói tai đột nhiên vang lên, một mũi tên sắc bén tựa như tia chớp, từ những ngôi nhà bạo xuất ra, với góc độ điêu ác, nhắm thẳng vào lưng, nơi tất yếu của Lâm Động.
Sự tập kích bất ngờ này làm cho Lâm Động sắc mặt thay đổi, vội vàng quay đầu lại nhìn thấy mũi tên đã đến gần ngay trước mắt, không thể né tránh.
Trong lúc nguy cấp, Lâm Động vẫn không mất bình tĩnh, tâm trí vừa động thì một đạo sóng tinh thần tức khắc dao động, từ trong Nê Hoàn Cung bùng phát ra.
“Ong!”
Mũi tên quỷ dị phóng ra từ không trung chỉ còn cách Lâm Động chừng nửa tấc, đầu mũi sắc bén phát ra một mùi thơm lạ lùng, rõ ràng đã bị thoa kịch độc. Nếu mà bị bắn trúng, e rằng sẽ phải bị mất mạng tại chỗ.
“Có người muốn giết ta!”
Trong đầu liền hiện lên ý niệm, Lâm Động lập tức lùi ra sau, mũi tên trước mặt vô lực rơi xuống đất. Trong khi Lâm Động thối lui, xung quanh tiếp tục vang lên những tiếng xé gió, sau đó hàng loạt mũi tên giống như mưa tuôn, mãnh liệt bắn xối xả vào người Lâm Động.
Lâm Động với sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu khởi động Nguyên Lực ở quanh thân, tinh thần lực cũng lan tràn bung ra, đem quỹ tích của những mũi tên kia toàn bộ phân tán, thân hình chớp động, tránh né tất cả.
Xuy … xuy
Mũi tên mãnh liệt bắn xuống mặt đất, cắm vào mặt đất khoảng chừng nửa ngón tay, đuôi tên nhanh chóng rung lên phát ra tiếng ong ong.
“Xuy xuy xuy!
Lâm Động chợt di chuyển ra phía sau, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đồng thời vung cánh tay lên, mười đạo hắc mang (mũi nhọn màu đen) từ trong tay áo bạo xạ ra, nhanh như tia chớp bắn về hướng những ngôi nhà khắp bốn phía. Lập tức có vài tiếng kêu trầm thấp vang lên, mười bóng người trong tay cầm trường cung từ trên những ngôi nhà ngã lăn xuống. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Người của Lôi gia!”
Vừa thấy được phục sức (áo quần) của những người đó, sắc mặt Lâm Động khẽ biến, hắn không ngờ tới Lôi gia lại hận thù hắn đến mức này.
“Bành bạch!”
Khi sắc mặt Lâm Động trở nên lạnh như băng, đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên đâu đó khiến Lâm Động xoay đầu lại, nhìn thấy hai vị nam tử đang đứng ở cách đó không xa, miệng cười tủm tỉm.
“Lôi Phích!”
Khi Lâm Động nhìn thấy người trung niên đứng bên trái, chân mày nhíu lại. Hắn đương nhiên biết được địa vị của người này ở Lôi gia tương đối không phải là thấp, chẳng qua không nghĩ tới là người này sẽ đích thân ra tay. Hơn nữa, nhìn người theo bên cạnh hắn, hiển nhiên cũng là cao thủ của Lôi gia. Dựa theo cảm ứng của Lâm Động, thực lực hai người này sợ rằng cũng đạt tới Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ… Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Ha hả, thật không hỗ là thiên tài Lâm gia, chỉ trong một thời gian ngắn đã giết chết mười tên hảo thủ của Lôi gia ta, khó trách phụ thân có ý muốn giết chết ngươi…” Trong lúc Lâm Động cau mày suy nghĩ, Lôi Phích kia cười cười nói, có điều phía sau nụ cười đó để lộ ra đầy vẻ u ám, phản kích nhanh như chớp của Lâm Động thật sự là vượt xa tầm dự liệu của hắn.
“Hắc hắc, Lôi gia thật không biết xấu hổ, đối phó một tiểu bối như ta lại phải vận dụng nhiều người như vậy, nếu việc này truyền ra ngoài, e rằng mặt mũi Lôi gia sẽ bị mất sạch” Lâm Động cười lạnh nói.
“À, việc này thì ngươi yên tâm, tin tức kia sẽ không bị lan truyền đi.” Lôi Phích buông tay xuống, ánh mắt lãnh đạm. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Lôi gia thật sự định trở mặt với Lâm gia ta sao?” Ánh mắt của Lâm Động vẫn giống như trước, có chút âm u. Xem hành động lần này của Lôi gia, thật đã muốn động thủ với Lâm gia bọn họ.
“Trong vòng hai tháng, Lâm gia sẽ gặp cảnh chó nhà có tang, đến lúc đó, bọn người Lâm Chấn Thiên cũng sẽ đi theo ngươi thôi” Lôi Phích, khóe miệng hở ra lộ ra hàm răng trắng đều, âm trầm cười nói.
“Chẳng qua, trước hết ngay tại đây, phải thu thập tiểu súc sinh ngươi cái đã!”
“Vù…”
Lâm Động hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt non trẻ lộ ra một ý nghĩ toan tính đi kèm với vẻ lạnh lùng. Đột nhiên bàn chân đạp nhẹ trên mặt đất, hắn chủ động hướng về phía hai người Lôi Phích hung bạo phóng tới!
“Muốn giết ta? Bằng vào hai người các ngươi thì còn chưa đủ tư cách!”
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo