Chúc Dung sau đó bắt đầu chú ý tới Bạch Thái, trên mặt nàng tràn đầy tiếu ý : “Em gái chính là người có thể ẩn thân a?”
Hai mắt cẩn thận đánh giá, chậc chậc cười nói : “Hình dáng thật là xinh đẹp.”
Bạch Thái mặt đỏ lên, nhưng trong lòng không chịu thua, ưỡn ngực lớn tiếng đáp : “Tỷ tỷ thật sự cũng rất đẹp a.”
“Ha ha, cái miệng thật ngọt.” Chúc Dung mừng rỡ, cho tay vào trong túi tìm kiếm, rốt cục lấy ra một khối ngọc, nhét vào trong tay Bạch Thái : “Khách khách, đây là quy củ của chúng ta, nếu gặp người mới cùng nghề, trưởng bối phải có lễ gặp mặt. Cái này cũng không phải thứ quý giá gì, là mấy ngày trước chơi mạt chược thắng được của lão Điền, cái này cũng là thứ lão Điền nhận được khi mới gia nhập, nay tặng lại cho muội …”
Bạch Thái cũng không để ý, cười tiếp nhận, suy nghĩ một chút cũng lấy từ trong túi ra một cái bùa hộ mệnh làm bằng ngọc thạch : “Tỷ tỷ, đây là bùa hộ mệnh muội mấy hôm trước đi chùa cầu được, cũng tặng cho tỷ.”
Trần Tiêu thở dài trong lòng … Bạch Thái đúng là không hiểu chuyện a.
Ngọc của Chúc Dung đưa, là thứ trước đây lão Điền mang theo … thì phải là đồ từ trước thời Minh! Mà bùa hộ mệnh Bạch Thái tặng Chúc Dung, là cầu ở trên chùa, nhiều nhất chỉ đáng giá 20 đồng …
Chúc Dung cùng với Bạch Thái thân thiết nói chuyện một hồi, cuối cùng mới hướng Từ nhị thiếu nói : “Trở về bảo cha cậu, chuyện lần này kết thúc rồi … Đối phương thua, còn tổn thất một nhân vật trọng yếu, cũng sẽ không đến tìm mọi người gây phiền toái. Nhưng mà Mĩ nữ xà kia lại là người có thù tất báo, cậu hãy bảo cha cậu cẩn thận một chút. Có chuyện gì … Ài, có chuyện gì hắn cũng không cần tìm mấy người chúng ta, tự hắn có cách mời người đến hỗ trợ.”
Lời này giống như bên trong còn có ẩn tình, Trần Tiêu ngồi bên cạnh âm thầm ghi nhớ.
Sau đó Từ nhị thiếu nói với Trần Tiêu : “Cậu sau ngày đó liền trốn ở chỗ này lâu như vậy, cảnh sát thiếu chút nữa xem cậu trở thành người mất tích, tôi còn tưởng cậu đã bị những tên kia xử lý. Ân, Bạch Thái còn khóc suốt một ngày, nếu không phải cha tôi sau đó nói cho tôi biết cậu ở chỗ này …” Hắn lắc đầu : “Ài, mọi sự tình tôi đều giúp cậu xử lý thỏa đáng hết rồi. Đã tìm người làm giả một phần ghi chép cung cấp cho cảnh sát, nói rằng cậu tự mình chạy trốn, nửa đường đói đến ngất xỉu, thất lạc ở bên ngoài hai ngày. Dù sao tự nhiên có người giúp cậu đối phó, dù cảnh sát có tìm cậu cũng không cần lo lắng … Tôi hiểu được, việc này không thích hợp công khai.”
Cười khổ một chút, Từ nhị thiếu âm thanh có chút bất đắc dĩ : “Cậu cũng vậy, cha tôi cũng vậy, hai người có việc gì đều gạt tôi ?? Làm tôi chẳng biết làm sao cả.”
Chúc Dung liếc mắt nhìn Từ nhị thiếu, thản nhiên nói : “Cha cậu cũng là muốn tốt cho cậu thôi. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, không trải sự đời, thì không nên phỏng đoán lung tung ý tốt của trưởng bối.”
Đại khái là trước khi tới đây Từ lão đầu thật sự nghiêm khắc căn dặn Từ nhị thiếu. Từ nhị thiếu trước giờ luôn trời không sợ, đất không sợ, giờ đối với lời trách cứ của Chúc Dung tự nhiên lại cung kính gật đầu.
Chúc Dung đối với thái độ của Từ nhị thiếu rất vừa lòng, nhưng sau khi nhìn đồng hồ trên cổ tay có chút mất kiên nhẫn : “Cái tên chết tiệt kia không biết bay đâu mất rồi! Muộn thế này ! Chẳng lẽ hắn không biết người kia ghét nhất là trễ hẹn sao …”
Đang nói, cửa chính của tiệm cà phê bị đẩy ra, lão công(chồng) của Chúc Dung, Cộng Công nhăn nhó đi tới.
“Anh họ rùa có phải không!! Như thế nào lại chậm như vậy!!” Chúc Dung vỗ bàn, trừng mắt hạnh.
Cộng Công chạy nhanh tới cười bồi : “Lão Điền nhờ anh tiện đường giúp lão bàn bạc vài việc …”
“Hừ! Nếu không phải người kia không chịu gặp tôi, tôi đã tự mình mang Trần Tiêu đi!”
Chúc Dung trừng mắt liếc hắn một cái : “Mau đi đi! Đi sớm về sớm! Anh mà dám ở bên ngoài rong chơi, trở về xem tôi thu thập anh như thế nào!”
“Đi đâu?” Trần Tiêu vẻ mặt mờ mịt.
“Đem cậu … đi gặp một người.” Chúc Dung khẽ nhíu mày : “Một người có lẽ có thể giúp giải quyết vấn đề của cậu.”
Giải quyết vấn đề trên người ta?
Trần Tiêu mi mắt hơi nhướng lên.
Vấn đề trên người mình, theo Điền lão nói chính là trên người mình mang quá nhiều loại dị năng, có trời mới biết có thể khiến cho Gien trở nên hỗn loạn hay không … Vạn nhất biến thành quái vật, quả thật không có cách nào ra đường gặp người.
Hơn nữa, vấn đề Gien quả thật khó nói … thân thể xuất hiện biến dị tốt thì cũng thôi … nhưng nếu xuất hiện tình trạng hỗn loạn Gien mà tạo nên hậu quả xấu thì …
Nhưng mà … có thể giúp giải quyết vấn đề của mình, chẳng lẽ là chuyên gia hàng đầu về phương diện công trình Gien sinh vật???
Chúc Dung quay đầu đi vào bếp, nói là muốn đi giám sát Mập mạp nấu canh cá … đáng thương cho Mập mạp, từ ngày đó trốn trong khu nhà xưởng, trong lúc vô ý bị ba lão bản Lạn vĩ phố phát hiện. Vốn lúc đầu chỉ tưởng là một tên ăn mày, hoặc là kẻ vô gia cư, nhưng số hắn đen đủi, hôm đó Chúc Dung lại đang đeo thiết bị dò xét, tự nhiên có thể nhìn thấu Mập mạp, sau đó dĩ nhiên thuận tay đem Mập mạp “nhặt” trở về.
Ở lại nơi này vài ngày, Chúc Dung tựa hồ đặc biệt thích “dạy dỗ” Mập mạp, một người đã tốt nghiệp trường nấu ăn như Mập mạp tự nhiên là trở thành đầu bếp nơi này. Mà tại nhà bếp, mỗi ngày đều truyền đến tiếng Chúc Dung quát mắng hắn, động chút là dùng lửa, còn có mùi thịt nướng …
Mập mạp nửa đêm thường âm thầm rơi lệ : Sớm biết thế này, còn không bằng an phận ở trong tù …
Cộng Công mang theo Trần Tiêu đi gặp người, vẻ mặt đám người Từ nhị thiếu trở nên vui vẻ, Từ nhị thiếu còn nguyện ý dùng xe của mình đưa bọn họ đi.
Cộng Công lại không để ý chút nào, không hề do dự đáp ứng. Mọi người cùng lên xe của Từ nhị thiếu, rời khỏi Lạn vĩ phố.
Sau khi lên xe, Trần Tiêu ngồi bên cạnh Cộng Công, hắn không khỏi có một cảm giác kì dị …
Trần Tiêu tuy rằng biết Cộng Công đã được một thời gian, nhưng đến giờ còn chưa có cơ hội một mình tiếp xúc với hắn. Thân thể tráng hán khôi vĩ này,trước giờ lưu lại cho Trần Tiêu đều là ấn tượng “Người bị vợ quản chặt”, thêm vào đó còn có chút cảm giác ẻo lả, không có tướng mạo đường đường, nhất là bộ dạng ngày thường như con chim nhỏ nép bên người Chúc Dung …
Nhưng giờ phút này, khi không có Chúc Dung bên cạnh, Trần Tiêu kinh ngạc phát hiện, Cộng Công ngồi bên cạnh mình sống lưng vững chãi, sắc mặt thong dong, bên trong vẻ trầm ổn còn mang theo một tia hùng khí của nam nhân. Đừng nói ngón tay đã không còn đan vào nhau (lan hoa chỉ???), toàn thân trên dưới, rõ ràng đường đường một nam nhân, làm gì còn nửa điểm ẻo lả?
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt cổ quái của Trần Tiêu, Cộng Công nghiêng đầu hướng Trần Tiêu cười, cười đến là bình thản : “Làm sao vậy?” Ngay cả tiếng nói chuyện cũng hùng hậu như vậy!
Người này nếu bình thường luôn duy trì bộ dáng như thế này, như vậy thật đúng là mười phần mãnh nam!
“Anh … Cộng Công đại ca?” Trần Tiêu cười khổ một tiếng.
“Cảm thấy kì quái?” Cộng Công cười cười, lông mi dựng lên, trong ánh mắt chứa một loại quang mang đặc biệt nam tính : “Kì thật, bình thường chỉ cần không phải ở bên cạnh Tiểu Nhu ta đều như vậy.”
“…Vì cái gì?” Trần Tiêu có chút giật mình.
Cộng Công liếc mắt nhìn Trần Tiêu : “Cậu chưa kết hôn, cũng chưa từng sống cùng nữ nhân, cậu không hiểu. Tiểu Nhu nàng … tính tình quá mạnh mẽ. Hơn nữa khi còn trẻ đã chịu một số đả kích. Cho nên … ta vẫn tận lực chiều theo ý của nàng. Tính tình của nàng có chút quá cường thế, nhưng đó coi như là một loại tự chứng tỏ mình. Thân là trượng phu của nàng, để nàng có thể dễ chịu một chút, ta liền cùng nàng diễn trò thì có sao? Vì nữ nhân mình thích, một chút hi sinh này cũng không tính là gì.”
Trần Tiêu nghe xong á khẩu không biết nói gì …
Ánh, kì thật hắn vẫn muốn hỏi một câu : Cộng Công đại ca, anh thật sự không phải họ rùa chứ? Hơn nữa còn là Ninja rùa!
Trần Tiêu xấu hổ cười, ngượng ngùng sờ sờ mũi, né tránh đề tài này : “Khụ … này, anh rốt cuộc mang tôi đi gặp người nào vậy?”
Cộng Công liếc mắt nhìn Trần Tiêu, lại như cố ý liếc Bạch Thái một cái : “Đối với các người mà nói, có thể nhìn thấy người này xem như may mắn. Trên thế giới này, phàm là dị năng giả, dù là nằm mơ cũng cầu hy vọng có thể cùng người này gặp mặt một lần, ài …”
“Người này là ……”
Cộng Công cười cười : “Điền lão đã nói với cậu về truyền thuyết X cấp a.”
X cấp?
Trần Tiêu nhíu mày, do dự một chút : “Nhưng mà lão Điền đã nói X cấp chỉ là truyền thuyết mà thôi …”
Cộng Công nhìn ra ngoài cửa sổ : “Cái này đến giờ vẫn còn đang tranh luận. Dị năng giới tới giờ vẫn nghi ngờ X cấp có thật sự tồn tại hay không. Nhưng mà, hơn một nửa dị năng giả đều tin rằng trên thế giới thực sự tồn tại X cấp, mà người này, tuyệt đối là một trong số đó!”
“Tôi … không hiểu.”
Cộng Công mỉm cười : “Bởi vì ba nguyên nhân : Thứ nhất, cuộc sống của người này luôn là một bí mật. Thứ hai, người này có một quy củ cổ quái, lúc người này cùng bất kì tổ chức hay dị năng giả nào gặp mặt đều tuyệt đối không cho phép mang theo thiết bị dò xét! Cho nên người này thuộc cấp nào, chưa từng bị dò xét qua. Chính là người này quá khứ biểu hiện quá thần kì, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng, nếu trên thế giới quả thực tồn tại X cấp, vậy người này tuyệt đối là một trong số đó! Thứ ba … người này nguyện ý trợ giúp bất cứ ai đến cửa bái phỏng, không kể cấp nào, nhưng mà mỗi người chỉ có thể hướng người này xin giúp đỡ một lần, cũng chỉ có thể gặp mặt một lần! Sau lần đó, vô luận là ngươi cố gắng thế nào cũng tuyệt đối không có khả năng gặp lại người này!”
Cách nói này thật mới mẻ a.
Trần Tiêu nghĩ nghĩ : “Nguyên nhân thứ nhất tôi có thể đoán được … nhưng cái thứ hai, không cho mang theo thiết bị dò xét, nếu có người lén lút mang theo thì sao? Thiết bị dò xét mini rất khó phát hiện a.Còn có, cả đời chỉ có thể gặp mặt một lần, người này tuyệt đối sẽ không gặp một người hai lần? Làm sao có thể cam đoan điểm ấy? Người này chẳng lẽ có thể nhớ kĩ từng người mình từng gặp? Còn có … nếu có tổ chức cường đại muốn gặp người này …”
“Những nghi vấn cậu nói đều tuyệt đối không có khả năng phát sinh.” Cộng Công cười thần bí : “Lén lút mang theo thiết bị dò xét là không có khả năng … bởi vì không có bất luận thiết bị hay kẻ nào có thể lừa gạt người này! Tuyệt đối không có! Trước đây không có, hiện tại không có, còn tương lai … ta nghĩ khả năng có không lớn!”
Dừng một chút, hắn cười càng cổ quái : “Về phần ai đó nghĩ muốn mạnh mẽ gặp người này … Cậu yên tâm, bất luận kẻ nào hoặc tổ chức nào nếu dám chú ý đến người này, chỉ cần người này không muốn gặp, cho dù có đào tung ba thước đất cũng tuyệt đối không tìm được người!”
Trần Tiêu ngây ngẩn cả người.
“Tính tình Chúc Dung cậu cũng biết, nàng hôm nay thành thành thật thật không đi, cũng bởi vì nhiều năm trước nàng đã gặp người này một lần, được người này trợ giúp. Nhưng cũng đã dùng hết cơ hội duy nhất, cho nên nàng hôm nay rất biết điều không đến cửa … Chúc Dung tính tình ương ngạnh cũng không dám phá hỏng quy củ của người này, Trần Tiêu, cậu hẳn là hiểu được ý của ta.”
Trần Tiêu biết được sự quan tâm của mọi người trong lòng nhất thời nóng lên.
“Nga, đúng rồi, còn có …” Cộng Công nhìn thoáng qua Bạch Thái bên người : “Cô bé, cơ hội khó có được, cô cũng là dị năng giả, cho nên cũng có thể gặp người này một lần, đối với cô tự nhiên có trợ giúp lớn lao. Chỉ là, cậu nhóc Từ gia này, cậu không có may mắn được thấy người này rồi, vì người này chưa bao giờ gặp những người không phải dị năng giả. Ài …”
Nói tới đây, sắc mặt hắn trở nên trịnh trọng : “Lúc gặp người này, mọi người có thể thoải mái, không cần giữ lễ tiết, nhưng phải nhớ một điều … vô luận là lúc gặp mặt nghe hay nhìn thấy gì, sau khi đi ra cũng tuyệt đối không cho phép tiết lộ ra! Cho dù là đối với người thân nhất cũng tuyệt đối không cho phép đề cập nửa chữ! Hãy nhớ lấy!!!”
Cộng Công lời nói dị thường nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị!
Trần Tiêu nhin không được hỏi lại : “Nếu … có người phá hỏng quy củ, nói lộ ra bên ngoài thì sao?”
Cộng Công sau khi suy nghĩ lắc đầu : “Ta không biết. Chỉ là … từ trước tới nay, không người nào dám phá hỏng quy củ, chưa từng có. Về phần có thể bị trừng phạt hay không … ta cũng không biết. Chính là người này, cho dù là nhân vật cao tầng của Phục vụ xã cũng không dám trêu chọc, toàn bộ tổ chức dị năng giả trên thế giới, vô luận là Phục vụ xã, hay là Câu lạc bộ, từ trước đến nay đều đối với người này bảo trì lễ phếp và tôn kính. Cho nên mọi người không nên có tâm tư khác!”
Ô tô trực tiếp chạy xuyên qua khu vực phồn hoa nhất thành phố K, càng chạy càng xa, cuối cùng tới một địa phương chung quanh toàn kiến trúc thấp bé, cũ nát --- trên thế giới bất cứ thành phố nào cũng có địa phương như vậy tồn tại, ở nơi này đều là tầng lớp yếu ớt dưới đáy của thành phố.
Đường bắt đầu trở nên gồ ghề, có thể tưởng tượng được một khi gặp mưa dầm liên tục, loại địa phương này khẳng định sẽ xuất hiện những vũng nước lớn. Đường càng ngày càng hẹp, xe Limousine dài của Từ gia đã không thể tiếp tục đi tới, chỉ có thể đỗ lại.
Nhà cửa nơi này đều xây theo kiểu tứ hợp viện, bên trong truyền đến những âm thanh cuộc sống của tầng lớp bần cùng : tiếng bát đũa va chạm đinh đinh đang đang, tiếng trẻ con khóc, tiếng tranh cãi ở vòi nước công cộng, tiếng rao hàng của người bán rong khắp hang cùng ngõ hẻm …
Trần Tiêu cùng Bạch Thái theo Cộng Công đi trong con hẻm nhỏ, đi qua từng tiểu tứ hợp viện, có thể thấy bên trong những bà nội trợ đem ghế ra sân giặt những chậu quần áo to đùng, có người đem đổ ống nhổ hoặc bồn cầu … tại loại địa phương này, thường thường đều là hơn mười đến mấy trăm hộ dân dùng chung một nhà vệ sinh công cộng.
Không khí ở nơi này cũng mang theo hương vị kì quái --- là thứ hỗn hợp của mùi khói dầu bay ra từ nhà bếp ven đường, mùi bột giặt kém chất lượng, mùi ẩm thấp, còn có mùi của nhà vệ sinh công cộng --- các loại mùi đó trộn lẫn với nhau tạo thành một loại mùi vị khó có thể miêu tả.
Bạch Thái đi ở nơi này, vẻ mặt tràn ngập thân thiết, nàng hướng Trần Tiêu nở nụ cười : “Anh nhất định chưa từng tới loại địa phương này, nhưng em từ nhỏ chính là tại dạng địa phương này lớn lên.”
Cuối hẻm nhỏ là một cánh cửa để mở, hai tấm ván gỗ sơn màu đỏ, màu sơn bên trên đã bong hơn phân nửa, lộ ra ván gỗ bị tàn phá bên trong, bên ngoài cửa có một tán cây, bên trên treo một chuỗi chuông đồng. Gió nhẹ thổi qua, chuông đồng nhẹ nhàng đung đưa --- chỉ là bên trong đã rỉ sét, âm thanh đinh đinh đang đang phát ra cũng không còn trong trẻo, mà mang theo vẻ chói tai tối nghĩa.
Đứng bên ngoài phiến cửa gỗ cũ nát đó, Cộng Công ngừng lại một chút, hít vào một hơi, sửa sang lại dáng vẻ của mình, lúc này mới thật cẩn thận đẩy cửa bước vào. Hắn quay đầu hướng Trần Tiêu cười cười, thoáng có chút ngượng ngùng : “Ta cũng là lần đầu tiên gặp vị tiền bối này …” (DG : nói thừa, mỗi người chỉ gặp được 1 lần, làm gì có ai có kinh nghiệm đâu)
Sân bên trong cùng với các tứ hợp viện bình thường cũng không có gì khác nhau, ba gian nhà ngói lớn, cửa vào đối diện sân, trong sân trồng một cây quả du, một chuỗi lá cây giống như đồng tiền vắt lên nhánh cây.
Trong phòng truyền ra âm thanh Radio kiểu cũ, chính là đang phát một đoạn kinh kịch, Trần Tiêu nghe một chút, phát hiện là “Tô tam tội phạm bị áp giải”
Ba người đứng trong sân một lát, cửa phòng bên trái mở ra, một bác gái mặt đầy nếp nhăn đi ra, trong tay cầm theo một chậu nước, tùy ý hắt xuống dưới gốc cây, sau đó không chút để ý liếc qua ba người một cái : “Đến rồi à? Vậy thì vào đi, từng người vào một.”
Nói xong, duỗi tay chỉ vào cánh cửa tận cùng bên trong.
Cộng Công cười cười, liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái : “Cậu vào trước đi.”
Trần Tiêu không cự tuyệt, bước tới, đầu tiên gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Căn phòng rộng rãi được bài trí theo phong cách cổ xưa, ghế dựa gỗ lim tràn đầy dấu vết thời gian, bước qua cửa, thấy trên vách tường treo một bức họa thần tài, trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương.
Trần Tiêu đi vào phòng trong, nhìn thấy trên ghế dựa một người nửa nằm nửa ngồi.
Đây là một nữ nhân, từ mái tóc dài của nàng có thể khẳng định điều ấy. Trên khuôn mặt là đôi mắt thâm thúy, mặc một bộ sườn xám kiểu cũ. Bên cạnh ghế dựa đặt một chiếc Radio cũ, trên bàn trà bên trái đặt một cốc trà thơm và một it điểm tâm. Trong tay nàng cầm một tờ báo, đang xem đến nhập thần.
Trần Tiêu đi đến bên cạnh, nữ nhân này cũng không có ý nói chuyện, vẫn lẳng lặng đọc báo như cũ, Trần Tiêu cũng không quấy rầy, đứng im một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Quan sát gần nữ nhân này --- tuổi nàng cũng không còn trẻ, tuy rằng khuôn mặt vẫn giữ được vẻ nhu mì xinh đẹp như cũ, nhưng khóe mắt và bên miệng đã tràn đầy nếp nhăn, lưu lại dấu vết năm tháng, cái trán vẫn trơn mịn như cũ, nhưng con ngươi trong ánh mắt kia lại mang một loại thâm thúy tràn đầy vẻ trí tuệ cổ lão.
Phòng ở cũ kĩ, đồ gia dụng cổ xưa, radio kiểu cũ, hơn nữa nữ nhân này tuổi không còn trẻ --- đứng ở chỗ này, Trần Tiêu bỗng cảm giác được bên trong linh hồn mình tràn ngập một loại an tĩnh kì ảo.
Giống như, đứng trong phòng này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong trời đất chỉ còn cảm giác bình tĩnh an tường đó…
Trần Tiêu đứng khoảng hai phút, nữ nhân rốt cuộc như đã đọc xong, khe khẽ thở dài đem tờ báo gấp lại, ánh mắt dời đi, lại mệt mỏi khẽ xoa đôi mắt, sau đó theo bản năng duỗi tay cầm chén trà bên cạnh.
Nữ nhân như cười cười, vẫn như cũ không nhìn Trần Tiêu, trong ánh mắt một vẻ an tường, bình tĩnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
Có thể khẳng định, nữ nhân này thời trẻ nhất định là phi thường hấp dẫn, bởi vì nàng sở hữu một đôi mắt cực kì xinh đẹp. Nhưng nàng cũng không giống những nữ tử kinh diễm có ngũ quan tinh xảo, miệng của nàng hơi lớn một chút, môi hơi bạc một chút, cái trán có phần hơi phẳng, thậm chí khi nàng vươn tay tới, ngón tay không thể nói là “nhỏ và dài như ngọc” --- xương ngón tay nàng cũng hơi to.
Nàng đứng lên đối mặt với Trần Tiêu --- thân thể nàng tự nhiên không thể cùng các tiểu cô nương so sánh, hơn nữa phần ngực áo thoáng rộng thùng thình, vòng eo không đủ thon nhỏ … Lại là cố tình làm cho người ta cảm giác nữ nhân này có một thân phong vận thướt tha!
Một nữ nhân như vậy, thật sự chưa nói đến xinh đẹp, nhưng là tại thời điểm mọi người nhìn thấy nàng sẽ cẩm thấy nàng rất được --- đây chỉ là một loại cảm giác. Giống như mỗi một bộ phận trên người nàng đều mang theo một vẻ thanh tao không thể miêu tả.
(DG: Lão Khiêu Vũ chết tiệt, không thể miêu tả thì đừng miêu tả đi, dùng toàn câu chữ hàm hồ, mất toi nửa tiếng của ta mà không tìm được câu chữ phù hợp, haizz, vốn từ ít quá mà …)
“Tên ta là Yên Hỏa (pháo hoa).” Nữ nhân này ánh mắt dừng ở Trần Tiêu, hé miệng cười : “Chính là khi đốt nhìn thì rất đẹp, nhưng sau đó cái gì cũng không còn.”
Khi đó, Trần Tiêu chợt nhớ Cổ Long đã từng viết một câu : So với pháo hoa càng tịch mịch.
Không thể nghi ngờ, nữ nhân trước mắt này chính là một người như vậy.
Tên của nàng là Yên Hỏa … một người so với pháo hoa càng tịch mịch hơn.
“Ta biết cậu là Trần Tiêu … không cần tự giới thiệu. Mọi chuyện của cậu ta đều biết, thân thế của cậu, những việc cậu đã trải qua, còn có lo lắng hiện giờ của cậu.” Yên Hỏa chỉ vào một chiếc ghế trong phòng : “Ngồi đi.”
Trần Tiêu vốn tính tình có thể coi như trầm ổn, chính là khi đối mặt với nữ nhân này, dưới cặp mắt sáng ngời kia tự nhiên mơ hồ có cảm giác tay chân luống cuống. Hắn đáp một tiếng rồi mới ngồi vào chiếc ghế đối diện Yên Hỏa. Yên Hỏa lại cười cười : “Cậu có thời gian mười phút, cũng không cần khẩn trương, ở trong này cậu là khách của ta, ta sẽ trả lời tất cả các nghi vấn của cậu … trong thời gian mười phút. Nga, đúng rồi, thuận tiện nói một chút về y phục của cậu, thành thật xin lỗi, quả thật cái ghế đó đã quá cũ, đáng lẽ nên sớm thay rồi.”
Ách? Cái gì?
Trần Tiêu mới sửng sốt một chút, bỗng nhiên cảm giác được chiếc ghế dựa hắn đang ngồi khẽ rên rỉ, chống đỡ không nổi lập tức gẫy tan, may mà hắn phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy, nhưng phần tay vịn bị gãy mắc vào tay áo hắn, xoạt một tiếng, xé một đường khoảng 10 cm trên tay áo.
Trần Tiêu vừa mới đứng vững, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vết rách trên tay áo, nhớ tới câu nói vừa rồi của Yên Hỏa, da đầu không khỏi run lên!
“Người trẻ tuổi, không cần nhìn ta như vậy.” Yên Hỏa bưng chén trà nhỏ tinh xảo nhấp một ngụm, hòa nhã cười : “Nga, đúng rồi, đừng quan tâm cái chén bị vỡ, ngón tay không bị thương là được.”
Trần Tiêu sửng sốt một chút, thoáng xoay người, thân mình không cẩn thận đụng phải góc bàn, lập tức làm một chiếc chén thủy tinh
rơi xuống, xoảng một tiếng vỡ tan! Hắn theo bản năng cúi xuống nhặt mảnh vỡ, ngón tay vừa mới cầm một mảnh nhỏ, liền nhíu mày, đầu ngón tay bị rách một vết, một giọt máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra …
Trần Tiêu sợ đến ngây người!
Hắn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Yên Hỏa : “Ngài …”
Yên Hỏa nhẹ nhàng cười, vẫn ngồi tao nhã như cũ : “Cậu trước khi tới không biết ta là ai sao?”
Trần Tiêu nuốt nước bọt, ánh mắt đảo qua cái ghế dựa gãy trên mặt đất, cái chén vỡ, sau đó nhìn vết thương trên ngón tay, vết rách trên tay áo …
Hắn cố sức nuốt nước bọt, miễn cưỡng cười nhẹ hỏi : “Vừa rồi … Chẳng lẽ tất cả đều do ngài sắp đặt? Nếu tôi không ngồi lên chiếc ghế này, nó sẽ không gãy? Sẽ không làm rách áo. Mà nếu không xảy ra chuyện đó, tôi cũng không xấu hổ xoay người, sẽ không làm rơi chiếc chén, sẽ không nhặt mảnh vỡ mà bị thương ngón tay …”
Yên Hỏa vẫn cười cười, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm thúy : “Cậu cho rằng trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Thanh âm của nàng mang theo một loại điềm tĩnh cùng an tường : “Một lần có thể là trùng hợp, nhưng mà cùng lúc trùng hợp nhiều lần liên tiếp … đó chính là tất nhiên.”
Dừng một chút, nàng bỗng nhiên mỉm cười : “Đúng rồi, cậu có thể giúp ta một chút không?”
“… Việc gì?”
“Chỉ là một cái nhấc tay thôi.” Yên Hỏa nhẹ nhàng cười : “Lúc các người rời đi, ở đầu ngõ, hi vọng cậu có thể giúp ta.”
“Đầu ngõ? Tôi không hiểu …” Trần Tiêu vẻ mặt mờ mịt.
“Đó cũng là một điều tất nhiên.” Yên Hỏa thở dài, vẻ mặt lạnh nhạt : “Ta nói nhiều quá rồi, nếu là tất nhiên, cũng không cần ta cố ý dặn dò cậu.”
Trần Tiêu trong lòng một mảnh mờ mịt, nháy mắt trong tâm trí chợt lóe, nhìn nữ nhân tên Yên Hỏa xinh đẹp trước mặt, nhịn không được thốt lên : “Chẳng lẽ dị năng của ngài … tiên đoán tương lai?”
Yên Hỏa nhìn Trần Tiêu, quang mang trong mắt dần ảm đạm, sau đó sâu kín thở dài một tiếng, nàng vẫn như cũ nhìn Trần Tiêu, nhưng trong ánh mắt thoáng nhàn nhạt thương cảm.
“Những người như ta ở nước ngoài gọi là tiên tri, hoặc là tiên đoán gia, ở trong nước đại khái lại là nhân vật thần côn linh tinh a.”
“Ngài … thật có thể đoán trước tương lai?” Trần Tiêu động dung : “Ngài có thể đoán trước được những việc như thế nào?”
Yên Hỏa lần này trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ :
(bản Convert chết tiệt chẳng thấy chữ nào cả, lão nào bít đính chính hộ cái, bất quá ta đoán là : Tất cả)
“Người bên trong rốt cuộc có hình dáng thế nào?” Bạch Thái đứng ở ngoài sân, trong lòng có chút mất kiên nhẫn, nhìn nhìn Cộng Công : “Đại ca …”
Cộng Công mỉm cười : “Cô bé không cần sốt ruột … Cô hiện tại tốt nhất nên bình tĩnh suy nghĩ, xem lát nữa đến lượt mình, có vấn đề khó khăn gì cần giải đáp.”
“Vấn đề?”
“Đúng vậy.” Cộng Công cười thần bí : “Người bên trong có thể giải đáp bất cứ câu hỏi nào cô có thể nghĩ ra! Bất kể là đã xảy ra hay chưa phát sinh! Bất cứ vấn đề gì!”
“Bất cứ vấn đề gì? Chưa phát sinh cũng có thể?” Bạch Thái trợn tròn mắt : “Nếu tôi hỏi người bên trong, tôi … chồng tương lai của tôi là ai?”
Nói xong, Bạch Thái mặt ửng hồng, nhịn không được liếc mắt nhìn về hướng căn phòng.
Cộng Công nở nụ cười : “Vấn đề này đối với người bên trong mà nói là phi thường đơn giản, nhất định có thể cho cô đáp án chính xác!” Dừng lại một chút, Cộng Công lại hảo tâm nhắc nhở : “Nhưng mà, cơ hội này khó mà có được, ta đề nghị cô đừng đem cơ hội quý giá này hỏi vấn đề đó, cô có lẽ nên hỏi những vấn đề quan trọng hơn một chút …”
Bên trong phòng, cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp tục.
“Ngài thật sự cái gì cũng biết?” Trần Tiêu cố gắng bình tĩnh, nhưng lại vẫn như cũ có chút hưng phấn : “Tất cả tương lai, ngài đều biết trước? Như vậy ngài chẳng phải có thể …”
Yên Hỏa lắc đầu, nàng dùng hai ngón tay cầm một hạt dưa, đưa lên khóe miệng nhẹ nhàng cắn --- Trên thế giới này, đại đa số nữ nhân khi cắn hạt dưa sẽ có bộ dáng không quá dễ nhìn, nhưng khi Yên Hỏa cắn hạt dưa, vẫn như cũ mang theo vẻ tao nhã không thể miêu tả, giống như chỉ một động tác nhỏ đó cũng nhìn nàng mang dáng vẻ rất thanh tao.
“Ta hiểu ý của cậu, nhưng thật tiếc phải cho cậu biết … ta có thể thấy, nhưng mà tương lai có sự khác nhau. Có một phần tương lai là trùng hợp, có thể vì lực lượng can thiệp mà thay đổi; nhưng mà một phần tương lai lại là tất nhiên, cho dù có thể thấy nhưng không cách nào thay đổi.” Yên Hỏa nói tới đây, khẽ lắc đầu, vẻ mặt mang một tia đau thương nhàn nhạt.
Thay đổi … không thể thay đổi …
“Ví nhụ như nói cái ghế kia cùng với chén trà.” Yên Hỏa âm thanh nhẹ nhàng : “Ta nhìn thấy chúng sẽ bị phá hủy, nhưng đây là điều tất nhiên, ta không thể thay đổi, vì vậy nên ta không cảnh tỉnh cậu. Cho dù ta có nhắc nhở cậu, có lẽ sẽ khiến cậu tò mò, sẽ khẩn trương, cũng đồng dạng không cẩn thận làm chúng vỡ. Nói cách khác, ta có nói hay không kết quả đều giống nhau --- chúng sẽ bị phá hủy.” Trần Tiêu nhíu mày : “Như vậy … có phần có thể thay đổi?”
“Đúng vậy.” Yên Hỏa gật đầu : “Như lúc nãy ta yêu cầu cậu giúp … Nga, người trẻ tuổi, hi vọng cậu không quên, sau khi ra khỏi đây ở đầu ngõ a.”
“… Tôi vẫn không hiểu.” Trần Tiêu nhíu mày.
Yên Hỏa chỉ vào hai mắt của mình, hai con ngươi của nàng quả thực phi thường xinh đẹp, ánh mắt thâm thúy kia làm cho người ta có cảm giác lạc lối trong đó.
“Ta có thể nhìn thấy tương lai … không phải hình ảnh, mà là một con đường.” Yên Hỏa giọng nói ưu thương :“Có một bộ phận tương lai là đường thẳng --- chỉ có một đường, như vậy ta biết điều đó là tất nhiên, là không thể thay đổi. Đồng thời, cũng có một bộ phận tương lai ta nhìn thấy không chỉ là một đường thẳng, mà phân làm nhiều nhánh, thậm chí là ngã tư … đại biểu cho tương lai đó không phải là tất nhiên, có thể thay đổi.”
Trần Tiêu trở nên khẩn trương, hắn nhìn Yên Hỏa : “Như vậy … ngài có thể giúp ta xem tương lai không … Ta …”
Yên Hỏa nhìn Trần Tiêu, thật lâu sau nàng sâu kín thở dài.
“Người trẻ tuổi, thật ra sau khi cậu đi vào ta luôn tự hỏi …” Nàng cười cười xin lỗi : “Rất kỳ quái, qua nhiều năm như vậy, ta đã thấy rất nhiều rất nhiều dị năng giả. Nhưng thân thể đặc biệt như cậu ta lại chưa từng gặp bao giờ.”
Dừng một chút, nàng ngồi ngay ngắn lại, nhẹ vươn tay ra cầm lấy tay Trần Tiêu, ánh mắt nàng rực sáng, âm thanh cũng trở nên ngưng trọng : “Ta ở trên người cậu, thấy được rất nhiều … rất nhiều, rất nhiều lối rẽ! Cậu là một người có tương lai có thể luôn thay đổi. Điều này là rất hiếm.”
Trần Tiêu lẳng lặng nghe, sắc mặt không thay đổi, nhưng nội tâm nghĩ gì thì không ai biết.
“Nói vậy, người có thể tới cửa yêu cầu ta trợ giúp, ta cái gì biết đều nói, bất cứ vấn đề gì ta đều nguyện ý trả lời --- con người khi còn sống giống như đang đi trong một mê cung, ta rất vui vì có thể giúp được một chút gì đó cho người khác. Tuy rằng rất nhiều việc là không thể thay đổi, nhưng nếu có thể nhắc nhở mọi người khi tới một ngã rẽ, có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt, ta cũng rất cao hứng.” Nói tới đây, giọng nói của Yên Hỏa đột nhiên biến đổi, nghiêm nghị nói : “Nhưng mà, mỗi người tới đây ta chỉ có thể tiếp đãi nhiều nhất là mười phút! Trong mười phút cũng đủ để nói đến vài vấn đề --- bởi vì, có lẽ cậu không thể lý giải được, có lẽ đại bộ phận những người tới xin giúp đỡ cũng không thể lý giải được. Trong suy nghĩ của các người, nhất định cho rằng biết trước tương lai là một việc rất tốt --- nhưng sự thật chưa chắc đã như vậy.”
Yên Hỏa thở dài : “Ta đã gặp qua rất nhiều rất nhiều người, bọn họ không hiểu được, nếu một người biết quá nhiều chuyện của chính mình trong tương lai, nếu những chuyện đó đều là điều tất nhiên, không thể thay đổi được. Như vậy … loại cảm giác đó đau xót đến thế nào.”
Nói xong, nàng thương cảm thở dài : “Lúc ta chín tuổi, ta biết người bạn tốt nhất của mình hai ngày sau sẽ gặp tai nạn giao thông mà chết, đáng tiếc ta không cách nào thay đổi sự thật đó. Khi ta mười ba tuổi, ta biết mẹ ta sẽ ngã cầu thang gãy chân, đáng tiếc ta vẫn như cũ không thể thay đổi được việc này. Thời điểm ta mười sáu tuổi, đã dự cảm được rằng cha sẽ yêu thương người phụ nữ khác, ta biết đó là một tương lai tất yếu, nhưng ta vẫn cố gắng thay đổi, ta muốn dùng dị năng của mình để cho cha không thể gặp mặt người đàn bà kia --- đáng tiếc ta đã thất bại, cha ta cuối cùng đã yêu thương người phụ nữ đó, cùng với mẹ ta chia tay, gia đình ta tan vỡ.”
Yên Hỏa nhìn Trần Tiêu : “Người trẻ tuổi, cậu đã hiểu chưa? Tại rất nhiều thời điểm, biết trước tương lai cũng không nhất định là một chuyện tốt, nhất là cậu biết chắc sẽ phát sinh rất nhiều chuyện đau lòng, nhưng lại không có cách nào ngăn cản nó.”
Nàng bổ sung : “Hơn nữa …. Nếu cậu có thể biết trước tất cả mọi chuyện trong tương lai … như vậy cũng đồng nghĩa với mất đi đại bộ phận niềm vui trong cuộc sống. Mỗi chuyện đối với cậu đều không còn cảm giác mới mẻ, mỗi ngày cũng không hoàn toàn là ngày mới … cho nên, ta mới giới hạn thời gian tiếp khách là mười phút. Trong mười phút ta có thể trả lời cho bọn họ một vài vấn đề, nhưng cũng có thể đảm bảo khách nhân sẽ không hỏi được quá nhiều.”
Trần Tiêu có chút kích động : “Như vậy, xin hỏi ngài, vấn đề hiện nay trên người ta, tương lai có xảy ra chuyện gì không tốt không …”
“Cậu nói đến vấn đề Gien?” Yên Hỏa cười cười, nhưng nàng không nói ra đáp án : “Thành thật xin lỗi, đối với người khác ta có thể giải đáp mọi vấn đề … nhưng với cậu, ta từ chối.”
“……” Trần Tiêu ngây ngẩn cả người.
Cái này, cái này là có ý gì?
Yên Hỏa giơ ba ngón tay lên.
“Thứ nhất, ta nhìn thấy tương lai của cậu có rất nhiều lối rẽ … Tương lai của cậu so với người khác thì bất định hơn rất nhiều! Vì thế nên ta không thể cho cậu câu trả lời chính xác … Nếu ta nói cho cậu, trong tương lai cậu gặp vấn đề gì đều có thể tính trước, như vậy chẳng khác nào ta chỉ cho cậu phải lựa chọn như thế nào --- nói vậy chẳng phải ta trở thành người khống chế cuộc sống của cậu sao?
Thứ hai, người trẻ tuổi, ta phi thường hâm mộ cậu. Bởi vì cậu có tương lai bất định! Các lối rẽ của cậu rất nhiều, đại biểu cho cậu sau này mỗi ngày đều phi thường mới mẻ. Bởi vậy ta rất hâm mộ cậu! Bởi vì cuộc sống của cậu tràn ngập phong phú! Mà ta thì không được như vậy … tương lai của ta, chỉ là một con đường thẳng tắp.
Còn thứ ba …”
Yên Hỏa một lần nữa bật cười : “Nguyên nhân thứ ba của cậu, quả thật rất buồn cười … trước khi cậu tới đây, có một người đã thỉnh cầu ta, yêu cầu ta cự tuyệt giúp đỡ cậu.”
“Cái gì?”
Trần Tiêu lần này mới thật sự ngây ngẩn cả người!
Có người thỉnh cầu Yên Hỏa không được giúp đỡ mình??
Rốt cục là ai làm như vậy?
“Thật xin lỗi.” Yên Hỏa mỉm cười : “Nhưng mà ta có thể cho cậu một phần lễ vật nho nhỏ … Vấn đề cậu lo lắng hiện giờ, về thân thể của cậu cùng vấn đề Gien, kỳ thật … cũng chính là một lối rẽ! Nói cách khác, sự việc có thể phát triển theo hướng xấu, cũng có thể phát triển theo hướng tốt, tất cả đều phải xem những kỳ ngộ và lựa chọn của cậu trong cuộc sống sau này.”
Trần Tiêu cười khổ không thôi : “Cái này … nói cũng như không a.”
Yên Hỏa tự nhiên trừng mắt với hắn : “Nhưng mà ta rất vui vẻ! Làm tiên tri lâu như vậy, ta thích nhất nói ra những lối rẽ của khách nhân. Bởi vì … thường xuyên có một số người vận mệnh nhất định sẽ phát sinh sự việc bi thảm đến hỏi ta, ta rõ ràng nhìn thấy tương lai người khác bi thảm, lại còn phải nói cho bọn họ --- cảm giác đó, giống như ta là người đưa ra phán quyết cho vận mệnh của bọn họ. Ta rất không thích là người báo tin dữ! Mà cậu, làm cho ta rất cao hứng … bởi vì tương lai của cậu không có những tin dữ và bi ai tất nhiên. Ân, đúng rồi … tất cả đều có thể!”
Trần Tiêu rất muốn ngoảnh mặt xem thường.
Chắc là … vị Yên Hỏa này chắc chắn là ra vẻ đáng tin. Ra khỏi phòng, lúc tới trong sân, vẻ mặt của hắn nhìn có chút ngây dại.
“Đã hỏi chưa?” Cộng Công liếc mắt nhìn Trần Tiêu : “Không, cậu không cần nói cho ta nội dung cuộc nói chuyện! Đây là quy củ!”
Trần Tiêu nghĩ nghĩ --- giống như chính mình đạt được cái gì, nhưng mà lại giống như cái gì cũng không thu hoạch được.
Mọi chuyện đều có thể …
Ta nhổ vào! Cái này cũng quá lừa người a!
Người vào tiếp theo là Bạch Thái MM.
Bạch Thái MM tiêu sái chạy nhanh vào bên trong, thời điểm nhìn thấy vị Yên Hỏa tao nhã này, Bạch Thái MM cũng không nhịn được sợ hãi khẽ than trong lòng. Sau đó, cô bé này nhìn chằm chằm Yên Hỏa một lúc lâu. Bạch Thái sắc mặt ửng đỏ, dùng sức vân vê tà áo, nhăn nhó hỏi một câu :
“Làm ơn, xin hỏi, tôi, chồng tương lai của tôi là ai? Hắn … hắn hiện tại ở ngay bên ngoài sao? Hay là không phải người trẻ tuổi hiện đang ở ngoài kia?”
Vài phút sau, Bạch Thái MM cao hứng chạy ra khỏi phòng, nhưng khi nàng trở lại trong sân, thời điểm nhìn thấy những người trong sân, biểu tình trên khuôn mặt thoáng chốc trở nên suy sụp!
Trong sân, đang đứng cùng Cộng Công, tự nhiên không phải là Trần Tiêu! Mà là … Từ nhị thiếu!!!
Người kia vẻ mặt cười hi hi, khoanh tay đứng dưới tàng cây du.
Biểu tình của Bạch Thái giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, kinh hãi và tuyệt vọng, sau đó đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ vào Từ nhị thiếu : “Ngươi!! Ngươi!! Ngươi tại sao lại ở đây?! Trần Tiêu đâu?!”
“Trần Tiêu?” Từ nhị thiếu mờ mịt trả lời : “Hắn hình như có tâm sự, đã về xe trước rồi … còn tôi … tôi thấy mọi người lâu như vậy vẫn chưa đi ra, trong lòng hơi lo lắng nên tự mình vào đây xem.”
Bạch Thái tuyệt vọng nhìn chằm chằm Từ nhị thiếu, như thể hận không thể đem hắn ngũ mã phanh thây!
Một tiếng cười mềm mại cất lên : “Yên Hỏa, cảm ơn chị đã giúp.”
Yên Hỏa không quay đầu lại, chỉ nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt cười : “Em cũng biết nói cảm ơn … thật ra rất khó có được.”
Từ phía sau đi ra một cô gái, rõ ràng là Phượng Hoàng!!
Phượng Hoàng đi đến bên người Yên Hỏa, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo nàng, ôn nhu cười nói : “Được rồi … tất cả người trên đời này, chị đều chỉ gặp một lần, cho nên em là người bạn duy nhất của chị a!! Chuyện lần này cũng là do chị khơi ra trước a …”
Yên Hỏa nở nụ cười, nàng đặt tay lên trên tay Phượng Hoàng, giọng nói từ ái cùng cưng chiều, lắc đầu cười khổ : “Tiểu Phượng Hoàng của ta, chị hối hận rồi … chị lúc trước không nên nói cho em biết nam nhân trong tương lai của em là ai … như vậy em sẽ không chạy đi tìm thanh niên này … em không đi tìm hắn thì chị cũng không có cơ hội gặp hắn … lại càng không thể từ trên người hắn chứng kiến nhiều tương lai thần kì như thế …”
Bất quá, sau khi dừng một chút vẻ mặt của nàng trở nên ngưng trọng.
“Phượng Hoàng, chị không biết nên nói với em như thế nào.”
“Ân, cái gì?” hai gò má của Phượng Hoàng bỗng nhiên nhiễm một tầng sắc đỏ.
“Chị cảm thấy rất không yên tâm … chị đã xem cho nhiều người như vậy, hôm này nhìn thấy người thaanh niên này, lần đầu tiên có cảm giác bất an sâu sắc!” Yên Hỏa nghiêm mặt nói : “Chị nhìn thấy tương lai của hắn, lộ tuyến phi thường kì quái, ngoài tràn ngập các loại bất ngờ ra … thậm chí chị còn thấy, nếu muốn tìm một con đường thảng tắp đi tới cuối cùng, một con đường tất nhiên, là điều phi thường khó khăn! Chị chưa từng gặp qua ai như vậy! Nói cách khác, toàn bộ tương lai của hắn đều là ngẫu nhiên, hoặc là các nhân tố có thể thay đổi tạo thành!”
Phượng Hoàng trông như không hiểu : “Điều chị nói với bất an thì có quan hệ gì?”
“Bởi vì chị lo lắng cho em!”
Trong mắt Yên Hỏa xuất hiện một tia mâu thuẫn, nàng nhíu mày : “Chị cũng không rõ nữa … có lẽ để sau rồi nói.”
Nàng thở dài, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Phượng Hoàng : “Trong số mạng của em, hắn là nhất định, là tất nhiên! Nhưng trong số mạng của hắn, em đối với hắn không phải là nhất định, chỉ là ngẫu nhiên!!!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Cộng Công là người cuối cùng đi vào, khi hắn đi ra vẻ mặt không có gì thay đổi, bất quá với tâm tư mẫn cảm của Trần Tiêu lại mơ hồ cảm giác được ánh mắt của hắn có chút biến hóa --- biến hóa này rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trần Tiêu thu vào trong mắt. Chỉ là, bởi vì cái quy củ kia, Trần Tiêu không hỏi Cộng Công rốt cuộc Yên Hỏa nói gì với hắn --- Cho dù có hỏi, tin rằng Cộng Công cũng không nói.
Thời điểm đi ra đầu ngõ, Trần Tiêu không vội lên xe, trong đầu vẫn đang nhớ tới lời Yên Hỏa đã nói với mình “Chuyện xảy ra ở đầu ngõ”, hắn theo bản năng nhìn quanh …
Bỗng nhiên, từ xa xa truyền tới một tiếng thét chói tai …
“Cướp !! Ăn cướp!!!”
Theo sau tiếng nữ nhân hét lên là một nam nhân từ trong ngõ nhỏ chạy như điên ra, trên một tay là cái ví da, tay còn lại cầm một con dao.
Nam nhân chạy tới hướng này, vừa chạy vừa vung vẩy con dao quát lớn : “Tránh ra! Tránh ra! Không muốn chết thì mau tránh đường!!” Trên đường ngẫu nhiên còn có vài người, trông thấy bộ dạng hung ác vung dao của hắn đều sợ hãi nép mình sang hai bên.
Trần Tiêu đứng cách hắn gần trăm mét, vừa thấy như vậy không chút do dự xông lên!!
Lúc này tên cướp đã ra khỏi ngõ nhỏ, đang hướng đường cái chạy như điên. Hắn chạy rất nhanh, không hề lưu ý tại góc quẹo có một chiếc xe khách loại nhỏ cũng đang chạy nhanh tới!
Trần Tiêu đuổi tới cách tên cướp chưa đến mười thước, trơ mắt nhìn hắn chạy vội qua đường, lái xe khách lại không ngờ có người đột nhiên xông ra, vội vàng nhấn mạnh chân phanh, cố gắng chuyển hướng --- Chỉ nghe tiếng két kéo dài, bánh xe mạnh mẽ ma sát trên mặt đất để lại dấu vết hình chữ U! Sau đó chiếc xe một bên đụng phải cột điện ven đường! Lật ngang ra !!
Xe đâm vào cột điện, tấm thủy tinh trước đầu xe vỡ vụn, lái xe mặt đầy máu tươi, thầm kêu may mắn đã dừng được xe lại. Lại là chợt nghe thấy tiếng kim loại rên rỉ, cột điện ầm ầm đổ xuống mang theo tia lửa điện --- nửa cột điện đổ xuống mặt đường, đầu trên đập vào cửa kính nhà hàng đối diện, ngọn lửa bùng lên. Cửa hàng trong chốc lát chìm trong biển lửa…
Những phản ứng dây chuyền liên tiếp làm Trần Tiêu ngây dại. Mà tên cướp đã ngã lăn trên mặt đất, chiếc ví da cướp được rơi trên đất, ngay cả dao cũng không cầm vững, đang trợn mắt há mồm nhìn quanh.
Trần Tiêu ngây người khoảng 20 giây… giờ phút này chung quanh là một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai của hành khách trong xe, tiếng kinh hô của người đi đường, tiếng kêu cứu của chủ cửa hàng …
Trong nháy mắt này, tựa hồ trước mắt Trần Tiêu hiện ra vô số lối rẽ!
Nên làm gì trước?
Tên cướp nằm trên mặt đất, đang cố gắng đứng lên chạy trốn … Lái xe trọng thương, cần người tới cứu, hành khách đang kinh hoàng, bởi vì xe bị lật, cửa xe bị chặn, những người bên trong đang cố gắng phá vỡ thùng xe, còn muốn đập vỡ kính xe thoát ra …
Cột điện gãy làm nhà hàng chìm trong biển lửa …
Trong nháy mắt, Trần Tiêu nhớ tới những lời Yên Hỏa nói với mình không lâu trước …
Tương lai cậu do vô số lối rẽ và lựa chọn tạo thành!!!
Ngắn ngủi trong nháy mắt, có nhiều lựa chọn như vậy … Bắt tên cướp? Hay cứu những người trong xe?? Hay tới cứu hỏa???
Trần Tiêu rốt cục đã động, hắn chạy nhanh về phía chiếc xe bị lật, khi tới nơi một quyền đập vỡ kính xe, sau đó cố sức kéo hai người ra. Phía sau, ở đầu đường càng ngày càng có nhiều người tới giúp, còn có người gọi cấp cứu …
Về phần tên cướp, nhân lúc hỗn loạn đã lặng lẽ trốn thoát, để lại trên đất một con dao và chiếc ví da …
“Cuộc đời của hắn do vô số lựa chọn tạo thành. Chị sở dĩ nói tương lai của hắn là thứ kì quái nhất chị từng gặp cũng một phần bởi điểm này. Chị đã gặp rất nhiều người, đại bộ phận mọi người tương lai đều là một đường thẳng tắp, rất nhiều người cũng có những sự kiện tất nhiên --- nhưng hắn không có. Tương lai hắn lại tràn ngập rủi ro.”
Yên Hỏa tựa người vào ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên trần nhà, Phượng Hoàng đứng bên cửa sổ sau lưng nàng, nghe tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền lại : “Hắn lựa chọn trước hết cứu người trong xe, bởi vì theo hiện trường mà xem xét, người trong xe là nhiều nhất, nếu xảy ra cháy nổ thì thương vong cũng là cao nhất --- lựa chọn như vậy là đúng. Nhưng mà chị biết, nếu hắn không làm vậy ô tô cũng không nổ, cũng không có người tử vong, chỉ có sáu người bị thương nhẹ. Về phần hắn không bắt tên cướp, nhìn thì có vẻ như chỉ là một tên cướp nhỏ, tính chất không nghiêm trọng. Nhưng chị lại biết, tên cướp kia một tháng sau sẽ đột nhập nhà người khác, cướp của giết người, giết ba người, cuối cùng bị truy nã và xử tử hình … tổng cộng chết bốn mạng người. Mà cửa hàng bị cháy kia, nếu không nhanh cứu hỏa, biển lửa sẽ thiêu hủy hết các vật phẩm trân quý trong cửa hàng, chủ cửa hàng sẽ vì phá sản mà tự sát … trong nhà hắn còn có một người vợ và hai đứa con nhỏ, đều mất đi nguồn sống …”
Phượng Hoàng nhíu mày, giọng nói kinh ngạc : “Chẳng lẽ … Trần Tiêu đã lựa chọn sai?”
“Cũng không thể nói là sai.” Yên Hỏa giọng nói mệt mỏi, nàng thở dài : “Theo tình huống ở hiện trường, lựa chọn của hắn là đúng --- dù sao hắn cũng không biết tương lai sẽ như thế nào. Hơn nữa … nếu hắn không cứu lái xe trước, người lái xe sẽ mất quá nhiều máu mà nằm viện, một thời gian sau cũng không thể đi làm, công ty sẽ đuổi việc hắn, sau đó sẽ xảy ra một ít xung đột … Cuối cùng cũng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng …”
Nói xong nàng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Phượng Hoàng : “Ý của chị là … tương lai là do vô số khả năng tạo thành, có thể trong mỗi lựa chọn đều hàm ẩn rất nhiều rủi ro. Nhất là hắn … vận mệnh của hắn phi thường đặc thù, ngay cả chị cũng không thể nhìn rõ tương lai hắn sau này sẽ thế nào.”
Phượng Hoàng cười khổ : “Nhưng mà, chị đã biết có nhiều biến hóa như vậy … sao vừa rồi chị không cảnh báo hắn một chút?”
“Bởi vì chị không thể nói.” Yên Hỏa cười khổ : “Vận mệnh của hắn rất đặc thù, chị lo lắng nếu chị nói ra, tương lai sẽ phát sinh thêm những biến hóa mới! Hơn nữa … chị luôn không thích đảm nhận vai trò người quyết định vận mệnh kẻ khác này. Phượng Hoàng, điều này chắc em có thể hiểu.”
Phượng Hoàng thở dài : “Em vẫn không hiểu, những điều chị nói quá thâm ảo(sâu sắc, mờ ảo).”
Yên Hỏa trầm mặc trong chốc lát : “Chị mệt rồi.”
Sau đó nàng nằm xuống, không nói chuyện nữa. Phía sau, Phượng Hoàng khe khẽ thở dài, yên lặng rời đi.
Đợi Phượng Hoàng rời đi một lúc lâu, Yên Hỏa bỗng nhiên mở mắt, thì thào tự nói với mình : “Hai người gặp nhau, đối với hắn là may mắn, còn với em, là may mắn hay bất hạnh … cái này rất khó nói. Ài, chuyện xấu, chuyện xấu … Ta vốn ghét những điều tất nhiên, cũng chân thành hy vọng tương lai là bất định, nhưng mà cố tình gặp một người đặc thù như hắn, lại cùng người bạn tốt nhất của ta phát sinh quan hệ … quả nhiên, nhân sinh là mâu thuẫn a.”
Nàng đứng lên, nhẹ nhàng đi đến bức tường kéo một sợi dây, sau một tiếng chuông, người phụ nữ trung niên ngoài sân đi tới.
“Thu dọn một chút đi, chúng ta chuyển nhà. Ở chỗ này cũng đủ lâu rồi.” Yên Hỏa mệt mỏi nói.
Người phụ nữ kia do dự một chút, cung kính hỏi : “Tiểu thư … chúng ta lại rời đi sao? Chúng ta mới đến thành phố K chưa đến một tháng mà.”
“Đi thôi …” Yên Hỏa như đang cười : “Nếu không thể nhìn thấu, như vậy không cần tiếp tục nhìn nữa. Tương lai của Phượng Hoàng, cuối cùng chính là vận mệnh của nàng.”
Trần Tiêu cũng không biết lựa chọn của mình trong 20 giây ngắn ngủi sẽ dẫn tới những biến hóa trong tương lai, nhưng mà … cái này có lẽ cũng là một loại may mắn a.
Khi xe cứu hỏa cùng với cảnh sát đến, Trần Tiêu đã lặng lẽ rời đi. Ngồi trên xe của Từ nhị thiếu, đoàn người rời khỏi khu ổ chuột, trở lại Lạn vĩ phố.
Ở trong xe, mỗi người đều có thể thấy tâm tình trầm trọng của Trần Tiêu.
Trần Tiêu cau mày, chìm trong trầm tư.
Hắn đích xác trong lòng tràn ngập rung động!
Yên Hỏa kia … mỗi câu nói của nàng đều sẽ ứng nghiệm sao? Đều trở thành sự thật sao?
Bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi Cộng Công một câu : “Cộng Công đại ca … tiền bối Yên Hỏa kia … thật sự chỉ có thể gặp nàng một lần sao? Nếu tôi muốn gặp lại nàng, có thể …”
Cộng Công sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu : “Ta không biết … Nhưng mà xác suất rất thấp. Trên thực tế, đại đa số người đã gặp qua nàng đều hy vọng có thể được nàng tiếp tục chỉ điểm, nhưng mà không ai có thể tìm được nàng lần nữa. Cậu cũng biết, với bản lĩnh của nàng, nếu muốn tránh thì không ai có thể tìm được nàng.”
Trần Tiêu im lặng.
Đúng vậy … Nàng có thể biết trước tương lai a! Chỉ cần nắm giữ chung cực dị năng này, người khác cho dù có ý đồ với nàng, nhưng là làm sao có thể giấu được nàng?
Ở trong mắt của nàng … toàn bộ thế giới đều trong suốt.
Chuyện lần này qua đi, dư âm của nó vẫn khiến chính phủ rất khẩn trương, còn quyết định bảo hộ cho Từ gia thêm một tháng.
Trần Tiêu trở lại trường học, mọi thủ tục bên phía cảnh sát Từ nhị thiếu đã giúp hắn hoàn thành toàn bộ --- chẳng qua Trần Tiêu vẫn nhận được một cuộc điện thoại, là của Hứa cảnh quan.
Hứa cảnh quan lấy tư cách cá nhân hỏi Trần Tiêu vài vấn đề, đồng thời cam đoan nội dung cuộc đối thoại sẽ không lưu trong hồ sơ chính phủ.
“Ta chỉ hy vọng biết có phải kẻ có ý đồ với Từ gia đã bị các cậu giải quyết hay không … bởi vì trùng hợp là ta có một người bạn cũ vừa lúc phụ trách vụ này.”
Đối với vị Hứa cảnh quan này, Trần Tiêu do dự một chút, nói ra một phần sự thật, sau đó hai người cũng không tiếp tục liên lạc nữa.
Sau nhiều ngày trốn học, Trần Tiêu cuối cùng cũng về tới Cơ Đức học viện --- nhưng thời điểm đó đã chỉ còn cách thời điểm kết thúc học kỳ không đến nửa tháng.
Là một học viện quý tộc, Cơ Đức học viện không có áp lực thi cuối kỳ hay lên lớp. Tại thời điểm trước khi nghỉ hè, trong học viện tràn ngập không khí thả lỏng, ngay cả Từ nhị thiếu cũng bắt đầu lên kế hoạch cho kì nghỉ hè, muốn rủ Trần Tiêu cùng đi du lịch Châu Âu, đồng thời có thể xem bóng đá.
Thuận tiện cũng nói thêm một chút, Từ nhị thiếu là một fan của môn thể thao vua, giấc mộng của hắn là trong tương lai phát tài sẽ đem những cầu thủ giỏi nhất trong mỗi đội bóng mua về --- khụ khụ, tuy rằng nhà hắn hiện giờ cũng tính là có tiền có thế, bất quá để đạt tới mục tiêu này tựa hồ có chút xa xôi.
Trần Tiêu gần đây tinh lực đều đặt hết ở việc học võ cùng Điền lão --- cũng không phải hắn bắt đầu muốn tăng trưởng thực lực chính mình, mà là khi hắn còn nhỏ đều xem tiểu thuyết kiếm hiệp, trong lòng luôn luôn mơ ước trở thành cao thủ võ lâm --- mà hiện tại rõ ràng có một người như vậy ở bên cạnh, không thỉnh giáo một chút thì đúng là có lỗi với chính mình.
Bất quá sau khi nhìn Điền lão biểu diễn mấy chiêu, Trần Tiêu chết lặng trong lòng.
Lúc Điền lão sử đao, có thể sử đến mức bóng đao hóa thành từng đoàn bông tuyết. Sau đó Trần Tiêu ở bên cạnh hắt cả chậu nước tới, Điền lão cư nhiên có thể dùng bóng đao đem nước cản lại toàn bộ! Trên người lão không dính đến một giọt nước!
Điền lão sử thương, một thương có thể đem khối đá dày 20 cm bổ đôi! Sau đó khẽ run tay, cả phiến đá ầm ầm vỡ vụn!
Điền lão sử kiếm, một kiếm chém ra bóng kiếm hoa lệ dị thường. Trần Tiêu đem một nắm lá cây tung lên cao, liền thấy Điền lão đứng trong sân kiếm khí tung hoành! Sau vài cái chớp mắt, không một chiếc lá nào rơi xuống đất, toàn bộ bị lão xỏ vào thân kiếm!
Trần Tiêu cũng rất muốn luyện, nhưng câu nói đầu tiên của Điền lão đã đánh gục ý chí của hắn : “Muốn học? Cũng được, luyện một trăm năm, cháu cũng có thể làm được như ta.”
Một trăm năm? Trần Tiêu chỉ có thể thở dài lắc đầu.
“Đừng tưởng rằng dễ dàng luyện được như vậy … trong tiểu thuyết kiếm hiệp, cái gì mà đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, tẩy tủy dịch kinh, cái gì mà kỳ tài luyện võ vạn năm có một, cái gì mà tuyệt thế thần công có thể tùy tiện luyện thành --- mấy cái này đều là bốc phét. Người luyện võ đúng là có phân tư chất cao thấp, nhưng mà … chủ yếu là ở cần cù!”
Bất quá, Trần Tiêu vẫn như cũ luyện bộ “Đoản đả” (Cận chiến) kia.
Ở trong trường học, hắn cũng tìm cơ hội cùng Tiêu Tình luận bàn một chút --- sau khi dị năng thoái hóa, hiện giờ lực lượng của Trần Tiêu chỉ đạt C cấp, cũng chính là cực hạn của người thường, nhiều nhất có thể chịu được trọng lượng gấp hai lần thể trọng của mình.
Kết quả, lúc đối mặt Tiêu Tình, Trần Tiêu chỉ có thể duy trì hai phút đã bị đáng ngã --- theo nhận xét của Tiêu Tình thì đó đã là thành tích không tồi. Cái này là hiệu quả của quá trình luyện tập “Đoản đả”, chứ đổi lại là Trần Tiêu trước đây, có thể đỡ được vài đòn đã là rất khá rồi.
Trần Tiêu cũng hỏi Tiêu Tình nghỉ hè có kế hoạch gì không, Tiêu Tình chỉ thoáng suy nghĩ một chút, nhàn nhạt trả lời : “Tìm người.”
Nga, thiếu chút nữa quên, Tiêu Tình hình như vẫn đang tìm kiếm vị hôn phu bí ẩn của nàng.
Trần Tiêu cũng vì vị hôn phu của nàng mà cầu nguyện, chỉ mong hắn không phải là một sắc lang, nếu không với sắc đẹp của Tiêu Tình, chỉ cần là nam nhân đều không dễ dàng buông tha a. Đến lúc đó với tính cách của Tiêu Tình --- chắc nàng sẽ dùng vũ lực để ép đối phương từ hôn quá …
Từ nhị thiếu cũng tiết lộ, Tiêu Tình đã lặng lẽ thuê mấy thám tử tư --- chính là sự tình cụ thể hắn cũng không rõ, Tiêu Tình cũng sẽ không đem chuyện riêng tư như vậy nói cho Từ nhị thiếu.
Bất quá Trần Tiêu có thể cảm giác được thái độ của Tiêu Tình với mình đã ôn hòa hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
“Nếu anh nguyện ý … trong kỳ nghỉ hè này ta có thể dạy võ công cho anh.” Tiêu Tình sau khi đánh bại Trần Tiêu trong một lần luận bàn, lúc ôn nhu vươn tay kéo Trần Tiêu dậy đã nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
“Ân …” Trần Tiêu hơi do dự, không biết có nên đồng ý không. Theo bản năng, mọi nam nhân đều không thể cự tuyệt cơ hội được ở cùng với một mỹ nhân như vậy. Nhưng mà bản thân Trần Tiêu có rất nhiều bí mật, huống hồ…
Tiêu Tình ánh mắt thất vọng : “Nếu như anh không rảnh thì quên đi.” giọng nói nàng bình thản, cũng không có vẻ gì tức giận, chỉ là một tia thất vọng trong ánh mắt lại làm cho Trần Tiêu ngượng ngùng.
“Tiểu Ngũ.”
Từ nhị thiếu một cước đạp tung cửa phòng thể thao, hấp tấp chạy vào. Hắn đầu tiên là hướng Tiêu Tình cười bồi, gọi một tiếng sư phụ, sau đó lôi kéo tay Trần Tiêu giục : “Mau! Mau cùng tôi ra ngoài!”
“Ách?”
Trần Tiêu bị hắn lôi ra khỏi cửa, liền thấy Bạch Thái MM vẻ mặt mất tự nhiên.
Sau khi tới gặp Yên Hỏa, trong khoảng thời gian tiếp theo Trần Tiêu rõ ràng cảm giác được mỗi lần Bạch Thái MM gặp mình tựa hồ biểu hiện có chút kì quái, giống như luôn không nguyện ý cùng mình trò chuyện.
Nhưng là Từ nhị thiếu luôn hẹn Bạch Thái ăn cơm, tuy rằng mỗi lần đều bị cự tuyệt, lại là hắn khi theo đuổi nữ hài tử tính nhẫn nại kinh người, khi bại khi thắng, dần dần thái độ của Bạch Thái đối với hắn đã không còn lạnh như băng, cẩn thận ngẫm lại, cũng ngẫu nhiên có lúc có vẻ mặt ôn hòa, không tranh cãi với Từ nhị thiếu.
Kì thật … quan hệ của hai người sau lần bị bắt cóc đã được cải thiện không ít. Dù sao cùng nhau trải qua tình huống nguy hiểm như vậy, tự nhiên khoảng cách trong lòng hai người đã thu hẹp không ít.
“Đi đâu vậy?”
Trần Tiêu vừa chạy vừa mặc áo khoác.
“Tới phòng học!” Từ nhị thiếu cười lớn : “Cậu gần đây trốn học ngày càng thường xuyên, cũng không biết trong trường lại có thêm mấy người mới a!”
“Người mới” trong lời nói của Từ nhị thiếu là giáo viên tiếng Pháp mới tới.
Đương nhiên, người có thể làm cho Từ nhị thiếu chú ý không thể nghi ngờ là một đại mỹ nữ.
Cơ Đức học viện là một học viện quý tộc, mở lớp tiếng Pháp cũng không có gì kì quái, điểm kì quái là … thời gian điều giáo viên mới tới có chút cổ quái.
Học kì rất nhanh sẽ kết thúc, giờ bỗng nhiên điều một giáo viên mới tới, thật không giống lẽ thường.
Chính là, vị giáo viên tiếng Pháp mới tới này thật ra là một đại mỹ nữ cực kỳ xuất sắc, hai mươi bảy tuổi, xinh đẹp như hoa, thành thục quyến rũ, dáng người nóng bỏng, đến ngay cả người đã duyệt qua vô số mỹ nữ như Từ nhị thiếu cũng nhận xét dáng người của vị mỹ nữ lão sư kia đạt tiêu chuẩn cao cấp nhất : “S” cấp.
Hơn nữa ở thời đại công nghệ thông tin phát triển như hiện tại, rất nhiều nam sinh đều bị phim AV của đảo quốc kia đầu độc qua. Phàm là nam nhân, đều ít nhiều có những ý niệm tà ác như “Mỹ nữ giáo sư” hoặc “Đồng phục gợi cảm” trong đầu. (Chắc đây là 2 tựa phim nổi tiếng của dòng AV quá ???)
Theo những gì Từ nhị thiếu nói với Trần Tiêu ở trên đường, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy vị mỹ nữ lão sư này hắn thiếu chút nữa đã chảy nước miếng.
“Cậu chưa từng thấy đâu … nàng mặc đồng phục giành cho giáo viên … Trời ạ, quả thực làm cho người ta phun máu !” Từ nhị thiếu vẻ mặt dâm đãng, hắc hắc cười nói : “Hiện giờ chỉ cần là giờ giảng của nàng, giảng đường đều chật ních, toàn bộ nam sinh đến chín phần đã đăng kí tiếng Pháp trong chương trình học. Mà nàng mới lên lớp ba lần, bây giờ vị trí hàng đầu trong giờ học của nàng giá niêm yết đã lên đến 1000 USD rồi!”
1000 USD … Trần Tiêu trực tiếp ngoảnh mặt xem thường, giá đó chẳng phải có thể so với vé đêm biểu diễn của các đại minh tinh sao!
Không thể nghi ngờ, trong hàng ghế sao này bạn bè hắn nhất định đã giúp sắp xếp hai vị trí đẹp nhất a!
Trần Tiêu không chọn tiếng Pháp trong chương trình học, nhưng mà cũng theo Từ nhị thiếu đi vào lớp.
Sau khi nhìn thấy vị mỹ nữ lão sư này trong phòng học, Trần Tiêu nhịn không được thở dài.
Quả nhiên … khó trách trong phòng học lại chật kín như vậy! Khó trách hấp dẫn các thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng trong Cơ Đức học viện hormone nam tính tăng vọt …
Vị mỹ nữ lão sư mới tới này, đích xác là một … vưu vật!
Dáng người cao 170 cm, lồi lõm tự nhiên, khi nàng đứng nghiêng, tuyệt đối có thể hình thành chữ “S” hoàn mỹ cực kỳ mê người.
Tóc dài hơi uốn lượn, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi mềm mại phớt hồng, sống mũi thẳng, mà cặp mắt kia … có thể đạt tiêu chuẩn mị nhãn! Cái cổ cao, da thịt trắng như tuyết, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, hai cúc trên để mở, vô tình lộ ra đường cong mê người trên bộ ngực cao vút! Nếu cao hơn nàng một chút, đứng bên người nàng cúi đầu xuống có thể mơ hồ qua cổ áo thấy được một mảnh trắng bóng chết người, còn có đường cong của chiếc áo ngực …
Đương nhiên, hấp dẫn nhiều ánh mắt của các nam sinh nhất lại là cái khe sâu như ẩn như hiện …
Dưới thân là chiếc váy ngắn, vạt váy không tới đầu gối, vừa khéo đem đường cong hoàn mỹ của đôi chân nhỏ nhắn hoàn toàn hiển lộ ra … Nàng không thể nghi ngờ là một nữ nhân rất biết cách thể hiện ưu điểm của thân thể mình, chiếc tất chân ôm lấy đôi chân tuyệt đẹp, vừa hấp dẫn lại không ngả ngớn, càng tăng thêm vẻ mị lực của nàng.
Eo nhỏ tinh tế được bó chặt trong lưng áo, khi đi đường sẽ hòa cùng âm thanh giày cao gót mà đưa qua đưa lại --- đây cũng không phải nàng cố ý làm ra, mà là tư thái tự nhiên. Mà dưới phần eo mảnh khảnh là đường cong no đủ như trái mật đào chín mọng, trong chiếc váy chật chội, đường cong mượt mà mê người đó khiến mọi nam nhân đều không thể rời mắt đi.
Thêm vào cặp kính mắt đoan trang thanh tú, làm cho nàng ngoài vẻ quyến rũ còn có thêm một phần trang trọng. Dưới cặp mắt kính kia, đôi mắt như có điện càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn mị nhân!!
Nhìn vị mỹ nữ giáo sư đang đứng trên bục giảng bài, một tay cầm thước, một tay cầm giáo trình tiếng Pháp, ngay cả Trần Tiêu cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Từ nhị thiếu bên cạnh đã thấp giọng lẩm bẩm:
“Ngự tỷ? (???) Nữ vương? Đồng phục? Tam vị nhất thể a!(Cả ba thứ tập trung trên một người, dịch ra hem hay bằng nên để nguyên cho lành)” Hắn hít một hơi, hai mắt trông mong nhìn vị mỹ nữ giáo sư kia.
Mỹ nữ giáo sư nhợt nhạt cười, biểu tình hưng phấn : “Số người tới nghe giảng hôm nay so với hôm qua lại đông thêm không ít a. Thân là giáo viên, nhìn thấy mọi người ham học như vậy tôi thấy rất vui. Hôm nay tới nhiều sinh viên mới như vậy, tôi cũng nên tự giới thiệu thêm lần nữa.”
Dừng một chút, nàng chống hai tay lên bục giảng, tư thế này khiến cho phần thân trên hơi nghiêng về phía trước, điềm nhiên cười nói : “Monica, đây là tên của tôi, cha tôi là người Hoa, mẹ người Pháp, hai mươi bảy tuổi.” Nói đến đây như cố ý nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đôi mị nhãn quét nhìn bốn phía : “Còn ai có câu hỏi nào không?”
“Monica! Có thể hẹn cô cùng đi ăn không?” Phía dưới lập tức có nam sinh lớn mật cao giọng hỏi --- những sinh viên quý tộc này quả nhiên so với sinh viên các trường bình thường lớn mật hơn rất nhiều. Nghe nói ngày thứ hai khi Monica đến, có không ít sinh viên nhà giàu lái xe thể thao hàng hiệu đợi trước cổng trường ý đồ muốn mời nàng cùng đi hóng gió.
“Ăn cơm sao … Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng mà … Cậu phải xếp hàng a.” Monica trừng mắt.
“Monica, cô có thể tiếp nhận sự mến mộ của sinh viên không?” Nam sinh này lại càng “trực tiếp”.
Monica cười cười, nhẹ nhàng giơ hai tay nhún nhún vai --- thời điểm nàng nhún vai, không ít nam nhân hít mạnh một hơi. Đường cong của bộ ngực ngạo nhân kia dưới nút thắt quá chặt chẽ của chiếc áo sơ mi mỏng manh làm cho người ta thực sự lo lắng --- Ách, không đúng, hẳn phải là “Chờ đợi”, chờ đợi tại thời điểm nàng nhún vai, chiếc nút áo sơ mi kia có thể hay không đứt ra!!!
“Cái này …” Monica cố ý dừng lại một chút, mỉm cười : “Tôi cũng là người Hoa, cũng có xem qua “Thần điêu hiệp lữ”, tôi quả thật cũng rất hâm mộ chuyện tình xưa của Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ.”
Lời này vừa thốt ra, Trần Tiêu lập tức nghe thấy một trận hoan hô hưng phấn của những nam sinh trong phòng học.
Ai… Một phòng toàn tiếng sói tru a.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius