Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Âu Dương Mĩ Hoa cười khổ, không biết làm sao. Học sinh ngày nay thực sự là quá cá tính. “Bạn Diệp Thu, cô biết em có nhiều bất mãn với giáo viên, cô thừa nhận hôm qua đã sai, nhưng em cũng phải cho cô một cơ hội xin lỗi bạn Tử Minh chứ! Em nói xem có đúng không?” Âu Dương Mĩ Hoa tỏ vẻ thành khẩn khiến Diệp Thu không đành lòng tiếp tục làm mặt lạnh nữa, nhàn nhạt nói: “Em cũng không biết cậu ấy đi đâu, từ khi chia tay tối qua em đã không thấy cậu ấy nữa.”. Âu Dương Mĩ Hoa chau mày lo lắng nói: “Tử Minh có thể đi đâu chứ? Các em, chúng ta cùng đi tìm bạn Tử Minh về được không?”
Diệp Thu nghe thấy thế cả mừng, cậu đã sớm không thể cứ ngồi mãi trong lớp được, nghe Âu Dương Mĩ Hoa nói thế thì ác cảm đối với cô tức thì giảm đi phân nửa! Cả lớp chia thành ba nhóm, phân biệt do Long Linh, Diệp Thu với Âu Dương Mĩ Hoa dẫn đầu phân ra ba ngả, sau khi ước định thời gian họp mặt thì bắt đầu triển khai tìm kiếm trong toàn thành phố. Đến lúc này kể cả Trọng Mai, Đan Nguyệt Hối, Lưu Thiên với Tạ Hào thì đã có sáu nhóm người đang cùng tìm tung tích Tử Minh. Cậu thiếu niên trong núi sâu mới đến vài ngày ấy càng lúc càng khiến những người xung quanh bị cảm hóa trước nhân cách và sức cuốn hút của cậu.
Trong cái thành phố có hơn một triệu dân này, muốn tìm kiếm một người cũng chẳng dễ dàng gì hơn so với việc tìm kim đáy bể. Một ngày nhanh chóng trôi qua, mặt trời ngả bóng, Tạ Hào là người đầu tiên dẫn đàn em uể oải trở về trường. Thấy Tạ Hào về hai tay không chẳng thu hoạch được gì, sắc mặt Ngô Quỳnh Ngọc rất khó coi, trên mặt hiện rõ thái độ “Cậu là đồ bỏ đi!” khiến Tạ Hào hổ thẹn lắm. Lưu Thiên cũng chẳng hơn là bao, lục tung cả nửa thành phố cũng bặt vô âm tín, cả đám người thất thểu trở về, tất nhiên cũng không thể đổi lấy vẻ hài lòng của Đan Phụng Lâm.
Theo sau là nhóm Long Linh, cũng chẳng tìm được gì, rồi đến Âu Dương Mĩ Hoa, thấy cô hớt hải hỏi thăm những người về trước đủ biết cũng chẳng thu được kết quả. Hy vọng cuối cùng đặt lên Diệp Thu và Đan Nguyệt Hối, Trọng Mai. Thế nhưng kết quả cũng khiến mọi người thất vọng, vì không tìm được Tử Minh, Diệp Thu như phát điên, nhìn ai cũng không thuận mắt. Đã biết Diệp Thu lợi hại, Lưu Thiên với Tạ Hào lập tức tránh ra xa, tỏ vẻ cực kì ngoan ngoãn, chỉ sợ không cẩn thận chọc vào Diệp Thu khiến cậu ta nổi giận thì thật không đáng.
Đan Nguyệt Hối và Trọng Mai trở về tay không đã dập tắt toàn bộ hi vọng của mọi người, cả một ngày trời ra ngóng vào trông, Ngô Quỳnh Ngọc và Đan Phụng Lâm cuối cũng cũng không trụ nổi, ngồi phịch xuống hai góc. Đan Nguyệt Hối nhíu mày, ánh mắt không giấu nổi nỗi lo âu. Âu Dương Mĩ Hoa nói: “Tử Minh sẽ không bị người xấu bắt cóc chứ?”, Đan Nguyệt Hối lắc đầu nói: “Người có thể bắt cóc nó trên thế gian này chắc không quá năm người. Nhưng những người này đi làm cái chuyện bắt cóc tẻ nhạt ấy làm gì? Tôi lo nghĩ nhất định là thằng bé bị tổn thương, thất vọng tột đỉnh đối với thành thị mà lại quay về nhà ở chốn thâm sơn!”. “Thâm sơn? Ông nói Tử Minh đến từ thâm sơn sao? Thế cậu ấy không phải cháu ông à?” Âu Dương Mĩ Hoa lộ rõ vẻ kinh ngạc, không kìm nổi mà bật hỏi.
Đan Nguyệt Hối lắc đầu đáp: “Nó chẳng qua chỉ ở tạm nhà tôi thôi. Nếu không phải do Phụng Lâm quá không hiểu chuyện, hết lần này đến lần khác làm tổn thương lòng tự trọng của nó, nó cũng sẽ không phẫn nộ mà bỏ đi đâu!” Đan Nguyệt Hối không khỏi lại trách móc Đan Phụng Lâm, Đan Phụng Lâm không cãi lại, chỉ lặng lẽ ngồi dưới đất rơi nước mắt. “Thì ra thân thế của Tử Minh lại đặc biệt như thế. Lão tiên sinh, ông biết Tử Minh đến từ ngọn núi nào không? Chi bằng mọi người cùng đi xem, nếu cậu ấy về nhà thật, tôi nghĩ chúng ta có thể khuyên nhủ cậu ấy hồi tâm chuyển ý không chừng!”.
Đan Nguyệt Hối cười khổ nói: “Tôi mà biết thì đã tốt! Tôi nghĩ ngọn núi nơi Tử Minh sống nhất định phải là một chốn đặc biệt tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, người thường há lại có thể tìm được? Bây giờ xem ra chúng ta chỉ còn cách bị động chờ đợi nó tự nghĩ thông rồi lại trở về bên chúng ta thôi.”, “Nhưng…nhưng nếu cậu ấy vĩnh viễn nghĩ không thông thì biết làm sao?” Đan Phụng Lâm hỏi với vẻ lo lắng tột cùng. Đan Nguyệt Hối lườm cô nàng một cái nói: “Còn làm sao nữa? Chúng ta từ rày sẽ phải quên đi cậu thiếu niên xuất chúng đó, đem niềm tiếc nuối này chôn vào trong lòng cả đời chứ sao!” Đan Nguyệt Hối nói xong dậm chân thật mạnh, quay người bỏ đi.
“Bà ơi, cháu….” Nhìn bộ dạng tức giận của Đan Nguyệt Hối, Đan Phụng Lâm vừa đau lòng vừa buồn bã ngước nhìn Trọng Mai. Trọng Mai dù sao cũng xót cháu, ôm cô vào lòng nhẹ nhàng an ủi: “Phụng Lâm, đây coi như là bài học lớn của cháu. Người ta lúc nào cũng có thể mất đi những thứ quý báu nhất chỉ bởi những lời nói hành vi nông nổi của mình. Những thứ đó một khi đã mất, cháu có muốn lấy lại cũng khó vô cùng. Nhưng bà tin duyên phận của chúng ta với Tử Minh sẽ không nhạt thế đâu, rồi sẽ có một ngày nó lại về bên chúng ta. Chỉ là bà hi vọng, đến lúc ấy tính khí của cháu sẽ đổi thay.”
Đan Phụng Lâm ngượng ngập gật đầu. Âu Dương Mĩ Hoa thấy lúc ấy cũng không còn sớm nữa, biết rằng hôm nay không thể có kết quả gì liền cao giọng nói: ‘Mọi người cũng đã mệt cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi thôu. Chúng ta hãy cứ hi vọng, đợi ngày mai đến trường sẽ ngạc nhiên phát hiện ra Tử Minh đang ngồi trên bàn học.”. Hi vọng vẫn chỉ là hi vọng, nó luôn tồn tại một khoảng cách với hiện thực, có lúc cự li này rất ngắn, ngắn đến mức một bước chân là đến, nhưng có
khi khoảng cách ấy lại là một con hào không thể vượt qua, cho dù là cả một đời cũng không qua nổi.
Mọi người dần dần giải tán, Diệp Thu không cam tâm nắm chặt bàn tay, một mình bỏ đi. Âu Dương Mĩ Hoa nhìn theo bóng dáng Diệp Thu, trong lòng dở khóc dở cười. Nhìn thấy Long Linh, Ngô Quỳnh Ngọc vẫn không chịu ra về, Âu Dương Mĩ Hoa nhẹ nhàng nói: ‘Đừng lo, hôm nay không tìm được chúng ta ngày mai lại tiếp tục tìm. Nếu cuối cũng vẫn không tìm được, trong lòng chúng ta, tử Minh sẽ mãi mãi ở một góc trái tim. Cho dù cậu ấy không ở bên chúng ta nhưng hình bóng cậu ấy vĩnh viễn ở trong lòng chúng ta!”. Lời nói của Âu Dương Mĩ Hoa không làm cho Long Linh và Ngô Quỳnh Ngọc dễ chịu hơn chút nào, hai người mỗi kẻ thở dài một hơi rồi quay người lạc lõng rời khỏi trường học.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Trong khi đám Đan Nguyệt Hối khổ sở tìm kiếm Lục Tử Minh mà chẳng thu được kết quả gì, Phụng gia Bắc Kinh lại đón ba người bạn cũ của Phụng Thiên Tường. Phải nói chính xác là hai người bạn cũ và một người từng – là – bạn – cũ : Diệp Nhất Châm, Đỗ Diệu Sinh và Long Thiên Thu, ba người này đều là những tiền bối cao nhân nức tiếng giang hồ. Phụng Minh Phàm mà trông thấy ba người cũng phải ngoan ngoãn xưng một tiếng tiền bối. Tuy người nhà họ Phụng bất mãn với Long Thiên Thu nhưng nể mặt lão đã mời được y thánh Diệp Nhất Châm nên cũng không nhìn lão với sắc mặt khó coi như trước nữa. Tuy vậy vẫn khẳng định là không có chuyện nhiệt tình đón tiếp. Có điều Long Thiên Thu cũng biết rõ, chỉ cần khi mời trà, trên bàn trà còn có ly của lão đã là quá đủ rồi.
Diệp Nhất Châm trong chốn giang hồ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tìm được ông ta là một chuyện cực kì không dễ dàng, vì thế khi Phụng Thiên Tường trông thấy Diệp Nhất Châm đến thì không giấu nổi vẻ kích động không nói lên lời. “Diệp huynh, chúng ta đã mười mấy năm không gặp, thật không ngờ trong những năm còn sống lại được gặp mặt huynh!”, Diệp Nhất Châm cười ha hả nói: “Đúng thế, Diệp mỗ cũng nhớ phong thái của Phụng huynh lắm! Ha ha…”, “Phụng huynh, lẽ nào trong mắt huynh chỉ có Diệp lão quỷ mà không có Đỗ mỗ đây ư?” Đỗ Diệu Sinh tỏ vẻ bất mãn nói.
Phụng Thiên Tường vội vã ôm quyền ôn tồn nói: “Đỗ huynh nói thế oan cho Phụng mỗ quá. Đỗ huynh đại giá quang lâm, Phụng gia tôi trên dưới hoan nghênh, cầu còn không được nữa là, ha ha….”. Đỗ Diệu Sinh cười đáp: “Lần này từ miệng Long huynh thì nghe nói Phụng phủ gần đây gặp phải chuyện bất hạnh, Đỗ mỗ đặc biệt đến xem có giúp được gì không.”. Phụng Thiên Tường hầm hầm nhìn Long Thiên Thu nói: “May mà ông ta còn có mặt mũi nói với anh. Nếu không phải do thằng tiểu súc sinh nhà ông ta, trên dưới Phụng gia làm gì đã xảy ra họa?”. Long Thiên Thu cười khổ luôn miệng nói: “Phụng huynh, sự đã rồi, cứ trách móc nhau thế này cũng không giải quyết được gì. Bây giờ Diệp y thánh đã ở đây, anh không mau đưa đại tiểu thư ra, nói không chừng còn có cơ cứu được!”
Phụng Thiên Tường vừa nghe thế liền thôi đấu khẩu với Long Thiên Thu, sai người làm đưa ba người vào sảnh chính dùng trà, còn bản thân vội vội vàng vàng đến hậu viện, tự tay dắt Phụng Tư Kỳ ra, theo sau là vợ chồng Phụng Minh Phàm. Phụng Minh Phàm vừa nghe nói Diệp Nhất Châm đại danh đỉnh đỉnh đã đến Phụng gia thì còn có chút không tin nên đi theo xem sao, quả nhiên trông thấy Diệp Nhất Châm đang ngồi sờ sờ ra đó uống trà, trong lòng vui sướng vội đến trước mặt Diệp Nhất Châm cúi người nói: “Diệp lão tiền bối, tiểu nữ có chữa được hay không trông cậy cả vào kim châm của ngài đấy, xin ngài hãy cứu lấy tiểu nữ!”. Diệp Nhất Châm trịnh trọng gật đầu đáp: “Hiền điệt hãy đứng dậy, chỉ cần có một tia hi vọng, lão phu nhất định dốc hết sức mình!”
Diệp Nhất Châm nói xong đến trước mặt Phụng Tư Kỳ. Phụng Tư Kỳ đang độ thanh xuân, lại có vẻ đẹp hoa dung nguyệt mạo diễm lệ vô bì, chỉ là lúc ấy đôi con ngươi không còn chút thần thái, lộ rõ vẻ mơ mơ màng màng, ngây ngây dại dại khiến người ta trông thấy không khỏi ái ngại. Diệp Nhất Châm nhè nhẹ bắt lấy cổ tay trắng như bạch ngọc của Tư Kỳ, ba ngón tay tiếp lấy mạch môn, nhắm mắt chẩn đoán thật kĩ một hồi mới từ từ nói: “Xem mạch tượng, con bé chính là do sợ hãi quá độ mà dẫn đến mất thăng bằng tâm lí, gân mạch tắc nghẽn, thần trí thất thường. Loại bệnh này cần phải kết hợp trong ngoài, mà bên trong quan trọng hơn.”.
Phụng Minh Phàm chau mày lẩm bẩm: “Tiền bối có thể nói rõ hơn không ạ?”, Diệp Nhất Châm nói: “Nói ra đơn giản nhưng làm thì mới khó. Trước tiên nói bên ngoài, chỉ dùng thuốc men điều dưỡng thôi thì vô dụng, tất phải do một vị tuyệt đỉnh nội gia cao thủ dùng lực dương cương thuần chính nhất đả thông các chỗ kinh mạch và cơ quan bị ứ tắc trong cơ thể, sau đó mới phối hợp với thuốc thì mới có thể khiến con bé khôi phục lại thần trí.”. “Nội gia cao thủ ư? Diệp huynh, huynh xem nội lực của tôi có đủ hay không?” Phụng Thiên Tường hỏi. Diệp Nhất Châm nhìn Phụng Thiên Tường nói: “Phụng Vũ Cửu Thiên của Phụng Huynh quán tuyệt võ lâm, đương nhiên xứng danh nội gia cao thủ! Nhưng muốn đả thông kinh mạch cho tiểu thư thì ông lại không làm được. Không những ông không làm được mà bất kì vị nào trong số chúng ta ngồi đây cũng không làm được!”.
“Hả? Thế là thế nào?” Phụng Thiên Tường không hiểu. Diệp Nhất Châm vuốt râu nói: “Ông đã bỏ sót câu nói thứ hai của tôi rồi, vị nội gia cao thủ này tất phải có lực dương cương thuần chính nhất. Bởi đại tiểu thư trước mắt là thuộc âm chi thể, đồng tính tương xích, chỉ có thể dùng dương cương chi lực để quán thông. Nói cách khác, vị nội gia cao thủ chúng ta cần nhất định phải là thân xử nam chưa từng trải qua nhân đạo.”. “Sao lại thế được? Có phóng mắt khắp giang hồ, phàm những ai được tính là nội gia cao thủ thì đều đã đến tuổi mấy mươi, mà ở độ tuổi ấy còn có thể giữ thân xử nam chứ? Điều này đơn giản là không thể?” Phụng Thiên Tường tuyệt vọng thốt lên.
“Không chỉ có thể, đây chỉ là hai điều kiện tiên quyết, người thực hiện phải cần có điều kiện thứ ba, đó chính là phải có kiến thức y lý cực kì phong phú, một khi nội lực của người đó đi sai một bước trong cơ thể tiểu thư, tiểu thư nhẹ sẽ phải chịu tàn phế cả đời, nặng thì mất mạng, không thuốc nào cứu được!” Diệp Nhất Châm dường như thấy Phụng Thiên Tường còn chưa đủ tuyệt vọng, lại nói tiếp những lời kinh người. Phụng Thiên Tường và vợ chồng Phụng Minh Phàm ngẩn ra hồi lâu không tỉnh táo lại được. Phụng Thiên Tường lẩm nhẩm đầy đau khổ: “Lẽ nào…lẽ nào Tư Kỳ của ta sẽ phải thế này cả đời ư?” dứt lời, Phụng Thiên Tường bất ngờ ngoảnh nhìn Long Thiên Thu gầm lên: “Long Thiên Thu, lão phu liều mạng với ông!” liền đó vung chưởng xông đến Long Thiên Thu.
Diệp Nhất Châm mắt nhanh tay nhạy, một tay giữ lấy song chưởng của Phụng Thiên Tường liên thanh nói: “Phụng huynh xin chớ nóng vội, người như thế tuy khó kiếm nhưng không phải là không tồn tại.”. Nghe được câu này của Diệp Nhất Châm, Phụng Thiên Tường chấn động buông tha Long Thiên Thu, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhìn Diệp Nhất Châm nói: “Chẳng lẽ Diệp huynh biết ở đâu có cao nhân như thế sao?”. Diệp Nhất Châm trầm mặc giây lát rồi lẩm bẩm: “Tôi nghĩ cậu ấy có lẽ phù hợp cả ba điều kiện trên!”, “Ai cơ?! Diệp huynh, anh nói mau đi, tôi lập tức phái người đi mời người đó về đây. Bất kể phải trả giá nào đi nữa!” Phụng Thiên Tường thần sắc kích động luôn miệng thúc giục.
Diệp Nhất Châm chầm chậm nói: “Người tôi nói đến là một thiếu niên, nội lực cực cao, tinh thông y lý không thua kém tôi! Tôi thấy cậu ta tuổi trẻ, chắc vẫn còn là xử nam.”. Lời của Diệp Nhất Châm khiến Long Thiên Thu sáng mắt thốt lên: “Diệp huynh, chẳng lẽ anh nói chính là thiếu niên thần bí đó?”, Diệp Nhất Châm gật đầu đáp: “Chính là cậu thiếu niên tôi muốn giới thiệu với các ông mà lại không có dịp gặp gỡ ấy!”.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Oải Hương
Nguồn: HNTD + Blog3D
- Trên đời này thực sự có bậc kì tài thiếu niên như Diệp huynh nói sao? Nếu như có thật thì đúng là phúc của Tư Kỳ nhà ta. Không biết vị thiếu niên đó ở đâu, tôi lập tức phái người đi mời!
Phụng Thiên Tường vui quá đến nỗi nắm chặt lấy tay Diệp Nhất Châm lắc thật mạnh có phần thất thố. Diệp Nhất Châm thản nhiên cười nói:
- Cậu thiếu niên này ở nhà của đồ đệ Đỗ huynh, hay là để huynh ấy viết một lá thư Phụng huynh sai người mang thư đi mời, tôi nghĩ mời cậu ấy cũng không khó.
Phụng Thiên Tường vội vã nhìn Đỗ Diệu Sinh nói:
- Như vậy phải phiền Đỗ huynh rồi!
Đỗ Diệu Sinh xua tay đáp:
- Phụng huynh nói gì vậy? Chúng ta tương giao đã mấy chục năm tình như thủ túc. Tư Kỳ là cháu gái anh cũng chính là cháu gái tôi, con cháu trong nhà có nhẽ nào lại không cứu. Đừng nói là chỉ viết một lá thư, dù có muốn lấy mạng lão phu, lão phu cũng không tiếc.
Nhìn Phụng Thiên Tường tươi cười rạng rỡ, Diệp Nhất Châm lại dội thêm một gáo nước lạnh chầm chậm nói:
- Đây chỉ là trị liệu bề ngoài, mà bệnh của tiểu thư khiến người ta đau đầu nhất chính là vẫn còn kết trong tâm. Nếu không chữa lành tổn thương trong lòng Tư Kỳ thì cho dù có chữa lành ngoại thương, cả đời con bé cũng không cười nổi. So với việc cả đời sống trong đau khổ không bằng cứ để con bé ngây ngây ngốc ngốc suốt đời còn hơn.
Lời Diệp Nhất Châm khiến nụ cười trên môi Phụng Thiên Tường vụt tắt, cuống quýt hỏi dồn:
- Diệp huynh có cách nào hữu hiệu không?
- Tôi chữa được vết thương thể xác chứ không chữa nổi tâm bệnh, cái này tôi cũng hết cách rồi! Có điều nói đi phải nói lại tâm bệnh đòi hỏi chữa bằng tâm dược. Nói không chừng Tư Kỳ phúc duyên sâu nặng, một ngày kia sẽ gặp được một nam tử có thể mở cánh của trái tim con bé, tâm bệnh này cũng sẽ không thuốc mà khỏi.
Diệp Nhất Châm khẽ vuốt râu, chăm chú nhìn Phụng Tư Kỳ với hai con mắt đờ đẫn đang nhìn về phía trước mà từ tốn nói.
- Đúng đấy, đúng đấy! Tôi thấy Tư Kỳ thiên đình đầy đặn, vừa nhìn là biết có tướng đại phú đại quý ngày sau nhất định có quý nhân phù trợ, Phụng huynh vị tất phải lo lắng.
Long Thiên Thu nói như dỗ ngọt nhưng Phụng Thiên Tường lại không chút nể tình, hầm hầm nhìn lão khiến Long Thiên Thu không khỏi ngượng ngập.
- Ông, bố, mẹ con về rồi đây!
Đúng lúc ấy một tiếng hô lảnh lót vang lên mọi người ngoái đầu nhìn. Chính là nhị tiểu thư của Phụng gia, Phụng Tư Vịnh như hoa như ngọc. Bên cạnh cô còn một người nữa, một cô bé cũng diễm lệ chẳng kém. Nếu như Lục Tử Minh nhìn thấy chắc chắn sẽ mừng đến nhảy cẫng lên, đó chính là Lam Tâm mà cậu ngày ngóng đêm mong. Một thời gian không gặp, giữa hai chân mày Lam Tâm đã vương chút nét ưu sầu. Chỉ có đám Tống Đan, Hạ Phàm và Tề Dương đã cùng cô trải qua sinh tử ở Long Ẩn Phong mới biết nét ưu sầu này của cô do đâu mà có.
Phụng Thiên Tường trông thấy Phụng Tư Vịnh thì nét mặt lập tức lộ ra vẻ từ ái sâu xa, kể từ sau khi Phụng Tư Kỳ gặp chuyện không may, Phụng Thiên Tường càng cưng chiều Tư Vịnh, sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Tư Vịnh về đấy hả? Nào, lại đây, mau chào mấy vị gia gia đi.
Phụng Thiên Tường tươi cười vẫy tay với Phụng Tư Vịnh. Phụng Tư Vịnh tay trái dắt Lam Tâm, hai người nhảy nhót bước đến trước mặt Phụng Thiên Tường nói với Đỗ Diệu Sinh và Diệp Nhất Châm:
- Tư Vịnh kính chào hai vị gia gia.
Khi đến lượt Long Thiên Thu, sắc mặt Phụng Tư Vịnh liền biến đổi, nhìn lão hừ một tiếng bĩu môi khiến Long Thiên Thu không khỏi cười khổ.
Vẻ đẹp của hai vị tiểu thư nhà họ Phụng vốn đã nổi danh giang hồ. Hôm nay được tận mắt trông thấy, hai mắt Diệp Nhất Châm và Đỗ Diệu Sinh sáng bừng lên gật gù tán thưởng mãi không thôi.
- Ông, bố, mẹ con xin giới thiệu cho mọi người một người bạn mới quen.
Nói rồi Phụng Tư Vịnh đẩy Lam Tâm đến trước mặt mọi người nói:
- Đây là Lam Tâm, là một người bạn tốt con mới quen hôm nay ở trường. Bạn ấy là đệ nhất mĩ nữ được lớp con công nhận đấy, còn là lớp trưởng nữa. Hi hi….
Lời của Phụng Tư Vịnh khiến Lam Tâm có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trái xoan đỏ ửng nói:
- Đâu có, cậu mới là đệ nhất mĩ nữ chứ!
Nói rồi cúi mình chào thật thấp:
- Cháu chào các vị gia gia, thưa chú và cô cháu là Lam Tâm.
Đối với cái đẹp người ta rất dễ sinh hảo cảm, nhất là với một cô bé vừa xinh đẹp vừa nết na như Lam Tâm thì càng khiến mọi người yêu mến. Đỗ Diệu Sinh cười ha hả nói:
- Chả trách người ta đều nói vật chia thành đàn, người chia thành loại, quả nhiên không sai. Ha ha….
- Được rồi Tư Vịnh, đưa Lam Tâm và chị cháu ra hậu đường đi, chúng ta có chính sự cần bàn.
Phụng Thiên Tường cười tươi khe khẽ vuốt râu.
- Vâng ạ.
Phụng Tư Vinh ngoan ngoãn đáp lời, sau đó cùng với Lam Tâm dìu Phụng Tư Vịnh đi về phía nhà trong.
Trên đường đến nhà trong, Lam Tâm tò mò hỏi:
- Tư Vịnh, đây là chị cậu sao? Chị ấy sao lại…
Vừa nhắc đến chuyện này, Phụng Tư Vịnh liền trào nước mắt căm hận nói:
- Chuyện này đều do tên khốn đó gây ra, nếu có một ngày để mình gặp hắn, mình thề sẽ băm vằm hắn ra thành muôn mảnh.
Lam Tâm thắc mắc:
- Tên khốn nào thế? Hắn rốt cuộc đã làm gì chị cậu thế?
Phụng Tư Vịnh không có ý giấu Lam Tâm nên suốt dọc đường đem chuyện bi thảm mà Tư Kỳ gặp phải kể hết, khiến cho Lam Tâm nghe xong cũng không khỏi sụt sùi cảm thấy căm hận Long Tử Phong, liền cùng với Phụng Tư Vịnh mắng mỏ Long Tử Phong là tên khốn đồi bại nhất thiên hạ. Hai cô gái xinh đẹo ấy cứ vừa đi vừa mắng suốt quãng đường đến hậu viện. Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Tư Kỳ, Lam Tâm và Tư Vinh bắt đầu nói chuyện rôm rả.
- Lam Tâm, nghe nói cậu đến từ thành phố G, hồi nhỏ vào giờ học Địa lí, thầy giáo có nói với chúng mình ở đó có rất nhiều kì sơn diệu thủy là nơi đẹp nhất cả nước. Mình luôn mong có dịp đi xem nhưng hận không có cơ hội, sau này cậu đưa mình đi nhé?
Phụng Tư Vinh hồ hởi nói với Lam Tâm. Có ai lại không hãnh diện về quê hương mình chứ? Nghe Tư Vịnh tán dương quê cũ của mình như vậy Lam Tâm vui lắm, cô nói:
- Tất nhiên là không thành vấn đề rồi! Cho cậu biết kì nghỉ hè hết trung học, lớp mình còn cùng nhau đi một nơi tên gọi Long Ẩn Phong thám hiểm một phen cơ.
- Thật không? Nhất định là rất gay cấn rồi? Mau nói cho mình nghe đi, mình nóng ruột quá.
Phụng Tư Vinh nổi hứng không nhịn được luôn miệng thúc giục. Lam Tâm tươi cười nói:
- Thực sự là gay cấn lắm, mình suýt nữa thì mất mạng ấy chứ.
- Chu choa, còn có nguy hiểm đến tính mạng nữa kia à? Trời ơi, đây mới là thám hiểm đích thực. Không được, Lam Tâm cậu nhất định phải kể thật tỉ mỉ cho mình, mình nghĩ bên trong chắc chắn đã phát sinh rất nhiều chuyện.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Oải Hương
Nguồn: HNTD + Blog3D
- Chuyện ư….
Lam Tâm dường như đã trở về lúc ấy, sắc mặt mang một vẻ ngọt ngào từ tốn đem những gì đã trải qua ở Long Ẩn Phong kể hết cho Tư Vịnh. Nhất là chuyện Lục Tử Minh “hoành không xuất thể” đưa họ thoát khỏi hiểm cảnh đã được cô thuật lại một cách kĩ càng. Phụng Tư Vinh có cảm giác chính mình cũng là người trong cuộc, thẩm thỏm không yên, tim cứ đập loạn nhịp không ngừng. Khi Lam Tâm kể đến chuyện trong màn độc chướng, không cẩn thận đánh rơi cầu quả của mình, Lục Tử Minh không chút băn khoăn đã đưa cầu quả cho cô, hơn nữa còn dụng lực hất họ ra khỏi màn độc chướng, còn bản thân cậu lại mắc kẹt trong đó. Phụng Tư Vinh tuy chưa từng gặp Lục Tử Minh nhưng vẫn bội phục trước tinh thần xả thân vì nghĩa của cậu, thậm chí còn rơi nước mắt.
Khi nghe đến đoạn bọn Lam Tâm bị đàn sói tuyết bao vây lâm vào tuyệt cảnh, Lục Tử Minh lăng không xuất hiện như thiên thần giáng thế hàng phục Tuyết Lang vương, một lần nữa giải vây cho mọi người. Trước mắt Phụng Tư Vinh như xuất hiện ảo ảnh về một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, hiên ngang đứng giữa bầy sói đang nhe nanh múa vuốt, sắc mặt thong dong bình tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười nhè nhẹ. Sau lưng cậu là một đám đông đang trông chờ vào sự bảo vệ của cậu, trái tim Tư Vịnh như ngừng đập. Khi Lam Tâm kể tiếp đến đoạn Tử Minh mạo hiểm mạng sống hái quả tươi từ vách đá cheo leo, mà bản thân cô không nỡ ăn, Phụng Tư Vinh cảm động trước tấm lòng lương thiện vô tư của Tử Minh. Còn khi kể đến đoạn cuối cùng, Lục Tử Minh dùng chính mạng mình đổi lấy sự an toàn cho Tề Dương, bản thân cậu lại rớt xuống vực sâu vạn trượng Phụng Tư Vịnh không còn kìm nổi nước mắt, òa lên khóc nức nở.
Chẳng cần nói đến Phụng Tư Vịnh mới nghe chuyện lần đầu, đến Lam Tâm cũng phải bật khóc trước chính câu chuyện mình kể. Mỗi lần nhớ đến khoảng thời gian đã qua này, trước mắt cô đều hiện lên dáng vẻ cao cao của Tử Minh, cùng với vẻ mặt lúc nào cũng ấm áp như gió xuân của cậu. Những lúc như thế trái tim cô như trong cơn say, đập lên dữ dội. Cô chỉ muốn lập tức được nhìn thấy cậu, được nhào vào lòng cậu mà khóc nhưng cô lại không hay biết rằng lúc ấy Lục Tử Minh đã ra khỏi vực sâu vạn trượng đó rồi.
- Lam Tâm, Lục Tử Minh cậu ấy rớt xuống khe núi sâu sẽ không…
Phụng Tư Vịnh khóc nức nở đến rũ rượi vừa quệt nước mắt vừa thổn thức. Lam Tâm lắc đầu nguầy nguậy đáp:
- Không đâu. Cậu ấy nhất định không chết đâu. Mình tin chẳng bao lâu nữa cậu ấy nhất định sẽ đến tìm mình…
Cô gái thiện lương Phụng Tư Vịnh cũng gật đầu nói:
- Ừ, người tốt như cậu ấy không thể chết được, Lam Tâm mình thật ngưỡng mộ cậu. Nếu trong đời có thể có một lần chấn cảm kì diệu như thế để ghi nhớ suốt đời thì có thể nói chết không hối tiếc.
Lam Tâm cười đáp:
- Đợi khi nào Tử Minh đến tìm mình sẽ giới thiệu với cậu.
Phụng Tư Vịnh cười trong làn nước mắt:
- Sao? Cậu không sợ mình cướp cậu ấy chạy mất à? Một chàng trai tốt như thế có đốt đuốc cũng không tìm thấy đâu.
Lam Tâm hơi biến sắc lo lắng vì tưởng thật. Phụng Tư Vịnh không kìm nổi bật cười:
- Cậu thật không có lòng tin vào mình đấy, mình sao có thể cướp bạn trai của người bạn tốt nhất cơ chứ? Ha ha…
Lam Tâm bị Phụng Tư Vịnh cười nên thấy hơi xấu hổ nói:
- Mình còn lâu mới sợ, cậu muốn cướp chắc gì đã cướp được.
Ở sảnh trước, Phụng Thiên Tường nói thế nào Diệp Nhất Châm và Đỗc Diệu Sinh cũng phải lưu lại vài ngày. Còn về Long Thiên Thu, vì lão đã mời được Diệp Nhất Châm từ nghìn dặm xa xôi về đây, cộng thêm hai người dù sao cùng đã là bạn lâu năm, tuy Phụng Thiên Tường không lấy làm thoải mái với Long Thiên Thu nhưng cũng không đuổi lão. Vì thế Long Thiên Thu liền ở lại. Hôm ấy Phụng Thiên Tường đã để Phụng Minh Phàm mang lễ hậu đến nhà Đan Nguyệt Hối mời Lục Tử Minh, cho nên bữa tiệc tối do đích thân Phụng Thiên Tường chủ trì. Phụng Thiên Tường, Diệp Nhất Châm, Đỗ Diệu Sinh, Long Thiên Thu cùng với vợ của Phụng Minh Phàm cả Phụng Tư Vinh và Lam Tâm ngồi bên bàn tiệc. Lam Tâm vốn định về kí túc xá nhưng cuối cùng bị Phụng Tư Vịnh ép ở lại. Từ khi Phụng Tư Kỳ gặp nạn thành ra như như vậy, Phụng Tư Vịnh lập tức trở nên cô đơn, điều này khiến cô vốn dĩ vui vẻ hoạt bát biến thành rất buồn khổ, bây giờ khó khăn lắm mới có bạn nên không dễ gì buông tha.
Tuy ngồi cùng bàn là lớn bé khó tránh khỏi khoảng cách vai vế, nhưng Diệp Nhất Châm, Đỗ Diệu Sinh, Long Thiên Thu đều là nhứng kẻ phiêu bạt giang hồ, đi khắp tam sơn ngũ nhạc, kiến văn lịch duyệt vô cùng phong phú. Từ miệng họ không thiếu những chuyện li kì mới lạ, khiến Lam Tâm và Phụng Tư Vịnh nghe đến mê mẩn không dứt ra được, không khí trên bàn tiệc trở nên vui vẻ dễ chịu hơn nhiều.
- Hai cô nhóc này thích nghe chuyện lắm phải không?
Diệp Nhất Châm tươi cười nhìn Phụng Tư Vịnh và Lam Tâm. Phụng Tư Vịnh cười khanh khách nói:
- Vâng ạ, vâng ạ. Chuyện của các ông rất li kì, toàn những chuyện chúng cháu chưa từng nghe cũng chưa từng trải qua, hay lắm ạ.
- Hay ư? Ha ha….Tư Vịnh, cháu đúng là trẻ con làm sao biết được những gian khổ khi ấy chứ. Mỗi chuyện ta kể đều phải mạo hiểm đến tính mạng cả đấy!
Nghe thấy Phụng Tư Vịnh dùng từ vui để hình dung những trải nghiệm của họ, Phụng Thiên Tường ha ha cười nói.
- Nguy hiểm tính mạng ấy ạ? Không đâu, ông ơi, ông toàn có dọa người thôi.
Phụng Tư Vịnh lườm Phụng Thiên Tường một cái ra chiều không phục. Diệp Nhất Châm khẽ động thần sắc rút từ trong ngực ra một bình ngọc nhỏ, cẩn thận đổ ra hai viên đơn dược một đen một trắng. Trắng thì trắng như ngọc như tuyết, đen lại đen như than. Thuốc vừa lấy ra, dược hương đậm đặc đã bao trùm cả phòng tiệc ngửi vào đẩy một phổi khiến tinh thần phấn chấn sảng khoái.
- Hôm nay lần đầu gặp gỡ, cũng chẳng có gì tặng cho hai cô gái xinh xắn này. Ở đây ta có hai viên đơn dược sau khi dùng nó đảm bảo các cháu da dẻ trơn nhẵn, thần thái phi dương, đẹp gấp đôi bây giờ.
Diệp Nhất Châm đưa dược hoàn đến trước mặt hai người cười bảo:
- Con gái trên đời này có ai không thích đẹp chứ? Nhất là Lam Tâm và Phụng Tư Vịnh vừa chớm độ thanh xuân, vẻ đẹp là quan trọng hơn hết thảy.
Tư Vịnh lập tức đưa tay nhận lấy lại bị Phụng Thiên Tường ngăn lại nói:
- Tư Vịnh, chớ có không biết nặng nhẹ, cháu có biết đây là thứ đơn dược gì không? Viên màu trắng là Ngọc Lộ, màu đen là Thu Phong, hợp lại hiệu xưng Thu Phong Ngọc Lộ hoàn, quý giá dường nào cháu có biết không? E rằng Diệp huynh cũng chỉ có một đôi.
Chỉ nghe tên đã đủ kinh người, Phụng Tư Vịnh le lưỡi rụt tay lại. Diệp Nhất Châm cười ha hả:
- Thu Phong Ngọc Lộ Hoàn này trước khi uống vào không được tách rời, mà cũng không thể để một người phục dụng. Chỉ có thể đem chia cho hai người cùng lúc, sau đó hai người cùng uống mới được. Tư Vịnh và Lam Tâm lại vừa hay cùng xuất hiện trước mặt tôi, nói ra cũng là cái duyên của Thu Phong Ngọc Lộ Hoàn. Tôi tùy duyên đem tặng cũng là hợp lí.
Dịch:deadiedum
Hiệu đính: Oải Hương
Nguồn: HNTD + Blog3D
Lam Tâm ngượng ngập nói:
- Diệp gia gia, món quà này quá trân quý, xin ông hãy thu lại đi.
- Ha ha ha… có một viên đơn dược thì trân quý nỗi gì, cùng lắm ta tìm đủ vật liệu rồi luyện chế lại là xong. Nào, các cháu cứ coi nó như viên kẹo mà nuốt xuống!
Diệp Nhất Châm cười đưa hai viên thuốc vào tay hai cô gái. Phụng Tư Vịnh ngần ngại nhìn Phụng Thiên Tường, Phụng Thiên Tường cười bảo:
- Diệp tiền bối đã có ý tốt như vậy, các cháu cứ nhận lấy đi, nhưng chớ quên cảm ơn Diệp gia gia đấy nhé!
Tư Vịnh và Lam Tâm vội đứng dậy trịnh trọng khom mình hành lễ với Diệp Nhất Châm, đồng thanh nói:
- Đa tạ Diệp gia gia ban thuốc!
Diệp Nhất Châm cười vui vẻ:
-Tốt tốt tốt, mau uống vào kẻo mất công hiệu tốt nhất của thuốc!
Lam Tâm và Tư Vịnh nhìn nhau rồi cùng đưa viên thuốc vào miệng. Dược hoàn vừa vào miệng liền tan chảy, một cảm giác mát dịu ngọt ngào thuận theo cổ chảy xuống nơi sâu nhất của tạng phủ. Một cỗ nhiệt khí lập tức xông lên, khiến sắc mặt hai cô gái trở nên đỏ ửng.
Diệp Nhất Châm nhìn Đỗ Diệu Sinh cười nói:
- Lão tiền bối nhà ông không nhẽ để người ta mất công gọi một tiếng gia gia à?
Đỗ Diệu Sinh cười khổ đáp:
- Giỏi lắm Diệp lão đầu, thì ra đang đợi tôi hả?
Dứt lời nhìn hai cô gái cười bảo:
- Cũng được! Ta sẽ đem hai bộ pháp môn tu luyện nội tức chiếu theo dược tính của hai loại dược hoàn mà các cháu phục dụng đưa vào cơ thể các cháu, các cháu phải nhớ kĩ lấy! Hai bộ tâm pháp này đều được lĩnh ngộ từ trong hội họa, các cháu phải để tâm ghi nhớ. Lam Tâm, cháu uống Ngọc Lộ, Ngọc Lộ dược tính nhu hòa, liên miên bất tuyệt, bộ tâm pháp này tên gọi Nhu Phụng, chuyên lấy nhu khắc cương!
Nói xong thì thân hình Đỗ Diệu Sinh từ từ bồng bệnh như cành liễu trước gió, song chưởng vỗ mạnh vào các đại yếu huyệt quanh người Lam Tâm, từng đạo nhiệt khí thuận theo huyệt đạo xuyên qua lòng bàn tay Đỗ Diệu Sinh dẫn vào bên trong cơ thể cô, rồi kích động dược tính của Ngọc Lộ lưu động quanh người theo một con đường cố định.
Lam Tâm nhắm nghiền hai mắt, cố gắng nhớ kĩ con đường vận hành của dược lực, thấy tinh thần thật sảng khoái, thầm nhủ cách tu hành nội công này thật huyền diệu vô bì. Đến khi cô đã nắm chắc triệt để con đường vận chuyển của Nhu Phụng, Đỗ Diệu Sinh mới thu hồi song chưởng nói với Tư Vịnh:
- Tư Vịnh, cháu uống Thu Phong, dược lực của Thu Phung thuộc cương, cương nhu tương khắc, ta sẽ truyền cho cháu môn tâm pháp ‘Thu phong tảo lạc diệp’ (gió thu quét lá rơi), cháu hãy nhớ lấy!
Thân hình Đỗ Diệu Sinh biến đổi, vẻ nhu mì khi nãy biến mất, thay vào đó là sự phóng túng thâm trầm. Thân thể kiều diễm của Tư Vịnh khẽ run lên, nội lực của Đỗ Diệu Sinh liền rót vào cơ thể cô. Một lúc sau Phụng Tư Vịnh nhè nhẹ mở mắt, chỉ thấy thể giới trước mặt trở nên sáng rõ hơn nhiều, bao nhiêu thứ trước nay cô chưa từng thấy qua đều phóng to vô hạn trước mắt cô, khiến cô không khỏi ngạc nhiên và vui sướng.
Thấy nét mặt Lam Tâm và Tư Vịnh đầy vẻ ngạc nhiên vui sướng, Phụng Thiên Tường cười khổ nói:
- Hai con bé này vẫn không biết khi nãy đã có được cơ duyên lớn nhường nào. Được sự bồi bổ của Thu Phong Ngọc lộ, lại thêm Đỗ huynh không tiếc nội lực dẫn động dược lực trong cơ thể các cháu, truyền cho các cháu tâm pháp. Con đường võ học sau này có thể nói là một bước tiến nghàn dặm, không thể hạn lượng! Còn không mau cảm ơn hai vị tiền bối đi?
Lam Tâm và Tư Vịnh đều không phải kẻ ngốc, biết rằng những gì vừa trải qua có ảnh hưởng cực lớn đến cuộc đời mình, vội vàng cung kính cảm tạ Diệp Nhất Châm và Đỗ Diệu Sinh. Hai lão vui đến nỗi chỉ hận không thể đem hết tu vi toàn thân ra truyền cho hai cô bé xinh xắn vừa mắt này.
Trong nháy mắt Đỗ Diệu Sinh, Diệp Nhất Châm và Long Thiên Thu đã ở Phụng gia được ba ngày. Trong ba ngày này Đỗ Diệu Sinh và Diệp Nhất Châm không ngừng nói đỡ cho Long Thiên Thu, cộng thêm giao tình giữa Long Thiên Thu và Phụng Thiên Tường cũng không phải tầm thường. Sau khi Phụng Tư Kỳ xảy ra chuyện, Long Thiên Thu chạy tới chạy lui biểu hiện rõ thành ý cho nên thái độ của Phụng Thiên Tường đối với Long Thiên Thu cũng dần dần chuyển biến, đã không còn giống như trước kia chỉ muốn băm vằm Long Thiên Thu ra. Điều này khiến Long Thiên Thu trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Chập tối ngày thứ ba, cuối cùng Phụng Minh Phàm cũng trở về, nhưng ông ta chỉ về có một mình. Diệp Nhất Châm không hiểu hỏi:
- Sao cháu lại về có một mình?
- Đúng thế, bố, chẳng phải bố nói đưa một thiếu niên về chữa bệnh cho chị sao?
Phụng Tư Vịnh sốt sắng hỏi.
Lam Tâm khẽ ôm lấy tay cô nhẹ nhàng an ủi:
- Tư Vịnh, không nên lo lắng, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Phụng Minh Phàm khổ sở đáp:
- Con đến Đan gia, chủ nhân Đan gia là Đan Nguyệt Hối nói cho con biết ba ngày trước Lục Tử Minh đã mất tích, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Chẳng lẽ trời già cố ý trêu ngươi Phụng gia ta hay sao, cho chúng ta một tia hi vọng, rồi lại phũ phàng dập tắt!
Lời Phụng Minh Phàm khiến toàn thân Lam Tâm bất giác run lên dữ dội, cuối cùng cô lại nghe thấy cái tên mà cô ngày đêm mong nhớ. Nhất thời trái tim Lam Tâm như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn đăm đăm vào Phụng Minh Phàm hỏi dồn:
- Chú ơi, chú vừa nói thiếu niên đó tên là gì?
Phụng Minh Phàm tiện miệng đáp luôn:
- Lục Tử Minh. Sao, có vấn đề à?
- Thực sự tên là Lục Tử Minh sao?
Lam Tâm kích động đến ứa nước mắt.
Long Thiên Thu chứng minh:
- Không sai, thiếu niên đó xác thực tên là Lục Tử Minh, không thể nhầm được! Nhưng cậu ta mất tích là ý gì?
- Không….không phải chứ?
Phụng Tư Vịnh nhìn Lam Tâm đầy kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Lẽ nào….lẽ nào chính là Lục Tử Minh mà cậu gặp trên Long Ẩn Phong? Cậu ấy chưa chết thật sao?
Lam Tâm không dám xác định, cuống quýt hỏi:
- Diệp gia gia, cậu thiếu niên đó trông như thế nào?
Diệp Nhất Châm vuốt râu tán thưởng:
- Cậu thiếu niên đó rất anh tuấn tiêu sái, thực là rồng trong nhân gian. Lão phu hành tẩu khắp thiên hạ bao nhiêu năm, biết vô số người, anh tài tuấn kiệt cũng đã gặp không ít nhưng có thể sánh ngang với cậu ta thì chưa thấy bao giờ.
- Cậu ấy…cậu ấy bao nhiêu tuổi, cao chừng nào? Có phải là có một mái tóc dài đen nhánh không?
Lam Tâm kích động đến nỗi thanh âm có phần run rẩy.
Diệp Nhất Châm kinh ngạc nhìn Lam Tâm nói:
- Không sai! Đúng là như thế, chẳng lẽ cháu đã từng gặp cậu ấy sao? Ta đã nghe Đan Nguyệt Hối nói cậu ấy hính như đến từ thâm sơn, chưa tiếp xúc với đời, một thiếu nữ sống ở thành phố lớn như cháu làm sao quen cậu ấy được, điều này hơi có chút hoang đường!
Đến đây Lam Tâm đã hoàn toàn xác định được thân phận của Lục Tử Minh, kích động trào nước mắt, không kìm được nức nở nói:
- Cậu ấy quả nhiên chưa chết, cậu ấy đến tìm mình, đến tìm mình rồi…
Last edited by denis_love; 06-05-2009 at 12:20 AM.