- Thiên thời nói đơn giản là chỉ thời gian. Địa lợi là địa điểm tiến hành. Nhân hòa là chỉ con người xung quanh. Nhìn thằng Đức lúc nãy, Nó chọn thời gian này lúc đầu bữa tiệc, không khí chưa đạt tới đỉnh cao trào nên tâm tình của cô bé rất khó bị dao động, tiếp theo là địa điểm. Mày thấy bà cô ngồi kế nhỏ đó không?
Tiến chỉ tay về hướng nhỏ xinh tươi khi nãy
- Hai người nhìn khá giống nhau. Nếu không phải mẹ con thì cũng là cô cháu gì đó. Nó chọn cua gái ngay cạnh các bậc phụ huynh thế kia, cho dù có cho nhỏ đó tiền nhỏ cũng không dám hó hé. Chỉ sợ rằng nhỏ chỉ trả lời cho đúng lễ phép mà thôi. Chọn địa điểm sai lầm cũng là một thất bại. Cuối cùng là nhân hòa. Thằng Đức dở cũng là ở chỗ này. Nó thấy thất bại liền chạy ngay sang mục tiêu khác liền mà không cố gắng bám dính người ta. Nếu để ý kĩ mày thấy ngay liền khi nãy nhỏ xinh xinh đó thấy thằng Đức nói chuyện với đứa khác, mặt nhỏ rất tức giận và thất vọng, nhỏ đã liệt thằng Đức vào danh sách công tử ăn chơi tráng tác. Sau này nếu gặp lại rất khó mà cua dính người ta. Thất bại càng thêm thất bại. Làm gì cũng vậy, phải chừa đường lui cho chính mình để sau này gặp còn có cơ hội chứ.
Tiến vỗ vai ta một cái
- Lời khuyên cuối cùng dành cho mày. Lương tâm nghề nghiệp :”không nên cưa hai cây cùng một lúc”. Nếu làm trái, hậu quả tự gánh lấy. Bữa nào rảnh tao sẽ chỉ mày ba mươi sáu kế tán gái.Giờ thì đường ai nấy lo, tao dông đây.
Tiến cầm theo ly nước quả cũng hướng về phía một em xinh tươi khác, bỏ mặc ta đứng như trời trồng ở góc đại sảnh. Đây là kiểu bạn gì đây? Một thằng thì chưa nói câu nào đã chạy mất dạng. Một đứa thì quăng mìn vài cái cũng dọt mất tiêu. Ta trước giờ có tham gia mấy bữa tiệc đại gia như thế này đâu. Ngoài trừ hai đứa nó ra ta không hề quen biết ai ở nơi này cả. Muốn ta làm quen, xin số ít nhất tụi nó cũng phải giới thiệu cho vài đứa mới được chứ. Xem ra tính sợ gái đã ăn tận vào xương tủy rồi, mặc dù giờ đây ta cảm giác tự tin rất nhiều so với trước kia. Nhưng khi tính nói chuyện với bọn con gái ta lại cảm giác rất khớp. Thà bắt ta tay không đánh hổ còn hơn một mình dối diện với phái nữ.
Ta lẳng lặng đứng một bên nhìn dòng người trò chuyện náo nhiệt ngoài kia. Xem ra lần này thua độ với thằng Đức rồi. Cầm lấy một ly nước quả một cạnh, uống vào một hớp. Sinh nhật đại gia có khác, ngay cả nước quả cũng thuộc hàng thượng đẳng. Vừa trôi vào họng liền cảm nhận được ngay vị ngọt mát, thanh khiết, lại thoang thoảng mùi hương tự nhiên. Chẳng biết sao dạo này ta lại thích ăn những tinh khiết, sạch sẽ mà thôi. Còn những món có hóa chất bảo quản này nọ, ăn vào gớm gớm, chẳng làm sao nuốt nổi vào bụng.
Mặc kệ vụ cá cược, thua thì thua. Tụi nó cũng chẳng dám ăn thịt ta. Quyết định như vậy, ta cứ một ngụm rồi lại một ngụm uống thứ nước quả ngon ngọt này, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc thì về.
Một tiếng đồng hồ sau. Tất cả khách mời đã đến đông đủ. Lúc này, một nam nhân bước ra từ sau hội trường. Nam nhân độ trạc ngũ tuần, mặt bộ đồ vest màu xám xanh, thắt cà vạt đen, đầu chải láng mượt. Khuôn mặt tuy khá nhiều nếp nhăn nhưng vẫn hồng hào đầy sức sống, không thể che giấu được vẻ uy nghiêm phát ra từ ông ta.
Trung niên nhân cầm chiếc micro bắt đầu nói bằng giọng trầm trầm
- Lady and Gentleman, cảm ơn các vị đã dành chút thời gian quý báu của mình đến dự tiệc sinh nhật thứ mười tám của con gái tôi, Lâm Mỹ Phương.
Tiếp đó, một cô gái mặc bộ váy dạ hội màu đen tuyền cùng một vị thanh niên mặc âu phục cùng bước lên hội trường, đứng bên cạnh trung niên nhân. Trung niên nhân nhìn dáng vẻ của nàng, lúc này mới thở phào một hơi. Trung niên nhân đúng là Lâm Đại Hùng, cha của Lâm Mỹ Phương và Lâm Cường. Lâm Đại Hùng không biết tốn bao nhiêu nước miếng mới thuyết phục được con gái mình tổ chức bữa tiệc sinh nhật này. Lời của cha nhiều khi Lâm Mỹ Phương cũng chẳng thèm nghe. Chỉ có anh hai nàng nói thì còn may ra. Chính vì vậy Lâm Đại Hùng nhờ Lâm Cường thuyết phục nàng tổ chức tiệc sinh nhật này.
Lâm Mỹ Phương thuộc loại không thích tiệc tùng đàn đúm kiểu như vậy. Bởi vì mỗi lần tham dự tiệc là y như rằng sẽ có một đám ruồi bọ đeo theo sau lưng. Nhưng lại không thể đuổi bọn họ đi được. Vả lại mặc váy dài lại là điều nàng ghét nhất trên đời, lại còn phải lúc nào cũng mỉm cười, tỏ vẻ đoan trang hiền thục. Những điều này làm Lâm Mỹ Phương chán đến tận cổ. Nàng mong sao bữa tiệc mau mau kết thúc.
Lâm Đại Hùng thấy vẻ mặt con gái nhìn không tốt cho lắm, hắn cũng sợ nàng lại gây loạn nên nhanh chóng tuyên bố nhập tiệc
Lâm Đại Hùng vừa dứt lời thì tràng dài tiếng vỗ tay vang lên. Ngay lập đủ loại món ăn được dọn lên những dãy bàn vuông được xếp chính giữa đại sảnh. Mọi người tùy thích chọn món mình muốn để ăn. Những nhân viên bồi bàn mặc lễ phục đi xung quanh phục vụ nước uống tận nơi. Ban nhạc cũng bắt đầu xướng lên những bài nhạc nhẹ nhàng, làm cho bữa tiệc trở nên trang nhã.
Tuy nhiên sự trang nhã chỉ kéo dài chừng một tiếng thì những người tuổi trẻ dần dần biến mất, chỉ còn chừa lại lớp trung niên ngồi tán chuyện, hay bàn công việc kinh doanh.
Địa điểm tụ hợp của lớp người trẻ là tầng hai, cách một đoạn khá xa đủ để những loại nhạc ầm ĩ không làm náo động đến hội trường. Đây là ý tưởng của Lâm Cường. Hắn cũng chẳng thích cái kiểu cách nghiêm trang đạo mạo kia. Thanh niên tổ chức tiệc thì phải vào vũ trường mới hợp cách. Không thể ra bên ngoài thì về nhà làm một cái.
Cũng nhờ điều này Lâm Mỹ Phương mới chịu cho cha và anh nàng tổ chức tiệc sinh nhật lần này. Dưới nền nhạc xập xình, đèn xanh đèn đỏ, tiếng la hét ầm ĩ, đầy người nhảy nhót làm cho bầu không khí trong hội trường này bắt đầu nóng lến.
Lúc này đây Đức và Tiến cũng đang nhún nhảy những điệu kì quặc chẳng ra bộ dáng gì. Thế mà nhiều bé lại đâm ra thích thú với điệu “gà cà thọt” của hai đứa. Bọn chúng lúc này đã “kè” được hai bé cũng rất xinh tươi đang nhảy nhót cùng tụi nó. Hai đứa nhìn chiến lợi phẩm của nhau nở nụ cười đầy ý tứ
- Các hạ quả không tệ, nội công lại tăng tiến thêm rồi nhỉ? Nhìn không tệ tí nào.
Tiến cười đầy thâm ý
- Bần đạo vẫn còn thua đại sư xa lắm. Thật không ngờ ngài lại dính được một em diễn viên đang lên như thế.
Đức trả lời
- À, đúng rồi Đức. Nãy giờ mày có thấy thằng Thanh đâu không?
- Ai biết, Chẳng phải nó đi với mày sao?
- Ừ, thì lúc nãy nó đi với tao. Sau khi chỉ nó vài chiêu thì tao cũng dông mất tiêu.
- Ài, thôi kệ đi. Nó cũng lớn rồi, bộ mày sợ nó giờ đẹp trai quá cũng người ta cưỡng hiếp sao?
- He he he, nếu được vậy thì càng tốt. Chỉ sợ nó không thu hoặch được gì mới nản. Dù sao nơi này cũng toàn tám chấm trở lên, mất cho em nào cũng không sợ lỗ đâu, đúng hem?
- Ừ. Thôi ra ngồi nghỉ một tí. Nhảy nãy giờ phê quá.
Hai thằng bỏ hai nàng vừa mới làm quen ở lại đó, rồi kiếm ghế trống ngồi xuống. Dù sao cũng đã xin được số rồi, cũng không sợ em nó chạy mất. Lần đầu tiên gặp mặt phải tạo cảm tình trước, gặp nhau vài lần nữa mới “thu hoặch”. Vả lại hai đứa tụi nó cũng không nghĩ một đêm mà chỉ xin được một số như vậy, bèo lắm cũng từ năm tới mười đứa mới thỏa.
- Khà, ly rượu nước quả này ngon quá. Uống nãy giờ mà không ngán.
Đức cầm trên tay ly nước quả màu đỏ hồng chỉ còn lưng lửng. Tiến ngồi kế bên gật đầu
- Bồ đào đặc chế đó mày. Chuyên dùng cho các bữa tiệc cỡ lớn thế này. Nồng độ cồn không cao, không có mùi hăng có rượu chỉ mùi ngòn ngọt của trái cây. Công cụ kích tình vô cùng hiệu quả đó. Mà này, nhắc tới rượu tao hình như quên điều gì đó. Mà dường như rất quan trọng.
- Ừ, tao cũng vậy. Trước giờ đi tiệc tùng làm gì có cảm giác này đâu nhỉ. Hôm nay tao cũng cảm thấy hình như quên điều gì đó. Tụi mình hôm nay có làm điều gì khác ngày thường không nhỉ?
Tiến chau mày suy nghĩ
- Cũng không có gì khác thường. Nếu có chỉ là hôm nay lần đầu tiên thằng Thanh đi tiệc tùng với tụi mình.
Vừa nhắc đến điều hai đứa bật thẳng dậy, cùng la lớn như sực nhớ đến việc gì đó cực kì khủng khiếp
- Chết mẹ. Quên béng thằng Thanh nó không thể….
Tiến vỗ mạnh đầu một cái
- Sao tao lại sơ suất đến thế. Đã thế còn thả nó một mình nữa chứ. Lỡ như nó không biết mà tộng vào một đống thì…
Đức cũng vừa sựt nhớ, vuột mồ hôi lạnh giọng run run nói
- Sợ nó không biết thiệt chứ lỡ cái quái gì nữa. Cái thứ này tao còn không rành huống chi thằng dốt đặc cán mai như nó. Vả lại thứ này không giống những loại khác, chừng một hồi sau mới “bốc” lên đầu. Nếu để nó “bốc” lên thì hậu quả thiệt là đáng sợ a. Mày nhớ lần trước thằng Thanh nó nổi điên không? Gần như tanh bành cái quán của người ta luôn, may mà cuối cùng nó “giữa đường đứt gánh” không tao với mày chắc cũng đi đời nhà ma rồi.
Tiến đứng dây, ánh mắt bắt đầu cuống cuồng ngó xung quanh
- Còn ngồi đây tám nhảm làm gì nữa. Đi kiếm thằng Thanh cho lẹ, gặp nó là kéo vào nhà vệ sinh ngay. Cho dù có hay không, trước tiên móc họng nó ra hết cho tao. Đừng chừa tí gì hết. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà thôi. Nơi này toàn dân thứ dữ không, để nó nổi điên lên thì không chừng tao với mày cũng bị liên lụy luôn.
Tuy nói tìm dễ thế nhưng một khi bắt tay vào việc hai đứa mơi biết tình cảnh khó khăn lúc Này. Đen xanh đèn đỏ chớp tắt liên tục, kẻ này người nọ nhảy múa tùm lum, mò đường đi đã khó chứ đừng nói đến kiếm người. Nhưng hai đứa nó vẫn cắn răng lục lọi từng xó xỉnh một. Trong lòng cầu mong thằng bạn thân của tụi nó đừng có vào vũ trường. Nơi này nhạc ầm ĩ như vậy càng dễ dàng kích thích hơn bình thường gấp mấy lần.
- Kiếm ra nó chưa?
Đưc gấp gáp hỏi
- Chưa. Còn mày?
- Vẫn chưa. Chẳng lẽ nó còn ở đại sảnh khi nãy. Hay là tụi mình quay lại nơi đó xem sao. Thiệt tình tức quá đi. Nãy giờ lo kiếm nó mà bỏ qua mấy chục em. Toàn hàng chín chấm trở lên không. Rồi còn cô công chúa của bữa tiệc hôm nay nữa. Lâm Mỹ Phương đó, nhỏ mới thay bộ short với áo bull bó, nhìn chảy cả nước dãi ra. Nhỏ đó chằn thiệt nhưng tướng tá thuộc hàng cực chuẩn luôn. Ây da, nhất là bộ ngực. Khi nãy nhỏ mặc áo dạ hội không nhìn thấy rõ, giờ chơi áo bó phô ra hết. Tê quá trời!
Tiến nghe vậy cũng hớn hở ra mặt
- Đâu đâu? Chỉ tao coi với.
- Kìa, nó đang nhảy đằng kia kìa.
Theo hướng tay Đức, hai thằng nhìn thấy Lâm Mỹ Phương đang nhảy điên cuồng cùng một nam nhân mặc bộ đồ vest đen. Ánh đén mờ nhạt làm cho hai đứa không nhìn rõ khuôn mặt của hai người Thân thể hai người dính sát lại với nhau, di chuyển rất nhanh theo điệu nhạc. Nhưng bởi vì lúc nãy Đức nó thấy được bộ đồ Lâm Mỹ Phương vừa thay nên nó mới nhận ra được. Lâm Mỹ Phương điệu nhảy lúc này rất kì lạ, hai chân nàng ta bước loạn khắp nơi, khi thì lùi về phía sau, lúc dồn tới đằng trước. Hai tay vẫy mạnh khắp hương giống như đánh vào nam nhân mặc vest đen. Nhưng nam nhân giống như biết trước nàng sẽ làm gì, bước nhảy của hắn cũng theo đó biến hóa. Đôi tay đung đưa theo điệu nhạc nhẹ nhàng hóa giải hết những lần vung vẫy của Lâm Mỹ Phương.
Lần này Mỹ Phương ôm quyền hướng thẳng ngực hắn bọt thẳng tới. Khi nắm tay chỉ còn cách hắn chừng một gang tay thì hắn khẽ xoay người làm cho nắm tay nàng trượt ngang qua người, thừa thế hắn vòng qua ôm ngang hông nàng, ép cả thân người Mỹ Phương vào ngực, làm nàng không cách nào cử động hai tay được.
Điệu múa điên cuồng và kì lạ của hai người, mà trong đó Lâm Mỹ Phương lại là nhân vật chính của buổi tiệc, đã làm rất nhiều người chú ý tới. Những tên thanh niên đứng xung quanh nhìn về tên mặc áo vest lặng lẽ giơ ngón cái lên, bụng thầm một chữ “phục”. Nhưng bọ họ ngẫm mãi cũng không nhân ra người thanh niên anh tuấn này là ai. Cùng một tầng lớp, bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau không biết ở đâu lại lòi ra người này.
Trong giới đại gia, Lâm Mỹ Phương cũng thuộc dạng tiếng tăm lừng lẫy. Không những về sắc đẹp, tài lực gia đình mà lẫn tính tình hung bạo của nàng.
Đã là gái xinh thì có thằng nào không muốn cua đâu. Đã nhiều lần các công tử đều tiếp cận Lâm Mỹ Phương. Nhưng kết quả bọn họ nhận nhẹ nhất là bạt tai vào mặt. Đó là đối với những người dùng cách nói chuyện đằm thắm hòa nhã, còn với những anh chàng sỗ sàng hay tìm cơ hội sờ mó thì gãy tay gãy chân là chuyện bình thường. Khi nạn nhân đạt đến con số một trăm thì Lâm Mỹ Phương đã bị liệt vào danh sách đen. Nơi chỉ dành cho những đứa con gái không thể đụng đến của nhân vật có máu mặt trong xã hội hiện nay. Tất nhiên danh sách đen này là do những đứa đại gia viết ra và chỉ lưu truyền trong nội bộ. Không chỉ những nhỏ hung dữ mới cho vào, mà bao gồm cả xấu xí, tính tình kì quái không thể chịu đựng nổi, bị ẩn bệnh không được truyền bá ra ngoài v.v… Một khi đã được cho vào danh sách này thì đảm bảo không một thằng đại gia nào dám đụng tới.
Tuy nói là vậy, tài sản cùng quyền lực của gia đình họ Lâm là quá lớn. Cho nên nhiều bậc cha mẹ vẫn cố gắng ép con trai mình tiếp cận Lâm Mỹ Phương. Hy vọng hai gia đình có thể móc nối với nhau. Nếu hắn không nghe lời nhiều khi sẽ bị cha mẹ cắt tiền tiêu vặt, lúc đó thì hết đời đại gia, bạn bè xa lánh. Nên bọn chúng ngoài mặt đóng kịch cho cha mẹ xem, bên trong thì sợ đến vãi cả đái, cầu mong nàng hôm đó đừng quá cao hứng bẻ lọi tay hắn là may rồi.
Bây giờ cả bọn thấy được có tên thiêu thân lao vào lửa hỏi sao không mừng. Mà tên này có thể nắm eo, ôm Mỹ Phương sát rạt như vậy quả là cao thủ trong cao thủ, tinh anh trong tinh anh. Bọn hắn cầu mong tên này mau mau cưa đổ nàng đi để cho bọn hắn mỗi ngày lo lắng các bậc phụ huynh bắt tiếp cận nàng.
Đèn vũ trường tập trung hướng về đôi nam nữ này. Điệu nhạc cũng theo đó thay đổi, từ đang điên cuồng sôi động chuyển sang nhẹ nhàng đằm thắm.
Tên DJ cầm micro hét lên
- Mọi người cùng nữ công chúa của bữa tiệc hôm nay Lâm Mỹ Phương khiêu vũ nào. Chọn ra bạn nhảy của mình đi. Chúng ta khiêu vũ. Zô.
Không khí một lần nữa trầm lắng xuống. Như đã chuẩn bị từ trước, các cặp đang điên cuồng nhún nhẩy bắt đầu chuyển đổi động tác, thân người cả hai dán chặt vào nhau, hai đôi tay quàng ra sau lưng đối phương và đung đưa theo khúc nhạc trữ tình.
Đèn sàn nhảy đã không còn chợp tắt liên hồi nữa. Nó trở nên mờ ảo, tạo cảm hứng cho từng đôi khiêu vũ. Trong không khí lãng mạn như thế chỉ có hai tên đang đứng như cột đá, đôi mắt mở trừng trừng nhìn về phía người nam nhân và Lâm Mỹ Phương. Hồi lâu sau một trong hai tên nói bằng giọng khàn đặc
- Lần này chết chắc rồi Tiến ơi. Nó lựa ai không lựa, lựa ngay cục lựu đạn thế này tao với mày sao dọn dẹp chiến trường được đây.
Tên đứng kế bên lúc này uể oải ngồi xuống
- Đây là bình yên trước cơn sóng dữ. Yên bình càng lâu thì sóng gió đập phá càng tàn bạo. Giờ đang lúc nó trong giai đoạn ngấm thuốc nhìn rất bình thường, nhưng khi thuốc lên não thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Hai tên cùng lúc chắp tay cầu nguyện
- Tao lạy mày Thanh ơi. Mày làm ơn đừng có đè nhỏ đó ra lột quần áo hiếp giữa đương trường. Tụi tao có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ bồi cùng mày đâu. Hu h u. Amen, god bless me!
- Giờ tính đường lui thôi. Từ lúc nhập tiệc tới giờ chừng hơn hai tiếng. Mấy loại rượu này ‘’lên óc’’ chậm hơn loại thường rất nhiều. Chắc khoảng một tiếng rưỡi gì đó là lên tới. Giờ phân công ra, mày chạy ra bãi, đề máy sẵn sàng đi. Có chuyện gì là nhảy lên xe vọt liền.
- Còn mày ?
- Tao phải ở đây mang thằng Thanh ra. Đừng lo tao tính toán cả rồi.
- Ặc, mày cầm chai rượu lên chi vậy?
- Phang vào đầu nó chứ chi. Không làm nó bất tỉnh sao khiêng nó ra đây. Mày không nhớ lần trước lúc nó nổi điên lên là. Hai thằng mình nhảy vào đều bị nó đá văng ra ngoài. Thằng Thanh nhìn vậy chứ nó mạnh khủng khiếp. Thôi lẹ đi.
Tiếp theo một bóng người lặng lẽ rời khỏi vũ trường, không gây sự chú ý cho bất kì ai. Điệu nhạc trữ tình lúc này vẫn tiếp tục. Cặp khiêu vũ được chú ý nhất vẫn là nam nhân lạ mặt và Lâm Mỹ Phương. Nàng lúc nãy đã bị nam nhân ôm chặt, nên không ai thấy được vẻ mặt của nàng. Một tay bị nam nhân lạ mặt nắm chặt, tay kia bị ghìm ở giữa lòng ngực hai người. Nam nhân lạ mặt từ từ buông lỏng eo Mỹ Phương ra. Lúc này nàng vùng mạnh khỏi người nam nhân, hai tay đẩy mạnh về phía trước, giống như muốn gạt phăng kẻ đối diện khỏi người. Nhưng giống như khi nãy, khi đôi tay nàng cách hắn chừng một nắm tay, thân thể nam nhân lướt ngang, đôi tay chỉ sượt qua vạt áo mà thôi.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, Lâm Mỹ Phương mất thăng bằng ngã về phía trước. Sự việc quá bất ngờ, làm cho nàng không phản ứng kịp, ngay lúc cả người sắp đập xuống mặt đất lạnh cứng thì xuất hiện đôi tay vững chãi xuất hiện giữ vững thân người Lâm Mỹ Phương kéo nàng lên.
Lúc này trong mặt mọi người xung quanh, thanh niên lạ mặt cùng Lâm Mỹ Phương đều nghiêng thân một góc bốn mươi lăm. Tay hắn lúc này đang vòng tay ngang hông Lâm Mỹ Phương, tay kia vuốt ve khuôn mặt nàng như đang nâng niu bảo vật, đôi mắt say tình nhìn thẳng vào nàng. Sau đó hắn làm tiếp một động tác khiến cho tất cả những người xung quanh há hốc mồm.
Đôi môi người thanh niên đè mạnh lên đôi môi mềm mại thơm ngát của Lâm Mỹ Phương. Cả thân thể người Mỹ Phương giống như bị đông cứng lại, đôi mắt nàng nhắm chặt lại không dám nhìn thẳng người thanh niên kia. Nụ hôn chẳng kéo dài được bao lâu thì bàn tay của người thanh niên bắt đầu lần mò vào đôi ngực sữa của Lâm Mỹ Phương.
Bàn tay ấm nóng vừa chạm vào giống như điện giật kích thích nàng choàng tỉnh khỏi cơn xúc động. Lâm Mỹ Phương mở trừng trừng mắt, bàn tay giơ cao nhắm khuôn mặt người thanh niên vả mạnh một cái.
Chát
Giữa không gian yên tĩnh, tiếng bạt tai không khác gì một quả tạc đạn. Lâm Mỹ Phương lần này bất chấp vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay người thanh niên. Lâm Cường lúc này thấy sự tình có vẻ mất kiểm soát, hắn đi về phía hai người muốn kéo em gái hắn ra khỏi tên thanh niên.
Đúng lúc này, ánh đèn vốn mờ nhạt bỗng nhiên vụt tắt. Theo đó khói tràn khắp nơi vũ trường. Không biết ai đó hét lên
- Cháy nhà rồi. Chạy ra khỏi đây nhanh lên.
Tiếng hét vừa dứt, không gian vốn yên tĩnh bỗng trở nên huyên náo. Tiếng chai lọ vỡ rào rào, tiếng bàn ghế ngã nghiêng, tiếng la ó xô đẩy lẫn nhau. Lúc này đây, một bóng người đi ngược lại dòng người, trên tay hắn cầm một chai rượu tây, ngắm hướng ót thanh niên nhảy cùng Lâm Mỹ Phương khi nãy mà phang thẳng xuống.
Xoảng
Mọi người như phát điên lên lao ra ngoài, tiếng đổ vỡ, cùng tình trạng không ánh sáng đã góp phần che giấu tình cảnh vừa mới xảy ra này.
Lâm Cường hiện giờ đang lôi Lâm Mỹ Phương ra khỏi đám khói mù mịt.
- Nhưng tên khi nãy, hắn … hắn…
- Chạy trước đi rồi tính.
Lâm Cường cũng không để ý tới, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi vũ trường. Bởi vì nơi này là nhà bọn họ, nên cả hai không khó khăn liền đã tìm thấy cửa ra. Rất nhanh sau đó bảo vệ trong nhà cũng vừa chạy tới cứu hỏa. Sau một hồi tìm tòi, bảo vệ phát hiện được nguyên nhân vụ cháy là từ trong tolet. Không biết ai vào đó hút thuốc rồi thả vào thùng rác bên cạnh. Ngọn lửa bốc ra từ thùng rác sau đó lên nhanh khắp tolet. May mắn rằng hệ thống báo cháy đã hoạt động tốt nên đám cháy không kịp lan nhanh ra.
Lâm Cường kết luận chắc ai đó nhịn không nổi vào làm vài điều sau đó sơ ý để quên nên gây ra vụ cháy. Dù sao cũng không có ai bị thương nên chẳng phải lo lắng gì nhiều. Tuy vậy bữa tiệc sinh nhật thì không thể tiếp tục được nữa. Khách mời lần lượt lấy xe ra về.
Sau khi tiễn hết khách về, Lâm Cường mới đi tới phòng Lâm Mỹ Phương hỏi han nàng.
- Tên khi nãy là ai vậy? Em quen với hắn ta sao ? Tại sao tới giờ anh chưa hề biết.
Lâm Mỹ Phương lúc này đầu giấu hai đầu gối ngồi thành một cục trên giường. Đầu tóc rối thành một nùi, quần áo thì lấm lem do lúc chạy ra khỏi đám cháy bị văng phải. Lâm Cường tính hỏi lại thì Lâm Mỹ Phương lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ đầy nước mắt nhìn hắn. Nàng ôm chặt lấy Lâm Cường khóc thất thanh giống như bị việc rất ủy khuất.
Mặc dù em gái hắn thường ngày cũng bá vai bá cổ nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Cường thấy em gái mình khóc thương tâm như vậy. Hắn lúc này cũng không biết phải làm gì cho phải. An ủi ? nhưng phải biết xảy ra việc gì mới an ủi được chứ. Cuối cùng Lâm Cường đành ngồi chịu trận, đợi cho nàng nín khóc lúc này mới hỏi
- Hôm nay ai làm em giận à ? Nói anh hai nghe, anh xử lý nó cho em.
Lâm Mỹ Phương sau khi trút hết ủy khuất trong lòng ra, nàng khôi phục lại bản tính cũ. Đôi mắt tuy vẫn ửng đỏ vì khóc quá lâu nhưng lúc này bên trong lại hừng hực sát khí. Nàng cắn chặt môi, khó khăn bật ra từng tiếng
- Chuyện của em. Em tự lo được. Cảm ơn anh đã quan tâm. Em mệt rồi, muốn ngủ, anh hai đi ra đi.
Lâm Mỹ Phương nói xong liền lấy tấm mền trùm kín người, làm ra vẻ đang muốn ngủ. Lâm Cường thấy thế cũng không gượng ép. Hắn bước ra khỏi phòng nàng, đi về phòng làm việc của hắn. Ngồi trên bàn làm việc, hắn cầm điện thoại rồi bắt đầu bấm số. Đầu dây sau khi đã thông, Lâm Cường ra lệnh cho người bên kia
- Lập tức tìm cho ta thông tin tên đã khiêu vũ cùng Lâm Mỹ Phương đêm nay. Có tài liệu đưa tới văn phòng ta. Cẩn thận đừng để ai biết.
Lâm Cường lúc ấy đứng đó cũng khá xa. Hắn cũng nhìn thấy em gái cùng một người thanh niên xa lạ khiêu vũ. Vì sao lại gọi là xa lạ. Bởi vì trước giờ Lâm Cường chưa bao giờ nhìn thấy người thanh niên nay xuất hiện ở bất kì buổi dạ tiệc nào. Thật ra giới đại gia nói rộng không rộng nói hẹp không hẹp, nhưng quanh đi quẩn lại không biết tên thì cũng nhớ mặt. Nhưng tên này thật sự là lần đầu tiên Lâm Cường nhìn thấy.
Hắn bắt đầu lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho Lâm Mỹ Phương nên Lâm Cường lập tức hông số điện thoại tới cha hắn, Lâm Đại Hùng nói về tình trạng của Lâm Mỹ Phương. Tuy nhiên khi nghe xong Lâm Đại Hùng không tức giận còn lấy làm vui mừng
- Thế à, có kẻ dám chọc con gái yêu của ta khóc hay sao ? Ha ha ha, tên này cũng không đơn giản. Bất quá ta thích. Để lần nào mời hắn về ăn cơm, tiện thể ngắm nhìn mặt mũi hắn ra sao. Xem ra cuối cùng con gái ta cũng gặp khắc tinh rồi.
- Kìa cha, sao lại nói thế. Con tuy không biết thế lực sau lưng hắn ra sao, nhưng dám làm Mỹ Phương thương tổn tất cả đều phải trả giá.
- Cha biết con rất thương yêu em gái. Nhưng mà có một số việc không phải thương yêu là giải quyết được. Nhớ lúc trước ta và mẹ con cũng ….
Lâm Đại Hùng lại bắt đầu kể về chuyện tình xa xửa của hắn cùng người mẹ quá cố của Lâm Cường và Lâm Mỹ Phương.
Lâm Cường toát mồ hôi hột. Hắn không dám tiếp tục bàn chuyện ấy nữa, tìm cớ rồi sau đó cúp điện thoại. Tất nhiên Lâm Cường biết rằng cha hắn sẽ kể chuyện gì. Hắn đã nghe câu chuyện này biết bao nhiêu lần rồi. Cũng lẩn quẩn ở ngày xưa cha hắn ăn chơi thế nào, quậy phá ra sao, mẹ hắn hung dữ, khó tính thế nào, rồi hai người làm sao quen nhau, mẹ hắn lúc đầu hai người gặp nhau nghe đâu cũng bị cha hắn làm cho tức chết, khóc tức tưởi mấy đêm liền. Cũng nhờ lần đầu gặp gỡ đầy ấn tượng ấy mà làm hai người vốn ở hai đầu cực đến cuối cùng lại lấy nhau sống êm đẹp, còn sinh ra hai đứa con.
Lâm Cường không dám bàn luận gì về chuyện của người lớn. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để một tên đàn đúm, không đàng hoàng tiếp cận em gái của hắn. Lâm Cường nghiến răng ken két, bắt đầu suy nghĩ tìm cách mò ra được tên thanh niên thần bí đêm nay.
- Hắt xì. Ai để khăn trên mặt tao đây.
Ta mơ màng tỉnh dậy thì thức trên mặt bị che kín một cái khăn trắng làm ta cảm giác vô cùng khó thở. Vội lấy xuống, quan sát xung quanh thì thấy mình đang nằm trên giường ngủ của thằng Đức. Phía trên đầu còn để một cái lư, bên trong cắm ba cây nhang đang cháy dở cùng một cái gõ mỏ.
- Tụi bây bày cái trò gì vậy ? Đâu hết rồi.
Ta ngồi dậy, lúc này mới cảm giác đầu đau như búa bổ. Đưa tay sờ đầu thì thấy phía trên bị quấn vải băng thành một cục như tụi ả rập. Đang trong lúc thắc mắc thì cánh cửa khẽ mở, hai đứa tụi nó đi vào. Thấy ta đã tỉnh dậy tụi nó không hề biểu hiện vui mừng mà lặng lẽ đi đến đầu giường, rút ra ba cây nhanh khác thắp lên rồi cắm vào cái lư phía đầu giường. Ta kì quái hỏi
- Hai đứa tụi bây đang chơi trò gì vậy. Bộ nhà có người chết hay sao mà cắm nhang.
Tiến không nhìn ta chỉ trả lời xuông
- Người chết thì chưa, nhưng sắp có rồi. Tụi tao cắm nhang phù hộ trước vậy mà.
- Ai sắp chết.
Ta tiếp tục hỏi
- Còn ai trồng khoai đất này. Trong phòng chỉ có ba tụi mình. Cắm thì cũng cắm nhang trên đầu mày, khăn trắng cũng che mặt mày. Mày nghĩ coi ai sắp chết đây.
Đức ảm đạm trả lời
- Ý tụi mình nói là tao sao? Ta tự chỉ vào mình. Tụi bây đang nói điên cái gì vậy. Càng nghe càng không hiểu à.
Đức ngoắc đầu sang Tiến
- Cho mày giải quyết đó. Tao ngồi kế bên nghe thôi.
- Ờ. Tiến gật nhẹ đầu, ánh mắt hướng về phía ta- Hôm qua trong lúc hai tụi tao đi vắng, mày đang ở đâu và làm gì ? Đừng thắc mắc nhiều, trả lời trước đi.
Ta ngẩn người một hồi, cố gắng mường tượng lại sự việc xảy ra hôm qua, nhưng không biết tại sao nhiều chỗ khá mơ hồ không cách nào nhớ ra được.
- Hình như đêm qua lúc tụi bây đi rồi thì tao ngồi uống nước một mình. Mà công nhận nước quả hôm qua ngon kinh. Trước giờ tao chưa uống qua bao giờ.
- Đó đâu phải là…
- Để nó nói tiếp đi Đức.
- Ờ thì tiếp đó tao theo cả đám lên vũ trường gì đó. Mà tao có biết nhảy nhót gì đâu nên ngồi một góc uống tiếp. Rồi sau đó tao gặp được một đứa trong Chân Đế. Mày nhớ vụ trăm triệu không ? Là con nhỏ đó đó. Lúc đó nó đi ngang qua tao cái tao buộc miệng nói ra tên nó trong game. Nhỏ nghe được quay sang nhìn tao trừng trừng. Hic, tao sợ quá né sang một bên giả lơ nhưng nhỏ cứ bám mãi theo tao hỏi tại sao biết cái tên đó. Không biết nhỏ nhìn ngắm ra sao cái phát hiện ra tao mậy. Rõ ràng lần đó sàm sỡ tao mập ú còn đeo mặc nạ nữa, lần này tao đã ốm nhom vậy mà cũng bị nhận ra. Sau đó nhỏ nổi điên lên nhào vào đánh, tao bất đắc dĩ chỉ né tránh lòng vòng. Chỉ nhớ đến đó thôi, sau đó thì tao nghĩ không ra được.
Đức sau khi nghe xong lắc đầu ngán ngẩm
- Đầu tiên tao sẽ nói tại sao mày không nhớ gì hết. Cái thứ nước quả mày uống thật ra là rượu đó đại ca. Mày chẳng lẽ không nhớ lần trước đi nhậu chung, sau khi xỉn mày tự nhiên nổi điên đi lòng vòng kiếm gái. Tụi tao mừng tưởng xỉn rồi mày bạo gan lên. Ai ngờ đang nói chuyện với con người ta chưa được mười phút mày đã đè nhỏ xuống xé mẹ nó nát hết quần áo người ta, rồi còn tự tuột quần mình. Hic, tụi tao nhào vào cản bị mày đá văng ra đường. Mày còn nhớ không ? Sau đó thằng Tiến phải cầm nguyên cái ghế phang vào đầu mày làm ngất xỉu rồi quăng lên xe chở đi. Chậm chừng một phút nữa là mày vào khám ngồi rồi. Sau vụ đó tụi tao không dám rủ mày đi nhậu nữa, mà cũng không nói ra. Tính để yên cho qua chuyện, bởi vì bình thường mày cũng không thích uống rượu, hôm đó tụi tao ép quá mày mới đi. Nhưng hôm nay lại sơ suất việc này.
Tiến gật gù
- Hôm qua may mà tao chuẩn bị sẵn hết. Mày vừa rục rịch muốn động là tao phang vào đầu mày một cái rồi lôi đi. Hic, phóng hỏa đốt nhà người ta, nếu bị phát hiện chắc tao cũng “đi” luôn. Cầu mong không ai phát hiện.
Tao xoa xoa cái đầu bị băng bó chằng chịt, qua lời nói của hai đứa ta hình như cũng có ấn tượng một lần đi chơi với tụi nó sau đó lại không nhớ gì nữa. Hôm sau thì đầu cũng bị quấn thành một cục thế này, hỏi thì hai đứa nói là chạy nhanh quá bị té xe. Sau đó vết thương lành rất nhanh nên ta cũng không để ý tới. Xem ra lần này thật sự đã gây ra họa rồi.
Sau đó Tiến bắt đầu kể lại hành động hôm qua. Càng nghe mồ hôi sau lưng ứa ra càng nhiều. Cuối cùng Tiến kết luận
- Tao đảm bảo giờ này Lâm Cường đã phái người điều tra mày. Tên này nổi tiếng thương em gái. Tại bình thường rất ít người dám động tới Lâm Mỹ Phương nên ít thấy hắn ra tay. Nhưng tên này một khi làm thì thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Đức, mày còn nhớ vụ lần trước không?
- Sao lại không. Đức trả lời- Lần đó có thằng bị Mỹ Phương đánh gãy một tay. Hắn tức quá hạ dược nàng, tính cưỡng hiếp. May là cuối cùng sự việc không thành. Nhưng sau đó thế nào mày biết không?
Ta vuốt mồ hôi chảy đầy trán, nặng nề hỏi
- Sao?
- Hai tuần sau tìm thấy hắn ở tuốt ngoài miền bắc. Tay, chân đều bị đập gãy, mắt đâm mù, tai chọt điếc, lưỡi bị cắt, đều đáng sợ nhất là của quý biến mất tiêu, hắn nằm lê lết ngoài đường như thế gần một tuần. Gần như sắp chết đói, may mắn là được phát hiện đưa về nhà chữa trị kịp thời không thì tiêu mất cái mạng. Sau đó gia đình bên nhà hắn qua Lâm gia làm dữ, đòi công đạo gì đó. Nhưng kết quả cuối cùng, Lâm gia chẳng ai chịu nhận, còn đòi gia đình hắn ta bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Lâm Mỹ Phương, nếu không sẽ kiện bên kia ra tòa. Lâm gia làm dữ quá nên gia đình bên này lép vế, cuối cùng vụ việc chìm xuống. Tuy giới truyền thông biết không nhiều nhưng tụi tao thì biết tất tần tật. Giới đại gia truyền miệng nhau rằng hên cho thằng đó là gia đình nó có chút chức quyền, nếu không cái mạng nó cũng đừng mong giữ lại. Giờ mày đã hiểu chưa? Nhà người ta có chức, có quyền còn bị biến thành cái bộ dáng đó, chắc về phần mày thì hủy thi diệt tích là cái chắc.
- Giờ tao phải làm sao bây giờ?
Tiến than vãn
- Giờ chỉ còn hai cách. Một là mày phải trốn thật kĩ, đừng để cho ai phát hiện ra mày. Hên là tối đó tao làm kĩ càng, camera không quay lại được mày đi chung với tụi tao. Nhưng chỉ lo giấu cũng không được lâu. Để Lâm Cường tìm tới tụi tao thì sớm muộn cũng lòi ra mày. Mày chưa cảm nhận được thế gia nó cường đại thế nào đâu. Họ muốn tìm một người dễ như ăn bánh, làm kẻ đó biến mất lại càng không thành vấn đề. Cách hai thì có lẽ khó hơn, nhưng nếu thành công thì đảm bảo mạng mày bảo toàn.
- Cách gì? Ta dồn dập hỏi
- Cưa đứt Lâm đại tiểu thư, Lâm Mỹ Phương là mọi chuyện đều tốt đẹp. Mày thành rể của Lâm gia thì đừng nói hôn hít, rờ mó, đẻ vài đứa cũng chẳng là gì. Mày nghĩ xem vợ đẹp, con ngoan, gia sản đầy nhà còn mong gì hơn nữa. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải đốn ngã được Lâm Mỹ Phương cái đã. Nhỏ này thuộc hàng thượng đẳng, về tất cả mọi mặt. Xinh đẹp 10/10, bối cảnh gia đình 10/10, độ khó cua 10/10. Vì vậy mày phải chuẩn bị trước tinh thần.
Ta cuối đầu, gần như khóc ra nước mắt
- Cho dù là vậy nhưng ít ra cũng phải cho tao cơ hội tiếp cận được nhỏ chứ. Theo như tụi bây nói tao vừa bị phát hiện liền bị hủy thi diệt tích, hỏi đường nào mà làm quen đây. Cua bằng niềm tin à, hay bằng hy vọng.
Đức, Tiến nghe vậy cũng trầm mặt. Không gian trong vòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Hồi lâu sau Đức lên tiếng
- Vậy thôi mày dọn qua nhà tao ở đỡ vài hôm. Chuyện đi học thì tụi tao điểm danh giùm cho. Chừng nào sự việc lắng xuống thì mày về nhà.
- Giờ chỉ còn như vậy thôi chứ biết làm sao. Thôi giờ tụi tao đi học đây, ở nhà vào luyện game vui vẻ nha.
Nói xong hai đứa tụi nó đứng dậy thay quần áo, ngồi ăn bữa sáng cùng ta rồi lấy xe đi học. Ta một mình trong căn nhà thêng thang này quả thật có chút không quen. Trước đây lúc gia đình ta còn khá giả, nhà cửa cũng chỉ tầm trung bình đủ cho gia đình bốn người sống mà thôi. Chứ không đến nỗi một người sống riêng cả tòa biệt thự thế này.
Đức khi nó chuyển từ khu biệt thự cao cấp ở ngoại ô vào nơi này nó còn than vãn nơi này nhỏ quá không bằng một góc căn hồi trước khi nó sống cùng gia đình. Ta thì trước giờ chưa thấy gia đình của hai đứa nó nên cũng không bàn luận gì tới.
Căn biệt thự nằm trong một con hẽm nhỏ. Tuy chỉ là hẻm nhưng đây là con hẻm của những tòa biệt thự. Con hẻm dài chỉ chừng hai trăm mét, bề ngang khoảng năm mét, nhưng hai bên đều là các tòa biệt thự xây san sát nhau. Nơi này được xây dựng để tách biệt với khu bình dân xung quanh. Vào sống ở nơi này thì không phải người có chức cũng là có quyền. Biệt thự này ngoại trừ hai người quản gia già lo việc quét dọn, nấu nướng ra thì không còn ai nữa. Ta với thằng Tiến qua đây nhiều lần nên hoàn cảnh cũng quen thuộc. Ta lựa chọn sân thượng nơi trồng nhiều cây cảnh cùng một hòn non bộ giả làm căn cứ điểm luyện game tạm thời. Đầu khôi thì ta đem tới từ hôm trước, bởi vì hệ thống bảo trì nên cũng chẳng vào chơi được, Diễn đàn đã thông báo mười giờ sáng thứ hai, tất cả server trên toàn thế giới đều được mở lại cùng lúc. Từ đây tới mười giờ vẫn còn ba tiếng, ta cũng không vội vàng làm gì. Dùng cái laptop thằng Tiến để lại bắt đầu đọc tin tức diễn đàn Chân Đế tuần qua, xem có tin tức nào mới hay không.
Đọc chừng nửa tiếng không tìm thấy gì ngoài những lời bàn tán về hệ thống mới. Ta tắt diễn đàn đi, bắt đầu tìm kiếm các loại sách đọc trong lúc chờ đợi. Từ lúc trí nhớ tăng trưởng, ta lại có thêm sở thích mới chính là đọc.
Tốc độ đọc sách vốn bình thường hiện giờ đã được nâng lên tới con số kinh khủng. Ta đọc một quyển sách dày năm trăm trang chỉ cần hơn mười lăm phút đã bị ta xử lý gọn. Mà kiến thức vào đầu thì không dễ dàng quên đi, đã như vậy tội gì không đọc củng cố thêm. Thời nay đi nửa bước là cần tấm bằng, mà muốn lấy bằng lại cần kiến thức. Đành phải cố gắng thôi.
Cũng may thời buổi hiện nay cần gì thì cứ lên mạng tìm. Khỏi phải chạy ra nhà sách làm gì cho mệt. Đọc trực tiếp trên màn hình vi tính trong thời gian dài có lẽ dễ gây mệt mỏi với người thường. nhưng bằng thị lực kinh người như ta thì chuyện này dễ như ăn cơm bữa.
Kiếm được vài bộ sách kinh tế, ta lao vào đọc như điên. Dù sao phải ưu tiên cho môn đang học chứ. Đọc sách không chỉ đơn thuần chỉ ghi nhớ những dòng chữ in trên trang giấy, mà còn phải hiểu nội dung tác giả đang nói tới, so sánh với thực tế, tình hình hiện tại để rút ra kết luận thực tiễn. Sau đó tìm cách mẫu tin tức về những gì đã đọc để hấp thu kinh nghiệm từ người đi trước. Đây cũng không thể gọi là đọc sách đơn thuần nữa mà đã trở thành việc học. Tuy nhiên ta cũng không ý thức được việc này.
Thời gian không biết trải qua bao lâu, đến khi ánh mắt ta dời khỏi màn hình thì bầu trời đã ngã về chiều
- Ách, đã hơn ba giờ rồi sao. Nhanh dữ vậy ta.
Ta gãi gãi đầu gấp laptop lại rồi đi xuống lầu kiếm tí gì đó để ăn. Dù sao giờ này hai đứa nó cũng sắp về. Sáng giờ chưa kịp chơi, đợi tụi nó về cùng chơi luôn cho vui. Ta vừa ngồi vào bàn chưa bao lâu thì đã nghe tiếng xe ồn ào ngoài sân vườn. Ngay sau đó hai bóng người nhanh như chớp chảy vào nhà.
- Ủa, mày chơi hết giờ rồi đó hả?
- À không, sáng giờ ngồi đọc sách đợi tụi bây về chơi chung.
- Trời, cảm động quá đi. Hên cho mày là không vào chơi. Hôm nay Chân Đế công bố tính năng ẩn dấu cuối cùng của bản nâng cấp này: Shopping. Có thể dùng tiền thật mua vật phẩm phụ trợ cho nhân vật trong Chân Đế. Đủ thứ trên trời dưới đất tha hồ mà lựa. Ta với thằng Đức mới nạp vào tài khoản ngân hàng mười triệu. Vào sắm một mớ xài cho đã.
- Vật phẩm phụ trợ? Có quá bất công hay không?
- Bất công tất nhiên sẽ có. Dù sao công ty người ta phát hành game chỉ chủ yếu là bòn rút tiền mà. Ai nhiều tiền thì đồ đỉnh, đạo lý đó có gamer nào không rõ đâu.
- Cái đó tao biết. Nhưng ý tao hỏi là vật phẩm được bán là cái gì? Mày nhớ mấy game trước kia không? Bán phù tự động tăng máu, phù tự động tăng ma pháp, rồi còn hình nhân thế mạng, nguyên vật liệu chế tạo đồ. Có tiền là sắm được tất, chơi chán bỏ xừ.
Đức cầm iphoen 360 đứng kế bên bấm bấm gì đó rồi lên tiếng trả lời ta
- Mày đừng lo. Tao mới dạo một vòng trang chủ, coi sơ hết vật phẩm rồi. Chân Đế sẽ không bán mấy dạng vật phẩm ấy đâu. Chủ yếu nó bán những món đồ như loa phóng thanh toàn thế giới, truyền tống phù, quần áo thời trang gì đó thôi. Không có bất cứ vật nào ảnh hưởng đến quá trình chơi game cả. Mày cứ yên tâm mà chơi đi. Tao khoái cái vụ mua quần áo này à nha. Để hồi vào lựa một bộ thật oánh đi cua gái nâng cao xác suất thành công lên mới được.
Đức tiếp tục quan sát màn hình iphone, miệng thì cười dâm không ngừng.
Tiến ngắt ngang
- Thôi vào đó rồi coi cũng được. Tài khoản ngân hàng liên thông vào trong game luôn. Tụi bây thích gì thì vào đó lựa chọn rồi mua trực tiếp, hệ thống phát chuyển nhanh sẽ giao ngay cho mày. Thiếu kim tệ thì chuyển tiền tệ sang mà tiêu. Nghe đâu tỉ suất của kim tệ hoán đổi với vàng thiệt. Một vạn kim tệ thì được một chỉ vàng. Mà một chỉ vàng thì tương đương khoảng một triệu tám trăm ngàn đồng. Tụi bây cứ y theo đó mà hoán đổi.
Ba đứa kiếm chút gì đó ăn qua loa rồi cùng vào Chân Đế. Qủa nhiên sau khi đăng nhập vào, màn hình hiện ra một bảng thông tin về tài khoản ngân hàng. Nó ép buộc người chơi phải điền đầy đủ thông tin vào đó sau đó mới cho người chơi làm việc khác. Nếu không bảng thông tin đó cứ đeo bám mãi trước mặt không cách gì tắt đi được.
Ta điền vào bảng thông tin. Sau đó bảng xuất hiện kí hiệu chờ đợi. Khoảng năm phút sau, tài khoản ngân hàng của ta đã được nối thông vào trò chơi đúng như lời của Tiến. Hiện trong tài khoản còn tám mươi triệu đồng. Ta đã rút mười triệu ra dự định vài hôm nữa khi em gái khỏe lại thì cùng nhau đi mua cho Thanh Tuyền một cái đầu khôi, để hai anh em có thể vào chơi với nhau. Mười triệu kia thì dùng cho việc tiêu vặt này nọ. Ta cũng chỉ mới xài được khoảng hai triệu lúc mua bộ đồ vest dự sinh nhật Lâm Mỹ Phương mà thôi.
Sau đó ta vào mục shopping xem xét vật phẩm được bày bán. Mục shopping được chia thành hai phần lớn. Thứ nhất là dụng cụ hỗ trợ gamer gồm những thứ như truyền tống trận về thành, truyền tống đến nơi chỉ định, theo dõi phù, loa phóng toàn thế giới v.v… Qủa thật không ảnh hưởng mấy đến cân bằng trong trò chơi, ta coi qua loa rồi sang phần tiếp theo. Phần thứ hai mới là phần được chú ý nhiều hơn. Khu vực mua sắm quần áo, trang sức, thời trang các loại . Đủ loại kiểu dáng, màu sắc, từ thời cổ đại đến tận tương lai đều có thể tìm thấy trong này. Ngoài ra còn có thêm chức năng tự tạo thời trang cho riêng mình. Người chơi chỉ cần mang mẫu vật phẩm mình thích đến trung tâm hỗ trợ khách hàng, trả tiền mua vật phẩm đó trong game. Sau một giờ, lập tức vật phẩm thời trang đó sẽ được số hóa và gửi đến tận tay người chơi. Tất nhiên những thứ này chỉ mặc cho đẹp chứ không có bất kì chỉ số phụ trợ cả.
Áo với chả, tốn tiền vô ích chả được lợi gì. Ta cũng không ham hố gì mấy thứ màu mè này. Tắt đi mục shopping, dự tính đi thăm Nguyệt Nhi, sẵn tiện mua vài món, bỗng nhiên từ trong mục hộp thư bắn ra hàng tá lá thư uốn éo, bay múa trước mặt ta.
- Qúai. Ai mà gửi cho ta cả đống thế này. Không lẽ hai đứa nó.
Ta cũng không thắc mắc nhiều, hai tay mở từng lá thư ra xem xét nội dung. Mỗi bức trôi qua, mồ hôi trên trán ta càng tuông ra. Đọc chừng mười bức ta lập tức xóa hết những lá con lại. Là Lâm đại tiểu thư, Lâm Mỹ Phương gửi cả đám thư này tới ta. Nội dung tất cả những lá thư đều na ná nhau
“Tên khốn kiếp, ngươi ở nơi nào ra đây cho ta”
“Ta sẽ giết chết ngươi, thằng mập chết tiệt”
“Ngươi đừng mong trốn thoát, ta sẽ tìm ra ngươi nhanh thôi”
“Mau xéo ra đây”
“Dám làm lơ bổn tiểu thư, ngươi chết sẽ không yên lành đâu”
…………..
- Làm sao nhỏ điên đó biết tên của ta. Rõ ràng lần trước sau khi sờ mó ta đã đưa nàng vào danh sách đen cấm pm rồi cơ mà. Tên nhân vật nàng đâu hề biết, làm sao có thể gửi cả đống thư thế này.
Chân Đế có thể cho phép hai người trong vòng bán kính mười mét pm với nhau, nhưng tên nhân vật thì không hiện ra. Và chỉ khi nào biết được tên nhân vật, hai người mới trao đổi thư từ cùng pm khoảng cách xa.
Nhìn Cái Gì pm Cuồng Long: - Ê Tiến, Lâm Mỹ Phương không biết làm cách nào tìm được tên nhân vật của tao. Nó gửi một đống thư hạch tội đây nè. Chẳng biết làm sao nó biết nữa.
Cuồng Long pm Nhìn Cái Gì: - Tao vừa mới coi khu shopping, quả thật có vật phẩm xác định tên nhân vật sau khi pm cho người đó. Chắc có lẽ lần trước mày với nó pm qua lại, giờ nó dùng vật này tìm tên mày đó. Muốn vô hiệu hóa tác dụng của vật này chỉ có cách duy nhất là ngăn chặn pm từ tất cả người chơi khác. Nhưng chỉ là với người chưa từng pm cho mày, còn những người đã từng thì không thể ngăn chặn lại. Ngoài ra còn một vật khác đáng sợ hơn nhiều. Truyền tống trận chỉ định nhân vật, giúp cho người chơi truyền tống tới bên cạnh người chơi khác với điều kiện phải biết tên nhân vật kẻ đó. Vật này xem ra dùng cho việc báo thù. Mày cẩn thận đi nha. Tao vừa điều tra qua, thằng anh Lâm Cường của nó chính là bang chủ của Lưu Tinh Các, tên nhân vật của hắn là Cường Dollar **. Bang này cũng thuộc dạng khó chơi, bang chúng nghe đâu toàn là nhân viên trong công ty của cha hắn. Bởi vì Lâm Đại Hùng thấy được tiềm năng từ trò chơi này nên phái nhiều người vào tham gia, và do Lâm Cường lãnh đạo. Bang này không có thành viên nào nổi bật cho lắm nhưng nói vể sức tập hợp lại thì thật khinh khủng. Tao nghe nói có lần nhóm kia tranh boss với Cường Dollar, đợi khi hai bên gần hết máu thì tụi nó nhào vào tranh boss, giết chết Lâm Cường cùng party. Vì thế hắn nổi điên lên, đăng xuất khỏi chân đế, gọi một cú điện thoại cho quản lý riêng. Mười phút, hơn một ngàn người lập tức đăng nhập vào truy sát nhóm kia. Chém giết truy sát ra sao, tụi kia sợ quá bỏ luôn chân đế không dám chơi nữa luôn. Giờ mày cầu trời lạy phật đi, em gái nó mà đem tên mày nói ra, tao đảm bảo Cường Dollar không tiếc tiền mua một đống truyền tống trận chỉ định nhân vật tới đồ sát mày, không cho mày luyện cấp luôn.
Nhìn Cái Gì pm Cuồng Long: - Kệ cha tụi nó. Tới một thằng giết một thằng. Lo quái gì. Thôi tao chơi đây. Có chuyện gì tao sẽ thông bao cho tụi bây.
Ta tắt bảng pm, hướng về tiệm tạp hóa bước đi.. Chân đế sau khi được nâng cấp nhiều tính năng mới nên đã thu hút được một lượng lớn tân thủ. Tuy thôn làng hiện giờ đã tấp nập người qua lại, nhưng vẫn không ai chú ý tới căn tiệm nhỏ nhắn bày đầy các loại vật phẩm từ trên tường xuống dưới đất. Cùng lắm họ chỉ lước ngang qua tên cửa tiệm rồi quay mặt bước đi tiếp.
- Nguyệt Nhi muội muội đâu rồi? Ca tới thăm đây này. Lại chạy đi đâu nữa rồi.
Tiệm tạp hóa hiu hắt không bóng người, bóng dáng của Nguyệt Nhi thì chẳng thấy đâu. Trong lúc ta đang phân vân có nên bước vào đằng sau nhà không thì ta loáng thoáng nghe được tiếng bước chân hối hả chạy ra.
Một cỗ thân thể mềm mại lao vào lòng ta, hai tay vòng ngang hông xiết chặt. Làm cho thân thể hai người vốn đã gần lại còn gần hơn. Ta có thể cảm nhận được đôi bồng đào đầy đặn đang nhấp nhô trước ngực ta.
Kiềm chế, dồn xuống. Tinh thần lực cao cường cũng rất có ích a. Hít một ngụm không khí, chân khí thoáng lưu chuyển lập tức khí nóng từ đan điền đã bị ta hóa giải. Ta đẩy Nguyệt Nhi ra khỏi người
- Nguyệt Nhi này, mai mốt gặp anh em đừng làm như thế có được không?
Nguyệt Nhi ngoay ngoảy đồng tỏ vẻ không đồng ý, đôi mắt ươn ướt nhìn ta, oán hận nói
- Ca bỏ người ta đi đâu mất những một trăm sáu mươi tám ngày. Làm người ta lo lắng muốn chết.
- Ặc, ta hình như chỉ mới đi một tuần thôi mà.
Nguyệt Nhi phùng má trợn tròn mắt nhìn
- Thì gần một tuần rồi còn gì. Chẳng phải một trăm tám mươi hai ngày là một tuần không phải sao?
- Không phải đâu. Một tuần chỉ có bảy ngày thôi.
Nguyệt Nhi càng trừng to mắt lên, đôi tay mềm mại đặt lên trán ta
- Ca có bị sốt không vậy. Ngay cả việc này cũng không biết hay sao? Một năm có tám ngàn bảy trăm sáu mươi ngày, một tháng có bảy trăm ba mươi ngày, một tuần là một trăm tám mươi hai ngày, một ngày có hai mươi bốn giờ.
Lần này đến phiên ta mở tròn mắt nhìn Nguyệt Nhi
- Trời. một năm những tám ngàn ngày. Vậy chẳng phải chỉ cần trải qua ba năm tất cả mọi người đều trở thành lão già hết hay sao.
- Hi hi hi, làm gì có chuyện đó. Người bình dân sống đến sáu chục tuổi là bình thường, còn những mạo hiểm giả tu luyện đấu khí, ma pháp thọ hơn trăm tuổi cũng không lạ. Lại còn thanh xuân vĩnh trứu nữa, thật là diệu kì a.
Ta ngồi xuống bắt đầu suy ngẫm lại. Cảm giác việc này cũng không sai. Người chơi có năm tiếng đồng hồ một ngày đăng nhập vào Chân Đế, tương đương với năm ngày trong đó. Vậy suy ra một ngày ở đời thực tương đương hai mươi bốn ngày Chân Đế.Nhân lên một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày hiện thực bằng tám ngàn bảy trăm sáu mươi ngày Chân Đế. Xem ra quan niệm thời gian của NPC trong Chân Đế khác với gamer. Hai mươi bốn ngày đối với họ không khác gì hai mươi bốn giờ với gamer ngoài đời thực.
Thật ra việc này đúng là phải cần như thế. Nếu không như vậy chức năng kết hôn giữa gamer với NPC hóa ra trở thành trò đùa à. Gamer bận một việc gì đó một năm không thể vào Chân Đế được, mà thời gian cùng tuổi thọ trong Chân Đế lại y hết đời thực. Vậy lần tới khi hắn đăng nhập vào thì người vợ NPC của hắnchẳng phải đã trở thành bà già tóc bạc, mặt mũi đầy nếp nhăn rồi sao. Như vậy có chúa mới dám lấy NPC.
- Thôi chuyện đó để sau vậy. Nguyệt Nhi đang làm gì vậy? Sao không ra ngoài bán hàng đi.
Nguyệt Nhi bĩu môi
- Mấy người đó có đời nào chịu vào đây mua hàng đâu. Thà em dành thời gian rảnh nghiên cứu vật phẩm mới còn tốt hơn.
Qủa thật đúng là vậy, những món đồ ở đây cùng lắm chỉ bán được cho NPC khác mà thôi, còn gamer thì chẳng có mặt hàng nào hấp dẫn cả. Mà khoan, hình như cũng không phải, ta vuốt mái tóc màu đỏ hoe của mình nhớ tới nguyên nhân lần trước Nguyệt Nhi bị tà quân U Linh bắt đi.
- Nhắc mới nhớ, cái thuốc nhuộm mà hôm trước em đi tìm dược thảo bị bắt đó, bây giờ nghiên cứu tới đâu rồi.
Nguyệt Nhi nghe ta nhắc đến, mặt làm cười tươi như hoa
- Rất tốt. Màu sắc đã điều chế ra rất nhiều loại, nhưng em đang tìm cách làm cho chất dính vào tóc không phai màu. Chỉ còn thiếu vài nguyên liệu cùng vài món vật phẩm chiết xuất nữa thôi. Nhưng vật phẩm thì mắc quá không mua nổi, còn dược liệu cũng quý hiếm nên em tìm mãi vẫn chưa thấy được.
- Em lại vào rừng nữa à? Lần trước còn chưa tởn hay sao?
- Hi hi hi. Sợ chứ sao không sợ. Nhưng em biết mỗi lần em gặp nguy hiểm, ca sẽ tới cứu em mừ.
** tên giống người nào đó ngoài đời thật chỉ là sự trùng hợp.