Tần Thắng trên đường trở về cũng không vội vã, tuy Ma Vực núi non hung hiểm vô cùng, nhưng cảnh sắc trong này cũng dị thường xinh đẹp, đối với Tần Thắng mà nói, chỉ cần không đi sâu vào ma vực núi non, Tần Thắng có thể dễ dàng ứng phó.
Một dòng suối nhỏ dọc theo sơn đạo uốn lượn, Tần Thắng dọc theo dòng nước chảy xuôi, chậm rãi hướng về chân núi. Chẳng biết qua bao lâu, Tần Thắng đi tới một cái hồ trong suốt.
Nhìn thấy trước mắt đàm thủy, Tần Thắng bỗng nhiên cảm thấy trên người nóng bức vô cùng, mang Tử Văn phi hùng cùng lao xuống thủy đàm.
Nhất thời, thủy đàm xoá đi mỏi mệt của Tần Thắng dọc đường, Tần Thắng tựa như là một con cá bơi lội trong hồ.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn truyền đến thanh âm gấp gáp Tử Văn phi hùng.
" Lão Đại, mau, mau đến? Trong này phát hiện thiệt nhiều xương cốt a"
Cảm ứng vị trí 1 lát, Tần Thắng rất nhanh hướng thanh âm Tử Văn phi hùng bơi tới.
Dọc theo đáy hồ rộng lớn, Tần Thắng kinh ngạc phát hiện 1 thông đạo bên trong. Vừa bước vào, Tần Thắng nhìn thấy vài bộ cốt khổng lồ, trong lòng thầm nghĩ ma thú gì lại có thể giết chết sinh vật to lớn như vậy.
Tần Thắng lòng hiếu kỳ tăng nhiều, muốn đi xem bên trong thông đạo rốt cuộc có cái gì bí mật.
Càng đi sâu vào thông đạo, trên mặt đất số lượng bạch cốt cũng giảm bớt, cuối cùng cơ hồ không còn 1 cái bạch cốt nào, phía trước bỗng xuất hiện 1 mảng cây cối rậm rạp, Tần Thắng lo lắng có nên đi tiếp hay không.
" Ngao ngao...... Ô ô......"
Xa xa núi rừng trung đột nhiên không ngừng truyền ra tiếng các loại dã thú rống lên,
Vốn đang lo lắng, Tần Thắng nghe được tiếng ma thú gầm rú, muốn tiến vào nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì.
Khi hắn đến gần, phát hiện mặt đất đầy máu tươi, trên mặt đất đầy thi thể ma thú. Thật có thể nói là là máu chảy thành sông!
Trước mắt cảnh sắc nhìn thấy ghê người, cách đám thi thể ma thú khoảng hai mươi thước là một cái cổ động sâu thẳm. Lúc này trong động chiến đấu còn chưa chấm dứt, một con mãnh hổ đang cùng một con mãng giao thật lớn kịch liệt chém giết
Con mãnh hổ cao to dị thường, cả người tản ra khí tức bá đạo. Tần Thắng liếc mắt nhận ra đây là con bát cấp “Song dực hổ”, là 1 loại hổ có 2 cánh trắng, trong cơ thể có một tia huyết mạch của thượng cổ thánh thú bạch hổ. Nó đang giao đấu cùng 1 con mãng giao không rõ chủng loại,
Tần Thắng vẫn nghi vấn, rốt cuộc là nguyên nhân gì ma thú đi tới cái động này, rồi phát sinh chiến đấu thảm khốc?
Mang theo nghi hoặc Tần Thắng nhìn quanh, đột nhiên, mắt bỗng nhiên co rụt lại, không khỏi nuốt nước bọt, nhãn thần có điểm dại ra. Tại sâu trong cổ động, tựa hồ có 1 hài cốt cự long thật lớn.
Tần Thắng hiện tại mới biết vì sao trong sơn cốc có nhiều xương sinh vật to lớn như vậy, nguyên lai là sào huyệt cự long !
Càng làm Tần Thắng cảm thấy chấn động chính là, tại xương sọ cự long có một gốc cây xanh mượt sinh trưởng, sinh ra một quả tử sắc, hương thơm dị thường xông vào mũi.
"Long cốt thảo, đây là long cốt thảo a!" Tần Thắng hiện tại cuối cùng cũng đã biết, vì sao ở đây tụ tập nhiều ma thú, hơn nữa còn điên cuồng chém giết như vậy.
"Long cốt thảo" là một loại thực vật cực kỳ hiếm thấy, loại thực vật này chỉ sinh trưởng trên xương cốt long tộc, đồng thời sinh trưởng cực kỳ chậm chạp. Long cốt thảo do hấp thu tinh hoa xương cốt của cự long, nên có tác dụng thần kỳ có thể cải thiện thể chất. Chỉ cần ăn vào, cho dù người thường cũng có thể thoát thai hoán cốt, tẩy tủy dịch kinh, da thịt xương cốt trở nên cứng rắn dị thường! Không chỉ như vậy, loại long cốt thảo này đối với việc đề cao tu vi cũng có tác dụng cực đại.
"Rống "
Một tiếng tràn ngập khí phách đích điên cuồng hét lên, Song Dực hổ quanh thân hắc khí lượn lờ, trảo phong sắt bén hướng về mãng giao đánh tới.
Thấy Song Dực hổ khiêu khích, mãng giao nhất thời giận dữ.
"Ti ti!"
Ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, mãng giao khổng lồ bỗng nhiên bắn lên cao, trong nháy mắt đánh về phía Song Dực hổ.
Hai quái vật cứ như vậy gắt gao dây dưa cùng một chỗ, làm cho đất đá rung chuyển, kình phong gào thét.
Tần Thắng ẩn thân đứng xem mà thấy kinh hồn.
Chiến đấu kịch liệt đến bây giờ, hai ma thú đều thương thế thảm trọng, toàn thân có nhiều vết thương. Song Dực hổ toàn thân bị dịch thể kịch độc ăn mòn, một cái cánh vô lực hầu như bị xé rách, ngực bụng cũng bị xé rách 1 mảng lớn.
Mãng giao tình huống cũng không tốt hơn, một con mắt cũng bị cự trảo Song Dực hổ sắc bén bổ trúng, thân thể vốn trơn truột giờ loang lổ vết máu, có nơi còn thấy cả xương.
Đột nhiên, mãng giao ngửa mặt lên trời phát ra tiếng hống phẫn nộ, cả người hoá thành 1 cương trùy sắc bén nhắm ngay phần eo của Song Dực hổ, hung hăng đâm xuống.
"Ngao...", một trận đau nhức kéo tới, Song Dực hổ thân thể bị bắn thủng, nó cảm thụ được sinh cơ dần dần đoạn tuyệt, không cam lòng ngửa đầu rống giận.
Trong cơ thể sức lực chậm rãi tiêu thất, Song Dực hổ cảm giác được linh hồn của chính mình đã dần dần ly khai, nó biết không bao lâu sinh mệnh của mình sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
"Ngao!..." tại thời điểm tối hậu, Song Dực hổ điên cuồng vung cặp lợi trảo, hung hăng đích xé rách đầu mãng giao...
"Phập phập", khi Song Dực hổ điên cuồng đích phản kích, đầu mãng giao bị đập trúng, tiên huyết liên tục phún ra. Tuy nhiên, sau đòn cuối cùng, con hổ cũng kiệt lực gục xuống, xem ra đã chết.
Con mãng giao thu chút tàn lực, chậm rãi hướng tới khô cốt thảo. Rất hiển nhiên, nếu như không có gì ngoài ý muốn phát sinh, nó đã thành người thắng lợi cuối cùng.
"Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi". Nhìn kết cục, Tần Thắng hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Chân phải trụ trên mặt đất, Tần Thắng cả người dường như đã uốn lượn tới cực hạn, trong nháy mắt bắn ra 1 đòn tấn công cực mạnh trong Hình ý quyền: pháo quyền!
"Rống..." Một tiếng trầm thấp yếu ớt đích rít gào. Cự mãng bị 1 quyền của Tần Thắng tấn công bất ngờ vào vị trí thất thốn. Trong sát na, máu hòa thịt nát phun ra tứ phía. Mãng giao trong lúc tuyệt vọng điên cuồng, đuôi hóa thành một đạo thiểm điện hung hăng quất tới thân thể Tần Thắng.
Đang ở giữa không trung, Tần Thắng hiện tại đã không có thời gian tránh né, xem ra phải dùng sức mạnh chống đỡ!
Tần Thắng hít một hơi, thân thể cũng bắt đầu bành trướng lên, mặt ngoài bỗng phóng xuất một tầng nhàn nhạt đích kim mang, quang hoa lưu chuyển biến ảo. Đây là Tần Thắng bằng vào đấu khí năng lượng thôi hóa, cuối tu luyện thành "Kim chung cháo".
Kim chung cháo, sức phòng ngự nội ngoại tăng nhanh cực mạnh.
"Ba "
Thân thể Tần Thắng bị mãng giao quật vào 1 tảng đá lớn, chỉ thấy đất đá nát vụn, bụi bay mịt mờ.
"Ngao!..."
Tử Văn phi hùng thấy Tần Thắng bị mãng giao đánh, lông toàn thân đều dựng đứng lên như 1 con nhím.
Tử Văn phi hùng trực tiếp hướng con mắt còn lại mãng giao đánh vào 1 đòn thật mạnh, không bao lâu, mãng giao đình chỉ giãy dụa, bấy giờ mới thật sự chết đi. Xà loại sinh mệnh lực thật đúng là cường hãn!
"Được rồi Tử Văn, mau ra đây" Tử Văn phi hùng đang điên cuồng xé nát đầu mãng giao, đột nhiên nghe một thanh âm yếu ớt trong đầu, thoáng tỉnh táo lại, nguyên lai Tần Thắng không chết!
"Sưu" một tiếng, Tử Văn phi hùng như thiểm điện nhảy đến chổ Tần Thắng, trên người dính toàn máu huyết của cự mãng.
"Lão đại, ta còn tưởng rằng ngươi đã…,Tử Văn tưởng sẽ không còn được gặp lại ngươi a!" Con vật nhỏ ghé trên vai Tần Thắng khóc lớn.
Tần Thắng trong lòng vô cùng ấm áp, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tử Văn, ngoài miệng trấn an Tử Văn phi hùng.
" Ngươi yên tam, lão đại không có việc gì a! Phốc!..."
Tần Thắng đang nói, một ngụm tiên huyết phun ra.
"Có sao không, lão đại!..." Thấy Tần Thắng phun huyết, Tử Văn phi hùng nhất thời hoảng loạn đứng lên, hỏi dồn.
"Không có việc gì a! Tử Văn không cần lo lắng." Tần Thắng quay lại nói với Tử Văn phi hùng.
Tần Thắng trong lòng thầm than: không hổ là ma thú bát cấp đỉnh phong a! Sắp chết mà lực công kích thật cường hãn.
Tần Thắng đang hồi tưởng 1 hồi, chợt nhớ đã tới lúc thu chiến lợi phẩm.
Khung xương cự long khổng lồ mà hùng tráng, giống một tòa cốt sơn, khiến cho Tần Thắng phải chấn động, đây không hổ là vua trong các loài rồng.
Đúng lúc này, Tần Thắng đột nhiên phát hiện, tại khung xương phía dưới phát ra quang mang nhàn nhạt, Tần Thắng đi ra phía trước, gạt bỏ đám xương vụn che phủ, phát giác ra một khối long tinh thật lớn!
Long tinh trong suốt, quang mang rạng rỡ, Tử Văn phi hùng đột nhiên giật mình ngẩng đầu lên nhìn long tinh trên tay Tần Thắng, Tần Thắng có thể cảm thấy vai Tử Văn phi hùng đang run nhè nhẹ.
"Tử văn, làm sao vậy!" Tần Thắng hỏi.
"Lão đại, cho ta cái này!" Tử Văn phi hùng hướng về Tần Thắng kêu kêu, vẻ mặt kích động.
Tần Thắng cười, hắn vốn định cấp cho Tử Văn, nên cầm long tinh đưa cho nó, Tử Văn phi hùng vội bay đến, hai tay đón lấy long tinh.
Nhìn động tác cấp thiết của Tử Văn phi hùng. Tần Thắng mỉm cười rồi quay về phía long cốt thảo.
"Đây đúng là long cốt thảo a!" Tần Thắng nhảy lên long cốt đỉnh trên cao, nhìn nó cảm thán.
Nhất thời, một cổ mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Tần Thắng hít thật sâu một hơi, hắn mới phát hiện, hương vị thấm vào ruột gan cũng không phải từ rể cây long cốt thảo, mà là từ hồng sắc quả toả ra.
Chỉ là, long cốt thảo cũng sẽ có quả? Tần Thắng chưa từng có nghe nói qua!
"Để ta xem xem... long cốt thảo trong truyền thuyết thực sự có tác dụng thần kỳ vậy không”.
Dừng một chút, Tần Thắng cẩn thận vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hồng sắc quả mọng nước.
Đột nhiên, hồng sắc quả nhìn mềm mại trong nháy mắt vỡ tan, trong đó chất lỏng trong nháy mắt hóa thành một đoàn năng lượng theo đầu lưỡi Tần Thắng chảy vào trong miệng, nhất thời Tần Thắng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm quán nhập trong đan điền, giống như linh xà chạy dọc theo toàn thân Tần Thắng.
Tiện tay lấy long cốt thảo định để vào không gian giới chỉ, Tần Thắng chợt nhớ người không có dụng cụ bảo dưỡng thực vật, nhìn long cốt thảo trong tay, Tần Thắng quyết định ăn nó ngay tại đây.
Hắn bỏ vào miệng, nhai một hai cái, long cốt thảo lập tức cũng hóa thành một cổ năng lượng thanh lương trong nháy mắt dũng mãnh rót vào thân thể Tần Thắng.
Không có chút chậm trễ, Tần Thắng hai chân ngay ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, lúc này, trong cơ thể, dòng nhiệt lưu đã bắt đầu sôi trào lên.
Tần Thắng cảm giác lúc này một cổ năng lượng cực kỳ khổng lồ trong cơ thể phảng phất muốn bạo phát làm hắn không khỏi thất kinh, hắn vội vã vận chuyển "nội luyện bí quyết".
Vô số cổ năng lượng thật nhỏ tụ tập mà thành dòng nước lũ khổng lồ, trùng kích gân mạch Tần Thắng, năng lượng như nước sông cuộn trào mãnh liệt làm gân mạch không ngừng được mở rộng.
Kịch liệt đau đớn phát ra, hướng về đại não lan tràn. Tần Thắng chỉ cảm thấy huyết nhục của như là bị xé rách, loại đau nhức thâm nhập cốt tủy quả thực có thể làm cho người ta phát cuồng!
Tần Thắng có thể phi thường rõ ràng cảm thụ được cổ tinh thuần năng lượng đang rèn luyện thân thể mình, các tế bào toàn thân đều tăng cường cực nhanh, lực lượng cơ thể cũng đang không ngừng tăng lên.
Lúc này Tần Thắng không thể khống chế bắt đầu biến thân, trên người ‘Ra duyên cốt giáp’ chậm rãi hiện ra, nhưng lại không ngừng co rút trở nên cứng rắn hơn.
Theo thời gian từ từ trôi qua, một màn kỳ dị xảy ra.
Nguyên bổn ‘Ra duyên cốt giáp’ màu nâu lúc này đã hoàn toàn biến thành trong suốt, phảng phất một khối lưu li giáp điêu khắc mà thành, có vẻ vô cùng hoa lệ và uy nghiêm!
Tần Thắng chậm rãi đứng đứng lên
“Hảo, cảm giác thật mạnh, thân thể ta trở nên thật mạnh......, long cốt thảo thật sự hiệu quả!......”.
“Ân, lực lượng đại khái tăng lên tam thành, ra duyên cốt giáp phòng ngự lực ít nhất tăng lên ngũ thành, bây giờ, chỉ sợ một cao cấp cao thủ muốn dùng đấu khí phá vỡ phòng ngự của ta cũng không dễ dàng a!” Thoáng cảm thụ một chút thân thể, Tần Thắng không khỏi kích động nghĩ thầm.
Chiếm được năng lượng khổng lồ của long cốt thảo, lực lượng Tần Thắng so với trước tăng lên thật lớn, đấu khí năng lượng càng hùng hậu, đã đạt tới lục cấp đỉnh phong, chỉ còn 1 khoảng cách rất nhỏ đạt tới thất cấp chiến sĩ! Hơn nữa, vô luận tự thân phòng ngự hay là lực lượng thuần túy đều tăng vọt, nếu huyễn hoá ra duyên cốt giáp, Tần Thắng hoàn toàn có thể liều mạng cùng thất cấp chiến sĩ đỉnh phong.
“Theo tình huống lúc nãy, năng lượng hình như còn ẩn dấu trong cơ thể, sau này dùng Hình Ý Quyền cùng đấu khí vận hành hẳn là có thể xúc tiến hấp thu thêm 1 ít.” Tần Thắng trong lòng âm thầm suy tư,“Xem ra lúc trở về, ta nhất định phải tu luyện một phen, phải hấp thu vào cơ thể năng lượng còn sót lại, lúc đó thực lực chắc sẽ tăng lên 1 chút.”
Giải trừ biến thân của ra duyên cốt giáp, Tần Thắng nhìn quần áo rách rưới trên người, cười khổ một phen, từ không gian giới chỉ lấy ra một bộ quần áo khác, mặc trên người, sau đó hướng thi thể mãng giao cùng Song dực hổ đi tới.
Tần Thắng biết bì mao cùng tinh hạch trên người mãng giao cùng Song dực hổ đều là vật phi thường, tỷ như bì mao lân giáp của bát cấp ma thú có thể dùng làm phòng hộ giáp cực phẩm, về phần tinh hạch khẳng định bán đi sẽ được rất nhiều tiền.
Tần Thắng rất nhanh lấy ra mao lân giáp và tinh hạch, sau đó bỏ vào giới chỉ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Thắng lại một lần nữa mang theo Tử Văn phi lên đường trở về.
Hoàn hảo, hắn trên đường cũng không có gặp phải ma thú mạnh nào, nên đi 1 mạch thuận lợi về Dong binh chi thành.
Từ Dong binh chi thành về Thông Thiên thành mất hơn một tháng thời gian, Tần Thắng lúc phi hành cũng không có hề buông lỏng, mỗi ngày tu luyện Hình Ý Quyền cùng binh phong nội luyện quyết.
Dọc theo đường đi, mặc dù thực lực cũng không có tăng vọt, bất quá một tháng thu hoạch cũng không nhỏ.
Tần Thắng trở lại Lạp Tư học viện đúng vào lúc sáng sớm, lúc này học viện cũng đã mở cửa.
“Ta rốt cuộc lại đã trở lại.” Tần Thắng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Lạp Tư học viện, nhất thời trong lòng một mảnh an bình.
Tần Thắng từ không gian giới chỉ lấy ra huy chương học viện, mang trước ngực, sau đó cất bước hướng đại môn đi vào.
“Ngươi xem kia không phải Tần Thắng không?”
“Đúng Tần Thắng, thật là Tần Thắng a!”
“Tần Thắng là ai! Ta như thế nào không biết a!”
“Ngươi thật là cô lậu, trong học viện nhân vật nổi danh nhất mà không biết! Hắn ta học năm nhất mà đánh bại thủ tịch thiên tài Hải Á năm tư!”
“Bất quá sau này Tần Thắng biến mất, nghe nói phải đi thí luyện. Vừa mới đầu ta còn không tin, bây giờ xem ra hắn thật đúng là đi thí luyện! Thật sự không nghĩ tới a!”
“Thí, thí luyện? Ta không có nghe sai chứ!”
Lạp Tư học viện có quy định đệ tử đạt tới lục cấp phải làm nhiệm vụ thí luyện, chỉ khi thành công hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tiếp tục tu luyện đến thất cấp, nếu không, phải tham gia thí luyện lần nữa, khi nào thành công mới thôi.
Tần Thắng không để ý đến tiếng nghị luận, tiếp tục bước nhanh về phòng 501. Năm người trong phòng lúc này đang chuẩn bị điểm tâm, vừa đúng lúc Tần Thắng trở về.
Năm người lập tức hưng phấn vọt lại, nhìn Tần Thắng cười lớn .
“A! Tần Thắng, rốt cuộc ngươi đã quay lại, ta còn tưởng rằng ngươi ở đâu thành gia lập nghiệp rồi!” Lạp Cơ Tư Đặc vẻ mặt hưng phấn quát to.
“Phanh” Ba Khắc cũng sấn tới bên người Tần Thắng.
“Ai nha”
“Đại man ngưu ngươi tại sao lấn ta ! Hôm nay Tần Thắng trở về nên ta không thèm chấp với ngươi!” Lạp Cơ Tư Đặc hướng Ba Khắc hô lớn.
“Rõ ràng là nhộn” Đan Ni ở một bên mở miệng nói.
......
Tần Thắng nhìn bọn họ, trong lòng một mảnh ấm áp.
......
Trong tửu điếm hào hoa nhất Thông Thiên thành.
Tần Thắng, Lạp Cơ Tư Đặc, Đan Ni, Ba Khắc, Đa Thước Ni Khắc, An Đức Lỗ sáu người tùy ý ngồi tứ phía, trên bàn hơn mười loại thức ăn, bên cạnh còn có Phỉ Thúy ngọc tửu, hôm nay đúng là vì Tần Thắng mà chuẩn bị.
“Lão Đại, ngươi nói một chút việc tu luyện ở bên ngoài đi!” Lạp Cơ Tư Đặc vẻ mặt cầu xin nhìn Tần Thắng. Bên cạnh bốn người mặc dù ngoài miệng chưa nói, nhưng lổ tai lập tức dỏng lên.
Tần Thắng thấy bọn họ hiếu kỳ, liền kể lại những chuyện mạo hiểm trên đường. Về long cốt thảo, Tần Thắng cũng không có nói ra, dù sao nó có quan hệ tới bí mật của hắn. Dù vậy, năm người nghe cũng thấy rất là thú vị.
“Oa Tần Thắng thật sự chiếm được một quả trứng khủng thú ngoài thất cấp a? Nhanh lấy ra cho chúng ta xem 1 chút.” Lạp Cơ Tư Đặc vẻ mặt khoa trương nói to.
Nhìn quanh 1 lượt, thấy 5 người trên mặt đều lộ ra một tia tò mò. Tần Thắng cười cười, buông chén rượu trong tay, lấy ra một cái trứng màu trắng.
“Oa! Đây là trứng khủng thú a! Ta xem so với trứng đà điểu đâu có gì khác nhau! Hắc hắc!...... Cũng không biết cái này so với trứng đà điểu ăn có ngon hơn không!” Lạp Cơ Tư Đặc vừa dòm vừa nói.
“Ngươi đúng là miệng chó không mọc ngà voi! Trứng này mà để ăn hả” Đan Ni réo.
“ Tần Thắng, hình như thực lực ngươi lại tăng lên rất lớn. Mặc dù không biết ngươi rốt cuộc đạt tới trình độ gì, nhưng là ta bây giờ trước mặt ngươi dường như đều có một loại áp lực a!” An Đức Lỗ vẻ mặt nghi hoặc nói.
Nghe được Bạch Hổ tộc nhân câu hỏi, phòng nội ngoài hắn bốn người cũng đều quay đầu dòm Tần Thắng.
Tần Thắng cười mà không nói nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm nghĩ: Xem bộ dáng chính mình đối với khống chế lực thân thể chưa có đạt tới trình độ hoàn mỹ.
Bạch Hổ An Đức Lỗ nhìn vẻ mặt Tần Thắng, sắc mặt khiếp sợ, cẩn thận nói:“Lão Thiên, ngươi đã đạt tới thất cấp chiến sĩ sao?”
Đức Lỗ lời nói vừa mới thốt ra, mọi người xung quanh tựa như bị lôi điện chạy qua, sợ hãi đến ngây người.
“Tần Thắng, ngươi thật sự đạt tới thất cấp chiến sĩ ?” An Đức Lỗ căn bản không thể tưởng tượng nổi phải hỏi lại!
“Tần Thắng, ngươi không phải là người mà?” Ba Khắc vẻ mặt không tin tưởng nói.
Tần Thắng chỉ cười cười không nói, rồi như là đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn lấy ra 1 đống bì mao cùng lân giáp để lên bàn, quay qua Lạp Cơ Tư Đặc nói: “Lạp Cơ, ngươi không phải thường nói ngươi quen biết nhiều nơi bán đấu giá vật phẩm cao cấp? Ngươi giúp ta bán mấy thứ này được không.”
Ngây người nhìn ma thú lân giáp cùng bì mao trên bàn, Lạp Cơ Tư Đặc vừa mới mới khép lại miệng lại mở ra, hơn nữa càng lúc mở càng lớn.
“A! Đây là ngũ cấp hùng sư bì mao! Như thế nào lớn như vậy a!”
“A! Còn lục cấp ma lang bì mao! Ai nha! Bên này còn có thiết giáp bạo hùng giáp!......”
......
Đám người nhìn bì mao cùng lân giáp đầy phòng, vẻ mặt kinh ngạc cùng hưng phấn. Thỉnh thoảng phát ra thanh âm hô to gọi nhỏ.
Đan Ni cầm trên tay thương không ma lang bì giáp, thân thể run nhè nhẹ, nghiêm túc nhìn Tần Thắng nói:“Tần Thắng, ta bây giờ một điểm cũng không hoài nghi ngươi bây giờ đã có thực lực thất cấp, hơn nữa ta nghĩ ngươi thực lực không chỉ có thất cấp sơ giai.”
Bên cạnh mọi người an tĩnh xuống, hai mắt nhìn Đan Ni không dứt như muốn nghe hắn giải thích một chút.
Giơ tay phải lên chỉ đống đồ, Đan Ni nói: “Đây là bát cấp Song dực hổ bì mao. Đây là da mãng giao ít nhất đã hơn thất cấp ma thú.”
“Ngươi nói đúng bát cấp ? Là bát cấp.” Lạp Cơ Tư Đặc run rẩy hỏi Đan Ni.
Nhìn Đan Ni kiên định gật đầu, Lạp Cơ Tư Đặc thân thể nhoáng lên thiếu chút nữa một chút té trên mặt đất.
Ngoài hắn ra, đám người còn lại đều choáng váng hồi lâu.
“Lão Thiên! Ngươi quá không công bình, cho hắn làm siêu cấp thiên tài! Lại còn cho hắn chiếm được hảo vật!”
Lạp Cơ Tư Đặc đứng dậy, hướng Tần Thắng nói: “Tần Thắng, Tần lão đại, ngươi sau này là lão Đại của ta! Sau này tại học viện, ta cứ dựa vào danh tiếng Tần lão đại, còn ai dám gây sự nữa! ha ha.......”
Tần Thắng chứng kiến bộ dáng Lạp Cơ Tư Đặc, cũng không lắc đầu.
“Tên này hết nói nổi.” Đan Ni không thương tiếc mắng. Sau đó quay đầu lại Tần Thắng nói:“Tần Thắng, ngươi thật muốn bán! Phải biết rằng vật đó ở bên ngoài phi thường trân quý! Được rồi, nếu ngươi cần tiền gấp, ta có thể cho ngươi mượn trước a! Không cần bán những hảo vật đó, lân giáp của mãng giao cùng Song dực hổ hoàn toàn có thể làm ra phòng hộ nhuyễn giáp hộ trụ loại cực phẩm đó.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Tần Thắng lão Đại, ngươi nếu cần tiền có thể tìm chúng ta, nhà của ta cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền” Lạp Cơ Tư Đặc ngẩng đầu lên, vẻ mặt ta đây là có tiền, tươi cười nói.
Ba Khắc mang theo vẻ mặt nghi vấn hỏi: “Tần Thắng, ma thú tinh hạch ngươi không bán sao! Mặc dù lân bì rất trân quý, nhưng so cùng tinh hạch căn bản giá trị thấp hơn nhiều! Ngươi nếu thiếu tiền, tại sao không xuất tinh hạch ra bán!”
“A, ta cũng không phải thiếu tiền, chỉ là lân giáp bì mao đối ta mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, không bằng bán đi kiếm chút tiền lời. Về phần tinh hạch, ta còn chuẩn bị cho Tử Văn phi hùng sau này làm đồ ăn vặt.”
“Không phải vậy chứ! Lão Đại ngươi cũng quá xa xỉ, ngươi phải biết rằng đó là bát cấp ma thú tinh hạch a! Ngươi biết nó giá trị bao nhiêu tiền không? ” Lạp Cơ Tư Đặc nghe được Tần Thắng muốn mang ma thú tinh hạch cho Tử Văn phi hùng làm đồ ăn ặt, vẻ mặt dữ tợn hét lên.
Lúc này Tần Thắng đã không thể chịu được nghe Lạp Cơ Tư Đặc thóa mạt, đang nghĩ có nên cho hắn một cước hay không, thì thấy man nhân Ba Khắc đi đến, túm áo Lạp Cơ Tư Đặc, dùng sức ném hắn ra sau, nói
“Cũng không phải của ngươi a! Ngươi có ý kiến làm gì a! Tinh hạch vốn là của Tần Thắng, hắn muốn làm sao thì làm!”
Được rồi, Tần Thắng ngươi không nói chúng ta cũng quên mất, Tử Văn đâu sao không thấy nó!” An Đức Lỗ nhất thời hướng Tần Thắng hỏi.
“Nó hả! Đang ngủ để tiêu hoá vài khối ma thú tinh hạch! Cũng không biết nó lúc nào mới có thể tỉnh lại!” Tần Thắng có điểm buồn bực không vui sờ sờ giới chỉ nói.
“Hôm nay kinh ngạc nhiều quá, phải uống thôi. Uống rượu a!” Chứng kiến Tần Thắng có chút buồn bã, ải nhân Thước Ni Khắc vội vàng nói.
Mọi người giơ lên cao chén rượu. Bàn tiệc bắt đầu tràn đầy hào khí.
......
Trở lại học viện, Tần Thắng 1 lần nữa trở lại cuộc sống bình thường trước kia. hắn bắt đầu lẳng lặng tìm hiểu hướng tu luyện tiếp theo.
Lúc đầu Tần Thắng chuẩn bị mang phụ trọng để huấn luyện, nhưng vài ngày sau, hắn phát hiện thân thể đã hoàn toàn thích ứng trạng thái mang phụ trọng, cho nên huấn luyện đã không còn tác dụng như trước.
Có một lần đi dạo phía sau núi, Tần Thắng vô ý phát hiện 1 thác nước, hắn đột nhiên nhớ ra trước kia mình huấn luyện dưới thác nước hiệu quả phi thường nhanh.
Càng làm cho hắn tâm động chính là, lần này thác nước ở đây so với trước kia mạnh hơn mấy lần, áp lực nước khổng lồ rất thuận lợi cho việc kích thích tinh hoa long cốt thảo.
Dòng nước cao ngàn thước từ trên đổ xuống ầm ầm không dứt, sinh ra áp lực kinh khủng đánh sâu vào thân thể, dù là thất cấp chiến sĩ cũng không thể kiên trì lâu được.
Một loại đau đớn nói không nên lời. Lần đầu tiên đứng ở thác nước, Tần Thắng cảm giác như là có người cầm cương châm không ngừng hung hăng đâm xuống toàn thân, từng giây từng phút liên tục không ngừng.
Nhưng Tần Thắng cũng không lui bước, hơn nữa đúng từng bước cũng không có thể lui về phía sau. Dù 1 bước nhỏ cũng không, bởi Tần Thắng biết, nếu như mình lui về phía sau, cho dù là lùi 1 chút, sau này cũng tạo thành áp lực lớn cho việc tiến lên.
Đối với kẻ đuổi võ học như Tần Thắng mà nói, 1 lần thất bại có thể lưu lại bóng ma trong lòng, vĩnh viễn không vượt qua nổi.
Mỗi ngày Tần Thắng kiên trì đến khi kiệt lực, hắn mới bò lên bờ, chờ khi tinh lực khôi phục 1 phần nhỏ, lại bật người một lần nữa huấn luyện dưới thác cao.
Cứ như vậy, Tần Thắng chậm rãi mỗi ngày chịu áp lực nước thật lớn, lúc mới bắt đầu còn lung lay muốn ngã, sau này đã đứng vững như thái sơn, tiến bộ trông thấy rõ ràng.