Tương Vi lấy chuyện thiết kế văn phòng làm việc của công ty mới tới tầng 12 khoe, đám Chu Nhất Bình, Lưu Minh Huy tỏ ra đầy hâm mộ, bọn họ phụ trách thị trường, không cần tới công ty báo danh hàng ngày, hỏi Trương Khác có thể để lại cho bọn họ hai vị trí ở công ty mới không.
Tương Vi điều đi, Chu Du rất miễn cưỡng, làm ra vẻ đau đớn:
- Giữ được thân của Tương Vi, không giữ được tim của cô ấy, đành để cô ấy đi thôi. Người theo chủ nghĩa hưởng thụ sao kháng cự được sự dụ hoặc này? Đến cả tôi cũng muốn tới công ty mới rồi.
Với yêu cầu của Trương Khác thì công ty mới không tốn một hai tháng sẽ không bố trí xong, Trương Khác thì lượn lờ khắp nơi, một tuần chỉ xuấn hiện hai ba ngày, Hứa Tư và Tương Vi tạm thời mượn văn phòng công ty Hải Thái làm việc.
Hải Thái đã dần thuê hết văn phòng phía đông ở tầng 12, nhân viên đã mở rộng lên tới hơn 40 người, trừ 8 nhân viên quản lý từ trung tầng trở lên được điều từ Hải Dụ và Chính Thái tới ra, những nhân viên khác đều tuyển ở Hải Châu.
Học theo mô hình của Hải Châu, lượng tiêu thụ hàng hóa trong thị trường sáu khu khác mau chóng vượt qua 1000 vạn, đó là thành tích không hề tệ nếu đem so với việc khai thác thị trường ở nơi khác của Ericsson, Hải Thái từ trên xuống dưới được cổ vũ lớn.
Trương Khác còn rất nhiều chỗ chưa vừa ý, quan trọng nhất là nhân viên phình to, tổng bộ cùng sáu văn phòng cộng lại có gần 100 nhân viên, Trương Khác cho rằng chỉ cần 1/3 số nhân viên là đủ phụ trác số thị trường này.
Đương nhiên so với nhân sự cồng kềnh trước kia của Hải Dụ, tình hình này đã là nỗ lực lắm rồi, huống chi Hái Thái không phải do y chịu trách nhiệm nữa, chỉ cần lo bố trí công ty mới là được.
Buổi chiều khi mượn văn phòng công ty Hải Thái tán dóc cùng Thái Phi Quyên, Trương Khác thuận tiện nhờ cô ta tuyển hộ một nhân viên tiếp tân và trợ lý hành chính, Thái Phi Quyên hỏi có yêu cầu gì, Trương Khác đáp:
- Phải phù hợp với phong cảnh, phải cho khách cảm giác công ty lớn, đương nhiên là bình hoa đẹp nhất.
Thái Phi Quyên cười hỏi:
- Có hai đại mỹ nhân Hứa Tư và Tương Vi còn chưa đủ thỏa mãn sắc tâm cho cậu sao?
- Tôi thì chả sao, quan trọng là phải để công ty trông có cảm giác công ty lớn, sau này còn thu hút được thanh niên tài tuấn gia nhập. Tốt nhất là kiếm cô gái hiểu lịch sử chính trị, cái này hơi khó, Hứa Tư không giỏi hai môn này lắm.
Thái Phi Quyên vỗ trán:
- Cậu tuyển nhân viên hay là gia sư thế?
- Tận dụng mà, có thể lưỡng toàn kỳ mỹ chẳng phải tốt hơn sao?
Trương Khác cười ha hả, bắt gặp Hứa Tư đang trừng mắt nhìn mình, thè lưỡi ra không dám nói lung tung nữa.
Thái Phi Quyên sớm nghe Tạ Vãn Tình nói trước kia Trương Khác lấy cớ làm gia sư lừa Hứa Tư lọt vào tay, nói:
- Tôi bảo phòng nhân sự chú ý hộ cậu.
Rồi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc tạm thời cho công ty mới mượn này.
Phòng mượn tạm này là phòng giám đốc ban đầu, có hai bàn làm việc, Hứa Tư đang đem tình hình công ty mới giới thiệu cho Tương Vi.
Bao gồm cả hai chiếc xe của Hải Dụ, một chiếc Ford một chiếc Buick, thêm vào 74 vạn tiền mặt, tải sản đăng ký là 129 vạn, Trương Khác và Hải Dụ chia ra chiếm 70% và 30% cổ phần, do Hứa Tư làm đại biểu pháp nhân.
Lúc này Tương Vi mới biết 15% cổ phần mang tên Hứa Tư ở Hái Thái là của Trương Khác. Chủ yếu không muốn để đại cổ đông thấy nghi hoặc về tuổi tác của Trương Khác. Cũng phải, không nghi hoặc được sao?
Sau khi công ty mới thành lập, 15% cổ phần ở Hải Thái dưới tên Hứa Tư thuận lợi chuyển sang công ty mới, vì đảm bảo tỉ lệ cổ phần, Hải Dụ cũng đem 7,4% cổ phân của Hái Thái sang công ty mới. Như thế dùng thủ đoạn hợp pháp tăng tài sản của nó lên trên hơn 300 vạn.
Tương Vi xem tài liệu công ty, nhìn Trương Khác thốt lên:
- Nói thế giám đốc Tiểu Trương đã thành triệu phú rồi?
- Tiền bạc trên giấy tờ chứ có phải là tiền thật bạc thật đâu.
Trương Khác cười hăng hắc:
- Chị Tương, hôm qua khu trưởng Tống có hỏi chị thêm điều gì không?
- Trên xe có thể hỏi được gì chứ, đâu phải ông ta là khu trưởng mà có thể tùy tiện tiết lộ chuyện công ty ...
Tương Vi bị Trương Khác nhìn cho có chút luống cuống:
- Thành lập công ty mới chỉ là để bao thầu kinh doanh của Tân Quang thôi sao?
- Hiện tại đơn vị và cá nhân muốn bao thầu xí nghiệp quốc hữu có yêu cầu nhất định, đại cổ đông của Hải Thái là tập đoàn Chính Thái, nếu không đã là đối tượng thích hợp.
Quá trình thành lập Hải Thái ra sao, Tương Vi biết rất rõ, mô thức phát triển thị trường của Trương Khác đưa Hải Thái mau chóng đi vào quỹ đạo, 500 vạn tài chính tập đoàn Chính Thái đưa vào tác dụng tương đối nhỏ, khi ấy tính toán chỉ cần 300 vạn là đủ duy trì vận chuyển bình thường rồi.
Nhưng Chính Thái dùng ưu thế tài chính chèn ép cổ phần đáng có của Trương Khác.
Tương Vi tin tưởng tiền đồ thị trường di động trong nước, cổ phần Trương Khác giảm bớt, có nghĩa là sau này hoa hồng của y sẽ mất rất nhiều.
Lần này Trương Khác gạt tập đoàn Chính Thái ra cùng Hải Dụ lập công ty mới là điều đương nhiên, nhưng Tương Vi không biết Trương Khác lấy công ty mới thao tác nhà máy Tân Quang ra sao.
Cả đêm qua Tương Vi ngủ không ngon, hình ảnh trước Trương Khác kia cùng thân phận học sinh cao trung hiện nay cứ quấn lấy đầu óc không thôi, khó làm người ta đem hai ấn tượng khác hắn nhau hòa làm một.
Tới công ty gặp Trương Khác, thấy y đang dùng lời ăn tiếng nói lão luyện lừa gạt đám Chu Nhất Bình, Lưu Minh Huy, thậm chí thi thoàng còn dùng giọng điệu nam nhân ve vãn mình, sao có thể là học sinh cao trung?
Nhưng lại không thể không thừa nhận sự thực là thế.
Tương Vi ít nhất xác nhận được Hứa Tư, Thái Phi Quyên, Chu Du biết tuổi tác của Trương Khác, nhưng bọn họ chẳng vì thế là có chút thái độ thiếu tôn trọng nào.
Tương Vi nhìn chăm chú Trương Khác:
- Giám đốc Tiểu Trương thực sự là học sinh cao trung sao?
Trương Khác lấy thẻ học sinh ra đặt lên bàn:
- Chị thấy sao?
Tương Vi mặt như muốn lên cơn điên:
- Đúng là học sinh cao trung! Hôm qua nói chuyện điện thoại với Diệp Tiểu Đồng của Thịnh Hâm, cô ấy coi giám đốc là thần tượng, nói nếu giám đốc muốn gia nhập Thịnh Hâm, cô ấy sẵn sàng nhượng vị trí của mình ra, làm trợ thủ, nếu cô ấy biết giám đốc chỉ là ... là ..
Tương Vi lúng búng không nói ra lời quan trọng nhất, Hứa Tư nói chêm vào:
- Là thằng chíp hôi.
Tương Vi cười ngượng ngùng, chỉ Hứa Tư nói:
- Đó là lời trợ lý Hứa đấy nhé ... Nếu Diệp Tiểu Đồng biết cái đó .. Hi hi ... Nhất định là điên mất.
Trương Khác chẳng biết nói sao:
- Khó hiểu lắm hả?
- Vâng.
Tương Vi gật đầu không hề che dấu, mắt tỏ lại ra ngây thơ.
Trương Khác chẳng coi mình là thiếu niên thiên tài gì, chẳng qua trong đầu óc mình có kinh nghiệm mười mấy năm sau dần dần tích lũy được, cùng tư duy của người trưởng thành.
Nói tới tư duy người trường thành, Tương Vi đúc là một thục nữ mê người, gió thu xe lạnh, mặc áo hở cổ màu tím, thoáng lộ ra bầu vú trắng muốt, ánh mắt đong đưa, vậy mà lại còn mang vẻ ngây thơ , thật hết sức quyến rũ, Tống Bồi Minh có sa đọa cũng thông cảm được thôi, chỉ là ở trước dung nhan tuyệt mỹ của Hứa Tư, có hao tổn chút ít.
Hứa Tư mới rời trường học chưa lâu, nhưng cơ thể nảy nở, dung mạo kiều diễm, còn chưa hết sự hồn nhiên của thiếu nữ, hòa trộn hai thứ đó với nhau, Tương Vi khó mà sánh được. Trương Khác dù thi thoảng không kìm được liếc nhìn qua cổ áo của Tương Vi nhìn trộm hai quả bóng đẫy đà, nhưng hoàn toàn không nổi lên chút tâm tư gì.
Trương Khác cười nói:
- Chúng ta nên nghiêm túc thảo luận vấn đề nhà máy giấy Tân Quang trước thì hơn, còn chuyện tôi là học sinh cao trung cho chị thời dân dần dần tiêu hóa.
Tương Vi vỗ đầu tỉnh táo lại, không liên hệ y với học sinh cao trung, tuyệt đối có thể coi là anh chàng đẹp trai đáng để quyến rũ, nhìn đôi mắt sáng không có chút tạp chất nào của nam nhân trưởng thành, cô hâm mộ quan hệ thân mật giữa Hứa Tư và Trương Khác.
Đương nhiên, theo Tương Vi thấy, đằng sau mối quan hệ này tựa hồ có chuyện phức tạp hơn, song Hứa Tư không phải là cô gái phức tạp, chỉ là dung mạo quá xinh đẹp, với cô gái như vậy mà nói, chưa chắc đã là may mắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tương Vi ngồi vặn mình cho đỡ mỏi, hỏi Trương Khác:
- Công ty mới chỉ có ba chúng ta thôi sao?
- Không, chỉ có hai người thôi, tôi là học sinh cao trung, còn chuẩn bị thi giữa kỳ ...
Trương Khác lắc đầu:
- Phân công hiện nay là Hứa Tư phụ trách việc sắp xếp công ty, chị phụ trách hiệp đàm với chính phủ khu Nam Thanh, lấy cơ sở là điều kiện hôm qua tôi nói với Tống Bồi Minh, không liên quan tới phương án kinh doanh cụ thể sau này.
- Cô có biết điều kiện giám đốc Tiểu Trương nói với khu trưởng Tống hôm qua không?
Tương Vi quay sang Hứa Tư oán trách, trước bữa cơm hôm qua, Hứa Tư ở trong sân chuẩn bị, chỉ nghe Trương Khác nói chuyện bao thầu và nhân viên nghỉ việc, còn điều kiện cụ thể thì không thấy Trương Khác nói.
Tương Vi thấy Hứa Tư không biết, thầm nghĩ :" Quên mất hôm qua Trương Khác chỉ chuyển lời Tạ Vãn Tình."
Kỳ thực đó đều là ý kiến cá nhân của Trương Khác.
Có trải nghiệm hai tháng trước đó, Tương Vi hoàn toàn không hoài nghi năng lực vận hành công ty của Trương Khác, nói:
- Điều kiện hôm qua có chút hà khắc, chính phủ Thành Nam khó mà chấp nhận được.
Trương Khác cười:
- Ra giá trên trời trả giá dưới đất, cuối cùng đàm phán thành thế nào, phải xem năng lực chị Tương.
- Nhìn kiểu cậu cười kìa ...
Hứa Tư thấy Trương Khác cười rất đắc ý, liền lên tiếng trêu y.
Tương Vi thì nhìn ra sự tự tin trong đó, cô ta hiểu rõ ý nghĩa tượng trưng của việc công ty mới bao thầu nhà máy Tân Quang quan trọng thế nào với Tống Bồi Minh, ông ta bị Trương Khác nắm trúng điểm yếu rồi, trong lòng không khỏi thương hại cho Tống Bồi Minh.
Thấy Tương Vi trầm tư, Trương Khác hỏi:
- Chị Tương sẽ chủ động không tiết lộ cho Tống Bồi Minh biết nội tình của chúng ta chứ?
- Sao tôi có thể làm như vậy được.
Tương Vi mặt đỏ lên, cố gắng che giấu:
- Hơn nữa, rốt cuộc cậu có chủ ý gì, phương án kinh doanh cụ thể sau khi bao thầu là gì tôi cũng không biết.
- Về tiền đồ nhà máy, tôi nghĩ Chu Phục rõ hơn ai hết, chị Tương muốn tìm hiểu tình hình nhà máy thì cứ tìm ông ta, tư liệu trong tay chúng ta dứt khoát không tỉ mỉ bằng kiến thức trong bụng ông ta. Đầu tư vào nhà máy mới rất lớn, khiến công tác hậu kỳ của nhà máy không theo kịp, thành thiếu hút tại chính. So với tình hình kỹ thuật lạc hậu trong nước, nhà máy mới có thể sản xuất ra sản phẩm bậc trung tới cao, chỉ cần khôi phục sản xuất, hiệu quả là không phải nghi ngờ.
- Ngoài ra còn vấn đề bố trí nhân viên nhà máy và tận dụng hợp lý nguồn lực nhà máy cũ, tôi có một suy nghĩ, chắc Chu Phục và cao tầng quản lý nhà máy cũng có suy nghĩ này. Tôi hi vọng chị Tương giúp tôi liên hệ với họ, điều kiện chúng ta đưa ra tuy có hà khắc, nhưng chỉ cần chúng ta có thể để nhà máy mới đi vào sản xuất thuận lợi, liên tục sinh ra lợi nhuận, điều kiện hà khắc tới đâu cũng sẽ được chấp nhận.
Trương Khác nghiêm túc nói:
- Hiện nhà máy cũ thiết bị lạc hậu rỉ sét, gây ô nhiễm môi trường, hiệu quả không tốt khiến cuộc sống công nhân khó khăn, mất ổn định xã hội, đóng cửa nó là chính xác. Nhưng do công nhân phản khác kịch liệt, tôi nghĩ Tống Bồi Minh đã dao động rồi, sau khi chúng ta bao thầu sẽ đóng cửa nhà máy củ, khởi động nhà máy mới, giải quyết hai mâu thuẫn lớn cho ông ta, các điều kiện khác chính phủ Thành Nam lại chẳng nhượng bộ hay sao?
Khóe miệng Tương Vi cong lên thành nụ cười, nói nửa ngày trời, Trương Khác vẫn không chịu lộ kế hoạch của y, tuy công ty mới dùng thủ đoạn tài vụ đưa tài sản nó lên tới hơn 300 vạn, song tiền mặt thực tế có 70 vạn, không thể giải cơn khát của nhà máy. Có điều với bối cảnh của Hải Dụ, chỉ cần Tạ Vãn Tình ra mặt, năng lực điều động tài chính dứt khoát hơn hẳn chính phủ Thành Nam.
Trương Khác thấy Tương Vi không có ý kiến, tiếp tục nói:
- Tôi đã thương lượng với chị Vãn Tình, hai chiếc xe kia Hải Thái đang dùng, chúng ta mua một cỗ xe mới, thời gian đầu điều kiện hơi gian khổ một chút, mua Audi thôi, tôi nhớ chị Tương có bằng lái, chiếc xe này cấp chị dùng.
Tương Vi há hốc mồm, công ti mới tài chính có hạn, mua một cỗ xe tốn quá nửa, nhưng bội phục khí phách của Trương Khác.
Thói đời hiện nay, người ta chỉ nhìn xe không nhìn người, có một chiếc xe tốt, có thể trừ bỏ rất nhiều nghi ngờ trong mắt người khác, đó là nguyên nhân Tạ Vãn Tình đem hai chiếc xe tốt nhất của Hải Dụ điều tới cho Hải Thái dùng.
Đi theo ông chủ như thế làm việc, Tương Vi còn phải băn khoăn gì nữa?
Lúc này máy nhắn tin bên hông Tương Vi kêu vang, cầm lên xem, là số chính phủ Nam Thành, liền nói với Trương Khác:
- Chắc là điện thoại của khu trưởng Tống.
Tương Vi lấy điện thoại của văn phòng gọi lại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, che ống nghe nói:
- Công nhân nhà máy đang bao vây trước chính phủ khu, yêu cầu có câu trả lời chính xác việc an bài công nhân viên ...
Trương Khác cau mày:
- Chẳng phải hôm qua Tống Bồi Minh đã hứa trước mặt mọi người, chính phủ khu sẽ trợ cấp một phần phí sinh hoạt cho công nhân gặp khó khăn trong cuộc sống sao?
- Có kẻ độc địa nào đó tung tin đồn khu muốn cho toàn bộ công nhân viên nhà máy nghỉ việc, cho nên bọn họ cho rằng hôm qua khu trưởng Tống lừa bọn họ, hiện giờ khu trưởng Tống không trấn áp được cục diện, công nhân yêu cầu bí thư Vương ra mặt, nhưng chẳng biết Vương Kỳ Giang trốn đi đâu rồi, không tìm được ông ta.
Tương Vi nóng ruột nói:
- Khu trưởng Tống hỏi chúng ta đã xác định việc bao thầu nhà máy chưa?
Hứa Tư không ngờ một câu nói hôm qua của Trương Khác quả nhiên dồn Tống Bồi Minh vào đường cùng.
Trương Khác đưa tay tiếp lấy điện thoại:
- A lô, chú Tống, là cháu, Trương Khác đây ...
Giọng của Tống Bồi Minh phía bên kia có chút cấp bách:
- Cty Hải Dụ đã xác định ý nguyện bao thầu nhà máy chưa?
- Vấn đề cụ thể chưa thảo luận, tin tức chưa xác định này khó vỗ về được công nhân.
Trương Khác bình tĩnh nói:
- Chỉ có thể nói là có ý hợp tác, cháu sẽ đem ý hướng này chuyển báo cho ba cháu ngay, cháu nghĩ bác Đường cũng sẽ mau chóng biết ...
- Như vậy càng tốt.
Giọng Tống Bồi Minh có vẻ nhẹ nhõm hẳn:
Tống Bồi Minh đương nhiên biết sức nặng câu nói đó của Trương Khác, hiện giờ ông ta đang bị cô lập, chỉ là khu trưởng trên danh nghĩa, đám lãnh đạo khác trong khu kiếm cớ chuồn hết, ông ta muốn di trì trật tự nhưng không chỉ huy được ai, nếu có thành phố ủng hộ, tình thế sẽ khác hẳn.
Trương Khác gọi điện cho cha, lúc đầu máy bận, một lúc sau mới thông được:
- Ba đang ở đâu thế.
- Đang ở chính phủ thành phố, thằng nhóc nhà con ở đâu mới đúng, sắp thi giữa kỳ rồi, đừng làm mẹ con mặt nặng mày nhẹ với cha đấy.
- Con đâu có thời gian quan tâm tới chuyện đấy, công nhân nhà máy Tân Quang lại gây chuyện, cha đã biết chưa?
- Ừ, thành phố đang chú ý chyện này, tâm tình của công nhân tạm thời còn ổn định, Tống Bồi Minh gọi điện cho con rồi à?
- Vâng, con ở Cty Hải Thái, vừa nhận điện thoại của ông ta.
- Chuyện con nói hôm qua ra sao rồi?
Trong thế chế quan liêu quốc nội có một tệ nạn xấu, đó là đoán ý quan trên, đây là sự thực không thể thay đổi trong thời gian gần. Dù Từ Học Bình có không muốn như thế cũng không thể ngăn người dưới suy đoán này nọ.
Cho nên Đường Học Khiêm không dám tỏ thái độ ủng hộ Tống Bồi Minh.
- Tối hôm qua con gọi điện cho chị Vãn Tình, nói tính toán bao thầu nhà máy Tân Quang. Nhưng tất cả chỉ vừa mới tiếp xúc, không thể lấy nó ra trấn an công nhân được, huống hồ công nhân nhà máy hung hãn như thế, sau này bao thầu nhà máy rất khó khăn ...
- Có dự định là tốt rồi.
Dù Trương Chi Hành hay Đường Học Khiêm, chỉ cần xác nhận thái độ của Từ Học Bình, Tạ Vãn Tình với nhà máy Tân Quang, mới là chỗ dựa cho quyết định của họ:
- Ba sẽ nói cho bác Đường của của con, Cty Hải Thái ai phụ trách việc này?
Trương Khác nhìn Tương Vi:
- Sẽ thành lập công ty mới, do giám đốc công ty phụ trách, cha có muốn nói chuyện với cô ấy không?
- Không cần, chuyện này cuối cùng xử lý ra sao vẫn do chính phủ Thành Nam ra mặt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trương Khác cúp điện thoại nói với Tương Vi:
- Thành phố đang theo dõi chuyện xảy ra ở Thành Nam, tôi nghĩ sau cú điện thoại này sẽ mau chóng có phản ứng, chị đại biểu cho công ty tới xem xem Tống Bồi Minh xử lý chuyện này ra sao, nhưng đừng tỏ thái độ.
- Hay là gọi điện cho khu trưởng Tổng trước?
Tương Vi lo lắng hỏi.
- Chị thấy cần phải thế sao?
Trương Khác nhìn thẳng vào Tương Vi, quan hệ vi diệu giữa cô ta và Tống Bồi Minh, lợi dụng tốt mới có lợi cho công ty, không thể biến nó thành trở ngại:
- Nếu Tống Bồi Minh được thành phố ủng hộ thì còn cần chúng ta an ủi không?
Tương Vi không dám nhìn Trương Khác, mắt y như xoáy vào tim người ta, làm lưng người ta rợn hết cả lên, cười gượng muốn đẩy cửa ra ngoài, Trương Khác gọi lại:
- Chiếc Ford ở dưới đó, chị tới chỗ chị Thái mà lấy chìa khóa.
Tương Vi ra ngoài rồi, Trương Khác thấy vẻ mặt Hứa Tư rất lạ, hỏi:
- Chị làm sao thế?
- Nhìn không thấu cậu.
Hứa Tư thở dài:
- Hành vi của cậu có thể nói là lật tay làm mây, úp tay làm mưa rồi.
- Đẩy rắc rối cho người khác là chuyện bất đắc dĩ, hiện giờ chúng ta chưa có năng lực ứng phó với vấn đề này, chỉ đành dùng một chút thủ đoạn.
Trương Khác không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng Hứa Tư:
- Em tin có thể thuận lợi giải quyết vấn đề của nhà máy giấy, tất cả đều trong tầm tay, chuyện nho nhỏ này sẽ không gây tổn hại tới ai.
Trương khác nói thế, làm Hứa Tư cảm thấy y có chút trẻ con, nhưng lại muốn tin y, nở nụ cười dịu dàng.
Tương Vi đi lúc 3h, tới tận 6h mới trở về báo cáo tình hình. Chu Phú Minh gọi điện quát tháo Vương Kỳ Giang một chập, bảo ông ta ra mặt giải quyết vấn đề , đây là lần đầu tiên thành phổ tỏ rõ lập trường : Khó khăn của công nhân, chính phủ phải nhìn vào mắt, ghi vào lòng, nhưng phải nghiêm túc đối đãi với việc công nhân tụ tập gây chuyện không biết giới hạn.
Tiếp đó Đường Học Khiêm gọi điện cho Tống Bồi Minh, khẳng định tình chính xác của việc đóng cửa nhà máy cũ, yêu cầu chính phủ khu kiên trì nguyên tắc, kiên nhẫn thuyết phục quần chúc, hỏa giả tình thế.
Có hai người đứng đầu thành phố tỏ thái độ, Vương Kỳ Giang và Tống Bồi Minh lập tức thực hiện lời hứa hôm qua của Tống Bồi Minh, dùng tài chính khu cấp 28 vạn giải quyết khó khăn cuộc sống của công nhân nhà máy giấy, còn với những công nhân tấn công vào chính phủ khu hôm nay, lấy danh nghĩa quấy nhiễu trị an xã hội, giam giữ hành chính, yêu cầu nhà máy Tân Quang khai trừ để xử phạt.
Thủ đoạn cây gậy và củ cà rốt mau chóng dẹp yên phong ba.
Trương Khác không nói nhiều, chuyện bao thầu kinh doanh giao cho Tương Vi tiếp xúc với chính phủ Thành Nam.
Một ngày thứ bảy lần thứ hai của tháng 11, Trương Khác kéo Hứa Tư lên tỉnh lấy xe mới, xe mua thông qua con đường đặc biệt của Thịnh Hâm, tiết kiệm được một khoản chi phí.
Một tuần trước đó vừa tiến hành kỳ thi đầu tiên của năm thứ nhất cao trung, dưới sự thúc giục của Hứa Tư, Trương Khác chăm chỉ đọc sách vài ngày. Thứ cần phải học quá nhiều, Trương Khác chẳng hi vọng xa vời có thành tích khá khẩm một chút.
Mặc dù đã là tháng thứ hai sau khi nhập thu, nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống, Hứa Tư mặc áo dệt kim trễ cổ siêu ngắn, bên trong là áo lót màu đen ôm không hết bầu ngực căng phồng lộ ra khoảng trắng giết người, quần dài bó chặt đôi chân dài thon thả, giày cao gót màu cà phê.
Mặc dù vẫn là trang phục kiểu công sở, nhưng mang vẻ gợi cảm Trương Khác lâu rồi mới được thấy. Hứa Tư không đeo kính, mái tóc đen xõa tung sau vai, nụ cười như hoa xuân, làm Trương Khác ngây ngất ngằm nhìn thiếu chút nữa chảy cả nước dãi
- Nhìn cái gì đấy.
Hứa Tư đưa tay ra che mắt Trương Khác, cười quyến rũ:
- Còn không mau xách đồ giúp tôi.
Bởi vì nói muốn lên thành phố thăm chị Vãn Tình và Chỉ Đồng, cha Hứa Tư chuẩn bị rất nhiều đặc sản Hải Châu, đương nhiên có một phần cho Hứa Duy.
- Gấp gì chứ, lâu lắm rồi không được thấy cách ăn mặc mê người này của chị, hay là chúng ta ở lại tỉnh thành một ngày, lấy xe xong tiện dạo phố.
Bị Hứa Tư làm cho thần hồn điên đảo, Trương Khác cười ngượng ngập, nhận lấy hành trang trong tay Hứa Tư.
- Thôi đi, công ty nhiều việc như thế, thời gian đâu mà chơi với cậu?
Hứa Tư lấy kích đen ra đeo lên, che đi quá nửa khuông mặt, nhưng làm cánh môi hồng kiểu diễm càng thêm cám dỗ.
Trương Khác nhét hành lý vào trong khoang hành lý xe khách, hai người lên xe. Vì đột suất tới trạm xe mua vé, chỗ nên chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, Trương Khác để Hứa Tư ngồi sát bên cửa sổ, gió thổi bay mái tóc của cô, có vài sợi tóc dán sát lên gò má trơn mịn, Trương Khác nhìn không chớp mắt, không biết có nên giúp cô gạt sợi tóc kia ra không?
Hứa Tư cảm nhận được ánh mắt tham lam của Trương Khác, nhưng chẳng làm gì nổi y, mà cũng chỉ với mình Trương Khác mới có ánh mắt đó, trong lòng không khỏi có chút dịu ngọt, đưa tay lên chống cằm, dáng vẻ có chút trầm tư.
- Đang nghĩ tới chị Hứa Duy phải không?
- Ừ nó lâu lắm rồi chưa về nhà, từ sau khi phẫu thuật xong, nó không về Hải Châu nữa, thi thoảng có gọi điện thoại, nhưng hình như không muốn nói chuyện với tôi lắm.
- Làm gì có chuyện đấy.
Trương Khác an ủi:
- Có lẽ chị Hứa Duy cho rằng mình mang tới gánh nặng quá lớn cho gia đình, chị chẳng nói chị ấy làm thêm ở trường sao, khả năng vì tranh thủ kiếm tiền, nên mới không có thời gian về Hải Châu.
- Tôi chỉ lo nó quá quật cường, sau khi phẫu thuật xong hai tháng, dứt khoát muốn về trường, e sức khỏe của nó không chịu được.
Hứa Tư lo âu nói.
- Lo lắng vô cớ làm gì, tới tỉnh thành chẳng phải gặp chị ấy rồi sao?
Trương Khác ôm đầu dựa vào lưng ghế:
- Vốn định lấy xe xong đưa chịu đi dạo, thôi vậy, cùng chị đi thăm chị Hứa Duy trước.
Xe khách đi tới thẳng tổng trạm Khí Vận, vừa mới xuống xe lấy hành lý, đi ra trạm xe, liền thấy Tạ Vãn Tình và Diệp Tiểu Đồng nắm tay Chỉ Đồng đứng ở cửa, bên cạnh có một nam nhân anh tuấn, tuổi chừng 35, khuôn mặt có nét tương tự Diệp Tiểu Đồng.
Hai người đi tới, Diệp Tiểu Đồng giới thiệu ngay:
- Giám đốc Trương, nghe nói anh và trợ lý Hứa tới tỉnh thành, tổng giám đốc Diệp muốn ra đón, mong rằng anh không thấy quá đường đột.
Diệp Kiến Bân, Tổng giám đốc Cty cổ phần hữu hạn Thịnh Hâm.
Trương Khác mỉm cười :
- Giám đốc Diệp tới đón làm chúng tôi sợ hãi, cũng làm chúng tôi như được tắm gió xuân, có điều tôi phải chào công chúa nhỏ trước đã ...
Giao hành lý cho lái xe của Tạ Vãn Tình, Trương Khác bế Chỉ Đông giơ cao trên không trung xoay mấy vòng, Chỉ Đồng cười khanh khách, quay mặt đi không cho Trương Khác thơm, Trương Khác thơm chụt hai cái lên đôi má bầu bĩnh, để cô bé ngồi trên vai mình, tay giữ chặt lấy hông Chỉ Đồng rồi mới bắt tay Diệp Kiến Bân.
- Sớm muốn mời giám đốc Trương tới tỉnh thành chơi, lại nghe giám đốc Tạ nói giám đốc Trương không phụ trách nghiệp vụ của Hải Thái nữa, tôi luôn lấy làm tiếc ...
- Anh cứ gọi thẳng tên tôi là Trương Khác đi, tôi ít tuổi hơn giám đốc Diệp nhiều, gọi chức danh, không thoải mái lắm.
Trương Khác cười tự nhiên, Diệp Kiên Bân có bối cảnh quân đội, nhờ đó mua được chiếc Audi này tiết kiệm ít nhất 16 vạn.
Hiện giờ người dân mang tâm lý bài trừ rất mạnh cách làm rối loạn trật tự kinh tế này, đương nhiên kiếm vài chiếc xe không vấn đề gì. Chẳng những thế loại xe này biển số so với xe địa phương còn oai hơn chục lần, thi thoàng vượt đèn đỏ đã là điển hình giữ quy củ, còn chủ động nộp lộ phí, dứt khoát được coi là người dân lương thiện.
Trước kia Trương Khác luôn từ chối gặp mặt Diệp Kiến Bân, một là không có thời gian, thêm nữa là quá can thiệp vào Hải Thái, chưa chắc được người ta thích, Tạ Vãn Tình mới tiếp nhận công ty, rất cần người phía dưới ủng hộ.
Lần này được Diệp Kiến Bân giúp một chuyện lớn, muốn nhân cơ hội lên tỉnh thành lấy xe, thuận tiện tới thăm, không ngờ hắn tới đón mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Kiến Bân bày tiệc tẩy trần ở nhà hàng Gia Phú, tham dự bữa tiệc còn có phó tổng giám đốc Diệp Kiến Tân, tổng giám sát thị trường Thiệu Tâm Văn, đều là thanh niên ưu tú chừng 30.
Bọn họ ngạc nhiên vì Trương Khác trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng, càng kinh ngạc vẻ đẹp tuyệt luân của Hứa Tư, giống Diệp Kiến Bân, bọn họ coi Hứa Tư và Trương Khác là một đôi tình nhân, nên khắc chế bản thân giữ lễ tiết.
Ngoài ra còn có Ngô Tấn Vinh, phó tổng giám đốc của Hải Dụ.
Trong bữa tiệc chủ đề tối đa vẫn là về điện thoại di động số.
Thời đó dù điện thoại cầm tay analog hay di động số, đều là thứ xa xỉ phẩm, một chiếc phải hai ba vạn, mà thu nhập bình quân cả năm thời đó chưa tới 5000 đồng, điều đó khiến một số chuyên gia không coi trọng thị trường trong nước.
Nhưng đó là nhận thức bảo thù thôi, ở phương diện này Diệp Kiến Bân có tầm nhìn vượt xa người khác, tất nhiên trước mặt Trương Khác có kiến thức thị trường mười mấy năm sau, Diệp Kiến Bân chỉ có phần rửa tai lắng nghe.
Tầm nhìn xa trông rộng của Trương Khác về thị trường di động số khiến cao thị marketing có mặt trong bữa tiệc khâm phục, huống hồ bản thân Trương Khác ở phương diện marketing có kiến thức hơn người, bữa cơm ăn tới ba tiếng, thức ăn hâm nóng mấy lần, Diệp Kiến Bân vẫn còn chưa tận hứng, nắm chặt lấy tay Trương Khác nói:
- Nếu chẳng phải giám đốc Tạ không chịu thả người, tôi nhất quyết mời giám đốc Trương về Thịnh Hâm.
Chỉ vào Thiệu Văn Tâm:
- Sau đó kéo tên tiểu tử này xuống cho làm trợ thủ của giám đốc Trương.
Thiệu Văn Tâm tâm phục khẩu phục, huống hồ biết Trương Khác sẽ chẳng tới Thịnh Hâm chiếm mất ghế của mình, cũng tới bắt tay Trương Khác, nhất định yêu cầu y chỉ điểm công tác mới chịu buông tay.
Hứa Tư nhìn thấy cảnh này cảm giác rất quái dị, nghiêng đầu sang thấy Tạ Van Tình đang cười trộm. Chẳng Phải Tạ Vãn Tình không chịu thả người mà Trương Khác còn kiếp sống cao trung ba năm nữa ở Hải Châu.
Ăn trưa xong đã là 3 giờ chiều, xe được lái xe của Thịnh Hâm đưa tới.
Vào năm 94, Audi trong nước được coi là chiếc xe khá được rồi, xe màu đen, không hề phô trương, biển số mở đầu bằng "K3" đó là biển quân dụng của quân khu lớn, biển số còn đắt hơn cả xe.
Trương Khác hướng về phía Diệp Kiến Bân ra hiệu không dám tin:
- Giám đốc Diệp, thế này thì tôi lợi quá.
Diệp Kiếp Bân cười ha hả, vỗ vai Trương Khác:
- Biển số này không có nhiều đâu, lần này có cơ hội, thuận tiện kiếm cho cậu.
Đây là phần thưởng cho công tác trước kia của Trương Khác, cũng là thủ đoạn lung lạc của Diệp Kiến Bân, năm sau di động giao diện tiếng Trung của Ericsson sẽ tung ra thị trường, việc định ra phương án mở rộng thị trường là không trốn được.
Trương Khác không thay đổi được sự thực phải hai năm nữa mới có thể lấy bằng lái, lại không muốn lộ tẩy trước mặt đám Diệp Kiến Bân, nói thác đi còn có chuyện thương lượng với Tạ Vãn Tình, bảo bọn họ đi trước.
Nhìn đám Diệp Kiến Bân lái xe rời đi, Hứa Tư và Tạ Vãn Tình đột nhiên nhìn nhau bật cười, Tạ Vãn Tình cười gập cả bụng:
- Chị còn lo phải giải thích với Diệp Kiến Bân chuyện tuổi tác của em đây, ai ngờ bọn họ không hề nhận ra ...
- Chị xem cậu ta toàn mặc thứ y phục già chát, còn thích nghiêm mặt lại, môi thì mím chặt, mắt nhìn chằm chằm vào người ta, nhìn ra tuổi cậu ta mới là lạ đấy.
Hứa Tư cười, mắt như vầng trong cong:
- Em chẳng còn nhớ dáng vẻ cậu ta lúc mới gặp rồi.
- Chị thì vẫn còn nhớ, khi đó Trương Khác xông ra cướp lấy Chỉ Đồng ngay trước bánh xe, làm sao chị quên được.
Tạ Vãn Tình gần như thoát ra khỏi bi thương sau tai nạn, khoác tay Hứa Tư:
- Đi thử xe mới của hai đứa nào.
Hứa Tư ngẩn người, Trương Khác trước kia chưa từng nói với cô chuyện này, chẳng trách Tạ Vãn Tính tín nhiệm và dung túng Trương Khác như vậy, Trương Khác cũng không phụ sự tín nhiệm đó.
Hứa Tư lái xe mới thử ở trong bãi để xe của nhà hàng Gia Phú, Trương Khác không chịu nổi mùi xe mới, đứng ở bên bãi đỗ xe, nói chuyện với Tạ Vãn Tình:
- Kỳ hạn bao thầu là 10 năm, lợi nhuận chia 4/5 với chính phủ khu, thuế doanh nghiệp là thu nhập chủ yếu của tài chính địa phương, khó mà miễn giảm được, nhưng trong ba năm miễn giảm toàn bộ loại thuế phí địa phương khác, năm năm chỉ thu một nửa. Trong thời hạn bao thầu còn ưu tiên thu mua lại nhà máy giấy, điều kiện không tệ, đợi công ty mới đăng ký xong, sẽ ký hợp đồng. Trước đó chị Thái đã đưa tài liệu tỉ mỉ cho chị rồi đấy, nhà máy cũ phải đóng cửa. Thiết bị và công nghệ của nhà máy mới có thể sản xuất đồ cao cấp, nên yêu cầu nguyên liệu cũng rất cao, hiện giờ chỉ có nhập khẩu mới đáp ứng được, chị có thể để Hải Dụ đại diện liên lác thương nhâu mậu dịch hải ngoại không?
- Điều này không thành vấn đề, nhưng muốn đi vào sản xuất cần hơn 1000 vạn, em định giải quyết ra sao?
- Xe tới trước núi ắt có đường, hiện giờ không vội, em không muốn hợp tác với tập đoàn chính thái.
Tạ Vãn Tình mỉm cười:
- Hiện giờ đã sắp cuối năm, hạn ngạch cho vay một năm của ngân hàng đã dùng sạch, chỉ có công ty lớn mới có tài chính sung túc, nếu em tự nghĩ được cách thì không gì tốt hơn rồi.
- Ban đầu em chỉ nghĩ do Hải Dụ dùng hình thức tín dụng tiến hành giao dịch với doanh nghiệp mậu dịch hải ngoại, có thời gian đệm từ ba tới sáu tháng. Mà chu kỳ sản xuất của nhà máy cần một tháng rưỡi, chỉ cần tính toán khéo, hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian tín dụng giải quyết vấn đề nguyên liệu. Cho dù hạn ngạch cho vay của các ngân hàng đã dùng hết, Hải Dụ mở một khoán tín dụng 1000 vạn chắc không thành vấn đề. Bỏ đi khoản mua nguyên liệu này, nhà máy chỉ cần 300-400 vạn là có thể đi vào sản xuất, chắc không thành vấn đề.
Trương Khác gập ngón tay tính:
Phương thức chi trả tín dụng là một phương thức chi trả chủ yếu của ngân hàng khi tham dự kết toán mậu dịch quốc tế. Với doanh nghiệp mậu dịch hải ngoại mà nói, phương thức này cung cấp một người chi trả đáng tin cậy --- Ngân hàng.
Chỉ nghiêm khắc dựa theo thời gian trong hợp đồng đưa ra nguyên liệu, là có thể có được khoản vay tín dụng có kỳ hạn từ ngân hàng.
Hải Dụ là trung gian giữa doanh nghiệp mậu dịch và nhà máy, nếu ứng tạm tiền hoàn thành mua bán, sẽ tạo thành tài chính khẩn trương cho chính bản thân, chỉ cần mở khoản tính dụng ở ngân hàng quen là có thể hoàn thành giao dịch, nguyên liệu làm giấy sẽ được chuyển tới cảng trong nước.
Thậm chí không cần Hải Dụ ra mặt chỉ cần cung cấp chứng từ giấy tờ cụ thể, là có thể hoàn thành giao dịch qua tay lần thứ hai với nhà máy Tân Quang.
Nhà máy có được nguyên liệu, tổ chức sản xuất, tiêu thụ, thu hồi vốn, chỉ cần trả tiền cho ngân hàng trước kỳ tín dụng là được.
Kỳ tín dụng thông thường từ ba tới sáu tháng, trong thời gian ngắn như thế, bao gồm khâu vận chuyển nguyên liệu vào trong nước, tổ chức sản xuất, tiêu thụ thu hồi vốn, phải tính toán thật chính xác các khâu mới có thể thành công được.
Tạ Vãn Tình không hiểu Trương Khác học đâu ra tri thực mậu dịch phong phú này, nhưng giờ cô quen rồi, chẳng muốn hỏi nữa, nói:
- Phương thức này về lý luận có thể giải quyết vấn đề nguyên liệu, nhưng thao tác rất khó, các phương diện phải phối hợp hoàn hảo, có chút sai sót thôi cũng không được...
- Chủ yếu xem biểu hiện của Hải Dụ rồi, từ giờ phải tích cực tìm doanh nghiệp cung ứng, đợi nhà máy Tân Quang chuẩn bị xong là tiến hành giao dịch. Còn một điều nữa, khi ký hợp đồng, cố gắng kéo dài thời gian tín dụng, cho dù có sơ xuất gì, kéo dài tới năm sau, dù thiếu tiền cũng không lớn lắm, thế nào cũng có cách bù vào.
Tạ Vãn Tình gật đầu:
- Vậy chị sẽ giúp em phụ trách mảng này.
Trương Khác cười:
- Vụ này làm xong, Hải Dụ có thể phát triển theo phương hướng mậu dịch xuất nhập khẩu, còn phần ở địa phương, có thể giao hết cho Hải Thái. Với nhu cầu đồ cao cấp trong nước hiện nay, tiêu thụ hồi khoản không phải là vấn đề lớn, huống chi trong tài khoản của Hải Thái có chút tái chính, có thể ứng trước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Cung ứng đồ cao cấp ở trong nước thiếu hụt nghiêm trọng, trong toàn bộ phương án tiêu thụ, thời gian hồi khoản là điều không thể khống chế nhất, một khi do Hải Thái tham dự, với Tân Quang mà nói, nguy hiểm sẽ giảm tứi mức thấp nhất, khiến Trương Khác đề xuất ra phương án bao thầu kia.
Nghe Trương Khác nói, Tạ Vãn Tình rất phấn chấn, nói tới việc tận dụng các nguồn lực, Trương Khác là cao thủ.
Bao thầu nhà máy giấy Tân Quang, sẽ tận dụng hết khả năng của Hải Thái và Hải Dụ, đưa hai khâu mua nguyên liệu và tiêu thụ sản phẩm khó nắm chắc trong thời gian ngắn đều được giải quyết.
Với Hải Dụ cũng cực kỳ có lợi, Hải Thái và Hải Dụ và nghiệp vụ có chỗ mâu thuẫn nhau, cần tiến hành chuyển hình phương hướng kinh doanh, Hải Dụ ngoại trừ di động số ra, cần tăng cường nghiệp vụ khác.
Tạ Vãn Tình đột nhiên rất kỳ vọng xem Trương Khác giải quyết vấn đế thiếu tài chính khởi động nhà máy ra sao. Nếu thiếu 300-400 vạn, gom góp giật gấu vá vai một chút cũng không quá khó, nhưng Tạ Vãn Tình chờ đời khuôn mặt có chút non nớt nhưng đầy kiên cường kia thể hiện thế nào.
Do bữa cơm trưa tốn quá nhiều thời gian, Hứa Tư không thể tới thăm Hứa Duy.
Buổi tối ăn cơm ở Tân Mai Uyển, Hứa Tư lần đầu tiên đi vào khu vực thần bí trong con mắt người ngoài này, các lãnh đạo của đảng chính phủ của tình đều ở đây, có thể nhìn ra Từ Học Bình yêu quí Trương Khác không chỉ phải vì y cứu sống Chỉ Đồng.
Trên bàn ăn, Từ Học Bình hỏi tới chuyện Cty Hải Thái, biết Trương Khác tham gia vào một số việc, Chu Thúc Huệ lo cho việc học của y, ngược lại Từ Học Bình tỏ ra tán đồng:
- Tôi 11 tuổi vào thành học việc, giải phóng xong mới vào trường đi học, nhớ lại ba năm học việc có ích nhất cho cuộc đời của tôi ...
Trên bàn ăn nói rất nhiều chủ đề liên quan tới kinh tế, thân là bí thư chính pháp ủy, đột nhiên quan tâm tới kinh tế trong nước, ý nghĩa không nói cũng rõ.
Bắt đầu từ năm 92, kiến thiết kinh tế thành trọng điểm trong trọng điểm của kiến thiết quốc nội, trước đó Từ Học Bình còn tham gia một khóa nghiên cứu kinh tế trong thời gian ngắn.
Do nghề nghiệp, Trương Khác càng quan tâm tới tình thế phát triển nghành nghề, còn đối với việc điều khống kinh tế không đi sâu tìm hiều lắm, nhưng có kiến thức sơ bộ về điều khống ổn định vĩ mô mười mấy năm sau trong nước.
Dù không có nhận thức chuyên sâu, nhưng nhận thức phương hướng lại càng phú hợp với quan điểm trào lưu của giới kinh tế học khi đó, cũng hợp với khẩu vị của Từ Học Bình.
Buổi tối ở lại Tân Mai Uyển, Hứa Tư và Tạ Vãn Tình chiếu cố Chỉ Đồng, nghỉ ngơi cùng một phòng, Trương Khác đánh cờ với Từ Học Bình, tiếp tục chủ đề trên bàn ăn, nói chuyện tới 2 giờ sáng, buồn ngủ tới ngáp ngắn ngáp dài mới ai về phòng nấy.
Sáng hôm sau Trương Khác dậy sớm, có điều Từ Học Bình thì đã tới tỉnh ủy từ lâu rồi, thầm nghĩ ông già sắp 60 này thật không đơn giản, một ngày chắc nghỉ ngơi không quá 5-6 tiếng mà ánh mắt chẳng hề có vẻ mệt mỏi.
Ăn sáng xong, Trương Khác và Hứa Tư ngồi cùng xe, rời Tân Mai Uyển tới đại học Đông Hải.
Tới cửa trường đại học, Hứa Tư muốn xuống đưa chứng minh, Trương Khác nói:
- Lái xe mang biển quân dụng K3 mà ngay cả đại học Đông Hải cũng không vào được, chẳng phải để Diệp Kiến Bân cười cho thối mũi ...
- Chuyện này ...
Hứa Tư không có khái niệm với loại đặc quyền này, cũng không nhìn thấy phòng bảo vệ có người đi ra cho phép đi, nghi hoặc nhìn Trương Khác.
Trương Khác đưa tay bấm còi, rồi ung dung ngồi về ghế phụ.
Bảo vệ thò đầu ra ngó nghiêng, bảo vệ của Đại học Đông Hải biết nhiều thấy rộng, xe Audi lại gắn biển quan quân cao cấp, lập tức cái hai người đi ra nâng rào chắn, khi xe đi qua còn làm bộ làm tịch đứng nghiêm kính lễ, nhìn tuấn nam mỹ nữ trong xe không mặc quân phục cũng không dám ngăn lại kiểm tra.
Từ cửa chính đi vào là một con dốc, hai bên là cây ngô đồng cao lớn, đường sâu hun hút, không nhìn thấy điểm cuối. Hứa Tư rất quy củ giảm bớt tốc độ, Trương Khác nói:
- Nhà máy thiếu tiền, lại lấy cả đống tiền lớn ra mua xe, chị Hứa Tư nhất định nghi hoặc lắm phải không?
- Tôi làm công cho cậu mà, nào dám, có điều hơi nghi hoặc thật.
Trương Khác đủng đỉnh nói:
- Thế giới này chỉ tồn tại hai loại người, một loại muốn cái gì có cái nấy, mỗi một sợi lông của hắn cũng được chăm sóc chu đáo. Một loại người là cần cái gì thiếu cái đó ...
Đó là nguyên văn trong một bộ tiểu thuyết trứ danh nhiều năm sau mới phát hành, nói lên chân tướng tàn khốc của thế giới này.
Hứa Tư ngạc nhiên quay đầu sang, thấy trên mặt Trương Khác có chút tang thương mà thiếu niên không nên có, trong lòng đột nhiên sinh ra thương cảm, lần đầu tiên cô cảm thấy trưởng thành sớm cũng đâu phải là chuyện tốt.
- Dù tiết kiệm tiền không mua cái xe này cũng chẳng ích gì cho nhà máy.
Trương Khác nói chắc nịch:
- Phải luôn nhớ chúng ta là loại người thứ nhất, chúng ta có thể lợi dụng tuyệt đại bộ phần nguồn lực mà người khác không lợi dụng được, chỉ bằng sức lực nhỏ bé của chúng ta thì không làm được gì.
Hứa Tư lắc đầu, nhìn Trương Khác với vẻ nghi hoặc, biểu thị không sao hiểu nổi.
Trương Khác chỉ cười, không nói thêm nữa.
Trương Khác vào trường Đông Hải năm 97, nắm rõ tình hình ở ký túc xá nữ như lòng bàn tay, nhưng tránh Hứa Tư khỏi nghi ngờ, vẫn hạ cửa kính xuống thò đầu ra ngoài ngó nghiên, thấy một cô gái vóc dáng yểu điệu, bộ đồ thể thao bằng vài mềm ôm lấy cặp mông tròn trịa đong đưa theo nhịp chân vô cùng dụ hoặc, mái tóc dài bện thành đuôi ngựa buông sau vai, da trắng mịn, rất có khả năng là một mỹ nữ. Trương Khác vội gọi:
- Ê, này, bà chị ơi, xin hỏi khu ký túc xá số hai đi phía nào?
Cô gái nghe cách xưng hô đó, dừng lại một chút, không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Xe mau chóng đuổi kịp, từ bên cạnh có thể nhìn thấy cô gái này vóc người hơi gầy, nhưng đồi ngực lại chẳng nhỏ, tuy chưa nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Trương Khác chắc chắn là một mỹ nữ rồi, không kìm được huýt sáo vang, tiếp tục quấn lấy:
- Bà chị thật lãnh đạm đấy, xin hỏi .. Hả ...
Câu tiếp theo không dám nói ra, y vội rụt đầu vào trong xe, cô gái kia cau mày quay sang, không nhìn Trương Khác mà mừng rỡ reo lên:
- Chị, sao chị lái xe tới đây?
- Tiểu Duy, chị đang lo em không ở trường.
Hứa Tư nghe vậy hưng phấn nói, dừng xe bên đường, mở cửa ra gần như nhảy xuống, vòng qua xe ôm lấy Hứa Duy:
- Con bé chết tiệt, sao hơn nửa năm mà không về nhà lấy một chuyến.
Trương Khác nhùn vai, trốn sau chỗ ngồi, khi lên tỉnh Hứa Tư còn lo em gái có thành kiến với mình, vừa gặp mặt đã hưng phấn thành thế này.
Hứa Tư mở cửa, để Hứa Duy ngồi sau chỉ đường. Hứa Duy gác tay lên giữa hai chỗ ngồi của ghế trước, nhìn chị:
- Chị, cậu gọi điện nói chị lên tình thành từ hôm qua rồi, em còn tưởng chị không tới thăm em.
- Sao thế được? Hôm qua lên tỉnh, chị bận không thoát ra nổi.
Hứa Tư cười giải thích:
- Toàn chuyện công ty.
Trương Khác phát hiện sau khi lên xe, Hứa Duy không hỏi tới chiếc xe, cũng không hỏi chuyện Hứa Tư lên tỉnh thành làm gì, nhưng vẻ vương sướng và hưng phấn trên mặt rất thật. Trương Khác không biết Hứa Duy lúc nãy có nghe thấy lời tán tỉnh của mình không, chột dạ không dám quay đầu nhìn cô.
- Chị, cậu ta là thằng nhóc mà chị dạy kém đấy à?
Hứa Duy thì đầu ra phía trước, quay đầu nhìn trừng trừng Trương Khác co mình trên ghế, mặt như di sát vào mặt y:
- Nhóc con, trông chẳng có vẻ ngoan ngoan gì hả, vừa rồi nói gì với chị thế?
- Chị Hứa Duy.
Trương Khác cười hì hì, tuy mũi hít thấy mùi u hương thiếu nữ , nhưng tính cách Hứa Duy có vẻ dữ dằn hơn Hứa Tư nhiều:
- Chẳng phải thấy chị Hứa Duy quá xinh đẹp, cho nên em mới nói đùa một câu sao?
- Nhóc con tí tuổi đầu mà đã biết tán gái rồi.
Hứa Duy đưa tay ra bợp một phát vào gáy Trương Khác:
- Lớn lên sẽ còn ra sao đây?
Trương Khác mặt đầy vô tội cùng oan ức, chỉ nói mỗi câu "bà chị thật lãnh đạm", mà ăn đòn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina