28-03-2008, 10:20 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 22 – Hồi 6
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Lục Tiệm nhìn kinh hãi, hồi lâu mới nói:
- Cái nà y sao lại ở đây?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Không biết, ta vừa tỉnh lại thì nó đã ở trên bà n rồi.
Rồi nhìn Lục Tiệm nói với vẻ đầy hà m ý:
- Váºy là có ngưá»i muốn khiêu chiến vá»›i ta rồi.
- Tháºt kỳ lạ. – Lục Tiệm nói – Ngưá»i đó đã có thể và o phòng đặt thư thì tại sao không thuáºn tay là m hại ngươi?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Cái đó gá»i là mèo vá»n chuá»™t, vá»n trước rồi má»›i giết sau. Ngưá»i nà y cuồng ngạo như váºy, nếu giết ta má»™t cách dá»… dà ng thì chẳng phải sẽ mất Ä‘i rất nhiá»u hứng thú ư…
Bá»—ng nghe Diêu Tình cưá»i nhạt rồi nói:
- Nói cả ná»a ngà y má»›i lòi ra ngươi là má»™t con chuá»™t vừa gian ác vừa xấu xa.
Rồi đi tới đưa tay đoạt lấy bức thư, xem qua và thản nhiên nói:
- Äây là nam nhân viết.
Cốc Chẩn nói:
- Tại sao nhìn ra được.
- Ná» tá» viết thì má»m mại thà nh khẩn, là m sao ngang ngạnh thế nà y được? – Diêu Tình chỉ nét chữ - HÆ¡n nữa ngươi nhìn xem, những nét chữ nà y mạnh mẽ có lá»±c, chắc chắn là do nam tá» viết ra.
- Äại mỹ nhân chỉ biết má»™t mà không biết hai. – Cốc Chẩn lắc lắc đầu, cưá»i nói – Chỉ có và i dòng ngắn ngá»§i thì việc gì phải tá»± mình viết? Cho dù ngưá»i đó là nữ nhân thì cÅ©ng có thể tìm má»™t nam văn sÄ© nói ra ý định rồi nhá» viết. Cô nhìn mấy câu chua ngoa nà y Ä‘i, nói những gì trà cao việc thông, chẳng giống ngưá»i giang hồ mà lại giống cái bình giấm chua rá»—ng tuếch. Nếu đổi lại là ta thì phải viết thế nà y: “Há» Cốc kia nghe cho rõ, cái mạng nhá» cá»§a ngươi lão tỠđây chỉ động đầu ngón tay là có thể dà ngươi chết bẹp, nhổ bãi nước bá»t là có thể khiến ngươi chết ngạt, đánh má»™t phát rắm cÅ©ng có thể hun cho ngươi sống dở chết dở. Bây giá» ta cho ngươi má»™t con đưá»ng sống, để xem váºn may cá»§a ngươi thế nà o. Tứ đại khấu chỉ còn Uông lão quá»·, ai bắt được hắn là thắng, kẻ thua trước hết phải dáºp đầu mưá»i tám cái rồi sau đó tá»± chặt đầu xuống.†Khà khà , như váºy má»›i đúng là giá»ng Ä‘iệu hà o hùng cá»§a ngưá»i giang hồ chứ.
Diêu Tình nhất thá»i nghẹn lá»i, hai má lúc đỠlúc trắng, nghiến răng nói:
- Là m gì có kẻ nà o bụng dạ quanh co như ngươi.
Rồi vung tay ném thẳng tá» giấy đó và o mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn chân tay loạn xạ gỡ tá» giấy đó xuống thì bá»—ng nghe Lục Tiệm kêu lá»›n má»™t tiếng. Hai ngưá»i quay lại nhìn chỉ thấy y hoảng hót nói:
- Thế nà y thì há»ng rồi, các ngươi xem câu nà y “may còn má»™t Uông Trá»±c chạy vá» quê cÅ©â€. Nói như váºy thì tên ná»™i gian nà y cÅ©ng biết Uông Trá»±c chạy vá» quê rồi ư?
Cốc Chẩn, Diêu Tình Ä‘á»u thu lại nét cưá»i. Cốc Chẩn gáºt đầu nói:
- Trong lá thư đó thì cây nà y khiến ngưá»i ta khó hiểu nhất. Xin há»i những gì vị đại nhân ná»™i gian đó nói có ai dám tin không? Cho dù hiện giá» hắn nói tháºt, quay lại báo cho Uông Trá»±c thì Uông lão quá»· cÅ©ng có thể lâm tráºn bà y kế, không quay vá» Huy Châu nữa. Mà cho dù có vá» thì tên ná»™i gian đó cÅ©ng có thể Ä‘i trước má»™t bước giết hắn luôn. Lợi hại nhất chÃnh là địch nhân má»™t hÆ¡i bố trà cạm bẫy, chúng ta mà đến thì chẳng phải tá»± chui và o lưới ư? Nói tóm lại, theo những gì viết trên đó thì tranh già nh việc truy Ä‘uổi vá»›i hắn chẳng khác gì Khổng phu tá» dá»n nhà cả.
Lục Tiệm nói:
- Tại sao lại nói như váºy?
Cốc Chẩn nói:
- ChÃn phần mưá»i là thua.
Lục Tiệm trong lòng trầm xuống, Diêu Tình lại phì má»™t tiếng, khinh thưá»ng nói:
- Nói cả nữa ngà y, toà n là lá»i bá» Ä‘i.
Lục Tiệm cũng thở dà i nói:
- Chẳng lẽ không có cách nà o ư?
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i, bấm đốt ngón tay rồi nói:
- Lục Tiệm, cách đoạt vũ khà đó của ngươi có hiệu nghiệm lắm không?
Câu há»i cá»§a hắn chẳng ăn nháºp gì, Lục Tiệm nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Lại nghe Cốc Chẩn nói:
- Ngươi là m như thế nà o váºy?
Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:
- Ta cũng không rõ lắm, tự nhiên là m được thôi, giống như, giống như…
Nói tới đó, y nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Giống như vÅ© khà nà o rÆ¡i và o tay ta thì ta Ä‘á»u có thể dùng được. VÅ© khà cá»§a ta chạm và o vÅ© khà ngưá»i khác thì láºp tức có thể Ä‘oạt lấy, còn nguyên nhân bên trong thì chẳng ai hiểu rõ.
Diêu Tình ngưng thần nhìn Lục Tiệm có vẻ nghi hoặc. Cốc Chẩn thì vá»— tay cưá»i nói:
- Ta hiểu rồi, tất có quan hệ vá»›i “Bổ Thiên Kiếp Thá»§â€. Hay lắm, hay lắm, ta cho ngưá»i má»™t danh hiệu, gá»i là “Thiên Kiếp Ngá»± Binh phápâ€. Thiên kiếp chÃnh là “Bổ Thiên Kiếp Thá»§â€, ngá»± binh là không chỉ khống chế vÅ© khà cá»§a mình mà còn không chế vÅ© khà cá»§a đối thá»§ nữa. Ngươi thấy thế nà o?
- Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp? – Lục Tiệm Ä‘á»c lại hai lần rồi vui vẻ nói – Cái tên đó hay lắm, nhưng ngươi há»i váºy để là m gì?
- Không và o hang hổ sao bắt được hổ con. – Trong mắt Cốc Chẩn chợt lóe lên mãnh liệt – Nếu có “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp†đó thì cho dù Huy Châu là đầm rồng hang hổ ta cũng dám xông và o tranh đấu.
Lục, Diêu hai ngưá»i nghe váºy Ä‘á»u hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh. Diêu Tình thất thanh nói:
- Biết rõ có cạm bẫy mà ngươi còn muốn đến ư?
- Không sai. – Cốc Chẩn gáºt đầu nói – Cô sợ cạm bẫy, y cÅ©ng sợ cạm bẫy, vị ná»™i gian đại nhân đó chẳng lẽ không sợ cạm bẫy sao? Hắn lưu lá»i như váºy chÃnh là muốn dá»a ta không dám Ä‘i vá» phÃa tây để tiếp tục mang tiếng xấu, cứ như váºy chẳng phải không cần đánh cÅ©ng thắng ư? Hừ, trong thiên hạ là m gì có việc tốt như váºy? Má»i ngưá»i Ä‘á»u cho là ta không dám tá»›i thì lão tá» lại cứ muốn tá»›i đấy, cái đó gá»i là “và o chá»— chết để tìm đưá»ng sốngâ€.
Diêu Tình phì một tiếng, nói:
- Ngươi có chiến lược gì chứ, toà n là dá»±a và o Lục Tiệm. Còn cái “Thiên Kiếp Ngá»± gì gì pháp†đó có nói cả ná»a ngà y ta cÅ©ng không tin đâu.
Cô thấy gần đó có một cây sà o phơi quần áo thì đưa tay chặt là m hai đoạn vung tay nói:
- Tiếp lấy.
Rồi ném cho Lục Tiệm. Lục Tiệm đón lấy sà o trúc, hÆ¡i ngẩn ra. Diêu Tình nhìn y, tay cầm ná»a còn lại nghÄ© nghÄ© rồi chợt há»i:
- Lục Tiệm, anh còn nhá»› được kiếm pháp “Äoạn Thá»§y†không?
Lục Tiệm nghe váºy trong lòng chuyển động, trước mắt chợt bồng bá»nh hiện lên bóng dáng trắng muốt đón gió biển bay lượn múa may đó, liá»n cưá»i cưá»i:
- Sao lại không nhá»› được? Tôi cả Ä‘á»i cÅ©ng không quên đâu.
Diêu Tình nghe váºy thì trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên nét cưá»i, giống như băng tan tuyết chảy, nước chảy mùa xuân. Lục Tiệm trông thấy tim bá»—ng Ä‘áºp nhanh thêm mấy phần.
Diêu Tình vừa cưá»i thì bá»—ng nghiêm lại, thản nhiên nói:
- Äã nhá»› được thì hôm nay tôi sẽ dùng kiếm pháp “Äoạn thá»§yâ€, xem anh có thể Ä‘oạt được cái sà o trúc cá»§a tôi hay không.
Lục Tiệm ngẩn ra, Diêu Tình lại không để cho y nghÄ© nhiá»u, lấy sà o trúc thay kiếm chợt sá» ra chiêu “Phiến quang cát vũ†đâm tá»›i. Lục Tiệm ứng thế đánh ra chiêu “Táºt phong sáºu vÅ©â€, nhưng không ngá» sau khi y ngá»™ ra “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†thì giao đấu vá»›i ngưá»i khác cÅ©ng tá»± động dung nháºp và o chiêu thức, vì váºy kiếm trúc vừa đâm ra thì bá» ngoà i tuy giống mà thá»±c chất lại khác. Hai kiếm vừa giao nhau, Diêu Tình liá»n cảm thấy hổ khẩu Ä‘au nhói rồi cây sà o trúc trong tay như sống dáºy, nhảy nhót muốn rá»i Ä‘i.
Lục Tiệm má»™t chiêu đắc thá»§ nhưng bá»—ng tỉnh ngá»™ ra, sợ thắng Diêu Tình sẽ khiến cô không còn mặt mÅ©i nà o, liá»n vá»™i đẩy sà o trúc Ä‘i để há»§y bá» chiêu thế Ä‘oạt vÅ© khÃ. Diêu Tình bá»—ng thấy kiếm thế cá»§a y lệch Ä‘i, lá»™ ra sÆ¡ hở liá»n sá» ra chiêu “Xạ đấu ngưâ€, bóng trúc loáng lên như Ä‘iện xẹt đâm tá»›i ngá»±c Lục Tiệm.
Lục Tiệm từ khi được Tiên BÃch chỉ dạy đã há»c được thá»§ pháp “Äịnh Mạchâ€, kiếp lá»±c tụ vỠ“Kiếp Hải†nên hai tay cà ng khéo léo hÆ¡n. Nếu nói ngà y trước giao đấu vá»›i Doanh Vạn Thà nh chỉ có thể cảm nháºn được biến hóa ná»™i lá»±c cá»§a đối thá»§, dá»±a và o đó để biến hóa chÃnh mình thì bây giá» loại cảm giác đó ngà y cà ng nhạy bén, đã hóa thà nh má»™t loại trá»±c giác, trong lúc không lưu tâm cÅ©ng có thể tá»± đối phó vá»›i khà cÆ¡ cá»§a đối phương, mượn lá»±c cá»§a đối phương để Ä‘oạt vÅ© khÃ, tháºm chà là điá»u khiển cÆ¡ thể cá»§a đối thá»§.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:48 PM .
28-03-2008, 10:21 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 22 – Hồi 7
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Tuy nhiên thần thông cá»§a y chưa đủ, cho dù có năng lá»±c kỳ diệu nhưng cÅ©ng không thể thu phóng tùy ý, lúc giao đấu vá»›i ngưá»i khác Ä‘á»u phải dá»±a và o trá»±c giác. Vì váºy sà o trúc cá»§a Diêu Tình đâm tá»›i, Lục Tiệm cÅ©ng không kịp nghÄ© nhiá»u, sà o trúc vòng lại quét ngang trước ngá»±c.
Diêu Tình không ngá» y rút kiếm vá» nhanh như váºy, đâu có giống tên tiểu tá» ngốc nghếch đói khổ, có khà thế mà không có sức mạnh năm xưa. Bốp má»™t tiếng, kiếm thế cá»§a Diêu Tình đã bị chặn lại, cây sà o trúc trong tay cô chẳng có triệu chứng gì trước đã vuá»™t khá»i tay bay mất.
Lục Tiệm không tá»± chá»§ được lại dùng ra “Thiên Kiếp Ngá»± Binh phápâ€, không há» mừng rỡ mà còn kinh hãi, kêu thầm má»™t tiếng “Khổ rồiâ€, liá»n xoay cổ tay lại móc cây sà o trúc đặt lại và o tay Diêu Tình. Cái Ä‘oạt cái trả vÅ© khà đó nhanh như Ä‘iện chá»›p. Diêu Tình trong lòng tỉnh ngá»™, đưa mắt nhìn qua thấy Lục Tiệm mặt đỠbừng, ánh mắt chá»›p chá»›p không ngừng thì biết là nếu chỉ so kiếm thì mình coi như đã thua rồi, nhưng nếu cứ thế nháºn thua thì còn gì là thể diện? Lại nghÄ© Cốc Chẩn võ công thấp kém, nhãn lá»±c dở tệ, cho dù có quan sát thì cÅ©ng không thể nhìn rõ mình bị mất kiếm, đã như váºy chi bằng ra sức chống chế, thế nà o cÅ©ng không thể để xú hồ ly đó chế cưá»i được.
NghÄ© váºy liá»n mặt dầy nghiến răng dá»±a và o việc Lục Tiệm không dám Ä‘oạt vÅ© khà liá»n xoạt xoạt đâm cây sà o trúc loạn lên, tay trái lại lấy ra má»™t hạt “Nghiệt nhân tá»â€, nhắm chuẩn vị trà rồi búng ra. “Nghiệt nhân tá»â€ chui và o lòng đất thì “Chu Lưu Thổ kình†cÅ©ng theo bà n chân cô đẩy ra. Chân khà nà y tÃnh chất đặc biệt, vừa gặp đất liá»n sinh biến hóa kỳ diệu. Mặt đất hÆ¡i uốn lên rồi xoạt má»™t tiếng rồi má»™t cái rá»… mà u xanh xám phá đất chui lên, gặp gió liá»n dà i ra, nhanh chóng to bằng cánh tay ngưá»i cuốn chặt lấy hai chân Lục Tiệm rồi bò lên trên.
Lục Tiệm bản lÄ©nh toà n ở hai tay, công phu dưới chân thì rất bình thưá»ng, vì váºy vừa cuốn liá»n bị giữ chặt. Diêu Tình thừa lúc y không cách nà o động Ä‘áºy được liá»n đâm trái đâm phải, chỉ không dám va chạm vá»›i cây sà o trúc cá»§a y. Lục Tiệm lúc đầu còn có thể cố gắng múa sà o chống đỡ, nhưng “Nghiệt duyên đằng†cà ng lúc cà ng dà y, từ đầu đến chân Ä‘á»u bị bó chặt, đừng nói là xuất kiếm mà ngay cả mở miệng nói năng cÅ©ng khó khăn, liá»n bị Diêu Tình má»™t kiếm dà sát ngá»±c cưá»i khẽ nói:
- Có nháºn thua hay không?
Lục Tiệm có lòng nháºn thua nhưng không cách nà o nói được, miệng ú á»›, mắt đảo mòng mòng. Cốc Chẩn phì má»™t tiếng, cưá»i nhạt nói:
- Cái đó là đấu kiếm quái gì chứ, có bản lĩnh thì rút bỠrễ cây đấu lại.
Diêu Tình thấy Lục Tiệm khổ sở thì trong lòng cÅ©ng không nỡ, liá»n há»§y rá»… cây rồi liếc Cốc Chẩn nói:
- Chỉ cần thắng thì dùng kiếm hay dùng rá»… cây có gì khác nhau? “Nghiệt duyên đằng†có sáu kiểu biến hóa, loại “Trưá»ng sinh đằng†đó là Ãt gây hại cho ngưá»i nhất, còn lại nà o là “Xà nha kinhâ€, “Ãc quá»· thứ†chẳng cái nà o không lấy mạng cả. Ngươi chẳng phải đã nhìn thấy sao, mặt cá»§a Hoà n Trung Khuyết bị “Xà nha kinh†cà o nên má»›i biến thà nh bá»™ dạng quái dị như váºy.
Lục Tiệm nghe thế liá»n nghÄ© tá»›i cảnh bị cà nh rá»… quấn chặt cả ngưá»i vừa rồi, bất giác lạnh cả mình.
Diêu Tình phì một tiếng, lại nói:
- Ngươi nói cái món “Thiên Kiếp gì gì pháp†đó có thể đánh khắp thiên hạ, đúng là không biết tự lượng sức.
Cốc Chẩn vẫn mặt không đổi sắc, a a cưá»i nói:
- Lục Tiệm dù không thể đánh khắp thiên hạ, nhưng má»™t hảo hán có ba ngưá»i giúp. Nếu không có đại mỹ nhân giúp đỡ thì dá»±a và o hai ngưá»i bá»n ta tuyệt đối không thể xong việc được.
Diêu Tình trong lòng vô cùng khoan khoái nhưng ngoà i miệng vẫn lạnh nhạt nói:
- Bá»›t vá»— mông ngá»±a Ä‘i, ta có Ä‘i thì cÅ©ng là vì tÃnh mạng cá»§a Lục Tiệm thôi. Hừ, chẳng có liên quan gì đến xú hồ ly nhà ngươi cả.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Tất nhiên, tất nhiên.
Diêu Tình đưa mắt nhìn sang, thấy Lục Tiệm Ä‘ang chăm chú nhìn mình, hai mắt hÆ¡i á»ng đỠnhư có ánh lệ thì Ä‘oán ra y Ä‘ang nghÄ© gì, bất giác thầm thở dà i kéo tay áo y Ä‘i tá»›i sau nhà , thấp giá»ng trách móc:
- Tiểu tá» ngốc, nam tá» hán đại trượng phu sao có thể khóc? Anh xem xú hồ ly đó, da mặt so vá»›i đất còn dà y hÆ¡n, có lúc nà o nháºn thua đâu.
Lục Tiệm nghe váºy thì cố nén khóc, ấp úng nói:
- A Tình, vì tôi mà khiến cô phải mạo hiểm, tôi, tôi không chịu được…
Cổ há»ng bá»—ng nghẹn lại.
Diêu Tình lồng ngá»±c nóng bừng khó kìm chế nổi tình cảm, dắt tay Lục Tiệm nhẹ nhà ng ngồi xuống má»™t chá»— trong vưá»n, ngả đầu lên vai y khẽ cưá»i nói:
- Chỉ cần trong lòng anh nhớ đến tôi, nhắc đến tôi thì cho dù có nguy hiểm hơn tôi cũng không sợ…
Câu đó vừa nói ra thì bá»—ng cảm thấy thẹn thùng, thầm nghÄ©: “Nha đầu ngốc, sao ngươi lại biến thà nh lòng dạ má»m yếu như váºy chứ†Toà n là m những việc cá»§a đám nữ nhân Ãt tuổi, nói những lá»i đáng xấu hổ, không ngượng hay sao…â€
Trong lòng cô không ngừng tá»± trách nhưng sao cÅ©ng không lấy nổi dÅ©ng khà để rá»i khá»i bá» vai cá»§a Lục Tiệm, chỉ biết im lặng không nói tiếng nà o, lòng thầm mong quãng thá»i gian nà y trôi qua cà ng cháºm cà ng tốt.
Lục Tiệm cầm bà n tay trắng muốt má»m mại cá»§a cô, cách má»™t lần vai áo vẫn cảm nháºn được khuôn mặt căng má»ng như hoa sen, trÆ¡n mịn như mỡ đông đó, trong lòng bất giác nòng bừng bừng, tình cảm bay bổng. Cho dù như váºy y cÅ©ng vẫn không dám nhìn Diêu Tình, chỉ cảm thấy trong tình cảnh nà y, Ä‘ang ngồi yên như váºy mà liếc mắt má»™t cái là cÅ©ng xâm phạm đến thá»i khắc thiêng liêng hiếm có nà y.
Má tá»±a vai ká», bất giác thá»i gian cứ trôi, bá»—ng nghe má»™t tiếng cưá»i dà i êm tai vang lên, rồi lại nghe Cốc Chẩn tÃu tÃt hát:
- Thiếp mượn bá» vai chà ng mà dá»±a, dá»±a khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vá»i. ChÃnh là lầu và ng gác tây gõ then ngá»c, hà nh lang vắng lặng quanh co. Tá»±a và o phượng đỠloan xanh, bóng giếng và ng cây ngá»c tuy không ai là m chứng nhưng cÅ©ng buông lá»i thá» non hẹn biển…
Lục Tiệm không hiểu, nhưng Diêu Tình xuất thân quyá»n quý, từ nhỠđã nghe nhiá»u vở kịch, biết rõ bà i hát nà y lấy từ â€œÄÆ°á»ng Minh Hoà ng đêm thu múa dưới cây ngô đồngâ€, hát lên cảnh Lý Long CÆ¡ và Dương Ngá»c Hoà n tá»±a vai áp má nói lá»i thá» non hẹn biển, liá»n biết Cốc Chẩn nhìn trá»™m tình hình bên nà y nên cố ý trêu chá»c, nhất thá»i vừa thẹn vừa giáºn, liá»n rá»i khá»i Lục Tiệm đứng báºt dáºy. Lục Tiệm không hiểu nguyên nhân, cÅ©ng vá»™i đứng dáºy.
Nhất thá»i quay vỠđịnh viện, đã thấy Cốc Chẩn vòng hay tay ôm má»™t gốc cây lá»›n, cưá»i hì hì nhìn hai ngưá»i nói:
- Tháºt xin lá»—i, tuyệt không phải tiểu đệ có ý quấy rầy, chỉ sợ hai vị thá»i gian ngắn ngá»§i, ngồi đó cả ngà y thì cÅ©ng không hay lắm.
Lục Tiệm lúc nà y má»›i hiểu ý trong bà i hát cá»§a Cốc Chẩn, thẹn đến mặt đỠtim dồn, chút nữa là kiếm chá»— nà o vắng chui và o. Diêu Tình cÅ©ng đỠbừng hai má, trừng mắt nhìn Cốc Chẩn, mắt như muốn phun ra lá»a.
HẾT CHÆ¯Æ NG 22
Tà i sản của tarta12a
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:50 PM .
29-03-2008, 01:17 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 23 – Hồi 1
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Dùng xong cÆ¡m sáng, ba ngưá»i lại tiếp tục lên đưá»ng. Äứa bé đó vạn lần không chịu, nắm lấy tay áo Cốc Chẩn nước mắt ròng ròng. Cốc Chẩn xoa xoa đầu nó rồi đưa cho nó má»™t khối bạc lá»›n. Äứa trẻ không hiểu, ngạc nhiên há»i:
- Äây là cái gì mà sáng lấp lạnh váºy, có phải đưá»ng không?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Không phải đưá»ng đâu. ÄÆ°a cho bố mẹ cháu để tương lai dùng cho cháu Ä‘á»c sách.
Vợ chồng chá»§ nhà thấy váºy thì vui sướng mừng rỡ, từ chối mấy câu rồi cÅ©ng nháºn lấy.
Ba ngưá»i chà o chá»§ nhà rồi quất ngá»±a thẳng tá»›i Huy Châu. Ngá»±a cá»§a Diêu Tình chạy nhanh, ngá»±a cá»§a Lục, Cốc hai ngưá»i lại cháºm, cô vốn hiếu thắng nên thưá»ng chạy trước rất xa rồi quay đầu lại bÄ©u môi, diá»…u võ giương uy vá»›i hai ngưá»i, khiến Cốc Chẩn thầm chá»i mắng: “Con mụ đáng ghét, sá»›m biết thế nà y thì thà kiếm hai con lừa SÆ¡n Tây cưỡi cho thoải mái.â€
à nghÄ© không vui nà y vừa hiện lên đã vụt tắt, nhìn cảnh đẹp trên đưá»ng Cốc Chẩn vô cùng hứng chÃ, cưá»i nói bình luáºn cảnh váºt. Hắn hiểu nhiá»u biết rá»™ng đến kỳ lạ, địa lý, phong tục, truyá»n thuyết, thổ sản các nÆ¡i không cái gì là không nói ra rà nh rẽ, khiến ngưá»i ta mê say. Không chỉ Lục Tiệm nghe vui tai hứng thú mà Diêu Tình cÅ©ng quên cả khoe khoang sức ngá»±a để Ä‘i cùng má»™t bên nghe ngóng đến nháºp thần, cảm thấy có nhiá»u ngưá»i nhiá»u việc còn chưa từng nghe nói tá»›i.
Äi hai ngà y dá»c theo sông Tân An vá» hướng tây đến địa giá»›i Huy Châu, mắt thấy núi non trùng Ä‘iệp nhấp nhô xanh mướt, in bóng xuống dòng sông như muốn nhuá»™m cả mặt nước mỠảo má»™t mà u xanh mênh mông.
Cốc Chẩn xúc cảnh sinh tình, chỉ roi ngá»±a cưá»i nói:
- Huy Châu xứng đáng vá»›i danh hiệu bảo váºt cá»§a Trung Hoa. PhÃa tây bắc chÃnh là Hoà ng SÆ¡n vá»›i bảy mươi hai ngá»n núi chiếm hết cả cái đẹp trong trá»i đất. Dòng sông Tân An nà y chÃnh là từ trăm ngá»n suối cá»§a Hoà ng SÆ¡n tụ vá», trong vắt như lụa, mát lạnh dịu ngưá»i. Có câu nói rằng: “Tô Lai không có lão tùng thì Dịch Thá»§y chẳng có thợ khéoâ€. Cây tùng cá»§a Hoà ng SÆ¡n, nước cá»§a Tân An chế tạo thà nh loại má»±c Huy Châu đệ nhất thiên hạ. “Và ng ròng dá»… kiếm, má»±c Huy Châu khó tìmâ€, từ xưa Ä‘á»u đã có danh tiếng vang dá»™i. Gần đây “Äồng Tước ngõa†cá»§a nhà há» Phương, “Thanh Ngá»c án†cá»§a nhà há» Trình Ä‘á»u không thua gì má»±c cá»§a cổ nhân. Còn có loại tÆ¡ tằm tẩm nước cÅ©ng rất tốt, còn như cây sÆ¡n trà ở ba đầm, cây má»™c nhÄ© ở Hoà ng SÆ¡n cÅ©ng Ä‘á»u là váºt quý khó có được…
Nói đến đó, ánh mắt hắn chuyển Ä‘i, thấy bên đưá»ng có mấy gánh hà ng rong bán hoa quả thì bất giác cưá»i nói:
- Äúng rồi, ta quên mất cái nà y.
Liá»n nghiêng ngưá»i xuống ngá»±a, chốc lát đã mua vá» má»™t vốc hoa quả, cưá»i nói:
- Loại hạt dẻ nà y là thổ sản nơi đây, lại đây lại đây, chúng ta chia nhau ăn thôi.
Diêu Tình đã từng ăn qua nên không ngạc nhiên, nhưng Lục Tiệm thì lại má»›i gặp lần đầu, thấy hạt dẻ nà y hình dáng bình thưá»ng nhưng bóc ra nếm thá» má»›i biết mùi vị thÆ¡m ngá»t. Cốc Chẩn nói:
- Loại hạt dẻ nà y có thÆ¡ nói rất đúng: “Vị cam tuyá»n như quấn máºt ong non, giòn hÆ¡n thạch nhÅ© cá»§a Ung thà nh, má»™t chút mùi thÆ¡m lưu khóe miệng, mưá»i năm mÆ¡ lượn chốn giang hồ.†Ta thÃch nhất là câu cuối cùng “Mưá»i năm mÆ¡ lượn chốn giang hồâ€, nếu có thể tá»± do tá»± tại trên giang hồ, ngao du mưá»i năm thì sung sướng biết bao.
Nói rồi vang giá»ng cưá»i lá»›n, chà khà hà o tình lá»™ hẳn ra ngoà i mặt.
Huy Châu đã hiện ra trước mắt, tiến má»™t bước là nguy cÆ¡ bốn bá», nhưng Cốc Chẩn vẫn cưá»i nói tươi tỉnh như chẳng có việc gì, khi độ tá»± nhiên phóng khoáng đó cho dù là Diêu Tình cÅ©ng cảm thấy không bằng, liá»n cưá»i nói:
- Xú hồ ly, Huy Châu còn có má»™t loại sản váºt, ngươi quên không nói rồi.
Cốc Chẩn nói:
- Sản váºt gì?
Diêu Tình nói:
- Uông Trá»±c có tÃnh là sản váºt cá»§a Huy Châu không?
Cốc Chẩn cưá»i rồi thở dà i nói:
- Tất nhiên là tÃnh rồi. Nhưng Huy Châu không chỉ tạo ra Uông Trá»±c mà còn tạo ra má»™t nhân váºt cá»±c kỳ có danh tiếng, cô có biết là ai không?
Diêu Tình hừ nhạt nói:
- LÃ ai?
Cốc Chẩn nói:
- ChÃnh là tổng đốc Giang Nam Hồ Tôn Hiến Hồ đại nhân.
Lục, Diêu hai ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc, Cốc Chẩn vá»— tay thở dà i nói:
- Trong châu nà y lại sinh ra hai nhân váºt lá»›n thế như nước vá»›i lá»a, cÅ©ng có thể coi là trước nay hiếm thấy.
Trong lúc cưá»i nói thì đã Ä‘i đến cổng thà nh. Cốc Chẩn dẫn theo hai ngưá»i qua lại má»™t lúc trong thà nh, đến má»™t tòa nhà lá»›n. Trên cổng viết “Mặc Tiên phưá»ngâ€, trước cá»a có má»™t tấm bia đá ghi hai hà ng chữ: “Tinh thông má»™t nghá», vượt trên thiên cổ.â€
Cốc Chẩn nhìn thấy thì báºt cưá»i nói:
- Lão Trình nà y, công phu tự vỗ mông ngựa cà ng ngà y cà ng cao rồi.
Vừa nói xong thì bá»—ng nghe có ngưá»i đằng xa ứng tiếng nói:
- Tiểu Cốc kia, nói tháºt không thông. Lão phu là ngưá»i chứ không phải ngá»±a, là m gì có mông ngá»±a. Äã không có mông ngá»±a thì là m thế nà o tá»± vá»— được?
Ba ngưá»i nghe tiếng nhìn qua thì thấy má»™t ông lão áo dà i mÅ© cao vác theo má»™t há»™p sách cưá»i hì hì cưỡi ngá»±a khoan thai Ä‘i tá»›i. Cốc Chẩn giÆ¡ tay ra cưá»i nói:
- Lão Trình, ông khá»e chứ.
Ông lão đó nghiêng ngưá»i nhảy xuống lừa, ôm lấy Cốc Chẩn vẻ mặt mừng rỡ:
- Tiểu Cốc, mấy năm nay không gặp, ngươi trốn ở chá»— nà o váºy? Có phải là có vợ rồi liá»n quên mất bằng hữu cÅ© không?
- Nói gì thế? – Cốc Chẩn cưá»i nói – Vợ thì không có, chỉ gặp phải mấy con sâu thối tha đốt cho cả đầu sưng vù, bất đắc dÄ© phải đến nhà ông trốn tránh, tiện thể mượn ông mấy thá»i má»±c.
Lão Trình nét cưá»i biến mất, nghiêm mặt nói:
- Trốn tránh thì được, nhưng mực chỉ mua chứ không cho mượn.
Cốc Chẩn cưá»i khà khà , nói:
- Lão Trình, ba năm không gặp vẫn keo kiệt như váºy.
Lão Trình nói:
- Giao kết vá»›i Cốc thiếu gia ngươi, nếu không keo kiệt má»™t chút thì là m gì còn đưá»ng mà sống?
Hai ngưá»i cùng nhau cưá»i lá»›n rồi nắm tay và o nhà , sá»›m đã có ngưá»i hầu tiến ra dắt ngá»±a dẫn đưá»ng.
Và o phòng ngồi xuống, Cốc Chẩn liá»n giá»›i thiệu hai bên, khi nói đến lão Trình thì cưá»i nói:
- Vị Trình lão ca nà y già u có giá»i giang, kế thừa tổ nghiệp là m nghá» chế má»±c. Lúc trước ta nói loại má»±c nổi tiếng “Thanh Ngá»c án†chÃnh là chiêu bà i cá»§a ông ta, đúng là xứng đáng vá»›i lá»i khen ngợi “Tinh thông má»™t nghá», vượt trên thiên cổâ€.
Trình Công Trạch không ngá»›t cưá»i nói vá»›i Cốc Chẩn, nhưng đối vá»›i hai ngưá»i Lục, Diêu lại rất nghiêm chỉnh, nghe nói váºy bèn vá»™i nói mấy câu khiêm nhượng. Cốc Chẩn lại nói:
- Trên thế gian kẻ đối đầu vá»›i ta không Ãt, nhưng bằng hữu cÅ©ng chỉ có mấy ngưá»i chứ không nhiá»u, lão Trình là má»™t ngưá»i trong đó.
Trình Công Trạch nghe váºy thì lá»™ ra vẻ mừng rỡ vô cùng.
Lúc nà y bên dưới đã dâng trà lên, Cốc Chẩn há»›p má»™t há»›p nhá» thì bá»—ng thấy Trình Công Trạch mắt không chá»›p nhìn mình, vẻ mặt có hÆ¡i căng thẳng thì bất giác cưá»i nói:
- Trà nà y uống và o nhẹ nhà ng, dư vị trong trẻo, rất có khà thế cô ngạo lẫm liệt, có phải là trà hái từ đỉnh cao của Hoà ng Sơn không?
Trình Công Trạch nở mà y nở mặt, tấm tắc nói:
- Tinh tế tháºt, tinh tế tháºt, cÅ©ng là ngươi phân biệt được…
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Lão Trình nhà ông, còn có bảo bối gì đừng có mà nuốt trá»n, ngoan ngoãn lấy ra đây Ä‘i.
Trình Công Trạch cưá»i ha ha Ä‘i và o phòng sau lấy ra mấy bức tranh ngá»c và má»™t cái há»™p gá»— đà n chế tạo tinh xảo.
Cốc Chẩn cầm từng thứ lên xem, lúc cầm đến tranh ngá»c thì cưá»i nói:
- Äây có phải là món đồ má»›i đắc ý cá»§a lão Hồng “Niá»…n Ngá»c lâu†không? Mấy năm không gặp, lão Hồng cÅ©ng chẳng tiến bá»™ gì nhiá»u, hôm khác gặp ta sẽ chá»i lão má»™t tráºn.
Lại cầm lên một cuộn tranh, mở ra xem rồi tấm tắc nói:
- Tranh nuôi ngá»±a cá»§a Hà n Can, không phải chép lại mà là đồ tháºt, Không còn lẽ trá»i nữa sao?
Hắn dù cưá»i nói mắng chá»i nhưng lúc bình phẩm lại không chút hà m hồ. Trình Công Trạch vừa nghe vừa vuốt râu cưá»i khẽ, liên tục gáºt đầu. Bá»—ng thấy Cốc Chẩn cầm lên cái há»™p gá»—, lúc mở ra thì lại là má»™t thá»i má»±c. Cốc Chẩn ngắm nghÃa nhiá»u lần, lại dùng mÅ©i ngá»i, nhưng trên mặt vẫn không tá» vẻ gì. Trình Công Trạch thấy váºy thần sắc có thêm mấy phần hồi há»™p.
Cốc Chẩn bá» thá»i má»±c xuống rồi chợt nói:
- Thá»i má»±c nà y chế tạo tinh tuyệt không cần phải nói nhiá»u, nhưng như thế nà y thì không bằng trước đây.
Trình Công Trạch thở dà i nói:
- Äúng là bị ngươi phát hiện ra rồi.
Cốc Chẩn nói:
- Mùi thÆ¡m cá»§a thá»i má»±c nà y vì sao lại giảm Ä‘i nhiá»u?
- Nói ra thì phải trách Tiểu Cốc ngươi. – Trình Công Trạch cưá»i khổ nói – Mấy năm nay không biết ngươi biến Ä‘i đằng nà o, con đưá»ng buôn bán Nam Hải đã bị đứt Ä‘oạn, hương liệu đặc biệt cá»§a Nam Hải không đến Trung Thổ nữa. Chá»— tuyệt diệu cá»§a má»±c Huy Châu má»™t ná»a ở mà u má»±c, má»™t ná»a ở mùi má»±c. Không có hương liệu đặc biệt cá»§a Nam Hải thì chỉ có thể dùng hương liệu ở đây để bổ sung, mùi thÆ¡m tất nhiên kém xa rồi.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Không cần vội vã, việc nhỠđó ta sẽ có cách.
Trình Công Trạch mừng rỡ nói:
- Äá»u nhá» lão đệ rồi, có Ä‘iá»u nói miệng không có bằng chứng…
Cốc Chẩn trừng mắt nói:
- Ông biến đi, được đằng chân lân đằng đầu, muốn ta viết quân lệnh trạng ư?
Trình Công Trạch vò đầu cưá»i gượng, ông ta chuyên vá» nghá» chế má»±c, há»… nói đến chế má»±c là liá»n có mấy phần si ngốc.
Cốc Chẩn lại nói:
- Chỉ có mấy thứ nà y à ?
Trình Công Trạch cưá»i nói:
- Còn có má»™t loại bảo bối, nhưng là thứ Trình má»— yêu thÃch nhất, ngươi có Ä‘oán ra không?
Cốc Chẩn đảo mắt rồi vá»— tay cưá»i nói:
- Không cần nói nữa, đúng là con gái ông rồi.
Trình Công Trạch ha ha cưá»i nói:
- Tuyết Yên, ra đây đi.
Chỉ thấy má»™t thiếu nữ mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi từ phòng sau Ä‘i ra, cúi đầu xuống yểu Ä‘iệu vô cùng, hướng tá»›i má»i ngưá»i chúc vạn phúc rồi ngước mắt lên rụt rè nói:
- Xin chà o Cốc thiếu gia.
Cốc Chẩn ngắm nghÃa cô má»™t lúc rồi cưá»i nói:
- Ngươi ta nói con gái biến hóa vô cùng, ba năm trước ngưá»i còn nhá» xÃu, bây giỠđã hóa thà nh má»™t mỹ nhân rồi. Nhưng hai chữ thiếu gia đó không đúng lắm, ta là huynh đệ vá»›i cha cô, cô phải gá»i là là Cốc thúc thúc má»›i đúng.
Tà i sản của David
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:52 PM .
29-03-2008, 01:20 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 23 – Hồi 2
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Trình Tiểu Yên mặt ngá»c đỠbừng, cắn môi không nói gì. Cốc Chẩn lại chuyển qua Trình Công Trạch cưá»i nói:
- Cháu gái ngoan đã có mai mối gì chưa?
Trình Công Trạch nói:
- Vẫn chưa có. Tiểu nha đầu đòi há»i cao, chẳng đồng ý ai cả, Ä‘á»u tại ta nuông chiá»u là m hư Ä‘i.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Äám công tá» nhà già u, con cháu nhà dòng dõi ta cÅ©ng biết mấy kẻ, nhưng hầu hết Ä‘á»u chẳng ra gì, nếu không thì cÅ©ng là m ông mối má»™t phen.
Diêu Tình đứng bên quan sát, thấy cô gái há» Trình mất hết hứng thú thì trong lòng sáng tá», liá»n nói:
- Xú hồ ly, nói Ãt Ä‘i mấy câu có chết đâu?
Cốc Chẩn chá»›p mắt, cưá»i hi hi nói:
- ÄÆ°á»£c được, không nói nữa. Nhưng có má»™t việc nghiêm chỉnh cần nhá» lão Trình.
Trình Công Trạch nói:
- Huynh đệ cứ nói.
Cốc Chẩn nói:
- Ông là ngưá»i đứng đầu thương nhân ở đây, tầm mắt bao quát, thá» giúp ta kiểm tra má»™t việc xem.
Nói rồi bảo ông ta ghé tai và o hạ giá»ng nói mấy tiếng, thần sắc Trình Công Trạch mấy lần biến đổi, gáºt gáºt đầu rồi xăm xăm Ä‘i mất.
Trình Tuyết Yên nói:
- Xin má»i Cốc thiếu gia và o nhà sau dùng cÆ¡m.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Hay lắm, hay lắm.
Ba ngưá»i theo cô tá»›i nhà sau, chỉ thấy đá nước quanh co, trúc tre ráºm rạp, là má»™t nÆ¡i thanh tÄ©nh.
Trình Tuyết Yên dẫn ba ngưá»i tá»›i má»™t phòng nhá» trong vưá»n rồi tá»± mình lo liệu đồ ăn. Cô nhìn thì má»m mại mà lúc Ä‘iá»u khiển ngưá»i hầu đầu bếp trong nhà lại rất tá»± nhiên, chẳng giống má»™t thiếu nữ yếu Ä‘uối mà giống như bà chá»§ gia đình. Thế mà Cốc Chẩn vẫn buông lá»i phóng đãng, trêu chá»c không tha, mấy lần là m cô mặt đỠtÃa tai, không đợi đồ ăn là m xong đã luống cuống chạy mất.
Dùng cÆ¡m xong, Cốc Chẩn tá»± đến sương phòng ngá»§. Lục, Diêu hai ngưá»i lại ngồi nói chuyện, không lâu sau nha hoà n đến báo:
- Nước tắm đun xong rồi.
Diêu Tình thÃch sạch, tắm rá»a xong thần khà nhẹ nhà ng liá»n láºp tức vá» phòng ngá»§, không ngá» ngá»§ được má»™t chút thì đã mÆ¡ thấy ác má»™ng, hoảng hốt tỉnh lại cả ngưá»i toát mồ hôi.
Nhá»› lại lá»a đỠxác cháy trong mÆ¡, Diêu Tình run rẩy dao động, ngồi ngẩn ra hồi lâu. Äợi đến lúc cô chạy ra khá»i cá»a phòng thì đêm đã khuya, mây che trăng má», trong vưá»n tÄ©nh lặng, chỉ có đằng xa ánh đèn như hạt Ä‘áºu khiến ngưá»i ta phải ưu tư.
Diêu Tình đến gần, nhìn qua khe cá»a thấy bóng dáng thướt tha cá»§a ngưá»i con gái. Cô biết đó chÃnh là Trình Tuyết Yên, trong lòng không khá»i ngạc nhiên: “Cô bé nà y ná»a đêm không ngá»§ mà còn Ä‘ang là m gì váºy?†Liá»n nhảy lên nóc phòng, dỡ ngói nhìn và o thì chỉ thấy Trình Tuyết Yên ngồi trước bà n viết thư. Diêu Tình định thần nhìn kỹ bất giác cả kinh, thì ra trên giấy chữ to chữ nhá» viết toà n là hai chữ “Cốc Chẩnâ€.
Viết kÃn cả giấy rồi, Trình Tuyết Yên lại ngẩn ngÆ¡ má»™t hồi, sau đó châm giấy và o lá»a ném và o cháºu than, rồi thở dà i má»™t hÆ¡i ngồi bên mép giưá»ng, nhìn tro than ngÆ¡ ngẩn xuất thần. Diêu Tình không khá»i âm thầm than thở, tá»± nghÄ©: “Xú hồ ly lại tạo nghiệt rồi, còn cô bé nà y, hừ, cÅ©ng tháºt ngá»› ngẩn. Nước chảy đã vô ý thì hoa rÆ¡i cần gì phải có tình?†Tức thì háºn Cốc Chẩn khinh bạc vô vị, lại cÅ©ng rất coi thưá»ng Trình Tuyết Yên.
Vừa xếp lại lại gạch ngói định nhảy xuống thì đột nhiên liếc thấy dưới ánh trăng có má»™t bóng Ä‘en lướt qua, nhẹ như là n khói bồng bá»nh bay Ä‘i.
Diêu Tình cả kinh tung mình Ä‘uổi theo. Ngưá»i kia vô cùng cảnh giác, Diêu Tình vừa hà nh động thì hắn liá»n phát hiện ra có ngưá»i Ä‘uổi theo nên chạy nhanh hÆ¡n, Diêu Tình cÅ©ng theo đó tăng tốc. Má»™t trước má»™t sau vượt qua tưá»ng nhà há» Trình rồi leo trèo chạy nhảy trên mái nhà trong thà nh, ngươi Ä‘uổi ta chạy. Qua má»™t lúc, hai ngưá»i vẫn luôn cách nhau ba trượng, ngưá»i kia không cách nà o bá» rÆ¡i Diêu Tình, Diêu Tình cÅ©ng không thể Ä‘uổi kịp hắn. Từ sau lưng nhìn lại thì ngưá»i kia vai nhá» eo thon, dáng dấp yểu Ä‘iệu, rõ rà ng là má»™t nữ tá» Ãt tuổi. Cứ như váºy Diêu Tình cà ng không chịu bá» cuá»™c, đỠkhà khinh thân Ä‘uổi theo không rá»i.
Không bao lâu thân mình cô đã nóng bừng, hô hấp biến thà nh gấp gáp, lúc nà y bá»—ng thấy nữ tá» kia nhảy vá»t lên cao, tư thế đẹp đẽ rồi rÆ¡i xuống má»™t nóc nhà co ngưá»i lại nấp và o chá»— tối.
Diêu Tình chỉ sợ đối phương ám toán nên cÅ©ng đột ngá»™t dừng bước, phục ở gần đó. Chỉ thấy hai mắt nữ tá» kia ánh lên dưới trăng, phát sáng lấp lánh trong bóng tối, rồi cô ta chợt cưá»i khẽ, tiếng cưá»i quyến rÅ© thấu xương, như má»™t dải tÆ¡ nhảy múa trong đáy lòng ngưá»i. Diêu Tình nghe mà ngứa ngáy trong lòng, liá»n nhặt má»™t viên ngói ném tá»›i.
Hai ngưá»i cách nhau mấy trượng, viên ngói đó ném ra chỉ như đá chìm xuống biển. Ná» tá» kia đôi mắt vẫn sáng rỡ, chỉ thêm vẻ châm biếm. Diêu Tình âm thầm kinh hãi, vừa định thi triển thần thông “Khôn Nguyên†thì bá»—ng thấy dưới đôi mắt kia bá»—ng nổi lên hai Ä‘iểm lá»a xanh cháºp chá»n bất định.
Diêu Tình thấy tình hình quái dị như váºy thì tâm thần chấn động, thổ kình đã đủ mà quên cả phát ra. Bá»—ng nghe nữ tá» kia cưá»i khanh khách nói:
- Phấn Sư Tá», đừng có nghịch nữa, mà y cù ta rồi đấy.
Diêu Tình chẳng hiểu gì cả, nữ tá» kia lại cưá»i nói:
- Còn ngươi.
Nói rồi kình phong à o tá»›i. Diêu Tình phất tay áo nhẹ nhà ng đón lấy váºt kia, chÃnh là viên ngói lúc nãy. Vừa định phản kÃch thì bá»—ng cảm thấy không ổn, “Khôn Nguyên†liá»n tung ra đánh cho gạch ngói tung lên tạo thà nh má»™t lá chắn trước mặt mình. Chỉ nghe tiếng Ä‘inh Ä‘inh dồn dáºp, trên gạch ngói lóe lên nhiá»u đốm lá»a.
Diêu Tình thầm kêu nguy hiểm, thì ra nữ tá» kia vô cùng xảo quyệt, đầu tiên ném trả viên ngói, Diêu Tình đón lấy cảm thấy kình lá»±c cá»§a cô ta quá yếu á»›t liá»n sinh lòng khinh thưá»ng, ai ngá» nữ tá» kia ném ngói chỉ là để đánh lừa đối thá»§, cùng vá»›i viên ngói còn đột ngá»™t ném ra ám khà lợi hại, vừa nhiá»u vừa hiểm. Nếu không phải Diêu Tình cÆ¡ trà tất đã mắc bẫy.
Diêu Tình vung tay, tiếng lách cách vang lên, gạch ngói đầy trá»i như có linh tÃnh lại rÆ¡i vá» chá»— cÅ©, không há» kinh động đến chá»§ nhà . Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy phòng ốc trong thà nh trùng Ä‘iệp vô táºn, trải dà i và o táºn bóng đêm. Mái ngói mà nữ tá» kia ẩn nấp đã trống hoác, giống như chưa từng có ai ở đó.
Diêu Tình đón gió đêm trầm mặc đứng hồi lâu rồi xé má»™t mảnh áo bá»c lấy bà n tay, cúi ngưá»i lần tìm được mấy mÅ©i chùy nhá» ba cạnh dà i khoảng má»™t phân, đưa ra dưới ánh trăng thì ánh lên mà u xanh, hiển nhiên có tẩm chất kịch độc.
Diêu Tình vô cùng tức giáºn, thầm nghÄ© tá»›i sá»± hiểm độc cá»§a nữ tá» kia thì đối thá»§ mà không phải là mình chắc chÃn phần mưá»i sẽ mất mạng. Vừa định Ä‘uổi theo thì lại e ngại loại ám khà kia nên do dá»± hồi lâu rồi đà nh bất mãn trở vá».
VỠđến nhà há» Trình thì sắc trá»i đã dần sáng, từ xa thấy phòng Cốc Chẩn ánh lá»a sáng ngá»i, lúc đến gần thì nghe trong phòng có ngưá»i nói chuyện. Äẩy cá»a nhìn và o, Cốc, Lục hai ngưá»i Ä‘ang ngồi bên bà n, Cốc Chẩn tay cầm má»™t tá» giấy hoa tiên nhÃu mà y.
Diêu Tình trong lòng trầm xuống, kêu lên:
- Lại có thư lưu lại?
Hai ngưá»i thấy cô thfi Ä‘á»u có vẻ kinh ngạc, Cốc Chẩn cưá»i rồi gá»i:
- Chà o đại mỹ nhân, đêm qua ta nghe có động tĩnh, lúc tỉnh lại thì đã thấy cái nà y rồi.
Diêu Tình đón lấy xem xét, vết má»±c trên giấy còn chưa khô, xiêu vẹo viết tám chữ lá»›n: “Há»a lá»›n sắp đến, mà u rá»i Huy Châuâ€.
Cốc Chẩn nói:
- Những chữ nà y xấu xà quá thể, ngoằn nghoèo như giun đất, uốn lượn như rắn bò, theo ta thấy chắc là dùng tay trái để viết ra. Ngưá»i viết chắc là ngưá»i quen cÅ©, cố ý đổi tay viết chữ để khiến ta không Ä‘oán ra thân pháºn cá»§a y.
Diêu Tình cưá»i nhạt, ném tá» giấy lại cho hắn rồi nói:
- Ngưá»i quen cÅ© gì chứ, là nhân tình cÅ© má»›i đúng.
Lục, Cốc nhìn nhau, Lục Tiệm nói:
- A Tình, tại sao lại nói như váºy?
Diêu Tình đem việc gặp phải trong đêm kể lại, rồi đặt mũi chùy nhỠkia lên bà n nói:
- Rõ rà ng chÃnh là nữ tá» kia lưu thư, ngươi thá» nghÄ© kỹ xem, bình sinh những ngưá»i quen cÅ© có vị nà o hảo tâm như váºy?
Cốc Chẩn nhìn mÅ©i chùy, ngắm nghÃa má»™t lúc rồi chợt nói:
- Cô nói giá»ng nữ tỠđó vừa má»m mại vừa quyến rÅ©?
Diêu Tình nói:
- Má»m mại quyến rÅ© như các cô nương ở Tụy Vân lâu.
Trong mắt Cốc Chẩn thoáng qua má»™t tia hoảng hốt, trong lúc kinh hãi bá»—ng thấy Diêu, Lục hai ngưá»i nhìn mình có ý muốn há»i thì bất giác cưá»i nói:
- Nhìn ta là m gì?
Lục Tiệm nói:
- Ngươi Ä‘oán là ai váºy?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Có má»™t ngưá»i, nhưng chắc không phải.
Diêu Tình phì một tiếng, nói:
- Sao lại không phải? Nhiá»u tình nhân cÅ© quá hay sao?
Cốc Chẩn cưá»i khổ nói:
- Chỉ vì ngưá»i đó không giá»i võ công, mà còn đối đầu vá»›i ta.
Diêu Tình ngẩn ra rồi cÅ©ng không há»i nữa.
Ba ngưá»i ngồi ngÆ¡ ngẩn đến lúc trá»i sáng, Trình Tuyết Yên chuẩn bị xong đồ ăn sáng liá»n đến má»i. Dùng xong cÆ¡m, ba ngưá»i Ä‘ang ngồi uống trà thì bá»—ng thấy Trình Công Trạch ngưá»i đẫm mồ hôi chạy và o, vẻ mặt rất mừng rỡ. Cốc Chẩn nhìn thấy thì quên cả buồn phiá»n, cưá»i nói:
- Chắc là có tin tức tốt là nh rồi.
Trình Công Trạch chạy quá gấp gáp nên bưng chén trà má»™t hÆ¡i uống cạn rồi cưá»i nói:
- Ta tra tìm má»™t đêm liá»n phát hiện ra hai việc có quan hệ vá»›i những gì ngươi dặn dò. Việc thì nhất là nhà Lưu ChÃnh Äức phú há»™ Bách Thá» thôn phÃa tây nam Hoà ng SÆ¡n bị mất hai thạch gạo má»›i, hai con dê béo, hôm qua đã báo quan. Quan sai đến truy tìm thì thấy trên mặt đất có vết gạo rÆ¡i thà nh lối hướng và o trong nói, quan sai sợ là sÆ¡n tặc nên không dám Ä‘uổi và o theo. Việc thứ hai là ở Thái Quang trấn phÃa đông nam Hoà ng SÆ¡n, “Phúc Linh đưá»ng†trong trấn mất khá nhiá»u thuốc men, ta đã phái ngưá»i đến há»i thì thuốc đó là thạch tÃn. Tiểu Cốc ngươi nói xem có quái lạ hay không?
- Thạch tÃn?
Cốc Chẩn trầm ngâm má»™t lúc suy nghÄ© đủ kiểu mà không giải được, bèn vòng tay cưá»i nói:
- Äã phiá»n đến Trình huynh rồi, tiểu đệ quấy rồi cả đêm, cÅ©ng xin phép cáo từ.
Trình Công Trạch cả kinh nói:
- Sao không ở thêm mấy ngà y?
Cốc Chẩn nói:
- Kẻ thù cá»§a ta rất nhiá»u, lại rất lợi hại, nếu còn ở lại sẽ Ä‘em đến tai há»a lá»›n cho ông, cà ng Ä‘i sá»›m sẽ cà ng tránh được mối lo vá» sau
.
Tà i sản của David
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:54 PM .
02-04-2008, 08:29 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 23 – Hồi 3
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Trình Công Trạch dù sao cÅ©ng không phải là ngưá»i trong giang hồ nên nghe váºy mặt trắng bệch, run rẩy chẳng nói năng gì. Cốc Chẩn lấy má»™t Ãt lương khô rượu ngon và đổi hai con ngá»±a tốt. Trong lúc đó Trình Tuyết Yên không chịu xuất hiện, đợi đến lúc ba ngưá»i lên đưá»ng thì má»›i ra tiá»…n, hai mắt hÆ¡i đỠá»ng, cúi đầu im lặng. Diêu Tình thấy váºy thì không khá»i liếc Lục Tiệm, thâm tá»± khen may: “Còn may y đầu óc cháºm chạp, nói năng vô vị, không có bản lÄ©nh trêu hoa dắt cá».â€
Nhanh chóng ra khá»i thà nh xong, Cốc Chẩn bá»—ng ghìm ngá»±a lại, nói:
- Lục Tiệm, chuyến đi nà y có hai việc, một tốt một xấu, ngươi muốn nghe việc nà o trước?
Diêu Tình hừ lạnh nói:
- Còn cố ra vẻ bà ẩn.
Lục Tiệm nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe việc tốt trước.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Uông lão quỷ tất nhiên trốn trong Hoà ng Sơn, đó là việc tốt.
Lục Tiệm tinh thần phấn chấn, nói:
- Còn việc xấu thì sao?
Cốc Chẩn nói:
- Việc xấu ư, đó là cao thá»§ Äông Äảo cÅ©ng đã đến Huy Châu rồi.
Lục Tiệm cả kinh, trầm lặng hồi lâu rồi nói:
- Có tháºt không?
Cốc Chẩn nói:
- Chắc là đúng. Hiện giỠnếu muốn tẩy sạch oan khuất của ta thì phải ở lại Huy Châu, còn nếu muốn giữ mạng thì phải chạy cà ng xa cà ng tốt.
Lục Tiệm, Diêu Tình nhìn nhau má»™t lúc, Lục Tiệm nhÃu mà y nói:
- Nếu bỠchạy thì ngươi và ta có thể sống sót không?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Có thể sống thêm và i ngà y cũng chưa biết chừng.
Lục Tiệm cÅ©ng cưá»i cưá»i, thản nhiên nói:
- Nói thế thì chạy hay không chạy cÅ©ng chẳng tránh khá»i chết. Äã như váºy, ta sẽ không chạy.
Cốc Chẩn chăm chú nhìn y, nói:
- Ngươi không hối háºn chứ?
Lục Tiệm hơi ngần ngừ rồi quay lại nhìn Diêu Tình. Diêu Tình lộ vẻ miễn cưỡng, quay đầu đi nói:
- Nhìn tôi là m gì! Anh đi đâu, tôi cũng theo đến đó.
Lục Tiệm trong lòng kÃch động hồi lâu. Cốc Chẩn bất giác thở ra má»™t hÆ¡i, quất ngá»±a dẫn đầu tiến tá»›i.
Äi chưa được lâu thì bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a. Chỉ thấy ven đưá»ng phÃa trước mặt có hai con ngá»±a trắng lao ra má»™t phải má»™t trái, lông bá»m bóng loáng. Kỵ sÄ© Ä‘á»u là thiếu niên anh tuấn, mặc quần áo má»™t mà u trắng như tuyết, kiếm Ä‘eo trên lưng dải tua đỠrá»±c phấp phá»›i, hiên ngang mạnh mẽ. Há» thấy ba ngưá»i thì đột nhiên quay đầu ngá»±a chạy ngược lại.
Cốc Chẩn biến sắc, hừ má»™t tiếng. Lại Ä‘i thêm má»™t Ä‘oạn, bống thấy trước mặt có hai con ngá»±a Ä‘en Ä‘i thẳng tá»›i, cả mình Ä‘en như than, ngưá»i cưỡi là hai thiếu nữ xinh đẹp, mặc quần áo mà u xanh lục, lưng Ä‘eo má»™t cây đà n tỳ bà sáng và ng rá»±c rỡ, nhìn thấy ba ngưá»i thì cÅ©ng quay đầu ngá»±a chạy ngược lại.
Diêu Tình ngạc nhiên nói:
- Mấy kẻ nà y là m cái trò gì váºy?
Cốc Chẩn chỉ cưá»i cưá»i không nói. Lại Ä‘i thêm má»™t Ä‘oạn, bá»—ng thấy hai con ngá»±a và ng phi tá»›i, ngồi trên ngá»±a là má»™t đôi thiếu niên áo và ng, lưng Ä‘eo má»™t cây đà n tranh cổ, vẫn chưa đến gần đã láºp tức quay ngược lại. Lục Tiệm, Diêu Tình cà ng nhìn cà ng ngạc nhiên. Sau đó Ä‘i thêm má»™t quãng, lại có thêm hai kỵ sÄ© cưỡi ngá»±a hồng, bá»m bay phấp phá»›i như lá»a bốc báºp bùng, hai thiếu nữ áo đỠmá»™t Ä‘eo tiêu ngá»c, má»™t Ä‘eo sáo ngá»c nhìn thấy ba ngưá»i thì cÅ©ng quay ngá»±a bá» chạy.
Diêu Tình nhìn Cốc Chẩn vẻ nghi ngỠnói:
- Xú hồ ly, ngươi biết nguyên nhân phải không?
- Ta tất nhiên biết chứ. – Cốc Chẩn cưá»i nói – Cái đó gá»i là “Tám con tuấn mã đón ngưá»i vá»â€.
Lục Tiệm nói:
- Äón ngưá»i vá»? VỠđâu chứ?
Cốc Chẩn tắt vụt nét cưá»i, cháºm rãi nói:
- Vá» Diêm La địa phá»§, mưá»i tám tầng địa ngục.
- Nói gì đấy? – Diêu Tình nhổ nước bá»t, tức giáºn nói – Ta không đón nháºn sá»± nghênh tiếp cá»§a hắn thì hắn sẽ là m gì?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Kẻ nà o bị “Bất Láºu Hải Nhãn†chấm phải thì nói chạy có thể chạy sao?
Lục Tiệm trong lòng chấn động, buột miệng nói:
- “Bất Láºu Hải Nhãnâ€, là Diệp Phạm cá»§a Ngục đảo ư?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Không sai, Diệp lão Phạm thân chÃnh đến Trung Thổ là rất coi trá»ng thể diện cá»§a Cốc má»— rồi, nếu không đến gặp thì tháºt là thất lá»….
Diêu Tình hừ khẽ, nói:
- Mắt lá»t vá»›i không lá»t cái gì (chữ “láºu†nghÄ©a là lá»t), bản cô nương cứ không để hắn khống chế đấy. Hắn đón đưá»ng hướng tây thì ta cứ Ä‘i vá» hướng bắc.
Liá»n vung roi Ä‘i vá» phÃa con đưá»ng bên cạnh. Vừa Ä‘i được mấy trượng thì chợt nghe vù má»™t tiếng, con ngá»±a cá»§a Diêu Tình bá»—ng quỵ xuống. Cô phản ứng cá»±c nhanh, tung mình lên nhẹ nhà ng bay ra hÆ¡n trượng, quay đầu nhìn lại thì con ngá»±a đó đã ngã lăn trên mặt đất, bên tai có má»™t lá»— thá»§ng nhá» máu phun như mưa, chÃnh là má»™t chiêu đánh thẳng và o não, láºp tức mất mạng.
Diêu Tình ngẩn ra, tung mình tá»›i vá»— và o đầu con ngá»±a. Kình lá»±c vừa và o, lá»— nhá» liá»n rÆ¡i ra má»™t quả tùng đẫm máu. Trong lòng cô trầm xuống, đưa mắt nhìn quanh thì bốn bá» cây cối ráºm rạp, mây khói má» mịt, nÆ¡i sâu thẳm trong rừng nhìn không thấy rõ, giống như có vô số yêu quái ma quá»· Ä‘ang ẩn nấp. Vá»›i lá gan trùm trá»i cá»§a Diêu Tình mà cÅ©ng cảm thấy run lên từng hồi.
Cốc Chẩn cưá»i lên khanh khách, cao giá»ng nói:
- Diệp thúc thúc, ông cần gì phải vá»™i và ng đến hầu như váºy?
Tiếng nói còn chưa dứt đã lại có tiếng vù vù, con ngá»±a cá»§a Cốc Chẩn láºp tức ngã lăn ra hất hắn xuống.
Lục Tiệm cÅ©ng không nhìn rõ được ám khÃ, nhưng thần thông cá»§a y ở tay, cho dù có nhìn thấy hay không cÅ©ng chẳng quan trá»ng. Tiếng gió vừa nổi lên thì y đã múa tay ra, bá»—ng cảm thấy lòng bà n tay Ä‘au nhói như bị xuyên thá»§ng. CÅ©ng cùng lúc đó, “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†ứng thế sinh ra, cÆ¡ tay lõm xuống, gân mạch lưu chuyển, nháy mắt đã là m giảm bá»›t lá»±c bắn. Lục Tiệm đưa tay lên nhìn thì trong lòng là má»™t quả tùng nhá» xanh lục, dư thế chưa hết vẫn Ä‘ang quay vù vù không ngừng.
Bá»—ng nghe trong rừng bên trái có ngưá»i khen ngợi:
- Ra tay hay lắm.
Chữ “lắm†vừa dứt thì đã im lặng trở lại. Cốc Chẩn nghiêng tai nghe ngóng rồi cưá»i nói:
- Diệp lão Phạm đó giấu đầu giấu Ä‘uôi, tháºt là hèn nhát.
Lục Tiệm hÆ¡i trầm ngâm rồi nhảy xuống ngá»±a, vá»— và o mông nó, con ngá»±a liá»n theo đưá»ng cÅ© chạy Ä‘i. Cốc Chẩn nói:
- Tại sao không cần ngựa nữa?
Lục Tiệm thở dà i nói:
- Súc váºt vô tá»™i, cần gì phải bắt nó mất mạng theo ta?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nói đúng lắm.
Rồi quay sang nhìn Diêu Tình, thấy mặt cô trắng bệch thì bất giác cưá»i nói:
- Äại mỹ nhân, bây giá» rút chạy vẫn còn kịp đó.
Diêu Tình hai má đỠbừng lên, mắng:
- Xú hồ ly còn nói láo nữa thì ta sẽ vặt tai ngươi.
Cốc Chẩn ha ha cưá»i lá»›n, rảo bước Ä‘i trước. Lục Tiệm nhìn bóng hắn, bá»—ng thở dà i má»™t tiếng. Diêu Tình giáºt giáºt tay áo y, nhá» giá»ng nói:
- Anh có sợ không?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Sợ thì không sợ, nhưng lúc nà o chá»— nà o cÅ©ng bị ngưá»i ta áp chế thì tháºt là buồn bá»±c muốn chết.
Nói xong nhìn cô sâu nặng rồi bá»—ng đưa tay nắm lấy tay cô. Diêu Tình trái tim nhảy lên, má hÆ¡i đỠá»ng, đột nhiên nhá»› ra từ khi quen biết đến giỠđây là lần đầu tiên Lục Tiệm chá»§ động bà y tá» vá»›i mình, phút chốc trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, khuôn mặt cÅ©ng lá»™ ra nụ cưá»i ôn nhu. Lục Tiệm cÅ©ng cưá»i đáp lại, hai ngưá»i nắm tay ká» vai cÅ©ng Ä‘i theo Cốc Chẩn.
Äi được mấy dặm thì đằng xa trong núi nổi lên tiếng nhạc lá»›n như biển động mưa giông. Tiếng tiêu nức nở, tiếng địch cao vút, tiếng đà n tranh cháºm rãi như nước chảy lững lá», tiếng tỳ bà há»—n loạn như tiếng ngá»c rÆ¡i, trong đó còn lẫn tiếng Ä‘inh Ä‘ang như có ngưá»i đấu kiếm.
Äi tá»›i gần thì từ xa đã thấy trên mặt đất trống có trải má»™t tấm thảm Ba Tư hoa văn sống động, rá»±c rỡ chói mắt, bên trên đặt má»™t cái giưá»ng thấp có má»™t nam tá» khoảng ba mươi tuổi Ä‘ang nằm. Hắn ánh mắt sáng quắc, tóc dà i tung bay, áo bà o bằng tÆ¡ xanh như nước biển thêu cảnh rồng giỡn cá, theo cỠđộng cá»§a hắn thì áo bà o chuyển động, rồng bay cá lượn như váºt sống.
Tám thiếu niên nam nữ Ä‘ang ngồi ngay ngắn đánh đà n thổi sáo gảy tỳ bà , hai tên thiếu niên áo trắng Ä‘ang múa kiếm đấu võ, dáng Ä‘iệu linh hoạt đẹp mắt như hai phiến lá ngá»c nhẹ nhà ng bay lượn.
Lục Tiệm thầm nghÄ©: “Ngưá»i áo bà o xanh đó chắc là Diệp Phạm rồi.†Y nhá»› tá»›i việc dùng quả tùng bắn ngá»±a vừa rồi thì trong lòng tức giáºn, bá»—ng lắc ngưá»i lao tá»›i giữa hai thiếu niên áo trắng kia. Bá»n chúng vừa đúng lúc Ä‘ang múa kiếm đâm tá»›i, thu lại không kịp nên mắt thấy sắp đâm xuyên ngá»±c Lục Tiệm.
Lục Tiệm giÆ¡ ngón trá» và ngón giữa lên, hai tay tách ra kẹp lấy mÅ©i kiếm cá»§a hai ngưá»i không thể chống cá»±. “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†vốn có từ “Bổ Thiên Kiếp Thá»§â€, tuyệt không cần phải có vÅ© khà má»›i có thể dùng ra được. Liá»n có tiếng coong coong rồi trưá»ng kiếm cá»§a hai thiếu niên rá»i tay, Lục Tiệm quát má»™t tiếng “Äiâ€, cánh tay rung lên, hai đạo kiếm quang đã bay vá»t lên, uốn lượn trên không rồi như Ä‘iện lao xuống. Hai tên thiếu niên chưa kịp nghÄ© ngợi thì đã nghe xoẹt xoẹt hai tiếng, trưá»ng kiếm đã đồng thá»i chui tá»t và o vá».
Chiêu Ä‘oạt kiếm trả kiếm nà y kình lá»±c khéo léo, động tác chuẩn xác đến mức kinh thế hãi tục. Hai tên thiếu niên mắt trợn tròn, vẫn còn Ä‘ang trong tư thế đâm kiếm ra, chưa kịp lùi lại, thá»i gian như cÅ©ng ngừng trôi. Tiếng nhạc cÅ©ng đột nhiên im bặt, đám thiếu niên nhìn Lục Tiệm, kẻ nà o mặt cÅ©ng không còn chút máu.
Lục Tiệm hai tay Ä‘oạt kiếm nhưng mắt vẫn không rá»i Diệp Phạm, thấy hắn từ đầu đến cuối mắt không chá»›p, đầu không ngẩng, nhà n nhã thoải mái, mặt đầy vẻ cưá»i cợt thì bất giác vô cùng nghi hoặc, thầm nghÄ© kẻ nà y hoặc là máu lạnh vô tình, hoà n toà n không quan tâm đến việc sống chết, hoặc là đã nắm rõ võ công cá»§a mình, việc Ä‘oạt kiếm trả kiếm Ä‘á»u nằm trong dá»± liệu cá»§a hắn nên không cần ra tay. Vừa nghÄ© như váºy, y liá»n nắm chặt hai tay, lòng bà n tay bất giác toát mồ hôi lạnh.
Cốc Chẩn khẽ cưá»i, chợt nói:
- Diệp lão Phạm, vẻ phô trương nà y của ông cũ quá rồi, không đổi mới được sao?
Diệp Phạm ngắm nghÃa hắn má»™t chút, khẽ cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, ngươi nói xem đổi má»›i thế nà o?
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Chẳng hạn như nam đóng nữ, nữ đóng nam. Còn tám ngá»±a đón ngưá»i vá» thì sao không đổi thà nh tám ngá»±a cưỡi ngưá»i vá», ngưá»i không cưỡi ngá»±a mà là ngá»±a cưỡi ngưá»i.
Äám thiếu niên nghe váºy thì thầm kêu khổ rồi, kẻ nà o cÅ©ng trừng mắt nhìn Cốc Chẩn lá»™ vẻ căm tức.
Diệp Phạm thì hai mắt sáng lên, vá»— đùi đứng Ä‘áºy cưá»i nói:
- Con khỉ con nhà ngưá»i tuy đáng ghét nhưng biện pháp quá»· quái cÅ©ng không tồi.
Nói đến đó thì lại sinh ra nghi ngá», nhÃu mà y nói:
- Chỉ có Ä‘iá»u ngưá»i cưỡi ngá»±a thì dá»…, nhưng ngá»±a cưỡi ngưá»i ư…
Bá»—ng lắc ngưá»i đột ngá»™t Ä‘em má»™t con ngá»±a trắng bốn vó chổng lên trá»i, nhấc bổng lên. Lục Tiệm thấy váºy thì trợn mắt há miệng.
Con ngá»±a trắng đó vốn là ngá»±a tốt khó kiếm, dáng vẻ dÅ©ng mãnh, thân thể đẫy đà , bá»—ng nhiên bị ngưá»i nhấc bổng lên thì khiếp sợ bốn vó đạp loạn. Diệp Phạm không thèm tránh né mà sừng sững đứng bất động, rồi đột nhiên chân không chấm đất chạy như bay má»™t vòng rồi má»i nhẹ nhà ng đặt con ngá»±a xuống, vá»— vá»— tay gá»i má»™t tên thiếu niên áo trắng nói:
- Triệu Vũ, ngươi lại thỠxem nà o?
Tà i sản của duong66
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 05:56 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå