Tiểu ma nữ không khỏi sửng sốt, đôi mắt to nháy nháy hai cái, kinh ngạc nói:
- Đại sư tỷ, ngươi đang nói cái gì vậy?
- Ta là nói, Phong Liệt không thích hợp với ngươi.
- A! Đại sư tỷ, ngươi suy nghĩ lung tung cái gì vậy! Người ta còn nhỏ nha.
Tiểu ma nữ duyên dáng gọi to một tiếng, gương mặt thoáng chốc trở nên đỏ ửng, không vui nói.
Mộc Thiên Tình không tiếp tục dây dưa tới vấn đề này, nhẹ giọng, phối hợp nói:
- Phong Liệt mặc dù rất ưu tú, nhưng lại là người lại máu lạnh ích kỷ, xem nhân mạng như cỏ rác, là một kẻ có tâm tính tà đạo không hơn không kém. Hơn nữa, hắn cùng với nhiều nữ nhân có quan hệ dây dưa không rõ, sư tỷ không hy vọng ngươi dây dưa quá sâu với hắn, sau này vẫn là tận lực cách xa hắn một chút a, đây cũng là ý tứ của Lê gia gia.
- Cái gì? Là ý tứ của gia gia sao?
Tiểu ma nữ cúi đầu, phảng phất giống như cô bé làm chuyện sai lầm bị bắt, nhưng một thoáng sau, nàng lại ngượng ngùng thấp giọng phản bác:
- Sư tỷ, Phong Liệt hắn . . . hắn cũng không phải là người bất kham như ngươi nói a? Hắn mặc dù không phải là người tốt, nhưng đối với ta vẫn là rất tốt. Nữ nhân của hắn có tới mấy người, nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp không phải là chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa . . . hơn nữa người ta so sánh với những nữ nhân kia cũng không kém hơn bao nhiêu a?
- Nhưng ngươi còn nhỏ!
- Người ta nơi nào thì còn nhỏ chứ? So sánh với ngươi còn lớn hơn đó!
Tiểu ma nữ ngẩng đầu lên, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, tức giận nói.
- Ách . . .
Mộc Thiên Tình nhìn đôi ngọc thố to lớn trước ngực của Tiểu ma nữ, nhìn nhìn lại của mình, không khỏi há hốc mồm, trong lòng quả thực có cảm giác xúc động muốn hộc máu.
- Tốt lắm, không nói cái này nữa, ăn cá của ngươi đi.
- Di! Đó là Phong Liệt!
Tiểu ma nữ đột nhiên đứng ở bên cạnh cửa sổ, hướng về phía một gã thiếu niên áo đen đang đi trên đường cái khoan khoái hô to nói:
- Phong Liệt! Mau lên đây mời bổn tiểu thư ăn cơm! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Ở đầu đường, Phong Liệt vừa mới từ ngoài thành trở về nghe được tiếng hô của Tiểu ma nữ, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, hắn vốn đang tính toán che dấu một chút, nhưng hôm nay lại như thế nào cũng không che dấu được.
Quả nhiên, vô số người đi đường đang lui tới chung quanh cùng với vô số nam nam nữ nữ ở trong các tửu quán, trà lâu, kỹ viện trên mặt đường cơ hồ đều đồng loạt vươn đầu ra nhìn, hai mắt sáng lên quét mắt nhìn về phía đường cái, cuối cùng mau chóng đem ánh mắt đặt lên trên người Phong Liệt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, tò mò, cùng sự sùng kính.
- Ở đâu ở đâu! Phong Liệt ở nơi nào?
- Nha! Thật sự là Phong Liệt nha! Hảo hảo đẹp trai nga!
- Phong công tử! Tới Di Hồng Lâu của chúng ta ngồi một chút a! Tiểu muội miễn phí chiêu đãi ngươi! Sẽ khiến cho ngươi dục tiên dục tử, vui đến quên cả trời đất!
- Ngừng! Miễn phí thì như thế nào? Không thấy được Phong Liệt cùng Mộng Yểm Ma Nữ đã có ước hẹn sao? Người ta như vậy mới gọi trai tài gái sắc, ông trời tác hợp a!
- Đi đi đi! Ngươi biết cái gì! Mộng Yểm Ma Nữ kia vừa nhìn thì chính là một người non nớt, nếu bàn về công phu trên giường so với bổn cô nương, chỉ sợ phải kém tới mười tám con phố nha, thúc ngựa cũng khó có thể đạt được a! Nói không chừng Phong công tử lại yêu thích cái miệng này của bổn cô nương a!
- Ta nôn . . .
"..."
Phong Liệt đau răng nhếch nhếch miệng, cũng là không dám để ý tới một vài thiếu nữ xuân tình đang hô to gọi nhỏ trong thanh lâu bên cạnh, vội vàng cất bước đi tới đại môn của Phi Long Trai.
Mà trên lầu mặt của Tiểu ma nữ cũng là tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào những cô gái mặc những bộ quần áo hấp dẫn trên lầu của thanh lâu đối diện kia, bộ ngực phập phồng kịch liệt mấy cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ trắng đỏ biến ảo một trận, nếu không phải Mộc Thiên Tình ngăn cản, chỉ sợ nàng cũng sẽ không nhịn được bay đến trong thanh lâu đối diện đại khai sát giới một phen.
Chỉ trong chốc lát, Phong Liệt liền hiện ra trước mặt nhị nữ, bất quá, Tiểu ma nữ cũng là không còn vẻ hưng phấn lúc trước nữa, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên hầm hừ liếc xéo Phong Liệt.
- Ừm? Sao thế A Ly? Ai khi dễ ngươi, ta giúp ngươi dạy dỗ hắn!
Phong Liệt hơi sửng sờ, khẽ cười nói.
- Hừ! Phong Liệt chết tiệt, ngươi đi nhầm cửa rồi thì phải? Ta xem ra ngươi hẳn là đến trên lầu đối diện tìm những tỷ tỷ muội muội kia của ngươi đi!
Tiểu ma nữ hừ nhẹ nói.
- Ách.
Phong Liệt sắc mặt hơi chậm lại, nhưng ngay sau đó không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng không dám trả lời những lời này, phối hợp ngồi xuống, cầm lấy một chén trà rót vào trong miệng.
Liên tiếp điên cuồng bôn ba mười ngày, Phong Liệt mặc dù thu hoạch được rất nhiều, nhưng cũng có chút mỏi mệt, nước trà của Phi Long Trai này đều có hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần, có thể nói là lựa chọn tốt nhất để nghỉ ngơi.
- Phong Liệt! Đó . . . đó là của ta!
Tiểu ma nữ ngẩn ngơ, chỉ vào chén trà trong tay Phong Liệt duyên dáng gọi to nói.
- Một chén nước trà mà thôi, hẹp hòi như vậy để làm chi? Ta cũng không ghét bỏ nước miếng của ngươi có được hay không.
Phong Liệt sững sờ một chút, lơ đễnh cười nói.
- Ngươi . . ., hừ, chán ghét!
Tiểu ma nữ yêu kiều hừ một tiếng, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại không có chút ý tứ sinh khí nào, hai đầu lông mày còn mơ hồ có chút mừng rỡ.
Đôi mắt đẹp của Mộc Thiên Tình quét mắt liếc nhìn đôi cẩu nam nữ này, trong miệng nhẹ nhàng thở dài, có chút bất đắc dĩ.
Người ta một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, ý kiến của nàng chính là dư thừa.
Đối mặt với một bàn cao lương mỹ vị có tác dụng bổ dưỡng nguyên khí, Phong Liệt tự nhiên sẽ không khách khí, lập tức giống như lang thôn hổ yết, liên tục ăn không ngừng.
- Wey wey Wey! Ngươi . . . ngươi là quỷ chết đói đầu thai a! Chừa cho ta một chút có được hay không?
Tiểu ma nữ khuôn mặt nhỏ nhắn quýnh lên, tựa hồ cũng bị gợi lên cơn thèm ăn, cầm lấy chiếc đũa gia nhập vào đại quân tranh đoạt.
Mộc Thiên Tình nhìn hai người không có chút hình tượng nào, không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng chần chờ một chút, đột nhiên mở miệng nói:
- Phong Liệt, năm tên đệ tử Thiên Diễm Môn tham dự Tuyển Bạt Đại Chiến kia, cũng là thân truyền đệ tử của môn chủ Thiên Diễm Môn, trong đó có hai người chết dưới tay ngươi cùng A Ly, nghe nói môn chủ Thiên Diễm Môn khí lượng hẹp hòi, chỉ sợ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Nga?
Phong Liệt trong lòng hơi động một chút, gật đầu nói:
- Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.
- Hừ! Sợ cái gì? Bọn họ nếu dám làm loạn, ta liền bảo gia gia dạy dỗ bọn họ! Có thể dạy ra đệ tử như vậy, xem ra môn chủ của Thiên Diễm Môn nhất định cũng không phải là người tốt gì!
Tiểu ma nữ khinh thường nói, xem ra nàng hoàn toàn căm hận Thiên Diễm Môn.
Đúng lúc ấy thì, đột nhiên, ở bên ngoài ghế lô vang lên một trận hỗn loạn rất nhỏ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ba người Phong Liệt đều là cao thủ tai mắt tinh nhanh, rất nhanh liền nghe được một tiếng bước chân vững vàng đi tới bên ngoài ghế lô.
- Ba vị, ta có thể vào không?
Một thanh âm của nam nhân bình thản trong sáng vang lên ở cửa.
Mộc Thiên Tình cùng Tiểu ma nữ nhất thời cũng hai mặt nhìn nhau, trên mặt đồng thời lộ ra một tia kinh ngạc.
- Mời vào!
Sắc mặt của Phong Liệt cũng là bất động, lạnh nhạt nói.
Cửa phòng mở ra, một gã thiếu niên cao gầy anh tuấn đến mức có thể nói là hoàn mỹ hiện ra trước mắt ba người, dĩ nhiên lại là Thủy Vô Khuyết một thân ngân y, khoác áo choàng màu bạc.
Phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, . . ., hết thảy từ ngữ tốt đẹp đều có thể sử dụng ở trên người thiếu niên này cũng không phải là nói quá chút nào, ngược lại lại có chút không đủ để miêu tả về hắn, đây là một thiếu niên anh tuấn đến mức ngay cả nữ nhân cũng đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Thủy Vô Khuyết sau khi đi vào, thấy Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ đang ăn tới mức miệng đầy ngập thức ăn, quần áo thì dính dầu mỡ, hơi há hốc mồm một chút, nhưng ngay sau đó hắn tiêu sái cười một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Nhị vị thật là hăng hái a, tại hạ không quấy rầy tới nhị vị chứ?
- Ngồi đi.
Phong Liệt để đũa xuống, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thủy Vô Khuyết một cái, bình tĩnh nói:
- Có chuyện gì sao?
Lại nói, hắn cùng với Thủy Vô Khuyết giao thiệp cũng đã được bốn năm năm, hai người đều là tuyệt đỉnh thiên tài trong số thế hệ trẻ trên đại lục, đạt được sự ngưỡng mộ cùng sùng kính của vô số người, quả thực chính là tiêu chuẩn cùng thần tượng của thế hệ trẻ trên đại lục.
Chỉ bất quá, Thủy Vô Khuyết kể từ khi xuất đạo tới nay, vẫn luôn là bị Phong Liệt vững vàng đứng bên trên, chưa từng vượt qua hắn một lần.
Hai người mặc dù không có thâm cừu đại oán gì, nhưng người trẻ tuổi luôn có lòng tranh cường háo thắng cũng là khó tránh khỏi.
Cho nên, hai người mặc dù không tính là kẻ địch lớn, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là bằng hữu.
Lúc này, đối với mục đích đến đây của Thủy Vô Khuyết, Phong Liệt cũng không đoán ra được chút nào.
Con ngươi lạnh nhạt lại thâm thúy của Thủy Vô Khuyết không né tránh ánh mắt của Phong Liệt chút nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
- Phong Liệt, nói vậy ngươi hẳn là đã biết, thân phận của mấy tên đệ tử Thiên Diễm Môn bị chúng ta giết chết a?
- Không sai.
Phong Liệt gật đầu.
- Vậy ngươi có biết lão Đại cùng lão Nhị của Thiên Diễm Thất Kiệt đã đi tới Hoàng Thành hay không?
Thủy Vô Khuyết nói.
- Nga? Lão Đại cùng lão Nhị của Thiên Diễm Thất Kiệt?
Phong Liệt ánh mắt hơi động một chút.
- Xem ra ngươi còn không biết, lão Đại cùng lão Nhị của Thiên Diễm Thất Kiệt vô cùng có khả năng tham dự Thiên Long Vực thí luyện, hơn nữa . . .
Thủy Vô Khuyết dừng lại một chút, ánh mắt khe khẽ nheo lại, thâm trầm nói:
- Tu vi của hai người này đều trên Long Biến Cảnh trung kỳ!
- Nga?
Phong Liệt trên mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì không khỏi trở nên căng thẳng.
Hắn cũng không nghi ngờ gì về tính chân thực trong lời nói của Thủy Vô Khuyết, bởi vì ... chuyện này nếu nói dối cũng không có ý nghĩa gì, nếu thật sự là như thế thì hai vị cường giả có tu vi trên Long Biến Cảnh trung kỳ, đối với hắn mà nói đích xác là một sự uy hiếp rất lớn.
Ánh mắt của hắn khe khẽ lóe lên, trong lòng đối với ý đồ tới đây của Thủy Vô Khuyết cũng mơ hồ hiểu được vài phần.
- Vậy ý của ngươi là?
- Hợp tác!
...
Sâu dưới đất mấy chục vạn trượng ở Hoàng Thành, có một tòa điện phủ trống trải mà cổ xưa, ở trong điện đường, có một Truyền Tống Trận cự đại.
Lúc này, từ Truyền Tống Trận lóe lên một trận tử mang, từng đạo thân ảnh trẻ tuổi không ngừng hiện ra.
Chỉ chốc lát sau, ba trăm tên cường giả trẻ tuổi gồm cả Phong Liệt, Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết, Băng Ly cũng hiện ra trong đại điện, một đám người mang theo sắc mặt tò mò đánh giá chung quanh.
Trong tòa điện đường này các đồ lặt vặt không nhiều lắm, ngoại trừ một Truyền Tống Trận, trong bốn góc của đại điện cũng chỉ có bốn cây đuốc nhỏ thiêu đốt lên những ngọn lửa khổng lồ, cái bệ bằng đồng màu xanh loang lổ vết tích, lẳng lặng phóng ra ánh lửa màu đỏ.
Những cây đuốc này phảng phất không biết thiêu đốt đã được bao nhiêu năm tháng, tràn đầy khí tức cổ xưa, tang thương, lắng đọng, làm cho một đám người trẻ tuổi bất giác giống như trở lại thời đại viễn cổ.
Ở phía cuối điện phủ, là một cửa sắt lớn cao gần mười trượng màu đen, hai cái xích sắt khổng lồ lớn hơn một trượng nằm trên cửa sắt, tràn đầy khí tức tuyên cổ nồng đậm.
Ở phía dưới cánh cửa sắt này, có một vị lão giả râu tóc màu xám tro đang khoanh chân ngồi, mặt mũi lão giả trông rất chất phác, người mặc một bộ áo giáp đã bị tàn phá, lẳng lặng nhắm mắt khoanh chân mà ngồi, như một pho tượng thời thượng cổ, cơ hồ dung hợp thành một thể cùng với Thiết Môn và cả tòa điện phủ.
Con ngươi của Phong Liệt khẽ co rút lại, không cần nghĩ cũng biết, vị lão giả này tuyệt đối là một vị cường giả tuyệt thế, hơn nữa so sánh với bất kỳ cường giả nào mình đã từng thấy cũng đều mạnh hơn, hắn chỉ ngồi ở chỗ đó, cũng không có phóng thích chút khí thế nào, cũng đã làm cho mọi người sinh ra một cảm giác kính sợ muốn quỳ bái.
Bị khí thế vô hình của lão giả bức bách, một đám cường giả trẻ tuổi đều ăn ý ngậm miệng lại, khiến cho trong điện đường lớn như thế trở nên yên lặng như tờ, ngay cả Tiểu ma nữ cũng trở nên thành thật hơn, lặng lẽ cầm lấy bàn tay to của Phong Liệt.
- Phong Liệt, chúng ta không phải là muốn đi Thiên Long Vực Cổ chiến trường sao? Tới gặp một lão đầu tử để làm chi a, bộ dạng quái dị thật là dọa người.
Tiểu ma nữ le lưỡi, lặng lẽ truyền âm nói.
- Có thể lối đi phía sau lão giả kia chính là lối vào Thiên Long Vực Cổ chiến trường a.
Phong Liệt nói.
- A.
Chỉ chốc lát sau, Truyền Tống Trận an tĩnh trong chốc lát đột nhiên lại sáng lên lần nữa, trong chớp mắt, tám người nam nữ trẻ tuổi với khí thế kinh người hiện ra trước mắt ba trăm thiên tài trẻ tuổi đang đứng đó.
Phong Liệt chăm chú nhìn lại, lúc thấy rõ tám người, trong lòng hắn không khỏi khẽ trở nên gấp gáp:
- Ừm? Tựa hồ không quá hay a.
- Khí tức thật cường đại! Không phải đều là cường giả Long Biến Cảnh chứ?
- Bọn họ không phải cũng là cùng chúng ta tham dự lịch lãm ở Thiên Long Vực chứ?
". . ."
Giờ khắc này, ánh mắt của Phong Liệt, Kim Sở Ngạn cùng ba trăm tên cường giả trẻ tuổi cũng đồng loạt chăm chú nhìn vào trên người tám tên nam nữ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc khó có thể che dấu, còn có một vẻ kinh diễm nhè nhẹ.
Tám người này là năm nam ba nữ, mấy người nam nhân có khí chất xuất chúng, khí tràng cường đại, nữ nhân cũng là tuyệt sắc khuynh thành, giống như Minh Châu chói mắt, trực tiếp khiến cho người ta sáng mắt.
Tám người vừa xuất hiện, lập tức đột nhiên chia làm bốn đoàn thể nhỏ, phân biệt rõ ràng.
Trong đó, có một nam một nữ trên người tản ra khí tức tuyệt vọng nhàn nhạt, phía sau lưng đeo một thanh đại thiết kiếm màu đen, không thể nghi ngờ chính là đệ tử của Tuyệt Vọng Kiếm Phái.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Cỗ uy áp trên người lão giả này trong lúc lơ đãng tràn ra bên ngoài thế nhưng so với long uy trên người hắn mạnh hơn rất nhiều.
Lão giả đứng dậy, thân thể khôi ngô ước chừng cao hơn một trượng, giống như một ngọn núi lớn đứng vững trước mắt mọi người.
Hắn đạm mạc quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, không nói hai lời, vươn ra một bàn tay to cứng cáp có lực bắt được xích sắt ở phía sau, đột nhiên dùng sức.
"Oanh . . . long long long!"
Theo một tiếng nổ rung trời vang lên, đại thiết môn dày chừng mười trượng lại bị hắn dễ dàng kéo ra hơn một trượng, lộ ra phía sau cửa một mảnh tinh quang trong đêm tối.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức Hoang Cổ, thê lương, giết chóc, thần bí đột nhiên từ phía sau cửa rót vào bên trong, tràn ngập ở trong đại điện, làm những cây đuốc ở bốn phía cũng bay phấp phới, nhưng cũng chưa tắt.
Cảm thụ được cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn đến từ dị vực này, tất cả mọi người không tự chủ được phát ra lòng kính sợ đối với viễn cổ Hồng Hoang.
- Bọn nhỏ, đi đi! Cánh cửa này sau khi Thiên Nhật Chi Hậu mở ra lần nữa, hy vọng đến lúc đó, các ngươi có thể tìm được đường về nhà.
Thanh âm thê lương của lão giả kia chậm rãi quanh quẩn ở trong đại điện.
- Thiên Nhật Chi Hậu?
Ánh mắt của Phong Liệt chợt co rụt lại, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, mà những người khác đối với lần này tựa hồ như cũng không có cảm giác gì quá lớn.
Sau khi lão giả dứt lời, Lăng Kiếm Tiêu cùng Vân Thiểu Khanh của Tuyệt Vọng Kiếm Phái lập tức không chút do dự lựa chọn ngự kiếm bay vào phía sau đại môn, biến mất không thấy.
Phía sau đám người Hoàng Tử Nguyệt, Lạc Hoa Hoa cùng với Mục Thương Sinh, Xích Minh Tổ tất cả cũng không cam lòng bị rơi ở phía sau, rối rít đuổi theo.
Phía sau nữa chính là Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết cùng ba trăm tên cường giả trẻ tuổi, tất cả cũng không khỏi mang theo tâm tình tò mò, hưng phấn, thấp thỏm xông tới phía trước.
- Phong Liệt, chúng ta cũng mau chóng vào đi thôi, muộn quá sẽ khiến cho bọn họ đem bảo bối đều đoạt đi mất a!
Tiểu ma nữ lôi kéo cánh tay Phong Liệt, hưng phấn nói.
Phong Liệt gật đầu, nhưng ngay sau đó phi thân lên, bất quá, hắn đi ngang qua bên cạnh lão giả, dừng lại một chút, chắp tay nói với lão giả:
- Tiền bối, Thiên Long Vực cùng chỗ chúng ta ở trên phiến đại lục này, chỉ có một cửa ra vào này thôi sao?
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 817: Nguy cơ tứ phía (2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Phía sau một trận nổ vang lên, Thiết Môn trầm trọng như núi ầm ầm giáng xuống, đem phía bên trong cánh cửa cùng bên ngoài cánh cửa ngăn cách thành hai thế giới.
Lão giả lần nữa khoanh chân ngồi lại chỗ cũ, mí mắt trầm trọng bế hợp, đem một tia mờ mịt trong con ngươi che dấu vô hình.
- Thiên a! Đây chính là Thiên Long Vực? Dĩ nhiên là một thế giới bể tan tành như vậy a?
- Đúng a! Trên trời thế nhưng lại có nhiều vết rách không gian như vậy! Quá nguy hiểm!
- Nguyên khí thật nồng đậm a! Bất quá, trong những nguyên khí này xen lẫn quá nhiều sát khí, hấp thu nhiều chỉ sợ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma a!
"..."
Cả vùng đất bể tan tành thành từng mảnh nhỏ, vết tích đất nứt lở ở khắp nơi làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, rất khó có thể tưởng tượng được nơi này đã trải qua hạo kiếp gì mới có thể đem cả vùng đất này phá hư tới mức như thế.
Hơn ba trăm tên cường giả trẻ tuổi đều vô cùng cẩn thận đứng trên mặt đất, kinh ngạc đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Thiên Long Vực trong suy nghĩ của đám người ở trên Long Huyết Đại Lục, luôn luôn được cho rằng đó là một chiến trường thượng cổ cùng với tuyệt đỉnh cường giả ở viễn cổ thời đại.
Sự thật cũng đúng là như thế, võ giả sau khi tu luyện tới trình độ nhất định, cử động một cái đều có năng lực có thể hủy thiên diệt địa, để bảo đảm cho thế nhân sinh tồn trên đại lục sẽ không bị chiến loạn liên lụy, một khi liên quan đến cuộc quyết đấu của bất cứ cường giả nào, cũng sẽ tiến vào Thiên Long Vực.
Giờ phút này, ở trong mắt của một đám người trẻ tuổi, cái thế giới trước mắt này tràn đầy vẻ tang thương cùng thần bí, một cỗ không khí xơ xác tiêu điều hiện ra trong lòng bọn họ.
Lúc này chính là thời gian ban đêm trong Thiên Long Vực, trên đỉnh đầu lác đác có mấy vì sao chớp động lên quang huy yếu ớt, trên bầu trời kia hiện ra từng vết rách không gian thật lớn, phảng phất giống như mặt kính bị bể tan tành vậy, đem trường không mênh mông phân cách thành vô số mảnh, ở giữa cái khe mơ hồ có thể thấy được hư vô, phảng phất giống như vô số ác ma đang mở chiếc miệng rộng của mình ra, mọi người không khỏi cảm thấy kinh hồn táng đảm một trận.
Xa xa, dưới bầu trời đêm mơ hồ có thể thấy được hình dáng của từng ngọn núi lớn, phảng phất giống như tất cả hắc giáp cự thú vậy, mắt chúng đang nhìn xuống những nhân loại nhỏ bé này.
Nguyên khí trong thiên địa hết sức nồng đậm, thậm chí so sánh với Long Huyết Đại Lục còn nồng đậm hơn gấp mấy lần, bất quá, tất cả mọi người có thể cảm nhận rõ ràng được, những nguyên khí này đều là nguyên khí bị pha tạp không tinh khiết, còn kèm theo oán niệm nhè nhẹ mà vô số vong hồn lưu lại, cũng chính là cái gọi là sát khí.
Nếu là tu vi tâm cảnh không đủ mà muốn hấp thu nguyên khí nhiều chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, cực kỳ bất lợi đối với tu hành.
- Thiên Long Vực, đã lâu ngày không gặp.
Phong Liệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh mắt khe khẽ nheo lại, một loại cảm giác khác là dâng lên trong lòng hắn.
Hắn cũng không phải là lần đầu tiên tới Thiên Long Vực, kiếp trước hắn đã từng đã tới nơi đây một lần, đã từng ở trên phiến thiên địa này thu hoạch được không ít bảo vật, nhưng sau khi trở về vẫn chưa kịp hưởng dụng, liền gặp phải độc thủ của Sở Huyền.
Lúc này, làm hắn cảm thấy ngờ vực chính là, thời gian lần trước tiến đến lịch lãm chỉ bất quá là trong ba tháng mà thôi.
Nhưng lần này, lại trong thời gian một ngàn ngày, ước chừng phải hơn ba năm!
Tiểu ma nữ nắm bàn tay to của Phong Liệt thật chặt, đôi mắt đẹp trợn tròn, vô cùng tò mò nhìn lên bầu trời đêm ở địa phương xinh đẹp lại kèm theo nguy hiểm này.
- Phong Liệt, nơi này thật xinh đẹp nga!
Tiểu ma nữ không nhịn được thấp giọng duyên dáng hô lên một câu, trong đôi mắt đẹp trong veo như nước có thể thấy rõ ràng hình ảnh của những ngôi sao trên bầu trời kia.
- Ừm, thật sự rất đẹp. Nhớ phải theo sát ta, nơi này cũng không an toàn!
Phong Liệt cười cười, hơi đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, sau đó lôi kéo Tiểu ma nữ đi về sâu trong một phương hướng nào đó.
Hai người Phong Liệt vừa động, lập tức dẫn tới không ít sự chú ý của mọi người, Xích Minh Tổ cùng Lý Đạo Hư của Thiên Diễm Môn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phong Liệt, mơ hồ lộ ra nụ cười lạnh không có hảo ý.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 818: Nguy cơ tứ phía (3)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Ánh mắt của đám người Mục Thương Sinh, Tống Ngọc cũng là khe khẽ lóe lên, chuẩn bị hành động.
Cách đó không xa, đám người Diệp Trì, Long Khuynh Vân, Hồng Phi Dương, Mộc Thiên Tình muốn hướng về phía Phong Liệt ở bên này tụ lại, lại bị Phong Liệt âm thầm lên tiếng ngăn trở.
Mỗi người đều có cơ duyên cùng số mệnh thuộc về bản thân mình, hôm nay địch nhân mà hắn phải đối mặt rất mạnh, số lượng lại nhiều, mang theo bọn họ chỉ sợ rất khó có thể chiếu cố chu toàn cho bọn họ, cũng không phải là thượng sách.
Hoàng Tử Nguyệt nhìn thoáng qua bóng lưng càng lúc càng xa của hai người Phong Liệt, khẽ thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đúng lúc ấy thì, đột nhiên, trong một cái khe lớn có một tiếng hô điếc tai nhức óc của hung thú vang lên trong đám người.
"Rống . . ."
Theo đó, một đầu thú dữ màu đen hình dạng như báo săn từ trong một cái khe lớn thoát ra ngoài mặt đất.
Đầu thú dữ này cao gần ba trượng, dài chừng năm trượng, khắp cả người tràn đầy lân phiến màu đen, trên lưng còn có một lùm gai xương dài bén nhọn trông như bụi rậm, một đôi mắt đỏ lóe ra hung mang lạnh như băng, cực kỳ dữ tợn, cả người tản ra một cỗ khí tức tử vong vô cùng tanh hôi, làm người ta ngửi thấy liền muốn nôn mửa.
Chuyện xảy ra đột nhiên, con ngươi của tất cả mọi người lập tức không khỏi co rụt lại, lập tức đề phòng toàn thân.
Bất quá, lúc mọi người người phát hiện đầu thú dữ trước mặt chỉ là một đầu thú dữ Tam Giai hậu kỳ, cũng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đầu thú dữ này xuất hiện, tựa hồ mọi người chung quanh cũng bị dọa sợ hết hồn, sau đó, nó tức giận điên cuồng hét lên một tiếng, đột nhiên mở cái miệng rộng ra, giương nanh, điên cuồng đánh tới một gã cao thủ Thần Thông Cảnh cách mình gần nhất, động tác tấn công nhanh như tia chớp.
- Hừ! Con súc sinh không biết sống chết! Bổn công tử trước tiên bắt ngươi để cúng tế!
Tên cao thủ Thần Thông Cảnh kia khinh thường cười lạnh một tiếng, thân hình của hắn thoáng một cái liền bay lên trên không trung, làm con thú dữ kia chụp vào một khoảng không, sau đó, hắn lập tức liền muốn thi triển toàn bộ thủ đoạn chém giết con thú này.
Bất quá, hắn còn chưa kịp xuất thủ, sắc mặt lại đột nhiên kinh biến, phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ bi thảm thê lương!
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thân thể của người này thế nhưng không có chút dấu hiệu nào bị cắt thành hai khúc, rớt xuống mặt đất.
- A . . ., chết tiệt khe không gian! Cứu ta . . .
Người này kinh hãi muốn chết, rống to một tiếng thê lương, mặc dù thân thể bị cắt đứt thành hai đoạn, nhưng hắn cũng không lập tức chết đi.
Nhưng khi hắn vừa rơi xuống dưới đất, đầu thú dữ kia đã cực kỳ nhạy bén lộn nhào quay trở lại, há chiếc miệng rộng của nó ra, trong nháy mắt đem hai nửa thân thể của người này nuốt vào trong bụng.
Sau đó, trước khi mọi người kịp phản ứng, đầu thú dữ này đã nhanh chóng nhảy vào trong cái khe của đại địa, biến mất không thấy bóng dáng.
- Ách . . ., khe không gian thật là đáng sợ!
- Đầu thú dữ này thật sự là giảo hoạt a!
- Không đúng! Từ bộ dạng của đầu thú dữ kia ta cảm giác linh trí mà nó có dường như cực cao a!
- Không phải là Thượng Cổ Chiến Hồn Đoạt Xá chứ?
"..."
Chỉ trong thời gian nháy mắt, một gã thiên tài cao thủ Thần Thông Cảnh Ngũ Trọng Thiên liền táng thân vào trong bụng một đầu thú dữ Tam Giai hậu kỳ, ngay cả cứu viện cũng không kịp.
Điều này không khỏi khiến cho tâm thần của mọi người cũng nâng lên, lòng kính sợ đối với phiến thiên địa này càng khắc sâu thêm mấy phần.
- Các vị, trong Thiên Long Vực Cổ chiến trường này có ba loại nguy hiểm lớn nhất, một là khe không gian, hai là thượng cổ Chiến Hồn, ba là thú dữ mạnh mẽ, bất quá, nơi này cũng tồn tại vô số cơ duyên, mọi người tự bảo trọng lấy mình đi a!
Thanh âm dễ nghe trong trẻo lạnh lùng của Hoàng Tử Nguyệt vang lên trong thiên đại, phá vỡ sự yên lặng đang tồn tại giữa mọi người.
Sau khi dứt lời, nàng liền cùng Lạc Hoa Hoa cùng với tên thiếu niên xấc láo kia chậm rãi đi sâu vào một phương hướng.
Kế tiếp, tất cả mọi người tự động chia ra thành ba người một nhóm, hoặc là năm người một nhóm, vô cùng cẩn thận hướng chỗ sâu đi tới, tìm kiếm cơ duyên thuộc về bản thân mình.
...
Địa vực trong Thiên Long Vực cực kỳ rộng lớn, cũng không nhỏ hơn so với Long Huyết Đại Lục, bất quá, mọi người lúc trước khi đến, trong tay cũng đã sớm chuẩn bị đủ loại bản đồ, cho nên cũng không xuất hiện tình trạng mù quáng xông loạn.
Dù sao Thiên Long Vực Cổ chiến trường trăm năm mới mở ra một lần, từ trước tới nay số người tiến đến tìm kiếm cơ duyên còn sống trở về cũng không ít, cũng để lại cho hậu nhân không ít kinh nghiệm quý giá.
- Phong Liệt, chúng ta kế tiếp sẽ đi đâu a? Có cần chờ Đại sư tỷ một chút hay không?
Tiểu ma nữ trong tay cầm một tấm bản đồ da dê, trái lại nhìn đi nhìn lại vài lần tấm bản đồ trong tay, chẳng những không nhìn ra thứ gì trong đó, ngược lại nhìn một lúc liền bị quáng mắt, bất đắc dĩ đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, chỉ đành phải hỏi Phong Liệt.
- Yên tâm đi, không lâu sau đại sư tỷ của ngươi sẽ tới tìm chúng ta, kế tiếp chúng ta đi tới một nơi ở bên ngoài cách Thiên La Hồ ba vạn dặm trước tiên a!
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
- A? Phong Liệt, ngươi không nhầm lẫn gì chứ? Thiên La Hồ là một trong những chỗ nguy hiểm nhất được đánh dấu trên bản đồ a!
Đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ trợn tròn, kinh hô chỉ vào một điểm đỏ thật to trên bản đồ.
- Không sai, chính là chỗ đó.
Phong Liệt nhẹ cười cười, nói:
- Thế nào, sợ sao?
- Ngừng! Người ta có cái gì phải sợ chứ? Đi thì đi a!
Tiểu ma nữ không phục hừ hừ nói.
- Không sợ là tốt rồi, chúng ta đi thôi!
Phong Liệt tâm ý vừa động, một Cự Lang màu đen cao hai trượng hiện ra trước mắt hai người.
Không nghi ngờ chút nào, đầu Cự Lang này chính là Tịch Diệt phân thân.
Bên trong Thiên Long Vực này nguy cơ trùng trùng, hơn nữa tùy ý có thể thấy được khe không gian, một khi gặp phải nguy cơ, có thể nói là khó lòng phòng bị, Phong Liệt không dám xem thường, dùng Tịch Diệt phân thân thay cho việc đi bộ cũng chính là lựa chọn tốt nhất.
- Di? Phong Liệt, ngươi từ nơi nào lấy ra một đầu Hắc Lang đần độn vậy? Thật giống như Liên Long Thú nhưng cũng có phần không giống a?
Tiểu ma nữ buồn cười nhìn Hắc Lang, từ khí tức của nó xem ra, năng lực của đầu Hắc Lang này thật sự rất yếu kém, ngoại trừ hình dáng to con một chút, cũng chỉ có thể coi như là một đầu dã thú bình thường mà thôi.
Hắc Lang nghiêng cái đầu của nó liếc mắt nhìn Tiểu ma nữ một cái, ánh mắt trống rỗng mà mờ mịt, tựa hồ đối với lời đánh giá của Tiểu ma nữ hơi có phần bất mãn.
- Dùng để thay đi bộ mà thôi, một đầu dã thú cũng đủ dùng rồi.
Phong Liệt cười thần bí, lại cũng không giải thích gì nhiều.
Kế tiếp, hắn mang theo Tiểu ma nữ ngồi lên lưng Cự Lang, rất nhanh liền hóa thành một luồng khói đen, hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
- Thánh tử! Phong Liệt muốn chạy trốn! Chúng ta có cần phải . . .
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden