Hắc quang lan ra khắp bầu trời, rất nhiều ánh mắt kinh ngạc nhìn tấm phù văn cổ xưa lơ lửng trên không, ở đó tỏa ra một luồng năng lượng kinh người.
- Hắc Ám Tổ Phù?
Ở đây cũng có không ít người có nhãn lực, vì thế rất nhanh bọn họ đã nhận ra sự kỳ lạ trong luồng năng lượng đó, sau đó những tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên.
Nguyên Thương chau mày nhìn Hắc Ám Tổ Phù xuất hiện trên trán Thanh Đàn. Thứ năng lượng đó rất giống Hắc Ám Tổ Phù trong truyền thuyết, nhưng dường như có gì đó không đúng lắm.
Hắc Ám Tổ Phù không chỉ có mức năng lượng như thế này.
Ánh mắt Nguyên Thương lấp lánh, một lúc sau dường như nghĩ ra điều gì, cặp mày nhướng lên, lẩm bẩm:
- Thì ra là phù văn mô phỏng theo Hắc Ám Tổ Phù!
Nhãn lực của Nguyên Thương cũng không tầm thường, chỉ dựa vào chút manh mối đã đoán được Hắc Ám Tổ Phù này của Thanh Đàn không phải bản thể.
- Hắc Ám Tổ Phù là bảo vật trấn điện của Hắc Ám Điện, mà tấm Linh phù này lại được mô phỏng vô cùng hoàn hảo, hiển nhiên cũng chỉ có một vài lão quái vật trong Hắc Ám Điện mới làm được. Nữ tử này có thân phận thế nào lại có được nó?
Nguyên Thương không ngừng phán đoán.
- Lẽ nào ả ta là người của Hắc Ám Điện?
Nguyên Thương nhíu mày, nếu vậy thì phiền phức rồi, thực lực Hắc Ám Điện không hề thua kém Nguyên Môn, nếu giết ả ta thì có lẽ Hắc Ám Điện sẽ không để yên. Hơn nữa ả ta có thể mô phỏng được Hắc Ám Tổ Phù, chắc hẳn cũng có địa vị không tầm thường trong Hắc Ám Điện.
Ầm ầm!
Trong lúc Nguyên Thương đang suy nghĩ thì Hắc Ám Tổ Phù bay ra từ trán Thanh Đàn bỗng bắn ra hắc quang, ngưng tụ lại trên không trung, sau đó biến thành một đạo hắc ảnh khổng lồ, mơ hồ tỏa ra một thứ sức mạnh vô cùng hung hãn.
Hắc ảnh thành hình, trước bao ánh mắt chăm chú, giơ bàn tay khổng lồ ra tóm lấy lưỡi liềm màu đen.
Hắc ảnh đứng sừng sững trong không trung, tay cầm lưỡi liềm đen nhìn tựa như Tử Thần giáng lâm, lan tỏa luồng năng lượng vô cùng hung hãn.
Tiếng Phượng ngâm trong trẻo bỗng vang lên, Ứng Hoan Hoan ngồi ở đằng xa, gương mặt hơi tái đi, nhưng rồi nàng nghiến răng, gảy mạnh dây đàn, một làn sóng âm đem theo sự lạnh lẽo vang lên.
- Thiên Hoàng Cầm, Thiên Âm Niết Bàn!
Sau khi Ứng Hoan Hoan dứt lời, trong quầng sáng đỏ rực phía trên bỗng ra những âm thanh du dương, sau đó những ngọn lửa rực cháy tràn ra khỏi quầng sáng, đem theo sức mạnh hủy diệt, tựa một tảng thiên thạch vút qua chân trời lao thẳng về phía Nguyên Thương.
Tảng thiên thạch bay ra, từ nó khuếch tán những âm thanh huyền diệu, nguyên lực trong thiên địa dường như hoàn toàn bạo động theo những luồng thanh âm đó.
- Hắc Ám Ma Liêm, Trảm Hồn!
Khi công kích mạnh mẽ của Ứng Hoan Hoan vừa bay ra, ánh mắt Thanh Đàn lóe lên vẻ ngưng trọng, sau đó thủ ấn biến hóa, tiếng hô khẽ vang ra.
Thanh Đàn vừa dứt lời, hắc ảnh khổng lồ cầm lưỡi liềm lập tức bước ra, chém xuống Nguyên Thương.
Rầm!
Lưỡi liềm chém xuống, không gian phía trước như méo mó đi, một đạo hắc quang khổng lồ hàng trăm trượng xuyên qua hư không, chớp mắt một cái đem theo khí tức mạnh mẽ lạnh băng chém xuống Nguyên Thương.
Uỳnh uỳnh!
Công kích của hai cô gái gần như được phát động đồng thời. Mọi người nhìn lên cảnh tượng đó ánh mắt đều đầy vẻ chấn kinh. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ với thực lực của Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn lại có thể thi triển được công kích khủng khiếp đến vậy. Với công kích này, chắc hẳn ngay cường giả Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh cũng phải chọn cách tránh né!
- Thật sự không ngờ, hai cô gái này tuổi đời còn trẻ mà thủ đoạn đã lợi hại như vậy.
Ngô Quần ngẩng đầu lên nhìn, đầy vẻ cảm thán.
- Nhưng đối thủ lần này của bọn họ là Nguyên Thương. Hắn ta đánh bại được cả Thần Khôi, trong số các đệ tử Đông Huyền Vực còn ai chế ngự được hắn đây?
Nói đến đây, Ngô Quần liếc nhìn Tô Nhu một cái, quả nhiên Tô Nhu tựa hồ như rất muốn phản bác, hắn liền lắc đầu khổ não:
- Có phải muội lại định nói Lâm Động đại ca của muội làm được không?
Tô Nhu đỏ mặt, lẩm bẩm gì đó nhưng rồi không nói ra.
- Muội nên cầu mong cho hắn nhanh chóng đến đi, nếu không trận chiến này kết thúc sẽ là đòn đả kích rất lớn tới danh tiếng của hắn đấy. Dù hắn có lý do vắng mặt hợp lý thế nào, nhưng nếu hắn không xuất hiện thì đệ tử Đạo Tông sẽ vô cùng thất vọng.
Ngô Quần nghĩ một chút, nhìn Tô Nhu, nói:
- Dù là người chiến bại cũng được người ta tôn trọng hơn một người không chịu xuất hiện ứng chiến.
Ngô Quần nhún vai, nhìn lên bầu trời không chớp mắt. Ngay sau đó, đồng tử của hắn hơi co lại, bởi vì lúc này, hai đạo công kích vô cùng hung hãn đã phong tỏa đường lui của Nguyên Thương, cuối cùng lao xuống.
- Nguyên Đế Điển, Nguyên Đế Chung!
Đòn công kích đủ để khiến bất cứ cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong nào phải lạnh gáy cuối cùng đã oanh kích lên người Nguyên Thương. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, Nguyên Thương cũng hô lên một tiếng.
Uỳnh!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên chói tai, một cơn bão nguyên lực cuồng bạo đáng sợ hình thành trên bầu trời.
Ầm ầm ầm!
Dường như cả không gian đều biến dạng, ngọn núi bên dưới cơn bão lập tức nổ tung, mặt đất cũng nứt toác thành vô số khe rãnh khổng lồ, không ít người hốt hoảng lùi về sau.
Trước bao ánh mắt chấn kinh, làn sóng năng lượng kéo dài mấy phút sau mới dần tan đi. Sau khi cơn bão tan hết, mọi ánh mắt đều nhìn về nơi trung tâm của cơn bão ấy.
Ánh sáng cuồng bạo dần dần tắt tịm, một chiếc chuông cổ khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.
- Nguyên Thương sư huynh đỡ được rồi, thực lực thật đáng sợ!
Nhìn chiếc chuông cổ xuất hiện, đám đệ tử Nguyên Môn ở phía dưới lập tức bùng nổ tiếng hoan hô. Còn đám đệ tử Đạo Tông thì sắc mặt nhợt nhạt, bọn họ đều biết Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn không thể thi triển công kích đáng sợ như vừa rồi thêm lần nữa.
Rắc!
Trước sự chú ý của tất cả mọi người, trên chiếc chuông xuất hiện những vết rạn nứt, rồi nhanh chóng lan rộng, Nguyên Thương lại xuất hiện trên bầu trời.
Mọi ánh mắt đều nhìn về Nguyên Thương, nhất thời đồng tử không ít người phải co rút lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy trước ngực Nguyên Thương xuất hiện một vết máu dài nửa thước!
- Nguyên Thương cũng bị thương rồi!
Nhìn vết thương nơi ngực Nguyên Thương, cả không gian vang lên những tiếng ồ kinh ngạc. Hai nữ tử này cũng thật lợi hại, công kích vừa rồi tuy cuối cùng đã bị Nguyên Thương chặn lại nhưng cũng khiến hắn thọ thương.
Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn ở phía xa, cảm giác trong lòng nhất thời chùng xuống. Không ngờ liên thủ công kích mạnh nhất của hai người bọn họ cũng không thể đạt được kết quả mong muốn. Thực lực Nguyên Thương quả thực đáng sợ!
- Ha ha, nhiều năm rồi chưa có cảm giác bị thương!
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn vết thương trước ngực, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn với ánh mắt dữ dằn:
- Có điều, buổi biễu diễn của các ngươi đến lúc kết thúc rồi!
Vừa dứt lời, sát ý lạnh thấu xương tỏa ra từ cơ thể Nguyên Thương, hắn bước ra một bước, thân hình biến thành quang ảnh lao thẳng về phía Ứng Hoan Hoan.
Thấy Nguyên Thương động thủ, sắc mặt Ứng Hoan Hoan khẽ đổi, tay khẽ gảy đàn, hơn chục làn sóng âm đỏ rực bắn ra.
Rầm rầm rầm!
Thế nhưng, đối mặt với công kích của Ứng Hoan Hoan, mười ngón của Nguyên Thương búng ra liên tục, kình phong đánh tan sóng âm của Ứng Hoan Hoan, sau đó tốc độ không hề giảm, tiếp tục lao tới. Xem ra hắn định hạ sát thủ rồi!
- Đứng lại!
Thanh Đàn thấy Nguyên Thương tấn công Ứng Hoan Hoan cũng khẽ giật mình, vội vàng lao tới, vung lưỡi liềm lên, xuyên thủng hư không chém xuống Nguyên Thương.
- Cút!
Sắc mặt Nguyên Thương lạnh băng, lật tay tung một chưởng, nguyên lực hùng hồn nhanh như chớp đánh lên người Thanh Đàn.
Ầm!
Bị đánh trúng, Thanh Đàn bay ngược về sau, khóe miệng chảy máu.
Đánh bay Thanh Đàn, Nguyên Thương đã xuất hiện phía trước Ứng Hoan Hoan, chưởng phong mang đầy sát khí tung ra. Ứng Hoan Hoan thấy vậy, tay mạnh đập vào Thiên Hoàng Cầm, chiếc đàn bay lên chắn phía trước.
Nguyên Thương cười khảy, chưởng phong không hề suy giảm đánh thẳng lên Thiên Hoàng Cầm.
Keng!
- Phụt!
Âm thanh kim loại trong vắt vang lên, kình phong cuồng bạo cuộn trào, gương mặt Ứng Hoan Hoan đỏ ửng, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắn ngược ra sau, bước chân loạng choạng, có phần thảm hại rơi xuống đất.
- Tiểu sư tỷ!
Đám đệ tử Đạo Tông ở xung quanh thấy vậy, sắc mặt đều kịch biến.
Soạt!
Nguyên Thương thấy Ứng Hoan Hoan tránh được sát chiêu, sát khí lóe lên trong mắt rồi xoay người đuổi theo. Tuy hắn có phần e dè thân phận Thanh Đàn, nhưng với, Ứng Hoan Hoan hiển nhiên là hắn có sát ý.
- Bảo vệ tiểu sư tỷ!
Hơn chục đệ tử Đạo Tông ở gần Ứng Hoan Hoan nhất thấy Nguyên Thương vẫn định động thủ, lập tức xuất hiện phía trước Ứng Hoan Hoan, nhìn quang ảnh đang bay tới với ánh mắt phẫn nộ.
- Các ngươi muốn chết!
Nguyên Thương thấy những đệ tử Đạo Tông bình thường cũng dám chắn trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên, nguyên lục hùng hồn bùng phá, nhất thời mười mấy đệ tử kia bị hắn đánh hộc máu bắn ra sau, dường như còn nghe thấy cả tiếng gân cốt gãy lìa.
Ứng Hoan Hoan nhìn những đệ tử đó ánh mắt lập tức đỏ ngầu.
- Hoan Hoan, lùi xuống!
Vương Diêm đang đấu với Lôi Thiên bỗng quát lên, vì hắn đã thấy Nguyên Thương đang tung chưởng phong về phía Ứng Hoan Hoan.
Thế nhưng Ứng Hoan Hoan lúc này đã cạn kiệt nguyên lực, nhìn Nguyên Thương đang lao tới mà không thể phòng ngự được gì.
Vèo!
Chưởng phong mạnh mẽ của Nguyên Thương lớn dần trong mắt Ứng Hoan Hoan, thế nhưng ngay trước khi chạm mục tiêu, Vương Diêm toàn thân đẫm máu đã bay rới, một chưởng đánh lên người Ứng Hoan Hoan bay ra, sau đó hắn cũng vội vàng muốn lùi về sau.
- Đã muốn cứu người thì phải trả giá!
Nhưng hắn vừa định lùi lại thì Nguyên Thương đã cười lạnh, nhanh như chớp tóm lấy cánh tay Vương Diêm, kình lực phát ra, cánh tay Vương Diêm vẹo đi, rồi một tiếng rắc vang lên.
Bốp!
Bẻ gãy tay Vương Diêm, Nguyên Thương tung cước đá Vương Diêm bay đi mấy chục mét, tạo nên trên mặt đất một rãnh dài.
- Lôi Thiên, giải quyết ả ta đi!
Nguyên Thương lạnh lùng nói.
- Ừm!
Lôi Thiên nghe vậy, thân hình khẽ động rồi xuất hiện trước mặt nàng thiếu nữ đang sững sờ nhìn Vương Diêm.
Nhìn chiếc cổ trắng ngần của nàng thiếu nữ, Lôi Thiên liếm môi, ánh mắt lóe lên khoái cảm biến thái.
Sắc mặt của tất cả đệ tử Đạo Tông đều kịch biến, ánh mắt đỏ ngầu!
- Hoan Hoan!
Trên bầu trời, Ứng Tiếu Tiếu cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt tái đi, rồi hét lên một tiếng xé lòng.
- Lúc này vẫn nên để ý đến bản thân đi!
Linh Chân cười lạnh lùng, chiếc quạt trong tay điểm ra, xuyên thủng lớp phòng ngự của Ứng Tiếu Tiếu, chạm vào vai nàng, kình khí bắn ra tạo nên một cái lỗ máu trên vai nàng.
Ứng Tiếu Tiếu thảm hại phải lùi về sau.
Nhưng lúc này Ứng Tiếu Tiếu không có tâm tư để ý đến thương thế của mình, nàng tuyệt vọng nhìn nữ tử như đóa hoa đang khô cạn sức sống trước công kích của Lôi Thiên.
- Lâm Động!
Ứng Tiếu Tiếu bỗng ngửa lên trời hét lớn, âm thanh tuyệt vọng như xé rách tâm can, khiến không ít người mắt phải đỏ hoe.
Đệ tử Đạo Tông đã bị ép đến bước đường cùng rồi!
Sau tiếng thét, Ứng Tiếu Tiếu nhìn vùng trời không chút động tĩnh, nước mắt cuối cùng đã rơi xuống, toàn thân vô lực ngồi bệch xuống đất. Nếu Ứng Hoan Hoan xảy ra chuyện gì thì nàng còn mặt mũi nào về Đạo Tông?
Uỳnh!
Thế nhưng khi Ứng Tiếu Tiếu tuyệt vọng thì bỗng một tiếng gió rít vang lên.
Ngay lúc ấy Ứng Tiếu Tiếu cùng rất nhiều người khác cùng ngẩng lên, bọn họ nhìn thấy một quang ảnh màu xanh đang bay tới với tốc độ khó lòng hình dung, trên thân ảnh đó tỏa ra thứ sát ý nồng đậm.
- Lâm Động!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn quang ảnh quen thuộc, đôi mắt tuyệt vọng bỗng thay đổi.
- Lôi Thiên, cẩn thận!
Nguyên Thương nhìn thấy vậy, sắc mặt hơi thay đổi trầm giọng hét lên.
Vút!
Thế nhưng hắn vừa dứt lờii thì quang ảnh với tốc độ khủng khiếp đó đã lao tới, Lôi Thiên chưa kịp phản ứng thì một đạo Long quyền lấp lánh thanh quang mang sức mạnh cực đoan đánh thẳng lên ngực hắn.
Ầm!
Âm thanh trầm đục vang lên, sau đó mọi người đều thấy toàn thân Lôi Thiên bắn ngược ra sau hàng trăm mét, đâm sầm vào vách núi, cả người lún hẳn vào trong, gây ra vô số đường rạn nứt trên vách đá cứng rắn.
Ngô Quần cũng có chút chấn động nhìn thân ảnh vừa đánh bay Lôi Thiên, sắc mặt hơi thay đổi. Bởi vì hắn cảm nhận được thứ sát khí khủng bố phát ra từ người Lâm Động, nó nồng đậm hơn nhiều so với đám Ma quái trong Dị Ma Vực!
Lúc này hắn biết Sát Thần của Đạo Tông thật sự bạo nộ rồi!
Ngô Quần nuốt một ngụm nước bọt. Tuy hắn biết thực lực của Lâm Động và Nguyên Thương có một khoảng cách khó mà đo lường, nhưng không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy dường như lần này Nguyên Môn sẽ gặp phải bi kịch lớn!
Thân ảnh đó dường như có ma lực khiến chiến trường đang hỗn loạn bỗng nhiên tĩnh lặng hơn nhiều, đệ tử hai bên đều nhìn chăm chăm vào thân ảnh vừa mới xuất hiện kia.
Trước bao ánh mắt chăm chú, thanh quang quanh người thân ảnh kia thu dần lại, cuối cùng hiện ra một thân ảnh trẻ tuổi, chính là Lâm Động!
Trên gương mắt hắn lúc này là hàn khí lạnh thấu xương, hắn nhìn Nguyên Thương từ xa, ánh mắt tựa như của dã thú cuồng bạo khiến cho ngay cả Nguyên Thương cũng phải cảm thấy lạnh gáy.
Lâm Động nhìn Nguyên Thương rồi quay người nhìn nàng thiếu nữ mắt đỏ hoe mất đi sự linh động thường ngày, trong lòng bỗng nhói đau.
Lâm Động run run đưa tay ra vuốt ve gương mặt lành lạnh của nàng, ánh mắt đầy áy náy, khàn giọng nói:
- Xin lỗi, ta về muộn!
Khi bàn tay Lâm Động chạm vào, ánh mắt nàng thiếu nữ mới có phản ứng lại, nàng nhìn gương mặt mệt mỏi vì phải vội lên đường của hắn, nước mắt bỗng trào ra.
Ứng Hoan Hoan tiến lên hai bước rồi lao vào lòng Lâm Động, cảm xúc bị dồn nén cuối cùng cũng được bộc phát, nàng òa khóc như đứa trẻ khiến người ta phải chua xót.
- Rất nhiều sư huynh đệ của chúng ta đã bị giết rồi! Vương Diêm sư huynh gãy tay, tỷ tỷ cũng bị đả thương rồi!
Lâm Động ôm lấy Ứng Hoan Hoan, bàn tay run rẩy vuốt tóc nàng, từ khi hai người quen nhau, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thiếu nữ hoạt bát luôn tươi cười kia bật khóc đến mức như thế này.
Ngay lần đó, một mình nàng ở lại ngăn chặn Ma Ấn Chúng, nàng cũng chưa từng khóc!
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn đệ tử Đạo Tông toàn thân đầy vết thương, bọn họ cũng đang nhìn hắn với ánh mắt cuồng nhiệt chứ không có chút chỉ trích vì hắn về muộn.
- Lâm Động sư đệ, bọn ta vô dụng, lại để tiểu sư muội phải ra tay!
Bàng Thống quệt đi vết máu trên mặt, ngồi trên mặt đất cười khổ, sắc mặt phức tạp nói.
- Lâm Động sư đệ, từ khi đệ vào Đạo Tông luôn tạo được kỳ tích. Tuy ta biết có lẽ làm khó cho đệ, nhưng mà…
Bàng Thống bỗng đứng dậy, rồi quỳ một chân xuống trước mặt Lâm Động, gương mặt có chút điên cuồng nhìn Lâm Động, tựa như con thú bị thương tìm được tia hy vọng cuối cùng, hét lên:
- Hãy vì Đạo Tông!
Bịch bịch!
Đám đệ tử Đạo Tông ở xung quanh cùng đồng loạt quỳ xuống.
- Lâm Động sư huynh, hãy vì Đạo Tông!
Đệ tử Đạo Tông đồng thanh hô vang, âm thanh đầy thù hận khiến không ít người phải biến sắc mặt.
Lâm Động ôm chặt nàng thiếu nữ trong lòng, sau đó buông tay ra, đưa tay nhẹ nhàng quệt đi nước mắt cho nàng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn đám đệ tử Đạo Tông, trên gương mặt trẻ tuổi ấy cũng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
- Ta sẽ dùng mạng của tất cả bọn chúng bồi táng cùng những sư huynh đệ đã hy sinh!
Giọng nói của hắn không quá lớn nhưng vẫn vang vọng khắp nơi, cả không gian dường như đột ngột yên tĩnh.
Sát khí tựa ma quỷ ngủ vùi nhiều năm bỗng chốc tỉnh lại.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lan tỏa trong không gian là một mùi tanh nồng của máu, tất cả dường như vô cùng yên tĩnh, và nguyên nhân gây ra sự yên tĩnh này chính là gã thanh niên trẻ tuổi vừa xuất hiện.
Gã thanh niên này, luận về thực lực bề ngoài thì không thể coi là xuất sắc ở nơi thiên tài nhiều như lá mùa thu này được, thế nhưng lại không một ai dám coi thường hắn. Mọi việc xảy ra trước đó khiến bọn họ hiểu rằng, coi thường hắn là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn!
Vì vậy, khi giọng nói không vang dội nhưng đầy sát khí đó vang lên, không ít người đến hít thở cũng trở nên khó khăn. Bọn họ cảm thấy dường như mùi máu tanh trong không gian bỗng trở nên đậm đặc hơn hẳn.
Ứng Tiếu Tiếu ở trên không trung vội bay xuống, sau khi thấy Ứng Hoan Hoan không có gì đáng ngại thì thở phào nhẹ nhõm.
- Tiếu Tiếu sư tỷ, việc còn lại cứ để ta!
Lâm Động buông nàng thiếu nữ ra, nhìn lên Ứng Tiếu Tiếu khẽ nói.
Ứng Tiếu Tiếu nhìn hắn, trên gương mặt ấy không còn nụ cười thường ngày nữa, trong mắt là những tia máu đỏ khiến hắn trở nên vô cùng dữ dằn, chỉ là trong mắt Ứng Tiếu Tiếu, lại khiến nàng cảm thấy an lòng.
Nàng cũng nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt hắn, chắc thời gian đi đường hắn đã rất vất vả để về kịp lúc.
Tuy biết tình hình hiện nay nguy hiểm thế nào, nhưng nàng biết gã thanh niên trước mặt ít nhất sẽ làm được những chuyện không một chút chắc chắn.
- Lâm Động ca!
Lâm Động gật đầu, quay người lại thì một giọng nói đầy mừng rỡ truyền tới, Thanh Đàn xuất hiện với gương mặt xinh đẹp đầy hỷ sắc.
Lúc này Thanh Đàn đã quệt đi vết máu nơi khóe miệng, chắc hẳn không muốn Lâm Động biết mình bị thương, nhưng gương mặt nhợt nhạt cũng để lộ phần nào.
Lâm Động nhìn gương mặt nhỏ bé của Thanh Đàn, tay khẽ vỗ lên đầu nàng, lần này hắn không trách mắng nàng, chỉ là đôi mắt vốn đã dữ dằn càng trở nên đáng sợ hơn.
- Đưa Thần Khôi huynh lùi về sau!
Lâm Động nhìn Thần Khôi bị thương cách đó không xa.
- Vâng!
Thanh Đàn ngoan ngoãn gật đầu. Theo những gì nàng hiểu về Lâm Động, nàng biết đằng sau gương mặt bình tĩnh kia là sự phẫn nộ đáng sợ.
Ở phía xa, Nguyên Thương lạnh lùng nhìn Lâm Động, ánh mắt lóe sát ý:
- Ta còn tửng ngươi trốn đến khi cuộc thi kết thúc, không ngờ cũng có chút gan xuất hiện tại đây!
- Nơi này không tệ!
Với lời nói mỉa mai đó, Lâm Động chẳng quan tâm, chỉ nhìn quanh quất.
- Làm mộ địa cho các ngươi chắc cũng xứng với thân phận của các ngươi rồi!
Câu nói tiếp theo của Lâm Động khiến Nguyên Thương nheo mắt, hàn ý càng thêm nồng đậm.
- Ngươi là cái thá gì, nơi này làm mộ địa cho Đạo Tông các ngươi còn được!
Gã Linh Tướng của Nguyên Môn vừa rồi giao đấu với Thanh Đàn, cười lạnh nói.
Lâm Động liếc nhìn hắn, bàn chân nhấc lên, để lại một đạo tàn ảnh.
Vút!
Gã Linh Tướng kia cũng không tầm thường, vừa nhìn thấy tàn ảnh, sắc mặt hắn thay đổi, rồi nhanh chóng lùi về sau.
Thế nhưng khi hắn vừa lùi sau, không khí phía trước mặt vang lên tiếng gió rít, Lâm Động đã xuất hiện trước mặt hắn một cách quỷ dị, không nói lời nào tung ra một quyền.
Khi tung quyền ra, long lân trên tay hắn bỗng dần biến mất, chỉ trong chớp mắt đã chui xuống dưới da, bề mặt cánh tay ánh lên màu xanh, từng đường vân xanh nhu động dưới da, nhìn kỹ thì thấy những hoa văn đó hình rồng, tỏa ra năng lượng kinh người.
Tốc độ của Lâm Động cực nhanh, gã Linh Tướng kia chỉ thấy trước mắt lóe sáng rồi năng lượng đáng sợ cùng kình phong mạnh mẽ đánh lên ngực.
Bịch!
Âm thanh trầm đục vang lên, sau đó tất cả mọi người cùng nhìn thấy, mặt đất dưới chân gã Linh Tướng đó bắt đầu nứt toác, vết nứt nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Vẻ mặt gã Linh Tướng cứng đờ, chầm chậm cúi xuống nhìn Lâm Động với ánh mắt kinh hoàng.
Lâm Động không hề nhìn hắn thêm lần nào, thu lại quyền rồi vòng qua hắn. Khi hắn bước đến bước thứ ba thì trên người gã Linh Tướng bỗng xuất hiện vết rạn nứt, sau đó bùm một tiếng nổ tung trước vô số ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh.
Một gã Linh Tướng của Nguyên Môn, thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đã bị Lâm Động đánh một quyền nổ tung!
Cả không gian tĩnh lặng, nhất thời có những tiếng hít khí lạnh vang lên. Thực lực cường hãn đến mức độ này, thậm chí một vài cường giả Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh cũng khó lòng làm được!
Lâm Động chầm chậm bước ra khỏi đám bụi máu, đi đến đâu đệ tử Nguyên Môn đều kinh hãi lùi đến đấy.
Sắc mặt Nguyên Thương tối sầm lại, một lúc sau mới lên tiêng:
- Dám giết đệ tử Nguyên Môn ta, ngươi thật to gan! Xem ra lần này ngươi chủ định kéo đệ tử Đạo Tông vào đường chết rồi!
- Yên tâm, kết cục của ngươi sẽ giống hắn thôi!
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thương, cười nhạt.
- Khốn kiếp, hôm nay lão tử phải xé xác ngươi!
Lâm Động vừa dứt lời thì từ phía xa bỗng có tiếng gầm lên phẫn nộ. Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy Lôi Thiên lúc nãy bị đánh lún trong vách núi đang hằm hè nhìn Lâm Động, nguyên lực bùng phát. Thanh đại đao lấp lánh lôi quang xuất hiện trong tay, sau đó hắn lao tới, vung cây đao với luồng năng lượng cuồng bạo chém xuống Lâm Động, thanh thế vô cùng khủng khiếp. Hiển nhiên đây là đòn công kích toàn lực của Lôi Thiên.
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn đao quang sắc lạnh, long lân lấp lánh ánh sáng xanh lại quay về bên trong cơ thể, nhìn dường như từ bỏ lớp phòng ngự của cơ thể.
Thế nhưng bề mặt da toàn thân hắn lại tỏa ra ánh sáng xanh, những đường gân xanh nhu động dưới lớp da phát ra những luồng năng lượng đáng sợ.
Rõ ràng, hiện giờ Lâm Động đã vô cùng thành thục Thanh Thiên Hóa Long Quyết, lúc này nhìn hắn dường như không có lớp long lân uy vũ, nhưng thực chất lại có năng lượng đáng sợ hơn nhiều.
Thu lại lớp long lân, Lâm Động nắm tay lại tung một quyền!
- Grào!
Thanh quang hùng hồn bùng phát từ cánh tay Lâm Động, phảng phất dường như có tiếng Long ngâm vang lên. Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy một con Cự long bằng thanh quang cuộn tròn trên nắm đấm của Lâm Động, rồi cứ thế dùng nắm đấm không đó đánh lên Lôi đao của Lôi Thiên.
Ầm!
Vào khoảnh khắc ấy, tiếng sấm rền vang vọng, một làn sóng năng lượng cuồng bạo lan tỏa, mặt đất xung quanh đó nhanh chóng nứt toác thành những cái rãnh lớn.
- Cút!
Ánh mắt Lâm Động dần chuyển thành màu xanh, trong mắt hắn dường như có hoa văn Thanh Long, một thứ áp lực mà chỉ Cự long Viễn Cổ mới có như ẩn như hiện tỏa ra từ người hắn.
Lâm Động lúc này thật sự như một đầu Cự long Viễn Cổ với sức mạnh lật tung thiên địa!
Tiếng quát vang lên từ miệng Lâm Động, thanh quang bùng phát, một luồng năng lượng đáng sợ khiến sắc mặt Lôi Thiên kịch biến. Toàn thân Lôi Thiên run lên, Lôi đao tuột khỏi tay, thân hình bay ngược ra sau một cách thảm hại.
Giao đấu chính diện, Lôi Thiên đã hoàn toàn yếu thế!
Lâm Động nhìn Lôi Thiên, ánh mắt lóe sát ý, thân hình biến thành quang ảnh rồi xuất hiện trước mặt Lôi Thiên.
- Lâm Động, ngươi dám!
Linh Chân thấy Lâm Động định hạ sát thủ, sắc mặt lạnh băng, điểm quạt trong không trung, một đạo nguyên lực sắc lạnh biến thành hình cây trường mâu bắn thẳng về phía Lâm Động.
Thế nhưng khi nó sắp cắm lên người Lâm Động thì hắn đưa tay trái ra, tóm lấy cây trường mâu, rồi tay kia nắm lại nhanh như chớp đánh lên ngực Lôi Thiên.
- Phụt!
Sắc mặt Lôi Thiên kịch biến, máu tươi phun ra, thân hình hắn thảm hại bay về sau, khí tức yếu đi rất nhiều, rõ ràng đã bị trọng thương.
Cả không gian vang lên những tiếng hít khí lạnh, vô số ánh mắt kinh dị nhìn thân ảnh trẻ tuổi kia.
Chỉ trong vài hiệp, một quyền đánh chết một Linh Tướng Nguyên Môn, đồng thời trong tình trạng bị Tiểu Linh Vương can thiệp, lại đánh trọng thương Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên, bản lĩnh này thật khiến người ta phải há hốc miệng!
Không ít người nhìn nhau, chẳng trách mà vừa rồi Lâm Động dám mạnh miệng như vậy, thì ra thời gian vừa qua thực lực hắn đã tăng lên rất nhiều!
- Tình hình tiếp theo sẽ đặc sắc lắm đây!
Một số người nhìn về phía Nguyên Thương, lúc này sắc mặt đã tối sầm lại. Xem ra muốn dọn dẹp đệ tử Đạo Tông cũng không đơn giản như bọn chúng nghĩ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Một bàn tay thò ra từ phía sau Lôi Thiên, đỡ lấy lưng hắn, tiếp nhận hết năng lượng còn sót lại.
Lôi Thiên quay lại, không ngờ lại là Nguyên Thương, quệt máu khóe miệng, sắc mặt khó coi, nói:
- Thực lực tên tiểu tử này mạnh hơn lần trước!
- Bát Nguyên Niết Bàn!
Nguyên Thương lạnh lùng nói:
- Nhưng mà hắn tu luyện được một thứ vũ kỹ Luyện thể vô cùng cường hãn, xem ra thành tựu cũng không phải tầm thường!
- Vừa rồi chỉ là ta sơ suất mà thôi!
Lôi Thiên nghiến răng.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn nữa rồi!
Nguyên Thương lạnh nhạt nói.
Nghe thế, sắc mặt Lôi Thiên thay đổi, ánh mắt không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng không phản bác. Đòn công kích vừa rồi, hắn không hề nương tay nhưng vẫn bị Lâm Động một quyền đả thương. Từ đó có thể thấy bây giờ dù Lâm Động giao chiến chính diện với hắn thì cũng không hề thua kém.
- Tên khốn kiếp!
Mắt Lôi Thiên tối lại, nhưng thấp thoáng cũng thấy sợ hãi. Lần đầu gặp trong Dị Ma Vực, Lâm Động chẳng qua thắng hắn là nhờ kỹ xảo, nhưng chỉ trong một, hai tháng mà thực lực của hắn đã không ngừng tăng tiến, thậm chí đến mức ngay cả Lôi Thiên cũng không thể làm gì được.
- Làm sao đây?
Lúc này Linh Chân cũng đáp xuống, nhìn Lâm Động rồi hỏi Nguyên Thương.
- Để ta giải quyết hắn!
Nguyên Thương bước ra, hắn nhìn Lâm Động rồi nhếch mép cười:
- Ta sẽ khiến hắn hiểu, muốn làm Chúa cứu thế sẽ phải trả giá!
- Ồ, quyết định ra tay rồi sao?
Linh Chân nhướng mày nhìn Lâm Động đầy thích thú. Hắn biết rõ thực lực của Nguyên Thương, vừa rồi ngay cả Thần Khôi cũng bại trong tay hắn, huống hồ là một Lâm Động?
Tuy lực chiến đấu của Lâm Động vượt xa so với thực lực bề ngoài, nhưng lẽ nào hắn có thể mạnh hơn Thần Khôi được?
Mọi ánh mắt đổ dồn lại khi Nguyên Thương bước ra, sau đó ánh mắt của không ít người đều biến đổi, xem ra cuối cùng Nguyên Thương cũng quyết định ra tay rồi.
Đám đệ tử Nguyên Môn thấy vậy, hiển nhiên khí thế cũng hồi phục không ít, ánh mắt nhìn Lâm Động lại ánh lên hung quang. Hiển nhiên bọn chúng vô cùng tin tưởng vào Nguyên Thương.
Vút!
Khi Nguyên Thương bước ra, từ phía xa bỗng lại có âm thanh xé gió vang lên. Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy một thân ảnh thướt tha áo trắng, đứng trên đóa thanh liên bay tới. Chính là Lăng Thanh Trúc!
Là người có danh khí không hề thua kém Nguyên Thương, Lăng Thanh Trúc vừa xuất hiện lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người, thậm chí Nguyên Thương cũng phải dừng lại. Sự chú ý đó không phải chỉ vì dung nhan của nàng, mà ngay cả thực lực của nàng cũng khiến Nguyên Thương không thể coi thường.
Thực lực cùng là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, đủ để khiến nàng có vị trí vững chắc trong số các đệ tử đỉnh cấp của Đông Huyền Vực.
Trước sự chú ý đó của mọi người, Lăng Thanh Trúc đã quá quen thuộc, ánh mắt quét xuống nhìn rồi dừng lại trên thân ảnh trẻ tuổi đầy sát khí, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Xem ra sự tình đã đến mức tồi tệ nhất rồi!
Hai bên hiện giờ rõ ràng không thể hòa giải được nữa, một trận chiến là khó tránh khỏi.
- Ha ha, Thanh Trúc, ta nghe Ngô Quần huynh của quý tông nói nàng có việc trong Dị Ma Vực, nếu như nàng không thấy phiền thì ta có thể đi cùng nàng!
Nhìn thấy Lăng Thanh Trúc, gương mặt lạnh lùng của Nguyên Thương cũng hiện nụ cười hòa hảo.
- Đa tạ ý tốt của Nguyên Thương huynh, chuyện của Thanh Trúc đã làm xong!
Lăng Thanh Trúc nghe vậy cười nói.
- Vậy thì tốt, cho phép ta giải quyết xong việc ở đây rồi nói chuyện với nàng sau!
Nguyên Thương có thể cảm nhận được sự khách khí và xa cách trong câu nói bình thản đó của Lăng Thanh Trúc, hắn nhíu mày, nhưng vẫn cười nói.
Lăng Thanh Trúc không đáp, chỉ nhìn về Lâm Động lúc này không hề nhìn mình, hơi lưỡng lự một chút, môi khẽ động, một âm thanh rất nhỏ được bọc bởi nguyên lực truyền tới tai Lâm Động:
- Ngươi cẩn thận, Nguyên Thương không dễ đối phó đâu!
Nghe được giọng Lăng Thanh Trúc, vẻ mặt không chút biểu cảm của Lâm Động có chút cảm xúc, hắn nhìn về phía Lăng Thanh Trúc, khẽ gật đầu.
Lăng Thanh Trúc thấy thế cũng không nói gì thêm, biến thành một đạo thanh quang bay về đỉnh núi có người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
Từ sát khí trên người Lâm Động, nàng có thể biết được chắc chắn Đạo Tông đã bị tổn thất nặng nề trước sự công kích của Nguyên Môn. Với tính cách của Lâm Động đương nhiên không dễ dàng cho qua, vì thế khó tránh khỏi một trận đại chiến.
Nhưng nàng không thể nhúng tay vào chuyện này được, từ quan hệ cá nhân, nàng sẽ nghiêng về phía Lâm Động. Quan hệ phức tạp giữa nàng và Lâm Động khiến nàng đau đầu, nhưng so với quan hệ giữa nàng và Nguyên Thương thì vẫn tốt hơn một chút.
Thế nhưng đương nhiên không thể chỉ quan tâm đến một phương diện, nàng là đệ tử của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, hơn nữa trận đấu này không phải chuyện riêng giữa Lâm Động và Nguyên Thương, mà nó liên quan đến hai Tông phái siêu cấp thực lực cường hãn. Nếu nàng nhúng tay vào, sẽ kéo theo Cửu Thiên Thái Thanh Cung vào, điều này sẽ chỉ khiến sự việc càng thêm rắc rối!
Nguyên Thương nhìn theo Lăng Thanh Trúc, ánh mắt hơi tối lại, tin tức truyền âm từ Lăng Thanh Trúc đến tai Lâm Động tuy được nguyên lực che giấu, nhưng vẫn bị Nguyên Thương phát hiện ra. Tuy hắn không biết Lăng Thanh Trúc nói gì, nhưng điều đó dường như cho thấy quan hệ giữa hai người bọn họ có lẽ không đơn giản, vì Nguyên Thương chưa từng thấy Lăng Thanh Trúc hành động như thế với bất cứ nam nhân nào.
- Phù!
Nguyên Thương hít sâu một hơi kìm nén sát ý bùng phát do đố kỵ, quay lại nhìn Lâm Động với ánh mắt u tối.
- Ngươi thật sự đã liên tiếp cho ta lý do để giết ngươi!
Lâm Động mơ hồ cười nhạt, nói:
- May mắn là ngay từ ban đầu ta đã có ý nghĩ đó rồi!
Nguyên Thương nhếch môi cười châm chọc, sau đó ánh mắt hắn lạnh băng, nguyên lực hùng hồn bùng nổ sôi sục.
Rõ ràng nguyên lực của Nguyên Thương đã hùng hồn đến mức đáng sợ. Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, trong cơ thể đã sản sinh ra Sinh Khí, Sinh Khí hòa chung với nguyên lực, mức độ dồi dào của nó, những người dưới Sinh Huyền Cảnh không thể nào sánh được!
Nguyên Thương chầm chậm bay lên không trung, nguyên lực phía sau dâng trào tựa như thủy triều, hắn nhìn xuống Lâm Động giống như thần tiên nhìn người phàm, nở nụ cười nham hiểm:
- Ngươi dựa vào cái gì chiến đấu với ta?
Vừa dứt tiếng cười, ánh mắt hắn lạnh băng, đập bàn tay về phía Lâm Động.
Uỳnh!
Nguyên lực hùng hồn lập tức biến thành một bàn tay ánh sáng khổng lồ ập xuống đầu Lâm Động.
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn, chiếc đỉnh lô đỏ rực xuất hiện trong tay rồi phình to, đem theo ánh sáng đỏ sáng chói lao thẳng về phía quang chưởng của Nguyên Thương.
Bùm!
Sức mạnh cuồng bạo lan tỏa trên không trung, quang chưởng nổ tung! Sau đó đỉnh lô bay trở về, lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Động. Ánh mắt Lâm Động nhìn Nguyên Thương với sát ý băng hàn, vô số luồng năng lượng nóng bỏng lan tỏa quanh chiếc đỉnh lô.
- Đỉnh lô rơi vào tay ngươi?
Nguyên Thương nhìn thấy chiếc đỉnh, ánh mắt nhất thời tối sầm. Sắc mặt Lôi Thiên và Linh Chân cũng biến đổi. Hiển nhiên bọn chúng không thể ngờ thứ bọn chúng đã tốn công sức nhưng không lấy được, cuối cùng lại rơi vào tay Lâm Động.
- Có điều, ngươi tưởng dựa vào một món Linh bảo Thuần Nguyên là có thể kháng cự được sao? Ta dùng nguyên lực của Sinh Huyền Cảnh là có thể khiến cho ngươi tiêu hao đến chết!
Ánh mắt Nguyên Thương lóe lên hàn ý, thực lực Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành cấp cho hắn lượng nguyên lực dồi dào hơn hẳn Lâm Động. Dù Lâm Động có Linh bảo Thuần Nguyên nhưng cũng không thể là đối thủ của hắn.
- Nguyên lực dồi dào hơn ta sao? Hình như chưa chắc!
Thế nhưng Lâm Động chỉ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh băng, hai tay kết ấn huyền ảo, cuối cùng bàn tay ấn lên mặt đất.
Uỳnh uỳnh!
Lập tức từ mặt đất bỗng khuếch tán ra vô số luồng năng lượng kỳ dị. Sau đó mọi người có thể nhìn thấy, cả vùng đất bắt đầu trở nên khô cằn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Theo đó là vô số luồng năng lượng khủng khiếp từ bốn phương tám hướng đổ về Lâm Động.
- Đây là…
Nguyên Thương nhìn cảnh tượng đó, đồng tử co rút lại.
- Đại Hoang Vu Kinh?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vùng đất rộng lớn bỗng rung lên, vô số làn sóng ba động lấy Lâm Động làm trung tâm điên cuồng lan tỏa ra khắp nơi!
Trước sự lan tỏa đó, mặt đất lập tức khô cằn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đỉnh núi rậm rạp bỗng nhanh chóng khô héo, một thứ khí tức hoang vu lan tỏa ra khắp không gian.
Đồng thời với lúc đó, một luồng năng lượng dồi dào đột nhiên trào dâng, cuối cùng chảy vào người Lâm Động.
- Đây là Đại Hoang Vu Kinh của Đạo Tông sao?
Sự thay đổi của đại địa lập tức gây ra vô số những tiếng kêu kinh ngạc, không ít người cảm nhận được sự thay đổi đó, hơn nữa chân chạm mặt đất cũng cảm nhận được luồng năng lượng dồi dào đang di chuyển bên dưới.
- Không ngờ Lâm Động lại tu luyện thành công Đại Hoang Vu Kinh!
Ánh mắt Ngô Quần ngưng trọng nhìn thân ảnh kia, giọng nói khó che giấu nổi sự chấn động.
Đương nhiên không chỉ hắn, ngay cả Lăng Thanh Trúc ở bên cạnh cũng phải nheo mắt lại. Danh tiếng của Đại Hoang Vu Kinh không chỉ ở Đạo Tông mà đối với các Tông phái siêu cấp khác cũng vô cùng vang dội. Năm đó, thiên tài tuyệt thế của Đạo Tông là Chu Thông đã tu luyện được môn vũ kỹ này, sau đó dựa vào nó mà tung hoành trước các đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực. Cuối cùng khi hắn xông vào Nguyên Môn đã biến một ngàn dặm quanh Nguyên Môn biến thành hoang địa, giết chết ba đại Trưởng lão! Cả ba người đó đều là những lão yêu đã bước vào Tử Huyền Cảnh a!
Tuy hiện giờ Lâm Động chưa thể đạt được đến mức độ như của Chu Thông, nhưng chắc chắn uy lực của Đại Hoang Vu Kinh không hề tầm thường, chẳng trách mà hắn tự tin giao đấu với Nguyên Thương.
Chỗ Nguyên Môn, không ít đệ tử đã nhận ra môn vũ kỹ đáng sợ khiến đệ tử Nguyên Môn nghe thấy tên cũng phải biến sắc kia, sâu trong ánh mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
- Không ngờ hắn đã tu luyện thành công!
Sắc mặt của Linh Chân cũng đã tối sầm lại, lẩm bẩm nói.
- Từ sau Chu Thông năm đó, Đại Hoang Vu Kinh của Đạo Tông không còn ai tu luyện được, sao hắn có thể?
Ánh mắt Linh Chân đầy vẻ khó tin.
- Không cần quá căng thẳng, tuy hắn tu luyện thành công Đại Hoang Vu Kinh, nhưng còn lâu mới bằng được Chu Thông, hơn nữa trong cơ thể Lão đại có Linh ấn, tên tiểu tử đó hôm nay có làm gì cũng khó thoát được cái chết!
Linh Chân cười khảy.
- Không thể tha cho hắn được!
Ánh mắt Lôi Thiên tràn ngập sát ý, hiện giờ Lâm Động thể hiện tiềm lực quá đáng sợ, nếu cứ để cho hắn trưởng thành với tốc độ này, có lẽ chỉ vài năm nữa Nguyên Thương cũng không thể áp chế nổi hơn. Ai có thể đảm bảo hắn sẽ không thành một Chu Thông thứ hai chứ?
- Đúng là không thể tha cho hắn được!
Linh Chân nheo mắt, lẩm bẩm.
Uỳnh uỳnh!
Trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người, mặt đất rung chuyển một lúc, cuối cùng cũng dần yên tĩnh lại. Chỉ là trong vòng bán kính trăm dặm, mặt đất đã hoàn toàn trở nên hoang tàn, khí tức hoang vu lan tỏa khắp không gian, khiến nguyên lực trong cơ thể mọi người cũng phải vận chuyển chậm lại.
- Khí Hoang vu thật quỷ dị!
Một số người cũng đã cảm nhận được gì đó, trong lòng run lên, vội vàng vận nguyên lực chặn khí Hoang vu ở xung quanh, không cho xâm nhập vào cơ thể.
Nguyên Thương đứng trên không trung, sắc mặt u ám nhìn Lâm Động phía dưới. Hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng hùng hồn đang trào dâng dưới mặt đất, cuối cùng chảy hết vào người Lâm Động!
Đó chính là điểm bá đạo của Đại Hoang Vu Kinh, trực tiếp hấp thụ sức mạnh của đại địa, tạm thời biến nó thành năng lượng của bản thân.
Tuy nói chỉ cần Thiên Vũ kỹ, đa phần đều có thể mượn được sức mạnh của thiên địa, nhưng hiển nhiên Đại Hoang Vu Kinh trong số các Thiên Vũ kỹ tuyệt đối là môn bá đạo nhất. Chu Thông năm đó đã dựa vào nó để nổi danh hiển hách trong Đông Huyền Vực.
- Ta đã coi thường ngươi rồi!
Nguyên Thương chầm chậm nắm tay lại, giọng nói trầm đục mang theo sự lạnh lẽo vang lên trong không trung.
- Tuy Đại Hoang Vu Kinh có thể hấp thụ lực Hoang vu gia tăng sức mạnh cho bản thân, nhưng yêu cầu vô cùng hà khắc, Chu Thông năm đó cũng không dám tùy tiện sử dụng, hiện giờ ngươi không sợ sẽ không chịu nổi mà bạo thể chết sao?
Rõ ràng Nguyên Thương cũng khá hiểu biết về Đại Hoang Vu Kinh. Môn vũ kỹ này đúng là vô cùng bá đạo, nhưng nếu người tu luyện không đạt đến một trình độ nhất định, gắng gượng hấp thu luồng năng lượng dồi dào đó thì ngược lại sẽ thành tự tìm cái chết.
Tuy Nguyên Thương biết Lâm Động có vũ kỹ Luyện thể không tầm thường, nhưng hắn không cho rằng Lâm Động có thể sánh được với Chu Thông.
Nghe tiếng cười khảy của Nguyên Thương, Lâm Động cũng chầm chầm ngẩng đầu lên, trên gương mặt trẻ tuổi dần nở nụ cười châm chọc lạnh lùng.
- Vậy sao?
Lâm Động khẽ cười, rồi hai tay kết ấn, ngay sau đó thanh quang dâng tràn trong mắt, hai tròng mắt biến thành màu xanh, trong đó còn có hoa văn rồng cuộn tròn, một áp lực cực lớn lan tỏa ra từ thân thể hắn.
Thanh quang phát ra thu vào không ổn định dưới lớp da của Lâm Động. Lâm Động hiện giờ, Thanh Thiên Hóa Long Quyết nhìn bề ngoài không còn sự hoa lệ dũng mãnh như trước, nhưng đằng sau sự đơn giản lúc này lại là một nguồn năng lượng vô cùng dồi dào.
Bề mặt da Lâm Động lúc này có màu xanh nhạt, dường như có dấu hiệu khô như lớp da rồng, nhìn có vẻ rất mỏng manh nhưng lại có khả năng phòng ngự cực lớn.
- Grào!
Thanh quang trào dâng, biến thành những đường vân xanh trên bề mặt da Lâm Động, tiếng long ngâm trầm đục vang vọng khắp trong cơ thể hắn khiến khí huyết sục sôi.
- Hấp thu!
Lâm Động chạm bàn tay xuống mặt đất rồi hô lớn. Sau đó mọi người nhìn thấy nơi Lâm Động đứng đột nhiên xuất hiện từng đạo quang trụ, trong những cột sáng này có năng lượng vô cùng dồi dào, lúc này đang được Lâm Động hấp thụ vào cơ thể!
Điều khiến người ta chấn kinh nhất chính là sau khi hấp thụ chỗ năng lượng đó, thân thể Lâm Động dường như không có chút dấu hiệu nào sắp phát nổ, rõ ràng hắn đã đạt đến mức chịu đựng được nguồn năng lượng dồi dào kia!
Uỳnh uỳnh!
Theo đó khí tức của hắn cũng dần tăng lên, mức độ hùng hồn của nó đã đạt đến mức độ kinh người.
- Tên khốn kiếp!
Lôi Thiên nhìn Lâm Động trong cột sáng với vẻ mặt khó coi, hắn có thể cảm nhận được nguyên lực của Lâm Động lúc này đã vượt qua hắn.
- Sức sống trong vòng vài chục dặm quanh đây đã bị hắn hút sạch. Đây có lẽ là giới hạn của hắn rồi, nhưng dù vậy cũng rất khó đối phó, không ngờ hắn có thể chịu đựng được!
Ánh mắt Linh Chân cũng co rút lại, ngay cả hắn cũng cảm nhận được một sự nguy hiểm từ trên người Lâm Động. Toàn thân Lâm Động đúng là cái động không đáy, khiến người ta không thể biết được cực hạn!
Quang trụ cuối cùng dần biến mất, từ trong nó bước ra một dáng người trẻ tuổi gày gò. Bước chân hắn không hề nặng nề, nhưng giống như giẫm lên địa mạch vậy, âm thanh rất nhỏ cũng khiến đại địa rung chuyển.
Thanh quang tan đi, Lâm Động ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh khóa chặt lấy Nguyên Thương sắc mặt đang tối sầm lại. Lâm Động cười, khẽ nói:
- Giờ ngươi còn mấy phần ưu thế?
Uỳnh!
Lâm Động vừa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát, sức mạnh này vượt qua cả cường giả Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh như Lôi Thiên, ép mạnh về phía Nguyên Thương.
- Phù!
Cảm nhận hai luồng khí tức mạnh mẽ đang va chạm trên không trung, không ít người khẽ thở ra, rồi nhịp tim tăng tốc. Vốn dĩ bọn họ nghĩ trận chiến giữa Thần Khôi và Nguyên Thương là trận đấu đỉnh cao nhất của cuộc Thi đấu Tông phái, nhưng cảnh tượng hiện giờ khiến bọn họ nhận ra… Trận giao chiến đỉnh cao thật sự giờ mới bắt đầu!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nguyên lực cuồng bạo tựa thủy triều trào dâng từ trong cơ thể Lâm Động, mức độ hùng hồn của nó khiến không ít người cảm thấy kinh hoàng.
Trước vô số ánh mắt chăm chú, hai bàn tay Lâm Động từ từ nắm lại, cảm nhận luồng năng lượng trong cơ thể, khóe miệng hắn nhếch lên hài lòng. Đại Hoang Vu Kinh mà hắn thi triển hiện giờ đã mạnh hơn lần giao thủ với Vương Diêm rất nhiều. Hơn nữa quan trọng nhất là nhục thể của hắn đã rắn chắc hơn trước đây, năng lượng có thể dung nạp đã vượt xa trước đây.
Hiện giờ lực chiến đấu của hắn mới thật sự thuộc thời kỳ đỉnh phong!
- Đúng là nằm ngoài dự liệu của ta!
Nguyên Thương cúi nhìn Lâm Động phía dưới, sâu trong đáy mắt sát ý ngày một nồng đậm hơn. Thực lực mà Lâm Động thể hiện thật sự khiến hắn cảm thấy bất ngờ, kẻ địch có tiềm lực thế này phải diệt trừ càng sớm càng tốt, chuyện của Chu Thông năm đó xảy ra một lần là đủ rồi!
- Nhưng hôm nay bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì, thì nơi đây cũng sẽ là nơi ngươi chôn thây!
Ánh mắt Nguyên Thương tối sầm lại, nguyên lực dâng tràn, tay nắm lại, thanh thiết kiếm hiện ra, thân kiếm rung lên, vô số đạo kiếm khí sắc lạnh bắn thẳng về phía Lâm Động.
Thế nhưng đối mặt với công kích đó của hắn, Lâm Động không thể có ý tránh né, hắn ngửa lên cười lớn, vung tay lên, Phần Thiên Đỉnh trên đỉnh đầu bỗng xoay tròn, bắn ra vô số cột lửa nóng bỏng đánh tan kiếm khí.
- Nguyên Thương, muốn giết ta thì hãy lấy bản lĩnh thật sự ra đây! Chút thủ đoạn này chỉ khiến cái danh thủ lĩnh Tam Tiểu Vương của ngươi bị bôi nhọ mà thôi!
Thân hình Lâm Động khẽ động, xuất hiện bên trên Phần Thiên Đỉnh, nhìn Nguyên Thương cười lạnh.
Vừa dứt lời, tâm thần hắn khẽ động, Phần Thiên Đỉnh nhanh chóng phình to biến thành cái đỉnh khổng lồ lơ lửng trên không trung. Cuối cùng luồng sáng đỏ rực ngưng tụ hình thành một đạo quang trận bên dưới cái đỉnh khổng lồ, lan tỏa ra những luồng năng lượng cuồng bạo.
- Phần Thiên Trận?
Nguyên Thương nhìn quang trận bên dưới Phần Thiên Đỉnh, nheo mắt lại, rõ ràng hắn cũng nhận ra trận pháp này.
- Muốn ngưng tụ trận pháp đối phó với ta sao?
Ánh mắt Nguyên Thương lạnh băng, bọn chúng từng rơi vào Phần Thiên Đỉnh, đương nhiên biết sự lợi hại của Phần Thiên Trận. Lần đó bọn chúng có thể thoát được là vì trận pháp chưa khai mở, hiện giờ Lâm Động khống chế được Phần Thiên Đỉnh, đương nhiên có thể khai mở Phần Thiên Trận. Nếu bị nhốt trong trận pháp đó thì sẽ vô cùng rắc rối!
- Đâu có dễ như vậy!
Nguyên Thương không phải loại người ngồi im chờ chết, vì thế khi thấy Lâm Động định dùng Phần Thiên Trận đối phó mình, hắn bước chân ra, hơn chục đạo tàn ảnh bay qua chân trời, chớp mắt đã xuất hiện phía trước Lâm Động. Tay cầm thiết kiếm mang kình phong có thể khiến một cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong tan thành tro bụi nhằm thẳng cổ họng Lâm Động đâm tới.
Thế nhưng Lâm Động không chút hoảng hốt, bàn tay nắm lại, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, hư không phía trên nứt ra, để lộ một bàn tay khổng lồ bằng hư ảnh thò ra.
- Đại Hoang Nhân Thiên Thủ!
Bàn tay khổng lồ mang trong nó sức mạnh cuồng bạo hơn trước đây, đập thẳng xuống Nguyên Thương.
Kình phong cuồng bạo ập từ trên xuống, ánh mắt Nguyên Thương lạnh băng, thiết kiếm trong tay chém mạnh xuống. Một đạo kiếm kình hàng trăm trượng giáng xuống, chém tan bàn tay khổng lồ kia. Lúc này thực lực bá đạo Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành của Nguyên Thương đã hoàn toàn bộc lộ!
Vút!
Đúng lúc thanh kiếm của Nguyên Thương tách đôi bàn tay khổng lồ, trong mắt hắn bỗng xuất hiện thanh quang. Một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn, mười ngón tay tựa như ngọn thương bắn tới Nguyên Thương như vũ bão.
Phụt phụt!
Vô số chỉ ảnh màu xanh mang theo sức mạnh hung hãn xuất hiện khiến không khí như nổ tung.
- Muốn chết!
Nguyên Thương thấy Lâm Động dùng tay không dám tiếp cận hắn để tấn công, sát ý dâng tràn trong mắt, thiết kiếm chấn động biến thành vô số kiếm ảnh chém lên chỉ ảnh.
Keng keng keng!
Chỉ ảnh, kiếm ảnh va chạm, nhưng không hề có máu tươi bắn ra, mà lại là âm thanh kim loại giòn tan, tia lửa tóe ra khiến người ta phải kinh hãi.
- Nhục thể cường hãn thật!
Sức mạnh tỏa ra khi thiết kiếm chém lên chỉ ảnh khiến đồng tử Nguyên Thương co rút lại. Lúc này hắn mới biết sự cường hãn của nhục thể Lâm Động!
- Grào!
Lâm Động tiến lại gần Nguyên Thương, bề mặt da hắn dường như có hoa văn Thanh Long, tiếng long ngâm ngân vang, lúc này Lâm Động cũng đã bộc phát sự tấn công ác liệt nhất. Mọi bộ phận trên người hắn từ tay, chân, đầu gối đều đã biến thành vũ khí tấn công, những đợt công kích bằng nhục thể đem theo thanh thế mạnh mẽ ập tới Nguyên Thương như vũ bão.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Rõ ràng hiện nay Lâm Động đã thành thục Thanh Thiên Hóa Long Quyết, điều này cũng khiến nhục thể của hắn càng thêm rắn chắc. Trong khi tấn công dường như còn có tiếng xương cọ xát vang lên.
Rõ ràng Nguyên Thương chưa thể thích ứng được với lối tấn công này của Lâm Động, vì thế có phần ứng phó chật vật.
Nhưng dù sao Nguyên Thương cũng không phải kẻ tầm thường, sau khoảng thời gian ban đầu, hắn đã nhanh chóng lấy lại phong độ, nguyên lực bùng nổ biến thành một chiếc chuông cổ khổng lồ quanh người.
Chiếc chuông bao quanh thân thể Nguyên Thương, nhưng Lâm Động không hề dừng lại, công kích như vũ bão tấn công lên chiếc chuông cổ khiến tiếng chuông không ngừng vang vọng khắp không gian.
Không ít người đều kinh ngạc nhìn công kích điên cuồng đó. Bọn họ có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong từng đòn đánh của Lâm Động, cuộc chiến này khiến khí huyết của người ta sôi sục!
Tiếng chuông không ngừng vang lên, gương mặt Lâm Động cũng dần trở nên dữ dằn. Trước công kích liên tục đó của hắn, trên thân chiếc chuông cổ bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
- Phá!
Quyền phong bỗng nhiên dừng lại, rồi tung quyền với một tư thái cuồng bạo hơn nhiều. Một đường hoa văn Thanh Long trên cơ thể Lâm Động lao ra, biến thành một đầu Cự long bay ra cùng nắm đấm của Lâm Động, oanh kích lên thân chuông.
Ầm!
Âm thanh chói tai vang lên, những làn sóng ba động cuồng bạo lan tỏa, trước rất nhiều ánh mắt chăm chú của mọi người, chiếc chuông cổ nhất thời nổ tung.
Chiếc chuông cổ nổ tung khiến năng lượng cuồng bạo bùng phát, hai thân ảnh cũng bị bay ngược ra phía sau, sau mấy chục bước mới đứng vững lại được.
Tất cả nhìn lên trận chiến ác liệt, nhất thời không ít người đều chép miệng. Mới giao đấu mà đã ác liệt thế này, vượt xa với trận chiến Nguyên Thương và Thần Khôi. Có thể thấy hai người này mới thật sự là quyết chiến sinh tử. Mỗi lần ra tay là không hề nương tình, rõ ràng là muốn đuổi cùng giết tận.
- Nhưng mà… có thể ép Nguyên Thương đến mức này, Lâm Động cũng thật cường hãn…
Lâm Động liếc nhìn rất nhiều vết thương trên cơ thể mình, đó là do thiết kiếm của Nguyên Thương gây ra, nhưng công kích đủ để giết cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong lại chỉ có thể để lại trên người hắn những vết thương màu trắng nhàn nhạt.
- Sảng khoái!
Lâm Động nhếch mép, vặn vẹo người một chút. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển công kích nhục thể đến mức này. Sau đó hắn cười lạnh, ngẩng đầu lên nhìn chiếc đỉnh khổng lồ, sau thời gian Lâm Động giữ chân Nguyên Thương, Phần Thiên Trận bên dưới đỉnh lô đã ngưng tụ thành công!
- Ngươi cũng thử uy lực của Phần Thiên Trận đi!
Lâm Động nở nụ cười u tối. Lần trước sâu bên trong Dị Ma Vực đã có hai huynh đệ Dương thị nếm thử uy lực của nó. Bọn chúng đã bị thiêu thành tro bụi bên trong Phần Thiên Trận, hiển nhiên nó sẽ khiến Nguyên Thương vô cùng thê thảm!
Vút!
Trên trời, bên dưới Phần Thiên Đỉnh, quang trận đỏ rực bỗng lao xuống, bao trùm lấy Nguyên Thương lúc này sắc mặt đã vô cùng khó coi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius