Sắc mặt của Tống Ngọc khẽ biến trở nên hơi gấp gáp, vội vàng truyền âm nói với Mục Thương Sinh.
- Yên tâm, ở bên trong Thiên Long Vực này, võ giả dưới Long Biến Cảnh chỉ có thể đặt chân vào khu vực với phương viên chỉ có chưa đầy mười vạn dặm, hắn có thể trốn đi nơi nào?
Mục Thương Sinh lơ đễnh cười cười nói.
Đối với cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ như hắn mà nói, khu vực với phương viên mười vạn dặm, không sai biệt lắm phảng phất giống như phương viên mười dặm trong mắt người phàm vậy, di chuyển một vòng cũng bất quá gần nửa canh giờ mà thôi.
Bên kia, ánh mắt Xích Minh Tổ của Thiên Diễm Môn khe khẽ nheo lại, nhìn Hắc Lang mà Phong Liệt đang ngồi, trên mặt hiện lên một tia kinh nghi.
- Đại sư huynh, tiểu tử Phong Liệt kia thế nhưng không cùng đi với Hoàng Tử Nguyệt, chính là một cơ hội tốt để loại bỏ bọn họ!
Ánh mắt của Lý Đạo Hư vừa động, âm trầm nói.
- Không vội, cô nàng Hoàng Tử Nguyệt kia cũng chưa đi xa, hay là chờ một chút đi!
Xích Minh Tổ lạnh nhạt nói, nhưng ngay sau đó, hắn nhíu mày, nói:
- Đạo Hư, ngươi có cảm giác được đầu Hắc Lang kia có chút cổ quái hay không?
- Ừm? Đại sư huynh, ngươi là nói về tọa kỵ của Phong Liệt sao?
Lý Đạo Hư hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó khinh thường cười nói:
- Không có gì kỳ quái nhưng cũng coi như tiểu tử này có chút thông minh, thế nhưng nghĩ đến việc sử dụng một con dã thú không đáng giá tiền để thay cho việc đi bộ, có chết cũng không cần đáng tiếc.
"Xuy . . ."
Hư không bỗng nhiên run rẩy một trận!
Hắc Lang đang bay tà tà phía dưới tầng trời, không gian trên đầu đột nhiên không có chút dấu hiệu nào từ đó rạn nứt, cấp tốc kéo dài về phía sau, trong chớp mắt liền lan tràn đến phụ cận Tiểu ma nữ cùng Phong Liệt.
- A . . .
Tiểu ma nữ kinh hô một tiếng, mắt thấy mình sắp bị phanh thây, ngay cả phản ứng cũng không kịp, không khỏi cả kinh tới mức hoa dung thất sắc.
Đúng lúc ấy thì, đột nhiên, một cánh tay có lực từ phía sau nắm lấy eo nhỏ của nàng, trong nháy mắt đem cả người nàng lướt ngang tới mấy trượng, tránh được một luồng hắc tuyến phía trước.
Mà thân thể cao lớn của Hắc Lang kia cũng là không có chút trì hoãn nào chia làm hai phần.
- Hô . . ., nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Thật đáng ghét! Tại sao có thể có nhiều khe không gian như vậy!
Tiểu ma nữ thở dài một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ve bộ ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một mảnh.
- Tập làm quen là được a, trong Thiên Long Vực nếu như không có nhiều khe không gian như vậy, chỉ sợ nơi đây đã sớm tràn đầy người, không biết sẽ loạn tới mức nào a.
Phong Liệt nhìn thoáng qua một khe không gian rất nhỏ không thể nhận ra ở phía trước, lạnh nhạt nói.
- Di? Vậy đầu Hắc Lang kia . . .
Kế tiếp, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu ma nữ, chỉ thấy hai phần thân thể của đầu Hắc Lang kia thế nhưng lại lần nữa được lấp đầy, cùng với ban đầu hoàn toàn giống nhau.
- Tiểu gia hỏa này thật thần kỳ a! Phong Liệt, đầu Hắc Lang này tại sao lại không chết a?
Tiểu ma nữ kinh ngạc mở rộng cái miệng nhỏ nhắn ra, thế nhưng đã quên chính mình còn đang bị Phong Liệt ôm thật chặt vào trong ngực, hoặc có thể nói là đã trở thành thói quen.
- Nó là năng lượng thể, cũng không phải là huyết nhục thân thể, chỉ là bị cắt mà thôi đương nhiên sẽ không chết. Đi thôi, phía trước có thứ tốt đang chờ chúng ta.
Phong Liệt cười giải thích.
Sau khi dứt lời, hắn ôm Tiểu ma nữ lần nữa ngồi lên trên lưng con Hắc Lang kia, vô cùng cẩn thận vượt qua một đường đầy khe không gian này, phi tới một tòa núi bị gãy ở cách đó không xa.
Dọc theo con đường này, Phong Liệt dựa vào sự bén nhạy của Tịch Diệt phân thân tránh khỏi vô số khe không gian, bất quá, chung quy có một vài cái khe nhỏ hẹp quá mức bí mật, làm cho người ta không thể tránh khỏi.
Đối diện với mấy cái khe không gian này, ngay cả cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong căn bản cũng không có cách nào ngăn cản, may mắn Tịch Diệt phân thân cũng không phải là huyết nhục thân thể, mặc dù bị Thiên Đao Vạn Quả, cũng sẽ không có chuyện gì, nhiều lắm chỉ là tổn thất một chút nguyên khí mà thôi, có Tịch Diệt phân thân ngăn chặn tai họa, lúc này mới khiến cho Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ nhiều lần biến nguy thành an.
Chỉ chốc lát sau, hai người Phong Liệt rốt cục đi tới dưới chân của một tòa núi lớn cao gần ba ngàn trượng.
Tòa cự sơn này nguy nga cao vút, trên núi có một gốc cây cổ mộc chọc trời vươn thẳng lên tận trời, tản ra khí thế hoang cổ, tang thương.
Làm cho người ta khiếp sợ chính là, ngọn núi lớn này phảng phất giống như bị một thanh lợi kiếm chém ngang cắt đứt nửa đoạn, chỗ đứt gãy lại vô cùng bằng phẳng.
Hơn nữa, phương viên mấy trăm dặm bên trong ngọn núi lớn này đều là một mảnh tĩnh mịch, không có nửa vật còn sống, lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị.
- Ngao rống . . .
Khi hai người Phong Liệt vừa mới đến, đột nhiên, một tiếng hô trầm thấp mà hung lệ từ trên đỉnh ngọn núi lớn này vang lên, âm thanh chấn động khắp nơi, từng tầng từng tầng mây mù trên bầu trời cũng theo đó mà cuộn trào mãnh liệt.
- Hừ! Lần trước thiếu chút nữa chết ở trong tay ngươi, lần này đến phiên lão tử tới thu thập ngươi!
Phong Liệt ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi bị mây mù che phủ, trong mắt hơi lộ ra một tia cười lạnh.
- Phong Liệt, đây là thanh âm gì vậy? Ít nhất cũng phải là hung thú Ngũ Giai a?
Trong đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ lộ ra một tia ngưng trọng.
- Ừm, Ngũ Giai đỉnh phong, bất quá, nó không phải là hung thú, mà là một đầu Thi Vương!
Phong Liệt nói.
Vừa nói xong, hắn đột nhiên đưa tay phải ra, xuất ra một chưởng đánh về phía đỉnh của ngọn núi ở phía xa kia!
- Ám . . . Minh . . . Thần . . . Chưởng!
Thoáng chốc, một đạo chưởng ảnh nhỏ màu đen lớn chừng gần một trượng nhanh chóng hiện ra trên không trung, nguyên khí vô tận trong thiên địa lập tức mãnh liệt bị hút tới, rối rít tiến vào bên trong chưởng ảnh, khiến cho uy thế tăng trưởng rất mạnh, một cỗ khí tức cường đại mang theo tính ăn mòn nhanh chóng tràn ngập ở bên trong thiên địa.
Trong chớp mắt, chưởng ảnh này liền khuếch trương đến chừng mười trượng, đánh xuyên qua từng tầng từng tầng mây mù, hung hăng địa đánh lên đỉnh ngọn núi lớn kia.
"Oanh . . ."
Theo một tiếng nổ đất rung núi chuyển, vô tận núi đá tuôn rơi xuống phía dưới.
- Rống . . .
Một tiếng gầm thét tức giận vang lên từ đỉnh núi, chấn động tới mức hư không cũng ông ông rung động.
Sau một khắc, một thân ảnh mặc trọng giáp màu đen hùng hồn từ trên trời giáng xuống, đột nhiên hiện ra phía trên đỉnh đầu Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ.
Một cỗ khí tức tử vong nồng đậm xen lẫn với mùi tanh hôi khó ngửi đập vào mặt, làm cho người ta gần như muốn nôn mửa.
Sắc mặt của Tiểu ma nữ trở nên tái nhợt, vội vàng bưng kín cái miệng nhỏ nhắn lại, hai mắt trừng lớn nhìn lại.
Từ bên ngoài xem ra, người mặc trọng giáp này rõ ràng là một vị tướng lãnh cổ đại, vóc người khôi ngô, tay cầm đại kích, khí thế xông lên lên trời, uy áp mạnh mẽ trực tiếp có thể chèn ép cường giả Hóa Đan Cảnh đỉnh phong.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện được, thân thể của người này đã bị tàn phá kinh khủng, bụng cùng bộ ngực chia ra có hai lỗ thủng lớn chừng cái miệng chén, có thể thấy rõ ràng xương trắng um tùm bên trong cùng cơ quan nội tạng đã rữa nát, hai mắt đầy máu tản ra vẻ cuồng loạn, phảng phất giống như một đầu dã thú khát máu.
Phong Liệt đã sớm biết, đây chỉ là một cỗ thi thể của thượng cổ cường giả đã sinh ra một tia linh trí, tạo thành một cỗ Cương Thi Vương, lần trước lúc hắn tới Thiên Long Vực, đã từng thiếu chút nữa chết trong tay đầu Cương Thi Vương này.
Thi Vương sau khi hạ xuống, nổi giận gầm lên một tiếng với hai người Phong Liệt, một cây đại kích màu đen trong tay đột nhiên quét ngang!
"Hô . . .”
Một trận gió mạnh mẽ càn quét hướng tới vị trí của Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ, núi đá trong phương viên mấy trăm trượng dưới trận gió này cũng nhanh chóng bị bạo liệt mà nát bấy, uy thế cực kỳ kinh người.
Đầu Thi Vương này chỉ cần bước thêm nửa bước nữa là có thể tiến vào Lục Giai, dưới một kích này, đủ để càn quét bất kỳ cường giả Hóa Đan Cảnh nào.
Chỉ tiếc, Phong Liệt cùng Tiểu ma nữ cũng không phải là người bình thường, đối mặt với thế công như thế cũng không sợ chút nào.
- Hừ! Người chết chính là ngươi a.
Phong Liệt khinh thường cười lạnh một tiếng, hắn đem Tiểu ma nữ kéo ra phía sau, đồng thời, hung hăng xuất ra một quyền.
"Oanh . . ."
Một tiếng động thật lớn vang lên!
Một quyền cuồng mãnh này dễ dàng hóa giải thế công của Thi Vương, đồng thời, cũng đem Cương Thi Vương thoáng cái đánh lui ra xa tới trăm trượng.
- Rống.
Thi Vương bị đánh lui, tựa hồ rất là căm tức, nó lại lần nữa huy động đại kích, vung lên đánh về phía Phong Liệt, khí thế càng cao hơn lúc trước.
Phong Liệt lạnh lùng cười một tiếng, cũng không có ý định lãng phí thời gian cùng nó, trong tay đột nhiên thú nhận thánh kiếm.
" Xuy xuy xuy xuy . . ."
Liên tiếp hơn mười tia máu bắn ra ngoài, dễ dàng xuyên qua trận gió, cấp tốc chém về phía thân thể của Thi Vương.
Sau một khắc, chỉ thấy nơi mà tia máu xẹt qua, thân thể khôi ngô kia của Thi Vương trong nháy mắt bị băm thành mấy chục mảnh, rơi xuống mặt đất.
Trong chớp mắt, đầu Thi Vương có thực lực kinh khủng này liền chỉ còn lại một cái đầu, ngay cả đại kích có phẩm cấp không thấp trong tay nó cũng bể thành vài đoạn.
- Ngao rống.
Thi Vương nổi giận gầm lên một tiếng, trong con ngươi đầy máu kia hiện lên một vẻ khiếp sợ nồng đậm.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nó đột nhiên chợt lóe, một đạo ngân mang chợt bắn ra.
Khi đạo ngân mang này xuất hiện trong nháy mắt, nhất thời, ánh sao sáng trong bầu trời đêm đột nhiên trở nên sáng hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, ngàn vạn đạo tinh quang nhanh chóng rơi xuống, tiến vào bên trong đạo ngân mang này, tạo thành một quang cảnh kỳ diệu ở trong bầu trời đêm.
"Ông . . ."
Trên bầu trời ngân mang đại thịnh, đem phương viên bên trong mấy ngàn trượng chiếu rọi giống như ban ngày.
Cùng lúc đó, một đạo lưỡi đao màu bạc dài chừng mười trượng hiển ra trong tầm mắt của hai người Phong Liệt.
Tấm tuyết nhận này thế nhưng có thể cắn nuốt tinh thần lực trên bầu trời, khiến cho uy thế của nó kịch liệt dâng lên, phong mang mang theo sức mạnh vô địch trực tiếp xuyên thẳng vào nội tâm, không khỏi làm cho tâm thần của Tiểu ma nữ trở nên căng thẳng.
Phong Liệt lại là khẽ mỉm cười, hừ nhẹ nói:
- Hừ! Hiện tại mới bằng lòng dùng chiêu này, đã muộn!
Vừa dứt lời, đồng thời, hắn đột nhiên thúc dục Bản Nguyên Thần Đồ, trong nháy mắt đi tới bên cạnh đỉnh đầu Thi Vương, "bá bá" đánh ra hai kiếm, dễ dàng đem đầu của Thi Vương chém thành bốn phần, ngay cả linh hồn bên trong cũng tiêu tan không còn chút nào.
Đến đây, một đầu Thi Vương Ngũ Giai đỉnh phong kinh khủng, cứ như vậy bị Phong Liệt dùng hai ba chiêu thức đánh giết hoàn toàn.
Nơi xa, Tiểu ma nữ mang theo vẻ mặt sùng bái nhìn Phong Liệt, trong mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ.
Phong Liệt thân hình thoáng một cái, đem chuôi Tuyết Nhận sáng bóng chói mắt trên bầu trời nắm lấy trong tay, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống trước người Tiểu ma nữ.
- Cho ngươi.
Phong Liệt đem chuôi Tuyết Nhận đưa tới trước mắt Tiểu ma nữ.
Đây là một chuôi loan đao không có chuôi đao, phảng phất giống như một vầng trăng non, tản ra khí tức lạnh như băng rất thần bí, trên mặt của lưỡi dao lại có bảy viên bảo thạch lóe sáng, cùng ánh sao trên trời chiếu rọi lẫn nhau, hết sức mỹ lệ.
- Đưa cho ta sao? Thật xinh đẹp a!
Tiểu ma nữ đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó đôi mắt đẹp chợt sáng ngời, vươn tay đem chuôi Tuyết Nhận nắm trong tay, lật đi lật lại ngắm nghía không thôi.
Một nữ hài đối với những vật xinh đẹp cũng không có sức chống cự là bao, Tiểu ma nữ tự nhiên cũng không ngoại lệ, đối với chuôi binh khí này yêu thích không buông tay.
- Đây là một chuôi binh khí dùng tinh thần lực để sử dụng, tên là Toái Tinh Nhận, bản thân là băng thuộc tính, khi gặp kẻ địch còn có thể dẫn dắt cửu thiên tinh thần lực, ngươi có thể đem nó thu vào trong ý thức hải dùng tinh thần lực ân cần săn sóc.
Phong Liệt giải thích.
Lần trước hắn ở nơi này đã mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết dưới chuôi Tuyết Nhận này, sau khi trở lại Ma Long Giáo đã cố ý tra tìm sách cổ một phen, kết quả vừa vặn để cho hắn tra được, chuôi Tuyết Nhận này dĩ nhiên là bổn mạng thần binh của một vị nữ cường giả tên là "Thiên Tinh Ma Nữ" ở thời kỳ thượng cổ.
Vốn là một chí bảo cực phẩm, nhưng trong thượng cổ đại chiến đã hạ xuống huyền bảo cửu phẩm, cực kỳ khó có được.
Tiểu ma nữ lật nhìn Toái Tinh Nhận một chút, mặc dù có chút vui mừng, nhưng cũng không lập tức nhận chủ, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, chần chờ một chút, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt, thấp giọng nói:
- Phong . . . Phong Liệt, ngươi tại sao lại muốn đem Toái Tinh Nhận đưa cho người ta a?
- Ách?
Phong Liệt không khỏi sửng sốt, nói:
- Muốn đưa thì sẽ đưa, cần gì phải có lý do gì? Chẳng lẽ ngươi không thích?
Tiểu ma nữ hiển nhiên đối với câu trả lời này chắc chắn là rất không hài lòng, nàng hung hăng liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên hừ hừ nói:
- Rất không thích! Bất quá, bổn tiểu thư vẫn là cố gắng nhận lấy a!
- Ách.
Sau khi Phong Liệt giết chết Thi Vương, lại dẫn Tiểu ma nữ bay đến hang ổ của Thi Vương ở trên đỉnh ngọn núi bị gãy kia, không hề khách khí vơ vét một phen.
Ở Long Huyết Đại Lục cách trăm năm một lần, đều sẽ an bài một nhóm thiên tài trẻ tuổi tiến vào bên trong Thiên Long Vực tìm kiếm cơ duyên.
Bất quá, cơ hồ mỗi lần cũng sẽ có ít nhất một phần ba trong số những thanh niên tiến vào Thiên Long Vực bị chôn thây ở bên trong, không thể trở về.
Thậm chí ba ngàn năm trước, có một nhóm cường giả trẻ tuổi nọ, toàn bộ chôn thây ở bên trong Thiên Long Vực, không một người còn sống. Về phần nguyên nhân của cái chết, không có gì khác chính là khe không gian, Thượng Cổ Chiến Hồn cùng thú dữ.
Mà đầu Thi Vương tu luyện mấy ngàn năm kia, ở phương diện này xem như là một kẻ có công lao rất lớn, số lượng thiên tài tuổi trẻ chết ở trong tay nó đếm không hết.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 821: Chiến Mục Thương Sinh!
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Bởi vậy, trong hang ổ của Thi Vương cũng cất giấu được số lượng bảo vật cực kỳ phong phú, số lượng có thể sánh bằng một bảo khố của một gia tộc trung đẳng, thần binh, tài liệu, long tinh, đan dược, công pháp đếm không hết, hơn nữa phần lớn đều có phẩm cấp không hề thấp, làm đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ bắn ra tinh mang sáng choang, vui mừng cười toe toét.
- Di? Chuôi Băng Phách Thần Thứ này ta đã từng nghe nói qua, hình như là binh khí của một vị đệ tử ký danh của sư phó ta chừng trăm năm trước! Không nghĩ tới cũng là bị đầu Thi Vương ghê tởm này làm hại.
- Nha! Huyền Băng Hóa Sinh Thiết! Hì hì! Thứ tốt a! Sau khi trở về bảo gia gia luyện chế cho ta một cái trâm cài đầu.
". . ."
Trong sơn động khổng lồ, vẻ mặt của Tiểu ma nữ vô cùng hưng phấn lăn qua lộn lại ở trong một đống bảo vật lớn, hai mắt sáng lên, thỉnh thoảng lại hô to gọi nhỏ.
Mà Phong Liệt cũng là đứng ở cửa nhìn nàng hăng hái tới mệt mỏi, những đồ này mặc dù đều giá trị không nhỏ, nhưng rất khó có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tiểu ma nữ mới lục lọi hết một phần nhỏ, nếu muốn lục lọi toàn bộ nơi này, đoán chừng ít nhất phải tốn thêm nửa ngày trời nữa.
Phong Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, không thể không lên tiếng thúc giục:
- A Ly, trước tiên dừng lại đã, sau này có cơ hội thì từ từ tìm kiếm, phía trước cũng không thiếu thứ tốt, nếu chúng ta hành động chậm, sẽ bị người khác đoạt đi mất a.
- A, biết rồi! Di, Phong Liệt ngươi nhìn đây là cái gì nha!
Sau khi Tiểu ma nữ đáp một tiếng, ở trong một cái góc tầm thường phát hiện một quyển cổ tịch màu vàng, nhìn qua có chút bất phàm.
Bất quá, tất cả chữ viết ở phía trên đều là Viễn Cổ Long Văn, Tiểu ma nữ một chữ cũng xem không hiểu, sau khi nhìn nhìn mấy lần liền ném cho Phong Liệt.
Phong Liệt từ đầu tới giờ cũng không có chuyện gì để làm, thấy Tiểu ma nữ nói vậy liền nhận lấy quyển cổ tịch, tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng sau một khắc, con ngươi của hắn lại đột nhiên co rụt lại, không nhịn được thất thanh kinh hô:
- Đây . . . đây là Thiên Hà Cổ Quyển?
Quyển cổ tịch màu vàng này có chừng hơn mười tờ, mặt phía trên của bìa sách sử dụng Viễn Cổ Long Văn, ghi là: "Thiên Hà Cổ Quyển - Thần Lực Thiên".
Trong lúc nhất thời, trong lòng Phong Liệt không khỏi có chút kích động.
Hắn hôm nay đã ngộ đạo thành công, không hề cần tu luyện bất kỳ công pháp chiến kỹ nào nữa, một ít bí tịch các loại cũng không có tác dụng gì với hắn nữa.
Bất quá, Thiên Hà Cổ Quyển này Phong Liệt cũng không dám khinh thường chút nào, bởi vì thứ mà hắn tu luyện chính là Thiên Hà Cổ Quyển - Phân Thần Thiên, cho nên hắn mới có được hai đại phân thân tinh xảo là Tịch Diệt phân thân cùng Cửu U Vương.
Về phần Thiên Hà Cổ Quyển - Thần Lực Thiên này có thể có bí thuật huyền diệu bực nào, cũng là làm cho người ta cực kỳ mong đợi a.
- Thần Lực Thiên? Chẳng lẽ là có thể làm cho người tu luyện tạo ra thần lực a?
Phong Liệt hồi phục lại tâm tình đang kích động của mình, hắn chậm rãi lật tờ thứ nhất ra.
Đón nhận lượng, hắn rất nhanh liền hiểu rõ một cách dùng của Thần Lực Thiên này.
Thiên Hà Cổ Quyển - Thần Lực Thiên cũng không phải là dạy người tu luyện làm các nào để tạo ra thần lực trong truyền thuyết, mà là dạy người ta một pháp môn kỳ diệu, pháp môn này hướng dẫn người ta đem nguyên lực trong cơ thể khuếch trương lên gấp mười lần.
Trên thực chất, chính là dạy người ta biết cách tìm kiếm chín huyệt khiếu ở trong người, vận dụng bí pháp tế luyện thành không gian tồn tại để dự trữ nguyên lực, tương đương với mở ra chín đan điền.
Một khi tu luyện thành công, võ giả có thể có được nguyên lực gấp mười lần vượt qua cường giả cùng giai, chỗ tốt tự nhiên không cần phải nói cũng có thể biết.
Phong Liệt chỉ đại khái nhìn mấy lần phía trên liền đã có thể xác định, đây tuyệt đối có thể coi là một môn bí thuật cực kỳ huyền diệu, giá trị không thể đo lường.
Trong đôi mắt của Phong Liệt dần dần lộ ra một tia vui mừng như điên không cách nào che dấu, nếu là nguyên lực trong cơ thể mình gia tăng gấp mười lần, hơn nữa bằng vào bản chất của Long nguyên lực trong cơ thể, đủ để có thể chính diện chống lại cường giả Long Biến Cảnh sơ kỳ!
Hơn nữa, nếu là Cửu U Vương có thể tu luyện thiên bí thuật này, thì số lần sử dụng Huyền Thiên Thần Kiếm có thể gia tăng hay không?
Điều này thật đúng là làm người ta mong đợi a!
Phong Liệt suy nghĩ một chút, liền đem quyển cổ tịch ném vào Long Ngục Không Gian, đồng thời lại đem Tiên Âm Sàng ném vào, để cho Tịch Diệt phân thân nghiên cứu một chút.
Dù sao hai cái phân thân của hắn cũng có bản thể giống nhau, cũng có năng lực độc lập suy tư, hơn nữa tâm ý tương thông, chỉ cần một cái hiểu rõ, thì hai cái thân thể khác cũng đồng loạt hiểu được.
Phong Liệt nhìn Tiểu ma nữ đang bề bộn chết đi được ở chỗ sâu trong sơn động một chút, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười.
- Tiểu ma nữ này quả thực chính là phúc tinh của lão tử a! Tùy tiện ném ra một thứ liền là đồ tốt! Hắc hắc.
Lần trước ở trong không gian Thôn Phệ của Cự Ngạc, Tiểu ma nữ tìm được một khối sắt vụn, đã làm hắn chiếm được Bản Nguyên Thần Đồ thần bí mà cường đại, lần này thế nhưng vừa lấy ra một quyển Thiên Hà Cổ Quyển, đủ để khiến thực lực của hắn lại lần nữa điên cuồng tăng lên, nếu không phải suy nghĩ đến chuyện nam nữ cách biệt, Phong Liệt thật sự muốn ôm Tiểu ma nữ hung hăng thân thiết vài lần.
- Phong Liệt, ta chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi thôi!
Tiểu ma nữ sau khi thu thập một phen, dương dương đắc ý đi ra khỏi cửa động, mang theo vẻ mặt thỏa mãn, dường như nàng đã tính toán tốt lấy được khoản tài phú này đủ để nàng ăn mấy bữa ở Phi Long Trai.
- Ừm, đi thôi!
Phong Liệt lại thú nhận Tịch Diệt phân thân lần nữa, chở Tiểu ma nữ phi xuống đỉnh núi, phi đi tới chỗ sâu của Thiên Long Vực.
Trong mấy ngày kế tiếp, Phong Liệt mang theo Tiểu ma nữ chạy đông chạy tây, mặc dù phương hướng chính phải đi là tới Thiên La Hồ, nhưng kì thực lại đi một cách rất không có quy luật.
Bất quá, Tiểu ma nữ cũng không có nửa câu oán hận nào, ngược lại dọc theo đường đi mặt mày hớn hở, vui mừng tới mức răng cũng không khép lại được.
Bởi vì trong mấy ngày này, địa phương mà Phong Liệt mang theo nàng đi qua, thế nhưng ở mỗi một chỗ đều có được thu hoạch không nhỏ, hoặc là linh hoa linh quả hiếm thấy trên thế gian, hoặc là chém giết Thi Vương đoạt được trọng bảo, quả thực là vô hướng mà không lợi.
Dần dần, loại tình cảm sùng bái ở trong suy nghĩ của Tiểu ma nữ đối với Phong Liệt đạt đến trình độ tột đỉnh, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt càng phát ra lửa nóng, quả thực so sánh với những si nam ngu nữ thiếu não trên đường cái kia còn thành kính hơn nhiều lần, làm Phong Liệt phải hô to chịu không nổi.
. . .
Trên trời không có một đám mây nào, một loạt cảnh sắc tươi đẹp tản ra quang huy chói mắt, chẳng qua là, bởi vì bầu trời cũng bị tàn phá hết, nên đã khiến cho cả vùng đất trở thành những bóng ma sặc sỡ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 822: Chiến Mục Thương Sinh! (2)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Một nam một nữ ở phía trên cưỡi một Cự Lang màu đen, cấp tốc bay dọc theo cả vùng đất giăng đầy vết rách, để lại từng đạo tàn ảnh ở hậu phương.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Lang nhảy lên một gò đất màu nâu, thân hình dừng lại.
Lúc này, ở mấy chục dặm phía trước, một hồ nước lớn nhìn qua là một mảnh xanh thẳm vô tận hiện ra trước mắt hai người, không khí cũng đã trở nên ươn ướt.
- A! Đây chính là Thiên La Hồ sao? Thật là đẹp a!
Đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ trở nên sáng ngời, tự đáy lòng ngạc nhiên nói .
Bình thường, hồ nước trong mắt mọi người hẳn là trơn nhẵn, trong như gương, nhưng hồ nước trước mắt này cũng là vượt ra khỏi nhận thức của thế nhân, hình dạng của nước thế nhưng lại cao thấp không giống nhau, nhưng cũng không thấy lưu động chút nào, khắp hồ phảng phất giống như là mặt kính bị bể tan tành vậy, cao thấp không đều, lại vừa vặn tạo thành một quang cảnh kỳ diệu mà thế gian hiếm thấy.
- Phía trước khe không gian quá nhiều, chúng ta vẫn tiếp tục đi tới phía trước sao.
Phong Liệt không có lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp phía trước, trên mặt có nhiều hơn vài tia ngưng trọng.
Hắn mang theo Tiểu ma nữ hạ xuống mặt đất, sau đó đem Tịch Diệt phân thân thu lại, đi bộ đi tới phía trước.
Theo khoảng cách tới Thiên La Hồ càng ngày càng gần, tâm thần của hai người dần dần nâng lên.
Khu vực này cũng không biết là gặp phải tao ngộ thảm thiết tới mức nào trong chiến sự tại thời đại thượng cổ, không gian bị phá hư vô cùng nghiêm trọng, vô luận là cả vùng đất hay là trên bầu trời, từng đạo khe không gian dài ngắn không đồng nhất, hoặc lớn hoặc nhỏ tùy ý có thể thấy được, cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là bước bước kinh tâm.
- Phong Liệt, Thiên La Hồ này cũng quá dọa người đi! Hơn nữa, nơi này tựa hồ cũng không giống là nơi có tồn tại bảo vật a?
Tiểu ma nữ thấp giọng nói, nàng nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Phong Liệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên có chút tái nhợt.
- Nơi này chẳng những có bảo vật, hơn nữa còn là thiên đại bảo vật!
Phong Liệt thần bí cười cười.
Quả nhiên, khi lời nói của Phong Liệt vừa mới hạ xuống, đôi mắt đẹp của Tiểu ma nữ đột nhiên sáng ngời, chỉ vào một địa phương ở phía trước, duyên dáng gọi to nói:
- Phong Liệt mau nhìn xem! Đó là Thất Vĩ Tử Hồ Hoa có thể tẩy kinh phạt tủy! Ở trên đại lục đã tuyệt tích rồi a! Thật sự là có thứ tốt a!
- Ách?
Phong Liệt hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó không khỏi cảm thấy buồn cười, cái mà hắn gọi là bảo vật cũng không phải là cái thứ mà Tiểu ma nữ nói a.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu ma nữ mím lại thật chặt, vô cùng cẩn thận đi tới phía trước mấy bước, đem gốc cây Thất Vĩ Tử Hồ Hoa kia móc ra cả gốc, thu vào trong trữ vật giới chỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hưng phấn không thôi.
- Hì hì, một chuyến đi tới Thiên Long Vực này thật sự là quá đáng giá, mới mười ngày mà thôi, giá trị bản thân bổn tiểu thư đã tăng thêm gấp trăm lần a, ha ha! Đợi sau khi trở về Phong Liệt không để ý đến Tiểu ma nữ đang hô to gọi nhỏ, chẳng qua là ngẩng đầu ngước mắt nhìn những cái khe dầy đặc như thiên la địa võng trên bầu trời, ánh mắt khe khẽ lóe lên.
Đúng lúc này, trong lòng hắn đột nhiên vừa động, dư quang trong khóe mắt phát hiện một đám nhân ảnh ở nơi xa.
Phía sau mười dặm, trên đồi nhỏ mà lúc trước hai người Phong Liệt đã từng đi qua, giờ phút này đang có bảy thân ảnh thiếu niên mặc bạch y bồng bềnh, thế nhưng lại chính là Thương Sinh, Tống Ngọc cùng bảy tên đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung.
bổn tiểu thư có thể thường xuyên tới Phi Long Trai a!
- Nhanh như vậy đã tới rồi sao? Mục Thương Sinh, ta cố ý tuyển chỗ này để làm nơi táng thân cho ngươi nơi, không biết ngươi có cảm kích ta hay không a.
Phong Liệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn mấy người một Mục cái, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
- Phong Liệt, mấy tên kia dường như không có hảo ý gì với chúng ta a.
Tiểu ma nữ cũng phát hiện ra đám người Mục Thương Sinh, đôi lông mày khẽ cau lại nói.
- Ừm, như thế này, lúc ta giao thủ với bọn họ, ngươi liền tiến vào bên trong không gian của ta, biết không?
Phong Liệt thấp giọng dặn dò.
- Không nên! Người ta hiện tại cũng rất lợi hại, có thể giúp được ngươi a.
Tiểu ma nữ vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, không phục nói.
- Nghe lời đi! Tên Mục Thương Sinh kia là cao thủ Long Biến Cảnh trung kỳ, hơn nữa còn am hiểu thần thông thuần di, một khi động thủ ta sợ sẽ không chiếu cố cho ngươi được a!
Phong Liệt thấp giọng quát lớn.
- A, ta biết rồi, quát cái gì mà quát chứ!
Tiểu ma nữ thấy mặt sắc Phong Liệt trở nên ngưng trọng, cũng biết được sự tình vô cùng nghiêm trọng, nhất thời ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Phong Liệt cũng không nói thêm lời nào, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu ma nữ vô cùng cẩn thận tránh khỏi từng cái khe không gian, chậm rãi bước đi tới Thiên La Hồ, dần dần đi tới phía trên hồ.
Phía sau, Mục Thương Sinh lãnh đạm nhìn bóng lưng của hai người Phong Liệt, đôi lông mày không khỏi khe khẽ nhăn lại.
Hắn bởi vì có được linh hồn đặc biệt nên từ nhỏ liền có được thần thông thuần di, ở Long Huyết Đại Lục, hắn chỉ cần không bước vào trong "Hoàng Vực" của cường giả Hoàng Cảnh, liền không có người nào có thể giết chết hắn được.
Mà hôm nay, chung quanh Thiên La Hồ tất cả đều là dầy đặc khe không gian, đối với thần thông thuần di của hắn có khắc chế thật lớn, cái gọi là quân tử không nhịn được việc nhỏ, hoàn cảnh như vậy không khỏi làm hắn có chút chần chờ.
Bất quá, rất nhanh, hắn không khỏi lắc đầu bật cười.
- Hừ, một con kiến hôi Hóa Đan Cảnh nho nhỏ cũng có thể làm Bổn công tử sinh lòng do dự, nói ra có thể sẽ khiến cho người trong thiên hạ cười tới rụng răng a?
Lúc này, Tống Ngọc ở phía sau cung kính nói:
- Thánh tử, hôm nay Phong Liệt có muốn tránh cũng không tránh được, đệ tử nguyện xin đi trước giết giặc, bắt giết Phong Liệt!
- Đại sư huynh! Giết gà sao phải dùng đao mổ trâu! Tiểu đệ nguyện đi trước.
- Ta đi!
"..."
Một đám đệ tử của Phiêu Miểu Thiên Cung không khỏi không thể kiềm chế, ai cũng muốn đi tiên phong chém giết Phong Liệt, lên tiếng hô hào khiến cho cả ngọn đồi trở nên ầm ĩ.
- Không!
Mục Thương Sinh phất phất tay, nói một cách dứt khoát:
- Phong Liệt người này rất không đơn giản, lần này, Bổn công tử muốn đích thân xuất thủ!
Trên người Phong Liệt có đồ vật mà hắn nhất định phải có được, cho nên để người khác động thủ hắn không yên lòng.
Sau khi dứt lời, thân hình Mục Thương Sinh khẽ rung động, lập tức hóa thành một luồng gió mát, bay lơ lửng lướt về chỗ hai người Phong Liệt đang đứng.
Hắn cực kỳ nhanh nhẹn tránh khỏi từng khe không gian hoặc là lộ rõ ra mắt người có thể nhìn thấy hoặc là ẩn dấu không thể thin thấy, tốc độ không bị ảnh hưởng chút nào.
Trong ánh mắt của đám người Tống Ngọc không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, ở loại địa phương này còn dám giữ vững thần tốc như thế, sợ rằng cho dù là cường giả Long Biến Cảnh cũng không có mấy người có thể làm được đến như vậy a?
- Thu thập Phong Liệt, một mình Thánh tử cũng đã dư sức, chúng ta chỉ cần ở chỗ này lược trận là được! Bất quá, thủ đoạn chạy trối chết của Phong Liệt không kém, chúng ta vạn lần không được để cho tên kia đào tẩu nữa!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 823: Chiến Mục Thương Sinh! (3)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vip
Ánh mắt của Tống Ngọc hơi lóe lên một chút, trầm giọng phân phó cho mọi người, nói.
- Vâng. Đại sư huynh!
Một đám đệ tử Phiêu Miểu Thiên Cung đáp một tiếng, sau đó cũng phân tán ra khắp nơi, chiếm cứ một địa hình có lợi riêng của mình, gắt gao ngăn chặn toàn bộ đường lui của Phong Liệt.
Bên hồ, Phong Liệt tâm ý vừa động liền đem Tiểu ma nữ đưa vào ở bên trong Long Ngục Không Gian, hắn chậm rãi xoay người lại, hờ hững nhìn Mục Thương Sinh đang dần dần đến gần.
Hắn sở dĩ đi tới Thiên La Hồ, nguyên nhân rất lớn là vì Mục Thương Sinh.
Lần này trong số những cường giả trẻ tuổi tiến vào Thiên Long Vực, Phong Liệt kiêng kỵ nhất chính là bốn người Xích Minh Tổ, Lý Đạo Húc, Sở Huyền cùng Mục Thương Sinh.
Mà trong bốn người này, thì Mục Thương Sinh là người xếp thứ nhất!
Phong Liệt có Bản Nguyên Thần Đồ, bị một địch nhân đáng sợ am hiểu rất rõ về thần thông thuần di, xuất quỷ nhập thần rồi lại có thực lực cường hãn nhìn chằm chằm vào mình như vậy, làm cho hắn lúc nào cũng có cảm giác đứng ngồi không yên.
Cho nên, hắn thà rằng tạm thời buông tha cho Sở Huyền, cũng muốn giết chết Mục Thương Sinh trước tiên, hoàn toàn giải quyết cái phiền toái này.
- Phong Liệt, trên người ngươi mang Bản Nguyên Thần Đồ, Bổn công tử muốn giết ngươi cũng là một chuyện không dễ, chỉ tiếc, ngươi thế nhưng lại tự chui đầu vào rọ, lựa chọn một chỗ táng thân như vậy, đó thật sự là khiêu khích Bổn công tử a.
Ở ngoài ngàn trượng, thân ảnh cao to của Mục Thương Sinh phiêu dật xuất trần chợt xuất hiện, trong ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt lóe lên sát ý.
- Mục Thương Sinh, phong cảnh chỗ này tốt như vậy thật ra là ta cố ý chọn lựa cho ngươi, có cảm giác hài lòng hay không?
Phong Liệt cười dài đáp lễ nói.
- Hừ! Mặc dù ta không biết ngươi lấy lòng tin ở đâu ra, bất quá, ở trước mặt thực lực chân chánh, mưu kế của ngươi chẳng qua chỉ là chê cười mà thôi! Giao Thần Đồ ra, Bổn công tử cho ngươi chết một cách thống khoái!
Mục Thương Sinh khinh thường, hừ lạnh nói.
- Đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, vẫn là sử dụng thực lực của bản thân để phân sinh tử đi!
Ánh mắt của Phong Liệt dần trở nên lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó thân thể ầm ầm chấn động!
"Oanh . . ."
Một màn đêm đen nhánh đột nhiên khuếch tán ra bên ngoài, cấp tốc bao phủ ra bốn phương tám hướng.
Nơi mà màn đêm đi qua, toàn bộ nguyên khí trong thiên địa cũng xảy ra biến hóa về bản chất, thế nhưng hết thảy đều biến thành ám thuộc tính Long nguyên lực mang theo sự ăn mòn kinh người!
Trong chớp mắt, tấm màn đêm này liền đem phương viên mười dặm bao phủ ở bên trong, khiến cho quang cảnh tươi đẹp dưới mặt trời vừa rồi trở thành một mảnh khu vực hắc ám không ánh sáng.
- Hừ! Chút tài mọn!
Mục Thương Sinh khinh thường hừ nhẹ một tiếng, mặc dù thân hắn ở dưới màn đêm, cũng cảm nhận được sự biến hóa của nguyên khí chung quanh, nhưng cũng không sợ chút nào.
Sau một khắc, chỉ thấy một thanh kiếm quang màu vàng nhỏ bé xuất hiện ở bên ngoài, vô số kiếm quang hiện ra quanh người hắn, tạo thành một vòng phòng hộ dày đặc, hoàn toàn ngăn cách tấm màn đen với bản thân hắn, cho dù là tấm màn đêm này cũng không ngăn cản được tinh thần lực của hắn, toàn bộ mọi thứ chung quanh cũng đều thu hết vào trong mắt hắn.
Nhưng sau một khắc, ánh mắt của Mục Thương Sinh khẽ co rút lại, sắc mặt rốt cục nổi lên một tia biến hóa.
Chỉ thấy quang cảnh phiến thiên địa này đột nhiên biến đổi, tầm mắt của hắn nhìn tới gò đất, bờ hồ, Thiên La Hồ cũng trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, thay vào đó là từng ngọn tuyết sơn nguy nga đứng sừng sững, một mảnh dung nham dài hẹp đỏ rực như lửa tràn trên mặt đất, từng màn vụ chướng màu xanh quay cuồng, từng cơn lốc gào thét lướt qua. . .
Không nghi ngờ chút nào, đây rõ ràng là một cảnh tượng trong Mạt Thế Hàng Lâm!
Trong lúc nhất thời, Mục Thương Sinh phát hiện mình đột nhiên dấn thân vào trong thiên tai trùng trùng điệp điệp.
Dưới chân là núi lửa gần như muốn phun trào, khí tức cực nóng làm cho ngay cả cường giả Long Biến Cảnh như hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Trên đỉnh đầu là từng ngọn tuyết sơn thế như nghiêng trời, khí tức băng hàn cùng cảm giác bị áp bách khổng lồ làm cho tâm thần của hắn trở nên vô cùng khẩn trương.
Trước người là một cơn lốc cuồng bạo, gào rít giận dữ, xé rách, gần như là muốn hủy thiên diệt địa, càng không nói đến một mảnh độc chướng mãnh liệt kia, từng đạo sông ngầm mang theo tính ăn mòn kinh người, trong đó đều hàm chứa tính hủy diệt cuồng bạo mà cường đại . . .
Bất quá, điều này cũng không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến cho sắc mặt của Mục Thương Sinh trở nên biến hóa.
Quan trọng nhất là, vốn là từng đạo khe không gian lớn nhỏ trong mắt của hắn nhìn qua không đều, hoặc là hiện rõ mắt người có thể nhìn thấy hoặc là ẩn đi mắt người không thể nhìn thấy, lúc này thế nhưng đều bị dãy núi nặng nề, vụ chướng che đậy toàn bộ, hết thảy biến mất không thấy, đây mới là trí mạng nhất!
Đối với khe không gian, cho dù là cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ như hắn cũng phải chọn đường vòng mà đi.
Nhưng hôm nay, hết thảy khe không gian chung quanh cũng ẩn vào trong chỗ tối, nhất thời hắn trở nên nửa bước khó đi, phạm vi di động chỉ chưa đầy trăm trượng, trình độ nguy hiểm tăng thêm gấp trăm lần!
Cùng lúc đó, thân ảnh Phong Liệt cũng biến mất không thấy.
- Ảo cảnh? Không đúng! Đây là . . . đạo cảnh! Chết tiệt! Tên tiểu súc sinh này thế nhưng lĩnh ngộ được thiên địa chi đạo thượng thừa!
Mục Thương Sinh cảm thụ được nguy cơ trùng trùng điệp điệp chung quanh, ánh mắt không khỏi khe khẽ nheo lại, trên mặt dần dần lộ ra một tia phẫn nộ.
Không tệ, hắn giờ phút này đúng là cảm thấy thật sự rất tức giận, không nghĩ tới chính mình anh minh cả đời, thế nhưng hiện tại lại rơi vào bẫy rập của một con kiến hôi.
- Phong Liệt! Ngươi là nam nhân thì liền ra đây cùng ta đánh một trận!
Mục Thương Sinh nhìn chung quanh liếc mắt nhìn bốn phía một cái, quát lạnh nói.
- Ha ha ha ha! Mục Thương Sinh, ngươi nói để con kiến hôi Hóa Đan Cảnh như ta cùng này Long Biến Cảnh cường giả giao thủ chính diện, đầu ngươi có vấn đề hay sao? Ha ha ha ha!
Bốn phương tám hướng vang lên tiếng cười lớn hài hước của Phong Liệt.
- Hừ! Đạo cảnh thì như thế nào? Nhìn Bổn công tử lấy lực để phá nát nó!
Mục Thương Sinh hừ lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó thân hình chấn động, không gian quanh người hắn nhất thời phát ra một tiếng "Ông" nhẹ nhàng chấn động.
“Xuy xuy xuy xuy . . ."
Theo đó, một mảnh âm thanh phá không dầy đặc vang lên, chỉ thấy tuyết sơn, dung nham, vụ chướng, cơn lốc, . . . vô số thiên tai chung quanh còn chưa kịp phát uy, liền bị hàng tỉ đường kiếm quang kinh thiên xuyên thủng, nhanh chóng bể tan tành không còn hình dạng.
Thậm chí, phiến thiên địa do đạo cảnh biến thành cũng bị kiếm quang vô hình đâm vào trăm vết ngàn lỗ, một số gần như bể tan tành.
Uy thế như thế, làm cho sắc mặt của bọn người Tống Ngọc ở ngoài cách nơi đây hơn mười dặm cũng đại biến, rối rít lui về phía sau, e sợ sẽ bị kiếm quang liên lụy, chết oan chết uổng.
Ở bên trong Long Ngục Không Gian, con ngươi của Phong Liệt cũng không khỏi hơi co lại, trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, tâm thần hợp nhất cùng Thương Sinh Đại Ấn, toàn lực khống chế đạo cảnh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden