Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 33: Ma vương tung hai cánh
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Khí lưu cuồn cuộn khiến cho tuyết đọng trên mặt đất bị cuốn lên cao, thậm chí sức nóng bên trong còn khiến tuyết bị hòa tan, sương mù màu trắng bốc lên cao.
Một bộ giáp màu xanh từ bên trong sương trắng hiển lộ ra bên ngoài, càng khiến người nhìn cảm thấy rung động.
- Đây là bộ giáp gì?
Trong những quan viên Vân Tần đang ở đây, có rất nhiều người từ Công ti chạy đến để hỗ trợ. Đối với các hồn binh hay áo giáp chiến đấu, những người này tất nhiên rất hiểu rõ, mà đối với các tướng lãnh cũng như giáo quan trong quân đội, bọn họ càng biết ưu và nhược điểm của hồn binh và áo giáp như lòng bàn tay của mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ áo giáp mà Trương Bình đang mặc, mới chỉ cảm giác được chút khí tức do bộ giáp chấn động ra ngoài, tất cả bọn họ có thể khẳng định đây chính là một bộ giáp mạnh mẽ trước nay chưa từng có.
Mà điều càng khiến bọn họ kinh hãi hơn việc nhìn thấy bộ giáp của Trương Bình chính là, bọn họ phát hiện dường như cả Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch đều không phải là đối thủ của bộ giáp này!
Sau trận đại chiến ở Thiên Diệp quan, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã là người tu hành vô địch thế gian, nhưng hiện giờ lại bị một người tu hành mặc giáp truy đuổi, hình ảnh như vậy khiến bọn họ phải hoài nghi hai mắt của mình.
Đám người Trì Vũ Âm giật mình, đôi ngươi co lại.
Lâm Tịch đang ở bọn họ gần nhất, nên so với những người khác ở quanh đây, bọn họ có thể cảm nhận khí tức chấn động trên người bọn Lâm Tịch cùng với khí tức quanh quẩn bộ giáp màu xanh.
- Lui!
Ngay nháy mắt nhìn thấy những người tu hành Yêu tộc, Lâm Tịch lập tức quát to một tiếng.
Tất cả người tu hành Yêu tộc không dám chần chờ, những đóa hoa xinh đẹp kỳ dị kia phun ra hơi nước, mang theo những người tu hành Yêu tộc bay lên không trung.
Trong nháy mắt này, Trì Mang đã giương cung bắn hai lần.
Sáu cây tên màu xanh biếc đột nhiên phá không, xuyên qua làn sương mù màu trắng, chuẩn xác bắn trúng bộ giáp màu xanh ngọc đang dần hiện rõ.
Trong nháy mắt sáu cây tên màu biếc tiếp xúc với bộ giáp, ngay lập tức biến thành sáu cây thực vật màu đỏ thẫm, trói thật chặt bộ giáp này lại, phát ra âm thanh rít gào rợn người, rồi bắt đầu bốc cháy.
Hình ảnh một cây tên biến thành thực vật, rồi tự động bốc cháy như vậy, là một hình ảnh mà các quan viên cũng như quân đội Vân Tần chưa từng nhìn thấy, nên họ gần như không thể tin vào mắt mình.
Nhưng hình ảnh khó tin này cũng chỉ kéo dài trong tíc tắc.
Những sợi tơ màu vàng do các phù văn bên ngoài bộ giáp tạo thành lập tức cắt những cây thực vật màu đỏ thẫm này thành phấn vụn, biến thành một đám tro bụi tự bốc cháy, rồi rơi xuống đất.
Bề ngoài bộ giáp vẫn trơn bóng như cũ, thậm chí không hề có nám đen.
Ngón tay giương cung của Trì Mang cương cứng.
Hắn cảm giác được ánh mắt của chủ nhân bộ giáp này đang nhìn mình, đồng thời cảm thấy không phải đối phương không thể tránh né được sáu cây tên vừa rồi, mà chính là khinh thường né tránh.
Có ánh sáng màu vàng xuất hiện trong không trung.
Thiên Phượng Vân Tần màu vàng hiện đang bay lượn trên đầu đám người Lâm Tịch.
Nhưng ngay lúc này, lưng của bộ giáp Trương Bình đang mặc bỗng nhiên phát ra tiếng vang bén nhọn.
Từng lưỡi dao kim loại màu đen vô cùng mỏng nhẹ, từ trên vị trí xương bả cánh vai của bộ giáp tự động rơi xuống như nước chảy, tạo thành một đôi cánh kim loại màu đen khổng lồ.
Bộ giáp kim loại màu xanh ngọc đứng sừng sững, đôi cánh màu đen đột ngột hiện rõ sau lưng.
Màu xanh ngọc và màu đen là hai màu đối lập với nhau hoàn toàn, chính hình ảnh đối lập mãnh liệt như vậy khiến cho tâm thần người nhìn rung động vô cùng, cảm thấy bộ giáp này tràn đầy ma tính.
Bên trong bộ giáp màu xanh ngọc, Trương Bình đang thỏa sức hưởng thụ không khí mới từ bên ngoài tràn vào, cảm thấy thân thể của mình càng nhẹ nhàng hơn.
Ngay nháy mắt hai cánh được mở rộng hoàn toàn, bộ giáp màu xanh ngọc này lập tức bay lên cao như một con đại bàng.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng trong thời đại Tiên Ma ngày xưa, người tu hành chỉ chiến đấu trên mặt đất thôi sao?
Hắn hưởng thụ cảm giác thân thể của mình thoát khỏi mặt đất, thầm cười nhạo Lâm Tịch quá trẻ con.
"Vèo!"
Một ánh kiếm vô cùng bén nhọn xuất hiện trên bầu trời, chiếu sáng cả một góc trời hiện đang bị màu xám nhuốm lấy, thậm chí còn quét sạch toàn bộ sương mù màu trắng bên trong không trung.
Nam Cung Vị Ương lại xuất kiếm. Ánh kiếm mạnh nhất thế gian hiện nay dường như đã đột phá mọi giới hạn tốc độ đang tồn tại trên thế gian, trực tiếp đánh thẳng vào một chiếc cánh màu đen sau lưng Trương Bình.
Vô số lưỡi dao màu đen đạo thành chiếc cánh bắt đầu rung động mãnh liệt, tựa hồ chiếc cánh màu đen này sẽ lập tức bị chấn vỡ. Nhưng sau một khắc rung động, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh bàng bạc từ bên trong bộ giáp truyền vào hai cánh màu đen, sau đấy có một ngọn lửa màu tím xuất hiện bao phủ cả hai cánh màu đen.
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương lại bị ngọn lửa màu tím bao lấy, Nam Cung Vị Ương lập tức ngừng quán chú hồn lực, phi kiếm của nàng rơi xuống như một ngôi sao băng, tạo thành một hố sâu ngay bên dưới.
Lâm Tịch hơi do dự.
Hắn biết Nam Cung Vị Ương đối phó với ngọn lửa màu tím như vậy đã là cố hết sức, với tu vi hồn lực của hắn bây giờ, một khi đối phó nhất định còn khó hơn. Nhưng sau khi những cảm xúc đau đớn và thống khổ vì bị phản bội dần biến mất, tâm tình càng lúc càng trở nên lạnh như băng, hắn càng hiểu rõ nếu như hôm nay không thể chiến thắng Trương Bình được, vậy hắn nhất định phải hiểu rõ sức mạnh của Trương Bình hơn.
Cho nên, sau một hồi do dự, phi kiếm của hắn trên không trung hóa thành một luồng ánh sáng, kiên quyết tấn công hai cánh sau lưng Trương Bình.
Phi kiếm của hắn không thể mạnh như phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, nhưng lại nhanh hơn.
Khi ngọn lửa màu tím còn chưa hoàn toàn biến mất khỏi hai cánh màu đen, phi kiếm của hắn đã mạnh mẽ trảm vào vị trí mà Nam Cung Vị Ương đã tấn công khi nãy.
Nhưng chỉ trong một tíc tắc, hắn liền cảm giác được hồn lực trên phi kiếm của mình đang biến mất với một tốc độ kinh người, gần như không thể khống chế được nữa mà rớt xuống đất.
Hắn buộc phải bộc phát hồn lực mạnh mẽ hơn để có thể khống chế được phi kiếm của mình.
Cảm giác như vậy tựa như đang kéo lấy một ngọn núi lửa đang phun dữ dội.
Phi kiếm trên không trung lập tức bị kéo mạnh ngược về sau.
Hắn lập tức hoàn toàn ngừng quán chú hồn lực vào phi kiếm, nhưng chỉ trong nháy mắt này, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Trương Bình tung người ngay trên không trung, hai tay của hắn để thẳng theo bộ giáp của mình. Có hai luồng sóng nhiệt từ bên trong lòng bàn tay của hắn phun ra ngoài, truyền vào trong hai chiếc cánh màu đen.
Những lưỡi dao tựa như lông vũ trên đôi cánh màu đen phát ra tiếng kêu dễ nghe như chuông gió.
Tốc độ bay trên không trung của hắn lập tức nhanh hơn gấp mấy lần!
Bản thân hoa Tiên Diệp chỉ có thể bay trên không trung, không thể tăng tốc lên được. Đám người Trì Vũ Âm còn chưa hết rung động vì đợt tấn công vừa rồi của phi kiếm của Lâm Tịch và phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, ngay lập tức đã bị một luồng sóng nhiệt bao lấy, phát hiện Trương Bình chỉ còn cách họ mấy chục bước!
Trì Vũ Âm gần như nín thở.
Hiện giờ các nàng đã bay lên cao mấy chục thước, nếu như Trương Bình vọt vào trong trận, mặc dù không trực tiếp đánh chết các nàng, nhưng chiến đấu gần như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến hoa Tiên Diệp. Từ độ cao như vậy rơi xuống đất, các nàng nhất định sẽ bị thương không nhẹ.
Trong khoảnh khắc như vậy, bản thân Trì Vũ Âm biết rằng các nàng không thể nào ngăn cản Trương Bình tiến gần được, nên Trì Vũ Âm lập tức quyết định.
- Các ngươi xuống đi!
Sau khi thét lớn một tiếng ra lệnh, để cho những người khác nhanh chóng hạ xuống, nàng lại chủ động tiến tới nghênh đón Trương Bình, ngăn cản trước mặt Trương Bình.
Trương Bình nhìn Trì Vũ Âm tựa như nhìn người chết.
Một luồng sức mạnh cường đại được ngưng tụ ngay lòng bàn tay của hắn, sau đó hắn lạnh lùng vươn tay ra, chỉa thẳng vào Trì Vũ Âm đối mặt mình, tung ra một quyền.
Dưới sự áp bách khủng khiếp của sức mạnh Thánh sư vô địch bên trong cơ thể hắn, có một ngọn lửa màu tím bao bọc quanh nắm đấm của hắn, sau đó tạo thành vô số ngọn lửa rất nhỏ kéo dài trong không trung, tựa như đó là những phù văn vô cùng huyền ảo, mạnh mẽ đánh tới Trì Vũ Âm.
Trong tưởng tượng của hắn, không những thân thể của Trì Vũ Âm sẽ bị một quyền này xuyên thủng thân thể, mà những ngọn lửa màu tím trong không trung thậm chí có thể ảnh hưởng đến những người tu hành Yêu tộc đằng sau.
Nhưng ngay lúc ngọn lửa màu tím của hắn chuẩn bị tiếp xúc với Trì Vũ Âm, hắn thấy có bảy viên bảo thạch kỳ lạ trôi nổi trước cơ thể Trì Vũ Âm.
Hắn khẽ cau mày, lập tức nghĩ tới công dụng của bảy viên bảo thạch này, khi Lâm Tịch sử dụng chúng trong trận đại chiến ở Thiên Diệp quan. Ngay lập tức có một ý tưởng hoàn toàn mới và ý niệm tham lam vô cùng xuất hiện ngay trong đầu hắn.
Một ngọn lửa dài mạnh mẽ đánh vào bảy viên bảo thạch đang phát ra ánh sáng màu xanh trước mặt Trì Vũ Âm.
Đối mặt với sức mạnh mạnh mẽ của Trương Bình, luồng ánh sáng màu xanh của bảy viên bảo thạch gần như bị nén lại, biến thành một quả cầu nhỏ.
Không có một ngọn lửa nào có thể xuyên vào bên trong, phần lớn đã bị luồng ánh sáng màu xanh của bảy viên bảo thạch ngăn cản, căn bản không thể uy hiếp được Trì Vũ Âm cũng như những người tu hành Yêu tộc ở đằng sau. Nhưng đối mặt với luồng sức mạnh bàng bạc như vậy, hoa Tiên Diệp đang che lấy Trì Vũ Âm lại không thể chịu nổi, dần dần vỡ vụn.
Ngay sau đó, cả người Trì Vũ Âm được một luồng ánh sáng màu xanh bọc lấy, rồi tự do rơi xuống đất như ngôi sao chổi.
- Để cho ta.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch đang ho ra máu, nói.
Phi kiếm của nàng lại bay lên, nhưng lại không tỏa ra khí thế bén nhọn và nặng nề như ban đầu, mà nhẹ nhàng như một dòng nước. Nó nhanh chóng lượn ra sau lưng Trì Vũ Âm, liên tục tỏa ra khí kình, hóa giải phản lực rơi xuống của Trì Vũ Âm, giúp cho Trì Vũ Âm có thể ổn định rơi xuống đất.
Dù là phi kiếm bay lên, phi kiếm rơi xuống, hay là Trương Bình một mình đánh tan toàn bộ người tu hành Yêu tộc, đối với những người tu hành cũng như quân đội bình thường, đây cũng là những hình ảnh khó tưởng tượng được. Nên cho đến bây giờ, các tướng lãnh quân đội Vân Tần mới bắt nhịp được.
Một tướng lãnh Vân Tần đã quyết định, dưới quân lệnh của hắn, vô số cung nỏ mạnh mẽ chấn động.
Một loạt cây tên bay lên trời cao, ánh sáng kim loại màu đen trên không trung càng lúc càng nhiều, càng lúc càng kinh khủng, cuối cùng biến thành một cơn cuồng phong màu đen, đồng loạt bay tới chỗ Trương Bình.
- Không muốn giết kẻ đã giết chết hoàng đế, mà lại giết ta? Rốt cuộc các ngươi sợ hãi sức mạnh của hắn hay là cảm thấy hắn là người tốt?
Trương Bình không hề có ý né tránh loạt mưa tên đang rơi xuống.
Trong nháy mắt này, hắn lại chăm chú nhìn về vô số quân đội Vân Tần vừa bắn tên, lạnh giọng và chậm rãi nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 34: Có ý nghĩa, vô ý nghĩa
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Keng, keng, keng, keng...
Vô số âm thanh rợn người, khiến người nghe phải sợ hãi, đồng thời vang lên khi Trương Bình lạnh giọng và chậm rãi nói.
So sánh với biên quân, quân đội thủ vệ hoàng thành chỉ kém hơn về kinh nghiệm trận mạc, nếu như xét về phương diện tiễn kỹ và sử dụng quân giới, có thể nói quân đội thủ vệ hoàng thành còn mạnh hơn biên quân một chút.
Có ít nhất hơn một trăm cây tên đồng thời bắn trúng Trương Bình, tất nhiên trong đó không thể thiếu những cây tên do người tu hành trong quân đội bắn ra.
Khác với hình ảnh do những người bình thường tưởng tượng khi nhìn thấy cảnh tượng này, bất kỳ quân nhân hay người tu hành nào có kinh nghiệm cũng đều biết rằng một khi có vô số cây tên bắn tới một người như vậy, người bắn trúng sẽ phải chịu một trọng lượng vô cùng kinh khủng.
Bình thường, mặc dù người tu hành dùng hồn lực và sức mạnh của mình để đối kháng, cảm giác của họ sẽ là mình vừa dùng thân thể của mình để đối kháng với một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, không thể nào thoải mái được. Nhưng vào lúc này, âm thanh lạnh lùng của Trương Bình lại không dừng lại, sức mạnh của cây tên bắn vào người hắn tựa hồ không thể đâm thủng được tầng bên ngoài bộ giáp hắn đang mặc. Phản lực khổng lồ của bộ giáp còn đánh ngược lại vào những cây tên đó, khiến bên ngoài thân Trương Bình trong nháy mắt xuất hiện hình ảnh vô số cây tên nổ tung tóe.
Tất cả quan viên và tướng lãnh Vân Tần hoảng sợ nhìn vô số cây tên đánh vào bộ áo giáp màu xanh ngọc đang đứng yên.
Không có người nào trả lời câu hỏi của Trương Bình.
Bởi vì đối với bọn họ, câu hỏi của Trương Bình rất khó trả lời.
Hiện giờ, phần lớn các quan viên cũng như tướng lãnh quân đội Vân Tần cũng không thể nào xác định được cảm xúc thật sự của mình đối với Lâm Tịch. Đây là một cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng trong tình huống hiện nay, các tướng lãnh và quan viên Vân Tần đã xác định được điều họ cần làm, chính là phải vì đế quốc Vân Tần.
Bọn họ hiểu rằng cách làm hiện giờ của Lâm Tịch chính là để cho trưởng công chúa lên ngôi hoàng đế Vân Tần, đây chính là một phương pháp rất an toàn. Ngoài ra, sau khi cả Lâm Tịch và học viện Vân Tần thể hiện rằng không muốn thay quyền hoàng đế Vân Tần, thậm chí là sẽ để toàn bộ quyền hành lại cho bọn họ, nên bọn họ đã bắt đầu phối hợp với học viện Thanh Loan để hành động.
Trong tất cả quan viên cũng như quân đội Vân Tần đang vây quanh công xưởng bỏ hoang này, không có ai trong bọn họ biết chủ nhân của bộ giáp màu xanh ngọc vừa từ trong lao ra ngoài là ai, nhưng bọn họ có thể khẳng định đây chính là kẻ thù của đám người Lâm Tịch. Chỉ vì Lâm Tịch muốn trưởng công chúa xuất hiện để chủ trì đại cục, mà người này lại là người đứng sau tất cả khiến trưởng công chúa mất tích, nên các tướng lãnh này mới ra lệnh tấn công.
Tuy nhiên, những chuyện này lại khiến Trương Bình cảm thấy không công bình.
Hắn đang nghĩ tới tình cảnh trước kia tin tức chưởng giáo núi Luyện Ngục chết trận ở Thiên Diệp quan truyền về, một mình hắn phải đối đầu với đại trưởng lão núi Luyện Ngục và vô số thần quan núi Luyện Ngục khác.
Hắn lại nghĩ tới lúc mình giết chết vô số thần quan núi Luyện Ngục, cuối cùng đi đến ngôi đền cao nhất trong cảnh tượng máu tươi bay tán loạn.
Hắn cũng nghĩ tới lúc mình phải đối mặt với mặt người khổng lồ bên trong Thiên Ma ngục nguyên, nhìn thấy những ghi chép của người tu hành cổ.
- Người tu hành tu Ma vốn phải giẫm lên vô số hài cốt, tiến đến vị trí cao nhất, vậy hãy để ta tạo thành một con đường máu, trở thành vương giả trí cao thế gian này.
Nhìn thấy vô số cây tên còn đang bay tới chỗ mình, Trương Bình lại lạnh lùng nói.
...
Khi mưa tên trút xuống người Trương Bình, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương luôn luôn cảm giác, ánh mắt của họ chưa từng rời khỏi người Trương Bình.
Trận mưa tên vừa rồi đã khiến họ cảm nhận được ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
- Cảm giác được gì không?
Nhìn mưa tên vẫn tiếp tục tấn công Trương Bình, Nam Cung Vị Ương hạ giọng, nói nhỏ với Lâm Tịch bằng âm thanh chỉ hai người nghe được.
Lâm Tịch lắc đầu.
Sau khi chính thức trở thành Thánh sư, trước đó lại được bí truyền của học viện Thanh Loan và chùa Bàn Nhược, đồng thời học được phương pháp ma biến do Trương Bình truyền thụ, cảm giác của hắn vốn đã vượt xa toàn bộ Thánh sư trên thế gian. Nhưng trong trận mưa tên vừa rồi, dù là ánh mắt nhìn thấy, hay là cảm giác cảm thấy được, hắn không thể phát hiện được bất kỳ sơ hở nào trên bộ giáp mà Trương Bình đang mặc.
Những phù văn trên bộ giáp mà Trương Bình đang mặc dùng một phương thức kỳ dị nào đó, để giúp các mảnh giáp hội tụ lại trở thành một khối, nên có thể nói chính những phù văn đó mới là nhược điểm của bộ giáp này, bởi vì Lâm Tịch phát hiện việc Trương Bình bộc phát hồn lực và nguyên khí lưu động cũng phải nhờ những phù văn đó. Nhưng những phù văn này còn bé nhỏ hơn một sợi tóc, đồng thời chúng lại ẩn chứa một sức mạnh mạnh mẽ như tia chớp núi Chân Long, nếu như thật sự muốn tìm nhược điểm, sợ rằng chính đôi cánh mà Trương Bình đang sử dụng mới là thứ mà Lâm Tịch cảm thấy mình có thể tấn công được.
Nhưng vừa rồi, cho dù hắn và Nam Cung Vị Ương đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, cũng không thể khiến đôi cánh đó bị tổn hại được.
Lâm Tịch lắc đầu, không nói lời nào, nhưng dựa vào thần thái trong đôi mắt hắn, Nam Cung Vị Ương ít nhất đã nhìn thấu được suy nghĩ nội tâm của hắn.
- Đôi cánh đó không thể là nhược điểm của hắn, ít nhất là bây giờ chúng ta tấn công cũng không ích lợi gì.
Nàng cũng lắc đầu, chân thành nói:
- Hồn lực của hắn không thể vô cùng vô tận.
Lâm Tịch hiểu rõ ý của Nam Cung Vị Ương.
Mặc dù Trương Bình đã che giấu quá nhiều, đồng thời không có ai ở đây có thể biết được thân thể của Trương Bình rốt cuộc đã mạnh mẽ đến mức nào, nhưng thực lực của Trương Bình chắc chắn không thể so sánh với người tu hành tu Ma trong thời kỳ Tiên Ma đại chiến, hắn ta tất nhiên không thể mạnh mẽ nuốt lấy nguyên khí của người tu hành khác để bổ sung cho hồn lực của mình mãi mãi được.
Chỉ cần hồn lực không phải vô cùng vô tận, tất nhiên có thể dùng chiến thuật biển người đè chết hắn.
Nhưng Lâm Tịch đồng thời cũng nghĩ rằng hiện giờ Trương Bình cũng giống như chưởng giáo núi Luyện Ngục ngày xưa, gần như nắm tất cả mọi thứ trong tay mình. Trương Bình không thể không nghĩ đến điều này, nên có lẽ Trương Bình còn che giấu thủ đoạn khác.
- Hai tay chuẩn bị, vừa đánh vừa lui!
Hắn không hề do dự, nói một câu này với Nam Cung Vị Ương.
Sau khi nói ra câu này, hắn hơi đứng thẳng người lại, nghiêm nghị ra lệnh với quân đội đang toàn lực tấn công Trương Bình.
- Các ngươi mau lui lại!
Lâm Tịch đã chỉ huy vô số đại chiến, quân lệnh do hắn nói hiện giờ ẩn chứa sự thiết huyết vô hình. Mặc dù lời nói vô cùng đơn giản, nhưng tất cả tướng lãnh Vân Tần đang đứng ở đây đều hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn.
- Triệu tập trọng khải quân, trọng kỵ quân của Thần Phong doanh!
Sau khi quyết đoán ra quân lệnh để cho toàn bộ quân đội lui về sau, tên tướng lãnh tối cao ở đây lại nhanh chóng ra một lệnh khác.
Trong nháy mắt hắn ta ra quân lệnh này, Trương Bình đã hóa thành một tàn ảnh mà bất cứ người nào cũng không thể nhìn rõ, chạy nhanh tới chỗ hắn.
Bất cứ ai cũng có thể nhận ra Trương Bình muốn giết chết tướng lãnh Vân Tần này.
Một quan viên Vân Tần đang đứng giữa viên tướng lãnh Vân Tần và Trương Bình.
Hắn không muốn liều mạng với Trương Bình, nhưng bởi vì tốc độ của Trương Bình thật sự quá nhanh, nên hắn ta không thể nào né tránh được. Chỉ sau một tíc tắc, Trương Bình đã xuyên qua người hắn.
Nguyên nhân nói rằng đã xuyên qua người hắn là vì trong một nháy mắt, Trương Bình không cần làm bất cứ điều gì, thân thể của tên quan viên Vân Tần này đã vỡ thành vô số mảnh máu thịt vô cùng nhỏ, tàn ảnh do Trương Bình hóa thành xuyên qua một cách lạnh lùng.
- Lui!
Lâm Tịch lại quát to một tiếng, máu tươi từ trong khóe miệng của hắn phun ra bên ngoài. Phi kiếm của hắn lướt qua tàn ảnh của Trương Bình, tạo thành những màn sáng màu hoàng hôn.
Vô số màn sáng màu hoàng hôn lấp lánh, tựa như đó là những tiểu kiếm thủy tinh trong suốt.
Trương Bình vẫn tiếp tục tiến tới trước, nhưng hiện giờ hắn ta lại quát lên một cái, cả người hắn trực tiếp đi xuyên qua màn sáng hoàng hôn, vô số tiểu kiếm chém vào bộ giáp hắn ta đang mặc, rầm rầm gãy vỡ.
Cùng lúc đó, có một tiếng động trầm thấp vang lên, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương từ trên cao rơi xuống, như một cây côn từ trên trời cao hạ xuống trần gian, chuẩn xác đánh vào thiên linh của Trương Bình.
Phần mũ giáp màu xanh ngọc của Trương Bình bỗng nhiên phát ra vô số ánh sáng màu xanh, nhanh chóng biến thành những bọt nước có kích thước như nắm tay, chiết xạ ánh sáng mặt trời chói chan.
Bộ giáp nặng nề bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đè ép xuống đất.
Nhưng sau đó một khắc, hai chân của bộ giáp này lại phát ra một luồng sức mạnh kỳ dị, bộc phát ngay dưới mặt đất. Nền đất còn chưa kịp bị xung lực đánh rách, cả bộ giáp Trương Bình đang mặc đã tự động bật lên cao như một quả cầu da, phát ra vô số âm thanh nổ vang.
Trương Bình vẫn tiến thẳng tới tên tướng lãnh Vân Tần kia.
Có một mảnh cỏ màu xanh đột nhiên xuất hiện dưới chân Trương Bình, vô số sợi cỏ dài như mái tóc thiếu nữ điên cuồng cắt vào hai chân Trương Bình.
Trương Bình tựa như đang lâm vào một vũng bùn.
Cả bộ giáp hắn ta đang mặc, ngoại trừ những nơi đang phát ra ánh sáng màu vàng sợi, tất cả những nơi còn lại đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu tím, tựa như đó là một lò than.
Những ngọn lửa màu đỏ tím này đốt cháy đám cỏ màu xanh, trông rất yếu ớt, tựa như sẽ bị dập tắt ngay. Nhưng sau một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, toàn bộ đám cỏ màu xanh đã bị đốt cháy, mà ngọn lửa màu đỏ tím cũng không còn nữa, nhưng nếu như để ý kỹ, có thể nhìn thấy trong đám khói trắng đang bốc lên cao, lại có những đốm sáng màu tím còn đang bốc cháy.
Trương Bình tiếp tục xuyên qua đám cỏ bị đốt cháy.
Chiến đấu hiện giờ đã biến thành Trương Bình muốn giết chết tướng lãnh Vân Tần, mà bên đội Lâm Tịch lại muốn ngăn cản Trương Bình giết tướng lãnh Vân Tần đó.
Không có người nào nghĩ đến việc chiến đấu như vậy có ý nghĩa gì hay không.
Chỉ vì những lựa chọn khác nhau, trận chiến này đã diễn ra như vậy.
Nhìn Trương Bình đi xuyên qua đám cỏ bị đốt cháy, Lâm Tịch quát to lên một tiếng.
Tiếng quát này của hắn vô cùng thê lương và vang dội, tựa như toàn bộ cảm xúc bị đè nén bên trong đã bộc phát ra ngoài.
Cùng lúc đó, hồn lực cuồn cuộn từ trong cơ thể hắn bộc phát, phi kiếm của hắn trực tiếp tạo thành vô số màn sáng hoàng hôn trước người Trương Bình.
Nhưng bởi vì hồn lực của hắn ta hiện giờ bộc phát quá cực hạn, nên toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể của hắn lập tức phun ra vô số giọt máu rất nhỏ.
- Muốn giết ta?
- Ngươi vĩnh viễn không thể giết được ta!
Tên tướng lãnh Vân Tần thống lãnh toàn bộ quân đội ở đây và rất nhiều quan viên Vân Tần khác đều nhìn thấy làn sương bằng máu ở bên ngoài cơ thể Lâm Tịch, sau đó một khắc, tên tướng lãnh Vân Tần này đã có quyết định của riêng mình. Hắn ta đột nhiên dừng lại, nhìn Trương Bình đang không ngừng tới gần, lạnh lùng nói hai câu này.
Hai câu này vừa mới vang lên, hắn đã trở ngược trường đao trong tay mình, dứt khoát chém vào cổ.
Khi âm thanh còn quanh quẩn trong không trung, đầu của viên tướng kiêu ngạo này đã bay lên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 35: Sự hoàn mỹ của các ngươi không phải là sự hoàn mỹ của ta
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Trương Bình dừng bước.
Hắn không thể nào giết chết một người đã chết.
Hắn xoay người nhìn Lâm Tịch.
- Ngươi vẫn không hiểu sao?
Khi máu tươi của tên tướng lãnh Vân Tần đó còn bay trong không trung, Lâm Tịch nhìn Trương Bình, tức giận quát lên:
- Đối với phần lớn người Vân Tần, lợi ích của đế quốc đều cao hơn hết. Cũng như viên tướng này, hắn ta thà chết chứ cũng không muốn chúng ta tiêu hao hồn lực vì hắn. Hắn chiến đấu như vậy không phải vì chúng ta, mà hi sinh vì đế quốc này. Vì đế quốc này, không biết bao người đã trả giá bằng tính mạng của mình, không phải chỉ mình ngươi chịu khổ, nhưng ít nhất ngươi vẫn còn sống.
- Ta không giết ngươi, đế quốc này sẽ hoàn mỹ hơn sao?
Trương Bình vô tình cắt đứt lời nói của Lâm Tịch:
- Sự hoàn mỹ của các ngươi không phải là hoàn mỹ của ta.
- Đừng nói nhiều với hắn nữa.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, nói:
- Người giống như hắn hiện nay, trừ khi ngươi có thể đánh bại hắn, nếu không, dù nói gì nữa cũng là vô nghĩa.
Lâm Tịch trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
...
Có một cái chuông gió dưới mái nhà tranh bị cơn gió do đám người Lâm Tịch chạy nhanh tạo thành cuốn phải động đậy, nhưng chiếc chuông gió này còn chưa kịp phát ra tiếng vang dễ nghe, đã bị bộ áo giáp Trương Bình đang mặc đụng phải nát bấy.
Một cuộc chiến kỳ lạ mà kinh tâm động phách đang diễn ra trên đường phố Trung Châu.
Toàn bộ người tu hành bên phía Lâm Tịch đều chạy theo Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, hóa thành những bóng ảnh nhạt.
Hai cánh màu đen đằng sau bộ giáp Trương Bình đang mặc mở rộng, bộ giáp nặng nề cách mặt đất khoảng vài thước, không ngừng lướt đi, đuổi theo sát sau đám người Lâm Tịch.
Nhưng sau khi lướt theo được mấy trăm bước, đám người Lâm Tịch và Trương Bình gần như nhẹ nhàng dừng lại trên một đống tuyết.
Chỉ là truy đuổi trong một thời gian ngắn, nhưng đám người Lâm Tịch đã có thể khẳng định rằng một khi sử dụng hai cánh màu đen để lướt bay, tốc độ tiêu hao hồn lực của Trương Bình không hề nhiều hơn bọn hắn.
Trương Bình là Thánh sư, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương cũng là Thánh sư, nhưng mấy người Tần Tích Nguyệt và Trì Vũ Âm lại không phải là Thánh sư.
Thay vì tiêu hao hết hồn lực khi chạy trốn, biến thành một người tu hành không còn chiến lực, còn không bằng tập trung toàn bộ sức mạnh tấn công Trương Bình.
Nếu không thể nào bỏ rơi đối phương được, vậy chỉ có chiến!
Lâm Tịch lạnh lùng nhìn Trương Bình đứng trong đống tuyết đối diện.
Cuộc chiến của người tu hành tất nhiên có rất nhiều màu sắc, nhưng hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một bộ giáp mạnh mẽ đến mức cho dù các Thánh sư khác có hợp lực lại cũng không thể công phá được, vô số chiêu thức hiện nay chỉ còn một, nên chỉ còn cách dùng sức mạnh thuần túy tập trung đánh đối phương, xem thử đến khi nào có thể phá vỡ được.
...
Ánh mắt Trương Bình tập trung vào người Tần Tích Nguyệt.
Hắn đưa tay về hướng Tần Tích Nguyệt.
- Đến bên cạnh ta...Thay vì bị hủy diệt theo hắn và học viện Thanh Loan, không bằng ở bên cạnh ta ngắm nhìn tân thế gian.
Âm thanh của hắn ta tràn đầy sự mị hoặc khó tả, sóng âm thậm chí còn mang theo nhiều phù văn lơ lửng bên trong không trung.
Những người đứng ở bên ngoài xa nhìn vào không thể kháng cự lại sự hấp dẫn của âm thanh này, ánh mắt bắt đầu trở nên mê mang và mơ hồ, bất giác tự đi đến chỗ Trương Bình.
Nhưng đột nhiên có âm thanh nhẹ nhàng khác vang lên.
Tựa như có nụ hoa nở rộ trong ngõ phố, lại tựa như có người ngẩng đầu uống rượu, lại tựa như có hán tử gõ mạnh tay vào trường đao.
Tần Tích Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Tịch.
Nàng chậm rãi di chuyển, đi đến chỗ Trương Bình.
Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và nhiều người khác cũng bước theo nàng, tiến thẳng tới chỗ Trương Bình.
- Thật đúng là tâm đầu ý hợp đấy.
Trương Bình tự giễu, nhẹ nhàng nói câu này.
...
Sáu cây tên màu xanh lá đậm đầu tiên phá không.
Trong nháy mắt Trì Mang ra tay, Trì San với thân hình nhỏ nhắn bỗng nhiên bộc phát hồn lực mạnh mẽ, cả người lơ lửng trên không trung. Bên trong bộ trường bào màu xanh nàng ta đang mặc, vô số máu tươi phun ra bên ngoài, tản phát mùi thơm trong veo.
Một đóa hoa lấp lánh ánh màu xanh biếc, đã từng xuất hiện khi đối phó với yêu thú Hải yêu vương, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng, sau đó nhanh chóng ảm đạm và biến mất.
Bên trên nền tuyết màu trắng, vô số rễ cỏ đột nhiên xuất hiện rồi cấp tốc sinh trưởng, quấn lấy hai chân của Trương Bình. Có rất nhiều rễ cỏ bị điện mang cắt đứt hủy diệt, nhưng sau đó lại có vô số rễ cỏ khác sinh trưởng, tiếp tục tấn công.
Ngón tay của Tần Tích Nguyệt nhẹ nhàng gõ vào chiếc vòng đeo như chuông gió ở cổ tay của mình, có rất nhiều đường kẻ màu xanh nhạt chợt xuất hiện trong không khí, không ngừng tấn công bộ giáp Trương Bình đang mặc.
Phi kiếm của Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương cùng lúc phá không, đuổi kịp sáu cây tên màu xanh đậm mà Trì Mang đã bắn, đồng thời tấn công Trương Bình.
Hiện giờ Trương Bình cảm thấy rất đau đớn.
Hắn cảm nhận được mình đang bị nhiều tòa núi lớn đồng thời đè ép.
Hơn nữa, đóa hoa lấp lánh ánh màu xanh biếc kỳ dị vừa biến mất trong tay Trì San, ngay lập tức hắn đã cảm giác được có rất nhiều rễ cỏ rất nhỏ tiến vào trong cơ thể hắn, rồi nhanh chóng sinh trưởng.
Nhưng hắn lại cảm giác mình đã thật sự biến thành ma.
Đối mặt với việc Tần Tích Nguyệt và đám người Lâm Tịch toàn lực ra tay, trong lúc đau đớn như vậy, hắn lại cảm thấy một sự vui vẻ khó hiểu.
- Ta đã sớm muốn đánh bại ngươi.
Một âm thanh tràn đầy sự khoái hoạt vang lên sâu trong trái tim của hắn.
Đối mặt với việc vô số sức mạnh khủng khiếp đang đè ép lên bộ giáp mình đang mặc, hắn ta chỉ làm một chuyện.
Hắn tự thiêu đốt bản thân mình.
Vô số ngọn lửa màu tím được tạo ra ngay trong cơ thể hắn, tràn ngập toàn thân của hắn, khiến cho toàn bộ rễ cỏ đang sinh trưởng trong cơ thể hắn bị đốt thành tro bụi, sau đó ngọn lửa này lại lộ ra bên ngoài, truyền vào trong phù văn bộ giáp.
Trên bề mặt bên ngoài của bộ giáp màu xanh ngọc, một ngọn lửa màu đỏ bốc cháy hừng hực.
Ngọn lửa ma này có tên là ''Phệ hồn''.
...
Sáu cây tên của Trì Mang bị đốt cháy, biến thành bụi bặm bay đi.
Hồn lực của Trì Tiểu Dạ đang quán chú vào rễ cây trên mặt đất tựa như bị hòa tan, tuyết trắng trên mặt đất trong nháy mắt bị chảy thành nước, thậm chí mặt đất cứng rắ n cũng phải nứt vỡ.
Những đường kẻ màu xanh biếc và âm thanh kỳ dị trong không trung nháy mắt biến mất, sau đó có rất nhiều ngọn lửa màu tím hình dạng như một đóa hoa xuất hiện, lượn lờ trước người Trương Bình.
Phi kiếm của Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương hoảng hốt lui về sau.
Có vài ngọn lửa màu đỏ tím xuất hiện trên thân phi kiếm của hai người, rồi nhanh chóng bao lấy.
Hồn lực đang được quán chú vào bên trong thân phi kiếm nhanh chóng biến mất, cả hai thanh phi kiếm vô lực bay về phía Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.
Bên trong bộ giáp đang mặc, khóe miệng Trương Bình chảy ra một vệt máu màu đen đậm, nhưng hắn lại lạnh lùng bước tới trước một bước, mạnh mẽ tung một quyền.
Trước người hắn, không khí bị chấn động mạnh đến mức không có một luồng gió lọt qua.
Nhưng những ngọn lửa màu đỏ tím đang lượn lờ trong không khí như những con đom đóm lại tự động bay tới trước như bông tuyết, đồng loạt tiến thẳng tới màn sáng đang bao quanh Trì Vũ Âm.
Trời đất xung quanh bị chấn động.
Trì Vũ Âm kêu lên đau đớn, cả người bay ngược về sau.
Tên hủy.
Kiếm rơi.
Cỏ cháy.
Âm phá.
...
Trương Bình dùng một chiêu phá vỡ công kích của mọi người, mà bề ngoài bộ giáp hắn ta đang mặc lại không có bất kỳ vết xước nào.
Tuyết trắng trên đường phố tựa hồ cũng bị đốt cháy, thậm chí phòng ốc đang bị tuyết trắng bao phủ cũng bốc cháy, biến thành màu nám đen.
Vô số người đứng ngoài xa quan sát cuộc chiến lập tức hoảng sợ biến sắc.
Trương Bình tựa hồ còn mạnh hơn cả chưởng giáo núi Luyện Ngục từng xuất hiện ở Thiên Diệp quan ngày xưa.
Nhưng khi chăm chú nhìn vào bộ giáp sắt khổng lồ đang tiến tới gần, khuôn mặt của Nam Cung Vị Ương lại càng bình tĩnh hơn, nói:
- Hồn lực của hắn đang tiêu hao rất nhanh.
Nàng nói với Lâm Tịch bên cạnh.
Lâm Tịch gật đầu.
Một luồng hồn lực bàng bạc từ bên trong cơ thể hắn phát ra ngoài, phi kiếm rơi trước mặt hắn lại tự động bay lên. Thanh phi kiếm này nhanh chóng xuyên qua hư không trước mặt Trương Bình, nhanh chóng khắc họa ba bộ kiếm trận.
Hắn cũng có thể cảm giác được hiện giờ hơi thở của Trương Bình đã bắt đầu suy yếu và tán loạn, việc này có nghĩa hồn lực trong cơ thể Trương Bình đang tiêu hao nhanh chóng. Hơn nữa, trong khi đánh với bọn hắn, Trương Bình cũng bị nội thương.
Lúc trước hắn còn lo lắng rằng hồn lực trong cơ thể Trương Bình rất có thể vượt xa hắn, nhưng hiện giờ Trương Bình lại không thể che giấu sự rối loạn khi hồn lực tiêu hao, nên hắn có thể khẳng định tổng số hồn lực trong cơ thể Trương Bình không thể vượt qua hai chén nước trong cơ thể hắn.
Đã như vậy, bây giờ hắn chính là người có thể uy hiếp đến Trương Bình nhiều nhất, hắn hoàn toàn có thể dùng hồn lực của mình để tiêu hao sức mạnh của Trương Bình.
...
Vô số ánh kiếm trong suốt như thủy tinh không ngừng xuất hiện bên ngoài Trương Bình.
Gió tuyết nhanh chóng nổi lên, tạo thành một quả cầu tuyết khổng lồ bao trùm đám người Lâm Tịch và ma vương Trương Bình.
Bên trong quả cầu tuyết đó là cảnh tượng một ngọn lửa khủng khiếp bốc cháy hừng hực, hơi nước bốc lên cao, khiến sương mù trở nên dày dặc, mà bên ngoài lại có cảnh tượng cuồng phong nổi lên mang theo tuyết trắng.
Phi kiếm của Lâm Tịch đã không biết bay trên không trung bao nhiêu lần, tạo thành vô số bộ kiếm trận trước mặt Trương Bình, sau đó tất cả ầm ầm nổ tung, khí kình văng ra khắp nơi.
Mấy trăm căn phòng ốc trong nháy mắt bị sụp đổ.
Lâm Tịch liên tục ho ra máu tươi.
Trường kiếm trở về trong tay hắn, hồn lực của hắn tiêu hao nhanh chóng đến mức hắn khó lòng ngự sử phi kiếm được nữa. Nhưng mọi người cũng có thể thấy những đường tơ màu vàng quanh quẩn bên trong các phù văn được khắc họa bên ngoài bộ giáp Trương Bình đang mặc đang ảm đạm đi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Trì Túc ráng nhịn đau, tiến tới đỡ lấy Lâm Tịch và Trì San.
Nam Cung Vị Ương chậm rãi nhướng mày, phi kiếm của nàng lại tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm.
Hồn lực Trương Bình đã gần hết, nhưng chính nàng cũng không còn bao nhiêu sức mạnh.
Nhưng ngay lúc này, bên trong ngõ phố nơi xa, có âm thanh kim loại đánh mạnh vào mặt đất vang lên.
Tên tướng lãnh Vân Tần kia mặc dù đã chết, nhưng quân lệnh của hắn vẫn được truyền xuống.
Trọng kỵ quân và trọng khải quân trong thành Trung Châu đã chạy tới.
Trong âm thanh khủng khiếp do vô số bộ giáp kim loại đang đạp mạnh trên mặt đất và tăng tốc liên tục, thậm chí còn vang vọng hơn tiếng sấm đầu hè của đế quốc Vân Tần, Trương Bình đang tiến công bỗng nhiên ngừng lại. Ngẩng đầu nhìn thấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương lại bay lên, hắn ta chậm rãi cúi đầu, toàn bộ sợi tơ màu vàng quanh quẩn bên ngoài các phù văn được khắc trên thân bộ giáp cũng theo cái cúi đầu của hắn mà hoàn toàn biến mất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 36: Cúi đầu chinh phục
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Cúi đầu thường đại biểu cho hàng phục và thần phục.
Nhưng sự cúi đầu hiện giờ của Trương Bình lại không có ý nghĩa như vậy.
...
Khi Trương Bình cúi đầu xuống, ở trong thành Trung Châu, có hai gã thần quan mặc áo bào hồng của núi Luyện Ngục, mang theo mấy người tu hành đầy tớ có ánh mắt ngây dại, đột nhiên xuất hiện trước đại doanh Trung Châu vệ ở Nam giao.
Hai thần quan mặc áo bào hồng của núi Luyện Ngục và mấy người tu hành đầy tớ có ánh mắt ngây dại này là từ trên trời cao rơi xuống.
Có chim gáy mặt quỷ đang ở trên cao phát ra tiếng kêu rợn người.
Có hơn một ngàn Trung Châu vệ mặc giáp bạc vây quanh hai thần quan mặc áo bào hồng tỏ ra rất trấn định và mấy người tu hành đầy tớ của núi Luyện Ngục, cách xa đại doanh Trung Châu vệ khoảng mấy chục thước.
- Thừa lệnh của trời cao, tru diệt Lâm nghịch.
Hai tên thần quan mặc áo bào hồng của núi Luyện Ngục nhìn thấy Nhan Thiểu Khanh bên trong trung quân đại doanh, bình tĩnh nói ra nguyện vọng của mình. Bọn họ hi vọng Nhan Thiểu Khanh có thể lập tức xuất binh, thống lĩnh mấy vạn Trung Châu quân, tiến vào thành Trung Châu, chinh phạt giết chết Lâm Tịch.
- Đủ rồi!
Ngay sau khi một người béo trong hai tên thần quan núi Luyện Ngục này nói to lên, như đang ra mệnh lệnh, một tướng lãnh Trung Châu vệ lập tức quát lên một tiếng.
Đây là Vân Tần, chứ không phải là Đại Mãng.
Hơn nữa, khi trước học viện Thanh Loan đã từng thanh tẩy Nam giao một lần, hiện giờ người nắm quyền Trung Châu vệ trong tay đã cam chịu việc Lâm Tịch để cho trưởng công chúa Vân Tần lên ngôi hoàng đế.
Cho nên, khi tên tướng lãnh cao cấp Trung Châu vệ đang đứng trước doanh trướng này quát lớn như vậy, cắt đứt lời nói của hai thần quan mặc hồng bào của núi Luyện Ngục, mấy tên giáo quan đứng gần đó lập tức lạnh lùng ra quân lệnh. Có mười mấy quân sĩ mặc trọng khải Bạch Hổ bắt đầu đi tới trước, chuẩn bị bắt giữ hai thần quan núi Luyện Ngục này.
Sau đại chiến ở Thiên Diệp quan, có thể nói lực lượng tinh nhuệ của núi Luyện Ngục đã bị giết sạch sẽ, khắp núi Luyện Ngục cũng không còn mấy người kiệt xuất. Nhưng vào lúc này, đối mặt với sự áp bách của một hàng quân đội mặc giáp bạc, hai thần quan trẻ tuổi của núi Luyện Ngục lại vô cùng bình tĩnh. Hơn nữa, nếu như để ý kỹ, có thể phát hiện trong đôi mắt của họ hiện giờ không có bất kỳ tình cảm nào, dường như mọi sắc thái tình cảm trong tâm bọn họ đã bị dùng cách thức nào đấy loại trừ ra khỏi cơ thể.
- Phàm người nghịch ma ta, tất bị lửa núi Luyện Ngục thiêu cháy, không được giải thoát.
Đối mặt với đội quân trọng khải Bạch Hổ đang đi tới gần cùng với đội trọng kỵ khác tiếp bước theo sau, hai tên thần quan núi Luyện Ngục này lại cúi đầu, nhẹ giọng nói như đang tụng kinh văn.
Tên tướng lãnh cấp cao của Trung Châu vệ đang đứng trước đại doanh trung quân đột nhiên cảm thấy có một luồng khí tức đáng sợ trong lời nói này, lập tức quát to lên một tiếng:
- Giết chết bọn chúng!
Hiện giờ hai tên thần quan núi Luyện Ngục vẫn không nhúc nhích, nhưng mấy người tu hành đầy tớ núi Luyện Ngục đứng quanh bọn họ đột nhiên nóng lên, cả người toát ra nhiệt lực hừng hực. Ngay khi quân lệnh của viên tướng lãnh cấp cao kia vang lên, da thịt của bọn họ đã biến thành màu của dung nham núi lửa, sau đó mấy người tu hành đầy tớ này đồng thời thét lên vô cùng thê lương, thân thể bọn họ bắt đầu bốc cháy như núi lửa phun trào, toàn bộ da thịt, xương cốt, hồn lực trong cơ thể bọn họ đều biến thành một ngọn lửa sềnh sệch.
Diễn biến xảy ra quá bất ngờ và nhanh chóng, sóng nhiệt mạnh mẽ tỏa ra khắp nơi, khiến cho tất cả quân nhân Vân Tần đang tới gần không thể mở mắt mình ra được.
Mấy người tu hành đầy tớ đang bốc cháy hừng hực lấy hai thần quan trẻ tuổi của núi Luyện Ngục làm trung tâm, điên cuồng chạy ra bên ngoài. Trong quá trình di chuyển nhanh chóng, thân thể của họ gần như là bị hòa tan ngay lập tức. Các quân nhân Trung Châu vệ ở nơi xa hoảng hốt phát hiện đôi chân của đám người tu hành này gần như đã biến mất, nhưng bọn họ vẫn có thể chạy nhanh được.
Tiếng kinh hô thảm thiết và thê lương liên tục vang lên như thủy triều dậy sóng.
Mấy người tu hành đầy tớ núi Luyện Ngục này tựa như một bức tường lửa xông đến chỗ các Trung Châu vệ đang đứng vây quanh. Sau đó một tíc tắc, bức tường màu bạc lấp lánh do các quân nhân Trung Châu vệ tạo thành bỗng nhiên xuất hiện vài khe rãnh màu nám đen, toàn bộ quân sĩ Trung Châu vệ khi nãy còn đứng đó đã biến thành thi thể cháy đen.
Trong đó có một người tu hành đầy tớ đang bốc cháy chạy thẳng tới đại doanh trung quân.
Tên tướng lãnh Trung Châu vệ cấp cao vừa phát ra quân lệnh và toàn bộ tướng lãnh khác đứng bên cạnh hắn đều vô cùng hoảng sợ, cuối cùng bị nhiệt độ kinh khủng thiêu cháy. Cánh cửa của đại doanh trung quân cũng bốc cháy, tạo thành một lối đi cực to.
Nhan Thiểu Khanh và hai tướng lãnh Trung Châu vệ khác đang ngồi bên trong nhìn thấy mà không thể tin được.
Trước mặt bọn họ khoảng mười thước, một con đường đang bị thiêu rụi, đầy tro tàn và bốc lên khí nóng.
Các quân nhân Trung Châu vệ ở chỗ khác đã có thể miễn cưỡng mở mắt to ra, bọn họ nhìn thấy hai thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi đã ngẩng đầu, bắt đầu đi lên con đường bị thiêu rụi, đi thẳng tới đại doanh Trung Châu vệ.
Tiếng xé gió thê lương vang lên.
Trong lúc kinh hãi và vô cùng bi ai, các Trung Châu vệ vẫn có thể kịp thời phản ứng. Hơn trăm cây tên từ trên trời cao mạnh mẽ rơi xuống, bao phủ cả hai gã thần quan núi Luyện Ngục. Có hơn mười cây tên đã đâm rách bộ thần bào mà hai thần quan này mặc, đâm thật sâu vào trong da thịt bọn gã.
Nhưng điều khiến cho Nhan Thiểu Khanh và hai tướng lãnh khác đang đứng trong doanh trại trung quân đang bốc cháy hừng hực phải sửng sốt đến nỗi đôi ngươi co lại, chính là trên người hai thần quan núi Luyện Ngục lại không phát ra âm thanh da thịt bị xé rách, thay vào đó là một âm thanh trầm thấp như gỗ mục bị đánh gãy.
Mọi người hoảng sợ nhìn thấy hai tên thần quan núi Luyện Ngục này vẫn còn tỉnh táo đi tới trước.
- Người phụng ma ta, tất được vĩnh sinh.
Hai tên thần quan núi Luyện Ngục này nhìn Nhan Thiểu Khanh và hai tên tướng lãnh khác còn đang kinh hãi, thấp giọng nói với âm thanh chỉ có bọn chúng và mấy người Nhan Thiểu Khanh mới nghe được.
Hai tên tướng lãnh quát to một tiếng, xông tới trước.
Binh khí trong tay bọn họ không hẹn mà cùng lúc vung lên, chém xuống cổ hai tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này.
Lưỡi đao sắc bén của bọn họ chém sâu vào trong cổ hai tên thần quan núi Luyện Ngục này hơn một nửa, nhưng hai tên thần quan núi Luyện Ngục này lại không phun ra máu tươi như những người khác, thậm chí bọn chúng không bị ngất đi hay ngã xuống vì cổ bị chém vào như vậy.
Có hai sợi xích màu xanh lá từ trong tay áo bọn chúng bay ra ngoài, đâm thẳng vào lồng ngực hai tướng lãnh Trung Châu vệ, một đầu sợi xích lao ra khỏi sau lưng.
Hai tên tướng lãnh này hét lên thảm thiết, đầu vô lực gục xuống.
Hai tên thần quan núi Luyện Ngục tiếp tục đi thẳng tới trước, trong tình trạng cổ bọn chúng bị hai lưỡi đao chém sâu vào bên trong. Hai tên này đẩy ngã hai thi thể tướng lãnh Trung Châu vệ, xông tới chỗ Nhan Thiểu Khanh.
"Phốc!"
Một luồng máu tươi từ mi tâm Nhan Thiểu Khanh phun ra ngoài.
Nhưng hiện giờ, thứ đâm vào mi tâm của hắn không phải là sợi xích màu xanh lá trong tay áo hai tên thần quan núi Luyện Ngục, mà chính là một cây tên từ trên không trung bắn xuống.
...
Đại doanh Trung Châu vệ ở Nam giao đang xảy ra chiến tranh.
Mà trong con phố đám người Lâm Tịch quyết đấu với Trương Bình, cũng có một chuyện khác xảy ra khiến mọi người tu hành thành Trung Châu quan sát phải kinh hãi.
Ngay khi Trương Bình cúi đầu, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương đã chém đến hắn.
Một bóng ảnh Hải yêu vương toát ra nguyên khí bàng bạc, tựa như đang cầm lấy phi kiếm của nàng, trong nháy mắt đã vượt qua hư không, chém vào bộ giáp Trương Bình đang mặc. Những nơi mũi kiếm chém vào bộ giáp, ánh lửa chói mắt liên tục xuất hiện.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, các phù văn trên bộ giáp Trương Bình đang mặc bỗng nhiên lại tỏa ra những đường tơ màu vàng chói mắt!
Một luồng nguyên khí vô cùng bàng bạc, nhưng tựa hồ không phải của người tu hành, từ bên trong bộ giáp hắn đang mặc chấn động ra bên ngoài.
Luồng nguyên khí này không phải do hắn phát ra, mà chính là do bộ giáp hắn đang mặc phát ra ngoài!
Một tiếng động khủng khiếp vang lên.
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương vô lực rút lui về sau.
Bóng ảnh Hải yêu vương màu xanh đậm ầm ầm bể tan tành, biến thành vô số giọt nước màu xanh, đánh mạnh vào Trương Bình.
Trương Bình cúi người xuống, sau đó bay ngược về đằng sau.
Đầu của Trương Bình vẫn cúi thấp, không ngẩng lên, nhưng sau khi rơi xuống đất, các phù văn trên bộ giáp màu xanh ngọc vẫn lóe sáng lấp lánh.
Bộ giáp màu xanh ngọc này bỗng nhiên chuyển động một cách rất máy móc, ầm ầm tiến thẳng tới chỗ Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.
Lâm Tịch chợt nín thở.
Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên nghĩ tới khôi lỗi Thánh sư, nghĩ tới một khả năng có thể xảy ra.
- Trương Bình!
Hắn nhìn bộ giáp màu xanh ngọc đang tiến thẳng tới chỗ mình, quát to một tiếng.
Nhưng Trương Bình vẫn không nói một lời nào.
Đầu của bộ giáp màu xanh ngọc này tiếp tục cúi xuống.
- Bộ giáp hắn ta đang mặc hoàn toàn khác với những bộ giáp chúng ta đã biết.
Nam Cung Vị Ương hít sâu một hơi, âm thanh rõ ràng truyền đến tai đám người Tần Tích Nguyệt:
- Bản thân bộ giáp này rất giống với những khôi lỗi Thánh sư chúng ta từng thấy, có sức mạnh không kém Thánh sư...hắn ta có thể ở bên trong minh tưởng tu hành, bổ sung hồn lực.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi và không thể tin được.
Nhưng mọi người đều biết đây là sự thật.
Hiện giờ tất cả mọi người đã hiểu tại sao từ đầu đến cuối, Trương Bình luôn tỏ ra tự tin, dám một mình đấu với bọn họ, thậm chí là đấu với cả thành Trung Châu.
Ngoại trừ Trương Bình, người nào cũng không biết cội nguồn sức mạnh thật sự của khôi lỗi Thánh sư cũng như bộ giáp màu xanh ngọc này. Nhưng trong đại chiến Thiên Diệp quan, rất nhiều người trong bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của các khôi lỗi Thánh sư khủng khiếp như thế nào, chúng có thể mạnh mẽ chiến đấu với chưởng giáo núi Luyện Ngục rất lâu, sức mạnh gần như là vô cùng vô tận.
Nam Cung Vị Ương quay đầu nhìn Lâm Tịch.
Cảm giác của nàng báo cho nàng biết rằng bộ giáp Trương Bình đang mặc không thể hút lấy nguyên khí trời đất mãi mãi như người tu Tiên thời kỳ xa xưa, nhưng nguyên khí xung quanh bộ giáp này lại không bị dao động, cho thấy tất cả sức mạnh đều xuất phát từ bên trong bộ giáp.
Tựa như một dòng nước vậy, nếu như nước cứ chảy ra bên ngoài mà không có nguồn tiếp vào, tất sẽ có ngày chảy hết.
Nhưng hồn lực của nàng không còn nhiều lắm, nên nàng nhất định phải nghe theo Lâm Tịch.
- Lui!
Lâm Tịch lại quát lên một tiếng.
Quân lệnh này của hắn không chỉ dành cho những người tu hành bên cạnh mình, đồng thời còn ra lệnh cho toàn bộ quân đội đang từ phía cuối đường chạy tới đây.
Trong tầm mắt của Lâm Tịch hiện giờ, vô số quân đội mặc áo giáp hồn binh đã ầm ầm xuất hiện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 37: Mỗi người đều có ý chí của riêng mình
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Giọng nói của Lâm Tịch vô cùng thê lương, tựa như khí nóng bên trong các công xưởng chế tạo bốc lên cao, rồi nhanh chóng truyền đi khắp các ngõ phố thành Trung Châu.
Tất cả trọng khải quân và trọng kỵ quân chạy tới đều nghe thấy giọng nói của hắn.
Nhưng mỗi người đều có ý chí của mình, hơn nữa đối với vật được gọi là lòng người, đôi khi ngay cả người đó cũng không thể hiểu mình được.
Tất cả trọng khải quân và trọng kỵ quân đã chạy đến đầu ngõ phố đều nhìn thấy khốn cảnh của đám người Lâm Tịch hiện giờ. Cho dù là các quân nhân Vân Tần đang ở sau cùng, chưa thể nhìn thấy Lâm Tịch, nhưng nghe thấy âm thanh thê lương như vậy, bọn họ đều cảm giác được đám người Lâm Tịch hiện giờ đang khó khăn như thế nào.
Phần lớn quân nhân Vân Tần cũng không thể khẳng định việc Lâm Tịch giết chết hoàng đế Vân Tần, sau đó để cho trưởng công chúa tiếp nhận ngôi vị hoàng đế là đúng hay không. Nếu như bây giờ Lâm Tịch ra lệnh cho bọn họ đánh chết Trương Bình hoặc là tiêu hao hồn lực của Trương Bình, có lẽ bọn họ sẽ ngừng lại. Nhưng khi nghe thấy quân lệnh rút lui của Lâm Tịch, các quân nhân mặc hồn binh trọng khải lại hơi sững sờ, bước chân ngừng lại trong chốc lát.
Chỉ sau đó một tíc tắc, phần lớn các trọng khải quân cũng như trọng kỵ quân ở hàng đầu tiên đều đồng thời rống to lên một tiếng, tốc độ tiến thẳng tới trước còn nhanh hơn ban đầu rất nhiều!
Trọng khải quân và trọng kỵ quân Vân Tần danh chấn thiên hạ bắt đầu tấn công mãnh liệt!
Cơn cuồng phong sắt thép mang theo vô số miếng gạch đá nhỏ vụn từ trong đường phố xông ra ngoài. Chỉ trong một nháy mắt, bốn phương tám hướng đã bị những bóng người mặc giáp bao phủ, dày đặc đến mức khiến người nhìn không thể thở được.
Trọng khải Thanh Vương và trọng khải Bạch Hổ phát ra tiếng kim loại chấn động, khiến cho mái nhà đường phố và hai tay người nghe phải run rẩy. Nguyên khí của người tu hành mặc trọng khải bộc phát mạnh mẽ, tất cả va chạm với nhau, khiến trên không trung xuất hiện những dòng xoáy nhỏ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
So với việc chiến đấu trên chiến trường, hiện giờ quân đội Vân Tần xung phong trong đường phố, xuyên tường phá viện, trông còn khí thế hơn rất nhiều.
Nhưng khi những thân thể kim loại nặng nề mang theo gạch vụn của đường phố thành Trung Châu, mạnh mẽ xông tới tấn công Trương Bình, sắc mặt vốn đã tái nhợt của Lâm Tịch lại càng trông như một tờ giấy trắng.
- Trương Bình!
Đối mặt với Trương Bình tiến sát, hắn ta lui bước về sau, đồng thời rống to lên một cách thê lương.
Hắn có năng lực đặc biệt như Trương viện trưởng, ngay từ lúc tiến vào học viện Thanh Loan, liền được Hạ phó viện trưởng coi là bí mật cao cấp nhất của toàn học viện. Nhưng Lâm Tịch chưa từng cảm thấy mình có sự ưu việt hơn người khác, cho dù là trong chiến đấu, hắn cũng tình nguyện lấy tính mạng ra mình làm vật đảm bảo, chỉ mong đồng bạn của mình ít bị nguy hiểm hơn.
Lúc này hắn hô to như vậy, thậm chí còn có một chút khẩn cầu, cầu xin Trương Bình có thể bỏ qua những quân nhân Vân Tần đáng kính này, bỏ qua cho mọi người.
Nhưng khi hắn hô to như vậy, Trương Bình vẫn cúi thấp đầu.
Bộ giáp màu xanh ngọc đang lạnh lùng giẫm lên đường phố thành Trung Châu, tiến thẳng tới trước.
...
Vô số lưới sắt cũng như xiềng xích nhanh chóng được quăng ra ngoài, bao vây Trương Bình lại ở bên trong.
Mười trọng kỵ xông đến nhanh nhất liền quăng hơn mười cái lưới sắt và xiềng xích, gần như là bao phủ Trương Bình hoàn toàn lại. Đồng thời, mười người này cũng vọt tới trước người Trương Bình, tất cả đồng loạt quát to một tiếng, cánh tay mạnh mẽ vung lên, cây trường thương dài hơn bốn thước trong tay họ đâm ra nhanh như điện, mang theo xung lực của chiến mã dưới chân mình, mạnh mẽ tấn công Trương Bình.
"Rắc!''
Tất cả những trọng kỵ này nhanh chóng cảm thấy trường thương trong tay mình dường như bị đụng phải một ngọn núi lớn, đồng thời nghe thấy tiếng nứt xương của cổ tay và chiến mã mình đang cưỡi.
Sức mạnh khổng lồ bọn họ mang theo để tấn công bị chấn ngược lại, trường thương trong tay bay ra ngoài xa, các chiến mã rối rít gãy vó, té ngã.
Bộ giáp màu xanh ngọc đang cúi đầu không kháng cự, khi các cây trường thương mạnh mẽ đâm vào thân giáp, các tấm lưới sắt và sợi xích rốt cuộc cũng ma sát mãnh liệt với bộ giáp này.
Âm thanh kim loại chói tai không ngừng vang lên.
Nhưng ngay lúc này, trên mỗi cánh tay của bộ giáp kim loại này, có một tấm kim loại trông như đồ bảo vệ tay lại tự động rớt xuống. Hai tấm kim loại này nhanh chóng tổ hợp, ráp vào những khe rãnh đã được định sẵn trên bộ giáp, biến thành hai thanh trường đao màu xanh ngọc.
Hai cánh tay cầm hai thanh trường đao bắt đầu xoay tròn, dễ dàng cắt đứt tầng tầng lưới sắt và sợi xích bao quanh nó, sắc bén như những lưỡi hái gặt cỏ.
Từng quân nhân mặc trọng khải rớt xuống chiến mã của mình nhanh chóng đứng dậy, kiên quyết xông tới bộ giáp màu xanh ngọc.
Trong đó có hai người mặc trọng khải Thanh Vương đã chắn ngang con đường tiến tới của bộ giáp đó, nhưng bỗng nhiên người ở bên trong lại sững sờ.
Quân nhân Vân Tần ở bên trong trọng khải căn bản không theo kịp tốc độ của bộ giáp này, bọn họ chỉ cảm thấy hoa mắt, bộ giáp kia nhanh chóng phá vỡ tầng tầng lưới sắt và sợi xích, rồi lao thẳng đến trước người bọn họ.
Bộ giáp màu xanh ngọc đó căn bản không sử dụng trường đao trong tay mình.
Nó lạnh lùng đi thẳng tới trước.
Hai bộ giáp trọng khải Thanh Vương kia chắn ngang đường đi của nó, nên một việc vô cùng đơn giản đã xảy ra, bộ giáp màu xanh ngọc va chạm mạnh mẽ với hai bộ trọng khải Thanh Vương.
Trong âm thanh trầm thấp đến đáng sợ của những bộ giáp va chạm vào nhau, vô số tiếng hít thở nặng nề cũng vang lên.
Hai bộ trọng khải Thanh Vương bị chấn bay về phía sau, phần ngực của chúng bể tan tành, văng ra khắp nơi.
Một cảm giác sợ hãi khiến cho đầu óc người nhìn thấy phải tê dại nhanh chóng lan tràn như một cơn thủy triều, khuếch tán khắp đầu những quân nhân mặc trọng khải đang xông tới.
Khi trước đã có nhiều người biết được bộ giáp Trương Bình đang mặc lợi hại như thế nào, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã khắc họa tất cả một cách chân thật nhất.
Cho dù có bị quân giới loại nặng tấn công, nhưng trọng khải Thanh Vương vốn được chế tạo chắc chắn đến mức một khi bị va chạm, trên bề mặt cũng chỉ xuất hiện vài vết xước, cùng lắm thì bị lõm sâu xuống. Nhưng sau khi va chạm với bộ giáp mà Trương Bình đang mặc, bộ giáp vốn là niềm kiêu ngạo của vô số quân nhân Vân Tần lại bị vỡ vụn như mái ngói.
Hơn nữa, mọi người còn nhìn thấy rõ ràng bề ngoài của bộ giáp màu xanh ngọc Trương Bình đang mặc lại không bị xước chút nào.
Rốt cuộc là chênh lệch đến mức nào cơ chứ?
Những người càng gần với hai bộ trọng khải Thanh Vương vừa bị phá vỡ, tất nhiên sẽ càng bị tác động một cách mãnh liệt, cảm thấy rung động vô cùng. Mười mấy trọng khải quân và trọng kỵ quân khi nãy xông tới đầu tiên cảm thấy sững sờ, cả người cứng ngắc, nhưng sau đó một khắc, tất cả đều đồng loạt quát lên một tiếng, tiếp tục xông tới.
Thương gãy.
Giáp vỡ.
Người vong.
Vô số mảnh nhỏ kim loại cùng với máu tươi từ trong những bộ trọng khải của quân đội Vân Tần văng ra bên ngoài.
Bộ giáp màu xanh ngọc vẫn đang tiến thẳng tới trước, tất cả bóng ảnh kim loại khác tiến thẳng tới chỗ hắn, hoặc bị đánh bay lên cao, hoặc bị té ngã xuống đất.
Quân đội Vân Tần mặc trọng khải ầm ầm xông tới, tựa như đó là một tòa lâu đài bằng sắt cứng, đồng loạt tấn công bộ giáp màu xanh ngọc. Nhưng cảnh tượng va chạm lại như sóng biển vỗ vào những tảng đá ngầm cứng rắn nhất, rối rít bể tan tành.
Lâm Tịch đang run rẩy.
Khi các trọng khải quân và trọng kỵ quân ầm ầm xông tới chỗ bộ giáp màu xanh ngọc, sau đó lần lượt bị đánh văng ra ngoài, nhưng những người đằng sau lại không ngừng tiến tới trước, tựa như đó là những con kiến đang liều mạng ngăn cản một con bọ cánh cứng khổng lồ tiến tới trước, hắn đã không thể nói được lời nào.
Một âm thanh trầm thấp gần như không thể nghe thấy được, xuất phát từ hướng bắc, bỗng nhiên truyền vào tai Lâm Tịch.
...
Hướng bắc chính là một chỗ thủ thành của thành Trung Châu.
Khoảng chừng nửa ngày trước, cửa thành của khu vực này đã được đóng xuống. Khi đám người Lâm Tịch chật vật từ bên trong đường phố lao ra ngoài, xuất hiện trên một mảnh đất trống bị bóng của tường thành bao phủ, trông bọn họ giống như những con kiến bị buộc dồn về phía góc tường, không còn đường lui nào.
Âm thanh kim loại va chạm với nhau và phòng ốc sụp đổ vẫn không ngừng vang lên sau lưng bọn hắn.
Lâm Tịch dừng lại trong bóng râm tường thành, thở dốc không thôi, đồng thời cố gắng điều hòa một chút hồn lực còn sót lại bên trong cơ thể.
Bộ giáp màu xanh ngọc luôn cúi đầu còn đang giết chóc những quân nhân Vân Tần thiết huyết, sau lưng nó là một đống hỗn loạn bao gồm nhiều mảnh vụn giúp màu đen và vô số phần cụt các chi cơ thể con người. Hiện giờ, trong tầm mắt của Lâm Tịch, bộ giáp màu xanh ngọc đó vẫn giống như một con bọ cánh cứng khổng lồ tung hoành trong một hàng kiến, vô địch không thể đánh bại được.
Nhưng trong thành Trung Châu hiện nay, sức mạnh do học viện Thanh Loan an bài lại mạnh hơn bao giờ hết, hắn biết học viện của mình còn một lần phản công mạnh nhất.
"Vèo!''
Một thanh trường thương bị chém thành hai khúc xoay tròn trên không trung rồi rớt xuống, cắm vào mặt đất ngay trước mặt đám người Lâm Tịch.
"Ầm!''
Cũng trong một chớp mắt này, một âm thanh trầm thấp như tiếng trống trận vang lên, lại tựa như khúc Tướng Tinh động trỗi dậy, khuếch tán khắp trời đất.
Ngay khi tiếng động này vang lên, Trương Bình luôn cúi thấp đầu, cũng bắt buộc phải ngẩng lên.
Ở góc tường thành hướng bắc này, bởi vì có vô số quân giới đang khởi động, các cây tên kim loại đồng loạt được bắn ra, nên người ta có cảm giác cả bầu trời bao la và nguyên khí xung quanh cũng phải bị xé rách.
Từng cây tên khổng lồ như cánh tay người trưởng thành, hoàn toàn che khuất ánh sáng trên mặt trời, mang theo những dòng xoáy và âm thanh kinh khủng, từ trên trời cao giáng xuống.
Tường thành thành Trung Châu đúng là nơi bố trí nhiều quân giới hạng nặng mạnh nhất và hoàn mỹ nhất, nhưng bất kỳ quân nhân Vân Tần nào cũng có thể khẳng định góc tường thành hướng bắc này tuyệt đối không thể bố trí nhiều quân giới như vậy.
Nếu như có nhiều quân giới hạng nặng như vậy, chỉ có thể là đã có người nào đó triệu tập đến trong một thời gian ngắn.
Sau khi vô số cây tên khổng lồ được bắn xuống, trên không trung bao la đột nhiên xuất hiện một cây tên khác còn chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời.
Trương Bình ngẩng đầu nhìn thẳng, hắn biết đây chính là lần phản công mạnh nhất của học viện Thanh Loan trong thành Trung Châu.
Hắn nhìn vô số cây tên khổng lồ như cánh tay người trưởng thành đang che khuất cả ánh sáng bầu trời, lạnh lùng nói:
- Chỉ vì ta muốn giết chết Lâm Tịch, mà tất cả các ngươi liền muốn giết chết ta sao?
Khi hắn nói câu này ra, bộ giáp màu xanh ngọc hắn ta đang mặc bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, tựa hồ chuẩn bị hòa tan.
Một tầng lửa màu tím bỗng nhiên xuất hiện, rồi bay múa xung quanh bộ giáp màu xanh ngọc hắn ta đang mặc.
Đây là một hình ảnh bắn tên có thể nói là chuẩn xác nhất và đáng xem nhất trong lịch sử đế quốc Vân Tần. Tất cả cây tên khổng lồ từ trên trời cao bắn xuống, đều chuẩn xác nhắm vào một phạm vi nhất định, tạo thành một dòng nước kim loại khủng khiếp, tấn công Trương Bình.
Những cây tên khổng lồ tiếp xúc với ngọn lửa màu tím trực tiếp bị nung chảy thành những giọt kim loại nóng bừng, sau đó rớt xuống người Trương Bình như mưa sa.
Cây tên phát ra ánh sáng chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời cũng đang nhắm thẳng tới Trương Bình.
Cùng lúc đó, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch đã chuẩn xác phối hợp tấn công.
Trương Bình bị chôn vùi trong một màn sáng chói mắt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden