Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 43: Khắp nơi phản kháng
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Ý xuân đã đi, gió rét như đao.
Tại một quan đạo nào đấy bên ngoài hành tỉnh Hà Lạc, có hơn trăm quân nhân Vân Tần đang đi lại. Các quân nhân Vân Tần này đều mặc áo giáp chính quy, nhưng đội hình hơi tán loạn, rất nhiều người bị thương.
Sau khi Văn Huyền Xu làm phản, Hứa Châm Ngôn, Lãnh Trấn Nam và Dung gia vốn là những thế lực có quyền thế nhất thành Trung Châu. Từ thành Trung Châu đến các địa phương nhỏ lẻ, ba thế lực này đã cài đặt không biết bao nhiêu người của mình. Nhưng dù như vậy, Hứa Châm Ngôn và Lãnh Trấn Nam cũng chỉ có thể khống chế được hoàng thành Trung Châu, chứ không thể bình định toàn bộ thành Trung Châu cũng như quân đội đóng bên ngoài, chuyện làm phản thường xuyên xảy ra.
Sau khi Hứa Châm Ngôn dùng danh nghĩa hoàng thành Trung Châu phát ra mệnh lệnh tới các địa phương khắp Vân Tần, từ các trưởng quan ở các trấn, lăng, cho tới các hào kiệt anh hùng khắp nơi, tất nhiên sẽ không có chuyện ai ai cũng nghe theo lệnh của hắn.
Quân đội luôn luôn là sức mạnh mà các quyền quý tranh đoạt, cũng từ nguyên nhân này, các cuộc chiến giữa quyền quý lại thường xuyên xảy ra.
Hiện giờ, quân đội Vân Tần ở các địa phương thành trấn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phân chia, sự phân chia này còn mạnh đến mức thậm chí có thể chia nhỏ Vân Tần thành nhiều nước chư hầu.
Hơn trăm quân nhân Vân Tần đang đi trên quan đạo này chính là người chiến thắng của một cuộc chiến vừa diễn ra, họ chuẩn bị hành quân tới một thị trấn khác, hội họp với quân đội của mình.
Nhưng khuôn mặt của những quân nhân Vân Tần này lại không có một chút vui mừng, chỉ có sự mệt mỏi và nặng nề.
Bởi vì cho đến bây giờ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chiến đấu với người Vân Tần.
...
Dù là việc các hiệu buôn lớn bí mật gặp gỡ ở hành tỉnh Sơn Âm, hay là các đội quân Vân Tần thường xuyên chiến đấu với nhau, đó cũng chỉ là những hình ảnh thu nhỏ của cả một đế quốc Vân Tần rộng lớn.
Trong một góc phố của một thị trấn nhỏ, có mấy chiếc xe ngựa nhỏ dừng lại.
Dân chúng trong thị trấn nhỏ này thực sự không có tâm trạng để suy đoán thử người trong những chiếc xe ngựa này là các thương nhân tới đây buôn bán, hay là quan viên từ nơi khác tới để tuần hành, giám sát. Hơn nữa, cũng không có bất kỳ người nào có thể nghĩ đến việc những chiếc xe ngựa nhỏ này có liên quan đến học viện Thanh Loan.
Có những tia sáng nhạt thông qua kẻ hỡ rèm cửa chiếu vào bên trong, Cao Á Nam thấy vậy chỉ trầm mặc không nói, khuôn mặt đầy sự lo lắng.
Biên Lăng Hàm và Lãnh Thu Ngữ nhìn Cao Á Nam, nhìn khuôn mặt kiên nghị mà đầy sự lo lắng của nàng. Lãnh Thu Ngữ bất giác than nhẹ:
- Thật sự phải giấu diếm như vậy sao?
- Phải giấu đi.
Cao Á Nam nghiêng đầu, nhìn Biên Lăng Hàm và Lãnh Thu Ngữ, chậm rãi nói:
- Dựa vào tình hình mấy ngày nay, nhiều cứ điểm liên lạc của học viện Thanh Loan chúng ta đã không còn nữa, cho thấy so với những gì chúng ta đã tưởng tượng, Trương Bình thật sự còn am hiểu rất nhiều về cách liên lạc của học viện Thanh Loan. Hắn quá hiểu học viện Thanh Loan chúng ta, hắn nhất định sẽ dùng tất cả sức mạnh để đối phó chúng ta, dùng việc này để ép mấy người Lâm Tịch xuất hiện. Chúng ta không thể trở thành gánh nặng cho Lâm Tịch, chúng ta phải để cho mọi người tưởng rằng chúng ta đã chết ở học viện Lôi Đình, không thể để cho Trương Bình biết chúng ta còn sức mạnh cất giấu.
Biên Lăng Hàm trầm mặc, âm thanh lạnh lẽo:
- Thời gian càng dài, Trương Bình càng mạnh hơn.
- Chúng ta phải hội tụ sức mạnh mạnh mẽ nhất để tấn công hắn. Với sức mạnh của chúng ta hiện nay, chúng ta không thể tiến vào thành Trung Châu tìm hắn, giết hắn được.
Cao Á Nam nhìn Biên Lăng Hàm, nói:
- Cho nên, chúng ta chỉ có thể chờ đợi, chờ tin tức của Lâm Tịch, chờ cơ hội phản công.
...
Lăng Hoàng Thủy Đường của hành tỉnh Tiền Đường là nơi có rất nhiều hồ sen.
Sau khi mùa đông khiến nước hồ sen cạn kiệt đi qua, chủ nhân các hồ sen sẽ thuê rất nhiều lao công đến để đào ngẫu ngó sen.
Sen trong hồ đã sinh trưởng lâu ngày, rễ bám chặt vào trong bùn đất, nếu như đào gãy ngẫu ngó sen, tất sẽ không bán được tiền. Cho nên, lao công đào ngẫu cả ngày phải vùi thân trong đáy hồ lạnh giá, dùng hai tay và một số công cụ thủ công đơn giản đào xới, vô cùng cực khổ.
May mà trong những ngày đầu năm, giá của củ sen lại không thấp, chủ nhân của các hồ sen thường xuyên trả giá thuê cao cho các lao công làm trong nhà mình. Chỉ cần siêng năng chịu khó làm việc trong nhiều ngày, các lao công này có thể kiếm được số tiền bằng với một năm lương, đây là niềm an ủi lớn nhất trong lòng các lao công.
Liên tục đào ngẫu trong nhiều hồ sen, có vô số lao công thân đầy bùn đất, đang cần cù vất vả làm việc.
Trong các chủ nhân của những hồ sen ở đây, có một người tên Phương Trọng Nho.
Phương Trọng Nho là một trong những đại nho nổi danh nhất hành tỉnh Tiền Đường, học thức nổi tiếng thiên hạ. Tuy ông ta không vào triều, chỉ là một người nông dân bình thường, nhưng lại thường xuyên làm việc thiện như xây dựng học đường, tu bổ quan đạo, dạy học nhiều người.
Ông ta có gần một trăm hồ sen được cha ông truyền lại, nhưng tính tình không kiêu, cách sống cũng rất giản dị.
Khi có một tên thần quan núi Luyện Ngục mặc hồng bào đi tới trước mặt mình, vị đại nho nổi tiếng thiên hạ này đang mặc một chiếc áo vải bông rất dầy, ở bên trong đình nấu một ấm trà, một ấm nước gừng và một nồi cháo nóng.
Ấm trà nóng được để dành cho ông ta uống, còn nước gừng và cháo nóng lại được dành cho các lao công đang vất vả đào ngẫu ở bên dưới.
Nước gừng có thể làm ấm người, nhưng nếu như chỉ uống nước gừng mà không ăn, rất dễ bị đau dạ dày, nên ông ta mới nấu thêm một nồi cháo nóng.
Khi tên thần quan núi Luyện Ngục kia xuất hiện trong tầm mắt mình, sắc mặt của vị đại nho này lập tức lạnh đi.
- Mời viết thư bắt Lâm Tịch.
Ánh mắt của tên thần quan núi Luyện Ngục trẻ tuổi này thoáng xuất hiện thần sắc cuồng nhiệt, nhưng hắn ta lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Sau khi kính cẩn hành lễ, hắn ta không nói lời dư thừa nào, trực tiếp nói thỉnh cầu của mình, muốn vị đại nho này khai bút viết văn, nêu tội trạng của Lâm Tịch ra.
Vị đại nho khoảng bốn mươi mấy tuổi này trầm tư một hồi.
Sau đó ông ta không nói lời nào, lẳng lặng lấy ấm trà xuống, rồi đưa hai tay của mình vào trong lò lửa đỏ bừng.
Khuôn mặt của ông ta tái nhợt hẳn đi, từng giọt mồ hôi hột lớn như đậu tương từ trên trán ông ta rơi xuống.
Ai nấy cũng thấy được ông ta rất đau đớn, nhưng ông ta lại chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn tên thần quan núi Luyện Ngục này.
Tay đã hỏng rồi, tất nhiên không thể viết được.
Tên thần quan núi Luyện Ngục hiển nhiên hiểu ý ông ta, cũng cảm nhận được quyết tâm của ông ta.
Nhưng tên thần quan núi Luyện Ngục này lại không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn Phương Trọng Nho, nói:
- Ta biết ngài là người có hiếu. Hiện giờ thê tử của ngài đang dẫn mẫu thân ngài tới một nhà may trong thành, muốn may cho cụ một cái áo choàng. Chỉ là nếu ngài làm như vậy, sẽ khiến nhà may kia bị cháy, thê tử và mẫu thân ngài cũng phải vong mạng trong biển lửa.
- Ngài có thể không suy nghĩ cho tính mạng mình, nhưng hãy suy nghĩ cho người nhà mình, bởi vì ngài còn một đứa con gái.
Tên thần quan núi Luyện Ngục này bình tĩnh nói ra, ánh mắt của hắn rời khỏi hai bàn tay sưng phồng của Phương Trọng Nho, rồi nhìn về một nơi xa.
Phương Trọng Nho xoay người sang chỗ khác, ông ta thấy trong một tòa thành ở nơi xa, có một cột khói ngất trời đang xông thẳng lên trời.
Ông ta hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cả người run rẩy, rồi bắt đầu khóc to.
Tên thần quan núi Luyện Ngục bình tĩnh nhìn ông ta.
Vị đại nho này cũng hiểu được ẩn ý trong câu nói cuối cùng của hắn ta, nên ông ta dứt khoát đập đầu vào một cây trụ lớn bên cạnh.
Một tiếng động lớn vang lên, vị đại nho này vô lực ngã xuống, máu tươi xen lẫn óc trắng bắn ra khắp đình.
Vô số tiếng kinh hô và tiếng quát tức giận từ trong hồ sen vang lên.
Rất nhiều người đào ngẫu tay cầm cuốc xẻng xông lên bờ. Bất kể tên thần quan núi Luyện Ngục này là ai, họ cũng muốn liều mạng một lần. Nhưng bởi vì hồ sen quá sâu, bùn lầy lại nhiều, nên bước chân của họ rất chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người màu đỏ lạnh lùng kia dần dần biến mất.
Có một thanh niên đào ngẫu đã thấy hết mọi chuyện vừa rồi.
Người thanh niên này có dung mạo tuấn mỹ, mặc dù khuôn mặt dính đầy bùn đen, nhưng không thể khiến người khác cảm thấy hèn hạ và xấu xí.
Những người đào ngẫu xung quanh chỉ cho rằng hắn là một người khổ cực từ phía nam đến đây, chứ không có người nào biết hắn đã từng là một trong những Thiên Tuyển của học viện Thanh Loan, đã từng là một trong những thanh niên ưu tú nhất của Vân Tần, đã từng là con trai của Văn thủ phụ quyền thế ngập trời.
Hắn là Văn Hiên Vũ.
Sau lễ tế thu năm ngoái, hắn đã biến mất khỏi thế gian, nhưng hắn ta vẫn luôn liều mạng tu hành, bởi vì hắn muốn báo thù.
Hắn không quan tâm đến ân oán giữa Lại thị và Trưởng Tôn thị, cũng không quan tâm phụ thân mình là người như thế nào. Đối với hắn ta, dù cho Văn Huyền Xu là đại gian hay đại ác, đó cũng là phụ thân của hắn. Hắn chỉ biết hoàng đế Vân Tần đã giết phụ thân của mình, nên trong suốt thời gian vừa qua, mục tiêu sinh tồn của hắn chính là giết chết hoàng đế Vân Tần, báo thù cho phụ thân mình.
Nhưng hoàng đế Vân Tần lại chết, chết trong cuộc náo động của Lâm Tịch và dân chúng thành Trung Châu.
Sự cừu hận khắc cốt ghi tâm hắn đột nhiên biến mất, khiến hắn cảm thấy cuộc sống mình không còn ý nghĩa gì nữa.
Thậm chí hắn ta còn cảm thấy tranh đấu giữa Trương Bình và Lâm Tịch, cũng như học viện Thanh Loan, cũng không hề liên quan đến mình.
Nhưng đến ngày hôm nay, đứng trong hồ sen lạnh như băng, nhìn cảnh tượng trước mắt, máu của hắn bất giác lại thiêu đốt.
Hắn vẫn không biết tương lai mình sẽ như thế nào, không biết ý nghĩa cuộc sống của mình là gì.
Mà giờ khắc này, trong đầu của hắn chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất: Hắn phải giết chết tên thần quan núi Luyện Ngục này.
...
Khi Văn Hiên Vũ bắt đầu phóng ra khỏi hồ sen, chạy càng lúc càng nhanh, một trận chiến bên trong học viện Bắc Lân hành tỉnh Tiền Đường cũng vừa mới kết thúc.
Hơn mười người tu hành học viện Bắc Lân khó khăn đứng dậy khỏi vũng máu.
Mặt đất xung quanh bọn họ, ngoại trừ thi thể của rất nhiều người tu hành học viện Bắc Lân và một số người mặc trang phục giặc cỏ ra, còn có một tên thần quan núi Luyện Ngục và một con chim gáy mặt quỷ.
Trong cuộc chiến này, những người tu hành học viện Bắc Lân đã lấy được thắng lợi cuối cùng, bọn họ đã giết được tên thần quan núi Luyện Ngục và nanh vuốt của hắn, nhưng bọn họ đã phải trả giá rất đắt.
Điều quan trọng nhất chính là bọn họ không biết sau khi chiến thắng trận đấu này, bọn họ còn có thể chống đỡ bao lâu.
Bất kể những việc khác đúng hay sai, bọn họ cũng như nhiều người tu hành Vân Tần khác, chính là không chịu khuất phục dưới chân Trương Bình và núi Luyện Ngục. Hoặc có thể nói, bọn họ đã tự lựa chọn đứng về phía Lâm Tịch và học viện Thanh Loan.
Theo bọn hắn nghĩ Lâm Tịch tất nhiên chính là người đứng đầu của những người muốn đứng lên phản đối.
- Lâm Tịch, ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao học viện Thanh Loan lại không phản công?
Cho nên, vào lúc này, có một người tu hành của học viện Bắc Lân bỗng nhiên ngẩng đầu, đau đớn thét lên như thế.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 44: Bảo trọng
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Rõ ràng hiện giờ là đầu năm, nếu như là năm trước, các đứa trẻ thành Trung Châu còn đang náo nức mặc đồ mới, chạy rong chơi khắp phố, vui đùa nghịch tuyết. Nhưng đối với tất cả dân chúng thành Trung Châu, năm mới năm nay lại không có sự vui vẻ, chỉ có bất an và sợ hãi.
Hôm nay là ngày mười hai đầu năm, không những các khách sạn chậm chạp không mở cửa đón khách, mà một khách sạn nổi tiếng là khách sạn Thiên Kỳ ở thành Bắc vừa xảy ra một trận chiến kịch liệt. Theo tin tức triều đình truyền ra, lão bản khách sạn Thiên Kỳ nổi tiếng ở thành Trung Châu lại là mật thám Đại Mãng, nhưng đồng thời có một tin tức ngầm cũng được truyền đi, khách sạn Thiên Kỳ chính là cứ điểm của học viện Thanh Loan. Bất kể tin tức nào chính xác, kết quả cuối cùng chính là tất cả mọi người trong khách sạn Thiên Kỳ đều chết, ngoài ra còn có hai tên thần quan núi Luyện Ngục, mười mấy người tu hành triều đình và rất nhiều quân nhân Vân Tần cũng chết theo.
Những ngày qua, khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Trung Châu luôn luôn có những cuộc chiến đầy máu tươi. Một số cung phụng của Dung gia và tay sai hoàng đế trước kia, hiện nay cũng bị người của khoa Ngự Đô do Hứa Châm Ngôn cầm đầu và quân đội Vân Tần truy bắt ráo riết.
Một số thần quan núi Luyện Ngục, kết hợp với thân tín của Hứa Châm Ngôn, Lãnh Trấn Nam, đã sớm ra khỏi thành Trung Châu, phối hợp với mật thám và thân tín bí ẩn của triều đình, nỗ lực tìm kiếm tung tích của Lâm Tịch và Nam Cung Vị ương.
Trong lúc rất nhiều người đứng lên phản đối ở Vân Tần đang hét to tên Lâm Tịch trong lòng mình, một tên thần quan trước kia chỉ có thân phận hèn mọn trong núi Luyện Ngục, nhưng hiện nay lại thanh danh hiển hách kể từ khi Trương Bình đứng đầu núi Luyện Ngục, Kỳ Liên Mặc, đang ngồi trên một con chim gáy mặt quỷ, tự hỏi: Hiện giờ đám người Lâm Tịch đang ẩn núp ở đâu?
Mặc dù Lâm Tịch có Thiên Phượng Vân Tần độc nhất vô nhị, những người tu hành Yêu tộc kia cũng có hoa Tiên Diệp có thể phi hành được, nhưng dưới những thủ đoạn đặc biệt mà núi Luyện Ngục đã âm thầm bố trí từ trước, đáng lẽ đám người Lâm Tịch không thể lẩn trốn được.
Vậy rốt cuộc Lâm Tịch đang ở đâu?
...
- Phàm người hầu hạ thật lòng, sẽ được ma lực vô thượng; phàm người phụng Ma ta, nhất định được vĩnh sinh; phàm người bỏ Ma ta, tất sa lầy trong địa ngục, trọn đời không giải thoát.
Trong núi Chân Long hiện giờ, có mười mấy tên đệ tử núi Luyện Ngục vừa được đưa tới, đang khoác lên mình một bộ thần bào, lần lượt ngâm ca theo một tên thần quan núi Luyện Ngục khác. Sau khi hoàn thành hơn trăm lần ngâm ca, một tên thần quan núi Luyện Ngục khác đưa một bản kinh văn ghi lại phương pháp tu hành tới trước mặt bọn họ, để cho bọn họ quan sát tu hành. Mười mấy tên đệ tử núi Luyện Ngục kia kích động đến mức cả người run rẩy, tiếp tục ngâm ca, khen ngợi.
Ở núi Luyện Ngục hiện nay, việc này được gọi là "Thánh tứ''.
Các đệ tử thành tâm thờ phụng chưởng giáo, ngay lập tức sẽ được nhận "Thánh tứ'' như vậy, đó là những phương pháp tu hành vô cùng mạnh mẽ, mà các đệ tử hạch tâm của núi Luyện Ngục trước kia chưa chắc đã nhận được.
Kỳ Liên Mặc là một trong những đệ tử núi Luyện Ngục sớm được "Thánh tứ'' nhất. Khi Trương Bình tiếp quản ngôi vị chưởng giáo núi Luyện Ngục, Kỳ Liên Mặc luôn tìm cách khống chế các đệ tử, thậm chí là tẩy não những đệ tử mới vừa gia nhập, khiến bọn họ tin tưởng Trương Bình là ma vương trong Thiên Ma ngục nguyên vừa chuyển sang kiếp khác, sẽ dẫn lối bọn họ đi tới một thế gian mới do ma vương thống trị, những người dám chống lại hoặc cãi lời bọn họ, tất sẽ bị lửa ma thiêu đốt sạch sẽ.
Kỳ Liên Mặc vỗ vỗ gương mặt của mình, khiến băng sương ngưng kết trên mặt và lông mày rớt xuống dưới, sau đó lại phất phất tay, để những người trong một khu rừng không xa tiếp tục tìm tòi.
...
Tại một cánh đồng cách khu rừng mà đám người Kỳ Liên Mặc đang tìm kiếm không xa, có một số phòng ốc tan hoang.
Có rất nhiều dây leo từ bên ngoài bò vào bên trong phòng, khắp nơi đều là cỏ hoang, vừa nhìn đã biết có ít nhất mấy năm rồi không có ai ở đây. Nhưng Kỳ Liên Mặc lại không biết rằng những dây leo kia vừa mới chỉ sinh trưởng cách bây giờ mấy ngày, mà bên dưới những đống dây leo đấy lại có một tầng hầm mà những hộ nông dân trước kia dùng để chứa khoai lang.
Bên trong cái hầm đó, có rất nhiều cỏ xanh mọc lên, Lâm Tịch đang ngồi tựa vào một bên vách hầm, nặng nề thở lấy.
- Ta còn định chọc ngươi đấy.
Mộ Sơn Tử ngồi đối diện hắn, lắc đầu thở dài:
- Nhưng nhìn thấy ngươi thê thảm như vậy, ta cũng lười chọc rồi.
- Đúng rồi, bị huynh đệ của mình phản bội, đánh thành bộ dạng thế này, cảm giác sao hả?
Sau khi lắc đầu, hắn lại cười toét miệng hỏi một câu.
Vừa mới nói là lười chọc, nhưng sau đó còn hỏi như vậy, tên Mộ Sơn Tử này đúng là rất dễ bị người khác đánh.
- Cảm giác rất tệ hại.
Lâm Tịch lẳng lặng nhìn Mộ Sơn Tử, nói:
- Có tin tức mấy người Cao Á Nam không?
Thấy Lâm Tịch vẫn bình thản không nổi giận, Mộ Sơn Tử tựa hồ cũng chán nán, nên nhún vai một cái, nói:
- Chưa có! Nhưng ta nghĩ một nửa ngọn núi đổ sập như vậy, cho dù là Hạ phó viện trưởng còn sống đi tới đó, chắc cũng phải chết thôi.
- Mộ Sơn Tử, ngươi có thể đừng nói nhảm nữa không?
Tần Tích Nguyệt ngồi một bên nổi giận đứng lên, quát to một cái.
- Dù sao bị thảm như vậy mà hắn còn chịu được, nói nhiều hay ít hơn hai câu cũng không có gì.
Mộ Sơn Tử nhìn Lâm Tịch một cách đầy thâm ý, nói:
- Nếu như không chịu được, sao có thể là kẻ thù của Mộ Sơn Tử anh minh thần võ được.
Lời nói và vẻ mặt của Mộ Sơn Tử hiện giờ vẫn rất đáng để ăn đòn, nhưng khuôn mặt của những người trong tầng hầm này lại không vì thế mà thay đổi.
- Nói mấy lời có ích đi.
Lâm Tịch ho nhẹ một tiếng, nhìn Mộ Sơn Tử hỏi:
- Ngươi đã đến đây được, học viện hẳn đã muốn truyền tin cho ta.
- So với lúc các ngươi chạy trốn, tình hình hiện nay bên ngoài còn loạn hơn rất nhiều.
Mộ Sơn Tử lắc đầu, nói:
- Trong mười đội quân Vân Tần, đã có sáu đội quân đang tự đánh với người mình, còn bốn đội quân khác lại mưa đồ làm phản. Phương pháp tu hành trong tay đồng học Trương Bình của chúng ta trước kia thật sự rất lợi hại, mấy người tu hành cấp thấp của núi Luyện Ngục hiện giờ lại biến thành cương thi như sáu tên đại trưởng lão bọn chúng trước kia, không biết đau đớn là gì, cho dù bị đâm xuyên thân thể cũng không chết được. Còn có một số người tu hành lại biến thân thể của mình thành một thùng dầu sôi, lúc nào cũng có thể bốc cháy được. Mà điều quan trọng chính là hiện nay không thiếu một số người tu hành Vân Tần vì những phương pháp tu hành đó mà đầu phục hắn. Cũng có rất nhiều người tu hành Vân Tần vì vậy mà tức giận, liều mạng giết chết những người tu hành Vân Tần này. Dù sao Vân Tần hiện nay không khác gì Vân Tần trước khi lập quốc cả, giống như một con rết bị chặt thành nhiều phần mà không chết, mỗi phần tự đấu với nhau. Đồng học Trương Bình của chúng ta không biết có phải đang chăn heo hay không, đám người cưỡi chim gáy mặt quỷ tìm bọn ngươi bên ngoài đã không ít rồi, lại có mấy người dẫn theo Hỏa khôi đi tìm các ngươi, thật không biết hắn tìm đâu ra nhiều chim gáy mặt quỷ và Hỏa khôi như vậy. Tệ hại nhất chính là tinh thần của hắn dường như không tệ lắm, ngày hôm qua còn đích thân giết chết một giảng viên học viện. Bây giờ, những sức mạnh ẩn giấu của học viện ở bên ngoài đã bị hắn phá hủy bảy tám phần rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn hắn đã đi đến một số nơi tu hành còn chưa thần phục với mình. Không biết ngươi có cách nào đối phó với hắn hay không, chứ ngay cả học viện cũng không biết là liệu hắn có tiến công học viện hay không đấy.
- Còn có Hỏa khôi sao?
Mộ Sơn Tử gật đầu, nói:
- Nếu như bây giờ ngươi đi ra ngoài, chạy đến phủ Lăng đốc của lăng Cố Hà, sẽ gặp ngay hai con.
- Sao hả? Có phải cảm thấy huynh đệ Trương Bình của ngươi quá ác độc không?
Sau khi dừng một chút, Mộ Sơn Tử lại cười nói:
- Yêu thú Thánh giai cũng có nhiều như vậy, mà lúc trước cả Vân Tần chúng ta cũng chỉ có một hoặc hai con thôi, có phải ngươi bất ngờ lắm không?
- Càng là yêu thú lợi hại, ý thức lãnh địa càng cao, số lượng cũng càng ít. Sách cổ đã từng ghi lại, trong bất kỳ thời kỳ nào, yêu thú Thánh giai cũng tuyệt đối không có quá nhiều, trừ khi hắn có cách đào tạo loại yêu thú này.
Lâm Tịch trầm mặc chốc lát, nói tiếp:
- Cho dù là đến bây giờ, chúng ta vẫn biết quá ít về hắn. Nếu như hắn còn có thể chế tạo khôi lỗi Thánh sư hoặc là chế tạo hồn binh lợi hại gì khác, như vậy không khác gì hắn đã mang nguyên một tông môn thời kỳ Tiên Ma về đây, lúc đấy hắn sẽ tiến công học viện Thanh Loan chúng ta.
- Bây giờ ta không cần ngươi khen ngợi hắn tài giỏi thế nào.
Mộ Sơn Tử bĩu môi, nói:
- Điều duy nhất ta cảm thấy hứng thú chính là suy nghĩ của ngươi bây giờ, ngươi muốn điều dưỡng cho tốt rồi liều mạng với hắn, hay là cùng với ta đến Đại Mãng?
Lâm Tịch thở gấp lên, trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn đến Đại Mãng?
- Ít nhất phải tìm hiểu thử xem hắn ta rốt cuộc có bao nhiêu con Hỏa khôi,xem thử có thể liên hệ được với Trạm Thai Thiển Đường hay không, sau đó tìm cách tiến vào hang ổ của hắn...Chúng ta cũng phải xem thử hủy diệt các mạch quáng của hắn, hoặc là công xưởng trong núi Luyện Ngục. Cho dù Trương Bình có thể chế tạo mấy cái khôi lỗi Thánh sư, nhưng nếu như hủy diệt nguồn nguyên liệu, hắn cũng không thể chế tạo thêm được.
Mộ Sơn Tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trong tình huống này, chỉ có những thiên tài hay bị người khác xem thường như ta mới có thể không khiến người khác chú ý.
Vẻ mặt và giọng nói của Mộ Sơn Tử hiện giờ vẫn rất đáng ăn đòn, nhưng cho dù là mấy người Tần Tích Nguyệt, cũng không có ai cảm thấy hắn ghê tởm.
Mộ Sơn Tử dĩ nhiên không phải là thiên tài, bình thường đúng là không có ai chú ý đến hắn. Nhưng khi nãy nghe hắn nói tình hình bên ngoài loạn như vậy, chỉ sợ sắp tới bất kỳ người tu hành nào cũng sẽ bị chú ý tới, càng không cần nói đến một đệ tử học viện Thanh Loan như hắn.
- Ánh mắt của bọn ngươi là sao? Hoài nghi năng lực của ta?
Khi đám người Lâm Tịch lẳng lặng nhìn hắn, hắn mới tỏ ra khó chịu, kêu lên một tiếng.
- Cho dù như thế nào, chúng ta muốn rời khỏi đây.
Lâm Tịch phá vỡ yên lặng, nhìn Mộ Sơn Tử, rồi nhìn thoáng qua đám người Nam Cung Vị Ương và Trì Vũ Âm, nói:
- Thương thế của chúng ta rất nặng, nhất định phải được học viện tiếp ứng.
- Ta hiểu ý của ngươi. Dù sao không thể để các ngươi sống ở nơi mốc meo như vậy được, mà ít nhất ngươi còn có thể nêu ý kiến của mình ra, chứ không phải kém cỏi như ta tưởng tượng.
Mộ Sơn Tử phủi tay, nhìn Lâm Tịch, hỏi tiếp:
- Có muốn nói gì khác nữa không?
- Bảo trọng.
Lâm Tịch nhìn hắn một cái, chậm rãi nói.
Mộ Sơn Tử ngẩn người, lẩm bẩm một hồi:
- Thật là ngu ngốc, chính mình còn không biết sống được hay không, mà lại dám nói ta bảo trọng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 45: Một vấn đề
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Sau nhiều năm chiến đấu, kể từ lúc chưởng giáo núi Luyện Ngục chết trận ở Thiên Diệp quan, có thể nói học viện Thanh Loan đã giành được thắng lợi cuối cùng trong trận chiến với núi Luyện Ngục.
Trận chiến giữa Trương Bình và Lâm Tịch, xét từ một ý nghĩa khác, đây chỉ là nội đấu của học viện Thanh Loan.
Trong trận chiến hoàn toàn bao trùm cả thế giới người tu hành như vậy, ngoại trừ những tín đồ núi Luyện Ngục tin tưởng Trương Bình chính là ma vương trong Thiên Ma ngục nguyên chuyển thế, không có người tu hành nào khác dám tin rằng mình có thể sống sót được.
...
- Ta đã nói ta sẽ khiến ngươi thay đổi ý định.
Một tràng âm thanh ù ù và nặng nề lập tức truyền vào nơi giam cầm trưởng công chúa Vân Tần trong núi Chân Long.
Có hơn mười tên thần quan núi Luyện Ngục có khuôn mặt màu lam đen, đang khiêng một chiếc xe người kéo tới trước mặt trưởng công chúa Vân Tần.
Trên chiếc xe người kéo có một bảo tọa hoàn toàn mới, được chế tạo từ các hồn binh bị tổn hại hoặc gãy lìa.
Các hồn binh này được kết hợp lại theo một phương pháp đặc biệt của núi Luyện Ngục, tuy đã bị đúc thành bảo tọa của Trương Bình, nhưng vẫn giữ nguyên được hình dáng ban đầu. Các phù văn được khắc trên chúng cùng lúc phát sáng, trông thật rét lạnh và rùng rợn.
Trương Bình ngồi trên bảo tọa rùng rợn này, cúi thấp đầu xuống, nhìn Trưởng Tôn Mộ Nguyệt có vẻ còn chưa hiểu được ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của hắn.
- Ngươi đang tự an ủi mình sao? Dù là bảo tọa như thế nào, cũng không thể che giấu được một sự thật là ngươi không dám rời khỏi bộ giáp của mình. Nếu như ta đoán không sai, bộ giáp của ngươi không phải được cất giấu bên trong bảo tọa, mà chính là dưới chiếc xe người kéo này.
Nhìn Trương Bình đang quan sát mình, Trưởng Tôn Mộ Nguyệt thản nhiên nói.
Trương Bình nhìn đôi môi thật mỏng của nàng, chậm rãi nói:
- Vân Tần vẫn nói rằng ngươi môi mỏng tính tình khắc bạc, ta nghĩ đúng là như vậy. Ngươi hẳn hiểu được chỉ cần ngươi thần phục ta, tiếp quản triều đình, vậy hẳn sẽ không có nhiều người phản đối mệnh lệnh của nội các như bây giờ. Một ngày ngươi còn chưa đứng chung với ta, sẽ không biết có bao nhiêu người làm phản chết đi. Ngươi bây giờ còn có thể chịu được mỗi ngày có vô số người vì ý chí của ngươi mà ngã xuống, như vậy ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến lúc họ chết đi mà vẫn không đành lòng.
Từ câu nói của Trương Bình vừa rồi, Trưởng Tôn Mộ Nguyệt nhận ra được điều gì đấy, sắc mặt của nàng tái nhợt hẳn đi, ánh mắt nhìn về phía sau chiếc xe người kéo của Trương Bình.
Có mùi máu tanh truyền đến, kèm theo chính là tiếng gông xiềng và bước chân.
Có gần trăm quan viên Vân Tần người khoác gông xiềng, vết máu loang lổ cả người, đang bị đầy tớ của núi Luyện Ngục áp giải đi tới.
- Trưởng công chúa!
Khi nhìn thấy Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, những quan viên Vân Tần đã phải chịu rất nhiều cực hình này rối rít quỳ lạy trên mặt đất, kích động không thôi.
Trưởng Tôn Mộ Nguyệt thấy rõ những người này.
Nhìn thấy vết thương trên người bọn họ, nghĩ tới những người này đã vì Vân Tần làm những chuyện như vậy, nàng không thể nào không dùng tay che kín miệng của mình, tránh mình vì quá xúc động mà phát ra những âm thanh mềm yếu.
- Rất cảm động phải không?
Trương Bình lạnh lùng nhìn Trưởng Tôn Mộ Nguyệt và những quan viên Vân Tần không chịu khuất phục, thản nhiên nói:
- Thật ra các ngươi phải oán hận chính học viện Thanh Loan và Lâm Tịch. Là học viện Thanh Loan đã dạy cho ta cách chất vấn cũng như tra khảo. Ngoài ra, chính Lâm Tịch đã nói với ta rất nhiều chuyện xưa, giúp cho ta khác với những người vừa gặp ngươi đã quỳ lạy như vậy. Ta nhớ rằng hắn và ta đã từng bàn luận về một chiếc vương tọa bằng sắt, ta cảm thấy rất hay, nên ta đã đúc lại một cái vương tọa như vậy cho hắn thấy. Cho nên, đáng lẽ thế gian này không cần phải có học viện Thanh Loan, không cần có Trương viện trưởng hay Lâm Tịch, Vân Tần căn bản cũng không cần. Các ngươi hẳn phải đứng chung một chỗ với ta.
- Đủ rồi!
Trưởng Tôn Mộ Nguyệt tức giận quát lên chói tai, cắt ngang lời Trương Bình đang nói:
- Ngươi đã đối xử với bọn họ như vậy, ngươi còn muốn ta đứng về phía ngươi sao?
- Những năm qua, bởi vì thế cục trong hoàng thành Trung Châu, mà những quan viên bị chết oan, chết nhục trong tủi hổ, hoặc bị hạ ngục tra khảo, còn thiếu hay sao?
Trương Bình hờ hững nói:
- Ta không phải là người dối trá như các ngươi.
Nói xong một câu này, Trương Bình nhẹ nhàng phất tay.
Một sợi xích từ trong ống tay áo của một thần quan núi Luyện Ngục bay ra ngoài, quấn quanh cổ một tên quan viên Vân Tần. Tên thần quan núi Luyện Ngục vừa kéo nhẹ một cái, đầu của quan viên Vân Tần này lập tức bay lên, máu tươi phóng lên trời cao.
Một loạt âm thanh tức giận và quát mắng không ngừng vang lên.
Tất cả quan viên Vân Tần còn lại đều muốn vọt tới chỗ Trương Bình, nhưng lại bị những thần quan núi Luyện Ngục khác dùng xiềng xích kéo lại.
Trưởng Tôn Mộ Nguyệt không nói lời nào, nhưng hàm răng của nàng lại cắn chặt vào đôi môi mỏng, máu tươi chảy ra ngoài.
- Ta sẽ giết chết họ ngay trước mặt ngươi.
Trương Bình nhìn nàng, trào phúng nói:
- Giết đến khi ngươi chịu thay đổi mới thôi. Còn nữa, ta phải nhắc nhở ngươi rằng mỗi ngày qua đi, không chỉ có họ chết đi, mà còn cả những người liên quan đến chúng nữa.
- Điện hạ, ngàn vạn lần không được để hắn như ý!
Một âm thanh vô cùng tức giận vang lên, âm thanh này hết sức khàn khàn, giống như trong cổ họng người nói có rất nhiều hạt cát, chỉ vừa mới nghe người ta đã biết chủ nhân của âm thanh này đã phải chịu rất nhiều cực hình.
- Uông Bất Bình, ta biết ngươi là môn sinh Khương ngôn quan, cũng biết ngươi từng là bằng hữu của Lâm Tịch, ngươi không sợ chết. Nhưng ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi cũng là một người quan trọng trong thành Trung Châu này, chỉ cần ngươi đứng ra, sẽ có rất nhiều người nghe theo lời ngươi. Cho nên, ta sẽ giữ ngươi lại, ta sẽ giết ngươi cuối cùng, xem thử ngươi có đổi ý hay không. Nhưng đợi đến khi ta giết chết những người đứng bên cạnh ngươi, ngươi lại không thay đổi chủ ý, ta sẽ giết chết cô ta.
Trương Bình nhìn tên quan viên trẻ tuổi cả người đầy máu tươi, vươn ra một ngón tay chỉ vào Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, nói:
- Sống chết của nàng ta nằm trong tay các ngươi.
- Ngươi nói rất đúng. Ta trời sinh tính đã khắc bạc, nên ta cảm thấy sẽ không vì sinh tử của họ mà hàng phục ngươi.
Âm thanh run rẩy mà lạnh như băng của Trưởng Tôn Mộ Nguyệt vang lên, đôi mắt của nàng nhìn thẳng vào Trương Bình, nói:
- Cho dù ngươi giết chết tất cả bọn họ, ta cũng không thay đổi quyết định của ta.
Trương Bình thản nhiên nhìn Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, nhìn một hồi rất lâu, tựa hồ muốn tìm kiếm một dấu hiệu gì đấy.
...
Trong lúc Trương Bình phát hiện mình đã hơi coi thường Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, bắt đầu nghĩ đến việc mình cần làm sau này, Văn Hiên Vũ đang nằm trong một đống rơm.
Các cọng rơm xếp chồng lên cao vô cùng mềm mại, có rất nhiều đứa trẻ ở các hành tỉnh phía nam thường thích chui vào những đống rơm như vậy chơi trốn tìm, hoặc là tưởng tượng mình đã tiến vào một thế giới mới lạ, trải nghiệm cảm giác mạo hiểm.
Nhưng hiện giờ Văn Hiên Vũ lại không có cảm giác thích thú nào, trong cơ thể hắn dường như có vô số thanh sắt nung đỏ đang đâm vào, cảm giác đau đớn kịch liệt thỉnh thoảng lại xuất hiện, lại tựa như có vô số kim châm đâm vào đầu hắn, khiến hắn muốn gào thét điên cuồng.
Sự đau đớn này thậm chí khiến hắn khó minh tưởng tu hành được, không thể nào bổ sung khôi phục hồn lực.
Trong lúc khó khăn điều chỉnh hô hấp của mình, không ngừng thử minh tưởng tu hành, hắn nhớ tới rất nhiều hình ảnh.
Hắn nghĩ đến lúc mình cũng như Lâm Tịch và Cao Á Nam, trở thành thiên tuyển học viện Thanh Loan, nhớ rằng lúc đó mình còn kiêu ngạo đến mức không chấp nhận sự sắp đặt của học viện, nhớ rằng một đồng học Trương Bình khi đó không thể là đối thủ của mình được. Sau đó, hắn lại nhớ chuyện xảy ra vào lễ tế thu năm ngoái, nghĩ đến việc mình lưu lạc khắp Vân Tần mà phải ẩn giấu thân phận, lại nhớ tới thảm kịch xảy ra ở hồ sen. Khi đấy hắn rất muốn giết chết tên thần quan núi Luyện Ngục, nhưng cuối cùng lại không phải là đối thủ của tên thần quan núi Luyện Ngục đấy, ngược lại còn bị thương nặng, vất vả thoát đi.
Hắn rất ưu tú, khi còn ở học viện Thanh Loan lại là một trong những người giỏi nhất. Sau lễ tế thu năm ngoái, hắn đã tu hành rất cực khổ, nhưng hắn lại không ngờ rằng một tên tay sai dưới tay Trương Bình cũng có thể đánh bại hắn!
Lòng tự ái của hắn một lần nữa bị tổn thương. Hắn cũng biết Trương Bình đã lấy được truyền thừa vô cùng mạnh mẽ của người tu Ma ngày xưa trong Thiên Ma ngục nguyên, có lẽ chỉ cần tùy tiện ban một bộ công pháp nào đấy cho các thần quan núi Luyện Ngục thôi, cũng đã sánh ngang được với các bí thuật mạnh nhất của Thiên Ma quật ngày xưa.
Nhưng từng bức họa trong trí nhớ lại dần biến mất, cuối cùng chỉ còn hình ảnh thảm thiết bên hồ sen. Hắn nhớ tới vị đại nho hiền từ tận tay nấu nước gừng và cháo nóng cho mọi người, không khỏi trầm mặc một hồi.
- Nhất định phải có cách đánh bại hắn.
Hắn tự nói với mình như vậy.
...
- Nhất định phải có cách đánh bại hắn.
Sau khi Mộ Sơn Tử rời đi không lâu, Lâm Tịch cũng nói một câu như vậy với mấy người Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt.
Sau khi lẩn trốn khỏi thành Trung Châu, Lâm Tịch rất ít khi nói chuyện, nhưng sau khi nhìn thấy hắn nói chuyện với Mộ Sơn Tử, mọi người biết một Lâm Tịch đáng tin tưởng trước kia đã quay trở về.
- Ngươi định làm gì?
Nam Cung Vị Ương là người trực tiếp nhất, nên nàng ta nhìn Lâm Tịch hỏi.
- Trong lúc chiến đấu với ta, Trương Bình đã nói rất nhiều thứ, nhưng cũng đồng thời che giấu nhiều thứ.
Lâm Tịch nhìn nàng và mọi người, chậm rãi nói một cách rõ ràng:
- Các ngươi có phát hiện một việc hay không, cho dù là chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia, hay là Trương Bình hiện giờ, tựa hồ họ không để ý đến uy hiếp từ Đường Tàng.
- Bọn họ cũng biết rõ Đường Tàng có Nam Cung Mạch, mà chính Hạ phó viện trưởng đã từng nói rằng thành tựu sau này của Nam Cung Mạch còn cao hơn mình.
Sau khi ho nhẹ một cái, Lâm Tịch lại nói tiếp:
- Mặc dù chưởng giáo núi Luyện Ngục và Trương Bình cảm thấy Nam Cung Mạch không bằng Lý Khổ, không thể nhanh chóng trở thành Đại thánh sư, nhưng Đường Tàng vẫn còn một chùa Bàn Nhược vô cùng mạnh mẽ. Cho dù là học viện Thanh Loan chúng ta, chúng ta cũng phải từng phái người tới đó học hỏi phương pháp tu hành. Ngoài ra, dù sư thúc Cốc Tâm Âm đã từng giết chết chết hoàng thúc Tiêu Tương, hay là sau đó chiến đấu trong lăng Bích Lạc, chùa Bàn Nhược cũng thể hiện một sức mạnh vô cùng kinh người. Nhưng tại sao dù là chưởng giáo núi Luyện Ngục hay là Trương Bình, tất cả chỉ coi học viện Thanh Loan là kẻ thù lớn nhất, tựa hồ không quan tâm đến chùa Bàn Nhược như thế nào?
Nam Cung Vị Ương nhíu mày, gật đầu nói
- Một người như chưởng giáo núi Luyện Ngục, thứ lão ta nghĩ đến không phải là Vân Tần, mà chính là cả thiên hạ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 46: Ta không phải là cứu thế chủ
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Khi trước chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn cố gắng nhúng tay vào rừng Cổ Yêu, tên Thánh sư Thân Đồ đã chết trong vùng đất hoang vu khi xưa chính là người được lão ta phái đến để tìm hiểu về rừng Cổ Yêu.
Lâm Tịch nhìn Nam Cung Vị Ương, cẩn thận nhớ lại nội dung câu chuyện giữa mình và Trương Bình khi trước, sau đó nói tiếp:
- Đối với rừng Cổ Yêu, chưởng giáo núi Luyện Ngục luôn tỏ ra cảnh giác và mong chờ.
- Chúng ta cũng từng tới rừng Cổ Yêu, đi qua nơi ở của các ngươi.
Hắn quay đầu nhìn mấy người Trì Vũ Âm, nói tiếp:
- Nơi đấy có những di tích cổ xưa, cho thấy đó là nơi sinh hoạt của những người tu hành cổ thời Tiên Ma đại chiến như Trương Bình đã nói, vì Trương Bình đã khẳng định rằng chỉ có thời đại Tiên Ma mới có người tu hành mạnh mẽ như vậy. Dựa vào một số ghi chép của sách cổ, chúng ta cũng có thể khẳng định khi đó tuyệt đối không phải là thời đại của riêng người tu hành Tiên Ma, hai nhóm người đó nhiều nhất chỉ là chủ lưu mà thôi, ngoài ra còn có những nhóm người khác như hậu duệ người tuyết khổng lồ, hoặc là cường giả sống trong vùng đất ánh sáng phật, đặc biệt là những người tu hành có năng lực đặc biệt. Những người đó vẫn có thể chống lại những người tu hành Tiên Ma được.
- Trương Bình đã nói với ta rằng nguyên nhân hắn muốn ta tu hành ma biến, chính vì muốn giam cầm ta trên con đường này, khiến tốc độ tu hành của ta không thể bằng hắn được, thân thể cũng yếu hơn hắn, đồng thời đoạn tuyệt con đường giúp ta tu hành phương pháp hấp thu nguyên khí trời đất vô tận.
- Với tâm thái vô địch thiên hạ của hắn, ta không cho rằng hắn phải nói dối...Nếu như những lời hắn nói là thật, vậy hắn đã giống như chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia, thật sự không lo lắng chùa bàn Bàn Nhược, không e sợ sức mạnh của chùa Bàn Nhược, không lo lắng ta không thể tu hành phương pháp hắn đã nói, không lo lắng ta có thể tu hành phương pháp của chùa Bàn Nhược. Núi Luyện Ngục...người tu Ma ở đây lại không lo lắng đến chùa Bàn Nhược, mà đó cũng là một thánh địa tu hành từ thời xa xưa. Trong chuyện này, nhất định có bí mật chúng ta không biết.
- Trương viện trưởng phải đi vào sơn mạch Đăng Thiên.
Vì tôn trọng ý nguyện của Trương viện trưởng, đây là bí mật mà Lâm Tịch luôn giấu mọi người. Nhưng từ khi Nam Cung Vị Ương nhìn thấy tên Chân Long vệ không có ngón tay và ngón chân bên trong núi Chân Long, hơn nữa hoàng đế Vân Tần còn thể hiện sức mạnh dung hồn trước khi chết, đây đã không còn là bí mật nữa.
- Biển cát vô tận sau chùa Bàn Nhược, rừng Cổ Yêu sau vùng đất hoang vu, Thiên Ma ngục nguyên sau núi Luyện Ngục, thần nguyên băng tuyết sau sơn mạch Đăng thiên, đối với người tu hành hiện nay, đó đều là vùng đất không thể biết có liên quan đến người tu hành cổ xưa. Mặc dù một trong những nguyên nhân khiến Trương viện trưởng lướt qua sơn mạch Đăng Thiên, tiến vào thần nguyên băng tuyết là do sự sắp đặt của hoàng đế Vân Tần, nhưng nếu như không có một số khẳng định của riêng mình, ta nghĩ Trương viện trưởng cũng không mạo hiểm như vậy. Hơn nữa, tại sao ngài ấy không lựa chọn những nơi khác, mà bắt buộc phải tiến vào thần nguyên băng tuyết sau sơn mạch Đăng Thiên?
Nam Cung Vị Ương không nói gì, chỉ là gật đầu.
Đây là một lý lẽ rất đơn giản, bởi vì đến vùng đất không thể biết không phải là đi du lịch hay ngắm cảnh đẹp, không thể tùy ý lựa chọn đơn giản được. Cho dù là rừng Cổ Yêu, ở đấy đã có những tộc nhân Yêu tộc như Trì Tiểu Dạ sinh sống không biết bao nhiêu năm, nhưng diện tích rừng Cổ Yêu được người tu hành thăm dò là rất nhỏ, phần lớn khu vực trong rừng Cổ Yêu đều có những nguy hiểm trí mạng, có thể uy hiếp đến người tu hành.
- Trương Bình cũng nói có vài phương pháp tu hành của học viên Thanh Loan và Vân Tần chúng ta bắt nguồn từ sau sơn mạch Đăng Thiên. Hắn sắp đặt như vậy để ta bước chân vào con đường tu Ma, điều này cho thấy hắn có lẽ đã xác định được đằng sau sơn mạch Đăng Thiên có phương pháp tu hành có thể không ngừng hấp thu nguyên khí trời đất, quán chú vào thân thể, biến thành sức mạnh của mình như hắn đã nói.
- Á Nam có thể điều phối nguyên khí trời đất biến thành băng tuyết, Trưởng Tôn thị có thể tạo thành tia chớp, điều này giúp họ có sức mạnh mạnh hơn người tu hành bình thường. Hãy nghĩ xem, nếu như có một người tu hành có thể không cần tiêu hao hồn lực cơ thể mình, đồng thời không ngừng hấp thu nguyên khí trời đất để tạo nên sức mạnh kinh khủng như Trương Bình đã nói, vậy cho dù Trương Bình có mặc bộ giáp kia, người tu hành đó cũng có thể từ từ giết chết hắn.
- Ngươi nói không sai. Dựa vào những dấu hiệu trước kia, cộng thêm lời Trương Bình đã nói, đúng là có thể kết luận như vậy.
Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch, lên tiếng nói:
- Nhưng bất kể vì lý do gì mà núi Luyện Ngục kiêng kỵ chùa Bàn Nhược, nhưng ít nhất cho thấy Trương Bình không sợ những phương pháp tu hành ngươi học được của chùa Bàn Nhược, hoặc có thể nói ngươi không thể tìm thấy sức mạnh khắc chế được hắn từ trong chùa Bàn Nhược được. Các ngươi cũng từng đi qua rừng Cổ Yêu, Trì Vũ Âm và tộc nhân các nàng đã sinh sống trong rừng Cổ Yêu lâu như vậy, nhiều đời người lịch lãm rèn luyện, nhưng cũng không thể tìm thấy sức mạnh có thể chống lại Trương Bình đã nhận được truyền thừa từ Thiên Ma ngục nguyên. Cho dù trong thần nguyên băng tuyết có phương pháp tu hành như Trương Bình đã nói, ngươi cũng không thể tu luyện, có lẽ là vì thể chất đã biến đổi sau khi tu luyện ma biến. Vậy ngươi còn định đi đâu?
Lâm Tịch cầm lấy túi nước uống một hớp. Bởi vì thương thế chưa phục hồi, nên khuôn mặt của hắn ta hiện giờ còn rất tái nhợt.
- Chúng ta còn có cơ hội.
Hắn nhìn Tần Tích Nguyệt đang hơi chán nản, nhẹ giọng nói:
- Hắn đã nói bớt một sự thật, ngươi không chú ý đến điểm này.
Tần Tích Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịch, nàng không thể hiểu được vì sao Lâm Tịch nói lời này.
- Ta có thiên phú đặc biệt, nhưng ta cũng chỉ là người, không phải là cứu thế chủ đâu. Cho dù là Trương viện trưởng, ngài ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình, huống chi là ta.
Lâm Tịch nhìn nàng, chân thành nói:
- Ta chỉ luôn cố gắng làm những chuyện mình có thể làm được, ta chưa từng xem mình là cứu thế chủ.
Tần Tích Nguyệt hơi ngẩn người, đồng thời đã hiểu được ý của Lâm Tịch.
- Tướng Thần khiến người kính sợ, phần lớn đều là nhờ Trương viện trưởng và Đại Hắc trong tay ngài. Qua nhiều trận chiến hung hiểm, ta thắng rất nhiều, Văn Nhân Thương Nguyệt chết trong tay chúng ta, mạnh mẽ như chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng chết trong tay chúng ta. Nhưng đó là vì sau lưng ta có học viện Thanh Loan, có các ngươi.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Ta chưa bao giờ coi mình phải một mình chiến đấu. Chỉ vì ta có thiên phú Tướng Thần, nên rất nhiều người trên thế gian này mới luôn chú ý đến ta, ngay cả Trương Bình cũng phải phạm một sai lầm. Hắn cảm thấy ta đại diện hết thảy, chỉ có ta mới có thể đánh bại hắn. Hắn xuất thân từ học viện Thanh Loan, cùng với chúng ta trải qua rất nhiều chuyện, hắn rất hiểu sự ''đáng sợ'' của ta. Theo bản năng của mình, hắn cảm thấy thua chúng ta quá nhiều, nên mới nói rằng thế gian này không công bình. Cho nên, hắn đã sắp đặt hết mọi việc, kiêu ngạo nói với ta rằng hắn luôn nhớ cảm giác chưởng giáo núi Luyện Ngục đã nắm tất cả mọi thứ trong tay như thế nào, thậm chí là điều khiển được con sông thế gian. Nhưng hắn căn bản không nhận ra Nam Cung Vị Ương có tu vi cao hơn ta, Nam Cung Vị Ương là thiên tài tu hành trăm năm khó gặp, hơn nữa, tu vi của Nam Cung Vị Ương hẳn còn cao hơn hắn.
- Nếu như chúng ta có thể lấy được phương pháp tu hành như hắn đã nói, Nam Cung Vị Ương tu hành phương pháp đó, chúng ta sẽ có cơ hội đánh bại hắn.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Nam Cung Vị Ương, trầm giọng nói:
- Hắn không ý thức được rằng cho dù ta không thể tu hành phương pháp đó, Nam Cung Vị Ương lại có thể. Hắn muốn một mình đánh bại cả thế gian, vậy ta sẽ dựa vào thế gian đánh bại hắn.
- Cho nên, ngươi muốn đi vào bên trong thần nguyên băng tuyết?
Nam Cung Vị Ương gật đầu, nhìn Lâm Tịch hỏi.
- Cũng chỉ có thể như vậy....Ta nghĩ nếu như Trương viện trưởng đã để lại một tấm bia bên trong học viện Thanh Loan cho một người như ta đọc, một người chưa chắc sẽ xuất hiện và đọc được những lời ngài ấy viết, vậy với tâm tính như thế, trong tình huống ngài ấy không biết chắc mình có thể trở về học viện Thanh Loan được hay không, ngài ấy sẽ lưu lại một số đầu mối cho các bằng hữu của mình. Ngài ấy nhất định sẽ suy nghĩ rằng nếu như ngài ấy không về, vậy sẽ có một ngài có người của học viện Thanh Loan lướt qua sơn mạch Đăng Thiên tìm kiếm. Nếu như có thể nhận được những đầu mối ngài ấy lưu lại, thậm chí là ngài ấy còn sống, vậy số người bị Trương Bình giết chết sẽ giảm đi rất nhiều.
Lâm Tịch nhẹ giọng nói:
- Ta vẫn luôn muốn đi vào bên trong thần nguyên băng tuyết, tìm hiểu thử ngài ấy còn sống hay không, chỉ là không ngờ mọi việc lại tiến triển nhanh hơn ta đã nghĩ rất nhiều.
Tất cả mọi người trầm mặc lại.
Cho dù là người ngoài như Trì Tiểu Dạ và Trì Vũ Âm, bọn họ cũng biết cơ hội còn đang rất xa vời, bởi vì không có ai trong bọn họ biết đằng sau sơn mạch Đăng Thiên là gì.
- Núi Luyện Ngục đã mạo hiểm trong Thiên Ma ngục nguyên nhiều năm như vậy mà không có kết quả đáng kể, mãi cho đến sau này mới có Trương Bình tìm được truyền thừa tu Ma.
Lâm Tịch nhìn thấu suy nghĩ trong lòng các nàng, nên bình tĩnh nói:
- Ta cũng không tin tưởng rằng mình có thể từ sơn mạch Đăng Thiên còn sống quay trở về. Nên các ngươi không thể đi theo ta và Nam Cung Vị Ương đến sau sơn mạch Đăng Thiên.
Hắn vung tay áo lên, trực tiếp ngăn cản mấy người Trì Vũ Âm phản đối, chân thành nói:
- Sau khi chúng ta rời khỏi đây, các ngươi hãy tới vùng đất hoang vu đi. Các ngươi không được quên chúng ta còn có núi Ngao Giác và đoàn quân rắn mối khổng lồ, đó cũng là một sức mạnh của chúng ta mà Trương Bình không biết.
Sau một hồi im lặng, Lâm Tịch lại tiếp tục nói:
- Ta luôn luôn tin tưởng rằng cho dù không có ta và Nam Cung Vị Ương, cho dù chúng ta không trở về...hắn cũng không thể đánh bại cả thế gian. Chúng ta vẫn còn cơ hội chiến thắng hắn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 47: Nhìn về phương bắc
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Băng tuyết trên sơn mạch Đăng Thiên trước sau luôn như một lời tuyên bố mãi mãi không tan, mà học viện Thanh Loan vẫn luôn thanh tĩnh.
Cốc Tâm Âm ngồi trên một chiếc ghế, khoác một tấm thảm, nhìn Tiêu Minh Hiên đứng trước mặt hắn.
Hắn nhìn chiếc áo bào đen không có một nếp gấp mà Tiêu Minh Hiên đang mặc, cười nói:
- Ngài luôn thích đứng, chứ không ngồi nhiều, sao lại mập như vậy?
Tiêu Minh Hiên nhìn Cốc Tâm Âm một cái, bỗng nhiên giận dữ mắng:
- Đã lúc nào rồi mà ngươi còn nói mấy lời này? Hơn nữa, cách ngươi chọc cười không hề buồn cười.
Cốc Tâm Âm không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hơn, nhìn Tiêu Minh Hiên nói:
- Ngài không phải là người nóng nảy, tính tình tệ hại đâu. Trong ấn tượng của đệ tử, đệ tử là người bị ngài mắng nhiều nhất, nhưng gần đây ngài lại luôn nghiêm mặt, thậm chí không mắng gì đệ tử, nên đệ tử cảm thấy không quen lắm.
- Ta không tức giận, không mắng ngươi, ngươi cảm thấy không quen?
Tiêu Minh Hiên đẩy đôi mắt kính bằng đồng thau lên, giận dữ nói:
- Bị ta mắng ngươi mới vui sao?
- Có vài người khi còn ở bên cạnh, mình cảm thấy rất bình thường, nhưng một khi đã mất đi rồi, mình sẽ cảm thấy thật khó chịu.
Cốc Tâm Âm không trả lời câu hỏi của ông ta, ngược lại nhìn tiểu viện mình đang ngồi một cái, hơi cảm khái nói câu này.
Tiêu Minh Hiên không khỏi trầm mặc.
Từ khi Trương viện trưởng rời khỏi học viện Thanh Loan, Hạ phó viện trưởng liền hiếm khi rời khỏi học viện Thanh Loan, phần lớn đều ngồi ở tiểu viện này, thỉnh thoảng lại nghe những phân tích và ý kiến của mọi người trong học viện, đã lâu rồi Hạ phó viện trưởng cũng không nhúng tay vào, tựa như mọi việc không liên can đến mình. Nhưng khi ông ta không còn ở đây nữa, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong tiểu viện này, đúng là lại khiến người ta cảm thấy thật không quen.
Tựa như mỗi vật ở nơi đây đều có dấu vết của ông ta, tựa như ông ta đang nằm trên ghế, nhưng ông ta đã vĩnh viễn đi mất.
- Đôi khi con người cảm thấy mình sống không có ý nghĩa gì, làm nhiều chuyện cũng buồn chán.
Cốc Tâm Âm nhìn Tiêu Minh Hiên đang yên lặng, khẽ mỉm cười:
- Nhưng ngài ấy đã nói rằng một người dù làm gì, bất kể có ý nghĩa hay không, cuối cùng là có thể an tâm rời khỏi thế gian này. Thật ra, đệ tử rất đồng ý với những lời này.
- Ta cũng đồng ý những lời lão ta đã nói.
Tiêu Minh Hiên căm tức nói:
- Chỉ là ta không hiểu bây giờ ngươi nói những lời này là có ý gì?
- Thật ra trả giá để nhận được vật mình muốn, luôn cảm thấy vui hơn khi nhận nó miễn phí từ người khác.
Cốc Tâm Âm vẫn chưa trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ cười nói:
- Bây giờ ngài cảm thấy đệ tử rất phiền toái, nhưng nếu như đệ tử không còn xuất hiện trước mặt ngài nữa, liệu ngài có cảm thấy khó chịu hay không?
Tiêu Minh Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi kính bằng đồng thau khẽ gắn chặt vào sống mũi.
Ông ta là người phân tích rất nhiều vật việc bên trong học viện Thanh Loan, trong nháy mắt này ông ta đã nhận ra được vài ý trong câu nói vừa rồi của Cốc Tâm Âm, mơ hồ đoán được điều gì đó.
- Thật ra thì ngài không cần nói cho ta biết kết quả phân tích của các ngài, chỉ cần nhìn ánh mắt của ngài khi tới đây, ta đã biết tình huống rất không tốt.
Cốc Tâm Âm mỉm cười nhìn ông ta, nói tiếp:
- Trương Bình hành động rất nhanh, thậm chí có thể nói là tốc hành. Nếu đứng trên lập trường của hắn để quan sát, có thể nói sách lược này hoàn toàn chính xác. Hắn cũng biết rõ rằng nếu như để cho Vân Tần đang đại loạn bình tĩnh lại, rất có thể vô số quân đội địa phương sẽ tiến công thành Trung Châu, tiêu diệt thế lực hắn đang khống chế. Cho nên, dù phán đoán từ bất kỳ phương diện nào, hắn cũng sẽ nhanh chóng tiến công thành Trung Châu. Bây giờ đệ tử chỉ muốn biết, bằng vào sức mạnh của chúng ta hiện giờ, có thể giữ được nơi này hay không?
Tiêu Minh Hiên không tức giận nữa, thân thể mập mạp hơn run rẩy, nói:
- Chỉ cần hắn có thể tiếp tục chiến đấu, theo phán đoán hiện giờ, chúng ta chỉ có ba phần thành công để ngăn cản được hắn.
- Một người tu hành tư chất bình thường đột nhiên nhận được kỳ ngộ, cuối cùng trở thành vương giả thế gian, câu chuyện này nghe thật buồn cười. Nhưng dù là Thiên Ma quật hay là núi Luyện Ngục, hay là những nhân vật truyền kỳ trong những câu chuyện xưa, có ai đã không từng gặp kỳ ngộ chứ?
Cốc Tâm Âm lắc đầu, nói:
- Trương viện trưởng là kỳ ngộ của học viện Thanh Loan chúng ta...dùng kỳ ngộ để đối phó với kỳ ngộ của Trương Bình là chính xác nhất.
Tiêu Minh Hiên càng xác định được phán đoán của mình hơn, ánh mắt của ông ta lướt qua Cốc Tâm Âm, nhìn sơn mạch Đăng Thiên ngoài xa, bất giác hỏi:
- Ngươi muốn vượt qua sơn mạch Đăng Thiên?
- Năm xưa đệ tử đi Đường Tàng, Trương viện trưởng chưa từng tới Đường Tàng. Lâm Tịch tới sau vùng đất hoang vu, Trương viện trưởng cũng không đi sơn mạch Đăng Thiên, hơn nữa ngài ấy cũng không đi Thiên Ma ngục nguyên. Thật ra, cho dù không có những chuyện đang xảy ra, chúng ta cũng có thể đoán được ngài ấy đã vượt qua sơn mạch Đăng Thiên.
Cốc Tâm Âm không phủ nhận, mỉm cười nói:
- Đệ tử đoán Lâm Tịch cũng muốn vượt qua sơn mạch Đăng Thiên. Bất kể có vượt qua được hay không, ít nhất đệ tử có thể đo thám đường đi trước, xem thử có nguy hiểm gì lớn hay không.
Tiêu Minh Hiên bắt đầu khẳng định những lời nói kỳ quái của Cốc Tâm Âm ban đầu chính là lời cáo biệt, sắc mặt ông ta hơi tái đi, nhưng lại không phản đối, chỉ hỏi:
- Sức mạnh của ngươi đã khôi phục được rồi?
- Lâm Tịch giúp chúng ta sống qua đại chiến Thiên Diệp quan, giúp đệ tử có thêm thời gian.
Cốc Tâm Âm khẽ gật đầu, tự giễu:
- Những năm qua thật sự quá vô dụng, sống đến bây giờ cũng cảm thấy có thể hô mưa gọi gió rồi, nhưng không ngờ lại phát hiện rằng mình không có phương pháp để giải quyết Trương Bình. Chỉ là vài con hỏa khôi thôi đã khiến đệ tử đau đầu rồi.
Tiêu Minh Hiên rất quen với cách nói chuyện của Cốc Tâm Âm, ông ta trầm mặc một lúc, rồi nói:
- Với kế hoạch này, sau khi ngươi tiến vào sơn mạch Đăng Thiên, dĩ nhiên tỷ lệ thành công rất lớn. Nhưng sau khi ngươi đi, học viện làm sao bây giờ?
- Dọn đi.
Tiêu Minh Hiên tưởng rằng mình nghe chưa rõ, thở gấp và trầm giọng nói:
- Ngươi nói gì?
- Đợi lát nữa hãy nói mọi người dọn đi.
Cốc Tâm Âm thở dài:
- Nếu như tử thủ rồi ngọc đá cùng vỡ với hắn, chúng ta sẽ không còn cơ hội gỡ vốn.
Tiêu Minh Hiên tháo mắt kính của mình xuống, yên lặng lau chùi.
Đánh không lại bỏ chạy, đây là một lý lẽ rất đơn giản. Nhưng nơi này là học viện Thanh Loan, muốn vứt bỏ một chỗ như vậy, đối với Tiêu Minh Hiên là một việc rất khó tiếp nhận.
Học viện có rất ít người cổ hủ, Cốc Tâm Âm biết tiêu Minh Hiên và những người còn lại có thể nghĩ thông suốt được, nên hắn nhẹ giọng nói:
- Nói với mấy lão già kia chuẩn bị giúp đệ tử vài món đồ có thể nhìn xa được. Phái người luôn coi chừng nơi ta đi vào, nếu như sau khi ta đi vào rồi mà không thấy bất kỳ dấu hiệu nào, cho thấy trong đó có nguy hiểm rất lớn, tốt nhất là dặn mấy người Lâm Tịch tìm kiếm phương án khác.
...
Cả đế quốc Vân Tần vẫn đang bị vây trong hỗn loạn.
Mệnh lệnh do nội các được Hứa Châm Ngôn và Lãnh Trấn Nam nắm giữ được truyền từ thành Trung Châu ra ngoài, cho đến các thần quan núi Luyện Ngục liên tục hành tẩu trong nhân gian, đều bị những người bình thường và người tu hành chống đối, nên tạo thành vô số va chạm.
Người Vân Tần phản ứng rất kiên quyết và mãnh liệt.
Học viện Đạo Thạch là một nơi tu hành nổi tiếng ở phía bắc Vân Tần, có sở trường dùng đao, lá chắn trên chiến trường. Trong mấy chục năm qua, mặc dù học viện Đạo Thạch không có nhân vật nào được gọi là siêu quần bạt tụy, nhưng lại liên tục đào tạo các tướng lãnh tầm trung cho quân đội Vân Tần, có thể coi đây là một trong những học viện nền tảng của đế quốc Vân Tần.
Viện trưởng học viện Đạo Thạch, Trần Ngạn Thạch luôn là người ủng hộ kiên định nhất của hoàng đế Vân Tần, được sắc phong là quan viên có thể cha truyền con nối. Sau khi hoàng đế Vân Tần chết, trưởng công chúa mất tích, ông ta và học viện Đạo Thạch chính là một trong những lực lượng chủ yếu nhất của các hành tỉnh phía bắc Vân Tần đứng lên phản đối hoàng thành Trung Châu và thần quan núi Luyện Ngục.
Đối với Trần Ngạn Thạch, ông ta là người trung thành với Trưởng Tôn thị. Sau khi hoàng đế Vân Tần chết, ông ta trung thành với trưởng công chúa Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, nếu như Trưởng Tôn Mộ Nguyệt không xuất hiện, ông ta tất nhiên sẽ không thừa nhận sự thống trị của nội các.
Phần lớn các kiến trúc bên trong học viện Đạo Thạch đều do hoàng thành ban cho, nên ở đây có một số đền đài có màu sắc vàng óng rực rỡ, bên trong lại có rất nhiều tảng đá tạo hình khác nhau, có lư hương màu tím, có ngọc thạch xinh đẹp, khiến cho cả học viện đều toát lên khí tức thoát trần. Nhưng vào ngày hôm nay, thứ bao phủ học viện Đạo Thạch lại là biển máu của thần quan núi Luyện Ngục, trên mặt đất có vô số thi thể của người tu hành và quân sĩ.
Trên mái hiên và các nhánh cây thậm chí còn có rất nhiều cánh tay, cẳng chân và nội tạng bị đập vụn, máu tươi khô khốc dính vào vách tường và mái nhà, khiến màu sắc vốn có của nơi đây đã bị màu máu tươi nhuốm lấy.
Trong một gian đại điện vốn là nơi truyền đạo của học viện Đạo Thạch, Trần Ngạn Thạch tái nhợt nhìn về cánh cửa lớn.
Hôm nay vốn là một lần tụ hội của học viện Đạo Thạch và những thế lực phản đối mạnh nhất của các hành tỉnh phía bắc Vân Tần. Sau lần tụ hội này, các hành tỉnh phía bắc sẽ hoàn toàn thoát khỏi mệnh lệnh của thành Trung Châu, các thế lực của Lãnh gia và Dung gia sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nhưng lần tụ hội này lại bị các thần quan núi Luyện Ngục và tín đồ, cùng với người tu hành đầu phục vào Trương Bình bất ngờ tập kích.
Trong khi tình huống vẫn nghiêng về các thế lực lớn của các hành tỉnh phía bắc, bởi vì ưu thế về địa hình cũng như nhân số, nhưng ngay khi bộ giáp ''bất diệt'' đã đánh bại đám người Lâm Tịch ở thành Trung Châu đột nhiên xuất hiện, học viện Đạo Thạch và các đồng minh của mình lập tức bị tàn sát.
Trong ánh mắt sợ hãi của Trần Ngạn Thạch, Trương Bình mặc bộ giáp màu xanh ngọc chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đại điện.
- Ngươi...ngươi lại đến đây.
Mặc dù trong trận đại chiến đang diễn ra, việc đối phương xuất hiện ở đây đã là chuyện thật, nhưng đối với việc Trương Bình rời khỏi thành Trung Châu, tự mình xuất hiện tại chiến trường, lại khiến cho Trần Ngạn Thạch khi tận mắt nhìn thấy Trương Bình vẫn phải la lên như thế.
Trương Bình không để ý đến việc Trần Ngạn Thạch gào thét, chỉ là lạnh lùng nhìn ông ta, nói:
- Ngươi hẳn hiểu được bây giờ ngươi còn sống không phải vì thực lực ngươi mạnh mẽ, mà chính là ta không muốn ngươi chết. Ngươi đã gần đạt đến Thánh sư, thần phục ta, ta có thể giúp ngươi nhanh chóng đột phá.
Trần Ngạn Thạch nở một nụ cười thảm, nói:
- Mặc dù ta rất sợ chết, nhưng ta càng sợ sau này mình bị vô số hậu nhân Vân Tần chỉ vào mộ mình mắng.
- Ngươi còn một chút thời gian để cẩn thận suy nghĩ lại.
Trương Bình lạnh lùng nói câu này, sau đó chậm rãi đi tới chỗ Trần Ngạn Thạch.
Cả người Trần Ngạn Thạch run rẩy, trong cơ thể ông ta hiện giờ đã không còn bao nhiêu hồn lực. Nhưng khi Trương Bình còn cách mình khoảng mười thước, ông ta lại tuyệt vọng hét to một tiếng, sau đó vung trường đao và lá chắn trong tay mình lên, xông tới chỗ Trương Bình.
Trương Bình đứng yên, trường đao cứng rắn và lá chắn cùng nhau đụng vào bô giáp của hắn ta, tay của hắn chậm rãi vươn ra, bắt lấy đầu Trần Ngạn Thạch.
Trần Ngạn Thạch bắt đầu mơ hồ.
Trong nháy mắt suy nghĩ cuối cùng của ông ta tiêu tán, ông ta cảm giác được máu tươi và chút sức mạnh cuối cùng trong người mình bị hút ra ngoài, bị Trương Bình nuốt lấy.
Trương Bình buông thi thể Trần Ngạn Thạch xuống.
Hắn cảm thụ được chính mình đã mạnh mẽ hơn, sau đó chậm rãi xoay người.
Ánh mắt của hắn nhìn về phương bắc.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden