Trường Thành Bát Đạt Lĩnh nằm ở huyện Diên Khánh thành phố Yên Kinh, là tinh hoa của Vạn Lý Trường Thành, hoàn toàn mang tính đại biểu thật độc đáo có một không hai.
Ban đêm, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, hòa nhịp cùng ngọn đèn trên Trường Thành, mỹ luân mỹ hoán.
Gió đêm thổi bay, thổi bay váy hoa của Long Nữ, cũng thổi bay mái tóc của nàng.
Nàng cởi bỏ giày cao gót, lẳng lặng đứng trên Trường Thành, mặc cho gió lạnh diễn tấu trên người nàng, sừng sững bất động, chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh đang dần dần tiến lên gần nàng.
Không biết qua bao lâu, Trần Phàm đi tới Trường Thành, nhìn thấy Long Nữ mặc váy hoa cùng giày cao gót, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Trên đường đến đây, hắn nghĩ mục đích mà Long Nữ hẹn gặp hắn, hắn cũng đã suy đoán ra, nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ Long Nữ lại ở trong ban đêm mùa thu, mặc váy hoa cùng giày cao gót đi Trường Thành.
Nương theo ngọn đèn Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy đôi chân ngọc lưu lại vết máu.
Vừa nhìn thấy, trong lòng Trần Phàm chợt nhói đau, liền hướng Long Nữ đi tới.
Trong gió đêm, Long Nữ không hề động đậy, nàng chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông đã dạy nàng chiến đấu, dạy nàng cách làm người đang đi tới gần nàng.
Dần dần, dần dần, Trần Phàm đi tới trước người Long Nữ, cười khổ nói: “Nha đầu ngốc, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn tìm anh nói một chút chuyện.”
Long Nữ nở nụ cười hiếm thấy, dáng tươi cười rất nhạt, tựa như sao băng trong đêm tối, chợt lóe lướt qua, ánh sáng lóa mắt.
“Vậy cũng không cần mang giày cao gót cùng mặc váy đi đến Bát Đạt Lĩnh đi?” Trần Phàm nói xong cởi áo, choàng lên người Long Nữ, cười khổ nói: “Chẳng lẽ cô không biết ban đêm tháng mười tại Bát Đạt Lĩnh rất lạnh sao?”
Nghe lời quan tâm chỉ trích của Trần Phàm, Long Nữ không lên tiếng, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Giờ khắc này, nàng không khỏi nhớ tới lúc trước khi nàng cùng Trần Phàm ra ngoài thi hành nhiệm vụ, chỉ cần nàng đùa giỡn tính tình sẽ bị Trần Phàm giáo huấn, cuối cùng thành thành thật thật đi theo sau hắn, tùy ý cho Trần Phàm che gió che mưa cho nàng.
“Sư phụ, thật xin lỗi, em đã lừa anh.”
Nghĩ nghĩ, Long Nữ chuyển mắt khỏi người Trần Phàm, nhìn lên gương mặt hắn, đem lời xin lỗi đã sớm che giấu tận sâu trong nội tâm nói ra.
“Chớ quên, tôi là Long Nha, là sư phụ của em. Quân nhân lấy việc thi hành mệnh lệnh làm thiên chức, đây là tôi dạy cho em.” Trần Phàm cười cười nói: “Cho nên không cần xin lỗi tôi.”
Hiển nhiên Trần Phàm đã đoán được việc Long Nữ rời khỏi Long Nha đi theo hắn là do cấp trên an bài, về phần mục đích thì hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được.
Ván cờ của Trần lão thái gia đã chấm dứt, Long Nữ hơi có vẻ chua xót nói: “Nhưng bất kể nói như thế nào, em vẫn đã lừa anh.”
“Tôi nói nha đầu ngốc như em, đêm nay sao lại dài dòng đến như thế?” Trần Phàm bày ra bộ dáng sư phụ giáo huấn một câu, sau đó nhìn thoáng qua đôi chân rướm máu của Long Nữ, nói: “Ngồi lên đầu tường, tôi xem chân của em nào.”
Long Nữ hơi có vẻ ngượng ngùng.
“Chẳng lẽ muốn tôi đích thân ra tay?”
Trần Phàm tức giận vỗ nhẹ lên đầu Long Nữ, cũng không quản nàng có nguyện ý hay không, liền đưa tay bế nàng lên.
Long Nữ không kháng cự, ngược lại còn thuận thế ngã vào lòng Trần Phàm, tùy ý cho bàn tay hắn ôm lấy nàng, vùi đầu vào lòng hắn, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy hương vị vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người hắn.
Bởi vì Long Nữ chỉ mặc một chiếc váy hoa phong phanh, sau khi hắn bế nàng lên, trên tay truyền tới cảm giác trơn mượt, đồng thời cũng cảm nhận được bộ ngực co dãn đè ép ngay trước ngực mình.
Nếu ở trước kia, dù trong lòng hắn không có tà niệm nhưng bản năng vẫn sẽ phản ứng trước sự hấp dẫn này.
Nhưng…
Hiện tại hắn bước vào hóa kình cảnh giới, đã khống chế thân thể tới mức không thể tưởng tượng nổi, vì vậy không hề nảy sinh chút lòng tà niệm nào.
Nhẹ nhàng đặt Long Nữ lên đầu tường, Trần Phàm nắm chân nàng, nhìn vết rướm máu, đau lòng nhịn không được liền giáo huấn: “Dù muốn tôi đi ngắm cảnh đêm với em, cũng không cần mang giày cao gót đến đây a.”
“Em thấy các nàng mặc rất đẹp, nên muốn thử xem.” Giờ khắc này Long Nữ giống như một cô gái thẹn thùng, nghe Trần Phàm chỉ trích chỉ cúi đầu, liếc trộm hắn đồng thời nhỏ giọng giải thích.
“Vậy cũng tìm cơ hội khác đi chứ, không nên là khuya hôm nay.” Ngoài miệng Trần Phàm nghiêm khắc giáo huấn, đồng thời lại thật cẩn thận nhẹ nhàng lau đi vết máu trên chân nàng.
Trên chân truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng Long Nữ không hề tỏ vẻ thống khổ, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Trần Phàm làm tất cả chuyện này.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn thấy…
Nhìn thật lâu, thật lâu, Long Nữ đột nhiên cảm giác cảnh sắc chung quanh đã rời xa nàng, trong mắt của nàng, trong thế giới của nàng chỉ còn lại một mình Trần Phàm.
Thẳng đến khi Trần Phàm lau xong vết máu trên chân nàng, Long Nữ vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn ngây ngốc nhìn hắn.
“Tính toán khi nào quay về Long Nha?” Trần Phàm thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, mỉm cười nhảy lên ngồi bên cạnh nàng hỏi.
Nghe hắn hỏi, Long Nữ chợt lấy lại tinh thần, mặc kệ Trần Phàm có nguyện ý hay không, liền dựa vào đầu vai hắn, nhẹ giọng nói: “Ngày mai.”
Trần Phàm theo bản năng vươn tay ôm Long Nữ vào lòng, muốn nói sẽ cùng nàng về thăm, nhưng thế cục trước mắt còn chưa được ổn định, những huynh đệ của mình còn đang chấp hành nhiệm vụ, nên đành phải thôi.
“Sư phụ.”
“Uhm?”
“Từ đại ca nói, sau khi em trở về sẽ là Long Nha thứ tư.”
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam thôi.”
“Nhưng…em cảm thấy em không có tư cách trở thành Long Nha.”
Long Nữ nói xong ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, ngữ khí thật chân thành.
Theo nàng nghĩ nàng chênh lệch với Trần Phàm không nhỏ, thậm chí nàng còn cảm thấy mình kém hơn Lưu Mãnh, mà năm xưa chính Lưu Mãnh còn chưa thể trở thành Long Nha.
“Nha đầu ngốc, Long Nha không chỉ là quang vinh, còn là một loại động lực, thúc đẩy cho em không ngừng cố gắng, trở nên càng thêm ưu tú.” Trần Phàm ngẩng đầu nhìn thành Yên Kinh xa xa, cảm thán nói: “Cho nên không cần để ý mình có tư cách trở thành Long Nha hay không, mà phải nghĩ ngày sau mình thế nào càng trở nên xuất sắc.”
“Ân.”
Long Nữ nhẹ nhàng gật đầu.
“Sư phụ, từ Châu Âu trở về em phát hiện khí tức của anh đã thay đổi, chắc đã đột phá hóa kình.” Long Nữ bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, thần tình hưng phấn nói: “Kể lại hành trình Châu Âu của anh đi.”
“Uhm.”
Trần Phàm lấy ra thuốc lá, vừa hút vừa kể lại cho nàng nghe về chuyến đi của mình.
Thẳng đến khi chân trời bắn ra luồng ánh sáng đầu tiên, Trần Phàm mới ngừng lại.
Hai người không kìm lòng được đưa mắt nhìn về chân trời, lẳng lặng ngắm nhìn mặt trời đang mọc lên từ phương đông.
Dần dần mặt trời ló dạng, ngày mới xuất hiện, chân trời đỏ bừng tựa như tiên cảnh.
“Đẹp quá.”
Nhìn một màn rung động tâm linh, Long Nữ không kìm lòng được liền cảm thán.
Trần Phàm cũng có đồng cảm nhưng không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, khi mặt trời hoàn toàn thoát ly đường chân trời, Long Nữ thu hồi ánh mắt, lại nhìn Trần Phàm.
Ánh rạng đông sáng sớm chiếu rọi lên khuôn mặt kiên nghị của hắn, Long Nữ phát hiện khuôn mặt quen thuộc đã mất đi vài phần tang thương cùng ưu thương, có thêm vài phần đạm nhiên cùng thành thục.
Nhìn một lúc, trong đầu nàng nảy sinh một ý niệm lớn mật.
Ý niệm vừa ra, thân thể nàng không nhịn được run run lên, diễn cảm kích động, trái tim treo cao trên cổ họng.
“Làm sao vậy?”
Trần Phàm thấy vẻ dị thường của nàng, quay đầu quan tâm hỏi.
Không một tiếng trả lời.
Long Nữ lấy hết dũng khí, cả người run rẩy hướng về phía Trần Phàm, tốc độ cực nhanh, căn bản không cho Trần Phàm thời gian phản ứng.
Trong phút chốc bốn phiến môi chạm vào nhau, Long Nữ giống như bị sét đánh, rùng mình không dứt, đồng thời chiếc lưỡi thơm tho thuận thế chui vào trong miệng Trần Phàm, không ngừng vẫy gọi.
Trần Phàm bị hành động thình lình của Long Nữ làm sợ ngây người, mở to hai mắt, thân hình cứng đờ.
Trong biểu tình trợn mắt của Trần Phàm, hai tay Long Nữ thuận thế ôm cổ hắn, nhắm mắt, run rẩy, hô hấp dồn dập hôn hắn.
Đầu óc Trần Phàm trống rỗng, nhất thời không biết nên làm như thế nào, ngay khi hắn vừa lấy lại tinh thần, xa xa truyền tới tiếng thét kinh hãi: “Hai người mau xuống đây, đứng đó quá nguy hiểm!”
Thanh âm cất lên thình lình cắt đứt nụ hôn đầu tiên của Trần Phàm cùng Long Nữ, làm đôi tay Trần Phàm cũng khựng lại giữa không trung.
Trần Phàm theo bản năng quay đầu, nhìn qua, nhìn thấy một nhân viên cảnh khu đang lo lắng bước nhanh về phía hai người.
Long Nữ không nhìn qua, nàng nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống đất.
“Sư phụ chạy mau!”
Long Nữ vừa nhảy xuống, liền cầm đôi giày cao gót, để chân trần bỏ chạy, vừa vung vẩy bàn tay về hướng Trần Phàm.
Dưới ánh rạng đông, gương mặt nàng đỏ ửng, tràn đầy ý cười sáng lạn hạnh phúc.
Giờ phút này, nàng không còn là Long Nữ nhuốm máu vô số, mà là một gái tràn đầy sức sống thanh xuân, lần đầu tiên chân chính hưởng thụ hạnh phúc tuổi trẻ của chính mình.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Giữa trưa, bầu trời Quế Bắc Tương Giang bị mây đen bao phủ, sấm sét ầm vang, mưa to bàng bạc, cơn mưa lạnh giá trút xuống tựa như thác nước.
Bởi vì trời mưa liên tục, nước sông Tương Giang dâng cao, dòng sông cuồn cuộn sôi trào.
Trong mưa to, một thân ảnh dọc theo bờ Tương Giang đang tiến tới.
Trên đầu hắn đội chiếc nón đan bằng trúc, mặc áo do lá cọ kết thành, dưới chân là một đôi giày rơm.
Trong mưa to tầm nhìn cực thấp, lại thêm người nọ đội nón, làm cho không có ai nhìn thấy rõ gương mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Là Trần Phàm.
Khi cấp trên đang vung dao mổ chém về phía phe phái Yến gia, đoàn người của Lucerne cùng tập đoàn Cao Tường đàm phán xong hạng mục hợp tác và rời Đông Hải, mà hắn lại một mình mang theo hũ tro cốt của Trần lão thái gia đi tới Thụy Kim, từ Thụy Kim bắt đầu con đường trường chinh, hôm nay đã đi tới Quế Bắc.
Trong mưa to, không biết đã đi được bao lâu, Trần Phàm ngừng lại, đứng trên tảng đá nhìn dòng sông cuồn cuộn dưới chân, không khỏi nhớ tới gần tám mươi năm trước, chiến dịch đã từng phát sinh trên con sông này.
Chiến dịch Tương Giang.
Đây là trận đại chiến đầu tiên trên con đường trường chinh của hồng quân ngày đó.
“Lão thái gia, năm đó mọi người dùng tinh thần liều mạng của mình, bị thương vong thảm trọng, phá tan đạo phong tỏa thứ tư của địch nhân, vượt qua Tương Giang, hoàn toàn đánh dập nát âm mưu ngăn cản bước chân trường chinh của hồng quân tại Tương Giang, giành được thắng lợi, đã cung cấp cơ hội biến chuyển vĩ đại trong lịch sử.”
Nhìn nước sông cuồn cuộn bên dưới, Trần Phàm giống như có thể tưởng tượng được những tình cảnh thảm thiết của năm đó, diễn cảm trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Lão thái gia, trận chiến này huynh đệ của ông tổn thất thảm trọng, rất nhiều người đem mạng để lại nơi này, tám mươi năm qua đi, có lẽ họ sẽ rất muốn gặp lại ông chứ?”
Trần Phàm nói xong, tháo nón xuống, sau đó lấy ra hũ tro cốt trong ba lô, nắm ra một nắm tro cốt rải vào trong nước sông.
Làm xong chuyện này, Trần Phàm lại bỏ hũ tro cốt vào trong ba lô, sau đó đứng thẳng người hướng dòng sông cuồn cuộn kính chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.
Theo sau hắn lại đội nón, một lần nữa khởi hành, bắt đầu theo hướng Tây Nam đi về phía trước.
Vào tháng mười, đại hội quan trọng kia kết thúc mỹ mãn, phe phái Yến gia bị thương nặng, trong đó đời thứ ba thứ hai của Yến gia đại bộ phận đều bị Kỷ ủy trung ương mang đi, Yến Khánh không thể làm được gì khác, lấy lý do thân thể không khỏe đi vào bệnh viện, phân phó cho Ngụy Minh tạm thời thay thế chủ trì công tác của Yến Khánh.
Đối với hết thảy chuyện này Trần Phàm cũng không biết rõ tình hình, nhưng kết quả này đã được chú định từ sau khi hắn kết thúc chuyến hành trình đi Châu Âu!
Đầu tháng 11, đã tiến nhập mùa đông, thời tiết chuyển lạnh, hắn đã đi tới Tuân Nghĩa phía tây nam.
Hắn vẫn đội nón trúc, mặc áo cọ, chân mang giày rơm, như nạn dân từ nơi nào đó vừa chạy nạn tới.
Giày rơm vốn rất rắn chắc, nhưng hơn mười ngày trước Trần Phàm chỉ có ít thời gian đi chậm để ngẫm nghĩ hồi ức về đội hồng quân ngày xưa đi theo con đường nhỏ dọc theo bờ sông, phần lớn thời gian hắn đều đi rất nhanh, bằng vào tốc độ khủng khiếp mà chạy đi.
Nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không thể ở trong thời gian ngắn như vậy chạy tới Tuân Nghĩa.
Buổi trưa, Hội chỉ hội nghị Tuân Nghĩa có không ít du khách mộ danh mà đến.
Khi họ nhìn thấy cách ăn mặc quái dị của Trần Phàm, đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc nhìn về phía hắn, cảm giác như Trần Phàm mới từ trong bệnh viện tâm thần chạy đến.
Đối mặt với những ánh mắt khác thường này, Trần Phàm không để ý đến, hắn giống như bị hóa đá, lẳng lặng đứng ngay trước cửa, nhìn tấm bảng lớn có dòng chữ: Hội nghị hội chỉ Tuân Nghĩa.
“Ông, nơi này là nơi mọi người từng mời dự hội nghị, cháu nhớ được khi ngài được 70 tuổi từng quay lại một lần, có phải cảm giác rất quen thuộc hay không?” Nhìn thấy, nhìn thấy, Trần Phàm đưa tay lấy ra hũ tro cốt trong ba lô.
“…”
Cách đó không xa, vài du khách đang vây xem Trần Phàm, nhìn thấy hắn lấy ra hũ tro cốt, nhất thời sợ tới mức hét lên một tiếng, tứ tán ra xa.
Trần Phàm không để ý đến, cũng không lấy tro vải ra mà cất hũ tro cốt vào trong ba lô, sau đó lại cúi chào trước cửa.
Làm xong hắn xoay người rời đi thật nhanh.
Từ đầu đến cuối hắn không hề liếc mắt nhìn những du khách xem hắn là người bệnh thần kinh một lần nào.
Đi ra khỏi Tuân Nghĩa, Trần Phàm ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thoáng qua mặt trời đỏ rực, hơi híp mắt, dưới chân bỗng phát lực, giống như cơn gió biến mất, bắt đầu chuyến ngược bắc.
"Ngũ Lĩnh uy dĩ đằng tế lãng, Ô Mông bàng bạc tẩu nê hoàn. Kim sa thủy phách vân nhai noãn, Đại Độ kiều hoành thiết tác hàn."
“Nguyên tác: TRƯỜNG CHINH
Hồng quân bất phạ viễn chinh nan,
Vạn thuỷ thiên sơn chỉ đẳng nhàn.
Ngũ Lĩnh uy di thăng tế lãng,
Ô Mông bàn bạc tẩu nê hoàn.
Kim Sa thuỷ phách vân nhai noãn,
Đại Độ kiều hoành thiết sách hàn.
Cánh hỷ Mân Sơn thiên lý tuyết,
Tam quân quá hậu tận khai nhan.
Dịch nghĩa: Dịch nghĩa:
Hồng quân không sợ nỗi khó khăn của cuộc trường chinh
Vượt qua muôn sông nghìn núi là một việc bình thường
Dãy núi Ngũ Lĩnh chạy liền không dứt như những làn sóng nhỏ
Núi Ô Mông hùng vĩ như hòn đất lăn xuống dốc
Hồng quân đã vượt sông Kim Sa, nơi sông nước vỗ vào sườn núi ấm áp
Và đã vượt qua sông Đại Độ, nơi đây những dây sắt bắc chiếc cầu treo qua sông đều lạnh buốt
Càng vui mừng lúc đi đến núi Mân Sơn tuyết phủ nghìn dặm
Lúc ba quân qua khỏi nơi này, mặt mày ai nấy đều rạng rỡ tươi cười.
Dịch thơ: TRƯỜNG CHINH
(Mao Trạch Đông)
Hồng quân đâu quản ngại gian nan
Vượt núi băng sông việc vẫn làm
Ngũ Lĩnh nhấp nhô như sóng cuộn
Ô Mông tuồn tuột tựa bùn tuôn
Kim Sa sóng vỗ vờn mây ấm
Đại Độ cầu treo bước giá hàn
Vượt khỏi Mân Sơn ngàn dặm tuyết
Đoàn quân lòng phấn khích lan tràn.
Ghi chú: Cuộc trường chinh của Hồng Quân (Bát Lộ Quân - PLA) tiễu trừ Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch xuất phát tại Triết Giang Miền Đông) tháng 10/1934 vượt núi băng sông sang Diên An (Thiểm Tây) tháng 10/1935 kết thúc.)
Trong những ngày kế tiếp, Trần Phàm dọc theo con đường trường chinh, vượt qua Xích Thủy, Kim Sa Giang, Đại Độ Hà, xuyên qua Lô Câu Kiều, đi tới dưới chân Đại Kim Sơn.
Dọc theo đường đi, mỗi khi hắn đi tới một chỗ đều rải ra một nắm tro cốt của Trần lão thái gia, hơn nữa cúi chào.
Khi Trần Phàm đi tới chân núi tuyết, đã hoàn toàn tiến nhập mùa đông, trời lạnh đất đóng băng, hoa tuyết không ngừng rơi xuống, gió lạnh thổi qua đau rát cả làn da.
Trần Phàm đứng dưới chân núi đưa mắt nhìn, dãy núi tuyết liên miên trắng xóa, một mảnh màu bạc, đã rơi tuyết suốt mấy ngày liên tục, tất cả đều là thế giới của tuyết trắng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rốt cục Trần Phàm hiểu được vì sao khi mọi người nhắc tới con đường trường chinh, đầu tiên liền nghĩ tới núi tuyết, theo hắn xem ra, đừng nói tới thể chất của những vị tiền bối ngày trước, dù là lấy thể chất của đệ nhất cao thủ Thần Bảng như hắn, nếu không được chuẩn bị lương thực sung túc, muốn vượt qua núi tuyết cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Ông, Đại Kim Sơn được nhân dân địa phương xưng là Thần Tiên Sơn, năm đó họ đã từng nói cho ông cùng huynh đệ của ông biết, chỉ có thần tiên mới có thể đi lên Đại Kim Sơn. Nếu như ai mở miệng dưới chân núi, sơn thần sẽ bóp chết người đó. Tóm lại Đại Kim Sơn là một ngọn núi không thể tưởng tượng nổi, chim chóc cũng không thể bay qua, người tốt nhất đừng nên tới gần nó. Nhưng mọi người lại càng muốn đấu tranh cùng vận mệnh!”
Trần Phàm đưa tay ra sau lưng chạm lấy hũ tro cốt của Trần lão thái gia, trong lòng kính ý, cũng dâng lên một cỗ hào khí!
“Ông, ông cùng huynh đệ của ông có thể vượt qua núi tuyết, sáng tạo kỳ tích, đời sau của ngài cũng có thể!”
Vừa nói xong, Trần Phàm phun ra một hơi thật sâu, mang đôi giày rơm vừa mua tại Tứ Xuyên, bắt đầu chinh phục núi tuyết.
Đối với Trần Phàm hiện tại mà nói, chẳng những có thể khống chế thân thể của mình thật tự nhiên, lại còn khống chế được kình khí, đem kình khí bày khắp toàn thân, co rút lỗ chân lông, làm hàn khí không thể nhập thể, nếu không ở khí trời rét lạnh như vậy, trang phục trên người mỏng manh, chỉ sợ hắn thật không thể thừa nhận nổi.
Cảm thụ dưới chân truyền tới cảm giác băng sương, Trần Phàm càng thêm khâm phục đối với những bậc tiền bối ngày xưa.
Ban đầu leo núi vẫn thuận lợi, càng về sau, Trần Phàm phát hiện mình tiến nhập vào thế giới băng tuyết, phóng mắt nhìn ra, một mảnh trắng xóa, tuyết trắng làm chói mắt.
Cũng may ban đầu hắn từng nhận huấn luyện ở núi tuyết khi còn trong Long Nha, nên xem như có thể thích ứng.
Dù là như thế, phía trước không đường đi, mặt đất đọng thành băng, người đi không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống, hơn nữa còn có thể rơi luôn xuống núi, không còn thi thể.
“Ông, cháu rốt cục hiểu được vì sao sau cuộc trường chinh kia, các tiền bối có thể lấy ít thắng nhiều, đuổi đi kẻ xâm lược, còn thành công xây dựng một quốc gia mới.” Trần Phàm lại lấy ra hũ tro cốt của Trần lão thái gia, thổn thức không thôi: “Mọi người ngay hoàn cảnh tồi tệ như vậy đều có thể chiến thắng, trên thế giới này còn có gì không thể chiến thắng đây?”
“Những bậc tiên hiền, hậu nhân Trần gia mang theo huynh đệ của các vị đến thăm các vị!”
Trần Phàm vận kình, nhìn núi tuyết hét lớn một tiếng, sau đó bốc nắm tro của Trần lão thái gia vải ra, tro cốt bị gió lạnh thổi bay, xen lẫn hoa tuyết rơi xuống đỉnh núi.
Lại cất hũ tro cốt vào trong ba lô, Trần Phàm lấy ra lương khô bổ sung chút năng lượng, sau đó tiếp tục đi tới.
Không biết qua bao nhiêu ngày, sau khi Trần Phàm thành công vượt qua núi tuyết, cả người hắn gầy đi một vòng, nón cùng áo đóng băng, giày biến thành trắng, trên chân còn bị tổn thương do giá rét.
Nguyên bản Trần Phàm có thể đem kình khí trải rộng dưới hai chân, lại luôn chạy đi, hai chân vận động sẽ không bị tổn thương bởi giá rét, nhưng trong quá trình hắn vượt núi tuyết, bị băng cắt hai chân, làm đôi chân bị tổn thương.
Vượt qua núi tuyết mấy ngày sau, Trần Phàm đi tới một thôn trang.
Lúc này tóc tai hắn rối bời, làn da khô héo, áo cùng nón và giày rơm đều rách mướp, cả người giống như dã nhân.
“A, quỷ a…”
Ngay cửa thôn, có không ít nhi đồng đang đùa giỡn, nhìn thấy hắn xuất hiện sợ hãi kêu to chạy trốn.
Chỉ có một lão nhân vẫn dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá Trần Phàm.
“Người trẻ tuổi, cậu từ đâu tới đây?”
Một lúc sau lão nhân mở miệng hỏi trước.
“Cụ ông, cháu dựa theo di chúc của ông cố nhà cháu, muốn dẫn tro cốt của lão nhân gia đi một lần nữa trên con đường trường chinh.” Trần Phàm bình tĩnh nói: “Cháu vừa vượt qua núi tuyết.”
Con đường trường chinh?
Nghe được những chữ này, lão nhân giống như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, trợn tròn mắt, ngữ khí run rẩy nói: “Cậu…cậu nói một mình cậu dọc theo con đường trường chinh đến tận đây? Hơn nữa vừa mới vượt qua núi tuyết?”
Trần Phàm gật đầu.
“Chàng trai, cậu đang nói đùa sao?”
Dù thấy Trần Phàm đã gật đầu xác nhận, nhưng vẻ mặt lão nhân vẫn không dám tin.
Theo ông nghĩ, con đường kia là kỳ tích trong lịch sử quốc gia, con đường kia, hiện tại đã không còn người nào có thể hoàn chỉnh đi được từ đầu đến cuối!
Ông không tin người thanh niên trước mắt có thể một mình đi qua con đường này!
Nhưng…
Khi lời ông vừa nói xong, ông chợt phát hiện Trần Phàm đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.
“Không phải mình gặp được quỷ giữa ban ngày chứ?”
Lão nhân ngây ra, dùng sức dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm, đa nghi nói.
Lão nhân lẩm bẩm nhưng Trần Phàm không nghe được, hắn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thôn, tiếp tục hướng tới nơi hiểm yếu trong con đường trường chinh – Đại Thảo Địa.
Nơi này nằm ngay giao giới Vu Khang, mênh mông vô bờ, rộng tới mấy trăm dặm Anh, toàn bộ đều là đầm lầy không đường đi.
Vào cuối tháng 12, Trần Phàm đi tới Đại Thảo Địa.
Đứng trên bãi cỏ, hắn đã phát hiện vùng cỏ dại vô biên vô hạn, không còn những vật khác, mà phía dưới cỏ lại là đầm lầy đục ngầu sâu tới vài thước. Từng mảng lớn cỏ dại mọc ra thật dài, thật không ai biết mấy trăm năm qua có phải luôn như thế hay không, không có cây cối, nhìn không thấy chim chóc bay lượn, nghe không được tiếng côn trùng kêu vang, thậm chí không tìm thấy cả một tảng đá.
Nơi này không có vật gì, chỉ có cỏ dại vô biên vô hạn, những mảng tuyết còn bao trùm khắp nơi.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Trần Phàm không thể không biết muốn vượt qua nơi này còn không dễ dàng bằng vượt qua núi tuyết.
Dù con đường phía trước tràn ngập gian nguy, tràn ngập nguy hiểm, nhưng Trần Phàm không hề lùi bước, hắn lại lấy ra hũ tro cốt của Trần lão thái gia.
Hồng quân đâu quản ngại gian nan
Vượt núi băng sông việc vẫn làm
Ngũ Lĩnh nhấp nhô như sóng cuộn
Ô Mông tuồn tuột tựa bùn tuôn
Kim Sa sóng vỗ vờn mây ấm
Đại Độ cầu treo bước giá hàn
Vượt khỏi Mân Sơn ngàn dặm tuyết
Đoàn quân lòng phấn khích lan tràn.
Mênh mông vô bờ, trên đầm lầy tràn ngập nguy hiểm, người thanh niên được xưng là Long Nha, người thanh niên hiện giờ đang đứng trên đỉnh thế giới ngầm thế giới, giậm chân một cái liền có thể làm cho thế giới rùng mình, vì di chúc của lão nhân nằm trong Bát Bảo sơn, hát vang bài “Trường Chinh”, tiếp tục con đường trường chinh của hắn.
Dưới trời chiều, hắn rải lên tro cốt của vị lão nhân, càng lúc càng xa.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ngày đầu năm nông lịch Trung Quốc được xưng là Tết âm lịch, là ngày hội truyền thống long trọng của nhân dân, cũng giống như ngày hội tượng trưng cho sự đoàn kết, thịnh vượng cùng ký thác niềm hi vọng vào tương lai mới.
Vào ngày 29 tết âm lịch, mọi người nghênh đón đêm giao thừa năm 2013.
Dù tiết tấu cuộc sống có nhanh hơn, thời đại bôn ba vì cuộc sống ập đến, không khí tết đã mờ nhạt hơn, nhất là thành phố lớn, nhưng ngày hôm nay khắp nơi trong cả nước đều tràn ngập không khí vui mừng.
Dán câu đối xuân, treo đèn, đốt pháo…
Màn đêm buông xuống, mọi người đang dùng phương thức này nghênh đón đêm giao thừa đang đến.
Nhưng…
Ở một buổi tối như vậy, toàn bộ bác sĩ chuyên khoa phụ sản bệnh viện quân khu Thẩm Dương lại không trở về nhà dùng cơm đoàn viên với gia đình, xem chương trình chiếu tết chúc mừng năm mới, mà vì một cuộc điện thoại của vị viện trưởng nên cùng nhau ở lại bệnh viện.
Đơn giản là vì ngày hôm nay Nạp Lan Hương Hương cần sinh nở.
Nếu nói riêng về thân phận công chúa của Nạp Lan gia, Nạp Lan Hương Hương sinh con cũng không đến nỗi tạo ra thanh thế lớn như vậy, càng không tới mức làm viện trưởng bệnh viện quân khu Thẩm Dương cảm thấy khẩn trương.
Hắn khẩn trương là vì hắn biết, hai đứa trẻ nằm trong bụng Nạp Lan Hương Hương mang họ Trần, là con trai của người thành niên chỉ bằng vào sức một người đã thay đổi nền kinh tế của cả quốc gia!
Bởi vì hiểu được điểm này, hắn phải cam đoan trong quá trình sinh nở không thể phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đúng vậy, một chút ngoài ý muốn cũng không được!
Hắn phải trăm phần trăm bảo đảm mẹ con Nạp Lan Hương Hương được bình an!
“Chư vị, thật xin lỗi, ở buổi tối này còn đề nghị các vị ở lại cương vị công tác thế này.” Trong phòng hội nghị bệnh viện, viện trưởng áy náy nói với các bác sĩ, theo sau dùng loại ngữ khí khẳng định nói: “Mọi người đã biết mục đích tôi gọi mọi người tới nơi này, đồng thời không ít người cảm thấy chỉ là chuyện đỡ đẻ mà thôi, không cần phải làm ra thanh thế lớn như vậy. Nhưng tôi hi vọng các vị hiểu được, cha của em bé là Trần Phàm, nếu con của hắn cùng Nạp Lan Hương Hương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả mọi người đều rất rõ ràng.”
Lặng ngắt như tờ.
Một ít bác sĩ đang thầm oán lại tự trách mình hồ đồ.
“Trước mắt kết quả kiểm tra đã có. Nạp Lan Hương Hương đã vỡ nước ối, đêm nay nhất định sẽ sinh, bây giờ chúng ta thảo luận kế hoạch cụ thể một chút, xem lựa chọn sinh nở bình thường hay phẫu thuật lấy em bé.” Viện trưởng nhìn thấy mọi người không lên tiếng, mở miệng lần nữa.
Lúc này khi viện trưởng đang dự họp hội nghị khẩn cấp với các bác sĩ, bên ngoài một phòng bệnh xa hoa, ngoại trừ người cầm quyền của Nạp Lan gia là Nạp Lan Đức Long và Nạp Lan Vĩnh Kha, những thành viên khác trong gia tộc Nạp Lan đều đang có mặt.
Ngoài ra còn có Hoàng Chí Văn.
Người đàn ông từng bị quan trường nam bán quốc đánh giá là “con sói đói ăn tươi nuốt sống”, trên người mang theo dấu ấn dày đặc của Yến gia, sau lại trở thành người của Trần Phàm, ngang nhiên phản bội Yến gia, hơn nữa còn bình yên vô sự trước sự trả thù của Yến gia.
Hôm nay hắn vẫn là người nắm quyền Liêu Ninh.
Nhưng hắn đã trở thành ủy viên xx, đợi hôi nghị vào tháng ba kết thúc, sẽ chuyển đến nhậm chức tại Quảng Đông.
Dù hiện tại đã bước chân vào thượng tầng quyền lực của nước cộng hòa, nhưng Hoàng Chí Văn rất rõ ràng, trong đêm giao thừa hôm nay, việc chạy đến cùng người của Nạp Lan gia chờ Nạp Lan Hương Hương sinh nở còn quan trọng hơn không biết bao nhiêu lần việc ở nhà với gia đình!
Trong hành lang đông đúc người, trong phòng bệnh chỉ có Nạp Lan Hương Hương, Bảo nhi cùng dì Lan.
“Tiểu thư, thai song sinh bình thường đều sinh non, cho nên cô không cần lo lắng, cũng đừng sợ.” Trong phòng bệnh dì Lan an ủi Nạp Lan Hương Hương như đang an ủi con gái của mình.
Vẻ mặt Bảo nhi nhu thuận nói: “Dì út, cháu thật muốn nhìn thấy hai em trai lắm, dì cố lên nga!”
Nghe hai người an ủi, Nạp Lan Hương Hương cũng giảm bớt khẩn trương, hiện ra dáng tươi cười nhợt nhạt.
Nàng vươn tay, vuốt nhẹ lên bụng, nhẹ giọng nói: “Con ạ, mẹ biết hôm nay hai đứa luôn làm ầm ĩ là vì không nhìn thấy cha con. Đừng trách cha con, cha không tới là vì bất đắc dĩ, bởi vì…cha con đang đi lại trên con đường trường chinh tìm kiếm tinh thần bất diệt từng làm rung động cả quốc gia chúng ta.”
Nghe được lời của nàng, dì Lan khẽ thở dài, trong lòng không còn oán hận, chỉ còn sự kính nể!
Với bà, ở niên đại mà người người đều xem trọng vật chất như bây giờ, lại có người nào giống như người thanh niên kia đi tìm kiếm con đường ngày xưa đây?
Huống chi người thanh niên kia đã đứng trên đỉnh thế giới!
Mười giờ.
Hội nghị khẩn cấp chấm dứt, trải qua thảo luận, các bác sĩ vì phòng ngừa vạn nhất, nhất trí đồng ý phẫu thuật lấy em bé, bảo đảm chắc chắn cho mẹ con bình an.
Khi viện trưởng dẫn các bác sĩ đi tới hành lang gặp người nắm quyền quân khu Thẩm Dương cùng Hoàng Chí Văn hội báo kết quả, mấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở lối vào hành lang, bị binh lính phụ trách canh gác ngăn lại.
Mấy người đến lập tức gây chú ý cho mọi người trong hành lang.
Theo ánh mắt họ nhìn thấy, người vừa tới đều là phụ nữ.
Họ chính là Tô San, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Lý Dĩnh, Điền Thảo, Diệp Mỵ.
Đi phía trước không phải là Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà là Tô San.
Là cô gái được các nàng xem là người đứng đầu.
Nhìn thấy năm người Tô San, Hoàng Chí Văn biến sắc, bước nhanh lên đón, ra lệnh: “Cho họ đến đây.”
Hai gã binh sĩ canh gác vẫn không chấp hành mệnh lệnh của Hoàng Chí Văn.
Quân nhân lấy việc chấp hành mệnh lệnh là thiên chức!
Nhưng theo ý nào đó mà nói Hoàng Chí Văn cũng không phải là thượng cấp của bọn họ.
“Làm theo lời Hoàng bí thư!”
Người nắm quyền quân khu Thẩm Dương hoảng sợ vội mở miệng nói.
“Bá!”
Lời hắn vừa thốt ra, hai gã bộ đội đặc chủng liền tránh sang bên.
Hoàng Chí Văn cũng không nói gì, bước nhanh lên đón năm người Tô San.
“Tô tiểu thư!”
Rất nhanh Hoàng Chí Văn liền chào hỏi trước, ngữ khí tràn ngập vẻ tôn kính.
Tô San lo lắng hỏi: “Hoàng bí thư, chị Nạp Lan thế nào?”
“Vừa mới thảo luận xong kế hoạch, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật lấy em bé.” Hoàng Chí Văn đáp: “Bác sĩ ở đây rất giỏi, sẽ không gặp nguy hiểm.”
Nghe lời hắn, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Ngay khi Trần Phàm đi xa, những người phụ nữ của hắn, được Tô San dẫn dắt, đã hoàn toàn dung hòa thành một tập thể.
Tin tức Nạp Lan Hương Hương sinh nở được thông báo cho Hoàng Phủ Hồng Trúc biết trước.
Sau khi nhận được tin tức này, nàng thông báo cho Tô San, Tô San liền quyết định cùng mọi người tới Thẩm Dương an ủi Nạp Lan Hương Hương.
Nàng nói: “Sinh con là chuyện lớn nhất trong đời người phụ nữ, mỗi người đều hi vọng khi mình sinh con được người đàn ông của mình bảo hộ bên cạnh, làm hậu thuẫn kiên cường nhất cho nàng! Nhưng hiện tại chúng ta không biết Trần Phàm đang ở nơi nào, không thể liên lạc với anh ấy. Nếu anh ấy không thể về kịp, như vậy chúng ta đi làm thay!”
Với lời nói của nàng, bốn người Hoàng Phủ Hồng Trúc đều hoàn toàn ủng hộ quyết định của Tô San.
Cho nên họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thẩm Dương!
Trong biểu tình lo lắng của mọi người, Nạp Lan Hương Hương được đẩy vào phòng giải phẫu.
Hành lang kín chỗ, lặng ngắt như tờ, vẻ im lặng làm người ngạt thở.
Mười giờ ba mươi phút.
Một chiếc máy bay thương vụ từ London bay đi Thẩm Dương vừa đáp xuống sân bay.
Dai Fu cùng Monica đi xuống máy bay, chạy nhanh vào một chiếc Lincoln chờ sẵn, yêu cầu tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
Ba mươi phút sau.
Lincoln một đường xông qua hơn mười nơi đèn đỏ, vượt hơn trăm chiếc xe hơi, đi tới bệnh viện quân khu, Monica ôm Dai Fu chạy nhanh như điên vào trong phòng giải phẫu, cũng bị binh sĩ canh giữ ngăn cản lại.
Bị ngăn cản nhưng Monica không hề bày ra thân phận mình hăm dọa người.
Nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Chúng tôi cũng như Nạp Lan Hương Hương, đều là người phụ nữ của anh ấy.”
Vào giờ phút này, ngữ khí của nàng không còn cường thế, nhưng sau khi nghe được lời nàng, lại nhớ tới chuyện năm người Tô San vừa đến thì cho đi.
“Cảm ơn.”Monica nói nhanh, lại hỏi: “Xin hỏi Nạp Lan tiểu thư đã vào phòng giải phẫu phải không?”
“Uhm.”
Một gã bộ đội đặc chủng gật đầu.
“Cảm ơn.”
Monica cảm ơn, buông Dai Fu, đi nhanh về phòng giải phẫu.
Năm phút sau.
Monica cùng Dai Fu đi tới cửa phòng giải phẫu.
Vô luận là nhóm người Tô San hay Hoàng Chí Văn cùng Nạp Lan gia tộc đều không xa lạ gì với Dai Fu.
Về phần Monica.
Ngoại trừ Tô San biết nàng, những người khác cũng không biết Monica là ai.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy Monica và Dai Fu xuất hiện, mọi người không khỏi sửng sốt.
“Giáo….chị Monica, chị Dai Fu.”
Tô San vẫy tay, nàng vừa mở miệng thì hơi có vẻ do dự, cuối cùng không xưng hô là giáo hoàng bệ hạ, mà là chị Monica.
Bởi vì trong nháy mắt nàng đã hiểu được quan hệ giữa Monica cùng Trần Phàm.
Nghe lời của Tô San, Monica cùng Dai Fu đều điều chỉnh cảm xúc, sau đó đi nhanh tới.
Giờ phút này hai nàng đều lấy thân phận người của Trần Phàm đến làm bạn với Nạp Lan Hương Hương, chờ đợi con của Trần Phàm xuất thế.
Không hơn!
Sau thoáng hỗn loạn ngắn ngủi, cửa phòng giải phẫu lại lâm vào yên lặng, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cửa.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng mọi người đều tràn ngập cảm xúc lo lắng.
“Ông…”
Lúc này chợt vang lên thanh âm di động chấn rung.
Người nắm quyền quân khu Thẩm Dương áy náy xin lỗi, lấy di động đi tới góc tối không người nghe máy.
“Thủ trưởng, quân ủy vừa truyền tới tin tức, có một chiếc máy bay trực thăng bay vào vùng trời quốc gia Liêu Ninh, đang hạ cánh xuống bệnh viện quân khu, yêu cầu chúng ta vô điều kiện cho đi.” Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm vang vang mạnh mẽ.
Máy bay trực thăng từ Thiểm Tây bay tới?
Vô điều kiện cho đi?
Trong phút chốc như đã minh bạch được điều gì, hắn kích động nói: “Chấp hành mệnh lệnh thượng cấp, cho đi!”
“Dạ, thủ trưởng!”
Lại nghe thanh âm truyền ra, người nắm quyền quân khu Thẩm Dương không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại bước về cửa phòng giải phẫu.
“Trần Phàm đang tới đây.”
Theo sau, thanh âm hắn vang lên, ngữ khí hơi có vẻ kích động, thanh âm không lớn nhưng như sấm rền nổ vang, làm mọi người đều ngây ra!
Hắn, không có việc gì!
Sau thoáng khiếp sợ, trong lòng mọi người đều tuôn ra ý niệm này trong đầu.
Ý niệm vừa xuất hiện, nỗi lo lắng trong lòng các nàng đều biến mất, thân hình run lên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười yên tâm.
Nhưng…
Vừa cười mọi người đều đỏ mắt.
Mười một giờ năm mươi lăm phút.
Một chiếc trực thăng từ Duyên An Thiểm Tây bay về phía Thẩm Dương đã đến trên bầu trời bệnh viện quân khu, chậm rãi đáp xuống.
Trực thăng vừa dừng ổn, một đạo nhân ảnh nhảy xuống, tựa như u linh biến mất trong đêm tối.
“Oa…”
“Oa…”
Lúc thời gian vừa đúng mười hai giờ, hai tiếng khóc lần lượt vang lên bên trong phòng phẫu thuật.
Cùng lúc đó thân ảnh kia đã chạy như điên tới ngoài cửa phòng giải phẫu.
Người kia gầy còm, tóc rối bời, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt phiếm hồng, cằm rậm rạp râu quai nón, trên người mặc chiếc áo nát không chịu nổi, chân mang giày rơm rách nát, thậm chí còn một chân trần.
Sự xuất hiện của hắn làm mọi người đều đư mắt nhìn hắn, cả hành lang lại lâm vào im lặng như cõi chết.
“Dát chi!”
Theo sau, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ cùng hai thủ hạ đi ra, nhẹ nhàng thở phào nói: “Phẫu thuật thuận lợi, mẹ con bình an, là con trai.”
Không một tiếng trả lời.
Ngay khi bác sĩ còn đang nghi hoặc, đám người chủ động tránh lối đi, để người đàn ông kia đi nhanh tới.
Một bước, hai bước, ba bước…
Dưới ánh đèn, người đàn ông từng đem thế giới giẫm nát dưới chân, hiện giờ đôi chân vì chuyến đi tìm con đường trường chinh mà thật dơ bẩn, giẫm trên mặt đất, cơ hồ không hề phát ra chút âm thanh.
“Cảm ơn ông, bác sĩ.”
Giống như đi qua mấy thế kỷ, giống như chỉ là trong nháy mắt.
Chủ nhân đôi chân kia, đi tới trước mặt bác sĩ, cúi xuống sống lưng chưa một lần gấp khúc trên con đường trường chinh, bái thật sâu…
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đại Công Cáo Thành
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Cực Phẩm Thiên Vương Tác giả: Phong cuồng
-----oo0oo-----
Đại Công Cáo Thành_Công Đức Viên Mãn
Vậy là bộ Cực Phẩm Thiên Vương _Tác Giả: Phong cuồng đã hoàn thành với 807 chương ra mắt độc giả. Thay mặt BQT, mình xin gửi lời tri ân đến các Mạnh Thường Quân đã đóng góp và tài trợ cho bộ "Cực Phẩm Thiên Vương" được ra mắt trọn vẹn đến tận tay quý độc giả. Và chúng ta cùng nói lời cảm ơn đến các mạnh thường quân : ™HoaLân, Tiểu Anh...Cùng rất nhiều mạnh thường quân ẩn danh khác đã, đang (và sắp tới ) đã có những đóng góp cho diễn đàn 4vn ngày càng phát triển.
Chân Thành cảm ơn bạn Kalenv đã cùng mình đả tự hoàn thành tác phẩm Cực Phẩm Thiên Vương
Xin chân thành cảm ơn !
Thân !!!
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc