Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 825: Chân tướng Thiên Tùng Vân kiếm
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Thảo Ung kiếm, Tam Tỉnh Kết Y nói đến thanh kiếm nầy.
Lý Dương hơi ngẩn ra. Khóe miệng lại cười cười, mà ở Bắc Kinh xa xôi, Hà Kiệt đang ôm bụng cười ha ha, cười sắp vỡ bụng.
Thanh kiếm được btyk khoác lác nhắc đến này, lúc này đang ở trong tay Lý Dương, thanh kiếm này thế nào Hà Kiệt có thể hiểu, đừng nói để cho nó đi so sánh với Trạm Lô kiếm, ngay cả chống lại Ngư Trường Kiếm, nó cũng thua.
Một thanh kiếm như vậy, Tam Tỉnh Kết Y còn dám nói có thể chặt Trạm Lô kiếm ra thành hai nửa, thật sự là trâng tráo.
Lưu Cương cũng cười, chính là trên mặt Triệu Vĩnh bọn hắn đều lộ ra vẻ tươi cười.
Bọn họ cũng đều biết Thiên Tùng Vân kiếm đang tồn tại, Tam Tỉnh Kết Y nói cái thần khí hoàn hảo nào khác thì không biết, thế nhưng nói đến cái này, thật không may cho hắn, chẳng trách gần nhất hắn luôn không may mắn.
Chung quanh, các chuyên gia đều nhìn lại phía chuyên gia Nhật Bản bên này, trong mắt rất nhiều người mang theo sự cười nhạo và thương hại, có rất ít người đồng cảm với người Nhật Bản.
Tất cả mọi người đã tận mắt chứng kiến, vài lần đều là người Nhật Bản chủ động khiêu khích trước, bọn hắn có cái kết cục này, mọi người thấy chính là hợp lý, không ai thích người luôn chủ động khiêu khích.
Thanh Mộc Vị Ương lại nhăn mày, quay đầu lại nhìn nhìn Tam Tỉnh Kết Y, sau đó Tam Tỉnh Kết Y vội vàng cúi đầu. Không dám đối diện cùng Thanh Mộc Vị Ương.
Lúc này camera của đài truyền hình đang ghi hình Tam Tỉnh Kết Y, hoàn toàn ghi lại nhatas cử nhất động của hắn trên TV.
Hắn lúc này càng giống là một vai hề, đặc biệt là dáng vẻ cúi đầu, khiến khán giả TV đều không có một chút thiện cảm với hắn, sau đó còn có rất nhiều người phê phán hành động của hắn.
Tam Tỉnh Khang cũng nhíu mày, cuối cùng lắc đầu, không nói gì.
Các đại biểu chuyên gia Trung Quốc quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không để ý đến Tam Tỉnh Kết Y. Lúc này đi để ý đến hắn, thật là mất giá trị con người. Người thua không biết hối cải thì căn bản không đáng đi để ý làm gì.
Đến nỗi ngay cả đệ nhất thần khí của Nhật Bản mà hắn nhắc đến. Các chuyên gia Trung Quốc cũng không để ý.
Một món bảo bối thất truyền, có cái gì đáng giá nói, muốn nói bảo bối, Trung Quốc thất truyền càng nhiều, tìm được Hiên Viên vô địch kiếm trở về, toàn bộ thần khí Nhật Bản đều không là gì.
Hoàng lão, Chu lão bọn họ cũng đã ngồi thẳng người, nhìn thấy cái rương cuối cùng của Lý Dương trên đài triển lãm.
Hai bảo bối lúc trước, Hoàng lão cũng đã đoán được, nhưng một món cuối cùng này thì ông ta lại không đoán ra, trong các bảo bối mà Lý Dương triển lãm, có thể được xưng thần khí chân chính cũng chỉ có hai thanh thần kiếm.
Ngoài ra, bọn họ cũng không nghe nói qua.
Nhưng thấy vẻ bề ngoài của cái rương Lý Dương cầm, rõ ràng lại là một bảo bối thuộc hàng vũ khí, không phải đao chính là kiếm, chẳng lẽ bên trong thập đại thần binh, Lý Dương lại lấy đi một món đồ, là món thần binh mọi người cũng không biết?
Các chuyên gia trogn nước cũng suy đoán, các chuyên gia nước ngoài cũng suy đoán.
Bảo bối của Lý Dương bọn hắn đang vô cùng thán phục, lúc trước có lẽ còn có người coi khinh Lý Dương, cho là hắn quá trẻ tuổi, chính là may mắn mới có chút danh tiếng.
Lúc này loại suy nghĩ này đã rất ít. Chỉ dựa vào vận may, không thể nào có được nhiều bảo vật thần kỳ đến như vậy, bảo bối như vậy đều là có thể thấy nhưng không thể có, không có nhãn lực tốt, không có thực lực, căn bản sẽ không phát hiện ra.
- Lão Lương, ông cùng Hà gia quan hệ tốt nhất, cũng sớm quen biết chàng thanh niên này nhất, ông nói xem, đây sẽ là cái gì?
Hàng ghế Đông Nam Á, Sở Tính lão nhân hỏi Lương lão một câu, con gái Khổng lão cũng xoay đầu lại. Nhìn Lương lão.
Lương lão sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi và Hà lão cũng nhiều năm chưa liên hệ rồi, nếu không phải lần này đại thọ ông ấy, tôi cũng sẽ không qua. Đến nỗi, Lý Dương, tôi cũng chỉ quen cậu ta sớm hơn các ông một ngày, càng không có giao tình gì. Bảo bối của cậu ta là cái gì, tôi cũng không thể nào biết được!
- Chàng thanh niên này, luôn làm cho người ta giật mình. Chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi!
Sở Tính lão nhân gật gật đầu, cảm thán nói một câu, Lương lão nói cũng là lời nói thật, hiểu biết về Lý Dương. Lương lão so sánh với bọn họ cũng là bên tám lạng người nửa cân, có thể còn không bằng Khổng lão.
Khổng lão muốn lấy về bảo bối gia truyền nhà mình, ít nhất cũng phải có hiểu biết nhất định về Lý Dương.
Camera truyền hình nhắm ngay lên đài triển lãm, Lý Dương chậm rãi lấy bảo bối bên trong ra.
Cũng có không ít người dự đoán, xem lần này Lý Dương lại mang đến cho bọn họ niềm vui là cái gì, Lý Dương đã triển lãm ba bảo bối, khiến rất nhiều người đều thỏa mãn, đặc biệt Trạm Lô kiếm quyết đấu cùng đao Muramasa, càng làm cho những người trẻ tuổi kia thích.
Lại là một thanh kiếm.
Lý Dương lấy Bảo bối ra, cơ hồ trong lòng toàn bộ chuyên gia đều có một ý niệm như vậy trong đầu, Lý Dương lấy ra nữa chứng thật là một thanh kiếm dài, kiếm này cũng có vỏ kiếm. Vỏ kiếm là mới được làm lại.
Nhưng thanh kiếm này, lại có chút kỳ quái, không giống thanh Trạm Lô vừa rồi, rốt cuộc là kiếm gì, rất nhiều chuyên gia cũng đều không nhìn ra.
Đừng nói bọn họ, chính là Hoàng lão và Chu lão của đoàn chuyên gia Trung Quốc, cũng đều cau mày tự hỏi, so sánh trong trí nhớ thần kiếm này có thể tương đồng với thanh kiếm nào.
Thanh Mộc Vị Ương nhìn thấy kiếm đem, ánh mắt càng trừng càng lớn. Vội vàng đứng lên.
Gia tộc Thanh Mộc là gia tộc có tiếng trong giới sưu tầm Nhật Bản cất chứa giới vọng tộc, nhưng có một vài người trong giới sưu tầm Nhật Bản không biết, trước kia thật lâu gia tộc bọn họ liền phải chấp hành một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ này chính là tìm kiếm một trong tam đại thần khí của Nhật Bản - Thiên Tùng Vân kiếm.
Về thanh thần kiếm thất truyền này, người trong gia tộc Thanh Mộc có thể nói là hiểu rõ nhất.
Ở chiến tranh thế giới II, bác của Thanh Mộc Vị Ương - Thanh Mộc Long đã điều tra ra Thiên Tùng Vân kiếm, thiếu chút nữa mang trở về được, đáng tiếc trên đường trở về hắn lại bị quân nhân Trung Quốc bắt được, cuối cùng chết ở Trung Quốc.
Mà theo tin tức hắn điều tra, cũng không thể truyền thanh kiếm trở về.
Sau đó, người trong gia tộc Thanh Mộc một lần nữa điều tra, cuối cùng xác định mục tiêu ở Tây Tạng, đáng tiếc Tây Tạng thật sự quá lớn, Thanh Mộc Vị Ương đã đi Tây Tạng vài chuyến, cuối cùng đều không có thu hoạch được gì.
Mặc dù không có kết quả, nhưng hiểu biết của gia tộc Thanh Mộc về Thiên Tùng Vân kiếm cũng sâu nhất, lúc này vừa nhìn thấy chuôi kiếm thanh kiếm nầy, hắn liền phát hiện ra nó giống hình ảnh được lưu lại trong gia tộc như đúc.
Thanh Mộc Vị Ương, cũng là người đầu tiên, duy nhất trong hội trường vừa nhìn liền nhận ra thanh kiếm nầy.
Lý Dương còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, Thanh Mộc Vị Ương đã thở dồn dập, ánh mắt gắt gao nhìn vào trường kiếm trên tay Lý Dương, bộ dáng của hắn, khiến không ít chuyên gia Nhật Bản chung quanh đều cảm thấy thực kinh ngạc.
Thanh Mộc Vị Ương là một người lớn tuổi nhất trong bọn họ. Cũng là chuyên gia rất có thanh danh ở Nhật Bản, ai cũng không hắn như thế là thất thố quá mức.
Chứng kiến bộ dạng của Thanh Mộc Vị Ương, Lâm Lang lập tức thấy đau đầu, vội vàng bước nhanh tới.
Bên Nhật Bản không thể ổn định một lát, Lý Dương vừa đem bảo bối thứ ba ra, phía Nhật Bản lại có người đứng lên, sau đó hàng ghế của chuyên gia Nhật Bản có động tĩnh gì cũng khiến Lâm Lang phải suy nghĩ.
- Thanh Mộc tiên sinh, ngài làm sao vậy?
Lâm Lang tới gần, nhẹ giọng hỏi một câu, lần này hắn muốn chủ động một chút, tốt nhất đừng xuất hiện chuyện như Hắc Điền Tiểu Lâm vừa rồi, lực ảnh hưởng của Thanh Mộc Vị Ương, Hắc Tiểu Lâm không thể so sánh, nếu là hắn có động tĩnh gì, khẳng định không phải là chuyện nhỏ.
- Lâm tiên sinh, ngài không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, Lý tiên sinh, tôi muốn hỏi ngài, bảo bối này, có phải đến từ Nhật Bản hay không? .
Thanh Mộc Vị Ương lắc đầu với Lâm Lang, lại đột nhiên hỏi với lên trên đài, hỏi Lý Dương, rất nhiều chuyên gia đang nghị luận đều ngừng lại, sôi nổi quay đầu lại nhìn hàng ghế chuyên gia Nhật Bản bên này.
Người phụ trách đài truyền hình sung sướng kêu lên một tiếng, những người Nhật Bản này thật là đáng yêu, hắn cần cái gì họ sẽ làm vậy, đến đây đi, đến đây đi, làm càng rùm beng càng tốt.
- Thanh Mộc tiên sinh, thật ngại, bảo bối này là tôi tìm được ở Trung Quốc, trước đó bị thất truyền mấy trăm năm! . .
Lý Dương mỉm cười, không trả lời thẳng câu hỏi của Thanh Mộc Vị Ương, nhưng hắn lại miêu tả một sự kiện thực về đồ vật này, là phát hiện ra ở Trung Quốc.
Rất nhiều chuyên gia cũng kỳ quái nhìn Thanh Mộc Vị Ương, đặc biệt là những nguời quen biết hắn, không biết vì sao Thanh Mộc Vị Ương lại thất thố như vậy.
Ở trong mắt rất nhiều người, Thanh Mộc Vị Ương có thể luôn luôn là người thân thế cao ngất, người luôn bình tĩnh. Cũng là trụ cột trong đoàn chuyên gia Nhật Bản lần này.
Thanh Mộc Vị Ương thở sâu, không để ý ánh mắt của người chung quanh, lại nói:
- Lý tiên sinh, ngài có thể rút thanh kiếm này ra hay không?
Dáng vẻ cúa hắn hiện tại khiến cho các chuyên gia chung quanh càng thêm kì quái, ngay cả chính Lâm Lang cũng nhìn hắn nghi hoặc, Lý Dương tới tham gia hoạt động, nhất định là sẽ rút thanh kiếm ra cho mọi người thưởng thức và xem xét, việc này không cần hắn hỏi cũng sẽ là như vậy.
Huống chi, tất cả mọi người liếc mắt một cái có thể nhìn ra vỏ thanh kiếm này cũng là mới, Lý Dương sẽ không triển lãm trước mọi người một cái vỏ kiếm mới tinh.
- Không vấn đề! . .
Lý Dương mỉm cười, chậm rãi rút ra trường kiếm bên trong vỏ ra, thân kiếm vừa lộ ra, lại biểu hiện ra một tầng sương mù, nhìn thấy tầng sương mù này, thân thể Thanh Mộc Vị Ương chậm chậm run run lên.
- Sương mù, đây là thật sao?
- Có thể tự tỏa ra sương mù. Đây là kiếm gì vậy?
- Henry, anh hiểu biết văn hóa Trung Quốc sâu nhất, anh có biết đây là kiếm gì không?
Đông đảo các chuyên gia nhỏ giọng trao đổi. Thanh kiếm này vừa rút ra lại khiến cho tất cả mọi người giật mình, hai thanh kiếm trước đều có đặc thù của mình, nhưng cái chuôi bên ngoài thượng cũng không tầm thường, lúc này còn có người nghĩ. Một món bảo bối cuối cùng của Lý Dương này quả nhiên không để mọi người thất vọng.
- Hoàng lão, đây là kiếm gì, không phải là Hiên Viên kiếm chứ?
Chu lão chau mày lên, hắn suy nghĩ mãi không ra, cũng không còn nghĩ ra thần kiếm nào trong truyền thuyết của Trung Quốc có đặc điểm như vậy.
- Không phải Hiên Viên kiếm. Tôi thấy như là Thừa Ảnh?
Liễu lão gật đầu, Thừa Ảnh cũng là một trong thập đại thần kiếm của Trung Quốc, là kiếm cổ rất tốt, đúc từ đời nhà Thương. Trong truyền thuyết, Thừa Ảnh chỉ thấy chuôi kiếm không thấy thân kiếm, có thể ẩn thân kiếm.
Lúc này, kiếm cổ mà Liễu lão có thể nghĩ đến, có thể so sánh với thanh kiếm nầy, tựa hồ cũng chỉ có Thừa Ảnh.
Chân mày Chu lão nhảy lên, không đồng ý, cũng không phản đối, nhưng trong lòng ông ta cũng kiên quyết không đồng ý với Liễu lão.
- Không đúng, đây không phải là kiếm của chúng ta, chẳng lẽ là nó?
Hoàng lão đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt trừng tròn xoe, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Thanh Mộc Vị Ương, cả người Thanh Mộc Vị Ương đang ngày một run hơn!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 826: Ăn miếng trả miếng
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Lúc này cả người Thanh Mộc Vị Ương run lên, mặt cũng đỏ bừng.
Nhìn bộ dạng của hắn, Hoàng Lão lại quay sang nhìn thanh trường kiếm trên tay Lý Dương, mắt trừng to, ông ta có thể xác định được lai lịch của thanh kiếm này rồi.
Chu Lão, Liễu Lão và cả Bạch Minh vẫn chưa hiểu sự tình, mấy người bọn họ nhìn về phía Hoàng Lão và Thanh Mộc Vị Ương, cho đến lúc này họ vẫn chưa đoán được rốt cuộc đây là thanh kiếm gì.
- Không phải kiếm trong nước đâu!
Chu Lão đột nhiên nhớ tới câu nói lúc nãy của Hoàng Lão, hắn không chau mày nữa mà ngẩng đầu ngạc nhiêu, nhìn lên thanh bảo kiếm đang nằm trên đài trưng bày bảo vật kia.
Đột nhiên, trong lòng Chu Lão nhớ đến một cái tên, lúc này mặt của lão cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
Sắc mặt của Liễu Lão, Mao Lão cũng dần thay đổi, nhìn về bảo vật trên đài, lại quay sang ngó các chuyên gia Nhật Bản đang có mặt ở đây.
Về phía Thanh Mộc Vị Ương lại càng không cần nói, các chuyên gia còn lại, có cả Hắc Điền Tiểu Lâm và Tam Tỉnh Khang, sắc mặt lúc này cũng có thay đổi.
-Ừ đúng, chúng ta toàn nghĩ theo lối mòn!
Bạch Minh vỗ mạnh vào đùi một cái, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên ấy rồi, xem xét bảo vật cùng với phản ứng của những người Nhật Bản chung quanh, Bạch Minh toét miệng cười hể hả, tỏ vẻ vô cùng phấn khích.
Lúc này, khi Bạch Minh nhìn sang Lý Dương thì vẻ mặt đã khác trước, ánh mắt tràn đầy sự khâm phục và hứng khởi, cả món đồ này mà Lý Dương cũng có được, thế thì còn thứ gì mà hắn ta không tìm được nữa chứ?
-Hoàng Lão, Chu Lão các ông nói gì thế?
Tống Học Dân chau mày, lúc này hắn vẫn chưa phản ứng kịp, không có chút đầu mối nào về lai lịch của thanh bảo kiếm thần kì.
- Tống Lão này, đừng nóng vội, ông sẽ được biết ngay ấy mà!
Chu Lão cười ha hả, lại quay đầu nhìn sang Tam Tỉnh Kết Y. Quá đã, lâu rồi mới có được cảm giác tuyệt vời như thế này, trong giây phút này dường như tất cả lông mao trên người đều được hanh thông, thoải mái đến mức muốn la lên một tiếng.
Tên Tam Tỉnh Kết Y này nói cái gì là có cái đó.
Chu Lão và Liễu Lão đều đã đoán ra được lai lịch của thanh kiếm này, cũng chính vì đã đoán ra được rồi nên mới tỏ ra ngạc nhiên, kích động đến vậy.
Lúc này, bọn họ lại nhớ đến vẻ bình tĩnh và tự tin của Lý Dương trước đó, đừng nói trên tay hắn không có Ngọc tỷ truyền quốc, cho dù Ngọc tỷ truyền quốc trên tay Tam Tỉnh Khang là thật đi chăng nữa, Lý Dương cũng chẳng có gì phải lo, món bảo vật này trên tay Lý Dương, đến lúc này kẻ nên lo sợ chính là bọn người Nhật kia.
-Bạch Lão sư chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Lúc này cả Lý Xán và Liễu Tuấn đều rất mơ hồ, dù sao thì hai người bọn họ tuổi đời còn non trẻ, sao có thể nhìn ra được lai lịch của thanh bảo kiếm.
Bạch Minh quay đầu lại, cười một tiếng, nói:
-Hihi, sau này cứ đi theo học hỏi lão đại của hai đứa, ta đảm bảo tương lai hai đứa sẽ không thua kém gì tụi ta đâu.
Lý Xán sờ sờ đầu, lần này thì lại càng mơ hồ, khó hiểu hơn.
Ý gì đây, họ hỏi về đồ vật, sao Bạch Minh lại nói về bọn họ chứ, ai chẳng biết đi theo Lão Đại học hỏi sẽ có nhiều lợi ích, điều này vốn dĩ đâu cần Bạch Minh nói ra.
Còn nữa, Bạch Minh hình như hứng khởi quá đà rồi, khi Trạm Lô Kiếm chém đứt Đao Muramasa, Bạch Minh cũng không hưng phấn như bây giờ.
-Hóa ra là nó!
Sở Tính lão nhân ngồi ở ghế các chuyên gia Đông Nam Á đột nhiên la lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, cuối cùng hắn ta cũng đã nhìn ra lai lịch của thanh kiếm này rồi.
Sau khi kêu lên một tiếng, hắn lại quay người sang nhìn Thanh Mộc Vị Ương, lần này hắn đã hiểu tại sao Thanh Mộc Vị Ương lại kích động đến thế. Dù là hắn cũng không ngờ tới thanh thần khí này lại có thể xuất hiện ở đây, mà còn nằm trong tay của Lý Dương nữa.
- Sở Lão, đây rốt cuộc là kiếm gì vậy?
Lương Lão vội vàng hỏi một câu, bản thân lão không thích sưu tầm binh khí, hiểu biết về binh khí cổ lại càng ít. Thanh kiếm này, dù có vắt nát óc, lão cũng không nghĩ ra được.
Cha con Khổng Lão bên cạnh cũng đang nhìn Sở Tính Lão nhân.
-Kì thật lúc nãy đã có người nhắc qua thanh kiếm này rồi, cậu thanh niên Nhật kia không phải đã nói Nhật Bản còn có một thần khí xứng tầm với Trạm Lô Kiếm sao, đó chính là thanh kiếm này.
Sở Lão mỉm cười, nói thế nào thì lão cũng là Hoa kiều Trung Quốc, đương nhiên là ủng hộ Lý Dương rồi.
-Có thể sánh ngang với Trạm Lô Kiếm?
Lương Lão, Khổng Lão đều chau mày, đột nhiên hai người bọn họ sững người ra, bọn họ đã nhớ lại lời nói lúc nãy của Tam Tỉnh Kết Y, sắc mặt của họ cũng thay đổi như Sở Lão.
Trong số các chuyên gia có mặt ở đây, người nhìn ra được không ít, lúc đầu, suy nghĩ của mọi người đều rơi vào lối mòn, chỉ nghĩ đến phương diện lịch sử Trung Quốc mà lại không nghĩ về những thứ khác, cho nên mới nghĩ không ra lai lịch của món thần khí này.
Nhưng khi trí óc đã minh mẫn trở lại, lại nghe thêm lời nói của những người khác, những người này cũng dần dần nhận ra lai lịch của thanh bảo kiếm, dù gì thì họ cũng là những người ưu tú trong giới giám định bảo vật trên thế giới, phần lớn đều là những chuyên gia xuất sắc.
Những người đã nhận ra được lai lịch của thần khí, vẻ mặt lúc này của họ đều giống với Sở Lão.
Đồng thời, sắc mặt của họ cũng lộ vẻ kì lạ, hiện nay mỗi người bọn họ đều nhớ lại lời nói lúc nãy của Tam Tỉnh Kết Y.
Thanh kiếm mà hắn nói tới đã xuất hiện rồi, nhưng lại không nằm trong tay của hắn mà rơi vào tay đối thủ, đây quả là điều mỉa mai lớn.
Thiên Tùng Vân Kiếm, cũng chính là Thảo Ung Kiếm mà Tam Tỉnh Kết Y nhắc đến, hiện nay đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Hiện nay trước màn hình Ti Vi cũng có không ít người đang đoán già đoán non, đoán xem thanh kiếm này rốt cuộc có lai lịch gì. Từ vẻ ngoài cho thấy thanh kiếm này còn đẹp hơn, thần kì hơn cả Ngư Trường kiếm và Trạm Lô Kiếm trước đó.
Làn sương trắng bao quanh thân kiếm khiến cho mọi người rất hứng thú, nhiều người đều đang đoán điều gì đã tạo nên hiện tượng kì lạ này.
Người của Thanh Mộc Vị Ương không còn run nữa nhưng lại càng lộ vẻ kích động.
Lúc này, Lâm Lang ở bên cạnh cũng há to mồm, ngẩng người nhìn lên trên đài.
Bây giờ Lâm Lang cũng đã nghĩ ra lai lịch của thanh kiếm, hắn cũng giống như mọi người, làm thế nào cũng không ngờ được thanh kiếm lại xuất hiện ở đây, càng không tài nào đoán ra nó lại nằm trong tay của Lý Dương, là bảo vật cuối cùng mà Lý Dương đem ra trưng bày.
-Haha, quả không hổ danh là Lý Dương, có thể đem đến niềm vui bất ngờ cho chúng ta!
Hoàng Lão đột nhiên cười lớn một tiếng, lúc đầu khi ngọc tỷ truyền quốc xuất hiện thì bọn họ đã bàn tán, Lý Dương có khi nào sẽ đem đến bảo vật mà họ không biết tới hay không.
Vốn chỉ là đoán mò mà thôi, không ai ngờ lại có thể sớm thành hiện thực đến vậy, lần này lại mang đến cho họ một bất ngờ lớn.
Nhìn thấy các chuyên gia Nhật Bản há hốc mồm kinh ngạc, mỗi chuyên gia Trung Quốc đều có cảm giác hả hê sung sướng.
Trước khi đến Canada, trong lòng của nhiều chuyên gia Trung Quốc đều rất ấm ức. Cuộc tranh luận giữa Trung – Nhật trước đó, những chuyên gia như bọn họ cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều.
Đặc biệt là trước đó không có ai bác bỏ tin đồn, khi Tam Tỉnh Khang khoa trương ngạo mạn, ai cũng muốn tát cho đám quỷ Nhật Bản này một các bạt tai.
Hôm nay nỗi ấm ức này cuối cùng cũng được giải tỏa, mà còn được thoải mái, hả hê trút giận.
Đầu tiên là ngọc tỷ truyền quốc của Tam Tỉnh Khang được giám định là đồ giả, tiếp đó Lý Dương lại mang ra ngọc tỷ truyền quốc thật, rồi đến giờ là sự xuất hiện của Thiên Tùng Vân Kiếm, lần này trong lòng mọi người đều vô cùng hả hê, vui sướng.
Nếu như trước đó không có việc Tam Tỉnh Khang cứ luôn miệng ca ngợi ngọc tỷ truyền quốc thì có lẽ khi Lý Dương lấy ra Thiên Tùng Vân Kiếm,mọi người cũng không kích động đến vậy.
Cũng chính vì có việc trước đó, khiến mọi người hậm hực, ấm ức, khi nhìn thấy bảo vật mà Lý Dương mang ra, mọi người mới có cảm giác khoan khoái, thoải mái đến vậy.
Ăn miếng trả miếng, báo ứng lần này đến quả là nhanh thật.
- Hoàng Lão, lão có thể nói rõ hơn chút không?
Tống Học Dân lộ vẻ đau khổ, lúc này các chuyên gia xung quanh đều vô cùng kích động, chỉ có mỗi mình hắn là không rõ nguyên do.
Hắn cũng giống với Lương Lão, bình thường đều không có hứng thứ với các món đồ cổ như vũ khí, thích nhất là các món đồ tao nhã, cao quý.
- Thưa các vị, đây là món đồ cuối cùng mà tôi mang đến, Thiên Tùng Vân Kiếm, mời mọi người chiêm ngưỡng và giám định.
Hoàng Lão đang muốn nói chuyện, Lý Dương ở trên đài đã lên tiếng trước, sau khi Tống Học Dân nghe đến tên của thanh kiếm thì đứng ngây người ra đó.
Tống Học Dân không hiểu về kiếm, nhưng cũng từng nghe nói về Thiên Tùng Vân Kiếm, rất rõ về các tên của thanh kiếm này.
Lý Xán, Liễu Tuấn và những người trước đó không đoán được lai lịch của thanh kiếm này, lúc này đều ngây người ra, Lý Xán và Liễu Tuấn còn không dám tin mà nhìn lên trên đài.
Không ngờ lại là thanh kiếm này, chẳng trách sắc mặt của các chuyên gia Nhật Bản kia đều không giống nhau, lúc trước tên Nhật Bản còn lộ vẻ kích động như vậy, Lý Xán vội vàng quay đầu nhìn Tam Tỉnh Kết Y. Lúc này Tam Tỉnh Kết Y đang trừng to đôi mắt đỏ ngầu, ngồi ngây người ra đó.
Tam Tỉnh Khang ngồi bên cạnh hắn cũng như vậy, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.
Nhìn thấy dáng vẻ của họ, Lý Xán cuối cùng cũng hiểu được mọi việc, hiểu được Bạch Minh và các vị tiền bối tại sao lại kích động như thế, lúc này hắn cũng muốn cười to mấy tiếng, giải tỏa cảm giác ấm ức trong lòng.
- Thiên Tùng Vân Kiếm, không ngờ lại là nó!
- Thanh kiếm này không phải là thanh kiếm mà tên Nhật Bản kia vừa nhắc đến hay sao?
- Thần khí của Nhật Bản lại xuất hiện trong tay của người Trung Quốc, chờ đi, có kịch hay để xem rồi!
Các chuyện gia phía dưới xầm xì bàn tán, bọn họ không lộ vẻ kích động mấy, thanh kiếm này không có liên quan gì đến họ, họ chỉ ngạc nhiên trước sự thần kì của nó.
Trước Ti Vi, trên internet lần này lại rất sôi động, nhốn nháo.
Trịnh Châu, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm ôm lấy nhau, hò reo ầm ĩ, ngay cả tách trà trước mặt rơi xuống đất cũng không để ý đến, bọn họ không ngờ rằng Lý Dương còn có niềm vui bất ngờ dành cho họ, hơn nữa còn là một niềm vui vô cùng to lớn.
Trên internet, tiếng kêu hét lần này càng to hơn.
Sau khi dân trên mạng biết được Thiên Tùng Vân Kiếm chính là Thảo Ung Kiếm thì đều sôi động, nhốn nháo cả lên, không ngừng có người la hét ầm ĩ.
Những bài Post tường thuật trực tiếp mới nhất chỉ cần được đưa lên là số lượng view tăng lên liên tục, số lượng trả lời càng nhiều, quá tuyệt, trước đó bọn Nhật Bản lôi chuyện ngọc tỷ truyền quốc của Trung Quốc ra nói, giờ thì đã bị quả báo rồi, dân Trung Quốc bọn ta cũng có thần khí tuyệt đỉnh của Nhật Bản mấy người.
Lúc này có nhiều hình được post lên, số lượng view càng cao.
Trên hình, mọi người cuối cùng cũng thấy được hình dáng của ba món thần khí này.
Ngư Trường Kiếm được xưng là “Sát lục chi kiếm” không nổi bật lắm nằm ở đó, nhưng bạn đừng bao giờ xem thường nó, nói không chừng một khi không cẩn thận nó có thể lấy cả mạng của bạn.
Còn có thanh Trạm Lô Kiếm có thể chém Đao Muramasa ra làm hai, Trạm Lô Kiếm dường như đã trở thành anh hùng dân tộc, được không ít người khen ngợi luôn miệng.
Thứ thu hút mọi người nhất vẫn là thanh kiếm có sương mù bao quanh, đang nằm trên đài bảo vật kia – thanh Thiên Tùng Kiếm, lúc này đây là thanh kiếm mà mọi người bàn tán, tuyên truyền nhiều nhất, trên mạng cũng đăng tải nhiều hình của nó.
Sau sự việc lần này, nghe bảo có rất nhiều công ty internet đều hối hận vì đã không truyền hình trực tiếp tiết mục này, đài truyền hình Canada cũng rất hối hận, nếu biết có phản ứng tốt như vậy thì đã mở mạng tường thuật trực tiếp rồi, còn có thể kiếm thêm một khoản tiền!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 827: Kỳ tâm khả tru
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
-Hiện nay ba món bảo vật của chuyên gia Trung Quốc Lý Dương đã triển lãm xong, mời các chuyên gia lần lượt giám định.
Giọng của người chủ trì vang lên xem như đã giảm bớt đi tiếng ồn ào ở phía dưới. Lúc này mọi người đều đã biết được lai lịch của thanh kiếm, nhiều người còn đứng lên nhìn về phía các chuyên gia người Nhật.
Bọn họ muốn xem thử liệu Tam Tỉnh Kết Y có đào một cái lỗ mà chui xuống không.
Cũng có rất nhiều người đang nhìn về Lý Dương, bốn món bảo vật mà Lý Dương đưa ra hôm nay, bất kể là món bảo vật nào cũng là thứ mơ ước bấy lâu của bao người. Một mình Lý Dương có thể sở hữu nhiều bảo vật như thế, làm cho nhiều người phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Có điều bọn họ không biết rằng trong tay Lý Dương còn có nhiều bảo vật có thể sánh ngang với những món đồ này, nếu biết được chắc họ sẽ kinh ngạc dữ lắm.
-Tôi nhấn trước
Bạch Minh là người nhấn đèn đỏ trước, ba món bảo vật đều được thông qua, lần này không có bất kì sự nghi ngờ gì, những món bảo vật này chắc chắn là đồ thật.
Các chuyên gia Trung Quốc khác cũng không thua kém. Khi người chủ trì nói xong, phía đại diện của các chuyên gia Trung Quốc, các đèn đỏ đều được sáng lên, khi nhấn đèn, trong lòng mỗi chuyên gia đều vô cùng vui sướng.
Một vài người còn nghĩ, trong số tất cả các hoạt động mà họ tham gia, đây là lần sôi nổi nhất, bất ngờ nhất và cũng là thoải mái nhất, nhiều người cảm thấy may mắn khi có thể xem được lần triển lãm bảo vật này.
Bây giờ, mọi người đều đồng ý với câu nói của Bạch Minh.
Theo Lý Dương thì khỏi lo không có chuyện hay ho, thú vị để xem.
Những người vốn dĩ không thích Bạch Minh và Mao Lão suốt ngày đi theo một tên trẻ tuổi như Lý Dương, đến lúc này cũng không nói được lời nào nữa, có thể thường xuyên xảy ra những việc thú vị thế này thì họ cũng bằng lòng đi theo Lý Dương.
Dưới đài lúc này cũng toàn là đèn đỏ, không có lấy một cái đèn đen, bây giờ chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng đây là đồ giả, nếu mấy món bảo vật này là đổ giả thì có thể nói ngày hôm nay không xuất hiện món bảo vật thật nào rồi.
Xướng ngôn viên của đài truyền hình cũng nhanh chóng giải thích lai lịch và giới thiệu Thiên Tùng Vân Kiếm.
Trước Ti Vi lúc này cũng đang rất xôn xao, nhiều người còn hớn hả cười lớn, đạo diễn kịp thời chĩa ống kính về phía Tam Tỉnh Kết Y, dáng vẻ há hốc mồm, ngơ người ra của hắn khiến cho nhiều người Canada không nhịn được cười.
Lần này, Tam Tỉnh Kết Y trong mắt họ đã biến thành một tên hề không hơn không kém.
Trên đài, Lý Dương bắt đầu cẩn thận thu hồi lại ba món thần khí, bỏ chúng vào trong rương.
Một vài chuyên gia không thấy được những món bảo vật đó còn lắc đầu, nhưng họ cũng không có gì tiếc nuối, qua mấy ngày nữa còn có triển lãm, mấy món bảo vật của Lý Dương nhất định sẽ là trung tâm của cuộc triễn lãm, còn có thể thỏa thích nhìn ngắm nó một lần nữa.
Lý Dương dẫn theo Lưu Cương và mấy vệ sĩ khác từ từ đi xuống đài.
Lần này hắn mang đến cả thảy bốn món bảo vật, nhưng thời gian triển lãm lại lâu nhất, mất đến hơn một tiếng, dôi ra gấp mấy lần thời gian dự tính, nếu như là trưng bày bảo vật của người khác, ít ra cũng có thể trưng bày được hơn mười món.
- Bốp…bốp!
Nhìn thấy Lý Dương đi đến, Bạch Minh là người đầu tiên ra hết sức vỗ tay, Mao Lão, Thái Lão Sư, Vương Cương cùng với các chuyên gia Trung Quốc khác cũng cùng nhau vỗ tay, tất cả những người ở phía ghế chuyên gia Trung Quốc đều nhiệt liệt vỗ tay.
Bọn họ tuy không đông nhưng vỗ tay rất vang, họ đang hoan nghênh anh hùng của mình trở lại.
Đối với họ mà nói, hôm nay Lý Dương chính là anh hùng.
Nhiều chuyên gia nước ngoài rất ngưỡng mộ, nhìn về phía các chuyên gia Trung Quốc, một vị chuyên gia đại biểu, có thể khiến cho mọi người cùng đến ủng hộ như vậy, không phải là chuyện dễ dàng gì.
Sau khi Lý Dương trở về chỗ ngồi, Vương Cương liền bước lên đài.
Hôm nay chuyên gia Trung Quốc có ba người triển lãm bảo vật của mình, ngoài Lý Dương và Vương Cương ra, Liễu Lão cũng sẽ lên sân đấu, Liễu Lão và Vương Cương chỉ đem theo một món bảo vật nên thời gian của họ sẽ không lâu.
Bên phía của các chuyên gia Nhật Bản , Thanh Mộc Vị Ương đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hắn quay đầu nhìn cái rương trên tay của Triệu Vĩnh, từ từ ngồi xuống.
Điều này cũng khiến cho Lâm Lang yên tâm không ít, hắn còn lo là Thanh Mộc Vị Ương sẽ có xung đột gì với Lý Dương.
Nhưng hôm nay người Nhật cũng coi như là mất mặt lắm rồi, hai người lên đài khiêu chiến, bảo vật của một người bị giám định là đồ giả, người ta còn lấy ra đồ thật ngay tại chỗ, cuối cùng phải nhục nhã vội xuống đài.
Người còn lại càng tệ hơn, khi đoạt được danh hiệu sắc bén nhất thiên hạ, bảo vật lại bị trực tiếp chém ra làm hai, bây giờ còn ở đó ân hận và ngây người ra.
Cuối cùng là một trong những thần khí quan trọng nhất của mình lại xuất hiện trong tay của đối thủ, lần này bên Nhật Bản có thể nói là thất bại thảm hại.
Lý Dương sau khi ngồi xuống thì cứ thầm thì nói chuyện với những người bên cạnh, bọn Bạch Minh đều rất hứng khởi dò hỏi Lý Dương. Ngọc tỷ truyền quốc và Thiên Tùng Vân Kiếm có được khi nào? Lại dấu bọn họ lâu như vậy, trở về phải “trừng trị” Lý Dương một trận.
Trong lúc mấy người bọn họ nói chuyện thì phía chuyên gia Nhật Bản bên kia luôn có ánh mắt nhìn trộm về phía Lý Dương.
Đôi mắt này đỏ ngầu, tràn đầy sự ghen tị và oán hận.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì không biết Lý Dương đã bị Tam Tỉnh Kết Y giết chết bao nhiêu lần rồi.
Kết quả giám định của Vương Cương và Liễu Lão cũng nhanh chóng được công bố, giá trị bảo vật mà họ mang tới không sánh bằng bảo vật của Lý Dương, nhưng cũng là đại diện của những bảo vật xuất sắc, các chuyên gia vừa nhìn đã biết đây không phải hàng giả, cũng xem như là được mở mang tầm mắt.
Cả hai người đều được thông qua.
Tiếp sau đó lại có chuyên gia của các nước khác mang bảo vật lên, những tác phẩm nghệ thuật xưa cổ của các nước lần lượt xuất hiện trên đài trưng bày.
Lâm Lang cuối cùng thở một hơi dài, mọi thứ lại trở về bình thường, có điều khi thở dài hắn cũng đồng thời cảm thấy có gì đó không đúng, màn xen kẽ lúc nãy tuy khiến hắn căng thẳng một chập nhưng lại rất tuyệt vời, đặc sắc.
Bây giờ lại giám định một cách quy củ, ngược lại có chút gì bình thường, tẻ nhạt.
Buổi sáng, nước cuối cùng lên đài triển lãm là Nhật Bản. Chuyên gia Nhật Bản lên đài là Thanh Mộc Vị Ương.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ dự định sẽ có hai người lên, lần lượt là Thanh Mộc Vị Ương, và Tam Tỉnh Khang, Tam Tỉnh Khang lên đài trước, nhưng kết quả lại quá tệ, giờ vẫn còn ngồi ở đó gặm nhắm nỗi buồn, hôm nay có thể lên đài cũng chỉ có Thanh Mộc Vị Ương thôi.
Trước khi lên đài, Thanh Mộc Vị Ương lại nhìn Lý Dương một cái.
Trên tay Lý Dương có Thiên Tùng Vân kiếm, điều này khiến hắn rất ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng rất hứng khởi, món thần khí này xuất hiện là tốt rồi, chỉ cần xuất hiện thì có hy vọng lấy được, đối với hắn mà nói, bất luận thế nào cũng phải có được món bảo vật này, điều này có một ý nghĩa rất lớn đối với hắn.
Đứng trên đài, Thanh Mộc Vị Ương dường như không bị Tam Tỉnh Khang và Hắc Điền Tiểu Lâm làm ảnh hưởng, trực tiếp lấy ra bảo vật đầu tiên của hắn.
Lần này Thanh Mộc Vị Ương mang theo tất cả hai món bảo vật, giá trị đều không thấp.
-Kim cương?
-Viên kim cương lớn như vậy sao?
Bảo vật của Thanh Mộc Vị Ương vừa được đem ra, rất nhiều chuyên gia phía dưới đều kêu lên, món bảo vật được Thanh Mộc Vị Ương đem ra đầu tiên là một viên kim cương lớn màu vàng, viên kim cương này xem ra còn lớn hơn quả hạch đào.
Đây còn là một viên kim cương chưa được điêu khắc, mài cắt gì, dưới ánh đèn, kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt, cho thấy độ tinh khiết của nó rất cao.
Món bảo vật đầu tiên mà chuyên gia Nhật Bản đem ra lại là kim cương, điều này khiến cho không ít chuyên gia cảm thấy ngạc nhiên.
Lý Dương ngây người ra nhìn lên đài, trong thời điểm viên kim cương này xuất hiện, lòng bàn tay của Lý Dương vô cùng ngứa, một khát vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng Lý Dương.
Nỗi khát vọng đó lại là lên đài nắm lấy viên kim cương và nuốt trọn nó.
-Phải lấy viên kim cương?
Lý Dương nghĩ tới đó, giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào đầu, lập tức tỉnh táo trở lại.
Cảm giác này không xa lạ gì với Lý Dương, ngày trước khi tham gia buổi bán đấu giá ở Hồng Kông, khi nhìn thấy dây chuyền kim cương cũng có cảm giác như vậy, cuối cùng sợi dây chuyền đó cũng được Lý Dương đấu giá thắng mua về.
Kết quả cuối cùng chỉ có mình Lý Dương biết, viên kim cương đó đã hoàn toàn biến mất ở nhân gian.
Lúc này nếu hắn chạy lên đài, bắt lấy viên kim cương, kết quả như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.Ah, đến đây hắn lại rùng mình một cái, lòng bàn tay cũng không còn thấy ngứa như trước nữa.
Vào lúc này mà chạy lên nắm lấy viên kim cương, dưới cái nhìn của hơn 500 chuyên gia toàn thế giới, trong tình trạng đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp, để họ nhìn thấy viên kim cương biến mất trong tay của Lý Dương, có lẽ Lý Dương cũng không cần về nước rồi, hắn sẽ nhanh chóng trở thành con chuột bạch bị bắt đi.
Cho dù có thể trở về nước, về đến nhà cũng sẽ trở thành chuột bạch, chịu đựng các loại kiểm tra và thí nghiệm.
Một người mà lòng bàn tay có thể nuốt được kim cương, hắn có thể là người độc nhất vô nhị rồi.
-Đây là Kim Kê Toản Thạch.
Hoàng Lão đột nhiên hừ một tiếng, sắc mặt cũng dần thay đổi.
Chu Lão, Liễu Lão kế bên cùng với các chuyên gia khác cũng như vậy, viên kim cương này bọn họ đều nhận ra, Kim Kê Toản Thạch chính là tên của nó.
Lý Dương cũng ngây người ra một lát, hướng về phía đài, nhìn tỉ mỉ hơn một chút, viên kim cương màu vàng to như vậy, độ thuần lại cao như vậy, trong lịch sử, trên toàn thế giới chỉ có Kim Kê Toản Thạch rồi.
Kim Kê Toản Thạch có xuất xứ từ Trung Quốc, là viên kim cương lớn nhất từ trước đến nay mà Trung Quốc phát hiện được trong nước, nặng đến 281 cara.
Đầu năm 1936, La Điền Bang một người nông dân của Lý Trang Hương, ở ngoại ô Lâm Nghi tỉnh Sơn Đông trong khi xới đất ở Kim Kê Lĩnh đã đào được một viên kim cương, viên kim cương này rất lớn, màu vàng đỏ, hơn nữa độ trong suốt rất cao. Lúc đó sự việc này đã dẫn đến sự xôn xao, náo động lớn.
Sau đó viên kim cương bị tham quan vùng này cướp đi, năm 1938 Lâm Nghi bị Nhật Bản xâm chiếm, viên kim cương lại bị tướng lãnh Qin Hua đoạt mất, sau đó lại trải qua mấy lần tranh đoạt giữa giới lãnh đạo của Nhật Bản.
Sau khi kháng chiến kết thúc, viên kim cương này lại biệt vô âm tích, có người nói nó đã chìm xuống đáy đại dương, cũng có người nói nó đã bị Thiên hoàng Nhật Bản dấu mất, hơn nữa còn có người đồn rằng, viên kim cương này đã lưu lạc trong dân gian Nhật Bản.
Dù là cách nói nào cũng không được chứng thực, nhưng việc viên kim cương lớn nhất của Trung Quốc biến mất từ đó thì lại là sự thật.
Điều mà Hoàng Lão bọn họ không ngờ tới đó là hôm nay có thể nhìn thấy nó ở đây, hơn nữa nó lại thật sự nằm trong tay người Nhật Bản.
-Hừm, bọn Nhật Bản này đúng là không phải tay vừa, nếu Lý Dương không có Thiên Tùng Vân kiếm và ngọc tỷ truyền quốc trong tay thì lần này chúng ta đúng là ở thế bị động mất rồi!
Hoàng Lão cười nhạt một tiếng, sau khi hết kinh ngạc, lão cũng đã hiểu được dụng ý của bọn Nhật Bản, lần này người Nhật Bản mang đến nhiều bảo vật Trung Quốc như vậy không phải là muốn áp chế chuyên gia Trung Quốc hay sao.
Các chuyên gia khác cũng gật đầu theo, đầu tiên là ngọc tỷ truyền quốc, sau lại đến Kim Kê Toản Thạch, bọn Nhật Bản này đúng là có mưu đồ xấu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 828: Tôi không đánh giá cao
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Các chuyên gia Nhật Bản cuối cùng đã ngẩng đầu lên, nhưng chỉ có thế mà thôi, không ai trong bọn họ nhìn về phía các chuyên gia Trung Quốc, ngay cả Tam Tỉnh Kết Y cũng như vậy.
Giống như Hoàng Lão đã nói, may là họ còn có Lý Dương, trong tay Lý Dương không chỉ có ngọc tỷ truyền quốc, còn có thần khí Nhật Bản là Thiên Tùng Vân kiếm, đã đả kích được khí thế kiêu căng, ngạo mạn của bọn Nhật Bản.
Nếu như không, người ấm ức hậm hực lúc này sẽ là bọn họ, đặc biệt là kẻ tiểu nhân như San Jing Jie Yi, không biết đầu sẽ ngẩng cao bao nhiêu, nói những câu châm biếm, mỉa mai gì.
Thanh Mộc Vị Ương đã giới thiệu ngắn gọn về Kim Kê Toản Thạch, tiếp theo lại đem ra trưng bày món bảo vật thứ hai của hắn.
Đây là một pho tượng Nhật Bản mạ vàng đồng, pho tượng này có hình quan âm, ngồi khoanh chân, tay trái nắm trước ngực, bàn tay phải giơ ra ngón trỏ đặt lên tay trái.
Dưới pho tượng là đài hoa sen, trên pháp đài còn có họa tiết và văn tự, chữ khắc trên đó là chữ Nhật Bản, trông có vẻ cổ xưa.
Pho tượng cao hơn 30 cm, tạo hình quan âm sống động như thật, là tạo hình tượng Phật điển hình của Nhật Bản. Từ chữ khắc trên đó có thể thấy đây là pho tượng thời Muromachi (thời Thất Đinh) của Nhật Bản, cách đây cũng đã năm sáu trăm năm rồi.
Pho tượng Phật thời Muromachi hoàn chỉnh, chế tác tuyệt đẹp như thế , hiện nay ở Nhật Bản cũng không nhiều, là món đồ tinh xảo quý hiếm, khó mà thấy được.
Giá trị của pho tượng Phật này thật ra không thể sánh được với Kim Kê Toản Thạch lúc nãy, nhưng cũng không kém cạnh gì, tượng Phật ở Nhật Bản không thiếu, nhưng tinh xảo, đẹp mắt lại không nhiều, pho tượng trước mắt này là đồ tinh xảo nhất trong các món đồ tinh xảo.
Tượng Phật vừa xuất hiện, nhiều chuyên gia phía dưới đã gật đầu tán thưởng.
Tượng Phật rất phổ biến ở nhiều quốc gia, tượng Phật có thể thấy ở các nước trên thế giới, nhiều chuyên gia cũng có nghiên cứu về tượng Phật, Phật giáo Nhật Bản rất phát triển, tượng Phật cùng với Phật khí của Nhật Bản cũng có tiếng tăm nhất định trên toàn thế giới.
Các chuyên gia Nhật Bản đang xì xầm bàn tán, trên mặt của họ cuối cùng cũng đã nở nụ cười.
Đây là một quốc bảo Nhật Bản rất có tính đại diện, đẹp đẽ tinh xảo, khi nhìn thấy pho tượng Phật này, một vài chuyên gia theo đạo Phật còn tỏ ra hết sức tôn kính.
Một ông lão hơn 70 tuổi ngồi hàng đầu tiên bên đại diện của chuyên gia nước Mỹ khẽ chau mày, sau đó cứ luôn chăm chú nhìn về màn hình, không nói lời nào.
-Người Nhật Bản chẳng ra gì cả, nhưng bọn họ quả thật là có đồ tốt, món đồ này không tệ chút nào.
Bạch Minh nhỏ tiếng nói chuyện với Mao Lão ngồi kế bên, không bàn đến những thứ khác, chỉ với thân phận một người nghệ nhân mà nói, pho tượng Phật này có rất nhiều chỗ đáng khen ngợi, quả thật là một món đồ tinh xảo hiếm có.
Mao Lão gật đầu nói:
-Đúng vậy, hoạt động lần này chắc sẽ có thể nhìn thấy nhiều bảo vật nổi tiếng của các nước trên thế giới.
Nói đến đây, Mao Lão lại liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, trong đại hội giao lưu tác phẩm nghệ thuật thế giới lần thứ nhất này, các chuyên gia đến tham dự đều có tiếng tăm nhất định, chuyên gia các nước cũng ra hết sức để tranh tài, các bảo vật mang tính đại diện được đem đến nhất định không ít, tuyệt đối có thể khiến nhiều người mở mang tầm mắt.
-Lý Dương, cậu thấy thế nào?
Hoàng Lão quay đầu lại, nhỏ tiếng hỏi Lý Dương một câu, sau khi bước xuống khỏi đài, Lý Dương đã ngồi lại bên cạnh Vương Giai Giai. Có thể nói nhiệm vụ hôm nay của hắn đã thành công mỹ mãn.
Lý Dương vẫn mỉm cười, hắn không hiểu biết lắm về tượng Phật của Nhật Bản, nên dứt khoát phóng ra năng lượng đặc biệt, bao trùm lấy tượng Phật, trực tiếp dùng năng lượng đặc biệt để tiến hành giám định.
Năng lượng đặc biệt vừa mới được triển khai thì nụ cười trên môi Lý Dương đã tan biến, dưới hình ảnh lập thể, vòng sáng nhàn nhạt bao xung quanh tượng Phật rất chói mắt.
Một vòng sáng màu vàng nhạt, thời gian đại diện không quá 60 năm.
Không chỉ như vậy, toàn bức tượng Phật cũng không phải là một bức tượng hoàn chỉnh, mà là do mười mấy bộ phận nhỏ, không giống nhau tạo thành, có điều vết nối giữa mỗi bộ phận lại được làm rất hoàn hảo.
Tất cả những nguyên vật liệu để gắn kết pho tượng Phật không hoàn chỉnh lại với nhau là những nguyên liệu hóa học mà từ trước tới giờ Lý Dương chưa từng nhìn thấy, nó không những có thể khiến cho hai khối đồng gắn chặt lại với nhau, cả vết nối cũng hoàn toàn bị dấu mất. Cho dù có dùng kính lúp bạn cũng không nhìn ra bất cứ sơ hở gì.
Thấy sắc mặt Lý Dương có chút không tốt, Hoàng Lão lại vặn hỏi:
-Lý Dương này, cậu làm sao thế?
-Không, không có gì, tôi không thích pho tượng Phật này!
Lý Dương khẽ lắc đầu, lời nói của Lý Dương không chỉ khiến Hoàng Lão ngớ người ra, mà ngay cả Chu Lão, Liêu Lão bọn họ cũng đều quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn về phía Lý Dương.
Không thích lắm, hàm ý đằng sau của câu nói này, mọi người đều rõ, Lý Dương cho rằng đây là đồ giả, không phải đồ thật.
-Không thể nào, tôi thấy tốt lắm mà?
Tống Học Dân nhướng nhướng mày, hắn ta không có hứng thú gì với vũ khí, nhưng đối với tượng Phật cũng có chút nghiên cứu, quan hệ giữa Nhật Bản và Đài Loan không căng thẳng như với Trung Quốc, Tống Học Dân cũng nhiều lần đến Nhật, trong nhà còn sưu tầm vài món Phật khí của Nhật Bản.
Đối với Tống Học Dân mà nói đây là món quốc bảo vô cùng hoàn chỉnh cũng vô cùng hiếm có.
-Ông Thanh Mộc đã mang đến một viên kim cương, một pho tượng Phật, mời các chuyên gia cùng thưởng thức, giám định!
Không đợi Lý Dương trả lời, người chủ trì đã đứng ra, bây giờ cũng đã trễ rồi, hắn chẳng lải nhải dong dài làm gì, trực tiếp để mọi người tiến hành giám định. Hai món bảo vật này giám định xong thì buổi hoạt động sáng nay cũng sẽ kết thúc.
Một loạt sự việc trong sáng hôm nay đã khảo nghiệm sức chịu đựng của hắn.
“Xoẹt, xoẹt!”
Đèn đỏ không ngừng sáng lên, Lý Dương do dự chốc lát, cuối cùng nhấn nút đỏ trước, tiếp đó lại dứt khoát nhấn vào đèn đen.
Vào giờ phút này, màu đen rõ ràng độc đáo, chói mắt biết bao.
Bên Lý Dương xuất hiện màu đen, kết quả giám định tượng Phật trên màn hình cũng xuất hiện rồi, rất nhiều chuyên gia đều nhìn về phía các chuyên gia Trung Quốc. Hôm nay không phải chưa từng xuất hiện đèn đen, nhưng chỉ xuất hiện có một đèn đen duy nhất thì là lần đầu tiên.
Điều này chứng minh, ý kiến của chuyên gia này với mọi người không giống nhau, cho rằng đây là pho tượng Phật giả.
-Lại là ngươi!
Tam Tỉnh Kết Y quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Dương. Sắc mặt của các chuyên gia Nhật Bản khác cũng không được tốt, hình như hôm nay Lý Dương có ý đối đầu với bọn họ thì phải.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ riêng của bọn họ, người của nhiều nước khác không hề nghĩ như thế.Dù gì thì hôm nay Nhật Bản cũng nhiều lần chủ động khiêu khích các chuyên gia Trung Quốc, hành vi của bọn chúng, mọi người đều thấy.
Lý Dương ấn đèn đen, các chuyên gia Trung Quốc khác lúc này cũng tỏ ra do dự đôi chút, tất cả lại nhìn về phía đài triển lãm bảo vật.
Bọn họ vô cùng tin tưởng Lý Dương, cũng rất khâm phục thực lực của Lý Dương, nhưng cho dù có nhìn thế nào, bọn họ cũng không nhìn ra bảo vật này giả ở chỗ nào.
Thậm chí không nhìn ra có điểm nào để người ta nghi ngờ.
-Tôi tin Lý lão đệ
Bạch Minh cắn răng, trực tiếp nhấn vào nút đen, cái đèn đen thứ hai sáng lên.
Bạch Minh sau khi nhấn nút xong lại toét miệng cười, hắn tin tưởng Lý Dương hơn cả bản thân mình, hắn tin rằng Lý Dương không nhìn lầm, bản thân hắn bị che mắt, không nhìn ra được đây là đồ giả.
Trên thực tế cho tới giờ phút này hắn vẫn không nhìn ra nó giả ở chỗ nào.
Mao Lão, Vương Cương ấn đèn đen theo, bọn họ giống với Bạch Minh, tin tưởng Lý Dương hơn chính mình, cũng tức là nói, họ tin rằng Lý Dương không nhìn lầm, đơn giản chỉ là chọn theo lựa chọn của Lý Dương.
Nghiêm khắc mà nói, bọn họ đã bị che mắt trước món bảo bối này.
-Tôi vẫn kiên trì với cách nhìn của chính mình!
Tống Học Dân thở dài một tiếng, nhấn xuống nút đỏ.
-Lý Dương, tôi cảm thấy cậu đúng, nhưng lần này tôi phải tin vào cái nhìn của mình trước!...
Hoàng Lão do dự một lát, cuối cùng nhỏ giọng nói, cũng ấn vào nút đỏ.
Lúc này Chu Lão, Liêu Lão càng tỏ vẻ mâu thuẫn, một mặt bọn họ tin tưởng Lý Dương, mặt khác họ lại kiên quyết tin tưởng vào phán đoán của chính mình, lúc này thật khó để lựa chọn.
Một lát sau, Chu Lão và Liêu Lão mới nhấn vào nút đỏ, bọn họ vẫn kiên trì tin tưởng chính mình, cho dù có sai đi nữa.
Bốn đèn đen. Trên màn hình, kết quả giám định của tượng Phật cuối cùng cũng đã xuất hiện cả đèn đen và đèn đỏ, nhưng bên đèn đen không nổi bật lắm, chỉ có vài cái.
Vị giám đốc của đài truyền hình đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đến rồi, cuối cùng đến rồi, thứ chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng đã đến rồi, trước khi hoạt động buổi sáng kết thúc, cảnh tượng mà hắn hy vọng lại xuất hiện rồi.
Lần này náo động càng lớn càng tốt.
Thanh Mộc Vị Ương cũng nhìn xuống đài, chính xác mà nói là nhìn Lý Dương, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lóe lên tia sáng khác nhau, khiến người khác không đoán được hiện nay hắn đang nghĩ gì.
-Năm đèn đen rồi!
Đột nhiên có người la lên một tiếng, Lý Dương và Bạch Minh bọn họ đều vội ngẩng đầu lên, số đèn đen hiện trên màn hình đã trở thành 5 cái, cũng tức là nói, có người có suy nghĩ giống với Lý Dương.
Đang nhìn thì số lượng đèn đen lại chuyển thành 6 cái.
Mọi người ùn ùn đứng lên, nhìn ngó khắp nơi, xem thử còn có ai giám định món đồ này là giả nữa.
Thanh Mộc Vị Ương đứng trên đài cũng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy bên nào chọn đèn đen lần này, Thanh Mộc Vị Ương cũng ngẩn người ra, người lần này chọn đèn đen là người bên ghế của đại diện chuyên gia nước Mỹ.
Số lượng 7, 8 cái đèn đen vẫn còn tăng lên, sau khi giám định kết thúc, cột đèn đen trên màn hình đã rất rõ ràng.
Con số trên cột màu đen cho mọi người biết tổng cộng có mười người cho rằng pho tượng Phật này không phải đồ thật, 11 so với 505, con số này khác nhau qua lớn nhưng trong lòng mọi người lại dấy lên một điềm dự cảm không tốt.
Về mặt giám định đồ cổ, không có chuyện thiểu số phục tùng đa số, nhiều lúc, món đồ mà nhiều người cho là thật lại thường luôn là giả, huống chi mọi người đều thấy rõ, người cho đó là giả là những ai.
Người đầu tiên giám định là giả đương nhiên là Lý Dương.
Lý Dương thì không cần nói rồi, mấy ngày nay là người nổi trội nhất, người thu hút, nổi bật nhất trong sáng hôm nay chính là hắn ta, đến nay Lý Dương là người có sức hút nhất trong đám chuyên gia đến tham gia hoạt động này.
Một người nữa chính là ông Hawes người Mỹ, đồng thời còn có hai chuyên gia bên cạnh ông Hawes.
Ông Hawes là nhà giám định, nhà sưu tập nổi tiếng ở Mỹ, ông không chỉ là trưởng cố vấn của hiệp hội sưu tầm Mỹ, còn là cố vấn kỹ thuật cho mười mấy viện bảo tàng nước Mỹ.
Các viện bảo tàng này gồm có viện bảo tàng của Mỹ nói riêng như bảo tàng Đô Hội Mỹ, bảo tàng lịch sử tự nhiên, bảo tàng lịch sử quốc gia Mỹ và bảo tàng văn minh tầm cỡ toàn thế giới nói chung.
Một người như vậy cũng cho rằng đó là giả, khiến cho những người biết danh tiếng hoặc hiểu rõ ông Hawes, trong lòng đều kêu lên một tiếng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 829: Đây quả thật là đồ giả
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Ông Hawes còn có một đặc điểm là thích kết giao bạn bè.
Hơn nữa uy danh của ông Hawes rất cao, thật lực cũng rất mạnh, những viện bảo tàng quan trọng của các nước khác có hoạt động giao lưu với nước Mỹ đều sẽ chào hỏi với ông một tiếng , ông là người trong ngành, là chuyên gia hàng đầu, hoạt động tích cực hiếm thấy.
Vả lại, ông Hawes còn là tiền bối được nhiều người biết đến, trong số nhiều chuyên gia ở đây, người biết ông Hawes còn nhiều hơn biết Lâm Lang.
Một người như vậy cũng giám định là giả, khiến cho mọi người bắt đầu dao động.
Có bốn người bên phía đại diên các chuyên gia Trung Quốc chọn đó là giả, phía Mỹ có ba người, ba người còn lại, trong đó có hai chuyên gia là bên phía đại diện chuyên gia của Pháp.
Sau khi nhìn thấy chuyên gia pháp trên cổ tay đang sáng đèn đen, sắc mặt của nhiều chuyên gia thay đổi hẳn.
Hai chuyên gia trên cổ tay đang sáng đèn đen là anh em Jose người Pháp, anh em họ là những nhà sưu tầm nổi tiếng, cũng là những tài năng quái dị trong giới sưu tầm, hai người là anh em ruột, cha mẹ là tỷ phú, kinh doanh ngân hàng.
Cả hai là anh em song sinh, sau khi cha mẹ qua đời đã để lại cho hai người một món tài sản kết sù, còn có 60% cổ phần trong một ngân hàng lớn, xuyên quốc gia, anh em họ mỗi người nắm 30% cổ phần.
Tiếc là cả hai không có hứng thú gì với công việc kinh doanh, bọn họ đều có một sở thích chung đó là sưu tầm.
Từ lúc mới tốt nghiệp đại học thì cả hai đã như thế rồi, không ít lần sưu tầm bị mắc lừa, trước đây còn bị giới sưu tầm Pháp gọi là “Bồ câu”, bồ câu trong tiếng Pháp có ý chỉ những kẻ tiêu tiền hoang phí.
Cũng chính vì vậy mà rất nhiều kẻ lừa đảo ở Pháp đều thích tìm đến anh em họ, nhưng cùng với sự học hỏi và nỗ lực của hai anh em, những kẻ lừa gạt bên cạnh họ càng ngày càng ít đi cho đến khi biến mất, sau này không còn ai có thể lừa được bọn họ nữa.
Nghe nói, cung điện Louvre Pháp từng mời bọn họ đến làm cố vấn nhưng đã bị cả hai từ chối.
Hai anh em nhà này thích tự mình sưu tầm, không thích gia nhập nhóm, lần này Lâm Lang cũng chỉ là mời thử xem sao, không ngờ bọn họ lại đến, hơn nữa cả hai còn không cùng đến với các chuyên gia người Pháp khác.
Cả hai anh em đều không thích phô trương, không thích xuất đầu lộ diện trước công chúng, nhưng trình độ của họ lại rất cao, điều này cũng đã được công nhận, nếu không thì cung điện Louvre cũng chẳng mời bọn họ.
Ngoài bọn họ ra, người nhấn đèn đen cuối cùng là người Mexico, mà còn là người da đen, chỉ khoảng 30 tuổi, không được nổi bật lắm.
Thật sự khiến mọi người hồ nghi vẫn là Lý Dương và ông Hawes, anh em Jose tuy có nổi tiếng nhưng chỉ là nổi tiếng trong nước Pháp còn người bên ngoài thật sự biết đến họ lại không nhiều.
Còn về ông bạn Mexico này, người biết ông ta lại càng ít.
Hiện tại có mười người cho là giả, có điều người hiểu sự tình đều nhận ra, người cho rằng pho Tượng này là giả, trên thực tế chỉ có bốn người.
Lý Dương, ông Hawes, anh em Jose và ông bạn người Mexico không biết tên kia.
Khoan hãy nói về anh em Jose, ngay cả Lâm Lang cũng không biết vị khách Mexico này là ai, thật sự khiến cho mọi người chú ý vẫn là Lý Dương và ông Hawes.
Hai người này, một là chuyên gia trẻ tuổi đang nổi đình nổi đám, còn một vị lại là lão tiền bối có danh vọng cao quý, cả hai đều cho rằng pho tượng Phật này là giả, vậy thì vấn đề trước mắt rất đáng để cân nhắc rồi.
-Hoàng Lão, trình độ của tôi có hạn, ông thấy thế nào?
Tống Học Dân nhỏ tiếng hỏi Hoàng Lão ngồi bên một câu, Tống Học Dân là nhà sưu tầm lớn nhưng trình độ giám định chỉ ở mức bình thường, chỉ có thể xếp vào hàng dưới trong đội ngũ các chuyên gia Trung Quốc, lần này Đài Loan muốn trưng bày quốc bảo Trung Quốc trong tay hắn nên mới mời hắn đến.
Tống Học Dân thực sự không nhận ra món đồ đó giả ở chỗ nào nên mới hỏi Hoàng Lão bên cạnh.
Hoàng Lão là chuyên gia giám định danh tiếng nhất ở Hồng Kông, không có người thứ hai, đồng thời cũng có tiếng tăm trên quốc tế, lúc này hỏi ý kiến của Hoàng Lão là có lý, giữa Hoàng Lão và Lý Dương, Tống Học Dân tuyệt đối tin tưởng Hoàng Lão.
Hoàng Lão có tiếng tăm lâu năm như vậy, biểu hiện trong vài ngày ngắn ngủi của Lý Dương không thể nào so sánh được.
Hơn nữa, Lý Dương thật sự quá trẻ tuổi.
-Tôi không biết, thật sự là không biết!
Hoàng Lão cười gượng một cái, lắc lắc đầu, khiến cho Tống Học Dân tròn to mắt, hắn trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của Hoàng Lão, thậm chí còn nói liền hai câu không biết.
Dáng vẻ hiện nay của Hoàng Lão, rõ ràng là không có tự tin, ngay cả Hoàng Lão cũng không có tự tin, Tống Học Dân cũng không biết nên nói gì rồi, có lẽ lựa chọn ban nãy của họ thật sự là sai rồi.
Trong lòng Hoàng Lão lúc này quả thật mâu thuẫn vô cùng.
Nếu chỉ có một mình Lý Dương không đánh giá cao, có khả năng là Lý Dương đã lầm, dù gì thì Lý Dương còn trẻ tuổi lại có mâu thuẫn sâu sắc với đám người Nhật Bản, lúc này cho dù có nhìn lầm thì cũng có nguyên nhân của nó.
Nhưng cả ông Hawes và anh em Jose cũng cho là giả thì món bảo vật này thật khó để đánh giá.
Hoàng Lão và ông Hawes rất thân với nhau, lúc ông Hawes đến Hồng Kông cũng là do Hoàng Lão đi cùng, Hoàng Lão cũng từng đến Mỹ mấy lần, chỗ ở chính là ở biệt thự của ông Hawes, tình cảm giữa hai người không thua kém gì với các chuyên gia trong nước.
Hoàng Lão vô cùng khâm phục trình độ của ông Hawes. Bất luận là đồ cổ của châu Á hay châu Âu, ông đều có trình độ đánh giá rất cao. Bảo vật Nguyên Thanh Hoa nổi tiếng, Long Văn Song Nhĩ Bình năm Chí Chính thứ 11 cũng được cất giữ trong viện bảo tàng của ông Hawes.
Hoàng Lão thậm chí từng nói, đối với một vài văn vật Trung Quốc,ông Hawes còn tìm hiểu thông thạo hơn các chuyên gia Trung Quốc.
Mà ông Hawes am hiểu nhất chính là đồ sứ và đồng thau.
Cũng chính vì ông Hawes cũng thấy đó là giả, trong lòng Hoàng Lão mới mâu thuẫn như vậy, một người nói còn có thể không tin, hai người sẽ làm người ta dao động, hai người này còn là người mà Hoàng Lão cảm thấy không thua kém gì mình.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là người thứ ba.
Người thứ ba, người mà khiến cho Hoàng Lão không yên tâm, đó chính là sự lựa chọn của anh em Jose, người khác có thể không hiểu anh em Jose nhưng Hoàng Lão thì biết rất rõ.
Cả hai anh em vẫn chưa tới 60 tuổi nhưng hơn 20 năm trước đã từng đến Hồng Kông, còn đặc biệt theo Hoàng Lão học hỏi rất nhiều thứ, khi ấy trình độ của cả hai đã rất xuất sắc rồi, nhưng trên phương diện gốm sứ Trung Quốc thì vẫn ở trình độ sơ cấp mà thôi.
Thái độ siêng năng, ham học hỏi của họ từng khiến cho Hoàng Lão cảm động một phen, vì thế mà đem tất cả những kiến thức mình biết được về gốm sứ truyền hết lại cho họ. Hai anh em người nước ngoài, không quản ngại đường xá xa xôi đến đây học về gốm sứ Trung Quốc, thái độ đó cũng đủ để Hoàng Lão ghi nhận.
Hai người ở Hồng Kông một năm, không đi được những nơi khác, đi theo Hoàng Lão học hỏi đúng một năm, trong một năm đó, Hoàng Lão tận mắt chứng kiến sự trưởng thành nhanh chóng của họ.
Khi bọn họ đến đây chỉ biết sự khác biệt giữa thanh hoa và phấn thái, nhưng sau một năm, thanh hoa của 3 đời Nguyên, Minh, Thanh gần như chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra, tốc độ tiến bộ như vậy khiến Hoàng Lão khen ngợi không ngớt, thậm chí hối hận ban đầu không nhận họ làm đệ tử.
Lúc mới đầu hai người họ muốn bái Hoàng Lão làm thầy, khi ấy Hoàng Lão vẫn chưa lớn tuổi, so với tuổi tác bây giờ của họ còn trẻ hơn một chút, đối với người Pháp còn có chút thành kiến, vì thế viện cớ bọn họ là người nước ngoài để từ chối, nhưng khi dạy bảo bọn họ thì không hề dấu nghề.
10 năm trước, hai người lại đến Hồng Kông, vẫn rất tôn kính Hoàng Lão.
Nhưng khi ấy biểu hiện của họ trên phương diện gốm sứ đã không thua kém gì Hoàng Lão, hơn nữa trình độ cũng không thua kém gì Hoàng Lão lúc bấy giờ, điều này khiến Hoàng Lão vô cùng ngạc nhiên, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, vì vậy mà còn rầu rĩ một phen.
Lần này đến Canada, hai người họ và Hoàng Lão từng gặp nhau một lần, thái độ đối với Hoàng Lão vẫn vô cùng tôn kính, còn đặc biệt mời Hoàng Lão đến Pháp làm khách, tiếc là bị Hoàng Lão từ chối.
Đối với hai anh em họ, Hoàng Lão có thể nói là người khá hiểu bọn họ trong số các chuyên gia ở đây.
Hai anh em họ không nghiên cứu thì thôi, chỉ cần có hứng thú là nhất định sẽ rất nỗ lực, có thể học được trình độ đích thực. Hoàng Lão không biết trình độ của họ về đồng thau thế nào nhưng lại hiểu rõ trình độ về gốm sứ Trung Quốc của họ tuyệt đối không thua kém gì mình.
Thậm chí có thể còn cao hơn mình một bậc.
Hai người bọn họ là thiên tài mà Hoàng Lão từng biết tới, điều hiếm có nhất là họ vẫn có một hứng thú rất lớn với việc sưu tầm.
Đương nhiên Lý Dương cũng là thiên tài, trong mắt của Hoàng Lão, Lý Dương thậm chí còn lợi hại hơn anh em Jose.
Một thiên tài, hai thiên tài thêm vào bậc tiền bối nước Mỹ đức cao vọng trọng, đây mới là nguyên nhân lớn khiến cho sự tự tin của Hoàng Lão bị dao động.
“Ba người thì thành hổ”, biết được có ba người có trình độ không thua kém mình ko đánh giá cao món bảo vật này, trong lòng Hoàng Lão bắt đầu dao động.
-Đã đến giờ, kết quả của lần giám định này là Kim Kê Toản Thạch được mọi người công nhận là thật, tượng Phật quan âm của Nhật Bản có mười chuyên gia cho là giả, tượng Phật quan âm phải được giám định tiếp còn Kim Kê Toản Thạch có thể trực tiếp đưa lên trưng bày.
Người chủ trì đứng lên, chậm rãi nói, theo quy định của đại hội giám định, chỉ cần bảo vật có chuyên gia giám định là giả, đều có đợt giám định thứ hai, đây là lần quan trọng để tiết lộ bảo vật này rốt cuộc là thật hay là giả.
Lần giám định thứ hai này, không chỉ chuyên gia có thể cầm lên xem mà còn có giám định kỹ thuật nghiêm ngặt, chặt chẽ. Lần giám định thứ hai này cũng đồng nghĩa với quyết định cuối cùng.
Đợi có được kết quả lần này thì có thể xác định được thực hư của món bảo vật, rốt cuộc là đại đa số các chuyên gia bị mắc lười, người cầm bảo vật mang đồ giả đến hay là số ít các chuyên gia bị che mắt nhìn lầm đồ thật thành đồ giả.
-Chờ đã!
Người chủ trì nói dứt lời, không đợi tuyên bố hoạt động sáng nay kết thúc, Thanh Mộc Vị Ương đột nhiên la lên một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dương dưới đài.
-Ông Thanh Mộc này, thời gian không còn kịp rồi!
Người chủ trì khéo léo nói một câu, giờ là trưa 12 giờ 10 phút rồi, hoạt động buổi sáng do Lý Dương đã phải kéo dài thêm 30 phút rồi.
-Không sao, tôi chỉ hỏi một câu thôi!
Thanh Mộc Vị Ương lắc đầu, lại nhìn xuống những người lựa chọn đèn đen ở dưới đài, chậm rãi nói:
-Ông Lý, ông Hawes, ông Jose, tôi chỉ muốn biết, tại sao các ông lại có sự lựa chọn này?
Tại sao lại có lựa chọn như vậy, Thanh Mộc Vị Ương cảm thấy không phục.
Sau khi hỏi xong, Thanh Mộc Vị Ương cứ nhìn chằm chằm vào Lý Dương, nghiêm khắc mà nói, Lý Dương mới là người mà hắn muốn hỏi nhất.
Lý Dương khẽ lắc đầu, đứng dậy, chậm rãi nói:
-Ông Thanh Mộc, thật ngại quá, mặc dù món bảo vật của ông được làm giả rất khéo léo, gần như là hoàn mỹ, nhưng rất tiếc phải nói với ông, hàng nhái vẫn là hàng nhái, đây quả thật là đồ giả.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina