Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 58: Đại chiến có một không hai
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Hành trình gian khổ vẫn còn đang tiếp tục.
Sự gian khổ này không chỉ bắt nguồn từ việc thân thể mỗi ngày suy yếu hơn, mà phần lớn còn vì không biết khi nào hành trình này sẽ kết thúc, không biết cuối con đường này có đồ vật mà họ mong đợi hay không.
Sáng sớm, khi bầu trời còn chưa có những tia nắng đầu tiên, Tần Tích Nguyệt chăm chú nhìn Lâm Tịch đang minh tưởng tu hành và Nam Cung Vị Ương ngủ say, tựa hồ muốn khắc họa gương mặt hai người này sâu vào trong linh hồn của mình. Sau đó, nàng cẩn thận thêm chút nguyên liệu vào chậu than, hưởng thụ chút không khí ấm áp, rồi đi ra khỏi lều.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
...
Lâm Tịch tỉnh lại trong tia nắng đầu tiên.
Hắn nhìn thấy Nam Cung Vị Ương đang mở mắt, rồi phát hiện trong lều hiện giờ chỉ có hắn và Nam Cung Vị Ương, cho nên, sau một hồi ngây ngốc, hắn mới bắt đầu hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cả người hắn bỗng nhiên căng cứng, gần như không cử động được.
- Ta đã kiểm tra qua, nàng đã mang đi khoảng mười ngày nguyên liệu và thức ăn, một số vật đưa tin.
Nam Cung Vị Ương cũng trầm mặc khá lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói.
Trái tim Lâm Tịch càng lúc càng lạnh xuống như chậu than đã tàn trong lều.
- Nàng cảm thấy mình nhiều lắm chỉ sống thêm được mười ngày, nên mới mang theo số nguyên liệu và thức ăn đủ mười ngày. Ngoài ra, nàng mang theo vật truyền tin là muốn đề phòng, lỡ như trong mười ngày này nàng phát hiện được gì, nàng sẽ truyền tin cho chúng ta.
Hắn hít thở một cách khó khăn, tựa như đang nói cho chính mình nghe, nói:
- Nếu như nàng không phát hiện được gì, như vậy chúng ta vĩnh viễn không thể gặp lại được nàng.
Nam Cung Vị Ương không nói gì, chỉ trầm mặc.
Bởi vì cách nghĩ của Tần Tích Nguyệt rất rõ ràng, hơn nữa nàng còn tỉnh dậy trước Lâm Tịch, nên nàng đã sớm hiểu rõ.
- Sáng hôm nay nàng ta mới rời đi, nên nhất định không đi quá xa.
Lâm Tịch chậm rãi nói:
- Ta vẫn nghĩ như trước kia, mặc dù cuối cùng chúng ta khó lòng kiếm được thứ gì đó trong thần nguyên băng tuyết này, nhưng cho dù muốn chết, chúng ta phải chết chung một chỗ.
Nam Cung Vị Ương gật đầu, nói:
- Để cho Cát Tường tìm nàng...chúng ta có thể hấp dẫn những con kiếm yêu kia tới đây, vậy cho dù không xác định được nàng ở đâu, ít nhất nàng sẽ không bị vô số kiếm yêu màu trắng bao quanh.
Lâm Tịch đau đớn nuốt từng ngụm nước bọt, bắt đầu phát ra tín hiệu để Cát Tường quay trở về, sau đó nhanh chóng thu hồi lều trại. Hắn không dám hi vọng xa vời, chỉ biết phải cố gắng hết sức.
...
Trong vùng đất không thể biết vô cùng vô tận như biển rộng, không biết khi nào mới đến điểm kết thúc, con người ở trong đấy thậm chí không biết thời gian đang trôi qua như thế nào.
Thế gian đã là đông đi xuân tới, nhưng chiến tranh vẫn còn tiếp tục.
Sau khi hoàng đế Vân Tần chết đi, Trương Bình phản bội học viện Thanh Loan, cả thế gian đã bộc phát vô số trận chiến. Có cuộc chiến giữa những người tu hành, có cuộc chiến giữa quân đội, nhưng tất cả những cuộc chiến đã qua, cho dù là xét về số lượng người tu hành hay số lượng quân đội, đều không thể sánh với đại chiến bộc phát vào đầu mùa xuân năm nay.
Mấy chục vạn người, vô số chiến mã, quân giới đồng thời xuất hiện ở một nơi, chém giết rất lâu, đạp nát từng khu rừng cánh đồng. Máu tươi, binh khí bể tan tành, áo giáp vỡ vụn phủ kín khắp các khu vực. Trên mặt đất còn lưu lại rất nhiều khe rãnh, lửa đốt bốc lên, tro bụi lơ lửng trên không trung, mà khắp bốn phương tám hướng còn đang có quân đội chạy tới, chiến đấu kéo dài liên miên...Thật khó lòng tưởng tượng đến một hình ảnh như vậy.
Nhưng trận đại chiến chắc chắn sẽ được ghi lại vào lịch sử này lại đang diễn ra ở Đại Mãng, chứ không phải Vân Tần.
Cuối đông năm ngoái cho đến đầu xuân năm nay, sau khi phá hủy học viện Thanh Loan, Trương Bình chưa trở về hoàng thành Trung Châu, mà tự mình mang theo các tín đồ cuồng nhiệt nhất đi qua tất cả hành tỉnh phía bắc Vân Tần, sau đó đến các hành tỉnh đang cực lực phản đối hắn và nội các do đám người Hứa Châm Ngôn nắm quyền.
Có rất nhiều thế lực đã hoàn thành binh biến, chuẩn bị chỉ huy quân đội của mình tiến thẳng tới thành Trung Châu, nhưng khi Trương Bình đích thân tới chiến đấu, bọn họ đã bị tổn thương rất thảm thiết.
Những cuộc chiến đấu do hắn ta tham gia đã có sự khác biệt rất lớn nếu như so sánh với những trận chiến trong quá khứ.
Bởi vì trong những năm tháng quá khứ dài dòng, cho dù là Thánh sư mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể dùng sức mạnh một người ngăn chặn quân đội, chiến đấu mà không biết mệt mỏi. Nhưng khi ở trên chiến trường, Trương Bình lại vĩnh viễn không ngã gục, những nơi hắn đi qua chỉ toàn là thi thể chất thành núi cao và vô số sắt vụn.
Không có quân đội nào có thể ngăn cản hắn, không thể giết chết hắn....Chiến đấu như vậy thật không có ý nghĩa. Mặc dù các thế lực phản đối hắn và nội các thành Trug Châu có thể đánh bại quân đội trong hành tỉnh, khống chế nơi đó, nhưng cuối cùng cũng bị hắn đánh bại. Cho nên, bất kể những tín đồ cuồng nhiệt bên cạnh hắn có chết trận bao nhiêu, nhưng người thắng lợi cuối cùng trong những trận chiến đó vẫn là hắn ta.
Chỉ là phần lớn những người Vân Tần và Đại Mãng phản đối hắn vẫn không muốn khuất phục.
Bất kể Trương Bình mạnh mẽ bao nhiêu, dù sao hắn cũng chỉ có một người, mà khi hắn ta liên tục giết chóc từ phía bắc Vân Tần cho đến trung bộ Vân Tần, hành tung của hắn đã lộ ra, không thể nào đột nhiên phân thân để xuất hiện ở nơi khác.
Rất nhiều người Vân Tần quyết định nhân lúc hắn không có ở Đại Mãng, phải tiến công thẳng vào núi Luyện Ngục.
Sau đại chiến ở Thiên Diệp quan, tên hoàng đế bù nhìn trước kia được chưởng giáo núi Luyện Ngục đưa lên nắm quyền cả vương triều Đại Mãng đã có một hiệp định bí mật với Trạm Thai Thiển Đường. Tiếp đấy, Trạm Thai Thiển Đường bắt đầu trấn chỉnh Đại Mãng, cả Đại Mãng tựa hồ nghênh đón một thời đại mới hoàn toàn. Tuy nhiên, sau đó núi Luyện Ngục lại xảy ra đại biến, các thần quan bắt đầu tiếp nhận thế lực triều đình, bắt lấy người của Trạm Thai Thiển Đường và người ủng hộ hắn.
Hoàng đế Đại Mãng có là bù nhìn cũng cũng là hoàng đế, Trạm Thai Thiển Đường lại là người tiếp nhận ý chí và sức mạnh của lão hoàng đế Trạm Thai Mãng, mà phần lớn dân chúng Đại Mãng và quân đội Đại Mãng đều cảm thấy không chấp nhận được: Vất vả lắm mới tiếp nhận một thời đại hòa bình hoàn toàn, tại sao có thể để mất được?
Không có người nào có thể ngồi trên cao mà khống chế ý chí của toàn bộ những người phản đối núi Luyện Ngục, cũng không có kẻ nào có thể phối hợp và thống ngự mọi người, nhưng đợi đến khi vô số quân đội Đại Mãng bắt đầu tiến công núi Luyện Ngục, trận đại chiến lịch sử này đã xảy ra.
...
Theo một số người phân tích, trận đại chiến này là kết quả của việc ảnh hưởng từ đại loạn Vân Tần và dân chúng Đại Mãng bị đè nén quá lâu.
Dưới sự ảnh hưởng của đế quốc Vân Tần và lão hoàng đế Trạm Thai Mãng, rất nhiều người Đại Mãng thật ra đã rất khó chấp nhận việc mình bị núi Luyện Ngục nô dịch như đầy tớ, nhưng thế lực núi Luyện Ngục quá mạnh, bọn họ chỉ có thể đau đớn kiềm nén trong lòng mình. Cứ như vậy, nếu như có một ngày cảm xúc bị bộc phát, đồng thời họ bị ép vào một con đường cùng, tất cả sẽ bộc phát như ngọn núi lửa.
Nhưng cũng có vô số người Đại Mãng đã bị núi Luyện Ngục uy hiếp quá lâu, đã sớm quên đi cách phản kháng, thậm chí là trở thành tín đồ của núi Luyện Ngục. Nên khi đại chiến diễn ra, những người này lại từ bốn phương tám hướng xông tới đối chọi với đồng hương của mình, khiến cho trận chiến này kéo dài mãi không kết thúc.
Cho nên, đây là một trận chiến với quy mô toàn Đại Mãng.
Một cuộc chiến tín ngưỡng.
Nơi này không có một ma vương như Trương Bình chiến đấu không biết mệt mỏi, cho dù hồn lực trong người có bị hao tổn hết thì sức mạnh thân thể vẫn có thể sánh ngang với phần lớn hồn binh mạnh nhất trên thế gian. Cho nên, trong tình huống đại chiến như vậy, bất kỳ người tu hành nào cũng chỉ là một sức mạnh phụ trợ, nhất là ở đại chiến tín ngưỡng không còn đường lui, không có người nào có thể ảnh hưởng đến cả kết quả cuối cùng.
Trên không trung đại chiến, thỉnh thoảng lại có những cây tên hoặc phi kiếm ẩn chứa sức mạnh Thánh sư. Cho đến lúc này, cả hai bên đều biết có rất nhiều cường giả của học viện Thanh Loan cũng gia nhập chiến trường.
Có rất nhiều thần quan mặc hồng bào bị chết trong đại chiến này, nhưng vẫn có những thần quan mặc hồng bào thân thể như cương thi xuất hiện trong chiến trường, cả người đột nhiên bốc cháy như một ngọn lửa, khiến cho quân đội tiến công núi Luyện Ngục bị tổn thất nghiêm trọng, thậm chí là giết chết rất nhiều người tu hành quân đội.
Chiến trường dần dần được chuyển dời về hướng núi Luyện Ngục, thỉnh thoảng có quân đội kiệt sức đến mức không thể chiến đấu được nữa phải thối lui khỏi chiến trường đẫm máu, đợi đến khi thể lực khôi phục lại sẽ tiếp tục gia nhập.
Đột nhiên có tiếng hoan hô rung trời từ trong chiến trường phát ra ngoài.
Tiếng hoan hô này không phải do liên quân tiến công núi Luyện Ngục phát ra, mà lại do một đám quân đội núi Luyện Ngục đã thối lui về một ngọn núi lửa không còn hoạt động nữa lớn tiếng kêu lên.
Tại một ngọn núi lửa không còn hoạt động nữa, con đường được lát từ nham thạch màu đen bỗng nhiên bị rung động dữ dội.
Máu tươi và những hòn đá nhỏ bị nảy lên.
Có rất nhiều thân thể vô cùng cao lớn từ bên trong ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động bước ra ngoài, khiến cho quân đội đã chiến đấu đến mệt mỏi cảm thấy áp bách và rung động vô cùng.
Một người tu hành Vân Tần dùng trường thương để chống đỡ thân thể, gần như nín thở.
Thần tượng quân!
Thần tượng quân vốn đã bị đuổi khỏi Thiên diệp quan, nay lại xuất hiện ở đây.
Ngoài ra, phần lớn người tu hành mặc dù có thể khẳng định những con voi to lớn vừa mới gia nhập chiến trường, gia nhập trận doanh núi Luyện Ngục chính là Thần tượng quân khi xưa, chắc chắn đã được núi Luyện Ngục huấn luyện lại, nhưng hình dáng của Thần tượng quân này bây giờ lại hoàn toàn khác với lúc trước.
Toàn bộ những con voi màu trắng đã được khoác lên mình những bộ giáp kim loại màu hồng chắc chắn, mà ngoại trừ những quân sĩ Thần tượng quân điều khiển ra, ở ngay trên chỗ ngồi của Thần tượng quân còn có các thần quan núi Luyện Ngục.
Các phù văn trên bộ giáp khoác lên mình Thần tượng quân đột nhiên lóe sáng, rồi phát ra một ngọn lửa màu đỏ.
Thần tượng quân bốc cháy bắt đầu tấn công liên quân đang tấn công lên núi Luyện Ngục.
Mỗi một con Thần tượng quân đều tựa như những quả cầu sắt lớn lăn từ trên sườn núi cao xuống, cho dù là những quân giới chắc chắn như thế nào, cũng bị những con Thần tượng này phá hủy dễ dàng.
...
Trong khi liên quân đang bị Thần tượng quân phản công mà có xu thế hỏng mất, bên trong núi Luyện Ngục lại có những trận chiến khác đang diễn ra.
Dù là người tu hành đến từ Đại Mãng hay Vân Tần, họ tất nhiên không thể nào hoàn toàn bị cuốn vào chiến trường, tất nhiên sẽ có những người mang theo mục đích khác nhau lẻn vào bên trong núi Luyện Ngục.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 59: Nhược điểm của ma vương
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Từ khi Văn Nhân Thương Nguyệt và những đại trưởng lão núi Luyện Ngục chết đi, thần quan núi Luyện Ngục đã chết rất nhiều.
Mặc dù sau khi Trương Bình lướt qua núi Thiên Hà, núi Luyện Ngục đã liên tục đào tạo cường giả, nhưng qua nhiều trận đại chiến như vậy, đã không biết có bao nhiêu thần quan mặc hồng bào chết đi. Cho nên, trong núi Luyện Ngục hiện giờ, không khí thật là tĩnh mịch, thật là thiếu vắng bóng dáng các thần quan.
Người tu hành núi Luyện Ngục nổi danh đã không còn mấy người, mà phần lớn đều đang ở trên chiến trường ngoài kia. Tuy nhiên, núi Luyện Ngục không có người nào vẫn rất hung hiểm, một số cơ quan mai phục thậm chí còn có uy lực hơn xa các thần quan.
Một lão giả mặc áo bào đen xuất hiện dưới một vách núi bên trong núi Luyện Ngục.
Khác với phần lớn những nơi khác trong núi Luyện Ngục, vách núi này không phải là không có một ngọn cỏ nào, mà là có rất nhiều cọng cỏ màu vàng, dài như một ngón tay.
Bởi vì nơi đây loại cỏ vàng này mọc quá nhiều, nên chỉ có thể thấy mơ hồ những vách đá màu đỏ tím kỳ lạ, ngoài ra còn có thể nhìn thấy một cái quặng mỏ bị vứt bỏ từ lâu, gió lạnh từ trong thổi ra ngoài, mang theo một mùi vị kỳ lạ.
Lão giả mặc áo bào đen cổ xưa trầm tĩnh đi vào trong quặng mỏ đó.
Quặng mỏ này vô cùng nhỏ bé, người bình thường không thể đứng thẳng bên trong được, mà càng đi sâu vào trong, không khí càng không sạch sẽ, dễ dàng nghe thấy những âm thanh thảm thiết như có ai đang gào khóc.
Quặng mỏ này có rất nhiều nhánh rẽ, đi sâu xuống lòng đất tối tăm, mà lão giả mặc áo bào đen này cũng có thể dễ dàng nhận ra đã rất lâu rồi không có ai đi vào trong quặng mỏ này. Tuy nhiên, sâu bên trong lòng đất lại có một luồng khí tức bất phàm tỏa ra ngoài, mà chỉ có những cường giả tu hành mới có thể nhận ra được khí tức này.
Sau khi tìm kiếm và cảm giác rất lâu, lão giả mặc áo bào đen này cuối cùng đã phát hiện được khí tức đó. Ông ta lần qua một đoạn quặng mỏ có màu sáng xanh của huỳnh quang, cuối cùng đi tới một đại sảnh được tạo thành do con người.
Sâu bên trong đại sảnh này, có một đầm nước được tạo thành do vách đá thấm nước lâu ngày.
Bên trong đầm nước luôn luôn có những nham thạch vỡ vụn, phát ra nhiều màu sắc khác nhau, không hề sạch sẽ. Mà cạnh đấy lại có một lão giả hai tay đã bị chém rụng, khuôn mặt bị mái tóc rối bời và chòm râu dài che lại, trông như một dã nhân.
Lão già này gầy gò vô cùng, có một lớp da cực mỏng bao lấy những đốt xương mục nát, hốc mắt lõm sâu vào bên trong như một khô lâu. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy lão già mặc áo bào đen bước chân vào bên trong động sảnh, lão ta lại cười lên điên dại.
- Thật không ngờ còn có thể nhìn thấy một lão bằng hữu, La Hầu Uyên. Ngươi cũng đến đây sao? Chẳng lẽ núi Luyện Ngục đã bị học viện Thanh Loan các ngươi tiêu diệt rồi?
Trong tiếng cười như vậy, người thủ hộ học viện La Hầu Uyên, nay mặc một chiếc áo choàng màu đen, khẽ chắp tay, nói:
- Tề Nghịch Lân, không ngờ ngươi vẫn còn sống.
Sau tiếng cười vang dội, câu thứ hai của lão già này lại trở nên yếu ớt, khí tức mong manh:
- Thật vui khi nghe thấy có người gọi tên ta, cũng giúp ta nhớ lại một thời quá khứ đầy kiêu ngạo.
- Từng là đại quốc sư nước Nam Ma, sau khi nước Nam Ma binh bại, không những không muốn làm quốc quân mà chưởng giáo núi Luyện Ngục ban cho, tiếp quản một triều đại mới, mà còn dám khiêu chiến chưởng giáo núi Luyện Ngục.
La Hầu Uyên bình tĩnh gật đầu, nói:
- Ngươi đương nhiên có quá khứ đáng để kiêu ngạo.
- Nhưng ta lại không bằng chưởng giáo núi Luyện Ngục, bị thất bại, cuối cùng bị hắn giam ở đây.
Lão già tên Tề Nghịch Lân, có cái đầu như khô lâu này nở một nụ cười, cảm thán:
- Ta có thể sống sót ở đây không phải vì có thể uống nước, hay do ăn rêu xanh, cỏ khô, hay là vì ăn những con chuột chạy vào. Mà là vì hắn ta căn bản không để ta vào trong mắt, trong mắt hắn, ta chỉ là một người bị đánh bại, không khác gì những người tu hành đầy tớ của lão. Thậm chí, qua nhiều năm như vậy, trừ mấy lão quái vật kia ra, đã không còn có ai nhớ tới một kẻ tù tội bị hắn ta vứt bỏ không thương tiếc vào trong hầm sâu.
- Chưởng giáo núi Luyện Ngục đã chết, sáu lão quái vật cũng chết. Hiện giờ, người tiếp nhận vị trí chưởng giáo núi Luyện Ngục là một kẻ từng là đệ tử học viện Thanh Loan.
La Hầu Uyên nhìn lão ta, nói:
- Hoặc có thể nói thù của ngươi được báo rồi.
Mí mắt như bị bụi bậm che khuất của Tề Nghịch Lân khẽ nhúc nhích, nhìn La Hầu Uyên hỏi:
- Tại sao lại nói đã từng là đệ tử học viện Thanh Loan?
La Hầu Uyên bình tĩnh trả lời:
- Bởi vì tên đệ tử học viện Thanh Loan này đã nhận được truyền thừa cung Thiên Ma trong truyền thuyết trong Thiên Ma ngục nguyên, sau đó hắn phản bội học viện Thanh Loan. Hiện giờ, hắn ta còn mạnh hơn chưởng giáo núi Luyện Ngục rất nhiều, mạnh đến mức mặc dù có rất nhiều người tu hành và quân đội đang vây công núi Luyện Ngục, nhưng lại không có ai có thể chân chính đối phó được hắn.
Tề Nghịch Lân tươi cười:
- Cho nên, những cường giả học viện Thanh Loan như ngươi tiến vào núi Luyện Ngục là muốn tìm hiểu nhiều bí mật núi Luyện Ngục hơn sao?
La Hầu Uyên gật đầu.
Tề Nghịch Lân thở dài một cái, sau đó nói:
- Thật không ngờ ta cố gắng sống sót đến bây giờ, cuối cùng vẫn có tác dụng.
La Hầu Uyên không nói gì, lẳng lặng nhìn lão ta.
Hiện giờ thế giới bên ngoài đã quên rằng thế gian từng có một đại quốc sư nước Nam Ma như Tề Nghịch Lân. Lúc này khí tức của Tề Nghịch Lân vô cùng yếu ớt, thân thể đã suy yếu đến mức không khác gì những tội nhân bị chưởng giáo núi Luyện Ngục ra lệnh nhốt vào trong ngục sâu cho đến lúc chết. Nhưng rất nhiều năm trước, sau chiến dịch lăng Trụy Tinh, nước Nam Ma bị tiêu diệt, học viện Thanh Loan đã từng khảo tra mấy tên cận vệ thân tín nhất của Tề Nghịch Lân, biết được một thông tin vô cùng cơ mật, đủ để suy luận được rằng bởi vì đã biết được bí mật của núi Luyện Ngục, nên Tề Nghịch Lân mới tự tin khiêu chiến chưởng giáo núi Luyện Ngục, đây là một bí mật mà ngay cả chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng không ngờ tới.
Trong chiến dịch lăng Trụy Tinh năm xưa, Tề Nghịch Lân đã từng là kẻ thù không đội trời chung với những cường giả học viện Thanh Loan như Trương viện trưởng, La Hầu Uyên. Nhưng sau khi nước Nam Ma bị tiêu diệt, thế gian đã thay đổi quá nhiều, tất cả chuyện xưa cũng không còn ý nghĩa gì mấy.
- Những chuyện thật thông thường sẽ được ghi lại rất nhiều lần.
Tề Nghịch Lân nhìn La Hầu Uyên, mỉm cười:
- Nhưng chuyện thật cũng bị sửa đổi đấy. Vì muốn thống trị thế gian, ma tất nhiên sẽ cố gắng miêu tả mình thật mạnh mẽ, nhưng trên thật tế, việc này đã ảnh hưởng đến đời sau rất nhiều, người tu hành sau này sẽ hoàn toàn tin tưởng những ghi chép đó.
La Hầu Uyên nhất thời cau mày lại thật chặt, nhìn Tề Nghịch Lân, chăm chú hỏi:
- Ngươi phát hiện được thực tế như thế nào?
- Phần lớn những công pháp tu hành thế gian hiện nay đều là truyền thừa của người tu hành tu Tiên ngày xưa, chỉ là đã mất đi những phần tinh hoa nhất. Nhưng cho dù là người tu hành tu Tiên mạnh nhất thời đó, bọn họ cũng có nhược điểm của mình. Nhược điểm của họ chính là thân thể suy yếu.
Tề Nghịch Lân mấp môi, vừa cười vừa nói:
- Nhưng trong một quyển sách cổ ta đọc được, công pháp của người tu hành tu Ma cũng có nhược điểm riêng.
Mí mắt của La Hầu Uyên chớp nháy liên tục, giật mình hỏi:
- Ý của ngươi là mặc dù đã nhận được truyền thừa đầy đủ của cung Thiên Ma, nhưng nó vẫn có nhược điểm.
- Đúng vậy.
Tề Nghịch Lân không nói vòng vo, trực tiếp nói:
- Bất kỳ ma vương nào cũng có nhược điểm riêng của mình.
La Hầu Uyên cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Hôm nay có rất nhiều cường giả dựa vào đại chiến mà tiến vào núi Luyện Ngục, mục đích chủ yếu chính là tìm kiếm những bí mật sâu kín nhất của núi Luyện Ngục, đồng thời phá hủy một bộ phận sức mạnh của núi Luyện Ngục. Nhưng ông ta không ngờ Tề Nghịch Lân lại nói ra một bí mật kinh người như thế.
Nhưng nếu nói đến nhược điểm thì...Ông ta lại không thể tin được. Bởi vì trong trận chiến thành Trung Châu, có rất nhiều cường giả học viện Thanh Loan đã nói rằng có thời khắc Trương Bình hầu như bị vô số cây tên tấn công khắp người, nếu như trên người hắn có nhược điểm, sợ rằng hắn ta đã sớm chết.
Tề Nghịch Lân bỗng nhiên ngẩng đầu, ở ngay cổ của lão ta phát ra tiếng vang răng rắc khô khốc, tựa hồ sẽ bị bẻ gãy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 60: Giận
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
La Hầu Uyên rất lo lắng cổ của Tề Nghịch Lân sẽ bị bẻ gãy, nhưng Tề Nghịch Lân đã có thể sinh sống ở đây nhiều năm như vậy, sao có thể để cho cổ của mình bị gãy ngay lúc này.
- Ma biến luôn luôn là phương pháp tu hành mạnh mẽ nhất của người tu hành xưa và nay.
Lão ta nhìn La Hầu Uyên với ánh mắt yếu ớt như ngọn lửa đèn lung lay trong gió, khẽ cười:
- Trước kia, ma biến chính là cội nguồn sức mạnh của chưởng giáo núi Luyện Ngục, hầu hết các phương pháp tu hành mạnh mẽ nhất đều căn cứ vào ma biến.
La Hầu Uyên cũng không cần phải tốn thời gian để suy nghĩ, bởi vì sau nhiều năm như vậy, bây giờ Tề Nghịch Lân mới có cơ hội nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
- Người tu thành ma biến, máu tươi trong cơ thể sẽ bị dược vật thay đổi hoàn toàn, sau đó thể chất sẽ bị thay đổi, rất nhiều cơ năng được tăng cường. Khi đó, bọn chúng mới có khả năng thi triển vài thủ đoạn đặc biệt, ví dụ như lửa địa ngục của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
- Nhưng ma biến mà Trương Bình lấy được trong Thiên Ma ngục nguyên lại mạnh hơn ma biến trước kia của núi Luyện Ngục rất nhiều.
La Hầu Uyên cảm thấy mình phải nói rõ việc này, nên ông ta cố gắng chen vào nói một câu.
- Ta dĩ nhiên biết.
Nhưng Tề Nghịch Lân lại khinh thường nhìn La Hầu Uyên một cái, nói:
- Ta xem qua những điển tích cổ, biết rằng thân thể của người tu Ma thời đại Tiên Ma, không có ai là không mạnh hơn tinh cương cả. Hơn nữa, người tu Ma lại được bảo đảm mạng sống của mình, chứ không phải lâm vào tình tạng cửu tử nhất sinh như núi Luyện Ngục, nên ta dĩ nhiên biết ma biến của chưởng giáo núi Luyện Ngục không phải là ma biến đầy đủ. Nhưng lý lẽ căn bản cũng như vậy, hơn nữa, nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục hiện giờ đã thật sự tu thành ma biến đầy đủ, vậy những gì ta vừa nói càng đúng hơn.
La Hầu Uyên chậm rãi hỏi:
- Ý của ngươi là nhược điểm của ma biến lại chính là bản thân của nó.
- Học viện Thanh Loan các ngươi bao hàm toàn diện, có tượng sư giỏi nhất, có dược sư tốt nhất, ta nghĩ lão bằng hữu như ngươi cũng đã từng đọc qua một số kinh dược.
Tề Nghịch Lân mỉm cười, nói:
- Ở vấn đề chế thuốc, cũng như bất kỳ viên thuốc nào chúng ta uống vào, thuốc ngũ cốc cũng chỉ có mục đích là làm mát ngũ tạng. Nếu như muốn dùng dược lực để thay đổi hoàn toàn thể chất con người, đây là một việc hầu như không thể làm được. Thủ đoạn của người tu ma thượng cổ hoàn toàn vượt xa chúng ta bây giờ, dược vật luyện chế ma biến kết hợp với hồn lực có thể cải tạo cơ năng người tu ma đến mức vô cùng mạnh mẽ. Nhưng dược lực bên trong vẫn không thể nào hoàn toàn làm mát ngũ tạng được, mà trong ngũ tạng, gan lại giữ trách nhiệm quan trọng khu trừ độc tính nguy hiểm của ma biến.
- Hỏa thịnh thì huyết vượng, khí huyết tràn đầy, dược lực càng mạnh hơn. Cho nên, trong thời đại Tiên Ma, sau khi chính thức thành ma, việc đầu tiên người tu Ma cần làm chính là ngự giận.
Tề Nghịch Lân nhìn La Hầu Uyên, chậm rãi nói:
- Nhược điểm của ma vương chính là ma biến, nhược điểm của ma biến chính là gan. Càng tức giận, huyết càng vượng, gan càng tổn thương. Cho nên, phần lớn những người tu Ma ngày xưa đều vô cùng lạnh lùng, đoạn tuyệt thất tình lục dục. Bọn chúng không sợ người bên ngoài, nhưng lại sợ lửa giận công tâm, mỗi lần như vậy nội tạng như bị đâm mạnh một kiếm, thân thể càng bị tổn thương. Tức giận càng nhiều, bọn chúng càng bị thương nặng, nhẹ thì căn bản không thể thừa nhận được tác dụng phụ của ma biến, không thể ma biến, nặng thì suy kiệt mà chết.
La Hầu Uyên hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nói:
- Cho nên, nhược điểm của ma vương chính là lửa giận. Cách đối phó hiệu quả nhất đối với ma vương chính là khiến hắn phải tức giận?
Da thịt trên mặt Tề Nghịch Lân hiện giờ tựa như một đống lá khô đang bay trong gió, thể hiện ra một sắc thái vô cùng khó hiểu:
- Ta đã từng làm thử qua điều này, hơn nữa suýt nữa đã thành công...Ta nghĩ vào lúc ta bị chém đứt hai tay, toàn bộ kinh mạch trong người bị chấn nát, rồi bị quăng bỏ vào trong quặng sâu này, tự sanh sự diệt nhiều năm, chưởng giáo núi Luyện Ngục chắc chắn rất hiếm khi tức giận, hắn nhất định sẽ tỏ ra mình vô cùng uy nghiêm và lạnh lùng.
La Hầu Uyên nhận ra vài ẩn ý trong câu nói này của Tề Nghịch Lân, nên ông ta nhìn Tề Nghịch Lân, hỏi:
- Năm xưa ngươi đã làm gì khiến chưởng giáo núi Luyện Ngục tức giận?
- Hắn có một nữ đệ tử, ta không rõ giữa hắn và nữ đệ tử đó rốt cuộc có tình yêu nam nữ gì hay không, nhưng ta có thể khẳng định hắn ta rất yêu thương nữ đệ tử đó, một lòng muốn nữ đệ tử đó trở thành tân đại trưởng lão của núi Luyện Ngục.
Tề Nghịch Lân nhìn La Hầu Uyên, nói:
- Sau đó, ta đã phải trả giá rất đắt để bắt giữ nữ đệ tử mà hắn ta rất yêu thương, tiếp theo, ta đã đưa nữ đệ tử đó vào kỹ viện đê hèn nhất, cuối cùng để cho ả ta sinh con với một tên nam tử mà chính cả ta cũng cảm thấy thật xấu xa ác độc. Cuối cùng, ta phái người đưa cả nhà ả ta tới núi Luyện Ngục, đưa tới trước mặt chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Sắc mặt La Hầu Uyên trở nên khó coi, chậm rãi nói:
- Không trách được hắn ta lại không giết chết ngươi, mà nhốt vào trong quặng mỏ sâu tối nhiều năm, cho ngươi tự sinh tự diệt như vậy...Đối với bất kỳ người nào, điều khiến người ta tức giận nhất không phải là trực tiếp hủy diệt đồ vật người đó yêu thích nhất, mà chính là thay đổi hoàn toàn đồ vật đó, biến nó trở thành một thứ mà chính người đó cũng cảm thấy chán ghét.
- Chỉ tiếc là ma biến hắn ta tu hành không mạnh, lửa giận như vậy đã không đủ để hắn phải tức giận mà chết. Hơn nữa, nữ đệ tử đó quả thật rất quan trọng đối với hắn, nên sau này mặc dù ta đã làm rất nhiều chuyện khiến hắn tức giận, nhưng vì đã có chuyện của nữ đệ tử đó phía trước, nên ta đã không thể khiến hắn phải tức giận lại.
Tề Nghịch Lân tiếc nuối thở dài, nói:
- Cho nên, cuối cùng ta mới ở đây, mà hắn vẫn ngồi trên bảo tọa quan sát chúng sanh.
La Hầu Uyên không có đủ thời gian để nghe Tề Nghịch Lân cảm thán. Trong cảm giác của ông ta, ông ta đến đây đã phá đi trạng thái duy trì tính mạng của Tề Nghịch Lân, mặc dù mang được Tề Nghịch Lân ra ngoài, nhưng một khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời và không khí tươi mới bên ngoài, Tề Nghịch Lân lập tức sẽ chết đi.
Cho nên, ông ta suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
- Ngươi có biết trong Thiên Ma ngục nguyên có khôi lỗi Thánh sư và Hỏa khôi hay không?
- Theo điển tích, người tu hành Tiên đạo chiếm cứ phía bắc thế giới và người tu hành Ma đạo chiếm cứ phía nam thế giới đã từng chế tạo rất nhiều khôi lỗi Thánh sư. Đối với người tu hành lớn lên và sinh sống ở một thời đại mà phù văn và tài nghệ luyện kim được nghiên cứu thấu triệt như vậy, việc chế tạo một khôi lỗi Thánh sư còn đơn giản hơn đào tạo một người tu hành Thánh sư rất nhiều. Cho nên, trong thời đại Tiên Ma, mỗi khi giao chiến với nhau, có không ít người tu hành mang theo nhiều khôi lỗi Thánh sư hoặc là Yêu thú.
Tề Nghịch Lân tiếp tục nói với vẻ mặt mơ hồ:
- Ngày xưa, người tu hành Tiên đạo chiếm cứ phía bắc thường sử dụng khôi lỗi Thánh sư có tên Thanh Đỉnh quái, Kiếm tiên, mà Ma vương lại sử dụng những khôi lỗi có thể phóng lửa được. Hỏa khôi cũng là một trong những yêu thú mà người tu ma ngày xưa hay sử dụng, chẳng lẽ những đồ vật này đã tái xuất rồi?
La Hầu Uyên nhìn lão ta, gật đầu:
- Ít nhất là hai vật trên đã xuất hiện, mà Trương Bình lại có phương pháp chế luyện khôi lỗi Thánh sư.
- Xem ra đã có một ma vương thật sự phủ xuống thế gian rồi, khi đó khôi lỗi Thánh sư chỉ là một vật bình thường, nhưng bây giờ lại là một chiến lực vô cùng kinh khủng.
Tề Nghịch Lân khiếp sợ nhìn La Hầu Uyên, hỏi:
- Hiện giờ, số lượng khôi lỗi Thánh sư có nhiều hay không?
La Hầu Uyên không hiểu rõ ý của lão ta lắm, nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu, nói:
- Không nhiều.
- Bộ phận quan trọng nhất của khôi lỗi Thánh sư chính là một khối tinh thạch bên trong.
Tề Nghịch Lân chậm rãi nhớ lại, khàn khàn nói:
- Thông qua những phù văn bên ngoài bộ giáp của những khôi lỗi Thánh sư, tinh thạch này có thể tự động hút lấy nguyên khí trời đất. Loại tinh thạch này được gọi là nguyên tinh. Nếu như số lượng khôi lỗi Thánh sư không nhiều lắm, cho thấy hắn ta không thể tự sản xuất nhiều được, chỉ có thể lấy tinh thạch từ trong những con khôi lỗi Thánh sư bị hư hại để vào bên trong những con khôi lỗi Thánh sư mới.
La Hầu Uyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mới hỏi tiếp:
- Vậy hắn phải làm gì để khống chế những con khôi lỗi Thánh sư này? Còn những con Hỏa khôi khác thì sao?
Tề Nghịch Lân lắc đầu, nói:
- Khôi lỗi Thánh sư chỉ có thể dựa vào một số phù văn đặc biệt để bám lấy đối thủ của mình, sau đó sẽ chiến đấu không ngừng, cho đến khi sức mạnh mất hết. Về phần Hỏa khôi, chắc hắn ta cũng làm như những con yêu thú khác, phải dùng loại thức ăn đặc biệt nào đó.
- Chưởng giáo núi Luyện Ngục chết đi, vô số người tiến công núi Luyện Ngục...Một ma vương chân chính phủ xuống thế gian, người tu hành chiến đấu với ma vương, đây thật sự là một hình ảnh đáng nhớ, chỉ tiếc là ta không nhìn thấy.
Tề Nghịch Lân bỗng nhiên thều thào nói câu này, nhưng ánh mắt lại dần ảm đạm đi.
La Hầu Uyên biết rằng việc mình đến đây đã khiến trạng thái sống của Tề Nghịch Lân thay đổi, hiện giờ tính mạng của Tề Nghịch Lân đã đi đến cuối đường, không có ai có thể thay đổi được nữa.
Mặc dù không thể hỏi thêm câu nào, nhưng đối với học viện Thanh Loan, những gì Tề Nghịch Lân nói hôm nay đã là một thu hoạch cực kỳ to lớn, nên La Hầu Uyên khẽ khom người, đưa tiễn người từng là kẻ thù của mình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 61: Gặp lại
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lại một ngày mới trên thần nguyên băng tuyết, Tần Tích Nguyệt với khuôn mặt xám trắng, vừa ho khan vừa cố gắng chống đỡ với cái lạnh, bắt đầu nhìn chăm chú cảnh vật xung quanh, xác định mình đang không đi vòng quanh.
Trong tình huống di chuyển ở nơi cực lạnh như vậy, cho dù đã mang theo dược vật cũng như công cụ sưởi ấm của học viện Thanh oan, nhưng đúng như những gì nàng đã dự đoán, hàn khí trong người nàng tích lũy càng lúc càng nhiều. Mấy ngày hôm nay, trong lúc ngủ nàng luôn có cảm giác mình đang nằm trong đống rêu xanh lạnh, hơn nữa, còn thường xuyên tỉnh lại vì ho khan.
Mỗi lần nàng hít thở đều mang theo vô số tạp âm, giống như có rất nhiều mảnh băng vụn mài trong ngực nàng, muốn xuyên thủng cả phổi nàng.
Dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng không phải là một bình hoa. So với phần lớn người tu hành khác trên thế gian, ý chí của nàng mạnh hơn rất nhiều. Tại một thần nguyên băng tuyết lạnh lẽo mà rất nhiều giảng viên đã đồng ý nói rằng chỉ có Thánh sư mới có thể xâm nhập, mới có thể thanh tỉnh, bản thân nàng là một người tu hành còn kém xa Thánh sư lại có thể dựa vào ý chí của mình mà còn đứng vững đến bây giờ.
Ý chí con người là vô cùng vô tận, có lúc sẽ mạnh mẽ đến mức khiến chính cả người đó phải cảm thấy giật mình.
Tần Tích Nguyệt có thể cảm giác được ý chí của mình đang giúp thân thể đột phá cực hạn, thậm chí nàng có thể cảm giác được tu vi đang tăng lên chậm rãi.
Chỉ là, vào lúc khó khăn đứng lên đón một ngày mới, cảm giác được bầu trời xanh bao la dường như đang ảm đạm đi, Tần Tích Nguyệt liền biết mình chuẩn bị rời khỏi thế gian này.
Bởi vì ho khan liên tục và hít thở khó khăn, thời gian tiến vào minh tưởng tu hành của nàng càng lúc càng ngắn. Tại một nơi lạnh giá như vậy, chỉ cần hồn lực trong cơ thể mất hết, vậy cho dù ý chí mạnh mẽ đến mức nào, cũng không thể khiến thân thể của mình có thể chống đỡ cái lạnh lâu hơn.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, sau đó biến thành hai hạt băng trong suốt.
Nhìn thấy nước mắt của mình biến thành băng giá, nàng lại không cảm thấy bi thương.
Thần nguyên băng tuyết xung quanh luôn bị một màu xám trắng bao phủ, nhưng dưới ánh sáng mặt trời, hai hạt băng này tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tạo nên một điểm nhấn kỳ lạ.
Nàng nghĩ tới nhiều chuyện, nghĩ tới lúc còn ở học viện Thanh Loan, mình và Lâm Tịch hiểu lầm nhau, rồi không biết bắt đầu từ lúc nào mà mình lại thích Lâm Tịch.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch nhẹ nhàng như mây trôi, không tranh giành với ai trong học viện.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch tuyệt vọng tột độ ở lăng Bích Lạc.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch chiến đấu thảm thiết, mệt mỏi đến mức không muốn giơ tay mình lên ở lăng Đông Cảnh.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch cùng với nàng rời khỏi sườn núi hoa Ma Nhãn.
Nàng đã từng nhìn thấy Lâm Tịch và Cao Á Nam thành thân, thật là vui vẻ.
Cho đến lúc này, nàng không hề hối hận vì mình đã thích Lâm Tịch, tất cả những gì đã trải qua đã trở thành những hình ảnh quý giá nhất trong ký ức của nàng.
Thích cũng không nhất định là phải ở chung một chỗ.
Khi rời khỏi thế gian này, nghĩ đến Lâm Tịch mà vẫn cảm thấy kích động và ôn nhu, mà trong đầu Lâm Tịch, hẳn nàng luôn luôn là một cô gái xinh đẹp, Tần Tích Nguyệt nghĩ đây là kết quả tốt nhất.
Tần Tích Nguyệt tiếp tục đi tới trước, nàng nghĩ rằng trong ký ức Lâm Tịch, nàng luôn luôn là người xinh đẹp như vậy.
Nàng thật sự rất đẹp, kể cả khi đi lại giữa thần nguyên băng tuyết giá lạnh như vậy, trông nàng vẫn xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách.
...
Bầu trời màu xanh vốn đang dần ảm đảm, rồi đột nhiên lại trở nên vô cùng sáng ngời.
Tần Tích Nguyệt biết sắc thái bầu trời thật ra không thay đổi gì, tất cả chỉ vì ý thức của nàng đã bắt đầu mơ hồ, xuất hiện một chút ảo giác khác thường.
Nàng chuẩn bị nghênh đón cái chết của mình.
Nhưng mặt đất bị đóng băng tựa hồ luôn bất biến, bỗng nhiên lại xuất hiện màu sắc khác thường.
Nàng cho rằng đó là ảo giác.
Nhưng khi nàng nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào đoạn đường lóe lên màu sắc khác lạ dưới bầu trời màu xám trắng, bỗng nhiên có một sự kích động từ trong lòng nàng dâng lên, cảm giác này chiếm lấy toàn bộ cảm xúc của nàng, khiến nàng không ngừng run rẩy.
Đó là một màu vàng óng.
Nàng đã thấy rõ ràng rồi, đó là một đoạn hồn binh bị đóng băng bên dưới.
Nàng khẳng định đó không phải là ảo giác, bởi vì nếu đó là ảo giác, hình dạng của những hồn binh và phù văn khắc họa trên đó sẽ không chân thật như vậy.
Cơ thể của nàng tựa như được tiếp nhận một nguồn năng lượng mới, khiến mọi mệt mỏi trong người nàng hoàn toàn biến mất, giúp cho nàng đi thẳng tới trước.
Sau đó, cơ thể của nàng càng lúc càng run rẩy hơn.
Nếu như nói con sông băng ở đầu thần nguyên băng tuyết tựa như một chiếc thuyền lớn bị một ngọn gió mang theo vô số vụn băng thổi vào, vậy vị trí ở ngay trước mặt nàng lại tựa như một nơi địa thế hiểm trở, bị vô số gió lốc và cuồng phong kinh khủng đập vào.
Trên mặt đất có rất nhiều hố to hình dáng khác nhau, tựa như bị vô số vẫn thạch từ trên trời cao rơi xuống. Ngoại trừ những binh khí màu vàng ra, nàng còn có thể nhìn thấy những thi thể màu hoàng kim nằm ngổn ngang trong băng tuyết, thậm chí còn có thi thể bị chôn sâu xuống dưới, tựa như đó là những tảng đá lớn bị xe bắn đá bắn ra, bên cạnh còn vô số vết nứt tựa như không bao giờ lành lại.
Nguyên nhân những thi thể này có màu hoàng kim là vì bọn họ đang mặc chiến giáp màu hoàng kim.
Bề mặt ngoài những bộ giáp này có khắc họa những long văn kỳ lạ, thậm chí còn có những bảo thạch còn chói mắt hơn cả tia chớp!
Bảo thạch chân long!
Những người này chính là nhóm người tu hành vô cùng mạnh mẽ từng đi theo bảo vệ tiên hoàng Vân Tần, Chân Long vệ!
Nơi đây chính là chiến trường mà năm xưa Trương viện trưởng và các Chân Long vệ từng giao chiến với nhau!
Tần Tích Nguyệt không vội vàng kiểm tra những thi thể Chân Long vệ đang bị chôn sâu bên dưới hoặc là những hồn binh cường đại nằm ngổn ngang bên cạnh, nàng cũng không có tâm trí để nghĩ xem thử trận chiến năm xưa thảm thiết và kinh tâm như thế nào, nàng chỉ bất giác ngẩng đầu, nhìn về nơi xa nhất phía trước.
Cuối tầm mắt nàng vẫn không có bất kỳ di tích nào, nhưng nàng ít nhất có thể khẳng định con đường nàng đang đi chính là con đường mà năm xưa Trương viện trưởng đã đi qua.
...
Gần như là cùng một thời gian, trong tầm mắt Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương lại một lần nữa xuất hiện vô số con kiếm yêu đang đi chuyển, ánh sáng mặt trời từ trên trời cao chiếu vào người chúng, tựa như đang tạo thành một cơn thủy triều màu trắng vô tận.
Nhìn đám kiếm yêu màu trắng tràn ngập khắp trời đất đã đi rồi quay lại, Lâm Tịch biết rõ những con kiếm yêu màu trắng này không thể uy hiếp đến tính mạng mình và Nam Cung Vị ương được. Nhưng trong miệng và trong cơ thể hắn không thể không tránh khỏi xuất hiện cảm giác lạnh lẽo và đau đớn.
Đây đã là ngày thứ chín kể từ khi Tần Tích Nguyệt rời đi, nhưng bọn họ và Cát Tường vẫn không thể phát hiện tung tích Tần Tích Nguyệt.
Hắn có cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy Tần Tích Nguyệt nữa.
Nhưng ngay lúc này, ngay lúc vô số con kiếm yêu màu trắng đang bao phủ cảnh vật xung quanh mà tràn đến chỗ hắn, ngay lúc hắn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, hắn bỗng nhiên thấy được một luồng sáng.
Hắn thấy ở nơi xa, tựa như đó là nơi cùng trời cuối đất, có một cột sáng rất nhỏ như vô cùng sáng ngời!
Cột sáng này khiến cả người Lâm Tịch cứng đờ, thiếu chút nữa đã không khống chế được mà điên cuồng hét thành tiếng.
Nam Cung Vị Ương chỉ nhìn hắn một cái, không nói gì, bắt đầu phóng nhanh tới chỗ cột sáng đó.
Lâm Tịch bắt đầu chạy, vững vàng theo sát bên người Nam Cung Vị Ương.
Hai thanh phi kiếm vẫn điên cuồng bay trong không trung, giết chết những con kiếm yêu màu trắng tới gần, biến chúng thành những tượng đá vĩnh hằng trên mặt đất.
Những con kiếm yêu màu trắng này khi đến thật hùng hùng hổ hổ, nhưng sau khi Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương chạy nhanh tới trước với một tốc độ khủng khiếp, khiến những con kiếm yêu màu trắng ở hai bên Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương biến thành những rừng cây màu trắng, những con kiếm yêu màu trắng này lập tức khủng hoảng, liều mạng bỏ chạy.
Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương thu hồi phi kiếm.
Những con kiếm yêu màu trắng đã bị khủng hoảng tinh thần này vẫn đang liều mạng bỏ chạy, bọn chúng là sinh vật không có trí tuệ, mà lúc này lại đang bị cảm giác sợ hãi xâm chiếm đầu óc mình, nên bọn chúng chỉ buồn bực nghĩ rằng tại sao hai sinh vật đáng sợ đáng lẽ không nên xuất hiện trong thần nguyên băng tuyết này cứ bám theo chúng mà không buông bỏ.
Khi trước Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đúng là chưa bao giờ đi nhanh như vậy, bọn họ luôn muốn tiết kiệm hồn lực và thể lực của mình, nhưng bây giờ họ chỉ muốn phóng nhanh tới chỗ phát ra tín hiệu kêu cứu kia, sợ rằng một khi mình đến chậm, sẽ bỏ qua một chuyện quan trọng.
So với đám kiếm yêu màu trắng kia, tốc độ của hai người họ hiện giờ nhanh hơn nhiều lắm. Bọn họ thậm chí đã vượt qua hầu hết đám kiếm yêu màu trắng đang bỏ chạy, hoặc có thể hình dung là chính hai người bọn họ đang dẫn dắt đám kiếm yêu bỏ chạy.
Những con kiếm yêu màu trắng ở đây cố gắng hết sức tránh xa hai người này, có những con kiếm yêu màu trắng lớn tuổi nhất, già yếu nhất vô cùng chậm chạp. Lúc tấn công hai người họ, những con kiếm yêu này là những con chậm nhất trong mấy vạn con kiếm yêu, nhưng còn chưa nhìn thấy bóng dáng hai người Lâm Tịch, trận thế của chúng đã tan tác. Sau đó, chúng lại bị tâm lý đám đông tác động vào, nên vào lúc bỏ chạy, bọn chúng lại biến thành những con nhanh nhất, chạy hàng đầu tiên.
Cho nên, có những cuộc gặp gỡ đáng lẽ không thành, bây giờ lại được tạo thành một cách lạ thường.
Lâm Tịch đang thở dốc chạy nhanh bỗng dừng lại.
Hắn thấy trong tầm mắt của mình, có một con kiếm yêu già nua phát ra một luồng ánh sáng vàng.
Đó là một mảnh giáp nhỏ màu vàng, bị một sức mạnh kỳ lạ dán chặt vào người nó, nên khi nó chạy, mảnh giáp vàng đó không hề bị rớt xuống.
Trên mảnh giáp nhỏ màu vàng đó lại có những "phù văn" mà những người tu hành trên thế giới này sẽ không bao giờ hiểu nổi, nhưng đối với Lâm Tịch, đó lại là những ký tự vô cùng quen thuộc.
Không chỉ như vậy, trên người con kiếm yêu màu trắng này còn có vài vết sẹo do kiếm chém thành.
Vài vết sẹo này cũng là những hoa văn vô cùng khó hiểu đối với người ở thế giới này.
''H'', ""I"
Nhưng hai vết sẹo ở trên dường như mang cả một thế giới khác, cùng với một luồng khí tức vô cùng quen thuộc, đập mạnh vào trong tim Lâm Tịch, khiến Lâm Tịch phải run rẩy.
- Này!
Lâm Tịch bất giác nhìn con kiếm yêu màu trắng đó, hét lên thật to.
Phi kiếm của hắn bay ra ngoài, nhưng lại không giết chết con kiếm yêu màu trắng đó, chỉ là cắt mảnh giáp nhỏ màu vàng có khắc nhiều hoa văn kỳ lạ trên mình nó xuống.
Khi thanh phi kiếm của mình nâng mảnh giáp nhỏ màu vàng đó lên, đưa tới trước mặt mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy thế gian này đôi khi có những kỳ tích thật kỳ lạ.
Sau đó hắn lại nghĩ đến có một người đã nói với mình rằng: "Thế gian này không có kỳ tích, chỉ có ý chí con người mới có thể tạo thành kỳ tích thật sự."
Hắn lập tức lấy ra một cột tre dùng để phát tín hiệu.
Được hồn lực của hắn quán chú vào, cột tre này lập tức bừng sáng, sau đó có một cột sáng màu vàng rực rỡ xông thẳng lên trời cao.
Cột sáng màu vàng trước đó còn chưa hoàn toàn biến mất.
Nhưng không lâu sau khi cột sáng của Lâm Tịch xuất hiện, bỗng nhiên có một cột sáng nhỏ vô cùng rực rỡ khác, từ một vị trí xa hơn xông lên trời cao!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
Chương 62: Tự có đáp án
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lâm Tịch nhìn thấy rất nhiều điểm sáng màu vàng chói mắt.
Hắn cũng nhìn thấy Tần Tích Nguyệt trong trạng thái cả người gần như đóng băng đang đứng trong những điểm sáng màu vàng đấy.
Hắn đã gặp lại Tần Tích Nguyệt, tại một nơi có rất nhiều hồn binh mạnh mẽ cùng với thi thể các Chân Long vệ.
Hắn nhìn Tần Tích Nguyệt, không nói gì.
Nhưng Tần Tích Nguyệt lại hiểu ánh mắt của hắn.
Nếu như gặp lại, hắn nhất định sẽ không để nàng chết trước mặt mình.
Vô số tia sáng rực rỡ từ trên người Lâm Tịch thấm ra ngoài, tràn vào người Tần Tích Nguyệt, tạo thành một quả cầu chói mắt.
Lâm Tịch hiện giờ có rất nhiều tâm tình.
Việc gặp lại và kỳ tích hôm nay khiến hắn cảm giác được tình ý chân thành tha thiết trên thế gian này, cũng làm cho lòng tin vốn đã biến mất quay trở về trong lòng hắn, giúp hắn cảm thấy mọi thứ vốn không thể đều có thể trở thành có thể.
Quang minh biến mất, Tần Tích Nguyệt lại nhìn thấy một bầu trời bao la màu lam xinh đẹp. Nàng cảm nhận được nhiều điều trong ánh mắt Lâm Tịch, sau đó cả người nàng bỗng nhiên run rẩy. Không nói lời dư thừa nào, nàng nhìn thẳng vào miếng giáp nhỏ màu vàng trong tay Lâm Tịch, hỏi với giọng điệu đầy tò mò và mong đợi:
- Đây là cái gì?
- Đây là chỉ dẫn...là chỉ dẫn Trương viện trưởng để lại.
Lâm Tịch nói ra điều mà nàng hi vọng nghe được, giúp cho nàng vừa từ cõi chết trở về quá vui sướng mà mừng hét lên một tiếng.
...
- Này này...ta đã mệt mỏi lắm rồi, các ngươi không có tinh thần kính già yêu trẻ sao? Đi nhanh một chút đi, tới đây giúp đỡ ta chứ. Sao lại đi chậm như vậy? Muốn ta qua đón các ngươi à?
Lại có một tiếng nói mệt mỏi vang lên, biểu thị cho một sự gặp lại.
Cốc Tâm Âm vẫn biểu thị ra ngoài mình là một người rất dễ bị đánh, nhưng cho dù lời nói của hắn ta đáng ghét thế nào, bất kể hắn ta đã đánh ai bao nhiêu lần, sau nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn luôn là người được người trong học viện nhớ nhung nhất, hoan nghênh nhất.
- Xem ra con đường chúng ta đi lúc trước cách nhau rất xa đấy, ta đã có mấy lần phát ra tín hiệu, nhưng hiển nhiên các ngươi không nhìn thấy được.
Cốc Tâm Âm dùng tay phẩy đi một lớp băng dính trên người mình, sau đó bước vào trong một căn lều chống lạnh đã được đám người Lâm Tịch dựng lên từ nãy. Sau một hồi quan sát vẻ mặt của đám người Lâm Tịch, suy đoán được những người này đã nhìn thấy chuyện gì, hắn lập tức nói.
- Nhưng dù thế nào đi nữa, các ngươi cũng đã phát hiện được địa phương kia rồi.
Hắn ngồi xuống một tấm thảm đặc chế, nhìn Lâm tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
- Quan trọng nhất là còn sống.
Nam Cung Vị Ương là ngoại tộc, nàng sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Nên sau khi Cốc Tâm Âm ngồi xuống, nàng hơi suy nghĩ một hồi, rồi mới hỏi:
- Ngươi đã sớm phát hiện nơi này...đầu tiên ngươi dựa vào một số dấu hiệu để tìm kiếm tung tích Trương viện trưởng, sau đó lưu lại chỉ dẫn cho chúng ta?
- Lúc bắt đầu ta cũng không suy nghĩ nhiều như vậy đâu, ta nghĩ rằng nếu như ta là Trương viện trưởng, tất nhiên là phải đi thẳng lên phía bắc, tìm kiếm sâu vào trong thần nguyên băng tuyết trước. Sau đó, ta cũng gặp đám yêu thú nhát gan kia, tiếp theo ta cố gắng đuổi theo một vài con chạy tán loạn, cuối cùng mới phát hiện ra nơi Chân Long vệ chết trận.
Cốc Tâm Âm vừa rồi còn tỏ ra rất mệt mỏi, nay lại hừng hừng sức sống, nói:
- Ta nghĩ nếu như đã có yêu thú, vậy nhất định chúng phải ăn gì đó. Đã có tộc quần lớn như vậy, chắc chắn nhà của chúng nó sẽ khác với phần lớn nơi khác của thần nguyên băng tuyết, cho dù ở đó không có di tích, nhưng chỉ cần không phải là một nơi tĩnh mịch lạnh lẽo như thế này, nó cũng giúp chúng ta cầm cự được lâu hơn, có thể bố trí thành một nơi an nghỉ, vậy việc chúng ta thăm dò thần nguyên băng tuyết sẽ không còn hung hiểm nữa. Nhưng kế hoạch này lại thất bại rồi, thần nguyên băng tuyết quá lớn, ta đuổi theo chúng nó không nổi, nên không thể phát hiện được hang ổ của chúng ở đâu.
Nam Cung Vị Ương bình tĩnh gật đầu, nói:
- Kế hoạch này đúng là thất bại.
- Đây chính là chỉ dẫn của Trương viện trưởng cho chúng ta?
Cốc Tâm Âm khẽ mỉm cười, liếm liếm đôi môi khô nứt, nhìn Lâm Tịch khi nãy đã hành lễ với mình, nhưng vẫn chưa nói chuyện. Hắn nhìn mảnh giáp nhỏ màu vàng trong tay Lâm Tịch, nói:
- Ngươi hẳn hiểu được văn tự do Trương viện trưởng lưu lại...hiện giờ ta chỉ hi vọng nơi mà Trương viện trưởng nói không cách chúng ta quá xa.
Lời Cốc Tâm Âm vừa nói thật mơ hồ, nhưng mấy người Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt lại có thể hiểu được ý hắn.
Dù là Cốc Tâm Âm hay là mấy người Lâm Tịch, thân thể của bọn họ không còn khỏe mạnh nữa, không thể kéo dài lâu hơn.
- Địa phương ngài ấy nói còn cách chúng ta rất xa.
Lâm Tịch nhìn vào mảnh giáp nhỏ màu vàng có đầy những ký tự rất quen thuộc với hắn, đồng thời không đợi đến lúc mấy người Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương hay Lâm Tịch cất tiếng hỏi, hắn đã lập tức nói:
- Nhưng cách nghĩ của niên trưởng rất chính xác, chúng ta có thể đến lãnh địa của loài yêu thú kia để khôi phục thể lực, năm xưa ngài ấy cũng làm như vậy.
Nụ cười trên khuôn mặt Cốc Tâm Âm hoàn toàn biến mất.
Ngay lúc thu liễm nụ cười, khóe mắt của hắn bỗng nhiên hiện lên một sự tang thương rõ rệt, bất cứ ai cũng nhìn ra được.
Hắn không giống như Lâm Tịch, đến từ cùng một thế giới với Trương viện trưởng, có những cảm xúc trong lòng không ai hiểu được. Nhưng đối với hắn cũng như vô số người Vân Tần khác, ba chữ ''Trương viện trưởng'' dĩ nhiên lại ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa mà Lâm Tịch không hiểu nổi.
- Trong lãnh địa đám yêu thú này có gì?
Hắn hoàn toàn buông lỏng xuống, cũng không nóng lòng, chỉ ôn tồn hỏi.
- Là một hồ nước nóng.
Lâm Tịch nhìn Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, bổ sung:
- Là một hồ nước nóng ngay trên sông băng, khiến người tới gần cảm thấy rất ấm áp. Hơn nữa, bên trong có rất nhiều thực vật sinh trưởng, Trương viện trưởng nói rằng có một loài thực vật mùi vị như hải sâm, giúp bổ sung nguyên khí cực tốt.
Ba người Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt đã hoàn toàn chăm chú lắng nghe Lâm Tịch nói.
Ánh mắt của Cốc Tâm Âm một lần nữa nhìn chằm chằm vào mảnh giáp nhỏ màu vàng trong tay Lâm Tịch, nói;
- Nơi này còn có cái gì? Ngài ấy có nói gì nữa không?
- Ngài ấy còn nói đợi đến khi chúng ta tiến vào hồ nước nóng, những con yêu thú kia phát hiện chúng ta đến đây không phải là muốn đánh cướp địa bàn, thức ăn hay điên cuồng giết chóc, chúng sẽ chủ động buông tha chúng ta.
Lâm Tịch nhìn Cốc Tâm Âm, chậm rãi nói:
- Ngài ấy còn dặn dò rằng sau khi băng qua hồ nước nóng đấy, chúng ta sẽ bôn ba thêm hai ba mươi ngày nữa, sẽ đến nơi ngài ấy đã nhắc đến, cung Thanh Loan trong truyền thuyết.
- Ngài ấy còn dặn dò ngoại trừ Tướng Thần, sợ rằng không còn người nào có thể tiến vào cung Thanh Loan.
- Ngài ấy nói nếu như có một người như ta xuất hiện, tất nhiên có thể tiến vào cung Thanh Loan, sẽ lấy được đồ ngài ấy để lại. Ngài còn nói nếu như ngài đã để lại vật đó, nhưng chưa trở về học viện Thanh Loan...vậy nhất định đã gặp chuyện ngoài ý muốn tại nơi đó.
Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt chợt ngừng thở.
Lâm Tịch ngẩng đầu lên, hắn hiểu được cảm xúc trong đôi mắt họ, đồng thời lắc đầu:
- Không còn ghi chép nào nữa.
- Cho nên, chúng ta không thể biết được ngài ấy đã xảy ra chuyện gì.
Nam Cung Vị Ương nhíu mày, nhìn Lâm Tịch nói:
- Nhưng chỉ cần chúng ta tiến vào cung Thanh Loan, tất cả sẽ có đáp án.
- Ta hi vọng ngài ấy còn sống, cho dù đang bị vây khốn ở đâu đó.
Tần Tích Nguyệt run giọng nói:
- Ta nghĩ một người như ngài ấy, cho dù đối mặt với nguy hiểm như thế nào, chắc chắn cũng có biện pháp thoát thân.
- Đúng vậy.
Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi đã nói rằng thiên phú Tướng Thần chính là bất kỳ việc gì cũng có thể thử một lần.
- Những gì mảnh giáp nhỏ màu vàng này ghi lại đều không nói rõ cung Thanh Loan nguy hiểm thế nào, nhưng nếu như cung Thanh Loan là tử địa, vậy ít nhất ngài ấy sẽ nói rõ không để cho người sau đi vào.
Lâm Tịch gật đầu.
Hắn dĩ nhiên hi vọng Trương viện trưởng còn sống, nhưng hắn cũng phải thừa nhận những gì Nam Cung Vị Ương vừa nói là rất đúng, chỉ có tiến vào cung Thanh Loan mới có đáp án cuối cùng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden