Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 143: Nguy cơ cực lớn
Dịch: Kimnambin
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
Trung ương Hậu Thổ giới, lúc này chung quanh vẫn tràn ngập sát khí như cũ.
Đi vào đây, giống như là đang đi vào a tì địa ngục trong truyền thuyết, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăng.
Thập đại thị tộc dưới sự xuất lĩnh của mười vị gia chủ, chậm rãi đi vào trong chỗ sâu của Hậu Thổ giới. Giới chân bọn họ, thi cốt phủ kín mỗi một tấc đất ở đây, thậm chỉ ngay cả đất cũng bị nhiễm tiên huyết chuyển thành màu đỏ.
Khó có thể tưởng tượng ra, đây là cuộc chiến thảm liệt cỡ nào mới có thể lưu lại cảnh tượng kinh khủng như vậy.
Một đường đi tới, địa sát chi hỏa có thể tùy ý nhìn thấy, thỉnh thoảng phun ra, chỉ cần dính một chút là có thể bị đốt thành tro tàn. Mà cương phong lại càng hung mãnh, không ngừng thổi qua, cho dù là cường giả Thiên đạo đỉnh phong cũng bị thổi cho hồn phi phách tán.
Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, thập đại thị tộc đã có một ít đệ tử ngã xuóng, ngay cả mười vị gia chủ ít nhiều cũng bị thương hoặc tổn thương tới nguyên khí.
Cuối cùng, đoàn người đi tới một cái hang, bỗng nhiên đình chỉ cước bộ.
...
- Ấn huynh, đây hẳn là địa phương theo như lời nói của Ấn lão tiền bối đi a?
Người mở miệng nói chính là gia chủ Túc gia Túc Vô Cầu, người này một thân hoa phục, khí chất hào hùng, đứng ở phía trước đội ngũ, mơ hồ đứng đầu mọi người. Hai bên cạnh hắn lúc này là gia chủ của chín đại thị tộc khác... Phân biệt là Ấn gia Ấn Đình Viễn, Mật gia Mật Cơ, Âu gia Âu Thiên Phách, Hách Liên gia Hách Liên Lệch, Văn Nhân gia Văn Nhân Thái, Thuần Vu gia Thuần Vu Tĩnh Thạch, Bộ Dương gia Bộc Dương Đông Tình, cuối cùng là Đạm Thai gia Đạm Thai Chí.
Trên thựuc tế, Túc gia chính là gia tộc thần bí nhất trong thập đại thị tộc. Mặc dù bọn họ lực đơn thế bạc, thế nhưng mỗi một đời đều có truyền nhân tuyệt thế, mà người đó sau này nhất định sẽ trở thành gia chủ Túc gia. Túc Vô Cầu chính là người mạnh nhất Túc gia đời này, người thanh niên phía sau hắn chính là người kế thừa Túc gia sau này, cũng là nhân vật phong vân trên Ẩn Lâm đại hội, tên là Túc Duyến.
Nghe thấy Túc Vô Cầu hỏi, ánh mắt Ấn Đình Viễn nhìn về phía trước, ngữ khí cực kỳ khẳng định nói:
- Không sai, đây chính là nơi một vị thượng cổ đại năng ngã xuống. Năm đó gia tổ phát hiện ra nơi đây đã cùng hai vị trưởng lão tộc ta điều tra, chỉ tiếc thời gian có hạn, không có cơ hội tiến nhập vào sâu bên trong.
Túc Vô Cầu gật đầu, nhìn về phía địa đạo, nhưng chỉ thấy phía trong một mảnh đen kịt, bằng vào mắt thường căn bản không thể nhìn thấy tình huống phía dưới, ngay lập tức hắn đem thần hồn phóng ra bên ngoài... Thế nhưng còn chưa kịp tiến vào địa đạo đã bị một cỗ ý chí rất mạnh bắn ngược trở lại, khiến cho tâm thần hắn bị rung động.
Quả nhiên là nơi thượng cổ đại năng ngã xuống.
Túc Vô Cầu âm thầm sợ hãi than, không chút để ý tới việc tâm thần bị rung động. Dù sao, thượng cổ đại năng trong truyền thuyết đồng thọ cùng với thiên địa, uy thế vô biên khó lường. Ý chí của họ giống như là ngôi sao sáng, vĩnh hằng bất hủ, bất diệt, không hề tiêu tán, bằng vào một chút năng lực của hắn đương nhiên không có khả năng đột phá ý chí của đại năng, thăm dò di bảo bên trong.
Phản ứng của Túc Vô Cầu bị Ấn Đình Viễn nhìn thấy, hắn cười nói:
- Túc huynh nên cẩn thận, nơi này chính là nơi thượng cổ đại năng ngã xuống, tuy rằng ngàn vạn năm qua đi, thế nhưng ý chí của thượng cổ đại năng vẫn còn tồn tại, cho dù có trải qua trăm triệu năm cũng sẽ không tiêu tán, lão tổ chúng ta năm đó cũng ăn không ít thiệt thòi.
- Phải rồi!
Túc Vô Cầu khẽ cười nói:
- Nếu Ấn tiền bối phát hiện ra bảo địa như vậy, vì sao lại phân một chén canh cho chúng ta? Bằng vào thực lực Ấn gia các người, muốn đi vào chỗ này tầm bảo, chỉ sợ cũng không phải việc gì khó a.
Tu Hành Giới này ai cũng biết, Ấn gia vô cùng giỏi tính toán, mỗi người đều âm hiểm giả dối, là hạng người có thủ đoạn độc ác, nếu như có chỗ tốt thật, bọn họ sao có khả năng phân chén canh này cho người khác?
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, gia chủ các đại thị tộc khác đều đang âm thầm tính toán.
Gia chủ của thập đại thị tộc, không ai mà không phải là cáo già, sao lại không hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Ấn Đình Viễn không chút để ý nói:
- Ta biết mọi người không tin, nếu đổi lại là ta, ta cũng không tin. Thế nhưng sự thực là vậy, trước kia Ấn gia chúng ta cũng không dự định đem việc này nói cho mọi người, dù sao nơi đại năng ngã xuống, khẳng định có không ít dị bảo hoặc cơ duyên, chỗ tốt vô cùng lớn như vậy, chúng ta tự nhiên không muốn chia sẻ cùng người khác...
Dừng một chút, Ấn Đình Viễn lại tiếp tục nói:
- Bất quá, lần này Thiên Duy chi môn mở ra, Cổ Vực kịch biến, mấy vị lão tổ gia tộc chúng ta đều phải đi vào thu thập Thiên Địa nguyên từ, mà Ấn thị chúng ta bởi vì có chút sự tình mà tổn thất không ít cao thủ, ngay cả hai vị trưởng lão trước kia tới đây cũng bị ngã xuống. Vì vậy chúng ta căn bản không có dưa thừa nhân thủ đia điều tra nơi này. Chỗ tốt thật lớn như vậy, nếu như để lãng phí chẳng phải vô cùng đáng tiếc hay sao? So với việc tay không mà về, chẳng bằng mời chư vị cùng tham gia. Dù sao thập đại thị tộc từ trước tới nay, đồng khí tương liên.
Cái gì mà đồng khí tương liên, mọi người ở đây âm thầm cười nhạt. Chỉ là đối với tao ngộ của Ấn gia, bọn họ có từng nghe qua một chút. Nghe nói đệ nhất môn đồ của Thiên Khung Đại Tôn, vì một nữ nhân đại náo Thập Vạn Đại Sơn, đem Ấn gia làm loạn tới mức gà bay chó sủa, cuối cùng nếu không phải Thiên Khung Đại Tôn tự thân đứng ra, không biết còn loạn thành thế nào nữa.
- Nói như vậy, chúng ta hẳn phải cảm tạ đại nghĩa của Ấn huynh sao?
Túc Vô Cầu mặt đầy tiếu ý, chỉ là trong ánh mắt của hắn chứa đầy sự châm chọc.
Ấn Đình Viễn thản nhiên nói:
- Túc huynh hà tất phải đánh vào mặt ta như vậy, ta biết ấn tượng của chư vị đối với Ấn gia ta không tốt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa chúng ta nha, đây là chuyện tình song phương đều có lợi, không phải sao? Về phần mọi người có phải cảm tạ Ấn mỗ hay không, việc này không cần nói đến. Bên trong địa đạo vô cùng hung hiểm, năm đó gia tổ ở bên trong cũng ăn không ít quả đắng, sau khi chúng ta tiến vào, nói không chừng sẽ có người ngã xuống. Ta hi vọng lúc đó mọi người không mở miệng chửi bới, Ấn mỗ đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Những gì nên nói ta cũng đã nói hết, có muốn đi vào hay không, vậy thì nhìn vào quyết định cảu chư vị, Ấn mỗ tuyệt không nhiều lời.
Có nên đi vào hay không?
Bao gồm cả Túc Vô Cầu ở bên trong, mỗi một vị gia chủ đều nhíu mày suy tư.
Ấn Đình Viễn ở phía xa im lặng chờ đợi câu trả lời, dáng vẻ vô cùng ung dung.
Nơi thượng cổ đại năng ngã xuống, đây chính là một mê hoặc thật lớn! Chỉ cần một tia tàn niệm của thượng cổ đại năng là có thể khiến cho bọn họ điên cuồng tranh đoạt, nếu có thể đạt được truyền thừa, thì còn có thể đạt được thành tựu Đại Tôn. Còn có những cổ bảo của thượng cổ đại năng nữa, cho dù chỉ là tàn phiến cũng sở hữu uy lực vô biên. Cho dù là mạnh mẽ như Đại tôn cũng tuyệt đối không buông tha cơ hội như vậy.
Đương nhiên, nếu như không có Thiên Duy chi môn kia, thì ở đây cũng không tới lượt thập đại thị tộc nhúng tay vào. Thế nhưng cho dù là như vậy, bọn họ muốn đi vào trong địa đạo cũng không hề dễ dàng, sự nguy hiểm bên trong không ai không biết, nói không chừng còn có thể ngã xuống không chừng.
...
- Ta đi!
Một thanh âm vang vọng đánh vỡ trầm mặc, chính là Đạm Thai Chí vẻ mặt âm trầm đứng phía xa.
Ánh mắt mọi người nhìn lại, không ai cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Lần này có thể nói là Đạm Thai gia bị ngã một vố đau, thiếu chút nữa ngay cả toàn bộ thị tộc cũng ngã theo. Nếu không phải Đạm Thai gia có cổ bảo truyền thừa trấn áp số mệnh, sợ rằng Đạm Thai gia đã trở thành lịch sử.
Đạm Thai Chí đối với Lý Nhạc Phàm có thể nói là hận thấu xương, hắn lần này không tiếc làm giao động căn cơ của gia tộc mình, lấy ra cổ bảo truyền thừa chính là vì tiến vào nơi này, có cơ hội như vậy, hắn sao có khả năng buông tha cho được.
Có Đạm Thai Chí dẫn đầu, những gia chủ thị tộc khác sau khi nhìn nhau hội ý một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
...
Trong lúc đám thị tộc thương nghị, lại không có ai phát hiện ra phía sau đống thi cốt phía xa có ba đạo quang ảnh nhàn nhạt hiện lên.
Nếu như lúc này có tu sĩ nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra ba người này. Bọn họ chính là nhân vật tiêu điểm trong Bách Thủ chi tranh, Hoa Liên Tử, Tùng Nguyên Tán Nhân, Thủy Yên tiên tử.
Ba người này trong giới tán tu được coi là tồn tại đứng đầu, chỉ là tất cả mọi người luôn cho rằng ba người luôn cạnh tranh với nhau, không có bao nhiêu người biết tới bọn họ vốn có chút giao tình. Hiện tại, trong Cổ Vực khắp chốn hung hiểm, nhất là Hậu Thổ giới này, sát khí bốn phía, nếu như không có một hai đồng bạn đáng tin cậy, rất ít người có thể một mình sống sót.
Bởi vậy, ba người bọn họ tự nhiên là đi cùng nhau.
- Hoa Liên đạo hữu, không nghĩ tới thập đại thị tộc lại phát hiện ra nơi ngã xuống của thượng cổ đại năng, thực sự là may mắn a.
Tùng Nguyên Tán Nhân vẻ mặt kích động, vẻ tham lam trong mắt chợt lóe.
Hoa Liên Tử có chút trầm ổn nói:
- May mắn hay không cũng không hẳn, vạn vật đều lấy đức làm đầu, thập đại thị tộc trong Tu Hành Giới luôn hành sự không có kỵ, thượng thiên làm sao lại chiếu cố bọn chúng như vậy? Không bằng để chúng ta đi tới, cảm ngộ đại đạo... Ý của nhị vị đạo hữu ra sao?
Tùng Nguyên tán nhân gật đầu.
Thủy Yên tiên tử cũng nở nụ cười đầy tiếu ý nói:
- Cơ hội trời ban như vậy, không giành lấy thực có lỗi với bản thân. Thủy Yên nguyện nghe theo ý tứ của hai vị đạo hữu. Ha ha.
Nữ nhân này cười, giống như trăm hoa đua nở, khiến cho tâm thần của hai người còn lại run lên.
Khụ khụ.
Sau khi ho khan hai tiếng, Tùng Nguyên tán nhân nói:
- Nhị vị, nếu như đám người Túc Vận lão nhân tới thì làm sao?
Hoa Liên Tử cười cười, vô cùng chắc chắn nói:
- Yên tâm, nếu như bọn họ để đám tiểu bối này tới đây, tự nhiên là bị chuyện khác quấn thân, chỉ cần động tác của chúng ta nhanh lên một chút, trong Hậu Thổ giới này bọn chúng cũng không thể tìm thấy chúng ta.
- Mau nhìn, bọn họ xuống phía dưới rồi.
- Được, chúng ta đi theo phía xa, miễn cho đả thảo kinh xà.
Nơi đây sát khí cực kỳ cuồng bạo, thiên địa nguyên khí pha tạp hỗn loạn, ngoại trừ cốt mộ ra, thì đây chính là nơi nguy hiểm nhất. Nếu không phảo cao thủ đã dung hợp được thiên địa lực, thì tu sĩ tầm thường chỉ cần tới gần nơi này sẽ có cảm giác khó thở, chân nguyên hỗn loạn, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.
Nhìn vào hoàn cảnh chung quanh, thì nơi này trước kia hẳn là thuộc về một bình nguyên, chỉ bất quá bộ phận ở giữa hiện tại lõm xuống, giống như là bị người ta đánh một quyền xuống, tạo thành một vũng bùn lớn không gì sánh được.
Không khí trầm lắng, vắng vẻ.
Đàm lầy này quảnh năm tỏa ra mùi tanh tưởi, phảng phát như nó tích tụ hủ thi và thịt vụn ngìn vạn năm qua. Mùi tanh tươi khuếch tán ra ngoài ngàn dặm, nếu như không cẩn thận hít vào một hơi, tất sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Mà trước đó không lâu, khi Thập phương giới xuất hiện dị dượng, nơi này cũng xuất hiện biến hóa mới.
Chỉ thấy từ trong ma đầm kịch liệt run rẩy, một phiến lá cực lớn từ trong ma đầm trồi lên. Không quá lâu sau, trên đỉnh phiến lá sinh ra một viên ngọc châu màu trắng trong suốt như thủy tinh, có thể nói gần bùn mà không bị nhiễm màu bùn.
Chỉ tiếc, không bao lâu sau, một trận cương phong thổi tới, viên ngọc châu này trong nháy mắt tan vỡ, hóa thành bột phấn màu trắng tiêu tán trong không khí, duy chỉ có phiến lá vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn như cũ đứng ở giữa trung ương ma đầm.
Không biết qua bao lâu, phiến lá rung động, lại xuất hiện biến hóa, hoa văn sinh ra.
Đám hoa văn này màu tro, khiến cho người ta nhìn vào nó có cảm giác xấu xí bất nhã. Thế nhưng theo sự tràn lan của hoa văn, lớp vỏ bên ngoài phiến lá dần dần tróc da, hiển hiện ra quang thải trong suốt lóa mắt, không ngờ lại là một đóa liên hoa.
Liên hoa có tầng tầng lớp lớp, mỗi một tầng là một loại màu sắc khác nhau, bảy tầng bảy màu sắc, tổng cộng có bốn mươi chín đóa liên diệp, lưu quang kỳ dị, không ngừng chiếu rọi.
Vật này có tên là thất thải châu liên, sinh ra từ nơi chí âm chí tà, chí hàn chí độc, cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng là thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy. Chính vì địa âm cực thịnh mà sinh ra, vì thế thất thải châu liên không chỉ chí cương chí dương, hơn nữa còn có công hiệu trừ tà khu hồn, có thể dùng luyện chế thần dược, cũng có thể dùng để luyện chế kỳ bảo, tuyệt đối là linh vật cao cấp nhất Tu Hành Giới.
Màu sắc của đóa châu liên càng thêm rực rỡ, quang mang bắn ra bốn phía, nhất thời khu trừ tử khí chung quanh, mùi thơm tinh thuần truyền ra ngàn dặm.
Dị tượng như vậy, tự nhiên hấp dẫn không ít tu sĩ, không ít người đã thử thăm dò, đi tới phương này.
Nếu đổi lại là bình thường, hỗn loạn ma đầm này, người thường căn bản không thể tới gần, thế nhưng mùi hương của thất thải châu liên tựa hồ có công hiệu gì đó, khiến cho độc tính của ma đầm tạm thời tiêu tán.
Xuất hiện tình huống như vậy chỉ có thể là thiên tài địa bảo xuất thế. Kết quả là, càng ngày càng có nhiều tu sĩ hướng về phía hỗn loạn ma đầm chạy đi, một phen giết chóc tranh đoạt cũng tức thì xuất hiện.
...
Mà ở trung ương Hậu Thổ giới, đồng dạng cũng xảy ra tràng cảnh máu tah.
Thế lực các phương chém giết lẫn nhau, cuối cùng ngoại trừ những thi thể lưu lại, cũng không còn thứ gì khác.
Trước một khe hở hắc sắc, nhân mã của Phiêu Miểu Tông và Cửu Di đang giằng co, cả đám ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vô cùng căm giận.
Dẫn đầu Cửu Di chính là một trung niêm nam tử thân hình to lớn, người này vẻ mặt hầm hè, trên đầu là bộ tóc vàng, khiến cho người ta khi nhìn vào hắn có cảm giác vô cùng thô lỗ. Hắn tên là Ô Lạp Kỳ, đại biểu cho lực lượng Thiên Phương ngoại vực, người của hắn cũng như tên, toàn thân tràn ngập lực lượng, giống như một hùng sư uy vũ.
Mà phía Phiêu Miểu Tông, dẫn đầu là một người vô cùng nổi bật, trong tỷ thí thế lực tri tranh cũng đạt được thành tích không hề tầm thường. Chỉ tiếc, người này tâm tính không đủ, không trải qua nhiều kinh lịch, ý chí thủy chung không thể viên mãn, tuy rằng tư chất vô cùng ưu tú, thế nhưng so với sư huynh Mộ Dung Ngạo Hàn của hắn thì kém không chỉ nửa điểm. Đối với chuyện này, Minh Việt Tử biểu hiện bên ngoài vô cùng cung kính, thái độ giống như thiên lôi sau đâu đánh đó, kỳ thực bên trong nội tâm vô cùng ghen ghét, cho rằng đối phương đã đoạt đi vinh quang của hắn.
Lần này xuất lĩnh chúng nhân, nhiệm vụ chủ yếu của Minh Việt Tử chính là tìm kiếm di tích thượng cổ, đồng thời ở nơi này lịch lãm một phen. Có thể nói là bọn hắn đụng phải đại vận, không ngờ ở chỗ này lại phát hiện một giới tử không gian trong cái khe.
Giới tử không gian ở trong thời kỳ thượng cổ vô cùng thịnh hành, có thể mở ra một giới tử không gian tu vi tự nhiên là không kém. So với sự túng thiếu hiện tại của Tu hành Giới, tu sĩ thời kỳ thượng cổ quả thực là sinh sống trong hoàn cảnh vô cùng sung túc. Vì vậy, giới tử không gian ở chỗ này quả thực so với bảo tàng của một thế lực hiện tại còn giá trị hơn nhiều.
Ra đường gặp được bảo bối, đám người Minh Việt Tử cảm thấy mừng rỡ, đang định tiến vào bên trong, không ngờ đám người Cửu Di đi qua, đồng thời cũng phát hiện giới tử không gian này.
Một bên là thế lực lệ thuộc trực tiếp Đại Tôn, một bên là đứng đầu Tứ đại ẩn tông.
Song phương đều có điều ràng buộc, cho nên vẫn giằng co không thôi. Vì vậy mới có một màn trước mắt này.
...
Một lát sau, Ô Lạp Kỳ không còn giữ được kiên trì, quay về phía Minh Việt Tử quát lớn:
- Đám tiểu bối các ngươi mau chóng thối lui, bằng không đừng trách thủ hạ của Ô mô vô tình.
Trong khi nói chuyện, một cỗ uy áp tản ra, bao phủ đám người Phiêu Miểu Tông.
- Buồn cười!
Minh Việt Tử hét lớn một tiếng, không chút yếu thế. Sau đó hắn cùng vài tên đệ tử tiến lên phía trước, đem khí thế của mình thôi động tới đỉnh phong.
- Quả nhiên là ngoại lai, một điểm quy củ cũng không hiểu. Giới tử không gian này vốn là chúng ta phát hiện ra trước, các ngươi chỉ là người tới sau thì có tư cách gì bảo chúng ta lui ra? Người nên lui chính là các ngươi mới đúng.
Minh Việt Tử lạnh lùng cười khiến cho Ô Lạp Kỳ tức giận:
- Thối lắm, quy củ chó má gì, ngươi phát hiện ra trước thì là của ngươi sao? Sao ngươi không nói là tổ tông tiên nhân của ngươi để lại cho ngươi? Bớt nói lời vô ích đi, nếu các ngươi không tránh gia, gia gia ta sẽ động thủ.
- Muốn đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc.
Trong lúc Minh Việt Tử đang muốn xuất thủ, một thân ảnh bỗng nhiên từ trên trời đáo xuống, rơi vào giữa hai thế lực.
Trên bầu trời Hậu Thổ giới tràn ngần cửu thiên cương phong vô cùng khủng bố, thổi tan hồn phách, vô cùng hung mãnh, người có thể ngự không phi hành, đủ thấy thực lực siêu nhiên ra sao, tuyệt đối là cường giả thiên đạo đỉnh phong.
Thấy rõ hình dạng người tới, biểu tình trên mặt song phương vô cùng tương phản... Phía Cửu Di đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt kiêng kỵ, thậm chí còn có người ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn, mà phía Phiêu Miểu Tông thì tràn ngập kinh hỉ.
Người tới chính là kẻ mạnh nhất tuổi trẻ đời này, đồng thời cũng là cường giả đỉnh phong hiển lộ phong mang trên Ẩn Lâm đại hội - Mộ Dung Ngạo Hàn.
- Ra mắt Mộ Dung đại sư huynh.
Cao thủ tại Phiêu Miểu Tông luôn được tôn sùng, cho dù là Minh Việt Tử cũng không dám biểu lộ ra nửa điểm dị dạng.
Ánh mắt Mộ Dung Ngạo Hàn lạnh nhạt đảo qua mọi người, vẻ mặt có chút thỏa mãn, sau đó quay về phía nhân mã Cửu Di:
- Nể mặt mũi Nguyên Hoang Đại Tôn, ta cũng không so đo với các ngươi, nơi này là do Phiêu Miểu Tông chúng ta thấy trước, các ngươi tốt nhất là nên lui ra đi a.
Ngữ khí nhàn nhạt tràn ngập khí phách và uy nghiêm của thượng vị giả, mặc dù danh vọng của Mộ Dung Ngạo Hàn không bằng Thiết Huyết và Lý Nhạc Phàm, thậm chí còn kém hơn Chu Khang Cảnh, thế nhưng thực lực của hắn tại Tu Hành Giới vẫn như cũng là tồn tại đứng đầu, điểm ấy không cần hoài nghi.
ĐỐi mặt với uy nghiêm của Thiên đạo cường giả, đám người Ô Lạp Kỳ không dám vọng động, tuy nói Thiên đạo cường giả sẽ không đơn giản mà xuất thủ, thế nhưng cũng không có nghĩa là đám người bọn họ dám tùy ý làm càn trước mặt hắn. Nếu như đối phương giận dữ đem đám người bọn họ tiêu diệt hết thảy, vậy thì ngay cả cơ hội tìm kiếm bảo vật cũng không còn nữa.
- Tốt! Chúng ta đi!
Ô Lạp Kỳ quả thực là người quyết đoán, thấy tình thế không thích hợp cũng không nấn ná liền xoay người rời đi.
- Sư huynh, cứ như vậy mà buông tha bọn chúng sao?
- Không tha thì sao? Lẽ nào ngươi định đem tất cả bọn chúng diệt sạch? Bọn họ chính là nhân vật hạch tâm trong Cửu Di, nếu như diệt sát toàn bộ bọn họ, ngươi cho là Nguyên Hoang Đại Tôn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
- Đại sư huynh nói chí phải.
Mồ hôi lạnh sau lưng Minh Việt Tử ứa ra, hắn vội vã cúi đầu để che giấu sự sợ hãi và phẫn nộ trong mắt của mình, sau đó cung kính nói:
- Đại sư huynh, nơi này chính là không gian giới tử của một vị cường giả thời thượng cổ, bên trong khẳng định có không ít bảo bối.
- Ta chỉ là đi ngang qua nơi này, cho nên sẽ không ở lại, lại càng không tranh đoạt của ngươi, vì vậy điểm ấy tâm tư của ngươi nên thu lại đi.
Thiên Duy chi môn gần mở ra, đây chính là cơ hội vạn năm có một, Mộ Dung Ngạo Hàn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Huống chi, trong lòng hắn hiện tại suy tính đại sự, nếun hư thành công, chắc chắn đối với hắn sẽ vô cùng có lợi. So với việc ở đây tầm bảo trong không gian giới tử nho nhỏ này thì tính là cái gì?
Minh Việt Tử nghe vậy sợ hãi, đang muốn giải thích một phen thì đã thấy Mộ Dung Ngạo Hàn phi thân rời đi.
- Hừ! Đắc ý cái gì, không phải là bị Thiết Huyết và Lý Nhạc Phàm ép tới như chó hay sao?
Trong lòng âm thầm chửi bới một phen, trong mắt Minh Việt Tử hiện lên một chút phức tạp.
Lại nhìn về phía không gian giới tử, trong mắt hắn tràn ngập vẻ kích động
Tranh đấu tàn khốc đã xuất hiện, toàn bộ Hậu Thổ giới tràn ngập sát khí, máu tanh nồng nặc.
Mà Thiên đạo cường giả của các thế lực khắp nơi lại chưa hề lộ diện, tựa hồ vẫn duy trì sự ăn ý nào đó, không có tham dự vào tràng đấu tranh này. Đúng vậy, bọn họ lúc này căn bản là không có tâm tư đi để ý tới việc khác, mục đích của bọn họ hiện tại chỉ có một, đó là trung ương của Hậu Thổ giới, Thiên Duy chi môn thần bí trên bầu trời kia.
Trước đó, sự tồn tại của Thiên Duy chi môn chỉ có một số ít người mới biết được. Chỉ là, lúc này thái độ của mấy vị Đại Tôn lại vô cùng khác thường, đem việc này công bố ra bên ngoài, đồng thời để cho những thiên đạo cường giả tới nơi này.
Tin tức lớn như vậy tự nhiên khiến cho cường giả khắp nơi chú ý. Thế nhưng hành động quỷ dị này, một điểm cũng không phù hợp với tính cách thường ngày và lợi ích của Đại Tôn. Kết quả là, mọi người đều suy đoán trong đó rốt cuộc có âm mưu quỷ kế nào hay không, hoặc là Đại Tôn đag tính toán gì đó.
...
Năm tháng vô tình, trường sinh nơi nao.
Thi cốt thông thiên, đường tới tiên đạo gian khổ vạn phần.
...
Lúc này, Nhạc Phàm đứng ở trước mặt cốt sơn cao cao, nội tâm vô cùng chấn động.
Lại nói, Nhạc Phàm cũng từ biển máu mà trưởng thành, cái gì mà máu tanh hung tàn, tất cả mọi cảnh tượng đều đã nhìn qua, bất quá, so với tràng cảnh trước mắt hắn hiện tại, quả thực giống như tiểu đồ gặp sư phụ.
Trong cốt sơn, mặc dù bị phong ấn thế nhưng vẫn không lấn át được sự thê lương và hung tàn tích tụ bao năm qua, cuộc chiến thảm liệt như thế nào mới có thể tạo ra cốt sơn không lồ như vậy a?
Bên cạnh Nhạc Phàm, đám người Khấu Phỉ và Vương Sung cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Mà đám người Bạch Tố Vân thì lạnh nhạt, chỉ có chút kinh hãi đối với phong ấn chung quanh cốt sơn, dù sao bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào nơi này.
Thế nhưng Thiết Huyết từ đầu tới cuối cũng không biểu hiện ra bất kỳ một cảm xúc nào, tựa hồ tất cả những thứ ở đây hắn đều biết rõ.
- Đó chính là Thiên Duy chi môn?
Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên vết rách phía trên không trung, trong lòng sinh ra sự rung động thật sâu, tựa hồ có vật gì bên trong đang triệu hoán hắn.
Thiết Huyết nhàn nhạt gật đầu nói:
- Không sai, đó chính là Thiên Duy chi môn, chính là đại môn đi tới Thiên giới trong truyền thuyết... Một khi tiến vào Thiên giới, liền có thể thăm dò bí mật trường sinh, từ cổ chí kim, không biết đã có bao nhiêu người muốn đi vào cánh cửa thần bí kia, chỉ tiếc cuối cùng lại hóa thành một đống xương khô. Ngươi xem cốt sơn cao vút nơi này chính là dung vô số xương cốt của tu sĩ xây lên đường thông thiên, ở thời xa xưa, nơi này được xưng là thông thiên cốt mộ.
- Thông thiên cốt mộ?
Nhạc Phàm nhẩm lại bốn chữ, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương. Thi cốt như núi, oán niệm không tan, đây đâu phải là đường thông thiên, mà chính là đường đi thông xuống địa ngục. Thảo nào nơi này được người ta gọi là cốt mộ, quả thực là một chiếc mộ vô cùng lớn.
- Không sai! Thông thiên cốt mộ, một cái có thể đi tới thiên giới, đi tới con đường trường sinh.
Thiết Huyết có chút cảm khái nói, ánh mắt nhìn về phía trước.
- Phải không? Trên thế gian này, thật có thiên giới sao? Thật có con đường trường sinh sao?
Thanh âm của Nhạc Phàm vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang hỏi người khác, cũng như là tự hỏi chính mình.
Bạch Tố Vân bên cạnh tiếp lời:
- Tiểu huynh đệ, tuy rằng lão phu không biết trên thế gian này có đường thông thiên hay không, thế nhưng đỉnh cốt mộ này quả thực là vô cùng gần "thiên" nhất. Cốt mộ này có chín tầng, mỗi một tầng đại biểu cho một thế giới, bên trong có nguy hiểm vô tận, chỉ có tìm được đường nhập khẩu mới có thể đi vào tầng tiếp theo. Nếu như đi tới đỉnh cốt mộ, sẽ có cơ hội thu thập Thiên Địa nguyên từ, tẩm bổ bản thân, lĩnh ngộ ảo diệu. Bất quá, muốn leo lên đỉnh cũng không phải là chuyện dễ, tựa hồ trong đó có một cỗ lực lượng thần bí ngăn cách thiên địa, giống như tấm màn chắn giữa hai giới tiên phàm, cho dù cường đại như Đại Tôn cũng vô pháp bay vọt tới đỉnh, chỉ có thể đi lên từng tầng một mà thôi.
- Đại Tôn cũng bị hạn chế?
Nhạc Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ là sau khi nghĩ lại cũng thấy bình thường. Nơi này chính là chiến trường thượng cổ, sau lại bị Đại Năng phong ấn, tự nhiên có nhiều cấm chế, Đại Tôn tuy mạnh, thế nhưng so với thượng cổ Đại Năng, vẫn giống như là trời và đất.
...
Bên kia, cường giả khắp nơi tụ tập, đều đang chờ đợi Thiên Duy chi môn mở ra.
So với đám người Nhạc Phàm đang cảm khái bi thương, những cường giả này có vẻ vô cùng kích động, thậm chí còn không kìm được hưng phấn từ đáy lòng.
Tu sĩ cả đời tu hành, không phải là vì siêu việt ràng buộc của thiên địa, siêu thoát sinh tử luân hồi, truy cầu trường sinh sao? Hiện tại cơ hội ngay trước mắt, những cường giả này sao có thể bình tĩnh cho được? Đừng nói là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là vạn kiếp bất phục bọn họ cũng không do dự.
Một lát sau, lại có không ít cường giả lục tục chạy tới.
...
Phía Thiên Môn, có năm người đứng đó.
Hàn Băng đứng đầu, bên cạnh nàng là một vị phụ nhân tóc trắng, chính là người hầu cận duy nhất của Thánh Ngôn Đại Tôn, Thiên Nhất mỗ mỗ, mà Tiết Ngưng Yên và Băng Nguyệt thì đang ở bên cạnh hai người.
Phía sau bọn họ, một vị lão giả đang nhắm mắt điều tức, biểu tình trên mặt không buồn không vui, đó chính là Kiếm Thánh Tiết Thiên Lan.
...
Ma Môn, Hầu Quân Lâu và Độc Cô Vô Phong sóng vai đứng đó, dường như là đang bàn luận cái gì đó.
Ngữ Phi Tuyệt và Bích Dao đứng cùng một chỗ, ngay cả Huyền Cân Thiên Tiệm cũng ở phía sau, duy chỉ không thấy Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.
Bên cạnh bọn họ, năm vị đầu lĩnh khuôn mặt mang theo mặt nạ, quần áo dính máu, trầm mặc không nói gì, chỉ có nhịp đập của tim, toàn thân tỏa ra tử khí nồng nặc, nếu không phải trong mắt bọn họ có linh quang chớp động, sợ rằng quả thực vô cùng giống người chết.
Năm người này tuy rằng không phải cường giả Thiên đạo đỉnh phong, thế nhưng bọn hắn ở trong Ma Môn danh khí cũng không dưới Hầu Quân Lâu, được người Tu Hành Giới gọi là Ma Môn ngũ lão.
...
Thiên Tuyết Lĩnh lúc này cũng có đông đảo cường giả tụ tập, ngoại trừ Nguyễn Minh Bảo và Ngưng Nhi ra, còn có một gã nam tử bạch y phiêu nhiên và bốn vị thần bí nhân.
Trong đó, tên nam tử tuổi còn trẻ kia chính là người bài danh đệ tứ trong Thế lực chi tranh - Lãnh Sơ Hàn, mà bốn người kia trong Ẩn Lâm đại hội chưa bao giờ lộ mặt lấy một lần, thế nhưng những cường giả khác lại không ai dám xem thường bọn họ, bởi vì bốn người này chính là tứ đại Pháp Vương dưới trướng Minh Huyễn Đại Tôn, phân biệt là Lôi Bộ Pháp Vương, THiên Bộ Pháp Vương, Quỷ Bộ Pháp Vương, Huyết Bộ Pháp Vương.
...
Cửu Di do Sở Việt dẫn đầu, bên cạnh hắn chính là hai vị cường giả khác trong bộ lạc - Hạ Hầu Đan và Hình Cửu Anh.
Bên cạnh ba người, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong đang cung kính đứng đó, thỉnh thoảng trao đổi bằng ánh mắt, dường như đang thương lượng cái gì.
...
Phía thị tộc có rất nhiều người.
Vốn phải có sáu vị Thiên đạo cường giả, thế nhưng hiện tại chỉ tới năm vị, trong đó bao gồm cả Túc Vận lão nhân, Ấn gia lão tổ, Dung gia lão tổ, Hách Liên lão tổ và Bộc Dương lão tổ, mà lão tổ của Đạm Thai gia bởi vì bị Lý Nhạc Phàm phế bỏ hai tay mà mất đi tư cách tham dự chuyện này.
Trong thị tộc cũng có không ít thiếu niên thiên kiêu, như Dung Nham, Văn Nhân Chính, Thuần Vu Tú, Bộc Dương Vân Lam, Ấn Vô Tà, Túc Duyến, Hách Liên Vô Song, Mật Chỉ Hà, Âu Tầm.
Trong đám người trẻ tuổi, mọi người nói chung tương đối hòa hợp, đều tự thấp giọng nói chuyện với nhau, chỉ có Mật Chỉ Hà thi thoảng liếc nhìn Ấn Vô Tà, trong mắt có chút phức tạp.
...
Phía Tứ đại ẩn tông do Phong Đạo Huyền, Hạng Phách Thiên, Yến Bắc Kình, ba người dẫn đầu, về phần Vô Ưu Đảo Thiên Âm vẫn chưa tham dự.
Tân Thư và Đoạn Chính Dương đứng bên phía sau Hạng Phách Thiên và Yến Bắc Kình, thế nhưng lại không thấy thân ảnh của Mộ Dung Ngạo Hàn.
...
Phía tán tu cũng không hề yếu, cũng có ba vị cường giả tới, một người đã từng là đệ nhất nhân đỉnh đỉnh trong giới hắc đạo Long Vương THủy Thiện, hai người còn lại đều là cao thủ lâu đời trong Tu Hành Giới, Lưu Phong tán nhân và Thiên Khúc Tán Nhân.
Quan Tâm lẳng lặng đứng bên cạnh Thủy Thiện, không nói một lời, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Phàm đến thất thần.
Thủy Thiện nhìn thấy vậy không khỏi thở dài một cái.
...
Trong lúc mọi người đang nghị luận, sáu đạo thiên uy mênh mông kéo đến.
Mọi người nhìn về phía trước, chỉ thấy sáu đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào phụ cận cốt sơn.
Quyển 14: Cửu Châu Phong Ấn
Chương 146 : Thiên Giới Chi Môn.
Dịch: Cậu Út
Biên: huytuandc
Nguồn: 4vn.eu
- Xin kính chào các vị Đại Tôn.
Nhìn thấy chân thân của các Đại Tôn hàng lâm, mọi người đều đồng loạt bái lạy, bọn Bạch Tố Vân cũng nhanh chóng chỉnh lại y phục rồi cúi đầu thi lễ.
Tất nhiên, là trừ đám Nhạc Phàm, Thiết Huyết và bọn Vương Sung.
Ở trong lòng bọn họ, đám Đại Tôn cũng chỉ là một bọn tư lợi bản thân mà thôi, mặc kệ đám người đó có bao nhiêu quyền uy và lực lượng thì cũng không thể có được sự tôn kính của đám Nhạc Phàm. Thậm chí, so sánh với người nhân nghĩa nào đó trong giang hồ cũng không bằng được.
…
Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm nhìn thấy chân thân của Vô Danh Đại Tôn và các vị Đại Tôn khác, khác với hư ảnh uy thế, chân thân Đại Tôn nhìn như vô ảnh vô hình, mặc dù họ đang đứng ở đó nhưng đều không có cảm giác là họ đang tồn tại, làm cho người ta cảm giác họ như hòa làm một cùng với trời đất vậy.
Chỉ có điều, sau khi Nhạc Phàm cẩn thận cảm giác, thì đã phát hiện được một vài tin tức.
Trong số các vị Đại Tôn, thì Hiên Viên Đại Tôn có khí tức yếu nhất, dù sao thì hắn cũng mới trở thành Đại Tôn, thời gian không lâu. Nguyên Hoàng Đại Tôn khí tức mạnh nhất, giống như một lô hỏa dược cực lớn sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. So sánh tiếp thì, Thiên Khung Đại Tôn làm cho người ta cảm giác hư vô lúc ẩn lúc hiện, không thể đoán được, còn Cực Kiếm Đại Tôn thì không cần nói nhiều, giống như một thanh bảo kiếm vậy, mũi nhọn được che dấu, nếu ra khỏi vỏ tất sẽ mang khí tức hủy thiên diệt địa. Còn Thánh Ngôn Đại Tôn, tất cả khí tức đều bị hàn vụ ngăn cách, không thể nào nhìn rõ diện mạo thực sự và thực lực chân chính, tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm.
Các vị Đại Tôn Nhạc Phàm đều có cảm giác, chỉ có mình Minh Huyễn Đại Tôn thì giống như vực sâu vô tận mây mù vậy, không thể cảm giác được chút gì, hèn gì lúc trước Vô Danh Đại Tôn có nói với hắn là phải thật cẩn thận với vị Đại Tôn này.
Trong lúc Nhạc Phàm đang còn dò xét các vị Đại Tôn này, lại thêm hai thân ảnh hạ xuống, chính là Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão.
Đối với hai người vừa xuất hiện, mọi người đều có cảm giác ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thoáng nhìn qua rồi lại chăm chú nhìn lên thân ảnh các vị Đại Tôn.
…
- Các ngươi không cần đa lễ.
Thiên Khung Đại Tôn hơi đảo mắt liếc nhìn mọi người, ánh mắt hơi dừng lại trên người Nhạc Phàm một chút rồi thôi.
Cùng lúc Nhạc Phàm cũng cảm giác được ánh mắt của Thánh Ngôn Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn dừng trên người mình, bất ngờ là Cực Kiếm Đại Tôn lại chẳng tỏ thái độ gì.
- Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm ?
Hiên Viên Đại Tôn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến trước mặt Nhạc Phàm, vỗ vỗ bờ vai hắn nói.
- Người tốt lắm ! Phải tiếp tục cố gắng nha !
Đối với hành động bất ngờ này của Hiên Viên Đại Tôn, cùng với câu nói cổ vũ bí ẩn, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả Nhạc Phàm cũng cảm thấy khó hiểu. Mình cùng với Hiên Viên không có chút quan hệ nào, nếu như có thì chỉ là Nhạc Phàm cùng Thạch đầu kia có chút quan hệ, nếu như chỉ vì chút quan hệ với Thạch Kiền này , thì một vị Đại Tôn không thể nào làm như vậy được.
Đoán không được, nhưng trên mặt Nhạc Phàm cũng không lộ ra chút gì, hắn có thể cảm giác được đối phương là có ý tốt, thậm chí đối với mình là vô cùng quen thuộc, giống như một vị trưởng bối chú ý đến một vị vãn bối bình thường vậy.
- Nhạc Phàm ra mắt tiền bối..
Nhạc Phàm chắp tay khách khí nói, còn đang muốn nói thì Khấu Phỉ ở bên cạnh đã kích động quỳ xuống nói.
- Khấu Phỉ xin ra mắt Hiên Viên tiên sinh, đa tạ tiên sinh năm đó đã có ân chi điểm.
- Thì ra là ngươi !
Hiên Viên Đại Tôn liếc nhìn, lập tức nhớ ra đối phương là ai.
Lúc trước, trong khi hắn lịch lãm tu hành ngang qua Thập Vạn Đại Sơn, tình cờ gặp Khấu Phỉ đang một lòng theo đuổi đao đạo, vì thế đã chỉ điểm vài câu, không nghĩ là hai người lại có thể gặp lại, hơn nữa Khấu Phủ hôm nay tu vị đã là Thiên Đạo cảnh giới, ý chí võ đạo cường đại, đao đạo đã viên mãn, sắp bước chân vào Thiên Đạo đỉnh phong, trở thành cường giả một phương.
- Gặp nhau tức là có duyên, lão đệ không cần khách khí như vậy.
Hiên Viên Đại Tôn cười khẽ, nhẹ nhàng nâng Khấu Phỉ lên.
- Lão Bạch !
- Hiên Viên Đại Tôn !
…
Bạch Tố Vân dẫn theo đám người Thánh Vực tiến lên chào, mà các thế lực tương ứng của các Đại Tôn cũng sôi nổi tụ tập phía sau các vị Đại Tôn.
Trong nhất thời, xung quanh trở nên sôi nổi lên không ít.
Sau khi hàn huyên qua, Thiên Khung Đại Tôn khẽ trao đổi ánh mắt với vài vị Đại Tôn khác, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
- Chắc hẳn trong lòng mọi người đã hiểu rõ, lần này khác biệt với quá khứ. Bồn tọa biết trong lòng các ngươi có rất nhiều nghi vấn, hiện tại sẽ nói rõ cho các ngươi.
Dừng một chút, Thiên Khung Đại Tôn nhìn vết rách trong thiên địa nói: - Mọi người đoán không sai, đó chính là đại môn đi thông tới Thiên giới trong truyền thuyết. Ở thời kỳ xa xưa, được người ta gọi là Thiên Duy chi môn, mà Thiên Địa nguyên từ chính là một tia linh khí Thiên Giới tử trong Thiên Giới chi môn kia thoát ra. Chỉ cần được loại linh khí này tẩm bổ, không những có thể trì hoãn sự lão hóa, còn có thể giúp chúng ta cảm giác tốt hơn thế giới chi lực. Chỉ tiếc là đạo Thiên Địa linh khí này quá ít, cho nên mặc dù ta là Đại Tôn cũng không thể tranh đoạt được..
Nghe Thiên Khung Đại Tôn nói, mọi người đều ngừng thở tập trung tinh thần lắng nghe.
- Thien Giới trong truyền thuyết thật sự tồn tại ?
Một thanh âm vang lên, mọi người đểu dựng thẳng tai lắng nghe.
Chỉ nghe Thiên Khung Đại Tôn bình tĩnh gật đầu, nói.
- Quả thật là có tồn tại Thiên Giới, nếu không sao lại có đạo Thiên Giới linh khí thần kỳ như vậy. Chỉ có điều, ta tuy rằng biết rõ Thiên Duy Chi Môn tồn tại, nhưng vẫn không thể nào làm nó xuất hiện được.
Nói đến đây, Thiên Khung Đại Tôn ngừng lại, mọi người không khỏi nhớ đến chín cái cột sáng xuất hiện ở Cổ Vực. Giống như, bỏi vì lý do này mà chín cột ánh sáng đó mới xuất hiện, đạo liệt ngân kia xuất hiện cũng là sau khi thiên địa xảy ra biến hóa.
Sau đó, Thiên Khung Đại Tôn lật tay, bàn tay xuất hiện một đạo quang bàn, tiếp tục nói.
- Vật này chính là Vi Cửu Cực Đại La Bàn, chính là một kiện thần vật tồn tại từ thời Viễn Cổ, truyền thuyết nói nó chính là chìa khóa duy nhất để mở ra Thiên Duy Chi Môn.
- Cái gì ?
- Chỉa khóa mở ra Thiên Giới Đại Môn.
Mọi người kinh ngạc nhìn vào quang bàn trong tay Thiên Khung Đại Tôn, ánh mắt biến hóa, trong lòng xuất hiện vô số suy nghĩ.
Đó chinh là chìa khóa mở ra Thiên Giới Đại môn !
Nếu truyền thuyết là thật, thì một khi mở ra Thiên Giới Chi Môn, sẽ có vô cùng vô tận thiên địa nguyên khí tràn ra, mặc cho bọn họ thu thập. Đến lúc đó, có thể bước chân vào Đại Tôn cảnh giới, thậm chí tu thành trường sinh bất tử, trở thành chúa tể vĩnh hằng một phương thế giới.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Thiên Khung Đại Tôn âm thầm gật đầu, tất nhiên phản ứng này của mọi người đã giống với dự đoán trước đó.
- Tốt lắm, một khi tất cả mọi người đều đã đến đủ, vậy chuẩn bị tiến vào Cốt Mộ thôi.
Nói xong, Thiên Khung Đại Tôn nâng Cửu Cực Đại La Bàn lên, quán nhập vào bên trong đó một tia thế giới chi lực, ngay lập tức Cửu Cực Đại La Bàn tỏa ánh sáng khắp bốn phương.
- Ầm Ầm Ầm!
Mọi người cảm thấy nhức mắt một trận, tiếp sau đó một đạo ánh sáng trắng tinh khiết từ quang bàn bắn ra, trực tiếp chiếu vào bên trong Cốt Mộ.
Đổi lại trước đây, mỗi lần mở ra Cốt Mộ đều cần phải có vài vị Đại Tôn cùng liên thủ, hơn nữa hao phía không ít khí lực. Thì lần này có Cửu Cực Đại La Bàn giống như đã loại trừ được tất cả các cấm chế, chỉ cần sử dụng, liền thoải mái mỏ ra cửa vào Cốt Mộ.
Một trận rung động rất nhỏ trôi qua, đã xuất hiện một thông đạo tối đen thông đến đáy Cốt Mộ, nơi này chính là cửa đi vào bên trong Cốt Mộ.
…
- Tiến vào Cốt Mộ, sinh tử do trở, muốn sống sót ra ngoài thì phải nhìn vào cơ duyên của mỗi người ! Các ngươi đi đi.
Sau khi dứt lời, Thiên Khung Đại Tôn cùng với các vị Đại Tôn đồng thời biến mất.
Mọi người đều nhìn nhau, cả một đám đều có suy nghĩ riêng nhìn vào Cốt Mộ.
Một lát sau, các thế lực khắp nơi lần lượt tiến vào Cốt Mộ.
…
- Tiểu huynh đệ, bên trong Cốt Mộ hung hiểm trùng trùng, các ngươi nhất định phải cẩn thận.
Bạch Tố Vân dặn dò bọn Lý Nhạc Phàm một chút, dẫn người của Thánh Vực tiến vào bên trong.
…
Bên kia, Thiết Huyết một mình đi về hướng Lê trưởng lão.
- Bái kiến hai vị trưởng lão.
Thiết Huyết khom người hành lễ, hai vị trưởng lão liền nhanh chóng nâng hắn dậy.
- Hài tử, mấy ngày nay đã khiến ngươi vất vả.
Lê trưởng lão thở dài, không biết nói gì.
Qua nhiều năm như vậy, Thiết Huyết vì tộc Cửu Lê mà cố gắng tranh đấu, có thể nói là cố gắng hết sức, nhưng kết quả lại mất đi rất nhiều thứ vốn phải thuộc về hắn, điều này khiến trong lòng hai vị trưởng lão cực kỳ áy náy.
Thiết Huyết không chút buồn bã, nhàn nhạt cười nói.
- Lê trưởng lão không cẩn phải như vậy, tất cả mọi việc đều là ta cam tâm tình nguyện chọn, hơn nữa ta cũng chưa từng hối hận.
Con người sống ở đời này, quan trọng nhất là phải có lý tưởng sống như vậy mới sống có ý nghĩa. Thiết Huyết cảm thấy bản thân cùng người thường chẳng có gì khác biệt, cũng có lý tưởng, cũng có ước mơ. Chỉ có điều, lý tưởng mà Thiết Huyết theo đuổi, người thường không thể nào làm được. Vì thế mà hắn đã mất đi người mình yêu, mất đi bằng hữu huynh đệ của mình, hắn còn mất đi rất nhiều rất nhiều thứ…
Nhưng mà, đối với Thiết Huyết thì giữa được và mất đã không thể dùng đáng giá hay không để đánh giá.
Lê trưởng lão chua xót, lắc lắc đầu nói.
- Cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng đi vào đi, nhớ rõ tất cả phải cẩn thận
Im lặng gật gật đầu, Thiết Huyết xoay người rời đi, cùng bọn Nhạc Phàm tiến vào bên trong Cốt Mộ.
…
Đợi mọi người đi hết, Phượng trưởng lảo ngẩng đầu nhìn vết rách thiên địa nói.
- Đại trưởng lão, thứ kia thật sự ở bên trong sao ?
Lê trưởng lão thận trọng gật gật đầu, nói.
- Căn cứ vào các điển tịch tộc tag hi lại, Thượng Cổ Chiếu Viết ở bên trong, năm đó sau khi tranh đấu thất bại, tộc ta bị buộc phải ký vào Cổ Chiếu, sau đó bị Nhân Hoàng mang vào Thiên Giới.
- Nếu như không có ?
Phượng trưởng lão hơi lo lắng, trong lòng bất an hỏi.
- Nếu như không có…
Vẻ mặt Lê trưởng lão phức tạp nói.
- Nếu như không có, liền phá vỡ trận nhãn nơi này, xóa bỏ Cửu Châu Phong Ấn.
- Xóa bỏ Cửu Châu Phong Ấn.
Trong lòng Phượng trưởng lão chấn động, đang muốn lên tiêng, Lê trưởng lão đã lạnh lùng ngắt lời.
- Ta cũng biết rõ Cửu Châu Phong Ấn liên quan đến vận mệnh của Thần Châu, nhưng nếu không có Thượng Cổ Chiếu Viết, ta cũng chỉ có cách này. Mấy ngàn năm cực khổ, ta không muốn nhìn tộc nhân mình phải tiếp tục như vậy, một khi đã là đại kiếp nạn, làm sao dễ dàng né tránh. Một khi đã là tội nghiệt do tổ tiên gây ra, vậy thì hãy để ta đến gánh vác đi.
- Tất cả dựa vào ý trời vậy.
Lê trưởng lão đã quyết định, Phượng trưởng lão chỉ có thể trầm mặc.
…
Chung quanh Cốt Mộ không hề có một tiếng động nào, hai thân ảnh chật vật từ đống thi cốt chạy ra.
- A Tuấn, đây chính là lộ tuyến an toàn mà ngươi nói ? Thiếu chút nữa đã biến ta thành một đầu heo quay !
- Nói cũng đúng, ngươi chính là heo ! Cho ngươi biết, ai bảo cứ tò mò xung quanh, tự mình chuốc lấy cực khổ, còn khiến ta liên lụy nữa.
- Cái gì tò mò, ta chính là cảnh giác, nơi quỷ quái này mọi thứ đều hung hiểm, không cảnh giác sao được.
- Còn cảnh giác, tự nhìn bộ dáng của mình đi, con heo cảnh giác sợ rằng còn hơn ngươi !
- Được rồi, được rồi không đôi co với ngươi nữa.
- Hừ ! Hừ!
Người đến không phải ai khác, chính là Long Tuấn cùng huynh đệ của minh Đinh Nghị.
Nhìn vào Cốt Mộ trước mặt, Định Nghị đã bị trấn áp, nửa ngày cũng không nói được một lời.
- Được rồi, đừng nhìn nữa, tròng mắt cũng sắp rơi rồi kìa.!
Vẻ mặt Long Tuấn cực hèn mọn liếc nhìn Đinh nghị, hồn nhiên quên đi lần đầu tiên mình chứng kiến Cốt Mộ, cũng là bộ dáng như thế, còn bị Phương Hàm hung hắng chế nhạo một trận.
- A Tuấn, bọn sư phụ đã đi vào, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ ?
Đinh Nghị nhìn chung quanh, phát hiện có một thông đạo xuất hiện, đoán là cửa vào của Cốt Mộ.
Long Tuấn nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm mặt nói.
- Một khi bọn sư phụ cũng đi vào, vậy chúng ta cũng vào thôi ! Tuy rằng bên trong rất có khả năng gặp nguye hiểm, nhưng mà chúng vẫn phải xông vào, không phải chỉ vì sư phụ mà còn là vì bản thân chính mình. Sư phụ càng ngày càng mạnh, lúc nào cũng tiến bộ, ta không nghĩ vĩnh việt trói chân sư phụ. Cho dù có chết, ta cũng không lùi bước !
- Quyết không lùi bước !
- Đi thôi ! Chúng ta cùng vào !
Đinh Nghị cùng Long Tuấn ánh mắt kiên định nhìn vào Cốt Mộ, trong mắt không hề có cảm giác trước Cốt Mộ, vột nơi siêu nhiên khổng lồ vậy.
Không phải là do Thiên Địa nhỏ đi, mà là tâm cảnh của bọn hắn đã lớn lên rất nhiều.
Nhạc Phàm bước vào nơi này, nhất thời cảm giác một cỗ tử khí nặng nề bao phủ toàn thân, muốn ăn mòn tâm thần của hắn.
Vui mừng, bi ai, thống khổ, dục vọng, oán niệm, tử chí, hận ý, sợ hãi, tuyệt vọng!
Các loại tâm tình giống như là cưỡi ngựa xem hoa, xẹt qua trong lòng Nhạc Phàm.
Trong một chớp mắt đó, giống như là bừng tỉnh sau vạn năm, tang thương vô tận.
Bỗng nhiên tỉnh lại đã không thấy hình bóng đám người Thiết Huyết đâu nữa, chỉ có vô số lưu quang bảy màu nhàn nhạt lượn lờ chung quanh Nhạc Phàm, vô cùng sáng lạn, khiến cho người nhìn nhịn không được mà trầm mê trong đó, khó có thể kiềm chế.
- Đây là không gian bên trong cốt mộ sao?
Nhạc Phàm đi qua núi xương, cũng qua biển máu, từ lâu tâm của hắn đã vững như bàn thạch, cố định, các loại tâm tình trong không gian không chút ảnh hưởng tới tâm chí của hắn, chỉ là, nhìn cảnh tượng ở nơi này, trong lòng hắn quả thực không thể bình tĩnh được.
Mà đây chỉ là tầng thứ nhất của cốt mộ!
ĐỐi với lưu quang bảy màu trong không gian này Nhạc Phàm cũng không hề cảm thấy xa lạ, đó chính là thất tình lục dục của con người. Cũng không biết vì nguyên nhân gì lại không có tiêu tán, ngược lại lại bị ngưng tụ trong không gian này, giống như cùng nhau sống sót rồi lại vô cùng hỗn loạn.
Thất tình lục dục chính là bình chướng phàm tục, là tính cách cơ bản của con người, chỉ có siêu thoát nó, tâm cảnh nhưu một mới có thể lĩnh ngộ đại đạo.
Những tu sĩ tiến vào cốt mộ, đại đa phần là tuyệt đỉnh cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, tự nhiên sẽ không vì thất tình lục dục này mà dừng lại, bởi vậy tầng thứ nhất không tính là quá khó khăn, chỉ cần cố thủ thần niệm là có thể tìm được cửa lên tầng tiếp theo.
Bằng vào tâm chí của Nhạc Phàm, muốn đột phá nơi này quả thực không khó, thế nhưng lúc này trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ dị, vì vậy cước bộ hắn dừng lại.
- Thất sắc... Thất tình...
Tâm thần Nhạc Phàm chìm đắm, đem thần niệm nhập vào thất thải lưu ly châu bên trong tiễn hồn.
Tư tư!
Thất thải lưu ly châu dường như bị kích thích, không ngờ lại sinh ra một tia cộng minh với lưu quang bảy màu trong phiến không gian này.
Nhạc Phàm thấy vậy cùng thêm cẩn thận, sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn liền đem lưu quang bảy màu trong không gian hút vào thức hải.
Tình ái vốn là thứ hay thay đổi, khó có thể nắm trong tay, không cẩn thận thì sẽ trầm mê trong đó. Mặc dù Nhạc Phàm dưới cơ duyên xảo hợp, ở trong "Sâm La Giới" của Vô Danh Đại Tôn đem thất tình lục dục ngưng tụ trở thành một hạt giống, thế nhưng hắn cũng không cho rằng bản thân mình có thể nắm giữ các loại thất tình lục dục. Dù sao, cho dù là thánh nhân cũng khó tránh khỏi bị nó nhiễm vào.
...
Lưu quang bảy màu vừa tiến vào thức hải lập tức cuốn thẳng về phía thất thải lưu ly châu, phảng phất như tìm được ngôi nha của mình trong không gian hỗn loạn này.
Bên ngoài thì chỉ là nháy mắt, thế nhưng trong thứ hải lại phảng phất như là rất lâu, rất lâu rồi, hạt giống được thất tình lục dục bên ngoài tẩm bổ, dần dần nổi lên biến hóa dị thường! Biến hóa như vậy, ngay cả Nhạc Phàm cũng không trở tay kịp.
Trong thức hải mông lung, thất thải lưu ly châu phóng xuất ra thất thải quang mang, lóng lánh trong vô tận hư không.
Trong thất thải lưu ly châu, một viên hạt giống bảy màu đang lặng lẽ mở ra, một chiếc mầm cây đang nhú lên.
Theo sự hấp thu thất thải lưu quang ngày càng nhiều, mầm cây từng chút, từng chút một lớn lên, trở thành một cái cây nhỏ...
Sau đó, cái cây này lớn dần lên, sinh ra bảy cành cây, không có lá cây, trơn tuột như ngọc, trên đỉnh mỗi cành đều có một quả bảy màu, lưu quang bắn ra bốn phía.
Thình thịch.... Thình thịch... Thình thịch...
Nhịp đập của một sinh mệnh từ trong cây truyền ra, khuếch tán trong thức hải.
Trong thế giới mông lung xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, có sinh mệnh thất thải.
...
Đại Tôn có địa vị cao cao tại thượng chính là bởi vì bọn họ sở hữu thế giới riêng của mình, là người đứng đầu một giới, chúa tể của vạn vật. Bởi vậy, thế giới của Đại Tôn lớn bao nhiêu thì lực lượng họ lớn bấy nhiêu.
Lực lượng của Nhạc Phàm đã đạt tới mức đáng sợ, siêu việt phạm trù thế tục, thế nhưng hắn vẫn không thể trở thành Đại Tôn, ngưng tụ thế giới của chính mình. Không phải hắn còn non kém về phương diện cảm ngộ cảnh giới, cũng không phải ý chí tinh thần của hắn không đủ cường đại, mà hắn thiếu sự tích lũy nguyên thủy, thứ cần tích lũy này chính là bản nguyên sinh mệnh.
Không có sinh mệnh, làm sao có được thế giới?
Sâm La giới của Đại Tôn bao gồm các loại khó khăn thống khổ của nhân gian diễn biến mà thành, Khai Thiên Giới của Thiên Khung Đại Tôn chính là một đường sinh cơ còn lại từ thời thiên địa sơ khai. Cho dù là Linh Giới của Cực Kiếm Đại Tôn nhìn như băng lãnh không có sinh mệnh, nhưng bên trong lại có linh hồn do vô số kiếm khí ngưng tụ thành.
Hỉ, nộ, ái, ố, dục,...
Thất tình lục dục chính là căn bản của tâm cảnh, của sinh mệnh, của linh hồn, là căn nguyên của vạn vật.
Hấp thu thất tình lục dục từ bên trong không gian cốt mộ, thất thải lưu ly châu trong thức hải Nhạc Phàm bành trướng vô hạn, cái cây bên trong cũng bắt đầu lớn lên.
Ở chỗ chiếc cây, có một quyển sách cổ xưa phát ra kim quang mạnh mẽ, chính là một trong ngũ đại kỳ thư thời thượng cổ, Thiên Địa Chí Tình Sách thần bí nhất.
Thiên địa vô tình, diễn biến sinh tử!
Thiên địa hữu tình, vạn vật hóa linh!
Thiên địa chí tình, bản nguyên như một!
Chí tình chí đạo, vĩnh hằng bất diệt!
...
Những văn tự cổ xưa sắp xếp thành hành, giống như là một thần long đang quay quanh, tỏa ra thần uy vô biên, khiến cho người ta không khỏi sinh ra sự sùng kính phát ra từ nội tâm.
Thần long, đó chính là thần linh trong truyền thuyết xa xưa, Thiên Địa Chí Tình Sách không ngờ lại có liên quan tới thần long, như vậy nó tuyệt đối không chỉ có một bộ thượng cổ công pháp như vậy.
Những văn tự cổ xưa đại biểu cho ý chí thiên địa, đại biểu cho quy tắc thiên địa, quy tắc chưa từng có bao giờ, diễn biến ra một thế giới.
Trong sát na, một đạo ý chính được diễn sinh ra, thẩm thấu thiên địa, là chúa tể của tất cả.
Thiên địa vạn vật, tùy tâm sở dục.
Đại Tôn chi ngộ, tuyệt hảo thành giới.
Hình thức ban đầu của một thế giới đã hình thành, bên trong đầy rẫy thất tình lục dục.
Hiện tại, trong lòng Nhạc Phàm vô cùng vui mừng và rung động, đó chính là sự cảm thán với số mệnh.
Thiên địa lực khổng lồ ngưng tụ vào bản thân, chuyển hóa thành quy tắc của thế giới. Không gian bảy màu ngưng tụ thất tình lục dục vạn năm lại bị Nhạc Phàm không chút khách khí nhét vào trong thế giới của mình, hóa thành một tia bản nguyên lực
Giờ phút này, Nhạc Phàm đang chìm đắm trong cảm ngộ bản nguyên.
Thức hải của hắn chính là một thế giới, ý chí của hắn đại biểu cho quyền lợi tối cao của thế giới này.
...
Đại Tôn chi ngộ, tất nhiên là kinh thiên động địa.
Đáng tiếc, không gian nơi này đã bị hạn chế, bất luận một thông tin gì cũng không thể truyền ra bên ngoài. Cho dù có đông đảo Thiên đạo cường giả nhận thấy biến hóa dị thường thế nhưng cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng có người động tới cấm chế.
...
Sâu bên dưới cốt mộ là một phiến không gian khác, ở nơi này tràn ngập sát khí và máu tanh nồng đậm.
Ở trung ương nơi này, có một tòa huyết sắc tế đàn cao trăm trượng.
Trên tế đàn được khắc đầy ký tự, tản ra khí tức thê lương, cô cùng thần bí và quỷ dị.
Đột nhiên, bên trong tế đàn truyền đến nhịp đập yếu ớt.
Phụt! Phụt!.... Phụt!
Nhịp đập từ yếu sau đó nhanh chóng đập nhanh hơn, giống như là một sinh linh đã ngủ say từ lâu từ từ thức tỉnh.
Sau đó, không giang bắt đầu vặn vẹo, phía dưới tế đàn bộc phát ra một trận huyết quang, một thân ảnh hắc sắc từ trong không gian trống rỗng hiện ra.