Quyển 7: Thượng Cổ Tiên Ma.
Chương 66: Sinh chi đức
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Kim Thai tôn giả vừa mới chạy được khoảng cách vạn trượng đã bị Bản Nguyên Kim Ấn hoàn toàn che lại lối đi.
Trách cũng không thể tránh, chỉ có thể đánh một trận.
Hai tay Kim Thai tôn giả cầm Phục Ma Thiền Trượng, mạnh mẽ đánh lên bầu trời, trượng cương vạn trượng phóng lên cao, trong sát na đánh nát bấy ba đạo Bản Nguyên Kim Ấn.
Thế nhưng Cổ Thần một lần nữa đánh ra ba chưởng, càng nhiều Bản Nguyên Kim Ấn vỗ mạnh tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
Kim Thai tôn giả chống đối không nổi, liên tục bị mấy đạo Bản Nguyên Kim Ấn bắn trúng, trực tiếp bị đánh chìm xuống dưới lòng đất, pháp tắc sát lục cường liệt trong sát na tàn sát nhục thân, nguyên thần của hắn.
Khi Bản Nguyên Kim Ấn thứ năm hạ xuống, Cổ Thần liền cảm giác được sinh cơ của Kim Thai tôn giả bị chặt đứt, mệnh tang hoàng tuyền.
Đệ nhất cường giả Phật môn, Kim Thai tôn giả vẫn lạc!
Năm đạo Bản Nguyên Kim Ấn của Cổ Thần chụp xuống, ngay cả ngọn núi lớn phương viên hơn mười dặm bên ngoài Thiên Thiền Tự cũng bị nhấn chìm xuống dưới lòng đất, toàn bộ mặt đất đã bị đánh ra một chưởng ấn cực lớn phương viên vạn trượng, sâu tới nghìn trượng, giống như một vực sâu thật lớn.
Một đạo chưởng ấn này so với ngũ chưởng hồ do thành Nhạc Thủy trước kia biến thành còn lớn hơn mười lần, sâu hơn mười lần.
Thi thể của Kim Thai tôn giả đang ở chỗ giữa lòng bàn tay chưởng ấn, toàn thân bị đánh thành đống thịt nhão, giống như một tầng giác hơi mỏng.
Lực sát thương của Bản Nguyên Kim Ấn quá mức bá đạo rồi, ẩn chứa sát lục chi nguyên, coi như là chư tử đại tiên hợp đạo thành công, bị Bản Nguyên Kim Ấn của Cổ Thần đánh trúng một chưởng cũng phải hao tổn sinh cơ, thân thể lẫn nguyên thần đều thương tổn, trong nháy mắt thương nặng.
Thực lực của Kim Thai tôn giả tuy rằng là tồn tại cường đại nhất trong số cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, thế nhưng so với chư tử đại tiên thì kém vô cùng xa, liên tục bị năm đạo Bản Nguyên Kim Ấn đánh trúng, tự nhiên tử vong trong nháy mắt, thần hình câu diệt, ngay cả thi thể cũng bị đập thành thịt nát.
Một cây thiền trượng lóng lánh kim quang xuất hiện ngay bên cạnh thi thể Kim Thai tôn giả, chính là Phục Ma Thiền Trượng, đây là một kiện tiên bảo vô thượng, lực công kích vô cùng bá đạo, kim chi bản nguyên của Cổ Thần lợi hại không gì sánh được, cộng thêm thực lực của Kim Thai tôn giả yếu hơn Cổ Thần rất nhiều, nhưng khi sử dụng cây trượng này có thể đánh tan được ba đạo chưởng cương bản nguyên, có thể thấy dược uy lực to lớn của Phục Ma Thiền Trượng.
Nếu như Cổ Thần không có loại thần thông cổ thần như Ba Đầu Sáu Tay, sáu nay đều xuất hiện, trong sát na có thể đồng thời bổ ra sáu đạo chưởng ấn, nói không chừng đã bị Kim Thai tôn giả chạy thoát.
Cổ Thần nắm tay lại, một cự chưởng xẹt qua khoảng cách mấy vạn trượng, thu lấy Phục Ma Thiền Trượng bên trong hố sâu đen kịt.
- A…
Cổ Thần khẽ kêu một tiếng, hai mắt sáng nhu đuốc, hắn phát hiện trong thi thể thịt nát của Kim Thai tôn giả mơ hồ có một đạo quang mang yếu ớt, bàn tay hút nhẹ, một chiếc nhẫn lấp lánh kim quang lập tức bay ra.
Phục Ma Thiền Trượng và tiên giới màu vàng đều rơi vào trong tay Cổ Thần.
Không vội vã quan sát, dưới chân Cổ Thần điểm nhẹ, thân thể xẹt qua vạn trượng, rơi vào trong Thiên Thiền Tự.
Trong Thiên Thiền Tự còn có một bộ phận mấy vạn tăng nhân chỉ có tu vi Thần Hải cảnh, Mệnh Tuyền cảnh và Độ Hư cảnh chỉ ít ỏi mấy chục người, trừ những người này ra còn có chín vị cường giả cái thế tràn đầy máu tươi toàn thân.
Trong chín người này, năm người nằm trong vũng máu, đã không thể giãy dụa đứng dậy, hiển nhiên là bị trọng thương trí mạng, ba người không ngừng chảy máu tươi, bị Trảm Sát chi Phù tạo thành vết thương rất nặng, pháp tắc phá hư cường đại liên tục tàn phá vết thương, cho dù là cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ, không có thời gian mấy tháng cũng đừng mơ tưởng để vết thương khép lại, nếu như muốn thương thế khỏi hẳn thì nhất định cần phải có thời gian trên dưới một năm, thậm chí vài năm.
Chỉ có hai người là tình huống tương đối tốt một chút, tuy rằng trên người loang lổ vết máu, nhưng đã ngừng chảy máu, thụ thương nhẹ nhất, sắc mặt trắng bệnh, nguyên khí đại thương.
Lúc này, chín vị cường giả cái thế Phật môn đã phân tán bên cạnh Nguyên Thần Thánh Tháp cao tới chín nghìn chín trăm nghìn mươi nghín trượng, trong ánh mắt để lộ vẻ chấn động và hoảng sợ thật sâu.
Kim Thai tôn giả thụ thương tương đối nhẹ, nhưng kết cục của chạy trốn hoàn toàn rơi vào trong mắt của chín vị cường giả cái thế này, hiện tại ngay cả dũng khí chạy trốn bọn họ cũng không có.
Về phần những tu sĩ Phật môn Thiên Thiền Tự thời đại ngày nay, trong mắt càng thêm kinh khủng, sợ hãi.
Thực lực Cổ Thần vừa mới biểu hiện vừa rồi thực sự khiến bọn họ quá mức chấn động, cho dù là tín ngưỡng chi quang bên ngoài Thiên Thiền Tự cũng không thể chống đỡ được hắn, chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ cần phải liên tục công kích ròng rã mấy tháng mới có thể phá vỡ được, kết quả Cổ Thần dùng thời gian không tới một tháng, chỉ hai mươi mốt ngày đã có thể phá mở rồi.
Sau đó, trực tiếp một phủ đánh chín vị cường giả cái thế Phật môn trọng thương thảm trọng, sau đó trong nháy mắt oanh kích hơn mười đạo chưởng ấn màu vàng, đệ nhất cường giả Phật môn Kim Thai tôn giả bị đánh thành thịt nát, thân hình câu diệt.
Thần uy như vậy, cho dù là cường giả Đạo môn, vu tộc đều khiếp sợ trừng mắt há mồn, huống chi là tu sĩ Phật môn.
Lúc này đáy lòng bọn họ đang khiếp sợ run rẩy, rất sợ Cổ Thần càng thêm hung tính, trực tiếp giết chết sạch sẽ bọn họ, bởi vì từ thực lực Cổ Thần hiểu hiện ra vừa rồi, hiển nhiên đủ sức, thậm chí là dễ dàng diệt sạch toàn bộ Thiên Thiền Tự, để thánh địa này từ nay về sau biến mất trên đời, tựa như nghìn năm trước, Thánh đình và Phật môn liên thủ đối phó với thánh địa Đạo môn Thái Hư Cung, toàn bộ Thái Hư Cung, ngay cả một tu sĩ Đạo môn cũng không hề lưu lại.
Cổ Thần dung hợp kim chi bản nguyên, kim chi bản nguyên ẩn chứa sát lục bản nguyên, cho dù là Bạch Đà đại đế cũng bị ảnh hưởng của kim chi bản nguyên suốt đời, giết người vô số, không chỉ có địch nhân, ngay cả bằng hữu cũng có không ít người chết trong tay hắn, phạm vào sát nghiệt ngập trời, vì vậy cuối đời Bạch Đà đại đế mới tự trách, cuối cùng đưa mộ trủng của chính mình phong ấn dưới lòng đất sáu vạn trượng, viễn viễn không xuất thế.
Trong suy nghĩ của tu sĩ Phật môn, Cổ Thần chính là một ma vương cái thế, nắm giữa sinh mệnh của bọn họ trong tay, thời thời khắc khắc tính mệnh của bọn họ cũng bị ma vương cái thế này uy hiếp.
Cổ Thần chuyển ánh mắt đảo qua mọi người trong Thiên Thiền Tự, điều này khiến không ít tu sĩ Phật môn không tự chủ được rùng mình một cái.
Bất quá Cổ Thần vẫn chưa hề để lộ ra dấu hiệu bản tính hung tàn dễ giết chóc, kim chi bản nguyên tiến vào mệnh tuyền trong cơ thể Cổ Thần liền lập tức dung hợp hoàn mỹ với tam đại bản nguyên thủy, hỏa, mộc, dưới sự ảnh hưởng của tiên thiên linh bảo Càn Khôn Ngọc Bích, kim chi bản nguyên căn bản không thể nổi dậy bất luận sóng gió gì.
Ánh mắt của Cổ Thần từ trên người tu sĩ Phật môn thu hồi lại, rơi vào Nguyên Thần Thánh Tháp cao chín nghìn chín trăm chín mươi chín trượng, nói:
- Bản tọa có đức hiếu sinh, sẽ không mở sát giới đối với tu sĩ Phật môn, phật hiệu dạy mọi người hướng thiện, bản ý là tốt, thế nhưng không nên trói buộc tâm linh người khác, không nên trói buộc tư tưởng, lại càng không nên vọng tán thiên mệnh, khiến thế gia có phân chia chủ nô, không ai là nô lệ trời sinh, từ hôm nay trở đi, chế độ nô lệ khắp Đại Linh phải bị hủy bỏ, tất cả phàm nhân đêu có thổ địa phân phối công bằng, đều có thể thoát khỏi tình huống hiện tại, có thể giành dược cơ hội sinh tồn tốt đẹp, Phật môn mở rộng cửa lớn, pháp truyền thiên hạ, không có phân chia quý tiện, không có phân chia cao thấp, người có tiên căn đều có thể tu đạo, chúng sinh thiên hạ đối xử bình đẳng.
- Người trời sinh có mệnh, quý tiện khác nhau, điều này làm sao có thể đối xử bình đẳng?
Một vị tu sĩ Phật môn Nguyên Thần kỳ, thanh âm có chút run run nói, tuy rằng hắn rất sợ hãi Cổ Thần, thế nhưng phần tư tưởng trời sinh có mệnh trong lòng hắn đã ăn vào quá sâu, trong lúc nhất thời vô luận như thế nào cũng không thể thay đổi được.
Nghe Cổ Thần nói hắn có hiếu sinh chi đức, vì vậy gan lớn nói một câu.
Bàn tay Cổ Thần nắm lại, một thủ chưởng xẹt qua nghìn trượng, mạnh mẽ nắm lấy gã tu sĩ Phật môn này trong tay.
- A…
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, một trảo của Cổ Thần đã lập tức bóp nát bấy gã tu sĩ Phật môn, thần hình câu diệt.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn quét qua tu sĩ Phật môn, quát lớn:
- Bản tọa có hiếu sinh chi đức, cũng có thiết huyết chi tâm, người không theo, giết không tha! Ai dám không theo?
Trong lòng mấy vạn tu sĩ Phật môn giật thót, hình tượng hiếu sinh chi đức của Cổ Thần trong lòng bọn họ lập tức chuyển biến thành ma vương thiết huyết, cùng kêu lên nói:
- Không dám, không dám!
- Các ngươi thì sao?
Ánh mắt Cổ Thần chuyển hướng sang chín vị cường giả cái thế.
- Cổ Chiến thần có thể tha cho chúng ta một mạng, chúng ta cảm kích vô cùng, từ nay về sau lấy Cổ Chiến thần vi tôn, không dám phản bội.
Chín vị cường giả cái thế cùng nói.
Cổ Thần nói:
- Tốt, pháp truyền thiên hạ, không phân biệt quý tiện, quá trình đối xử chúng sinh thiên hạ bình đẳng sẽ giao cho các ngươi đi làm, bản tọa ở trong Thiên Thiền Tự, nghỉ ngơi lấy lại sức, củng cố tu vi, cần bế quan một đoạn thời gian, ta sẽ phái người đi kiểm tra tình huống khắp Đế Đình Đại Linh, nếu có vi phạm tất giết chết không tha!
- Không dám! Chúng ta nhất định tận tâm làm việc!
Chín vị cường giả cái thế nói.
Lúc này Cổ Thần không chỉ là thủ lĩnh Đạo môn, Chiến thần vu tộc, toàn bộ Phật môn cũng lấy hắn vi tôn.
Thế lực Thánh đình bao gồm cơ gia cùng với Nho môn thánh gia, còn có chư tử thế gia và Ma môn dựa vào, thực lực so với Phật môn cường đại hơn rất nhiều, đồng thời Ngọc Tiêu Thành còn có Hạo Nguyên Thiên Cương Trấn Ma đại trận bảo hộ, trận pháp này tùy theo thực lực của tu sĩ bày binh bố trận mạnh yếu mà biến hóa.
Cổ Thần đã từng lẻn vào Ngọc Tiêu Thành, khi đó cường giả thượng cổ chưa ra ngoài, chúng tu sĩ khống chế Hạo Nguyên Thiên Cương Trấn Ma đại chỉ là cường giả Độ Hư cảnh Đằng Vân kỳ, Giá Vụ kỳ, thậm chí còn có không ít tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, mà hiện tại chí ít cũng là cường giả siêu cấp Hư Không hậu kỳ, thậm chí là cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, tự nhiên Hạo Nguyên Thiên Cương Trấn Ma đại có uy lực lớn hơn rất nhiều.
Cổ Thần có nắm chắc công phá đối với tín ngưỡng chi quang của Phật môn, thế nhưng không có nắm chắc công phá Hạo Nguyên Thiên Cương Trấn Ma đại của Thánh đình, cuộc chiến đấu đối với Kim Thai tôn giả không có bao nhiêu kịch liệt, đối với việc Cổ Thần củng cố tu vi chưa sinh ra bao nhiêu tác dụng.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là trước tiên củng cố tu vi, sau đó lấy thổ chi bản nguyên bên trong Hiên Viên mộ trủng ra ngoài, như vậy bản nguyên ngũ hành hợp nhất, đến lúc đó đánh hạ Thánh đình so với hiện tại dễ dàng hơn rất nhiều.
Cổ Thần nghỉ tạm ngay tại Thiên Thiền Tự, để cường giả Đạo môn, vu tộc giám sát tu sĩ Phật môn hủy bỏ chế độ nô lệ, hắn thì tiến vào khu vực thời gian gia tốc gấp mười lần trong Như Ý Linh Lung bảo tháp tầng thứ tư.
Tứ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc còn đang bế quan luyện hóa dược lực ngộ hư đan, Cổ Thần không hề quấy rối, không gia bên trong bảo tháp rất rộng rãi, Cổ Thần đứng lại tại một khu vực riêng biệt, trước tiên lấy tiên giới màu vàng của Kim Thai tôn giả ra ngoài.
Trên tiên giới màu vàng này có khắc hai chữ tu di, Cổ Thần gọi nó là Tu Di Tiên Giới, tiên lực thuần dương dũng mãnh tràn vào Tu Di Tiên Giới, rất nhanh đã hủy diệt lạc ấn tiên lực của Kim Thai tôn giả lưu lại, một không gian cực kỳ rộng lớn xuất hiện trong cảm giác của Cổ Thần.
Rất nhiều bí điển phật hiệu, linh đan tiên dược, pháp bảo tiên bảo, cùng với đủ loại kim chúc, tài liệu pháp bảo, linh thạch…
Còn có hơn mười hạt châu phát quang lòe lòe, mỗi một hạt châu đều lớn chừng nắm tay, bên trong dân trào lực lượng thuần khiết, chính là xá lợi do cao tăng Phật môn lúc bàn niết lưu lại.
Trong lòng Cổ Thần thỏa mãn cười cười, đây là một bút tài nguyên tương đối lớn, Cổ Thần có chí muốn thành lập một thánh địa vượt qua tam đại thánh địa Phật, Đạo, Nho, cần phải có rất nhiều tài nguyên, những thứ này đều có tác dụng vô cùng quan trọng.
Đồng thời Cổ Thần dẹp xong Thiên Thiền Tự, Thiên Thiền Tự là thánh địa Phật môn, hẳn là có bảo tồn không ít tài nguyên tu chân, còn có chín vị cường giả cái thế Phật môn, bọn họ là cường giả thời đại thượng cổ, trên người đều có tiên giới không gian, mỗi người hẳn là đều có không ít tài nguyên các loại.
Cổ Thần thu hồi lại Tu Di Tiên Giới, bắt đầu bế quan tu luyện, củng cố tu vi.
Thời gian trôi qua.
Cổ Thần bế quan tu luyện, củng cố tu vi trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, thời gian vượt qua một năm lại một năm.
Cổ Thần vật ngã lưỡng vong, hầu như đã quên đi thời gian trôi qua.
Thoáng chốc, mười năm vụt bay! Hai mươi năm trôi đi! Ba mươi năm trôi đi…
Thời gian Cổ Thần bế quan càng lúc càng lâu dài, ý thức và thực lực thực tế của hắn càng lúc càng thêm hòa hợp, tu vi cũng từ từ củng cố.
Dưới hiệu quả cường đại của Càn Khôn Ngọc Bích, kim chi bản nguyên và tam đại bản nguyên thủy, hỏa, mộc càng lúc càng hòa hợp, có một loại xu thế dung hợp làm một, hiệu quả bế quan lúc này so với trước đây lớn hơn rất nhiều.
Có lẽ, chỉ cần thời gian trên dưới trăm năm, Cổ Thần có thể hoàn toàn củng cố tu vi, đồng thời còn đạt tới cảnh giới Hư Không trung kỳ đỉnh phong, như vậy, mượn thổ chi bản nguyên đề thăng, căn cơ cũng sẽ tương đối vững chắc.
Không biết từ một ngày đêm nào bắt đầu, Cổ Thần cảm giác được trong minh minh có một cỗ lực lượng dần dần phủ xuống trên người hắn.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 7: Thượng Cổ Tiên Ma.
Chương 67: Tăng lên mười lần
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Vừa mới bắt đầu, cỗ lực lượng này nhỏ bé như sợi tơ, phi thường yếu nhược, thế nhưng, theo thời gian trôi đi, cỗ lực lượng này bắt đầu từ từ biến hóa mạnh mẽ hơn nhiều.
Lúc ban đầu, cỗ lực lượng nhỏ bé yếu ớt kia không khiến Cổ Thần chú ý, thế nhưng theo cỗ lực lượng càng lúc càng cường đại, rốt cuộc cũng có một ngày, cỗ lực lượng này khiến Cổ Thần phải coi trọng.
Nguyên bản lực lượng yếu ớt giống như sợi tơ, trải qua hơn mười năm tích lũy đã biến thành khí thế dòng sông chạy chồm, từ trong hư không minh minh ào ào dung nhập vào trong cơ thể Cổ Thần.
- Là lực lượng tín ngưỡng!
Trong lòng Cổ Thần sợ hãi than, cỗ lực lượng này phủ xuống người hắn khiến hắn có thể chạm tới ngọn nguồn lực lượng, chính là vô số chúng sinh khắp Đế Đình Đại Linh.
Cổ Thần bế quan trong Như Ý Linh Lung bảo tháp mấy chục năm, tiên giới Cổ Hoang mới chỉ trôi qua thời gian vài năm mà thôi.
Thời điểm này Phật môn đang trong tình thế mạnh mẽ hủy bỏ chế độ nô lệ, tất cả thổ địa đều theo bình quân phân phối tới tay vô số chúng sinh, mặc kệ là nô lệ hay là chủ nô đều đối xử bình đẳng với nhau, để bọn họ tự lực cánh sinh.
Đế Đình Đại Linh, số lượng nô lệ chiếm tuyệt đại đa số, hầu như có khoảng hơn trăm ức nhân khẩu, số lượng nô lệ đủ chí ít có trăm ức trở lên, tỉ lệ chủ nô và nô lê là một trên một trăm.
Những nô lệ này chưa từng bao giờ tưởng tượng qua sẽ có một ngày đêm bọn họ không còn là gia súc, bọn họ có thể sở hữu thổ địa của chính mình, bọn họ nắm giữ số phận của chính mình mà không phải bị quý tộc tùy ý nắn bóp trong tay, giống như con chó nhỏ, lúc nào cũng có thể bị giết chết.
Vô luận ước thúc phật hiệu gì gì đó cũng kém xa so với loại cảm giác sùng bái chân thành thuần khiết nhất từ đáy lòng bọn họ sau khi thu được tự do.
Tất cả nô lệ thu được tự do đều biết rằng người chủ đạo của cuộc cải cách lần này chính là Cổ Thần. Cường giả Đạo môn, vu tộc đã sớm truyền rộng tin tức Cổ Thần đánh chết Kim Thai tôn giả, chưởng quản Phật môn, hủy bỏ tất cả chế độ nô lệ, khắp thiên hạ không ai không biết.
Cổ Thần trong lòng chúng sinh Đế Đình Đại Linh đã là tồn tại giống như thần linh, bọn họ đối với hắn như Thần, tín ngưỡng vô cùng thuần khiết tự nhiên.
Trói buộc tâm linh làm sao có thể so sánh được với trả tự do tâm linh?
Ước thúc tín ngưỡng làm sao có thể so sánh được với chủ động tín ngưỡng?
Lực lượng phủ xuống trên người Cổ Thần chính là lực lượng tín ngưỡng của chúng sinh khắp Đế đình Đại Linh, đây là tín ngưỡng chủ động phát ra từ linh hồn.
Đế Đình Đại Linh vô cùng rộng lớn, phương viên hơn mười vạn dặm, nhân khẩu hơn trăm ức, hủy bỏ chế độ nô lệ cần phải có thời gian.
Theo thời gian đẩy mạnh, càng lúc càng có nhiều nô lệ chiếm được tự do, bọn họ hồn nhiên cảm tạ đối với Cổ Thần, đối với Cổ Thần chủ động tín ngưỡng chân thành nhất, khiến cỗ lực lượng tín ngưỡng kia càng lúc càng trở nên to lớn hơn.
Cuối cùng, từ nhỏ bé như sợi tơ biến thành dòng song chảy siết.
Ngoại trừ thủy tổ Phật môn Nguyên từ thời đại thái cổ, Phật môn chưa từng có người nào có thể thu được tất cả tín ngưỡng chúng sinh như vậy, tuy rằng đại bộ phận chủ nô đối với Cổ Thần có thể nói là hận thấu xương, thế nhưng số lượng chủ nô so sánh với số lượng nô lệ khổng lồ quả thực nhỏ bé không đáng kể.
Tu sĩ Phật môn thu được lực lượng tín ngưỡng cũng không thể dung nhập lực lượng tín ngưỡng vào trong thực lực của chính mình, chỉ có thể dung ngự lực lượng tín ngưỡng coi như sử dụng ngoại lực, ví dụ ngưng tụ thành phật quang, huyền phù trên đỉnh đầu, tu sĩ Phật môn tu vi Mệnh Tuyền cảnh có thể mượn vào ngoại lực phật quang này để đạp trên hư không mà đi.
Nhưng Cổ Thần thì không.
Trên người Cổ Thần có Càn Khôn Ngọc Bích, đây chính là một kiện tiên thiên linh bảo, cho dù là Côn Ngô Tiên Đế cũng phi thường coi trọng tiên thiên linh bảo này, tuy rằng không hề có lực công kích nào, thế nhưng tác dụng của Càn Khôn Ngọc Bích lại phi thường to lớn.
Có thể nói, tác dụng của Càn Khôn Ngọc Bích đối với Cổ Thần còn to lớn hơn Chiến Thần Lệnh, tuy rằng cả hai đều là tiên thiên linh bảo, thế nhưng không có Càn Khôn Ngọc Bích, Cổ Thần căn bản không có khả năng dung hợp được bản nguyên ngũ hành.
Đừng nói là tứ đại bản nguyên, ngay tại thời điểm Cổ Thần thu được mộc chi bản nguyên, bởi vì tam đại bản nguyên bài xích lẫn nhau khiến bạo thể mà chết, rơi vào kết cục thần hình câu diệt, thân tử đạo tiêu.
Càn Khôn Ngọc Bích tựa hồ chính là bản nguyên nhất trong năng lượng bản nguyên vũ trụ, có thể dung hợp tất cả năng lượng, pháp tắc, vật thể, lực lượng khác nhau.
Tín ngưỡng lực cũng không ngoại lệ.
Tất cả tín ngưỡng đều phủ xuống người Cổ Thần, Cổ Thần cũng không phải luyện thành ngoại lực mang theo bên cạnh, mà trực tiếp hấp thu lực lượng tín ngưỡng vào trong cơ thể, cùng với tiên lực thuần dương trong cơ thể chính mình dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ.
Theo đó, Cổ Thần hầu như có thể phát huy ra lực lượng tín ngưỡng hoàn mỹ nhất, đồng thời làm ít công nhiều, không giống như cường giả Phật môn, ngưng tụ thành lực lượng ngoài thân, làm nhiều công ít.
Cổ Thần liên tục hấp thu lực lượng tín ngưỡng, đồng thời củng cố tu vi, thực lực tiếp tục tăng trưởng rất nhanh.
“Xem ra không cần thời gian trăm năm, tối đa cần năm sáu mươi năm ta đã có thể triệt để củng cố tu vi Hư Không trung kỳ, đồng thời còn có thể bước vào Hư Không trung kỳ đỉnh, thực lực chí ít cũng đề cao mười lần, không cần mượn Cửu Sát Đô Thiên đại trận đã có thể so sánh được với những cường giả cái thế tầng thứ nhất giống như Cơ Lăng Hư, Thánh Ưng đại vương rồi.”
Trong lòng Cổ Thần vui vẻ.
Nguyên bản Cổ Thần cần phải bước vào Hư Không hậu kỳ mới có thể so sánh được với những cường giả cái thế tầng thứ nhất như Cơ Lăng Hư, thế nhưng hiện tại mới chỉ có tu vi Hư Không trung kỳ đỉnh đã đạt tới trình độ như vậy, thực lực tăng lên không chỉ mười lần.
Hoàn toàn hấp thu lực lượng tín ngưỡng, dung nhập vào thực lực bản thân, Cổ Thần cũng không biết thời đại thái cổ đã từng có cổ phật nào sở hữu tiên thiên linh bảo giống như Càn Khôn Ngọc Bích, có thể hấp thu lực lượng tín ngưỡng, thế nhưng từ thời đại thượng cổ tới nay, từ cổ chí kim, tuyệt đối không có bất cứ người nào hấp thu được lực lượng tín ngưỡng, Cổ Thần chính là đệ nhất nhân.
Thời gian tiếp tục đẩy mạnh về phía trước.
Thoáng qua, lại là mười năm theo gió thổi.
Cổ Thần trong Như Ý Linh Lung bảo tháp đã bế quan tròn bốn mươi sáu năm.
“Thực lực so với lúc bước vào Hư Không trung kỳ đã tăng lên gần mười lần, xem ra chỉ cần tối đa mười năm là ta có thể triệt để củng cố tu vi, bước vào Hư Không trung kỳ đỉnh phong, khi đó có thể thu thổ chi bản nguyên, một lần nữa đề cao tu vi.”
Trong lòng Cổ Thần mừng thầm.
Hơn bốn mươi năm vừa qua, tứ nữ Hư Tử Uyên, Mông Tiên Âm, Tiểu Bạch, Tự Ngọc đã sớm hoàn toàn luyện hóa ngộ hư đan, tu vi toàn bộ đều bước vào Đằng Vân hậu kỳ, rời khỏi bảo tháp tầng thứ tứ, tiến vào trong ngũ hành chi tháp tu luyện, chờ một mạch củng cố tu vi liền có khả năng một lần nữa luyện chế ngộ hư đan, nhất cử đột phá tới Giá Vụ sơ kỳ.
Từ lâu Cổ Thương Khung đã hấp thu toàn bộ lực lượng của phệ cốt hoa, vượt qua lôi kiếp đệ ngũ trọng, lực lượng pháp tắc ẩn chứa bên trong phệ cốt hoa phi thường cường đại, sau khi bước vào Đằng Vân sơ kỳ còn có rất nhiều lực lượng dư thừa, Cổ Thương Khung tiếp tục bế quan, triệt để luyện hóa phệ cốt hoa, tu vi hẳn là còn có thể tăng trưởng thêm bước nữa.
Ngày hôm nay, Thiên Thiền Tự có một khác nhân tới, là đại thống lĩnh long tộc Ngô Tinh.
Cổ Thần ngừng bế quan, đi ra nghênh tiếp, nếu là người khác, lúc này Cổ Thần khăng định sẽ không ra gặp mặt.
- Ngô Tinh đại ca giá lâm, tiểu đệ hoan nghênh!
Vừa ra khỏi Như Ý Linh Lung bảo tháp, gặp được Ngô Tinh, Cổ Thần lập tức ôm quyền cười ha ha.
Cổ Thần xuất hiện, ánh mắt Ngô Tinh đột nhiên cả kinh, nói:
- Cổ Thần lão đệ, ngắn ngủi vài năm không thấy, không chỉ lão đệ phá tan Phật môn, chém giết Kim Thai tôn giả, thực lực của lão đệ dĩ nhiên đã tăng trưởng tới mức độ này? Không hề có lực lượng đô thiên cửu sát phụ thể mà đã so sánh được với cường giả cái thế tầng thứ nhất!
Lần cuối cùng Cổ Thần và Ngô Tinh gặp lại, tu vi mới chỉ là Hư Không sơ kỳ, khi đó so với cường giả cái thế bình thường cũng còn có một đoạn khoảng cách nhất định, lúc này mới trôi qua gần năm năm mà tu vi đã bước vào Hư Không trung kỳ đỉnh, tuy tu vi chỉ đề cao một tầng, thế nhưng thực lực đề cao hơn mười lần, so với cường giả cái thế tầng thứ nhất đã không hề thua kém.
Chỉ vào thực lực bản thân, tiên giới Cổ Hoang lúc này cũng chỉ có Ngô Tinh và Thiên Mục đại vu có thể áp qua một đầu so với Cổ Thần.
Hơn bốn năm không thấy, thực lực của Ngô Tinh so với lúc bước vào Hợp Đạo kỳ lại tăng trưởng rất nhiều, tu vi đã củng cố hơn không ít, mơ hồ vượt qua Thiên Mục đại vu.
Cổ Thần chiến đấu với địch nhân trên cơ bản đều dựa vào lực lượng đô thiên cửu sát phụ thể, hoàn toàn không phải là thực lực chân chính của Cổ Thần, vì vậy khi giao đấu với nhau, hiệu quả củng cố tu vi không lớn, mà mỗi lần Ngô Tinh chiến đấu đều là dựa vào thực lực bản thân trạng thái đỉnh phong, không ngừng kích thích như vậy, có thể đề cao tốc độ củng cố tu vi, có thể thu được hiệu quả rất lớn trong các cuộc chiến đấu kịch liệt.
Cổ Thần khẽ cười nói:
- Thực lực của đại ca Ngô Tinh cũng tiến triển cực nhanh, tiêu đệ so sánh với đại ca còn kém rất xa.
Trên mặt Ngô Tinh hiện vẻ xấu hổ, nói:
- Cổ Thần lão đệ, lão đệ mới có tu vi gì? Chỉ là Hư Không trung kỳ mà thôi, lão đệ đề cao một cấp độ lập tức vượt qua ta rồi, lão đệ mới chân chính là một ngày nghìn dặm, thực lực của ta tăng trưởng so với lão đệ quả thực giống như rùa bò, nếu như ta muốn đề cao tu vi, chỉ có hợp thành đạo của chính mình, nhưng nói dễ vậy sao? Tu sĩ Hợp Đạo kỳ có thọ mệnh quá vạn năm, thế nhưng trên vạn năm trôi qua, mười tu sĩ Hợp Đạo sơ kỳ cũng không nhất định có một người hợp đạo thành công, thời đại thượng cổ, tu sĩ Hợp Đạo sơ kỳ không hề ít, nhưng chư tử đại tiên hợp đạo thành công lại có bao nhiêu người? Lão đệ mới chỉ đạt tới Hư Không trung kỳ, còn có rất nhiều không gian dễ dàng đề cao.
Thấy Ngô Tinh lộ vẻ mặt xấu hổ, Cổ Thần chuyển đề dài, hỏi:
- Đại ca, tìm ta có chuyện gì?
Sắc mặt Ngô Tinh nghiêm túc, nói:
- Ta liên tục trải qua vài lần đại chiến, lại bế quan mấy năm tu vi củng cố tạm thời lâm vào trạng thái bình cảnh, muốn thu được đột phá bước nữa nhất định phải có thời gian bế quan đáng kể, trận chiến tại Kim Long Nhai đã trôi qua mấy năm, phản đồ Ngao Dương của long tộc ta vẫn đang nhơn nhơn trong yêu tộc, ta đến đây xin lão đệ trợ giúp một tay, đánh vào Thiên đình, giết chết Ngao Dương!
Nếu Ngô Tinh muốn thực lực tiếp tục tiến bộ bước nữa, cần phải có thời gian bế quan đáng kể, trong lòng tự nhiên không muốn Ngao Dương tiếp tục ung dung bên ngoài.
Thế nhưng, cho dù long tộc có hai vị cường giả cái thế tầng thứ nhất, nhưng thực lực yêu tộc vô cùng cường đại, cho dù khuynh hết toàn bộ lực lượng long tộc thì cũng khó đánh được Thiên đình yêu tộc, hầu như chắc chắn rơi vào kết quả lưỡng bại câu thương.
Để giết chết một phản đồ mà vẫn lạc rất nhiều cường giả long tộc, hiển nhiên là một chuyện Ngô Tinh không muốn thấy.
Vì vậy, Ngô Tinh đến đây tìm Cổ Thần.
Hai thế lực lớn đối chiến, hỗn loạn với nhau, coi như là một phương thắng lợi thì cũng sẽ có một phương tử thương.
Xông vào Thiên đình, đánh chết Ngao Dương, gióng trống khua chiêng công kích hiển nhiên không thích hợp, tốt nhất là lấy một số ít tinh anh nhất đánh vào Thiên đình mới có thể đảm bảo được trong lúc hỗn loạn tự thân an toàn, sau đó đánh chết mục tiêu đã định.
Ngô Tinh vừa nói xông vào Thiên đình, giết chết Ngao Dương, trong ánh mắt Cổ Thần hiện lên một đạo quang mang, nói:
- Được! Trước kia đám người Kim Thai lão cẩu, Thánh Ưng lão cẩu truy sát ta, ta đã nói chung quy có một ngày giết chết đám lão cẩu này, đánh chết Kim Thai lão cẩu là người thứ nhất, thứ hai chính là Thánh Ưng lão cẩu rồi, còn có hai lão cẩu Cơ Lăng Hư, Thiên Mục đại vu, chúng ta cùng nhau xông vào Thiên đình, đại ca giết phản đồ Ngao Dương, ta giết lão cẩu Thánh Ưng.
Cổ Thần đáp ứng, tựa hồ ở trong dự liệu của Ngô Tinh, lập tức nói:
- Đi Thánh đình yêu tộc, ngoại trừ ta cùng với lão đệ còn có đại trưởng lão Long Nguyên, ba người chúng ta liên thủ với nhau cũng đủ nháo Thiên đình một hồi long trời lở đất rồi.
Cổ Thần nói:
- Lúc này xông vào Thiên đình, ta sẽ không sử dụng Cửu Sát Đô Thiên đại trận, ta muốn bằng vào lực lượng của bản thân đánh chết Thánh Ưng lão cẩu, đạt tới mục đích ma luyện thân thể, hoàn toàn củng cố tu vi bản thân, một hồi sinh tử đại chiến có thể giúp ta giảm bớt bế quan mời năm.
Ngô Tinh gật đầu, nói:
- Chỉ khi ma luyện trong đại chiến sinh tử mới có thể phá huy được thực lực cảm ngộ lớn nhất của bản thân, bất quá, để an toàn, Cổ Thần lão đệ, tốt nhất lão đệ nên mang theo thành viên cấu thành Cửu Sát Đô Thiên đại trận bên người để đề phòng vạn nhất.
- Điều này tự nhiên!
Cổ Thần gật đầu, lập tức hư không truyền âm, triệu tập chín vị cường giả cấu thành Cửu Sát Đô Thiên đại trận trở về, để bọn họ tiến vào trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, sau đó liền khởi hành tiến vào Thiên đình yêu tộc.
Cổ Thần và Ngô Tinh có tốc độ phi độn rất nhanh, chốc lát đã vượt qua trung thổ, tiến vào Đông Hoang, tiến vào trong dãy núi Liên Thiên, hạ xuống phụ cận đỉnh Thiên Phong.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 7: Thượng Cổ Tiên Ma.
Chương 68: Xông vào Thiên đình.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Đại trưởng lão Long Nguyên đã sớm chờ đợi tại nơi này, ba người gặp mặt, bắt chuyện với nhau một chút, sau đó thân ảnh chợt lóe, nhất thời xuất hiện trên đỉnh Thiên Phong.
Gió lạnh thét gào, tuyết trắng bay tán loạn, mặt đất một mảnh băng sương, đây chính là cảnh tượng trên đỉnh Liên Thiên.
Chỗ vào Thiên đình yêu tộc chính là nơi này.
Tạo nghệ trận pháp của Cổ Thần so với lần tiến vào Thiên đình trước đây hoàn toàn không giống nhau, trận pháp tiến vào Thiên đình hoàn toàn không thể làm khó được hắn, không cần sử dụng Phá Thiên Chỉ phá trận.
Cổ Thần dẫn theo Ngô Tinh và Long Nguyên lên đỉnh núi Thiên Phong, dựa theo trận thế vòng vo qua lại trên dưới trăm bước liền xúc động trận thế, hư không bốn phía biến ảo, trời đất xoay chuyển, ba người xuyên toa qua không gian, xuất hiện trong một tiểu thế giới phương viên chỉ mấy trăm dặm.
Nơi này biển mây bao phủ, vô số ngọn núi quay ngược, huyền phù trong mây trắng, giống như tiên cảnh nhân gian.
Trên ngọn núi quay ngược là một mảnh đại địa, trên phiến đại địa này có hoa có cỏ có nước, thành lập một cung điện thật lớn, tại giữa trung ướng phiến đại địa có một tòa cung điện nổi bật, trước điện là một khối biển lớn, trên biển có khắc hai chữ yêu văn cực kỳ to lớn --- Thiên Đình!
Đây chính là Thiên đình yêu tộc bên trong Côn Ngô Bí Cảnh.
Thiên đình yêu tộc hiện tại xưa không bằng nay, đủ có gần năm mươi vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ, trong Thiên đình, mỗi mọt tòa cung điện đều có một vị cường giả cái thế tồn tại.
- Người nào dám to gan xông vào Thiên đình?
Ba người Cổ Thần, Ngô Tinh, Long Nguyên vừa mới xuất hiện trong Thiên đỉnh liền có một thanh âm hét lớn từ trong một tòa cung điện gần nhất truyền tới, lập tức có một đạo thân ảnh từ trong tòa cung điện này lao vọt ra ngoài.
Đây chính là một vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ yêu tộc, hắn vừa mới từ trong cung điện lao ra ngoài, thân thể cứng ngắc, liền ngừng cước bộ lại, trên mặt hiện rõ biểu tình kinh hãi.
Ba người Cổ Thần, Ngô Tinh, Long Nguyên, người nào không phải danh chấn đương đại?
Ô Hùng đại vương là một cường giả cái thế yêu tộc, từng tham gia trận chiến Kim Long Nhai, đồng thời còn đánh vào trong Kim Long Nhai, triển khai một lần giao phong với long tộc, làm sao không nhận ra ba người Cổ Thần, Ngô Tinh, Long Nguyên? Nhất thời thất kinh.
- Có địch!
Hầu như trong chớp mắt, Ô Hùng đại vương theo bản năng hét lớn.
Bất quá, hắn vừa mới hét xong, Ngô Tinh đã bước về phía trước một bước, một cỗ khí thế cường đại cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, bàn tay hắn nắm lại, hóa thành một đại thủ che trời che đất bắt xuống, lòng bàn tay như đại địa, giống như một phương thế giới ập xuống, có một cỗ đại thế thiên địa cuộn trào mãnh liệt.
Ô Hùng đại vương vừa mới hô lên hai tiếng đã bị đại thủ che trời của Ngô Tinh nắm chặt, trong sát na đại thế thiên địa trói buộc khiến hắn có cảm giác thời gian tĩnh lặng, không gian tĩnh lặng, thế giới toàn bộ tĩnh lặng.
Đã không có thanh âm, đã không có màu sắc, đã không có ánh sáng, đã không còn cảm giác.
Trong nháy mắt, Ô Hùng đại vương bị Ngô Tinh triệt để khống chế, đã không còn một chút lực lượng phản kháng nào.
Bất quá, ngay trong thời gian nháy mắt này, hơn mười đạo thân ảnh từ trong các cung điện tại Thiên đình yêu tộc vọt ra ngoài, cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ đã biết có địch xâm phạm, trước tiên chạy ra. Lúc này trong lòng mỗi một vị cường giả yêu tộc đều khiếp sợ không ngớt, Ô Hùng đại vương nói thế nào đi nữa thì cũng là cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ, cư nhiên ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có, trong nháy mắt đã bị Ngô Tinh bắt giữ, thực lực của Ngô Tinh thực sự đã tới cảnh giới vô cùng biến thái, so với những cường giả cái thế tầng thứ nhất như Long Nguyên, Thánh Ưng, Cơ Lăng Hư còn mạnh mẽ hơn mấy phần.
- A…
Gầm lên một tiếng giận dữ, Thánh Ưng đại vương xuất hiện ngay phía trước chúng cường giả yêu tộc, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, nhìn ba người Cổ Thần, quát lớn:
- Các ngươi thực to gan, dám dương oai trước mặt Thiên đình yêu tộc ta, muốn tìm cái chết hay sao?
Tuy nói tin tức Cổ Thần công phá Phật môn đã truyền rộng khắp thiên hạ, thế nhưng phá Phật môn là do Cổ Thần dẫn theo cường giả Đạo môn, vu tộc, đồng thời thực lực của yêu tôc không phải chỉ riêng Phật môn có thể so sánh được, đủ tranh phong với toàn bộ nhân tộc, cường giả cái thế Hợp Đao sơ kỳ chừng trên dưới năm mươi người.
Tuy rằng thực lực của Cổ Thần đã tiến vào hàng ngũ cường giả cái thế tầng thứ nhất, Thánh Ưng đại vương có dẫn yêu tộc đi tìm Cổ Thần gây phiền phức thì cũng không có tác dụng gì, nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng Thánh Ưng đại vương sợ hãi Cổ Thần.
Về phần Ngô Tinh, cho dù trong trận chiến Kim Long Nhai từng một chưởng đánh bại Thánh Ưng đại vương, thế nhưng lúc đó chưa vượt qua Thánh Ưng đại vương quá nhiều, hắn không hề biết rằng thực lực của Ngô Tinh ngày hôm nay lại có bước tinh tiến không nhỏ.
Hơn nữa cường giả bên phía yêu tộc hắn rất đông, nhìn địch đến chỉ có ba người Cổ Thần, Ngô Tinh, Long Nguyên, không hề dẫn theo cường giả Long tộc, Đạo môn tới đây, trong lòng Thánh Ưng đại vương suy nghĩ, với thực lực của yêu tộc, muốn lưu lại ba người Cổ Thần hầu như không có khả năng, nhưng vẫn vững vàng áp qua một bậc cả ba người.
Thánh Ưng đại vương gầm lên, khí thế mạnh mẽ, thế nhưng không hề áp bức được ba người Cổ Thần mảy may.
Ánh mắt Cổ Thần như đao, khí thế cường đại, giống như núi lửa phun trào, một con gió lốc từ trong cơ thể hắn thổi mạnh, xông thẳng trời cao, thân thể chưa động, một cỗ đại thế thiên địa đã mạnh mẽ lan tràn bốn phía.
Thanh âm của Thánh Ưng đại vương lớn, thanh âm của Cổ Thần càng lớn hơn, quát lạnh:
- Thánh Ưng lão cẩu, hôm nay đặc biệt tới lấy tính mệnh của ngươi, hôm nay bản tọa muốn ngươi chết, quyết không lưu mệnh tới ngày mai!
Ánh mắt Ngô Tinh cũng rơi vào người một tên cường giả cái thế đứng trong đám yêu tộc, sát ý như sóng biển cuộn trào, không thể ngăn cản, lạnh lùng nói:
- Ngao Dương, tên phản nghịch ngươi, tàn sát đồng tộc, lâm trận trốn tránh, muốn hủy diệt cơ nghiệp muôn đời long tộc ta, tội đánh chết vạn lần, hôm nay bản thống lĩnh đại biểu cho vô số tu sĩ long tộc tới thẩm lý và phản quyết ngươi, trực tiếp diệt sát ngươi, ngươi chịu chết đi!
Ánh mắt Ngao Dương thiển cận, tuy rằng danh khí hai người Cổ Thần và Ngô Tinh quật khởi mãnh liệt, nhưng cũng suy nghĩ giống như Thánh Ưng đại vương, đối với ba người, vô luận như thế nào cũng không phải là đối thủ của toàn bộ yêu tộc, trong lòng không sợ hãi, ngược lại lớn tiếng cười rộ lên, trong tiếng cười hỗn loạn sát khí oán hận không gì sánh được.
Ngao Dương cười to, quát lớn:
- Ngô Tinh, Cổ Thần, hai người các ngươi đều là bại hoại nhân tộc, đồng thời đều là mãng phu ngu xuẩn, các ngươi cho rằng chỉ bằng vào ba người các ngươi có thể là đối thủ của toàn bộ cường giả yêu tộc? Mơ mộng hão huyền, lão tử chịu ân huệ của Thánh Ưng đại vương, trong yêu tộc được sống phong phong quang quang, ngươi có thể làm khó dễ được ta?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 7: Thượng Cổ Tiên Ma.
Chương 69: Dám đánh một trận
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Acquyden
Thánh Ưng đại vương nghe Ngao Diễm nói, càng nghĩ càng thấy thực lực yêu tộc cường đại hơn nhiều, căn bản không cần sợ ba người đối phương, thế nhưng ba người Cổ Thần không ai không phải có thực lực cường giả cái thế tầng thứ nhất, muốn đánh chết hiển nhiên vô cùng không dễ dàng, lập tức quát lên:
- Ngô Tinh, nhanh chóng buông Ô Hùng đại vương ra, lập tức cút khỏi Thiên đình, bản vương ân huệ tha cho ba tên không biết sống chết các ngươi rời khỏi, nếu không, hôm nay ba tên không biết sống chết các ngươi sẽ đoạn hồn tại chỗ!
Cổ Thần cười khẽ một tiếng, nói:
- Ngô Tinh đại ca, ta trước tiên vận dụng Cửu Sát Đô Thiên đại trận cùng với Long Nguyên đại trưởng lão giữ chân chúng cường giả yêu tộc, đại ca trực tiếp đánh chết Ngao Dương, sau đó ta sẽ tính sổ với lão cẩu Thánh Ưng.
Đang khi nói chuyện, mi tâm Cổ Thần chợt lóe kim quang, Như Ý Linh Lung bảo tháp bay ra ngoài, tầng bảo tháp thứ ba mở ra, Dương Châu đại vu, Kim Mãnh đại vu cùng với bảy vị cường giả Đạo môn Hư Không hậu kỳ đỉnh phong từ trong bảo tháp đi ra ngoài.
Ngô Tinh gật đầu, nói:
- Được!
Trong ánh mắt nhìn về phía Ngao Dương, sát ý càng giống như sóng biển ngập trời.
- Tổ hợp Cửu Sát Đô Thiên đại trận!
Cổ Thần ra lệnh một tiếng.
Dương Châu đại vu, Kim Mãng đại vu cùng với bảy vị cường giả Đạo môn lập tức mỗi người có vị trí cương vị riêng, chín người đã tổ trận mấy lần, sớm hình thành ăn ý, trong sát na đã tổ hợp Cửu Sát Đô Thiên đại trận thành công, lực lượng đô thiên cửu sát cường đại trong nháy mắt phủ xuống cơ thể Cổ Thần.
Tu vi của Cổ Thần không ngừng bạo tăng!
Hư Không trung kỳ, Hư Không hậu kỳ, Hư Không hậu kỳ đỉnh, Hợp Đạo sơ kỳ.
Trong nháy mắt, Cổ Thần đã tăng mạnh tu vi tới cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ, khí thế, thực lực, tất cả đều tăng mạnh, kim chi bản nguyên trong cơ thể sinh động mãnh liệt, một cỗ khí thế túc sát trong nháy mắt lan tràn bốn phương tám hướng, trong sát na bao phủ phương viên hư không vạn trượng.
Ánh mắt Cổ Thần đảo qua chúng cường giả yêu tộc, khiến trong lòng không ít cường giả yêu tộc nhất thời rùng mình run rẩy.
Thực lực Cổ Thần bước vào Hợp Đạo sơ kỳ trong nháy mắt bạo phát mãnh liệt.
Toàn bộ Thiên đình yêu tộc đều bị một cỗ sát ý vô hình bao phủ, giống như bóng ma tử vong, chớp động trong lòng mỗi một vị cường giả yêu tộc có mặt.
Cổ Thần đánh chết Kim Thai tôn giả tuy rằng đã sớm truyền khắp ngũ hoang tứ hải, thế nhưng không trực diện đối mặt với Cổ Thần, không thể cảm giác được thực lực đáng sợ của Cổ Thần.
Sắc mặt Thánh Ưng đại vương thay đổi.
Lúc này Cổ Thần trong mắt hắn trở lên cao to không gì sánh được, một cỗ cảm giác không thể chiến thắng, không thể ngăn cản khiến trong lòng hắn sinh ra sợ hãi thật sâu.
Lực lượng như vậy, ngoại trừ chư tử đại tiên hợp đạo thành công, hắn chỉ nhìn thấy qua trên người Thiên Mục đại vu được chín vị cường giả cái thế thi triển Cửu Sát Đô Thiên Đại trận, có lực lượng đô thiên cửu sát phụ thể.
Trừ người này ra, không có bất cứ kẻ nào thể hiện được lực lượng cường đại giống như Cổ Thần phát ra lúc này.
Cho dù là Ngô Tinh với thực lực vượt qua cường giả cái thế tầng thứ nhất cũng xa xa không bằng.
Thánh Ưng đại vương run rẩy, toàn bộ cường giả yêu tộc đều run rẩy trong lòng.
Lúc này, Cổ Thần lấy lực lượng của một người hầu như có thực lực chống đối toàn bộ cường giả yêu tộc, cho dù không bằng thì cũng không kém quá xa.
Cộng thêm hai người Ngô Tinh và Long Nguyên, chỉnh thể thực lực của ba người này hoàn toàn vượt qua toàn bộ yêu tộc.
Kinh khủng nhất chính là Ngao Dương.
Giờ khắc này, trong nháy mắt Ngao Dương giống như rơi vào trong địa ngục, bốn phía đều là tử vong, tuy rằng Ngô Tinh còn chưa động thủ, thế nhưng hắn tại Kim Long Nhai đã từng kiến thức qua thực lực của Ngô Tinh, khi đó Ngao Dương hoàn toàn không có lực lượng phản kháng, mà hiện tại thực lực của Ngô Tinh lại càng tiến độ hơn so với lúc tại Kim Long Nhai, giết Ngao Dương hầu như là chuyện trở bàn tay, không cần tốn sức.
Chỉ cần Cổ Thần và Long Nguyên chặn đứng cường giả yêu tộc, Ngao Dương mất đi cường giả yêu tộc che trở, hắn chỉ còn một đường chết.
Hiển nhiên, Cổ Thần biểu hiện ra thực lực chỉ dựa vào một mình hắn cũng có thể ngăn cản toàn bộ cường giả yêu tộc, cộng thêm Long Nguyên, thực lực đã vượt qua toàn bộ yêu tộc.
Nếu như Ngô Tinh không chút cố kỵ xuất thủ đối với Ngao Dương, Ngao Dương sao còn hi vọng sống sót?
Vì vậy, trong lòng Ngao Dương lúc này đã cảm thụ được tử vong uy hiếp ngay cận kề bên cạnh.
- Tên phản tặc vô sỉ này, bản thống lĩnh phải thiên đao vạn quả ngươi, lấy máu tươi của ngươi tế điện anh linh những dũng sĩ long tộc tử vong trong trận chiến Kim Long Nhai.
Thanh âm Ngô Tinh băng lãnh, bao hàm sát khí, bước ra một bước, đi thẳng về phía Ngao Dương.
Ngao Dương cảm giác được khí tức tử vong, càng lúc khí tức tử vong càng gần hơn.
- Thánh Ưng đại vương, ta nguyện ý vào sinh ra tử vì yêu tộc, ta nguyện ý phó thang đạo hỏa cho ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi, lên núi đao, xuống biển lửa cho ngươi, cứu ta! Thánh Ưng đại vương, đạo hữu yêu tộc, cứu ta!
Ngao Dương chịu áp bách tử vong khổng lồ, tim gan trong lòng như muốn nứt ra, sợ tới mức hồn phi phách tán, nhất thời bắt lấy cánh tay của Thánh Ưng đại vương, thanh âm khóc lóc la hét om sòm.
Cổ Thần và Long Nguyên vẫn chưa động thủ, thế nhưng uy áp từ hai người phát ra khiến toàn bộ cường giả yêu tộc đều không có bất cứ người nào dám động thủ chống lại, bao gồm cả Thánh Ưng đại vương trong đó.
Lúc này bản thân yêu tôc còn khó giữ được, Thánh Ưng đại vương sao có thể vì Ngao Dương càng thêm quyết liệt đối với long tộc?
- Tên phản tặc tham sống sợ chết ngươi, hôm qua ngươi có thể phản loạn rời khỏi long tộc, ngày khác tất cả phản loạn yêu tộc chúng ta, loại vô sỉ không trung không nghĩa như ngươi, yêu tộc ta làm sao có thể lưu lại? Cút đi cho bản vương!
Thánh Ưng đại vương gần lên một tiếng, một chưởng đánh ta, Ngao Dương không hề phòng bị, nhất thời bị một chưởng của Thánh Ưng đại vương đánh bay.
Một chưởng của Thánh Ưng đại vương vẫn chưa sử dụng quá nhiều lực lượng pháp tắc, không tổn thương tới Ngao Dương, chỉ là đánh văng Ngao Dương về phía Ngô Tinh, để Ngô Tinh có thể tự mình động thủ giết chết, hóa giải thù hận giữa yêu tộc và long tộc.
- A… Không… Thánh Ưng đại vương, ngươi đáp ứng ta, có thể bảo hộ ta suốt đời, a… Thánh Ưng lão cẩu, tên gian tặc ngươi, ngươi gạt ta… Lão cẩu khốn kiếp ngươi gạt ta…
Ngao Dương bị đánh văng về phía Ngô Tinh, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, nhất thời điên cuồng kêu gào.
- Phản tặc, sớm biết hôm nay, sao làm trước kia?
Ngô Tinh quát lạnh một tiếng, cánh tay giơ lên, một chưởng đánh mạnh.
Một bàn tay thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Ngao Dương, một cỗ đại thế thiên đại hoàn toàn bao phủ xung quanh Ngao Dương nghìn trượng, Ngao Dương cũng không thể ngăn lại, trong sát na liền bị Ngô Tinh bắt vào lòng bàn tay.
Ba ba ba ba ba ba ba ba…
Tiếng da thịt ba chạm rõ ràng liên tiếp vang lên, trong nháy mắt không biết bao nhiêu tiếng nối liền nhau, trên mặt Ngao Dương không biết bị Ngô Tinh đánh bao nhiêu cái tát.
Chỉ là trong nháy mắt qua đi, toàn bộ khuôn mặt của Ngao Dương đã sưng phù cao hơn hai tấc, hoàn toàn biến thành một cái đầu heo, mắt, tai, miệng, mũi, ngũ quan thất khiếu đều bị đánh lẫn lộn một đống/
Liên tiếp vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, Ngao Dương nhất thời kêu lên vang vọng, thanh âm hầu như xuyên thủng trời cao.
Còn đang trong tiếng kêu thảm thiết, năm ngón tay của Ngô Tinh căng thẳng, dùng sức bóp mạnh, toàn bộ thân thể của Ngao Dương đều bị bóp nát, hóa thành một đoàn máu thịt.
Thân thể bị hủy diệt, Ngao Dương còn chưa chết, linh hồn kêu gào thảm thiết, thế nhưng một bàn tay khác của Ngô Tinh điểm ngón tay trở ra, chỉ thẳng vào mi tâm Ngao Dương.
Tiếng kêu thảm thiết của Ngao Dương đột ngột dừng lại, trong sát na nguyên thần đã bị một chỉ của Ngô Tinh diệt sát, chỉ còn lưu lại một cái đầu tròn vo hoàn toàn yên lặng.
Ngao Dương chết, Ngô Tinh vung tay lên, trói buộc Ô Hùng đại vương lập tức được hủy bỏ, trong sát na thân thể văng mạnh đi, thẳng hướng chúng cường giả yêu tộc.
Trong cường giả yêu tộc.
Thấy Ngô Tinh không đánh chết Ô Hùng đại vương, trong lòng Thánh Ưng đại vương vui vẻ không ít, xem ra cừu hận giữa yêu tộc và long tộc không phải là không thể hóa giải.
Thánh Ưng đại vương chắp tay nói:
- Ngô Tinh đại thống lĩnh, bản vương đã dâng phản tặc long tộc các ngươi, thưởng tổn đối với Long tộc trong cuộc chiến Kim Long Nhai, bản vương đảm bảo sẽ bồi thường gấp bội lần, trước kia là do bản vương bị hai người Cơ Lăng Hư và Thiên Mục đầu độc, nhất thời bị che mờ tâm trí mới có hành động mạo phạm đối với long tộc, thực sự không phải ý nguyện của bản vương, sau này mỗi lần nhớ lại bản vương đều tự trách không ngớt, hai tộc long, yêu từ trước tới nay đều là một nhà, tương giao tâm đầu ý hợp, chỉ mong Ngô Tinh đại thống lĩnh nhìn vào phần tình nghĩa xưa nay giữa hai tộc long, yêu tha thứ cho hành động không đúng của yêu tộc, sau này yêu tộc nhất định toàn tâm toàn ý, cùng vinh cùng nhục với long tộc, đối kháng lại hai tộc nhân, vu.
Nghe Thánh Ưng đại vương chọn lọc từ ngữ, Ngô Tinh cười lạnh một tiếng, nói:
- Thánh Ưng, thù hận giữa ngươi và ta không có gì to tát, hôm nay tự có người tới tìm ngươi trả thù báo oán, ngươi không cần nhiều lời với ta, sinh tử của ngươi đều nằm trong tay Cổ Thần lão đệ.
- Thánh Ưng lão cẩu!
Cổ Thần hét lớn:
- Từ lâu ta đã nói qua, kẻ nào có lòng tham đối với Chiến Thần Lệnh của ta, các ngươi không thể đánh chết được ta, nhất định sẽ có một bàn bản tọa đánh chết đám lão cẩu các ngươi, từng bước từng bước thu thập. Kim Thai lão cẩu là kẻ thứ nhất, Thánh Ưng lão cẩu, ngươi chính là lão cẩu thứ hai ta chém giết.
Cổ Thần chỉ mới mở miệng nói, thân thể chưa hề động đậy, thế nhưng trong thanh âm đã có một cỗ khí thế cực kỳ to lớn, phô thiên cái địa cuồn cuộn áp bức tới, ập thẳng về phía chúng cường giả yêu tộc.
Chúng cường giả yêu tộc tựa hồ có một loại cảm giác, Cổ Thần lúc này chính là đứng trên đám mây bảy màu cuồn cuộn lao tới, thế nhưng một lúc tỉnh thần mới phát hiện, Cổ Thần vẫn chưa động đậy dù chỉ một chút, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Thực lực của Cổ Thần hầu như đã tiếp cận cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, thẳng đuổi theo ngay sau chư tử đại tiên hợp đạo thành công.
Bị Cổ Thần nhiều lần mắng là lão cẩu, Thánh Ưng đại vương vô cùng tức giận, thế nhưng lúc này yêu tộc rơi vào thế yếu, trăm triệu lần không phải la đối thủ của ba người Cổ Thần, Ngô Tinh, Long Nguyên.
Hảo hán không ăn thiệt trước mặt, hiện tại Thánh Ưng đại vương suy nghĩ phải hạ thấp tư thái, nói:
- Cổ Thần đạo hữu, mặc dù yêu tộc từng mạo phạm ngươi, thế nhưng hiện tại ngươi cũng không có chuyện gì? Có mâu thuẫn thì mọi người đối mặt nói chuyện rõ ràng, yêu tộc tạo thành bất cứ tổn thất nào đối với ngươi, yêu tộc nhất định bồi thường gấp mười lần, không có địch nhân vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, Cổ Thần đạo hữu, ngươi nghĩ muốn cái gì? Nếu như có thể hóa giải được thù hận giữa yêu tộc với ngươi, yêu tộc nhất định thỏa mãn!
Thánh Ưng đại vương chọn lọc từ ngữ, không hề nói tới thù hận giữa hắn và Cổ Thần, chỉ nói thù hận giữa yêu tộc và Cổ Thần, khiến chính mình và toàn bộ yêu tộc buộc chặt một chỗ.
- Thứ ta muốn chính là một cái mạng chó của lão cẩu ngươi.
Thanh âm của Cổ Thần lăng lệ, quát lớn:
- Thánh Ưng lão cẩu, bản tọa không dùng Cửu Sát Đô Thiên đại trận, bằng vào thực lực bản thân nhất quyết tử chiến với ngươi, nếu như ngươi có thể chiến thắng được ta, bút cừu hận này hủy bỏ, nếu như ngươi bại dưới tay ta, như vậy cái mạng chó của ngươi nhất định chấm dứt, lão cẩu, ngươi có dám đánh với ta một trận?
Đang lúc Cổ Thần nói chuyện, khẽ phất tay, Dương Châu đại vu, Kim Mãng đại vu cùng với bảy vị cường giả Đạo môn khác đều lĩnh hội ý tứ của Cổ Thần, nhất thời triệt tiêu Cửu Sát Đô Thiên đại trận, tu vi của Cổ Thần nhất thời lui trở về Hư Không trung kỳ, thực lực giảm xuống không chỉ mười lần, trở về trình độ gần như tương đương với cường giả cái thế tầng thứ nhất.
Hư Không trung kỳ so sánh với Hợp Đạo sơ kỳ có khác biệt giống như trên trời và dưới đất, thế thực lực của Cổ Thần giữa hai cảnh giới này mặc dù có khác biệt, nhưng còn chưa tới trình độ quá mức khủng bố.
Đây là bởi vì Cổ Thần mượn vào Cửu Sát Đô Thiên đại trận đề cao tu vi, chỉ là tu vi đề cao, thực lực vì tu vi tăng trưởng mà tăng trưởng, còn thực lực chân chính của Cổ Thần lại không phụ thuộc quá lớn vào tu vi, mà là lực lượng tứ đại bản nguyên cùng với mấy con bài sát thủ của hắn.
Tu vi đề cao tới Hợp Đạo sơ kỳ, lực lượng tứ đại bản nguyên trong cơ thể Cổ Thần vẫn giống như khi còn tại Hư Không trung kỳ, không hề có bao nhiêu biến hóa, biến hóa duy nhất chính là tu vi đề cao từ Hư Không trung tăng vọt lên tới Hợp Đạo sơ kỳ, Cổ Thần tại thời điểm Hư Không trung kỳ đã có thực lực tương đương với Hợp Đạo sơ kỳ.
Vì vậy, biến hóa thực lực cũng không quá mức to lớn giống như khác biệt giữa Hư Không trung kỳ thông thường và Hợp Đạo sơ kỳ.
Ví dụ như Cổ Thần đã từng tại thời điểm các cường giả yêu tộc Ngọc Kình Vương, Thạch Hầu Vương thi triển Cửu Sát Đô Thiên đại trận, tu vi đạt tới Hư Không hậu kỳ, thế nhưng thực lực khi đó so với cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ thông thường còn kém hơn một chút.
Mà hiện tại, tu vi của Cổ Thần mới chỉ là Hư Không trung kỳ, thực lực lại tương đương với cường giả cái thế tầng thứ nhất, so với trước đây mượn Cửu Sát Đô Thiên đại trận đề cao tới Hư Không trung kỳ có thực lực cao hơn rất nhiều, bởi vì trong cơ thể Cổ Thần đã có nhiều hơn một loại bản nguyên là kim chi bản nguyên, đồng thời đối với dung hợp tứ đại bản nguyên so với trước kia đã sâu sắc hơn rất nhiều.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Cổ Thần thông qua Cửu Sát Đô Thiên đại trận đề cao tu vi, bất quá là sự biến hóa về lượng, mà bản thân chính mình dung hợp với các loại bản nguyên, đề cao tu vi, đó là sự biến hóa về chất, sự khác biệt giữa hai loại này tương đối to lớn.
Nếu như Cổ Thần thu được thổ chi bản nguyên, lúc đó bản nguyên ngũ hành hợp nhất, căn bản không cần bước vào Hợp Đạo kỳ, mặc kệ là tu vi Hư Không hậu kỳ hay Hư Không hậu kỳ đỉnh, thực lực thực tế đã vượt qua tu vi Hợp Đạo sơ kỳ khi có lực lượng cửu sát đô thiên phụ thể, thậm chí còn cường đại hơn mười lần.
Sắc mặt Thánh Ưng đại vương biến ảo, hắn chính là một trong sáu vị cường giả cái thế thực lực mạnh nhất trong những cường giả thượng cổ thoát khốn, thống lĩnh toàn bộ yêu tộc, địa vị cao cả, ngoại trừ ít ỏi mấy người, không có ai so sánh được.
Thế nhưng, trong mắt của Cổ Thần tựa hồ không hề coi trọng Thánh Ưng đại vương, trái một câu lão cẩu, phải một câu lão cẩu, coi như là nê bồ tát (bồ tát bùn) thì cũng bị mắng ra lửa giận, huống chi là người mạnh nhất một tộc như Thánh Ưng đại vương?
Nghe nói Cổ Thần không dùng Cửu Sát Đô Thiên đại trận muốn muốn giết chết hắn, hoàn toàn không lưu lại nửa phần dư địa đàm phán, Thánh Ưng đại vương đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Cổ Thần không mượn Cửu Sát Đô Thiên đại trận, Thánh Ưng đại vương căn bản không chút sợ hãi, lập tức hỏi ngược lại:
- Ngươi nói có thực hay không? Không dựa vào trận pháp đánh một trận với ta? Nếu như ta thắng, thù hận giữa chúng ta một bút tiêu tan?
Không có lực lượng đô thiên cửu sát phụ thể, Cổ Thần chỉ có tu vi Hư Không trung kỳ, tuy rằng thực lực cường đại thì cũng chỉ tương đương với Thánh Ưng đại vương mà thôi, tuyệt đối không thể vượt qua được Thánh Ưng đại vương.
Thực lực của Cổ Thần đề thăng tới đẳng cấp cường giả cái thế tầng thứ nhất chưa bao lâu, mà Thánh Ưng đại vương đã dừng lại ở cấp độ này hơn vạn năm, trong lòng Thánh Ưng đại vương phi thường tự tin, tuyệt đối sẽ không thua dưới tay Cổ Thần.
Cổ Thần vung tay áo, nói:
- Bản tọa nói một không hai, một lời giá nghìn vàng. Thánh Ưng lão cẩu, lấy thực lực lớn nhất của ngươi ta đi! Bằng không ta nhất định sẽ chém đứt đầu chó của ngươi, khiến ngươi mất mạng, thần hồn tiêu tán!
- Được!
Thánh Ưng đại vương không thể khống chế lửa giận trong lòng, quát lớn:
- Cổ Thần nói khoác không biết ngược, trước mắt bao người, mỗi một người đều nghe được lời ngươi nói, đến lúc đó ngươi đừng xấu hổ làm càn!
- Đừng dong dài!
Thanh âm Cổ Thần lạnh lùng nói:
- Thánh Ưng lão cẩu, nếu như ngươi không dám đánh một trận, mưu toan để toàn bộ yêu tộc ngươi làm lá chắn, vậy thì bản tọa chỉ có thể dùng Cửu Sát Đô Thiên đại trận, lấy khí thế bẻ gãy nghiền nát, đánh một trận long trời lở đất đối với toàn bộ yêu tộc, giết gà chó không tha!
- Ai nói bản vương không dám đánh với ngươi một trận?
Thấy Cổ Thần nói muốn sử dụng Cửu Sát Đô Thiên đại trận, trong lòng Thánh Ưng đại vương đột nhiên thất kinh, nhất thời hét lên:
- Tất cả cường giả yêu tộc vui lại vạn trượng, bản tọa và Cổ Thần nhất quyết thắng bại.
Cổ Thần đồng thời nói:
- Ngô Tinh đại ca, Long Nguyên đại trưởng lão, các ngươi cũng lui lại phía sau một chút, xem ta chém Thánh Ưng lão cẩu như thế nào.
Cường giả vu tộc Dương Châu đại vu, Kim Mãng đại vu cùng với bảy vị cường giả Đạo môn đều thối lui qua một bên, lui tới tận đầu cùng Thiên đình yêu tộc, để khoảng cách không gian mấy trăm dặm cho Cổ Thần và Thánh Ưng tiến hành trận quyết chiến.
Cuộc chiến đấu giữa cường giả cái thế tầng thứ nhất tuyệt đối là kinh thiên động địa, phương viên trăm dặm xung quanh đều bị sát chiêu tuyệt thế của hai người bao phủ, vô cùng nguy hiểm, cho dù là cường giả cái thế Hợp Đạo sư kỳ cũng không thể đến quá gần, bị công kích của hai người đánh trúng cũng không tránh khỏi kết cục thân tử đạo tiêu.
- Thiên Ưng thánh pháp!
Thánh Ưng đại vương hét lớn một tiếng, đột nhiên khí thế trương lên mãnh liệt, hắn âm hiểu đạo lý tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, ngay từ đầu đã chiếm lấy tiên cơ, triển khai công kích mãnh liệt đối với Cổ Thần.
Hai trảo của Thánh Ưng đại vương đánh ra, vô số đạo cương khí tiên lực từ song chưởng bắn mạnh, cương khí biến hóa, biến thành một con chim ưng khổng lồ lớn mấy nghìn trượng, đôi cánh mở rông, che trời che đất, chừng phương viên mấy vạn trượng, tốc độ cực kỳ nhanh chống, xông thẳng vào Cổ Thần.
Trong sát na, mấy trăm cự trảo chim ưng đã bắt tới đỉnh đầu Cổ Thần, hư không bị phá nát, thiên địa phân tách, trảo chưa tới, một cỗ lực lượng cường đại đã xuyên thấu qua hư không ập tới, thế muốn xé nát Cổ Thần đương trường.
Thánh Ưng đại vương vừa ra tay, thanh thế kinh người, thế tiến công sắc bén, giống như sóng biển dâng trào, vạn mã chạy chồm, ngưng tụ thành một cỗ đại thế, trùng kích Cổ Thần.
Không ít cường giả yêu tộc đều lộ rõ vẻ hưng phấn sâu trong ánh mắt, khí thế của Thánh Ưng đại vương lúc này trương lên, hoàn toàn ngăn cản được Cổ Thần.
Có thể thấy được, Thánh Ưng đại vương trở thành cường giả cái thế tầng thứ nhất, đủ dừng lại hơn một vạn năm, thực lực của bản thân không phải là loại tu sĩ hậu bối vừa mới đạt tới thực lực cấp độ này như Cổ Thần có thể so sánh được, không ít cường giả yêu tộc tưởng niệm như vậy trong lòng, lập tức vui vẻ cười hớn hở.
Thậm chí trên mặt hai người Dương Châu đại vu, Kim Mãng đại vu cũng lộ ra vài phần kinh hãi, uy lực hai trảo của Thánh Ưng đại vương thực sự quá mức kinh người, hai người lập tức muốn cùng bảy vị cường giả Đạo môn tổ hợp thành Cửu Sát Đô Thiên đại trận tới cứu Cổ Thần.
Bất quá Ngô Tinh xua tay, ngăn cản bọn họ lại, trên mặt Ngô Tinh chỉ lộ vẻ tươi cười, thực lực của Cổ Thần chỉ có khả năng càng đáng sợ hơn vẻ bên ngoài, tuyệt đối không thấp hơn, hắn vô cùng tin tưởng như vậy, mặt ngoài Cổ Thần đã có thực lực tương đương với Thánh Ưng đại vương, như vậy thắng được Thánh Ưng đại vương tuyệt đối không phải là chuyện quá khó khăn.
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại ẩn chứa lực lượng pháp tắc cường đại, vang lên bên tai mỗi một vị cường giả có mặt, một cỗ khí thế rung trời chuyển đất, thẳng trùng trời cao đột nhiên từ trên người Cổ Thần bộc phát ra.
Kim quang chợt lóe, trong tay Cổ Thần nhiều hơn một thanh thiền trượng, chính là Phục Ma Thiền Trượng do Kim Thai tôn giả sử dụng trước kia.
Lực công kích của thiền trượng này vô cùng cường đại, lực lượng thân thể của Cổ Thần đã tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể tới cảnh giới đại thành, so với Kim Thai tôn giả chỉ mạnh hơn chứ không kém, lấy thân thể cường đại sử dụng Phục Ma Thiền Trượng càng có thể phát huy ra lực công kích cường đại hơn.
Đề trượng hoành ngang, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, cương mang màu vàng nổ bắn mạnh, trượng cương thật lớn ngang trời hoành tảo, một trượng đánh ra, hư không nứt vỡ, phục ma trượng vừa ra, yêu ma đều bị diệt --- Ầm ầm…
Hai tiếng bạo tạc liên tục vang lên, trượng cương khổng lồ quá vạn trượng quật vào hai đạo trảo cương do đầu chim ưng khổng lồ tạo thành, nhất thời khiến đầu chim ưng khổng lổ vạn trượng bị đánh nát bấy.
Ầm ầm…
Lực lượng của Cổ Thần vô cùng to lớn, có khí thế bạt sơn đảo hải, trượng cương khổng lồ vạn trượng trong tay hắn nhẹ nhàng giống như lông chim, huy vũ không một chút trở ngại, một trượng lập tức phá tan chim ưng cương khí khổng lồ, Cổ Thần lập tức đánh một trượng thẳng vào đầu Thánh Ưng đại vương. Một trượng cái đỉnh, kim quang loang loáng, trong sát na toàn bộ Thiên đình yêu tộc đều bị kim quang bao phủ, giống như một phiến biển cảnh màu vàng, Phục Ma Thiền Trượng giống như một ngọn núi màu vàng vô cùng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, ép thẳng vào đầu Thánh Ưng đại vương.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm… Phục Ma Thiền Trượng còn chưa hạ xuống, vô số khối đại địa huyền phù trên trời cao xung quanh bị lực lượng khổng lồ phá hủy, trực tiếp bạo tạc, toàn bộ khối đại địa, kể cả cung điện bên trên đều bị nổ tan hóa thành hư vô. Cổ Thần được kim quang quấn chặt, giống như một pho tượng kim thân chiến thần, oai nghiêm bất bại, Phục Ma Thiền Trượng trong tay hắn so với Kim Thai tôn giả càng có uy lực hơn vài phần, không có một chút hoa xảo nào, Cổ Thần lấy lực lượng mạnh mẽ nhất, một kích hạ xuống, trượng cương chợt lóe, vạn vật nghiền nát, tất cả đều biến thành khoảng không.
Ánh mắt Thánh Ưng đại vương híp lại, một vòng cương tráo trong suốt lập tức xuất hiện bốn phía xung quanh hắn, không ngừng mở rộng ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, nhất thời bảo hộ hắn bên trong, đồng thời ngăn cản thế tiến công của Phục Ma Thiền Trượng. Rất nhanh, hắn há mồm phun mạnh, một đạo quang mang từ trong miệng Thánh Ưng đại vương xuất hiện, đạo quang mang này trong sát na hóa thành dài mấy nghìn trượng, quang mang chói mắt, ẩn chứa lực lượng cường đại không hề kém hơn Phục Ma Thiền Trượng, cho dù là Cổ Thần cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn. Cương mang mấy nghìn trượng giống như mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh như tật quang thiểm điện, xuyên thấu qua tất cả hư không, trực tiếp phóng về phía Cổ Thần.
- Hoàng Thiên Tỳ, ấn cái thiên hạ!
Một chưởng của Cổ Thần chụp xuống, đánh ra một ngọc tỷ hình vuông, chính là trọng bảo truyền thừa của Thánh đình --- Hoàng Thiên Tỳ, trong sát na Hoàng Thiên Tỳ hóa thành vạn trượng, từ trên trời giáng xuống, áp mạnh vào đạo cương mang vừa mới nổ bắn ra vừa rồi.
Hoàng Thiên Tỳ cũng là một kiện tiên bảo vô thượng cao cấp, không chỉ có diệu dụng vô cùng, uy lực càng cường đại mười phần, một ấn hạ xuống, nhất thời khiến cương mang kia bị chấn không thể nhúc nhích, theo Hoàng Thiên Tỳ mạnh mẽ rơi xuống đất, vang lên tiếng nổ ầm ầm, lại có một khối đại địa huyền phù bị tạc nổ tan thành hư vô. Rắc rắc rắc rắc… Cương tráo tiên lực bên ngoài cơ thể Thánh Ưng đại vương bắt đầu nghiền nát, xuất hiện vô số vết rách, đã không chịu nổi Phục Ma Thiền Trượng ép xuống.
- Thiên Ưng Thánh Vũ Phiến, tụ linh khí thiên địa, hóa pháp tác ảo diệu!
Thánh Ưng đại vương hét lớn, trong mi tâm chợt lóe quang mang, bay ra một cây quạt. Cây quạt này chính là Thiên Ưng Thánh Vũ Phiến, là do Thánh Ưng đại vương sử dụng chính lông chim của chính mình rèn thành pháp bảo bản mạng, Thiên Ưng Thánh Vũ Phiến rơi vào trong tay Thánh Ưng đại vương, trong sát na biến thành lớn chừng nghìn trượng. Hai tay Thánh Ưng đại vương cầm cán quạt, huy vũ mãnh liệt, trong sát na toàn bộ linh khí thiên địa trong Thiên đình yêu tộc đều bị Thiên Ưng Thánh Vũ Phiến quấy động, lực lượng pháp tắc vô cùng vô tận xuất hiện, trong nháy mắt cương tráo tiên lực bị Phục Ma Thiền Trượng áp bức bắt đầu nứt nẻ tan vỡ lại khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Đồng thời, Thánh Ưng đại vương còn có dư lực, lực lượng pháp tắc cường đại ngưng tụ thành hình dạng các loại binh khí như đao, kiếm, côn, phủ, thương, đồng thời oanh kích về phía Cổ Thần.
Cổ Thần há miệng phun mạnh, lại là một ngọc ấn vuông vắn nổ bắn ra, ngọc ấn này màu trắng, ngọc thanh quang khiết, thế nhưng khí thế so với Hoàng Thiên Tỳ càng thêm cường đại, vừa mới rời khỏi miệng ngọc ấn liền lập tức hóa thành vạn trượng, đánh mạnh về phía trước.
Tất cả các loại binh khí đao, kiếm, côn, phủ, thương do lực lượng pháp tắc ngưng tụ thành đều bị ngọc ấn đánh nát bấy trong nháy mắt.
- Thiên đế Ấn…
- A… Chí bảo trấn tộc yêu tộc chúng ta!
- Ghê tởm, dĩ nhiên dùng Thiên đế Ấn đối phó cường giả yêu tộc ta!
Nhất thời chúng cường giả yêu tộc đều rít gào.
Cổ Thần khống chế Thiên đế Ấn, cường giả yêu tộc rít gào không hề ảnh hưởng tới hắn mảy may, Thiên đế Ấn cấp tốc bắn về phía trước.
Ầm… Tiếng nổ vang vọng, Thiên đế Ấn bắn trúng vào cương tráo tiên lực của Thánh Ưng đại vương.
Rắc rắc… Dưới hai tầng công kích của hai tiên bảo vô thượng Thiên đế Ấn và Phục Ma Thiền Trượng, tiên lực cương tráo của Thánh Ưng đại vương trong sát na tan vỡ, giống như một cái phao bị đâm xuyên qua, trong nháy mắt hóa thành nát bấy.
Thiên Ưng Thánh Vũ Phiến mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể chống đỡ được thế tiến công của Thiên đế Ấn và Phục Ma Thiền Trượng, Thánh Ưng Đại vương phun ra một phụn máu tươi, Thiên Ưng Thánh Vũ Phiến trong tay bị đánh bay, văng đi thật xa.
Cổ Thần bước về phía trước, Hư Không bị đạp thành vết rách giống như mạng nhện, có thể thấy được một cước này mạnh mẽ cỡ nào, Phục Ma Thiền Trượng trong tay vù vù huy vũ, một lần nữa đánh xuống. Lúc này Thánh Ưng đại vương không hề có gì ngăn cản, bị trượng cương vạn trượng đánh trúng, tiếng hét thảm vang vọng, toàn bộ thân thể đều bị đánh tan nát, trong sát na thân tử đạo tiêu.
Máu thịt tung bay.
Thân thể của Thánh Ưng đại vương bị Cổ Thần sử dụng Phục Ma Thiền Trượng đạp tan nát, hóa thành máu thịt.
Cổ Thần cầm Phục Ma Thiền Trượng trong tay, toàn thân bao phủ trong màn kim quang màu vàng, đứng giữa hư không, khí thế cường đại, bao phủ mỗi một chỗ không gian khắp Thiên đình yêu tộc, áp lực mạnh mẽ khiến cường giả yêu tộc giật mình thon thót, kinh hồn táng đảm.
Đệ nhất cường giả yêu tộc Thánh Ưng đại vương cũng bị vẫn lạc như vậy, bị một trượng của Cổ Thần đánh chết, cho dù hắn có thi triển thần thông diệu pháp cường đại như thế nào, dùng tiên bảo vô thượng ra sao thì cũng không thể thay đổi được kết quả tử vong.
Giờ khắc này, toàn bộ Thiên đình yêu tộc hoàn toàn yên lặng, tiếng lá rụng cũng có thể nghe thấy rõ ràng, hầu như chỉ nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của chúng cường giả yêu tộc.
Bất quá, trạng diện yên tĩnh chỉ giằng co trong nháy mắt, chốc lát sau đã bị tiếng hoan hô vang dội phá vỡ.
- Chiến thần vô địch!
- Chiến thần vô địch!
- Lĩnh tụ vô địch!
- Lĩnh tụ vô địch!
Dương Châu đại vu, Kim Mãng đại vu cùng với bảy vị cường giả Đạo môn đồng thời hưng phấn hoan hô.
Lần trước, Cổ Thần giết chết Kim Thai tôn giả hoàn toàn dựa vào Cửu Sát Đô Thiên đại trận, mà lúc này đây, đánh chết Thánh Ưng đại vương lại hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân Cổ Thần.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden