Huyết da y thiếu niên cáu kỉnh nhìn về phía thê tử của mình lên tiếng:
"Đẹp trai không?"
"Ân" thiếu nữ khẽ gật đầu.
"Tiêu sái không?"
"Ân" thiếu nữ lại bất giác khẽ gật đầu.
"Phong độ không?"
"Ân" thiếu nữ lại bất giác một lần nữa khẽ gật đầu.
Huyết da y thiếu niên hét lên: "Ta không đẹp trai không tiêu sái sao hả?"
"Nga" Cả toàn trường vừa nghe tiếng hét lên của Tiêu Kiếm thì kinh ngạc nhìn về phía hắn. Tiêu Viêm lúc này cũng xấu hổ đứng cánh xa hắn một đoạn. Còn Tiểu Y Tiên mặt cũng đỏ bừng miệng lẩm bẩm: "Lão công thật là..."
Mọi người lúc này mới nghị luận ầm ĩ chuyện gì đang xảy ra. "Khụ, khụ..." Tiêu Chiên lên tiếng mới làm cho mọi người im lặng. Bây giờ mới tiếp tục diễn ra.
Vân Dật lúc này bước xuống đài nhìn về phía Tiêu Kiếm ngực hơi ưỡn lên. Bộ dạng có chút đắc ý khi mà Tiêu Kiếm bị chút xấu mặt. Có vẻ như hai người không quá hòa hợp. Tiêu Viêm lúc này chỉ biết cười khổ a. Tiêu Kiếm thừa hiểu Vân Dật tên này cũng là một kẻ háo sắc đi bất quá bộ mặt lúc nào tỏ ra đàng hoàng không như Tiêu Kiếm hắn luôn lộ ra một bộ trư ca. Nhưng đáng tiếc nữ nhân ban đầu nào đều gặp Tiêu Kiếm cùng Vân Dật sẽ đều một dạng thích Vân Dật ghét Tiêu Kiếm nhưng sau một hời gian tiếp xúc nữ nhân lại có xu hướng nghiêng về phía Tiêu Kiếm nhiều hơn. Điều này làm cho Vân Dật có chút khó hiểu. Hắn luôn tự vấn: "mình cánh ứng xử tốt như vậy, hơn nữa so về tuấn tú cũng hơn nhiều so với hắn mình đâu có thua kém gì tại sao lại..."
Một âm thanh trong đài vang lên: "Tiêu Viêm"
"A, là Tiêu Viêm một trong hai phế vật của Tiêu gia sao??"
"Hừ ngươi mới ra ngoài trở về lên không biết Tiêu Viêm thiếu gia trong lần trước Nạp Lan gia hủy định hồn ước với Tiêu gia ta trong một chiêu đã đánh bại thiên tai Nạp Lan Yên Nhiên của Vân Lam tông"
"nga cái gì???"
Thiếu niên mỉm cươi nhìn về phía mọi người hắn nói mấy lời dưới đài vơi mấy người rồi hướng trên đài bước đi. Tiên lên đài nhẹ nhàng đặt tay lên ma thạch bia chuyển động rất nhỏ lượng đấu khí vào trong đó. Trên ma thạch bia bắt đầu phát sáng: "Đại đấu sư nhất tinh"
"nga" cả trường há hốc mồm. Mười sáu tuổi đạt được đại đấu sư đây là nói lên điều gì. Vậy sau này không chứng Tiêu gia sẽ có một vị đấu tông khéo là đấu tôn cũng nên. Mọi người hít một hơi khí lạnh. Trong lòng lẩm bẩm: "Thảo nào a..."
Tiêu Chiến thì mặt mày lúc này như hoa một rạng vô cùng vui mừng. Mấy lão già bắt đầu lịnh bợ.
"A, ha, Tiêu gia ta quả là có phúc nha không đến mấy năm nữa chúng ta sẽ có một vị đấu tông trẻ tuổi có khi là đấu tôn cũng nên" Đại trưởng lão mỉm cười.
Nhị trưởng lão phụ họa theo: "Quả là hổ phụ không sinh khuyển tử. Đây hoàn toàn là do Tiêu tộc trưởng của chúng ta dạy dỗ ra a, mọi người nói có đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" hai trưởng lão còn lại phụ họa theo.
"A, a..." Trung niên hán tử lúc này cười vô cùng sảng khoái: "Các vị trưởng lão đã quá khen. Viêm nhi chỉ là một tầm thường thiếu niên chẳng qua nó có chút thiên phú cùng cố gắng so với người khác tốt hơn thôi!"
"Phải phải!" Ba lão nhân thì đều nói như thế bất quá trong lòng vẫn là thàm chửi: "ngươi nói hài tử của nhà ngươi như thế thì hài tử tôn tử nhà chúng ta là gì..."
Tiêu Viêm lúc này bước xuống đài mỉm cười nhìn mọi người. Lam y thiếu nữ lúc này cũng hướng tới Tiêu Viêm lên tiếng: "Tiêu Viêm ca ca hẳn ngươi vẫn giấu chút thực lực đi?"
"Nga con mắt nào ngươi nhìn ra a?" Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi về phía Huân Nhi.
Huân Nhi lên tiếng: "Sao ta không nhận thấy bất quá Huân Nhi không nhìn rõ ngươi ở mức nào"
"A, a, cô nàng này rất sắc bén đấy" Tiêu Viêm để cho nàng một nụ cười mỉm trông hắn vô cùng tự tin.
"Tiêu Kiếm" một âm thanh vang lên. Lúc này thiếu niên đang khó chịu cau có mà Tiểu Y Tiên đang cúi đầu giả vờ hối lỗi. Tiểu Y Tiên miệng lẩm bẩm: "người gì mà nhỏ mọn quá đi!"
Tiêu Kiếm nhếch miệng tỏ ra có chút tức giận bước chân hắn vô cùng nặng nề. Lam y thiếu niên thấy vậy lên tiếng nhắc nhở: "ngũ đệ đừng có mà phá thạch bia đấy"
"Được rồi ta biết!"
"Huân Nhi nhìn không rõ thực lực của Tiêu Kiếm ca ca, không biết thực lực của huynh ấy hiện giờ?" Huân Nhi nhàn nhạt lên tiếng. Nghe thấy thế hai thanh niên đều thở dài lắc đầu.
"Hắn chẳng quá là mộ phế nhân có cái gì hay chứ" một hồng y thiếu nữ gần đó lên tiếng.
Bạch y thiếu nữ không nhịn được mở miệng: "Nếu như ngươi còn dám nói phu quân ta là phế nhân ta nhất sẽ không tha cho ngươi" Nàng hướng hồng y thiếu nữ với con mắt lạnh lùng.
Vân Dật thấy thế muốn ngăn cản bất quá hắn còn chưa kịp làm gì. Hồng y thiếu nữ lạnh lùng nói: "Ta sớm đã không nhìn các ngươi vừa mắt rồi. Ta cứ nói hắn là phế vật đấy ngươi làm gì được ta nào?" Thiếu nữ ưỡn ngực hướng Tiểu Y Tiên thị uy một loại.
"ngươi" Tiểu Y Tiên cực kỳ tức giận muốn đi lên dạy dỗ nàng một trận bất quá là Tiêu Viêm còn ngăn cản sau đó hướng Tiểu Y Tiên cùng mọi người lên đài nhìn. Tiêu Kiếm lúc này tiến đến đặt tay vào tấm bia tấm bia lóe sáng ba chữ: "Đại đấu sư ngũ tinh"
Hắn lẩm bẩm trong lòng: "không ngờ chân nguyên ma thạch bia cũng cảm nhận được" Thì ra nó giống như một loại dụng cụ ma pháp đo cấp độ năng lượng.
"Nga" Mọi người hít hà một hơi. Chẳng lẽ thông tin mà mọi người nhận được trước đó Gia Liệt Tất bại trong Tiêu Kiếm là sự thật. Chẳng lẽ đó không phải là tin đồn nhảm. mọi người kinh nghi nhìn về phía trước.
"A,a, chúc mừng Tiêu tộc trưởng, không ngờ Tiêu Kiếm thiếu gia đã lấy lại được tu luyện" Một lão nhân lên tiếng.
"Thì ra tin tức cậu ấy hồi phục như xưa không phải giả" Một lão nhân khác lên tiếng nói.
Tiêu Chiến lúc này cực kỳ vui mừng không ngờ hai đứa nhi tử cùng với một đứa hài tử chính thức mà nói là nghĩa tử nói này cả ba không ai làm cho ông mất mặt. Điều này làm Tiêu Chiên vô cùng vui mừng. Bất quá hắn không chú ý Mẫn Lan đang thâm thúy nhìn về phía Tiêu Kiếm như đang suy nghĩ gì đó.
"không thể nào không thể nào" một thiếu niên khá trững trạc lên tiếng lẩm bẩm. Người này chính là Tiêu Ninh. Tiêu Ninh trong lòng lẩm bẩm: "không phải là kinh mạch cùng với đan điền bị hủy rồi sao. Nghe nói khi kinh mạch bị hủy có thể có luyện dược sư giúp đớ được nhưng cả đan điền bị hủy sao có thể nói khôi phục là khôi phục được..."
Nói đến đây thiếu niên này một lòng không tin. Huyết da y thiếu niên lạnh lùng ngước nhìn mọi người sau đó giơ ngón tay cái lên nói: "Fuck you!"
Tiêu Viêm cùng Vân Dật thấy thế thì thở dài lắc đầu. Mấy thiếu nữ thấy hành động kỳ lạ này không hiểu chuyện gì quay sang Tiêu Vũ Vân Dật cùng Tiêu Viêm hỏi: "Tiêu Viêm ca, Vân Dật ca, Tiêu Kiếm ca nói gì vậy?"
"A, a đừng hỏi ta các ngươi hỏi Tam ca ấy ta không biết gì cả" Nói đến đây Tiêu Vũ Vân Dật đùn đẩy hết mọi chuyện cho Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm lắc lắc đầu hắn trố mắt nhìn ba người thiếu nữ đang nghi hoặc nhìn mình. Tiêu Viêm cười khổ: "Đùng hỏi ta vấn đế này" sau đó hắn chỉ vào bạch y thiếu nữ: "Các ngươi hỏi Tiên nhi nàng ấy biết cái này"
"Ta" Tiểu Y Tiên ngạc nhiên chỉ vào mình sau đó hướng Tiêu Viêm: "nếu ta biết thì sao ta cần hỏi hai người làm gì?"
Tiêu Viêm đột nhiên nói: "Câu này có ý nghĩa giống như chuyện các ngươi hay làm ấy?"
Tiểu Y Tiên ngơ ngác không hiểu: "Chuyện chúng ta hay làm?"
"Chuyên, chuyên..." Tiêu Viêm hơi ngấp ngứng. Dù sao tên này bắt đầu bị lây bệnh giống Tiêu Kiếm. Hắn lên tiếng: "Chuyện mà các ngươi hay làm vào buổi tối mỗi ngày ấy!"
Mọi người lúc này hướng về phía Tiểu Y Tiên nhìn. Tiểu Y Tiên lúc này khuôn mặt đỏ bừng hận không tìm được chỗ nào mà chui xuống. Bất quá mọi người đang bàn tán thì một thanh âm vang lên: "mọi người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
"Tiểu Y Tiên" trên đài lại vang lên một tiếng.
"Tiên nhi tới lượt nàng rồi a" Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía Tiêu Kiếm. Tiểu Y Tiên lúc này khuôn mặt giận dữ nhìn về phía hắn. Lẳng lặng đi về phía thạch đài. Tiêu Kiếm lên tiếng: "hey, sao nàng đột nhiên lại giận ta vậy hả??"
Huyết da y thiếu niên quay lại nhìn về phía đám người Tiêu Viêm thì thấy hai người thiếu niên Tiêu Viên và Vân Dật đang tránh ánh mắt của hắn. Tiêu Mị cùng Huân Nhi đang trừng trừng nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Tiêu Kiếm mở ro mắt tự chỉ mình: "Các ngươi sao nhìn ta với ánh mắt như vậy hả?"
Hai thiếu nữ không ngờ cùng đồng thanh lên tiếng: "Sắc lang, dâm tặc, đặng đồ tử..." hàng loạt câu mắng chửi hướng hắn mở miệng.
"không phải chứ?" Thiếu niên lúc này méo mặt nhìn về phía hai thiếu niên. Hắn lẩm bẩm: "Chắc lại là một trong hai tên này rồi đây!" Huyết da y thiếu niên lẩm bẩm. Thực gia mà nói Tiêu Kiếm vốn không phải là tên đa tình hay háo sắc gì đơn giản mà nói hắn thời gian trước luyện công pháp thân ngoại hóa thân sau đó hấp thụ lại phân thân lên mới gặp tình trạng nhiều tính cách đan xen cùng với việc trở thành kẻ đa tình bất quá hắn lại vẫn giữ trong mình đó là chí ít hắn không phải người xấu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng bước đi về phía thạch đài. nàng để tay nhẹ nhàng truyền lực vào trong đó. thạch thai bắt đầu lóe sáng liên tục. Sau đó sáng ngời dừng lại ở một con số làm người khác kinh ngạc. Dù sao Tiểu Y Tiên bây giờ cũng coi như là người của Tiêu gia lên việc nàng được tham gia kiểm tra không có gì phải lạ cả. Kim quang lúc này lóe sáng hiện lên trên đó hàng chứ: "Đại đấu sư: tam tinh"
"Nga" toàn trường hít vào một hơi khí lạnh. Cái này cũng quá bá đạo đi. Một thiếu nữ mười năm tuổi đạt được đại đấu sư tam tinh so về Tiêu Viêm kém nhưng là một tuổi a. Nàng thế nào mà có khả năng còn so Huân Nhi và Tiêu Viêm cùng với vài người khác còn vượt trội hơn. Cái này so với thiên tài Tiêu Ngọc của Tiêu gia còn bá đạo hơn nhiều a.
"Sách, sách" Mấy trưởng lão đều hớn hở cười giống như Tiểu Y Tiên là tôn nữ mình một loại vậy: "Chúc mừng Tiêu tộc trưởng, Tiêu phu nhân, chúc mừng hai người thu được một thê tử tốt cho Tiêu Kiếm thiếu gia"
"Các trưởng lão ta thấy điều này bình thường thôi rất bình thường thôi!" Tam trưởng lão mặc một bộ cẩm y sởn màu lên tiếng.
Mấy trưởng lão khác thấy vậy không khỏi khó chịu: "Ý của nhị trưởng lão chẳng lẽ Tiêu Kiếm thiếu gia thu được một thiếu nữ như Tiểu Y Tiên điệt nữ làm thê tử nhưng là không tốt sao?"
"A, a các vị hiểu lầm ta làm sao có ý đó" Tam trưởng lão lên tiếng: "Tiêu Kiếm thiếu gia được thửa hưởng từ sự anh tuấn tiêu sái cùng phong lưu của Tiêu tộc trưởng chúng ta lên việc Tiêu Kiếm thiếu gia kiếm được một người như Tiểu Y Tiên tôn nữ hoàn toàn là một việc hết sức bình thường. Với sự ánh tuấn tiêu sái của Tiêu tộc trưởng a không của Tiêu Kiếm thiếu gia thì có thể kiếm được một người còn tốt hơn nữa ấy chứ, các vị thấy ta nói thế có đúng không?"
Trung niên hán tử lúc này bộ mặt tỏ ra rất bình thường. Một bàn tay thì liên tục vuốt ve bộ râu đen nhánh của mình nhìn về phía dưới. Bộ mặt không biểu lộ gì bất quá trong lòng lại vô cùng vui sướng. Tiêu Mẫn Lan ở bên cạnh thì tủm tỉm cười trộm. Mấy lão nhân thì trong lòng hướng về phía Tam trưởng lão bội phục sát đất a: "Cao thủ, cao thủ... "
Bất quá trong đó đại trưởng lão lại đánh cái chủ ý: "Nhân lúc này chắc phải sớm đánh quan hệ giữa Ngọc nhi và Tiêu Kiếm mới được! Dù gì Ngọc nhi nhà ta cũng là một thiên tài a sao có thể không xứng với Tiêu Kiếm dù gì giờ nó cũng đã là đấu linh rồi..."
Kế đó là đến phiên nhị trưởng lão: "Nghi thức kiểm tra đã hoàn thành, dựa theo quy củ trước kia, mọi người sẽ phải nhận một lần khiêu chiến, quyền hạn khiêu chiến là dưới đấu giả, ai muốn lên?" Ánh mắt nhị trưởng lão đảo qua tuổi trẻ một đời của Tiêu gia, nhẹ giọng quát.
Tiêu Ninh lúc này trong miêng lẩm bẩm nói gì đó sau đó hắn nhìn thẳng lên đài: “Hừ, ta không tin Tiêu Kiếm hắn có thể trở thành đại đâu sư. Ai cũng biết hắn đan điền và kinh mạch bị phế chắc chắn là có chuyện gian lần gì đây cả Tiêu Viêm cũng không sai!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” cả toàn trường gần như đồng thanh.
Tiêu Chiến lên tiếng: “Khụ, khụ... các ngươi không biết mấy tháng trước sư phụ của Tiêu Kiếm đã tìm được phương thuốc giúp hắn khôi phục thế nên các ngươi không biết cũng không lạ”
“hừ dù có khôi phục đi nữa thì...” Tiêu Ninh đang đinh nói gì thì đại trưởng lão lúc này đứng dậy quát lớn: “Tiêu Ninh ngươi im miệng cho ta...”
“Gia gia, ta...” Tiêu Ninh hơi cúi đầu xuống, miệng như ngấp ngứ điều gì đó.
“Hừ ,hừ” Đại trưởng lão tức giận thở ra liên tục trọc khí.
“Hahaha” Huyết da y thiếu niên đứng trên quang trưởng nói: “Nếu như các ngươi không phục có thể hướng ta khiêu chiến. Ta có thể bỏ qua phần tộc quy kia nhận lời khiếu chiên của các ngươi a...” Nghe thấy thế mọi người kinh ngạc, Tiêu Chiến định nói gì đó thì Tiêu Kiếm lại tiếp tục nói: “a, ha những các ngươi nhớ một điều ta và Tam ca ta chỉ cần dùng cơ thể không cần dúng đấu khí cũng đã đủ đánh bại các ngươi rồi!”
“A” Mọi người tất cả như tỉnh ngộ. Đúng là Tiêu Kiếm hắn nói đúng dù không tu luyện đấu khí nhưng cường độ thân thể hai tên này ngưu bức cực kỳ. Mấy lần mấy tên định đi tìm bọn hắn gây sự kết quá bị đánh cho te tua. Mọi người nhớ đến đây thở dài cúi đầu xuống im lặng không nói gì nữa.
Tiêu Kiếm lãnh đạm cười lạnh một tiếng sau đó là chờ mọi việc kết thúc thôi.
Buổi kiểm tra phụ trắc cũng diễn ra khá suôn sẻ dù lúc đầu có khá nhiều người không phục nhưng cũng làm gì được a. Dù sao thực lực của Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm dù có dối trá đi nữa nhưng sự thực là thân thể hai tên này ngưu bức bá đạo phải biết ai dám mà đánh. Biết đánh thua đến chắc chắn thì ai dại gì mà lên.
Tiêu Kiếm cùng mấy người bắt đầu bước về phía con đường nhỏ. Tiêu Mị lúc này lên tiếng: “Tiêu Kiếm ca ca, Tiêu Viêm ca ca, Vân Dật ca ca, ba người ngày mai có muốn đi xem phụ thân ta giảng giải đấu kỹ không. Ngày mai phụ thân ta là người giảng đại đấu kỹ tại đấu kỹ đường mai các huynh có muốn tham gia không?”
Mọi người còn chưa kịp trả lời thì một vòng tay đã ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Kiếm. Tiểu Y Tiên lúc này mỉm cười vô cùng thân thiện bất quá trong đó người khác có vẻ như cảm giác được có sát khí và sự đề phòng, Tiểu Y Tiên lên tiếng: “Xin lỗi Tiêu Mị biểu muội Tiêu Kiếm nhà ta ngày mai hắn rất bận hắn còn phải giúp ta quản lý tiệm thuốc” sau đó nàng hướng ánh mắt về phía Tiêu Kiếm như sẵn mà hắn trả lời là không phải thì ngay lập tức nàng sẽ ăn tươi nuốt sống hắn vậy: “Đúng không lão công?” Nàng còn không ngừng nhấn mạnh vào hai từ “nhà ta” cùng với “lão công”
Tiêu Kiếm mồ hôi lạnh cả sống lưng, hắn nhìn Tiêu Mị gật đầu lia lịa: “Ừ, ừ đúng, đúng rồi, hoàn toàn đúng!”
“Thiết” mọi người nhìn về phía Tiêu Kiếm mà bĩu môi khinh bỉ. Tiêu Mị lúc này buồn bã: “vậy à, các huynh bận như vậy thì thôi vậy!” thiếu nữ quay ra định rời đi.
“A” Hai thiếu niên còn lại ngơ ngác trong lòng phát lạnh: “muội còn chưa hỏi chúng ta mà?” Vân Dật mỉm cười kéo tay Tiêu Mị lại nói: “Ngày mai ta rảnh ta có thể đi với muội!”
Tiêu Mi thấy vậy thì quay lại đột nhiên nàng như ngẫm nghĩ điều gì đó. Nàng kế ôm lấy tay Tiêu Vũ Vân Dật hướng hắn mỉm cười: “Cảm ơn Vân Dật ca ca chỉ có huynh tốt với muội nhất!” Nói đến đây thiếu nữ đánh ánh mắt về phía Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm nhếch miệng một cách lạnh lùng. Vân Dật trong lòng cực kỳ buồn rầu sao hắn không hiểu chứ, Vân Dật trong lòng cảm giác tê tái: “ta có gì kém Tiêu Kiếm chứ tại sao tất cả các người đều thích hắn, vậy mà ta tưởng các ngươi thích Tiêu Viêm như vậy ta không nói gì a. Một tên chỉ có thực lực cao nhưng hắn ra sao? Lạnh lùng háo sắc đặc biệt như một loại cầm thú cưỡng bức cả Nhã Phi và Tiên Nhi, hắn có cái gì đáng để các ngươi yêu thương sao?”
“Vậy được ngày mai muội chờ huynh” sau đó nàng mới quay sang Tiêu Viêm: “không biết Tiêu Viêm ca ca ngày mai có rảnh rỗi?”
Tiêu Viêm giơ lên hai tay: “Thôi thôi, ta không muốn trở thành càn trở gì đó đâu!” Có vẻ như Tiêu Viêm muốn tác hợp cho Vân Dật một loại thì phải. Tiêu Kiếm cũng là lạnh lùng đứng đó. Tiểu Y tiên lúc này khuôn mặt bất thiện nhìn hắn. Hắn cám giác có ánh mắt đang nhìn hắn bất quá tâm hắn là đang có khó chịu. Dù sao thì hắn cùng muốn so một trò với Tiêu Mị đó là “Ai chịu đựng được lâu hơn là người đó thắng!”
Huân Nhi lúc này đang nhìn Tiêu Kiếm một loại. Ánh mắt nàng lúc này đang biểu hiện tâm tình cực kỳ phức tạp. Có vẻ như đó là chút vui mừng có chút hy vọng cùng có chút đau khổ. Khá nhiều tâm tình đang diễn ra.
Huân Nhi lúc này lên tiếng nói: “Xin lỗi Huân Nhi có chút việc gấp nên muốn trở về”
Vân Dật lúc này lên tiếng: “Ta đi cùng với muội”
“không cần ta muốn ở lại một mình!” Huân Nhi từ chối thẳng thừng làm hắn có chút lạnh lòng. Nàng hơi cúi đầu xuống túm chặt hai tay lại với nhau trước người rồi khom người bước đi.
Tiêu Kiếm thấy vậy cùng lạnh lùng không thèm để ý cùng với Tiểu Y Tiên về phòng. Hắn là hảo hảo an ủi Tiên nhi nếu không nàng nổi đóa lên là rắc rồi to. Tính tối này xong việc chỗ Tiên Nhi còn trốn ra tìm Nhã Phi nữa chứ! Nghĩ đến đây Tiêu Kiếm lại chảy nước miệng một loại.
Tiêu Viêm lúc này thở dài nhìn về phía bóng dáng của Huân Nhi. Đột nhiên hắn đuổi theo gọi với lại: “Huân Nhi muội muội dừng bước đã”
Lam y thiếu nữ nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại nhìn thì thấy một lam y thiếu niên đang chạy bộ về phía nàng. Nàng hơi sửng sốt: “Tiêu Viêm ca ca nếu như ngươi có chuyện gì hãy để sau đi được không, hôm nay tâm trạng của Huân Nhi không được tốt !?”
Tiêu Viêm thở dài lên tiếng: “ngươi vẫn còn rất yêu thích ngũ đệ đi!” Ngh thấy những điều này Huân Nhi hơi cắn cắn đôi môi sau đó hướng nhìn về phía Tiêu Viêm. Bất quá Tiêu Viêm dang tay ra ý ngăn nàng nói: “ngươi không cần nói làm tam ca như ta biết rõ. Ài bất quá người không phải là không có cơ hội!”
Nghe thấy thế Huân Nhi khuôn mặt trở lên có chút rạng rỡ: “thật sự?”
“Thật!” Tiêu Viêm lên tiếng: “bất quá ngươi không được nói là ta nói với ngươi hơn nữa ở đây không tiện nói chuyện ta và ngươi tìm một chỗ nào đó yên tĩnh đi”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tại một chỗ thanh vắng tại khu vực sau hậu viện của Tiêu gia. Ở đây thường có khá ít người qua lại. Lúc này không có ai ở đây ngoài lam y thiếu niên và lam y thiếu nữ. Thiếu nữ lúc này đang nhìn lam y thiếu niên với ánh mắt mong mỏi và chừ mong, lam y thiếu niên niên tục thở dài. Gió liên tục thổi qua làm cho tóc của hắn bồng bềnh nếu như các thiếu nữ ở đây chắc chắn sẽ ngây ngất duy chỉ có Huân Nhi là không động rụng.
Lam y thiếu niên thấy hắn cứ như vậy nàng mới không nhịn được lên tiếng: “Tiêu Viêm ca ca ta muốn biết về việc ca ca đã nói với ta lúc nãy?”
“Ngươi thật muốn nghe” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Ân” Thiếu nữ gật đầu. Trong con ngươi lộ rõ vẻ chờ đợi và hy vọng sẽ được báo đáp.
Lam y thiếu niên nhìn thiếu nữ với ánh mắt hiền hòa như đại ca dành cho muội muội một dạng. Hắn lên tiếng nói: “Ta nói với ngươi về hắ nhưng bất quá ngươi không được nói với ai là ta nói đấy nhé. Dù sao ta là người phát hiện ra điểm yếu của hắn. Mà hắn lại không muốn cho người khác biết được điều này nên ngươi cứ hảo hảo phải hứa với ta không được tiết lộ chuyện này với ai khác!”
“Điểm yếu của Tiêu Kiếm ca ca?” Huân Nhi thấy cực kỳ nghi hoặc hắn có điểm yếu gì a? Tham hoa háo sắc, dâm tặc, vô sỉ... đó không phải vậy sao. Nhưng đấy bất quá là bề ngoài Tiêu Kiếm thể hiện. Huân Nhi cũng quá hiểu rõ đi.
“ngươi phải hứa với ta đa” Tiêu Viêm lên tiếng lặp lại ánh mắt kiên định nhìn về phía Huân Nhi.
“Ân” Lam y thiếu nữ khẽ gật đầu trong con người nộ ra vẻ chờ mong: “Huân Nhi hứa với Tiêu Viêm ca ca”
Tiêu Viêm lại tiếp tục lên tiếng: “Hẳn Huân Nhi ngươi nhớ hắn từng nói với mọi người một câu mấy ngày trước ‘Nếu như có một ngày ta phải ra đường ăn xin mà có người nữ nhi đồng ý đi cùng ta ăn xin thì bát đầu tiên mà ta xin được sẽ dành cho cố ấy’, ngươi biết rõ nghĩa của câu này?”
“Ân” Lam y thiếu nữ lúc này cắn cắn môi để lộn trong lòng nàng có chút hối hận. Nàng hơi cúi đầu đôi mắt bắt đầu hơi đỏ lên, trên đó bắt đầu hình thành một màng sương mỏng.
“Đúng là hắn đã nói thế” Tiêu Viêm gật đầu lại tiếp tục nói: “Bất quá hắn cũng nói với ta một câu là ‘nếu như có một ngày có một người nữ nhân nguyện vì hắn mà chết thì ngay cả lòng tự trọng hắn cũng bỏ qua cùng với việc dù có phải xuống địa ngục hắn cũng phải cứu sống nàng’. Hắn nói caau này làm ta hiểu được hắn. Ngũ đệ ta là người trọng tình trọng nghĩa sẵn dàng chết vì nữ nhân của hắn bất quá bất kỳ người phụ nữ nào phản bội hắn hắn sẽ giả vờ lạnh lùng như không có gì mặc dù tim hắn rất khó chịu. Bất quá ta thấy hắn là một người cao ngạo lòng tự trọng cực cao. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không vứt bỏ được lòng tự trọng chỉ là chưa có người bỏ được giá cao so với lòng tự trọng của hắn mà thôi! ”
Nói đến đây Tiêu Viêm đứng quan sát một chút thiếu nữ đứng nơi đó đang suy tư cái gì đó.
Tiêu Viêm mỉm cười nhìn nàng: “bất quá...”
Nghe thấy từ bất quá, thiếu nữ đột nhiên hướng hắn nhìn chằm chằm như chờ mong được giải đáp điều gì đó. Thiếu niên mỉm cười nhìn nàng: “ngũ đệ ta là một người ngu ngốc hay nói đúng hơn là ngốc nghếch” Thiếu nữ quả thực nghe những điều này khá thấy kỳ lạ bất quá nàng vẫn hướng Tiêu Viêm nghe xem tiếp chuyện gì. Tiêu Viêm vẫn tiếp tục nói: “Ta nói hắn khá ngốc nghếch vì sao? Vì bất cứ ngừi con gài nào dù là hắn cưỡng bức hay vì lý do gì đi nữa hắn cướp đi thiếu nữ lần đầu tiên hắn sẽ chịu trách nhiệm người đó cả đời. Đặc biệt hắn sẽ tiếp cận người đó và đối tốt cũng như chinh phục người đó. Vì đơn giản hắn muốn không những chỉ có thân thể của người đó mà còn trái tim người đó thuộc về hắn”
Tiêu Viêm lúc này nhìn về phía thiếu nữ lên tiếng: “Ta chỉ nói với muội từng đó thôi! Muội hãy hảo hảo suy nghĩ xem bước kế tiếp lên làm gì với Tiêu Kiếm ngũ đệ của ta” Nói đến đây Tiêu Viêm đưa cho Huân Nhi một lọ thuốc.
Huân Nhi cầm lấy lọ thuốc không khỏi thấy lạ hướng Tiêu Viêm hỏi: “Đây là thuốc gì vậy Tiêu Viêm ca ca?”
“Ngươi hẳn biết đây là thuốc gì đi!” Tiêu Viêm nói với nàng một câu rồi rời đi. Thiếu nữ nghe thấy thế có chút thất thần hơi đỏ mặt nhìn vào trong bình thuốc.
Thiếu niên lúc này mới đi khuất khỏi nới xa hơi ngước lại nhìn thiếu nữ nói nhỏ: “Ta biết muội là thần phẩm huyết mạch không thể phá thân bất quá ta không muốn nhìn vẻ mặt của muội như vậy, ít ra thì muội có lựa chọn nhưng ta thì không!” Nói đến đây Tiêu Viêm lại nhớ đến một khuôn mặt của một thiếu nữ đang mỉm cười nhìn hắn, hắn không tự nhủ được mà lẩm bẩm một tiếng rất nhỏ: “Văn nhi, hiện giờ nàng thế nào?”
Lam y thiếu nữ hơi cúi đầu đang suy nghĩ điều gì đó. Nàng cầm trong tay lọ thuốc, mặt mũi đỏ bừng. Nàng giơ tay muốn ném nó đi bất quá không đành lòng mấy lần muốn ném nó đi lại không đành lòng. Nàng đành cầm nó đút vào trong tay áo.
Lúc này trên bụi cây một lão nhân mặc hắc y đứng cạnh một nữ nhân có vóc người vô cùng mà quỷ mặc một quần tím nữ tử trên người cùng là y phục kết hợp một cách mềm mại tạo nên sức cuốn hút mãnh liệt với nam giới. Hắc bào nhân lên tiếng: “nếu như tiểu thư định làm vậy chúng ta phải làm sao đây??”
“Lăng lão ngươi không nên quá lo lắng” Nữ tử quần tím lên tiếng: “ta tin tiểu thư sẽ có lựa chọn sáng suốt” Nói thì nói vậy nhưng nữ tử cũng là vô cùng lo lắng nhìn về phía lam y thiếu nữ. Nàng biết tình cảm mà Huân Nhi dành cho hắn không phải là giả. Thiếu nữ lẩm bẩm: “Tiêu Kiếm nếu như ngươi còn nữa làm cho Huân Nhi đau lòng nhất định ta sẽ giết ngươi!”
Hai người nhìn thấy bóng thiếu nữ đã khá xa. Lúc này hai ngươi mới đuổi theo.
Tại một khu vực gần đó, trong không khí có chút ba động. Hiện lên là một thiếu niên bạch y khuôn mặt vô cùng anh tuấn. Bất quá khuôn mặt lúc này của hắn đang vặn vẹo vì tức giận. Hắn nắm chặt bàn tay nhìn về phía xa. Hai hàm răng nghiên vào nhau ken két cảm tưởng người đứng gần còn có thể nghe thấy được rõ mồn một. Miệng hắn liên tục lẩm bẩm cái gì đó.
...
Tiêu gia tại một phòng nhỏ.
Huyết da y thiếu niên giơ lên hai tay: “hey, nàng làm sao vậy?” sau đó hắn kéo lấy thiếu nữ rùng rằng. Thiếu nữ lạnh lùng không đáp lại. Thiếu niên lắc đầu thở dài: “mới đầu ôn nhu hiền lành sao mà càng ngày lại càng...”
“Hừ” thiếu nữ hừ lạnh một câu nhìn hắn: “Đừng tưởng ta không biết gì!”
“???” Huyết da y thiếu niên đầu to như cái đấu nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Hắn thầm nghĩ: “Tại trước mặt lính đánh thuê bị thương nàng không phải tỏ ra ôn nhu hiền hòa dễ gần sao? Sao cứ đụng đến chuyện tình cảm lại... Ài...”
Thiếu nữ tiếp tục: “Đừng tưởng ta không biết chuyện chàng còn tình cảm với mấy người đó. Có ta và một nữ nhân khác chàng chưa thấy đủ sao??”
Thiếu niên gãi gãi đầu trong tâm có chút khó chịu: “Ài chuyện này khó giải quyết rồi đây!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tại sau một đỉnh núi tại một sơn động. Trong hang động một bạch y thiếu niên cùng với mỗi lão nhân bạch y đang lơ lửng trên không. Trước mặt bạch y thiếu niên là một chiếc đỉnh khá lớn. Hắn đang huy động hai tay liên tục cùng với bạch lão nhân lơ lửng trong không trung đang chăm chú nhìn hắn. Một thiếu niên đứng cởi trần đang nồi giữa một trận pháp đang ngồi tu luyện. Duy chỉ có một huyết da y thiếu niên có vẻ vô dụng đứng tựa vào thân cây miệng luôn thở dài.
Thiếu niên ngực trần mở hai mắt quay sang nhìn huyết da y thiếu niên lên tiếng: “không phải đệ lại có chuyện gì với Tiểu Y Tiên đấy chứ???”
“Haizzz” thiếu niên thở dài: “Tam ca biết đấy Tiên nhi ban đầu vô cùng ôn nhu hiền lành. Đặc biệt những lúc cô ấy cứu giúp đám bệnh nhân. Đệ nhìn cô ấy giống như một thiên thần nhưng cứ nhắc đến chuyện tình cảm là y như rằng...”
“Haizzz” Thiếu niên ngực trân thở dài: “Chuyện này ta không giúp gì được đệ đâu a nha. Với lại đệ biết là thế giới này chỉ giống một phần không có hoàn toàn giống như trong nguyên tác của một cuốn tiểu thuyết nào đó đâu” Tiêu Viêm thở dài nói: “Mà đệ đừng nói với ta đệ đến đây chỉ là chuyện lặt vặt này nhé!”
“Tất nhiên” Tiêu Kiếm từ trong nhân chứ vật giới chỉ lấy ra hai mảnh tàng bảo đó. Hắn hướng Tiêu Viêm ném quá: “Ca nghĩ ta đến đây rảnh rỗi chỉ để ca cẩm thôi sao! Cầm lấy đi...”
Ngực trần thiếu niên cầm lấy hai tàng bảo đồ, ở trên đó là là một hình hoa sen màu đỏ. Ngực trần thiếu niên không khỏi cả kinh: “Tịnh liên yêu hỏa bản đồ”
“Ân” Huyết da y thiếu niên mỉm cười: “Một mảnh lấy được từ sơn động một mảnh lấy được từ chỗ sơn động tầm bảo trong Ma Thú sơn mạch. Còn một tấm nữa lấy từ chỗ Băng Hoảng Hải Ba Đông”
“Đệ nói tới cường giả đấu hoàng Băng Hoàng Hải Ba Đông?” Tiêu Viêm nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kiếm.
“Ân” Tiêu Kiếm khẽ gật đầu: “Mấy tháng trước hắn được Tiểu Y Tiên cứu giúp lên lấy được. Bất quá Tiểu Y Tiên biết thứ này hữu dụng với Tam ca lên đưa cho ta...”
“Cảm ơn tứ đệ” Ngực trần thiếu niên mỉm cười nhìn về phía huyết da y thiếu niên.
Huyết da y thiếu niên đột nhiên lên tiếng: “Hắn ta đến rồi để mợ nhãn trận!”
“Đệ muốn nói là...”
“Huynh dù gì cũng cần một người đối luyện” huyết da y thiếu niên cười lạnh sau đó vứt cho thiếu niên một bộ vòng tay vòng trân khá lf tinh xảo: “là băng Hoàng hải Ba Đông”
Ngực trần thiếu niên kinh ngạc. Hắn cầm trong tay mấy chiếc vòng. Tiêu Viêm lúc này có chút chờ mong trận chiến này. Tiêu Viêm thao hết tất cả vòng tay trên người bất chi bất giác hắn cảm giác thấy người nhẹ bỗng thực lực không tăng lên nhiều nhưng hắn cảm giác được lực lượng về mặt tốc độ tăng lên rất lớn. Bất tri bất giác Tiêu Viêm có chút vui mừng. Hắn đưa mấy chiếc vòng lên đeo vào tay. Bất quá mấy chiếc vòng này so với vòng trước nặng gấp chục lần hơn nữa còn ẩn ẩn áp chế tu vi của Tiêu Viêm. Giờ chí ít Tiêu Viêm cùng là Nguyên Anh trung kỳ, đấu khí đạt đến đấu hoàng tam tinh. Giờ thực lực bị áp chế xuống còn có Nguyên Anh sơ kỳ, đấu hoàng nhất tinh.
Một âm thanh vang lên: “A, a, có vẻ như Hải Lão ta đầy không đến trễ” Một lão đầu mặc một bộ y phục màu xanh nhạt. Mái tóc bạc trắng, cả người toát ra băng khí nhàn nhạt mát mẻ. Lão nhân đang hướng huyết da y thiếu niên bước đến: “Tiêu Kiếm tiểu hữu” sau đó lão nhân hướng tay về phía Tiêu Viêm: “hẳn đây là đối thủ ngày hôm nay của ta a?”
Ngực trần thiếu niên lúc này bước về phía Băng Hoàng cung kính như với bậc tiền bối: “Tiền bối hẳn là Băng Hoàng một trong mười người mạnh nhất của Gia Mã đế quốc”
“A, a không ngờ tên của ta vẫn nhiều người nhớ đến như vậy” bất chi bất giác băng hoàng cười khổ: “bất quá sao so được với gia tộc của các vị a...”
“không dám” Tiêu Viêm mỉm cười sau đó hướng nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Ngài không nên so đo với tứ đệ ta. Từ nhỏ ta đã coi hắn là quái vật rồi chẳng lạ gì với việc hắn làm đâu tiền bối” Nghe thấy thế Băng Lão cùng gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
Huyết da y thiếu niên lúc này lấy cờ ra một loại hắn phi ra bốn phía tạo ra một hình vuông vức kết giới khá mạnh. Hắn hướng về phía hai người nói: “Đây là kết giới ta tạo ra với thực lực hai người hiện nay không thể phá vỡ nó.” Nghe thế hai người có chút hoi kinh ngạc bất quá Tiêu Kiếm là vẫn nói tiếp: “Hai người cứ thỏa sức đảnh nhàu yên tâm đi còn một hơi ta vẫn cứu được. Dù sao có ta và Tiểu Y Tiên ở Ô Thản thành này hai người không chết được đâu mà lo”
“Phi” Tiêu Viêm chửi thầm trong lòng: “không phải vì muốn Tiểu Y Tiên tăng nhanh tốc độ tu luyện sao, ta khinh!”
“A, a, được” Hải Ba Đông lên tiếng: “Dù sao ta ở bên Ẩn đội của Tiêu gia ở mấy tháng đều không tìm được địch thủ cùng cấp nay có một đối thủ ngang cấp quả là không nhàm chán”
Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía Tiêu Viêm: “Giờ tam ca thiếu nhất là rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu. Hơn nữa tam ca hiểu cách tốt nhất để đột phá là trong chiến đấu”
“Ân” thiếu niên ngực trần gật đầu đồng tình với quan điểm này. Huyết da y thiếu niên nâng tay nhẹ nhàng. Màn trán lúc này hiện ra hai bên hình vuông hai cửa vào hình nửa quả trứng hiện ra. Hai người Băng Hoàng và Tiêu Viêm bước vào trong đó. Nhìn bóng dáng hai người bắt đầu bước vào. Hình quả trứng bắt đầu khép lại. Huyết da y thiếu niên tựa vào gốc cây chuẩn bị quan sát một trận chiến.
Bạch y thiếu niên lúc này bước ra ngoài đó đứng bên cạnh Tiêu Kiếm hắn lên tiếng mở miệng: “Lão nhân này là ai”
“Băng Hoàng Hải Ba Đông một trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc”
“Nga” Nghe thế bạch y thiếu niên há to miệng: “băng Hoàng Hải Ba Đông”
“Ân , đúng là thế” Huyết da y thiếu niên bắt đầu kể cho hắn mấy truyện trước. Thật ra thì sau khi cứu xong Băng Hoàng lão nhân này không ngờ lại tốt tính dâng cho họ một mảnh bản đồ tịnh liên yêu hỏa. Bất quá sau đó lão nhân định bỏ đi, Tiêu Kiếm nhớ đến Tam ca cần tìm người định thủ. Nếu nói về Tiêu Kiếm thì thực lực hắn khá mạnh nhưng làm đối thủ của Tiêu Viêm dù áp chế tu vi rồi nhưng cũng đâu thể so với địch thủ ngang bằng cấp quyết đấu được. Mặc dù lão nhân này là một tên thích tự do bất quá với sự dụ dỗ của Tiêu Kiếm sẽ giúp hắn lên đâu tông thậm chí đấu tôn lẫn đấu thánh lão nhân nào mà không động tậm. Đơn giản nếu như lão không lên cấp đâu tông hẳn mấy trăm năm nữa lão cũng nhanh xuống lỗ đi. Bắt lấy điểm này lão nhân này ngoan ngoãn phải phối hợp đi bất quá ban đầu lão còn không tin nhưng mà sau đó hắn hiển lộ chút thực lực thật là ngay lập tức đồng ý.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Huyết da y thiếu niên cùng với bạch y thiếu niên đang đứng ở nơi đó quan sát mọi thứ. Lúc này trong màn chắn kết giới hai người đã bắt đầu đối kháng. Huyết da y thiếu niên lạnh lùng nhìn về hai người trong kết giới hình lập phương ấy. Hắn nhẹ nhàng lấy ra mấy quả dâu tây đưa lên miệng ắn một cách ngon lành.
“Ngươi nói xem tam ca và Hải Ba Đông ai sẽ thắng” Bạch y thiếu niên quay lại nhìn về phía huyết da y thiếu niên lên tiếng. Xa xa ở gần đó một bóng ảo màu trắng lão nhân cũng đang chăm chú quan sát trận chiến.
Huyết da y thiếu niên lắc đầu thở dài: “Năm mươi năm mươi bất quá có vẻ tam ca có khả năng thua lớn. Ta đã áp chế tu vi của hẵn xuống bất quá hắn vừa có đấu khí vừa có chân nguyên lực. Nếu so với trận đánh này Tam ca có lợi hơn nhiều về chất lượng dự trữ năng lượng, đặc biệt thân thể Tam ca lại vô cùng biến thái song kinh nghiệm tác chiến quá kém. Nhưng Băng Hoàng lại ngược lại với Tam ca”
“Ân” Bạch y thiếu niên gật đầu: “ngươi nói đúng tác chiến về lấu về dài thì Tiêu Viêm ca có vẻ lợi thế hơn. Bất quá Băng Hoàng sẽ nhanh chóng nhận ra điều này thôi”
Cuộc chiến đã bắt đầu ngay từ khi hai người ngoài vòng nói chuyện. Băng Hoàng lúc này tung một quyền kình mang theo khí lạnh cực nhành táp vào mặt ngực trần thiếu niên. Thiếu niên lại không nẽ tránh trực tiếp huy quyền lên đón đỡ: “Oanh, long, long...”
“Nga” Băng Hoàng kinh ngạc nhìn về phía trước. Hắn không ngờ người thanh niên trước mặt này thân thể lại cường hãn đến như vậy. Hắn phát ra khí lạnh làm cả khu vực đã trở thành băng giá. Ngay cạnh đó cây cỏ cũng bắt đầu biến thành băng ngọn một loại.
Ngực trần thiếu niên không phải là người ngu ngốc hắn biết Băng Hoàng muốn dùng khí lạnh làm toàn thân hắn giảm thiểu tốc độ hoạt động. Ngực trần thiếu niên cả người tập trung bốc ra hỏa hệ chung quanh bao bọc hắn. Lão nhân kinh ngạc nhìn về phía đó không ngờ là trời sinh lực lượng xung khắc với băng hệ. Thiếu niên vận công trong tư thế trong bình tần, hắn đưa tay ra sau một chút sau đó vung tay lên một bàn tay đẩy mạnh về phía Băng Hoàng.
“Hồng” một con hỏa long như ẩn như hiện màu huyết sắc trong đó ẩn chứa cảm giác làm cho huyết dịch người khác cảm thấy nhộn nhạo.
Băng hoàng tất nhiên kinh nghiệm không hề thiếu. Hắn dậm chân xuống đấy từ dưới đất khá nhiều cột băng được dựng lên. Bất quá không như mong muốn của Băng Hoàng. Hỏa long nó dễ dàng đánh phá được cột băng, cột băng chỉ làm nó chậm lại một chút. Băng Hoàng cũng lợi dụng cơ hội này nhày lên không trùng. Hai tay hắn phất ra khá nhiều cây băng ngọn tạo thành như cây lao lao thẳng hướng Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm lúc này lộn vài vòng tránh né. Đôi trân dê trên mặt đất. Hai bàn tay hắn hai ngón chỏ và ngón giữa chỉ thẳng hướng Băng Hoàng mà phát động, giống như hắn cầm một khẩu súng tấn công về phía Băng Hoàng vậy. Băng Hoàng ngay lập tức cảnh giác thấy nguy hiểm hinh thành một tường băng trước người.
“Păng, păng...” Hàng loạt những đoàn sáng như laze từ hai ngón tay trên hai bàn tay Tiêu Viêm lã như lã đạn về phía Băng Hoàng. Băng khiên không ngờ bị bắn thủng Băng Hoàng bị thương mấy chỗ. Nhưng lão nhân này nhanh chóng tránh né nên chỉ bị thương nhẹ.
Lúc này bóng trắng lão nhân cũng kinh ngạc. Hắn quên mất lúc này giờ hắn đã ở gần hai người Tiêu Kiếm và Vân Dật. Lão nhân không khỏi kinh ngạc nhìn về phía trước: “Uy lực chiêu này của Viêm nhi bề ngoài không có gì khoa trương nhưng sức sát thương cực kỳ lớn chẳng lẽ là thiên giai công pháp”
Vân Dật cũng nghi hoặc nhìn về phía huyết da y thiếu niên. Huyết da y thiếu niên lạnh lùng trả lời: “không biết có lẽ do Tam ca ta tự sáng tác đi” Nghe thấy hai người bắt đầu trợn tròn mắt. Huyết da y thiếu niên lại nói tiếp: “Một chiêu thức gần giống như lục mạch thần kiếm tập trung năng lượng nén ép vào đầu ngón tay rồi bắn ra. Năng lượng được nén với áp xuất cao đặc biệt là hỏa hệ có sức sát thương cực lớn. Theo như tình hình này Tam ca luyện tập chiêu này khá là lâu rồi. Thường thì kinh mạch đầu ngón tay rất yếu kém muốn bắn được liên tục như vậy hắn là đã luyện chế đố này khá lâu đí”
“Oanh” Một quả cầu băng từ trên không khong biết từ lúc nào giãng xuống đầu Tiêu Viêm. Tiêu Viêm nagy lập tức cảm giác nguy hiểm tung người tránh né. Bất quá khi tung người tránh né. Hắn chư kịp tránh né thì một người dùng trưởng công ngay vào lưng hắn.
“Bụp” Tiêu Viêm bắn thẳng vào phía trong màn chắn kết rới làm hắn hơi rung chuyển. Tiêu Viêm do thiếu kinh nghiệm lên chỉ để ý nhìn về phía đối thủ bất quá lại không để ý lão nhân Băng Hoàng lại nén tụ trên đầu hắn một quả băng lớn để hắn ăn thiệt thòi.
Thấy Tiêu Viêm trên miệng có chút máu cả người sây sát bất quá vết thương không nhẹ. Băng Hoàng lão nhân kinh ngạc một lần nữa phải đánh giá lại sự cương hãn của thân thể Tiêu Viêm. Lão nhân giờ cũng đã biết Tiêu Viêm thiếu kinh nghiệm nên liên tục tung những phía từ sa tấn công như băng nhận, chưởng kình, hàn đao phong. Những công kích loại này đều là lão học được từ trong Ẩn đội của Tiêu Kiếm. Dù sao lão cũng đồng ý với việc bán thân mười năm với Tiêu Kiếm rồi.
“Oanh, long, long...” Tiếng va chậm liên miên không dứt. Tiêu Viêm lúc này cực kỳ luốn cuống hắn chưa nghĩ ra giải pháp gì. Quả thực lực vấn đề lan giải, hắn chỉ biết dựng tường lửa và dấu cả người trong đó. Bất quá hắn không phải là kẻ ngốc.
Thời gian cứ như vậy trôi đi có vẻ như Tiêu Viêm rơi vào hạ phong nếu cứ theo tình trạng này nói rõ Tiêu Viêm chắc chắn bại. Bất quá không như ba người bên ngoài dự đoán.
Băng Hoàng lúc này liên tục tấn công tầm xa. So với vết thương trên người thì Tiêu Viêm lúc này đã chi chít cả người đầy máu là máu giống như một huyết nhân vậy. Hắn cẳn chặt đôi môi tung ra một chiêu rất mạnh: “Thiên hỏa bách long bá” hàng loạt những hỏa long có đến cả trăm con lao về phía lão nhân. Nó liên tục đột phá băng nhận.
“Lại là thiên giai cao cấp” Lão nhân áo bào trắng kinh hô.
Lão nhân kinh ngạc liên tục dựng lên tường băng cản trở để tránh nẽ. Huyết da y thiếu niên lạnh lùng nhìn chăm chú như đang phát hiện điều gì. Lúc này ngực trần thiếu niên áp súc hai bàn tay vào nhau hai ngọn một ngọn lửa màu huyết hỏa một ngọn tử hỏa hợp với nhàu tạo thành huyết liên hỏa lửa. Huyêt liên tử hỏa lửa liên tục xoay vòng quanh trên bàn tay thiếu niên. Nếu Tiêu Kiếm hắn không nhầm thì đây là sự kết hợp giữa huyết hỏa của Viêm Hoàng Chi Long Huyết và tử hỏa từ đột quyết sau khi Tiêu Viêm luyện hóa ban tử sinh nguyên. Tử hỏa một loại hỏa giống như hỏa loại của Tử tinh dực sư vương.
Lần này Tiêu Viêm không ngốc nghếch chút nào. Hắn ngay lấp tức dùng thiên hỏa bách long bá bao bọc lấy hỏa liên. Hai thứ kết hợp như có linh tính vậy. Chúng bay ra với tốc độ cực nhanh lao thẳng hướng Băng Hoàng Hải Ba Đông. Băng Hoàng cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Hắn liên tục tránh né công vào Tiêu Viêm vài đường băng phong. Có vẻ như trận chiến này so về sự chịu đựng của Tiêu Viêm và thời giàn kỹ năng hỏa liên đuổi kịp Băng Hoàng.
“Oanh, long, long” hỏa liên tiến sát vào người Băng Hoàng rồi nổ mạnh. Tiêu Viêm lúc này mỉm cười nhìn về phía mọi người sau đó hắn từ từ nhắm mắt và gục xuống. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía đó quay sang hai người bên canh lên tiếng: “Tiêu Viêm lần này thắng”
Tiêu Kiếm hất tay lên bốn cái lá cờ bị hắn thu vào trong tay. Hắn phi thần tới cầm lấy hai người vết thương như một huyết nhân vậy. Tiêu Kiếm bắt lấy hai người trực tiếp xé rách khôn gian rời đi.
(Lời của tác giả: gì thì gì mọi người cũng cho một cái thank. lười thế! Ít gì cũng làm cho nguòi khác cảm giác vui vẻ)
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger