Lương Mỹ Thần đã không còn hứng thú như vừa nãy nữa, cô nàng có chút cảm khái khi nghĩ về tình cảnh của bản thân, cũng bắt đầu hướng về việc yêu đương thuần túy và hôn nhân. Nàng khẽ thở dài mang theo đồ tắm rửa đi vào phòng tắm. Lưu Anh Nam cũng thực hiện lời hứa hẹn miễn phí, nói thế nào chăng nữa thì có một cô bé nghĩ mình vẫn còn độc thân giới thiệu bạn gái cho mình, người như vậy nhân phẩm không chê vào đâu được.
Dần dần nhà tắm cũng đông người lên, các bà các cô đều mang theo đồ trang điểm, dưỡng da đắt tiền. Hôm nay có vẻ là ngày hẹn hò nên các nàng đều chăm chút cho việc ăn mặc nhằm lấy lòng người tình. Lưu Anh Nam thấy chuyện này cũng giống việc tuyển dụng cave. Từ ánh mắt của các nàng hắn nhận ra được sự chán ghét sâu sắc cùng vẻ mệt mỏi và sự bất đắc dĩ phải ứng phó.
Haiz, bồ nhí, một con đường không có tiền đồ không thể quay đầu mà. Haiz.
Đối với lần xem mặt này Lưu Anh Nam thấy hào hứng vô cùng. Đây là lần xem mặt đầu tiên trong cuộc đời hắn nên hắn rất xem trọng.
Đương nhiên trong lòng hắn lựa chọn số một bao giờ cũng là Thẩm Phong. Chỉ có điều cô ấy chắc chắn không thể nhận lời một sớm một chiều được, mà Lưu Anh Nam lại không dám chủ động đi tìm gặp cô ấy miễn cho xấu hổ. Hắn quyết định là thực hiện từng bước một, giống như những đôi trai gái vừa quen biết, từ từ theo đuổi. Hắn không biết là có thành công hay không, càng không lấy việc xxx làm cái cớ để ép buộc đối phương, cứ dốc hết sức mình, thuận theo tự nhiên đi.
Do đó việc xem mặt vẫn rất cần thiết. Người xưa đã nói phải bắt cá hai tay, tay nào cũng cần mạnh mẽ. Xã hội bây giờ muốn sống thoải mái thì phải phát triển nhiều mặt.
Việc kinh doanh tối nay tương đối khá khẩm, rất nhiều các bà các chị đến đây tắm rửa, trong lúc đó mọi người lại học tập lẫn nhau các cách lấy lòng bọn đàn ông. Các nàng cũng có được ý chí chiến đấu mạnh mẽ, cần không ngừng tăng cường võ trang cho bản thân mới có thể giữ vững được tình trạng hiện nay. Chính vì như vậy Lưu Anh Nam nán lại đến tận khuya mới đóng cửa.
Hắn ngủ một giấc ngon, sáng sớm ngày hôm sau mua chút đồ ăn sáng rồi hắn lượn lờ một vòng quanh đồn công an nhưng không nhìn thấy Thẩm Phong. Sau khi nghe ngóng mới biết người ta lên cục trên tỉnh để họp rồi. Chuyện này khiến cho Lưu Anh Nam có cảm giác ra trận không được thuận lợi lắm.
Có điều chuyện này cũng không hề đả kích đến sự hăng hái của hắn. Ăn sáng xong, hắn ước chừng số tiền trung gian kiếm được từ chỗ Trương Lão Tam đã chết vì tai nạn giao thông có khoảng gần 80 vạn. Dựa theo giao hẹn, một nửa số tiền trên được chuyển đến tài khoản của Tiểu Bạch. Lưu Anh Nam cố hết sức để không phải gặp mặt hắn, trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản để hắn đi thực hiện cuộc giải phẫu ‘biển đổi bất ngờ’ cái khỉ gió gì đấy đi. Số tiền còn lại cũng gần bốn mươi vạn, không hề nghi ngờ đây là một số tiền lớn với hắn. Vừa đúng lúc đi xem mặt, hắn cũng cần sắm đồ cho bản thân.
Chỉ là đi đến khu mua sắm hắn mới nhận ra với mức vật giá như hiện nay thì bốn mươi vạn ngay cả cái ví da cũng không mua được, cùng lắm chỉ mua được một cái thắt lưng thôi, mà người bán hàng còn không chịu trách nhiệm bảo dưỡng.
Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không chọn xa xỉ phẩm, mà cửa hàng đồ đắt tiền người ta cũng chả thèm để ý đến hắn. Trong cửa hàng đã kín đầy người, có đủ kiểu trả tiền: cà thẻ, trả tiền mặt…Động một tí là mấy vạn, hơn chục vạn, trong này tiền chỉ như giấy vụn.
Ra đến cửa, Lưu Anh Nam gặp một đôi tình nhân đang cuốn chặt lấy nhau. Cô gái có dáng người cao gầy, xinh xắn trẻ trung, trên lưng đeo một chiếc túi giá hơn mười vạn. Cô nàng cười duyên dáng cố rúc vào trong lòng tên kia. Người đàn ông là một ông chú tầm 45 tuổi, mặc đồ tây thẳng thớm, bụng bia phệ ra, đầu hói, trông có vẻ giống một thương gia. Ông ta có chút xấu hổ với sự cuốn quýt của cô nàng kia, hắn thấp giọng nói:
-Tiểu bảo bối ngoan nào, cưng thích túi gì anh cũng mua cho cưng, bây giờ cho anh đi họp nhé. Hội nghị hôm nay bàn về việc ở Hải Nam, cưng cũng biết khu chúng ta là vùng thành phố ven biển, cũng cần chuẩn bị trước cho tốt.
-Mặc kệ, mặc kệ, người ta muốn anh đi cùng cơ, phía trước còn có cửa hàng trang sức, cũng chưa vào cửa hàng quần áo nữa.
Ông chú bất đắc dĩ cười khổ. Giống như đang dỗ trẻ con, ông ta thấp giọng nói:
-Ngoan nào em yêu, đừng ồn nữa. Hội nghị lần này rất quan trọng, anh phải tham dự. Lại nói, anh đã mua rất nhiều quần áo thời thượng và đồ trang sức cho cưng rồi còn gì, số tiền đó thêm một món nữa thôi cũng đủ để chế tạo một cái chiến hạm ấy chứ!
Lưu Anh Nam không nhanh không chậm đi tới ngay phía trước hai người nay nên nghe rất rõ cuộc nói chuyện của họ. Từ lời nói của ông chú kia thì không khó đoán được thân phận của ông ta. Chỉ là vừa nghe xong mấy lời này, cô nàng kia rõ ràng là không thích nghe, giận dữ nói:
-Hừm, anh tiêu tiền có thể tạo ra chiến hạm, vậy trên người em anh nổ pháo cũng đủ để chiếm đc đảo Hoàng Nham rồi đấy!
Nghe xong mấy lời kinh dị này, Lưu Anh Nam suýt chút nữa ngã quỵ. Từ sau khi bồ nhí, vợ bé trở thành thành phần tiên phong chống tham nhũng thì rất nhiều tham quan đã thu liễm trên diện rộng, bị đám đàn bà túm lấy nhược điểm còn khổ hơn là bị họ cầm lấy thằng em.
Lưu Anh Nam không tiếp tục nghe lén họ nói chuyện nữa, nghe tiếp biết đâu lại nghe được chuyện cơ mật quốc tế ấy chứ. Hắn chọn mấy cửa hàng bán quần áo nam tầm trung, không phải hãng nổi tiếng gì giá cả cũng vừa phải, chất lượng không tồi, mặc vào thấy thoải mái vừa người là được.
Mặc dù đã chọn chi phí bậc trung nhưng Lưu Anh Nam đổi cả người từ đầu đến chân cũng tiêu tốn cả đống tiền. Nhưng đây là đi xem mặt, đầu tư cũng đúng thôi.
Bởi vì cô bác sĩ xinh đẹp hôm nay phải trực ca đêm nên Lưu Anh Nam còn có rất nhiều việc. Hắn đi lòng vòng trong khu shopping nhìn đám đàn ông đi dạo phố cùng bạn gái thì có biểu hiện như thế nào để lượm lặt lấy chút kinh nghiệm. Sau đó hắn lại vào trong công viên để cảm nhận được chút không khí yêu đương, khuấy lên sự hăng hái của bản thân.
Một mạch cho đến lúc chạng vạng hắn mới đi tới bệnh viện hàng đầu. Hai tòa nhà kiến trúc ngọn cây là dấu hiệu của bệnh viện hàng này, tòa nhà nội trú cao ngất chìm vào trong mây, còn tòa nhà khám bệnh lại có khí thế khoáng đạt. Ngoài hai tòa cao ốc này Lưu Anh Nam còn thấy được một cảnh ở bệnh viện còn khiến người ta chú ý nhiều hơn.
Mười mấy người cả nam cả nữ tuổi tác cũng bất đồng, có người trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, cũng có vị trung niên bốn năm mươi tuổi. Tất cả bọn họ đều đang vô cùng kích động, cổ gân lên mặt đỏ bừng bừng, có người hai mắt rưng rưng, có người khóc trời khóc đất ở trước cổng tòa nhà khám bệnh, cao giọng muốn nói chuyện với bệnh viện đòi sự công bằng, muốn bệnh viện bồi thường một mạng người!
Ở phía trong cổng bệnh viện cũng có mười mấy bảo vệ mặc đồng phục màu nâu cầm gậy cảnh sát trong tay, chăm chăm đóng cửa lớn lại không cho bọn họ đi vào. Xung quanh có không ít người bâu lại xem, có người qua đường, có người bệnh, có cả người nhà bệnh nhân. Nghe tiếng kêu khóc cùng tiếng gào thét khiến mọi người chạnh lòng.
Trong số đó có người gọi điện cho cảnh sát, cũng có người gọi điện cho giới truyền thông, còn có người lén lút chụp ảnh. Mười mấy người nhà bệnh nhân đang kêu khóc kia vì quá kích động nên nhanh chóng xảy ra xung đột với đám bảo vệ, hai bên đồng loạt ra tay.
May mà cảnh sát chạy đến hiện trường kịp thời. Bởi vì xuất hiện rất nhiều lời chỉ trích bác sĩ, thậm chí còn có cả án kiện người chết cho nên chính quyền thành lập ngay một đồn công án ở giữa bệnh viện chuyên phụ trách giải quyết vấn đề tranh cãi, nghiêm khắc chặn lại hành vi không chính đáng của người nhà bệnh nhân bài trí linh đường ở ngay bệnh viện.
Lưu Anh Nam vẫn muốn hỏi quyền lợi chính đáng là cái gì? Và ai là người bảo vệ quyền lợi của dân chúng đây?
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cảnh sát đóng tại bệnh viện giải quyết sự việc rất nhanh chóng. Mặc dù người nhà bệnh nhân vẫn không phục nhưng đối mặt với súng thật đạn thật thì bọn họ không thể không bình tĩnh.
Chuyện này cũng chứng tỏ năng lực làm việc của cảnh sát vẫn rất tốt. Thiết lập đồn công an do cảnh sát đóng quân tại bệnh viện đúng là có thể ngăn chặn được rất nhiều vụ việc gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhất là đối với một số người lợi dụng việc gây rối để thu lợi thì càng phải điều tra rõ ràng xử phạt nghiêm minh.
Nhưng mà đồn công an là được thiết lập sau khi có bác sĩ bị bệnh nhân kích động hoặc người nhà sát hại, tại sao lại không được thành lập khi người nhà bệnh nhân bị bảo vệ của bệnh viện đánh chửi cơ chứ?
Cảnh sát vừa mới giải quyết được xung đột của hai bên thì mấy phóng viên truyền thông đã chạy tới hiện trường. Hiện nay quan hệ bác sĩ bệnh nhân là một trong những chuyện được dân chúng cả nước chú ý. Cả đời người bao giờ chẳng có lúc phải tới bệnh viện, tất cả mọi người đều hy vọng nhận được sự chăm sóc và chữa trị công chính, công bằng khiến người ta an tâm.
Bởi vì có sự tham gia của truyền thông nên đám cảnh sát nhất thời cũng bó tay. Huống chi bệnh viện này nổi tiếng cả nước, bệnh nhân cộng thêm cả người nhà đến từ khắp nơi cũng phải đến mấy vạn người. Mà trong những người này còn tàng long ngọa hổ, nếu thật sự làm to chuyện thì chẳng có lợi cho bất cứ bên nào cả.
So với việc bị dân chúng truyền miệng rồi lại thêm mắm thêm muối, chẳng bằng mượn truyền thông để phản ứng.
Cảnh sát khuyên giải người nhà bệnh nhân khiến cho bọn họ bình tĩnh, có chuyện gì thì vào giải quyết trong phòng họp. Nhưng người nhà bệnh nhân cũng rất thông minh, nếu muốn phơi bày sự thật ra ánh sáng thì phải công bố cho dân chúng biết, giải quyết ngay trước mặt mọi người thì bọn họ cũng có chỗ dựa.
Cứ như vậy, bốn bên truyền thông, bệnh viện, cảnh sát, người nhà bệnh nhân đều đứng ở trước cổng lớn bệnh viện nói hết ngọn nguồn sự việc.
Hóa ra đám người nhà bệnh nhân này đưa ông cụ già 70 tuổi nhà họ đến chữa bệnh. Ông cụ vì chuyện ngoài ý muốn làm cho hạ thể, cũng chính là ‘cậu bé’ bị thương, đau nhức khó chịu, sinh mệnh bị đe dọa. Nhưng trong quá trình kiểm tra, một vị bác sĩ nữ lại thẹn thùng không dám nhìn ‘cậu bé’ của đàn ông nên làm chậm trễ thời gian chữa trị khiến cho bệnh tình của ông cụ nặng thêm, sau đó ông cụ qua đời.
Người nhà bệnh nhân phẫn nộ kể lại toàn bộ sự tình nhất thời khiến cho quần chúng đang quây lại xem chửi um lên, công khai lên án. Người ta nói “Lương y như từ mẫu”, thầy thuốc đối xử với bệnh nhân cũng giống như cha mẹ đối xử với con cái. Chẳng lẽ bạn làm bố mà lại ko xi tè cho con gái, làm mẹ lại ko thể ôm con trai đi tè được hay sao? Lại nói, thầy thuốc chính là nghề chuyên phải đối mặt với thân thể người, làm bác sĩ lại ngượng không dám nhìn cơ thể bệnh nhân có khác gì cảnh sát sợ súng lục, nhân viên chữa cháy mắc bệnh sợ nước, phi công sợ độ cao, Hắc Bạch Vô Thường sợ quỷ!!!
Đợi đã…Lưu Anh Nam rất tức giận cũng muốn tham gia một phen bỗng nghĩ tới chuyện này bắt nguồn do ‘cậu bé’ của một ông già bị thương. Do vị trí đặc biệt của chỗ bị thương nên rất có thể sẽ bị đưa đến khoa tiết niệu, mà đối tượng xem mắt hôm nay không phải là bác sĩ khoa tiết niệu hay sao? Lại là một nữ bác sĩ hay ngượng, chẳng lẽ là…
Chắc là không phải đâu? Lưu Anh Nam có chút bối rối. Đây cũng không phải là một khởi đầu tốt đẹp. Có điều theo như giới thiệu của Lương Mỹ Thần thì cô bác sĩ khoa tiết niệu đó là một thầy thuốc có kinh nghiệm phong phú, kiến thức rộng rãi, y thuật cao siêu, do đã nhìn thấy quá nhiều ‘cậu bé’ nên mới liên tiếp thất bại khi đi xem mặt. Nếu là cô ấy chắc hẳn sẽ không ngượng đâu.
Để cho chắc ăn Lưu Anh Nam vẫn quyết định không nhìn đám đông nữa mà tự mình đi tới khoa tiết niệu. Lúc này đã sắp hoàng hôn, cũng chuẩn bị tới ca đêm rồi.
Hắn lách qua mọi người đi vào tòa nhà khám bệnh từ bên cửa hông. Trong tòa nhà rất trống trải, đa phần mọi người đang hóng chuyện ngoài cửa, những ca bệnh nặng thì được đưa sang tòa nhà nội trú. Các cửa phòng bệnh đều đóng chặt, không có vị bác sĩ hay y tá nào dám mạo hiểm xuất hiện bởi sau khi xuất hiện chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lưu Anh Nam nhìn bảng hướng dẫn ngoài cửa thì thấy khoa tiết niệu ở tầng 6. Đúng lúc này một tiếng ‘đinh’ vang lên, thang máy tới rồi, Lưu Anh Nam không hề suy nghĩ đi thẳng vào. Vào rồi mới thấy hối hận, thang máy này đang đi xuống. Không còn cách nào khác đành đi một vòng vậy.
Trong thang máy ngoài hắn ra còn có ba người khác. Hai người đàn bà mặc áo blouse trắng, một người đàn ông trung niên mặc quần áo bình thường đứng cúi đầu trong góc tường, không nhìn rõ mặt ông ta, chỉ thấy trên đầu còn lơ thơ mấy sợi tóc, đa số đều là tóc bạc. Đây là một người già người gầy như que củi.
Hai cô bác sĩ đều khá trẻ. Vừa vào thang máy Lưu Anh Nam đã ngửi thấy mùi nước hoa quyến rũ trên người hai cô nàng ấy. Trong đó có một cô dáng ngừoi cao gầy, dưới áo blouse trắng lộ ra một đôi chân thẳng tắp mượt mà được giấu trong đôi tất chân màu da. Hai cái cúc áo chỗ cổ áo hơi mở ra hé lộ chiếc cổ trắng nõn, thon dài tựa như cổ thiên nga. Chiếc cằm nhọn, bờ môi đỏ mọng trơn bóng như cánh hoa hồng kiều diễm ướt át. Chiếc mũi cao và thẳng, phía dưới đôi lông mày kiếm là cặp mắt đen láy khiến cho người ta có một loại cảm giác lãnh ngạo, thanh cao. Mái tóc dài được buộc gọn ghẽ phía sau đầu, bên tai thả ra hai sợi nhỏ tăng thêm vài phần dịu dàng.
Mà bên cạnh cô ấy là một cô nàng mập mạp, trên mặt trét đầy son phấn trắng bềnh bệch khiến người ta không nhìn ra tuổi. Cô ta nhăn mày, cắn răng, vẻ mặt thống khổ thấp giọng nói với cô nàng bác sĩ xinh đẹp bên cạnh:
-Thật là xui xẻo. Nếu không phải vừa rồi cậu đang có ca khám gấp thì tớ đã trực tiếp xếp cho lão già kia đến phòng cậu kiểm tra rồi. Lão già ấy cũng đã bẩy tám mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn khiến người ta nhìn vào cũng chết khiếp mà còn bảo tớ phải xem ‘cậu bé’ của ông ta? Nghĩ lại tớ cũng muốn nôn…Ai da, không nói nữa, không nói nữa, cha nuôi của tớ…À, viện trưởng bảo tớ về nhà lánh tạm 2 ngày. Cậu đi tới nhà xác trao đổi với các chuyên gia và pháp y một chút rồi thông báo nguyên nhân cái chết của lão già kia không phải do ‘cậu bé’ tạo thành nhé. Cụ thể thế nào cha nuôi của tớ đã nói hết với cậu rồi. Yên tâm đi, các chuyên gia pháp y và giám định cấp trên đều đã thu xếp xong xuôi rồi…
Cô béo gian giảo nói. Có lẽ do đang rất bối rối hoặc căn bản không để Lưu Anh Nam và ông già trong góc vào mắt, hoặc là tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của ông cha nuôi viện trưởng cho nên cô nàng không hề cố kỵ gì dặn dò cô bạn bác sĩ xinh đẹp.
Cô nàng bác sĩ xinh đẹp kia mặt không hề đổi sắc đầy vẻ cao ngạo lãnh khốc, cũng không nói là đồng ý hay không. Còn cô béo kia lo lắng vô cùng, liên tục kêu xui xẻo.
Không cần phải nói cũng biết cô béo này chính là người gây ra sự cố này. Không ngờ được cô ta còn có ô dù, vào lúc ban căng như thế này lại muốn chạy trốn, còn dùng thế lực để quấy nhiễu việc giám định pháp y. Thật độc ác mà!
Lưu Anh Nam hừ lạnh trong lòng, hận không thể nhảy ra khỏi thang máy. Hắn sợ anh giai Thiên Đạo đánh thiên phạt xuống giết nàng ngay lập tức…
‘Đinh’, một âm thanh vang lên giòn giã. Tòa nhà khám bệnh to như thế này bao gồm 8 tầng phía trên và 3 tầng phía dưới. Lưu Anh Nam chưa từng đến đây nhưng cũng đoán phía dưới đại loại là chỗ đỗ xe gì đó.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra. Đập vào mặt là một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho người ta toàn thân sởn tóc gáy như rơi xuống hầm băng. Mà ngay tại cửa thang máy có một cô gái mặc quần trắng đang đứng đó. Tóc đen như thác buông phía trước ngực, trên mặt chỉ để lộ ra một đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm về phía trước. Dưới chân cô ta đi một đôi giày cao gót đỏ như máu, cả người đầy tà khí khiến cho người khác không rét mà run.
Cô gái mặc quần trắng đó từ từ vươn một bàn tay ra, trong miệng không tiếng động nói:
-Cho tôi đi lên, cho tôi đi lên…
-Ối giời ơi, mau đóng cửa. –Cô béo kia bỗng rống lên một tiếng, vội vàng bấm phím đóng cửa. Cửa thang máy đóng lại rồi bắt đầu đi lên trên. Nàng bác sĩ xinh đẹp thắc mắc hỏi:
-Sao không cho cô ấy đi lên?
-Lên cái gì mà lên? Cậu không thấy trên cổ tay cô ta có một cái bảng gỗ nhỏ hay sao? –Cô béo vô cùng hoảng sợ nói:
-Tầng thứ nhất đó là nhà xác của bệnh viện chúng ta. Bảng gỗ đó được buộc vào cổ tay xác chết trong nhà xác để phân biệt. Tớ từng nghe mọi người kể chuyện đã gặp phải quỷ muốn đi thang máy, không ngờ bây giờ gặp được thật, làm tớ sợ muốn chết…
-Bảng gỗ nhỏ đó…-Cô bác sĩ xinh đẹp có chút nghi ngờ, dù sao chuyện ma quỷ cũng khiến người ta không thể tin được.
Cô béo lại khẳng định chắc chắn:
-Đúng đấy, tớ chính mắt trông thấy, xác chết trong nhà xác đều có bảng gỗ đó…
Đúng lúc này từ phía sau chỗ mấy cô nàng bỗng có một cánh tay khô quắt, tái nhợt như tờ giấy vươn ra. Trên mu bàn tay và cổ tay còn lấm chấm những đốm màu tím, mà trên cổ tay gân guốc đó cũng có một cái bảng gỗ nhỏ. Một giọng nói khàn khàn truyền tới:
-Là bảng gỗ như thế này đúng không?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiếng thét chói tai vang lên trong thang máy chật chội. Không chỉ có cô béo kia mà ngay cả vị bác sĩ cao ngạo cũng sợ đến mức tạc cả da đầu, vô cùng kinh hãi trốn sang một bên, đôi mắt đen lay láy trợn tròn.
-Ầm ầm…
Một âm thanh trầm trầm vang đến. Chiếc thang máy vốn đang đi xuống bỗng nhiên dừng lại giống như bị phanh gấp khiến cho mấy người bên trong bị ngã dúi dụi.
Đèn trong thang máy chợt sáng chợt tối, hơi thở khủng bố tràn ngập khắp nơi. Hai người phụ nữ kinh hoàng nhìn ông già khô quắt trước mắt. Vài sợi tóc bạc lưa thưa trên đỉnh đầu ông ta khẽ rung lên. Ông cụ ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt mọi người là một khuôn mặt hiền lành. Nhìn thấy khuôn mặt này khiến người ta không nhịn được khẽ thở phào. Nhìn kiểu gì thì đây cũng là một ông cụ không màng thế sự chỉ hay chơi cờ hoặc tập thái cực quyền trong công viên.
Nhưng vào lúc này đèn trong thang máy chợt tắt, trong phút chốc tất cả đều chìm vào bóng tối. Hai người phụ nữ hét lên chói tai đầy sợ hãi. Ngay sau đó đèn lại sáng bừng lên, mọi người lại nhìn thấy ông cụ gầy gò kia, khuôn mặt vốn hiền lành giờ trông như bị đóng băng. Trên mặt là một tầng băng sương mù mịt, hai mắt trợn trừng, tất cả đều là lòng trắng không hề có con ngươi. Cổ căng lên, mồm há to, từ trong cổ họng phát ra những tiếng nức nở không rõ tiếng. Hai tay cứng ngắc với lên phía trước, ở cổ tay phải còn buộc một sợi dây màu đen phía trên có một bảng gỗ nhỏ, trên đó hẳn là viết tên của ông ta. Có điều chuyện khiến cho người ta khiếp vía là giữa hai chân của ông lão…
Ông cụ mặc một chiếc quần dài màu xám, không có thắt lưng mà chỉ có một chiếc dây thừng buộc vòng quanh hông. Mà ở chỗ đũng quần của ông ta, trướng khí căng phồng lên như một quả bóng cao su, trông giống như thật.
Khuôn mặt ông lão trắng bệch, trong cái không gian nho nhỏ này thấy thật khủng bố. Cổ họng phát ra những tiếng nức nở, đây là oan hồn muốn nói nhưng lại không dám nói ra oán niệm chất chứa trong lòng. Ông ta vươn cánh tay khô gầy về phía trước giống như móng vuốt quỷ muốn đâm thủng phổi con người.
-A……………
Hai người phụ nữ té ngã trong góc thang máy, la hét ầm ĩ như bị nổi cơn điên. Trong đó thì cô nàng bác sĩ xinh đẹp bình tĩnh hơn một chút, cô ấy điên cuồng bấm phím di chuyển trong thang máy. Nhưng thang máy vẫn đứng trơ trơ.
Có chuyện như thế này là do ông cụ trước mắt là một con lệ quỷ chân chính. Oán niệm của ông ta quá lớn khiến cho ông ta sau khi chết đi lại có được năng lực siêu nhiên nào đó. Đương nhiên không phải bất luận ai chết đi biến thành quỷ cũng có siêu năng lực hữu dụng, sau đó có thể tùy ý đi lại trong dương gian để báo thù.
Bình thường thì người chết hóa thành quỷ hồn, đa phần là cô hồn dã quỷ vô hại, cả người trong suốt không ai nhìn thấy. Giống như nữ quỷ mặc đồ màu hồng, người đàn ông nhảy lầu hay bà cụ già xuất hiện trên công trường ngày hôm qua đều thuộc hàng ngũ cô hồn dã quỷ. Bởi vì trong lòng bọn họ có oán có hận nên dưới chế độ chấp pháp bằng nhân tính, bọn họ cũng không bị cưỡng chế lôi về địa phủ.
Có điều làm gì có ai sẵn lòng đi chết. Ở thời điển tử vong mọi người đều sinh ra oán niệm trong lòng. Do đó loại cô hồn này không cần Lưu Anh Nam phụ đạo tâm lý mà chỉ cần vật vờ trên dương gian một thời gian dài, lại dùng góc độ của linh hồn đi cảm thụ nhân tình thế thái một lần nữa. Khi đó bọn họ sẽ tự nhận ra chết đi mới là sự giải thoát chân chính, còn sống thì vẫn còn phải đối mặt với những chuyện gian nan khiến người ta phiền lòng.
Để cho bọn họ tự mình cảm thụ, oán niệm nhỏ nhặt trong lòng họ sẽ tự động tan đi, hồn về địa phủ. Mà chỉ có loại quỷ hồn như ông lão trước mặt, trong lòng oán niệm quá lớn, chết quá thảm mới cần Lưu Anh Nam tiến hành phụ đạo tâm lý, hóa giải oán niệm.
Đúng lúc này ông lão kia bỗng thu hồi cánh tay khô héo có thể xuyên thấu nhân tâm lại. Ông ta nhanh chóng cởi chiếc dây thừng buộc quanh lưng lại, cái quần trong nháy mắt rơi xuống đất. Giữa hai chân ông ta không có quả bóng cao su nào cả mà là ‘thằng em’đã không còn oai phong đang bị sưng lên như một cái gậy đánh bóng chày, hai quả trứng phía dưới thì như hai quả bóng chuyền…
Ông lão cứ để trần truồng ‘thằng em’ của mình như vậy, đôi mắt trắng dã không có lòng đen kia đang nhìn chằm chặp vào cô béo. Ông ta khó nhọc bước về phía cô nàng, vừa đi vừa nói chuyện:
-Bác sĩ, cứu tôi với, tôi đau quá, phía dưới đau quá…
-A … Ông, ông đừng lại đây. Cứu mạng, cứu mạng… -Cô béo la hét ầm ĩ như bị nổi cơn điên, nước mắt nước mũi giàn giụa. Vị bác sĩ xinh đẹp kia cũng vô cùng sợ hãi, liều mạng ấn các phím trong thang máy.
-Bác sĩ, xin cô hãy cứu tôi. Tôi đau lắm, nếu cô không cứu thì tôi sẽ chết mất. Tôi chết thì có hóa thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô…-Giọng nói của ông cụ rất khàn khàn, ông ấy không ngừng khẩn cầu thầy thuốc cứu mạng. Đây là ý niệm chấp nhất nhất trong lòng ông ta. Lúc ấy chắc chắn là đau quá không nói lên lời, mà lại không được bác sĩ chữa trị kịp thời nên mới hóa thành quỷ hồn, oán niệm không tiêu tan.
-Cô là bác sĩ, cô thấy tôi đau đớn thống khổ như thế này, tại sao cô không cứu tôi, tại sao… -Ông lão bỗng nhiên giống như lên cơn điên, vươn đôi móng vuốt quỷ sắc bén chộp lên phía trước. Có điều bây giờ ông ta cũng không có ý thức chỉ là bị chấp niệm trong lòng chi phối muốn lôi cô nàng bác sĩ không có lương tâm chôn cùng mình.
Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bây giờ ông lão chính là đến đòi mạng báo thù, cho dù anh giai Thiên Đạo có biết cũng sẽ ủng hộ. Còn giữ lại những bác sĩ không có chút trách nhiệm lương tâm nào như thế này thì mai sau không biết còn hại chết bao nhiêu người nữa. Lưu Anh Nam thậm chí còn hoài nghi cô ta căn bản không phải là thầy thuốc mà chỉ dựa vào quan hệ để kiếm công việc này.
Nếu ông cụ tìm cô béo đòi mạng thì Lưu Anh Nam cũng chẳng quản làm gì. Nhưng bây giờ ông lão hoàn toàn không có ý thức, ông ấy căn bản không biết trước mắt ai mới là kẻ thù của mình, dù sao kẻ nào mặc áo blouse trắng đều là địch nhân.
Mà cô béo kia trước sau vẫn tránh sau lưng cô bác sĩ xinh đẹp. Mắt thấy đôi móng vuốt quỷ khô quắt đó sắp quào lên khuôn mặt xinh đẹp, trong giây phút đó cô nàng bác sĩ sợ hãi vô cùng. Mà chuyện khiến cho nàng càng ngạc nhiên hơn là nàng nhìn thấy chàng thanh niên nãy giờ vẫn im lặng đứng sau ông cụ bây giờ lại từ từ lấy ra một chiếc băng vệ sinh cực kì to, người bình thường không thể khống chế được.
Chỉ thấy anh ta khẽ rung rung tay, trong nháy mắt chiếc bao cao su bung ra như một cái túi tiền cực to bọc kín lấy ông cụ vào trong đó, càng thắt càng chặt, mặc kệ ông ta giãy giụa thế nào cũng không trốn ra được. Ông lão vẫn đứng gần trong gang tấc, lớp màng mỏng trong suốt màu bạc vô cùng mịn màng lại như bức tường chắc chắn gắt gao trói buộc ông cụ.
Điều này chỉ rõ chất lượng cực tốt của vật liệu đặc biệt trong âm tào địa phủ, rất chắc chắn, không bị thủng, siêu mỏng, cỡ vừa…
Lưu Anh Nam tiến lên che phía trước người cô nàng bác sĩ xinh đẹp như một anh hùng:
-Ông lão xin đừng kích động. Người đã chết thì không thể sống lại, xin ông hãy nén bi thương thuận theo tự nhiên. Mà oan có đầu nợ có chủ, ông không thể biến thành quỷ rồi lạm sát người vô tội được.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tuy trong miệng Lưu Anh Nam kiên nhẫn an ủi nhưng thực ra hắn biết ông cụ này vốn dĩ không có ý thức, hoàn toàn bị chi phối bởi oán niệm do chết oan ở trong lòng sinh ra, trong lòng chỉ có một chấp niệm chính là báo thù.
Có điều hóa giải oán niệm của ác quỷ là công việc của hắn. Dù sao ông cụ đã bị BCS trùm lên cũng không thể động đậy, chất liệu siêu mỏng lại có thể để họ mặt đối mặt. Lưu Anh Nam kiên nhẫn nói:
- Xin ông đừng xúc động, người chết không thể sống lại. Ông đã không thuộc về thế giới này rồi. Tôi biết trong lòng ông vừa oán vừa hận nhưng nếu chết rồi thì coi như đã xong mọi chuyện. Nếu ông lợi dụng linh thể hiện tại làm tổn thương người sống thì điều đó đã thuộc về vượt giới vượt quyền, là làm trái với luật trời. Đến lúc ấy chẳng những ông không thể siêu sinh mà còn sẽ liên lụy tới người nhà, con cháu của ông, khiến họ cũng chịu hình ở Địa ngục cùng với ông. Đó chính gọi là “oan oan tương báo đến khi nào” đó.
Đây chính là chiến lược cơ bản Lưu Anh Nam đối xử với quỷ vật. Nếu là loài hung quỷ có chấp niệm mãnh liệt, trên cơ bản hắn lấy uù dọa làm chủ. Nếu là những người có oan khuất có nguyện vọng chưa hoàn thành, hắn đều sẽ giúp đỡ thực hiện.
Chiến lược của hắn rõ ràng rất có hiệu quả. Sở dĩ quỷ vật có chấp niệm oán niệm, một là vì mình chết uổng trong lòng không cam, hai chính là lưu luyến với người mình yêu thương ở kiếp này.
Có rất nhiều người biến thành quỷ thà quanh quẩn trong đất trời cũng không muốn đi Âm gian uống canh Mạnh Bà, chính là vì luyến với người mình yêu thương ở kiếp này, muốn trông thấy họ. Bất kể họ vui vẻ hay đau khổ đều mong muốn trông thấy.
Ông cụ trước mặt càng không ngoại lệ. Ông cũng là một cụ già con đàn cháu đống, người thân của ông vì ông đột ngột qua đời, như nổi điên xảy ra xung đột với bên bệnh viện, có thể thấy nhà họ tình cảm sâu sắc. Ông cụ hiển nhiên là ý thức mơ hồ, dựa vào sự chèo chống của oán niệm mang lòng báo thù, nhưng bây giờ đề cập tới người nhà thì lập tức dịu xuống, đôi mắt không có đồng tử kia cũng dần khôi phục lại chút sắc thái.
Lưu Anh Nam thầm thở phào một hơi, trong lòng đầy cảm khái. Người sống cả đời, nào là vàng bạc châu báu, quyền lực địa vị đều thoảng như mây khói. Duy chỉ có một chữ “tình”, cho dù làm quỷ vẫn nhớ mãi không quên.
- Ông ơi, ông bình tĩnh nào, đừng vì một ý nghĩ sai lầm mà liên lụy tới người thân. –Lưu Anh Nam thừa cơ nói.
- Nhưng tôi không cam lòng. Tôi rõ ràng còn cứu được, còn có thể hưởng vài năm vui vẻ cùng con cháu lại bị ả bác sĩ vô lương tâm này làm lỡ. –Ông cụ khàn giọng nói, mang theo tiếng thút thít nghẹn ngào.
Lưu Anh Nam quay đầu nhìn người phụ nữ mập sợ tới mức tái xanh mặt, ị đái mất khống chế kia, hận không thể đá chết ả ta. Gia đình người ta con đàn cháu đống, hưởng thụ hạnh phúc đã bị ả ta hủy hoại rồi…
Nhưng cho dù như vậy Lưu Anh Nam cũng thể vô trách nhiệm như ả ta. Hắn ắt phải ngăn cản ác quỷ hại người, khuyên oan hồn về Địa Phủ. Với tình hình trước mắt thì chỉ có thể trái lương tâm lừa gạt ông cụ này thôi:
- Ông ơi, cháu nghĩ ông hiểu lầm rồi. Ông biết đấy, nơi như bệnh viện này là nơi có tính chuyên nghiệp rất cao, ai cũng chẳng thể không biết mà giả biết, vượt giới vượt quyền được. Chẳng hạn như bác sĩ khoa sản không thể trị cho người mắc bệnh tim, bác sĩ khoa trĩ không thể nhổ răng cho người ta vậy…
- Phì… -Ngay trong không khí nghiêm túc đáng sợ này không ngờ lại truyền tới một tiếng cười khẽ. Lưu Anh Nam tức giận quay đầu, thoáng cái liền thộn ra. Thì ra là người đẹp bác sĩ kia không nhịn được cười thành tiếng. Đôi mày kiếm mắt hạnh kia thoạt nhìn vốn lạnh lùng nhưng lúc này vừa bật cười thì hàng mi cong cong, mắt như trăng rằm, như hoa sen trong tuyết, trong lạnh lùng lộ ra vẻ đáng yêu.
Dưới ánh mắt chòng chọc của Lưu Anh Nam, người đẹp bác sĩ vẫn không nhịn nổi, trên mặt còn vương đầy vẻ tươi cười, trái lại còn lườm hắn một cái. Điều này đều trách hắn so sánh khập khiễng, khoa sản không thể chữa bệnh tim còn có lý nhưng khoa trĩ và khoa răng hàm mặt sao có thể túm tụm với nhau chứ!
Lưu Anh Nam cũng là do tình thế cấp bách muốn nêu ví dụ đơn giản rõ ràng. Hắn trừng mắt với người đẹp bác sĩ một cái rồi quay người tiếp tục lừa bịp:
- Ông đã rõ chưa? Thực ra ông cũng không thể đổ hết tội lên vị bác sĩ này. Cô ấy rất có khả năng hoàn toàn không biết khám bệnh của ông. Này, cô mau nói với ông ấy, cô rốt cuộc là bác sĩ khoa gì?
Lưu Anh Nam tức giận hỏi người phụ nữ mập kia. Cho dù bụng hắn tràn đầy lửa giận, hận bản thân không thể đá chết người phụ nữ chết tiệt này nhưng biết sao đây, chức trách còn đó. Hơn nữa loại người này hà tất phải tự mình động thủ, chờ khi ả ta tới Âm Tào Địa Phủ thì tự có tiểu quỷ lột da, róc xương ả ta.
Người phụ nữ kia bị dọa choáng váng đứng đần ra. Người đẹp bác sĩ bên cạnh đẩy đẩy ả, ả mới hồi hồn. Lưu Anh Nam lại hỏi nghề nghiệp cụ thể của ả ta lần nữa, ả vội gào khóc trả lời:
- Ông quỷ tha cho con, con hoàn toàn không phải bác sĩ. Con vốn dĩ chỉ quét dọn vệ sinh ở bệnh viện, anh con làm phó cục trưởng cục vệ sinh. Phó viện trưởng của bệnh viện này vì bợ đỡ anh con nên đã làm người tình của con, cho con leo lên chức bác sĩ cấp cứu ở bệnh viện này. Bình thường còn có vài bác sĩ trực, con chỉ xem náo nhiệt, chỉ là hôm nay những bác sĩ kia đều ra ngoài khám bệnh, con thật sự không biết khám bệnh đâu…
- Cô con mẹ nó thật đáng chết, cả nhà cô đều đáng chết! –Lưu Anh Nam nghiến răng kèn kẹt, không chút khách khí tát mạnh vào mặt ả ta, tát đến tróc nửa cân phấn.
Lưu Anh Nam đây là thật sự tức giận. Loại người đùa với mạng người này thật sự đáng chết. Nếu không phải có anh giai Thiên Đạo giám sát, hắn quả thật muốn kéo luôn mụ béo này xuống thẳng Địa Ngục. Có điều cú tát đủ mạnh này của Lưu Anh Nam cũng quá ác, vả lệch cả nửa bên mặt mụ béo, lỗ mũi máu chảy ròng ròng. Cộng thêm tinh thần ả ta vừa sợ vừa kinh nên trực tiếp ngất đi.
Một kẻ không phải bác sĩ không ngờ lại được điều tới phòng cấp cứu quan trọng nhất, nơi cứu sống trị thương đầu tuyến ở bệnh viện. Lưu Anh Nam thực sự bó tay, có điều ngẫm kỹ cũng đúng. Bây giờ ở bệnh viện, phòng cấp cứu là đơn giản nhất. Gặp vết thương ngoài da thì bôi thuốc trừ độc cầm máu, gặp bệnh nặng vết thương nặng thì bố trí nằm viện kiểm tra, do bác sĩ bộ môn tiếp nhận.
Đương nhiên, bác sĩ cấp cứu thực sự đều là những bác sĩ giỏi trình độ vững vàng, kinh nghiệm phong phú, lại có một tấm lòng cứu người bác ái.
Ông cụ biết rõ chân tướng oán niệm càng thêm nặng. Ông gào thét khàn cả giọng, muốn thoát khỏi trói buộc, hơn nữa ông ta không ngờ lại thành công. Cậu bé cỡ lớn siêu cấp kia lại đột phát sự phong tỏa của chiếc BCS thần kỳ kia đầu tiên. Đây là bởi vì tất cả oán niệm của ông cụ đều bắt nguồn từ sự đau đớn do cậu nhỏ sưng to mang tới, ông căm giận nói:
- Tôi đau quá, tôi là tới khám bệnh.
Lưu Anh Nam thầm nghĩ không tốt, biết được chân tướng khiến Lưu Anh Nam đều tức giận, huống hồ là người trong cuộc. Oán niệm của ông cụ càng thêm nặng, không dễ xử lý.
Mà đúng vào lúc này bên tai Lưu Anh Nam truyền tới một thanh âm trong trẻo dễ nghe. Một bóng trắng lướt qua bên người hắn, thì ra người đẹp bác sĩ lại to gan lớn mật bước tới, ngồi người xuống, nâng cậu nhỏ đã sưng to kia như nâng bảo vật hiếm thấy trên đời, dịu dàng nói:
- Ông ơi, cháu là bác sĩ chuyên khoa. Cháu tới khám cho ông, ông không phải chỉ đau thôi sao? Chuyện này rất dễ giải quyết, ông xem, chỉ cần nắn nắn xoa xoa như thế có phải tốt hơn rất nhiều hay không…
Lưu Anh Nam thoáng cái đần ra. Cô gái này không ngờ lại chẳng sợ quỷ, hơn nữa còn coi quỷ là người bình thường chữa trị một cách cẩn thận. Lại ngó qua mụ béo ị đái mất khống chế kia, quả thật đúng là thiên thần và ác quỷ mà.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lưu Anh Nam ở bên ngơ ngác nhìn, người đẹp bác sĩ nâng cậu nhỏ sưng vù như nâng bảo vật hiếm thấy trên đời. Cũng không biết ông cụ rốt cuộc làm sao, sao lại sưng to đến vậy chứ? Lẽ nào là quay tay không ngừng nghỉ trong truyền thuyết?
Lưu Anh Nam cũng thường xuyên thi triển quay tay đại pháp, thi thoảng cũng xuất hiện hiện tượng sưng đỏ, vừa xuất hiện cảm giác đau nhói. Cơ hội khó có được, vừa hay học cách chữa trị cùng bác sĩ.
Song, không xem không biết, vừa xem liền giật nảy mình. Thủ pháp của người đẹp bác sĩ này rất đơn giản, chính là giống như nàng ta nói, nắn nắn xoa xoa.
Vừa nắn vừa xoa này thực ra chính là để hai quả ‘trứng’ va chạm lẫn nhau, sinh ra cảm giác khiến người ta không thể hình dung, lại giống như vừa đau vừa sướng. Thứ cảm giác này càng mãnh liệt, chính là một cách di dời lực chú ý, khiến thứ cảm giác này thay thế nỗi đau đớn vốn có.
- Cảm giác tốt hơn nhiều, cảm ơn bác sĩ. –Ông cu thật lòng cảm ơn, thở phào một hơi, trong nháy mắt trút hết toàn bộ oán niệm. Đây cũng là yêu cầu đơn giản nhất của mỗi một người bệnh, đặc biệt là nguời trong nước, rất nhiều người đều không có thói quen khám bệnh định kỳ. Chỉ khi phát hiện bệnh tình, đầu tiên là ở nhà uống thuốc tự chữa trị, thực sự không xong mới đi bệnh viện. Mà tới bệnh viện cũng không kiểm tra tổng thể, chỉ ở đâu có bệnh thì chữa chỗ đó, chỉ cần cảm giác khó chịu nhất được giảm bớt thì người dân lương thiện sẽ cho rằng bác sĩ y thuật cao siêu, thực sự chữa khỏi cho mình là đủ rồi.
Cho nên các bác sĩ chỉ cần tỏ thái độ đúng đắn, tỏ lòng trách nhiệm nên có, vận dụng tài học của mình một cách hợp lý thì mỗi vị bác sĩ ấy đều có thể trở thành bác sĩ giỏi được người bệnh ca tụng.
- Được rồi ông ơi, ông cũng chẳng phải mắc bệnh nặng gì, chẳng qua chỉ là bị va đụng mà sưng to đau đớn mà thôi. Trở về ông cứ dựa theo cách xoa bóp của cháu, chờ sau khi hết sưng thì tự nhiên sẽ khỏi, tốt nhất uống thêm ít thuốc chống viêm, ngừa vi khuẩn xâm nhập. –Người đẹp bác sĩ dịu dàng nói.
Lưu Anh Nam bĩu môi khinh thường. Thầm nghĩ chỗ nào ở Âm Tào Địa Phủ bán thuốc chống viêm chứ? Có điều ông cụ này thì sướng rồi. Nếu cứ thế xuống Âm Tào Địa Phủ chuyển thế đầu thai, kiếp sau ‘cậu nhỏ’ của ông ta có xác suất rất lớn sẽ khác hẳn người thường. Cho dù canh Mạnh Bà có thể khiến người ta quên mất mọi thứ ở kiếp trước nhưng chấp niệm sâu sắc nhất của mọi người vẫn sẽ có chút phản ứng một cách vô ý thức.
Chẳng hạn như vết chàm, nốt ruồi, má lúm đồng tiền trời sinh, đều là chấp niệm kiếp trước truyền đến kiếp sau. Nhất là nốt ruồi son trên người cô gái, có truyền thuyết nói rằng đó là vì cả đời cô gái lưu luyến với người mình yêu, trung trinh một lòng, trên thân thể kiếp sau sẽ xuất hiện nốt ruồi son rất rõ ràng. Truyền thuyết này cũng đã lưu truyền rộng rãi trong dân gian, có vài cô gái vì biểu hiển sự trung trinh và thuần khiết của mình còn cố ý dùng chu sa chấm vết đỏ lên người. Nốt ruồi son này còn có một cách gọi khác là ‘Thủ Cung Sa’!
Lại nói về ông cụ này, ông ta nhìn chằm chặp cậu nhỏ sưng to như thế đi chuyển thế đầu thai, chắc chắn kiếp sau sẽ không lớn đến vậy nhưng chắc chắn cũng không nhỏ. Chờ ông ta chuyển thế Lưu Anh Nam nhất định sẽ tìm cơ hội đi xem thử, nếu thật sự có thể truyền lại đời sau, nếu hắn cũng có cơ hội chuyển thế đầu thai thì trước khi đầu thai cũng phải bảo Hắc Bạch Vô Thường đá sưng cậu nhỏ của mình!
Ông cụ thoải mái thở ra một hơi, oán niệm vô tận đã tiêu tan hết, thân thể ông cũng hóa thành từng đốm sáng biến mất không thấy đâu, hồn về Địa Phủ.
Lưu Anh Nam nhìn người đẹp bác sĩ ở trước mắt, trong lòng vừa bội phục vừa cảm động. Đây mới là bác sĩ chân chính, không phân biệt cao thấp sang hèn với người bệnh, thậm chí không phân biệt người hay quỷ, đối xử bình đẳng, dùng y đức vĩ đại xỏ xuyên hai giới Âm Dương.
Ban nãy khi nàng ta nâng cậu nhỏ như châu như báu kia, ngay cả Lưu Anh Nam đều không có tâm tư cho là đáng khinh. Chỉ nhìn thấy ánh sáng tình người lấp lánh và y đức cao thượng.
Hắn tin rằng, trong mắt người đẹp bác sĩ đó cũng chẳng phải hạ lưu ô uế gì cả. Mà là chỗ đau của một người bệnh, cô nàng chỉ chữa trị tận hết bổn phận chức trách. Giống như bác sĩ khoa sản khi đỡ đẻ phải đối mặt với rất nhiều dơ bẩn nhưng các bác sĩ lại hoàn toàn bỏ qua, nhìn thấy trong mắt họ chỉ có sinh mạng mới. Giống như bác sĩ ngoại khoa, mổ bụng phanh ngực, nhìn thấy không phải là máu tanh mà là giảm đau cho người bệnh, là cơ hội cứu vãn tính mạng.
Cùng với lúc khiến chúng ta khinh bỉ những bác sĩ vô lương tâm kia thì cũng có những bác sĩ với y đức vĩ đại đáng kính!
“Rầm rầm”! Âm thanh trầm đục vang lên, thang mấy một mực dừng lại rốt cuộc lại khởi động lần nữa. Chiếc BCS bị cậu nhỏ đâm thủng kia đã khôi phục kích cỡ ban đầu rơi xuống đất, Lưu Anh Nam nhặt lên lắc đầu cười khổ. BCS có chắc chắn hơn chăng nữa cũng không ngăn nổi cậu nhỏ khổng lồ mà!
Người đẹp bác sĩ xấu hổ, đôi mắt nhìn chằm chặp Lưu Anh Nam một cách quỷ dị. Nhìn hắn thu lại chiếc BCS kia hệt như đang thu thập BCS từng dùng qua mang về tẩy rửa rồi dùng tiếp vậy.
BCS đã rách rồi, mang về không chỉ phải tẩy rửa mà còn phải vá lại nữa đó.
“Binh” một tiếng, thang máy thuận lợi tới bãi đỗ xe ở tầng chót. Mụ béo giả chết kia bỗng mở mắt, vãi *** đái lao ra ngoài. Lưu Anh Nam nhanh tay nhanh chân túm tóc lôi ả ta về trong thang máy, lại lần nữa ấn xuống tầng dưới, cũng chính là tầng nhà xác.
Mụ béo kia hoảng sợ nhìn chằm chặp Lưu Anh Nam, mặt đều bị hắn tát sưng vù, tóc cũng bị hắn túm chặt. Chỉ thấy khuôn mặt âm u của Lưu Anh Nam còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, thanh âm rờn rợn nói:
- Chị à, chị muốn đi đâu? Đừng quên rằng chị bị quỷ quấn lấy đó. Người ta cũng từng bảo làm quỷ cũng sẽ không tha cho chị đâu!
- A… -Mụ béo thét toáng lên, yếu ớt nói:
- Ông, ông ấy đi rồi phải không?
- Đi rồi? –Lưu Anh Nam cười lạnh, chợt biến sắc quát lớn:
- Ông ấy ở ngay đằng sau chị.
- Ôi má ơi… -Mụ béo sợ tới mức mất cả hồn vía ôm chặt đùi Lưu Anh Nam không dám quay đầu lại. Lưu Anh Nam cười lạnh:
- Ông cụ này oán niệm ngất trời, cách hóa giải oán khí duy nhất chính là kéo cô chết theo, hoặc là…
- Hoặc là gì? –Mụ béo vội vàng hỏi. Ả cho rằng cách thứ hai chắc chắn sẽ tốt hơn chết theo, lại đâu ngờ rằng Lưu Anh Nam lạnh lùng nói:
- Cách thứ hai chính là chị chủ động tự sát chết theo ông ấy.
- Hả? –Mụ béo ngất. Sao cả hai lựa chọn đều không khác gì nhau chứ?
Trong mắt người đẹp bác sĩ ở bên lộ ra ý cười, biết Lưu Anh Nam đang cố ý hù dọa ả ta. Mắt thấy mụ béo sắp điên dại, Lưu Anh Nam ngồi xuống mặt đối mặt nói với ả ta:
- Chị không muốn chết hả? Vậy thì cho chị một cơ hội, cũng là cơ hội duy nhất. Đó chính là túc trực bên xác ông cụ ba ngày, công bố chân tướng cho mọi người biết, nói hết tất cả chuyện giữa chị và phó viện trưởng, còn có người anh làm lãnh đạo của chị ra để an ủi vong linh. Bằng không chị đời đời kiếp kiếp sẽ bị quỷ quấn lấy!
- Được, tôi đi tôi đi ngay đây… -Mụ béo không chút do dự. Tâm thần đã hoàn toàn sụp đổ, vừa là bị dọa vừa là bị Lưu Anh Nam đánh.
Khi thang máy tới tầng nhà xác kia, trong hành lang lạnh lẽo đã chật ních người. Có người nhà của ông cụ, có đại diện của bệnh viện, có cảnh sát trông giữ, còn có hàng trăm phóng viên. Căn nhà xác lạnh lẽo vốn là khu vực cấm trong lòng mọi người không biết bắt đầu từ khi nào nơi đây không ngờ lại trở thành tiêu điểm…
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế