Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Một tiếng binh trầm đục. Diệp Sảng nện lưng lên cây cột đá phía sau, lần này hắn lỗ nặng. Đòn này của Diễm Vô Song thật sự quá nhanh, hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn. Diệp Sảng hự một tiếng phun ra một ngụm máu, người trượt xuống đất.
Trị số thương tổn (damage) màu hồng: “-120!”
Diễm Vô Song lại đuổi tới, Tinh Tinh nghiến răng:
- Chết nè!
“Chíu” một tiếng, một đạo lam quang bắn ra, chính là Băng Tinh tiễn. Bả vai của Diễm Vô Song trúng tên lập tức toàn thân bị bao phủ bởi một lớp sương màu lam nhạt, tuyệt chiêu này làm giảm tốc độ di chuyển của nàng xuống 15% và thêm 150 điểm thương tổn. Lần này thì Diễm Vô Song phải nuốt thuốc, nếu không thì nàng lập tức bị bắn chết. Tinh Tinh thấy Diễm Vô Song nuốt một viên thuốc rồi lại tiếp tục lao lên, trong lòng cảm thấy có chổ không ổn, chiến sĩ này cũng quá nhanh nhẹn và dũng mãnh. Chẳng lẽ không sợ chết sao?
“Chíu chíu chíu chíu!” Tuyệt chiêu Tứ liên tiễn của Tinh Tinh xuất hiện.
“Choang choang choang choang!” Hoàng kim cự kiếm của Diễm Vô Song múa lên thành một màn kiếm, bốn mũi tên thép không ngờ lại bị chấn bay.
- Đừng ngắm nữa, chạy mau!
Lúc này Diệp Sảng đã đứng lên, vừa chạy vừa bôi thuốc.
Diệp Sảng phán đoán rất chính xác, Diễm Vô Song này không những có thực lực mà còn là chiến sĩ có công cao, thủ giỏi, sắc sảo, máu nhiều. Có được bốn điểm này thì chắc chắn mười phần là nhân vật một giai. Loại hình sau khi Diễm Vô Song tiến giai sơ cấp có tên là Cuồng chiến sĩ, chẳng những các thuộc tính được đề cao, lại còn có thêm tuyệt chiêu thiên phú của trọng giáp chiến sĩ, Dục hỏa trùng sinh. Đó là tuyệt chiêu thụ động, mỗi giây tự động khôi phục 5 điểm HP, lại còn có thể tăng thêm hiệu quả của thuốc. Những chức nghiệp khác tuy cũng có thể khôi phục tự động, nhưng điểm HP và nguyên tố phải ở trạng thái đứng im mới có thể 5 giây khôi phục 1 điểm. Nói như vậy là đủ hiểu sự khác biệt rồi.
Cho nên Diễm Vô Song khong hề e ngại Xuyên Vân tiễn của Tinh Tinh. Vả lại tốc độ ra chiêu của nàng nhanh, sức lại mạnh, phần lớn công kích bình thường của Tinh Tinh nàng đều có thể đón đỡ được. Nhưng điểm quan trọng mà Diệp Sảng có thể nhìn ra là một trọng giáp chiến sĩ như Diễm Vô Song mà lại có tốc độ nhanh hơn cả Tinh Tinh.
- Cô chạy trước đi, ta sẽ thu hút nàng!
Diệp Sảng vội vã nói.
Tinh Tinh mau chóng chui vào thông đạo, còn Diệp Sảng lấy khẩu Benelli M3 ra nhắm Diễm Vô Song mà nã luôn một phát. Phát đạn này lập tức mang lại hiệu quả, trị số thương tổn (damage) màu hồng “- 70!”. Hơn nữa Diễm Vô Song chấn động toàn thân, khựng lại khoảng 1 giây. Cước bộ của Diệp Sảng cũng không phải là đồ bỏ đi, chỉ cần 1 giây thời gian đó, hắn đã xoay người chạy một khoảng xa. Khi Diễm Vô Song lại lao lên lần nữa, Diệp Sảng lại tiếp tục nã đạn. Diễm Vô Song thật sự phẫn nộ. khi xông lên lần thứ ba nàng vung tay phóng luôn thanh hoàng kim cự kiếm vào mặt Diệp Sảng. Diệp Sảng ngàn lần không nghĩ tới nữ nhân này lại sử dụng chiêu đó. Trong lúc nguy cấp Diệp Sảng không kịp nổ súng, quyết đoán sử dụng tư thế Thiết bản kiều. Cự kiếm bay xẹt qua sống mũi của hắn, cắm thẳng vào vách động khiến trên đá rơi xuống lả tả.
Nhưng nguy hiểm vẫn còn chưa dứt, tuy một kích trí mạng kia đã né tránh được thì người của Diễm Vô Song cũng đã vọt tới trước mặt. Khi Diệp Sảng bật người lên thì cũng là lúc một cước của Diễm Vô Song nện thẳng vào bụng hắn. Diệp Sảng bị đá lăn trên mặt đất vài vòng, trên đầu lại bay lên một trị số thương tổn “- 80!”. Hiển nhiên Diễm Vô Song rất am hiểu cận chiến, một cước đá trúng rồi tận dụng đà vọt tới rút kiếm xoay người, một loạt động tác thực hiện trôi chảy như lưu thủy hành vân. Nhưng Diệp Sảng cũng không chậm, mượn lực đá mà lăn xa vài vòng rồi đứng lên lại cắm đầu chạy. Hai người này một công một thủ nhanh chóng giằng co nhau đến bên phải khu mộ. Tinh Tinh đứng ở bậc thang phía trên liên tục bắn tên, nhưng Diễm Vô Song không thèm để ý đến nàng cứ tập trung lao vào tấn công Diệp Sảng, loáng một cái đã ép Diệp Sảng vào bậc thang trên cùng.
- Chết này!
Cuối cùng Diễm Vô Song cũng xuất tuyệt chiêu. Nàng nhảy bổ về phía trước, toàn thân lơ lửng trong không trung, kiếm và người xoay tròn tạo thành một cái bánh xe màu vàng, cự kiếm theo đó mà chém xuống. Đây chính là tuyệt chiêu level 25 của nàng – Hồ Nguyệt Chấn Liệt trảm. Tuyệt chiêu này đừng nói là Diệp Sảng ngay cả Kiếm Thập Tam cũng không dám đón đỡ. Chỉ có điều khi Diễm Vô Song nhảy tới thì Diệp Sảng bỗng biến mất không thấy tăm hơi. Dĩ nhiên nàng không biết mấy cái tuyệt chiêu quái dị này của Diệp Sảng nhưng một kiếm chém ra thì cũng không thể thu tay lại được.
Ầm!!!!!
Vách tường thủng một lỗ lớn, trên tường lộ ra một cửa động hình cánh cửa, bên trong là những bậc thang đá hướng lên trên. Diễm Vô Song biết mình đã bị lừa, thật ra Diệp Sảng và Tinh Tinh không đủ sức để phá tường nên Diệp Sảng cố ý mượn tay nàng để tạo đường thoát thân. Chậc chậc, lực tay mạnh quả là có chỗ tốt.
Diệp Sảng vừa đắp thuốc vừa uống ma lực thủy, rồi giơ tay lên dùng Thiết đạo du kích hồn khôi phục tinh thần cho mình. Sau đó chạy đến cạnh Tinh Tinh, đưa tay đặt lên đầu nàng, tinh thần của Tinh Tinh cũng bắt đầu khôi phục. Diễm Vô Song thầm nghĩ không ổn, kỹ năng của đối phương thật quái lạ, nếu kéo dài càng lâu thì e là mình rơi vào thế bất lợi.
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đầu hàng nhận lấy cái chết!
Diễm Vô Song lạnh lùng nói.
Tinh Tinh hừ lạnh đáp:
- Sao? Sợ à? Thấy không thắng nổi hả?
Diễm Vô Song cười lạnh nói:
- Người sợ là ta sao?
Trong lòng Diệp Sảng vô cùng lo lắng, cô ả này cứ đứng giữ cửa, lát nữa truy binh kéo tới chắc chắn mình sẽ không còn may mắn như ngày hôm qua nữa rồi.
- Hà Kim Ngân, ngươi giết nhiều người của công hội chúng ta như vậy. Lại còn giết Bảo Bảo tay không tấc sắt, ngươi có đáng mặt đàn ông không?
Diễm Vô Song lạnh lùng nói.
Nàng không nhắc lại chuyện hôm qua thì còn đỡ, một khi đã nhắc lập tức khiến Diệp Sảng nổi khùng. Hơn nữa nghe khẩu khí của nàng, dường như bang Lạc Hoa Lưu Thủy các nàng sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, lại ỷ vào số đông giết bọn Muốn Chơi Một Cái là chuyện bình thường còn bọn họ nếu phản kháng là không tốt. Không chỉ riêng ở Thế Giới Thứ Hai, ngay cả thế giới hiện tại cũng không ít đàn ông ngốc. Nhưng đàn ông ngốc với âm độc đê tiện hoàn toàn là hai việc khác nhau. Ngươi thâm độc chứng tỏ đầu óc ngươi linh động, ngươi đê tiện cũng là do trình độ của ngươi, vấn đề ở chỗ là ngươi đê tiện vô sỉ thì cũng nên có tình có lý một chút. Nhất là cái cô ả 13 gì gì đó vừa lớn tiếng kêu gọi nam nữ bình quyền vừa khẳng định nam nhân chịu thiệt là chuyện đương nhiên mà nữ nhân chịu thiệt là do nam nhân không tốt, đúng là xã hội thay đổi thì quan niệm cũng thay đổi.
Sắc mặt của Diệp Sảng trầm lại:
- Ừm, ta không đáng là đàn ông!
Hắn không thèm nhiều lời, chủ động cầm súng xông lên.
- Muốn chết!
Diễm Vô Song cười lạnh, hoàng kim kiếm mạnh mẽ chém tới.
Nàng không ngờ hai câu nói của mình đã chọc giận Diệp Sảng. Nàng càng không thể nghĩ được rằng chọc giận Diệp Sảng sẽ lãnh hậu quả thế nào. Hoàng kim cự kiếm xé gió chém tới. Diệp Sảng lại xuất chiêu Thiết Bản kiều để né tránh nhưng mà lần này tốc độ cực nhanh. Hơn nữa Diệp Sảng dường như không chỉ ngừng lại ở việc né tránh, đầu lắc một cái, toàn thân xoay vòng quanh nàng. Thân pháp như thế quả thật nàng chưa bao giờ được thấy, hoàng kim cự kiếm chém vào khoảng không, nàng cả kinh lật tay quét ngược lại. Diệp Sảng vẫn né tránh quanh nàng, vẫn nằm trong phạm vi công kích của nàng, nhưng kiếm phong không chạm vào Diệp Sảng được. Tinh Tinh đứng cạnh cũng ngây người, Diệp Sảng liên tục dùng thế Thiết Bản kiều ngữa người ra, toàn thân vừa xoay tròn vừa di chuyển, quỹ đạo di chuyển quanh Diễm Vô Song cùng với bóng kiếm của Hoàng kim cự kiếm tạo nên một đóa hoa hồng rực rỡ phân chia từng lớp cánh rõ ràng, quả thật như vũ công đang thi Bước nhảy hoàn vũ, trong vẻ đẹp tự nhiên ẩn hiện một thứ sát khí lăng lệ.
“Đoàng!!”
Khẩu Benelli M3 bắn trúng lưng của Diễm Vô Song. Toàn thân Diễm Vô Song khựng lại một chút. Một giây sau khi nàng có phản ứng thì lại có một bóng đen chính diện bay tới, tốc độ cực nhanh khiến nàng lại bó tay thúc thủ.
“Bốp!!”
Bình Nguyên du kích thủ của Lý Hướng Dương hung hăng đập thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Sức của Diệp Sảng dĩ nhiên không làm nàng hôn mê nhưng khiến nàng xịt máu mũi thì cái báng súng này hoàn thành một cách vô tư. Mắt Diễm Vô Song hoa lên, sao bay chấp chới.
“Rắc rắc, đoàng!!”
Phát đạn thứ hai của Diệp Sảng lại bắn ra, hôm nay ca sẽ cho ngươi biết, tay súng biết võ thuật, lưu manh cũng chơi không lại.
Trị số thương tổn màu hồng: “-81!”
Diễm Vô Song hoàn toàn dựa vào cảm giác mà chém ra một kiếm. Kiếm thì chưa trúng người nhưng báng súng của Diệp Sảng lại bay tới.
“Bốp!!”
Quả này càng mạnh. Mái tóc quăn màu vàng của Diễm Vô Song cũng dính đầy máu tươi. Rốt cuộc nàng cũng hiểu được, Hà Kim Ngân là một cao thủ hệ du hiệp xuất thế ngang trời, nếu cứ tiếp tục không sớm thì muộn cũng bị hắn đánh chết.
- Thập phương trảm!
Diễm Vô Song không thể không xuất ra tuyệt chiêu để bảo vệ mình. Một đạo kiếm quang vòng tròn lấy thân nàng làm trung tâm tỏa ra bốn phía.
Phản ứng của nàng cũng nằm trong dự kiến của Diệp Sảng. Khi tuyệt chiêu này xuất ra, nàng mới phát hiện Diệp Sảng đã lùi xa bảy, tám bước rồi như Chó đói ăn phân quỳ rạp xuống đất, Tinh Tinh đứng cạnh đó cũng đột nhiên nằm dài ra. Diễm Vô Song biết lần này có chuyện lớn rồi, cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt xinh đẹp của nàng méo mó hẳn đi.
“Ầm ầm!!”
Một tiếng nổ đầy uy lực vang lên, cả phòng mộ dường như cũng rung lên bần bật, quả lựu đạn dưới chân nàng nổ mạnh. Đúng vậy, bạn Sảng Sảng không có cách ném lựu đạn ra xa nhưng ném cho ngươi nếm thử thì vẫn làm tốt.
Trị số thương tổn màu hồng: “-1200!”
Thuộc phạm vi bán kính sát thương lại không nằm xuống đúng lúc, Diễm Vô Song bị nổ bay tại chổ. Diệp Sảng không chơi thể thao, nhưng giờ phút này Diễm Vô Song như đang là một vật dụng thể thao, giống như khúc gỗ xoay vài vòng 360 độ trên không trung rồi rơi xuống đất đánh bịch một tiếng. Tư thế Quả cân rơi xuống nước sao?
Nơi mà nàng vừa đứng bị nổ thành một cái hố sâu, đại mỹ nữ cũng hóa thành công nhân mỏ than, thân xác bầy nhầy.
Tinh Tinh lồm cồm bò dậy nhìn thấy lập tức trợn mắt há mồm:
- A Ngân ơi, ta rất sùng bái ngươi, tên tiểu vương bát đản nhà ngươi một mình một ngựa mà thịt được con mụ la sát của Lạc Hoa Lưu Thủy, lần này ngươi phát tài rồi đó!
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Diệp Sảng lồm cồm bò dậy thấy Diễm Vô Song nằm phơi xác như đống bùn
- Hừ, nếu ca không phải là nam nhân thì ngươi cũng đêk phải là người!
Tinh Tinh cũng hừ hừ khoái trá:
- Đúng rồi, mấy con mẹ la sát này cứ tự sướng cho mình là giỏi nhất ở khu Tịch Tĩnh này, muốn giết chúng ta là giết, tưởng chúng ta không thịt được bọn họ chắc? Tuyệt thế mỹ nữ là ngon chắc? Cũng là đồ chơi của người khác thôi. Trước mặt A Ngân ca của chúng ta, còn không ngoan ngoãn nằm xuống ư?
Diệp Sảng cảm kích đến rơi lệ liếc mắt nhìn Tinh Tinh, bạn Tinh Tinh vẫn là hiểu lý lẽ nhất. Chỉ có điều ý nghĩ thật của Tinh Tinh là: cũng may hôm nay có A Ngân nếu không tỷ cũng chôn xác chốn này, thật là nguy hiểm quá.
Dường như Diệp Sảng vẫn chưa hả giận, đá thi thể của Diễm Vô Song hai phát, hậm hực nói:
- Nổ chết con mẹ này đi!
Tinh Tinh bất mãn:
- A Ngân, ta không thích ngươi nói tục!
Diệp Sảng đáp:
- Vậy ta không nói nữa!
Tinh Tinh nói:
- Tố chất, biết không? Phải có tố chất!
Diệp Sảng hỏi:
- Làm thế nào mới có tố chất!
- Như vầy mới gọi là có tố chất!
Bàn tay nhỏ bé của Tinh Tinh thò vào túi Càn Khôn. Còn Diễm Vô Song ở trạng thái u linh vừa sợ vừa giận, hai tên hỗn đản này muốn cướp trang bị của mình sao?
Diệp Sảng vừa thấy Tinh Tinh lôi tiểu đao sáng loáng ra, lập tức giả bộ ngăn cản:
- Tinh Tinh à, cô đừng làm vậy. Làm thế thì tàn nhẫn quá!
Diễm Vô Song thở phào nhẹ nhõm.
Tinh Tinh trừng mắt nhìn hắn:
- Vậy thế nào mới là không tàn nhẫn?
Diệp Sảng như làm ảo thuật lấy ra cái cần câu cơm của hắn – cái cuốc cũ:
- Vầy mới không tàn nhẫn!
Tinh Tinh ra vẻ đồng tình:
- Oh!
Hai người kẻ xướng người họa khiến Diễm Vô Song tức đầy ruột. Hai tên rác rưởi này, nếu hôm nay ta mà mất trang bị ta thề sẽ đuổi giết các ngươi đến chân trời góc bể.
- Đào đào đào, mọi người cùng nhau đào!
Diệp Sảng hừ hừ, cái cuốc bổ xuống bụng Diễm Vô Song, kỹ năng trâu bò gì cũng là đồ bỏ, tuổi gì mà dám so sánh với “thuật đào quáng” của ta chứ?
Một tiếng đinh giòn vang vang lên. Diễm Vô Song xui xẻo đến tận mạng, bị Diệp Sảng cướp mất trang bị chính là thanh Hoàng kiếm cự kiếm trên tay nàng. Lòng của Diễm Vô Song giờ đây cũng tan nát.
Hoàng kim kiếm (Cấp tinh anh)
Yêu cầu chức nghiệp: Trọng giáp chiến sĩ. Yêu cầu cấp bậc: 25 level. Yêu cầu lực lượng: 120 điểm.
Công kích :90-135, nhanh nhẹn +30.
Thanh kiếm này rất mạnh, lực công kích còn mạnh hơn cả pháp bảo cấp 15 cường hóa của Kiếm Thập Tam. Một kiếm chém ra cũng 250 điểm, và nó cũng giải thích được lý do tại sao một trọng giáp chiến sĩ như Diễm Vô Song lại có tốc độ nhanh đến vậy, tất cả là do thanh kiếm này.
Diệp Sảng vác cuốc lên vai, liếc mắt nhìn Diễm Vô Song:
- Đào chết xác mới được một trang bị, quả đúng là người tàn thì đồ rơi ra cũng phế mà, chậc chậc!
Tinh Tinh cười thầm, phụ họa theo:
- Đúng vậy, làm chúng ta lãng phí một quả lựu đạn, hừ hừ!
Diễm Vô Song giận muốn xì khói chín lỗ, thanh kiếm này có lai kịch rất lớn, đó là lễ vật của lão Đại bang Lạc Hoa Lưu Thủy Thi Phi Vũ đưa cho nàng, nghe đồn tốn cả 100 điểm tín dụng mới mua được. Vậy mà hai tên tiểu quỷ này lại cướp đi, trong lòng nàng giờ chỉ tâm niệm một điều, không giết được Hà Kim Ngân, nàng thề không làm người. Thanh kiếm này rất nặng, cần lực lượng cũng quá cao, Diệp Sảng và Tinh Tinh dùng hết sức nâng thanh kiếm này lên mới miễn cưỡng nhét nó vào túi Càn Khôn của Tinh Tinh.
Tinh Tinh vui mừng khôn xiết la lớn:
- A Ngân lại đây hôn cái nào! Ngoan!
Diệp Sảng trừng mắt nhìn nàng:
- Ta cảnh cáo cô à, kiếm này cũng có phần của ta đó. Bán được là phải chia tiền cho ta, nếu không thì không xong đâu.
Tinh Tinh ưỡn bộ ngực cao ngất, thề sắt son:
- Yên tâm, ta không bao giờ bạc đãi huynh đệ! Ha ha ha, lần này ta giàu to rồi!
Lúc này người của Lạc Hoa Lưu Thủy cuối cùng cũng chạy đến, nơi cửa động xuất hiện một đám người, Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông thấy nhị tỷ của mình nằm phơi xác trên đất, nhất thời bị dọa đến sợ vỡ mật.
- Ai da !
Diệp Sảng vội cắm đầu chạy về hướng cửa ngầm. Nhóm người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Vậy thì cứ làm theo thông lệ xưa nay: kỹ thuật bắn thì rung, phối hợp thì miệng, xung phong thì kêu, rút lui thì trốn…Chạy qua những bậc thang dài, biển rộng xanh thẳm lại hiện ra trước mắt, bãi cát trắng đến lóa mắt, cửa ra của động không phải là lối vào trên bờ cát. Trong huyệt động vang lên tiếng bước chân dồn dập, hiển nhiên Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông đang đuổi theo. Từ phía xa xa trên biên đã vọng đến tiếng cánh quạt của trực thăng CH-46, trực thăng như một điểm đen đang to dần lên. Diệp Sảng nhẩm tính phải trụ thêm vài phút nữa mới có thể chuồn được nhưng vấn đề là có bảy tám chục người đang lao đến, phải làm thế nào bây giờ?
- Dù chết, trứng cũng hướng lên trời!
Diệp Sảng lấy quả lựu đạn cuối cùng ra, hét lớn:
- Đây là bạc trắng a, ném đám heo dịch này thật là không đã tay a!
Nói xong, hắn giật chốt, thảy lựu đạn vào huyệt động, rồi cùng với Tinh Tinh chạy như điên về bãi biển.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang dội khắp bãi biển. Cửa động bắn đất tung tóe lên cả nắm, sáu mét. Hình ảnh hoành tráng này Diệp Sảng cũng không thấy được, mà thật ra cũng chẳng cần nhìn. Bởi vì thanh âm của hệ thống liên tục vang lên:
“Tay súng dũng cảm, ngài cố ý sát hại người chơi cao hơn mình 1 level, giá trị tà ác +1!”
“Tay súng dũng cảm, ngài cố ý sát hại người chơi cao hơn mình 3 level, giá trị tà ác +3!”
“Tay súng dũng cảm, ngài cố ý sát hại người chơi cao hơn mình 2 level, giá trị tà ác +2!”
“Tay súng dũng cảm, ngài cố ý sát hại ….”
…
Thông tin này làm phát sinh một mớ phụ đề bòng bong. Một quả lựu đạn này không ngờ làm chết 7 người. Diệp Sảng gào lớn:
- Mụ nội nó!
- Sao vậy?
Tinh Tinh quay đầu lại.
Diệp Sảng buồn bực đáp:
- Ta đỏ rồi!
Tinh Tinh nhìn bảng đoàn đội lập tức đau đầu. Tên của Diệp Sảng đã đỏ rực, hai ngày nay giết người vô số, nick vàng còn chưa tiêu nên giờ trực tiếp chuyển thành đỏ, leo lên trực thăng đồng nghĩa với việc muốn chết, không được quay về thành, nếu về lập tức bị bọn Tứ nha đầu giết ngay.
- Cô về trước, lát nữa ta log out. Mai kia cô kiếm thêm ít đạn mang cho ta, nhớ là Hoàng kim kiếm phải chia tiền cho ta đó!
Diệp Sảng ném lại những lời này rồi cắm cổ chạy dọc bờ biển.
Tinh Tinh cũng bất đắc dĩ, bây giờ ngoại trừ cách đó ra cũng không còn phương pháp nào hết.
- A Ngân, người nhớ bảo trọng!
Tinh Tinh la to theo bóng hắn.
Trực thăng nhanh chóng bốc lên cao, Tinh Tinh leo thang dây lên cabin, thò đầu ra bắn loạn xuống đám game thủ mới chui ra khỏi động. Đương nhiên cũng không có khả năng bắn trúng nhưng làm thế thì bọn Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông sẽ nghĩ là hai người an toàn leo lên trực thăng trốn chạy. Chỉ số IQ của Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông quả thật cũng thấp, hét lớn một tiếng ra lệnh, lập tức trên bãi cát vô số súng lực chĩa lên trời bắn loạn, tuyệt chiêu băng điện quang bay về phía trực thăng. Nhưng những công kích này chỉ là đồ bỏ, phương tiện giao thông của hệ thống trung tâm mà mấy cái công phu mèo quào ba chân của các ngươi có thể làm hỏng sao?
Diệp Sảng nhân lúc lộn xộn co giò chạy thật xa. Tinh Tinh ngồi trong cabin như một con tiểu hồ ly mỉm cười duyên dáng chào từ biệt, trực thăng chở nàng bay về phía biển xa. Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông tức giận đến điên cuồng, Lạc Hoa Lưu Thủy đầu tư tiền bạc công sức vào Tịch Tĩnh hoàng lăng quá nhiều, hiện giờ đã ba lần tiền mất tật mang. Toàn bộ lợi lộc đều bị Hà Kim Ngân và tiểu nha đầu của Thần Tiễn gia hốt sạch sẽ, lần này thù hận đã chất chồng tựa núi rồi.
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Ngày đầu của tuần lễ vàng kiếm được một thanh Hoàng kim kiếm, Diệp Sảng cao hứng muốn chết, đến giờ cơm chiều liền ghé quán ven đường ngoài ký túc xá gọi hai món nhắm với một chai bia, cuộc sống quả là rất thoải mái. Diệp Sảng ước chừng, thanh Hoàng kim kiếm của Diễm Vô Song ít nhất cũng đáng giá 80-120 điểm. Nếu Tinh Tinh cô nương chia tiền, chí ít mình cũng được 60 điểm, đổi thành nhân dân tệ cũng tương đương với tiền lương một tháng của mình. Hôm nay trúng mánh rồi, nhân phẩm a nhân phẩm, đúng là lao động là vinh quang, muốn gì có đó.
- Ông chủ, tính tiền!
Diệp Sảng vỗ bàn.
- Anh bạn, tổng cộng là 12 đồng!
Ông chủ rất hòa ái, hắn nhận ra Diệp Sảng, Diệp Sảng thường thường chiếu cố sinh ý cho hắn.
Diệp Sảng ợ một tiếng to đầy thỏa mãn, bỗng di động rung lên, cầm máy hóa ra là Trưởng câu lạc bộ. Trưởng câu lạc bộ họ Điền tên Kỳ lại còn đeo cái kính cận hơn 20 độ. Điền trưởng câu lạc bộ được các bạn đồng học đặt cho ngoại hiệu: Chim Bìm Bịp Bốn Mắt. Tuy vậy Trưởng câu lạc bộ Bốn mắt lại rất nổi tiếng- trưởng câu lạc bộ văn học Thần Hi của đại học Giang Thành. Nói thật nếu ở thập kỷ 90, trưởng câu lạc bộ văn học của trường là nhân vật có thớ nhưng giờ đã là thế kỷ mới, dựa vào mấy cái câu văn thơ tào lao mà cũng muốn cưa gái sao? Xưa rồi Diễm. Ta thấy ngươi nên đổi nghề đi chơi bóng rổ may ra còn có tiền đồ hơn cái câu lạc bộ văn học.
Nhưng mà Câu lạc bộ văn học Thần Hi của Đại học Giang Thành cũng có số có má, vì đầu năm nay xã hội thay đổi, không khí trong trường cũng không khá lắm cho nên câu lạc bộ này được lãnh đạo nhà trường ủng hộ, chi phúc lợi cũng khá nhiều. Ví dụ như, không cần tiền thuê sân sinh hoạt, đi dã ngoại cũng có trường học chu cấp, thi thoảng lại có liên hoan tiệc tùng. Còn sướng hơn mấy cái Taekwondo, Yoga, bóng đá, Mười đại ca sĩ giáo viên,v.v nhiều lắm vì mấy câu lạc bộ đó có thu phí. Nghĩ lại đi, hành tẩu giang hồ, một đại bang phái thu nạp người mà còn muốn thu tiền của ngươi? Ít nhiều gì thì trong lòng của ngươi cũng phải có chịu khó chịu đúng không?
Cũng vì điều này mà khi trước Diệp Sảng mới sáng tác ra một bài thơ có nhan đề là “Sắt”, cả bài cũng chỉ được mỗi một câu: “Sắt chính là sắt!”. Bài thơ này niêm luật mới mẻ, lời ít ý nhiều, nên trưởng câu lạc bộ Bốn Mắt lập tức nghiêng mình kính nể Diệp Sảng. Từ đó về sau bạn Diệp Sảng cứ thoải mái tung tăng trong cái đại bang phái câu lạc bộ văn học Thần Hi này, mỗi lần tiệc tùng ăn uống là không bao giờ thấy vắng cái bản mặt hắn cả.
Do vậy vừa thấy người gọi điện là trưởng câu lạc bộ Bốn Mắt, ý nghĩ đầu tiên của Diệp Sảng chính là hôm nay xui vãi chưởng. Nếu biết sớm thì cố nhịn đói một chút, là tiết kiệm được tiền ăn chiều nay rồi.
- Diệp tử à? Đang ở trong lớp hả?
Giọng của Bốn Mắt có vẻ khàn khàn.
- A ha, sếp Trưởng, có gì tốt muốn chia sẻ hay sao?
Diệp Sảng vội vàng hỏi.
Bốn Mắt nói:
- Diệp tử, đến phòng số 3 của nhà hàng “Duyên đến Duyên đi”, đến ngay nhé. Câu lạc bộ văn học của chúng ta với các bạn của đội nghi lễ nhà trường đang giao lưu.
Diệp Sảng vừa nghe là thấy hai mắt tối sầm. Mẹ nó chứ, sáng ngươi không nói, chiều ngươi không dặn, chờ ta ăn cơm xong rồi mới báo là sao? Là sao? Ta chọt lủng cái dạ dày của ngươi bây giờ. Nhưng mà, tại sao câu lạc bộ văn học lại đi giao lưu với đội nghi lễ? Đầu óc Diệp Sảng xoay chuyển rất nhanh, lập tức đoán ra đây là chiến thuật cao cấp của Bốn Mắt – trà trộn.
Trưởng câu lạc bộ ơi là trưởng câu lạc bộ, bình thường nhìn ngươi có vẻ nho nhã, không ngờ ngươi cũng không chịu nổi sự cô đơn. Aizz, dòng nước xuân dòng nước xuân đừng lặng lẽ mang xuân đi mất. Ta cóc cần biết ngươi muốn gì, ăn gì mới là vương đạo. Nghĩ đến đấy, Diệp Sảng vui vẻ cất bước chạy.
Quy mô của nhà hàng Duyên đến Duyên đi so với Hương Bay Vạn Dặm lớn hơn nhiều. Phòng ốc trang trí lịch sự tao nhã, trong phòng nam nữ ngồi thành vòng. Điều khiến Diệp sảng kinh ngạc là không riêng gì Bốn Mắt mà bạn Trình Tiếu Phong của chúng ta cũng chường cái mặt mốc ra ở đây.
- Hây, Diệp Tử, cậu cũng đến à!
Trình Tiếu Phong lại mời thuốc, hôm nay thuốc cũng xài hàng xịn hơn, chuyển qua hút Ngọc Khê.
Ở phía bàn đối diện có bảy tám mỹ nữ đang ngồi, trước đây Diệp Sảng cũng đã từng gặp qua. Quả thật, đội nghi lễ toàn là các người đẹp, một đám đang hi hi ha ha cười nói với nhau. Trong đó có một mỹ nữ mà Diệp Sảng rất có ấn tượng, đó là người được xếp thứ hai trong danh sách hoa hậu giảng đường – Yến Song Song.
Chẳng hiều vì lý do gì, đột nhiên Diệp Sảng lại liên tưởng đến Diễm Vô Song.
- Hè hè, Diệp tử, Hi Hi đâu?
Trình Tiếu Phong nhỏ giọng hỏi.
Diệp Sảng thầm mắng, ngươi là cái đồ dê xồm, ở đây tán gái lại còn dám hỏi An tỷ, bạn Trình Tiếu Phong này quả nhiên có đủ hoa tâm.
Lúc này Trưởng câu lạc bộ Bốn Mắt đã uống khá nhiều, nâng ly rượu lên nói:
- Các bạn, hôm nay, câu lạc bộ văn học chúng ta giao lưu với đội nghi lễ, thật ra là muốn đẩy mạnh quan hệ giữa mọi người trong Thế Giới Thứ Hai…
“Ai da, không phải chứ?” Diệp Sảng mở tròn mắt, sức ảnh hưởng của Thế Giới Thứ Hai thật là to lớn, tất cả các bạn học cũng bắt đầu tham gia trò chơi một cách hăng hái.
- Thông báo với mọi người, sáng hôm nay, đại học Giang Thành của chúng ta đã thành lập một công ty trong Thế Giới Thứ Hai, có tên là Đại Giang, là loại hình công ty chiến đấu…
Bốn Mắt còn chưa dứt lời, tất cả mọi người cả nam lẫn nữ đều hoan hô. Giờ thì không riêng gì Diệp Sảng ngay cả Trình Tiếu Phong cũng phải há hốc mồm. Ai da, thật là ngưu a, Đại học Giang Thành quả là có rất nhiều nhân tài.
Bốn Mắt tiếp tục nói:
- Các bạn, tuy nhà trường không ủng hộ việc mê game online nhưng mà hội sinh viên học sinh chiều nay đã nói với tôi, mời các câu lạc bộ của chúng ta liên hợp lại rồi gia nhập công ty Đại Giang, để tạo nên một công ty cường đại nhất trong Thế Giới Thứ Hai. Bởi vậy hôm nay mời mọi người đến đây chủ yếu là muốn thông báo để mọi người biết. Lúc đăng ký gia nhập công ty nhớ ghi chú rõ là mình là sinh viên của đại học Giang Thành. Công ty Đại Giang không nhận người ngoài.
Không thể không nói, thanh niên lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết. Lời nói của Bốn Mắt quả thật có sức kích động mãnh liệt. Trở thành công ty mạnh nhất, lý tưởng này thật là to lớn. Nhưng đừng quên, Thế Giới Thứ Hai là một game online phổ biến toàn thế giới, chưa cần nói đến nước ngoài, chỉ nội ở trong nước đã có biết bao nhiêu công hội, bang phái, công ty đang còn chưa lộ diện. Ngoài ra còn có vô số các phòng làm việc, game thủ chức nghiệp, tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết.
Đây cũng không phải nói thêm, Trung Quốc hôm nay đã không còn là Trung Quốc của trước kia. Rất nhiều năm trước, vô số game thủ hăng hái tham gia các trò chơi trực tuyến và game thể thao điện tử, các vị tiền bối này đã đổ bao mồ hồi và công sức trên bàn phím, tạo nên những con số huyền thoại. Nhưng có lẽ ngươi cảm thấy điều đó là vô ích, chôn vùi tuổi xuân… Thời kỳ đó quả thật là một thời kỳ đầy chua xót. Nhưng hôm nay thì khác rồi, do sự cố gắng và kiên trì của các bậc tiền bối, trò chơi trở thành một ngành nghề kinh tế. Trong ngành nghề này có sự tài năng của các lập trình viên, có tiền của các game thủ chức nghiệp, có các phòng làm việc biển vàng, có các ngôi sao trò chơi, cũng có cả cao thủ trong truyền thuyết…
Rất nhiều năm trước có lưu hành một câu ngạn ngữ kinh điển: Game là văn hóa, là tín ngưỡng là tinh thần.
Đương nhiên, Thế Giới Thứ Hai chưa đạt đến tầm vóc đó nhưng đối với game thủ mà nói nó cũng có sức hấp dẫn mãnh liệt, đã có rất nhiều người cuồng nhiệt và mê đắm vì nó. Bốn Mắt thông báo tin này quả thật khiến lòng người phấn chấn. Diệp Sảng thầm nghĩ như vậy cũng tốt, đại học Giang Thành có 4 vạn sinh viên, nếu tất cả đều gia nhập thì đó chính là 3 sư đoàn bộ binh, trong trò chơi cũng không sợ sự truy đuổi của Lạc Hoa Lưu Thủy mà chính là các sinh viên đại học Giang Thành rượt đuổi các mỹ nữ mà đâm mà chém..
- Vậy, muốn gia nhập công ty của trường chúng ta thì đến nơi nào?
Trình Tiếu Phong hỏi.
Bốn Mắt đáp:
- Trước mắt, nơi gia nhập liên minh là thành Khang Nhạc khu Hoàng Kim. Nếu có bạn nào ở xa cũng không sao, có thể từ từ mà đến cũng không muộn.
Trong phòng lại lộn lên vui mừng. Diệp Sảng cũng vui vẻ, ta ở khu Tịch Tĩnh cũng rất gần khu Hoàng Kim, ngày mai ca sẽ đi, ha ha!
Bốn Mắt nhìn chăm chú Yến Song Song:
- Bạn Song Song mai cũng đến gia nhập liên minh nhé, mình sẽ chờ bạn ở cửa thành Khang Nhạc!
Diệp Sảng thầm kêu, tiên sư bố ngươi, rõ ràng là ngươi đang lợi dụng danh nghĩa công ty để thả dê, thật là lưu manh.
Trải qua một buổi tối vui chơi giải trí cười cười nói nói, trên đường quay về ký túc xá, Diệp Sảng suy nghĩ về tin tức của Bốn Mắt. Cũng không biết ai ở trường này có tiềm lực thành lập công ty, người này thật là giỏi. Chỉ có điều muốn sinh viên của đại học Giang Thành gia nhập liên minh thì cũng hơi khó. Đừng nói đâu xa, ngay bản thân mình, mình vẫn thích nơi nhà rỗi. Nếu công ty thành lập thì nào là lão Đại, bang chủ, đà chủ, rồi thì mỹ nữ, trưởng câu lạc bộ, hoa hậu giảng đường cùng chung một chỗ.. Như vậy chẳng phải là tất cả đều lộn xộn sao?
Chẳng qua như vậy cũng tốt, cứ tới đại bản doanh của trường mình xem thử, nếu may mắn thì kiếm được lương thực bổ sung, nhân tiện giải quyết cái nick hồng cho xong.
(1): từ này trong một số manga hay dịch là chủ tướng. Nhưng đây là câu lạc bộ văn học mà để chủ tướng thì cũng hơi kỳ, phôi phì cứ phiên phiến nó vậy
Dịch giả : Tiểu Láng
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
MU chết đi hu hu:0 (144):
- Trời xanh một tiếng sấm, lão tử xóa bỏ hồng danh!
Lúc thân ảnh hợp thành, Diệp Sảng hét to một tiếng, thanh âm truyền đi rất xa trên bờ cát.
Hôm nay thực là trời cao bao la, nắng vàng rực rỡ. (Có thêm bướm bay tung tăng nữa thì :0 (20): ).Thời tiết như vậy một mình dạo bước trên bờ cát thật là tự tại biết bao a. Đưa mắt nhìn ra, biển rộng xanh thẳm làm cho người ta bỗng nhiên cảm thấy thật là hùng tâm tráng chí.
Diệp Sảng chạy dọc theo bờ biển, vùng này đã thuộc địa phận khu Hoàng Kim. Hệ thống trung tâm có quy định, ở khu vực khác nhau, thông tấn khí sẽ bị hạn chế rất nhiều công năng, tỷ như công năng tin nhắn của bạn bè sẽ có thể do tín hiệu không tốt mà không thể nắm được tình hình…Điều này là do công ty phát hành trò chơi tạo ra một cái công năng trứng thối như vậy thôi, chứ trò chơi tiên tiến như vậy mà tín hiệu lại có thể không tốt? Theo như lời An tỷ nói thì ngươi đi mà gạt quỷ ấy. Nói thẳng ra là, chính là muốn ngươi bỏ tiền ra thăng cấp thông tấn khí, nếu công ty phát hành trò chơi mà không nghĩ ra biện pháp moi tiền từ trên người ngươi thì ăn không khí mà sống sao? Tư vị đó cũng là không tồi
Trơ mắt nhìn biểu tượng Tinh Tinh, lão Đại sáng nhưng lại không có cách nào liên hệ, chả sao, nhân đây tiểu ca tranh thủ thưởng thức cảnh đẹp bờ biển, Diệp Sảng tự an ủi mình như vậy, kỳ thật là trên người sắp hết sạch đạn, không dám đi vào đất liền, chẳng may gặp phải quái vật thì sao? Đi vài tiếng đồng hồ, mặt trời đã lên cao, nhiệt độ cũng tăng lên nhiều, Diệp Sảng liền cởi toàn bộ trang bị, chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ nhảy xuống biển bơi một vòng, sau đó mới lên bờ nằm phơi nắng trên một tảng đá.
- A, thanh âm gì vậy?
Diệp Sảng đột nhiên nghe được một thanh âm đứt quãng, dường như là từ rừng trúc phía sau truyền tới.
Rón rén đi qua, tuy rừng trúc thật âm u, không nhìn rõ lắm, nhưng Diệp Sảng vẫn nhận ra thanh âm này.
“Chóp..chép..chụt..choạp..”
Đây tuyệt đối không phải thanh âm của quái vật, mà là thanh âm của người chơi, dường như có kẻ đang ở trong rừng đang ăn mì? Diệp Sảng cực kỳ tò mò, kẻ nào lại lập dị như vậy? Lại đi ăn mì ở dã ngoại, kỳ nhân đương thời này nhất định phải nhìn xem một phen mới được. Diệp Sảng như một con chó săn bò tới sườn núi, sau đó hắn lại chậm rãi di chuyển, di chuyển mà mắt mở thật lớn.
Rất kích thích, rất tò mò!
Chỉ thấy ở dưới sườn núi, một đôi nam nữ nằm trên chiếc đệm màu hồng nhạt đang ôm nhau vận động kịch liệt, nơi đó hoàn toàn là một chỗ đất trống, tuy rằng cây trúc bốn phía không đến mức vây kín nơi này không khe hở, nhưng ánh nắng chiếu xuống cũng không nhiều, mà Diệp Sảng đang nằm trên mỏm đất nhỏ nơi sườn núi lại che khuất biển rộng một cách xảo diệu. Ẩn nấp ở chỗ này cũng có chút độc đáo. Nam nhân thì mặc một cái quần lót, cơ thể cũng cao lớn, nhưng cả người tỏa ra hồng quang, mẹ nó, người này cũng là một tên hồng danh. Nữ nhân là một nguyên tố sư, một thân cung trang không che giấu được dáng người lả lướt, diện mạo thì dù chưa tới mức đẹp kinh người nhưng cũng có chút khiến nam nhân phải động lòng. Miệng hai người đều phát ra tiếng ‘chép…chép…chụt’, đây chính là tiếng ăn mì sao? Có vẻ như nên gọi là tiếng hút mì sợi mới đúng. Điểm chết người chính là nam nhân đang nằm trên người nữ nhân, một tay thì đang xoa nắn trước ngực của nàng ta, tay kia thì thò vào trong cung trang, dường như đang lôi kéo cái gì đó, mũi của nữ nhân đó hít hà phát ra tiếng rên rỉ rất mê người… (Láng: Oh GOD )
Diệp Sảng khóc nhọc nuốt xuống một ngụm nước miếng, lần trước ở Tiên Nữ Sơn là “Đôi bờ cỏ dại suối một khe, quanh năm suốt tháng nước tràn trề..”, mà hôm nay lại là: “Bờ biển ánh dương quang, trên đất có hai người, hai người cẩu nam nữ, ngươi thì đang rình coi…”
Ai da má ơi, dạo này tố chất người chơi sao lại cao thế chứ?
Diệp Sảng cực kỳ khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả khi đánh với cao thủ như Diễm Vô Song, lặng lẽ tiến lên, bắn súng là không cần rồi, chính là ngàn vạn lần không thể phát ra âm thanh làm kinh động bọn họ a, phải biết rằng xem phim xxx trực tiếp như vậy, mình còn chưa có mua vé đâu. Nam nhân kia dường như còn kích động hơn cả Diệp Sảng, hắn kích động cởi ra, cởi nửa ngày rồi lấy tay mạnh mẽ kéo xuống…Diệp Sảng hộc máu, tên này lôi tuột một cái quần lót Lace màu đen, quần lót còn vướng trên cặp đùi trắng như tuyết của nữ nhân kia.
Bĩnh tĩnh! Ta phải bình tĩnh!
Diệp Sảng cảm thấy tim đập mãnh liệt hơn vài lần, mà nữ nhân kia phát ra một tiếng “A” khiến cho Diệp Sảng hoảng sợ, ta bị phát hiện ra rồi sao?
Trên thực tế thì không phải vậy, bởi vì hắn nghe được lời đối thoại kinh điển có lực sát thương rất lớn trong năm nay.
Nam nhân:
- Đau không?
Nữ nhân:
- Ừm!
Nam nhân:
- Vậy thôi nhé!
Nữ nhân:
- Đừng!
…
“Bùm” một tiếng, bạn Diệp Sảng liền hôn mê.
Trên khu đất trống rất nhanh liền vang lên một trận rên rỉ, Diệp Sảng lặng lẽ xoay người qua chỗ khác, sờ sờ trong túi Càn Khôn. Lấy cái gì? Đương nhiên là lấy Hồng Tháp Sơn, vừa hút vừa xem phim hay mới thật đã nghiền a. Thật không may là tật xấu của cánh tay run rẩy lại phát tác, Diệp Sảng thú huyết sôi trào, không ngờ làm bật lửa lại rơi xuống sườn núi.
‘Ba’ một tiếng, thính lực của nam nhân kia vô cùng tốt, lập tức ngẩng đầu quát:
- Ai?
Diệp Sảng thầm kêu một tiếng ‘Đại ca ta sai rồi, là ta không đúng’, sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy trên sườn núi:
- Là ai lớn mật như vậy? Dám làm việc đó ở trên bờ biển này?
Nam nhân kia vừa thấy Diệp Sảng dáng điệu ngông nghênh lập tức liền ngẩn người, nữ nhân kia thì phản ứng rất bình thường, trong chốc lát mặc xong quần áo, thần tình đỏ bừng.
Diệp Sảng nhìn hai người họ:
- Không có gì, không có gì, các ngươi cứ tiếp tục, ta đi qua đây thôi!
“Hư hư”
Nam nhân vẫy tay, ý bảo Diệp sảng đi tới.
- Cầm lấy đi, đây là bí tịch độc nhất vô nhị không xuất bản nữa đâu!
Nam nhân đưa cho Diệp Sảng một quyển sách:
- Người anh em thả cho chúng ta một lối thoát a!
Diệp Sảng cầm lấy quyển sách vừa thấy, trên bìa mặt viết ba chữ: “Kim Bình Mai”, tròng mắt khẽ đảo:
- Chỉ bằng cuốn sách bại hoại này mà cũng muốn thoát sao?
Nam nhân nổi giận:
- Này, tên ta Ngưu Ngưu Nhi ngươi chưa từng nghe qua sao?
Diệp Sảng hừ lạnh nói:
- Đương nhiên chưa từng nghe qua, cũng chả phải kẻ nổi tiếng gì!
Nữ nhân cả giận nói:
- Tiểu lão đệ, xin hãy nể mặt, dù sao ta cũng là Tịch…
Tịch Nguyệt Nhi nói còn chưa xong đã bị Diệp Sảng cắt ngang:
- Chính là vì ngươi là kẻ không ra gì, cho nên ta sẽ không nể mặt ngươi!
Ngưu Ngưu Nhi cả giận nói:
- Ngươi dám mắng bà xã ta sao?
Diệp Sảng trừng mắt nhìn hắn:
- Đó là mắng sao? Nàng vốn là người không ra gì!
Ngưu Ngưu Nhi đương trường nghẹn lời, chẳng qua hắn nghĩ lại, chỗ này rất khó tìm được, người này lại mò ra, hiển nhiên là đã có dự mưu, Ngưu Ngưu Nhi vội vàng cười làm lành nói:
- Huynh đệ, bao nhiêu tiền, ra giá đi!
Lần này đến lượt Diệp Sảng ngẩn người, ta ngất, đây là ý gì? Hắn nhanh chóng hiểu ra, hai người này ở trong này trộm tình, phỏng chừng là sợ người ta biết, cho nên muốn trả giá bịt miệng mình? Nguyên nhân trong đó chắc cũng không cần phải suy nghĩ.
- Có thuốc lá chứ?
Diệp Sảng hờ hững buông một câu.
- Có có có!
Ngưu Ngưu Nhi liền lấy ra một bao Trung Hoa, tự mình châm cho Diệp Sảng.
- Có nước không?
Diệp Sảng biết hiện tại thuốc lá không quan trọng, nước mới là quan trọng nhất.
- Ta có, ta có!
Tịch Nguyệt Nhi lập tức lấy ra một bình nước khoáng.
Ngưu Ngưu Nhi cùng Tịch Nguyệt Nhi trao đổi một cái ánh mắt, Ngưu Ngưu Nhi cười làm lành nói:
- Huynh đệ xưng hô thế nào a, nàng ta cho ngươi bao nhiêu tiền ta sẽ cho ngươi gấp đôi, chỉ cần ngươi không tiết lộ ra ngoài là được, xin mở giao dịch đi, giá cả cứ nói!
Diệp Sảng là nhân vật tinh ranh ra sao chứ, hắn sửng sốt vài giây xong liền lập tức nói lời sâu xa:
- Ngưu ca à, ta nói cho ngươi a, đầu năm nay làm nam nhân thật sự là không dễ dàng gì, ngươi ngẫm mà xem, một người nam nhân rất ngưu thì bao nhiêu tình yêu sẽ tùy thời mà tới, từng có một tình yêu chân thành tha thiết đã đến tìm ta, đáng tiếc là ta không nắm được nó, nếu ông trời còn cho ta một cơ hội, ta…vẫn là không nắm được nó…
Diệp Sảng nói bậy bạ kỳ thật là đang rất mạo hiểm, ai ngờ Ngưu Ngưu Nhi thần tình tươi cười:
- Huynh đệ nói đúng a, aizz, ta cũng không có biện pháp…
Tịch Nguyệt Nhi cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy, ta cùng Ngưu ca là thật tâm đó, không liên quan tới việc khác.
Diệp Sảng không đổi sắc mặt nói:
- Xem như nể mặt mọi người đều là hồng danh, chuyện tình hôm nay ta cũng không muốn làm khó Ngưu ca!
Ngưu Ngưu Nhi còn có chút không tin:
- Như vậy sao được, huynh đệ, ta chỗ này còn có 3 điểm tín dụng, này, ngươi cầm uống nước!
Diệp Sảng lại bắt đầu hư tình giả ý, vẻ mặt thành khẩn:
- Không không, nam nhân kiếm tiền cũng là rất vất vả, hơn nữa trong Thế Giới Thứ Hai kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, hồng danh cầm chút tiền phòng thân mới là tốt!
- Không không! Huynh đệ ngươi cầm đi!
Ngưu Ngưu Nhi nóng nảy, không thể không đưa tiền cho Diệp Sảng.
May là chỗ này không có người ngoài nhìn thấy, nếu Tinh Tinh cô nương ở đây chứng kiến được chắc là sẽ bị tức chết, đây là đạo lý chó má gì vậy, ta không cần tiền ngươi muốn mạnh mẽ bức ta nhận sao?
Chối từ nửa ngày, Diệp Sảng lộ ra ý đồ thật:
- Chỗ này phong cảnh tuyệt đẹp, người ít lui tới, không thể ngờ được Ngưu ca cũng có thể tìm thấy, Ngưu ca tới đây như thế nào vậy?
Ngưu Ngưu Nhi nói:
- Xe của ta đỗ ở bên kia.
Diệp Sảng nhìn vào sâu trong rừng trúc vừa thấy liền vui vẻ, Ngưu Ngưu Nhi lái cư nhiên là một chiếc xe dã ngoại Land Rover, cmn a, lão tử nhân phẩm quả nhiên là nghịch thiên, thiếu cái gì liền có cái đó a.
Dịch giả : Tiểu Láng
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Xe Land Rover đang chạy bon bon trên bãi cát, Diệp Sảng ngồi ở ghế phụ hút thuốc, thành Khang Nhạc càng ngày càng gần, không biết vì sao, hôm nay hắn cảm thấy không ổn, mắt phải cứ nháy liên tục. Ngưu Ngưu Nhi cảm giác lại càng không tốt, tên tiểu tử hồng danh này không biết là từ đâu chui ra, rốt cuộc có phải là người mà lão bà mình phái tới không, cho tới lúc này hắn cũng chưa làm rõ được.
Thành Khang Nhạc thuộc về cấp thành, quy mô rất bình thường, nhưng lại hơn ở vẻ đẹp ven biển, là thành thị du lịch thuộc về khu Hoàng Kim. Về lý thuyết hỏi thăm một công ty cũng không khó khăn gì, nhưng vấn đề là hiện tại trên xe là hai tên hồng danh, căn bản là không có khả năng vào thành. Trường hợp hồng danh xông vào cũng không phải chưa có, lúc còn bản Close beta có anh bạn ỷ vào thực lực phi phàm có ý đồ khiêu chiến thần uy của Server, anh bạn kia rất phong cách cũng rất giảo hoạt, nhờ bằng hữu thuê một chiếc trực thăng, sau đó bay lên độ cao 500m rồi nhảy dù xuống. Nhưng hắn cũng không đoán trước được kết cục xui xẻo như trong truyện xưa, trong thành có một NPC Tứ nha đầu đã sớm theo dõi hắn, lúc hắn rơi xuống đất liền bị NPC này đánh cho một quyền, vô số quần chúng xung quanh đều thấy rõ giá trị thương tổn: “- 1000000”, đáng thương cho anh bạn đó toàn thân đồ vật rơi ra hết, lại còn ngồi tù ba ngày, từ đó về sau, trong Thế Giới Thứ Hai không còn có kẻ hồng danh nào ôm hy vọng như hắn nữa.
Tịch Nguyệt Nhi nói:
- Huynh đệ ngươi tìm Đại Giang Đông kia làm gì vậy, nhập hội sao?
Diệp Sảng liếc mắt nhìn nàng:
- Có việc gì sao?
Tích Nguyệt Nhi nói:
- Đại Giang Đông không thu người ngoài đâu!
Diệp Sảng giật mình, nói:
- Nói rõ xem nào?
- Đại Giang Đông chúng ta chỉ thu đồng học ở đại học Giang Thành, huynh đệ ngươi là sinh viên Đại học Giang Thành sao?
Thần thái của Tịch Nguyệt Nhi có chút cao ngạo.
Diệp Sảng cực kỳ kinh ngạc, sao lại trùng hợp như vậy chứ, hắn nghĩ thầm đại học Giang Thành của chúng ta nào có nữ nhân lẳng lơ như ngươi. Chẳng qua lời này cũng không chắc chắn, hiện tại đại học cũng giống như căn cứ nuôi vợ bé, hay là Ngưu Ngưu Nhi và Tịch Nguyệt Nhi chính là quan hệ như vậy?
Diệp Sảng còn chưa kịp nói gì, Tịch Nguyệt Nhi lại mở miệng:
- Huynh đệ ngươi chắc là người của khu Tịch Tĩnh? Từng nghe qua Lạc Hoa Lưu Thủy môn của chúng ta?
Diệp Sảng lúc này mới chính thức lắp bắp kinh hãi:
- Thi Phi Vũ, Diễm Vô Song, Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông?
Tịch Nguyệt Nhi rốt cuộc cũng đắc ý một chút, nghĩ thầm tam đại mỹ nữ của khu Tịch Tĩnh cũng không phải là do đồn đại mà ra:
- Huynh đệ ngươi không nhập được hội rồi, Nhị tỷ Lạc Hoa Lưu Thủy chúng ta chính là sinh viên của Đại học Giang Thành, Đại Giang Đông cũng chỉ nhận người Đại học Giang Thành.
Diệp Sảng như bị sét đánh, mẹ nó nữa chứ, lão tử hôm qua xử lý tuyệt thế mỹ nữ kia lại là bạn học trong trường, xong rồi, xong rồi, xã hội này xong rồi, dây phải cái họa có vẻ to rồi. Diệp Sảng trầm mặc nửa ngày, hắn quyết định vẫn không mở miệng nói gì hết, tục ngữ nói thật chính xác: ‘họa ở miệng mà ra, bệnh từ miệng mà vào’. Kỳ thật Diệp Sảng cũng không biết, hai ngày nay Tịch Nguyệt Nhi cùng Ngưu Ngưu Nhi ở dã ngoại đại chiến, nàng còn chưa biết hôm qua Diễm Vô Song chính là bị tên gia hỏa trước mắt này xử lý, hơn nữa hắn cũng là sinh viên của Đại học Giang Thành.
May mà lúc này Ngưu Ngưu Nhi không chịu nổi nữa:
- Hắc hắc, Đại học Giang Thành các ngươi đúng là nhiều mỹ nữ, Lạc Hoa Lưu Thủy ta cũng nghe nói qua, Diễm Vô Song cũng là ở trường các ngươi sao? Nguyệt Nguyệt nàng có biết cô ấy không? Không biết ta đã từng gặp qua chưa?
Nhìn thần sắc hai người này cợt nhả, Diệp Sảng trong lòng muốn chửi lớn, cmn a, dcm, tên Ngưu Ngưu Nhi này thật là ngưu a, dám đến trường chúng ta tìm vợ bé, ta thật khinh bỉ ngươi!
Tịch Nguyệt Nhi lúc này lại quăng thêm một quả bom lớn:
- Ngưu ca, ngươi còn nhớ lần trước ở đội Nghi lễ của trường ta không, đội trưởng Yến Song Song chính là nàng.
Ngưu Ngưu Nhi mắt lóe thần quang:
- Nhớ chứ, nhớ chứ, mỹ nữ a, thật sự là mỹ nữ, hắc hắc, Nguyệt Nguyệt, lúc nào mời nàng đi ăn một bữa nha, địa điểm tùy nàng chọn, tiền nong…chỉ là chuyện nhỏ.
- Oa, Ngưu ca, ngươi thật lãng phí a, nói tốt với mình ta thôi mà…
- Nàng yên tâm, con người ta ưu điểm thì không có, nhưng mà rất trọng tình nghĩa…
Diệp Sảng đã hóa đá trên xe, ta giúp ngươi khoe khoang sao, huynh đệ, này cũng quá trùng hợp a?
- Một khi đã như vậy, ta cũng không đi nhập hội nữa!
Diệp Sảng ho khan hai tiếng:
- Ngưu ca, chúng ta cùng tìm một chỗ nói chuyện nhân tình thế thái đi?
Tịch Nguyệt Nhi nói:
- Cũng được, như vậy đi, Ngưu ca hai người các ngươi đều là hồng danh, ta vào thành trước, hôm nay Lạc Hoa Lưu Thủy chúng ta có rất nhiều huynh đệ ở gần đây, ta sẽ nói bọn họ đưa đồ ăn cho các ngươi!
Đầu Diệp Sảng nổ “Bùm” một tiếng, vội vàng xua tay:
- Không cần, không cần, ta cảm thấy nói chuyện nhân sinh lý tưởng trọng yếu hơn, nên tìm một địa phương yên tĩnh thoải mái thì tốt nhất.
Ngưu Ngưu Nhi nói:
- Vậy sao được? Ta cũng đã hết đồ tiếp tế, để Nguyệt Nguyệt đi chuẩn bị một chút đã!
Diệp Sảng hiện tại muốn khóc, chuyện này ngươi có thể giải thích kiểu gì chứ? Cho dù ngươi cho dù là thành thành thật thật giải thích, chỉ sợ cũng sẽ không có ai tin tưởng ngươi. May là hắn không biết ý tưởng của Ngưu Ngưu Nhi, hắn mà biết chỉ sợ sẽ muốn khóc rống lên: “tên này tiền không cần, đồ tiếp tế cũng không, lại là hồng danh, theo ta thấy có thể hắn muốn trang bị.” (Láng: Đây là ý nghĩ của Ngưu Ngưu Nhi)
- Huynh đệ, chúng ta vừa gặp liền thấy hợp ý, ta cảm thấy ngươi rất hợp ý ta. Nếu không thì thế này, ta để Nguyệt Nguyệt tìm cho ngươi một trang bị, ngươi thấy thế nào? Về việc tiền nong…Căn bản không phải suy nghĩ.
Ngưu Ngưu Nhi thử thăm dò hỏi.
Diệp Sảng hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ muốn mau chóng chạy đi, càng xa càng tốt, vì vậy hắn liền giả bộ đúng y như thật:
- Ngưu ca, đa tạ ngươi quan tâm ta như vậy, trang bị chỉ là mây bay thôi.
Ngưu Ngưu Nhi vừa nghe liền thầm mắng: “CMN”, ngươi khẩu vị thật không nhỏ a, trời ạ, hôm nay phải làm sao mới nhét được đầy mồm ngươi đây?
Ngưu Ngưu Nhi đột nhiên nói:
- Như vậy đi, Nguyệt Nguyệt nàng trước tiên vào thành, ta không liên hệ nàng, ta cùng vị huynh đệ này đi bàn chuyện nhân sinh lý tưởng đã.
Tịch Nguyệt Nhi nào biết ý tưởng xấu xa của Ngưu Ngưu Nhi chứ? Thầm nghĩ là gia hỏa này thật sự muốn đem chuyện của mình báo lại cho lão bà của Ngưu ca vậy thì nguy rồi, quên đi, vẫn là để cho Ngưu ca tự mình xử lý, mình quay về công hội trước vậy. Vì thế Land Rover rất nhanh lại quay trở lại đường cũ, Tịch Nguyệt Nhi một mình hướng thành Khang Nhạc đi tới.
Cửa thành Khang Nhạc như một nhà ga, đứng ở đó là đám người Đại học Giang Thành, còn có thể thấy được bảng điện tử sáng chói: “ Chào mừng sinh viên Đại học Giang Thành trở về nhà, đây là chỗ tiếp đãi của Đại Giang Đông”. Tịch Nguyệt Nhi từ xa thấy được bọn người Diễm Vô Song đứng ở cửa, trưởng câu lạc bộ Bốn Mắt cũng ở đó, gia hỏa này ngay cả dung mạo cũng không điều chỉnh, trực tiếp để nguyên bốn mắt tiến vào trò chơi.
- Yến tỷ, xảy ra chuyện gì vậy, sắc mặt tỷ sao lại khó coi vậy? Không thoải mái sao?
Tịch Nguyệt Nhi thân thiết hỏi.
Bốn Mắt nghiến răng nói:
- Hoàng Kim kiếm của Song Song bị người ta đánh rơi ra rồi!
Diễm Vô Song lạnh lùng nói:
- Là chuyện ngày hôm qua, chúng ta bị ám hại ở Tịch Tĩnh hoàng lăng, người đó tên là Hà Kim Ngân, dường như là người của Thần Tiễn gia Mộng Tiên thành! Đây là hình chụp hắn, có tin tức về hắn lập tức nói cho ta biết.
Nói xong, nàng liền đưa ảnh chụp tới, Tịch Nguyệt Nhi nhận lấy vừa xem, toàn thân lập tức hóa đá, trời ạ, không phải chứ?