NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 80: Người già thành tinh
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Lúc này Mạc Ngữ chẳng còn tâm trạng đâu mà phân cao thấp gì với Mạc Ngôn, người cũng đã mất thì còn nói được cái gì nữa?
Hắn nhẹ nhàng kéo tay áo của Mạc Sầu, nói nhỏ:
- Đến chào Mai lão đi sau đó chúng ta cùng về.
Mạc Sầu không đồng ý nói:
- Em không muốn đi cùng anh nữa…
Lời còn chưa dứt, Mạc Ngữ đã giận dữ nói:
- Cùng cái gì mà cùng, đi cùng với kẻ dọa người khác sao?
Bên mái hiên hai huynh đệ đang tạm biệt, Mai Tam Đỉnh chỉ vào bức tranh trên bàn rồi cười khổ nói:
- Mạc Ngôn à, con hiểu lầm ý ta rồi. Con mua bức họa này dù họa sĩ không tồi nhưng tức khí con mắt nghệ thuật của Trịnh Bản Kiều quá kém. Nghe rõ chưa, đó chính là bản văn vật giả đó.
Mạc Ngôn cười cười ra lấy một điếu thuốc ra, hỏi ông ta:
- Ông có hút thuốc không ạ?
Mai Tam Đỉnh ngẩn người ra rồi cười nói:
- Ta không hút, con cứ tự nhiên…
Mạc Ngôn hút điếu thuốc nói:
- Thưa ông, ông vừa nói bức tranh này là văn vật giả ạ?
Mai Tam Đỉnh gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng là một bức tranh giả.
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Thưa ông, con chỉ sợ là ông đã nhầm…
Mai Tam Đỉnh thấy Mạc Ngôn nói không chắc chắn, không khỏi nhăn mày, cẩn thận nhìn lại bức tranh một lần nữa…
Nhìn một lúc lâu, thật sự là không ra manh mối gì, ông ta ngẩng đầu lên nói khẳng định:
- Ta không thể nhìn nhầm được, bức tranh này tức khí nặng nề sao có thể là bút tích của Trịnh Bản Kiều được.
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Ông, ông có hứng thú đánh cược không ạ?
Mai Tam Đỉnh ngẩn người ra nói:
- Đánh cược?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy… ông nói bức tranh này là văn vật giả, con cho nó là thật chúng ra không ngại thì có thể đánh cược!
Mai Tam Đỉnh ít nhiều cũng có chút không vui nói:
- Đây không phải là con đang quấy rối sao? Rõ ràng là văn vật giả sao lại biến thành bút tích được?
Mạc Ngôn cười nói:
- Ông, ông đừng nóng giận, cái gọi là đánh cược ông cứ coi như là một trò tiêu khiển thôi.
Trò tiêu khiển?
Mai Tam Đỉnh có hơi tức giận nói:
- Tiểu tử thối này, ta thấy con đang cố ý tiêu khiển ta thì có.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ông ơi! Ông quá lời rồi. Có câu là vàng thật không sợ thử lửa, bức họa này đúng là dấu vết của Trịnh Bản Kiều, nếu ông không tin con thì con sẽ chứng minh cho ông thấy.
Mai Tam Đỉnh vỗ bàn nói:
- Được, đánh cược, ta đánh… ta cũng không tin, tên tiểu tử thối này lại có thể biến đá cứng thành mỹ ngọc.
Mạc Ngôn mỉm cười nói:
- Sòng bạc Tôn gia, ông chuẩn bị gì để đặt cược đây ạ?
Mai Tam Đỉnh hừ một tiếng khinh thường nói:
- Lời này phải hỏi ngươi mới đúng… nói đi, trước cửa hàng đứng lâu như vậy, kết quả cuối cùng là thích cái gì đây!?
Mạc Ngôn ghe thấy vậy không khỏi ngẩn người ra, lập tức ngượng ngùng cười nói:
- Ông định lấy cái gì ạ?
Thực ra hắn cũng biết hành động của mình vừa rồi là có chút mượn cớ để che đậy dấu vết, giấu Mạc Ngữ và Mạc Sầu thì không thành vấn đề nhưng giấu lão nhân này thì ít nhiều một bên cũng phải có sự tình nguyện. cái gọi là người già thành tinh, Mai Tam Đỉnh đã tung hoành trong giới thương gia, giang hồ đã mấy chục năm, có thể nói là trước mặt đùa bỡn ông ấy thì chẳng khác nào làm trò cười cho người trong nghề.
Mai Tam Đỉnh hừ một tiếng nói:
- Đùa đao trước mặt Quan công, cháu từng làm trong ghánh xiếc à… thủ đoạn của cháu chơi với vài chục năm của ta, nói đi có phải trong đại sảnh đã nhìn trúng cái gì không?
Thủ đoạn nhỏ này bị lão nhân biết Mạc Ngôn đành thừa nhận nói:
- Cũng không có gì ạ, cháu nhìn thấy khối đá nhiều màu sắc.
- Ta còn tưởng cháu nhìn trúng cái gì chứ…
Mai Tam Đỉnh khẽ nhíu mày, không vui nói:
- Một tảng đá nhiều màu thôi mà, cần gì phải hao tổn nhiều tâm sức thế? Với quan hệ của ta và chú con thì chỉ cần con nói một tiếng thì ta có thể không cho con sao?
Mạc Ngôn nghiêm mặt nói:
- Con cần, ông cho con kết quả đi.
Mai Tam Đỉnh nghe thấy vậy không khỏi ngẩn người ra, một lúc lâu sau đó mới nói tiếp:
- Lời này nhiều năm nay ta chưa nghe qua, năm đó chú con không chịu thu nạp ta làm đồ đệ. Các ông nhà Mạc gia con… không nói nữa theo ý con mượn tảng đá nhiều màu kia làm tiền cược đi.
Mạc Ngôn biết, đây là Mai Tam Đỉnh nhớ đến tình cảm về hương khói của chú mình nên mới cố ý thành toàn cho mình, hắn hơi cúi đầu thành khẩn nói:
- Con cảm ơn ông nhiều ạ!
Bởi vì lão phu tán gẫu với thanh niên, Mai Tam Đỉnh vỗ tay dứt khoát nói:
- Nào, nào… lại đây cả đi… người Chu gia kia cũng lại đây đi.
Đợi mọi người đi tới, Mai Tam Đỉnh mới nói:
- Các cháu cũng nghe thấy hết rồi, tiên tiểu tử thối này nói đánh đố với ta, ta cảm thấy thế nào tự mình không vui bằng đông, các cháu có muốn cùng tham gia không?
Chính là ở Mạc Ngôn, tất cả đều cười khổ, đúng là Mai Tam Đỉnh càng già lại càng có tâm.
Mạc Sầu cũng không ngại làm loạn, cô là người đầu tiên giơ tay lên nhảy nhót:
- Con đến đây.
Mai Tam Đỉnh cười nói:
- Tiểu Mạc Sầu, con cược ai thắng?
Mạc Sầu chớp mắt nhìn về phía Mạc Ngữ nói:
- Đương nhiên là con cược đại ca thắng nhưng con cũng muốn cùng nhị ca cược.
Mạc Ngữ cau mày nói:
- Đừng có làm càn.
Mai Tam Đỉnh nghe thấy câu này, không vui mà trừng mắt nói:
- Lão nhị Mạc gia con nói ai làm càn đây?
Mạc Ngữ dở khóc dở cười, chắp tay liên tục nói:
- Con xin lỗi ông, là con nói bậy rồi.
Mạc Sầu cũng không buông tha nói:
- Nhị ca, anh có cược hay không…
Mạc Ngữ liếc mắt nhìn Mạc Ngôn, rồi nhìn văn vật giả trên bàn thầm nói cục diện này có thắng hay thua thì vì cái gì mà mình phải đồng ý?
Nghĩ đến đây, y lại cảm thấy được nếu phải tham dự thì dứt khoát phải cho tiểu muội một bài học, dù sau này cô có đi theo Mạc Ngôn thì chung quanh cũng chỉ là hồ nháo mà thôi.
Y nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nói:
- Tiểu muội, có thật là muốn đánh cược với nhị ca không?
Mạc Sầu cười dài nói:
- Đương nhiên rồi, nhị ca có phải anh không dám không?
Mạc Ngữ hừ lạnh một tiếng nói:
- Được rồi, anh sẽ cược với em một lần, nếu em thua thì từ nay trở đi anh nói gì em cũng phải nghe…
Còn chưa dứt lời, Mạc Sầu đã chen lời:
- Mặc kê, mặc kệ, anh đặt cược thiếu đạo đức, vì cái gì mà em phải nghe anh?
Mạc Ngữ phụng phịu nói:
- Nghe anh nói xong đã… Nếu anh thua thì cỗ xe Lan Rover kia sẽ là của em.
Land Rover?
Mạc Sầu đã sớm theo dõi chiếc xe kia, nghe thấy vậy mắt cô sáng lên…
Chỉ là cô vừa nghĩ ngộ nhỡ nếu mình thua cuộc thì kết quả bi thảm rồi, cô cũng không biết thế nào nên nhìn về phía Mạc Ngôn, nói với vẻ tội nghiệp:
- Anh, chúng ta có thể thắng đúng không?
Mạc Ngôn cười nói:
- 100%! Anh muốn em ngay cả đồ cưới cũng có…
Mạc Sầu nghe thấy vậy, cắn răng quay người nói với Mạc Ngữ:
- Cược!
Mai Tam Đỉnh cười haha nói:
- Được, được, bây giờ mới là thú vị! Chu gia còn người kia… ở Bạch gia phải không, hai người lại đây?
Bạch Tiểu Sơn có hơi ít lanh lợi, nói:
- Bức họa này là cháu mua, thực hay giả đều không hợp, cháu sẽ không tham dự.
Mai Tam Đỉnh hỏi Chu Hiến Dữu nói:
- Còn cháu?
Chu Hiến Dữu cười khổ nói:
- Cháu khẳng định là sẽ đứng bên ngoài nhưng cuộc đánh cược này…
Mạc Ngôn nói tiếp:
- Hiến Dữu huynh, nếu anh thắng em sẽ giúp bạn của anh chữa khỏi vết thương ở cánh tay trái.
Vừa mới nói xong thì cả Chu Hiến Dữu và đám vệ sĩ phía sau đều ngẩn người ra.
Người vệ sĩ của anh ta không chỉ có nội thương mà còn ba bốn năm nay điều trị cũng không có hiệu quả gì.
Chu Hiến Dữu có chút kinh ngạc nói:
- Sao cậu biết người này có thương tích?
Mạc Ngôn cười nói:
- Anh đừng có hỏi nhiều, tóm lại nếu anh thắng em sẽ giúp cậu ta chữa khỏi…
Nhìn thấy người vệ sĩ này hắn đã thấy cánh tay trái của anh ta bị tổn hao kinh mạch, hẳn là đã bị người giao đấu cắt đứt kinh mạch, làm cho khí huyết bế tắc, không lưu thông được.
Chu Hiến Dữu không thể từ chối điều hấp dẫn này…
Người vệ sĩ này đã theo anh ta không chỉ mười mấy nắm mà còn tận trung tận tâm, hơn nữa cánh tay trái kia còn vì anh ta mà bị thương.
- Nói đi, nếu tôi thua thì cậu muốn cái gì?
Chu Hiến Dữu trong lòng đã có tính toán dù có thắng hay thua thì Mạc Ngôn cũng giúp người vệ sĩ kia trị thương.
Mạc Ngôn cười cười nhìn về phía Mạc Sầu nói:
- Tiểu muội, cơ hội này cho em đấy, nếu thấy Dữu ca có gì tốt thì mau nói đi… qua sông này không có phòng trọ đâu.
Mạc Sầu hoan hô, nhằm về phía Chu Hiến Dữu, cầm lấy tay của anh ta rồi nói:
- Anh Hiến Dữu, em muốn làm tổng trong bộ phận kĩ thuật của công ty anh.
Là đệ tử của Mạc gia tính cách của cô khá đơn thuần, cô không có khả năng đi trên con đường làm quan cho nên sớm đã muốn vào thương trường, mà cô cùng bằng tuổi Mạc Ngữ lúc này đã là vào Bộ tài chính.
Dưới kệ, văn vật giả đang hé ra trước mặt mọi người.
Mục đích của Mạc Ngôn đã đạt được, cùng không muốn trì hoãn, hắn mang đến một ly nước trong, đứng trước bàn.
- Tiểu muội, nhìn cho rõ, ảo thuật đã bắt đầu rồi.
Trước khi công bố đáp án Mạc Ngôn nhắc nhở Mạc Sầu.
Mạc Sầu bước mấy bước lên trên, để nhìn cho rõ hơn.
Mạc Ngôn lại nói:
- Từ giờ để phun nước lên…
Lời này vưa mới nói ra, trong lòng Mai Tam Đỉnh léo sáng thốt lên:
- Ôi. Hỏng rồi!
Mọi người không hiểu sao, Chu Hiến Dữu cẩn thận nói:
- Lão Mai, sao vậy?
Mai Tam Đỉnh lại không hiểu trừng mắt lên nhìn Mạc Ngôn nói:
- Tranh trong tranh?
Mạc Ngôn cười gật đầu nói:
- Quả nhiên là gừng càng già càng cay… ông à, ông thật cao minh!
Mai Tam Đỉnh vỗ đùi nói:
- Ta nói mà…
Dừng lại một chút, rồi ông ta lại nhíu mày, nói:
- Mạc Ngôn à, cháu không nhìn lầm đấy chứ? Đây đúng là tranh trong tranh ư? Để mời lão kĩ sư bằng không bức tranh sẽ bị phá hủy mất!
Mạc Ngôn cười nói:
- Ông cứ yên tâm đi ạ…
Sau khi nói xong, hắn không chậm chễ ngậm một ngụm nước phun mạnh lên bức tranh.
Mai Tam Đỉnh thấy thế lông mi như trực nảy ra nói:
- Xằng bậy, xằng bậy, con muốn phá hủy bức tranh này sao?
Ông ta cũng không hiểu hắn ngậm nước là có chủ ý, trong đó có chân khí , chân khí sẽ theo nước chảy dần dần ra.
Không chỉ có thế, Mạc Ngôn vốn ý thức được cũng tăng tốc độ ngâm nước…
Đợi cho hàm lượng nước thấm vào hai tầng của bức tranh, Mạc Ngôn liên kết với chân khí nhẹ nhàng vỗ lên mép bàn.
Sau đó, mọi người chỉ thấy trên tấm hình dâng lên một màn sương mù…
- Oa thật là kì lạ!
Mọi người đều há hốc mồm ra, chỉ có Mạc Sầu là lấp sau Mạc Ngôn, giơ chân lên hô to.
Sương mù dày, tản ra bốn phía…
Tầng sương mù nay đúng là thấm vào tầng trong của bức tranh, lúc này hai tầng hình ảnh chỗ nào cũng có chân khí, vì không có dấu vết bị tổn thương, Mạc Ngôn đã đồng thời hút chân khí ra cho toàn bộ hơi nước đi ra.
Đợi cho nước tan hết, Mạc Ngôn nhẹ nhàng chà xát lên ven hình ảnh, sau đó cẩn thận chà lên viền tranh, nhẹ nhàng run lên rồi hắn nhấc lên…
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 81: Cô
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Ở góc độ tâm linh, thế giới rộng lớn là do nhiều nguyên nhân và kết quả tạo thành, mỗi người sống trong thế giới này đều không thể thoát khỏi. Về điểm này Mạc Ngôn khẳng định rất rõ ràng, cho nên anh chỉ là muốn ráng sức tránh ít nhất quan hệ nhân quả không cần thiết mà không phải là mong đợi quá xa vời lên siêu thoát. Trên cõi đời này chỉ có hai loại người thực sự có thể thoát khỏi quy luật nhân quả. Người thứ nhất là người đã chết, vừa chết, tự nhiên cũng sẽ siêu thoát rồi. Người thứ hai là tu thành Dương Thần hoặc là mọc cánh thành tiên trong Đạo gia. Những người như vậy không liên quan thế tục, muốn không có gì trong thế giới trần tục, cùng một dạng siêu thoát.
Đối với Mạc Ngôn mà nói một người trợ lý tốt có năng lực tốt làm cho chính bản thân tránh được rất nhiều phiền toái và những nhân quả không đáng có. Như vậy là có thể dành thời gian cho việc tu hành.
Nhưng mà, với tình hình hiện tại của mình, không thể đủ khả năng một trợ lý có trình độ. Cho nên, hắn sẽ có chủ ý tự mình tiến tới…
Đương nhiên, theo lẽ thường Chu Hiến Dữu là không thể nào đáp ứng được yêu cầu này. Lộ Đạt chỉ là hộ vệ của hắn. Và chấn thương là không thể chữa khỏi, phải mất Tô Vũ vài năm thậm chí nhiều hơn nữa để có thể đổi lấy cánh tay trái mạnh khỏe trở lại. Với Chu Hiến Dữu mà nói khoản giao dịch này tính đi tính lại cũng đều là lỗ vốn cả.
Nhưng đây chỉ là lẽ thường. Trên thực tế không phải nói ngay cả Mạc Ngôn muốn Phó Tống Giam Đốc của tập đoàn Thiên Vận đi làm trợ lý, Chu Hiến Dữu cũng sẽ không chút do dự mà bằng lòng ngay. Bởi vì ở góc độ nào đó Chu gia và Mạc gia giống như thân và lá của cây, đã cộng tác với nhau mấy chục năm nay. Bây giờ khó có thể phân tách ra được.
Mạc Ngôn đã sống tách Mạc gia đã nhiều năm rồi nhưng dù sao cũng là đích tôn, yêu cầu của hắn chỉ cần không quá đáng. Chu Hiến Dữu cũng không do dự mà bằng lòng ngay. Việc này không liên quan gì đến với sở thích cá nhân. Đây là quyền lợi chính đáng của con cháu trong Mạc gia, Chu Hiến Dữu không có quyền từ chối..
Đương nhiên, Mạc Ngôn cũng không nghĩ sâu như vậy…
Hắn chỉ là buột miệng mà nhắc tới. Nếu Chu Hiến Dữu đồng ý khoản giao dịch này coi như thành công, nếu không đồng ý thì cũng chẳng hề gì. Một người trợ lý mà thôi chẳng qua chờ mình nhận tiếp vài nhiệm vụ chỗ Hoàng Lưu Hạ là được.
Đối với Mạc Ngôn mà nói việc này chẳng khác gì một cuộc đổi chác. Mình giúp người ta, người ta cho mình mượn một trợ lý, thế thôi…
Việc nhỏ nhặt này cần phải suy nghĩ cặn kẽ, xem trái phải ra sao không?
Mấy người đã đi đến bãi đậu xe bên ngoài, Mạc Sầu cực kì hứng thú kéo Mạc Ngôn lên chiếc xe Land Rover.
Đến thời điểm này, nhiệm vụ đã được hoàn thành, hắn đã lái Land Rover cả buổi rồi, cuối cùng là không dám lên xe mà thở dài chán chường với chiếc xe của riêng mình.
Mạc Ngữ đi đến chiếc Land Rover trước và hỏi Mạc Sầu:
- Em sẽ đi đâu?
Lời này hình như là hỏi Mạc Sầu nhưng thực ra chính là hỏi Mạc Ngôn.
Mạc Sầu hiểu ý anh trai quay sang hỏi Mạc Ngôn:
- Anh muốn về Tử Trúc Lâm phải không?
Mạc Ngôn vừa cười vừa nói:
- Đi về nhà cũ đi…
Anh nói nhà cũ chính là tòa nhà của Mạc gia kia. Cho đến ngày nay, chỗ đó ngoại trừ lính gác với hộ lý cũng chỉ còn có ông nội và bà nội của anh ở đó mà thôi.
Nghe anh trai nói về nhà cũ, Mạc Sầu tự nhiên vui mừng lắm, Mạc Ngữ cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm…
Thành thật mà nói, anh đã lo lắng về người anh em cùng cha khác mẹ của mình và bất ngờ, bất kể ra sao ngày mai là mừng thọ 80 của ông nội, cho dù hắn có đáng ghét như thế nào thì Mạc Ngôn cũng không hi vọng bức ảnh gia đình ngày mai thiếu bóng dáng người này.
- Anh ngồi tại xe anh Hiến Dữu, em đi theo ngay nhé!
Mạc Ngữ dặn đi dặn lại Mạc Sầu, nhiều ít vẫn còn chút lo lắng em gái bị Mạc Ngôn mê hoặc, lại chạy đến chỗ nào ẩu đả.
Mạc Sầu bực mình phất tay, nói:
- Đi thôi, đi thôi anh còn lâu mới bằng mẹ được...
Trên đường về nhà cũ, Mạc Ngôn không nói gì nhiều toàn bộ tâm tư ý nghĩ buông xuống viên đá ngũ sắc trên tay.
Đá này đầy màu sắc, năm màu sặc sỡ: xanh, xanh lá cây, đỏ, đen, vàng tương ứng với Ngũ Hành.
Bằng nhận thức và quan sát mắt trên khối đá có thể thấy được Âm Dương Ngũ Hành đủ cả nhưng tạp chất cũng rất nhiều. Muốn đem luyện nói thành kiếm phôi thực sự là quá xa vời. Âm Dương Ngũ Hành khí không phải là phàm vật, rèn lạnh, rèn nóng đều không thích hợp, chỉ có dùng chân khí tôi luyện với thời gian dài mới có thể trừ đi tạp chất, đồng thời không làm tổn thương căn bản.
Đến khi nào tạp chất diệt hết do trời sinh kiếm phôi mới có thể chân chính hiện hình.
Đến lúc đó, Âm Dương Ngũ Hành hội tụ một trong lòng người, có nhưng không nhìn thấy, hư hư thực thực đan xen nhau, lúc đó là có thể nuôi dưỡng.
Ở giữa thế giới tâm linh, ý thức bản ngã Mạc Ngôn hết sức vận hành tính toán lên khối đá nhiều màu sắc này luyện chế thành kiếm phôi cần bao nhiêu thời gian.
Kết quả cuối cùng hắn rất vui mừng, nếu như mỗi ngày rút ra khoảng tám tiếng đồng hồi thì ba tháng là có thể đạt được một kiếm chân chính.
- Ba tháng kể ra cũng không nhiều, dù sao gần đây không có chuyện gì xảy ra...
Mạc Ngôn trong lòng vui sướng, đem tảng đá cẩn thận cất vào trong túi đeo bên người.
Lúc này, Mạc Sầu mới tò mò hỏi:
- Anh, tảng đá này rốt cuộc có ích lợi gì vậy?
Mạc Ngôn cười và nói:
- Tóm lại là có còn có ích như thế nào thì anh nói em cũng không hiểu được đâu.
Mạc sầu cau mặt ra vẻ không phục:
- Thật rõ là khinh thường, tốt hay xấu ta cũng là sinh viên giỏi trường đại học H, anh nói cái kia không chịu nổi sao?
Mạc Ngôn cười há há nói:
- Thế mạnh chuyên môn… Đừng nói em là tốt nghiệp đại học, đúng là sao Hỏa đại học nên không hiểu mà chỉ làm theo. Ví dụ như em gặp bà đồng dùng quả trứng gọi hồn ra sao? Cô ấy la lên lấy quả trứng ở trên bàn dựng đứng lên, em sinh viên đại học tài cao giải thích cho anh đây là nguyên lý gì?
Hai người vừa cười vừa nói trên đường đi, tới nhà cũ thì vừa lúc trời đã tối.
Đi đến đoạn đường phía trước Chu Hiễn Dữu bắt đầu tăng tốc với lại cũng không phải ấn còi vì nơi này thuộc khu vực cấm.
Đoạn đường này phong cảnh tuyệt đẹp, hai bên cây cối xanh ngát, ở giữa thấp thoáng vài bông hoa cỏ, có thể nhìn thấy loại này chiếm diện tích khá lớn kiểu xa xưa theo kiểu Nga.
Chỗ ở của Mạc gia chính là một tòa nhà hơn nữa được nằm ở cuối con đường này.
Mạc Ngôn vốn rất quen thuộc với con đường này, lúc đó hay lang thang ở nơi này.
Khi đó hắn mới năm tuổi trong suy nghĩ đã cảm thấy con đường này dài thật, chỉ sợ đến mười tuổi mới đi hết con đường này…
Hồi tưởng lại chuyện cũ, hắn không nén nổi cảm xúc nhoẻn miệng cười tủm tỉm.
- Đâu phải lên đến mười tuổi mới đi hết con đường, hơn nữa còn là xa rời mãi mãi và không bao giờ để cái chốn này gông cùm xiêng xích minh được.
Mạc Sầu thấy anh cười toan hỏi:
- Anh đang nghĩ gì mà vui thế?
Mạc Ngôn cười nói:
- Không có gì, chỉ là nhớ hồi còn bé trên con đường này có người hay đi theo người lớn như một cái đuôi, đuổi thế nào cũng không đi.
Mạc Sầu ngạc nhiên hỏi:
- Ai là cái đuôi ạ?
Mạc Ngôn nói:
- Trừ em ra còn có thể là ai ở đây nữa?
Mạc Sầu cười nói:
- Anh còn nhớ rõ những kỉ niệm thời thơ ấu chứ em thì quên hết rồi!
Mạc Ngôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói:
- Trước đây con đường này có nhiều điều thú vị lắm, có nhiều đám thanh niên choai choai núp trong bụi cỏ hút thuốc, dáng vẻ già nua nặng trĩu giống như là…
Hắn vốn định nói như là một cái quan tài nạm vàng khảm ngọc, nhưng thấy bất kính nên không nói đến nữa.
Mạc Sầu nói:
- Thực ra em cũng không thích tới nơi này, đôi khi rất muốn đón ông bà nội ra ngoài ở…
Mạc Ngôn xoa nhẹ đầu nàng và cười nói:
- Còn nói linh tinh…
Mạc Sầu trợn trừng hai mắt, thở dài nói:
- Em thật sự nghĩ như vậy mà.
Mạc Ngôn cười cười nhẹ nhàng nói:
- Ông là con của Phật, bên ngoài miếu quả nhỏ. Hơn nữa ông đã lui cửa Phật đi đi lại lại chẳng phải là để người khác hương hỏa?
Mạc Sầu quả thực không giống như người nhà lão Mạc, nghe xong chớp chớp mắt liên tục câu hiều câu không.
Mạc Ngôn đi vào nơi có gia đình sống nhiều năm, người đầu tiên gặp là Mạc Hiểu Uyên.
- Mạc Ngôn?
Cùng lúc đó nhìn thấy mọi người phía sau Mạc Ngôn, Mạc Hiểu Uyên lướt qua mặt ngạc nhiên vui mừng.
- Thằng nhỏ này, rốt cuộc bây giờ mới chịu trở về sao?
Mạc hiểu Uyên kéo tay Mạc Ngôn giọng vui mừng xen lẫn một chút trách móc.
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô à, nhiều năm không gặp, cô càng ngày càng trẻ.
Đối với Mạc Ngôn cô lúc nào cũng có ấn tượng tốt không chỉ là bởi vì hồi bé có nhiều kỉ niệm, mà cô là người duy nhất trong Mạc gia không kinh doanh buôn bán gì cả. Cô bình thường chỉ là giáo viên trung học cần cù siêng năng theo dạy vài chục năm. Chỉ điểm này thôi, khiến cho Mạc Ngôn cảm thấy nể phục sâu sắc.
Lại nói tiếp cái mà người ta gọi là sống thanh nhàn chân chính có thể là nhất trên đời, nhưng chân chính thật sự thì có bao nhiêu người có thể làm được?
Có đôi lúc Mạc Ngôn cảm thấy Cô rất khác với Mạc gia. Cô ấy giống một công chúa cũng biết sống, biết yêu đến nối không cần công việc, nghề nghiệp. Nhưng cô gái bình thường này lại giống như một người thành thị sống giữa cõi trần sinh hoạt và công tác …
- Nghe Tiểu Ngữ nói, cháu hiện tại đang làm lái xe cứu thương trong bệnh viện?
Mạc Hiểu Uyên hỏi.
Mạc Ngôn cười nới:
- Vâng, nhưng cháu đã thôi ở đó rồi, bây giờ cháu đang là điều tra viên!
Mạc Hiểu Uyên, gật đầu cười nói:
- Rất tốt, rất tốt!
Lời khen người này xuất phát từ trong tâm không một chút giả dối.
Lúc này, Mạc Sầu ở phía sau Mạc Ngôn chu mỏ nói:
- Cô, chúng con đã lâu không gặp cô.
Mạc Hiểu Uyển cười nói:
- Con vẫn thiếu quan tâm cô lắm? Đến quá trưa chợt nghe quản gia nhắc tới Tiểu Mạc, lo lắng tại sao Mạc Sầu vẫn chưa trở lại.
Mạc Sầu thè lưỡi nói:
- Ông nội ở đâu ạ?
Mạc Hiểu Uyển nói:
- Ông nội của cô đang làm vật lý trị liệu đợt mới.
Chưa nói dứt lời Mạc Sầu chạy theo hướng sau khu đại viện.
Mạc Hiểu Uyển lắc đầu cười nói:
- Nha đầu này, bị Lão gia tử làm hư rồi…
Dừng lại chút, nàng hướng về phía Mạc Ngữ cùng với Chu Hiến Dữu nói:
- Các anh, các chị cứ nói chuyện một lát đi, khi nào ông xong vật lý trị liệu mới có thể ra được.
- Này, mấy giờ rồi mà vẫn chưa dọn cơm?
Đang nói chuyện, một thanh niên tóc mái che hết nửa khuôn mặt, vẻ lười biếng từ trong phòng bước ra.
Hắn nhìn thấy Mạc Ngữ mắt sáng lên và nói:
- Anh Tiểu Ngữ, anh về rồi à, cho em mượn Land Rover chơi một lát…
Mạc Hiểu Uyên thấy thế nhất thời nổi giận nói:
- Mẹ cho phép con cắt tóc thế sao? Sao không cắt hết đi. Để ông ngoại nhìn thấy coi chừng ông cho mồi lửa đốt cháy tóc của con.
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 82: Cắt tóc
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Thiếu niên này chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng thanh tú, nhưng mang theo một chút lãng tử, thấy mẹ muốn tới nhéo lỗ tai của mình, lập tức trốn phía sau Mạc Ngữ, cười hì hì nói:
- Mẹ, cái này đừng trách con, nơi này lại phải cắt ngắn nữa ạ? Đừng nói cắt ngắn , nếu không di động cũng không tín hiệu…
Mạc Hiểu Uyển tức giận, nói :
- Bây giờ cắt ngắn, chẳng lẽ không thể đi ra ngoài?
Hoắc Tiểu Hải có vẻ oan uổng, nói :
- Con không phải chờ Tiểu Ngữ ca đâu, không anh ấy dẫn đi, con sợ bị người ta bắt lại chứ?
Hắn lời này nói nhưng thật ra là đúng vậy, nơi này thuộc loại khu vực đặc thù, ra vào đều có trình tự nghiêm khắc. Hoắc Tiểu Hải đi theo cha mẹ sinh hoạt tại thành phố Thiên Hải, từ nhỏ đến lớn chỉ ghé qua nhà cũ ba lượt...
- Cô, cháu mang Tiểu Hải đi cắt ngắn, lái xe đi rất nhanh.
Mạc Ngữ đứng dậy đúng lúc, cười nói.
Kỳ thật hắn cũng là không có cách nào, thay đổi nơi khác, đều có người hầu cho hắn phái đi. Nhưng nơi này thuộc loại khu vực đặc biệt, bảo tiêu, người hầu như Lộ Đạt chẳng hạn, căn bản sẽ không có tư cách vào đây. Mà Lý mama chỉ phục vụ lão gia tử, hắn không có tư cách phái đi.
Mạc Hiểu Uyển trừng mắt nhìn Hoắc Tiểu Hải, lại chuyển hướng Mạc Ngữ, cười nói:
- Vậy thì làm phiền cháu, Tiểu Ngữ. Em họ này của cháu thật sự là không cho cháu được yên... Đúng rồi, nếu cắt ngắn thì húi cua cho nó cũng được!
Vừa dứt lời, Hoắc Tiểu Hải liền nhảy dựng lên, cực kỳ hoảng sợ nói :
- Không phải đâu, mẹ, mẹ để cho người ta cắt tóc húi cua cho con sao?
Mạc Hiểu Uyển nói :
- Cắt tóc húi cua làm sao? Mẹ cho con biết, ông ngoại con ghét nhất thấy đàn ông để tóc dài...
Hoắc Tiểu Hải nói :
- Không được, đầu có đứt, tóc không thể loạn cắt. Con đồng ý xén một chút thôi, cắt tóc húi cua, không có cửa đâu!
Thanh âm của hắn dần dần cao lên, Mạc Hiểu Uyển sợ quấy nhiễu đến cha ở hậu viện, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Hải ngoan, nghe mẹ nói, sau khi quay về Thiên Hải, mẹ cho con thêm tiền tiêu vặt.
Thanh niên mười sáu mười bảy tuổi đúng là thời gian nghịch nhất, Hoắc Tiểu Hải cũng không ngoại lệ, hò hét:
- Đừng lấy viên đạn bọc đường để đối phó con, nam tử hán đại trượng phu, nói không cắt tóc sẽ không cắt...
Mạc Ngôn ở bên nhìn thấy mà buồn cười, nhưng thật ra cảm thấy được trong căn nhà này nhiều hơi thở cuộc sống hơn, trước kia lại không có.
Hắn ở bên cạnh xem náo nhiệt, Hoắc Tiểu Hải lại càng ngày càng quật cường, mặc cho một bên Mạc Ngữ cùng Chu Hiến Dữu khuyên như thế nào, cũng không chịu nhượng bộ. Sau đó thiếu niên nghịch ngợm tâm lý nặng nề, bọn hắn đặc lập độc hành, cảm giác mình là người đặc biệt nhất trên đời, hơn nữa, không ai có thể hiểu được chính mình.
Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng bởi vì Hoắc Tiểu Hải quật cường, Mạc Ngôn không thể không đứng ra.
- Cô à, cô đừng tức giận, việc này giao cho cháu ...
Mạc Ngôn cười khuyên giải cô, kỳ thật hắn cũng biết, cô hắn không để ý tóc Hoắc Tiểu Hải dài bao nhiêu, cô để ý chính là cha mình, không muốn thấy cha bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà phát hoả. Đồng thời, cô cũng không muốn khiến cha cảm thấy được, mình thất bại trong giáo dục con cái.
Mạc Hiểu Uyển có chút kinh ngạc, nói :
- Cháu?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô yên tâm đi, không phải là cắt ngắn thôi sao, giao cho cháu là được.
Lúc này, Hoắc Tiểu Hải mới chú ý tới Mạc Ngôn, khinh thường nói :
- Anh là ai?
Hắn cũng không nhận ra Mạc Ngôn, cũng không nghe thấy đối thoại của Mạc Ngôn cùng mẹ hắn vừa rồi, chỉ biết là người này là cùng đi với Tiểu Ngữ ca.
Mạc Ngôn cười đi đến chỗ hắn, nói :
- Em đừng quản anh là ai, kêu tiếng anh là được!
Mạc Ngôn thân cao một mét tám lăm, đối với người thân thể còn chưa hoàn toàn phát triển hết như Hoắc Tiểu Hải mà nói, vẫn là rất có uy hiếp.
Hoắc Tiểu Hải theo bản năng cảm thấy được người này không dễ đối phó, chui ngay sau Mạc Ngữ, nói :
- Ái, Ái, anh không được xằng bậy. Tôi và anh ngày xưa không oán, ngày gần đây không thù, ngàn vạn lần không nên nghe mẹ tôi mê hoặc...
Mạc Ngôn cảm thấy được đứa nhỏ này thật ra thật thú vị, ít nhất so với Mạc Ngữ, người huynh đệ chú bác này còn thú vị hơn.
Chuyện lặt vặt này đại khái chỉ thuộc về lũ trẻ lớn lên ở gia đình bình thường nhỉ? Mạc Ngôn nghĩ thầm, mặc dù là Mạc Sầu, cũng là đơn thuần có thừa, hoạt bát không đủ...
Hoắc Tiểu Hải thấy Mạc Ngôn cách mình càng ngày càng gần, bối rối nói :
- Ấy, vị đại ca kia, anh thật sự không nên xằng bậy nha, anh có tin tôi kêu cứu mạng hay không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Yên tâm, anh cam đoán em không kêu được.
Lúc này, khoảng cách hắn và Hoắc Tiểu Hải chỉ có một bước.
Hoắc Tiểu Hải kinh hãi, giống như con cún con trốn tới phía sau Mạc Ngữ, nhưng như thế nào hắn lại lẩn được qua lòng bàn tay Mạc Ngôn?
- Cứu...
Hoắc Tiểu Hải mắt thấy trốn không thoát, lập tức mở miệng kêu cứu mạng, nhưng chính như Mạc Ngôn nói, hắn chỉ hô một từ 'Cứu' , thấy được toàn thân bỗng nhiên ê ẩm tê dại, tiếp tục thì không thể mở miệng.
Trời, người này biết yêu pháp sao?
Hoắc Tiểu Hải trong lòng kinh hãi, trơ mắt nhìn mình bị Mạc Ngôn gánh trên đầu vai, đi vào sương phòng...
Một màn này phát sinh cực nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Hoắc Tiểu Hải giống cái bao cát bị Mạc Ngôn cho vào trong sương phòng.
Vài giây sau, Mạc Ngôn từ sương phòng ló ra, nói với Mạc Ngữ:
- Lão Nhị, đi tìm cho tôi cái kéo.
Mạc Ngữ sắc mặt tối sầm, rất muốn nói lão tử không hầu hạ ngươi, nhưng nhớ tới kết cục của Hoắc Tiểu Hải, cuối cùng nhịn xuống. Không có biện pháp, đừng nhìn hắn ở bên ngoài phong quang vô hạn, nhưng ở trước mặt Mạc Ngôn, vẫn là tiểu nhi đồng năm đó bị lột quần...
Đổi lại người khác, có lẽ không dám làm càn ở trong đại viện này như vậy, nhưng Mạc Ngữ biết, người thanh niên trước mắt này tuyệt đối là ngoại lệ!
Hắn vô lực thở dài, nói :
- Tôi có mang kéo gấp bên mình, được không?
Đây là từ sau lúc gặp mặt, lần đầu tiên hắn đối thoại cùng Mạc Ngôn, trước sau như một, trong giọng nói đã tràn ngập bất đắc dĩ. Đây cũng là vì cái gì mỗi lần hắn cùng Mạc Ngôn điện thoại thì đều hung hăng chọc ghẹo mấy câu, không như thế, thật sự là khó có thể tìm về cân bằng tâm lý.
- Không thành vấn đề, có kéo là được...
Mạc Ngôn tiếp nhận gấp kéo, nhìn về phía Mạc Hiểu Uyển cười cười, vung vẫy kéo trong tay, nói :
- Cô, yên tâm đi, lên đại học thì đám đệ tử Phật học đó, tóc đều là cháu cắt...
Nói xong, hắn xoay người vào nhà, đóng rầm cửa.
Ngoài phòng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, hơn nửa ngày, Chu Hiến Dữu mới chần chờ nói :
- Hội Phật học? Bọn họ... Hẳn là đều là đầu bóng loáng?
Trong sương phòng, Mạc Ngôn quơ kéo nhỏ sáng ngời, cười nói:
- Lão đệ, bây giờ em có hai lựa chọn, thứ nhất, là đầu bóng loáng, thứ hai, là đầu đinh...
Hoắc Tiểu Hải khóc không ra nước mắt, lúc này có khác nhau sao?
Miệng hắn không thể nói, thân không thể động, đành phải liều mạng chớp mắt...
Mạc Ngôn giải bỏ huyệt á khẩu cho hắn, cười nói:
- Có cái gì muốn nói ?
Hoắc Tiểu Hải nước mắt nhanh chảy xuống , nói :
- Đại ca, tha mạng, chừa chút cho tiểu đệ đi...
- Cho ông nội nhìn xem, Tiểu Mạc mang cho ta quà gì...
Trong thư phòng Hậu viện, Mạc Trọng Dương ngồi ở ghế ngả, nhìn Mạc Sầu, trong mắt tràn đầy vẻ hiền lành.
Gian thư phòng này cũng không lớn, chỉ có mười lăm mét vuông, ngoài bức tường dựa vào cửa kia, ba mặt tường bên hắn đều đã bị giá sách chiếm cứ.
Thư phòng tuy nhỏ, nhưng là khu cấm, người Mạc gia có thể thường xuyên ra vào gian thư phòng này, tuyệt không cao hơn ba, mà Mạc Sầu chính là một trong số đó.
Mạc Sầu vốn là đến tặng vật quý, nghe vậy, khẩn cấp mở cái tấm họa trúc. Sau đó đứng ở một bên, cười má lúm đồng tiền Như Hoa, đợi ông nội khích lệ.
- Đây là... vết tích của Trịnh Bản Kiều?
Mạc Trọng Dương nhìn thấy bức tranh, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Mạc Sầu đắc ý nói:
- Đương nhiên là bút tích thực, như giả bao hoán.
Mạc Trọng Dương cũng nhăn mi lại, nói :
- Từ đâu tới?
Mạc Sầu trừng mắt nhìn, nói :
- Đương nhiên mua ạ, làm sao vậy, ông nội...
Mạc Trọng Dương trầm giọng nói:
- Cháu còn chưa chính thức di làm, lấy tiền ở đâu? Đừng nói với ông là mẹ cháu đưa cho cháu, ông nói chuyện với mẹ cháu, trước khi cháu có thể tay làm hàm nhai, không được...
Lời còn chưa dứt, Mạc Sầu liền oan khuất chu miệng, nói :
- Ông nội, đây toàn là tiền xài vặt của cháu.
Mạc Trọng Dương hừ một tiếng, nói :
- Đừng gạt ông, tiền xài vặt của cháu từ nhỏ đến lớn, cũng mua không nổi bức họa này!
Mạc Sầu làm cái mặt quỷ, cười hì hì nói:
- Ha, cháu biết ông nội sẽ nói như vậy. Nói thực cho ông biết, tranh này kỳ thật chỉ tốn năm vạn đồng! Rẻ nhỉ, ông nội, đây là kiểm lậu…
Kiểm lậu?
- Là người khác cố ý cho cháu kiểm lậu mà...
Mạc Trọng Dương vẫn nhíu mày, nói :
- Đem đầu đuôi sự tình nói cho ông nghe một chút.
Mạc Sầu nhất thời tinh thần tỉnh táo, giống như con Hỉ Tước, líu ríu chuyện đã xảy ra trong Mai viên tất cả nói ra.
Sau khi nghe xong, Mạc Trọng Dương ngồi ở chỗ kia, thật lâu không động.
Mạc Sầu chớp tròng mắt, nói :
- Ông nội, ông làm sao vậy?
Mạc Trọng Dương thở dài, vẻ mặt không hiểu, nhẹ giọng nói:
- Đại ca cháu, rốt cuộc vẫn là đi theo con đường của ông chú cháu...
Mạc Sầu không hiểu ra sao, nói :
- Con đường nào ạ?
Mạc Trọng Dương khoát tay áo, đang muốn nói chuyện, lại nghe Tiền viện mơ hồ truyền đến một vài tiềng ồn ào.
- Trần Thuật, phía trước cãi cọ cái gì đó, đi xem...
Ông lão nói hướng ra phía cửa một tiếng, thư ký chờ ở ngoài cửa lập tức đi ra Tiền viện.
Mấy phút đồng hồ sau, thư ký Trần đi vào thư phòng, mang trên mặt thần sắc cổ quái...
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 83-1: Ba tuổi học người lớn, bảy tuổi học người già
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Nghe xong lời thư ký Trần, Mạc Trọng Dương khẽ nhíu mày, ngón tay gảy nhẹ lên tay vịn của cái ghế dựa, rất lâu không nói chuyện.
Thư ký Trần biết lão nhân không thích tiểu bối láo nháo, cho là ông sẽ phát hoả, đưa ánh mắt với Mạc Sầu, ý bảo nàng nói khuyên giải.
Mạc Sầu vừa muốn mở miệng, Mạc Trọng Dương lại bỗng nhiên lắc lắc đầu, cười cười nói :
- Tên tiểu tử thối này, vẫn là tính tình trước đây. Điểm ấy giống ta, ai không nghe lời, liền đánh mông hắn...
Mạc Sầu thấy ông nội không giống như tức giận, nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Ông nội, ông rất lâu không nói lời nào, cháu còn tưởng rằng ông đang giận đại ca ý!
Mạc Trọng Dương cười nói:
- Không có gì mà tức giận, không đáng tức giận cùng tiểu tử đó. Đại ca cháu, người này a... Dùng câu giang hồ mà nói, hắn chính là tên mặc kệ chôn chủ. Cháu giận dữ mặc cháu, nó đi con đường của nó, cháu có tức giận nhường nào, hắn đều làm như không phát hiện. Đều nói ba tuổi học người lớn, bảy tuổi học người già, năm ấy nó năm tuổi, ông đã biết, tên tiểu tử thối này trừ ông chú của cháu ra, ai cũng không quản được!
Có chút dừng lại, lại nói:
- Ông nội vừa rồi không nói chuyện, là đang nghĩ chuyện mới trước đây về đại ca cháu, lại nói tiếp, ông và cha cháu quan tâm nó quả thật không nhiều... Quên đi, không nói chuyện này nữa, Tiểu Mạc, cháu đi kêu anh cháu đến cho ông, ông cùng anh tâm sự.
Mạc Sầu nhu thuận gật đầu, xoay người muốn đi tìm Mạc Ngôn.
Mạc Trọng Dương lại nói :
- Đợi một chút...
Mạc Sầu xoay người, hỏi:
- Ông nội, còn có chuyện sao?
Mạc Trọng Dương nói :
- Cơm chiều đã đến giờ ăn rồi, ông sẽ không qua . Gọi đại ca cháu tới, để cho nó theo ông vào trong thư phòng ăn...
Có chút dừng lại, rồi nói với thư ký Trần:
- Ta nhớ được thôn Mạc gia đưa tới rượu gạo ủ đất còn có nửa vò, cậu đi cho ta!
Tiền viện Nhà cũ, Hoắc Tiểu Hải vuốt Đầu Cua chính mình mới cắt, ngây ngô cười hỏi mọi người:
- Kỳ thật vẫn còn vô cùng đẹp trai, phải không?
Mạc Ngôn bảo là muốn cắt đầu bóng loáng cho Hoắc Tiểu Hải, kỳ thật chỉ là vì doạ nạt hắn, tới sau đó, lại cắt cho thiếu niên này cái Đầu Cua nhìn khá khôi ngô.
Mạc Ngôn ở đại học thì từng rèn tay nghề cắt ngắn cho bạn học trong câu lạc bộ Phật học, hắn có khả năng đã gặp qua là không quên được, thân, mắt, tay lại càng nhịp nhàng vô cùng, kỹ xảo cắt ngắn đơn giản đó, mắt nhìn đã biết, tiếp tục thêm chút luyện tập, có thể nắm giữ toàn bộ. Lúc trước những bạn học trong hội Phật học đó, đều là hắn cắt vỡ lòng ngắn, tiếp tục cắt tấc phát, cuối cùng mới là đầu bóng lưởng, vài lần cắt xuống, tay nghề càng phát ra thuần thục, ở, còn lấy được tên lóng “Thần cắt tóc họ Mạc”.
Đây cũng là nguyên nhân hắn dám xung phong nhận việc cắt ngắn tóc cho Hoắc Tiểu Hải.
Mà Hoắc Tiểu Hải diện mạo vốn là khá, sau khi cắt đi tóc dài, cởi đi vẻ lãng tử, lập tức hiện ra nét sáng sủa người thiếu niên vốn nên có, nhìn qua, đúng là điển trai lên ba phần. Đây không chỉ có khiến Mạc Hiểu Uyển cảm thấy cao hứng, còn làm cho bản nhân Hoắc Tiểu Hải dương dương tự đắc.
Nhưng, Hoắc Tiểu Hải lúc này cao hứng, có bảy phần là phát ra từ nội tâm, có ba phần khác là cố ý lấy lòng Mạc Ngôn.
Vừa rồi quá trình cắt ngắn... Nói thực ra, Hoắc Tiểu Hải bị dọa đến không nhẹ, nhưng tiếp sau cũng vô cùng sùng bái.
Hơn nữa khi hắn biết được người thanh niên trước mắt này biết yêu pháp lại là anh họ của mình, loại tình cảm sùng bái liền cao hơn một tầng, tóc còn chưa cắt xong, liền quấn quít lấy Mạc Ngôn hỏi không ngừng. Trước là hỏi: lão Đại anh đang học yêu pháp ở đâu?
Bị thưởng hai cái tát, lập tức sửa miệng hỏi: sư phụ của lão Đại là tiên nhân phương nào, phương pháp này có thể Trường Sinh hay không?
Một lát lại hỏi: lão Đại, anh xem tiểu đệ tư chất như thế nào, có thể có căn cốt tu tiên không?
Mạc Ngôn từ chối bằng cách nói coi như gỗ mục không thể điêu khắc, hắn lại tức giận bất bình ồn ào: tiểu đệ rõ ràng khung xương khác người, tuấn tú như thế này, làm sao lại thành gỗ mục? Đích thị là lão Đại mang trong lòng ý đồ ghen tị, chèn ép...
Cả quá trình cắt ngắn chỉ tốn năm sáu phút, mà sau đó, Hoắc Tiểu Hải liền hoàn toàn thành tín đồ của Mạc Ngôn, nơi chốn tự cho mình là đệ tử.
- Sư phụ, mời ngài uống trà...
- Lão Đại, có cần tiểu đệ xoa bóp cho ngài hay không?
- Anh họ, tay nghề cắt tóc thật sự là không tồi, tiểu đệ vốn có ba phần đẹp trai, thật sự cho anh cắt được thành bảy phần. Kỹ thuật này, tiểu đệ cảm phục không thôi, không biết nói gì để khen ...
Nhìn thấy Hoắc Tiểu Hải bật nhảy lên, khen ngợi thành chuỗi, tất cả mọi người dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng mơ hồ bội phục Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tiểu Hải, nếu em có thể đến học ở Uyển Lăng, bản thân anh có thể dạyêm võ công nội gia.
Hoắc Tiểu Hải con mắt lóe sáng, nói :
- Phương pháp này có thể được Trường Sinh không ?
Mạc Ngôn cười đánh nhẹ hắn, nói :
- Sướng nhỉ, anh còn không hiểu Trường Sinh đâu...
Hoắc Tiểu Hải ngượng ngùng cười, lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mạc Hiểu Uyển, thực nghiêm túc nói:
- Mẹ, con quyết định rồi, con muốn đến Uyển Lăng học trung học phổ thông!
Mạc Hiểu Uyển cười nói:
- Là chí hướng tốt, nhưng chỉ dựa vào kết quả học tập của con, có thể kthi đỗ trường ở Uyển Lăng à?
Bản thân cô chính là giáo viên, biết trung học ở Uyển Lăng là bực khó vào thế nào. Hơn nữa Hoắc Tiểu Hải là người Thiên Hải, muốn vào trường Uyển Lăng cách mấy trăm km, lại khó càng thêm khó. Đương nhiên, đây chỉ là theo góc độ người thường đánh giá chuyện này, Hoắc Tiểu Hải nếu thật sự quyết tâm học ở Uyển Lăng, những người trong viện này tuyệt đại đa số đều có thể dễ dàng làm được, thậm chí chỉ cần nói một tiếng, liền có người làm được thỏa đáng mọi sự.
Nhưng là người mẹ, là giáo viên, cô càng hi vọng con trai vị thành niên của chính mình có thể vào trường của Uyển Lăng với thành tích xuất sắc nhất, mà không phải dựa vào huynh trưởng hoặc là trưởng bối rồi ngồi mát ăn bát vàng.
Hoắc Tiểu Hải cũng thực nghiêm túc nói:
- Mặc dù nghìn vạn người nói như thế nào ... Mẹ, mẹ hãy chờ xem!
Mạc Hiểu Uyển bỗng nhiên cũng có chút cảm động, bất luận là xuất phát từ mục đích gì, con trai có thể nói ra những lời này, liền đủ để khiến cô vui mừng...
Mạc Ngôn cũng có chút cảm xúc trong lòng, vốn là câu vui đùa, lại không nghĩ rằng khơi dậy ý chí chiến đấu của Hoắc Tiểu Hải về học tập.
Hắn đến gần bên người Mạc Hiểu Uyển , cười nói:
- Cô, cô phát hiện không, Tiểu Hải thật sự rất giống cô!
Mạc Hiểu Uyển sẵng giọng:
- Nói cái gì đấy... Tiểu Hải là con trai cô, đương nhiên giống cô!
Mạc Ngôn nói :
- Cháu không phải nói diện mạo, mà là nói tâm tính.
Mạc Hiểu Uyển giật mình, lập tức hiểu ý tứ của Mạc Ngôn.
Cô xuất thân thế gia, nhưng sống như người thường, hiện giờ con trai của cô sắp trưởng thành, nhân sinh lần thứ 2 lập chí thì lựa chọn chính là con đường mình phấn đấu. Đương nhiên, dù sao còn chưa trưởng thành, còn chưa biết xã hội này phức tạp cùng tàn khốc như thế nào, nhưng đây là bắt đầu tốt, không phải sao?
- Đại ca, ông nội gọi anh đấy...
Khi nói chuyện, Mạc Sầu đi vào Tiền viện, nàng thấy Hoắc Tiểu Hải, ánh mắt không khỏi sáng lên, ôm cổ của hắn, nói :
- Ấy, đây không phải Tiểu Hải sao, như thế nào chớp mắt đã liền biến thành anh chàng đẹp trai thế?
Hoắc Tiểu Hải mặt đen lên nói :
- Chẳng lẽ trước kia em rất khó coi sao?
Mạc Sầu ánh mắt chuyển, bỗng nhiên dùng sức xoa Đầu Cua Hoắc Tiểu Hải, cười dài nói :
- Quy củ cũ, cạo đầu nhu tam nhu, không con rận không đầu trần...
Hoắc Tiểu Hải lập tức né tránh, cả giận nói:
- Ôi, đầu đàn ông sao có thể tùy tiện sờ?
Mạc Sầu cười đến cười run hết cả người, kéo cánh tay Mạc Hiểu Uyển, nói :
- Cô, cô xem, người này còn chưa vỡ giọng, cũng xưng là đàn ông !
Hoắc Tiểu Hải sờ đầu, bỗng nhiên phát giác chính mình đã là Đầu Cua, vì thế thuận thế trước vuốt về phía, thâm trầm nói :
- Chị biết cái gì, tuy rằng em còn chưa vỡ giọng, nhưng có trái tim người đàn ông!
Hắn bộ dạng này, liền giống như đạn cười, làm cho mọi người đều buồn cười, cười ha ha.
Mạc Sầu càng cười đến hết hơi, ngồi xuống trên mặt đất.
Trước mắt này màn, khiến Mạc Ngôn sinh ra cảm giác kỳ quái...
Loại cảm giác này thật ấm áp, đã qua nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ cảm nhận được, nhưng hắn biết rõ, loại cảm giác sung sướng và ấm áp này chỉ là bởi vì có Hoắc Tiểu Hải cùng Mạc Sầu mà thôi. Chờ những tiểu bối cùng trưởng bối khác của Mạc gia toàn bộ trở về, nơi này lại khôi phục không khí như trong dĩ vãng.
Khi Mạc Ngôn đi vào phòng sách nhỏ của Mạc Trọng Dương thì ở bàn gỗ nhỏ giữa phòng đã có bình rượu đế được hâm nóng.
Rượu mùi thơm nồng, là hương vị Mạc Ngôn rất quen thuộc khi ở Mạc gia thôn.
Mạc Trọng Dương an vị ở sau cái ghế tựa, lẳng lặng nhìn cháu đích tôn này của mình.
Mạc Ngôn cười cười, đặt mông ngồi ở đối diện lão nhân, nói :
- Ngửi thấy mùi vị kia, hẳn là tay nghề lão Tứ đầu đông của thôn.
Mạc Trọng Dương dở khóc dở cười trong lòng, tên tiểu tử thúi này, lời ông nội đều không muốn gọi?
Trong con em Mạc gia, vô luận ai thấy Mạc Trọng Dương, đều là cung kính lắng nghe lời dạy dỗ của hắn, mặc dù là Mạc Sầu, cũng không mất cấp bậc lễ nghĩa, tối đa cũng chỉ dám lên mặt trước người khác.
Đối mặt Mạc Trọng Dương, bậc con cháu thoải mái giống như Mạc Ngôn, thậm chí có chút càn rỡ, trong con cháu Mạc gia, có một không hai.
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 83-2: Có hứng thú xem mặt không ?
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Mạc Trọng Dương quan trường chìm nổi vài thập niên, trên người sở hữu chính là vẻ thượng giả, thời gian lâu dần, cho dù hiện tại về hưu, loại khí chất này mang đến áp lực, cũng không phải là cái mọi người có thể không thừa nhận.
Nhưng mà Mạc Ngôn lại cử trọng nhược khinh, không chút nào kính sợ.
Điểm ấy khiến Mạc Trọng Dương trong lòng thực không thoải mái, rồi lại nhịn không được tán thưởng. Hậu thế đời người, vô luận là đang ở đỉnh cao, hay là đang ở thung lũng, có thể chân chính bảo trì đúng mức, có mấy người?
- Trong Mạc gia, đại khái chỉ có Hiểu Uyển cùng tiểu tử này có thể làm được nhỉ? Nhưng nếu đến đây rồi, dù sao tiếng ông nội cũng phải kêu một tiếng chứ? Xem ra vẫn là tuổi còn quá trẻ, có một số việc không từ bỏ được ...
Lão nhân yên lặng nghĩ, cũng quyết định, tiểu tử này nếu không mở miệng, thì mặc kệ hắn.
Ai ngờ, ý nghĩ này hắn còn không chưa nghĩ xong, Mạc Ngôn liền nhắc bầu rượu rót đầy hai cái chén rượu, sau đó nâng chén nói :
- Ông nội, thật nhiều năm không tới thăm ông, chén rượu này cháu mời ông. Cũng chúc lão nhân gia người phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn...
Trên đường trở về hắn cũng đã hiểu rõ ràng, nếu lựa chọn quay về nhà cũ, lựa chọn thừa nhận thân tình này, vậy hãy cố dụng tâm giả dạng mình ngoan ngoãn, không cần phải cố ý đi làm cho ông và mẹ khó chịu. Nếu không, còn không bằng không trở lại.
Mạc Trọng Dương không khỏi giật mình, lập tức nở nụ cười ...
Uống rượu xong, Mạc Trọng Dương nói :
- Nghe Mạc Sầu nói, cháu cho ta lễ vật mừng thọ?
Mạc Ngôn gật gật đầu, lấy ra ngọc bội hình cá, đưa cho lão nhân.
Mạc Trọng Dương lấy ngọc bội, nói :
- Lễ vật này có cái gì đặc biệt?
Mạc Ngôn thực rõ ràng nói :
- Cố thể bồi bổ nguyên khí , kéo dài tuổi thọ.
Lão nhân cau mày nói:
- Khoa trương không?
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- ông thử xem sẽ biết, đeo ở huyệt Thiên Trung trước ngực...
Mạc Trọng Dương thấy Mạc Ngôn nói như thật, lông mi dựng lên, thật ra có chút hứng thú, lập tức đem ngọc bội đeo ở trước ngực.
Bùa dưỡng sinh công hiệu cho tới bây giờ đều là phát huy tức thời, lão nhân ngồi ở chỗ đó, cảm thụ được hơi thở từ ngọc bội chảy ngược lại ra, rất lâu không nói gì.
Thật lâu sau, lão nhân mới thở dài, nói :
- Năm đó ông chú của cháu nói trên đời này có loại đồ như này, ta không chịu tin. Nhưng hiện tại xem ra... Quên đi, không nói điều này nữa, nói nữa, thế giới quan ta vất vả tạo nên vài thập niên sợ là cần thay đổi.
Mạc Ngôn cũng rất thành khẩn nói:
-Cái đó và thế giới quan của ông cũng không mâu thuẫn!
Mạc Trọng Dương cau mày nói:
- Là như thế nào?
Mạc Ngôn lấy ra hộp diêm quẹt, nhẹ nhàng đánh, sau đó nhìn ngọn lửa lay động, nói :
- Ông xem, nếu đem thứ này đặt về mấy trăm năm trước, cũng có thể phá vỡ thế giới nhận thức của rất nhiều người!
Mạc Trọng Dương có điều ngộ ra, nói :
- Đúng vậy, đặt về mấy trăm năm trước, đây là ngọn lửa, là thần tích.
Mạc Ngôn nói :
- Mọi sự vạn vật đều là tồn tại khách quan, ông không phát hiện, cũng không phải là nó không tồn tại, chờ ông phát hiện, hiểu biết , mặc kệ nó thần kỳ đến cỡ nào, cũng có thể dùng số liệu và nguyên lý giải thích nó.
Mạc Trọng Dương gật gật đầu, nói :
- Ta thích cách giải thích này, ít nhất ở ngoài mặt, là phù hợp lý luận ngành nghiên cứu phát triển...
Mạc Ngôn nhịn cười không được, lời nói và việc làm lão nhân rốt cuộc không thoát ly được bản sắc chính trị.
Kỳ thật, hắn sở dĩ đàm luận cùng lão nhân điều này, là bởi vì hắn biết, với thân phận lão gia tử năm đó, không phải là không hay biết đối với loại người như chính mình. Huống chi, lão gia tử năm đó chịu để cho ông chú đem mình mới chỉ có năm tuổi đi, nếu nói là trong đó không có nguyên do, Mạc Ngôn trăm triệu lần không tin. Cho nên, hắn cũng không ngại cùng lão nhân tán gẫu về phương diện này, chỉ cần không đề cập quá sâu, thích hợp thì nói, có thể giảm bớt nghi ngờ cùng suy nghĩ của lão nhân...
Lão nhân lại hỏi:
- So với với ông chú của cháu, cháu có trò nào giỏi hơn thầy hay không ?
Mạc Ngôn không chút nào khiêm tốn nói :
- Hơn xa …
Lão nhân không khỏi lại nhíu mày, hỏi:
- Người giống như cháu, có bao nhiêu?
Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Có một mình không hai.
Lão nhân nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, nói :
- Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi...
Mạc Ngôn biết lão nhân lo lắng là cái gì... Đích xác, người như chính mình không nên nhiều, chỉ cần có đến mười, thế giới này chỉ sợ cũng sẽ lộn xộn .
- Năm đó không ít lần thảo luận cùng ông chú của cháu cái gọi là “Hiệp dùng võ vi phạm pháp luật”. Không nghĩ tới vài thập niên sau, lại cùng cháu đích tôn của mình nói mấy cái này... Không nói nữa, không nói nữa, tóm lại cháu tự thu xếp ổn thoả là được, theo ta uống chén.
Chén rượu uống xong, lão nhân bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, mẹ của Mạc Sầu giúp cháu giới thiệu một đối tượng, có hứng thú gặp hay không?
- Phụt...
Dù là Mạc Ngôn bình tĩnh, nửa hớp rượu vẫn phun tới.
- Chưa tính là chính thức xem mặt, ngày mai yến mừng thọ cháu có thể gặp mặt cô bé... Nghe nói là một cô gái rất được!
Mạc Trọng Dương cười híp mắt nhìn Mạc Ngôn, từ sau khi Mạc Ngôn đi vào thư phòng, biểu hiện quá mức bình tĩnh, điều này làm cho Mạc Trọng Dương thấy được thưởng thức rất nhiều, lại có chút lo lắng. Người trẻ tuổi nên có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, quá mức bình tĩnh, nhân sinh không khỏi sẽ mất đi rất nhiều màu sắc.
Cho nên, lão nhân cố ý nhắc tới chuyện này, muốn nhìn thấy một chút phản ứng của Mạc Ngôn. Mà kết quả, để cho hắn rất vừa lòng...
Mạc Ngôn thật cũng không phải quá xấu hổ, chỉ cảm thấy có chút đột ngột, lắc đầu cười cười sau đó nói :
- Nhân sinh của cháu từ khi nào thì đến phiên bà ấy quy hoạch vậy?
Mạc Trọng Dương cười nói:
- Cũng là có ý tốt, như thế nào, mới trước đây oán khí còn chưa tiêu?
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, nói :
- Chưa nói tới oán khí, chỉ là đơn thuần không thích người này.
Mạc Trọng Dương gật gật đầu, nói :
- Có thể nhìn ra được, nếu thật là có oán khí, cháu cũng không phá lệ yêu thương Tiểu Mạc Sầu ...
Chủ đề xem mặt rất nhanh đã bị đá qua, Mạc Ngôn cầm lấy bầu rượu, rót đầy cái chén rượu cho Mạc Trọng Dương, nói :
- Lão gia tử, ngày mai yến mừng thọ cháu sẽ không tham gia . Cháu trở về, chính là cho chúc thọ ông , người tới rồi, lễ vật cũng tới, tâm cũng tới, cuộc vui ngày mai cháu sẽ không tham gia!
Mạc Trọng Dương nghe vậy, cũng không cảm thấy bất ngờ, nói :
- Cháu không nói ta cũng đã nhìn ra... ông chú của cháu năm đó nói rồi, người đi con đường như ông ấy, không thích chính là không thích, không muốn chính là không muốn, không che không dấu, mới có thể được chân ý. Mạc Ngôn à, cháu chịu về nhà, ta cũng đã buông xuống một nỗi tâm sự, còn về yến mứngg thọ ngày mai, có đi hay không tùy cháu, ông không bắt buộc. Nhưng, nếu là đã trở về, hãy ở nhà một đêm được chứ?
Mạc Ngôn cười nói:
- Không thành vấn đề, không chỉ có cần ở lại, hơn nữa rượu này cũng phải cùng ông uống hết!
Hai ông cháu vừa uống vừa trò chuyện, đề tài dần dần chuyển hướng thôn Mạc gia, đối với bọn họ mà nói, đây đại khái là nơi duy nhất có tiếng nói chung .
Trong khi nói chuyện phiếm, thư ký Trần đưa tới cho hai người một ấm trà, Mạc Trọng Dương phu nhân, cũng chính là bà nội kế của Mạc Ngôn cũng vào một lần.
Mạc Ngôn đứng lên, thực khách khí gọi một tiếng bà nội, điều này làm cho Mạc Trọng Dương vừa vui mừng, vừa tức giận, bởi vì một tiếng “Bà nội” này nghe thật sự là quá khách khí...
Từ trong thư phòng đi ra thì đã hơn chín giờ tối.
Mạc Ngôn đứng ở trong hành lang, châm điếu thuốc, cảm thấy được hành trình về nhà lần này, ít nhất cho tới bây giờ, vẫn là thỏa mản.
Hai người hắn muốn thấy nhất đều gặp được, một là Mạc Sầu, một là cô, thậm chí còn có thu hoạch ngoài ý muốn, đó là cậu học sinh Hoắc Tiểu Hải. Một thiếu niên có chút phản nghịch, thích độc lập độc hành, nhưng ít có vẻ kiêu ngạo...
Quan trọng nhất là, hắn và lão gia tử gặp mặt rất hòa hợp, giống như là ông cháu trong gia đình bình thường, uống rượu, trò chuyện, cùng nhau nhớ lại chuyện cũ ở thôn Mạc gia. Lão gia tử cũng không nói gì giáo huấn, không có răn dạy và quở mắng, cũng không giống như các trưởng bối khác, muốn thay hắn quy hoạch tương lai.
Loại không khí này khiến Mạc Ngôn rất là thích thú.
Ngoài ra, lão nhân từng trèo lên đỉnh cao mà người thường không thể chạm đến, cũng đứng ở nơi đó, nhìn xuống toàn bộ thế giới. Cơ trí, kinh nghiệm, cùng với nhận thức của hắn đối với thế giới, cũng làm cho Mạc Ngôn thấy được ích lợi không nhỏ.
Đồng thời, Mạc Ngôn cũng có thể cảm nhận được, lão nhân đang cố ý bù đắp lại những thứ gì đó.
Loại bù đắp này thực sự không phải là vật chất, mà là một loại bù đắp tình cảm từ trong tim. Chậm rãi chảy xuôi, ở từng câu chuyện, từng chén rượu, tuy không cố ý, nhưng chân thành, khiến Mạc Ngôn cảm động không thôi.
- Vô tình vị tất chân hào kiệt, liên tử như hà bất trượng phu...
Mạc Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ:
- Nhưng, cũng chỉ có lui ra từ trên vị trí kia, mới có thể thấy chuyện thật nhỉ?
Mạc Ngôn rất rõ ràng trong lòng, ấm áp như vậy dừng ở đây, ngày mai khi mặt trời mọc, lão nhân vẫn uy nghiêm như ngọn núi, mà những người khác, cũng sẽ đeo mặt nạ nhìn như khiêm tốn nhã nhặn, ở bên lão nhân, cùng đám người nghênh đón khách…