Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 81: Tình Hà Dĩ Kham!
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
“Rầm!” Đóng cửa phòng lại, Khang Mẫn nặng nề ngồi xuống ghế. Ngay khoảnh khắc cửa phòng được đóng lại, một chút tự tôn còn xót lại trong lòng nàng bỗng dưng bị xụp đỗ hoàn toàn. Nàng rốt cục không nhịn được bật khóc, tiếng khóc ai oán như đem tất cả những bi thương và khổ sở trong một năm qua hoàn toàn trút bỏ, như nước sông hoàng hà vỡ tràn qua đê.
Nghe thấy tiếng khóc của Khang Mẫn phát ra từ trong phòng, thân hình Tiêu Tân run lên từng đợt, trong lòng hắn điên cuồng gào thét.
-Khang Mẫn, anh xin lỗi! Thực sự xin lỗi em! Anh xin lỗi! Nhiều cực khỗ như vậy, nhưng chỉ mình em gánh lấy. Hai năm nay, em đã vất vả biết bao nhiêu?! Em lại thường xuyên đến thăm mẫu thân của anh, có lẽ là vì muốn làm tròn chữ hiếu dùm anh, mà anh.......Hỗn đản, chết tiệt , cuối cùng anh đã làm gì, tại sao lại làm tổn thương em nhiều như thế?
Nghĩ đến mọi việc điều do mình gây ra, trong lòng Tiêu Tân cảm thấy hối hận.
Khang Mẫn ơi Khang Mẫn, vì sao em không tin tưởng vào anh, tại sao lại nói dối anh. Nếu lúc bá phụ sinh bệnh, em nói với anh, dù anh bán đi tính mạng này, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng tại vì sao em lại nói dối anh? Không muốn cùng anh gánh vác cái trách nhiệm đó?
Cho đến khi tiếng khóc bên trong đã ngừng hẳn, lúc này Tiêu Tân mới quay trở về phòng của mình, hắn nằm ngửa mặt trên trời thở dài. Nhưng, giấc ngủ đêm nay dường như cũng muốn trốn chạy khỏi hắn, gương mặt ướt nhòe nước mắt cứ ẩn hiện mỗi khi hắn nhắm mắt lại. Trong lòng muôn vàn hổ thẹn, hắn......không thể tha thứ cho mình. Nếu lúc trước không đi đến nơi đó, không gặp Khang Mẫn, có lẽ, giờ đã khác.
Đêm dài lặng lẽ, thời gian không mệt mỏi từ từ trôi qua. Không biết đã bao lâu, một vài tia sáng ban mai lọt qua khe cửa sổ vào phòng, Tiêu Tân chợt phát hiện, hóa ra....trời đã sáng.
Đêm nay. Hắn nằm yên trên giường không nhúc nhích, trong lòng tình cảm chỉ có thể dùng một câu để hình dung chính là, vô cùng vô tẫn đích hậu hối* vô cùng vô tận trong hối hận*. Nhưng mà, hối hận còn có tác dụng gì? Mọi chuyện đã trôi qua. Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm được, chính là làm cho nàng không rơi nước mắt nữa. Nhưng bây giờ hắn phải làm gì cho nàng đây?
Không biết Khang Mẫn hiện giờ ra sao? Tối qua xuýt nữa vứt bỏ mạng nhỏ, sau đó lại trải qua một hồi đau khổ, không biết bây giờ thân thể của nàng có sao không?
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân lập tức bật dậy, chạy nhanh ra bên ngoài, dừng lại trước cửa phòng nàng, vừa gõ cửa, vừa gọi. Nhưng bên trong không hề có âm thanh đáp trả.
Lúc này. Có một gã nhân viên phục vụ phòng đi đến. Tiêu Tân vội vàng tiến đến hỏi.
-Xin lỗi, người ở phòng 504 là bạn của tôi. Vừa rồi gõ cửa nhưng không có ai trả lời, anh có thể mở cửa dùm tôi được không?
“Xin ngài chờ một chút, để tôi gọi điện thoại hỏi!” Gã nhân viên phục vụ phòng gọi điện thoại vào bên trong, nhưng vẫn không có ai nghe máy. Lúc này gã mới lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa phòng mở ra, trong phòng một mãng bừa bãi, Tiêu Tân chạy nhanh vào trong, nhìn thấy trên giường có một hình ảnh quen thuộc đang say ngủ, lúc này mới an tâm.
“Khang Mẫn, em sao rồi?” Tiêu Tân phát hiện nàng không đắp chăn, hắn chạy nhanh đến bên giường. Chỉ thấy hai mắt nàng đang nhắm nghiền. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, tựa như đã mất đi cảm giác.
Trời! Trán nàng thật nóng!
Tiêu Tân nhanh tay ôm Khang Mẫn chạy nhanh ra khỏi phòng, trong lòng thầm tự trách mình bất cẩn. Khang Mẫn, em thật ngốc, lần này anh sai, mọi chuyện điều là lỗi của anh, tại sao không cho anh gánh vác? Tại sao, tại sao em hết lần này đến lần khác lại tự tra tấn chính bản thân mình?
***** ***
Bác sĩ hộ lí đang kiểm tra thủ tục trong phòng bệnh, nước biển từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống, chậm rãi truyền vào cánh tay mảnh khảnh yếu ớt của nàng. Vừa rồi, khi chích kim tiêm vào trong cánh tay nàng, hộ sĩ phải thử đi thử lại nhiều lần, thật vất vả mới tìm được mạch máu trên mu bàn tay của nàng.
Tiêu Tân ngồi một mình trước giường, ngơ ngác nhìn nữ nhân đã hai lần làm mình đau khổ và áy náy. Trong lòng vô cùng ảm đạm và nặng nề. Vẻn vẹn chỉ một đêm, gương mặt nhỏ nhắn của Khang Mẫn đã hốc hác đi một phần, khiến cho khuôn mặt vốn đã gầy nay càng thêm tiều tụy.
Ngay lúc đó, trong đầu Tiêu Tân bỗng chực nhớ đến mỹ nữ lão sư “Mộ Dung Thanh Tư” dung nhan xinh đẹp của mình, trong lòng Tiêu Tân chấn động. Hai ngày trước khi xa nhau, hắn và Mộ Dung Thanh Tư đã có ước định, một ngày điều gọi một cuộc điện thoại hay là tin nhắn để liên hệt, nhưng vì lo lắng chuyện Khang Mẫn, cư nhiên quên hết mấy chuyện quan trọng...đó.
“A! Điện thoại di động của mình?” Tiêu Tân đứng dậy, rờ rờ túi tiền của mình, lúc này mới nhớ tối qua vì cứu Khang Mẫn, đã làm rớt di động xuống sông. May mà không làm rơi cái bóp[ví], nếu không thì ngay cả khách sạn cũng không thể vào càng không thể mang Khang Mẫn đến bệnh viện được.
Vẻ mặt thoái lòng nản chí Tiêu Tân ngồi phịch trở lại ghế, ở sâu trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hỡi thượng đế vì sao lại trao cho cô gái mệnh khổ này những gian nan dau khổ đến thế? Thấy Khang Mẫn, người mà hắn thương yêu bây giờ thành bộ dáng thế này làm sao hắn chịu cho nổi?
“Mình bây giờ phài làm sao đây?” Tiêu Tân ôm đầu, tự hỏi mình hàng trăm lần. Càng hỏi đầu càng dau, càng rối loạn và trống rỗng, vẫn không tìm thấy một biện pháp giải quyết nào thích hợp.
Bên tai truyền đến một tiếng...Ưhm..., Tiêu Tân vội ngẩng đầu, thì ra Khang Mẫn đang dần tỉnh lại từ trong hôn mê.
“Khang Mẫn, em đã tỉnh! Em..em có đói bụng hay chưa, anh đi mua đồ cho em. Ở đây có chuối, em ăn trước một trái đi.” Tiêu Tân cuống cuồng đứng dậy, không cẩn thận làm ngã ghế bên cạnh.
Khang Mẫn như cũ vẫn còn chút hỗn loạn, nằm trên giường nhẹ nhàng lắc đầu, hữu khí vô lực hỏi.
-Em đã ngủ bao lâu?
Tiêu Tân nhìn nhìn vào đồng hồ treo tường, rồi trả lời.
-Bây giờ đã là buổi chiều, em ngủ gần chín tiếng rồi.
“Thì ra em đã ngủ lâu như vậy!” Khang Mẫn mông lung nói một câu, cảm thấy xương sống sau lưng hơi nhức, không tự chủ được vặn người một cái. Tiêu Tân vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy, rồi điều chỉnh nàng nghiêng nghiêng người nằm xuống tựa đầu vào gối, cẩn thận như đang chăm xóc một đứa bé.
“Mặc kệ miệng em có khô hay không, uống chút nước đi!” Tiêu Tân mở nắp một chai nước khoáng, đưa cho Khang Mẫn, nàng uống một hai hớp, cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
-Vị cô nương này, cô thật hạnh phúc, có một người chồng thật tốt hảo hảo chăm xóc cô.
Bên cạnh bỗng truyền đến âm thanh của một lão nhân.
Hai người nhìn qua, phát hiện kế giường có một lão bà bà đang nhìn bọn họ nói chuyện.
Lão bà bà thở dài, nói tiếp.
-Lão bà bà ta mà chết đi thì thật thảm, sống cũng không ai lo lắng. Không giống với vợ chồng son các người ân ân ái ái, thật sự làm cho người khác cảm thấy hâm mộ.
Nghe được gọi “Vợ chồng son”, Khang Mẫn không nhịn được liếc nhìn Tiêu Tân một cái, thấy hắn không phủ nhận, trong tim nàng không khỏi ngọt như đựơc ăn kẹo. Trải qua một đêm như vừa rồi cùng với việc khóc thật nhiều, nàng đã đem tất cả oán hận trong lòng giải khai. Bây giờ nhìn thấy những hành động của Tiêu Tân, nàng biết...nàng biết hắn vẫn còn thương mình, không khỏi có chút mềm lòng. Cái tên xấu xa này, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận, yêu thì không thể làm người khác quên, hận thì chỉ làm người khác khắc cốt ghi tâm, lẽ nào nàng thiếu nợ mười tám kiếp tổ tông nhà hắn hay sao!
Sáng nay, trong mơ màng nàng đã nghe được ai đó gọi tên nàng, trong âm thanh mang theo vẻ lo lắng. Xem ra, hắn vẫn còn rất quan tâm đến mình!
Sau khi uống nước, Tiêu Tân ân cần lột cho nàng một trái chuối tiêu, thấy nàng há miệng ra ăn, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào. Nghĩ nghĩ, hắn lại lột một trái nữa, đưa đến giường cho lão bà bà. Không ngờ tới nước mắt bà lão như mưa tung hoành đầy mặt, nhỏ giọng cất tiếng khóc.
“Đại nương, người sao vậy?” Tiêu Tân kỳ quái hỏi.
Lão bà bà từ từ ngưng khóc, cắn trái chuối tiêu một miếng nhỏ, nghẹn ngào nói.
-Tôi..tôi nghĩ đến người bạn già.
Bà ta vén tay lau nước mắt, nói tiếp.
-Tôi cùng với ông ta kết hôn đã bốn mươi hai năm, vẫn tương thân tương ái, chưa từng giận nhau một lần, cãi nhau một câu. Ông ấy thường nói với tôi, nhất định phải sống lâu hơn tôi để làm cho tôi được hạnh phúc. Đáng tiếc ông ta lại không giữ được lời hứa của chính mình, đã ra đi trước. Vài năm nay, tôi đã quá cô đơn, bọn nhỏ lại không về xem tôi ra sao, một đám lương tâm chó gặm. Nhớ đến những năm tháng hạnh phúc khi sống với chồng tôi, thật lòng tôi muốn xuống dưới đó để bồi tiếp ông ta. Lúc ông ta chuẩn bị ra đi đã nói với tôi."Lão bà tử, xin lỗi bà! Hay là ta đi trước nha. Nếu tôi chết, bà ngàn vạn lần không được đau lòng, nhất định phải tìm một người bạn bên bình. Như vậy dưới cửu tuyền tôi cũng được thanh thản an tâm."
Nói đến đây, mặt bà đã rơi đầy lệ, run giọng nói.
-Lão ta thật ngốc, làm sao có thể tìm người khác được. Trên đời này, làm sao còn nam nhân nào nóng lạnh thất thường như hắn. Trừ ông ta ra, bất cứ ai cũng không làm được. Tuy rằng ông ta ra đi trước, nhưng tôi cũng còn những đứa cháu cần chăm xóc, sống thật tốt vài năm nữa, đợi tôi chết, trong lòng cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Nghe xong lời lão bà bà kễ, Tiêu Tân và Khang Mẫn điều trầm mặc. Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, có thể tìm được một người thật lòng yêu mình và trung trinh nhất diện* chỉ yêu một người mà thôi*, thật không dễ dàng! Hai người đã từng yêu nhau thắm thiết nhưng bị chia lìa, bây giờ mọi chuyện hiểu lầm đã được xóa bỏ, sau này phải đối xử với nhau như thế nào đây? Trong một khoảng thời gian ngắn, Tiêu Tân và Khang Mẫn cùng nhau lâm vào trầm mặc, theo bản năng cùng liếc nhau một cái, trong lòng sinh ra những tư vị khó có thể hình dung. Lão bà bà kễ ra tâm sự lại còn khóc một hồi đương nhiên là rất mệt, nên bà nhắm mắt lại, hy vọng sẽ gặp lại người bạn già bên trong giấc một liêu trai. Giờ khắc này, lão bà bà vẫn chưa biết, bởi vì câu chuyện này, đã làm thay đổi lớn đến tâm tư của hai người thính giả trẻ này như thế nào!
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:45 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 82: Tha Thứ
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Tiêu Tân Trầm Mặc, một hồi lâu sau rốt cục hắn cũng mở lời.
-Khang Mẫn, anh xin lỗi, trước giờ anh đã hiểu lầm em, em có thể tha thứ cho anh không?
Khang Mẫn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói.
-Em đã hiểu ra. Hiểu lầm thì sao, tha thứ như thế nào, cũng điều như nhau cả thôi mà.
“Em thật sự đã tha thứ cho anh sao?” Tiêu Tân nghe nàng trả lời xuôi theo có vẻ đã thả lỏng tâm tình, hắn vội vàng hỏi.
Khang Mẫn thở dài một hơi, đôi mi cong dài buông xuống, trong lòng hơi có chút ảm đạm. Một lúc sau, nàng thỏ thẻ nói.
-Anh không phải đã có người yêu rồi hay sao?
Nghe nàng nói thế, Tiêu Tân cảm thấy hốt hoảng. Vấn đề này quá bất ngờ, làm cho hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Tân, Khang Mẫn lập tức hiểu ra mọi chuyện, cười khổ nói.
-Em sớm đã đoán được, chẳng qua chỉ muốn lừa gạt con tim mình mà thôi. Người yêu của anh nhất định rất đẹp, cô ấy tên là gì?
“Khang Mẫn, em.....” Tiêu Tân thấy nàng bình tĩnh đến dọa người, nhìn trân trối nàng.
Đôi mắt đẹp của Khang Mẫn nháy nháy, có vẻ oán trách liếc Tiêu Tân một cái, khẽ cười nói.
-Em dù sao cũng từng là người yêu cũ của anh, vẫn muốn biết rằng một năm nay anh ra sao, chẳng lẽ không được hay sao?
Trong lòng Tiêu Tân cảm thấy ngập tràn áy náy. Bởi vì hắn hiểu lầm, đã làm tổn thương đến nàng! Nghe nàng nói. Nhìn đôi mắt xinh đang mở to, Tiêu Tân như được thấy lại nàng của ngày xưa. Dường như cô gái hoạt bát đáng yêu của ngày xưa đã trở lại.
Trầm ngâm một lúc, Tiêu Tân nói.
-Nàng tên là Mộ Dung Thanh Tư.
Khang Mẫn thầm đọc vài lần, mỉm cười nói.
-Tên thật đẹp, có lẽ nàng cũng đẹp như tên của nàng.
Sau đó, nàng đột nhiên thay đổi chủ đề.
-Tiểu Sở. Anh cảm thấy em đẹp, hay là nàng đẹp.
Ách! Tiêu Tân há miệng to đủ nhét một quả trứng...đà điểu, trên trán toát mồ hôi. Thấy nàng vẫn đang chăm chú nhìn mình, hắn đành phải cắn môi trả lời.
-Hai người điều rất đẹp.
“Không được, em muốn biết ai xinh đẹp hơn.” Khang Mẫn tiếp tục truy hỏi.
Đầu Tiêu Tân to như cái đấu, nghẹn nữa ngày, rốt cục cũng trả lời.
-Lúc ở bên nàng ấy, anh cảm thấy nàng xinh đẹp. Nhưng giờ anh được gặp lại em, anh lại cảm thấy em rất đẹp.
Khang Mẫn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười nói.
-Coi như bỏ qua cho anh! Đã lâu không gặp. Anh đẹp trai hắn ra, không ngờ miệng lưỡi cũng trơn tru hơn xưa.
Anh không phải bị em ép hay sao? Trong lòng Tiêu Tân cảm thấy buồn bực.
Khang Mẫn hỏi tiếp.
-Bây giờ, anh có thể kể chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian anh rời đi được không. Em nghĩ, em cũng muốn biết vì sao anh sống lại được?
Thế nên, Tiêu Tân sắp xếp lại từ ngữ, kể lại mọi chuyện từ lúc hồi sinh tìm được đường sống trong chỗ chết đến lúc vào được đại học, Dẫn dắt theo ngôn từ trần thuật của mình, khuôn mặt biến hóa theo từng hoàn cảnh. Từ lúc hắn quen Mộ Dung Thanh Tư đến khi yêu nhau điều kể ra. Trừ bỏ việc gia nhập cục an toàn quốc gia hắn không nói thì ngay cả việc hắn có dị năng hắn cũng nói cho nàng biết.
Không biết vì sao, những lời này nói ra, Tiêu Tân cảm thấy một cảm giác thoải mái mà trước đây chưa từng xuất hiện, sự đè nén trong nội tâm từ từ được gải khai.
Nghe Tiêu Tân kể xong, Khang Mẫn nhẹ giọng hỏi.
-Anh đã dùng dị năng để cứu sống em?
Tiêu Tân gật đầu nói.
-May mắn là anh làm được, nếu không thật sự anh không thể tha thứ cho chính mình.
Khang Mẫn lại hỏi.
-Anh đã kể việc anh có được dị năng cho bạn hay người nhà biết hay chưa?
Tiêu Tân lắc đầu, hắn cũng cẩm thấy có chút khó hiễu và kỳ lạ.
Khang Mẫn mở to hai mắt. Tiếp tục hỏi.
-Ngay cả người yêu mỹ nữ lão sư của anh cũng không biết hay sao?
Tiêu Tân thành thật trả lời.
-Anh sợ làm nàng sợ, chỉ nói là anh có học chút nội công.
Khang Mẫn bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Lại tiếp tục hỏi.
-Nếu như vậy, anh vì sao lại nói cho em biết, không sợ em tiết lộ hay gì sao?
Ách! Tiêu Tân theo thói quen sờ sờ mũi, thành thật nói.
-Anh cũng không biết vì sao, chỉ là anh muốn kể hết mọi chuyện cho em biết.
“Đúng không đó?” Khang Mẫn nói xong thì gật đầu, sau đó ngồi dậy, nhìn Tiêu Tân nói.
-Anh đi giúp em làm thủ tục xuất viện!
“A!” Tiêu Tân lập tức ngây ngốc.
-Em còn chưa hết bệnh đâu!
Khang Mẫn xuống giường, nhổ kim tiêm trên tay xuống, làm như không có chuyện gì nói.
-Em khỏe rồi. Còn nằm ở đây làm gì! Còn nữa. Anh không cảm thấy đói bụng sao? Nếu anh không cảm thấy đói bụng thì anh ở đây đi. Em đói rồi, em đi đây.
***********
Sau khi Khang Mẫn ăn hai chén cơm, vỗ vỗ bụng, tuyên bố mình đã no, hơn nữa nàng còn tinh nghịch le lưỡi.
Trong lòng Tiêu Tân thầm buồn cười, đối với hành động và biểu hiện của nàng cực kỳ buồn bực. Hôm qua nàng còn đòi sống đòi chết, lại còn khóc lớn ở khách sạn đến nỗi bị sốt vào bệnh viện, sao chỉ trong chốc lát nàng lại lập tức khỏe ra thế này. Nhìn nàng vui vẻ, tràn đầy sinh lực, nào giống với một người vừa trải qua sinh tử bệnh.
Con gái, thật sự là khó hiễu đến chết, Tiêu Tân vắt óc ra suy nghĩ nữa ngày, cũng không thể nào hiểu được, cuối cùng cũng phải buông tha không thèm nghĩ nữa.(TG:ai cũng nói thế...điều này không cần bàn cãi__Con gái...hiểu được chết liền)
Ăn xong cơm chiều, hai người sánh vai cùng nhau đi dạo trên phố. Khang Mẫn hỏi.
-Tiểu Sở, ngày mai anh có chuyện gì bận hay sao?
Lúc xuất viện, nàng cùng Tiêu Tân về khách sạn thu dọn đồ, nàng khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp động lòng người khi trước nhưng vẫn không che dấu được sắc mặt hơi tái nhợt vì bệnh của mình.
Tiêu Tân hơi thất thần, trả lời.
-Anh chỉ trở về được hai ngày, chuyện quan trọng chưa xử lí xong. Anh đã dự định là hôm nay sẽ đi tìm người, nếu không tìm được có lẽ...phải đi nơi khác tìm.
“Phải không?” Tâm trạng Khang Mẫn đột nhiên ảm đạm. Một lúc sau, nàng đột nhiên nói.
-Anh có thể đáp ứng một yêu cầu của em không?
Tiêu Tân gật đầu nói.
-Em nói đi! Chỉ cần anh làm được, anh sẽ đáp ứng.
Khang Mẫn nói.
-Anh cần phải lo, chuyện này rất dễ. Ngày mai anh đừng đi được không, hãy...ở bên em một ngày.
“Sao?” Tiêu Tân im lặng, một lúc sau hắn gật đầu nói:”Được!” Những áy náy hổ thẹn đối với Khang Mẫn, chỉ một ngày ngắn ngủi liệu có thể bồi thường được hay không? Hắn có thể giúp Khang Mẫn làm gì? Tiêu Tân thật sự không biết.
Tâm trạng Tiêu Tân lúc này rất phức tạp. Bất tri bất giác, hắn cảm thấy hắn thiếu nợ người khác càng ngày càng nhiều. Chưa trả hiếu cho mẹ, chưa bù đắp công ơn nuôi dưỡng của nàng. Cũng bởi vì hắn không cẩn thận, làm Lâm Hiểu Nặc bị thương, vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Lại làm cho Khang Mẫn thiệt thòi, không biết phải bù đắp như ra sao? Nhân tình nặng tựa thái sơn, Tiêu Tân không biết phải làm thế nào cho đúng.
Khang Mẫn nói tiếp.
-Đêm nay anh có về nhà không?
Tiêu Tân gật gật đầu, trong ánh mắt Khang Mẫn ánh lên một thia thất vọng, miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng nói.
-Như thế cũng tốt, giờ anh đưa em về nhà nha!
Nửa tiếng sau, Tiêu Tân đã đưa Khang Mẫn đến dưới nhà nàng. Khang Mẫn bước lên hàng hiên, nhìn hắn vẫy tay. Vì Khang Mẫn đang đứng ở lầu một, sau khi nhìn thấy đèn trong phòng được bật sáng, Tiêu Tân mới chậm rãi xoay người bước đi...Hắn cũng không kịp nhận ra, nàng đứng đó, sau cửa kiếng, đôi mắt lấp lánh ánh lệ.
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:45 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 83:Tương Kiến Bất Như Hoài Niệm *Gặp nhau không bằng nhớ nhau*
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Tân đã đi đến Vũ Giáo, sau đó đành mang theo nỗi thất vọng mà quay về. Mạc Đại Thúc quả nhiên là chưa quay về, không ai biết ông ấy đã đi đâu?
Làm người khác ngạc nhiên chính là, hóa ra ông cụ bảo vệ cũ đã quay về. Thì ra, cụ ông hai năm trước bị một cơn bệnh nặng, dốc lòng xin nghỉ dài hạn nửa năm. Trong lúc này, trường học mời Mạc Đại thúc làm người thay thế. Sau đó, Mạc Đại thúc lại đột nhiên ra đi không nói một lời, sau này cũng không còn xuất hiện nữa.
Theo lời ông cụ, Tiêu Tân đã có được một manh mối quan trọng, thì ra quê nhà Mạc Đại Thúc là một thị trấn nhỏ tương tây. Tuy không có địa chỉ cụ thể, nhưng dựa theo manh mối này đi tìm, nói không chừng có thể tìm được cái gì đó quan trọng thì sao.
Lúc này, Tiêu Tân cũng không tìm đến huấn luyện Tô. Vì an toàn mà thôi, thân phận hiện giờ của hắn không thể tiết lộ cho quá nhiều người biêt. Lần này quay về, hắn thậm chí còn không đi tìm *hắc tử* nốt ruồi đen, từng là bạn học cũ với nhau, cũng chỉ vì nguyên nhân này.
Cửa phòng mở ra, xuất hiện một khuôn mặt tươi cười. Thấy Tiêu Tân cuối cùng cũng đã đến, Khang Mẫn tỏ vẻ giận dỗi nói.
-Còn tưởng anh không tới, làm hại em lo lắng từ sáng đến giờ. Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn nói sẽ bên em cả ngày !
Nhà của Khang Mẫn cũng không lớn lắm nhưng được thu dọn rất ngăn nắp cho thấy nữ chủ nhân nơi này rất ưa sạch sẽ và cẩn thận. Trước kia, Tiêu Tiêu đã từng đến đây vài lần, thấy nơi này vẫn quen thuộc như ngày xưa, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tiêu Tân gãi gãi đầu. Ngượng ngùng nói.
-Vì để tiết kiệm thời gian, anh đi làm tí việc trước.
“Tìm được người không?” Khang Mẫn ra vẻ đã hiểu, thuận miệng hỏi.
Thấy Tiêu Tân lắc lắc đầu, Khang Mẫn nói.
-Anh không cần phải lo lắng. Em có cảm giác mãnh liệt, lần này anh xuất môn nhất định có thể tìm được người đó, mà người đó nhất định...có thể chửa khỏi mà. Nhìn anh như thế, người.....bạn đồng học cuả anh chắc chắn là nữ nhân đúng không?
Hai câu đầu thì bình thừơng. Câu sau thì..hình như có chút không ổn. Tiêu Tân theo thói quen rờ rẫm cái mũi của mình, cười khổ nói.
-Còn có thể khác sao! Nhưng không thể so được với em.
Khang Mẫn lập tức vui hẳn lên, rạo rực nói.
-Không kém nhiều lắm mà.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tự oán tự trách nói.
-Đáng tiếc em đã lớn tuổi, sau hai ba năm nữa chắc thành đậu hủ mất.
Đổ mồ hôi! Dựa theo mấy lời này, Tiêu Tân hoàn toàn khẳng định, Khang Mẫn đã trở lại bình thường, đi về đúng quỹ đạo của mình. Nàng nói chuyện y như ngày xưa. Luôn luôn có chút khoa trương. Hai lăm tuổi, già sao? Cái này....giỡn hoài!!
“Em vẫn còn trẻ mà!” Khang Mẫn để Tiêu Tân ngồi trước vào bàn ăn, sau đó vào bếp mang ra bốn cái bánh bao, một tô cháo thịt, hai món ăn vẫn còn nóng hôi hổi, rất hấp dẫn.
Tiêu Tân là lạ hỏi.
-Sao em biết anh sẽ đến lúc này, tại sao bánh bao và...mọi thứ vẫn còn nóng?
Khang Mẫn lạnh nhạt trả lời.
-Em cố ý chỉnh lửa nhỏ để giữ ấm cho nó, nếu không làm gì có chuyện trùng hợp như thế! Anh ăn nhanh đi, nguội sẽ không ngon. Em thay đồ lát.
Nói xong những lời này với giọng điệu nhạt nhẽo, nàng lập tức bỏ đi, không thèm quan tâm ra sao và quan tâm đến cảm giác của hắn. Nhìn bóng lưng nóng bỏng của nàng, Tiêu Tân có chút mất hồn, trong lòng dấy lên một tia lo lắng và bất an.
Chớ Tiêu Tân ăn xong, thời gian đã hơn mười giờ, trên bàn trống vắng chỉ còn riêng hắn. Ngồi chờ thêm một hồi lâu, rốt cục Khang Mẫn đã bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa rồi, Khang Mẫn mặc độc một bộ áo ngủ, hiện giờ nàng đã thay đổi hoàn toàn, bên trong là một cái áo màu xanh tay ngắn, bên ngoài khoác hờ một cái áo lông tay dài màu trắng cao cổ, phía dưới là một chiếc váy bohemian màu đen, phối hợp với đôi vớ màu đen và đôi giày màu nâu khiến nàng tươi đẹp vạn phần. Phong thái mê người. Không chỉ như thế. Nàng còn đặc biệt dùng đến một ít đồ trang sức trang nhã, vốn xinh đẹp nay nàng càng mê người hơn. Trong lúc này đôi mắt kiều diễm của nàng đang nhìn bên nọ ngó bên kia, bỗng thấy một...Tiêu Tân đang ngây ngốc nhìn mình.
“Em...Em mặc đồ đẹp như thế, không phải em muốn đi thi hoa hậu đấy chứ?” Tiêu Tân ngu ngơ hỏi.
“Ba hoa!” Khang Mẫn đắc ý ngẩng đầu lên, đưa tay chỉnh sửa quần áo pose dáng một cái, đương nhiên nàng phi thường vừa lòng với phàn ứng của Tiêu Tân.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà, Khang Mẫn vui vẻ cười thành tiếng. Nàng thân thiết níu lấy cánh tay của Tiêu Tân, nũng nịu nói.
-Anh đáp ứng em, hôm nay cả ngày thuộc về em. Cho nên em quyết định, hôm nay...hãy làm bạn trai của em.
Thấy vẻ mặt Tiêu Tân có chút khác thường, Khang Mẫn nhun mũi, chu miệng nói.
-Sao rồi, anh không muốn à? Chỉ một ngày thôi mà, em sẽ không cướp anh từ tay ai đó đâu mà lo.
Nàng đã nói thế, Tiêu Tân còn gì để nghĩ. Huống chi hai người cùng có chung một mối tình đầu...một mối tình không thể quên.
“Hai ta giờ đi đâu?” Tiêu Tân hỏi.
Khang Mẫn nhìn Tiêu Tân thần bí cưới cười, dịu dàng nói.
-Hỏi nhiều như thế làm chi? Đi theo em là được thôi mà!
Một lúc sau, hai người đã đến trước một cửa hàng bán hoa. Khang Mẫn chọn một bó hoa bách hợp cùng với một bó hoa an khang hạnh phúc *Khang Nãi Hinh*, sau đó hai người đón một chiếc taxi, cùng nhau đến ngoại ô Thanh Long Sơn.
Sau khi lên xe, Khang Mẫn trầm lặng đi rất nhiều, dường như nang đang mang một nỗi tâm sự gì đó. Tiêu Tân ở bên cạnh cũng lẵng lặng nhìn, mơ hồ đoán ra được vì sao.
Thanh Long Sơn là nơi nổi tiếng với phong cảnh đẹp, đồng thời đó cũng chính là một khu “nghĩa địa” mộ viên, phong cảnh trên núi đẹp tuyệt trần, vờn quanh chân núi là dòng sông Thanh Nguyên Hà, tuyệt đối xứng danh với danh hiệu Phong Thủy Bảo. Chẳng lẽ.....?
Quả nhiên đúng y như dự đoán của Tiêu Tân, Khang Mẫn đến đây là để...bái tế cha mẹ nàng. Bởi vì gia cảnh của nàng, nên cha mẹ nàng không có mộ, chỉ có hai gò đất nho nhỏ cắm hai miếng bia mà thôi.
Khang Mẫn đặt hai bó hoa tươi xuống trước mộ, đốt cho hai người vài cây nhang, sau đó quỳ xuống dập đầu cha mẹ, thì thào nói trước linh vị hai người, đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh lệ.
Từ khi sau khi hắn có được dị năng, thính giác của hắn được đề cao hơn rất nhiều. Mặc dù âm thanh thì thào của Khang Mẫn rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe được rất rõ.
Ba! Mẹ!...Hôm nay con cùng anh ấy đến gặp hai người! Nữ nhi không thể trọn lòng hiếu đạo khi hai người còn sống, nếu...nếu ở dưới suối vàng biết đến, xin hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu như con được không?
Ba! Mẹ! Con cám ơn hai người đã phù hộ để Tiêu Tân tìm được đường sống trong chỗ chết, giúp cho con cùng với anh ấy...anh ấy lần nữa được gặp lại. Bây giờ, con đã không còn là tấm thân trong sạch nữa rồi, cũng không còn mong ứơc gì xa vời. Chỉ mong cầu Tiểu Sở bình an. Anh ấy vui vẻ, con cũng vui vẻ. Anh ấy không vui, làm sao con có thể sống vui đây. Chỉ cần xa xa có thể nhìn anh ấy, con..con đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Nghe đến đây, Thân hình Tiêu Tân chấn động, không thể không nhìn người con gái đang quỳ ở dưới. Hắn vạn lần không nghĩ đến, Khang Mẫn có thể lựa chọn như thế. Đối với hắn, làm như thế đúng là rất phải, nhưng...nhưng với nàng, thật sự rất rất bất công.
Lúc này, trong tim Tiêu Tân dâng lên niềm xúc động khó hiểu, đột nhiên quỳ xuống cạnh nàng. Nhìn hai khuôn mặt tươi cười hiền lành trên linh vị, lớn tiếng nói.
-Thúc thúc, a di, con trước linh vị hai người mà thế, con nhất định sẽ chiếu cố Khang Mẫn suốt cả cuộc đời này, khiến cho nàng vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi nói xong, Tiêu Tân bỗng cảm thấy trong lòng thoải mái nhất trước giờ chưa từng có. Vào giờ khắc này, hắn rốt cục cũng biết mình phải làm gì, vì thế hắn đứng dậy, nắm chặc đôi tay nhỏ bé của Khang Mẫn, chạy nhanh ra khỏi nơi đó, chạy thẳng đến đỉnh Thanh Long Sơn, mới ngừng chân.
“Khang Mẫn!” Tiêu Tân xoay người, định mở lời, bất ngờ hắn bị che miệng lại bởi một bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng nhẹ giọng nói.
-Anh không nên suy nghĩ bậy bạ. Em và anh hiện giờ chỉ là bạn. Anh với Thanh Tư tỷ tỷ mới chính là một đôi, tương lai sẽ cùng ở một nơi, đó mới chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Sau khi nghe Tiêu Tân nói, Khang Mẫn vạn lần hạnh phúc, nhưng lí trí nàng lại hét lên rằng, Tiêu Tân nói thế, chỉ là vì áy này, không phải khát vọng của tình yêu. Nếu bây giờ đi quá giới hạn, sẽ xảy ra những thay đổi không đáng có. Nàng yêu hắn, vẫn thủy chung một mình hắn, nhưng...nàng đã không còn trong sạch, mọi chuyện đã không còn có thể thay đổi vãn hồi. Tối qua, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đã thông suốt, đây chính là vận mệnh của nàng, không thể trách ai được. Hiện giờ, nàng chỉ có thể kể ra trước linh vị của cha mẹ nàng, và... đứng xa xa quan sát hắn là đủ. Yêu một người, không nhất định phải có được người ấy, khiến cho người ấy chân chính có được hạnh phúc, đó mới chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nhưng em thì sao?” Tiêu Tân không cam lòng hỏi. Hắn rất vất vả mới có thể hạ được quyết tâm, đánh vỡ mọi suy nghĩ đáng ghét kia, không nghĩ đến nàng lại lý trị như thế, làm hắn xấu hổ vô cùng.
Cố nén chua xót trong tim, dằn nén đau khổ và bất đắc dĩ, Khang Mẫn cười khanh khách nói.
-Em có tay có chân này, em sẽ làm việc mà mình nên làm, chẳng lẽ em bắt em nuôi em hay sao? Em cũng không muốn làm tình nhân của anh hay làm thiếp đâu nha. Anh yên tâm đi, trước đây là em nói đùa đó, anh chỉ được quyền làm bạn trai của em một ngày thôi. Từ nay về sau, ngoan ngoan mà làm người yêu của người ấy đi, ngàn vạn lần cấm anh có suy nghĩ bậy bạ! Không lẽ anh nghĩ em, một Khang Mẫn tài sắc vẹn toàn, lại không tìm được chồng hay sao, có khi...em còn kết hôn trước anh đó nha!
Tiêu Tân đã nghe những lời nói lúc trước của Khang Mẫn, làm sao tin được những lời nàng nói hiện giờ là những lời trong lòng của nàng. Nhưng hắn còn phải làm sao nữa, chẳng lẽ vô sĩ yêu cầu nàng làm tình nhân của hắn, hay làm vợ nhỏ cho hắn?
Thấy Tiêu Tân buồn bã không nói gì, trong lòng Khang Mẫn thở dài một hơi, nhưng trên mặt nàng lại hoàn toàn khác với từng cơn bão đang nổi sóng trong tim, cười hi hi nói.
-Anh, ngốc! Còn đứng đây làm gì! Thiệt là không tin được nha, mới có một năm không gặp, anh lại gian xảo hơn xưa đó!
Nói xong, Khang Mẫn một mình nhún nhảy đi về hướng chân núi. Nhìn thân ảnh nhỏ bé của nàng, Tiêu Tân bỗng nhiên có suy nghĩ.
-Tương kiến chi bằng không gặp,
Tương kiến bất như hoài niệm.
**
Chẳng lẽ đó chính là lời giải đáp cho đoạn tình duyên của hắn cùng Khang Mẫn? Không biết vì sao, hắn cảm thấy không hề thoải mái, mà con tim càng ngày càng cảm thấy nặng nề đau khổ hơn.
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:45 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 84: Diễm Sát
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Một chiếc xe bus cũ nát đang nhún nhảy cần mẫn lăn bánh trên một con đường lầy lội. Trên xe bus chỉ có mừơi lăm ghế ngồi, nhưng thực ra trên đó đang chen chúc 28 mạng người đang xô đẩy lẫn nhau, tình trạng quá tải do nhồi “thịt” cực kỳ nghiêm trọng. Không chỉ như thế, chất lượng xe bus thật sự quá kém, chạy đã chậm, mà còn hay ngừng giữa chừng, thiệt giống như ốc sên vậy, làm người khác có cảm giác giống như nó có thể chết bất đắc kỳ tử ở giữa đường bất cứ lúc nào.
Tiêu Tân nhìn qua cánh cửa thủy tinh, mắt dừng trên những giọt mưa làn gió đang kéo dài liên miên phía bên ngoài. Lần này rời khỏi nhà, trong lòng của hắn đã thay đổi rất nhiều. Nhận lại mẫu thân, trong tim hắn thêm một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của mẹ con thân tình. Gặp lại Khang Mẫn, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng nhờ đó lại hóa giải được câu hỏi lớn nhất đã được hắn chôn chặt trong tim từ lâu. Yêu nhau càng nhiều, trách nhiệm càng lớn, phải làm cho mỗi người mình yêu thương luôn luôn được hạnh phúc.
Giờ phút này, trong tay hắn đang nắm chặt một lá bùa bình an, là do mẫu thân Mai Lâm của hắn đưa cho trước khi hắn đi. “Con đi ngàn dặm người mẹ lo”. Có lá bùa bình an trong người, trong lòng mẫu thân có lẽ sẽ an tâm được một chút.
Mục đích chính của việc này là đi đến sơn cốc của tỉnh Fi ở Nam Bộ, cũng chính là nơi mà Tiêu Tân dưỡng thương lúc trước. Nếu ở đấy mà còn không tìm thấy được Mạc Đại Thúc thì chỉ còn cách là đi đến phía tây để thử thời vận mà thôi.
Xe bus lại lần nữa dừng lại, gần nữa ngày sau, xe vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Lúc này, tài xế phía trước la lên.
-Các chú các bác xuống xe, giúp tôi đẩy xe một cái.
Tái xế lớn giọng mang hành khách từ trong mê mang vội vàng tỉnh giấc, một đám người nhao nhao xách túi xách xuống xe. Khó trách mọi người bực tức trong lòng, lần này đã là lần thứ ba trong ngày nghe bị xụp hố. Bên ngoài gió mưa mặc dù không to, nhưng dưới chân cơ hồ toàn là sình bùn, dưới bánh xe ngập cả sình, biến mỗi người điều thành một tên hề trên rạp xiếc do sình dính trên mình, tâm trạng làm sao có thể tốt được. Chuyện như thế, mọi người chỉ có thể làm theo, lật đật xuống xe tiếp tục đẩy.
Vài năm nay, chính sách của quốc gia đã truyền xuống, cả nước chấp hành khai thông đường xá nông thôn. Nhưng mà đối với một số huyện nghèo khó, đường xá tuy thông. Nhưng xe thì không thông, tình huồng thực tế không cải thiện được bao nhiêu. Như đường bộ ở đây, chỉ là đường cấp ba, dưới thời tiết bình thường thì không sao, nhưng mà trời mưa thì ....mệt rồi.
Hôm nay, vận khí Tiêu Tân thật sự quá tồi, xe bus bị hư liên tục. Mọi người đẩy xe tuy vất vả, nhưng hắn chỉ có thể xen lẫn trong đó và xuất một tí lực mà thôi. Nếu sử dụng dị năng, khẳng định sẽ dọa mọi người sợ vãi cả ra mất.
Cuối cùng. Sau ba lần khởi động cũng không còn xảy ra trục trặc gì nữa. Bốn mươi phút sau, hai chân Tiêu Tân cuối cùng cũng đã đứng trên mảnh đất ấy, hai mắt đã nhìn thấy chiếc xe bus cổ đại đang từ từ đi xa.
Nơi đây cách sơn cốc khoảng chừng hai mươi cây số, cần phải đi qua vài ngọn núi, đi bộ thôi. Tiêu Tân đi đến đây trước tiên mà không phải trực tiếp đến thẳng quê của Mạc Đại Phúc mà tìm cũng chỉ vì hắn nghĩ.
-Sơn cốc bí mật thế này, nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt, thì Mạc Đại thúc lúc trước cũng không mất công để mà kiến tạo nên một nơi như thế, mang hắn từ một nơi ngàn dặm xa xơi đến nơi này. Tiêu Tân đã từng ngây ngốc ngâm mình trong thuốc ở sơn cốc, tiến hành trị liệu ngay tại đó. Hắn tuyệt đối tin rằng. Gần sơn cốc nhất định có dược liệu để chữa trị các vết bỏng. Cho dù không may không gặp được Mạc Đại thúc ở đây, thì cũng có thể đi tìm ở nơi khác lần theo manh mối của ông.
Đường núi gập gềnh, ngày mưa lại càng khó đi. Tiêu Tân đã từng ở sơn cốc nhỏ cũng được mất tháng. Đã có thể tùy ý đi lại, cho nên đối với những nơi gần đó hắn phi thường nhớ rõ, không thể lạc đường được. Ở trên núi hái một ít cỏ *hiệp tế đằng*, bện lại thành dây, sau đó bọc lại phía bên ngoài đôi giày bóng, cũng có thể tăng lực ma sát không còn sợ trượt chân nữa nên di chuyển càng thêm nhẹ nhàng nhanh chóng.
Ở trên núi không biết đã bao lâu, nhìn thấy trời đã ngã về chiều và gần tối hẳn. Ngôi nhà gỗ nhỏ bé quen thuộc xuất hiện phía trước tầm mắt của hắn vẫn đang lập lòe ngọn đèn đêm. Hắn lập tức chạy như điên lao về phía đó.
“Mạc Đại thúc!” Tiêu Tân gào lên, đẩy cửa bước vào. Nhưng...không đầy năm giây sau khi hắn bước vào, một tiếng thét chói tay vang lên, hoản loạn chạy ra.
Bỏ mịe bán muối rồi, sao lại xảy ra chuyện này ở đây? Trong phòng không có Mạc Đại thúc, mà xuất hiện....một thân hình nữ nhân.
Tiêu Tân cảm thấy buồn bực, không ngờ lần này lại gặp “Diễm ngộ” được nàng thăng cấp lên làm báo thù vì giang hồ. Sau đó chỉ thấy một cô gái trẻ trong tay bưng một cái nỏ từ trong nhà chạy ra, không nói một lời bắn ngay một mũi tên.
“Sưu!” Một luồng sáng đen phóng thẳng vào mặt hắn, làm Tiêu Tân hoảng sợ kinh hồn. May mà thân thủ của hắn nhanh nhẹn, phản ứng kịp thời, mém tí nữa trên người hắn có thêm một lỗ thủng nữa rồi.
Cô gái này vẫn chưa bỏ qua, buông cung nỏ, tiện tay nắm lấy thanh loan đao nhỏ lập lòe ánh hàn quang, phóng đến hướng Tiêu Tân.
-Má nhỏ của tui, Cẩn thận chết người đó!
Tiêu Tân quát lên một tiếng rồi xoay người chạy trối chết. Thanh loan đao trong tay cô gái cực kỳ sắc bén, bị chém trúng chắc chết không kịp ngáp, nhảy nhảy né né.
Đã mấy chiêu mà vẫn chưa trúng, cô gái kia ngày càng nóng nảy, trong mắt giống như phát ra từng tia lửa giận, thanh loan đao trong tay nàng tựa như thủy ngân, tung bay lên xuống, từng chiêu từng chiêu liên tục nối dài, ánh đao đầy trời không kẽ hở. Từng đạo hàn quang cứ nhắm Tiêu Tân mà vạch đến, nhiều lần mém chút nữa là đi tong cái mạng nhỏ của hắn.
“A a vị cô nương này, có chuyện gì từ từ nói! Vừa rồi là lỗi của ta. A, không cần thô lỗ như vậy chứ, con gái phải dịu dàng tí chứ.” Tiêu Tân vừa né, vừa hét lớn thanh minh. Hảo nam không tranh đấu cùng nữ tử, hắn không đánh lại, huống chi vừa rồi...quả thật hắn đang đuối lý.
Nhưng, loan đao vẫn miệt mài chém, không những không giảm mà còn ghê hơn so với vừa rồi. Nữ tử hừ lạnh, lớn tiếng thét.
-Bổn cô nương thô lỗ như thế đó. Muốn hảo hảo nói chuyện như bình thường cũng được thôi, trứơc tiên đem con mắt của ngươi móc xuống rồi nói sau.
Nói xong, nàng lập tức biến đổi chiêu thức, loan đao trên không trung phân ra làm hai, chia làm hai điểm hàn quang*ánh sáng lạnh* phóng đến ánh mắt của Tiêu Tân.
Tiêu Tân cứ tửơng cho nàng phát tiết một chút là được, ai ngờ tiểu nha đầu này sung sức không buông tha cho hắn, ra tay tàn độc, rõ ràng là muốn lụm cái mạng này của hắn! Không chỉ nhìn thấy cô thay “quần áo” thôi sao, cũng chỉ nhìn thoáng qua, có thấy cái gì rõ ràng đâu.
Mắt thấy nàng lại tiếp tục đánh ra sát chiêu, hắn nhanh chóng bật ngửa ra sau, sau đó nhanh chóng bật thẳng lao về phía cầu gỗ, chui xuống dưới lớn tiếng la lên.
-Hey, tôi cũng không phải cố ý, cô làm gì cứ gây sự hoài thế.
Khuôn mặt lạnh băng của nàng bỗng dưng cười lạnh, tức giận nói.
-Ngươi không cố ý là có thể xông vào phòng cô bổn cô nương hay sao. Hôm nay, nhất định ta phải móc cặp mắt của tên sắc lang như ngươi ra.
Làm cục đất cũng chỉ nhẫn nhục đựơc bảy phần, ba phần còn lại cự cự là u đầu. Tiêu Tân thấy mình đã nói lời xin lỗi, mà nha đầu kia lại vẫn còn “máu” như thế, hoàn toàn không thể nói lý được, không khỏi có chút căm tức, lớn tiếng hét.
-Tôi xem ra cô không có khả năng làm việc đó.
“Cái gì? Bổn cô nương không giết được ngươi!” Nghe nói thế, mũi của nàng xém chút bốc khói, loan đao lập tức chệch ra khỏi quỹ đạo.
Nhưng mà, nàng tuyệt đối không ngờ đến, tên sắc lang kia lại có thể bắt được thanh loan đao của mình, sau đó bẻ gãy vứt trên mặt đất.
"Tôi xem cô còn dùng cái gì để giết ta nữa nào?” Tiêu Tân cười nói.
Vừa dứt lời, nữ tử nọ không ngờ lại nhảy đến, nói thật lớn.
-Ta muốn cùng với ngươi đồng quy vu tận.*cùng chết chung*
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:46 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
Chương 85: Lật Thuyền Trong Mương.
Dịch: Tiểu Long
Nguồn: Kiếm Giới
Đạp gió liều mình đánh tới, Tiêu Tân muốn né, nhưng chợt nhớ đến phía sau mình chính là dốc núi thẳng đứng. Nếu tránh ra, nàng ta nhất định sẽ bị té xuống sườn núi. Nếu...té xuống đó, việc nhỏ sẽ thành việc lớn, ngộ sát đấy a!
Do dự một lúc, nàng í đã “yêu thương nhung nhớ” rầu. Thấy nàng đánh sắp đến. Hai tay Tiêu Tân dang rộng ra, sử ra một chiêu học lóm được của Trần Nhất Hưng “Thái cực vân thủ”, đón lấy nàng và xoay tay hạ nàng xuống một chút, sau đó ném nàng qua một bên. Cú ném phi thừơng xảo diệu, đúng ngay cọc gỗ cạnh cầu, không thể để nàng té xuống dưới được. Vì phòng ngừa cô ta tiếp tục day dưa, Tiêu Tân không làm thì thôi đã làm thì làm cho đến cùng, hắn phóng tới điểm huyệt cô ta.
Ngay lúc đó, nàng cảm thấy toàn thân trên dưới ê ẩm tê dại, không còn nữa điểm khí lực, liền chấn động hỏi.
-Ngươi đã động tay chân gì trên thân thể của ta?
Tiêu Tân đưa tay bồng nàng lên, không để ý đến nàng mặc dù nàng đang hét lên, đi vào nhà gỗ, tiện tay quẳng nàng xuống đất.
Nàng trợn tròn hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lạnh lùng dè chừng nhìn hắn, hung ác la lên.
-Thả ta ra mau, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tiêu Tân cũng không thèm để ý đến, tùy ý nắm lấy cái ghế dựa bên cạnh, thoải mái ngồi xuống, bắt đầu từ từ đánh giá quan sát bà cô này. Gọi cô ta là “bà cô” cũng không đúng lắm. Thực ra, tuổi của nàng xem ra còn rất trẻ, ứơc chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Vừa rồi hắn quăng nàng ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã bị dính đầy đất bùn. Mơ hồ có thể thấy rõ hình dạng của nàng, tuy rằng sắc đẹp không bằng Mộ Dung Thanh Tư nhưng có thể xem ra cũng là một tiểu mỹ nhân a.
Nhưng mà, vị muội muội này tính tình có vẻ không được tốt cho lắm, phồng má, trợn mắt quát lên.
-Sắc lang. Mau thả ta ra! Bổn cô nương không....có dễ chọc như vậy đâu nha.
Tiêu Tân mỉm cười, lạnh nhạt nói.
-Nếu ta là một sắc lang, nhìn thấy cô như thế này, hẳn cô cũng biết tôi sẽ có phản ứng như thế nào chứ?
Nói xong, hắn giơ tay chọt chọt lên người cô gái. Cô gái cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa xỉu taị chỗ. Không biết khi nào thì vạt áo trước ngực cô bé đã bị hở một bên, mơ hồ lộ ra một cả vùng ngực trắng noãn như tuyết. Càng làm nàng thêm xấu hổ và giận gần chết là toàn thân của mình cảm thấy vô lực, cánh tay căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhòm hắn ăn đậu hủ của mình.
May mắn Tiêu Tân cũng không phải là sắc lang hàng thật giá thật, chỉ là giỡn với nàng ta chút cho vui thôi. Hắn vừa định kéo vạt áo lại cho nàng thì...bỗng dưng nàng ô ô khóc to lên. Sau đó, đôi mắt to đen lúng liếng tràn đầy nước mắt, từng giọt lệ vuốt ve gương mặt xinh xắn của nàng rơi rơi, thật không thể chịu nổi mà.
Bỏ mịe, hình như mình làm hơi quá rồi. Tiêu Tân bỗng có cảm giác tội lỗi, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, khoác lên người cô gái.
Cơ gái vừa khóc vừa thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Tiêu Tân, đáng tiếc “trình” chửi của nàng thật sự “nghèo” đến tội nghiệp, mắng đi chửi lại cũng không thoát ra được hai từ “sắc lang” cùng với “bại hoại” cứ lặp đi lặp lại. Xem ra, cô nàng này cũng không hung hãn như bề ngoài, không biết nàng là con gái nhà nào nữa a?
“Này này, cô đừng khóc nữa được không?” Tiêu Tân nghe nàng khóc nữa ngày trời, hình như nàng không có ý định ngừng thì phải. Hắn nhịn không được lên tiếng. Ai cũng nói nữ nhân nước mắt như mưa, mà cô nàng này khóc cũng thật quá dọa người đi mà, khóc đã hơn nữa ngày, vẫn chưa có ý định “khóa” cái van nước này lại, không khác nào mưa bão vậy.
Tiểu cô nương ngừng khóc một chút, sau đó vừa tiếp tục xả nước lần hai vừa nói.
-Ta muốn khóc, ai mượn ngươi xen vào!
Tiêu Tân dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu Trầm Y Y kia hai ngày trước cũng đã từng khóc. Nhưng mà nếu Trầm Y Y ở trứơc mặt cô bé này chắc cũng phải tôn làm sư phụ, nàng khóc quá chuẩn, có năng khiếu làm diễn viên hàng quốc. Nếu không phải Tiêu Tân từng tìm được đường sống trong chổ chết mà trở nên “cứng rắn” hơn xưa thì chắc đã sớm giơ năm “chi” lên đầu hàng. Giải khai huyệt đạo mất rồi.
“Này. Cô có thể ngưng một chút được không?” Tiêu Tân nghe nàng khóc đến phiền lòng, nhịn không được la lớn.
Cô gái vẫn như trước khóc lóc không ngừng. Tiêu Tân phải rống lớn lên mới miễn cưỡng nghe được lời hắn nói.
“Ngươi làm gì hung dữ như vậy? Người ta còn chưa khóc...khóc đủ mà!” Cô gái rốt cục cũng ngừng khóc, đôi vai nhỏ bé ôn nhu nhích nhích, tuy nhiên vẫn còn nức nở từng cơn.
Tiêu Tân cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô nàng này vừa rồi xem hắn cứ như sắc lang, sao tự nhiên bây giờ cách nói chuyện bổng thay đổi...nhìn có vẻ giống như đang làm nũng hơn.
“Lau mặt đi, mặt như mèo con rồi kìa!” Tiêu Tân thò tay vào trong ba lô lấy ra một cái khăn ném qua cho nàng, ôn nhu nói.
Cô nàng cũng không khách khí, nay cả nước mắt nước mũi lẫn nước bùn điều...xoạt xoạt lau sạch lên khăn, sau đó nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp, dịu dàng nói.
-Vị đại ca kia, vừa rồi là tôi sai! Anh có thể giải huyệt cho tôi rồi nói có được không?
Oe, cư nhiên giải thích với mình a, xưng hô cũng thay đổi, cái này thật quá dọa người đi!
Tiêu Tân cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn lại nghe thấy nàng nói tiếp.
-Đại ca ca, tôi biết anh vừa rồi không cố ý, người ta chỉ là xúc động nhất thời thôi. Anh đại nhân đại nghĩa, thả tôi ra đi, nha!
Sau khi khuôn mặt được lau sạch, gương mặt sắc sảo đáng yêu, lông mi dài và cong hơi hơi buông xuông, vẻ mặt biểu tình đau xót bi ai, làm người khác cảm thấy yêu chết đi được.
“Như vậy cũng tốt, cô gái như cô phải ra dáng con gái một chút mới được!” Tiêu Tân trong lòng mềm nhũn, vừa giải huyệt đạo vừa nói.
Một lát sau, cô gái đã hoàn toàn bình phục, nàng đi vào phòng thay một bộ đồ mới, so với dáng vẻ chật vật vừa nãy thì hiện giờ trông nàng đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Vị đại ca này, xin hỏi nên xưng hô với huynh như thế nào. Bọn tôi là người sống ở thâm sơn cùng dã, anh như thế nào lại đi đến nơi này?” Cô gái rót cho Tiêu Tân một chén nước, tùy ý hỏi.
Tiêu Tân leo núi cả ngày ngoài trời, vừa đói vừa khát, nhận bát nứơc một hơi uống cạn, rồi trả lời.
-Tôi gọi là Tiểu Sở, đến đây để tìm một người.
Nói tên của mình lúc trước. Nếu Mạc Đại thúc còn ở đây, có lẽ thúc sẽ nghe thấy tên mình qua tuyền miệng mà đến thì sao.
Cô nàng chớp chơp đôi mắt, dường như cảm thấy cực kỳ vui vẻ, dịu dàng hỏi.
-Tiêu đại ca, anh tìm ai vậy? Không biết tôi có biết người đó hay không?
“Tôi tìm Mạc....” Tiêu Tân vừa nói được ba từ, đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, đồng thời bên tai truyền đến thanh âm của cô gái, tựa như cười, tựa như đang nói gì đó.
“Nguy rồi!” Trong lúc mơ hồ, Tiêu Tân cảm thấy có chút không đúng, trước mắt lập tức tối xầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Sau khi Tiêu Tân từ trong hôn mê tỉnh lại, thì trời đã sáng, đồng thời hắn cũng phát hiện ra mình đang bị trói trên một thân cây, đầu chúi xuống dưới, tay chân bủn rủn, không dùng được nửa điểm khí lực. Tiêu Tân lập tức “hiểu” được chuyện gì đã xảy ra. Thật sự là phong thủy luân lưu chuyển, người có lúc sông có khúc, không thể ngờ lại bị một tiểu cô nương lừa gạt.
Ai, cô bé kia chạy đi đâu rồi a? Chung quanh một bóng người cũng không có. Từ hôm qua đến giờ Tiêu Tân vẫn chưa có tí gì vào bụng, bụng réo ầm ầm. Tối qua uống hết cả chén nước, kết quả bị trói như đòn bánh tét ở đây. Không biết chén nước kia bỏ cái gì vào, mà ngay cả dị năng trên người cũng không xài được, ngủ như heo, một chút phản ứng cũng không có.
Tiểu nha đầu thật ra treo ngược Tiêu Tân cũng không ca, hai tay duổi thẳng thì mấy ngón tay cách mặt đất cũng chỉ “nửa thước” mà thôi, nhưng mà cuối cùng cũng với không tới. Tiêu Tân đột nhiên nhớ đến câu thành ngữ “Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời” thiệt là đúng bộ dáng lúc này của mình quá đi mà, ài....
Không xong! Cô nàng này rốt cục muốn làm gì? Không phải muốn giết mình đấy chứ?
Tiêu Tân vừa toát ra ý nghĩ này trong đầu thì bên tai hắn bỗng truyền đến một âm thanh đùa cợt.
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:46 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet