Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 81 : Giết ngược
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
“Tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì!”
Nhìn thấy Lâm Động lại chủ động vọt tới, trên khuôn mặt Lôi Phích liền hiện lên vẻ cười lạnh, tuy nói rằng Lâm Động đã từng đánh bại Ô Sát, nhưng mà loại chuyện này sẽ không thể nào xảy ra trên người của hắn được!
Vừa mới lao lên thì Nguyên Lực ba động mạnh mẽ từ trong cơ thể Lôi Phích cũng tuôn ra dữ dội, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn độc, sau đó đột nhiên xuất ra một quyền, kình phong bén nhọn làm phát ra tiếng vang trầm thấp.
Vừa ra tay liền sử dụng đến sát chiêu, hiển nhiên là Lôi Phích định dùng tốc độ nhanh nhất để đánh bại Lâm Động.
Nhìn thấy quyền đầu mang theo kình phong mạnh mẽ, đồng tử của Lâm Động lập tức mở rộng ra, một thoáng sau, bàn tay của hắn đột nhiên đưa ra, oạch một tiếng, ngay lúc quả đấm của Lôi Phích lướt qua, năm ngón tay liền chụm lại thành trảo, chụp lấy khuỷu tay của Lôi Phích, hung hăng kéo một cái, lực đạo cuồng mãnh làm thân thể của Lôi Phích nghiêng về phía trước.
Ngay thời điểm thân thể Lôi Phích nghiêng về phía trước, trong mắt Lâm Động cũng hiện lên vẻ hung quang, đột nhiên nhấc đầu gối lên, hung hăng đá tới cổ của Lôi Phích, loại thủ đoạn cũng tương đối tàn nhẫn.
Thế công của Lâm Động rất sắc bén và cường hãn, cho dù là lấy bản thân của Lôi Phích thì cũng có một thoáng luống cuống thất thần, bất quá ngay sau đó, hắn liền phục hồi tinh thần lại, song chưởng vội vàng đánh về phía đầu gối của Lâm Động.
“Phanh!”
Song chưởng của Lôi Phích nặng nề đánh lên đầu gối của Lâm Động, một cảm giác đau đớn liền từ trên tay truyền tới, giống như là hắn vừa đụng phải một tấm sắt cứng vậy, bất quá cũng mượn lấy sự ngăn cản này mà Lôi Phích liền nhanh chóng ổn định thân hình, rồi sau đó một chân liền hung hăng hướng cái đầu của Lâm Động đá tới. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sắc mặt của Lâm Động cực kỳ bình tĩnh, toàn bộ Nguyên Lực tuôn ra dồn vào trên quyền đầu, mạnh mẽ cương ngạnh một cước đá xuống của Lôi Phích.
“Đông!”
Quyền cước chạm nhau, một cổ kình phong mạnh mẽ khuếch tán ra, bả vai của Lâm Động run lên kịch liệt, mà Lôi Phích cước bộ cũng lảo đảo lui về sau mấy bước, chợt trên khuôn mặt hiện lên một vẻ kinh hãi: “Thiên Nguyên Cảnh!” Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi trên khuôn mặt của Lôi Phích, sắc mặt của Lâm Động lại cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì có chút tiếc hận, lúc nãy nếu nhanh hơn một chút nữa mà nói, thì trước khi Lôi Phích kịp phòng thủ thì có thể đánh gảy cổ của hắn rồi.
“Lôi Hình, cùng nhau ra tay giết hắn đi.” Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lôi Phích nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt mà kinh hãi không thôi, trong lòng như đang có sóng to gió lớn nổi lên, tuy hắn đã sớm có nghe qua, Lâm Động đã đánh bại Ô Sát của Hắc Long trại, nhưng mà hắn vẫn cho rằng đó là do Lâm Động có trợ thủ, mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ qua Lâm Động cũng đã bước chân vào Thiên Nguyên Cảnh, dù sao thì một Thiên Nguyên Cảnh mười sáu, mười bảy tuổi thật sự là làm cho mọi người đều cảm thấy có chút kinh hãi.
Ngay khi trong lòng đang nổi đầy sóng gió thì Lôi Phích chợt quát một tiếng chói tai, Lâm Động thể hiện ra thực lực càng mạnh thì sát ý trong lòng của hắn cũng càng dày hơn, nếu như để cho người này khoảng mấy năm thời gian nữa, thì tại Lôi gia còn ai có thể là đối thủ của hắn nữa?
Một đại hán với vóc người có chút khôi ngô ở bên cạnh, sắc mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng gật gật đầu, song chưởng cũng nắm chặt lại, Nguyên Lực hùng hồn dao động ở quanh thân, truyền ra tiếng ong ong.
“Phanh!”
Hai người cơ hồ như lao ra cùng một lúc, một trái một phải, như cặp gọng kìm vây Lâm Động vào giữa, đối mặt với hai gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hùng hổ lại có kinh nghiệm phong phú, sắc mặt của Lâm Động cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Với khoảng cách mười mấy bước cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền bị thu hẹp lại, thế công bén nhọn của hai người Lôi Phích trong chốc lát liền bao vây Lâm Động lại.
“Rầm rầm rầm!”
Sắc mặt của Lâm Động đầy khẩn trương, hai ngón tay khép lại, Nguyên Lực hùng hồn ngưng tụ ở trên đầu ngón tay, mỗi một chỉ phong xuất ra liền đẩy lui thế công của một người, lấy thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ hiện tại của Lâm Động, đơn đả độc đấu, căn bản sẽ không sợ bất kỳ người nào trong hai người Lôi Phích, Lôi Hình.
Ba đạo thân ảnh giống như lốc gió chuyển đổi vị trí cho nhau, Nguyên Lực hùng hồn va chạm nhau, phát ra những tiếng vang trầm thấp.
Mà cùng với việc ba người giao thủ càng ngày càng kịch liệt thì sắc mặt của hai người Lôi Phích còn trở nên khó coi, Lâm Động biểu hiện ra thực lực cùng với kinh nghiệm chiến đấu, làm cho bọn họ cảm thấy khó giải quyết, hơn nữa, quan trọng nhất là Lâm Động hình như là còn nắm giữ được một vài võ học có uy lực cực mạnh, mỗi một lần hai tay Lâm Động kết ấn thì bọn họ không thể không thu lại thế công của mình.
“Lôi Hình!”
Ánh mắt của Lôi Phích hiện lên vẻ thâm trầm, đột nhiên hắn quát lên một tiếng chói tai, cùng lúc đó trên quyền phải của hắn cũng bộc phát ra Nguyên Lực cực kỳ sáng bóng, chỉ trong giây lát những tia sáng này liền ngưng tụ thành một cột ánh sáng, truyền ra năng lượng bén nhọn ba động làm cho da đầu người khác trở nên tê dại.
Bôn Lôi Sát - Tứ phẩm võ học của Lôi gia, khi Lâm Động giao thủ với Lôi Lực lúc trước ở cuộc săn thú, đã nhìn thấy đối phương thi triển qua, uy lực đúng là cực kỳ cường hãn. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lúc Lôi Phích thi triển Bôn Lôi Sát, trên tay của Lôi Hình cũng bộc phát ra ánh sáng như ngọc, chợt quyền đầu của hai người một trước một sau hung hăng xuất ra, giống như hai cột quang ảnh oanh thẳng vào đỉnh đầu của Lâm Động.
Trong một thoáng này, cho dù là Lâm Động cũng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, ánh mắt nhất thời mở to ra, thân thể dừng lại trong tích tắc rồi sau đó, hắn đột nhiên quay đầu, một cỗ sóng xung kích tinh thần lực trực tiếp đánh tới đầu của Lôi Hình một cách mãnh liệt.
Đột nhiên xuất hiện tinh thần lực đánh tới, làm cho trong đầu Lôi Hình vốn không có chút chuẩn bị nào phát ra một trận đau nhức, kình phong bén nhọn trên nắm tay cũng nhanh chóng giảm đi trong nháy mắt.
Mà ngay lúc Lôi Hình đang bị rối loạn trận cước thì thân thể Lâm Động cực kỳ nhạy bén xông tới trước ngực của hắn, một cổ tinh thần lực lại nhanh chóng truyền ra, một đạo hắc mang nhất thời ở một nơi không xa mạnh mẽ lao tới, phụp một tiếng, liền cắm ở trên đầu của Lôi Hình.
Biến hóa như vậy quả thực như ánh lửa điện chớp lóe sáng, Lâm Động vốn là vừa mới bị vây trong trạng thái nguy hiểm, trong chốc lát liền giải trừ nguy cơ, hơn nữa còn dùng thủ đoạn quỷ dị mà đánh gục Lôi Hình!
“Lôi Hình!”
Nhìn thấy khóe miệng của Lôi Hình trào ra bọt máu, con ngươi của Lôi Phích cũng co rút lại, chợt sắc mặt hiện lên vẻ dữ tợn đáng sợ, quang đoàn Nguyên Lực ở trong tay liền hung hăng phách về phía lưng của Lâm Động.
“Xuy!”
Bất quá, ngay lúc quang đoàn Nguyên Lực còn cách thân thể của Lâm Động còn hơn một thước, một cổ lực lượng vô hình cũng đột nhiên xuất hiện, liền ngăn cản công kích của Lôi Phích lại.
Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhờ có tinh thần lực ngăn trở, bàn tay của Lâm Động liền đem một cái “Toái Nguyên Toa” hút vào, sau đó thân hình liền thối lui mấy chục bước, tay áo liền vung lên, lại có thêm mấy đạo hắc mang bay vào trong ống tay áo của hắn.
Làm xong những việc này, hắn liền giương cặp mắt lạnh lùng nhìn Lôi Hình đang chậm rãi ngã xuống đất, cùng với sắc mặt dữ tợn của Lôi Phích.
“Ngươi đã giết Lôi Hình…”
Trên khuôn mặt của Lôi Phích kịch liệt co quắp lại, ánh mắt mở to ra, nhìn thấy Lôi Hình chết không nhắm mắt, ngoài việc nổi giận ra, thì trong lòng hắn cũng hiện lên một chút lãnh ý, đối mặt với sự liên thủ của hai người bọn họ, Lâm Động không chỉ không nhanh chóng bị giết chết, mà ngược lại còn tìm được cơ hội, giết một người trong bọn họ, loại thủ đoạn này cho dù là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng không thể làm một cách dễ dàng đến thế!
Nhưng, Lâm Động lại làm được! Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sắc mặt của Lâm Động hiện lên vẻ hờ hững, sau khi thu lại “Toái Nguyên Toa”, thủ chưởng liền nhẹ nhàng run lên, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay mà hắn thật sự giết người, nhưng mà hắn tựa hồ cũng không có quá nhiều sự sợ hãi. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Kế tiếp thì đến phiên ngươi a…”
Lâm Động chậm rãi lấy ra một vài mảnh “Toái Nguyên Toa”, thanh âm có chút khàn giọng, đồng thời cũng hiện lên một vẻ lạnh lùng mà làm người khác cảm thấy không rét mà run.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 82 : Một chết, một bị thương
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Ánh mắt Lôi Phích nhìn mảnh “Toái Nguyên Toa” sáng bóng sắc bén tại trong lòng bàn tay của Lâm Động, thì chẳng biết tại sao da lông trên toàn thân hắn vào thời khắc này tựa như bị một loại ràng buộc nào đó khiến cho dựng đứng lên.
Hắn chưa từng ngờ tới, Lâm Động thoáng nhìn qua mặc dù có điểm non nớt, nhưng mà xuất thủ thì cực kỳ tàn nhẫn, lúc nãy đối mặt với hai cao thủ vây giết không chỉ có chưa từng lộ vẻ bối rối, mà ngược lại còn có thể giết chết một người, với thủ đoạn bực này, cho dù là Lôi Phích thì nội tâm cũng không nhịn được dâng lên một trận run rẩy. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Lần này khinh thường rồi …”
Trong đầu Lôi Phích dâng lên ý niệm này, bất quá ngay sau đó tại trong thâm tâm của hắn cũng nổi lên một trận khổ sở. Kỳ thật bọn hắn không phải khinh thường, mà là Lâm Động bày ra thực lực quá ư là mạnh mẽ, cho dù là ai đi nữa cũng không ngờ tới, cái vị thiếu niên kia cách đây nửa năm chỉ có thể miễn cưỡng thắng được Lôi Lực thôi, nhưng mà một năm sau đã đạt đến trình độ kinh khủng bực này.
“Động nhi!”
Ngay khi ánh mắt Lôi Phích đang lấp lóe, thì ở một nơi xa xa truyền đến tiếng quát dồn dập của Lâm Khiếu, ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rập hướng bên này chạy nhanh tới.
Lôi gia mặc dù nội tình không kém, nhưng Lâm gia tại Thanh Dương Trấn cũng có một chút địa vị, tai mắt cũng có không ít, mà ở bên này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, thì rất nhanh truyền đến tai Lâm Khiếu.
“Chết tiệt!”
Nhận thấy không ngờ bọn người Lâm Khiếu đã phát hiện nhanh như vậy, sắc mặt Lôi Phích liền âm trầm xuống, lại nhìn thoáng qua tròng mắt lạnh như băng cùng “Toái Nguyên Toa” trong lòng bàn tay Lâm Động ở cách đó một đoạn không xa, rốt cục hắn cũng hiểu được, lần hành động này không chỉ có hoàn toàn thất bại, mà hơn nữa còn làm cho Lôi gia mất đi một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, đối với tổn thất này có thể nói là quá mức thảm trọng.
“Tiểu súc sinh, chuyện này sẽ không dừng ở đây đâu, chờ đó!”
Lôi Phích ôm lấy thi thể Lôi Hình, ánh mắt oán độc mà dữ tợn nhìn Lâm Động, sau khi bỏ lại một câu ngoan độc, thân hình bắn đi, muốn nhảy lên nóc nhà, định tháo chạy.
“Muốn đi sao?”
Nhìn thấy Lôi Phích chạy trốn, Lâm Động liền cười lạnh một tiếng, đã hoàn toàn vạch mặt nhau như vậy, thế thì hắn cũng không cần phải lưu lại cái gì là tình cảm, cao thủ Thiên Nguyên Cảnh đối với Lôi gia mà nói, chính là tài phú trọng yếu nhất, có thể giết được một người, vậy đối với bọn hắn không thể nghi ngờ là quả cốt chi đau.
“Hưu!”
Cánh tay Lâm Động đột ngột vung lên, “Toái Nguyên Toa” trong tay liền hóa thành một đạo hắc mang, nhanh như tia chớp hướng Lôi Phích bắn mạnh tới.
Mà hiển nhiên Lôi Phích kia sớm đã cảnh giác hành động của Lâm Động, vì vậy vừa thấy hắn xuất thủ, lập tức Nguyên Lực hùng hồn tản mát ra chung quanh thân, thân hình liền nhích sang một bên đem đạo hắc mang kia tránh đi.
“Hừ”
Tránh được công kích của Lâm Động, Lôi Phích muốn cười lạnh một tiếng, thì ở phía sau lưng đã truyền đến một cổ xé gió, hắn giật mình, khóe mắt vừa chuyển thì nhìn thấy, đạo hắc mang mà hắn tránh né lúc nãy, lấy một góc độ bất khả tư nghị quay ngược đầu lại, một lần nữa hướng cái đầu của hắn bắn tới. Truyện Vũ Động Càn Khôn copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Làm sao có thể? !"
Lôi Phích bị một màn này làm cho hồn vía lên mây, lúc này đây việc duy nhất có khả năng làm được chính là, vội vàng dùng hai cánh tay ngăn chặn ở sau ót.
“Phập!”
Hắc mang nặng nề cắm tại trên cánh tay của Lôi Phích, trên Nguyên Lực phòng ngự dày đặc của hắn đã bị trực tiếp xuyên thấu qua, cơ hồ đoản toa sắc bén kia cắm ngập vào trong cánh tay Lôi Phích chỉ chừa lại phần đuôi, máu tươi từ trong đó chảy ra đầm đìa.
Một kích trúng kẻ địch, trong Nê Hoàn Cung lại lần nữa truyền ra một cổ ba động, muốn khống chế rút “Toái Nguyên Toa” ra, bất quá vào lúc này Lôi Phích tựa như đã biết Lâm Động có thể điều khiển đoản toa này, cho nên hắn lập tức khẽ nghiến răng, da thịt trên cánh tay đột ngột căng lên, hiển nhiên là muốn đem “Toái Nguyên Toa” kia lưu lại trong cơ thể, sau đó thân hình hắn chuyển động, chạy trốn một cách chật vật.
“Tiểu súc sinh, sau này ta chắc chắn đem xương cốt ngươi nghiền nát thành tro bụi!”
Thân hình Lôi Phích nhanh chóng đi xa, tiếng gầm rú oán độc được truyền từ xa xa tới đây.
“Đáng tiếc a …”
Nhìn thân ảnh Lôi Phích đã đi xa, Lâm Động lắc lắc đầu có chút tiếc hận, giương bàn tay lên, mấy đạo “Toái Nguyên Toa” mà lúc trước hắn lặng lẽ bắn đi, đã hóa thành hắc mang quay trở về chui vào trong tay áo của hắn, nếu người kia chầm chậm một chút nữa, thì hắn có thể thao túng những “Toái Nguyên Toa” này thành thế công dày đặc, có thể hoàn toàn đánh chết Lôi Phích kia.
"Động nhi!"
Ngay khi Lâm Động vừa cất xong Toái Nguyên Toa, thì tại đầu một con đường liền xuất hiện hơn mười thân ảnh, mà người vượt lên trước nhất chính là Lâm Khiếu.
“Cha”
Nhìn thấy Lâm Khiếu, Lâm Động cười lên một tiếng, nói.
Lâm Khiếu chạy như điên mà đến, ánh mắt hắn quét qua liền nhìn thấy trên mặt đất còn rải rác vài cổ thi thể, lập tức sắc mặt kịch biến, vọt lên đem Lâm Động chặn lại phía sau, con ngươi quét qua bốn phía chung quanh, còn những hộ vệ Lâm gia kia liền rút đao kiếm ra khỏi vỏ, đem hai người vây quanh vào giữa.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Nghe được âm thanh trầm trọng của Lâm Khiếu, Lâm Động nghĩ nghĩ, cười nói: “Người của Lôi gia, Lôi Phích, Lôi Hình cùng nhau xuất thủ, tưởng nghĩ là muốn giết con”
"Lôi Phích, Lôi Hình?"
Nghe đến hai cái tên này, không chỉ có khuôn mặt Lâm Khiếu co giật, thậm chí đám hộ vệ chung quanh kia sắc mặt cũng biến đổi rất nhiều, bất cứ người nào cũng biết được hai vị kia chính là phần tử trọng yếu nhất tại Lôi gia, hơn nữa thực lực của hai người kia là Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, thanh danh tại Thanh Dương Trấn cũng tương đối nổi tiếng.
“Lôi gia là bọn tạp chủng”
Lâm Khiếu nghiến răng nghiến lợi mắng chửi một câu, không nghĩ tới vì muốn đối phó với một tiểu bối Lâm gia như Lâm Động thế nhưng trực tiếp xuất động đến hai gã phần tử trọng yếu nhất. Nghĩ đến đây hắn không khỏi nổi lên một trận hoảng sợ, xem ra Lâm Động bày ra thiên phú kinh người đã khiến cho Lôi gia dâng lên sát ý. Ngày sau, nhất định phải phái người bảo hộ mới được.
“Ngươi không sao chứ?” Mà bọn họ đâu rồi?”
“Không có chuyện gì” Lâm Động cười cười, nói: “Lôi Hình kia hẳn là đã chết, còn Lôi Phích thì xem như đã bị phế đi một cánh tay, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không sử dụng tay được”
Suy nghĩ của Lâm Khiếu vào thời khắc này phảng phất như ngừng lại, sau đó hắn mạnh mẽ quay đầu, hai mắt trắng dã nhìn chằm chằm Lôi Động: “Lôi Hình đã chết? Lôi Phích phế đi một cánh tay? Do ngươi làm?”
Bá bá!!!
Cả đám hộ vệ Lâm gia ở chung quanh, đồng dạng vào giờ phút này cũng đều há miệng trợn mắt, nhìn nhìn vị thiếu niên đang được bọn họ bao vây vào giữa thì cảm giác được da đầu có chút tê dại. Nghe nói Lôi Phích và Lôi Hình đều là cao thủ đạt tới cấp độ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ rồi, mà hôm nay hai người bọn họ cùng nhau liên thủ, với lại còn mang theo một ít thủ hạ, không chỉ không có đạt được thành quả gì, ngược lại còn chết một, bị thương một?
“Vận khí tốt, vận khí tốt thôi mà…”
Nhìn những tia ánh mắt ở chung quanh, Lâm Động hơi chút lúng túng, nếu như không phải chuyện này sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài… hắn đúng là không muốn nói đến.
“Con mụ nó, vận khí tốt thì có thể giết một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh sao chứ?” Một ít hộ vệ trung thành Lâm gia cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, lẩm ba lẩm bẩm nói.
Miệng của Lâm Khiếu cũng giật giật vài cái, nhưng sau cùng hắn cũng không nói ra lời nào, giờ phút này tại trong tim hắn, đồng dạng là nổi lên kinh đào hãi lãng, đối mặt với hai cao thủ liên thủ như Lôi Hình và Lôi Phích, cho dù là hắn cũng không dám nói có thể có được chiến tích như vậy.
"Hảo tiểu tử."
Bàn tay nặng nề vỗ vỗ bả vai Lâm Động, cuối cùng Lâm Khiếu cũng mang theo một nỗi vui mừng và tự hào hô lên ba từ như vậy.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 83 : Cổ mộc
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
“Thằng khốn. Ngươi là đồ vô dụng!”
Nơi thâm viện của Lôi gia, đột nhiên có một tiếng gầm gừ tức giận đến tột đỉnh truyền ra. Nghe được tiếng gầm gừ này, thân thể của tất cả mọi người trong Lôi gia đều run lên lẩy bẩy, không một ai ở giờ phút này dám phát ra một âm thanh nào khác, sợ bị tai vạ ập đến bất ngờ.
“Ba, ba!”
Trong một gian phòng nơi thâm viện, sắc mặt Lôi Báo trông dữ tợn đáng sợ, hắn nhìn vào cổ thi thể nằm ngay trước mặt, thân thể không ngừng run lẩy bẩy kịch liệt, cuối cùng hung hăng giáng xuống một cái tát thật mạnh vào trên khuôn mặt Lôi Phích đang đứng cúi thấp đầu ở trước mặt mình. Sau tiếng tát mạnh lanh lảnh vang lên đó, thì thân hình Lôi Phích bay thẳng ra xa đụng mạnh vào vách tường, vốn trên thân thể đã có thương tích, sự va chạm lần này trực tiếp làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy cảnh này, những phần tử quan trọng khác trong Lôi gia đều run lên, miệng khép kín không dám hó hé một tiếng. Bọn họ biết được trong giờ phút này, Lôi Báo đã nổi giận đến độ mất đi một chút lý trí.
“Hai gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, cộng thêm mười tên hảo thủ Lôi gia ta, thậm chí ngay cả một tiểu súc sinh mười sáu mười bảy tuổi đầu cũng không thu thập được? Nhiều người đi như vậy mà cuối cùng chỉ có một mình ngươi quay trở về? Ngươi còn có mặt mũi trở lại sao hả?” Lôi Báo với sắc mặt hung tợn cùng bộ dáng điên cuồng, gầm hét lên.
Đối mặt với Lôi Báo đang lúc nổi giận, Lôi Phích chỉ biết cúi thấp đầu thôi, hai tay nắm chặt. Hắn biết lần này thảm hại trở về đã mất hết thể diện, lúc đi mang theo đội ngũ hùng hậu nhưng kết quả cuối cùng chỉ còn một mình hắn giống như chó hoang chạy trốn về. Lần này nếu như địa vị của hắn ở Lôi gia không phải cao, e rằng dưới sự nổi giận của Lôi Báo, hắn đã bị một chưởng đánh chết rồi.
Lôi Báo giống như trâu điên tức giận, sắc mặt xanh mét, không ngừng đi tới đi lui trong phòng. Mất một gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, đối với Lôi gia hắn mà nói là tổn thất quá nặng nề, nhớ tới chuyện này thôi thì lý trí của hắn đã bị sự nổi giận che mất hết khuynh hướng.
Cả gian phòng yên lặng nặng nề đến lạ thường, cuối cùng, bước chân của Lôi Bao cũng chậm lại rồi ngừng hẳn, là chủ của một gia tộc, định lực của hắn quả nhiên là không tệ lắm.
Sắc mặt vẫn âm trầm, hắn quay trở lại ghế ngồi, thanh âm khàn đục, hỏi chuyện: “Lần này là trúng mai phục của Lâm gia sao?”
Lôi Phích trên mặt lộ ra vẻ cay đắng, chậm rãi lắc đầu, nói: “Trước khi bọn người Lâm Khiếu đuổi tới, tổn thất đã là như vậy rồi. Lần này, nhân thủ của chúng ta bao gồm Lôi Hình, cũng là chết ở trong tay một mình Lâm Động.”
Tuy biết rõ bầu không khí vào giờ phút này bất thường, nhưng khi nghe nói vậy, những người Lôi gia vẫn không kềm chế được sự hoảng sợ liền ngẩng đầu lên. Nhiều người như vậy, tất cả đều chết ở trong tay tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi của Lâm gia?
“Hãy cho ta một giải thích thỏa đáng.” Lôi Báo bàn tay run rẩy, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, giọng trầm thấp, run rẩy nói.
“Thực lực Lâm Động bây giờ đã là Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, một mình giao chiến, ta không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa hắn tựa hồ am hiểu rành mạch về ám khí, sử dụng nhanh chóng làm chúng ta không kịp đề phòng, Lôi Hình thua chính là bởi ở điểm này” Lôi Phích thấp giọng nói, rồi hắn từ trong ngực móc ra một đoản toa đã nhuốm đầy máu, cung kính đưa về phía Lôi Báo.
Lôi Báo nhận lấy, sắc mặt u ám, ngón tay vuốt nhẹ qua mũi nhọn sắc bén của đoản thoi ngắn, phía trên toàn là răng cưa nhỏ làm cho tiểu hung khí trở nên bén nhọn vô cùng.
“Xét cho cùng cũng là do ngươi quá sơ suất. Cho dù tiểu súc sinh của Lâm gia kia thật có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, với sự liên thủ của ngươi với Lôi Hình cũng đủ giết chết hắn.” Lôi Báo thản nhiên nói.
“Đi dưỡng thương trước đi, chuyện này tạm thời ghi nhớ, đợi đến sau này khi giải quyết Lâm gia xong, ngươi sẽ nhận lấy hình phạt của gia tộc.”
“Dạ.”
Lôi Phích không dám nửa lời dị nghị, ngược lại cung kính đáp.
“Triệu tập nhân thủ của Lôi gia, rồi báo cho Tạ gia biết, trong vòng hai tháng, ta bắt Lâm gia phải cửa nát nhà tan!”
Lôi Báo búng nhẹ đoản toa trong tay ra, trên khuôn mặt thoáng xuất hiện vẻ dữ tợn, cánh tay vung lên, đoản toa kia hóa thành một đạo hắc mang, bắn mạnh xuống xà nhà, cắm sâu đến phần đuôi!
***
“Cái gì? Lôi gia ngang nhiên ra tay với Động nhi như vậy sao?”
Trong Thiết Mộc trang, sau khi Lâm Chấn Thiên nghe Lâm Khiếu hồi báo, khuôn mặt đang nở nụ cười bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Ha hả, phụ thân không cần lo lắng. Lôi Phích và Lôi Hình không những không đạt được thành quả gì, mà ngược lại Lôi Hình còn bị Động nhi đánh chết, Lôi Phích bị thương bỏ chạy. Lần này lão quỷ Lôi Báo kia chắc bị chọc tức giận đến ói máu đây” Lâm Khiếu cười nói.
Lời nói của Lâm Khiếu khiến cho không khí trong đại sảnh trở nên tĩnh lặng, chợt hắn bất ngờ thấy được trên khuôn mặt của đám người Lâm Chấn Thiên hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Cái tên tiểu tử này, thật làm cho người ta cảm thấy khó có thể tin được.”
Nỗi khiếp sợ chỉ kéo dài trong chốc lát, mọi người cũng từ từ phục hồi lại tinh thần, chép chép miệng, trên mặt hiện ra vẻ thán phục lẫn vui mừng.
“Phụ thân, Lôi gia lần này đã quyết định ra tay với Lâm gia ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lâm Mãng ánh mắt lạnh lẽo, hỏi.
“À.” Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, chợt cười một tiếng, rồi nói: “Ăn nhiều như vậy tất sẽ thiệt thòi, với tính tình của Lôi Báo, hắn sẽ không nuốt vào dễ dàng như vậy đâu. Phân phó xuống dưới, Lâm gia sẽ tiến vào trạng thái đề phòng, tùy theo nhất cử nhất động của Lôi gia”
“Phụ thân khi nào có thể tấn nhập Nguyên Đan Cảnh?” Lâm Khiếu hỏi. Nguyên Đan Cảnh mới thật sự tính là lực lượng kinh sợ nhất, nếu Lâm Chấn Thiên thành công tấn nhập, thì Lôi gia kia, sau này sẽ không dám lỗ mãng khinh suất.
“Nhanh thôi, trong vòng một hai tháng, ta tất nhiên có thể đột phá!” Lâm Chấn Thiên, tinh quang trong mắt bắt đầu khởi động, chậm rãi nói.
“Đến lúc đó, bản thân ta muốn coi thử, Lôi gia hắn đến tột cùng là có chỗ nào tốt để mà lớn lối!”
***
Bởi vì sự cố ám sát của Lôi gia, Lâm Động lần này trở lại Thiết Mộc trang vì nơi này, hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành chỗ có phòng vệ mạnh nhất của Lâm gia, nên chỗ này mới là chỗ an toàn nhất.
Ở trong phòng, Lâm Động ngồi xếp bằng ngay trên giường, ở trước mặt của hắn có chín mảnh “Toái Nguyên Toa” lơ lửng trên không. Những đoản toa này trôi lơ lửng quanh thân Lâm Động, giống như những con cá bơi lội tán loạn, có vẻ linh hoạt vô cùng.
Trận đấu hôm nay có chút xung đột mãnh liệt, làm cho Lâm Động tận mắt nhìn thấy được uy lực của tinh thần lực, mà ở dưới sự khống chế của tinh thần lực, sự sát hại của những mảnh “Toái Nguyên Toa” hiển nhiên cực mạnh, con người khó mà nắm bắt lấy quỹ đạo. Mạnh như Lôi Phích cũng phải chịu mất mát lớn, còn Lôi Hình thì phải dùng đến tánh mạng để làm học phí.
Lâm Động nhắm mắt lại, cảm ứng tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung, trong lòng hắn hiểu rõ, đối với chưởng khống của tinh thần lực, hắn dù sao vẫn còn yếu. Nếu mà có thể thi triển toàn bộ uy lực của tinh thần lực, hắn tin tưởng, Lôi Phích căn bản là không có cơ hội chạy thoát.
“Trước kia mình đã khinh thường tinh thần lực a …” Lâm Động thở dài, nhẹ giọng nói. Khó trách ngày đó ở Viêm Thành, vị Nham Đại Sư kia nói, Phù Sư không chỉ có khả năng làm vũ khí khôi giáp, khắc chữ vào đồ vật làm ký hiệu, mà thủ đoạn của bọn hắn, đồng dạng có thể nghiên trời lệch đất.
Bất quá những thủ đoạn đó, hiện tại Lâm Động tựa hồ không có cách nào làm được.
Nghĩ tới đây, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, chợt đột nhiên làm như nhớ lại cái gì, có chút tò mò, lấy từ trong túi Càn Khôn ra mảnh cổ mộc phủ đầy rêu xanh.
Cố mộc này chính là vật đổi được tại Phường hội dưới lòng đất, ký hiệu mờ nhạt trên mặt của vật này hẳn phải có liên quan đến Phù Sư …
Mà bây giờ, thứ mà Lâm Động cần nhất chính là đồ vật có liên quan đến Phù Sư. Hắn rất muốn biết khi hắn thi triển toàn bộ tinh thần lực, thì sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào?
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 84 : Cổ Tuyền Phú Ấn
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Lâm Động đem cổ mộc lật qua lật lại một lúc, sau đó đem đám rêu xanh phủ đầy bên ngoài cẩn thận lau sạch. Bất quá hắn cũng không biết cái gã bán hàng kia đến tột cùng là đào được nó ở chỗ nào, mà những phù văn ở bên ngoài kia lại có vẻ dị thường mơ hồ.
Những phù văn này hơn phân nữa đều không rõ ràng, khiến cho chân mày Lâm Động nhíu lại, trầm ngầm một lát sau, tâm thần khẽ nhích động, chợt hai mắt chậm rãi nhắm mắt lại, một tia tinh thần lực từ Nê Hoàn Cung bắn ra, cuối cùng tiếp xúc với cổ mộc kia.
Ngay khi sát na tiếp xúc, cổ mộc kia luôn không có động tĩnh gì chợt lay động mặc dù cực nhỏ. Nhưng mà, vẫn như cũ cũng chẳng xuất hiện biến hóa gì quá lớn.
“Ở bên trong cổ mộc này được một tầng tinh thần lực tạo thành một bức tường ngăn cách lại sao”
Trong tiếp xúc chốc lát đó, Lâm Động lại cảm giác rất rõ ràng, ở bên ngoài cổ mộc thế nhưng được một tầng tinh thần lực vô cùng nhạt bao phủ lấy, mà cổ tinh thần lực này tương đối nhạt, xem ra với thời gian hiện hữu của nó hẳn là không ngắn a.
Phát hiện được sự ngăn cản mạnh mẽ của bức tường tinh thần lực kia, Lâm Động liền thở phào nhẹ nhõm, tâm thần vừa động, nhất thời một cổ tinh thần lực từ bên trong Nê Hoàn Cung gào thét mà ra, khi cố gắng ngưng tụ nó lại, sau đó hung hăng hướng bên trong cổ mộc kia chui vào.
“Ông… ông!”
Cùng với biến hóa mà Lâm Động đã làm lúc nãy, cổ mộc kia liền phát ra tiếng vù vù, sau đó là một đạo thanh âm răng rắc rất nhỏ đột ngột vang lên, rồi thì ở phía trên cổ mộc lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng đó ngưng tụ thành một đạo quang thúc, quẳng ném đến trên trán của Lâm Động.
Ngay khi đạo quang thúc kia ấn vào trên trán Lâm Động, hắn lập tức cảm giác được rất rõ ràng có một loại tin tức kỳ lạ được lưu lại tại trong đầu của mình.
Cổ Tuyền Phù Ấn – Ngưng Ấn Pháp.
Chỉ hai dòng chữ ngắn ngủn đó đã làm cho tâm tình Lâm Động kích động mãnh liệt. Cái gọi là Ngưng Ấn Pháp kia là thứ trọng yếu nhất mà một Phù Sư tất phải có, bởi vì chỉ có đem tinh thần lực của chính mình ngưng tụ thành một Bản Mệnh Phù Ấn, lúc đó bản thân hắn mới có thể chân chính được xưng là Phù Sư.
Vị Nham Đại Sư ở Viêm Thành kia, bất quá chỉ đưa cho Lâm Động ba tầng đầu tiên của Thần Thiên Động, dù vậy cũng có thể làm cho Lâm Động tiến nhập vào con đường tu luyện tinh thần lực, nhưng mà cũng không thể cho hắn cái trọng yếu nhất chính là Ngưng Ấn Pháp. Vì thế, cho dù hiện giờ Lâm Động cũng cảm giác được tinh thần lực của mình hơi chút mạnh mẽ, nhưng thủy chung cũng không tính là một Phù Sư chân chính được.
Mà một khi ngưng tụ thành công Bản Mệnh Phù Ấn này, không chỉ có làm cho tinh thần lực của bản thân mình tăng lên, mà còn khiến cho tinh thần lực càng chân thật hơn.
Mặt khác, loại Bản Mệnh Phù Ấn này, nếu như không thuộc loại cha truyền con nối (nhất mạch tương truyền) mà nói…, thì khi ngưng tụ thành Phù Ấn, nhưng cũng có điểm bất đồng, dĩ nhiên năng lực mạnh yếu cũng sẽ cho xuất hiện những khác biệt. Cho nên muốn trở thành Phù Sư, nếu như có lão sư chỉ dạy trong lời nói… không thể nghi ngờ là bớt đi không ít đường quanh co.
Hiển nhiên, Lâm Động vào lúc này còn không có được những loại kia, hắn có khả năng làm được chính là chỉ tự tìm tòi lấy mà thôi, cho nên, ngay khi hắn phát hiện tại bên trong cổ mộc còn cất giấu một loại Ngưng Ấn Pháp, thì trong tâm không khỏi lộ ra vẻ vui sướng cực độ.
Chậm rãi đem những tin tức lưu lại này ghi nhớ xong, Lâm Động sau khi tinh tế quan sát bên phải bên trái cổ mộc này, rồi mới từ từ mở hai mắt ra, trong ánh mắt hơi lóe sáng một chút. Cái gọi là Cổ Tuyền Phù Ấn này đã làm cho hắn đối với sự lĩnh ngộ tinh thần lực so với trước kia tăng lên không ít.
“Hô…”
Nhẹ nhàng phun ra một ngụm hơi thở dài, Lâm Động một lần nhắm mắt lại, tinh thần lực từ trong Nê Hoàn Cung bắt đầu chậm rãi xoay chuyển.
"Ào ào. . ."
Theo đó tinh thần lực tại Nê Hoàn Cung xoay chuyển thành lốc xoáy, thì một loại âm thanh kỳ lạ ở trong đầu Lâm Động vang lên.
Sắc mặt hắn Lâm Động liền ngưng trọng, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn ngưng tụ Bản Mệnh Phù Ấn, nhưng đối với tinh thần lực của chính mình, hắn cũng có lòng tin vững chắc.
Cái loại thanh âm kỳ lạ vang lên một cách chậm rì đó khiến cho hai lỗ tai Lâm Động xuất hiện ù ù, trong ánh mắt của hắn cũng đột ngột lóe lên ánh sáng ngời, tốc độ của lốc xoáy kia thì bắt đầu xuất hiện tăng lên từng chút một.
Lốc xoáy tinh thần kia lúc thì chậm chạp lúc thì khoan thai, thoạt nhìn nó tựa hồ như đang cất dấu một loại tiết tấu cực kỳ đặc biệt nào đó, dĩ nhiên là Lâm Động hoàn toàn chăm chú nhìn sự biến hóa ở bên ngoài của Cổ Tuyền Phù Ấn kia, nếu không chỉ dựa vào chính hắn thôi thì cho dù nghĩ đến nát đầu cũng không cách nào làm được một bước này.
Cứ như vậy tinh thần lốc xoáy tại Nê Hoàn Cung vẫn duy trì chuyển động một loại tiết tấu cổ quái mà kỳ lạ. Đột nhiên, Lâm Động mơ hồ cảm giác được, tựa hồ có một cổ hấp lực nhè nhẹ như có như không từ bên trong tinh thần lốc xoáy kia tản mát ra.
“Ngưng!”
Ngay khi cổ hấp lực nhè nhẹ đó xuất hiện, Lâm Động trừng hai mắt lên, từ trong miệng quát ra một tiếng trầm thấp, hắn hung hăng áp súc tinh thần lốc xoáy!
"Ong ong!"
Khi tinh thần lốc xoáy bị áp súc đến cực hạn, toàn bộ tại bên trong Nê Hoàn Cung đều truyền ra tiếng vang như ong kêu, vốn tinh thần lốc xoáy đang an an ổn ổn, nhưng vào giờ phút này lại xuất hiện bắn ngược trở lại.
Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng dị thường, hắn hiểu được, hiện giờ đúng là lúc tối trọng yếu nhất để ngưng tụ thành Bản Mệnh Phù Ấn. Vậy, lúc này đây thế nhưng không được xảy ra một cái sơ suất gì.
“Ngưng lại cho ta!”
Hít sâu một hơi, chợt một đạo tiếng quát từ trong miệng Lâm Động phát ra lần nữa. Một cổ tinh thần ba động mạnh mẽ từ trong đầu đột ngột khuếch tán ra, mà tinh thần lốc xoáy từ bên trong Nê Hoàn Cung kia cũng đã chịu không nổi sự áp súc, phịch một tiếng, tức thì bạo liệt bung ra.
Ngay khi tinh thần lốc xoáy nổ tung, thì hai mắt Lâm Động cũng đã trở nên bừng sáng dị thường.
“Thình thịch!”
Từ trung tâm nổ mạnh chợt bắn ra vô số quang tuyến nho nhỏ, mà những quang tuyến này chỉ trong nháy mắt liền đem một vài mãnh vỡ tinh thần lực lắp ghép lại, sau đó lấy một loại trạng thái co rút kỳ dị, cuối cùng kiến tạo thành một đạo phù văn thần kỳ cỡ chừng bằng hai ngón tay cái.
Đạo phù văn này là do vô số mãnh vỡ tinh thần lực khắc họa mà thành, thoáng nhìn qua, chính là làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ huyền ảo, phảng phất toàn bộ thiên địa cũng đều bị đạo phù văn tưởng chừng như đơn giản này bao phủ lấy.
Phù văn thành hình đã lộ ra vẻ nhàn nhạt cùng mơ hồ, nếu như nhìn kỹ mà nói… sẽ thấy được phù văn này, kỳ thật là rất giống lốc xoáy bị biến dị, quang mang chớp động, tựa như đang lặng lẽ sinh trưởng vậy.
"Tê tê!"
Một cổ hấp lực từ bên trong đạo phù văn kỳ lạ kia tán ra, mà những mảnh nhỏ tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung cũng đã bị đạo phù văn này hút vào bên trong, lúc này ánh sáng nhàn nhạt kia mới trở nên sáng ngời hơn một chút.
“Hêy…”
Ngay khi lốc xoáy hình thành phù văn, thì hai mắt Lâm Động cũng đã hoàn toàn mở ra, mà ở một thoáng mở ra đó, Lâm Động lại cảm giác được rất rõ ràng mọi động tĩnh ở bên trong Thiết Mộc trang, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng khó thoát được cảm ứng của hắn.
Đột nhiên bàn tay Lâm Động vỗ xuống giường, thân hình nhảy bậc lên, tâm thần vừa động, chín đạo hắc mang từ trong tay áo bay ra, sau đó ngưng tụ lại thành một khối, giống như một thanh hắc kiếm, bay xuống dưới chân Lâm Động.
Tiếp đó, thân thể Lâm Động ngự ở trên Toái Nguyên Toa, ổn định giữa không trung.
Ngự toa mà đi!
Sau khi ngưng tự Bản Mệnh Phù Ấn, Lâm Động không ngờ có đầy đủ tinh thần lực mới có thể hành động đến cấp độ này.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 85 : Nhất Ấn Phù Sư
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Lâm Động thật cẩn thận đem "Toái Nguyên Toa" hợp lại thành ‘hắc kiếm’ đặt dưới chân, ở trong phòng bay qua bay lại một hồi. Tuy nói tư thế điều khiển có chút quái dị nhưng điều này cũng không thể giảm bớt được sự mừng rỡ như điên hiện lên trên khuôn mặt còn non trẻ. Ngự kiếm phi hành, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới chuyện thần thoại bực này mà hắn cũng có thể làm được.
Lâm Động ngự lên "Toái Nguyên Toa" bay qua bay lại ở trong phòng một hồi lâu. Sau đó tâm thần khẽ động, ‘hắc kiếm’ lập tức phân liệt hóa thành chín đạo hắc mang chui vào bên trong ống tay áo của hắn, mà thân thể của hắn thì lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
"Thật không tệ nha, bất quá vẫn còn thiếu một chút tinh thần lực nữa. . ."
Lâm Động vừa phủi tay sợ hãi than lại vừa có chút tiếc nuối, nếu như tinh thần lực của hắn mạnh mẽ hơn một chút nữa thì…. nói không chừng đúng là có thể giống như những cường giả trong truyền thuyết – phi thiên mà đi. Nhưng hiện tại e rằng phi hành chưa được bao lâu thì tinh thần lực đã tiêu hao hết mà rơi từ trên trời cắm đầu xuống đất mất.
Cất Toái Nguyên Toa xong, Lâm Động quan sát Bản Mệnh Phù Ấn ở bên trong Nê Hoàn Cung một chút. Bản Mệnh Phù Ấn vào lúc này đang huyền phù ở trong đó, bất quá Phù Ấn này nhìn qua có vẻ mơ hồ và ảm đạm quá mức. Có lẽ Lâm Động cần phải trui rèn lại một thời gian dài nữa thì Bản Mệnh Phù Ấn mới có thể hoàn toàn thành công.
"Nhất Ấn. . ."
Nhìn Bản Mệnh Phù Ấn tại bên trong Nê Hoàn Cung, Lâm Động không nhịn được mà cười to lên. Bắt đầu từ bây giờ, hắn chính thức có thể được coi là Nhất Ấn Phù Sư, đối với khắc chữ vào đồ vật như khôi giáp vũ khí… hắn cũng không có hứng thú quá lớn. Bất quá về diệu dụng của tinh thần lực, hắn lại cực kỳ coi trọng, bởi vì theo như lời Nham Đại Sư kia, nếu như tu luyện đạt tới cảnh giới cao thâm thì dù là so với một số cường giả tu luyện Nguyên Lực phiên giang đảo hải vẫn không yếu hơn, nhưng đây cũng chỉ là một ý niệm vừa lóe lên trong đầu mà thôi.
Bất quá, so với sự hiện diện của Nguyên Lực thì tinh thần lực lại phảng phất lộ ra vẻ hư vô huyền bí, nếu như trên phương diện này mà không có một chút thiên phú nào thì…sợ rằng sẽ rất khó khăn để tiến triển.
Trong tu luyện tinh thần lực thì thiên phú là trọng yếu nhất, đây cũng là điều mà vị Nham Đại Sư kia khi nhìn thấy Lâm Động sở hữu thiên phú tinh thần lực lại động tâm như thế.
Cái loại sức mạnh thông thiên phiên giang đảo hải này hiện tại đương nhiên là mục tiêu Lâm Động mà hướng tới. Bất quá điều may mắn chính là, khi Bản Mệnh Phù Ấn ngưng tụ thành công thì hắn có thể cảm giác rõ ràng, tinh thần lực nắm trong tay hiện giờ so với lúc trước hiển nhiên tăng thêm một bậc. Bây giờ Lâm Động có đủ tự tin nếu gặp sự tập kích của Lôi Phích một lần nữa thì tên kia chắc chắn không bao giờ thoát được.
Đối với tinh thần lực này Lâm Động cảm thấy rất hài lòng. Lần hành động đó của đám người Lôi Phích hiển nhiên chỉ là khúc nhạc dạo cho tính toán muốn đối phó với Lâm gia. Đối mặt với gia tộc uy tín lâu năm ở Thanh Dương Trấn này, Lâm gia đương nhiên sẽ phải toàn lực ứng phó, vì nếu như có điều sơ sẩy một chút thôi thì Lâm gia sẽ phải chân chính nhà tan cửa nát.
Mà đối mặt với sự phản kích của Lâm gia, Lôi gia tất nhiên sẽ chém tận giết tuyệt. Điều này vốn không phải là điều mà Lâm Động hy vọng xảy đến.
Cho nên, trước khi Lôi gia động thủ với Lâm gia thì bản thân hắn phải cố hết sức để tăng lên thực lực của chính mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể đảm bảo thêm một phần sự an toàn cho gia tộc.
"Lôi gia...!!!"
Đôi mắt của Lâm Động híp lại, hàn mang trong con ngươi bắt đầu lóe sáng, người có sát ý với hắn, hắn nhất định sẽ coi người đó là địch nhân. Nếu có cơ hội hắn muốn Lôi gia vì hành động của ngày hôm nay mà phải trả giá thật lớn.
***
Trong những ngày kế tiếp không khí ở Thanh Dương Trấn tựa hồ đang trở nên im ắng khẩn trương hơn. Cao tầng của hai nhà Lôi - Tạ cũng thường xuyên lui tới với nhau hơn, dù chỉ là một thế lực nhỏ nhoi với tai mắt linh thông cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Dĩ nhiên điều bất thường này Lâm gia cũng đã nhận thấy, bất quá bởi vì thời gian cấp bách, hơn nữa Lâm Chấn Thiên cũng đã tiến vào thời khắc mấu chốt nhất để bế quan đột phá. Lúc này, ai ai cũng không dám quấy rầy hắn, bởi vì ai cũng biết chỉ khi Lâm Chấn Thiên thành công tấn nhập Nguyên Đan Cảnh, thì Lâm gia mới sẽ không e ngại sự liên thủ của hai nhà Lôi - Tạ. Nếu không lần giao chiến này, phần thắng của Lâm gia sẽ chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Dù sao tuy nói một năm nay vì nguyên nhân có được mạch khoáng Dương Nguyên Thạch, nhưng tại trong tâm Lâm Động thì Lâm gia cũng không thể nào yếu hơn bất kỳ một nhà nào trong hai nhà Lôi - Tạ. Nhưng nếu như hai nhà này liên thủ, vậy Lâm gia vẫn sẽ rơi vào thế hạ phong.
Cho nên, bất kể là như thế nào, cũng phải đợi đến khi Lâm Chấn Thiên thuận lợi xuất quan mới được!
***
Không khí ở Thanh Dương Trấn có vẻ bất bình thường khiến bên trong Thiết Mộc trang cũng phá lệ mà cảnh giác cao độ. Phòng ngự bình thường không chỉ làm kiên cố thêm mà ngay cả ban đêm cũng có người thay nhau tuần tra.
Cư như vậy dưới loại không khí căng thẳng này, thời gian nửa tháng đã nhanh chóng qua đi.
Trên một bãi đất trống dưới bóng cây mát mẻ, thân thể Lâm Động di chuyển, quyền chưởng huy động mang theo quyền phong cuồn cuộn, từng đạo âm thanh trầm thấp ô ô vang lên, đem toàn bộ lá cây trên mặt đất tung bay.
"Phanh."
Sau một lúc, Lâm Động mạnh mẽ oanh một quyền trên một cây đại thụ. Nguyên Lực cuồng mãnh, đem thân cây đang tươi tốt phá tan thành từng mảnh.
"Lâm Động ca, cha gọi huynh nhanh vào phòng nghị sự!"
Khi Lâm Động mới vừa thu quyền xong thì một đạo thân ảnh yểu điệu xinh đẹp đột nhiên từ đằng xa chạy tới, thanh âm thanh thúy giống như một con chim sơn ca truyền tới.
"Sao?"
Nghe vậy, Lâm Động chợt ngẩn ra sau đó gật đầu, hắn biết hiện tại Lâm gia đang bị vây trong tình trạng căng thẳng.
"Đi thôi!"
Chạy đến bên cạnh Thanh Đàn phất phất tay, Lâm Động cũng không chậm chạp, quay đầu chạy về phía phòng nghị sự. Thanh Đàn thấy thế thì cái miệng nhỏ chu lên, rồi vội vàng đuổi theo Lâm Động.
Phòng nghị sự.
Khi Lâm Động đi vào, không chỉ có Lâm Khiếu mà ngay cả Lâm Hà, Lâm Hoành cùng những tiểu bối khác cũng ở đây. Bất quá thấy sắc mặt mọi người có vẻ ngưng trọng, trong lòng lại Lâm Động nhảy lên.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?" Lâm Động bước nhanh đi vào, mở miệng hỏi.
Nhìn thấy Lâm Động đi tới, đám người Lâm Khiếu, Lâm Khẳng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bất tri bất giác, bọn họ tựa hồ đã đem Lâm Động trở thành trụ cột của Lâm gia rồi.
"Trong khoảng thời gian này, chúng ta đã âm thầm đem gia quyến Lâm gia ở Thanh Dương Trấn chuyển đến Thiết Mộc trang."
Nghe vậy, Lâm Động cũng gật gật đầu, nếu Lôi gia lại tiếp tục sử dụng thủ đoạn như đã đối phó với hắn, thì những gia quyến của Lâm gia nếu bị Lôi gia bắt gọn. Sau đó dùng điều này để uy hiếp, đối với Lâm gia sẽ tạo thành kiềm chế thật lớn.
"Bởi vì lo lắng bị hai nhà Lôi - Tạ phát hiện, cho nên hiệu suất cũng không cao, hôm nay là nhóm cuối cùng, bất quá lần này lại bị hai nhà Lôi - Tạ phát hiện ra, theo tình báo chúng ta có được hiện giờ Tạ gia đang phái người đuổi bắt nhóm gia quyến cuối cùng của Lâm gia chúng ta!" Lâm Khiếu mặt sắc ngưng trọng nói.
Lâm Động cau mày lại, hắn nhìn thấy trên gương mặt của Lâm Hà còn vương một chút nước mắt cùng với mặt sắc âm trầm của Lâm Khiếu, đột nhiên khiến hắn có cảm giác không ổn: "Vậy nhóm gia quyến cuối cùng có những ai vậy cha?"
"Phần lớn là gia quyến là đại tẩu cùng với mẹ của con." Thân thể Lâm Khiếu nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm trầm thấp tới mức đáng sợ.
Mà đại tẩu trong miệng hắn chính là thê tử của Lâm Khẳng - mẫu thân của Lâm Hà.
"Mẹ?" Khuôn mặt Lâm Động trong nháy mắt biến đổi, quả đấm lập tức nắm chặt lại, ánh mắt trở nên băng hàn.
"Lần đuổi bắt này là do Tạ Khiêm Tạ gia tự mình dẫn đầu, ta muốn báo cho Cuồng Đao Vũ Quán tương trợ, nhưng Lôi gia cũng đang bị bọn họ giám thị, cho nên bọn họ sẽ không thể ra tay được" Sắc mặt Lâm Khẳng lúc này cực kỳ khó coi.
"Tạ Khiêm có thực lực Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, ít nhất cũng phải do ta cùng Lâm Khiếu tự mình xuất thủ mới có thể ngăn cản hắn. Nhưng một khi chúng ta rời đi, thì phòng ngự của Thiết Mộc trang sẽ yếu bớt, hiện tại phụ thân đang trong giai đoạn khẩn yếu nhất, tuyệt đối không thể để bất kỳ điều gì ảnh hưởng!"
Lời của Lâm Khẳng vừa nói xong, tức thì trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ý của hắn chính là không thể điều nhân thủ đi cứu người được...
Nước mắt Lâm Hà lại chảy ra, nàng cắn môi gắt gao nhìn Lâm Khẳng.
Lâm Khẳng nắm chặt quả đấm, nhắm chặt hai mắt, trên khuôn mặt hắn hiện đầy vẻ thống khổ. Hai nhà Lôi - Tạ đã tính toán xuất thủ với Lâm gia, hi vọng duy nhất của bọn họ bây giờ chính là Lâm Chấn Thiên đột phá đến Nguyên Đan Cảnh. Nếu không đến lúc đó, cho dù có cứu được gia quyến thì kết cục cũng vẫn giống nhau thôi.
"Cha, mọi người ở lại bảo vệ cho Thiết Mộc trang. Chuyện của mẹ con sẽ đi!"
Trong sự im lặng, sau cùng vị thiếu niên kia cũng hít sâu một hơi, thanh âm lộ ra sự băng hàn cùng sát ý vang vọng trong đại sảnh.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo