Một đạo ma pháp pháo đột nhiên bắn lên bầu trời thành Tây Linh, đó là tín hiệu cầu viện của Hắc giáp quân
- Gặp phải cao thủ gây rối?
Tề Bắc nhíu mày, thành Tây Linh vốn là trụ sở tiếp tế của đoàn thể Mạo Hiểm Giả, mà thực lực của Mạo Hiểm Giả đoàn thể thì không tầm thường chút nào, thỉnh thoảng, còn xuất hiện các Chiến sĩ và Ma Pháp Sư cao cấp, thậm chí kể cả cường giả Vương phẩm cũng không phải là không có. Tề Bắc sợ người của mình thua thiệt, liền vội vàng mang theo Kim Cương và Độc Nhãn chạy về phía đó.
Tại quảng trường nhỏ trong thành, mấy chục Hắc giáp binh bao vây một nam tử trẻ tuổi lại. Ngoại hình người này cũng bình thường bất quá quần áo hắn đang mặt bộc lộ một cỗ khí chất cao quý, vẻ mặt xấc láo, ngồi dưới chân hắn là một con Ngân Mao Ma Lang khổng lồ. Ngân Mao Ma Lang là một ma thú cấp năm, ngân mao ma lang trưởng thành thực lực tương đương với Ma Pháp Sư cao cấp, hơn nữa tốc độ di động cực kỳ mau lẹ, rất khó đối phó. Người bình thường khó mà sở hữu ma thú cấp năm, thế nên tên trẻ tuổi kiêu căng này quả thật có đủ tiền vốn để kiêu ngạo.
- Tước gia, tên tiểu tử này rất là quá đáng, hắn nói dược điếm của Tinh Thần bán thuốc kém chất lương cho hắn nên ra tay đả thương hai nhân viên ngay tại chổ, các huynh đệ chúng ta đang đi tuần tra liền xông tới bắt người, không dè hắn lại sai ma lang đả thương các huynh đệ.
Hoả Liệt chạy tới thuật lại tình huống vừa phát sinh cho Tề Bắc.
- Tình trạng thương vong như thế nào?
Tề Bắc hòi.
- Có hai huynh đệ trọng thương những người còn lại thì không sao.
Hoả Liệt khai báo.
- Thập Tam, Tiểu Cửu đem tên tiểu tử này trói lại cho ta.
Tề Bắc trực tiếp ra lệnh cho hai Ảnh Vệ động thủ, thanh niên này nhìn sơ qua cũng có thực lực Chiến sĩ trung cấp, bất quá thực lực của ma lang bên cạnh hắn lại không thấp. Nếu như phóng thích ma pháp trong thành, không nói tới sự tổn thương đối với người vô tội, mà cả kiến trúc bốn phía cũng không cách nào thoát khỏi ảnh hưởng. Sác mặt xấc láo của tên nam tử đột nhiên biến đổi, cả người như có một cỗ lực lượng mạnh mẽ vứt lên không, ngay sau đó bị ăn hai cái bạt tai, từng vòng sáng màu hoàng sắc léo lên đem hắn trói lại. Mà đầu Ngân Mao Ma Lang kia cũng bị một thanh trọng kiếm đánh vào đầu, gào lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh. Nhưng đầu ma lang sau khi ngất đi liền đột nhiên hoá thành một đạo ngân quang chui vào trong giới chỉ có hình thù kỳ lạ trên ngón tay nam tử. Con ngươi Tề Bắc thoáng co rút lại, ngự thú giới trong truyền thuyết, chỉ có đệ tử của Ngự Thú Trang một trong Ngũ Đại Thánh Địa mới có thể sở hữu được giới chỉ này.
- Các ngươi xong đời rồi, các ngươi có biết ta là ai hay không? Biết điều thì nhanh thả ta ra bằng không cả thành Tây Linh này sẽ hoá thành tro bụi.
Nam tử trẽ tuổi này lớn tiếng rống lên, giới chỉ trên ngón tay chợt loé lên, một dám nhân diện văn (muỗi mặt người) chợt xuất hiện rồi phóng lên cao. Tiểu Cửu vung ma trượng lên một đạo sóng hoàng sắc quét qua, lập tức làm đám muỗi kia rơi xuống. Sau đó, Tiểu Cửu tạo nên một cấm chế bao bọc Ngự Thú Giới của nam tử này lại.
- Chủ nhân, đây là đệ tử của Ngự Thú Trang, phải xử lý như thế nào?
Tiểu Cửu nhẹ giọng hỏi.
- Mang về phủ thành chủ trước rồi hãy nói.
Tề Bắc cũng có chút đau đầu, thành Tây Linh vừa mới an ổn được một chút thì lại chọc phải Ngự Thú Trang là một trong ngũ Đại Thánh Địa. Nam tử trẻ tuổi một bên kêu gào, một bên bị áp giải tới phủ thành chủ, vẻ mặt vẫn tràn đầy ngạo khí và xấc láo. Dĩ nhiên hắn không tin đám người Tề Bắc có thể hạ thủ đối với hắn.
- Câm miệng, ngươi thực là ồn ào.
Tề Bắc nghe hắn kêu gào cũng cảm thấy phiền phức.
- Tức cười, ngươi sắp chết đến nơi rồi còn gáy, các ngươi biết ta là ai không?
Nam tử trẻ tuổi này nhìn Tề Bắc như nhìn một người chết.
“Bốp!” Tề Bắc giơ tay lên, tát một cái đau điếng.
- Không quản ngươi là ai, đây là địa bàn của bổn thiếu gia, khôn hồn thì khiêm tốn một chút cho ta.
Tề Bắc lạnh lùng nói.
- Ngươi...Ngươi dám đánh ta, khi sư tỷ của ta tới, ngươi nhất định sẽ chết.
Nam tử trẻ tuổi gào thét lên như thể cha mẹ mình đã chết rồi.
- Ngươi mà còn nói nữa, bổn thiếu gia liền giết ngươi sau đó đốt thành tro, đương nhiên không ai biết được ngươi đang ở trong tay bổn thiếu gia.
Ánh mắt Tề Bắc lấp loé hung quang. Nam tử trẻ tuổi bị Tề Bắc làm cho giật mình vội vàng ngậm miệng lại. “Cái gì mà đệ tử Thánh Địa, chỉ toàn là một bọn ngu ngốc.” Tề Bắc sai người nhốt nam tử trẻ tuổi nhốt vào doanh trướng có khả năng ngăn cách khí tức với bên ngoài, đồng thời suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì. Tuy ngoài miệng hắn nói có thể thẳng tay thủ tiêu nam tử này nhưng thật sự có thể thẳng tay hành sự không kiêng nể Ngũ Đại Thánh Địa được sao, đó là một lưc lượng siêu thoát phàm tục, đủ để bóp chết hắn như bóp chết một con kiến vậy. Việc này ở thành Tây Linh có nhiều người chứng kiến rất khó giứ bí mật, chỉ cần dụng tâm tra xét nhất định có thể tìm ra manh mối, nếu như vị sư tỷ trong lời nam tử kia đến thì e rằng sẽ nhanh chóng tìm đến cửa.
Lúc này tại cửa khầu biên giới Man Hoang, trong một đám người có hai nữ tử đang cưỡi trên một đầu Hoàng Kim sư tử. Hoàng Kim Sư Tử Vương là ma thú cấp sáu, mạnh ngàng với cường giả Vương phẩm.
- Đại sư tỷ, tiểu tử Địch Á (Diya) kia đi ra ngoài mua ít đồ sao lại lâu thế nhỉ? Cưỡi con Ngân Mao Ma Lang kia mà chạy thì cần nửa canh giờ là cùng, hiện tại đã hơn ba canh giờ rồi mà cả cái bóng người cũng không thấy.
Một cô gái ước chừng mười sáu mười bảy tuổi có vóc người yểu điệu, mở miệng phàn nàn. Nàng có làn da khá đen, trông hơi khó nhìn nhưng so với hai mươi mấy cô gái khác xung quanh thì nàng thật giống như một đóa hoa dại nhỏ đáng thương. Cô gái còn lại có diện mạo khá tuyệt mỹ, mi mắt cong dài, ánh mắt trong vắt như hồ thu, đôi mi thanh tú khẽ chau lại thoáng hiện một chút u buồn man mác.
- Đi, chúng ta đi thành Tây Linh xem một chút.
Thiếu nữ nói. Hoàng Kim Sư Tử hóa thành một đạo kim quang hướng thành Tây Linh phóng tới. Hai nàng vừa xuyên qua cửa thành thì đã có người chạy đi báo cáo với Tề Bắc, dù sao các nàng cưỡi Hoàng Kim Sư Tử cũng rất là dọa người.
- Tiểu Lê, phóng xuất truy tung nhân diện văn (muỗi mặt người) xem Địch Á có phải bị chốn phôn hoa này quyến rũ làm cho mê mẫn đến quên cả đường về hay không.
Người được gọi là đại sư tỷ nói. Giới chỉ trong tay tiểu Hắc muội (muội muội mặt đen) chợt lóe, một đám Nhân diện văn nhanh chóng tản ra xung quanh, đám muỗi này giống hệt đám muỗi mà thanh niên kia thả ra để báo tin bất quá còn chưa kịp tản ra thì bị ma pháp của Tiểu Cửu tiêu diệt.
- Chúng ta trước đi tìm một cái tửu lâu nghỉ chân trước. Trời cũng đã tối, sáng mai sẽ lên đường sớm.
Đại sư tỷ nói. Hai nàng liền tìm một tửu lâu hạng sang nghỉ chân đồng thời đợi nhân diện văn truyền lại tin tức. Một hồi sau, đám nhân diện văn lục tục trở về, thông báo có phát hiện khí tức của Địch Á nhưng không tìm được tung tích của hắn.
- Đại sư tỷ, Địch Á sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tiểu Hắc muội muội có chút lo lắng hỏi.
- Bên cạnh hắn có Ngân Mao Ma Lang, mà cho dù gặp phải công kích cũng có thể phóng xuất Nhân diện văn để truyền tin tức về, trừ khi hắn gặp phải cường giả Vương cấp.
Đại sư tỷ cân nhắc nói.
- Vậy hắn chỉ cần báo ra danh tự Ngự Thú Trang hẳn là không có gì xảy ra.
Tiểu Hắc muội muội nói. Đại sư tỷ lắc đầu nói:
- Còn có một khả năng nữa, với tính cách tự cao tự đại của Địch Á, chẳng may bị người ta khống chế lại còn xuất khẩu cuồng ngôn, đối phương e sợ sự trả thù từ Ngự Thú Trang chúng ta, liền đem hắn diệt khẩu.
Tiểu Hắc muội muội cực kỳ hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Vậy phải làm sao?
- Chúng ta ra ngoài, tìm vài người hỏi thăm một chút, lúc chiều ở cửa thành ta có thấy bố cáo thành Tây Linh cấm tư đấu, nếu Địch Á ở thành Tây Linh gặp chuyện không may, nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý.
Đại sư tỷ hiển nhiên là người từng trải, kinh nghiện phong phú, lập tức suy nghĩ ra biện pháp. Nhưng vào lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ
Đại sư tỷ đánh mắt một cái, Tiểu Hắc muội muội hiểu ý liền đi qua mở cửa phòng. Tề Bắc mặc áo bào màu bạc, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một nụ cười thản nhiên làm nổi bật một nét quý tộc ưu nhã, Tiểu Hắc muội muội vừa nhìn cũng bất giác ngẩn ngơ. Thanh niên tuấn lãng như vậy ở Ngự Thú Sơn Trang cũng rất hiếm có.
Đại sư tỷ nói, Tiểu Hắc muội muội này cái gì cũng tốt, chỉ ngặt nỗi máu mê giai đẹp trong người hơi cao. Tề Bắc đi vào, cùng đại sư tỷ của Ngự Thú Sơn Trang này đối mắt một lượt, trong mắt hai người đều chợt lóe một tia kinh dị.
- Thành chủ đại nhân, đêm khuya quang lâm hàn xá không biết có việc gì?
Đại sư tỷ nhàn nhạt hỏi.
- Ta gọi là Nặc Đức Tề Bắc, không biết phương danh của tiểu thư là gì?
Tề Bắc không trả lời mà lần lượt hỏi tên hai nàng.
- Ta gọi là Tiểu Lê, đây là sư tỷ của ta Diêm Phương Phỉ, thành chủ đại nhân ngài thật là anh tuấn tiêu sái nghen.
Tiểu Hắc muội muội cười cười nói, hai mắt lóe sáng (DG: máu cuồng dâm đã nổi ) Diêm Phương Phỉ trợn mắt nhìn Tiểu Hắc muội muội, hắng giọng một cái, trong giọng nói mang theo một tia chán ghét:
- Thành chủ đại nhân tới đây chỉ để hỏi tên chúng ta thôi sao?
Tề Bắc cười nhạt, đi tới chiếc ghế mêm bên cạnh cửa sổ ngồi xuống nói:
- Hai người chớ hiểu lầm, tại hạ lần này tới đây một là để chiêm ngưỡng phong thái của đệ tử Thánh Địa, hai là bàn về sự tình của quý sư đệ.
Ánh mắt Diêm Phương Phỉ lạnh lẽo, Ngự Thú gới chỉ lóe ra quang mang nhàn nhạt, tùy thời chuẩn bị phòng ngự hoặc công kích.
- Ngươi đã bắt Địch Á rồi?
Diêm Phương Phỉ lạnh lùng hỏi.
- Không sai!
Tề Bắc gật đầu dứt khoát.
- Lý do?
Thanh âm Diêm Phương Phỉ càng ngày càng lạnh.
- Thành Tây Linh là lãnh đại của bổn thiếu gia, kẻ nào trong phạm quy quản hạt đều phải tuân theo quy củ của ta, sư đệ của nàng đả thương người dân trong thành, sau đó còn đả thương thủ vệ trong thành, ta nhìn vào thân phận đệ tử Thánh Địa của hắn nên mới không xử tử trên đương trường. Bất quá đối với chuyện này Thánh Địa các ngươi phải cho bổn thiếu gia một câu trả lời thỏa đáng.
Giọng nói Tề Bắc hết sức cường ngạnh, dù sao thì hắn cũng là người chiếm đại lý, đệ tử Thánh địa ra ngoài làm việc thì cũng phải tuân thủ quy củ.
- Đây chỉ là lời nói phiến diện từ một phía, ta muốn đích thân gặp mặt sư đệ ta.
Diêm Phương Phỉ nói.
- Dĩ nhiên là được.
Tề Bắc gật đầu.
Tại phủ thành phủ, Diêm Phương Phỉ và Tiểu Hắc muội muội đang nhìn Địch Á bị trói bằng ma pháp thổ hệ, không thể nhúc nhích.
- Đại sư tỷ, mau giết hết những tên khốn kiếp này.
Địch Á vừa nhìn thấy Diêm Phương Phỉ như thấy được chỗ dựa, nước mắt nước mũi chảy lòng thòng.
- Câm miệng.
Diêm Phương Phỉ lạnh lùng quát. Tề Bắc đánh ra một thủ thế, ma pháp thổ hệ trói buộc trên người Địch Á lập tức được giải khai.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Diêm Phương Phỉ hỏi.
- Bọn họ bán dược tề kém chất lượng cho đệ, để truy hỏi nhưng họ không thừa nhận, cho nên đệ động thủ dạy dỗ họ một chút.
Địch Á lời lẽ khẳng khái hùng hồn nói.
- Đưa dược tề cho ta nhìn một chút.
Diêm Phương Phỉ nói, Địch Á lấy ra một bình thuốc giải độc và thuốc cầm máu đưa cho Diêm Phương Phỉ. Nàng mở nắp bình ra, hít hít một hơi, đôi mắt thanh tú hơi nhíu lại. Chuyện này xem ra hoàn toàn là hiểu lầm, ở trong Ngự Thú Sơn Trang thì Địch Á tiếp xúc toàn là dược tề cao cấp, mà ở thế giới bên ngoài thì dược tề cao thấp có đủ loại, nhưng đây cũng không phải là hàng thấp kém nhất, chỉ là Địch Á lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện, có chút thiếu kinh nghiệm hành sự nên mới tạo thành hiểu lầm như hiện tại.
- Đây là một trăm kim tệ coi như là bồi thường cho tổn thất của các ngươi.
Diêm Phương Phỉ lấy ra một túi nhỏ kim tệ ném cho Tề Bắc nói.Tề Bắc cũng sửng sốt một chút “Dễ nói chuyện vậy sao?”
-Bất quá, đệ tử Ngự Thú Sơn Trang ta cũng không phải loại dễ dàng chịu ủy khuất…
Diêm Phương Phỉ nói, Địch Á đứng phía sau nàng lộ ra nụ cười đắc ý.
- Ngươi muốn thế nào?
Tề Bắc nhún nhún vai, hắn cũng biết là không có đơn giản như vậy.
- Ma Pháp Sư thổ hệ Vương phẩm bên cạnh ngươi, ta muốn mượn hắn một tháng.
Diêm Phương Phỉ nói. Tề Bắc nhíu mày, thì ra nàng ta đánh chủ ý lên người Tiểu Cửu, hắn lắc đầu nói:
- Không được, Tiểu Cửu là hộ vệ bên người ta, nàng mang hắn đi thì an toàn tính mạng ta phải làm sao bảo đảm đây?
Diêm Phương Phỉ vốn cần một Ma Pháp Sư thổ hệ, nàng không nghĩ rằng lần này gặp Tề Bắc lại có thể gặp được một Ma Pháp Sư thổ hệ cường hãn như vậy, lập tức đưa ra chủ ý này. Diêm Phương Phỉ suy nghĩ một chút liền phất tay, tâm niệm vừa động, Hoàng kim Sư Tử Vương liền xuất hiện trong doanh trướng.
- Thu.
Diêm Phương Phỉ khẽ quát một tiếng, Hoàng Kim Sư Tử Vương liền bay vào trong Ngự Thú giới nàng vừa lấy ra sau đó đưa nó cho Tề Bắc.
- ….
Tề Bắc hơi khó hiểu, chẳng lẽ nàng ta muốn đem con Hoàng Kim Sư Tử Vương này thế chấp.
- Cho ngươi phòng thân, ta đã thông tri với nó, sau này nó sẽ bảo vệ ngươi, chút nữa ta sẽ dạy ngươi chú ngữ thu xuất, đợi ta trở về từ Man Hoang dã vực, ta sẽ thu hồi nó lại.
Diêm Phương Phỉ nói. Tề Bắc tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhận lấy Ngự Thú Giới rồi kêu lên:
- Tiểu Cửu hiện thân.
Tiểu Cửu mặc hắc bào quỷ mị xuất hiện cung kính nói:
- Chủ nhân.
Chỉ là Tiểu Cửu vốn thường dùng giọng nữ khi xuất hiện trước mặt Tề Bắc, nay lại xuất hiện với một giọng nam thô dày.
- Ngươi đi một chuyến với Diêm cô nương tới Man Hoang dã vực.
Tề Bắc nói, nhưng ngay sau đó, nội lực liền hóa thành sợi tơ truyền vào trong tai Tiểu Cửu: ‘Tra rõ nguồn gốc Ngự Thú Sơn Trang cho bổn thiếu’
- Rõ , chủ nhân.
Tiểu Cửu tiếp nhận mệnh lệnh. Ánh mắt Diêm Phương Phỉ sáng ngời, Ma Pháp Sư thổ hệ Vương phẩm, hơn nữa lại có phương pháp ẩn thân cao minh như vậy, nhiệm vụ lần này nàng có cơ hội hoàn thành rồi. Kế tiếp, Diêm Phương Phỉ chỉ cho Tề Bắc chú ngữ thu xuất Hoàng Kim Sư Tử Vương. Thật ra thì đệ tử Ngự Thú Sơn Trang thu xuất ma sủng vốn không cần chú ngữ vì họ có cách dung hợp với Ngự Thú giới chỉ, phương pháp này tất nhiên là Diêm Phương Phỉ không nói cho Tề Bắc biết.
Rạng sáng ngày hôm sau, ba người Diêm Phương Phỉ và đệ tử Ngự Thú Sơn Trang lên đường cùng Tiểu Cửu đi tớiMan Hoang Dã Vực. Nguy cơ lần này đã được Tề Bắc hóa thành một cuộc giao dịch. Lúc này, Hắn mang theo Huyễn Ảnh uy phong lẫm lẫm ngồi trên lưng Hoàng Kim Sư Tử Vương đi dạo quanh thành, đón nhận những ánh mắt kinh sợ từ mọi người, trong lòng hắn cũng có chút tự đắc. Tề Bắc đang hướng về khu xây dựng ở Tây thành xem xét tiến độ, đốc thúc việc hoàn tất xây dựng phòng ốc, chắc rằng những người dân nghèo lúc trước có thể nhanh chóng vào ở trước trận bão tuyết sắp tới. Trên đường đi tới, những người dân nghèo kia từ xa xa thấy hắn đều vội vàng dừng lại thi lễ, trong mắt tỏa ra sự tôn kính và cảm kích phát xuất từ sâu trong nội tâm. Một số đứa trẻ lớn gan, tụ tập bu lại quan sát Hoàng Kim Sư Tử Vương, bất quá khi Hoàng Kim Sư Tử Vương mở cái miệng rộng như chậu máu ra làm cho chúng nó hoảng hồn thét chói tai chạy ra xa, nhưng ngay sau đó là một tràng thanh âm cười vui vẻ. Trong mắt những người dân nghèo này đã không còn một không khí chết chóc nặng nề nữa, thay vào đò là không khí mong chờ và hy vọng.
- Thiếu gia, người thật vĩ đại, huynh là thành chủ vĩ đại nhất trên đời.
Huyễn Ảnh quay đầu hướng Tề Bắc nói, trong mắt lóe ra vẻ tự hào và kiêu ngạo, có cảm tưởng giống như sự vinh quang của Tề Bắc là của nàng. Tề Bắc cười cười, hắn không cần cái gì vĩ đại, hắn chỉ cần hoàn thành giấc mộng của bản thân đồng thời mang lại ước mơ cho mọi người xung quanh.
Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 83: Chiến trường cổ
Dịch: Tự Không Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Nhớ thanks nhé
Bóng đêm phủ xuống thật sớm, vậy nên gió càng thêm lạnh. Trời vào đông vừa vào ban đêm, đường phố Tây Linh thành se se lạnh, mọi người thảnh thơi tụ tập ở quán rượu mà mặc sức chè chén, không có người nào dưới cái lạnh như băng mà mò mẫm đi dạo trên đường phố cả. Lúc này, trên bầu trời một vì sao đột ngột sáng lên. Lập tức, đường phố Tây linh thành mơ hồ cũng lóe sáng lên, nhưng ngay sau đó biến mất. Một Mạo Hiểm Giả hơi say mang theo một bình rượu đi ra từ quán nhỏ, dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói:
- Gặp quỷ, những thứ vừa rồi là cái gì?
Nhưng hắn cũng không có đi quản, mà hướng đến kỹ viện nằm bên cạnh quán rượu mà đi tới, trong đầu đầy hình ảnh thân thể trắng ngần của những cô nương, nào có thảnh thơi tâm tư mà đi nhìn xem cái gì vừa diễn ra. Hiện tại, Tề Bắc ngồi xếp chân ở trên giường, toàn thân nội lực sôi trào, mà bên trong đan điền, luồng khí thứ bảy đang chậm rãi thành hình. Trong lúc đó, đàn điền Tề Bắc vừa tăng, nội lực luôn vào trong đan điền, thúc đẩy luôn sáu luồng khí khác điên cuồng luân chuyển, luồng khí thứ bảy đã càng ngày càng rõ ràng.
Chiến sĩ cao cấp!
Tể Bắc mở mắt ra, nội lực sôi trào bắt đầu chậm rãi lắng lại. Đạt được đẳng cấp Chiến sĩ cao cấp thì về sau thân thể của hắn sẽ mạnh lên ở mọi phương diện, nhưng hắn cũng không có hưng phấn là bao, Thần Long quyết của hắn đã đạt tới đỉnh cực hạn của tầng thứ nhất, đã lập tức đi vào tầng thứ hai rồi. Mặc dù Thần Long quyết tiến vào tầng thứ hai không có nghĩa là đạt được lần thay đổi thứ hai của thần long, bất quá cực dương chi khí trong cơ thể hắn gần đây càng ngày càng đậm, đã lâu không có cực phẩm nguyên âm để điều hòa cực dương chi khí rồi. Điều này làm cho cực dương chi khí trong cơ thể hắn giống như quả bom không ổn định, không biết sẽ nổ tung. Đúng lúc này, đột nhiên Tề Bắc cảm giác được tim đập loạn nhịp một hồi, mà bên cạnh, hắc trường kiếm cũng khẽ run rẩy. Tề Bắc xoay người đứng dậy, cầm hắc trường kiếm lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi gian phòng.
Hiện tại, trong hậu hoa viên của phủ thành chủ, không hiểu sao lại có rất nhiều Địa âm hàn, loại này âm hàn hoàn toàn bất đồng với rét lạnh, chỉ có điều người bình thường cũng sẽ không quá mức chú ý. Tế Bắc tránh ở sau một cột trụ hành lang, hai mắt lóe lên kim mang nhàn nhạt, nhìn về phía dòng suối nhỏ trong vườn hoa, nguyên một đám linh hồn trong suốt đang quanh quẩn, thỉnh thoảng có một con tìm được con suối kia rồi bỗng chốc chui vào. Đây không phải là U Linh mà là linh hồn.
- Chủ nhân.
Lúc này Thập Tam xuất hiện tại phía sau Tề Bắc.
- Thấy được những linh hồn đó không?
Tề Bắc nhẹ giọng hỏi.
- Ngẫu nhiên có thể thấy bóng dáng nhàn nhạt, hẳn là linh hồn vừa mới chết không lâu, theo lý mà nói thì bọn họ sẽ rất mau tiêu tán thôi.
Thập tam nói. Trong lòng Tề Bắc lại biết rõ, những linh hồ này bị dòng suối nhỏ trước mắt hấp dẫn mà đến.
- Đi xem một chút.
Tề Bắc vừa nói xong lắc mình đi ra, chỉ là một vài linh hồn vô ý thức, thì bình thường một người bình thường cũng không cần phải sợ chúng. Cực dương chi khí trên người Tề Bắc làm cho những linh hồn này hoảng sợ, nhưng hiển nhiên là con bên dưới con suối này có gì đó cực kỳ hấp dẫn chúng, cho nên chúng cũng chỉ là tản ra mà không rời đi. Có một vài linh hồn liều mạng mà xong vào con suối kia, nhưng khẽ đến gần Tề Bắc một chút, liền bị cực dương chi khí trên người hắn tác động liền biến thành một đạo âm khí phiên tán mất.
- Thập Tam, ngươi đi lấy cái lều vải có thể ngăn cách khí tức của người Ca Đặc đem lại đây.
Tề Bắc nói. Thập Tam lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát sau, liền đem đến cái lều này, theo như chỉ thị của Tề Bắc mà dựng nên trên dòng suối nhỏ. Bên ngoài, linh hồn đã không còn cảm giác được khí tức hấp dẫn chúng nữa, vô ý thức mà rời đi, rồi tiêu tán giữa thiên địa.
- Thập Tam, ngươi ở bên ngoài chờ, không được để cho bất cứ kẻ nào đến gần lều.
Tề Bắc vừa nói xong liền chui vào, suy nghĩ một chút, từ trong nhẫn không gian lấy ra một đai lưng, đây cũng là đồ vật lột ra từ người của Vô Thiên Tôn giả, căn cứ trên sự nhắc nhở của hắc trường kiếm, với phong ấn U Linh độn thuật trên này thì độn thổ xuyên tường không có vấn đề gì cả. Tề Bắc phóng ra U Linh độn thuật, toàn thân lập tức được bao phủ bởi một tầng hắc mang, tâm niệm hắn vừa động, cả người lập tức chui vào long đất. Con suối quanh co khúc khuỷu, trong đó cũng đan xen vào vài mạch nước ngầm, nếu không phải trên người tề bắc có hắc trường kiếm cảm ứng, thật đúng là choáng váng đầu óc. Tế Bắc cũng không biết là mình đã đi xuống bao sâu rồi, rốt cuộc thuận theo con suối đi tới một con sông ngầm. Cảm ứng phương hướng thượng nguồn của con sông dưới lòng đất, Tề Bắc ngược dòng mà lên, tìm tìm kiếm kiếm cái tạo nên phản ứng của hắc trường kiếm và Thần Long ấn ký. Đúng lúc này, hắc trường kiếm đột nhiên sáng lên một cái. Trường kiếm của Tề Bắc bay lên, khơi lên từ dưới đất ở giữa sông một mảnh khôi giáp nhỏ cũ kỹ. Vừa vào tay, Tề Bắc liền cảm giác được khí tức hắc ám nhàn nhạt từ trong đó truyền sang, mà trên mặt khải giáp có những đường vân hết sức cổ quái. Tề Bắc tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng tùy theo sự cảm ứng của hắc trường kiếm, mà mò lên từ dưới đất giữa sông một vài mảnh nhỏ khôi giáp, áo bào, thậm chí của cả vũ khí. Những thứ đồ vật này có một đặc thù chung, đó là trần ngập khí tức hắc ám nhàn nhạt, hơn nữa niên đại của chúng thoạt nhìn hết sức cổ xưa. Vẻ mặt Tề Bắc dần dân ngưng trọng, những mảnh nhỏ có nhiều khí tức hắc ám như vậy, hơn nữa niên đại lại rất xưa, hắn gần như có thể suy đoán những vật này là từ nơi nào mà đến rồi. Chỉ có mười vạn năm trước, cánh cửa U Minh mở ra, quân đội Hắc Ám xâm lấn thế giới, mới có thể lưu lại những thứ này. Như vậy, nơi này rất có thể là chiến trường cổ. Mười vạn năm dòng suối chảy xuống, đem những đồ vật này chôn sâu xuống dưới đất. Tề Bắc tiếp tục ngược dòng mà đi, khí tức hắc ám càng ngày càng nồng đậm, mà hắc trường kiếm thì đang tham lam hấp thu loại khí tức này. Bỗng mực nước của sông ngầm càng ngày càng thấp, hiển lộ ra một không gian dưới đất rộng lớn. Bên trong bùn, vô số cỗ hài cốt lộ một nửa bên ngoài, nằm chi chit khiến người ta kinh hãi. Tề Bắc đi bên trong đó, mà chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt hò hét rung trời, vang dội bên tai, khí sát dày đặc phả vào mặt. Đột nhiên, hắc trường kiếm vang lên những tiếng ‘ô ô’, Tề Bắc đột nhiên quay về phía sau hắn nhìn lại, thấy vô số U Linh thoáng hiện đánh tới hắn. Chỉ là một ít U Linh cấp thấp, tất nhiên Tề Bắc sẽ không sợ hãi, hắc trường kiếm trong tay bạo phát ra một đạo kim mang chém tới, nháy mắt đánh tiêu tán những U Linh này, sau đó lập tức bị hắc trường kiếm hút vào. Chiến trường cổ này có âm khí rất nặng, tồn tại U Linh cũng không kỳ lạ. Chẳng qua là, nơi này đã có U Linh cấp thấp, nhất định sẽ có U Linh cấp cao hơn. Chiến trường này có lẽ không phải là chiến trường của chúng thần, nhưng khắng định là có vô số cường giả, những linh hồn của cường giả này dễ dàng mà thành U Linh cao cấp, mà thi thể của bọn chúng, rất dễ hóa thành Cương Thi cao cấp. Đi vào sâu hơn bên trong, có lẽ sẽ gặp phải U Linh vương và Thi Vương, loại vong linh cấp bậc đó cũng không phải là loại hắn có khả năng đối phó. Nhưng là so sánh với hiểm nguy ấy, Tề Bắc lại vạn phần thèm thuồng bảo bối có thể được đào móc ở đây.
“ Có lẽ sẽ có một vài thi thể của cường giả cấp Thiên phẩm, thậm chí là đẳng cấp Thánh phẩm bảo bối trên người chúng không phải rất lợi hại và quý hiếm sao?” Vừa nghĩ đến đây, Tề Bắc đã chảy cả nước miếng ra. Trong mắt hắn thì chiến trường cổ này chính là một kho bảo tàng cực lớn.
Vô Thượng Long Ấn Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 84: U Minh Châu.
Dịch: Tự Không Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Nhớ thanks nhé
Tề Bắc chậm rãi tiến sâu vào bên trong, chỗ hắn đang đứng là bên ngoài chiến trường cổ, thi hài phần lớn là của Chiến sĩ bình thường, không có vật gì là giá trị. Thời gian dần qua, mặt đất càng ngày càng khô ráp, trong tầm mắt của Tề Bắc, tất cả đều là hài cốt xếp lân lộn với nhau, khí tức thảm thiết trải qua mườn vạn năm kia, vẫn y đọng lại mãi không tán làm người ta kinh ngạc. Đột nhiên, hai mắt Tề Bắc tỏa sáng. Cách đó không xa, một cỗ hài cốt thân cao hơn trượng đứng lặng yên thẳng tắp, hắn đang mặc trọng giáp Tử Văn màu đen, trong tay cầm một cây kích bán nguyệt, đỉnh đầu ngửa mặt lên trời miệng há lớn, lộ ra một hàm răng sắc nhọn, lúc chết đang ngửa mặt lên trời mà điên cuồng hét lên. Xung quanh hài cốt này là những hài cốt mặc giáp màu trắng của Chiến sĩ nhân loại xếp ngã thành một vòng tròn. Tề Bắc dường như có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó, người này chắc hẳn là một trong các tướng lĩnh của Cửu Tầng U Minh, tự mình đang chiến đấu với hơn mười cường giả của nhân loại, cái kích hình bán nguyệt trong tay quét một đường, năng lượng nổ tung, đem những cường giả này đánh ngã, rồi sau đó cầm kích ngửa mặt lên trời điên cuồng mà hét lên. Mà đúng lúc này, hình ảnh bị đọng lại, cũng không biết là đến cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra. Hắc trường kiếm trong tay Tề Bắc rung lên ong ong, đang phát ra khát vọng mãnh liệt. Tề Bắc không để ý đến hắc trường kiếm, hắn cẩn thận tiến đến gần, giờ mới phát hiện ra phía sau mông của U Minh tướng lĩnh có xương đuôi dài.
- Đáng tiếc, nếu không phải khí tức hắc ám nồng đậm thế này thì khôi giáp và vũ khí này hoàn toàn có thể trang bị cho Kim Cương sau khi cuồng hóa.
Tề Bắc lắc đầu, buông hắc trường kiếm đang mất kiên nhẫn ra. Chỉ thấy thanh hắc trường kiếm này hóa thành một đạo u quang, trực tiếp đâm vào U Minh tướng lĩnh, điên cuồng hấp thu năng lượng Hắc Ám nồng đậm này. Lúc này, Tề Bắc bắt đầu ở trên những hài cốt mặc khôi giáp màu trắng tìm kiếm, nhưng khi tay chạm vào trên khôi giáp của bọn họ, thì khôi giáp kia trong nháy mắt hóa thành phấn vụn, rồi sau đó cả hài cốt, tất cả đều bể thành vụn phấn.
- Mẹ nó, U Linh tướng lĩnh này có cấp bậc gì mà trâu thế nhỉ.
Tề Bắc có chút khiếp sợ. Đột nhiên, thanh hắc trường kiếm đang hấp thụ năng lượng Hắc Ám kia bỗng nhiên phát ra một tiếng, thân kiếm tản ra một tầng hắc quang chói mắt. Thời gian dần trôi qua, trên thân thanh trường kiếm màu đen hiện ra một ký hiệu nhàn nhạt. Tế Bắc nhớ đã từng thấy ký hiệu này ở dòng sông máu lúc còn trong Vong Linh Sơn, ký hiệu này giống như đúc với ký hiệu kỳ lạ do sách ma pháp hiện lên lúc ấy, rồi từ ma pháp trận cổ mới phóng xuất ra cây hắc trường kiếm này. Chỉ là Tề Bắc cũng không biết ký hiệu này có ý nghĩa là gì. Đúng lúc này, hắc trường kiếm hóa thành một đạo hắc mang bay trở lại trong tay Tề Bắc, mà hài cốt của U Minh tướng lĩnh kia thì bắt đầu vỡ vụn, nhanh chóng sụp xuống. Tề Bắc nhún nhún vai, đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì bỗng có một viên châu đen nhánh lăn từ hài cốt của U Minh tướng lĩnh ra.
- U Minh châu cấp ba.
Hắc trường kiếm liền truyền đến một đoạn tin tức.
“U Minh châu? Là cái gì? Chẳng lẽ giống như Vong Linh Châu?” Đúng lúc này, hắc trường kiếm đột nhiên sáng lên một cái, từ mũi kiếm bắn ra một ký hiệu giống y như trên thân nó. Bỗng nhiên, bên trên viên U Minh châu này toát ra một cột khói đen, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu ngưng tụ. Nó nhanh chóng hóa thanh một thân ảnh cao lớn giống như của U Minh Tướng lĩnh kia.
- Cái này..
Tề Bắc há to mồm, hắn có thể cảm ứng rằng thứ này được khống chế tùy theo ý niệm trong đầu hắn.
Tề Bắc khống chế U Minh tướng lĩnh làm một loạt các động tác. Hắn liếc nhìn về phía bầy U Linh cấp thấp đang lao đến, lập tức điều khiển U Minh tướng lĩnh lao vọt đến. U Minh tướng lĩnh vọt đến nhanh như chớp, hai tay đánh một đường, chiếc đuôi quét một phát, những U Linh cấp thấp này toàn bộ đều hóa thành khói nhẹ tiêu tán. Thực lực này xem chừng đạt đến cấp bậc Vương phẩm. Tề Bắc bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên, chiến trường cổ còn rất rộng, nếu là kiếm được thêm mấy viên U Minh châu, tạo ra một đội quân, chẳng phải là có thể đại sát tứ phương. Nhưng Tề Bắc hưng phấn cũng không được bao lâu, hắn phát hiện ra thân ảnh của U Minh tướng lĩnh này đã mờ đi một tí, nói cách khác, thứ mà U Minh châu này tạo ra có thời hạn.
- Quay về.
Tề Bắc chỉ một ngón tay lên thanh hắc trường kiếm, U Minh tướng lĩnh này liền hóa thành một cột khói đen rút vào bên trong U Minh châu. Tề Bắc phất tay, U Minh châu này liền tự động bay vào lòng bàn tay hắn, cầm chơi một chút, hắn lại ném nó vào trong Không Gian giới chỉ. Suy nghĩ một chút, Tề Bắc lại lấy ra một viên Vong Linh châu cấp thấp. Tâm vừa động, bên trên hắc trường kiếm lại bắn ra một ký hiệu bao lấy viên Vong Linh châu cấp thấp. Chuyện tương tự nhanh chóng xảy ra, từ trên viên Vong Linh châu cấp thấp này, ngưng tụ ra một bộ xương cấp thấp tay cầm cốt mâu.
- Ha ha, thì ra Vong Linh châu còn có tác dụng kỳ diệu này.
Tề Bắc cười to, trên người hắn còn có mấy trăm viên Vong Linh châu, trong đó có vài chục viên trung cấp, còn có hai viên cao cấp, đủ để tạo thành đại đội mấy trăm Vong Linh, lực chiến đấu quả thực rất cường đại. Chỉ là, vô luận là U Minh châu hay Vong Linh châu, thời gian đều có giới hạn, chỉ không biết là có thể bổ sung được hay không thôi. Tề Bắc cầm hắc lấy trường kiếm, khẽ vuốt ve một chút. “Thanh kiếm này rốt cuộc là vật gì? Chẳng lẽ lại là thần khí của người nào đó trong Cửu Tầng U Minh?”
Cũng chỉ có như thế mới hợp lý, thần khí nghịch thiên như thế tự nhiên là thần mới có tư cách nắm giữ, chỉ là nó lại thuộc phe hắc ám. Tề Bắc tiếp tục đi về phía trước, chỉ cảm thấy một cổ áp lực vô hình chắn trước mặt hắn, mỗi một bước đi, áp lực lại càng lớn. Cùng lúc đó, Thần Long ấn ký trên người Tề Bắc có phản ứng, cực dương chi khí trên người hắn cũng trở nên mãnh liệt. Cước bộ Tề Bắc cũng chậm lại, vẻ mặt bất định, nếu cực dương chi khí ở chỗ này mà chuyển thành cực dương chi hỏa vậy thì phiền toái rồi. Hiện tại ở phía trước mơ hổ ẩn hiện một chút kim quang, dụ hoặc hắn tiếp tục tiến về phía trước. Không cần phải nói, phía trước nhất định là có bảo bối gì đó. Chẳng qua cân nhắc một chút, Tề Bắc quyết định tạm thời quay về, cái chiến trường cổ này hắn đã biết, tùy lúc có thể quay trở lại. Tề Bắc khó khăn xoay người, thối lui ra khỏi phạm vi của áp lực này, sau đó quay trở về. Lại sử dụng Hắc Ám Độn thuật, Tề Bắc nương theo mạch nước ngầm mà quay trở về dòng suối nhỏ ở hậu viện phủ thành chủ. Doanh trướng dùng để ngăn cách khí tức vẫn để đó, điều này làm cho Tề Bắc không hề lo lắng khí tức hắc ám sẽ bị lọt ra ngoài.
- Tước gia, tước gia…
Bên ngoài truyền vào tiếng của Hỏa Liệt.
- Chủ nhân phân phó, bất luận là ai cũng không thể quấy nhiễu ngài.
Âm thanh Thập Tam lãnh đạm vang lên.
- Nhưng đại quân của Thú Nhân tộc đang đánh vào trong thành, nếu Tước gia không xuất hiện nữa thì thành sẽ bị phá.
Hỏa Liệt gấp giọng nói. Vừa mới lên xong, tâm Tề Bắc lại thấy hồi hộp, không biết mình đã đi được bao nhiêu ngày rồi và làm sao đại quân thú nhân đã tấn công tới thành Tây Linh rồi? Tề Bắc lập tức từ trong doanh trướng đi ra, có thể nghe thấy thành Tây Linh đang là một mảnh huyên náo hỗn loạn.
- Tước gia, ngài cuối cùng cũng đã đi ra, việc lớn không xong rồi, đội quân của Thú Nhân tộc đang vây công thành Tây linh chúng ta.
Hỏa Liệt gấp gáp rống lên, trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên là mới vừa trải qua chiến đấu ác liệt.
Tề Bắc hét lớn một tiếng, triệu hồi ra Hoàng Kim Sư Vương, cỡi lên nó lao thẳng tới cửa thành. Trên tường thành, trận chiến diễn ra hết sức kịch liệt, mấy vạn quân Thú nhân như thủy triều, phóng mạnh về tường thành, tiếng thét rung trời. Hơn vạn quân vệ thành Tề Bắc chiêu mộ khá tốt, mặc dù chỉ huấn luyện mấy ngày, nhưng đều là dân liều mạng, vũ dũng không cần phải nói. Hơn nữa, người của Tinh Thần và Hỏa Lang cũng chống lại những đợt công kích của Thú Nhân
- Chết!
Hắc trường kiếm của Tề Bắc chém ra một đạo kim mang, lập tức hơn mười tên lính Thú Nhân vừa bò lên tường thành bị chém làm hai khúc
- Tước gia!
Chỉ huy chính là Thiết Đầu thấy Tề Bắc vội vàng hành lễ
- Được rồi, đừng nói nhảm, nói xem có chuyện gì xảy ra?
Tề Bắc nhìn quân Thú Nhân hung hãn phía dưới, nhíu mày nói.
- Tiểu nhân cũng không rõ, đại quân Thú Nhân này đột nhiên xuất hiện ngoài thành, sau đó thành vệ quân cảnh báo, dĩ nhiên bọn khốn kiếp này tới đánh phía chúng ta.
Thiết Đầu hứ một búng máu nói. Lúc này, Hỏa Lang xách theo một cây Lang nha bổng khổng lồ chạy tới Tề Bắc nói:
- Chủ nhân, nếu tiểu nhân đoán không sai thì đây là bộ tộc Độc Giác Tê thuộc quân đội Thú Nhân, và có lẽ đây chỉ là tàn quân thôi. Tiểu nhân đoán là họ đã thất bại trong cuộc chiến với bộ tộc Bỉ Mông, mới trốn qua đây.
Tề Bắc gật đầu, trước kia, bộ tộc Bỉ Mông (Behemoth) đã thống nhất Thú nhân tộc, lập ra đế quốc Thú Nhân, tuy nhiên, ba mươi năm trước, hoàng đế Bỉ Mông tộc qua đời, các hoàng tử tranh đoạt ngôi hoàng đế, kết quả khiến cho Thú Nhân đế quốc chia năm xẻ bảy. Hiện tại, ở Thú Nhân đế quốc có ba thế lực tranh đoạt đế vị, thứ nhất là nhi tử thứ ba của Bỉ Mông hoàng đế, hắn giết hết mấy vị huynh đệ tranh giành, tụ tập những người thuần phục, thủ hạ ít cũng là đại quân trăm vạn Thú Nhân. Thứ hai là thủ lĩnh của bộ tộc Độc Giác Tê (tê giác 1 sừng), trước kia bị hoàng đế Thú Nhân chèn ép sít sao, hoàng đế Thú nhân vừa chết, hắn liền thừa dịp mấy vị huynh đệ Bỉ Mông tranh quyền đoạt vị, lén đi ra ngoài, muốn thành lập đế quốc thú nhân mới. Người còn lại là bộ tộc Tử Kim thú, cũng bừng bừng dã tâm tranh đoạt đế vị. Vợ chồng thuộc Bát Đại Tinh Tướng của Tinh Thần, cùng Lôi Minh và phu nhân là Tây Á đi tới.
- Thành chủ đại nhân, Hỏa Lang nói quả không sai, theo lời thương đội Thú Nhân vào thành giao dịch thì Độc Giác Tê tộc và Bỉ Mông tộc đang giao chiến ở thảo nguyên Phỉ Thúy cách đây ba ngàn dặm, mà thống lĩnh nhánh quân đội Thú Nhân là Khắc La - thủ lĩnh nhân của Sư Nhân tộc, Sư Nhân tộc đã thần phục Độc Giác Tê bộ tộc, rất có đã đánh một trận trên thảo nguyên Phỉ Thúy, bộ tộc Tê Nhân bị thua, chỉ còn nhánh tàn quân bị Bỉ Mông đuổi đến nơi này. Phía tây là biên giới của Kim Diệp hoàng triều, luôn có trọng binh trấn giữ, đám tàn quân này không muốn chịu chết, liền chủ ý đánh lên thành Tây Linh này. Thành Tây Linh có tường cao dày, có thiết kế phòng ngự hoàn mỹ, quân chánh quy chỉ cần chiếm lĩnh nơi này, làcó thể phát huy tác dụng cực lớn. Mà chỉ cần kiên trì đợi viện quân đến, thì đối phương sẽ thất bại.
Người nói chính là Lôi Minh, gã xưa nay vô cùng sợ phu nhân mình nhưng lại kiến thức phi phàm. Lúc này, trong trướng quân Thú Nhân, sắc mặt thủ lĩnh sư nhân Khắc La (Crow) cực kỳ khó coi, long bờm đều xù lên chứng tỏ hắn đã tức giận tột độ.
- Ầm!
Khắc La đập tan bàn đá trước mặt thành năm mảnh, khàn giọng quát:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chỉ có mỗi một đám quân ô hợp ở thành Tây Linh mà thế hơn ba canh giờ rồi không thể đánh hạ sao?
- Thủ lĩnh, tin tức về thành Tây Linh không đúng, ít nhất cũng có mấy trăm Hắc giáp quân thủ thành, hơn nữa đối phương có rất nhiều Ma Pháp Sư, chúng ta tổn thất thảm trọng.
Một Sư Nhân tướng lĩnh hồi đáp.
- Hắc giáp quân? Hắc giáp quân bách chiến bách thắng của Kim Diệp hoàng triều?
Mí mắt Khắc La giật giật mấy cái.
- Không sai, giáp bọn họ mặc chính là khải giáp được trưng của Hắc giáp quân, dùng là dùng vũ khí ma pháp đặc trưng, cùng với lực chiến kinh khủng kia mà nói, tuyệt không giả bộ?
Sư Nhân tướng lĩnh này nói. Khắc La lâm vào trong trầm mặc. “Kim Diệp hoàng triều trên thực chất đã sớm bỏ qua không chế thành Tây Linh. Tại sao lại có Hắc giáp quân ra hiện tại lần này?”
Bất quá Khắc La không thể nghĩ thêm gì nữa, quân Bỉ Mông đang ở ngay sau, nếu ngừng tấn công thành Tây Linh, đám quân chỉ vỏn vẹn năm vạn này sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
- Phát động chiến đội Dực Nhân, công kích theo kiểu tự sát, phải phá hủy ma pháp trên tường thành của chúng, thổi kèn toàn lực tiến công, thành Tây Linh này nhất định chúng ta phải lấy được.
Khắc La quát.
- Rõ, thủ lĩnh.
Nhân Sư tướng lĩnh lĩnh mệnh đi ngay. Trên tường thành Tây Linh, từng tia ma pháp hoa mỹ bay ra từ hai cái sừng đặt trên pháo đài ma pháp, lấy đi mạng sống của từng binh lính Thú Nhân. Trên chiến trường, Ma pháp Sư có lực sát thương cực kì kinh người, vì vậy, dù chỉ là Ma Pháp Sư sơ cấp, cũng là bảo bối quốc gia. Vì vậy mà Ma Pháp Sư trở thành nghề cao cao tại thượng. Sắc mặt Tề Bắc hiện tại không tốt cho lắm, bảo bối của hắn, Hắc giáp quân, như kiểu huyết nhục của hắn vậy, đã xuất hiện thương vong, chết một người như thiếu đi một miếng thịt.
- Thành chủ đại nhân, mau nhìn, đó là Lực Lượng dực nhân.
Hỏa Lang nói. Dực Nhân là một trong số ít tộc thú nhân có thể bay được, hơn nữa tốc độ phi hành còn là nhanh nhất, cao nhất, có móng vuốt sắc bén nhất, cận chiến thì thập phần cường hãn, mà chúng còn có thế sử dụng cung tên, phi mâu, là lá bài chủ chốt của quân đội Thú nhân. Tuy nhiên số lượng không nhiều lắm, nếu không phải lúc nguy cấp, bình thường không phải dễ dàng xuất động. Từng chiếc phi mâu sắc bén bay về phía tường thành, lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hơn trăm binh lính thủ thành bị đâm xuyên qua người. Tiễn thủ thành Tây Linh lúc này bắn trả, tuy nhiên, trừ Hắc giáp quân, còn lại toàn bộ tiễn thủ bắn vào khoảng không, bởi vì tốc độ bay của dực nhân quá nhanh. Đúng lúc này, có một tên dực nhân bay đến trước pháo đài ma pháp, vứt bỏ phi mâu, dùng móng vuốt sắc bén vồ lấy một Ma Pháp Sư, lập tự bẻ vụn đầu hắn
- Chết đi!
Một đạo Liệt Diễm đấu khí hiện lên, Hỏa Liệt nhảy lên, chém thẳng xuống đầu dực nhân.
- Bọn họ hướng lên ma pháo đài pháp đánh, tiểu đội năm, sáu, bảy, bảo vệ pháo đài ma pháp.
Hỏa Liệt ra lệnh Hắc giáp quân tách ra ba tiểu đội, tới bảo vệ pháo đài ma pháp. Nhìn từng cỗ thi thể trên tường thành, trong lòng Tề Bắc rỉ máu, thành Tây Linh phải trải qua bất hạnh như thế sao?
- Kim Cương, lên.
Tề Bắc hét lớn một tiếng.
- Rõ, thiếu gia.
Một quyền đánh chết một gã đội trưởng Thú Nhân, Kim Cương nhảy lên Hoàng Kim Sư Vương.
- Bổn thiếu gia cần lấy đầu thống lĩnh Thú nhân.
Tề Bắc rống lớn nói, tâm niệm vừa động, Hoàng Kim Sư Vương nhảy từ tường thành xuống, hóa thành một chùm kim sắc mang theo khí sắc hình lưỡi đao từ miệng phun ra, giết chết hơn mười binh lính Thú Nhân.
- Tước gia!
Đám người Hỏa Liệt, Thiết Đầu kinh hãi, nếu không phải trên tường thành cần chỉ huy, chỉ sợ tất cả bọn họ đều nhảy xuống theo. Tại một góc khác trên tường thành, Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết trợn trừng hai mắt, quay đầu nhìn về xe lăn của Tinh Chủ. Mộ Dung Tinh Thần truy tìm thân ảnh Tề Bắc trong vòng vây của Thú Nhân quân đội, hai tay mang bao đột nhiên nắm chặt, trong mắt bị bảo phủ bởi một tầng hôi mang.