15-09-2008, 09:19 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 81
Ba phụ tá của Tổng tư lệnh
Theo như đã thoả thuáºn vá»›i nhau, sau khi ra khá»i khách sạn "Äại đế Grand-Roi-CharlemagneÆ¡", Arthos và Aramis Ä‘i vá» phÃa dinh công tước de Bouillon.
Äêm tối mù mịt và mặc dầu Ä‘i và o những giá» yên tÄ©nh và vắng vẻ vẫn tiếp tục vang lên hà ng nghìn tiếng động nó khiến má»™t thà nh phố bị bao vây giáºt mình tỉnh dáºy.
Äi má»—i bước là gặp các lÅ©y chướng ngại, ở má»—i ngách phổ xá là những sợi dây chăng, ở má»—i ngã tư là những toán quân đóng ngoà i trá»i. Những đội tuần tra nhan nhản gặp nhau và trao đổi máºt khẩu; những ngưá»i đưa tin do các chỉ huy khác nhau phải Ä‘i như mắc cá»i.
Cuối cùng những cuá»™c đối thoại sôi nổi chỉ rõ sá»± xao xuyến nhân tâm được trao đổi giữa những dân cư hoà bình đứng ở cá»a sổ vá»›i những ngưá»i hiếu chiến hÆ¡n há» mang thương tÃch trên vai hoặc súng cầm tay chạy khắp phố phưá»ng.
Äi chưa được trăm bước, Arthos và Aramis bị lÃnh canh ở lÅ©y chướng ngại ngăn giữ lại và há»i máºt khẩu. Các anh nói là đi đến nhà ông de Bouillon để báo cho ông biết má»™t tin tức quan trá»ng, và ngưá»i ta đà nh cho má»™t ngưá»i gá»i là để đưa các anh Ä‘i và o dá»… dà ng, nhưng thá»±c ra là để canh phòng các anh. Ngưá»i dẫn đưá»ng Ä‘i trước và hát:
"Cái ông Bouillon hiá»n là nh
Bị bệnh phong thấp nó hà nh"
Äó là má»™t trong những bà i ca má»›i mẻ nhất, không biết có bao nhiêu Ä‘oạn, và má»—i ngưá»i Ä‘á»u có phần trong đó.
Äi đến gần dinh ông dá» Bouillon há» gặp má»™t tốp ba kỵ sÄ© có đủ má»i khẩu lệnh trên Ä‘á»i, vì há» Ä‘i chẳng có ngưá»i dẫn đưá»ng và há»™ tống, và khi tá»›i các lÅ©y chướng ngại há» chỉ cần trao đổi và i lá»i vá»›i những ngưá»i canh gác là ngưá»i ta để cho há» Ä‘i qua vá»›i tất cả sá»± tôn kÃnh dà nh cho chức vị cá»§a há». Trông thấy dáng vẻ há». Arthos và Aramis dừng lại.
- Ô kìa! - Aramis, nói - Bá tước có nhìn thấy không?
- Có, - Arthos đáp.
- Anh thấy ba kỵ sĩ đó giống ai nhỉ?
- Thế cáºu thấy thế nà o, Aramis?
- Hình như địch thủ của chúng ta.
- Cáºu không lầm đâu. Tôi hoà n toà n nháºn ra ông Flamarens.
- Còn tôi nháºn ra ông de Châtillon.
- Còn kỵ sĩ mặc áo choà ng nâu…
- Äó là giáo chá»§.
- ÄÃch thân.
- Quái quỉ nhỉ! - Aramis nói, - sao há» lại dám Ä‘i liá»u ở gần dinh Bouillon nà y.
Arthos mỉm cưá»i, nhưng không đáp. Năm phút sau há» gõ cá»a nhà ông Bouillon.
Cổng có má»™t lÃnh gác giống như nhà những nhân váºt cao cấp; trong sân có cả má»™t cái bốt nhá» sẵn sà ng tuân theo lệnh viên trung uý cá»§a hoà ng thân de Conti.
Äúng như bà i hát nói, công tước de Bouillon bị bệnh phong thấp và nằm liệt giưá»ng. Mặc dầu bệnh tình như váºy không cho phép ông cưỡi ngá»±a từ má»™t tháng nay, nghÄ©a là từ khi Paris bị bao vây, ông vẫn bảo rằng ông sẵn sà ng tiếp đón bá tước de La Fère và hiệp sÄ© d Herblay.
Hai ngưá»i bạn được dẫn đến giưá»ng ông Bouillon. Bệnh nhân nằm ở trong phòng, nhưng quanh mình đầy những trang bị nhà binh nhất. Khắp chá»— chỉ toà n bà y và treo gươm kiếm súng ống, áo giáp, và ta dá»… dà ng thấy rằng khi nà o dứt bệnh phong thấp là ông de Bouillon láºp tức gây rắc rối ngay cho các kẻ thù cá»§a Nghị viện.
Trong khi chỠđợi, ông nói rằng ông rất tiếc mình buá»™c phải nằm liệt giưá»ng.
Trông thấy hai ngưá»i khách, ông cố nhắc mình dáºy và nhăn nhó vì Ä‘au, nhưng vẫn reo lên:
- A! Xin chà o các ông! Các ông sung sướng tháºt các ông có thể nhảy ngá»±a, Ä‘i lại, chiến đấu vì lợi Ãch cá»§a nhân dân. Còn tôi, các ông thấy đấy, tôi bị đóng Ä‘inh chặt và o giưá»ng, ái chà . Cái bệnh phong thấp quỉ quái nà y? - Ông lại nhăn nhó. - Cái bệnh phong thấp tệ hại nà y.
- Thưa Äức ông, - Arthos cất tiếng, - Chúng tôi từ nước Anh vá» và việc quan tâm đầu tiên cá»§a chúng tôi khi tá»›i Paris là đến há»i thăm sức khoẻ cá»§a ngà i.
- Xin Ä‘a tạ các ông, xin Ä‘a tạ. - Ông quáºn công đáp - Sức khá»e tôi kém lắm, như các ông thấy đấy… Cái bệnh phong thấp tá»™i nợ nà y! A! Các ông từ Anh trở vỠư? Tôi vừa nghe tin rằng vua Charles vẫn bình an, phải không?
- Thưa Äức ông, - Aramis đáp, - vua chết rồi.
- Ô hay? - quáºn công tá» vẻ kinh ngạc.
- Bị Nghị viện kết án và chết trên đoạn đầu đà i.
- Không thể thế được.
- Và bị hà nh quyết trước mắt chúng tôi.
- Váºy mà ông Flamarens nói vá»›i tôi thế nà o?
- Ông Flamarens ư? - Aramis há»i.
- Phải, ông ta mới ở đây ra.
Arthos mỉm cưá»i và há»i:
- Cùng vá»›i hai ngưá»i bạn à ?
- Phải cùng vá»›i hai ngưá»i bạn, - Quáºn công đáp và nói thêm vá»›i vẻ lo ngại - Há» có gặp các ông không?
- Có chứ, - Arthos đáp, - Ở ngoà i phố thì phải.
Và anh mỉm cưá»i nhìn Aramis, Aramis cÅ©ng nhìn lại anh vá»›i vẻ hÆ¡i ngạc nhiên.
- Thưa Äức ông - Arthos nói, - Tháºt ra Ä‘ang Ä‘au ốm như ngà i, phải hết lòng hết dạ lắm vá»›i lợi Ãch cá»§a Paris, ngà i má»›i vẫn đứng đầu quân đội và sá»± kiên trì ấy khiến chúng tôi rất cảm phục.
- Các ông Æ¡i phải thế, chứ biết là m thế nà o. Các ông cÅ©ng là má»™t tấm gương, các ông tháºt là dÅ©ng cảm và táºn tụy và chÃnh nhá» các ông mà ông bạn đồng liêu thân mến cá»§a tôi, quáºn công de Beaufort được tá»± do và có thể là được cứu sống nữa. Phải biết hy sinh cho lợi Ãch chung chứ! Cho nên các ông thấy đấy, tôi cÅ©ng hy sinh; nhưng cÅ©ng xin thú nháºn rằng tôi kiệt sức rồi; lá»±c bất tòng tâm mà ! Cái bệnh phong thấp chết tiệt nà y nó giết tôi! Và tôi cÅ©ng thú tháºt rằng nếu như triá»u đình chấp nháºn những yêu cầu cá»§a tôi, yêu cầu tháºt chÃnh đáng, bởi vì tôi chỉ yêu cầu má»™t sá»± bồi thưá»ng mà ngà i giáo chá»§ cÅ© đã hứa khi ngưá»i ta tước mất thái ấp Sedan cá»§a tôi… Phải, tôi thú tháºt rằng nếu như ngưá»i ta Ä‘á»n cho tôi những lãnh địa giá trị cÅ©ng ngang như thế, nếu như ngưá»i ta bồi thưởng cái việc tôi không được hưởng thụ cái dinh địa ấy từ khi bị tước doạt, tức là từ tám năm nay, nếu như tước vị hoà ng thân được ban cho ngưá»i nhà tôi, và nếu ông Tuyren, em tôi, được phục chức chỉ huy, thì tôi sẽ rút lui ngay vỠđất Ä‘ai cá»§a tôi và để mặc triá»u đình và nghị viện dà n xếp vá»›i nhau tuỳ há».
- Thưa Äức ông - Arthos nói, - ngà i nói rất chà lý.
- Ông đồng ý như váºy có phải không, bá tước de La Fère?
- Hoà n toà n.
- Thế còn ông hiệp sĩ D Herblay?
- Nhất trÃ.
- Thế thì, - quáºn công nói, - Tôi xin bảo đảm vá»›i các ông rằng đó là điá»u tôi sẽ chấp nháºn. Lúc nà y triá»u đình Ä‘ang đưa ra những kiến nghị vá»›i tôi, và chỉ còn mong tôi chấp nháºn. Cho đến giá» phút nà y tôi vẫn từ chối. Nhưng vì rằng những ngưá»i như các ông cho rằng như thế thì tôi sai lầm, và nhất là vì cái bệnh phong thấp chết tiệt nà y nó khiến tôi không thể là m được má»™t chút việc gì cho lợi Ãch cá»§a Paris, cho nên thá»±c tình, tôi muốn nghe lá»i khuyên cá»§a các ông và chấp rtháºn đỠnghị mà ông de Châtillon vừa má»›i đưa ra vá»›i tôi.
- Hoà ng thân hãy chấp nháºn Ä‘i, - Aramis nói, - Hãy chấp nháºn.
- Vâng, thá»±c tình tôi cÅ©ng tiếc là chiá»u nay hầu như tôi đã gạt phăng lá»i đỠnghị đó… nhưng ngà y mai có há»™i nghị và ta sẽ xem.
Hai ngưá»i chà o quáºn công. Ông nói:
- Các ông vá» Ä‘i. Cuá»™c viá»…n du hẳn khiến các ông mệt nhá»c lắm. Tá»™i nghiệp vua Charles. Nhưng dù sao cÅ©ng có đôi phần sai sót cá»§a ông ta trong tất cả những chuyện đó. Äiá»u an á»§i chúng ta là nước Pháp không có gì phải tá»± trách mình trong trưá»ng hợp nà y, nó đã là m tất cả những gì có thể là m để cứu ông ta.
- á»’! Vá» Ä‘iá»u nà y, - Aramis nói, - Chúng tôi đã được chứng kiến, nhất là ông Mazarin…
- Thấy chưa? Tôi rất hà i lòng là các ông đã là m chứng cho ông ấy; thá»±c ra ông giáo chá»§ có mặt tốt, và nếu ông ấy không phải là ngưá»i ngoại quốc thì có lẽ ngưá»i ta cÅ©ng sẽ thừa nháºn ông ấy. Ờ! Cái bệnh phong thấp quỉ quái nà y!
Arthos và Aramis Ä‘i ra, và tá»›i tiá»n sảnh rồi mà vẫn nghe thấy những tiếng kêu la cá»§a ông de Bouillon; rõ rà ng là ông hoà ng tá»™i nghiệp ấy Ä‘au ghê gá»›m lắm.
Ra khá»i cổng; Aramis há»i Arthos:
- Thế nà o, anh nghĩ sao?
- VỠai cơ?
- Thì vỠông de Bouillon!
- Bạn Æ¡i, tôi nghÄ© vỠông ta như bà i hát cá»§a ngưá»i dẫn đưá»ng cho chúng ta ấy, - Arthos đáp và lặp lại:
"Cái ông Bouillon đê hèn,
Bị bệnh phong thấp nó hà nh"
- Thế cho nên, - Aramis nói, - Anh thấy đấy, tôi có hé răng chút nà o vá» mục Ä‘Ãch chúng ta đến đâu.
- Và cáºu hà nh động khôn ngoan đến ná»—i có thể lại cho hắn bị má»™t cÆ¡n Ä‘au nữa rồi. Thôi, ta Ä‘i đến ông de Beaufort.
Và hai ngưá»i bạn Ä‘i vá» phÃa dinh Vendôme. Khi hỠđến nÆ¡i, chuông Ä‘iểm mưá»i giá» tối.
Dinh Vendôme được canh phòng không kém và cÅ©ng phô ra vẻ mặt hiếu chiến không kém dinh Bouillon. CÅ©ng có lÃnh gác, có quân đứng gát ngoà i sân, có súng dá»±ng chụm, có ngá»±a thắng yên cương sẵn sà ng.
Arthos và Aramis Ä‘i và o thì hai kỵ sÄ© Ä‘i ra, há» phải cho ngá»±a lùi lại má»™t bước để nhưá»ng chá»— cho các anh và o.
- A, a! - Aramis nói, - Các ông Æ¡i, rà nh rà nh đêm nay là cái đêm gặp gỡ. Thú tháºt là chúng ta sẽ không may, vì sau khi gặp nhau quắ nhiá»u trong buổi tối nay, đến mai chúng ta sẽ chẳng thể gặp nhau nữa.
Châtillon, vì chÃnh là gã cùng vá»›i Flamarens vừa ở nhà quáºn công de Beaufort ra, đáp lại:
- á»’, vá» Ä‘iá»u ấy các ông có thể yên tâm vì nếu ban đêm chúng ta không tìm nhau mà vẫn gặp nhau thì ban ngà y chúng ta tìm nhau ắt là sẽ gặp nhau.
- Tôi mong như váºy, ông ạ, - Aramis nói.
- Còn tôi thì tôi chắc chắn, - Công tước đáp.
Flamarens và Châtillon tiếp tục đi ra, còn Arthos và Aramis xuống ngựa.
Hai anh vừa má»›i trao dây cương cho mấy tên hầu và cởi bỠáo choà ng ra, thì má»™t ngưá»i tiến lại gần dưới ánh sáng máºp má» cá»§a má»™t ngá»n đèn treo ở giữa sân, nhìn ngó các anh má»™t lát, rồi kêu lên má»™t tiếng kinh ngạc và vừa nhảy xổ và o vòng tay các anh vừa reo:
- Bá tước de La Fère! Hiệp sĩ D Herblay! Là m thế nà o mà các ông lại có mặt ở Paris đây?
- Rochefort! - Hai anh cùng reo lên.
- Vâng, đúng rồi. Như các ông đã biết, chúng tôi từ Vendôme tá»›i đây được bốn năm hôm rồi và đang sá»a soạn cho lão Mazarin báºn rá»™n đây. Tôi Ä‘oán chắc rằng các ông vẫn là ngưá»i cá»§a bên ta chứ?
- Hơn bao giỠhết!
- Thế còn quáºn công?
- Ông ấy căm giáºn chá»§ giáo lắm. Các ông biết thắng lợi cá»§a lão đối vá»›i ông quáºn công thân mến cá»§a chúng ta chứ? Lão ta là ông vua thá»±c sá»± cá»§a Paris, lão không thể Ä‘i ra ngoà i mà không có nguy cÆ¡ bị ngưá»i ta bóp cổ chết.
- A, cà ng tốt! - Aramis nói. - Nhưng nà y, hãy cho tôi biết có phải Flamarens và Châtillon vừa ở đây ra không?
- Phải, há» vừa má»›i yết kiến ông quáºn công. Chắc hẳn do Mazarin phái đến, nhưng hỠđã thấy phải đối mặt vá»›i ai rồi, tôi dám chắc như váºy.
- Vừa hay! - Arthos nói. - Nhưng liệu chúng tôi có được vinh dự và o chà o điện hạ không?
- Ô kìa! Và o ngay bây giỠấy chứ! Các ông biết rằng đối vá»›i các ông lúc nà o Äiện hạ cÅ©ng có thể gặp được. Hãy Ä‘i theo tôi, tôi mong có vinh dá»± được giá»›i thiệu các ông đấy.
Rochefort Ä‘i trước. Tất cả các cá»a mở ra trước ông và hai ngưá»i bạn. Há» thấy ông de Beaufort sắp sá»a ngồi và o bà n ăn. Hà ng nghìn công việc báºn rá»™n ban chiá»u đã là m cháºm bữa ăn tối cá»§a ông đến lúc ấy. Nhưng mặc dầu sá»± nghiêm trá»ng cá»§a tình hình, vừa má»›i nghe Rochefort báo tên hai ngưá»i khách, ông hoà ng Ä‘ang kéo ghế và o sát bà n, ăn vá»™i đứng lên, bước tá»›i hai ngưá»i bạn và nói:
- A! Xin chà o mừng các ông. Các ông ăn cùng với tôi nhé.
- Boisjoli, hãy bảo Noirmont là tôi có hai thá»±c khách. Các ông biết Noimont chứ? Äó là viên đầu bếp cá»§a tôi, ngưá»i kế tục cha Marteau, kẻ là m những cái bánh nước ngon tuyệt mà các ông biết đấy. Boisjoli, bảo bác ấy đưa má»™t chiếc bánh nướng lên, nhưng không phải loại bánh đã từng là m cho La Ramée. Æ n trá»i, chúng ta không cần đến thang đây, dao găm hay quả lê cay đắng nữa.
- Thưa Äức ông, - Arthos nói, - xin đừng là m phiá»n bác đầu bếp trứ danh cá»§a ngà i nữa, chúng tôi biết bác ấy có tà i năng phong phú Ä‘a dạng lắm. Tối nay, được Äiện hạ cho phép, chúng tôi chỉ dám xin há»i thăm sức khá»e cá»§a ngà i và nháºn mệnh lệnh cá»§a ngà i thôi.
- á»’, vá» sức khá»e cá»§a tôi, các ông thấy đấy tháºt là tuyệt diệu. Má»™t sức khá»e đã chịu đựng năm năm ngục tù kèm theo ông De Chavigny nữa thì có thể là m được má»i việc. Còn vá» mệnh lệnh cho các ông, thi xin thú tháºt là tôi rất lúng túng, nhân vì má»—i ngưá»i Ä‘á»u tá»± mình ra lệnh cả, nếu tình trạng nà y tiếp diá»…n thì cuối cùng, tôi chẳng ra lệnh gì hết.
- Tháºt thế ư? - Arthos nói, - Tôi tưởng rằng nghị viện trông cáºy và o sá»± Ä‘oà n kết cá»§a các ngà i.
- À phải, sá»± Ä‘oà n kết cá»§a chúng tôi! Nghe đẹp đẽ đấy. Vá»›i quáºn công de Bouillon thì còn khả dÄ©; ông ta bị bệnh phong thấp và chịu liệt giưá»ng, nhưng còn có cách để thông cảm vá»›i nhau được. Còn vá»›i ông d Elbeuf và lÅ© con trai bị thịt cá»§a ông ta ấy à … Các ông biết bà i vè vá» quáºn công d Elbeuf chứ!
- Thưa ngà i, không ạ.
- Tháºt ư?
Ông quáºn công bèn cất tiếng hát:
d Elbeuf và lũ con
Là m loạn cả Hoà ng trưá»ng.
Bốn kẻ đi vênh váo
d Elbeuf và lũ con
Nhưng nếu ra chiến trưá»ng
Tìm đâu vẻ mã thượng
d Elbeuf và lũ con
Nhặng xị cả Hoà ng trưá»ng.
Nhưng mà , - Arthos nói, - Äối vá»›i ngà i chá»§ giáo, tôi hy vá»ng không phải như váºy.
- A, vâng? Vá»›i ông chá»§ giáo thì còn tệ hÆ¡n nữa. Cầu Chúa hãy tránh cho ông những viên tư giáo bát nháo, nhất là khi há» lại mặc giáp sắt bên trong áo thà y tu! Äáng lẽ ở yên trong toà giám mục cá»§a mình để là m các lá»… tạ Æ¡n mừng những chiến thắng mà chúng ta bị đánh bại, thì ông có biết ông ta là m gì không?
- Không ạ.
- Ông ta láºp má»™t trung Ä‘oà n mang tên ông, trung Ä‘oà n Coadjuter. Ông ta biến các trung uý và đại uý thà nh thống chế và các đại tá thà nh ông vua.
- Vâng, - Aramis nói, - Nhưng đến lúc phải chiến đấu, tôi chắc rằng ông ta sẽ bám trụ ở toà giám mục.
- á»’, không phải thế đâu, D Herblay thân mến Æ¡i, Ä‘iá»u ấy ông lầm đấy! Khi cần chiến đấu thì ông ta chiến đấu. Thà nh thá» do cái chết cá»§a chú ông đã cho ông cái ghế trong nghị viện, lúc nà o ông ta cÅ©ng quẩn chân ngưá»i ta ở nghị viện, ở há»™i đồng, ở tráºn mạc. Hoà ng thân de Conti thì là tướng trong bức hoạ thôi, mà bức hoạ thế nà o cÆ¡ chứ? Má»™t ông hoà ng gù lưng! Ôi, tất cả những Ä‘iá»u đó tiến hà nh rất dở, các ông ạ, rất dở.
Arthos đưa mắt nhìn Aramis và nói:
- Thưa Äức ông, thà nh thá» ra Äiện hạ bất bình?
- Bất bình ư, bá tước? Phải nói rằng Äiện hạ phẫn ná»™. Äến mức - Tôi không nói vá»›i ngưá»i khác mà nói riêng vá»›i ông thôi nhé - Nếu như hoà ng háºu thừa nháºn sai lầm đối vá»›i tôi mà gá»i bà mẹ tôi Ä‘ang bị lưu đầy trở vá», và cho tôi lấy lại chức cái tước vị đô đốc vốn là cá»§a cha tôi và ngưá»i ta đã hứa ban cho tôi khi ông chết, thì tôi sẵn sà ng dạy những con chó cho chúng biết sá»§a rằng ở Pháp còn có những tên ăn cắp lá»›n hÆ¡n ông Mazarin nhiá»u.
Arthos và Aramis không chỉ đưa mắt nhìn nhau, mà còn vừa nhìn nhau vừa mỉm cưá»i. Và dù có không gặp chăng nữa, các anh cÅ©ng Ä‘oán rằng Châtillon và Flamarens đã qua đây, cho nên các anh không nói ná»a lá»i vá» sá»± có mặt cá»§a Mazarin ở Paris.
- Thưa Äức ông, - Arthos nói, - Thế là chúng tôi thoả mãn rồi. Äến thăm Äiện hạ và o giá» nà y, chúng tôi không có mục Ä‘Ãch nà o khác là chứng minh lòng táºn tụy cá»§a chúng tôi và để thưa vá»›i ngà i rằng chúng tôi sẵn sà ng hầu hạ ngà i như những ngưá»i tôi tá»› trung thà nh nhất.
- Như những ngưá»i bạn trung thà nh nhất, các ông ạ, như những ngưá»i bạn trung thà nh nhất cá»§a tôi! Các ông đã chứng minh như váºy. Và nếu như sau nà y tôi có hoà giải vá»›i triá»u đình, thì tôi cÅ©ng sẽ chứng minh vá»›i các ông rằng tôi vẫn là ngưá»i bạn cá»§a các ông, cÅ©ng như là bạn cá»§a mấy ông kia nữa, tên mấy ông kia là gì nhỉ?
- D Artagnan và Porthos.
- À, phải rồi, như váºy ông, bá tước de La Fère, và ông hiệp sÄ© D Herblay, các ông hiểu cho rằng bao giá» tôi cÅ©ng hết lòng vá»›i các ông.
Arthos và Aramis cúi chà o và đi ra.
- Arthos thân mến Æ¡i, xin Chúa tha lá»—i, tôi chắc rằng anh chỉ bằng lòng Ä‘i vá»›i tôi chẳng qua là để cho tôi má»™t bà i há»c phải không?
- Khoan đã, bạn thân mến, - Arthos đáp, - Hãy còn thì giỠđể chiêm nghiệm khi chúng ta ra khá»i nhà ông chá»§ giáo.
Và cả hai ngưá»i Ä‘i vá» khu Cité.
Äến gần cái nôi cá»§a Paris, Porthos và Aaramis thấy phố xá ngáºp lụt và lại phải Ä‘i thuyá»n.
Äã mưá»i má»™t giá» khuya rồi, nhưng ai cÅ©ng biết rằng đến nhà ông chá»§ giáo thì chẳng kể giá» giấc gì. Sá»± hoạt động ghê gá»›m cá»§a ông, tuỳ theo nhu cầu mà biến đêm thà nh ngà y và ngà y thà nh đêm.
Toà tổng chá»§ giáo nhô lên từ lòng nước, và cứ theo số thuyá»n Ä‘áºu khắp chung quanh toà nhà , ta cá»› thể ngá» rằng mình không phải ở Paris mà đang ở Venise (1). Thuyá»n bè Ä‘i lại Ä‘an nhau khắp má»i ngả, chui sâu và o trong những mé lá»™ cá»§a khu Cité, hoặc Ä‘i xa ra phÃa Binh công xưởng hoặc những con đưá»ng Saint-Victo, và cứ bÆ¡i như trên má»™t cái hồ lá»›n. Có những thuyá»n im lặng và bà hiểm, có những thuyá»n ồn à o và sáng đèn. Äôi bạn lướt giữa cái thá» giá»›i thuyá»n bè ấy và cáºp bến.
Tất cả tầng trệt cá»§a toà giám mục bị ngáºp nước, nhưng có những cầu thang má»i kiểu lắp và o các tưá»ng. Tất cả sá»± biến đổi do ngáºp lụt là đáng lẽ và o nhà bằng cá»§a chÃnh thì bây giá» và o bằng cá»a sổ.
CÅ©ng bằng cách như váºy, đôi bạn và o gian tiá»n sảnh cá»§a chá»§ giáo. Ở đây đông đặc những đầy tá»› vì có đến má»™t tá các vị công hầu tụ táºp ở phòng đợi.
- Trá»i Æ¡i! - Aramis nói, - Arthos hãy xem kìa! Thế nà y thì liệu cái lão chá»§ giáo hợm hÄ©nh ấy có vui lòng bảo chúng ta chỠđợi không?
Arthos mỉm cưá»i, nói:
- Bạn thân mến Æ¡i, cần phải xét ngưá»i vá»›i tất cả những bất lợi trong tình cảnh cá»§a há». Lúc nà y thì ngà i chá»§ giáo Ä‘ang là má»™t trong số bảy tám ông vua Pháp Ä‘ang ngá»± trị ở Paris, và ông ta có má»™t triá»u đình.
- Phải đấy, - Aramis nói, - Nhưng chúng ta chẳng phải là cáºn thần.
- Cho nên chúng ta sẽ đưa tên chúng ta và o và nếu ông ta xem rồi mà không có sá»± trả lá»i thÃch đáng thì, được rồi chúng ta sẽ mặc ông ta vá»›i những công việc cá»§a nước Pháp và cá»§a riêng ông ấy. Bây giá» ta chì cần gá»i má»™t tên hầu ra và dúi cho nó má»™t ná»a pistol.
- A! đúng rồi, - Aramis kêu lên, - Mình có lầm không nhỉ… đúng không…, đúng đấy… nà y ông mãnh Bazin lại đây!
Lúc ấy Bazin oai vệ trong bá»™ y phục nhà thá» Ä‘ang Ä‘i qua phòng đợi, chợt quay lại, cau mà y nhìn xem kẻ nà o há»—n xược gá»i mình như váºy. Nhưng vừa má»›i nháºn ra Aramis, thì con cá»p bá»—ng trở thà nh con cừu và tiến lại hai nhà quý tá»™c mà nói:
- Ô kia! Ông hiệp sĩ đấy à ! Ông bà tước đấy à ! Chúng tôi đang lo lắng vỠcác ông thì cả hai ông đã vỠđây rồi! Ôi, gặp lại hai ông, tôi mừng quá.
- Tốt lắm, tốt lắm, thà y Bazin ạ, - Aramis nói, - Thôi chúc tụng thế đủ rồi. Chúng tôi muốn đến thăm ngà i chá»§ giáo; chúng tôi vá»™i lắm và cần gặp ngay bây giá».
- Thế nà o? - Bazin nói, - ngay bây giỠư? Những vị công hầu như các ông không phải để ngưá»i ta bắt ngồi chá». Song le trong lúc nà y chá»§ giáo Ä‘ang há»™i đà m bà máºt vá»›i ông de Bruy nà o đó.
- De Bruy? - Cả Arthos và Aramis cũng kêu lên.
- Vâng, tôi đã trình báo ông ta đến và tôi nhớ rất rõ tên ông ta.
- Ông quen biết ông ta ư? - Bazin lại nói. - Vì ông ta trùm áo choà ng kÃn mÃt, đến ná»—i tôi cố nhìn cÅ©ng chẳng nom thấy má»™t góc nhá» nà o trên mặt cả. Nhưng tôi sẽ và o trình rằng các ông tá»›i, và lần nà y sẽ có may mắn hÆ¡n.
- Vô Ãch! - Aramis nói. - Chúng ta lại không gặp ông chá»§ giáo tối nay nữa, phải không Arthos?
- Tuỳ anh thôi.
- Ông ta có những việc quá quan trá»ng cần thương lượng vá»›i cái ông de Bruy ấy.
- Thưa các ông, - Bazin nói, - Sau đấy tôi có phải trình lại rằng các ông đã tới toà giám mục không?
- Không, chẳng cần đâu, - Aramis nói, - ta đi thôi, Arthos.
Và hai ngưá»i bạn rẽ đám đầy tá»›, Ä‘i ra khá»i toà giám mục.
Bazin theo sau và chứng mình tầm quan trá»ng cá»§a các ông chá»§ mình bằng những cái vái chà o lia lịa.
Khi xuống thuyá»n rồi, Arthos há»i Aramis:
- Nà y cáºu Æ¡i, cáºu đã bắt đầu thấy chưa, rằng chứng mình sẽ chÆ¡i xá» tất cả các vị kia nếu chúng mình bắt giữ Mazarin?
- Arthos ơi, - Aramis nói, - Anh là hiện thân của sự khôn ngoan đấy.
Äiá»u Ä‘áºp mạnh nhất và o hai ngưá»i bạn là những biến cố ghê gá»›m xảy ra ở nước Anh và các anh tưởng như chúng bắt tất cả châu Âu phải quan tâm thì chẳng có gì là quan trá»ng đối vá»›i triá»u đình Pháp.
Tháºt váºy, ngoà i má»™t ngưá»i vợ goá tá»™i nghiệp và má»™t đứa con mồ côi khóc lóc ở má»™t xó cung Louvre thì chẳng ai tá» ra biết rằng đã có má»™t ông vua Charles I tồn tại và ông vua ấy vừa má»›i chết trên Ä‘oạn đầu đà i.
Äôi bạn hẹn gặp lại nhau và o mưá»i giá» sáng hôm sau. Khi đến cổng khách sạn thì đêm đã khuya lắm, nhưng Aramis còn có và i việc thăm viếng quan trá»ng phải là m và đã để Arthos vá» má»™t mình.
Sáu giá» sáng hôm sau Arthos cÅ©ng đã Ä‘i ra ngoà i và đến mưá»i giá» há» lại gặp nhau.
- Thế nà o, có tin tức gì không? - Arthos há»i.
- Chẳng có gì hết. Chẳng ai trông thấy d Artagnan ở đâu, và Porthos cũng chưa xuất hiện. Thế còn anh?
- Cũng chẳng có tin gì cả.
-Kì lạ nhỉ?
- Tháºt váºy, - Arthos nói, - Sá»± cháºm trá»… nà y là không bình thưá»ng.
- Các cáºu ấy Ä‘i theo đưá»ng ngắn nhất, cho nên đáng lẽ phải vá» trước chúng mình chứ?
- Chưa kể, - Arthos nói, - Chúng ta Ä‘á»u biết rằng d Artagnan rất khẩn trương trong má»i công việc, không bao giỠđể mất thì giá», nhất là lại biết rằng chúng ta chỠđợi… Cáºu ta tÃnh vỠđây ngà y mồng năm.
- Mà hôm nay đã mồng chÃn. Tối nay là quá hạn rồi.
- Cáºu định thế nà o, - Arthos há»i, - Nếu tối nay vẫn chưa có tin tức gì vá» các bạn?
- Chúa ơi! Chúng ta phải đi tìm.
- ÄÆ°á»£c - Arthos nói.
- Nhưng còn Raoul? - Aramis há»i.
Một bóng mây thoáng qua trán Arthos. Anh nói:
- Tôi cÅ©ng rất lo cho nó. Nó nháºn má»™t bức thư cá»§a hoà ng thân de Condé và tá»›i gặp ngà i ở Saint-Clou, thế mà vẫn chưa trở vá».
- Anh không gặp bà de Chevreuse à ?
- Bà ta không có nhà . Còn cáºu, tôi chắc thế nà o cáºu chẳng tạt qua bà de Longueville?
- Có đấy - Aramis đáp.
- Thế nà o?
- Bà ta cÅ©ng không có nhà , nhưng Ãt ra cÅ©ng để lại địa chỉ má»›i.
- Ở đâu thế?
- ThỠđoán xem, tôi cá bạc nghìn đấy.
- Tôi chắc rằng đêm qua cáºu chia tay tôi và đến nhà bà ấy. Thế thì cáºu bảo tôi là m sao mà đoán được cái bà xinh đẹp nhất và hoạt động nhất trong đám nữ Fronde ấy ở đâu lúc ná»a đêm.
- Bạn thân mến ơi, bà ta ở Toà thị sảnh.
- Sao, ở Toà thị sảnh à ? Thì ra bà ta được cỠlà m thị trưởng Paris ư?
- Không; bà ta là m quyá»n hoà ng háºu Paris, và do không dám vừa thoạt đầu đã đến ngá»± ở Hoà ng cung hoặc cung Ä‘iện Tuleries, bà ta đóng ở Toà thị sảnh, tại đây bà ta sẽ cho ngà i quáºn công thân mến ấy má»™t đứa con thừa kế trai hoặc gái.
- Aramis, thế mà cáºu đã không cho tôi biết tình hình nà y, - Arthos trách.
- Æ tháºt à ? Thế thì tôi quên đấy. Xin lá»—i nhé!
- Từ giỠđến chiá»u tối chúng ta là m gì nà o? - Arthos há»i, - hình như ta quá rá»—i rãi.
- Anh quên rồi ư, chúng ta có việc ấn định sẵn rồi mà .
- Vá» phÃa Charenton à , mẹ kiếp!
- Theo lá»i hẹn cá»§a hắn, tôi hy vá»ng gặp tại đấy má»™t gã Châtillon nà o đó mà tôi căm ghét từ lâu.
- Tại sao thế? - Arthos há»i.
- Tại vì hắn là em ruột lão Coligny nà o đó.
- À phải rồi, tôi quên mất. Cái lão đã tấp tểnh là m đối thá»§ cá»§a cáºu. Hắn đã bị trừng phạt má»™t cách tà n nhẫn vì cái tá»™i mạo muá»™i ấy.
- Bạn thân mến Æ¡i, kể ra như thế cÅ©ng đủ lắm cho cáºu rồi.
- Vâng, nhưng biết là m thế nà o. Äiá»u đó chưa đủ vá»›i tôi. Tôi là ngưá»i thù dai; đó là cái Ä‘iểm duy nhất khiến tôi bám và o Nhà thá». Sau đó, Arthos Æ¡i, mong anh hiểu rằng anh không há» bị buá»™c phải Ä‘i theo tôi.
- Thôi Ä‘i nà o - Arthos nói - Cáºu đùa đấy à ?
- Bạn thân mến Æ¡i, nếu anh quyết định Ä‘i vá»›i tôi thì không cháºm trá»… nữa. Trống đã đánh, tôi đã gặp các cá»— đại bác, đã trông thấy các nhà tư sản thị dân dà n tráºn trên quảng trưá»ng Toà thị sảnh; chắc chắn sắp có đánh nhau ở phÃa Charenton như hôm qua công tước de Châtillon đã nói.
- Tôi ngỡ là , - Arthos nói, - những cuộc đà m phán đêm qua có là m thay đổi chút nảo những khuynh hướng hiếu chiến.
- Phải, chắc thế, nhưng không phải vì váºy mà ngưá»i ta không đánh nhau, dù là để ngụy trang cho những cuá»™c đà m phán.
- Tá»™i nghiệp cho những con ngưá»i kia? - Arthos nói, há» Ä‘i ra chá»— chết đỠngưá»i ta trả lại đất Sedan cho ông Bouillon, để ngưá»i ta ban quyá»n táºp chức đô đốc cho ông de Beaufort, và để ngà i chá»§ giáo được phong là m giáo chá»§.
- Nà y, nà y, Arthos thân mến Æ¡i, - Aramis nói, - Hãy thú nháºn rằng anh chẳng tá» ra hiá»n triết đến thế đâu, nếu như Raoul cá»§a anh không phải có mặt ở trong những vụ lá»™n xá»™n ấy?
- Có lẽ cáºu nói đúng đấy, Aramis ạ.
- Váºy thì chúng ta hãy đến chá»— nà o có đánh nhau, đó là má»™t cách chắc chắn để tìm gặp d Artagnan, Porthos và cả Raoul nữa.
- Chao ôi! - Arthos nói.
- Nà y anh bạn thân mến Æ¡i, - Aramis nói, - Hãy nghe tôi, giỠđây chúng ta Ä‘ang ở Pháp thì phải bá» cái thói quen luôn luôn thở vắn than dà i ấy Ä‘i. Äúng là ! Thá»i thế thế, thế thá»i phải thế! Arthos, anh chẳng phải ngưá»i kiếm cung nữa sao và anh là m như ngưá»i tu hà nh ấy. Xem kìa, những nhà tư sản bảnh bao Ä‘ang Ä‘i qua; trông ra dáng nhà binh đấy chứ!
- HỠđi từ phố Con Cừu ra.
- Trống tráºn Ä‘i trước, như những binh lÃnh thá»±c thụ. Nà y nhìn xem cái thằng cha kia, nó khệnh khạng, ưỡn ngá»±c ra!
- Hừ! - Grimaud thốt lên.
- Cái gì? - Arthos há»i.
- Planchet, ông ạ…
- Hôm qua trung uý, hôm nay đại úy. - Aramis nói, - Ngà y mai chắc là đại tá, trong tám ngà y nữa không chừng nó lên thống chế Pháp quốc.
- Ta hãy há»i thăm tin tức nó xem sao, - Arthos nói.
Äôi bạn đến chá»— Planchet. Anh ta hãnh diện hÆ¡n bao giá» hết vì được biết đến trong khi Ä‘ang thừa hà nh chức vụ cá»§a mình, chiếu cố giải thÃch cho hai nhà quý tá»™c rằng anh được lệnh đóng ở Hoà ng trưá»ng vá»›i hai trăm ngưá»i tạo thà nh đội háºu vệ cá»§a quân đội Paris, và khi cần sẽ tiến vá» phÃa Charenton.
Do Ä‘i cùng má»™t hướng, Arthos và Aramis há»™ tống Planchet đến táºn vị trà cá»§a anh ta.
Planchet cho váºn động khá nhanh nhẹn ngưá»i cá»§a mình trên Hoà ng trưá»ng và bố trà hỠđằng sau má»™t dãy dà i những dân tư sản đứng ở phố và cá»a ô Saint-Antoine, trong khi chỠđợi hiệu lệnh chiến đấu.
- Ngà y hôm nay sẽ nóng bá»ng đây, - Planchet nói vá»›i giá»ng hiếu chiến.
- Hẳn là thế, - Aramis nói, - nhưng từ đây đến chỗ quân thù còn xa.
- Ngưá»i ta sẽ rút ngắn khoảng cách lại, ông ạ, - má»™t viên khu trưởng nói.
Aramis chà o, rồi quay lại bảo Arthos:
- Tôi chẳng thiết ở lại Hoà ng trưá»ng vá»›i tất cả lÅ© ngưá»i nà y. Hay là chúng ta tiến lên phÃa trước; ta sẽ thấy rõ má»i sá»± hÆ¡n.
- Vá»›i lại ông de Châtillon sẽ chẳng Ä‘i tìm cáºu ở Hoà ng trưá»ng đâu, có phải không? Nà o, ta Ä‘i lên phÃa trước.
- Thế vá» phÃa anh chẳng có và i lá»i cần nói vá»›i ông Flamarens hay sao?
- Bạn ơi, tôi đã có một quyết định là chỉ rút kiếm ra khi cùng bất đắc dĩ.
- Từ bao giá» váºy?
- Từ khi tôi rút dao găm.
- A, được lắm? Lại một kỷ niệm vỠông Mordaunt.
- Nà y, bạn thân mến Æ¡i, anh chỉ có nước ăn năn hối háºn vì đã giết chết cái thằng ấy.
Vá»›i nụ cưá»i buồn bã chỉ anh má»›i có, Arthos đặt má»™t ngón tay lên miệng mà nói:
- Suỵt! Äừng nói đến Mordaunt nữa, kẻo mang hoạ đấy.
Rồi Arthos nhằm hướng Charenton mà phóng, Ä‘i theo cá»a ô, rồi thung lÅ©ng Fêcamp Ä‘en đặc những thị dân vÅ© trang.
Aramis Ä‘i theo sau anh ná»a thân ngá»±a.
-----------------
Chú thÃch:
(1) Thà nh phố xây dá»±ng trên mắt nước, là má»™t thắng cảnh ở nước Ã
Tà i sản của phongvan
Chữ ký cá»§a phongvan [CENTER][B][SIZE=6][COLOR=blue]Má»™t lần lầm lỡ nghìn thu háºn.[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=6][COLOR=#0000ff]Má»™t phút sa cÆ¡ trá»n kiếp sầu.[/COLOR][/SIZE][/B] [/CENTER]
[spoiler][CENTER][B][COLOR=red][SIZE=7]Chúa đảng Lưu Manh[/SIZE][/COLOR][/B][/CENTER]
[CENTER][COLOR=blue][B][URL]http://www.4vn.eu/forum/forumdisplay.php?f=349[/URL][/B][/COLOR] [/CENTER]
[CENTER][COLOR=blue]Là m trai thiết nghÄ© phải dê, không dê ngưá»i nói "bê đê" khó xà i. TÃnh dê phát triển dà i dà i, Nhát dê phải chịu những ngà y cô đơn. Lỡ dê con gái giáºn há»n, "Anh nà y dê quá... vô duyên hổng thèm". Dê phải giữ vững tinh thần, Trở thà nh dê chúa cuối cùng có đôi. Con trai dê phải dê rồi, Dê không sà m sỡ cho Ä‘á»i thêm tươi. Hãy dê mặc kệ ai cưá»i, Cứ dê cố gắng thì trá»i sẽ thương. Chẳng dê con gái sẽ buồn, Dê theo nghệ thuáºt thẳng đưá»ng mà đi hey wa' hey wa'!![/COLOR][/CENTER]
[/spoiler]
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:18 AM .
15-09-2008, 09:21 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 82
Tráºn đánh ở Charenton
Arthos và Aramis tiến dần lên, vượt qua những đơn vị khác nhau, trông thấy những áo giáp đánh bóng sáng loáng nối tiếp những binh khà han gỉ và những súng hoả mai lấp lánh, những thương kÃch sặc sỡ.
- Tôi ngỡ đây là chiến trưá»ng thá»±c sá»±, - Aramis nói.
- Anh có trông thấy đội kỵ binh đóng ở phÃa trước cầu, tay lăm lăm súng ngắn không?
- Nà y! Hãy coi chừng, đại bác tới kìa.
- Ãi chà ! Bạn thân mến Æ¡i, - Arthos nói, - Cáºu dẫn chúng ta đến đâu thế nà y? Tôi như thấy xung quanh chúng ta toà n những ngưá»i thuá»™c các sÄ© quan cá»§a quân đội hoà ng gia. Có phải Ä‘Ãch thị Châtillon Ä‘ang tiến lên vá»›i hai viên đội trưởng kia không?
Và Arthos cầm kiếm ra tay, còn Aramis cho rằng quả tháºt mình đã Ä‘i quá giá»›i hạn cá»§a tráºn địa Paris, cÅ©ng cho tay và o bao súng.
Công tước de Châtillon tiến lại và nói:
- Xin chà o các ông? Tôi thấy là các ông không biết gì vá» tình hình xảy ra, nhưng má»™t lá»i sẽ giải thÃch rõ hết cho các ông. Lúc nà y tạm đình chiến, vì có đà m phán. Ngà i hoà ng thân, ông de Retz, ông de Beaufort và ông de Bouillon Ä‘ang bà n chÃnh trị. Có hai Ä‘iá»u: má»™t là công việc dà n xếp không xong, chúng ta sẽ gặp lại nhau, hiệp sÄ© ạ, hoặc là dà n xếp được, thì do tôi trút được việc chỉ huy, chúng ta sẽ lại cà ng gặp nhau.
- Thưa ông, - Aramis đáp, - Ông nói hay tuyệt. Váºy xin phép ông cho tôi há»i má»™t Ä‘iá»u.
- Xin ông cứ há»i.
- Các vị đại diện toà n quyá»n há»p ở đâu?
- Ở ngay Charenton trong ngôi nhà thứ hai phÃa bên phải từ Paris và o.
- Cuộc hội nghị nà y không dự kiến trước à ?
- Không. Hình như nó là kết quả những kiến nghị mới mà ông Mazarin đưa ra với dân chúng Paris tối hôm qua.
Arthos và Aramis nhìn nhau cưá»i. HÆ¡n bất kỳ ai, các anh hiểu rõ những kiến nghị đó là gì, do ai đỠra và đỠra vá»›i ai.
Arthos há»i:
- Thế ngôi nhà nÆ¡i há»p các vị đại diện ấy là cá»§a…
- Cá»§a ông de Chanleu, ngưá»i chỉ huy các toán quân cá»§a các ông ở Charenton. Tôi nói các toán quân cá»§a các ông bởi vì tôi Ä‘oán chừng rằng các ông đây là Frondeurs.
- Nhưng… gần như thế, - Aramis nói.
- Sao lại gần như?
- á»’, tất nhiên. Ông biết rõ hÆ¡n ai hết rằng trong thá»i buổi nà y ngưá»i ta không thể nói chÃnh xác ngưá»i ta là cái gì?
- Chúng tôi ủng hộ đức vua và các ngà i hoà ng thân, - Arthos nói.
- Tuy nhiên chúng ta cần hiểu nhau, - Châtillon đáp.
- Äức vua Ä‘i vá»›i chúng tôi và vua có tổng tư lệnh là các ngà i d Orléans và de Condé.
- Phải, - Arthos nói, - nhưng chỗ của vua là ở trong hà ng ngũ chúng tôi với các ngà i de Conti, de Beaufort, d Elbeuf và de Bouillon.
- Có thể như váºy, - Châtillon nói, - và ngưá»i ta biết rằng riêng tôi, tôi rất Ãt cảm tình vá»›i ông Mazarin; các quyá»n lợi cá»§a chÃnh tôi cÅ©ng ở tại Paris; tôi Ä‘ang có việc tố tụng ở đó và tất cả tà i sản cá»§a tôi tuỳ thuá»™c và o nó, và tôi vừa má»›i đến há»i luáºt sư cá»§a tôi như các ông trông thấy tôi như thế nà y đây…
- Ở Paris à ?
- Không, ở Charenton… ông Viole mà các ông biết tên, má»™t con ngưá»i tuyệt vá»i, hÆ¡i ngang ngạnh, nhưng ông ta không phải và o nghị viện để chẳng được lợi lá»™c gì. Tôi đã định đến thăm ông ấy tối hôm qua, nhưng cuá»™c gặp gỡ giữa chúng ta đã ngăn trở công việc cá»§a tôi. Do công việc vẫn phải tiến hà nh tôi đã lợi dụng cuá»™c hưu chiến, và thế là tôi đến vá»›i các ông.
Aramis cưá»i há»i:
- Ông Viole nói ý kiến vá»›i ông giữa trá»i ư?
- Vâng, và ngay trên mình ngá»±a nữa. Hôm nay, ông ta chỉ huy năm trăm tay súng, còn tôi thì đến thăm ông ta vá»›i hai khẩu đại bác nhá» nà y kèm theo để là m vinh dá»± cho ông ta. Các ông đã tá» ra ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi như váºy. Thú thá»±c rằng lúc đầu tôi không nháºn ra ông luáºt sư; ông ta Ä‘eo má»™t thanh kiếm dà i bên ngoà i tấm áo trạng sư và những súng ngắn ở thắt lưng, khiến ông ta trông tháºt dữ dá»™i. Chắc là các ông sẽ thú vị lắm nếu may mắn gặp ông ta.
- Nếu ông ta trông kỳ cục, - Aramis nói, - Thì ngưá»i ta có thể cố tình cất công Ä‘i tim kiếm ông ấy đấy.
- Phải gấp lên ông ơi, vì rằng những cuộc đà m phán không thể kéo dà i nữa đâu.
- Nhưng nếu cuá»™c đà m phán tan vỡ không mang lại kết quả, - Arthos há»i, - Thì ông có định đánh chiếm Charenton không?
- Äó là lệnh cá»§a tôi. Tôi chỉ huy các toán quân công kÃch, và tôi cố hết sức để thà nh công.
- Ông ơi, - Arthos nói, - vì rằng ông chỉ huy kỵ binh…
- Xin lỗi, tôi chỉ huy toà n bộ.
- Cà ng hay!… Chắc ông phải biết tất cả các sĩ quan của ông chứ, tôi muốn nói những sĩ quan xuất sắc.
- Có chứ, biết gần hết.
- Mong ông vui lòng cho biết dưới quyá»n ông có hiệp sÄ© d Artagnan, trung uý ngá»± lâm quân không?
- Không có, ông ạ. Từ hÆ¡n sáu tuần nay ông ta rá»i Paris và nghe nói sang nước Anh.
- Tôi biết Ä‘iá»u đó, nhưng tưởng ông ấy đã trở vá».
- Không, và tôi không biết rằng có ai gặp lại ông ấy không. Vá» vấn đỠnà y tôi có thể trả lá»i ông rõ rà ng, nhất là ngá»± lâm quân lại thuá»™c chúng tôi và chÃnh là ông Cambon tạm thá»i thay thế ông d Artagnan.
Äôi bạn nhìn nhau.
- Cáºu thấy đấy Arthos nói.
- Lạ nhỉ? - Aramis đáp.
- Dứt khoát là cáºu ấy gặp tai hoạ ở dá»c đưá»ng rồi.
- Hôm nay là mồng tám, tối nay là hết hạn. Nếu tối nay mà không có tin cáºu ấy, thì sáng mai chúng ta sẽ Ä‘i tìm.
Arthos gáºt đầu.
Rồi vá»›i vẻ vẫn ngượng nghịu vì để lá»™ ra trước mặt anh chà ng Aramis Ä‘a nghi những mối báºn tâm cha con cá»§a mình, Arthos quay sang há»i Châtillon:
- Thưa quáºn công, chẳng biết de Bragelonne, ngưá»i thanh niên mưá»i lăm tuổi giúp việc cho Ngà i Hoà ng thân có vinh dá»± được ông biết đến không?
- Tất nhiên là có, - Châtillon đáp. - Sáng nay cáºu ấy đến chá»— chúng tôi cùng vá»›i Hoà ng thân. Má»™t chà ng thanh niên tuyệt diệu. Cáºu ấy là chá»— bạn bè cá»§a bá tước à ?
- Thưa vâng, - Arthos nhẹ nhà ng xúc động đáp, - Cho nên tôi muốn được gặp cáºu ta. Có được không ạ?
- Thưa ông, được lắm chứ. Ông hãy đi theo tôi và tôi dẫn ông đến bộ tư lệnh.
- Æ nà y! - Aramis quay lại và kêu lên - Nghe như có tiếng ồn à o ở phÃa sau chúng ta.
- Tháºt thế, - Châtillon nói, - Má»™t biên đội kỵ binh Ä‘ang đến chá»— chúng ta.
- Tôi nháºn ra ngà i chá»§ giáo vá»›i cái mÅ© Fronde.
- Còn tôi nháºn ra ông de Beaufort vá»›i những chiếc lông chồn trắng.
- Há» phi nước đại tá»›i, ngà i hoà ng thân cùng Ä‘i vá»›i há». A! Ngà i rá»i xa há» kìa.
- Trống gá»i quân nổi lên rồi, - Châtillon kêu lên. - Các ông có nghe thấy không? Ta phải há»i xem tình hình thế nà o?
Quả tháºt, ngưá»i ta trông thấy binh linh chạy Ä‘i lấy vÅ© khÃ, các kỵ binh Ä‘ang ở dưới đất nhảy lên yên, kèn kêu, trống đánh, ông de Beaufort tuốt gươm ra.
Vá» phÃa mình, ngà i Hoà ng thân ra hiệu táºp hợp, và tất cả các sÄ© quan cá»§a quân đội hoà ng gia, hoà lẫn vá»›i những toán quân Paris trong chốc lát, bây giá» chạy ùa vá» phÃa ông.
- Thưa các ông, - Châtillon nói, - Cuá»™c hưu chiến tan vỡ hiển nhiên rồi, ngưá»i ta sắp sá»a đánh nhau. Các ông hãy trở lại Charenton, vì tôi công kÃch ngay đấy.
- Kìa ngà i Hoà ng thân ra hiệu cho tôi.
Tháºt váºy, má»™t ngưá»i cầm cá» Ä‘ang phất cao ba lần lá cá» hiệu cá»§a ngà i hoà ng thân.
- Hẹn gặp lại ông hiệp sĩ! - Châtillon kêu to.
Rồi ông ta phi nước đại đuổi theo đoà n hộ tống của mình.
Arthos và Aramis cÅ©ng giáºt cương đến chà o ông chá»§ giáo và ông de Beaufort. Còn ông de Bouillon đến cuối cuá»™c đà m phán lên má»™t cÆ¡n Ä‘au khá»›p kinh khá»§ng đến ná»—i ngưá»i ta buá»™c phải đưa ông trở lại Paris bằng cáng.
Äối lại, ông quáºn công d Elbeuf có bốn con trai xúm quanh như má»™t bá»™ tham mưu, lướt qua các hà ng ngÅ© quân đội Paris.
Trong khi giữa Charenton và quân đội hoà ng gia hình thà nh má»™t khoảng trống dà i nó dưá»ng như sá»a soạn dùng là m cái ổ nằm cuối cùng cho những xác chết.
Ông chủ giáo siết lại dây lưng đeo kiếm mà ông mang bên ngoà i chiếc áo giám mục dà i theo mốt những vị tư giáo nhà binh xưa và nói:
- Cái lão Mazarin ấy tháºt sá»± là má»™t Ä‘iá»u sỉ nhục cho nước Pháp. Äó là má»™t tên thô bỉ muốn cai quản nước Pháp như má»™t mảnh đất phát canh. Cho nên nước Pháp chỉ có thể hy vá»ng được hạnh phúc và yên tÄ©nh khi hắn cút Ä‘i.
- Hình như ngưá»i ta không thoả thuáºn được vá»›i nhau vá» mà u cá»§a chiếc mÅ©(1), - Aramis nói.
Cùng lúc ấy ông de Beaufort giơ gươm lên và nói:
- Thưa các ông, chúng ta đã là m ngoại giao vô Ãch. Chúng ta muốn gạt cái lão Mazarin đê tiện ấy ra; nhưng hoà ng háºu quá si mê lão ta nên khư khư giữ lão ta là m tể tướng, thà nh thá» chúng ta chỉ còn có má»™t cách là đánh cho thÃch đáng.
- Hay! - Ông chủ giáo nói, - tà i hùng biện quen thuộc của ông de Beaufort đấy.
- May thay, - Aramis nói, - Ông ta sá»a chữa những lá»—i vá» Pháp văn cá»§a mình bằng mÅ©i kiếm.
- Hừ! - chủ giáo nói với vẻ khinh thị, - Tôi xin thỠlà trong suốt cuộc chiến tranh nà y, ông ta sẽ rất mỠnhạt.
Rồi ông cũng tuốt gươm ra và nói:
- Nà y các ông, quân thù Ä‘ang tiến đến chúng ta, tôi hi vá»ng chúng ta sẽ tha cho chúng ná»a Ä‘oạn đưá»ng.
Và chẳng lo có ai theo mình hay không, ông phóng đi. Trung đoà n của ông mang tên trung đoà n Corinthe, tên địa hạt giáo chức của ông, rùng rùng theo ông và bắt đầu cuộc hỗn chiến.
Vá» phÃa mình, ông de Beaufort trung Ä‘oà n kỵ binh cá»§a mình dưới sá»± chỉ huy cá»§a Noimoutiers ra phÃa Etampes nÆ¡i nó phải gặp má»™t Ä‘oà n quân lương mà dân Paris Ä‘ang nóng lòng mong đợi. Ông de Beaufort sắp sá»a yếm há»™ cho nó.
Ông de Chaleu chỉ huy vị trà vá»›i bá»™ pháºn mạnh nhất cá»§a quân số mình sẵn sà ng chống lại cuá»™c tấn công và trong trưá»ng hợp quân địch bị đẩy lùi thì sẽ là m má»™t cuá»™c xuất quân.
Sau ná»a giá» cuá»™c chiến nổ ra ở khắp các Ä‘iểm. Ông chá»§ giáo tức khà vá» sá»± nổi danh vá» tinh thần dÅ©ng cảm cá»§a ông de Beaufort hăng hái xông lên và cá nhân cÅ©ng là m được những kỳ tÃch vá» quả . Ai cÅ©ng biết thiên hướng cá»§a ông là nghá» gươm dao, và ông rất sung sướng má»—i lần được tuốt gươm ra khá»i vá», bất kể vì ai và vì cái gì. Nhưng trong hoà n cảnh nà y, nếu như ông đã là m tốt việc cá»§a ngưá»i lÃnh trÆ¡n thì ông lại là m tồi việc cá»§a viên đại tá chỉ huy. Vá»›i bảy tám trăm ngưá»i, ông húc đầu và o cả khối ba nghìn quân cứ rùng rùng vừa đánh vừa đẩy lùi quân chá»§ giáo lá»™n xá»™n trở lui vá» phÃa tưá»ng thà nh. Nhưng đạn pháo binh cá»§a Chaleu bá»—ng chặn đứng quân đội cá»§a nhà vua khiến nó bị lung lay trong chốc lát. Nhưng rồi nó táºp hợp lại sau má»™t dãy nhà và má»™t đám rừng nhá».
Chaleu tưởng rằng thá»i cÆ¡ đã đến bèn dẫn đầu hai trung Ä‘oà n băng ra truy Ä‘uổi quân đội nhà vua; nhưng như đã nói, nó đã được chÃnh đốn lại và do Ä‘Ãch thân Châtillon chỉ huy trở lại tấn công. Cuá»™c công kÃch rất dữ dá»™i và khôn khéo khiến Chaleu và quân cá»§a ông ta hầu như bị vây kÃn. Chaleu ra lệnh rút lui, từng bước từng bước má»™t.
Chẳng may một lát sau Chaleu bị tỠthương, ngã xuống ngựa.
Châtillon trông thấy ông kia ngã xuống bèn báo tin đó ầm Ä© lên khiến quân đội nhà vua cà ng hăng, còn hai trung Ä‘oà n cá»§a Chaleu thì hoà n toà n mất tinh thần. Do đó ai nấy lo pháºn mình và tìm cách rút vá» chiến luỹ, tại đấy ông chá»§ giáo cố tổ chức lại cái trung Ä‘oà n cá»§a mình bị đánh tan.
Bá»—ng nhiên má»™t đội kỵ binh xông ra trước những quân chiến thắng Ä‘ang lá»™n xá»™n cùng vá»›i những kẻ lẩn trốn chạy và o trong các chiến luỹ. Arthos và Aramis dẫn dầu đội kỵ binh. Aramis lăm lăm tay kiếm tay súng. Arthos thì gươm vẫn trong vá», súng vẫn trong bao.
Arthos bình thản và lạnh lùng như trong má»™t cuá»™c diá»…u binh, tuy nhiên cặp mắt đẹp và cao thượng cá»§a anh buồn rầu nhìn cảnh đâm chém lẫn nhau giữa bao nhiêu con ngưá»i bị Ä‘em ra là m váºt hy sinh bởi má»™t bên là sá»± ngang ngạnh cá»§a phÃa nhà vua, và bên kia là sá»± thù hằn cá»§a các ông hoà ng. Aramis trái lại, đâm chém, giết chóc và hăng say dần lên theo thói quen cá»§a anh. Cặp mắt anh rá»±c lá»a, khóe miệng thanh tú cá»§a anh mỉm cưá»i má»™t nụ cưá»i tang tóc, cánh mÅ©i mở to hÃt mùi máu, má»—i nhát gươm cá»§a anh Ä‘á»u đâm trúng và chuôi khẩu súng cá»§a anh kết thúc, Ä‘áºp chết kẻ bị thương Ä‘ang cố gượng dáºy.
Vá» phÃa đối phương, trong hà ng ngÅ© quân đội hoà ng gia, hai kỵ sÄ©, má»™t ngưá»i mặc áo giáp mạ và ng, ngưá»i kia mặc má»™t mảnh da trâu đơn giản thò ra hai ống tay áo chẽn bằng nhung xanh lÆ¡, công kÃch ở hà ng đầu. Kỵ sÄ© mặc áo giáp mạ và ng xông và o Aramis và đâm má»™t nhát gươm, nhưng anh đỡ được vá»›i tà i khôn khéo thưá»ng lệ.
- A! Ông Châtillon đấy à ! - anh kêu lên, - Xin hoan nghênh! Tôi đang đợi ông đây.
- Tôi hy vá»ng đã không phải để ông chá» lâu, - quáºn công nói, - dù sao tôi cÅ©ng có mặt đây rồi.
Aramis rút từ trong bao ra một khẩu súng ngắn mà anh dà nh cho dịp nà y và nói:
- Ông Châtillon Æ¡i, tôi tưởng rằng nếu như khẩu súng cá»§a ông hết đạn thì ông Ä‘i Ä‘á»i rồi.
- Æ n trá»i, không đâu? - Châtillon đáp.
Và quáºn công giÆ¡ súng lên ngắm và bắn và o Aramis. Nhưng đúng lúc ông bóp cò, thì Aramis cúi rạp xuống, đạn bay sượt trên đầu anh.
- Ồ ông bắn hụt rồi, - anh nói, - Nhưng tôi thì tôi xin thỠrằng chẳng bắn hụt ông đâu.
- Nếu như tôi để cho ông có thì giá»! - Châtillon hét và thúc ngá»±a chồm lên, tay vung cao thanh kiếm.
Aramis chỠđợi vá»›i nụ cưá»i khá»§ng khiếp mà anh thưá»ng có và o những cÆ¡ há»™i như thế nà y. Trông thấy Châtillon phóng nhanh như chá»›p và o Aramis, Arthos vừa há miệng để kêu lên: "Bắn Ä‘i! Bắn Ä‘i chứ!" thì súng nổ. Ông de Châtillon dang hai cánh tay ra và ngã váºt ra trên mông ngá»±a.
Viên đạn lá»t qua kẽ hở cá»§a tấm áo giáp và xuyên và o trong ngá»±c.
- Tôi chết rồi, - Quáºn công lẩm bẩm. Và ông tuá»™t từ trên mình ngá»±a xuống đất.
- Tôi đã bảo mà , ông Æ¡i, - Aramis nói, - giá» tôi tiếc rằng đã giữ lá»i hứa cẩn tháºn quá. Tôi có thể giúp gì được cho ông?
Châtillon giÆ¡ tay ra hiệu. Aramis toan bước xuống, thì đột nhiên má»™t nhát gươm chém mạnh và o sưá»n anh, nhưng chiếc áo giáp đã đỡ được. Anh quay ngoắt lại nắm chặt lấy cổ tay kẻ địch thá»§ má»›i ấy thì đồng thá»i hai tiếng kêu thốt ra, do anh và Arthos.
- Raoul!
Chà ng thanh niên cÅ©ng đồng thá»i nháºn ra khuôn mặt D Herblay và giá»ng nói cá»§a cha mình, và buông Reuil thanh kiếm. Lúc ấy nhiá»u kỵ sÄ© cá»§a quân đội Paris xông và o Raoul, nhưng Aramis dùng gươm đỡ cho cáºu ta.
Anh kêu lên:
- Tù binh của tôi đấy? Hãy tránh xa ra.
Arthos cầm dây cương của con trai mình và kéo ra ngoà i cuộc hỗn chiến.
Ngà i hoà ng thân de Condé ở tuyển hai yếm trợ cho Châtillon lúc ấy cÅ©ng xuất hiện. Ngưá»i ta trông thấy lấp lánh cặp mắt phượng hoà ng cá»§a ông và nháºn ra ông bởi những đưá»ng kiếm sắc bén.
Trung Ä‘oà n Corinthe mà ông chá»§ giáo mất bao nhiêu công để tổ chức lại, vừa nhác trông thấy Ngà i Hoà ng thân đã ba hồn bảy vÃa lao và o giữa đám quân Paris, xô đẩy bừa phứa tất cả và chạy trốn và o Charenton mà há» Ä‘i qua không dừng lại. Bị lôi cuốn theo, ông chá»§ giáo chạy sang cái nhóm gồm Arthos, Aramis và Raoul…
Trong ná»—i ghen tuông cá»§a mình, Aramis không thể không hà há»ng vá» sá»± thất bại cá»§a ông chá»§ giáo, anh nói:
- A ! Thưa Äức ông, vá»›i tư cách tổng giám mục, chắc hẳn ngà i phải biết Kinh Thánh!
- Kinh Thánh có liên quan gì đến những Ä‘iá»u xảy ra vá»›i tôi? - chá»§ giáo há»i:
- Ngà i Hoà ng thân hôm nay đối xỠvới ngà i như với Thánh Paul(2) trong buổi sơ diễn với quân Corinthe.
- Thôi thôi! - Arthos bảo - Cáºu nói hay lắm đấy, nhưng chá»› có chỠđợi những lá»i chúc tụng ở đây. Tiến lên, tiến lên, hoặc đúng hÆ¡n là lùi lại vì rằng tôi thấy như tráºn đánh thất bại vá»›i phe Fronde rồi.
- Chẳng sao đối với tôi! - Aramis nói. - Tôi đến đây chỉ cốt gặp ông de Châtillon. Tôi đã gặp rồi và tôi mãn nguyện. Một cuộc, quyết đấu với một Châtillon, cũng khoái đấy chứ!
- Lại thêm một tù binh! - Arthos trỠRaoul mà nói.
Ba kỵ sÄ© tiếp tục lên đưá»ng, phi nước đại, chà ng thanh niên mừng rỡ gặp lại cha mình. Hai ngưá»i Ä‘i cạnh nhau, nắm tay nhau.
Khi đã ra khá»i bãi chiến trưá»ng, Arthos há»i Raoul:
- Là m gì mà anh bạn xông xáo và o trong đám hỗn chiến thế? Tôi thấy như đó không phải là chỗ của anh, nhất là lại không được đem vũ khà đầy đủ hơn cho một cuộc chiến đấu.
- Cho nên, thưa ông, hôm nay tôi không nên đánh nhau má»›i phải. Tôi được giao má»™t nhiệm vụ đến ông giáo chá»§, và tôi Ä‘i Rueil, nhưng trông thấy ông de Châtillon công kÃch, tôi cÅ©ng thèm muốn được công kÃch bên cạnh ông. Ông ta má»›i cho tôi biết rằng có hai kỵ sÄ© cá»§a quân đội Paris Ä‘ang tìm tôi và má»™t ngưá»i tên là bá tước de La Fére.
- Thế nà o, anh biết rằng chúng tôi ở đó và anh muốn giết ông bạn hiệp sĩ ư?
Raoul đỠmặt đáp:
- Tôi không nháºn ra ông hiệp sÄ© trong bá»™ áo giáp, nhưng lẽ ra tôi phải nháºn ra ông qua thái độ gan góc và tà i khéo léo cá»§a ông má»›i phải.
- Xin cảm Æ¡n lá»i khen ngợi, anh bạn trẻ ạ! - Aramis nói, - và ngưá»i ta trông thấy rõ ai đã dạy anh những bà i há»c xã giao. Nhưng nà y, anh nói là đi Reuil phải không?
- Vâng.
- Chỗ ông giáo chủ à ?
- Chắc thế. Tôi mang má»™t công văn cá»§a ngà i Hoà ng thân gá»i Các hạ.
- Thế thì phải mang nó đi, - Arthos nói.
- Ô! Khoan đã nà o, bá tước, đừng có hà o hiệp rởm. Lạ tháºt! Không chừng số pháºn cá»§a chúng ta, và quan trá»ng hÆ¡n là số pháºn cá»§a các bạn ta lại nằm trong bức công văn ấy.
- Nhưng, - Arthos nói, - không nên để cho cáºu thanh niên nà y là m không trá»n nhiệm vụ cá»§a mình.
- Bá tước Æ¡i, trước hết cáºu thanh niên nà y là tù binh cá»§a chúng ta, anh quên rồi sao. Việc ta định là m là chÃnh đáng. Vả chăng những ngưá»i bại tráºn không nên khó tÃnh trong việc lá»±a chá»n phương tiện. Raoul đưa bức công văn đây!
Raoul do dự, nhìn Arthos như để tìm một qui tắc ứng xỠtrong ánh mắt cha.
- Raoul cứ đưa công văn ra, - Arthos nói, - anh là tù binh của hiệp sĩ D Herblay.
Raoul nhượng bá»™ vá»›i vẻ ghê sợ, nhưng Aramis không quá câu nệ như bá tước de La Fère, chá»™p ngay lấy lá thư, Ä‘á»c lướt qua, rồi đưa lại Arthos mà nói:
- Anh là ngưá»i tÃn ngưỡng, anh hãy Ä‘á»c và suy nghÄ© xem trong bức thư nà y có Ä‘iá»u gì mà Thượng đế xét thấy là cần cho chúng ta biết.
Arthos, cầm bức thư, cau đôi lông mà y thanh tú, nhưng rồi ý nghÄ© cho đây là chuyện vá» d Artagnan đã giúp anh thắng ná»—i ghê tởm phải Ä‘á»c vụng thư. Bức thư viết:
"Thưa Äức ông,
Tối nay tôi sẽ gá»i đến Các hạ mưá»i ngưá»i mà ngà i yêu cầu để tăng cưá»ng cho toán quân cá»§a ông de Comminger. Äó là những ngưá»i lÃnh cÅ© có thể dùng canh giữ hai địch thá»§ ghê gá»›m mà tà i khôn khéo và lòng quả cảm đã khiến Các hạ lo sợ!"
- Ồ! - Arthos kêu lên.
- Thế nà o, - Aramis há»i, - hai tay địch thá»§ mà ngoà i toán quân cá»§a Comminger ra, còn phải cần đến mưá»i tên lÃnh thiện nghệ nữa để canh gác, là những ai váºy. Phải chăng nó không giống d Artagnan và Porthos như hai giá»t nước?
- Chúng ta sẽ Ä‘i sục Paris suốt ngà y hôm nay, - Arthos nói, - và nếu đến tối mà không có tin tức thì sẽ Ä‘i đưá»ng Pacardi và tôi bảo đảm rằng nhá» trà óc sáng tạo cá»§a d Artagnan, chúng ta sẽ sá»›m tìm ra và i dấu hiệu khiến chúng ta hết má»i nghi ngá».
- Nà o, ta Ä‘i sục ở Paris và nhất là há»i Planchet xem hắn có nghe nói gì vá» chá»§ cÅ© cá»§a mình không?
- Cái cáºu Planchet tá»™i nghiệp ấy! Aramis nà y, cáºu nói thế thôi, chứ không chừng hắn bị giết rồi. Tất cả những nhà tư sản hiếu chiến ấy Ä‘á»u ra tráºn cả, và có lẽ ngưá»i ta đã là m má»™t cuá»™c tà n sát.
Rất có thể như váºy, cho nên đôi bạn cÅ©ng thấy lo lắng, Ä‘i theo lối cá»a ô Ngôi Ä‘á»n và o Paris và lần đến Hoà ng trưá»ng, nÆ¡i các anh tÃnh biết được tin vá» những ngưá»i tư sản tá»™i nghiệp kia. Nhưng các anh vô cùng ngạc nhiên thấy há» và đại uý cá»§a há» vẫn đóng quân ở quảng trưá»ng, uống rượu và cưá»i cợt, trong lúc gia đình há» chắc hẳn Ä‘ang khóc thương há» khi nghe tiếng đại bác Charenton nổ và tưởng rằng hỠđã bị tan xác.
Arthos và Aramis lại há»i tin Planchet, nhưng hắn chẳng biết gì vá» d Artagnan cả. Các anh định rá»§ hắn Ä‘i, nhưng hắn tuyên bố là không thể rá»i bá» vị trà nếu không có lệnh trên.
Mãi đến năm giá», má»i ngưá»i má»›i trở vá» nhà và nói rằng há» Ä‘i đánh nhau vá», hỠđã không rá»i mắt khá»i con ngá»±a đồng Ä‘en cá»§a vua Louis XIII.
Planchet trở vá» cá»a hiệu cá»§a mình ở phố Lombard và nói:
- Mẹ cha nó! Chúng ta đại bại. Tôi sẽ không bao giỠkhuây được.
----------------------
Chú thÃch:
(1) à nói ông chá»§ giáo thương lượng nhằm già nh được chiếc mÅ© giáo chá»§ mà u Ä‘á».
(2) Thánh Paul, sứ đồ cá»§a những ngưá»i dị giáo, trên đưá»ng Ä‘i Damas, bị quáºt ngã bởi má»™t sức mạnh siêu nhiên.
Tà i sản của phongvan
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:18 AM .
15-09-2008, 09:22 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 83
ÄÆ°á»ng Picardi
Rất an toà n ở trong thà nh phố Paris, Arthos và Aramis chẳng giấu giếm rằng há»… thò chân ra ngoà i là có cÆ¡ gặp những nguy hiểm lá»›n nhất, nhưng đối vá»›i những con ngưá»i như váºy, ta hiểu vấn đỠnguy hiểm là thế nà o. HÆ¡n nữa há» cảm thấy rằng Ä‘oạn kết thút cá»§a chuyến phiêu lưu thứ hai ấy Ä‘ang tá»›i gần, và như ngưá»i ta nói, chỉ cần ráng sức má»™t chút nữa là xong.
Vả chăng chÃnh Paris cÅ©ng chẳng yên ổn gì: lương thá»±c bắt đầu thiếu thốn, và tuỳ theo má»™t viên tướng nà o đó cá»§a Hoà ng thân de Conti thấy cần lấy lại ảnh hưởng, ông ta gây má»™t cuá»™c nổi loạn nhá» mà ông dẹp yên và nó giúp cho ông ta má»™t khoảnh khắc vượt cao hÆ¡n các bạn đồng liêu.
Trong má»™t cuá»™c bạo loạn như váºy, ông de Beaufort đã cho cướp phá ngôi nhà và thư viện cá»§a Mazarin, để theo ông nói, cho lÅ© dân khốn khổ kia má»™t chút gì nhấm nháp. Arthos và Aramis rá»i Paris trong cuá»™c đảo chÃnh ấy nó xảy ra và o buổi chiá»u tối hôm nhân dân Paris bị bại tráºn ở Charenton. Cả hai ngưá»i để Paris ở lại trong cảnh cùng khổ sắp lâm và o nạn đói, xôn xao vì sợ hãi, bị xâu xé vì các bè đảng.
Là ngưá»i Paris và là Frondeurs, các anh chỠđợi sẽ tìm thấy cảnh cùng khổ những ná»—i lo sợ và những âm mưu cÅ©ng giống như váºy ở trong phe quân địch. Nhưng các anh vô cùng sá»ng sốt khi Ä‘i qua Saint-Denis, nghe nói là ở Saint-Germain ngưá»i ta cưá»i đùa, hò hát và sống rất vui nhá»™n.
Hai nhà quý tá»™c Ä‘i theo những đưá»ng quanh trước hết để khá»i sa và o tay bá»n theo phái Mazarin rải rác ở Ile de France, sau nữa là để thoát khá»i những ngưá»i Frondeurs Ä‘ang giữ vùng Normandie há» sẽ chẳng tha dẫn các anh đến ông de Longueville để ông nháºn xem là bạn hay là thù. Thoát khá»i hai mổi nguy ấy, các anh lại bắt và o đưá»ng Boulogne-sur-Mer đến AbÆ¡vin và đi lần từng bước, từng dấu vết má»™t. Tuy nhiên có má»™t lúc các anh ngáºp ngừng há»i thăm hai ba quán hà ng rồi mà chẳng thấy má»™t dấu hiệu nà o có thể soi sáng những mối hoà i nghi hoặc hướng dẫn sá»± tìm kiếm cả. Nhưng khi đến Montreuil, Arthos cảm thấy trên mặt bà n có cái gì nham nháp dưới những ngón tay mịn mà ng cá»§a mình. Anh láºt tấm khăn bà n lên thì thấy trên mặt gá»— khắc sâu mấy chữ bằng mÅ©i dao: "Por… D act… - 2 tháng Hai".
Hay quá! - Arthos trá» dòng chữ cho Aramis xem và nói. - Chúng ta định ngá»§ ở đây, nhưng thôi vô Ãch. Cần Ä‘i xa hÆ¡n nữa.
Cá hai lên ngá»±a và đi đến AbÆ¡vin. Tá»›i đây các anh rất lưỡng lá»± vì có nhiá»u quán ăn quá. Biết bạn mình đã trỠở đâu mà tìm, không lẽ và o tất cả các quán.
- Arthos, hãy nghe tôi, - Aramis nói. - Chúng ta dừng nghÄ© đến chuyện tìm kiếm ở Abbeville là m gì. Chúng ta mà lúng túng thì các bạn ta cÅ©ng váºy thôi. Nếu như chỉ có má»™t mình Porthos cáºu ta sẽ đến trỠở cái khách sạn sang trá»ng nhất và tá»›i đấy, chúng ta sẽ tìm lại dấu vết cá»§a cáºu ấy. Nhưng d Artagnan chẳng có những chá»— yếu ấy đâu. Porthos có thể khẩn khoản rằng cáºu ta đói bụng lắm rồi, nhưng d Artagnan khắt khe như số mệnh ắt sẽ không nghe và vẫn Ä‘i tiếp.
Cho nên ta phải tìm ở nơi khác kia.
- Thế là đôi bạn lại lên đưá»ng, nhưng chẳng thấy quán hà ng, nhà cá»a, cây cối gì cả. Tháºt là má»™t trong những nhiệm vụ khó nhá»c nhất và vô vị nhất mà Arthos và Aramis đã từng là m. Và nếu không có cái động cÆ¡ ba mặt là danh dá»±, tình bạn và lòng biết Æ¡n khắc sâu và o tâm hồn mình, thì hai lữ khách cá»§a chúng ta chắc hẳn đã trăm lần từ chối những việc đà o bá»›i cát ven đưá»ng, há»i han khách bá»™ hà nh và bình luáºn những dấu hiệu, rình mò các bá»™ mặt.
Cứ như váºy há» Ä‘i tá»›i Péronne
Arthos bắt đầu thất vá»ng. Cái bản chất cao quý và dá»… thương ấy tá»± trách mình vá» cái tình trạng má» mịt mà các anh Ä‘ang lâm và o.
Chắc hẳn các anh đã tìm kiếm không kỹ, chắc hẳn các anh chưa đủ bá»n bỉ và sắc bén khi há»i han, dò xét. Các anh đã sắp sá»a quay trở lại thì lúc Ä‘i qua xóm ngoại ô dẫn đến cổng và o thị trấn, các anh trông thấy má»™t bức tưá»ng trắng ở góc cái phố chạy quanh thà nh, Arthos ngước nhìn má»™t bức tranh trên tưá»ng trông như cá»§a má»™t đứa trẻ con vẽ bằng đá Ä‘en hình hai kỵ sÄ© Ä‘ang phi ngá»±a như Ä‘iên, má»™t kỵ sÄ© cầm trong tay má»™t tâm biển đỠmấy chữ Tây Ban Nha: "Ngưá»i ta Ä‘i theo chúng tôi ".
- á»’! - Arthos nói, - tháºt là rõ như ban ngà y. Dù Ä‘ang bị Ä‘uổi theo, d Artagnan cÅ©ng dừng lại đây năm phút. Äiá»u đó chứng tá» là không bị Ä‘uổi sát gần và có thể cáºu ta đã thoát được.
Aramis lắc đầu.
- Nếu cáºu ấy thoát thì chúng ta đã gặp lại hoặc Ãt ra cÅ©ng nghe nói đến chứ!
- Cáºu nói đúng đấy. Ta lại Ä‘i thôi.
Nói sá»± lo lắng và không kiên tâm cá»§a hai nhà quý tá»™c có lẽ là điá»u không thể có được.
Lo lắng là để cho trái tim trìu mến và thân thương cá»§a Arthos, không kiên tâm là để cho tÃnh khà nóng nảy và dá»… lầm lạc cá»§a Aramis. Cho nên trong ba bốn tiếng đồng hồ, cả hai ngưá»i phóng vá»›i sá»± Ä‘iên cuồng cá»§a hai kỵ sÄ© vẽ trên bức tưá»ng. Bá»—ng nhiên đến má»™t chá»— đưá»ng thắt hẹp lại giữa hai bá» cao, há» trông thấy má»™t tảng đá lá»›n chắn ngang mặt đưá»ng. Chá»— cÅ© cá»§a tảng đá là ở trên má»™t bá» cao, và cái hố sâu hoắm nó để lại chứng tá» nó không thể tá»± lăn xuống đưá»ng: mà trông nó to nặng thế kia thì phải có cánh tay Biarée hoặc Encelade(1) má»›i vần ấy nó Ä‘i được.
Aramis dừng lại. Anh nhìn tảng đá mà nói:
- Ồ, trong chuyện nà y ắt là có hơi hướng Ajax de Télémon (2) hoặc Porthos đấy! Xuống đi anh và ta xem tảng đá nà y thế nà o?
Äôi bạn xuống ngá»±a. Tảng đá rõ rà ng được lăn xuống để cản đưá»ng các kỵ sÄ©. Lúc đầu nó nằm ngang dưá»ng sau đó những kỵ sÄ© Ä‘i sau đã phải vần nó sang má»™t bên để lấy lối Ä‘i.
Äôi bạn ngăm nghÃa tảng đá ở má»i phÃa phÆ¡i ra ánh sáng nhưng không thấy gì lạ. Há» bèn gá»i Blaisois và Grimaud tá»›i. Cả bốn ngưá»i má»›i láºt được tảng đá lên, Bên sưá»n tảng đá chạm đất có viết mấy dòng chữ: "Tám lÃnh khinh kỵ Ä‘uổi theo chúng tôi. Nếu chúng tôi tá»›i được Compiègne, chúng tôi sẽ dừng ở quán "Con Công đội miện" chá»§ quán là chá»— bạn bè cá»§a ta".
- Thế là đã có Ä‘iá»u được xác định, - Arthos nói, - trong trưá»ng hợp thế nà y hoặc thế khác, chúng ta cÅ©ng còn biết đưá»ng mà lần. Nà o ta Ä‘i đến quán Con Công đội miện.( quán Paon Couronné )
- Ừ! Aramis nói, - nhưng muốn đến được đó thì phải cho ngựa nghỉ một lát kẻo chúng sắp sưng bầm chân rồi.
Aramis nói đúng. Há» dừng ở quán đầu tiên, cho ngá»±a ăn gấp đôi lúa mạch ngâm rượu vang, cho chúng nghỉ ba giá», rồi lại lên đưá»ng. Má»i ngưá»i cÅ©ng đã mệt nhoà i, nhưng còn đứng vững được là nhá» niá»m hi vá»ng.
Sáu tiếng đồng hồ sau, hỠđến Compiègne và há»i thăm quán Con Công đội miện. Ngưá»i ta chỉ cho há» má»™t tấm biển vẽ con công thần vá»›i chiếc mÅ© miện trên đầu.
Äôi bạn xuống ngá»±a và chẳng chú ý đến vẻ tá»± phụ huênh hoang cá»§a tấm biển hà ng mà giá và o lúc khác chắc hẳn Aramis đã nặng lá»i chỉ trÃch. Há» thấy má»™t gã chá»§ quán đầu hói nhẵn thÃn và bụng phệ như má»™t ông phá»—ng cá»§a Tà u. Các anh há»i hắn xem cách đây Ãt lâu có hai nhà quý tá»™c bị má»™t toán khinh kỵ binh Ä‘uổi bắt không. Chẳng nói chẳng rằng, chá»§ quán Ä‘i đến chiếc tá»§ lấy ra má»™t ná»a lưỡi thanh trưá»ng kiếm.
- Các ông có biết cái nà y không? - Hắn há»i.
Arthos chỉ thoáng nhìn qua và nói:
- Äây là thanh kiếm cá»§a d Artagnan.
- Cá»§a ông to cao hay ông nhá» ngưá»i? - chá»§ quán há»i.
- Cá»§a ông nhá» ngưá»i - Arthos đáp.
- Chắc các ông là bạn bè của mấy ông kia?
- Phải. Thế chuyện gì đã xảy ra với h�
- Các ông ấy Ä‘i và o sân nhà tôi vá»›i những con ngá»±a chân bầm máu, và trước khi kịp đóng cánh cổng lá»›n thì tám khinh kỵ binh Ä‘uổi theo đã áºp và o.
- Tám tên! - Aramis nói. - Tôi lấy là m lạ là hai ngưá»i dÅ©ng mãnh như d Artagnan và Porthos mà lại để bị tám ngưá»i bắt.
- Äúng như váºy, thưa ông, tám tên lÃnh kia sẽ chẳng là m gì nổi đâu nếu chúng không lấy thêm hai chục tên lÃnh cá»§a trung Ä‘oà n Hoà ng gia à đang đóng trong thà nh phố, thà nh thá» có thể nói thẳng ra là hai ông bạn cá»§a các ông đã bị áp đảo vá» số lượng.
- Bị bắt giữ à ? - Arthos, - nhưng có biết vì sao không?
- Thưa ông không. HỠđã dẫn hai ông Ä‘i ngay láºp tức và các ông ấy không kịp nói gì vá»›i tôi cả. Sau đó tôi nhặt được mảnh kiếm gãy nà y trên bãi chiến trưá»ng, trong khi giúp khiêng hai ngưá»i chết và năm sáu ngưá»i bị thương.
- Thế còn hai ông kia, - Aramis há»i, - có bị là m sao không?
- Tôi tin là không việc gì cả.
- Ông có biết há» dẫn Ä‘i đâu không? - Arthos há»i.
- Vá» phÃa cung Louvre.
Arthos bảo:
- Ta hãy để Blaisois và Grimaud ở lại đây, ngà y mai chúng nó vỠParis, còn bây giỠchúng ta đi xe trạm.
- ÄÆ°á»£c chúng ta Ä‘i xe trạm.
Trong khi cho Ä‘i kiếm ngá»±a, đôi bạn ăn vá»™i và ng; há» muốn tiếp tục lên đưá»ng, nếu như thu tháºp được chút Ãt tình hình ở Louvre.
HỠđến Louvre. Ở đó chỉ có má»™t tá»u quán bán má»™t thứ rượu chế tạo từ thá»i đó và đến ngà y nay vẫn còn nổi tiếng. Arthos nói:
- Ta xuống đây nà o, d Artagnan thể nà o cũng chẳng bỠlỡ dịp, không phải để uống một cốc đâu mà cốt để lại một dấu hiệu cho chúng ta.
Hai ngưá»i bước và o và đến quầy gá»i hai cốc rượu như d Artagnan và Porthos ắt đã là m. Mặt quầy phá»§ má»™t tấm thiếc. Trên tấm thiếc có mấy chữ vạch bằng đầu chiếc kim băng lá»›n: "Rueil. Ä ".
Aramis nom thấy trước và khẽ reo lên:
- HỠở Rueil!
Váºy thì chúng ta đến Reuil. - Arthos bảo.
- Như thế có khác nà o ta tự dẫn mình đến miệng chó sói, - Aramis nói.
- Nếu tôi là bạn cá»§a Jonas ngà y xưa giống như ngà y nay tôi là bạn cá»§a d Artagnan, thì tôi sẽ chui theo anh ta và o táºn trong bụng cá»§a cá voi, và cáºu cÅ©ng sẽ là m như tôi, Aramis ạ.
- Dứt khoát rồi, bá tước ạ, tôi ngỡ là anh là m cho tôi hÆ¡n lên thế nà o kia. Nếu có má»™t mình tôi, tôi chưa biết liệu tôi Ä‘i Reuil như thế nà y mà không có những cách đỠphòng cẩn tháºn không, nhưng vì có anh, thì anh Ä‘i đâu tôi sẽ Ä‘i đấy.
HỠlấy ngựa và đi Reuil ngay.
- Không còn nghi ngỠgì cả, Arthos đã nêu ra với Aramis ý kiến hay nhất.
Các đại biểu nghị viện vừa má»›i tá»›i Reuil để dá»± những cuá»™c há»™i đà m trứ danh kéo dà i ba tuần lá»… và dẫn đến cái ná»n hoà bình kháºp khiá»…ng nó kéo theo việc Ngà i Hoà ng thân bị bắt giữ…
Reuil bừa bá»™n và đầy rẫy ngưá»i. Phe Paris thì có các luáºt sư các chá»§ tịch, các cố vấn, các pháp quan đủ loại. Phe triá»u đình có các quý tá»™c các sÄ© quan, các lÃnh vệ. Giữa cái đám há»—n độn ấy, ngưá»i ta có thể xen và o mà chẳng sợ bị nháºn ra. Vả lại, những cuá»™c đà m phán đã Ä‘i đến má»™t cuá»™c đình chiến, thì nếu bắt giữ hai nhà quý tá»™c dù hợ có phạm tộà nặng mấy chăng nữa cÅ©ng là vi phạm đến quyá»n cá»§a má»i ngưá»i.
Äôi bạn tưởng rằng tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u báºn tâm đến Ä‘iá»u Ä‘ang già y vò các anh. Các anh chen và o các nhóm, tưởng rằng há» nghe được Ä‘iá»u gì vá» d Artagnan và Porthos; nhưng ai nấy chỉ quan tâm đến những Ä‘iá»u khoản và những sá»± sá»a đổi.
Arthos bà n là có thể lên gặp thẳng tể tướng.
- Bạn Æ¡i!, - Aramis cãi, Ä‘iá»u anh nói tháºt là hay ho đấy, nhưng hãy coi chừng; chúng ta có kÃn đáo thì má»›i an toà n. Nếu chúng ta lá»™ mình ra bằng cách nà y hay cách khác, thì ngay láºp tức chúng ta nối gót các bạn ta ở má»™t ngục tối nà o đó, sâu dưới đất mà quá»· cÅ©ng chẳng lôi chúng ta ra được đâu. Các bạn cá»§a ta bị bắt ở Compiègne rồi dẫn đến Reuil như chúng ta đã biết chắc ở Louvre. Tá»›i Reuil hỠđã bị tể tướng tra há»i và sau cuá»™c thẩm vấn ấy hỠđã bị giam ở gần đấy hoặc tống Ä‘i Saint-Germain rồi. Há» không ở Bastille đâu, vì ngục Bastille thuá»™c quân Fronde và con trai Broussel, chỉ huy ở đó. Há» không chết đâu, vì cái chết cá»§a d Artagnan sẽ ầm Ä© to. Còn Porthos tuy có nóng nảy tôi vẫn tin rằng cáºu ấy bất tá» như Chúa Trá»i. Ta chá»› thất vá»ng, hãy chỠđợi và nán lại Reuil, vì tôi chắc rằng các bạn ở Reuil. Nhưng kìa, anh là m sao mà tái nhợt Ä‘i thế kia!
Arthos run run đáp:
- Tôi nhá»› là ở lâu đà i Reuil, giáo chá»§ de Richelieu có cho xây má»™t hầm giam kinh khá»§ng để quăng và o đấy suốt Ä‘á»i những kẻ trá»ng tá»™i.
- Ô hãy yên tâm anh ạ, - Aramis nói. - Ông de Richelieu là má»™t nhà quý tá»™c dòng dõi cÅ©ng như chúng ta nhưng hÆ¡n chúng ta vỠđịa vị, giống như má»™t ông vua, ông ta có thể túm đầu những vị cao sang nhất trong chúng ta và láy lắc nó trên đôi vai. Nhưng Mazarin là má»™t thằng hèn, nhiá»u nhất chỉ có thể túm cổ chúng ta như má»™t tên xạ thá»§. Váºy bạn cứ yên tâm, tôi Ä‘inh ninh rằng d Artagnan và Porthos ở Reuil, vẫn sống và rất khá»e mạnh là khác.
- Mặc kệ, - Arthos nói, - ta cứ yêu cầu ông chá»§ giáo để ta tham gia cuá»™c đà m phán và như váºy ta sẽ và o Reuil.
- Vá»›i những tên pháp quan tởm lợm ấy à ? Bạn thân mến, anh có nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy không? Anh tưởng rằng ngưá»i ta cÅ©ng thèm đưa ra bà n bạc vá» sá»± tá»± do hay sá»± giam cầm d Artagnan và Porthos hay sao? Không, tôi có ý kiến là ta tìm má»™t cách nà o khác.
- Nà y bạn, - Arthos nói, - tôi trở lại ý nghÄ© ban đầu. Tôi chẳng thấy có cách nà o hÆ¡n là hà nh động thẳng thắn và chân thá»±c. Tôi sẽ không tìm đến Mazarin mà đến gặp hoà ng háºu mà bảo rằng: "Xin Lệnh bà hãy trả lại cho chúng tôi hai kẻ trung thà nh cá»§a Lệnh bà và hai ngưá»i bạn thân thiết cá»§a chúng tôi".
Aramis lắc đầu nói:
- Arthos ạ, đó là phương sách cuối cùng mà anh vẫn có thể tuỳ ý sứ dụng. Nhưng hãy nghe tôi, chỉ dùng nó khi cùng bất đắc dĩ, vẫn còn có thì giỠkia mà . Trong khi chỠđợi chúng ta tiếp tục đi từn kiếm.
- Thế là há» lại Ä‘i tìm kiếm, thăm dò tin tức, và tìm đủ má»i cách khôn khéo há»i han để ngưá»i ta phải nói ra, và cuối cùng gặp được má»™t lÃnh khinh kỵ, hắn thú nháºn đã tham dá»± và o việc áp giải d Artagnan và Porthos từ Compiègne đến Reuil. Không có hắn ta thì thá»±c chẳng còn biết tăm hÆ¡i gì.
Arthos vẫn trÆ¡ lại hoà i ý định gặp hoà ng háºu.
- Muốn gặp hoà ng háºu - Aramis nói, - trước hết phải gặp tể tướng, mà Arthos Æ¡i, hãy nhá»› Ä‘iá»u tôi nói, chỉ má»›i nhìn thấy giáo chá»§ thôi, là chúng ta sẽ được sum há»p ngay vá»›i các bạn cá»§a ta, mà không phải theo cách chúng ta muốn đâu. Thú tháºt rằng cách sum há»p ấy tôi thấy chẳng thÃch thú chút nà o. Muốn là m được tốt và nhanh chóng, chúng ta phải được tá»± do để hà nh động.
- Tôi sẽ đến gặp hoà ng háºu. - Arthos nói.
- Nếu anh quyết định là m cái việc điên rồ ấy, thì xin hãy báo trước cho tôi một ngà y.
- Tại sao váºy?
Tại tôi cần có một cuộc viếng thăm ở Paris.
- Thăm ai?
- Nà o biết! Có thể là bà de Longueville. Bà ta rất có uy thế ở đó, bà ấy sẽ giúp đỡ tôi. Tuy nhiên nếu như anh bị bắt thì hãy nhỠai đó báo tin cho tôi, tôi sẽ cố trở lại ngay.
- Tại sao cáºu không liá»u để bị bắt giữ vá»›i tôi? - Arthos há»i.
- Không, xin cảm ơn.
- Cả bốn ngưá»i bị bắt và cùng tụ há»p lại, tôi tin rằng chúng ta chẳng còn sợ nguy cÆ¡ gì. Chỉ hai mươi bốn giá» sau là chúng ta sẽ thoát ra ngoà i.
- Bạn thân mến Æ¡i, từ khi tôi giết chết Châtillon, thần tượng cá»§a các phu nhân ở Saint-Germain, tôi có quá nhiá»u hà o quang ở quanh mình, nên không thể không sợ tù tá»™i gấp đôi. Hoà ng háºu chắc sẽ nghe theo lá»i khuyên cá»§a Mazarin nhân dịp nà y, và lá»i khuyên cá»§a Mazarin là đưa tôi ra xét xá».
- Nhưng Aramis Æ¡i, váºy cáºu nghÄ© rằng hoà ng háºu mê cái lão ngưá»i à ấy đến mức như ngưá»i ta đồn ư?
- Bà ta si mê má»™t ngưá»i Anh.
- Æ bạn Æ¡i, bà ấy là đà n bà .
- Không đâu, anh nhầm rồi, Arthos ạ. Bà ấy là hoà ng háºu.
- Bạn thân mến ơi, tôi tự hiến thân và đến xin yết kiển Anne d Autriche.
- Xin vĩnh biệt Arthos; tôi sẽ dấy lên một đạo quân.
- Äể là m gì?
- Äể trở lại bao vây Reuil.
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?
- Ở dưới chân giá treo cổ của giáo chủ.
Và đôi bạn chia tay nhau. Aramis trở vá» Paris. Arthos chạy vạy để đến được hoà ng háºu.
-------------------
Chú thÃch:
(1) Những ngưá»i khổng lồ và nhân váºt trong thần thoại Hy Lạp.
(2) Ngưá»i khổng lồ trong thần thoại Hy Lạp.
Tà i sản của phongvan
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:19 AM .
15-09-2008, 09:23 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 84
Sự trả ơn của Anne d'Autriche
Äể và o tá»›i chá»— Anne d Autriche, Arthos gặp Ãt khó khăn hÆ¡n anh tưởng. Ngay lần váºn động đầu tiên má»i sá»± đã trôi chảy, và cuá»™c bái yết mà anh thỉnh cầu được chấp thuáºn và o ngà y hôm sau, sau buổi lá»… thức dáºy mà vá»›i dòng dõi cá»§a mình, anh được phép tham dá»±.
Má»™t đám đông đầy cháºt các gian nhà ở Saint-Germain. Tại Louvre hoặc Hoà ng cung, chưa bao giá» Anne d Autriche có nhiá»u cáºn thần đến thế. Tuy nhiên có má»™t sá»± huyên náo nổi lên trong cái đám quần thần thuá»™c lá»›p quý tá»™c thứ yếu ấy, trong khi những nhà quà tá»™c đệ nhất Pháp quốc lại ở bên cạnh hoà ng thân de Conti, hoà ng thân de Beaufort và ông chá»§ giáo.
HÆ¡n nữa, má»™t niá»m hoan hỉ lá»›n trà n ngáºp trong triá»u đình. TÃnh cách đặc biệt cá»§a cuá»™c chiến tranh nà y là có nhiá»u khúc ca hÆ¡n là những phát đại bác.
Triá»u đình hát nhạo cánh Paris, cánh Paris hát xá» triá»u đình.
Những vết thương không chết ngưá»i thì cÅ©ng chẳng kém phần Ä‘au đớn, bởi vì bị gây ra bởi vÅ© khà m** mai.
Nhưng giữa những tráºn cưá»i trà n lan và những câu chuyện có vẻ tầm phà o ấy, má»™t mối báºn tâm lá»›n lắng sâu trong, má»i suy nghÄ©.
Mazarin còn là tể tướng hoặc sủng thần, hay là Mazarin từ phương Nam như một đám mây bị cơn gió cuốn đến, rồi lại cuốn đi?
Tất cả má»i ngưá»i hy vá»ng Ä‘iá»u đó, mong muốn Ä‘iá»u đó, thà nh thá» ngà i tể tướng cảm thấy như má»i lá»… tiết, má»i sá»± phỉnh phỠở quanh ông Ä‘á»u che phá»§ má»™t ná»™i dung háºn thù ngụy trang không kỹ dưới sá»± sợ hãi và lòng vụ lợi. Ông thấy bá»±c bá»™i khó chịu, không biết tin cáºy và o đâu và dá»±a dẫm và o ai.
Ngà i Hoà ng thân Condé chiến đấu vì ông, nhưng vẫn không bá» lỡ dịp giá»…u cợt ông hoặc là m nhục ông. Äã mấy lần trước mặt kẻ chiến thắng Rocroy, Mazarin toan tá» thiện ý thì Hoà ng thân đã nhìn ông bằng má»™t cách để ông hiểu rằng, nếu Hoà ng thân bảo vệ ông ta thì chẳng phải vì tin tưởng hay nhiệt thà nh.
Thế là giáo chá»§ đà nh bám và o hoà ng háºu, Ä‘iểm tá»±a cuối cùng cá»§a ông ta. Nhưng đã mấy lần rồi ông cảm thấy như Ä‘iểm tá»±a ấy rung rinh dưới bà n tay ông.
Giá» yết kiến tá»›i, ngưá»i ta báo cho bá tước de La Fère rằng bá tước vẫn được tiếp, nhưng phải đợi má»™t lát, vì hoà ng háºu còn phải há»p vá»›i tể tướng. Sá»± tháºt có như váºy, Paris vừa cá» má»™t Ä‘oà n đại biểu má»›i đến nhằm đưa lại má»™t sá»± chuyển biến nà o đó cho các công việc và hoà ng háºu Ä‘ang trao đổi ý kiến vá»›i Mazarin vá» việc đón tiếp các đại biểu.
Các nhân váºt cao cấp cá»§a nhà nước Ä‘ang rất báºn rá»™n. Arthos không thể chá»n má»™t thá»i Ä‘iểm nà o tồi tệ hÆ¡n đỠnói vá» các bạn bè mình, những hạt bụi khốn khổ mất hút trong cÆ¡n lốc tung hoà nh.
Nhưng Arthos là má»™t ngưá»i ương ngạnh chẳng bao giỠđắn Ä‘o vá»›i má»™t Ä‘iá»u đã quyết định, khi quyết định ấy xuất phát từ lương tâm và do nghÄ©a vụ thôi thúc.
Cho nên anh khẩn khoản được và o chầu và nói rằng mặc dầu anh không phải đại biểu cá»§a de Conti, de Beaufort, de Bouillon, cá»§a d d Elbeuf, cÅ©ng chẳng phải cá»§a chá»§ giáo, bà de Longueville, de Broussel hay nghị viện, và anh đến chỉ vá» việc riêng thôi, nhưng không phải vì thế mà không có những Ä‘iá»u quan trá»ng nhất để trình vá»›i Hoà ng thượng, cuá»™c há»™i đà m xong, hoà ng háºu cho gá»i Arthos đến phòng mình.
Arthos được đưa và o và xưng danh. Äó là má»™t cái tên đã quá nhiá»u lần vang đến tai hoà ng háºu và rung động trong trái tim bà , nên bà không thể không nháºn ra; tuy nhiên bà tá» ra thản nhiên và đà nh nhìn ngưá»i quý tá»™c ấy vá»›i vẻ chằm chằm mà chỉ các bà hoà ng được phép do nhan sắc hoặc do dòng máu cá»§a mình.
Sau má»™t lát im lặng, Anne d Autriche há»i:
- Váºy là bá tước định giúp chúng tôi má»™t việc thế?
Khó chịu thấy hoà ng háºu không tá» ra nháºn biết mình, Arthos thưa:
- Vâng thưa Lệnh bà , lại một việc nữa ạ.
Arthos tháºt là má»™t trái tim lá»›n, do đó là má»™t cáºn thần rất tồi.
Anne chau mà y, Mazarin ngồi trước bà n Ä‘ang giở những giấy tá» như má»™t quốc vụ khanh bình thưá»ng ngẩng đầu lên.
- Nói Ä‘i, - hoà ng háºu bảo.
Mazarin lại giở giấy tá».
- Thưa Lệnh bà , - Arthos nói, - Hai ngưá»i bạn thân cá»§a chúng tôi hai kẻ tôi tá»› dÅ©ng cảm cá»§a Hoà ng thượng là các ông d Artagnan và Du Vallon do ngà i giáo chá»§ phái sang nước Anh, khi trở vá» má»›i đặt chân lên đất Pháp thì bá»—ng nhiên mất tÃch, và không hiểu ra sao rồi.
- Thế thì sao? - Hoà ng háºu há»i.
- Vì váºy thưa Lệnh bà , - Arthos nói, - tôi khẩn cầu tá»›i lòng nhân đức cá»§a Hoà ng thượng để biết được hai nhà quý tá»™c ấy bây giá» ra sao, và sau đó nếu cần thi khẩn cầu đến công lý cá»§a Ngưá»i.
Vá»›i vẻ cao ngạo trở thà nh xấc xược đối vá»›i má»™t số ngưá»i, Anne d Autriche đáp:
- Thưa ông, thì ra đó là lý do vì sao ông đến quấy rầy chúng tôi giữa lúc hà ng trăm công nghìn việc to lá»›n Ä‘ang là m chúng tôi báºn rá»™n. Má»™t công việc cảnh sát! Nà y, ông biết đấy, hoặc là ông cần phải biết rõ là từ khi chúng tôi không còn ở Paris, chúng tôi không còn có cảnh sát nữa.
Arthos cúi mình vá»›i vẻ cung kÃnh lạnh lùng nói:
- Tôi nghÄ© rằng Hoà ng thượng không cần há»i đến cảnh sát để biết các ông d Artagnan hay Du Vallon hiện giá» ra sao mà nếu như Ngưá»i há»i ngà i giáo chá»§ vá» hai nhà quý tá»™c đó, ngà i giáo chá»§ có thể trả lá»i Ngưá»i mà không cần há»i ai ngoà i những ký ức cá»§a bản thân ngà i.
Vá»›i cái bÄ©u môi khÃnh thị riêng có, Anne d Autriche nói:
- Xin Chúa khoan dung! Tôi ngá» rằng ông hãy tá»± há»i mình.
- Vâng, thưa Lệnh bà , tôi hầu như có quyá»n là m thế, vì đây là chuyện vỠông d Artagnan, vỠông d Artagnan, Lệnh bà nghe rõ chứ ạ. - Arthos nói khiến vầng trán cá»§a hoà ng háºu phải cúi xuống dưới những ká»· niệm cá»§a ngưá»i đà n bà .
Mazarin hiểu rằng đến lúc phải đỡ cho Anne d Autriche, ông nói:
- Ông bá tước ạ, tôi muốn nói để ông rõ Ä‘iá»u mà Hoà ng thượng chưa biết, đó là hai nhà quý tá»™c ấy hiện nay ra sao. HỠđã bất tuân thượng lệnh và bị bắt giữ rồi.
Arthos vẫn trơ trơ và không đáp lại Mazarin, anh nói:
- Váºy thì van xin Hoà ng thượng hãy chiếu cố các ông d Artagnan và Du Vallon mà bãi bá» lệnh bắt ấy.
- Äiá»u ông yêu cầu tôi là má»™t việc thuá»™c vá» ká»· luáºt và không can hệ gì đến tôi, ông ạ. - Hoà ng háºu đáp.
Vá»›i vẻ đưá»ng hoà ng, Arthos thi lá»… và nói:
- Ông d Artagnan đã chẳng bao giá» nói Ä‘iá»u ấy khi đó là việc phục vụ Hoà ng thượng.
Và anh lui lại hai bước để ra cá»a, nhưng Mazarin ngăn lại.
- Ông cÅ©ng từ nước Anh vá» phải không? - Ông nói và ra hiệu cho hoà ng háºu, bà ta tái mặt Ä‘i rõ rệt và sắp sá»a ban ra má»™t mệnh lệnh ngặt nghèo.
- Và tôi đã chứng kiến những giây phút cuối cùng cá»§a vua Charles đệ nhất - Arthos nói. - Tá»™i nghiệp vua! Nhiá»u nhất ngà i cÅ©ng chỉ phạm tá»™i yếu Ä‘uối váºy mà quần thần đã trừng trị ngà i tháºt khắt khe. Lúc nà y đây, các ngai và ng Ä‘ang lung lay và đối vá»›i những tấm lòng trung thà nh, phục vụ các hoà ng thân chẳng phải là hay đâu. Äây là lần thứ hai ông d Artagnan sang Anh, lần thứ nhất vì danh dá»± cá»§a má»™t hoà ng háºu vÄ© đại, lần thứ hai vì tÃnh mạng cá»§a má»™t ông vua vÄ© đại.
- Vá»›i má»™t giá»ng mà thói quen che giấu không xua tan được nét biểu hiện tháºt sá»±, Anne d Autriche nói:
- Ông Mazarin, xem có thể là m được gì cho các nhà quý tộc nà y không?
- Thưa Lệnh bà , - Mazarin đáp, tôi sẽ là m má»i Ä‘iá»u gì vừa lòng Hoà ng thượng.
- Ông hãy là m cái Ä‘iá»u mà bá tước de La Fère thỉnh cầu. Tên ông gá»i như váºy có phải không?
- Thưa Lệnh bà , tôi còn một tên khác nữa: Arthos.
Vá»›i má»™t nụ cưá»i chứng tá» rằng chỉ ná»a lá»i ông đã dá»… dà ng hiểu ra ngay, Mazarin nói:
- Thưa Lệnh bà , xin ngưá»i cứ yên tâm, những ý muốn cá»§a ngưá»i sẽ được thá»±c hiện.
- Ông nghe rõ rồi chứ? - Hoà ng háºu nói.
- Vâng thưa Lệnh bà , tôi không chỠđợi gì hÆ¡n là công lý cá»§a Hoà ng thượng. Như váºy là tôi sẽ gặp lại các bạn bè cá»§a tôi, có phải không, thưa Lệnh bà ? Có phải Hoà ng thượng hiểu như váºy không?
- Phải, ông sẽ gặp lại các bạn ông. Nhưng nhân đây xin há»i, ông thuá»™c phái La Fronde phải không?
- Thưa Lệnh bà , tôi phục vụ đức vua.
- Phải, theo cách của ông.
- Cách cá»§a tôi là cách cá»§a tất cả những nhà quý tá»™c chân chÃnh, và tôi không biết có hai cách, - Arthos kiêu ngạo đáp.
Hoà ng háºu khoát tay ra hiệu cho Arthos Ä‘i ra và bảo:
- Thôi, ông Ä‘i Ä‘i. Ông đã đạt được Ä‘iá»u ông mong muốn, và chúng tôi cÅ©ng biết được những Ä‘iá»u chúng lôi cần biết.
Khi cá»a đã sáºp lại sau lưng Arthos, hoà ng háºu quay lại bảoMazarin :
- Giáo chá»§ cho bắt giữ ngay gã quý tá»™c há»—n láo kia trước khi hắn ra khá»i sân!
- Tôi đã nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy, - Mazarin nói,
- Và tôi vui mừng rằng Hoà ng thượng đã ban cho má»™t mệnh lệnh mà tôi định yêu cầu Ngưá»i. Những tên hung hăng mang những táºp quán cá»§a triá»u cÅ© và o thá»i đại hiện nay cá»§a ta gây rất nhiá»u phiá»n hà cho chúng ta; và đã có hai tên bị bắt rồi, ta hãy cho thêm và o đứa thứ ba.
Chẳng phải Arthos hoà n toà n bị hoà ng háºu lừa bịp. Trong giá»ng nói cá»§a bà có cái gì đó đã khiến anh chú ý, nó vừa hứa hẹn lại vừa Ä‘e doạ. Nhưng anh không phải ngưá»i hÆ¡i thấy nghi ngá» là lánh xa ngay, nhất là khi ngưá»i ta đã nói rõ rà ng vá»›i anh rằng anh sắp gặp lại các bạn anh. Cho nên anh đến má»™t phòng ở gần ká» nÆ¡i văn phòng anh được tiếp kiến để chá» ngưá»i ta dẫn d Artagnan và Porthos đến hoặc đưa anh tá»›i gặp há».
Trong lúc chỠđợi, anh tá»›i bên cá»a sổ và bất giác nhìn ra sân.
Anh trông thấy Ä‘oà n đại biểu Paris và o để thu xếp nÆ¡i há»™i đà m dứt khoát và chà o hoà ng háºu. Có các vị cố vấn cá»§a nghị viện, các chá»§ tịch, luáºt sư, trong đó lạc lõng và i binh gia. Má»™t Ä‘oà n há»™ tống hùng háºu chỠđợi hỠở ngoà i hà ng rà o sắt.
Arthos nhìn chăm chú hÆ¡n bởi vì giữa đám đông ấy anh tưởng như nháºn ra má»™t ngưá»i quen, thì có ngưá»i vá»— nhẹ và o vai anh.
Anh quay lạt và thốt lên.
- A! Ông de Comminger!
- Vâng, thưa bá tước chÃnh tôi, và tôi được giao má»™t nhiệm vụ mà để thi hà nh nó tôi xin ông hãy nháºn tất cả những lá»i xin lá»—i cá»§a tôi.
- Nhiệm vụ gì váºy, thưa ông? - Arthos há»i.
- Xin bá tước nộp thanh gươm cho tôi.
Arthos mỉm cưá»i và mở cá»a sổ ra anh kêu lên:
- Aramis!
Má»™t nhà quý tá»™c quay lại; đó là ngưá»i mà Arthos đã ngỡ nháºn ra, và chÃnh là Aramis. Anh thân máºt chà o Arthos.
- Aramis! - Arthos nói. - Ngưá»i ta bắt giữ tôi.
- Thế à ! - Aramis lạnh lùng đáp.
Arthos quay lại phÃa Comminger và lịch sá»± trao kiếm đằng chuôi cho hắn ta, anh nói:
- Thưa ông, mong ông giữ gìn cẩn tháºn há»™ cho để trả lại tôi khi nà o tôi ra tù. Tôi rất quý nó vì nó do vua Françoise đệ nhất ban cho tổ phụ tôi. Trong thá»i ngà i, ngưá»i ta ban vÅ© khà cho các nhà quý tá»™c, chứ không tước vÅ© khà há». Bây giỠông đưa tôi Ä‘i đâu?
- À và o phòng tôi trước đã, - Comminger đáp. - Hoà ng háºu sẽ quy định chá»— ở cá»§a ông sau.
Arthos không nói thêm má»™t lá»i và đi theo Comminger.
Tà i sản của phongvan
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:19 AM .
15-09-2008, 09:24 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chương 85
Vương vị của Mazarin
Việc bắt bá»› không gây má»™t tiếng động nà o, má»™t sá»± công phẫn nà o và gần như không ai biết đến. Do Ä‘o nó không ngăn cản diá»…n biến cá»§a các sá»± kiện, và đoà n đại biểu do Paris cỠđến được thông báo long trá»ng rằng há» sẽ được tiếp kiến Hoà ng háºu.
Hoà ng háºu tiếp đón há», im lặng và oai vệ như má»i khi. Bà nghe những Ä‘iá»u kêu ca và cầu khẩn cá»§a các đại biểu, nhưng đến khi há» dứt lá»i, gương mặt Anne d Autriche vẫn thản nhiên, đến ná»—i không ai có thể nói chắc được rằng bà có nghe thấy hay không.
Ngược lại Mazarin, có mặt trong buổi tiếp kiến ấy nghe rất rõ rà ng Ä‘iá»u các đại biểu yêu cầu, đó là sá»± thải hồi ông ta bằng những từ ngữ rõ rà ng và rà nh mạch, má»™t cách thuần tuý và đơn giản.
Những bà i diá»…n văn kết thúc, hoà ng háºu vẫn câm như hến.
- Thưa các ngà i, - Mazarin nói,
- Tôi xin theo các ngà i mà khẩn cầu hoà ng háºu hạn chế những ná»—i Ä‘au cá»§a các quần thần. Tôi đã là m má»i việc có thể là m dịu bá»›t, song theo các ngà i nói, ý kiến chung cho rằng những ná»—i Ä‘au khổ ấy là do tôi gây ra, má»™t ngưá»i ngoại quốc khốn khổ đã không là m vừa lòng má»—i ngưá»i Pháp. Than ôi! Ngưá»i ta không hiểu tôi, và cÅ©ng đúng thôi, tôi kế tục con ngưá»i tuyệt vá»i nhất dưá»ng như vẫn còn nâng đỡ cái vương trượng cá»§a các vua chúa Pháp. Những ký ức cá»§a Ngà i de Richelieu áp đảo tôi. Nếu như tôi có tham vá»ng mà chống lại các ký ức đó thì cÅ©ng uổng công. Nhưng tôi không thể và tôi muốn đưa ra má»™t bằng chứng. Tôi tuyên bố là chịu thua. Tôi sẽ là m Ä‘iá»u mà nhân dân đòi há»i. Nếu như dân chúng Paris có và i Ä‘iá»u sai lầm, mà ai chẳng có, phải không các ngà i, thì Paris cÅ©ng đã bị trừng phạt đủ rồi, khá nhiá»u máu đã đổ ra, khá nhiá»u ná»—i thống khổ Ä‘ang đè nặng lên má»™t thà nh phố không có vua cá»§a mình và ná»n công lý. Äừng qui cho tôi, má»™t cá nhân tầm thưá»ng, cái việc tầy đình là chia rẽ má»™t bà hoà ng háºu vá»›i vương quốc cá»§a mình. Bởi vì các ngà i đòi há»i tôi rút lui, váºy thì tôi rút lui.
Aramis ghé tai ngưá»i bên cạnh mà nói:
- Nếu váºy thì hoà bình được láºp lại, và các cuá»™c đà m phán là vô Ãch. Chỉ còn có việc cho áp giải cẩn tháºn và tống khứ ông Mazarin ra táºn nÆ¡i biên cương xa nhất và không để ông ta trở lại bằng nÆ¡i ấy hoặc nÆ¡i khác…
Viên pháp quan mà Aramis vừa bảo ấy lên tiếng:
- Khoan đã, ông Æ¡i, khoan đã! Ông ra Ä‘i như váºy ư? Ngưá»i ta thấy rõ ông là hạng ngưá»i giang hồ hiệp khách đấy… Còn có cả má»™t danh mục những khoản tiá»n lá»i lãi và những tiá»n trợ cấp phải sao chép minh bạch.
Äấy là ông Séguier, chá»— quen biết cÅ© cá»§a chúng ta. Hoà ng háºu quay vá» phÃa ông ta mà bảo:
- Nà y ông chưởng ấn Æ¡i, ông sẽ mở những cuá»™c há»™i đà m, mà há»p ở Reuil. Ngà i giáo chá»§ đã nói những lá»i khiến tôi rất xúc động. Äó là lý do vì sao tôi không trả lá»i ông dà i dòng hÆ¡n. Còn vá» chuyện ở lại hay ra Ä‘i, tôi hà m Æ¡n Ngà i giáo chá»§ quá nhiá»u nên không thể không để cho ông ấy tá»± do hà nh động vá» má»i mặt. Ông giáo chá»§ muốn là m gì thì là m.
Má»™t vẻ tái nhợt thoáng qua trên gương mặt thông minh cá»§a tể tướng ông lo âu nhìn hoà ng háºu. Mặt bà trÆ¡ trÆ¡ như đá đến ná»—i ông cÅ©ng giống như những ngưá»i khác, chẳng Ä‘á»c nổi những gì Ä‘ang diá»…n ra trong lòng bà :
- Nhưng, thưa các ngà i, - hoà ng háºu nói thêm, - Trong khi chỠđợi sá»± quyết định cá»§a ngà i Mazarin tôi mong rằng chỉ còn có vấn đỠcá»§a nhà vua thôi.
Các đại biểu cúi chà o và đi ra. Khi ngưá»i cuối cùng đã ra khá»i phòng, hoà ng háºu bảo Mazarin:
- Thế nà o, ông nhượng bá»™ bá»n quan toà và thầy cãi à ?
Mazarin đưa con mắt sắc nhìn hoà ng háºu chằm chằm và nói:
- Thưa Lệnh bà vì hạnh phúc của Hoà ng thượng, không có sự hy sinh nà o mà tôi không sẵn sà ng chịu đựng.
Anne cúi đầu và Reuil và o trong những mÆ¡ má»™ng vẫn thưá»ng có ở bà . Ká»· niệm vá» Arthos trở lại tâm trà bà . Cái phong độ táo bạo cá»§a ngưá»i quý tá»™c, lá»i lẽ vừa kiên quyết và đưá»ng hoà ng, những ảo ảnh mà anh gợi lại chỉ bằng má»™t lá»i, khiến bà nhá»› lại cả má»™t quá khứ đầy thÆ¡ má»™ng mê say: thuở thanh xuân, nhan sắc, hà o quang những mối tình cá»§a tuổì hai mươi, và những cuá»™c chiến đấu khốc liệt cá»§a những ngưá»i phù trợ bà , và cái chết đẫm máu cá»§a Buckingham, ngưá»i đà n ông duy nhất bà thá»±c sá»± yêu thương, và sá»± anh hùng cá»§a những kẻ vô danh bảo vệ bà đã cứu bà thoát khá»i ná»—i thù hằn cá»§a cả Richelieu và vua.
Lúc nà y bà tưởng như ngồi má»™t mình và không còn có cả má»™t thế giá»›i thù địch rình mò bà , thì Mazarin theo dõi những suy nghÄ© cá»§a bà qua gương mặt, giống như ngưá»i ta nhìn và o mặt hồ trong suốt những ánh mây trôi qua, những ánh phản quang cá»§a bầu trá»i cÅ©ng như những nét suy tưởng.
- Như váºy là , - Anne d Autriche lẩm bẩm,
- Phải nhượng bá»™ cÆ¡n bão táp, mua lấy hoà bình, chỠđợi kiên nhẫn và sùng kÃnh những thá»i cÆ¡ tốt hÆ¡n ư?
Mazarin mỉm cưá»i chua chát trước kiến nghị ấy nó bảo rằng hoà ng háºu đã nhìn nháºn lá»i đỠnghị cá»§a ông tể tướng má»™t cách nghiêm túc.
Anne cúi đầu và không nhìn thấy nụ cưá»i ấy, nhưng nháºn thấy câu há»i cá»§a mình không được đáp lại, bà ngẩng đẩu lên, nói:
- Nà y, ông giáo chá»§, ông không trả lá»i tôi à ? Ông nghÄ© gì thế?
- Thưa bà , tôi nghĩ rằng cái gã quý tộc hỗn xược mà ta sai Comminger bắt giữ ấy đã nói bóng gió đến ông de Buckingham mà bà để bị ám sát, đến bà de Chevreuse mà bà để bị lưu đà y, đến ông de Beaufort mà bà để bị giam cầm. Nhưng nếu như hắn ta nói bóng gió đến tôi thì đó là hắn không biết rằng tôi là cái gì đối với bà .
Anne d Autriche rùng mình như má»—i khi ngưá»i ta đánh và o lòng kiêu hãnh cá»§a bà . Bà đỠmặt lên và để khá»i phải trả lá»i, bà ẩn những móng tay sắc nhá»n và o lòng bà n tay mình.
Mazarin nói tiếp:
- Äó là má»™t ngưá»i có ý kiến hay, trá»ng danh dá»± và sáng trà chưa kể đó là ngưá»i quả quyết. Bà cÅ©ng biết rõ vỠông ta chứ? Do đó tôi muốn nói vá»›i hắn rằng, đó là má»™t ân huệ riêng mà tôi ban cho, váºy mà hắn đã ngá»™ nháºn vá» tôi. Äó là , cái Ä‘iá»u mà ngưá»i ta đỠnghị vá»›i tôi tháºt sá»± hẩu như là má»™t sá»± thoái vị, mà má»™t sá»± thoái vị thì cần phải được suy nghÄ©.
- Một sứ thoái vị ư? - Anne nói, - Ông ơi, tôi tưởng rằng chỉ có vua mới thoái vị?
- Nà y bà , - Mazarin đáp, - Tôi chẳng hầu như má»™t ông vua, vua Pháp quốc đó sao? Thưa Lệnh bà , tôi xin bảo đảm rằng cái áo tể tướng cá»§a tôi ném lên chiếc giưá»ng ngá»± ban đêm trông rất giống má»™t tấm ngá»± bà o.
Äó là má»™t trong những Ä‘iá»u sỉ nhục mà Mazarin thưá»ng hay bắt bà phải chịu, và bà luôn luôn cúi đầu khuất phục. Chỉ có Elizabeth và Catherine II là những ngưá»i giữ được mình vừa là tình nhân vừa là nữ hoà ng đối vá»›i tình lang cá»§a há»(1). Cho nên Anne d Autriche hoảng sợ nhìn bá»™ mặt hâm doạ cá»§a ông giáo chá»§ trong những lúc như váºy cÅ©ng có má»™t vẻ uy nghi nà o đó.
- Thưa ông, - bà nói, - Chẳng phải tôi đã nói và ông cÅ©ng đã nghe thấy tôi nói vá»›i những ngưá»i kia rằng tuỳ ý ông muốn là m gì thì là m đó sao.
- Trong trưá»ng hợp ấy, - Mazarin nói, - Tôi thÃch ở lại. Äó không những là lợi Ãch cá»§a tôi mà còn dám nói rằng đó là lợi Ãch cá»§a bà nữa.
- Váºy thì ông cứ ở lại, tôi không mong gì hÆ¡n; nhưng như váºy chá»› có để tôi bị lăng nhục.
- Bà muốn nói đến yêu sách cá»§a bá»n nổi loạn và những giá»ng Ä‘iệu cá»§a chúng phải không? Hãy nhẫn nại! Chúng đã chá»n má»™t tráºn địa, và tôi là vị tướng khôn khéo hÆ¡n chúng: những cuá»™c đà m phán. Chúng ta sẽ đánh bại chúng chỉ bằng cách chá» thá»i. Chúng đói lắm rồi, tám ngà y nữa thì còn tồi tệ hÆ¡n nữa.
- Ôi, lạy Chúa! Äúng thế ông ạ, tôi biết rằng chúng ta sẽ kết thúc ở đó. Nhưng tôi không nói vá» bá»n ấy, không phải chúng là những kẻ nói vá»›i tôi những lá»i chá»i rá»§a Ä‘au đớn nhất.
- A, tôi hiểu rồi! Bà muốn nói đến những ká»· niệm ba bốn gã quý tá»™c kia thưá»ng xuyên gợi lại cho bà . Nhưng chúng ta đã bắt giam chúng, và tá»™i trạng cá»§a chúng khá đủ để chúng ta giam cầm chúng bao lâu tuỳ ý ta. Chỉ còn má»™t tên vẫn ở ngoà i và coi thưá»ng chúng ta. Nhưng, mẹ kiếp! Rồi chúng ta sẽ tống được hắn và o cùng vá»›i đồng bá»n. Dưá»ng như chúng ta là m được những việc còn khó khăn gấp mấy. Trước tiên và để cẩn tháºn hÆ¡n, tôi đã cho giam chúng ở Reuil, nghÄ©a là bên cạnh tôi, nghÄ©a là dưới con mắt cá»§a tôi, trong tầm tay cá»§a tôi hai tên bất trị nhất. Hôm nay đây, tên thứ ba lại dẫn xác và o đó.
- Khi nà o hỠcòn bị tù thì tốt rồi, - Anne d Autriche nói, - Nhưng một ngà y kia hỠsẽ ra.
- Vâng, nếu như Hoà ng thượng thả hỠra.
Anne d Autriche nói tiếp như đáp lại chÃnh ý cá»§a mình.
- A! ChÃnh ở đây mà ngưá»i ta luyến tiếc Paris.
- Tại sao thế?
- Vì nhà ngục Bastille, ông ạ, nó vững chắc và kÃn đáo.
- Thưa Lệnh bà , với những cuộc đà m phán chúng ta có hoà bình, với hoà bình chúng ta có Paris, với Paris chúng ta có Bastille. Bốn vị anh hùng rơm của ta sẽ chết mục ở trong đó.
Anne d Autriche khẽ chau mà y, trong khi Mazarin hôn tay bà để cáo lui sau cái hà nh động ná»a cung kÃnh ná»a tán tỉnh ấy Mazarin Ä‘i ra. Anne d Autriche nhìn theo và khi ông ta xa dần, ngưá»i ta có thể trông thấy nụ cưá»i khinh thị hiện trên môi bà . Bà lẩm bẩm:
- Trước kia ta đã coi khinh tình yêu của một ông giáo chủ không bao giỠnói "Ta sẽ là m", mà nói "Ta là m": ông ta biết những chỗ ẩn náu còn chắc chắn hơn Reuil, tối tăm và âm thầm hơn cả Bastille. Ôi, thế giới bây giỠsuy vi rồi!
-------------------
Chú thÃch:
(1) Elizabeth (1533 - 1603) nữ hoà ng Anh và Catherine II đại đế (1762 - 1796) nữ hoà ng Nga là những nữ hoà ng kiên nghị và có tà i
Tà i sản của phongvan
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:19 AM .
Từ khóa được google tìm thấy
àâòîñèãíàëèçàöèè , àâòîðàäèî , àíåãäîòû , çåíèò , èìåíà , êîíäèöèîíåð , èñòîðèè , giống ngá»±a andalou , hai muoi nam sau dumas , îáðàçåö , ìåðëåí , ìîñêîâñêèé , ìóëüòèêè , ñëóæáà , ñïåöîäåæäà , ñòðàõîâàíèå