18-08-2008, 10:25 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 82 : Giữa rừng hoang lóe anh đèn xanh
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Công Dã Cà n khẽ hắng giá»ng nói:
- Thưa công tá»! Tá»± cổ chà kim, những ngưá»i là m nên sá»± nghiệp lá»›n lao Ä‘á»u không câu nệ tiểu tiết. Ãã là báºc đại anh hùng, đại hà o kiệt thì phải đạp tung bức thà nh tình ái ngăn trở tiá»n đồ...
Bao Bất Ãồng cÅ©ng nói luôn:
- Má»™t khi khôi phục lại được nước Ãại Yên, Công tá» lên ngôi chúa tể má»™t nước trung hưng thì tam cung lục viện thiếu chi và không còn là má»™t chuyện đáng nói nữa. Khi đó công chúa nước Tây Hạ sẽ lên ngồi chánh cung nương nương còn vị biểu muá»™i há» Vương sẽ được phong là m Tây cung nương nương thế là xong hết.
Bao Bất Ãồng thưá»ng ngà y chỉ ưa bà i xÃch thuyết cá»§a ngưá»i khác. Bây giá» là lúc thương nghị đại sá»±, gã thay đổi hẳn thái độ và nói toà n những lá»i hợp đạo lý, chứ không cãi bướng nữa.
Má»™ Dung Phục gáºt đầu. Chà ng lẩm bẩm:
- Phụ thân ta suốt Ä‘á»i căn dặn ta rằng: Trừ việc trung hưng nước Ãại Yên, thiên hạ tuyệt không còn gì là đại sá»± nữa. Ãã nghÄ© đến việc phục hưng nghiệp lá»›n thì có khi con phải giết cha, anh giết em, hay cắt đứt mối dây thân ái giữa nghÄ©a bạn bè. Tình yêu trai gái còn để và o lòng là m chi cho báºn. Vả lại Vương Ngá»c Yến tuy đối vá»›i ta má»™t mối thâm tình, còn ta trước sau chỉ coi nà ng như má»™t cô em gái chá»› có gì chung tình vá»›i nà ng đâu. Sau nà y đại sá»± thà nh rồi, mình sẽ đặt nà ng và o ngôi phi tần gia tâm sá»§ng ái má»™t chút là xong hết.
Y trầm ngâm má»™t lúc rồi không để ý gì đến Vương Ngá»c Yến nữa quay ra nói vá»›i bá»n thuá»™c hạ:
- Các vị nói rất có lý. Ãây quả là má»™t cÆ¡ há»™i hiếm có để ta mưu đồ cuá»™c khôi phục nước Ãại Yên. Có Ä‘iá»u đã là báºc đại trượng phu thì không thể thất tÃn được. Ta đã hứa vá»›i Dịch Nhất Thanh đưa bức bảng văn nà y qua Cái bang thì ta vẫn phải là m cho trá»n lá»i hứa.
Ãặng Bách Xuyên nói:
- Ãúng thế! Ãừng nói Cái bang không có má»™t nhân váºt nà o theo kịp công tá», mà dù há» có ngưá»i kình địch vá»›i mình Ä‘i nữa, thì chúng ta cÅ©ng không nên giấu diếm bảng văn, là m má»™t việc đê hèn vô liêm sỉ như váºy được.
Phong Ba ác nói:
- DÄ© nhiên là thế. Ãại ca nhị ca tuỳ tùng công tá» qua Tây Hạ cầu thân, tam ca cùng tiểu đệ Ä‘em bảng văn qua Cái bang. Từ nay đến ngà y trung thu tháng tám sang năm còn gần má»™t năm nữa. Bá»n há» có lá»±a ngưá»i ứng tuyển cÅ©ng còn kịp chán, không thể trách bá»n ta đã chiếm hết phần tiện nghi cá»§a há».
Mộ Dung Phục nói:
- Chúng ta là m việc phải quang minh lá»—i lạc. Bây giá» chÃnh ta thân hà nh Ä‘em bức bản văn nà y đưa tay cho chưởng lão Cái bang rồi sẽ Ä‘i Tây Hạ.
Ãặng Bách Xuyên vá»— tay reo lên:
- Công tá» nói váºy tháºt hợp ý tại hạ. Chúng ta không nên để ngưá»i khác dị nghị sau lưng mình má»™t câu nà o.
Công Dã Cà n, Bao Bất Ãồng, Phong Ba ác cÅ©ng gáºt đầu khen phải.
Nên biết rằng bá»n nà y Ä‘á»u là những tay anh hùng hảo hán, dù há» coi việc trung hưng nghiệp lá»›n là má»™t công cuá»™c cá»±c kỳ quan trá»ng nhưng bất luáºn là hà nh vi nà o có tÃnh cách lén lút, hoặc tranh cướp tiện nghi cá»§a ngưá»i khác thì nhất định há» không chịu là m.
Bá»n Bao Bất Ãồng đà o huyệt an táng hai tá» thi ngưá»i Cái bang. Há» lấy trên lưng má»—i tá» thi má»™t cái bao vải, đặt lên phần má»™ để là m dấu ghi nháºn.
Má»™ Dung Phục gá»i Vương Ngá»c Yến lại nói:
- Biểu Muá»™i Æ¡i! Hai ngưá»i đệ tá» Cái bang nà y chết vá» tay kẻ khác mà có liên quan đến má»™t việc lá»›n. Ta cần phải thân hà nh qua Tổng đà Cái bang và cÅ©ng tiện đưá»ng đưa biểu muá»™i vá» Mạn đà sÆ¡n trang.
Vương Ngá»c Yến vừa nghe đến bốn chữ Mạn đà sÆ¡n trang đã giáºt mình kinh hãi.
Nà ng ấp úng nói:
- Biểu Muội... Biểu Muội không vỠnhà đâu...! Mẫu thân biểu Muội tất giết chết không tha.
Mộ Dung Phục nói:
- Cô mẫu tuy tÃnh tình nóng nảy nhưng dưới gối ngưá»i chỉ có mình biểu muá»™i là con. Có lý đâu ngưá»i lại hạ sát biểu muá»™i được? Nhiá»u lắm là ngưá»i trách mắng mấy câu mà thôi.
Vương Ngá»c Yến nói:
- Không... không...! Biểu Muội không vỠnhà đâu, biểu muội theo biểu huynh đi Cái bang.
Má»™ Dung Phục đã quyết ý Ä‘i Tây Hạ cầu thân, nhưng trong lòng khó nghÄ© đối vá»›i Vương Ngá»c Yến.
Y nhủ thầm:
- Ta hãy tạm thá»i cho nà ng Ä‘i theo rồi sẽ liệu.
NghÄ© váºy, y liá»n nói:
- Thôi đà nh thế nà y váºy. Biểu Muá»™i là má»™t cô gái nhá» tuổi mà đi theo chúng ta xuất đầu lá»™ diện trên chốn giang hồ tháºt có nhiá»u Ä‘iá»u bất tiện. Nếu biểu muá»™i không muốn vá» Mạn đà sÆ¡n trang thì vá» Yến TỠở bên nhà ta tạm trú. Xong việc rồi ta quay vá» vá»›i biểu muá»™i được không?
Vương Ngá»c Yến hai má á»ng hồng, nà ng mừng thầm trong bụng. Cái nguyện vá»ng tuyệt đối cá»§a nà ng là được kết duyên đôi lứa vá»›i biểu ca rồi cùng ở Yến TỠổ!
Bây giỠnà ng nghe Mộ Dung Phục bảo mình vỠYến TỠổ, tuy chưa công khai cầu hôn, nhưng sự tình đã rõ rà ng lắm rồi.
Nà ng không nói gì chỉ cúi đầu xuống. Khoé mắt lá»™ ra những tia sáng khác thưá»ng.
Ãặng Bách Xuyên cùng Công Dã Cà n đưa mắt nhìn nhau, Ä‘á»u cảm thấy chuyện lừa gạt má»™t vị cô nương ngây thÆ¡ chất phác thì trong lòng không khá»i áy náy.
Bá»—ng nghe đánh bốp má»™t tiếng. Phong Ba Ãc đã tá»± tát và o mặt mình má»™t cái.
Vương Ngá»c Yến ngoảnh đầu lại thì thấy má bên phải Phong Ba Ãc sưng húp lên thì lấy là m lạ há»i:
- Phong tứ ca! Tứ ca là m sao thế?
Phong Ba ác đáp:
- Má»™t con muá»—i Ä‘áºu và o mặt hút máu nên tiểu huynh Ä‘áºp chết nó .
Cả Ä‘oà n sáu ngưá»i lên đưá»ng, ngà y Ä‘i đêm nghỉ nhắm vá» phÃa Nam mà tiến.
Vương Ngá»c Yến nghÄ© đến biểu ca công nhiên Ä‘em mình vá» nhà ở thì nà ng sung sướng vô cùng, không sao dấu được ná»—i vui mừng để lá»™ ra ngoà i mặt.
Tuy nà ng biết Má»™ Dung Phục cùng Ãặng Bách Xuyên đối vá»›i mình có Ä‘iá»u khác lạ, nhưng nà ng hãy còn ngây thÆ¡, chưa có cÆ¡ tâm, nên chẳng nghi ngá» chút nà o.
Má»™t hôm, sáu ngưá»i mải miết cuá»™c hà nh trình, thà nh thở lỡ độ đưá»ng không tìm được chá»— ngá»§. Má»—i lúc trá»i má»™t tối Ä‘en, đưá»ng rừng cà ng Ä‘i cà ng thấy cá» ráºm cùng cây cối um tùm.
Phong Ba Ãc bá»±c mình chá»i tục:
- Mẹ kiếp! Chỉ sợ chúng mình Ä‘i lầm đưá»ng. PhÃa trước đưá»ng lối ngoằn ngoèo khó lòng rẽ cho đúng phương hướng.
Ãặng Bách Xuyên nghÄ© thầm:
- Chúng mình Ä‘i suốt đêm cÅ©ng chẳng có chi là khó nhá»c, chỉ lo cho Vương Ngá»c Yến mà thôi.
Y nghÄ© váºy liá»n nói:
- Chúng ta hãy tìm và o một chỗ sơn động hoặc một toà phá miếu tạm trú đêm nay.
Bao Bất Ãồng nói:
- Phải đó! Cần tìm má»™t chá»— Ä‘un nước cho Vương cô nương uống trà và rá»a mặt.
Năm ngưá»i đã quyết ý sang Tây Hạ cầu thân, dá»c đưá»ng lại ra Ä‘iá»u trông nom Vương Ngá»c Yến.
Vương Ngá»c Yến có biết đâu rằng trong lòng bá»n há» rất băn khoăn. Nà ng chỉ nghÄ© đến việc biểu ca cùng mình sánh duyên cầm sắt đã xong má»™t ná»a và cho rằng mấy ngưá»i nà y thị phụng lang quân, má»™t vị chúa tương lai, dÄ© nhiên hỠđối vá»›i mình phải đặc biệt tôn kÃnh. Ná»—i vui mừng cà ng lá»™ ra ngoà i mặt.
Phong Ba Ãc rảo bước Ä‘i lên trước tìm chá»— trú chân để chá» cho đến sáng. Nhưng cà ng Ä‘i sâu và o rừng đưá»ng sá cà ng gáºp ghá»nh hiểm trở. Chá»— nà o cÅ©ng chỉ thấy ngổn ngang những tảng đá tai mèo, mà chẳng thấy má»™t dòng suối, má»™t khe nước nà o hết.
Ãối vá»›i gã thì bất luáºn chá»— nà o cÅ©ng nằm ngá»§ ngáy o o được. Nhưng tìm được má»™t chá»— cho Vương Ngá»c Yến thì tháºt là khó khăn.
Gã Ä‘i luôn má»™t mạch mấy dặm đưá»ng rồi nghÄ© thầm:
- Ãịa thế nÆ¡i đây cá»±c kỳ hiểm ác không lam chướng nặng ná» thì cÅ©ng nhiá»u rắn rết cá»±c độc. Chi bằng quay trở lại là hÆ¡n.
Gã vừa ngẫm nghÄ© vừa chuyển qua má»™t chá»— sưá»n con, bá»—ng thấy mé hữu hang núi có ánh đèn le lói.
Phong Ba Ãc cả mừng quay lại gá»i to:
- Bên nà y có nhà ở!
Bá»n Má»™ Dung Phục theo tiếng gá»i chạy đến.
Công Dã Cà n cả mừng nói:
- Xem chừng đây chỉ là túp nhà săn bắn hay nhà điá»n tốt. Nhưng thế nà y cÅ©ng đủ chá»— cho Vương cô nương yên nghỉ má»™t đêm.
Sáu ngưá»i trông vá» phÃa có ánh đèn chạy tháºt mau. ánh đèn nà y còn cách rất xa, chạy khá lâu mà vẫn chỉ thấy nó láºp loè trước mắt chứ không thấy rõ nóc nhà .
Phong Ba Ãc lại lẩm bẩm chá»i tục:
- Mẹ kiếp! Chá»— đèn kia dưá»ng như là má»™t tà môn.
Ãá»™t nhiên Ãặng Bách Xuyên khẽ quát lên:
- Dừng lại đã! Công tá»! Công tá» thá» nhìn coi ánh lá»a xanh biếc kìa!
Má»™ Dung Phục ngưng thần quả nhiên trong ngá»n đèn đó phát ra má»™t ánh sáng khác thưá»ng.
Trừ Vương Ngá»c Yến, bá»n nà y Ä‘á»u bôn tẩu giang hồ đã nhiá»u và đá»u là những tay bá»™ hà nh rất giá»i. Há» Ä‘á»u gia tăng cước lá»±c Ä‘i vá» phÃa ngá»n đèn.
Ãi chừng được hÆ¡n ná»a dặm nữa thì trông đã rõ.
Bao Bất Ãồng cất tiếng quát lên:
- Bá»n tà ma ngoại đạo tụ táºp nÆ¡i đây!
Kể võ công và cÆ¡ trà năm ngưá»i, thì bất luáºn gặp má»™t bang phái nà o trên chốn giang hồ, há» cÅ©ng tuyệt không sợ hãi gì. Nhưng há» nghÄ© ngay bữa nay cùng Ä‘i vá»›i Vương Ngá»c Yến thì không nên gây sá»± là hÆ¡n.
Bao Bất Ãồng cùng Phong Ba Ãc lâu nay không giao đấu vá»›i ai. Tuy hai gã ngứa chân ngứa tay chỉ muốn động thá»§, nhưng cÅ©ng phải kiá»m chế lại.
Phong Ba Ãc nói:
- Bữa nay Ä‘i suốt ngà y đã thấy mệt. Ãịa phương nà y xem chừng không tốt, quay trở lại là hÆ¡n.
Má»™ Dung Phục mỉm cưá»i nghÄ© thầm:
- Phong tứ ca bữa nay đã đổi tâm tÃnh. Tháºt là hay quá!
Y nghÄ© váºy, liá»n nói:
- Biểu Muội! Chỗ đó không được yên tĩnh đâu. Chúng ta nên trở lại quách.
Vương Ngá»c Yến chẳng hiểu gì hết, nhưng nà ng nghe biểu ca nói liá»n vui vẻ nghe theo.
Sáu ngưá»i quay gót trở lại. Vừa được mấy bước, bá»—ng nghe văng vẳng có tiếng ngưá»i đưa lại:
- Các ngươi đã biết đây là chỗ ngoại đạo tà ma tụ hội. Các ngươi lại chưa thà nh được yêu ma quỷ quái, sao không và o đây góp mặt với chúng ta cho vui.
Thanh âm nà y chợt lên cao chợt xuống thấp, có lúc đứt từng khúc và o tai khiến cho ngưá»i nghe rất khó chịu. Nhưng ai nấy Ä‘á»u nghe rõ từng tiếng.
Má»™ Dung Phục kêu lên má»™t tiếng. Y biết rằng câu Bao Bất Ãồng vừa nói: "... Bá»n tà ma ngoại đạo tụ há»p nÆ¡i đây" đã lá»t và o tai chúng cả. Mấy câu đối phương vừa nói nghe thanh âm cÅ©ng dư biết há» là ngưá»i ná»™i lá»±c rất thâm háºu, nhưng chưa chắc đã và o hạng cao thá»§ báºc nhất.
Mộ Dung Phục phất tay áo một cái nói:
- Chúng ta không đủ thì giá» dây dưa vá»›i há», há» nói gì cÅ©ng mặc, chúng mình Ä‘i thôi.
Ãoạn ung dung quay vỠđưá»ng cÅ©, không ra chiá»u mải miết mà cÅ©ng không ra dáng trùng trình.
Thanh âm vừa rồi lại nói:
- Quân tiểu súc sinh kia! Miệng còn giở giá»ng ngông cuồng, bây giá» thấy ta Ä‘uổi theo lại cúp Ä‘uôi chạy trốn ư? Bá»n mi muốn trốn chạy thì phải đến quỳ xuống lạy lão tổ tôn ba lạy rồi lão tổ tôn cho Ä‘i.
Phong Ba Ãc không nhịn được nữa, liá»n dừng bước lại khẽ nói:
- Công tá»! Ãể tại hạ cho quân cưá»ng đồ nà y má»™t bà i há»c.
Mộ Dung Phục lắc đầu nói:
- HỠđã không biết mình là ai. Thôi mặc kệ há»!
Phong Ba ác vâng lá»i.
Sáu ngưá»i Ä‘i được hÆ¡n chục bước nữa thì thanh âm kia vá»ng lại:
- Những gã đà n ông muốn trốn đi lão tổ cũng ưng cho nhưng còn con gà mái kia thì phải lưu lại để bầu bạn với lão tổ tôn đây giả nghe!
Má»i ngưá»i thấy đối phương dám buông lá»i ô nhục Vương Ngá»c Yến, ai nấy giáºn tái mặt, dừng bước rồi xoay mình lại.
Thanh âm kia lại nói:
- Sao? Các ngươi đưa con nhỠđó lại đây thì lão tổ tôn...
Y vừa nói đến chữ tôn thì Ãặng Bách Xuyên đỠhai tá» huyệt Ä‘an Ä‘iá»n quát lên:
- Nay tôn!
Chữ tôn ở miệng Ãặng Bách Xuyên thốt ra hoà lẫn vá»›i chữ tôn cá»§a đối phương vang động cả hang núi. Trong tai má»i ngưá»i vang lên những tiếng vo vo.
Bá»—ng má»™t tiếng rú thê thảm từ trong chá»— đèn xanh vá»ng ra.
Giữa lúc canh khuya đêm vắng, dư âm tiếng tôn cá»§a Ãặng Bách Xuyên chưa dứt thì lại lẫn vá»›i tiếng rú thê thảm khiến ngưá»i nghe phải á»›n da gà .
Ãặng Bách Xuyên váºn động ná»™i lá»±c tuyệt cao quát lên. Sức rung động là m cho đối phương bị thương. Cứ nghe tiếng rú thì đủ hiểu gã bị thương khá nặng, không chừng đến chết cÅ©ng nên.
Tiếng rú chưa dứt, bá»—ng nghe đánh vèo má»™t tiếng, má»™t mÅ©i hoả tiá»…n xanh lè bắn lên không nổ đùng má»™t tiếng, ánh lá»a mà u biếc thẫm loé sáng ná»a vòm trá»i.
Phong Ba Ãc:
- Trá»i không chịu đất thì đất cÅ©ng chẳng chịu trá»i. Ta phải quét sạch sà o huyệt loà i yêu quái nà y rồi sẽ bà n.
Má»™ Dung Phục gáºt đầu nói:
- Chúng ta nhưá»ng há» má»™t bước tưởng là để cho êm chuyện. Bây giỠđã hà nh động thì phải là m cho đến nÆ¡i.
Sáu ngưá»i chạy thẳng đến chá»— phát ra ánh lá»a xanh lè.
Vương Ngá»c Yến đối vá»›i những môn võ há»c tất cả các phái thiên hạ chẳng mấy môn là nà ng không biết, nhưng vá» ná»™i lá»±c thì nà ng hãy còn rất nhất là vá» sá»± ứng biến lúc lâm địch thì nà ng chưa có má»™t chút kinh nghiệm nà o.
Má»™ Dung Phục sợ nà ng vì kinh hãi mà xảy ra sá»± bất trắc, y liá»n bước thong thả lại Ä‘i sát bên mình nà ng.
Dưới là n ánh sáng xanh lỠmỠbỗng nghe tiếng sát phạt om xòm.
Phong Ba Ãc cùng Bao Bất Ãồng đã cùng ngưá»i động thá»§.
Tiếp theo có ba bóng ngưá»i xẹt tá»›i phóng luôn ra ba chưởng đụng và o vách núi rõ rà ng không trúng hai gã Bao, Phong.
Má»™ Dung Phục chạy tá»›i dưới ngá»n đèn lá»a xanh lè đã thấy Ãặng Bách Xuyên cùng Công Dã Cà n đứng lên má»™t cái đỉnh đồng xanh rất lá»›n, vẻ mặt cá»±c kỳ nghiêm trá»ng.
Trong đỉnh đồng một luồng khói bốc thẳng lên không nhỠnhư sợi dây mà nhanh như tên bắn.
Vương Ngá»c Yến nói:
- Ãây là phái Tang Thổ Công ở động BÃch Lân đất Xuyên Tây.
Ãặng Bách Xuyên nói:
- Cô nương quả nhiên là má»™t ngưá»i hiểu rá»™ng biết nhiá»u.
Bao Bất Ãồng quay lại cãi:
- Sao cô nương lại biết? Kiểu đốt khói nà y là má»™t cách báo tin đã có từ mấy ngà n năm trước. Chưa chắc đã phải là phái Tang Thổ Công động BÃch Lân ở Xuyên Tây...
Gã chưa dứt lá»i, Công Dã Cà n trá» má»™t chân cái đỉnh đồng có ý bảo gã hãy coi đó.
Bao Bất Ãồng cúi xuống báºt lá»a lên soi thì thấy chân đỉnh có khắc chữ Tang. Chữ nà y có những nét ngoằn ngoèo như hình mấy con rắn nhá» và mấy con rết xếp thà nh. Gỉ đồng đã hoen ố, đúng là má»™t cái đỉnh rất cổ.
Bao Bất Ãồng biết rõ Vương Ngá»c Yến nói đúng rồi, nhưng vẫn cãi chầy cãi cối chÆ¡i, gã nói:
- Dù đây có là má»™t cái đỉnh đồng cá»§a phái Tăng Thổ Công ở Xuyên Tây Ä‘i nữa, nhưng biết đâu bá»n chúng đã chẳng mượn Ä‘em vá». Huống chi mưá»i chiếc đỉnh cổ thì có đến chÃn chiếc là giả.
Nguyên phái Tăng Thổ Công động BÃch Lân ở Xuyên Tây là má»™t dòng máu giống rợ Miêu. Hà nh vi cá»§a há» khác hẳn vá»›i nhân sÄ© võ lâm ở Trung Nguyên. Há» chuyên vá» kỹ thuáºt dùng độc. Nhân sÄ© giang hồ nghe đến tiếng há» là phải Ä‘iên đầu. Có Ä‘iá»u may mắn là bá»n há» không tranh chấp vá»›i ngưá»i Ä‘á»i, miá»…n là đừng ai xâm nháºp địa giá»›i núi Dao SÆ¡n đất Xuyên Tây cá»§a há», còn há» thì Ãt khi xâm phạm đến ai.
Giữa lúc đó Má»™ Dung Phục đột nhiên nghe thấy bà n đến chuyện chiếc đỉnh đồng, thì trong lòng tá»± há»i:
- Nơi đây cách đất Xuyên Tây rất xa, chẳng lẽ địa giới phái Tang Thổ Công rộng lớn đến thế ư?
Kể vá» võ công và thao lược thì bá»n Má»™ Dung Phục, Ãặng Bách Xuyên dÄ© nhiên chẳng sợ phái Tang Thổ Công hay gì gì Ä‘i nữa. Nhưng há» nghÄ© rằng: mình vốn không thù không oán vá»›i bá»n tà môn ngoại đạo nà y nên muốn tránh Ä‘i mà thôi, má»™t là thắng há» cÅ©ng chẳng vẻ vang gì, hai là dây dưa đến há» cà ng thêm nhức đầu cho mình.
Công việc hiện nay mà bá»n Má»™ Dung Phục ngà y mong đêm tưởng là khôi phục nghiệp cÅ© nước Ãại Yên. Còn Ä‘i kết thù kết oán vá»›i hạng ngưá»i ở táºn nÆ¡i biên cương xa xôi là má»™t Ä‘iá»u vô vị.
Má»™ Dung Phục trầm ngâm má»™t lát láºp xong chá»§ ý liá»n nói:
- Ta chẳng nên chần chỠở lại chá»— thị phi nà y nữa mau sá»›m dá»i Ä‘i là hÆ¡n.
Y nhìn thấy má»™t lão già còn thoi thóp thở nằm bên đỉnh đồng, mình mặc áo thầy tu ngắn, lưng thắt dây cá», mắt mở thao láo, vẻ mặt hằn há»c trừng trừng nhìn má»i ngưá»i. DÄ© nhiên lão là ngưá»i vừa la gá»i lúc nãy.
Má»™ Dung Phục nhìn Bao Bất Ãồng gáºt đầu rồi bÄ©u môi liếc nhìn lão già đó.
Bao Bất Ãồng hiểu ý xoay tay nắm lấy cà nh trúc trên có buá»™c chiếc đèn toả ra ánh sáng xanh. Cả ngá»n trúc lẫn ngá»n đèn xanh đạp và o ngá»±c lão già đánh chát má»™t tiếng. Ngá»n đèn xanh tắt phục.
Vương Ngá»c Yến la lên má»™t tiếng kinh ngạc.
Công Dã Cà n nói:
- Bụng dạ nhá» hẹp đâu phải là ngưá»i quân tá», không hạ độc thá»§ không thà nh báºc đại trượng phu! Là m thế nà y tức là giết ngưá»i bịt miệng để khá»i lo vá» sau.
Nói xong phóng chân ra đá đổ cái đỉnh đồng.
Má»™ Dung Phục kéo tay Vương Ngá»c Yến nhằm vá» phÃa tả chạy Ä‘i.
Má»›i chạy được hÆ¡n mưá»i trượng thì trong bóng tối báºt lên hai tiếng vù vù má»™t thanh Ä‘ao má»™t lưỡi kiếm từ trong bụi cá» vung ra toé ánh và ng rá»±c.
Má»™ Dung Phục phất tay áo má»™t cái dùng phép Tá lá»±c đả lá»±c, lưỡi dao ngưá»i mé tả chém và o đầu ngưá»i mé hữu, còn mÅ©i kiếm ngưá»i mé hữu đâm và o ngá»±c ngưá»i mé tả. Trong má»™t giây, Má»™ Dung Phục đã hạ xong hai ngưá»i đánh lên mình rồi tiếp tục Ä‘i luôn.
Công Dã Cà n cất tiếng khen:
- Tuyệt kỹ cá»§a công tá» tháºt vô cùng kỳ ảo!
Má»™ Dung Phục tá»§m tỉm cưá»i băng mình vá» phÃa trước phóng chưởng đánh ra trúng má»™t địch nhân ở trước mặt xông tá»›i. Gã nà y bị đá lăn xuống sưá»n núi.
Tay trái Mộ Dung Phục lại phóng ra một chưởng.
Một bên địch nhân khác dơ hai chưởng lên đỡ.
Bỗng địch nhân la lên một tiếng úi chao rồi miệng phun máu tươi ra.
Trong bóng tối Má»™ Dung Phục đột nhiên thoáng ngá»i thấy mùi tanh hôi theo chiá»u gió đưa đến xông thẳng và o mặt.
Má»™ Dung Phục vá»™i phóng chưởng lên không để chống đỡ và đánh báºt thứ ám khà không biết tên đó ra.
Lại má»™t tiếng rú Trá»i Æ¡i! vang lên. Rõ rà ng địch nhân đã trúng phải thỠám khà kịch độc chÃnh ở tay mình phóng ra.
Trá»i tối Ä‘en như má»±c.
Ãá»™t nhiên bá»n Má»™ Dung Phục bị hãm và o trùng vây mà không hiểu địch nhân nhiá»u hay Ãt.
Má»™ Dung Phục thuáºn tay đánh chết luôn mấy ngưá»i, nhưng y phát giác ra rằng cà ng những ngưá»i sau võ công còn cao hÆ¡n má»™t báºc. Lúc giết đến ngưá»i thứ sáu, Má»™ Dung Phục ngấm ngầm kinh hãi nghÄ© bụng:
- Ba ngưá»i đầu thuá»™c phái Tang Thổ Công ở Xuyên Tây còn ba ngưá»i sau thì võ công rõ rà ng thuá»™c ba phái khác nhau. Như váºy những kẻ thù mình ngà y cà ng nhiá»u, thiệt là bất lợi cho mình!
Bá»—ng thấy Ãặng Bách Xuyên la lên:
- Chúng ta phải sát cánh và o nhau mà đi vá» ngả ThÃnh Hương tiểu trúc.
Nguyên ThÃnh Hương Tiểu trúc là má»™t trang trại ở mé Tây trong Yến TỠổ cá»§a nhà Má»™ Dung. ThÃnh Hương tiểu trúc đã ở nÆ¡i đó là m chá»— ở cho ả thị tỳ tên gá»i A Châu.
Ãặng Bách Xuyên kêu há»i Ä‘i vá» ThÃnh Hương tiểu trúc là có ý nhắc má»i ngưá»i chạy qua mé Tây để tránh địch nhân khá»i biết mà qua mé Tây ngăn trở.
Mộ Dung Phục vừa nghe đã hiểu ý ngay, nhưng lúc đó bốn bỠtối đen như mực, không một ánh sao, khó lòng phân biệt được phương hướng chẳng biết mé Tây ở ngả nà o.
Y ngưng thần má»™t chút thì nghe thấy chưởng phong cá»§a Ãặng Bách Xuyên phóng ra mé hữu vang lên hai tiếng trầm trá»ng. Y liá»n kéo Vương Ngá»c Yến lùi lại ba bước để Ä‘i gần lại Ãặng Bách Xuyên.
Hai tiếng véo véo lại vang lên Ãặng Bách Xuyên đánh hai chưởng nữa vá» phÃa địch nhân. Cứ nghe tiếng chưởng cÅ©ng đủ rõ địch nhân không phải tay vừa.
Ãặng Bách Xuyên ngưng tụ chân khà quát lên má»™t tiếng.
Mộ Dung Phục biết ngay là y ra chiêu Thạch phá thiên kinh và chắc đối phương khó lòng tránh nổi.
Quả nhiên ngưá»i kia rú lên má»™t tiếng kinh hồn, tiếng rú dần dần xuống thấp tá»±a hồ như ngưá»i đã rá»›t xuống đáy hang.
Tiếp theo lại thấy một tảng đá lớn chuyển động, cà nh cây gãy răng rắc.
Mộ Dung Phục kinh hãi lẩm bẩm:
- Ngưá»i nà y sểnh chân rá»›t xuống vá»±c sâu rồi! Mình vừa má»›i ở dưới ánh đèn xanh nà o có thấy khe hang gì đâu. May mà Ãặng Bách Xuyên đánh hất má»™t ngưá»i xuống vá»±c sâu, không thì trong lúc tối Ä‘en nà y bá»n mình chạy miết không để ý, biết đâu chẳng bị rá»›t xuống hang sâu muôn trượng.
Giữa lúc ấy mé tả có tiếng vá»ng lại:
- Cao nhân ở phương nà o đó mà dám đến nhiá»…u loạn cuá»™c Vạn Tiên Ãại Há»™i? Thiệt không coi chân nhân ba mươi sáu động và quần tiên bảy mươi hai đảo vỠđâu cả.
Má»™ Dung Phục cùng bá»n Ãặng Bách Xuyên Ä‘á»u la lên má»™t tiếng kinh ngạc vì hỠđã nghe tiếng chân nhân ba mươi sáu động cùng quần tiên bảy mươi hai đảo. Nhưng đã gá»i là chân nhân, chân tiên... thì không thuá»™c môn phái nà o mà cÅ©ng không Ä‘i há»™i há»p vá»›i bất luáºn bà ng môn tả đạo nà o bao giá».
Bá»n ngưá»i nà y có kẻ hÆ¡n ngưá»i kém, nhân phẩm cÅ©ng có kẻ là nh ngưá»i dữ. Há» Ä‘i đâu hay hà nh động gì cÅ©ng chỉ có má»™t mình. Ãã không cùng má»™t thanh khà mối giao kết không thân thiện được. Khách giang hồ trước nay có trá»ng vá»ng gì mấy bá»n nà y đâu? Ai nấy chỉ biết rằng hoặc hỠở tản mác trong những hải đảo vùng Ãông hải, Hoà ng hải, cÅ©ng có ngưá»i ẩn cư ở trong chốn thâm sÆ¡n dãy Côn Luân.
Ãt lâu nay những hạng ngưá»i nà y lại cà ng mai danh ẩn tÃch không hà nh động gì cả, nên chẳng ai để ý đến. NgỠđâu há» lại tụ táºp, và xuất hiện tại đây.
Mộ Dung Phục dõng dạc nói:
- Bá»n anh em tại hạ sáu ngưá»i Ä‘i đêm lạc và o đây, không hiểu các vị tụ há»™i nÆ¡i nà y, mạo phạm quá nhiá»u, mong các vị miá»…n thứ cho. Trong khi đêm tối để xảy ra sá»± hiểu lầm xin các vị bá» qua và cho bá»n tại hạ lên đưá»ng.
Mấy câu nói không đưá»ng đột mà cÅ©ng không hạ mình nà y không để thổ lá»™ tông tÃch mình. Ãối vá»›i việc đã ngá»™ sát mấy ngưá»i cá»§a đối phương y đà nh phải xin lá»—i mấy câu.
Ãá»™t nhiên bốn mặt nổi lên những chuá»—i cưá»i ha hả, khanh khách, hô hô... rầm lên. Tiếng cưá»i má»—i lúc má»™t nhiá»u. Ban đầu má»›i độ mưá»i mấy ngưá»i, rồi sau trên tám phương tiếng cưá»i nổi lên liên tiếp có đến năm sáu trăm ngưá»i. Có ngưá»i ở gần ngay bên cạnh mà có ngưá»i dưá»ng như ở xa ngoà i mấy dặm.
Má»™ Dung Phục thấy thanh thế đối phương rất lá»›n, y lại nghe ngưá»i kia nói vừa đến bốn chữ Vạn tiên đại há»™i thì nghÄ© thầm:
- Xem chừng đêm nay mình đã gặp đủ má»i thứ độc địa lại xảy chuyện đánh nhau. Mình lầm tiến và o chá»— tụ há»p cá»§a bá»n bà ng môn tả đạo tháºt là rầy rà . Ta chưa thổ lá»™ tÃnh danh mình, âu là bá» Ä‘i hay hÆ¡n là để khá»i xảy ra chuyện lôi thôi khó già n xếp được. Huống chi mình Ãt há» nhiá»u, sáu ngưá»i là m sao địch nổi mấy trăm ngưá»i.
Giữa lúc tiếng cưá»i còn Ä‘ang rầm rá»™, bá»—ng nghe trên sưá»n núi cao có tiếng cưá»i nói:
- Ta nghe ngươi nói có vẻ hồ đồ, há» hững, coi việc nà y chẳng và o đâu. Bá»n ngươi sáu ngưá»i đã ra tay đánh chết mấy vị bằng hữu cá»§a chúng ta. Nếu quần tiên trong Vạn Tiên Ãại Há»™i nà y mà phong xá cho bá»n ngươi Ä‘i thì còn gì là thể diện ba mươi sáu động cùng bảy mươi hai đảo?
Má»™ Dung Phục trấn tÄ©nh lại chú ý nhìn bốn mặt thì thấy khắp má»i chá»— mé trước mé sau, bên tả bên hữu sưá»n núi, rồi trên đỉnh núi dưới thung lÅ©ng, chá»— nà o cÅ©ng thấy bóng ngưá»i trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp. Ngưá»i thì tay áo rá»™ng thùng thình, ngưá»i thì mặc áo chẽn, có ông già râu dà i phất phÆ¡, lại có những cô gái búi tóc cao ngược lên đỉnh đầu, không biết những ngưá»i nà y ở đâu đến, lưng chừng như hỠở dưới đất chui lên.
Lúc nà y Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n, Phong Ba ác, Bao Bất Ãồng bốn ngưá»i đứng vây quanh Má»™ Dung Phục cùng Vương Ngá»c Yến chia ra bốn mặt tiá»n háºu tả hữu để há»™ vệ cho hai ngưá»i. Nhưng bá»n nà y so vá»›i mấy trăm ngưá»i bao vây chẳng khác gì má»™t con thuyá»n nhá» giữa nÆ¡i biển cả.
Má»™ Dung Phục cùng bá»n Ãặng Bách Xuyên tuy đã trải qua bao nhiêu tráºn nguy hiểm mà đứng trước tình thế nà y không khá»i kinh hồn bạt vÃa, nghÄ© thầm:
- Bá»n nà y ngưá»i nà o cÅ©ng cổ quái. Giả tỉ há» chỉ có mươi ngưá»i thì không có gì đáng sợ, nhưng há» tụ táºp đông thế nà y tháºt khó lòng đối phó.
Má»™ Dung Phục đỠtụ chân khà và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n lá»›n tiếng nói:
- Tục ngữ đã có câu: "Kẻ nà o không biết là không có tá»™i". Tại hạ từng nghe đại danh ba mươi sáu động chân nhân và bảy mươi hai đảo quần tiên, quyết không khi nà o lại cố ý phạm lá»—i, phái Tang Thổ Công động BÃch Lân ở Xuyên Tây Huỳnh Long tá» tại động Câu Long bên Tây Tạng. Chương Chu Phu tiên sinh, đảo chúa đảo Huyá»n Minh ở Bắc Hải mấy vị tiá»n bối nà y chắc cÅ©ng có mặt tại đây. Tại hạ vô tình phạm tá»™i xin các vị miá»…n thứ cho.
Bá»—ng nghe má»™t chuá»—i cưá»i ha hả khô khan vang lên, rồi cất tiếng nói:
- Ngươi nói đến danh hiệu chúng ta, tưởng thế là được bá»n ta phóng xá má»™t cách dá»… dà ng chăng? Ha ha!...
Má»™ Dung Phục đã thấy tức mình, liá»n nói:
- Tại hạ thấy các vị là tôn trưởng và o hà ng tiá»n bối nên phải Ä‘em lòng kÃnh trá»ng. Tiá»n lá»… háºu binh là thế đó. Chứ Má»™ Dung Phục nà y há sợ gì ai?
Má»i ngưá»i vừa nghe đến tên Má»™ Dung Phục thì má»™t số đông la lên má»™t tiếng á»§a! rồi thanh âm khô khan lại há»i:
- Phải chăng ngươi là Cô Tô Má»™ Dung chuyên dùng lối gáºy ông Ä‘áºp lưng ông?
Mộ Dung Phục đáp:
- Không dám! ChÃnh thị là tại hạ.
Ngưá»i kia nói:
- Cô Tô Má»™ Dung! Ta chỉ nghe tiếng lá» má». Thắp đèn lên! Ãể má»i ngưá»i nhìn cho rõ mặt y.
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên ở góc Ãông Nam má»™t ngá»n đèn và ng thắp lên, tiếp theo mé Tây và Tây Bắc kéo đèn Ä‘á».
Chỉ trong chá»›p mắt bốn phương tám hướng Ä‘á»u có hoặc đèn lồng hoặc, hoặc đèn lò, có chá»— lại đốt cá»§i khô, nhá»±a thông. Ãúng là các nhà , các động, các đảo má»—i nÆ¡i dùng má»™t thứ đèn lá»a khác nhau. Có nÆ¡i còn há»§ láºu thô sÆ¡, có chá»— đã rất là tinh tế.
Ãnh lá»a láºp loè soi rõ mặt má»i ngưá»i, má»—i bá»™ mặt có má»™t vẻ kỳ ảo riêng.
Má»™ Dung Phục trông rõ cả đà n ông đà n bà , đẹp có, xấu có, tăng có, đạo có. Quá ná»a bá»n nà y Ä‘á»u tay cầm binh khà mà nhiá»u thứ binh khà hình thù quái dị không rõ tên gá»i là gì.
Bá»—ng nghe mé Tây có ngưá»i nói:
- Bá»n Má»™ Dung Cô Tô muốn diá»…u võ dương oai ở Trung Nguyên thì được. GiỠđã và o đến Vạn Tiên đại tráºn mà dám là m cà n rỡ ngang ngược không coi chúng ta và o đâu cả thì quả là lá»›n máºt! Ngươi đã chá»§ trương lối gáºy ông Ä‘áºp lưng ông váºy ta há»i ngươi: Ngươi là m cách nà o để lấy gáºy ta Ä‘áºp và o lưng ta nà o?
Má»™ Dung Phục nhìn vá» phÃa tiếng nói thì thấy mé Tây má»™t lão già đầu trá»c lóc, không má»™t sợi râu, mặt đỠnhư máu ngồi xếp bằng trên má»™t tảng đá lá»›n. Trông xa đầu lão to lá»›n và tròn á»§ng như má»™t quả huyết cầu.
Mộ Dung Phục khoanh tay thi lễ nói:
- Xin các hạ cho biết tôn tÃnh đại danh!
Ngưá»i kia ôm bụng cưá»i nói:
- Lão phu muốn thá» ngươi xem có biết ta là ai không để khảo sát chân tà i thá»±c há»c cá»§a nhà Má»™ Dung ở Cô Tô. Té ra nhà ngươi cÅ©ng chỉ có hư danh mà thôi. Ta vừa há»i ngươi, ngươi là m cách nà o dùng gáºy ta Ä‘áºp và o lưng ta để xem ngươi trả lá»i ra sao mà thôi. Ngưá»i khác thì ta không biết còn ta đây chả muốn là m không dá»… gì vá»›i ngươi, vì ta nghÄ© rằng bá» rá»™ng cá vẫy vùng, trá»i cao chim bay liệng. Ngươi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i!
Má»™ Dung Phục xem chừng cục diện bữa nay khó có thể dùng lá»i nói cho xuôi được tất phải trổ tà i mấy chiêu. Y liá»n nói:
- Ãã váºy tại hạ xin lãnh giáo tiá»n bối mấy chiêu. Má»i tiá»n bối ra tay Ä‘i!
- Ta khảo nghiệm ngươi chứ có phải để ngươi Ä‘o lưá»ng ta đâu. Nếu ngươi không giải đáp được năm chữ gáºy ông Ä‘áºp lưng ông cá»§a chá»§ trương nhà ngươi thì Ä‘i Ä‘i!
Má»™ Dung Phục nhÃu cặp lông mà y tá»± há»i:
- Lão ngồi mãi đó không nhúc nhÃch không cỠđộng, mình đã chẳng hiểu môn phái lại không biết há» tên lão thì là m sao biết được lão sở trưá»ng vá» chiêu thức nà o? Mình đã không biết lão dùng gáºy gì thì là m sao Ä‘áºp và o lưng lão được?
Má»™ Dung Phục còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì lão già kia cưá»i lạt nói:
- Những bạn hữu ta ở ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo tản mát khắp bên trá»i góc bể, không hiểu đến việc Trung Nguyên. Nay xem trong đám Ä‘ui mù ngưá»i chá»™t đã là m vua. Má»™t thằng lá»i miệng còn hÆ¡i sữa như ngươi đã dám tá»± xưng Nam Má»™ Dung, Bắc Kiá»u Phong gì gì ghê gá»›m lắm! Ha ha! Tháºt đáng tức cưá»i vỡ bụng! Hèn mạt Æ¡i là hèn mạt! Nà y ta bảo cho mi biết: Bữa nay mi muốn thoát thân cÅ©ng chẳng khó gì. Tất cả có ba mươi sáu vị chân nhân và bảy mươi hai vị thần tiên hải đảo, ngươi phải dáºp đầu lạy má»—i vị mưá»i lạy! Cá»™ng má»™t ngà n lẻ tám mươi cái lạy là chúng ta buông tha cho bá»n mi Ä‘i ngay.
Bao Bất Ãồng tức quá, nhẫn nại đã lâu không nói, bây giá» má»›i dõng dạc lên tiếng:
- Ngươi bảo công tá» ta Ä‘em thuáºt dùng gáºy ông Ä‘áºp lưng ông và đem gáºy ngươi Ä‘áºp và o lưng ngươi, rồi lại bảo dáºp đầu lạy, thì ra môn tuyệt kỹ cá»§a ngươi là dáºp đầu lạy ngưá»i. Cái môn tuyệt kỹ ngươi đó công tá» ta há»c không và o. A ha! Tháºt đáng tức cưá»i vỡ bụng! Hèn mạt Æ¡i là hèn mạt!
Gã ngừng má»™t lát rồi phưỡn bụng ra quay mặt vá» phÃa lão đầu lá»›n há»c lại câu cá»§a lão mưá»i lần.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
18-08-2008, 10:28 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 83 : Tiểu cô nương áp đảo quần tÃ
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Lão đầu to hô lên má»™t tiếng khạc ra má»™t cục Ä‘á»m đặc sịt nhổ phóng bắn và o mặt Bao Bất Ãồng.
Bao Bất Ãồng nghiêng ngưá»i Ä‘i tránh. Cục Ä‘á»m Ä‘ang lÆ¡ lá»ng không gian chuyển hướng vòng qua mé tai bên trái theo đưá»ng cánh cung đánh tách má»™t tiếng bắn mạnh và o giữa trán Bao Bất Ãồng.
Cục Ä‘á»m đó kình lá»±c rất mạnh là m cho Bao Bất Ãồng Ä‘au Ä‘iếng. Gã lảo đảo cÆ¡ hồ suýt ngất Ä‘i.
Nguyên cục Ä‘á»m nà y đã bắn trúng huyệt Dương Bạch trên mà mắt gã há» Bao.
Mộ Dung Phục thất kinh lẩm bẩm:
- Trong cục Ä‘á»m lão nà y có chứa kình lá»±c, cái đó chẳng lấy chi là m lạ, mà chỉ lạ ở chá»— cục Ä‘á»m nhổ phóng ra còn Ä‘ang ở trên không mà sao lại chuyển hướng được?
Lão đầu to cưá»i ha hả nói:
- Má»™ Dung Phục! Lão phu không cần dùng lối gáºy ông Ä‘áºp lưng ông mà chỉ cần ngươi nói rõ được lai lịch cục Ä‘á»m đó là lão phu phục sát đất rồi.
Má»™ Dung Phục Ä‘ang mải nghÄ© vá» cục Ä‘á»m tại sao lại chuyển hướng được? Bấy giá» thấy lão há»i vá» lai lịch cục Ä‘á»m, y cố ý suy nghÄ© mà không ra được manh mối, nên chưa biết trả lá»i ra sao.
Thốt nhiên bên mình có thanh âm rất trong trẻo ôn hoà đáp:
- Ãoan Má»™c đảo chúa! Các hạ luyện thà nh được thuáºt NgÅ© đẩu Thần Công thiệt không phải dá»… dà ng! Nhưng các hạ đã tà n sát biết bao nhiêu sinh linh? Công tá» tại hạ không muốn nói huỵch toẹt tuyệt kỹ cá»§a các hạ là có nhã ý tránh cho các hạ khá»i bị đồng đạo thù ghét. Có lý đâu công tá» tại hạ lại dùng kỹ thuáºt đó để đối phó lại các hạ?
Má»™ Dung Phục nghiêng đầu nhìn lại thì ngưá»i đó chÃnh là Vương Ngá»c Yến. Y bất giác vừa kinh ngạc vừa mừng thầm.
Nguyên Má»™ Dung Phục đã biết Vương Ngá»c Yến thông minh tuyệt thế, bất luáºn sách vở gì cÅ©ng chỉ qua mắt nà ng má»™t lần là nà ng thuá»™c ngay không bao giá» quên được. Chả thế mà bao nhiêu kinh Ä‘iển vá» võ há»c cất trong Lang hoà ng Các nà ng Ä‘á»c hết và thuá»™c lòng. Những môn sở trưá»ng võ công các nhà , các phái khắp thiên hạ nà ng Ä‘á»u biết hết. Có Ä‘iá»u nà ng hiểu hết nhưng không sá» dụng được mà thôi. Môn NgÅ© má»… thần công nà y mình chưa từng nghe ai nói đến mà nà ng cÅ©ng biết rồi. Có Ä‘iá»u mình chưa hiểu là nà ng nói có đúng hay không mà thôi.
Lão già đầu to mặt đỠnhư máu đột nhiên biến thà nh lợt lạt. Song chỉ trong nháy mắt, mặt lão trở lại hồng hà o ngay.
Lão cưá»i nói:
- Con nhá» kia! Mi nói nhăng gì thế! Mi sao hiểu được võ công cá»§a ta? NgÅ© má»… thần công là môn Ãch ká»· hại nhân, nham hiểm và độc ác vô cùng! Tu luyện môn đó là m chi? Dù sao mi đã gá»i đúng được dòng há» cá»§a ta, cÅ©ng là hạng khá đấy.
Vương Ngá»c Yến thấy lão nói váºy biết là mình Ä‘oán trúng rồi nhưng không chịu thừa nháºn môn võ, vì môn đó có tÃnh cách ty tiện ai cÅ©ng khinh bỉ.
NghÄ© váºy nà ng trở giá»ng phỉnh phá» lão:
- Ãoan Má»™c động chúa động XÃch Diệm trên núi NgÅ© chỉ tại đảo Hải Nam, đã là ngưá»i giang hồ còn ai không hay, còn ai chả biết, có chi là lạ? Tuyệt kỹ NgÅ© má»… thần công cá»§a Ãoan Má»™c động chúa hẳn là do môn Ãịa há»a công chế biến ra thà nh má»™t môn thảo diệu vô song!
Ãịa há»a công tuyệt nghệ căn bản cá»§a phái XÃch Diệm Ãá»™ng. Tôn chá»§ phái nà y Ä‘á»u há» Ãoan Má»™c. Lão đầu to nà y tên gá»i Ãoan Má»™c Nguyên.
Ãoan Má»™c Nguyên nghe Vương Ngá»c Yến nói rõ lai lịch mình, đã Ä‘em lòng khâm phục. Lão lại thấy chá»— nà o nà ng cÅ©ng có ý che dấu cái môn NgÅ© má»… thần công chẳng tốt đẹp gì cho mình, đâm ra có cảm tình vá»›i nà ng. Huống chi cái động XÃch Diệm cá»n con chẳng có tiếng tăm gì, cả cái môn phái nhá» bé cá»§a lão cÅ©ng chẳng mấy ngưá»i nghe đến tên. Thế mà nà ng lại đỠcao bằng những danh từ: "Còn ai không hay", còn ai chẳng biết... Khiến cho lão thÃch quá.
Lão cưá»i nói:
- Phải rồi! Phải rồi! Ãó chẳng qua là chút tiá»n ká»· nhá» má»n trong địa hoả công, phá»ng có chi đáng kể? Lão phu đã có lá»i nói trước. Ngươi giảng ra đúng môn phái cá»§a lão phu. Lão phu không là m khó dá»… cho ngươi nữa.
Ãá»™t nhiên có tiếng khóc nghẹn ngà o rất nhá» từ tảng đá đối diện phát ra. Tiếng khóc rất kỳ lạ như có như không. Ngưá»i đó vừa khóc vừa nói:
- Ãoan Má»™c Nguyên! Lang quân ta cÅ©ng mấy ngưá»i anh em có phải Ä‘á»u chết vá» tay ngươi cả không? Ngươi luyện cái môn NgÅ© má»… thần công trá»i đánh ấy để sát hại bá»n chúng chứ gì?
Ngưá»i nói câu nà y ở trong tảng đá che lấp Ä‘i không trông rõ tướng mạo, chỉ thấp thoáng thấy mình mụ mặc áo Ä‘en. Ngưá»i mụ cao cao, tay áo rá»™ng thùng thình.
Ãoan Má»™c Nguyên cưá»i ha hả đáp:
- Vị cô nương đó là ai đấy? Lão phu ghét cay ghét đắng cái môn NgÅ© đầu má»… thần công chẳng biết nó là gì? Nương tỠđừng nghe lá»i tiểu cô nương mồm năm miệng mưá»i kia là m chi!
Ngưá»i đà n bà nhìn vá» phÃa Vương Ngá»c Yến vẫy tay nói:
- Tiểu cô nương Æ¡i! Cô nương qua đây chÆ¡i. Tại hạ muốn há»i cô má»™t Ä‘iá»u.
Cái vẫy tay cá»§a mụ khiến cho Vương Ngá»c Yến cảm thấy có má»™t luồng hấp lá»±c muốn kéo nà ng Ä‘i. Ngưá»i nà ng lay động, chân trái bước Ä‘i má»™t bước. Nà ng vá»™i gắng gượng đứng vững lại, nhưng mụ kia vẫy tay luôn.
Vương Ngá»c Yến sợ quá bất giác la lên má»™t tiếng.
Mộ Dung Phục biết đối phương thi triển một thứ lăng hư cầm nã pháp trong tuyệt kỹ cầm long công, phép cấm nã nà y là luyện được tinh thục đến tột độ thì có thể vẫy tay trên không mà kéo đối phương lại bên mình được.
Vương Ngá»c Yến ná»™i lá»±c bình thưá»ng, mà mụ kia vẫy tay lia lịa má»›i kéo được nà ng Ä‘i thì đủ biết công phu cá»§a mụ chưa được tinh thâm cho lắm.
Má»™ Dung Phục thấy mụ vẫy tay đến lần thứ ba liá»n khẽ phất tay áo má»™t cái, theo chiá»u đẩu chuyển tinh di khiến cho ná»™i kinh phép Lăng hư cầm nã bắt ngược chiá»u lại.
Mụ kia la lên má»™t tiếng. Chân đứng không vững, mụ Ä‘ang ở trong khe đá tảng loạng choạng rồi bước ra ngoà i. Mụ bị lôi đến trước mặt Má»™ Dung Phục chỉ còn cách bốn năm thước, ná»™i kình má»›i tiêu tan không tiến vá» phÃa trước nữa.
Mụ đà n bà cả kinh, sợ Má»™ Dung Phục hạ thá»§ hại mình liá»n cố sức nhẩy mạnh má»™t cái lùi lại phÃa sau hÆ¡n má»™t tượng má»›i đứng vững và ng.
Vương Ngá»c Yến nói:
- Lẽ phu nhân tại đảo Na Hoa biển Nam Hải! Thái Yến Công của phu nhân thiệt là thần diệu! Tại hạ khâm phục vô cùng!
Thiếu phụ kia biến sắc:
- Tiểu cô nương! Sao cô nương... lại biết hỠta? và ... biết luôn cả Thái Yến Công của ta?
Lúc nà y thiếu phụ không còn ở trong khe mấy tảng đá tối tăm nữa. Má»i ngưá»i trông rõ thiếu phụ mặc áo Ä‘en. Nhưng áo Ä‘en nà y dưá»ng như có thêu nhiá»u thứ chỉ ngÅ© sắc và kim tuyến, ngân tuyến. Dưới ánh đèn lá»a, tấm áo báºt lên những mà u sắc lóng lánh biến ảo rá»±c rỡ.
Vương Ngá»c Yến lại nói:
- Thất thái bảo y là má»™t món chi bảo ở đảo Na Hoa, bốn bá» Ä‘á»u biết tiếng, phu nhân lại vừa má»›i thi triển má»™t công phu rất thần diệu là Cầm long không hạc bắt được váºt ở trên không và đó chÃnh là Thái Yến Công má»™t tuyệt kỹ lừng danh thiên hạ cá»§a đảo Na Hoa.
Nguyên đảo Na Hoa ở miá»n Nam Hải. Trên những hốc đá núi tại đảo nà y chim én là m tổ ở những chá»— rất cao và cá»±c kỳ hiểm hóc, nên việc tìm lấy yến nà o không phải dá»… dà ng.
Nhà há» Lê ở đảo nà y đã lâu Ä‘á»i, có đến mấy trăm năm, rồi do công việc tìm yến sà o mà luyện thà nh tuyệt kỹ Thái Yến Công má»™t môn độc đáo cá»§a riêng nhà há» Lê.
Tuyệt kỹ nà y chẳng những cần má»™t cầm nã thá»§ pháp có thể bắt lấy đồ váºt trên không gian mà cả vá» môn khinh công, bá»™ pháp cÅ©ng khác xa những môn phái thông thưá»ng.
Vương Ngá»c Yến vừa nhìn nháºn thân pháp Lê phu nhân nhảy báºt tung mình vá» phÃa sau, tá»±a hồ như ngá»n gió bể hất ngưá»i Lê phu nhân thì không còn nghi ngá» gì nữa và nói toạc ra.
Lê phu nhân bị Má»™ Dung Phục vẫy tay má»™t cái đã lôi cuốn được mình Ä‘i thì trong lòng kinh hãi vô cùng! Mụ lại nghe Vương Ngá»c Yến nói toạc võ công lai lịch nhà mình thì cho là những môn sở trưá»ng cá»§a mình, đối phương Ä‘á»u biết hết. Mụ không dám tá» vẻ ngang ngược nữa, quay lại nói vá»›i Ãoan Má»™c Nguyên:
- Ãoan Má»™c lão nhị! Ãã là báºc hảo hán thì chÃnh mình đã là m Ä‘iá»u gì phải tá»± nháºn lấy. Lang quân ta cùng mấy anh em phải chăng đã bị hại vá» tay ngươi?
Ãoan Má»™c Nguyên cưá»i ha hả đáp:
- Tưởng ai? Té ra là Lê phu nhân, đảo chúa đảo Na Hoa biển Nam Hải. Lão phu cam bá» thất kÃnh! Chúng ta cùng ở miá»n Nam Hải váºy phu nhân là hà ng xóm vá»›i lão phu. Lão phu xin nói tháºt chưa từng gặp quý lang quân lần nà o, chứ đừng nói đến chuyện gia hại y nữa!
Lê phu nhân ná»a tin ná»a ngá» nói:
- Lão có hạ thủ hay không, sau nà y ta sẽ biết chớ giấu ta thế nà o được. Ta mong rằng lão không phải là hung thủ.
Lê phu nhân dứt lá»i rồi lại ẩn và o trong khe đá.
Lê phu nhân vừa rút lui thì đột nhiên từ trên ngá»n cây tùng có má»™t váºt nặng rá»›t xuống đánh choảng má»™t tiếng nghe kinh khá»§ng. Váºt đó đụng và o tảng đá núi, chÃnh là má»™t chiếc đỉnh đồng rất lá»›n.
Má»™ Dung Phục ngẩng đầu lên trông lên ngá»n cây tùng trước để xem nhân váºt nà o đã lén ẩn núp trên đó. Y tá»± há»i:
- Không biết ngưá»i nà y là ai mà mang nổi má»™t váºt nặng đến mấy trăm cân lên ngá»n cây, rồi lại quáºt xuống? Cái đỉnh nà y trông cÅ©ng giống như cái đỉnh đồng cá»§a động BÃch Lân mà Công Dã Cà n vừa đá lăn ra lúc nãy. Có Ä‘iá»u nó lá»›n hÆ¡n cái đỉnh kia nhiá»u. Chẳng lẽ Tang Thổ Công lại nấp trên ngá»n cây ư?
Má»™ Dung Phục ngẩng đầu lên thì chẳng thấy má»™t ngưá»i nà o.
Giữa lúc ấy, y bá»—ng nghe mấy tiếng vo ve nhá» nhẹ vang lên bên tai, lẫn vá»›i tiếng gió. Nếu không thÃnh tai thì không phân biệt được. Tâm linh y rất mẫn tiệp, vừa nghe thấy tiếng vo ve khác lạ liá»n huy động má»™t luồng kình phong phóng ra. Trước mắt ắnh sáng bạc láºp loè có đến mấy nghìn mÅ©i kim nhá» như lông trâu bắn tung ra bốn phÃa.
Mộ Dung Phục lẩm bẩm:
- Nguy rồi!
Ãoạn nắm lấy lưng Vương Ngá»c Yến, tung mình nhảy lên không. Y bá»—ng nghe tiếng Công Dã Cà n, Phong Ba Ãc cùng má»i ngưá»i xung quanh mình nhao nhao kêu lên:
- Úi chao! nguy rồi!
- Trá»i Æ¡i trúng phải độc châm rồi!
- Mẹ kiếp! ám khà nà y độc lắm đây!
- Úi chao! Sao lại ngứa chết ngưá»i thế nà y?
Má»™ Dung Phục còn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không, đưa mắt nhìn xuống nhìn thấy nắp chiếc đỉnh đồng lá»›n kia động Ä‘áºy, rồi vô số những váºt gì ở trong đỉnh tung ra. Y không kịp nghÄ© gì hÆ¡n, liá»n nhắc Vương Ngá»c Yến để và o ngá»n cây nói:
- Biểu Muội hãy ngồi đây!
Rồi y tung mình hạ xuống, hai chân đứng thẳng lên nắp đỉnh bằng phép Thiên cân trụy để đè chặt nắp đỉnh không cho động Ä‘áºy.
CỠđộng của y chỉ biến diễn trong chớp mắt.
Má»™ Dung Phục giữ được nắp đỉnh lại rồi nghe tiếng la gá»i bốn mặt vang lên:
- Úi chao! Mau lấy thuốc giải độc cho ta!
- Ãây là Ngưu mao châm cá»§a động BÃch Lân. Chỉ trong vòng má»™t giá», nó là m cho sưng cổ há»ng và đánh thẳng và o trái tim thì rất là nguy hiểm.
- Tang Thổ Công! Tên giặc thối tha kia! Mi ở đâu?
- Phải tóm cổ hắn để bắt hắn lấy thuốc giải.
- Thằng cha đểu giả nà y phóng Ngưu mao châm bừa bãi. Mình đây là bạn già cũng bị thương với hắn rồi!
- Lấy thuốc giải mau! Lấy thuốc giải mau! Tang Thổ Công đâu?
Những tiếng la gá»i Tang Thổ Công, lấy thuốc giải nhốn nháo cả lên.
Ngưá»i trúng độc châm có kẻ nhảy loạn lên, có ngưá»i ôm gốc cây mà kêu. Xem thế đủ biết Ngưu mao châm lợi hại vô cùng, khiến ngưá»i trúng phải không sao chịu nổi.
Trong những ngưá»i bị trúng độc châm nà y có má»™t số là chưởng môn nhân hay tôn chá»§ các phe phái cÅ©ng la là ng chá»i tục, không giữ được thái độ bình tÄ©nh cá»§a ngưá»i cao cả nữa.
Má»™ Dung Phục vẫn băn khoăn tá»± há»i:
- Trong anh em mình chẳng biết có ai trúng độc châm không?
Chỉ trong nháy mắt y thấy Công Dã Cà n tay trái xoa ngá»±c, tay phải ôm bụng, Ä‘ang ngưng thần váºn khÃ, Phong Ba ác thì hai chân nhẩy loạn lên lá»›n tiếng mắng chá»i om sòm.
Má»™ Dung Phục biết rằng hai gã đã bị trúng ám khÃ, trong lòng vừa lo lắng nghi ngá», lại vừa căm háºn.
- Rõ rà ng có ngưá»i váºn động cÆ¡ quan trong đỉnh đồng thì những mÅ©i tên ở trong đỉnh má»›i phóng ra được. Nếu không thì trong nháy mắt độc châm là m sao bắn ra nhiá»u đến thế?
Ãáng giáºn hÆ¡n nữa là cái đỉnh đồng rá»›t xuống đánh binh má»™t tiếng là m cho y phải ngá»ng đầu nhìn lên ngá»n cây để ngưá»i ngồi trong đỉnh nhân cÆ¡ há»™i chá»›p nhoáng nà y phóng độc châm ra.
Nếu Mộ Dung Phục không ứng biến mau lẹ và nội lực không mãnh liệt thì đã bị hà ng ngà n hà ng vạn mũi kim châm bắn và o trong da thịt rồi.
Kẻ ngồi trong đỉnh phóng trộm ám khà ra đã được chiếc đỉnh che cho gã yên như núi Thái Sơn.
Má»™ Dung Phục váºn ná»™i kình để hất độc châm ra Ä‘á»u bắn và o những ngưá»i xung quanh, hoặc bắn và o đỉnh cÅ©ng không là m cho gã bị thương được.
Bỗng nghe một thanh âm quái gở lên tiếng:
- Má»™ Dung Phục! Ãó là lá»—i tại ngươi. Chá»§ trương cá»§a ngươi là lấy gáºy ông Ä‘áºp lưng ông thì bây giá» những mÅ©i tên nà y ngươi hất ra là m cho nhà ngươi bị nạn là đáng lắm.
Ngưá»i nói mấy câu nầy đã đứng xa ẩn và o sau tảng đá lá»›n nên không trúng phải độc châm, hắn bình yên đứng nói móc chÆ¡i.
Má»™ Dung Phục không thèm để ý gì đến ngưá»i đã nói đổng đó, Y nghÄ© bụng:
- Muốn giải được độc châm nà y thì dÄ© nhiên phải cần đến ngưá»i ngồi trong đỉnh đã váºn động cÆ¡ quan phóng độc châm ra.
Thốt nhiên Má»™ Dung Phục thấy chiếc nắp đỉnh ở dưới chân mình không ngá»›t rung động thì chắc là ngưá»i ngồi trong đỉnh toan hất nắp đỉnh để xông ra. Song phép khinh trá»ng thân công phu cá»§a Má»™ Dung Phục rất má»±c tinh thâm. Ba ngón tay y bám và o cây tùng lá»›n muốn nhẹ mình lên như cái lông cÅ©ng được, mà muốn đè chặt thì có thể nặng bằng vạn cân.
Ngưá»i ngồi trong đỉnh muốn thoát ra chỉ có cách là dùng bảo Ä‘ao hay bảo kiếm chém vỡ đỉnh mà ra. Còn lấy sức mạnh đẩy mặt đỉnh thì không ăn thua gì, vì lúc nà y ba ngón tay Má»™ Dung Phục đã bám và o gốc cây thì nắp đỉnh chẳng khác gì đóng và o cây váºy. Ná»™i lá»±c con ngưá»i là m sao mà đẩy báºt cả gốc cây lên được.
Ngưá»i ngồi trong đỉnh thần lá»±c hẳn là ghê gá»›m lắm. Lúc bình thưá»ng chắc hắn có thể dùng sức mạnh ở lưng đẩy ngã được cả con bò má»™ng lá»›n. Nếu không thế thì khi nà o hắn dám mạo hiểm dùng phương pháp kỳ quái nà y để hại ngưá»i?
Ngưá»i ngồi trong đỉnh đẩy luôn mấy cái mà nắp đỉnh chẳng khác gì bị trái núi đè lên, không nhúc nhÃch được chút nà o. Hắn cá»±c kỳ nóng nẩy, luôn luôn váºn hết sức bình sinh nhưng lay động là m sao được phép thiên cân truỵ cá»§a Má»™ Dung Phục?
Má»™ Dung Phục đã định xong kế sách. Y biết rõ đối phương má»—i lần cố sức hất nắp đỉnh lên là má»™t lần hao tổn rất nhiá»u chân khÃ. Y đã váºn ná»™i lá»±c và o cả cây tùng lá»›n nên cây tùng lắc Ä‘i lắc lại mà gốc cây tùng cÅ©ng vang lên những tiếng kẽo kẹt. Tuy nhiên muốn nhổ báºt gốc cây lên đâu phải chuyện dá»… dà ng. Có Ä‘iá»u những rá»… nhá» bị đứt mất nhiá»u.
Má»™ Dung Phục định bụng chá» cho ngưá»i trong đỉnh đẩy cái nữa rồi đột nhiên sẽ ná»›i tay cho đối phương vá»t ra ngoà i đỉnh. Y chắc rằng lúc hắn vừa ra khá»i thế nà o cÅ©ng liệng ra má»™t nắm độc châm để há»™ thân. Khi đó mình sẽ vung chưởng đánh phách không cho hà ng trăm hà ng ngà n mÅ©i độc châm bắn hất trở lại trúng và o ngưá»i hắn thì lo gì hắn không lấy thuốc giải ra để tá»± cứu và lúc đó mình sẽ cướp lấy má»™t Ãt thuốc giải. Cách nà y so vá»›i cách van xin gã còn dá»… hÆ¡n nhiá»u.
Nắp đỉnh lại bị đẩy hai lần nữa rồi đột nhiên không thấy động tĩnh gì nữa.
Má»™ Dung Phục biết ngưá»i ngồi trong đỉnh Ä‘ang váºn động ná»™i lá»±c để chuẩn bị má»™t phen cỠđộng nữa để xông ra má»™t cách đột ngá»™t. Y cÅ©ng định lần nà y sẽ ná»›i tay cho hắn ra và váºn ná»™i lá»±c sẳn sà ng để phóng chưởng.
NgỠđâu Má»™ Dung Phục chá» hồi lâu ngưá»i trong đỉnh vẫn không nhúc nhÃch tá»±a hồ bị chết ngá»™p trong đó rồi.
Bốn phÃa tiếng kêu gà o la hét má»—i lúc má»™t thê thảm hÆ¡n. Có ngưá»i công lá»±c tầm thưá»ng ngứa quá không nhịn được phải lăn lá»™n dưới đất. Có kẻ Ä‘áºp đầu và o đá hay tay đấm ngá»±c thình thình, tình trạng rất là khá»§ng khiếp.
Bá»—ng nghe bẩy tám ngưá»i đồng thá»i kêu lên:
- Túm cổ thằng cha Tang Thổ Công ra đây, bắt hắn phải lấy thuốc giải độc cho mau!
Giữa những tiếng la ó, mưá»i mấy ngưá»i mắt đỠsá»ng, đồng thá»i xông vá» phÃa Má»™ Dung Phục.
Má»™ Dung Phục chân trái Ä‘iểm xuống nắp đỉnh. Ngưá»i y nhẹ nhà ng nhẩy tung lên không. Y toan ngồi xuống má»™t cà nh cây tùng má»c chÄ©a ngang ra thì đột nhiên những tiếng vo vo vang lên. Háng trăm hà ng ngà n mÅ©i kim nhá» li ti loé sáng bắn chênh chếch lên.
Biến diá»…n nà y xảy ra rất đột ngá»™t. Ngưá»i bắn độc châm là Tang Thổ Công hãy còn ngồi trong đỉnh, thế mà nắm độc châm nà y phóng ra rất mãnh liệt thì rõ rà ng đã được bắn ra bằng máy móc chứ sức ngưá»i đâu mạnh được đến thế? Chẳng lẽ Tang Thổ Công còn có đồng đảng nấp gần đây để hạ độc thá»§ nữa chăng?
Lúc nà y Má»™ Dung Phục ngưá»i Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không chẳng có cách nà o tránh được. Nếu dùng chưởng lá»±c hất xuống thì bốn ngưá»i bá»n Ãặng Bách Xuyên Ä‘ang ngồi dưới gốc cây lại bị trúng tên thêm má»™t lần nữa. Như thế là là m hại đến anh em nhà .
Má»™ Dung Phục nghÄ© đến sáu chữ Nam Má»™ Dung, Bắc Kiá»u Phong không phải chốc lát mà nên được. Nhà há» Má»™ Dung có võ công gia truyá»n đến mức độ thần sầu quá»· khốc. Má»™ Dung Phục tuy để hết tâm lá»±c và o việc trung hưng phục quốc, không dà nh hết thì giá» và o việc luyện võ, nhưng dòng dõi chÃnh tông Má»™ Dung ở Cô Tô há phải tầm thưá»ng?
Má»™ Dung Phục phất tay áo má»™t cái phùng lên như cánh buồm ở trên không để mượn đà nhẩy tránh sang bên trái ba thước. Ãồng thá»i lại vung tay áo bên phải lên má»™t luồng ná»™i lá»±c nhu hoà mà thâm háºu phóng ra khiến cho hà ng ngà n mÅ©i độc châm phóng lên trá»i. Rồi ngưá»i như chiếc diá»u giấy nhẹ nhà ng hạ dần xuống.
Lúc nà y trên trá»i tuy không có ánh sáng trăng sao, nhưng đèn Ä‘uốc bốn mặt chiếu sáng tá». Má»i ngưá»i mắt nhìn thấy Má»™ Dung Phục thân pháp nhẹ nhà ng tá»±a hồ như ngưá»i Ä‘i ở trên không thì không khá»i kinh hãi. Những tiếng la ó quát mắng xen lẫn vá»›i tiếng hoan hô như sấm dáºy láºp tức lấn áp hẳn những tiếng la thê thảm chói tai kia.
Má»™ Dung Phục lúc ngưá»i còn lÆ¡ lá»ng trên không đã để mắt chú ý nhìn xem đám tên đó từ đâu bắn lên thì đột nhiên có tiếng la úi chao phát ra từ ngá»n cây tùng và đúng là thanh âm Vương Ngá»c Yến.
Má»™ Dung Phục không còn thì giỠđể há»i han nà ng nữa. Ngưá»i y rá»›t xuống gần đất còn cách chừng má»™t trượng thì chân trái đã dáºm và o má»™t cà nh cây má»c ngang ra để mượn đà nhẩy sang mé hữu.
Lúc trước y hạ mình xuống từ từ nhưng bây giá» y phóng ngưá»i Ä‘i lẹ như chim ưng.
Như má»™t luồng kình phong lướt qua, hai chân y đã đặt xuống đầu má»™t ngưá»i thấp tùn hÅ©n mà béo chùn béo chụt ngồi cạnh phiến đá.
Nguyên khi y còn lÆ¡ lá»ng trên không đưa mắt nhìn bao quát toà n trưá»ng đã thấy ngưá»i nà y ôm má»™t cái đỉnh như thá»§ thế để phóng tên ra.
Gã lùn xoay ngưá»i Ä‘i tránh ra ba thước, động tác cá»±c kỳ mau lẹ, trông như má»™t quả cầu tròn quay dưới đất.
Mộ Dung Phục chân trượt và o chỗ không đã phóng chưởng ra đánh binh một tiếng.
Chưởng lá»±c phóng tá»›i sau lưng đối phương. Gã lùn Ä‘ang muốn đứng dáºy thì bị chưởng lá»±c cá»§a Má»™ Dung Phục đánh tá»›i lại ngã lăn ra. Gã liá»n mượn thế lăn luôn Ä‘i bẩy tám trượng rồi má»›i đứng lên. Nhưng phát chưởng nà y cá»§a Má»™ Dung Phục cá»±c kỳ mãnh liệt. Gã vừa đứng lên thì ngưá»i đã lảo đảo mấy cái, hai chân nhÅ©n ra lại ngồi phệt xuống.
Mưá»i mấy ngưá»i vẫn la gá»i:
- Tang Thổ Công! Lấy thuốc giải ra!
Rồi nhẩy xổ lại. Ãặng Bách Xuyên và Bao Bất Ãồng Ä‘á»u lẩm bẩm:
- Té ra gã nà y là Tang Thổ Công.
Hai ngưá»i hấp tấp toan bắt gã để lấy thuốc giải trị thương cho anh em vừa quát vừa nhẩy phóc tá»›i.
Tang Thổ Công tay trái chống xuống đất toan đứng lên, nhưng vì bị thương nặng quá nên không còn đủ sức.
Bao Bất Ãồng nhẩy lại rất lẹ liá»n thò tay ra nắm lấy vai gã. Y ra chiêu nà y rất nặng tay, tưởng đối phương không thể nà o tránh được. NgỠđâu năm ngón tay vừa nắm được vai đối phương thì ngón tay và lòng bà n tay Ä‘au nhức không chịu được phải rút vá».
Y xoay bà n tay lên coi thấy lòng bà n tay máu chảy đầm đìa.
Nguyên trên áo Tang Thổ Công đã dắt đầy mÅ©i kim nhá»n chẳng khác gì lông nhÃm. Những mÅ©i châm nà y Ä‘á»u tẩm thuốc độc.
Chỉ trong chốc lát, Bao Bất Ãồng cảm thấy lòng bà n tay ngứa ngáy ghê gá»›m, Ä‘au buốt thấu tim. Y căm háºn không chặt đứt được bà n tay nà y vứt Ä‘i ngay.
Bao Bất Ãồng vừa kinh hãi vừa căm giáºn liá»n phóng chân trái ra đá má»™t chiêu Kim câu phá băng nhằm và o Ä‘Ãt Tang Thổ Công.
Gã thấy hắn nằm phục dưới đất ngưá»i hÆ¡i quằn quại đã chắc mẻm thế nà o cÅ©ng đá trúng đối phương.
Bao Bất Ãồng ra tay rất mau, chá»›p mắt đầu bà n chân chỉ còn cách Ä‘Ãt Tang Thổ Công chừng mấy tấc thì đột nhiên tỉnh ngá»™ la lá»›n:
- Chao ôi! Há»ng rồi! Nếu mông Ä‘Ãt hắn cÅ©ng đặt độc châm thì cái chân nà y cá»§a mình cÅ©ng bị há»ng mất. Ngu.
Nhưng chân đã phóng ra nếu thu vỠđột ngá»™t thì sẽ tổn thương đến gân cốt. Gã liá»n phóng tay trái rất mau Ä‘áºp mạnh xuống đất rồi mượn đà cho ngưá»i lá»™n băng Ä‘i. Gã tÃnh rất mau lẹ, đầu bà n chân chỉ hÆ¡i lướt và o quần Tang Thổ Công mà thôi, không biết mông Ä‘Ãt Tang Thổ Công có châm độc hay không.
Lúc ấy Ãặng Bách Xuyên cùng má»i ngưá»i đã nhẩy tá»›i phÃa sau Tang Thổ Công, mắt thấy Bao Bất Ãồng ra tay bắt hắn mà chẳng hiểu tại sao gã lại bị thương?
Tuy Tang Thổ Công nằm phục dưới đất không nhúc nhÃch mà chẳng dám mạo hiểm động thá»§.
Bao Bất Ãồng tÃnh tình cố chấp, đã bị thất bại, khi nà o chịu thôi? Gã liá»n ôm má»™t khối đá lá»›n nặng đến hÆ¡n hai trăm cân, kêu lên:
- Tránh ra! Ãể tiểu đệ đánh chết quân khốn nạn!
Có ngưá»i vá»™i la lên:
- Không được! Ãánh chết gã thì lấy đâu ra thuốc giải độc.
Có ngưá»i lại kêu lên:
- Thuốc giải ở trong mình hắn! Cứ đánh chết hắn đi là lấy được.
Bấy nhiêu ngưá»i tuy tụ há»p vá»›i nhau, xem chừng má»—i ngưá»i có má»™t ý kiến riêng, chẳng ai đồng tâm hiệp lá»±c.
Bao Bất Ãồng muốn đánh chết Tang Thổ Công có ngưá»i phản đối lại có ngưá»i biểu đồng tình. Má»—i ngưá»i nói má»™t cách.
Bao Bất Ãồng tay cầm tảng đá lá»›n bước mau lại lưng Tang Thổ Công quát lên:
- Ta phải đánh chết mi, một kẻ khốn nạn đầy mình chỗ nà o cũng có độc châm.
Lúc đó lòng bà n tay gã cà ng ngứa ran lên không chịu nổi. Gã giÆ¡ thẳng hai tay Ä‘áºp mạnh tảng đá xuống lưng Tang Thổ Công.
Bá»—ng nghe má»™t tiếng binh vang lên! Dưới đất cát bụi bay mù. Má»i ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi. Nếu cái Ä‘áºp đó mà trúng lưng Tang Thổ Công thì da thịt gã đến tan nát và hắn rú lên thê thảm là cùng, không thể nà o có cát bụi bay mù như thế được.
Má»i ngưá»i định thần nhìn lại thì kinh hãi vô cùng. Khối đá nằm trÆ¡ dưới đất mà Tang Thổ Công đã biến Ä‘i đâu mất.
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 10:34 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 84 : Ãoà n lang xông tráºn cứu cô nương
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Bao Bất Ãồng là ngưá»i cÆ¡ trà mau lẹ, đá chân má»™t cái hất khối đá tráºt sang má»™t bên, thì dưới đất hiện ra má»™t cá»a động.
Cá»a động nà y chỉ rá»™ng chừng hÆ¡n má»™t thước đưá»ng kÃnh, không hiểu Tang Thổ Công to béo như váºy thì là m sao chui và o được?
Gã có biết đâu tên hắn là Tang Thổ Công thì chữ Thổ đó biểu hiện cho thuáºt địa hà nh cá»§a hắn rất má»±c tinh thông.
Lúc nằm phục dưới đất, hắn đã váºn động cả chân tay để bá»›i đất ra rồi chui và o.
Vừa nãy Mộ Dung Phục đè chặt nắp đỉnh Tang Thổ Công không có cách nà o hất nắp đỉnh lên để thoát ra. Hắn phải đạp dưới đáy đỉnh chui xuống đất để thoát thân.
Bao Bất Ãồng còn Ä‘ang ngá»› ngẩn, xoay mình ngó bốn mặt xem Tang Thổ Công ở đâu? Gã nghÄ© rằng dù hắn có chui xuống đất mà không phải là con Xuyên sÆ¡n giáp (má»™t giống động váºt có móng nhá»n để đà o đất) thì cÅ©ng chỉ má»›i Ä‘i được mấy thước là cùng và chỉ trốn được má»™t lúc. Chẳng lẽ hắn vừa đà o má»™t lát đã biến được ngay như ngưá»i biết thuáºt độn thổ, bá»—ng nghe Má»™ Dung Phục la lên:
- Hắn đây rồi!
Y liá»n vung tay áo quét và o khối đá má»™t cái.
Nguyên khối nà y không phải là đá dá»±ng thẳng lên mà chÃnh là saulưng Tang Thổ Công.
Gã Tang Thổ Công tháºt là má»™t con ngưá»i cổ quái, có đủ các kỹ thuáºt để che mắt và lừa bịp ngưá»i. Nếu Má»™ Dung Phục không có nhãn lá»±c tinh vi thì không thể phát giác được.
Luồng kinh phong phát ra từ tay áo rất mãnh liệt, nó lôi cuốn Tang Thổ Công như một trái bóng thịt tung lên trên không.
Tang Thổ Công từ lúc trúng phải trưởng lá»±c cá»§a Má»™ Dung Phục rồi hắn bị thương khá nặng không còn sức kháng cá»± được nữa. Hắn vá»t cất tiếng la:
- Xin đừng hạ độc thủ! Tại hạ sẽ lấy thuốc giải cho!
Má»™ Dung Phục cưá»i nói:
- Ngươi cứ yên lòng. Ta quyết không hại ngươi đâu.
Nói xong y vung tay trái, luồng kình phong ở tay áo tiêu tan, đồng thá»i phóng ra má»™t luồng kình lá»±c khác để giữ Tang Thổ Công lại cho ngưá»i hạ từ từ xuống.
Bá»—ng phÃa trước ở đằng xa có tiếng ngưá»i hoan hô:
- Cô Tô Má»™ Dung! Quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Mộ Dung Phục giơ tay lên đáp:
- Tại hạ chỉ đáng là m má»™t trò cưá»i cho các vị nghÄ© rất nên thẹn.
Giữa lúc ấy má»™t luồng ánh sáng và ng và má»™t luồng ánh sáng bạc phóng tá»›i mé bên trái đầu y nhanh như chá»›p. Tiếng khà giá»›i trên không rÃt lên nghe rất ghê sợ.
Má»™ Dung Phục tá»± há»i:
- Ãây là thứ khà giá»›i gì mà uy thế mãnh liệt như váºy?
Y không dám chần chá» váºn ná»™i lá»±c cho hai tay áo phùng lên để đón lấy.
Má»™t tiếng vang lên hai luồng ánh sáng đánh báºt tụ phong ngược lại. Hai luồng ánh sáng cÅ©ng lui lại ba thước.
Bấy giỠMộ Dung Phục mới nhìn rõ thì đó là hai cái đai vừa dà i vừa rộng một là đai và ng và đai bạc.
Má»™ Dung Phục thấy hai cái Ä‘ai Ä‘áºp và o tay áo đã biết ngay là ná»™i lá»±c ngưá»i sá» Ä‘ai và ng mạnh hÆ¡n ngưá»i sá» Ä‘ai bạc nhiá»u.
Ãồng thá»i y lại biết rõ ngưá»i sá» Ä‘ai bạc chưa huy động hết ná»™i lá»±c còn ngưá»i sá» Ä‘ai và ng thì váºn động kình lá»±c đến độ chót.
Hai ngưá»i cầm đầu Ä‘ai đứng đó Ä‘á»u tuổi đã già .
Lão sỠđai và ng mình mặc áo bà o trắng, lão sỠđai bạc lại mặc áo bà o và ng. ánh và ng ánh bạc chiếu hà o quang ra rất rực rỡ và cực kỳ hoa lệ.
Những thứ bà o và ng bà o bạc nà y không phải để ngưá»i thưá»ng mặc, tá»±a hồ chỉ những nhân váºt trên sân khấu dùng đến.
Lão mặc áo bạc lên tiếng:
- Chúng ta rất bái phục! Các hạ hãy tiếp anh em ta một chiêu nữa!
ánh và ng lấp loáng. Cái Ä‘ai và ng ở bên trái lại vá»t thẳng tá»›i còn cái Ä‘ai bạc thì báºt lên không rồi chụp xuống thượng bá»™ Má»™ Dung Phục.
Mộ Dung Phục nói:
- Hai vị tiá»n bối!
Y vừa nói được bốn chữ thì đột nhiên vang lên mấy tiếng veo véo ba thanh trưá»ng Ä‘ao chém tá»›i.
Bên địch sá» lối địa đưá»ng Ä‘ao, cả ba ngưá»i phối hợp phóng chiêu thà nh má»™t là n ánh sáng dà y khÃt không má»™t kẽ hở, chém và o hạ bà n Má»™ Dung Phục.
Ãao pháp Ãịa đưá»ng Ä‘ao nà y những tay cao thá»§ Ãt khi dùng đến. Má»™t là vì tiến công và o hạ bà n đối phương, uy lá»±c không mạnh lắm. Hai là lúc tiến lên đánh mất vẻ hiên ngang cá»§a ngưá»i cao thá»§.
Nghe tiếng Ä‘ao cá»§a ba ngưá»i nà y phóng ra, Má»™ Dung Phục biết ná»™i lá»±c cá»§a há» không phải tầm thưá»ng, có thể đứng đầu hạng nhì, dưới hạng nhất má»™t chút mà thôi. Huống chi cả ba ngưá»i lại hợp sức liên công.
Ba vùng ánh hoa trắng như tuyết tá»›i tấp bay lại, chạm và o ai là mất mạng ngay tức khắc, không thể coi thưá»ng được.
Má»™ Dung Phục bị tấn công ba mặt phÃa trên, phÃa trước và mé tả.
Y nghĩ thầm:
- Ãối phương đã tá»± xưng là ba mươi sáu động chúa và bảy mươi hai đảo chúa. Há» ngưá»i nhiá»u thế mạnh. Nếu xảy cuá»™c há»—n chiến thì nguy hiểm không biết đến đâu mà lưá»ng. Chi bằng mình phải tìm cách khá»§ng bố há» trước Ä‘i là hÆ¡n.
Ba lưỡi Ä‘ao quét tá»›i! Má»™ Dung Phục mắt lẹ chân nhanh, vá»™i đá tuôn ra ba cước, má»—i cước Ä‘á»u trúng và o cổ tay địch nhân. Những luồng bạch quang lấp loáng, ba thanh Ä‘ao Ä‘á»u bị đá tung lên không.
Má»™ Dung Phục khẽ lạng ngưá»i sang bên, tay phải thi triển công phu đẩu chuyển tinh di để gạt đầu cái Ä‘ai và ng đánh chát má»™t tiếng rồi cả Ä‘ai và ng lẫn Ä‘ai bạc cuốn và o nhau.
Lúc nà y ba ngưá»i sỠđịa đưá»ng Ä‘ao đã xông và o khoảng giữa Má»™ Dung Phục và Tang Thổ Công. Bá»n chúng mất đơn Ä‘ao, mà không chịu lùi lại la lên ầm ầm dang tay ra định ôm lấy chân Má»™ Dung Phục.
Ãang lúc há»—n chiến, khi nà o Má»™ Dung Phục để chúng lẩn quất bên mình? Y phóng chân ra nhanh như gió bão đá trúng huyệt đạo trước ngá»±c ba ngưá»i.
Ãá»™t nhiên má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en chân tay dà i nghêu ngao vượt má»i ngưá»i tiến và o xoè bà n tay lá»›n bằng chiếc quạt La Bồ nắm lấy Tang Thổ Công xách Ä‘i.
Da bà n tay ngưá»i nà y không hiểu trá»i sinh đã dà y sẵn hay là có Ä‘eo bao sắt nên không sợ những mÅ©i kim ở khắp ngưá»i Tang Thổ Công đâm và o.
Nắm được Tang Thổ Công rồi y nhảy lùi lại một cái xa hơn trượng.
Má»™ Dung Phục thấy ngưá»i nà y giÆ¡ tay cất chân cỠđộng nà o cÅ©ng ghê gá»›m. Võ công hắn cao thâm hÆ¡n những ngưá»i kia nhiá»u khiến cho kinh hãi, nghÄ© thầm:
- Tang Thổ Công mà được ngưá»i nà y cứu thoát Ä‘em Ä‘i thì khó lòng kiếm được thuốc giải.
NghÄ© váºy Má»™ Dung Phục liá»n tung mình lên cao vượt qua ba ngưá»i nằm dưới đất. Y phóng ra má»™t chưởng để đánh tá»›i ngưá»i áo Ä‘en.
Ngưá»i áo Ä‘en báºt lên má»™t trà ng cưá»i cầm ngang thanh Ä‘ao để trước ngá»±c. Trước mặt hắn ánh sáng xanh lè lấp loáng. Ãó là má»™t thanh quá»· đầu Ä‘ao sống dà y lưỡi má»ng sắc nhá»n dị thưá»ng.
Má»™ Dung Phục phóng chưởng đánh xuống tưởng chừng bà n tay y sẽ báºp và o lưỡi Ä‘ao cá»§a đối phương mà đứt rá»i ngay.
Má»™ Dung Phục tuy thấy lưỡi Ä‘ao cá»§a đối phương đã đón sẵn mà vẫn bổ chá»ng xuống như thưá»ng. Nhưng bà n tay còn cách lưỡi Ä‘ao chừng hai tấc, y đột nhiên xoay chiá»u cho bà n tay quét tạt ngang ra, đồng thá»i hất lưỡi Ä‘ao má»™t cái để chặt đứt những ngón tay cá»§a ngưá»i áo Ä‘en.
Má»™ Dung Phục lại váºn chân lá»±c và o cưá»m tay, sức mạnh chẳng kém gì lưỡi quá»· đầu Ä‘ao. Nếu chém xuống cÅ©ng chặt đứt được tay đối phương.
Gã áo đen đang lúc bất ngỠla lên một tiếng rồi xoay tay để đỡ đánh chát một tiếng.
Gã áo Ä‘en lại la lên má»™t tiếng rồi lạng ngưá»i Ä‘i, nhảy lùi lại xa hÆ¡n má»™t trượng. Nhưng bà n tay trái lão vẫn nắm chặt lấy Tang Thổ Công béo chùn béo chụt, chứ không chịu buông ra.
Má»™ Dung Phục xoay tay lại nắm lấy lưỡi quá»· đầu Ä‘ao thì bá»—ng ngá»i thấy má»™t mùi tanh tưởi chỉ chá»±c nôn oẹ. Y biết rằng lưỡi Ä‘ao nà y có tôi thuốc độc cá»§a má»™t phái tà môn nà o rất ghê gá»›m.
Má»™ Dung Phục tuy đã ra má»™t chiêu đã Ä‘oạt được khà giá»›i cá»§a đối phương, xong y thấy bảy tám ngưá»i cá»§a bên địch Ä‘á»u giÆ¡ binh khà ra để chắn trước mặt ngưá»i áo Ä‘en, thì khó lòng nhảy và o để cướp Tang Thổ Công lại được. Huống chi y vừa đối chưởng vá»›i ngưá»i áo Ä‘en biết rằng công lá»±c hắn tuy kém mình má»™t chút nhưng hắn lại có nhiá»u Ä‘iá»u quái dị. Giả tá»· lấy má»™t chá»i má»™t cÅ©ng không thể trong chốc lát mà thá»§ thắng được.
Bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i huyên náo:
- Tang Thổ Công! Mau lấy thuốc giải ra.
- Mẹ kiếp! Thứ độc châm nà y không trị cho mau thì chỉ trong một giỠlà mất mạng.
- Con rùa già kia! Mau lấy thuốc giải ra! Há»ng bét! Không thể chịu được nữa rồi!
Dưới ánh đèn lá»a bóng ngưá»i chạy Ä‘i chạy lại đến gần gã áo Ä‘en để xin lão lấy thuốc giải cho.
Ngưá»i áo Ä‘en cÅ©ng nói:
- Thằng béo máºp thối tha nà y! Lấy thuốc giải ra Ä‘i!
Tang Thổ Công nói:
- Ngươi buông ta ra đã nà o!
Ngưá»i áo Ä‘en nói:
- Ta buông ngươi ra thì địch nhân lại bắt lấy, buông ra thế nà o được? Lấy thuốc giải ra đi!
Những ngưá»i đứng bên cÅ©ng gầm lên:
- Phải rồi! Móc tay và o bá»c lấy thuốc giải ra.
Có ngưá»i lá»›n tiếng mắng chá»i:
- Thằng má»i nà y! Còn lần chần gì mãi? Lão gia cho má»™t má»› lá»a đốt sạch sà nh sanh cái động BÃch Lân nà y để cả lô cả lÅ© nhà rùa không còn mống nà o sống sót bây giá»!
Tang Thổ Công ấp úng đáp:
- Ta giấu thuốc giải ở dưới đất. Ngươi có buông ra thì ta mới đi lấy được.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u chưng há»ng, biết rằng hắn nói tháºt.
Nguyên Tang Thổ Công thÃch ở trong sÆ¡n động dưới đất âm u không có bóng mặt trá»i để ẩn mình. Váºy hắn cất giấu thuốc dưới hầm là việc đúng lý.
Má»™ Dung Phục không thấy Công Dã Cà n cùng Phong Ba ác rên la. Nhưng y cÅ©ng biết rằng má»i ngưá»i đã ngứa ngáy quằn quại thì nhị ca cùng tứ ca cÅ©ng ở trong má»™t trưá»ng hợp chẳng khác gì. Công việc gấp rút hiện giá», là phải phát động toà n lá»±c để Ä‘oạt cho bằng được lại gã Tang Thổ Công rồi sẽ tÃnh.
NghÄ© váºy đột nhiên Má»™ Dung Phục quát lên má»™t tiếng múa tÃt thanh quá»· đầu Ä‘ao xông và o giữa đám đông.
Ãặng Bách Xuyên và Bao Bất Ãồng Ä‘ang há»™ vệ ở bên Công Dã Cà n cùng Phong Ba ác, không dám rá»i xa ná»a bước vì sợ địch nhân đến gia hại.
Thấy Má»™ Dung Phục nhảy xông và o như con hổ đói xổ và o giữa đà n dê, má»i ngưá»i rẽ sang hai bên.
Gã áo đen thấy uy thế Mộ Dung Phục cực kỳ hung hãn, không dám chống đối, nắm Tang Thổ Công lùi ra xa.
Bá»—ng nghe má»i ngưá»i kêu lên:
- Ai nấy phải cẩn tháºn! Gã đó cầm thanh Lục ba hương lá»™ Ä‘ao đừng để y chém trúng.
Ngưá»i khác lại kêu:
- Trá»i Æ¡i! Lục ba quá»· đầu Ä‘ao! Sao lại để Ä‘oạt được. Thế nà y thì nguy to!
Má»™ Dung Phục múa tÃt thanh Ä‘ao sấn và o. Y gặp đủ thứ ngưá»i ngăn trở nà o hoà thượng, nà o đạo sÄ©, nà o hán tá» mặt mÅ©i xấu xa, nà o phụ nữ đẹp như tiên sa. Ai nấy thấy Thanh hương lá»™ Ä‘ao Ä‘á»u tá»›i tấp tránh xa, vẻ mặt ra chiá»u khiếp sợ.
Má»™ Dung Phục biết rằng thanh quá»· đầu Ä‘ao nà y có nhiá»u lai lịch nhưng trông rất xấu và sặc mùi khó ngá»i, thế mà lại gá»i là Hương lá»™ Ä‘ao đáng ná»±c cưá»i!
Rồi Mộ Dung Phục lại nghĩ:
- Nếu mình múa thanh độc Ä‘ao nà y chém chết mưá»i ngưá»i động chúa, đảo chúa gì đó cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Có Ä‘iá»u giữa mình vá»›i bá»n há» vốn không thù oán, thì giết hại mạng ngưá»i là m chi? Mình mà gây thù kết oán, bá»n há» liá»u chết phấn đấu không chịu cho thuốc giải, thì nhị ca cùng tứ ca sẽ bị đưa đến háºu quả khôn lưá»ng.
NghÄ© váºy Má»™ Dung Phục tuy xông và o đám đông mà không hạ thá»§ chém chết má»™t mạng nà o. Nếu gặp sức cản trở y chỉ Ä‘iểm huyệt hay đá ngã má»™t và i ngưá»i mà thôi.
Bá»n ngưá»i kia lúc đầu còn khiếp sợ Má»™ Dung Phục, sau thấy uy lá»±c thế Ä‘ao cá»§a y không có gì là mãnh liệt cho lắm, Ä‘á»u trấn tÄ©nh lại.
Chỉ trong khoảnh khắc trưá»ng kiếm, Ä‘oản kiếm, nhuyá»…n tiên tua tá»§a phóng ra nhằm đâm Má»™ Dung Phục.
Má»™ Dung Phục tuy võ công cao cưá»ng, nhưng bị mưá»i mấy ngưá»i bao vây. Y tả xung hữu đột má»™t lúc rối chân tay luống cuống. Huống chi đứng ngoà i vòng chiến còn trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp có đến ba bốn trăm ngưá»i, thì y không khá»i kinh hãi.
Cuộc chiến đấu kéo dà i thêm một khắc nữa. Mộ Dung Phục lẩm bẩm:
- Nếu tình trạng nà y cứ kéo dà i mãi thì biết đến bao giỠcho kết liễu? Xem chừng không hạ độc thủ không xong rồi.
NghÄ© váºy, Má»™ Dung Phục múa tÃt thanh đơn Ä‘ao chém luôn hai nhát binh binh sống Ä‘ao đã đánh và o hai ngưá»i mê man bất tỉnh.
Bá»—ng thấy Ãặng Bách Xuyên lá»›n tiếng la:
- Quân đê tiện kia! Không được động đến cô nương của chúng ta!
Má»™ Dung Phục liếc mắt nhìn qua thấy hai ngưá»i toan tung mình nhẩy lên ngá»n cây để công kÃch Vương Ngá»c Yến hiện ngồi nấp trên đó.
Ãặng Bách Xuyên chạy như bay lại cứu ứng. Gã phóng chưởng ra tá»›i tấp để cản trở. Nhưng sau cÅ©ng có má»™t ngưá»i nhảy được lên cây.
Tiếp theo là má»™t tiếng la, gã bị Vương Ngá»c Yến đá hất xuống.
Má»™ Dung Phục đã hÆ¡i yên dạ, thì lại thấy hai ngưá»i nữa nhảy lên. Y biết ngay chá»§ ý bá»n nà y: vì chúng không hạ nổi mình liá»n nhảy lên bắt biểu muá»™i để uy hiếp. Tháºt là hạng vô liêm sỉ.
Má»™ Dung Phục bị bấy nhiêu ngưá»i bao vây cầm chân, y không thể nà o phân thân để chạy lại cứu ứng Vương Ngá»c Yến được.
Sau y thấy hai cô gái nắm lấy cánh tay Vương Ngá»c Yến từ trên cây nhảy xuống. Lại má»™t gã đầu đà đội kim hoà n vẫn để tóc dà i cầm binh giá»›i Ä‘ao ká» cổ Vương Ngá»c Yến la lên:
- Thằng lá»i Má»™ Dung kia! Mi đã chịu đầu hà ng chưa? Nếu mi không hà ng, ta sẽ cắt đầu ngưá»i đồng đảng yêu quý cá»§a mi đây!
Má»™ Dung Phục ngẩn ngưá»i ra, nghÄ© bụng:
- Bá»n yêu ma nà y tà n ác vô cùng! Chúng dám sát hại biểu Muá»™i ta lắm. Bây giá» biết là m thế nà o? Tiếng tăm nhà Má»™ Dung ở Cô Tô tung hoà nh thiên hạ, há chịu đầu hà ng quân giặc được ư? Bữa nay mình cất tiếng xin đầu hà ng, thì ngà y mai mình còn là m ngưá»i thế nà o được nữa?
Tuy trong lòng y do dự, ma tay y không ngừng lại chút nà o, vẫn đánh chưởng ra veo véo, hất được hai địch nhân tung lên không rồi giáng mạnh xuống đất, xa ngoà i một trượng.
Gã đầu đà lại la lên:
- Mi không hà ng ư? Ta cắt cái đầu cô gái dong nhan khuynh quốc nà y đây!
Gã nói xong vung thanh giới đao lên, ánh sáng xanh lè lấp loáng!...
Ãá»™t nhiên từ phÃa sau núi có tiếng ngưá»i la lên:
- Không được! Các ngươi không được đụng đến Vương cô nương! Ta chịu đầu hà ng các ngươi là xong.
Tiếng la nghe rất quen tai. Rồi một bóng xam xám chạy như bay tới, chân bước rất lẹ là ng đến ngoà i vòng vây thì dừng lại.
Mấy ngưá»i quát mắng, xông ra ngăn lại, khiến cho chà ng má»›i đến hết lạng sang Ãông lại sang Tây để tránh đòn những ngưá»i nhảy xổ đến trước mặt chà ng.
Dưới ánh đèn lá»a, má»i ngưá»i định thần nhìn lại thì ngưá»i má»›i đến đó chÃnh là Ãoà n Dá»±.
Bỗng lại nghe tiếng chà ng la:
- Muốn ta đầu hà ng đâu phải là chuyện dễ? Nhưng vì Vương cô nương mà ngươi bắt ta đầu hà ng đến ngà n lần, vạn lần, ta cũng ưng chịu.
Chà ng nhảy bổ đến trước mặt gã đầu đà kêu lên:
- Úi chao! Các ngươi buông tay ra ngay! Bắt Vương cô nương là m chi?
Vương Ngá»c Yến biết chà ng không hiểu võ công mà dám xông và o liá»u mạng như thế để cứu tÃnh mạng cho mình, thì cảm kÃch vô cùng nói:
- Ãoà n... Ãoà n công tá»! Công tỠđấy ư?
Ãoà n Dá»± sướng quá la lên:
- Dạ! ChÃnh là tại hạ! ChÃnh là tại hạ!
Gã đầu đà cả tiếng mắng:
- Mi... mi là cái gì?
Ãoà n Dá»± đáp:
- Ta là ngưá»i, chứ còn là cái gì? Sao mà ngươi ngốc thế?
Gã đầu đà xoay tay phóng quyá»n đánh bốp má»™t cái trúng quai hà m Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± chân đứng không vững, siêu ngưá»i Ä‘i rồi ngã lăn ra, trán Ä‘áºp và o tảng đá, máu chảy đầm đìa.
Gã đầu đà nhìn rõ khinh công lúc chà ng chạy đến, vẫn tưởng võ công chà ng không phải hạng tầm thưá»ng. Gã xoay tay đánh thá» má»™t đòn yên trà là không trúng. Gã định thỠđòn nà y rồi phóng ra ba chiêu giá»›i Ä‘ao cầm trong tay mặt má»›i là những chiêu hạ sát thá»±c sá»±.
Gã có ngỠđâu má»›i vá» má»™t chiêu mà đã đánh ngay được chà ng. Thấy váºy gã không khá»i ngẩn ngưá»i ra.
Mộ Dung Phục vẫn không ngớt tới lui xung đột và đánh rất kịch liệt.
Gã đầu đà la lên:
- Nếu mi không dừng tay đầu hà ng, ta sẽ chém đầu cô bé nà y tháºt đấy. Lão pháºt gia nói má»™t là má»™t, hai là hai, quyết không lừa má»™t ai đâu.
Rồi gã cất tiếng đếm:
- Nà y một... hai... ba...! Mi có hà ng hay không?
Má»™ Dung Phục khó nghÄ© quá. Kể vá» tình biểu huynh, biểu muá»™i thì y thiệt không thể nhẫn tâm để Vương Ngá»c Yến mất mạng dưới bà n tay gian nhân được. Nhưng y nghÄ© đến bốn chữ Cô Tô Má»™ Dung nó quan trá»ng vô cùng, không thể để ngưá»i uy hiếp được. Vì như váºy là má»™t Ä‘iá»u sỉ nhục vÄ©nh viá»…n trên chốn giang hồ không bao giá» tẩy sạch được!
NghÄ© váºy, y hét lên:
- Tên đầu đà giặc cướp kia! Ngươi muốn ta chịu hà ng thì đó là má»™t Ä‘iá»u khó khăn vô cùng. Ngươi chỉ đụng đến má»™t chiếc lông chân mà ta không băm vằm ngươi ra muôn Ä‘oạn, thì thá» chẳng là m ngưá»i nữa.
Má»™ Dung Phục vừa nói vừa xông vá» phÃa Vương Ngá»c Yến. Nhưng hÆ¡n hai chục ngưá»i cầm khà giá»›i đâm tả chém hữu, ngăn trước đánh sau không sao xông tá»›i được ngay.
Gã đầu đà tức giáºn quát lên:
- Ta cứ việc cắt đầu con nhá» nà y, thá» xem mi có bắt được Lão pháºt gia không?
Nói Ä‘oạn, gã chụp lấy tay Vương Ngá»c Yến. Hai cô gái Ä‘ang giữ nà ng thấy váºy, sợ vạ lây liá»n buông tay nà ng, nhảy tránh ra xa.
Ãoà n Dá»± nhịn Ä‘au lồm cồm bò dáºy. Tay trái chà ng để lên trán che vết thương, vẻ mặt rất bần thần. Chà ng vừa thấy gã đầu đà vung Ä‘ao lên chém xuống Ngá»c Yến, mà Vương Ngá»c Yến vẫn đứng thá»™n mặt ra, tá»±a hồ như bị Ä‘iểm huyệt, nên không kháng cá»±, né tránh chi hết. Chà ng hoảng hốt vô cùng, dÆ¡ ngón tay ra.
Mấy tiếng veo véo vang lên! Tiếp theo nghe đánh chát má»™t cái. Tay phải gã đầu đà bị đứt liá»n.
Cả má»™t bà n tay và thanh giá»›i Ä‘ao Ä‘á»u rá»›t xuống đất.
Nguyên trong lúc Ãoà n Dá»± hốt hoảng đến cá»±c Ä‘iểm, chân khà bừng bừng nổi lên đầy dẫy khắp trong ngưá»i, chà ng thi triển công phu Lục Mạch Thần Kiếm. Má»™t luồng kiếm khà đã chém gãy tay gã đầu đà .
Ãoà n Dá»± liá»n xông tá»›i cầm hai tay Vương Ngá»c Yến để nà ng lên lưng cõng chạy.
Chà ng vừa chạy vừa la:
- Việc chạy trốn khá»i mất mạng là cần kÃp hÆ¡n hết.
Gã đầu đà nà y tên gá»i Báo NhÆ¡n đầu đà chúa đảo Diêm SÆ¡n ở Thanh Hải. Gã hung hãn vô cùng.
Báo Nhỡn đầu đà bị chặt đứt cánh tay phải Ä‘au buốt thấu xương. Nhưng lúc Ä‘iên tiết gã nổi cÆ¡n hung dữ thò tay trái xuống lượm cánh tay phải, đồng thá»i gầm lên má»™t tiếng tháºt to, nhằm Ãoà n Dá»± liệng cánh tay gãy tá»›i.
Cánh tay phải đầu đà tuy bị gãy rá»i nhưng trong bà n tay nà y vẫn còn nắm chặt lưỡi giá»›i Ä‘ao. Cả cánh tay lẫn lưỡi giá»›i Ä‘ao liệng vá» phÃa Ãoà n Dá»±, tình thế cá»±c kỳ nguy hiểm.
Ãoà n Dá»± lại dÆ¡ má»™t ngón tay bên hữu lên phóng véo ra má»™t tiếng thà nh chiêu Thiếu dương kiếm bắn đúng và o lưỡi giá»›i Ä‘ao.
Lưỡi giá»›i Ä‘ao báºt ra khá»i cánh tay rá»›t xuống đất. Nhưng cánh tay vẫn tiếp tục băng lại Ä‘áºp và o má Ãoà n Dá»± má»™t cái.
Trán Ãoà n Dá»± vẫn ứa máu ra, mặt mÅ©i đầy vết tÃch loang lổ, lại bị cánh tay gãy cá»§a đầu đà đánh trúng. Mắt chà ng hoa lên, chân bước loạng choạng. Nhưng tâm ý chà ng nghÄ© là phải cứu cho được Vương Ngá»c Yến ra ngoà i, chà ng liá»n thi triển phép Lăng Ba Vi Bá»™ xông xáo chạy ra ngoà i vòng vây.
Má»i ngưá»i bên địch reo hò xúm lại ngăn cản, nhưng phép Lăng Ba Vi Bá»™ cá»§a Ãoà n Dá»± cá»±c kỳ tinh diệu. Chà ng xiên tả né hữu, chân bước vòng vèo ra ngoà i.
Bao nhiêu tay Ãá»™ng chúa, Ãảo chúa, võ công rất tinh thâm. Nà o kiếm nà o chưởng nhằm đúng ngưá»i chà ng phóng đến tá»›i tấp. Nhưng tấm thân uốn éo rất mau lẹ, chà ng Ä‘á»u tránh được hết.
Chỉ trong khoảnh khắc, Ãoà n Dá»± đã cõng được Vương Ngá»c Yến ra khá»i trùng, vì chà ng sợ có ngưá»i rượt theo, nên chạy liá»n má»™t mạch ra ngoà i mấy chục trượng má»›i dừng bước.
Ãoà n Dá»± thở phà o má»™t cái nhẹ nhõm, toan đặt Vương Ngá»c Yến xuống.
Vương Ngá»c Yến đỠmặt lên vá»™i nói:
- Không, không được! Ãoà n công tá»! Ta bị chúng Ä‘iểm huyệt không đứng vững được đâu!
Ãoà n Dá»± đỡ lấy vai nà ng nói:
- Vâng! Cô nương cho biết để tại hạ giải khai huyệt đạo cho.
Vương Ngá»c Yến nói:
- Không, không cần! Chỉ qua một giỠba khắc là huyệt đạo tự nhiên giải khai được. Công tỠbất tất phải giải huyệt cho ta!
Nguyên Vương Ngá»c Yến bị Ä‘iểm và o huyệt Thần Phong ở ngay bên cạnh trái đà o trước ngá»±c muốn giải khai huyệt đạo nà y thì phải thúc đẩy chá»— đó, có Ä‘iá»u bất tiện.
Ãoà n Dá»± không hiểu ý Vương Ngá»c Yến lại nói:
- Nơi đây rất là nguy hiểm, không thể dừng lại lâu được. Tại hạ giải khai huyệt đạo cho cô nương rồi sẽ tìm kế thoát thân.
Vương Ngá»c Yến đỠmặt lên nói:
- Không được, không được đâu!
Giữa lúc nà ng nghiêng nghiêng đầu Ä‘i bá»—ng ngó thấy bá»n Má»™ Dung Phục, Ãặng Bách Xuyên Ä‘ang tả xung hữu đột giữa vòng vây. Nà ng lo lắng đến sá»± an nguy cá»§a biểu ca liá»n nói:
- Ãoà n công tá»! Biểu ca ta Ä‘ang bị bao vây. Chúng ta có cách nà o cứu được không?
Ãoà n Dá»± chua xót trong lòng vì thấy Vương Ngá»c Yến chỉ nghÄ© tá»›i Má»™ Dung Phục mà thôi, chà ng đâm ra cụt hứng than thầm:
- Cuá»™c tương tư cá»§a mình đà nh là vô vá»ng. Ãoà n Dá»± nà y bữa nay hoà n toà n theo tâm nguyện cá»§a nà ng, dù có phải vì Má»™ Dung Phục mà chết cÅ©ng cam tâm. Mình tuy không hiểu võ công, cÅ©ng mạo hiểm xông và o má»›i phải.
NghÄ© váºy chà ng nói:
- ÃÆ°á»£c lắm! Cô nương ở đây để tại hạ và o cứu y.
Vương Ngá»c Yến nói:
- Không được! Công tỠkhông hiểu võ công thì là m sao và o cứu y được?
Ãoà n Dá»± tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Vừa rồi tại hạ cũng xông và o cõng được cô nương ra đây thì còn sợ gì?
Vương Ngá»c Yến biết phép Lục Mạch Thần Kiếm cá»§a Ãoà n Dá»± có lúc ứng nghiệm có lúc không, chứ không thể Ä‘iá»u khiển theo ý mình được, nà ng nói:
- Vừa rồi công tá» váºn khà rất giá»i. Ãó là tại... công tá» lo lắng đến sá»± an nguy cá»§a ta nên phóng Lục Mạch Thần Kiếm ra được. Nhưng tấm lòng công tỠđối vá»›i biểu ca ta vị tất đã tha thiết như đối vá»›i ta. Ta e rằng...
Ãoà n Dá»± nói:
- Cô nương bất tất phải quan tâm, tại hạ đối vá»›i cô nương thế nà o thì đối vá»›i lệnh biểu ca cÅ©ng váºy. Nhưng tại hạ không biết váºn dụng ná»™i lá»±c chân khà có phát động được hay không chẳng phải do tâm linh mình chỉ huy được. Cho nên ngưá»i ta thưá»ng nói rằng: "Cố ý trồng hoa hoa chẳng nẩy, vô tình cắm liá»…u liá»…u xanh um". Cái đó là do ở chá»— mình có cÆ¡ duyên hay không mà thôi.
Vương Ngá»c Yến lắc đầu nói:
- Như thế thì công tỠmạo hiểm quá. Không được đâu!
Ãoà n Dá»± ưỡn ngá»±c ra nói:
- Vương cô nương! Chỉ cần cô có lòng tin cáºy, tại hạ dù muôn thác cÅ©ng không chối từ.
Vương Ngá»c Yến đỠmặt lên khẽ nói:
- Công tỠđối vá»›i ta táºn tâm như váºy, lòng ta tháºt áy náy!
Ãoà n Dá»± cảm khái nói:
- Can chi mà cô nương phải áy náy? Cô nương có thể sai bảo tại hạ bất cứ việc gì.
Chưa dứt lá»i chà ng đã trở gót, hiên ngang tiến và o trong tráºn.
Vương Ngá»c Yến vá»™i la lên:
- Ãoà n công tá» ta không nhúc nhÃch được. Công tá» Ä‘i rồi không còn ai trông nom. Nếu có kẻ đến ám toán thì sao?
Ãoà n Dá»± quay lại gãi đầu nói:
- Cái nà y... cái nà y...
Bản ý Vương Ngá»c Yến là yêu cầu Ãoà n Dá»± cõng mình lên lưng để Ä‘i cứu Má»™ Dung Phục, nhưng không tiện nói ra. Má»™t cô gái thanh xuân mà kêu má»™t chà ng trai cõng mình lên lưng thì tháºt thẹn đến chết. Nà ng chỉ mong Ãoà n Dá»± tá»± hiểu mình, song chà ng lại không hiểu, chỉ ngá»› ngẩn gãi đầu dáºm chân, ra chiá»u khó nghÄ©.
Mộ Dung Phục cùng đối phương chiến đấu mỗi lúc một khẩn cấp.
Vương Ngá»c Yến biết đối phương rất lợi hại, nà ng nóng nảy vô cùng, đà nh dạn dà y nói:
- Ãoà n công tá»! Phiá»n công tá» cõng ta lên lưng để xông và o tráºn. Như thế mà cứu được biểu ca thì thiệt vẹn cả hai bá».
Ãoà n Dá»± bá»—ng tỉnh ngá»™ nói:
- Phải lắm! Phải lắm! Thế mà tại hạ ngu Muội không nghĩ ra.
Chà ng liá»n cúi ngưá»i xuống để Vương Ngá»c Yến lên lưng cõng.
Bên tai tiếng la ó vang trá»i, tiếng khà giá»›i chạm và o nhau chan chát.
Lúc nà y Ãoà n Dá»± đã cõng Vương Ngá»c Yến, nhưng tâm thần còn mải lo nghÄ© vá» việc cứu nà ng thoát hiểm, ngoà i ra không để ý gì hết. Bây giá» chà ng cảm thấy con ngưá»i má»m mại ngồi trên lưng mình. Hai tay chà ng vòng ra ôm lấy hai chân nà ng, tuy cách mấy lần xiêm áo chà ng cÅ©ng cảm thấy da thịt nà ng mịn mà ng.
Bấy lâu nay, trong lòng lúc nà o cÅ©ng mÆ¡ tưởng Vương Ngá»c Yến chẳng những lúc thức, mà cả trong khi ngá»§ cÅ©ng mÆ¡ mà ng tưởng đến hình bóng nà ng.
Khi Vương Ngá»c Yến Ä‘i theo Má»™ Dung Phục, Ãoà n Dá»± đã muốn ngà n lần tá»± nhá»§ nên chấm dứt mối tình vô hy vá»ng cá»§a mình mà xa nà ng ra. Nhưng dưá»n như hai chân chà ng không tá»± chá»§ được, cứ lẽo đẽo theo sau con ngưá»i ngá»c, cách má»™t quãng xa xa. Nhiá»u lúc chà ng tá»± hẹn vá»›i mình:
- Ta theo nà ng hết quãng đưá»ng nà y, rồi sẽ Ä‘i nẻo khác. Ãoà n Dá»± hỡi Ãoà n Dá»±! Ngưá»i thá»±c là u mê chẳng biết gì, tá»± hãm mình và o vòng đắm Ä‘uối không chịu rút chân ra. Công trình ngươi Ä‘á»c sách bấy lâu tháºt là uổng phÃ. Ngươi nên nhá»› rằng: trèo dốc ngá»±a phải chồn chân, đến bá» thuyá»n tất đụng đầu. Nếu mình không biết vung kiếm chặt đứt tÆ¡ tình thì có ngà y chết mất xác.
Nhưng bất luáºn lòng chà ng nghÄ© thấu triệt lẽ phải trái đến đâu Ä‘i nữa mà hai chân không theo dõi Vương Ngá»c Yến không được.
Từ ngà y Ãoà n Dá»± nuốt đôi Mãng Cổ chu cáp, chân chà ng Ä‘i rất mau, lẹ là ng lẽo đẽo theo sau Vương Ngá»c Yến má»™t quãng xa, Má»™ Dung Phục cÅ©ng không phát giác ra được.
Cả lúc Vương Ngá»c Yến ngồi trên ngá»n cây, Má»™ Dung Phục xông và o nghinh địch, chà ng Ä‘á»u trông thấy rõ rà ng. Gã Báo Nhỡn đầu đà toan giết Vương Ngá»c Yến, chà ng hăm hở, xông ra, cam lòng tình nguyện đầu hà ng thay cho Má»™ Dung Phục. Ãối phương đâu có hiểu được bản ý cá»§a chà ng, rồi Ä‘i đến chá»— bị gãy má»™t tay.
Lúc nà y Ãoà n Dá»± cõng Vương Ngá»c Yến lên lưng, bất giác tinh thần sảng khoái, nhưng rồi chà ng trách mình:
- Ãoà n Dá»± hỡi Ãoà n Dá»±! Hiện bây giá» là lúc nà o đây? Sao trong lòng ngươi còn có ý cà n rỡ? Thiệt không bằng giống cầm thú! Ngưá»i ta là má»™t báºc băng thanh ngá»c khiết, má»™t vị cô nương cá»±c kỳ tôn quý. Chỉ má»™t ý nghÄ© bất lương nhá» xÃu cÅ©ng đủ là m tiết mạn con ngưá»i nà ng. Tá»™i ngươi tháºt đáng đánh đòn.
Chà ng vừa nghÄ© đến bốn chữ tháºt đáng đánh đòn, bất giác buông tay ra, dÆ¡ tay lên tá»± tát và o mặt mình hai cái cá»±c mạnh, đồng thá»i chà ng tăng gia cước lá»±c xăm xăm chạy Ä‘i.
Vương Ngá»c Yến rất lấy là m kỳ há»i:
- Ãoà n công tá»! Công tá» là m chi váºy?
Ãoà n Dá»± vốn tÃnh tháºt thà , nhất là đối vá»›i Vương Ngá»c Yến chà ng đã coi như má»™t vị thiên tiên, cà ng không dám dối trá, liá»n đáp:
- Tại hạ rất lấy là m hổ thẹn là trong lòng bá»—ng phát sinh má»™t ý nghÄ© đại bất kÃnh đối vá»›i cô nương. Tá»™i tháºt đáng đánh!
Vương Ngá»c Yến hiểu ý nghÄ© cá»§a chà ng, thẹn đỠmặt lên!
Giữa lúc ấy, má»™t gã đạo sÄ© tay cầm trưá»ng kiếm chạy như bay tá»›i nÆ¡i quát mắng:
- Mẹ kiếp! Con cừu non nà y lại và o đây quấy rầy rồi!
Ãạo sÄ© vừa nói vừa ra chiêu Ãá»™c Long xuất động phóng tá»›i Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± bá»—ng tá»± nhiên đứng chéo chân Ä‘i đúng phép Lăng Ba Vi Bá»™ tránh khá»i.
Vương Ngá»c Yến khẽ nói:
- Hắn sắp ra chiêu thứ hai đâm và o mé tả đó. Công tỠbước chéo sang mé hữu phóng chưởng đánh và o huyệt Thiên Tôn hắn.
Huyệt đạo nà y rất trá»ng yếu.
Ãoà n Dá»± phát chưởng tuy không nặng lắm, mà cÅ©ng đánh cho đối phương phải há»™c máu tươi.
Chà ng thấy váºy sợ quá, không dám quay lại nói nữa.
Gã đạo sÄ© vừa ngã lăn ra thì lại có hai Ãại Hán nhảy xổ tá»›i.
Vương Ngá»c Yến bụng rá»™ng như biển. Võ công khắp thiên hạ chẳng môn nà o mà nà ng không biết. Nà ng nói khẽ và o tai Ãoà n Dá»± để chỉ Ä‘iểm cho chà ng theo đúng phép ra chiêu. Chà ng hạ xong hai Ãại Hán nà y tức khắc.
Ãoà n Dá»± thấy thắng địch má»™t cách dá»… dà ng, Vương Ngá»c Yến lại ká» tai thá»§ thỉ. Má»™t là n hÆ¡i thÆ¡m ngát như hoa lan thoang thoảng và o mặt nên tuy chà ng phải liá»u mạng xông và o cuá»™c chiến, chà ng vẫn cảm thấy sung sướng. Thá»±c là má»™t cảnh ngá»™ ngà n năm má»™t thuở, bình sinh chà ng không bao giá» nghÄ© tá»›i.
Ãoà n Dá»± đánh ngã hai ngưá»i rồi thì chỉ còn cách Má»™ Dung Phục không đầy hai trượng.
Bất thình lình nghe tiếng gió vang lên, hai bóng xanh vung tá»›i. Ãó là hai cây nhuyển tiên cùng nhằm đánh và o Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± lại bước xéo chân Ä‘i tránh khá»i, bá»—ng thấy má»™t cây nhuyá»…n tiên Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không, xoay trở lại nhảy chồm xuống trước mặt mình nhanh như chá»›p.
Vương Ngá»c Yến cùng Ãoà n Dá»± la hoảng:
- Úi chao!
Nguyên hai cây nhuyễn tiên nà y không phải là binh khà mà là hai con rắn.
Ãoà n Dá»± khi má»›i rá»i khá»i hoà ng cung nước Ãại Lý đã thấy Chung Linh dùng rắn sống là m khà giá»›i. Nhưng lúc đó Chung Linh dùng rắn để chống địch còn bây giá» thì địch nhân lại dùng rắn để đối phó vá»›i mình. Cảnh ngá»™ hoà n toà n trái ngược.
Ãoà n Dá»± tăng gia cước bá»™ muốn lướt qua mặt hai ngưá»i mặc áo xanh không ngá» chúng thân hình bé nhá» mà bá»™ pháp mau lẹ dị thưá»ng. Chúng ngăn cản đưá»ng lối cá»§a Ãoà n Dá»± luôn mấy lần.
Ãoà n Dá»± vá»™i cất tiếng há»i:
- Vương cô nương! Bây giỠlà m thế nà o đây?
Vương Ngá»c Yến đối vá»›i những quyá»n cước và những chiêu thức binh khà các môn phái khắp thiên hạ, rất Ãt môn nà ng không biết tá»›i. Nhưng hai con rắn tung mình lên không để cắn đối phương thì thể là má»™t môn võ công cá»§a môn phái nà o hết.
Ãối vá»›i chiêu thức võ công cá»§a những tay cao thá»§ nổi tiếng thì nà ng tiên Ä‘oán má»™t cách dá»… dà ng. Nhưng muốn Ä‘oán trước hai con rắn nà y tiến công và o phÃa nà o thá»±c khó mà biết được.
Vương Ngá»c Yến thấy hai áo xanh nhô lên hụp xuống trông rất vụng vá» khó coi. Có Ä‘iá»u cỠđộng cá»§a chúng lại mau lẹ cá»±c Ä‘iểm. Nà ng biết rõ chúng chưa luyện qua khinh công nà o hết, chỉ cái là mau lẹ thiên nhiên như các loà i khỉ, vượn, hổ, báo mà thôi.
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 10:36 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 85 : Bất Bình đạo nhân xuất hiện đột ngột
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Trong khi Ãoà n Dá»± né tránh cá»±c kỳ vất vả luôn luôn gặp sá»± nguy hiểm, Vương Ngá»c Yến nghÄ© thầm:
- Giống rắn xông xáo đớp ngưá»i dÄ© nhiên chẳng thuá»™c chiêu số nà o để mình Ä‘oán trúng được cần phải đánh và o chá»§ nó.
Nhưng thân hình cùng bá»™ pháp chá»§ nhân hai con rắn độc nà y rất kỳ dị mà bảo là không kỳ dị thì tuyệt không thấy chá»— nà o kỳ kị cả. Há» cất tay nhấc chân theo riêng chẳng và o quy cá»§, chiêu thức nà o hết giống hệt ngưá»i thưá»ng chưa hiểu võ công là gì, nên Vương Ngá»c Yến muốn biết trước há» sắp cất bước vá» phÃa nà o hoặc sắp ra chiêu đánh và o huyệt là má»™t Ä‘iá»u rất khó khăn.
Vương Ngá»c Yến đã mấy lần chỉ Ä‘iểm cho Ãoà n Dá»± bảo chà ng đánh và o huyệt Kỳ môn hoặc Ä‘iểm Khúc toà n đối phương. Nhưng lạ thay, tay Ãoà n Dá»± tá»›i thì tá»± nhiên né tránh má»™t cách cá»±c kỳ linh động không sao trúng được.
Cái linh mẫn cơ tiệp cùng cỠđộng mau lẹ của hỠhoà n toà n tự nhiên, không theo lỠlối gì hết.
Vương Ngá»c Yến vừa nghÄ© kế phá địch vừa lưu tâm đến biểu ca nà ng.
Những tiếng rên la, tiếng gá»i cá»§a mấy mươi ngưá»i bị trúng độc châm vẫn tiếp tục vang lên, há» không ngá»›t lăn lá»™n quằn quại trên mặt đất, vì chất độc đã lên cÆ¡n không còn ai đứng vững, phải lăn ra hết.
Gã áo Ä‘en ngưá»i cao lênh khênh nắm tay Tang Thổ Công đòi hắn lấy thuốc giải ngay cho. Nhưng thuốc giải lại chôn ở dưới đất gần chá»— Má»™ Dung Phục đứng.
Gã áo Ä‘en sợ Má»™ Dung Phục như sợ cá»p, không dám tiến lại, chỉ già mồm la hét thúc giục đồng bá»n đánh gấp và o, vì có hạ xong Má»™ Dung Phục thì má»›i có thể lấy thuốc giải cứu ngưá»i được. Nhưng hạ Má»™ Dung Phục đâu phải chuyện dá»… dà ng?
Bỗng có tiếng thét vang ra lệnh.
Ba gã trong bá»n ngưá»i bao vây Má»™ Dung Phục lùi ra để cho ba gã khác tiến lên thay thế. Ba gã tiến ra sau nà y Ä‘á»u là những tay cao thá»§ nhất là gã thấp lùn thần lá»±c gá»›m ghê. Tay gã sá» dụng hai quả đồng chuỳ múa vung, kình phong rÃt lên kinh khá»§ng, uy thế mãnh liệt vô cùng!
Má»™ Dung Phục vung thanh Hương lá»™ Ä‘ao lên đỡ cặp chuỳ cá»§a đối phương. Chỉ má»™t chiêu y đã cảm thấy cánh tay tê nhức thì không thể giáºt mình kinh hãi. Vá» sau há»… thấy cặp chuỳ đánh tá»›i, y đà nh né tránh chứ không dám đón đỡ nữa.
Giữa lúc hai bên Ä‘ang chiến đấu kịch liệt, Vương Ngá»c Yến đột nhiên cất tiếng la:
- Biểu ca! Mau sỠchiêu Ngân đăng vạn trản rồi chuyển sang chiêu Phi khâm đáng phong.
Má»™ Dung Phục đã biết biểu Muá»™i vá» võ há»c còn hiểu rá»™ng hÆ¡n mình nhiá»u. Có Ä‘iá»u nà ng không luyện võ mà thôi. Võ công nà ng tá»± dùng cho mình thì không đủ mà dạy ngưá»i thì lại có thừa.
Y vừa nghe lá»i nà ng chỉ Ä‘iểm, liá»n không suy nghÄ© gì nữa,mặt khoa Ä‘ao lên ba vòng tròn, ánh Ä‘ao lấp loáng phát ra những chấm hà o quang huyá»n ảo. Có Ä‘iá»u thanh Lục ba Hương lá»™ Ä‘ao phát ra những Ä‘iểm sáng xanh, nên chiêu thức Ngân đăng vạn trản lại biến thà nh chiêu Lục đăng vạn trản.
Ãối phương kinh hãi la hoảng rồi lùi lại ba bước.
Giữa lúc ấy, Mộ Dung Phục vén tay áo lên. Trong tay áo phát ra một luồng chưởng phong cực mạnh.
Gã thấp lùn đang ra chiêu Khai thiên tịch địa
Cặp chuỳ một quả từ trên nện bổ xuống, một quả từ dưới đất hất lên đánh tới mãnh liệt!
Bá»—ng má»™t tiếng choảng ghê rợn vang lên nghe đến chói tai. Quả chuỳ tay trái Ä‘áºp mạnh và o quả chuỳ tay mặt, quả chuỳ tay mặt cÅ©ng rất mạnh và o quả chuỳ tay trái. Lá»a bắn toé tứ tung.
Hai cánh tay gã mãnh liệt kinh khá»§ng va chạm và o nhau kêu rắc rắc, xương tay gãy nát, gã liá»n ngã quay ra đất ngất Ä‘i.
Má»™ Dung Phục nhân cÆ¡ há»™i nà y phóng chưởng ra giúp Bao Bất Ãồng đánh lui hai tên cưá»ng địch.
Bao Bất Ãồng vá»™i cúi xuống nâng Công Dã Cà n lên coi, thấy sắc mặt gã sạm Ä‘en. Nếu không chữa ngay thì có khi nguy đến tÃnh mạng.
Bên nà y Ãoà n Dá»± cÅ©ng xảy ra những biến chuyển ly kỳ.
Vương Ngá»c Yến còn mải mê để tâm tá»›i Má»™ Dung Phục, nà ng chỉ Ä‘iểm cho y ra chiêu Ngà n đăng vạn trản để áp bức đối phương phải lùi lại, rồi đến chiêu Phi khâm phong khiến hai cánh tay cá»§a gã lùn sá» song chuỳ phải gãy nát. Nhưng lòng ngưá»i không thể chia là m hai được nà ng đã chiếu cố cho Má»™ Dung Phục nên Ãoà n Dá»± bị hai địch nhân công kÃch, nà ng đà nh để sÆ¡ hở không trông nom chỉ bảo gì được.
Ãoà n Dá»± thấy Vương Ngá»c Yến thốt nhiên bá» mặc mình để chỉ Ä‘iểm giúp Má»™ Dung Phục. Ngưá»i nà ng ngồi trên lưng mà trái tim lại chạy qua bên biểu ca nà ng. Chà ng cảm thấy chua xót trong lòng, hai hà ng nước mắt bất giác trà o ra.
Ãá»™t nhiên hai con rắn độc thở phì phì, chúng đã chồm lên đớp và o vai bên tả Ãoà n Dá»±.
Vương Ngá»c Yến la lên má»™t tiếng thất thanh:
- Úi chao!
Rồi nà ng lÃu lưỡi lại gá»i:
- Ãoà n công tá»!... Công tá»...
Ãoà n Dá»± thở dà i đáp:
- Thôi thì để rắn độc cắn chết quách đi cho rồi!
Vương Ngá»c Yến thấy hai con rắn nà y đầy mình những khoanh xanh khoanh và ng liên tiếp nhau. Vằn nó long lanh, đầu nó bẹp dà trông như hình tam giác, rõ rà ng là má»™t giống rắn cá»±c độc.
Ãoà n Dá»± còn Ä‘ang hoang mang khiếp sợ, không biết là m thế nà o thì hai con rắn bổng dương mình thẳng lên, giãy giụa hai cái rồi lăn ká»nh ra đất, chết ngay láºp tức.
Hai gã mặc áo xanh Ä‘iá»u động cặp rắn nà y thấy váºy sợ quá, hắn nói vá»›i nhau mấy câu tiếng man má»i rồi đột nhiên trở gót co giò chạy tuốt.
Nguyên hai gã nà y vẫn quen nghá» nuôi sá» dụng rắn độc. Chúng thấy rắn cắn Ãoà n Dá»± chẳng những chà ng không sao mà chÃnh rắn lại lăn ra chết. Chúng cho là má»™t sá»± quái dị cổ kim chưa có bao giá» và yên trà chà ng là thần rắn, nên sợ quá bá» chạy luôn.
Vương Ngá»c Yến có biết đâu Ãoà n Dá»± đã nuốt đôi Mãng Cổ chu cáp kỳ dị, nà ng há»i dồn:
- Ãoà n công tá»! Công tá» là m sao váºy? Công tá» là m sao váºy?
Ãoà n Dá»± Ä‘ang lúc Ä‘au lòng, bá»—ng nghe Vương Ngá»c Yến la gá»i ra chiá»u thân thiết ân cần, bao nhiêu há»n giáºn như đổ xuống sông xuống biển mất tăm, tinh thần chà ng lại phấn khởi.
Chà ng kịp trả lá»i, Vương Ngá»c Yến lại há»i:
- Công tỠbị hai con rắn độc cắn, hiện giỠthấy trong mình thế nà o?
Ãoà n Dá»± vui vẻ đáp:
- Không sao cả! Cô nương bất tất phải quan tâm!
Chà ng muốn nói: tại hạ mà được cô nương chiếu cố đến, thì dù mỗi ngà y bị rắn cắn đến mấy lần cũng cam lòng.
Chà ng rảo bước Ä‘i nhanh vá» phÃa Má»™ Dung Phục, bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i dõng dạc từ trên không vá»ng xuống:
- Mộ Dung công tỠcùng liệt vị động chúa và đảo chúa! Các vị vốn không có thù oán gì nhau. Sao lại gây nên cuộc ác đấu là m chi?
Má»i ngưá»i ngá»ng đầu lên nhìn vá» phái phát ra tiếng nói, thì thấy trên ngá»n cây có má»™t đạo nhân râu Ä‘en đứng đó, tay cầm cây phất trần.
Ãạo nhân đặt chân trên má»™t cà nh cây má»m oặt cứ trÄ©u thấp xuống rồi báºt lên cao, coi bá»™ rất ung dung nhà n hạ.
Dưới ánh đèn lá»a, ai cÅ©ng nhìn rõ diện mạo đạo nhân nà y rất tuấn tú, trạc tuổi chừng ngoà i năm chục.
Ãạo nhân tá»§m tỉm cưá»i nói tiếp:
- Những ngưá»i bị trúng độc, tÃnh mạng nguy cấp trong khoảnh khắc, cần phải chữa ngay má»›i được. Các vị liệu có nể lá»i tại hạ tạm dừng cuá»™c đấu, từ từ trình bà y lá»i phải trái được chăng?
Má»™ Dung Phục đã nhìn rõ đạo nhân nà y khinh công tuyệt cao thì biết ngay là má»™t tay bản lãnh không vừa. Lòng y lo lắng vá» chuyện Công Dã Cà n cùng Phong Ba ác trúng độc bị thương, y liá»n chụp lấy cÆ¡ há»™i nà y, lên tiếng đáp ngay:
- Các hạ đã vui lòng đứng ra hoà giải cuá»™c phân tranh nà y thì còn gì hay bằng? Tại hạ xin tuân lá»i bãi cuá»™c chiến đấu.
Má»™ Dung Phục nói xong giÆ¡ Ä‘ao khoanh má»™t vòng tròn rồi cầm Ä‘ao đứng yên. Y cảm thấy bà n tay mặt và cánh tay trái ngấm ngầm Ä‘au, lại nghÄ© đến thần lá»±c gã thấp lùn tháºt là khá»§ng khiếp! Gã chỉ hất tay mình mà sức rung động đủ là m cho tay mình tê nhức.
Gã áo Ä‘en nắm Tang Thổ Công cÅ©ng ngẩng đầu lên nhìn đạo nhân há»i:
- Tôn tÃnh đại danh các hạ là gì?
Ãạo nhân chưa kịp trả lá»i thì giữa đám đông có ngưá»i lên tiếng:
- Ô lão đại! Vị nà y lai lịch lá»›n lắm. Y là má»™t... nhân váºt... lừng lẫy tiếng tăm... Y là ... Giao... Giao... Giao...
Y lặp đi lặp lại ba tiếng Giao rồi không nói hết câu được nữa.
Nguyên ngưá»i nà y đã nói lắp mà lúc nóng lên cà ng muốn nói cho to thì lại cà ng không thốt ra lá»i được.
Lão Ô lão đại tâm linh xúc động, sá»±c nhá»› tá»›i má»™t ngưá»i, lá»›n tiếng há»i:
- Phải chăng y là Giao vương Bình đạo nhân?
Gã nói lắp sung sướng thây Ô lão đại nói ra giùm mình má»™t câu Ä‘ang tắc trong cổ há»ng, mãi không thốt ra được, mừng quá vá»™i đáp:
- Phải... Phải... Phải rồi! Y là Giao... Giao... Giao.
Gã nói đến đây lại bị tắc nghẽn.
Ô lão đại nóng ruá»™t không nhá» gã nói hết câu nữa ngẩng đầu nhìn lên ngá»n cây chắp tay há»i đạo nhân:
- Phải chăng các hạ là Bất Bình đạo trưởng, tiếng tăm lẫy lừng bốn bể? Tại hạ từng nghe đại danh đã lâu, nay được gặp mặt tháºt là may quá!
Lúc gã Ä‘ang nói thì má»i ngưá»i Ä‘á»u dừng tay ngưng cuá»™c chiến đấu.
Ãạo nhân tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Không dám! Trên chốn giang hồ ngưá»i ta đồn bần đạo đã bá» mạng rồi, nên tiên sinh hãy còn ngá» vá»±c, có phải thế không?
Ãạo nhân dứt lá»i, từ trên ngá»n cây băng mình nhảy ra rồi từ từ đáp xuống.
Nguyên lúc hai chân đạo nhân dá»i khá»i cà nh cây, đáng lý rá»›t xuống đất ngay, nhưng y huy động cây phất trần trong tay quạt xuống để cho má»™t là n kình khà hất nảy lên. Luồng không khà đè ép xuống được, phản lá»±c giữ cho ngưá»i đạo nhân lÆ¡ lá»ng rồi hạ xuống rất thong thả.
Ô lão đại buộc miệng la lên:
- Khinh công Tiêu Dao Ngá»± Phong cá»§a các hạ tháºt là tuyệt diệu!
Tiếng hoan hô vừa dứt, Bất Bình đạo nhân đã đáp hai chân xuống đất nói:
- Ãôi bên xảy ra chuyện xung đột, bần đạo đứng bên ngoà i bà ng quan nhìn nháºn được rõ hÆ¡n. Vụ nà y chỉ do sá»± hiểu lầm mà ra. Tưởng các vị nên nể mặt bần đạo mà đổi thù ra bạn. Trước hết xin Tang Thổ Công lấy thuốc giải ra để cứu tỉnh cho những ngưá»i bị trúng độc châm đã!
Giá»ng nói cá»§a đạo nhân đầy vẻ ôn hoà nhưng rất oai nghiêm khiến ngưá»i nghe khó mà khước từ được. Huống chi mấy chục ngưá»i bị thương nằm dưới đất Ä‘ang quằn quại rên la, vẻ mặt cá»±c kỳ Ä‘au khổ đã mòn con mắt mong ngưá»i cho thuốc cứu chữa.
Ô lão đại đặt Tang Thổ Công xuống nói:
- Nà y lão Tang! Lão phải biết kÃnh nể Bất Bình đạo trưởng mà thu xếp việc nà y cho yên Ä‘i.
Tang Thổ Công chẳng nói năng gì, chạy vá»t đến trước Má»™ Dung Phục. Hai tay hắn thò xuống đất ngó ngáy móc đất mau lẹ dị thưá»ng khoét thà nh má»™t huyệt động. Hắn chui xuống móc lên má»™t váºt Ä‘en sì.
Nguyên đó là má»™t cái bao vải. Tang Thổ Công mở bao lấy má»™t miếng sắt Ä‘en rồi xoay mình đặt miếng sắt và o vết thương ngưá»i bên cạnh để hút lấy những mÅ©i độc châm nhá» như lông trâu ra, thì ra thá»i sắt đó là má»™t miếng đá nam châm, ngưá»i trúng độc châm trước hết phải được hút độc châm ra rồi má»›i thay thuốc giải.
Bất Bình đạo nhân cưá»i nói:
- Tang tiên sinh! Suy bụng ta ra bụng ngưá»i. Tiên sinh phải chữa cho ngưá»i ngoà i trước rồi hãy chữa cho ngưá»i nhà sau má»›i phải lẽ. Sao tiên sinh không chữa cho những ông bạn Má»™ Dung công tá» trước Ä‘i.
Tang Thổ Công hừ một tiếng rồi lẩm bẩm:
- Ta phải theo lá»i chỉ giáo cá»§a Bất Bình đạo nhân má»›i được.
NghÄ© váºy hắn chữa cho Công Dã Cà n cùng Phong Ba Ãc trước tiên rồi má»›i chữa đến những ngưá»i bạn mình.
Trong bá» ngoà i hắn thấp lá»§n thá»§n mà béo chùn béo chụt tưởng hắn là ngưá»i vụng vá» cháºm chạp, song thá»±c ra hắn mau lẹ vô cùng. Mưá»i đầu ngón tay to bằng quả chuối rắn chắc như chuỳ nhưng bá»—ng thế mà so vá»›i những ngón tay búp măng cá»§a những cô bé thêu thùa còn có phần mau lẹ khéo léo hÆ¡n.
Chỉ trong thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m, Tang Thổ Công đã thoa thuốc cho những ngưá»i bị thương. Những ngưá»i nà y được thoa thuốc xong hết ngứa ngáy liá»n.
Mấy ngưá»i tÃnh nết cáu kỉnh, cục cằn mắng chá»i Tang Thổ Công không tiếc lá»i.
Tang Thổ Công chỉ ngây ngưá»i ra, ai mắng chá»i thế nà o hắn cÅ©ng lá» Ä‘i không nghe tiếng, và chẳng nói năng gì.
Bất Bình đạo nhân tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ô lão đại! Ba mươi sáu động chúa cùng bảy mươi hai đảo chúa đến đây tụ hội phải chăng vì việc lão Thiên Sơn?
Ô lão đại cả kinh nhưng vẫn Ä‘iá»m nhiên đáp:
- Bất Bình đạo trưởng nói váºy tại hạ thiệt không hiểu. Chúng tôi má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, Ãt khi gặp mặt nhau, nên tụ há»™i ở đây để tá» tình thân máºt, ngoà i ra không có ý gì khác. Váºy mà không hiểu tại sao Má»™ Dung công tỠở Cô Tô lại tìm đến chúng tôi để xảy ra chuyện đáng tiếc vừa rồi?
Mộ Dung Phục nói:
- Tại hạ có việc tiện đưá»ng qua đây, không biết có cuá»™c tụ há»™i cá»§a những vị cao nhân thiệt là có lá»—i. Tại hạ xin các vị tha thứ. May được Bất Bình Ãạo Trưởng đến đây thu xếp công chuyện không xẩy ra to trở thà nh êm đẹp. Tại hạ thiệt cảm kÃch vô cùng! Sau nà y mong còn có ngà y tái ngá»™. Bây giá» tại hạ xin cáo biệt.
Má»™ Dung Phục biết cuá»™c há»™i há»p cá»§a ba mươi sáu động cùng bảy mươi hai đảo và những nhân váºt bà ng môn tả đạo nà y tất nhiên có việc gì trá»ng đại bà máºt. DÄ© nhiên há» không muốn cho ngưá»i ngoà i biết, nên Bất Bình Ãạo Trưởng vừa nói hở đến lão Thiên SÆ¡n gì đó thì Ô lão đại vá»™i lảng sang chuyện khác, ra chiá»u sợ sệt vô cùng! Nếu mình không rút lui chẳng hoá ra là ngưá»i không biết Ä‘iá»u, tá»±a như có Ä‘i thám thÃnh câu chuyện riêng cá»§a ngưá»i ta.
NghÄ© váºy y liá»n chắp tay vái chà o cả bốn phÃa rồi trở gót Ä‘i luôn Ô lão đại cÅ©ng chắp tay đáp lá»… nói:
- Má»™ Dung công tá»! Ô lão đại bữa nay biết thêm được má»™t nhân váºt anh hùng rất lấy là m vinh hạnh. Non xanh vẫn đó, nước biếc còn đây. Háºu há»™i hữu kỳ.
Lá»i hắn nói quả nhiên có ý không muốn lưu khách. Nhưng Bất Bình Ãạo Trưởng há»i xen và o:
- Ô lão đại! Lão có biết Má»™ Dung công tá» là ngưá»i thế nà o không?
Ô lão đại giáºt mình đáp:
- Bắc Kiá»u Phong, Nam Má»™ Dung! Nhà Má»™ Dung ở Cô Tô tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm ai còn không biết?
Bất Bình đạo nhân cưá»i nói:
- Phải đó! Nhưng má»™t nhân váºt như váºy mà mình không liên kết được bá» lỡ mất chẳng đáng tiếc ư? Lúc bình thá»i thỉnh cầu được Cô Tô Má»™ Dung là má»™t việc khó khăn vô cùng! May mà được cÆ¡ trá»i run rá»§i bữa nay Má»™ Dung công tá» tá»›i đây, các ngươi không mở miệng cầu khẩn công tá» giúp cho phá»ng có khác gì đã tá»›i được Bảo SÆ¡n mà chịu vá» không?
Ô lão đại ngáºp ngừng:
- Cái đó... Cái đó...
Lão nói giá»ng ra vẻ phân vân.
Bất Bình đạo nhân cưá»i ha hả nói:
- Má»™ Dung công tỠđầy lòng nghÄ©a hiệp lừng danh thiên hạ. Các ngươi suốt Ä‘á»i đã bị mụ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—...
Lão vừa nói đến Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—, má»i ngưá»i bất giác ồ lên má»™t tiếng.
Cùng má»™t tiếng la, mà có ngưá»i ra vẻ kinh hãi, ngưá»i thì phẫn ná»™, có ngưá»i ra giá»ng bi thương, có ngưá»i tá» dấu nghi ngá». Tâm tÃnh má»—i ngưá»i Ä‘á»u khác nhau. Lại có ngưá»i sợ quá run lên lùi lại mấy bước.
Má»™ Dung Phục tá»± há»i:
- Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— là ai mà bá»n nà y sợ hãi như váºy?
Bỗng nghe Bất Bình đạo trưởng nói:
- Các ngưá»i bị Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— lấn áp nhục nhã và hà nh hạ khổ sở, không còn biết gì là sinh thú ở Ä‘á»i nữa. Những báºc hà o kiệt trong thiên hạ nghe nói đến mụ là phải căm tức nghiến răng. Lần nà y các ngươi phấn khởi chà phản kháng, còn ai là ngưá»i không muốn giúp sức cho? Ngay bá»n bần đạo là hạng vô tà i còn đến tiếp tay huống chi Má»™ Dung công tỠđây lòng khẳng khái nghÄ©a hiệp khi nà o lại thõng tay đứng nhìn?
Ô lão đại cưá»i há»i:
- Không hiểu đạo trưởng nghe tin nà y ở đâu, toà n là tin thất thiệt. Ãồng bà bà tuy đối vá»›i má»i ngưá»i có chút nghiêm khắc, nhưng đó chỉ là là m há»™i cho há». Chúng tôi rất cảm Æ¡n đức bà bà , khi nà o lại chống đối?
Bất Bình đạo nhân cưá»i ha hả nói:
- Ngươi nói váºy chẳng hoá ra bần đạo là ngưá»i Ä‘a sá»± ư? Má»™ Dung công tá»! Chúng ta cùng lên núi Thiên SÆ¡n để há»™i đà m vá»›i Ãồng má»— má»— Ä‘i và nói cho mụ biết là các bạn hết thảy ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo Ä‘á»u má»™t lòng hiếu hạnh vá»›i bà ta. Há» Ä‘ang hẹn nhau há»™i há»p để đến chúc thá» cho bà .
Trong đám đông có tiếng ngưá»i la lên:
- Ô lão đại không nên cho há» Ä‘i để tiết lá»™ việc cÆ¡ máºt.
Có ngưá»i nói:
- Giữ Mộ Dung công tỠlại!
Rồi những tiếng khà giới rút ra loảng xoảng.
Bất Bình đạo nhân cưá»i há»i:
- Các ngươi định giết ngưá»i bịt miệng chăng? Ta e rằng không phải chuyện dá»… đâu!
Ãá»™t nhiên đạo nhân lá»›n tiếng la lên:
- Phù Dung tiên tá»! Kiếm thần lão huynh! Nay ba mươi sáu động chúa và bảy mươi hai đảo chúa âm mưu phản bạn Ãồng má»— má»—. HỠđịnh giết ta để bịt miệng.
Thanh âm nà y truyá»n Ä‘i rất xa. Khe núi bốn mặt vang dá»™i.
Bất Bình đạo nhân dư âm chưa dứt thì trên đỉnh núi mé Tây có má»™t thanh âm từ đằng xa vá»ng lại:
- Lão mÅ©i trâu kia! Bất Bình đạo nhân đã tá»›i đó, ngươi trốn thoát được thì trốn Ä‘i mà không thì phải tuân theo mệnh lệnh y Ä‘i thôi. Bá»n đồ tỠđồ tôn cá»§a Ãồng lão thái đã vây kÃn rồi, khó lòng thoát được. Ta chẳng qua đến đây là để đưa tin cho ngươi, còn muốn cứu tÃnh mạng ngươi thì khó lòng lắm.
Thanh âm nà y Ãt ra là ở ngoà i xa ba bốn dặm.
Thanh âm vừa dứt thì lại thấy tiếng má»™t ngưá»i đà n bà ở ngá»n núi phÃa Bắc rất trong trẻo vang lại:
- Lão mÅ©i trâu kia! Ai mượn ngươi can thiệp và o việc ngưá»i ta. Ngưá»i ta đã bố trà đâu đó rồi. Vụ nà y tuy khó khăn tháºt nhưng Ãồng Lão Thái cÅ©ng đủ đối phó được. Ta đến núi Thiên SÆ¡n đây để gặp Ãông Lão Thái xem bà ta nói sao.
Thanh âm ngưá»i đà n bà nà y có lẽ còn xa hÆ¡n thanh âm trước nữa.
Má»i ngưá»i nghe thấy Ä‘á»u sợ hãi thất sắc. Há» nghÄ© rằng:
- Hai ngưá»i nà y ở táºn ngoà i xa bốn dặm dù muốn Ä‘uổi theo cÅ©ng không kịp. Xem ra Bất Bình đạo nhân trước khi nhúng tay và o việc đã bố trà cẩn tháºn. Chỉ gá»i má»™t tiếng là có ngưá»i tiếp ứng ngay. Huống chi nghe thanh âm hai ngưá»i nà y đã biết ngay há» Ä‘á»u là những tay ná»™i công thâm háºu vô cùng. Dù có Ä‘uổi kịp vị tất đã là m gì được há».
Ô lão đại là ngưá»i nhanh trà xoay chiá»u rất mau, liá»n cất cao giá»ng gá»i:
- Bất Bình đạo trưởng! Kiếm thần! Phù Dung tiên tá»! Nếu ba vị giúp bá»n tại hạ giải thoát kiếp nạn nà y thì ai nấy Ä‘á»u cảm kÃch vô cùng. Trước mặt Chân Nhân không dám nói dối. Ba vị đã biết rõ ná»™i tình, dù có man trá cÅ©ng vô Ãch. Xin má»i các vị đến đây bà n bạc kế hoạch được chăng?
Kiếm Thần đáp:
- Chúng ta đứng ở ngoà i xa để xem sự náo nhiệt hay hơn, nếu có sự bất trắc xảy ra thì còn chạy thoát thân được. Dấn mình và o chỗ nước đục đó có chi là thú?
Thanh âm ngưá»i đà n bà lại vang lên:
- Ãúng thế! Lão mÅ©i trâu kia! Chúng ta coi chừng cho ngươi không thì ngươi bị loạn Ä‘ao bằm xác ra cÅ©ng chẳng có ai biết tin. Chết như thế tháºt oan uổng.
Ô lão đại nhăn nhó cưá»i nói:
- Hai vị nói giỡn rồi. Thá»±c ra bá»n đối phương ghê gá»›m lắm. Bá»n tại hạ như những con chim đã phải tên sợ là n cây cong, nên là m việc phải cẩn tháºn. Lại được ba vị Ä‘em lòng trượng nghÄ©a giúp đỡ cho. Bá»n tại hạ chẳng phải là những ngưá»i không biết Ä‘iá»u. Vừa rồi chưa nói thá»±c được, trong lòng thá»±c có Ä‘iá»u áy náy xin các vị lượng thứ cho.
Ô lão đại ăn nói má»m má»ng như váºy thá»±c đã nhún mình đến cùng cá»±c.
Má»™ Dung Phục đưa mắt nhìn Ãặng Bách Xuyên rồi nói:
- Bá»n ngưá»i nà y có những mưu đồ lá»›n lao, rõ rà ng há» không muốn cho ngưá»i ngoà i tham dá»± và o. Bất Bình đạo nhân cùng gã Kiếm Thần gì gì đấy tuy miệng nói tiếp tay cho, nhưng e rằng há» có lòng dạ không tốt, hoặc vì lợi riêng mà hà nh động như váºy. Chúng mình chẳng nên dấn thân và o chá»— nước đục nà y là m chi.
Hai gã kia gáºt đầu.
Ãặng Bách Xuyên cÅ©ng bÄ©u môi má»™t cái để tỠý nên Ä‘i là hÆ¡n.
Mộ Dung Phục nói với Ô Lão đại:
- Các vị quả là những ngưá»i biết nhiá»u hiểu rá»™ng lại ứng biến mau lẹ gặp việc to lá»›n tà y trá»i cÅ©ng đối phó được ngay. Huống chi lại có bá»n Bất Bình đạo trưởng ba ngưá»i vì nghÄ©a khà mà giúp đỡ cho thì trên cõi Ä‘á»i nà y còn ai địch nổi? Thá»±c tình mà nói bốn tại hạ có đứng bên reo hò trợ oai thì chỉ tổ là m vướng tay vướng chân các vị, váºy tại hạ xin cáo từ.
Ô Lão đại nói:
- Khoan đã! Những việc ở đây đã bị tiết lá»™. Vụ nà y có quan hệ đến tÃnh mạng cá»§a mấy trăm ngưá»i. Ba mươi sáu Ãá»™ng chúa và Bảy mươi hai đảo chúa cùng bao nhiêu Ä‘oà n tuỳ tùng sống hay chết, vinh hay nhục là ở giây phút nà y! Má»™ Dung công tá»! Không phải chúng ta không tin các hạ, nhưng sá»± thá»±c quan hệ rất lá»›n, không dám để các hạ mạo hiểm.
Má»™ Dung Phục hiểu ý há»i:
- Phải chăng các hạ không muốn tại hạ rá»i khá»i nÆ¡i đây?
Ô Lão đại đáp:
- Không dám thế đâu.
Bao Bất Ãồng nói:
- Các vị Ãồng má»— má»—, Ãồng bá bá nà o đó bá»n tại hạ không biết. Việc cá»§a các vị là m bá»n tại hạ bảo đảm không tiết lá»™ ra chút nà o là xong. Cô Tô Má»™ Dung Phục là hạng ngưá»i nà o? Lá»i công tỠđã nói ra có lý đâu lại không giữ nguyên vẹn. Nếu các vị cưỡng bách bá»n tại hạ phải ở lại, thì chỉ giữ Bao Bất Ãồng nà y là đủ, chẳng lẽ còn muốn giữ cả Má»™ Dung công tá» cùng Ãoà n công tá» nữa ư?
Ô Lão đại biết gã nói thá»±c. HÆ¡n nữa, anh chà ng Ãoà n công tá» kia bá»™ pháp thiệt là cổ quái. Trên lưng cõng má»™t cô gái mà chà ng ta chạy nhảy tá»±a hồ chân không chấm đất, ngưá»i chỉ lÆ¡ lá»ng trên không, chẳng ai ngăn trở được.
Hắn nghÄ© váºy, liá»n quay lại nhìn Bất Bình đạo nhân vẻ mặt ra chiá»u khó nghÄ©, dưá»ng như để há»i ý đạo nhân.
Bất Bình đạo nhân nói:
- Ô Lão đại! Ngươi đã gặp phải những tay đối đầu ghê gá»›m, thêm được ngưá»i giúp sức nà o hay ngưá»i đó. Cái há»c cá»§a Cô Tô Má»™ Dung nghiên cứu cả những việc trên trá»i dưới đất, có võ há»c cá»§a ngưá»i và o đâu. Công tá» thi Æ¡n không cần báo đáp. Ngưá»i bất tất phải hiá»m nghi đến chuyện riêng tây, hay hÆ¡n hết là giết ngay kẻ đối đầu cá»§a ngươi Ä‘i đã. Lần nà y mà ngươi không giết được mụ là thôi đấy. Má»™ Dung công tá» là má»™t tay giúp sức đắc lá»±c, sao ngươi không cầu y?
Ô lão đại nghiến răng, quyết định chá»§ ý, liá»n chạy đến trước mặt. Má»™ Dung Phục nguýt dà i má»™t cái nói:
- Má»™ Dung công tá»! Anh em ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo chúng tôi mấy chục năm nay đã chịu bao nhiêu là khổ sở không còn ra ngưá»i nữa. Lần nầy liá»u mình cố trừ khá» lão ma đầu. Xin công tá» vì lòng hà o hiệp mà tiếp tay cho thì không khác gì Ä‘ang bị treo dốc ngược mà được cởi xuống. Æ n đức trá»i bể ấy, bá»n tại hạ vÄ©nh viá»…n không bao giá» dám quên.
Ô Lão đại phải cầu cứu Mộ Dung Phục giúp cho là môt sự vạn bất đắc dĩ chớ không phải bản tâm muốn thế, song hắn vẫn nói những câu cực kỳ thà nh khẩn.
Mộ Dung Phục nói:
- Các vị đây biết bao nhiêu tay cao thủ không cần chi đến tại hạ nữa?
Y muốn nói thêm mấy câu để cự tuyệt không muốn dấn mình và o vòng thị phi nhưng đột nhiên y động tâm nghĩ lại:
- Lá»i Ô Lão đại nói cảm Æ¡n đức vÄ©nh viá»…n không quên. Trong ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo thiếu gì tay cao thá»§. Công việc phục hưng nước Ãại Yên cá»§a ta Ä‘ang lo thiếu ngưá»i. Nếu bữa nay mình giúp há» sau nà y mình cần há» ra sức, thì mấy trăm tay cao thá»§ nà y tháºt là má»™t lá»±c lượng hùng háºu.
NghÄ© váºy y liá»n nói:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói: "Giữa đưá»ng dẫu thấy bất bằng mà tha".
Tại hạ rất saÜn lòng giúp đỡ liệt vị nhưng bá»n tại hạ...
Ô Lão đại thấy Má»™ Dung Phục nói váºy thì lá»™ vẻ vui mừng nghe lá»i:
- Hay lắm!
Ãặng Bách Xuyên đưa mắt ra hiệu cho Má»™ Dung Phục nên rút lui, vì gã xem ra bá»n nà y không phải hạng ngưá»i lương thiện. Giao du vá»›i chỉ có hại chứ chẳng được lợi Ãch gì. Nhưng Má»™ Dung Phục trông gã gáºt đầu tá» ra đã hiểu ý gã rồi, Ä‘oạn nói tiếp vá»›i Ô Lão đại:
- Tại hạ thấy liệt vị võ công cao cưá»ng lại có lòng khảng khái nghÄ©a hiệp, trong lòng rất là khâm phục, muốn kết nối bạn bè. Thá»±c ra bản lÄ©nh cá»§a các vị thừa sức chu diệt kẻ tà n ác chả cần gì đến bá»n tại hạ giúp sức. Nhưng đã là chá»— bạn hữu Má»™ Dung Phục nà y xin theo các vị nghe lệnh.
Má»™ Dung Phục nói mấy lá»i nhÅ©n nhặn khiến má»i ngưá»i vá»— tay hoan hô vang dáºy má»™t góc trá»i.
Ta nên biết rằng tiếng tăm Má»™ Dung Cô Tô lừng lẫy trong võ lâm, Ô Lão đại được Bất Bình Ãạo Trưởng chỉ Ä‘iểm cho cầu viện y, nhưng chẳng ai tin rằng Má»™ Dung Phục nháºn lá»i. NgỠđâu y lại ưng thuáºn ngay mà nói năng cá»±c kỳ lá»… phép khiến há» Ä‘á»u ngạc nhiên.
Bá»n Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n cÅ©ng lấy là m lạ, nhưng bao giá» há» cÅ©ng tuân theo mệnh lệnh Má»™ Dung Phục. Má»™t khi y đã quyết định Ä‘iá»u gì là không ai dị nghị nữa. Cả Bao Bất Ãồng, anh chà ng chuyên phản kháng ý kiến má»i ngưá»i mà đối vá»›i Má»™ Dung Công Tá» cÅ©ng không dám lè nhè câu cá»a miệng cá»§a gã không phải đâu là không phải đâu.
Bá»n há» yên chà rằng má»™t khi Má»™ Dung Công TỠđã chịu lá»i giúp bá»n kia là có dụng ý gì, mà má»i ngưá»i chưa hiểu.
Vương Ngá»c Yến nghe biểu ca nà ng ưng chịu giúp bá»n kia, hiển nhiên địch hoá ra bạn, nà ng quay lại nói vá»›i Ãoà n Dá»±:
- Ãoà n công tá»! Bá»n há» không đánh nhau nữa. Công tỠđể ta xuống thôi.
Ãoà n Dá»± chưng há»ng đáp:
- Vâng vâng!....
Rồi co chân hạ Vương Ngá»c Yến xuống, Vương Ngá»c Yến nét mặt á»ng hồng khẽ nói:
- Ãa tạ công tá»!
Ãoà n Dá»± thở dà i ngáºp ngừng nói:
- Hỡi ôi! Trá»i cao đất dầy có lúc còn táºn thế, mối háºn nà y vÄ©nh viá»…n không bao giá» hết!
Vương Ngá»c Yến há»i:
- Công tá» nói gì váºy, ngâm thÆ¡ phải không?
Ãoà n Dá»± giáºt mình tỉnh lại.
Nguyên vừa rồi lòng chà ng nghÄ© trăm nghìn mối mang mác. Chà ng tưởng đến hạ Vương Ngá»c Yến xuống, rồi nà ng sẽ Ä‘i theo Má»™ Dung Phục và từ đây bên góc trá»i biển mênh mang, không còn ngà y nà o được gặp nữa. Còn mình phiêu bạt giang hồ mấy chục năm, suốt Ä‘á»i buồn thảm cho đến ngà y chết. Vì thế mà chà ng buá»™t miệng Ä‘á»c câu vừa rồi.
Chà ng nghe Vương Ngá»c Yến há»i lúng túng đáp:
- Tại hạ... Không không... Tại hạ đang nghĩ vơ nghĩ vẩn.
Bỗng nghe Bất Bình đạo nhân lên tiếng:
- Ta có lá»i cung hỉ chúc mừng các ngươi! Má»™ Dung công tỠđã chịu ra tay giúp đỡ thì việc lá»›n có thể xong được. Ãừng nói thần công Má»™ Dung công tá» là tay thiên hạ vô địch, mà thá»§ hạ y là Ãoà n tướng công đây cÅ©ng là má»™t cao nhân khó có ngưá»i bì kịp.
Ãạo trưởng thấy Ãoà n Dá»± cõng Vương Ngá»c Yến, vẻ mặt rất là cung kÃnh thì tưởng chà ng cÅ©ng là thuá»™c hạ Má»™ Dung Phục như bá»n Ãặng Bách Xuyên mà thôi.
Mộ Dung Phục vội nói:
- Ãoà n huynh đây là dòng dõi cao môn lệnh tá»™c nước Ãại Lý. Tại hạ vẫn phải kÃnh phục công tá». Rồi y gá»i:
- Ãoà n huynh! Ãoà n huynh! Lại đây ra mắt mấy vị bạn hữu nên chăng?
Ãoà n Dá»± đứng đằng sau Vương Ngá»c Yến, mÅ©i ngá»i hương thÆ¡m ngà o ngạt, ghé mắt xem trá»™m con ngưá»i ngá»c, tuy chà ng không dám nhìn thẳng mặt Vương Ngá»c Yến, nhưng được nhìn bà n tay ngà ngá»c cá»§a nà ng cÅ©ng lấy là m mãn nguyện lắm rồi, không dám mong gì hÆ¡n nữa.
Má»™ Dung Phục gá»i chà ng mà chà ng tá»±a như không nghe thấy.
Y lại gá»i lần nữa:
- Ãoà n huynh! Xin dá»i gót ngá»c lại đây há»™i kiến cùng mấy ông bạn.
Hiện giá» Má»™ Dung Phục má»™t lòng muốn lung lạc các vị anh hà o trên chốn giang hồ để sau nà y giúp y phục quốc. Y biết rõ Bất Bình đạo nhân chưa chắc đã là ngưá»i Ä‘oan chÃnh, mà y vẫn cầu cạnh kết giao, chứ không kiêu ngạo như trước.
NgỠđâu Ãoà n Dá»± chỉ để ý và o mưá»i ngón tay búp măng cá»§a Vương Ngá»c Yến, chẳng còn nghe gì đến ngưá»i ngoà i kêu gá»i nữa.
Vương Ngá»c Yến nhắc:
- Ãoà n công tá»! Biểu ca ta kêu công tỠđó!
Vương Ngá»c Yến nhắc như váºy. Ãoà n Dá»± nghe thấy ngay vá»™i đáp:
- Vâng vâng! Y gá»i tại hạ là m chi?
Vương Ngá»c Yến nói:
- Biểu ca ta má»i Công tá» lại yết kiến mấy ông bạn má»›i.
Ãoà n Dá»± thá»±c tình không muốn rá»i xa bên mình nà ng bèn há»i lại:
- Cô nương có đi không?
Vương Ngá»c Yến thấy chà ng ngẩn ngÆ¡ liá»n đáp:
- Y gá»i công tá» chứ không kêu ta.
Ãoà n Dá»± nói:
- Cô nương không đi tại hạ cũng không đi.
Tà i sản của nguoidoi123
18-08-2008, 10:38 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 86 : Quá si mê thổ lộ tâm tình
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Bất Bình đạo nhân là má»™t tay cao thá»§ bà ng môn tả đạo, trước nay vốn tÃnh kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì. Tuy lão thấy bá»™ pháp Ãoà n Dá»± kỳ dị nhưng trong bụng vẫn coi chà ng là má»™t nhân váºt tầm thưá»ng chẳng có chi đáng để ý.
Bây giá» lão nghe chà ng cùng Vương Ngá»c Yến mấy lá»i đối đáp vá»›i nhau, lão có hiểu đâu chà ng là kẻ tình si, ngoà i Vương Ngá»c Yến ra cÆ¡ hồ chà ng không nhìn thấy ai nữa, lão vẫn tưởng chà ng khinh mình không muốn há»™i kiến.
Bất Bình đạo nhân là ngưá»i lòng dạ hiểm sâu, tuy căm háºn trong lòng mà ngoà i mặt vẫn thản nhiên như không có gì cả.
Vương Ngá»c Yến thấy ai nấy Ä‘á»u để mắt nhìn chòng chá»c và o mình cùng Ãoà n Dá»±, thì không khá»i bối rối. Nà ng còn sợ biểu ca mình nhân đó mà sinh chuyện hiểu lầm, liá»n cất tiếng gá»i:
- Biểu ca! Tiểu muá»™i bị ngưá»i ta Ä‘iểm huyệt, biểu ca lại giải khai cho tiểu muá»™i.
Má»™ Dung Phục không muốn lá»™ thái độ nữ nhi thưá»ng tình trước mắt má»i ngưá»i, liá»n bảo Ãặng Bách Xuyên:
- Ãặng đại ca! Ãai ca giải huyệt đạo giùm Vương cô nương Ä‘i!
Rồi quay sang nói vá»›i Ãoà n Dá»±:
- Ãoà n huynh! Má»i Ãoà n huynh qua bên nà y!
Vương Ngá»c Yến thấy Ãoà n Dá»± vẫn đứng ỳ ra đó liá»n giục:
- Biểu ca ta má»i công tá» qua bên kia, váºy công tá» sang Ä‘i!
Ãoà n Dá»± thấy Vương Ngá»c Yến kêu Má»™ Dung Phục sang chiếu cố cho nà ng và có vẻ coi mình như ngưá»i ngoà i, thì trong lòng chua xót vô cùng, chà ng thẫn thá» lê gót qua bên Má»™ Dung Phục.
Mộ Dung Phục nói:
- Ãoà n huynh! Ãệ đưa Ãoà n huynh Ä‘i ra mắt liệt vị cao nhân.
Rồi giới thiệu:
- Vị nà y là Bất Bình đạo trưởng!
- Vị nà y là Ô tiên sinh!
Ãoà n Dá»± ngoà i miệng chỉ dạ, dạ mấy tiếng cho xuôi chuyện. Trong lòng chà ng còn mải nghÄ© đâu.
Chà ng lẩm bẩm một mình :
- Rõ rà ng mình đứng ngay bên cạnh nà ng, sao nà ng không bảo mình giải huyệt mà phải gá»i biểu ca? Xem thế đủ biết vừa rồi gặp cÆ¡n nguy cấp nà ng phải gá»i mình cÅ©ng chỉ là trưá»ng hợp ngá»™ biến tòng quyá»n mà thôi. Giả tá»· biểu ca chạy lại cõng nà ng được, quyết nà ng chẳng chịu để cho mình đụng đến ngưá»i nà ng.
- Nà ng không để ta nâng đỡ thì còn sinh thú gì ở nhân gian nữa? Ta không vá» nước Ãại Lý từ đây quyết dá»i bá» không nhìn mặt nà ng nữa. Hỡi ôi! Ta vá» chùa Thiên Long xuất gia đầu Pháºt, quy y dưới toà Khô Vinh đại sư... Từ đây rá»a sạch lục căn, không nhiá»…m bụi trần...
Tháºm chà bá»n Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n... cÅ©ng được nà ng coi tương đối còn gần hÆ¡n vá»›i mình, vì bá»n nà y là thuá»™c hạ cá»§a biểu ca nà ng. Mình vá»›i nà ng đã không thân thÃch lại không quen biết từ xưa, chỉ là chá»— bèo mây há»™i ngá»™, hay là ngưá»i khách qua đưá»ng gặp nhau không hÆ¡n không kém thì khi nà o nà ng còn để tâm đến mình? Nà ng có để cho mình trá»™m liếc dung nhan má»™t chút hoặc được nà ng hạ cố đảo con mắt khinh khi lướt qua mình má»™t lượt đã là phúc bảy mươi Ä‘á»i nhà mình rồi. Chẳng bao giá» nà ng muốn cho mình đưa tay ra nâng đỡ nà ng hết.
Bất Bình đạo nhân và Ô lão đại thấy cặp mắt lỠđỠcá»§a Ãoà n Dá»± nhìn ra quãng không. Má»™ Dung Phục dẫn chà ng Ä‘i há»™i kiến vá»›i bá»n mình mà chà ng lÆ¡ đễnh chẳng để ý gì đến ai. Thêm và o thái độ há» hững đó cặp chân mà y chà ng còn nhăn tÃt lại đầy vẻ âu sầu, rõ ra cà ng miá»…n cưỡng trong việc xã giao nà y.
Bất Bình đạo nhân cưá»i ha hả reo lên:
- Tháºt là hân hạnh! Tháºt là hân hạnh!
Rồi lão đưa tay ra nắm lấy tay mặt Ãoà n Dá»±.
Ô lão đại hiểu ý Bất Bình đạo nhân cÅ©ng tay nắm lấy tay trái chà ng. Hà nh động cá»§a Ô lão đại lại còn bỉ ổi hÆ¡n Bất Bình đạo nhân. Tuy dụng ý cá»§a hai ngưá»i giống nhau là chá»— chỉ cho Ãoà n Dá»± phải Ä‘au đớn, nhưng Bất Bình đạo nhân không có gì lá»™ ra ngoà i mặt, còn Ô lão đại thì giở lối vÅ© phu, ai cÅ©ng trông rõ hắn có ác ý.
Hai ngưá»i nắm tay Ãoà n Dá»± rồi váºn công lá»±c xiết chặt lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, Bất Bình đạo nhân cảm thấy chân khà trong ngưá»i cuồn cuá»™n tiết ra. Lão bất giác cả kinh, vá»™i buông tay giáºt ra, nhưng hiện nay ná»™i lá»±c Ãoà n Dá»± rất là thâm háºu, cổ tay chà ng hút chặt lấy bà n tay Bất Bình đạo nhân như bị gắn liá»n và o nhau, đối phương không sao giáºt ra được. Má»™t khi thần công cá»§a chu cáp đã phát động thì nó hút ná»™i lá»±c cá»§a đối phương má»—i lúc má»™t nhanh.
Ô lão đại thiện nghá» dùng độc, hắn nắm cổ tay Ãoà n Dá»± rồi liá»n váºn độc chưởng công phu, thúc đẩy chất độc ở bà n tay mình cho truyá»n mạnh sang Ãoà n Dá»±. Tuy bản tâm hắn không phải muốn giết chà ng, nhưng muốn cho chà ng khắp ngưá»i tê nhức ngứa ngáy không chịu nổi để chà ng biết hắn không phải tay vừa, phải mở miệng van lÆ¡n rồi hắn sẽ cho thuốc giải độc. Ãồng thá»i hắn muốn ra oai cho ai nấy Ä‘á»u biết rằng chư tiên ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo Ä‘á»u là những nhân váºt phi thưá»ng, ai đã gặp thì có đưá»ng là xuống ngá»±a đầu hà ng.
NgỠđâu Ãoà n Dá»± từ khi nuốt chu cáp và o rồi, bất luáºn chất độc gì cÅ©ng không ngấm và o ngưá»i chà ng được nữa.
Ô lão đại thấy độc chưởng mình không là m gì được Ãoà n Dá»± mà chân khà trong ngưá»i hắn lại bị hút Ä‘i cuồn cuá»™n. Lão sợ hãi la lên:
- Ui chao!... ngươi lại thi triển Hoá công đại pháp rồi!
Má»™ Dung Phục không hiểu chân tướng vá» ná»™i công cá»§a Ãoà n Dá»±. Y thấy Bất Bình đạo nhân cùng Ô lão đại bị nguy khốn chỉ cho là chà ng váºn ná»™i lá»±c để phản kÃch. Y vá»™i dùng thá»§ pháp mau lẹ phi thưá»ng, váºn động chân lá»±c để chặn đứng hấp lá»±c cá»§a Chu Cáp thần công rồi vừa kéo Bất Bình đạo trưởng cùng Ô lão đại ra, vừa la lên:
- Ãoà n huynh nên rá»™ng lòng buông tha hai vị nà y ra!
Ãoà n Dá»± giáºt mình trở vá» thá»±c tại.
Chu Cáp thần công của chà ng đã mấy phen bị tưởng lầm là Hoá công đại pháp.
Chà ng nghe tiếng la cá»§a Má»™ Dung Phục liá»n thi triển thân pháp cá»§a bá phụ chà ng là Ãoà n ChÃnh Minh truyá»n cho thu thần công lại.
Ô lão đại cố sức giá»±t mạnh báºt được tay ra, hắn lạng ngưá»i vá» phÃa sau, loạng choạng mấy bước má»›i dừng lại được. Hắn thẹn quá mặt đỠbừng lên, vừa kinh hãi, vừa tức giáºn mà không biết là m thế nà o?
Bất Bình đạo nhân kiến thức rất rá»™ng. Lão biết ná»™i lá»±c cá»§a Ãoà n Dá»± khác hẳn Hoá công đại pháp, má»™t pháp thuáºt nổi tiếng tà n ác trên chốn giang hồ, mặc dầu lão chưa bị Hoá công đại pháp hà nh hạ bao giá».
Ô lão đại vẫn la lớn:
- Hoá công đại pháp! Hoá công đại pháp!
Ãoà n Dá»± tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Tinh Tú lão quái Ãinh Xuân Thu là hạng đê hèn bỉ ổi. Võ công cá»§a hắn so vá»›i ta thế nà o được? Ngưá»i thá»±c chẳng khác gì ếch nằm đáy giếng ngó lên tưởng trá»i chỉ nhá» bằng cái vung, nên không hiểu gì hết... Chao ôi! Thá»±c là đáng buồn cho kẻ ngu muá»™i!... Ha ha! Ha ha!...
Chà ng còn muốn chế giá»…u Ô lão đại má»™t lúc nữa, nhưng sá»±c nhá»› lại Vương Ngá»c Yến coi mình như khách qua đưá»ng, bất giác thở dà i sưá»n sượt.
Mộ Dung Phục nói với Bất Bình đạo trưởng cùng Ô lão đại:
- Ãoà n huynh đây là dòng dõi chÃnh thống há» Ãoà n nước Ãại Lý. Tuyệt kỹ Nhất dương chỉ và Lục mạch thần kiếm cá»§a nhà nà y thiệt là thiên hạ vô song. Tinh Tú lão quái bì thế nà o được?
Y nói tá»›i đây bá»—ng thấy cánh tay và bà n tay mặt mình má»—i lúc má»™t sưng to lên mà không phải vì bị trúng song chuỳ cá»§a gã thấp lùn, thì trong lòng không khá»i kinh nghi. Y giÆ¡ tay lên coi thấy lưng bà n tay ẩn hiện sắc xanh. Ãồng thá»i mÅ©i ngá»i thấy má»™t mùi tanh tưởi rất khó chịu, chợt tỉnh ngá»™ la lên:
- Úi chà ! Phải rồi! Tay mình bị Lục Ba hương lộ đao thấm và o da thịt rồi!
Y vội xoay lưỡi đao lại cho sống đao hướng ra ngoà i, còn lưỡi đao hướng và o mình rồi quay sang nói với Ô lão đại:
- Ô tiên sinh! Tại hạ xin hoà n lại cây khà giới nà y và xin tiên sinh tha lỗi cho!
Ô lão đại giÆ¡ tay ra đón lấy mà vẫn không thấy Má»™ Dung Phục xoay chuôi Ä‘ao vá» phÃa mình. Hắn không biết là m thế nà o để đón lấy, liá»n nở má»™t nụ cưá»i cầu tà i nói:
- Xin lỗi các hạ! Lưỡi đao nà y kỳ lắm! Cầm và o lưỡi đao không được.
Hắn vừa nói vừa móc lấy một cái bình nhỠmở nắp ra dốc một chút phấn và o bà n tay rồi nắm lấy lưng bà n tay Mộ Dung Phục.
Chỉ trong khoảnh khắc, thuốc ngấm và o trong da thịt.
Má»™ Dung Phục cảm thấy cánh tay mát rượi. Y biết là thuốc giải đã sinh hiệu nghiệm, liá»n tá»§m tỉm cưá»i, quăng quá»· đầu Ä‘ao sang trả Ô lão đại.
Ô lão đại đón lấy Ä‘ao rồi quay sang nhìn Ãoà n Dá»± há»i:
- Ãoà n huynh đây đối vá»›i chúng ta là bạn hay là thù? Nếu là bạn thì phải má»™t lòng má»™t dạ vá»›i nhau, thà nh thá»±c chỉ bảo nhau và giúp đỡ nhau má»›i phải. Nếu y là thù thì võ công cao đến đâu chúng ta cÅ©ng quyết má»™t tráºn tá» chiến.
Hắn nói xong, cặp mắt hau háu nhìn Ãoà n Dá»±, vá»›i bá»™ mặt khẩn trương.
Ãoà n Dá»± Ä‘iêu đứng vì tình, chà ng có để ý gì đến cái anh hùng khà khái cá»§a Ô lão đại. Mặt buồn rưá»i rượi, chà ng cúi đầu xuống nói:
- Lòng ta phiá»n muá»™n đến cá»±c Ä‘iểm rồi! HÆ¡i đâu mà đi can thiệp và o việc ngưá»i khác. Ta không phải là bạn mà cÅ©ng chẳng thù hằn gì vá»›i các ngươi. Công việc cá»§a các ngươi ta chẳng báºn tâm đến là m chi, nhất định không dấn mình và o công việc rắc rối cá»§a các ngươi đâu. Hỡi ôi! Ta chỉ là má»™t ngưá»i Ä‘au khổ nhất thiên hạ, cổ kim chưa từng có ai bị hoà n cảnh Ä‘au đớn như ta! Ngắm trá»i cao lồng lá»™ng không ngăn giá»t lệ sụt sùi. Kẻ biết ta bảo lòng ta éo le, chẳng biết ta bảo ta và nh cạnh Ä‘iá»u gì! Những cuá»™c đắc thắng trên chốn giang hồ nhá» má»n khác nà o con sâu cái kiến, có đáng chi mà ta phải báºn lòng?
Nhân váºt trên thế gian thá»±c là thiên hình vạn trạng: Kẻ cầu danh, ngưá»i hám lợi, kẻ mê muá»™i vì tình, ngưá»i giầu lòng nghÄ©a hiệp...
Ai cÅ©ng chăm lo cho công cuá»™c mình theo Ä‘uổi và cho hoà i bão cá»§a mình là to lá»›n cao thượng hÆ¡n hết. Nhưng ngưá»i ngoà i trông và o lại dè bỉu hoặc cưá»i ruồi, hoặc chá»i đổng.
Hiện giá» cuá»™c mưu đồ cá»§a bá»n Má»™ Dung Phục là khôi phục lại nước Ãại Yên. Mưu mô cảu bá»n Ô lão đại là đối phó lại Thiên SÆ¡n Ãồng Má»—. Cái hoà i bão cá»§a Ãoà n Dá»± là chỉ được khoé mắt xanh cá»§a Vương Ngá»c Yến nhìn đến hay được nghe má»™t lá»i nói dịu dà ng cá»§a nà ng, đã lấy là m mãn nguyện.
Bá»n Ô lão đại coi Ãoà n Dá»± là má»™t chà ng ngốc mà Ãoà n Dá»± lại coi bá»n Ô lão đại là hạng ngu muá»™i chẳng biết gì. Thá»±c ra chẳng biết ai ngu ngốc hay đúng hÆ¡n là chẳng ai ngu ngốc cả.
Bất Bình đạo trưởng thấy Ãoà n Dá»± ngây ngô, dở Ä‘iên dở khùng, lảm nhảm luôn miệng và sau má»™t hai câu lẩm bẩm những gì không rõ, chà ng lại đưa mắt nhìn trá»™m dung nhan Vương Ngá»c Yến, lão đã Ä‘oán ra được bảy tám phần tâm sá»± chà ng, liá»n quay lại nói vá»›i Vương Ngá»c Yến:
- Vương cô nương! Lệnh biểu huynh là Má»™ Dung công tỠđã ưng lá»i trượng nghÄ©a hiệp tiếp tay cho chúng ta cùng cá» sá»±. Bần đạo mong rằng cô nương cÅ©ng tham dá»± và o công cuá»™c nà y chứ?
Vương Ngá»c Yến đáp ngay:
- Phải rồi! Biểu ca tại hạ đã động tâm vá»›i các vị thì dÄ© nhiên tại hạ cÅ©ng theo sau đạo trưởng để nghe lá»i sai bảo.
Bất Bình đạo nhân tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Bần đạo đâu dám thế? Cô nương dạy quá lá»i.
Bất Bình đạo trưởng lại quay sang nói vá»›i Ãoà n Dá»±:
- Má»™ Dung công tỠđã Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i bá»n bần đạo, Vương cô nương cÅ©ng chịu theo luôn. Nếu Ãoà n công tá» chịu tham dá»± và o công cuá»™c đại cá» cá»§a bá»n bần đạo thì toà n thể bá»n bần đạo cảm kÃch vô cùng! Trưá»ng hợp mà công tá» không để ý đến nghÄ©a cá» nà y thì xin tuỳ tiện. Công tá» tÃnh sao?
Lão vừa nói vừa đưa tay lên ra chiá»u tiá»…n khách.
Ô lão đại nói ngáºp ngừng:
- Cái đó... Cái đó...
Ô lão đại lòng ngay như ruá»™t ngá»±a, không hiểu cá» chỉ thâm trầm cá»§a Bất Bình đạo nhân. Hắn e rằng Ãoà n Dá»± thấy lão xua khách như váºy sẽ bá» Ä‘i ngay, thì vụ cÆ¡ máºt nà y sẽ bị tiết lá»™.
Hắn có biết đâu rằng Vương Ngá»c Yến đã ở lại thì có Ä‘uổi Ãoà n Dá»± cÅ©ng không chịu bá» Ä‘i. Hắn cầm cây quá»· đầu Ä‘ao toan xăm xăm bước tá»›i ngăn trở, bá»—ng thấy Ãoà n Dá»± bước tá»›i đưa chân ra khoanh trên mặt gạch rồi đáp lá»i Bất Bình đạo trưởng:
- Ãạo trưởng bảo ta tuỳ tiện, váºy ta Ä‘i đâu bây giá». Trá»i đất tuy bao la bát ngát mà tìm đâu cho Ãoà n Dá»± nà y được má»™t chá»— dung thân? Ta... không còn biết Ä‘i đâu được nữa.
Bất Bình đạo trưởng tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ãã thế thì Ãoà n công tá» theo bá»n ta cà ng tốt. Và lúc đến việc công tá» cứ việc đứng bà ng quan cÅ©ng được, hai bên chúng ta chẳng cần há»— trợ cho nhau.
Ô lão đại vẫn có ý nghi ngá», Bất Bình đạo nhân nhìn hắn đưa mắt ra hiệu rồi nói:
- Ô lão đại! Ngươi là m việc gì cÅ©ng cẩn tháºn quá! Lại đây! Lại đây! Ba mươi sáu vị động chúa, bảy mươi hai vị đảo chúa thì bần đạo được nghe đại danh đến quá ná»a từ lâu, mà chưa được gặp bao giá». Từ nay chúng ta đã cùng có má»™t kẻ thù chung, ngươi nên dẫn Má»™ Dung công tá», Ãoà n công tá» cùng bần đạo Ä‘i yết kiến má»i ngưá»i.
Ô lão đại đáp:
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên phải thế!
Rồi hắn gá»i tên há» từng ngưá»i để giá»›i thiệu. Bấy nhiêu ngưá»i, má»—i ngưá»i hùng cứ má»™t phương mà chưa biết mặt nhau đến quá ná»a.
Lúc Ô lão đại dẫn bá»n Má»™ Dung Phục Ä‘i ra mắt má»i ngưá»i thì thưá»ng thưá»ng có ngưá»i lên tiếng:
- Té ra y là động chá»§ Ãá»™ng má»—.
Hoặc có ngưá»i nói:
- Ãảo chúa đảo nà y oai danh lừng lẫy, không ngá» bữa nay má»›i được gặp mặt.
Má»™ Dung Phục tá»± há»i:
- Những ngưá»i nà y đã kết nạp vá»›i nhau mà sao há» không quen biết nhau? Xem tình hình nà y thì bây giá» há» má»›i gặp nhau là má»™t.
Tổng số ngưá»i hiện diện là má»™t trăm lẻ tám tay cao thá»§ hải ngoại thì bốn ngưá»i Ä‘ang lúc há»—n chiến bị Má»™ Dung Phục đánh chết. Bá»n thuá»™c hạ bốn ngưá»i nà y nhìn Má»™ Dung Phục bằng con mắt căm há»n, ná»—i oán thù lá»™ ra ngoà i mặt.
Mộ Dung Phục dõng dạc:
- Tại hạ lỡ tay hại lầm mấy vị bằng hữu, trong lòng rất lấy là m hối háºn. Từ đây sắp tá»›i, tại hạ xin hết sức Ä‘á»n bù lại lá»—i lầm. Nếu vị nà o không rá»™ng lượng tha thứ cho, lúc nà y chúng ta Ä‘ang cần phải chống ngăn kẻ địch, xin hãy gác mối thù oán ra má»™t bên, chá» khi nà o xong việc lá»›n rồi sẽ má»i quý bạn đến Yến TỠổ ở Cô Tô để tại hạ giải quyết cho xong.
Ô lão đại nói:
- Thế là hay lắm. Má»™ Dung công tá» là ngưá»i nhanh nhẹn lại mau mồm miệng. Những anh em ở đây tưởng nên bá» hết má»i mối oán thù để chống đại địch trước mắt. Bao nhiêu Ä‘iá»u hiá»m khÃch nhá» má»n nên bá» qua Ä‘i. Nếu vị nà o tầm mắt thiển cáºn không nghÄ© tá»›i mối thù chung lại còn nhân cÆ¡ há»™i nà y để báo thù riêng thì là hạng ngưá»i thế nà o?
Ãại Ä‘a số quần hà o Ä‘á»u lá»›n tiếng nói:
- Ãó là con ngưá»i là m hại đến toà n thể. Chúng ta phải thanh toán há» trước.
Có ngưá»i nói:
- Nếu bá»n mình không trừ khỠđược Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— thì tÃnh mệnh cÅ©ng chẳng còn nói chi đến chuyện tư thù tư oán nữa.
Có ngưá»i lại nói:
- Dưới cái ổ lộn nhà o còn quả trứng nà o toà n vẹn được chăng? Xin Ô lão đại, Mộ Dung công tỠcùng các vị cứ yên lòng, không ai ngu xuẩn đến thế đâu!
Mộ Dung Phục nói:
- Ãã váºy thì tại hạ xin có lá»i tạ tá»™i. Nhưng không hiểu vị nà o đối vá»›i tại hạ có mối hiá»m khÃch, xin nói ra cho biết?
Bất Bình đạo nhân nói:
- Ô lão đại! Chúng ta đã cùng nhau tham dá»± việc lá»›n cÅ©ng như ngưá»i cùng Ä‘i má»™t chuyến thuyá»n, phải che chở cho nhau. Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— có những Ä‘iểm nà o gá»›m ghê, phiá»n ngươi nói cho má»i ngưá»i nghe để bần đạo biết trước mà phòng bị cho khá»i mất đầu má»™t cách đột ngá»™t vì chẳng hiểu gì.
Ô lão đại nói:
- Các vị muốn suy tôn tại hạ tạm thá»i chá»§ trương kế hoạch lá»›n lao nà y, nhưng Ô má»— tà i sÆ¡ trà thiểu, không cáng đáng nổi trá»ng nhiệm. Nay được Má»™ Dung công tá», Bất Bình đạo trưởng, Kiếm thần Phù dung tiên tá» cùng các vị giúp đỡ, trách nhiệm cá»§a tại hạ má»›i nhẹ Ä‘i được nhiá»u.
Trong đám đông có tiếng ngưá»i nói:
- Thôi đừng nói dà i dòng nữa, phiá»n lắm.
Có ngưá»i nóng nảy văng tục:
- Mẹ kiếp! Bá»n mình ruá»™t nóng như lá»a đốt, tÃnh mạng treo đầu sợi tóc mà hắn còn nói rưá»m lá»i vô Ãch, dưá»ng như đến đây để nghe hắn nói chuyện tiêu khiển?
Ô lão đại cưá»i nói:
- Hồng huynh đệ động mở miệng là nói tục.
Rồi hắn ra lệnh:
- Khâm đảo chúa đảo Hải Mã! Phiá»n đảo chúa ra giữ mặt Ãông Nam. Nếu có địch nhân đến thám thÃnh thì tÃn hiệu cho anh em.
Hoắc động chúa động Tá» Nham! Phiá»n động chúa coi giữ mặt chÃnh Tây...
Ô lão đại phái tám tay cao thủ ra trấn giữ tám phương vị.
Tám ngưá»i nà y Ä‘á»u tuân lệnh dẫn bá»n thuá»™c hạ chia nhau Ä‘i các ngả canh giữ.
Mộ Dung Phục nghĩ thầm:
- Tám vị động chúa và đảo chúa nà y xem ra ai cÅ©ng có vẻ kiêu ngạo và đá»u là những nhân váºt hung hãn ngang ngược. Thế mà há» Ä‘á»u tuân theo hiệu lệnh cá»§a Ô lão đại má»™t các mau lẹ và ngưá»i nà o cÅ©ng ra chiá»u khiếp sợ. Xem thế thì đủ biết ngưá»i chá»§ mưu việc nà y có quyá»n lá»›n mà kẻ đối đầu khiến cho bá»n há» khiếp sợ đến cùng cá»±c. Mình mà ưng thuáºn hợp sức vá»›i bá»n há» trong vụ nà y chắc phải hà nh động tà n nhẫn đây.
Ô lão đại chỠcho tám vị đảo chúa động chúa đi rồi lại nói:
- Xin các vị ngồi cả xuống để tại hạ thuáºt lại những ná»—i thống khổ cá»§a chúng ta.
Bao Bất Ãồng cưá»i nói:
- Bá»n các ngưá»i đây là m những việc giết ngưá»i, đốt nhà , dùng độc và cướp bóc như cÆ¡m bữa, gã nà o cÅ©ng hung tà n độc ác. Trong má»™t Ä‘á»i ngưá»i chắc đã nhúng tay và o không biết bao nhiêu là điá»u tá»™i lá»—i thì còn kêu khổ sở cái gì? Lão huynh nói đến hai chữ thống khổ tháºt không hợp lý chút nà o.
Mộ Dung Phục nói:
- Bao tam ca! Tam ca nên lặng nghe động chúa thuáºt chuyện, đừng xen và o cho mất thì giá»!
Bao Bất Ãồng ấm ức đáp:
- Tại hạ thấy y nói không hợp lý, chẳng chịu được nên có mấy lá»i nói thẳng mà thôi.
Tuy gã nói váºy nhưng Má»™ Dung Phục đã ngăn cản nên sau gã cÅ©ng không nói gì nữa.
Ô lão đại nhăn nhó cưá»i nói:
- Lá»i Bao huynh quả thá»±c không sai! Ô má»— tuy bản lãnh tầm thưá»ng nhưng tÃnh khà lại quáºt cưá»ng. Chỉ có mình lấn áp ngưá»i thì được chứ chẳng chịu ai lấn áp mình. NgỠđâu, hỡi ôi...
Ô lão đại vừa la lên má»™t tiếng hỡi ôi thì bên cạnh cÅ©ng có tiếng ngưá»i than Hỡi ôi!, nghe rất thê lương và còn lá»›n hÆ¡n nhiá»u.
Má»i ngưá»i quay lại xem ai thì thấy Ãoà n Dá»± hai tay chắp để sau lưng, ngá»ng mặt lên trá»i nhìn vầng trăng bạc mà ngâm câu:
Vừng trăng vằng vặc giữa trá»i,
Chị Hằng có tá» ná»—i ngưá»i đăm chiêu?
ý tứ câu thÆ¡ nà y là vừng trăng thanh khiết, ngưá»i đẹp thướt tha mà mối sầu cá»§a mình khôn bá» dãi tá». Nhưng chung quanh hầu hết là những tay võ biá»n vô há»c thì biết là m sao được khúc tình hoà i bão cá»§a chà ng.
Má»i ngưá»i hau háu nhìn chà ng bằng đôi mắt căm tức vì chà ng đã cắt đứt câu chuyện.
Vương Ngá»c Yến hiểu ý chà ng, nà ng sợ biểu ca phiá»n trách, liá»n đưa mắt ngó trá»™m Má»™ Dung Phục, nhưng thấy y chỉ chăm chú nhìn Ô lão đại, chẳng để ý gì đến lá»i thÆ¡ cá»§a Ãoà n Dá»±, nà ng má»›i yên lòng.
Bỗng nghe Ô lão đại nói:
- Má»™ Dung công tá» và đạo trưởng cùng các vị lúc nà y đã là ngưá»i trong má»™t Ä‘oà n. Ãệ có nói ra cÅ©ng không sợ các vị chê cưá»i. Bá»n đảo chúa và động chúa chúng ta tiêu dao hải ngoại, ai cÅ©ng tưởng là tá»± do thoải mái lắm. Nhưng tình thá»±c ai cÅ©ng bị mụ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— quản thúc. Nói ra hÆ¡i khó nghe nhưng thiệt tình chúng ta Ä‘á»u là nô lệ cá»§a mụ. Trong má»—i năm thế nà o cÅ©ng má»™t hai lần mụ phái ngưá»i đến trách mắng vuốt mặt không kịp, chẳng khác gì mắng chó mắng mèo, ngưá»i Ä‘á»i dù nhẫn nại đến đâu cÅ©ng không chịu nổi. Bao huynh tưởng chúng ta bị mụ thoá mạ thế chắc là căm giáºn lắm. Nhưng không phải đâu. Mụ phái ngưá»i đến mắng chá»i cà ng tháºm tệ bao nhiêu thì chúng ta cà ng lấy là m sung sướng bấy nhiêu...
Bao Bất Ãồng không nhịn được há»i xen và o:
- Thế thì kỳ tháºt. Sao trong thiên hạ lại có hạng ngưá»i hèn nhát đến thế? Nghe ngưá»i mắng chá»i tháºm tệ nhục nhã lại lấy là m sung sướng bao giá»?
Ô lão đại nói:
- Bao huynh chưa hiểu. Ãại phúc má»›i được mụ phái ngưá»i đến mắng chá»i cho má»™t chặp và thế là chúng ta đã khá»i má»™t năm tai nạn. Trong các động, trên các đảo đâu đấy Ä‘á»u mở yến tiệc ăn mừng mấy ngà y để khánh hạ đảo mình hay động mình đã được bình yên. Hỡi ôi! Là m con ngưá»i mà phải chịu cá»±c đến thế thì quả là đê tiện tháºt! Nếu sứ giả cá»§a Ãồng Má»— phái đến mà không mắng chá»i chúng ta bằng những lá»i lẽ thô tục ti tiện, hoặc đà o bá»›i đến thượng tổ mưá»i tám Ä‘á»i ra mà nhiếc móc, thì còn có ngà y phải khổ sở hÆ¡n nữa. Bao huynh nên biết rằng nếu mụ không phái ngưá»i đến chá»i mắng thì lại phái ngưá»i đến đánh Ä‘áºp. Ai may mắn bị đánh ba chục côn lá»›n mà không đến ná»—i gẫy chân gẫy tay cÅ©ng đặt tiệc ăn mừng.
Bao Bất Ãồng cùng Phong Ba Ãc đưa mắt nhìn nhau mà cưá»i. Cả hai gã cùng cố sức nÃn nhịn không thì nổi lên những trà ng cưá»i to. Ai Ä‘á»i đã bị đánh Ä‘áºp đến mấy chục côn mà còn mở tiệc ăn mừng bao giá»? Thiệt là chuyện ly kỳ cổ kim chưa ai nói đến.
Ô lão đại nói bằng má»™t giá»ng rất thê lương, ngưá»i chung quanh ai cÅ©ng nghiến răng căm tức, đủ tỠđó là việc có thá»±c.
Ãoà n Dá»± trong đầu óc chỉ nghÄ© đến má»™t mình Vương Ngá»c Yến nhưng khi chà ng đưa mắt ngó thì thấy nà ng chăm chú nhìn Ô lão đại thuáºt chuyện. Nét mặt nà ng lá»™ vẻ cá»±c kỳ sợ hãi, bất giác chà ng cÅ©ng để tai nghe xem Ô lão đại nói gì.
Chà ng vừa nghe mấy câu đã không nhịn được, Ä‘áºp tay há»i:
- Có lý nà o thế được? Có lý nà o thế được? Mụ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— nà y dù là tiên hay là yêu ma quá»· quái mà cà n rỡ đến thế? Há chẳng khinh ngưá»i quá lắm ư?
Ô lão đại nói:
- Ãoà n công tá» nói phải lắm! Mụ Thiên SÆ¡n Ãồng Má»— khinh nhá»n lấn áp chúng ta, lại ngược đãi không bằng con chó con lợn. Thưá»ng khi mụ sai ngưá»i đánh bằng roi vá»t mà còn cho ngưá»i đóng Ä‘inh và o lưng chúng ta. Tư Mã đảo chúa! Xin đảo chúa cho các bạn đây coi những vết thương bị đánh bằng mãn tiên.
Một lão già gầy như que củi nói:
- Hổ thẹn ơi là hổ thẹn!
Lão cởi áo chìa lưng ra thì thấy năm vệt ngang sáu vệt dá»c hãy còn ngấn huyết đỠtươi khiến ai trông thấy cÅ©ng phải ghê rợn, căm há»n và biết rằng lúc lão chịu đòn tất phải Ä‘au khổ đến cùng cá»±c.
Má»™t Ãại Hán mặt Ä‘en lá»›n tiếng nói:
- Thế đã thấm và o đâu. Xin các vị coi lưng tại hạ bị đóng đinh.
Hắn vừa nói vừa cởi áo ra thì thấy ba cây đinh sắt dà i bảy tấc to tướng đóng và o lưng hắn. Mũi đinh đã vùng ra đủ tỠhắn bị cực hình nà y đã lâu rồi, mà không hiểu tại sao hắn không nghĩ cách nhổ đinh ra?
Lại thấy một nhà sư lên tiếng:
- Vụ thà chủ bị thảm hình có lẽ chưa bằng tiểu tăng.
Nhà sư nói xong vén áo tăng bà o bên trái ra, má»i ngưá»i nhìn thấy bên đùi lão, giữa xương tỳ bà bị xá» má»™t sợi dây sắt. Dây nà y xá» thông lên đến cổ tay. Cổ tay nhà sư khẽ động Ä‘áºy má»™t chút là chạm đến xương tỳ bà , Ä‘au đớn không biết thế nà o mà nói!
Ãoà n Dá»± kêu lên:
- Há»ng rồi! Há»ng rồi! Thiên hạ lại có hạng ngưá»i nham hiểm thâm độc đến thế là cùng! Ô lão đại! Ãoà n Dá»± nà y quyết ý giúp đỡ. Chúng ta đồng tâm hiệp lá»±c trừ cái hại lá»›n nà y cho võ lâm.
Ô lão đại nói:
- Ãa tạ Ãoà n công tá» có lòng trượng nghÄ©a giúp cho chúng ta.
Hắn lại quay sang nói với Mộ Dung Phục:
- Những ngưá»i tụ há»™i ở đây không má»™t ai là chưa bị mụ Ãồng Má»— ức hiếp và hạ độc thá»§. Trước nay ai cÅ©ng sợ thá»§ Ä‘oạn ghê gá»›m cá»§a mụ, nên đà nh nuốt giáºn chịu Ä‘au khổ cho qua ngà y tháng. May mà trá»i còn có mắt, mụ lão tặc tà n ác dã man nà y tất có ngà y phải Ä‘á»n tá»™i.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû