Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #81  
Old 18-05-2008, 08:38 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 39: Sự nghiệp qui chung




Vừa thấy Biên Phi Phượng mang thương tích nặng, nhưng vẫn đỠphòng bất trắc vì Ngũ Phượng Môn ngoài võ công hãy còn luôn áp dụng độc chất, nên Giang Thượng Phong lật đật xông lên trước nhất vươn ngón tay điểm mạnh.
Mặc dầu thương thế bất kham, nhưng vốn tính quặt cưá»ng, Biên Phi Phượng lại ngã mình qua tránh khá»i chỉ phong và chá»n vá»n đứng dậy.
Trong nháy mắt khi Biên Phi Phượng vừa loạng choạng thối lui thì Thần Phiến Tá»­, Thanh Phong đạo trưởng, ÃÆ¡n Hiểu Thiên và bá»n Nghiêm Hữu Tam lần lượt xông tá»›i bao vây .
Biên Phi Phượng chòi chân đứng dậy, nàng trợn trừng đôi mắt đỠngầu giận dữ :
- Kẻ nào tới đây là chết .
Nàng vừa thét ra mấy tiếng thì chợt nghe nôn lên tận ngá»±c và máu từ miệng lại á»c ra.
Ãôi mắt nàng bây giá» gần như không còn thần sắc, nàng lỠđỠnhìn quanh và vụt ôm mặt kêu thật lá»›n:
- Sư phụ, đệ tá»­ không làm được trá»n lá»i căn dặn.
Tay phải nàng đưa lên nhắm ngay đỉnh đầu của mình giáng xuống.
Giang Thượng Phong thét lớn:
- Hãy bắt sống chứ đừng cho chết.
Vừa thét lớn ông ta vừa phóng mình ra .
Xoảng !
Má»™t thanh kiếm tuốt ra khá»i vá» và chân ngang trước mặt Lưu Hương Cốc chá»§.
Giang Thượng Phong sửng sốt dừng lại nhìn lên.
Ngươi rút kiếm cản ngang chính là Bạch Mi Không Ãá»™ng.
Sắc mặt của vị đạo nhân lúc bây giỠthật là nghiêm nghị. Ông ta nói chậm từng tiếng một :
- Cốc Chá»§ đã vì sá»± an nguy cá»§a võ lâm mà tiêu diệt NgÅ© Phượng Môn, bần đạo nhá» Thương huynh có lá»i khuyên rằng nên giữ mình trung lập, bây giá» tình thế đã định rõ rồi,
Cung Chá»§ đã cầu tha chết thì xin Cốc Chá»§ cÅ©ng nên dung lượng đối vá»›i ngưá»i chiến bại.
Giang Thượng Phong vòng tay:
- Ãạo huynh đã dạy, tại hạ xin tuân.
Ông ta buông tay xuống và nghiêm chỉnh lui ra ba bước.
Trong khi hai ngưá»i còn Ä‘ang nói chuyện chưa dứt thì Biên Phi Phượng đã trở tay đập mạnh lên đầu.
Nàng không kêu lên một tiếng nào và thân nàng từ từ ngã xuống đứt hơi.
Bạch Mi Không Ãá»™ng vòng tay vái chào Giang Thượng Phong và Tây Ly Tá»­, sau cùng ông ta quay nhìn thi thể cá»§a Biên Phi Phượng, sắc mặc ông có vẻ e thẹn và bước nhanh ra cá»­a .
Giang Thượng Phong cũng nhìn xuống thi thể Biên Phi Phượng, ông bỗng thấy lòng mình xao xuyến, ông thở dài nói nhỠ:
- NgÅ© Phượng Môn tàn ác gây há»a cho võ lâm, thế nhưng tá»™i đầu vẫn không phải là nàng.
Vì lo sá»± an nguy cho con gái cá»§a mình, Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m vá»™i nói:
- Ãúng rồi, chúng ta hãy kíp đến Ngư Thương SÆ¡n..
Thiếu Lâm Phương Trượng Ãại Giác Thiá»n Sư bước tá»›i chắp tay:
- A di đà phật xin nhị vị thí chá»§ không cần phải nôn nóng lần nầy do Vệ Thái Quân phát Kim Bài cá»§a Vệ Minh Chá»§ Võ Lâm thỉnh cầu các phái đến Hoài Ngá»c SÆ¡n, thế bần tăng và Vô Ãổ, Vô Trần Sư Thái cùng vá»›i Ãinh Chưởng Môn đến đây góp sức lại , đại phá Tổng Ãàn NgÅ© Phượng Môn, còn Vệ Thái Quân thì cùng vá»›i Võ ÃÆ°Æ¡ng Thiên Ninh đạo trưởng và Hoành SÆ¡n Viên Trưởng lão thì đến Ngư Thương SÆ¡n để đối phó vá»›i Ngư Mụ, bây giá» nếu chư vị mà đến Ngư Thương SÆ¡n thì chắc chiến sá»± nÆ¡i đó cÅ©ng đã kết liểu rồi.
Giang Thượng Phong nghe nói Vệ Thái Quân đích thân đến Ngư Thương SÆ¡n, cùng Ä‘i lại còn có Võ ÃÆ°Æ¡ng Thiên Ninh đạo trưởng và Hoành SÆ¡n Viên Trưởng Lão thì ông ta mừng vô hạn.
Vệ Thái Quân là Phu Nhân cá»§a Võ lâm Minh Chá»§ Nhất Kiếm Ãịnh Trung Nguyên Vệ Lập Nam, hồi Vệ Lập Nam còn sinh tiá»n, bà ta đã được võ lâm sùng kính, trong suốt năm mươi năm nay danh vá»ng cá»§a bà ta càng lúc càng cao, năm nay bà ta đã ngoài chín mươi rồi và trình độ võ công cá»§a bà ta không cần nói ra thì ai cÅ©ng biết cao cưá»ng đến như thế nào.
Võ ÃÆ°Æ¡ng Phái ná»™i gia quyá»n kiếm trá»™i nhất võ lâm, Chưởng Môn Thiên Ninh Ãạo Trưởng đã được liệt ngang hàng vá»›i Thiếu Lâm Phương Trượng vỠđạo hạnh mà cÅ©ng kể luôn vá» võ há»c, hỠđược đồng đạo võ lâm xem như Thái SÆ¡n Bắc Ãẩu.
Riêng Hoành SÆ¡n Viên Trưởng Lão thì hÆ¡n bốn mươi năm nay không nghe ai nói tá»›i, hầu hết Ä‘á»u cho rằng ông ta đã qui tiên, thế mà hôm nay vẫn được Vệ Thái Quân thỉnh cầu chuyện ra mặt cá»§a ông ta cÅ©ng đã làm cho thiên hạ võ lâm thêm vững lòng tin.
Cả ba ngưá»i ấy đến Thương SÆ¡n thì chuyện đối phó vá»›i Ngư Mụ không còn thành má»™t vấn đỠđáng ngại.
Lúc bây giỠChưởng Môn phái Hoa Sơn và sư đệ là Long Khí Tử mới cùng đến cúi đầu trước Tây Ly Tử để bái kiến sư bá của hỠ, mà đã bao nhiêu năm rồi hỠkhông được nghe được tin tức vỠđâu.
Rất nhiá»u phe cánh cùng há»p nhau má»™t chổ, có nhiá»u ngưá»i tưởng đâu đã chết lâu năm bây giá» cÅ©ng có mặt, há» hàn huyên vá»›i nhau rất nhiá»u chuyện, nhất là chuyện bí mật liên kết để tiêu diệt NgÅ© Phượng Môn .
Há» mãi mê nói chuyện vá»›i nhau mà quên mất nhá»™t ngưá»i: Thiết Bối Ãà Long.
Nhưng bây giỠkhi nhớ ra thì lão gù kỳ dị ấy đã đi mất tự nào không biết.
Tất cả những ngưá»i có mặt nÆ¡i đây chỉ biết tên ông ta là Quan Trấn Hải , qua cá»­a miệng cá»§a Biên Phi Phượng và biết thêm ông ta là ngưá»i cá»§a phái Côn Luân. Ngoài ra vá» hành tung trước kia và hiện tại cá»§a ngưá»i này thì hoàn toàn không rõ . Riêng cá nhân Thiết Bối Ãà Long Quan Trấn Hải và rồi những nhân vật cá»§a phái nầy rất ít ngưá»i biết đến.
Sau nầy, có lẽ khi nói đến, há» cÅ©ng chỉ có thể nói vá» ngưá»i ấy má»™t câu thôi: Thiết Bối Ãà Long Quan Trấn Hải vốn là ngưá»i cá»§a phái Côn Luân và hành tung cá»§a con ngưá»i ấy vô cùng thần bí.

* * *

Thấy Tổng Ãàn NgÅ© Phượng Môn đã phá vỡ, Giang Thượng Phong bèn dưa Ãại Giác Thiá»n Sư và tất cả lui ra ngoài đại sảnh đồng thá»i căn dặn Giang Bá»™ Thanh:
- Con và Thiên Phát hãy dẫn ngưá»i Ä‘i lục soát cho kỹ, xem trong sào huyệt này còn chổ bí mật nào nữa hay không và cá»§ng cố diệt trừ cho hết bá»™ hạ cá»§a chúng để đỠphòng hậu hoạn.
Giang Bộ Thanh cúi đầu:
- Hài nhi xin tôn mạng.
Hứa Kính Bá bước tới đưa tay ngăn lại :
- Giang hiá»n Ä‘iệt hãy chậm lại.
Giang Bộ Thanh lại cúi đầu:
- Chẳng hay Hứa Bá Phụ có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Hứa Kính Bá nói:
- Chuyện nầy hãy để cho lão phụ trách, nếu chư hiá»n diệt có muốn thì hãy cùng phụ vá»›i lão phu .
Ông ta quay qua cưá»i và nói luôn vá»›i Giang Thượng Phong :
- Xin Cốc Chủ và chư vị hãy đi trước, hồi hôm nầy do lão phu đi tiên phong, bây giỠđúng lý là phải trở thành tập hậu, vậy chuyện nầy để lão phu nán lại thanh toán cho xong.
Thần Phiến Tá»­ cưá»i :
- Hứa Trang Chủ chắc muốn làm chuyện quét sân đốt rác đấy à ?
Tục ngữ vốn là "quét sân hốt rác" nhưng Thần Phiến Tá»­ sữa chữ "Hết" ra chữ "Ãốt" cho hợp vá»›i võ khí độc môn cá»§a Hứa Kính Bá.
Hứa Kính Bá cưá»i lá»›n:
- Ãạo huynh nói đúng lắm, nÆ¡i nầy địa thế hiểm yếu hoang vu, nếu sào huyệt nầy không được thiêu rụi thì NgÅ© Phượng Môn tuy đã bị diệt, nhưng sau nầy biết đâu lại có Lục, Thất Phượng Môn?
Nghiêm Hữu Tam gật gật đầu:
- Hứa huynh nói đúng lắm, sào huyệt đã thành hình nầy không thể để lá»t bào tay Hắc đạo. Vì nó sẽ là nÆ¡i mà há» dá»… dàng tính chuyện phái triển thêm vây cánh.
Hứa Kính Bá cưá»i:
- Ãúng quá rồi, anh hùng chí lá»›n gặp nhau là ở chá»— này đây
Ông ta giả từ các vị cao thá»§ rồi dẫn bá»n Giang Bá»™ Thanh, Thiên Phát và anh em Hứa Trinh Tưá»ng Ä‘i thẳng vào trong .
Giang Thượng Phong đưa Ãại Giác thiá»n sư, Trúc Kiếm tiên sinh và đám Tây Ly Tá»­ Ä‘i ra khá»i Cốc, vừa ra đến ngoài thì há» chợt thấy bên trong khói lá»­a ngụt trá»i...
Sau đó không bao lâu, Hứa Kính Bá dẫn bá»n Giang Bá»™ Thanh theo ra nhập Ä‘oàn nhắm hướng Lưu Hương Cốc.
Thật Ngư Mụ không thể nào ngá» công trình xây dá»±ng ngót bốn mươi năm nay bây giá» chỉ tiêu tán vào má»™t ngá»n lá»­a !

*

Giang Hàn Thanh, Ãổng Nhược Băng, Tôn Phi Loan, Chu Long Chu, và thêm hai cô tỳ nữ cá»§a Tôn Phi Loan là Nã Vân và Cầm Nguyệt làm thành má»™t Ä‘oàn tất cả sáu ngưá»i nhắm hướng Ngư Thương SÆ¡n.
Trừ Giang Hàn Thanh và ngưá»i trai "gốc gái" là Ãổng Nhược Băng ra, trong Ä‘oàn có bốn cô gái đẹp, kể ra cuá»™c hành trình như thế không thể gá»i là tịch mịch tí nào.
Tôn Phi Loan luôn hoài nghi Ãổng Nhược Băng là gái giả thì tá»± nhiên, nàng không những không có lòng đố kỵ mà còn cảm kích vì con ngưá»i quá tốt cá»§a "hắn" , và chính vì những cảm kích ấy cho nên nàng phải cần xác định chắc chắn xem "hắn" là trai hay gái.
Nếu trai, tá»± nhiên không có gì đáng nói, nhưng nếu là gái Tôn Phi Loan cÅ©ng đã có chá»§ định giải quyết vấn Ä‘á».
Riêng phần Chu Long Chu, cô gái nầy trước đây luôn luôn dùng lụa che mặt, tính tình lạnh nhạt, hình như khó mà gần được với bất cứ là ai.
Nhưng từ ngày thoát hiểm Ngư Thương SÆ¡n cho đến bây giá» , nàng không che mặt nữa và ngưá»i ta thưá»ng bắt gặp nụ cưá»i trên môi nàng.
Con ngưá»i cá»§a nàng cÅ©ng không còn lầm lầm lỳ lỳ như trước nữa mà hoạt bát hÆ¡n nhiá»u, nhất là đối vá»›i Tôn Phi Loan, nàng chị chị em em rất má»±c hòa thuận thương yêu.
Sự thay đổi đó không phải tự nhiên mà có.
Thế nhưng Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m lại nghÄ© rằng con mình nhá» có Tôn Phi Loan, có ngưá»i bạn gái dá»… mến như thế nên thay đổi tâm tánh
Thế nhưng Tôn Phi Loan thì không thấy đơn giản như thế.
Kể từ cuá»™c chiến ở bến Ãồng Lư, lần thứ nhất nhìn vào Chu Long Chu, Tôn Phi Loan đã thấy rõ ràng cô gái nầy đã có in má»™t cái bóng trong lòng.
Bởi vì con ngưá»i cá»§a Chu Long Chu là má»™t con ngưá»i lạnh nhạt , má»™t con ngưá»i luôn lạnh như thế, nếu có má»™t Ä‘iá»m "ấm" nào là ngưá»i ta nhìn thấy rất dá»… dàng.
Hơn nữa, Tôn Phi Loan là gái , nàng hiểu được lòng bạn gái hơn bất cứ những ai .
Chu Long Chu đã Ä‘em cái "bóng" ấy dấu tận trong đáy lòng, rất ít khi nàng cho phát lá»™ , nói đúng ra là cÅ©ng thỉnh thoảng có khi phát lá»™, những ngưá»i gần nàng khó thấy nhưng Tôn Phi Loan thì lại thấy. Nàng có thể dấu chặc cái bóng ấy đối vá»›i bất cứ những ai, kể cả ngưá»i chá»§ cái bóng ấy nhưng nàng không thể dấu được đối vá»›i Tôn Phi Loan.
Không phải Tôn Phi Loan hoàn toàn có má»™t cảm quan bén nhạy nhưng vì nàng là ngưá»i luôn luôn "gìn giữ" má»™t con ngưá»i, chính vì sá»± gìn giữ ấy mà bất cứ ai lén phéng tá»›i là bị nàng phát giác.
Không dám quả quyết chắc chắn là như thế, nhưng có thể nói là nàng đã nắm hết chín phần mưá»i.

* * *

Chiá»u tối hôm ấy, Ä‘oạn ngưá»i cá»§a Giang Hàn Thanh đã đến Ãại Hồn ÃÆ°á»ng.
Nơi đây vẫn còn vòng núi Võ Di .
Ãây là má»™t vùng sÆ¡n cước dân cư thưa thá»›t, thỉnh thoảng , má»›i có lác đác vài nóc gia, phần đông há» làm nghỠđốn cá»§i bứt mây, cÅ©ng có ít vài gia đình sống bằng nghá» ruá»™ng ráy.
Bá»n Giang Hàn Thanh đành phải tìm má»™t nông gia để nhá» tác ngưá»i dân đồng quê má»™c mạc thật tình, chẳng những há» dành riêng cho bá»n Giang Hàn Thanh hai gian mà lại còn giúp đỡ cả việc đèn Ä‘uốc cÆ¡m nước.
Há» dành cho hai gian phòng, ý cá»§a há» là má»™t gian dành cho hai ngưá»i trai, gian kia cho bốn cô gái.
Cách mặc nhiên phân chia như thế làm cho Ãổng Nhược Băng khẽ cau mày, thế nhưng nàng không nói .
Nói làm sao bây giá»? Trách cứ ai? Ãâu có ai bảo nàng giả trai làm gì?
Tôn Phi Loan cưá»i thầm, thế nhưng nàng cÅ©ng chẳng nói
Ãến tối là tốp nào vào phòng nấy.
Giang Hàn Thanh sau khi đóng cá»­a phòng, hắn tá»± nhiên cỡi đồ và cưá»i nói vá»›i Ãổng Nhược Băng:
- Ãổng đại ca, mình biết nhau cÅ©ng khá lâu rồi, đến nay má»›i có dịp nằm chung má»™t giưá»ng đấy nhé.
Tuy không phải là như những cô gái tầm thưá»ng, nhưng mà gì cÅ©ng là con gái , Ãổng Nhược Băng thẹn chín ngưá»i nhưng cÅ©ng đành ngậm miệng làm thinh.
Giang Hàn Thanh nói tiếp:
- Ãi ngày nay mệt quá, thôi mình Ä‘i nghi sá»›m Ä‘i Ãổng đại ca .
Ãổng Nhược Băng cảm thấy nóng bừng đôi má , nàng gượng mỉm cưá»i :
- Giang hiá»n đệ ngá»§ trước Ä‘i, tôi còn phải ngồi má»™t lúc .
Giang Hàn Thanh nói:
- Nếu đại ca chưa ngủ thì đệ cũng thức để nói chuyện cho vui .
Ãổng Nhược Băng lắc đầu:
- Không, Giang hiá»n đệ hãy ngá»§ trước Ä‘i, tôi cần phải ngồi má»™t mình để suy nghÄ© má»™t chuyện..
Giang Hàn Thanh ngạc nhiên:
- Ãổng đại ca có tâm sá»± gì thế?
Ãổng Nhược Băng cưá»i:
- Tâm sự của tôi là . .là
Chợt thấy đôi mắt cá»§a Giang Hàn Thanh nhìn mình đăm đăm, Ãổng Nhược Băng bá»—ng nghe hai má nóng ran, nàng vá»™i nói nhanh cho lấp chuyện:
- Thật ra thì không thể gá»i đó là tâm sá»±, bởi vì từ kiếm pháp cá»§a Biên Phi Phượng, tôi cảm nhận ra rằng võ há»c sư truyá»n cá»§a tôi có kỳ chiêu khắc chế kiếm pháp cá»§a nàng, tuy nhiên, nhất thá»i đối vá»›i kỳ chiêu cao thâm đó thì không làm sao phân tách cho được, cho nên tôi phải bá» thì giá» nghiá»n ngẫm.
Câu nói cá»§a Ãổng Nhược Băng thật khéo.
Má»™t lý do thật chính đáng mà cho dầu Giang Hàn Thanh có muốn tâm tình thâu đêm suốt sáng vá»›i Ãổng Nhược Băng cÅ©ng không nói làm sao được.
Và không hiểu sao hắn lại thở dài và nói bằng má»™t giá»ng buồn buồn:
- Ãổng Ãại ca đã không muốn có ngưá»i khuấy rầy, thôi thì đệ xin Ä‘i ngá»§ trước vậy..
Nói xong, hắn cởi đến ngoài lên giưá»ng kéo má»n trùm tận cổ .
Quả tình hắn không để ý nghi ngỠgì cả.
Con ngưá»i cá»§a Giang Hàn Thanh quả là đáng trách, tình trong gang tấc thế mà hắn cứ Ä‘inh ninh chắc Ãổng Nhược Băng là trai, là "Ãại ca" cá»§a hắn thì quả thật không còn ai ngu xuẩn hÆ¡n hắn nữa !
CÅ©ng may là hắn lại hÆ¡i ngốc, giá như ngưá»i nhạy cảm thì câu chuyện có lẽ còn khó xá»­ hÆ¡n nhiá»u.
Ãổng Nhược Băng nhè nhẹ đứng lên bước lại phía dưới giưá»ng, nhè nhẹ vươn ngón tay Ä‘iểm đúng vào "Thùy huyệt" cá»§a Giang Hàn Thanh.
Hắn vừa thiu thiu ngủ là đánh luôn một giấc mê man.
Ãổng Nhược Băng thở ra và nói lầm bầm:
- Giang hiá»n đệ.. Giang lang từ sau lần gặp gỡ đầu tiên, thiếp đã Ä‘em tâm tình trong trắng gá»­i trá»n cho chàng, nhưng có lẽ kiếp này duyên nợ cá»§a chúng ta chỉ hạn chế trong ..tình bằng hữu ..Tôn Phi Loan là má»™t cô gái chung tình, nàng đã lìa bá» tất cả để theo tiếng gá»i cá»§a tình yêu chân chính. Nàng đã sáng suốt chá»n cho mình má»™t con đưá»ng sáng lạng, mặc dầu đó là con đưá»ng đầy dẩy hiểm nguy nhưng cÅ©ng chính vì thế mà tình nàng phải được Ä‘á»n . Không má»™t ai có quyá»n làm cho nàng thất vá»ng . Giang lang thôi nhé, đêm nay thiếp sẽ hầu cận bên chàng, tình chúng ta như thế cÅ©ng là trá»n vẹn, chăn gối này xin hẹn lại kiếp sau.
Nàng nín bặt và nhìn chăm chú vào mặt Giang Hàn Thanh, nước mắt nàng chảy dài trên má.

* * *

Vầng trăng thật tròn và thật sáng. Ãnh trăng bàng bạc trải lên rừng núi má»™t màu trắng đục, nhìn lên y như má»™t màn sương.
Tá»±a bên ghá»nh đá cheo leo, trước con suối ngoằn ngoèo trong vắt, má»™t bóng Ä‘en nhá» thó đứng thu mình ngầm ánh sáng phản chiếu trên dòng nước lặng lá».
Cảnh vật vá» khuya vắng lặng, bóng ngưá»i càng làm cho cảnh hoang sÆ¡ thêm huyá»n ảo .
Ngưá»i con gái đến Ä‘en Ä‘ang đứng như trầm tư, như say sưa cảnh trí, thình lình nàng chợt nghe thấy phía sau lưng có má»™t tiếng cưá»i thật nhẹ.
Nàng quay phắt lại thét lên:
- Ai ?
Từ sau má»m đá thoáng ra má»™t bóng đến xanh:
- Chu muá»™i, làm gì mà hung hăng thế . Muốn ăn thịt ngưá»i ta à ?
Chu Long bật cưá»i:
- Tôn thư thư, chị làm em muốn đứng tim luôn.
Tôn Phi Loan chớp chớp mắt:
- Sao? Tâm sự gì mà nặng thế
Chu Long Chu ửng mặt:
- Ai nói thế . Tâm sá»± gì, em chứ bá»™ như chị à? Ngá»§ không được ra đây xem trăng thì cÅ©ng gá»i là tâm sá»± à?
Tôn Phi Loan cưá»i nhẹ :
- Thật thế à ?
Câu há»i cá»§a nàng vá»›i đôi mắt nhìn ranh mảnh, đôi mắt như muốn xoi thá»§ng ruá»™t gan.
Chu Long Chu háy mắt:
- Trăng sáng, cảnh đẹp như thế này, chị bảo tôi làm gì mới được chứ?
Tôn Phi Loan nhưá»ng mắt:
- À thế thì Chu Muội ra đây để ngắm trăng?
Chu Long Chu hất mặt:
- Chứ còn làm gì nưa..
Tôn Phi Loan nhún vai:
- Tôi nghi không phải thế.
Chu Long Chu há»i:
- Chứ chị bảo tôi ra đây để làm gì?
Tôn Phi Loan gằn lại:
- Chu Muội muốn tôi nói thật à?
Chu Long Chu nói :
- Nói đi, cái gì mà thật với không thật chứ?
Tôn Phi Loan ngoắc tay:
- Lại đây , lại đây tôi nói nhỠcho mà nghe.
Chu Long Chu hơi ngạc nhiên:
- Cái gì mà phái nói nh� Bộ ở đây còn có ai nữa hay sao ?
Tôn Phi Loan nói:
- Không có ai, nhưng phải nói nhỠchứ không thể nói lớn được đâu .
Chu Long Chu bước lại gần:
- Làm gì mà có vẻ thần bí như thế chứ.
Tôn Phi Loan kỠsát miệng vào tai Chu Long Chu, nhưng nàng không nói nhỠmà lại nói lớn:
- Tôi nói rằng cô ra đây để tưởng nhớ tình lang.
Chu Long Chu nhảy dựng lên:
- Cái chị quỷ nà.. ai mà biết tình lang tình nương gì đâu mà nói thế. Có chị đó chứ ai !
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Nhưng tôi biết rằng tôi không có nói sai.
Chu Long Chu bĩu môi .
- Phải chứ, chỉ tiếc tôi không có tình lang, chứ không phải chị đâu, chị có, ngưá»i ta mà.
Tôn Phi Loan nhưá»ng mắt:
- Thế cô có thích "ngưá»i ta" không? Chị nhưá»ng cho đó.
Chu Long Chu đỠmặt kêu lên :
- Tôn thư thư. .kỳ quá hà . .
Tôn Phi Loan cưá»i:
- Tôi không nói giởn nữa đâu,bây giỠmình nói chuyện đàng hoàng.
Chu Long Chu vẫn cứ đỠrần đôi má:
- Không nói chuyện với chị nữa đâu , vừa nói nàng vừa quảy quả bỠđi. .
Tôn Phi Loan lật đật kéo tay cô ta lại và cưá»i nói:
- Chu muội muội, thật tình chị có việc này muốn nói với em...
Chu Long Chu chá»›p mắt há»i:
- Chuyện gì?
Tôn Phi Loan kéo tay nàng ngồi xuống ghá»nh đá :
- Chị em mình ngồi xuống đây nói chuyện.
Chu Long Chu ngạc nhiên:
- Như vậy y là Tôn thư thư kiếm tôi có chuyện thật đấy à ?
Tôn Phi Loan gật đầu:
- Chị thấy Chu muội không ngủ nên mới ra đây để tìm để nói chuyện này nghe..
Hai ngưá»i ngồi xuống ghá»nh đá và Chu Long Chu cau mặt há»i:
- Tôn thư thư có chuyện gì thế ?
Tôn Phi Loan vuốt tóc ngập ngừng:
- Nói vỠchuyện của hắn.
Chu Long Chu đỠmặt và ngượng ngập :
- Không đâu... chuyện của anh ấy thì nói với em làm chi?
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Có quan hệ với em lắm chứ sao lại không? Cứ để yên chị nói cho mà nghe .
Chu Long Chu cau mặt:
- Tôn thư thư nói như thế có nghĩa là .
Tôn Phi Loan nói:
- Chu muội đừng hiểu lầm đây là lòng thành thật của chị.
Chu Long Chu lắc đầu nguầy nguậy:
- Không...em không thể nói chuyện ấy với chị đâu.
Rồi như sợ Tôn Phi Loan chận nói, nàng vội vã nói luôn:
- Tôn thư thư hãy yên lòng, tiểu muá»™i không phải hạng ngưá»i như thế ấy đâu .
Tôn Phi Loan nói:
- Thật em tệ thì thôi, em đã hiểu lầm rồi, chị không phải đâu
Chu Long Chu ngơ ngác:
- Ủa..chứ không phải chị
Tôn Phi Long mỉm cưá»i :
- Em gái ngoan cá»§a chị , chúng mình là chị em gần như ruá»™t thịt vá»›i nhau, vả lại chúng mình không phải hạng con ngưá»i thưá»ng tình, vì thế, em cÅ©ng không nên có thái độ e dè thận trá»ng gì cả, chị có má»™t chuyện đáng lý muốn há»i em lâu rồi mà chưa có dịp.
Chu Long Chu há»i:
- Tôn thư thư muốn há»i em chuyện chi ?
Tôn Phi Loan nghiêm mặt:
- Chị muốn há»i xem em có phải em đã yêu chàng?
Chu Long Chu cũng nghiêm mặt:
- Tôn thư thư không nên nói Ä‘iá»u ấy vá»›i em nữa, hồi nảy em đã có nói rồi, em không phải..
Nói đến đó nàng vụt đứng phắt lên..
Tồn Phi Loan dưa tay chân lấy hai vai Chu Long Chu, giá»ng nàng khẩn khoản:
- Chu muội muội hãy nghe chị nói, chúng mình là chị em bạn tốt với nhau như ruột thịt, đáng lý em phải hiểu ý thành thật của chị, đành rằng đàn bà ai cũng như nấy, nhưng với chị em mình, chị đâu có ghen tương tầm bậy, em hãy nói cho chị biết đi, có phải em cũng đã..
Vừa nói tay nàng vuốt lên mái tóc Chu Long Chu, đúng là thái độ cá»§a má»™t ngưá»i chị đối vá»›i đứa em gái thân yêu.
Tài sản của giacuongly

  #82  
Old 18-05-2008, 08:39 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 40: Những tấm chân tình




Chu Long Chu cúi gầm mặt xuống, hai má nàng đỠnhư say rượu.
Thật lâu nàng má»›i đáp bằng má»™t giá»ng thật thấp:
- Không. Em không biết chuyện ấy đâu mà .
Tôn Phi Loan vẫn dằng lấy vai nàng và dịu giá»ng :
- Em gái, đừng có dấu chị , thật ra không phải má»›i đây mà từ hôm mình gặp nhau lần đầu, lúc ấy vẫn còn là thù địch, nhưng chị vẫn thấy được lòng em, chỉ có má»™t Ä‘iá»u là hôm nay chị muốn thương lượng cùng em.
Chu Long Chu vẫn cứ cúi gầm mặt thẹn thùa không nói .
Tôn Phi Loan nói tiếp:
- Ãêm nay nhân cÆ¡ há»™i chị em mình có được giá» phút riêng tư, chị muốn bàn vá»›i em vá» chuyện .
Chu Long Chu ngẩng mặt lên:
- Chị muốn nói.
Tôn Phi Long thấp giá»ng:
- Chị muốn bàn vá» chuyện Ãổng Nhược Băng.
Chu Long Chu ngạc nhiên:
- Ãổng Nhược Băng làm sao?
Tôn Phi Loan há»i lại:
- Chu muội muội không thấy à ?
Chu Long Chu càng ngạc nhiên hơn nữa :
- Thấy như thế nào?
Tôn Phi Loan há»i.
- Chu muội thấy hắn là nam hay nữ?
Chu Long Chu mở tròn đôi mắt:
- Chẳng lẽ hắn cũng là gái nữa hay sao?
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Nếu như "hắn" cũng là gái như mình thì Chu muội có...
Chu Long Chu đỠmặt:
- Thư thư đã , muội muội làm sao?
Tôn Phi Loan cưá»i:
- Như thế thì tốt rồi.
Chu Long Chu há»i:
- Như thư thư làm thế nào để thấy được hắn là gái giả trai chứ?
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Hồi nhá» tôi đã cải trang, chính vì thế mà bất cứ ai giả trai , dầu có có kỹ thuật dị dung giá»i cách nào cÅ©ng không qua mặt được tôi đâu.
Chu Long Chu há»i:
- Thế còn hắn? Hắn có biết chuyện Ãổng Nhược Băng là gái giả trai không?
Tôn Phi Loan lắc đầu:
- Theo tôi thấy thì chắc hắn chưa biết.
Chu Long Chu há»i:
- Thế sao chị lại không cho hắn biết?
Tôn Phi Loan nói:
- Chuyện nầy chỉ có hai chị em mình biết thôi, theo tôi thấy thì tuy "hắn" đã nặng tình, nhưng hiện nay "hắn" lại hết sức tìm cách thoát khá»i mối tình tha thiết ấy.
Chu Long Chu nhướng mắt:
- Tại sao "hắn" lại làm như thế?
Tôn Phi Loan đưa mắt nhìn vào khoảng trống không, nghe nàng chợt bùi ngùi :
- Tại vì "hắn" muốn dành chuyện này cho chị ,"hắn" muốn cho chị được toàn vẹn, "hắn" không muốn xen vào, "hắn" sợ chị sẽ vì thế mà đâm ra khó chịu.
Ãoạn nàng bèn thuật chuyện Ãổng Nhược Băng dạy mình "Ngá»§ hành Thần Chưởng" cho Chu Long Chu biết.
Chu Long Chu gật gật đầu:
- Ãúng là má»™t chuyện hy sinh cao cả .
Tôn Phi Loan nói :
- Chính vì lòng chân thành và hy sinh ấy của "hắn" đã làm cho tôi cảm động.
Chu Long Chu há»i :
- Thế bây giỠthư thư định phải làm sao?
Tôn Phi Loan nói :
- Ngưá»i ta đã vì mình mà hy sinh thì vô lý mình lại không nghÄ© đến ngưá»i ta hay sao, chỉ có Ä‘iá»u cho đến bây giá» chuyện đó cÅ©ng còn nằm trong vòng ức Ä‘oán, vì thế, trước giá» chứng thá»±c "hắn" là gái như bá»n mình thì tôi chưa thể có cách làm dứt khoát.
Chu Long Chu nói:
- Bây giỠthì thư thư định làm sao để cho chuyện ức đoán đó là sự thực.
Tôn Phi Loan kỠtai nói nhỠvới Chu Long Chu một lúc khá lâu và Chu Long Chu gật đầu lia lịa:
- Dễ lắm , dễ lắm.

* * *

Bá»n Giang Hàn Thanh ngá»§ nhá» má»™t đêm, sáng hôm sau há» từ giả gia chá»§ lên đưá»ng.
Trên đưá»ng há» Ä‘i qua là giữa hai dãy núi Võ Di SÆ¡n và Tiên Hà Lãnh, há» Ä‘i theo những con đưá»ng hẹp ngoằn ngoèo trong núi , nÆ¡i đây rừng núi vắng tanh, cả hai ba dậm đưá»ng cÅ©ng chưa gặp được xóm nhà nào cả .
Bây giá» thì trá»i sắp tối rồi .
Vùng rừng già núi thẳm tuy chỉ tiếp cận hoàng hôn, nhưng ai cũng cảm thấy là sắp tối đến nơi rồi.
Ãoàn ngưá»i cá»§a Giang Hàn Thanh lại nuốt trá»n má»™t ngày đưá»ng nữa , tuy cÅ©ng không phải là quá gắng sức, nhưng ai nấy Ä‘á»u cảm thấy má»i mệt.
Nhìn dốc đứng từng chặng từng chặng xa xa, Tôn Phi Loan cau mày:
- Ãêm nay chắc là khó tìm được nÆ¡i để nghỉ rồi.
Chu Long Chu nói:
- Năm xưa tôi có theo cha tôi đến nÆ¡i này, qua khá»i đây không xa, có má»™t chổ gá»i là Phong Lảnh ải, nó là má»™t địa danh nằm trong đỉnh Tiên Hà Lãnh, nÆ¡i đó có má»™t cái thung lÅ©ng tương đối rá»™ng và đó là má»™t sÆ¡n thôn, trong sÆ¡n thôn nầy có má»™t sÆ¡n trang khá lá»›n, trang chá»§ há» Trương, năm xưa khi hái thuốc đến đây, hai cha con tôi nghỉ ở nhà
hỠTrương ấy .
Giang Hàn Thanh nói :
- Ãã là chổ quen biết cá»§a Chu cô nương thì chúng mình nên đến đó ngá»§ nhá» là hay hÆ¡n hết.
Tôn Phi Loan há»i:
- Chu muội muội, còn bao xa nữa là tới Sơn Trang của hỠTrương?
Chu Long Chu dưa tay chỉ vỠphía trước:
- Qua khá»i hốc núi đó là tá»›i.
Bá»n Giang Hàn Thanh theo chân Chu Long Chu Ä‘i thêm má»™t khoảng nữa thì quả nhiên qua má»™t giòng suối nhá» là bắt vào đầu xóm và vào đến đây là thấy ngay má»™t tòa đại sảnh khá đồ sá»™.
Hai cánh cổng đóng khít rim, Chu Long Chu bước tới đưa tay gõ nhẹ hai ba cái.
Qua má»™t phút nghe bên trong có tiếng há»i :
- Ai đó?
Chu Long Chu đáp:
- Quản gia, tôi đây mà .
Nhiá»u tiếng lá»™c cá»™c bên trong, tiếng sắt nghiến vào nhau kèn kẹt và cánh cá»­a hé mở.
Một gã đại hán đứng nhìn Chu Long Chu chăm chú :
- Cô nương đến tìm ai?
Chu Long Chu đáp:
- Tôi há» Chu, đến đây vì lỡ đưá»ng xin nghỉ nhá», xin quản gia trình lại dùm vá»›i Trương lão gia má»™t tiếng .
Gã đại hán lạnh lùng :
- Chúng tôi ở đây không có ai hỠTrương .
Nói xong là hắn sửa soạn khép cửa lại .
Chu Long Chu lật đật nói:
- Nhưng mà chúng tôi quen với lão Trang Chủ đây .
Tên đại hán hình như nổi nóng , hắn xẳng giá»ng :
- Chúng tôi ở đây không tiếp khách.
Ầm .
Hai cánh cá»­a đóng lại ngay, tá»± nhiên cá»­a được đóng lại bằng liếng khua bá»±c dá»c.
Ãã nói vá»›i má»i ngưá»i là mình quen biết vá»›i Trang Chá»§ , bây giá» sá»± việc lại diá»…n ra quá ngở ngàng, Chu Long Chu vừa thẹn vừa nổi nóng , nàng dậm chân mắng lá»›n :
- Ãúng là quân chó chết !
Cơn nóng không giảm đi tiếng mắng, nàng lại bước thẳng đến đấm mạnh vào cửa, cánh cữa sơn màu đỠbị bàn tay nàng đập vào lộ hẳn một dấu đen thật đậm.
Ãúng là con gái cÅ©a Ãá»™c Tẩu là phải khác hÆ¡n ngưá»i .
Giang Hàn Thanh đưa tay ngăn lại:
- HỠđã không bằng lòng tiếp khách thì cô nương cũng không nên giận làm chi, bây giỠthì đã có xóm đông rồi, chúng mình cứ đến nhà khác thương lượng thử xem.
Chu Long Chu vẫn còn đanh mặt:
- Nhưng Nhị công tử có nhận thấy hắn đúng là tên không biết phải quấy gì cả hay không?
Giang Hàn Thanh cưá»i :
- Há» là hạng ngưá»i vô há»c, cô nương giận há» làm chi cho mệt .
Chu Long Chu chớp mắt liếc nhanh vào mặt Giang Hàn Thanh và bỗng ửng hồng đôi má, nàng thụt lại đứng nép vào phía sau của Tôn Phi Loan .
Nã Vân cưá»i nói:
- Chu cô nương cũng nóng nhưng còn ít đấy, giá như gặp ngu tỳ thì hắn đừng mong hắn đóng cửa lại được đâu .
Cẩm Nguyệt cÅ©ng cưá»i :
- Không để cho hỠđóng cửa rồi thì làm gì? Chính Chu cô nương đã đặt chưởng ấn lên khung cửa rồi, nhất định chúng phải một phen khiếp đảm.
Nghe cô nữ tỳ nói đến chuyện ấy , Giang Hàn Thanh mới sực nhớ lại, hắn lật đật quay lại nóị với Chu Long Chu :
- Chu cô nương, tuy hỠkhông chịu tiếp mình, nhưng ở đây toàn là lương dân, cô nương không nên lưu lại độc chưởng như thế ấy.
Chu Long Chu nói:
- Giận mà làm thế chứ không nặng lắm đâu , hỠcó bị đụng vào cũng không phải chết.
Giang Hàn Thanh nghe nói không đến nổi chết, hắn hiểu ngay rằng đụng vào cÅ©ng phải có chuyện phiá»n toái, nhưng biết tính tình cá»§a Chu Long Chu nên hắn không nói nữa.
Ãổng Nhược Băng nói :
- Thôi chúng mình đến nhà khác thương lượng thử xem sao ?
Vừa nói hắn vừa dẫn đầu đi trước .
Bá»n Giang Hàn Thanh vừa má»›i quay mình thì chợt nghe phía sau có tiếng kêu:
- Xin chư vị dừng lại .
Má»i ngưá»i quay lại , thấy cánh cá»­a khi nãy mở toát ra, má»™t tên đại hán dẫn theo bốn tên gia nhân từ trong hối hả bước ra.
Hắn bước tá»›i trước mặt bá»n Giang Hàn Thanh và vòng tay :
- Xin chư vị thứ cho vừa rồi gia nhân có lá»i không phải, nên tại hạ vá»™i ra mắt để chư vị rá»™ng lượng bao dung.
Giang Hàn Thanh nhận ra ngay con ngưá»i nầy không mang theo ý tốt, hắn ăn vận có dáng là chá»§ nhân nhưng đôi mắt hắn khá láo liên dò xét, hình như mục đích không đúng như lá»i hắn nói.
Nhưng dầu gì há» là loại ngưá»i cÅ©ng có chút lá»… nghÄ©a cho nên Giang Hàn Thanh cÅ©ng vá»™i vòng tay:
- Không dám, chính chúng tôi đã mạo phạm trang gia .
Tên đại hán chận nói:
- Chư vị có lòng hạ cố, đó là Ä‘iá»u vinh dá»± cho tệ trang , xin thỉnh chư vị dừng lại nÆ¡i đây ngÆ¡i nghỉ.
Hắn lại quay qua vòng tay trước mặt Tôn Phi Loan và Chu long Chu cưá»i nói :
- Vừa rồi không biết gia nhân đã mạo phạm vị nào, vậy tại hạ xin thay mặt để mong ngưá»i tha lá»—i.
Chu Long Chu hất mặt lạnh lùng:
- Năm trước tôi đã theo gia phụ đến đây tá túc mấy hôm, và vì thấy Trương lão gia quá tá»­ tế thật tình, nên hôm nay lỡ đưá»ng lại định nhá» thêm lần nữa, nhưng vị quản gia khi nãy bảo ở đây đâu có ai là há» Trương nên chúng tôi không có chi phải nói thêm.
Tên đại hán nói :
- Ãáng chết, đáng chết, không hiểu sao hắn lại dám vô lá»… như thế ấy.
Và hắn lại vòng tay nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Chư vị đã hạ cố đến đây , xin dám thĩnh chư vị vào nhà đùng trà đàm đạo.
Hắn vòng tay đứng nép má»™t bên bằng dáng cách cung kính nghiêm chÄ©nh, tá»± nhiên là má»i ngưá»i cÅ©ng phải vòng tay thi lá»… và Giang Hàn Thanh vá»™i nói cốt để cho không khí bá»›t phần khó chịu:
- Huynh đệ có đã có nhã ý, chúng ta phải nên vâng theo.
Tên đại hán cưá»i :
- Chư vị từ xa đến đây tá»± nhiên là phải nghÄ© đôi ngày , nếu không thế thì gia phụ sẽ không làm sao khá»i phần ái náy , vừa nói hắn vừa tay cung kính thỉnh khách vào nhà .
Sau khi phân ngôi chá»§ khách, Chu Long Chu nhìn quanh, nàng chợt thấy ở đây có khá nhiá»u thay đổi. Tất cả má»i thứ, tuy vẫn y như trước, nhưng tất cả Ä‘á»u tô Ä‘iểm đẹp đẽ hÆ¡n lên, trong phòng khách lại có khá nhiá»u bức há»a, nhiá»u đồ vật má»›i được trang hoàng.
Vừa ngồi vào xong là tráng đinh đã dâng trà.
Tên đại hán vòng tay cưá»i há»i:
- Tại hạ tên là Trương Kế Viễn, dám xin nhị vị sư huynh cho biết phương danh.
Tất nhiên là hắn há»i Giang Hàn Thanh và Ãổng Nhược Băng
Con ngưá»i lạnh lùng ít nói, Ãổng Nhược Băng chỉ đáp ngắn ngá»§n:
- Tại hạ tên Ãổng Nhược Băng.
Giang Hàn Thanh cưá»i:
- Ãổng đại ca đây là nghÄ©a huynh cá»§a tại hạ, còn tại hạ là Giang Hàn Thanh.
Một mặt, hắn thay hai cô gái để giới thiệu với hỠTruơng.
Trương Kế Viá»…n cưá»i:
- Thật là hân hạnh, tại hạ xin có lá»i chào mừng chư vị.
Chu Long Chu há»i:
- Chẳng hay lệnh tôn có phải là Trương lão gia?
Trưá»ng kế viá»…n đáp:
- Vâng, chính đó là gia phụ, nhưng vì gần đây trong ngưá»i cha tôi không được khá»e, thành thá»­ thất lá»… tiếp nghinh.
Và hắn quay lại dặn tráng đinh:
- Hãy bảo trù phòng lo tiệc rượu
Giang Hàn Thanh lật đật vòng tay:
- Xin huynh đài không nên khách sáo, chúng tôi chỉ xin nghỉ ngơi là cũng đã cảm thấy ấy náy quá rồi .
TruÆ¡ng Kế Viá»…n cưá»i lá»›n và chận nói:
- SÆ¡n cư tuy thô thiển nhưng chư vị đã có lòng hạ cố thì cÅ©ng xin cho huynh đệ làm bổn phận gia chá»§ và cÅ©ng là chút ít gá»i là kính ý vậy mà .
Há» nói chuyện vá»›i nhau má»™t chút là trá»i đã tối .
Bá»n Tráng Ãinh lên đến và sắp bày tiệc rượu.
Chu Long Chu bây giá» má»›i để ý thêm , nàng thấy đám tráng Ä‘inh ngưá»i nào cÅ©ng nhanh nhẹn tráng kiện trong tư thế cá»§a ngưá»i biết võ , chứ không phải những kẻ nông phu cá»§a gia trang nầy hồi nàng đến lần thứ nhất.
Từ những việc thay đổi sắp xếp trong khách thính, đến chuyện thay đổi dáng sắc cá»§a tráng Ä‘inh đã làm cho nàng thấy nhiá»u Ä‘iểm khả nghi .
Tiệc rượu dá»n lên cÅ©ng khác hẳn lần trước, nó không phải những món ăn sÆ¡n thôn nông sản, đạm bạc như xưa, bây giá» tiệc rượu cá»§a há» có vẻ thịnh soạn và tá»± nhiên từ món ăn đến cách dá»n tiệc Ä‘á»u có vá» nặng vá» khách sáo .
Trương Kế Viễn đứng dậy vòng tay :
- Rất mong chư vị không nỠhà chổ quê mùa thô lậu, rượu nhạt thức sư, kính thỉnh chư vị vui mà ngon miệng cho vậy.
Quả đúng ngưá»i khiêm cung thỉnh khách vừa rồi, Trương Kế Viá»…n thật xứng đáng vá»›i ngôi vị chá»§ nhân, hắn làm khá đầy đủ bổn phận trong buổi tiệc. Tá»± hắn, hắn cÅ©ng không
làm sao dấu được đây là cách hắn đã há»c há»i theo khuôn khổ .
Thấy có nhiá»u thay đổi khả nghi, cho nên bất cứ thức ăn , hồ rượu nào Chu Long Chu Ä‘á»u âm thầm thá»§ thuật nhà nghá» thá»­ qua, nhưng vẫn không thấy có độc, nàng cưá»i như là cho mình đã quá Ä‘a nghi.
Tá»± nhiên trong bá»­a tiệc má»i ngưá»i Ä‘á»u thá»§ lá»…. cho nên đến khi tan tiệc, tất cả cÅ©ng Ä‘á»u chỉ lưng lá»­ng chứ không ngưá»i nào hết mức thật tình.
Thêm mấy tuần trà và nói chuyện bâng quơ, độ nửa giỠđồng hồ sau, Trương Kế Viễn đứng lên vòng tay:
- Chư vi đưá»ng xa má»i mệt, huynh đệ đã cho tráng Ä‘inh dá»n phòng xong, xin thỉnh chư vị vào ngÆ¡i nghỉ.
Bá»n Giang Hàn Thanh đứng dậy và hai tên tráng Ä‘inh đã sẳn đèn lồng đưa cả bá»n vào phòng.
Dãy nhà bên trái có ba gian, gian nào cÅ©ng trang hoàng sạch sẽ, má»—i gian có hai chiếc giưá»ng lá»›n thu dá»n chỉnh tá» .
Má»™t gian tá»± nhiên là dành cho hai ngưá»i đàn ông, Giang Hàn Thanh và Ãổng Nhược Băng còn lại hai gian riêng cho bá»n ngưá»i con gái .
Tráng đinh đưa vào phòng và sau khi thắp xong đèn, chúng cúi đầu lễ phép:
- Quí khách nếu như không còn đíá»u chi dạy bảo thì bá»n tiểu đệ xin cáo lui.
Giang Hàn Thanh vội nói:
- Ãa tạ quản gia, chúng tôi xin được phép yên nghỉ.
Hai tên tráng đinh cúi đầu một lần nữa và bước lui ra ngoài.
Vào phòng cài then xong, Tôn Phi Loan há»i nhá» Chu Long Chu:
- Chu muội , chuyện như thế nào ?
Chu Long Chu cưá»i nhẹ :
- Thư thư còn phải há»i nữa, em đã làm xong từ sá»›m.
Tôn Phi Loan nhướng mắt:
- Ủa, sao chị lại không thấy nhỉ?
Chu Long Chu cưá»i :
- Ãã làm chuyện lén lút mà để cho chị thấy thì còn gì là lén nữa? Nhất là phải làm sao cho tay ấy đừng biết chứ. Phải nhà nghá» chứ bá»™ .
Tôn Phi Loan há»i:
- Ãá»™ bao lâu má»›i có hiệu quả nhỉ ?
Chu Long Chu nói:
- Phân lượng tuy có nhẹ , nhưng bây giỠthì có lẽ cũng đã có công hiệu rồi.
Tôn Phi Loan hói :
- Nhưng nó được bao nhiêu lâu?
Chu Long Chu trầm ngâm:
- Chuyện nầy thì hÆ¡i khó nói, vì còn phải tùy ná»™i lá»±c cá»§a từng ngưá»i, nhưng nói chung vá»›i những ngưá»i luyện võ thì cÅ©ng phải đến sáng ngày mai má»›i tÄ©nh dậy.
Cứ theo lá»i cá»§a Chu Long Chu thì đúng là trong bá»­a tiệc , nàng đã có thi hành mê dược.
Và có lẽ gíữa nàng và Tôn Phi Loan đã có sắp sẳn chuyện đã định trước , nên khi hai ngưá»i bàn tính xong là vá»™i tắt đèn.

*

Phòng bên cũng đã tắt đèn.
Giang Hàn Thanh hày còn chưa ngá»§ thì đã nghe Ãổng Nhược Băng thở hÆ¡i Ä‘á»u đặn.
Hình như nàng đã ngủ say .
Ngay trong lúc ấy cá»­a phòng vụt có tiếng động . Tiếng động tuy nhá», nhưng vẫn không thoát khá»i thính giác bén nhạy cá»§a Giang Hàn Thanh, hắn há»i:
- Ai đấy?
Tiếng của Chu Long Chu đáp:
- Tôi đây mà Nhị công tử.
Nàng trả lá»i thật nhá» , hình như sợ làm kinh động.
Mở cửa ra thấy Chu Long Chu đeo đoản kiếm đứng ngay trước cửa, Giang Hàn Thanh ngạc nhiên:
Chu cô nương có chuyện chi thế?
Tá»± nhiên, hắn nhìn ra dáng cách khác lạ cá»§a nàng, nhất là Ä‘em Ä‘eo kiếm dạ hành là phải có Ä‘iá»u quan trá»ng.
Chu Long Chu thấp giá»ng:
- Vừa rồi có hai kẻ hạ hành ẩn nấp ngay nơi phòng chúng tôi . Tôn thư thư đã theo dõi nên tôi đến cho Giang Nhị công hay tin.
Ging Hàn Thanh há»i:
- Thân pháp của hỠra sao?
Chu Long Chu nói:
- Khinh công của hỠkhá cao, tự nhiên võ công phải là đáng kể ,
Giang Hàn Thanh há»i :
- Tôn cô nương đuổi theo hướng nào?
Chu Long Chu đáp:
- Không rõ lắm, vì tôi phải gấp đến cho công tử hay tin .
Giang Hàn Thanh gật đầu:
- ÃÆ°á»£c rồi , tại hạ sẽ ra xem .
Vừa nói, hắn vừa tung mình phóng ra cửa sổ , hình như lơ ngại , chuyện bất lợi xảy ra cho Tôn Phi Loan.
Chu Long Chu nói nhanh:
- Nhị công tử, tôi cùng đi với .
Nàng nói xong là phóng theo và chính trong lúc hai ngưá»i lao ra khá»i phòng thì phòng bên có má»™t bóng nhá» thó nhãy qua.
Bóng đó đúng là bóng của Tôn Phi Loan.
Vừa vào phòng là nàng đảo mắt thật nhanh nhìn vào chổ nằm cá»§a Ãổng Nhược Băng.
Hình như khi nãy Giang Hàn Thanh đã kéo má»n phá»§ lên cho Ãổng Nhược Băng nên bây giá» chiếc má»n vẫn còn kéo cao lên tận cổ.
Tôn Phi Loan bước lại gần, hÆ¡i thở cá»§a Ãổng Nhược Băng vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u, hình như nàng vẫn Ä‘ang ngá»§ say.
Tôn Phi Loan vừa đưa tay vá» phía Ãổng Nhược Băng, nhưng chưa tá»›i là nàng đã đỠmặt trù trừ.
Rõ ràng nàng nhận thấy Ãổng Nhược Băng là gái , nhưng bây giá» nàng lại hÆ¡i khó xá»­ vì nếu giả như không phải là gái mà là trai thì chuyện làm cá»§a nàng thật quả là đưá»ng đột
Nhưng nàng lại nghÄ© chuyện nhận xét cá»§a mình nhất định không thể lầm lẩn, vì nàng tin chắc Ãổng Nhược Băng là gái giả trai .
Sau khi do dá»± Tôn Phi Loan cắn răng đặt tay lên ngá»±c Ãổng Nhược Băng và môi nàng Ä‘iểm nhẹ nụ cưá»i.
Bây giỠthì không còn nghi ngỠgì nữu cả .
ChÄ© cần đặt tay lên ngá»±c là biết ngay chính Ãổng Nhược Băng không phải là đàn ông.
Tuy Ãổng Nhược băng đã dùng chiếc nịt thật chặt, nhưng vá»›i má»™t cô gái Ä‘ang tuổi dậy thì, cho dầu có nịt cứng cách mấy Ä‘i nữa, khi đặt tay vào là biết ngay.
Tôn Phi Loan mỉm cưá»i thá»a mản, nhưng nàng chưa kịp rút tay vá» thì chợt nghe phòng bên có hai tiếng động thật khẽ nhưng Tôn Phi Loan nhận ra ngay là có biến, nàng lật
đật phóng mình trở ra ngoài .
Vừa tới cửa phòng, nàng đã vội kêu:
- Nã Vân , Cẩm Nguyệt.
Bốn phía lặng thinh không có tiếng trả lá»i , Tôn Phi Loan hỡt hãi phóng vào, nàng thấy Nã Vân và Cầm Nguyệt bị Ä‘iểm huyệt đứng cứng đơ như tượng gá»—.
Tôn Phi Loan lật đật đưa tay giải huyệt và há»i dồn:
- Kẻ nào đã vào đây?
Nã Vân Và Cầm Nguyệt lắc đầu:
- Không thấy ai cả , tự nhiên nghe thấy toàn thân vô tri vô giác và cho đến khi cô nương trở lại đây .
Tôn Phi Loan cau mặt:
- Thật là tệ quá , bị ngưá»i ta Ä‘iểm huyệt mà lại không hay biết gì cả.
Nã Vân ngơ ngác:
- Tiểu tỳ không nhận ra Ä‘iá»u chi cả , nếu có thì nhất định ngưá»i chế huyệt phải là hạng thá»§ pháp rất cao.
Tôn Phi Loan chưa nói thì nghe bên phòng của Giang Hàn Thanh có tiếng nói:
- Ãúng, tá»± nhiên phải là cao chứ thấp làm sao được .
Giá»ng nói thật thấp và hình như cố sá»­a, vì thế Tôn Phi Loan nhất thá»i không thể nhận ra là tiếng nói cÅ©a ai,.
Trong lòng nàng đâm hoảng.
Giang Hàn Thanh đã bị Chu Long Chu dẫn dụ ra ngoài, Ãổng Nhược Băng thì lại bị thuốc ngá»§ say, vậy thì ngưá»i lên tiếng đó là ai ?
Nàng bá»—ng rợn ngưá»i khi nghÄ© đến hậu quả cá»±c kỳ nguy hiểm, nàng lật đật lao vút qua và thét lá»›n:
- Ai dó?
Trong bóng tối vì đèn tắt ngấm, có tiếng cưá»i hăng hắc:
- Ãứng lại, má»›i đây mà đã quên tiếng cá»§a ta rồi à ?
Tôn Phi Loan rúng động:
- Nhị sư thư !
Nhị Cung Chá»§ Kinh Phi Sương cưá»i khẩy:
- Sư phụ mà ngươi còn không nhìn nhận ngưá»i còn nhìn ta là sư thư mà không thẹn hay sao?
Trong phòng bóng tối om om, chỉ thấy hai ánh mắt như sao lạnh của Kinh Phi Sương nhìn vỠhướng Tôn Phi Loan chằm chặp
Tôn Phi Loan khựng lại kinh hoàng.
Kinh Phi Sương gặn lại :
- A đầu, ngươi đã nhận ra rồi đấy chứ?
Tôn Phi Loan rung giá»ng:
- Nhị sư thư, chị.. chị làm gì thế?
Kinh Phi Sương cưá»i gằn:
- Làm gì à ? Lấy cái mạng của nó chứ làm gì nữa .
Bây giỠNã Vân đã thắp đèn lên và bây giỠTôn Phi Loan đã thấy rõ .
Kinh Phi Sương cũng vẫn với trang phục thư sinh. Như từ trước vẻ mặt nàng cũng vẫn lạnh như băng.
Bàn tay trái cá»§a Kinh Phi Sương Ä‘ang ấn trên đỉnh đầu cá»§a Ãổng Nhược Băng và giá»ng nàng như tát nước :
- Giang Hàn Thanh đâu? Hãy gá»i hắn đến đây .
Tôn Phi Loan nói:
- Nhị sư thư, có chuyện chi xin sư thư cứ nói với tiểu muội đây .
Kinh Phi Sương nạt lớn:
- Ãừng gá»i ta là sư thư, khốn kiếp, ta đến đây tìm bá»n ngươi nhưng phải chá» Giang Hàn Thanh đến đây rồi hẳn nói cÅ©ng không muá»™n lắm đâu.
Chợt nghe bên ngoài hành lang có tiếng:
- Ai tìm ta có chuyện gì ?
Tiếng há»i chưa dứt thì Giang Hàn Thanh và Chu Long Chu lao vào tá»›i.
Tài sản của giacuongly

  #83  
Old 18-05-2008, 08:41 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 41: Liệng chuột sợ bể đồ




Chưa thấy bóng là Kinh Phi Sương đã cưá»i đắc ý :
- Giang Hàn Thanh, ngươi đến thật là đúng lúc.
Giang Hàn Thanh lướt vào quát lớn:
- Ai đây?
Tôn Phi Loan lật đật nói:
- Nhị sư thư.
Giang Hàn Thanh giật mình:
- Ãổng đại ca .
Kinh Phi Sương nói chận:
- Ngươi hãy yên lòng, ta chưa lấy sinh mạng của nó đâu.
Giang Hàn Thanh hoảng hốt:
- Ngươi làm gì Ãổng đại ca cá»§a ta?
Vừa nhận ra đối phương đã ấn tay lên đỉnh đầu cá»§a Ãổng Nhược Băng nên Giang Hàn Thanh quát lá»›n:
- Kinh Phi Sương .. ngươi định làm gì, hãy buông Ãổng đại ca cá»§a ta ra .
Vừa nói hắn vừa định lao mình tới .
Kinh Phi Sương quắt mắt:
- Giang Hàn Thanh, ngươi mà vá»ng động là mạng cá»§a ngưá»i yêu ngươi phải mất đấy.
Giang Hàn Thanh giận dữ:
- Ngươi muốn làm gì?
Kinh Phi Sương cưá»i Ä‘anh ác:
Giang Hàn Thanh, ngươi muốn ta thả ra cũng không khó, ngươi phải tuân theo lịnh của ta .
Giang Hàn Thanh cố dằn cơn tức :
- Ngươi hãy nói đi .
Kinh Phi Sương cưá»i:
- Ta cần là cần Giang Nhị công tử và tên phản đồ của Ngũ Phượng Môn, nếu hai ngươi bó tay chịu trói thì ta không hỠlàm hại một ai cả .
Giang Hàn Thanh không biết chuyện Ãổng Nhược Băng bị thuốc mê cá»§a Chu Long Chu, hắn thấy nàng Ä‘ang bị Kinh Phi Sương khống chế, nhất thá»i sợ liệng chuá»™t bể đồ ,
hắn không biết làm sao khống chế được đối phương.
Hắn chỉ còn biết quắt mắt há»i :
- Ngươi định bảo bá»n ta phải bó tay chịu trói hay sao đây?
Kinh Phi Sương nói :
- Rất dá»… , ngươi hãy bảo Tôn Phi Loan Ä‘iểm vào huyệt Cá»± Cốt và Ãá»™c Tá»· cá»§a ngươi , rồi bảo nàng dìu ngươi tá»›i bên ta.
Giang Hàn Thanh gật đầu :
- ÃÆ°á»£c rồi. ta bằng lòng theo Ä‘iá»u kiện cá»§a ngươi.
Tôn Phi Loan hoảng hốt kêu lên:
- Giang nhị công tử, không được đâu .
Giang Hàn Thanh nói,
- Phi Loan, cứ điểm huyệt đi, đừng chần chỠvô ích.
Tôn Phi Loan nói :
- Nhị sư thư phụng sứ mạng đến đây bắt tôi , vậy tôi xin chịu trói theo vá», còn ngoài ra không ai có chuyện gì can hệ .
Kinh Phi Sương cưá»i nhạt:
- Ai bảo Giang Hàn Thanh không quan hệ ? Hắn đã há»c trá»™m cá»§a bản môn ba chiêu tuyệt kiếm, lại uống mãng xà huyết làm cho thuốc trị thương cá»§a Thái Thượng bị mất, làm sao ta lại có thể tha cho hắn chứ?
Tôn Phi Loan nói :
- Hôm nay chính tôi Ä‘ang trên con đưá»ng đến Ngư Thương SÆ¡n, Nhị sư thư cần gì phải làm thế?
Kinh Phi Sương cưá»i khẩy:
- Ãến và bị bắt mang vá», hai chuyện đó khác nhau xa.
Tôn Phi Loan giận dữ:
- Thật ta không ngỠlãnh tụ Ngũ Phượng Môn là ngươi mà lại làm những hành động ti tiện như thế ấy ?
Kinh Phi Sương cưá»i :
- Bắt địch bằng má»i cách, gồm thượng sách, trung sách và hạ sách, không có cái nào là cao thượng mà không có cái nào là ti tiện cả .
Tôn Phi Loan nói:
- Nếu ngươi còn biết sĩ diện là gì và nếu ngươi có bản lảnh thì cứ song song giao đấu, ta tuy biết công lực không bằng, nhưng cũng quyết để bị bắt hoặc bị chết bằng một cách quang minh.
Kinh Phi Sương vụt nhướng mắt cưá»i hăng hắc:
- Tôn Phi Loan, ngươi tưởng nó là đàn ông à ? Không đâu , nó là Ãổng Nhược Băng thật đấy, nhưng nó là con gái cá»§a hai con yêu miá»n Ãông Hải đấy .
Tôn Phi Loan nói:
- Trai hay gái gì cÅ©ng là chuyện cá»§a ngưá»i ta, không can hệ gì đến ngươi cả .
Kinh Phi Sương lại cưá»i :
- Ngươi tưởng nó tốt lắm à? Coi chừng có ngày nó sẽ cổm ngưá»i yêu cá»§a ngươi đấy .
Tôn Phi Loan thét lớn:
- Ta không cần nghe chuyện đó .
Kinh Phi Sương quay qua phía Giang Hàn Thanh:
- Giang nhị công tá»­, sao? Bây giá» công tá»­ chưa chịu bó tay sao? Công tá»­ nở để cho ngưá»i đẹp Ãông Hải chịu chết dưới tay ta à ?
Giang Hàn Thanh nói :
- Ngươi cứ buông Ãổng đại ca cá»§a ta ra rồi là sẽ tình nguyện theo ngươi đến Ngư Thương SÆ¡n ngay bây giá» .
Kinh Phi Sương nói :
- Ta đã nói rồi, ngươi hãy để cho Tôn Phi Loan Ä‘iểm vào tứ chi huyệt đạo cá»§a ngươi rồi dìu ngươi đến bên ta là má»i chuyện sẽ tốt đẹp ngay .
Giang Hàn Thanh nói :
- ÃÆ°á»£c rồi , ta sẽ làm đúng như thế ấy, nhưng nhất định ngươi sẽ buông thả Ãổng đại ca cá»§a ta ra chứ?
Kinh Phi Sương gật đầu:
- Tự nhiên.
Giang Hàn Thanh quay qua nói với Tôn Phi Loan:
- Phi Loan , hãy điểm vào tứ chi huyệt đạo của tôi đi .
Tôn Phi Loan hớt hãi :
- Giang Nhị công tá»­ đừng nghe lá»i, nhị sư thư từng sống vá»›i tôi từ thuở nhá», lòng dạ ngay thẳng hay gian trá như thế nào tôi không biết hay sao, lá»i hứa ấy không có gì bảo đảm được đâu.
Giang Hàn Thanh cưá»i :
- Không, chúng ta vốn đang tìm đến Ngư Thương Sơn , bây giỠcách đi tuy có khác nhưng cũng vẫn đến nơi đến chốn, Phi Loan cứ điểm vào huyệt đạo của tôi đi .
Tôn Phi Loan nói :
- Giang nhị công tử, chúng ta đến Ngư Thương Sơn cầu kiến sư phụ là một chuyện khác, không thể giống như nhau được,
Kinh Phi Sương quát lớn :
- Tiện tỳ, ngươi muốn gì nữa chứ?
Và quay vá» phía Giang Hàn Thanh hăm dá»a :
- Giang nhị công tử, sức nhẩn nại của tôi chỉ có hạn mà thôi , nếu các vị cứ trù trừ không quyết thì đừng trách tôi chẳng nghĩ tình à nghe.
Giang Hàn Thanh thấy Ãổng Nhược Băng đã bị khống chế, sinh mạng Ä‘ang tùy thuá»™c vào bàn tay cá»§a Kinh Phi Sương, hắn nôn nóng bảo:
- Phi Loan , Ãổng đại ca đã từng cứu sinh mạng tôi nhiá»u lần, bây giá» cho dầu tôi phải chết Ä‘i để đáp Ä‘á»n thì đó cÅ©ng là chuyện phải thôi , Phi Loan hãy Ä‘iểm vào huyệt đạo cá»§a tôi nhanh Ä‘i .
Tôn Phi Loan rơi nước mắt:
- Giang lang, chuyện này Ä‘á»u là do lá»—i ở tôi.
Nàng không nói hết câu vì nàng đã nhảy phóng vỠphía Kinh Phi Sương.
Ãã sẳn chú ý vá» Tôn Phi Loan cho nên khi nàng vừa nhún chân là Kinh Phi Sương thét lá»›n:
- Giang Hàn Thanh , hãy ngăn nàng lại .
Giang Hàn Thanh hoảng hốt vội vàng thi triển thân pháp thiên long cản ngang trước mặt Tôn Phi Loan và gắt lớn:
- Phi Loan, sinh mạng Ãổng Ãại ca Ä‘ang ở trong tay địch, nàng có biết không?
Kinh Phi Sương nói:
- Giang Hàn Thanh , bây giỠngươi hãy điểm vào huyệt đạo của Tôn Phi Loan và dìu nó đến đây cho ta cũng được.
Giang Hàn Thanh nghiến răng nói lớn:
- Ãổng đại ca vốn là nghÄ©a huynh cá»§a tại hạ, vì muốn cứu ngưá»i mà phải hy sinh kẻ khác không liên hệ là chuyện không có công bằng, chuyện đó tại hạ không thể nào tôn mạng.
Kinh Phi Sương cưá»i hăng hắc:
- Ãúng là má»™t kẻ Ä‘a tình!
Nhưng rồi nàng lại trầm giá»ng :
- Con tiện tỳ không chịu xuống tay mà ngươi thì lại cũng không chịu,vậy thì ngươi hãy đi thụt lui lại đây để tự ta ra tay lấy là ổn hơn tất cả .
Giang Hàn Thanh vừa quày mình thụt vỠphía Kinh Phi Sương và vừa nói:
- Cái mạng cá»§a tôi là do mấy lần Ãổng đại ca cứu sống, bây giá» có chết cÅ©ng không há» tiếc chứ đừng nói chi chuyện bắt, xin cô nương cứ ra tay.
Ãôi mắt cá»§a Kinh Phi Sương dẫn chặt theo động tác cá»§a Giang Hàn Thanh , nàng không chá» cho hắn tá»›i gần, nàng đã vẩy tay lên khi hắn vừa thụt lại hai ba bước.
Chỉ phong xé gió trúng ngay vào Bối Lương Huyệt của hỠGiang.
Giang Hàn Thanh rùng mình luôn mấy cái và từ từ quị xuống.
Tôn Phi Loan vừa sợ, vừa tức, nàng thét lớn:
- Kinh Phi Sương, ngươi đã nói Ä‘iểm vào tứ chi huyệt đạo, tại sao bây giá» lại Ä‘iểm vào trá»ng huyệt.
Kinh Phi Sương cưá»i Ä‘anh ác :
- Tại vì ngươi nóng ruột không chịu cho nên ta phải ra tay chứ sao.
Nàng gằn giá»ng nói tiếp:
- Bây giỠthì đến phiên ngươi đó,nếu ngươi mà chần chỠlà Giang Hàn Thanh phải chết .
Bàn tay Ä‘ang ấn trên đỉnh đầu cá»§a Ãổng Nhược Băng được buông ra nhưng Kinh Phi Sương lại ấn vào đỉnh đầu cá»§a Giang Hàn Thanh để uy hiếp Phi Loan.
Tôn Phi Loan run rẩy gần như không còn đứng vững.
Ngay lúc ấy, đứng từ ngoài cá»­a , Chu Long Chu bèn dùng truyá»n âm nhập mật nói vá»›i Tôn Phi Loan:
- Tôn thư thư, chị cứ việc đến đó chế huyệt Ä‘i, tôi sẽ không cho tên nào thoát được khá»i nÆ¡i đây đâu mà sợ.
Tôn Phi Loan nhớ đến khả năng dụng độc của Chu Long Chu, nàng chợt thấy yên lòng và từ từ đi vỠphía Kinh Phi Sương.
Là má»™t con ngưá»i già dặn, tuy không thể nghe được , nhưng bằng vào sá»± máy động và nháy môi cá»§a Chu Long Chu và vẻ mặt thay đổi chá»›p nhoáng cá»§a Tôn Phi Loan là Kinh Phi Sương đã biết ngay há» Ä‘ang sắp đặt âm mưu, thế nhưng nàng vẫn làm như không biết và cứ vung tay Ä‘iểm ngay vào huyệt đạo cá»§a Tôn Phi Loan xong má»›i quay qua nói
vá»›i Chu Long Chu :
- Chu Long Chu, ngươi đừng hòng dở trò trước mặt ta , bây giỠthì đến phiên ngươi đây.
Chu Long Chu bĩu môi:
- Ta thách ngươi đó .
Kinh Phi Sương cưá»i hăng hắc :
- Ta đã dám xông vào hang ổ của các ngươi, đã dám làm chuyện tóm một mẻ lưới như thế nầy mà ta lại sợ ngươi à ? Ta chỉ cần nắm chặt Giang Hàn Thanh thì ba tên ma đầu si
tình cá»§a bá»n ngươi làm sao thoát khá»i tay ta được chứ.
Chu Long Chu đỠmặt:
- Ãừng có nói xàm.
Kinh Phi Phượng cưá»i hăng hắc:
- Xàm à ? Hứ, cả ba đứa Ä‘á»u động đực vây riết má»™t chàng trai mà còn bảo là thiên hạ nói xàm?
Chu Long Chu vụt vung tay:
- Ngươi đừng mong thoát được nơi đây .
Nàng làm như giận dữ nhưng kỳ thật ngón chỉ của nàng đã ám tàng độc chất, nàng quyết hạ thủ giải vây .
Kinh Phi Sương vẫn lạnh lùng:
- Câu nói đó phải để cho ta nói thì mới đúng.
Giang Hàn Thanh vụt kêu lên:
- Kinh Phi Sương, bây giá» ngươi phải giữ lá»i hứa mà thả Ãổng đại ca cá»§a ta ra.
Kinh Phi Sương giật mình, nàng thấy rõ ràng đã điểm trúng vào Bối lương huyệt của Giang Hàn Thanh, thế sao bây giỠhắn vẫn còn nói được.
Nhưng nàng vẫn làm ra vẻ tự nhiên :
- Giang nhị công tử, khá lắm đấy, nội công như thế kể đã đến mức tuyệt luân rồi .
Giang Hàn Thanh giận dữ:
- Ta bảo ngươi hãy thả Ãổng đại ca cá»§a ta ra .
Kinh Phi Sương cưá»i :
- Giang Nhị công tá»­ chắc có biết mối thâm thù giữa Thái Thượng và Ãông Hải Song Tiên rồi chứ?
Giang Hàn Thanh đáp :
- Ta không biết đến chuyện ấy.
Kinh Phi Sương cưá»i nhạt:
- Tự nhiên chính bản thân của công tử bây giỠcòn không yên thì làm sao tính chuyện của ai .
Giang Hàn Thanh nói :
- Nhưng ngươi đã bằng lòng thả Ãổng đại ca cá»§a ta.
Kinh Phi Sương cưá»i Ä‘anh ác:
- Binh là phải dối, ngươi hãy bình tâm mà nghÄ© thá»­ xem, con a đầu há» Ãổng vốn là con gái cá»§a hai lão yêu Ãông Hải, trong.khi há» là kẻ thù không đội trá»i chung vá»›i sư phụ cá»§a ta, thế mà ngươi lại bảo ta thả nó ra à ?
Giang Hàn Thanh giận run :
- Kinh Phi Sương, ngươi quả đúng là thứ vật vô loại .
Kinh Phi Sương cưá»i :
- Giang Hàn Thanh, ngươi gặp mấy con nhá» nầy toàn những dứa si tình ngu ngốc, rồi ngươi tưởng con gái trên Ä‘á»i nầy cÅ©ng toàn như thế cả sao? Tốt lắm, bây giá» ngươi gặp được ta, âu cÅ©ng là bài há»c quý giá trong Ä‘á»i ngươi đó .
Nói đến đây nàng vụt ngẩng mặt lên nói:
- Phan Diên Niên, Lục Tưá»ng Vân, bá»n ngươi có thể ra mặt được rồi.
Chung quanh lập tức có nhiá»u tiếng rập lên:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Ãnh lá»­a lóe lên sáng rá»±c, từ bên ngoài mưá»i mấy tên NgÅ© Phượng Môn lÅ© lượt bước vào.
Bên trái là má»™t gã đại hán mày rậm mắt lối, tay cầm trưá»ng kiếm, quả đúng là Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ Phan Diên Niên.
Theo sau hắn là tám tên đại hán lưng đeo đoản đao, cầm đến màu tím sẩm.
Bên phải là má»™t ngưá»i cao ốm , mặt trắng không râu, đúng là Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ Lục Tưá»ng Vân.
Theo sau hắn là tám tên đại hán lá»±c lưởng . Chỉ nhìn vào các khăn vận và vóc dáng là đũ biết hắn vừa rồi đã giả dạng Trương kế Viá»…n để tiếp bá»n Giang Hàn Thanh.
Chu Long Chu rút thanh đoản kiếm, Nả Vân và Cẩm Nguyệt đứng nép phía sau nàng.
Bằng vào võ công, cả ba ngưá»i Ä‘á»u không thể cùng NgÅ© Phượng Môn đối địch, nhưng bằng vào chuyện dụng độc thì vá»›i danh nghÄ©a con gái cá»§a Ãá»™c Tẩu Chu Tiá»m cÅ©ng đã
làm cho bá»n Kinh Phi Sương không dám coi thưá»ng.
Lòng nàng bây giỠvô cùng nôn nóng vì nàng biết ngay toàn gia của Trương lão gia nhất định đã bị hại rồi .
Và Ä‘iá»u làm cho nàng ân hận là chuyện âm mưu giữa nàng và Tôn Phi Loan định khám phá bí mật cá»§a Ãổng Nhược Băng, chuyện có tính cách không quan trá»ng thế mà bây giá» vô hình chung lại giúp cho bá»n NgÅ© Phượng Môn chiếm thượng phong.
Bây giá» nhìn thấy Giang Hàn Thanh, Tôn Phi Loan và Ãổng Nhược Băng Ä‘á»u lá»t vào tay kẻ địch, làm cho nàng vừa hối hận và căm tức chưa biết làm sao giải cứu .
Kinh Phi Sương bỗng kêu lên :
- Nã Vân, Cẩm Nguyệt.
Nã Vân lên tiếng:
- Chẳng hay có chuyện chi ?
Kinh Phi Sương cau mặt:
- Tam cung chá»§ đã bị ta bắt rồi, chuyên đó chắc bá»n ngươi đã thấy?
Nả Vân lạnh lùng:
- Vâng, đã thấy.
Cầm Nguyệt nói ngay :
- Cô nương chúng tôi đã thoát ly Ngũ Phượng Môn, bây giỠtự nhiên không còn phải là Tam Cung Chủ nữa.
Kinh Phi Sương gằn giá»ng:
- Trong NgÅ© Phượng Môn, trừ ngưá»i đã chết, không má»™t ai có thể nói chuyện ly khai Tam Cung Chá»§ như thế thì hai ngưá»i cÅ©ng như thế.
Nã Vân nhướng mắt:
- Nhị cung Chủ nói như thế có nghĩa là cùng muốn bắt cả chúng tôi vỠđể trừng trị vì tội phản đồ phải không?
Kinh Phi Sương nói:
- Ãúng, nhưng đối hai ngưá»i bây giá» hãy còn sinh lá»™, ta cho các ngươi cÆ¡ há»™i để đái công chuá»™c tá»™i.
Cầm Nguyệt cưá»i gằn:
- Bá»n tôi đã theo cô nương chúng tôi để thoát khá»i chổ tối tăm tìm vá» chổ sáng, chuyện đó đâu có tá»™i gì mà phải chuá»™c?
Nã Vân há»i tiếp:
- Nhị cung Chủ bảo đái công chuộc tội có phải muốn chúng tôi bắt Chu cô nương để nạp cho Ngũ Phượng Môn không?
Kinh Phi Sương gật đầu:
- Ãúng như thế, các ngươi hãy hợp lá»±c bắt Chu Long Chu, ta sẽ đứng ra bảo đảm cho các ngươi khá»i tá»™i.
Cẩm Nguyệt cưá»i gằn:
- Nhị Cung Chá»§ nói thật hay, Giang nhị công tá»­ và Tôn cô nương đã bị khống chế trong tay nhị cung chá»§, bây giá» chỉ còn có má»—i má»™t mình Chu cô nương là ngưá»i có cách giải
vây làm sao chúng tôi lại hạ thủ đối với Chu cô nương được?
Nã Vân nói liá»n theo:
- Nhị cung chÅ© là con ngưá»i võ công cao, cÆ¡ trí giá»i, tại sao Nhị cung chá»§ không thấy NgÅ© Phượng Môn tàn ác Ä‘a Ä‘oạn, khu hại giang hồ là chuyện trái vá»›i Ä‘iá»u nhân nghÄ©a, mà từ xưa dến nay cái gì phi nhân thì cái ấy bị tiêu diệt, cho nên tỳ cÅ©ng rất mong Nhị Cung Chá»§...
Kinh Phi Sương thét lớn:
- Câm miệng lại, các ngươi dám nói những lá»i ấy trước mặt ta à?
Cầm Nguyệt đã đến mức liá»u, cô ta không còn sợ nữa mà cứ má»™t má»±c thản nhiên:
- Ngũ Phượng Môn đã đến ngày tận diệt, chúng tôi nói đây là vì vẫn còn chút lòng tốt .
Kinh Phi Sương xạm mặt:
- Hãy bắt hai con tiện tỳ ấy cho ta.
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ và Tá»­ Kỳ Lệnh cúi đầu tuân mạng và quay lại bước chầm chậm vá» phía hai ngưá»i .
Chu Long Chu nhấc thanh Ä‘oản kiếm và trầm giá»ng:
- Kẻ nào muốn chết thì hãy bước lên.
Tổng Phân Ãàn Giang Nam cá»§a NgÅ© Phượng Môn đã từng bị hạ dưới tay cá»§a Chu Long Chu tại Ãồng Lư, bây giá» nghe tiếng quát cá»§a nàng tá»± nhiên há» cÅ©ng chần chừ không dám tá»›i.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ và Tử Kỳ Lệnh cũng đưa mắt nhìn nhau thăm dò ý kiến.
Kinh Phi Sương chá»›p mắt cưá»i nhạt:
- A đầu hỠchu, ngươi tưởng rằng bằng vào thứ độc chất vô dụng của ngươi mà có thể làm cho ta sợ hay sạo?
Vừa nói nàng vừa từ từ nhích ra phía cửa.
Thình lình, Ãổng Nhược Băng vùng lên tiếng:
- Kinh Phi Sương là vị Nhị cung chủ của Ngũ Phượng Môn mà lại thân tự đi bắt hai tên tỳ nữ như thế thì xem sao cho được.
Chu Long Chu mừng quá kêu lên :
- Ãổng đại ca đã tỉnh rồi .
Ãổng Nhược Băng cưá»i:
- Tĩnh lâu rồi chứ đâu phải mới đây.
Kinh Phi Sương rúng động, nhưng nàng vẫn quay lại cưá»i gằn :
- Tĩnh rồi làm gì ta chứ?
Ãổng Nhược Băng lạnh lùng:
- Sinh tá»­ huyá»n quan cá»§a ta đã thông suốt từ lâu, cho dầu ngươi có Ä‘iểm vào tá»­ huyệt cÅ©ng trở thành vô dụng.
Nàng vừa nói vừa vươn vai đứng dậy.
Kinh Phi Sương tái mặt, nàng vung thanh trưá»ng kiếm nhắm ngay vào Huyá»n CÆ¡ Huyệt cá»§a Ãổng Nhược Băng phóng tá»›i.
Hình như đã thừa biết sự lợi hại của đối phương cho nên chỉ một nhát đầu là nàng đã đặt vào tử địa.
Ãổng Nhược Băng chưa phản ứng thì từ dưới đất, Giang Hàn Thanh vùng thét lên má»™t tiếng, nhảy dá»±ng lên tung thẳng ra má»™t đá.
Khi tại Lưu Hương Cốc, Giang Hàn Thanh đã được Ãổng Nhược Băng đả thông Sinh Tá»­ Huyá»n Quan, vì thế cho nên không má»™t thá»§ pháp nào có thể chế huyệt hắn được, lúc nảy hắn giả đò như thế là cốt để lừa thế hạ Kinh Phi Sương mà thôi
Ãổng Nhược Băng lên tiếng:
- Giang hiá»n đệ, hãy lo giải huyệt cho Tôn Cô nương Ä‘i , Nhị cung chá»§ để lại cho ta nói chuyện,
Vừa nói, nàng vừa co ngón tay lại búng nhẹ ra một cái.
Hành động gần như cùng má»™t lúc, Kinh Phi Sương vừa phóng kiếm thì Giang Hàn Thanh đã nhảy lên, nhưng khi Ãổng Nhược Băng vừa nói dứt thì ngón tay nàng cÅ©ng búng và Giang Hàn Thanh cÅ©ng vừa thu thế đá .
Keng !
Má»™t tiếng thép khua không lá»›n lắm, nhưng thanh trưá»ng kiếm cá»§a Kinh Phi Sương đã bị bạt hẳn ra ngoài .
Y như má»™t con rồng uốn khúc trong mây, không ai kịp nhận ra thân pháp thá»§ pháp gì thì tay trái cá»§a Ãổng Nhược Băng đã Ä‘oạt ngay thanh kiếm cá»§a Kinh Phi Sương.
Ãổng Nhược Băng cưá»i:
- Kinh Phi Sương, hôm nay mới đúng là tuyệt lộ.
Kinh Phi Sương tái mặt thối lui mấy bước:
- Con tiện tỳ há» Ãổng, đáng lý khi nãy, ta phải phế bá» võ công cá»§a ngươi thì má»›i đúng.
Ãổng Nhược Băng cưá»i :
- Ta đã nói rồi, vì Sinh Tá»­ Huyá»n Quan cá»§a ta được khai thông sá»›m lắm, cho nên bằng vào thá»§ pháp nào, ngươi cÅ©ng không làm gì ta được cả .
Nàng nhìn thẳng vào mặt Kinh Phi Sương và nói gằn từng tiếng:
- Ta còn đang suy nghĩ xem nên giải quyết ngươi như thế nào cho ổn, bây giỠngươi lại nhắc ta vỠchuyện phế bỠvõ công, đó là ngươi tự giải quyết cho mình chứ không phải do ý ta đâu nhé .
Nàng phóng nhanh thanh kiếm vừa đoạt được trên tay xuống đất và nhích vỠphía Kinh Phi Sương .
Lúc bấy giỠGiang Hàn Thanh cũng đã giải xong huyệt đạo cho Tôn Phi Loan, cả hai cừng đứng nép một bên.
Kinh Phi Sương nhìn chầm chập vào Ãổng Nhược Băng bằng đôi mắt đỠngầu giận dữ, nàng chá» cho Ãổng Nhược Băng đến sát bên mình chỉ còn năm său bước là cưá»i lên má»™t tiếng lạnh lùng và phóng vá»t mình lên.
Hai bàn tay nàng dịu dàng y như cành liểu trước gió, khi thì hất tá»›i, khi thì phạt ngang không ai nhìn kịp, nhưng tất cả Ä‘á»u nhằm vào Triá»n CÆ¡ huyệt cá»§a Ãổng Nhược Băng.
Chiêu thế tung ra quả là kỳ diệu, chính Giang Hàn Thanh đứng ngoài cũng khó nhận ra lộ số của nàng.
Ãổng Nhược Băng cưá»i khấy :
- Môn hạ cá»§a Ngư mụ mà cÅ©ng há»c được Huyá»n âm Chưởng bao giá» thế.
á»ng tay đến nàng phất mạnh lên và năm ngón tay cá»§a nàng nhắm vào bàn tay cá»§a Kinh Phi Sương chÄ©a tá»›i.
Chỉ phong xé gió bay vèo vèo.
Thấy thủ pháp của mình đã bi hóa giải quá dễ dàng, Kinh Phi Sương lật đật áp dụng Ngư Long Bá Biến, thân pháp tràn qua tràn lại luồn vào sát nách tấn công yếu điểm của
Ãổng Nhược Băng .
Thân pháp Ngư Long Bá Biến quả là lợi hại, nó lợi hại ở chổ không phải chỉ lẹ mà còn trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc, không nào nó lại na địch quá xa, nó là thứ chuyên dùng nhập ná»™i .
Chính vì thế cho nên khi vừa tránh được đòn là lại tấn công ngay.
Không ngá» khi nàng vào sát mình Ãổng Nhược Băng thì thân pháp cá»§a Ãổng Nhược Băng cÅ©ng diá»…n biến theo luôn, bất cứ Kinh Phi Sương tránh né cách nào , luôn luôn Ãổng Nhược Băng cÅ©ng có mặt ngay phía trước, chính vì thế nên Kinh Phi Sương đã bao lần xuất thá»§ mà vẫn không làm sao đánh được.
Ngay lúc Kinh Phi Sương Ä‘ang lúng túng thì tay phải cá»§a Ãổng Nhược Băng lại hất lên, cái hất cá»§a nàng trông thật nhẹ nhưng hÆ¡i gió thổi thốc lên nghe khiếp ngưá»i.
Nhưng Kinh Phi Sương không phải là dá»… bại , cho nên mặc dù thế đánh cá»§a Ãổng Nhược Băng lợi hại nhưng nàng vẫn tránh thoát má»™t cách rất dá»… dàng.
Khi thế đánh cá»§a Ãổng Nhược Băng vừa má»›i được nữa chừng thì Kinh Phi Sương đã luồn ngay dưới nách.
Nàng lại cÅ©ng áp dụng Ngư Long Bá Biến , hình như Ãổng Nhược Băng cÅ©ng chỉ chá» có thế , Kinh Phi Sương vừa lách qua thì hai tay nàng vụt dang rá»™ng ra ngoài .
Thế đánh lạ lùng vì cao thá»§ giao đấu vá»›i nhau rất kỵ khi hở ngá»±c, thế mà Ãổng Nhược Băng lại dang cả hai tay lá»™ sá»± hở toàn thân.
Nhưng khi Kinh Phi Sương vừa quay mình lại để nhắm vào chổ trống thì hai tay cá»§a Ãổng Nhược Băng cÅ©ng vừa khép lại và đây má»›i là thá»±c chiêu .
Những ngưá»i đứng ngoài nghe hÆ¡i gió từ trong bung ra nhưng vừa má»›i nữa chừng thì lại từ ngoài khép lại, há» chưa thấy biến chiêu thì Kinh Phi Sương đã rú lên.
Tôn Phi Loan chưa kịp kêu lên:
- Tiên Thiên Oai Khí.
Nàng chưa nói đến tiếng thứ năm thì Kinh Phi Sương đã quị xuống ngay.
Không má»™t ai nhìn thấy kịp Ãổng Nhược Băng đã dùng thá»§ pháp gì và cÅ©ng không ai thấy Kinh Phi Sương bị đánh trúng đâu.
Mồ hôi trên trán cá»§a Kinh Phi Sương nhá» xuống ròng ròng, nàng nhìn Ãổng Nhược Băng bằng tia mắt nảy lá»­a và thét lên:
- Ngươi hãy giết ta đi.
Ãổng Nhược Băng lạnh lùng:
- Không ta sẽ làm đúng như lá»i ngươi nhắc ta khi nãy.
Bàn tay cá»§a Ãổng Nhược Băng vá»— nhanh lên đỉnh đầu Kinh Phi Sương thật nhẹ, tuy thật nhẹ nhưng Kinh Phi Sương cÅ©ng đã rú lên thảm thiết.
Toàn thân nàng rủ xuống như tàu lá héo.
Kinh Phi Sương nghiến răng rống lên :
- Ãổng Nhược Băng, ngươi phế võ công cá»§a ta , ngươi hãy giết ta Ä‘i .
Ãổng Nhược Băng lắc đầu :
- Ngươi tưởng rằng má»™t con ngưá»i còn luyện võ được là không thể sống được sao? Ngươi đã lầm rồi, bao nhiêu bàn dân thiên hạ đâu phải biết võ công, huống chi võ công cá»§a ngươi chỉ chuyên dùng tàn hại, ta phế võ công cá»§a ngươi đâu phải ìà ta xá»­ ác, nhưng ta muốn giúp cho ngươi làm lại cuá»™c Ä‘á»i . Võ lâm đối vá»›i ngươi không hợp, vì nếu ngươi
còn là nhân vật võ lâm, chẳng những ngươi sẽ làm hại cho toàn thể mà chính bản thân ngươi cÅ©ng khó tránh khá»i há»a kiếp . Ngươi cứ bình tâm suy nghÄ© lại, làm má»™t con ngưá»i
mà ai ai cÅ©ng thù hận, ai cÅ©ng muốn băm vằm, vá»›i chuyện làm má»™t ngưá»i con gái thuần lương, không biết võ công nhưng không gây há»a cho Ä‘á»i mà thân mình cÅ©ng an toàn yên ổn. Giữa hai đưá»ng, ngươi chá»n dưá»ng nào?
Ngưng lại một giây, nàng nói tiếp:
- Ngươi đừng vì tá»± ái mà hãy vì ngưá»i, vì ta mà xét nét, đừng tưởng rằng chÄ© có võ công má»›i sống được, hãy lo mà xây dá»±ng cuá»™c sống bình thản cho mình. Võ công nếu có cÅ©ng phải vá»›i mục đích giúp Ä‘á»i, giúp ta kiến tạo hạnh phúc . Bằng không, võ công phá»ng có ích lợi gì đâu?
Tài sản của giacuongly

  #84  
Old 18-05-2008, 08:42 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 42: Vì nghĩa đem tin




Ãứng ngoài nhìn vào, tá»›i bây giá» Tôn Phi Loan má»›i biết rõ là Kinh Phi Sương đã bị phế võ công, nàng lật đật chạy lại rÆ¡i nước mắt:
- Nhị sư thư
Bốp!
Tuy võ công bị phế , nhưng Kinh Phi Sương cÅ©ng vẫn như má»™t ngưá»i thưá»ng, hai tay nàng tuy không thể tiếp tục giết ngưá»i nhưng má»™t cái tát tai thì vẫn còn đủ sức .
Tôn Phi Loan bị một tát tai tuy không đau lắm nhưng cũng làm cho nàng ngơ ngác thụt lui.
Kinh Phi Sương đứng lên, tay lần theo vách phòng đi thẳng ra ngoài.
Nàng không hỠquay lại và không hỠnói thêm một tiếng nào.
Thật không ai đoán được trong lòng nàng bây giỠđang nghĩ ra sao.
Bá»n Bạch Kỳ và Tá»­ Kỳ Lệnh Chá»§ biết không phải là đối thá»§ nên há» lật đật phóng mình ra cá»­a .
Nhưng không một ai đuổi theo.
Nhìn theo đám NgÅ© Phượng Môn kẻ trước ngưá»i sau Ä‘i hết, Chu Long Chu nói:
- Hôm nay mình tha chúng nhưng chắc gì ngày mai Ngư Mụ dễ dãi với mình!
Ãổng Nhược Băng nói:
- Nhưng có giết hỠcũng không giải quyết được chuyện gì
Nói xong, nàng nhìn Chu Long Chu và tiếp:
- Chu cô nương, hãy theo tôi sang bên này một chút.
Vừa nói , nàng vừa bước qua phòng phía bên kia.
Chu Long Chu háy mắt và nói thật nhỠvới Cầm Nguyệt Và Nã Vân:
- Hãy trông chừng phía cửa ngoài .
Nàng bước theo Ãổng Nhược Băng sang phòng bên cạnh.
Bây giá» trong phòng chỉ còn có Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan, hai ngưá»i thì thầm to nhá», không má»™t ai biết há» Ä‘ang tính những gì.
Ãổng Nhược Băng đứng lại nhìn thật sâu vào hai ngưá»i và kêu nho nhá»:
- Giang hiá»n đệ .
Ãã nghe thấy Kinh Phi Sương gá»i Ãổng Nhược Băng là tiện tỳ ,lại còn nghe nói rõ là con gái cá»§a Ãông Hải Song Tiên nhưng vì đã quen miệng rồi nên Giang Hàn Thanh cÅ©ng cứ gá»i là Ãổng đại ca , hắn há»i :
- Ãổng đại ca có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Ãổng Nhược Băng nghiêm giá»ng:
- Giang đệ , chúng ta kết nghÄ©a anh em, đồng cam cá»ng khổ không có chuyện gì phải dấu vá»›i nhau nhưng có má»™t chuyện mà mãi đến hôm nay cÅ©ng vẫn chưa tiện nói.
Vá» mặt nàng tuy nghiêm trang, lá»i lẽ nàng tuy đứng đắn nhưng nếu nghe cho thật kỹ thì giá»ng nói vẫn run run và nhất là da mặt nàng bây giá» cÅ©ng á»­ng hồng..
Tá»± nhiên, nàng không nói rõ, nhưng nàng dấu Giang Hàn Thanh Ä‘iá»u gì, chuyện đó những kẻ có mặt nÆ¡i đây Ä‘á»u biết, thế nhưng bây giá» thì không má»™t ai chịu mở lá»i.
Thật lâu, Ãổng Nhược Băng má»›i nói tiếp:
- Ãáng lý thì tôi đã nói sá»›m vá»›i Giang đệ , nhưng vì muốn trước sau như má»™t nên chúng ta cố giữ vẹn tình bằng hữu.
Giang Hàn Thanh nói:
- Tôi luôn luôn xem Ãổng tá»· tá»· như ngưá»i anh cả, bây gá» cÅ©ng thế, mãi mãi cho tá»›i bao lâu cÅ©ng thế.
Bao giỠcũng thế .
Có thể đó là lá»i nói thật, nhưng dầu nhiá»u dầu ít, ai cÅ©ng thấy giữa hỠđã thay đổi hẳn rồi .
HỠđã lúng túng khi tự xưng hô .
HỠđã dùng tiếng tôi để thay cho nhưng tiếng ngu huynh , tiểu đệ từ lâu . Ngoài miệng thì thế còn trong lòng thì sao? Có lẽ chỉ có hỠmới thấu hiểu mà thôi.
Ãổng Nhược Băng lại liếc hắn và mỉm cưá»i :
- Tôi biết, Giang đệ không nói ra thì tôi cũng biết.
Ngưng má»™t lúc nữa nàng nhoẻn miệng cưá»i:
- Chắc Giang đệ nghe Kinh Phi Sương gá»i tôi là gái rồi chứ?
Giang Hàn Thanh đỠmặt gật đầu.
Ãổng Nhược Băng lại liếc Tôn Phi Loan và Chu long Chu:
- Nhị vị thì đã biết từ lâu rồi chứ?
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Ãổng thư thư chị dấu ai chứ làm sao dấu được em.
Ãổng Nhược Băng lại nhìn Chu Long Chu:
- Có phải Chu cô nương đánh thuốc mê không?
Câu há»i cá»§a nàng có phần nghiêm trá»ng làm cho Chu Long Chu đâm hoảng, lí nhí:
- Vâng.
Ãổng Nhược Băng gằn giá»ng:
- Quả đúng như dự liệu cũa tôi, Chu cô nương, chắc cô nương đã biết tính của tôi chứ? Một khi tôi đã giận lên rồi thì bất kỳ ai tôi cũng không vị nể đâu nghe.
Tôn Phi Loan nói:
- Ãổng thư thư, chuyện này chính tôi bày ra trước chứ không phải lá»—i ở Chu Muá»™i đâu.
Ãổng Nhược Băng nói :
- Chư vị tưởng tôi không biết đấy à? Thật tình khi vô ý nên tôi cũng bị bải hoải tay chân một lúc, nhưng thần trí của tôi thật là thanh tịnh, chư vị làm gì tôi lại chẳng hay .
Giang Hàn Thanh ngÆ¡ ngác, không hiểu hỠđã làm gì vá»›i nhau nên hắn há»i:
- Nhưng chuyện gì đã xảy ra như thế?
Tôn Phi Loan tiếp lá»i:
- Không có chuyện gì đâu .
Giang Hàn Thanh nói:
- Nhưng vừa rồi các vị đã có nói chuyện gì với nhau đấy mà?
Tôn Phi Loan nguýt dài :
- Nhưng đó là chuyện đàn bà cá»§a ngưá»i ta, công tá»­ há»i làm gì?
Giang Hàn Thanh ửng mặt làm thinh.
Ãổng Nhược Băng nói:
- Tôi nói chưa hết ý là đã bị lái sang chuyện khác.
Nàng đằng hắng và nói tiếp:
- Tôi tên thật là Ãông Uyển Như tên Nhược Băng chỉ là tên giả, cha tôi là Ãổng Thiên Hoa và mẹ là Lăng Vân Tiên, hai ngưá»i cùng ở lại Ãông Hải Lạc Hoa Ãảo, ngưá»i ta thưá»ng gá»i ìà Ãông Hải Song Tiên.
Chu Long Chu kêu lên :
- Ãổng thư thư, quả thặt chị là truyá»n nhân cá»§a Ãông Hải Song Tiên, thảo nào mà võ công giá»i như thế ấy.
Giang Hàn Thanh vội vòng tay
- Từ nay trở Ä‘i, tiểu đệ cÅ©ng xin sá»­a lại là Ãổng tá»· tá»· cho tiện xưng hô .
Ãổng Uyển Như liếc Chu Long Chu và nói :
- Trăm việc cũng tại cái cô này. .
Chu Long Chu thấy Ãổng Uyên Như là đã bắt đầu vui , nàng vá»™i đứng lên khép nép:
- Tiểu muá»™i xin chịu tá»™i vá»›i Ãổng thư thư.
Tôn Phi Loan đưng lên nắm tay Ãổng Uyên Như .
- Ãổng thư thư, chị em mình sang phòng bên, tiểu muá»™i có Ä‘iá»u muốn nói.
Giang Hàn Thanh nói :
- Thì cứ ở đây, chuyện gì thì cứ nói ra ngay không được sao?
Tôn Phi Loan lại liếc xéo:
- Chuyện tôi nói vá»›i Ãổng thư thư thì sao công tá»­ nghe cho được ?
Vừa nói nàng vừa đẩy Ãổng Uyên Như Ä‘i qua phòng bên cạnh.
Giang Hàn Thanh nói :
- Hay quá , Ãổng đại ca bây giá» lại biến thành Ãổng thư thư và tá»± nhiên lại bị ngưá»i ta Ä‘oạt mất.
Ãi ở sau cùng, Chu Long Chu vùng quay lại nói thật nhá»:
- Giang công tá»­ đừng lo, Ãổng tá»· tá»· vẫn là cá»§a công tá»­ chứ không ai dành đâu mà sợ.
Nói xong nàng vụt chạy ra ngoài.
Giang Hàn Thanh nhìn theo lẩm bẩm:
- Cái nàng Chu cô nương này cÅ©ng lạ , từ trước đến nay vốn là má»™t con ngưá»i trầm mặc, bá»—ng dưng lại biến thành hoạt bát, liến thoắng vô cùng, y như đã biến thành má»™t con ngưá»i khác biệt .
Tôn Phi Loan, Ãổng Uyên Như và Chu Long Chu vào phòng rồi cài then cẩn thận, Cầm Nguyệt và Nã Vân đứng ngoài canh cá»­a, hình như há» sợ Giang Hàn Thanh nghe lén.
Trong phòng ba vị cô nương như không biết nói chuyện những gì . HỠchỉ thì thầm cho đủ nghe, cho dù đứng ngoài cửa cũng không làm sao nghe được .
Giang Hàn Thanh không nghe, mà Nã Vân và Cầm Nguyệt cũng không nghe

* * *
Sáng ngày hôm sau, Chu Long Chu dẫn Nã Vân và Cầm Nguyệt lục soát khắp trang viện, nhưng há» không thấy ngưá»i nào. Hình như trang viện bày đã bị NgÅ© Phượng Môn chiếm cứ lâu rồi và có lẽ cả nhà há» Trương Ä‘á»u bị hãm hại .
Bá»n Giang Hàn Thanh lại tiếp tục lên đưá»ng.
Từ khi Ãổng Uyển Thư bị khám phá, nàng tuy vẫn giữ nam trang, nhưng sinh hoạt giữa nam nữ đã phân biệt rõ ràng.
Những chuyện trước kia thưá»ng bàn vá»›i Giang Hàn Thanh thì bây giá» nàng chỉ bàn vá»›i Tôn Phi Loan và Chu Long Chu, đối vá»›i Giang Hàn Thanh thì nàng bắt đầu thận trá»ng.
Chính vì thế mà trên khoảng đưá»ng Ä‘i sau nầy, Giang Hàn Thanh trở thành kẻ cô độc bÆ¡ vÆ¡.
Và cÅ©ng bắt đầu từ đêm ba ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau, vẻ vui tươi liến thoắng trên mặt cá»§a Tôn Phi Loan bá»—ng phá»›t có má»™t lá»›p sầu mong má»ng.
Hình như nàng mang một tâm sự nặng nỠmà không thể nói ra.
Cả Chu Long Chu cũng thế.
Từ má»™t con ngưá»i trầm mặc chuyển qua hoạt bát yêu Ä‘á»i bây giá» hình như lại trở vá» con ngưá»i cÅ©, mặt nàng đã kém tươi.

* *
Tiên Hà Lãnh rẻ lối chếch vỠTây.
Má»™t ngá»n núi mà đỉnh gần chá»c tá»›i mây xanh, chỉ má»™t lngá»n nầy là cao nhất, đó là Ãá»™c Tú Phong.
Từ Ãá»™c Tú Phong xcó xéo vá» hướng Bắc, qua má»™t con suối lá»›n và thấy Ngư Thương SÆ¡n chỉ còn cách khá»ang năm sáu mươi dậm nữa.
Bây giỠthì đã vừa đúng ngỠ.
Bá»n Giang Hàn Thanh chá»n má»™t bóng dâm mát bên giòng suối, gần ngá»n núi Ãá»™c Tu Phong để làm chổ nghÄ© chân .
Nả Vân Và Cầm Nguyệt lo sá»­a soạn lương khô cho má»i ngưá»i đở dạ .
Tôn Phi Loan ngồi dá»±a gốc cây nhìn lên những tàng rậm rạp, nàng vụt cưá»i thầm.
Hình như trên tàng cây gần đó có ngưá»i rình lén.
Nàng gá»i Nã Vân và Cầm Nguyệt và lá»›n giá»ng:
- Các ngươi hãy lục soát những rặng cây cổ thụ phía trước xem ai ẩn núp phía bên ấy.
Nã Vân, Cầm Nguyệt tuân lịnh phóng mình vỠphía cây .
Khi hai cô ả vừa tá»›i dưới rặng cây rậm thì từ trong đó có má»™t ngưá»i thong thả bước ra .
Ngưá»i ấy vừa Ä‘i vừa vòng tay nói:
- Nhị vị sư thư, tôi đây mà .
Nhận ra ngay đó là Thanh Kỳ lệnh chá»§ Ãào Ngá»c Lan,
Nã Vân quắc mắt.
- Ãào Lệnh Chá»§ làm gì mà núp ló trong đó thế?
Ãào Ngá»c Lan nói :
- Tôi chỠở nơi đây vì có chuyện khẩn cấp muốn trình lên Tam Cung Chủ
Nã Vân nói :
- Vậy thì hãy theo tôi đến gặp ngưá»i.
Nã Vân đi trước vòng tay nói với Tôn Phi Loan:
- Có Thanh Kỳ Lệnh chá»§ Ãào Ngá»c Lan cầu kiến.
Tôn Phi Loan nói :
- Hãy bảo đến đây.
Ãào Ngá»c Lan bước tá»›i vòng tay :
- Thuá»™c hạ Ãào Ngá»c Lan xin bái kiến Tam Cung Chá»§
Tôn Phi Loan há»i :
- Ãào cô nương đến tìm ta có chuyện chi ?
Ãào Ngá»c Lan há»i lại:
- Ãoàn ngưá»i cá»§a Tam Cung Chá»§ có phải muốn đến Ngư Thương SÆ¡n chăng?
Tôn Phi Loan gật đầu:
- Ãúng thế.
Ãào Ngá»c Lan nói:
- Thuộc hạ chỠđợi nơi đây với mục đích là xin Tam Cung Chủ đừng đến đó.
Tôn Phi Loan há»i:
- Ãào cô nương chỉ nói vá»›i tôi như thế thôi phải không?
Ãào Ngá»c Lan nói:
- Thuộc hạ còn có chuyện riêng khác nữa .
Tôn Phi Loan nói:
- Cứ nói thẳng đi không sao cả.
Ãào Ngá»c Lan khẽ liếc vá» hướng Giang Hàn Thanh và mắt nàng chợt đỠhoe.
Từ đôi mắt đến toàn vẻ mặt cá»§a nàng bây giá» thật là Ä‘au khổ, hình như lòng nàng có nhiá»u chua xót mà không nói nên lá»i.
Nàng không Ä‘au lòng làm sao được khi mà nhìn thấy ingưá»i yêu cá»§a mình bây giá» lại lá»t vào tay cấp trên mình hỠđã Ä‘i khác nẻo đưá»ng, trong khi mình vẫn còn là thuá»™c hạ cá»§a NgÅ© Phượng Môn .
Nhưng lòng nàng vẫn không làm sao phá»§i được bóng hình, vì chàng mà nàng phải liá»u mạng tá»›i đây.
Cho dầu bây giá» thì hạnh phúc đã vượt khá»i tầm tay rồi, nàng cÅ©ng không làm sao Ä‘ang tâm nhìn ngưá»i yêu Ä‘i vào hổ huyệt .
Nàng cúi mặt muốn làm cho lòng cứng rắn lại, cho vượt qua cơn cảm xúc mà nàng không muốn lộ cho ai ngó thấy, thế nhưng nàng vẫn không làm sao ngăn được, nước mất nàng cứ trào ra và nàng nghẹn ngào không nói được tiếng nào.
Tôn Phi Loan cau mặt:
- Ãào cô mương làm sao thế?
Ãào Ngá»c Lan ngẩng mặt lên nói qua làn nước mắt:
- Sau khi Nhị Cung Chá»§ vỠđến thì Thái Thượng nổi cÆ¡n lôi đình thịnh ná»™, ngưá»i quyết giết cho kỳ được Tam cung Chá»§ và Giang Nhị Công tá»­.
Tôn Phi Loan há»i :
- Còn gì nữa chăng?
Ãào Ngá»c Lan nói:
- Vì để đối phó vá»›i Ãông Hải Song Tiên nên Thái Thượng có thỉnh thêm ba ngưá»i giúp sức, bây giá» chỉ chá» sau khi bắt được Tam Cung Chá»§ , Giang Nhị công tá»­ và vị thiếu hiệp há» Ãổng thì sẽ cá»­ binh ra tận Lạc Hoa Ãảo để thanh toán Ãông Hải Song Tiên .
Tôn Phi Loan cau mày:
- Ba ngưá»i được má»i trợ lá»±c ấy là ai?
Ãào Ngá»c Lan nói :
- Thuá»™c hạ không được rõ lắm, chỉ nghe nói đó là Phúc Ãạo Tam Linh và nghe đâu há» là những kẻ võ công cao lắm.
Tôn Phi Loan hÆ¡i ngạc nhiên, nàng chưa từng được nghe Ngư Mụ nói vá» ba ngưá»i nầy mà cÅ©ng không nghe trong giang hồ có ba tên ấy .
Nàng quay lại há»i Giang Hàn Thanh:
- Nhị công tá»­ có nghe danh hiệu cá»§a ba ngưá»i này không?
Gtang Hàn Thanh lắc đầu:
- Không, danh hiệu đó tôi chưa từng nghe thấy.
Chu Long Chu nói liá»n theo:
- Tôi cũng không nghe thấy.
Ãổng Uyên Như nói:
- Bất luận Tam linh hay tam quái , chúng đã có ý đến Lạc Hoa Ãảo thì tôi sẽ cho chúng biết trước đôi phần.
Tôn Phi Loan nói :
- Ãào cô nương , cô nương đã không quên tình nghÄ©a cho nên vượt má»i hiểm nguy đến đây, chuyện đó đến chết lòng tôi vẫn cảm kích không quên, chỉ có Ä‘iá»u khi đại sư huynh bắt Vệ cô nương thì lại hẹn khi nào tôi và Giang Nhị công tá»­ đến Ngư Thương SÆ¡n thì má»›i chịu thả Vệ cô nương, chính vì thế cho nên bất cứ bằng giá nào thì chúng tôi cÅ©ng phải đến đó, vậy xin Ãào cô nương hãy trở vá» Ä‘i .
Ãào Ngá»c Lan sá»­ng sốt:
- Tam Cung Chá»§ , thuá»™c hạ nói đây toàn là sá»± thật, vì Thái Thượng đã động sát cÆ¡, chư vị đến đó chẳng khác nào Ä‘em dê vào miệng cá»p.
Giang Hàn Thanh trầm ngâm:
- Ãào cô nương đã vì lòng tốt mạo hiểm đến đây để báo tin, nhất định những chuyện mà cô nương nói đó không làm sao giả được. Phi Loan đã ly khai NgÅ© Phượng Môn, đáng lý ra là không nên trở lại Ngư Thương SÆ¡n, cho nên tôi nghÄ© Phi Loan và Chu cô nương Ä‘á»u không nên Ä‘i, hãy để cho tôi và Ãổng tá»· tá»· đến đó xem sao.
Tôn Phi Loan nói:
- Chỉ cần công tử đến nơi nào, thì cho dầu nơi đó là long đàm hổ huyệt là tôi cũng phải đi .
Chu Long Chu cũng nói :
- Ãúng rồi . Giang nhị công tá»­ đã Ä‘i thì chúng tôi Ä‘á»u phải cùng Ä‘i.
Ãào Ngá»c Lan cúi mặt thở ra.
- Cứ theo lá»i lẽ và thái độ thì hình như Chu Long Chu cÅ©ng đã nặng tình vá»›i Giang Hàn Thanh và hình như cÅ©ng đã có sá»± tán đồng cá»§a Tôn Phi Loan nữa.
Nghĩ đến đây bất giác nàng nghe lòng mình tan nát, nước mắt thi nhau đổ xuống dầm dỠ.
Trá»i đất tuy mênh mông, thiên hạ tuy dập dìu, nhưng riêng nàng cô độc hÆ¡n bao giá» hết !
Nàng ngậm nước mắt vòng tay:
- Thuá»™c hạ lén đến đây cho nên thá»i gian không có được nhiá»u, xin Tam Cung Chá»§ hãy cố mà bảo trá»ng, thuá»™c hạ chắc không còn cÆ¡ há»™i gặp. .
Và quay qua phía Giang hàn Thanh, nàng nói:
- Giang Nhị công tử.
Nàng chợt nghe như có vật gì chận ngang cổ há»ng nghẹn ngào thật lâu nàng má»›i cố hết sức hé môi cưá»i vá»›i hai giòng nước mắt:
- Tôi đi.
Nàng quay mình đi và không biết vô tình hay cố ý , từ trên tay nàng bỗng rơi xuống một mảnh giấy vo tròn.
Chu Long Chu theo dõi từ lâu nên nàng thấy ngay chuyện ấy .
Và cho đến khi Ãào Ngá»c Lan Ä‘i rồi , Chu Long Chu thấy Giang Hàn Thanh nhìn theo mà đôi mắt y như kẻ mất hồn.
Nàng bật cưá»i và nói :
- Nhị công tá»­, Ãào cô nương quay lưng vá» phía Tôn thư thư để trao cho Nhị công tá»­ mảnh giấy gì thế?
Giang Hàn Thanh cúi xuống nhặt cuộn giấy dưới chân và nói :
- Hình như là nàng đánh rớt.
Chu Long Chu chớp mắt:
- Coi chừng nàng làm bộ đến đây báo tin để thi hành một âm mưu, chúng ta hãy đỠphóng ám toán.
Giang Hàn Thanh nói:
- Ãào cô nương tâm tính thiên lương, có lẽ không thể .
Chu Long Chu nhếch môi:
- Nhị công tá»­ hay thương ngưá»i lắm, công tá»­ có nhá»› vị Yên Phi Quỳnh đó không? Suýt chút nữa là đã mất mạng vì ngưá»i đẹp, thế mà cÅ©ng không tởn.
Nói đến Yên Phi Quỳnh nàng lại nhớ đến chuyện nàng ấy giả trang mình và chính vì thế nên Giang Hàn Thanh bị hại bất giác Chu Long Chu bừng bừng hai má vì e thẹn, nàng cúi mặt làm thinh không nói nữa..
Giang Hàn Thanh cÅ©ng cảm thấy mình có nhiá»u sÆ¡ xuất nên vá»™i trao cuá»™n giấy cho nàng.
Chu Long Chu tiếp lấy đưa lên mũi rồi mở ra:
- Ãá»™c thì chấc chắn là không có.
Vì sức há»c cá»§a Chu Long Chu hÆ¡i ít, nên nhìn qua mảnh lấy là nàng đã cau mày:
- Cô ta viết gì thế nhỉ?
Giang Hàn Thanh nói:
- Ãâu đưa tôi xem thá»­.
Chu Long Chu rụt tay lại và cưá»i hăng hắc:
- Khoan đã, hãy để Tôn thư thư xem trước đã .
Trao mảnh giấy qua tay Tôn Phi Loan, Chu Long Chu nói ltếp:
- Tôn thư thư, chị hãy xem coi có ẩn ý gì không?
Tôn Phi Loan đón lấy và thấy trong đó là một bài thơ.
Ãó là má»™t bài thÆ¡ cổ nhưng trong đó hàm ẩn u tình, đại ý nàng cố hình dung lại ngày đầu gặp gỡ cho đến khi biết Giang Hàn Thanh giả Hắc Kỳ lệnh chá»§, nàng tuy không dám bá»™i phản sư môn nhưng cÅ©ng đã Ä‘em hết sức mình để che dấu á»§ng há»™ cho chàng .
Nhưng đến khi chàng và Tôn Phi Loan tách bước ra Ä‘i thì lòng nàng đã không còn hy vá»ng, nàng nghÄ© vá» phương diện tình thì nàng vẫn chưa cùng chàng chính thức hẹn thá» , vá» nghÄ©a thì Tôn Phi Loan đối vá»›i nàng vốn là hàng sư thúc, bằng vào mặt nào nàng cÅ©ng không thể sánh được vá»›i Phi Loan.
HÆ¡n nữa, nàng không có cÆ¡ há»™i như Phi Loan để mà theo chàng đến tận góc bể chân trá»i, nàng không có cÆ¡ há»™i chia bùi xẻ ngá»t gian khổ vá»›i chàng như đối vá»›i Phi Loan, số phận nàng bắt đầu hẩm hiu từ đó.
Bây giỠđây thì chút tình cÅ© nghÄ©a xưa, nàng phải liá»u mạo hiểm đến đây để báo tin dữ, nàng mong làm má»™t công việc cuối cùng cho trá»n vẹn vá»›i tình yêu, chứ trên thá»±c tế thì nàng đã cam đành đứng hẳn ra ngoài để nhìn ngưá»i yêu hạnh phúc. .
Nàng để lá»i thÆ¡ cáo biệt và nàng muốn khi hiểu được tình nàng thì chàng hãy xót thương ngưá»i bạc phận mà rưới cho chút nước mắt thừa để nàng được sá»± an á»§i sau cùng.
Ãá»c hết bài thÆ¡, tá»± dưng nước mắt cá»§a Tôn Phi Loan tuôn ra như suối .
Nàng xót thương cho ngưá»i con gái cùng chung cảnh ngá»™ mà vá» mặt nào cÅ©ng Ä‘á»u vô phúc hÆ¡n nàng.
Thật nàng không ngá» Ãào Ngá»c Lan lại thầm yêu Giang Hàn Thanh đến thế.
Không bằng vào má»™t Ä‘oạn tình như thế nầy, không thể nói rằng Ãào Ngá»c Lan chỉ yêu má»™t cách đơn phương, có thể do hai ngưá»i chưa nói thành lá»i chứ suốt thá»i gian cùng nhau sống ở Giang Nam, cùng nhau Ä‘i du ngoạn Tây Hồ, há» nhất định là ở trong tình trạng tình trong như đã mặt ngoài còn e .
Huống chi, Ãào Ngá»c Lan ngày nay cÅ©ng như bao lần trước, tuy nàng không dám công nhiên phản sư môn, nhưng chính nàng đã âm thầm bảo há»™ che chở cho Giang Hàn Thanh, tình đó không thể nói là má»™t mối tình há» .
Tôn Phi Loan bá»—ng cảm thấy chính mình đã cướp mất tình yêu cá»§a ngưá»i bạn gái .

HỠquen nhau trước hơn nàng.
Giá như Ãào Ngá»c Lan gặp được dịp may, có lẽ nàng cÅ©ng chỉ là kẻ đến sau chứ đừng hòng xâm chiếm.
Bây giá» nếu cùng Giang Hàn Thanh chung đụng vá»›i nhau, đáng lý cÅ©ng phải là nàng, đáng lý phải là phần cá»§a Ãào Ngá»c Lan chứ không phải cá»§a Tôn Phi Loan.
Tôn Phi Loan càng Ä‘á»c càng nghe lòng mình tan nát, rõ ràng Ãào Ngá»c Lan không có má»™t mảy may oán trách Giang Hàn Thanh, nàng cÅ©ng không có lá»i nào ganh tỵ vá»›i Tôn Phi Loan, nàng âm thầm chịu đựng, nàng chấp nhận lá»±c cánh và an phận vô duyên, nàng chỉ cầu mong cho Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan được nhiá»u hạnh phúc.
Vá»›i Yên Phi Quỳnh, vá»›i con ngưá»i từ yêu đến sinh má»™t lòng căm hận hại ngưá»i thì Ãào Ngá»c Lan hÆ¡n hẳn thật xa . Con ngưá»i cá»§a Ãào Ngá»c Lan thật đánh kính mà cÅ©ng đáng thương vô hạn.
Tôn Phi Loan ngồi thỠthẩn như kẻ mất hồn.
Tá»± nhiên nàng không há» có chuyện ghen. Nàng cảm thương Ãào Ngá»c Lan nhiá»u quá .
Thấy Tôn Phi Loan cầm mảnh giấy mà rơi nước mắt, Chu Long Chu vội nói:
- Tôn thư thư , Ãào Ngá»c Lan nói gì ở trong đó vậy ?
Tôn Phi Loan giật mình lật đật nhét thÆ¡ vào lưng rồi cưá»i nói:
- Không có chi, nàng định ném thơ báo tin cho mình chứ không ra mặt, nhưng bị tôi phát giác nên nàng phải nói rõ chuyện, trong thư cũng nói y như những gì nàng đã nói với mình .
Chu Long Chu chớp chớp mắt:
- Nếu thế thì chuyện chi nàng phải lén Tôn thư thư mà bỠxuống như thế ấy ?
Tôn Phi Loan cưá»i :
- Nàng đã lỡ bị phát giác, nàng không dám nói thật , chuyện tính trao thơ chứ không muốn gặp mặt, vì thế nên nàng muốn Giang Nhị công tử hủy dùm lá thư không còn là cần thiết ấy nữa, thế thôi.
Chu Long Chu há»i :
- Nhưng sao xem thư mà chị lại khóc như thế ấy ?
Tôn Phi Loan nói :
- Chu Muá»™i quên rằng Ãào Ngá»c Lan cùng chung hoàn cảnh vá»›i chị hay sao, hôm nay chị đã có má»™t chổ vá» sáng sá»§a, còn nàng thì cÅ©ng biết đâu là phải trái, thế nhưng lại không có được dịp may như chị, tình cảnh đó không đáng được thương xót hay sao?
Chu Long Chu vẫn còn hồ nghi, nàng gặn há»i:
- Thế sao chị không hủy lá thư, còn cất để làm gì?
Tôn Phi Loan nói :
- Trong thư còn có chỉ mấy chổ mai phục tại Ngư Thương Sơn, nên chị phải cất thư để để phòng khi đến đó gặp biết mà sử dụng
Chu Long Chu cưá»i :
- Thế mà may không chút nữa em đã nghi oan cho ngưá»i ta rồi đó chứ.
Giang Hàn Thanh không ngỠđó là bài thÆ¡ tình mà Ãào Ngá»c Lan ký gởi cho mình, hắn nghe Tôn Phi Loan nói thế rồi thôi chứ không há»i nữa.
Ãổng Uyên Như ngồi má»™t mình trầm tư nÆ¡i phiến đá , hình như nàng cÅ©ng không để ý vá» mảnh giấy nhiá»u.
Tôn Phi Loan đứng dậy nóí:
- Ãổng thư thư, chúng ta Ä‘i thôi.
Cả bá»n lại tiếp tục lên đưá»ng .
Mỗỉ ngưá»i Ä‘á»u mang trong mình má»™t ý tưởng riêng nên cả má»™t khoảng đưá»ng dài há» không buồn nói chuyện.
Tài sản của giacuongly

  #85  
Old 18-05-2008, 08:44 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 43: Tái nhập Long Môn




Mặt trá»i vừa má»c. Ãnh nắng ban mai thật là hiá»n dịu, ánh nắng ấm áp như uốn làm cho sinh khí thấm nhuần vạn vật, cho sức sống vào cõi nhân gian.
Bá»n Giang Hàn Thanh đã đến trước Long Môn.
Cánh cá»­a rá»™ng mở, nÆ¡i đây dàn sẳn má»™t hàng mưá»i hai lão đến vàng.
dẫn đầu cÅ©ng má»™t lão già đến vàng, mái tóc đã hoa râm chiếc lưng hÆ¡i gù, chính là Phi Ãà Bàng Công Nguyên, vị Ãô Thống Hoàn Y Vệ .
Ãứng chá» bá»n Giang Hàn Thanh vào gần tá»›i, Bàng Công Nguyên vòng tay cưá»i:
- Lão phu phụng mạng Thái Thượng, chỠở đây để cung nghinh đại giá của chư vị .
Giang Hàn Thanh vòng tay đáp lễ:
- Không dám,
Bàng Công Nguyên quay qua phía Tôn Phi Loan:
- Lão phu tham kiến Tam Cung Chủ .
Tôn Phi Loan vòng tay:
- Tôi hiện nay không còn phải là Tam Cung Chá»§ nữa, xin Ãô Thống không cần thi lá»… .
Bàng Công Nguyên cưá»i khà khà và quay qua phía Ãổng Uyên Như:
- Ãây có phải là Ãổng cô nương, ngưá»i cá»§a Ãông Hải Song Tiên không đây?
Ãổng Uyên Như ngạo nghá»… :
- Vâng, chính là tôi .
Bàng Công Nguyên có phần xem thưá»ng vì thấy nàng còn nhá», ông ta cưá»i lá»›n:
- Không ngá» gặp được lệnh ái cá»§a Ãông Hải Tiên Sính, thật hân hạnh vô cùng .
Hai tay ông ta vòng lên và vái chào, nhưng bên trong ông ta lại dồn tiá»m lá»±c lên để nhắm thẳng vào hướng Ãổng Uyên Như.
Ãổng Uyên Như mỉm cưá»i
- Không dám.
Nàng vì vận nam trang nên vẫn cứ đứng song song với Giang Hàn Thanh, miệng thì nói thế nhưng tay hắn vẫn buông xuôi chứ không thi lễ .
Thấy nàng vẫn để xuôi tay Bàng Công Nguyên cưá»i thầm và âm thầm dồn thêm mấy thành công lá»±c.
Khi nguồn tìm lá»±c gần tá»›i trước ngá»±c, Ãổng Uyên Như vẫn tá»± nhiên nói vá»›i Giang Hàn Thanh:
- Giang hiá»n đệ , chúng ta nhá» Bàng Ãô Thống dẫn đưá»ng nhé .
Khi nói, nàng hÆ¡i nghiêng mình qua, nguồn tìm lá»±c cá»§a Bàng Công Nguyên thay vì đâm sầm vào giữa ngá»±c, cái nghiêng mình cá»§a nàng lại !àm cho nguồn tiá»m lá»±c ấy trợt hẳn ra ngoài.
Thế nhưng trong khi ông ta thu được ná»™i lá»±c trở vá» , chợt cảm nhận thấy má»™t luồng liá»m lá»±c vô hình thốc ngay vào giữa ngá»±c.
Cho đến khi phát hiện và vận khí để kháng thì không còn kịp nữa, Bàng Công Nguyên hứng trá»n ngá»n kình phong kỳ dị làm cho ông ta loạng choạng Ä‘i mấy lượt má»›i có thể thì bá»™ đứng yên. Dầu vậy, huyết khí xung nghịch làm cho máu muốn vá»t ra ngoài.
Hai tà đến vàng cá»§a ông ta không thấy gió mà bay ra sau phần phật, phải đến mấy phút sau má»›i trở lại được bình thưá»ng.
Bàng Công Nguyên trố mắt nhìn rúng động.
Ãúng là Tiên Thiên Oai Khí , bằng tuổi đó mà công lá»±c đã đạt tá»›i mức thượng thừa quả thật là má»™t Ä‘iá»u mà Bàng Công Nguyên đến cái tuổi ấy vẫn chưa há» gặp.
Nói thì dông dài, nhưng chuyện xẩy ra chỉ trong vòng nháy mắt, Giang hàn Thanh và Ãổng Uyên Như nói thế, hắn lật đật vòng tay:
- Xin Bàng đô thống dẫn lộ cho .
Bàng công Nguyên đỠmặt vòng tay :
- Vâng, lão phu xin kính má»i chư vị .
Và ông ta đứng nép mình cùng với tất cả cùng nhập vào Long Môn.
Ãó là má»™t con đưá»ng ngầm khoét trong lòng núi, hai bên những ngá»n đèn lưu ly vừa đủ thấy đưá»ng.
Mấy phút sau, Ä‘oàn ngưá»i ra khá»i địa đạo, ngay trước ên môn có hai tên tỳ nữ đứng chá».
Hai tên tỳ nữ thấy Bàng Công Nguyên là lật đật vòng tay:
- Chúng tiểu tỳ vâng mạng Quế Tổng Quản chỠnghinh tiếp nơi đây.
Bàng Công Nguyên quay lại vòng tay:
- Xin chư vị cứ tự tiện đi vào, lão phu vì nhiệm vụ không thể đưa xa.
Hai tên tỳ nữ không nói thêm lá»i nào, chúng quay lưng dẫn đưá»ng Ä‘i trước.
Bá»n Giang Hàn Thanh vừa Ä‘i theo hai tên tỳ nữ mấy bước nghe bên sau có tiếng ầm ầm, há» quay lại thì cá»­a Long Môn đóng lại khít rim.
Tôn Phi Loan tái mặt, nàng biết đây là con đưá»ng duy nhất ra vào, bây giá» ngã sau coi như đã bị bịt, bá»n nàng không còn lối nào để có thể trở ra.
Ttước mặt hỠlà một thung lũng hàng trăm màu, rừng hoa giăng giăng như gấm thêu hoa.
Bá»n Giang Hàn Thanh theo chân hai tên tỳ nữ Ä‘i khá»i hoa viên, phía trước là đá xây có cấp, theo đó lên đến bình đài .
Ngay chính giữa bình đài , hai cánh cửa làm theo cách thức cung điện và bên trên để hai chữ Long Cung sơn son thiếp vàng rực rỡ.
Hai bên đứng hai tên đại hán tay cầm kích dài, uy nghi như ngá»± tiá»n thị vệ .
Hai tên tỳ nữ vận cung trang đưa bá»n Giang Hàn Thanh vào cá»­a giữa.
Chỉ mới vào tới đây thôi, rừng núi gần như bị bỠquên lại đằng sau. Ai cũng có cảm giác như bước vào cung điện của một vị hoàng đế, hay ít nhất cũng là chổ của vương gia.
Vượt qua sân lá»™ thiên là đến dãy hành lang hun hút. Từ bên trái hai tên cung trang tỳ nữ mang trưá»ng kiếm đứng nghiêm, chỉ nhìn vào hỠđứng im lìm, ngưá»i ta có cảm tưởng đó là hai tượng hình trang hoàng nÆ¡i cung Ä‘iện.
Hai tên tỳ nữ dẫn đưá»ng đến đây cùng quì thụp xuống cao giá»ng:
- Bẩm Tổng Quản, ngưá»i đã đến rồi .
Bên trong hành lang có tiếng đàn bà :
- Thái Thượng ban lệnh hãy dẫn hỠvào.
Tôn Phi Loan nghe qua là biết ngay đó là giá»ng nói cá»§a Quế tổng Quản.
Trông vào cung cách, quả thật là hỠđã bước vào ngưỡng cửa của Hoàng gia.
Hai tên tỳ nữ đứng lên:
- Thái Thượng thh chư vị vào bái kiến.
Nói xong, hai ngưá»i hỠđứng dạt ra hai bên, nhưá»ng khoảng trống cho khách Ä‘i vào.
Giang Hàn Thanh dẫn đầu, tiếp theo là Ãổng Uyên Như , Chu Long Chu , Tôn Phi Loan và cuối cùng là Nã Vân và Cầm Nguyệt.
Trong cửa vòng cung đã có sẳn hai tên tỳ nữ cũng mặc đến cung trang chực sẳn vén rèm.
Trước cửa vào đại sảnh, một mụ già vận đến xanh và Tôn Phi Loan vòng tay chào trước:
- Quế cô Bà .
Quế Cô Bà nhìn Tôn Phi Loan bằng đôi mắt xót thương và bà tay nhẹ vẩy tay:
- Vào đi .
Nhưng khi tới Nã Vân và Cầm Nguyệt vừa bước tới thì Quế cô bà vụt thét lên:
- Ãứng lại, đây là đâu ngươi có biết không mà cứ xấn xả Ä‘i vào.
Nã Vân và Cầm Nguyệt từ khi đã bước Ä‘i theo con đưá»ng cá»§a Tôn Phi Loan thì hai cô không còn biết sợ là gì nữa, vì cả hai Ä‘á»u thấy mình đã tình nguyện Ä‘i vào con đưá»ng chông gai nguy hiểm .
Nhưng khi đặt chân vào Long Cung và nhất là khi nghe tiếng quát của Quế Cô Bà thì hai cô phát run khan, bước chân dính cứng và cùng nhau dừng lại.
Tôn Phi Loan lúng túng chưa biết làm sao cho phải thì Ãổng Uyên Như đã nói.
- Nã Vân, Cầm Nguyệt, hai ngưá»i theo ta và cứ tá»± nhiên Ä‘i vào.
Quế Cô Bà sửng sốt.
Nã Vân và Cầm Nguyệt vâng dạ, thế nhưng hai cô vẫn chưa dám nhích chân.
Từ trong đại sảnh má»™t giá»ng nói ôn hòa vang lên.
- Quế Cô Bà hãy cho hỠvào đi
Quế Cô Bà vẩy tay và tiếng nói vang lên lanh lành:
- Hãy vào đi.
Nã Vân và Cầm Nguyệt không dám hé môi, hai cô nàng cúi đầu theo sau Tôn Phi Loan đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh trần thiết trang hoàng mỹ lệ , đèn nến sáng trưng y như ỡ ngoài trá»i vào giữa ban trưa.
Giữa đại sảnh, thụt vào bên trong, má»™t chiếc ghế cao và rá»™ng bá»c gấm thêu hoa độn bông dày cá»™m, trên đó có má»™t mụ già mặt xấu xí nhăn nheo.
Mụ già đầu sói tóc thưa, mặt dài như mặt ngựa và hai lỗ tai xấu xí với đôi mắt y như đôi mắt chuột.
Con ngưá»i tuy quá xấu , nhưng những thứ vận trong mình lại quá sang, trông gần giống như má»™t vị Hoàng thái hậu đương triá»u. Ngay trên chiếc mÅ© phá»›t trên đầu, chính giữa khoảng dưới trán có dính má»™t hạt Dạ Minh Châu, hạt châu quá lá»›n, cho dầu trong Hoàng cung cÅ©ng khó mà tìm được hạt châu như thế.
Không cần ai nói, không cần giá»›i thiệu, ai cÅ©ng biết ngay đó là Ngư Mụ, ngưá»i được tôn xưng là Thái Thượng.
Bên sau, vá» phía trái, có má»™t mụ già lùn mập, da mặt nhợt nhạt. Ãó chính là Xà Cô Bà , chá»§ nhân Xà Cốc.
Bên sau Xà Cô Bà còn có má»™t thiếu nữ mặc áo màu tía, mắt phượng mày ngài, thân hình thật đẹp, đôi mắt nàng cứ dẫn chặt vào Giang Hàn Thanh, đôi mắt sáng ngá»i, không ai biết đôi mắt ấy Ä‘ang vui mừng hay giận dữ.
Ngưá»i thiếu nữ đó chính là NgÅ© Cung Chá»§ Yên Phi Quỳnh.
Lúc bấy giỠQuế Cô Bà cũng đã trở vào đứng vỠphía bên phải của Thái Thượng Ngư Mụ .
Giang Hàn Thanh bước tới hai bước vòng tay :
- Tại hạ Giang Hàn Thanh xin tham kiến Thái Thượng .
Tôn Phi Loan bước theo quì xuống một chân:
- Ãệ tá»­ xin bái kiến sư phụ
Nã vân và Cầm Nguyệt đứng sau lưng Tôn Phi Loan cũng lật đật quì theo.
Bá»™ mặt cá»§a ngư Mụ khi không cưá»i thì trông giống như mặt ngá»±a , nhất là khi thấy Tôn Phi Loan, bà ta giận dữ mở tròn đôi mắt hình ba góc lóe sáng như Ä‘iện chá»›p.
Nhưng khi bà ta nhìn đến Giang Hàn Thanh và nhất là thấy Tôn Phi Loan quì thụp dưới đất thì bao nhiêu giận dữ trên gương mặt bà ta vùng tiêu tan đâu mất. .
Ãôi mắt bà ta đảo Ä‘iên liên hồi nhìn vào hai ngưá»i bá»™ mặt dài ngoằn chừng như ngắn lại và cuối cùng thì bà ta hé cưá»i:
- Phi Loan đứng dậy cho ta xem nào .
Phản sư diệt tổ là thứ tá»­ tá»™i cá»§a NgÅ© Phượng Môn, thế nhưng bằng vào thái độ và lá»i lẽ cá»§a Ngư Mụ , ngưá»i không cảm thấy gì đáng gá»i là nguy hiểm cả .
Bà ta không có ý hài tội Tôn Phi Loan.
Ãiá»u đó là má»™t Ä‘iá»u mà thật không ai ngá» tá»›i.
Xà Cô Bà và Quế Cô Bà đưa mắt nhìn nhau, hình như hỠcũng có vẻ ngạc nhiên.
Cái miệng hÆ¡i nhếch cưá»i như đắc ý cá»§a Yên Phi Quỳnh lúc ban đầu giá» cÅ©ng tiêu đâu mất, thay vào đó là má»™t vẻ kinh hoàng.
Tôn Phi Loan càng ngạc nhiên hơn nữa, nàng chầm chậm đứng lên song song với Giang Hàn Thanh y như cặp vợ chồng mới đang chỠlàm lễ thành hôn.
Ãôi mắt ti hí cá»§a Ngư Mụ sáng ngá»i và môi bà lại Ä‘iểm nụ cưá»i , Bà ta vừa cưá»i vừa nói:
- Xứng lắm, thật là má»™t đôi ngá»c bích trá»i ban.
Không hiểu vì lẽ không con, hay mất con gì đó thì không ai biết rõ, há» chỉ biết Ngư Mụ vốn ưa thích thanh niên tuấn tú chính vì thế cho nên năm cô đồ đệ cá»§a bà ta Ä‘á»u được cho ăn vận theo lối nam trang, và cÅ©ng chính vì thế cho nên bà ta rất có thiện cảm đối vá»›i Giang Hàn Thanh, mạc dầu đối vá»›i NgÅ© Phượng Môn, hắn được xem là tá»­ tá»™i .
Bây giỠthì quả đúng là tư thế của bà mẹ vợ xem con rể .
Ngư Mụ nhướng mắt và há»i:
- Sao? Bây đã thành thân hay chưa?
Câu há»i cá»§a bà ta làm cho Giang Hàn Thanh đỠmặt.
Tôn Phi Loan cũng cúi gầm mặt xuống không dám nhìn ai .
Yên Phi Quỳnh xạm mặt:
- Sư phụ , sư phụ đã chẳng. . .
Ngư Mụ hí mắt:
- Nín, ai cho ngươi nói đó?
Yên Phi Quỳnh cúi mặt nín thinh luôn.
Ngư Mụ nhìn thẳng vào mặt Tôn Phi Loan:
- Tam a đầu, nếu các ngươi đã thành thân thì đó là hỉ sự, tại sao không chịu nói ra mà còn dấu sư phụ à ?
Tôn Phi Loan lí nhí:
- Sư phụ. chưa có , chưa có .
Ngư Mụ nhướng mắ t:
- Ủa, tại sao thế . Thật cái đám con nít này hành sự không ai biết nổi. Ngươi chính đã thương yêu gã tiểu tử đó nên mới đi theo hắn . Mà đã theo hấn thì tại sao lại chưa chịu thành thân?
Nhưng bà ta lại gục gặc đầu:
- Như thế cÅ©ng tốt các mguoi đã vá», vậy sư phụ làm chá»§ cho được rồi, hãy sang bên kia Ä‘i.
Yên Phi Quỳnh nôn nóng, nàng khẽ đưa mắt ra hiệu cho Xà Cô Bà .
Xà Cô Bà khẽ gật đầu và cưá»i nói :
- Thái Thượng, Giang Hàn Thanh đã lén uống huyết Mãng Xà .
Ngư Mụ cưá»i khì khì:
- Chuyện đó không cần nói nữa, hắn đã uống được là phúc duyên cá»§a hắn, trong thiên hạ không có bà mẹ vợ nào lại Ä‘i lấy máu cá»§a con rể bao giá». Vả lại, trong hÆ¡n ba mươi năm rèn luyện vá»›i bao nhiêu công phu và thần dược. Mãng Xà Huyết bây giỠđối vá»›i ta cÅ©ng trở thành vô dụng.
Vừa nói bà ta vừa vén tay đến rá»™ng, bên trái, chổ cánh tay đứt mất bây giá» bá»—ng má»c ra má»™t cánh tay khác, nhá»— và non y như cánh tay cá»§a má»™t đứa bé lên năm.
Bà ta cưá»i nói tiếp:
- Các ngươi hãy xem, đây là kết quả cá»§a Huyá»n Công, kết quả cá»§a hÆ¡n ba mươi năm bồi dưỡng, chừng mưá»i năm nữa thì sẽ không khác gì cánh tay cá»§a năm xưa.
Cả Quế Cô Bà và Xà Cô Bà có lẽ cũng không ngỠlại có chuyện thần thánh như thế ấy, cho nên khi thấy Ngu Mụ đưa cánh tay ra là hỠkêu lên mừng rỡ.
Ngư Mụ cưá»i đắc ý:
- Thật ra thì chuyện nầy không phải má»›i đây mà đã có từ mưá»i năm trước, nhưng vì còn chưa được hoàn toàn nên ta chưa cho các ngươi biết đấy thôi.
Xà Cô Bà nói một câu tâng bốc:
- Huyá»n Công Thái Thượng quả thật thần thông quảng đại thuá»™c hạ xin cúi lạy kính mừng.
Ãổng Nhược Băng rúng động.
Nàng có nghe vá» Huyá»n Công Phục Thể nhưng chưa bao giá» ngó thấy, bây giá» chúng kiến sá»± hồi sinh cánh tay cá»§a Ngư Mụ làm cho nàng phải giật mình.
Thảo nào bà ta lại chẳng nuôi chí ngang dá»c trong thiên hạ giang hồ.
Quế Cô Bà tương đối hiá»n hÆ¡n Xà Cô Bà , và cÅ©ng làm vừa lòng Ngư Mụ, nên vá»™i nói:
- Giang nhị công tử, Tam cô nương Thái Thượng đã cho phép lui xuống thì hãy xuống đi .
Giang Hàn Thanh vòng tay nói với Ngư Mụ:
- Tại hạ lần nầy đến Ngư Thương SÆ¡n để diện kiến Thái Thượng, là vì Tôn Ä‘iệt nữ cá»§a Nam Bình thế gia là Vệ Tinh Cô bị Ãại Cung Chá»§ bắt vá».
Ngư Mụ chận ngang:
- Ta đã cho ngưá»i thông tri vá»›i Nam Bình thế gia, có lẽ gần đây Vệ Thái Quân sẽ đích thân đến tận nÆ¡i này đón cháu, chuyện đó các nguÆ¡i khá»i phải lo.
há»á»‡ mặt bà ta vá» ng nặng xuống nhìn Ãổng Uyên Như và há»i :
- Ngươi có phải là con gái cá»§a Ãổng Thiên Hoa ?
Ãổng Uyên Như gật đầu :
- Ãúng.
Ngư Mụ cau mặt:
- Trước mặt ta mà ngươi dám buông thả như thế à ?
Ãổng Uyên Như gặn lại:
- Bà muốn tôi phải làm sao?
Ngư Mụ quát lớn:
- Ta há»i có phải chính ngươi đã phế võ công cá»§a Kinh Phi Sương phải không?
Ãổng Uyên Như gật đầu:
- Ãúng, tôi đã phế võ công cá»§a ngưá»i ấy.
Ngư Mụ há»i :
- Ngươi có biết nó là môn hạ của ta không?
Ãổng Uyên Như gật đầu :
- Rất biết.
Ngư Mụ gật gật đầu:
- Nhưng ngươi có biết cánh tay của ta bị ai làm tàn phế
Ãổng Uyên Như đáp:
- Biết, đó là do năm xưa bà bức hiếp Vệ Kiến Nam, buá»™c ngưá»i phải trao Võ Lâm Minh Chá»§ Lệnh, vá»›i ý đồ tóm thu các đại môn phái, vì thế nên cha tôi đã dùng NgÅ© Hành Thần Chưởng để phế cánh tay ấy cá»§a bà .
Vẻ mặt Ngư Mụ lần lần hiện đầy vẻ sát khí. bà ta cưá»i sằng sặc:
- Ngươi nói đúng, con bé , ta không bằng lòng nói chuyện với kẻ hậu sinh, món nợ của cha mẹ ngươi cũng chẳng đòi ở nơi ngươi, nhưng vì ngươi đã phế võ công của đồ đệ ta nên ta không thể tha ngươi.
Ãổng Uyên Như há»i:
- Rồi bà tính như thế nào?
Ngư Mụ rít giá»ng:
- Ta cÅ©ng sắp tìm đến cha ngươi, bây giá» ta phế võ công cá»§a ngươi trước rồi sẽ mang đến giao lại cho cha ngươi ở Lạc Hoa Ãảo.
Ãổng Uyên Như cưá»i:
- Sao bà lại nói chuyện nghe quá dễ như thế?
Ngư Mụ gằn giá»ng:
- Ngươi cho rằng ta chỉ nói chứ không làm được đấy à ?
Ãổng Uyên Như thản nhiên:
- Ãổng Uyên Như nầy đã tá»± tìm đến đây, bà phế được thì phế, bà giết được thì giết, cứ làm theo ý muốn cá»§a bà, nhưng vì gia phụ nghe tin bà tiêm hiệu Thái Thượng , sáng lập NgÅ© Phượng Môn, nên có dặn tôi mang đến bà má»™t đôi lá»i.
Ngư mụ quắt mắc:
- Cha ngươi nói gì?
Ãổng Uyên Như nói:
- Gia phụ bảo tôi cho bà biết rằng Huyá»n âm Chân Kinh là thứ không đủ để dá»±a vào đó mà coi thưá»ng thiên hạ , phàm là ngưá»i tạo nhiá»u sát nghiệp thì ngưá»i đó cuối cùng là tá»± sát, vì thế gia phụ gởi đến bà má»™t lá»i khuyên.
Ngư Mụ giận xanh mãt, thế nhưng bà ta lại cưá»i khì:
- Ta sắp sá»­a đến Lạc Hoa Ãảo đây, ta cần Khổng Minh thá»­ xem ta sẽ tá»± sát hay là Ãổng Thiên Hoa tá»± sát.
Bà ta vùng quay qua ra lệnh cho Quế Cô Bà :
- Quế Tổng Quản, hãy phế bỠvõ công con bé đó cho ta .
Quế Cô Bà ứng tiếng bước ra. .
Giang Hàn Thanh đưa tay :
- Hãy khoan!
Quế Cô Bà khoát tay:
- Hãy tránh ra, ở đây không có chuyện của ngươi .
Cái khoát tay của bà ta trông thật nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh có thể gần trăm cân nặng, bà ta muốn cái khoát tay ấy sẽ làm cho Giang Hàn Thanh dội lại .
Giang Hàn Thanh vẫn đứng yên, hắn không thụt lui mà cũng không chống đở:
- Ngưá»i ấy là ngưá»i chị kết nghÄ©a sinh tá»­ vá»›i tôi thì tại làm sao lại bảo rằng tôi không can hệ, Thái Thượng.
Ãổng Uyên Như mÄ©m cưá»i chận nói :
- Giang hiá»n đệ cứ tránh ra Ä‘i để xem bà ta có phế bá» võ công cá»§a tôi được không mà .
Ngư Mụ cưá»i khà khà :
- Bé con, thật không ngá» ngươi là kẻ quá Ä‘a tình, đã có Tam a đầu rồi, bây giá» lại thêm ngưá»i chị đồng sinh tá»­ nữa !
Tôn Phi Loan vụt quì xuống rơi nước mắt:
- Xin sư phụ minh giám, chuyện nhị sư thư bị phế võ công, lá»—i không phải do Ãổng tá»· tá»· .
Ngư Mụ trầm giá»ng:
- Câm miệng lại, chẳng lẽ bị phế võ công lại là do lá»—i cá»§a Kinh Phi Sương đấy à ? Mà dầu sao Ä‘i nữa, ngoài môn hạ cá»§a ta, ngưá»i ngoài không thể nói chuyện phế võ công hiểu chưa? Quế tổng quản, hãy thi hành lệnh.
Quế Cô Bà di động thân ảnh, bà ta thi triển di hình hoán dị lướt qua khá»i Giang Hàn Thanh và đưa tay chụp thẳng vào Ãổng Uyên Như:
- Con bé há» Ãổng, hãy ngoan ngoãn quì xuống mà chịu thá» tá»™i.
Bà ta vừa tung tay ra, năm ngá»n chỉ phong xé gió nghe veo véo.
Ãổng Uyên như cưá»i nhạt:
- Bằng vào thá»§ pháp tầm thưá»ng như thế mà lại tính chuyện phế võ công cá»§a ta được hay sao ?
Nàng nhấc tay lên chỉ thẳng vào giữa lòng bàn tay Quế Cô Bà .
Thấy ngá»n chỉ cá»§a Ãổng Uyên Như quá lạ lùng, Quế Cô Bà không dám dá»… ngươi, bà ta thu tay lại và nhãy thối ra sau hai bước.
Ngồi trên ghế cao, thấy chỉ cần má»™t ngá»n chỉ thôi mà Ãổng Uyên Như đã bức bách Quế Cô Bà Ngư Mụ có phần rúng động.
Bà ta nghÄ© rằng Ãổng Uyên Như ít nhất cÅ©ng đã được bảy tám phần cÅ©a cha mẹ và bây giá» thì bà ta hiểu tại sao Kinh PhiSương lại dá»… dàng thảm bại như thế ấy.
Trong khi Ngư Mụ dò xét thì Quế Cô Bà đã nhích tới và bằng thủ pháp thật nhanh, bà ta đánh luôn một hơi ba chưởng
Ba chưởng ấy, Quế Cô Bà đã rút trong Huyá»n âm Cá»­u Chưởng. Thế đánh cá»±c kỳ hung hãn.
Chẳng những chưởng ảnh đã bao bá»c lấy thân thể cá»§a Ãổng Uyên Như mà thá»±c sá»± lại tập trung vào những nÆ¡i hiểm yếu.
Ãổng Uyên Như né mình nghiêng qua bên trái và hai tay đến cuốn lên.
Quế Cô Bà ná»™i lá»±c đã thâm hậu mà Cá»­u Chuyá»n Chưởng lại hàm ẩn kình khí dị thưá»ng, có thể nói những cao thá»§ ngang hàng vá»›i bà ta, cÅ©ng chưa chắc có ngưá»i chịu nổi luôn ba chưởng.
Bây giá» thấy Ãổng Uyên Như vung tay đối kháng làm cho Quế Cô Bà bật cưá»i thầm, bà ta cÅ©ng hÆ¡i có cảm thương cho má»™t cô bé không lượng sức mình. Cho dầu Lưu Vân Phi Tụ có luyện đến mức nào Ä‘i nữa, nhưng làm sao có thể đương đầu nổi vá»›i Huyá»n âm cá»­u chưởng ?
Nhưng ý nghÄ© cá»§a Quế Cô bà không Ä‘i xa hÆ¡n nữa vì khi ba ngá»n chỉ chưởng cá»§a bà ra tá»›i sát bên mình cá»§a Ãổng Uyên Như thì bà ta ý thức ngay cái lợi hại cá»§a hai cánh tay đến rá»™ng cá»§a cô bé mà từ nãy giá» bà ta cứ khinh thưá»ng Ba ngá»n chưởng thế mạnh như thế mạnh như ba thác nước từ cao đổ xuống, thế mà khi gặp hai ống tay đến rá»™ng cá»§a Ãổng Uyên Như là chợt tan vào không khí, y những con trâu nắn bầng đất rồi Ä‘em thả xuống bùn .
Không thấy Ãổng Uyên Như dùng sức, cÅ©ng như không thấy dùng chiêu thế gì đặc biệt cả, nhưng những ngá»n chưởng cá»§a Quế Cô Bà lại bị hóa giải như không.
Quế Cô Bà trố mắt đứng trơ, sự kinh ngạc tột độ đã làm cho bà quên rằng mình đang lâm chiến.
Ãổng Uyên Như lạnh lùng:
- Quế Tổng Quản, xin bà cùng tiếp với tôi một chiêu nhé .
Hai ống tay rộng của nàng lại nhè nhẹ phất lên.
Giá như lúc ban đầu thì có lẽ Quế Cô Bà vừa đở vừa cưá»i nhưng bây giá» thì khác, bà đã ngạc nhiên ngÆ¡ ngác .
Tuy nhiên không thể đứng trơ mãi được nên Quế Cô Bà đành phải vận dụng toàn thân công lực vung tay đón đỡ .
Bình !
Má»™t tiếng dá»™i rung rinh tòa đại sảnh, Quế Cô Bà hai chân không làm chá»§ được thân mình, bà ta loạng choạng thụt lui luôn năm sáu bước và má»™t ngụm máu từ trong miệng á»c ra.
Hai tên tỳ nữ lật đật bước nhanh lên đở lấy Quế Cô Bà lui lại chổ cũ .
Quế Cô Bà trợn trừng đôi mắt nhìn Ãổng Uyên Như, miệng bà ta lắp bắp:
- Tiên... Tiên Thiên Oai khí.
Bá»™ mặt cá»§a Ngư Mụ dài thêm ra nữa, những sợi tóc trắng thưa trên đầu như muốn bật lên, bà ta nhìn chầm chập vào mặt Ãổng Uyên Như.
- Này cô bé, ngươi há»c được má»™t vài ngón nghá» Ãông Hải, thế mà lại dám ngông nghênh trước mặt ta à? Ta cho mi biết, nếu hôm nay mà ta thả ngươi Ä‘i thì từ đây ta sẽ không còn chổ đứng nào trong giang hồ nữa cả .
Ãổng Uyên Như thản nhiên:
- Tôi đến đây đâu có mang lòng mong chiến thắng đối với bà, nhưng vì tình thế buộc không đi không được, bà muốn gì cũng được chứ không cần nại lý do thể diện với giang hồ gì cả .
Miệng thì nói vá»›i Ngư Mụ nhưng lấy nàng lại chi vá» bên má»™t ngá»n chỉ phong xé gió vút ra, má»™t vật xanh rá»n bóng ngưá»i rÆ¡i xuống đất.
Ãó là chiếc vòng ngá»c màu xanh mà Xà Cô Bà thưá»ng Ä‘eo nÆ¡i cổ tay giống chiếc vòng cẩm thạch. Ãó là chiếc vòng há»™ thân cá»§a bà ta, nó được xem như món võ khí cuối cùng để dùng khi gặp kình địch lợi hại. Má»—i khi sáp lại đến nÆ¡i thì chiếc vòng đó được tung ra. Có thể nói từ trước đến nay chiếc vòng đó rất ít được sá»­ dụng, chỉ có má»™t đôi lần trong Ä‘á»i, nhưng lần nào cÅ©ng Ä‘á»u lì thá»§ . Chính vì thế mà không má»™t ai biết được chân tướng cá»§a chiếc vòng ấy cả , vì chỉ có má»™t đôi ngưá»i bị nó chạm vào thì sẽ tắt hÆ¡i không còn phân biệt được.
Trong khi Ãổng Uyên Như Ä‘ang nói chuyện vá»›i Ngư Mụ thì Xà Cô Bà hạ thá»§ .
Nó là thứ ám khí sống cho nên bà ta không cần phải ném cũng không cần phải cởi ra, vì một khi bà ta cần sử dụng thì chiếc vòng ấy trở thành vật tự động.
Nó tá»± tháo khá»i tay và tá»± bay vá» hướng địch.
Khi nó bay ra thì không còn là chiếc vòng nữa vì nó là một con rắn lục xanh.
Ngá»n chỉ cá»§a Ãổng Uyên Như chỉ đúng giữa mình con rắn.
Con vật văng lên và rơi xuống, thân hình nó bị đứt làm đôi.
Tia mắt như Ä‘iện cá»§a Ãổng Uyên Như chiếu thẳng vào mặt Xà Cô Bà nhưng nàng lại nói vá»›i Ngư Mụ :
- Tại cái được gá»i là Long Cung này là chổ chuyên đánh lén như thế hay sao?
Xà Cô Bà đánh đã không thắng địch mà võ khí độc nhất bị tiêu luôn, bà ta vừa tiếc vừa sợ, và nhất là đôi mắt cá»§a Ãổng Uyên Như càng làm cho bà ta thêm khiếp đảm, bà ta ú á»› nói không ra tiếng.
Ngay lúc đó, phía trước đại sảnh vụt có hồi chuông reo vang và tiếp theo là chín tiếng khánh rá»n vang.
Ngư Mụ trá»n trừng đôi mắt:
- Các ngươi hãy còn có viện binh phải không?
Giang Hàn Thanh sửng sốt:
- Không, chúng tôi xuất phát từ Lưu Hoàng Cốc đến đây và đã vào đủ mặt, không há» có ngưá»i tiếp viện.
Ngư Mụ quay lại phía sau :
- NgÅ© a đầu, ngươi ra lệnh cho Bàng Ãô Thống hãy cho há» vào đây.
Yên Phi Quỳnh cuối đầu tuân lịnh bước nhanh ra phía trước.
Tài sản của giacuongly

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âÿçàíèå, êàçàíü, êðóïíåéøèé, ìàñÿíÿ, ïàðàãðàô, íàðàùèâàíèå, ïðîñòèòóòêè, ó÷åáíèêè, ýíöèêëîïåäèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™